Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Làm Dâu Âm Phủ

Làm Dâu Âm Phủ
Tác giả: Nhan Uyển Huyên
Tình trạng: Đã hoàn thành




Anbach MachongMột trong những truyện ngôn tình kinh dị nổi tiếng của tác giả Nhan Uyển Huyên là tác phẩm Làm Dâu Âm Phủ. Cũng như nhiều truyện ma khác, Làm Dâu Âm Phủ mang nhiều yếu tố tâm linh, kỳ bí nhưng cũng không kém phần hồi hộp, lôi cuốn và vô cùng hấp dẫn.

Trích dẫn truyện:

Trăng máu nhô lên cao.

Tịch Liễu lõa lồ chạy trốn giữa mảnh đồng không mông quạnh, cho dù cô có cố gắng chạy như thế nào đi chăng nữa cũng trốn không thoát khỏi Hiên Viên Mặc.

Hắn tựa như là cái bóng của cô, cô đi tới đâu, hắn đều theo sát cô tới đó.

"Cầu xin anh buông cho tôi."

Thân thể Tịch Liễu run lên, đáy mắt Hiên Viên Mặc không có một tia thương cảm.

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Âm thanh lạnh băng như từ dưới địa ngục truyền ra. Tịch Liễu bị đặt trên đồng cỏ.

Cỏ dại xoẹt qua làn da mềm mại của cô, giống như những lưỡi dao bén nhọn đang không ngừng cứa lên da thịt cô dưới ánh trăng máu đỏ thẫm ghê rợn.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Cô Là Nô Lệ Của Ta





Trăng máu nhô lên cao.
​Tịch Liễu lõa lồ chạy trốn giữa mảnh đồng không mông quạnh, cho dù cô có cố gắng chạy như thế nào đi chăng nữa cũng trốn không thoát khỏi Hiên Viên Mặc.
​Hắn tựa như là cái bóng của cô, cô đi tới đâu, hắn đều theo sát cô tới đó.
​"Cầu xin anh buông cho tôi."
​Thân thể Tịch Liễu run lên, đáy mắt Hiên Viên Mặc không có một tia thương cảm.
​"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
​Âm thanh lạnh băng như từ dưới địa ngục truyền ra.

Tịch Liễu bị đặt trên đồng cỏ.
​Cỏ dại xoẹt qua làn da mềm mại của cô, giống như những lưỡi dao bén nhọn đang không ngừng cứa lên da thịt cô dưới ánh trăng máu đỏ thẫm ghê rợn.
​Tịch Liễu đau khổ giãy dụa, cầu xin Hiên Viên Mặc nhưng không có chút tác dụng nào, hàm răng sắc nhọn cắn lên cái cổ khiêu gợi của cô, sau đó hắn phun máu ra, dính hết lên người cô.

​"Ah..."
​Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Tịch Liễu bỗng mở choàng mắt, phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.
​Cô nằm trên giường, áo ngủ trên người cũng vẫn hoàn hảo không có hao tổn gì.

Nhưng thân thể lại đau đớn, giống như bị phanh thây xé xác, đặc biệt là dưới hạ thân, đau buốt vô cùng.
​Tịch Liễu cố gắng đứng dậy, chân vừa mới chạm đất, đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
​Giấc mộng này thật chân thật, thân thể đau nhức khiến cho cô không phân biệt rõ được đến tột cùng là mộng hay là sự thật.

Sự hoảng sợ trong giấc mộng vẫn còn tồn tại, nó giống như một bàn tay to lớn bóp chặt lòng cô lại, khiến cô đau nhức không thở nổi.
​"Tính toong."
​Chuông cửa vang lên!
​Tịch Liễu khó khăn bò dậy mở cửa.
​Bốn phía không người, trước cửa ra vào có một cái hòm, trong hòm có một con búp bê cao khoảng tầm 30cm, nó ăn mặc phong cách cổ đại, hoa văn trên thân thể rõ ràng, có thể nhìn thấy được.
​Kinh khủng nhất chính là ngũ quan của con búp bê này, giống hệt người đàn ông trong mộng của cô đêm qua.
​Cơ thể Tịch Liễu run lên, hòm bị đổ, con búp bê ở bên trong hòm rơi ra, đầu của nó lăn đến bên chân Tịch Liễu.
​Hai con mắt vốn chắm chặt đột nhiên mở lớn, giống như chết không nhắm mắt, nó cứ nhìn chằm chằm vào Tịch Liễu, nhưng rồi khóe môi tự nhiên lại nhếch lên.
​"Ah..."
​Tiếng thét thảm thiết, tê tâm liệt phế vang lên.

Tịch Liễu bị dọa sợ, cô ngồi xụi lơ trên nền đất lạnh lẽo.

​"Cô không sao chứ?"
​Thanh âm hỏi han ân cần của hàng xóm vang lên.

Chỉ có điều khi cô vừa mới ngẩng đầu lên thì đã không thấy cái đầu kia nữa, ngay cả thân thể của con búp bê kia cũng biến mất.

Chỉ còn lại cái hòm trống rỗng trên mặt đất, nhắc nhở Tịch Liễu, tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là mộng.
​Bối rối lắc đầu, Tịch Liễu không biết giải thích chuyện vừa rồi như thế nào.

Cô đáp lại người hàng xóm là không sao, sau đó cố gắng đứng dậy, đi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại.
​Đi vào phòng khách, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, con búp bê vừa nãy bỗng biến thành người đàn ông trong mộng, hắn an vị ngồi trên ghế sa lon, nghiêng đầu mỉm cười với cô.
​Tịch Liễu thở gấp, ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng phát ra tiếng: "Anh rốt cuộc là ai?"
​"Tới đây."
​Hiên Viên Mặc ngoắc ngón tay về phía Tịch Liễu.

Tịch Liễu phát hiện thân thể mình như bị khống chế, bước từng bước về phía hắn.

​Cô trơ mắt nhìn bản thân đi về phía hắn rồi quỳ xuống.
​Đầu óc cô trống rỗng, chỉ nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: "Từ nay về sau, cô chính là nô lệ của ta, ta bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó."
​Tịch Liễu bị đặt lên bàn uống trà, giống như một con chó đang nằm sấp chờ bị làm thịt, còn hắn tựa như con dã thú, điên cuồng xé nát quần áo cô.
​Tịch Liễu đến nằm mơ cũng không ngờ, thân thể của cô sẽ bị đoạt đi dưới tình huống như thế này.
​Từ trên bàn trà, xuống mắt đất, rồi lại đến trên giường.
Tác giả: Chuẩn soái ca lên được phóng khách, xuống được phòng bếp, có thể làm được ở mọi nơi.

(~.~).

Mọi người share truyện ủng hộ mị nhé.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Hít Thở Không Thông





Vài lần Tịch Liễu cho là mình sẽ chết, nhưng cô vẫn chưa chết.

Lúc cô tỉnh lại, đã là buổi chiều, may mắn không nhìn thấy con ma đáng sợ kia.

​Thân thể của cô như là chướng ngại vật bị xe Container đè nát, toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, đặc biệt là hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức khủng khiếp, nhắc nhở cô, tất cả đều là sự thật.

​Cô bị ma hành rồi.

​"Bà ơi, con gặp phải ma rồi.

" Tịch Liễu vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho bà nội.

​Bà nội Tịch Liễu là thầy trừ tà nổi tiếng trong thôn, nghe thấy Tịch Liễu khóc, bà cũng không hỏi gì nhiều, mà an ủi nói: "Không phải sợ, bà có biện pháp đối phó với nó.

"
​Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân thể Tịch Liễu cứng đờ, cô chậm rãi ngẩng đầu.


​Chẳng biết từ lúc nào Hiên Viên Mặc đã đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khiêu gợi lộ ra lãnh ý làm người ta sợ hãi.

​Tay Tịch Liễu cầm điện thoại trở nên xanh trắng, cô không phát ra được thanh âm nào.

​Không nghe được câu trả lời của Tịch Liễu, bà lại thúc giục: "Có nghe thấy bà nói không?"
​"Nói đi!"
​Thanh âm phảng phất như từ dưới lòng đất truyền ra, Tịch Liễu sợ hãi đến nỗi hít thở không thông.

​Hiên Viên Mặc giơ tay bóp cổ cô, lực đạo rất lớn, nhấc bỗng cả người Tịch Liễu lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, tiếng của bà từ trong điện thoại truyền ra: "Tịch Liễu.

"
​"Có phải cô muốn giết ta hay không?"
​Hiên Viên Mặc tới gần, bốn mắt nhìn nhau.

Đáy mắt hắn phảng phất tràn ra hận ý.

​Hai chân Tịch Liễu đạp lung tung vào không khí, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể giãy dụa, cạy tay hắn ra.

​Nhưng cô càng giãy dụa, nụ cười trên gương mặt Hiên Viên Mặc hiện ra càng sâu, hắn tăng lực đạo, làm thân thể cô đong đưa, giống như tính mạng của cô đối với hắn chỉ là trò chơi để giải sầu.

​Không khí trong phổi ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh úp lại, Tịch Liễu cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân thể.

​Cô sắp chết rồi!
​Nước mắt chậm rãi lăn xuống, rơi trên tay Hiên Viên Mặc.

​Hiên Viên Mặc như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, còn Tịch Liễu thì như diều đứt dây, ngã nhào xuống mặt đất, lâm vào hôn mê.

​Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhìn cô, khóe môi cong lên, lộ ra ý cười lãnh khốc, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt.

​Tịch Liễu bị chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, đã có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.



​Cô "alo" một tiếng, chợt nghe thấy tiếng khóc của bà: "Tịch Liễu, con không sao chứ? Con hù chết bà rồi.

"
​Không ngờ cô không chết, cũng không bị làm sao.

​Bà nói bà đã lên xe, sáng sớm mai sẽ tới, bà bảo cô phải kiên trì ở đó, đừng đi đâu.

​Đã đến nửa đêm, Tịch Liễu cuộn mình ngồi một góc trên sô pha, đôi mắt trông mong nhìn về phía cửa, mong sớm đến sáng mai.

​Đợi thật vất vả mới tới sáng, nhưng cái cô đợi được không phải là bà mà là một cuộc điện thoại lạ.

​"Xin chào, đây là bệnh viện.

"
​Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, hắn nói lúc bà dùng thang máy trong nhà ga, thang máy đột nhiên không khống chế được mà rung lắc, bà cũng vì thế mà đứng không vững, ngã từ tầng ba xuống, đã cấp cứu nhưng không có hiệu quả.

​Điện thoại từ trên tay rơi xuống, Tịch Liễu lao tới cửa, dùng sức đập nó.

​Nhưng cửa đã bị đóng chặt, cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nó cũng không có dấu hiện mở ra.


Tịch Liễu tuyệt vọng, nhìn vào không khí mà gào thét: "Thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra!"
​Tịch Liễu biết rõ đây không phải là trùng hợp, là con ma kia, hắn đã hại chết bà.

​"Tôi muốn giết anh!"
​Tịch Liễu xông vào phòng bếp, cô cầm một con dao phay, vung vẩy vào không khí, hô to: "Anh ra đây, anh ra đây cho tôi.

"
​Hiên Viên Mặc quả thật xuất hiện, hắn đứng ở trước mặt cô, thần sắc lạnh băng như có thể làm người khác bị đông cứng.

.

​Tịch Liễu cầm dao, hung hăng chém vào người hắn, nhưng dao lại xuyên qua thân thể hắn, như thể cô đang chém vào không khí.

​Tịch Liễu đứng không vững, ngã xuống đất, dao trên tay cũng bị vung ra.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Cô Càng Thống Khổ Ta Càng Vui





"Tại sao?"
​Tịch Liễu nằm rạp trên nền nhà, hai tay hung hăng đấm xuống mặt đất, trái tim cô như bị dao cắt.

Cô hận không thể giết chết chính mình.
​Bà là người thân duy nhất của cô, nhưng hiện giờ đã không phải, cô không còn ai để có thể dựa vào được nữa.
​"Khó chịu?"
​Khóe môi Hiên Viên Mặc lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng tay hắn lại nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay nổi lên gân xanh.
​Hắn bước từng bước một đi tới trước mặt Tịch Liễu, sau đó hắn ngồi xổm xuống, túm lấy tóc cô, ép cô phải đối diện với hắn: "Như vậy đã đủ chưa?"
​Hắn thừa nhận!

​Lời nói của Hiên Viên Mặc đã hoàn toàn kích thích Tịch Liễu, đáy mắt cô tràn ngập hận ý, dùng hết sức lực mà hét lên: "Tôi muốn giết anh!"
​"Giết ta?"
​Lông mày Hiên Viên Mặc nhíu lại, hắn lên tiếng cười nhạo: "Cô có tư cách sao?"
​Cô không có tư cách!
​Hắn là ma quỷ, cường đại đến mức cô không có năng lực phản kháng nên cô phải ngoan ngoãn nghe theo hắn như một con chó ư? Nực cười!
​Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu lộ ra vẻ quật cường, không có một tia lui bước, đôi mắt dễ thương hiện lên tia kiên quyết khiến nội tâm hắn chấn động.
​Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, tuôn ra từng chữ rõ ràng: "Anh là kẻ nhu nhược, cặn bã, súc sinh, còn sống là lãng phí không khí, chết thì lãng phí âm khí.

"
​Vì báo thù, Tịch Liễu muốn biến mình thành quỷ.
​Chỉ cần biến thành ác quỷ, cô có thể cùng hắn đối kháng, thậm chí vì báo thù cho bà, cô có thể đồng quy vô tận với hắn.
​Cho nên cô liều lĩnh chọc giận hắn.
​Hiên Viên Mặc nắm cằm của cô, khí lực rất lớn, Tịch Liễu thậm chí còn nghe thấy xương cằm vỡ vụn.
​Hắn muốn bóp nát một người sống sờ sờ như cô!
​Sức mạnh của thù hận dâng lên, Tịch Liễu như bị dồn vào bước đường cùng, cô cúi đầu, dùng sức cắn vào tay Hiên Viên Mặc.
​Hắn buông tay ra, ngữ khí lạnh băng mang theo tia trào phúng: "Muốn ép ta giết cô?"
​Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai cô, mỗi chữ đều lọt vào tai cô một cách rõ ràng: "Ta sẽ để cho cô hảo hảo hưởng thụ tư vị muốn chết mà không được."

​"Ah..."
​Tịch Liễu tuyệt vọng gào thét, cô bổ nhào về phía hắn nhưng lại té ngã trên mặt đất.
​Cô giống như cá trên thớt, mặc người chém giết.
​Hiên Viên Mặc xé nát quần áo của cô, tàn nhẫn nói: "Hãy hảo hảo cảm nhận cảm giác mà ta mang đến cho cô, cô càng thống khổ, ta mới càng vui vẻ!"
​Lúc đầu Tịch Liễu còn giãy giụa, nhưng cuối cùng lại không có chút phản ứng.
​Cô giống như một búp bê vải bị rút cạn linh hồn, mặc kệ Hiên Viên Mặc phát tiết.
​Hiên Viên Mặc dường như không biết mỏi mệt, từ mặt đất đến trên giường, hắn đều đem cô giày vò đến nỗi không còn nửa điểm sức lực, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.
​Nước mắt lạnh băng rơi trên mặt, ý thức Tịch Liễu có chút thanh tỉnh.
​Trong gương cô bị giày vò đến nỗi không thành hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không còn một tia huyết sắc, hai con ngươi sưng đỏ ngốc trệ, không còn vẻ linh động của ngày xưa.
​Tịch Liễu nghĩ tới rất nhiều biện pháp đào tẩu, có thể không mở được cửa nhà nhưng cửa sổ thì vẫn có thể.

Vậy là cô đã bò ra ngoài từ ô cửa sổ.
​Cầm điện thoại trong tay, cô muốn tìm người để cầu cứu, nhưng lại phát hiện điện thoại không sử dụng được, gọi cho ai cũng đường dây bận, ngay cả muốn vào mạng internet cũng không vào được.

​Hiên Viên Mặc nhốt cô ở chỗ này, muốn để cho cô sống không bằng chết, ngay cả việc gặp mặt bà lần cuối cùng hắn cũng không cho.
​"Ah..."
​Tịch Liễu gầm lên, cô hung hăng đấm vào gương.
​Miếng thủy tinh sắc nhọn đâm vào da thịt cô, máu nhuốm đỏ cả tấm gương, nháy mắt cô nhìn thấy mình trong gương.

Vậy mà...!Người ở trong gương lại đang mỉm cười quỷ dị với cô
​Da đầu Tịch Liễu lập tức run lên, cô lao nhanh vào phòng tắm.
​Tấm gương vốn vỡ vụn bỗng hồi phục lại như cũ, trong gương vẫn lưu lại bộ dáng của Tịch Liễu, thật lâu sau mới biến mất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Điên Rồi!





Điên rồi!
Thế giới này thật sự điên rồi!
Tịch Liễu cuộn tròn trên sô pha, cơ thể cứ run lên bần bật, cô xác định vừa rồi không phải là ảo giác, cô trong gương, thật sự có mỉm cười với cô, nụ cười u ám thập phần khủng bố ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.

"Leng keng!"
Chuông cửa vang lên, Tịch Liễu đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà.

Thanh âm rõ ràng của bà từ ngoài truyền vào: "Tịch Liễu, bà tới rồi đây, mau mở cửa cho bà đi! "
Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, sợ hãi đến mức thở không nổi.

Không phải bà đã chết rồi sao?
"Tịch Liễu! "
Bà vẫn đứng ở cửa gọi, Tịch Liễu đứng dậy, không biết có nên đi qua đó hay không.

Cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra, bà đứng ở ngoài cửa, trên mặt là nụ cười từ ái, bà vẫy tay với cô: "Tới đây, mau tới đây! "
"Bà! "

Tịch Liễu vừa gọi vừa lao tới, cô nhào vào lòng bà, khóc nức nở.

Cái ôm của bà thật lạnh, âm khí thâm nhập vào lỗ chân lông trên đã thịt cô, lạnh đến thấu xương.

Nhưng Tịch Liễu không chút nào để ý, cô gắt gao ôm bà, không nghĩ muốn tách ra.

"Ngoan! "
Thanh âm có điểm kỳ quái, Tịch Liễu ngẩng đầu nhìn về phía bà, cô thấy nụ cười của bà giống y như nụ cười của người phụ nữ ở trong gương.

Đây không phải bà!
Trực giác mách bảo Tịch Liễu mau chạy, nhưng kịp làm gì thì bà đã vươn tay bóp chặt cổ cô lại: "Đi cùng với bà được không?"
"Phanh!"
Hiên Viên Mặc che chắn trước mặt Tịch Liễu, nhìn bà bị đá bay xuống mặt đất, biểu tình lạnh băng: "Người của bổn toạ, ngươi cũng dám động?"
Hắn tiến lên một bước.

Bà gắng gượng đứng dậy định chạy nhưng động tác của Hiên Viên Mặc lại nhanh hơn một nhịp, hắn hung hăng dẫm lên người bà.

"A! ! "
Tịch Liễu hét lên, chân bà tựa như không khí, thoáng chốc đã biến mất.

Hiên Viên mặc xoay người, thấy Tịch Liễu đang che miệng, hoảng sợ nhìn hắn.

Lông mày bất giác nhíu lại, hắn lạnh lùng nói: "Trở về đi!"
"Tôi muốn được gặp bà, tôi cầu xin anh đó!"
Tịch Liễu quỳ xuống, hèn mọn cầu xin, nước mắt cô tựa nhưng những hạt trân châu, chậm rãi rơi xuống đất.

"! ! "
Không thấy hắn đáp lại, Tịch Liễu liền ngẩng đầu lên, cô bỗng phát hiện chỉ có một mình cô đang quỳ gối ở nơi hoang vu vắng vẻ này, không biết Hiên Viên Mặc đã biến mất từ lúc nào.

Không nói gì nghĩa là ngấm ngầm đồng ý, Tịch Liễu kinh ngạc đứng dậy, chạy thật nhanh xuống dưới.


Lúc Tịch Liễu tới bệnh viện thì đã là buổi chiều, cô bị y tá đưa tới nhà xác.

Cô như ý nguyện gặp được bà.

Bà an tĩnh nằm trên cáng, đã không còn chút hơi thở nào.

"Bà! "
Cô cầm lấy tay bà, thật lạnh!
Xúc cảm lạnh băng này nhắc nhở Tịch Liễu: Bà sẽ không bao giờ tỉnh lại.

"Thực xin lỗi! "
Nghĩ đến là vì cô, nên bà mới có thể xảy ra chuyện, nước mắt Tịch Liễu lại rơi xuống lã chã.

Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô và bà sống nương tựa lẫn nhau suốt hai mươi mấy năm qua, không ngờ cô với bà lại phải rời xa nhau dưới hoàn cảnh như thế này.

"Tịch Liễu! Chạy mau! "
Là tiếng của bà, tiếng của cứ bà vang lên bên tai tôi, giống như bà đang ghé sát vào tai cô để nói chuyện.

Tịch Liễu theo bản năng quay đầu lại nhưng phía sau không có một bóng người.


Thanh âm của bà bỗng trở nên sắc bén: "Chạy mau! "
Không đợi Tịch Liễu kịp phản ứng lại, cửa nhà xác đột nhiên đóng sầm lại.

"Ha ha! "
Tiếng cười thê lương giống như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác.

Sắc mặt Tịch Liễu trắng bệch, không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng với kinh nghiệm đã từng trải của cô thì chắc chắc cánh cửa kia không mở ra được.

Bỗng nhiên bàn tay trắng bệch đặt lên bả vai cô.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một con ma nữ đang nghiêng đầu, cô ta mặc quần áo của nô tì thời cổ đại, khoé miệng cô ta khẽ nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng xoá.

Đột nhiên đầu của cô ta rơi xuống đất, nó lăn đến bên chân Tịch Liễu, hai mắt nhìn về phía cô rồi cười khanh khách.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Sống Không Bằng Chết





"Ah..."
​Tiếng hét sợ hãi vang vọng khắp cả gian nhà xác.

Tịch Liễu muốn chạy nhưng hai chân lại không nghe theo sai bảo, nó cứ mềm nhũn làm cô ngã phịch xuống đất.
​Thi thể không đầu, xoay người nhặt cái đầu của nó lên, rồi nó cứ cầm lấy cái đầu của mình như vậy, đi tới trước mặt Tịch Liễu: "Ta chết rất thảm a..."
​Rõ ràng nói mình chết thảm, nhưng nó lại cười, cười đến nỗi làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
​"Yêu nghiệt!"
​Bà xuất hiện, đứng chắn trước mặt Tịch Liễu, con quỷ kia lại điên cuồng kêu gào: "Bà già đáng chết, ngươi chán sống rồi à?"
​"Tịch Liễu, con mau chạy đi!"
​Bà không quay đầu lại, nhưng bà vừa nói xong thì cửa nhà xác tự động mở ra.
​Tịch Liễu khóc, cô biết mình không nên bỏ rơi bà: " Con đi thì bà phải làm sao bây giờ?"

​"Chạy mau!"
​Bà không kịp đáp, xông lên đánh nhau với con ma nữ.

Tịch Liễu cố gắng đứng dậy, chạy ra khỏi nhà xác.
​Đứng tại cửa ra vào, Tịch Liễu nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Cô thấy bà bị con ma nữ kia đạp bay, sau đó nó còn tiến lên đá bà.
​Một màn này đã hoàn toàn kích thích đến Tịch Liễu!
​"Ah."
​Tịch Liễu hét lên, cô liều lĩnh chạy về phía con ma nữ, bà đã vì cô mà chết qua một lần rồi, cô không thể để bà tiếp tục vì cô mà phải chịu những loại thống khổ này.
​"Muốn chết!"
​Con ma nữ nghênh đón Tịch Liễu với một nụ cười hung tàn, đầu của nó bay lên, miệng mở rộng muốn cắn mặt Tịch Liễu.
​"A..."
​Tịch Liễu vô thức che mặt, chợt nghe thấy một tiếng phịch.

Cô mở to mắt vừa hay nhìn thấy đó là đầu của con ma nữ đang va đập vào tường.
​Hiên Viên Mặc đứng chắn trước mặt cô, hai mắt lạnh băng nhìn cái đầu người đnag nằm lăn lóc trên mặt đất, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục truyền ra: "Nói cho lão gia tử, nếu ông ta còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện của bổn tọa thì bổn tọa tuyệt đối sẽ không khách khí!"
​Con ma nữ không dám thốt lên một lời nào, đột nhiên biến mất.
​Hiên Viên Mặc xoay người, thấy Tịch Liễu đã chạy qua chỗ của bà cô.
​"Bà, con xin lỗi." Tịch Liễu nghẹn ngào không nói lên lời, bà bị như vậy đều là do cô làm hại.

​Bà cười lắc đầu: "Tịch Liễu nghe lời, không khóc, không khóc."
​Thân thể của bà dần dần trở nên trong suốt, Tịch Liễu thấy vậy liền khóc to: "Bà!"
​"Đồ ngốc, bà chỉ đi đầu thai thôi, mười tám năm sau sẽ lại là một trang hảo hán." Bà vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt Tịch Liễu, sau đó hóa thành không khí.
​"Bà!"
​Tịch Liễu ngồi dưới đất, khóc đến nỗi toàn thân phát run.
​Người thân duy nhất của cô trên thế giới này cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn trơ trọi mỗi mình cô sống lẻ loi trên cõi đời này.
​"A..."
​Hét khàn cả giọng, Tịch Liễu nhìn về phía Hiên Viên Mặc kêu to: "Tôi sống không bằng chết, anh đã hài lòng chưa?"
​Hiên Viên Mặc không trả lời, yên lặng biến mất.
​Tịch Liễu không biết mình nên ra khỏi cái nhà xác này như thế nào, cô theo chỉ dẫn của y tá, chờ đời họ tới đưa cô ra.
​Thời điểm đi đưa tro cốt đã là giữa trưa ngày hôm sau.
​Tịch Liễu ôm hũ tro cốt đi trên đường cái, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào người cô.

Ấy vậy mà cô lại cảm thấy thân thể mình rất lạnh.
​Bà không còn nữa rồi!

​Trên đời này sẽ không còn ai giống như bà, vì cứu cô mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.

Mà cô còn phải đi về, đối mặt với con ma đáng sợ kia.
​Tịch Liễu không muốn quay về, cô ngồi trên một chiếc ghế dài ở ven đường, lặng lẽ nhìn xe cộ qua lại tấp nập, miệng lầm bầm lầu bầu: Bà ơi, bà nói xem, con sống còn có ý nghĩa gì?"
​"Bà ơi, con nhớ bà lắm, con đi tìm bà được không?"
​Người qua lại trên đường ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, nhưng không có ai dừng chân lại.
​Nước mắt chậm rãi rơi xuống, rơi lên hũ tro cốt.
​Tịch Liễu hy vọng kỳ tích xuất hiện, bà có thể đứng ở trước mặt cô, lộ ra nụ cười yêu thương, cưng chiều giống như ngày xưa.

Hoặc đây chỉ là một giấc mộng, lúc cô tỉnh lại thì mọi thứ sẽ trở về như cũ, bà đang ở trong nhà, chờ cô trở về để dạy dỗ một trận.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Liên Luỵ





Hiên Viên Mặc xuất hiện, dung nhan tuấn mỹ lạnh thấu xương, hai mắt đen như mực được bao bởi một tầng sương lạnh đủ để làm người khác bị đông cứng.
​Tịch Liễu ngước hai mắt đẫm lệ, tràn đầy hận ý lên nhìn hắn: "Có phải kiếp trước tôi giết cả nhà anh nên giờ anh muốn tra tấn tôi như vậy đúng không?"
​Không có tiếng đáp lại.
​Đối mặt với sự chất vấn của Tịch Liễu, Hiên Viên Mặc chỉ im lặng, môi mỏng khẽ nhếch lên.
​Tịch Liễu lại rống to: "Nói đi!"
​Đáy mắt Hiên Viên Mặc hiện lên vẻ nghiêm túc, Tịch Liễu đột nhiên phát hiện thân thể của cô bị khống chế.
​"Anh làm cái gì thế? Mau thả tôi ra!"
​Tịch Liễu cố gắng giãy giụa nhưng đều tốn công vô ích.
​Thân thể của cô bây giờ giống như một con rối bị giật dây, dưới sự khống chế của Hiên Viên Mặc, cô bước từng bước đi về phía phòng trọ của mình.
​"Tịch Liễu!"
​Vừa mới ra khỏi thang máy, cô chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc đang gọi mình.


Bạn thân của cô - Cố Thanh Thanh, ân cần hỏi han: "Mày không sao chứ? Mấy ngày rồi mày không đi làm, gọi điện cũng không bắt máy."
​Hai mắt Tịch Liễu vô thần, ôm lấy hũ tro cốt giống như một xác chết, cứ lặng lẽ đi về phía trước.
​"Tịch Liễu?"
​Cố Thanh Thanh kéo Tịch Liễu lại, tay cô vừa chạm vào cánh tay của Tịch Liễu thì lập tức rùng mình.
​Thân thể của cô ấy thật lạnh! Giống như một thi thể không có độ ấm vậy.

Tịch Liễu dừng chân lại, cuối cùng ánh mắt cũng rơi xuống trên người Cố Thanh Thanh.
​Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc khẽ mấp máy, phát ra thanh âm yếu ớt, rất khó nghe: "Mày đi đi, tao không sao."
​Cố Thanh Thanh chưa kịp đi vào đã bị Tịch Liễu chặn ở ngoài cửa.

Không phải Tịch Liễu không muốn cầu cứu Cố Thanh Thanh mà là chuyện bà mất làm Tịch Liễu không dám cầu xin ai giúp đỡ.
​Cô rất sợ! Cô sợ sẽ làm liên lụy đến sinh mạng vô tội của bọn họ giống như cô làm liên lụy đến bà vậy.
​"Lại đây!"
​Vừa buông hũ tro cốt xuống, cô chợt nghe thấy mệnh lệnh của Hiên Viên Mặc.

Tịch Liễu đi đến trước mặt hắn, hèn mọn quỳ xuống.
​Hiên Viên Mặc khẽ vuốt mặt của cô, tay của hắn mát lạnh, từ từ di chuyển xuống phía dưới.

Cảm giác mát lạnh theo lỗ chân lông xâm nhập vào thân thể làm cả người Tịch Liễu phát run.
​Hắn cởi bỏ nút áo của cô, Tịch Liễu không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn hắn từng chút một cởi bỏ quần áo của cô ra.

​"A..."

​Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng thét chói tai.

Ánh mắt Hiên Viên Mặc trầm xuống rồi biến mất.
​Tịch Liễu phát hiện lực lượng thần bí khống chế cơ thể cô đã biến mất nên cô liền vội vàng đứng dậy đi mở cửa, nghĩ đến Cố Thanh Thanh vẫn còn ở bên bên ngoài, không biết tiếng thét vừa rồi có phải là của cô ấy không.
​Trước cửa có một người phụ nữ đang ngồi co quắp, cô ấy nhìn xuống chân Tịch Liễu, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, cơ thể cũng run lên như cầy sấy.
​Theo tầm mắt của cô ấy, Tịch Liễu cúi đầu, chứng kiến đầu của Cố Thanh Thanh nằm ngay bên chân cô, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào cô, chết không nhắm mắt.
​"A..."
​Tịch Liễu hoảng sợ hét lên, hai chân cô mềm nhũn, ngã phịch xuống mặt đất.

Bên cạnh hành lang, cái thi thể không đầu vẫn chưa chết, cơ thể nó run rẩy, máu từ cổ trào ra tung tóe, hai chân không ngừng di chuyển về phía cô.
​"Đừng tới đay, đừng tới đây."
​Tịch Liễu sợ hãi nhìn cái thi thể đang ứa máu kia, thân thể cô co rút lại.

Cô thấy cái đầu người của Cố Thanh Thanh chậm rãi nhấp nhô, nó nhìn về phía cô, miệng khẽ động, thanh âm khô khốc khàn khàn vang lên: "Giúp tôi!"
​Cố Thanh Thanh lại cầu xin giúp đỡ.


Tịch Liễu khóc đến nỗi hô hấp khó khăn, hai tay cô ôm chặt người mình lại, sắc mặt trắng bệch.
​"Giáo sư."
​Cố Thanh Thanh nói xong thì mắt nhắm lại, không còn chút động tĩnh nào nữa.
​Cảnh sát đến.

Lúc Tịch Liễu từ cục cảnh sát đi ra thì trời đã tối.

Cô không trở về mà bắt một chiếc xe taxi.
​Thời gian thẩm vấn hơn một tiếng đồng hồ đã khiến Tịch Liễu sợ hãi đến chết lặng, đến khi tỉnh táo lại, cô quyết định không thể tiếp tục ngồi chờ chết.
​Tịch Liễu và Cố Thanh Thanh ở trong cùng một đội khảo cổ, theo như lời của giáo sư thì bọn cô trực thuộc cấp trên, gần đây đang nghiên cứu về ngôi mộ cổ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Sợ Hãi





Tịch Liễu còn nhớ, lúc trước giáo sư từng nói những người được chôn cất trong ngôi mộ cổ đều chết rất kỳ quặc.

Họ đều bị một kiếm cắt đầu, thi thể tách ra làm hai khúc nhưng rồi lại được khâu lại.

Cố Thanh Thanh cũng bị như vậy, bị một hung khí sắc bén cắt đầu.

​Lại nghĩ đến lúc trước cô nhìn thấy con búp bê hay con ma nữ kia thì thi thể của bọn họ cũng đều bị chia làm hai khúc.

Trực giác nói cho cô biết, những chuyện này đều liên quan đến mộ cổ, mà người hiểu rõ mấy ngôi mộ cổ này nhất chính là giáo sư.
​"Bác tài, không phải con đường này."

​Tịch Liễu phát hiện ra điều gì đó không đúng, con đường này không phải là đường đi tới nhà giáo sư.
​"Bác tài!"
​Thấy bác tài xế không trả lời, Tịch Liễu ngồi ở ghế sau liền vươn tay ra vỗ vào vai ông ấy.

Đột nhiên đầu của người lái xe hiện lên vết cắt giống như bị cắt bởi một con dao vô cùng sắc bén, cái đầu vẫn còn dính tơ máu đang không ngừng tràn ra.
​Tịch Liễu biến sắc, cô vội vàng hô to: "Tôi muốn xuống xe!"
​"Không còn kịp nữa rồi!"
​Thanh âm khàn khàn không giống như giọng nói của bác tài xế mà giống như tiếng từ địa ngục truyền ra.
​Bác tài xế nghiêng đầu, không ngờ cái đầu lại quay 360o, nó nhìn về phía Tịch Liễu khóe môi chậm rãi nhếch lên đến tận mang tai, thật giống như có người banh miệng của hắn ra, bờ môi đã bị xé rách đến chảy máu nhưng hắn vẫn còn nhếch miệng cười: "Cùng chết đi!"
​Máu từ cổ hắn trào ra mãnh liệt, Tịch Liễu cuồng loạn kêu gào: "A..."
​Mắt thấy xe sắp đụng vào một chiếc xe container, Tịch Liễu chỉ cảm thấy hai mắt mình mờ mịt, cô không biết mình phải xuống xe như thế nào.

Chỉ trong nháy mắt, xe taxi đã va vào xe container, nó bay lên không trung rồi rơi phịch xuống đất.

Xe container không kịp phanh lại, cứ như vậy đè nát chiếc xe taxi.

Không cần nhìn cô cũng biết chắc chắn người ở bên trong đã biến thành bùn nhão.
​Tịch Liễu bổ nhào vào trong ngực Hiên Viên Mặc,​khóc lóc thảm thiết.

Giờ phút này cô quên mất rằng tất cả những chuyện vừa rồi đều là do con quỷ này gây ra, cô chỉ biết suýt chút nữa mình đã bị biến thành bùn nhão, suýt chút nữa đã chết.
​Hiên Viên Mặc không đẩy Tịch Liễu ra, mặc kệ cô dựa vào ngực hắn khóc lóc, mặc kệ nước mắt cô làm áo hắn ướt đẫm, hai mắt den láy sâu thẩm như ẩn chứa nhiều điều.
​"Cô nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
​Tịch Liễu đã tỉnh táo trở lại, cô dùng sức đấm vào ngực hắn: "Tại sao anh phải giết nhiều người như vậy, bà nội tôi, Cố Thanh Thanh, bọn họ đều là người vô tội.

Còn cả người tài xế kia nữa, hắn và tôi đều không có quan hệ gì, tại sao anh lại muốn giết hắn?"
​"Thống khổ sao?"
​Môi mỏng chậm rãi nhếch lên, phát ra những lời nói khiến người ta lạnh run.

"Ta chính là muốn cho cô sống không bằng chết."
​Tịch Liễu không đi tìm giáo sư, cô và Hiên Viên Mặc trở lại phòng trọ.

Bởi vì Hiên Viên Mặc nói: "Nếu như cô không muốn làm liên lụy đến người khác, vậy thì hãy ngoan ngoãn trở về đi."

​Vừa mới vào cửa, Tịch Liễu đã bị Hiên Viên Mặc dồn vào tường, hắn hung hăng xé rách quần áo của cô, từng cái hôn lạnh băng mà bá đạo rơi xuống trên người cô.

Tịch Liễu vô thức phản kháng, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.

Hắn giống như sói đói đến thời kỳ động dục, liều mạng muốn cô, mãi đến khi cô nằm xụi lơ trên giường, yếu ớt thở gấp, hắn mới chịu dừng lại.
​Lúc Tịch Liễu tỉnh lại đã là đêm khuya, bóng dáng Hiên Viên Mặc cũng biến mất.

Cô cố gắng đứng dậy, hai chân vừa mới chạm đất thì dưới hạ thân liền truyền đến cảm giác đau nhức, Tịch Liễu cắn chặt răng, bước từng bước nặng nề đi ra khỏi phòng ngủ.
​Trong phòng khách mơ hồ có tiếng nói truyền ra: "Năm đó, nếu không phải ngươi xử trí theo cảm tính thì Hiên Viên gia cũng không đến nỗi này."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Sinh Con Cho Bổn Toạ





Hiên Viên gia?
​Lông mày Tịch Liễu khẽ chau lại, cô vẫn nhớ rõ ngôi mộ cổ mà lúc trước bọn cô tìm ra mang họ Hiên Viên, nghe nói đó còn là hậu nhân của Hoàng Đế, chuyện này làm cho giới khảo cổ oanh động không nhỏ.
​Là thanh âm của Hiên Viên Mặc, hắn nói: "Bổn tọa tự biết chừng mực!"
​Phòng khách lại rơi vào tĩnh lặng!
​Lúc Tịch Liễu đi ra, cô phát hiện chỉ có một mình Hiên Viên Mặc ngồi trên ghế salon, ánh mắt sắc bén như chim ưng rơi vào trên người Tịch Liễu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
​"Cô cũng nghe được rồi!"
​Hắn đang khẳng định!
​Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu lộ ra vẻ quật cường, cô lấy hết dũng khí lên tiếng: "Các anh là những người chết được chôn cất trong những ngôi mộ cổ?"
​"Người chết?"
​Khóe môi Hiên Viên Mặc câu lên lộ ra ý cười, đáy mắt hắn lóe lên vẻ nghiêm túc.


Tịch Liễu bị khống chế đi đến trước mặt của hắn, hèn mọn quỳ xuống.

Hiên Viên Mặc nắm cằm của cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc vang lên: "Sinh con cho bổn tọa."
​"Không!" Tịch Liễu buột miệng nói, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.

Hắn là ma! Cô là người, người làm sao có thể sinh con cho ma, dù có thì đứa bé trong bụng sẽ là gì? Là em bé ma? Hay là quái thai?
​Tịch Liễu dùng sức lắc đầu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: "Cầu xin anh buông tha cho tôi được không?"
​"Cô không có sự lựa chọn nào khác!"
​Ngữ khí của Hiên Viên Mặc thập phần kiên quyết, môi mỏng lạnh như băng của dán lên mặt Tịch Liễu, ôn nhu hôn đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.

Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể làm cơ thể Tịch Liễu phát run.
​Tay Hiên Viên Mặc thò vào trong quần áo cô thăm dò, tại nơi cô mẫn cảm nhất hắn liền ra sức vuốt ve, giọng điệu đùa giỡn nói: "Sinh con dưỡng cái cho bổn tọa là vinh hạnh của cô."
​Thân thể Tịch Liễu cứng lại, dạ dày đột nhiên truyền đến tiếng vang ọt ọt.
​Cô đói bụng! Cả ngày hôm qua cơ hồ cô không ăn một cái gì cả, hơn nữa lại còn bị Hiên Viên Mặc giày vò, tay chân cô như nhũn ra, hai mắt mơ mơ màng màng.
​"Đi dùng bữa!" Hiên Viên Mặc thu tay lại, kiêu ngạo hạ lệnh, giống như hắn là vương còn Tịch Liễu chỉ là nô lệ của hắn, ngay cả ăn cơm cũng cần hắn phải bố thí.

​Biết rõ phản kháng sẽ đổi lấy nhục nhã nhưng Tịch Liệu vẫn đứng dậy đi vào bếp, lấy ra một gói mì mà thường ngày cô vẫn ăn.
​Không biết Hiên Viên Mặc đến chỗ cô từ lúc nào, hắn nhướng mày, bát mì trên tay cô bị hắn đổ vào sọt rác.
​Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Tịch Liễu, Hiên Viên Mặc thản nhiên nói: "Nếu đã muốn sinh con dưỡng cái cho bổn tọa thì phải điều dưỡng thân thể cho tốt."
​Hai tay Tịch Liễu siết chặt thành quyền, cô cố gắng áp chế cảm xúc tức giận như muốn bùng nổ của mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác Hiên Viên Mặc lại cứ muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Những cái này, đừng nói là ăn mà nhìn cũng không được nhìn."
​"Anh có bị bệnh không?"
​Tịch Liễu nhịn không nổi, phẫn nộ mắng to: "Các anh là cái đồ biến thái mắc bệnh tâm thần, thảo nào chết không được tử tế, làm ma cũng không thể sống yên ổn.
​Hiên Viên Mặc nghe vậy liền vươn tay bóp chặt cổ cô.
​Chết thì chết, dù sao bà cũng đi rồi, cô cũng không còn gì phải luyến tiếc với thế giới này.
​"Có giỏi thì anh giết tôi đi, cho dù tôi biến thành quỷ cũng không tha cho anh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của Tịch Liễu lộ ra vẻ tuyệt vọng, cô không còn nơi nào để đi.
​Nước mắt lăn dài hai bên má, rồi rơi xuống trên tay Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Mặc giống như bị bỏng, hắn nhíu mày, nhanh chóng thu tay về, rồi lại biến mất!
​Lưu lại Tịch Liễu đứng một mình trong phòng bếp, mặt mũi tràn đầy nước mắt.


Bàn tay cô run run nhặt bát mì trong thùng rác lên, Hiên Viên Mặc không xuất hiện ngăn cản.

Tịch Liễu phủi sạch bụi bẩn rồi đổ nước vào bát ăn, Hiên Viên Mặc cũng không xuất hiện.
​Chân trời bắt đầu ửng đỏ, Tịch Liễu ngồi ngẩn người trên ghế salon, cô bị tiếng đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh.
​"Tịch Liễu!"
​Là thanh âm của giáo sư.

Tịch Liễu vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Diệt Tộc





Thần sắc của giáo sư rất khẩn trương, thi thoảng ông lại quay đầu lại, phảng phất như có một con quái vật đáng sợ đang đứng ở phía sau lưng ông.
Nhìn thấy Tịch Liễu, vẻ mặt ông như nhìn thấy cứu tinh.

Ông túm chặt bả vai cô: "Thật may là em không có việc gì."
​"Thầy làm sao vậy?"
​Tịch Liễu không hiểu ra sao, thần sắc ông nghiêm trọng, giọng nói khẩn trương đến phát run: "Đội khảo cổ đã xảy ra chuyện, những người đã từng tiếp xúc qua ngôi mộ cổ đều chết cả rồi."
​"À?"
​Tịch Liễu lập tức nghĩ đến Cố Thanh Thanh, cô ấy phụ trách việc dịch những văn tự cổ đại được khắc lên ngôi mộ nên có lẽ cũng có tiếp xúc qua ngôi mộ cổ.
​"Thanh Thanh chết rồi, Tiểu Văn cũng không biết tung tích, kế tiếp là đến phiên tôi rồi."
​Giáo sư nói xong, còn không ngừng nhìn ra sau lưng mình, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: "Em cảm thấy là trên đời này ma quỷ thực sự tồn tại không?"
​"Giáo sư, thầy chớ khẩn trương, em..."
​"Tịch Liễu, trong số chúng ta chỉ có em là chưa đi đến chỗ ngôi mộ cổ, có lẽ bọn họ sẽ không tìm đến em.


Em phải nhớ kỹ, vạn nhất tôi gặp chuyện không may, em hãy chuyển những lời mà tôi sắp nói này...!tới cho bà nhà tôi."
​Hai mắt giáo sư đột nhiên trợn to, Tịch Liễu thấy trên cổ ông bỗng xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, rồi lại đậm dần, giống như có một cái gì đó ở bên trong muốn chui ra ngoài.
​Giáo sư móc từ trong túi ra một cái USB rồi nhét vào trong tay Tịch Liễu, yếu ớt nói: "Nói tôi yêu bà ấy." Lời còn chưa dứt, đầu đột nhiên rơi bộp xuống đất, thân thể cũng chao đảo ngã theo.

Máu phun ra một cách mãnh liệt, cả không gian tràn ngập một mùi máu tanh nồng khiến người ta buồn nồn.
​Tịch Liễu ngơ ngác nhìn những chuyện vừa xảy ra trước mắt, quên cả phản ứng.

Hơn mười giây sau, cô mới ngồi phịch xuống mặt đất.
​Tịch Liễu lại phải vào cục cảnh sát, đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, Tịch Liễu luôn bảo trì sự trầm mặc.

Cô thực sự không biết nên nói cái gì, bọn họ chỉ có thể trưng sắc mặt nghiêm trọng trên mặt rồi cuối cùng cũng chịu thả cô ra.
​Về đến nhà, việc đầu tiên mà Tịch Liễu làm chính là mở cái USB mà giáo sư đưa cho cô lên.

Bên trong là tất cả những tư liệu về ngôi mộ cổ, đó chhinhs là thành quả nghiên cứu suốt mấy tháng nay của đội khảo cổ, còn có cả lịch sử của ngôi mộ cổ.

Tịch Liễu nhìn thoáng qua nội dung đó, thần sắc ngưng trọng.

Chủ nhân của ngôi mộ là Hiên Viên Mặc, là huyết mạch duy nhất của Hiên Viên gia, là người thừa kế hiên viên kiếm.

Ngày đại hôn, toàn tộc hơn hai trăm người đột nhiên bị giết, tân nương và hiên viên kiếm đều không rõ tung tích.

​"Bộp!"
​Trong phòng tắm truyền đến tiếng đồ đạc rơi, Tịch Liễu chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên run lên, cô hoảng sợ nhìn về phía phòng tắm.
​"Bộp!"
​Lại một tiếng nữa vang lên, lần này còn kèm theo cả tiếng nước chảy tí tách tí tách.

Nước cứ rơi liên tục giống như chưa khóa vòi nước, trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng nước chảy ấy lọt vào tai cô lại càng rõ ràng.

Tịch Liễu nhướng mày, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Giữa ban ngày nhưng ánh sáng lại không chiếu vào đây nên căn phòng lộ ra chút u ám.
​"Tí tách." Tiếng nước chảy lại ngày một chậm dần, Tịch Liễu chần chừ đi tới.

Thân thể Tiểu Văn ngồi an vị trên bồn cầu, đầu của cô ấy ở trong bồn rửa mặt, máu chảy theo đường vòi nước phát ra thanh âm tí tách.
​Tiểu Văn không rõ tung tích!
​Lời nói của giáo sư lại vang vọng bên tai Tịch Liễu.


Cô run rẩy che miệng lại, nước mắt cũng trào ra một cách mãnh liệt.
​Đầu Tiểu Văn chậm rãi chuyển động, tóc của cô ấy đung đưa, tạo thành một mớ rối tung nằm trên bệ rửa mặt.
​Cô ấy cười với Tịch Liễu, thanh âm giống như tiếng móng tay cào vào thủy tinh, vừa sắc bén vừa chói tai: "Tịch Liễu..."
​Thân thể ngồi trên bồn của Tiểu Văn bỗng nhiên đứng dậy, rồi nó bước từng bước về phía Tịch Liễu.
​"A..."
​Tịch Liễu hét lên, cô sợ hãi lùi về sau, hai chân mềm nhũn làm cô bất giác ngã phịch xuống đất.
​"Tôi chết rất thảm!"
​Tiểu Văn vươn tay, cái đầu mỉm cười quỷ dị với cô: "Tịch Liễu, cô đi cùng tôi đi..."
​"Không được, cô không được qua đây!"
​Tịch Liễu nhanh chóng chạy vào phòng khách, đột nhiên cô thấy Cố Thanh Thanh và giáo sư đang ngồi trên ghế salon, bọn họ đều mỉm cười quỷ dị với cô hơn nữa còn ngoắc ngoắc tay: "Đến đây!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Tra Tấn





Tịch Liễu cảm giác tim mình như bị bóp chặt, đau đến nỗi không thở nổi.
Thoáng cái Tiểu Văn đã đi ra khỏi phòng tắm, càng ngày cô ấy càng tới gần Tịch Liễu, mùi máu tươi tràn ngập xộc thẳng vào mũi làm người ta buồn nôn.
​Tịch Liễu hoảng sợ hét lên: "Các người mau đi đi, đừng tới đây!"
​"Tất cả đều là do cô làm hại, cô dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi đi?" Cố Thanh Thanh đứng dậy, đầu của cô ấy nghiêng sang một bên, rơi bộp xuống đất rồi từu từ lăn đến bên chân Tịch Liễu.

Hai mắt cô trợn tròn: "Tịch Liễu, người đáng chết nhất chính là cô, cô chết thì tất cả mọi chuyện mới có thể kết thúc."
​"Cái gì?" Tịch Liễu dùng sức lắc đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt: "Tôi không hiểu."
​"Là cô, là cô hại chết mọi người." Giáo sư bổ nhào về phía cô, hai tay bóp chặt cổ Tịch Liễu, đầu của hắn lắc lư, không ngờ cuối cùng vẫn bị rơi xuống đất, dù vậy hắn vẫn không quên trừng mắt với Tịch Liễu: "Con đàn bà chết tiệt! Cô đi chết đi!"
​"Thả tôi ra!" Tịch Liễu giãy dụa theo bản năng, cô cố gắng cạy tay của giáo sư ra.
​Cố Thanh Thanh cầm lấy cái kìm điện, dùng sức dí vào người cô: "Muốn trách thì trách cô bản tính lẳng lơ, phản bội lại tôn thượng."

​"Ô..." Hai chân Tịch Liễu đạp trên không trung, nhưng không cách nào thoát khỏi được hai người họ.
​Cô bị nhấc bỗng lên, cổ giống như sắp bị cắt đứt, không khí trong phổi ngày một ít dần, sắc mắt đã biến thành màu gan heo.

Cô sắp chết rồi! Tịch Liễu cảm giác khí lực trong cơ thể ngày một cạn kiệt, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cô thấy giáo sư đang cười, Cố Thanh Thanh cũng đang cười, bọn họ đều hận không thể giết chết cô, bọn họ đều nói là cô hại chết mọi người.
​Đúng vậy!
​Nếu như không phải tại cô thì bà cũng sẽ không chết, cho tới bây giờ cô giống như một sao chổi (điềm xấu), một con yêu tinh chuyên hại người.

Nước mắt mờ hồ rơi xuống, cứ như cũng tốt, cô có thể đi gặp bà rồi.
​"Bịch...!"
​Thanh âm của một vật nặng va vào tường vang lên.

Chỉ trong nháy mắt cô cảm thấy cổ mình được buông lỏng, một luồng khí mãnh liệt mà dồi dào xông thẳng vào phổi cô.

Tịch Liễu rơi vào một lồng ngực lạnh băng, khí tức nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, hương vị rất quen thuộc.

Cô cố gắng mở to mắt.


Đập vào mắt cô chính là dung nhan tuấn mỹ lạnh tới thấu xương, trong cơn mê man, hình như có người ôm cô vào lòng, nói với cô những lời rất chân thành: "Cô là người vợ duy nhất của ta."
​Đột nhiên Tịch Liễu cảm thấy thật hạnh phúc, cô cong môi cười, thanh yếu ớt gần như không nghe rõ: "Mặc ca ca..."
​Thân thể Hiên Viên Mặc, hai con người tràn ngập trong màu máu đỏ tươi.

Hắn trừng mắt nhìn người con gái trong lòng mình: "Cô nói cái gì?"
​Tịch Liễu không nói tiếng nào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như một con búp bê bị vứt bỏ.

Cái vẻ mặt này của cô khiến trái tim Hiên Viên Mặc như bị búp đập trúng, đau đến nỗi hít thở không thông.

Hắn cắn chặt răng, gân xanh lập tức nổi lên, không khí xung quanh lập tức trở nên lãnh lẽo như ở cõi âm.


Đáy mắt hắn hiện lên tia sát khí, Cố Thanh Thanh và giáo sư còn chưa kịp vang lên những tiếng kêu thảm thiết thì đã biếm mất không thấy tăm hơi.
​"Ngươi còn muốn che chở nàng!"
​Hiên Viên Mặc nói: "Trong bụng Phượng nữ đã có cốt nhục của bổn tọa!"
​Trong mơ hồ Tịch Liễu nghe thấy một tiếng nói khác, cô muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nào mở được miệng, chỉ cảm thấy tất cả những gì ở trước mắt dần dần trở nên mờ ảo.
​Cô còn nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: "Bổn tọa chính là muốn dùng nàng ấy để kéo dài huyết mạch của Hiên Viên gia, muốn dùng đứa bé trong bụng nàng để tra tấn nàng đời đời kiếp kiếp!"
​Hắn thật ác độc! Tịch Liễu nghiêng đầu một cái rồi lâm vào hôn mê.
​"Bà?"
​Hình như trong mơ, Tịch Liễu thấy được người bà yêu quý của mình, cô muốn nhào vào lòng bà nhưng không hiểu sao lại nhào tới lồng ngực rắn chắc, lạnh băng.
​Là Hiên Viên Mặc!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Bất Lực





Là Hiên Viên Mặc!
​Hắn ngồi bên cạnh giường, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm vào cô, thần sắc đen tối, đôi đồng tử sâu hút như ẩn chứa một nỗi buồn thảm thiết.
​Tim Tịch Liễu như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, làm cô đau nhức đến nỗi hai mắt ẩn chứa một tầng sương mù.
​"Khóc cái gì?"
​Hiên Viên Mặc hừ lạnh, Tịch Liễu mới biết rằng cô đang khóc.

Cô chật vật lau đi nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được.

Cô dứt khoát khóc thành tiếng: "Tại anh lại làm như thế với tôi?"
​Tịch Liễu giống như một đứa bé, cứ gào khóc thảm thiết.

Cô không hiểu, tại sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy, thậm chí ngay cả giáo sư, Cố Thanh Thanh, cũng đều muốn giết chết cô.
​Môi Hiên Viên Mặc mím chặt, trong vô thức móng tay đã khảm sâu vào lòng bàn tay, tới chính hắn cũng không có phát giác.

​"Tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi!"
​Tịch Liễu túm chặt quần áo của hắn, hai mắt mông lung, đẫm lệ cầu xin.
​Đáy mắt Hiên Viên Mặc hiện lên tia lạnh lẽo, hắn đột nhiên hất tay Tịch Liễu ra, đứng thẳng người dậy, ngữ khí kiên quyết nói: "Muốn sống mà đi xuống âm phủ, vậy thì hãy dưỡng thân thể thật tốt rồi sinh con cho bổn tọa."
​Hắn đi rồi! Lưu lại Tịch Liễu ngồi ở trên giường, bất lực khóc thút thít.

Cô không biết tìm ai hỗ trợ, cũng không dám đi tìm người khác, cô giống như một điềm xấu, ai đụng phải cô đều sẽ chết.
​"Rầm rầm rầm"
​Tiếng đập cửa ầm ầm từ bên ngoài truyền vào, giờ phút này đã là nửa đêm canh ba.

Tịch Liễu ngừng tiếng khóc, có chút hoài nghi lỗ tai của mình, thời điểm này mà cũng có người tìm cô sao?
​"Rầm rầm rầm" Tiếng đập cửa ngày một dồn dập, trong màn đêm yên tĩnh này lại hiện lên càng rõ ràng.

Tịch Liễu chần chừ đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách không bật đèn nên rất tối, bên ngoài cửa phòng vẫn bị gõ liên hồi.

Thanh âm từ ngoài truyền vào: "Tịch Liễu, em ở đâu?"
​"Sư mẫu?"
​Tịch Liễu vội vàng đi tới trước cửa, theo ánh mắt của con mèo nhìn ra bên ngoài.

Sư mẫu đứng tựa ở ngoài cửa, thần sắc sốt ruột.

Tịch Liễu rất muốn mở cửa, nhưng vừa chạm vào tay cầm thì cô lại dừng lại.

Cô nghĩ tới giáo sư và Cố Thanh Thanh bọn họ đều chết rất thảm, nếu như sư mẫu mà vào thì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
​"Sư mẫu mau đi đi, đừng gõ cửa nữa."
​Tịch Liễu buông tay cầm ra, hướng về phía bên ngoài kêu to.


Chắc chỉ có trời mới biết cô muốn mở cửa cho sư mẫu như thế nào.

Ở một nơi khủng bố như thế này, hai người có thể ở bên nhau để xoa dịu nỗi cô đơn.

Nhưng cô không dám! Cô sợ sau khi mở cửa xong sẽ phải chứng kiến cảnh đầu của sư mẫu nằm lăn lóc dưới nền nhà.
​"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người như vậy đều chết hết cả rồi? Em mau nói cho cô biết đi?" Sư mẫu lại kêu to.

Tình cảm của bà với giáo sư rất tốt, trong hoàn cảnh âm dương cách biệt thế này, có lẽ ai cũng không chịu đựng nổi.
​Tịch Liễu khóc đến nỗi hai chân xụi lơ, ngã phịch xuống mặt đất: "Em cũng không biết, là mộ Hiên Viên muốn biến những người động vào mộ của họ thành quỷ, bọn họ muốn báo thù.

Bọn họ đã giết tất mọi người, nhưng lại còn..."
​Tịch Liễu không biết nên nói như thế nào nữa, cô muốn nói cho sư mẫu biết, chủ nhân của ngôi mộ ấy còn muốn tra tấn cô, muốn cô sinh một đứa bé ma cho hắn.

Hiện giờ cô chỉ có thể nói với sư mẫu: "Sư mẫu, giáo sư muốn em nói cho cô biết, ông ấy yêu cô!"
​Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc buồn bã thảm thiết.


Thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Tịch Liễu đứng dậy, theo ánh mắt của con mèo nhìn ra ngoài, ngoài cửa không có một bóng người.

Có lẽ sư mẫu đã đi rồi.

Tịch Liễu chỉ hi vọng bà có thể sống tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
​Đột nhiên! Mắt con mèo biến thành màu đỏ, Tịch Liễu sửng sốt.

Trong ánh mắt con mèo đột nhiên hiện lên bóng dáng của một con ma nữ tóc dài, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng của nó đang không ngừng chảy máu.

Nó cứ nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi nở một nụ cười u ám.
​Da đầu Tịch Liễu lập tức run lên, cô không ngừng lùi về sau, cuối cùng bị vấp chân nên ngã phịch xuống đất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Dục Vọng





Tịch Liễu gần như đi tới bên bờ sụp đổ, tóc tai lộn xộn, đã nhiều ngày rồi cô chưa rửa mặt chải đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, cánh môi nhợt nhạt trắng xóa, vốn dĩ đôi mắt ngập nước dễ thương nay đã biến một đôi mắt khô héo lộ ra cả tơ máu.

Cả căn phòng tràn đầy sự u ám.
​Tiếng đập cửa lại vang lên, cửa phòng cũng vì thế mà rung rung.

Hai tay Tịch Liễu ôm chặt người, các đốt ngón tay đã trở nên xanh trắng.
​Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của con ma nữ: "Haha...!"
​Két một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Trong màn đêm tối tăm bỗng xuất hiện một bàn tay đang nắm chặt vào khung cửa sổ.

​Bởi vì sợ hãi, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu trở nên vặn vẹo dữ tợn, cô gắt gao trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đen kịt.

Cô nhìn thấy một bàn chân trần trắng bệch đang bước vào.
​"Aaaa..."
​Không chịu nổi, Tịch Liễu điên cuồng kêu gào, móng tay không tự chủ được mà khảm vào da thịt, nhưng cô cũng không có cảm giác đau đớn.
​Con ma nữ tiến vào phát ra những tiếng cười quỷ dị, Tịch Liễu chứng thấy trên cổ của cô ta có vệt máu, hơn nữa đang từng chút một nứt ra.
​"Cô đừng tới đây."
​Biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì, hai chân Tịch Liễu co lại.

Nước mắt cứ thế mà trào ra như mưa.
​Trái tim cô đau quá!
​Tịch Liễu ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đặc biệt trên cổ cô hiện lên một vệt xanh tím.
​Con ma nữ cúi đầu nhìn, Tịch Liễu ôm mặt gào lên: "Không được qua đây."
​"Bộp" một tiếng!
​Hình như là tiếng đầu người rơi xuống đất, Tịch Liễu không dám mở mắt, cô dốc sức liều mạng kêu gào: "Aaaa..."
​"Đủ rồi!"
​Thanh âm quen thuộc này...!Là Hiên Viên Mặc.
​Tịch Liễu bị xách lên, cô mở hai mắt mông lung đẫm lệ ra nhìn vào con mắt lạnh lẽo như băng của Hiên Viên Mặc.

Sau đó trong phút chốc, cô liền nhào vào trong ngực Hiên Viên Mặc khóc oa oa.
​Tịch Liễu sắp phát điên rồi, đôi bàn tay trắng nõn dùng sức đánh vào ngực Hiên Viên Mặc, cô gầm rú lên: "Tại sao? Tại sao anh phải tra tấn tôi như vậy?"
​"Đủ rồi!"

​Hiên Viên Mặc nắm chặt cổ cô, muốn giật cô ra.

Nhưng Tịch Liễu lại đột nhiên đưa tay lên tát bốp một cái vào mặt hắn.

Hiên Viên Mặc có thể tránh được cái tát ấy nhưng hắn lại không muốn tránh, để mặc Tịch Liễu làm bậy.
​Cô đã tát hắn một cái, hắn sẽ trả lại cô như thế nào?
​"Sợ?"
​Phát giác được Tịch Liễu sợ hãi, Hiên Viên Mặc cười cười rồi đột nhiên giật quần áo của Tịch Liễu ra.

Tay của hắn ngao du ở khắp mọi nơi trên cơ thể trắng nõn không tì vết của cô, cảm xúc lạnh băng này khiến toàn thân cô run lên.
​Tịch Liễu sợ.

Cô sợ đến nỗi không biết phản ứng như thế nào, hai con ngươi long lanh chậm rãi ngưng kết thành nước mắt.
​Hiên Viên Mặc đột nhiên kéo cô vào lòng, tay của hắn từng chút một hướng xuống, xúc cảm non mềm làm người ta bị nghiện, bộ phận nào đó của hắn cũng bắt đầu phản ứng.
​Tịch Liễu kịp thời phản ứng, cô muốn giãy giụa nhưng Hiên Viên Mặc lại túm chặt hai tay cô, bờ môi lạnh băng bắt đầu tập kích, ép cô phải hé miệng rồi hắn lại tùy ý trêu đùa cái lưỡi non mềm, ngọt ngào của cô.

​"A..."
​Tịch Liễu cố gắng vặn hai tay ra, nhưng sức lực của cô căn bản không thể nào chống lại được hắn.

Ngược lại, tay Hiên Viên Mặc thoải mái cởi bỏ quần áo của cô ra, đôi mắt đen như mực đảo qua cơ thể cô, một cỗ dục vọng mãnh liệt xông thẳng tới đỉnh đầu.
​Tịch Liễu gào thét: "Anh thả tôi ra."
​Hiên Viên Mặc đột nhiên giữ chặt bả vai cô.

Tịch Liễu vô thức hét lên, hai chân kẹp chặt lên lưng Hiên Viên Mặc.
​Cái tư thế ái muội này thật khiến người ta phải mặt đỏ, tim rung.
​Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, cô cũng không dám chống lại ánh mắt nóng bỏng của hắn, cô sợ nhìn vào nó thì sẽ bị hòa tan.
​"Chỉ có vợ của bổn tọa mới có tư cách sinh con cho bổn tọa, mà cô lại chính là vợ của bổn tọa!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Hầm Mộ Cổ





Thanh âm Hiên Viên Mặc khàn khàn, ánh mắt sâu hút.

Tịch Liễu dùng sức lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy sợ hãi: "Tôi không sinh!"
​Cô không biết sẽ còn phát sinh ra chuyện gì, hơn nữa Hiên Viên Mặc đã từng nói qua, đứa bé kia chỉ dùng để tra tấn cô.

Hắn muốn cô sống không bằng chết!
​"Cô không có quyền lựa chọn!"
​Hiên Viên Mặc giống như một vị vua cao cao tại thượng, hắn trực tiếp ép Tịch Liễu vào tường, bá đạo xâm nhập.
​Tịch Liễu phát ra những tiếng kêu rên rỉ, hai hàm răng cắn chặt, đón nhận tất cả.

Hiên Viên Mặc quyết tâm muốn Tịch Liễu mang thai con của hắn, hắn không ngừng muốn cô, muốn cô đến điên cuồng.
​Một đêm này đối với Tịch Liễu quả thực là một giấc mộng đáng sợ.


Trong mộng, cô thấy mình thực sự mang thai.

Cô sinh ra một quái vật, miệng đầy răng nanh, mồm há to, hung hăng cắn lên người cô.
​"Aaaa..."
​Tiếng thét này làm cô thoát ra khỏi giấc mộng.

Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy mồ hôi, trái tim vẫn còn đập liên hồi.

Cô không chịu nổi khóc thành tiếng.
​Nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua, Hiên Viên Mặc không biết tung tích.

Đêm dài người tĩnh, Tịch Liễu bị tiếng phá cửa kịch liệt đánh thức.
​Thanh âm của sư mẫu từ ngoài truyền vào, bà hô to: "Tịch Liễu, em mau mở cửa đi."
​"Sư mẫu?"
​Tịch Liễu nhìn ra ngoài, dường như mấy ngày rồi sư mẫu không rửa mặt, tóc tai bù xù, không biết đã nhịn ăn suốt mấy đêm, hai mắt bà đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy, tay dùng sức đập vào cửa:
​"Tịch Liễu, nhanh mở cửa ra, cô có biện pháp đối phó với bọn họ."
​"Nhanh lên đi, hãy tin tưởng cô."
​"Sư mẫu mau đi đi, cô đừng đến tìm em nữa."
​Tịch Liễu dựa sát vào cửa như sợ bà sẽ phá cửa đi vào.
​Không phải cô không muốn mở cửa mà là cô không dám.

Nếu sư mẫu tiếp tục tiếp xúc với cô thì...!có thể sẽ chết.
​"Hơn nửa đêm rồi mấy người còn ồn ào cái gì đấy?"

​Mọi người xung quanh bắt đầu mắng chửi, sư mẫu vẫn ngang ngạn dùng sức đập cửa.

Cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Sư mẫu túm chặt bả vai Tịch Liễu, tay của bà thật lạnh, dường như không có chút độ ấm, giọng điệu gấp gáp: "Tịch Liễu, những tên yêu ma quỷ quái kia đang tìm thế thân, nếu như chúng ta không mau hành động, bọn họ sẽ tiếp tục giết người đấy."
​"Sư mẫu."
​Tịch Liễu còn chưa kịp nói hết, đã bị sư mẫu cắt ngang: "Cô tìm được biện pháp tiêu diệt hắn rồi."
​"À?"
​Tịch Liễu sững sờ, trên mặt sư mẫu lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mắt chợt lóe lên, cánh môi nhợt nhạt hơi hé, thanh âm khàn khàn vang lên: "Đi cùng cô đi!"
​"Không phải sư mẫu."
​Tịch Liễu vô thức muốn giãy dụa, sư mẫu lại càng dùng sức nắm cahwtj tay cô, móng tay thậm chí đã đâm vào da thịt cô.

Cơn đau nhức truyền đến, vành mắt Tịch Liễu hồng hồng, cô kêu lên: "Đau quá!"
​"Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho giáo sư và những người khác?"
​Hai con ngươi màu đỏ tươi của sư mẫu trợn ngược lên, bà hung hăng nhìn Tịch Liễu, phảng phất như muốn xé cô ra làm trăm mảnh.

Tịch Liễu vô thức lắc đầu, dĩ nhiên cô muốn.


Đúng, rất rất muốn! Hơn nữa cô cũng muốn thoát khỏi Hiên Viên Mặc, không muốn sinh con cho hắn.

Tịch Liễu không nói gì thêm, bị sư mẫu lôi ra ngoài.
​Đêm khuya thật lạnh.

Sư mẫu lái xe với tốc độ cao chở Tịch Liễu đi vào một nơi hoang vu, hẻo lánh.
​"Sư mẫu, chúng ta đi đâu vậy?" Tịch Liễu có chút bất an nói.
​Thanh âm của sư mẫu làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà cũng rét run, cứ khiến cô có cảm giác lạ lạ ở chỗ nào đấy.
​Sư mẫu cong môi cười: "Đi xem những ngôi mộ cộ."
​Mấy ngôi mộ cổ nằm ở sâu trong rừng, Tịch Liễu chưa từng đi, chợt tới lời Cố Thanh Thanh có từng kể qua mộ cổ rất lớn, đào gần nửa năm mới có thể tiến vào trong đó.Bên trong cô phát hiện ra rất nhiều trân bảo, rất có giá trị lịch sử.
​Sư mẫu dẫn cô đi đến cửa hầm mộ cổ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Thăm Dò





Trước cửa mộ, à không, chính xác là một cái cửa động đang mở to giống như một con quái vật miệng rộng đang cắn nuốt từng người đi vào.
​"Vào ngay đi!"
​Dưới ánh trăng, thần sắc sư mẫu dữ tợn, bà nắm chặt tay Tịch Liễu như sợ cô bỏ chạy.
​"Sư mẫu."
​Tịch Liễu giãy dụa tay, sợ hãi được không dám bước vào trong.Trước kia ở cục cảnh sát cô có nghe người ta nói qua, những người vào trong đây thám thính tình hình đều chết hết cả.

Hơn nữa thi thể đều bị chia làm hai khúc, tử trạng vô cùng thê thảm.
​"Bên trong có vật có thể đối phó với ma quỷ, cô không muốn giết...!những tên ma quỷ kia?"
​Thanh âm sư mẫu sắc bén, làm tim Tịch Liễu run lên.

Mấy ngày qua, Hiên Viên Mặc không ngừng muốn cô, ép buộc cô phải mang thai con của hắn.


Hắn muốn tra tấn cô đời đời kiếp kiếp, hắn thậm chí còn nói không chết không ngừng.

Tịch Liễu do dự.

Sư mẫu thấy thế thì nhếch miệng cười, kéo tay Tịch Liễu đi vào hầm mộ tối om.
​Bên trong rất tối, ánh đèn pin điện thoại yếu ớt chỉ chiếu sáng được con đường đi nhỏ hẹp, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Tịch Liễu sợ hãi đến nỗi thân thể cứ run lên bần bật.

Không biết đi bao lâu, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một khung gian rộng lớn.
​Hai người họ đi vào một gian phòng, chính giữa gian phòng có cắm một thanh kiếm, thân kiếm phát ánh sáng chiếu sáng cả gian phòng như là ban ngày.
​Sư mẫu buông tay Tịch Liễu ra, nhìn ngắm thanh kiếm rồi cười lên sung sướng: "Tìm được rồi, chính là nó - hiên viên kiếm."
​Tịch Liễu ngơ ngác nhìn thanh kiếm kia, trong đầu bỗng hiện lên vô số hình ảnh, tốc độ cực nhanh, cô không kịp nhìn thì đã biến mất.
​"Đi đi!"
​Sư mẫu đột nhiên đẩy bả vai Tịch Liễu, cô bị đẩy bất ngờ, không kịp đề phòng nên liền ngã nhào xuống đất.
​Sư mẫu trừng mắt nhìn cô, thần sắc dữ tợn: "Chỉ cần nhổ hiên viên kiếm lên, tất cả những tên ma quỷ kia đều sẽ bị hồn phi phách tán."
​"Hồn phi phách tán?"
​Trong đầu Tịch Liễu chợt hiện ra cặp mắt âm u của Hiên Viên Mặc, không hiểu sao nội tâm đột nhiên đau đớn.


Sư mẫu thấy cô do dự liền nói: "Đúng, đây không phải là điều cô muốn sao? Bằng không chúng ta đều phải chết!"
​"Nhanh đi!"
​Sư mẫu dùng sức đẩy cô, Tịch Liễu giống như một con rối bị giật dây, cô bước từng bước về phía hiên viên kiếm.

Hào quang bao phủ quanh thân cô.

Hai chân Tịch Liễu giống như đeo chì, nặng vô cùng, mỗi một bước đều như dùng hết sức lực toàn thân, vô cùng gian nan.
​"Cô còn không mau rút kiếm lên báo thù cho giáo sư và mọi người!"
​Dưới sự thúc giục của sư mẫu, Tịch Liễu vươn tay nắm chặt hiên viên kiếm.
​"Nhanh rút nó lên!"
​Sư mẫu lại gào to, Tịch Liễu cắn chặt răng, dùng hết sức để nhổ nó lên.
​"Hừ!"
​Thanh âm già nua giống như từ địa ngục truyền đến, hào quang đột nhiên biến mất, Tịch Liễu phát hiện mình đang đứng giữa một bãi tha ma, trước mắt cô là một cái bia mộ rất lớn, kiếm cũng không thấy đâu nữa.Bọn cô căn bản không phải đi vào hầm mộ cổ, sư mẫu liên tiếp lui về phía sau.

Tịch Liễu quan sát bốn phương tám hướng, nơi đây ma quỷ chằng chịt, bọn họ trừng mắt nhìn cô, mặt mũi tràn đầy oán độc, hận không thể xông tới ăn thịt, uống máu cô.

​"Độc nhất là lòng dạ đàn bà!"
​Khuôn mặt già nua của Hiên Viên lão gia tử bỗng xuất hiện, đứng bên cạnh hắn là Hiên Viên Mặc, hai mắt âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
​"Nhìn nữ nhân mà ngươi che chở đi, chỉ cần có cơ hội, ả ta đều muốn giết ngươi!"
​Thanh âm lão gia tử lăng lệ ác liệt, dọa Tịch Liễu sắc mặt trắng bệch.

Cô có ngốc cũng biết mình đã bị trúng kế, những cái này đều là do ma quỷ làm để dò xét cô.
​Hiên Viên Mặc không nói gì, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự lạnh lùng, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trở nên xanh trắng, móng tay đâm sâu vào da thịt, máu chảy ra từng giọt từng giọt.
​Đau đến thấu xương nhưng lại không kịp đau lòng..
​"Đại thù không báo, hậu hoạn chưa diệt trừ, chúng ta khó mà có hậu thế!"
​Lão gia tử hét lớn, đám ma quỷ kia cũng hào hùng hô lên: "Giết ả!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Mặc Ca Ca





Lão gia tử vươn tay.

Trong không khí Tịch Liễu cảm giác có một cánh tay đang nắm chặt cổ cô.

Cảm giác khó thở truyền đến, cô dùng sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ trên không trung.

Cô muốn kêu cứu nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Cô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mặc, hai môi trắng bệch không ngừng mấp máy như đang ngấm ngầm cầu hắn cứu giúp.
​Hiên Viên mặc lạnh lùng quay đầu, không nhìn cô nữa, chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo u tối đấy lại hiện lên vẻ buồn bã, bàn tay của hắn đã chảy ra máu, gân xanh nổi lên rõ rệt trông rất ghê sợ.
​"A..."
​Tịch Liễu nghẹn ngào hô lên.

Đầu óc cô trống rỗng, có lẽ cô sắp chết rồi.

Trong không trung cô thấy bà đang đứng mỉm cười vẫy tay với cô, nụ cười từ ái ấy khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp.

Thật ra thì chết cũng tốt.

Cô chưa bao giờ sợ chết, cô chỉ sợ những trận tra tấn vô tận, sống không bằng chết.

​Cảm giác khó thở truyền đến ngày càng mãnh liệt, Tịch Liễu nhắm mắt lại dường như trông thấy một vầng hào quang, trong vầng hào quang ấy có một người đàn ông đang mỉm cười với cô.
​Hắn nói: "Bên nhau trọn đời trọn kiếp."
​Nước mắt chậm rãi rơi xuống, Tịch Liễu muốn đáp lại nhưng cô không phát ra được thanh âm nào.

Cô chỉ muốn nói: "Chết thì cùng chết."
​"Đủ rồi!"
​Hiên Viên Mặc quát lớn, khí tức quanh thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt đất thậm chí còn có một tầng sương mỏng.

Tay lão gia tử đột nhiên buông lỏng, Tịch Liễu ngã xuống, thân thể mềm nhũn nằm trên đồng cỏ, hơi thở yếu ớt.
​"Ngươi dám ngỗ ngược với ta!"
​Lão gia tử trừng mắt nhìn Hiên Viên Mặc, tóc dài tung bay trong gió, hai con ngươi bỗng tràn ra máu làm người ta sợ hãi.

Hiên Viên Mặc mím chặt môi, nhìn thẳng vào lão gia tử: "Không dám, chỉ là trong bụng cô ấy đã có huyết mạch của Hiên Viên gia, cho dù như thế nào đi chăng nữa lão gia tử cũng không thể giết chắt trai của mình."
​"Ngươi!"
​Lão gia tử giận đến sôi máu, ông nhìn hắn một lúc lâu rồi biên mất.

Đám ma quỷ nhìn nhau rồi cũng biến mất theo.
​Tịch Liễu nằm nhoài trên mặt đất, cả người vô lực giống như một con búp bê vải.

Hiên Viên Mặc chậm rãi tiến lên, ôm cô vào lòng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu áp sát vào lồng ngực hắn, lông mi hơi run rẩy, hình như cô đang mơ.

Cô mơ thấy một biển hoa rất rộng lớn.

Cô dựa vào vai Hiên Viên Mặc làm hắn giật nảy mình, chạy đi thật nhanh.

Trông thấy hành động khờ khạo của hắn cô mỉm cười rạng rỡ.
​"Ha ha ha, Mặc ca ca, huynh mau lại đây."
​Cô như một tiểu công chúa vô ưu vô lo, được hắn sủng trong lòng bàn tay.

Khóe môi Tịch Liễu bất giác cong lên, tay víu chặt vào mép áo Hiên Viên Mặc.
​Mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn ở chóp mũi, cô phát hiện có rất nhiều người chết.

Cô mặc y phục tân nương màu đỏ thẫm, khóc lóc điên cuồng, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Mặc ca ca trong đám xác chết.
​Cuối cùng, đầu của hắn lăn đến bên chân cô làm trái tim cô run lên.

Tịch Liễu cau mày, không tự giác nắm chặt mép áo của Hiên Viên Mặc hơn rồi đột nhiên mở to mắt.
​Đập vào mắt cô chính là cái cằm trơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc.

Tựa hồ phát giác cô đang nhìn mình nên Hiên Viên mặc cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.
​Nhìn thấy hắn, nội tâm cô chợt mềm nhũn, cuối cùng cũng không trụ được mà chảy nước mắt.
​"Khóc cái gì?"
​Thanh âm Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhưng mang theo phần không tự nhiên, rõ ràng thần sắc lãnh đạm như vậy, nhưng hai tay lại ôm chặt Tịch Liễu, dường như ngầm khẳng định rằng hắn sẽ là chỗ dựa vững chãi nhất cho cô.
​Tịch Liễu không nói lời nào, trong lúc nhất thời khung cảnh tuyệt vọng trong giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu làm tâm tình cô trở nên rất phức tạp.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Dâm Loạn





Tịch Liễu được Hiên Viên Mặc bế lên giường, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận giống như cô là một món đồ chơi dễ vỡ.

Lúc tay của hắn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Tịch Liễu lại giữ chặt tay của hắn.

Cô không nói gì chỉ dùng hai mắt đẫm lệ của mình, nhìn chằm chằm vào hắn.
​"Buông ra!"
​Âm thanh lạnh băng vang lên giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, tay của cô bị hắn gạt sang một bên.

Cô lao tới ôm chầm vào hắn, cái ôm rất chặt như sợ chỉ một giây sau hắn sẽ biến mất.
​Giấc mộng kia thật chân thật! Chứng kiến hắn chết, lòng của cô liền đau thắt lại, giống như có một thanh đao cắt từng mẩu thịt trên người cô xuống, giống như rút gân mổ xẻ cô ra làm trăm mảnh.
​Thân thể Hiên Viên Mặc có chút cứng đờ, hắn không nhúc nhích mà để cô tùy ý ôm ấp.

​Tịch Liễu nghẹn ngào nói: "Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại hận tôi như vậy? Tôi không muốn anh hận tôi."
​Cô khóc vô cùng đáng thương giống như một đứa bé không biết mình làm sai chuyện gì.
​"Buông ra!"
​Hiên Viên Mặc gạt tay Tịch Liễu ra, hai con ngươi đỏ tươi lộ ra hàn ý.

Lòng bàn tay của hắn có máu, dù thế nào hắn cũng không kịp để ý, đối mặt với tiếng khóc ủy khuất của Tịch Liễu, hắn lựa chọn cách biến mất.

Thoáng chốc, toàn bộ căn phòng ngủ liền vắng tanh, tĩnh lặng đến đáng sợ.
​"Tại sao?" Tịch Liễu điên cuồng gào lên.
​Phòng ngủ lại rơi vào tĩnh lặng nhưng không ai đáp lại cô cả làm cô khóc đến sưng cả mắt.

Hình ảnh trong mộng kia thật đáng sợ, nó cứ quanh quẩn ở trong đầu cô mãi không tiêu tan.
​Cô bò dậy, đi mở máy tính lên, nhìn tài liệu mà giáo sư để lại cho cô.

Trên màn hình còn có hình của một tấm bia khắc những văn tự cổ, Tịch Liễu thuộc đội khảo cổ nên cũng biết dịch đoạn văn tự cổ đại này.

Cô muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

​Trên bia ghi lại cuộc đời của Hiên Viên Mặc, hắn là người bảo vệ Trung Hoa, dù là hoàng đế cũng phải nhún nhường Hiên Viên Mặc ba phần.


Nhưng trong ngày đại hôn, toàn bộ người của Hiên Viên gia đều bị tiêu diệt, hơn nữa đều thi thể đều bị rơi đầu, tử trạng vô cùng thê thảm, tân nương thì không rõ tung tích.
​Trong mộng, cô mặc giá y đỏ thẫm, thi thể chất đầy đất, cuối cùng cô cũng tìm thấy Hiên Viên Mặc.

Hắn mặc y phục của một tân lang thời cổ đại.
​Cố Thanh Thanh đã từng nói qua, là do cô dâm loạn phản bội lại đại nhân nên mới tạo ra cục diện như bây giờ, đây cũng chính là nguyên nhân Hiên Viên Mặc hận cô!
​Nhìn chằm chằm vào văn bia, hai mất Tịch Liễu lại đẫm lệ.

Cô không biết bây giờ mình nên làm gì, dung mạo tuấn mỹ mà lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc không ngừng hiện lên trong trí óc cô.
​Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng cười quỷ dị của Phượng nữ: "Ha ha ha"
​Tịch Liễu bịt kín lỗ tai, cô không muốn nghe tiếng cười của Phượng nữ thế nhưng nó lại cứ lọt vào tai cô một cách rõ ràng: "Ha ha ha"
​"Ah!"
​Tịch Liễu đưa tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống mặt đất bao gồm cả cái laptop.

Cô như bị phát điên, vừa ôm chặt đầu vừa dùng sức đánh lên bàn: "Đừng cười nữa, đừng quấn lấy tôi."

​Tịch Liễu căn bản không có cách nào chấp nhận kiếp trước của mình, cô không phải là một kẻ dâm loạn, cô cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện hại chết trượng phu của mình.
​Tuy ở kiếp này Tịch Liễu chưa từng yêu đương nhưng cô lại đối với tình yêu vô cùng cố chấp.

Cô tin rằng, yêu một người là phải ở bên nhau trọn đời trọn kiếp!
​Ở trong mộng, rõ ràng cô yêu Hiên Viên Mặc như vậy, có thể cuối cùng đã phản bội lại hắn, còn làm hại Hiên Viên gia bị diệt môn.
​"Hiên Viên Mặc, tôi không phải là Phượng nữ."
​Tịch Liễu gào lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt, không thừa nhận đó là mình.
​Cô là Tịch Liễu, không thể nào có chuyện cô là loại người ai cũng có thể lấy làm chồng, càng không có khả năng hại chết gia tộc Hiên Viên.
​"Cô điên đủ chưa?"
​Hiên Viên Mặc đột nhiên xuất hiện, túm chặt bả vai của Tịch Liễu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chứng Cứ





Tịch Liễu lắc đầu, cao giọng nói: "Tôi không phải Phượng nữ, anh nhận lầm người rồi, tôi không thể nào là cô ta được."
Hiên Viên Mặc mím môi, trên trán xuất hiện mấy cái vạch đen, hai con ngươi thâm trầm nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Tịch Liễu nắm chặt tay hắn, lại một lần nữa cao giọng nói: "Hiên Viên Mặc, tôi không phải Phượng nữ." "Sau đó thì sao?" Hiên Viên Mặc hừ lạnh, khóe môi hắn hiện lên ý cười giễu cợt.

Hắn nắm chặt cằm Tịch Liễu, tàn nhẫn nói: "Cô cho rằng chỉ cần cô phủ nhận tất cả mọi chuyện thì ta có thể buông tha cho cô sao?" "Không phải!" Tịch Liễu vội ôm chầm lấy hắn.

Hiên Viên Mặc không ngờ Tịch Liễu lại có hành động như vậy, thân thể có chút cứng đờ.

Hắn muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng cũng vẫn mặc kệ và chỉ hừ lạnh: "Mục đích sống của cô chính là hầu hạ bổn tọa!" Tịch Liễu dựa vào lồng ngực hắn, mặc dù thân thể Hiên Viên Mặc rất lạnh nhưng cô lại không hề để ý một chút nào.

Ôm hắn chặt như vậy, cảm giác sợ hãi và bất an cũng tiêu tan bớt, mặc dù biết rõ hắn là một con quỷ đáng sợ, hắn tới đây chỉ để tra tấn cô nhưng cô cũng không nỡ buông tay.

Thời gian như dừng lại, Tịch Liễu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Cô vừa ngẩng đầu thì đã bị đôi môi lạnh buốt tập kích, bịt kín miệng của cô.

Tịch Liễu bị đặt trên mặt bàn, động tác thô lỗ giật bỏ quần áo trên người Tịch Liễu ra, dường như Hiên Viên Mặc muốn chứng minh hắn hận cô đến nhường nào.


Tịch Liễu không phản kháng mà lựa chọn ôm cổ hắn, hai mắt nhắm chặt như đang nghênh đón hắn xông tới.

Hình như cô lại nhớ tới giấc mộng kia.

Trong biển hoa, cô và Hiên Viên Mặc nhìn nhau chăm chú, tim đập của cô đập rất nhanh, hai má đỏ ửng, còn Hiên Viên Mặc thì cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.

Lồng ngực hắn rất ấm áp, cô muốn được hòa tan vào trong cơ thể hắn.

Cô nghe thấy cô nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc ca ca, ta thích huynh, ta muốn gả cho huynh, muốn làm tân nương tử của huynh." "A." Hiên Viên Mặc đột nhiên xông vào, Tịch Liễu không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu rên.

Cô mở to mắt, trông thấy trên gương mặt Hiên Viên Mặc là thần sắc lạnh lẽo, hai mắt tràn ngập hận ý, đôi mắt cô liền ươn ướt.

Hắn va chạm mãnh liệt vào cô, dường như muốn xé cô ra làm trăm mảnh mới có thể chứng minh hắn hận cô nhiều như thế nào.

Sức lực toàn thân như bị hút cạn, hiện giờ cô giống như một con cá thiếu nước, há miệng lấy khí, nhìn lên trần nhà thì thấy nó lắc lư.

Hiên Viên Mặc dựa vào người cô, khí tức lạnh lẽo không ngừng xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô, dường như hắn muốn làm cô bị đông cứng.


Cô ôm hắn nhưng hắn lại không chút lưu tình mà cạy tay cô ra rồi lạnh lùng biến mất.
Tịch Liễu gắng gượng đứng dậy, quần áo đã bị xé nát, thân thể trần truồng bước từng bước một vào phòng tắm.

Trong gương, hai con ngươi cô sưng đỏ, thần sắc tiều tụy.

Cô cầm vòi hoa sen, bật chế độ nước ấm rồi phịt lên người mình như muốn xua tan đi cảm giác lạnh lẽo.

Tịch Liễu kì cọ cơ thể, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hiên Viên Mặc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hận ý.

Tấm gương nổi lên một tầng sương nhạt.

Tịch Liễu lau khô cơ thể, vô tình nhìn về phía tấm gương, bên trong lộ ra màu hồng nhàn nhạt trông giống như là máu đang chậm rãi chảy ra.

Cô nhìn thấy mình ở đó, trong gương, hai mắt cô đỏ như máu, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Ah" Tịch hét toáng lên, xoay người bỏ chạy.

Nhưng hai chân cô lại bủn run, uốn éo không nghe theo sự sai bảo của cô làm cô mất trọng tâm, cả người tung bay trên không trung.

Cô vô thức nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống nền nhà lạnh băng nhưng không ngờ lại rơi vào cái ôm lãng lẽo mà cô hằng mong chờ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Tôi Tin Anh





"Hiên Viên Mặc"
​Thanh âm Tịch Liễu có chút run run, một lúc sau mới có thể ổn định trở lại.

Đứng vững cô mới phát hiện, giờ phút này thân thể cô đang trần như nhộng ở trước mắt hắn, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ ửng.

Cô vội vàng đi lấy khăn tắm quấn lên người, nói năng có chút lộn xộn: "Vừa rồi trong gương có máu, tôi còn trông thấy con quỷ đó cười với tôi."
​Tịch Liễu không biết hình dung như thế nào, nhìn thấy đó chính là mình, cô chỉ có thể nói: "Con quỷ kia trông rất giống tôi."
​"Hử?"
​Lông mày Hiên Viên Mặc cau lại, hắn nhìn về phía tấm gương.


Giờ phút này tấm gương đã khôi phục nguyên dạng, màn sương nhàn nhạt chỉ còn phản chiếu lại đồ vật trong phòng tắm.

Hắn đột nhiên vươn tay, không ngờ trong tấm gương phẳng lì ấy đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lanh lảnh: "Ah"
​Toàn bộ phòng tắm đột nhiên trở nên hôi thối, cơ thể Tịch Liễu cứng đờ.Còn Hiên Viên Mặc thì quay đầu nhìn về phía cô: "Không sao nữa rồi."
​Giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững nhưng hình như trong mắt hắn có lóe lên một tia ân cần rồi chợt tắt, không đợi Tịch Liễu phản ứng lại hắn đã biến mất.
​Người đàn ông này...!Tịch Liễu bắt đầu cảm thấy, Hiên Viên Mặc không hề giống những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.
​Thay bộ quần ảo thật thoải mái, Tịch Liễu đi ra phòng khách.

Hiên Viên Mặc giống như một ông tướng ngồi chiễm chệ trên ghế salon, hai chân thon dài săn chắc tùy ý gác lên bàn.
​Nếu là lúc trước, Tịch Liễu sẽ biết sợ mà tránh đi, ví dụ như quay trở lại phòng ngủ, hoặc đi vào phòng bếp ngồi ngẩn ngơ một mình, tóm lại cô sẽ cố gắng không ở gần hắn.

Nhưng lúc này đây, cô lại đi tới chỗ hắn, tươi cười nói: "Chúng ta cùng nhau xem tivi được không?"
​Hai mắt Hiên Viên Mặc như một lưỡi dao sắc bén bắn về phái Tịch Liễu, Tịch Liễu bị dọa sợ, sắc mặt có chút thay đổi nhưng cô vẫn kiên trì cầm lấy cái điều khiển: "Tôi biết có một bộ phim rất hay."
​Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đã trốn không thoát, vậy ngu thì gì mà không tạo quan hệ tốt với hắn?
​Mở ti vi xong, Tịch Liễu liền lấy ra một gói khoai tây chiên: "Vừa ăn cái này vừa xem phim thì phải gọi là tuyệt cú mèo, anh ăn thử chút đi."
​Đôi mắt nguy hiểm của Hiên Viên Mặc nheo lại, hắn đang suy nghĩ ý đồ của Tịch Liễu là gì.
​Tịch Liễu cả gan ngồi bên cạnh Hiên Viên Mặc, cười cười: "Đây, thử một chút đi, ngày xưa không có thứ này đâu."
​"Đừng tưởng rằng chỉ cần giả vờ nhiệt tình như vậy thì bổn tọa sẽ tha cho cô."
​Hiên Viên Mặc hừ lạnh.


Tịch Liễu cảm giác lời nói này của hắn không được tự nhiên, nghe giống như là giọng điệu cáu kỉnh của trẻ con.
​"Tôi biết rõ anh hận người phụ nữ kia, còn cảm thấy người phụ nữ kia là tôi, nhưng Hiên Viên Mặc, tôi không phải cô ta, thật sự không phải." Tịch Liễu chân thành nói, hai con mắt trong trẻo dễ thương hiện lên vẻ kiên định
​Nhưng vẫn không làm Hiên Viên Mặc cảm động.

Hắn hừ lạnh, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng: "Cô muốn giết chết bổn tọa, quả thật là hung ác giống y như trước."
​"Đó là tôi nghĩ anh lạm sát người vô tội, ngay cả bà nội tôi mà anh cũng giết.

Nhưng bây giờ xem ra, người giết bọn họ không phải là anh." Tịch Liễu quả quyết nói.
​Hiên Viên Mặc cười lạnh: "Đều là do bổn toạ giết hết vì muốn để cho cô sống không bằng chết."
​"Sẽ không!" Tịch Liễu không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng: "Tôi tin anh."
​Nghe cô nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Mặc liền biến sắc nhưng hắn vẫn khinh thường hừ lạnh: "Cô dựa vào cái gì mà tin ta?"
​"..."

​Tịch Liễu trầm mặc.

Cô nói không nói ra được nguyên do bởi vì chính cô cũng không biết vì cái gì mà lại tin tưởng rằng những người đó không phải là do Hiên Viên Mặc giết.

Có thể là bởi vì hắn đã trông thấy cô khóc, hắn lại cho cô gặp bà lần cuối, cũng có thể có thể là do hắn ba lần bảy lượt cứu mạng cô.
​Hơn nữa có thể là do giấc mộng kia!
​Trong mộng hắn nhìn cô rất thâm tình, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định sẽ không làm cô bị tổn thương.
​"Tóm lại tôi tin anh!"
​Tịch Liễu nghiêm túc nói, sau đó còn bổ sung thêm: "Cho dù anh ép tôi sinh con cho anh, tôi cũng tin đó là vì anh muốn tốt cho tôi."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Một Chữ Cũng Không Tin





Tối hôm qua suýt nữa thì cô bị lão gia tử bóp chết, lúc sắp sửa hôn mê cô nghe thấy Hiên Viên Mặc nói trong bụng cô có cốt nhục của Hiên Viên gia, sau đó lão gia tử mới buông tha cho cô, nếu không, chỉ sợ ông ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trước kia cô còn cho rằng đây là cách mà Hiên Viên Mặc tra tấn cô, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, có lẽ hắn làm vậy là để bảo vệ cô, nếu không kết cục của cô sẽ giống với Cố Thanh Thanh.
​Tịch Liễu không phải là người không biết phân biệt rõ tốt xấu, Hiên Viên Mặc ba lần bảy lượt cứu cô, cô đều có ghi tạc ở đáy lòng.
​"Hừ!" Hiên Viên Mặc hừ lạnh.

Hắn quay đầu đi nơi khác không phải là vì hắn khinh thường cô mà là vì hắn không biết đối mặt với Tịch Liễu như thế nào.

Cô khóc nháo, làm loạn hắn còn có thể đối xử lạnh nhạt với cô, thậm chí hù dọa cô.


Nhưng đột nhiên cô lại nói tin tưởng hắn...
​"Lại đây, ăn thử một miếng khoai tây chiên, chắc chắn anh sẽ thích đấy."
​Tịch Liễu lấy ra một miếng khoai tây chiên rồi đưa tới miệng Hiên Viên Mặc, thậm chí cô còn cố tình đụng vào môi hắn.

Thái độ của cô ân cần như đang dỗ dành một đứa con nít: "Thử một miếng đi, chỉ một miếng thôi mà."
​Hiên Viên Mặc rất muốn đẩy ra, nhưng miệng lại giống như không nghe theo sự sai bảo của hắn mà há mồm ra ăn hết miếng khoai tây chiên.
​"Có phải là rất ngon đúng không?"
​Tịch Liễu hào hứng nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lại không nghe được câu trả lời mà mình muốn liền lầm bầm làu bàu: "Tôi còn tưởng rằng ma quỷ không thể ăn được những thứ này, thì ra là vẫn ăn được."
​"Cô thật lắm chuyện!"
​Hiên Viên Mặc đột nhiên đẩy Tịch Liễu nằm xuống ghế salon.

Tịch Liễu còn đang định hỏi hắn có muốn uống nước ngọt hay không thì đã bị hắn bịt kín miệng.

Quần áo cô vừa mới thay đã bị giật ra, bàn tay lạnh buốt rong ruổi khắp người cô, tùy ý vuốt ve, trêu đùa nơi mẫn cảm của cô.
​Hơi thở Tịch Liễu dần trở nên hỗn loạn, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực Hiên Viên Mặc rất lớn, hắn trực tiếp cầm chặt hai tay cô giơ lên trên đầu, thanh âm tàn nhẫn: "Cô làm nhiều chuyện như vậy không phải vì muốn bổn tọa thương hại cô, không giày vò cô nữa sao? Cô quả là một người phụ nữ âm hiểm, xảo trá, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết bổn tọa!"
​"Tôi không có!"

​Tịch Liễu cố gắng giải thích: "Trước kia tôi nghĩ anh giết chết bà nội tôi."

​Đáy mắt Hiên Viên Mặc lộ ra hận ý, hắn cười lạnh: "Bổn tọa sẽ không bị cô lừa gạt lần nữa đâu, từng chữ cô nói ta đều không tin!"
​Hắn thô bạo xuyên vào cơ thể cô, hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn lên bờ vai mảnh khảnh của cô.
​Cảm giác đau nhức truyền đến, Tịch Liễu kêu lên: "A..."
​"Đừng có dùng mấy lời nói dễ nghe để lừa gạt bổn tọa, nếu không kết cục của cô sẽ chỉ càng thê thảm hơn thôi!"
​Hắn cắn môi cô đến nỗi rỉ cả máu.

Trong căn phòng tối om tĩnh lặng, ánh đèn lập lòe thật khiến người ta sợ hãi.
​Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy nước mắt, ngay cả cơ hội để cho cô thở gấp mà Hiên Viên Mặc cũng không cho.

Hắn bắt đầu va chạm vào cô mãnh liệt, mỗi một lần đâm vào đều giống như muốn xuyên thủng cơ thể cô.

​Khi mọi chuyện kết thúc thì trời cũng đã sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu vào căn phòng,Tịch Liễu bị tra tấn cả đêm, cơ thể trắng nõn trần truồng nằm nhoài trên sofa, máu từng chút một chảy xuống chân, cái cổ khiêu gợi lộ ra những vết cắn ghê rợn, trông thấy mà giật mình.
​Cô cố gắng đứng dậy nhặt quần áo đang nằm tung tóe dưới đất lên, nhưng tất cả đều đã bị xé rách, không còn cái nào mặc được nữa.
​"Bịch!"
​Vừa mới đi được vài bước, hai chân cô liền mềm nhũn, cả người co quắp ngồi dưới đất, không đứng dậy nổi.
​Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày, Hiên Viên Mặc lạnh lùng ra lệnh: "Đứng dậy!"
​Hắn hừ lạnh rồi đưa tay kéo cô dậy, chỉ là Hiên Viên Mặc vừa xách cô dậy thì phát hiện ra một dòng máu đang chảy ở chân cô.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom