Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1160


Hoàng hậu đưa tay lên xoa xoa tâm mi, không nói lời nào, đứng dậy để Trương Đức Phúc dìu về phòng nghỉ ngơi.

Ngay lúc bà ta đi nghỉ ngơi, có thể nhìn ra được, toàn bộ cung nhân trong tẩm điện cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hậu đi nghỉ ngơi thì dĩ nhiên nơi này không còn gì có thể quan sát được nữa, hai người yên lặng không một tiếng động dời đến gần cửa phòng của mật thất.

Nơi đó vẫn như cũ có hai tên tên thái gia canh chừng, hơn nữa bọn họ vừa nãy đã quan sát qua rồi, gian phòng này hai bên đầu có phòng, rõ ràng là không có cái cửa sổ nào bên cạnh cả, muốn đi vào được mật thất bắt buộc phải đi bằng lối cửa chính.

Hai tên cung nhân phụ trách canh chừng có thể dễ dàng giải quyết, nhưng còn những người phụ trách tuần tra nơi khác chẳng qua là để có thể giải quyết được đám người đó chỉ với hai người thì không thể được.

Hách Tri Nhiễm từ trong ý niệm động một cái, từ không gian lấy ra mấy túi thuốc mê giao cho Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp nhận lấy thuốc mê, thân hình nhanh chóng biến mất trước mặt Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm nhìn xuống, thấy Mặc Cửu Diệp đã làm mấy cung nhân trước cửa tẩm điện Hoàng hậu hôn mê choáng váng, ngay sau đó lại đến trước cửa mật thất, lại làm cho hai tên cung nhân lại lần nữa gây mê choáng váng.

Cảnh giác với mọi thứ xung quanh, không có khí tức xa lạ, Mặc Cửu Diệp mới mang theo Hách Tri Nhiễm tiến vào căn mật thất bí mật.

Thao tác vừa rồi của Trương Đức Phúc Mặc Cửu Diệp vẫn còn nhớ rất rõ, hắn trực tiếp tìm được cái chốt để mở khóa mật thất, dùng sức ấn mở chốt, cửa mật thất liền mở ra.

Quả nhiên, theo quan sát của bọn họ, lối vào là một lối đi ngầm, bên trong chỉ có một mảnh đen thùi lùi. Hách Tri Nhiễm lấy ra đèn pin, chiếu sáng vào hoàn cảnh trước mặt.

Lối đi vào rộng hơn so với dự kiến, dưới chân còn có bậc thang.

Hai người mò mẫm xuống và đi được khoảng mười mét.

Một mùi hôi thối kinh tởm ngay lập tức tràn ngập trong không khí.

Ngay sau đó, một giọng nam khàn khàn và yếu ớt vang lên.

"Làm sao? Trẫm đã nói rõ rất nhiều lần rồi, trẫm tình nguyện c.h.ế.t cũng sẽ không nói ra chỗ cất giấu ngọc tỷ ở đâu, ngươi không cần đến nữa."

Đây là âm thanh của Thuận Vũ Đế, đối với Mặc Cửu Diệp mà nói giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa.

Trong lòng hắn dấy lên một nỗi hận thù không thể giải thích được.

Nếu không phải hắn còn có chút lý trí, Mặc Cửu Diệp cũng hận không thể lấy đầu của ông ta ngay lúc này.

Hách Tri Nhiễm mặc dù không có tí thân quen nào với Thuận Vũ Đế, nhưng khi nghĩ tới lúc cả nhà Mặc gia được gặp nhau, trong lòng nàng cũng cảm thấy có một sự căm hận không thể giải thích được.

Chẳng qua là so với sự thù hận của Mặc Cửu Diệp đối với ông ta vẫn còn kém hơn một chút.

Nàng có thể cảm nhận được cơ thể của Mặc Cửu Diệp có chút cứng ngắc, vì để phòng ngừa hắn làm ra chuyện gì kích động, nàng vội vàng nhéo vào bàn tay hắn một cái.

Mặc Cửu Diệp giữ tay nàng lại và lắc đầu về phía nàng, ra hiệu rằng hắn không sao.

Đi lòng vòng một lúc, phía trước đã có ánh sáng yếu ớt, Hách Tri Nhiễm liền thu đèn pin vào không gian.

Càng đi vào sâu thì cái mùi hôi thối kia càng nồng nặc, hai người dần xuất hiện ở trước mặt Thuận Vũ Đế.

Mượn chút ánh sáng yếu ớt có thể thấy đó là một gian phòng hình vuông. Xung quanh phòng bày biện rất nhiều thứ đồ mà Hách Tri Nhiễm không nói ra được tên của những thứ đồ đó, có điều nhìn từ những hình thái của những đồ vật kia có thể xác định được những thứ đó đều là dụng cụ tra tấn của thời cổ xưa.
 
Chương 1161


Thông qua những dụng cụ tra tấn kia có thể phán đoán, nơi này chính là nơi mà Hoàng hậu sẽ hành hình.

Thẳng ngay vị trí của bọn họ, một cái chữ thập trên giá gỗ, trên người Thuận Vũ Đế chỉ mặc mỗi chiếc áo lót, tứ chi đã bị trói ở phía trên.

Ở ngay cái góc xó bên cạnh hắn, có một cái thi thể, không cần phải hỏi, đây hẳn là t.h.i t.h.ể của Thái hậu rồi.

Không ngờ tới, Hoàng hậu lại độc ác như vậy, thậm chí đến cả một bà lão cũng quyết không bỏ qua, lúc sống bảo không buông tha thì cũng được, nhưng c.h.ế.t rồi thì cũng phải có tôn nghiêm, phải biết rằng, đây chính là Thái hậu của Triều đại Đại Thuận.

Thuận Vũ Đế dùng sức để ngẩng đầu lên, tận lực không để cho những lọn tóc xộc xệch kia che đi tầm mắt.

Đợi đến lúc có thể nhìn thấy rõ ràng những người đến đều là những khuôn mặt xa lạ, ông ta đầu tiên là sửng sốt sau đó là chớp mắt một cái.

Ngay thời khắc đó ông ta đang muốn nói gì đó, Hách Tri Nhiễm đã từ không gian lấy ra ngân châm.

Bởi vì nàng biết rõ, Thuận Vũ Đế có thân thể bất khả xâm phạm trước mọi chất độc, thuốc phiện cũng không có tác dụng. Cho nên, Thuận Vũ Đế chưa kịp phản ứng, ngân châm của nàng đã đ.â.m vào huyệt ngũ của ông ta.

Đợi sau khi chắc chắn đối phương đã không còn ý thức, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng đi lên tháo hết dây thừng trên người ông ta xuống,

Đôi phu thê phối hợp ăn ý, Hách Tri Nhiễm ngay tại thời điểm thân thể Thuận Vũ Đế bị tê liệt lập tức ngã xuống đất, vung cái tay nhỏ lên, đem người đưa vào trong không gian.

Vừa rồi Mặc Cửu Diệp chẳng qua là chỉ làm hôn mê mấy người thị vệ trong cung Hoàng hậu mà thôi, trong giai đoạn bất thường này, nàng không thể bất cẩn chỉ để lại một vài người canh gác ban đêm.

Lỡ may có người đi ra thay ca hoặc làm chuyện gì đó, phát hiện những người đó đều bị hôn mê, bọn họ muốn âm thầm lặng lẽ rời đi khỏi nơi này cũng rất khó khăn.

Huống chi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mục đích tới đây đêm nay chủ yếu là để tìm ra được tung tích của Thuận Vũ Đế, trước mắt người đã tìm được rồi, tạm thời không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa.

Mặc Cửu Diệp lần nữa quét mắt nhìn qua một vòng, thấy bên trong mật thất không còn chút đầu mối hữu dụng nào nữa thì liền kéo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng rời đi.

May mà tốc độ của bọn họ nhanh, hai người vừa mới rời khỏi tẩm cung Hoàng hậu thì nghe được bên trong có người hô người đâu, không nghi ngờ chút nào, những thị vệ bị làm cho hôn mê bất tỉnh đã bị phát hiện.

Bây giờ bên trong hoàng cung tất nhiên sẽ loạn lên, bọn họ nhất định phải tìm một nơi an toàn để ẩn thân.

Cân nhắc một phen, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm quyết định đến lãnh cung tạm thời tránh né.

Theo sự hiểu biết của Mặc Cửu Diệp, vì xuất thân gia đình của Hoàng hậu có quyền lực lại còn hay ghen tị, nên hậu cung của Thuận Vũ Đế cũng không có quá nhiều phi tần.

Thậm chí còn có một số phi tần phạm sai lầm đã bị người của Hoàng hậu xử tử rồi, ngay cả cơ hội được đưa vào lãnh cung cũng không có.

Có thể nói, Thuận Vũ Đế tại vị nhiều năm như vậy rồi, lãnh cung hầu như chẳng cần dùng đến, bên trong căn bản là chẳng có người nào từng ở.

Chẳng những như vậy, vị trí của lãnh cung cực kì hẻo lánh, cho dù Hoàng hậu có phái người đến lục soát, trong thời gian ngắn cũng không thể lục soát đến nơi đó, thậm chí ngay cả địa hình của lãnh cung này chắc cũng không nhớ nổi đâu.
 
Chương 1162


Có được chủ ý, Mặc Cửu Diệp mang Hách Tri Nhiễm khi đi trên đường cố né tránh tầm mắt của đội tuần tra, thuận lợi đi đến được lãnh cung.

Lãnh cung trong lịch sử nơi nào cũng cũ nát, nơi này cũng không có ngoại lệ, nhất là mấy chục năm không có ai dọn dẹp qua, cỏ dại mọc trên đất cũng phải cao cỡ một người, ngược lại như vậy lại càng thuận lợi cho bọn họ ẩn núp.

Hai người tùy ý vào một gian phòng, vừa mới mở cửa, cảm giác như là trước mặt có vô số cái mạng nhện.

Mặc Cửu Diệp ngắt một túm cỏ dại, quơ đi đống mạng nhện trước mặt.

Tuy nói là nơi này an toàn, nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm mà thắp đèn lên.

Hai người lọ mọ đi đến được một nơi tương tự với vị trí của chiếc giường, Hách Tri Nhiễm ý động một cái, Thuận Vũ Đế như cũ vẫn đang trong trạng thái hôn mê liền nằm thẳng tắp ở trên giường.

Hách Tri Nhiễm lại lần nữa lấy ra ngân châm, đ.â.m vào mấy chỗ huyệt vị, rất nhanh, Thuận Vũ Đế liền tỉnh lại.

Thuận Vũ Đế cảm giác được tình cảnh biến hóa, cảnh giác ngồi dậy.

Mặc dù đen thui như vậy vẫn có thể nhìn thấy có vật chướng ngại, Thuận Vũ Đế cảm nhận được trước mặt có hai bóng đen đang đứng ở đó.

"Các ngươi rốt cuộc là người nào?"

Không thể không nói, làm Hoàng đế của cả một nước, mặc dù có ngu ngốc một chút, nhưng lại không bị mất đi chút khí thế nào.

Hách Tri Nhiễm biết một khi Mặc Cửu Diệp mở miệng nói chuyện, rất dễ bị Thuận Vũ Đế nhận ra được, vì vậy nàng liền giành nói:

"Bọn ta là người tới cứu ngươi."

Hách Tri Nhiễm đối với Thuận Vũ Đế chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp gì cả, giọng điệu hiển nhiên sẽ không tốt hơn là bao.

Thuận Vũ Đế mặc dù không thích cái giọng điệu này một chút nào, nhưng ông ta cũng là người có đầu óc, biết rằng lúc này không phải thời điểm bày ra dáng vẻ trịnh thượng.

"Là ai phái các người tới cứu ta?"

"Là ai thì ngươi không cần biết, ta chỉ muốn biết, trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như ngươi trả lời đúng sự thật, sẽ có lợi cho ngươi."

Hách Tri Nhiễm như cũ không có chút khách khí, đối đãi như vậy với tên Đế vương ngu dốt, không cần thiết phải có thái độ khách khí.

Thuận Vũ Đế không có cách nào đoán ra được thân phận của hai người, nhưng trong lòng hắn cũng rõ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất có thể lật lại bàn cờ.

"Là trẫm đã bất cẩn rơi vào bẫy của hoàng hậu ."

Dừng lại một chút, Thuận Vũ Đế tiếp tục nói:

"Hoàng hậu sau khi thu nuôi Tứ Hoàng tử không lâu, trẫm phát hiện ra thị vệ bên người cũng đã bị đổi, trong thời điểm chuẩn bị gọi người tới để hỏi, những thị vệ kia liền chẳng giải thích gì mà đem trẫm bắt đi, nhốt ở nơi tối tăm không có lấy nổi một ánh mặt trời."

"Ngươi không biết ngươi bị nhốt ở đâu sao?" Hách Tri Nhiễm hỏi.

"Bởi vì ngay lúc trẫm bị bắt, đang muốn kêu cứu thì liền bị đám người kia đánh đánh cho ngất xỉu, khi tỉnh lại lần nữa thì chính là chỗ mà hôm nay các ngươi đã cứu trẫm."

Hách Tri Nhiễm gật đầu một cái, tỏ ý ông ta tiếp tục nói tiếp.

"Sau đó trẫm mới phát hiện, người bắt trẫm đi đích thị là do Hoàng hậu phái người tới.

Trước khi trẫm bị bắt đi đã mơ một giấc mơ, trong mơ trẫm thấy ngọc tỷ bị mất, trẫm lo lắng giấc mơ sẽ biến thành sự thật, liền giấu ngọc tỷ đi.

Cũng may trong giấc mơ đó, người của Hoàng hậu không tìm được ngọc tỷ mới để cho trẫm sống sót."

"Ngươi yên tâm, bọn ta không có hứng thú với ngọc tỷ đó, hiện tại về cơ bản đã nằm dưới sự kiểm soát của Thừa tể tướng, muốn lấy lại Đại Thuận thì không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được nữa." Hạ Tri Nhiễm nhắc nhở.
 
Chương 1163


"Trẫm bây giờ vô cùng căm ghét đám người Hoàng hậu, nếu như trẫm có thể hồi sinh được Chấn Triều, trẫm nhất định sẽ băm chúng thành từng mảnh."

"Ngươi nói những lời căm phẫn này cho bọn ta cũng không có ý nghĩa gì cả, phải có hành động thực tế mới phải." Giọng Hách tri Nhiễm có chút khinh thường.

Loại chuyện này, không phải chỉ nói một chút là có thể hoàn thành, nhất là thời điểm bây giờ toàn bộ triều đình đã bị Tiết gia khống chế hơn phân nửa, muốn lấy lại được nào có dễ dàng?

Thuận Đế Vũ siết chặt hai nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần bọn họ không lấy được ngọc tỷ, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể trở thành Hoàng đế.

Cho dù Hoàng hậu có nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử, không có thánh chỉ có ngọc tỷ của trẫm, cũng chẳng làm nên được chuyện gì."

Hách Tri Nhiễm giờ phút này không biết nên nói cái gì cho phải.

Một ngọc tỷ, chỉ có thể tạm thời kìm hãm Hoàng hậu được một thời gian, thời gian lâu dài, người ta sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra được đối sách.

Trong lịch sử tình huống như này cũng không phải là chưa xảy ra, chỉ cần nắm đại quyền, ngọc tỷ còn có là gì nữa đâu?

"Ta khuyên ngươi vẫn là nên nghĩ ra một số biện pháp thực tế một chút, ngọc tỷ đơn giản, nếu như gặp được một thợ điêu khắc giỏi, hoàn toàn có thể khắc lại được."

Thuận Vũ Đế nghe vậy, có chút ngây ngốc, ông ta kinh ngạc nhìn Hách Tri Nhiễm: "Vậy các ngươi nói xem phải làm như thế nào?"

"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận rằng mình vô dụng sao?

Dưới sự cai trị của ngươi, dân chúng nghèo khổ và cuộc sống của họ rất khốn khổ.

Trong cuộc chiến tranh biên giới, nếu không phải là có Mặc gia thì chẳng bao lâu nữa địch quốc sẽ tấn công và nhấn chìm hoàn toàn Đại Thuận vào lãnh thổ của mình."

Phía sau những lời này, theo lý mà nói Hách Tri Nhiễm không nên nói những lời phía sau, nhưng nàng chính là không nhịn được, không nhịn được mà bất bình vì Mặc gia.

Bên trong gian phòng không có bất kì ánh sáng nào, cho dù là năng lực nhìn ban đêm của Mặc Cửu Diệp có khá thế nào, cũng không cách nào nhìn được rõ biểu cảm của Thuận Vũ Đế.

Có điều, hắn với Hách Tri Nhiễm đều cảm nhận được, Thuận Vũ Đế sau khi nghe được những lời vừa rồi, cơ thể khẽ run run lên một chút.

Điều này nói lên, bất kể việc bị lưu đày của Mặc gia có bất công hay không, điều đó cũng không khiến ông ta cảm động.

"Chuyện của Mặc gia, trong lòng trẫm tự có định luận, còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn trẫm."

Rất rõ ràng, Thuận Vũ Đế không muốn nhắc tới chuyện của Mặc gia.

Hách Tri Nhiễm cũng biết, lúc này không phải là lúc thích hợp để nói những chuyện oan uổng mà Mặc gia phải chịu, mới vừa phát tiết ra một chút, lúc này trong lòng đã bình tĩnh đi rất nhiều.

"Ta hỏi ngươi, thế cục hôm nay ngươi rốt cuộc có biện pháp gì tốt để có thể thay đổi? Nếu như có, cần phải báo cho ai làm những gì, bọn ta có thể giúp ngươi truyền lời đi"

Mục đích vào trong kinh thành của Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chủ yếu là để diệt trừ những nguy hiểm đến Mặc gia trong tương lai và tiêu diệt hết tất cả những kẻ có thể gây ra mối đe dọa đến Mặc gia, hành động bọn họ cứu Thuận Vũ Đế ra ngoài ngày hôm nay hoàn toàn là vì Phí Nam Vũ, nói lớn hơn chút nữa, cũng coi là vì thiên hạ chúng sinh.

"Mấy nhi tử của trẫm không có ai có đủ tiêu chuẩn để đảm nhận một trọng trách lớn như vậy, nếu không trẫm đã không trì hoãn việc lập người thừa kế.

Hôm nay xem ra, thật đúng là chứng thực được suy nghĩ của trẫm, trước tiên không nói đến sự mất tích của Nam Hằng, Nam Thụy cùng Nam Kì, cả ngày vâng vâng dạ dạ, không có một chút phong độ nào của bậc Đế Vương, một người vui mừng khôn xiết nhưng lại thiếu đầu óc."
 
Chương 1164


Thuận Vũ Đế có thể nói ra những lời như vậy, Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm cũng chưa nghĩ tới.

Nhất là Mặc Cửu Diệp, ở trong ấn tượng của hắn, Thuận Vũ Đế vẫn luôn ngu dốt vô đạo, thích nghe những lời xàm ngôn ưa nịnh của đám tiểu nhân.

Thật không ngờ, ông ta hôm nay lại có thể nói ra như vậy, chẳng lẽ những ngày qua ông ta bị Hoàng hậu bắt nhốt ở dưới mật thất, đầu óc lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh rồi?

Nhưng những điều này cũng không có khả năng, chuyện tuyển chọn người thừa kế, trong triều sớm đã có người mang ra để thảo luận, nếu như ông ta cảm thấy nhi tử nào phù hợp, ngai vàng kia đã không phải để trống như vậy rồi.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp có chút nghi ngờ, Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy như vậy.

Ngay tại lúc trong lòng của hai người họ đang có những suy đoán, Thuận Vũ Đế lại mở miệng thêm lần nữa.

"Trẫm không ôm hi vọng gì với ba nhi tử, vốn tưởng rằng Hoàng hậu nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử từ nhỏ có thể tiến hành dạy bảo, bây giờ nhìn lại, vẫn là trẫm đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trước mắt bây giờ, đem Nam Thụy so sánh với Nam Kì, trẫm chỉ có thể đặt hi vọng lên người Nam Ki, ít nhất, hắn hắn ta so với Nam Thụy còn có khí phách hơn chút.

Trẫm hi vọng các ngươi có thể nghĩ ra cách giúp Nam Kì gặp mặt trẫm, trẫm giao cho hắn ta một ít đồ vật, có thể giúp hắn ta ngăn cơn sóng dữ."

Đối mặt với hai người xa lạ, Thuận Vũ Đế không nói hẳn ra là giao cho Nam Kì thứ đồ gì, nhưng Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm đều biết, đây cũng là lá bài tẩy cuối cùng của ông ta.

Hơn nữa từ những lời phán đoán của ông ta, bọn họ vừa rồi quả thật đánh giá cao đầu óc của Thuận Vũ Đế. Vốn tưởng rằng ông ta đã nhìn thấu bản tính của ba đứa nhi tử, bọn họ cũng không ngốc nghếch như bề ngoài, nhưng ông ta lại lựa chọn tin tưởng Hoàng hậu, để bà ta nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử.

Bất kể Thuận Vũ Đế rốt cuộc là người như nào, những điều này đều không phải điều mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm quan tâm.

"Thật ra là do ngươi không biết, ngươi có một nhi tử vô cùng có tài, chẳng qua là, người này từ lúc ra đời đã lưu lạc nhân gian, chịu biết bao khổ nạn..."

Thuận Vũ Đế kinh hãi mà chớp mắt một cái, ngay sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía hai người.

Mặc dù không thấy rõ dung mạo của bọn họ, nhưng cũng đủ để trong lòng ông ta cảm thấy bất an.

"Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai?

Có phải là người của con tiện nhân Tiết thị kia phái tới hay không? Muốn moi móc thông tin của ngọc tỷ từ miệng của trẫm?”"

Hách Tri Nhiễm khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Hừi Bọn ta không có dỗi hơi đâu mà để ý tới nơi cất ngọc tỷ của ngươi, những lời của ta vừa nói đều là sự thật.

Nếu không tin ngươi có thể đích thân đi hỏi Viên Quý phi liền biết thôi."

"Việc này có liên quan thế nào tới Viên Quý phi?" Thuận Vũ Đế càng mê mang.

"Bởi vì nhi tử này là do Viên Quý phi hạ sinh..." Hách Tri Nhiễm cũng không có kiên nhẫn mà kể chuyện cho Thuận Vũ Đế, nàng chỉ là đại khái nói tình hình của Phí Nam Vũ.

Muốn biết nhiều hơn, nàng cảm thấy phải do Viên Quý phi tự mình nói ra mới là thích hợp nhất.

Thuận Vũ Đế nghe được được đại khái liền tức giận không thôi.

"Ngu xuẩn!" Ông ta muốn hất sạch đồ đạc trên bàn xuống sàn như ông ta vẫn thường làm khi tức giận. Kết quả là động tác của ông ta không thể thực hiện được, trước mặt chỉ toàn là không khí... Thuận Vũ Đế giận đến mức ngồi ở đó n.g.ự.c không ngừng phập phồng.
 
Chương 1165


Hách Tri Nhiễm không nhịn được liền nhắc nhở: "Ngươi nếu không muốn đám người của Hoàng hậu tìm được đến chỗ này thì đừng có mà lớn tiếng phát tiết."

Thuận Vũ Đế dù gì cũng làm Đế Vương suốt mấy chục năm, ông ta trước đây tất thảy có thói quen không coi trọng mọi người và mọi việc.

Lúc này mặc dù ông ta đến nơi có hoàn cảnh như vậy, nhưng một số điều nhiều năm đã trở thành một thói quen rồi không cách nào có thể thay đổi.

"Cũng chưa phải đến phiên nô tài như các ngươi giáo huấn trẫm."

Hách Tri Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nói: "Chớ quên, mạng của ngươi là do bọn ta cứu, ngươi đường đường là Đế Vương Đại Thuận lại dùng thái độ như vậy đối đãi với ân nhân đã cứu mạng mình sao?"

Thuận Vũ Đế cũng không phải là người hoàn toàn không có đầu óc, bất kể là người trước mặt nói những điều vừa rồi là thật hay giả, ông ta cũng còn ý thức được mạng của mình giờ đang nằm trong tay của người ta.

Nghĩ tới những điều này, ông ta liền thu lại thái độ của mình.

"Chỉ cần các ngươi có thể bảo đảm được tính mạng của trẫm, tương lai trẫm nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."

Không bạc đãi bọn ta?

Hừ!

Không lạ gì!

Hách Tri Nhiễm lười cùng hắn ở chỗ này vòng vo.

"Nếu như ngươi muốn làm rõ sự thật, thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp để mang Viên Quý phi đến đây gặp ngươi, lời ta nói có thật hay không hỏi một chút sẽ biết ngay thôi."

Thuận Vũ Đế lần nữa ngẩng đầu lên, có chút không tin được mà hỏi: "Các ngươi có biện pháp mang nàng ấy tới sao?" Mặc dù ông ta không có tận mắt chứng kiến được tình huống ở bên ngoài như thế nào, nhưng cũng biết rõ, ông ta vừa được hai người này cứu ra ngoài, con tiện nhân Tiết thị kia nếu như phát giác ra được sẽ phái đông đảo người hầu đi tìm kiếm.

Chắc hẳn trong hoàng cung lúc này, đã xuất hiện cảnh tượng toàn là thị vệ đi lục soát khắp nơi.

Đối mặt với Thuận Vũ Đế, Hách Tri Nhiễm không đủ kiên nhẫn để giải thích.

"Chỉ cần ngươi còn muốn Đại Thuận mang họ Nam, hiện tại ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta."

"Được, ta sẽ ở đây chờ ngươi." Thuận Vũ Đế biết được hiện giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không có ý định lãng phí thời gian, với khả năng của Mặc Cửu Diệp và không gian của nàng, hai người không cần lo lắng bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm kiếm. Chưa kể, bây giờ tất cả bọn họ đều đang ăn mặc như quan thị vệ, lượn lờ một chút cũng không sao.

Rời khỏi lãnh cung lạnh lẽo, bên ngoài chẳng có một bóng người, có thể thấy Mặc Cửu Diệp đã lựa chọn đúng đắn khi đưa Thuận Vũ Đế đến đây, ít nhất trong thời gian ngắn những người đó sẽ không tìm thấy nơi này.

Chỉ cần cho họ một giờ để đưa Viên quý phi đến đây, để nàng ta xác nhận thân phận của Phí Nam Vũ là đủ rồi.

Dù họ đã thay đổi diện mạo để hạn chế sự nghi ngờ, nhưng cả hai vẫn cố gắng hết sức để tránh sự truy lùng của lính canh. Mặc Cửu Diệp sở hữu đôi chân nhanh nhẹn, thỉnh thoảng hắn giữ lấy Hách Tri Nhiễm di chuyển bằng khinh công, trong thời gian ngắn họ đã đến được tẩm cung của Viên quý phi.

Nơi này vẫn như cũ, nhưng từ dấu chân trước cửa vẫn có thể thấy được, đám lính canh đã lục soát nơi này rồi rời đi. Hai người vẫn trèo tường đi vào, sau khi giải thích sự việc rõ ràng với Viên quý phi, Viên quý phi bằng lòng đến gặp Thuận Vũ Đế để giải thích vấn đề chuyện hài tử. Tuy nhiên, họ không thể cứ thế rời đi cùng Viên quý phi.
 
Chương 1166


"Quý phi nương nương, như người cũng đã biết tất cả những người ngoài kia đều là người của Hoàng hậu, bọn ta sẽ đưa người đến gặp Hoàng thượng, người chỉ cần hợp tác với bọn ta." Hách Tri Nhiễm nhắc nhở.

"Yên tâm, bổn cung sẽ nghe theo các ngươi." Viên quý phi thành thật cam đoan.

"Còn có, ta cùng phu quân của mình có thân phận nhạy cảm, xin hãy cân nhắc điều này để bọn ta giúp đỡ Phí tiên sinh và giữ bí mật."

"Đừng lo lắng về điều này, bổn cung sẽ không nói với ai, cho dù hoàng thượng có hỏi, ta sẽ nói các ngươi do Nam Vũ phái tới."

Viên quý phi chính là khôn ngoan, Hách Tri Nhiễm không còn gì để nói, nàng lấy chiếc kim bạc từ không gian ra, nói một câu: "Xin đắc tội."

Chẳng bao lâu, Viên quý phi chìm vào giấc ngủ. Vương ma ma ở một bên nhìn thấy điều này, có chút hơi hoảng hốt. Mặc Cửu Diệp tùy ý ném ra một ít thuốc độc, trước khi Vương ma ma ngã xuống, liền cùng Hách Tri Nhiễm đỡ bà ta lên giường.

Hai người trở lại lãnh cung lạnh lẽo, trước khi bước vào căn phòng nơi Thuận Vũ Đế ở, họ đã đưa Viên quý phi ra khỏi không gian. Sau khi Hách Tri Nhiễm thực hiện bước châm cứu thêm một lần nữa để giảm bớt tình trạng hôn mê, đi vào bên trong cùng với Viên quý phi còn đang ngơ ngác.

Thuận Vũ Đế rất cảnh giác, ngay khi nghe được tiếng động nhỏ bên ngoài, đã nhanh chóng tìm chỗ trốn. Ông ta cảnh giác, Viên quý phi lại vô cùng lo lắng, tuy đã sẵn sàng đối mặt với tội khi quân, nhưng khi đối mặt thật lại không thể không có chút khẩn trương.

"Hoàng thượng, hoàng thượng, người có ở đây không?"

Nghe được giọng nói của Viên quý phi, Thuận Vũ Đế liền thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng, nói: "Trẫm ở đây."

Mặc dù Viên quý viên rất lo lắng, nhưng vẫn không quên lễ nghi. Nàng ta quỳ xuống hướng về phía giọng nói của Thuận Vũ Đế: "Hoàng thượng, thần thiếp có tội." Thuận Vũ Đế vừa nghe những gì Hách Tri Nhiễm nói, trong tâm bỗng nhiên có chút ác cảm với Viên quý phi. Nếu như trước đây, Viên quý phi có làm một việc sai trái như thế nào, vì ông ta sủng ái nàng ta như vậy, chắc chắn sẽ không trách phạt nàng ta. Nhưng giờ phút này ông ta đã hiểu được tình cảnh của mình, nói chi đến trừng phạt Viên quý phi, hiện tại ngay cả chính mình còn không thể bảo vệ được.

"Ngươi đứng dậy trước đã! Nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra vào năm đó là như thế nào?"

Viên quý phi lau nước mắt, nàng ta kể lại tất cả những chuyện sai trái mà khi đó nàng đã từng phạm phải. Khi cần thiết, Hách Tri Nhiễm cũng sẽ thực hiện một số biện pháp bổ sung. Thuận Vũ Đế tin những điều mà Viên quý phi nói. Bây giờ nàng ta đang liều mạng nói sự thật cho Hoàng thượng, nói ra điều này có thể sẽ bị mất đầu, nhưng tất cả đều vì đứa con của mình.

"Trẫm vừa nghe bọn họ nói, tài năng và trí tuệ của Nam Vũ vượt trội hơn cả Nam Thụy và Nam Kì, nếu đã như vậy, trẫm sẵn sàng truyền ngôi vị lại cho hắn. Nhưng trước hết, trẫm sẽ quyết định sau khi tận mắt nhìn thấy hắn."

Thuận Vũ Đế đã làm điều này, cả Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều có thể hiểu được. Ông ta cũng không dễ dàng tin lời Viên quý phi nhanh như vậy, hơn nữa ông ta vừa mới nói, vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng trong tay có thể sử dụng. Ông ta muốn gặp Phí Nam Vũ trước khi quyết định phải làm gì tiếp theo, đây cũng là hành động thận trọng.

Ý thức của Hách Tri Nhiễm đi vào không gian, liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tường, đã hơn ba giờ sáng rồi. Hiện tại phải đưa Viên quý phi trở về, đã quá muộn để rời khỏi cung trước bình minh.
 
Chương 1167


"Tối nay, ta sẽ tìm cách đưa Phí tiên sinh đến gặp ngươi, về vấn đề an toàn của ngươi, sau khi chúng ta rời khỏi cũng không thể giúp được gì."

Hách Tri Nhiễm tin rằng sẽ không khó để Thuận Vũ Đế tìm được nơi ẩn náu trong lãnh thổ của mình mà không bị người của Hoàng hậu phát hiện. Ai ngờ, Thuận Vũ Đế chưa kịp nói gì thì Viên quý phi đã lên tiếng.

"Ngươi có thể nghĩ biện pháp đưa Hoàng thượng tới chỗ của ta không? Chỗ của ta đã bị người của Hoàng hậu lục soát, tạm thời coi như đã an toàn."

Viên quý phi là người thông minh, mặc dù nàng ta không biết phu thê Mặc Cửu Diệp đưa nàng ta đến đây gặp Thuận Vũ đế bằng cách nào, nhưng trong thâm tâm nàng ta biết hai người cũng có thể mang Thuận Vũ Đế đến chỗ nàng ta. Chưa kể, chủ ý này của Viên quý phi thực sự là hay.

Bất chấp lời Hách Tri Nhiễm nói ra để Thuận Vũ Đế tìm cách trốn tránh, thật ra trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, dù sao thì nàng và Mặc Cửu Diệp đã làm được rất nhiều việc, quân cờ c.h.ế.t giữa đường cũng không phải là kết quả họ mong muốn.

Đúng như Viên quý phi đã nói, tẩm cung của nàng ta đã bị khám xét, lúc này Hoàng hậu hiện tại đang nóng lòng tìm kiếm Thuận Vũ Đế, nơi đó của nàng ta sẽ được an toàn trong một khoảng thời gian. Để đề phòng mọi bất trắc, Hách Tri Nhiễm không muốn lãng phí thời gian ở đây. Nàng lấy cây kim bạc từ không gian ra, tìm huyệt đạo của hai người mà cắm vào...

Lần này sau khi rời khỏi lãnh cung, số lượng thị vệ bên ngoài tăng lên đáng kể, may mắn thay, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều cải trang, trên đường đi họ đã bị thẩm vấn vài lần và đều vượt qua suôn sẻ.

Khi họ đã đến được tẩm cung của Viên quý phi, Hách Tri Nhiễm thả hai người ra, đồng thời cùng với Vương ma ma, dùng kim bạc để đánh thức ba người họ trước khi cùng Mặc Cửu Diệp rời đi.

Lần này, họ không thể sử dụng lệnh bài trở ra dễ dàng như lúc đã đến nữa, vì trên đường đi đã nghe một số lính canh nói, đại môn hoàng cung đã bị phong tỏa, trong thời gian ngắn không ai được phép tự tiện ra vào. Khi có nhiều thị vệ, vượt tường cũng không phải là biện pháp tốt nhất, dù sao để có thể làm thị vệ trong cung thì chắc chắn không phải kẻ yếu đuối là có thể làm. Đặc biệt là với tiểu kiều thê của mình, Mặc Cửu Diệp không dám mạo hiểm. Hách Tri Nhiễm cũng nhận ra sự rắc rối của việc này, nhưng hôm nay dù thế nào đi nữa họ cũng phải rời khỏi đây trước bình minh. Mặc Cửu Diệp suy nghĩ một chút rồi cũng nghĩ ra được một cách.

Hai người đang đi đến gần kho quốc khố. Từ khi kho quốc khố bị hai người cướp phá, chỉ trong một năm, cho dù Thuận Vũ Đế có thực lực đến đâu, cũng không thể thu thập được nhiều ngân khố như vậy để cất giữ bên trong. Có thể nói quốc khố hiện tại cũng chỉ là một cái danh nghĩa. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, sau khi Hoàng hậu lên nắm quyền, bà ta chắc chắn sẽ tận dụng tài sản trong quốc khố, trong đó nhất định không còn thứ gì giá trị. Có lẽ là vì thế, mà những lính canh nơi này trông yếu hơn trước.

Khi họ dọn sạch quốc khố cũng không giấu lối đi bí mật khi rời đi. Thuận Vũ Đế phát hiện rằng kho bạc đã bị đánh cắp, tên trộm đã vào qua một lối đi bí mật, chắc chắn sẽ có người tới chặn nó.

Chỉ là hiện tại an ninh trong cung rất chặt chẽ, bọn họ chỉ có thể đến đây thử tìm kiếm cơ hội. Xung quanh quốc khố đều có lính gác, nhưng là hai đội tuần tra qua lại.
 
Chương 1168


Mặc Cửu Diệp quan sát một lúc, hắn phát hiện ra lối vào quốc khố có một đoạn sẽ khuất tầm mắt. Chỉ có điều, thời gian này rất ngắn, tính theo giờ của đồng hồ treo tường trong không gian của nàng thì chỉ khoảng một phút.

Nói cách khác, nếu họ muốn vào quốc khố mà không sợ ai phát hiện, thì phải mở được khóa và vào trong trong vòng một phút. Hách Tri Nhiễm cũng nhìn thấy manh mối đó.

"Phu quân, ổ khóa cửa cứ giao cho ta."

Để mở được khóa, Hách Tri Nhiễm cũng không xa lạ gì, kiếp trước nàng đã được học một số kiến thức về việc bẻ khóa từ các chiến hữu trong quân đội. Ổ khóa của thời cổ đại này không thể so sánh được với sản phẩm công nghệ ở thời hiện đại, cấu trúc lõi khóa cũng rất đơn giản, nàng tự tin rằng mình có thể mở khóa được dễ dàng.

Dù nàng có thất bại cũng không sao, tình huống xấu nhất nếu lính canh xuất hiện, nàng sẽ mang Mặc Cửu Diệp trốn vào không gian trước. Tóm lại chỉ cần phu thê bình an vô sự, thử bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề. Mặc Cửu Diệp biết tức phụ của mình có khả năng, gật đầu không chút nghi ngờ.

"Được rồi, chúng ta hãy nhân cơ hội này thử xem, nếu không có tác dụng thì lập tức trốn vào không gian."

Vừa dứt lời, đúng lúc tầm mắt của thủ vệ đã rời khỏi cửa chính, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đi tới cửa. Hách Tri Nhiễm đã lấy ra một sợi dây mỏng từ trong không gian. Nhìn thấy sợi dây trong tay được nàng nhét vào lỗ khóa, chỉ lắc ngẫu nhiên vài lần, ổ khóa đã được mở ra thành công.

Hai người không dám lên tiếng, Mặc Cửu Diệp mở cánh cửa quốc khố thông qua một khoảng trống vừa hai người chui lọt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hiện tại trời vẫn còn tối, các lính canh thậm chí không thể nhận ra ổ khóa đã biến mất, miễn là cánh cửa vẫn được đóng kín như lúc ban đầu thì được xem là mọi thứ đều ổn. Quả nhiên đúng như dự đoán, những vật phẩm được chứa bên trong có thể nói là rất ít và thoạt nhìn không có giá trị mấy. Ngay cả như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định bỏ qua cho mấy thứ ở đây.

Mặc dù những thứ này thuộc về quốc khố của đất nước, nhưng Thuận Vũ Đế không bao giờ dùng chúng để giúp ích cho bá tánh, Hách Tri Nhiễm không cảm thấy bất kỳ áp lực nào khi cướp bóc chúng.

Dọn sạch quốc khố một lần nữa, vốn đã có ít vật phẩm, Hách Tri Nhiễm có thể nhẹ nhàng lấy sạch chúng chỉ bằng cách đi ngang qua. Bởi vì lần trước họ đã lấy đi rất nhiều viên dạ minh châu, nên bây giờ trong kho chỉ còn lại vài ngọn đèn mờ để thắp sáng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến tầm nhìn của hai người họ.

Mặc Cửu Diệp đưa Hách Tri Nhiễm đến lối đi bí mật mà lần trước họ đã đi vào, chắc chắn là nó đã bị phá hủy. Hách Tri Nhiễm nhìn vào vị trí ban đầu của lối đi bí mật, hỏi: "Phu quân, lối đi bí mật đã không còn, phải làm sao đây?"

Mặc Cửu Diệp không nản lòng vì lối đi bí mật bị phá hủy.

"Thật ra, lối đi bí mật là lối thoát hiểm được triều đình đặc biệt thiết lập."

Đối với Hách Tri Nhiễm, không có gì đáng ngạc nhiên khi triều đình đặc biệt thiết lập một lối thoát, bởi vì từ lịch sử mà nàng biết được, nhiều vị Hoàng thượng lo lắng về những tình huống bất ngờ và sẽ tìm luôn tìm mọi cách tạo ra một lối thoát cho mình.

Nói cách khác, con đường mà Mặc Cửu Diệp đã đi khi đưa nàng vào quốc khố là một đường hầm trốn thoát do một vị hoàng đế nào đó của triều Đại Thuận đã cho đào.

"Nếu là một lối thoát hiểm, chắc chắn chỉ có hoàng thất mới biết. Tại sao chàng lại biết được?"
 
Chương 1169


Đây cũng là vấn đề mà Mặc Cửu Diệp đang chuẩn bị giải thích với nàng.

"Khi còn nhỏ ta được đưa vào cung làm bạn đồng hành cùng Nam Kì, bởi vì mới đến đây nên bọn ta chưa quen biết nhau, Nam Kì có tính cách kiêu ngạo và nóng nảy, sau khi bị hắn ta bắt nạt, ta chỉ chạy loanh quanh một mình, thì chạy tới đây. Lúc đó, ta vô tình phát hiện được lối đi bí mật này."

Hách Tri Nhiễm đã suy đoán ngay từ đầu, tại sao Mặc Cửu Diệp lại biết được lối đi bí mật, hóa ra hắn biết được từ lúc còn bé. Với tính khí trung thành của Mặc Cửu Diệp, hắn đương nhiên sẽ không nói ra bí mật lớn như vậy.

Khi đưa hắn đến dọn sạch quốc khố, chắc chắn lúc đó hắn đã vô cùng tức giận và suy đổ trước hành vi của Thuận Vũ Đế. Nói đến đây, Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi.

Bởi vì hắn và Hách Tri Nhiễm không tin rằng Thuận Vũ Đế sẽ có đủ can đảm để phá hủy con đường thoát thân của triều đình. Tốt nhất là nó chỉ có một lối vào và một lối ra khác nhau.

Mặc Cửu Diệp biết rất rõ kết cấu của lối đi bí mật, đặc biệt là vị trí lối vào hoàng cung, không thể tách rời quốc khố. Hai người chậm rãi đi vào, cẩn thận cảm nhận sự kỳ lạ phía dưới chân. Đi được một lúc, Hách Tri Nhiễm kéo lấy Mặc Cửu Diệp.

"Phu quân, ta cảm thấy gạch dưới chân như bị lỏng ra."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp quỳ xuống kiểm tra. Có một khoảng trống rõ ràng xung quanh viên gạch mà Hách Tri Nhiễm giẫm phải. Để xác nhận suy đoán này, nàng đã cố tình giẫm lên nó. Quả nhiên những viên gạch dưới chân nàng khẽ rung chuyển.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng bước sang một bên, Mặc Cửu Diệp lấy ra một con d.a.o găm sắc nhọn chĩa vào một khe hở, dùng một lực nhẹ, những viên gạch nghiêng lên. Một lỗ đen xuất hiện trước mắt họ.

Mặc Cửu Diệp trong lòng cười lạnh, Thuận Vũ Đế thật thông minh, ông ta cho rằng mật thất sẽ biến mất nếu thay đổi lối vào sao? Tất nhiên hắn sẽ không xem nhẹ chỉ vì tìm được lối đi bí mật quá nhanh. Dù sao kho quốc khố đã bị cướp một lần, nếu không nghĩ ra biện pháp đối phó thì mật đạo này thật sự sẽ không có giá trị gì.

Hách Tri Nhiễm cũng nghĩ tới điểm này, mặc dù đã tìm được lối vào mật đạo, nhưng cũng không thể nào tùy tiện đi xuống. Suy nghĩ một chút, nàng lấy một cái chăn bông từ không gian ra và ném nó xuống. Vừa ném chăn vào, hai người liền nghe thấy phía dưới có tiếng xèo xèo, quả nhiên có thể thấy Thuận Vũ Đế đã phái người tới đây cắm rất nhiều mũi tên ẩn. Một lúc sau, âm thanh dần dần biến mất, Hách Tri Nhiễm vẫn lo lắng, lại ném chăn sang hướng khác. Thao tác tương tự được thực hiện bốn lần liên tiếp và sau khi không nghe thấy âm thanh của mũi tên nào nữa, Mặc Cửu Diệp dẫn đầu và đi về phía trước.

Sau khi chắc chắn rằng bên trong không có gì nguy hiểm, Mặc Cửu Diệp mới kéo Hách Tri Nhiễm xuống. Để đề phòng người khác phát hiện ra manh mối, sau khi xác nhận Hách Tri Nhiễm vẫn an toàn, Mặc Cửu Diệp quay lại một lần nữa, hắn nhấc viên gạch vừa rồi lên đặt lại vị trí cũ.

Mặc dù không thể hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng ít nhất sẽ không có ai nhìn thấy sự khác thường rõ ràng.

Hách Tri Nhiễm đã lấy đèn pin từ trong không gian ra, vừa quan sát tình hình, đồng thời hai người vừa thận trọng tiến về phía trước. So với lần trước Mặc Cửu Diệp đưa nàng tới đây, lần này nàng có vẻ không lo lắng lắm nên quan sát kỹ hơn.

Mặc Cửu Diệp khi còn bé vô cùng ham chơi, nên đã đi đi lại lại lối bí mật này nhiều lần.
 
Chương 1170


Vì vậy hoàn cảnh nơi đây rất quen thuộc đối với hắn. Hôm nay quay lại, mặc dù là lối vào khác, nhưng sau đi vòng quanh, hắn tuyệt đối chắc chắn rằng ngoại trừ lối vào hoàng cung bị thay đổi còn lại vẫn như cũ.

Vì vậy, tuy hắn cũng đang quan sát nhưng cũng không cẩn thận bằng Hách Tri Nhiễm.

Đi được khoảng trăm mét, Hách Tri Nhiễm đột nhiên ngừng lại. Ánh sáng của đèn pin được chiếu vào một phần của bức tường. Mặc Cửu Diệp biết, chắc hẳn thê tử của mình đã thấy được điều gì đó kỳ lạ.

Hách Tri Nhiễm chỉ vào vị trí được đèn pin chiếu sáng nói: "Phu quân, mau nhìn vào đây."

Mặc Cửu Diệp chăm chú nhìn vào và nhìn thấy một ấn ký trên tường. Điều đặc biệt là ấn ký này được xuất hiện ở đây. Mặc Cửu Diệp đẩy bằng một tay mà không hề dùng một chút sức lực nào, nào ngờ, bức tường có ấn ký từ từ lùi về sau. Cả hai đều không nghĩ rằng, lại thực sự có một "hang động khác" ở trong lối đi bí mật.

Hách Tri Nhiễm soi đèn pin vào cái lỗ trên tường. Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng và Mặc Cửu Diệp vô cùng sửng sốt. Thực ra bên trong có một gói hình vuông bằng sa-tanh màu vàng sáng. Không cần phải nói, Mặc Cửu Diệp, hay cả Hách Tri Nhiễm cũng biết đây là thứ gì.

"Phu quân, không ngờ Thuận Vũ Đế lại cất giấu ngọc tỷ ở đây."

Đây là điều mà Mặc Cửu Diệp không hề ngờ tới.

"Nếu đã tìm thấy được, thì hãy mang nó đi."

Hách Tri Nhiễm cũng nghĩ như vậy, dù họ không có ý định chiếm đoạt ngai vàng, nhưng sau khi lấy đi có thể trực tiếp đưa nó cho Phí Nam Vũ, đây có thể được coi là ân huệ rất lớn. Nếu Phí Nam Vũ không thể thành công trở thành thái tử sau khi gặp Thuận Vũ Đế, đây cũng có thể trở thành một con bài mặc cả cho hắn ta. Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một chút, đem ngọc tỷ để vào không gian. Mặc Cửu Diệp cẩn thận kiểm tra lại và không tìm thấy vật phẩm nào khác trước khi khôi phục bức tường về trạng thái ban đầu. Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường bí mật và rời đi khi trời vừa rạng sáng.

Lối ra của lối đi bí mật không còn là địa điểm mà lúc đầu Mặc Cửu Diệp đã biết nữa, cũng là một ngôi nhà riêng, nhưng không còn giống như trước. Mặc Cửu Diệp vốn quen thuộc với kinh thành, hắn ra khỏi ngôi nhà và quan sát, thì đã tìm ra được vị trí.

Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, giữa lối vào mật đạo do Thuận Vũ Đế thay đổi và lối vào ban đầu chỉ có một khoảng sân nhỏ, điều này cho thấy ông ta làm việc có tính chiếu lệ như thế nào.

Chỉ là chiếu lệ thôi, nhưng đó không phải việc của Mặc Cửu Diệp. Hắn muốn đưa Hách Tri Nhiễm đến Phí phủ trước bình minh.

Thuận Vũ Đế biến mất trong căn phòng bí mật của Hoàng hậu, điều này gây ra tình trạng bất ổn trong hoàng cung và cũng ảnh hưởng đến những người bên ngoài hoàng cung.

Khi hai người rời khỏi sân ở lối vào lối bí mật, họ phát hiện trên đường có nhiều thủ vệ hơn. Nơi này cách Phí phủ một khoảng, Mặc Cửu Diệp ôm Hách Tri Nhiễm xuyên qua mái hiên và bức tường, trực tiếp nhảy lên tường của Phí phủ.

Phí Nam Vũ hiện tại đang tỉnh táo hoặc có thể hắn ta đã thức cả đêm vì có suy nghĩ gì đó trong đầu. Dù sao thì lúc này hắn ta cũng đang ở đi lại lại trong thư phòng một cách lo lắng.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vừa gọi tên vừa gõ cửa, Phí Nam Vũ nhanh chóng nghênh đón họ vào. Mặc dù rất lo lắng về việc phát hiện hai người vào cung, nhưng hắn vẫn nói cho Hách Tri Nhiễm biết về tình hình của Hách thượng thư.

"Cửu phu nhân, xin hãy yên tâm, ta đã sắp xếp cho Hách thượng thư nghỉ ngơi ở khách viện, lát nữa ta sẽ đưa phu nhân đến gặp ông ấy."
 
Chương 1171


"Đa tạ Phí tiên sinh đã chăm sóc phụ thân của ta." Hách Tri Nhiễm cảm tạ hắn, Mặc Cửu Diệp cũng không hỏi hắn ta mà đi thẳng vào vấn đề.

"Lần này vào cung chúng ta gặp được Viên quý phi, ta đã giải thích tình huống chung của ngươi rồi, có thể thấy Viên quý phi rất hối hận chuyện năm đó, hiện tại đang nóng lòng muốn gặp ngươi. Thái hậu đã c.h.ế.t trong tay Hoàng hậu, Hoàng thượng đã bị Hoàng hậu giấu kín trong căn phòng bí mật của hoàng cung..."

Mặc Cửu Diệp nói với Phí Nam Vũ những gì đã xảy ra sau khi vào cung, đồng thời nói với hắn ta rằng cả Hoàng thượng và Viên quý phi đều muốn gặp hắn ta.

Phí Nam Vũ không ngờ rằng lần này vào cung, Mặc Cửu Diệp lại làm ra nhiều chuyện như vậy, điều khiến hắn ta càng ngạc nhiên hơn là hắn ta đã tính toán từ lâu nhưng lại không tìm được biện pháp thích hợp để khôi phục thân phận.

Kết quả là việc này đã được Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thực hiện thành công.

Hắn ta trịnh trọng hành lễ với hai người: "Ta thực sự cảm tạ Cửu công tử và Cửu phu nhân rất nhiều, đã khiến sự việc hôm nay trở thành sự thật."

Cho dù mọi chuyện có phát triển theo kế hoạch sau khi gặp Thuận Vũ Đế và Viên quý phi hay không, hắn ta cũng phải cảm ơn Mặc Cửu Diệp vì đã tạo ra cơ hội như vậy cho hắn ta.

Do dự một lát, hắn ta hỏi Mặc Cửu Diệp: "Hoàng cung hiện tại canh gác nghiêm ngặt, Cửu công tử có biện pháp nào tốt để cho ta vào không?"

Chỉ có một cách để vào đó là làm hắn ta hôn mê rồi đưa vào không gian và mang về hoàng cung. Nhưng nghĩ đến sự khôn ngoan của Phí Nam Vũ, Mặc Cửu Diệp có chút do dự. Hách Tri Nhiễm nhìn thấy sự bối rối của hắn, bước tới nói: "Nếu Phí tiên sinh tin tưởng chúng ta thì đừng hỏi gì cả. Phu thê chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngài và đưa ngài đến gặp Thuận Vũ Đế và Viên quý phi."

Phí Nam Vũ là người thông minh, mặc dù rất tò mò đối phương đang nói đến phương pháp gì, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi thêm. Suy cho cùng, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, nếu hỏi họ, họ không những không nói cho mình biết mà còn ảnh hưởng đến niềm tin giữa hai bên.

"Nếu ngay cả Cửu công tử và Cửu phu nhân cũng không thể tin tưởng, e rằng trên đời này sẽ không có ai hay vật gì xứng đáng với sự tin tưởng của ta. Ta xin mạn phép hỏi thêm, ngoài ta ra, có thể dẫn thêm một người nữa vào cung thì có tiện không?"

Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Phí tiên sinh dự định dẫn Phí ma ma đi cùng?"

Phí Nam Vũ gật đầu: "Người chủ chốt có thể chứng minh thân phận của ta chính là Phí ma ma. Ta nghĩ nếu có thể dẫn bà ấy đi cùng, có thể thuyết phục hơn trong việc chứng minh thân phận của mình."

Điều này là đúng, ở thời cổ đại, không giống như y học hiện đại, nếu muốn xác nhận đối phương có cùng huyết thống hay không, chỉ cần làm xét nghiệm ADN. Mặc dù vừa rồi bọn họ đã nói rất rõ ràng thân phận của Phí Nam Vũ, nhưng lời nói của bọn họ rốt cuộc là vô căn cứ. Chà, trong tình huống như vậy, sự có mặt của nhân chứng chính là thuyết phục nhất.

"Việc này không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta dự định đưa Phí tiên sinh đến hoàng cung sau khi màn đêm buông xuống, chỉ cần đến đón Phí ma ma trước khi trời tối là được."

Phí Nam Vũ lại chắp tay hành lễ: "Nam Kì chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Phí ma ma. Ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, vì vậy cách đây không lâu ta đã đưa Phí ma ma đến Phí phủ."

"Lát nữa ta sẽ đi gặp Phí ma ma, nói cho bà ta biết việc ta sắp vào cung để bà ta chuẩn bị."
 
Chương 1172


Phí Nam Vũ từng nói rằng Phí ma ma bắt đầu thay đổi sau khi theo hắn ta đến Kinh Thành, dù sao Nam Kì cũng là cháu trai của bà ấy, lúc trước bà ấy đã mạo hiểm phản bội chủ tử, đem cháu trai mình hoán đổi làm hoàng tử. Mục đích chính là hy vọng cháu trai một ngày nào đó sẽ thăng quan tiến chức nhanh.

Nếu như Nam Kì không nhiều lần phái người truy sát bà ấy, có lẽ cả đời Phí ma ma đều sẽ không nghĩ công khai bí mật này.

Đáng tiếc, sau khi trở về Kinh Thành, bà ấy vẫn được an toàn, đồng thời ý định muốn giúp đỡ Phí Nam Vũ chứng minh thân phận cũng dần tan vỡ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều tò mò liệu Phí Nam Vũ có thuyết phục được Phí ma ma làm chứng hay không.

Nhưng bọn họ cũng lựa chọn không hỏi, nếu Phí Nam Vũ chủ động mang theo Phí ma ma vào cung cùng mình thì có nghĩa là hắn ta hoàn toàn tự tin.

"Nếu đã như vậy, chuyện này Phí tiên sinh có thể sắp xếp. Ta và nội tử sẽ đến gặp nhạc phụ trước. Giờ tuất tối nay, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."

Phí Nam Vũ nhìn sắc trời bên ngoài.

"Trời đã sắp sáng rồi, ta sẽ đích thân dẫn hai người đến chỗ Hách Thượng Thư."

Phí Nam Vũ đưa vợ chồng Mặc Cửu Diệp đến nhà khách nơi Hách Thượng Thư đang nghỉ ngơi rồi rời đi, hắn ta còn dặn thuộc hạ đem thêm nhiều đồ ăn một chút và nhớ chiêu đãi các vị khách quý tốt.

Hách Thương Thư cũng đã thức suốt đêm, mặc dù nữ tế đã nhờ "bồ câu trắng" đưa thư về nhưng hai người đã xa nhà lâu như vậy, dù lá thư báo rằng họ vẫn an toàn, nhưng chưa thấy người quay trở về, trong lòng ông vẫn đầy lo lắng.

Nhìn thấy Phí Nam Vũ rời đi, Hách Thượng Thư liền vội kéo hai người lại hỏi thăm tình hình.

Sự an toàn của hai người là điều ông quan tâm trước hết, sau đó mới là tình hình trong cung.

Mặc Cửu Diệp kể lại những gì đã xảy ra sau khi vào cung.

Mặc dù Hách Thượng Thư đã mất niềm tin vào triều đình, nhưng với tư cách là một người theo chủ nghĩa bảo Hoàng, trong lòng ông vẫn có chút căm phẫn.

"Hoàng hậu và Tiết gia thật là to gan, bọn họ cư nhiên dám g.i.ế.c c.h.ế.t Thái hậu, giam giữ Hoàng Thượng..."

Sau khi nghe Hách Thượng Thư phàn nàn một lúc, Hách Tri Nhiễm lại bắt đầu khuyên nhủ ông.

"Cha, Thuận Vũ Đế thật ngu ngốc, con không nghĩ người còn có thể bảo vệ hoàng đế như vậy!"

Hách Thượng Thư bất lực thở dài.

"Cha quả thực rất thất vọng với triều đình, nhưng cha cũng là người đã lãnh bổng lộc mấy chục năm. Người ta nói khi đất nước gặp nạn thì ai cũng phải có trách nhiệm. Bây giờ Đại Thuận gặp nguy hiểm, nếu ta cứ như vậy mà rời đi, chẳng phải ta sẽ phải gánh tội danh là một kẻ trốn chạy sao"

Kỳ thật Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được tâm tình của cha mình, dù sao cả đời ông đều suy nghĩ làm sao phục vụ triều đình, nếu đột nhiên yêu cầu ông rời đi, có lẽ sẽ phải chật vật một thời gian.

"Cha, người nghĩ mà xem, nương và đại ca đều đã thích ứng với cuộc sống ở Tây Bắc, điều đó cho thấy cuộc sống ở đó tốt biết bao. Hơn nữa, cha đã bận rộn với triều đình hơn nửa đời người rồi, cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút đi."

Hách Tri Nhiễm quyết định thay đổi chiến lược, tiếp tục đột phá tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng cha mình.

Hách Thượng Thư thở dài: "Này... Cho dù có rời đi, cha cũng dự định sẽ đợi đến khi tình hình triều tình ổn định."

"Cha, người yên tâm, ngày triều đình ổn định không còn xa nữa."

Hiện tại ngọc ấn đã ở trong tay bọn họ, nếu thuận lợi phát triển, đêm nay Phí Nam Vũ sẽ gặp Thuận Vũ Đế và Viên quý phi, thành công khôi phục thân phận hoàng tử, Thuận Vũ Đế sẽ chủ động ra tay lần nữa.
 
Chương 1173


Nàng tin rằng ngày mà triều đình ổn định sẽ sớm đến.

Huống chi, bọn họ còn dự định sẽ tiêu diệt Tiết gia sau khi giải quyết xong việc trong cung.

Chỉ cần người cầm quyền Tiết gia chết, bọn họ đương nhiên sẽ hỗn loạn.

Tóm lại, bọn họ sớm đã có kế hoạch trong đầu, nhưng nghĩ đến việc Hách Thượng Thư nếu biết chuyện chắc chắn sẽ lo lắng cho bọn họ, nên cả hai đều ngầm hẹn không nói gì.

Bên trong Phi phủ, không biết có xảy ra việc khẩn cấp nào hay không, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp quyết định không tiến vào không gian nghỉ ngơi.

Hai vợ chồng nghỉ ngơi trong phòng khách một ngày, đến thời gian đã hẹn với Phí Nam Vũ, họ cùng nhau đến thư phòng.

Lúc này Phí ma ma đã được người của Phí Nam Vũ đưa đến, từ biểu hiện nhăn nhó của bà ấy có thể nhìn ra được lúc này bà ấy đang rất bối rối.

Tuy nhiên, cả Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều tin tưởng vào khả năng làm việc của Phí Nam Vũ, vì hắn ta đã chọn lấy Phí ma ma để chứng minh danh tính của mình, điều đó cho thấy hắn ta đã định trước mọi việc.

Không chần chừ nữa, Hách Tri Nhiễm lấy ngân châm từ trong không gian ra rồi đ.â.m vào Phí ma ma, bà ấy liền bất tỉnh trước mặt Phí Nam Vũ.

Phí Nam Vũ nhìn thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt trong giây lát, nhưng sau đó trong lòng hắn ta đã biết rằng tiếp theo mình cũng sẽ được đối xử giống như Phí ma ma.

Để tránh vợ chồng Mặc Cửu Diệp nói quá nhiều, hắn ta đã chủ động đến trước mặt họ.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm khen ngợi hắn ta biết thức thời, đồng thời làm hắn ta bất tỉnh rồi đưa vào không gian.

Hai người vẫn như trước lựa chọn đi vào bằng lối đi bí mật. Quốc khố lại bị cướp phá, không thể nào chuyện lớn xảy ra lâu như vậy vẫn chưa bị phát hiện.

Điều rõ ràng nhất chính là tất cả cảnh vệ bên ngoài đã được sơ tán đi.

Kết quả này không có gì đáng ngạc nhiên, hoàng đế được giải cứu trong mật thất, đây là một chuyện lớn đối với bè phái của hoàng hậu.

Trước khi tìm được người, nơi ở của hoàng hậu đang thiếu người canh nhất.

Vì quốc khố đã trống rỗng nên nếu lại để người canh giữ ở đó tiếp sẽ là một sự lãng phí tài nguyên.

Thay vì để một nhóm người canh giữ một căn phòng trống không có gì, tốt hơn là phân công họ vào những vị trí hữu ích khác.

Vì vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không cần tốn nhiều công sức rời khỏi quốc khố.

Dọc đường hai người đã tránh né tầm nhìn của cảnh vệ để đi đến tẩm cung của Viên quý phi.

Đến trong sân tẩm cung, Hách Tri Nhiễm thả người ra khỏi không gian, giải trừ cho bọn họ khỏi trạng thái mê man.

Đối với Phí ma ma mà nói, nơi này quen thuộc với bà ấy.

Bà ấy đã sớm quên hỏi làm sao mình lại xuất hiện ở đây mà kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt.

Phí Nam Vũ bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

"Cửu công tử, đây là tẩm cung của quý phi nương nương sao?"

Mặc Cửu Diệp chỉ vào căn phòng có ánh sáng yếu ớt phía trước nói: "Quý phi nương nương ở ngay kia."

Lời vừa dứt, Phí ma ma đã mở miệng và bắt đầu khóc.

“Quý phi nương nương... Bên ngoài tẩm cung luôn có thị vệ tuần tra, hành vi này của Phí ma ma là vì sợ không thu hút được bọn họ ư!

Dưới tình thế cấp bách, Hách Tri Nhiễm đã dùng con d.a.o đánh gục bà ấy.

Mặc Cửu Diệp xem xét tình hình xung quanh một lát, sau khi thấy không có nguy hiểm gì liền nắm lấy cổ áo của Phí ma ma đi về phía phòng của Viên quý phi.
 
Chương 1174


Hách Tri Nhiễm bước tới, gõ nhẹ cửa.

"Quý phi."

Vừa dứt lời, Vương ma ma đã chạy tới mở cửa.

"Cửu... vị công công này, có mang người đến không?"

Bà suýt chút nữa đã sơ suất, may mắn là phản ứng kịp thời, không bị Thuận Vũ Đế phát hiện.

Hách Tri Nhiễm bước sang một bên, Phí Nam Vũ xuất hiện trước mặt Vương ma ma.

Vương ma ma cẩn thận quan sát người trước mặt.

"Giống... thật sự quá giống..." Lông mày và đôi mắt giống hệt hoàng đế.

Vương ma ma ngạc nhiên vội vàng tránh sang một bên để Hách Tri Nhiễm và Phí Nam Vũ vào.

Hai người bước vào, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang đứng đó, trong tay đẫn theo một người, khiến Vương ma ma giật mình.

"Đây... Đây là?"

Mặc Cửu Diệp dẫn người trong tay sải bước vào phòng, bởi vì tiếng nói vừa rồi của Phí ma ma suýt chút nữa gây rắc rối, nên trong lòng hắn không vui vẻ cho lắm, cho nên sau khi vào phòng, hắn cũng không để ý đến chừng mực mà chỉ ném người đó xuống đất.

Viên quý phi hiện tại đã bình phục lại được rất nhiều, có thể đi lại được.

Khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, nàng ấy cùng Thuận Vũ Đế liền đi tới xem xét.

Khi hai người nhìn thấy Phí Nam Vũ, đều sửng sốt tại chỗ.

Bởi vì vẻ ngoài của Phí Nam Vũ thực sự rất giống với Viên quý phi. Hôm qua nghe xong câu chuyện của Mặc Cửu Diệp, bây giờ tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Phí Nam Vũ, thật khó để có thể không tin bọn họ là người thân, quan hệ mẫu tử.

Thuận Vũ Đế lên tiếng trước.

"Ngươi tên là gì?"

Lúc này, trong lòng Phí Nam Vũ đã không thể bình tĩnh như hắn ta tưởng tượng được nữa.

Dù sao trước mặt hắn ta chính là phụ mẫu thân sinh của hắn ta, mặc dù nhiều năm qua hai người đối xử với hắn có điều thua thiệt, nhưng câu nói "máu mủ tình thâm" cũng không phải tùy tiện nói ra.

Phí Nam Vũ đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng hắn ta vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với phụ mẫu thân sinh của mình.

Theo thói quen đối xử với mọi người của Phí Nam Vũ, hắn ta khi nhìn thấy hoàng thượng và quý phi sẽ trịnh trọng hành lễ, nhưng hôm nay hắn ta không làm được.

Hắn đứng nghiêm ở đó, giọng điệu không có chút ấm áp nào.

“Ta tên là Phí Nam Vũ.”

Mặc dù Thuận Vũ Đế có chút ngu ngốc nhưng không phải là không có cảm xúc.

Trong số các nhi tử của ông ta, ngoại trừ việc không thích Nam Thụy và không để ý tới Tứ hoàng tử, ông ta vẫn rất yêu thương Nam Hằng và Nam Kì.

Đặc biệt là khi ông ta nghĩ đến, nếu người trước mặt thật sự là đứa con thân sinh của mình, từ khi sinh ra đã không được hưởng sự đối xử mà một hoàng tử nên có, lại phải chịu nhiều đau khổ ở bên ngoài, Thuận Vũ Đế cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

"Phí Nam Vũ, Phí không cần phải nói, là cái tên theo nô tài kia, chữ "Nam" là gì vậy?"

Lúc này Phí Nam Vũ đã bình tĩnh lại rất nhiều, khi Thuận Vũ Đế hỏi thì hắn ta nghiêm túc trả lời: "Bởi vì Nam là quốc họ, người bình thường không thể tùy ý sử dụng. Vì vậy, khi phụ thân đặt tên cho ta, ông ấy đã chọn chữ gỗ, tức là Nam."

Thuận Vũ Đế có thể bình tĩnh hỏi những vấn đề này, nhưng Viên quý phi bên cạnh lại không thể, lúc này nàng ấy đã lao tới, nắm lấy cánh tay Phí Nam Vũ.

Bởi vì Phí Nam Vũ cao lớn nên Viên quý phi chỉ có thể ngước mắt lên nhìn hắn ta.

"Ngươi nhất định là đứa con thân sinh của mẫu phi, tuyệt đối không sai được, là mẫu phi có lỗi với ngươi..."

Nói xong, Viên quý phi đã kéo một cánh tay của Phí Nam Vũ, yêu cầu hắn ta đánh nàng ấy.
 
Chương 1175


"Con chịu khổ rồi, năm đó đều là lỗi của mẫu phi. Mẫu phi vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà đã sai người đưa con ra ngoài để con chịu đau khổ. Tất cả những điều này đều là lỗi của mẫu phi. Con cứ đánh mẫu phi đi... huhuhu..."

Viên quý phi chưa kịp nói xong đã bật khóc.

Vương ma ma thấy vậy, định bước tới an ủi nàng ấy, ai ngờ, Phí Nam Vũ lại mạnh mẽ rút cánh tay bị Viên quý phi giữ chặt về, đồng thời lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách nhất định với Viên quý phi.

So với Thuận Vũ Đế, Phí Nam Vũ càng căm ghét thân mẫu Viên quý phi này hơn.

Chung quy, năm đó nàng ấy đã phái người đưa hắn ta đi vì địa vị của mình, nhưng Thuận Vũ Đế là phụ thân thân sinh của hắn ta lại không hề biết.

Sau khi đứng yên, ánh mắt hắn ta lại rơi vào người Thuận Vũ Đế.

"Nếu cần lấy m.á.u để xác định người thân, ta có thể hợp tác." Vừa nói, anh vừa chỉ vào Phí ma ma vẫn đang bất tỉnh trên mặt đất.

"Nếu cần nhân chứng, thì người này chính là người hầu hạ quý phi nương nương năm đó. Chuyện trao đổi giữa ta và Nam Kì đều là do bà ấy làm."

Phí Nam Vũ nói xong, Thuận Vũ Đế, Viên quý phi và Vương ma ma đều nhìn về phía Phí ma ma.

Vừa rồi là vì tất cả sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào Phí Nam Vũ, nếu không, Viên quý phi và Vương ma ma nhất định liếc mắt thôi cũng sẽ nhận ra Phí ma ma.

Nghĩ đến việc Phí ma ma đã làm năm đó và việc bà ấy đã lén lấy trộm trang sức của quý phi nương nương rồi trốn khỏi cung vào năm ngoái, Vương ma ma liền trở nên vô cùng tức giận.

Bà bước tới hung hăng đá mạnh vào Phí ma ma.

"Ngươi là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, bán chủ cầu vinh quang, hôm nay xem bà già này có đánh c.h.ế.t ngươi không." Nhìn thấy Vương ma ma kích động muốn ra tay như vậy, Hách Tri Nhiễm bước tới ngăn cản bà.

Bọn họ mạo hiểm tới đây, Phí Nam Vũ và Phí ma ma đều không đến đây để xem quý phi xử lý chuyện trong nhà, hơn nữa trong cung đầy rẫy nguy hiểm, những tình huống bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Nếu ma ma muốn xử lý bà ấy, thì đợi sau khi sự việc được làm rõ, sẽ còn có nhiều thời gian.

Vương ma ma nghe vậy, biết mình đã tức giận mà hành động liều lĩnh, vội vàng lùi lại vài bước.

"Vâng, vâng... là lão nô đã quên mất chừng mực."

Phí ma ma ban đầu bị con d.a.o của Hách Tri Nhiễm đánh bất tỉnh, hôn mê cũng không sâu lắm.

Vừa rồi bị Vương ma ma đá một cước, bà ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Hách Tri Nhiễm cầm cốc nước trên bàn đổ hết chỗ nước còn lại lên mặt Phí ma ma.

Lần này, Phí ma ma đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bà ấy từ từ ngồi dậy.

Mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc với bà ấy, đây chính là tẩm điện của Viên quý phi.

Khi bà ấy vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy Thuận Vũ Đế và Viên quý phi.

Thân thể Phí ma ma theo bản năng lùi lại, nhưng bà ấy nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng quỳ gối xuống trước mặt hai người.

"Lão nô này có tội, xin hoàng thượng, nương nương tha mạng cho thần."

Tha mạng?

Trong lòng Thuận Vũ Đế đang nghĩ muốn bóp c.h.ế.t bà ấy, đương nhiên ông ta cũng rất tức giận với Viên quý phi, nhưng tình hình hiện tại rất căng thẳng, ông ta không có thời gian xử lý. "Ngươi thật đáng chết."

Phí Nam Vũ đưa Phí ma ma đến đây, cũng không phải muốn bà ấy phải c.h.ế.t ngay lập tức.

"Phí ma ma, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa năm đó với ngươi. Hôm nay Hoàng Thượng và Viên quý phi đều đang ở trước mặt ngươi, ngươi cũng phải thực hiện lời hứa giữa chúng ta phải không?"
 
Chương 1176


Những người khác cũng không biết giữa Phí Nam Vũ và Phí ma ma đã có giao dịch gì, nhưng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều có thể đại khái đoán được.

Mặc dù Nam Kì phái người truy sát Phí ma ma, nhưng dù sao hắn ta cũng là cháu ruột của bà ấy, sau khi Phí ma ma được an toàn, bà ấy dần dần từ bỏ ý định tiết lộ thân phận của Nam Kì.

Phí Nam Vũ đã có thể khiến bà ấy sẵn lòng nói sự thật năm đó trước mặt Thuận Vũ Đế và Viên quý phi, đơn giản chính là dùng mạng sống của Nam Kì làm con bài mặc cả.

Một khi địa vị hoàng tử của hắn ta được khôi phục, tính mạng của Nam Kì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Phí Nam Vũ hoàn toàn lợi dụng điều này để tiến hành giao dịch với Phí ma ma.

Phí ma ma đã tiết lộ thân phận thực sự của hắn ta trước mặt Thuận Vũ Đế và Viên quý phi, mà sau khi lấy lại được thân phận, hắn ta có thể tìm cách cứu mạng Nam Kì.

Quả thực là như vậy, đây chính là giao dịch của Phí Nam Vũ cùng Phí ma ma.

Mặc dù hai người bọn họ đã thương lượng trước các điều khoản nhưng Phí ma ma vẫn có chút do dự.

Phí Nam Vũ nhìn ra tâm tư của bà ấy, nhắc nhở: "Thật ra không nhất thiết phải có nhân chứng mới có thể nhận người thân. Từ xa xưa đã có phương pháp nhận biết người thân bằng cách lấy máu."

Đây là nhằm nhắc nhở Phí ma ma rằng dù bà ấy không nói thì hôm nay hắn ta cũng có thể lấy lại được thân phận hoàng tử.

Phí ma ma nghe xong lời của hắn ta, sự do dự của Phí ma ma lập tức biến mất, chỉ cần có cơ hội cứu được cháu trai thì bà ấy đều không muốn bỏ qua.

Phí ma ma dập đầu cúi lạy Thuận Vũ Đế và Viên quý phi.

"Lão nô có tội, tất cả là do năm đó đầu óc bị quỷ ám nên mới ôm tiểu hoàng tử mới sinh về nhà, cùng hoán đổi với đứa cháu mới sinh của thần.

Kỳ Vương điện hạ của bây giờ chính là đứa cháu đáng thất vọng của lão nô."

Vừa nói bà ấy vừa có chút tội lỗi nhìn Phí Nam Vũ.

"Người trước mặt đã ở Phí gia chịu khổ nhiều năm này chính là huyết nhục của hoàng thượng và quý phi nương nương...

Có thể nói, Phí ma ma đã kể lại toàn bộ quá trình năm đó bà ấy trao đổi hai đứa nhỏ trong nước mắt.

Trong lúc đó, Thuận Vũ Đế cố ý nêu ra mấy câu hỏi, Phí ma ma đều trả lời rõ ràng, không chút che giấu.

Bởi vì bà ấy không hề nói dối nên những câu bà ấy trả lời cho Thuận Vũ Đế đều không có chỗ nào kì lạ.

Cho đến giờ phút này, Thuận Vũ Đế cơ bản đã tin Phí Nam Vũ thật sự mới chính là tam hoàng tử.

Đặc biệt bởi vì hắn ta quá giống Viên quý phi, làm cho người ta không có lý do gì không tin.

Dù sao bọn họ đều là huyết mạch hoàng thất, Thuận Vũ Đế có ngu ngốc đến đâu cũng không thể nào nhầm lẫn.

"Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu lấy m.á.u để nhận thân."

Theo hiểu biết của Hách Tri Nhiễm, ý tưởng về việc lấy m.á.u nhận thân hoàn toàn không có khoa học.

Chưa kể Phí Nam Vũ và Thuận Vũ Đế là phụ tử thân sinh, cho dù không phải cũng có hơn 90% m.á.u sẽ hòa hợp vào nhau.

Vì vậy, nàng căn bản không lo lắng về việc sẽ phát sinh vấn đề nào khi Phí Nam Vũ và Thuận Vũ Đế lấy m.á.u nhận thân.

Phí Nam Vũ cũng không lo lắng về điều này, dù sao hắn ta cũng là đứa con thân sinh của Thuận Vũ Đế. Vương ma ma rất sáng suốt, Thuấn Vũ Đế vừa nói xong đã bưng một bát nước tới. Dù sao ở trước mặt hoàng đế, cho dù trên người Mặc Cửu Diệp có thứ gì giống như d.a.o găm, cũng khó có thể lấy ra trước mặt ông ta.
 
Chương 1177


Phí Nam Vũ cũng vậy, hắn ta ở trước mặt Thuận Vũ Đế cắn ngón tay, nhỏ mấy giọt m.á.u vào trong bát.

Thuận Vũ Đế cũng làm như vậy.

Dưới cái nhìn của mọi người, hai giọt m.á.u nhanh chóng hòa vào nhau.

Giờ phút này Thuận Vũ Đế vừa vui mừng vừa tức giận.

Điều làm ông ta phấn khích nhất là khi tai họa đang đến gần thì đứa con thân sinh của ông ta xuất hiện, có lẽ đây là cơ hội ông trời ban cho ông ta.

Điều khiến ông ta tức giận chính là, Viên quý phi thật sự lại làm ra loại chuyện như vậy sau lưng ông ta, khiến ông ta, đường đường là vua của một nước lại nuôi một đứa con của nô tài hơn 20 năm một cách không công...

Nhưng ông ta cũng biết, hiện tại không phải là lúc so đo chuyện này.

Ánh mắt của Thuận Vũ Đế trở nên hiền lành hơn nhiều so với khi ông ta nhìn Phí Nam Vũ vừa rồi.

"Con của ta, con đã phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy, đợi trẫm lấy lại quyền lực, cũng là lúc con khôi phục lại thân phận hoàng tử."

Phí Nam Vũ vẫn không có phản ứng gì, tuy người trước mặt là phụ mẫu thân sinh của hắn ta nhưng hắn ta vẫn cảm thấy rất xa lạ.

Đồng thời, hắn ta cũng có thể nhìn thấy được, Thuận Vũ Đế cũng không có cự tuyệt sự tồn tại của đứa con này.

Theo lý mà nói, lúc này Phí Nam Vũ nên quỳ xuống gọi một tiếng phụ hoàng và mẫu phi, trong lòng hắn ta biết rõ điều này, nhưng không biết vì lý do gì, hắn ta lại không thể làm được.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Thuận Vũ Đế, Phí Nam Vũ chỉ hơi cúi đầu, chắp tay.

Lúc này, Viên quý phi đã khóc đến mức khó thở. Vương ma ma đỡ nàng ấy đến trước mặt Phí Nam Vũ, nàng ấy hơi giơ tay chạm vào má Phí Nam Vũ.

Phí Nam Vũ theo bản năng lùi lại.

Viên quý phi thấy Phí Nam Vũ không chịu nhận mình thì càng khóc thương tâm hơn.

Thuận Vũ Đế nhìn thấy thế thì quát lớn nói: "Nếu năm đó nàng không làm điều sai trái như vậy, đứa nhỏ cũng sẽ không thể không muốn nhận nàng."

Viên quý phi đương nhiên biết rõ chuyện này, nàng ấy đã tự trách mình suốt hơn 20 năm.

Chỉ là đã nhiều năm như vậy, người nàng tự trách mình vẫn luôn là Mặc Cửu Diệp mà thôi.

Mặc dù trong lòng Phí Nam Vũ hận Viên quý phi, nhưng tình huống khó xử trước mắt lại không phải là điều hắn ta mong muốn.

Suy cho cùng, mục đích hôm nay hắn ta vào cung không phải vì chuyện này.

Sau khi Thuận Vũ Đế mắng Viên quý phi, mới nói: "Từ hôm nay, họ của con không còn là họ Phí nữa, tên Nam Vũ cũng không tệ, con cũng đã nghe quen với nó. Từ giờ trở đi, con vẫn được gọi là Nam Vũ.

Đợi trẫm thành công giành lại được quyền lực, việc đầu tiên ta sẽ làm là công bố thân phận thực sự của con”

Lúc trước Hách Tri Nhiễm nói với ông ta rằng tam hoàng tử của ông ta có một thân phận khác, cũng đã đề cập đến năng lực của Nam Vũ.

Để xác nhận điều này, Thuận Vũ Đế đã hỏi ngay Nam Vũ một số câu hỏi về vấn đề cai trị đất nước.

Năng lực của Phí Nam Vũ không thể so sánh với người bình thường, đặc biệt là trong khoảng thời gian ở bên cạnh Nam Kì, hắn ta đã tiến bộ rất nhiều.

Đối với những câu hỏi của Thuận Vũ Đế, hắn ta không chỉ trả lời chúng một cách dễ dàng mà thậm chí còn có thể rút ra suy luận từ trường hợp này sang trường hợp khác. Thuận Vũ Đế rất hài lòng đối với phần biểu hiện của hắn ta.

"Tổ tiên từng để lại một lệnh bài, có thể huy động 20. 000 quân tinh nhuệ.

Đội quân này chưa bao giờ được kích hoạt kể từ khi thành lập Đại Thuận, bây giờ trẫm bất lực..."
 
Chương 1178


Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp rất ngạc nhiên khi nghe Thuận Vũ Đế nói mình bất lực.

Trong ấn tượng của họ, Thuận Vũ Đế là đại diện của một hôn quân.

Dù thế nào đi nữa, ông ta có thể hiểu ra sâu sắc vấn đề cũng tốt, hay tỉnh táo trước trận chiến cũng được. Tóm lại, nếu lúc này ông ta có thể xuất ra con át chủ bài của mình thì có nghĩa là ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngu ngốc.

Thuận Vũ Đế vừa nói xong, đã cởi bỏ vương miện trên đầu.

Trước mặt mọi người, ông ta lấy ra lệnh bài nhỏ và tinh xảo từ vương miện trên tóc của mình.

Ông ta đưa lệnh bài cho Phí Nam Vũ.

"Đây là lá bùa hộ mệnh cuối cùng tổ tiên để lại cho con cháu Nam gia chúng ta. Con có thể cầm lấy tấm lệnh bài này đi đến vùng núi cách phía đông Kinh Thành khoảng 70 dặm để tìm đội quân này."

Về việc làm thế nào để điều khiển chúng, Thuận Vũ Đế dự định giao cho Nam Vũ toàn quyền xử lý.

Qua cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi, Thuận Vũ Đế có thể khẳng định năng lực của Nam Vũ chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần so với những người con trai lớn lên bên cạnh ông ta.

Nam Vũ không khách khí chút nào, bởi vì hắn ta đã sớm có ý định tiếp quản đất nước.

Từ giờ trở đi, hắn ta sẽ dựa vào đội quân này để lật ngược tình thế.

Thuận Vũ Đế nói tiếp: "Trẫm đã lâu không lập thái tử vì ta cảm thấy năng lực của Nam Kì chưa đủ.

Bây giờ đã biết hắn ta không mang huyết mạch hoàng thất, xem ra sự do dự ban đầu của ta là đúng. Bây giờ con át chủ bài duy nhất trong tay trẫm đã được giao cho con, trẫm hy vọng con có thể lật ngược tình thế trong triều càng nhanh càng tốt, cứu trẫm và mẫu phi con thoát khỏi biển lửa này."

Lúc này trong lòng Thuận Vũ Đế cũng đã sáng suốt, mặc dù trong lòng Nam Vũ vẫn rất căm ghét hành động của Viên quý phi năm đó, nhưng dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân thân sinh của hắn ta.

Vì vậy, Thuận Vũ Đế nói ra một đoạn lời nói như vậy, cũng gián tiếp chứng tỏ biểu minh, một ngày nào đó ông ta nắm lại được quyền lực, cũng sẽ không làm gì Viên quý phi.

Đây cũng có thể coi là ông ta đã dành cho Nam Vũ một lời trấn an tịnh tâm.

Và đích thực cũng đúng, đúng là Nam Vũ rất căm hận hành vi năm đó của Viên quý phi, nhưng trong lòng hắn cũng rất khao khát tình thân mẫu tử này.

Nếu như sau này có thời gian, có thể có một ngày nào đó mẫu tử họ sẽ có thể quay lại với nhau.

Nam Vũ cũng từng có ấn tượng không tốt đối với Thuận Vũ Đế, người phụ thân ruột thịt của mình, nguyên nhân là vì ngớ ngẩn vô đạo của người.

Chứ không phải vì nguyên nhân năm đó hắn bị người khác tráo đổi mà khiển trách người.

Rốt cuộc, Thuận Vũ Đế cũng không hề biết gì về điều này.

Hôm nay lần đầu tiên hắn tiếp xúc khoảng cách gần gũi với Thuận Vũ Đế, thái độ của hắn đối với ông ta cũng đã thay đổi nhiều.

Do dự được một lát, Nam Vũ trịnh trọng hướng về phía Thuận Vũ Đế hành một lễ.

"Xin phụ hoàng hãy yên tâm, nhi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức để lật ngược tình thế cục diện trong triều đình, sớm ngày cứu người và... Quý phi nương nương ra khỏi nguy hiểm càng sớm càng tốt."

Bảo hắn gọi Viên quý phi là mẫu phi, hiện tại hắn không có cách nào làm được.

Viên quý phi nhìn thấy Nam Vũ đã thay đổi cách xưng hô đối với Thuận Vũ Đế thành phụ hoàng, nhưng tới chỗ bản thân mình thì lại xưng hô là Quý phi nương nương, hiện trong tim bà lúc này cũng đang rỉ máu.
 
Chương 1179


"Hài nhi, mẫu phi biết năm đó mẫu phi đã làm sai, hơn hai mươi năm nay, mẫu phi sống một cuộc sống trong mặc cảm tội lỗi, đây cũng là sự trừng phạt của ông trời dành cho mẫu phi.

Từ nay về sau mẫu phi nhất định sẽ rất rất yêu thương con, con có thể tha thứ cho mẫu phi được hay không?"

Phí Nam Vũ nhìn bộ dáng đau lòng thương tâm của Viên quý phi, trong tâm nói nếu không có động lòng thì là giả.

"Con hiểu rồi, xin hãy cho con một chút thời gian." Hãy để con từ từ chấp nhận.

Vương ma ma lúc này cũng đã biết toàn bộ sự việc bên trong, bà thấy Viên quý phi còn đang khóc lóc thảm thiết đến thương tâm, vội vã đến đỡ bà ngồi sang một bên để an ủi.

Lấy tâm so với tâm, nếu đổi lại bất kỳ ai có mặt ở hiện trường, nếu xảy ra chuyện như vậy, ngay cả mẫu thân của bản thân mình, e rằng cũng không thể tha thứ ngay lập tức được.

Trong lòng Viên quý phi cũng hiểu rất rõ điều này, bà âm thầm tự nói với chính mình, tương lai sau này bà sẽ bù đắp cho Nam Vũ từng chút một, để hài nhi của bà thật sự chấp nhận bà...

Hách Tri Nhiễm ý thức nhìn đồng hồ lớn trong không gian, nhắc nhở: "Thời gian đã không còn sớm, tiểu nữ dự định cùng Tam hoàng tử rời khỏi hoàng cung trước khi trời sáng."

Giờ đây tuy rằng Thuận Vũ Đế đã thừa nhận thân phận của Nam Vũ, nhưng cũng không có phong Vương cho hắn như Nam Hằng. Vì vậy, Hách Tri Nhiễm trực tiếp xưng hô Nam Vũ là Tam hoàng tử.

Trong lòng Nam Vũ cũng biết phu thê Mặc Cửu Diệp đã đưa hắn và Phí ma ma thuận lợi vào cung như vậy không phải là điều dễ dàng, hắn không thể ở lại đây quá lâu. "Phụ hoàng, nếu đã như vậy, nhi thần sẽ đi theo bọn họ rời đi trước, mọi người nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình, hãy chờ nhi thần tới cứu hai người."

Về phần Phí ma ma, Nam Vũ đối với bà không có ấn tượng tốt nào, là sống hay c.h.ế.t hoàn toàn phụ thuộc vào Viên quý phi và những người khác xử lý, hắn hứa với bà sẽ cứu Nam Kì một mạng, nguyên nhân cũng vì khoảng thời gian này Nam Kì đã đề bạt thăng chức cho hắn.

"Được rồi, phụ hoàng cùng mẫu phi con sẽ ở chỗ nơi đây chờ tin tức tốt của con."

Thuận Vũ Đế đã đặt hết tất cả hy vọng vào trên người của Nam Vũ.

Mấy người rời khỏi cung điện và trước khi trời sáng phải tới được Phí phủ.

Nam Vũ tuy là có đầu óc, nhưng làm sao làm hắn vẫn là một thư sinh tay trói gà không chặt.

Với lại hắn thường xuyên đi theo bên Nam Kì và rất nhiều người sẽ nhận ra hắn.

Tuy rằng hiện tại hắn có được lệnh bài do Thuận Vũ Đế ban cho, nhưng làm thế nào để thuận lợi ra khỏi thành đã trở thành vấn đề lớn nan giải.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy hắn sầu mặt cau mày, liền đoán được là nguyên nhân tại Sao.

"Tam hoàng tử phiền não là vì lo lắng về việc rời khỏi thành sao?"

Nam Vũ cũng không giấu diếm điều gì: "Quả thực, giờ đây Hoàng đế mất tích trong mật thất, băng đảng của Hoàng hậu nhất định sẽ càng siết chặt phòng bị an ninh, đáng lẽ ra vào cổng thành đã không dễ dàng gì, e rằng hiện tại còn khó bay hơn."

Mặc Cửu Diệp do dự một chút, mở miệng nói: "Tam hoàng tử muốn rời thành, chuyện này thần sẽ giúp Ngài."

Dù sao phu nhân thần cũng đã làm hắn bất tỉnh và đưa hắn vào phòng một lần, nên việc bị nghi ngờ là điều khó tránh khỏi, nên không sợ gì làm thêm một lần nữa.

Đây chính là ý nghĩa của đạo lý việc đưa Phật đưa sang phương Tây.

Nam Vũ xoa xoa lông mày, ngồi vào bàn làm việc trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi đứng dậy lấy ra tấm lệnh bài tùy thân mà Thuận Vũ Đế vừa ban cho hắn đưa tới trước mặt của Mặc Cửu Diệp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top