Cập nhật mới

Dịch [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 20: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (19)


Sáng hôm sau, có người truyền đến tin tức, Ninh vương vào cung thỉnh bệ hạ tứ hôn cho mình và Trưởng công chúa, đã được Hoàng thượng đồng ý.

Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ba tháng sau.

Tĩnh Hạ bây giờ hơi mơ hồ.

Ta có nói sẽ lấy hắn sao?

Sao ta lại không biết?

Mạnh Tâm được Vương Minh Dạ kịp thời cứu về ngày hôm qua, đồng thời cũng dạy cho Tĩnh Vương một bài học nhớ đời.

Cho hắn ta qua đêm với một nam tử.

Manh Nhiên nghe tin, khóc đến ngất xỉu.

Nam chính chơi cũng ác thật!

Hôm nay Mạnh Tâm nhận được tin tức này, cũng không khỏi suy nghĩ trong đầu.

Không phải Ninh vương không thích Trưởng công chúa sao?

Sao lại đi cầu hôn nàng ta?

Trong lòng nàng ta đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát.

Mạnh Tâm lập tức sai Mã Não chuẩn bị, cải thành nam trang đi gặp Ninh vương.

Ninh vương phủ.

"Bẩm vương gia, có một vị công tử cầu kiến".

"Công tử?". Ninh vương nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói "Cho hắn vào".

Một vị công tử dung mạo trác tuyệt bước vào, đập vào mắt là khuôn mặt kinh ngạc của Ninh vương, sau đó hành lễ " Tham kiến vương gia".

Ninh vương sai người ra ngoài, rồi tiến lên chỗ nàng ta, vui mừng hỏi "Tâm nhi, nàng sao lại đến đây?".

Mạnh Tâm ngồi xuống một chỗ, nhìn Ninh vương, thắc mắc "Vương gia, ta nghe nói ngài muốn cưới Trưởng công chúa?".

Mặt hắn ta hơi trầm, sau đó thừa nhận "Phải".

" Vương gia, thứ cho ta nhiều lời, ngài không có tình cảm với Trưởng công chúa, lấy về ngài sẽ vui sao?". Mạnh Tâm vẻ mặt không đồng ý nói.

Ninh vương hơi cong khóe môi, hỏi "Nàng là đang quan tâm ta?".

"Không phải, ta coi ngài là bằng hữu, vậy nên mới tới khuyên nhủ". Nàng hơi mất tự nhiên quay đầu.

Đúng vậy, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, không hơn không kém.

Nàng đã có Vương Minh Dạ yêu thương hết lòng, lại còn sắp trở thành Ngự vương phi, không thể nảy sinh cảm tình với nam nhân khác.

Tuy đã dự liệu trước nhưng trên mặt Ninh vương không nhịn được hiện lên tia thất vọng.

Mạnh Tâm ổn định lại cảm xúc, quay đầu nhìn hắn bình tĩnh nói " Ninh vương gia, nếu ngài không muốn, ta có thể giúp ngài".

"Không cần". Ninh vương lắc đầu " Vì sự bình yên của nàng, ta nguyện ý đánh đổi hạnh phúc của mình".

Trong mắt hắn chất chứa ngàn nỗi tâm tình.

Mạnh Tâm hơi khó hiểu.

Vì sự bình yên của nàng?

Chẳng lẽ Trưởng công chúa biết hắn thích nàng, vậy nên lấy nàng uy hiếp hắn sao?

Nàng ta hơi siết chặt tay.

Im lặng một lát, Mạnh Tâm đứng dậy "Ta đã biết rồi, vương gia, cáo từ".

Xong rồi, nàng tiêu sái xoay người bước đi.

Vương Tĩnh Hạ, kiếp trước nàng ta gián tiếp hại chết nàng, bây giờ còn dám động đến người bên cạnh nàng sao?

Không thể được.

Khóe môi Mạnh Tâm hơi nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia âm lệ.

Nếu đã vậy, thì đừng có trách nàng độc ác.

- ---

Tĩnh Hạ lười biếng nằm trên ghế nhỏ, thần sắc có điều suy nghĩ.

[ Ký chủ, cô đang nghĩ gì vậy? ] Nó cảm thấy ký chủ hơi kỳ lạ.

"Không có gì". Cô nhắm mắt dưỡng thần.

[ Vậy việc Ninh vương cầu hôn cô, cô định đồng ý lấy hắn sao? ]

"Ngươi nhìn ta giống người phải nghe theo sắp xếp của người khác sao?". Tĩnh Hạ cười nhạt.

[..... ] Nó cũng không cảm thấy thế, nếu không ký chủ ngay từ đầu đã nghiêm túc làm nhiệm vụ rồi.

Cô mở đôi mắt xinh đẹp ra, đôi con ngươi có ánh sáng chiếu vào, rực rỡ như chứa ngàn vì sao.

Cô cảm thán:"Nam phụ thật đáng thương, ta cũng nên tác thành cho hắn".

Đồng thời cũng thực hiện nguyên vọng của nguyên chủ luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 21: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (20)


Thời gian cứ thế trôi qua, ngày cử hành hôn lễ đã tới.

Trong cung khắp nơi ngập tràn sắc đỏ, chữ Hỉ được dán trên các cột đình, nhìn qua thì nơi đây tràn ngập vui mừng.

Nhưng vẫn có những người thì không.

Hôn lễ của công chúa một nước rất phức tạp, Tĩnh Hạ cảm thấy quá phiền phức.

Nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cô được đưa đến Ninh vương phủ để tiến hành lễ bái đường.

Khách khứa đông đủ, ồn ào náo nhiệt.

Vương Minh Dạ đã đến, thậm chí hoàng thượng với hoàng hậu cũng có mặt, tuy nhiên vẫn chưa thấy tân lang đâu.

Cả Mạnh Tâm cũng không thấy đến.

Hoàng thượng không hài lòng, sai Ngu công công đứng đằng sau "Người đâu, mau gọi phò mã đến đây, giờ lành đã đến còn không có mặt, còn ra thể thống gì nữa".

Ngu công công cúi đầu hành lễ rồi đi tìm. Được một lúc hắn hớt ha hớt hải chạy về, lắp ba lắp bắp " Hoàng....... hoàng thượng, phò mã hắn......."

"Phò mã hắn làm sao?".

"Hắn........ đang ở trong phòng....... cùng với....... Mạnh tiểu thư của Trấn quốc công phủ".

Trấn Quốc công nghe thấy tên mình, liền không khỏi kinh ngạc.

Mọi người sửng sốt.

"Cái gì?" Vương Minh Dạ lập tức đứng dậy " Tâm nhi sao có thể ở cùng Ninh vương, ngươi còn dám đặt điều?".

Sắc mặt hắn bây giờ cực kì không tốt, nếu ánh mắt có thể giết người, thì trên người Ngu công công bây giờ đã bị chọc thủng một lỗ to.

Ngu công công vội quỳ xuống " Nô tài không dám, nếu ngài không tin có thể...."

Chưa chờ hắn nói hết, mọi người đã đi đến hậu viện vương phủ.

Vẻ mặt mọi người bây giờ đều khác nhau, có người muốn xem kịch vui, có người khinh bỉ,......

Chỉ riêng sắc mặt Tĩnh Hạ vẫn như cũ không chút biến đổi

Cửa phòng tân hôn được mở ra.

Chiếc rèm màu hồng bên giường được thả xuống, tuy nhiên có gió thổi vào, chiếc rèm tung bay, có thể nhìn thấy hai người đang nằm bên trong.

Hoàng thượng tức giận " Mau gọi hai bọn chúng tỉnh dậy".

Mạnh Tâm cùng Ninh vương đều bị gọi dậy, cả hai đều mơ màng.

Nhưng Mạnh Tâm nhìn chính mình một thân đầy vết xanh tím rồi lại nhìn mọi người, hét toáng một tiếng.

Sao lại thế này?

Rõ ràng nàng đã sai người đợi Tĩnh Hạ vào phòng liền cưỡng hiếp nàng ta cơ mà.

Tại sao nàng lại nằm đây không mảnh vải che thân, hơn nữa còn với Ninh vương........

Mạnh Tâm bắt đầu hoảng sợ vô cùng, dù trọng sinh nhưng nàng ta vẫn chỉ là nữ nhân phong kiến, sao có thể không sợ?

Còn Ninh vương nhìn thấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau rồi là vui mừng.

Nữ nhân mà hắn vẫn luôn nhớ thương giờ đã thuộc về mình, hắn sao lại không vui cho được.

Sắc mặt hoàng thượng bây giờ không tốt, đừng nói đến Vương Minh Dạ.

Hoàng hậu cũng không thích Mạnh Tâm từ lâu, vì nàng ta vẫn hay cùng Thái hậu chống lại mình, giờ thì hay rồi, có kịch để xem.

Bà ta mở miệng: "Mạnh tiểu thư cùng Ninh vương có thể cho chúng ta một lời giải thích hay không?".

Sau khi vội lấy quần áo mặc vào, Mạnh Tâm xuống dưới, lập tức quỳ xuống, khóc nức nở " Hoàng thượng, hoàng hậu minh xét, thần nữ là bị người hãm hại".

"Hãm hại?" Hoàng hậu cười lạnh " Ai có thể hãm hại ngươi? Thân là Ngự vương phi tương lai, lại đi làm những việc đáng xấu hổ với phò mã, mặt mũi hoàng thất đã bị các ngươi làm mất hết".

Mạnh Tâm nhìn xung quanh phòng, thấy Tĩnh Hạ đứng một bên nhìn, chỉ thẳng vào cô, nói với vẻ mặt căm hận "Chính là nàng ta, hoàng thượng, là Trưởng công chúa đã hãm hại thần nữ".

Tĩnh Hạ lúc này mới ra vẻ phẫn nộ nói "Mạnh tiểu thư, ta còn chưa nói đến việc ngươi dám ăn nằm với phu quân ta, giờ còn đổ lỗi cho ta sao?".

"Ngươi......."

"Đủ rồi". Ninh vương xuống giường, nhìn vào mọi người nói "Về Mạnh tiểu thư ta sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa ta đã thích nàng đã lâu, mong hoàng thượng thành toàn".

"Không thể". Vẻ mặt Vương Minh Dạ đã đen không thể đen hơn "Nàng là vương phi tương lai của bổn vương, dù nàng như thế nào ngươi cũng không được phép mang nàng đi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 22: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (21)


Chậc chậc!

Nam chính thâm tình ghê, dù nữ chính không còn trong sạch nhưng vẫn như cũ muốn nàng.

Ninh vương nhìn Vương Minh Dạ "Nàng đã là người của ta, không còn là vương phi của ngươi nữa, ngươi nên buông tay".

Ánh mắt Vương Minh Dạ âm lãnh nhìn hắn, dường như muốn chọc thủng nhiều lỗ trên người hắn cho thỏa giận.

"Các ngươi thôi ngay, cãi nhau chỉ vì một nữ nhân còn có thể thống gì nữa?". Hoàng thượng giận tái mặt, nhìn mấy người bọn họ, rồi quay sang mắng Trấn Quốc công " Ngươi xem nữ nhi nhà ngươi làm được việc tốt gì đây này".

Trấn Quốc công vội quỳ xuống " Hoàng thượng minh xét, là thần không dạy dỗ tốt nữ nhi, mong hoàng thượng thứ tội". Xong ông lại nhìn Mạnh Tâm bằng ánh mắt sắc như dao.

Con bé này lại dám việc có lỗi tày trời này, nếu ảnh hưởng đến tiền đồ của ông, thì đừng có trách.......

"Hoàng huynh, Mạnh Tâm là vương phi của thần đệ, đệ muốn cưới nàng vào phủ". Vương Minh Dạ quay đầu chắp tay thỉnh cầu với hoàng thượng.

Mạnh Tâm vẻ mặt cảm động nhìn hắn, bây giờ nàng ta đã như vậy, nhưng hắn vẫn chung thủy muốn cưới nàng?

"Bây giờ nàng ta đã không còn trinh trắng, ngươi còn muốn cưới nàng?". Hoàng hậu thuận tiện châm ngòi.

"Về việc này không cần Hoàng hậu quan tâm".

"Về việc này các ngươi tự giải quyết cho tốt" Bộ dáng hoàng thượng rất phiền chán phất tay " Còn Hạ nhi vẫn phải quay về cung, sự việc hôm nay không chỉ ảnh hưởng tới con bé mà còn ảnh hưởng tới hoàng thất, Ninh vương ngươi phải cho trẫm một câu giải thích thỏa đáng".

"Vâng" Ninh vương cúi người, chắp tay nói.

Bây giờ xung quanh Mạnh Tâm chỉ còn lại ánh mắt của mọi người.

Khinh bỉ, chế giễu, mỉa mai, tức giận,....... không khác gì kiếp trước.

Tại sao bây giờ nàng vẫn bị dính tới việc này? Tại sao?

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Sau khi mọi người rời đi, còn lại bốn người trong phòng, Mạnh Tâm đứng dậy, đầy hận thù nhìn vào Tĩnh Hạ " Vương Tĩnh Hạ, bây giờ ngươi vui rồi chứ?".

"Vui?" Tĩnh Hạ thờ ơ liếc nàng ta "Vì sao ta lại phải vui?".

"Ngươi hại ta thanh danh bị hủy hoại, ngươi còn giả bộ". Bộ dáng Mạnh Tâm bây giờ hận không thể xé cô ra trăm mảnh.

Đáng ra người nên bị hủy hoại là nàng ta mới đúng, tại sao lại là nàng?

Hai người nam nhân cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.

"Gieo nhân nào gặp quả nấy, ngươi nghe chưa?". Tĩnh Hạ để lại một câu như vậy, xoay người rời đi.

Cô lười phải tranh cãi với mấy người này.

[ Ký chủ, mọi việc đều là do cô làm sao? ] Hệ thống thắc mắc, nếu là một tay ký chủ gây ra thì quá đáng sợ rồi.

" Từ đầu nữ chính muốn hại ta trước, ta chỉ trả lại cho nàng, hơn nữa còn tác thành cho nam phụ, ta cũng làm được một việc tốt mà". Tĩnh Hạ gật gật đầu, cảm thấy thật đồng ý với ý này của mình.

[ ...... ] Chia rẽ tình cảm của nhân vạt chính, ký chủ còn cảm thấy đúng đắn nữa mới ghê!

Tĩnh Hạ hiện tại nghĩ, việc hôm nay sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của cô, chỉ sợ sau sẽ không có người nào dám đến cầu hôn.

Vậy càng tốt!

Bà đây cũng không muốn lấy chồng.

Làm một Trưởng công chúa cao quý an nhàn là được rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 23: [TG1]: Ta là Trưởng công chúa (22)


Hôn lễ của Ngự vương phủ được tổ chức khá vội vàng.

Nhìn thấy một màn này, mọi người đều có các thái độ khác nhau.

Có người ngưỡng mộ cũng có người khinh bỉ.

Chung quy mỗi người một kiểu.

Mạnh Tâm sau khi bái đường xong trở về phòng tân hôn.

Nhưng nàng đợi đến hơn nửa đêm cũng chưa thấy Vương Minh Dạ đến.

Hỏi tỳ nữ thì người đó nói đêm nay vương gia sẽ ở thư phòng, vương phi cứ việc nghỉ ngơi trước.

Trong lòng Mạnh Tâm rất buồn, nhưng nghĩ lại thì hắn cần có thời gian thích ứng, hắn muốn lấy nàng bởi vì hắn yêu nàng, không phải sao?

Trong những ngày này, Mạnh Tâm không gặp được Vương Minh Dạ, hắn đều lấy cớ bận để không gặp nàng.

Nàng vẫn cho hắn thời gian. Khi không có việc gì nàng luôn để ý động tĩnh của Trấn Quốc công phủ.

Nhiều lúc Ninh vương đến tìm Mạnh Tâm, nàng ta đều lấy vẻ mặt chán ghét nhìn hắn.

Nếu không phải hắn, sao nàng lại ra nông nỗi này?

Còn Vương Tĩnh Hạ, dựa vào cái gì mà nàng phải chịu khổ, mà nàng ta kiếp trước thấy chết không cứu nhưng kiếp này vẫn sống tốt như vậy?

Trong một buổi tối nọ.

Mạnh Tâm mang đồ ăn đến phòng của Vương Minh Dạ.

Trong phòng có động tĩnh lạ truyền, đến, nàng mở cửa thấy.......

Phu quân nàng đang ôm Mạnh Nhiên nằm lăn lộn trên giường.

Chiếc khay đựng đồ ăn rơi xuống.

Mạnh Nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó dùng giọng nũng nịu nói: " Vương gia, vương phi tỷ tỷ đến kìa".

Vương Minh Dạ hờ hững nhìn Mạnh Tâm, sau đó lạnh lùng nói: " Nàng đến đây làm gì?".

Mạnh Tâm không thể tin nổi, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nói:"....... Tại sao?".

Hắn ta vẫn nhìn nàng không nói, nàng nghẹn ngào nói tiếp:" Vì sao lại phản bội ta? Chàng không phải đã nói cả đời sẽ chỉ có mình ta thôi sao?....... Tại sao?".

Bây giờ Mạnh Tâm đang rất tuyệt vọng.

Người nàng yêu lại đi lăn lộn cùng nữ nhân khác, hơn hết còn là kẻ thù truyền kiếp của nàng?

Vì cái gì?

"Tỷ tỷ, tỷ đừng buồn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, tỷ cần phải chấp nhận". Mạnh Nhiên ngoài mặt an ủi nhưng thực chất trong giọng nói không kìm được sự đắc ý.

Mạnh Tâm trở nên điên cuồng, lao vào túm lấy Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên cũng không chịu yếu thế, hai bên giằng xé lẫn nhau, cuối cùng Vương Minh Dạ đẩy Mạnh Tâm ra.

"Ngươi làm loạn đủ chưa?".

"Chàng........ tại sao chàng......." Mạnh Tâm không thể tin nhìn hắn.

Hắn gọi thị vệ bên ngoài "Người đâu, mau mang vương phi trở về, nếu không có lệnh của ta, không ai được phép cho nàng ra".

"Vâng".

Xong hai thị vệ tiến đến mang Mạnh Tâm ra ngoài, nàng ta thét lớn " Vương Minh Dạ, chàng không thể đối với ta như vậy, Vương Minh Dạ......"

Âm thanh xa dần.

Vương Minh Dạ nhìn ra ngoài một hồi lâu, sau rồi mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

Mạnh Nhiên thấy thế vội níu lại "Vương gia, người không ở lại sao".

Hắn ta không trả lời, đi ra ngoài.

- -----

Tường Vi cung.

Tĩnh Hạ nghe câu chuyện mấy ngày nay, không khỏi buồn cười.

Nam nữ chính ra nông nỗi này là đều vì tình cảm của họ không đủ. Trong cốt chuyện không chỉ có Ninh vương thích nữ chính mà còn có nhân vật khác nữa.

Hắn là Hoàng tử một nước, nhưng lại giả làm thương nhân sang Hạ quốc làm ăn, chắc hẳn là để thăm dò.

Có một lần Mạnh Tâm đã giúp đỡ hắn một lần, còn vị hoàng tử này ngay từ đó đã nhất kiến chung tình với nàng.

Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 24: [TG 1]:Ta là Trưởng công chúa (hoàn)


Khi Mạnh Tâm với Vương Minh Dạ tổ chức hôn lễ, hắn lập mưu cướp nữ chính, nhưng lúc đó đã xuất hiện thích khách, giằng xé một hồi lâu, nữ chính bị ép đến vách đá và rơi xuống vực.

Nam chính tới cứu không kịp, cảm thấy tức giận, sai người xuống tìm nàng. Thời gian bọn họ xa cách là một năm.

Sau khi Mạnh Tâm trở về, tình cảm hai người đã càng thêm gắn bó sâu đậm, họ tổ chức hôn lễ long trọng nhất, từ đó sinh tử không rời.

Nhưng bây giờ, dưới sự can thiệp của Tĩnh Hạ, nữ chính không gặp được vị Hoàng tử đó, càng đừng nói đến chuyện nàng rơi xuống vực.

Hơn nữa chuyện khó khăn hai người trải qua không nhiều, nên cùng lắm tình cảm của Vương Minh Dạ đối với Mạnh Tâm chỉ dừng lại ở mức độ thích.

"Hệ thống, nhiệm vụ sao rồi?". Tĩnh Hạ cảm thấy trả thù nữ chính như vậy cũng ổn rồi.

[ Ký chủ, nhiệm vụ chưa hoàn thành ]

"Chậc". Cô chép chép miệng.

Tĩnh Hạ sống ở đây thêm một năm nữa, cô vẫn luôn sống một cuộc sống an nhàn, thảnh thơi.

Hoàng đế vì cảm thấy áy náy vì đã trách lầm cô nên cũng không quá ép cô xuất giá, để cho cô tự chọn phò mã.

Trong một năm này, Vương Minh Dạ cũng không quá ổn.

Cái tin đồn hoàng thượng không phải con Tiên hoàng đã ảnh hưởng không ít, hoàng thượng sợ hắn sẽ lợi dụng tin đồn đó để mưu phản, nên khắp nơi đều phòng Vương Minh Dạ, tước đi không ít quyền lợi của hắn.

Vì Vương Minh Dạ mới là con đẻ của Tiên hoàng, nếu muốn tạo phản thì hắn có khả năng làm được.

Hơn nữa bây giờ không như cốt truyện, nam nữ chính cùng nhau vượn qua nhiều kẻ thù, đi lên đỉnh cao nhân sinh mà là mỗi kẻ sống đều không yên ổn.

Mạnh Tâm sống trong phủ cũng chẳng tốt bao nhiêu, luôn phải tranh đấu cùng Mạnh Nhiên, nhưng dù sao vẫn là nữ chính, dĩ nhiên Mạnh Nhiên đã chết dưới tay Mạnh Tâm.

Nhưng mọi chuyện không kết thúc tại đó, vẫn có thêm nhiều nữ nhân nữa vào phủ, Vương Minh Dạ ngày càng chán ghét Mạnh Tâm, hơn nữa quyền lực không còn lớn mạnh như xưa, hắn cả ngày chỉ ở với đám oanh oanh yến yến, không để ý Mạnh Tâm sống chết ra sao.

Lúc Tĩnh Hạ dời đi là lúc cô bị bệnh nặng, không qua khỏi.

Vào đầu xuân, Trưởng công chúa qua đời, cả nước chịu tang.

- -----

Ở trong căn phòng không gian.

[ Chào mừng ký chủ trở về ] Hệ thống tỏ vẻ chào đón nói.

Tĩnh Hạ nhìn lên cái màn hình trước mặt một lúc, sau đó nói "Ta muốn trở về".

Cô thật không muốn phải làm mấy cái thứ nhàm chán này.

Không phải cô không làm được, mà là cô lười.

Phải thực hiện mấy cái nguyện vọng này rất mệt.

Muốn về nhà!!

[ Thực xin lỗi ký chủ, nếu cô không làm đủ nhiệm vụ yêu cầu, cô không thể trở về được ]

"Tại sao phải làm mấy thứ này? Tại sao lại chọn ta?". Tĩnh Hạ nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, cô có quen chủ hệ thống này sao?

Hệ thống im lặng.

Trên màn hình xuất hiện số liệu.

Họ tên: Tĩnh Hạ

Tuổi: (???)

Nghề nghiệp: (???)

Chỉ số nhân sinh: 5

Điểm khen thưởng: 500

Đạo cụ: Kiếm Vĩnh Hằng ( Quà tân thủ)

Điểm khen thưởng 500?

Ít vậy.

"Sao điểm khen thưởng chỉ có 500? Không phải ngươi nói hoàn thành nhiệm vụ ẩn thì điểm khen thưởng sẽ cao sao?".

Còn nữa, quà trúng thưởng của ta đâu?

[ Ký chủ, đây mới chỉ là thế giới đầu, 500 điểm đã là nhiều ] Bình thường cũng chỉ có 300 điểm thôi.

Tĩnh Hạ tỏ vẻ không tin.

Cô nghi ngờ hệ thống ăn gian điểm.

Bây giờ cô lại không thể trở về, chỉ có thể đi làm mấy thứ này.

Cũng không sao, coi như đi phiêu lưu cũng ổn.

Tĩnh Hạ vẫn nhàm chán phất tay "Tiếp đi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 1: [TG2]: Đại tỷ trường học (1)


Tĩnh Hạ cảm thấy có người cứ đẩy đẩy cô.

Cô mở mắt, thấy mình đang ngồi trên bàn, đằng trước là tiếng thầy giáo dạy môn Toán.

Đây là trường học?

"Tiểu Hạ, cậu đừng ngủ nữa, hơn hai tháng nữa là thi học kỳ rồi, cậu cần phải nghe giảng". Bên tai là một tiếng nhỏ nhẹ nhắc nhở.

Tĩnh Hạ nhìn sang bên cạnh, thấy một cô gái đáng yêu đang ngồi bên cạnh, cô buộc cao tóc lên nhìn trông rất năng động.

Trong đầu hiện lên một cái tên.

"Tiếu Tiếu?". Tĩnh Hạ nhẹ nhàng gọi tên.

Tiếu Tiếu nhìn cô " Sao vậy? Cậu không hiểu chỗ nào sao?"

"Không sao". Nói xong cô lại gục đầu xuống bàn.

[ Bắt đầu tiếp thu cốt truyện ]

Đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường.

Nữ chính tên Mộ Bạch Băng, là chị đại của trường học Wings này.

Cô đã chuyển trường vài lần vì tiền sử đánh nhau, khi đến trường học này, trong vài ngày cô đã trở thành một chị đại vườn trường.

Tất nhiên khi ngày đầu đến đây, cô đã đụng độ nam chính Lăng Du cùng với một vài nam phụ.

Mộ Bạch Băng không thích những kẻ kiêu ngạo với mình, nên ngày đầu thấy nam chính gây sự liền đánh hắn.

Lăng Du là đại thiếu gia hào môn, có bao giờ bị đối xử như vậy đâu. Vậy nên năm lần bảy lượt đi gây sự với Mộ Bạch Băng, sau rồi dần dần thích cô.

Không những nam chính, mà còn có thêm nhiều nam phụ cũng đi vào dàn harem của cô.

Vì Mộ Bạch Băng tuy là nữ nhưng rất soái khí, nên hoàn toàn được mọi người tôn lên làm Đại tỷ.

Tuy nhiên, cô không chỉ biết đánh nhau, cô còn là Nguyệt - chủ nhân của một tổ chức xã hội đen mà hắc bạch đạo nghe tên phải sợ mất mật.

Khi Lăng Du bắt đầu theo đuổi Mộ Bạch Băng, cô rất không khách khí đuổi hắn ta đi, nhưng càng như vậy, nam chính càng thích.

Ở trường học, người hâm mộ cô vô số kể, đặc biệt là nữ vì tính cách lạnh lùng, khí chất hảo soái, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với nữ sinh, và đối xử với nam sinh như anh em. Điều đó đã khiến Lăng Du ghen không biết bao nhiêu lần.

Khi mọi người trong trường biết Lăng Du theo đuổi Mộ Bạch Băng, không những không ai phản đối mà ngược lại có rất nhiều người ủng hộ. Họ cho rằng nam thần đại tỷ ở bên nhau là chân ái!

Khi ra trường, Lăng Du với Mộ Bạch Băng mỗi người làm một công việc, nhưng sau rồi họ cùng trải qua biết bao sóng gió, yêu rồi ở bên nhau, nắm tay cùng nhau bước lên đỉnh cao.

Nguyên chủ tên là Lăng Tĩnh Hạ.

Chỉ là cùng họ Lăng thôi, chứ không có quan hệ gì với nam chính cả.

Cô chỉ là con gái trong gia đình không mấy khá giả, nhưng cuộc sống của cô vẫn rất đầm ấm.

Trong trường học, thành tích của nguyên chủ không cao, nhưng vẫn luôn được Sở Tiếu Tiếu - bạn thân của nguyên chủ, là một đại tiểu thư trong một gia tộc lớn giúp đỡ nên thành tích của nguyên chủ đã tốt hơn nhiều.

Cô và Sở Tiếu Tiếu là bạn thân từ lớp dưới, cả hai có rất nhiều điểm chung, tuy nhiên Sở Tiếu Tiếu ngưỡng mộ Mộ Bạch Băng, còn cô thì không.

Nguyên chủ không giống bao người đi thích nữ chính, không phải do cô ghen tỵ,mà đơn giản là không thích thôi.

Nhưng điều kỳ lạ là Mộ Bạch Băng lúc nào cũng đến nói chuyện với nguyên chủ dù cô có muốn hay không. Cô luôn cảm thấy Mộ Bạch Băng này rất kỳ lạ, vậy nên cô không muốn nói chuyện nhiều.

Điều này đã khiến cô gặp không ít rắc rối từ người khác. Họ cho rằng đại tỷ tự mình bắt chuyện với cô, đến Lăng Du muốn còn không được, vậy mà cô còn kiêu ngạo như vậy, cho mình cái gì chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 2: [TG2]: Đại tỷ trường học (2)


Mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua, có một ngày nọ nguyên chủ dọn vệ sinh vào cuối buổi học, lúc đi ra tình cờ nghe được Mộ Bạch Băng nói chuyện điện thoại với thuộc hạ của mình, mà mục tiêu của cuộc nói chuyện đó là Sở Tiếu Tiếu.

Nguyên chủ không biết rõ nội dung, nhưng cô biết Mộ Bạch Băng có ý định hại Sở Tiếu Tiếu.

Cô rất sợ, cho nên cô chạy đi. Nhưng xui xẻo ở một chỗ là khi nguyên chủ chạy đã tạo ra tiếng động khiến Mộ Bạch Băng nghi ngờ.

Sáng ngày thứ hai khi nguyên chủ đi học, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Đến khi Sở Tiếu Tiếu chạy đến hỏi cô thì cô mới biết có tin đồn cô qua đêm với một đại gia, hơn nữa còn có hình rất rõ mặt.

Nguyên chủ rất sốc, dường như đã quên mất chuyện mình định nói với Sở Tiếu Tiếu, chỉ có cô biết mình bị oan. Khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Bạch Băng đang cong khóe môi, nguyên chủ đã biết là ai hãm hại cô.

Đây là sự cảnh cáo.

Mọi người đang bắt đầu tẩy chay nguyên chủ, nhưng chỉ có Sở Tiếu Tiếu là ở bên cạnh cô, vì vậy cô nói hết điều mình nghe được hôm trước cho cô nàng biết. Sở Tiếu Tiếu cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

Nguyên chủ đã rất cảm động, nhưng cô không ngờ sau buổi học, cô đang trở về nhà, đột nhiên không biết có bao nhiêu tên du côn chặn đường. Bọn chúng hung tợn kéo nguyên chủ vào một ngõ nhỏ sau đó hãm hiếp cô đến chết.

Nguyện vọng của nguyên chủ: Bảo vệ Sở Tiếu Tiếu, không thể để Mộng Bạch Băng đạt được mục đích.

Tĩnh Hạ sau khi tiếp thu cốt truyện, chán nản ngẩng đầu lên, đúng lúc một viên phấn bay đến chỗ cô, cô kịp thời tránh được.

Hù chết ta.

Kẻ nào to gan muốn ám sát bổn tiểu thư?

"Trò Tĩnh Hạ, trong giờ học của tôi mà còn ngủ được, em coi lớp là cái gì hả? ".

"Thầy đã từng nghe một câu nói " Trường học như ngôi nhà thứ hai" chưa?". Tĩnh Hạ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đúng đắn nói.

Mọi người: "......"

Ai cũng biết thầy dạy Toán là thầy khó tính nhất trường, vậy mà người này dám cãi lại, đúng là không muốn sống mà.

Sở Tiếu Tiếu hơi đẩy đẩy tay cô, nhìn cô lắc đầu.

"Em còn dám cãi nữa hả, lên bảng giải bài tập này ngay cho tôi. Không giải được tôi sẽ cho em 0 điểm". Thầy Toán tức giận nói.

Sở Tiếu Tiếu thấy vậy, viết thật nhanh đáp án trong một tờ giấy, lặng lẽ dúi vào tay Tĩnh Hạ.

Tĩnh Hạ chỉ nhìn, nhưng cũng không cầm tờ giấy, cứ như vậy mà bước lên bảng với tư thế tiêu sái.

Sở Tiếu Tiếu nhìn cô bằng ánh mắt hơi kinh ngạc, từ khi nào mà tiểu Hạ lại có khí chất như thế, không hề thua kém Mộng Bạch Băng.

Lúc Tĩnh Hạ bước lên bảng, cô có cảm giác như có người nhìn mình chằm chằm. Hơi liếc mắt, nhìn thấy nữ chính ngồi bàn đầu đang đánh giá cô.

Nữ chính đại nhân dùng ánh mắt đó với ta là có ý gì?

Ta biết ta đẹp, nhưng ta không thích con gái.

[..... ] Ký chủ lại một lần nữa tự kỷ.

Người ta dùng ánh mắt như nhìn địch thủ nhìn cô, mà thế quái nào cô lại nghĩ rằng người ta dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 3: [TG2]: Đại tỷ trường học (3)


Trên bục giảng.

Ngón tay thon dài của thiếu nữ cầm viên phấn, từng chữ một viết lên bảng, chữ viết của cô rất đẹp, thẳng tắp. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào một bên mặt của thiếu nữ, làm nổi bật lên sự nghiêm túc ít thấy của cô.

Trong phòng học rất yên tĩnh, thiếu nữ làm xong bài rồi đi về chỗ trong sự ngạc nhiên của nhiều người.

Cái bài toán này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ, nhưng mà nó luôn phải sử dụng các công thức khác nhau, rất phức tạp.

Thầy giáo nhìn bảng một lúc, rồi lại nhìn xuống dưới lớp "Các em chép bài tập bạn làm vào đi" rồi không nói gì nữa.

Sở Tiếu Tiếu ánh mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh mình, cách giải bài toán này khác hoàn toàn với cách giải cô đưa.

"Tiểu Hạ, hình như thành tích của cậu đã giỏi hơn trước rồi". Sở Tiếu Tiếu vui mừng nói, xem ra cách cô dạy cho tiểu Hạ có hiệu quả rồi.

"Ừm, cũng tạm". Tĩnh Hạ đáp lại một tiếng, lần này giọng nói không còn lạnh nhạt như trước, dường như đã có một ít cảm xúc trong đó.

"Thi học kì sắp đến, đây là đề cương, cậu nhớ phải học kĩ, vì đến lúc đó chúng ta mỗi người một nơi, mình không thể nhắc cậu được".

"Cảm ơn" Cô gật đầu.

Việc thi cử trong trường này, ngoại trừ kiểm tra 15 phút thì còn lại đều phải đổi chỗ ngồi, thậm chí còn phải đổi lớp để tránh có bất kì hình thức gian lận nào xảy ra.

Tiếng chuông ra chơi vang lên.

"Tiểu Hạ, có muốn xuống căng tin mua đồ không?". Sở Tiếu Tiếu đứng lên, nghiêng đầu nhìn Tĩnh Hạ.

"Không cần, cậu tự đi mua đi". Nguyên chủ hôm nay không mang tiền, mà cô cũng lười xuống dưới.

"Ừm..... được rồi, vậy mình đi trước". Nói xong Sở Tiếu Tiếu đi ra ngoài.

Tĩnh Hạ nằm nghiêng mặt xuống bàn, ánh mắt lại đụng độ với làn váy của một nữ sinh.

Không thể không nói đồng phục ở đây rất đẹp, áo sơ mi trắng, áo khoác đỏ, váy đỏ ngắn sọc kẻ carô làm nổi bật lên đôi chân thon dài của nhiều nữ sinh.

Cô ngước mắt nhìn, thấy Mộ Bạch Băng đang đứng bên bàn cô.

Mộ Bạch Băng lạnh lùng nói "Bạn đồng học này, có muốn xuống căng tin mua đồ không?".

Tĩnh Hạ hơi giật khóe miệng, không phải cô vừa mới nói rồi sao?

"Không muốn". Cô đáp thẳng thừng một câu.

Mộ Bạch Băng hơi nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.

Ở đây ngoài nam sinh ra thì không có nữ sinh nào không dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô ta, chỉ riêng nữ sinh này......

"Này, Đại tỷ đích thân đến rủ cô đã là phúc của cô, đừng có mà không biết điều". Một nữ sinh bất bình nói.

"Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là ai, nghĩ rằng chơi với đại tiểu thư Sở gia là hơn người chắc, không phải chỉ là loại nịnh nọt thôi sao?".

Ánh mắt Mộ Bạch Băng hơi lóe, chơi thân với Sở Tiếu Tiếu?

"Thôi được rồi". Mộ Bạch Băng lên tiếng " Nếu bạn học này không muốn thì tôi cũng không ép".

Nói xong cô ta đi ra ngoài.

"Đại tỷ, cậu đừng giận vì loại người này, cô ta không đáng để cậu giận".

"Tôi không giận".

"Đại tỷ, cậu quá rộng lượng rồi......."

Tĩnh Hạ đang nằm xuống bàn, hơi suy nghĩ.

Nữ chính tiếp cận cô là vì mục đích gì?

Chỉ là vì cô không dùng ánh mắt sùng bái như bao người nhìn cô ta?

Hừm...... thôi không nghĩ nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 4: [TG2]: Đại tỷ trường học (4)


"Này, cho cậu".

Sở Tiếu Tiếu đưa một hộp sữa cho Tĩnh Hạ.

Cô hơi nhíu mày, sữa vị dâu?

" Hộp sữa cậu thích uống hết rồi, chỉ còn mỗi loại này, cậu uống tạm vậy".

"Ừm" Tuy cô không thích vị dâu, nhưng vẫn cất vào trong cặp.

Cô nhìn Sở Tiếu Tiếu thì thấy cô nàng đang hơi thẫn thờ nhìn một nam sinh.

Nam sinh này đẹp trai theo kiểu dễ thương, tinh nghịch, nở một nụ cười làm cả phòng sáng bừng theo.

Đây là nam phụ Thẩm Nguyên, là tiểu thiếu gia của Thẩm gia.

Nam phụ này cũng rất thích nữ chính, nhưng không phải theo kiểu tình cảm nam nữ, mà là coi nữ chính như chị của mình.

Sở Tiếu Tiếu thích hắn?

Thẩm Nguyên cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, hắn nhìn lại thì thấy Sở Tiếu Tiếu đang thất thần nhìn hắn, hắn nở một nụ cười.

Sở Tiếu Tiếu ngại ngùng thu lại tầm mắt.

"Cậu thích hắn?". Tĩnh Hạ đột nhiên hỏi một câu.

" Cái....... ai nói với cậu là mình thích hắn....đừng nói lung tung" Sở Tiếu Tiếu hơi lắp bắp trả lời.

Cô hơi nhướng mày " Nếu không thích thì cậu nhìn chằm chằm hắn làm gì? Nếu có tình cảm thì phải nói, nếu không đến lúc cậu muốn nói thì có lẽ đã muộn".

Nói đến câu sau, giọng điệu hơi trầm xuống.

Sở Tiếu Tiếu nhìn cô "Vậy cậu đã thích ai chưa?".

Cô lắc đầu "Chưa".

Sau rồi Sở Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Thẩm Nguyên, ánh mắt hơi buồn " Cho dù mình nói thì chưa chắc cậu ấy đã chấp nhận, hơn nữa mình biết cậu ấy thích Đại tỷ, mà cô ấy thì......"

Mộ Bạch Băng rất đẹp, cô biết điều đó.

Không chỉ soái khí hơn người, còn lực học của cô ấy cũng không có gì để chê.

"Nếu cậu không nói thì sao biết hắn thích cậu hay không, hơn nữa có lẽ hắn chỉ coi Mộ Bạch Băng là bạn thôi thì sao?". Tĩnh Hạ nhàn nhạt liếc cô.

Sở Tiếu Tiếu chỉ cười " Thôi không nói tới việc này nữa, thầy giáo vào rồi kìa".

Sau giờ học, cả hai người không ai nói tới việc này, mỗi người một hướng trở về nhà.

Tĩnh Hạ đang đi thì bị một nam sinh chặn đường. Cô nhìn hắn, là nam chính Lăng Du.

"Có chuyện gì?" Cô bình tĩnh nói.

"Cậu chính là kẻ đã dám từ chối Bạch Băng?". Lăng Du hơi nhíu mày hỏi.

Bạch Băng thậm chí còn chưa nói lời rủ hắn bao giờ, vậy mà khi cô ấy mở lời thì đã bị kẻ này từ chối?

"Liên quan gì đến cậu? Tránh ra" Nói xong cô rẽ sang hướng khác định đi.

"Khoan đã, nếu không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì không được đi đâu hết". Lăng Du hơi tức giận.

Cái kẻ này dám không để hắn vào mắt?

Tĩnh Hạ hơi thiếu kiên nhẫn nhìn hắn, sao tên nam chính này phiền quá vậy?

Thích gây sự à?

Cô giơ tay lên, bẻ từng khớp xương một, sau đó vung một cái đấm vào mặt hắn.

Lăng Du bị đấm đến ngã xuống, sững người.

Ngoại trừ Mộng Bạch Băng ra thì chưa có ai dám đánh hắn như vậy.

Hơn nữa còn là đánh thẳng vào mặt hắn nữa.

Ánh mắt Lăng Du tràn đầy tức giận, nghiến răng hỏi "Cậu dám đánh tôi? Không muốn sống nữa hả?".

"Đây là sự cảnh cáo, nếu còn dám gây sự trước mặt tôi lần nữa, thì không chỉ thế này thôi đâu". Nói xong, Tĩnh Hạ đi thẳng.

Lăng Du nhìn theo bước chân của cô, trong lòng thầm hận.

Lăng Tĩnh Hạ, cứ đợi đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 5: [TG2]: Đại tỷ trường học (5)


Tĩnh Hạ đi ngang qua một cái ngõ nhỏ ở một con đường vắng người, ở trong đó có một nhóm du côn đang bắt nạt một học sinh nam.

Mà tên học sinh nam này đánh không lại, ngược lại bị bầm dập.

Cô cũng không muốn quan tâm, quay đầu bước tiếp.

Nhưng đột nhiên có một kẻ trong số chúng nhìn thấy cô, sau đó nói với kẻ cầm đầu " Đại ca, nhìn kìa, cô gái kia trông cũng ngon nghẻ lắm".

Kẻ được gọi đại ca nhìn qua, trông thấy Tĩnh Hạ, liền cùng thuộc hạ chặn đường cô.

Trong lòng cô thầm mắng.

Hôm nay là cái ngày gì vậy, hết nam chính, giờ lại đến mấy kẻ này.

Nhưng trên mặt cô lại không có cảm xúc gì khác, giống như cô chỉ đang nhìn một đồ vật bình thường không hơn không kém.

"Cô em, trông cũng xinh xắn lắm, lại đây chơi với bọn anh đi". Một kẻ trong số chúng lên tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà.

Cô nhìn lướt qua cánh tay bọn chúng, ai cũng có một kí hiệu hình thánh giá màu đen.

Đây là thuộc hạ của nữ chính?

Thấy Tĩnh Hạ vẫn không trả lời, kẻ cầm đầu tiến lên định bắt tay cô nhưng bị cô cầm rồi xoay ngược tay hắn, bẻ một cái.

"A........" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.

"Mẹ kiếp, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt, anh em lên".

Cả đám cùng xông vào, tuy nhiên có kẻ bị cô đạp, có kẻ bị cô dùng cặp đập một cái.

Sau một lúc, cả đám đều bị đánh hạ.

Tĩnh Hạ dẫm chân lên người kẻ cầm đầu,những người khác không dám manh động. Bộ dáng này của cô dưới ánh mắt trời tạo nên một cảm giác đẹp trai, Tĩnh Hạ thấp giọng nói một câu " Cút".

Cô thả chân ra, cả đám đều đứng lên, trước khi chạy còn chỉ vào cô và nói "Cứ chờ đấy" rồi chạy mất hút.

Người nam sinh trong ngõ nhìn cô, ánh mắt hơi ngây dại sau đó lại chuyển thành hâm mộ, hắn vội vàng đứng lên, đuổi theo cô.

" Bạn....... bạn học này, chờ đã".

Tĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn "Sao?".

"Cảm ơn vì đã đánh đuổi bọn chúng" Nam sinh hơi cúi thấp đầu, nói.

Cô không nói gì, đi tiếp. Nam sinh đó vẫn đuổi theo cô, hắn còn nói " Nếu có thể, tôi muốn nhận cậu làm lão đại".

Tĩnh Hạ dừng bước, nhìn hắn, con mắt đen nhánh dưới ánh sáng không có chút độ ấm nào, mở miệng " Lão đại của cậu có lẽ ở nơi khác rồi".

Nam sinh biết cô đang nói đến ai, vội nói " Không phải, Mộng đồng học là Đại tỷ của tất cả mọi người, còn cậu sẽ là Lão đại của tôi".

Tĩnh Hạ hơi cong khóe miệng, không nói.

Cô cảm thấy có một đàn em cũng không tệ, ít nhất cũng có thể sai khiến.

Một lát sau, cô hỏi hắn " Vì sao mà mấy tên kia lại đánh cậu?".

Khuôn mặt có vết thương của hắn hơi ỉu xìu " Là...... là vì...... bố tôi nợ bọn chúng số tiền lớn không trả, vậy nên........."

Nói đến câu sau liền im hẳn.

Tĩnh Hạ gật đầu " Được rồi, vậy cậu tên gì?".

"Tôi tên là Hứa Lân, là học sinh lớp 10-3".

Lớp 10-3?

Cùng tầng học với cô.

"Gọi tôi Tĩnh Hạ là được, tôi học lớp 10-1".

"Được, lão đại, cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về?". Hắn vô cùng hứng khởi đề nghị.

"Không cần, tôi tự về là được". Tĩnh Hạ phất phất tay.

"Vậy được, lão đại, ngày mai gặp".

"Ừ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 6: [TG2]: Đại tỷ trường học (6)


Ở một nơi nào đó.

"Chỉ có đòi tiền thôi mà cũng không làm được, các người ở đây thì có ích gì nữa". Tiếng giận giữ của một cô gái vang lên.

"Lão đại, không phải chúng tôi không làm được, mà là giữa đường có một cô gái chắn ngang, vậy nên........." Một người đàn ông cùng với một đám người khác đang hơi co rúm giải thích.

Đây chính là đám người bị Tĩnh Hạ đánh bầm dập.

"Cô gái?" Cô gái nhíu mày " Chỉ đơn thuần là một cô gái mà các người không giải quyết được?".

"Lão đại, cô gái đó quá lợi hại, cả chúng tôi gộp lại cũng không đỡ lại được" Kẻ cầm đầu lên tiếng.

Cô gái ngồi trên ghế dành cho giám đốc hơi suy tư, sau rồi nói " Tôi cho các anh thêm cơ hội nữa, nếu lần này còn làm không xong thì mau cút khỏi chỗ này".

"Vâng vâng, vậy chúng tôi lui ra trước". Nói xong cả đám chạy ra ngoài, chỉ để lại thân ảnh người con gái cùng với một chàng trai đeo kính đứng bên cạnh.

Cô gái tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng yếu ớt chiếu qua tấm rèm làm khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối, nhưng không thể vơi bớt một chút u ám hiện giờ.

Người này là Mộng Bạch Băng, hiện tại tâm tình cô đang không tốt.

" Thuần Khanh, anh nói xem, cô gái xen vào đó có phải là......."

Chàng trai tên Thuần Khanh là một người với một bộ dáng nghiêm túc, lịch sự, khác hẳn với mấy tên côn đồ vừa nãy.

Hắn trả lời " Tiểu thư, theo tôi nghĩ không phải chúng, bởi vì theo thông tin tôi có được, bên đó hiện tại đang ở nước ngoài, hơn nữa bọn chúng chưa nhận được hàng, thiết nghĩ bọn chúng sẽ không dám manh động".

"Vậy thì là ai........" Âm cuối hơi kéo dài, ngừng một lát, Mộng Bạch Băng lên tiếng.

"Anh đi điều tra xem kẻ đó là ai".

"Vâng".

...

Tĩnh Hạ trở về nhà, cô nhìn căn nhà hơi cũ của mình.

Xem ra hoàn cảnh của nguyên chủ đúng là hơi khó khăn.

[ Nhiệm vụ phụ: Ngăn cản giao dịch giữa hai tổ chức Uông Lang và Phong Nguyệt ]

"....."

Ta thậm chí còn chưa được nghỉ ngơi mà đã phải làm nhiệm vụ rồi.

Ai cho ngươi cái lí đó!

[ Ký chủ, cuộc giao dịch này ba ngày sau mới có, cho nên cô không phải lo ]

Có đấy, ta vẫn lo.

Tổ chức Uông Lang là của nữ chính, ngươi muốn ta đi tìm chết à?

[ Ký chủ, với năng lực của cô là có thể, cố lên, ta tin ký chủ ]

Nói xong hệ thống ngay lập tức off.

"......" Ngươi mẹ nó bỏ đó xong chạy.

Giỏi lắm hệ thống thất bại này.

Tĩnh Hạ đi vào nhà, mẹ Lăng nghe thấy tiếng liền ra đón " Về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm".

"Bố đâu mẹ?".

"Bố con đang có việc, tí nữa mới về, bây giờ chỉ có hai mẹ con mình ăn thôi".

Cô đi vào phòng, tuy căn phòng hơi nhỏ, nhưng cũng rất gọn gàng, thoải mái.

Thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra ngoài, cô ngồi xuống bàn ăn, ăn được vài miếng thì ông Lăng về.

Trông bộ dáng của ông hơi mệt mỏi, mẹ cô lo lắng hỏi "Sao rồi, việc làm có tiến triển gì không?".

Ông Lăng lắc đầu " Không".

"Không sao, ngày mai tiếp tục là được rồi". Mẹ Lăng an ủi " Mau ngồi xuống ăn đi kẻo nguội".

Ông ngồi xuống rồi nhìn cô, ánh mắt ôn hòa " Hạ nhi hôm nay đi học có vui không?".

Tĩnh Hạ gật gật đầu " Vui".

"Được, vui là tốt rồi".

Sau đó cả ba người ăn cơm, không khí trong gia đình này lại rất chan hòa, ấm cúng. Nhưng sau đó lại có kẻ tới phá cái không khí này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 7: [TG2]: Đại tỷ trường học (7)


"Mở cửa". Tiếng gõ cửa rầm rầm.

"Ai vậy?". Mẹ Lăng hơi nhíu mày.

Sắc mặt ông Lăng hơi tái nhợt, sau đó ông quay đầu lại dặn dò hai mẹ con " Hai người ngồi yên trong nhà đừng ra ngoài, tôi đi lát nữa về".

Nói xong ông vội vàng ra cửa, Tĩnh Hạ ngậm đũa nhìn một chút, sau đó bỏ đũa xuống và đi ra theo.

"Hạ nhi, con đi đâu vậy, bố con đã nói phải ở nhà mà". Tiếng mẹ Lăng từ sau lưng vọng tới.

"Con ra ngoài mua đồ một lát, mẹ cứ ngồi ở nhà chờ con". Cô đi giày vào, mở cửa bước ra ngoài.

Cô nhìn hai bên, thấy có tiếng hơi ồn ở ngã rẽ bên phải, cô tiến lên nghe ngóng.

" Thế nào, bây giờ ông không chịu giao đồ ra sao?". Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông phát ra.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không biết đồ mấy người đang nói là thứ gì". Nói xong, ông Lăng định đi, nhưng lại bị bọn chúng giữ lại.

"Lăng Trữ, đừng tưởng chúng tôi không biết cái đồ đó ông vẫn còn đang giữ, nếu ông mau chóng nộp ra may ra lão đại còn tha cho ông một mạng".

Lão đại? Bố cô còn liên quan đến tổ chức nào đó?

Tĩnh Hạ hơi nghi hoặc.

Sắc mặt ông Lăng vẫn bình tĩnh, nhưng không còn nét ôn hòa như thường ngày "Những điều tôi nói tôi cũng đã nói, tin hay không tùy mấy người".

Ông quay lưng đi, sau lưng có tiếng nói làm ông phải dừng bước "Lão đại chúng tôi biết hình như ông còn một cô con gái đang học cấp ba nhỉ? Trông cũng rất xinh đấy......."

Tiếp theo đó là tiếng cười vang của bọn chúng, ông Lăng quay lại, sắc mặt âm trầm " Nếu các người dám đụng đến con gái tôi, thì đừng trách......"

"Lăng Trữ, nếu ông thức thời, thì chúng tôi cũng không đụng tới người nhà ông, cho ông năm ngày để giao chúng, nếu ông không giao......"

Hắn làm động tác cắt cổ sau đó phất tay với đồng bọn, xoay người bước đi.

Ông Lăng đứng im đó một lúc lâu, sau đó trở về.

Khi ông đi đến ngã rẽ, đột nhiên giật mình.

Thấy Tĩnh Hạ cười như không cười ngậm đồ ăn đứng nhìn ông.

"Con....... sao con lại ở đây?".

"Dạ không, con ra đây mua chút đồ" Cô nhún vai " Có chuyện gì không bố?".

"Không có gì đâu, về thôi".

Tĩnh Hạ coi như không nhìn thấy sắc mặt hiện lên tia buồn bã của ông, sải bước đi.

"Mà này Hạ nhi, vừa nãy con..... có nghe thấy gì không?". Hơi dừng một chút, ông Lăng tiếp tục hỏi.

Cô quay đầu, vẻ mặt thắc mắc " Nghe chuyện gì vậy bố?".

Ông thấy con gái vẻ mặt không hiểu, nghĩ một chút chắc là cô không nghe thấy.

"Không, chuyện này không liên quan đến con. Về nhanh đi, chắc mẹ con đợi lâu rồi". Nói xong ông nhanh chóng bước về nhà, còn Tĩnh Hạ chậm rãi đi theo sau.

Đêm hôm đó, cô đến trước cửa phòng làm việc của ông Lăng, nhưng cửa đã bị khóa rồi.

[ Ký chủ, cô lại đi tìm gì thế? ] Nó có cảm giác ký chủ nghiện lẻn vào phòng người khác rồi.

"Hệ thống, ngươi phá được khóa này không?". Tĩnh Hạ nhìn ổ khóa một lúc, hỏi.

[ Ký chủ, cô nghĩ tôi là chìa khóa vạn năng sao? ] Còn phải bắt nó mở nữa!

"À ừ, ta quên, nhờ ngươi thà ta tự mình làm còn nhanh hơn". Tĩnh Hạ vừa khinh bỉ, vừa đi tìm cái để mở khóa.

Cái hệ thống này chỉ đi theo cô phát nhiệm vụ chứ có làm được trò trống gì đâu.

[ ...... ] Lại bị coi thường.

Ký chủ tự mình làm được còn nhờ nó làm cái gì?

# Có một ký chủ suốt ngày chỉ biết bắt nạt bổn hệ thống #
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 8: [TG2]: Đại tỷ trường học (8)


Tĩnh Hạ không đi tìm chìa khóa mà tìm thứ có thể mở khóa, nếu không tìm chìa khóa thì đến bao giờ?

Cô lấy hai cái kẹp kim, loay hoay một lúc thì cửa mở được, cũng may cái khóa này thuộc dạng sử dụng đã lâu, nên cũng không quá khó mở.

Tĩnh Hạ bước vào, nhìn chung quanh, nơi đây có cái tủ đựng một ít sách cùng với...... một cái két sắt.

Tĩnh Hạ hơi khiêu mi.

Bố cố cư nhiên để cái két sắt lộ liễu ở đây, không sợ có kẻ lẻn vào lấy mất thứ trong đó sao?

Nhưng sau đó, cô lại không nghĩ vậy nữa.

Cái két sắt này con mẹ nó quá khó mở.

Nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng phá kiểu gì cũng không được.

Bố cô có vẻ yên tâm về cái này nên mới để ở đây.

Đứng yên một lúc, cô lại trở về phòng.

Không mở được thì không mở, tốn sức với nó làm cái gì.

Ngủ!

- ---

Sáng hôm sau tại trường học.

Tĩnh Hạ bước vào sân trường, đột nhiên thấy một nhóm học sinh đang vây quanh một học sinh ở một góc.

Mà học sinh bị vây quanh đó là Hứa Lân, đàn em mới có của cô.

"Tiền hôm nay của ông đâu, khôn hồn thì mang ra đây".

"Tôi....... hôm nay tôi không có tiền".

"Không có tiền?" Một học sinh dáng vẻ cao to hừ lạnh " Không có tiền không biết đi lấy sao? Còn không mau ra đây."

Tĩnh Hạ đang định không quan tâm rời đi, nhưng rồi cô chợt nghĩ lại.

Cứ để hắn bị mấy kẻ đó bắt nạt, sau này không còn đàn em cho cô sai vặt nữa thì làm sao?

Cô rất ngại phải đi từ tầng ba xuống căng tin đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi kéo căng suy nghĩ, một lúc sau cô quyết định đi tới.

Túm lấy bả vai của một kẻ gần nhất, ném ra.

Hứa Lân hơi kinh ngạc, sau rồi vui mừng.

Lão đại tới đã tới cứu hắn.

Học sinh cao to đứng đầu nhìn cô, hơi vuốt cằm, ánh mắt thăm dò.

"Mỹ nữ, đây không phải là chuyện mà cô nên xen vào đâu".

"Các người đang bắt nạt đàn em của tôi". Cô cũng đâu có muốn, nhưng bất đắc dĩ thôi.

"Đàn em?" Nói xong hắn quay sang nhìn Hứa Lân " Mày yếu đuối đến mức phải dựa vào một cô gái à?".

Xong rồi cả đám cùng cười.

Ánh mắt kẻ cầm đầu nhìn cô hơi gian tà, nhếch miệng nói " Mỹ nữ, hay là cô thay hắn chịu phạt đi, hắn là đàn em của cô, cô phải cô trách nhiệm".

Tĩnh Hạ chỉ nhìn, đột nhiên vung cánh tay vào một người.

Tốn lời với bọn chúng làm gì?

Chờ chúng mang thêm người đi gây sự sao?

Ánh mắt kẻ cầm đầu tức giận " Mỹ nữ, tôi đã nói nhẹ không nghe, là cô không nghe lời".

Hắn quay mặt nói với mấy người sau lưng " Mau lên bắt cô ta lại, cho cô ta biết thế nào là lễ độ".

Có mấy kẻ xông lên, nhưng bọn chúng không có quá nhiều vũ lực, chưa gì đã bị cô xử gọn.

Yếu! Thế này mà đòi đi đánh người à?

Ít nhất cũng nên mang theo một vài người biết võ đi xưng bá chứ.

[..... ] Ký chủ là đang ủng hộ bạo lực học đường sao?

Cái suy nghĩ vặn vẹo gì vậy?

Tĩnh Hạ hơi nghiêm mặt.

Cái gì là bạo lực học đường?

Ta chỉ đang bàn luận về võ học thôi.

Đúng vậy!

Là võ học.

[ Ha ha ] Tin ký chủ bán nhà!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 9: [TG2]: Đại tỷ trường học (9)


Bọn chúng đứng dậy, chỉ vào mặt cô.

" Cái con bé chết tiệt, dám đánh bọn tao, có biết bọn tao là ai không?".

"Không". Việc quái gì cô phải biết bọn chúng là ai.

Cho dù bọn chúng có là con Tổng thống cô cũng không thèm nhìn thêm một cái.

"Đại ca tao là con của Hiệu trưởng, vậy mà mày dám đánh hắn".

Tĩnh Hạ: "....." Chắc liên quan!

Tên đại ca được đàn em đỡ, nói "Bây giờ mày mà quỳ xuống cầu xin, thì may ra tao còn suy nghĩ vẫn cho mày học ở đây".

"Nếu không thì sao?". Cô sắc mặt bất biến, hỏi.

"Nếu không......." Tên đại ca cười lạnh, làm động tác cắt cổ.

Tĩnh Hạ vẫn chưa kịp trả lời, thì có một giọng nói vang lên.

"Có chuyện gì ở đây vậy?".

Mọi người nhìn lại, là Mộng Bạch Băng và...... Lăng Du.

Tên đại ca vừa nhìn thấy hai người, liền cười nịnh nọt " Mộng đại tỷ, Lăng thiếu gia, là do hai cái kẻ này gây sự, bọn tôi định cho chúng một bài học".

Cả hai người nhìn về Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân. Mộng Bạch Băng mở miệng.

" Lăng đồng học, ở trường có quy định cấm đánh nhau, nếu để giáo viên biết được, cậu sẽ bị kỷ luật".

Tĩnh Hạ nhìn cô ta, hỏi " Mắt cậu có bị mù không?".

Mộng Bạch Băng nhíu mày, chưa kịp hiểu thì Lăng Du tức giận lên tiếng.

" Lăng Tĩnh Hạ, cậu còn dám mắng cô ấy?".

Hắn còn chưa quên cô đã đấm vào mặt hắn hôm qua đâu.

Nếu có cơ hội thì phải trả thù.

"Nếu như không mù, thì sao không thấy mấy kẻ kia tụ tập bắt nạt người khác ở đây?". Cô vẫn bình thản nói.

Mộng Bạch Băng nhìn xung quanh một lần, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên tầng hơi lạnh, chỉ Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân.

" Lăng đồng học, tôi chỉ nhìn thấy trên người họ có vết thương, vậy mà sao cả cậu cùng bạn đồng học kia không có vết thương nào?".

"Bọn chúng gây sự trước". Cô không rảnh tới mức tự tìm rắc rối đâu.

"Cho dù bọn họ có gây sự trước cậu cũng không nên đánh bọn họ thành ra như vậy". Mộng Bạch Băng vẻ mặt không đồng ý.

Tĩnh Hạ liếc mắt.

Không đánh chúng thì phải đợi chúng đánh mình rồi mới phản kháng sao?

Nữ chính cũng hiểu cái này, cô ta ra vẻ đạo mạo cái gì vậy?

Đúng là không nên cãi lí với những kẻ vô lí.

Lên lớp!

Cô không thèm nhìn họ thêm một cái, kéo Hứa Lân đi lên lớp.

"Lão đại, cậu đắc tội với bọn họ như vậy, cậu sẽ gặp rắc rối đó". Vẻ mặt Hứa Lân lo lắng.

" Vậy sao?". Cô cũng không thèm để ý.

Có bản lĩnh thì tới chiến, cô chiều.

"Nhưng mà cậu học võ ở đâu vậy, tôi cũng muốn học". Hứa Lân dần dần trở nên hào hứng hỏi cô.

"Tự học".

"Tự học? Vậy ai dạy cậu thế?". Hắn tò mò.

Võ của lão đại hơi kỳ lạ, chắc sư phụ của cô là người nước ngoài.

Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

Cô đã nói tự học là tự học, cần ai dạy?

Hứa Lân cũng không biết hắn bị lão đại của hắn khinh bỉ.

Hắn bây giờ vẫn đang chìm trong suy nghĩ.

"Đến lớp rồi, tôi vào trước".

"Ah, lão đại, trưa nay cậu có muốn mua gì không? Tôi bao".

Tĩnh Hạ quay đầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Có người mua đồ hộ, đã vậy còn là miễn phí, tội gì không đồng ý.

"Cơ mà, cậu có tiền?". Dù vậy, cô vẫn hơi nghi hoặc.

"Tiền tôi đi làm thêm, không sao cả". Nói xong Hứa Lẫn vẫy vẫy cô " Lão đại, tôi vào lớp trước, trưa gặp".

Tĩnh Hạ cũng quay người bước vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 10: [TG2]: Đại tỷ trường học (10)


"Tiểu Hạ, người vừa nãy là ai vậy?". Sở Tiếu Tiếu nhìn Tĩnh Hạ, thắc mắc.

Cô chưa thấy Tiểu Hạ của cô thân thiết với con trai bao giờ đâu, sao có thể không thắc mắc được.

"Đàn em". Tĩnh Hạ nói ít lời nhiều.

"Đàn em? Cậu định thành lập tổ chức đánh thuê à?". Sở Tiếu Tiếu đùa cô.

"Ừm, không tệ".

"Vậy tên là gì vậy, nếu được thành lập mình cũng sẽ tham gia". Sở Tiếu Tiếu vẫn đùa.

Tĩnh Hạ suy nghĩ một chút, trả lời "........Đệ Nhất Hồi Chiến".

"......" Đệ Nhất Hồi Chiến?

Tên gì vậy?

Ngồi trong lớp được một lúc, đột nhiên loa phát thanh nhà trường vang lên " Học sinh Lăng Tĩnh Hạ lớp 10-1 đến phòng Hiệu trưởng".

"Nhắc lại, học sinh Lăng Tĩnh Hạ lớp 10-1 mau đến phòng Hiệu trưởng có việc".

Sở Tiếu Tiếu nghe xong ngạc nhiên " Tiểu Hạ, cậu làm gì mà phải đến phòng Hiệu trưởng vậy".

"Ai biết, có lẽ bọn họ muốn gây sự".

"....."

- --

Phòng Hiệu trưởng.

Tĩnh Hạ vừa bước vào, liền thấy ngoại trừ thầy hiệu trưởng còn có đám người sáng nay cùng với Lăng Du.

Nam chính sao cũng ở đây vậy?

"Trò Lăng Tĩnh Hạ, có phải em sáng nay đã đánh mấy bạn học này không?".

"Mấy người này là ai?".

Mọi người: "......"

Hỏi vậy ai mà tiếp tục được.

Thầy hiệu trưởng hơi dừng, xong nghiêm mặt tiếp tục " Mấy bạn này nói sáng nay là em động thủ nên họ mới bị thương, có phải hay không?".

"Không phải em". Tĩnh Hạ vô tội lắc đầu.

"Nếu cậu không làm vậy thì sao họ lại bị thương". Lăng Du tiếp tục truy hỏi, đáy mắt đều là dáng vẻ chán ghét.

"Ai biết, có lẽ do bọn họ nổi điên nên đánh nhau thì sao?". Cô hơi nhún vai.

Đám người: "....." Nổi điên cái đầu cô.

Cả nhà cô mới điên.

Thầy hiệu trưởng đập bàn, tức giận " Trò Tĩnh Hạ, bạo lực ở trường sẽ bị kỷ luật nặng, nếu em không nhận tội thì kỷ luật sẽ càng thêm nặng".

"Thầy Hiệu trưởng, em không làm gì sai, sao phải nhận tội?". Cô nghiêng đầu nhìn ông ta.

" Chuyện này ngay cả trò Lăng Du cũng đã chứng kiến, em còn chối?".

"Chuyện là hắn chứng kiến chứ không phải thầy chứng kiến, đổ oan người khác thì tội sẽ càng nặng hơn đó thầy".

"Em dám nói tôi đổ oan, vậy em có chứng cứ nào chứng minh em vô tội không?".

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời " Có bạn Hứa Lân lớp 10-3 có thể chứng minh, với cả bạn ấy hay bị đám người này bắt nạt".

Tên đại ca trong đám người nghe vậy liền thanh minh " Cha........Thầy hiệu trưởng, cô ta nói bậy, là do cô ta tự mình gây sự trước, không liên quan đến bọn em".

Lăng Du tiếp lời " Hơn nữa trong trường cũng chưa bao giờ truyền ra tin tức bạn học nào bị bắt nạt, có thể Lăng đồng học chỉ tùy tiện lấy một bạn học nào đó ra mà thôi".

Tĩnh Hạ hơi co giật khóe miệng.

Nam chính đại nhân, làm người không nên nhỏ nhen như vậy nha.

Tạo nghiệp sẽ bị nghiệp quật đó.

Thầy hiệu trưởng hơi suy nghĩ, ông biết tính con trai ông như thế nào, nhưng cũng không thể vì người ngoài mà buộc tội con trai ông ta được.

"Như vậy đã rõ, trò Lăng Tĩnh Hạ vì đánh bị thương các bạn học nên......."

"Khoan đã".

Hứa Lân bước vào.

May quá, hắn đến kịp rồi.

Lúc nãy nghe lão đại phải đến phòng hiệu trưởng, hắn lập tức nghĩ đến vụ việc sáng nay.

Không thể để lão đại vì mình mà bị liên lụy được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 11: [TG2]: Đại tỷ trường học (11)


"Em là học sinh lớp nào?". Thầy hiệu trưởng nhíu mày.

"Thưa thầy, em là Hứa Lân, lớp 10-3, em có bằng chứng để chứng minh lão........ Lăng đồng học vô tội".

Cái gì?

Mọi người kinh ngạc, nhất là đám người kia.

Sao có thể?

"Ở xung quanh trường này đều có camera, chỉ cần điều tra một chút là được".

Bọn chúng dường như quên mất dù ở một góc camera cũng có thể quay đến.

Phải làm sao đây?

Tĩnh Hạ gật gật " Đúng vậy, nên điều tra".

Phải điều tra.

Cho dù camera có bị hỏng thì vẫn còn có hệ thống mà, nó sửa được.

[..... ] Có cảm giác bị đặt lên vai gánh nặng.

Bổn hệ thống có quyền từ chối.

Tĩnh Hạ hơi trợn mắt.

Ngươi từ chối thử.

Cẩn thận ta cho ngươi thành hệ thống phế thải bây giờ.

[..... ] Ký chủ chỉ biết bắt nạt ta.

Quá đáng ghét!

Bổn hệ thống đổi ký chủ còn kịp không?

Trong phòng bây giờ rất yên tĩnh, giống như có thể nghe được một chiếc kim rơi.

Thầy hiệu trưởng nhìn Lăng Du, bây giờ vẻ mặt hắn âm trầm đến đáng sợ.

"Thôi được rồi" Thầy hiệu trưởng ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh " Các em bây giờ có thể về trước, để thầy điều tra kĩ hơn rồi hẵng quyết định".

Không ai nói gì lần lượt ra ngoài. Đám người kia không cam lòng nhìn Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân, bước đi.

Chỉ còn mỗi Lăng Du.

"Cô rất đắc ý?". Lăng Du lạnh giọng hỏi.

"Đắc ý?". Tĩnh Hạ hơi nhướng mi " À, nếu có thể đánh cậu thêm vài lần nữa, tôi sẽ càng thêm đắc ý".

Ngực hắn phập phồng, dường như đang kìm nén cơn giận.

Hắn còn chưa quên nỗi nhục mà cô mang đến cho hắn đâu.

"Cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu". Nói xong, hắn quay phắt người đi.

"Lão đại, xin lỗi, vì tôi mà cậu bị liên lụy". Hứa Lân hơi cúi gằm mặt.

Ừ, đúng vậy.

Đúng là cô đã bị liên lụy, tốn bao nhiêu thời gian của cô.

Tĩnh Hạ nhìn hắn " Là con trai thì ngẩng cao đầu lên, tôi không có đàn em nhát gan như vậy".

Hứa Lân hơi ngạc nhiên, sau đó đột nhiên hạ quyết tâm " Lão đại, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu".

Cô hơi không hiểu nhìn hắn.

Cô chỉ đơn thuần bảo hắn lần sau đừng có cúi đầu khi đối diện với người khác thôi, như vậy quá làm mất mặt cô.

Hắn tự bổ não cho mình cái gì vậy?

Tĩnh Hạ cũng không thèm để ý, bước lên lớp.

"Lão đại, buổi trưa tôi chờ cậu ở căng tin". Hứa Lân gọi ở đằng sau.

Cô lập tức dừng bước.

Căng tin? Hắn đợi cô ở đó?

Không phải mua đồ ăn rồi mang lên cho cô sao?

Cô còn phải xuống tận căng tin dưới tầng 1, hắn nghĩ cô chăm đến mức đó sao?

Khi về lớp cũng đồng thời là giờ ra chơi, Sở Tiếu Tiếu chạy ra đón cô, lo lắng hỏi " Không sao chứ? Mình nghe đồn cậu bị gọi xuống là do đánh nhau phải không?".

"Không phải nghe đồn, mà đúng là vậy". Cô hơi lười biếng vuốt vuốt đầu, trả lời.

Sở Tiếu Tiếu chớp chớp mắt " Vậy........là sự thật, cậu định lập tổ chức đánh nhau?".

Tĩnh Hạ ngồi xuống ghế, nhàm chán tựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng tiêu sái, chỉ nhìn cô ngồi thôi cũng đã là một cảnh đẹp.

"Tùy hứng".

"....."

...

Dưới căng tin.

Cuối cùng Tĩnh Hạ vẫn phải đi, vì cô không muốn bị đói.

Trong tuần có ba buổi học chiều, mà đa số học sinh đều ở dưới căng tin ăn trưa xong lại lên lớp để chờ tiết học chiều đến.

"Lão đại, chỗ này". Hứa Lân ở một chỗ không xa vẫy vẫy tay.

Cô đi tới, Sở Tiếu Tiếu lấy đồ ăn xong cũng đi cùng.

"Lão đại, tôi không biết cậu thích ăn gì nên lấy một số đồ ăn tôi cảm thấy ngon nhất, cậu ăn thử xem".

Nói xong lại nhìn sang Sở Tiếu Tiếu " Đây là......."

"Tôi tên là Sở Tiếu Tiếu". Cô nàng vốn là một người hoạt bát, hòa đồng, không đợi Tĩnh Hạ nói đã tự mình giới thiệu.

"Tôi tên Hứa Lân, rất vui được gặp".

"Aaaaa........ Đại tỷ, nam thần tới kìa".

Đột nhiên có tiếng hò hét vang lên, làm cả ba người hơi giật mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 12: [TG2]: Đại tỷ trường học (12)


Mộ Bạch Băng, Lăng Du cùng với Thẩm Nguyên đi tới. Cả ba đứng cùng một chỗ, mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau.

"Đại tỷ, ngồi chỗ này".

"Nam thần kìa!!!".

"Tiểu Nguyên nhi, tiểu mặt trời của tôi".

Sở Tiếu Tiếu nhìn Thẩm Nguyên, hắn đứng gần cửa sổ, ánh kim quang chiếu tới càng làm nổi bật sự dễ thương, đẹp trai của hắn.

Cô hơi đỏ mặt.

Thẩm Nguyên nhìn Sở Tiếu Tiếu đang ngồi với Tĩnh Hạ cùng với....... một nam sinh xa lạ, hơi nhíu mày muốn đi tới, nhưng bị Mộ Bạch Băng giữ bả vai.

"Đi đâu vậy? Không phải cậu đã nói muốn đi ăn cùng tôi sao?". Cô ta hơi trầm giọng.

Nhưng Lăng Du lại muốn Thẩm Nguyên đi càng xa càng tốt nên ngược lại nói " Nếu như cậu ta đã muốn ăn một mình, vậy thì cứ để mặc cậu ta đi".

Mộ Bạch Băng nhìn Lăng Du, sau đó lại nhìn Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên cười nói " Đại tỷ, Lăng đồng học, hai người cứ đi ăn đi, tôi ra chỗ khác là được".

Sau đó hắn đi lấy phần của mình, tiến đến chỗ ba người Tĩnh Hạ, để lại Mộ Bạch Băng sắc mặt lạnh xuống.

Trái lại Lăng Du lại có bộ dáng như trút bỏ gánh nặng, hướng cô ta nói " Bạch Băng, cậu ra chỗ kia ngồi đi, để tôi lấy phần suất của cả hai".

Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai lại đỏ hết lên.

Có một chỗ riêng tư cùng với cô, sao lại không vui được.

Hắn trước kia không rõ cái cảm giác này là gì, nhưng bây giờ hắn đã rõ rồi.

Hắn thích cô, cho dù bây giờ cô không thích hắn, nhưng vẫn kiên trì tới cùng.

Mộ Bạch Băng trái lại không nghe hắn, cô ta đi tìm một chỗ gần bàn của Tĩnh Hạ ngồi xuống.

Đáy mắt Lăng Du hiện lên tia thất vọng, nhưng vẫn đi lấy phần cơm cả hai người.

Thẩm Nguyên sau khi lấy cơm xong, đi tới chỗ Sở Tiếu Tiếu, nở nụ cười nói " Tôi có thể ngồi chỗ này không?".

Sở Tiếu Tiếu nhìn lên, thấy hắn nụ cười ấm như ánh nắng mặt trời với mình, lỗ tai không khỏi đỏ lên.

"Được...... được chứ, mời ngồi". Cô hơi nhỏ giọng nói.

Thẩm Nguyên ngồi đối diện Sở Tiếu Tiếu, thấy cô ngượng ngùng liền không khỏi thấy buồn cười.

Tĩnh Hạ một bên ngồi xem, vừa ăn vừa nhướng mày. Sao cô có cảm giác mình thừa thãi vậy nhỉ?

Cô nhìn thoáng qua xung quanh, nữ chính với nam chính cũng ngồi gần đây.

Mộ Bạch Băng thi thoảng hơi nhìn về phía này, nhìn Sở Tiếu Tiếu lóe lên tia sát ý, khi đụng phải ánh mắt Tĩnh Hạ, ánh mắt cô ta hơi nhíu, xong quay đầu ra chỗ khác.

Còn Lăng Du vẫn nhìn cô bằng ánh mắt phẫn hận.

Nam chính đại nhân, đừng nhìn ta như vậy, con tim mỏng manh của ta sẽ vỡ đó, có biết hay không?

Tĩnh Hạ làm ra vẻ mặt khá vô tội nhìn Lăng Du sau đó lại tiếp tục ăn, không để ý hắn nữa. Như vậy càng làm Lăng Du thêm tức giận.

Ăn cơm xong, mỗi người giao lại đĩa ăn của mình rồi đi ra ngoài.

Thẩm Nguyên với Sở Tiếu Tiếu đang vừa đi vừa nói chuyện đằng trước. Mộ Bạch Băng nhìn thấy, liền muốn xen vào.

Đột nhiên có một bàn tay giữ lại bả vai của cô, cô quay đầu lại, thấy Tĩnh Hạ đứng đằng sau mình hơi híp mắt cười.

"Lăng đồng học, có chuyện gì sao?". Mộ Bạch Băng lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng tức giận vì mình đã bị ngăn cản.

"Không có gì, chẳng qua là cặp đôi đằng trước đang nói chuyện với nhau, xen vào là bất lịch sự đó". Tĩnh Hạ lắc lắc đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 13: [TG2]: Đại tỷ trường học (13)


"Thẩm Nguyên là đàn em của tôi, tôi có việc muốn tìm cậu ta, có gì mà không được?". Mộ Bạch Băng dáng vẻ đúng đắn nói.

"Đúng vậy, cô tìm cậu ta, vậy còn người kia thì sao?". Tĩnh Hạ chỉ chỉ Lăng Du đang đi đến.

"Liên quan gì đến cậu?" Mộ Bạch Băng hơi nâng mặt " Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, bằng không hậu quả cậu không chịu được đâu".

Tĩnh Hạ hơi cười nhạt, hoàn toàn không thèm để tâm đến lời uy hiếp của cô ta.

Trong mắt Mộ Bạch Băng, thì đây là khinh thường.

Cô ta hơi tức giận, cô là cái gì mà dám khinh thường mình?

Tĩnh Hạ cũng lười nói chuyện, thẳng bước chân lên lớp.

"Bạch Băng, cậu ở đây chờ lâu không?" Lăng Du tới chỗ Mộ Bạch Băng, ánh mắt ôn hòa nói.

Vẻ mặt cô ta hơi lạnh lẽo nhìn về đằng trước một lúc, sau rồi không trả lời, rời đi.

Trên mặt hắn cũng không có cảm xúc gì, hắn cũng đã quen với việc này. Nhưng hắn tin, chỉ cần thêm một thời gian nữa, hắn nhất định sẽ có được trái tim cô.

Tĩnh Hạ vào trong lớp thấy trên mặt Sở Tiếu Tiếu đang có vẻ mặt vui sướng, đúng chuẩn thiếu nữ đang yêu.

Tĩnh Hạ ý vị không rõ liếc cô một cái, sau đó ngồi xuống. Sở Tiếu Tiếu lập tức sán lại gần.

"Tiểu Hạ, cậu nghĩ xem, Thẩm Nguyên nó chuyện với mình thì có phải cậu ấy......."

Cô vừa nói, vừa nhìn Thẩm Nguyên đang ngồi ở trên cách đó ba bàn.

"Không phải cậu nói cậu không thích hắn sao?". Tĩnh Hạ cười như không cười nhìn Sở Tiếu Tiếu.

Nụ cười Sở Tiếu Tiếu hơi cứng đờ, sau đó đỏ mặt là đánh lên vai cô một cái "Tiểu Hạ, cậu còn trêu mình".

Cô chỉ cười, không nói.

Buổi học chiều cứ như vậy trôi qua, Tĩnh Hạ mệt mỏi gục đầu lên bàn.

Biết học chiều mệt như vậy thì cô đã trốn.

Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Tĩnh Hạ về nhà.

Nhưng cô lại nhìn thấy Mộ Bạch Băng đang mờ ám đi đâu đó.

Nhưng cô cũng lười theo dõi, nên chuẩn bị đi hướng khác.

[ Ký chủ, nữ chính là đi gặp lão đại của tổ chức Phong Nguyệt nha ]

"Ồ". Liên quan gì đến ta đâu.

[ Ký chủ, cô còn nhiệm vụ phụ chưa làm ]

"Nhiệm vụ phụ?". Tĩnh Hạ chợt nghĩ đến rồi nói " Không phải còn hai ngày nữa sao, lo cái gì?".

Ta theo dõi nữ chính để rồi bị phát hiện chẳng phải là sẽ rắc rối sao.

Nhẹ là có thương tích đầy mình, nặng là mất mạng nha.

Trong tiểu thuyết ghi đầy, bổn tiểu thư có kinh nghiệm rồi.

[ Ký chủ, nếu để đúng ngày mới ra tay chỉ sợ sẽ hơi phiền phức, còn không bằng ngăn cản ngay lúc này đi ] Ai mà đánh được cô thì ta sẽ bái người đó làm sư phụ.

Tĩnh Hạ hơi nghĩ một chút.

Đi hay không đi?

Đi thì bây giờ có lẽ sẽ gặp rắc rối.

Không đi thì càng có nhiều rắc rối hơn.

Đi!

- ----

Ở một nhà kho bỏ hoang.

" Hàng sẽ được chuyển đến sớm thôi, nhưng các ngươi phải giao tiền ra trước". Mộ Bạch Băng lạnh lùng nói.

"Được". Một người đàn ông béo mập vẫy vẫy tay với đàn em. Đàn em đằng sau mang vali tiến đến.

Thuần Khanh đứng sau Mộ Bạch Băng tiến lên cầm lấy vali, mở ra kiểm tra, sau đó gật đầu với cô.

Hai bên đứng chờ một lúc, nhưng đột nhiên có người đi vào, ở bên tai người đàn ông thì thầm, hắn ta tức giận nói " Lô hàng đã bị cảnh sát bắt giữ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 14: [TG2]: Đại tỷ trường học (14)


Bên Mộ Bạch Băng rất kinh ngạc, cảnh sát bắt giữ?

Là kẻ nào báo cảnh sát?

Người đàn ông trầm mặt, quay lại nói với cô " Mộ Bạch Băng, bây giờ lô hàng không còn, cô nên trả tiền cho tôi".

Mộ Bạch Băng tuy rất tức giận, nhưng không thể không cầm vali trả lại cho bên kia.

"Bây giờ không còn lô hàng, cũng có nghĩa giao dịch hai ngày sau chỉ sợ không thể tiến hành. Tôi đi trước".

Nói xong người đàn ông hừ lạnh quay người đi.

Bây giờ trong nhà kho chỉ còn Mộ Bạch Băng với Thuần Khanh, cô ta nổi giận "Chết tiệt, anh làm ăn cái kiểu gì vậy, tại sao lô hàng lại bị cảnh sát bắt giữ được?".

Hơn hết nữa lại chọn trúng thời điểm này mà bắt giữ, lô hàng này là vật không thể thiếu cho giao dịch ngày kế tiếp.

Không có nó, giao dịch cái rắm!

"Tiểu thư, tôi nghĩ chắc hẳn trong chúng ta có kẻ phản bội, hoặc là...... có thể chúng ta đã bị người phát hiện". Thuần Khanh trầm giọng nói.

Mộ Bạch Băng nhíu mày, bị người phát hiện?

Không có khả năng, cô ta lúc đến đây đã rất cẩn thận, làm sao có thể?

"Chuyện lúc trước tôi bảo anh điều tra,anh tra được chưa?".

"Tiểu thư, tôi tra được, cô gái đã đánh người của mình có thể là học sinh cùng trường với cô".

Học sinh cùng trường?

Mộ Bạch Băng giống như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cô ta trở nên âm trầm.

Lăng Tĩnh Hạ, là cô ta?

Mộ Bạch Băng kìm nén cơn giận, trực tiếp bước đi.

Tĩnh Hạ ở cách đó không xa nhìn họ rời đi.

Thấy chưa.

Báo cảnh sát còn tiện hơn là tự mình ngăn cản.

Tiết kiệm thời gian cùng sức lực.

Cô đúng là thiên tài!

[ Ký chủ, cái cách đó ai cũng có thể tùy tiện nghĩ ra được ]

Nếu không phải có đồn cảnh sát gần đấy thì có thể ngăn cản kịp được sao?

Chắc chắn là không rồi.

Tĩnh Hạ hơi nghiêm mặt.

Ta đang khen bản thân ngươi xen vào làm cái gì?

Vô duyên!

[ ..... ] Lần đầu tiên bản hệ thống bị mắng vô duyên.

....

Sáng hôm sau, vào giờ ra chơi.

"Lăng đồng học, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút".

Tĩnh Hạ đang nằm bò ra bàn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mát lạnh vang lên.

Cô ngẩng đầu, thấy Mộ Bạch Băng đang đứng trước mặt mình.

Làm gì? Định kiếm chuyện sao?

"Không đi". Nói xong cô lại tiếp tục gục đầu.

Mộ Bạch Băng hơi nhíu mày, đang định nói tiếp thì có một giọng khác vang lên.

"Ê Lăng Tĩnh Hạ, đại tỷ bảo cô đi cùng tỷ ấy đã là nể mặt cô lắm rồi, cô còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy".

Tĩnh Hạ nhìn về người đang nói " Tôi có đi cùng cậu ta hay không liên quan gì đến cậu?".

Có những kẻ thích lo chuyện bao đồng.

Đáng đánh!

Người kia hơi hất cằm " Thế cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói chuyện như vậy với đại tỷ?".

"Sắp kiểm tra rồi, thay vì ở đây bám váy nịnh nọt thì cậu hãy quay về ôn bài đi cho đỡ chật chỗ". Sở Tiếu Tiếu bất bình lên tiếng.

Người khác là cái gì mà dám mắng tiểu Hạ của cô?

"Cậu......."

"Được rồi". Mộ Bạch Băng cắt ngang, nhìn Tĩnh Hạ "Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút, không tốn nhiều thời gian đâu".

Nói xong cô ta đi ra ngoài trước, Tĩnh Hạ ở yên một lúc rồi đi ra theo.

Đến một nơi vắng vẻ, hai người dừng lại.

Mộ Bạch Băng quay người lại, ánh mắt nhiễm lên sự lạnh lẽo nhàn nhạt cùng giọng điệu dò xét.

"Là cậu phải không?".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 15: [TG2]: Đại tỷ trường học (15)


Hả?

Tĩnh Hạ không hiểu nhìn cô ta.

"Là cậu đã đánh đàn em của tôi?". Mộ Bạch Băng thấy cô không hiểu, giải thích.

Tĩnh Hạ hơi suy nghĩ rồi nói " À, là mấy cái đám lưu manh kia hả?".

Đám lưu manh?

Cô ta dám gọi đàn em cô là lưu manh?

"Lăng Tĩnh Hạ, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xen vào chuyện của tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để yên". Mộ Bạch Băng lạnh giọng cảnh cáo, xong rồi rời đi.

Tĩnh Hạ cũng không để ý, không để yên thì cô định làm gì tôi?

Buồn cười.

- --

Tối hôm đó, cả nhà Tĩnh Hạ đang ăn cơm, một trận đập cửa vang lên.

"Mở cửa".

Ông Lăng hơi trầm mặt, đứng dậy.

Trước khi đi ông còn quay đầu nói " Hai người đừng đi đâu hết, chờ tôi trở về".

Lúc ra ngoài, đi tới chỗ vắng vẻ, ông lạnh giọng "Không phải bảo là cho tôi năm ngày sao? Còn chưa được ba ngày đâu".

Kẻ to con nhất trong đó lên tiếng với giọng điệu kiêu ngạo " Lăng Trữ, không phải bọn tôi không cho ông thời gian, mà là lão đại của chúng tôi không cho. Bây giờ ông mau mau mang đồ đó ra đây, bằng không......"

"Tôi không biết mấy thứ đồ đó ở đâu, sao có thể mang cho mấy người".

Mặt của tên cầm đầu tức khắc hung dữ " Lăng Trữ, đây không phải lần đầu ông nói như vậy, nếu ông không chịu đưa thì phải lấy con gái ông thế vào".

Nói xong hắn phất phất tay với đàn em, muốn tiến vào trong nhà. Ông Lăng muốn ngăn cản nhưng bị bọn chúng giữ lại.

Mẹ Lăng nhìn thấy có mấy người mặt mày dữ tợn tiến vào tức khắc hoảng sợ.

"Có chuyện gì vậy, mấy người là ai?".

Không ai trả lời bà là tiến thẳng đến chỗ Tĩnh Hạ.

Cô đang ăn cơm tức khắc có người nhìn cô chằm chằm.

Đúng là trời đánh tránh miếng ăn.

Không thể đợi người ta ăn xong rồi hẵng đến gây sự được à?

Tên đó nhìn cô dò xét như nhìn mặt hàng, hơi vuốt cằm, hiện ra nụ cười cặn bã " Cô em trông cũng xinh đấy, mau lại đây theo bọn anh tới gặp lão đại nào".

Nói xong hắn dự định chạm vào người cô nhưng lại bị cô bẻ tay.

Cái tên bị bẻ tay có muốn rút ra thế nào cũng không được, muốn dùng tay kia nhưng đều bị cô chặn lại, cuối cùng bị cô đạp ra.

Mấy tên kia nhìn thấy định xông lên, đều bị cô lấy cái chổi đập bọn chúng không còn một mảnh giáp.

Mẹ Lăng ngây ngốc đứng một bên nhìn con gái.

Sao bà không biết con gái bà biết võ chứ?

Nhưng mà đằng sau lại có một kẻ xông lên bắt lấy bà Lăng, kéo bà ra khỏi cửa.

Trước khi cô trở tay kịp đã thấy bọn chúng mang người lên xe, trong sự la hét của bà Lăng rời đi.

Nhưng Tĩnh Hạ đã kịp ném lên đuôi xe bọn chúng thứ gì đó.

Bố cô thì lại bị bọn chúng đánh đến bị thương, được cô dìu về phòng.

Ra ngoài, Tĩnh Hạ nói với hệ thống:" Hệ thống, có biết bọn chúng dẫn bà ấy đến nơi nào không?".

[ Không biết ] Có biết cũng không nói cho cô.

"....." Được lắm hệ thống chết bầm.

Mạng người quan trọng đó biết không?

Tĩnh Hạ lấy ra một cái máy tính bảng, mở ra ứng dụng bản đồ, trong đó có một dấu chấm đỏ đang chuyển động.

Cô vuốt lên nhìn một chút, nhìn thấy nơi mà bọn chúng đưa bà Lăng đến.

Là một nơi bị bỏ hoang.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom