Cập nhật mới

Dịch [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 46: [TG4]: Cổ đại mạt thế (3)


Tĩnh Hạ phản ứng đầu tiên, cô lạnh mặt, mở chiếc quạt trong tay ra vung lên một phát, một đạo quang mang hình lưỡi liềm phi đến chỗ zombie kia, "xoạt" một tiếng, zombie còn chưa kịp nhào vào người Thanh Ẩn thì đã rơi đầu.

Tất cả ám vệ ngừng động tác trong tay, quay đầu thu lại một màn này vào trong mắt, không nhịn được mà đối với vị cô nương đứng trên mái nhà kia trố mắt nhìn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vị cô nương kia thậm chí không xuống tận nơi, chỉ đứng trên cao mà đã khiến thi thể kia rơi đầu, như vậy cũng quá lợi hại rồi.

Thanh Ẩn là người đứng gần nhất, tất nhiên còn biết rõ hơn ai khác, hắn tận mắt chứng kiến Tĩnh Hạ vung tay áo, một đạo ánh sáng kì lạ liền bay đến, nhanh như cắt xuyên qua đầu thi thể kia, nhưng trong chớp mắt đạo ánh đó lại biến mất vô tung như chưa từng xuất hiện.

Sâu trong lòng liền đối với Tĩnh Hạ nhiều hơn một phần để ý.

Tuy Thanh Ẩn có nhiều nghi hoặc, nhưng cũng biết tình hình trước mắt không thích hợp để kết giao hỏi chuyện, liền thu lại tầm mắt, chuyên tâm giết một đống thây ma đang dồn dập lao vào, chiêu thức tàn nhẫn mà quyết đoán, khí thế sát phạt như ẩn như hiện, hơn nữa còn có sự giúp sức của các ám vệ, sau một lát đã gần như đột phá được vòng vây mà thoát ra.

Tĩnh Hạ vẫn vân đạm phong khinh đứng trên mái nhà, đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc trước cô cảm thấy thắc mắc vì sao bọn họ không dùng khinh công tẩu thoát mà vẫn đánh đến lúc bỏ mạng, thì bây giờ cô đã có đáp án.

Khắp nơi ngoại trừ chỗ cô đang đứng ra không biết từ lúc nào đã có sự hiện diện của zombie, ở trong bên trong phòng các ngôi nhà bên cạnh, trên mái nhà cũng đều có, thậm chí có một vài con còn dùng khinh công lao đến, nhưng đều chết dưỡi lưỡi kiếm sắc lạnh của ám vệ.

Nhưng điều kì lạ là bọn chúng không để ý đến Tĩnh Hạ mà chỉ chăm chăm đi giết đám người Thanh Ẩn, cứ như bọn họ mới là mục tiêu mà đám zombie kia nhắm đến vậy.

Tĩnh Hạ "chậc" một tiếng, nhìn xuống con đường đã sớm chật như nêm cối kia, cho dù võ công của bọn họ có cao đến thế nào thì đánh nhiều zombie như vậy cũng mất không ít sức lực, hơn nữa nhìn sắc mặt bọn họ ai ai cũng mệt mỏi, xem ra bọn họ có vẻ sẽ không chống đỡ nổi nữa rồi.

[ Kí chủ, thỉnh nghĩ cách đi giúp đối tượng, bằng không kết cục trong kịch bản sẽ tái hiện lại, đến lúc đó, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại ]

123 nhìn thấy cô vẫn đứng bất động trên mái nhà, cứ như thể một màn máu tanh trước mắt chỉ là một cảnh trong phim, không nhịn được dùng giọng điệu lạnh như băng lên tiếng nhắc nhở.

Xem, cô cứ đứng đó xem!

Cô nghĩ bọn họ đang đóng phim chắc?

"Hửm? Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?"

Vẻ mặt Tĩnh Hạ không có chút biểu tình, chỉ thờ ơ hỏi một câu.

Ngoài dự đoán của cô, 123 thế mà không trả lời, ngược lại lên tiếng thúc giục.

[ Kí chủ, cô làm ơn đừng nhìn nữa, mau mau cứu giúp đối tượng đáng thương bất lực dưới kia đi, cô nhìn xem, hắn mà chết thì cô sẽ không tìm được ai có nhan sắc đẹp như hắn nữa đâu, đến lúc đó, cô nhất định sẽ hối hận ]

Tĩnh Hạ: "..."

Vậy cái đứa vừa rồi u ám cảnh báo cô là đứa nào?

123, ngươi đổi giọng vừa thôi!

Dưới kia, một ám vệ Giáp vừa dùng kiếm giết zombie, vừa vội quay đầu nhìn về phía Thanh Ẩn: "Vương gia, cứ đánh như vậy cũng không phải là cách, đám thi thể này quá đông, e rằng một lát nữa sẽ có thêm một đám kéo đến. Chi bằng chúng ta mở ra một con đường máu để thoát ra đi".

Thanh Ẩn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt tuấn mỹ, nhíu chặt chân mày đáp: "Không dễ như vậy, đám thi thể này xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, hết một lượt lại có thêm một đám kéo đến, muốn mở ra con đường máu thì cần phải có thêm tiếp viện mới được".

Thanh Ẩn cắn răng, trong mắt hiện lên lửa giận. Từ nãy cho tới bây giờ hắn đã nghi ngờ mình nhất định đã rơi vào bẫy của ai đó, một đống thi thể đông như kiến này cũng là do kẻ đó sai đến. Nhưng rốt cục là ai?

Một ám vệ khác nôn nóng nhìn lên mái khách điếm, dự định muốn mở miệng cầu xin thiếu nữ như thần tiên đứng trên đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy thiếu nữ nhón mũi chân, tựa như tiên nữ hạ phàm đứng gần chỗ bọn họ.

Tĩnh Hạ ngưng tụ một loại lực lượng từ chiếc quạt, giơ lên, một nhát chém thẳng xuống, một đạo ánh sáng màu vàng kim mang theo lực sát thương rất lớn theo một đường thẳng mà lao đến chỗ zombie, trong chớp mắt, nhưng tên zombie nào bị dính đến đều hóa thành một đống tro tàn, ở giữa hiện ra một con đường nhỏ, Tĩnh Hạ nhanh chóng tiến tới túm lấy tay Thanh Ẩn rồi mang nhau đi trốn dọc theo con đường đó.

Đám ám vệ nhìn cảnh tượng như vậy, từ đầu là ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại mà chạy theo Tĩnh Hạ.

Thanh Ẩn bị Tĩnh Hạ kéo đi cũng rất ngây ngốc, quay mặt nhìn sườn má hoàn mỹ của thiếu nữ bên cạnh, hơi không tự chủ được mà mở miệng: "Ngươi..."

Tốc độ chạy của Tĩnh Hạ cũng không chậm lại, cô liếc mắt nhìn hắn: "Không chạy thì chẳng lẽ ở lại để bọn chúng làm thịt sao?".

Thanh Ẩn nghe cô nói thế, cũng tạm nuốt hết những lời muốn nói về.

Ở đằng sau, cả một đám đông zombie cũng không yếu thế mà đuổi theo, không thể không nói là kinh thiên động địa, một vài ám vệ vừa chạy vừa quay mặt lại nhìn, không nhịn được mà sởn hết cả da gà.

Dù sao nhìn bộ dáng gớm ghiếc kinh khủng kia của đám thi thể đằng sau, bọn họ đã không hét lên rồi ngất đi thì cũng là rất giỏi rồi.

"Rốt cuộc đám này từ đâu chui ra nhiều như vậy chứ?". Một ám vệ Ất có chút khủng hoảng đặt ra câu hỏi, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.

"Ta không biết, nhưng sự xuất hiện của bọn chúng không hề bình thường đâu". Ám vệ Bính trông có vẻ già dặn hơn, dùng giọng nói nghiêm trọng mà trả lời.

Hai người dẫn đầu là Tĩnh Hạ và Thanh Ẩn chạy thẳng một đường, rất nhanh, họ phát hiện trước mặt mình chính là đường cụt.

Cả hai người không hẹn mà cùng thi triển khinh công nhảy lên bức tường, rồi lại nhảy lên mái nhà bên cạnh, Thanh Ẩn vô thức cầm chặt bàn tay Tĩnh Hạ, dùng hết sức lực rời đi, các ám vệ đằng sau thấy thế suýt không theo kịp, cũng may bọn họ đã phản ứng, nối đuôi nhau mà theo sau.

Đại đa số các con zombie đều chỉ là những người bình thường, cho nên khi nhìn các bóng người dần khuất xa, bọn chúng cũng chỉ có thể dừng lại mà nhìn theo.

Tuy nhiên, cũng có một vài con không bình thường lắm, dường như khi còn sống bọn chúng cũng biết võ công, cho nên sau khi hóa thành zombie, cũng có thể sử dụng khinh công mà đuổi sát.

"Âm hồn bất tán". Thanh Ẩn quay mặt nhìn thấy thế, liền mắng một tiếng, trong tay hiện ra vài đạo phi tiêu, phi đến chỗ mấy tên thây ma đang dần sát nút, cuối cùng sau khi dám chắc không còn mối trở ngại nào, tất cả đều tập trung hướng về phủ.

Trong Lục vương phủ.

Một đám ám vệ sau khi chạm đất liền thở hổn hển, lần đầu tiên bọn họ gặp phải điều kinh khủng như vậy, nếu như nói không sợ thì là giả.

Bọn họ muốn sợ đến nát thần hồn tới nơi rồi.

Trong đám người, Thanh Ẩn dường như khôi phục tâm trạng nhanh nhất, nhìn thiếu nữ bên cạnh vẫn bình tĩnh trước sau như một như vậy, trong lòng không khỏi hiện lên sự kinh ngạc, rất nhanh, bên trong đôi mắt phượng lại lóe lên tia mất tự nhiên, hắn mấp máy môi, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được:

"Cô nương, ngươi... Có thể buông tay ra trước không?".

Tĩnh Hạ hơi khó hiểu nhìn Thanh Ẩn, rồi lại giơ tay lên cho hắn nhìn: "Ta buông rồi, chỉ có ngươi là chưa buông thôi".

Thanh Ẩn lúc này mới chợt hiểu ra là mình đang mạo phạm cô nương nhà người ta, liền hơi giật mình thu tay lại, nhưng bên ngoài vẫn cố bảo trì thần thái cao quý, lạnh lùng.

Các ám vệ nhìn hai người, có chút nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xả ra. Một ám vệ dẫn đầu chắp tay, cảm ơn Tĩnh Hạ.

"Đa tạ cô nương hôm nay đã ra tay cứu giúp, nếu không nhờ có cô nương, có lẽ chúng ta đã sớm bị đám thi thể kia ăn tươi nuốt gọn".

Ám vệ đó vừa nói, trong đầu vừa hiện lên một màn kia, thiếu nữ chỉ dùng một chiêu đã dễ dàng mở ra một con đường trong khi bọn họ còn đang vất vả tìm lối ra, trong giọng nói càng nhiều hơn vẻ tôn kính.

Tĩnh Hạ phất tay: "Không cần, ngươi đang cảm ơn người đã có ý định khoanh tay đứng nhìn đấy".

Ám vệ kia nghe cô nói vậy mà hơi ngẩn ra, không biết nói tiếp thế nào thì một ám vệ khác tiếp lời.

"Không phải, cô nương đã cứu vương gia thì chính là công thần của Vĩnh Chi đại lục, nếu không gặp được cô nương thì vương gia đã sớm gặp nguy hiểm, chúng ta cũng đã phải bỏ mạng rồi, sao còn có thể đứng đây để tạ ơn cô nương chứ".

Tĩnh Hạ nhìn bọn họ nói như vậy, cũng không nói gì thêm.

Công thần của cả đại lục? Nghe oách nhỉ?

Thanh Ẩn có điều suy nghĩ nhìn Tĩnh Hạ, lúc này mới mở miệng hỏi: "Cô nương là từ đại lục khác đến sao?".

Tĩnh Hạ nhìn hắn, nhanh chóng gật đầu: "Ta chỉ vừa mới đến, tạm thời chưa tìm được chỗ ở".

"Ở nơi này mấy ngày gần đây rất nguy hiểm, chi bằng để bổn vương sắp xếp cho ngươi một chỗ trong phủ, cô nương thấy thế nào?".

Cô gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Thanh Ẩn thấy cô không từ chối, mới sai quản gia sắp xếp cho Tĩnh Hạ một chỗ, quản gia nhận lệnh, nhanh chóng tiến lên mời Tĩnh Hạ.

Tĩnh Hạ cảm thấy sao cũng được, đi theo quản gia, Thanh Ẩn đưa mắt nhìn theo, cho tới khi bóng dáng của cô khuất sau ngọn cây, hắn mới từ từ thu lại tầm mắt, xoay bước chân tiến vào thư phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 47: [TG4]: Cổ đại mạt thế (4)


Ở trong thư phòng.

Thanh Ẩn ngồi trên ghế chủ vị, ngón tay thon dài hơi gõ gõ trên mặt bàn, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua quả thực là một mỹ nam an tĩnh.

Hắn đã sai người đi điều tra vụ việc ngày hôm nay, trước đó cũng muốn sai ám vệ điều tra lai lịch của Tĩnh Hạ, nhưng chợt nhớ ra cô là người đến từ đại lục khác, không phải muốn tra là tra được, cho nên chỉ có thể điều tra một việc.

Thanh Ẩn ngồi chờ cho đến tối, tới khi ám vệ trở về, bẩm báo lại tất cả mọi việc.

"Vương gia, thuộc hạ đã tra được, những tên thi thể kia đều do một tên áo choàng đen điều khiển, hắn đã được đem về, tùy ý người tra hỏi, chỉ là..."

"Chỉ là gì?". Thanh Ẩn từ từ mở mắt, nhìn xuống ám vệ kia, hỏi lại.

Ám vệ hơi chần chừ, lát sau mới chậm chạp bẩm báo: "Chỉ là người là do Tĩnh Hạ cô nương mang đến, hiện tại bọn họ đang ở ngoài cửa".

Thanh Ẩn nghe vậy liền hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó dùng âm thanh trầm thấp hạ lệnh.

"Ngươi đưa hai người họ vào đây".

Ám vệ nhận lệnh, liền ra ngoài mời Tĩnh Hạ vào.

"Tĩnh Hạ cô nương, vương gia cho mời".

Tĩnh Hạ một thân hồng y đứng thẳng người, dáng người mình hạc sương mai, sẽ là một mỹ nhân yểu điệu nếu như không nhìn đến bàn tay còn nắm chặt cổ áo của tên áo choàng đen sau lưng kia.

Tĩnh Hạ hơi gật đầu, lôi cái tên mình bắt được như lôi bao cát tiến vào bên trong mặc cho hắn ra sức giãy dụa, khiến cho ám vệ nhìn thấy không khỏi co rút khóe miệng.

Cô nương này, cũng bưu hãn quá rồi.

Nếu như muốn áp giải tù nhân thì cũng nên để nam nhân làm, ai lại để cho một cô nương dùng một tay lôi người vào như vậy không?

Tên áo choàng đen nhanh chóng được Tĩnh Hạ thô lỗ ném xuống đất, hắn theo quán tính ngẩng đầu, lộ ra gương mặt gầy guộc xấu xí, đôi mắt một mí hẹp dài, còn có vết sẹo dài ở trên lông mày, càng tăng lên vẻ xảo quyệt, gian trá của hắn.

Lúc này, hắn đang bị trói chặt hai tay sau lưng, còn bị ép quỳ xuống đất. Trên gương mặt vốn vân đạm phong khinh của Thanh Ẩn nhìn thấy một màn này không khỏi có chút co giật khóe miệng, hắn ngồi thẳng người, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tĩnh Hạ, hỏi:

"... Vị cô nương này, hắn là ai?"

Lúc này Thanh Ẩn mới chợt nhớ ra là mình vẫn chưa biết tên thiếu nữ trước mặt, đành phải xưng hô theo nghĩa chung chung.

Tĩnh Hạ hơi nước mắt nhìn hắn, hơi nhún vai, mở miệng đáp lại: "Ta cũng không biết hắn là ai, nên mới mang về cho ngươi hỏi nha".

Thanh Ẩn nhận được câu trả lời này, có chút im lặng, lát sau mới từ tốn nói: "Cô nương, mời ngồi".

Tĩnh Hạ cũng không khách khí, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Sắc mặt tên áo choàng đen vẫn rất khó coi, dùng đôi mắt chứa đầy oán khí lườm theo bóng dáng chuyển động của Tĩnh Hạ, giống như hận không thể đục vài lỗ trên người cô.

Nếu như không phải vì thiếu nữ trước mắt này, sao hắn có thể bị bắt về đây?

Mọi thứ đều được Thanh Ẩn thu vào mắt, hắn khẽ mở miệng, bình tĩnh hỏi: "Nói đi, là ai sai ngươi làm ra chuyện này?".

Tên áo choàng đen lưu chuyển tầm mắt đặt trên người Thanh Ẩn, mím chặt môi, nhất quyết không mở miệng.

Nhìn thấy vậy, Thanh Ẩn cũng không nản chí, chỉ ngước mắt lên nhìn ám vệ đứng một góc trước mặt: "Ám Nhị, Ám Tam, hai ngươi lôi hắn xuống, tống vào Ám Ti Vệ, ta không tin hắn vẫn có thể giữ kín miệng như bây giờ".

Ám Nhị, Ám Tam chắp tay lại, nhận lệnh, tên áo choàng đen kia nghe vậy liền biến sắc mặt, trên gương mặt gầy như que củi liền hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hắn biết Ám Ti Vệ là nơi nào, đó chính là nơi giam giữ và tra hỏi tù nhân, thuộc dưới trướng của Lục vương gia. Nghe nói, những cai ngục ở nơi đó đều dùng phương thức tàn nhẫn nhất để hành hạ tù nhân, nghe nói, bất cứ ai đi vào nơi đó, đều là một đi không trở lại.

Vừa mới nghĩ tới đó, khi hai ám vệ sau lưng bắt đầu chụp lấy vai hắn, hắn mới vội vã cầu xin: "Đừng... Đừng, ta nói, ta nói là được, xin vương gia tha mạng, đừng bắt ta vào Ám Ti Vệ".

"Nói đi". Thanh Ẩn vừa nói vừa giơ tay lên, ý bảo dừng lại, Ám Nhị cùng Ám Tam hiểu ý, thả hắn ta ra.

Tên áo choàng đen vội vàng bình ổn tâm trạng, cắn răng nói: "Là... Là nhị vương đã sai ta làm việc này".

Thanh Ẩn nhướng mày, khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong châm biếm: "Nhị vương gia? Xem ra bây giờ ngươi vẫn chưa biết sợ, vẫn có thể vu oan lộ liễu như vậy, có lẽ phải nếm thử mùi vị ở trong Ám Ti Vệ, thì ngươi mới chịu khai báo thật".

Nói xong, hắn phất tay, hai ám vệ đồng loạt túm lấy vai của tên áo choàng đen lôi đi.

Thanh Ẩn biết nhị vương gia là người như thế nào, xưa nay nổi tiếng là ăn chơi đàng điếm, ham mê tửu sắc, sao có thể làm ra những chuyện như vậy.

Tên áo choàng đen cuống cuồng giãy dụa: "Ta nói thật, là nhị vương gia cho ta không ít vàng bạc, nói chỉ cần trừ khử được vương gia ngươi, là có thể cho ta vinh hoa phú quý, cả đời không lo ăn mặc".

Thanh Ẩn khẽ cau mày, cụp mắt xuống, lâm vào trầm tư. Ám Nhị, Ám Tam thấy vương gia không lên tiếng liền nhất trí dừng tay.

Tĩnh Hạ một thân chống cằm bên thành ghế, nhàm chán nhìn một màn trước mắt, cô quét mắt một lượt, thấy không ai có động tĩnh gì, suy nghĩ một chút, đành phải mở lời trước.

"Ngươi dùng bằng cách nào để điều khiển đám thây ma kia?".

Mọi ánh mắt trong phòng bắt đầu dừng trên người thiếu nữ, Thanh Ẩn nghe thấy hai chữ "thây ma" trong lời nói của Tĩnh Hạ, liền bắt đầu hiểu ra.

Hóa ra bọn chúng còn có tên như vậy sao?

Tên áo choàng đen từ đầu là hơi ngẩn người, lúc này mới phản ứng được hai từ "thây ma" là ám chỉ ai, sau đó dùng đôi mắt cất dấu mũi nhọn nhìn Tĩnh Hạ, cắn răng nói:

"Tất nhiên là ta có cách, Tây Vực bọn ta có một loại cổ có thể điều khiển người khác như con rối, đối với cả đám... thây ma chỉ hoạt động theo bản năng kia càng dễ bề điều khiển, ta chỉ tụ tập bọn chúng lại một chỗ, sau đó dùng một lượng lớn cổ vung lên người bọn chúng, rồi lại nghĩ cách dụ Lục vương gia tới".

Nói đến đây, tên áo choàng đen không khỏi cảm thấy tâm đau, đó là cổ độc a, hơn nữa còn là một lượng lớn, dẫu cho cổ đó không khó chế, nhưng tiêu tốn nhiều như vậy, mọi chuyện lại hóa công dã tràng, thật sự quá đáng tiếc.

Tĩnh Hạ nghe vậy, cũng không hỏi gì thêm, trơ mắt nhìn tên áo choàng đen cứ thế bị lôi xuống, tiếng kêu tha mạng của hắn ta cứ vang vọng mãi cho tới khi khuất bóng.

Thanh Ẩn chuyển hướng nhìn bóng hồng ngồi bên dưới, muốn mở miệng nhưng lại có chút chần chừ, đến khi Tĩnh Hạ quay đầu nhìn hắn, đối diện với con ngươi trong suốt kia của cô, đáy lòng hắn có chút giật mình.

"Vương gia có gì muốn hỏi ta sao?".

Nhìn bộ dáng muốn mà không dám mở miệng của nam nhân trước mặt, cô thấy có hơi nhức đầu, lúc nào cũng là do cô chủ động bắt lời trước, cô không thấy ngại thì thôi hắn ngại cái gì?

"Bổn vương vẫn chưa biết cô nương xưng hô thế nào?".

"Vương gia cứ gọi ta là Tĩnh Hạ là được".

"Tĩnh Hạ? Ngươi không có họ sao?". Đáy mắt Thanh Ẩn hiện lên tia nghi hoặc.

"Có, ta họ Tĩnh". Đôi mắt của Tĩnh Hạ khẽ cụp xuống, lông mi đen dài theo đó rủ xuống, thành công che dấu cảm xúc sâu thẳm trong mắt cô.

Thanh Ẩn cũng suýt quên mất, tuy Vĩnh Chi đại lục không có ai họ này nhưng không có nghĩa đại lục khác không có, hơn nữa cô cũng không phải người ở đây.

Trầm ngâm một chút, Thanh Ẩn lại hỏi tiếp: "Ngươi là đến từ Tư Nhĩ đại lục?".

Tĩnh Hạ lúc này cũng không để ý nhiều, tùy ý gật đầu.

Cơ bản là cô không có thời gian để xem lại kịch bản nha.

Cũng không đến mức cả nơi mình sinh sống cũng cần thời gian để nhớ tới chứ?

Sau đó, bầu không khí chìm vào trong tĩnh lặng, Thanh Ẩn đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh trăng tròn rọi xuống nền đất, như chiếu sáng cảnh vật xung quanh giữa trời đêm, ngọn gió lạnh lẽo như có như không thổi vào, khiến các ngọn nến nhẹ nhàng lay động.

Chưa đợi hắn mở lời, Tĩnh Hạ đã ngồi dậy, lên tiếng trước: "Vương gia, ta xin phép quay về phòng trước".

123 be like: 

Kí chủ mà cũng có lúc lễ phép như vậy?

Gặp quỷ rồi!

Thanh Ẩn nhẹ gật đầu, khách khí nói: "Tĩnh Hạ cô nương cũng nên đi nghỉ ngơi sớm".

Tĩnh Hạ đạm mạc cười mỉm, xoay người đi ra ngoài, điều cô muốn làm bây giờ chính là được ngủ một giấc thật ngon.

Mà không biết giữa thời đại mạt thế này có còn ngủ ngon được nữa hay không đây?

[ Kí chủ còn có tâm trạng để ngủ? ]

Tại sao không? Không ngủ thì lấy đâu ra sức để chiến đấu?

[ Đến cả các tòa nhà cao chót vót ở hiện đại, zombie còn có thể đột kích. Huống chi ở cổ đại lại không hề có tòa nhà mà chỉ có biệt viện một tầng, vậy mà kí chủ vẫn có thể yên tâm như vậy, đủ lạc quan ]

Sự ngoi lên nhắc nhở của 123 khiến cơn buồn ngủ của Tĩnh Hạ tan biến hơn một nửa, cô lạnh nhạt xuyên qua màn đêm, đi thẳng về phía trước.

Ở trong đây không thiếu ám vệ võ công cao cường, không ít người hầu đi qua đi lại. Cho dù zombie có xông vào thì cũng là bọn họ chết trước, không liên quan gì đến ta là được.

123: [... ] Được thôi, nó cũng chỉ muốn nhắc nhở như thế.

Miễn là cô không có bị ngỏm củ tỏi là ok rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 48: [TG4]: Cổ đại mạt thế (5)


Thư Nhã.

Con gái của tướng quân, là thanh mai trúc mã Thất vương gia.

Cả hai người vốn là một đôi được hâm mộ trong toàn đại lục.

Thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi Tố Cầm xuất hiện.

Tố Cầm vốn là người xuyên sách, biết rõ mọi tình tiết trong tay, từ đó chủ động tiếp cận Thất vương gia, dần chiếm đoạt được cảm tình của hắn, sau này khi Thất vương gia trở thành hoàng đế, nàng ta trở thành hoàng hậu, sống hạnh phúc mỹ mãn.

Còn Thư Nhã vốn sắp đính hôn với vị trúc mã mà mình thầm thương trộm nhớ bao lâu, bây giờ mọi chuyện lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế, làm sao có thể chấp nhận được chuyện này?

Từ đầu, nàng chỉ tìm cách để Tố Cầm rời xa Thất vương gia, nhưng dần dần nàng hạ thủ càng nặng tay hơn, suýt nữa hại Tố Cầm chết trong tay tang thi, khiến Thất vương gia nổi giận lôi đình, nhưng ngại mặt mũi của Tướng quân nên chỉ cắt đứt quan hệ với nàng.

Nhưng mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi cả gia tộc của Thư Nhã vô cớ bị vu oan, bị hoàng thượng tru di tam tộc, Thư Nhã tuy may mắn trốn thoát, nhưng phải chứng kiến cả gia tộc bị chém trước mắt, từ đó triệt để hắc hoá, bước lên con đường nữ phụ phản diện.

Và kết cục của nàng phải nhận là bị ném vào đám thây ma, chết không toàn thây.

....

Một buổi sáng trời đầy âm u, một ít gió lạnh khẽ lùa vào.

Tĩnh Hạ vừa mới tỉnh dậy đã bị nhồi nhét cái dữ liệu như vậy vào đầu.

Vừa mới ngủ dậy, tâm tình của cô thường không ổn định lắm, trong lòng sỉ vả hệ thống không thương tiếc.

Phế vật, cặn bã... đủ mọi kiểu.

Cô định mệnh đã phải nghịch tập một người đã khó, bây giờ còn lòi ra người thứ hai.

123, tại sao ngươi không cho họ là anh em để ta bớt đi tới đi lui chứ? 

123 tuy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng.

Sau khi xác định lửa giận được áp xuống, Tĩnh Hạ hít sâu một hơi, đứng dậy sửa sang lại quần áo đầu tóc, mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài, vừa vặn có một tì nữ bưng khay đựng quần áo vào, suýt nữa đụng chạm phải người Tĩnh Hạ, tì nữ hoảng sợ, lập tức nhún người: "Nô tì đi đứng không cẩn thận suýt đụng phải người cô nương, mong cô nương thứ tội".

Tĩnh Hạ không để ý, khoát tay: "Được rồi".

Tì nữ lập tức thở phào nhẹ nhõm, thấy bộ dáng Tĩnh Hạ như muốn ra ngoài, liền hỏi:" Cô nương đây là muốn ra ngoài sao?".

Tĩnh Hạ liếc nhìn tì nữ kia một cái, nàng ta liền nói tiếp:" Vương gia hạ lệnh cho nô tì mang quần áo vào cho cô nương thử, cô nương người xem...".

Tĩnh Hạ đảo con mắt nhìn xuống chiếc khay trên tay tì nữ, cũng không có nói muốn mặc hay không, mà ngược lại hỏi một câu:" Vương gia đâu?".

Tì nữ hơi sửng sốt, không nghĩ Tĩnh Hạ sẽ hỏi câu đó, sau một lát mới phản ứng lại được: "Vương gia đang ở thư phòng, nhưng..."

"Dẫn ta tới đó".

Tì nữ đó hé miệng, như muốn nói gì thêm, nhưng cuối cùng lại im lặng, cúi đầu dẫn người đi theo.

Thư phòng.

Thanh Ẩn ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt không rõ nghe thuộc hạ báo tin.

Hắn cụp mắt xuống, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, càng khiến cho mọi người không rõ hắn đang nghĩ gì.

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập, không ai dám hé miệng. Bỗng nhiên, tiếng thông báo của tì nữ bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh bên trong.

"Vương gia, Tĩnh cô nương đến bái kiến".

Các ám vệ thức thời lui ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại Thanh Ẩn, hắn từ từ ngẩng đầu lên, sau một lúc mới mở miệng, thanh âm trầm ấm mà ai nghe cũng nguyện chết chìm nói: "Cho nàng vào".

Cánh cửa dần được mở ra, một bóng hình mảnh mai chầm chậm tiến vào, Tĩnh Hạ vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, chỉ với một y phục trắng mượt không có hoa văn phức tạp, mà cả người cô như toát ra tiên khí, thanh cao thoát tục, khiến thư phòng vốn ảm đạm như sáng bừng lên.

Thanh Ẩn ánh mắt sâu thẳm.

Cả dung mạo lẫn khí chất này, chỉ sợ lục tung cả Vĩnh Chi đại lục này lên cũng không tìm được người thứ hai.

Chẳng lẽ nữ nhân ở Tư Nhĩ đại lục đều xuất chúng như vậy sao?

Tĩnh Hạ đi đến trước mặt Thanh Ẩn, hơi gật đầu: "Lục vương gia".

"Tĩnh Hạ cô nương có gì muốn tìm bổn vương sao?".

"Ta dự định đi ra ngoài, tìm hiểu xung quanh một lát, nên muốn tới đây báo trước với ngươi".

Thanh Ẩn khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức không ai nhận ra: "Tình hình bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, cô nương vẫn muốn ra ngoài?".

"Không sao, đám thây ma ấy ta căn bản không đặt vào mắt".

Lời nói của thiếu nữ tràn ngập tự tin vào bản thân.

Khóe môi Thanh Ẩn khẽ giật, cô nương này không cảm thấy mình quá kiêu ngạo rồi sao?

Nhưng hắn bỗng nhớ lại dáng vẻ của cô khi ấy, thiếu nữ chỉ dùng một chiêu, không biết có bao nhiêu thây ma đã chết trong tay nàng, dường như...

Cô hoàn toàn có năng lực để tự tin.

"Vậy được, bổn vương vừa hay cũng muốn ra ngoài, chi bằng chúng ta cùng đi?".

Tĩnh Hạ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Dù sao cô cũng cần hắn để dễ bề làm việc nga.

- --

Bên ngoài.

Hai bóng người một nam một nữ đi song song với nhau, đằng xa có một vài ám vệ âm thầm bảo hộ, vì chỉ muốn đi khảo sát tình hình xung quanh nên cả hai người không đi xe ngựa, trực tiếp cước bộ.

Thanh Ẩn nhìn kinh thành vốn phồn hoa đông đúc, nay lại trở thành nơi hoang vu vắng vẻ, gần như không có một bóng người nào, khe khẽ thở dài.

Tĩnh Hạ như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lúc này mới mở miệng nói: "Tai họa buông xuống, tình cảnh này là không thể tránh được, vương gia không cần buồn".

Thanh Ẩn lắc lắc đầu, rồi như nghĩ đến cái gì, đảo mắt nhìn sang thiếu nữ bên cạnh.

Vẻ mặt cô thong dong lạnh nhạt, thỉnh thoảng đặt tầm mắt lên một số nơi, nhưng sâu trong đôi mắt cũng không có cảm xúc gì nhiều, giống như nơi này có bị phá hoại nhiều hơn nữa cũng không liên quan đến cô.

"Ngươi không cảm thấy sợ sao?".

Tĩnh Hạ chợt nghe thấy câu hỏi như vậy, mới nghiêng đầu, đụng vào đôi mắt thâm thúy của nam nhân, hơi nhếch miệng đáp: "Sợ? Có gì phải sợ chứ? Điều đáng sợ nhất ngươi còn chưa được nhìn thấy đâu, thế này thì tính là gì chứ?".

"Điều đáng sợ nhất?".

"Thì có gì đáng sợ hơn lòng người đây?". Tĩnh Hạ quay đầu nhìn về phía trước, lơ đễnh đáp lại.

Thanh Ẩn ngẫm lại lời của Tĩnh Hạ, âm thầm gật đầu, đồng thời sự tò mò đối với cô lại nảy sing thêm. Hai người đi được một đoạn đường, đột nhiên họ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía họ.

Nhìn kiểu cách lẫn trang trí, hẳn là xe của của cung đình.

Như muốn chứng thực suy nghĩ của Tĩnh Hạ, xe ngựa nhìn thấy họ thì dừng lại, từ bên trong một vị công công ló đầu ra, nhìn ngang dọc một lát, xác định tình cảnh an toàn mới từ từ xuống xe, vội tiến về phía Thanh Ẩn, cúi người hành lễ:

"Lục vương gia, hoàng thượng có chỉ, lệnh cho ngài thu dọn đồ đạc tiến về phương Nam lánh nạn, kinh thành bây giờ không an toàn, cầu ngài nhanh chóng rời đi".

Thanh Ẩn hơi nhướng mày, thanh âm không rõ cảm xúc hỏi: "Vậy sao? Vậy thánh chỉ đâu?".

"Vương gia, từ sáng sớm nay hoàng thượng cùng các vị phi tần hậu cung đã lánh nạn trước, bệ hạ lệnh cho thần cùng một vài vị thái giám khác đi thông báo cho ngài và các vị vương gia khác, bây giờ người trong kinh thành đều đã dọn đi hết rồi, mong vương gia cũng nhanh chóng rời đi".

"Bây giờ nhiệm vụ của nô tài đã hoàn thành, thần cần phải trở về lĩnh mệnh, nô tài không làm phiền vương gia nữa".

Công công hơi cúi người định rời đi, lúc xoay người, tầm mắt đụng chạm bóng dáng thiếu nữ bên cạnh, hắn hơi chấn kinh, không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt.

Từ khi nào bên người Lục vương gia đã có thêm một nữ nhân, đã vậy còn đặc biệt xinh đẹp.

Nhìn vẻ mặt của vị công công thất thần nhìn thiếu nữ bên cạnh, Thanh Ẩn hơi trầm giọng nhắc nhở: "Tô công công..."

Lúc này Tô công công mới hoàn hồn, bỏ lại câu "Nô tài xin đi trước" rồi vội quay người, leo lên xe ngựa rời đi.

Tĩnh Hạ một bên im lặng, bây giờ mới mở miệng: "Vương gia, hoàng thượng thu dọn từ sáng sớm, bây giờ mới có người tới nhắc nhở, ngươi không thấy kì lạ sao?".

Thanh Ẩn nhìn cô, cũng không lập tức trả lời, hắn đương nhiên biết Tô công công kia cố ý thông báo muộn, chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi.

Hắn đáp lại cô một câu: "Bây giờ bổn vương trở về lập tức sắp xếp, ngươi..."

Tĩnh Hạ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy hơi mở to, không hiểu sao tạo cảm giác có chút đáng thương: "Bây giờ ta không có chỗ để đi, vương gia nguyện ý thu lưu ta chứ?".

Nhìn biểu cảm biến hóa bất định của cô, Thanh Ẩn nhất thời không biết phản ứng thế nào, cuối cùng cũng chỉ ho nhẹ một tiếng, lảng tránh ánh mắt của cô nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của bổn vương, tất nhiên bổn vương không thể bỏ mặc..."

Tĩnh Hạ bỗng cong đôi mắt: "Vậy là được".

Từ đầu, Tĩnh Hạ vốn dĩ có ý định đi tìm Thư Nhã, nhưng khi nghe tin như thế, đành phải gác lại một bên, cùng Thanh Ẩn quay về thu dọn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom