Cập nhật mới

Dịch Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320: Thế giới thứ tám 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


Phong Quang ra vẻ già trước tuổi nói: “Chị đừng có lo, có thể đi đến đạo quán chùa miếu gì đó để cầu một cái phù bình an!”

“Đúng rồi, chị sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ!” Liễu Hàn hưng phấn vỗ đầu Phong Quang, “Khâu Lương đầu óc đáng chết này, mặc kệ chị nói thế nào cũng không chịu đổi chỗ quay phim, ngày mai có rảnh chị phải đi cầu vài lá phù mới được, Phong Quang, ngày mai em ngoan ngoãn ở trong khách sạn, không ai đi cùng thì đâu cũng không được phép đi, chờ chị mang phù bình an về cho em rồi nói sau.”

Phong Quang có lệ, “Được được được, em biết rồi.”

Ngày hôm sau thời tiết tốt, bởi vì không cần quay phim, mà thiết bị quay phim phải thêm một ngày nữa mới có thể chuyển dến, toàn bộ đoàn làm phim cũng có thể xả hơi một ngày, không ít người lựa chọn rời khách sạn đi du ngoạn trong cổ trấn, Phong Quang cũng muốn đi, nhưng cô nhớ kỹ lời của Liễu Hàn, không thể ra khách sạn, cho nên cô ở lại trong phòng chơi điện thoại, làm sao cũng khôngđi.

Lúc ba giờ chiều, điện thoại trong phòng vang lên, là ở đại sảnh gọi lên.

“cô Hạ.” âm thanh bên kia, bất ngờ là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, có một chút khàn khàn, nhưng cực kỳ có sức hút, “Trước đại sảnh có nhận được một gói chuyển phát nhanh gửi đến đây, ghi rõ là cần cô Hạ ký nhận.”

“Chuyển phát nhanh? Có ghi là cái gì không?”

“Hình như là từ cha mẹ của cô Hạ gửi đến.”

“Được, tôi lập tức đi xuống.” Phong Quang treo điện thoại, mở cửa phòng khách sạn ra ngoài, các biện pháp an ninh ở khách sạn này rất tốt, cũng là nguyên nhân mà Liễu Hàn rất yên tâm để Phong Quang ở lại chỗ này.

Quan hệ giữa cha mẹ Phong Quang cũng không tốt, nhưng hai người họ thật ra cũng có muốn hàn gắn lại quan hệ, cho nên bọn họ tiến hành tuần trăng mật lần thứ hai ở một hòn đảo hoang, vì sao lại phải đi hoang đảo? Theo mẹ cô nói, là vì điều kiện ở hoang đảo này rất gian khổ, càng dễ dàng bồi dưỡng cảm tình, còn Phong Quang thì chỉ khẩn cầu bọn họ không cần phải làm mồi cho cá là được rồi.

Có lẽ bọn họ gửi đặc sản gì đó cho cô thôi?

Phong Quang đứng ở cửa thang máy, không quá bao lâu, thang máy đã tới, cửa thang máy mở ra, côgặp phải một người đàn ông mặc quần áo màu đen, thân mình gầy yếu, mũ liền áo che khuất một nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng nhợt nhạt thiếu máu, cả người đều chìm trong hơi thởâm u.

Qua hồi lâu, Phong Quang cũng không bước vào.

Người đó thấp giọng hỏi: “không vào sao?”

“Tôi vẫn nên... vẫn nên đi thang bộ rèn luyện thân thể thì hơn...” Phong Quang miễn cưỡng cười cười, thân mình cứng nhắc quay lại.

cô không dám quay đầu, cho dù cô có trực giác rất kỳ lạ, người đàn ông kia vẫn còn ở sau lưng cô, ngay khi cô đi đến góc thang bộ, bước chân cô dừng lại.

Người đàn ông áo đen kia đang đứng ở chỗ thang bộ, nhưng mà, cho dù có dùng cách nào đi nữa, hắn không thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô được.

Hắn cười nhẹ, một tia tình ý nhẹ nhàng tràn khỏi khóe môi lại càng khiến không khí trở nên kỳ lạ, “Phong Quang muốn đi đâu? không bằng, tôi đưa em đi, được không?”

cô áp chế nỗi sợ từ tận đáy lòng, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “anh là ai?”

“Tôi...” Hắn nói nhỏ như tình nhân đang thầm thì, lại thoáng tạm dừng, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Là A của em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321: Thế giới thứ tám 11


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A…

Phong Quang ngẩn ra, không khỏi lui ra sau từng bước, cô không dám hỏi hắn muốn đưa cô đi là đi đâu, bởi vìcô có cảm giác chỗ đó nhất định không phải là chỗ tốt đẹp gì, hắn đi từng lên từng bậc thang một, cô liền từng bước lui ra sau, dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, không hề có ai khác, dưới sự khủng hoảng, cô có một trực giác rất khó hiểu, cô không chạy thoát được hắn.

Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần, ngay khi không khí trở nên khẩn trương nhất, một bóng ngườikhông biết từ đâu lao tới cầm lấy tay cô, “đi theo tôi.”

Phong Quang chỉ kịp nhận ra người đột nhiên xuất hiện này là An Ức, cô còn không kịp nghĩ gì nhiều đã bị anhkéo chạy đi, sau khi chạy được một khoảng, cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông kiađang đứng trên hành lang, nhìn không thấy mắt hắn, nhưng cô biết, hắn đang nhìn cô.

Đáng sợ đến mức khiến người ta nổi da gà sởn tóc gáy.

Bọn họ chạy hồi lâu, cuối cùng ngừng lại trước cửa một căn phòng, người kia không đuổi theo đến đây, điều này làm cho Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, cô đã thật lâu không có chạy, bây giờ đỡ tường có chút thởkhông nổi.

An Ức hỏi: “Phong Quang, em khỏe chứ?”

“Tôi không sao…” cô ngừng lại một hồi lâu mới hô hấp bình thường, ngay cả mái tóc rối loạn do chạy trốn cũng không có lòng mà để ý, cô nghĩ lại mà sợ.

Người đàn ông kia khiến cô có cảm giác rất là khủng bố.

“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.” Giống như biết được sự sợ hãi trong lòng cô, anh nắm tay cô thật chặt.

Phong Quang bị làm cho cảm động mất, cô đột nhiên ý thức được một chuyện, “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

“Em hôm nay không đến nhà cổ, tôi nhớ em, cho nên tôi đi tìm em.” Đôi mắt trong sáng của anh tràn đầy dịu dàng lẫn chán chường.

Tim Phong Quang đánh rơi một nhịp, cô hỏi hệ thống, “Cho dù anh ấy không phải là Phong Quang, có thể cũng khiến anh ấy trở thành mục tiêu chiếm đóng của tôi được không?”

“Có thể.”

cô nháy mắt ngây người, đáp án này của hệ thống thực sự rất bất ngờ.

“Phong Quang, tôi cam đoan với em, tôi sẽ không làm phiền em, lúc em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ tự mình biến mất, cho nên, em đừng đuổi tôi đi… được không?” Lông mi thật dài hạ xuống, ánh mắt trong trẻo như bầu trời xanh thăm thẳm sau cơn mưa, rõ ràng nhấp nháy, vô cùng đơn giản lại khiến người ta hoa mắt.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322: Thế giới thứ tám 12


Đúng là gặp quỷ, hoảng hốt chạy bừa cũng có thể chạy đến cửa phòng của Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi ép buộc bản thân không nhìn người đàn ông bên cạnh Phong Quang, miễn cưỡng lễ phép cười với Phong Quang, “Muốn ra ngoài đi dạo, cô Hạ sao lại ở đây?”

“Tôi cũng tùy tiện đi dạo thôi, bất tri bất giác đã đi đến đây, đúng là khéo thật.”

An Ức không nói câu nào nắm tay Phong Quang, động tác này rất tự nhiên, Phong Quang nhìn mắt Lạc Thần Hi, định bỏ tay anh ra, nhưng nhìn thấy tỏng đôi mắt dịu dàng của anh tràn đầy hình bóng của cô, cô cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ tay ra.

Lạc Thần Hi mở to hai mắt, một màn trước mắt khiến cô cảm thấy khó mà tin được, sau khi kinh ngạc đến cùng cực, cô vội vàng nói: “cô Hạ, tôi nghĩ tôi còn có việc, tôi không đi ra ngoài nữa, tôi vào phòng trước, tạm biệt.”

Lời vừa xong, Lạc Thần Hi vào phòng đóng cửa lại, rất giống như quá hoảng hốt nên chạy mất.

Phong Quang nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn An Ức, “Tôi thấy… cô ấy hình như rất sợ anh.”

“cô ấy sao lại sợ anh?”

“Tôi cũng không biết…” Phong Quang nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Lạc Thần Hi sợ cô mà không phải sợ An Ức, nhưng mà cũng không đúng, Lạc Thần Hi là người trọng sinh, có bàn tay vàng rất là to, sao lại có thể sợ cô được? Vì thế cô lại hỏi An Ức, “anh có phải làm chuyện gì đó với cô ấy rồi không?”

“Tôi chỉ là nhiều lần tìm cô ấy nói chuyện, sau đó cô ấy không để ý đến rôi, tôi bị vứt bỏ thôi.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

anh nghiêm túc gật đầu.

Phong Quang thấy anh không giống đang lừa cô, trong lòng cũng tìm không ra đáp án, nhưng hiện tại việc gấp không phải là Lạc Thần Hi sao lại sợ An Ức, mà là tìm Liễu Hàn để nói chuyện xảy ra vào hôm nay.

cô có dự cảm, người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện kia, tương lai sẽ khiến cô phải chịu không ít ảnh hưởng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323: Thế giới thứ tám 13


Liễu Hàn chạy xe về lúc 6 giờ chiều, An Ức đã trở lại nhà cổ, nghe Phong Quang thiếu chút nữa đã bị tấn công, Liễu Hàn bị dọa không nhẹ.

“Thế nào, em có bị thương không?”

“Em không sao, sau đó An Ức đã xuất hiện giúp em.”

“An Ức? Là ai vậy?”

“Chính là người bạn mà em quen biết trong nhà cổ, lần sau em sẽ giới thiệu cho chị biết.”

“Trước mặt kệ anh ta đã, chuyện em bị tấn công là chuyện lớn.” Liễu Hàn tức đến nghiến răng, “Khâu Lương còn nói khách sạn này rất an toàn, bây giờ xem ra cũng không ra gì, không được, chị phải tìm quản lý khách sạn.”

Liễu Hàn đầu tiên là dẫn Phong Quang đến gặp Khâu Lương, Khâu Lương nghe xong chuyện này, theo thói quen ân cần thăm hỏi Phong Quang một câu, rồi ba người cùng nhau tìm quản lý khách sạn.

Quản lý khách sạn là một người đàn ông trung niên mập mạp, hắn biết Phong Quang có thân phận gì nên càng thêm lo lắng, nếu Phong Quang gặp phải chuyện gì ở trong khách sạn của hắn, thì hắn cũng đoán được là fan của Phong Quang mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ nhấn chìm khách sạn này.

Nhưng may mà trong khách sạn có camera, quản lý trích xuất bản chép theo dõi, nhưng không xem thì thôi, vừa xem xong, cả bốn người đều chấn động.

Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Phong Quang, không hề có người thứ hai nào xuất hiện.

Mắt Phong Quang không chớp lấy một cái, đôi mắt đầy kinh ngạc, nói không nên lời.

Quản lý cười lễ phép, “Tôi nghĩ… cô Hạ cần nên thả lỏng tinh thần, chuyện bị tấn công lần này… dường như là ảo giác của cô Hạ, cô nói đúng không, cô Hạ?”

Liễu Hàn quan tâm nhìn Phong Quang đang ngây người, lúc quay sang nhìn quản lý thì sắc mặt lạnh lùng, “Ảo giác cái gì mà ảo giác, tôi thấy chính là khách sạn của ông không sạch sẽ, đừng nghĩ chuyện gì cũng đẩy lên người Phong Quang nhà tôi.”

Liễu Hàn chính là người như thế, cho dù trong lòng cô cũng không cảm thấy đúng, nhưng vì người thân thiết của mình, cô vẫn lựa chọn phản bác, đây chính là lấp liếm điển hình.

“cô Liễu, lời này không thể nói như vậy, khách sạn của chúng tôi còn phải giữ thanh danh.”

Khâu Lương đứng ra hòa giải, “Tôi thấy sắc mặt cô Hạ không tốt, Liễu Hàn, cô trước tiên mang cô Hạ về nghỉ ngơi đi, còn về chuyện an toàn này, quản lý, vẫn không nên buông lỏng thì hơn.”

Quản lý cười liên thanh: “Đúng đúng đúng, anh Khâu đều là khách quý, về phương diện bảo an này, chúng tôi chỉ có thể không ngừng tăng cường, cam đoàn để cho các vị ở an toàn không phải lo nghĩ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324: Thế giới thứ tám 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


thân sao lại có trí nhớ tốt thế chứ.

Tối nay một mình cô thì không có khả năng ngủ được, Phong Quang ngồi dậy, ôm gối đầu xuống giường, quyết định đi tìm Liễu Hàn ngủ chung.

Nhưng mà cô vừa đặt chân xuống đất, khóe mắt liền quét qua một người đàn ông mặt áo sơmi trắng đứng ngoài cửa kính sát đất, gương mặt anh cực kỳ đẹp, nhìn thấy cô nhìn lại, anh còn mỉm cười vui vẻ.

Nhưng mà, phòng cô ở lầu 8.

Phong Quang ngây người, quên luôn phản ứng.

An Ức đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào bên trong, anh dường như không ý thức được hành động đó của anhkhông phải là hành động mà một người bình thường có thể làm, anh đi đến bên người Phong Quang, dịu dàng nói: “Tôi lo lắng em cuổi tối sẽ đá chăn, cho nên đến nhìn em.”

Phong Quang cảm động một giây, sau đó thét chói tai cầm gối đầu trong tay đập qua.

anh tiện tay tiếp lấy, nhận được gối đầu cô ném qua, anh mờ mịt trong chốc lát, lại nhìn cái gối đầu ở trong tay, không xác định được hỏi: “Phong Quang, em muốn anh ngủ với em sao?”

Đùa chắc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325: Thế giới thứ tám 15


Edit: Nhi Huỳnh

Phong Quang nhanh như chớp lui vào một góc tường cách anh xa nhất, lớn tiếng nói: “anh không cần lại đây!”

“Phong Quang… em sao vậy?” Trong đôi mắt đen của anh, che giấu sự luống cuống khiến người ta không đành lòng.

Phong Quang chỉ do dự một giây, lập tức mạnh mẽ lắc đầu, đá đi ý nghĩ thiếu chút nữa đã trở nên lơ là, “anh không nên đến gần tôi… tôi… tôi sợ…”

cô quẫn đến sắp khóc thành tiếng, cô đi qua rất nhiều thế giới, nhưng nhìn thấy ma quỷ này nọ thì đây vẫn là lần đầu tiên, cô tình nguyện nhận lấy kết cục bi thảm vài lần như thế giới Tiết Nhiễm, chứ không muốn gặp ma, mặc kệ bị ngược như thế nào, nhưng chỉ cần hệ thống thanh trừ tình cảm thì chuyện gì cũng qua, nhưng sự sợ hãi thì không giống vậy, nghĩ đến chuyện gặp phải ma, thì cho dù đã qua bao lâu, cũng vẫn cảm thấy sợ hãi!

An Ức nghe xong, trong đôi mắt dịu dàng càng trở nên cô đơn hơn, đủ để bất kì ai cũng phải tan nát cõi lòng, môi mỏng khe khẽ mím lại, thật cẩn thận nói: “anh có chỗ nào khiến Phong Quang chán ghét, anh nguyện ý sửa, chỉ là… em đừng nói sợ anh đượckhông?”

Ư… không thể không nói, để một người đàn ông đẹp mắt phải trưng ra cái biểu tình yếu ớt một cách dứt khoát như vậy, rất dễ dàng kích thích ham muốn đẩy ngã của người ta.

Phong Quang là một cô gái, còn là một cô gái ham mê sắc đẹp, cho nên cô cũng không khỏi động tâm, nhưng lý trí nhắc nhở là người đàn ông này… không đúng, là con ma nam này, anh ta không còn sống nữa, trong lòng cô lập tức trống rỗng đến hoảng sợ.

Nhân loại đối với những thứ mình không biết, chung quy vẫn sẽ có một loại cảm xúc sợ hãi, cô cũng không ngoại lệ.

“Em không muốn anh đến gần em, anh sẽ đứng ở đây… em đừng sợ, anh sẽ không làm hại em.” Ánh mắt anh lúc này ảm đạm phai màu, trống rỗng đến vậy, lại như là cô đơn.

Phong Quang bỗng nhiên có ảo giác, cô hình như đã làm một chuyện thiên lý không tha, bởi vì cô làm người này đau lòng, nhưng mà trời biết, cô cũng không phải cố ý muốn làm hại anh ta! cô sợ ma mà!

Nhưng mà… nhưng mà sắc mặt cô quạnh của người này, thật sự khiến cô không đành lòng…

Phong Quang cắn môi tự mình rối rắm hơn nửa ngày, run run rẩy rẩy vươn một bàn tay ra, “anh… anh để tôi chạm vào anh, có lẽ… có lẽ sau khi chạm vào anh rồi, tôi sẽ không sợ hãi…”

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt tối đen của anh, cách Phong Quang vài bước, anh vươn một tay ra, Phong Quang cứng nhắc bắt đầu, giãy giụa hơn nửa ngày mới nắm lấy được bàn tay lạnh lẽo đó, đối với cảm nhận của cô mà nói, anh là thực thể có thể chạm vào, cô âm thầm thôi miên chính mình, anh cũng giống như người bình thường thôi.

Điều kiện tiên quyết là nhất định khiến cô quên đi chuyện anh vừa đi xuyên qua cửa sổ thủy tinh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: Thế giới thứ tám 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


thầm nghĩ hồng nhan bạc mệnh, trời xanh ghen ghét anh tài, người đàn ông đẹp mắt đến thế sao lại có thể là ma chứ?

“Nhưng mà tay anh vẫn lạnh.”

“Nếu em không thích…” anh do dự tỏng chốc lát, gương mặt đẹp đẽ nhíu lại, nắm tay cô thật chặt, “Nhưng mà… anh vẫn khôngmuốn buông tay em ra.”

Đã sắp ba giờ sáng, cơn buồn ngủ đến muộn cuối cùng cũng thổi quét đến, cô không có năng lực suy nghĩ trả lời, “Vậy không cần buông ra, thật ra tay anh man mát lành lạnh, nắm thực sự thoải mái.”

“Nếu Phong Quang đã thích… vậy về sau Phong Quang chỉ có thể nắm tay anh, không thể nắm tay những người khác, đượckhông?”

cô vốn nghĩ bản thân sẽ ngủ không được, nào biết giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ của anh phảng phất mang theo ma lực thôi miên, cônửa trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Được…”

Khi cô chịu hết nổi mà lâm vào cơn ngủ say, An Ức hôn lên mi tâm cô, than nhẹ, “Phong Quang, chúng ta đã nói rồi đó, em về sau… cũng không thể gặp mặt người đàn ông nào khác.”

Tất nhiên, những người đàn ông khác cũng không thể chạm vào cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327: Thế giới thứ tám 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Phong Quang không nhìn thấy người đàn ông nằm bên người mình, cô hoảng hốt cảm thấy chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, nhưng mà rất nhanh liền phủ định.

Lại nằm lại trên giường, cô chậm chạp không nghĩ đến, bả đầu chôn ở trong chăn, miễn cưỡng hỏi: “Hệ thống, mi xác định người này là để tôi đi tiến công chiếm đóng, chứ không phải là đến tiến công chiếm đóng tôi sao?”

Hệ thống không trả lời.

cô ghét bỏ chậc một tiếng, hệ thống đúng là càng ngày càng cao ngạo, lại nướng ở trên giường trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ đến chuyện người đàn ông áo đen, cảm xúc của cô lại rơi xuống đáy cốc.

An Ức là quỷ, cô đã xác định rồi, vậy người áo đen không thể nhìn thấy được trong băng theo dõi, có phải cũng có nghĩa là, hắn cũng là ma?

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc


đến cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328: Thế giới thứ tám 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong Quang sau khi sững sờ, lại không chắc chắn mà hỏi lại một lần, “cô khẳng định người cô nhìn thấy làanh ấy sao?”

“Ừm, tôi sẽ không nhớ nhầm.” Dù sao sau khi nhìn thấy Phong Quang ôm ôm ấp ấp với con ma đó một lần, hắn làm Lạc Thần Hi lưu lại ấn tượng khắc sâu, cô không có khả năng nhận sai, Lạc Thần Hi lại tốt bụng nói: “cô Hạ, người đó… hắn không phải người, cô vẫn không nên qua lại với hắn thì tốt hơn, cô biết đó, dù sao… dù sao chúng ta cũng không giống với bọn họ.”

Biết Lạc Thần Hi là quan tâm tới mình, Phong Quang thật ra có một phần thiện cảm với cô ấy, vẻ mặt cô dịu đimột chút, “cô yên tâm đi, tôi biết mình nên làm thế nào, chỉ là chuyện có liên quan đến anh ấy, tôi hy vọng côLạc sẽ không nói với người khác.”

“Được, tôi sẽ không lắm miệng.” Dù sao có nói ra, cũng không có ai tin tưởng cô, ngược lại, nói không chừng còn có người coi cô thành người điên mà đưa đi bệnh viện tâm thần.

Sau khi nói xong với Lạc Thần Hi, Phong Quang mong cô ấy hỗ trợ nói một tiếng với Liễu Hàn là cô về khách sạn trước, thật ra đây chỉ là một cái cớ, cô ngay cả đồ diễn ở trên người cũng không thay, trực tiếp đi đến sân vườn nơi mà bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, dưới tàng cây hòe đó, cô quả nhiên gặp được người mà cô muốn tìm.

An Ức đứng dưới tàng cây, anh ngẩng dầu, ánh mắt bình tĩnh mà xa xăm, chỉ chuyên tâm nhìn chăm chú vào tổ chim ở trên cây, từng tia nắng loang lổ chiếu lên người anh, phảng phất vì anh mà phủ một tầng lụa mỏng sắc ấm, có gió thổi đến, nhìn anh như trôi giạt giữa không trung, cũng như tính tình bình thường hay yên tĩnh của anh, anh cũng sẽ yên lặng biến mất trên thế gian này.

[Diendantruyen.Com] Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329: Thế giới thứ tám 19


“Phong Quang không thích, anh sau này sẽ không làm.” Sắc mặt An Ức yên tĩnh bình thản, khóe miệng cười cong lên, trong nụ cười của anh, có thể nhìn ra là anh không biết đã làm gì không đúng, chỉ là vì cô khôngthích, cho nên anh mới không làm mà thôi.

Rõ ràng anh là một người thoạt nhìn trong trẻo như ngọc, tính cách cũng thật dịu dàng khiến người ta nhịnkhông được mà cảm thấy có thiện cảm, nhưng cố tình, người dịu dàng như vậy, bên trong lại như cất giấu sự lạnh nhạt đến tận xương.

Sâu sắc đến mức, hai vẻ đối lập cực đoan này ở trên người anh lại không hề sinh ra cảm giác khác thường.

Phong Quang nghĩ, có lẽ anh làm ma lâu lắm, cho nên đã quên đi tình cảm của người bình thường?

cô sẽ không đoán được, trên đời này chính là có người như thế, bọn họ trời sinh đã có nhân cách thiếu hụt, cũng bởi vì thiếu hụt và mâu thuẫn, bọn họ sẽ càng thêm cố chấp, mà vừa vặn, An Ức chính là người như vậy.

Phong Quang thấy rằng, anh chính là mục tiêu mà cô phải tiến công chiếm đóng, vậy cô chỉ có chức trách là giúp anh tìm về tình cảm mà anh đã quên đi, yêu đương với ma quỷ không xong, cũng phải đi lên con đường HE!

“An Ức, ngày mai chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi.”

Mắt sáng khẽ cong, “Hẹn hò…”

“Đồ diễn bị cháy rất nhiều, ngày mai bọn tôi không quay được, nếu mai đã có thời gian, tôi dẫn anh đi xem phim vậy, ừm… gần đây phim điện ảnh hình như không có nhiều lắm, chúng ta cứ xem phim điện ảnh lấy đề tài tình yêu được không?”

anh khẽ cười, như cây cỏ mùa xuân, “Được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330: Thế giới thứ tám 20


Đoàn kịch “cổ thành di mộng” xem như làm việc tốt thì thường gian nan, mỗi khi vừa bắt đầu quay lại xảy ra chuyện, đến hiện tại vẫn chưa có chút tiến triển nào, mà hai người Phong Quang và Ngu Thuật đều có lịch trình, cho dù là Khâu Lương sống vô thần đi nữa cũng phải thấy sốt ruột.

Liễu Hàn lại mãnh liệt đề nghị Khâu Lương đổi địa điểm quay phim, cô không rảnh quản Phong Quang, vì vậy mà tạo ra cơ hội cho Phong Quang lặng lẽ chuồn đi, cô đội mũ cùng kính râm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung nguyệt mạo che khuấtđi nhiều, nhìn chính mình trong gương, cô vừa lòng gật gật đầu.

“Phong Quang sao lại phải mặc thành như vậy?”

âm thanh dễ nghe sau lưng vang lên, Phong Quang hoảng sợ, sau đó thấy là An Ức, cô lấy kính râm xuống rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “An Ức, anh lần sao có thể đừng đột nhiên phát ra âm thanh ở sau lưng tôi không? Tôi sẽ bị dọa.”

“Thật xin lỗi…” An Ức muốn ôm ôm cô, nhưng nghe được lời nói hơi có vẻ trách cứ của cô, anh do dự không tiến lên.

Bộ dạng cẩn thận như vật, thật khiến người ta không đành lòng.

Phong Quang thở dài nặng nề, bởi vì cô phát hiện bản thân đối với con ma này không hề có sức chống cự nào, cô đi qua, chủ động ôm lấy anh, vùi vào trong ngực anh, quả nhiên, cô không nghe được tiếng tim đập.

An Ức vì sự chủ động của cô mà ngẩn ra, kế tiếp, đôi mắt tối đen nhưng sạch sẽ sáng ngời, một bàn tay vòng qua thắt lưng, tay kia thì nhè nhẹ vỗ về lưng cô, anh cúi đầu, áp lên đỉnh đầu cô, lòng tràn đầy vui mừng ngửi hương vị chỉ có thể tìm thấytrên người cô.

Cho dù là không nói lời nào, chỉ mỗi động tác ôm nhau cũng có thể duy trì một hồi lâu, hơn nữa trong sự im lặng này cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng lưu luyến.

Phong Quang đột nhiên rất bội phục chính mình, cho dù đến bây giờ, cô vẫn sợ ma, nhưng hôm nay cô thế mà lại chủ động ôm lấy một con ma, còn cảm thấy một loại ngọt ngào không biết tên, cô có một đáp án, cô sợ ma, chỉ là cô không sợ anh mà thôi.

Tĩnh lặng hồi lâu, khi cô sắp sửa ngủ trong lòng anh, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu muốn hỏi anh, nhưng lúc nàyanh đang cúi đầu, cho nên khi cô ngẩng đầu lên, mặt của hai người cách nhau cực kỳ gần, môi cũng chỉ thiếu chút nữa là hôn lên.

anh không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô, chậm chạp không động đậy, tựa như đang đợi cô đáp lại.

Trong mắt An Ức phản chiếu hình ảnh của cô, giống như là phản chiếu toàn bộ thế giới của riêng anh, tâm trạng Phong Quang nóng lên, kiễng mũi chân, hôn lên môi anh.

anh không kìm lòng được mà run lên mọt chút, nhưng rất nhanh, anh cũng vươn nhẹ đầu lưỡi miêu tả môi cô, nhưng anhvẫn chưa thỏa mãn chỉ với một cái hôn nhàn nhạt, lưỡi trơn linh hoạt tiến vào trong miệng cô, tìm được cái lưỡi thơm tho, quấn quít lấy cô cùng anh khiêu vũ, tìm kiếm mọi ngóc ngách, mút lấy mỗi một tấc không khí bên trong.

Phong Quang không nghĩ tới người đàn ông này có kỹ thuật hôn tốt như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy hơi hối hận vì xúc động nhất thời vừa nãy của mình, bởi vì cô phát hiện thân thể của cô dần mềm xuống, nhưng An Ức vẫn không định chấm dứt.

Một bàn tay anh dừng lại trên đùi cô, từ dưới mà trơn trượt tiến lên trong váy.

Lý trí của Phong Quang trở về trong phút chốc, cô đè lại bàn tay lộn xộn đó, tay kia thì để trên ngực anh, đứt quãng nói: “An Ức… ngừng, dừng lại.”

Trong mắt An Ức hiện ra tình dục động lòng người, ánh mắt dịu dàng cũng vì một phần tình dục này mà trở nên yêu mị, anhkhó hiểu, khó hiểu là cô chọn tiến lên, vì sao lại muốn nói chấm dứt?

Phong Quang không thể không nghĩ, bản thân rốt cục đã trêu chọc phải loại đàn ông như thế nào? anh dường như… dường như có một loại độc dược khiến người ta không thể cự tuyệt được.

Đã không thể cự tuyệt, vậy thì không cần cự tuyệt.

cô kéo tay anh, kéo anh đến bên giường, đột nhiên đẩy anh xuống giường, ngay sau đố, cô ngồi lên hông anh, cong thắt lưng xuống, cúi đầu, dán lên tai anh nhẹ nói: “An Ức, chúng ta làm đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331: Thế giới thứ tám 21


Cuối cùng Phong Quang dùng tự thể nghiệm mà chứng minh được, vẫn có thể cùng với ma lăn giường, chỉ là… nhiệt độ có chút lạnh, nhưng lại càng được thể nghiệm một loại kích thích quỷ dị.

trên giường lớn một mảnh hỗn độn, trong không khí còn lưu lại mùi vị phóng đãng hoang phí, cả người cô vô lực nằm trênngười anh, cảm thấy sau đó mà được hút một điếu thuốc thì lại càng hoàn mỹ.

Cho dù cuối cùng là cô bị đặt ở dưới người anh khóc cầu xin tha thứ, cô cũng vẫn có tự tin thấy rằng, là cô làm anh, chứkhông phải là anh làm cô.

An Ức như có như không vỗ về cái lưng bóng loáng của cô, giọng nói vốn dĩ thanh nhã như gió, lúc này nhiễm sự lười biếng làm cho người ta mặt đỏ tim đập, anh sờ sờ đầu cô gái đang tựa trên ngực anh, tiếng cười nhẹ phát ra từ trong lồng ngực, “Phong Quang, em là của anh.”

“không đúng, anh là của em.” Cho dù không có sức lực, cô cũng muốn phản bác anh.

An Ức ấm áp nói: “Được, anh là của em.”

cô cũng chỉ có thể có anh.

“Aiz… phim là xem không được rồi.” Phong Quang liếc mắt nhìn vé xem phim để trên bàn, thời gian chiếu phim đã sớm trôi qua.

“không sao, chúng ta hiện tại cũng đang hẹn hò mà.”

Đúng vậy, dùng một bộ phim để đổi lấy chuyện được “ngủ” với người mình thích, anh đương nhiên là buôn bán có lời.

cô thiếu lễ độ khinh bỉ nhìn, “Chúng ta đây gọi là không cưới xin gì mà tằng tịu với nhau.”

“Nhưng mà… Phong Quang vẫn định phụ trách anh, đúng không?”

Phong Quang ngẩn ngơ, “Em phụ trách anh?”

“Phong Quang lấy đi trong sạch của anh, tất nhiên là phải phụ trách.”

“Trong sạch?”

“Thật ra…” An Ức lộ vẻ ngượng ngùng, “anh vẫn là lần đầu tiên.”

Bộ dạng ngượng ngùng như vậy, thật đúng là vừa miệng, nhưng cô vẫn muốn hỏi, “Khoan đã, anh không phải mất trí nhớ sao? anh làm sao mà biết bản thân là lần đầu tiên?”

Hơn nữa, biểu hiện dũng mãnh vừa nãy của anh, cũng thật không giống là lần đầu tiên!

“Bởi vì ngoại trừ Phong Quang, anh đối với ai cũng không có xúc động tính dục.” Cho dù có mất trí nhớ, anh vẫn có tự tin về chuyện này.

Bốn chữ xúc động tính dục này… Phong Quang còn chưa nói là người mất trí nhớ quên mất kiến thức thông thường như anh, còn có thể nói được bốn chữ này cũng thật không dễ dàng, cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây cũng từng có người nói những lời này, là ai? Thời gian trôi qua thật lâu, cô cũng chỉ nhớ lại được một bóng dáng.

An Ức hỏi: “Phong Quang đang suy nghĩ cái gì?”

“không có gì…” Cõ lẽ người kia là mục tiêu tiến công chiếm đóng của cô ở thế giới nào đó, bởi vì qua mỗi nhiệm vụ hệ thống sẽ thanh trừ cảm tình của cô, đối với một người có thể xem là xa lạ mà nói, bình thường cô không nhớ được lâu lắm, huống chi, ở thế giới trước cô đã sống mười lăm năm. cô cọ cọ ngực An Ức, “An Ức, em sẽ đối tốt với anh.”

Bởi vì đau lòng người này, cô sẽ cố gắng nhớ hắn thật lâu, cho dù những chuyện như ký ức, cho tới bây giờ cũng chưa đến lượt ý thức chủ quan của cô quyết định.

Dung mạo xinh đẹp của An Ức hơi cong, “không cần Phong Quang đối tốt với anh, chỉ cần Phong Quang có thể ở lại bên người anh, anh sẽ yêu em thật tốt.”

“Nếu em không ở cạnh anh thì sao?” cô lười biếng thuận miệng hỏi.

“anh sẽ khiến Phong Quang giống như con chim mẹ đó vậy.” An Ức sung sướng cười khẽ, “Đem Phong Quang nhốt lại trong lồng, Phong Quang sẽ không rời anh đi được nữa.”

Phong Quang chỉ coi như anh đang nói đùa, cô ngáp một cái, bởi vì vừa vận động cơ thể, lúc này bắt đầu mệt rã rời, trước khi ngủ, cô đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu muốn hỏi anh, “An Ức, mấy ngày nay trên người em có bùa bình an, anh khôngcảm thấy có chỗ nào khó chịu sao?”

“Tại sao Phong Quang mang bùa bình an, anh lại cảm thấy khó chịu?”

Được lắm, anh còn không ý thức được bản thân là ma.

Phong Quang trước khi mơ mơ màng màng ngủ nghĩ rằng, cũng không biết Liễu Hàn mua bùa bình an từ tên lừa đảo nào nữa, coi như là vô dụng đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332: Thế giới thứ tám 22


Trong màn đêm, an tĩnh đến mức quỷ dị.

An Ức mở mắt, hôn lên giữa mày cô gái ở trong lòng anh, cẩn thận đi xuống giường, cẩn thận thay cô đắp chăn kỹ càng, sau đó mới ra khỏi phòng, tại cửa phòng, anh gặp được người đàn ông áo đen đã chờ ở đây thật lâu.

Người đàn ông hòa nhã bật cười một tiếng, “Bỏ được mỹ nhân mà đi ra sao?”

An Ức không trả lời, âm thanh của anh rét lạnh một phần, “Mày rốt cục là ai?”

“Tao là ai, mày không cần xen vào.” Hắn nói: “Mày chỉ cần biết, tao là người hiểu mày nhất trên đời này.”

“Đúng là một đáp án thú vị.” An Ức cũng thật sự nở nụ cười thích thú, cho dù anh biết rõ, chính anh cũng không hiểu được bản thân mình.

Người đàn ông thản nhiên hỏi: “Chỉ có như vậy, mày đã thỏa mãn rồi sao?”

“Mày nói thỏa mãn, là cái gì?”

“An Ức, cô ấy gọi mày như vậy đúng không?” Khóe môi hắn giương lên một chút, “Mày hiểu rõ mà, cho dù hủy diệt thiết bị quay phim, hay là thiêu hủy đồ diễn, mày khôngcó khả năng vĩnh viễn gây trở ngại công việc của cô ấy, công việc của cô ấy, nói thế nào cũng phải có chút đụng chạm với những thằng đàn ông khác.”

“Thì sao?” Khóe mắt hẹp dài của An Ức hơi cong lại.

“cô ấy đối với mày tình ý đang nồng, có lẽ cho dù mày có làm cái gì, cô ấy đều lựa chọn không so đo, nhưng đợi qua một tháng, một năm, mười năm… cô ấy không yêumày nữa, cảm thấy chán ghét mày thì sao?”

“Phong Quang từng nói, cô ấy thích tao, cô ấy sẽ đối xử tốt với tao.” An Ức thỏa mãn cười nói: “cô ấy sẽ không gạt tao.”

“không, mày không thể đảm bảo chuyện đó, bởi vì, thủ đoạn có thể giữ lại cô ấy, màykhông hề có miếng vốn nào cả, mày không biết mày là ai, không biết mày từ đâu mà đến, lại không biết khi nào bản thân mày sẽ phiêu tán như sương mù, mày xem, màykhông có cái gì cả, nhưng mà cô ấy là Phong Quang, cô ấy có người yêu thương mình, cũng có rất nhiều người theo đuổi, mày cũng không thể đảm bảo mày có thể thắng hết bọn họ, bởi vì…” Hắn cười ác liệt, “không ai biết mày có tồn tại.”

Bàn tay để bên người của An Ức nắm thành quyền, nhưng anh vẫn cười dịu dàng, “Mày tới đây, chính là muốn nói mấy chuyện này với tao sao?”

“Phải, cũng không phải, tao đang cho mày một đề nghị, đề nghị có thể vĩnh viễn giữcô ấy ở bên cạnh mày.” Hắn đến gần An Ức từng bước, môi mỏng không kềm chế được nụ cười phóng đãng, âm thanh lạnh lẽo, nhưng cũng mang theo một nỗi dụ hoặckhông biết tên, “Chỉ cần cô ấy trở nên giống như mày, cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mày.”

Đây đúng là một đề nghị, nhưng mặt An Ức không chút thay đổi, cho dù người trước mặt anh đang dụ dỗ anh làm hại người mà anh cực kỳ yêu thương, nhưng vẻ mặt ôn hòa của anh vẫn trước sau như một, chỉ bình tĩnh nói: “Tao sẽ không làm hại cô ấy.”

“Là sẽ không, hay vẫn không nghĩ đến?” Lời nói không mặn không nhạt cất giấu mũi kiếm chỉ thẳng vào lòng người, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư, tìm được chỗ phòng thủ yếu nhất, dùng phương pháp đơn giản nhất, công kích kẻ địch liên tiếp bại lui, hắn chính là một thuyết khách trời sinh, “Mày và tao đề rõ ràng, thế giới này rất dơ bẩn, người mơ ước cô ấy thật sự quá nhiều, người tốt đẹp giống như cô ấy, không nên thuộc về thế giới này, không phải sao?”

trên mặt An Ức có ý cười nhẹ mà mờ mịt, nhưng mà, anh không nói lời nào.

Hắn dùng giọng điệu không thể nào nắm bắt được, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “An Ức, chúng ta đều hiểu, mày không thể phản bác những lời này của tao, mà đề nghị của tao chính là phương pháp duy nhất có thể bảo vệ cô ấy, cũng là cách duy nhất cam đoan cô ấy sẽ không rời khỏi mày, cho nên, mày có muốn liên thủ với tao không?”

Cùng nhau, giết cô ấy.

Trời nắng mấy ngày liền bỗng nhiên biến chuyển, hôm nay đột ngột nổi cơn giông.

Bởi vì chuyện đồ diễn bị hủy nên đã phải ngừng một ngày quay, hiện tại đồ diễn vất vả đưa đến đây rồi, nhưng vì trận mưa này, đoàn làm phim không thể không dừng tiến độ lại một lần nữa, có người nói, mưa lớn như vậy, có lẽ là Long vương phát điên.

Đương nhiên là hôm nay cũng không cần khởi công, nhưng đáng tiếc là, Khâu Lương gọi một cuộc điện thoại, để toàn bộ đoàn làm phim đi đến nhà cổ, mọi người đội mưa to đến đó, xong mới biết Khâu Lương không chịu đổi chỗ quay phim bị Liễu Hàn nói đến mức không còn cách nào, không biết từ chỗ nào mời đến một đạo sĩ, nói là muốn trấn áp tà khí.

Phong Quang khẩn trương ở trong lòng, mặc ngoài thì cực kỳ trấn định, cô khống chế xúc động bản thân muốn nhìn xem An Ức, cho dù lúc này, tay cô đang bị An Ức nắm lấy.

An Ức cúi đầu, dán lên sườn tai cô nói: “không cần lo lắng, hắn nhìn không thấy anh.”

Thật ra anh không cần dựa gần vào cô như vậy để nói chuyện…

Phong Quang càm ràm trong lòng, anh biết bản thân mình ở chỗ đông người cô chỉ có thể làm bộ như không ai nhìn thấy, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy, nhưng mà người ngoài không nhìn thấy, nhưng lòng xấu hổ của cô còn có thể nhắc nhở cô làm hành động thân mật như vậy ở trước công chúng là không đúng, cho nên… gương mặt của cô không khống chế được mà đỏ lên một chút.

Liễu Hàn hỏi: “Phong Quang, mặt em sao lại hồng vậy?”

“… Có chút nóng.”

Liễu Hàn gật gật đầu, “Nhiều người chen chút trong một căn phòng như vậy, đúng là có chút nóng.”

Lạc Thần Hi không tự giác cách Phong Quang xa xa, cô không phải sợ Phong Quang, mà là sợ người kia, bởi vì cô thấy được, người kia vừa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, Lạc Thần Hi cũng không hiểu một người đàn ông nhìn dịu dàng như vậy… không đúng, là nhìn thấy được ánh mắt lạnh thấu xương từ trên người con ma này, chỉ là bản năng nhắc nhở cô, cô hình như đã đắc tội người này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333: Thế giới thứ tám 23


cô thật là có đắc tội anh, bởi vì anh nghe được, Phong Quang biết được chuyện anhphóng hỏa là do cô gái nhiều chuyện này nói ra.

Đạo sĩ kia nói vài câu chú ngữ, lại lắc lắc chuông đồng trong tay, ngat khi Phong Quang nghĩ hắn có phải muốn nhảy thần (!) hay không, hắn bỗng nhiên khẩn trương phát ra một tiếng nặng nề.

(!) Một hoạt động khiêu vũ mê tín dị đoan, tương tự điệu nhảy shaman.

Liễu Hàn vội hỏi: “Đạo trưởng, có phát hiện gì sao?”

“Nơi này không có cái gọi là tà khí hay oán khí, nhưng thật ra có một cỗ chấp niệm rất mạnh.”

Liễu Hàn nghi hoặc, “Chấp niệm?”

“Đúng vậy, chính là chấp niệm, chấp niệm này cực kỳ mạnh mẽ, ừm, ta phải điều tra.” Chỉ thấy đạo trưởng rất có vẻ tiên phong đạo cốt này từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, tra xét một cách rất khác thường, lại thu tay cất điện thoại rồi nói: “Hôm nay chỉ có thôn trấn này có mưa, thôn trấn xung quanh đều là trời nắng, cư nhiên có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của thời tiết, xem ra cỗ chấp niẹm này đã mạnh đến mức rất đáng sợ.”

Phong Quang không khỏi nhìn qua An Ức, An Ức thấy cô nhìn mình, mỉm cười như cây cỏ mùa xuân, cúi đầu in một nụ hôn lên khóe môi cô, Phong Quang bị dọa đến mức nhìn trái nhìn phải, may mắn, trừ bỏ Lạc Thần Hi, không ai có thể nhìn tới cảnh vừa rồi, còn nỗi hoài nghi vừa rồi của cô, cũng bị nụ hôn đột ngột của An Ức làm sợ tới mức quên luôn.

Khâu Lương không tin mấy thứ quỷ thần này, cho nên chỉ hỏi cho có lệ: “Vậy đạo trưởng cho rằng nên xử lý như thế nào?”

“không cần xử lý.” Đạo trưởng rất có phong phạm thiên tiên nói: “Tà khí cóc thể bị xua tan, oán khí có thể trấn áp, nhưng chấp niệm loại này, cũng không giống như tà khí và oán khí bình thường, nói chung, chấp niệm phần nhiều là vì cầu mà không được, chỉ có thể tìm được chuyện cầu mà không được này, làm hắn cảm thấy thỏa mãn, chấp niệm cũng sẽ tự nhiên tiêu tán.”

Thật có chút người là cố chấp, bọn họ đối với mục tiêu mà mình truy đuổi, vĩnh viễn đều muốn gần một chút, lại gần hơn một chút, vĩnh viễn cũng không cảm thấy thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334: Thế giới thứ tám 24


“Này? cô gái này…” Đạo trưởng đó bỗng nhiên đi đến chỗ Phong Quang, hắn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu tới chân, lại bấm bấm ngón tay, lắc đầu rất là nặng nề.

Phong Quang bị hắn nhìn mà ngấm ngầm sợ hãi, tâm tưởng chẳng lẽ hắn phát hiện ra An Ức? Trái ại, An Ức cực kỳ bình tĩnh.

Liễu Hàn vội vàng hỏi: “Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì sao?”

“Ấn đường cô gái này biến thành màu đen, nhìn ngược lại thì mệnh không còn lâu.”

“… Cái gì?” Phong Quang mơ hồ.

“Người có tam trấn hỏa, tôi thấy cô gái này đã tắt đi hai hỏa, e là sẽ nhìn thấy một ít thứ mà người thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa ma khí trên người của cô gái này rất thịnh, dương khí không đủ, một hỏa cuối cùng này, sáng sáng tối tối, là tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”

Phong Quang bị mấy lời này hù đến sửng sốt, cô hẳn nên không tin, nhưng tên lừa đảo này nói vài chuyện lại thực sự phù hợp với tình trạng của cô hiện giờ, ví dụ như nói cô có thể nhìn thấy ma, lại như nói cô hiện tại cùng ma… Khụ, “trộn lẫn”, nên cái gọi là ma khí cực thịnh trên người cô cũng có thể là thật.

cô mất tự nhiên khụ một tiếng, chỉ chỉ Lạc Thần Hi, “Nói tôi thảm như vậy, vậy nhìn côấy một chút đi.”

Lạc Thần Hi ngây người.

“Ừm, nếu là nói cô gái này…” Đạo trưởng lại bấm đốt ngón tay một phen, “Tam trấn hỏa tắt mất một hỏa, không có họa đổ máu, gần đây lại có hồng loan tinh động.” (!)

(!) Mệnh đào hoa

Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.

Đạo trưởng lại nhìn về phía Phong Quang, “Tôi thấy, cô vẫn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình huống của cô đã đến mức cực kỳ nghiêm trọng.”

Liễu Hàn so với Phong Quang còn muốn sốt ruột hơn, “Đạo trường mời nói, nên làm như thế nào mới hóa giải được kiếp nạn của Phong Quang.”

“Cái này, nếu muốn hóa giải nguy cơ, vậy chỉ có thể đi đến nơi thiêng liêng sạch sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ví dụ như là miếu Quan Vũ… ách!” Đạo trưởng còn chưa nói xong, ôm ngực ngã xuống đất.

Mọi người thấy hắn mở to hai mắt, há miệng khó thở, vội vàng bu lại, người hiểu cấp cứu giúp đỡ làm chút biện pháp cấp cứu, Khâu Lương lập tức gọi số cứu thương, tất cả mọi người loạn thành một đoàn.

Sắc mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn như đang chịu thống khổ thật nhiều, Phong Quang bị một màn trước mặt dọa sợ đến giật mình, cô mờ mịt khôngbiết phải làm sao mà nhìn An Ức.

An Ức lắc đầu, “không phải anh làm, Phong Quang, tin tưởng anh.”

Phong Quang mím môi không nói.

“Là hắn.” An Ức nhìn ra phía cửa, “Là hắn làm.”

Một người đàn ông mặc áo đen, hắn đứng ở trong mưa, nhưng không hề có một giọt mưa nào rơi trên người hắn, hắn nhìn như có năng lực ngăn cách, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh hắn giống như có một hố đen đáng sợ, có thể hấp dẫn người đi qua tiến vào vực sâu vô tận bên trong.

Cái mũ đen của hắn trước sau như một, che khuất phân nửa gương mặt hắn, nhưng Phong Quang biế, hắn đang nhìn cô, dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn cô.

cô ớn lạnh cả người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335: Thế giới thứ tám 25


Nhưng chỉ nháy mắt sau, người ở trong mưa biến mất không thấy.

Cơ thể căng cứng của cô bình tĩnh lại, chân không hiểu sao như nhũn ra, có chút đứngkhông vững, An Ức ở bên cạnh đỡ lấy cô.

An Ức sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói, “Đừng sợ, anh sẽ không để hắn làm hại em.”

Phong Quang không cảm thấy có chút thoải mái nào.

Xe cứu thương rất nhanh liền tới, cô lạnh mặt cứng rắn nhìn mọi người nâng đạo sĩ kia lên xe cứu thương, Liễu Hàn thấy sắc mặt cô không đúng, tưởng cô bị hoảng, liên thanh khuyên giải an ủi vài câu, cô chỉ cười cười không trả lời.

Phong Quang cảm thấy sợ hãi, người đó làm cho cô có một loại sợ hãi mà cô chưa từng biết đến, mà rõ ràng là, chuyện lần này là vì cô mà xảy ra.

cô bất giác nắm chặt tay An Ức.

Sau đó, tin tức của Khâu Lương từ bệnh viện truyền đến, vị đạo trưởng kia là mắc phải bệnh tim, trải qua cấp cứu, cuối cùng cũng bảo vệ được một mạng.

Nhưng mà vừa xảy ra chuyện như vậy, mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu nơm nớp lo sợ, lại vì một lời trước khi té xỉu đó của đạo trưởng, tất cả mọi người nhìn thấy Phong Quang đều không tự giác mà tránh đi.

Phong Quang tựa như mang đại danh là sát tinh.

Liễu Hàn bị tức không nhẹ, cô mắng bọn họ một chút, tuy rằng không ai dám phản bác cô, nhưng mà vẫn không làm nên chuyện gì, những người đó vẫn nhượng bộ lui binh đối với Phong Quang, đây là tâm lý sợ dính họa vào thân, vì thế, Ngu Thuật còn dám nói chuyện với Phong Quang lập tức có vẻ không bình thường.

trên hành lang, Ngu Thuật u buồn thở dài, “Con người a, chính là bảo sao hay vậy, đây đúng là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng với nhân loại.”

“… anh cũng chính là con người đó.” Phong Quang mặt đờ đẫn nhắc nhở anh, An Ức cũng không ở bên cạnh cô, hình như là có chuyện cần xử lý, cô chưa từng hỏi qua, bởi vì cho dù là người yêu, cũng phải có không gian cá nhân của riêng mình.

Ngu Thuật nở nụ cười, lần này trong nụ cười của anh không có u buồn, đổi lại có thêm một loại thong dong xa rời nhân thế, “Tôi không giống với những người phàm phu tục tử này, tôi là người có giác ngộ, có lẽ trên đời thật sự có ma quỷ, nhưng ma quỷ cũng từng là người, chỉ cần biết điểm này, thì không có gì phải sợ, tôi tin tưởng mỗi thế giới đều có nguyên tắc riêng của nó, người như chúng ta không cảm nhận được đến sự tồn tại của ma quỷ bình thường, ma quỷ cũng không có cách nào thích gì làm nấy mà ảnh hưởng đến thế giới thực của chúng ta, nếu không, thế giới này đã sớm loạn.”

Phong Quang không ngờ là người được xưng là “có bệnh” lại có suy nghĩ cao nhân như thế, cô không thể tin hỏi lại: “Lời này của anh là lời kịch trong kịch bản sao?”

“Người nông cạn a…” Ngu Thuật lại khôi phục dáng vẻ u buồn của anh, dùng giọng điệu đa sầu đa cảm thở dài: “Người càng thanh tỉnh, thường thường đều bị mọi người xem là khác người, Hạ Phong Quang, cô là loại người gì đây?”

“Người nhìn anh cảm thấy khó chịu.” Phong Quang giật giật khóe miệng, khống chế xúc động muốn chửi ầm lên, thế mà dám nói cô nông cạn!?

“Có rất nhiều phụ nữ thích tôi, cô lại nói nhìn tôi khó chịu, ừm, như thế đúng là phương pháp hay khiến cho tôi phải chú ý đến a.”

Phong Quang khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái, “Tôi có bạn trai, không có ý tứ gì với anhđâu.”

“Bạn trai?” Ngu Thuật suy nghĩ một lát, “Là người đàn ông áo đen mỗi ngày đều xuất hiện ngoài cửa phòng của cô sao?”

“anh nói… cái gì?”

“Tôi ban đêm hay đi ra ngoài cửa ngắm trăng, mỗi lần đều nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa phòng cô, kỳ quái là, anh ta đứng một chỗ không nhúc nhích, giống như là người chết vậy.”

Phong Quang sững sờ cả người, nói không ra tiếng, giống như cô quên mất bản thân còn có thể nói chuyện.

Ngu Thuật nói: “cô cũng đừng trách tôi miêu tả không được tốt, tôi chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà, tôi không ngờ là, Hạ Phong Quang chưa bao giờ có scandal, thế mà lại là người có gan lớn như vậy, cũng dám đem bạn trai đến khách sạn ở chung.”

Lại thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Quang, Ngu Thuật chỉ coi như cô sợ mình đem bí mật của cô nói ra ngoài, “cô yên tâm đi, tôi sẽ không đem chuyện cô có bạn trai nói ra ngoài, chỉ là… cô không phải là hôn thê của Mạc Diệc Vân sao?”

Phong Quang không thể không nhìn kỹ người trước mặt mình một lần nữa, “anh rốt cục biết bao nhiêu chuyện?”

Chuyện hôn ước giữa cô và Mạc Diệc Vân, ngoại trừ hai nhà bọn họ, ai cũng khôngbiết.

“Nhìn tôi căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không phải là người lắm miệng, nhưng thật ra tôi thấy, Mạc Diệc Vân không xứng với cô, chia tay với anh ta cũng tốt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 336: Thế giới thứ tám 26


Edit: Nhi Huỳnh​Phong Quang lạnh giọng, “Chuyện này, không cần anh lo.”

“Tôi cũng không muốn lo thay cô nha.” Ngu Thuật nhún nhún vai, “Hạ Phong Quang,cô nên tin là, trên đời này có vài người có giác quan thứ sáu mạnh hơn mấy trăm lần so với người thường, tốc độ của nó có thể vượt qua thời không, do đó có thể nhìn đến một ít đoạn ngắn trong tương lai.”

“Ngu Thuật…” Phong Quang co rút khóe miệng, “anh đừng nói với tôi là anh có thể biết trước tương lai.”

“Có muốn cá với tôi không, phim của chúng ta, ngày mai cũng không có cách nào quay một cách bình thường.”

Phong Quang nghĩ tới An Ức, lãnh đạm phun ra hai chữ, “không cá.”

“Vậy đúng là tiếc thật.” Hai mắt Ngu Thuật lộ vẻ u buồn, không thấy chút tiếc nuối, “Hạ Phong Quang, gần đây cô rất là nguy hiểm, tự bảo trọng đi.”

“anh muốn nói với tôi là anh nhìn thấy tương lai tôi sẽ xảy ra chuyện.”

Ngu Thuật lắc đầu, “Tôi nhìn không tới, chỉ là có trực giác, cô sẽ có nguy hiểm, tự cầu nhiều phúc đi, nếu không ảnh hậu có thể nổi danh cùng với tôi lại sắp thay người, aiz, đau lòng a, mỹ nhân từ xưa như danh tướng, nhân gian không gặp được người đầu bạc…”

Giống như không hiểu ra làm sao, Ngu Thuật sau khi lắc đầu than thở, cũng khônghiểu sao đi mất.

“Đúng là có bệnh.” Phong Quang lạnh mặt nói.

Nhưng bề ngoài cô có bao nhiêu không quan tâm, đáy lòng liền có bao nhiêu khủng hoảng, cô vốn nghĩ Ngu Thuật chỉ là một người có mặt ngốc nghếch, lại không nghĩ rằng anh ta dường như cũng cất giấu rất nhiều bí mật, hơn nữa không thể phủ nhận, một lời đó, thành công dọa sợ cô.

Con người luôn là như vậy, thà tin là có, không thể tin là không, khi một người nói làcô sẽ chết, cô có thể cười nói hắng trâng tráo, mà khi người thứ hai cũng nói như vậy… cô cảm thấy sợ hãi.

Nhất là Ngu Thuật nói người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng cô mỗi đêm, người đàn ông áo đen, giống như là người chết… là A.

Phong Quang nhìn hành lang trống trải, cô giống như có thể cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, cuối cùng không dám ở lại, xoay người lấy thẻ phòng ra đi vào, khi bước vào, cô nhìn thấy một phong thư nhét dưới cửa.

Có lẽ người phục vụ thấy phòng không có người, nên đem thư nhét vào dưới khe cửa.

Nhưng làm có cô kinh sợ là, phong thư màu trắng, còn có một dóa mãn thiên tinh màu vàng ở miệng thư.

Lại là người đàn ông đó…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 337: Thế giới thứ tám 27


Phong Quang sau khi sửng sốt, mới nhớ đến việc đóng cửa, cô chậm chạp không dám đụng vào lá thư này, nhưng sau khi do dự một phen, vì tìm kiếm nguyên nhân người đàn ông kia chỉ chấp nhất với cô, cô chung quy vẫn xoay người nhặt lá thư lên, mở thư ra, rút ra giấy viết bên trong.



anh nhận được thư thông tri bệnh tình nguy kịch, đối với kết quả này, anh đã sớm có chuẩn bị, cho nên anh cũng không cảm thấy đau buồn, anh chỉ cảm thấy… không cam lòng, nếu như anh nhất định phải chết, vậy tại sao anh lại gặp phải em?

Phong Quang, phần không cam lòng này, đều do em sai, ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, em không nên đụng vào lòng anh, nếu không gặp em, anh sẽ càng dễ dàng nhận lấy một phần vận mệnh bất công này, nhưng không có nếu như, cho dù có lặp lại một lần nữa, anh cũng sẽ chọn gặp được em vào ngày hôm đó, chỉ khác là, ngày hôm đó anhsẽ giữ lấy em.

Cho nên, đây là em sai, nhưng anh yêu phải sai lầm này, nói như vậy, lỗi của anh hình như còn lớn hơn em.

trên đời này, tất cả mọi thứ đều có thể tính kế được, cho dù là tiền tài, hay là quyền lợi, hoặc là cảm tình, nhưng chỉ có em, anh không thể tính kế được, bởi vì thời điểm nhìn thấy em, lý trí mà anh luôn kiêu ngạo tuyên bố sụp đổ.

Ví dụ như nói, anh không chỉ một lần nghĩ đến, nếu như anh thật sự chết đi, anh cũng muốn mang em theo anh… theo anh xuống địa ngục.>

Tay cầm thư của Phong Quang run run, cô miễn cưỡng trấn định lại, tiếp tục xem xong.



Nói một câu như vậy, em sẽ cho anh là một người điên đi, anh cũng hiểu bản thân là một tên điên, bắt đầu từ ngày anh gặp em, tất cả mọi thứ đều không đúng nữa, cuộc sống của anh bắt đầu trở nên hỏng bét, đối với vận mệnh một ngày nào đó sẽ bệnh chết, từ nhỏ anh đã muốn phản kháng, Phong Quang, em biết không? Muốn phản kháng một chuyện không có khả năng, cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực, vừa phải trải qua bao nhiêu bất lực và đau khổ?

Nhưng mà, anh hy vọng em vĩnh viễn cũng không biết.

anh rất nhanh phải đi đến phòng giám hộ đặc biệt, trước đây, anh từ xa nhìn qua phòng giám hộ đặc biệt, nơi đó nhìn không thấy màu xanh của cây cối, cũng không có cách nào cảm nhận được gió nhẹ ấm áp, nơi đó quá mức áp lực, anh định nghĩa nó thành phòng cho người chết.

anh không hiểu ý thức của chính mình còn có thể tồn tại được bao lâu, một khắc cuối cùng này, khi anh còn có thể tự mình hành động, anh nghĩ đến lá thư này, anh để từng lá thư một gửi cho em, anh bắt đầu ngây thơ nghĩ, cho dù em không biết anh, nhưng nếu như em có thể vì vậy mà nhớ được anh một đoạn thời gian cũng đã rất tốt, cho dù em chỉ cảm thấy sợ hãi và sợ hãi.

Phong Quang, anh không muốn em sợ hãi anh, anh thích em như vậy, nhưng mà anhđã không còn chút vốn liếng nào, anh mất đi thân thể khỏe mạnh, cũng mất đi cơ hội để em quen biết anh, anh đã không còn lợi thế.

Nhưng, không sao.

anh đã an bài hết thảy rất tốt, thế giới khiến người ta phải buồn rầu này không xứng có được em, Phong Quang, rất nhanh, chúng ta có thể gặp mặt, ngày nào đó khi chũng ta gặp nhau, anh sẽ nói với em, anh yêu em nhiều đến thế nào.

Sẽ không lâu lắm, rất nhanh, rất nhanh…

anh sẽ chờ em, ở địa ngục.

Là A của em.>

Bức thư rơi xuống dất, Phong Quang mất hết sức lực ngồi dưới đất, cô mở to hai mắt, con ngươi phóng đại, đây là biểu hiện sợ hãi đến mức tận cùng, thân thể của cô bắt đầu nhịn không được mà run rẩy, cơn lạnh sinh ra từ trong xương, từng câu chữ văn tự trong thư, đều là nhu tình mật ý, nhưng từng câu từng chữ đọc lên, đúng là so với uy hiếp càng khiến người ta phải khủng hoảng.

Người viết thư đã chết, nhưng hắn vẫn tìm được cô, bởi vì hắn muốn cô đi cùng hắn, nói cách khác…

Hắn muốn giết cô.

Bị người uy hiếp có thể báo án, nhưng mà… bị ma uy hiếp thì sao?

cô không quên, đạo trưởng mà Liễu Hàn khen ngợi, cứ như vậy dễ dàng ngã xuống, thậm chí là, không ai biết hắn ra tay như thế nào.

Phong Quang ngồi dưới đất chậm chạp không động đậy, bỗng nhiên, cô nghĩ tới hệ thống, “Tôi bị ma uy hiếp, vì cân nhắc an toàn bản thân, tôi muốn khai thông vướng mắc!”

“không có hạng mục phục vụ này.”

“Nhưng tôi bị ma uy hiếp, không thể….” cô suy nghĩ một lát, “không thể cho tôi một thiết lập bách quỷ bất xâm sao?”

“Ký chủ không phải nữ chính.” Tức là, có người có thể sống tốt trong thế giới có ma quỷ này, chỉ có thể là hào quang của nữ chính mới làm được.

Phong Quang thật sự là nghẹn khuất kinh khủng, “Móa nó, cũng coi như là người xuyên không, thế mà cái hào quang nào cũng không có, không khoa học!”

Nếu như cô không có hào quang, vậy sẽ sớm bị mục tiêu tiến công chiếm đóng các thế giới cầm tù đến chết.

Hệ thống không nói lời nào, tùy ý cô một mình hô to bất công.

Nhưng… sự sụp đổ của thế giới này đúng là quá nặng, đây là lần duy nhất xuất hiện, ý tưởng muốn giết cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 338: Thế giới thứ tám 28


Phong Quang tựa vào cửa, cảm thấy vô lực sâu sắc, cô không khỏi nặng nề thống hận, chính mình thân là người xuyên không, lại không có bất kỳ năng lực đông tây gì hết, trừ bỏ trong đầu có một cái hệ thống, thì cô hoàn toàn là một người bình thường.

“Phong Quang, trên đất lạnh.”

âm thanh quen thuộc mà dễ nghe đột nhiên xuất hiện, cô ngẩng đầu, nhìn thấy An Ức, miệng bẹp một cái, sắc mặt bi thảm như sắp khóc tới nơi, côgiơ tay muốn được ôm, “An Ức…”

“Xảy ra chuyện gì sao?” An Ức thấy bộ dạng nhỏ bé đáng thương của cô, cũng ngồi xuống đất, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, lớp makeup tốn một giờ đồng hồ của em sẽ trôi.”

cô vốn muốn khóc, vừa nghe vậy vừa muốn cười, cho nên vẻ mặt cô hiện tại cũng thật là dở khóc dở cười, chôn đầu vào ngực anh, giọng điệu khó chịu nói: “Em… em bị một con ma uy hiếp, hắn nói muốn mang em xuốngđịa ngục.”

“Phong Quang sẽ không xuống địa ngục.” An Ức cười khẽ, “Phong Quang chỉ có thể lên thiên đường.”

“không vui.”

“Vậy không cần cười.” An Ức dung mạo thản nhiên, cười dịu dàng nhìn về nơi xa, “anh biết Phong Quang nói đến ai, có anh ở đây, hắn không thể động đến em.”

“Vậy hắn… có phải hắn vẫn còn ở chung quanh em không?”

“Ừm, hắn ở chỗ không xa chúng ta lắm.”

Phong Quang níu nhanh quần áo anh, “Em sợ… An Ức anh đừng rời khỏi em.”

“Được, anh sẽ không rời bỏ em.” Khóe mắt quét đến lá thư ở trên đất, An Ứckhông khỏi tập trung nhìn lại, sau khi nhìn đến nội dung ở trên, thân mìnhanh nhẹ cứng lại, trên mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ mơ hồ.

Bởi vì, có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, phần quen thuộc này giống như có thể giúp anh nhớ lại một ít chuyện trước đây.

Phong Quang thấy anh đột nhiên im lặng, liền ngẩng đầu hỏi: “An Ức, anhlàm sao vậy?”

An Ức thoát khỏi dòng suy nghĩ không hiểu ra sao, anh cười nói: “không có gì… anh chỉ đang nghĩ, thế nào mới có thể đuổi hắn đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 339: Thế giới thứ tám 29


“anh không thể cứng đối cứng với hắn!” Phong Quang đột nhiên rời khỏi ngực anh, cầm áo anh nói: “Hắn chính là cái gì đó… lệ quỷ, đúng, chính là lệ quỷ, trong phim truyền hình không phải nói vậy sao? Lệ quỷ đều rất lợi hại, ma quỷ tốt bình thường đều đánh không lại, anh không cần đánh nhau với hắn, nếu hắn ăn anh mất thì phải làm sao?”

“Tại sao hắn lại muốn ăn anh?”

“Ăn anh để gia tăng công lực đó!”

“Phong Quang… mấy thứ này, là một đoạn trong kịch bản của em hả?”

“anh đang nói em nói bậy sao?”

An Ức cười hôn nhẹ lên khóe môi cô, bộ dạng so đo vặt vãnh của cô thật sự đáng yêu, “Hắn sẽ không ăn anh, bởi vì bọn anh đều không có mấy thứ công lực này nọ.”

Nếu muốn nói sự tồn tại của ma quỷ là một hiện tượng thần quái, chẳng bằng nói đó là một loại thể tưởng niệm, bởi vì có tâm nguyện chưa thành, nên sẽ trở thành một thể tưởng niệm quanh quẩn trong nhân thế, có lẽ cũng có thể nói là một kiểu hiện tượng từ trường.

Phong Quang ngơ ngác hỏi: “Hắn thật sự không không ăn anh?”

“Sẽ không.” An Ức cười yếu ớt, huống chi, anh cùng với hắn, ai mạnh ai yếu, còn chưa biết được đâu.

“Em cũng không cho phép anh đi tìm hắn, em không muốn anh gặp chuyệnkhông may.”

An Ức phụ họa lời của cô, “Được, chỉ cần hắn không làm hại em, anh liềnkhông đi tìm hắn.”

Phong Quang có được sự cam đoan của anh, lại thở dài, cả người cô như mất hết sức lực, yếu đuối ở trong lòng anh, ốm yếu hỏi: “An Ức, chúng ta làm ước định được không?”

“Ước định gì?”

“anh không cần làm mấy chuyện gây trở ngại chúng em quay phim, anh có biết, quay phim, lại là quay phim tình cảm, em khó tránh khỏi việc tứ chi va chạm với nam chính, nhưng mà em cam đoan với anh, em sẽ đặt yêu cầu đối với đạo diễn, hết sức tạo khoảng cách là tốt rồi, nhiều nhất… nhiều nhất là chạm tay nhẹ, em có thể nhanh chút quay xong bộ phim này, vậy có thể nhanh chút không cần nhìn thấy Ngu Thuật, em cũng có thể có càng nhiều thời gian ở cùng anh, được không?”

“Được.”

“anh phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có anh… Cái gì, anh nói được?” côngơ ngác, không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát đồng ý.

An Ức cười mà không nói.

Ừm… thái độ này có chút kỳ lạ.

Cuối cùng, thời điểm quay phim lần thứ ba cũng đến, có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này khở động máy, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho mấy thứ yêu quỷ gì đó, Khâu Lương nhưng lại tràn đầy lòng tin, bởi vì anh cho tới bây giờ cũng không tin mấy chuyện quỷ thần.

Sân vườn như cũ, diễn viên như cũ, cũng cùng một loại hoa hải đường.

Sau khi nói xong lời thoại, tay Ngu Thuật chậm rãi giơ lên, bỗng nhiên, mắtanh run sợ, bàn tay không dừng ở trên mặt Phong Quang, mà là lôi kéo tay Phong Quang qua một bên, vị trí ban đầu mà họ đứng, bị một ngọn cây hải đường ầm ầm rơi xuống. 

Ngay khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, tất cả cây cối trong vườn liên tiếp ngã xuống, chậu hoa kê bên tường đồng loạt nổ bể, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật nứt mạnh ra, đá vụn văng tung tóe với sức mạnh cực lớn, lấy tốc độ rất nhanh đáp úp đến chỗ bọn họ, Ngu Thuật phản ứng nhanh xoay lưng cúi người chắn Phong Quang ở sau người, những viên đá đó giã hết lên lưnganh, áo cổ trang dài màu trắng thấm ra tia máu.

không biết là ai thét chói tai một tiếng, kéo theo khủng hoảng liên hồi, mọi người loạn thành một đoàn.

Phong Quang chân tay luống cuống, mờ mịt kêu: “Ngu Thuật…”

Ngu Thuật tựa như không có việc gì, còn trưng ra vẻ mặt u buồn, “cô Hạ, bây giờ cô hẳn là có thể tin tưởng, giác quan thứ sáu của tôi thật sự rất mạnh đúng không.”

“anh… tôi…” cô mất tiếng, bởi vì cô thấy được ánh mắt Ngu Thuật đột nhiên dừng lại phía sau cô.

Ngón trỏ Ngu Thuật xoa môi, “anh ta ở sau lưng cô.”

Thân thể của cô cứng đờ.

anh vừa sợ vừa kinh ngạc, “không đúng, sao có thể có hai người?”

Hai người…

Phong Quang đánh dũng khí quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đang đứng, bọn họ một đen một trắng, một u ám gian xảo kỳ lạ, một lịch sự nho nhã, hai người đều không nhìn đối phương,không hẹn mà cùng nhìn cô, nhưng lại hình thành cục diện giằng co nhau.

Lúc này, người đại diện của Ngu Thuật đi tới, hắn rất là sốt ruột nói: “Chúng ta nhanh đi bệnh viện, cậu còn có rất nhiều lịch trình, không thể để thân thể bị thương.”

Ngu Thuật trước khi bị người đại diện lôi đi cười nói với Phong Quang: “Lần này lực phá hoại so với trước đây còn hơn xa, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, xác định vững chắc là cũng có tính cả cô ở bên trong, cô Hạ, vẫn là câu đó, cô tự cầu phúc cho mình đi.”

Trong lòng Phong Quang ngũ vị tạp trần, trong tâm tình phức tạp đó, cô đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ cần một chấp niệm không hiểu ra sao của hắn với cô, mà liền muốn cô phải chịu nguy hiểm như vậy, giữa bọn họkhông có thù giết cha, lại không có hận đoạt thê, gần như chỉ vì mê luyến của hắn với cô, cô liền phải chịu sự uy hiếp của hắn, cho dù đã chết cũngkhông buông tha cô!

Có chuyện ấm ức đến như vậy sao!?

“Phong Quang, đầu tiên chúng ta về khách sạn đã.”

Phong Quang bỏ tay Liễu Hàn ra, rất bình tĩnh nói: “Chị Hàn, chị trước tiên ra của chờ em, em có chút chuyện muốn xử lý.”

“Là chuyện gì…”

“Chị không cần phải xen vào, em cam đoan với chị, em rất nhanh sẽ về.” Phong Quang thấy A rời khỏi sân vườn, An Ức sau khi quay đầu nhìn cô một cái, cũng theo A đi ra ngoài, lòng cô quýnh lên, bỏ Liễu Hàn lại liền đi ra theo.

Lại đi đến sân vườn có cây hòe kia, dưới tàng cây, cô gặp được thân ảnh đó, cũng là bóng dáng hơi có vẻ gầy yếu, nhưng mà, hắn không phải An Ức, hắn là người tên A gửi thư cho cô.

Phong Quang bắt đầu bội phục chính mình, trước kia rõ ràng cô rất sợ những thứ này, nhưng hiện tại, cô thế mà lại chủ động đi đến gần một con quỷ, còn lại là một ác quỷ.

“anh A…” Tay cô níu chặt góc váy, dùng giọng nói kiên định đáng quý nói: “Chuyện anh muốn dẫn tôi đi xuống địa ngục, chúng ta nói chuyện một chútđi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom