Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
699,073
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Tác giả: Thiền Miêu
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Cường cường, Cưới trước yêu sau, Cung đình hầu tước, Sảng văn, Nữ cường, 1v1, Thị giác nữ chủ

Văn án:

Mạt thế đội trưởng xuyên thành tiểu công chúa, vì muốn từ hôn mà giả treo cổ tự vẫn.

Trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, tin tức vị hôn phu tử trận sẽ được truyền về vào ngày mai. 

Thân phận quả phụ vừa có thể độc thân, vừa có thể làm chủ gia đình, công chúa liền gói ghém đệ đệ chưa cai sữa, dứt khoát gả thấp. 

Chỉ là, ngày hôm sau người được khiêng vào phòng nàng là ai? Tin tức tử trận đâu rồi?

*

Lúc Thẩm Vô Cữu sắp chết thì mơ một giấc mơ, mơ thấy thành bị phá, Thẩm gia đầy rẫy nữ nhân góa bụi, bị công chúa tham sống sợ chết dâng cho quân địch, mơ thấy đứa cháu trai tám tuổi bị người ta giẫm đạp, hắn tức đến nỗi sống lại.

Chỉ là, công chúa và người trong mơ có vẻ hơi khác biệt? 

Phủ tướng quân nghèo, nàng đi thu thập vật tư, những kẻ tham ô lương thực cứu trợ liền gặp họa. 

Hộ bộ không cấp lương thực, nàng xách đại đao giết lên Hộ bộ. 

Công chúa còn nuôi một bầy gà trên núi, ăn vào có thể sinh long hoạt hổ.

Ngay cả hôn quân khiến quốc gia diệt vong trong mơ cũng bị công chúa ép phải chăm chỉ trị vì.
 
Chương 1: Chương 1


Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được.


Nàng bị treo cổ!

Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật?

Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng.


"Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!"

!

Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay.


Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây.



Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không.


Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất cả các thành viên trong đội đều là phụ nữ, những người đó đã dành hết tình mẫu tử còn sót lại trong mạt thế cho nàng.


May mắn thay, nàng đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần từ năm tuổi.


Lần đầu tiên ra ngoài giết tang thi, đội trưởng đã tặng nàng một miếng ngọc bội, giống hệt như miếng nàng đang cầm trên tay, đội trưởng nói là tiện tay nhặt được khi đi làm nhiệm vụ, có lẽ có thể mở ra không gian tùy thân, bên trong có trang trại.


Sau mạt thế, những cuốn tiểu thuyết mà mọi người tải về trước mạt thế đã trở thành thứ tiêu khiển giết thời gian, phổ biến nhất là tiểu thuyết tu tiên mạt thế kinh thiên động địa, trong những ngày tháng gian nan cầu sinh đó, người đọc thường tưởng tượng mình nhặt được một miếng ngọc bội, mở ra trang trại không gian các thứ.


Vì đây là quà đội trưởng tặng, nàng không coi trọng chuyện không gian gì đó nhưng cũng chưa từng rời xa nó, cho đến khi đội trưởng không may tử trận, các thành viên nhất trí chỉ vào ngọc bội lừa nàng, nói đó là tín vật của đội trưởng đời tiếp theo, rõ ràng nàng là người nhỏ tuổi nhất, lười động não nhất nhưng lại bị đẩy lên làm đội trưởng kế tiếp của đội Bá Vương Hoa.



Nếu không phải trên đường đi thu thập dị thực về gặp phải tang thi hệ tinh thần cấp mười, để tìm đường sống cho đồng đội, nàng cũng không đến nỗi phải đấu tinh thần lực với tang thi đó, cuối cùng đồng quy vu tận.


Có lẽ không ai ngờ rằng miếng ngọc bội đó không có trang trại không gian gì cả, nhưng lại có thông đạo xuyên không, khiến nàng xuyên thành một công chúa thời cổ đại.


Công chúa tên là Sở Nguyên Hi, do hoàng hậu sinh ra, năm nay mười sáu tuổi, dung mạo và tên tuổi đều không giống nàng.


Thế giới này có bốn nước lớn, gồm Việt Quốc, Khánh Quốc, Yến Quốc, Tuy Quốc.


Năm mươi năm trước, Khánh Quốc vẫn là nước đứng đầu trong bốn nước.


Sau đó Việt Quốc xuất hiện một Phúc Vương, được tiên nhân báo mộng, cử người đi xa tìm về khoai lang, ngô, khoai tây và các loại lương thực năng suất cao khác, còn chế tạo ra thuốc súng, lập tức đưa Việt Quốc lên vị trí đứng đầu trong bốn nước.


Ngược lại, Khánh Quốc đến đời Cảnh Huy Đế này đã trở thành nước yếu nhất trong bốn nước.


Sở Du Ninh có thể khẳng định, Phúc Vương của Việt Quốc kia hoặc là người xuyên không, hoặc là có cơ duyên khác sở hữu được kiến thức hiện đại.



 
Chương 2: Chương 2


Là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, nàng hoàn toàn không được trải nghiệm thế giới phồn hoa của loài người trước đây, chỉ có thể thông qua phim ảnh và sách vở để hình dung thế giới đầy đủ vật chất, muôn màu muôn vẻ đó.


Thế giới này tuy là thời cổ đại, nhưng có Phúc Vương của Việt Quốc kia, dường như rất nhiều thứ mà nàng chỉ có thể thấy trong phim ảnh và sách vở, ở đây đều có thể ăn được.


Sở Du Ninh cất ngọc bội, đặt xương gà đã gặm sạch thịt xuống, bắt đầu húp cháo.


Hạt gạo ngấm đủ nước dùng, từng hạt nở bung, vào miệng mềm mại thơm ngon, hương vị của gạo và nước dùng hòa quyện vào nhau, không hề ngấy chút nào.


Đây chính là món cháo mà phim ảnh hay nói đến, cho thêm nhiều loại nguyên liệu, dùng nước dùng ninh mấy tiếng đồng hồ mới nấu ra được, cuối cùng nàng cũng được ăn rồi!

Là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, đến khi nàng biết nhận thức, thế giới phồn hoa của loài người trước đây đã trở thành hoang tàn, Trái Đất bị ô nhiễm toàn diện, chất đất biến dị, dị năng hệ mộc cũng có hạn, lương thực trồng ra năng suất không cao.


Để chống chọi với tang thi, để loài người không tuyệt chủng, viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra một loại dịch dinh dưỡng có thể làm no bụng, khó ăn nhưng có thể cứu mạng, vì vậy, rất nhiều thứ có trước mạt thế, sau mạt thế đều không còn nữa.



Trương ma ma nhìn Sở Du Ninh ăn một cách thành kính, bà ta còn nhớ lúc đồ ăn vừa được bưng lên, cả người công chúa bỗng chốc rạng rỡ, rõ ràng đều là đồ ăn thường ngày nhưng dường như bỗng chốc trở thành sơn hào hải vị.


Trương ma ma trong lòng thấy kỳ lạ.


Công chúa vừa tỉnh dậy đã gọi một bàn đồ ăn, vết hằn đáng sợ trên cổ không hề ảnh hưởng đến việc nàng ăn nhanh, hai bên má không ngừng nhai, suýt nữa khiến Trương ma ma tưởng rằng bình thường mình đã để nàng đói bụng.


Công chúa ăn ngon miệng như vậy, còn lấy ngọc bội mà hoàng hậu nương nương để lại ra xem, hẳn là đã nghĩ thông suốt rồi.


"Công chúa, người nghe nô tì khuyên một câu, ngày mai là ngày thành thân rồi, nếu người không gả, ắt sẽ phải đến Việt Quốc hòa thân.

"

Trương ma ma thử mở lời, sợ rằng một phen khổ tâm của hoàng hậu nương nương cuối cùng lại có lợi cho Tứ công chúa.



Hòa thân! trong ký ức của nguyên chủ có đoạn này.


Sở Du Ninh vừa ăn vừa trích xuất ký ức.


Năm đó Việt Quốc chế tạo ra thuốc súng, nước đầu tiên bị nhắm đến là Khánh Quốc, lập tức ép Khánh Quốc phải nhượng đất, năm nào cũng phải tiến cống, Việt Quốc đã trở thành nước tông chủ của Khánh Quốc.


Sau đó, chỉ cần Việt Quốc có ý, bất kỳ công chúa nào của Khánh Quốc đến tuổi xuất giá đều phải để cho vương hầu Việt Quốc ưu tiên lựa chọn, người không được chọn mới có thể tự do thành thân, có thể nói là vô cùng nhục nhã.


Thế giới này, con của vợ cả và vợ lẽ có sự khác biệt rất lớn, hình như gọi là! phân biệt đích thứ.


Vương hầu Việt Quốc muốn chọn, chắc chắn sẽ chọn nguyên chủ là đích xuất, huống hồ nguyên chủ còn xinh đẹp, vừa đáng yêu vừa dịu dàng, vừa thanh thoát vừa ngọt ngào.


Tám tháng trước, hoàng hậu sinh con băng huyết, để nữ nhi mình tránh khỏi số phận phải đến Việt Quốc hòa thân, trước khi lâm chung đã dùng hơi thở cuối cùng cầu hôn quân hạ chỉ ban hôn, đồng thời dặn chỉ cần để tang bà một trăm ngày, ý muốn để nguyên chủ sớm gả thấp, bởi vì Việt Quốc sắp đến chọn công chúa đi hòa thân rồi.



 
Chương 3: Chương 3


Người Việt Quốc không quan tâm đ ến việc nàng có thủ hiếu hay không, thủ hiếu bọn họ vẫn có thể cưỡng ép, hoàng hậu chỉ có thể dựa vào danh nghĩa "di nguyện" ra tay trước, đến lúc đó Việt Quốc có bất mãn thì mọi chuyện cũng đã rồi.


Nam nhân mà hoàng hậu chọn cho nguyên chủ là Thẩm Vô Cữu, người hiện đang kế thừa chức Trấn Quốc tướng quân.


Tổ tiên khai phủ của Trấn Quốc tướng quân phủ xuất thân từ nông gia, là người Định An của Khánh Quốc, từ bách hộ trở thành danh tướng một thời, từng dẫn binh phá vỡ phòng tuyến của Tuy Quốc, chiếm năm thành, đoạt lưu vực Bình Hà, mở rộng bờ cõi của Khánh Quốc, cũng là khởi đầu cho việc Khánh Quốc trở thành nước đứng đầu trong bốn nước, vì vậy được phong làm Trấn Quốc tướng quân nhất phẩm, truyền thừa năm đời.


Đáng tiếc, sau khi Trấn Quốc tướng quân đời thứ hai kế vị, đã tử trận trong cuộc pháo kích của Việt Quốc.


Đời thứ ba, cũng chính là cha của Thẩm Vô Cữu, bảy năm trước cùng với đại nhi tử tử trận trong một cuộc chiến loạn bất ngờ, vốn dĩ chức tướng quân còn chưa đến lượt Thẩm Vô Cữu.



Nhưng ai bảo nhị ca, tam ca của hắn người thì mất tích, người thì bị ám sát, chỉ còn lại đích tử nhỏ nhất là hắn, cùng một đích đệ, cuối cùng chức tướng quân tự nhiên rơi vào tay hắn.


Nam đinh của Trấn Quốc tướng quân phủ liên tiếp tử trận sa trường, giờ cả phủ toàn là quả phụ, có lời đồn rằng gả vào Trấn Quốc tướng quân phủ ắt sẽ thủ tiết, nguyên chủ rất bài xích điều này.


Thêm vào đó, Chiêu quý phi cố ý để người ta nói sau lưng nguyên chủ rằng, trước khi lâm chung hoàng hậu còn muốn để nữ nhi giúp đỡ nhi tử mới sinh của mình, nguyên chủ nghe theo lời đồn, tức giận hoàng hậu, càng tức giận đệ đệ kia, cảm thấy hoàng hậu vì nhi tử mà đẩy nàng vào hố lửa.


Nhưng so với việc đến Việt Quốc hòa thân, nguyên chủ càng muốn gả cho người bản xứ, thế nhưng, hôm qua nguyên chủ có được ký ức kiếp trước, biết rằng vào ngày thứ hai sau khi nàng gả vào Thẩm gia, tin tức Thẩm Vô Cữu tử trận sẽ truyền về.


Càng đáng sợ hơn là, chưa đầy hai năm sau khi Thẩm Vô Cữu tử trận, Việt Quốc kéo quân thẳng vào, Khánh Quốc diệt vong, nàng sợ chết, chủ động hiến dâng toàn bộ quả phụ và ấu muội trong phủ, đổi lấy cơ hội đến Việt Quốc nương nhờ Tứ công chúa.



Đến Việt Quốc, nguyên chủ phát hiện Tứ công chúa đã trở thành người mà nàng vừa hâm mộ vừa ghen tị, vì vậy nguyên chủ quyết định kiếp này phải gả đến Việt Quốc hòa thân, mới có màn giả vờ treo cổ này.


Nguyên chủ vốn định giả vờ treo cổ, để người đi bẩm báo với Cảnh Huy Đế, nào ngờ cung nữ bên cạnh nàng đã phản bội từ lâu, động tay động chân vào sàn nhà dưới ghế, đợi nguyên chủ vừa treo cổ, ghế trượt ra, nguyên chủ cứ thế mà mất mạng.


Trên thế gian này, nữ tử không xuất giá hình như không được, còn phạm tội kháng chỉ bị tru di cửu tộc, nếu bỏ trốn cũng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, người trong cung cũng không thể tùy tiện ra ngoài.


"Nếu ta gả qua đó sẽ trực tiếp thủ tiết, có phải sẽ không ai quản ta nữa không?" Sở Du Ninh hỏi.


"Phỉ phui phỉ phui! Công chúa không thể nói như vậy, Thẩm tướng quân hồng phúc tề thiên, người đừng tin vào những lời đồn rằng gả vào Trấn Quốc tướng quân phủ ắt sẽ thủ tiết, hoàng hậu nương nương chọn mối hôn sự này cho người chắc chắn là rất tốt.

"

 
Chương 4: Chương 4


Trương ma ma vội vàng phỉ phui mấy tiếng.


"Nhưng mà hắn ta đúng là đã chết rồi.

"

Nếu tin tức truyền về sau ngày kia, thì với giao thông không phát triển của thời cổ đại này, hắn đã chết từ lâu rồi.


Sở Du Ninh cắn một miếng bánh bao thịt, vỏ bánh bao mỏng, nhân nhiều, mềm mại thơm ngon, cũng là món mà nàng muốn ăn nhất trong thực đơn mà nàng đã sưu tầm, sung sướng đến nỗi muốn vỡ tung ra, chỉ tiếc là các thành viên của đội Bá Vương Hoa không được ăn.


Vì Sở Du Ninh vừa cắn bánh bao vừa nói chuyện nên Trương ma ma cũng không nghe rõ, may là không nghe rõ, nếu không bà ta sợ rằng phải khạc khô cả miệng.


Trương ma ma chỉ nghĩ rằng Sở Du Ninh sợ bị quản thúc khi gả đi nên nói: "Công chúa cứ yên tâm, hiện tại gia chủ của Trấn Quốc tướng quân phủ là Thẩm tướng quân, đợi người gả qua đó, quyền quản gia tự nhiên sẽ giao vào tay người, cho dù không có quyền quản gia này thì người là công chúa tôn quý, cũng không ai dám quản người.

"

Nói cũng đúng, Thẩm Vô Cữu lúc này hẳn đã tử trận, nàng gả qua đó thì trực tiếp thủ tiết, vừa tự do, vừa có thể làm chủ, đến lúc đó có thể xem dị năng có thể tu luyện được không, tiện thể ăn uống thoải mái.


So với mạt thế đầy thương vong thì thủ tiết thực sự chẳng là gì cả.



Sở Du Ninh xoa xoa cái bụng đã no căng, nhìn những món ăn ngon còn thừa trên bàn, trong lòng tiếc nuối.


Sai lầm rồi, thân thể này bây giờ không tiêu hao được nhiều, tinh thần lực cũng chỉ miễn cưỡng cắt đứt được lụa trắng, không thể ăn được nhiều như trước.


"Cất đi, tối ăn tiếp.

"

Người mạt thế rất coi trọng đồ ăn, ăn không hết thì tích trữ lại đã trở thành bản năng.


Trương ma ma ngây người: "Công chúa muốn dùng đồ ăn thừa để gây chú ý với bệ hạ sao?"

"Tiết kiệm là đức tính tốt, không được lãng phí.

"

Sở Du Ninh nghiêm túc nói xong, đứng dậy: "Ta ra ngoài đi dạo.

"


Ăn no rồi, có sức rồi, Sở Du Ninh định ra ngoài xem thế giới này.


Trương ma ma:! Luôn cảm thấy công chúa tỉnh lại có gì đó không đúng.


*

Nguyên chủ là con của chính cung, cung điện ở tự nhiên sẽ không tệ, đình đài lầu các, ruộng hoa xen kẽ, bước chân đến đâu cũng là cảnh đẹp.


Sở Du Ninh đứng trong sân, ngẩng đầu nhắm mắt cảm nhận không khí trong lành chưa từng có ở mạt thế, xung quanh rất yên tĩnh, đối với người sống ở mạt thế, ngay cả giấc ngủ cũng không yên ổn thì sự yên tĩnh này có chút không quen.


Nàng dang tay chân vận động gân cốt, người sinh ra sau mạt thế, thân thể cũng tiến hóa, sức mạnh tăng lên, xương cốt cũng chịu đòn hơn, thân thể này bây giờ mềm nhũn khiến nàng rất không có cảm giác an toàn.

Tuy nhiên, sau khi ăn no, sức mạnh dường như đã thức tỉnh.


Đột nhiên, sau bồn hoa truyền đến tiếng động, Sở Du Ninh phản xạ có điều kiện, ngưng tụ tinh thần lực giết tới.


Thấy người bò ra từ sau bồn hoa, Sở Du Ninh vội đánh lệch tinh thần lực, may mà tinh thần lực của nàng chỉ ngưng tụ được một tia, chỉ đủ thổi bay một làn gió nhẹ trên mặt đất, nếu không thì sẽ chết người.


Nàng quên mất đây không phải mạt thế, cũng không có thứ quỷ quyệt như chuột biến dị.


Sở Du Ninh nhìn cục bột bò ra từ sau bồn hoa, mạt thế càng về sau càng khó có trẻ sơ sinh, lúc này nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh biết bò tương đương với việc nhìn thấy quốc bảo trước mạt thế.



 
Chương 5: Chương 5


Cục bột khoảng tám chín tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, cái miệng nhỏ hồng hồng bi bô gọi vui vẻ, thấy nàng, đôi mắt đen láy to tròn càng sáng hơn, cong mông bò nhanh về phía nàng.


Đợi phản ứng lại, Sở Du Ninh đã nhanh chân đứng trước cục bột.


Nhìn đứa trẻ nắm lấy váy nàng, cố ngẩng đầu, ch ảy nước dãi, nàng lục lại ký ức trong đầu, biết đây là đệ đệ còn chưa cai sữa của nguyên chủ.


Hoàng hậu sinh đứa trẻ này xong thì băng huyết mà chết, mặc dù bên ngoài nói là do sản phụ lớn tuổi, nhưng thực ra hoàng hậu mới ngoài ba mươi, nguyên nhân chủ yếu hẳn là do trúng kế.


Hoàng hậu xuất thân từ Anh Quốc Công phủ, nhưng Anh Quốc Công phủ thấy bà mãi không sinh được hoàng tử, liền chuyển sang ủng hộ Chiêu quý phi sinh được Đại hoàng tử.


Chiêu quý phi là nữ nhi của cô cô Hoàng hậu, hai người là biểu tỷ muội, cũng coi như là phiên bản khác của Nga Hoàng Nữ Anh.


Hoàng hậu biết có bao nhiêu người không muốn đứa con này của bà được sinh ra, ngày sinh nở, trong phòng sinh chỉ còn Trương ma ma và phu nhân Anh Quốc Công phủ, phòng ngừa đủ đường cũng không ngờ rằng mình sẽ băng huyết.



Có lẽ bà đã đoán được nguyên nhân mình băng huyết, vì thế trước khi lâm chung mới bất đắc dĩ giao nhi tử còn đỏ hỏn cho ma ma thân cận chăm sóc, đến chết cũng không nói để người của Anh Quốc Công phủ giúp đỡ bảo vệ.


Nhưng trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, đứa trẻ này đã chết vào ngày trước khi nguyên chủ xuất giá, nguyên chủ còn chê xui xẻo, cầu xin hôn quân đừng làm rùm beng.


Vì vậy, đứa trẻ đã được lặng lẽ chôn cất.


Sở Du Ninh nhìn cục bột đang bò tới mình, đến giờ vẫn chưa có ai chạy đi tìm nó, lại nhìn ao nước không xa, nàng đoán được kiếp trước cục bột chết như thế nào rồi.


Vì trước khi lâm chung hoàng hậu đã nhờ nguyên chủ chăm sóc cục bột, do đó nó cũng chuyển đến điện phụ của Triều Dương Cung.


Cung điện rộng lớn chỉ có một mình cục bột bò ra, mà lâu như vậy cũng không thấy ai tìm tới, có thể thấy cục bột này không được coi trọng đến mức nào.


Sở Du Ninh từ trong ký ức của nguyên chủ đào được một đoạn ký ức liên quan đến ngọc bội.


Ngọc bội đó là do một vị cao tăng tặng cho hoàng hậu khi còn nhỏ, vốn là hoàng hậu để lại cho cục bột, kết quả lại bị nguyên chủ chiếm làm của riêng.



Vì vậy, việc nàng có thể xuyên không có tính là công lao của cục bột không?

Nhìn cục bột, Sở Du Ninh lại nghĩ đến bản thân mình, nếu không phải đội Bá Vương Hoa nhặt nàng về thì nàng đã sớm bị tang thi ăn thịt.


"Á! "

Đôi bàn tay nhỏ xíu bẩn thỉu của cục bột đã ôm lấy chân nàng mượn lực đứng dậy, dang tay ra muốn được bế, kết quả mất điểm tựa, ngã nhào ra sau.


Sở Du Ninh nhanh tay lẹ mắt nhấc bổng nó lên.


"Công chúa, không được!"

Một ma ma dẫn theo hai cung nữ chạy tới, là người phụ trách chăm sóc cục bột.


Sở Du Ninh liếc nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ vì bị nàng xách lên mà lơ lửng giữa không trung, trực tiếp coi nàng như xích đu, vui vẻ đong đưa qua lại.


Sở Du Ninh lục lại ký ức của nguyên chủ, nhìn về phía ma ma kia: "Vương ma ma?"

Vương ma ma vốn là vú nuôi của nguyên chủ, nguyên chủ dưới sự xúi giục cố ý của Chiêu quý phi, cho rằng hoàng hậu để ma ma thân cận lúc sinh thời chăm sóc cục bột là thiên vị, liền đổi Trương ma ma qua chỗ mình, để Vương ma ma đi hầu hạ cục bột.



 
Chương 6: Chương 6


Vương ma ma không cam lòng, hầu hạ cục bột cũng không tận tâm.


Vú nuôi bên cạnh công chúa đã không tận tâm, người bên dưới tự nhiên càng thêm lơ là, cục bột "tự mình" ra ngoài hôm nay cũng không có gì lạ.


Vương ma ma nghe Sở Du Ninh gọi mình, trong lòng không hiểu sao lại run lên, hạ giọng nói: "Công chúa, giờ không phải lúc bất lợi cho Tứ điện hạ, hay là giao Tứ điện hạ cho nô tì bế đi.

"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi.

"

Sở Du Ninh trực tiếp nhét cục bột vào trong ngực, ôm lấy nó.


Cục bột vừa được Sở Du Ninh ôm vào lòng liền cười khanh khách, bôi nước dãi lên mặt nàng, cảm giác mềm mại khiến trái tim Sở Du Ninh ấm áp chưa từng có.


Trẻ con quả nhiên là thứ có thể làm mềm lòng người nhất.



Vương ma ma nghe nàng nói vậy, lại thấy nàng và Tứ hoàng tử thân thiết, trong lòng khẽ giật mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.


"Nguyên Hi.

"

Một nữ tử mặc cung trang màu xanh nước biển bước vào Triều Dương Cung.


Trong đầu Sở Du Ninh tự động hiện lên ký ức liên quan, là Tứ công chúa chỉ lớn hơn nguyên chủ vài tháng.


Hoàng đế Khánh Quốc tuy hôn quân nhưng vẫn có không ít con cái, chỉ tính riêng hoàng tử còn sống đã có bốn người, trừ đứa nàng đang bế trên tay thì đều đã trưởng thành.


Công chúa cũng có bốn người, Đại công chúa đã gả đến Việt Quốc từ vài năm trước, Nhị công chúa gả đến Yến Quốc, Tam công chúa yểu mệnh, vì đã có công chúa khác xếp hàng sau nên vẫn giữ nguyên thứ tự.


Tứ công chúa chính là người trước mắt, nguyên chủ xếp thứ năm.



Nói cũng lạ, sau nguyên chủ, hôn quân không còn sinh thêm con cái, có người đoán có phải do tửu sắc khoét rỗng thân thể hay không, mãi đến khi hoàng hậu mang thai lần nữa!

"Nguyên Hi, nghe nói ngươi vì không muốn gả cho Thẩm tướng quân mà tự vẫn, nếu ta biết ngươi nghĩ quẩn như vậy, ta đã sớm đáp ứng ngươi rồi.

"

Sở Du Ninh chỉ lặng lẽ nhìn Tứ công chúa giả vờ.


Hôm qua, sau khi nguyên chủ có được ký ức kiếp trước, khi đi gặp Cảnh Huy Đế, ở ngoài Triều Dương Cung đã gặp Tứ công chúa, lúc đó Tứ công chúa trước tiên chúc mừng nàng, sau đó nói Trấn Quốc tướng quân phủ toàn là quả phụ, Thẩm Vô Cữu là gia chủ, gả vào đó có thể quản gia các kiểu.


Nếu trước đó nguyên chủ chỉ thấy xui xẻo, cảm thấy lời này như đang nói mình gả vào đó cũng sẽ thành quả phụ, nhưng nguyên chủ có được ký ức kiếp trước thì lại sợ đến tái mặt, bởi vì lời Tứ công chúa nói giống hệt với ký ức nàng có được, thế là nguyên chủ liền đề nghị Tứ công chúa thay mình gả vào Trấn Quốc tướng quân phủ, nguyên chủ nguyện ý sang Việt Quốc hòa thân.


Hôm qua, sau khi Tứ công chúa nghe được đề nghị của nguyên chủ, rõ ràng là muốn gả đến phát điên còn giả vờ khó xử, nói rằng cần phải suy nghĩ.


Chắc là thấy nguyên chủ tự vẫn rồi nên nàng ta mới đồng ý gả thay, vừa không bị chỉ trích, vừa được gọi là đại nghĩa?

Trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ sang Việt Quốc nương nhờ Tứ công chúa này, cảm thấy tất cả mọi thứ đáng ra phải là của mình, liền muốn quyến rũ nam nhân của Tứ công chúa, cuối cùng bị Tứ công chúa bày kế đưa vào một địa cung, cũng không biết nguyên chủ đã nhìn thấy thứ gì mà lại bị dọa chết tươi.


Đoạn ký ức đó dường như là nguyên chủ không muốn nhớ lại, cho nên dù có được ký ức kiếp trước thì nàng cũng chọn quên đi.



 
Chương 7: Chương 7


Gan nhỏ như vậy, nếu ở mạt thế đã bị dọa chết từ lâu rồi, còn có thể có thứ gì đáng sợ hơn tang thi và động vật biến dị ở mạt thế chứ?

Sở Du Ninh không nói gì, bế cục bột đi gặp hoàng đế.


"Nguyên Hi, ngươi đi đâu vậy?"

Tứ công chúa thấy Sở Du Ninh quay người bỏ đi, có chút không kịp phản ứng.


"Đi gặp hoàng! phụ hoàng.

"

Sở Du Ninh không ngoảnh đầu lại.


Vương ma ma và những người khác mặt cắt không còn giọt máu, ngã quỵ xuống đất.


Ngũ công chúa đây là muốn thay Tứ hoàng tử đòi lại công bằng sao?

Đợi đến khi bệ hạ nhìn thấy Tứ hoàng tử bẩn thỉu như vậy, không cần Ngũ công chúa mở miệng, bọn họ đã là tội chết.


Còn Tứ công chúa thì cho rằng Sở Du Ninh đi gặp Cảnh Huy Đế là để nói chuyện đổi người gả vào tướng quân phủ, cười hớn hở trở về cung chờ tin vui.





Sở Du Ninh không cần người dẫn đường, theo trí nhớ đi đến cung điện nơi hoàng đế thường làm việc, thấy thái giám Lưu Chính bên cạnh Cảnh Huy Đế đang đứng bên ngoài, còn cung điện đóng chặt cửa thì thoang thoảng truyền ra tiếng nhạc du dương.


Lưu Chính thấy Sở Du Ninh đến còn bế theo tiểu hoàng tử, không khỏi kinh ngạc, tiến lên hành lễ: "Nô tài bái kiến Ngũ công chúa.

"

Sở Du Ninh nói với ông ta rằng muốn gặp Cảnh Huy Đế, Lưu Chính nhìn vết hằn trên cổ nàng và tiểu hoàng tử lấm lem bùn đất, quay người đi vào bẩm báo.


Sở Du Ninh bế cục bột mũm mĩm theo sau vào trong.


Đến trước mặt Cảnh Huy Đế, Lưu Chính vừa định lên tiếng bẩm báo thì giật mình vì Sở Du Ninh đột nhiên đứng bên cạnh.


Công chúa đi không có tiếng động sao?

Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế đang ngồi trên thảm hoa, dựa vào bàn thấp.


Cảnh Huy Đế nhắm mắt, một tay chống đầu, một tay đặt trên đầu gối gõ nhịp, bên cạnh còn có mỹ nhân bóc nho đút cho ông ta, vô cùng hưởng thụ.


Cảnh Huy Đế đã gần năm mươi, vì được nuôi dưỡng sung sướng, dù có đắm chìm trong tửu sắc cũng không giống như bị tửu sắc khoét rỗng, nhìn vẫn rất có sức quyến rũ.


Mỹ nhân thấy Sở Du Ninh, động tác đút nho dừng lại.

Cảnh Huy Đế há miệng không ăn được, nhíu mày.



Sở Du Ninh hơi ngẩng cằm, bảo Lưu Chính tiến lên bẩm báo.


Người đã đi vào rồi, Lưu Chính còn có thể đuổi nàng ra ngoài sao? Chỉ có thể cắn răng tiến lên bẩm báo.


"Bệ hạ, Ngũ công chúa và Tứ điện hạ đến rồi.

"

"Không gặp.

"

Cảnh Huy Đế cho rằng Ngũ công chúa lại đến vì chuyện hối hôn, mắt cũng không mở liền từ chối gặp.


Hôm qua Ngũ công chúa đã đến gặp ông ta một lần, còn nói năng lung tung, bảo Thẩm Vô Cữu đã tử trận, vài ngày nữa tin tức sẽ truyền về, thật là vô lý!

Mặc dù những năm gần đây Tuy Quốc vẫn luôn muốn đoạt lại thành trì đã mất năm xưa từ tay Thẩm gia, chiến sự lớn nhỏ không ngừng, nhưng ông ta không nhận được tin Tuy Quốc gần đây lại tiến công.


"Người không gặp, ta cũng đến rồi.

"

Sở Du Ninh lên tiếng, cục bột trong lòng cũng "Á" một tiếng để chứng tỏ sự tồn tại của mình.


Cảnh Huy Đế đột ngột ngồi dậy, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Lưu Chính.


Lưu Chính trong lòng đắng chát, công chúa đi lại như mèo vậy, ông ta biết làm sao?

Cảnh Huy Đế vung tay cho các vũ cơ nhạc công lui xuống, nhìn Sở Du Ninh, vẻ mặt không vui: "Nguyên Hi, chẳng lẽ ngươi không biết muốn gặp trẫm phải đợi truyền báo sao?"

Sở Du Ninh đổi tay bế cục bột: "Người có thời gian vui đùa với phi tần, không có thời gian gặp con cái của mình sao?"

 
Chương 8: Chương 8


Phi tần Chiêu quý phi sắc mặt lập tức không tốt, nói như thể bà ta là thứ đồ chơi để người ta vui đùa vậy.


Cảnh Huy Đế nghẹn họng, bị bắt tại trận, lại không thể nói ra lời đường hoàng nào, ngay cả lửa cũng không phát ra được.


Nha đầu này làm loạn treo cổ, là gan lớn rồi, hay là liều mạng rồi, dám nói chuyện với ông ta như vậy.


"Bệ hạ gần đây vì việc quốc gia mà lo lắng, công chúa đừng làm loạn nữa.

Chuyện hôn sự là di chiếu của hoàng hậu trước khi lâm chung cầu xin bệ hạ, tuyệt đối không thể thay đổi, dù ngươi có mang Tứ hoàng tử đến cũng vậy.

"

Chiêu quý phi nghiêm mặt quở trách.


Vì việc quốc gia mà lo lắng?

Đừng tưởng rằng nàng mới đến nên không biết, hôn quân này không lo việc nước, toàn bộ đều giao cho nội các xử lý.


Còn Chiêu quý phi này, dựa vào chiêu trò tỷ tỷ tri tâm để thượng vị, ai bảo Cảnh Huy Đế thiếu tình thương chứ.


Cảnh Huy Đế nghe quý phi nói vậy, lập tức sa sầm mặt: "Ngươi mang Tiểu Tứ đến, còn làm nó bẩn thỉu như vậy, là muốn lấy lòng thương của trẫm sao?"


Sở Du Ninh cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp mức độ thối nát của hôn quân: "Người nên mừng là chỉ nhìn thấy nó bẩn như vậy, chứ không phải nhìn thấy xác của nó.

"

"Ngũ công chúa, ngươi đây là dùng Tứ hoàng tử để uy hiếp bệ hạ sao?" Chiêu quý phi sắc mặt nghiêm nghị.


"Nguyên Hi, ngươi phản rồi!"

Tư duy của Cảnh Huy Đế lập tức đi theo Chiêu quý phi.


"Người có phải dùng hết não vào chuyện dưới thắt lưng rồi không?"

Sở Du Ninh khinh thường nhìn xuống chỗ hiểm của Cảnh Huy Đế.


Cảnh Huy Đế vô thức che chỗ bị nhìn, sau đó mới phản ứng lại, ông ta che cái gì chứ.


"Hỗn xược! Ngươi nói chuyện với trẫm như vậy sao? Lễ nghĩa của ngươi vứt đi đâu rồi?"

Cảnh Huy Đế nổi trận lôi đình, đây là lời một cô nương nên nói sao? Còn là nói với cha mình.


Cảnh Huy Đế mặc dù hôn quân nhưng uy nghiêm của đế vương vẫn có, nhưng đối với Sở Du Ninh sở hữu dị năng hệ tinh thần, lại ở mạt thế ngày ngày chém giết với tang thi thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.



"Ta dùng đệ đệ của ta để uy hiếp người sao? Nói như thể người cưng chiều nó lắm vậy.

"

Chỉ cần cục bột này gặp phải một người cha đáng tin cậy, vì chú trọng lễ nghĩa cũng sẽ coi trọng nó hơn một chút.


Rõ ràng là hôn quân này muốn vong quốc rồi.


Nàng cảm thấy chỉ cần không phải tận thế, vong thì vong, một quốc gia dưới sự cai trị của một kẻ như vậy cũng chẳng tốt đẹp hơn được là bao.


Cảnh Huy Đế: ! Ông ta nên tức giận vì nàng dám cãi lời, hay nên xấu hổ vì nàng nói đúng sự thật đây?

Đang bối rối, ánh mắt Cảnh Huy Đế lại nhìn sang cục bột bẩn thỉu, lập tức lấy lại thể diện: "Theo lời ngươi nói, đây là do cung nhân không hầu hạ tận tâm.

Trừng phạt! Phải phạt thật nặng!"

Sở Du Ninh mang cục bột theo chỉ là tiện tay, hôn quân muốn giữ thể diện thì vừa hay, đỡ cho nàng phải mất công xử lý những người đó khi về.


Thấy cục bột đưa tay muốn lấy nho, ánh mắt nàng dừng lại trên đ ĩa nho.


Có lẽ vì muốn đẹp mắt, những quả nho dính nước trông càng thêm tươi ngon, lúc nãy ở Triều Dương Cung chỉ lo ăn cho no bụng, quên mất còn có thứ gọi là hoa quả.


Sau mạt thế không còn được ăn hoa quả tươi nữa, đừng nói cục bột muốn ăn, nàng cũng muốn.


Cảnh Huy Đế sau khi thị uy xong muốn xem phản ứng của Sở Du Ninh, lại thấy nàng và đứa bé trong lòng cùng thèm thuồng nhìn nho trên bàn.



 
Chương 9: Chương 9


Ông ta khẽ nhếch mép: "Trẫm có bạc đãi ngươi không? Một công chúa đường đường chính chính lại thèm thuồng một quả nho, ngày thường không được ăn sao?"

Sở Du Ninh rất thành thật gật đầu: "Không được ăn.

"

Cảnh Huy Đế nghe xong thì hiểu lầm, cũng nổi giận: "Hỗn xược! Lưu Chính, đi! Truy cứu cho trẫm những kẻ to gan lớn mật kia! Đổi hết người trong Triều Dương Cung cho trẫm!"

Lưu Chính liếc nhìn Ngũ công chúa không nói gì, vâng lời đi làm.


Ngũ công chúa trước kia chỉ biết tùy hứng khóc lóc, giờ lại hành động liều lĩnh như vậy, ngược lại có thể lay động tâm tư bệ hạ, không biết là cao nhân nào dạy nàng.


Chiêu quý phi cũng không ngờ chỉ một chùm nho lại gây ra chuyện đổi hết người trong Triều Dương Cung, bà ta không tin Ngũ công chúa chỉ sau một đêm đã thay đổi tính nết, ngược lại tin rằng đằng sau có người chỉ dạy, hẳn là Trương ma ma trước kia theo hầu hoàng hậu, nhưng công chúa không phải không thích Trương ma ma sao?

Sở Du Ninh không để ý, những người trong Triều Dương Cung kia đúng là không coi nguyên chủ ra gì, vừa hay nàng cũng không muốn nuôi nhiều người ăn không ngồi rồi, hôn quân làm vậy cũng đỡ cho nàng phải về cắt giảm nhân sự.


Thấy một bên bàn thấp trống không, Sở Du Ninh đặt cục bột lên đó, cầm một chùm nho bứt một quả bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, nước quả nhiều, ngay cả vỏ chát cũng ngon.


Lúc nàng còn nhỏ, thực vật ở mạt thế vẫn chưa tiến hóa toàn diện, may mắn lắm mới hái được ít quả dại ăn được.



Có một ngày, các mẹ Bá Vương Hoa mang về cho nàng một chùm nho dại, rõ ràng chua đến rụng răng nhưng nàng lại thấy đó là thứ quả ngon nhất trên đời.


Cho dù bây giờ đã được ăn nho ngọt, trong lòng nàng, chùm nho dại kia vẫn mãi là ngọt nhất.


Cảnh Huy Đế thấy nàng như vậy, càng cảm thấy công chúa bị bắt nạt quá đáng.


Một công chúa đường đường chính chính vậy mà thèm một quả nho đến mức không thèm bóc vỏ đã ăn, ăn xong còn không nhả vỏ, cứ thế ăn hết quả này đến quả khác!

"Á~"

Cục bột nuốt nước bọt, cũng bò về phía chùm nho cuối cùng.


Cảnh Huy Đế sợ nó ngã, vội vàng ôm nó vào lòng.


Cảnh Huy Đế tuy có nhiều con nhưng đây là lần đầu tiên ông ta bế trẻ con, lại còn là đứa trẻ mềm mại nhỏ nhắn như vậy, cả người đều cứng đờ.


Tứ hoàng tử lại với người ra thò tay lấy nho, khiến ông ta càng không dám động đậy.



"Quý phi, mau bóc nho cho Tiểu Tứ.

" Cảnh Huy Đế vội vàng nói.


Chiêu quý phi tức đến mức không giữ được vẻ mặt nữa, Đại hoàng tử của bà ta là trưởng tử của Cảnh Huy Đế, còn chưa được Cảnh Huy Đế bế bao giờ, Tứ hoàng tử có tư cách gì.


Chiêu quý phi cho rằng Sở Du Ninh muốn đưa Tứ hoàng tử đến để tranh sủng, hoặc là, trước khi nàng xuất giá muốn để Tứ hoàng tử lọt vào mắt bệ hạ, để bệ hạ sau này bảo vệ Tứ hoàng tử nhiều hơn.


Nhưng, Tứ công chúa vốn ngây thơ vô não có thể nghĩ được nhiều như vậy sao? Trừ khi có người đứng sau bày mưu tính kế.


Chát!

Cục bột giãy không ra khỏi kẻ xấu không cho nó ăn nho, bàn tay mũm mĩm giơ lên, đánh vào người Cảnh Huy Đế, để lại dấu tay lấm lem trên bộ quần áo tượng trưng cho sự tôn quý.


Không khí trong chốc lát như ngưng đọng.


Chiêu quý phi thầm mong Cảnh Huy Đế nổi trận lôi đình, đáng tiếc, Sở Du Ninh không cho bà ta cơ hội đó.


Sở Du Ninh lại ném một quả nho vào miệng, lấy kinh nghiệm của người từng trải ở mạt thế gật đầu: "Không tệ.

Ngăn cản người khác ăn uống cũng giống như giết cha mẹ người ta.

"

 
Chương 10: Chương 10


Sở Du Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu lại bỏ một quả vào miệng.

Chuyện này còn phải nói sao?

Cảnh Huy Đế:! Ông ta thề, ông ta tuyệt đối hiểu được ánh mắt của nàng.


Cục bột bị ôm cứng ngắc không giãy ra được, lại không được ăn, không chịu được nữa bèn há miệng khóc.


Cảnh Huy Đế luống cuống tay chân, trực tiếp nhét nó cho Chiêu quý phi: "Quý phi mau dỗ Tiểu Tứ, lau sạch tay nó rồi bóc nho đút nó ăn đi.

"

Chiêu quý phi không ngờ lại bị nhét cho nhi tử của kẻ địch, diễn xuất tốt đến mấy cũng ngây người.


Trong lòng bà ta đang ôm nhi tử mà hoàng hậu liều mạng sinh ra? Nếu hoàng hậu biết được, chắc sẽ tức giận muốn bò ra khỏi lăng mộ mất.


Mùi phấn son đầy người khiến cục bột không vui, vội vàng muốn thoát ra, thế là trong lúc Chiêu quý phi ngây người, cục bột liền ngã nhào xuống đất.


Sở Du Ninh nhanh tay lẹ mắt túm lấy nó, cũng không nói Chiêu quý phi, trực tiếp nhìn Cảnh Huy Đế: "Nói người dùng hết não cho chuyện dưới thắt lưng rồi mà người còn không tin, có ai nhét nhi tử của mình cho kẻ địch không?"


Câu này còn nghiêm trọng hơn cả việc chỉ trích trực tiếp Chiêu quý phi.


Chiêu quý phi trong khoảnh khắc cục bột ngã xuống đã hoàn hồn, sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.


Lúc này nghe Sở Du Ninh nói vậy, đương nhiên không chịu: "Ngũ công chúa đây là có ý gì?"

Sở Du Ninh nhìn bà ta: "Nói tiếng người, ai nghe cũng hiểu.

"

Chiêu quý phi tức đến nỗi ngực run rẩy, chẳng phải là nói bà ta không phải người sao! Ngũ công chúa còn biết mắng người vòng vo tam quốc nữa.


"Đủ rồi! Nguyên Hi, nói chuyện đàng hoàng! Kẻ địch gì chứ, Chiêu quý phi sẽ hại Tiểu Tứ sao?" Cảnh Huy Đế lên tiếng quát.


Sở Du Ninh gật đầu: "Sẽ.

"

Cảnh Huy Đế nghẹn họng: "! Ngươi đây là không coi trẫm ra gì!"


"Người quá vĩ đại, mắt ta nhỏ, không chứa nổi.

"

Từ vĩ đại này không tệ, nhưng! vẫn là ý không coi ông ta ra gì.


Đầu Cảnh Huy Đế đau nhói, đột nhiên có chút nhớ nhung Ngũ công chúa vô lý trước kia, ít nhất bị ông ta quát mắng xong cũng sẽ ngoan ngoãn.


Thấy Tứ hoàng tử vẫn bị treo lơ lửng giữa không trung, bị tỷ tỷ dùng nho trêu chọc, Tứ hoàng tử còn giơ tay ê a với tới, Cảnh Huy Đế lần đầu tiên trong đời thấy vô cùng buồn bực, đến nỗi tức cũng không tức nổi.


Đừng nói đến việc ông ta là hoàng đế, ông ta còn là cha nữa, có ai cãi nhau với cha xong còn có thể dùng nho trêu đệ đệ không?

"Nguyên Hi, đặt Tiểu Tứ xuống.

"

Ông ta thấy Tiểu Tứ đáng thương rồi, trước kia Ngũ công chúa không thích Tiểu Tứ nên mặc kệ nó, giờ lại đổi sang cách khác hành hạ nó ư?

Sở Du Ninh dứt khoát ôm cục bột ngồi xuống trước mặt Cảnh Huy Đế, cục bột ch ảy nước miếng nhìn chằm chằm nàng, nàng trước tiên lấy một quả nho bỏ vào miệng, sau đó mới bóc nho cho cục bột, bóc xong nho thấy khóe miệng cục bột ch ảy nước dãi, Sở Du Ninh ghét bỏ lau đi cho nó, lau xong lại lau tay vào quần áo nó, lúc này mới đút nho cho nó ăn.


Cảnh Huy Đế bị tư thế ngồi táo bạo của nàng làm cho sợ hết hồn, thấy nàng lau nước dãi, ông ta càng không nói nên lời.


Xem xem, đây là hành động mà công chúa có thể làm sao? Hoàng hậu e rằng đã mời cho công chúa một ma ma dạy dỗ giả rồi?

Mặc dù vậy, Cảnh Huy Đế vẫn lần đầu tiên ngồi bệt xuống đất cùng với con cái, cảm thấy khá mới mẻ, nhìn tỷ đệ hòa hợp cũng rất thuận mắt, Cảnh Huy Đế cũng không nói gì nữa.



 
Chương 11: Chương 11


Ông ta nhìn vết hằn trên cổ Sở Du Ninh, nhớ tới trước đó có người đến báo chuyện nàng treo cổ: "Ngươi đến đây là vì muốn trẫm làm chủ cho Tiểu Tứ đúng không? Giờ trẫm đã làm chủ rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, chuyện hủy hôn đừng nhắc lại nữa.

"

Sở Du Ninh nhớ ra mục đích đến đây, trực tiếp nói: "Ồ.

Ta đến đây để nói với người, ta đồng ý gả cho Thẩm Vô Cữu, hôn kỳ vẫn như cũ.

"

Cảnh Huy Đế nghẹn họng, lời này có chút ngượng ngùng, vừa rồi còn thuận theo Chiêu quý phi cho rằng nàng dùng Tiểu Tứ để lấy lòng thương hại, uy hiếp ông ta để đạt được mục đích không gả đi.


Chiêu quý phi cúi đầu, không dám nhìn Cảnh Huy Đế.


Cảnh Huy Đế sắc mặt không vui liếc Chiêu quý phi một cái, nghi ngờ nhìn Sở Du Ninh: "Nguyên Hi, vết thương của ngươi còn chưa lành sao? Thái y không nói là bị thương đến não mà?"

Một canh giờ trước còn sống chết không muốn gả cho Thẩm Vô Cữu, sao đi một vòng quỷ môn quan lại nghĩ thông suốt rồi?

Sở Du Ninh gật đầu: "Treo cổ rơi hết nước trong đầu rồi.

"

Cảnh Huy Đế:!

Nhưng dù thế nào thì Cảnh Huy Đế cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi.


Thẩm gia gia phong trong sạch, Thẩm Vô Cữu tướng mạo đường hoàng, văn võ song toàn, là một chàng trai tốt hiếm có, ngươi gả cho hắn, trẫm cũng yên tâm.

"

Sở Du Ninh chỉ lặng lẽ nhìn ông ta tạm thời vào vai người cha nhân từ.


Nhìn nữ nhi đã ngoan ngoãn hơn trước, lại nghĩ đến sự nghi ngờ trước đó của mình, Cảnh Huy Đế hiếm khi có một chút áy náy và hổ thẹn: "Hiếm khi ngươi hiểu chuyện như vậy, trẫm sẽ ban cho ngươi một phong hiệu.

"

Phong hiệu hay không Sở Du Ninh không quan tâm, chẳng qua nghe nói công chúa có phong hiệu thì đều được gọi theo phong hiệu.


Nàng suy nghĩ một chút, nói ra hai chữ: "Du Ninh.

"

"Ngươi nói gì?" Cảnh Huy Đế nghi ngờ mình nghe nhầm.


"Du Ninh, phong hiệu của ta.

"

Giọng nói của Sở Du Ninh kiên định.


Cảnh Huy Đế bị vẻ mặt đương nhiên của nàng làm cho nghẹn họng, ông ta thu hồi lời vừa rồi nói nàng ngoan ngoãn hơn trước, nha đầu này rõ ràng là không để ông ta vào mắt.


"Bệ hạ, có lẽ Ngũ công chúa vì sự ra đi của hoàng hậu nương nương mà quá đau buồn, quên mất lễ nghĩa.

"

Chiêu quý phi nhẹ giọng nói lời cay độc, phong hiệu nào có thể tự mình lấy.


Sở Du Ninh chuyển ánh mắt sang nhìn bà ta: "Mẫu hậu của ta đã mất, quý phi còn muốn ám chỉ bà ấy không dạy dỗ ta tốt sao?"

Đừng tưởng rằng nàng sống ở mạt thế thì không nghe ra lời nói bóng gió, lời này truyền ra ngoài chẳng phải là nói nàng không có giáo dưỡng à.


Cảnh Huy Đế đang không biết xuống nước thế nào vì chuyện vừa rồi, lúc này lại nghe Chiêu quý phi nói vậy, lần đầu tiên nổi giận với Chiêu quý phi: "Quý phi nói hơi nhiều rồi.

"


"Thần thiếp biết lỗi.

"

Chiêu quý phi vội vàng quỳ xuống nhận tội, trong lòng hận chết Sở Du Ninh đã khiến bà ta ngã ngựa.


Bà ta cúi đầu nói: "Có lẽ là thần thiếp nghĩ nhiều, bệ hạ là phụ thân của công chúa, công chúa như vậy cũng tỏ ra thân thiết với bệ hạ.

"

Sở Du Ninh liếc hôn quân một cái, quay mặt đi, không quên cũng quay mặt cục bột.


Cảnh Huy Đế nghi ngờ mình hoa mắt, sao trong ánh mắt của nha đầu này lại nhìn thấy sự khinh thường nhỉ?

Bị cắt ngang như vậy, Cảnh Huy Đế cũng quên hỏi Sở Du Ninh tại sao lại là hai chữ "Du Ninh", lẩm nhẩm trong miệng, thấy thuận miệng, ý nghĩa cũng không tệ bèn đồng ý.


"Trẫm sẽ cho Lễ bộ chuẩn bị, ngày mai khi ngươi xuất giá sẽ được phong.

"

Sở Du Ninh gật đầu, véo véo bàn tay mũm mĩm của cục bột: "Ta còn muốn mang thêm một món đồ hồi môn.

"

Chỉ cần nàng không làm loạn, Cảnh Huy Đế thấy nàng muốn mang theo gì cũng được: "Hồi môn của ngươi trẫm đã sớm cho quý phi chuẩn bị rồi, còn muốn mang theo gì cứ nói với quý phi.

"

"Quý phi không làm chủ được.


"

Chiêu quý phi âm thầm nắm chặt tay, Ngũ công chúa đây là không coi bà ta ra gì.


Cảnh Huy Đế cau mày, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác hư vinh tột độ: "Vậy trẫm cho phép, ngươi muốn mang theo gì thì mang.

"

Cảnh Huy Đế thấy nàng không mang theo được thứ gì quá đáng, nàng cũng không có gan đó.


Sở Du Ninh gật đầu, bế đứa trẻ sơ sinh đứng dậy rời đi, ngẩng cao đầu sải bước, ngay cả váy cũng không che được bước chân oai phong của nàng.


Mọi người:!

Bước chân này có hơi nam tính?

Mãi đến khi không thấy bóng dáng Sở Du Ninh, Cảnh Huy Đế mới nhớ ra Ngũ công chúa từ đầu đến cuối đều không hành lễ với ông ta.


Tứ công chúa ở Minh Loan Cung chờ tin vui, lại đợi được tin Sở Du Ninh quyết định gả thấp cho Thẩm Vô Cữu, tức giận đập phá đồ đạc trong phòng.




 
Chương 12: Chương 12


Sở Du Ninh bế cục bột trở về Triều Dương Cung, thấy trong viện đứng một hàng dài cung nhân, ngạc nhiên: "Không phải đã đuổi hết rồi sao?"

"Công chúa đã về rồi.

"

Trương ma ma nghênh đón: "Những người này đều là nội thị giám sắp xếp để công chúa lựa chọn.

Ngày mai công chúa sẽ xuất giá đến Trấn Quốc tướng quân phủ, người mang đến phủ tướng quân nhất định phải chọn kỹ càng.

"

Trương ma ma cũng là sau khi thấy tổng quản nội thị đến bắt người đi mới biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghe nói công chúa bế Tứ hoàng tử đi gặp bệ hạ, lo lắng không biết làm sao cho phải.


Thấy công chúa đích thân bế Tứ hoàng tử trở về, bàn tay mũm mĩm của Tứ hoàng tử cứ với lấy trâm cài trên búi tóc của công chúa, nàng tránh đi, trâm cài đung đưa khiến Tứ hoàng tử càng thấy thích thú, ê a không ngừng.


Ngũ công chúa rõ ràng là cau mày không kiên nhẫn, nhưng vẫn lần lượt né tránh, Tứ hoàng tử với không tới lại tiến lại gần hơn.


Cảnh tượng hòa thuận như vậy khiến Trương ma ma suýt khóc vì mừng.


Bà ta nói mà, đều là con của hoàng hậu nương nương, sao có thể xấu tính được, trước kia nhất định là bị người khác xúi giục làm bậy.



Sở Du Ninh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cục bột, lắc đầu: "Ta không cần người hầu hạ.

"

Nếu nàng đã muốn nuôi cục bột, bảo mẫu Trương ma ma này chắc chắn cũng phải mang theo, nàng rảnh rỗi mới nuôi nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy.


Trương ma ma tưởng Sở Du Ninh vẫn không muốn gả đến Trấn Quốc tướng quân phủ, thấy nàng nghe đến chuyện xuất giá không còn phản kháng như trước, bèn thử khuyên nhủ: "Công chúa, hoàng hậu nương nương trước khi lâm chung lo lắng nhất chính là người, vì vậy đã dùng hơi thở cuối cùng cầu xin bệ hạ hạ chỉ ban hôn, miễn cho người khỏi phải chịu khổ hòa thân với Việt Quốc, người hãy coi như vì tấm lòng của nương nương mà gả đi cho đàng hoàng.

"

Sở Du Ninh gật đầu: "Ta đã nói với phụ hoàng là hôn kỳ vẫn như cũ, ma ma cứ chuẩn bị đi.

"

Trương ma ma mừng rỡ, đáp lại vô cùng to: "Vậy nô tì sẽ chọn người thật cẩn thận, mang đến phủ tướng quân cho công chúa.

"

"Mang ngươi đi là được rồi.

"

Trương ma ma rất vui mừng vì công chúa coi trọng mình, nhưng bà ta không thể làm theo lời nàng: "Công chúa, nô tì không yên tâm về Tứ điện hạ, phải ở lại chăm sóc Tứ điện hạ.

"


Trương ma ma nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở Du Ninh.


Nếu không phải trước kia công chúa không cho bà ta đến gần Tứ điện hạ, thì sao có thể để Tứ điện hạ bị bỏ mặc đến mức tự bò ra ngoài chứ?

May mà công chúa đã kịp thời tỉnh ngộ.


Chỉ không biết công chúa có đồng ý để bà ta trở lại bên cạnh Tứ điện hạ hay không?

"Tiểu Tứ đương nhiên là ngươi chăm sóc.

"

Sở Du Ninh không có kinh nghiệm nuôi con.


Trương ma ma tưởng Sở Du Ninh đồng ý để bà ta ở lại trong cung, thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy nô tì sẽ chọn người cho người?"

Sở Du Ninh biết không thể thiếu nha hoàn, gật đầu: "Hai người là đủ.

"

Trương ma ma vội vàng lắc đầu: "Công chúa không cần sợ mang nhiều người sẽ khiến phủ tướng quân không vui, bình thường các tiểu thư nhà thế gia khi xuất giá ít nhất cũng mang theo bốn nha hoàn, hai ma ma, người là công chúa tôn quý, ít nhất cũng phải mang theo sáu cung nữ, hai ma ma.

"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Tốn lương thực.

"

Trương ma ma không ngờ câu trả lời lại như vậy, ngẩn người: "Công chúa, trong của hồi môn của người có ruộng đất, cửa hàng, hàng năm còn có thực ấp, dù có thêm nhiều người nữa, chúng ta vẫn nuôi nổi.

"

 
Chương 13: Chương 13


Khi công chúa còn ở trong cung, mọi chi tiêu đều là trong cung chi trả, sau khi xuất giá, người của mình phải tự nuôi, chẳng trách công chúa lại nghĩ đến những điều này.


Chỉ là tầm nhìn vẫn còn quá hẹp, là công chúa mà không nuôi nổi vài người hầu sao?

Sở Du Ninh lắc đầu thầm nghĩ, Khánh Quốc thêm hai năm nữa sẽ không còn, đến lúc đó dù có nhiều ruộng đất cũng vô dụng.


Ngày mai những người theo nàng xuất giá sẽ là gánh nặng của nàng.


Thôi, dù sao thế giới này cũng không phải mạt thế, không chết đói được, mang theo thì mang theo vậy.


Sở Du Ninh nhìn hàng cung nhân kia: "Vậy ma ma cứ chọn đi, sáu người, không được nhiều hơn.

"

"Còn Vương ma ma thì sao?" Trương ma ma do dự hỏi.


Công chúa vẫn luôn tin tưởng Vương ma ma, nếu không phải công chúa muốn trút giận nên đổi bà ta sang đây thì Vương ma ma hiện tại vẫn đang hầu hạ công chúa, được công chúa trọng dụng.


"Ngươi muốn cầu xin cho Vương ma ma?" Sở Du Ninh cau mày.



Cho dù có coi thường, cũng không thể coi thường đến mức để một đứa trẻ sơ sinh bò ra ao chơi mà không bị phát hiện, rõ ràng là cố ý giết người.


Nguyên nhân chỉ sợ là vì biết nguyên chủ nhất định sẽ gả đến Trấn Quốc tướng quân phủ, Vương ma ma thấy mình hầu hạ một tiểu hoàng tử, không biết có thể sống được bao lâu trong cung cấm, còn không bằng theo công chúa gả đến phủ tướng quân tiếp tục tác oai tác quái.


Vì vậy, chỉ cần tiểu hoàng tử chết, với tư cách là vú nuôi, bà ta sẽ được trở về bên cạnh công chúa.


Nàng không muốn nuôi một người như vậy.


Trương ma ma sửng sốt, sau đó cười nói: "Nô tì không có ý đó.

Công chúa yên tâm, nô tì nhất định sẽ chọn một ma ma có năng lực hơn Vương ma ma để theo người xuất giá.

"

Trương ma ma trong lòng vui mừng khôn xiết, đáng đời bà già kia còn chờ công chúa vớt bà ta về.


*

Ngày hôm sau, Triều Dương Cung treo đầy đèn lồ ng đỏ, không khí vui mừng.


Sở Du Ninh thay xong trang phục cưới, nhìn cục bột đang giãy giụa trên giường.


Vì hôm nay là ngày vui, cục bột hôm nay cũng mặc một bộ đồ đỏ, trông giống như búp bê trong tranh tết, trắng trẻo mập mạp, nhìn là muốn véo.


Sở Du Ninh nghĩ vậy liền ra tay véo.


"Ai nha! " Cục bột ngồi trên chăn cưới màu đỏ thẫm, vui vẻ vỗ tay.


"Hôm nay là ngày vui của công chúa, điện hạ cũng vui mừng.

" Trương ma ma nói lời lấy lòng.


Nói cũng lạ, trước ngày hôm qua, mỗi lần Tứ điện hạ nhìn thấy công chúa đều khóc lóc, công chúa nhìn thấy Tứ điện hạ cũng tỏ vẻ ghét bỏ, hôm qua công chúa đi ra ngoài một chuyến bế Tứ điện hạ về, Tứ điện hạ liền rất dựa dẫm vào nàng, ngoài bú sữa, hầu như đều muốn tìm nàng chơi.


Sở Du Ninh không nói gì, lấy miếng ngọc bội đeo cho cục bột, trả lại đồ cho nguyên chủ.


Trương ma ma càng thêm kinh ngạc, đây là di vật duy nhất mà hoàng hậu để lại cho Tứ hoàng tử trước khi lâm chung, công chúa lúc đầu tức giận liền cướp mất ngọc bội, không ngờ còn có ngày trả lại.


Chẳng lẽ công chúa đi một chuyến quỷ môn quan còn gặp được hoàng hậu?

"Sau này ta có một miếng ăn, ngươi cũng có một miếng ăn.

" Sở Du Ninh véo cái má phúng phính của cục bột.


Trương ma ma rất xúc động, nhìn công chúa sắp sửa xuất giá, trong lòng cũng không nỡ.


Bà ta cũng nhìn công chúa từ một cục bột lớn lên thành đại cô nương, hôn sự này coi như là hoàng hậu ép gả, tân lang ở xa tận biên quan, cũng không biết có vừa lòng với hôn sự này không, Thẩm tướng quân trước khi Thẩm gia xảy ra chuyện chính là tiểu bá vương nổi tiếng ở kinh thành.



 
Chương 14: Chương 14


"Công chúa, hoàng hậu nương nương trên trời nhìn thấy người xuất giá, chắc cũng có thể nhắm mắt rồi.

"

Trương ma ma dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt trìu mến nhìn Tứ hoàng tử: "Người yên tâm, nô tì dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ Tứ điện hạ.

"

Sở Du Ninh vừa véo cục bột vừa gật đầu, cục bột thật là thú vị, chơi thế nào cũng không khóc.


Rất nhanh, giờ lành đã đến trong tiếng lải nhải của Trương ma ma.


Sở Du Ninh đứng dậy, một tay cầm quạt che mặt, một tay bế cục bột đi ra ngoài cửa.


Phía sau, tất cả mọi người đều ngây người, mãi đến khi Sở Du Ninh sắp bước qua ngưỡng cửa mới phản ứng lại, cả đám người ùa lên.


"Công chúa, đưa Tứ điện hạ cho nô tì bế đi, nô tì biết người không nỡ xa Tứ điện hạ, sau này có cơ hội thì vào cung thăm Tứ điện hạ là được.

"

Trương ma ma tiến lên đưa tay.


Sở Du Ninh không đưa, cũng không dừng lại, cứ thế bế cục bột đi ra ngoài: "Trương ma ma, theo ta đến phủ tướng quân.


"

Trương ma ma khựng lại, sau đó cho rằng công chúa muốn Tứ điện hạ đi đưa dâu, đành tươi cười theo sau.


!

Theo quy trình, Sở Du Ninh phải đến trước mặt thái hậu và hoàng đế hành lễ bái biệt.


Hoàng vị của Cảnh Huy Đế cũng là trải qua một phen chém giết mới có được, sau hai năm lệ tinh đồ trị liền đắm chìm vào hưởng lạc, thái hậu tự thấy hổ thẹn với tổ tiên nhà họ Sở, vì thế thường xuyên ở hậu cung đóng cửa niệm Phật.


Sở Du Ninh chỉ hành lễ ở bên ngoài điện, sau đó đến Di Hòa Điện bái biệt Cảnh Huy Đế.


Cảnh Huy Đế thấy Sở Du Ninh đến, trong lòng sinh ra chút buồn bã.


Trước khi Tiểu Tứ ra đời, Nguyên Hi cũng là đứa con nhỏ nhất của ông ta, lại là do hoàng hậu sinh ra, địa vị trong lòng đương nhiên không giống người khác.


Giờ nàng sắp gả đi, ông ta cũng có chút không nỡ.


Đợi đến khi thấy Sở Du Ninh bế Tứ hoàng tử xuất hiện, chút buồn bã trong lòng Cảnh Huy Đế liền tan biến, đầu đột nhiên đau nhói.


"Du Ninh, trẫm đã trừng phạt những cung nhân đó rồi, cũng đổi cho Tiểu Tứ một nhóm người hầu hạ khác, ngươi có thể yên tâm giao Tiểu Tứ cho cung nhân bế.


"

Cục bột dường như biết có người muốn chia cắt nó và tỷ tỷ, quay người trốn vào lòng Sở Du Ninh, dùng mông nhỏ đối diện với Cảnh Huy Đế.


"Cũng không nặng.

Bắt đầu thôi.

" Sở Du Ninh nói.


Cảnh Huy Đế thấy vẻ sốt ruột của nàng, tức đến nỗi không nói nên lời.

Lúc đầu làm trời làm đất phản đối hôn sự là nàng, giờ sốt ruột muốn gả đi cũng là nàng.


Tiếp theo, Sở Du Ninh ở trước mặt mọi người nhận phong hiệu, bái biệt Cảnh Huy Đế, sau đó dưới sự dẫn dắt của quan viên Lễ bộ đi đến chính cung môn.


Ngoài chính cung môn, đội ngũ đón dâu của Trấn Quốc tướng quân phủ đã chờ ở đó.


Chỉ là, mọi người nhìn thấy Du Ninh công chúa một tay cầm quạt che mặt, một tay bế một đứa trẻ sải bước đi tới, biểu cảm đều ngây ngốc.


Sở Du Ninh vừa dừng lại, đứng đầu tiên là một tiểu đậu đinh mặc áo bào đỏ, còn chải hai búi tóc, bước ra chắp tay hành lễ với nàng.


"A Quy thay tứ thúc đến đón công chúa thẩm thẩm.

" Giọng nói còn mang theo mùi sữa.


Sở Du Ninh đã dựa vào trí nhớ tìm hiểu được phủ tướng quân mà mình sắp gả vào là như thế nào, biết đây là cháu trai của Thẩm Vô Cữu, mới sáu tuổi, là nam đinh duy nhất trong phủ tướng quân, không ngờ nó lại thay tứ thúc đến đón dâu, bộ dạng nghiêm túc thật đáng yêu.



 
Chương 15: Chương 15


Sở Du Ninh không rảnh tay để sờ búi tóc của nó, chỉ gật đầu: "Dẫn đường."

A Quy ngây ngốc gật đầu, gần như vừa đi vừa nhảy dẫn nàng đến trước kiệu hoa đỏ thẫm.

Công chúa thẩm thẩm này hình như có chút khác với những gì mẫu thân nói, cách nói chuyện có chút giống tứ thúc.

Đợi tân thẩm thẩm lên kiệu hoa, A Quy mới được người bế lên ngựa, có người chuyên dắt ngựa đi trước kiệu hoa.

Sở Du Ninh nhìn tiểu đậu đinh ngồi trên ngựa, bàn tay nhỏ nắm chặt yên ngựa, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn thẳng lưng, là một tiểu nam tử hán.

Đích công chúa xuất giá, trước có nghi trượng mở đường, hai bên là cấm vệ quân hộ tống.

Mười dặm hồng trang, đội ngũ đưa dâu càng thêm hùng hậu.

Cảnh Huy Đế đứng trên tường thành cửa cung, khoanh tay tiễn đội ngũ đón dâu, trong lòng có chút buồn bã.

"May mà đây là lần cuối trẫm gả nữ nhi."

Chiêu quý phi:...!Người có phải quên mất còn một Tứ công chúa không?


Quả nhiên, ra từ bụng hoàng hậu thì khác hẳn.

"Du Ninh gả vào phủ tướng quân chắc sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ? Thẩm Vô Cữu hiện đang trấn thủ biên quan, không về kịp, nữ quyến trong phủ đều là quả phụ, ai cũng đừng khinh thường ai." Cảnh Huy Đế bắt đầu lo lắng như một người cha già.

Chiêu quý phi giật giật khóe miệng, nếu những người con trai đã khuất của Thẩm gia nghe được, chắc sẽ bò từ địa phủ về mất.

"Hôn sự này hoàng hậu chọn rất tốt.

Thẩm Vô Cữu không cha không mẹ, lại là gia chủ phủ tướng quân, Du Ninh gả vào đó chính là đương gia chủ mẫu.

Cho dù không phải đương gia chủ mẫu cũng không sao, ai dám để công chúa chịu ấm ức."

Chiêu quý phi đã không còn gì để nói, thầm thấy may vì Du Ninh công chúa đã gả đi.

Dù được sủng ái đến mấy, công chúa xuất giá cũng giống như bát nước đổ đi, không cản trở được gì.

Cho dù muốn lợi dụng quân đội Thẩm gia giúp Tứ hoàng tử, nhưng suy cho cùng Tứ hoàng tử còn chưa cai sữa.

"Trẫm có chút không nỡ." Cảnh Huy Đế đột nhiên nói.

Chiêu quý phi:...


Hai vị công chúa trước đi hòa thân ở nước khác, sao không thấy người không nỡ?

May mà bà ta đã sớm nhìn thấu sự bạc tình của Cảnh Huy Đế, mấy lời tình cảm nhất thời này nghe cho vui thôi.

"Khoan đã! Du Ninh sao lại bế Tiểu Tứ đi cùng!"

Cảnh Huy Đế cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường

Khóe miệng Chiêu quý phi không nhịn được giật giật.

Bệ hạ, giờ người mới phát hiện ra sao?

Du Ninh công chúa vừa bế Tứ hoàng tử vừa thụ phong, còn bái biệt bọn họ, những điều này đều không hợp quy củ, chỉ là hoàng đế không nói gì, mọi người tự nhiên cũng không tiện lên tiếng, ngay cả việc công chúa bế Tứ hoàng tử xuất giá cũng tưởng là bệ hạ cho phép.

"Bệ hạ đừng lo lắng, có lẽ Tứ hoàng tử và Du Ninh công chúa tình tỷ đệ sâu đậm, cho nên mới muốn tiễn công chúa xuất giá.

Người xem, mấy vị hoàng huynh của Tứ hoàng tử cũng đích thân tiễn công chúa xuất giá đó thôi."

Nói đến chuyện này, Chiêu quý phi tức lắm, Du Ninh công chúa có đức hạnh gì mà được mấy vị hoàng tử tiễn xuất giá, chỉ vì nàng ta được phong hiệu, mấy vị hoàng tử muốn thể hiện với bệ hạ mà thôi.

Cảnh Huy Đế thấy có lý, cảm khái: "Còn nhỏ như vậy đã biết quan tâm tỷ tỷ rồi, là một đứa trẻ ngoan.

Sau này tỷ đệ hai đứa nương tựa lẫn nhau, hoàng hậu dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt."

Một đứa trẻ còn chưa biết nói, biết gì mà quan tâm!

 
Chương 16: Chương 16


Chiêu quý phi không muốn nghe Cảnh Huy Đế tưởng nhớ hoàng hậu đã khuất, lại không thể không cùng tưởng nhớ: "Hoàng hậu nương nương dùng tính mạng sinh ra Tứ hoàng tử, lại sắp xếp hôn sự cho Du Ninh công chúa trước khi lâm chung, giờ cũng coi như viên mãn rồi.

"

Cảnh Huy Đế nhớ đến người vợ đã ở bên mình từ lúc còn nghèo hèn, gật đầu, đưa ra đánh giá có uy quyền nhất: "Hoàng hậu là một hoàng hậu tốt.

"

Chiêu quý phi:! Mệt mỏi.


Bà ta chỉ ám chỉ Tứ hoàng tử sinh ra đã khắc chết mẫu thân, hôn sự của Du Ninh công chúa càng là hoàng hậu dùng mạng sống uy hiếp Cảnh Huy Đế mà có, để Cảnh Huy Đế nghe xong không vui.


Nhưng không may, bà ta gặp phải một hoàng đế có mạch não khác người.


!

Trấn Quốc tướng quân phủ nằm ở phường Vĩnh An, là phủ đệ duy nhất có thể dùng "Tướng quân phủ" làm biển hiệu.


Tám năm trước, Thẩm tướng quân và Thẩm đại thiếu chiến tử sa trường, chưa đầy hai năm sau, Thẩm nhị thiếu lại mất tích trên chiến trường, tin tức truyền về, đúng lúc Thẩm tam thiếu đang thành thân, thậm chí còn chưa vào động phòng đã phi ngựa suốt đêm đến biên quan, nhưng lại bị ám sát trên đường đi, đến thi thể cũng không còn.



Trấn Quốc tướng quân phủ chỉ còn một tiểu bá vương được phụ thân và các huynh chiều chuộng lên tận trời và một thứ tử.


Khi tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm gia dũng mãnh thiện chiến nhất Khánh Quốc sẽ suy tàn, thì tiểu bá vương lại cởi bỏ gấm vóc mũ ngọc, mặc vào chiến bào, phi ngựa đến biên quan tiếp nhận chức Trấn Quốc tướng quân, tiếp tục trấn thủ ải Nhạn Hồi.


Từ đó, trở thành ngọc diện tướng quân mặc áo đỏ, danh tiếng lẫy lừng.


Hôm nay, cánh cổng chính màu đỏ son của phủ tướng quân mở rộng, khách khứa không dứt.


Tướng quân phủ đại hỉ, cho dù hiện giờ nam đinh Thẩm gia đã úa tàn, cho dù tân lang không thể về kịp, vẫn có rất nhiều lão thần văn võ, cũng như những người trước kia giao hảo với các thiếu gia Thẩm gia đến tham dự tiệc mừng, cả phủ tướng quân khách khứa đầy nhà, không khí vui mừng tràn ngập.


Vì tân lang không có ở đây nên bỏ qua khâu bái đường, trực tiếp đưa tân nương vào phòng tân hôn.


Khánh Quốc có tục xướng hồi môn, của hồi môn của công chúa cũng là thứ mà khách khứa mong đợi nhất.



Từng kiệu của hồi môn quý hiếm được khiêng vào phủ tướng quân, khiến mọi người mở rộng tầm mắt, mãi đến khi tân nương được đưa vào phòng tân hôn, việc xướng hồi môn mới kết thúc.


"Bốn! "

Tiếng xướng hồi môn bị cắt ngang đột ngột trước sự chứng kiến của mọi người.


"Bốn gì? Xướng nhanh lên!"

"Của hồi môn của Du Ninh còn có thể xảy ra sai sót gì sao, còn không mau xướng nhanh lên!"

Tam hoàng tử biết của hồi môn của Du Ninh công chúa là do Chiêu quý phi giám sát, rất mong của hồi môn xảy ra chuyện, vì vậy hắn tích cực hùa theo, còn khiêu khích nhìn Đại hoàng tử.


"Tam hoàng đệ, của hồi môn của Du Ninh là chuyện lớn, tự nhiên không thể xảy ra sai sót.


Đại hoàng tử cười đáp lại nhưng trong lòng lại lo lắng.


Của hồi môn của Du Ninh được giao cho mẫu phi của hắn xử lý, giờ phụ hoàng lại có cái nhìn khác với Du Ninh, thậm chí còn ban phong hiệu cho nàng, đây là điều mà hai công chúa đi hòa thân đều không có, nếu lúc này xảy ra chuyện gì thì không ổn.


"Cứ xướng đi, của hồi môn là do Chiêu quý phi đích thân giám sát, ta nghĩ sẽ không có sai sót gì đâu.

" Nhị hoàng tử ôn hòa nhã nhặn giải vây cho quan lễ.



 
Chương 17: Chương 17


Đại hoàng tử cười lạnh trong lòng, lão nhị chỉ biết nhặt nhạnh ở phía sau làm người tốt.


Quan lễ vẫn ấp úng không dám, Tam hoàng tử mắt lóe lên, tiến lên cầm lấy tờ giấy: "Cho bản cung xem, có gì mà không thể hát ra miệng chứ?"

Tam hoàng tử nói xong, nhìn thấy chữ trên tờ giấy cũng sửng sốt, sau đó cố ý kêu lên: "Tứ hoàng tử Sở Danh Hoán một người! Có phải nhầm lẫn không?"

"Vô lý! Hoàng tử sao có thể làm của hồi môn được! Cho dù Tứ hoàng đệ không còn mẫu thân thì vẫn còn phụ hoàng, nếu không thì còn có huynh trưởng như chúng ta, sao có thể làm của hồi môn theo tỷ tỷ xuất giá được!" Nhị hoàng tử lập tức nghiêm mặt nói.


Đại hoàng tử biết bọn họ cố ý, mục đích là để đổ chuyện này lên đầu mẫu phi của hắn, bằng không cũng đã sớm đ è xuống khi xem danh sách.


Mặc dù mẫu phi thực sự muốn trừ khử Tứ hoàng tử, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ không ai bảo vệ, trong cung có rất nhiều cơ hội ra tay, không cần phải dùng thủ đoạn này để đưa người ra khỏi cung vào ngày trọng đại như hôm nay.


Sau khi Tam hoàng tử hét lên, hiện trường im lặng như tờ.


Là bọn họ nghe nhầm, hay là nghe nhầm?

Thời buổi này, hoàng tử cũng có thể làm của hồi môn sao?


Đại phu nhân Mạnh thị nghe xong suýt ngất xỉu, trực giác cho nàng ta biết Du Ninh công chúa bị người ta hãm hại, trên đời này làm gì có chuyện hoang đường đem hoàng tử làm của hồi môn.


Đại phu nhân lập tức bảo Nhị phu nhân đến phòng tân hôn báo chuyện này cho công chúa, nàng ta nhớ Trương ma ma theo công chúa vào cửa là ma ma thân cận của hoàng hậu khi còn sống, xử lý chuyện này hẳn có kinh nghiệm hơn bọn họ.


"Chuyện này nhất định là nhầm lẫn, bản cung sẽ lập tức về cung bẩm báo với phụ hoàng, để phụ hoàng điều tra rõ ràng.

"

Đại hoàng tử cầm lấy tờ giấy kê khai của hồi môn từ tay Tam hoàng tử rồi nhanh chân rời đi.


Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhìn nhau, cũng nhanh chân đuổi theo.


!

Trong phòng tân hôn, Sở Du Ninh ngồi trên giường cưới, nhặt đậu phộng trên giường bóc ra ăn, bên cạnh là cục bột đã đi tiểu xong.


Tiếng đậu phộng nổ cùng với tiếng ê a của đứa trẻ hòa vào nhau.



"Công chúa hiện giờ đã gả vào phủ tướng quân, chỉ còn chờ phò mã trở về là có thể chung sống hòa thuận, nô tì cũng yên tâm rồi.

"

Trương ma ma đích thân đưa công chúa nhà mình vào phòng tân hôn, mọi chuyện đã lắng xuống, không còn phải lo lắng Việt Quốc đến bắt công chúa đi hòa thân nữa, trong lòng bà ta thở phào nhẹ nhõm.


Sở Du Ninh nhai chậm lại, chỉ sợ phải khiến Trương ma ma thất vọng rồi, phò mã này sẽ không trở về.


"Giờ cũng không còn sớm, nô tì cũng nên đưa Tứ điện hạ về cung, sau này công chúa có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi Tôn ma ma và Chu ma ma.

"

Lúc này Trương ma ma vẫn cho rằng công chúa đưa Tứ điện hạ ra khỏi cung là để đưa dâu.


"Ma ma cứ tìm một căn phòng bên cạnh ở lại đi.

"

Sở Du Ninh giật lấy hạt đậu phộng trong tay cục bột, bóc vỏ, ném đậu phộng vào miệng nhai nhồm nhoàm, thấy cục bột lại nhặt một hạt, nàng lại tiếp tục giật.


Cục bột chớp mắt nhìn Sở Du Ninh, Sở Du Ninh cũng trừng mắt nhìn cục bột.


Trương ma ma thấy Sở Du Ninh chỉ lo bắt nạt Tứ hoàng tử, đột nhiên cảm thấy trước kia công chúa không thích Tứ điện hạ liệu có phải là phúc khí của Tứ điện hạ hay không?

 
Chương 18: Chương 18


"Sao có thể làm vậy, Tứ điện hạ đến đưa dâu còn có thể nói được, nô tì ở lại thì không ổn.

"

Trương ma ma đang định tiến lên dỗ Tứ hoàng tử, lại thấy Tứ hoàng tử nhặt một quả táo tàu đưa cho Sở Du Ninh, Sở Du Ninh nhận lấy ném vào miệng ăn.


Trương ma ma:! Công chúa dường như cũng không lớn hơn Tứ điện hạ bao nhiêu.


"Không sao, Tiểu Tứ sau này sẽ do ta nuôi.

"

Sở Du Ninh móc hạt đậu phộng trong miệng cục bột ra, thấy nó cuối cùng cũng bĩu môi muốn khóc, vội nhét một quả táo tàu vào tay nó.


Cục bột bỏ táo tàu vào miệng, dùng răng sữa nghiền nghiền, bỏ ra tiếp tục tìm đậu phộng gặm.


Trương ma ma chỉ cho rằng Sở Du Ninh nói đùa: "Việc này công chúa không thể làm chủ.

"


Sở Du Ninh đang định nói hôn quân đã đồng ý, bất ngờ Chu ma ma đi vào nói Nhị phu nhân cầu kiến.


Trương ma ma liếc nhìn Sở Du Ninh, thấy nàng vẫn đang ăn đành thở dài, bảo Chu ma ma nghênh đón Nhị phu nhân vào phòng.


Nhị phu nhân đi vào thấy Du Ninh công chúa ngồi trên giường cưới đang nghiêng đầu đánh giá mình, mặt tròn mắt hạnh, trên ngón tay trắng nõn còn cầm một hạt đậu phộng, má phúng phính, đôi mắt trong veo, dường như mang theo chút ngây thơ không hiểu chuyện đời, lại giống như ẩn chứa sát khí, nhìn vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn.


Sở Du Ninh cũng nhìn nữ nhân được gọi là nhị tẩu này, dung mạo đoan chính tú lệ, trên người có khí tức của võ giả, hẳn là có chút võ công.


Thẩm gia lão nhị sáu năm trước mất tích trên chiến trường, nghe nói đã chết, chính là trượng phu của nàng ta, còn tiểu đậu đinh hôm nay thay thúc thúc đi đón dâu là nhi tử nàng ta sinh.


Người ở đây trắng trẻo không giống như ở mạt thế, gió mưa bão bùng đến cái ăn cũng không có, càng đừng nói đến mỹ phẩm gì đó, da ai cũng thô ráp nứt nẻ.


Nhị tẩu này trông rất có khí chất của đội Bá Vương Hoa, Sở Du Ninh rất có thiện cảm, nắm một nắm táo tàu và đậu phộng đưa ra: "Ăn không?"

Nhị phu nhân vừa định hành lễ:!

Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy tân nương ăn đồ trên giường cưới, cũng may nàng là công chúa, không có ai đến xem tân nương, nếu không thì sẽ trở thành trò cười cho người khác.



“Hoàng hậu nương nương lúc còn sống chưa kịp dạy công chúa, Nhị phu nhân đừng trách tội.

” Trương ma ma vội vàng hòa giải.


Thường thì các phu nhân chỉ lấy một hai hạt để xin chút hỷ khí, mong sớm sinh quý tử, Nhị phu nhân thủ tiết nhiều năm, công chúa làm vậy là muốn Nhị phu nhân hồng hạnh xuất tường sao?

"Ha ha ha, đa tạ công chúa có ý tốt, tiếc là ta không dùng được.

Nhưng công chúa đúng là nên ăn nhiều một chút, đợi tứ đệ trở về công chúa sẽ được như ý nguyện.

"

(*)Trong đám cưới của người Trung Quốc có một phong tục là sẽ đặt 4 thứ trên giường gồm táo tàu, đậu phộng, long nhãn, hạt sen mang ý nghĩa “sớm sinh quý tử”, thể hiện lời chúc phúc lành cho đôi vợ chồng son sớm sinh đứa con trai kháu khỉnh.


Nhị phu nhân không nghĩ công chúa cố ý chọc vào nỗi đau của người khác, nhìn đôi mắt chân thành của công chúa, chỉ thấy công chúa thật lòng muốn cho nàng ta ăn.


Sở Du Ninh lập tức thu tay lại, tiếp tục ăn không ngừng nghỉ, mạt thế không có những thứ này để ăn.


Nhị phu nhân thấy nàng ăn vài hạt đậu phộng mà ngon lành như thể ăn được món ngon quý hiếm, không khỏi thấy kỳ lạ.


Thấy Tứ hoàng tử ngồi trên giường cưới giơ tay giật đậu phộng với công chúa, Nhị phu nhân nhớ đến chuyện chính, vội nói: "Công chúa, của hồi môn trước đó có chút sai sót, đại tẩu bảo ta đến hỏi người.

"

 
Chương 19: Chương 19


Trương ma ma nghe nói của hồi môn có vấn đề, sắc mặt lạnh đi: "Sai sót gì?"

Hồi môn của công chúa là do bà ta kiểm tra đi kiểm tra lại, chẳng lẽ còn có người dám động tay động chân trước mắt bà ta?

"Có người ghi Tứ hoàng tử vào danh sách của hồi môn.

"

Nhị phu nhân cúi đầu chờ công chúa nổi trận lôi đình.


"Chắc chắn là Chiêu quý phi làm! Tứ điện hạ còn là đứa trẻ chưa cai sữa, Chiêu quý phi sao lại nhẫn tâm như thế? Đúng là vũ nhục người khác mà!" Trương ma ma tức đến người run rẩy.


Sở Du Ninh chớp mắt, coi cục bột là của hồi môn là vũ nhục người khác sao?

Nàng suy nghĩ rất đơn giản, cục bột là hoàng tử không thể ra khỏi cung sinh sống, vậy thì coi như của hồi môn đi theo nàng là được.


Cho nên khi Chiêu quý phi bảo người mang sổ sách của hồi môn đến cho nàng xem, nàng dùng một tia tinh thần lực chiếu theo chữ viết thêm cục bột vào.


Thấy Trương ma ma tức đến muốn xé xác Chiêu quý phi, Sở Du Ninh đột nhiên có chút sợ hãi, chi bằng cứ để Chiêu quý phi chịu trận này đi.


"Đúng! Nhất định là Chiêu quý phi làm!"

Sở Du Ninh bóp nát vỏ đậu phộng, quả quyết phụ họa lời Trương ma ma.



"Công chúa đừng nóng, nô tì sẽ đưa Tứ điện hạ về cung tìm bệ hạ làm chủ.

"

Trương ma ma mặt mày nghiêm nghị, đã hạ quyết tâm, nếu bệ hạ còn bao che cho Chiêu quý phi, bà ta nhất định sẽ đâm đầu chết trước mặt bệ hạ, dù có chết cũng phải đòi lại công lý cho công chúa và điện hạ nhà mình.


Sở Du Ninh khẽ ho một tiếng: "Nếu Tiểu Tứ đã được đưa ra ngoài, vậy sau này Tiểu Tứ chính là của ta.

"

Đưa về là không thể nào.


Trương ma ma nghe xong lại sốt ruột: "Công chúa, đây không phải là chuyện đùa.

Từ xưa đến nay, chưa từng có hoàng tử nào ra khỏi cung sống cùng công chúa.

"

"Vậy thì bây giờ có rồi.

Chẳng lẽ ma ma muốn Tiểu Tứ về đó bị Chiêu quý phi giế t chết sao?" Sở Du Ninh đưa ra câu hỏi xoáy.


Trương ma ma im lặng, Chiêu quý phi dám làm ra chuyện như vậy vào ngày đại hỉ của công chúa, nếu Tứ điện hạ về cung, dù bà ta có bảo vệ chặt chẽ đến mấy cũng không phải là đối thủ của Chiêu quý phi đang làm mưa làm gió hậu cung.


"Công chúa, Đại hoàng tử đã về cung xin chỉ thị của bệ hạ rồi, hay là xem bệ hạ nói thế nào?"


Nhị phu nhân cho rằng chỉ có bệ hạ mới có thể quyết định việc đi hay ở của Tứ hoàng tử, vì thể diện hoàng gia, Tứ hoàng tử chắc chắn phải về cung.


Trương ma ma cũng không hy vọng nhiều, bệ hạ sủng ái Chiêu quý phi không phải một hai ngày, không chừng lại bị thuyết phục thật.


"Mong chờ ông ta còn không bằng mong heo nái leo cây.

"

Sở Du Ninh không mấy thiện cảm với hôn quân thích nghe Chiêu quý phi thổi gió bên tai kia.


"Công chúa, cẩn thận lời nói.

"

Trương ma ma suýt nữa thì muốn tiến lên bịt miệng Sở Du Ninh, lời này cũng có thể nói sao, mặc dù bà ta cũng thấy công chúa nói rất đúng.


Nhị phu nhân cũng thấy lời này đại nghịch bất đạo, nhưng nghĩ kỹ lại thấy rất đúng.


Du Ninh công chúa hình như không giống với lời đồn.


*

Hoàng cung.


Cảnh Huy Đế nhìn tờ giấy của hồi môn trên tay, suýt nữa thì nghi ngờ mình không biết chữ.


Cái gì mà Tứ hoàng tử Sở Danh Hoán một người?!

"Phụ hoàng, Du Ninh đường đường là công chúa xuất giá, tân lang không có mặt cũng thôi đi, của hồi môn lại xảy ra chuyện như thế này, người phải làm chủ cho muội ấy.

"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom