Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch [Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch [Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê
Chương 20: Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Xà tộc tướng quân cười lạnh lùng: "Đúng vậy, cái gì mà chỉ huy quan siêu cấp SS, dưới sự nghiền ép của lực lượng liên minh quân đoàn, cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Bọn Trùng Tử này đã trân trọng Thánh Kén như vậy, vậy thì để chúng cùng chết với Thánh Kén cuối cùng đó đi.

"

Bên trong chiến hạm chủ lực của Trùng Tộc, đôi mắt hẹp dài của Cleveland như mắt sói đảo quanh từng chiến hạm không gian bao vây họ.


"Tướng quân Cleveland, địch quân liên tục tấn công chiến hạm chủ lực của chúng ta, lớp lá chắn bảo vệ đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

" Một Trùng Tử cấp A vội vã chạy vào phòng chỉ huy báo cáo.


"Yêu cầu nhân viên kỹ thuật lập tức sửa chữa, nhất định phải trụ được ba ngày này.

" Khuôn mặt tuấn tú như được bút sắt phác họa, đường nét sắc bén, đôi mắt đỏ sẫm như rượu máu nồng đậm, bùng cháy ngọn lửa hận thù cuồn cuộn, vết sẹo dưới khóe mắt trái càng thêm hung dữ.


"Vâng.

"


Cleveland nắm chặt nắm đấm.


Ba ngày, chậm nhất là ba ngày.


Vương sẽ được Thánh Kén ấp nở, chỉ cần có thể bình an vượt qua những ngày này, họ sẽ không còn phải sợ sệt nữa, có thể cùng đám Thú Nhân xảo quyệt này tiến hành một cuộc tử chiến, dẫn dắt Vương mới sinh thoát khỏi vòng vây.


Nghĩ đến Vương sắp chào đời, nội tâm cuồng loạn của Cleveland liền dâng lên một tia bình yên hiếm có.


Hắn bước ra khỏi phòng chỉ huy lạnh lẽo, đến nơi sâu nhất của chiến hạm chủ lực, nơi tôn nghiêm nhất của Trùng Tộc, phòng ấp linh, là nơi Trùng Tộc xây dựng riêng để bảo vệ Thánh Kén và Ấu Vương mới sinh trưởng thành an toàn.


Khác với khoang tàu chi3n hạm lạnh lẽo, khép kín, phòng ấp linh ấm áp và thánh khiết, trong không khí tràn ngập một làn khói ấm áp mờ ảo như sương mù, chứa đựng tất cả sự khao khát và tôn sùng của Trùng Tộc, ngay cả mặt đất nơi đặt Thánh Kén trên bệ cao cũng được trải bằng những chiếc lông vũ mềm mại nhất.


Cleveland nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, cúi đầu xác định trên người mình không có một chút bẩn thỉu nào mới dám bước vào phòng ấp linh.


Trong làn sương mù hư ảo, bóng người cao gầy thẳng tắp ẩn hiện.



Hắn ta quay lưng về phía Cleveland, khác với Cleveland trong bộ quân phục gọn gàng, hắn ta mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng hiếm thấy, mái tóc trắng dài đến tận thắt lưng, tay áo rộng để lộ cổ tay thon dài, trắng trẻo không giống người phàm.


"Tổng chỉ huy.

" Cleveland hành lễ theo đúng chuẩn quân đội.


Vưu Cung từ từ quay người, để lộ khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính đơn, sợi xích kim loại mảnh mai rủ xuống, ánh mắt hờ hững và xa cách, toàn thân toát lên vẻ đẹp vừa cấm dục vừa lạnh lùng.


"Tổng chỉ huy, ta có thể đi xem Vương không?" Khi nói lời này, trên khuôn mặt cương nghị của Cleveland lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.


Vưu Cung im lặng nhìn hắn một lúc, rồi nghiêng người sang một bên.


Cleveland phấn khích bước lên bậc thang, trong làn sương mù lượn lờ, hắn sắp nhìn thấy Thánh Kén được bao bọc trong sương mù, vết sẹo ở khóe mắt cũng trở nên không còn dữ tợn vì nụ cười này.


Nhưng đột nhiên, hắn dừng chân.


Ánh mắt trở nên không thể tin nổi, trên bệ cao, trong làn sương mù, Thánh Kén mà hắn mong muốn được chạm vào đã nứt ra, chẳng qua bên trong trống rỗng.


Khuôn mặt Cleveland trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hai chân như bị rút hết sức lực, quỳ mạnh xuống đất.


"Sao có thể? Sao có thể như vậy? Rõ ràng Thánh Kén không bị vỡ, rõ ràng chúng ta đã dùng hết sức để bảo vệ Thánh Kén, tại sao? Tại sao Vương lại chết yểu?"

 
Chương 21: Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Bọn Thú Nhân đó đã hại chết Ai Vương, đã hủy hoại Tiên Vương, bây giờ ta phải đi giết chúng.

"

Đôi mắt của Cleveland dần chuyển sang màu đỏ máu, hắn rút thanh kiếm đeo bên hông, xông ra ngoài.


"Đứng lại Cleveland, bình tĩnh một chút.

" Vưu Cung lên tiếng, giọng nói như băng vỡ.


"Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được? Đây là Thánh Kén cuối cùng, chúng ta đã chờ đợi mòn mỏi bốn trăm năm rồi.

Niềm hy vọng duy nhất lại bị hủy hoại như vậy, chúng đã khiến Vương của chúng ta chết yểu, không thể tha thứ.

" Biểu cảm của Cleveland đã trở nên điên cuồng.


Bốn trăm năm qua, Trùng Tộc sống dựa vào hy vọng về sự ra đời của Vương, coi đó là niềm an ủi tinh thần duy nhất.


Bản tính bạo lực bẩm sinh trong gen của Trùng Tộc luôn giày vò thể xác và tinh thần của chúng, bốn trăm năm qua, vô số Trùng Tử vì không được Vương an ủi về mặt tinh thần mà đã đi đến con đường tự hủy diệt.


Ngay cả những siêu cấp SS như bọn họ cũng phải chịu đựng sự giày vò không thể diễn tả thành lời từng giây từng phút.



Ngay cả Cleveland khi biết được Thánh Kén cuối cùng bên trong trống rỗng cũng đã sụp đổ tinh thần, những Trùng Tử cấp bậc thấp hơn sẽ như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.


Đội hộ vệ của Tiên Vương vì bảo vệ không chu đáo mà bị những Trùng Tử đang trong cơn tuyệt vọng điên cuồng trả thù, cắn chết, cho đến tận ngày nay, hậu duệ của đội hộ vệ vẫn không được phép quay về Trùng Tộc, đời đời kiếp phải chịu đựng sự căm hận của Trùng Tộc.


Như thể đã nhìn thấy trước kết cục của mình, đôi mắt lạnh lùng xa cách của Vưu Cung không buồn không vui.


Hắn kéo Cleveland đã rơi vào vòng xoáy hận thù: "Ai nói Vương đã chết yểu? Chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng ta không thể kết luận Vương sống hay chết.

"

Đôi mắt đỏ ngầu của Cleveland thoáng chốc tỉnh táo: "Ý ngươi là, Vương có thể vẫn còn sống?"

"Ngươi còn nhớ Thánh Kén mà đội trưởng Lệ Trầm mang đi không?" Vưu Cung nói.


"Nhưng Thánh Kén đó không phải đã bị vỡ rồi sao? Hơn nữa phi thuyền mà đội trưởng Lệ Trầm lái từ khi hạ cánh xuống hành tinh Lan Tư Đặc Lạc đã mất tín hiệu, rất có thể đã chết rồi.

" Cleveland nói.


"Ngươi cho rằng bọn Xà tộc kia có thể g iết chết Lệ Trầm và Phù Quang sao? Cấp bậc của bọn họ đều ở trên cấp SS.

Tướng quân, đây là hy vọng duy nhất của chúng ta.

"


"Vậy ý của ngài là?" Cleveland nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn.


"Ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, đến lúc đó ngươi hãy dẫn một đội đến hành tinh Lan Tư Đặc Lạc.

" Vưu Cung nhàn nhạt nói, làn sương mù mờ ảo che khuất thân hình lạnh lùng của hắn.


"Vậy còn ngài thì sao?" Cleveland hỏi.


"Ta sẽ tiếp tục ở lại đây, chỉ cần chiến hạm chủ lực còn ở đây, bọn Thú Nhân kia mới tin rằng Vương đang ở đây.

"

"Nhưng nếu để những Trùng Tử khác biết Thánh Kén trống rỗng, chúng sẽ rất khó giữ được lý trí, ngài quên hậu quả của đội hộ vệ Tiên Vương rồi sao?" Cleveland nắm chặt tay.


Đôi mắt lạnh lùng của Vưu Cung nhìn chằm chằm vào Thánh Kén trống rỗng trên bệ cao, ánh mắt tối sầm: "Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Vương.

"

Lại thêm một ngày bôn ba, khu rừng mà Khương Ngưng Ngưng từng nghĩ là vô tận, vậy mà họ đã đi đến tận cùng.

Đi qua khu rừng là một rừng cây phượng vĩ um tùm.


"Vương, chúng ta đến rồi.

" Phù Quang khẽ nói bên tai Khương Ngưng Ngưng.


Khương Ngưng Ngưng vén đám cây phượng vĩ cao đến nửa người trước mắt, nhìn xuống, đập vào mắt là một tòa lâu đài đổ nát nhưng hùng vĩ.



 
Chương 22: Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâu đài được bao bọc bởi những bông Tường Vi đỏ rực, vì quá lâu không có người chăm sóc, những bông Tường Vi mọc um tùm đã leo lên tường thành của lâu đài, như thể những bông Tường Vi này đã nở thành hình dáng của lâu đài.


Không xa lâu đài là một đại dương mênh mông, nước biển xanh thẳm vỗ rì rào vào bãi cát trắng mịn, tạo nên từng lớp sóng lấp lánh.


"Đây là đâu?" Khương Ngưng Ngưng nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ này mà hỏi.


"Đây là hành cung Tường Vi, từng là cung điện của Vương.

" Phù Quang nhỏ giọng nói.


Tiểu Xuân nhanh nhẹn đến lâu đài trước Phù Quang, hắn đẩy cánh cổng sắt của lâu đài, vì quá lâu không có người đến, cánh cổng sắt phủ đầy những bông Tường Vi đỏ tươi phát ra tiếng kêu trầm đục, trên mặt đất cũng trải đầy những cánh hoa mỏng manh, đi trên đó như đang bước trên một tấm thảm hoa mềm mại làm bằng cánh Tường Vi.


Đi qua khu vườn, Phù Quang ôm Khương Ngưng Ngưng đến trước cổng lâu đài, theo cánh cổng lớn nặng nề mở ra, lịch sử lâu đời của Trùng Tộc ập đến.


Trong đại sảnh của lâu đài, đồ đạc, thảm trải sàn phủ đầy bụi và mạng nhện rách nát, kính cửa sổ in hình hoa Tường Vi đã vỡ, ánh sáng trắng bệch chiếu vào từ bên ngoài.



"Xin lỗi Vương, Trùng Tộc đã rất lâu không đặt chân đến hành cung Tường Vi, chúng ta sẽ nhanh chóng dọn dẹp lâu đài.

" Phù Quang kéo một chiếc ghế gỗ anh đào đã được lau sạch, để Khương Ngưng Ngưng ngồi xuống.


Tiểu Xuân không biết từ đâu bắt được một con vật lông trắng giống như thỏ, sau khi ngâm nước, hắn dùng bộ lông của nó để lau chùi.


Tiểu Xuân động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã lau sạch đại sảnh của lâu đài, mặc dù rất nhiều đồ trang trí trong đại sảnh đã bị hư hỏng, nhưng vẫn có thể thấy được sự huy hoàng trước đây.


Lau xong đại sảnh, Tiểu Xuân vỗ tay, con thỏ bẩn thỉu kia chửi bới chạy xa.


Khương Ngưng Ngưng tò mò quan sát đồ trang trí trong đại sảnh, phát hiện trên tường ngoài những phù điêu tuyệt đẹp còn treo vô số bức chân dung sơn dầu, đó là những nữ vương của Trùng Tộc qua các thời đại.


Mỗi bức tranh sơn dầu bên dưới đều ghi chép đơn giản sự tích của các nữ vương, Khương Ngưng Ngưng xem qua một lượt, phát hiện mỗi nữ vương xuyên qua đều ở độ tuổi và thời đại không giống nhau.


Nữ vương đầu tiên là Nguyên Vương đời đầu, là một phụ nữ trưởng thành khoảng 35 tuổi, chính nàng là người đã tập hợp những Trùng Tử rải rác lại với nhau, mở ra lịch sử của Trùng Tộc.



Hưng Vương đời thứ hai, là một cô bé, bản thân còn chưa hình thành được tam quan hoàn chỉnh, vì vậy tính cách của nàng và Trùng Tộc ảnh hưởng lẫn nhau, giết chóc quyết đoán, dưới sự lãnh đạo của nàng, Trùng Tộc đã bước vào thời kỳ bành trướng nhanh chóng.


Cảnh Vương đời thứ mười bảy, là một thiếu nữ đến từ thời phong kiến, xã hội thay đổi đột ngột khiến tâm trạng bị kìm nén của nàng phản kháng dữ dội, hậu cung của nàng là nhiều nhất trong lịch sử.


Hậu cung ba ngàn giai lệ của người khác chỉ là một tính từ, Cảnh Vương là thực sự có hậu cung.


Khương Ngưng Ngưng tiếp tục xem xuống, cuối cùng phát hiện một bức tranh sơn dầu chỉ có khung tranh trống rỗng.


Ghi chép cũng chỉ có vài nét bút.


Đời thứ ba mươi ba, Ai Vương, năm thứ hai qua đời vì bệnh.


Tiếp theo là người tiền nhiệm của Khương Ngưng Ngưng, đời thứ ba mươi tư, vị Vương chưa ra đời đã chết yểu.


Thật kỳ lạ.


Khương Ngưng Ngưng nhìn khung tranh sơn dầu trống kia, Trùng Tộc luôn chăm sóc nữ vương vô cùng chu đáo, trong lịch sử mỗi nữ vương đều sống rất lâu.



 
Chương 23: Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhưng chỉ có vị Ai Vương này, vậy mà năm thứ hai sau khi xuyên qua đã qua đời, còn là chết vì bệnh, thật kỳ lạ.


Trước đây nàng đã thấy nghi ngờ, Trùng Tộc hùng mạnh như vậy, Thú Nhân sao có thể phá vỡ được phòng thủ vững chắc của Trùng Tộc, hại chết Vương đời thứ ba mươi tư được?

Giờ lại nhìn thấy Ai Vương chết một cách kỳ lạ, thậm chí còn không để lại một bức chân dung, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.


"Vương, phòng ngủ đã dọn dẹp xong, ngài có muốn đi nghỉ ngơi không?" Giọng nói trong trẻo của Phù Quang vang lên từ phía sau.


Khương Ngưng Ngưng nhìn mái tóc của hắn vì ngược sáng mà như tỏa ra hào quang, chỉ vào khung tranh trống hỏi: "Ai Vương là sao vậy?"

Ánh mắt Phù Quang khựng lại.


Khương Ngưng Ngưng tiếp tục nói: "Thực ra ta trước đó đã thấy có chút không hợp lý, ngươi nói sự suy tàn của Trùng Tộc bắt đầu từ cái chết yểu của Vương đời thứ ba mươi tư, tại sao trước đây các ngươi hùng mạnh như vậy lại không bảo vệ được nàng ta?"

Cơn gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ hoa Tường Vi đã vỡ, lướt qua mái tóc vàng mềm mại như ánh nắng ấm áp của Phù Quang, đôi mắt đen phản chiếu bóng hình nhỏ nhắn của Khương Ngưng Ngưng.


Trước mặt Khương Ngưng Ngưng, Phù Quang chậm rãi quỳ xuống.



Mái tóc vàng như dây đàn cello tao nhã rủ xuống bên tay Khương Ngưng Ngưng, nhưng giọng nói lại không giấu được sự khàn khàn buồn bã.


"Xin Vương thứ tội.

Ta không nói cho ngài biết lý do thực sự là bởi vì thời kỳ của Ai Vương là thời kỳ đen tối nhất của Trùng Tộc.

"

"Ta tha thứ cho ngươi.

" Khương Ngưng Ngưng chưa từng thấy Phù Quang luôn bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt buồn bã như thế.


Nàng đưa tay nâng cằm Phù Quang đang cúi xuống, khiến hắn ngẩng đầu lên khỏi bóng tối, nhìn thẳng vào nàng.


"Bây giờ có thể nói cho ta biết, thời kỳ Ai Vương đã xảy ra chuyện gì không?"

Cơn gió nhẹ thoảng qua hòa cùng hương thơm nồng nàn của hoa Tường Vi, những cánh hoa Tường Vi mỏng manh theo gió bay đến bên chân Khương Ngưng Ngưng.



Trong lời kể của Phù Quang, Khương Ngưng Ngưng cuối cùng cũng hiểu được, tại sao 200 năm trước Vương đời thứ 34 lại chết yểu.


Bởi vì từ 400 năm trước, thời đại Ai Vương, Trùng Tộc đã bắt đầu rơi vào suy thoái to lớn và kéo dài.


400 năm trước, khi Ai Vương ra đời, Trùng Tộc vẫn là chủng tộc mạnh nhất trong vũ trụ, liên minh Thú Nhân căn bản không phải là đối thủ của Trùng Tộc, trong các cuộc chiến lớn nhỏ với Trùng Tộc đều liên tiếp thất bại, cuối cùng để cầu hòa còn phải đưa con tin đến.


Trùng Tử nghênh đón Vương ra đời, tận tâm tận lực chăm sóc Ai Vương mới sinh thật tốt.


Nhưng Ai Vương đại khái là một người cuồng thú lông.


Nàng không thích Trùng Tử, ba ngàn Thị Trùng được lựa chọn cẩn thận cũng không lọt vào mắt xanh của nàng, ngược lại lại để mắt đến Vương tử của Hồ tộc được đưa đến làm con tin.


Vì Vương tử Hồ tộc này, hoặc cũng có thể là xuất phát từ viễn cảnh tốt đẹp về việc Trùng Tộc và Thú Nhân chung sống hòa bình, Ai Vương đã đưa ra rất nhiều chỉ thị sai lầm, khiến Trùng Tộc bỏ lỡ nhiều cơ hội chiếm giữ các hành tinh giàu tài nguyên khoáng sản, từ đó để Thú Nhân thu lợi.


Nếu như trả cái giá này là có thể khiến Vương tử Hồ tộc và Ai Vương sống hạnh phúc trên lãnh địa Trùng Tộc, hai bên chung sống hòa bình thì cũng thôi.


Nhưng Vương tử Hồ tộc lại bỏ trốn, quay đầu nói rằng hắn trốn đi là vì bị Thị Trùng đố kỵ, tẩy chay.



 
Chương 24: Chương 24


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Hắn là Vương tử cao quý không thể chịu đựng được sự ngược đãi của Trùng Tộc, hy vọng Ai Vương có thể đến hành tinh Odin, cùng hắn xây dựng một quốc gia mới tự do và hòa bình trên hòn đảo Vanserau có phong cảnh như tranh vẽ của hành tinh Odin.


Một cái bẫy vô lý như vậy, thế nhưng Ai Vương đang đắm chìm trong tình yêu đã tin tưởng.


Ai Vương sống lâu trong thời bình, vì thế không nhìn ra sự nguy hiểm của chuyến đi này, thế nhưng các tướng lĩnh của Trùng Tộc thì hiểu rõ.


Nhưng lòng trung thành khắc sâu vào gen khiến họ không thể trái lệnh, cũng sẽ không trái lệnh của Ai Vương.


Họ không thể trơ mắt nhìn Vương đơn độc mạo hiểm, nhưng cũng không thể thuyết phục Ai Vương quay đầu, do đó quyết định cùng Ai Vương đến hành tinh Odin.


Ngày hôm đó, hòn đảo Vanserau có phong cảnh như tranh vẽ đã trở thành một cối xay thịt.


Gần một triệu Trùng Tử đã chết trên hòn đảo này, xác chết chất thành núi cao, biển cả lấp lánh ánh bạc nhuộm thành màu đỏ máu không thể rửa sạch.


Không biết lúc đó Ai Vương mang tâm trạng như thế nào khi nhìn những Trùng Tử vì nàng mà chết, tóm lại là từ đó Trùng Tộc bị thương nặng, Ai Vương cũng tự vẫn, nàng là Vương đầu tiên trong lịch sử Trùng Tộc tự sát, được gọi là Ai Vương.



Thực ra Ai Vương có thể không chết.


Trùng Tộc đã trả giá đắt, đoạt lại được Vương của họ.


Mặc dù từ đó toàn bộ tộc rất khó có thể trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây, nhưng chỉ cần có Vương, Trùng Tử vẫn có thể phục hưng.


Nhưng nếu Vương chết, gen bạo ngược vốn bị kìm nén sẽ khiến Trùng Tộc rơi vào khủng hoảng, đó mới thực sự là thảm họa vạn kiếp bất phục đối với Trùng Tộc.


Chỉ cần Vương còn sống, Trùng Tộc vẫn còn hy vọng, đây cũng là lý do tại sao Thú Nhân nhất quyết phải gi ết chết nữ vương Trùng Tộc.


Hơn nữa, bản tính của Trùng Tộc khiến họ căn bản sẽ không nảy sinh tâm lý oán hận Vương, chỉ cảm thấy Vương lương thiện đơn thuần đã bị Hồ tộc xảo quyệt dụ dỗ, đưa ra quyết định sai lầm, sai lầm đều là do Hồ tộc, không phải do Vương của họ.


Nhưng có lẽ là xuất phát từ cảm xúc tội lỗi, hối hận, tự trách.


Ai Vương vẫn lựa chọn tự vẫn.



Các tướng lĩnh sống sót của Trùng Tộc cũng không ngăn cản nàng, mặc dù biết rằng theo sự ra đi của Vương, Trùng Tộc có thể sẽ đón chào bóng tối và đau khổ vĩnh hằng.


Mặc dù Trùng Tộc có nền khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần họ muốn, họ có thể giam cầm nữ vương, giám sát mọi hành động của nữ vương bất cứ lúc nào, để nàng sống như một con rối, ngăn cản hành vi tự sát ích kỷ này.


Nhưng các tướng lĩnh của Trùng Tộc đều không làm như vậy.


Tôn trọng mọi quyết định của Vương cũng là cách Trùng Tử thể hiện lòng trung thành và tình yêu.


Đoạn lịch sử tự sát này đã được Trùng Tử che đậy bằng lý do mất vì bệnh.


Tất nhiên, sau khi Ai Vương tự sát, Trùng Tử mất đi chỗ dựa tinh thần đã điên cuồng trả thù Hồ tộc, Hồ tộc bị diệt tộc, đầu của Vương tử Hồ tộc đó bị vặn nát.


Lang tộc được lợi, trở thành chủng tộc Thú Nhân mạnh nhất sau Hồ tộc.


Khương Ngưng Ngưng nghe xong không khỏi thở dài.


Đều nói Trùng Tộc sinh ra đã lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối với Vương của họ, Trùng Tử đã hiến dâng tất cả sự dịu dàng.


Nàng đỡ Phù Quang dậy khỏi mặt đất, đón lấy đôi mắt nhuốm chút buồn của hắn: "Ta đã hiểu hết rồi.

"

 
Chương 25: Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Vì Ai Vương lựa chọn tự sát, cho nên đã hoàn toàn cắt đứt khả năng đông sơn tái khởi của Trùng Tộc.


Các tướng lĩnh Trùng Tộc còn sống, dù có bản lĩnh cao cường đến đâu thì cũng không có cách nào xoa dịu những Trùng Tử đã rơi vào khủng hoảng gen, Trùng Tộc trước đây là một tấm sắt kiên cố, nhưng vì Vương chết, tấm sắt này đã bị công phá từ bên trong.


200 năm, ngay cả khi có các tướng lĩnh Trùng Tộc liều mạng duy trì lý trí thì số lượng Trùng Tộc cũng giảm nhanh chóng, Trùng Tộc không còn sức chống lại cuộc tấn công của liên minh Thú Nhân, đến nỗi họ căn bản không thể bảo vệ Thánh Kén nơi Vương đời thứ 34 ra đời.


Sau 200 năm thời kỳ đen tối là 200 năm đen tối hơn.


Nếu không phải Thánh Kén bị nứt này được dùng làm mồi nhử hạ cánh xuống hành tinh Lan Tư Đặc Lạc, được Lệ Trầm, Phù Quang, Tiểu Xuân liều chết bảo vệ, có lẽ Khương Ngưng Ngưng cũng đã chết.


"Vương, phòng ngủ trên tầng hai đã dọn dẹp xong rồi, ta còn tìm thấy một tấm nệm mới chưa dùng trong kho, rất mềm, ngài có muốn thử không?"

Tiểu Xuân nhảy xuống từ tay vịn cầu thang xoắn ốc, đôi mắt xanh biếc tỏa sáng trong tòa lâu đài mang đậm phong vị cổ điển, toát lên phong thái thiếu niên độc đáo.


Khương Ngưng Ngưng buông tay đang đỡ cánh tay Phù Quang, mỉm cười, đôi mắt hạnh long lanh: "Được, nhưng người ta nhớp nháp quá, hai ngày chưa tắm rồi, hơi khó chịu.

"

Nàng hơi mím môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, Tiểu Xuân lập tức đến trước mặt nàng, vội vàng nói: "Vương, phía sau lâu đài có một suối nước nóng lộ thiên, ta vừa mới dọn dẹp xong, nhiệt độ cũng rất thích hợp, Vương có thể đến đó tắm rửa nghỉ ngơi.

"


"Suối nước nóng lộ thiên, ta còn chưa từng tắm suối nước nóng.

" Đôi mắt long lanh của Khương Ngưng Ngưng khẽ động.


Tiểu Xuân cười toe toét: "Vậy Vương, ta sẽ dẫn ngài qua đó ngay.

"

"Được, ừm.

" Khương Ngưng Ngưng cúi đầu, cảm thấy bắp chân mình bị người ta nâng lên.


Nàng cúi đầu nhìn, là Phù Quang đang nửa quỳ trước mặt nàng, trong tay cầm một đôi dép lê, dịu dàng xỏ vào cho nàng.


"Đây là thứ ta tìm thấy khi dọn kho, ta đã so sánh thử, thấy vừa vặn với kích cỡ của Vương nên lấy ra cho ngài mang.

" Phù Quang nói.


Đôi dép lê màu trắng, đi vào chân Vương hơi rộng một chút, nhưng phần vải lót trên mu bàn chân xếp thành hình gợn sóng, viền ngoài còn có ren hoa đẹp mắt, chất vải trắng tinh làm tôn lên đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu của Vương.


Khương Ngưng Ngưng thử giày, vừa vặn, lại rất thoải mái.



Nhưng mà…

"Sao ngươi biết kích cỡ chân của ta?" Nàng hỏi.


Phù Quang mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng: "Ta từng hôn đầu ngón chân của Vương.

"

Chính là vào khoảnh khắc đó, hắn đã từng nâng đôi chân nhỏ nhắn của Khương Ngưng Ngưng trong lòng bàn tay, thành kính hôn xuống, ghi nhớ kích cỡ của nàng trong lòng.


Đôi tai mềm mại của Khương Ngưng Ngưng lập tức đỏ ửng lên vì xấu hổ.


"Tiểu Xuân, mau dẫn ta đến suối nước nóng lộ thiên.

" Nàng đi dép lê, bước chân vội vã ra ngoài.


"Vâng.

" Tiểu Xuân đứng thẳng người, khi đi ngang qua Phù Quang thì cười đắc ý: "Ai bảo ngươi khoe khoang, chọc Vương không vui rồi chứ gì.

"

"Vương không vui sao?" Phù Quang nhìn bóng hình nhỏ nhắn đi về phía cổng lâu đài, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của bức tường hoa Tường Vi, trông như một đóa hoa nhài nhỏ nhắn.


Hắn cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cũng chưa chắc.

"

Khương Ngưng Ngưng đi ra khỏi lâu đài, vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, may mà hương hoa Tường Vi mọc um tùm trên tường khiến tâm trạng nàng dần bình tĩnh lại.



 
Chương 26: Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Vương, ở đây.

" Tiểu Xuân đi trước, đẩy bức tường hoa Tường Vi rậm rạp ra: "Những cây hoa Tường Vi này lâu lắm rồi không có người chăm sóc, mọc khắp nơi, chắn hết cả đường, ngài đi chậm một chút, đợi ta xử lý hết những cái gai này.

"

Tiểu Xuân sợ gai hoa Tường Vi đâm vào Khương Ngưng Ngưng, vất vả bẻ gãy những cành hoa Tường Vi chắn đường, những cánh hoa rơi xuống như một trận mưa hoa.


Khương Ngưng Ngưng chưa từng thấy nhiều hoa Tường Vi đẹp và nở rộ như vậy, nàng đưa tay ra đón những cánh hoa rơi xuống.


Tiểu Xuân quay đầu lại, liền thấy Khương Ngưng Ngưng cười nhìn những bông hoa Tường Vi rơi lộn xộn, mái tóc đen óng ả cũng dính những cánh hoa đỏ tươi.


"Thì ra Vương thích hoa Tường Vi, lát nữa ta sẽ đi hái thật nhiều hoa Tường Vi cho Vương, trưng nó trong phòng ngủ ngài.

" Tiểu Xuân cười ngây ngốc, đôi mắt xanh biếc như lá hoa Tường Vi, tràn đầy sức sống.


"Được.

" Khương Ngưng Ngưng cười nói.


Đôi mắt Tiểu Xuân khẽ run, gãi gãi gáy, cười như một chàng trai mới lớn vừa biết yêu.


"Vương, đến nơi rồi, chúng ta tới rồi.


"

Đi qua bức tường hoa Tường Vi, tầm mắt bỗng nhiên sáng sủa, suối nước nóng lộ thiên hiện ra trước mắt nàng, nước suối màu trắng sữa sóng sánh trong hồ, hơi nước bốc lên nghi ngút, bên cạnh còn mọc một cây cọ, ánh nắng chiếu vào lá cọ vàng rực.


Khương Ngưng Ngưng cởi giày, nhúng chân vào nước suối, nhiệt độ nước vừa phải, thoải mái, nước màu trắng sữa ấm áp thấm vào da nàng, Khương Ngưng Ngưng thoải mái nheo mắt lại, chỉ hận không thể ngâm cả người vào trong.


Tiểu Xuân đứng bên cạnh nhìn, nắm chặt tay, chỉ thấy làn da của Vương còn trắng trẻo mịn màng hơn cả nước suối.


Mặt hắn đỏ lên, đột nhiên nghe thấy Vương gọi tên mình.


"Tiểu Xuân.

"

"Vương, ta ở đây.

"

Khương Ngưng Ngưng nhìn hắn bằng cặp mắt long lanh: "Ta muốn tắm một mình.

"

"Nhưng ta phải bảo vệ sự an toàn cho ngài.

" Tiểu Xuân vội vàng nói.



Khương Ngưng Ngưng cắn môi: "Nhưng ta không thích người khác nhìn ta tắm, ngươi có thể ra ngoài xa ta một chút không, nếu không ta sẽ ngại.

"

Tiểu Xuân không hiểu ngại là cảm xúc gì, nhưng nhìn thấy Khương Ngưng Ngưng khó xử như vậy, hắn không tìm ra lý do để từ chối.


"Vậy, vậy ta canh giữ bên ngoài bức tường hoa Tường Vi nhé, nếu ngài có chuyện gì, nhất định phải gọi ta.

"

Khương Ngưng Ngưng vui vẻ gật đầu "Được.

"

Tiểu Xuân do dự lui ra ngoài, đứng trong bức tường hoa cao hơn người, chỉ thấy những bông hoa Tường Vi xinh đẹp thật chướng mắt và phiền phức, làm cho hắn không nhìn thấy Vương.


May là Trùng Tộc có thính lực rất tốt, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào bên tai, Tiểu Xuân không biết nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng, bàn tay đang nắm cánh hoa cũng vô thức dùng sức.


"Ưm.

" Khương Ngưng Ngưng ngâm mình trong làn nước nóng màu trắng sữa, phát ra tiếng thở dài thoải mái.


Nàng dùng cành hoa Tường Vi rơi trên mặt đất làm trâm cài, búi mái tóc dài lên, nhưng vẫn có một số sợi tóc tinh nghịch ` rủ xuống, bị nước suối làm ướt, dính vào chiếc cổ thon dài của nàng.


Hơi nước ẩm ướt khiến đôi vai trần của nàng đọng lại những giọt nước nhỏ lấp lánh, nàng ngẩng đầu, nhìn lên cây cọ trên đầu, trong những chiếc lá cọ rậm rạp, nàng dường như nhìn thấy một quả giống như quả dừa.


Nếu có thể vừa ngâm suối nước nóng vừa uống một quả dừa thì đúng là tuyệt vời, Khương Ngưng Ngưng cười khẽ.


Đột nhiên, trước mắt nàng thoáng qua một bóng đen, nó đập mạnh vào vai nàng, Khương Ngưng Ngưng không kịp kêu lên, cả người đã ngã vào nước suối.



 
Chương 27: Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ọc ọc

Khương Ngưng Ngưng vừa sặc một ngụm nước, chưa kịp vùng vẫy cánh tay thì đã cảm thấy một lực mạnh mẽ giữ chặt lấy eo nàng, cả người được kéo ra khỏi nước, giây tiếp theo, một tấm vải mỏng phủ lên người nàng.


Khương Ngưng Ngưng ho nhẹ một tiếng, trên hàng mi dài còn đọng một giọt nước nhỏ, những giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc như những hạt pha lê đứt dây, cả người bị ôm chặt.


"Vương, để ngài hoảng sợ rồi.

" Giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu nàng.


Khương Ngưng Ngưng ngẩng đầu, đáy mắt ướt át, kinh ngạc gọi một tiếng: "Lệ Trầm.

"

Lệ Trầm siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của Khương Ngưng Ngưng, kéo nàng ra khỏi nước.


Bộ quân phục ướt đẫm dán chặt vào lồ ng ngực căng tràn cơ bắp của hắn, hơi nước ẩm ướt của suối nước nóng lượn lờ trong đôi mắt trong veo, những giọt nước trong suốt lăn xuống từ mái tóc trước trán, chảy qua những đường nét sắc bén lập thể trên khuôn mặt, sau cùng trượt qua đôi môi mím chặt.


Trong lúc hoảng loạn, tay Khương Ngưng Ngưng nắm chặt lấy dây đeo vai bằng da trên bộ quân phục nghiêm trang của hắn, chiếc khuy bạc hơi lạnh áp vào cổ tay trắng nõn yếu ớt của nàng, lạnh đến mức đầu ngón tay nàng run lên.



"Vương, có chuyện gì vậy?" Giọng nói lo lắng của Tiểu Xuân truyền đến.


Khương Ngưng Ngưng lập tức quấn chặt tấm vải mỏng trên người, hoảng loạn nói: "Không có gì, ngươi đừng vào.

"

"Nhưng mà.

" Tiểu Xuân đứng bên ngoài bức tường hoa Tường Vi, mũi chân nghiền nát những cánh hoa rụng đầy đất, rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói của Lệ Trầm.


"Ta thực sự không sao, ngươi không cần vào đâu.

" Nàng nói.


Nàng vừa mới bị Lệ Trầm kéo ra khỏi suối nước nóng, cả người ướt sũng, mặc dù có tấm vải che phủ trên người nàng, nhưng vải bị ướt gần như trong suốt, theo đường cong cơ thể dán chặt vào người nàng.


Mà bây giờ nàng gần như ngồi trên cánh tay hắn, những ngón chân trần hồng hào cọ vào bộ quân phục cứng cáp, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay như một con báo dữ đang chuẩn bị tấn công, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến làn da nàng.


Cán trường đao chống vào bắp chân mịn màng của Khương Ngưng Ngưng, vỏ đao cứng cáp áp vào làn da nhạy cảm, chất liệu kim loại vừa lạnh vừa mát, hơi thở trong lành của i đàn ông trưởng thành quấn chặt lấy nàng, Khương Ngưng Ngưng xấu hổ đến mức không chịu nổi, đầu ngón chân căng cứng.



Nếu bị Tiểu Xuân phát hiện, thật sự là mất mặt chết mất.


"Vâng.

" Tiểu Xuân uất ức nhìn những cánh hoa Tường Vi đã bị hắn nghiền nát thành bùn đỏ, đôi mắt xanh biếc nhuốm một tia ghen tị.


Nhưng nếu không được Vương cho phép, dù trong lòng hắn có khó chịu đến đâu cũng không thể vượt quá nửa bước.


Chỉ có thể trút giận lên những bông hoa Tường Vi vô tội, thật không ngờ đội trưởng Lệ Trầm cũng là người biết dùng thủ đoạn tâm cơ, vậy mà lại nhân lúc Vương tắm rửa xông vào.


"Là một con thỏ biến dị vô tình chạy vào suối nước nóng, làm kinh động ngài.

" Giọng nói của Lệ Trầm trầm thấp lạnh lùng, hơi nước ẩm ướt lượn lờ trong mắt cũng không thể che giấu được ánh mắt sắc bén của hắn.


Khương Ngưng Ngưng nhìn theo ánh mắt của hắn, trên mặt đất lát đá cẩm thạch có một con thỏ đen đã bị Lệ Trầm đánh cho choáng váng.


Nhìn kỹ lại, con thỏ đen biến dị này dường như chính là con thỏ mà trước đây Tiểu Xuân bắt về làm khổ sai.


Thì ra chỉ là một trận hú vía, nàng còn tưởng là Thú Nhân.


Khương Ngưng Ngưng thở phào nhẹ nhõm.



 
Chương 28: Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Nó làm kinh động ngài, lát nữa để Tiểu Xuân mang đi xử lý.

" Cái gọi là xử lý của Lệ Trầm, cũng chính là giế t chết.


"Thôi đi.

" Khương Ngưng Ngưng lắc đầu, những giọt nước trên tóc xanh trượt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: "Con thỏ nhỏ này cũng khá xui xẻo.

"

Nếu không bị Tiểu Xuân bắt về lâu đài, nó cũng sẽ không chạy lung tung, nhưng sức lực của những sinh vật trên hành tinh này đều rất lớn, ngay cả con thỏ biến dị này, vừa rồi khi nhảy lên vai nàng, lực rất lớn, bây giờ vai nàng vẫn còn đau âm ỉ.


Nàng nghiêng đầu nhìn vai trái của mình, quả nhiên đã đỏ một mảng.


Đôi mắt Lệ Trầm sâu thẳm như vực.


Hắn cũng nhìn thấy vết đỏ trên làn da Khương Ngưng Ngưng, bờ vai tròn trịa mịn màng như một khối đậu phụ đông, một chút vết đỏ cũng trở nên vô cùng chói mắt.


"Đúng rồi, ngươi phát hiện ra con thỏ này thế nào? Tiểu Xuân ở bên ngoài, phản ứng của hắn còn không nhanh bằng ngươi.

" Khương Ngưng Ngưng túm lấy vải ở cổ áo, ngẩng đầu hỏi, đôi mắt ướt át sáng ngời.



Lệ Trầm cụp đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng khẽ mở: "Lúc đó ta đang trinh sát trên đỉnh lâu đài, nhìn thấy con thỏ biến dị đó lao về phía ngài.

"

"Thì ra là vậy.

" Khương Ngưng Ngưng gật đầu, búi tóc đen sau đầu được cài một cành hoa Tường Vi, những giọt nước mát lạnh nhỏ giọt xuống mu bàn tay đang đỡ hờ eo Khương Ngưng Ngưng của hắn.


Rõ ràng nhiệt độ của những giọt nước đó rất mát, nhưng Lệ Trầm lại như bị bỏng, ngón tay đầy vết thương nhỏ và chai sạn run lên, nhìn những giọt nước lấp lánh trên mu bàn tay.


"Lúc đó ta còn chưa phát hiện ra con thỏ đó, còn ngốc nghếch nghĩ đến việc hái quả của cây cọ để ăn.

" Khương Ngưng Ngưng nhẹ nhàng nói.


Lệ Trầm ít nói, nàng sợ không khí lạnh lẽo nên không ngừng tìm chuyện để nói, đồng thời nhón chân xuống khỏi người hắn.


Ngồi trên cánh tay Lệ Trầm khiến Khương Ngưng Ngưng toàn thân căng thẳng, hơn nữa người Lệ Trầm rất nóng, bộ quân phục ướt đẫm dán chặt vào thân hình cường tráng hữu lực của hắn, những đường cơ bắp cực kỳ bùng nổ khiến tầm mắt Khương Ngưng Ngưng không biết đặt ở đâu.


Lệ Trầm dường như cũng cảm nhận được động tác muốn xuống của nàng, vị đội trưởng giết người như ngóe trên chiến trường này cẩn thận đặt nàng xuống bên cạnh suối nước nóng.



Tiếp theo, không đợi Khương Ngưng Ngưng phản ứng lại, một cơn gió thổi qua mái tóc nàng, giây tiếp theo, Lệ Trầm đã hái một chùm quả cọ nặng trĩu đứng trước mặt nàng.


"Ngươi, đây là cho ta sao?" Khương Ngưng Ngưng nhìn chùm quả cọ như phiên bản thu nhỏ của quả dừa trước mặt, nhẹ giọng hỏi.


Lệ Trầm gật đầu, mái tóc gọn gàng che đi vành tai hơi đỏ của hắn.


Khương Ngưng Ngưng nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh tú của Lệ Trầm một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.


Lệ Trầm này, tuy ít nói nhưng lại đáng yêu ngoài dự đoán.


Chỉ vì nàng nói muốn ăn quả của cây cọ, hắn liền không nói hai lời mà hái quả cho nàng.


Trước đây Khương Ngưng Ngưng còn thấy tính cách hắn không dễ gần, xem ra hắn là người ngoài lạnh trong nóng, tâm tư tinh tế, là một người cực kỳ tốt.


"Cảm ơn.

" Khương Ngưng Ngưng nhận lấy quả cọ, tiện tay nắm lấy tay Lệ Trầm: "Ngồi xuống, chúng ta cùng ăn.

"

Mặc dù chỉ là chạm nhẹ, nhưng Khương Ngưng Ngưng rõ ràng cảm nhận được cổ tay Lệ Trầm rất thô và khỏe, không giống tay con gái chút nào, giống như một khối thép, chỉ có điều hơi cứng.


Lệ Trầm lặng lẽ nắm chặt cán đao, cổ tay bị Khương Ngưng Ngưng chạm vào đỏ ửng, tứ chi cứng đờ như khúc gỗ.



 
Chương 29: Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Một lúc lâu sau, hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nghe theo lời Khương Ngưng Ngưng, ngồi xuống bên cạnh nàng.


Nhìn Khương Ngưng Ngưng cầm quả cọ không biết mở thế nào, hắn chủ động nói: "Để ta mở cho ngài.

"

Khương Ngưng Ngưng đang lo không biết mở quả cọ này kiểu gì, nghe Lệ Trầm chủ động lên tiếng, nàng cong mắt cười nói: "Vậy thì nhờ ngươi.

"

Lệ Trầm cúi đầu, rõ ràng là lớp vỏ cứng như quả dừa, nhưng trong tay Lệ Trầm lại đơn giản như bóc vỏ cam, lộ ra phần thịt mềm trong suốt bên trong.


Khương Ngưng Ngưng cầm một miếng thịt mềm cho vào miệng, hương vị của loại quả này giống như quả dừa, chỉ là nhạt nhẽo không có vị ngọt, tuy nhiên lại mát lạnh rất giải khát.


Nàng ăn hết phần thịt còn lại, nước ép còn dư của thịt quả dính trên đôi môi hồng hào, tạo thành những giọt nước sáng lấp lánh, còn kiều diễm hơn cả hoa Tường Vi cài trên tóc nàng.


Lệ Trầm khựng lại, lặng lẽ dời mắt đi, chỉ là nắm chặt vỏ dừa trong tay hơn.


"Sao ngươi không ăn, ngon lắm mà.

" Khương Ngưng Ngưng cắn miếng thịt trong suốt hỏi.


"Ta! " Lệ Trầm nắm chặt tay.



Khương Ngưng Ngưng còn tưởng hắn ngại ngùng, cười nói: "Đừng ngại.

"

Giọng nói khàn khàn của Lệ Trầm nghẹn trong cổ họng, hắn không ngại, hắn chỉ không biết phải đối mặt với Vương như thế nào.


Sự ghét bỏ của Vương khiến hắn tự ti, không dám xuất hiện trước mặt nàng, tránh làm hỏng tâm trạng tốt của nàng.


Nhưng đột nhiên, thái độ của Vương đối với hắn thay đổi, sự dịu dàng đột ngột khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao, như thể vẫn đang mơ, cảm giác mơ hồ đến mức không thực.


"Này, cầm lấy.

" Khương Ngưng Ngưng nhét một quả vào tay hắn, vỗ vai hắn nói.


Đối mặt với người hướng nội, nàng nên chủ động một chút, Khương Ngưng Ngưng nghĩ trong lòng.


Nhưng khi tay nàng rời khỏi vai Lệ Trầm, lòng bàn tay lại thấy dính dính, nàng mở lòng bàn tay ra xem, đó là một màu đỏ tươi chói mắt.


Nàng biết rõ mình không bị thương, vậy thì máu này từ đâu ra?

Ánh mắt không thể tin được của Khương Ngưng Ngưng nhìn về phía Lệ Trầm: "Ngươi bị thương rồi.

"


Lệ Trầm sửng sốt, đột nhiên ôm lấy vai, lùi lại hai bước, quỳ một gối trước mặt Khương Ngưng Ngưng: "Xin Vương thứ tội, ta! "

"Thứ tội gì? Ta hỏi ngươi bị thương thế nào?" Khương Ngưng Ngưng ngắt lời hắn.


Bộ quân phục đen dính máu rất khó phát hiện, nếu không phải nàng chủ động chạm vào vai Lệ Trầm, nàng cũng không biết, Lệ Trầm lại bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy.


Lệ Trầm do dự một lát mới nói: "Đại khái là vết thương cũ lúc còn trên phi thuyền.

"

"Sao lại thế này?" Khương Ngưng Ngưng lẩm bẩm.


Phù Quang không phải nói với nàng là vết thương của Lệ Trầm không nặng sao? Hắn còn nói Trùng Tộc có khả năng tự chữa lành rất mạnh, sao lại thế này?

Vừa rồi khi Lệ Trầm kéo nàng ra khỏi suối nước nóng, nàng cũng không phát hiện ra vết máu, chẳng lẽ là vừa rồi khi Lệ Trầm nhảy lên cây cọ, đã làm rách vết thương?

"Để ta xem.

" Khương Ngưng Ngưng nói.


"Không được, máu là thứ dơ bẩn, Vương không được chạm vào, là ta thất lễ trước mặt Vương, ta sẽ xuống băng bó ngay.

" Đôi mắt đen láy của Lệ Trầm ánh lên sự né tránh.


Tuyệt đối không thể để Vương nhìn thấy vết thương xấu xí của hắn.


Nhưng Lệ Trầm càng như vậy, càng khiến Khương Ngưng Ngưng cảm thấy áy náy, đồng thời cảm thấy hắn đang che giấu tình trạng vết thương.


"Ta không cho ngươi đi.

" Nàng hiếm khi cứng rắn một lần: "Ta sẽ băng bó cho ngươi.

"

 
Chương 30: Chương 30


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Vương.

" Ánh mắt Lệ Trầm u ám.


"Đây là mệnh lệnh.

" Khương Ngưng Ngưng nhìn hắn, đôi mắt long lanh tràn đầy sự kiên định.


Khương Ngưng Ngưng dùng sức c ởi thắt lưng và cúc áo của hắn, bên dưới bộ quân phục đen là chiếc áo sơ mi trắng đã sắp bị nhuộm đỏ bởi máu, vết thương không ngừng tuôn máu, áo sơ mi trắng đã biến thành áo đỏ.


Tay Khương Ngưng Ngưng bắt đầu run rẩy, gần như luống cuống cởi áo sơ mi, để lộ ra lồ ng ngực rắn chắc của Lệ Trầm, trên đó đầy những vết thương mới cũ.


Băng cầm máu đã vô dụng, một vết thương từ vai đến tim sâu hoắm thấy xương, máu tươi tuôn ra ngoài.


Những ngày này, Lệ Trầm vẫn luôn chịu đựng vết thương nghiêm trọng như vậy, ở trong khu rừng nguy hiểm rình rập bảo vệ nàng, rõ ràng vết thương đau đớn thấu xương nhưng hắn lại không nói một lời, âm thầm tự mình băng bó.


Nhưng đến ngày hôm sau, vết thương còn chưa kịp lành đã phải vội vã lên đường, khiến vết thương bị rách không kịp kết vảy.



Khương Ngưng Ngưng run rẩy muốn cầm máu cho hắn, nhưng nước mắt lại rơi trước.


Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói trầm khàn của Lệ Trầm lúc này vô cùng dịu dàng: "Vương, đừng vì ta mà rơi lệ, không đau đâu.

"

Sao có thể không đau? Khương Ngưng Ngưng biết hắn chỉ đang an ủi mình.


Nàng che vết thương của hắn, cảm xúc buồn bã và áy náy tràn ngập trong lòng nàng, khiến trái tim nàng đau nhói, nỗi đau này như thể có thể lây lan vậy, theo máu nàng chảy khắp cơ thể, từng tấc xương của nàng đều đau, máu nóng như thể đang đốt cháy, dường như có thứ gì đó sắp bùng nổ.


Khương Ngưng Ngưng khó chịu cúi người, bàn tay lạnh lẽo áp chặt vào vết thương kinh hoàng của hắn.


"Vương.

" Lệ Trầm nhận ra sự bất thường của Khương Ngưng Ngưng, định đưa nàng trở về lâu đài.


Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng từ lòng bàn tay nàng tỏa ra, luồng sáng thánh khiết như tuyết trên nhà thờ, mãi không tan, dịu dàng nhưng lại có sức mạnh.



Nhưng luồng sáng này rất ngắn ngủi, sau khi ánh sáng biến mất, Khương Ngưng Ngưng đã ngất xỉu trong vòng tay Lệ Trầm.


Còn Lệ Trầm kinh ngạc phát hiện, vết thương của mình đã ngừng chảy máu, bắt đầu đóng vảy.


Tách, tách, tách

Tiếng vỗ tay giòn giã chậm rãi vang lên từ sau bức tường hoa Tường Vi, Phù Quang đẩy hoa Tường Vi ra xuất hiện, đôi mắt ôn hòa khó giấu vẻ mỉa mai: "Khổ nhục kế, đội trưởng Lệ Trầm tính toán giỏi thật.

"

Vvừa có thể lấy lại được sự yêu thích của Vương, vừa k1ch thích Ấu Vương bộc phát khả năng chữa lành.


Thật là một mũi tên trúng hai đích.


Lệ Trầm sắc mặt lạnh lùng, ôm Khương Ngưng Ngưng đang hôn mê nói: "Bất kể các ngươi có tin hay không, ta chưa bao giờ tính kế Vương.

"

Hắn cũng không ngờ, Ấu Vương mới ra đời hai ngày, vậy mà đã có thể bộc phát khả năng chữa lành, đây là điều mà kể cả Nguyên Vương mạnh nhất trong lịch sử cũng không thể làm được.


Mặc dù khả năng chữa lành lần đầu tiên xuất hiện còn khá yếu, không thể khiến vết thương lành hẳn.


Nhưng dù là Lệ Trầm hay Phù Quang, Tiểu Xuân, bọn họ đều biết, thiếu nữ trong lòng sẽ là Vương mạnh nhất trong lịch sử Trùng Tộc.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top