Cập nhật mới

Dịch Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520: Miêu yêu nữ (18)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

An Dập hôn mê bất tỉnh khiến Hạ Diệc Sơ sợ hãi kêu lên.

"An Dập? An Dập?!"

Hạ Diệc Sơ nhảy lên nhảy xuống quanh người An Dập nhưng An Dập không có bất kỳ phản ứng gì.

Hạ Diệc Sơ tìm bốn phía, phát hiện trên vách tường có một nút bấm gọi khẩn cấp.

Hạ Diệc Sơ nhảy xuống đất, nhảy dựng lên vươn chân ấn nút.

Hạ Diệc Sơ lại nhảy lên đùi An Dập, đặt chân trước lên tay hắn, phát hiện linh lực ban nãy cô truyền vào vẫn còn trong cơ thể An Dập, nỗi lo lắng tức khắc rơi xuống.

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, thật nhanh có người mở cửa ra.

"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại như vậy chứ?"

Người mặt áo blouse trắng chạy vào đầu tiên phát hiện ngụm máu đen hốt hoảng. Một người trẻ tuổi theo sau cẩn thận quan sát căn phòng, không phát hiện ra dấu vết gì bất thường, hơi ngờ vực hỏi:

"Có phải do tiêm huyết thanh kia vào nên bị như vậy không?"

Người mặc áo blouse trắng không đồng ý cũng không phản đối, quan sát An Dập, khẽ gật đầu.

"Không loại trừ khả năng đó. Nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác. Trước mắt đem hắn sang phòng thí nghiệm quan sát tiếp. Tiện thể gọi cho An Thuần tiên sinh, nói rằng cơ thể thực nghiệm có biến đổi bất thường."

Mấy người phía sau theo lệnh mà làm, mở khóa xích cho An Dập, đặt người lên băng ca đẩy ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ nhảy lên băng ca theo An Dập, ghé vào trên người An Dập, theo họ vào một phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm bệnh viện.

Hạ Diệc Sơ quan sát bọn họ truyền dịch dinh dưỡng cho An Dập, cắm đủ loại thiết bị lên người An Dập, kiểm tra từng chỉ tiêu từ lớn đến nhỏ.

Hạ Diệc Sơ thấy bọn họ không tìm ra nguyên nhân khiến An Dập hộc máu đen, cũng không tìm thấy được linh khí trên người An Dập thì yên tâm hơn.

Cô nhìn đám người mặc áo blouse trắng bận rộn qua lại thì đột nhiên nảy sinh ra một kế hoạch.

- ---------------------------------------

An Dập tỉnh lại đã là vài tiếng sau. Hắn cảm nhận được thân thể mình khác thường, không phải ngồi trên xe lăn nữa.

Ánh mắt An Dập hoảng sợ, cứ ngỡ mình đã chết. Vật nhỏ bên cạnh xù lông liếm liếm mặt hắn. Cảm giác ướt át khiến An Dập bình tĩnh lại.

"An Dập, đừng sợ, tôi nói chỉ có mình anh nghe thấy, bọn họ không thể nghe được. Cho nên bây giờ anh chỉ cần nghe lời tôi là được."

"Vừa rồi anh ngất xỉu là do cơ thể quá yếu, tập chất quá nhiều không chịu nổi linh lực tinh khiết truyền vào nên mới ra cớ sự như vậy."

"Ngụm máu đen anh phun ra chỉ là tạp chất trong cơ thể mà thôi, bài xuất nó ra rồi, cơ thể anh mới khỏe lên được. Sau này, tôi sẽ dạy anh một bộ phương pháp tu luyện, về sau anh tự rèn luyện sẽ tốt thôi."

"Bọn họ còn chưa kiểm tra tra tình huống hiện tại của anh bởi vì họ nghĩ anh phun máu đen ra là vì không dung nạp huyết dịch kia."

"Như vậy cũng tốt, chờ sau này anh tu luyện có thể khống chế được linh khí, lâu lâu lại phun mấy ngụm máu, làm cho bọn họ sợ hãi cho rằng máu người và máu yêu xung đột, không thể trộn lẫn. Như thế thì A Li cũng đỡ chịu thêm tra tấn."

"Anh nghe hiểu không? Nếu hiểu rồi thì chớp mắt một cái, không hiểu thì chớp hai cái."

An Dập ngoan ngoãn chớp mắt một cái.

Hạ Diệc Sơ cười, tức khắc dạy cho An Dập phương pháp hấp thụ linh khí trong không khí.

Hạ Diệc Sơ nói xong thì bọn người mặc áo blouse trắng cũng in ra kết quả.

Không có gì đặc biệt cả, như Hạ Diệc Sơ nghĩ, bọn họ không tìm ra nguyên nhân làm An Dập hộc máu, chỉ đành quy về việc tiêm máu yêu vào người mà thôi.

Chờ khi An Dập thật sự tỉnh táo, bọn họ lại đưa An Dập về căn phòng cũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521: Miêu yêu nữ (19)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Bốn bề vắng lặng, An Dập nhắm hai mắt, tập trung thực hành từng bước theo sự hướng dẫn của Hạ Diệc Sơ.

Không thể không nói, thiên phú của An Dập rất tốt, lần đầu tiên làm thử đã có thể cảm ứng được linh khí trong không khí, hơn nữa còn có thể thu nạp một ít.

Hạ Diệc Sơ nhìn An Dập tiến bộ như vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

An Dập dần dần chìm đắm vào trong việc tu luyện. Lúc này Hạ Diệc Sơ bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài từng tiếng mắng chửi thô bạo vang lên, tiếng kêu rên, một loạt tạp âm khác không ngừng truyền đến.

Hạ Diệc Sơ chắc chắn An Dập không hề bị tâm thần. Chỉ là do An Thuần phóng đại mọi chuyện lên, lại đẩy An Dập đến chỗ ở như thế này, hành hạ đủ đường, xung quanh lúc nào cũng phát ra loại âm thanh này dù là ngày hay đêm. Một người khỏe mạnh ở trong hoàn cảnh như vậy sớm muộn cũng bị khủng hoảng thần kinh.

Bỗng nhiên cảm giác mơ hồ quen thuộc ập tới, cô quay đầu nhìn An Dập đang chìm đắm trong tu luyện lần nữa. Thân ảnh An Dập dần dần bị một đoàn sương trắng che khuất tầm mắt, cách ly cô và An Dập thành hai thế giới khác nhau.

Cảm giác mơ hồ qua đi, Hạ Diệc Sơ mở mắt ra đã trở về thế giới thực.

"A Li, sao ngủ li bì vậy? Ngủ cả một buổi sáng luôn."

An Dập điểm tay lên chóp mũi ươn ướt của Hạ Diệc Sơ.

Cô mở to mắt nhìn xung quanh, giáo viên đã ra khỏi lớp, chỉ còn vài ba bạn học tụ lại một chỗ trò chuyện. Cảnh quan bên ngoài tươi đẹp, mặt trời lên cao, hẳn là đã giữa trưa.

Hạ Diệc Sơ lại nhìn An Dập, An Dập cũng nhìn cô, đôi mắt mang theo một ý cười sủng nịch không thể hòa tan được.

Hạ Diệc Sơ dùng hai chân trước bắt lấy ngón tay hắn, liếm liếm lấy lòng.

An Dập duỗi tay gãi gãi dưới cằm cô khiến Hạ Diệc Sơ thoải mái gừ gừ nhẹ vài tiếng.

An Dập lại đem Hạ Diệc Sơ bỏ vào cặp sách, đi ra khỏi trường.

Vệ sỹ đã dừng xe đợi sẵn ngoài cổng trường. Khi lên xe, An Dập nói:

"Đi về An gia."

"Vâng, thiếu gia."

Hạ Diệc Sơ chui ra khỏi cặp sách, An Dập cất cặp sang một bên, ôm cô lên trước mặt, đặt cô cọ cọ vào má mình.

Dọc đường đi, An Dập cứ như đứa trẻ chơi với đồ chơi của mình, không ngừng đùa bỡn với mèo nhỏ trên tay.

Hạ Diệc Sơ có chút chờ mong đến An gia để xem thật sự sau lưng An Thuần là ai mới có khả năng bắt được A Li.

Mèo yêu như A Li đâu phải nói bắt là bắt được. Có lẽ có cao nhân. Là ai? Người nhà An gia? Hay ẩn sĩ nào?

Hạ Diệc Sơ liếm liếm chân, có chút kích động.

- ---------------------------------------

Trong căn phòng âm u, An Dập từ từ tỉnh lại, cảm thụ được dòng linh khí ấm áp đang tuần hoàn trong cơ thể, An Dập vui mừng ra mặt. Nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.

"A Li?"

"Em ngủ rồi sao A Li. Mau tỉnh lại xem, em tỉnh lại đi anh có tin tốt cho em nè."

Âm thanh run run mãi một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.

Cô ấy đi rồi.

An Dập không thể tiếp thu sự thật này.

Rõ ràng trước sau vẫn như vậy, nhưng bây giờ An Dập cảm thấy căn phòng này có một mình hắn quá cô tịch, lạnh lẽo.

===============================

Vậy là hết quyển 2 rồi. Vài ngày nữa sẽ có quyển 3 nha mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522: Miêu yêu nữ (20)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

An gia là trăm năm thế gia ở kinh thành, càng ngày càng phát triển không ngừng. Nhưng nhà chính của An gia lại không phải ở khu nhà giàu chốn kinh thành mà là một vùng ngoại ô.

Đó là một biệt thự xa hoa chiếm diện tích rất lớn, ít nhất trong đôi mắt của mèo nhỏ Hạ Diệc Sơ, nhìn không tới hoa viên sau cùng của nơi này.

Từ lúc xe của An Dập đi qua cổng sắt, đã có người báo cho gia chủ biết nên khi An Dập vừa xuống xe, An Hạo Thành và Dương Y Y đã sóng vai ra đón, An Thuần không tình nguyện cũng phải đứng bên cạnh mẹ hắn mà đón người.

"An Dập, con quay về rồi, nhanh vào nhà ăn cơm thôi. Con mà chưa về, Hạo Thành còn chưa cho cả nhà dùng bữa đó."

Dương Y Y nhiệt tình đối với An Dập. An Dập thuận tay vuốt vuốt mèo con trong ngực, cười ôn hòa đáp lại:


"Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu."

"Người nhà với nhau mà lỗi phải gì. Con mau vào đi, ông nội đã chờ bên trong khá lâu rồi."

An Hạo Thành lúc này mới lên tiếng.

"Vâng." An Dập khẽ gật đầu, bảo vệ sỹ phía sau đẩy xe lăn vào trong nhà.

An lão gia năm nay đã hơn 60 tuổi nhưng tinh thần và thể xác đều rất khỏe, cả người thần thái sáng láng.

An lão gia đối với An Dập không quá nhiệt tình cũng không lãnh đạm, khi ngồi vào bàn ăn, ông ấy cũng bảo An Dập đổi chỗ sang ngồi bên cạnh mình.

Một bữa cơm, có lẽ chỗ ngồi trong mắt người bình thường thoạt nhìn cũng không quan trọng nhưng ở An gia thực sự có yêu cầu nghiêm khắc.

An lão gia để An Dập ngồi ở vị trí kia, rõ ràng chính là người thừa kế tiếp theo của An gia mới có thể ngồi.

Khi An lão gia lên tiếng, không chỉ có An Thuần, ngay cả Dương Y Y cũng cứng đờ. An Hạo Thành cũng không nhịn được phải nói:


"Ba, cái này không tốt lắm đâu."

"Có cái gì không tốt?"

An lão gia liếc An Hạo Thành một cái:

"An Dập lâu như vậy mới về nhà, tôi để nó ngồi gần một chút thì làm sao hả?"

An Hạo Thành cứng họng không nói được gì lại nhìn An Dập không ngừng ra hiệu bằng mắt. Nhưng An Dập một cái liếc mắt cũng không thèm đáp lại bọn họ, chỉ cúi đầu chơi với mèo.

Vẻ mặt An Hạo Thành hơi tức giận, ngồi xuống chỗ của mình.

Dương Y Y đã sớm chú ý tới con mèo trên đùi An Dập, chỉ là nãy giờ vẫn không có cơ hội lên tiếng. Dương Y Y tươi cười hỏi thăm:

"An Dập này, mèo đó là giống mèo gì nhỉ? Trước nay dì vẫn chưa thấy qua, nhìn xinh đẹp, ngoan ngoãn ghê."

"Mèo đi lạc trên đường thôi ạ." An Dập nhu hòa đáp.

"Thoạt nhìn thật xinh đẹp." Dương Y Y cười can vài tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ.


Thì ra chỉ là mèo hoang.

Ban đầu bà ta còn nghĩ không biết là giống mèo gì lại lông xù như bông, trắng như tuyết. Nếu là giống mèo có tiếng bà ta cũng mua một con về nuôi. Đôi khi trong vòng hào môn, mang theo một con mèo xinh đẹp, ngoan ngoan cũng có thể giành lấy không ít ánh mắt ngưỡng mộ.

Mèo hoang thì thôi quên đi.

Đúng là người thế nào thì nuôi mèo thế ấy.

Người giúp việc mang thức ăn nóng hổi lên, không quên mang theo một chén nhỏ thức ăn cho mèo con.

Hạ Diệc Sơ từ trên đùi An Dập nhảy xuống, đi vòng vòng quanh người hầu gái đang chuẩn bị cơm cho mình, sau đó lại đi đến bên chân An Dập nằm xuống.

Theo thói quen lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bữa cơm tại An gia trôi qua không một âm thanh.

Ăn xong, An Dập buông đũa, chìa tay ra với Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ nhảy dựng lên, nhảy lên đùi An Dập.
An Dập vuốt ve cô rồi đem chén cơm đã chuẩn bị trước bưng tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.

"Meooo~~~"

Hạ Diệc Sơ kêu một tiếng mềm mại rồi cúi đầu ăn.

"An Dập, con đối với con mèo này thật tốt nha."

Dương Y Y nhìn một màn này mà hụt hẫng, còn phải bưng đồ ăn tới tận miệng cho mèo.

==============================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523: Miêu yêu nữ (21)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

"Nó ở cùng con đã lâu." An Dập nhã nhặn nói.

Lời này vừa nói ra khiển mọi người kể cả An lão gia cũng thay đổi sắc mặt. An lão gia và An Hạo Thành nghĩ đến chuyện sau này mà thở dài...

"An Dập, cháu vào thư phòng với ông nội một chút."

"Khi nào? Bây giờ ạ?"

"Chờ mèo của cháu ăn xong thì vào cũng được, ông nội vào trước."

An lão gia vừa nói vừa rời bàn ăn.

Hạ Diệc Sơ chỉ là một con mèo nhỏ, ăn uống cũng từ tốn, đợi cô ăn xong chén thức ăn thì cũng là một lúc sau.

An Dập vỗ vỗ mông mèo nhỏ. Hạ Diệc Sơ biết đây là bảo mình đi xuống. Thế mà nãy giờ cô cứ tưởng sẽ được vào thư phòng cùng với An Dập.

Cô giả chết nằm trên đùi An Dập, không chịu đi, xù xù lông đuôi lấy lòng.

"Meooo~~~"

Hạ Diệc Sơ căn bản không biết mấy chữ "bán manh đáng xấu hổ" viết như thế nào. Cô cọ tới cọ lui trên đùi An Dập, lại dụi đầu vào tay hắn.


"Ngoan, đừng làm nũng nữa. Tối đi ngủ em muốn liếm thế nào cũng được."

An Dập vỗ vỗ đầu Hạ Diệc Sơ.

Giọng An Dập không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người đều nghe thấy.

Hạ Diệc Sơ không ngờ An Dập lại nói ra những lời này, quá làm người ta suy nghĩ lung tung. Kể ra lời này có nói với người thì cũng quá là bậy bạ, vậy mà hắn cứ thế nói với một con mèo...

Hạ Diệc Sơ hổ thẹn, tuy là trên mặt mèo cũng không có biểu tình gì, lặng lẽ nhảy xuống đất.

An Dập cười nhẹ, đẩy xe lăn về hướng thư phòng. Hạ Diệc Sơ cũng chạy biến đi đâu mất.

Dương Y Y nhìn chồng:

"Chồng, An Dập... có phải có vấn đề gì về hành vi không?"

"Mẹ, cái này còn phải hỏi sao. Nếu không sao lại đối xử thân thiết với con mèo kia như thế, ăn cơm còn gỡ xương cho nó. Mẹ thấy có ai nuôi mèo mà suốt ngày ôm mèo không, còn bưng chén cho nó ăn. Nghe nói hôm nay còn đưa nó đi tới trường học."


An Thuần ngồi bên cạnh Dương Y Y lập tức trả lời.

"Được rồi. Mau ăn cho xong đi rồi về phòng muốn nói gì thì nói. Chỗ này không phải chỗ để thảo luận mấy chuyện như vậy."

An Hạo Thành lên tiếng khiến Dương Y Y và An Thuần không dám huyên thuyên nữa.

Hạ Diệc Sơ chạy theo An Dập, muốn đi tới thư phòng xem có nghe ngóng được gì không. Cô dừng ở góc tường, dỏng tai lên, không nghe được gì, căn phòng này có lẽ cách âm quá tốt.

Hạ Diệc Sơ uể oải lắc lắc lỗ tai, ngước đầu nhìn bốn phía. Cạnh biệt thự có một lối đi nhỏ dẫn ra hoa viên, nơi trồng khá nhiều loại cây khác nhau.

Trong đó có một cây đại thụ, không cao lắm nhưng cành lá sum xuê, nhánh cây vươn ra tận ban công lầu hai.

Đôi mắt xanh của cô xoay chuyển, đã có chủ ý.

Hạ Diệc Sơ mạnh mẽ leo lên thân cây, chui vào đám lá rậm rạp, nhẹ nhàng từng bước chân bò ra nhánh cây, cẩn thận tiến về phía trước, rốt cuộc cũng nghe được một đoạn đối thoại trong thư phòng, đang tới phần gay cấn.


"Nếu không phải cháu làm thì còn ai muốn thứ đồ đó chứ?!"

"Ông cảm thấy cháu làm thật sao? Dựa vào đôi chân không thể đứng lên này của cháu sao? Hay là dựa vào hai vệ sỹ vẫn luôn ở bên ngoài?"

An Dập vân đạm phong khinh, trong khi An lão gia nổi giận đùng đùng.

=========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524: Miêu yêu nữ (22)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

An lão gia bị An Dập làm cho nghẹn lời, không nói nổi chữ nào.

Tối hôm đó, An gia bị mất trộm, có người phát hiện ra kẻ trộm nhưng lại không bắt được.

An gia tốt xấu gì cũng là gia đình có tiếng, loại chuyện mất mặt này khó mà đi báo cảnh sát được, hơn nữa đồ cũng chưa bị mang đi.

Ngoài người giúp việc nhìn thấy kẻ trộm, An lão gia và An Hạo Thành ra, không ai khác biết được sự việc này.

Còn về vì cái gì mà hoài nghi đến An Dập thì là do An lão gia và An Hạo Thành suy xét mãi, cuối cùng tự đưa ra kết quả.

Rốt cuộc thì trừ An Dập ra, có lẽ trên thế giới này không có mấy người cảm thấy hứng thú với thứ đồ đó.

Ánh mắt An lão gia dừng trên người An Dập, buông giọng cảm thán:

"Cháu trưởng thành rồi, nếu mẹ cháu còn sống, thấy con như vầy chắc sẽ rất vui mừng. Nghe nói thi học kỳ 1, cháu hạng nhất toàn trường đúng không?"


"Hạng nhất thì có ích gì? Chẳng phải An Thuần năm ngoái đã vào công ty thực tập rồi sao? Mẹ cháu còn sống thì có ích gì? Chỉ là nhiều hơn một người chiếu cố cháu thôi."

Giọng An Dập lạnh lẽo.

"Thật ra nếu cháu muốn vào công ty thực tập, ông nội có thể sắp xếp cho cháu. Cháu là con cháu An gia, mà mấy năm nay lại ở bên ngoài chịu khổ, ngày mai cháu dọn về đây ở đi."

An lão gia dùng chiêu bài tình thân mà đánh vào An Dập.

Trên nhánh cây, Hạ Diệc Sơ vô thức lắc lắc đuôi, không biết đồ vật kia là thứ gì? Có thật sự quan trọng không?

Trong lúc Hạ Diệc Sơ mãi suy nghĩ thì An Dập đã đồng ý về nhà với An lão gia, nhưng vẫn không muốn vào công ty thực tập.

An lão gia rất vui vì câu trả lời của An Dập, bắt đầu nói những chuyện khác.

Khi thấy đề tài đã không còn hấp dẫn, Hạ Diệc Sơ nhảy từ trên cây vào ban công, rồi đi theo cầu thang xuống nhà dưới.


Đúng lúc An Thuần mở cửa phòng ra, nhìn thấy mèo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất.

An Thuần đã gặp qua con mèo này hai lần nhưng lần nào nó cũng nằm trong người An Dập nên hắn chưa từng nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó.

Hiện tại, An Thuần có thể quan sát toàn bộ thân hình nó, ngoài trừ lông xù trắng, trên trán còn có một chỏm lông đỏ hình ngọn lửa, đôi mắt xanh như bầu trời trong sáng, thuần khiết.

Quả thực rất xinh đẹp.

An Thuần lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh Hạ Diệc Sơ.

Tiếng chụp ảnh khiến Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn, vừa đúng lúc An Thuần chộp được một tấm ảnh thần thái mỹ diệu.

An Thuần vô cùng cao hứng, tâm tình thật phấn khích, lại nghĩ đến con mèo này luôn ngoan ngoãn trên người An Dập, hắn cũng muốn thử một chút. Hắn đi từ từ đến phía Hạ Diệc Sơ, cô đứng tại chỗ, nhìn An Thuần đi tới gần.


"Mèo con~"

An Thuần ngồi xổm xuống, đưa tay muốn sờ đầu Hạ Diệc Sơ. Cô cực kỳ ghê tởm tên này, nhưng không bỏ chạy mà ngồi xuống, kêu meo meo.

"Mày cũng thích tao phải không?"

An Thuần vẫn cười vô tư, khi tay gần chạm vào Hạ Diệc Sơ thì cô dùng sức nhảy dựng lên, duỗi móng vuốt tát một cái thật mạnh vào mặt An Dập, sau đó liên tiếp cào cấu.

"Aaaa!"

"Con mèo chết tiệt!"

"Mau tránh ra!"

"Mau tránh ra!"

An Thuần kêu thảm thiết, khuôn mặt An Thuần nóng ra, đau nhức. Hắn không ngờ con mèo nhìn ngoan như vậy chốc lát bỗng trở nên hung dữ đáng sợ.

Hạ Diệc Sơ thấy hắn chật vật vừa ôm mặt vừa xua tay lung tung thì liếm môi rồi nhảy lên ban công, theo đường cũ bò về phía thân cây đi xuống đất.

Nhưng chưa kịp chạm chân xuống mặt đất thì đã bị nhấc bổng lên, xoay trong không trung.

Hạ Diệc Sơ liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc của An Dập đối diện với mình.
"Giỏi nhỉ? Dám sau lưng anh làm chuyện xấu à?"

Một người một mèo đối mặt nhau.

==========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525: Miêu yêu nữ (23)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Hạ Diệc Sơ nhìn An Dập, trong lòng ngượng ngập một chút, đôi mắt xanh nhanh chóng tỏ vẻ hồn nhiên ngây thơ, vô tội nhìn An Dập.

"Meooo~"

An Dập đặt Hạ Diệc Sơ lên đùi, lấy ra một tờ khăn giấy ướt, kiên nhẫn lau hai chân trước còn dính vết máu cho cô.

Người làm trong nhà chạy ra vườn xem, thấy An dập và Hạ Diệc Sơ dưới tàng cây, thần sắc khẽ biến, xoay người chạy vào.

Ngoài cổng biệt thự có tiếng xe chạy vào, một người đàn ông trong xe nhanh chân chạy ra, tay xách theo hòm thuốc, hẳn là bác sỹ tư nhân của An gia.

Khi An Dập lau sạch sẽ cho Hạ Diệc Sơ xong, có người làm chạy tới trước mặt An Dập nói:

"Đại thiếu gia, phu nhân mời cậu qua gặp một chút."

An Dập đẩy xe lăn vào biệt thư, Dương Y Y lúc này đang nháo trong đại sảnh, nhìn thấy An Dập đang ôm con mèo thì lập tức muốn xông lên, may mà có người làm kéo lại.


"Các người buông tôi ra! Con mèo hoang này dám cào con trai tôi, xem tôi có lột da nó ra không. Các người không buông ra tôi cho các người nghỉ việc hết!"

Dương Y Y rống lên, vừa lúc bà ta nói câu cuối thì mấy người hầu dần dần buông tay.

"Không ngăn bà ta lại thì bây giờ nghỉ làm luôn đi!"

An Hạo Thành từ phía sau lên tiếng. Đương nhiên, lời của gia chủ An gia có trọng lượng hơn nhiều so với Dương Y Y, đám người làm lại xông lên giữ Dương Y Y.

Dương Y Y nổi giận đùng đùng quay lại hét lên với An Hạo Thành:

"Hạo Thành, ông có ý gì? Mặt An Thuần bị con mèo hoang kia cào nát, còn đầy sẹo, ông không xót sao?"

"Dương phu nhân, A Li không phải mèo hoang." An Dập lên tiếng.

Dương Y Y quay đầu nhìn An Dập:

"Không biết đại thiếu gia đây là có ý gì. Mấy năm nay cậu không trở về, An gia đều mưa thuận gió hòa. Cậu vừa trở về đã có chuyện. An Thuần vẫn xem cậu như anh ruột, sao cậu một chút cũng không thể xem nó là em trai vậy?"


Lúc này, An lão gia xuất hiện, đôi mắt sắc bén liếc qua bốn phía, nhàn nhạt nói:

"Nháo cái gì nữa? Về phòng hết đi. Làm trò trước mặt nhiều người hầu như vậy không sợ mất mặt à? An Thuần bị thương nhẹ thôi phải không, cho nó thuốc tốt một chút là được. Hỏi nó xem có phải bị mèo cào hay không là được mà."

Dương Y Y không dám ý kiến nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn An Dập và Hạ Diệc Sơ rồi mới xoay người lên lầu.

Hạ Diệc Sơ lén thổi khí khiến Dương Y Y không biết thế nào bước hụt, ngã từ trên lầu xuống làm kinh động đám người hầu.

"Phu nhân!"

"Phu nhân không sao chứ?"

...

An Hạo Thành cũng hốt hoảng, vội vàng ôm Dương Y Y về phòng, gọi bác sỹ đến kiểm tra.

"Hôm nay chơi vui không?"

An Dập nhìn mèo nhà mình, cười vui vẻ.

Hạ Diệc Sơ chột dạ, giả chết nằm yên trên đùi hắn.


An Dập đẩy xe lăn vào căn phòng bên cạnh. Đây là căn phòng sau khi bị tai nạn, chân đi không tiện, An Dập mới dọn xuống.

Quan sát căn phòng, so với trước kia, đồ vật thay đổi khá nhiều, không còn như trước nữa, An Dập không nói gì, lùi ra khỏi phòng.

Quản gia đi bên cạnh nói:

"Đại thiếu gia, lúc trước biệt thự được trùng tu cho nên đồ vật trong phòng mới bị thay đổi. Tất cả đều sạch sẽ, có người thường xuyên tới lau chùi, dọn dẹp, chờ cậu trở lại."

"Ừ, tôi biết rồi. Tôi về nhà bên kia trước, buổi tối sẽ quay lại đây."

=========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526: Miêu yêu nữ (24)


Editor: Mi Mặt Mèo

****************

An Dập và Hạ Diệc Sơ trở về nhà, thu dọn hành lý đơn giản rồi đến tối quay về lại An gia.

An Thuần phải quấn băng trên mặt, nhìn y như cái xác ướp. Chân Dương Y Y sưng to, có lẽ bà ấy phải nằm trên giường một thời gian mới có thể đi lại được.

Hạ Diệc Sơ không biết vì lẽ gì An Thuần đồng ý trở về An gia, chỉ e việc này có liên quan tới đồ vật trong thư phòng hôm trước.

Hạ Diệc Sơ thở dài, nhớ hệ thống biết bao, nếu giờ này có nó thì cô cũng không vất vả suy đoán sự tình như bây giờ khiến hai mắt sắp thành mắt gấu trúc rồi.

Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chan hòa, An Dập mang Hạ Diệc Sơ ra ngoài phơi nắng. Hạ Diệc Sơ lại nằm trên đùi hắn mà nhắm mắt ngủ.

Trải qua hai lần kinh nghiệm, Hạ Diệc Sơ đã có chút cảm giác, có lẽ chỉ có nằm trên đùi An Dập ngủ cô mới có thể nằm mơ và đưa linh hồn mình vào trong giấc mộng.


Khi cảm giác quen thuộc dần dần lan đến, Hạ Diệc Sơ cảm thấy thân thể mình bay bổng, sương trắng kéo đến rồi lại tan đi. Mở mắt ra, Hạ Diệc Sơ thấy mình ở phòng thí nghiệm lần trước.

An Dập toàn thân trần trụi, chỉ có một chiếc quần tam giác màu trắng che đi nơi cần che. So với lần trước, dáng người hắn đã có da có thịt hơn, các vết thâm tím cũng biến mất, để lại làn da trắng nõn như bạch ngọc.

Những người mặc áo blouse trắng bận rộn với máy móc thiết bị, sau đó lại cúi đầu ghi chép.

Hạ Diệc Sơ nhìn dịch dinh dưỡng màu xanh đang truyền vào người An Dập, cô nhảy lên, đưa móng vuốt sờ sờ, cảm thấy không có gì bât thường mới tiến đến bên An Dập.

Cô giơ tay chạm vào mặt An Dập, dùng linh khí cảm ứng tình trạng hiện tại của An Dập, biết sức khỏe An Dập vẫn tốt mới yên tâm.


Khi tay cô vừa tính rời khỏi mặt An Dập, thì An Dập tỉnh lại.

"A Li?"

Trong đầu Hạ Diệc Sơ đột nhiên truyền đến giọng nói của An Dập.

"Anh có thể dùng mật âm? Thật lợi hại nha!"

Hạ Diệc Sơ vui vẻ trả lời. Chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng, Hạ Diệc Sơ hỏi:

"Khoảng cách từ lần trước tôi đến tới bây giờ là bao bâu, anh nhớ không?"

Ánh mắt An Dập dừng lại trên người Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ bị nhìn chằm chằm mới phát hiện đôi mắt của hắn đã có tiêu cự.

"Đôi mắt anh..." Hạ Diệc Sơ có phần kích động.

An Dập gật đầu, tiếp tục dùng mật âm trò chuyện: "Đã tốt rồi."

"Này, anh nói xem tôi đã rồi đi bao lâu? Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?"

Lần trước rời đi đột ngột, trong lòng Hạ Diệc Sơ cũng có chút lo lắng, sợ mình đi rồi, An Dập sẽ gặp phải chuyện chẳng lành.


An Dập bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ, từ từ kể lại giản lược những chuyện đã xảy ra.

Lúc đó, An Thuần phái một đám người đến nghiên cứu, An Dập lại khống chế linh khí như Hạ Diệc Sơ dạy để phun ra một ít máu đen lừa bọn họ như kế hoạch đã bàn.

Đây thật ra chỉ là tạp chất trong cơ thể hắn bài xuất ra, nhưng đám người đó cứ tưởng An Dập bệnh sắp chết, nhanh chóng đưa hắn về phòng thí nghiệm, truyền dịch dinh dưỡng, chạy chữa các kiểu.

==========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527: Miêu yêu nữ (25)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Từ lần Hạ Diệc Sơ rời đi đến nay đã hơn một tháng. Những nhân viên công tác kia luôn làm thí nghiệm trên người An Dập, tạo ra đủ loại vết thương lớn nhỏ. Nhưng thế nào thì những vết thương đó vẫn lành miệng rất nhanh khiến bọn họ vừa hứng thú vừa ghê tởm. Không biết có phải đó là do tác dụng của việc tu luyện hay do đã dung hợp được máu của A Li.

Hiện tại, tu vi trên người An Dập cũng đã đủ sức chờ phát động. Những chuyện xảy ra trong một tháng qua, An Dập chỉ hai ba câu ngắn gọn đã nói xong. Hạ Diệc Sơ nhạy bén cảm nhận được hắn còn nhiều chuyện giấu giếm.

Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, tuy vết thương lớn nhỏ trên da thịt đã lành nhưng vẫn để lại chút dấu vết.

"Anh có đau không?"

"A Li không khóc, không sao rồi. Thời gian qua em đi đâu?"


Hạ Diệc Sơ nghe hắn nói mới phát hiện hai mắt mình đã đầy nước mắt. Hạ Diệc Sơ xù xù lông:

"Lần trước bất đắc dĩ nên không từ mà biệt. Xuất hồn đi cũng cần nhiều linh lực, không đủ linh lực chống đỡ, tôi liền phải trở về. Nhưng anh cứ yên tâm, hễ đủ linh lực, tôi lại đến đây với anh."

"A Li ngoan, chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ đi tìm em."

An Dập sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ, đôi mắt đen như mực ám trầm. Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn, để yên cho hắn vuốt. Vì động tác của An Dập mà đám nhân viên công tác phát hiện An Dập đã tỉnh. Bọn họ lại bắt đầu truyền dịch, ghi chú...

Cửa phòng thí nghiệm mở ra, An Thuần một thân tây trang giày da đi từ ngoài cửa vào, vẫn hung hăng như trước.

An Thuần nhìn An Dập tựa như ngủ, nhíu mày, xoay người nói chuyện với nhân viên công tác:


"Mới hơn nửa tháng, sao hắn đã trở nên như vậy?"

An Thuần đem An Dập đến đây để chịu tội chứ không phải để hưởng phúc. Mới hơn nửa tháng không gặp, An Dập lại trở nên trắng trẻo có da có thịt?

An Thuần càng nhìn càng khó chịu.

"An thiếu, có lẽ vì huyết dịch trong người hắn dung nạp được với máu của mèo yêu nên nửa tháng này dù không ăn gì, chỉ có truyền dịch dinh dưỡng, cơ thể hắn vẫn không suy yếu mà ngày càng khỏe mạnh. Hơn nữa, tốc độ hồi phục vết thương cũng nhanh không tưởng."

"Không tưởng? Thế nào là nhanh không tưởng?" An Thuần hứng thú.

"Mời cậu xem."

Người kia lấy từ trong túi ra một con dao phẫu thuật sắc bén, đi đến bên cạnh giường, trực tiếp rạch dao lên tay An Dập, hơn nữa còn nhấn sâu dao xuống một chút mới rút ra.

Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, nếu không phải chỉ là linh thể, cô sẽ trực tiếp nhào lên đánh chết bọn họ.


Mọi người đều tập trung nhìn máu tươi chảy ra từ cánh tay An Dập, sau đó máu từ từ ngừng chảy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nhân viên công tác kia lấy ra một bọc bông gòn, lau sạch miệng vết thương. Miệng vết thương sạch máu, da đã liền lại, sẹo cũng không để lại, chỉ có một dấu hơi sẫm màu thể hiện đã bị dao đâm.

An Thuần kinh ngạc mở to hai mắt, bản thân không tin đây là sự thật.

An Dập tựa như nhận ra Hạ Diệc Sơ khẩn trương, dùng mật ngữ trấn an cô:

"A Li đừng sợ, anh không sao."

"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi có nghiên cứu một ít máu và da thịt hắn. Phát hiện, máu và da thịt hắn có dung hợp với máu mèo yêu kia, tế bào cũng trẻ hóa. Không thể nói ngay rằng máu mèo yêu có tác dụng trường sinh bất lão hay không. Nhưng cải lão hoàn đồng, có lẽ là sự thật."
An Thuần kích động, nhưng nghĩ đến lần hộc máu đen của An Dập, thì bình tĩnh hỏi:

"Nhưng mà lần trước hắn hộc máu đen là như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

=================================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528: Miêu yêu nữ (26)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Không ai dám trả lời. Việc đó bọn họ chỉ có thể phỏng đoán rằng do trong quá trình dung hợp máu người và máu mèo nên phát sinh phản ứng bài xích của cơ thể. Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được cơ chế bài xích này như thế nào.

"Mặc kệ các người dùng cách gì, nhất định phải tìm được căn nguyên sự thay đổi này của hắn. Đừng quên vợ hiền con ngoan của mấy người."

An Thuần âm trầm cười:

"Một tháng, tôi cho các người thời hạn một tháng. Sau một tháng, tôi muốn có thuốc trường sinh."

Nói xong, An Thuần nhìn An Dập lần nữa, rồi ra khỏi phòng.

Đám nhân viên công tác thở dài, tụ lại một chỗ, phân công nhiêm vụ rồi mạnh ai nấy đi làm việc của mình.

Hạ Diệc Sơ vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm hắn an ủi. An Dập mỉm cười một chút, đau đớn này hắn đã quen nhưng được mèo của mình quan tâm, hắn cảm thấy may mắn hơn.


Đám người kia lại tiếp tục rút máu An Dập. Mà An Dập nhắm mắt, hấp thu linh khí bốn phía. Hạ Diệc Sơ vẫn ở bên cạnh hắn liếm liếm, cọ cọ.

Giữa trưa, phòng thí nghiệm đang yên tĩnh, bỗng có tiếng cười bất thường của một người mặc áo blouse trắng.

Toàn bộ nhân viên công tác đều nhìn qua, lỗ tai Hạ Diệc Sơ cũng run lên, cô nhảy qua xem.

Hạ Diệc Sơ nhìn hình ảnh và số liệu trên màn hình, cô không hiểu nhưng những người mặc áo blouse trắng lại tỏ vẻ kích động, rôm rả bàn luận có lẽ đã tìm ra được quy luật gì đó. Họ in ra một tờ giấy đưa cho người vừa cười lúc nãy ký tên đóng dấu.

Có người gọi cho An Thuần, hỏi xem có muốn giải phẫu cơ thể An Dập hay không, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm.

Hạ Diệc Sơ nhảy trở về bên cạnh An Dập, duỗi chân đẩy đẩy hắn.


"Đừng sợ, chiều nay chúng ta sẽ đi." An Dập nói.

"Nhưng chân của anh?"

Hai chân không tiện, chỉ sợ tu vi cao cũng không thể trốn được.

"Thời gian này, bọn họ truyền cho anh rất nhiều thuốc bổ, lại có máu của em, các tế bào trong cơ thể anh đã được tổ chức lại, không chỉ mắt thấy được, mà chân cũng rất tốt rồi."

Trong trí nhớ A Li, cuối cùng thì An Dập vẫn ngồi xe lăn mà? Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, không nói ra nghi hoặc này.

An Dập nhắm mắt tiếp tục tu luyện, hai người dựa sát vào nhau, không nói chuyện.

Qua hơn một giờ đồng hồ, đám người đó đã trở lại, bắt đầu chuẩn bị bàn mổ và dụng cụ, đợi lát nữa tới giờ sẽ phẫu thuật An Dập.

Hạ Diệc Sơ nhìn bọn họ, tuy cô không thể trực tiếp ngăn cản, nhưng cho họ chút phiền toái thì vẫn có thể.

Có một người mặc áo blouse trắng đang pha dung dịch gì đó. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông ta, Hạ Diệc Sơ nghĩ chắc hẳn loại dung dịch đó rất quan trọng.


Hạ Diệc Sơ nhảy lên bàn, thổi hơi một chút, hai ba ống nghiệm đều nghiêng đổ.

Người mặc áo blouse trắng tiếc hùi hụi nhưng cũng cố gắng làm lại lần nữa. Sau đó mặc kệ ông ta làm thế nào, Hạ Diệc Sơ đều ở bên cạnh quấy rối.

Những người khác đã chuẩn bị xong, quay lại nhìn thì thấy ông ta vẫn chưa làm xong việc của mình mới hỏi:

"A Ngôn, sao cậu còn chưa chuẩn bị xong nữa?"

"Tôi không biết nữa, cứ mỗi lần tôi rót chất lỏng vào là mấy cái ống này lại có vấn đề."

"Tránh ra để tôi làm cho."  Một người khác vội lên tiếng.

An Dập mở mắt, đôi tay khẽ nhúc nhích. Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới như một lưỡi dao quét qua phòng thí nghiệm khiến đồ vật rơi đổ hết.

Đèn trên trần và tường chớp nháy rồi vỡ tung tóe.

============================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529: Miêu yêu nữ (27)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

"Sao lại thế này?!"

"Đây là có chuyện gì?!"

"Mẹ nó!"

"Aaa!"

Những nhân viên mặc áo blouse trắng kêu la trong hoảng loạn. Tiếng thét cuối cùng vang lên, cả phòng thí nghiệm tối đen, chỉ còn lại những thi thể.

An Dập từ từ ngồi dậy, tròng áo blouse trắng vào, vẫy vẫy tay nói với Hạ Diệc Sơ:

"A Li, chúng ta đi thôi."

Một người một mèo đi ra ngoài.

Tuy rằng An Dập dễ như trở bàn tay giải quyết những nhân viên công tác đó nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn không an lòng. Cô cảm thấy, lần trốn chạy này không đơn giản như vậy.

Phòng thí nghiệm nằm dưới lòng đất, dù ngày hay đêm thì nơi đó cũng đều thắp sáng đèn. Vừa rồi An Dập phá hủy nó, hẳn là người ngồi ở phòng điều khiển đã phát hiện ra bất thường.

Phòng thí nghiệm đột nhiên tối sầm lại, máy theo dõi An Dập cũng bị hư, người trực ở phòng điều khiển lập tức gọi cho người của An Thuần, đồng thời kéo chốt báo động.


Khu vực ngầm dưới lòng đất vang lên tiếng cảnh báo, đèn đỏ lập lòe, thân ảnh An Dập dần dần xuất hiện trong camera theo dõi.

An Dập linh hoạt di chuyển nhẹ nhàng tới gần cửa lớn phòng thí nghiệm. Hạ Diệc Sơ sửng sốt không biết làm sao An Dập có thể thấy được các tia laser mà né tránh nó. Hạ Diệc Sơ run run lỗ tai, đi theo An Dập, chú ý động tĩnh xung quanh.

Khi An Dập vượt qua được hàng rào laser, ngay lúc đó, tiếng chuông cảnh báo cũng ngưng, ánh đèn sáng lên, đủ để cho người bên ngoài có thể nhìn được tình hình bên trong.

Phòng thí nghiệm rối tinh rối mù, mảnh vỡ rơi đầy mặt đất, còn có mấy thi thể dưới mặt đất. Mà người kia vốn nằm trên bàn thí nghiệm không có sức chống cự lại đang đứng sờ sờ trước camera theo dõi.

Tựa hồ biết có người nhìn, An Dập ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào camera rồi câu môi cười.


Nụ cười như gió xuân.

Rõ ràng là khuôn mặt thiên thần nhưng khí chất lại lạnh lẽo tựa như ác ma đến từ địa ngục. Loại cảm giác bị ánh mắt của người như vậy nhìn trúng, dù cách một màn hình cũng khiến người ta sợ hãi.

"Làm, làm sao bây giờ?" Một người hỏi người kế bên.

"Còn làm gì nữa, đã gọi cho An thiếu rồi. Hắn ta chạy không thoát đâu."

Người kia lắp bắp trả lời. Tuy mạnh miệng nhưng giọng nói lại lộ ra sự sợ hãi.

An Dập đến trước cửa phòng thí nghiệm, gõ gì đó trên bàn phím trên cánh cửa, trên màn hình đột nhiên xuất hiện mật mã, cửa phòng thí nghiệm mở ra.

"Khai hỏa!"

Một giọng nam từ bên ngoài vang lên. Ngay sau đó, vô số viên đạn bị bắn vào. Hẳn là họ đã sử dụng nòng giảm thanh, mới không gây ra tiếng ồn nào.

Người bên ngoài nhìn cửa phòng trống rỗng vô cùng sửng sốt. Họ cứ nghĩ An Dập đang đứng đó.


Hạ Diệc Sơ bị An Dập ôm trên trần nhà phòng thí nghiệm, trong lòng lo lắng.

An Dập dù sao cũng chỉ có một mình mà bên ngoài lại nhiều đối thủ như thế, hơn nữa còn được trang bị vũ khí.

Tựa hồ cảm giác được sự lo âu của cô, An Dập nhẹ vỗ đầu Hạ Diệc Sơ:

"Đừng sợ, anh không sao. Anh còn muốn giữ cái mạng này để đi cứu em mà."

Hạ Diệc Sơ hồi phục tinh thần, giật giật móng vuốt làm cho An Dập buông mình ra, sau đó nhảy xuống mặt đất.

Hạ Diệc Sơ đứng ở cửa, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài có một chỗ rẽ cầu thang, mười mấy người đang bao vây. An Dập không xuất hiện, bọn họ cũng bất động. TÌnh thế âm thầm giằng co.

Nếu An Dập muốn ra khỏi đây, nhất định phải đi qua con đường này. Mà nếu An Dập chủ động xuất hiện, thì không khác nào thành bia tập bắn.

"Hắn ta đâu?"
Hạ Diệc Sơ nghe được một tiếng hô to như thế.

Người chưa tới, tiếng đã tới trước, giọng nói trung khí mười phần, vừa nghe đã biết là người tập võ.

Một người đàn ông mặc đồ Đạo gia, màu đen từ trên xuống dưới, khoảng 50 tuổi, tiên phong đạo cốt, thân hình mảnh khảnh.

Nếu không phải đây là thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại, Hạ Diệc Sơ đã tưởng ông ta là nhân vật giang hồ phương nào.

Hạ Diệc Sơ có cảm giác kiêng kị rất lớn đối với người này.

===========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 530: Miêu yêu nữ (28)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Đi sau ông ấy là một người mà ai cũng biết, An Thuần.

"Hắn đâu?"

"An thiếu, hắn vẫn ở trong, chưa ra."

"Từ lão gia, người này nhờ ông xem xem." An Thuần cung kính nói.

"Cháu yên tâm, nếu ông đã đồng ý với cháu thì ông sẽ làm thỏa đáng. Có điều..."

"Có điều gì ạ?" An Thuần hỏi nhưng không được đáp lại.

Ánh mắt Từ lão gia dừng ở nơi nào đó, nhếch miệng cười:

"Không ngờ nơi này lại có một con yêu linh."

An Thuần và những người khác đều không rõ ông ta cười cái gì nhưng chuông cảnh báo trong lòng Hạ Diệc Sơ lại vang dội.

Ánh mắt của ông ta đúng là nhìn tới chỗ của cô.

Cô từng bước lùi về phía sau.

Lão Từ không cho cô cơ hội trốn thoát, nhanh chóng lấy ra một lá bùa, miệng niệm chú, lá bùa bốc cháy.

Hắn ném lá bùa tới nơi Hạ Diệc Sơ đứng, cô xoay người bỏ chạy. Khi lá bùa sắp chạm vào Hạ Diệc Sơ, một cơn lốc đánh tới, hất ngược lá bùa trở về, tro tàn rơi trên mặt đất.


"A! Mèo?!" Không biết là ai trong đam người hét to, chỉ về hướng Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ lúc này mới biết ông ta không phải muốn công kích mình mà là muốn cô lộ nguyên hình.

An Thuần kinh ngạc nhận ra:

"Mèo chín đuôi? Vì sao mày lại ở đây?"

"Đây là phòng thí nghiệm mèo chín đuôi?"

Lão Từ nhìn Hạ Diệc Sơ, lại nhìn An Thuần.

"Không, không phải." An Thuần nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, lắc lắc đầu.

"Cháu vừa mới ở phòng thí nghiệm bên kia, con mèo chín đuôi kia nửa sống nửa chết nằm trong lồng sắt, không thể chạy đến đây. Hẳn là một con mèo chín đuôi khác. Từ lão gia, hay là chúng ta bắt nó đi, vừa khéo con kia cũng sắp chết rồi. Máu của nó có thể cải lão hoàn đồng đó."

Ánh mắt An Thuần tham lam nhìn Hạ Diệc Sơ. Cô chán ghét nhíu mày.

Lão Từ nhìn Hạ Diệc Sơ, biểu tình cũng y như An Thuần, tham lam đáng ghê tởm.


Hai kẻ cặn bã, đã bắt A Li, lại còn muốn bắt cô.

Lão Từ rút kiếm, công kích về phía Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ nhảy lên né tránh. Nhát kiếm kia đã bị một thanh kiếm khác chặn lại vang lên âm thanh chói tai.

"An Dập!"

"Từ lão gia, gϊếŧ hắn cho cháu."

"Không ngờ chỉ là một đứa trẻ ranh."

Lão Từ nhanh chóng đánh giá An Dập, lại nói với An Thuần:

"Cháu mang người lui ra ngoài hết đi, để tránh lát nữa lạm sát người vô tội."

Từ sau khi quen biết lão Từ, An Dập biết thế giới này không chỉ có con người, còn có nhiều yêu ma quỷ quái, cùng với những người tu đạo.

An Thuần nghe lão Từ nói như vậy, vội thưa:

"Vâng, Từ lão gia, nơi này giao lại cho ông. Chúng cháu đi đây!"

An Thuần kéo theo đám người đi theo cầu thang rời khỏi đây, nơi này giờ chỉ còn An Dập, Từ lão đạo và Hạ Diệc Sơ.


Hai người thu hồi vũ khí, lui ra sau một bước.

Hạ Diệc Sơ đứng bên chân An Dập, mở to mắt nhìn, vẫn kiêng kị Từ lão đạo.

Từ lão đạo lại cười ha Hạ Diệc Sơ:

"Cái tên An Thuần ngu ngốc kia, có trong tay vật tốt như vậy cũng không biết, dám lấy làm thí nghiệm, đúng là mù mắt."

"Cũng làm khó hai người, bị nhốt ở đây lâu như vậy, nếu tôi biết hai người có thể chất tốt như vậy thì đã không để hai người bị hắn hành hạ. An Dập, cậu là anh trai của An Thuần phải không? Cậu đi theo tôi chứ dù sao An gia cũng đã vứt bỏ cậu. Nếu cậu muốn báo thù, tôi sẽ giúp cậu."

Hạ Diệc Sơ nhanh nhảu:

"Được, ông đem An Thuần bắt nhốt lại, tra tấn hắn, chúng tôi sẽ đi theo ông. Dù sao bây giờ cũng không có chỗ để đi."

"Nói thật ư?" Từ lão đạo nhìn Hạ Diệc Sơ.

"Đương nhiên, chúng ta cữu vĩ nhất tộc chưa bao giờ gạt người."
Hạ Diệc Sơ cao ngạo ngẩng đầu.

Từ lão đạo nhíu mày, nhanh chóng đi lên cầu thang.

Nháy mắt, An Thuần bị đè xuống.

=================================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531: Miêu yêu nữ (29)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

An Thuần không hiểu vì sao bị Từ lão đạo, người mà mình dẫn theo lại đè mình xuống như thế:

"Từ lão gia, ông đè cháu xuống làm gì? Sao không giải quyết hai đứa đó đi?"

Vừa nói xong, An Thuần bị Từ lão đạo vứt xuống mặt đất.

"Người đã mang đến, muốn tra tấn thế nào các người có thể tự làm đi."

Từ lão đạo nói với Hạ Diệc Sơ.

Tra tấn?

An Thuần vừa nhấc đầu lên đã thấy An Dập và Hạ Diệc Sơ không tổn hao gì đứng đó. Lời Từ lão đạo nói khi nãy là có ý tứ gì? Tra tấn mình sao?

An Thuần quả thực không thể tin được.

"Lão Từ, rốt cuộc ông đang nói cái gì? Hai kẻ nghèo hèn bọn họ cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho gấp đôi!"

An Thuần vừa nói vừa từ từ bò dậy, nhưng chưa kịp đứng lên đã bị Từ lão đạo đá sang một bên.

"Ngu xuẩn!"

Từ lão đạo khinh thường nhìn An Thuần, sau đó nói với An Dập và Hạ Diệc Sơ:


"Hai người động thủ nhanh đi, xử lý xong thì đi theo tôi. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở tốt một chút cho hai người."

Từ lão đạo nghĩ đến lát nữa trong tay mình sẽ có một yêu linh và một dược nhân, hoàn mỹ, ông ta cố gắng kềm chế sự vội vàng trong lòng, chỉ hận không thể lập tức đưa Hạ Diệc Sơ và An Dập về ngay chỗ ở của mình.

"Được!" Hạ Diệc Sơ chạy đến bên cạnh An Thuần.

Hắn nhíu mày nhìn Hạ Diệc Sơ:

"Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây... đừng tới đây.. Aaa!"

Hạ Diệc Sơ phớt lờ, dùng móng vuốt liên tục cào lên mặt hắn.

Hạ Diệc Sơ cào nát mặt An Thuần, sau đó lui lại, ra hiệu bằng mắt với An Dập.

An Dập hiểu ý, đánh cho An Thuần tơi tả phải xin tha, cầu cứu Từ lão đạo.

Nhưng mà lúc này đã có hai vưu vật tồn tại trước mặt ông ta, Từ lão đạo không còn để ý gì đến tiền tài nữa.


Từ lão đạo thúc thủ bàng quan, Hạ Diệc Sơ nhức óc với tiếng la hét của An Thuần nên kiếm miếng vải nhét vào miệng hắn.

Hạ Diệc Sơ vòng tới vòng lui quanh người hắn:

"Khóc cái gì? Không có một chút tiền đồ gì cả. Lúc ngươi cắt da thịt A Li và An Dập, ngươi có nghĩ đến người ta phải chịu đau đớn như thế nào không? Hiện tại còn chưa động dao trên người ngươi. Hay là để ta rạch vài cái trên người ngươi xem cảm giác thế nào?"

An Thuần chỉ biết liên tiếp lắc đầu, thậm chí đã quên dù Hạ Diệc Sơ có thể nói chuyện, cô ấy vẫn chỉ là một con mèo, không thể nào cầm dao được.

An Thuần nửa sống nửa chết nằm đó, Từ lão đạo không hề liếc hắn một cái.

"Hai người xong chưa? Đi được chưa?"

"Đi? Đi chỗ nào? Về nhà ông sao?"

Hạ Diệc Sơ nhìn ông ta bằng đôi mắt xanh thẳm sắc trời.


Từ lão đạo bất giác cảm thấy không thích hợp.

"Lúc nãy ngươi đồng ý rồi mà giờ muốn quỵt nợ sao?"

Xung quanh Từ lão đạo tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Đi theo ông? Để ông đem tôi đi luyện hóa, đem anh ấy đi làm dược nhân sao? Từ lão gia, tôi còn chưa muốn chết đâu, để cho tôi chơi thêm vài năm đi."

"Ngươi tìm chết!"

Từ lão đạo âm trầm, rút kiếm trong tay nhắm thẳng, công kích về phía Hạ Diệc Sơ.

An Dập không thể để yên, chắn mình trước mặt Hạ Diệc Sơ, cùng với lão đạo giao thủ.

Hạ Diệc Sơ trong bộ dạng mèo cũng không thể giúp gì nhiều nên né sang một bên, tránh vướng tay vướng chân An Dập.

Từ lão đạo tuy có tuổi nhưng thể thể linh hoạt cực kỳ, chiêu thức rất lợi hại.

Lúc đầu hai người đánh ngang tay nhưng về sau An Dập bắt đầu yếu thế. Nhiều lần An Dập bị trúng kiếm, năng lực hồi phục giúp An Dập mau lành vết thương, nhưng nếu vết thương nhiều quá thì năng lực này cũng chậm lại.
Từ lão đạo rốt cuộc phát hiện ra nhược điểm của An Dập, liên tục tấn công khiến miệng vết thương của An Dập không lành kịp, máu tươi nhiễm hồng ra cả áo blouse trắng hắn đang mặc, giống như một đóa mạn châu sa nở rộ.

=================================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532: Miêu yêu nữ (30)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Không thể giúp gì được, Hạ Diệc Sơ bắt đầu khẩn trương. An Dập bị đánh đến phun máu, Hạ Diệc Sơ càng nóng lòng.

Vì sao cô không phải là người?

Hạ Diệc Sơ không cam lòng, móng vuốt của cô trong vô thức cào ra một cái ấn ký trên bàn.

Hạ Diệc Sơ không chú ý tới dòng khí quanh thân mình bắt đầu biến đổi.

Khi An Dập bị Từ lão đão hất tung ra ngoài, Hạ Diệc Sơ không kềm nổi, dùng lực nhảy theo hướng An Dập.

Giữa không trung, con mèo nhỏ lông trắng nhanh chóng hóa hình, trở thành một tiểu mỹ nhân thân hình mảnh khảnh.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tay cô ấy, ánh mắt cô lạnh nhạt, nhin chằm chằm vào sau lưng Từ lão đạo.

Từ lão đạo cảm giác sau lưng mình có một mạch nước ngầm đang chảy tới gần nhưng lại không để ý, ở đây bất quá chỉ còn lại con mèo yêu linh kia mà thôi, cũng không thể lợi hại hơn.


Hắn ta chạy sang xem An Dập có bị đánh chết hay không, người như An Dập trăm năm khó tìm nên không thể để chết được.

Từ lão đạo luôn đặt sự chú ý vào An Dập, nên không hề hay biết một cỗ nguy cơ mãnh liệt sau lưng mình.

Khi ông ta thấy không thích hợp thì đã không còn tránh kịp nữa. Hạ Diệc Sơ gắt gao bắt lấy bờ vai hắn, lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu vào thân thể hắn.

Rắc một tiếng.

Lưỡi dao hoàn toàn cắm vào giữa tim.

"Ngươi..."

Từ lão đạo chậm rãi quay đầu nhìn cô gái xa lạ, chỉ mấp máy được một chữ rồi ngã xuống.

Từ lão đạo đã chết.

Cô nhanh chóng chạy về phía An Dập, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn.

Hô hấp An Dập mỏng manh, thần sắc hắn tái nhợt.

"An Dập? An Dập?"

Hạ Diệc Sơ ôm người vào lòng, nhỏ giọng kêu tên hắn.

An Dập hôn mê bất tỉnh, không đáp lại.


Hạ Diệc Sơ vận dụng linh lực, ôm An Dập bay nhanh ra khỏi đây, mũi chân cô chạm nhẹ, thân thủ như hỏa tiễn, chốc lát đã rời khỏi.

Bên ngoài tầng ngầm còn nhiều người được trang bị vũ khí, nhưng trong mắt họ, Hạ Diệc Sơ ôm An Dập rời đi chỉ như một thân ảnh mơ hồ mà thôi.

Hạ Diệc Sơ không biết phải đem An Dập đi đâu mà thân thể An Dập ngày càng lạnh, cô chỉ đành dừng chân trên sân thượng một tòa cao ốc.

Hạ Diệc Sơ không muốn để An Dập chết như vậy, cô dùng lưỡi kiếm ban nãy cắt một đường trên tay mình, để máu tươi chảy ra, đặt tay vào môi An Dập, nhéo cằm hắn cho máu chảy vào trong miệng.

"Mau uống vào đi, mau lên!"

Hạ Diệc Sơ có chút nôn nóng.

Không biết là xuất phát từ bản năng hay do nghe được giọng của Hạ Diệc Sơ, hầu kết An Dập động mọt chút, nuốt từng giọt máu tươi vào.


Từ xa vài thân ảnh bay như Hạ Diệc Sơ ban nãy, bay nhanh về phía này. Nháy mắt, họ đã có mặt trên sân thượng cùng Hạ Diệc Sơ và An Dập.

Đó là ba thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, mặc đồ đen giống nhau, không có chút gì kinh ngạc nhìn Hạ Diệc Sơ và An Dập.

Một trong ba người lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra, đưa cho Hạ Diệc Sơ xem rồi nói:

"Chào cô, cữu vĩ! Tôi là Hắc Ưng, đội trưởng đội hành động đặc biệt của Cục bộ đội đặc thù. Đây là hai đồng sự của tôi, Thịnh Lê, Nguyệt Phách. Từ Chính Trường là người trong cục chúng tôi. Để xảy ra việc này chúng tôi vô cùng xin lỗi."

Từ Chính Trường?

Là Từ lão đạo ban nãy?

Hạ Diệc Sơ nhìn ba người trước mặt, nhàn nhạt nói: "Hắn bị tôi gϊếŧ rồi."

"Từ Chính Trường làm ra chuyện như vậy, chết cũng chưa hết tội. Cục chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của hai người. Ngược lại, xin hỏi hai người có cần hỗ trợ gì không? Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành trong khả năng cho phép."
Một người khác lên tiếng.

Hạ Diệc Sơ híp mắt đánh giá ba người này một lượt.

Ba người này có lẽ cũng đều là người tu hành, cô rũ mắt, nhẹ giọng hỏi"

"Tôi có thể tin tưởng ba người sao?

"Xin cô cứ nói."

"Giúp tôi chiếu cố hắn cho tốt, hắn là người bị hại nhiều nhất."

"Được."

Một người khí khái đáp ứng, bọn họ cũng đã biết trước An Dập chính là người bị hại nhiều nhất.

Hạ Diệc Sơ đứng tại chỗ nhìn thân ảnh bốn người dần biến mất trong tầm mắt. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng thở ra.

Hy vọng về sau, An Dập thuận buồm xuôi gió.

Khi trong lòng đang nghĩ như vậy, cỗ cảm giác quen thuộc dần dần ập đến khiến cô không thể kháng cự nhắm hai mắt.

=================================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533: Miêu yêu nữ (31)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, không ngoài dự đoán, cô đã trở về thế giới thực.

"Tỉnh?" An Dập duỗi tay gãi gãi cằm cô, ánh mắt ôn nhuận như nước.

Cô xác thực người trước mặt đã trọng sinh, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Nháy mắt, Hạ Diệc Sơ và An Dập đã ở tại biệt thự An gia hơn mười ngày.

Hạ Diệc Sơ nhàm chán lăn qua lăn lại trên mặt thảm, đột nhiên có hương thơm bay vào mũi. Hạ Diệc Sơ run run lỗ tai, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy An Dập bưng một mâm đùi gà chiên đi đến.

Quá thơm đi!

Hạ Diệc Sơ meo một tiếng, nhìn chằm chằm vào đĩa đùi gà trên tay An Dập.

An Dập đặt mâm đùi gà lên bàn, cầm trong tay một cái, vẫy vẫy về phía Hạ Diệc Sơ:

"A Li, lại đây."

Hạ Diệc Sơ không hề có cốt khí, ngay lập tức nhảy từng bước chạy đến.


Hạ Diệc Sơ thật sự cũng phải thích đùi gà lắm nhưng dạo này toàn được cho ăn cá, cũng muốn đổi món.

An Dập còn cố ý cầm đùi gà dứ qua dứ lại không cho cô ăn ngay.

Lý trí nói cho Hạ Diệc Sơ biết lúc này cô nên quyết đoán xoay người rời đi nhưng mà ngao ngao ngao, ánh mắt của cô không thể rời khỏi cái đùi gà một giây.

Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình thật ham ăn đến đáng sợ.

Lúc An Dập đưa đùi gà xuống thấp cách đầu cô không xa, Hạ Diệc Sơ nhảy chồm lên, nhưng mà thứ chụp được không phải là đùi gà mà là đùi An Dập.

Hạ Diệc Sơ kêu meo meo đáng thương, thật sự không có tiết tháo nhìn An Dập.

An Dập rất thích thú trước hành động dễ thương như vậy, đưa đùi gà vào miệng Hạ Diệc Sơ.

An Dập cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ ăn, trong lòng yên lặng nghĩ.

Buổi chiều, An Dập ra ngoài mà không mang theo Hạ Diệc Sơ, có lẽ là lần đầu tiên từ khi cô đến thế giới này.


Đối với hành vi khác thường này của An Dập, cả những người làm trong biệt thự cũng cảm thấy không đúng.

Hiện tại bị chủ nhân ném ở nhà, cô có chút không quen. Hạ Diệc Sơ thở dài ghé vào ban công phơi nắng.

Hạ Diệc Sơ từ ban công trông thấy một chiếc xe tiến vào, là An Thuần. Lần trước khi An Dập về lại biệt thự, An Thuần tức giận bỏ đi liên tục không về.

Hôm nay trở về là muốn làm gì?

Hạ Diệc Sơ thật sự không biết lần này An Thuần trở về chính là vì cô.

"Con mèo trắng của An Dập đâu?"

An Thuần vừa vào nhà đã hỏi người làm.

"Đại thiếu gia chiều nay đi ra ngoài không có mang theo mèo, có lẽ nó còn ở trên lầu."

Người làm vừa nói xong, An Thuần đã chạy nhanh lên lầu.

Hạ Diệc Sơ nghe được tiếng bước chân, thân thể liền động, vội tránh vào sau bức màn.

An Thuần tìm một vòng, không thấy mèo, lấy điện thoại ra gọi.


"Từ lão gia, cháu vẫn chưa thấy con mèo đó."

"..."

"Bây giờ sao? Được, ông ở đâu?"

"..."

"Vâng, cháu biết chỗ đó rồi, từ từ, bây giờ cháu đi liền."

An Thuần vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, Hạ Diệc Sơ đã nghe được tiếng động cơ xe rời đi.

Từ lão gia?

Từ Chính Trường?

Hạ Diệc Sơ từ cửa sổ nhảy xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhìn nhìn móng vuốt của mình trong lòng cô tha thiết muốn biến thành người.

Hạ Diệc Sơ phóng nhanh xuống lầu, hy vọng có thể biến thành người như trong giấc mộng, như khi đáp xuống đất, cô vẫn chỉ là một con mèo.

=========================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534: Miêu yêu nữ (32)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Hạ Diệc Sơ ở trong phòng, thử đi thử lại nhiều lần, vẫn không thể biến thành người. Đây không phải là điều quá bất ngờ nhưng cũng khiến cô có chút thất vọng.

Hạ Diệc Sơ lăn trên thảm, lại nghe tiếng xe quen thuộc, phấn chấn chạy bước nhỏ ra khỏi phòng.

Ra khỏi cửa cô đã thấy ngay An Dập đang xuống xe, Hạ Diệc Sơ chạy đến bên chân hắn.

"Hôm nay ở nhà có ngoan không?"

An Dập cười, ôm Hạ Diệc Sơ lên, thuận tay vuốt ve bộ lông xù xù. Hạ Diệc Sơ run run lỗ tai, cảm thấy cổ mình không thoải mái.

"Meooo."

"Về sau A Li sẽ không đi lạc."

An Dập cười cười, sửa lại chiêc vòng cổ bóng loáng trên bộ lông xù của cô.

Hạ Diệc Sơ nhảy xuống chạy đến soi gương, trên cổ cô là một chiếc vòng tinh xảo kèm theo một thẻ bài có viết hai chữ "A Li".

Hạ Diệc Sơ: "......"


Hạ Diệc Sơ nghiêng đầu trên mặt đất, dùng chân trước cào cào cái vòng cổ, cô nghĩ không biết cái vòng cổ làm bằng chất liệu gì mà một con mèo có trí tuệ loài người như cô cũng tháo không ra.

An Dập lần này về không chỉ mang theo vòng cổ, còn mang nhiều thức ăn vặt cho mèo. Nhìn Hạ Diệc Sơ cúi mình gặm cá khô nhỏ, An Dập cười không dứt, lại bỏ vào chén nước của cô một viên thuốc.

Thuốc viên gặp nước liền tan, An Dập đem chén nước đến cho Hạ Diệc Sơ. Cô vốn đã quen được hầu hạ, cơm bưng nước rót nên không nghi ngờ gì vươn đầu lưỡi liếm liếm nước.

Đến chiều tối, Hạ Diệc Sơ cảm thấy có chút không thích hợp, không biết có phải tâm lý có vấn đề gì không, trong cơ thể cô như có cái gì đó đang kêu gào, muốn phóng xuất ra.

Hạ Diệc Sơ đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui, kể cả khi An Dập ôm cô, cô cũng giùng giằng thoát ra.


Dương Y Y bây giờ cứ nhìn đến mèo là không hài lòng, thấy Hạ Diệc Sơ cứ đi tới đi lui, bực mình nói với An Dập:

"An Dập, con mèo hoang này động dục à? Đi tới đi lui hoài, lúc trước có triệt sản chưa?"

Hạ Diệc Sơ thân thể cứng đờ, cô kẹp chặt đuôi, chạy nhanh vào phòng An Dập.

Động dục?

Cô?!

Hạ Diệc Sơ không biết An Dập nghe lời nói của Dương Y Y thì có suy nghĩ gì nhưng mà cô thì lại ngủ mơ thấy mình biến thành người.

Nửa tỉnh nửa mê, Hạ Diệc Sơ thấy toàn thân khô nóng, xương cốt như bị kéo giãn ra, loại cảm giác vô cùng khó chịu.

Hạ Diệc Sơ mơ mơ màng màng mở mắt thấy ánh trăng bên ngoài tràn qua cửa sổ, cô quay đầu thì thấy An Dập đang nằm ngủ bên cạnh.

Bất quá......

Hình ảnh này sao lại quen thuộc như vậy. Còn chỗ cảm xúc kia...

Hạ Diệc Sơ cúi đầu mới phát hiện mình đã thật sự biến thành người. Không phải là nằm mơ.


Hạ Diệc Sơ cả kinh nhưng nhanh chóng trấn an chính mình. Lúc cô cố gắng biến thành người thì không được, giờ lại vô tình bieesnthanfh người, Hạ Diệc Sơ không biết phải làm sao.

Hạ Diệc Sơ khó xử, bây giờ không biết làm thế nào để ra ngoài rồi ngày mai An Dập tỉnh lại, cô biết giải thích thế nào với hắn.

An Dập trở mình nằm nghiêng, vòng tay đặt lên eo cô, hô hấp phả vào cổ Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ thấy được mùi dược liệu vây quanh.

Đây là chuyện gì?

Hạ Diệc Sơ nằm im bất động, đợi cho hơi thở của An Dập đều đều, cô mới nhẹ tay nâng tay An Dập lên. Bất ngờ, An Dập mở hai mắt.

"Cô là ai?"

An Dập không những không bỏ tay ra khỏi người cô, mà còn xiết chặt hơn.

"Tôi..." Hạ Diệc Sơ nghẹn, không nói nên lời.

An Dập nhìn quanh không thấy cục bột trắng kia đâu, dừng mắt trên người Hạ Diệc Sơ, tự sắp xếp sự tình trong đầu.
"A Li?!"

"Tôi... đột nhiên biến thành người, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo trước được không?"

Hạ Diệc Sơ e lệ, cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt đáng thương nhìn An Dập.

Cô không biết là mình biến thành người nhưng chưa hoàn toàn, cặp tai mèo trên đầu vẫn còn run run mỗi khi nói chuyện.

An Dập thâm thúy nhìn cô:

"Mặc quần áo làm gì? Dù sao cũng cởi mà."

An Dập nói xong, đưa tay kéo chăn lên, trực tiếp đè người dưới thân, hôn xuống.

"Đừng mà, đừng như vậy."

Hạ Diệc Sơ dùng tay đẩy ra nhưng An Dập lại bóp nhẹ lỗ tai mèo của cô một chút khiến toàn thân Hạ Diệc Sơ mềm nhũn trong lòng hắn.

An Dập vừa hôn, vừa nhéo mặt Hạ Diệc Sơ:

"Lâu như vậy mới biến thành người, em nói xem anh có nên phạt em không?"

Không đợi cô trả lời, An Dập lại cúi xuống hôn lần nữa.
==============================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535: Miêu yêu nữ (33)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Nụ hôn của An Dập tình cảm mà mãnh liệt, mỗi khi Hạ Diệc Sơ muốn đẩy ra, hắn lại niết lỗ tai mèo của cô khiến Hạ Diệc Sơ cảm thấy như có dòng điện xẹt qua người, trở nên mềm nhũn, vô lực.

Hạ Diệc Sơ cảm thấy toàn thân khô nóng, chỉ sợ những gì Dương Y Y nói là thật thì thân thể đúng là đang... động dục.

Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình cũng mong muốn thân thiết với An Dập mà lúc này lại bị đôi tay của hắn trêu chọc nên cô không chịu nổi mà ưm một tiếng, ưỡn người lên càng dán chặt vào thân thể hắn.

Chính lúc này, An Dập lại ủy khuất:

"Chân không tiện, không có sức, hay là em ngồi trên đi?"

"..."

Hạ Diệc Sơ không biết phải nói gì, An Dập cứ không buông tha, vừa hôn, vừa kéo tay cô xuống phía dưới thân mình.

"A Li."

Tiếng gọi trầm thấp ám ách. Bóng trăng ngoài cửa sổ cũng thâm trầm hơn.


An Dập đã không còn ôn nhuận như ngọc nữa mà khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt phong tình.

Hạ Diệc Sơ nhắm mắt hôn đáp lại, An Dập càng hôn mãnh liệt hơn, lôi kéo đôi tay mềm mại của cô xuống sâu hơn.

-----------------------------------------

Mãi cho đến một lúc lâu sau xong việc, An Dập mới mở đèn bàn, rút khăn giấy lau tay cho Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ để mặc cho An Dập chà lau, cũng không biết nghĩ gì, cô hỏi An Dập:

"An Dập, anh có sở thích... với mèo sao?"

"Em gọi anh là gì?"

An Dập hơi xiết tay Hạ Diệc Sơ.

"An Dập? An An? A Dập?"

Hạ Diệc Sơ trợn mắt, cô đây là lần đầu tiên trực tiếp trò chuyện với hắn, cô vô ý không nhớ A Li gọi hắn là gì... hình như là:

"Chủ nhân?"

Dáng người cô yểu điệu tinh tế, da thịt trắng nõn, hai mắt ngập nước, tóc dài đen nhánh, trên đầu rung rung hai lỗ tai mèo. An Dập nhìn cô, đôi mắt âm u, hầu kết chuyển động, một tay nâng cằm cô lên, mở miệng nói:


"Mau kêu. Nếu không, anh niết lỗ tai em."

"..."

An Dập vuốt ve lỗ tai xù xù lông của cô,

"Aaa, đừng, cầu xin anh, đừng như vậy mà."

Hạ Diệc Sơ muốn đẩy An Dập ra, nhưng lại sợ hắn làm tổn tương lỗ tai mình. Hạ Diệc Sơ không biết mèo có cho chủ nhân động vào lỗ tai hay không nhưng lúc này cô cảm thấy cả người tê dại, lại có kɦoáı ƈảʍ vô cùng, làm Hạ Diệc SƠ vừa muốn cười vừa muốn khóc.

"Cầu xin anh, đừng như vậy."

Hạ Diệc Sơ không ngừng cọ xát thân thể lên khăn trải giường, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt. An Dập vẫn không dừng lại.

"Ngoan, gọi một tiếng chủ nhân, anh sẽ tha cho em."

"..."

Sắc mặt Hạ Diệc Sơ đỏ rần rần, cố gắng phát âm nhưng không kêu được.

"Anh đừng vậy, tôi không gọi, không gọi. Muộn rồi, đi ngủ thôi!"

"Ngủ? Em ngồi trên sao?"

An Dập cười lạnh, nhéo cằm cô, lại tiếp tục hôn, lại kéo tay cô chạm vào vật nhỏ khiến cô trừng lớn hai mắt, tay cô vẫn còn mỏi đó.


"Đừng sợ, lần này sẽ nhanh hơn."

An Dập ấn tay Hạ Diệc Sơ xuống, chưa kịp làm gì khác thì chỉ thấy một vòng sương trắng hiện lên, người bên cạnh không cánh mà bay. Lúc này, chỉ còn lại một cuộn lông xù xù...

So với An Dập, Hạ Diệc Sơ càng kinh ngạc hơn, không biết có chuyện gì, kêu meo một tiếng rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.

=================================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536: Miêu yêu nữ (34)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

An Dập cũng không thể ngờ tình huống sẽ phát sinh như vậy. Cô ấy tự nhiên biến lại thành mèo, hắn cũng không còn cách nào. An Dập đắp chăn, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Tình huống vừa rồi cũng khá xấu hổ với Hạ Diệc Sơ, cô chạy đến sô pha nằm trốn bên dưới gầm ghế.

Bóng đêm tịch liêu, ánh đèn mờ mờ, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ đành lên tiếng trước. Cô chui ra khỏi gầm sô pha, uyển chuyển nhảy lên trên ghế.

"Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?"

"Khi nào em biết thành người nữa?"

"... cũng không biết nữa. Anh không thắc mắc tôi từ đâu tới sao?"

Tuy rằng biết An Dập trọng sinh nhưng cô cảm thấy vờ như mình không biết vẫn tốt hơn.

An Dập không biết tâm tư này của Hạ Diệc Sơ, hắn chỉ thở dài, giọng nói cũng trở nên âm trầm hơn.


"Nếu anh hỏi, cũng giống lần trước, em sẽ không từ mà biệt..."

Không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, An Dập cười khẽ:

"Không sao, lần này em có muốn bỏ rơi anh cũng không được."

Toàn bộ suy nghĩ của Hạ Diệc Sơ đều đặt lên câu nói phía trước của hắn. Cái gì không từ mà biệt?

Từ khi cô vào thế giới này, chỉ có An Dập không mang theo cô ra khỏi nhà, còn cô chưa từng chủ động cách xa hắn.

Chỉ có duy nhất một lần không từ mà biệt, chính là... trong mộng kia.

"Anh... anh là An Dập kia sao?"

Hạ Diệc Sơ mở to mắt, không thể tin được nhìn An Dập.

"Ừ!." An Dập khẽ gật đầu.

Cô không thể tin rằng mình đã thật sự quay về quá khứ, bởi vì quan hệ thời gian mà một ít sự việc cô thay đổi trong quá khứ đã dẫn đến những thay đổi lớn hơn của An Dập. Hạ Diệc Sơ nhìn người trên giường mà cổ họng khô khốc.


"Vậy, sau đó, anh thế nào?"

"Rất tốt, ngủ một giấc dậy thì Hắc Ưng cho anh biết sự việc trong lúc anh hôn mê. Sau đó, anh đến phòng thí nghiệm nhốt em để tìm em. Khi anh đến, em đã... Rồi anh ngủ một giấc, thì quay lại thời điểm này."

An Dập trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

Hạ Diệc Sơ nhạy bén nhận ra sự tình không chỉ đơn giản như vậy nhưng cô không dám hỏi.

"Thật xin lỗi!" Hạ Diệc Sơ cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Lại đây."

An Dập vẫy vẫy tay về phái cô, Hạ Diệc Sơ không nghĩ nhiều, nhìn thần thái An Dập không có vẻ như đang tức giận, nên cô liền chạy đến. Sau đó, bị An Dập chụp lấy cổ.

"..."

"Thật không?"

"Thật! Anh kềm chế chút đi." Hạ Diệc Sơ gian nan mở miệng, chỉ sợ An Dập quá sức là cổ cô gãy đôi.

"Ngủ đi, xem ngày mai anh dạy em biến thành người như thế nào." An Dập đặt Hạ Diệc Sơ lên gối đầu.


Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng thở ra, chốc lát sau hơi thở của cô đã đều đều, đi vào giấc ngủ. Mà An Dập bên cạnh vẫn không ngủ được. Ánh mắt hắn nặng nề nhìn trần nhà.

Hắn không nói sự việc đã xảy ra sau khi hắn tỉnh lại, khi ấy không thấy cô bên cạnh, hắn khổ sở biết bao.

Hắn không tin lời Hắc Ưng, muốn đi tìm sự thật. Khi thấy A Li bị nhốt trong lồng sắt đã không còn hơi thở, An Dập tan vỡ, chỉ biết ôm xác A Li về.

Hắc Ưng xử lý xong chuyện của Từ lão đạo và An Thuần, biết An Dập đã có tu luyện nên hỏi hắn có muốn gia nhập đội hay không.

An Dập thực lòng không có hứng thú gì nhưng hận đám người hại A Li thấu xương nên đồng ý trở thành một thủ hạ của Hắc Ưng.

============================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537: Miêu yêu nữ (35)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Sau khi gia nhập đội của Hắc Ưng, có lẽ có máu của A Li trong người, nên sức khỏe của An Dập hồi phục rất nhanh, khả năng tu luyện và năng lực cũng vượt xa người thường.

A Li đã mất, An Dập quyết tâm báo thù nên cả ngày lẫn đêm đều ra sức tu luyện. An Dập ở trong đội ngũ tiếp xúc rất nhiều yêu tinh, đạo sĩ, tốt lẫn xấu. Mỗi lần được giao nhiệm vụ, An Dập đều cố gắng hoàn thành nhanh chóng và hoàn hảo.

Đội ngũ càng ngày càng coi trọng An Dập, càng giao cho An Dập  nhiều nhiệm vụ. Làm nhiều nhiệm vụ, tiếp xúc nhiều, A Li phát hiện ra ngoài Từ lão đạo bị Hạ Diệc Sơ đâm chết, An Thuần bị đánh đến nửa sống nửa chết thì đám nhân viên công tác kia chỉ bị đội ngũ tẩy não để quên hết tất cả những gì mình đã làm rồi thả đi. Tất cả tài liệu về cuộc nghiên cứu A Li đều bị hủy, phòng thí nghiệm cũng được làm cho không còn tồn tại.


An Dập tốn rất nhiều công sức mới tra ra hết tên và địa chỉ của đám nhân viên công tác đó. An Dập tự mình tìm đến và gϊếŧ hết bọn họ.

Nhiều người liên tiếp chết, thủ pháp cũng tàn nhẫn, nhưng lại không hề có dấu vết của hung thủ. Các bản tin thời sự thời gian này đều đăng những tin như vậy.

Chỉ có Cục hành động đặc biệt là nghĩ đến An Dập.

Trả thù xong đám người đó, An dập bỏ đi đến vùng núi tuyết hoang vu. Ở đây tuyết rơi quanh năm không ngừng, sông cũng hóa thành băng.

Trong một động nhỏ nào đó, An Dập nhìn khối quan tài bằng băng có thi thể A Li bên trong. An Dập mở nắp quan tài lên, leo vào trong ngủ. Chờ khi tỉnh lại, hắn đã ở trong biệt thự hiện tại. Cũng như đời trước, hắn lại gặp A Li. Nhưng mà không giống con mèo lần trước, lần này là A Li thuộc về chính hắn.


=============================

* Lời tác giả: cảnh trong mơ đều giải thích rõ ràng, người mà nam chủ yêu từ đầu tới cuối đều là Hạ Diệc Sơ. Tiếp theo sẽ viết về hiện thực, hai người giải thích rõ ràng, các tình tiết vả mặt sẽ đến nhanh hơn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538: Miêu yêu nữ (36)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

An Dập không hỏi sau đó Hạ Diệc Sơ đi đâu, làm gì, khiến cô nhẹ nhõm thở ra.

Thân thể hiện tại của An Dập tuy chưa được tu luyện nhiều nhưng kiến thức tu luyện hắn lại nắm rất rõ. An Dập bắt đầu dạy Hạ Diệc Sơ biến thành người. Những lần đầu vẫn chưa làm được, An Dập kiên nhẫn an ủi cô.

Gần đây An Dập ra khỏi nhà càng nhiều, mỗi lần Hạ Diệc Sơ hỏi hắn đi đâu, hắn đều cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

Mãi đến hơn một tuần sau, An Dập đứng thẳng trên hai chân trước mặt cô, Hạ Diệc Sơ mới biết là An Dập đi trị liệu đôi chân.

Chân An Dập phế nhiều năm như vậy, Hạ Diệc Sơ không biết làm thế nào đột nhiên có thể chữa lành. Nhưng ngẫm lại, loại chuyện trọng sinh có thể phát sinh trên người hắn thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra. Có thể do kiếp trước tu luyện thành công, hỗ trợ cho kiếp này.


Hạ Diệc Sơ cả ngày đều ở trong phòng An Dập, nếu có ra khỏi phòng, cũng nằm trong lòng An Dập, nên An Thuần có ý đồ gì đều không thể thực hiện được. An Thuần lo lắng việc của mình không thành thì Hạ Diệc Sơ cũng sốt ruột mãi không biến thành người được.

"Vẫn không được sao?"  An Dập ghé vào bên cạnh mèo nhỏ trên sô pha.

"Meo~"

Hạ Diệc Sơ uể oải kêu một tiếng, chầm chập đi đến bên An Dập, nhảy lên đùi hắn.

An Dập nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù, ôn nhu nói:

"Đừng nóng vội, biến hình thực sự là một quá trình khó khăn. Từ từ cũng được. Nhưng em có nhớ dáng hình người lần trước em biến thành không? Tóc đen dài, mắt sáng to, chân tay thon dài..."

Giọng An Dập như có ma lực làm Hạ Diệc Sơ không ngừng nghĩ đến hình dáng người lần trước mình hóa thành.

Mà ngay lúc này, An Dập đột nhiên im bặt, một vòng sương trắng dâng lên trong lòng hắn, không thấy mèo nhỏ đâu nữa, mà là thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn hắn.


Hạ Diệc Sơ mở to mắt, ôm chặt lấy An Dập.

"Anh, anh mau nhắm mắt lại!"

Hạ Diệc Sơ không biết thế nào lại biến thành người lúc này, lại không mặc quần áo. Đôi tay cô căn bản không biết che nơi nào, dù sao cũng che không hết, thế là cô trực tiếp che hai mắt An Dập.

Mùi hương thiếu nữ trong lòng nhàn nhạt quẩn quanh cánh mũi hắn. Khi Hạ Diệc Sơ hóa hình, không kịp che mắt hắn nên hắn đã sớm xem hết thân hình Hạ Diệc Sơ từ lâu rồi.

"Vậy là, mấy ngày nay em không hóa thành người được là bởi vì không có anh bên cạnh?"

"Không phải!"

Hạ Diệc Sơ thẹn quá hóa giận, nỗ lực cả tuần đều không thành công mà An Dập chỉ đơn giản nói mấy lời liền thành công.

"Anh nhắm mắt, ngậm miệng lại. Không cho nhìn, cũng không cho nói."

Hạ Diệc Sơ xấu hổ.

"Sợ cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa sờ qua đâu? Hả?"


Hạ Diệc Sơ chỉ muốn cắn lưỡi.

"Anh tìm giùm tôi bộ quần áo đi."

"Mặc quần áo làm gì, dù sao cũng cởi thôi. Em quên là anh đã nói với em rồi sao?"

Giọng An Dập đùa bỡn, đôi tay lại bắt đầu du tẩu trên người cô.

Hạ Diệc Sơ khẽ run, thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí, lại là ban ngày ban mặt, cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, muốn khóc:

"Không, tôi muốn mặc quần áo."

An Dập không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, mà nhiệt huyết dâng cao, càng thêm kích động. Một tay An Dập vuốt ve lưng trần của Hạ Diệc Sơ, một tay nâng mông cô lên, ôm đến sô pha.

Hạ Diệc Sơ nằm trên sô pha, trước ngực bị thân thể hắn dán chặt. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ hoảng loạn càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ An Dập, đem đến cho hắn cảm giác thật mới lạ.

An Dập giam cầm thiếu nữ trong lòng, nhẹ gặm đôi môi hồng nhuận của cô.
"A Li, có muốn thử trên sô pha không?"

==============================

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539: Miêu yêu nữ (37)


Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

"An Dập, đừng, tôi là một con mèo..."

Cũng như lần trước, lần biến hình này vẫn còn để lại hai lỗ tai mèo xù xù trên đầu Hạ Diệc Sơ. An Dập vẫn không ngừng gặm mút cánh môi cô:

"Mèo thì sao? Chỉ cần là em, thế nào anh cũng thích."

An Dập nhìn thiếu nữ dưới thân, cảm xúc quay cuồng mãnh liệt, tâm trạng vạn phần kích động. Nói xong, không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, An Dập lập tức hành động. Hạ Diệc Sơ thở dốc, trừ e lệ ra thì không biết trốn đi đâu, rung động quen thuộc cũng dần xuất hiện trong lòng. Mà loại rung động này có lẽ chỉ có một người có thể mang lại. Hạ Diệc Sơ vòng tay quanh cổ An Dập.

"Em... hơi sợ một chút, anh nhẹ thôi."

An Dập căn bản không nghĩ Hạ Diệc Sơ sẽ thật sự đồng ý, hô hấp dồn dập phả lên vai cô.

"Được không?" Hạ Diệc Sơ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ khiến An Dập không thể cưỡng lại.


"Ừ!"

An Dập cúi đầu ngậm một viên hồng mai trước ngực cô, không chỉ có thế, một tay khác bao lấy bầu ngực mềm mại của cô. Thân thể này của cô khá mẫn cảm, trong lòng lại rùng mình tê dại. Tay An Dập vuốt ve dọc theo thân thể cô, cuối cùng tới phía dưới bụng, đảo quanh một vòng sau đó dò xét đi vào.

Bên trong một mảnh mềm mại, hút thần trí.

Bởi vì động tác của hắn mà thiếu nữ dưới thân không ngừng rùng mình, miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh ưm a nho nhỏ không ngừng.

Nhiệt huyết trong lòng An Dập càng bốc lên nghi ngút.

Hạ Diệc Sơ xụi lơ như nước, thân thể mềm mại bị An Dập ép chặt vào sô pha, làn da trắng bóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ các giác quan của hắn.

An Dập thở mạnh một hơi, rút tay ra, kéo hai chân cô dang rộng.

"Trời sinh em ra để đòi mạng anh mà!"

An Dập hung hăng hôn môi cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô, dùng sức mút liếm.


=================================

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom