Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 360: Đánh gãy tay hắn


Nếu là người trong thôn thì chính thôn họ đã mọc ra một tên trộm, nếu là người ngoài thôn thì quá lấn lướt thôn Bạch Gia của bọn họ.

Bạch Khang Nguyên nói, "Vợ Thạch Đường à, chuyện này ta đã biết, ta sẽ tra xét kỹ càng, chuyện này không phải là việc nhỏ, nếu có thể tìm ra tên trộm này, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà cháu."

"Làm phiền Lý chính thúc." Tô Mộc Lam liên tục gật đầu, "Nhà cháu chỉ có cô nhi và quả phụ, ngày thường dù gì cũng nhờ Lý chính thúc cùng mọi người trông chừng mới không xảy nhiễu loạn gì.

Bây giờ lại xuất hiện chuyện này, làm phiền Lý chính thúc nhọc lòng nhiều hơn."

"Yên tâm, đây là chuyện của thôn Bạch Gia chúng ta, ta nhất định sẽ tra kỹ." Bạch Khang Nguyên đồng ý rất dứt khoát.

Thấy thế, Tô Mộc Lam cũng không ngồi lâu nữa, nàng đứng lên, "Vậy thì vất vả Lý chính thúc, cháu phải nhanh chạy về nhà dọn dẹp đồ vật một chút, bên trong nhà bếp lung tung rối loạn, còn phải mua một ít lương thực về, nếu không trong nhà sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi."

"Được rồi, cháu nhanh đi làm đi." Bạch Khang Nguyên tiễn Tô Mộc Lam ra cửa

Sau khi trở về ông xoay hai vòng ở trong sân, lại phỉ nhổ xuống mặt đất mắng "Tên trộm chó má ở đâu ra, lá gan cũng lớn thật, để ta bắt được, ta sẽ đánh gãy tay hắn!"

Đối với tội ăn cắp, luật pháp ở đương triều có hình phạt rất nặng, sau khi bẩm báo nha huyện, không chỉ phải bồi thường gấp đôi đồ lấy trộm, ít nhất phải chịu một trận bản tử, nếu trộm đồ quý giá thì có thể còn bị ngồi tù.

Nếu không bẩm báo nha môn, Lí chính các thôn cũng có thể tự thi hành hình phạt, chỉ cần có chứng cứ xác thực là có thể đánh một trận dưới sự chứng kiến của mọi người.

Đây chỉ là việc bình thường.

Bạch Khang Nguyên ngẫm nghĩ một lát, rồi nói "Trong khoảng thời gian này công việc ở ngoài đồng không nhiều lắm, thoạt nhìn đêm nay phải tiến hành tuần tra, quy định cũ truyền lại đúng là không thể để thất truyền."

Trước kia vì phòng ngừa ban đêm xảy ra hoả hoạn, cũng vì bảo đảm trong thôn yên ổn, mỗi đêm trong thôn sẽ phân công hai thanh niên trai tráng, phối hợp tuần tra ở trong thôn, chẳng qua trước đó vẫn luôn thái bình không có việc gì, Bạch Khang Nguyên cũng cảm thấy hơi bắt bẻ, cho nên quy định này liền bị bỏ xó.

Hiện tại xem ra, vẫn phải khôi phục cho ổn thỏa.

"Ừ, vẫn phải làm tốt theo quy định." Trịnh thị cũng gật đầu, "Vừa vặn thừa dịp nhà Bạch Thạch Đường bị mất gạo thì nói với mọi người một câu, có lẽ mọi người cũng đồng ý."

Nếu là bình thường không có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên lại đưa ra quy định đã bỏ xó này lên, người dân trong thôn e là sẽ oán trách bọn họ nhiều chuyện, gây ra phiền phức.

Nhưng bây giờ xuất hiện chuyện này, mọi người cũng sợ kẻ trộm tìm tới nhà mình, chắc chắn sẽ không có ai phản đối.

"Ừ, ta đi gõ chiêng ngay vậy."

Bạch Khang Nguyên nhấc chân ra cửa, đi về phía từ đường.

Tiếng chiêng vang vọng liên hồi.

Đây là có chuyện quan trọng mới xảy ra, các hộ gia đình nghe thấy tiếng chiêng như thế, mặc dù đang bận rộn cũng buông việc trong tay xuống, đi tới từ đường nghe xem Bạch Khang Nguyên muốn nói chuyện gì.

Bạch Khang Nguyên thấy người đã tới khá đông đủ, liền nói đến chuyện tối hôm qua nhà Tô Mộc Lam bị kẻ trộm lẻn vào nhà, lấy mất mười cân gạo.

Lới nói vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to mắt, sau đó nghị luận sôi nổi.

"Tên trộm này quá lớn mật, dám tới thôn Bạch Gia chúng ta trộm, bắt được phải hỏi tay nào ăn trộm để đánh gãy cái tay ấy của hắn mới được!"

"Đúng thế, không trừng trị một phen thì không biết thôn Bạch Gia chúng ta lợi hại!"

"Cũng đừng nói trước sớm như vậy, ngộ nhỡ là giặc trong thôn thì sao? Người của nhà Bạch Thạch Đường cũng không thấy rõ hình dạng của tên kia, cũng không biết có phải người ngoài thôn hay không."
 
Chương 361: Kì quặc


"Quản hắn là người thôn ta hay người ngoài thôn chứ, bắt được sẽ không để hắn dễ sống đâu!"

"Cũng không được, nếu như là thôn ta thì phải đánh tàn nhẫn hơn một chút, đồ thôn mình mà cũng trộm, lòng dạ đã đen tối thế nào rồi?"

"..."

Bạch Khang Nguyên cũng không cắt ngang, chỉ còn chờ cấp dưới bàn xong chuyện về tên trộm này, phát tiết xong lửa giận trong lòng, lúc này mới cất cao giọng nói: "Bây giờ là thời kì dễ đói kém, có vài người nổi lên ý đồ xấu, chúng ta cũng đừng quản là thôn mình hay là ngoài thôn, hai ngày nay ánh mắt của mọi người cũng được đánh bóng hơn một chút rồi, xem thử dáng vẻ ai khả nghi, trong làng chúng ta đã có người bị trộm lương thực rồi, cũng không thể cứ để như vậy được."

"Có ai thấy ai kì lạ không, nếu tìm được thì nói một câu, nếu như thật sự có thể tìm được tên trộm này, đến lúc đó sẽ ban thưởng cho người này giấy khen và mười cân gạo thật lớn, nếu như có thể bắt được tên trộm này lại khen thưởng thêm hai mươi cân nữa!"

"Ngoài ra, vì sự yên ổn của thôn chúng ta, cũng phòng ngừa có vài tên trộm gieo hoạ cho thôn chúng ta, từ ngày hôm nay, dựa theo quy củ của lúc trước, mỗi nhà cử ra một người đàn ông, mỗi đêm hai nhà đi về tuần tra trong thôn, tránh cho có người cảm thấy dưới đĩa đèn tối, lại chạy trở về nhà khác trộm, cũng tránh cho lá gan của tên trộm này càng lúc càng lớn, sẽ trộm càng ngày càng nhiều hơn."

Lời này của Bạch Khang Nguyên vừa nói ra, các thôn dân cũng đều lên tiếng đồng ý.

Dù sao cũng là trộm, trộm đồ đấy, mình không bỏ sức lực ra quay đầu lại đến nhà mình bị trộm, vậy thì không đáng.

Dù sao chuyện hai nhà một đêm này, cứ sắp xếp thay phiên nhau như thế, mỗi tháng một nhà cũng chỉ cần làm một lần, không lao lực.

Bạch Khang Nguyên thấy thế, cũng cảm thấy vui mừng vì thôn dân có thể hiểu cho nhau, hắn nói tiếp: "Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tối nay lập tức bắt đầu, cứ theo quy củ, bắt đầu từ đầu đông của thôn, đến lúc đó đến tìm ta nhận đèn lồng đêm, ban đêm thì nghỉ chân ở tại từ đường, nửa canh giờ đi tuần một chuyến."

"Còn có chuyện này, chính là trong thôn chúng ta, có nhà Bạch Thạch Đường không có đàn ông, Bạch Mễ Đậu vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không thể trọng dụng được, lúc đến phiên nhà nàng, ta thay nhà nàng đi là được."

Chuyện tuần tra này là chuyện quanh năm suốt tháng đấy, nếu trôi qua xa xa một hai lần mọi người cũng không nói gì, thời gian dài, cho dù ngoài mặt mọi người không nói gì nhưng ít nhiều gì trong đầu cũng nói thầm hai câu.

Để sòng phẳng, Bạch Khang Nguyên tự mình vất vả một chút, đưa chuyện này lên đầu mình, hắn là lý chính, giúp đỡ thôn dân phía dưới cũng là chuyện đương nhiên, người bên ngoài cũng chẳng thể nói được gì.

Người bên ngoài thấy Bạch Khang Nguyên nói như vậy, đương nhiên đều đồng ý mà không có dị nghị gì.

Sự tình được nói ổn thoả rồi, Bạch Khang Nguyên liền bảo mọi người đều giải tán đi, tự mình lại chắp tay ra phía sau đi vào nhà, vừa nhìn vẻ mặt lúc này của tất cả mọi người trong thôn.

Nhìn hồi lâu đều cảm thấy tất cả bình thường, không có bất kì người nào có hành động khả nghi.

Bạch Khang Nguyên phỏng đoán, có lẽ tên trộm này là người ngoài thôn.

Đương nhiên, hắn cũng nguyện ý tin tưởng là người bên ngoài thôn.

Vào trong nhà, thấy Trịnh Thị đang ở đấy dọn dẹp đồ.

"Nàng thế này là muốn làm gì?" Bạch Khang Nguyên có hơi kinh ngạc.

Trịnh Thị không hề trả lời ngay mà lại hỏi ngược một câu: "Đương gia, chàng có cảm thấy tên trộm này có hơi kì lạ hay không?"

"Kì lạ?" Bạch Khang Nguyên gãi đầu một cái: "Cũng không tính là kì lạ đâu, tuy nói năm trước nhiều trộm là vì ăn tết, nhưng đây cũng không phải là cái nghề tốt lành gì, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì cũng sẽ không đi đến con đường méo mó này đây, cũng chính vì bây giờ đang thời kì đói kém, có vài người sinh ra ý xấu mà thôi."

"Không phải nói tên trộm này kì lạ, ta nói vì sao tên trộm này nhiều nhà ở thôn Bạch Gia như thế, hết lần này tới lần khác lại cứ đến trộm nhà Bạch Thạch Đường?"
 
Chương 362: Chọn quả hồng mềm mà bóp


Trịnh Thị nói kiểu này, Bạch Khang Nguyên cũng lập tức tỉnh ngộ: "Nàng nói đúng..."

"Cũng đúng, trong thôn Bạch Gia này của chúng ta, chỉ có nhà Bạch Thạch Đường không có đàn ông, cô nhi quả phụ, cuộc sống trong nhà cũng coi như dư dả, chính là vì cho rằng đến trộm đồ nhà nàng thì nàng không dám ra cản thôi."

"Tên trộm này quá ghê tởm rồi, chọn quả hồng mềm mà bóp!"

Càng nói, sự tức giận trong đầu Bạch Khang Nguyên càng lớn, nhưng ánh mắt hắn lại vòng quba người Trịnh Thị một cái, hỏi tiếp: "Có điều, chuyện này có liên quan gì đến việc nàng sắp ra ngoài?"

"Ôi, đây không phải vì lúc trước luôn nói sẽ tìm cho nhà Tô Thị một người con rể hay sao, mấy ngày nay ta ngắm được một người thích hợp, có điều chưa được rảnh, cũng sợ người nhà Tô Thị không có ý này, cũng vẫn chưa đi hỏi ý nhà trai kia một chút, càng chưa nhắc với Tô Thị."

"Bây giờ gặp chuyện này, xem chừng trong đầu Tô Thị cũng rất sợ, thừa dịp trong thời gian mấu chốt thế này cứ nhắc đến với hai bên, xem chừng chuyện này cũng dễ nói hơn rất nhiều."

"À, chuyện là như vậy à." Bạch Khang Nguyên khẽ gật đầu: "Vậy nàng nhanh đi đi, chuyện này xác định được rồi, trong đầu mọi người cũng có thể an tâm hơn một chút."

Đều nói không sợ trộm lấy trộm đồ, liền sợ trộm nhớ thương, lỡ như tên trộm kia cảm thấy mẹ goá con côi dễ ức hiếp, về sau còn dám tới, thôn chúng ta giúp đỡ bắt trộm thì bắt trộm, nhưng cuối cùng vẫn không trị đến tận gốc, nếu như trong nhà có một trụ cột, trộm sẽ sợ hãi, đương nhiên cũng sẽ không đến nữa.

Đó là cái chuyện nên làm, Bạch Khang Nguyên cũng rất tán đồng, bèn thúc giục Trịnh Thị nhanh đi làm.

Trịnh Thị thay một bộ quần áo rồi lập tức ra ngoài.

Đã có lời nói lúc nãy của Bạch Khang Nguyên, mỗi người về nhà cũng đều nói chuyện với riêng với người nhà mình.

Đều xì xầm đến lúc này đã có trộm đến trộm lương thực rồi, thứ hai cũng căn dặn người nhà mình phải cẩn thận, thấy người lạ đều phải để ý nhiều hơn một chút.

Thế là đến trưa, tất cả mọi người trong thôn đều biết chuyện nhà Tô Mộc Lam bị trộm lương thực.

Phùng Thị vội vàng chạy đến nhà Tô Mộc Lam: "Sao chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không nói với ta một tiếng?"

"Cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cũng không thể đến nhà nói cho ngươi biết được." Tô Mộc Lam có hơi bất đắc dĩ mà cười cười: "Cũng không có mất gì cả, chỉ là một ít gạo mà thôi."

Vốn Tô Mộc Lam nói dối, lúc này thấy Phùng Thị quan tâm như vậy, trong đầu cũng hơi có phần chột dạ, chỉ chuẩn bị cười ha ha để đánh lừa nàng.

"Mười cân gạo lận đấy, đủ ăn cho một thời gian dài nha." Phùng Thị nhếch miệng: "Vậy xem ra ngươi là người nhát gan nhỉ, nếu như nhà ta có trộm, chẳng phải sẽ bị ta cầm xẻng đập dẹp tên kia rồi hay sao."

"Sợ chứ, tối như bưng, lại sợ đối phương có cầm dao gì đấy, ta nuôi con nhỏ, sợ nhất là xảy ra chuyện gì đấy." Tô Mộc Lam mỉm cười giải thích: "Ôi, sao ngươi lại xách cái túi lớn như vậy."

"Không nói, ta đây suýt nữa đã quên mất rồi, đây là cho nhà ngươi." Phùng Thị vừa nói, vừa đưa túi cho Tô Mộc Lam.

"Cái gì đây nhỉ." Tô Mộc Lam có chút buồn bực, vừa mở ra nhìn.

Lúc thấy bên trong là gạo trắng loá, nhất thời sững sờ: "Ngươi cho ta gạo làm gì?"

"Ăn đó, gạo này không ăn thì còn có thể làm gì chứ?" Phùng Thị thấy Tô Mộc Lam hỏi như vậy thì nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc.

Không cần phải nói, chắc chắn vì chuyện nhà nàng bị trộm mất gạo, Phùng Thị sợ nàng không có cơm ăn, cho nên gấp gáp đến đưa gạo cho nàng rồi.

Hơn nữa, túi gạo này hơn phân nửa, không phải bốn mươi cân thì cũng là ba mươi cân.
 
Chương 363: Khuyên gả


Nàng thấy Phùng Thị đối với mình tốt như vậy, trong đầu Tô Mộc Lam cũng ấm áp lên một chút, nhưng cùng lúc đó cũng vô cùng áy náy vì không lập tức nói thật với bạn tốt.

Tô Mộc Lam khịt mũi một cái, đứng dậy đi đóng cửa sân lại rồi mới trở về, ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu bên cạnh Phùng Thị.

"Giữa ban ngày, ngươi đóng cửa làm cái gì?" Phùng Thị có hơi ngạc nhiên.

"Đêm hôm qua nhà ta bị trộm, có điều cũng không có mất gì, chuyện mất gạo là ta nói mò gạt người đấy." Tô Mộc Lam thấp giọng nói.

Gạt người?

Phùng Thị sững sờ, nhìn Tô Mộc Lam: "Vì sao?"

"Đêm hôm qua có người nhảy vào trong sân nhà ta, Đại Hoàng nhìn thấy trước, vừa cào vừa cắn người ta, ta cũng nhanh chóng gọi bọn nhỏ dậy, gây ra chút động tĩnh, xem chừng người kia thấy bọn ta đều đã dậy nên đã bỏ chạy."

Tô Mộc Lam nói: "Đợi người kia đi rồi, ta dẫn con đi xung quanh xem một lần, trong nhà không hề bị mất thứ gì, nhưng nếu như nói không bị mất, chỉ sợ sẽ bị mấy người bên ngoài bàn tán, nói người kia không phải đến trộm đồ, là đến trộm người, cho dù không có tài năng gì, nhưng nếu như lời đồn này bị truyền đi, không biết sẽ truyền thành dạng gì nữa."

"Ta nghĩ tới nghĩ lui bèn nói với người bên ngoài nhà mình mất mười cân gạo, như vậy chắc chắn người ta sẽ nghĩ trộm đến trộm gạo, không có tâm tư gì khác, cũng sẽ không nói thêm gì."

Phùng Thị nghe Tô Mộc Lam nói, con mắt cũng trừng lớn, miệng cũng liên tục há hốc, sau một hồi lâu mới nói: "Nơi này, lại có nhiều khúc mắc như vậy sao."

Nàng lại thở dài, bảo: "Cũng may ngươi lanh lợi, nếu là ta, chắc chắn sẽ bị người ta đâm sau lưng đến chết mất, bản thân cũng sẽ không biết xảy ra chuyện gì mất."

"Ôi, cũng không có gì, chỉ là nghĩ vậy thôi." Tô Mộc Lam hé miệng cười cười, không để ý lắm.

Nhưng nụ cười này trong mắt Phùng Thị lại cảm thấy Tô Mộc Lam cười vô cùng miễn cưỡng, đắng chát, trong đầu nàng cũng có chút khó chịu.

Tô Mộc Lam cẩn thận như vậy, suy nghĩ mọi chuyện chu toàn đến thế, đến chuyện nhà bị trộm này cũng đều phải bịa ra một lời nói dối, suy cho cùng, chính nàng là nguyên nhân duy nhất.

"Ta thấy ngươi đó, nếu thật sự không được thì tìm người gả đi." Phùng Thị thành khẩn nói.

Tô Mộc Lam vừa nhấp ngụm trà vào miệng suýt nữa đã phun ra, nàng tức giận trợn mắt nhìn Phùng Thị một chút: "Đừng làm bừa."

"Ta cũng đâu có làm bừa, ta nói lời thật lòng thôi."

Phùng Thị bảo: "Bạch Thạch Đường này cũng đã đi được mấy năm rồi, thời gian ngươi túc trực bên linh cữu cũng đã qua lâu rồi, một mình nuôi con thật sự rất vất vả, không bằng cứ gả cho người ta đi, có người giúp đỡ, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều."

"Đàn ông sợ chọn sai nghề, phụ nữ sợ gả sai người, lỡ như gả cho một người tính tình xấu xa, không phải sẽ chịu khổ cả đời sao, còn không bằng ở một mình cho rồi?"

Lúc Tô Mộc Lam nói chuyện, quay sang bên cạnh chép miệng.

Phùng Thị hiểu nàng đang nói về Bạch Hữu Quang.

Bạch Hữu Quang không cho hai đứa con đến tộc học để học, chuyện Lưu Thị cãi nhau với nàng và Hàn Thị, cuối cùng bị Hàn Thị cầm chổi đánh, tức giận trở về nhà mẹ đẻ, bây giờ cả làng đều biết và đang bàn tán rất ầm ĩ.

Bàn rằng Hàn Thị không nói lý, bàn rằng Bạch Hữu Quang không có chính kiến một chút nào cả, không hề giống đàn ông dù chỉ một chút.

Nếu thật sự có kiểu giống như Bạch Hữu Quang đây, Phùng Thị cảm thấy còn không bằng cả đời này cứ đợi chết.

"Hơn nữa, ta còn nuôi bốn đứa bé, nếu thật gả cho người ta vậy bọn nhỏ làm sao bây giờ? Lúc trước ta hồ đồ, đối xử với bọn nhỏ không tốt, đợi bọn nhỏ liền không tốt, vất vả lắm bây giờ mới tỉnh táo được, để cho bọn nhỏ sống mấy ngày tốt lành đi, còn đi lấy chồng nữa cũng không phù hợp lắm." Tô Mộc Lam đáp.
 
Chương 364: Không thích hợp


Quan trọng nhất chính là bây giờ nàng thật sự không có suy nghĩ muốn lấy chồng.

"Cũng đúng."

Phùng Thị gãi gãi lỗ tai: "Nếu va phải tính tình không tốt sẽ như nhảy vào hố lửa, chẳng bằng tự tại như lúc này."

"Đúng không." Tô Mộc Lam nhướng đuôi lông mày: "Cho nên chuyện này sau này hẳn nói, cũng không thể bởi vì trong nhà có trộm liền hốt hoảng nói chuyện này được."

"Được, đừng nói những chuyện giả dối này nữa, nhà ta cũng không có mất gạo, ngươi cầm gạo này về đi thôi."

"Đây đều đã lấy ra rồi, nếu đem trở về cũng không thích hợp lắm..."

Phùng Thị bĩu môi, trên mặt viết đầy từ chối, lại nói: "Lúc ta xách gạo đến có rất nhiều người nhìn thấy, nếu lúc này ta lại xách trở về, chẳng phải sẽ bị người ta nghi ngờ nhà ngươi thật sự không hề mất gạo khong, đến lúc đó nói mấy câu không có trái lại thêm phiền."

"Đây cũng không phải thứ đáng tiền gì, ngươi cứ giữ lại ăn đi, nếu thực sự không được thì cứ xem như tiền đặt cọc thức ăn lần tới của ta, đợi lúc ngươi làm được món mới rồi, tiếp tục gọi ta đến nếm thử mùi vị là được rồi."

Tô Mộc Lam hiểu được tính tình của Phùng Thị, cũng không tiếp tục từ chối nữa, chỉ đồng ý, chuẩn bị hai ngày sau lúc làm được món cá viên mới sẽ tặng cho nhà Phùng Thị một ít.

Bên này, Lục Văn Tình ở tại huyện thành bận rộn một trận.

Thuận Ý Trai phải thay hình đổi dạng, có thể nói là cần phải làm rất nhiều chuyện.

Nếu lúc trước Thuận Ý Trai là cửa hàng bánh ngọt, tuy nói cửa hàng không coi là nhỏ, cần phải đổi thành cửa hàng bán thịt dê đỏ hầm cũng không có nhiều thay đổi.

Lục Văn Tình thương lượng với Lục Cảnh Nghiên một phen, bán đi một trạch viện để trống không dùng ở nơi khác trong huyện thành, sang lại hai cửa hàng bên cạnh của Thuận Ý Trai, mở rộng Thuận Ý Trai lúc trước, mở rộng cửa hiệu mặt tiền.

Trang trí mới nên chuyện vặt cũng rất nhiều.

Nếu muốn bán thịt dê đỏ hầm này, phải làm cho cái bàn này kê thật thoải mái, chậu than phải lõm vào mới được, đều cần phải sửa lại cái bàn này một lần nữa, lại đặt hàng theo yêu cầu theo độ lớn nhỏ của chậu than.

Cũng phải đặt hàng lố nồi đất dùng để đun nhừ thịt dê đỏ, ngoài ra còn các loại chén dĩa đựng đồ phối kèm và bát đũa dùng lúc ăn, chén đĩa... Vân vân, tất cả mọi thứ đều cần chọn mua.

Chọn mua thịt dê, rau quả, các loại nước rượu, quan trọng nhất chính là lúc trước bán bánh ngọt, lúc này bán thịt dê đỏ, cũng phải dạy bảo lại tiểu nhị một lần.

Những thứ này, không có thứ nào không phải tốn sức quan sát cả.

Cũng may quản sự trong nhà tuổi tác không nhỏ, cũng từng gặp qua nhiều chuyện, lại tận tâm hết sức với hai huynh muội Lục Văn Tình, làm việc cũng có chút ổn thỏa, lúc nào cũng làm ổn thoả chuyện Lục Văn Tình giao xuống.

Nhưng Lục Văn Tình phải đứng ra sắp xếp tất cả mọi chuyện, người bên ngoài không thể thay nàng được, cho nên nàng gần như bận từ sáng sớm đến tối muộn, chỉ mất ngày ngắn ngủi, người này đã gầy đi đến mắt thường cũng có thể trông thấy.

Lục Cảnh Nghiên đau lòng không chịu nổi, nhưng chuyện bên người cũng không ngớt, chỉ có thể dặn dò đầu bếp trong nhà hầm chút canh bổ dưỡng, bổ sung dinh dưỡng cho Lục Văn Tình.

"Đại ca nên đi ngủ sớm đi, mấy ngày nay ta đều về rất muộn, đại ca không chờ ta mãi đâu." Lục Văn Tình thấy thân thể Lục Cảnh Nghiên suy yếu, vẫn còn ráng chống đỡ đợi nàng về nhà rồi mới chịu ngủ, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Muội không trở lại ta cũng không an tâm, cuối cùng ngủ không được." Lục Cảnh Nghiên cười nói.

Nếu như hắn không làm được gì cả, không thể phụ giúp Lục Văn Tình, Lục Cảnh Nghiên sẽ càng cảm thấy mình thật sự rất vô dụng.

Lục Văn Tình biết được suy nghĩ trong lòng của huynh trưởng mình, biết khuyên cũng vô dụng, nhân tiện nói: "Mấy ngày bận rộn nhất cũng sắp qua rồi, từ mai xem chừng đã bắt đầu có thể về sớm."
 
Chương 365: Lo chuyện bao đồng


Lục Văn Tình quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dậy sớm một chút, như vậy sẽ trở về sớm một chút, Lục Cảnh Nghiên cũng có thể đi ngủ sớm rồi.

"Ừm." Lục Cảnh Nghiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu một cái: "Vậy là tốt rồi."

"Đúng rồi đại ca, huynh ở nhà giúp ta nghĩ một chút xem sau khi cửa hàng mới này của chúng ta mở sẽ lấy tên gì." Lục Văn Tình nói: "Vốn ta muốn tiếp tục dùng cái tên Thuận Ý Trai này, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy nếu là cửa hàng mới, vẫn nên dùng cái tên mới thì hơn, cũng coi như điềm may mắn."

Quan trọng nhất chính là nếu như thật sự không buôn bán được, vậy người mất mặt cũng là nàng chứ không phải là thanh danh Lục Thuận Ý - phụ thân của nàng.

"Đại ca đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, học thức phong phú, chuyện này giao cho đại ca làm là thích hợp nhất."

"Việc này không thể coi thường, cho đại ca suy nghĩ thật kỹ nhé...." Lục Cảnh Nghiên trầm ngâm nói.

"Bây giờ đại ca đừng nghĩ, sợ là đêm sẽ đau đầu hơn đó, đợi ngày mai lại nghĩ cũng không muộn." Lục Văn Tình nói: "Hơn nữa, cửa hàng này của chúng ta nhanh lắm cũng phải hơn nửa tháng sau mới mở được, đại ca từ từ suy nghĩ cũng được." "Được." Lục Cảnh Nghiên mỉm cười đồng ý.

Cửa hàng Thuận Ý Trai đây đang sửa sang lại, người trong huyện thành đây cũng dần dần bàn tán.

Nội dung bàn tán không gì khác ngoài chuyện Thuận Ý Trai này đột nhiên đóng cửa, có phải là đổi chưởng quỹ rồi không.

Nhưng thấy bây giờ Lục Văn Tình vẫn ra ra vào vào Thuận Ý Trai như cũ, tiểu nhị bận rộn trong cửa hàng vẫn là người trước đây, liền cảm thấy ước chừng không phải như vậy.

Thế là, nội dung bàn tán liền trở thành hành động này của Thuận Ý Trai, đến cùng là muốn làm gì.

Hơn nữa, lại có tin đồn truyền ra, lúc nói đến Lục Văn Tình này dường như muốn mở cửa hàng bán cơm, đám người cũng càng hiếu kì hơn, nếu như Thuận Ý Trai muốn mở cửa hàng bán cơm bán rượu, vậy sẽ bán món gì đây.

Mà ngoại trừ những lời bàn tán ra, cũng có người vô cùng khi dễ Thuận Ý Trai.

"Tiểu thư đích tôn này của nhà họ Lục, mặc dù trông tài giỏi đoan trang, làm việc cũng có chút có trật tự, là người có thể quản lý chuyện làm ăn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi, không trong nghề không biết tình hình nghề đó, lại chợt đổi từ cửa hàng bán bánh ngọt sang cửa hàng bán cơm, mối làm ăn này sợ rằng sẽ khó mà thực hiện được."

"Không phải sao, trong cửa hàng cơm này bán chính là cơm canh, cơm canh cũng như bánh ngọt cả thôi, đều coi trọng mùi vị, lúc trước việc làm ăn của Thuận Ý Trai không tốt đều bởi vì sư phụ làm bánh ngọt không có ở đây, cũng không phải Lục tiểu thư này không biết đâu chứ, lại còn mở cửa hàng bán cơm này, nàng có thể tìm được đầu bếp giỏi hay sao?"

"Sao mà có thể tìm được chứ, nếu như thật sự có thể tìm được đầu bếp giỏi, sợ rằng mấy cửa hàng khác ở huyện thành chúng ta đã sớm thay đổi rồi, trừ phi là nàng có thể bỏ nhiều tiền đến kinh thành hay Giang Chiết bên kia để tìm, có điều tiền này cũng không ít, sợ là huyện thành chúng ta không trả nổi, còn nữa, đồ ăn mà đầu bếp nơi khác làm ra, sợ rằng người địa phương chúng ta cũng sẽ ăn không quen."

"Chậc chậc, thế nào cũng đều cảm thấy Thuận Ý Trai này sẽ phải bị huỷ trong tay của thế hệ này thôi..."

Mấy lời như vậy có thể nói là không ngớt bên tai, thời gian dần qua cũng đã trôi đến tai Lục Văn Tình.

Liên Kiều nghe được những lời này, tức giận đến mặt đỏ rần: "Những người này, quả nhiên là lo chuyện bao đồng, chuyện làm ăn của nhà mình còn quản không xong, còn rảnh rỗi mà quản chuyện nhà người khác nữa."

Phần lớn những người bàn tán những lời này đều là những người mở cửa hàng buôn bán trong huyện thành.

"Miệng ở trên người củba người khác, bọn họ muốn nói cái gì đương nhiên chúng ta cũng không quản được." Lục Văn Tình mỉm cười, cũng không thèm để ý: "Cứ để bọn họ tùy ý bàn tán là được rồi."
 
Chương 366: Không thể ăn không trả tiền


Công việc kinh doanh của Thuận Ý Trai đang ở thời kì xuống dốc, người bên ngoài cũng bàn tán sôi nổi, và có khi còn nói những điều khó nghe hơn bây giờ nhiều.

Có thể nói, trong hai năm này, Lục Văn Tình đã nghe được quá nhiều những câu nói như đâm vào tim, vì vậy những lời nói trước mắt này xem như đã nhẹ nhàng rồi.

Bây giờ điều nàng cần làm đó là nhanh chóng vực dậy cửa hàng.

Liên Kiều hiểu được tâm tư của Lục Văn Tình, nhưng cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình ở độ tuổi còn trẻ mà phải gánh vác nhiều thứ như vậy thì thật sự rất vất vả, cũng đau lòng nàng nhưng không biết nên làm gì cả, chỉ có thể đổi nước trà lạnh lẽo trong tay Lục Văn Tình thành nước ấm, sau đó phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn điểm tâm mà Lục Văn Tình thích.

Phía bên này, hai đầu bếp nữ nhà Lục Văn Tình bắt đầu học cách chế biến thịt dê kho tộ từ Tô Mộc Lam.

Tuổi tác của hai đầu bếp nữ cũng tương đương nhau, một người họ Tiền, một người họ Lý, đều đã làm việc ở Lục gia từ nhỏ, lúc trước trượng phu của các nàng là chân sai vặt trong Lục gia, bây giờ cũng đã thành quản sự, mấy đứa nhỏ nhà các nàng cũng đều làm việc ở Lục gia, vì thế đối với đại phòng Lục gia đều tận tâm tận lực.

Tình tính hai người cũng ôn nhu hiền lành, lại được Lục Văn Tình dặn dò qua, vì vậy hết sức cung kính với Tô Mộc Lam, mặc dù bản thân các nàng cũng đã làm công việc nấu ăn trong nhiều năm, nhưng bây giờ vẫn khiêm tốn xin học hỏi.

Vốn đã có kỹ năng nấu nướng trong người, nên hai người học làm món ăn cũng không chậm, rất nhiều việc chỉ cần Tô Mộc Lam vừa nói thì đã có thể hiểu được, chỉ là ở phần nêm nếm gia vị và khống chế lửa thì vẫn còn chưa quen thuộc.

Đối với loại tình huống này thì Tô Mộc Lam đưa ra lời khuyên là --- Luyện tập!

Thực hành nhiều hơn, làm nhiều hơn nữa, khắc sâu trong đầu từng bước làm của món thịt dê kho tộ này, như thế mới có thể làm ra một món thịt dê kho tộ đầy đủ hương vị.

Vì vậy, đã nhiều ngày nay, hai đầu bếp nữ gần như là mỗi ngày đều luyện tập với Tô Mộc Lam, còn thịt dê sử dụng cho việc thực hành thì đều là nhà họ Lục mang tới.

Dù sao tập luyện nấu ăn là tốn nguyên liệu nhất, bên Tô Mộc Lam đã cung cấp mấy loại gia vị thì hiển nhiên Lục gia cũng sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới.

Đều là thịt dê ngon nhất, thịt mới mẻ, non mềm, mặc dù chưa làm ra được hương vị khiến Tô Mộc Lam cảm thấy hài lòng nhưng so với các món ăn bình thường thì cũng được coi là xuất sắc rồi.

Còn món ăn thịt dê đã hoàn thành thì theo ý của Lục Văn Tình sẽ để lại tất cả cho nhà Tô Mộc Lam.

Để lại nhà ăn cũng được, tặng hàng xóm láng giềng cũng tốt, coi như là đền bù một chút việc mấy ngày nay hai đầu bếp nữ đã đến quấy rầy.

Chỉ là cứ như vậy thì nhà Tô Mộc Lam ngày ngày đều phải ăn thịt dê kho tộ, có thể nói là bữa trước ăn, bữa sau cũng ăn, ăn nhiều tới mức sắc mặt của bốn đứa nhỏ đều thật sự khổ sở.

Tô Mộc Lam thấy vậy, liền mang thịt dê kho tộ này tặng mọi người xung quanh một ít.

Nhà Phùng thị, nhà Bạch Khang Nguyên, còn có mấy nhà quan hệ gần gũi mà ngày thường hay qua lại, còn cả mấy nhà lúc trước đã tận tâm hỗ trợ sửa tường nhà.

Thịt dê vốn dĩ đắt hơn thịt lợn rất nhiều, Tô Mộc Lam mang tặng chính là thịt dê kho tộ, hơn nữa còn đưa một nồi nhỏ, số lượng đủ cho cả nhà ăn.

Vì vậy những người được tặng thịt dê kho tộ đều nói lời cảm ơn, thậm chí còn có nhà tìm xem có đồ gì có thể đưa sang cho Tô Mộc Lam để đáp lễ hay không.

Dù sao cũng không thể ăn không trả tiền thịt dê củba người ta được.

Tô Mộc Lam cũng liên tục từ chối, cười nói: "Hàng xóm láng giềng với nhau, cùng đừng quá khách khí, nhà của ta vài ngày nữa còn muốn xây thêm hai gian phòng ở, đến lúc đó ta còn phải làm phiền mọi người nữa đấy."

Tuy rằng trong nhà là gian nhà lớn có mái ngói, ở thời đại này cũng coi như là rộng rãi rồi, nhưng mà bọn trẻ đang dần lớn lên, Tô Mộc Lam cảm thấy trẻ em vẫn nên có chút không gian riêng tư thì tốt hơn.
 
Chương 367: Hừ!


Nàng cũng đã xem xét kỹ lưỡng, sân trong nhà rất rộng, xây thêm mỗi bên hai gian phòng nhỏ, để mỗi đứa nhỏ đều có một phòng, tách ra để ở, như vậy thì phòng ở phía tây có thể để trống, đến lúc đó dùng để cất trữ đồ vật hoặc là ngộ nhỡ có chuyện gì cần dùng khẩn cấp thì sẽ có phòng để dùng.

Thừa dịp phải một thời gian nữa mới đến mùa thu hoạch lúa mì, thời tiết cũng ấm áp hơn, Tô Mộc Làm muốn sau khi chuyện bận rộn với thịt dê kho tộ xong thì sẽ triển khai việc xây thêm phòng.

Mọi người vừa nghe Tô Mộc Lam nói vậy, hiển nhiên là đồng ý với nàng luôn: "Được, đến lúc đó ngươi nhớ kêu chúng ta, chuyện khác có lẽ sẽ không làm được chứ chuyện cần sức lực như này thì nửa phần cũng không thành vấn đề."

Hơn nữa nếu nhà Tô Mộc Lam xây nhà thì đồ ăn nhà nàng đãi cũng thật sự rất ngon.

Lần trước khi đi sửa tường sân đã được ăn mấy ngày, bây giờ vẫn còn nhớ mong hương vị đó, đều ước gì nhà Tô Mộc Lam có thể sửa chữa nhà thêm vài lần nữa để bọn họ có thể đỡ thèm ăn.

Bây giờ lại nghe Tô Mộc Lam nói như vậy thì đây chẳng lẽ không phải là chuyện đáng vui mừng hay sao?

Chuyện Tô Mộc Lam tặng thịt dê kho tộ và chuẩn bị xây thêm phòng rất nhanh chóng đã lan truyền trong thôn.

Người trong thôn đối với hai chuyện này đều có chút cảm thán.

Cảm thán Tô Mộc Lam thật sự có bản lĩnh, có thể cùng người khác hợp tác mở cửa hàng ở trên trấn, cũng càng cảm thán là Tô Mộc Lam lại tiếp tục xây nhà.

Dù sao người khác muốn xây thêm hai gian phòng thì đều cần tiết kiệm tiền nhiều năm mới có thể miễn cưỡng xây được hai gian, nhưng Tô Mộc Lam năm ngoái vừa sửa tường sân, năm nay đã xây thêm phòng, tốc độ thật sự rất nhanh.

Nhưng càng cảm thán hơn là thái độ làm người của Tô Mộc Lam cũng rất chân thật.

Dù sao đó cũng là thịt dê kho tộ, bên trong đều là thịt ngon, nếu là mấy nhà khác thì cho dù nhà mình ăn không hết thì sợ là cũng sẽ mang lên trấn bán lấy tiền, sẽ không giống như Tô Mộc Lam nói mang tặng là sẽ thật sự tặng cho mọi người.

Tuy rằng chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân khác nhưng mà làm được như vậy thì người này cũng thật sự chân thành.

Đa số người trong thôn đều là người thành thật, mà người thành thật thì rất thích người chân thành, vì vậy thiện cảm của mọi người đối với Tô Mộc Lam lại tăng thêm một chút.

Chỉ ngoại trừ Trương thị, khi biết những chuyện này đã nhổ vài ngụm nước bọt ở trước cửa nhà.

Tô Mộc Lam mang tặng thịt dê kho tộ cho gần như cả thôn nhưng tất nhiên là không có đưa cho Trương thị.

Trương thị cực kì chán ghét Tô Mộc Lam, cũng hiếm khi tới nhà Tô Mộc Lam nhưng ngửi thấy mùi thịt dê kho tộ nồng đậm bay ra từ bốn phía láng giềng thì cũng nuốt nước bọt liên tục.

Hơn nữa còn có người ở trước mặt nàng khoe khoang thịt dê kho tộ này ngon như thế nào nên Trương thị đã cắn chặt răng.

Hừ!

Đúng là mấy người chưa từng ăn qua thịt dê, một bát thịt dê cũng phải náo loạn như vậy, quả thực là chưa thấy qua việc đời, đáng đời chỉ có thể bào cơm trong đất để ăn!

Trương thị ở nhà ngây người cũng phiền lòng, liền dọn dẹp mấy cân bột mì trong nhà, nhặt thêm mười quả trứng gà đi đến thôn Trương gia để thăm Trương Cốc Lai.

Nghe mọi người nói, Trương Cốc Lai mấy ngày nay cũng chưa ra khỏi nhà, cỏ dại trong ruộng lúa mì đã mọc cao hơn cây lúa rồi, Trương thị rất lo lắng, sợ rằng thân thể của Trương Cốc Lai không thoải mái.

Tới đầu nhà thì thấy gà chạy khắp sân, đầy sân chỗ nào cũng là phân gà, cửa chính cũng mở toang, nhưng không thấy Trương Cốc Lai đâu cả.

Trương thị đi thẳng vào phòng ở phía Đông, nhìn thấy Trương Cốc Lai đang nằm trên giường.

"Đây là làm sao vậy, ban ngày mà nằm ở trên giường thế?" Trương thị hỏi một câu: "Đã ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa ăn thì ta đi làm cho đệ bát canh để uống."

"Ta không đói bụng, tam tỷ không cần để ý, nếu tỷ đến đưa đồ thì cứ đặt đồ ở một bên là được."
 
Chương 368: Ai đánh


Trương Cốc Lai không quay đầu lại, chỉ quay lưng nói chuyện với Trương thị, sau đó còn kéo chăn lên đầu, trùm kín cả người.

"Nói chuyện cho rõ ràng, đệ trùm chăn lên làm gì, có phải hay không bị cảm rồi, ta xem nào." Trương thị vươn tay muốn kéo chăn ra.

Trương Cốc Lai vội vàng ngăn cản.

Nhưng Trương Cốc Lai có dáng người thấp bé, cơ thể lại gầy gò, sức lực sao có thể bằng được Trương thị có thân hình cường tráng, chăn này vốn dĩ không giữ được bao lâu liền bị Trương thị túm ra, sau đó người cũng bị Trương thị kéo một chút.

Nhưng nàng kéo cũng không dùng sức, chỉ là Trương Cốc Lai vốn đang cố gắng lắc lắc thân thể, liều mạng túm chặt lấy chăn trên đầu, cuối cùng bị Trương thị kéo một cái như vậy nên cả người và chăn đều lăn xuống đất.

Từ trên giường ngã xuống mặt đất cứng rắn, Trương Cốc Lai đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng tức giận không chịu được, từ trên mặt đất bò dậy sau đó hét lên với Trương thị: "Tam tỷ, tỷ làm gì vậy, muốn ngã chết ta sao…"

Vừa nói chuyện vừa vươn tay xoa cái mông bị ngã tới mức gần như muốn vỡ thành tám mảnh.

"Chuyện này ta cũng không phải cố ý, ai biết được…." Ngươi chỉ bị kéo nhẹ mà đã như vậy.

Trương thị liên tục giải thích, những sau đó cũng đã nhìn thấy vài vết thương trên mặt của Trương Cốc Lai.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt lại bị thương thành như thế này?" Trương thị kêu lớn một tiếng, vội vàng kéo Trương Cốc Lai lại gần, để quan sát kĩ hơn một chút xem vết thương có nặng hay không.

"Không, không có gì…" Trương Cốc Lai vội vàng trốn.

"Còn nói không có gì, đều đã chảy máu kết vảy rồi kìa!" Trương thị cẩn thận nhìn kĩ một chút, thấy vết máu trên mặt vừa dài vừa sâu, đau lòng vô cùng: "Sao lại biến thành như vậy, sau này nếu để lại sẹo thì phải làm sao?"

Đúng thời điểm muốn làm mai nữa chứ, vốn dĩ Trương Cốc Lai có dáng người thấp bé, trong nhà lại không dư dả, bên trên cũng không còn phụ mẫu để giúp đỡ, người muốn làm mai cũng đã ít rồi, bây giờ nếu để lại sẹo thì sau này còn thành thân như thế nào được nữa.

Trương thị càng nghĩ càng tức giận, vội vàng dậm chân: "Sao đệ lại không quan tâm như vậy? Vết thương này cuối cùng là vì sao mà có, là ai đánh?"

"Không có, là ta bị cành cây quẹt vào." Trương Cốc Lai trả lời ấp úng, ánh mắt càng mơ hồ, không dám nhìn Trương thị.

"Cành cây mà có thể cắt thành như vậy sao? Đệ nghĩ là tỷ tỷ mù hay như thế nào?"

Trương thị đập hắn một cái, tức giận nói: "Cành cây mà quẹt vào thì sẽ chỉ có hai ba vết thương trên mặt, nhưng vết thương này là nhiều vết nhỏ, mà từng vết một lại đều đặn như vậy? Chắc chắn là đánh nhau với người khác mới có thể thành như vậy."

"Nói, đây là bị ai đánh, Tam tỷ chắc chắn sẽ đi nói chuyện cho rõ ràng, dám đánh ngươi tới mức như vậy, cũng không thể buông tha cho hắn dễ dàng được!"

"Thực sự không có việc gì cả, tam tỷ không cần quan tâm đến việc này." Trương Cốc Lai cũng có chút không kiên nhẫn: "Một chút việc nhỏ mà tam tỷ ồn ào như vậy là nhất định muốn để cho người khác biết ta bị đánh thành bộ dạng này sao?"

"Không nên sao, nếu không để cho mọi người đều biết việc đệ bị thương thì người đánh đệ chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm, hắn dám đánh đệ thành như vậy, vết thương còn sâu như thế, nói cái gì cũng phải khiến hắn bồi thường một khoản tiền mới đúng."

Trương thị càng nói càng tức giận, sau đó lại đau lòng nhìn lại vết thương trên mặt Trương Cốc Lai.

Chính là càng nhìn càng thấy có chút không thích hợp.

Khuôn mặt đầy vết cào nhỏ còn rỉ máu, vừa mảnh vừa dài, vẫn là hai ba vết song song với nhau, không giống như bị người khác cào mà càng giống như là bị….

Như là bị mèo cào vậy.

Mèo?

Trương thị lập tức sửng sốt.

Nói đến mèo thì nhà Tô Mộc Lam có một con mèo cả ngày đều ngồi xổm ở bờ tường nhà nàng ta, nhìn chằm chằm người vào cửa, có một lần nàng đi ngang qua nhà Tô Mộc Lam, trong lòng không thoải mái liền nhổ một ngụm nước bọt ở trước cửa nhà Tô Mộc Lam, thì con mèo kia liền nhe răng trợn mắt muốn nhào vào người nàng.
 
Chương 369: Thật sự không biết


Sợ tới mức lúc ấy nàng vội vàng chạy đi, từ đó về sau cũng không dám dừng chân ở trước cửa nhà Tô Mộc Lam nữa.

Và mấy ngày hôm trước thì nhà Tô Mộc Lam đã bị trộm đồ, bị ăn cắp mười cân gạo, còn nói là do con mèo của nàng ta phát hiện ra, nên đã đánh thức mọi người dậy.

Bây giờ, trên mặt của Trương Cốc Lai đều là vết thương như bị mèo cào….

Ánh mắt của Trương thị lập tức mở to, vươn tay lại đánh cho Trương Cốc Lai một cái.

"Tam tỷ, tỷ lại đánh ta làm gì?" Trương Cốc Lai bị đánh đau, uất ức hô một câu.

"Đệ đệ đệ, đệ đúng là một thằng khốn! Lúc trước đã nói đệ phải có ánh mắt một chút, đừng có cái gì bẩn thỉu thối tha cũng thấy mới lạ, nhưng đệ nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không nghe vào trong đầu hả, đệ còn nhớ thương quả phụ kia phải không?" Trương thị quát.

Trương Cốc Lại bị nói trúng tâm tư, vì vậy trên mặt lập tức hơi hoảng loạn, nhưng ngoài miệng vẫn còn quanh co: "Nói cái gì vậy, ta lúc nào nhớ thương quả phụ người ta?"

"Còn nói không có, còn nói không có à, đệ nhìn lại mặt của đệ đi, có phải là bị con mèo nhà Tô Mộc Lam cào đúng không!" Trương thị nói: "Khó trách hai ngày nay không dám ra cửa, thì ra là bởi vì chuyện này."

"Lá gan của đệ cũng thật lớn, buổi tối dám nhảy tường vào trong sân nhà người ta, còn dám lấy gạo nhà người ta, sẽ không sợ Tô thị kia tàn nhẫn lên chặt bỏ móng vuốt của đệ sao?"

Tuy rằng Trương thị chán ghét Tô Mộc Lam, cũng xem thường nàng ta nhưng lúc trước bị Tô Mộc Lam đánh một lần, vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng, cảm thấy Tô Mộc Lam là một phụ nhân hung hãn, chuyện gì cũng có thể làm ra.

"Gạo gì?" Trương Cốc Lai nghe mấy lời này liền choáng váng, lắc đầu như trống bỏi: "Ta không lấy gạo nhà nàng ta, tối hôm đó ta chỉ muốn vào nhà nàng ta xem một chút, kết quả là vừa đi vào đã bị con mèo nhà nàng ta cào liên tục, sợ tới mức ta vội vàng chạy đi, làm sao có thời gian lấy gạo nhà nàng ta nữa."

"Sao, Tô thị nói là ta lấy gạo nhà nàng ta sao?"

"Đúng vậy, nói là buổi tối có một tên trộm nhảy qua tường sân vào lấy đi mười cân gạo nhà nàng!" Trương thị vô cùng tức giận: "Đệ nói xem, Tô thị này đúng là biết nói dối, không có chuyện gì mà nói như thật, quả thật là tức chết ta rồi!"

"Ôi, đệ nói xem có khi nào Tô Mộc Lam đã nhìn thấy mặt đệ, biết đệ nhảy tường vào sân nhà nàng ta, sẽ không vì trong lòng ấm ức mà muốn cố ý lừa mười cân gạo của nhà chúng ta đấy chứ?" "Này…" Trương Cốc Lai có chút do dự.

Hắn thật sự không biết.

"Nhưng mà ngày đó ánh trăng rất sáng, ta có thể nhìn rõ ràng được cành cây ở trên cây, nếu thực sự nhìn thấy ta thì chắc hẳn là có thể thấy rõ mặt đấy."

"Vậy khẳng định là đúng rồi." Trương thị càng chắc chắn, sự tức giận trong lòng cũng bốc lên tới đỉnh đầu: "Tiện nhân này, nuôi con mèo lợi hại như vậy, chưa nói tới việc cào đệ, mà nàng ta còn muốn lừa gạo của đệ, thật sự rất đáng giận."

"Mọi người trong thôn còn tưởng nhà nàng ta có kẻ trộm vào thật, còn rất tội nghiệp nàng ta, ta nghe nói Phùng thị còn đặc biệt mang tặng nhà nàng ta một túi gạo, chắc chắn là ai cũng không thể tưởng tượng được tiện nhân này chỉ là đang bịa đặt."

Nếu nàng quay về nói chuyện với mọi người thì chắc chắn mọi người sẽ không tha cho nàng ta, Phùng thị khẳng định cũng cảm thấy bị lừa gạt, cũng sẽ không thân thiết với Tô thị nữa.

Nếu thực sự tới lúc đó thì sẽ có trò hay để nhìn rồi.

Vậy nàng cũng phải vui vẻ xem náo nhiệt, coi như là trút được sự ngột ngạt bị đè nén lúc trước.

Trương thị nghĩ như vậy, cũng không ở lâu tại nhà Trương Cốc Lai nữa, nhấc chân đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Trương Cốc Lai tự dậy nấu cơm mà ăn.

"Tam tỷ, tỷ sốt ruột vội vàng đi đâu thế…." Trương Cốc Lai đuổi theo hỏi một câu.
 
Chương 370: Không đơn giản


Nhưng Trương thị vội vàng đi về, lúc này đã đi ra khỏi sân rồi, Trương Cốc Lai cũng sợ đi ra ngoài làm cho mọi người thấy vết thương trên mặt mình, sẽ truy hỏi hắn là vì sao lại bị thương, nên cũng không đuổi theo nàng nữa, quay trở về trong phòng.

Lại nhìn thấy mấy cái trứng gà mà Trương thị mang đến, liền cầm mấy cái đi vào trong bếp làm trứng xào để ăn.

Trương thị hấp tấp đi thẳng về thôn Bạch gia, dọc theo đường đi vẫn luôn buồn bực suy nghĩ chuyện của Tô Mộc Lam, ngay cả đường cũng không nhìn, lúc đến cửa thôn liền va mạnh vào một người.

Đâm mạnh tới mức suýt nữa khiến cho miếng ngói trong tay củba người nọ bị rơi xuống đất.

Phùng thị khó khăn lắm mới đứng thẳng được người, nhìn thấy người va phải mình là Trương thị thì liền tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy, đi đường vội vàng hoảng hốt, không nhìn thấy người sao?"

Trương thị thấy bản thân va phải Phùng thị, lập tức hoảng hốt, nhưng sau đó trước mắt lại sáng ngời: "Phùng tẩu tử, thật sự xin lỗi, xin lỗi, ta cũng là có chuyện gấp nên đi vội vàng một chút, không làm thương tẩu chứ."

"Thôi thôi, nhanh đi đi." Phùng thị không thích Trương thị, bây giờ cũng không muốn nói thêm gì với nàng ta nữa.

"Phùng tẩu tử, vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm tẩu tử." Trương thị nào chịu đi, còn nặn ra một nụ cười sau đó ra vẻ thần bí tiến đến trước mặt Phùng thị: "Đây chính là một chuyện lớn đấy."

"Chuyện gì?" Nhìn bộ dạng kia của Trương thị, thì Phùng thị cũng hơi sửng sốt.

"Nương tử nhà Bạch Thạch Đường không phải mấy hôm trước có nói là nhà nàng ta có kẻ trộm, đã bị lấy mất mười cân gạo sao."

Phùng thị nghe Trương thị nói chuyện này, lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Ừ, đúng rồi có chuyện này, làm sao vậy?"

"Sao vậy? Ta nói cho Phùng tẩu tử biết, tiện nhân Tô thị kia nói dối chúng ta đấy!" Vẻ mặt của Phùng thị khinh thường, khóe miệng đều tràn đầy châm chọc: "Nhà nàng vốn dĩ không có mất gạo!"

"Phùng tẩu tử nói xem, Tô thị này cuối cùng là đang bày mưu gì, trong nhà rõ ràng không mất đồ vật gì lại cứ muốn nói trong nhà mất gạo, nàng ta cuối cùng là muốn làm cái gì? Đây không phải là vô duyên vô cớ muốn lừa gạt người khác sao, còn làm cho mọi người bởi vì chuyện này mà vất vả trực đêm vào buổi tối, đây không phải là cố ý giày vò người trong thôn chúng ta hay sao?"

"Phùng tẩu tử còn tốt bụng cho nàng ta gạo nữa, ta thấy sự thiên tâm của Phùng tẩu tử đã bị nhét vào bụng chó rồi, nàng ta chính là một con sói vô ơn, sau này Phùng tẩu tử phải nhìn người cẩn thận hơn, phải nhìn rõ quả phụ kia mới được, nếu không sau này thật sự là sẽ bị tiện nhân này lừa dối thêm."

Phùng thị nghe lời này, miệng há hốc, ánh mắt cũng xoay mấy vòng.

Nhà Tô Mộc Lam không mất gạo thì nàng ấy có nói với nàng, hơn nữa ngoại trừ mấy đứa nhỏ trong nhà thì chỉ nàng biết chuyện này.

Nhưng bây giờ, Trương thị lại hấp tấp đi từ bên ngoài về, há mồm đã nói chuyện Tô Mộc Lam không bị mất gạo.

Việc này sợ là không đơn giản rồi.

Phùng thị híp mắt, đánh giá Trương thị từ trên xuống dưới: "Ngươi đây là từ bên ngoài trở về hả? Đi đâu vậy? Về nhà mẹ đẻ hả?"

"Phùng tẩu tử đúng là thông minh, vừa đoán là tr ng." Trương thị cười nịnh nọt: "Ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, mang chút đồ vậy về, giờ định về nhà."

"Phùng tẩu tử, Tô thị đáng giận như vậy, sau này tẩu cũng không thể thân thiết với nàng ta như vậy nữa, sẽ phải chịu thiệt thòi đấy…."

"Ừ." Phùng thị gật đầu: "Ngươi nói có lý, ta cảm thấy chuyện này cũng không thể để yên như vậy được, chúng ta đi tìm lý chính để nói rõ ràng chuyện này."
 
Chương 371: Nghe hiểu chưa


Thấy Phùng thị nghe lọt vào tai những lời nàng nói, còn muốn cùng nàng đi tìm Lý chính, Trương thị vội vàng đồng ý, "Phùng tẩu tử nói đúng, phải đi tìm Lý chính thúc, nói rõ ràng rành mạch chuyện này, không thể để cả thôn chúng ta bị một quả phụ lừa xoay như chong chóng."

Vừa nói chuyện, Trương thị vừa lôi kéo Phùng thị cùng đi tới nhà của Bạch Khang Nguyên.

Bạch Khang Nguyên thấy hai người Phùng thị và Trương thị cùng nhau tới, ban đầu còn hơi kinh ngạc khi thấy hai người vốn quan hệ không tốt lắm, sao lại có thể cùng nhau đi tới đây tìm ông, nhưng sau khi nghe xong Trương thị nói những lời này, đôi mày liền nhíu chặt lại.

"Lý chính thúc, vợ của Bạch Nhị Ngưu trở về nhà mẹ đẻ một chuyến liền hỏi thăm ra vấn đề, có lẽ chuyện này không sai được."

Khi Phùng thị nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Bạch Khang Nguyên chớp chớp mắt.

Bạch Khang Nguyên sao có thể không rõ những khúc mắc trong chuyện này, nét mặt ông trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu càng trầm thấp hơn "Chuyện này không phải là việc nhỏ."

"Đúng là như thế, lừa gạt toàn bộ người trong thôn ta như thế thì đúng là chuyện lớn rồi, Lý chính thúc phải quản giáo thật tốt mới được."

Trương thị thấy chuyện này sắp thành công, khóe mắt, lông mày đều tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"Đúng là phải quản giáo thật tốt mới được." Bạch Khang Nguyên nói, "Ta nhớ rõ Nhị Ngưu nhà ngươi đang ở nhà phải không."

"Đúng, đang ở nhà, chiều hôm qua đi làm về, bây giờ có lẽ đang ở nhà ngủ." Trương thị đáp.

"Thế thì vừa hay, ta sẽ nói chuyện này với Nhị Ngưu." Bạch Khang Nguyên nhấc chân lên, "Vợ Kim Bắc, ngươi đi về làm việc trước đi, những chuyện còn lại để ta xử trí."

"Vâng." Phùng thị cười tủm tỉm đáp lời, ôm bình trong tay đi về phía nhà mình.

Trương thị vui vẻ thỏa mãn dẫn Bạch Khang Nguyên đi về phía nhà mình, trên đường đi vẫn còn tiếp tục lải nhải nói, "Lý chính thúc, thúc tới tìm Nhị Ngưu cũng đúng, chuyện này không nhỏ, đàn bà chúng cháu xen vào không tiện, thúc và Nhị Ngưu nói kỹ càng một chút, xem cần phải xử trí Tô thị kia như thế nào."

Bạch Khang Nguyên cụp mắt xuống, vẻ mặt âm trầm, không hé răng nửa lời.

Trương thị chỉ nghĩ trong lòng ông không thoải mái khi trong thôn xuất hiện chuyện này, cho nên cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn Bạch Khang Nguyên vào nhà, gọi Bạch Nhị Ngưu dậy.

Bạch Nhị Ngưu đang ngủ mơ mơ màng màng, không biết câu chuyện đầu cua tai nheo thế nào, nhưng thấy Bạch Khang Nguyên tới tận nhà nên nhanh chóng mặc quần áo qua loa và xỏ giày vào, mời Bạch Khang Nguyên ngồi xuống nhà chính uống trà.

"Ngươi lặp lại chuyện này một lần nữa, để Nhị Ngưu nghe rõ ràng." Bạch Khang Nguyên nói với Trương thị.

"Vâng." Trương thị gật đầu, kể lại việc Tô thị nói dối và những lời vừa rồi nói với Bạch Khang Nguyên một lần nữa.

Khi nói lại thêm mắm thêm muối một lần.

Cuối cùng lại bồi thêm một câu, "Tô thị này bề ngoài nhìn thành thật, biết thân biết phận, trên thực tế lòng dạ hiểm độc quá …"

"Bạch Nhị Ngưu, nghe hiểu chưa?" Bạch Khang Nguyên ngắt lời Trương thị nói.

Lúc này vẻ mặt của Bạch Nhị Ngưu cau có vô cùng, trên trán toát mồ hôi, gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc "Nghe hiểu, nghe hiểu?"

"Vậy ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Bạch Khang Nguyên hỏi.

"Đã rất rõ ràng." Bạch Nhị Ngưu lau mồ hôi trên trán, "Ban đêm Trương Cốc lẻn vào nhà Tô thị, trộm hai mươi cân …" "Hử?" Bạch Khang Nguyên lé mắt nhìn hắn.

"À không, là 50 cân gạo!"

"Ừ." Bạch Khang Nguyên gật gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy."

Hai người ngồi chỗ này kẻ xướng người hoạ, Trương thị đứng ở bên cạnh nghe hơi sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại liền há miệng muốn biện giải.
 
Chương 372: Hồ đồ


"Hai người nói gì thế, khi nào thì Trương Cốc tới trộm nhà Tô thị 50 cân gạo chứ, đừng nói bừa …"

"Đàn ông nói chuyện ngươi mở mồm ra xen vào làm gì? Nhanh cút sang một bên đi!" Bạch Nhị Ngưu nhìn về phía Trương thị gào lên một tiếng, thấy Trương thị vẫn còn đang mù mờ, không hiểu rõ sự việc, càng thấy tức giận hơn bởi sự ngu xuẩn của nàng ta "Cái thứ mất mặt xấu hổ, nhanh cút về trong phòng đi, chờ lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Bạch Nhị Ngưu nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương thị thấy bộ dáng âm trầm hung dữ của hắn mà khiếp sợ không nhẹ, nhanh chóng im miệng, trốn vào trong phòng, chỉ dám nhìn trộm từ phía sau rèm cửa ra bên ngoài.

"Lý chính thúc, để thúc chê cười." Bạch Nhị Ngưu vừa lo lắng lại vừa tức giận, càng thêm áy náy bất an hơn, liên tục xin lỗi, "Lúc trước cháu đã dặn dò kỹ càng thằng nhãi Trương Cốc kia ai, ai ngờ thằng nhãi này đúng là không nên thân, bùn nhão không trét lên tường được, nhất định cháu sẽ trừng trị nó ổn thỏa, Lý chính thúc cứ yên tâm……"

"Ta biết, ngươi cũng coi như là người hiểu chuyện, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm."

Sắc mặt Bạch Khang Nguyên tốt hơn một chút, "Kì thật nếu đúng là có chuyện này thì cũng phải nói lại, dù sao Trương Cốc chính là cậu em vợ của ngươi, không phải là anh em trong nhà của mình, có một số việc ngươi muốn cũng không dễ can thiệp vào."

"Chẳng qua chuyện này cũng có ràng buộc với nhà ngươi, với mối quan hệ như vậy, nếu ta đứng ở bên ngoài nhìn vào cũng thấy không ổn, hơn nữa chuyện này cũng thật sự đáng giận, không nói rõ ràng một lần thì sau này cũng dễ xảy ra tội lỗi."

"Vâng, vâng, vâng, Lý chính thúc nói rất đúng." Bạch Nhị Ngưu gật đầu như giã tỏi.

"Nhưng nói đi nói lại, dù sao nhà ngươi cũng có liên quan, ngươi lại là người của thôn Bạch Gia, chuyện này đi ra đi vào đều đập ngay vào mắt, nếu xử trí quá tàn nhẫn thì cũng không thích hợp."

"Cho nên ta suy nghĩ, hai đứa ngươi và Trương thị trở về thông báo một tiếng với Trương Cốc, ta ăn xong cơm trưa cũng sẽ đi về thôn Trương Gia một chuyến, tìm Trương Lý chính nói chuyện này, lấy đi bao nhiêu gạo nhà Bạch Thạch Đường thì phạt trả lại gấp năm lần."

Bạch Khang Nguyên lại nói tiếp, "Ta cũng sẽ nói một câu với vợ Bạch Thạch Đường, bảo vợ của Bạch Thạch Đường chịu thiệt một chút, chuyện này coi như xong, không truy cứu nhiều nữa."

"Có điều có lời này ta muốn nói trước với ngươi một tiếng, việc xử lý này là ở chỗ chúng ta, còn bên phía thôn Trương gia kia có quy tắc gì, muốn phạt Trương Cốc như thế nào thì đó là việc của Trương Lý chính, chẳng có liên quan gì tới chỗ của chúng ta."

"Hiểu ạ, cháu hiểu." Bạch Nhị Ngưu liên tiếp trả lời, "Lý chính thúc yên tâm, một lát nữa cháu sẽ đi thôn Trương gia một chuyến, nói rõ ràng với thằng nhãi Trương Cốc kia, bảo thằng nhãi này ngoan ngoãn giao gạo về."

"Cũng may là nhờ Lý chính thúc cân nhắc mọi chuyện chu đáo, nghĩ thấu đáo hết mọi việc, cháu cảm ơn Lý chính thúc."

"Haiz, đây là việc ta nên làm, những chuyện còn lại thì giao cho ngươi, ta đi tìm người của nhà Bạch Thạch Đường nói chuyện này, để con bé chịu thiệt thòi một chút, không so đo tính toán thêm nữa." Bạch Khang Nguyên nói xong thì đứng lên.

"Lý chính thúc đi thong thả."

Bạch Nhị Ngưu cúi đầu khom lưng, tiễn Bạch Khang Nguyên ra cửa, sau đó mới quay trở về trong nhà chính.

Nụ cười vừa rồi trên mặt lúc này đã tiêu tán sạch sẽ, đổi thành tức giận toàn phần, "Còn chưa cút ra đây?"

"Ông nhà à, ông hồ đồ rồi sao?"

Trương thị từ căn phòng phía đông đi ra, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn, "Trương Cốc tới nhưng không lấy trộm gạo của tiện nhân kia.

Sao ông nói chuyện lại vơ về phía mình, như thế này chẳng phải là tự rước việc vào người hay sao?"

Thấy đến lúc này rồi mà Trương thị vẫn chưa hiểu rõ đầu cua cai nheo sự việc, khuôn mặt của Bạch Nhị Ngưu lại đen hơn một chút.
 
Chương 373: Bùn nhão không trét lên tường được


"Ta hỏi ngươi, sao ngươi biết Trương Cốc không trộm gạo của nhà Tô thị?"

"Cốc nói cùng ta mà, chẳng lẽ Cốc nói mà ông cũng không tin?" Trương thị bĩu môi, "Chẳng lẽ ông chỉ tin lời nói của tiện nhân kia thôi sao? Ta nói cho ông biết, tiện nhân kia nói dối đó!"

"Ta hỏi lại ngươi, sao ngươi biết việc Tô thị bị mất gạo là nói dối?" Bạch Nhị Ngưu lại hỏi.

"Hỏi thừa, chính Cốc nói với ta mà." Trương thị không phục mà lẩm bẩm một câu.

"Được rồi, là Trương Cốc nói cho ngươi, vậy ngươi không nghĩ tới là người khác có thể đoán được vì sao ngươi biết Tô thị nói dối bị mất gạo sao?"

Nghe Bạch Nhị Ngưu hỏi như vậy, Trương thị sửng sốt "Chuyện này …"

Suy nghĩ một hồi lâu sau, chợt hiểu rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

"Ông nhà à, ta ta ta…… Ta cũng nghe Cốc nói chuyện này, biết hắn không trộm gạo, tức giận Tô thị nói dối hòng lừa bịp gạo củba người khác, ta liền tức giận đến mụ mị đầu óc, liền … liền …"

"Liền đi khắp thôn nói với người khác Trương Cốc nhà ngươi buổi tối lẻn vào sân nhà của Tô thị?"

"Nhưng ta không nói thẳng…"

"Ngươi làm thế khác gì là nói thẳng?" Bạch Nhị Ngưu rốt cuộc không kìm nén lửa giận đầy mình được nữa, bổ nhào vào Trương thị mà mắng.

"Ngươi nói cho ta nghe xem ngươi có điểm gì tốt hả? Đầu óc ngu ngốc thì thôi, lại còn tự cho là mình rất thông minh, cứ về đến nhà là lại gây chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà bung bét ra thì ngươi mới vừa lòng à?"

Trương thị tự biết đuối lý, câm miệng không hé răng nửa lời.

"Ta nói cho ngươi biết, bây giờ phải đi cùng ta đi tìm Trương Cốc, đánh hắn một trận, sau đó bảo hắn nhắm mắt nhắm mũi mà nhận tội trộm 50 cân gạo! khi được ai hỏi tới thì nói là thấy Tô thị buôn bán với người khác, trong nhà có nhiều gạo và mì, nhất thời nổi lên lòng tham, trộm gạo của nhà nàng ta!"

"Cốc tới nhưng hắn không trộm gạo…" Trương thị nghĩ đến lời nói của Bạch Khang Nguyên vừa rồi là muốn bồi thường năm lần, trong lòng đau như cắt.

Năm lần, đó chính là 250 cân, hiện tại một đồng tiền một cân gạo, đây là 250 đồng tiền, có thể mua được nửa con heo.

"Nếu không giữa ngồi giam trong tù và bồi thường gạo, ngươi chọn cái nào?" Bạch Nhị Ngưu tức giận mà quát.

Luật pháp đương triều quy định rõ ràng, nếu là tư thông, cần đánh hai mươi đại bản, giam vào nhà lao một năm, mà ý định của Trương Cốc khi tới e là còn đáng giận hơn cả tư thông, sợ là phải chịu đánh 40 bản tử, giam trong đại lao hai năm.

Vả lại ở trong thôn những nhà nào có vợ và con gái đều cực kì thống hận loại người này, mặc dù Trương Cốc sau khi ngồi tù xong trở về trong thôn, đừng nói sau này sẽ không ai có thể gả cho hắn mà ngay cả người trong thôn cũng tuyệt đối sẽ không qua lại với hắn.

Dựa theo tình hình hiện tại mà nói, chắc chắn bồi thường gạo có lợi hơn nhiều.

Trương thị không hề hé răng, hiển nhiên là cam chịu.

"Đúng là rước ngu xuẩn về nhà, trong nhà vừa mới được hai ngày thư giãn yên ổn đã bị giày vò lên giày vò xuống, cứ như thế này thì lão tử không thể không đuổi ngươi về, để ngươi sinh sống cùng cái thứ bùn nhão không trét lên tường được kia, đừng trở về đây nữa!"

"Thật không biết đời trước lão tử rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mà đời này rước phải một con vợ như ngươi, một nửa chuyện tốt cũng không làm, cả ngày chỉ biết tác oai tác quái khắp nơi, lão tử thật là……"

Bạch Nhị Ngưu nảy sinh ác độc, nâng tay lên chuẩn bị đánh về phía Trương thị, nhưng liếc mắt thấy mấy đứa trẻ tránh ở bên ngoài không dám tiến vào, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, cho nên hắn đành nhẫn nhịn, ép lửa giận xuống.
 
Chương 374: Người thông minh


Bạch Nhị Ngưu tức giận lớn như vậy, Trương thị cũng không dám hé răng ra nữa, chỉ rụt đầu rụt cổ, lầu bầu một câu "Ta sai rồi, sau này cũng không dám nữa." Coi như nhận lỗi với Bạch Nhị Ngưu.

Trong lòng lại oán trách một hồi đối với Trương Cốc, oán trách hắn lúc trước không nghe khuyên bảo, một lòng một dạ nhớ thương quả phụ Tô Mộc Lam kia.

Nàng cũng rất bực Tô Mộc Lam, cảm thấy Tô Mộc Lam làm như vậy, chính là vì dụ dỗ nàng mắc bẫy.

Chẳng qua chuyện này thật sự là nàng làm sai rồi, trên mặt Trương thị cũng không dám hé răng, không dám thay mặt Trương Cốc cãi lại, càng không dám oán trách Tô Mộc Lam một chút nào.

Bạch Nhị Ngưu thấy bộ dáng hiện tại của Trương thị như chim cút, biết trong đầu óc của nàng thực sự quá ngu ngốc, dạy cũng không nổi, trong lòng tiếc hận sự ngu ngốc ấy, chính mình lại tức giận một lúc lâu.

Nhưng vừa rồi Bạch Khang Nguyên nói, hắn cũng ghi tạc trong lòng, cũng không dám trì hoãn lâu, vội vàng dẫn Trương thị đi về phía thôn Trương gia dạy dỗ Trương Cốc.

Bên này, Bạch Khang Nguyên đi tìm Tô Mộc Lam, nói rành mạch chuyện từ đầu đến cuối về Trương thị cho nàng nghe.

"Ta suy tính thế này, Trương Cốc tới đây đúng là rất đáng giận, lẽ ra là phải phạt nặng, chẳng qua tên này quá xấu xa, phạt hắn cũng chẳng có vấn đề gì, hắn bị người ta xì xào sau lưng cũng chẳng có việc gì, nhưng đối với ngươi cùng bốn đứa trẻ ở đây cũng sẽ bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều."

Bạch Khang Nguyên nói tiếp "Ta nghĩ tới nghĩ lui liền tự tiện ra quyết định, chuẩn bị để Trương Cốc nhận tội trộm gạo, bảo hắn bồi thường gấp năm lần, chờ ăn xong cơm trưa, ta lại đi tìm Trương Lý chính, bảo hắn khi nào phạt Trương Cốc thì phạt tàn nhẫn một chút, coi như xả giận cho ngươi."

"Chuyện này dù gì ngươi cũng chịu thiệt thòi một chút, chẳng qua muốn tránh cho người khác nghĩ nhiều, bàn tán lung tung nên chỗ ta chỉ có thể nghĩ được biện pháp này, ngươi chấp nhận làm theo đi."

"Lý chính thúc đừng nói như vậy."

Tô Mộc Lam vội vàng nói, "Lý chính thúc cũng suy nghĩ cho cháu, xử lý mọi chuyện vô cùng chu đáo và ổn thỏa, đây cũng là do Lý chính thúc ngày thường thấy chuyện này nhiều, xử trí chuyện này cũng nhiều, nếu là cháu thì thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Bạch Khang Nguyên nghe thấy lời này liền cười ha hả.

Tô Mộc Lam đâu phải không biết nên làm cái gì, mà là quá hiểu nên làm cái gì lúc này.

Nhìn dáng vẻ kia của Trương thị, Trương Cốc tới nhất định là không trộm gạo của nhà Tô Mộc Lam, nhưng khi chuyện vừa bắt đầu xảy ra, Tô Mộc Lam đã nói nhà mình bị mất gạo, có lẽ cũng biết hơn nửa đêm có người nhảy vào sân nhà nàng chính là Trương Cốc, lại sợ kế tiếp có chuyện xấu, lúc này mới đánh đòn phủ đầu.

Không thể không nói, Tô Mộc Lam này là một người thực sự thông minh.

Bạch Khang Nguyên thấy rõ ràng, nhưng là người thì luôn thích nghe những lời nói xuôi tai, lời khen tặng.

Đặc biệt là lại được một người thông minh lanh lợi như Tô Mộc Lam khen tặng nên cả người ông như tắm mình trong gió xuân, trong lòng vui sướng.

Trên mặt của Bạch Khang Nguyên tràn đầy tươi cười, lại nói, "Nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ làm như thế, hai trăm cân gạo này ra sẽ mau chóng mang về cho ngươi."

"Lý chính thúc, việc bắt Trương Cốc bồi thường cũng được, nhưng mà nhiều gạo như vậy, cháu mà nhận hết thì rất xấu hổ."

Tô Mộc Lam nói, "Suy cho cùng thì bên trong nhà cháu cũng chẳng mất đi thứ gì, số gạo này cứ quyên góp vào từ đường trong tộc đi, coi như là tấm lòng của cháu đối với từ đường, cũng cảm tạ

Lý chính thúc phải phí tâm phí sức vì chuyện này."

"Ta hiểu rõ ý của ngươi, có điều nếu quyên góp tất cả thì cũng không thích hợp, quyết định quyên một nửa đi."

Bạch Khang Nguyên dứt lời, Tô Mộc Lam lại nói, "Lý chính thúc, thôi cứ quyên góp toàn bộ đi."
 
Chương 375: Xin dòng tộc trừng phạt


"Thứ này đều là do phạt Trương Cốc kia mà có, coi như cháu mượn hoa hiến phật."

Thấy Tô Mộc Lam kiên trì như vậy, Bạch Khang Nguyên chỉ đành gật đầu, "Nếu ngươi đã nói như vậy thì được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói, chờ sau khi lấy gạo trở về, ta sẽ nói với người ở trong thôn."

Ở từ đường trong tộc có rất nhiều tài vật.

Những thứ này là do người trong tộc hàng ngày quyên góp.

Người thì góp cái này một chút, người thì đưa một ít cái kia, hơn nữa ngẫu nhiên xảy ra việc gì thì phạt một số người, vì thế thêm vô số thứ, coi như không ít.

Mà mấy thứ này đều là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong thôn sử dụng, thí dụ như gặp tai hoạ, mất mùa, hoặc là nhà ai trong thôn gặp họa gì đó, lấy ra để hỗ trợ kịp thời.

Đây là niềm hi vọng của các dòng tộc trong làng, hơn nữa đây thể hiện sự lương thiện của mọi người, hậu thuẫn cho những thời điểm quan trọng, cho nên mọi người trong thôn cũng hết sức coi trọng tài vật trong từ đường, đối với người quyên tặng đồ vật, đương nhiên cũng vô cùng cảm kích, cảm thấy là người hào phóng, rộng lượng, tình nguyện lo nghĩ cho người trong thôn.

Mặc dù Tô Mộc Lam có phần mượn hoa hiến phật, nhưng những thứ này là dùng tình nghĩa quyên góp chứ không phải là bổn phận, Bạch Khang Nguyên cảm thấy nên để những người khác trong thôn tự cân nhắc trong lòng thì tốt hơn.

"Lý chính thúc cứ thế mà sắp xếp." Tô Mộc Lam cười đáp lời.

"Được." Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam rất biết toàn cục, trong lòng phấn khởi, ông liền đứng lên, "Ngươi đang bận, ta đi chuẩn bị đây, buổi chiều đi tới thôn Trương gia."

"Vất vả Lý chính thúc, Lý chính thúc đi thong thả." Tô Mộc Lam tiễn Bạch Khang Nguyên ra ngoài, thấy hắn đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mộc Lam cũng đã nghi ngờ người lúc trước nửa đêm lén trộm vào sân xác suất phần lớn là Trương Cốc.

Chẳng qua không có chứng cứ xác thực, vả lại nàng cũng không thích hợp trực tiếp đi hỏi, nhưng chính vì nguyên nhân này mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng nàng hơi khó chịu.

Nhưng mà không ngờ lại xảy ra việc này, vừa vặn giải quyết hoàn toàn chuyện phiền não trong lòng.

Người nên chịu trừng phạt đã phải chịu trừng phạt, cảm giác tức giận đè nén trong lòng coi như được giải tỏa hoàn toàn.

Có điều, dù ít dù nhiều chuyện này cũng là nhờ Phùng thị và Bạch Khang Nguyên, phải đến cảm tạ tử tế với hai người bọn họ mới được.

Tô Mộc Lam tính toán chuyện này, tìm nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bánh da hổ cuộn kem, tặng cho hai nhà.

Tới buổi chiều, Bạch Khang Nguyên chạy một chuyến tới thôn Trương gia.

Trương Lý chính nghe xong chuyện này cũng bốc lửa giận khắp người, dẫn Bạch Khang Nguyên tới cửa nhà Trương Cốc.

Mà lúc này, Trương Cốc đã bị Bạch Nhị Ngưu cùng Trương thị đánh một trận lúc trưa, hiện tại cũng đã biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, không đợi Trương Lý chính hỏi chuyện, liền đã dập đầu như giã tỏi, hoàn toàn nhận tội trộm gạo của nhà Tô Mộc Lam.

Nếu Trương Cốc đã thừa nhận, chuyện này cũng không có điều gì trì hoãn nữa.

Ngoài việc đồng ý yêu cầu 250 cân gạo của Bạch Khang Nguyên ra, Trương Lý chính cũng mở từ đường, xin dòng tộc trừng phạt, dựa theo quy định ở trong tộc, đánh Trương Cốc hai mươi gậy.

Vả lại không trì hoãn việc trừng phạt chút nào, trực tiếp bày ghế dài ở từ đường, bảo hai thanh niên khỏe mạnh lôi kéo Trương Cốc tới, sai một thanh niên khỏe mạnh khác cầm gậy gộc trong từ đường đánh mạnh hai mươi gậy.

Đánh đến mức cái mông của Trương Cốc toe toét máu thịt, kêu trời khóc đất, suýt nữa muốn ngất xỉu.

Trương thị đứng ở bên cạnh, đau lòng khóc lã chã, chờ Trương Cốc bị chịu phạt xong, vội vàng nâng trở về nhà, mời thầy lang tới bốc thuốc.

Bị giày vò một trận, nửa đêm đầu của Trương Cốc nóng rực phát sốt.
 
Chương 376: Không có mặt mũi gặp người


Mặc dù đã uống thuốc xong, ba chị em Trương thị thay phiên nhau tới hầu hạ chăm sóc, sau hai ngày mới đẩy lùi được cơn sốt.

Đang là ngày xuân, đúng lúc gió lớn, miệng vết thương không nên gặp gió, Trương Cốc dưỡng thương ở chỗ đó nên chẳng dám mở cửa, cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên một chỗ như người chết.

Trương Cốc cả ngày thở ngắn than dài, trong lòng cũng hết sức hối hận vì chuyện này, hối hận chính mình nhất thời không sáng suốt, không có việc gì nhớ thương quả phụ Tô Mộc Lam kia làm gì.

Nếu không nhớ thương quả phụ kia thì sẽ không đến nông nỗi này, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Có điều hối hận đến đâu đi chăng nữa thì vết thương trên mông lại bị đánh thật.

Vết thương này có khi hơn nửa tháng cũng chẳng thể xuống giường được.

Ba chị em Trương thị cũng thở ngắn than dài hồi lâu, oán trách Trương Cốc luẩn quẩn trong lòng, cũng oán trách Trương thị làm việc đúng là không cẩn thận, khiến người ta bắt được lý do, không chỉ phải bồi thường gạo, còn làm Trương Cốc phải chịu tội lớn như vậy.

Trương thị cũng vì lý do này mà buồn bực không thôi, lại không dám đứng nói chuyện ở trước mặt Trương Cốc và hai tỷ tỷ, càng không dám tiết lộ bất cứ điều gì ở trước mặt Bạch Nhị Ngưu, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt ngược uất ức vào bụng, lửa giận bị đè nén khiến trong người nóng nảy, miệng nổi đầy mụn nhiệt, đau muốn chết đi được, không muốn há miệng nói chuyện.

Chuyện trong nhà của Tô Mộc Lam bị trộm, thủ phạm là đệ đệ Trương Cốc của Trương thị rất nhanh bị lan truyền ra ngoài.

Có thể nói ở thôn Bạch Giba người người đều biết chuyện này, cũng tỏ ra cực kì khinh bỉ Trương Cốc, còn tuyên bố sau này Trương Cốc không thể bước vào thôn Bạch Gia nửa bước.

Chung quy lại là trộm đồ củba người trong thôn Bạch Gia, tương đương với đánh vào mặt người của thôn Bạch Gia, đó là chuyện tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng.

Bởi vì chuyện của Trương Cốc dẫn đến người trong thôn cũng cực kì không thích Trương thị.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, Trương Cốc được ba người chị nuôi lớn, trưởng thành lại có bộ dạng này, chắc chắn là những người chị trong nhà không dạy dỗ đến nơi đến chốn, cho nên bọn họ không thích Trương thị cũng là theo lẽ thường.

Huống chi, lúc trước Trương thị không hợp với nhà của Tô Mộc Lam, Trương Cốc tới thôn Bạch Gia không trộm của nhà người khác, lại cứ nhằm vào nhà của Tô Mộc Lam, ngọn nguồn chuyện này không cần nói cũng biết.

Người ở trong thôn nghị luận không thôi, lời này tự nhiên cũng truyền tới lỗ tai Bạch Nhị Ngưu, sau khi Bạch Nhị Ngưu nghe xong, lại tức giận một hồi, tiếp tục mắng nhiếc chửi sấp mặt Trương thị một lần nữa.

Kèm theo đó là thu hồi việc quản lý tiền bạc trong tay Trương thị, tự mình quản lý.

Trương thị quản lý tiền trong nhà, ngày thường luôn tìm mọi cách mà cắt xét đi một ít, lén cất đi, thừa dịp lúc nào về nhà mẹ đẻ thì mang về trợ cấp cho Trương Cốc.

Lúc này Bạch Nhị Ngưu thu hồi chuyện quản lý trong nhà lại, sau này Trương thị có dùng cách nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể vơ vét chút rau củ ngoài đồng hàng ngày, cộng với đồ ăn còn thừa để lấy về mà thôi.

Đương nhiên Trương thị rất bất mãn vì chuyện này, nhưng thấy Bạch Nhị Ngưu tức giận không nhẹ, cũng sợ hãi Bạch Nhị Ngưu quá tức giận đến mức đuổi nàng trở về nhà, cho nên nàng ta chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Nhưng cũng vì chuyện này mà lại có thêm cái để bàn tán, cho nên Trương thị không dám ló mặt ra ngoài, nếu phải ra ngoài làm việc cũng chỉ cúi đầu mà làm, không nói chuyện với người khác.

Người ở trong thôn chỉ nghĩ Trương thị không có mặt mũi nào gặp người khác, cho nên chẳng ai nói thêm gì.

Về phần Tô Mộc Lam, hai vị đầu bếp nữ đi theo nàng học thịt dê kho tộ, tay nghề về cơ bản đã có thể xuất thủ được, hương vị làm ra đã khá giống đến tám, chín phần.

Khi mang ra cho đám người Phùng thị nếm thử, bọn họ nếm xong đã không phân biệt được cái nào là Tô Mộc Lam làm, cái nào là hai vị đầu bếp nữ kia làm.
 
Chương 377: Thất Lý Hương


Bên phía Lục Văn Tình cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trang hoàng, sắp đặt đồ đạc bên trong cửa hàng ổn thỏa.

Bàn ghế, chén đĩa và các đồ vật khác được đặt làm cũng đã lục tục được vận chuyển tới.

Nguồn cung cấp thịt dê về cơ bản đã được quyết định xong xuôi.

Quách chưởng quầy là người chuyên cung cấp thịt thà cho các quán rượu bên trong huyện thành.

Ngày thường ông ta thường cung cấp gà, vịt, thịt, cá và mấy loại thịt khác cho các quán rượu, thấy chỗ của Lục Văn Tình muốn tìm thịt dê thích hợp, liền mạnh dạn từ đề cử chính mình, tới tìm Lục Văn Tình.

Lục Văn Tình thấy hắn đưa ra giá cả thích hợp, hơn nữa ngày thường Quách chưởng quầy ở huyện thành có danh tiếng không tồi, liền quyết định lấy của ông ta, đưa ra số lượng cần thiết, yêu cầu mỗi ngày đưa tới.

Kể từ đó, việc chuẩn bị sửa soạn cho cửa hàng cũng coi như đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu việc quyết định ngày khai trương.

Lục Văn Tình tới tìm Tô Mộc Lam thương lượng, quyết định ngày 28 tháng ba sẽ mở cửa buôn bán thử, ngày mồng sáu tháng tư sẽ chính thức khai trương.

Hai ngày này đều là ngày tốt lành để khai trương, vả lại xét về mặt thời gian thì khoảng cách giữa hai ngày cũng không quá xa.

Có điều là ngày 28 tháng ba đã gần ngay trước mắt, tính lại thì cũng chỉ còn ba ngày nữa, đúng là có hơi dồn dập một chút.

Nhưng mà tình hình buôn bán của Thuận Ý Trai như vậy, Tô Mộc Lam cũng hiểu rõ tâm trạng nóng vội lúc này của Lục Văn Tình, cho nên nàng không khuyên can nhiều nữa, chỉ đi theo Lục Văn Tình tới huyện thành một chuyến, nhìn xem cửa hàng đã ổn thỏa hay chưa, đưa ra một số kiến nghị trọng tâm khác để Lục Văn Tình tham khảo.

Sau khi Lục Văn Tình nghe xong đều cẩn thận ghi nhớ trong lòng.

Sau khi nhìn xung quanh một lượt, Tô Mộc Lam cũng rất vừa lòng, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lục Văn Tình lại chuẩn bị mọi thứ cần thiết ổn thỏa như vậy, đúng là một người làm việc nhanh nhẹn.

Chính nàng là người hiện đại xuyên qua tới đây, đã từng nhìn thấy nhiều chuyện, lại là người sống qua hai đời nên rất nhiều chuyện nàng có thể làm được.

Nhưng Lục Văn Tình chỉ là một cô nương còn trẻ tuổi, chưa xuất giá mà cũng có thể làm được đến nông nỗi này, thực sự khiến người ta bội phục.

Sâu trong ánh mắt của Tô Mộc Lam cũng dâng lên sự bội phục đối với Lục Văn Tình.

Chờ đến khi ra tới trước mặt cửa hiệu, Tô Mộc Lam giương mắt nhìn lên trên chỗ đặt biểu hiệu của cửa hàng lúc này đã không còn tấm biển Thuận Ý Trai nữa.

"Lục chưởng quầy muốn lấy tên mới một lần nữa sao?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Đúng vậy." Lục Văn Tình gật đầu, "Đã muốn thay hình đổi dạng thì phải nghĩ đến một cái tên khác cho hợp lý, cũng coi như là bắt đầu lại một lần nữa.

Tên cửa hàng mới đại ca ta đã nghĩ xong, ta cũng cho người đi làm bảng hiệu rồi, chuẩn bị ngày mai sẽ treo lên."

"Lúc trước ta nghe ngươi nói huynh trưởng của ngươi đầy bụng chữ nghĩa, tên cửa hàng đúng là nhờ hắn nghĩ cho ổn thỏa, nhưng không biết tên cửa hàng này là gì?"

Tô Mộc Lam vẫn hết sức tò mò đối với chuyện này, muốn nhìn một chút những người học sâu hiểu rộng khi lấy tên cửa hàng thì sẽ như thế nào.

"Đại ca lấy tên cửa hiệu là Thất Lý Hương." Lục Văn Tình đáp.

Tô Mộc Lam, "…"

May mắn lúc này không có uống nước trà, nếu không Tô Mộc Lam cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị sặc đến mức ho khan không ngừng.

"Tô tẩu tử, cái tên Thất Lý Hương này có cái gì không ổn sao?" Lục Văn Tình thấy cảm xúc phức tạp trên mặt Tô Mộc Lam nên hơi kinh ngạc.

"Không có gì, cũng không có cái gì không ổn."

Chẳng qua một người ở thời hiện đại như nàng nghe ca từ bài Đông Phong Phá, bỗng dưng nghe được cái tên này thấy hơi không quen mà thôi.

Trên mặt Tô Mộc Lam cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn một chút, "Không biết, huynh trưởng của Lục chưởng quầy lấy cái tên Thất Lý Hương này, là có gì ngụ ý?"

Người đọc sách là chú ý nhất đến việc đặt tên viết chữ.

Cũng vì suy xét vấn đề này nên Tô Mộc Lam cho rằng sẽ đặt tên đại loại như "Tân hồng", ngụ ý khách khứa lui tới mới đúng hoặc ý gì khác tương tự,......
 
Chương 378: Vui sướng như hoa nở


"Đại ca nói, món thịt dê kho tộ là món ngon giá rẻ.

Toàn bộ người tới tiệm ăn đều là người dân bình thường.

Nếu muốn nổi bật thì phải đặt tên sao cho thông dụng và dễ hiểu nhất, dễ ghi nhớ và truyền bá ra ngoài.

Cho nên không cần lấy những cái tên văn hoa mỹ miều, hơn nữa món thịt dê kho tộ này có mùi vị tươi ngon, mùi hương nồng đậm, liền nghĩ tới lời nói Thập lý tỏa hương."

Lục Văn Tình cười nói tiếp "Nhưng nếu đặt tên là Thập lý hương mà nói thì vừa nghe tên đã cảm thấy là một con số ước tính, khiến người ta cảm giác quá mức giả dối, nhưng nếu đặt tên là Thất Lý Hương thì mặc dù cũng có vẻ hơi phóng đại, nhưng nghe có vẻ thực tế và hay hơn rất nhiều."

Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong, gật gật đầu, "Không tồi."

Bỏ qua một bên cái tên Thất Lý Hương cảm thấy hay hay dở, chỉ cần dựa vào lý do này cũng đủ thấy sự phân tích của vị đại ca này của Lục Văn Tình rất hợp tình hợp lý.

Hơn nữa đối với người ở thời đại này, đương nhiên sẽ không biết chuyện chim sẻ lắm lời như trong bài hát kia, nhất định sẽ cảm thấy cái tên Thất Lý Hương này vô cùng dễ nghe.

"Tên này rất dễ nghe, hơn nữa lại thông tục dễ hiểu, lưu loát dễ đọc, trong số rất nhiều tiệm ăn ở đây cũng rất có sự mới mẻ." Tô Mộc Lam lại bổ sung nói.

ên trong các quán rượu và tiệm ăn ở huyện thành, nến không phải đặt tên là Túy Tiên Cư, hoặc là Thanh Phong Các gì đó,....

thì cái tên Thất Lý Hương đúng là có vẻ không giống người thường.

Lục Văn Tình vốn vô cùng tán thành cái tên Thất Lý Hương này, hiện nay thấy Tô Mộc Lam nói như vậy cũng càng thấy cái tên này hay hơn, cười gật gật đầu, "Tô tẩu tử nói rất đúng."

Rồi sau đó, Lục Văn Tình lại tiếp tục nói những việc liên quan tới cửa hiệu Thất Lý Hương khai trường cho Tô Mộc Lam nghe, thấy thời gian không còn sớm nữa mới đưa Tô Mộc Lam về nhà.

Khi tới nhà của Tô Mộc Lam, nàng lại tặng một chút đồ điểm tâm mà nhà mình làm cho Tô Mộc Lam, để mấy đứa trẻ ăn vặt.

Bánh hạnh nhân, bách hạch đào, bột củ sen, bánh hoa quế,....

Tuy mùi vị các món này không ngon bằng những món mà Tô Mộc Lam làm ngày thường, nhưng có ưu thế là mới lạ, Tô Mộc Lam cùng bốn đứa bé ăn cũng cảm thấy rất mới mẻ.

Tuần cuối của tháng ba, thời tiết ấm áp, ban ngày cũng dần dần dài hơn, nội dung học tập bên trong học đường cũng nhiều hơn so với lúc trước.

Bên trong lớp học trong tộc cũng có rất nhiều bài học hay, mục đích của Bạch Học Văn là giới hạn kiến thức ở mức phổ cập cơ bản, chủ yếu để nhóm trẻ trong thôn biết chữ, biết lý giải những câu nói cơ bản, cũng thuận tiện cho đám trẻ sau này nếu không đọc sách viết chữ nữa thì có thể sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.

Đối với mấy đứa rõ ràng muốn học nhiều hơn, nhưng ngại tình cảnh gia đình khốn khó, không có cách nào đến học đường đọc sách thì ông dạy nhiều hơn một chút.

Chờ đến khi người khác tan học thì giữ lại mấy đứa trẻ kia dạy thêm một tiết nữa.

Trong số những người ở lại học thêm một bài nữa có cả ba chị em Bạch Thủy Liễu.

Tô Mộc Lam thấy ngoài đồng ruộng không có việc gì, những loại thức ăn về cơ bản cũng đã dạy cho vợ chồng Ngô Trác Viễn, những việc vặt vãnh trong nhà nàng có thể đối phó được nên bảo ba chị em học thêm một tiết nữa.

Chỉ cần tình nguyện đọc sách thì Bạch Học Văn đều thích, huống chi ba chị em Bạch Thủy Liễu học thêm một tiết ở chỗ này cũng không phải là học suông, lâu lâu cũng cầm đồ ăn mà Tô Mộc Lam làm tới.

Lấy ví dụ món ăn hôm nay đưa tới, đó là món bánh da hổ cuộn kem ngon tuyệt hảo, khi ăn mềm mại thơm ngọt, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngấy, Bạch Học Văn cảm thấy thật sự là đã thỏa mãn con sâu thèm ăn trong bụng, trong lòng tự nhiên là trong lòng vui sướng như hoa nở.

Thậm chí sau khi ba chị em Bạch Thủy Liễu tan học về nhà, để cảm tạ, ông đã tặng một quyển Tam Tự Kinh mà chính tay mình viết tới, để lúc ba đứa trẻ ở nhà thì mang ra đọc.

Cuộc sống hàng ngày của Tô Mộc Lam trở nên dư dả, Phùng thị cũng thường xuyên lấy sách mà Bạch Vĩnh Hòa đã từng đọc đưa tới cho đám trẻ trong nhà, có thể nói, trong nhà của Tô Mộc Lam không thiếu sách vở.
 
Chương 379: Không sợ người tới


Có điều sách mà tiên sinh đưa, ba đứa trẻ cũng coi là trân bảo, ngày thường mặc dù lật xem thì sẽ lần lượt từng đứa thay phiên nhau xem, sau khi xem xong thì cất đi vô cùng cẩn thận.

Nhiều ngày nay Tô Mộc Lam ngoài việc nấu một số bữa ăn bổ dưỡng và ngon miệng cho đám trẻ để dành sức cho việc học hành vất cả trong ngày xuân thì còn tìm người ở trong thôn tới để cưa đổ cây ngô đồng to kia.

Thứ nhất là vì việc của Trương Cốc trước đó nên Tô Mộc Lam không muốn một số người bụng dạ khó lường có cơ hội lợi dụng vấn đề này.

Thứ hai là, Tô Mộc Lam đã đề cập với Bạch Khang Nguyên về khoảng thời gian này muốn xây thêm mấy gian phòng nhỏ, cưa đổ cây ngô đồng này, để thợ mộc xử lý một thể, cũng có thể xẻ thành xà nhà.

Như vậy coi như có một chút tác dụng.

Cây bị cưa đổ, thân cây được dự phòng làm xà nhà, nhánh cây thì cho người hỗ trợ cưa cây mang về, sau khi phơi khô có thể dùng làm củi đun, coi như là thù lao cho những người tới vất vả tới cưa cây.

Cây ngô đồng không nhỏ, hai người phải dùng cưa gỗ lớn, cưa liên tục không ngừng nghỉ, phải mất nửa canh giờ mới cưa đổ cây ngô đồng này, chặt cành mất hơn một canh giờ, sau đó thợ mộc mới lôi đi và quay lại làm xà nhà.

Chuyện chặt cây đã xong thì cũng tới ngày Thất Lý Hương mở cửa buôn bán thử nghiệm.

Tô Mộc Lam nhận lời mời của Lục Văn Tình, sớm có mặt tại cửa hàng.

Thứ nhất đây là ngày buôn bán thử nghiệm, nàng với tư cách là nửa chủ nhân của cửa hiệu cũng phải đi xem lộc lá thế nào, giúp vui gì đó.

Thứ hai là Lục Văn Tình cảm thấy Tô Mộc Lam là người có suy nghĩ tỉ mỉ, hơn nữa khi làm việc vô cùng cẩn thận, cũng để nàng nhìn xem sau khi buôn bán thử nghiệm xong thì có cái gì thiếu sót hay không.

Chung quy lại là rất nhiều việc, nếu chỉ nghĩ là đã chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn thì quá đơn giản, tóm lại rất nhiều việc có nghĩ cũng không nghĩ đến được, phải đến tận nơi nhìn thực tế một chút, cũng có khi phải chờ đến khi vận hành thực sự mới có thể biết được.

Tô Mộc Lam hiểu rõ ý định của Lục Văn Tình, cho nên cũng cẩn thận nhiệt tình mà làm tốt việc của chính mình.

Thuận Ý Trai sửa tên là Thất Lý Hương, một lần nữa khai trương, ở bên trong huyện thành tuy không thể nói là nổi sóng to gió lớn, nhưng cũng rất náo động.

Chung quy lại Thuận Ý Trai cũng là nhãn hiệu lâu đời của cửa hàng, lúc trước bởi vì điểm tâm mùi vị mỹ diệu, giá cả vừa phải, hợp lý nên được người ta tán tụng, rất nổi tiếng ở trong mắt mọi người.

Về sau này việc buôn bán xuống dốc, bị người ta lạnh nhạt, bàn tán, lúc này thay hình đổi dạng cũng bị người khác chú ý sát sao.

Hôm nay Thuận Ý Trai sửa tên thành Thất Lý Hương, rất nhiều người tự nhiên cũng tới xem chung vui.

Cửa hàng mới khai trương, không sợ có người tới, chỉ sợ không ai tới.

Mặc kệ là tới đây vì duyên cớ gì, nhưng chỉ cần người tới thì sẽ nhộn nhịp, có nhộn nhịp thì sẽ có khách ra vào, có khách ra vào thì sẽ có doanh thu.

Đặc biệt là Lục Văn Tình sai người làm một nồi thịt dê kho tộ đặt ở ngay vị trí cửa, chỗ dễ tiếp cận nhất, lửa cháy âm ỉ, tiểu nhị của cửa hàng cầm quạt hương bồ cẩn thận phe phẩy quạt.

Nếu hỏi kỹ thì đây là quạt than để lửa cháy mạnh hơn một chút, trên thực tế là muốn quạt mùi thơm của món thịt dê kho tộ này ra ngoài, khiến người ở bên ngoài ngửi thấy.

Thịt dê là món tươi sống hàng đầu, tự nhiên có vị tươi ngon đặc biệt, khi làm món thịt dê kho tộ này bởi vì được om cùng các loại gia vị nên hương vị thịt dê càng đậm đà hơn, lại dùng quạt để quạt như vậy …

Người ở bên ngoài xem chung vui và tò mò đều không nhịn được hít hít cái mũi.

"Thật thơm."

"Đúng vậy, thơm quá, không biết bên trong Thất Lý Hương này đến tột cùng làm cái gì mà thơm như vậy chứ?"

"Này, này bên ngoài bảng ghi chép tạm thời không phải viết đấy sao, bán chính là thịt dê kho tộ…"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top