Cập nhật mới

Dịch [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
Tác giả: Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Tình trạng: Đang cập nhật




Một câu chuyện xuyên không của nữ chính được hệ thống nâng đỡ qua các  thế giới lần lượt  phải hoàn thành xong các nhiệm vụ được yêu cầu mới có thể vượt qua được thế giới đó.

[Ký chủ, đề nghị cô làm nhiệm vụ nghiêm túc một chút]

Tĩnh Hạ: Không phải ta đã rất nghiêm túc đó sao?

Hệ thống: [Nhưng cô đang làm cái gì vậy? Đánh nam chính chưa đủ, còn bắt cóc nữ chính. Quan trọng hơn đều là sai người làm, sao cô không tự làm đi?]

Tĩnh Hạ lười biếng nói: Ồ! Ta lười.

Hệ thống: [......]

# Ký chủ một lời không hợp liền làm trái ý trời #

Hệ thống: [ Từ từ đã, có cái gì đó không ổn]

Thể loại: mau xuyên, 1×1, HE.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 1: Gặp mặt và nhiệm vụ


Tích....... tích....... tích

Trong một căn phòng trống một màu xanh dương nọ, có một cô gái rất xinh đẹp mỹ lệ đứng im tại đó, cô ngước mắt nhìn một màn hình ti vi hình vuông đang lơ lửng trước mặt. Trên đó đang tải số liệu "97......98......99.......100."

[Tải số liệu hoàn tất, chào mừng ký chủ đến với hệ thống phản diện]

Một âm thanh máy móc không chút cảm xúc vang lên.

Tĩnh Hạ nhướng mày: "Hệ thống phản diện?" Có cảm giác mới mẻ.

Hệ thống:[ Đúng vậy, nhiệm vụ của cô bây giờ là thay thế các nhân vật phản diện, giúp họ thay đổi vận mệnh ]

Tĩnh Hạ: " Nhân vật phản diện luôn đối đầu với nam nữ chính, ngươi muốn ta đi tìm chết sao?".

Hệ thống máy móc nói:[ Trong các tiểu thuyết ngôn tình, có những nhân vật bị áp đặt sẵn thân phận phải đối đầu với nhân vật chính dù họ có muốn hay không. Vậy nên đã có không ít người đã chết oan uổng, trở thành đá lót đường cho vinh quang của nhân vật chính......]

Tĩnh Hạ thấy hệ thống dài dòng nên ngắt lời: "Và thế là ta phải giúp họ thay đổi vận mệnh?".

[Đúng vậy, nhiệm vụ của cô là hoàn thành tâm nguyện của họ ]

Tĩnh Hạ không chút để ý phất tay: " Không làm, ngươi đi tìm người khác đi".

Bổn tiểu thư không có thời gian lo chuyện bao đồng này, còn một đống thứ ta còn làm chưa xong đây!

Hệ thống âm thanh băng lãnh trả lời: [ Nếu vậy, linh hồn của ký chủ sẽ bị tan biến, vĩnh viễn không được siêu sinh ]

Tĩnh Hạ: "........"

Được! Đồ hệ thống vô lương nhà ngươi, dám uy hiếp bổn tiểu thư sao?

[ Thế nào? Ký chủ đã suy nghĩ kĩ chưa? ]

Tĩnh Hạ nghi hoặc hỏi:"Tại sao lại là ta?".

[ Thông qua bao nhiêu lượt tuyển chọn, chỉ có ký chủ mới thực sự thích hợp ]

"........"

Mẹ kiếp! Hóa ra bà đây chỉ là dự bị.

Hệ thống:[ Bây giờ ta sẽ phát số liệu cá nhân của ký chủ ]

Họ tên: Tĩnh Hạ

Tuổi: (???)

Nghề nghiệp: (???)

Chỉ số nhân sinh: 0

Điểm khen thưởng: 0

Đạo cụ: Kiếm Vĩnh Hằng ( Quà tân thủ)

Kiếm Vĩnh Hằng, cái tên nghe lạ thế? Là do nó vĩnh viễn không hỏng sao?

"Mà khoan đã, sao chỉ số nhân sinh của ta lại chỉ có 0 vậy?". Tĩnh Hạ hướng màn hình hệ thống chỉ vào bên trên.

[ Là vì ký chủ đã chết rồi ].

Chết?

Chết cái đầu ngươi, bổn tiểu thư còn sống sờ sờ ra đây, ngươi trù ẻo ta sao?

[ Ký chủ, ta có điều thắc mắc, vì sao cả tuổi lẫn nghề nghiệp của cô đều không chỉ là dấu chấm hỏi vậy? ]

Tĩnh Hạ lười biếng ngắm móng tay nói: "Sao ta biết được, có lẽ do ngươi bị hỏng rồi thì sao?".

Không quét ra được chứng tỏ ngươi vô dụng.

Đồ hệ thống thất bại.

Hệ thống: [......]

Hỏng cái gì chứ? Cả nhà cô mới hỏng.

Bổn hệ thống là một trong những hệ thống tinh tiến nhất, sao nói hỏng là hỏng được?

[ Ký chủ, ta có điều nhắc nhở cô, nếu chỉ số nhân sinh của cô tụt xuống -1 thì cô sẽ bị mạt sát ]

"........" Sao ngươi không nói hẳn ra là nếu ta làm nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị mạt sát đi?

Còn tụt xuống -1 nữa!

Hệ thống: [ Nếu ký chủ không còn gì thắc mắc thì bắt đầu tiến hành nhiệm vụ ]

[ Tiến hành truyền tống.........]

WTF? Bà đây đã đồng ý đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 2: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (1)


Tĩnh Hạ có cảm giác linh hồn mình giống như bị nhét vào.

Một cách thô lỗ!

Cô mệt mỏi mở mắt.

Xung quanh được bài trí xa hoa, gỗ mộc gỗ lim nạm vàng hay đồ đạc quý hiếm đủ các loại.

Mùi hương xa lạ quanh quẩn khắp phòng

Kiểu bài trí này.......

Đây là thế giới cổ đại sao?

Nhìn xuống bộ trang phục lộng lẫy mình đang mặc.

Hình như nguyên chủ là người có thân phận cao nha, nhưng thân thể này lại rất suy yếu.......

Giống như....... bị hạ thuốc.

[ Bắt đầu tiếp thu cốt truyện ]

Đù! Sao ngươi xuất hiện đột ngột quá vậy?

Ngay lập tức, đầu óc cô trở nên rất khó chịu.

Đây là một câu chuyện trọng sinh báo thù.

Nữ chính nơi đây tên Mạnh Tâm, là đích nữ của Trấn Quốc công phủ.

Kiếp trước, nữ chính giống như bao nữ chính khác: dịu dàng, lương thiện và đặc biệt dễ tin người.

Nàng khi ở nhà luôn được mẹ kế - Du thị và thứ muội chăm sóc, quan tâm nên Mạnh Tâm rất tôn trọng họ. Sau khi xuất giá cho người mà nàng thích là Tĩnh vương làm phi, Mạnh Tâm đã rất hạnh phúc. Nhưng sau một thời gian nàng phát hiện phu quân mình cùng thứ muội gian díu với nhau.

Không chỉ thế, nàng còn bị người hãm hại, bị gán danh dâm phụ, bị người đời nhục mạ, sau đó Mạnh Tâm thậm chí còn bị kéo ra đường và bị đánh đến chết.

Nguyên chủ là Vương Tĩnh Hạ, là Trưởng công chúa của Hạ Quốc - con của vị quý phi đã mất.

Luận về thân phận, thì nàng cùng Mạnh Tâm chẳng có quan hệ gì với nhau.

Nhưng mà nàng lại chơi thân với thứ muội của Mạnh Tâm - Mạnh Nhiên.

Đúng vậy, là chơi thân.

Nghe có vẻ vô lí, nhưng đây sự thật.

Vì có lần trong cung có một yến hội, nhưng lúc đó lại xảy ra ám sát, Mạnh Nhiên đã đỡ cho nguyên chủ một mũi tên.

Vì trả ơn, nàng đã nhận định Mạnh Nhiên là bạn.

Mạnh Nhiên thường xuyên vào cung thăm nguyên chủ, nhiều lúc vô tình cố ý nói xấu về Mạnh Tâm.

Vì nàng cũng từng gặp Mạnh Tâm một hai lần, thấy nàng ta yếu đuối nhu nhược nên cũng không thích lắm,tự nhiên tin tưởng Mạnh Nhiên.

Mỗi khi Mạnh Nhiên như vô ý chơi xấu Mạnh Tâm, nguyên chủ chỉ đứng một bên nhìn, cũng không tham dự vì nàng không muốn lo chuyện bao đồng.

Nhưng sau rồi, đỉnh điểm là khi nguyên chủ cải trang xuất cung đi chơi, lúc đó Mạnh Tâm đã bị mang tội danh dâm phụ và bị kéo ra đường đánh chết.

Nàng lúc đó không biết chuyện gì xảy ra nên vào đó xem, đúng lúc Mạnh Tâm vươn tay về phía nàng cầu cứu, lúc nguyên chủ chưa kịp phản ứng, Mạnh Tâm đã chết rồi.

Sau khi sống lại, điều đầu tiên Mạnh Tâm làm đó chính là trả thù mẹ kế với Mạnh Nhiên, cùng với kẻ bội bạc là Tĩnh Vương. Nàng ta cảm thấy lúc mình cầu cứu nguyên chủ nhưng nàng (VTH) không giúp nên nàng ta (MT) mới chết. Lúc đó Trưởng công chúa cao cao tại thượng cũng bị dính vào luôn.

Trước đó Mạnh Tâm gặp nam chính là Ngự vương - Vương Minh Dạ, là nhị hoàng thúc của nguyên chủ, nam chính lần đầu gặp nữ chính liền cảm thấy "Cô nương này thật thú vị" rồi bla.... bla.... bla..... Sau khi hai người đã có tình cảm, nhờ sự giúp đỡ của nam chính, nàng đã trả thù được Vương Tĩnh Hạ một cách thành công.

Nguyên chủ là bị người hạ thuốc, sau khi tỉnh dậy liền thấy bên cạnh mình có một tên nam nhân. Lại đúng lúc nam nữ chính kéo mọi người đi bắt gian, nguyên chủ bị gán tội danh thông dâm, không giữ gìn đức hạnh, làm mất mặt hoàng thất. Bị nữ chính đổ thêm dầu vào lửa nên cả nàng lẫn tên nam nhân bên cạnh đều bị lôi ra đánh chết.

Sau này nữ chính cùng nam chính đã loại bỏ được vô vàn địch thủ, dắt tay nhau lên làm Đế Hậu, khai sáng ra một đất nước thịnh thế.

Còn Vương Tĩnh Hạ đến lúc chết cũng không hiểu tại sao mình lại bị như vậy.

Trưởng công chúa bị hạ thuốc - Tĩnh Hạ:"......."

Cảm giác một chậu cẩu huyết đổ vào đầu.

Nguyên chủ chết cũng tùy tiện quá rồi, dù gì cũng là công chúa một nước, cứ thế mà bị lôi ra đánh chết sao?

Nguyện vọng của nguyên chủ: Sống một cuộc sống thật tốt, trả thù người đã hãm hại mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 3: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (2)


Lúc cô đến đây, cũng là lúc nguyên chủ chuẩn bị bị người hãm hại, mang tội danh thông dâm.

"Két......."

Một tên nam nhân ăn mặc không chỉnh tề tiến vào.

Tĩnh Hạ có cảm giác đôi mắt mình bị sỉ nhục.

Dù hãm hại cô thì ít nhất cũng phải tìm nam nhân đẹp một tí chứ.

Tên nam nhân xấu xí này ai mà chịu được.

Thật ra tên nam nhân này không phải là xấu, cũng được coi là tuấn tú ưa nhìn. Nhưng đối với Tĩnh Hạ, cô lại thấy hắn quá xấu.

Tên nam nhân từng bước tới gần chỗ Tĩnh Hạ đang nằm, thấy cô mở mắt nhìn mình cũng không sợ, hắn ta nở một nụ cười bỉ ổi:" He he...... không ngờ có ngày ta sẽ được nếm mùi của công chúa hoàng thất..... tiểu mỹ nhân, tới đây để gia thương......"

Hắn vừa nói vừa nhào về phía Tĩnh Hạ, nhưng một phát đã bị cô đạp ra.

Ôi trời đất!

Hù chết bổn tiểu..... nhầm, bổn công chúa rồi.

Thân thể này vẫn còn hơi suy kiệt, hơn hết có lẽ sắp có người tới rồi, cô phải xử lí nhanh gọn.

Tên nam nhân vừa bị đạp ra vẫn còn ngỡ ngàng, không phải Trưởng công chúa đã bị hạ thuốc rồi sao?

Tĩnh Hạ vừa đánh ngất hắn vừa tỏ vẻ: Ngạc nhiên sao? Bổn công chúa mà tức lên thì cả thế gian đều sợ.

Vậy nên đừng để người dịu dàng như ta tức giận nga.

Hỏng hình tượng!

Hệ thống: [ ......] Ký chủ mà dịu dàng thì chẳng còn ai hung dữ nữa.

Tự luyến quá phận.

Tĩnh Hạ nhìn ra ngoài, thấy xung quanh không còn ai.

Rất tốt.

Rất dễ để xử lí thi thể.

À không.

Xử lí tang chứng.

-

Sau khi ném hắn tại một nơi vắng vẻ, Tĩnh Hạ chạy nhanh về tẩm điện của mình.

Ôi...mệt chết ta rồi!

Tên nam nhân kia ăn gì mà nặng thế chứ!

Kéo đến mức sắp gãy tay ta luôn.

Cả thân thể yếu ớt này nữa!!

Tĩnh Hạ chỉnh lại trang phục nằm xuống giường.

Khi cô vừa nằm, bên ngoài truyền đến một tiếng động.

Ồn ào!

Không thể yên tĩnh được hả?

Bổn công chúa ta mệt chết rồi, các ngươi không thể thông cảm sao?

Hệ thống nhắc nhở: [ Ký chủ, bọn họ đến là để bắt gian cô thông dâm cùng nam nhân khác ]

Thông dâm?

Ta thông dâm với hắn lúc nào?

Nói!

Ngươi mà dám nói thì ta sẽ dùng kiếm Vĩnh Hằng cho ngươi ngủ vĩnh hằng bây giờ.

[.......]

Ta tốt bụng nhắc nhở cô, cô lại muốn đâm chết ta!

# Luôn có một ký chủ không thích nói đạo lí #

.......

Tiếng ồn ào ngày càng gần, nhưng Tĩnh Hạ vẫn cứ nằm yên.

Tính kế ta đúng không?

Tới đây.

Bà đây không sợ đâu.

Cái cửa được mở ra, hoàng thượng, một nam một nữ với rất nhiều người khác đi vào.

Nữ nhân nhan sắc tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng là một giai nhân, khí chất thanh nhã, đoan trang, mang lại cho người khác cảm giác là một giai nhân cơ trí...... là nữ chính.

Còn nam nhân dung nhan tuyệt mỹ, mặc y phục màu xanh đậm, khí thế thâm trầm, xa cách, vừa nhìn là không thể quên...... là nam chính chắc luôn.

Khi tiến vào, Mạnh Tâm rất kinh ngạc.

Không phải đã chuẩn bị tốt rồi sao? Sao bây giờ nàng ta vẫn an ổn như vậy?

Mạnh Tâm nhìn sang Vương Minh Dạ, thấy hắn cho nàng một ánh mắt yên tâm, lòng nàng ta mới an tĩnh lại.

"Hạ nhi".

Hoàng thượng mở miệng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

"Phụ hoàng". Tĩnh Hạ không mặn không nhạt gọi một tiếng.

Phải công nhận một điều, hoàng thượng vẫn còn rất trẻ, rất tuấn mỹ, chỉ khoảng tầm hơn 30 tuổi.

Lúc nguyên chủ bị hại, chính người cha này không cho nàng cơ hội giải thích đã bị lôi đi đánh chết rồi.

Cũng phải thôi, hoàng đế coi trọng thể diện nhất, nhưng làm vậy cũng quá đáng quá rồi.

"Công chúa điện hạ, thấy hoàng thượng tại sao người không đứng dậy hành lễ?".

Mạnh Tâm nhịn không được lên tiếng.

"Mạnh tiểu thư, hoàng thượng không lên tiếng sao ngươi dám lên tiếng trước rồi? Nơi đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu".

Tĩnh Hạ đáp lại, tuy nhiên cô vẫn ngồi dậy.

" Tĩnh Hạ, không được vô lễ". Vương Minh Dạ cau mày lên tiếng, một tia lạnh lẽo bắn thẳng vào cô.

"Vô lễ?" Tĩnh Hạ nhìn sang Mạnh Tâm "Cô ta cũng xứng?".

Định dọa ta?

Nam chính định dọa ta kìa.

Ta sợ quá đi!

"Ngươi......"

"Đủ rồi!". Hoàng thượng lên tiếng ngăn cản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 4: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (3)


"Ta nghe nói có kẻ đột nhập vào phòng của con nên ta dẫn người tới đây để xem xét".

Hoàng thượng trầm giọng nói. Từ thái độ đến giọng nói cũng đủ để thấy hoàng đế không thích vị công chúa này lắm.

"Vậy phụ hoàng cứ việc tra xét, bây giờ nhi thần đang rất mệt, không thể đứng dậy để hành lễ với người"

Tĩnh Hạ lại nằm xuống, mỏi mệt nói.

Đừng đùa.

Thuốc mê còn chưa hết đâu.

Không mệt mới là lạ.

Hoàng thượng nhíu mày "Con làm sao lại mệt? Không phải sáng nay vẫn còn khỏe mạnh sao?".

"Phụ hoàng, vì có một số thứ ngoài ý muốn xảy ra nên con cảm thấy con bị ốm rồi".

Tĩnh Hạ vừa nói vậy, vừa liếc mắt nhìn 2 nhân vật chính đang đứng ở đó.

Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt của cô, Mạnh Tâm lại cảm thấy hơi chột dạ và....... kinh hãi!

Nhưng nàng ta đã trấn an lại chính mình, đó là ảo giác thôi, vị Trưởng công chúa này không thể biết là mình làm.

Hừm!

Nữ chính ngây thơ.

Nghĩ ta không có cách vạch trần ngươi sao?

Ngươi nghĩ có nam chính là hay lắm sao?

Nếu như ngươi mà có suy nghĩ như vậy.......

Thì ngươi đúng rồi đấy!

Ta cũng muốn có nam nhân thay ta làm việc như nữ chính!!!

Một đạo âm thanh máy móc vang lên: [ Nam chính là yêu nữ chính mới thay nàng giải quyết tất cả ] Cô có sao? Hừ......

Hệ thống thất bại kia, đừng cho là ta không biết ngươi đang khinh bỉ ta nhé!

[........] Sao cô lại nghe được ra vậy? Mà ta là hệ thống thất bại lúc nào?

- -

"Phụ hoà....."

Sau khi Tĩnh Hạ nói chuyện với hệ thống trong thâm tâm xong thì muốn lên tiếng, nhưng lại bị Mạnh Tâm ngắt lời:

"Nếu Trưởng công chúa không được khỏe, thì người cứ việc nghỉ ngơi, để kẻo mai hoàng thượng mà có việc cần đến, người lại bị mệt không đến được".

Nàng ta nhấn mạnh chữ "lại bị mệt", ngụ ý bây giờ ngươi có thể giả vờ mệt, thì ngày mai cũng có thể.

Hoàng thượng nghe vậy, lại lần nữa cau mày.

Đừng có làm như ta không nghe ra nha nữ chính đại nhân!

Tĩnh Hạ nở nụ cười nhạt.

Bổn công chúa nở nụ cười từ thiện.

Cho ngươi cảm nhận được sự xinh đẹp của ta.

Cứ thoải mái cảm nhận nhiều vào.

Không thu tiền đâu!

Mạnh Tâm:"......"

Nàng ta bị mệt đến mức đầu óc hỏng rồi sao? Còn cười được?

Không phải nàng ta nên vội vàng thanh minh sao?

Vương Minh Dạ cũng nhíu mày, cảm thấy hôm nay Tĩnh Hạ thật lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.

"Nếu mọi người không tin, cứ gọi thái y đến kiểm tra, con không ngại".

Mạnh Tâm sắc mặt hơi hốt hoảng.

Không ổn!

Nếu gọi thái y đến, thì phát hiện vị Trưởng công chúa bị hạ thuốc mê, đến lúc đó mọi chuyện lại rối tung lên thì sao?

Vương Minh Dạ luôn im lặng, bấy giờ lên tiếng: " Hoàng huynh, chuyện nhỏ này cứ giao cho thần đệ, bây giờ thỉnh người cứ về trước, để thần đệ gọi thái y đến chữa bệnh cho Hạ nhi".

Hoàng thượng nghe thế, liền đồng ý.

Tĩnh Hạ cũng không lên tiếng.

Sau khi hoàng thượng đi, Tĩnh Hạ mới hướng hai người nói chuyện:

"Sao vậy nhị thúc, thái y đâu, ta đang rất mệt mỏi đó!".

Mạnh Tâm đang buồn bực vì mọi chuyện không thành, giờ nhìn vẻ mặt của Tĩnh Hạ, liền nắm chắc 7,8 phần rằng cô đã biết rồi.

Vương Minh Dạ lên tiếng nói với người đứng sau: "Người đâu, mau mời thái y đến cho công chúa".

Sau rồi, hai người quay đầu đi.

Tĩnh Hạ lên tiếng gọi hai người:

"Mạnh tiểu thư nhớ cẩn thận, kẻo gặp phải một kẻ hư hỏng nào đó, kết cục của ngươi là xác định rồi!!".

Mạnh Tâm đang đi đếm bậc thang, suýt nữa vấp ngã.

Tuy cô không nói hết, nhưng nàng vẫn hiểu.

Quả nhiên là nàng ta đã biết! - Mạnh Tâm thầm nghĩ.

Vương Minh Dạ quay đầu nhìn Tĩnh Hạ, hơi híp mắt: đây là uy hiếp sao?

Hắn đáp lại: " Công chúa yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt, sẽ không để nàng ấy xảy ta chuyện gì đâu".

Nói xong, hai người xoay người đi.

Mạnh Tâm trong lòng hơi cảm động.

Cảm giác được người bảo vệ thật tốt!

Tĩnh Hạ chỉ cười, không nói.

Dĩ nhiên nữ chính sẽ không xảy ra chuyện gì.

Có nam chính bảo vệ mà!

Nhưng nếu rơi vào tay ta thì nàng ta có bình yên thì không biết được.

Ai bảo ta phải nghịch tập chứ!

Hic hic....... Mệt mỏi quá mà!

Đói quá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 5: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (4)


Trấn Quốc công phủ.

Một tiếng đập bàn mạnh mẽ vang lên.

"Chủ tử xin bớt giận".

Hai hắc y nhân quỳ xuống.

"Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Không phải các ngươi nói đã làm tốt rồi sao?".

Thanh âm của một nữ tử vang lên trong cơn giận.

"Chủ tử, đích thực là bọn thuộc hạ đã làm xong hết, ai ngờ......."

Nàng cố gắng bình tĩnh lại "Vậy tên nam nhân kia đâu?".

"Bẩm chủ tử, tên nam nhân kia được thuộc hạ phát hiện bị ngất ở một nơi vắng vẻ trong hoàng cung" Một tên hắc y nhân còn lại lên tiếng.

Nữ tử không kiên nhẫn phất tay.

"Được rồi, các ngươi lui ra hết đi".

"Vâng".

Nói xong, hai hắc y nhân biến mất trong màn đêm.

Nữ tử này là Mạnh Tâm, còn hai hắc y nhân là do Ngự vương gia sai đến để tùy cô sử dụng.

"Mã Não".

"Tiểu thư có gì sai bảo?". Mã Não nhỏ giọng lên tiếng.

Mã Não là người mà Mạnh Tâm tin tưởng nhất, kiếp trước khi nàng bị mọi người phỉ nhỗ dẫn đến bị đánh đến chết, chỉ có Mã Não là ở vẫn bên cạnh.

"Hai kẻ kia như thế nào rồi?".

Hai kẻ kia trong miệng Mạnh Tâm, là ám chỉ Du thị cùng Mạnh Nhiên.

"Thưa tiểu thư, Du di nương hiện tại vẫn ở trong từ đường, còn nhị tiểu thư còn đang bị cấm túc".

"Cấm túc?" Mạnh Tâm cười lạnh "Xem ra người cha này của ta vẫn không nỡ xử nặng với con gái của ông ta, nếu như không phải ta tiên hạ thủ vi cường* thì có lẽ vị trí đích nữ này của ta cũng mất từ lâu rồi".

* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để giành được lợi ích.

"Là tiểu thư cao minh". Mão Não vẻ mặt sùng bái nói.

Từ sau khi tiểu như nhà nàng tỉnh lại sau cơn ốm, dường như đã trở thành một người khác, mạnh mẽ và cơ trí hơn rất nhiều.

"Đi, đi thăm thử muội muội của ta ra sao rồi".

Cầm Hương viện.

Tiếng đập vỡ đồ vang lên.

"Muội muội vì sao lại tức giận như vậy?".

Mạnh Tâm vừa bước vào đã mở miệng hỏi.

"Mạnh, Tâm". Mạnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói " Ngươi đắc ý lắm đúng không?".

"Đắc ý? Vì sao ta phải đắc ý? Ta chỉ muốn đế thăm muội thôi mà". Kết cục các ngươi phải nhận còn chứ đến đâu.

"Hừ, đừng có giả nhân nghĩa ở đây, cũng đừng vui mừng vội, rồi Trưởng công chúa sẽ cứu ta ra". Khi nói câu sau, Minh Nhiên đã nén cơn giận xuống.

Minh Tâm chợt bừng tỉnh "A..... phải rồi, còn Trưởng công chúa nữa, nhưng ngươi dám chắc nàng sẽ đến cứu ngươi sao?".

"Ý ngươi là sao?" Minh Nhiên nghi hoặc nói.

"Nếu nàng đã muốn cứu ngươi, vì sao bây giờ nàng còn chưa tới?".

Ý là, nếu Trưởng công chúa muốn cứu ngươi, thì đã đến từ lúc đầu rồi.

"Ngươi đừng hòng nói lời chia rẽ, Trưởng công chúa không đến cứu ta thì thế nào, Tĩnh vương gia sẽ đến cứu ta thôi". Mạnh Nhiên chỉ thẳng vào Mạnh Tâm.

"Nếu ngươi muốn đến để thấy ta chật vật thế nào thì ngươi được mãn nguyện rồi, Phỉ Phỉ, đưa chúng ra ngoài".

Mạnh Nhiên hướng thị nữ của mình nói.

"Khỏi cần người tiễn, chúng ta tự đi".

Nói xong, Mạnh Tâm cùng Mã Não đi ra ngoài.

Hừm, Tĩnh vương, kẻ bội bạc vô lương tâm kia, rồi có ngày nàng sẽ khiến hắn chịu kết cục thảm hại.

Còn Trưởng công chúa kia nữa, kiếp trước vẫn luôn hùa theo Mạnh Nhiên gài bẫy nàng, hơn hết nàng ta còn thấy chết không cứu. Nàng ta cũng đáng chết.

- -----

"Công chúa".

Âm thanh mềm mại của một thị nữ vang lên.

Tĩnh - Công chúa - Hạ đang chuẩn bị trốn đi phòng bếp, đột nhiên có người gọi làm cô phải ngừng lại.

Trời móa!

Hù chết ta.

Ngươi không thể chọn thời điểm khác đến gọi ta được sao, cứ phải là lúc ta chuẩn bị tìm đồ ăn.

Ta mà chết đói ngươi chịu trách nhiệm được không?

"Công chúa, hoàng thượng sai người truyền lời đến, chiều mai tổ chức yến tiệc mừng thọ Thái Hậu, người muốn công chúa hãy chuẩn bị tốt".

Yến tiệc = tiệc tối.

Tiệc tối = đồ ăn.

=> Yến tiệc = đồ ăn.

Đi!

"Được được, ngươi lui đi".

"Nhưng mà công chúa, ngài đang muốn đi đâu vậy?". Thị nữ cẩn thận hỏi.

"Liên nhi, ta đói, ngươi mang đồ ăn đến đây đi".

Thị nữ tên Liên nhi vâng lời rồi lui xuống. Để lại Tĩnh Hạ nằm bệt trên trường.

Đói quá đi!

Từ chiều đến giờ chưa có gì vào bụng!

Đói ơi là đói....... đói đói là ơi.......

Bài ca than đói do chính cô sáng tác.

Không để cô đợi lâu, Liên nhi đã mang đồ ăn ngon đến.

"Công chúa, đồ ăn đến rồi, ngài hãy dậy ăn kẻo nguội".

Tĩnh Hạ vừa thấy liền đi ra ăn, tuy nhiên cách ăn của cô vô cùng ưu nhã, mỗi kiểu giơ tay gắp thức ăn đều là cảnh đẹp ý vui.

Hoàn toàn ra dáng là một công chúa hoàng gia.

Tất nhiên là phải vậy.

Đối với ta....

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, xương có thể gãy.

Nhưng hình tượng tuyệt đối không thể mất!

Hệ thống: [ Nhiệm vụ ẩn: Truy tìm sự thật ]

What the........?

Làm ta giật cả mình.

Đang giờ ăn uống, sự thật sự giả gì ở đây?

[ Phiền ký chủ hãy tìm ra sự thật về cái chết của Mai quý phi ]

Mai quý phi?

Mẫu thân của nguyên chủ?

Theo cốt truyện, lúc nguyên chủ được sinh ra, Mai quý phi bị rong huyết mà chết. Hoàng thượng lại rất yêu thương vị quý phi này, hắn lại cho rằng vì nguyên chủ nên Mai quý phi mới chết.

Cẩu huyết!

Theo nhiều truyện tiểu thuyết cũng như kinh nghiệm của ta, chết kiểu này 7,8 phần bị người hãm hại.

[ Cô đã nói cái điều mà ai cũng biết ]

Không phải bị hãm hại thì cần cô tìm ra sự thật làm gì?

Mỗ hệ thống nào đó khinh bỉ.

Lại bị khinh bỉ.

Hệ thống thất bại như ngươi dám khinh bỉ bổn công chúa?

[ Thất bại cái đầu cô ]

Cả nhà cô mới là đồ thất bại.

"Công chúa, sao vậy?".

Liên nhi thấy công chúa nhà mình đang hơi thất thần, nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, Liên nhi, ta có chuyện muốn hỏi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 6: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (5)


"Công chúa xin cứ hỏi".

Nhưng đợi một lúc lâu, Liên nhi không nhận được câu hỏi của Tĩnh Hạ, bắt đầu thấp thỏm.

"Liên nhi, ngươi........"

Tĩnh Hạ bắt đầu mở miệng.

Mồ hôi lạnh sau lưng Liên nhi chảy xuống.

Có phải công chúa đã biết cái gì không?

"...... Lấy món canh này kiểu gì vậy? Quá khó uống rồi".

Hả?

Liên nhi ngẩn người.

Không phải là công chúa nên hỏi........

"Ngươi sao vậy?" Tĩnh Hạ thắc mắc hỏi.

"Dạ..... dạ không, công chúa tha tội, để nô tỳ đổi món khác cho người".

"Không cần, dù sao ta cũng ăn xong rồi, ngươi thu dọn đi".

"Vâng..... vâng".

Liên nhi thu dọn rất nhanh, vội vàng ra ngoài tựa như bị ma đuổi vậy.

Ngươi vội cái gì thế?

Ta có làm gì đâu.

Gặp quỷ sao?

Ngươi thấy con quỷ nào xinh đẹp như ta không?

Hừm!

Tĩnh Hạ lại tiếp tục nằm bò ra giường.

Lười quá........

[ Ký chủ, còn nhiệm vụ ẩn, cô không làm sao? ]

Sao phải làm?

Ngươi không thấy trời đã chuyển tối rồi à?

Giờ này mọi người đi ngủ hết rồi, muốn làm ngươi tự đi mà làm.

Mệt!

[...... ]

Cô mà cứ lười biếng như vậy, điểm khen thưởng sẽ không cao đâu!

- -----

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày tổ chức yến hội.

Thấm thoắt trôi qua cả nhà ngươi!

Mới có một ngày thôi, làm như một năm trôi qua không bằng.

"Công chúa, đây đều là những bộ y phục đẹp nhất do Tú Y phòng gửi đến, thỉnh ngài hãy chọn một bộ".

Liên nhi cung kính cúi người bẩm báo.

Tuy nguyên chủ không được hoàng thượng yêu thích nhiều, tuy nhiên vẫn là con gái quý phi đã mất - người hoàng thượng sủng ái nhất, không thể không chú ý hình tượng.

"Ukm....... vậy chọn bộ màu tím này đi". Màu cô yêu thích nhất là màu tím, chọn nó đi.

"Vâng"

Liên nhi dâng bộ trang phục màu tím lên cho cô.

Bộ trang phục này rất đẹp, vạt tay áo được thêu chỉ vàng một cách tỉ mỉ, eo váy có một các thắt lưng vàng buộc quanh, dưới vạt váy có thêu hình hoa mẫu đơn óng ánh.

Chung quy bộ y phục này có màu vàng kim làm chủ đạo.

Tuy nó rất đẹp nhưng cách mặc hơi rườm rà, lại rất kén người mặc. Nếu có người nào không có khí chất phù hợp để mặc bộ y phục này, nhất định sẽ tạo cho mọi người cảm giác " Người này ăn mặc quá lố lăng".

Nhưng khi Tĩnh Hạ mặc vào, lại gợi cho người một câu thơ " Nàng mỹ lệ trường tồn. Nàng đẹp tựa thiên tiên".

( Khụ, ta chém).

Bình thường, cô rất thu liễm khí chất của mình. Nhưng bây giờ cứ tỏa ra một chút, cô không ngại.

Bộ y phục mặc trên người Tĩnh Hạ, nhưng lại thay cô làm nổi bật lên quý khí thuộc về riêng mình. Trang nhã mà cao quý, lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Gương mặt cô bây giờ hiện lên một tia lãnh diễm sắc sảo, khác hẳn với thường ngày.

Tựa như, tại đây cô là Nữ hoàng, là người đứng trên vạn vật.

Hệ thống khá kinh ngạc, sao nó lại không biết ký chủ nhà mình cũng có khí chất như vậy.

Liên nhi lại rất sửng sốt, đây là Trưởng công chúa sao? Sao công chúa lại có thể có khí thế bức người như vậy?

Nhưng rồi Tĩnh Hạ đã thu liễm lại hết thảy.

Tuy nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, giống như đó chỉ là ảo giác của mọi người vậy.

Nhưng không thể phụ nhận, cô mặc bộ y phục này...... rất đẹp.

Ukm!

Thật hợp

Ta quả nhiên là thiên tài.

Có mắt nhìn rất tốt!

Hệ thống tỏ vẻ: vừa mới khen một chút mà đã vểnh mũi lên tận trời rồi.

# Sao ta lại không biết ký chủ lại tự luyến như vậy #

"Công chúa, ngài mà mặc bộ này tham dự yến hội, nhất định Ninh vương gia sẽ bị ngài làm cho mê mẩn". Liên nhi bề ngoài khen ngợi, trong mắt lại lóe lên tia ghen tỵ.

Ninh vương?

À là vương gia khác họ, là con của Hoa thị - họ hàng xa của hoàng đế với nam nhân khác.

Không biết vì lí do gì mà hắn được phong Vương.

Nhưng cô chỉ biết.......

Hắn chắc chắn là nam phụ, và thích nữ chính.

Trong cốt truyện ghi vậy.

Nguyên chủ thích Ninh vương, nhưng hắn lại không thích nàng, luôn tỏ vẻ lãnh đạm xa cách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 7: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (6)


Yến tiệc bắt đầu.

Các vị khách dường như đã có mặt đông đủ.

Âm thanh sôi nổi, náo nhiệt.

Một đạo thân ảnh tiến vào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Khí sắc trong trẻo, thanh nhã như giai nhân, bộ y phục trắng tuyết có thêu hoa sen càng làm nổi bật sự thanh khiết của cô.

Một vị tiểu thư lên tiếng: " Kia không phải nữ nhân luôn mê đắm Tĩnh vương sao? Hình như tên Mạnh Tâm thì phải".

"Hừ, dù là đích nữ của Trấn Quốc công phủ thì thế nào? Không phải chỉ là bao cỏ thôi sao?". Một vị tiểu thư khác nói vậy, nhưng sắc mặt lại hiện lên sự ghen tỵ.

"Đúng vậy, lại còn luôn bám theo Tĩnh vương dù ngài ấy không thích nàng ta, đúng là không biết liêm sỉ". Thêm một vài tiểu thư khác phụ họa.

Mã Não tức giận nói: " Tiểu thư, bọn họ đúng là những kẻ không biết điều, dám nói xấu tiểu thư như vậy".

Mạnh Tâm chỉ cười nhạt: "Đừng để ý đến họ".

Để đến lúc nữa nàng sẽ vả mặt những kẻ nói xấu nàng.

Theo trí nhớ kiếp trước, yến tiệc này sẽ có những sứ giả đến từ các nước đến, rồi có tổ chức một cuộc thi giữa mọi người với nhau, ai thắng sẽ được thưởng hậu hĩnh.

Thậm chí nếu thắng những vị khách nước khác, làm vẻ vang cho đất nước, thì tiền đồ không hạn lượng.

Đáng tiếc, lúc đó nàng đã là Tĩnh vương phi, ko có điều kiện tham dự. Nhưng lúc này nàng phải nắm chắc cơ hội, ai cũng đừng hòng ngăn cản.

Ánh mắt Mạnh Tâm lóe lên tia lãnh khốc.

Lúc này, trong Tường Vy điện - cung điện của Tĩnh Hạ.

Trước khi đi......

Hoàn mỹ!

Đầu tóc..... đẹp

Trang sức........đẹp

Trang điểm...... tất nhiên đẹp, vì ta đẹp sẵn rồi!

Hệ thống: [......]

Nhưng y phục........

"Liên nhi, đi thôi".

- ---

Tại Kim Loan điện.

"Trưởng công chúa điện hạ đến".

Tĩnh Hạ bước vào chính sảnh, không biết có bao nhiêu ánh mắt kinh diễm nhìn cô.

Một thân tím nhạt đầy quý khí, kiểu tóc nửa buộc cao nửa thả, cộng thêm một ít trang sức trên đầu càng làm tăng thêm khí chất lãnh diễm, kiêu ngạo của cô.

Nơi đây cô chính là tâm điểm.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ, mê đắm,..... nhìn Tĩnh Hạ.

Không sao, ta quen rồi!

Mạnh Tâm vừa nhìn, vừa cảm thấy không thể tin, kiếp trước nàng không hề thấy Trưởng công chúa có khí thế như vậy.

Khi ánh mắt Tĩnh Hạ liếc đến chỗ nàng, nàng đột nhiên thấy hơi rùng mình. Sự rùng mình này nàng chưa hề có kể từ khi sống lại.

Có cái gì đó dường như đã vượt tầm kiểm soát.

Mạnh Tâm còn chưa kịp hiểu ra thì tiếng thái giám the thé vang lên:

" Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương giá đáo".

Tất cả mọi người đều đứng dậy.

"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương".

Hoàng thượng tiến lên chỗ ngai vàng, phất tay nói: " Tất cả miễn lễ".

"Tạ hoàng thượng".

"Hôm nay cảm ơn sứ giả các nước đã đến để tham dự tiệc mừng thọ của Thái hậu".

"Hoàng đế Hạ quốc quá lời rồi". Một vị sứ giả của Mộc Vệ quốc đáp lại.

"Đây là món quà của đất nước chúng tôi muốn gửi đến Thái Hậu".

Một vị sứ giả của nước Vĩnh quốc dâng lên một món đá quý trong suốt, dưới ánh sáng viên đá quý tỏa sáng lấp lánh " Nó gọi là Ngọc ngàn năm, ánh sáng của viên ngọc này sẽ không bao giờ tắt, chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn"

" Sứ giả Vĩnh quốc có lòng rồi". Thái hậu hài lòng nhìn món quà, cười khen ngợi.

Tĩnh Hạ nhướng mày, Ngọc ngàn năm? Không phải kim cương sao?

Sau khi có thêm một số vị sứ giả khác thay nhau dâng lên lễ vật thì lúc này.

" Ngự vương, Tĩnh Vương, Ninh vương đến".

Vừa nghe vậy, không biết có bao nhiêu tiểu thư quyền quý vội điều chỉnh trang phục, đầu tóc, tư thế ngồi, mặt e thẹn nhìn sang phía ngoài cửa.

Ba nam nhân, ba hương vị vẻ đẹp khác nhau cùng đi vào.

Tĩnh vương mặc bộ y phục màu trắng, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ ôn hòa, làm nổi bật vẻ đẹp thanh cao không thể chạm tới của hắn.

Nhìn thấy Tĩnh vương, trong mắt Mạnh Tâm hiện lên tia căm hận.

Chính cái vẻ ôn hòa này kiếp trước đã khiến nàng chìm đắm thật sâu nhưng không ngờ lại vạn kiếp bất phục.

Ninh vương mặc bộ y phục xanh dương nhạt, nhưng lại hiện lên một khí chất đạm mạc, xa cách, tuy nhiên vẫn tuấn dật bất phàm.

Tĩnh Hạ vẻ mặt nhàm chán.

Tên nam nhân này là người nguyên chủ thích?

Nhan sắc cũng được, đáng tiếc lại đi thích nữ chính.

Người còn lại, thân là nam chính, tất nhiên sẽ hơn hẳn những người khác.

Một thân màu đen thêu cự mãng chỉ vàng, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế lãnh khốc. Tuy nhiên khi nhìn về phía Mạnh Tâm, đáy mắt hiện lên vẻ ôn nhu.

Cả ba người cùng lên tiếng: " Tham kiến hoàng thượng".

"Miễn lễ, đi về chỗ ngồi đi".

Hoàng thượng dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: " Hôm nay là tiệc sinh thần của Thái hậu, để làm yến tiệc thêm sôi nổi, hãy tổ chức một cuộc thi giữa mọi người với nhau, ai thắng sẽ có thưởng lớn".

Nghe vậy, mọi người xôn xao, các thiên kim tiểu thư lại hồi hộp. Biết đâu nếu thắng cuộc thi này mình lại có thể nổi danh kinh thành, thậm chí có thể được hứa gả cho ý trung nhân......

Mọi người lại lén nhìn mấy vị vương gia ngồi đầu.

Hazzzzz

Hớn hở gì chứ.

Đều là làm nền cho nữ chính thôi.

Không tham gia vẫn tốt hơn.

Tĩnh Hạ nghĩ vậy, tiếp tục phe phẩy quạt.

Hệ thống: [ Ký chủ, cô lấy đâu ra quạt vậy ]. Đã vậy, nhìn cây quạt này hơi kì lạ.

Đây là chiếc quạt lông vũ màu trắng, đầu quạt là dạng bán kính hình tròn.

Quan trọng hơn không phải trắng bình thường, mà là trắng kiểu tinh khiết long lanh.

Có điều bất thường!

Hệ thống kết luận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 8: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (7)


" Đoán xem".

Tĩnh Hạ nở nụ cười đáng ăn đòn nói.

Đoán?

Ta đoán được còn phải hỏi cô sao?

Nhiệm vụ ẩn cô còn chưa làm đâu.

Tĩnh Hạ:"...." Sao lại chuyển sang chủ đề khác rồi.

" Hạ nhi, hay là con cũng tham gia cuộc thi này đi". Thái hậu quay đầu nhìn cô, nói.

"....." Liên quan gì đến ta?

Ta chỉ muốn làm một công chúa cao quý yên tĩnh không được sao?

Muốn lấy ta ra làm nền cho nữ chính?

Trông ta ngu ngốc vậy sao?

Tuy trong lòng phun tào, nhưng trên gương mặt cô vẫn rất nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu.

Tham gia thì tham gia.

Ai sợ ai.

"Được rồi, bắt đầu đi". Hoàng đế phất tay nói.

Mọi người bắt đầu thi nhau trổ tài. Người thì vẽ, người đánh đàn, người viết thư pháp,..... đều hi vọng mình có thể thắng, được trọng thưởng.

Đến lượt nữ chính.

Mạnh Tâm múa.

Đây là cái mà nàng đã chuẩn bị từ lâu.

Wow.

Nữ chính mở concert!

Váy áo thướt tha, điệu múa tao nhã, lả lướt, trên gương mặt đeo thêm khăn che mặt, tạo thêm cảm giác nàng tựa như tiên giáng trần.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn.

Vương Minh Dạ nắm chặt chén rượu.

Thật muốn móc mắt những kẻ dám nhìn chằm chằm nàng.

Mùi dấm chua bay nồng nặc.

Khi Mạnh Tâm múa xong, tiếng vỗ tay tràn ngập.

Trong lòng nàng hiện lên một phần đắc ý.

" Hay, múa rất đẹp, thưởng".

"Tạ hoàng thượng".

Thái hậu lên tiếng: " Hạ nhi, mọi người đều đã biểu diễn xong, y phục của con trông cũng rất đẹp, hay là con cũng lên múa đi".

"...." Y phục đẹp thì liên quan gì đến múa?

Có mùi âm mưu.

"Vâng". Tĩnh Hạ dịu dàng lên tiếng.

[.... ] Có cảm giác ớn lạnh.

Cô lui xuống một lát, rồi có tiếng nhạc nhẹ nhàng kỳ lạ không biết từ đâu ra vang lên.

Ở bên dưới, thân hình mảnh khảnh chuyển động, bàn tay trắng ngọc cầm chiếc quạt múa, giọng hát nhẹ nhàng thần bí vang lên:

Lúc hoa rơi là lúc hoa trân quý nhất.

Nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn lại sự héo khô.

Hết mùa rồi hoa đợi ai? Hoa trách móc ai?

Hoa thật ra chỉ cần người an ủi......

(Hoa rơi - Lâm Tâm Như)

Thân hình uyển chuyển múa theo giọng hát, giai điệu. Lúc đoạn điệp khúc cao dần, cô xoay vòng, chiếc váy bồng bềnh, rồi đột nhiên.......

Chỉ khâu bị đứt cùng với chiếc thắt lưng trên y phục bị tuột.

Nó làm y phục ngoài của cô rơi ra ngoài.

Cẩu huyết!

Vô lí!

Mọi người được phen há hốc mồm.

Mạnh Tâm cười lạnh, phen này thanh danh của Trưởng công chúa sẽ mất hết.

Nhưng nàng ta sai rồi.

Y phục ngoài bị hỏng rơi xuống, lộ ra một y phục khác màu hồng dịu dàng bên trong.

Cộng thêm bài hát về hoa rơi, nó gợi cho người liên tưởng đến cánh hoa cô độc mà thướt tha lúc sắp hết mùa.

Lúc hết bài, không khí vẫn im ắng.

Bất chợt, có một tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là các tiếng vỗ tay như sấm.

Bổn công chúa mà lợi hại lên, mọi người đều sợ.

Đánh bật cả nữ chính.

[ Cô lợi hại, cô nói là được rồi ].

Hệ thống bất lực nói.

Nó khá tò mò trước đây ký chủ làm nghề gì.

Tiểu thư khuê các... Ký chủ giống sao?

Hay thuộc hào môn thời hiện đại?

Bớt đoán mò.

Ta làm nghề gì có quan hệ gì với ngươi sao?

Tĩnh Hạ khinh bỉ.

Cô nói chuyện với hệ thống trong lòng nên dường như không để ý..... ánh mắt Ninh vương nhìn cô hiện lên sự kinh ngạc và...... một chút hứng thú.

" Hoàng thượng, Trưởng công chúa múa đẹp như vậy, phải khen thưởng lớn". Hoàng hậu với vẻ mặt hiền lành nói.

"Được, nếu hoàng hậu đã nói như vậy, vậy thì Tĩnh Hạ,con có yêu cầu gì không?".

"Phụ hoàng, nhi thần bây giờ chưa có nguyện vọng gì, có thể để khi khác nhi thần bẩm báo với người sau được không?".

Hoàng thượng suy nghĩ một lát, liền gật đầu.

Mạnh Tâm dù vẻ ngoài không quan tâm nhưng bên trong vô cùng tức giận.

Nhưng không sao, vẫn còn màn kịch khác đang chờ.

Nghĩ vậy, nàng ta hạ cơn giận xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 9: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (8)


Khi Tĩnh Hạ ngồi vào chỗ.

[ Ký chủ, sao cô biết y phục có vấn đề ]

" Mắt không mù nhìn kĩ là biết".

[ ..... ] Ký chủ đây là nói nó mắt mù sao?

Tĩnh Hạ không chỉ biết y phục có vấn đề.

Mà còn biết sắp có kịch hay xảy ra cơ.

Chắc chắn liên quan đến cô.

"A.........." Có một tiếng hét đột ngột phát ra làm mọi người náo loạn.

"Có chuyện gì?". Thái hậu cau mày, không vui hỏi.

Nhưng còn chưa nhận được câu trả lời, thì không biết có bao nhiêu thích khách xông ra.

"Mau, mau hộ giá".

Trong khi ai ai cũng vô cùng rối loạn, thì Tĩnh Hạ lại lười biếng tựa vào ghế ngồi.

Thấy chưa.

Mấy cái màn kịch này chẳng bao giờ thiếu trong cung đấu.

Để giết ta, nữ chính tốn sức thật.

Một kế hoạch vĩ đại!

[ Nếu vậy cô còn không nghĩ cách giải quyết sao? ] Giọng máy móc hệ thống vang lên.

Ngươi đổi giọng cũng nhanh đấy.

Mà ta lười lắm.

Nghĩ hộ ta đi.

[.... ] Ta mà nghĩ được thì cần cô đến đây làm gì nữa?

Đi chơi sao?

" Cẩu hoàng đế, nộp mạng đi ". Một tên thích khách nói, cả đám cùng xông lên.

Trong lúc đó, Cấm vệ quân đã bao vây Kim Loan điện.

Một vị tướng vội vàng nói "Mau, mau hộ giá hoàng thượng".

Bao nhiêu binh lính đã kịp ngăn lại và chế trụ bọn thích khách.

Mạnh Tâm lúc đó nhìn sang Vương Minh Dạ, gật đầu.

Trong khi tình hình đã ổn định lại, Vương Minh Dạ hướng hoàng thượng, nói: " Bẩm phụ hoàng, mấy tên thích khách này có thể xông vào, chắc chắn là có người sai khiến".

Vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua Tĩnh Hạ.

Ánh mắt uy hiếp kìa!

Hệ thống mau ra đây bảo vệ ta.

Sợ quá!

[ Thật xin lỗi, hiện tại ta đang trong chế độ thất bại, không bảo vệ được cô ] Giọng điệu hệ thống vẫn băng lãnh như thế.

Nhưng thế quái nào cô lại nghe ra nó mỉa mai cô.

Hệ thống, coi như ngươi giỏi.

[ Ký chủ quá khen ]

"....."

# Hệ thống đã biết trêu ngươi là cái gì, ta cần đổi hệ thống #

- -

"Nói mau, là kẻ nào dám sai ngươi đi hành thích trẫm?".

Ánh mắt hoàng thượng nguy hiểm hỏi.

" Cẩu hoàng đế, có chết ta cũng không nói cho ngươi". Tên thích khách dù nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn thoáng qua Tĩnh Hạ vẫn đang ngồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kéo căng.

Nhìn gì?

Ta biết ta đẹp rồi, các ngươi không cần phải ngắm trộm nhiều vậy đâu.

" Bẩm hoàng thượng, trên người tên thích khách này có một cái ngọc bội".

Một vị tướng lĩnh dâng ngọc bội lên. Đây là ngọc bội màu xanh dương, trên có khắc hình hoa văn sống động.

"Hoàng thượng, nếu thần thiếp nhớ không lầm thì ngọc bội này là một đôi, giá trị liên thành, chỉ có người trong hoàng thất mới có....."

Hoàng hậu không nói hết, mọi người cũng lập tức hiểu việc này là người hoàng thất làm ra.

" Nếu như thần đệ không lầm, thì từ nãy đến giờ thích khách vẫn luôn nhìn Tĩnh Hạ". Vương Minh Dạ mặt không cảm xúc nói.

" Bẩm hoàng thượng, có lần thần nữ đã nhìn thấy Trưởng công chúa đeo ngọc bội này, chắc hẳn là có gì đó không đúng." Mạnh Tâm lập tức tiếp lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 10: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (9)


Tĩnh Hạ ngồi phe phẩy quạt liền hơi đờ người.

Móa, nam chính cùng nữ chính kết hợp với nhau bắt nạt ta.

Sao ta nằm không cũng bị dính chưởng vậy?

Trắng trợn!

Các ngươi nghĩ mình là nhân vật chính là hay sao?

Ta là Boss phản diện còn chưa thèm khoe đây.

Hệ thống nghi hoặc hỏi: [ Cô là Boss phản diện từ khi nào thế? Mà không phải cô nói màn kịch này vì cô mà đến sao? ]

Ừ nhỉ, ta quên đấy.

Hầy, mệt quá, giải quyết sớm còn về.

"Tĩnh Hạ, chuyện này là thế nào?". Hoàng thượng híp mắt hỏi.

Nếu là Tĩnh Hạ sai thích khách ám sát ông thì........

"Phụ hoàng, ngọc bội này không chứng minh được gì đâu". Ngữ điệu của cô rất bình thản, không có một tia cung kính nào trong đó.

"Trưởng công chúa, một ngọc bội đúng là không chứng minh được gì, nhưng vì sao tên thích khách này lại cứ hay nhìn ngài? Ám sát hoàng thượng tuyệt không phải việc nhỏ". Mạnh Tâm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tĩnh Hạ lười biếng liếc nàng ta: " Có lẽ vì ta đẹp".

Nữ chính đại nhân chưa gì úp nồi lên đầu ta rồi.

Ai cho ngươi cái tự tin đó?

"...."

Ngươi đẹp hay không liên quan gì đến việc này?

"Nhưng công chúa cần phải cho mọi người một lời giải thích". Mạnh Tâm từng bước ép sát.

"Phụ hoàng, ngài hãy nhìn kĩ lại, hoa văn trên ngọc bội này là hoa sen, mà hình ngọc bội của con là hoa mẫu đơn". Vừa nói, Tĩnh Hạ vừa giơ ngọc bội lên cho mọi người cùng nhìn.

Quả thực, màu sắc giống nhưng hoa văn có khá nhiều điểm khác nhau.

Mạnh Tâm tức khắc mặt trở nên hơi tái nhợt.

Cái gì?

Nàng rõ ràng đã chuẩn bị kĩ càng, sao cái ngọc bội này lại ở đây?

"Vậy, ngài giải thích sao về việc thích khách luôn nhìn ngài". Mã Não vội vàng thay chủ tử của mình lên tiếng để sự chú ý của mọi người chuyển sang hướng khác.

Tĩnh Hạ vẻ mặt vô cảm: " Ở đâu có việc nô tì lại lên tiếng trước chủ từ vậy, nhưng nếu như cần hỏi, thì phải hỏi Liên nhi rồi".

Liên nhi vừa bị chỉ đích danh, lập tức quỳ xuống.

"Hoàng thượng, nô tì thật sự cái gì cũng không biết".

" Việc này thì có liên quan gì đến Liên nhi?". Thái hậu vẫn luôn im lặng giờ lại lên tiếng.

"Thái hậu, mọi người vẫn luôn nghĩ rằng thích khách nhìn con, nhưng thật ra thích khách vẫn luôn nhìn về phía sau con".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 11: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (10)


"Cái gì?". Mọi người ngạc nhiên

Người luôn đứng sau Tĩnh Hạ là Liên nhi.

Liên nhi ngay lập tức vội vàng thanh minh" Hoàng thượng, Thái hậu minh xét, nô tì thật sự không biết, là Trưởng công chúa đổ oan cho nô tỳ".

"Đổ oan? Vì sao bổn công chúa lại phải đổ oan cho ngươi?".

"Cái này......"

Nàng ta chỉ được lệnh là làm hỏng y phục và bí mật bỏ ngọc bội vào trong người của Trưởng công chúa, còn lại nàng ta không biết gì cả.

Mạnh Tâm thấy tình thế không đúng, liền lên tiếng:" Trưởng công chúa, sao ngài lại dám chắc thích khách này không nhìn ngài mà nhìn nô tỳ này chứ?".

"Thế sao ngươi dám chắc thích khách này nhìn ta mà không phải nhìn ngươi?". Tĩnh Hạ trả treo nói.

Mạnh Tâm: "....." Liên quan gì đến ta?

Vương Minh Dạ không hài lòng nói: "Tĩnh Hạ, chuyện này liên quan đến muội, sao lại kéo người vô tội vào?".

Mẹ kiếp.

Nam nữ chính cứ một hai phải áp đặt mọi chuyện lên đầu bà đây.

Phải xử lí!

Đột nhiên có một vị tiểu thư khác thốt lên " Ta nhớ ra rồi, ngọc bội này là cái ngọc bội mà Mạnh tiểu thư từng đeo mà".

Vị tiểu thư ấy vừa nói thế, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Mạnh Tâm.

Trong lòng Mạnh Tâm nảy dựng.

Chết tiệt!

Sao mọi chuyện lại đi xa vậy chứ?

Tuy nhiên gương mặt nàng ta vẫn bình tĩnh " Không phải Trưởng công chúa đã nói, một cái ngọc bội không thể chứng minh được điều gì sao?".

Hoàn thượng lên tiếng: " Được rồi, đừng cãi nhau nữa".

Nói xong ông quay lại nhìn thích khách.

"Ta cho ngươi cơ hội lần nữa, mau nói ra kẻ nào đứng sau lưng ngươi, nếu không trẫm sẽ khiến ngươi chết không toàn thây".

Nhưng lần này, mấy tên thích khách trầm mặc, trong miệng bọn chúng chảy ra một dòng máu đen, từng người lần lượt ngã xuống.

Tử sĩ?

Mọi việc cứ như vậy kết thúc sao?

Hoàng thượng trầm mặc một lúc lâu, rồi quay sang hỏi Thái hậu nói " Mẫu hậu, người thấy việc này nên giải quyết thế nào?".

Thái hậu nhìn Liên nhi rồi nói "Người đâu, mau giải nô tỳ này xuống, ngày mai đích thân ai gia sẽ tra hỏi ".

"Thái hậu, hoàng thượng minh xét, nô tì là bị oan". Liên nhi bị giải xuống, âm thanh oan khuất xa dần.

Hoàng thượng sau rồi bảo người thu dọn sạch sẽ, tuyên bố kết thúc bữa tiệc này.

Hắn thậm chí chẳng tra hỏi Mạnh Tâm đâu.

Thiên vị!

Trước khi Tĩnh Hạ đi, Thái hậu lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Nhìn cái gì?

Muốn gây sự à?

Đến đây.

Nhưng Thái hậu lại chỉ phất tay áo rời đi, Tĩnh Hạ cũng không để ý, đi ra ngoài.

Tuy nhiên cô không về cung điện, mà đi vòng quanh hoàng cung.

Lúc này trở đã gần đêm, bóng đen bao quanh cả con đường, chỉ có ánh trăng chiếu xuống lúc sáng lúc không.

[ Ký chủ, sao cô lại lấy nô tỳ kia gánh tội thay vậy? ] Hệ thống cảm thấy ký chủ cũng không ác đến mức lấy người chết thay chứ?

"Gánh tội thay? Ngươi nghĩ nàng ta vô tội?" Tĩnh Hạ cười nhạt.

[ Là sao? ]

" Lười giải thích, tự nghĩ".

[ ..... ]

Trầm mặc một lúc, hệ thống lại tiếp tục hỏi [ Vậy sao cô không về mà còn đi dạo làm gì? ]

Tĩnh Hạ không trả lời, vì cô lười nói.

Chiếc quạt vẫn cứ phe phẩy, gió quạt mát dịu làm vài sợi tóc của cô tung bay.

" Mạnh tiểu thư, nàng đừng để ý, chuyện vừa nãy không liên quan đến nàng".

"Ta biết, đa tạ vương gia quan tâm".

Một giọng nói không xa truyền đến tai Tĩnh Hạ.

Nữ chính cùng nam phụ cô nam quả nữ?

Nam chính sắp bị cắm sừng?

Rồi câu chuyện tay ba sẽ xảy ra.

Hóng hóng!

"Hoàng thượng không truy xét chứng tỏ ngài biết việc này sẽ không liên quan đến nàng".

" Để vương gia phiền lòng rồi, chuyện này ta sẽ tự giải quyết". Mạnh Tâm lạnh nhạt nói.

Nàng biết Ninh vương thích mình, nhưng nàng đã có Ngự vương rồi.

"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 12: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (11)


Một gương mặt âm trầm tới gần, bóng tối xung quanh càng tăng thêm sự nguy hiểm của hắn.

" Ngự vương điện hạ". Mạnh Tâm hành lễ, tuy nhiên trên gương mặt đã xuất hiện nụ cười.

"Ninh vương điện hạ chỉ cùng ta nói một chút chuyện, ngoài ra không có gì khác".

"Nói chuyện? Giữa hai người còn có gì để nói?". Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ninh vương, trầm giọng nói.

"Ninh vương, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất đừng có đến gần nàng".

Ninh vương trước sau vẫn là gương mặt lạnh nhạt, khi nhìn vào Mạnh Tâm, ánh mắt lại có chút gợn sóng.

"Đêm hôm khuya khoắt, cứ ở lại trong cung không tiện lắm, để ta đưa nàng về". Vương Minh Dạ nhìn Mạnh Tâm, ôn nhu nói.

Khóe môi nàng kéo lên một độ cong "Được".

- ---

Sau khi hai người đi một lúc, Ninh vương xoay người lại, thấy Tĩnh Hạ vẻ mặt vừa xem kịch vừa ăn bỏng ngô đứng đấy.

Nam chính PK nam phụ.

Một trong những khung cảnh đắt giá chỉ thấy trong truyện.

Phải xem!

Hệ thống còn đang phản ứng không kịp.

Bỏng ngô?

Cô lấy ở đâu ra thế?

Chưa đợi Ninh vương lên tiếng, Tĩnh Hạ đã nói trước " Ninh vương điện hạ, nếu thích thì hãy nói ra, kẻo có ngày nàng đi làm vợ người ta, lúc đó hối hận sẽ không kịp đâu".

Nói xong cô tiếp tục bước đi về phía trước.

Khi sắp bước qua Ninh vương thì hắn đột ngột lên tiếng "Vậy còn ngươi?".

Tĩnh Hạ dừng bước chân, đôi môi anh đào nhếch lên " Ninh vương điện hạ đừng suy nghĩ nhiều, ta không thích ngươi".

Không thèm nhìn vào gương mặt kinh ngạc của hắn, cô bước đi xa dần, thân hình dường như hòa vào đêm tối.

Không thích?

Không phải trước kia nàng ta vẫn luôn bám theo hắn sao? Sao có thể nói không thích là không thích được?

...

Dừng trước Thọ Khang cung- Tẩm cung của thái hậu.

[ Ký chủ, chúng ta tới đây làm gì? ] Nửa đêm nửa hôm đến tẩm cung nhà người ta, ký chủ có ý đồ gì?

"Ta thì còn có thể làm gì được chứ?". Tĩnh Hạ vừa nói, vừa dùng khinh công nhảy lên nóc nhà.

Hệ thống: [ ..... ] Ký chủ có khinh công? Ghê quá!

Gỡ ra một cục ngói, nhìn vào bên trong.

Tuy cũng đã nửa đêm, nhưng ngọn nến trong phòng vẫn sáng.

Ngoài thái hậu ra còn có thêm một người mặc áo choàng đen.

" Ngươi đến đây làm gì?". Thái hậu lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng đen.

"Ta muốn đến thăm thái hậu, không được sao?". Từ giọng nói này, có thể thấy người này không còn trẻ.

" Dĩ nhiên không được, tai mắt có nhiều ở xung quanh, nếu ngươi cứ luôn đến đây sẽ rất dễ bại lộ".

Người kia cười nói " Thái hậu, người đây là qua cầu rút ván sao?".

Thái hậu cười lạnh " Qua cầu rút ván? Năm đó nếu không phải tại ngươi thì sao hắn lại lên làm Hoàng đế?"

Người áo choàng đen cười ra tiếng "Tại sao lại không? Bởi vì hắn......."

Thái hậu vội ngắt lời " Ngươi câm miệng".

Người kia cũng không nói nữa.

Im lặng một lúc sau, người áo choàng đen lại lên tiếng.

"Thái hậu, chuyện của Mai quý phi, cần diệt trừ tận gốc không?".

"Khỏi cần ngươi ra tay, tự ta sẽ giải quyết". Đôi mắt Thái hậu trở nên lạnh lẽo.

Nói thêm một lúc, người kia lại nhảy qua cửa sổ rồi biến mất trong màn đêm.

Tĩnh Hạ từ nãy giờ chỉ im lặng, hệ thống thắc mắc nói:

[ Ký chủ, cô có suy đoán gì sao? ]

Nó thấy kí chủ nhà nó mặt mày nghiêm trọng, có phải cô biết cái gì không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 13: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (12)


Tĩnh Hạ bây giờ mới lên tiếng: "......Ta bị tê chân".

Mẹ kiếp.

Biết vậy thì cô đã đứng ở cửa để nghe trộm rồi.

Ngồi lên nóc nhà làm gì để bị tê chân thế này.

Khó chịu quá!

[ What? ] Hệ thống ngốc luôn.

Thế mà nó cứ tưởng ký chủ đã biết cái gì rồi chứ.

Chỉ bị tê chân thôi sao?

Cơ mà........

[ Ký chủ, cô đã chấp nhận làm nhiệm vụ ẩn rồi? ]

"Làm? Vì sao phải làm?" Tĩnh Hạ nghi hoặc.

"Chẳng qua là vì ánh mắt thái hậu nhìn ta khá quái dị, nên ta mới đi xem thử thôi".

Nhiệm với vụ gì ở đây.

Đâu ai rảnh mà làm.

Không làm.

Thấy Tĩnh Hạ rất kiên quyết, hệ thống đành giải thích.

[ Ký chủ, nếu cô hoàn thành nhiệm vụ ẩn, điểm khen thưởng sẽ rất cao ]

" Điểm khen thưởng?". Tĩnh Hạ suýt quên mất, hình như còn có cái này.

[ Nhiệm vụ ẩn không phải lúc nào cũng xuất hiện trong các thế giới, có cái có, có cái không. Nhưng nếu cô mà hoàn thành, điểm khen thưởng sẽ cao hơn bình thường, hơn hết nếu may mắn, cô có lẽ sẽ nhận được một phần thưởng nào đó nữa ]

"Ví dụ?" Cô bắt đầu có hứng thú, hỏi.

[ Có thể sẽ là điểm khen thưởng hay chỉ số nhân sinh tăng lên gấp đôi, thậm chí là gấp ba, hoặc may mắn hơn có thể là một đạo cụ hay bí tịch nào đó, tùy duyên. ]

Vẻ mặt Tĩnh Hạ bắt đầu trở nên nghiêm túc "Còn có cái này? Sao ngươi không nói sớm, như vậy ta đã làm ngay từ đầu rồi".

Vẻ mặt "Ngươi không nói trước, là ngươi có lỗi".

[ ..... ] Cô đâu có hỏi đâu mà nó nói.

Giờ lại thành lỗi của nó sao?

Tĩnh Hạ vừa đi vừa ăn, trong lòng suy nghĩ.

Có lẽ mọi chuyện nên bắt đầu từ thái hậu.

- ---

Sáng hôm sau, Tĩnh Hạ tỉnh dậy.

Một nô tỳ bước vào, bẩm báo nói

"Bẩm công chúa, Thái hậu triệu kiến người".

Vẻ mặt cô tuy vẫn hơi mơ màng giống người mới tỉnh dậy, nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn so với vẻ bề ngoài.

Triệu kiến?

Nhanh như vậy?

"Chuẩn bị cho ta".

"Vâng".

....

Thọ Khang cung.

Tĩnh Hạ bước vào, nhìn thấy khá nhiều vị phi tần ngồi ở hai bên, hoàng hậu một thân cao quý đang ngồi đạm nhiên thưởng trà, Ninh vương, Ngự vương, cùng với........ Mạnh Tâm đang nói cười với thái hậu.

Nữ chính cũng có ở đây?

Ninh vương thấy cô đi vào, trong mắt lóe lên tia cảm xúc bất thường, nhưng rồi lại biến mất như không có chuyện gì.

Mạnh Tâm thấy Tĩnh Hạ, trong mắt hiện lên tia căm hận.

Hôm qua rõ ràng nàng đã chuẩn bị kĩ càng như vậy, nhưng lại bị nàng ta (TH) xoay chuyển đột ngột. Giờ hoàng thượng tuy có vẻ không truy cứu, nhưng chắc chắn đã gieo trong lòng ngài một mối nghi ngờ.

Nếu không vì nàng ta, sao kế hoạch của nàng lại bị đổ bể?

Tĩnh Hạ nhìn thấy, không khỏi thắc mắc.

Nữ chính nhìn ta như vậy làm gì?

Ta biết ta đẹp rồi, ngươi ghen tỵ có ích gì chứ?

Hệ thống chỉnh sửa lại [ Ký chủ, nàng ta căm hận cô phá vỡ kế hoạch của nàng ta, chứ không phải ghen tỵ với cô đâu ] Vậy nên đừng ảo tưởng nữa!

Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.

Bổn công chúa tự khen mình chút không được à?

Ai biết được nàng ta có ghen tỵ với ta hay không chứ.

Hệ thống thất bại như ngươi thì biết cái gì?

[...... ] Lại bị mắng.

"Tham kiến thái hậu". Tuy Tĩnh Hạ không muốn, nhưng đây là phong kiến cổ đại, cần nhập gia tùy tục.

Thái hậu nhìn Tĩnh Hạ, cười nói: " Hạ nhi đến rồi à, ngồi xuống đi".

"Vâng".

Tĩnh Hạ liền đi đến chỗ đầu tiên, ngồi bên cạnh Mạnh Tâm.

Mạnh Tâm cười nói: " Công chúa hôm nay thật đẹp".

"Chắc chắn đẹp hơn ngươi". Cô chỉ liếc nàng ta bằng nửa con mắt, kiêu ngạo nói.

"....."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 14: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (13)


Vương Minh Dạ không vui nói: " Tĩnh Hạ, sau hôm nay nàng sẽ là vương phi của bổn vương, ngươi không được vô lễ với nàng ấy".

"Ồ". Tĩnh Hạ không để tâm đáp một tiếng.

Vương Minh Dạ:"....."

Hắn cảm giác nói chuyện với cô chẳng khác nào đấm vào cục bông.

Chẳng những không khá hơn chút nào ngược lại khiến người ta tức giận hơn.

"Không sao, dù sao Trưởng công chúa vẫn là người hoàng thất, bây giờ không chấp nhận ta cũng không sao". Mạnh Tâm với một bộ dáng khoan hồng độ lượng nói.

Bộ dáng này của nàng ta làm mọi người ngược lại cảm thấy Trưởng công chúa đang cố tình gây sự.

Nữ chính đây là chuyển sang chế độ bạch liên hoa sao?

Trong cốt truyện nói nữ chính cường lắm mà.

Nếu không bình tĩnh nổi thì ít nhất cũng ra vẻ không để tâm chứ.

Tuy nghĩ vậy nhưng Tĩnh Hạ vẫn không có chút biến hóa nào, quay đầu nhìn Mạnh Tâm, cười một tiếng.

"Làm sao có thể, sau này ngươi chính là Nhị hoàng cô của ta, nhưng bây giờ thánh chỉ vẫn chưa được truyền ra, ngươi muốn ta hành lễ với ngươi sao?".

Ý là trước khi mọi người biết ngươi sẽ là Ngự vương phi, thì bây giờ ngươi chẳng là cái gì cả.

"Người......"

"Được rồi, được rồi". Thái hậu nhíu mày "Hôm nay ai gia gọi mọi người tới đây không phải để cãi nhau".

"Thái hậu bớt giận". Mạnh Tâm vội lên tiếng.

Thái hậu nhìn Tĩnh Hạ, "Hạ nhi, về việc thị nữ Liên nhi của con, nàng ta có thể có liên quan đến vụ việc hôm trước, nên xử tử để phòng ngừa, con có ý kiến gì không?".

"Con không có ý kiến gì". Tĩnh Hạ bình tĩnh trả lời.

Xử tử?

Cũng có thể.

Dù sao Liên nhi kia rất có khả năng là người của nữ chính hoặc thái hậu, nhưng bây giờ nàng ta không còn giá trị nào nữa, cũng khả năng nàng ta sẽ chết.

"Vậy được, còn một việc nữa, dù sao con cũng đã đến tuổi cập kê, không thể không lập gia đình. Để ai gia nói với hoàng thượng, tứ hôn cho con với Ninh vương".

Đây không phải hỏi, mà là thông báo.

Mọi người ai cũng biết Trưởng công chúa rất thích Ninh vương, hẳn là sẽ không từ chối.

Mặt mày lãnh đạm của Ninh vương hơi nhíu, hắn không thích Tĩnh Hạ, không có khả năng đồng ý.

Còn Mạnh Tâm trong lòng hơi không thoải mái, Trưởng công chú vốn không phải người tốt đẹp gì, nếu Ninh vương lấy về, chắc chắn sẽ không hạnh phúc.

Nàng tuy không thích hắn, nhưng cũng coi hắn là bằng hữu, chuyện này nàng phải ngăn cản.

Không đợi mọi người lên tiếng, Tĩnh Hạ đã phản đối " Con không đồng ý".

Thái hậu nghi hoặc " Vì sao?".

"Thái hậu, con không thích Ninh vương và hắn cũng không thích con, hai người lấy nhau về chắc chắn sẽ không hạnh phúc". Tĩnh Hạ ra vẻ nghiêm túc nói.

Đùa à.

Nam phụ của nữ chính lại kêu bà đây nhặt về.

Sống tự do còn chưa đã, giờ còn phải lập gia đình.

Không có khả năng!

Nghĩ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng nghiêm túc.

Nghe Tĩnh Hạ nói vậy, trong lòng Ninh vương thở ra.

Tuy nhiên hắn lại cảm thấy khá khó chịu.

Giống như một vật đáng lẽ sẽ là của mình nhưng bây giờ không phải nữa rồi.

Mạnh Tâm hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy nhiên cũng khó hiểu.

Không phải Trưởng công chúa từng nói nếu không phải Ninh vương thì sẽ không lấy sao?

Sao bây giờ thái độ lại chuyển hóa nghiêng trời lệch đất như vậy?

Lẽ nào.........
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 15: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (14)


Trong phòng mỗi người một câu chuyện riêng.

Tĩnh Hạ cảm thấy hơi phiền chán.

Hoàng hậu nhìn bộ dáng này cô, mở miệng hỏi:" Trưởng công chúa có gì không thoải mái sao?".

Tĩnh Hạ ngước mắt nhìn vị hoàng hậu này, nhan sắc không phải đẹp nhất, nhưng tuyệt đối vẫn là một mỹ nhân, dung mạo trẻ tuổi, khí chất mẫu nghi thiên hạ tỏa ra ngời ngời.

"Không sao cả".

Ninh vương hơi nghi hoặc.

Không thoải mái? Nàng là vì không được tứ hôn với hắn nên mới không thoải mái sao?

Nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu nàng lại từ chối?

Kỳ thật Ninh vương nghĩ nhiều rồi.

Tĩnh Hạ đơn giản là vì cảm thấy tẻ nhạt muốn chết, đang nghĩ cách chuồn ra.

Hoàng hậu lại tiếp tục, ngữ khí có chút xa xăm " Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta lại nhớ tới Mai muội muội, thật đáng tiếc muội ấy lại qua đời sớm như vậy".

Hoàng hậu vừa nói, mọi âm thanh trong phòng ngừng lại.

Cô nhìn hoàng hậu, không nói gì.

Mai quý phi là biểu muội của hoàng hậu.

Hoàng hậu là con gái của Thừa tướng, Mai quý phi là con gái của Thái phó trong triều.

Hai người tiến cung cùng một ngày, ai cũng biết quan hệ của hai người rất tốt.

Nhưng sự thật liệu có phải vậy?

Hậu cung đấu đá, nhân tâm trục lợi, ruột thịt tàn nhẫn giết hại lẫn nhau chỉ vì một nam nhân, thậm chí còn không tiếc lợi dụng con cái của mình để tranh giành quyền lợi.

Chỉ là biểu muội mà thôi, cũng không quá thân cận.

Khi còn sống Mai quý phi rất được sủng ái, không thiếu kẻ ghen tỵ, nếu nói cái chết của bà mà không liên quan đến hoàng hậu cô tuyệt đối không tin.

Bất quá, vẫn là điều tra sau.

Vì điểm khen thưởng, vì quà thưởng.

Cố gắng!

Hoàng hậu nhìn Tĩnh Hạ, nhưng ánh mắt cô ngoại trừ bình tĩnh thì là sự....... lạnh nhạt.

Trông dáng vẻ cô như đang nghe chuyện của một người ngoài vậy.

Khi nghe về mẫu thân đã mất, nếu không buồn đến phát khóc thì ít nhất cũng nên ảm đạm một chút, không phải sao?

Là do cô che dấu quá tốt hay cô thật sự không có cảm xúc?

Về điều này hoàng hậu cũng không lí giải được.

Nhưng Mạnh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng càng chắc chắn.

Đôi đồng tử của thái hậu thanh lãnh như có như không nhìn hoàng hậu, nàng ta thức thời liền im lặng, không nói nữa.

"Hạ nhi, con đừng nghĩ lung tung, về chuyện mẫu phi của con cũng đừng suy nghĩ nhiều ". Thái hậu nhắc nhở nói.

Tĩnh Hạ chỉ gật đầu, không nói.

"Thôi được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mọi người về đi, ai gia có chút mệt, muốn nghỉ ngơi". Thái hậu phất phất tay, được một cung nữ dìu đỡ vào trong.

"Cung tiễn Thái hậu".

Mọi người đồng thanh nói.

..

"Trưởng công chúa xin dừng bước".

Tĩnh Hạ đang bước đi, chợt có một giọng nói dễ nghe vang lên ở đằng sau.

Cô quay lại, thấy Mạnh Tâm đang đến gần.

Nữ chính muốn làm gì?

Tìm ta gây sự sao?

"Trưởng công chúa, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?".

"Không đi". Tĩnh Hạ dứt khoát trả lời.

Đi làm gì.

Ở riêng với nữ chính thường chẳng có gì tốt đẹp.

Không đi.

Mạng sống rất quan trọng.

[ ...... ] Nhân vật chính mà có thể lấy mạng cô thì coi như đã trừ họa cho nhân gian rồi.

Mạnh Tâm: "....."

Nàng không ngờ cô từ chối dứt khoát thế, trong nhất thời hơi lúng túng.

Nhưng nàng ta vẫn bình thản cười "Chỉ là một chút chuyện cần hỏi thôi, Trưởng công chúa không từ chối chứ?".

"Có đấy".

Ta từ chối ngay từ đầu rồi.

Ngươi không hiểu sao?

Xong không đợi Mạnh Tâm phản ứng, cô quay ngoắt đi.

"Trưởng công chúa, người biết trọng sinh là gì chứ?".

Nơi đây chỉ có hai người, Mạnh Tâm cũng không sợ người khác nghe được, hỏi thẳng ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 16: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (15)


"Trọng sinh?". Tĩnh Hạ quay đầu. "Ngươi đang nói về chuyện ma quỷ gì vậy?".

Lại thêm có một kẻ cho rằng ta đã chết.

Bà đây đã nói rằng bà đây vẫn còn sống.

Sao chẳng ai nghe chứ.

Trù ẻo ta vui lắm sao?

"Trưởng công chúa hẳn là biết ta đang nói gì mà, phải không?". Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

"Mạnh tiểu thư, hoang tưởng là một loại bệnh, mà cô......."

Dừng một chút, Tĩnh Hạ dùng vẻ mặt cùng ngữ khí đáng ăn đòn nói: "...... có bệnh đang nặng lắm, phải trị".

Mạnh Tâm tức giận.

Ta bệnh?

Nàng ta rõ ràng biết ta muốn hỏi gì còn giả ngây giả dại như vậy.

Đáng ghét!

Nội tâm của Mạnh Tâm bắt đầu vặn vẹo.

Từ khi trọng sinh đến nay, nàng ta chưa từng tức giận như vậy.

"Nếu Mạnh tiểu thư không còn gì muốn nói, ta đi trước".

Tĩnh Hạ làm bộ dáng định đi.

"Khoan đã".

Mạnh Tâm vội đi lên cầm tay cô rồi tự tát vào mặt mình, ngã xuống.

Đúng lúc đó Vương Minh Dạ đến gần.

Hắn thấy tình cảnh này liền vội vàng đi đến.

"Tâm nhi, nàng có sao không?". Vương Minh Dạ đỡ nàng lên, lo lắng hỏi.

"Không sao, ta chỉ trượt chân ngã thôi". Mạnh Tâm không ra vẻ uất ức, ngược lại vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói.

Nhưng vết đỏ trên mặt nàng lại sưng lên.

"Vương Tĩnh Hạ". Vương Minh Dạ nổi giận, xuất ra khí thế áp bức "Bổn vương đã nói bao nhiêu lần, nàng là vương phi của bổn vương, ngươi không được vô lễ với nàng ấy, nhưng bây giờ ngươi lại dám đánh nàng".

Hắn bình thường không xen vào vì Mạnh Tâm hoàn toàn có thể tự giải quyết.

Nhưng bây giờ nàng ta (TH) lại dám động thủ với nàng (MT).

Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

Nam chính bình thường được viết là thông minh tuyệt đỉnh thế nào.

Có vậy mà cũng nhìn không ra.

Rõ ràng nàng ta chỉ cầm tay cô, rồi nàng tự lấy tay còn lại để đánh vào mặt mình.

Cô không tin nam chính không thấy.

"Ta đánh? Được thôi". Tĩnh Hạ nhướng mày, rồi đến đẩy Vương Minh Dạ ra.

Đi đến, tát một cái thật mạnh vào một bên mặt còn lại của Mạnh Tâm.

Mặt nàng ta in lên một dấu tay.

Mạnh Tâm sửng sốt, nàng ta lại dám đánh nàng?

Tĩnh Hạ đánh xong, thở một hơi.

Đã muốn đánh nữ chính từ lâu.

Giờ cô đã có cơ hội.

Đánh!

[...... ] Ký chủ quá hung dữ, đánh nữ chính không chút chần chừ!

Cô quay lại nhìn Vương Minh Dạ nói:" Nhị hoàng thúc, bây giờ ta thật sự đã đánh nàng rồi, ta đi trước".

Nói xong, cô cứ đi thẳng, không nhìn vẻ mặt hai người giận dữ nhìn cô, đặc biệt là Mạnh Tâm

Vương Tĩnh Hạ.

Cái tát này của cô, nàng ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!

- --

Tĩnh Hạ trở về phòng.

Lúc cô vừa mới nằm xuống, lại có người đến thông báo hoàng thượng triệu kiến.

Đệt!!

Lại có chuyện xảy ra.

Bà đây đang lười muốn nghỉ ngơi.

Gọi cái gì mà gọi.

Không đi.

Đợi một lúc lâu, người gọi đứng ngoài không thấy người bên trong đáp lại, lên tiếng lần nữa.

"Két......... ầm...."

Tiếng cửa được mở ra mạnh mẽ vang lên.

Thiếu nữ vẻ mặt tức giận đi ra.

"Dẫn đường". Cô trầm giọng nói.

"....... Vâng". Người kia đáp xong rồi vội vàng dẫn đường.

Trưởng công chúa này quá hung dữ, không thể đụng vào.

Dưỡng Tâm điện.

Tĩnh Hạ bước vào, thấy hoàng thượng, cùng Thái phó - ông ngoại chưa từng gặp mặt của cô.

"Phụ hoàng". Cô gật đầu, coi như hành lễ.

Hoàng thượng tuy không hài lòng về cách chào hỏi này của cô, mày trên mặt hơi nhíu.

"Tháng sau sẽ là sinh thần 17 tuổi của con, con đã quá tuổi cập kê, cần phải chọn ra một vị phò mã".

Không đợi Tĩnh Hạ trả lời, hoàng thượng lại nói tiếp "Lúc đó sẽ có nhiều người là vương tôn quý tộc tới tham dự, trẫm sẽ tứ hôn cho con với một trong số họ".

"Thái phó, khanh thấy sao?".

Vị Thái phó chỉ hơn 60 tuổi, trần giọng lên tiếng: "Tùy hoàng thượng định đoạt".

"Vậy được, hôm nay trẫm gọi hai người đến đây là để thông báo việc này, bây giờ có thể lui ra rồi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 17: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (16)


Tĩnh Hạ có cảm giác rất muốn đánh người.

Mẹ nó! Tên hoàng thượng này rất rảnh hả?

Gọi cô đến đây chỉ để nói việc này.

Đây là hôn sự của cô, hắn không hỏi cô lại đi hỏi người khác.

Tức!!!

Tuy vậy, Tĩnh Hạ vẫn không nói gì, hơi hành lễ một chút rồi đi ra ngoài.

"Tĩnh Hạ, đợi đã".

Cô quay đầu, ra là Thái phó.

Có cảm giác vị ông ngoại này không thích cô lắm.

Nếu không ông đã không để hoàng thượng quyết định một cách dễ dàng như vậy.

Thái phó đến bên người cô, mở miệng " Tĩnh Hạ, tiệc sinh thần tháng sau của con là phải có một phò mã, ta khuyên con nên chọn vị đích trưởng của Thừa tướng".

Đích trưởng của Thừa tướng?

Không có ấn tượng.

Tĩnh Hạ cười nhạt "Ông ngoại, vì sao con phải chọn hắn?".

Nực cười!

Vì sao ta phải làm theo ý muốn của mấy người chứ?

"Tĩnh Hạ, ta là vì muốn tốt cho con, sau khi mẫu thân con mất, ta biết trong cung con không được hoàng thượng để ý nhiều, con cần một chỗ dựa để gửi gắm". Thái phó một bộ dáng lo nghĩ cho cô, khuyên nhủ.

Chỗ dựa để gửi gắm?

Không phải chỗ dựa để kết minh sao?

Trong cốt truyện cũng có ghi Thái phó có ý đồ tạo phản, tuy nhiên lại bị nam nữ chính lật tẩy.

Kết cục không cần nói cũng biết.

"Ông ngoại, con sẽ không lấy chồng". Tĩnh Hạ không muốn nói nhiều, liền rời đi rồi.

Thái phó nhìn bóng lưng cháu gái, không vui cau mày.

- --

Đến nửa đêm, tại Thọ Khang cung.

Một đạo bóng đen lại xuất hiện.

Bước chân rất nhẹ, nội lực hẳn không tồi.

Tuy nhiên hắn đã bị chặn đường.

Một cô gái thân hình yêu kiều, mặc một bộ váy trắng, làn da trắng nõn, đứng giữa bóng đêm như một hồn ma dọa người.

Hồn ma cái đầu ngươi!

Khụ....... là như một vị tiên tử lạc xuống nhân gian.

Lông mày của người mặc áo choàng đen khẽ nhíu.

Đây không phải Trưởng công chúa sao?

Tuy hơi thắc mắc, nhưng nhìn cô gái một chút nội lực cũng không có, hắn cũng không để cô vào mắt.

Một công chúa chân yếu tay mềm thì có thể làm được gì.

"Tránh ra". Một giọng nói khàn khàn vang lên.

" Không tránh". Tĩnh Hạ phe phẩy quạt, làn tóc trước người tung bay, hiện ra khuôn mặt tinh xảo như họa của cô.

Sao có thể tránh được.

Cô đợi hắn khá lâu rồi đó.

"Vậy thì đừng có trách". Nói xong, hắn xông lên muốn bắt lấy cô.

Khi người áo choàng đen tới gần, cánh tay của hắn đã bị Tĩnh Hạ giữ lại.

"Rắc......."

Một đạo âm thanh gãy xương phát ra, cánh tay truyền đến cơn đau thấu xương.

Cái........???

Tay hắn cứ thế mà bị bẻ gãy?

Làm sao có thể?

Người trước mặt chỉ không cảm xúc nhìn, hắn dồn nội lực ở cánh tay còn lại, xuất chiêu.

Tĩnh Hạ nhẹ nhàng dùng chiếc quạt trắng long lanh đỡ một chưởng của hắn.

Đúng vậy, là dùng quạt đỡ.

Nhưng chiếc quạt lại không hề tổn hao gì, ngược lại vẫn xinh đẹp như thế.

Cô còn tặng cho hắn một phát đạp.

Muốn đánh nhau với bổn công chúa?

Ngươi còn kém.

Tĩnh Hạ lắc lắc cổ tay, chiếc quạt biến mất.

Hệ thống vẻ mặt mộng bức.

Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

Một cao thủ nội lực con mẹ nó cứ như vậy bị ký chủ dễ dàng đánh bay.

Cô gái này thật thật đáng sợ!

Một tích tắc tưởng niệm cho cuộc đời.

Khi người áo choàng đen ngã xuống, chiếc mũ rơi ra sau, lộ ra một khuôn mặt già nua........ tầm 70 tuổi.

Đây là.......... Thừa tướng?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 18: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (17)


"Ồ, hóa ra là Thừa tướng đại nhân, hữu duyên kỳ ngộ". Tĩnh Hạ cười tủm tỉm nói.

Thừa tướng tức đến muốn hộc máu.

Ngươi mẹ nó đánh người ta ra nông nỗi này giờ lại coi như không có gì mà chào hỏi.

Ta quen ngươi sao?

"Thừa tướng đại nhân đây là muốn tìm Thái hậu phải không? Để ta đưa ngươi đến nha".

Là một hướng dẫn viên có tố chất, phải làm tròn bổn phận hết mình.

Hôm nay tâm trạng tốt, không thu tiền của ngươi.

Hệ thống: [ Hướng dẫn viên? ] Nghề nghiệp của cô là hướng dẫn viên sao?

Vậy sao nó lại quét không ra?

Tĩnh Hạ không thèm trả lời nó, đánh ngất Thừa tướng, dễ dàng lôi ông ta đi như lôi bao cỏ.

Đứng trước tẩm cung của Thái hậu, cô chỉ hơi suy nghĩ một chút, tiến đến mở cửa.

Trong phòng tối om, Thái hậu đã đi ngủ rồi.

Cô đóng cửa lại, lôi ra một cái khẩu trang đeo lên, lấy ra một thứ thuốc màu vàng bỏ vào trong lư hương.

Vậy được rồi!

[..... ] Không sao, ta quen rồi!

Đẩy Thái hậu đang ngủ say dịch vào trong, để Thừa tướng lên giường.

Hai người này có quan hệ bất thường, nên để cho mọi người biết.

Ta là một con người chính trực.

Khen ta đi!

[ Đúng vậy, cô quả là "chính trực" ]

Âm thanh hệ thống tuy máy móc, nhưng dường như đã có cảm xúc hơn so với ngày đầu tiên cô gặp.

Tất nhiên là phải vậy!

Ở với kiểu ký chủ này bổn hệ thống muốn băng lãnh lạnh lùng còn không được.

Nghĩ ta sống dễ dàng lắm sao?

Tĩnh Hạ đi xung quanh phòng Thái hậu, nhìn quanh phòng.

[ Ký chủ, cô tìm gì thế ]

" Ngươi bớt nói lại đi, ồn ào".

Cái âm thanh cứ văng vẳng trong đầu cô, thật muốn cắt đứt nó.

[..... ] Ta hỏi thăm một chút là sai sao?

Ký chủ quá đáng!

Hệ thống tức giận, quyết định off luôn.

Tĩnh Hạ nhìn sang một bên tủ đựng sách, lấy một ít quyển sách ra, ở lưng tủ có một cái ổ khóa.

Vậy chìa khóa........

Cô nhìn sang bên giường Thái hậu.

Đi đến,nhẹ nhàng thò tay vào bên trong góc giường lục một chút.

Cũng may Thái hậu bị hít phải thuốc nên không có tỉnh lại.

Quả nhiên thấy cái gì đó cộm cộm, lấy ra là một chiếc chìa khóa.

Biết ngay mà, nếu là cô thì cô cũng giấu ở bên mình là an toàn nhất.

Tĩnh Hạ đi đến bên ổ khóa, cắm vào.

"Cạch......." Tiếng khóa được mở.

Cô đẩy cửa ở lưng tủ ra, thấy một cái hộp đựng khá lớn lại tiếp tục có ổ khóa.

Lần này cô trực tiếp phá.

Bên giường đột nhiên có người ngồi dậy.

Cô nhìn lên, thấy hai người trên giường bắt đầu nhào lên nhau.

Hù chết ta.

Tưởng bị lộ rồi.

Thuốc dường như có hiệu nghiệm, Tĩnh Hạ không ở lại lâu nữa, dọn lại cho đàng hoàng, mang cái hộp đi ra ngoài.

......

Sáng hôm sau trong cung truyền ra tin tức Thái hậu thông dâm với Thừa tướng.

Còn đặc biệt hơn là Thừa tướng không nhớ một chút gì, ông ta không thể biết vì sao ông ta lại ở đây và còn cùng Thái hậu......

Năm ngày sau, Thừa tướng bị cách chức, địa vị của Hoàng hậu bị suy giảm trầm trọng, Thái hậu còn bị giam trong lãnh cung.

Vương Minh Dạ cùng Mạnh Tâm nghĩ cách cứu lấy Thái hậu, nhưng họ càng làm, càng khiến việc này tệ hơn.

Ba ngày kế tiếp, lại truyền ra một tin cái chết của Mai quý phi - mẫu thân của Trưởng công chúa có liên quan đến Thái hậu.

Đặc biệt nghiêm trọng, còn có tin đồn hoàng đế không phải con ruột của Tiên hoàng mà là con của Thái hậu với Thừa tướng, Mai quý phi biết việc này, Thái hậu liền sai người đi diệt trừ nàng.

Tuy nhiên lúc đó Mai quý phi đã có thai hơn tám tháng, lại lâm bồn sớm hơn dự định, việc nàng bị rong huyết mà chết đều từ một tay Thái hậu làm ra, còn có chứng cứ xác thực.

Mấy ngày nay hoàng đế giận muốn nổ phổi, bận đối phó với quan lại đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn nghĩ tới việc hôn sự của Tĩnh Hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 19: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (18)


Mấy ngày nay là ngày an ổn nhất của Tĩnh Hạ.

Ăn ngon ngủ yên, không người quấy rầy.

Thật là sướng!

Tuy đã có chứng cứ về việc hoàng thượng không phải con ruột Tiên hoàng, nhưng bình thường hắn vẫn được coi là một vị minh quân, cai quản đất nước chưa từng xảy ra chuyện gì lớn. Hơn nữa ai biết chứng cứ đó là thật hay giả, nên không có quá nhiều người dị nghị.

Dù vậy cũng đã tìm ra sự thật về cái chết của Mai quý phi, nên nhiệm vụ ẩn cứ vậy mà hoàn thành.

Đầu óc hệ thống vẫn còn bị xoay mòng mòng.

Nhiệm vụ ẩn cứ như vậy mà kết thúc?

Nhanh một cách chóng mặt!!!

Hệ thống nhắc nhở: [ Ký chủ, còn nguyện vọng của nguyên chủ vẫn chưa hoàn thành ]

"Ta không quên". Tĩnh Hạ nằm trên nhuyễn tháp, lười biếng đáp một câu.

Thật ra hệ thống nhắc chỉ nhở cho tròn chức trách mà thôi.

Còn làm như thế nào là việc của cô.

...

Mấy ngày nay Vương Minh Dạ với Mạnh Tâm cũng không quá yên ổn.

Thái hậu còn là mẫu hậu của Vương Minh Dạ, nên hắn luôn tìm mọi cách cứu bà ra.

Còn Tĩnh vương ngày trước hay đến làm phiền Mạnh Tâm, nàng cười lạnh.

Chính cái dáng vẻ ôn hòa, thâm tình này, kiếp trước nàng đã yêu thật sâu, bây giờ lại hận càng nhiều.

Bây giờ có tin đồn đế vương không phải con Tiên đế.

Hắn đến lôi kéo Trấn quốc công phủ cũng đúng thôi.

Còn không phải muốn lôi kéo thế lực về phía mình?

Nhưng bây giờ hắn đã không còn tới tìm Mạnh Tâm vì nàng đã được tứ hôn với Vương Minh Dạ. Tĩnh vương lại đổi hướng, cầu hôn với Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên thích Tĩnh vương đã lâu, tất nhiên đồng ý.

Hôn sự đã được chọn ngày.

- --

Tường Vi cung.

"Bẩm công chúa, Ninh vương cầu kiến".

Tĩnh Hạ đang ngồi trên ghế ăn điểm tâm, đột nhiên có người vào.

Ninh vương?

Hắn tới đây làm gì?

"Cho hắn vào đi".

Thị nữ hướng ra cửa, làm động tác mời.

"Ninh vương gia, mời vào".

Ninh vương một thân áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất bất phàm.

"Ninh vương gia, ngài tới đây không biết có việc gì?". Tĩnh Hạ dáng vẻ lười biếng, nhưng vẫn là một thân cao quý, ưu nhã.

"Trưởng công chúa, ta đồng ý".

"???" Tĩnh Hạ không hiểu nhìn hắn.

Hắn đồng ý cái gì?

"Ta đồng ý lấy ngươi, ngươi hãy buông tha cho Mạnh Tâm".

Tĩnh Hạ khóe môi hơi giật.

WTF.

Ai cần hắn đồng ý?

Ta từ chối rồi cơ mà?

Mà nữ chính làm sao?

"Ninh vương gia, ngài đang nói cái gì vậy? Mạnh tiểu thư làm sao?".

"Trưởng công chúa, Mạnh Tâm đã bị người bắt cóc, là người làm sao?".

Tĩnh Hạ nhớ lại cốt truyện.

Hình như là nữ chính đúng là đang bị bắt cóc, là Tĩnh vương làm.

Tất nhiên rồi, nam phản diện đâu thể rời bỏ nữ chính nhanh như vậy được?

Cơ mà liên quan quái gì đến cô?

"Ninh vương, bản công chúa nói không làm, ngươi tin không?".

Ninh vương ngẫm nghĩ một lát, rồi lên tiếng " Chỉ cần công chúa tha cho nàng, ta sẽ cưới công chúa".

Đm!!!

Tên này bị điếc à?

Hắn nói thế khác gì bảo là cô làm?

Tĩnh Hạ nở nụ cười tươi, nhấn mạnh nói " Vương gia, ta đã nói với ngươi rồi, ta. không. thích. ngươi, cũng sẽ không có khả năng cưới ngươi".

" Vậy ngươi muốn thế nào mới buông tha nàng?".

Cô cảm thấy thật sự cạn lời.

Cô đã nói rõ ràng như vậy, sao hắn lại khăn khăng một mực rằng Mạnh Tâm là do cô bắt cóc chứ?

Luôn có những kẻ không thích nói lí!

" Để ta nói lại lần nữa, không phải ta làm. Ngươi bây giờ về đi, chắc có lẽ Mạnh tiểu thư thân yêu của ngươi đã được nhị hoàng thúc của ta cứu về rồi". Vậy cho nên, cút nhanh.

Tĩnh Hạ vừa nói xong, có một người đi lên nói thầm vào trong tai Ninh vương. Hắn thâm ý nhìn cô một cái, quay người rời đi.

Phải nói chuyện với những kẻ như thế này quá mệt rồi.

Nên ăn chút gì để bổi bổ sức lực.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom