Cập nhật mới

Dịch Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300


không ngờ Phong Quang mang thai, nhưng lại sinh ra một đứa bé xấu đau xấu đớn, ngự y cung đình cười nhìn sắc mặtkhông vừa ý của Khiêm vương giải thích, “Vương gia, trẻ con mới sinh đều như vậy, đợi lớn lên là được rồi, bệ hạ và vương gia đều là mỹ nhân dung mạo tuyệt đẹp, công chúa tương lai nhất định cũng là một mỹ nhân.”

cố Ngôn không để ý tới thái y, hắn cúi đầu nhìn bé con trong ngực, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay, dáng vẻ nhiều nếp nhăn như vậy khiến hắn ghét bỏ chậc một tiếng.

Cái gì mà trẻ con mới sinh đều có bộ dạng như vầy? Phong Quang lúc mới sinh ra, bộ dạng so với bé con này đáng yêu hơn.

cố Ngôn dường như đã quên, bé con bị hắn ghét bỏ này chính là nữ nhi thân sinh của hắn.

Phong Quang nhìn biểu cảm biến hóa của cố Ngôn rất là khó xử, nàng ngồi trên giường giơ tay ra, “Đem bé con cho ta ôm!”

Vừa mới sinh con xong, cũng không biết sức lực của nàng sao lại có thể khôi phục nhanh như vậy?

cố Ngôn tự hỏi một giây, vẫn đem đứa nhỏ đưa vào lòng nàng, thuận tiện giải thích một câu, “Phong Quang, ta cũng khôngphải ghét bỏ con…”

“Chàng không cần nói chuyện!” Phong Quang trừng mắt liếc hắn, “Chuyện chàng lén lút uống thuốc tránh thai ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu!”

cố Ngôn có chút không được tự nhiên, hắn vốn vẫn luôn uống thuốc tránh thai vì không để Phong Quang mang thai, hắnkhông muốn có đứa con chen chân vào giữa bọn họ, mà nguyên nhân không uống canh tuyệt tử, là vì hắn cũng biết nàng thân là nữ hoàng, nhất định phải có một người thừa kế, so với việc để tương lai nàng sinh con cùng với hắn, còn không bằng chờ hắn hưởng thụ đủ thế giới hai người rồi, lại ngừng dược tùy tiện sinh một đứa.

Chuyện cố Ngôn uống thuốc tránh thai vẫn luôn được giấu diếm rất tốt, cho đến khi Tô Nhứ “không cẩn thận” nói nhỡ miệng trước mặt Phong Quang, nhân một tầng quan hệ huynh muội với Tô Bích, Tô Bích lại có một tầng quan hệ tình nhân với Kha Hoài, Kha Hoài lại có một tầng quan hệ bằng hữu với Phong Quang, cho nên Tô Bích miễn được vận mệnh bị “hủy”, chỉ là nàng phải đi đến Bắc hoang có hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.

Một chuyện thuốc tránh thai này làm Phong Quang nổi lên một hồi sóng to gió lớn với cố Ngôn, không còn cách nào, cố Ngôn chỉ có thể kiên trì không ngừng, liên tục một tháng hung hăng đem nàng đặt ở trên giường, cố gắng cho nàng một đứa con.

Trong mấy ngày cố Ngôn không thể “khai trai” này, trong sự mong chờ chú ý của vạn dân chúng, đệ nhất tiểu hoàng nữ của Đông Vân quốc được sinh ra, ừ thì, chính là bé con nhiều nếp nhăn lúc này đang được Phong Quang ôm.

Khác với cố Ngôn thân là phụ thân lại tràn đầy ghét bỏ, Phong Quang thân là mẫu thân tràn đầy yêu thích đối với bé con, “Nữ nhi nha, cha con không thích con, nhưng nương hiểu rõ con nhất, con phải vui vui vẻ vẻ lớn lên, làm tiểu công chúa xinh đẹp nhất.”

Khi nàng ôm bé con nói chuyện thầm thì, giọng nói nhè nhẹ, vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí mềm mại, ánh sáng của tình thương phụ mẫu làm nàng tăng thêm một phần thành thục, làm cho nàng đẹp lên rất nhiều.

cố Ngôn bỗng nhiên thấy, đứa bé này có lẽ không đáng ghét đến vậy.

“Này, cố Ngôn.” Nàng vừa mới nhẹ nhàng ấm áp nói chuyện với bé con, bây giờ thấy hắn liền không có sắc mặt gì hay ho nói: “Mặc kệ chàng nói gì, chàng cũng là phụ thân bé con, chàng có nghĩ tên hay cho bé con không đấy?”

cố Ngôn im lặng, nhưng chỉ một lát, hắn cười nói: “Gọi là Tiếu Tiếu đi.”

Phong Quang bỗng nhiên giật mình, sau một lúc lâu, tay ôm bé con của nàng hơi nắm chặt, tiện đà cúi đầu, nhìn bé conđang ngủ say, thoải mái cười, “Được, vậy gọi là Tiếu Tiếu.”

Vì thế, tên của tiểu nữ hoàng cứ thế được quyết định.

Tiểu cô nương mười tuổi ngồi ở trong sân nghe xong chuyện xưa, không vừa lòng giật nhẹ góc áo phụ thân, “Phụ thân, tên của con đơn giản vậy, không có ngụ ý gì khác sao?”

“Ngụ ý đó là thường mở miệng cười, không tốt sao?” cố Ngôn mỉm cười, cầm thức ăn của chim ưng quăng cho một con diều hâu đứng trên bàn đá.

Tiếu Tiếu năm nay mười tuổi, đúng là tuổi ngây thơ rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã có xu thế dần dần nảy nở, qua vài năm, chỉ sợ cũng sẽ là nhân vật tuyệt diễm đế đô, nàng từ nhỏ đã bị Phong Quang chiều đến vô pháp vô thiên, đã muốn biết rõ ràng cái gì thì nhất định phải biết rõ ràng, cho nên nàng tiếp tục quấn quít phụ thân hỏi: “Phụ thân, phụ thân, con gọi là Tiếu Tiếu thật chỉ có ý tứ muốn thường xuyên mở miệng cười thôi sao?”

cố Ngôn bị nàng quấn lấy không có cách nào, buông thức ăn chim ưng trong tay, vuốt đầu tiểu cô nương, “Phụ thân đã từng lừa gạt con sao?”

“không có.” Tiếu Tiếu ngây thơ lắc đầu.

“Cho nên, Tiếu Tiếu có thể an tĩnh lại sao?”

“Dạ dạ.” Nàng như thuận gật đầu.

cố Ngôn khen nàng một câu, “Đúng là bé ngoan.”

Tiếu Tiếu tựa vào bàn, bốn mắt nhìn nhau với diều hâu, không quá bao lâu, nàng lại nhịn không được hỏi: “Vì sao phụ thânkhông cho phép con nói với nương, là phụ thân nuôi một con ưng bự uy vũ như vậy?”

“Là vì nương con không thích động vật như này.” cố Ngôn trợn mắt nói dối, “Tiếu Tiếu có còn nhớ, lời hứa của chúng ta là gìkhông?”

“Con không nói cho nương phụ thân nuôi ưng bự, phụ thân sẽ thường xuyên mang con xuất cung đi chơi!” Tiếu Tiếu vui vẻ lộ ra một nụ cười tươi, giống như nàng hiện tại có thể xuất cung đến phủ đệ của phụ thân vậy, chỉ cần nàng giúp phụ thân bảo vệ bí mật, thì nàng có thể thường xuyên xuất cung đi chơi.

cố Ngôn khẽ vuốt chóp mũi nàng, cười nhẹ nói: “Tiếu Tiếu đúng là một đứa bé thông minh.”

“Dạ, đó là vì Tiếu Tiếu thích phụ thân nhất!” không giống như nương, lúc nào cũng ép nàng ăn rau dưa, còn ép nàng ăn cà rốt nàng không thích nhất, còn phụ thân thì tốt hơn nhiều, vĩnh viễn đều dịu dàng nói chuyện với nàng, còn có thể mua rất nhiều đồ chơi mới lạ trong dân gian cho nàng.

Nhưng mà, nàng cũng không phải thấy nương không tốt, mỗi ngày trước khi ngủ, nương đều kể chuyện xưa cho nàng, còn có thể chơi với nàng, Tiếu Tiếu chỉ thấy là nếu nương có thể thay đổi tật xấu ép nàng ăn rau dưa này, nàng sẽ thấy nương rất tốt.

Tô Bích đi tới, “Biên quan đưa tới tin tức cần chủ nhân xử lý.”

Gần mấy năm qua, bởi vì hoàng tử Lang Thao quốc gả đến Đông Vân quốc, trở thành vị hôn phu thứ nhất của Bình Hòa công chúa, Đông Vân quốc và Lang Thao quốc tạm thời đạt được trạng thái hòa bình, nhưng biên quan cũng có một dân tộc du mục nổi dậy, thường xuyên ưa gây chuyện, mà đối với mấy chuyện quân tình này nọ, tất cả mọi người đều có thói quen xem nhẹ nữ hoàng trực tiếp tìm tới Khiêm vương xử lý.

cố Ngôn vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu, “Cha phải đi xử lý công sự, một mình con tự chơi ở trong này, được không?”

Tiếu Tiếu lớn tiếng nói: “Dạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301


Tiếu Tiếu chọt chọt đầu diều hâu, con diều hâu hung mãnh này giống như biết được đây là tiểu chủ nhân của nó, tuy rằngkhông bằng lòng, nó cũng không cắn một miếng nào.

“Ưng bự a ưng bự, ngươi có phải cũng thấy là phụ thân đối với ta rất tốt không? không giống như là tiểu biểu đệ mà tiểu di sinh ra, hắn đến nay còn không biết ai là ba ba mình đâu.” Tiếu Tiếu nói xong, bản thân cũng tự phì cười, “Ngươi không biết đâu, tiểu di ta còn có ba vị hôn phu đó, một người là Mộ thúc thúc, một người là Lam thúc thúc, còn có một Thẩm thúc thúc, ta thường xuyên nghe nương nhắc tới tiểu di cũng không bị đau xương sống thắt lưng gì đó… Bất quá vì sao tiểu di lại phải bị đau xương sống thắt lưng? Nương không nói cho ta biết, phụ thân cũng không nói cho ta biết, bí mật của người lớn thật là nhiều.”

Tựa như chịu không nổi nữ hài lải nhải, đại ưng kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.

“Aiz, ưng bự ngươi muốn đi đâu? Đợi ta với!” Tiếu Tiếu đứng lên, đuổi theo phương hướng đại ưng bay đi.

Xuyên qua hậu hoa viên, lại đi qua một hành lang dài, nàng chạy đã mệt mỏi, chống tường nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới phát hiện chính mình đi đến một nơi xa lạ, cố Ngôn thường xuyên đưa nàng đến vương phủ chơi, vương phủ có chỗ nào chơi vui nàng đã đi hết, nhưng chưa từng đi đến nơi này.

Tại một mảnh sân vường hẻo lánh hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, có một gian phòng đóng chặt, Tiếu Tiếu có lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ bình thường, cho nên nàng đi vào, sau khi dạo qua một vòng, nàng đương nhiên nhìn đến gian phòng đóng cửa đó.

Phủ đệ của phụ thân, là chỗ đẹp nhất trong thiên hạ ngoại trừ hoàng cung, làm sao lại có một sân vườn hoang phế như vậy chứ?

Tiếu Tiếu nghĩ không thông, vì thế càng thêm hiếu kỳ, nàng bước lên bậc thang, vuốt cằm nghĩ nghĩ, giơ tay đặt lên cửa phòng, nhưng nàng không đẩy ra, có một giọng nói nói với nàng, một khi đẩy ra, nàng sẽ phải hối hận.

Tiếu Tiếu kế thừa sắc đẹp của Phong Quang, cũng kế thừa trực giác đáng sợ của Phong Quang, hết thảy nơi này đều cho nàng cảm giác cực kỳ quỷ dị, lý trí nói nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tiếu Tiếu rụt tay lại lui từng bước ra sau, vừa xoay người đã nhìn thấy đại ưng xoay quang trước người mình, nàng bất ngờ không kịp đề phòng mà bị hoảng sợ, thân mình té ngã về sau, cũng đẩy mở cửa gian phòng đó.

Hơi thở đục ngầu không chịu nổi đập vào mặt, Tiếu Tiếu chưa từng ngửi thấy mùi máu nặng như vậy, còn có những người bị đặt ở trong vò, bọn họ không có mắt, chỉ là nghe được động tĩnh, đồng loạt đem gương mặt dính đầy máu nhìn ra cửa.

Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ôm đầu thét chói tai một tiếng, đại ưng còn bay ở gần chỗ nàng, dường như là muốn thúc giục nàng chạy nhanh rời đi, nhưng tiểu cô nương được phụ mẫu che chở lớn lên từ nhỏ, chưa từng gặp qua trường hợp khủng bố như vậy, so với nương kể vương tử có sở thích yêu thi thể trong còn khủng khiếp hơn, chân nàng nhũn ra, nhất thời khó mà dậy nổi.

Ngoài cửa có thêm một bóng người, người hắn cao to, nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu, con làm sao vậy?”

“Phụ thân!” Tiếu Tiếu đột nhiên có sức lực, nàng đứng dậy bổ nhào vào lòng phụ thân, vùi mặt bên hông hắn không dám ngẩng lên, nàng run lẩy bẩy nói: “Con sợ lắm…”

Tô Bích ở sau lưng cố Ngôn, hắn nhìn Tiếu Tiếu ở trong lòng cố Ngôn, lại nhìn cố Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt đột nhiên khẩn trương, nhưng hắn nhanh chóng an ủi bản thân, sẽ không sao đâu, Tiếu Tiếu là nữ nhi thân sinh của hắn…

“Tiếu Tiếu, sợ cái gì?” cố Ngôn hơi hơi cúi người, cúi đầu thăm dò, khóe môi khẽ nhếch, tươi cười mê người trước sau như một.

Hắn vẫn là phụ thân, người sẽ nói Tiếu Tiếu là bé ngoan.

Nhưng Tiếu Tiếu đột nhiên thấy sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302


Tiếu Tiếu buông tay ôm phụ thân ra, theo bản năng cách xa hắn từng bước, nàng khô khốc nói: “Phụ thân… căn phòng sau con… có rất nhiều… có rất nhiều…”

“Tiếu Tiếu, cái đó gọi là người lợn.” Biết nàng không hiểu, cho nên cố Ngôn tốt bụng nói cho nàng.

Tiếu Tiếu cứng cả người, nàng chưa từng nghe qua hai chữ người lợn, nhưng nàng có thể hiểu được hai chữ này kinh khủng như thế nào, nàng kinh ngạc nói: “Phụ thân… vì sao… phải làm người lợn?”

“Bởi vì họ là người xấu muốn hại mẹ con.” cố Ngôn cười hỏi: “Tiếu Tiếu, con thấy phụ thân làm sai sao?”

Tiếu Tiếu chậm rãi lắc đầu, nàng không thông minh, nhưng trực giác so với mấy người thông minh kia còn mạnh hơn, nàng giơ cánh tay phát run, thật cẩn thận níu góc áo phụ thân, như lấy lòng nói: “Con sẽ không nói cho nương, phụ thân đừng trách Tiếu Tiếu được không?”

“Tiếu Tiếu thật là thông minh.” Khóe mắt cố Ngôn khép lại, từ ái sờ sờ đỉnh đầu nàng, cười khẽ ra tiếng, “Mấy ngày này, Tiếu Tiếu ngủ ở phủ đệ của phụ thân được không?”

Tiếu Tiếu run lên, buông tay ra, nàng xin giúp đỡ nhìn Tô Bích, nhưng Tô Bích chỉ im lặng, sắc mặt nàng tái nhợt, miễn cưỡng cười một chút, xoay người muốn rời đi, “Con không muốn ở vương phủ, con muốn về hoàng cung tìm nương, con muốn nương…”

“Tiếu Tiếu.” cố Ngôn bắt lấy bả vai nàng, “Con thật sự rất không nghe lời.”

Tô Bích mắt thấy cố Ngôn nâng tay, hắn quát to một tiếng, “Chủ nhân!”

Dứt lời, một chưởng của cố Ngôn rơi xuống.

Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, thân mình mềm nhũn, được cố Ngôn ôm vào lòng, cố Ngôn lại nhìn Tô Bích, “Kêu cái gì?”

“Chủ nhân… Tiếu Tiếu là nữ nhi của ngài.”

Bộ dạng ngơ ngác của Tô Bích, trong mắt cố Ngôn rất buồn cười, hắn ôm lấy Tiếu Tiếu, để đầu nàng tựa lên vai hắn, hắn vỗ về lưng nàng từng chút một, bộ dạng lúc này lại như một phụ thân hiền lành, thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì? Ta cũng chỉ để Tiếu Tiếu trước tiên ngủ một giấc thôi.”

Tô Bích thế này giật mình thì ra Tiếu Tiếu vẫn còn hô hấp, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe được giọng nói thanh nhã như gió của nam nhân kia, “Nếu Tiếu Tiếu biến mất, Phong Quang sẽ đau lòng.”

Lý do hắn buông tha Tiếu Tiếu, giống như lý do mười mấy năm trước buông tha Hạ Phong Nhã, nhưng trong lòng Tô Bích hoảng sợ, lời vừa rồi là thật sao… thật sự dậy sát tâm đối với nữ nhi thân sinh của chính mình sao?

Tô Bích không dám hỏi, hắn cũng nhất định không có được đáp án.

cố Ngôn nhìn đám người lợn bởi vì nghe được âm thanh của hắn mà kích động, hắn nhẹ giọng, “Gọi mười hai tới, để hắn xóađi đoạn ký ức này của Tiếu Tiếu.”

“Dạ…” Tô Bích trả lời.

cố Ngôn dưỡng người có dụng ý khác thường, mà người có danh hiệu mười hai kia, am hiểu thôi miên, Tiếu Tiếu có thể quênđi chuyện này, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.

cố Ngôn hơi hơi nghiêng tay, nhìn nữ nhi trong ngực mà cười, “Tiếu Tiếu nha, nương con hy vọng con vui vui vẻ vẻ lớn lên, cha sao lại có thể phá hỏng kỳ vọng của nương con đây?”

Tô Bích đột nhiên hiểu ra, cố Ngôn chiều Tiếu Tiếu, không phải vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của hắn, mà chỉ vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của Phong Quang.

Sắc trời ngả về phía tây, Phong Quang đợi đã lâu trong tẩm cung rốt cục cũng đợi được cố Ngôn trở về, nàng thấy Tiếu Tiếu ngủ trong lòng hắn, sợ nàng cảm lạnh, cố Ngôn còn đem ngoại bào của mình đắp lên người Tiếu Tiếu.

Phong Quang nhận lấy Tiếu Tiếu đặt lên giường, ngồi ở bên giường đắp chăn lại cho tốt thay con mình, lại thấy vẻ mặt nữ nhi có chút tái nhợt liền hỏi cố Ngôn: “Tiếu Tiếu sao vậy? Hai người lúc đi ra ngoài không phải nói rất nhanh sẽ về sao?”

“Con chơi đã, ở bên ngoài thêm một chút.” cố Ngôn ngồi bên người Phong Quang, “Hôm nay trên đường nhiều người, Tiếu Tiếu thiếu chút nữa đi lạc, nàng bị dọa, Phong Quang, đợi Tiếu Tiếu tỉnh lại, nàng không nên quở trách con.”

Nghe được câu trước, Phong Quang quýnh lên, đợi sau khi nghe được câu sau, nàng hừ lạnh, “Chàng cho là chỉ có chàng thương Tiếu Tiếu sao? Tiếu Tiếu là đứa bé ta mang thai mười tháng sinh ra, bình thường ta đều xem là mạng mình mà chăm sóc, cho dù có đôi khi ta nói con vài câu, lúc đó cũng chỉ vì tốt cho con không phải sao?”

“Phải, bệ hạ nói rất đúng.”

“Đừng có nói cho qua.” Phong Quang liếc ngang nhìn hắn, sợ ầm ỹ đến Tiếu Tiếu, lại nhỏ giọng nói: “Đứa bé thứ hai của Phong Nhã sắp sinh rồi, chúng ta phải chuẩn bị quà mừng gì mới tốt?”

“Đưa một hộp nhân sâm trăm tuổi là được rồi.”

“Nàng ba lần cưới hôn phu, lần đầu sinh đứa nhỏ, ta đều đưa nhân sâm trăm tuổi, bây giờ lại đưa nữa, có phải không tốt lắmkhông?”

Mười mấy năm trước, Lam Thính Vũ ăn giải dược của Tô Bích đưa cho, độc trong thân thể đã giải, nhưng nhìn thấy Tô Bích và Kha Hoài thành một đôi, hắn liền một lòng xuất gia, cứ nghe được tin tức màu hồng phấn của hắn từng đợt truyền đến từ trong chùa miếu sau đó, ừm, chùa miếu mà, dù sao nam nhân cũng nhiều.

Hậu cung của Hạ Phong Nhã lập tức thiếu hai nam nhân, trong lòng Phong Quang cũng có chút băn khoăn, cho nên mới lần nào cũng nghĩ phải chuẩn bị quà tốt.

cố Ngôn cười nói đùa: “Nguyên nhân vì trong phủ công chúa có nhiều người, cho nên nàng mới càng phải cần bổ dưỡng bổ dưỡng.”

Nàng lập tức hiểu được ý tứ trong lời hắn, khinh bỉ nói: “cố Ngôn, chàng thật đen tối.”

“Đa tạ bệ hạ khích lệ.” cố Ngôn cười, “không giống như hậu cung của bệ hạ, chỉ có một, không thể so sánh với phủ công chúa có đến ba.”

Phong Quang sửng sốt, sau đó đỏ mặt, “Chàng thật không biết xấu hổ.”

“Phải, thần không biết xấu hổ, khó có dịp Tiếu Tiếu đang ngủ…” cố Ngôn ôm nàng đi đến một căn phòng khác, “không bằng, để cho thần lại hầu hạ bệ hạ một phen cho tốt?”

Nàng che mặt, hắn đều ôm người ta đi rồi, chẳng lẽ hắn còn chịu nghe nàng nói không đồng ý sao!?

Thế giới thứ bảy hoàn​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303


Đứng trong thế giới màu trắng, khi Phong Quang nhìn thấy điểm hệ thống là bốn tức giận đến giơ chân, cô không vừa lòng ngẩng đầu, cho dù hệ thống không có thực thể, cô vẫn muốn có một mục tiêu để thể hiện sự tức giận, “Hệ thống, là ai nói thế giới này được 8 điểm hệ thống đấy!?”

Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh nhạt như xưa, “Bởi vì hủy đi couple, cho nên khấu trừ phân nửa điểm.”

cô mù mờ, “Tôi hủy đi couple?”

Cẩn thận nhớ lại, hậu cung của Hạ Phong Nhã thiếu đi hai người, Lam Thính Vũ xuất gia, Kha Hoài cùng Tô Bích diễn đam mỹ, cô nhức đầu, “Chuyện này… không có liên quan gì đến tôi mà, tôi cũng không có làm chuyện gì chia rẽ bọn họ.”

“Nếu ký chủ không mang Kha Hoài đi, Kha Hoài sẽ không gặp mặt Tô Bích, cũng sẽ không thích Tô Bích.”

Nghe qua giống như là… lỗi của cô, Phong Quang mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, “Vậy Lam Thính Vũ thì sao? Lam Thính Vũ xuất gia cũng không phải do tôi đúng không?”

Kết cục Lam Thính Vũ xuất gia, đơn giản chỉ vì cố Ngôn phái Tô Bích tiếp cận Lam Thính Vũ mà tạo thành, nhưng mà kỳ lạ là hệ thống bỏ qua điểm này mà nói thẳng: “Chọn kịch bản.”

Phong Quang không vừa lòng hừ một tiếng, “không có lý do gì đã trực tiếp lảng sang chuyện khác là có ý gì?”

“Nếu ký chủ không muốn chấp hành nhiệm vụ, có thể vĩnh viễn ở lại không gian này.”

“Aiz, đừng đừng đừng, tôi làm!” Phong Quang cắn răng, hệ thống là đao thớt còn cô là thịt bò, không thể không cúi đầu, côvẫn tùy tiện giơ tay rút một quyển sách, tên sách chậm rãi hiện ra.

cô mở sách ra, trống rỗng, lại yên lặng đứng đợi một lát, vẫn không có tình tiết được truyền thụ vào đầu óc như trước đây, mặt cô không chút thay đổi, nói: “Hệ thống, giới thiệu vắn tắt tình tiết của tôi đâu?”

“Nữ chính tên là Lạc Thần Hi, nam chính tên là Mạc Diệc Vân, mục tiêu tiến công chiếm đóng gọi Ôn Quỳnh, thân phận củacô là ảnh hậu chạm tay có thể bỏng trong showbiz.”

“…Hết?”

“Hết.”

“Khoan đã, nhiệm vụ lần này chỉ cho tôi một cái tên vậy thôi sao? Còn giới thiệu vắn tắt là để tôi lấy tên sách làm đề văn đọc hiểu giải thích hả?”

Hệ thống nói: “Bắt đầu nhiệm vụ.”

“Ê!” Phong Quang chỉ kịp phát ra một tiếng, trước mắt cô đã tối đen, lần nửa mở mắt ra, cô đang nằm trên một cái giường lớn mềm mại, cô dây dưa một chút mới ngồi xuống nhìn gian phòng của chính mình, vẫn là màu hồng phấn hài hòa khắp nơi,cô lại quét mắt nhìn áo ngủ màu trắng trên người mình, rồi lại ngã ra sau nằm xuống giường.

May mà hệ thống còn chưa quá nhẫn tâm, đem quan hệ của các nhân vật chuyển vào trong đầu cô, chẳng hạn như chuyệncô mười lăm tuổi debut, mười bảy tuổi trở thành hồng tiểu hoa đán, mười chín tuổi lấy được danh hiệu ảnh hậu, có thể nói là con đường ngôi sao vẫn luôn thuận lợi, có không ít fan, giải thường đoạt được cũng không thiếu, không có scandal, cũngkhông có chuyện ồn ào gì, được xưng là nữ thần quốc dân.

Nhưng mà địa vị của cô rất nhanh bị một người uy hiếp, đó tất nhiên phải là nữ chính Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi là người trọng sinh, cô đời trước bị tra nam vứt bỏ, gia sản bị chú ruột cướp đi, cuối cùng bị tai nạn xe cộ, côkhông chết, mà quay về năm năm trước, từ đó về sau Lạc Thần Hi mượn khả năng biết trước tương lai mà bước vào showbiz, ngược tra nam, ngược thân thích cực phẩm, cùng với lão đại công ty giải trí, cũng chính là Mạc Diệc Vân ở bên nhau, đi đếnđỉnh cao của đời người.

Nội dung quan trọng là Lạc Thần Hi quá lắm cũng chỉ đi theo con đường báo thù, Hạ Phong Quang đời trước không cừukhông oán gì với Lạc Thần Hi cũng không chọc gì đến cô ấy, nhưng Lạc Thần Hi tiến vào showbiz, mà Hạ Phong Quang là là nữ minh tinh ngồi ở trên đỉnh núi, Lạc Thần Hi muốn trở thành một thế hệ ảnh hậu mới, vậy nhất định phải giẫm nát Phong Quang ở dưới chân.

Lạc Thần Hi giẫm nát Phong Quang ở dưới chân rất đơn giản, giám đốc một công ty giải trí không ai bì nổi, đạo diễn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ảnh đế cực kỳ được người hâm mộ… Mấy ông trùm điện ảnh toàn quỳ ngã dưới váy của cô, cho dù cô chỉnhkhông chết Phong Quang, những người đàn ông phía sau cô cũng có thể chỉnh chết Phong Quang.

Đáng tiếc là Lạc Thần Hi không cho mấy người này gian lận, cô ấy muốn đoạt danh hiệu ảnh hậu này bằng chính sự cố gắng của mình, cho nên nam phụ đạo diễn đem một kịch bản IP cực hot (!) cho Lạc Thần Hi diễn, Lạc Thần Hi một lần là nổi tiếng chính bằng bộ phim điện ảnh này, mà người diễn nữ chính vốn phải là Phong Quang, chỉ là Phong Quang luôn luôn giữ mình trong sạch lại bị scandal quấn thân, cho nên diễn viên diễn nữ chính phải đổi người.

(!) IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Giống như phim chuyển thể từ ngôn tình, game làm từ truyện tiên hiệp, …

Phong Quang lãnh đạm châm chọc, ờ… Lạc Thần Hi là dựa vào cố gắng của chính mình mà lấy được danh ảnh hậu.

cô nằm ở trên giường, suy nghĩ hồi lâu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, khi sắp muốn ngủ rồi, cô cuối cùng nghĩ được chỗ nào không thích hợp, có liên quan đến nam phụ, trừ bỏ tên ra cái gì cô cũng không biết…

Phong Quang trước khi mơ mơ màng màng mà ngủ, âm thầm niệm một câu khẳng định có âm mưu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304


Binh đến tướng chặn, cứ việc an tâm, Phong Quang cứ thế an tâm qua nửa năm, cho dù cô hoàn toàn không biết thân phận của mục tiêu tiến công chiếm đóng là gì, phải đi đâu mà tìm, cô một chút cũng không gấp gáp, bởi vì cô tìm thám tử tư giúpcô tra xem Ôn Quỳnh ra sao, rất đáng tiếc, không tìm được kết quả, sau một đoạn thời gian, cô cũng hiểu được không thể vội, dù sao đợi đến khi tình tiết chính thức bắt đầu, Ôn Quỳnh nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh nữ chính, mà cả đầu cô lúc này chỉ có một việc.

cô đang làm một nữ minh tinh trẻ tuổi!

cô từng làm nữ hoàng, từng làm danh môn khuê tú, cũng từng làm qua sinh viên thanh xuân dào dạt… Nhưng trở thành minh tinh là lần đầu tiên!

“cô Hạ, chụp xong.” Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh ra, khen ngợi có thừa, “Ảnh hậu quả nhiên là ảnh hậu, có thể có cảm giác với ống kính tốt đến vậy, rất hiếm thấy.”

“Đó là vì tôi gặp được nhiếp ảnh gia tài giỏi.” Phong Quang tươi cười ngọt ngào, bây giờ cô đang mặc một thân áo cưới trắng noãn đứng trên thảm cỏ xanh.

Một lớp lụa mỏng phủ trên mái tóc dài hơi xoăn, phía trên lụa mỏng là một vòng hoa, hoa trắng hòa cùng lá xanh, tôn lên nụ cười dịu dàng thánh khiết, mà phía dưới là váy cưới cúp ngực, chiều dài không quá gối, làn váy phồng lên, phát họa lên tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, giày cao gót bằng thủy tinh khảm thạch anh dễ vỡ càng làm cô giống như một công chúa đứng giữa những đám mây, tao nhã mà hoa lệ.

Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nổi danh Austin, tên là “Mộng mùa hè”, là một bộ áo cưới mùa hè trong bộ sưu tập đó, Phong Quang mặc áo cưới tất nhiên không phải vì cô muốn kết hôn mà là vì cô đang mặc áo cướp chụp minh họa tạp chí, nhưng mà cô thực rất thích áo cưới này, nhất là trời sao màu trắng trên vòng hoa này, còn có hoa văn thêu trên áo, đã sang trọng lại còn gần gũi thiên nhiên, nếu có thể mặc áo cưới này kết hôn, nhất định sẽ là một cô dâu xinh đẹp nhất.

Nhiếp ảnh gia đi lựa chọn hình ảnh, người đại diện Liễu Hàn đi đến bên người Phong Quang, cô chậc chậc hai tiếng, “khôngphải khen chứ, bộ váy này mặc ở trên người em thật sự đẹp mắt, cứ như là vì em mà đo lường làm theo yêu cầu.”

Liễu Hàn là một phụ nữ thành thục, bề ngoài xinh đẹp nhưng không ai dám đem cô làm bạn gái mình, bởi vì cô quá mạnh mẽ, nhưng cũng do cô cực kỳ ghét kết hôn, thân thiết vô số nhưng lại không tìm được duyên hợp mắt, đương nhiên, năng lực làm việc là khỏi phải nói, từ lúc Phong Quang debut nhận được quảng cáo đầu tiên, cô đã là người đại diện của Phong Quang.

Phong Quang đúng là có chút tiếc nuối phải cở áo cưới ra, cô ném hoa cô dâu cho Liễu Hàn, “Chụp hoa cô dâu, sang năm chị có thể gả đi rồi.”

“Nhận lời chúc của em.” Liễu Hàn cầm hoa cô dâu màu hồng, cười dãn mày ra, “Nếu em thực thích áo cưới này, chị sẽ giúp em mua nó, chờ khi em kết hôn thì mặc.”

“Em mới không thèm, em ngay cả đối tượng cũng không có.” Trong lòng Phong Quang nghĩ đến nam phụ kia nơi nào cũng tìm không thấy, kết hôn thì tới bao giờ, nhưng mà chuyện này không thể gấp, trước đó làm minh tinh cũng rất thú vị, cô kéo tay Liễu Hàn, tò mò hỏi, “Chị Hàn, Austin này rốt cục là ai vậy? Thế mà có thể thiết kế ra áo cưới oanh động trái tim phụ nữ.”

“Đó là ai chị cũng không biết.”

“Chị không phải tự xưng có quan hệ cực rộng sao? Ngay cả chị cũng không biết.”

“Austin được xưng là người bí ẩn nhất trong giới, giới tính không biết, tuổi không biết, chỉ biết là mỗi năm Austin đều ra mắt một bộ sưu tập, hơn nữa đó nhất định là tác phẩm có thể tạo ra một hồi sóng to gió lớn trong giới thiết kế, cho dù chúng ta có quen biết rộng hơn, chị cũng không thể biết đó là ai.”

“Bí ẩn như vậy…”

“Được rồi, đừng nghĩ.” Liễu Hàn vỗ vỗ đầu Phong Quang, bởi vì Phong Quang nhỏ hơn đến mười tuổi so với cô, cô vẫn luôn xem Phong Quang là em gái mà đối đãi, “Chị thay em nhận , bộ phim này chị thấy, chỉ cần phát hành, em nhất định có năng lực hot một phen, ngày mai dậy sớm một chút, chị lái xe đưa em đến đoàn làm phim.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305


tức thì trở thành một quyển tiểu thuyết cực hot, kể về nữ chính Lâu Nhược một ngày nọ đi du ngoạn ở một tòa cổ thành, cô ở trong ngôi nhà lớn của một người bạn đã rời đi, tiếp theo gặp được một thanh niên bí ẩn tên là Thiển Mạch, Lâu Nhược bị hơi thở bí ẩn của Thiển Mạch hấp dẫn, vô tình chậm rãi cảm mến, cho đến khi cô ở trong tầng hầm ngầm phát hiện một bức họa, người được vẽ trong tranh và cô giống nhau như đúc, cô mới biết được thì ra Thiển Mạch đã khôngcòn là người, anh ta là một hồn ma, người anh ta phải đợi cũng chính là Lâu Nhược.

Câu chuyện này trải qua ba trăm năm, đề cập đến kiếp trước kiếp này, quá trình nam nữ chính ở chung cũng cực kỳ tốt đẹp, nhưng người và ma chung quy không cùng đường, cho nên vẫn lấy kết cục bi kịch cho xong việc, fan của quyển sách nàykhông ít, lúc vừa mới bắt đầu tuyển diễn viên đã phát động bỏ phiếu trên Internet, cuối cùng phiếu bầu cho Phong Quang đè ép một loạt các nữ minh tinh khác, cô trở thành diễn viên đóng vai Lâu Nhược, mà nam chính, nhân vật này tất nhiên là rơi vào tay của ảnh đế Ngu Thuật.

Ảnh hậu và ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử đóng tình nhân trong một bộ phim, nhóm thương nghiệp đầu tư trước mắt đã thấy lợi nhuận cuồn cuộn chảy về.

Phong Quang cũng không quên, nữ chính Lạc Thần Hi chính là nhờ bộ phim này mà trở thành diễn viên mới triển vọng và kết duyên cùng nam chính Mạc Diệc Vân, nhưng mà suy đi nghĩ lại, cô vẫn không thể đuổi Lạc Thần Hi đi, bởi vì nam phụ nhấtđịnh sẽ xuất hiện bên người nữ chính, trừ bỏ tên ra thì cô hoàn toàn không hề biết gì về nam phụ, cô phải ở bên cạnh Lạc Thần Hi mà nhìn chằm chằm, chỉ cần phát hiện đàn ông nào vẻ ngoài không tệ, hơn nữa còn thích Lạc Thần Hi, lại gạt bỏ các vệ tinh khác đi, xác định vững chắc đó chính là nam phụ!

Phong Quang khen ngợi trí thông minh của mình, nằm ngủ ở ghế sau một chiếc xe bảy chỗ, Liễu Hàn lái xe ở phía trước lắc lắc đầu, đóng cửa kính xe lại, nếu bị đội chó săn chụp được bộ dạng tùy tiện của Hạ Phong Quang như vậy, không biết sẽ viết như thế nào đây.

Nhanh chóng đến đích, Liễu Hàn đánh thức Phong Quang, lại để cô sửa sang lại tóc tai của mình, sau đó mới mang Phong Quang xuống xe cùng nhau.

Đạo diễn tên là Khâu Lương, năm nay cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã tạo ra rất nhiều tác phẩm ai ai cũng thích, quan trọng là, bề ngoài của anh ta còn không tồi, nhưng vẫn luôn không có bạn gái, người ngoài đều đoán anh ta có lẽ thích đàn ông, nhưng mà dự đoán này rất nhanh sẽ bị phủ định, bởi vì anh ta sẽ thích Lạc Thần Hi.

Khâu Lương là một người nghiêm túc, vì có thể thể hiện cảnh tựng y như trong tiểu thuyết, anh ta đúng là dành rất nhiều thời gian tìm một tòa thành cổ, thành cổ này cũng phải có một tòa nhà cực kỳ xưa cũ, nghe đâu là phủ đệ của một vị trạng nguyên từ mấy trăm năm trước, từ đời của vị trạng nguyên kia, tòa nhà này vẫn luôn được truyền thừa cho hậu nhân của ông, đến nay, chủ nhân tòa nhà này là một người đàn ông còn trẻ tuổi, nghe nói là bạn bè của Khâu Lương, bạn của anh ta cũng không thường xuyên trở về đây, cho nên chỉ có một ông lão trông coi tòa nhà, ông cực kỳ nhiệt tình tiếp đón mọi người, giới thiệu chỗ có cảnh đẹp ở trong nhà này là ở đâu.

Nhà ở cổ kính hơn nữa Phong Quang cũng đã thấy qua, cho nên cô đối với sự kiện tham quan tòa nhà trong ngày làm việc đầu tiên này cũng không có hứng thú gì, quét mắt nhìn mọi người chung quanh cũng không thấy Lạc Thần Hi, vì thế nói với Liễu Hàn, lấy cớ mệt mỏi lại cự tuyệt yêu cầu đưa cô về khách sạn của Liễu Hàn, cô nói bản thân sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa, liền một mình trở về.

không khéo, dưới một tàng cây hòe, cô vừa vặn gặp được Lạc Thần Hi bộ dạng xinh xắn dễ thương, còn có hai người đàn ông mỗi người mỗi vẻ đứng cạnh.

Một người lạnh lùng, hơi thở bá đạo.

Một người dung nhan như họa, ôn nhuận như ngọc.

Người đầu tiên thì cô có biết, bởi vì đó chính là vị hôn phu ngầm của cô, Mạc Diệc Vân, còn người còn lại, cô đoán đó là ảnh đế Ngu Thuật.

Vì sao là đoán?

Là vì cô chưa từng gặp Ngu Thuật, bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, ở trong công ty cũng chưa từng đụng mặt, huống chi trừ bỏ quảng cáo ra thì cô chỉ nghĩ cách tìm được Ôn Quỳnh, còn nam phụ thứ tư như Ngu Thuật, cô hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306


Phong Quang sờ sờ cằm, chậc chậc hai tiếng, nhìn không ra Lạc Thần Hi hiện tại đã hái được hai đóa hoa đào, cô cười cười, vui vẻ thong thả đi qua, “Mọi người đang làm gì vậy?”

Mạc Diệc Vân vừa thấy cô, vẻ mặc mềm mại lúc nhìn Lạc Thần Hi lại lạnh lùng cứng rắn, “cô không đi theo Khâu đạo diễn, tới đây làm cái gì?”

“Tôi tại sao phải đi theo Khâu đạo diễn? Nếu là để quen thuộc hoàn cảnh, tìm cảm giác nhập tâm nhân vật, vậy cô gái bên cạnh anh cũng có vai diễn chứ, cô ấy không phải cũng không đi sao?”

“cô Hạ, tôi chỉ là diễn vai bạn của Lâu Nhược, cũng chỉ là một nhân vật phụ thôi.” Lạc Thần Hi ngại ngùng nói: “Tôi thấy tiên sinh này hình như là lạc đường, cho nên mới dẫn anh ấy đi ra.”

“Vị tiên sinh này?” Phong Quang giơ tay chỉ chỉ Mạc Diệc Vân, hỏi Lạc Thần Hi, “cô không biết anh ta sao?”

“À… tôi hẳn phải biết người này là ai sao?”

Phong Quang nhìn Mạc Diệc Vân, mỉa mai, “Này, Mạc Diệc Vân, thật hiếm thấy, thế mà còn có một cô gái không biết anh.”

“Tôi cũng không giống cô Hạ đây, có người không biết tôi rất bình thường.”

“Nếu cô ấy đã không biết anh, vậy để tôi giúp anh giới thiệu cho cô ấy một chút là được.” Phong Quang cười hì hì nói với Lạc Thần Hi: “Người này a, chính là tổng tài công ty Lưu Bích, công ty Lưu Bích cô hẳn là phải biết chứ, là công ty truyền thông lớn nhất giới giải trí, ngay cả ảnh đế Ngu Thuật và tôi cũng đều ký hợp đồng ở dưới trướng của Lưu Bích, cô nếu như thể hiện tốt, nói không chừng cũng có thể ký hợp đồng với Lưu Bích, thay thế tôi trở thành ảnh hậu mới.”

Sắc mặt Lạc Thần Hi nghe thế lập tức cứng đờ, “cô Hạ đừng nói đùa, tôi chỉ là người đóng vai phụ, sao lại có bản lĩnh lớn vậy chứ?”

Lạc Thần Hi diễn vẻ mặt hoảng sợ rất tốt, trong lòng cô cũng thầm nghĩ con bé này, nhất định là thích người đàn ông này mới cảnh cáo mình, thật vất vả mới trọng sinh được một đời, cô mới không có việc gì mà rãnh rỗi đi yêu đương với đàn ông, theo Lạc Thần Hi, một nữ nhân có tiền có thế thì còn sợ thiếu thốn gì nữa?

Đúng vậy, hiện tại mục đích của Lạc Thần Hi chỉ có một, đó chính là phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi trở thành đại minh tinh rồi, khiến cho người phụ bạc cô ở kiếp trước trèo cao không nổi.

Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này chính là Mạc Diệc Vân trong tin đồn, cô thật ra rất bất ngờ.

Phong Quang nhíu mày, “Thật ra, Mạc Diệc Vân không phải chỉ là ông chủ của tôi, anh ấy còn là…”

“Hạ Phong Quang.” Mạc Diệc Vân lạnh giọng ngắt lời cô.

Phong Quang nhếch miệng, không vừa ý hừ một tiếng, bọn họ có hôn ước không sai, là cha mẹ hai nhà định ra, rất tiếc hai người từ nhỏ đã nhìn không vừa mắt nhau, sau đó lại vì Phong Quang xuất đạo trở thành minh tinh, hôn ước của họ trở thành bí mật không thể nói ra.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Mạc Diệc Vân xoay người đi ra một bước, lại vòng vèo kéo tay Lạc Thần Hi, “cô đi cùng tôi đi.”

“Ối, sao thế?” Lạc Thần Hi cả đầu không rõ vì sao cho nên bị Mạc Diệc Vân kéo đi rồi.

Chậc.

Phong Quang bĩu môi, không hổ là nam nữ chính, Mạc Diệc Vân hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thần Hi đã động tâm rồi, cô lại liếc mắt nhìn người đàn ông còn lại đang đứng bên cạnh, ánh sáng đập lên người anh ta, phủ một tầng ánh sáng vàng kim lên người anh, tràn ngập phong tình tao nhã mê người.

cô cẩn thận quan sát anh một hồi, xác định năng lực bề ngoài đẹp mắt của anh, cô cười hỏi: “Này, người trong lòng anh bị người ta mang đi kìa, không đuổi theo sao?”

Người đàn ông mềm mỏng khựng lại một chút, áo sơ mi trắng tôn lên khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết, càng phát ra vẻ sắc đẹp thay cơm, thấy tiêu cự mắt cô đúng là nhìn mình, sau một lúc lâu, anh mới không xác định mà hỏi: “cô đang nói chuyện với tôi sao?”

âm thanh của anh cũng như người của anh vậy, cũng thanh nhã như gió, Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nếu anh dùng giọng nói dễ nghe như vậy mà nói lời tâm tình, sợ lạ thế gian này không có bao cô gái có thể chống cự lại được.

“Tôi không nói chuyện với anh chẳng lẽ tôi đang nói chuyện với ma sao?” Phong Quang nghiêng đầu cười, đáng yêu nóikhông nên lời.

Người đàn ông đó cũng cười, khác với sự trêu đùa đáng yêu của Phong Quang, anh sạch sẽ mà tốt đẹp, “Tôi vốn tưởng,không có ai sẽ để ý đến tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307


“anh nhìn đẹp mắt như vậy, người mù mới không để ý đến anh.”

anh cười khẽ, “Vậy chắc là… do tôi gặp phải rất nhiều người mù.”

Phong Quang chỉ coi anh là đang đùa thôi, cô lại nghi ngờ hỏi: “anh không thích Lạc Thần Hi sao?”

“Vì sao tôi phải thích cô ấy?”

“Vậy anh đứng bên cạnh cô ấy làm gì thế?” cô nghĩ, có lẽ do tình tiết còn chưa đi đến lúc để cho Ngu Thuật thích Lạc Thần Hi, nhưng anh ta sớm hay muộn cũng sẽ thích thôi.

Đáy mắt anh nhiễm một màu cô đơn như người lữ hành đi trên núi tuyết, “Tôi nghĩ tìm người để trò chuyện, nhưng không có ai để ý đến tôi.”

Phong Quang bị lý do của anh chọc cười, “anh đang đùa sao? Chẳng lẽ còn có người không muốn nói chuyện với anh?”

“Ừ.” anh nhẹ cúi đầu, tuy rằng cô gái tên Lạc Thần Hi kia rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng lại làm như không nhìn thấy anh, anhkhông thích ép buộc, nếu người khác đã không muốn nhìn đến anh, vậy anh rời đi là được, chỉ là lúc anh định rời đi lại nhìn thấy Phong Quang đi đến.

anh dường như thấy cô nhìn mình cười một lát, cho nên anh ở lại.

Thái độ nghiêm túc của anh làm cho Phong Quang cảm thấy anh không phải đang nói đùa, cho nên cô cũng thật sự suy nghĩ lại một lát, “Chẳng lẽ bọn họ không chỉ mù mà còn điếc?”

âm thanh của người đàn ông này dễ nghe như vậy, cho dù anh chỉ tùy tiện nói một câu cũng cực kỳ bổ tai, cho nên cô chỉ có thể đoán là anh ta gặp phải người câm điếc mà thôi.

“cô có thể nói chuyện với tôi không?” Ánh sáng chớp lóe trong mắt anh, khiến người ta có ảo giác nếu họ cự tuyệt anh, thì đó chính là chuyện tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.

Phong Quang lại gần anh một bước, nhìn anh trong chốc lát, ừm… gương mặt này đúng là rất hợp khẩu vị của cô.

cô ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây, để tay lên bàn đá rồi chống cằm, thuận miệng nói: “Được thôi, dù sao bây giờ tôi cũngkhông có chuyện gì làm, anh muốn nói cái gì?”

anh ngồi đối diện cô, ý cười thản nhiên, “Tôi nghe họ gọi cô là cô Hạ, tôi có thể biết tên của cô không?”

“anh không biết tôi?”

“Có lẽ là… có biết.” Ánh mắt anh trong suốt như không nhiễm thế tục, cũng cất giấu sự ngơ ngẩn mà người ngoài không hiểu được.

Phong Quang không hiểu lời của anh là có ý gì, cô nghiêng nghiêng đầu, lòng nghĩ bản thân mình trước đây cũng không biết Ngu Thuật, vậy anh không biết cô cũng không có gì là lạ, “Tôi tên là Hạ Phong Quang.”

“Phong Quang…” anh nhẹ giọng nói thầm hai chữ này, tiện đà mỉm cười, “Chúng ta xem như là bạn bè chứ?”

“Nào có chuyện nói mấy câu đã là bạn bè?” Phong Quang không hiểu tư duy của anh, nhưng cũng cảm thấy anh rất thú vị, “anh rất thiếu bạn bè sao?”

“Tôi không có bạn bè.”

cô ngẩn ra, “không có bạn bè?”

“Có lẽ… trước đây có.” Có lẽ có, có lẽ không có, anh cũng không có cách nào xác định được.

Phong Quang lại coi chuyện này như bi kịch của việc trở thành minh tinh, đừng nghĩ trở thành lão đại trong showbiz liền vinh quang vô hạn, ở sau lưng, bạn bè tri âm có lẽ không có được vài người, cô tràn đầy cảm xúc, cũng thấy rằng không có gì lạ, bên người cô tốt xấu gì cũng có Liễu Hàn, nhưng Ngu Thuật này có vẻ rất thảm, nghe ý tứ trong lời anh, có lẽ trước đây anhtừng có bạn bè, lại bị bạn mình phản bội, cho nên mới không xác định được mà nói bản thân trước kia có lẽ có bạn bè.

Ánh mắt cô lộ vẻ đồng tình, “Nghề nghiệp nào cũng không dễ dàng, nhưng công việc của chúng ta nói ra so với nhiều người đã tốt hơn rất nhiều, có được thì sẽ có mất, anh nhìn tôi đi, tôi không thể nghênh ngang đi dạo phố, ngay cả muốn đến cửa hàng bánh ngọt ngồi, mua một bàn bánh Black Forest cũng không được, bởi vì ăn sẽ béo phì.”

cô nhụt chí nhún vai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308


anh hỏi: “cô thích ăn đồ ngọt?”

“Đúng rồi, đồ ngọt tôi đều thích ăn.” Phong Quang rất là tiếc nuối thở dài, “Nhưng mà bây giờ tôi không phải người bình thường, cho nên cũng không thể thường xuyên ăn ngọt, chị Hàn nói tôi ăn nhiều, béo hơn sẽ không tốt lắm.”

anh nói khẽ, “không sao.”

“Cái gì không sao?”

“Cho dù có béo, cô cũng thực sự xinh đẹp.”

Phong Quang sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được mà ôm mặt bật cười, “anh cũng thật biết cách nói chuyện phiếm, nhưng mà anh nói đúng, tôi là Hạ Phong Quang mà, tôi có mập cũng sẽ mập đẹp, nếu có cơ hội, tôi mời anh đi ăn ở cửa hàng bánh ngọt mà tôi thích ăn nhất.”

anh cười nhẹ, “Được.”

Tựa như ánh nắng tháng ba, ấm tận lòng người.

cô chớp mắt, buộc miệng, “anh cũng thật đẹp mắt.”

“cô cũng đẹp mắt.” âm thanh của anh như một làn gió ấm thổi vào tai, vây quanh lòng người, “cô là cô gái đẹp mắt nhất tôi từng nhìn thấy.”

Đây chính là một câu đánh giá cao nhất không thể nghi ngờ gì.

Mấy lời kiểu này Phong Quang vốn nghe được không ít, nhưng hôm nay được nói ra từ trong miệng người đàn ông này, lại làm cho lòng của cô đánh thót lên trong chớp mắt, cô ra vẻ bình tĩnh nói: “Dù sao anh cũng chưa thấy qua bao nhiêu cô gái.”

anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Theo trí nhớ của tôi, tôi tổng cộng gặp qua ba mươi hai cô gái, có được tính là nhiềukhông?”

“… anh đang nói đùa sao?”

anh lắc đầu, “Tôi không có nói đùa, thật là ba mươi hai người, bởi vì không ai chịu nói chuyện phiếm với tôi, cho nên tôi rất nhàm chán, cũng bởi vì thế, tôi ngay cả tòa nhà này có bao nhiêu phiến đá lót sàn cũng đếm rõ ràng.”

Phong Quang không tin, “Vậy anh nói xem có bao nhiêu phiến?”

“Bảy trăm tám mươi hai phiến.”

cô im lặng một giây, “Cái này đùa không vui.”

“cô không tin tôi.” không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“không phải không tin, chỉ là thấy…” cô suy nghĩ tìm từ một lát, “Người ta phải nhàm chán đến mức nào mới có thể làm được chuyện này?”

anh đứng lên, cười dịu dàng, trong mắt cất giấu sự cố chấp, “cô không tin tôi, vậy chúng ta cùng nhau đi đếm lại một lần.”

“Hả?”

“cô đi đếm một lần thì sẽ tin tôi thôi, tôi sẽ không gạt cô.” Gió thổi bay nhè nhẹ mái tóc ngắn trước trán anh, không phá đi sự tao nhã, ngược lại có thêm một phần chói lọi mê người.

anh ta quả nhiên cực kỳ đẹp mắt và hợp khẩu vị của cô.

Phong Quang nghĩ nghĩ, vẫn nên cúi đầu trước sắc đẹp thôi, cô cũng đứng lên, “Được thôi, chúng ta cùng nhau đếm phiến đá lót sàn ở tòa nhà này một lần là được.”

anh cười nhẹ nhàng, “Cứ bắt đầu từ dưới chân chúng ta đi.”

“Được.” cô không rõ bản thân vì sao có thể đồng ý làm chuyện ngây thơ như vậy, chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười củaanh, liền cảm thấy, có lẽ cùng anh làm chuyện ngây thơ như vậy cũng rất thú vị.

anh tỏ ra quá mức cô đơn, cô không đành lòng từ chối.

Bọn họ lấy cây hòe làm mốc khởi điểm, từ trái qua phải, không hề bỏ qua một căn phòng nào, anh nói gian phòng nào cũngkhông đóng cửa, bởi vì bên trong cũng không có gì đáng giá.

Phong Quang lại nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ anh tới đây đã lâu rồi sao?”

“Hình như khoảng… một tháng.”

cô không có lời nào để nói, chỉ có thể nói Ngu Thuật này đúng là chuyên nghiệp, thế mà đến đây trước một tháng, cũng quá dụng tâm.

anh hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

cô vốn định nói nhìn anh có vẻ rất chuyên nghiệp, lời đến đầu lưỡi lại rẽ khúc quẹo thành: “anh nhìn đẹp mắt chứ gì, khôngnhìn anh thì nhìn ai?”

“Đây là lần thứ hai cô nói tôi đẹp mắt, tôi so với Mạc Diệc Vân kia đẹp mắt hơn sao?” anh dừng chân, cúi đầu cười, cặp mắt kia nhìn cô chăm chú, giống như mùa xuân hoa đào nở rộ, trải qua một mùa đông lạnh lẽo, sinh sôi nảy nở khắp nơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309


Phong Quang như được thức tỉnh, lập tức nói ra đáp án, “anh đẹp mắt hơn Mạc Diệc Vân.”

“Đây đúng là một chuyện đáng để vui mừng.” anh tuy nói là vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng trước sau như một, nhìnkhông ra sự vui mừng như anh nói.

anh giống như là một người vinh nhục không màng đến, bất luận thế nào cũng có thể duy trì bộ dạng mỉm cười không lo thế sự, cực kỳ hoàn mỹ, cũng cực kỳ kiên định, ai cũng nói trên đời này không người nào là hoàn hảo, cho nên khi thực sự có một người hoàn hảo xuất hiện trước mặt, sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của người này, Phong Quang gặp qua rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi có thể gặp được một người có thể giả dối đến tự nhiên như vậy.

cô không khỏi hỏi anh, “Ngoại trừ cười, anh từng khóc qua sao?”

anh khe khẽ lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ.”

“anh đúng là kỳ lạ.” Phong Quang đi một vòng quanh hắn, “Tôi bây giờ nhịn không được mà nghĩ là, nếu như anh đau lòng tổn thương, sẽ có biểu hiện như thế nào?”

“cô hy vọng tôi đau lòng tổn thương sao?”

“Cũng không phải, tôi thấy nếu có một người vẫn luôn chỉ có một biểu cảm mà thôi, vậy thì người đó phải rất giỏi diễn xuất, hoặc chính là người thiếu thốn tình cảm bình thường từ tận xương tủy.”

“Tình cảm bình thường…” Đáy mắt như ngọc đen sáng bóng hiện vẻ nghi ngờ, “Những thứ… tình cảm này là cái gì?”

“À… thì là hỉ nộ ái ố đó, anh xem, có vài người bởi vì bản thân mất đi người thân bạn bè mà bị tổn thương, có vài người cũng bởi vì tỏ tình thành công, lưỡng tình tương duyệt với người mình thích mà cảm thấy trong lòng tràn trề vui sướng…” cô tổng kết, “Tóm lại, nếu vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, sẽ khiến người ta cảm thấy anh rất siêu phàm thoát tục.”

Nói trắng ra là không tim không phổi.

anh im lặng hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, tươi cười nhẹ nhàng như băng tuyết tan thành nước, sạch sẽ tinh khiết, “Tôi muốn lòng tràn đầy vui sướng, tôi sẽ cố gắng thích cô.”

“… Hả?”

“Đến lúc đó, cô cũng phải thích tôi.”

“Khoan đã…”

“Cùng người mình thích kết thành một đôi, sẽ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, tôi muốn nếm thử cảm giác đó.”

Phong Quang yên lặng giơ tay, “Cái đó, anh có phải hiểu lầm gì rồi…”

“Chúng ta tiếp tục đếm phiến đá lót sàn đi.” anh theo bản năng bắt lấy bàn tay giơ lên của cô, sau đó thoáng xoay người, dùng một ánh mắt khó mà tin được nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, nụ cười cũng trở nên chân thật rất nhiều, “Phong Quang, tôi nắm được em, tôi nghĩ hiện tại tôi bắt đầu càng thêm thích em hơn.”

“Tôi nói này, anh nghe tôi nói đi.” cô muốn rút tay mình ra, không rút được, kế tiếp lại cảm thấy nhiệt độ tay anh thấp hơn nhiệt độ bình thường, kinh hãi nói: “Sao tay anh lại lạnh như vậy?”

“Nắm tay em sẽ không lạnh nữa.” anh cúi đầu cười với cô một chút, mang theo một chút tính khí trẻ con không giống nhưanh mọi khi.

không đợi Phong Quang nói gì nữa, anh kéo cô đi tiếp, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn là đếm phiến đá lót sàn.

Phong thủy đúng là thay phiên chuyển động, vừa rồi nàng còn chậc chậc vài tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo Lạc Thần Hi đi, bây giờ còn chưa qua bao lâu, đã đến phiên mình bị người ta kéo đi, mà cố tình là sức lực của cô còn không mạnh bằng người ta, muốn rút tay ra cũng không xong!

anh cứ như là không nhìn thấy sắc mặc càng ngày càng đen của cô, còn tinh tế nói với cô thật ra có một góc sàn bị cỏ mọc dài ra bao trùm lên, anh cho cô biết một nụ hoa màu vàng mọc ra ở một góc tường, còn chưa nở rộ, anh còn nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước sẽ làm nó héo úa, nhưng đến nay nó vẫn còn sống.

anh cũng kể về mái ngói ở một nóc nhà có màu sắc sáng hơn mấy chỗ khác, nhất định là vừa thay sau này, nhưng màu sắc cũng không phải sáng hơn rất nhiều, ít nhất thì người ngoài liếc mắt nhìn sơ qua cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.

anh nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng con số phiến đá lót sàn đếm được giống hệt con số mà anh đã nói.

anh cười, “Bây giờ em đã tin tôi chưa?”

Phong Quang gật đầu, cô tin tưởng anh, tin tưởng anh thật sự nhàm chán, hay là cô độc.

cô độc đến mức… làm người ta cảm thấy đau lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310


Phong Quang cũng không rõ sự không đành lòng ở trong lòng là vì sao, tóm lại nhìn đến bộ dạng sống cô đơn của hắn như vậy, cảm xúc phức tạp, cô đề nghị, “Thật ra… lúc anh không có gì làm, có thể nghe nhạc, xem phim gì đó.”

“Xem phim?” anh nghi ngờ chớp mắt một cái.

cô thế mà thấy người đàn ông này có chút đáng yêu!

Nhưng thấy anh có vẻ không hiểu, cô lại cực kỳ cực kỳ không chắc lắm mà hỏi: “Đừng nói với tôi, anh không biết điện ảnh là gì đấy.”

anh không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn cô, đôi mắt an tĩnh ấy khiến người ta thấy được sự tò mò mà không đành lòng từ chối được.

anh thật sự không biết.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Phong Quang càng lúc càng lớn, “Đừng có đùa, tôi biết anh diễn xuất tốt, nhưng bây giờ chúng takhông phải đang quay phim, anh không cần diễn nghiêm túc như vậy, còn có, anh có thể buông tay ra rồi.”

cô nhìn bàn tay còn bị anh cầm lấy, cảm thấy bất lực nặng nề, tuy rằng vào mùa hè được bàn tay có nhiệt độ thấp của anhnắm rất thoải mái, nhưng nếu bị những người khác nhìn thấy, vậy hình tượng vạn năm không có chuyện xấu gì của cô sẽ tan vỡ.

anh do dự một hồi, chậm rãi buông tay cô ra, “Tôi nghĩ em sẽ thích tôi nắm tay em.”

“… Tại sao anh lại có ảo giác đó vậy?”

“Bởi vì cái người gọi là Lạc Thần Hi kia, khi bị Mạc Diệc Vân cầm tay, cô ấy rất vui vẻ.”

“Làm sao anh biết cô ấy đang vui vẻ?”

“Tôi nghe được.”

cô ngẩn người, “Sao tôi lại không nghe được.”

“không biết.” anh lắc đầu, nhanh chóng tươi cười trở lại, “Nhưng không sao, trong chúng ta có một người nghe được là được rồi.”

“Aiz, ngừng ngừng ngừng!” Phong Quang lui ra sau một bước, “Trước nói rõ ràng, tôi là tôi, anh là anh, không có chúng ta gì hết.”

“Tại sao?” Lúc anh khó hiểu, mặt lộ ra sự khôi ngô nhã nhặn làm người ta không tránh khỏi lâm vào phong tình, “Chúng ta tương lai không phải sẽ lưỡng tình tương duyệt sao?”

Phong Quang quả thực bị cách giảng giải của anh làm cho đau đầu, “Chúng ta bây giờ không có lưỡng tình tương duyệt, tương lai cũng sẽ không lưỡng tình tương duyệt, cho nên anh không cần nói mấy câu như thế.”

cô tâm phiền ý loạn, xoay người muốn đi.

anh tiếp tục đi theo bên cạnh cô, “Em nói tôi đẹp mắt, nhưng lại không muốn lưỡng tình tương duyệt với tôi, là vì tôi nhìnkhông đẹp nữa sao?”

Trời ạ, còn có đàn ông ngây thơ vầy sao!?

Phong Quang quay đầu nói: “anh không thấy rất kỳ lạ sao? Tôi và anh quen biết chưa bao lâu, anh đã nói thích tôi, còn nói cái gì mà… tương lai cũng sẽ lưỡng tình tương duyệt? Cho dù có cưới chui đi nữa thì cũng phải tốn thời gian về nhà lấy sổ hộ khẩu, tôi và anh cũng chỉ mới nói qua lại mấy câu, không có cơ hội tìm hiểu nhau gì cả, anh cứ nói thích tôi như vậy, sẽ có cảm giác anh là người rất tùy tiện hiểu không?”

“Tùy tiện…” Mắt anh lộ vẻ bị tổn thương, “Tôi chỉ vì nghĩ muốn thích em, cho nên mới quyết định thích em.”

Phong Quang suy xét lại một chút, thấy lời nói của bản thân cũng không nặng, cho nên cô lặng lẽ cho rằng đó là vì anh quá yếu đuối, thở dài, “anh xem, anh nói anh nghĩ muốn thích tôi, chứng minh anh hoàn toàn còn chưa có thích tôi, anh chỉ là vìkhông có ai ở bên, quá vắng vẻ buồn chán mà thôi, hôm nay cho dù không phải tôi cùng anh nói chuyện phiếm, đổi thành người khác, vậy anh cũng sẽ thích người đó thôi, không phải sao?”

anh hạ mí mắt xuống, không trả lời.

cô tiếp tục tận tình khuyên bảo, nói: “anh chỉ là muốn có người bầu bạn với anh, cũng không có nghĩa anh cần một người đểyêu, chỉ là anh hôm nay vừa vặn gặp tôi, cho nên mới có ảo giác là anh muốn thích tôi, có lẽ tương lai đợi anh quen biết được nhiều người rồi, anh sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311: Thế giới thứ tám


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312: Thế giới thứ tám 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
“Aiz, cô Lạc không cần ngại.” Phong Quang cười nói, lại nhìn Ngu Thuật, “Ngu Thuật, cô Lạc là lần đầu tiên đóng phim đó, vì sự phát triển sau này của cô Lạc, cũng vì sự thành công của bộ phim này, anh nói xem anh có nên chỉ đạo kiêm chăm sóc cho cô Lạc đây thật tốt không?”

Ngu Thuật cũng không ngốc, cho nên anh đương nhiên hỏi: “Tại sao cô không đi mà chăm sóc cô ấy đi?”

“Tôi phải trở về phòng mình, để nâng cao diễn xuất cho tốt chứ sao, đây không phải càng khiến anh yên tâm hơn sao?” Lúc này thang máy đến nơi, Phong Quang cười, để hai người kia ở lại, rời khỏi thang máy cùng Liễu Hàn.

cô đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng của nam chính có tính chiếm hữu cao gặp phải nữ chính ở cùng người đàn ông khác, sẽ chỉnh Ngu Thuật đáng thương này như thế nào.

Phong Quang nói là sẽ trở về phòng mình nâng cao diễn xuất, sự thật thì cô vừa chạm vào giường đã nhịn không được mà nằm xuống, tiếp nhận cuộc điện thoại thần thánh từ thám tử, người trùng tên trùng họ không ít, nhưng mà không tìm được người phù hợp yêu cầu của cô là Ôn Quỳnh.

Quả nhiên, vẫn phải dựa vào Lạc Thần Hi mới có thể tìm được người này sao?

Phong Quang nằm trên giường, nhàm chán nằm một lát, phục vụ gõ vang cửa phòng cô, “cô Hạ, có thư cho cô.”

Thư?

cô xuống giường, sau khi mở cửa thì gặp được một người có bộ dạng khôi ngô, anh ta mặc đồng phục của khách sạn, nhìn thấy Phong Quang liền tươi cười mê người, “cô Hạ, đây là thư thu được ở đại sảnh, thư có ghi là gửi cho cô.”

“Cho tôi?” Phong Quang đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư trắng mạ vàng có một đóa hoa Mãn thiên tinh màu vàng được điêu khắc lên ở chỗ miệng thư, phong thư được thiếu kế gọn gàng trong sáng, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra sự sang quý.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 (Hoa Mãn thiên tinh tra bằng tiếng Hán 满天星, mình thực sự k biết hoa này tiếng Việt có tên là gì, bạn nào biết thì có thể cmt phía dưới cho mọi người nhé)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313: Thế giới thứ tám 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314: Thế giới thứ tám 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
“Sắp tới chị sẽ an bài nhiều vệ sĩ bảo vệ em, em không thể một mình đơn độc rời khỏi studio, chị thấy người viết thư cũngkhông giống antifan, ngược lại còn là fan cuồng nhiệt của em, nhưng mà người như vậy so với antifan bình thường còn muốn đáng sợ hơn.” Liễu Hàn tháo mặt nạ xuống, để Phong Quang nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô, chứng minh chính cô khôngphải nói mà không làm.

Phong Quang nghĩ nghĩ, “Chị Hàn, chị đưa mấy bức thư đó cho em đi, em muốn nhìn một chút xem anh ta viết cái gì, có lẽ có thể tìm người hỗ trợ, nhìn xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.”

“Mấy lá thư đó chị đã ném rồi, bây giờ còn không biết nằm ở bãi rác nào đó, chúng ta ở cùng với mọi người trong đoàn làm phim, em không cần lo lắng, cái người viết thư đó tóm lại không có gan đến đây làm loạn quấy nhiễu em đâu.”

Mấy câu này sao nghe giống như nói trước bước không qua thế?

Phong Quang ý thức được là cho dù Liễu Hàn có nữ cường đến mức nào, cô ấy cũng không phải là vạn năng, cô không vừa lòng nói: “Về sau không được đọc lén thư của em nữa, cho dù thật sự là antifan gửi đến, em cũng sẽ tự mình xác nhận.”

“Aiz, chị nói em này bé con à, em đang trách chị sao?” Liễu Hàn dùng ngón trỏ chọc chọc trán cô, “Chị đây là vì tốt cho em.”

“Hừ, em không thèm, chị cũng chỉ ỷ lớn ăn hiếp em thôi.” Phong Quang bĩu môi, sau khi nói dỗi xong thì thong thả xoay người rời đi.

Liễu Hàn đem mặt nạ trong tay đắp lên mặt tiếp, rất là mệt tim mà nói: “Chị đây ngày nào cũng vất vả như vậy, còn khôngphải vì bộ phim của em sao?”

Liễu Hàn về phòng đóng cửa xong, thu dọn xong hết rồi mới nằm lại giường bắt đầu ngủ dưỡng da, chỉ là vừa tắt đèn khôngbao lâu, cô loáng thoáng thấy sau rèm cửa sổ có cái gì đó.

cô đã đóng cửa sổ, nên cũng không có gió, nhưng bây giờ rèm cửa sổ lại động đậy…

Liễu Hàn không dám đi qua, núp trong chăn nguyên đêm không dám ngủ, vì vậy dẫn đến ngày hôm sau mang hai cái quầng thâm mắt thật to.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315: Thế giới thứ tám 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 ​Ngu Thuật tuy bình thường thích bày ra vẻ ta đây rất u buồn, nhưng đến lúc quay phim, anh rất nhanh có thể nhập vào nhân vật, cái danh hiệu ảnh đế này không phải chỉ để chưng chơi, nói về diễn xuất, anh thật sự khiến người ta không thể chê vào đâu được.

“Nàng thích thì tốt, về sau mỗi năm vào mùa này, chúng ta cùng nhau đến xem hải đường, cho dù là đời này, hay là kiếp sau, Tiểu Trúc, ta đều luôn ở bên nàng.” Ngu Thuật giơ tay, định xoa hai má cô.

Rất đáng tiếc, anh còn chưa chạm vào mặt Phong Quang, từng trận âm thanh vang dội hút đi sự chú ý của mọi người.

Phong Quang và Ngu Thuật cùng nhìn qua, chỉ thấy máy giám sát của đạo diễn và máy quay phim của cameraman toàn bộ đều bị vỡ màn hình, còn đang xẹt lửa nguy hiểm, trong không khí thoảng ra một mùi khét lẹt.

“Đúng là gặp quỷ!” Khâu Lương mắng một câu rồi tránh xa máy giám sát, cameraman cũng ném máy quay phim còn tóe lửa xuống, tất cả mọi người đều bị biến cố này hù sợ không nhẹ.

Ngu Thuật và Phong Quang liếc nhìn nhau, hắn buông xuống bàn tay thiếu chút đã chạm vào mặt cô.

không chỉ là máy giám sát hay máy quay phim, tất cả thiết bị điện tử đều bị bốc lửa rất khó hiểu, một người trợ lý lập tức lấy một thùng nước đi dập tắt lửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316: Thế giới thứ tám 6


Liễu Hàn vội vàng kéo Phong Quang thoát ly khu nguy hiểm, Phong Quang rất quý giá, nếu để tia lửa bắn tung tóe lên ngườicô thì Liễu Hàn liền khóc thảm.

Phong Quang ngơ ngác hỏi: “Đó là do… thời tiết quá nóng nên bốc lửa?”

“Hôm nay mới hơn hai mươi độ, nóng cái gì mà nóng?” Liễu Hàn liên tưởng đến tối qua, tâm tư càng thêm sợ hãi, nhỏ giọng nói với Phong Quang: “Chị thấy thị trấn này rất ma quái, khách sạn cũng ma quái, tòa nhà này càng ma quái hơn.”

Phong Quang nhìn cô kiểu có phải suy nhĩ quá nhiều rồi không, cái gì mà ma quái với không ma quái, thế giới này chính là văn showbiz nghịch tập, cũng không phải là thế giới có yêu ma quỷ quái gì, không nên có ma quái mới đúng?

Bên kia, người dại diện của Ngu Thuật cũng lôi kéo Ngu Thuật lui đến một góc, có thể thấy loại công việc như người đại diện này, đều phải bảo vệ thật tốt nghệ sĩ của mình, dù sao bọn họ một vinh thì toàn vinh, một tổn hại thì cả hai đều tổn hại.

Khâu Lương còn ở bên kia nói phó đạo diễn chạy nhanh đi chuyển mấy thiết bị khác lại đây, Liễu Hàn nghe xong lắc đầu, “không được, chị phải nói một tiếng với Khâu Lương tốt nhất là đổi địa điểm quay phim đi.”

Dứt lời, Liễu Hàn thật sự đi qua nói chuyện với Khâu Lương.

Phong Quang đứng một mình, theo bản năng nhìn Lạc Thần Hi được xếp đứng ở phía sau, nhìn thấy Lạc Thần Hi liền nghĩ tới người đàn ông tên Ôn Quỳnh kia.

cô suy nghĩ một lát, đi mấy bước đến trước mặt Lạc Thần Hi, thấy sắc mặt Lạc Thần Hi là lạ, cô hỏi: “cô Lạc, cô sao vậy? Sắc mặt hình như có chút tái?”

“không sao…” Lạc Thần Hi cười miễn cưỡng, cô nhìn cây hòe, người ở phía sau đã không thấy đây, điều này làm cô nhẹ nhàng thở ra, “Tôi chỉ là bị một màn vừa rồi dọa đến thôi.”

“Có chút kỳ lạ.” Phong Quang nghĩ tới mấy chương trình phổ cập khoa học trước đây, không phải nói ma trơi thật ra là lửa lân tinh sao, hiện tượng vừa rồi hẳn là cũng có thể dùng kiến thức vật lý hoặc là hóa học để giải thích, nhưng cô không phải là người nghiên cứu khoa học tự nhiên, cho nên cô nhất định không nghĩ ra lời giải thích nào, nên cũng lười suy nghĩ.

Nhưng tâm của Lạc Thần Hi không lớn như Phong Quang vậy, từ lúc trọng sinh, có lẽ do từng đi qua quỷ môn quan, côthường xuyên có thể nhìn thấy một vài thứ mà người thường không thể thấy được, ví dụ như là… ma quỷ.

Lạc Thần Hi biết bản thân nói ra sẽ không có ai tin tưởng, nói không chừng còn xem cô là bệnh nhân tâm thần mà nhốt lại, vì thế, cô chỉ có thể giả bộ là cái gì cũng nhìn không thấy.

Phong Quang không hiểu Lạc Thần Hi cứ muốn nói lại thôi là sao, cô hỏi: “cô Lạc, tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô có quen biết một người đàn ông tên là Ôn Quỳnh hay không?”

“Ôn Quỳnh?” Lạc Thần Hi lắc đầu, “Tôi không biết người đàn ông nào gọi là Ôn Quỳnh cả.”

“Vậy… có cô gái nào tên là Ôn Quỳnh không?”

“Cũng không có, cô Hạ, cô đang muốn tìm người nào sao?”

Đó chính là bạn trai ở thế giới này của cô!

“không có gì.” Phong Quang cảm thấy ưu thương, cô sâu sắc cảm thấy bản thân bị Ngu Thuật truyền nhiễm rồi, quơ tay nói: “Tôi thấy hôm nay quay không được rồi, tôi đi thay quần áo, cô Lạc nếu thấy người đại diện của tôi thì phiền cô nói giúp tôi một tiếng.”

Lạc Thần Hi trả lời: “Được.”

Phong Quang đi xuyên qua sân vườn, bước trên hành lang dài, lời nói của Lạc Thần Hi không thể nghi ngờ là đả kích cô, xoa nhẹ đầu phát đau, sau khi quẹo một cái, cô đụng vào ngực của một người, còn chưa kịp lo lắng cho cái mũi bị thương, bởi vì quán tính, khi cô muốn ngã ra sau thì người đó dùng tay ôm lấy cô, vì thế cô lại bị anh ta ấn vào lồng ngực ấm áp.

“Phong Quang, chúng ta lại gặp nhau.” Người đàn ông vui vẻ cười khẽ, anh mặt áo sơ mi trắng sạch sẽ đơn giản, gương mặt hơi hơi tái nhợt lộ ra dưới ánh mặt trời, sự sung sướng trên người anh cũng làm anh trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317: Thế giới thứ tám 7


“Là anh.” Sau khi kinh ngạc, Phong Quang lập tức muốn rời khỏi ảnh, nhưng anh dường như khôngđịnh buông tay, cô nói: “Buông.”

anh suy nghĩ một giây, thấy sắc mặt cô không vui nên buông ra, tiện đà cười nói: “Em vẫn đẹp mắt như vậy.”

Có vài người vì hơi thở hiện đại trên người quá nồng, nên mặc cổ trang luôn tạo cảm giác rất khác thường, nhưng cô thì không, cho dù là ấm áp dịu dàng hay tính tình điêu ngoa, trong mắt người nhìn vẫn luôn rất tự nhiên.

Được người ta khen là đẹp mắt luôn là một chuyện khiến người ta phải vui vẻ, Phong Quang cũngkhông ngoại lệ, vì thế gương mặt căng thẳng của cô có xu hướng mềm mại lại, “Tôi nói này, anh tên là gì thế?”

Sau khi biết anh không phải là Ngu Thuật, cô liền muốn biết người đàn ông này có thân phận gì, anhtừng xuất hiện bên cnahj Lạc Thần Hi, bề ngoài lại không tệ, nói không chừng anh chính là Ôn Quỳnh thì sao?

Ai ngờ anh lắc đầu, “Tôi không biết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318: Thế giới thứ tám 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


“… Đáp án kiểu gì thế?”

“Hết thảy đều chờ ký chủ phát giác.” Kiêu ngạo lạnh lùng nói xong, hệ thống không thèm nhắc lại nữa.

Phong Quang sớm đã quen với thái độ kiêu ngạo đã biết của hệ thống đối với cô, chỉ là, cô nhìn nam nhân trước mặt đang lâm vào rối rắm, anh có thể là Ôn Quỳnh, cũng có thể không phải là Ôn Quỳnh, vậy cô có nên chọc vào anh hay không đây?

cô rối rắm, cứ thế im lặng.

anh lại hiểu lầm là cô tức giận, mày nhíu lại, chần chờ nói: “Nếu… nếu em không muốn làm người thân của tôi cũng không sao, coi như tôi chưa từng nói những lời này, em đừng ghét tôi.”

Phong Quang lau đi nước miếng vô hình trên khóe miệng, người gì mà mềm mại dễ nhương thế này, đúng là khiến người ta muốn lập tức đẩy ngã anh!

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, quyết định rồi, cô trước tiên giữ lại người đàn ông này để trường kỳ quan sát mới đúng, lỡ mà anh chính là mục tiêu nhiệm vụ, bản thân cô lại để anh chạy thì mệt lắm!

cô vỗ vỗ bờ vai anh, “anh yên tâm, tôi nhất định giúp đỡ anh nhớ được mình là ai.”

anh cong môi cười, “Phong Quang, em đúng là người tốt.”

Cái thẻ bài người tốt đầu tiên trong đời… thế mà nhận được như thế này, tâm tình Phong Quang có chút không biết nói sao cho phải.

cô hỏi: “anh đã mất trí nhớ, vậy tôi cứ ê ê ê gọi anh cũng không được, không bằng anh nghĩ một cái tên dùng đỡ tạm thời đi.”

“Em đặt cho tôi một cái ten là được, tôi nghe em.”

Cái bản mặt cô vợ nhỏ này… đánh vào tim cô, vậy việc đặt tên này cũng không thể tùy tiện đặt được, Phong Quang thong thả đi tới đi lui, xoa đầu đau khổ suy nghĩ, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nói: “anh mất trí nhớ, rất nhiều kiến thức thông thường gì đó cũng không nhớ rõ, tuy rằng đã quên rất nhiều chuyện trước kia, nhưng mà cuộc sống phải biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ừm, lại vì chuyện mất trí nhớ này… vậy gọi anh là An Ức được không?”

(!) An = an ổn, vững chắc, bình an. Ức = hồi ức, nhớ lại.

“Được.” anh không cần nghĩ ngợi gì mà nhận lời, giống như cho dù cô có đặt nên gì đi nữa anh cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, trong đôi mắt tối đen xẹt qua một tia sáng, “Tôi thích cái tên An Ức này.”

Phong Quang ngượng ngùng sờ sờ đầu, “anh thích là tốt rồi, trước kia tôi đều bị chửi rủa là đặt tên dở.”

cô cũng từng nuôi thú cứng, nhưng mà đến lúc đặt tên vẫn luôn không tin tưởng, bởi vì bị chửi rủa nhiều, nên đối với sự thực là bản thân đặt tên dở tệ cũng phải chấp nhận.

cô lại mất tự nhiên đi qua đi lại hỏi: “anh lúc tỉnh lại trên người không có dấu vết gì sao? Ví dụ như giấy chứng minh, thẻ hội viên gì đó, có mấy cái đó, tìm thân phận của anh sẽ dễ dàng hơn.”

“Xin lỗi…” Sắc mặt anh tệ đi, “Mấy thứ mà em nói, tôi đều không có.” Phong Quang khó xử nhất là nhìn thấy bộ dạng mỹ nhân thất thần, cô vội xua tay, “anh đừng lo, tôi không có ý trách cứ gì anhđâu! Mấy thứ đó anh không có, thì muốn làm rõ thân phận của anh, chúng ta cũng sẽ tìm được biện pháp khác.”

“Thật ra, thân phận đối với tôi không cũng không quan trọng.” anh… bây giờ có thể gọi là An Ức, môi mỏng cong lên thật đẹp mắt, “Bởi vì mất trí nên có thể gặp được Phong Quang, đây cũng là chuyện rất tốt.”

Phong Quang mặt đờ đẫn bốc cháy, trái tim đập liên hồi, hỏi ở trong đầu: “Hệ thống, thật sự là tôi đichiếm đóng người khác, chứ không phải là người khác chiếm đóng tôi sao?”

Vấn đề này cô rất lâu trước kia đã nghĩ qua, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới trước nữa, cô vẫn luôn có ảo giác, thật ra người bị tiến công chiếm đóng chính là cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319: Thế giới thứ tám 9


Edit: Nhi Huỳnh

​Nhưng bình thường, vấn đề nhàm chán như vậy, hệ thống sẽ không trả lời.

Phong Quang hỏi An Ức, “Vậy khoảng thời gian anh mất trí nhớ này... sống như thế nào?”

“Có đôi khi sẽ đếm số lượng chim bay trên bầu trời, có đôi khi ngồi ở ngoài cửa nhìn người ta qua lại, tôi ở lại ngôi nhà này, không ai đuổi tôi đi cả.” Thấy vẻ mặt không đành lòng của Phong Quang, anhcười nói: “Tôi không quá buồn chán lắm đâu, làm mấy chuyện như thế cũng vui mà, Phong Quangkhông cần cảm thấy đau lòng vì tôi.”

“Tôi mới không có đau lòng vì anh!” cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khoanh tay kiêu ngạo hừ một tiếng.

Ánh mắt An Ức ôn hòa như nước, giống như nhìn thấu cô nghĩ một đằng nói một nẻo, càng làm cho người ta có cảm giác là cho dù cô có tùy tiện điêu ngoa hơn nữa, anh cũng sẽ bao dung không điều kiện.

Phong Quang thoáng mất tự nhiên dưới cái nhìn chăm chú của anh, bị người khác nhìn thấu cũngkhông phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì, cô xấu hổ ho một tiếng, lựa chọn nói sang chuyện khác, “Thiết bị quay phim của chúng tôi hỏng rồi, dự là ngày mai cũng không quay được đâu, ngày mai chị Hàn cũng không cần đi quay phim với tôi, nên cô ấy cũng sẽ có thời gian, nếu không thì ngày mai tôi nói chị Hàn đưa anh đến cục cảnh sát một chuyến, anh yên tâm, cô ấy là người đại diện của tôi, con người rất là tốt.”

“cô ấy khi dễ em.”

“Hả?” cô mờ mịt, “Chị Hàn không có khi dễ tôi.”

“Tôi nhìn thấy.” An Ức giơ tay, bàn tay lạnh lẽo che lại cái trán trắng nõn của cô, “cô ấy không đối xử tốt với em.”

Phong Quang im lặng trong chốc lát, “anh nhìn thấy cái gì? Sao tôi lại không biết?”

anh chỉ cố chấp nói: “cô ấy khi dễ em.”

“Cái đó... Cho dù là anh hiểu lầm chuyện gì rồi, nhưng mà tôi có thể cam đoan là chị Hàn không có khi dễ tôi.” cô suy nghĩ một lát, còn nói: “anh đừng thấy bề ngoài chị ấy khó gần, thật ra con người chị ấy rất tốt.”

“cô ấy sẽ không đồng ý.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom