Cập nhật mới

Dịch Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340


Người đàn ông đó xoay người lại, dùng gương mặt bị mũ che hơn phân nửa mặt đối diện với Phong Quang, bờ môi không có màu máu của hắn nhẹ cong, “Em đã nghĩ xong rồi sao? Cùng xuống địa ngục với tôi.”

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm một chuyện, tôi cũng không tính muốn xuống địa ngục, có người nói là cho dù tôi có chết đi nữa, nhưng người như tôi, cũng sẽ đến thiên đường.”

“Vậy đúng là đáng tiếc.”

Phong Quang biết được một câu đáng tiếc này của hắn chẳng qua là thuận miệng nói, cônhìn chung quanh một phen, hỏi: “An Ức đâu?”

“Em rất lo lắng cho hắn.”

“Vô nghĩa, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi có thể không lo lắng sao?”

Hắn giống như cực kỳ khó hiểu, “Tôi nhớ rõ em sợ nhất là ma quỷ, làm sao có thể thích hắn chứ?”

“Tôi thích An Ức, chuyện này cùng thân phận của anh ấy không có quan hệ.”

“Nếu như thế, vì sao em lại không thích tôi?”

cô sửng sốt một lát, không đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh cô lại trả lời: “Tôi điên rồi mới thích một người muốn giết tôi, huống chi, trước khi anh muốn tới giết tôi, tôi hoàn toàn không quen biết anh, làm sao có thể thích anh được?”

“Em nói đúng.” Môi đẹp gợi lên một độ cong trào phúng, châm chọc nói không nên lời, “Hắn thông minh hơn tôi, chúng tôi đều biết em yêu nhất là cái gì, thứ có thể khiến em cực động tâm là thế nào… Mọi thứ, chúng tôi không có gì khác biệt, ngoại trừ việc hắn có thể mang theo tình cảm dịu dàng đi tiếp cận em, mà tôi chỉ có thể ở trong một góc tối u ám chờ em mục nát cùng tôi, cho nên, tôi thua.”

“Tôi không hiểu…” Phong Quang cắn môi, “Như những gì anh viết trong thư, chúng ta chẳng qua mới gặp một lần mà thôi, anh vì sao lại chấp nhất với tôi như vậy?”

“Em không có khả năng hiểu được, bởi vì, tôi cũng không hiểu.” Hắn phát ra tiếng cười khe khẽ, “Tôi chỉ biết là một khắc ấy khi đụng vào em, lập tức có một giọng nói nói cho tôi biết, chính là em.”

Hôm đó người đi xin sâm nhiều đếm không xuể, nếu hắn không đồng ý cùng bạn đi miếu Nguyệt Lão, nếu cô không đụng vào lòng hắn, vậy hắn vẫn sẽ là một con ma ốm chỉ biết phó mặc cho số phận.

Nhưng mà, tất cả đều không có nếu.

Cũng chỉ là một cái tiếp xúc ngắn ngủi, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của hắn bắt đầu biết rung động, đúng vậy, hắn cũng không hiểu rõ, vì sao ngày đó lại gặp được cô?

Sự động tâm không hiểu được này, nếu muốn Ngu Thuật hình dung, anh đại khái sẽ tụng một câu “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ.”

(!) Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341


Đột nhiên quay đầu

Người đứng đó

Nơi ngọn đèn tàn. (!)

Nhưng nếu muốn dùng lời nói qua loa một chút…

Chính là cô gái này, nhất định thuộc về hắn… Ngày hôm đó, trong đầu hắn liên tục spam một câu này, ngay sau đó, nhân sinh vốn tuần tự mà tiến của hắn bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, trước đây đã định bốn chữ “mặc cho số phận” trở thành một chuyện cười.

Giống như hắn đã viết trong thư, cô vĩnh viễn cùng không biết, muốn phản kháng một chuyện không có khả năng, cần bao nhiêu dũng khí cùng nghị lực, vừa phải trải qua bao nhiêu bất lực và đau khổ?

Phong Quang không thể giải thích được sự cố chấp của hắn đối với cô, cũng như côkhông biết hắn đối với chính cô ẩn giấu biết bao nhiêu khát vọng khiến người ta khủng hoảng sợ hãi, một người đàn ông gần như bởi vì gặp qua một lần liền thích đến mức muốn giết mình, chuyện này có nói ra cũng không có được mấy người hâm mộ.

Trong lòng cô lúng túng hoảng hốt, lại vẫn cố chấp hỏi: “An Ức đi đâu rồi?”

“Tôi để hắn biến mất trong chốc lát.”

“anh... có ý gì?”

“không cần lo lắng, hắn sẽ còn xuất hiện, Phong Quang, em không phải đến tìm tôi sao?” Hắn tiến lên từng bước, bắt được tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, hắn cúi đầu, môi lạnh lẽo dán lên sườn tai cô, “Chuyện mà em đã làm cùng hắn… tôi đều thấy được, khôngbằng, em cùng tôi làm chuyện mà em đã làm với hắn, làm tôi vừa lòng, tôi liền để hắn trở lại bên em, được không?”

Một đàn ngựa chạy loạn trong đầu Phong Quang, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng càng thêm cảm thấy xấu hổ phiền muộn, cô không thể thoát khỏi ngực hắn, chỉ có thể hung tợn nói: “anh là cái đồ cuồng nhìn trộm.”

“Cho dù em mắng tôi biến thái cũng không sao.” Môi hắn áp lên cái cổ trắng nõn, hương vị trên người cô làm hắn liên tục lưu luyến, hầu kết lăn lộn, giọng nói không cách nào đè nén được: “Phong Quang, quên An Ức đi, thử yêu tôi một lần không thể sao?”

“không thể… đau!”

Hắn cắn phần da thịt non mềm trên cổ cô, chỉ dùng một bàn tay đã có thể cố định hai taycô ở sau lưng, “Phong Quang, đừng khiến tôi tức giận, em biết không, tôi yêu em, đã đến mức muốn ăn luôn em.”

Phong Quang biết, “ăn luôn” này là thật sự ăn luôn, mà không phải ý tứ ám muội nào đó.

“Em đã nghĩ xong rồi sao? Chọn lựa muốn An Ức quay về, hay vẫn là… để tôi ở đây ép buộc em?”

Phong Quang cắn răng không nói gì.

“Em đang suy nghĩ, như thế có phải đã chứng minh, An Ức ở trong lòng em thật ra cũngkhông quan trọng đến như vậy?”

“Nói bậy, An Ức ở trong lòng tôi đương nhiên rất quan trọng, nhưng mà tôi hiểu được làanh không đáng tin.” Ánh mắt Phong Quang lạnh lẽo, “anh làm nhiều chuyện không tốt như vậy, còn thiếu chút là hại đến mạng người, anh cũng không có cái gọi là đúng sai phải trái của người thường, cho dù tôi có thật sự nhận thua chịu thua, anh cũng sẽ khônglàm theo lời đã hứa hẹn.”

Hắn sung sướng nở nụ cười, tiện đà ôm cô càng chặt, “không hổ là Phong Quang của tôi, thế nhưng hiểu biết tôi như vậy.”

Đoán đúng rồi, cô cũng không cảm thấy cao hứng, đáy lòng nghẹn một hơi, lần đầu tiên xuất ra thái độ cường thế nói: “Tôi hôm nay đến chính là muốn nói rõ ràng với anh, mặc kệ anh muốn làm gì, cứ nhằm vào tôi là được, anh không phải làm thương hại đến người khác.”

“Phong Quang nói mấy chuyện này với tôi, là vì vô cùng đau lòng cái tên bị thương đó sao?”

“anh không cần nghĩ tất cả mọi người ai cũng giống anh, Ngu Thuật cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh ấy, chính là nhìn thấy có người vì mình mà bị thương, trong lòng tất nhiên sẽ thấy cảm kích, nhưng chuyện như vậy một lần là đủ, tôi khôngmuốn nhìn đến lần thứ hai, huống chi, so với chuyện để người khác bị thương, mục đích của anh không phải chỉ vì giết tôi sao? Vậy cần gì phải ra tay với người khác?” Như muốn xả hết oan ức mấy ngày nay, cô không quan tâm sợ hãi, nói cái gì cũng không để lại đường sống, chó bị buộc nóng nảy còn có thể nhảy tường, con thỏ bị buộc nóng nảy còn có thể cắn người!

Hắn thưởng thức bộ dạng nảy sinh ác độc của cô, không khỏi cúi đầu muốn hôn môi cô, bịcô nghiêng đầu tránh khỏi, hắn không sao cả cười một chút, tiện đà dùng một bàn tay nắm cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hắn cũng tàn nhân hôn lên bờ môi mềm mại đó.

Trong sự gắn bó truy đuổi không có bất kỳ nhu tình mật ý nào, chỉ có điên cuồng mãnh liệt, cô trốn, hắn càng thêm tàn bạo đuổi theo, khát vọng áp lực mấy ngày liền ngay tại lúc này bùng nổ, hắn không dự tính thương hương tiếc ngọc, cô cũng không cách nào thừa nhận được nụ hôn tàn khốc này, từ từ, cô cảm thấy khó thở, cũng nếm được vị của máu, môi cô bị hắn cắn nát.

Dường như đã tận hứng, hắn kết thúc nụ hôn cũng không được tính là hôn này, nhưngkhông rời khỏi cô, cực kỳ có kiên nhẫn liếm vết máu trên môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Đaukhông?”

Hắn dịu dàng chăm sóc, giống như người gần như loạn trí vừa nãy không phải là hắn.

Phong Quang nhăn mặt không nói, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên cô có ý muốn giết người mãnh liệt đến vậy.

Ngón trỏ hắn mơn trớn cánh môi bị thương của cô, động tác biết bao mềm dịu, giọng nói lại chỉ có lạnh bạc, “Chút đau đớn ấy, so ra vẫn kém nỗi đau của tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342


“Phong Quang, tiếp tục chán ghét tôi đi, em thích An Ức bao nhiêu, thì ghét tôi bấy nhiêu, nghĩ theo một cách khác, địa vị của tôi và hắn ở trong lòng em, cũng có cùng một trọng lượng.” Giọng điệu của hắn nhiễm mùi thỏa mãn, cho dù thứ thỏa mãn này mang theo sự cực đoan quỷ dị.

Phong Quang lại ở trong sự quỷ dị ấy, thấy được một phần chua xót khó hiểu trong lòng, cô giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng nhanh chóng lạnh mặt xuống, “Trả An Ức lại cho tôi.”

“Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước đó, để cho tôi nhìn xem em có thể vì hắn làm được đến mức nào.”

Bỗng nhiên, một cái tát vả lên mặt hắn, hắn ngây người.

Phong Quang cười ác liệt, “anh ngây thơ thật hay giả, dùng phương pháp này ép tôi đi vào khuôn khổ, anh nói anh làm cho An Ức biến mất tôi sẽ tin sao? Đừng ngốc thế, anh không phải là ma sao? An Ức cũng là ma vậy, anh không nên tự tin rằng có thể thắng được anh ấy? Cho dù anh nói muốn giết tôi, nhưng đến nay, ngoại trừ tạo ra một ít tai nạn tự nhiên, anh hoàn toàn không động tay, nói trắng ra, anh căn bản không thể nào động tay giết tôi đi?”

Giống như lời nói của Ngu Thuật, mỗi một thế giới đều có quy tắc của nó, nếu ma quỷ có thể giết người, vậy những vụ án chưa được giải quyết trên đời này sẽ rất nhiều, nhiều nhất, hắn cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình mà gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.

“A…” Hắn khẽ cười một tiếng, lại có chút đau thương, hắn buông cô ra, chậm rãi nói: “Em nói không sai, tôi hình như cái gì cũng làm không được, cho dù là thắng An Ức, hay là chiếm được niềm vui của em, tôi vĩnh viễn là bên thất bại, cho nên, tôi mới có thể vẫn luôn phải chịu vận mệnh bị em vức bỏ.”

“anh…”

Hắn đánh gãy lời của cô, “Em không phải muốn An Ức sao? Hắn ở sau lưng em.”

Phong Quang quay đầu, nhìn thấy An Ức đứng ở cửa viện, dùng gương mặt mang vẻ cười đó nhìn cô, sau khi bất ngờ một lát, nhìn lại, cằm của cô lại bị hắn nắm lấy, hắn cúi đầu ấn lên một nụ hôn, ngược lại với sự ngoan độc tàn bạo vừa nãy, lúc này cực kỳ dịu dàng.

“Phong Quang, tôi ở địa ngục… chờ em.” Tiếng nói nỉ non có thể khiến người ta động tình chấm dứt, theo một cơn gió nhẹ, hắn cũng biến mất không thấy nữa.

Phong Quang giơ nay bịt kín miệng, cô ngây người hồi lâu, An Ức đi đến thức tỉnh lại thần trí của cô.

“An Ức, em có sao không?”

Thật lâu sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng, không phải trả lời mà là hỏi lại, “anh đi đâu vậy?”

“anh lạc đường.”

“… Lạc đường?”

“anh đi một hồi lâu, lại chỉ có thể đảo quanh cùng một chỗ, anh tìm không được đường đến sân vườn này.”

“Nhất định là hắn làm trò quỷ!”

“Hắn…” trên mặt An Ức hiện vẻ mê mang, có lẽ là nhớ tới cái gì, lại như ngộ ra gì đó, “Có lẽ hắn không phải xấu xa như vậy.”

“Cái gì mà không xấu xa như vậy? anh không nhìn thấy sao? Vừa nãy hắn…” cô cắn môi, âm ỷ chạm vào miệng vết thương bị người kia cắn nát.

An Ức giơ tay, ngó trỏ khe khẽ mơn trớn môi cô, đáy mắt xẹt qua một tia u ám không dễ gì phát hiện được, “anh không phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng… hắn không thể dùng lý do này chạm vào em, em là của anh.”

Phong Quang sững sờ, An Ức như thế này làm cho cô nhớ tới tên kia.

An Ức bỗng nhiên cười, thật khác với sự tối tăm vừa rồi, anh ôn hòa mà tốt đẹp, “Phong Quang, chúng ta trở về đi, anh cam đoan với em, hắn về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Đương nhiên là cô sẽ thấy khó hiểu với sự tự tin này của anh, nhưng có làm sao… An Ức cười khẽ, cô cũng không cần phải hiểu.

Suốt một tháng, A thật sự không xuất hiện lại, Phong Quang sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được mà nhìn An Ức ở bên người mà nghi ngờ, cô không biết anh dùng phương pháp gì khiến người kia rời đi, An Ức cũng hoàn toàn khôngtính nói với cô.

Phong Quang cũng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi chuyện huyền huyễn như này, bởi vì A rời đi rồi, đoàn làm phim rốt cục có thể quay phim bình thường, lại bởi vì ngày bắt đầu quay nhiều lần kéo dài, bọn họ không thể không tăng tốc độ quay lên.

Ngu Thuật chỉ làm trị liệu đơn giản liền trở về đoàn phim, sau khi nhìn thấy Phong Quang, lại thấy An Ức ở bên người cô, anhkhông lạnh không nhạt “Nga…” một tiếng, âm cuối hơi kéo lên có chút không hiểu rõ ý tứ ra làm sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343


Lúc tới gần Phong Quang, anh rất có hàm ý, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Thì ra bạn trai mà cô nói là người này, nhưng mà… anh ta thoạt nhìn so với tên áo đen kia còn muốn nguy hiểm hơn nha.”

Phong Quang còn đang rối rắm lời của Ngu Thuật có ý gì, Ngu Thuật đã thong thả soái khí đi xa, cô vuốt cằm nghi ngờ, vốn tưởng Ngu Thuật chẳng qua là một vương tử u buồn gì gì đấy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, so với bản thân, Ngu Thuật mới chính là người nắm giữ kịch bản.

Thời gian hai tháng, tuyên bố đóng máy, bắt đầu tiến vào giai đoạn hậu kỳ, Phong Quang không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, vởi vì bắt đầu chuyển sang hoạt động tuyên truyền, chỗ thứ nhất chính là cao ốc Biển sao ở thành phố A.

Cao ốc Biển sao là kiến trúc cao nhất ở thành phố A, nghe đồn tầng lầu cao nhất ở đây, xuyên thấu qua nóc nhà bằng cửa kính có thể nhìn thấy được ngôi sao sáng nhất, nhưng thật đáng tiếc, cao ốc Biển sao từ lúc xây dựng xong, tầng cao nhất kia chưa từng mở cửa cho người ngoài, không có ai biết chủ nhân của cao ốc Biển sao là ai, cũng không người nào biết là ai mới có tư cách được bước lên tầng lầu có phong cảnh đẹp nhất đó.

Nhưng chính vì nơi thần bí như vậy, Khâu Lương lại có thể có biện pháp đưa người của đoàn làm phim tiến vào, còn có thể bước lên tầng cao nhất không thể đi lên trong lời đồn kia, hơn nữa đã phát thư mời cho phóng viên với số lượng không nhiều lắm, ai có thư mới có thể đi vào cuộc họp báo này.

Mà lúc này Phong Quang đang đứng ở một căn phòng, thái độ của cô cực kỳ kiên quyết, “An Ức, đi ra ngoài cho em.”

Trong giọng nói thản nhiên của An Ức cất giấu một tia khẩn cầu, “anh cam đoan sẽ không quấy rầy em… Phong Quang,không cần đuổi anh đi.”

“Em không có ý đuổi anh đi… chỉ là, anh không đi em làm sao mà thay quần áo?” cô dậm chân, nhìn vẻ mặt bị tổn thương kia của anh, người không biết còn tưởng cô khi dễ anh!

“Thân thể của Phong Quang, anh đã nhớ rất rõ, nhìn thêm một lần cũng có sao.”

Mặt cô rực đỏ, “An Ức! anh đi ra ngoài cho em!”

“anh…”

“anh ngay lập tức ra ngoài chờ em!” không đợi anh nói thêm câu nào, cô mạnh mẽ đẩy anh ra cửa phòng, lại hung hăng đóng cửa lại.

Phong Quang sờ sờ gương mặt nóng lên, thầm nghĩ An Ức thật là càng ngày càng không biết thẹn, cô lại trở về mép giường, cởi quần áo ra, thay bộ váy liền áo màu đỏ mà Khâu Lương phái người đưa tới, váy công chúa không tay dài chưa quá đầu gối, mặc trên người cô phát họa ra dáng người hoàn mỹ, màu đỏ như lửa càng khiến màu da thêm trắng nõn, khiến người ta có xúc động muốn được âu yếm.

Bộ váy này nhìn qua thiết kế rất đơn giản, nhưng bên hông thêu đầy trời sao, lại tăng thêm vài phần tinh xảo sáng tạo khác người.

Ngay khi vừa muốn mang giày vào, cô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Từ từ, bầu trời đầy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344


Áo cưới mà cô mặc để chụp ảnh, phong thư mà A gửi tới, còn có cái váy này… Cho dù là cái nào, đều có bầu trời đầy sao.

Trong đầu Phong Quang có cái gì đó vùn vụt hiện ra, cái hộp để ở đầu giường cướp lấy sự chú ý của cô, bởi vì ở trên hộp có một tờ giấy, phía trên chỉ viết một câu: Tặng cho người mà anh yêu nhất.

Chữ viết đó cô rất quen thuộc, giống y như đúc chữ viết trên thư mà A từng gửi cho cô trước đây.

cô sửng sốt một lát, đi qua, hộp gỗ cổ kính nằm tĩnh lặng ở đằng kia, cô chỉ do dự trong chốc lát liền cẩn thận mở ra, bên trong có một tờ giấy.

Phong Quang mở nếp gấp của tờ giấy ra, mặt trên là một bản thiết kế áo cưới, nhưng đường cong nét vẽ thoạt nhìn có chút ấu trĩ, có thể thấy được người vẽ tuổi còn nhỏ, nhưng chi tiết nên có đều được vẽ ra, cô còn nhớ rõ, áo cưới ngày đó cô đã mặc giống hệt bản thiết kế này, góc phải bên dưới có một hàng chữ: “Đây là bản thiết kế đầu tiên của anh, là thứ mà anhtrân trọng yêu quý rất nhiều năm, bây giờ, anh đem thứ mà anh trân trọng nhất cho em, từ nay về sau, em chính là bảo bối quan trọng nhất của anh.”

Quả nhiên là hắn…

Phong Quang buông bản vẻ, trước mắt cô, trong hộp còn có một cái đồng hồ cát, đồng hồ cát đại diện cho thời gian, nhưng cát phần lớn nằm ở tầng dưới chót của đồng hồ, có phải nghĩa là… thời gian đã không còn?

“không cần…” Một giọng nói suy yếu truyền đến từ trong góc, “Đừng đụng vào đồng hồ cát…”

Tay Phong Quang vừa giơ lên dừng lại, xoay người liền gặp được người đàn ông áo đen đã lâu không thấy nằm ở góc tường, thân mình hắn gần như trong suốt, xuyên thấu qua hắn có thể nhìn thấy vách tường trắng tinh.

“Là anh…” cô không khỏi lui ra sau một bước, sự sợ hãi mà hắn mang lại vẫn còn, cho dù hiện tại hắn nhìn qua rất mau sẽ phải biến mất.

Hắn thấy được sự đề phòng của cô, khóe môi tái nhợt châm chọc cong lên, có lẻ là đang châm chọc chính bản thân hắn, hắncố sức dựa vào góc tường ngồi dậy, thở ra một hơi sâu xa, “Hồi lây không thấy, nhìn thấy em còn sống, thật đúng là một chuyện khiến người ta vừa cao hứng vừa tiếc nuối.”

“anh có ý gì?” Phong Quang ngập ngừng, lại hỏi, “Bộ dạng bây giờ của anh… làm sao vậy?”

“Chẳng lẽ em nhìn không ra là tôi sắp biến mất sao?”

“Biến mất… đừng đùa, loại ác quỷ như anh, nào dễ dàng biến mất như vậy?”

“Em tin tưởng tôi như vậy, thật khiến tôi cảm thấy vui vẻ.” Hắn phảng phất cũng thật sự vui vẻ cười một chút, “Em đứng cách xa tôi như vậy, tôi nói chuyện thật mất sức, em không thể tới gần một chút sao?”

Phong Quang ngẩn người, theo bản năng tiến đến gần vài bước, lại vẫn cách hắn ba bước xa.

“Lại gần một chút.”

Mang nỗi lòng không hiểu ra sao, cô đi đến trước mặt hắn, hắn bỗng nhiên giơ tay, không biết lấy sức từ đâu ra, kéo tay cô, khiến cô ngã vào lòng ngực hắn.

Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là muốn rời khỏi ngực hắn, lại nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của hắn ở bên tai: “Tôi sắp sửa biến mất, để tôi trước khi rời đi ôm em một lần.”

không biết sao, cô bỗng nhiên sinh ra một nỗi chua xót.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345


Thấy cô không hề giãy giụa, hắn vui xướng hôn lên mặt bên trái của cô, “Phong Quang, em rốt cục vẫn có cảm tình với tôi.”

“… anh không cần hiểu lầm, tôi chẳng qua nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của anh, nhớ tới An Ức trước đây mà thôi.” Đúng vậy, An Ức trước đây, cũng sẽ dùng giọng điệu khiến người đau lòng như vậy nói chuyện với cô.

Hắn dường như buồn rầu đầy bụng, “Xem ra, Phong Quang thật sự thích An Ức.”

“Đúng thế thì sao?”

Hắn cười khẽ ngắn ngủi, “Phong Quang biết tôi thích em lại muốn giết em, vậy em có biết là, An Ức và tôi cũng giống nhau sao?”

“anh nói bậy gì đó?” Phong Quang ngước mắt, đối diện hai mắt đen như hắc diệu thạch phía dưới mũ áo, cô quên luôn phản ứng.

Mí mắt hắn buông xuống, chậm rãi nói: “Phong Quang, có rất nhiều chuyện, đều vì em nhìn nhận một cách khác nhau, mà cảm thấy bọn tôi không giống nhau, giống như lúc này, cho dù em nhìn thấy gương mặt của tôi, em cũng hoàn toàn khôngnghĩ gì nhiều, nhưng nếu tôi nói với em, tôi có cùng một gương mặt với An Ức thì sao?”

Kết thúc một câu đó, con ngươi Phong Quang phóng đại, nơi đáy mắt là ảnh ngược của một người, gương mặt giống An Ức như đúc.

“Quả nhiên, em là người có trở ngại nhận thức.” Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt trợn to vì kinh ngạc của cô.

“không có khả năng…” Đầu óc Phong Quang trống rỗng, “Sao có thể… là anh… anh biến thành bộ dạng của An Ức…”

“Tôi không có bản lĩnh này, Phong Quang, tôi và An Ức ở trong miệng em, vốn dĩ lớn lên giống hệt nhau, cho dù là gương mặt, hay là tính cách, chúng tôi đều giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ, em nhìn nhận khác nhau mà thôi.”

cô cũng không phải không nhớ được mặt, chỉ là khi cô nhận định hai người không phải là một, cô liền theo bản năng khôngsinh ra bất kỳ liên tưởng bọn họ có gì tương tự, trừ phi có người nói với cô, bọn họ lớn lên giống nhau, đánh vỡ hình thái tư duy của cô, cô có trở ngại nhận thức không điển hình, đây chính là sự thật chính cô cũng không biết.

“không… vẫn không có khả năng, anh sao có thể lớn lên giống An Ức được, không có đạo lý nào… trừ phi, trừ phi hai người là song bào thai…”

“Em sai rồi, tôi và hắn lớn lên giống nhau, không phải vì chúng tôi là anh em song sinh, mà bởi vì hắn chính là tôi, tôi chính là hắn.” Nhìn thấy gương mặt nhỏ không có cảm xúc của cô, hắn cuối cùng không đành lòng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má có xúc cảm tốt đẹp kia, dùng lời nhỏ nhẹ: “Em phải hiểu một chuyện, tôi muốn giết em đến mức nào, liền yêu em đến mức ấy, hắn yêu em bao nhiêu, liền muốn giết em bấy nhiêu, chúng tôi giống nhau, lại không giống nhau.”

cô nắm chặt góc áo hắn, “Tôi không hiểu… anh rốt cục có ý gì?”

Dáng vẻ khủng hoảng bất an của cô đáng thương cùng cực, hắn cố sức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, tinh tế đem hết thảy nói ra, “Bắt đầu từ cái ngày chết đi kia, linh hồn chúng tôi chia thành hai nửa, tôi kế thừa phần ký ức chứa cảm tình muốn giết em, hắn mất đi ký ức, lại có được cảm tình yêu em, nhưng mà, Phong Quang phải hiểu được, bởi vì yêuem, cho nên mới có ý tưởng kéo em cùng nhau rời khỏi thế giới này, hắn càng yêu em, thì nguyện vọng muốn giết em của hắn càng thêm mãnh liệt, mà tôi bởi vì muốn giết em mà tồn tại, nên khi hắn có tâm tình muốn giết em, sức mạnh của tôi sẽ bị hắn từng chút một cướp đi, cho đến khi biến mất.”

“anh, anh sẽ chết…” cô không khỏi thêm sức níu chặt góc áo hắn, mu bàn tay hơi lộ ra gân xanh.

“không phải chết.” Hắn lại mang theo sự thỏa mãn hung hăng ngửi mùi vị ngọt ngào trên người cô, “Em nhìn này, em vẫn quan tâm đến tôi.”

“Bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này! anh sắp chết đó!”

“Yên tâm, tôi sẽ không chết, chỉ là sẽ bị hắn chậm rãi hấp thu đi, đầu tiên là sát ý đối với em, sau là ký ức lúc trước, cuối cùng chúng tôi sẽ trở nên hoàn chỉnh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346


Tất cả, nói ra thì đều chỉ mang tính tương đối, hắn yêu cô lại muốn giết cô, vì chuyện xích mích này, mà một linh hồn mới có thể chia thành hai nửa.

Khi phần tình cảm muốn giết cô bị An Ức chậm rãi hấp thu đi, tình yêu của hắn đối với cô bắt đầu thổi đến, hắn bắt đầukhông muốn cô chết, hắn muốn cô tồn tại thật tốt, cho dù thế giới này lại khiến người ta phải thất vọng, cho dù thế giới nàykhông còn sự tồn tại của hắn, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần cô có thể sống vui vẻ là được, chết đi rất đau khổ, vốn không nên đểcô phải chịu đựng nó.

Phong Quang đứt quãng nói: “anh nói… anh nói khi anh ấy dần dần hấp thu anh, vậy anh ấy có phải… có phải bắt đầu muốn giết tôi?”

“Sợ sao?” Hắn từng chút từng chút vuốt đỉnh đầu cô, thoải mái nói mát, “Đừng sợ, lấy ra khí thế quăng một cái tát của em lần trước là được.”

“anh! Lúc đó tôi còn không phải bị anh bức đến nóng nảy!”

“Vậy em cứ yên tâm đi, có lẽ chờ đến lúc hắn bức em phải nóng nảy, em cũng sẽ có lúc to gan như vậy.” Thấy vẻ mặt cô tức giận đến đỏ bừng, hắn rốt cục vẫn không thể nhẫn tâm với cô, thở dài nói: “Em đã nói gì, làm gì với hắn, tôi không cần nhìnkhông cần nghe cũng sẽ biết, chúng tôi vốn là hai nhưng một, cho nên tôi cũng biết hắn yêu em đến chừng nào, em có thể tin tưởng bản thân mình, hắn sẽ không nỡ lòng nào mà động thủ, giống như tôi trước đây vậy.”

“anh nói nghe nhẹ nhàng thật.” Trong lòng Phong Quang loạn thành một cục, dù là ai đi nữa, khi biết bạn trai mình vì quáyêu mà muốn giết mình, tâm trạng đều không thể nào mà tốt nổi, huống chi người này, còn bởi vì yêu cô lại muốn giết cô mà chia linh hồn mình thành hai nửa, bệnh tâm thần cũng đã gặp qua, nhưng chưa thấy qua ai bệnh tâm thần đến như vậy!

Hắn suy yếu cong môi, “Phong Quang, thời gian của tôi đã sắp hết…”

cô ngẩng đầu, không biết nên biểu hiện như thế nào, lúc trước cô chỉ thấy sợ hãi hắn, cảm thấy hắn là một tên biến thái, nhưng bây giờ khi hắn không còn sát ý nữa, nhìn hắn, cô thấy được An Ức lúc mới quen, một An Ức có thể khiến cô sinh lòng thương hại, cũng có thể khiến cô động tâm.

“Rất nhanh, tôi hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trước mặt em, trước đó, tôi muốn cảnh báo em, đừng đụng đến cái đồng hồ cát đó, trong đó có bom liquid, chỉ cần chạm vào nó, lập tức nổ mạnh…” Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, âm lượng cũng càng lúc càng nhỏ.

“Bom liquid…” Mặt cô trắng bệch.

Hắn cười, “Là quà tặng mà tôi chuẩn bị cho em lúc còn sống, vì để làm em rời đi thế giới này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347


Sẽ không lâu lắm, rất nhanh, rất nhanh…

anh sẽ chờ em, ở địa ngục.>

cô nhớ đến lời kết của lá thư cuối cùng kia, bắt đầu sởn tóc gáy, bắt đầu từ lúc nào trước đây, hắn đã tính toán tốt hết mọi thứ, biết cô sẽ xuất hiện ở chỗ nào, lại dùng phương pháp có khả năng thành công nhất để thực hiện kế hoạch.

Kinh hoảng ở trong lòng một lúc sau, cô cười lạnh một tiếng, “Vì giết tôi, anh đúng là dụng tâm lương khổ.”

“không phải tôi, là chúng tôi.” Chỉ khi hắn và An Ức ở bên nhau, mới là một bản thể hoàn chỉnh.

Từ khi cảm nhận được sức mạnh của bản thân bắt đầu dần dần bị An Ức hấp thu, mấy tháng qua, hắn không thể không rời khỏi An Ức càng xa càng tốt, khoảng cách có thể làm chậm lại tốc độ bị An Ức hấp thu, nhưng hắn kế thừa một phần ký ức lúc sinh thời, biết được hôm nay là ngày nào, cho nên hắn quay lại, cho dù đi đến bên cạnh cô, đồng nghĩa với việc tuyên cáo hắn phải “tử vong.”

Phong Quang phức tạp hỏi: “anh nhất định phải biến mất sao?”

“Luyến tiếc tôi?” Hắn tái nhợt, cười vô lực, còn có thể dùng hết sức lực của mình giơ tay, ngỏ trỏ gập lại vuốt vuốt chóp mũicô, mờ ám như một đôi tình nhân.

cô bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, “Tôi còn chưa có cách nào tiếp nhận được… theo ý tôi, anh là anh, An Ức là An Ức, hai người khác nhau, là hai thân thể khác biệt, cho dù hai người muốn hợp thành một thể là xu thế tất nhiên, nhưng cho dù là ai thấp thu ai, người kia biến mất, có khác nào chết đi chứ?”

“Vậy em nỡ để An Ức biến mất sao?”

“Tôi…” cô không trả lời được.

Đôi mắt cười cất giấu sự cô đơn, dùng giọng điệu đau buồn nói: “Phong Quang, cho dù là tôi, cũng sẽ ghen ghét với bản thân mình, tôi thường xuyên nghĩ, vì sao tôi lại thừa kế phần cảm tình giết chóc đó, nếu đổi lại, để em quen biết tôi trước, vậy có phải bây giờ em sẽ thích tôi nhiều hơn một chút?”

“Tôi không biết… thật xin lỗi.”

“không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em.” Hắn mất sức gục đầu xuống, dán lên trán của cô, bất đắc dĩ nói: “Đại khái chính là thứ gọi là vận mệnh, cho dù cùng là một người thì sao, bắt đầu từ ngày hai chúng tôi tồn tại, vận mệnh của chúng tôi đã khác nhau, hắn sẽ được em thích, được em yêu thương, mà tôi… sẽ bị em sợ hãi, bị em chán ghét.”

“anh đừng nói nữa… có lẽ, có lẽ tôi có thể đi tìm An Ức, để anh ấy không hấp thu anh nữa, được không?” cô thương lượng, cho dù trong lòng cô hiểu rõ, đề nghị này hoàn toàn không có tính khả thi.

“Em không hiểu đâu, tôi ghét hắn bao nhiêu thì hắn cũng ghét tôi bấy nhiêu, giữa chúng tôi đã định chỉ có một người có thể chiếm vị trí chủ đạo, kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu, cuối cùng đạt được bản thể hoàn chỉnh, người yêu em lại muốn giết em mới có thể hoàn chỉnh xuất hiện.”

Phong Quang mù mịt luống cuống, “anh nói nói… tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ biết An Ức là bạn trai của tôi, mà anh mới là người muốn giết tôi, chờ đến lúc hai người biến thành một, người đó… vẫn còn là người mà tôi quen biết sao?”

“Đừng khủng hoảng.” Hắn nhẹ giọng an ủi, “Cho dù có biến hóa đến thế nào, tình yêu đối với em vĩnh viễn cũng không thay đổi.”

Tất nhiên, phần cực đoan cố chấp kia, cũng không có cách nào biến đổi.

Đôi mắt hắn dần dần không thể mở được, “Phong Quang, em chỉ cần là chính em, bị hắn hấp thu đi, cũng không có nghĩa là tôi sẽ biến mất…”

“anh… anh không cần chết…”

Hắn cười một lần cuối, nhẹ nhàng dán lên môi cô, cực kỳ bất đắc dĩ, “Đã nói rồi, tôi sẽ không chết, chỉ là trở về… khi gặp lại, em có thể nhìn thấy tôi hoàn chỉnh…”

“Khoan đã… anh đừng ngủ, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, tôi còn rất nhiều chuyện không hiểu rõ, anh mở mắt ra…”

Trong giọng nói đau lòng của cô, thân thể hắn càng thêm tỏng suốt, cuối cùng tiêu tán như một làn sương, mất đi ôm ấp, Phong Quang ngồi trên mặt đất, hốc mắt không khỏi nổi lên một tầng sương mù.

Hắn cứ thế mà biến mất, không hề lưu lại bất cứ thứ gì chứng minh sự tồn tại của hắn, thậm chí là đến cuối cùng, cô cũngkhông biết xưng hô với hắn như thế nào, mà An Ức, trước sau cũng có tên mà cô đặc, còn hắn, cái gì cũng không có…

Phong Quang rầu rĩ ở trong lòng, cô cảm thấy khó chịu.

“Đừng buồn.”

Giọng nói dễ nghe mà quen thuộc tựa như đúng hẹn mà vang lên, cô ngây ngốc quay đầu lại, bởi vì mắt ướt nên tầm mắt cũng có chút mơ hồ, nhưng ngay cả khi không thấy rõ, cô cũng biết người này là ai.

“Phong Quang, anh không phải đến gặp em đây rồi sao?” anh cười rạng rỡ, đáy mắt quá mức dịu dàng, sự tối tăm khôngngười nào biết, tình cảm đủ để động lòng người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348


Phong Quang há miệng thở dốc, vẫn không nói được một lời nào, cô không biết nên gọi anh như thế nào, là A, hay vẫn là An Ức, nhưng, hiện tại cho dù là cái tên nào, đối với cô mà nói đều là xa lạ.

Dường như biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, người đàn ông ôn nhuận như ngọc kia ngồi xổm xuống trước măt cô, ngón tay lạnh như băng lại cực kỳ xinh đẹp để trêngò má cô, sự lạnh lẽo này, lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.

“Phong Quang, đừng sợ, anh vẫn là anh, chẳng qua, anh nhớ lại một chút chuyện mà thôi, nhưng anh vẫn còn là một An Ức yêu em, có lẽ… em cũng thích dùng cái tên An Ức này để gọi anh.”

Giọng nói mềm dịu che chở này, như tình nhân thầm thì với nhau, làm người động tâm, cũng khiến người sợ hãi.

“anh rốt cục… là ai?” cô vốn nên cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, nhưng hiện tại cô lại cực kỳ bình tĩnh, có lẽ sau khi trải qua chuyện người đàn ông kia biến mất trước mặt mình, cho dù phải gặp chuyện không thể tưởng tượng được cỡ nào, cô cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

“Sinh thời, tên của anh là Ôn Quỳnh.” anh khẽ cười, “Nhưng hiện tại, anh là An Ức của em.”

Ôn Quỳnh…

anh thế mà là Ôn Quỳnh!

Phong Quang kinh ngạc ở trong lòng, trong nhát mắt nghĩ thông suốt toàn bộ nghi vấn từ trước đến nay, vì sao hệ thống lại nói An Ức là mục tiêu tiến công, lại cũng khôngphải mục tiêu tiến công, bởi vì khi đó An Ức chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi, mà hệ thống sảng khoái để cô chỉ dùng một chút điểm để đổi mục tiêu, nguyên nhân cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh.

cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chỉ có một câu: Hệ thống lừa mình!

Hệ thống không nói lời nào, thậm chí ngay tại thời điểm nguy hiểm như vậy, hệ thống cũng sẽ không bước ra nói cho ký chủ thuận theo người đàn ông mắc chứng yandere này… không đúng, là chạy thoát khỏi bàn tay con ma mắc chứng yandere này.

“Những lá thư đó… quần áo, còn có căn phòng này…”

anh mỉm cười, “không tồi, tất cả đều là chuyện mà anh đã an bài, lúc sinh thời, anh đã an bài tốt hết mọi thứ, nhưng mà, không để cho em đụng vào đồng hồ cát, là chuyện ngoài ý muốn mà anh không tính đến.”

Trạng thái hồn ma hiện tại, cũng là chuyện mà anh không tính đến được.

Phong Quang kinh ngạc, “Tôi không hiểu… anh làm thế nào có thể tính kế được chuyện mấy tháng về sao chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349


Cho dù là gửi thư đến khách sạn mà cô ở, hay là khi mời họp báo phim truyền hình, côsẽ đến cao ốc Biển sao, lại bị sắp xếp tiến vào căn phòng để bom liquid này.

“Muốn làm tất cả những chuyện này cũng không khó.” An Ức… hiện tại có thể gọi là Ôn Quỳnh, anh ôm Phong Quang vào lòng, dường như không phát giác cô vì lo lắng mà thân mình cứng đờ, “Ngay từ ngày gặp gỡ em trong miếu Nguyệt Lão, anh đã chú ý nhất cử nhất động của em, anh biết em nhận quay phim , anhcũng biết ngày đoàn làm phim đi vào cổ trấn, anh còn biết họp báo đưa tin sẽ tiến hành ở nơi nào, bởi vì, tất cả những chuyện này, đều do anh sắp xếp.”

“anh nói… có ý gì?”

“Khâu Lương, chính là người duy nhất có thể xem là bạn bè của anh, nói như vậy, Phong Quang hiểu chưa?”

Con ngươi phóng đại một phần, tất cả mọi chuyện như vén mây nhìn thấy mặt trời, trong nhát mắt, cô hiểu được mọi thứ.

“, là anh đề nghị Khâu Lương quay phim, cũng là anh đề nghị mời Phong Quang diễn vai nữ chính, anh biết người đại diện của Phong Quang rất có mắt nhìn, cô ấy sẽ không để em bỏ qua kịch bản ip tốt như vật, Khâu Lương là một người nghiêm túc, đối với cảnh tượng luôn luôn theo đuổi sự chân thật cũng như bám sát nguyên tác, mà vừa hay, anh có sẵn một căn nhà cổ ở cổ trấn, mà cổ trấn này lại chỉ có duy nhất một khách sạn, đến mức ngày quay phim… Khâu Lương người này, mỗi lần đến bệnh viện thăm anh, luôn thích đem kế hoạch một năm một mười nói ra, làm cho anh thuận tiện rất nhiều.”

Ôn Quỳnh nói: “Mà chuyện mời tham dự cuộc họp báo ở tầng cao nhất của cao ốc Biển sao chưa từng cho người ngoài vào, tất nhiên cũng là vì… nơi này là địa bàn của anh, Phong Quang, em nói xem, anh có phải thật thông minh hay không, tất cả mọi chuyện, em đều đi theo con đường mà anh đã sắp xếp, em nên biết là, trước kia anh chưa bao giờ tốn thời gian cho một người như vậy.”

“Tôi nên cảm thấy vui mừng vì được anh ưu ái sao?” Phong Quang cười châm chọc, “anh tính toán nhiều như vậy, sắp xếp chặc chẽ như vậy, nói cho cùng còn không phải để giết tôi sao? Cần gì nói dễ nghe thế?”

“anh không phải muốn giết em, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng, thế giới này sau khi anhrời đi, còn ai đủ tư cách để yêu em, bảo vệ em hả?” Cho dù là anh, cho dù là lúc anhcó thể bảo vệ cô thật tốt, anh cũng cảm thấy không đủ tự tin, nếu có chuyện mà đếnanh cũng không có cách nào làm được, thì trên thế giới này không tồn tại người nào có thể đứng ở bên cạnh cô.

Cho nên, để cô không bị thương, để có thể mang cô đến một thế giới sạch sẽ, anhmuốn mang theo cô cùng nhau rời đi.

Phong Quang là một người có tư duy bình thường, cô không có cách nào lý giải được mạch não của anh, sau khi sởn tóc gáy, trong lòng cảm thấy tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, “anh có biết không, trước đây, tôi hoàn toàn không quen biết anh, anhdựa vào cái gì mà quyết định chuyện sống chết của tôi khi anh thích tôi? Mạng là của tôi, cho dù là cha mẹ tôi cũng không có quyền lợi đó!”

Chuyện này có khác gì người lớn lấy cớ vì tốt cho con mình mà hạn chế nó đi ra ngoài chơi? không… cách làm của người đàn ông này, càng quá đáng hơn!

“Bởi vì, Phong Quang là của anh.”

“Móa nó! Tôi không thuộc về bất cứ ai, tôi là tôi! Thứ như anh không chiếm được thì muốn đạp đổ, không cảm thấy quá ngây thơ sao!? Tôi muốn sống, tôi phải sống, anhdựa vào cái gì muốn tôi chết!” cô cuồng loạn khóc la, bất tri bất giác, thì ra cô đã khóc rồi.

Thời gian như quay lại rất lâu trước đây… trước mắt cô dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng khác.

Trong căn phòng trống trải, có một cô gái mặc váy trắng co rúc ở góc tường, cô cầm mảnh vỡ thủy tinh, cũng khóc la cái gì đó trước mặt người đàn ông, trong giọng nói nghe không rõ đó, tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng… cô không chút do dự nào cắt cổ tay mình.

Màu đỏ tươi chói mắt đó, âm thanh máu nhỏ giọt cũng cực kỳ chói tai, mùi máu tươi gay mũi, tất cả mọi thứ hiện lên chân thật trước mắt cô.

Phong Quang đột nhiên mất lý trí ôm đầu, tựa như đã quên Ôn Quỳnh ở trước mặt mình, bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm, “Tôi không muốn chết… tôi không cần chết… tôi muốn sống… tại sao… Lục Sâm… anh không yêu tôi… tại sao muốn ép tôi… tại sao……”

cô không ngừng nỉ non, dần dần khóc nức nở thành tiếng, trong thanh âm tuyệt vọng, tinh thần của cô dần dần hỏng mất.

“Phong Quang…” Ôn Quỳnh luống cuống cầm lấy tay cô, một tay khác theo bản năng lau nước mắt của cô, cô như vậy, làm anh cảm thấy sợ hãi, giống như có một giọng nói nhắc nhở anh, nếu tiếp tục, anh sẽ đánh mất cô, lần đầu tiên Ôn Quỳnh có loại cảm xúc khủng hoảng như thế này, “Em đừng khóc… em không muốn chết, anh liềnkhông cần em chết, anh sẽ để em sống, chúng ta cùng nhau sống, Phong Quang…anh biết sai rồi, tất cả đều là anh sai, em đừng rời bỏ anh…”

anh không rõ sự khủng hoảng thình lình này của anh là gì, nhưng dường như anh từng trải qua chuyện này, nếu mất đi cô, vậy anh sẽ hoàn toàn… trở nên điên cuồng, ngay chính anh cũng cảm thấy sợ sự điên cuồng đó.

Một giọng nói lạnh băng vang lên, “Cưỡng chế ngủ say bắt đầu.”

Phong Quang vô lực nhắm mắt lại, ngay khi mất đi ý thức, thân mình cô cũng mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của người đàn ông.

Ôn Quỳnh khựng lại trong giây lát, mở mắt một lần nữa, khí thế càng trở nên cứng rắn, anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

Ôm chặt cô gái ở trong lòng, anh buông thả sự điên cuồng không chỗ nào che giấu được trong mắt anh, giống như anh trước đây, lại như là hai người khác biệt.

Giống mà cũng khác, cũng chỉ vì sự điên cuồng cố chấp kia, đã tới mức cực đoan.

anh hôn lên nước mắt của cô, tiện đà tham lam lưu luyến hôn lên môi cô, “Phong Quang… anh sẽ không để em nhớ ra.”

Bởi vì, thời gian còn chưa đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc họp đã bắt đầu, nhưng Phong Quang thân là vai chính quan trọng lại trễ nảikhông xuất hiện, rất nhiều người đều bận rộn không đi đâu được, còn Lạc Thần Hi chỉ là một vai phụ nhỏ tầm thường, xung phong nhận việc đi gọi Phong Quang đang thay quần áo nhanh chạy tới.

Đáng tiếc là cô còn chưa kịp đi đến phòng thay đồ của Phong Quang, ở hành lang hơi có vẻ trống trải, cô gặp được Phong Quang, chẳng qua là, Phong Quang được một người đàn ông ôm vào lòng, cô ấy còn nhắm mắt, thần thái an tường dường như là thoải mái ngủ mất.

Lạc Thần Hi nhìn hồi lâu, lúc này mới phát giác người ôm Phong Quang, chính là con ma vốn dĩ vẫn vẫn luôn đi theo bên người Phong Quang, mà nguyên nhân cô nhìn hồi lâu mới xác định được, là vì ngoại trừ gương mặt bề ngoài giống nhau, còn lại khí thế hay tác phong đều mạnh mẽ hơn trước kia quá nhiều, cho nên cô mới có ảo giác là bản thân có phải hay không nhận sai người.

Lạc Thần Hi sợ ma, nhưng cô cũng nhận ra khóe mắt ươn ướt của Phong Quang, huống chi Phong Quang lúc này đang mất đi ý thức bị người đàn ông này ôm vào lòng…

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


giống như một con quái thú há miệng chờ được nuốt thức ăn của mình vào bụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351


Lạc Thần Hi muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng tình thế này khiến cô sợ tới mức khôngthể động đậy, cô nhắm mắt lại, một giây đó khi bóng tối sắp chạm vào người cô, bỗng nhiên tất cả mọi thứ ở xung quanh trở nên yên tĩnh.

Đau đớn trong tưởng tượng không đến, Lạc Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, nhưng trước mắt cô chỉ có một hành lang trống rỗng, cho dù là người đàn ông đáng sợ kia hay là Phong Quang, đều như một giấc mộng, tan biến không còn dấu tích.

Chân Lạc Thần Hi mềm nhũn, ngồi xuống đất, cô vẫn còn sợ.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện, theo thông tin từ máy móc trong phòng bệnh, nhóm bác sĩ vội vàng chạy tới phòng bệnh được dặn phải đặc biệt chú ý này, nhưng khi mở cửa ra, mọi người đều sợ đến ngây người.

Người thanh niên được kết luận tỷ lệ tỉnh lại chỉ có một phần mười, giờ phút này ngồitrên giường bệnh, trong lòng anh là một cô gái mặc váy đỏ, nhóm bác sĩ nhìn khôngtới mặt của cô gái, bởi vì cách anh ôm làm mặt cô dán vào ngực anh.

Trong không khí quỷ quyệt tĩnh lặng, anh ngồi trên giường bệnh ngẩng mặt, cười mê hoặc, dùng giọng nói mềm mại tốt đẹp nói: “Cút.”

Nhóm bác sĩ ngẩn ra, một câu cũng không dám nhiều lời, lui ra ngoài, còn cực kỳ có mắt mà đóng cửa lại.

Người ở bên ngoài đều đi rồi, Ôn Quỳnh giơ tay phủ lên sườn mặt xinh đẹp của cô gái,anh tình cảm mà tiếc nuối thở dài, “Em thấy không, cho dù là anh, cũng phải bị ý thức của em trói buộc.”

Bởi vì cô không muốn anh giết người, cho nên khi anh muốn giết Lạc Thần Hi, thế giới này căn cứ vào nguyên tắc của cô cưỡng chế mang anh truyền tống trở về, Lạc Thần Hi là nữ chính, cô ấy không thể chết.

Ôn Quỳnh… anh và Ôn Quỳnh có chút khác nhau, nhưng lại giống như không có gì khác biệt, vì thế, có lẽ anh cũng có thể gọi là Ôn Quỳnh, anh sau khi bất đắc dĩ, lại sung sướng vui mừng nói: “Cho dù có là thế giới nào, em cuối cùng vẫn sẽ yêu phảianh, Phong Quang, đây là số mệnh của em, đời đời kiếp kiếp, chúng ta nhất định phải dây dưa với nhau.”

anh biết bị cưỡng chế lâm vào ngủ say sẽ không nghe thấy lời anh nói, nhưng anh vẫn muốn đem những lời trước đây chưa nói ra nói cho cô nghe, ý cười tràn ra khóe miệng, trộn lẫn một tia cay đắng, “Em nói anh không yêu em, anh không hiểu yêu là thế nào, anh chỉ biết rõ, nếu mất đi em, thế giới này không còn bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào nữa, Phong Quang, nếu đây cũng là một cách nói của yêu, anh thất ựu yêu em đến tận xương tủy, tìm mọi cách để em gả cho anh, là vì anh muốn dựa vào một phần ràng buộc này mà có được tư cách lưu em lại, cầm tù em ở trong phòng của anh, cũng vì anh bắt đầu sợ hãi… em sẽ yêu người khác, từ đầu tới cuối, anh chưa từng nghĩ đến trả thù gì cả, em tuyệt vọng vì anh, bây giờ, em trọng sinh, cũng bởi vì anh.”

Trước đây có người nói với anh, chấp nhất của anh với cô, chẳng qua là do hơn hai mươi năm chìm trong nhân sinh chán nản tìm được một chuyện thú vị mà thôi, cho nên mới không màng tất cả mà cố chấp, có lẽ chờ đến khi sự thú vị ấy qua đi, cô liền giống như những người khác, khiến anh hờ hững.

Thậm chí, anh cũng từng cảm thấy như vậy.

Nhưng sau đó, anh rất nhanh đã hiểu, Phong Quang đối với anh là một loại độc, một loại độc không thuốc giải, chấp nhất của anh với cô, hoàn toàn không đơn giản chỉ làcố chấp.

Trước khi thời gian của cô lại sắp sửa khởi động, anh hôn lên môi cô, mang theo sự tham luyến không tha.

“Phong Quang, em phải nhanh chóng trở về, anh đang đợi em…” anh thấp giọng nói: “Còn có Tiếu Tiếu của chúng ta… con cũng đang đợi em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352


Cửa sổ mở ra, gió nhẹ ngày hè man mát ùa vào, từng đợt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đánh thức người đang ngủ say trên giường.

Phong Quang mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy một cái cây ngoài cửa sổ, lá cây thật xanh, một màu xanh biếc, cảm giác như sinh mệnh đangkhông ngừng sinh sôi, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, tràn đầy thoải mái, đây là một buổi trưa hè.

Khung cảnh trước mặt, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó… hình như là trong một phong thư…

Ý thức của cô vẫn còn tan rã, đầu óc cũng chậm chạp, cho nên qua hồi lâu cũng không nghĩ được cái gì, chỉ lẳng lặng xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Phong Quang, em tỉnh.”

Sau lưng cô truyền đến một giọng nói dễ nghe, hình như có mang theo một loại sức mạnh làm ý thức của cô thanh tỉnh.

Ôn Quỳnh thấy cô lâu không trả lời, nắm tay cô thật chặt, “Ngủ không ngon sao?”

cô nghiêng đầu, thấy người đàn ông ôm cô từ sau lưng, thực nhanh, cô xốc chăn ngồi dậy, cắn răng nói: “Ôn Quỳnh.”

Phong Quang luôn luôn rất yêu quý hình tượng của mình, nhưng lúc này, côngủ đến mức tóc tai lộn xộn cũng không có tâm mà xử lý.

Ôn Quỳnh cũng ngồi dậy từ trên giường, anh bây giờ đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhưng trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cũng tái nhợt như mới bệnh nặng xong, chỉ cần anh dùng gương mặt đẹp trai đó làm biểu cảm đáng thương, e là trên đời này không bao nhiêu cô gái có thể nhẫn tâm cho được.

Nhưng Phong Quang lại không phải là loại con gái đó, không phải cô nhẫn tâm, mà vì cô còn nhớ rõ, người đàn ông này đã tính toán như thế nào để đưa cô xuống địa ngục, nếu có thể thiện tâm với người muốn giết bản thân mình, khi đó sợ là cô đã điên theo anh rồi.

Ôn Quỳnh nói: “Phong Quang… em vẫn hận anh sao?”

cô cười lạnh hỏi lại: “Nếu tôi muốn giết anh, anh sẽ hận tôi sao?”

“Sẽ không?” Đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại cười mê hoặc, “Nếu Phong Quang muốn anh chết, anh sẽ tự mình giết chết anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353


Phong Quang ngẩng ra, không hiểu được mà buộc miệng: “anh bị điên à? Chỉ vì một câu nói của tôi mà chết, anh không nghĩ đến cha mẹ anh sao?”

“Phong Quang, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể tính kế mà có được, tiền tài là vậy, cái gọi là tình thân cũng vậy, tình thân… chẳng qua cũng chỉ là thứ mà cha mẹ đơn phương giao cho con mình để trói buộc nó mà thôi, từ rất lâu trước đây anh đã hiểu, anh không cần loại trói buộc này.” anh nói rất có đạo lý, người khác biết anh rõ ràng đang ngụy biện, nhưng cái vẻ đương nhiên đó khiến họ không tài nào phản bác được.

Phong Quang giật giật môi, không biết nên nói gì, thái độ lạnh nhạt với tình thân như thế, làm cô nhớ tới một người đàn ông nào đó trong phần trí nhớ đã bị mất đi, có lẽ cô đã quên mất mọi thứ từ kiếp trước, những nhân vật tiến công chiếm đóng đó cô không hề nhớ rõ, nhưng có một người, cho dùcô đã quên đi cảm tình dành do hắn, cô cũng có thể nhớ rõ tên hắn.

Tiết Nhiễm, đây là người đàn ông đầu tiên làm cô nếm đến mùi vị nhiệm vụ thất bại, khi đó, cô cũng cực kỳ không thể hiểu được, vì sao cha cô đã chết,cô nên cảm thấy đau lòng khó chịu, cho dù là Tiết Nhiễm, hay là người ở trước mặt cô lúc này, đều khiến cô cảm thấy khủng hoảng, bởi vì bọn họ đều không có những tình cảm bình thường mà con người nên có…

Qua hồi lâu, Phong Quang mới tìm lại được một chút giọng nói của mình, “Tình thân đối với anh mà nói là sự trói buộc không cần thiết, còn tôi thì sao? Trong mắt anh… là thứ đồ vật có hay không có cũng được sao?”

“Phong Quang không phải có hay không cũng được, đối với anh…” Ôn Quỳnh cười dịu dàng: “Phong Quang là thần, là cám dỗ… là động lực để anh tiếp tục sống sót ở trong thế giới nhàm chán này.”

Cám dỗ và thần linh, dụ hoặc và thánh khiết phối hợp với nhau, kỳ quái đến mức khó chịu.

Phong Quang bi ai nhận ra, bản thân ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn không có lực phản kháng, đạo lý là để nói cho người nghe, một người có tư duy bình thường, còn Ôn Quỳnh, cô không cảm thấy anh có thể được xem là một người bình thường.

Thật lâu sau, cô lạnh nhạt nói: “Nói tôi là thần của anh, đúng là khôngkhiến người ta vui vẻ được bao nhiêu.”

“Nếu Phong Quang cảm thấy đáng ghét cũng không sao, ít nhất chứng minh được anh còn có sức ảnh hưởng đến tâm trạng của Phong Quang, so với Phong Quang xem anh như người xa lạ mà đối đãi đã là tốt lắm rồi.” Ôn Quỳnh nắm tay cô, nụ cười tái nhợt và vô lực trông rất đẹp mắt.

Thân mình Phong Quang run lên, rút tay ra rất nhanh, cô lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

“Được…” anh rút tay lại, mắt cười, cất giấu sự cô đơn không dễ gì thấy được, nhưng chính vì vẻ mặt bị tổn thương nhưng lại như không bị làm sao cả này, mới càng thêm khiến người khác không đành lòng, “Phong Quang khôngthích anh chạm vào em, anh liền không chạm vào em.”

Nhìn đi, anh vĩnh viễn biết nên làm thế nào để khiến cô mềm lòng.

anh là người muốn giết cô…

Phong Quang không ngừng nói với bản thân một câu ấy, cô bất giác nắm chặt tay mình, nghĩ tới lúc anh nắm lấy tay cô lúc nãy, độ ấm đó, “anh có nhiệt độ cơ thể?”

“anh sống lại… vì Phong Quang, cho nên anh lại sống.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của cô, anh vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại nhớ câu nói vừa rồi của cô, tay anh cứng lại, buông xuống, “anh giống như mơ một giấc mơ, mọi chuyện ở trong mơ anh đều nhớ rõ, linh hồn anh như phân thành hai nửa, không hẹn mà cùng tìm đến em, cũng có một giọng nóikhông ngừng nhắc nhở anh, anh không thể cầm tù em, anh không thể ép em, Phong Quang, anh không sợ chết, anh chỉ sợ… mất đi em.”

Ôn Quỳnh cũng không có cách nào giải thích được trực giác này từ đâu mà đến, có được đoạn trí nhớ đó, sau khi nói hết mọi chuyện với Phong Quang, tinh thần cô bắt đầu hỏng mất, bản thân anh cũng có một đoạn trống rỗng, một đoạn trống không có ý thức, bởi vì khi nhớ lại, anh không nhớ nổi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không nhớ rõ vì sao bản thân lại đột nhiên trở về với thân thể, nhưng có một việc anh hiểu được, đó là anh mang cô cùng nhau trở lại nơi này.

Phong Quang nói cô muốn sống tiếp, vậy anh hiện tại đã có thể cùng côsống tiếp.

Đúng vậy, anh không nhất thiết phải giết cô, từ nay về sao, anh sẽ chiều chuộng cô thật tốt.

Vẻn vẹn cũng chỉ vì anh còn sống.

Nếu như anh đã chết thì sao?

không ai biết kết quả sẽ như thế nào.

“Cho dù anh nói có êm tai đến cỡ nào… tôi không có cách nào chấp nhận, chuyện anh từng muốn giết tôi là sự thật, nếu lúc này tôi cứ thế chấp nhậnanh, sau đó anh lại muốn giết tôi, tôi phải làm sao đây? Ôn Quỳnh… lòng dạanh quá sâu, tôi không có tự tin… không có tự tin có thể sống sót dưới bàn tay của anh.” Phong Quang xuống giường, chân trần dẫm lên mặt đất, nơi này không có giày của cô, nhưng cũng may đây là ngày hè, sẽ không quá lạnh, cô quay lưng lại không nhìn Ôn Quỳnh, “Ôn Quỳnh, chúng ta kết thúc.”

“Phong Quang…” anh theo bản năng bắt lấy tay cô, được ăn cả ngã vềkhông mà khẩn cầu, “Em đã nói là sẽ yêu anh thật tốt.”

Phong Quang quay đầu lại, im lặng một hồi lâu, đột nhiên giơ tay, phủ lên gò má nhợt nhạt của anh, động tác cực kỳ dịu dàng che chở, giống như động tác thân mật giữa đôi tình nhân với nhau, trong đôi mắt đen như đêm tối của anh lập lòe ánh sáng hy vọng.

cô chỉ dùng một câu đánh vỡ kỳ vọng của anh, “Ôn Quỳnh, tôi còn chưa yêuanh đến mức… từ bỏ sinh mệnh của mình.”

anh ngơ ngẩn, “Tôi yêu em như vậy…”

“Từ giờ trở đi anh nên hiểu là, tình cảm của chúng ta không bình đẳng, có lẽanh xem đó là yêu, cho dù anh yêu tôi đến tận xương tủy, nhưng ở trong lòng tôi, ít nhất là đến bây giờ… anh cũng không quan trọng bằng mạng sống của tôi.”

Bởi vì, cô không tiếc bất cứ giá nào để được sống.

Lạnh lùng hất tay anh ra, cô xoay người rời đi.

không có chút nào lưu luyến.

Mang đi mọi ánh sáng của anh trên thế gian này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354


Một cô gái đi chân trần ở trên ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt không biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, không ít người đi ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở trên đường lớn thế này?

Mọi người không dám xác định, cho nên cũng không dám nói gì.

Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy không thể tin.

Phong Quang như không nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não của cô đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra có gì khác lạ.

“Ký chủ, cô cần hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ờ, thật sao? Tìm cái người muốn giết tôi đó để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ bị giết chết?”

“Đây là nhiệm vụ.”

“Tôi nhớ rất lâu trước kia… thế giới của Tiết Nhiễm, cũng là một câu nhắc nhở này, đây là nhiệm vụ, cho nên tôi có thể bỏ qua nguyên tắc của bản thân để ở cùng với hắn, như thế mới đúng, phải không? không lựa chọn thanh trừ tình cảm của tôi, làm một người có nhân sinh quan bình thường, làm sao tôi có thể ở cùng với một người muốn giết mình?”

“Ký chủ…”

“Hệ thống.” cô ngắt lời, “Có đôi khi tôi cảm thấy hoài nghi, tại sao một hệ thống lại vội vàng với điểm số còn hơn là ký chủ vậy?”

Một lát sau, hệ thống trả lời: “Bởi vì hệ thống chính vì thế mà tồn tại.”

“Rất tốt, vậy có thể nói cho tôi biết, lúc đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu của tôi là chuyện gì?” Trước khi mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy một màn như vậy, đến nay vẫn làm cô canh cánh trong lòng.

Hệ thống không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện xảy ra với ký chủ ở thế giới thứ ba.”

“Tại sao tôi một chút ký ức cũng không có? Có thể bức tôi đến mức cắt cổ tay tự sát, một mục tiêu tiến công chiếm đóng như vậy, làm sao tôi lại không nhớ rõ được?” Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ đến hắn.

“Bởi vì thế giới đó sụp đổ, ký ức của ký chủ bị thanh trừ hoàn toàn.”

cô không nói gì, im lặng một cách kỳ quái.

“Ký chủ?”

“Khẩn trương cái gì?” cô cười lạnh, “Có phải có chuyện gạt tôi không?”

âm thanh của hệ thống dừng một hồi lâu mới vang lên một lần nữa, “Ký chủ là vì Ôn Quỳnh, bây giờ bắt đầu đa nghi Tào Tháo.”

cô phản bác, “Nói bậy.”

“Tâm tính của ký chủ hiện tại rất không bình thường.”

“Là vì không ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã không nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnhkhông biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng không, tính toán tốt lắm.”

“Đây là vì nhiệm vụ.”

“Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì cũng mới chỉ có ba điểm hệ thống, không có thì không có nữa thôi, “không thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết cũng phải tuyên bố thất bại, cũng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”

Nói trắng ra là, cô thà ngọc nát đá tan, huống chi, cô có trực giác, hệ thống sẽ khôngđể cô chết, bằng không trước đây hắn đã không giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết.

Ngoài dự đoán là, hệ thống cũng không nói gì như là không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ không hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”

“… Mạng của hắn, chính hắn cũng không quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”

“Theo yêu cầu của ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ thất bại, đếm ngược năm giây sau thoát ly thế giới này, năm, bốn, ba, hai…”

“Ngừng.” Phong Quang dừng chân, đứng dưới một táng cây, ánh sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi gương mặt của cô, tối tăm không rõ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355


Hệ thống dừng đếm ngược.

Cả hai đều im lặng không nói.

Một lát sau, một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, chủ nhân chiếc xe hạ cửa kính xuống, dùng giọng điệu u buồn không thể u buồn hơn được nữa hỏi: “cô Hạ, lên xekhông?”

Là Ngu Thuật.

Phong Quang cúi đầu nhìn chân của mình, không do dự lên xe của Ngu Thuật, ngồi ở vị trí phó lái, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh ta, “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi nghe đạo diễn Khâu nói, bạn tốt bị lâm vào hôn mê của ảnh ở bệnh viện bỗng nhiên tỉnh lại, hơn nữa người bạn này còn cự tuyệt bất kỳ ai đến thăm, nghe nói trong phòng bệnh của anh ta còn giấu một mỹ nhân.”

cô lạnh nhạt, “Ờ.”

“cô Hạ, nhìn thấy cô còn sống, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, ngày mà cômất tích ở cao ốc Tinh Hải đã làm Liễu Hàn lo lắng hồi lâu, cô Lạc nói cô bị một người đàn ông mang đi, nhưng mà, cô Lạc hình như cũng bị chuyện gì dó làm cho sợ hãikhông nhẹ chút nào.”

“Ừm.”

“Bộ dạng này của cô đi trên đường, có lẽ ngày mai cô sẽ nằm trên trang nhất.”

“Ừm.”

“Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? không mang giày đi trên đường như thế, đúng là một cách hay để lên trang nhất nha.”

“Ừm.”

Ngu Thuật liếc mắt nhìn cô một cái, “Xem ra cô đúng là tâm ý nguội lạnh a.”

Phong Quang quay đầu nhìn anh, chậm rì rì nói ra mấy chữ, “Liên quan cái đầu anh.”

Ngu Thuật cũng không giận, ngược lại có chút đắc ý nói: “Tôi có thể khéo như vậy mà gặp được cô ở đây, cô nên tin vào giác quan thứ sáu cực mạnh của tôi đi.”

“Dùng được cái lông.”

“cô Hạ, cô là người của công chúng, nói chuyện đừng có thô lỗ như vậy.”

“Lắm lời.”

“Được rồi, nể mặt cô đang thất tình, tôi không so đo với cô, chúng ta đến rồi, xuống xe đi.”

Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, theo anh xuống xe, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến một cửa hàng tổng hợp.

“anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Ngu Thuật đi vào trong, nói với quản lý cái gì đó, nháy mắt tất cả khách bên trong đều bị lấy lý do cửa hàng muốn kiểm tra bảo vệ mà mời ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng tổng hợp lớn như vậy liền chỉ còn lại hai vị khách là Ngu Thuật và Phong Quang.

Ngu Thuật nói: “Thân phận giống như chúng ta, vẫn là bao hết thì tốt hơn, hơn nữa, để một quý cô dùng chân trần giẫm trên mặt đất, đây cũng không phải là hành vi mà một quý ông nên làm.”

Mặt Phong Quang không chút thay đổi, “Thật sự là nhiều tiền không sợ không có chỗ tiêu.”

Muốn bao một cái cửa hàng sa hoa như này, cần phí hết bao nhiêu tiền?

Ngu Thuật nhún nhún vai, “Tôi đây còn không phải không tìm được chỗ tiêu sao?”

Bọn họ đến chỗ bán giày, quản lý tiếp nhận công việc của nhân viên bán hàng, đích thân giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ, giày nữ ở chỗ này đúng là đa dạng phong phú, thiết kế không phải rườm rà tinh xảo thì chính là trong sáng mộc mạc, điểm giống nhau duy nhất chính là thoạt nhìn đều cực kỳ sang quý.

Quản lý thấy Phong Quang vẫn luôn không có vẻ mặt động lòng, lại vội vàng cầm một vài kiểu dáng giày khác đến, nhưng rất đáng tiếc, Phong Quang vẫn như trước khôngcó hứng thú gì quá lớn.

Mấy đôi giày này đúng là đẹp, nhưng đều như nhau cả, mang vào mệt muốn chết, ngoại trừ tham gia vài trường hợp tất yếu, cô chưa bao giờ mang giày cao gót.

Ngu Thuật lại rất kiên nhẫn, mua này nọ, luôn là chọn ba lấy bốn, lãng phí thời gian.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc, trên tay cầm một đôi giày đơn giản đế bằng màu trắng, hoa văn không nhiều, điểm đặc sắc duy nhất chính là sự đơn giản.

“cô Hạ, cô thấy đôi giày này như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356


Edit: Nhi Huỳnh

“Là anh.” Phong Quang nhận ra người đàn ông này, “anh không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn ở cổ trấn sao?”

anh ta chính là nhân viên đã đưa thư cho cô.

anh ta lễ phép cười nói: “Tôi bây giờ đã đổi công việc rồi.”

“Ha, công việc nói đổi là đổi sao?” Phong Quang tiến lên một bước, níu lấy caravat củaanh ta, khiến anh ta phải cúi đầu, cô mỉm cười, ngang ngược, “anh nói xem, nếu như tôi đột nhiên hôn anh một cái, hắn có thể muốn đích thân giết anh luôn không? Dù sao, ngay cả tôi hắn cũng muốn giết, bởi vì cái phần chiếm hữu biến thái đó.”

Người đàn ông ngu người, mặt mày khủng hoảng.

Tốt lắm, xem ra anh ta cũng biết Ôn Quỳnh là người đáng sợ đến mức nào.

Quản lý còn không biết sao lại lòi ra một nhân viên mà mình không biết, Ngu Thuật thế nhưng lại nhíu mày sâu xa.

“Tôi đúng là rất tò mò, không thì, tôi hôn anh một chút nhé?”

“cô, cô Hạ… hình như tôi chưa từng làm gì đắc tội cô đi.”

“Trợ Trụ vi ngược có tính không?”

“…”

Phong Quang buông caravat, đẩy anh ta ra, giống như một bà điên mà la lên giữa cửa hàng trống trải, “Ôn Quỳnh, anh đi ra cho tôi!”

không ai trả lời cô.

“Được lắm, anh không ra phải không?” Giữ vững nguyên tắc gần đây, Phong Quang lại bắt lấy người đàn ông mới bị đẩy ra kia lần nữa, “Nếu anh không ra, có tin tôi liền đè tên này ra làm không?”

Cái này đúng là… một lời nói to gan khiến người ta phải sợ hãi.

Trong một góc, một bóng người cao to chậm rãi đi ra, thân hình hắn rất gầy yếu, suy nhược đến mức như chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi hắn bay đi, dù sao cũng là bệnh nặng chưa khỏi, cứ thế mà rời khỏi phòng bệnh, như sắc mặt tái nhợt của hắn, đúng là không nói được lời nào.

Hắn cười nhợt nhạt, “Phong Quang, em tìm anh.”

“anh cuối cùng cũng đi ra.” Phong Quang lại đẩy người đàn ông đáng thương bị cô bắt ra, liếc nhìn áo bệnh nhân còn chưa kịp thay trên người Ôn Quỳnh, lạnh lùng nói: “anhkhông muốn sống nữa.”

“Bởi vì muốn chết, cho nên tìm đến Phong Quang.”

trên mặt cô không thấy một tia cảm động, “anh theo tôi bao lâu?”

“Theo Phong Quang từ lúc em rời tôi đi.”

“Bệnh viện thế mà cũng thả anh ra.”

“Bọn họ không dám ngăn cản anh.”

cô cười, “Tự hào lắm sao?”

Hắn cười trả lời, “Có thể nhìn thấy Phong Quang, là chuyện đáng vui vẻ nhất.”

“Chúng ta đã xong hết rồi.”

“Một mối quan hệ chấm dứt, là bắt đầu của một mối quan hệ khác.”

“không sai, nhưng là mối quan hệ khác đó, không có anh.”

Ôn Quỳnh nhìn Ngu Thuật đang mặc kệ mọi chuyện xung quanh, “không có vấn đề gì, cho dù Phong Quang muốn ở cùng ai, anh đều ôm tâm trạng chúc phúc cho em, anhlại cố gắng biến thành một người, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”

Có lẽ hắn đang cố gắng ngụy trang, nhưng trước sự cố gắng ấy, hắn sẽ không khống chế được ý muốn giết người trong đầu, mục tiêu không phải Phong Quang, mà là người mà cô lựa chọn.

Giác quan thứ sáu của Ngu Thuật luôn luôn đặc biệt mạnh, anh lắc tay lui ra sau từng bước, “Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, các người có yêu hận tình cừu gì đấy, đềukhông có quan hệ gì với tôi.”

không ai quan tâm anh.

Ôn Quỳnh đã cầm lấy đôi giày trắng từ tay của cấp dưới, “Phong Quang, em sẽ cảm lạnh, anh giúp em mang giày, được không?”

không được.

cô mở miệng thở gấp, hai chữ này vẫn không nói được ra miệng, hắn cẩn thận chăm sóc như vậy, làm sao có thể có ý nghĩ giết cô ở trong đầu chứ? Nhưng chỉ có người cẩn thận chăm sóc như vậy, mới có thể có tâm tư kín đáo đến thế, khiến cô khôngnhịn được mà muốn mềm lòng, cũng khiến lòng cô sinh ra e sợ.

Phong Quang không nói lời nào, Ôn Quỳnh nhận định cô đang cam chịu, tiến lên, ngổi xổm trước người cô, hắn nắm mắt cá chân của cô, cảm nhận được sự cứng người trong nháy mắt, cũng cảm nhận được sự nới lỏng rất nhanh sau đó của cô.

Hắn cẩn thận lấy ra một cái khăn thay cô lau đi tro bụi dính lên chân cô, sau đó mới nhẹ nhàng cẩn thận đem chân cô để vào trong chiếc giày thoải mái, đợi đến khi hai chân đều may giày, hắn ngẩng đầu, “Phong Quang, giày có thoải mái không?”

Tình ý miên man lưu chuyển trong đôi mắt xinh đẹp, đầu độc người nhìn.

Bởi vì cô có thể nhìn thấy, bản thân trong mắt hắn, chính là duy nhất.

Rất lâu trước đây, cũng từng có một người đàn ông đã làm như vậy, cô mang đôi giày trắng mà hắn mua, giá cũng không sang quý, cũng rất vừa chân, thực sự thoải mái.

Trong đầu Phong Quang có chút mơ hồ, cô cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn hắn thật lâu, sau đó cô đột nhiên nói: “Ôn Quỳnh, anh rốt cuộc là loại người như thế nào?”

Có lẽ so với Tiết Nhiễm còn đáng sợ hơn, có lẽ so với Tiết Nhiễm còn ngây thơ hơn, côkhông rõ, cho nên nghi vấn.

“anh sẽ trở thành… người mà Phong Quang muốn anh trở thanh.”

“Nói như vậy, bản thân anh có tin được không?”

Hắn lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Chỉ cần Phong Quang đồng ý thử tin tưởng anh là đủ rồi.”

“Nhưng mà, tôi không thể tin anh.”

Trong đôi mắt hắn che giấu sự ảm đạm, “Phong Quang không tin anh cũng không sao, ngoại trừ anh, Phong Quang sẽ không có người đàn ông nào khác.”

cô nghĩ muốn cười lạnh châm chọc vài câu, nhưng lại cười không nổi, “anh tự tin đến thế?”

“trên đời này, không có ai yêu em hơn anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357


Một nam một nữ nói chuyện mà không coi ai ra gì, chủ đề tán gẫu còn là chuyện tìnhyêu, ngoại trừ Ngu Thuật đứng làm nền với vẻ mặt xem kịch vui, những người khác đều có chút xấu hổ, nhưng mà, hai người kia hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Như chìm vào thế giới của riêng họ, Phong Quang và Ôn Quỳnh giống nhau một cách kỳ lạ.

Phong Quang khó mà tin tưởng được, trước đó, vốn tưởng khi lại nhìn thấy hắn, cô có lẽ sẽ lựa chọn trốn tránh, cũng có thể sẽ lựa chọn làm một người xa lạ không màng đến nữa, nhưng hiện tại, cô không hiểu sao có thể tâm bình khí hòa, “Ôn Quỳnh, nếu như ngay hôm nay, anh chết rồi, biến thành ma, có phải anh vẫn… vẫn lựa chọn kéo tôi vào địa ngục cùng với anh không?”

“anh không biết.” Ôn Quỳnh nói: “anh sợ mất đi em, em nói muốn sống, anh cũng sẽcố gắng sống sót, Phong Quang nói tình cảm của chúng ta là không đúng, như vậy cũng không sao, anh sẽ cố gắng làm Phong Quang lại thích anh thêm một chút, khôngcần đến mức phải bỏ qua tính mạng của mình, chỉ cần có thể… chỉ để duy nhất một mình anh ở bên cạnh em là tốt rồi.”

“Nếu tôi không yêu anh thì sao?”

Khẽ cười nhẹ nhàng, “Phong Quang không yêu anh, cũng là vì anh sai, không có quan hệ gì tới Phong Quang, anh sẽ chọn trừng phạt chính mình, chứ không phải dùng thủ đoạn ti tiện cầm tù em.”

Phong Quang không hỏi hắn sẽ trừng phạt bản thân như thế nào, bởi vì cô có trực giác, đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

Ánh mắt cô lóe lên, âm thanh của lý trí đang sụp đổ, cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn hắn, “Nếu như đến một ngày nào đó, tôi chán ghét anh, vậyanh có thể tự mình chấm dứt mạng sống của anh sao? Hơn nữa, tôi muốn cam đoan là cho dù có thành ma, anh cũng không thể đến gần tôi.”

cô nghe được tiếng cảnh báo đang vang lên trong đầu mình, chỉ số hóa đen sắp vượt qua điểm giới hạn, chẳng qua, hệ thống nói người có giá trị hóa đen tăng lên chính làcô.

Tiếng cảnh báo trong đầu có lớn hơn đi nữa, cô cũng như không nghe thấy, chỉ dùng gương mặt ôn hòa ấy, ánh mắt vô định ấy, lẳng lặng nhìn hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358


Ánh mắt Ôn Quỳnh lại sáng lên, “Phong Quang nói gì anh đều đồng ý.”

“Chúng ta nói xong hết rồi… đợi đến ngày nào đó tôi không thích anh nữa, anh tự mình đi tìm chết đi.”

“Được.”

Phong Quang trừng mắt nhìn hắn, vươn tay ra, Ôn Quỳnh tự nhiên cầm lấy, kéo côvào lòng mình.

Hơi thở dễ chịu của hắn ập vào mặt, cô nhắm mắt, cái gì đây… cùng người đàn ông này trở nên hư hỏng.

Hệ thống không còn phát ra bất kì âm thanh nào nữa.

Ngu Thuật chậc một tiếng, “Hai tên điên.”

Đột nhiên có một ngày, ảnh hậu cực kỳ nổi tiếng tuyên bố rời khỏi showbiz, tuyên bố sau lễ trao giải, bởi vì , Hạ Phong Quang và Ngu Thuật đều đoạt được giải ảnh hậu và ảnh đế, ngay khi Hạ Phong Quang hot đến không thể hot hơn được nữa, cô lại giã từ sự nghiệp khi trên đỉnh vinh quang, rời khỏi showbiz.

Cùng lúc đó cũng có tin tức là cô phải lập gia đình.

Fan của cô nổ tung nồi, không ít người hâm mộ trở thành anti, đám chó săn lại bận rộn lên, ai cũng muốn có được tư liệu xem người đàn ông kia là ai, đáng tiếc, khôngcần bọn họ tốn sức, Phong Quang trực tiếp đem tư liệu của người bạn trai thần bí kia công khai.

Lăn lộn trong giới chính trị, người thừa kế của nhà họ Ôn năm trăm năm danh tiếng, đồng thời cũng là nhà thiết kế nổi tiếng Austin, mọi người lúc này mới hiểu được vì sao mùa hè năm nay Austin lại thiết kế áo cưới lần đầu tiên, thì ra là để chuẩn bị kết hôn bới Phong Quang.

Hắn cực kỳ kín tiếng, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, đây là lần đầu tiên xuất hiện, lập tức khiến toàn dân chấn động.

Có người nói Phong Quang là vì kề cận với người giàu có, nhờ đó cô mới có thể lui về hậu trường, nhưng khi tuôn ra tin tức gia thế của Phong Quang là tập đoàn Hạ thị nổi tiếng, những lời đồn này hoàn toàn tiêu thất.

Thân là đại tiểu thư nhà họ Hạ, cô không cần bám vào nhà giàu, bởi vì chính cô đã là người giàu có rồi.

Huống chi, một người đàn ông ôn nhuận như ngọc là Phong Quang, cô còn lại là một mỹ nhân hàng đầu, có thể sử dụng từ người giàu dung tục như vậy để hình dung sao? Bọn họ là môn đăng hộ đối, nam tài nữ mạo.

Mà ngày hôm nay, trong văn phòng của Mạc Diệc Vân, áp suất không khí cực thấp.

Mạc Diệc Vân cầm tờ hủy bỏ hợp đồng, giọng nói lạnh lùng, “Hạ Phong Quang, côthực sự nghĩ xong rồi sao? cô bây giờ đang là thời điểm phát triển sự nghiệp tốt nhất, bây giờ từ bỏ, tương lai có hối hận cũng không chắc có cơ hội tốt thế này đâu.”

Hắn nói giải quyết việc chung, vứt bỏ tình cảm riêng tư, bọn họ chính là quan hệ boss và cấp dưới, huống chi, ngoại trừ chuyện quen biết từ nhỏ, bọn họ cũng không có tình cảm riêng tư gì đáng nói.

Phong Quang nói như không sao cả: “Tôi nghĩ xong rồi, từ nay về sau, tôi muốn giúp chồng dạy con, không có thời gian quay phim.”

“Giúp chồng dạy con…” Mạc Diệc Vân cười nhạo, bốn chữ này đặt trên người cô thế nào cũng thấy không thích hợp, “cô có biết là trên tay Khâu Lương lại có một kịch bản IP rất hot, vai nữ chính vốn để cô đến diễn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359


“không cần, cái đó… đúng rồi, Lạc Thần Hi đó, tôi thấy cô ấy không tệ, để cô ấy diễnđi, tuy là người mới, nhưng bồi dưỡng lên, cô ấy còn không có năng lực vì công ty của anh mang đến không ít tài phú sao?” Trong nguyên văn, là vì cô quậy ra scandal cực lớn mà mất đi cơ hội diễn vai chính, bây giờ không phải là scandal, mà là cô thả ra một tin tức còn lớn hơn cả scandal, cô phải lập gia đình, cô không muốn diễn nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thứ mà mình không muốn, đương nhiên có thể tùy tiện cho người khác.

Mạc Diệc Vân nói: “Tôi sẽ tham khảo đề nghị của cô.”

Phong Quang cười, “Muốn nâng Lạc Thần Hi thì cứ nâng, không cần lấy tôi ra làm cớ, bây giờ thì xong hết rồi, hôn ước giữa chúng ta cũng không còn, khi tôi trực tiếp tuyên bố tôi muốn gả cho Ôn Quỳnh, cha mẹ của anh bây giờ nhất định ghét tôi đến chết.”

Dù sao, hôn ước của cô và Mạc Diệc Vân là chuyện mà hai bên gia đình đều đồng ý, côphản lại ước định cũng không khác gì đánh vào mặt nhị vị lão gia nhà họ Mạc.

“Bọn họ không dám gât sự với cô.” Sắc mặt Mạc Diệc Vân dịu đi một chút, về chuyện giải trừ hôn ước này, ít nhất hắn cũng nên cảm tạ Phong Quang.

Có lẽ hai nhà Mạc và Hạ có tiền vốn để đánh nhau, nhưng bây giờ lẫn vào một họ Ôn nữa, lựa chọn đối địch với nhà họ Hạ là một quyết định rất không sáng suốt, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, nhà họ Ôn khi chỉ lăn lộn trong thương trường mà trong giới chính trị cũng có địa vị hết sức quan trọng.

Phong Quang cười cười, đem hai thiệp mời đặt trên bàn trước mặt Mạc Diệc Vân, “Tháng này mười lăm, hoan nghênh đến hôn lễ của tôi, còn có một phần thì phiền anhgiúp tôi chuyển cho Ngu Thuật, tôi và anh ấy cũng coi như là bạn bè.”

“Ừ.”

“Đương nhiên, anh muốn dẫn Lạc Thần Hi đến tôi cũng không phản đối.”

Mạc Diệc Vân nghe tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên một lần nữa, lãnh đạm nói: “cô nên đi đi.”

Nửa giờ ngắn ngủn, đây đã là lần thứ năm vang lên tiếng chuông, mà cô lại nhưkhông hề nghe thấy.

“Gấp cái gì? Đàn ông mà, không thể nuông chiều hắn.” Phong Quang nhún vai, bây giờ đối với Ôn Quỳnh, vị hôn phu danh chính ngôn thuận, cô chỉ giữ thái độ khôngsao cả, nhưng mà, sau cái sự không sao cả đó, cô vẫn đứng lên, “Tôi đi đây, xem như là tạm biệt trước hôn lễ của tôi vậy, vị hôn phu cũ.”

Mạc Diệc Vân đối với lời trêu chọc có chút ngây thơ này của cô chỉ hờ hững chống đỡ.

không lâu sau khi Phong Quang đi ra khỏi văn phòng của hắn, hắn đi tới cửa sổ sát đất, ôm một loại hiếu kỳ rất hiếm khi có được, hắn thấy được người đàn ông đáng đứa ở phía dưới.

không khí xung quanh người đàn ông đó cực kỳ an tĩnh, rất an tĩnh, cứ như một khối nước lặng, tìm không thấy được một gợn sóng.

Nhưng cô gái kia xuất hiện.

Hắn nhìn cô, mỉm cười, trước mặt cô gái này, hắn như được hồi sinh.

Mạc Diệc Vân chưa từng gặp qua người nào như hắn vậy, cho dù có người nói Mạc Diệc Vân là một người có tính tình lạnh nhạt, nhưng Mạc Diệc Vân cũng là một con người thực sự, nhưng người này, nhìn cực kỳ dịu dàng, so với Mạc Diệc Vân lạnh nhạt thì như hai cực đối lập nhau, nhưng Mạc Diệc Vân có một cảm giác rất kỳ lạ.

Tính tình tận bên trong của người này, so với bản thân còn lạnh nhạt hơn.

Trực giác của Mạc Diệc Vân không sai, người tên Ôn Quỳnh ở dưới kia như có trực giác nào đấy, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải Mạc Diệc Vân.

Ôn Quỳnh ôm Phong Quang vào lòng mỉm cười thân thiện, ở phía sau nơi Phong Quang không nhìn đến được, hắn hơi hơi nâng lên một bàn tay, trên tay hắn có một mặt dây chuyền rũ xuống.

Mạc Diệc Vân đứng bên cửa sổ cứng đờ, bởi vì hắn nhận ra mặt dây chuyền này là vật bên người của Lạc Thần Hi, người đàn ông này đang uy hiếp hắn.

Uy hiếp hắn cái gì?

Mạc Diệc Vân bất giác nhìn về phía Phong Quang cái gì cũng không biết.

“Phong Quang…” Ôn Quỳnh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Căn cứ vào ước định giữa chúng ta, nếu em không yêu anh, anh sẽ theo yêu cầu của em mà lựa chọn cái chết, anh sẽ không lừa em.”

“Em biết.” Phong Quang nhìn hắn, “Nếu anh chết, em cũng sẽ sống thật tốt.”

“Nhưng mà… Phong Quang cũng cố gắng luôn yêu anh, giống như anh vẫn luôn cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn cầm tù Phong Quang vậy.”

Sự cố gắng này có thể có hiệu quả đến mức nào, không ai biết được.

Cùng lắm thì, trước khi bị cầm tù, liền đồng quy vu tận.

Phong Quang cười như thuốc phiện dụ người, “Chúng ta về nhà thôi.”

Giọng nói của hắn thật ấm áp, “Được.”

Cho dù là hắn, hay là cô, ẩn giấu sau đôi mắt cười… là bóng đen vô tận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom