Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 600


Sợ hai người canh gác tỉnh lại, nên Hách Tri Nhiễm liền tiêm cho mỗi người một mũi, để đảm bảo an toàn, không phải hai người hiền lành nên không g.i.ế.c người, kiếp trước Hách Tri Nhiễm từng là quân y, nên nàng không muốn đưa mạng người ra làm trò đùa, trừ những người ác độc mà thôi.

Hai người canh gác này chính là hạ nhân mà phủ thái tử mua về, người như này cũng chỉ muốn dùng sức lao động để kiếm miếng cơm mà thôi, nên không cần phải g.i.ế.c chết.

Xử lý xong mọi chuyện, Hách Tri Nhiễm cầm một chiếc đèn lòng, cùng Mặc Cửu Diệp cầm gậy trúc vừa đi vừa gõ khắp nơi trong phủ thái tử.

Mặc Cửu Diệp quen thuộc với địa hình của Nam Cương, nhưng ở trong phủ thái tử, hắn lại không biết đường mấy.

Hai người cũng chỉ có thể đi tìm, tứ công chúa của Đại thuận gả cho Thái tử Nam Cương làm chính thất, nên sân viện của nàng ta chắc chắn rất rộng, cho nên hai người tìm kiếm kỹ một chút.

Tìm qua tìm lại hai người lại đi đến viện lớn nhất trong phủ.

Cái viện này không giống viện bình thường, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy đèn sáng trưng, hơn nữa bên trong con truyền đến tiếng đàn hát.

Tai của Mặc Cửu Diệp vô cùng tốt, nên còn nghe thấy tiếng cười đùa của nữ nhân.

Khi hắn chuẩn bị tiến thêm một bước để quan sát, thì trước mặt liền xuất hiện hai gã ám vệ mặc đồ đen.

Ám vệ nhỏ giọng xua đuổi.

"Hai người các ngươi mau rời đi đi, chỗ thái tử địa hạ ở là nơi mà các ngươi dám bước vào sao?”

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đi, gật đầu nói với hai ám vệ.

"Ta đã biết rồi, chúng ta nhanh đi thôi." Đang rình coi còn bị ám vệ xua đuổi, nhưng hai người cũng đã thu hoạch được một chút, thì ra vị thái tử Nam Cương này cũng là một người rất biết hưởng thụ, như vậy cũng tốt, khỏi ngăn cản bọn họ tìm kiếm tung tích tứ công chúa.

Hai người rời khỏi chỗ của Thái tử, tiếp tục đi về phía sau.

Mới đi không được bao lâu, thì đã nhìn thấy một nha hoàn lo lắng chạy đến hậu viện của thái tử.

Có lẽ do quá lo lắng, nên chạy sắp đến gần chỗ bọn họ, thì chân giẫm phải đồ gì đó, rồi té ngã.

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này tiến lên đỡ người dậy, cố ý nhỏ giọng nói.

"Tỷ tỷ ơi, cẩn thận một chút."

Nha hoàn nắm chặt cánh tay của Hách Tri Nhiễm, cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân của nàng ấy dường như bị trật, mới đứng dậy suýt nữa đã bị té.

Lần này nha hoàn lại càng lo lắng hơn.

"Đại ca ơi, nhờ huynh đến chỗ Thái tử bẩm báo là thái tử phi nương nương đã ngất xỉu, nhờ thái tử kêu thái y đến xem."

Chuyện người Nam Cương gặp thái y, Hách Tri Nhiễm biết rõ, nhưng nàng không biết, tại sao thái tử phi một nước, muốn mời thái y phải thông qua thái tử.

Hơn nữa nàng còn biết nha hoàn này nói tiếng của nước Đại Thuận, chắc là nha hoàn hồi môn của thái tử phi.

Mặc Cửu Diệp cũng nhìn ra điểm này, hắn không muốn nha hoàn này nghe thấy giọng nói của Hách Tri Nhiễm, nên hắn nhanh chóng tiến lên hỏi.

"Viện của Thái tử không cho người hầu như chúng ta vào."

"Vậy phải làm sao bây giờ, thái tử phi nương nương bị bệnh nặng, nếu không mời Thái y đến xem, thì sẽ c.h.ế.t mất."

Nha hoàn sắp khóc, nhìn qua cũng thấy nàng ấy đau khổ như thế nào.

Hách Tri Nhiễm cũng cảm nhận được, nên liền nháy mắt với Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp liền hiểu ra: "Tiểu huynh đệ bên cạnh chính có tổ tiên là thái y, hắn cũng hiểu một chút ý thuật, hay để cho nàng đi khám giúp thái tử phi nương nương đi, sau đó rồi đi cầu thái tử."

Nha hoàn cũng hiểu, nếu như bây giờ đi tìm thái tử cũng không kịp, chỗ này cách tẩm cung của thái tử phi cũng rất gần, nên liền dẫn hai người đi, rồi dặn người khác đi tìm thái tử.
 
Chương 601


Nha hoàn cuối cùng cũng đồng ý: “Chỉ có thể làm như thế này thôi.”

Thấy nha hoàn đã đồng ý, Hách Tri Nhiễm liền chủ động đỡ lấy nàng ấy, rồi đi đến tẩm cung của thái tử phi.

Khác với tưởng tượng của bọn họ, tẩm cung của thái tử phi không phải là hậu viện lớn nhất, vừa không rộng, vừa hẻo lánh và nghèo nàn rách nát.

Hách Tri Nhiễm lấy kinh nghiệm từ bộ phim truyền hình ở kiếp trước mà nàng xem, thì thái tử phi ở chỗ này, xem ra không được sủng ái.

Đừng nói ở phủ thái tử, cho dù ở phủ bình thường, cũng không có chuyện để chính thất ở nơi như thế này.

Nàng mang theo một bụng nghi ngờ, đi theo nha hoàn vào tẩm cung của thái tử phi.

Thật ra bọn họ không biết, đây không phải là tẩm cung, mà là lãnh cung của phủ thái tử.

Nha hoàn cứ nghĩ rằng bọn họ là người của phủ thái tử, đều biết rõ chuyện này, nên không cần phải giải thích.

Chỗ này giống như một tẩm cung nhỏ, nhưng sau khi đi vào, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp liền ngây người.

Hai người bây giờ đều biết, đây là lãnh cung.

Hách Tri Nhiễm oán thầm trong lòng: "Thuận Vũ Đế quá ngu xuẩn, nhớ năm đó khi nam nhi của Mặc gia trấn thủ biên cương, đều đánh cho Nam Cương tan xương nát thịt, một nước thua trận, lại đưa con nữ nhi của mình đến đây hòa thân, để bị tra tấn ư2?"

Nam Cương cũng không để triều Đại Thuận vào trong mắt, cho nên mới đối xử với công chúa như thế này.

Đây chính là tát vào mặt của nước Đại Thuận mà. Nhưng mà mục đích của chuyến đi này là đến gặp tứ công chúa, nên không quan tâm đến chuyện của Thuận Vũ Đế.

Nam Cương không có quy củ giống như Đại Thuận, dân cũng cởi mở hơn nhiều, nên nam nhân cũng tiến vào hậu cung được.

Nên khi hai người cùng với nha hoàn đi đến lãnh cung, trên đường đi gặp rất nhiều thị vệ, nhưng không một ai nghi ngờ.

Nha hoàn dẫn hai người đến phòng của tứ công chúa, rồi gọi một nha hoàn khác đi nhờ thái tử gọi thái y.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đứng im quan sát một lúc, trong phòng chỉ đốt một cây đèn cầy, cũng không có trang trí gì hết, nhìn rất lạnh lẽo.

Trên giường gỗ rách nát, có một nữ nhân nằm trên giường tóc tai bù xù.

Hách Tri Nhiễm cùng với Mặc Cửu Diệp bước nhanh đến giường.

Từ nhỏ Mặc Cửu Diệp thường xuyên tiến cung, khi tứ công chúa hòa thân, hắn là người hộ tống đi, nên hắn biết người trước mắt là tứ công chúa.

Biết đây là tứ công chúa, nên hắn liền gật đầu với Hách Tri Nhiễm.

Lúc này nàng mới dám đưa tay đặt lên cổ tay của tứ công chúa.

Hai phút sau, nàng mới giơ tay lên.

Nha hoàn lo lắng hỏi: "Bệnh tình của thái tử phi như thế nào rồi."

Hách Tri Nhiễm lắc đầu: "Thái tử phi còn chút hơi thở cuối cùng nữa thôi, bây giờ ngươi sớm chuẩn bị mọi thứ đi."

Nàng cũng không có nói rõ, khi nàng bắt mạch, cảm thấy nàng ấy trúng độc cổ, giống như mấy huynh đệ của Mặc gia, nhưng hình như cũng hơi khác."

Hách Tri Nhiễm nghi ngờ tứ công chúa trúng độc cổ, nhưng mà không phải là cổ Khôi Lỗi giống như huynh đệ Mặc gia mà thôi.

Nàng đợi sau khi xác định rõ rồi mới nói ra.

"Không, ngươi nói láo, thái tử phi nương nương là người tôn quý, không thể c.h.ế.t như thế được, ngươi không hiểu y thuật, nên mới đoán mò như vậy."

Thật ra trong lòng của nha hoàn cũng đã biết rõ, thái tử phi sắp c.h.ế.t rồi, nhưng mà nàng ấy không muốn tin đây là sự thật.

Từ nhỏ nàng ấy đã tiến cung, và ở bên người của tứ công chúa, tứ công chúa đối xử với nàng ấy vô cùng tốt, còn thường xuyên chăm sóc người nhà của nàng ấy nữa.
 
Chương 602


Nàng ấy từ lâu đã thề rằng cả cuộc đời này là người của tứ công chúa, đi hòa thân với công chúa, nhìn công chúa trở thành thái tử phi không được sủng ái, nhưng nàng ấy chưa bao giờ muốn rời đi, nàng ấy còn nghĩ nếu như tứ công chúa chết, nàng ấy cũng sẽ đi theo, nàng ấy không muốn công chúa cô đơn.

Hách Tri Nhiễm cũng bất lực, nàng là thái y chứ không phải thần tiên.

Bây giờ tình trạng của tứ công chúa nghiêm trọng hơn Mặc Tu Yên rất nhiều, cho dù cứu về, cũng không có thuốc chữa.

Hơn nữa khi bắt mạch cho công chúa, nàng cũng đoán ra công chúa đã sinh non hơn ba lần, nên cơ thể tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa nàng ấy quá đau lòng, sợ tối nay không sống được.

Nàng nhìn thấy nha hoàn đau lòng như thế, đành phải buông tay ra.

"Tình trạng của thái tử phi đã như thế này rồi, ngươi không tin ta thì ta cũng không biết làm sao nữa."

Nói xong, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định rời đi.

Nàng đoán nếu như thái tử đã đưa tứ công chúa đến đây, chắc không muốn liên hôn với Đại Thuận nữa, cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của công chúa nữa.

Nha hoàn vừa mới ra ngoài tìm thái tử, chỉ sợ đi đến cũng không mời được người, đến lúc đó, chắc cũng phải đặt hy vọng lên người của nàng.

Giống như Hách Tri Nhiễm nghĩ, chưa đến nữa canh giờ, nha hoàn đi tìm thái tử đã quay về.

"Lan tỷ tỷ, Người hầu của Thái tử điện hạ không cho muội vào, còn nói nếu như muội quấy rầy nhả hứng của Thái tử, thì sẽ bắt muội lại."

Lần này Lan Nhi đứng im lặng thật lâu.

Rất lâu sau, nàng ấy mới run rẩy mở miệng nói.

"Công chúa điện hạ sẽ c.h.ế.t ở Nam Cương thật ư?" Nàng ấy nói xong, hai nha hoàn liền khóc lên, muốn đi đến bên giường đánh thức công chúa tỉnh dậy.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy như thế, liền ngăn cản hai người lại.

"Công chúa sắp c.h.ế.t rồi, hai người còn chê công chúa c.h.ế.t chậm sao?"

Lần này Lan Nhi không để ý đến sự bất kính của nàng nữa, mà khóc lóc quỳ gối trước mặt của nàng.

"Cầu ngài cứu công chúa của chúng tôi, chỉ cần ngài cứu sống công chúa, kiếp này †a nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."

Mặc dù Hách Tri Nhiễm không có ấn tượng với tứ công chúa, nhưng hai nha hoàn trước mặt rất trung thành với nàng ấy.

Đối với người trung thành như thế này, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được, nhưng mà nàng không biết nên cứu công chúa như thế nào.

Nàng đỡ Lan Nhi dậy, thở dài nói.

"Ta có cách làm cho công chúa tỉnh táo lại một lúc, để nàng ấy có thể dặn dò các người một ít chuyện, nhưng mà làm cho nàng ấy sống sót, ta không có bản lĩnh đó."

Nghe giọng nói của nàng, Lan Nhi biết nàng không nói dối, sau đó quay lại nhìn tứ công chúa đang nhắm chặt hai mắt, không có một chút sức lực, liền đi chuẩn bị kỹ mọi thứ.

Nhưng mà nàng ấy vẫn muốn hầu hạ tứ công chúa một lần cuối.

Lan Nhi lau khô nước mắt nói:

"Cầu xin ngươi làm cho tứ công chúa tỉnh lại."

Hách Tri Nhiễm cũng không do dự nữa, nàng lấy gói trợ tim ra.

Vẽ hai bút, sẽ làm cho công chúa tỉnh lại.

Nàng dùng kim châm đ.â.m vào huyệt của công chúa, sau đó thừa dịp hai nha hoàn không chú ý liền tiêm cho công chúa một liều thuốc trợ tim, tầm 5 phút sau công chúa liền tỉnh lại. Nhìn thấy nàng ấy mở mắt, Lan Nhi cùng một nha hoàn khác vội vàng ngã xuống giường.

"Công chúa, cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Tứ công chúa sức khỏe yếu, đầu tiên nhìn hai nha hoàn từ nhỏ đã lớn lên cùng mình, sau đó đưa mắt nhìn Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

"Hai người này là ai?"

Đã đến nước này rồi, nên Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không muốn che giấu thân phận của mình nữa.
 
Chương 603


Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết rõ, nàng dùng phương pháp này để làm cho công chúa tỉnh dậy, cũng không thể kéo thêm thời gian của nàng, ngược lại có thể khiến cho nàng ấy c.h.ế.t sớm hơn.

Hai nha hoàn này, rất trung thành và tận tâm với công chúa, hơn nữa nhìn sức khỏe của tứ công chúa, thì cũng biết là nàng ấy và thái tử Nam Cương không phải là người một nhà.

Nếu như tứ công chúa c.h.ế.t đi, thì hai nha hoàn cũng sẽ không dựa dẫm vào thái tử Nam Cương.

Các nàng ấy cũng không trở về Đại Thuận được, nên không lo lắng chuyện này bị tiết lộ ra ngoài.

Nghĩ đến chuyện này, Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước nói.

"Tứ công chúa, ta là Mặc Cửu Diệp."

Nghe thấy giọng nói này, Tứ công chúa cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía của hắn, cố gắng nhìn thử hắn là ai.

Bây giờ Mặc Cửu Diệp đang dịch dung, nên hắn biết rằng tứ công chúa sẽ không biết hắn là ai.

Để chứng minh thân phận của mình, Mặc Cửu Diệp lại mở miệng nói.

"Không biết tứ công chúa còn nhớ không, lúc thần hộ tống người đến biên giới của Đại Thuận và Nam Cương, người sai thần dẫn người đi tế bái mộ của Mặc gia."

"Người còn nói, nếu thần không dẫn người đi tế bái mộ của nam nhân Mặc gia, thì người sẽ c.h.ế.t trước mặt của thần, quyết tâm không đi Nam Cương hòa thân."

"khụ, khụ, ngươi là Mặc Cửu Diệp?"

Chuyện này chỉ có Mặc Cửu Diệp biết, lúc đó hắn dẫn nàng ấy đi lên núi tế bái, hơn nữa giọng nói này rất giống Mặc Cửu Diệp.

"Thần vì muốn ở Nam Cương làm một số chuyện, nên phải dịch dung, thần là Mặc Cửu Diệp đây."

Lần này Tứ công chúa đã biết hắn là Mặc Cửu Diệp.

Hai tay nàng ấy cố gắng dùng hết sức lực, muốn ngồi dậy.

Hách Tri Nhiễm thấy vậy, liền bước lên nói: "Công chúa nằm xuống đi, cố gắng giữ sức khỏe."

Bây giờ Tứ công chúa chỉ cần dùng hết lực sực, thì xem như đang dùng chút sức cuối cùng của mình.

Công chúa cũng đã biết rõ sức khỏe của mình, mặc dù không biết nàng là ai, nhưng khi nhìn thấy nàng đi cùng Mặc Cửu Diệp, nên biết nàng là người của hắn, nên rất nghe lời, không có cử động tay chân nữa.

Hách Tri Nhiễm dò hỏi: "Công chúa bị người ta hạ cổ?"

"Làm sao ngươi lại biết?" Tứ công chúa thấy bất ngờ.

Độc cổ trên người của nàng ấy, là cho phép người ta hạ độc, ngay cả thái y cũng không nhìn ra.

Người nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt nàng ấy, không thể khinh thường được.

Hách Tri Nhiễm khoanh tay trước ngực:

"Mặc kệ ta là ai, cũng mong công chúa nói cho ta biết."

Ánh mắt của công chúa hơi né tránh, nhìn qua nàng biết công chúa không muốn trả lời câu hỏi của nàng.

"Chuyện này không phải là việc ngươi có thể biết."

Tứ công chúa đã nói như thế, nhưng Hách Tri Nhiễm cũng đã biết rồi.

Nhưng vì sao công chúa lại trúng độc cổ?

Độc cổ ở trên người của nàng ấy có liên quan đến tiên sư Tư Manh mà nàng đang tìm hay không?

Chuyện này Hách Tri Nhiễm muốn hỏi cho rõ ràng. Đầu tiên nàng nhìn qua Lan Nhi, rồi nhìn về phía hai nha hoàn khác, hai nha hoàn sợ hãi không dám nhìn vào gương mặt của nàng, nhưng nàng đã biết, hai nha hoàn này cũng biết một số chuyện.

Nếu tứ công chúa không nói, thì nàng sẽ đi hỏi hai nha hoàn này.

Trong khi Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ nên làm thế nào, thì Lan Nhi đã quỳ gối xuống bên cạnh giường của Tứ công chúa.

"Công chúa, đã sắp đi rồi, người còn giấu làm gì nữa, hai người ở đây đều là người Mặc gia, người vì Mặc gia mà làm nhiều chuyện như thế, bây giờ vẫn không chịu nói ra sao?"

"Khụ khụ khụ."
 
Chương 604


Tứ công chúa nghe nha hoàn nói ra những lời này, theo bản năng muốn quát nàng ấy câm miệng, nhưng vừa há miệng đã ho thành tiếng, nên không thể nói chuyện được.

Mặc Cửu Diệp không biết tại sao Lan Nhi lại nói như vậy.

"Tứ công chúa trúng cổ thì liên quan gì đến Mặc gia?"

Hách Tri Nhiễm chăm chú nhìn đôi chủ tớ trước mặt, nàng cũng muốn biết câu trả lời.

Nàng và Mặc Cửu Diệp nghĩ không ra, công chúa là do hoàng hậu sinh ra, không chèn ép Mặc gia đã là may mắn rồi, tại sao lại làm nhiều chuyện vì Mặc gia như thế?"

Tứ công chúa vẫn đang ho, nhưng ánh mắt của nàng ấy lại nhìn chằm chằm vào Lan Nhi, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Bây giờ Lan Nhi không quan tâm đến chuyện gì nữa, nàng ấy tiến lên vỗ n.g.ự.c giúp chủ nhân dễ chịu, rồi mở miệng nói.

"Công chúa, mạng của người bây giờ cũng sắp hết rồi, tại sao lại không nói ra?"

Nhìn hai người trước mặt, khiến cho Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cảm thấy khó hiểu.

Mặc Cửu Diệp tiến lên hỏi: "Tứ công chúa, tại sao nha hoàn lại nói người làm rất nhiều chuyện vì Mặc gia?"

Tứ công chúa nghe hắn hỏi, trong lòng cũng rối bời.

Nàng ấy không biết mình có nên nói chuyện này ra không?

Lúc nàng ấy đang rối rắm, thì Lan Nhi vừa khóc nức nở vừa mở miệng.

"Công chúa có thể tỉnh lại, đều nhờ huynh ấy, nếu không có huynh ấy, chỉ sợ công chúa không bao giờ tỉnh lại nữa."

Nàng ấy không biết Hách Tri Nhiễm là nữ nhân, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp dẫn đến, cứ nghĩ là người hầu của hắn, nên mới gọi như thế.

Tứ công chúa biết mình sống không được lâu nữa, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế.

Nàng ấy nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm hỏi: "Ta sống được bao lâu nữa?"

Nếu nói ra sự thật, thì rất tàn nhẫn với công chúa, nhưng nàng không nói dối được.

"Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì còn một canh giờ nữa."

Lan Nhi không tin nổi, trừng mắt thật to, ở trong ký ức của nàng ấy, công chúa chưa bao giờ tỉnh táo như ngày hôm nay, tại sao chỉ còn một canh giờ nữa?

Tứ công chúa cũng hơi bất ngờ, nhưng mà nghĩ đến cơ thể rách nát của mình, nếu không phải trong lòng còn có nguyện vọng chưa hoàn thành, thì nàng ấy sớm đã c.h.ế.t rồi, nên nàng ấy rất nhanh đã ổn định lại.

"Nếu bổn cung chỉ còn một hơi thở cuối cùng, thì cũng không muốn giấu diếm nữa.

Nàng ấy nhìn Mặc Cửu Diệp rồi nói: "Nhưng ngươi phải đồng ý với bổn cung, nghe chuyện này xong, ngươi cũng không được đi cứu người ra?"

Mặc Cửu Diệp không biết người trong miệng của tứ công chúa là ai.

"Tứ công chúa muốn nói chuyện gì?"

Tứ công chúa nghiêm túc nói: "Ngươi đồng ý với bổn cung trước đi."

Mặc Cửu Diệp cũng là một người cứng đầu, khi hắn không biết đó là chuyện gì, cho dù người kia có sắp chết, hắn cũng không đồng ý.

Vừa rồi Lan Nhi còn nhắc đến chuyện tứ công chúa làm quá nhiều chuyện vì Mặc gia nữa.

Người trong miệng của công chúa, là ai đây?

"Người của Mặc gia từ trước đến nay đều lấy đại cục làm trọng, nếu như có lợi cho Mặc gia thì ta sẽ đồng ý với công chúa, nhưng nếu là chuyện khác, ta không đồng ý."

Tứ công chúa nhìn thấy Mặc Cửu Diệp vẫn cứng đầu, nên hơi do dự. Lan Nhi chịu không được nữa, liền giục công chúa.

"Công chúa mạng của người cũng đã tàn rồi, còn quan tâm chuyện khác làm gì?"

Một nha hoàn khác cũng quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói.

"Công chúa vẫn nên nói ra thôi."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp càng thấy khó hiểu hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, người trong miệng của tứ công chúa, có phải là nam nhân đã mất tích của Mặc gia hay không?
 
Chương 605


Ngay lúc Mặc Cửu Diệp nóng lòng muốn thúc giục Tứ công chúa lên tiếng thì Tứ công chúa lại chủ động mở miệng, trong mắt có chút không cam lòng.

"Điều ta muốn nói chính là tung tích của thất ca của Mặc gia."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ nghĩ rằng có thể có liên quan đến nam nhân của Mặc gia, đoán là đại ca và nhị ca, nhưng không ngờ lại là thất ca.

Dù thế nào đi chăng nữa, đối với Mặc Cửu Diệp chỉ cần là tung tích của các huynh đệ thì đều quan trọng như nhau.

"Tứ công chúa, thất ca của ta ở đâu?"

Nghĩ tới Mặc Nguyên Sách, trái tim của Tứ công chúa như đang rỉ máu.

Khi nàng ấy mười bốn tuổi, Mặc Nguyên Sách đang giữ chức thống lĩnh ngự tiền thị vệ, nàng ấy tình cờ gặp hắn ta một lần và ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài mạnh mẽ và đẹp trai của hắn ta.

Tứ công chúa biết tương lai mình sẽ phải hoà thân, nàng ấy cũng chưa bao giờ dám có hy vọng xa vời với Mặc Nguyên Sách.

Không ngờ, một lần tình cờ nàng ấy lại lần nữa gặp được Mặc Nguyên Sách.

Nguyên nhân là vì con vẹt mà nàng ấy nuôi nhiều năm bỗng nhiên hoảng sợ bay đi, nàng ấy cùng người hầu trong cung đuổi theo, nhưng con vẹt bay cao đến mức họ chỉ nhìn thấy bóng dáng của nó mà không thể bắt được.

Đúng lúc này, chỉ nhìn thấy một bóng người cường tráng nhảy lên cao như tia chớp, dễ dàng bắt được con vẹt đang bay.

Mặc Nguyên Sách trả lại con vẹt vào tay nàng ấy với vẻ mặt không đổi, sau đó nắm quyền rời đi.

Tứ công chúa vốn đã có ấn tượng tốt với Mặc Nguyên Sách, sau sự kiện con vẹt thì trở thành nhớ mãi không quên. Nàng ấy cũng bí mật đề cập chuyện này với mẫu hậu, nhưng vì Mặc Nguyên Sách là bạn đọc của Nam Kì, mẫu hậu cho rằng Mặc gia cùng phe với Tam hoàng tử cho nên trực tiếp dẹp suy nghĩ này của nàng ấy.

Hơn nữa, thân là công chúa của Đại Thuận, nàng ấy sinh ra là để hoà thân, cho dù mẫu hậu có đồng ý thì phụ hoàng nàng ấy cũng sẽ không cho phép.

Từ đó về sau, nàng ấy chỉ có thể giữ Mặc Nguyên Sách trong lòng, không dám có ý nghĩ nào nữa.

Sau này, khi Mặc Nguyên Sách thành thân, nàng ấy đã khóc mấy ngày, cả người đều gầy hốc hác.

Sau đó nữa, khi nghe được tin Mặc Nguyên Sách hy sinh trong chiến trận, trái tim nàng ấy cũng bị chôn vùi trong đất cùng với Mặc Nguyên Sách.

Nàng ấy đến Nam Cương để tạo quan hệ tốt với đất nước, vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ trôi qua một cách mờ mịt như vậy, ai ngờ nàng ấy lại gặp được Mặc Nguyên Sách còn sống ở Nam Cương.

Nghĩ đến tình trạng thảm hại khi gặp Mặc Nguyên Sách, lòng nàng ấy đau đến mức không có cách nào hình dung.

Nàng ấy vẫn luôn âm thầm giữ trong lòng tình cảm với Mặc Nguyên Sách, ngay cả hai nha hoàn thân cận nhất của nàng ấy cũng không biết.

Bây giờ nàng ấy muốn thẳng thắn nói với Mặc Cửu Diệp về tung tích của Mặc Nguyên Sách, nàng ấy cũng không có ý định nói ra những tâm tư này.

"Ta đến Nam Cương không lâu, có một vị cổ sư tới phủ Thái tử, người bên cạnh rất giống thất ca của Mặc gia.

Lúc đó Thái tử đối với ta khá tốt, ta nhờ hắn giúp ta điều tra danh tính của nam nhân đó, cổ sư biết Thái tử và Mặc gia có mâu thuẫn nên không giấu giếm thân phận của Mặc Nguyên Sách, cởi mặt nạ trên mặt hắn ta xuống, ta mới xác định được người này chính là Mặc Nguyên Sách."

Nghe tin Tứ công chúa gặp được thất ca, thần kinh của Mặc Cửu Diệp lập tức căng cứng, lo lắng hỏi: "Công chúa, người có biết tung tích Thất ca của ta không?"
 
Chương 606


Tứ công chúa vừa nói nhiều lời như vậy, rõ ràng là đã thở không ra hơi.

Lan Nhi biết chủ tử còn có rất nhiều lời muốn nói, nàng ấy lo lắng cơ thể của chủ tử không chịu nổi, mở miệng nói: "Công chúa hãy để nô tì nói!"

Tứ công chúa biết rõ tình huống của mình, quả thực đằng sau có rất nhiều chuyện muốn nói, nàng ấy lo lắng thể lực mình không chống đỡ nổi, vì vậy hướng Lan Nhi nhẹ gật đầu, nàng muốn giữ lại một hơi cuối cùng để bổ sung vấn đề mấu chốt.

Lan nhi được sự đồng ý của chủ tử, nói với Mặc Cửu Diệp: "Công chúa đã bí mật nói chuyện với thất gia, nhưng thất gia lại không có chút phản ứng nào.

Công chúa bí mật hỏi chuyện Thái tử thì biết được nguyên nhân là do thất gia đã bị đầu độc bởi một loại độc gọi là thuốc độc con rối, sau khi trúng độc sẽ không còn ý chí, cả người bị phù thủy điều khiển, lúc ấy thất gia có trạng thái như vậy.

Công chúa không muốn nhìn thấy người tốt vì Đại Thuận đổ m.á.u bị người dân Tân Cương khống chế, nên đã cầu xin Thái tử và cổ sư giữ thất gia ở trong phủ Thái tử để nàng ấy có thể bí mật chăm sóc."

Dừng một chút, Lan Nhi lại giải thích: "Công chúa sốt ruột muốn cứu Mặc thất gia, nhưng lại quên mất Nam Cương hận Mặc gia như nào.

Khi Thái tử thấy công chúa cầu xin đã tát nàng ấy mấy cái ngay tại chỗ, lập tức ra lệnh cho người nhốt công chúa trong tẩm cung và không cho nàng ấy ra ngoài.

Sau này, công chúa phát hiện mình có bầu, sai người đến báo Thái tử thì mới được thả tự do, dù vậy, công chúa vẫn không từ bỏ ý định cứu Mặc thất gia, nhưng lần này nàng ấy không dám dùng lý do chân thực để thuyết phục Thái tử.

Công chúa nói Mặc gia ủng hộ là tam hoàng tử Kì Vương, người đối lập với huynh trưởng Hằng Vương của nàng ấy, nàng ấy hy vọng có thể nắm trong tay một người của Mặc gia, tương lai có thể dùng người này để uy h.i.ế.p Mặc gia theo phe Hằng Vương.

Thái tử thấy lời nói của công chúa có lý thì bỏ qua nghi ngờ. Mấy ngày sau, vị cổ sư kia lại tới thăm, nhắc lại chuyện này với hắn ta.

Cổ sư làm việc rất cẩn thận, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của công chúa Đại Thuận, nếu muốn hắn giao Mặc thất gia cho công chúa thì công chúa phải đồng ý với hắn một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

"Cổ sư nói, nhất định công chúa phải chủ động tiếp nhận cổ trùng của hắn. Một khi công chúa làm trái ý hắn, hắn sẽ thúc giục cổ trùng trong cơ thể tra tấn nàng ấy.

Vì để giữ Mặc Nguyên Sách bên mình, công chúa đã không do dự mà đồng ý với điều kiện của cổ sư.

Sau đó, cổ sư đưa Mặc Nguyên Sách đến gặp công chúa như đã hứa, làm thị vệ riêng cho nàng ấy.

Không ngờ việc này lại dấy lên sự nghi ngờ của Thái tử điện hạ, Thái tử không tin rằng công chúa hận Mặc gia đến mức không ngần ngại chấp nhận để người khác hạ cổ trùng mình.

Không những vậy, công chúa còn mất đi đứa con trong bụng vì bị hạ cổ trùng, hai việc cộng lại khiến hoàng tử cho rằng địa vị của Mặc thất gia trong lòng công chúa cao hơn mình nên không ngừng tìm cách tra tấn công chúa, đến nỗi hiện giờ công chúa đã bị đưa vào lãnh cung."

Sau khi nghe Lan Nhi nói, cả Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều đã rõ tình huống của thất ca, lúc này, bọn họ không thể suy nghĩ kỹ về mục đích thực sự của Tứ công chúa khi làm như vậy, mà là không thể chờ đợi muốn biết tung tích của Mặc Nguyên Sách.

Nếu theo lời Lan Nhi thì thất ca đã trở thành thị vệ của Tứ công chúa, vậy thì nhất định hắn ta đang ở gần đây.
 
Chương 607


Nhưng khi họ mới đến đây, ngoại trừ hai nha hoàn thì căn bản không có tên thị vệ nào.

"Bây giờ thất ca của ta đang ở đâu?"

Nói đến tung tích của Mặc thất gia, Lan Nhi thật sự không biết, nàng chỉ biết từ khi công chúa bị đưa tới đây thì Mặc Nguyên Sách đã bị người của Thái tử mang đi.

Vấn đề này Lan Nhi không trả lời được, chỉ có thể nhìn Tứ công chúa đang nằm trên giường.

Vì mọi chuyện đều được nói ra nên Tứ công chúa cũng không giấu giếm.

"Hắn ta đang ở ngục tối trong phủ Thái tử."

Mặc Cửu Diệp nghe xong thì định đi vào ngục tối tìm thất ca, vừa quay lại kéo Hách Tri Nhiễm thì đã bị Tứ công chúa gọi lại.

"Đợi đã, các ngươi không thể đi cứu hắn ta."

Mặc Cửu Diệp không hiểu: "Tại sao?"

Tứ công chúa cố gắng tăng âm lượng lên.

"Hắn ta bị trúng thuốc độc con rối, mà Thái tử lại đang nắm mẫu cổ trong tay. Một khi Thái tử phát hiện hắn ta được cứu, Thái tử kích hoạt mẫu cổ g.i.ế.c c.h.ế.t tử cổ trong cơ thể hắn ta. Tử cổ chết, Mặc Nguyên Sách cũng không thể sống sót."

Không cần Tứ công chúa nói thì Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng biết điều này, nhưng những gì nàng ấy nói cũng rất hữu ích, ít nhất cũng khiến bọn họ biết được vị trí của mẫu cổ.

Hiện tại nếu muốn cứu Thất ca thành công và giúp hắn ta giải trừ độc tố, việc đầu tiên phải làm chính là lấy mẫu cổ trong tay Thái tử, như vậy mới có thể đảm bảo không xảy ra tình huống xấu.

Thê tử của hắn có thể giải cổ, điều này Mặc Cửu Diệp không muốn giải thích quá nhiều với Tứ công chúa. "Tứ công chúa yên tâm. Ta muốn đi cứu thất ca thì tất nhiên ta sẽ phải cân nhắc kỹ"

Tứ công chúa không phủ nhận năng lực của Mặc Cửu Diệp, hắn có thể thành công giải cứu Mặc Nguyên Sách nhưng hắn không thể loại bỏ độc dược trên người Mặc Nguyên Sách.

"Các ngươi không thể tùy tiện đi vào ngục tối, nơi đó đều là người của Thái tử canh gác. Một khi phát hiện Mặc Nguyên Sách được cứu thì Thái tử sẽ bóp nát mẫu cổ, đến lúc đó hắn ta sẽ mất mạng."

Tứ công chúa nói một hơi nhiều lời như vậy, bỗng nhiên cảm thấy khó thở.

Lan Nhi sợ đến mức vội vàng tóm lấy Hách Tri Nhiễm: "Đại phu, ngài lại đây xem công chúa một chút. Lan Nhi cầu xin ngài, hãy cứu công chúa của chúng ta, nàng ấy là người tốt."

Điều Lan Nhi muốn nói là công chúa chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Mặc gia, nếu công chúa không cố gắng hết sức giữ lại Mặc Nguyên Sách thì Mặc Nguyên Sách đã bị những người kia phái đi trở thành một người lính tay sai, giờ sống c.h.ế.t như nào còn không biết.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng ấy, tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ, hoàng hậu là người đã đầu độc nữ quyến của Mặc gia, chính Nam Hằng là người gây rắc rối cho Mặc gia, không liên quan gì tới Tứ công chúa.

Nhưng với tình trạng hiện tại của Tứ công chúa thì dù y thuật của Hách Tri Nhiễm có tốt đến đâu cũng không thể cứu được.

Lần đầu tiên kiểm tra nhịp đập của Tứ công chúa nàng đã thắc mắc tại sao cơ thể của một người trẻ mới ngoài đôi mươi lại kém như thế này.

Hiện tại nàng đã biết là do Thái tử ngược đãi, đồng thời cũng là do cổ trùng trong người nàng ấy.

Nghĩ tới đây, Hách Tri Nhiễm chợt nhận ra một vấn đề.

Mục đích bọn họ tìm Tứ công chúa là vì Đản Bì, Mặc Cửu Diệp mất đi chút lý trí vì biết được tin tức của thất ca, nàng cũng không thể hồ đồ theo như thế được. Thế là nàng dùng cùi chỏ chọc vào Mặc Cửu Diệp, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đản Bì."
 
Chương 608


Mặc Cửu Diệp nhớ lại mục đích thực sự của việc tìm kiếm Tứ công chúa sau khi được nàng nhắc nhở.

"Công chúa, ta đặc biệt đến phủ Thái tử để xin ngươi một vật."

Tứ công chúa hơi nhướng mi mắt đã ngày càng nặng nề: "Bây giờ ta đã thành cái dạng này, còn có đồ vật gì để ngươi xin?"

Mặc Cửu Diệp do dự một lúc rồi nói: "Ta muốn Đản Bì bên trong của hồi môn của công chúa."

"Ngươi muốn làm gì với thứ đồ vô dụng đó?"

Nghe Tứ công chúa hỏi như vậy, Mặc Cửu Diệp có thể kết luận là nàng ấy không biết chuyện hoàng hậu đầu độc nữ quyến của Mặc gia.

"Có người cần Đản Bì để chữa bệnh. Ta biết trong của hồi môn của công chúa có chứa nó nên mới tới đây xin thuốc."

Tứ công chúa cũng không suy nghĩ nhiều khi nghe được lời này, Đản Bì vốn là một vật rất hiếm thấy, hơn nữa, chính Mặc Cửu Diệp là người hộ tống nàng đến Nam Cương để hoà thân, hắn biết nàng ấy có thứ này cũng không có gì lạ.

Nhưng hiện tại, nàng ấy căn bản không thể giúp được Mặc Cửu Diệp.

"Quản thực Đản Bì vẫn còn đó, nhưng đáng tiếc của hồi môn của ta hiện tại không nằm trong tay ta."

Mặc Cửu Diệp cau mày, ngay cả gia đình bình thường cũng hiếm khi đụng đến của hồi môn của nữ nhân, huống chi đường đường là phủ Thái tử Nam Cương, sao có thể cần dùng của hồi môn của Thái tử phi?

Thấy chủ tử lại thở dốc, Lan Nhi giúp giải thích: "Chắc Cửu gia không biết, Của hồi môn công chúa của ta hiện tại đang nằm trong tay Tiếu Trắc phi."

Mặc Cửu Diệp nhíu mày hỏi: "Tiếu Trắc phi ở đâu?"

Nhắc đến Tiếu Trắc phi, Lan Nhi rõ ràng rất căm hận. "Tiếu Trắc phi rất được sủng ái, là người ở gần Thái tử điện hạ nhất."

Bọn họ phán đoán phủ Thái tử thông qua âm thanh ca múa, cũng cẩn thận quan sát qua hoàn cảnh xung quanh.

Phía sau phủ Thái tử, cách đó không xa có một nơi trông vô cùng lộng lẫy, chắc hẳn đây là nơi ở của Tiếu Trắc phi.

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn này, Mặc Cửu Diệp không còn cảm thấy xúc động như trước nữa.

Hắn trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Tứ công chúa, người nuôi cổ đã mang thất ca của ta tới đây trông như thế nào?"

Tứ công chúa nhớ lại một lúc rồi nói: "Hắn ta đội một chiếc mũ vây, ta không nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ biết hắn là nam nhân, dáng người thon gầy."

Mặc Cửu Diệp biết Tứ công chúa không có ý định giấu diếm, nếu nàng ấy nói không nhìn thấy mặt thì khẳng định là không nhìn thấy.

Hách Tri Nhiễm nhìn người phụ nữ tội nghiệp trên giường, nếu có cách thì chắc chắn nàng sẽ cứu nàng ấy, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một nữ nhân mới hai mươi tuổi, chưa từng làm chuyện gì có hại cho Mặc gia.

Đáng tiếc thân thể của nàng ấy đã đến mức kiệt quệ, hy vọng kiếp sau nàng ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, làm một người phụ nữ bình thường, hạnh phúc.

Lúc này, Tứ công chúa đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thể di chuyển lên xuống, mà Hách Tri Nhiễm có thể nhìn ra nàng ấy còn có lời muốn nói.

Vì vậy, nàng nhanh chóng bước tới và dùng kim bạc châm vào vài huyệt đạo của nàng ấy.

"Tứ công chúa, ngươi nhiều nhất còn có một khắc đồng hồ, có chuyện gì muốn nói thì nhanh nói đi."

Mấy châm này thực sự có tác dụng rất lớn, hơi thở của Tứ công chúa trở nên vững vàng hơn.

Lan Nhi cùng một nha hoàn khác vội vàng quỳ ở trước giường, vừa khóc vừa nắm tay nàng ấy: "Công chúa điện hạ, người an tâm đi đi. Ta và Ngọc Nhi sẽ đi cùng người, sẽ không để người cô đơn trên đường."

Tứ công chúa nắm c.h.ặ.t t.a.y hai nha hoàn.

"Không, ta không cho phép các ngươi làm như vậy.
 
Chương 609


Nói xong, nàng ấy dùng hết sức nhìn về phía Mặc Cửu Diệp: "Mặc Cửu Diệp, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?"

Hách Tri Nhiễm liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư của Tứ công chúa, nàng cười như không cười nhìn Mặc Cửu Diệp, nếu không phải là tình huống bây giờ thì khẳng định nàng sẽ nói những câu như hoa đào của Cửu gia tới...

Mặc Cửu Diệp cũng không nghĩ nhiều như thê tử của mình, lúc này hắn thật sự cho rằng Tứ công chúa sẽ nhờ hắn một việc quan trọng.

Tỷ như nói cho Thuận Vũ Đế biết nguyên nhân thực sự về cái c.h.ế.t của nàng ấy.

Thấy Mặc Cửu Diệp không phản bác lời nói của mình, Tứ công chúa chậm rãi mở miệng:

"Hai nha hoàn của ta, một người tên Lan Nhi và một người tên Ngọc Nhi, đã bên cạnh và hầu hạ ta từ nhỏ. Tuy nói là chủ tớ nhưng lại giống như tỷ muội. Ta không muốn các nàng giống ta, c.h.ế.t tại nơi đất khách quê người, không có tình người này."

"Không... Công chúa, chúng ta muốn đi theo người, dù người có đi đâu, chúng ta cũng sẽ theo người."

Hai nha hoàn đã sẵn sàng để chết.

Mặc Cửu Diệp vẫn chưa nhìn rõ ý đồ thực sự của Tứ công chúa.

"Nếu trong khả năng của ta, ta có thể đưa hai cô nương trở về Đại Thuận."

Đương nhiên, có thể trở lại Đại Thuận, nhưng không thể vào kinh thành, nếu không những việc bọn họ làm gần đây có thể sẽ bị bại lộ.

Tứ công chúa lắc đầu.

"Không, cho dù các nàng quay lại Đại Thuận thì cũng không có nhà để về. Ta muốn để các nàng đi theo ngươi."

Lần này, dù Mặc Cửu Diệp có ngốc đến mấy thì cũng đã nghe hiểu. "Mặc gia ta có quan niệm là nam nhi không nạp thiếp, huống chi ta đời này chỉ yêu thê tử của ta, yêu cầu của công chúa quá khó để thực hiện, xin thứ lỗi, ta không thể đáp ứng."

Không chỉ Mặc Cửu Diệp không đồng ý với điều kiện này, mà hai nha hoàn cũng từ phản đối từ trong đáy lòng.

"Công chúa, người không được làm vậy. Dù sống hay c.h.ế.t chúng ta cũng sẽ ở bên người."

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp không phải là loại người thay đổi thất thường, nhưng khi gặp phải chuyện như vậy, trong lòng nàng vẫn không tự chủ được mà cảm thấy ghen.

Nàng nhìn mấy người với ánh mắt lạnh lùng, không thể che giấu sự không vui trong mắt.

Lòng bàn tay Mặc Cửu Diệp đã đổ mồ hôi, hắn tức giận vì công chúa tùy tiện gả nữ nhân cho mình, càng lo lắng thê tử vì điều này mà giận lây sang hắn.

Vì để Tứ công chúa từ bỏ ý định này, hắn cố ý kéo Hách Tri Nhiễm đến bên cạnh giường.

"Đây là thê tử của ta, con gái của Hách Thượng Thư đương triều, ta, Mặc Cửu Diệp, cả đời này chỉ yêu mình nàng."

Tinh thần của Tứ công chúa lúc này đã bắt đầu tan rã, nhưng đầu óc nàng ấy vẫn còn hoạt động.

Nàng ấy cũng biết nam nhi Mặc gia không nạp thiếp, nếu không phải đến thời điểm hết dầu đèn tắt thì nàng ấy cũng sẽ không nghĩ ra cách sắp xếp cho hai nha hoàn trung thành như vậy.

Tứ công chúa cố gắng hết sức để tỉnh táo, lập tức nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Cầu... cầu ngươi mang các nàng theo, tương lai giúp các nàng tìm một nhà chồng tốt... Ta có thể... có thể an tâm ra đi."

Nói xong, nàng ấy từ từ nhắm mắt lại. Lan Nhi và Ngọc Nhi bật khóc.

"Công chúa... Công chúa, người chờ một chút, nô tỳ đi theo người đây..."

Lan Nhi nói xong thì lao vào vào một cây cột trong phòng.

Ngọc Nhi thấy thế thì cũng làm theo, chạy về phía cây cột theo bước chân của Lan Nhi.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhanh chóng di chuyển, đến phía sau hai người, mỗi người một cổ tay đánh họ bất tỉnh, ngăn cản hành vi của các nàng.

Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm lấy ra cây kim bạc, đ.â.m vào huyệt ngũ của hai người, ném người vào không gian.
 
Chương 610


Nàng không muốn làm thánh mẫu, nhưng khi phải chứng kiến cảnh hai người đang sống lại c.h.ế.t đi như thế này, với tư cách là một linh hồn đến từ hiện đại thì nàng không thể thờ ơ.

Tất nhiên, nếu phạm tội ác tày trời, dù các nàng không tự sát thì nàng cũng sẽ đích thân tiễn họ đi.

Bây giờ nhận được nhiều tin tức như vậy từ Tứ công chúa, hai người không dám ở lại đây nữa, còn rất nhiều việc đang chờ bọn họ làm.

So với thất ca thì những thứ khác đều không quan trọng bằng, khi hai người từ lãnh cung đi ra thì nhìn thấy lính gác đang tuần tra, Hách Tri Nhiễm kéo Mặc Cửu Diệp lại.

Sau đó nàng hét lên với đám lính canh: "Thái tử phi đang hấp hối... Thái tử phi đang hấp hối..."

Trong khi đám lính canh đang tuần tra xung quanh và cố gắng tìm kiếm nơi âm thanh phát ra thì Hách Tri Nhiễm đã kéo Mặc Cửu Diệp cùng nhau nhảy vào không gian.

Nàng định đợi cho đến khi lính canh rời đi rồi mới bước ra để tránh bị lộ tung tích trước khi hoàn tất mọi việc.

Hai nha hoàn được đưa vào không gian đang nằm trên bãi cỏ của trang trại, Cơm Nắm vây quanh, nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại dùng đôi bàn tay mũm mĩm của mình để lay các nàng.

Hách Tri Nhiễm dẫn đầu đi tới, ôm tiểu gia hoả vào lòng và hôn chúng.

Trước đây khi bước vào không gian, thê tử của hắn sẽ ôm Cơm Nắm đầu tiên, nhưng hôm nay, Mặc Cửu Diệp luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng hắn không thể nói cụ thể là lạ ở chỗ nào.

Hách Tri Nhiễm chỉ là không muốn để ý đến hắn, bởi vì nàng vẫn còn có chút ghen tuông với chuyện vừa xảy ra. Nhưng nàng cũng biết đây không phải lúc đùa giỡn với phu quân của mình, nàng chỉ không muốn nói chuyện với hắn mà thôi.

Cảm giác đã đến lúc, chắc hẳn tin tức về cái c.h.ế.t của Thái tử phi đã được truyền đến tai Thái tử.

Lúc này, nếu Thái tử còn đang tận hưởng thú vui thì đúng là không còn gì để nói.

Cho dù chỉ là phô trương thì hắn cũng sẽ đích thân lo liệu tang lễ cho Thái tử phi.

Mà thời điểm này trong phủ Thái tử sẽ tương đối loạn, bọn họ có thể nhân cơ hội này làm việc cần làm.

Hách Tri Nhiễm lo hai nha hoàn sẽ sớm tỉnh lại nên tiêm cho mỗi người một liều thuốc an thần rồi mang theo Mặc Cửu Diệp với bộ mặt ngơ ngác rời khỏi không gian.

Đúng như dự đoán, lính canh đã rời khỏi vị trí, Mặc Cửu Diệp ôm lấy eo Hách Tri Nhiễm rồi nhảy lên bức tường cao.

Sau khi nhìn chung quanh và xác định phương hướng, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng dẫn nàng đi vào phủ Thái tử, núp trong bóng tối quan sát.

Nơi này đã không còn tiếng nhạc, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ cẩm y lộng lẫy giận dữ đang đi ra ngoài với một nhóm người hầu và thị vệ vây xung quanh.

Về phần bọn hắn nói cái gì, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều đứng cách hơi xa, căn bản không nghe được.

Đơn giản là vì cái c.h.ế.t của Tứ công chúa đã làm hỏng nhã hứng của Thái tử, khiến hắn ta có chút không vui.

Một đoàn người đi theo Thái tử, quả nhiên là hướng về chỗ ở của Tứ công chúa.

Mặc Cửu Diệp tận dụng cơ hội này, cùng Hách Tri Nhiễm lặng lẽ lẻn vào sân của phủ Thái tử.

Nơi này có thể dùng hai từ tráng lệ để hình dung, theo Mặc Cửu Diệp thì mức độ xa hoa có thể so với hoàng cung của Đại Thuận, điều này chứng tỏ vị Thái tử này rất biết cách hưởng thụ.

Hai người tránh ánh mắt của một số người hầu, tìm kiếm ở đây thì đương nhiên, Hách Tri Nhiễm sẽ không từ bỏ cơ hội lấp đầy kho báu nhỏ của mình, những gì nên lấy đi cũng sẽ không bỏ qua.

Tìm một lúc thì không thấy chiếc bình nào chứa cổ trùng, mẫu cổ kia hẳn là bị thiếp của Thái tử mang theo.
 
Chương 611


Hai người nghiên cứu một lúc, đoán chừng Thái tử đi giải quyết việc của Thái tử phi sẽ không quay lại quá sớm, chỉ cần thành công tìm được thất ca và lấy tiểu cổ trong người hắn ta ra thì thất ca sẽ không gặp nguy hiểm.

Để tìm ra chính xác vị trí của ngục tối, Mặc Cửu Diệp bắt một người hầu và hỏi thăm, sau đó đánh hắn ta bất tỉnh và mang theo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng chạy về hướng đó.

Ngục tối nằm ở góc Tây Bắc của phủ Thái tử, có bốn lính canh canh gác ở cửa.

Hai người vẫn mặc trang phục canh gác nên có thể đi lại một cách công khai.

Các lính canh nghĩ rằng họ có điều gì muốn nói trong quá khứ, nhưng trong lúc không chú ý thì bị bất tỉnh bởi thuốc mê do Hách Tri Nhiễm phát tán.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng kéo bọn chúng sang một bên, sau đó hai người thận trọng đi vào ngục tối.

Ngục tối tối tăm và ẩm ướt, kèm theo mùi mốc nồng nặc.

Mặc Cửu Diệp nắm c.h.ặ.t t.a.y Hách Tri Nhiễm, khi hai người đi đến một nơi có ánh sáng mạnh hơn thì nghe thấy tiếng uống rượu và âm thanh oẳn tù tì phát ra từ bên trong.

Thông qua âm thanh có thể biết là bên trong có bốn người.

Hách Tri Nhiễm lại lấy ra một gói thuốc mê rồi cầm trong tay, khi đến gần nàng nhanh chóng hất về phía mấy người đó.

Bốn tên lính canh đang cười to đột nhiên bất tỉnh.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng lục soát trên người bọn chúng, cuối cùng lấy được một chùm chìa khóa.

Sau khi xác nhận rằng không có lính canh nào khác trong ngục tối, hắn kéo Hách Tri Nhiễm đi vòng qua bàn rượu và tiếp tục đi vào trong.

Ngục tối này không lớn, chỉ có sáu phòng dành cho người ở, nhưng tất cả đều trống rỗng.

Duy chỉ có chỗ trong cùng, đối diện với cửa vào, có một người đàn ông với tóc tai bù xù bị xích vào giàn tra tấn.

Sau khi Mặc Cửu Diệp xác nhận không có nguy hiểm, hắn kéo Hách Tri Nhiễm và nhanh chân đi về phía nam nhân kia.

Người kia cúi đầu, hai người đến gần mà không có chút phản ứng nào, như một người chết.

Nhịp tim Mặc Cửu Diệp đập nhanh hơn, hắn bước tới trước rồi nhẹ nhàng nâng đầu người đàn ông lên.

"Thất ca, huynh thật sự ở đây."

Hai mắt của Mặc Nguyên Sách nhắm chặt, đã vào trạng thái hôn mê, khóe môi, mũi và mắt của hắn ta có vết máu.

Hách Tri Nhiễm đưa tay ra kiểm tra hơi thở của hắn ta.

"Vẫn còn sống."

Nhìn thấy tình trạng thảm hại của Mặc Nguyên Sách, đôi mắt của Mặc Cửu Diệp lại lần nữa đỏ lên, lúc này hắn hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay những kẻ đã hãm hại nam nhi nhà họ Mặc.

Hách Tri Nhiễm biết hắn đang khổ sở, tiến lên vỗ vai hắn và nhắc nhở: "Đừng buồn, giờ đưa thất ca rời khỏi đây trước đã."

Mặc Cửu Diệp cố gắng bình ổn lại suy nghĩ: "Được."

Nói xong, hắn lấy chìa khóa ra, mở khoá xích đang khoá Mặc Nguyên Sách, Hách Tri Nhiễm vung tay lên, đưa người vào không gian, đặt trong phòng thủ thuật.

Hai người nhanh chóng rời khỏi ngục tối và tìm một chỗ kín đáo để tiến vào không gian.

Trước tiên phải mặc kệ những vết thương khác của Mặc Nguyên Sách, điều đầu tiên Hách Tri Nhiễm phải làm là lấy cổ trùng trong người hắn ta ra. Bây giờ Mặc Cửu Diệp đã rất quen thuộc với quá trình lấy cổ, hắn đã thực hiện xong công việc trợ thủ của mình mà không cần sự chỉ dẫn của Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm giúp Mặc Nguyên Sách lấy cổ trùng ra một cách thuần thục, sau đó cho chúng vào thùng chứa.

Sau khi thuận lợi lấy cổ trùng ra, Hách Tri Nhiễm bắt đầu kiểm tra thân thể của Mặc Nguyên Sách.
 
Chương 612


Qua một hồi kiểm tra thì thấy tình trạng của hắn ta tốt hơn so với tứ ca, ít nhất không đến mức gãy tay gãy chân, tuy nhiên mức độ suy yếu của cơ thể lại không kém tứ ca là bao.

Toàn thân còn có vết thương ngoài da, có thể hình dung bằng từ da tróc thịt bong, vết thương mới đè lên vết thương cũ, có thể thấy hắn ta đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn vô nhân đạo ở đây.

Tứ công chúa mặc dù có ý tốt, muốn giữ Mặc Nguyên Sách ở đây để ngăn không để hắn trở thành tử sĩ, nguy hiểm đến tính mạng.

Với địa vị của nàng ấy trong phủ Thái tử thì căn bản là có cách đảm bảo thất ca được an toàn, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Mặc Cửu Diệp giúp Hách Tri Nhiễm xử lý vết thương trên cơ thể thất ca, Hách Tri Nhiễm cho hắn ta một ít dung dịch dinh dưỡng.

Dù sao bọn họ vẫn còn ở trong phủ Thái tử, không thể ở trong không gian quá lâu, Hách Tri Nhiễm lại tiêm cho thất ca một liều thuốc an thần trước khi hai người rời khỏi không gian.

Lúc này, trong phủ Thái tử đang cực kỳ hỗn loạn.

Thái tử đang đi xử lý hậu sự của Thái tử phi, khi nghe tin đồ đạc trong cung đã mất tích, hơn nữa không có chút dấu vết nào của kẻ trộm thì rất tức giận.

Hắn ta không chỉ huy động toàn bộ thị vệ trong cung mà còn sai người điều động Ngự Lâm quân cùng nhau đi tìm kiếm.

Hiện tại, không chỉ phủ Thái tử được canh gác nghiêm ngặt mà toàn bộ kinh thành cũng tràn ngập Ngự Lâm quân.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đi trong phủ Thái tử nhưng không có ai nghi ngờ khi ăn mặc như vậy, hai người vẫn mang theo công cụ gõ mõ đi lại, giả danh người canh gác đêm, cũng không có ai tìm họ để gây chuyện. Bây giờ họ đang nóng vội tìm kiếm Đản Bì để rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Hai người nhanh chóng tìm được nơi ở của Tiếu Trắc phi, phủ Thái tử xảy ra chuyện lớn như vậy nên đương nhiên nàng ta chưa ngủ.

Lúc này, nàng ta cùng mấy nha hoàn đang ngồi trong đại sảnh, chờ đợi tin tức từ bên ngoài.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp xuyên đám người, làm tất cả hôn mê, bao gôm cả Tiếu Trắc phi, sau đó hai người nhanh chóng tìm kiếm.

Vị Tiếu Trắc phi này quả thực được sủng ái, trong phòng ngủ trưng bày rất nhiều đồ cổ quý giá, thư pháp, tranh vẽ và đồ trang sức, trong sân còn có một nhà kho cỡ vừa để chứa đồ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm phá cửa xông vào, nhìn xung quanh, Mặc Cửu Diệp nói: "Trong số này phần lớn là của hồi môn của Tứ công chúa."

Năm đó hắn đã nhìn thấy danh sách của hồi môn của Tứ công chúa nên những món đồ trước mặt hắn không hề xa lạ.

Phủ Thái tử hiện tại đang hỗn loạn, bọn họ không biết tình huống bên ngoài thế nào, cũng không dám ở chỗ này ở quá lâu.

Nhất là Đản Bì, theo Mặc Cửu Diệp thì nó được gói trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, phải xem trong số rất nhiều đồ vật này có chiếc hộp gỗ nhỏ đó hay không, nhưng hai người không có đủ thời gian.

Họ chỉ có thể đợi đến khi an toàn mới tiến vào không gian kiểm tra, tóm lại theo Tứ công chúa thì Đản Bì đang ở cùng với Tiếu Trắc phi, chỉ cần nàng chuyển hết đống đồ này vào không gian thì nhất định sẽ không để bọn họ thất vọng.

Sau khi vơ vét hết đồ trong phủ Tiếu Trắc phi, hai người lợi dụng lúc hỗn loạn tìm đến phòng chứa đồ của phủ Thái tử rồi lấy hết đồ đạc trong đó và đưa vào không gian.

Dù sao thì cũng đã giải được cổ trùng trong người thất ca, cho dù Thái tử có giữ mẫu cổ trong tay thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng của thất ca, về sau chỉ cần tìm cơ hội tính sổ với hắn ta là xong.
 
Chương 613


Bây giờ bọn họ phải nhanh chóng trở về khu nhà thuê, hôm nay phủ Thái tử xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ta nhất định sẽ phái quân binh vào thành tìm kiếm, nếu tứ ca gặp nguy hiểm thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.

Hai người trèo tường rời khỏi phủ Thái tử, quả nhiên trên đường khắp nơi đều thấy quan và binh lính cầm vũ khí.

Để không gây rắc rối, Mặc Cửu Diệp đưa Hách Tri Nhiễm về khu nhà thuê bằng cách vượt nóc băng tường, né tránh ánh mắt của quan binh.

Mặc dù Mặc Tu Yên vẫn chưa có nhiều thể lực và tinh thần, nhưng nói không lo lắng là giả khi cửu đệ và cửu đệ muội ra ngoài lâu như vậy, đặc biệt là ở vùng Nam Cương.

Hắn ta cố gắng sốc lại tinh thần, nửa nằm nửa ngồi trên giường chờ hai người trở về.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không vào bằng cửa chính mà trèo qua tường, nguyên nhân là do có rất nhiều quan binh đang ở bên ngoài, lục soát từng nhà.

Vào phòng tứ ca, Mặc Cửu Diệp bảo Thuận Tử ra ngoài rồi nói:

"Tứ ca, bên ngoài có rất nhiều quan binh đang điều tra."

Lúc này Mặc Tu Yên cũng nghe được một vài động tĩnh.

"Cửu đệ, đệ đem cửu đệ muội trốn đi, đừng lo lắng cho ta." Bản thân hắn ta đã trở thành một tên phế nhân, không thể liên luỵ hai vợ chồng cửu ca.

Không thể để tứ ca một mình ở đây, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng lấy bao kim châm, nhân lúc tứ ca không để ý liền nhanh chóng đ.â.m vào huyệt ngủ, sau đó đưa người vào không gian.

Bên ngoài còn có Thuận Tử, bọn họ cũng không lo lắng hắn ta sẽ gặp nguy hiểm, Thuận Tử có thể đọc được khẩu hình miệng, có thể dùng cử chỉ giao tiếp với người khác, nhưng nếu người tìm kiếm đi vào và lấy được manh mối từ hắn ta thì sẽ gặp rắc lối... S

Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp đi ra ngoài và dùng tay đánh Thuận Tử bất tỉnh rồi đưa vào không gian để tạm lánh cùng tứ ca.

Bước vào không gian, Hách Tri Nhiễm lợi dụng tình trạng hôn mê của tứ ca để truyền thêm một túi huyết tương.

Không bao lâu sau khi bọn họ tiến vào không gian thì quan binh phá cửa xông vào, kết quả tìm kiếm đương nhiên không có gì.

Hai người cũng không vội ra ngoài, Hách Tri Nhiễm đi đến trang trại để kiểm tra tình hình của hai nha hoàn sau khi ăn vài thứ trong không gian.

Hai nha hoàn lúc này vẫn còn hôn mê, nhưng Hách Tri Nhiễm biết rõ, tính cả Tứ ca thì gần một canh giờ nữa bọn họ sẽ tỉnh lại.

Về phần thất ca, hắn vẫn luôn hôn mê, Hách Tri Nhiễm cũng không biết bao giờ hắn tỉnh lại.

Vì không muốn nhiều người biết đến không gian của mình, Hách Tri Nhiễm một mình bước ra ngoài kiểm tra.

Cửa sân rõ ràng đã bị người ta phá, cửa phòng cũng mở toang, chăn đệm trên giường cũng bị lật lộn xộn, có thể thấy nơi này đã bị quan binh lục soát.

Đã được lục soát, vậy có nghĩa là tạm thời sẽ an toàn.

Vì vậy, nàng lại quay trở lại không gian và đưa tất cả mọi người ra ngoài.

Thuận Tử là người đầu tiên tỉnh lại, hắn ta đột nhiên bị đánh bất tỉnh, trong phòng lúc này lại còn nhiều thêm mấy người, cảm giác có chút mơ hồ.

Nhưng nhìn thấy chủ nhân ở đây thì hắn ta lập tức cảm thấy an tâm.

Thuận Tử đứng dậy, xoa xoa cái gáy đau nhức, xua tay ra hiệu mình ra ngoài quan sát rồi rời đi.

Mặc Tu Yên và Mặc Nguyên Sách đều cần được nghỉ ngơi, hiện tại nhà họ thuê chỉ có hai gian phòng, may mắn là giường đủ rộng, hai người nằm lên cũng không có vẻ nào là chật chội. Về phần Lan Nhi và Ngọc Nhi, đợi các nàng tỉnh dậy sẽ hỏi thăm một phen, nếu các nàng thực sự không còn nơi nào để đi thì sẽ đưa họ quay lại Tây Bắc.
 
Chương 614


Trong nhà tìm ra nhiều nam nhi còn sống như vậy, tin tức này dù muốn cũng không có cách nào che giấu, trừ cái đó ra thì cũng không phải lo lắng sự việc bị bại lộ, không cần lo lắng hai người này sẽ tiết lộ bí mật.

Lan Nhi và Ngọc Nhi đều có sức khỏe tốt và tỉnh dậy nhanh hơn anh em Mặc gia.

Nhìn thấy hai người lần lượt tỉnh lại, Hách Tri Nhiễm chủ động đi tới trước mặt các nàng.

Lan Nhi phản ứng nhanh nhất, khi nhận ra hoàn cảnh không đúng, nàng ấy lập tức đứng dậy, không để ý Hách Tri Nhiễm đang đứng trước mặt, bắt đầu liếc nhìn toàn bộ căn phòng.

"Công chúa, công chúa đâu?”

Ngọc Nhi cũng đứng dậy theo, nghi hoặc hỏi: "Đây là nơi nào?"

Hách Tri Nhiễm biết lúc này trong lòng các nàng không dễ chịu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Các ngươi đã rời phủ Thái tử rồi."

Lan Nhi nghe thấy lời này liền quay người chạy ra ngoài.

"Ta muốn quay về. Công chúa đang nằm đó lẻ loi một mình."

Hách Tri Nhiễm tiến lên chặn cửa lại: "Tứ công chúa đã đi rồi, các ngươi cảm thấy khi trở về Thái tử sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?"

Lan Nhi bướng bỉnh nói: "Chúng ta không cần ai bỏ qua, chúng ta chỉ muốn ở cùng công chúa."

Hách Tri Nhiễm lúc này không biết nên hình dung hai người này là trung thành hay ngu dốt nữa.

Nàng bất đắc dĩ thuyết phục: "Tứ công chúa rõ ràng là bị Thái tử Nam Cương hại chết, chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho nàng ấy sao?" "Báo thù?" Lan Nhi tự giễu cười khổ một tiếng: "Hai nữ tử yếu đuối chúng ta làm sao có thể báo thù cho công chúa?"

"Các ngươi có thể chuyển lời tới Thuận Vũ Đế là nữ nhi của ông ta đã chết, ông ta sẽ không thờ ơ đúng không?" Hách Tri Nhiễm dự định dùng hết sức thuyết phục hai người này từ bỏ ý định tự sát.

Nếu thật sự không làm được thì nàng cũng sẽ không ép buộc, dù sao nàng cũng đã làm hết những việc nên làm rồi.

Ai ngờ, lời nói của nàng vừa thốt ra, không những không khiến Lan Nhi thay đổi ý định, mà lại khiến biểu tình thất vọng trên mặt nàng ấy trở nên nặng nề hơn.

"Sau khi công chúa bị Thái tử Nam Cương giam giữ ở nơi đó, chúng ta đã nhiều lần cố gắng đưa tin về kinh thành nhưng lại như đá chìm đáy biển."

Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Chẳng lẽ thư của các ngươi không gửi đi thành công?”

Lan Nhi lắc đầu: "Hơn mười bức thư, ta không tin không có cái nào là không đến được tay hoàng đế."

Hách Tri Nhiễm càng thêm khó hiểu: "Con gái mình sống c.h.ế.t như nào mà Thuận Vũ Đế cũng không quan tâm sao?"

Lúc này, Lan Nhi cũng không cần phải giấu diếm nữa.

"Từ nhỏ chúng ta đã cùng công chúa lớn lên trong cung điện, đã nhìn thấu sự m.á.u lạnh và tàn nhẫn của hoàng gia.

Có ai là quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người con gái đi lấy chồng để củng cố đất nước?”

"Vậy hoàng hậu cũng không quan tâm sao?" Hách Tri Nhiễm càng ngày càng khó hiểu.

Lan Nhi chế nhạo: "Tâm tư của hoàng hậu đều đặt trên Hằng Vương. Cách đây không lâu lại nghe được tin Hằng Vương mất tích, làm gì có tâm tư quan tâm việc công chúa có phải chịu khổ hay không." Hách Tri Nhiễm... 

Được rồi!

Chính vì sống trong vòng hòa thuận của Mặc gia quá lâu nên nàng đã quên mất nguyên tắc hoàng gia không có đạo lý tình thân.

"Cho dù Thuận Vũ Đế không tình nguyện đòi công bằng cho Tứ công chúa, thì chẳng lẽ vị hoàng đế đời tiếp theo cũng để yên như vậy?"

Hoàng đế đời tiếp theo?

Lan Nhi thực sự không nghĩ nhiều như vậy.

Hiện tại Hách Tri Nhiễm nói như vậy thì nàng mới không thể không suy nghĩ sâu xa.

Đại Thuận chỉ có hai hoàng tử có khả năng kế thừa ngai vàng nhất là Hằng Vương và Kì Vương.
 
Chương 615


Bây giờ không rõ tung tích của Hằng Vương, chỉ còn lại Kì Vương.

Hằng Vương từ nhỏ đã được hoàng hậu dạy dỗ, là người được chọn cho ngai vị, không có tình cảm gì với muội muội ruột cùng một mẹ sinh ra, thậm chí còn ghét bỏ Tứ công chúa vì nàng ấy là nữ nhi, không có ích trong cuộc chiến giành ngai vàng của hắn ta.

Kì Vương thì khác, từ nhỏ hắn ta đã hiền lành lễ độ, đối xử với tỷ tỷ là Tứ công chúa cực kỳ tôn trọng.

Thậm chí còn giúp đỡ Tứ công chúa khi nàng ấy bị đối xử tệ bạc.

Nếu Kỳ Vương ngồi lên ngai vàng thì liệu hắn ta có thể giúp công chúa tìm lại công lý không?

Nghĩ đến đây, Lan Nhi nhìn thấy một tia hy vọng.

"Nhưng ta không biết khi nào Kì Vương mới có thể lên ngôi."

Nghe nàng ấy nói những lời như vậy, Hách Tri Nhiễm biết lời thuyết phục của mình đã có tác dụng.

"Tục ngữ nói, quân tử báo thù mười năm không muộn. Huống chi Đại Thuận và Nam Cương thường xuyên khai chiến, có thể đến một ngày nào đó Nam Cương sẽ bị Đại Thuận chiếm đoạt. Lúc đó các ngươi báo tin này khi tế bái công chúa, chẳng phải là tạ và an ủi nàng ấy trên trời linh thiêng ư?"

Lan Nhi càng nghe càng cảm thấy có lý, nếu nàng chết, chuyện của công chúa ở phủ Thái tử ở Nam Cương sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng, nàng ấy phải sống thật tốt và tìm cơ hội báo thù và thắp hương báo tin tức cho công chúa.

"Cửu phu nhân, đa tạ ngài đã nhắc nhở, Lan Nhi nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ ngài. Kiếp này ta chỉ muốn chờ đợi ngày Thái tử Nam Cương rớt đài, sau đó báo tin cho công chúa. Đời này của Lan Nhi sẽ không hối tiếc."

Khi Lan Nhi vừa nói vừa quỳ trước mặt Hách Tri Nhiễm. Ngọc Nhi thì lại là người không có chính kiến, Lan Nhi nói điều gì thì nàng ấy cũng sẽ cảm thấy có lý.

Vì vậy, sau khi Lan Nhi quỳ xuống thì nàng ấy cũng quỳ xuống.

Hách Tri Nhiễm cũng không vội đỡ các nàng đứng dậy, muốn dẫn các nàng đến Tây Bắc thì phải cảnh cáo trước.

"Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói Mặc gia bị tịch thu nhà và bị đày ải. Lúc đó trong Mặc gia chỉ còn một nam nhi duy nhất còn sống, đó chính là phu quân của ta, Mặc Cửu Diệp."

Vừa nói nàng vừa nhìn hai người vẫn đang bất tỉnh trên giường.

"Hôm nay chúng ta lẻn vào phủ Thái tử, thành công giải cứu Thất ca. Chuyện này chắc chắn không thể giấu được lâu, nhưng ta hy vọng tin tức này sẽ không bị tiết lộ từ miệng các ngươi."

Lan Nhi là người đầu tiên cam đoan: "Cửu phu nhân yên tâm, Lan Nhi thề sẽ không bao giờ nói chuyện này ra."

Công chúa đã mất mạng vì cứu người đàn ông này, cho dù là vì công chúa thì nàng ấy cũng phải giúp Mặc gia giấu diếm.

Nhìn thấy thái độ thành khẩn của nàng ấy, Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta sống ở vùng nông thôn phía Tây Bắc, nếu các ngươi không thể sống cuộc sống vất vả như vậy thì cũng không ép các ngươi phải đến đó.

Hơn nữa nhà chúng ta không nuôi người nhàn rỗi, đừng nói là các ngươi, bà bà và các tẩu tẩu của ta mỗi ngày đều phải lao động vất vả."

Hách Tri Nhiễm lo lắng, dù Tứ công chúa không được sủng ái thì nàng ấy vẫn là công chúa của một nước, nha hoàn có thể cùng nàng ấy đến Nam Cương nhất định cũng là nha hoàn cao cấp nhất.

Theo hiểu biết của nàng, nha hoàn hạng nhất trong cung cơ bản không cần phải làm việc, họ chỉ cần giúp chủ tử một số công việc trong cuộc sống hàng ngày.

Nàng có lòng tốt đưa hai người họ về, nếu mang về hai người không thể làm gì được thì chẳng phải là phiền toái sao?
 
Chương 616


Lan Nhi đã thay đối ý định tự sát, đặc biệt là sau này nàng ấy còn muốn đi theo sống cùng Mặc gia, cho nên tất nhiên nàng ấy phải biểu hiện thật tốt.

“Không, không, không. Công việc nặng nhọc gì hai chúng ta cũng có thể làm, đến Mặc gia, cửu phu nhân cứ coi chúng ta như nha hoàn mà tùy ý sai khiến.

Lan Nhi không có kỹ năng lớn lao gì nhưng cho dù đi theo ai cũng có thể trung thành, xin cửu phu nhân đừng ghét bỏ ta.”

Ngọc Nhi cũng đảm bảo: “Cửu phu nhân, ta cũng sẽ làm việc, hứa sẽ không làm ngài khó xử.”

Sau khi Hách Tri Nhiễm gõ gõ xong, lại nói: “Chi cần các ngươi không có suy nghĩ xấu thì ta sẽ không đối xử tệ với các ngươi.”

Chuyện của hai người tỳ nữ tạm thời đã được sắp xếp ổn thỏa, Hách Tri Nhiễm mới đi đến bên giường để kiểm tra tình hình của tứ ca và thất ca.

Mặc Cửu Diệp đoán rằng thê tử mình có thể sẽ dùng một số phương pháp đặc biệt để đánh thức hai huynh đệ này, hắn xua tay với Lan Nhi và Ngọc Nhi, yêu cầu họ đi ra ngoài trước.

Bởi vì từ khi cứu được về thất ca đã hôn mê, Hách Tri Nhiễm thử dùng kim bạc đ.â.m vào mấy huyệt vị trên người thất ca.

Sau gần năm phút, đầu tiên là hai mắt thất ca bắt đầu có phản ứng.

Chỉ thấy mí mắt hắn ta khẽ nhúc nhích, ngay sau đó trên mặt cũng có biểu cảm đau đớn rất yếu ớt.

Mặc Cửu Diệp nôn nóng bước lên phía trước gọi người: "Thất ca, thất ca, huynh tỉnh lại đi."

Mặc Nguyên Sách cảm thấy choáng váng, nghĩ rằng mình đã chết, nhưng lại nghe thấy giọng nói của cửu đệ.

Hắn ta cũng không tự chủ mở to mắt mà lẩm bẩm nói: "Cửu đệ? Cửu đệ, nói cho mẫu thân, ta là nhi tử bất hiếu, không thể ở bên cạnh người báo hiếu, còn để người phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

"Thất ca, ta là Cửu Diệp đây, mẫu thân rất khỏe, nếu mẫu thân biết tin huynh vẫn còn sống thì người sẽ rất vui mừng."

"Đệ nói ta còn sống?" Hiển nhiên Mặc Nguyên Sách không tin đó là sự thật.

"Thất ca, thật sự huynh vẫn còn sống."

Nghe được lời khẳng định này, Mặc Nguyên Sách cố gắng mở mắt ra.

Người trước mắt hắn ta không hề quen biết, theo bản năng hắn ta cho rằng đây nhất định là người Nam Cương đang giở trò. Vì muốn có được thứ gì đó từ chỗ hắn ta mà bọn họ đã tìm một người có giọng giống với cửu đệ đến nói chuyện với mình.

"Ha ha.. Người Nam Cương các ngươi thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."

Lúc này Mặc Cửu Diệp mới nhận ra mặt mình đã bị thê tử hóa trang, thật sự không thể nhìn ra khuôn mặt ban đầu, trên người cũng đang mặc quần áo của người Nam Cương. Như vậy cũng khó trách thất ca không nhận ra hắn.

Hắn vội vàng xé râu giả xuống, đúng lúc Hách Tri Nhiễm đưa tới một cái khăn ướt, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng lau lớp hóa trang trên mặt, sau đó tiến lại gần Mặc Nguyên Sách.

"Thất ca, huynh nhìn kỹ ta đi, ta là Cửu Diệp."

Để cho Thất ca nhìn rõ, Hách Tri Nhiễm còn giơ ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng lên trước mặt Mặc Cửu Diệp, cố gắng làm cho thất ca nhìn rõ hơn.

Lúc này, xem như Mặc Nguyên Sách có thể hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt của Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, đệ thật sự là cửu đệ sao?"

Mặc Cửu Diệp thấy thất ca nhận ra mình, hán tử kiên cường lập tức nước mắt ướt khóe mắt.

Hắn kéo Hách Tri Nhiễm đến bên cạnh mình, giới thiệu: "Thất ca, đây là thê tử của ta, thiên kim nhà Hách Thượng Thư, Hách Tri Nhiễm." Mặc Nguyên Sách nghe thấy lời này thì cảm thấy không hiểu gì.
 
Chương 617


Một ngày trước khi cuộc chiến với Nam Cương bắt đầu, hắn ta còn cùng lục ca khuyên Mặc Cửu Diệp, nói hắn không còn trẻ nữa, chuyện hôn nhân cũng đã được quyết định nhiều năm, chờ đến khi cuộc chiến kết thúc, trở lại kinh thành thì nhanh chóng thành thân, tăng thêm không khí vui mừng trong nhà.

Rõ ràng chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, tại sao cửu đệ lại kết hôn nhanh như vậy?

Chẳng lẽ là cửu đệ muội theo tới biên cảnh rồi thành thân với cửu đệ sao?

Mặc Nguyên Sách càng nghĩ càng thấy bối rối nên đơn giản hỏi.

"Cửu đệ, sao đệ lại thành thân nhanh như vậy?"

Nghe hắn ta hỏi như vậy, Mặc Cửu Diệp hiểu ra, nhất định là thất ca bị cổ trùng khống chế, mất đi ý thức, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

"Thất ca, kể từ khi huynh xảy ra chuyện trên chiến trường đã hơn ba năm rồi."

"Hơn ba năm?” Mặc Nguyên Sách hoàn toàn không tin.

Mặc Cửu Diệp kể cho hắn ta nghe về những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, hơn nữa nói với hắn ta việc không có ký ức trong khoảng thời gian này là do bị quỷ lỗi cổ gây ra.

Để thất ca chấp nhận sự thật này, Mặc Cửu Diệp còn cố ý bảo hắn ta nhìn tứ ca đang nằm bên cạnh.

"Thất ca, không tin huynh nhìn xem, tứ ca cũng đã được cứu về trước huynh một ngày.

Trong nhận thức của Mặc Nguyên Sách, tứ ca đã c.h.ế.t trên chiến trường trước khi bị bắt. Bây giờ nhìn thấy người nằm bên cạnh, khuôn mặt này, không phải tứ ca thì còn là ai?

Lúc này, Mặc Nguyên Sách đã hoàn toàn tin lời Mặc Cửu Diệp nói. "Thật không ngờ, vậy mà ta lại mơ mơ hồ hồ trong hơn ba năm qua." Mặc Nguyên Sách cười tự giễu.

Trong ba năm qua, hắn ta đã không thể ở bên mẫu thân già tận hiếu, để lại thê tử trẻ sống như một quả phụ, bây giờ còn cần cả cửu đệ và cửu đệ muội nguy hiểm tới tận Nam Cương cứu người."

Hắn ta cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng liên lụy đến người thân.

Đặc biệt là vừa rồi, khi nhìn thấy cửu đệ hắn ta muốn đứng dậy, nhưng hắn ta lại không thể động đậy chút nào.

Trong lúc nhất thời, Mặc Nguyên Sách rơi vào mê mang.

Đồng thời, hắn ta cũng nghi ngờ mà nói ra miệng.

"Ta nhớ rõ, ta cùng lục ca bị độc phấn do đối phương rải, sau đó bị đưa đến một nơi tối tăm, tại sao cơ thể ta lại trở nên suy yếu như vậy?"

Có vẻ như thất ca không nhớ bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Mặc Cửu Diệp cũng chỉ có thể nói cho hắn ta những gì mình biết.

"Thất ca, huynh bị người ta bắt rồi hạ quỷ lỗi cổ. Lúc đầu chúng ta đều nghĩ rằng huynh đã chết. Chúng ta đã tìm thấy huynh ở phủ của thái tử Nam Cương, lúc đó huynh bị nhốt ở trong địa lao..."

Mặc Cửu Diệp nói rất chi tiết, ngay cả chuyện của Tứ công chúa cũng không bỏ sót.

Mặc Nguyên Sách không ngờ cơ thể mình suy yếu thành như thế này lại là do thủ đoạn ghen tuông của thái tử Nam Cương.

Hắn ta dùng hết sức siết chặt nắm đấm, nói: "Mối thù này, Mặc Nguyên Sách ta còn sống nhất định sẽ đòi lại."

Nghĩ đến tình trạng của bản thân, Mặc Nguyên Sách hận đến nghiến răng.

Mặc Cửu Diệp cũng rất căm hận thái tử Nam Cương, đáng tiếc, vừa rồi lúc ở phủ thái tử bọn họ chỉ vội vàng cứu thất ca, hiện trường lại hỗn loạn như vậy nên thái tử mới tránh được một kiếp.

Nhưng ở trước mặt thất ca, hắn cũng không thể biểu hiện quá cực đoan.

Tính cách thất ca tương đối nóng nảy, Mặc Cửu Diệp lo lắng hắn ta tức giận sẽ hủy hoại thân thể vốn đã tàn tạ của mình, nên nhanh chóng khuyên nhủ: "Thất ca, thù này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ báo. Trước tiên huynh chăm sóc thân thể thật tốt rồi nói tiếp."
 
Chương 618


Nghe cửu đệ nói như vậy, lúc này Mặc Nguyên Sách mới ý thức được, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng là hy vọng xa vời, hắn ta làm sao báo thù được chứ?

Hắn ta gắng bình tĩnh lại, làm bản thân trở nên lý trí hơn.

Ngược lại một ít lý trí này lại khiến cho trong lòng Mặc Nguyên Sách cảm thấy nản lòng thoái chí.

Đầu tiên hắn ta giơ bàn tay đầy sẹo và gầy như que củi của mình lên nhìn, sau đó cười lạnh nói: “Ta thật đúng là không biết tự lượng sức mình, sao ta có thể trả thù với một cơ thể như vậy đây?”

Mặc Cửu Diệp thấy thất ca đang có tâm trạng uể oải, vội vàng khuyên giải nói: “Thất ca, y thuật của Nhiễm Nhiễm rất tốt, nhất định nàng ấy sẽ chữa khỏi cho huynh.”

Để làm cho Mặc Nguyên Sách tin lời mình nói, Mặc Cửu Diệp còn nói cho hắn ta biết tình hình lúc đó của bát ca, bọn họ đều được Nhiễm Nhiễm chữa khỏi.

Vừa rồi Mặc Nguyên Sách vẫn chìm đắm trong suy nghĩ lụn bại của mình, lúc này mới lo lắng nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

Cho dù lúc này hắn ta có chán nản thế nào, từ nhỏ việc dạy dỗ cũng không hề lơ là, hắn ta cố gắng gật đầu với Hách Tri Nhiễm một cái.

"Cửu đệ muội, vất vả cho muội rồi."

Hách Tri Nhiễm cũng cúi đầu đáp trả.

"Thất ca yên tâm, cơ thể của huynh và tứ ca ta đều có thể chữa khỏi."

Mặc Nguyên Sách không biết rốt cuộc cửu đệ muội có khả năng gì, nhưng vừa rồi cửu đệ đã nói quỷ lỗi cổ trong người hắn ta và tứ ca đều được nàng giải trừ, điều này cho thấy năng lực của cô không tầm thường.

Có hy vọng thì ai sống trong thất vọng nữa chứ?

"Vậy sau này đành làm phiền cửu đệ muội." Mặc Nguyên Sách vẫn khách sáo như cũ. Hách Tri Nhiễm cũng vội vàng trả lời: "Thất ca khách sáo rồi, đều là người một nhà, gì mà phiền toái hay không phiền toái."

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Mặc Tu Yên đang nằm ở bên trong giường cũng từ từ tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên của hắn ta là bên cạnh có thêm một người.

Hắn ta quay đầu lại, hóa ra đó là một người bị thương giống mình.

Bởi vì hai người đều đang nằm cho nên tầm mắt của Mặc Tu Yên nhìn Mặc Nguyên Sách không tốt lắm, làm cho hắn ta không nhận ra huynh đệ ruột nhà mình.

Mặc Cửu Diệp thấy tứ ca tỉnh lại, vội vàng nói: "Tứ ca, chúng ta vừa ra ngoài cứu được thất ca về."

Nghe vậy, Mặc Tu Yên cố gắng dùng khuỷu tay nâng người lên xem xét những người bên cạnh.

Mặc Nguyên Sách hưng phấn nói một tiếng: "Tứ ca, là ta."

Một đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không nhịn được hốc mắt đồng thời đỏ lên.

Đặc biệt là Mặc Nguyên Sách, trong ấn tượng của hắn ta, tứ ca đã c.h.ế.t trong trận chiến hơn nửa năm trước, bây giờ hắn ta vẫn còn sống, quả thực chính là trời cao ban phước.

Nếu như Mặc Cửu Diệp biết được suy nghĩ của hắn ta thì nhất định Mặc Cửu Diệp sẽ nói, ông trời nào ban phước chứ, tất cả đều là công lao của Nhiễm Nhiễm.

Nếu không có nàng, sợ rằng bây giờ chính mình cũng trở thành một nắm đất vàng, nào còn có cơ hội tìm thấy huynh trưởng thất lạc, còn có thể giải cổ trùng và chữa trị cho họ.

Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp không nhịn được nói đến công lao của thê tử bảo bối nhà mình.

"Tứ ca, thất ca, huynh đệ chúng ta còn có thể sống sót để gặp lại nhau, tất cả đều là công lao của Nhiễm Nhiễm. Nếu không có nàng, ta cũng đã bị Thuận Vũ Đế đánh một trăm trượng, cho dù không có sát thủ đuổi giết, e rằng ta cũng không thể sống sót mà đến được tây bắc." Khả năng cũng sẽ bị Tư Manh tiên sinh gì đó bắt đi hạ cổ.
 
Chương 619


Mặc Tu Yên và Mặc Nguyên Sách đều đã từng nghe Mặc Cửu Diệp nhắc tới chuyện này, nhưng lại không biết chi tiết như bây giờ.

Bọn họ hiểu tính cách của cửu đệ sẽ không bao giờ nói dối, nếu hắn nói đó là công lao của cửu đệ muội thì nhất định là như vậy.

Nếu bọn họ có thể động đậy, cho dù quỳ gối trước mặt cửu đệ muội cảm ơn cũng không quá.

Vì không thể đứng dậy, vẫn cần phải trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.

"Cửu đệ muội, tứ ca thay mặt người của Mặc gia cảm ơn đại ân đại đức của muội."

"Cửu đệ muội, sau này Mặc gia ngoài mẫu thân ra thì muội là lớn nhất, mọi chuyện thất ca đều nghe theo muội."

Được hai vị anh hùng đại bá ca cảm ơn như thế, hiển nhiên Hách Biết Nhiễm hơi ngượng ngùng.

Nàng vội vàng lảng tránh nói.

"Tứ ca, thất ca, ta là con dâu của Mặc gia, những việc này đều là ta nên làm. Hai người nói chuyện với phu quân của ta đi, ta ra ngoài chuẩn bị chút thức ăn cho hai người."

Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài.

Lan Nhi và Ngọc Nhi rất hiểu chuyện, thấy mấy người trong phòng có chuyện muốn nói, vì thế họ đứng rất xa trong sân.

Với khoảng cách đó, hơn nữa tiếng nói chuyện trong phòng cũng không lớn, cho dù là người am hiểu võ thuật như Mặc Cửu Diệp cũng không nghe thấy.

Vì thế, ấn tượng của Hách Tri Nhiễm với hai người càng tốt hơn một ít.

Dù sao cũng đã là nửa đêm, hai người vừa mới mất đi chủ tử mà bọn họ đã hầu hạ nhiều năm, Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ lúc này. Vậy nên nàng cũng không định sắp xếp cho bọn họ làm gì ngay lập tức, tạm thời bảo bọn họ về phòng của mình và Mặc Cửu Diệp nghỉ ngơi.

Dù sao ban đêm bọn họ cũng phải đi đến không gian, căn phòng cũng để không.

Lúc này Thuận Tử cũng đi ra khỏi phòng bếp, khi nhìn thấy Hách Tri Nhiễm thì lập tức giơ tay ra hiệu.

Ý là nói với nàng đã nhóm lửa xong, có thể chuẩn bị một số thức ăn cho mọi người.

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Được, ta đi nấu cơm."

Nếu đó là bữa ăn thường ngày thì nàng cũng sẽ không chê tay nghề kém cỏi của Thuận Tử, trong giai đoạn đặc biệt này, miễn là thứ có thể ăn no bụng là được rồi.

Tuy nhiên, hôm nay thì không được. Tình trạng cơ chất của hai vị huynh trưởng phải ăn thứ gì đó bổ dưỡng, nhưng cũng không thể quá bổ.

Do đó, Hách Tri Nhiễm quyết định tự mình xuống bếp chuẩn bị một ít thức ăn tốt để bồi bổ cơ thể cho hai vị huynh trưởng.

Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đi vào phòng bếp, Lan Nhi và Ngọc Nhi cũng đi theo.

"Cửu phu nhân, có chuyện ngài cứ phân phó chúng ta làm là được rồi."

Hách Tri Nhiễm muốn lấy nguyên liệu nấu ăn trong không gian, Lan Nhi và Ngọc Nhi đi theo sẽ không tiện, nên nàng trực tiếp từ chối bọn họ.

Bây giờ hai người bọn họ vừa mới tiếp xúc với Hách Tri Nhiễm, nghĩ đến xuất thân của nàng, tiểu thư trưởng của phủ thượng thư, nói như vậy cũng là người có tính cách không nói không lời, cho nên hai người họ liếc mắt nhìn nhau, không ai dám đi theo.

Hách Tri Nhiễm một mình vào phòng bếp, chọn một số nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng từ trong không gian, g.i.ế.c một con gà đen, cho vào một ít lát nhân sâm để nấu canh.

Ngoài ra, xét đến hiện tại cả hai người đều đang bị thiếu m.á.u cục bộ, nàng đã xào một đĩa gan heo làm món ăn phụ, bên trong còn cho thêm cà rốt cũng có thể bổ sung một ít vitamin.

Món chính là cháo hải sâm, trong đó bỏ thêm một ít rau xanh. Trong thời gian bị giam cầm hai vị huynh trưởng không chỉ chịu đủ loại tra tấn, mà còn bị đau dạ dày. Tình hình như vậy thì ăn thức ăn lỏng sẽ càng dễ dàng tiêu hóa hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top