Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80





Vừa ra khỏi khu rừng tôi đã thấy mẹ đang che ô, chạy về phía tôi.

"Ôi tiểu bảo bối của ta ơi, cả người đều đã ướt như vậy rồi..."
Đột nhiên mẹ phát hiện ra tiểu Hoằng Duệ đang đứng bên cạnh tôi, bà nhìn hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Thấy vậy, tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Tôi gấp rút không biết giải thích như thế nào, cúi đầu nhìn tiểu Hoằng Duệ.

Hắn rút tay lại, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ tôi, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu xuống, trông mới tội nghiệp làm sao!
Mẹ thấy thế thì liền ngồi xổm trước mặt Hoằng Duệ: "Ôi, đứa nhỏ này là đứa trẻ bị vứt bỏ à? Ngay cả quần áo cũng không cho mặc, cha mẹ nào mà lại độc ác như thế chứ? Một bộ phận giới trẻ bây giờ chỉ biết chơi nhau cho sướng mà không thèm chịu trách nhiệm, thật quá là ghê tởm!"
Tôi nghe vậy liền cảm thấy thật cạn lời!
Tiểu Hoằng Duệ khịt mũi, nhào vào trong lòng bà ngoại, khóc rống lên.

Đã thế lúc hắn quay đầu nhìn tôi, thấy tôi cũng đang nhìn hắn thì liền nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Tôi thấy cái cằm của mình lại suýt chút nữa rớt xuống mặt đất.
Vừa rồi tôi còn phát sầu vì lai lịch của hắn, còn sợ người nhà không tiếp nhận hắn...!Vậy mà nửa giờ sau hắn đã tắm rửa thơm tho, ngồi ngoan ngoãn trên bàn cơm, tự xúc cháo ăn.

Sau đó còn gọi "bà ngoại, cụ ông, cụ bà" ngọt xớt.
***
Đã rất nhiều ngày rồi mà chưa có tin tức của Hạ Khải Phong, tôi thật sự là nhớ hắn đến phát điên rồi!
Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì, tôi liền cầm điện thoại ra nghịch, lướt danh bạ nhìn cái tên "Con ma biến thái", tôi do dự chốc lát rồi ấn gọi: "Thân thể anh đã đỡ lên nhiều chưa?"
"Cô là ai? Tìm Khải Phong của chúng tôi sao? Hắn đang tắm! Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói với tôi." Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm kiều mỵ của Bạch Mị Nhi.

Khải Phong của chúng tôi? Đang tắm? Trong nội tâm, nhất thời tôi cảm thấy rất ghét hắn.
Tôi lạnh lùng nói: "Mong cô gọi hắn ra, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với hắn, còn nữa, tôi muốn biết thân thể hắn đã tốt lên chưa? Nhưng tôi cũng muốn chính miệng hắn nói với tôi."
Bạch Mị Nhi nói tiếp: "Không nhọc cô phải hao tâm tổn trí, hắn rất tốt, nếu hắn không tốt thì sao chúng tôi lại có thể làm chuyện đó mỗi ngày chứ? Hắn thực sự là một người đàn ông cường tráng, tinh lực tràn trề, ha ha..." Bạch Mị Nhi nói xong, cười nhõng nhẽo không ngớt.
Tôi quả thực đã bị cô ta chọc cho tức điên, đột nhiên một thanh âm từ xa xa truyền tới: "Là ai đó?"
Nghe được tiếng của Hạ Khải Phong, trong lòng tôi có chút vui sướng, đang định mở miệng nói chuyện thì Bạch Mị Nhi lại cố tình ỏn ẻn nói với tôi: "Ôi trời, hắn đang gọi tôi kìa, thật sự là một khắc cũng không muốn rời khỏi tôi...!Xong rồi, haha..."
Tút tút tút...
"Này, này! Bạch Mị Nhi..." Tôi quát lên, chỉ có thể âm thầm lo lắng trong lòng.
Tôi cầm gối ôm lên, coi nó thành Bạch Mị Nhi rồi không chút thương tiếc, đấm bùm bụp vào nó: "Chết đi! Đồ hồ ly tinh."
Không lấy được bất cứ tin tức gì của Hạ Khải Phong, tôi chỉ có thể chờ đợi, mong ngóng, nhớ nhung hắn mỗi ngày.


Nhưng người nhớ nhung hắn cũng không chỉ có mình tôi.
Bỗng một ngày, Duệ Duệ lại dùng ánh mắt khẩn cầu tới nhìn tôi, lặp đi lặp lại một câu nói: "Ba ba, ba ba...!Duệ Duệ muốn ba ba..."
Tôi đã sớm nghĩ tới chắc chắn sẽ có một ngày Duệ Duệ hỏi chuyện về ba hắn, chỉ là không ngờ lại nhanh tới như vậy.
Tôi ôm lấy Duệ Duệ, đặt hắn ngồi lên trên đùi mình, nhìn hắn, ôn nhu nói: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Nhà chúng ta là người ngoài hành tinh, cho nên Duệ Duệ mới tài giỏi như vậy.

nhưng chúng ta sẽ không thể để người địa cầu phát hiện ra, nếu không bọn họ sẽ không yêu thích chúng ta nữa, cho nên chúng ta phải giả làm người địa cầu, biết chưa?"
Không nghe được đáp án mình muốn, Duệ Duệ liều mạng lắc đầu, đôi mắt trông mong nhìn tôi, bàn tay nhỏ bé chà chà đất nặn, như muốn nặn ra ba mình: "Ba ba, ba ba..."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81





Tôi nhẹ nhàng an ủi hắn: "Mẹ đã nói xong đâu? Cho nên...!ba ba của Duệ Duệ cũng là người ngoài hành tinh, hơn nữa còn là một người ngoài hành tinh vô cùng, vô cùng đẹp trai.

Bây giờ hắn đang ở một nơi nào đó cứu vớt người địa cầu, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn đến tìm chúng ta, chỉ cần Duệ Duệ ngoan ngoãn thôi."
Duệ Duệ nghe xong lập tức trượt từ trên đùi tôi xuống, tay chân vụng về tự mình đi đôi giày thể thao mà tôi mới mua cho hắn, ngoan ngoãn nói: "Duệ Duệ nghe lời, duệ duệ nghe lời..."
Tôi nhìn mà ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay tôi khuyên mãi mà hắn cũng không chịu đi giày, bây giờ để có thể nhìn thấy ba mà bắt buộc bản thân phải đi giày mà hắn vẫn luôn không thích.
Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Sau khi đi giày xong, Duệ Duệ lại chớp chớp mắt nhìn tôi.
"Con muốn biết tướng mạo của ba ba mình đúng không?" Ta cười hỏi, Duệ Duệ vui vẻ gật đầu.
Đáng tiếc Hạ Khải Phong không thể chúp ảnh, chúng tôi chưa từng có một bức ảnh nào chụp chung.

Ngẫm lại, có thể sau này ngay cả chụp ảnh cưới chắc cũng không có mặt hắn.
Ánh mắt tôi trở nên xa xăm, trong đầu mường tượng ra bộ dáng của Hạ Khải Phong.


Cuối cùng tôi vẫn nói cho Duệ Duệ biết: "Ba ba của con có một đôi mắt khác với người thường, chỉ cần hắn tức giận, con mắt sẽ biến thành màu đỏ, tâm tình lúc vui sướng sẽ là màu xanh da trời...!Duệ Duệ của chúng ta nhất định phải như ba ba của con vậy, làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhé?"
Duệ Duệ yên tĩnh nghe tôi kể chuyện.
Cứ như vậy, tôi vừa chờ đợi tin tức của Hạ Khải Phong, vừa giáo dục Duệ Duệ trở thành một người đoàng hoàng, tốt bụng.
Một hôm, tôi đưa Duệ Duệ đi ra ngoài ngắm trăng, nhưng không may gặp phải một con ma nữ.

Từ lúc gặp con ma nữ này, tôi chợt phát hiện ra Duệ Duệ vốn dĩ đang đứng bên cạnh tôi lại đột nhiên biến mất không chút dấu vết.

Tôi đang định lên án con ma nữ thì đã bị cô ta treo ngược lên cành cây, đã thế cô ta lại chọn cái cây cao nhất ở trong thôn, làm tôi sợ muốn chết.

Sau khi làm xong thì cô ta cũng lại biến mất tăm.
Gió lạnh thấu xương thổi vù vù làm cả người tôi run lên cầm cập.

Tôi không ngừng gào thét gọi: "Duệ Duệ, con ở đâu?".

Hôm nay là ngày gì mà sao tôi lại xui xẻo thế không biết.


Vô duyên vô cớ bị một con ma nữ treo lên cành cây, đã thế lại còn có một con chim ở trên cây rảnh rỗi không có việc gì làm, nó liền cắn sợi dây đang buộc chân tôi vào cành cây cho đỡ buồn.

Con bà nó! Chẳng lẽ tôi lại chết dưới mỏ của một con chim? Từ độ cao này mà rơi xuống thì vỡ đầu là cái chắc.
Tôi căng mắt nhìn về phía trước xem có ai không.

Trong mơ hồ, tôi thấy xa xa có hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đi tới.

Người đàn ông cao lớn xỏ hai tay vào túi quần, cà vạt bay theo gió, bộ dáng kiên định, thản nhiên đi tới.

Tôi mừng rỡ, đang định kêu cứu thì cái dây liền đứt phựt một cái.

"Aaaaa......"
Trong tiếng gió vù vù, tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách của một đứa trẻ con.

Tôi nở nụ cười, đó là tiếng cười của Duệ Duệ nhà tôi.
Đỡ lấy tôi là một cánh tay cứng rắn mạnh mẽ, mặt tôi tựa lên bờ vai hắn, trên người hắn có một mùi hương nam tính nhè nhẹ mà quen thuộc, khiến tôi cảm giác rất an toàn.
Tôi nở nụ cười, thò tay ôm chặt cổ hắn, nước mắt không kìm được mà chảy xuống như mưa: "Cuối cùng anh cũng tới."
"Mẹ, con tìm được ba ba rồi." Duệ Duệ nhào vào lòng tôi, cười vui vẻ nói.
"Tên nhóc này, ai là ba ba nhóc?" Hạ Khải Phong lườm Duệ Duệ, nói.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82





Tôi nghỉ ngơi trong lòng Hạ Khải Phong, đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi mới ngước mắt nhìn hắn.

Đôi mắt màu xanh da trời tĩnh mịch như hồ nước thu, môi mỏng mím lại thật chặc, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
"Em cũng gặp thật nhiều tai nạn! Xem ra, nếu không có tôi ở bên cạnh là không thể được." Hắn không biết ngượng mà nói khoác.
Tôi đứng xuống đất, cười cười: "Dạ dạ, về sau tiểu tữ sẽ lăn lộn cùng với thiếu chủ đại nhân, không ngờ tiểu nữ lại mang âm thể, bị những đại quỷ, tiểu quỷ này yêu thích, sau này thiếu chủ đại nhân phải bảo kê cho tiểu nữ đó."
Tôi nhìn hắn, mới phát hiện trên trán Hạ Khải Phong bị sưng bươu một cục, quả thực là chuyện lạ có thật.

Hắn thần thông quảng đại như vậy? Là ai lại có thể khiến hắn chịu uất ức như thế chứ?

"Trên trán anh sao lại bị sưng to như vậy? Ma cũng có thể có viết thương ngoài da như vậy sao?" Tôi giật mình hỏi, muốn vươn tay ra xoa bóp nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh đi.
"Còn không phải là chuyện tốt do tên nhóc này làm sao? Nếu không phải nghe mẹ em nói em nhận nuôi một thằng bé lớn như vậy, bổn thiểu chủ mà không đánh nát cái mông của hắn là điều không thể." Hạ Khải Phong tức giận, bất bình nhìn Duệ Duệ, mà Duệ Duệ hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, nhìn hắn tràn đầy cung kính.
Là Duệ Duệ làm sao? Khó trách! Không ngờ sức lực của Duệ Duệ lại lớn như vậy.
Lúc này, nghĩ tới con ma nữ đã treo tôi lên cây, sau khi ngó trước ngó sau thì phát hiện ra cô ấy đứng xa xa, đang lẳng lẳng nhìn chúng tôi, không tới gần mà cũng không rời đi.
Con mắt Hạ Khải Phong bỗng biến thành màu đỏ, hắn nâng tay lên, chỉ thấy con ma nữ bay về phía chúng tôi, ngã sấp mặt trên mặt đất.
Duệ Duệ kích động vỗ vỗ vào tay tôi, khen ngợi: "Ba ba giỏi quá! Ba ba giỏi quá!"
Hạ Khải Phong liếc mắt nhìn hắn: "Thật phiền phức! Ta đã nói là không phải rồi." Lúc này, vẻ mặt hắn dịu đi, ánh mắt biến thành màu xanh da trời.
Bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ chống vào eo, tức giận hô: "Dạ dạ dạ." Hắn chỉ tay vào mắt Hạ Khải Phong, nói: "Ba ba, mắt của ba có hai màu kìa."
Thì ra là thế ah! Duệ Duệ dựa vào điểm này để nhận diện ra ba của hắn.
Nhìn hai cha con, tôi rất muốn cười, nhưng thấy con ma nữ thống khổ nằm quằn quại trên mặt đất thì tôi lại cười không nổi rồi, Hạ Khải Phong lại muốn đánh cô ấy, tôi liền vội vàng giữ chặt tay hắn lại.
"Thật ra thì cô ấy cũng không làm thương tổn tôi." Tôi nói.
Sự thật chính là như vậy, tôi ngã là do con chim chứ không phải do cô ấy.

Với lại tôi nghĩ cô ấy làm như vậy nhất định là vì có lý do bất đắc dĩ.

Con ma nữ ngẩng đầu nhìn tôi, khóc thút thít.
Hạ Khải Phong liếc nhìn tôi, nói với con ma nữ: "Cút đi! Nếu để ta gặp cô một lần nữa, ta nhất định sẽ cho cô hồn phi phách tán."
"Đi nhanh đi!" Tôi cảm thấy con ma nữ rất đáng thương, thúc giục nói.
Con ma nữ cố gắng bò dậy, nhưng cô ấy không rời đi mà tới dập đầu với chúng tôi: "Tôi biết chị là nữ nhân của thiếu chủ nên mới cố tình làm như vậy để gọi thiếu chủ ra.

Thiếu chủ, tôi thực sự rất muốn được siêu thoát, mong người hãy giúp tôi."
Hạ Khải Phong ôm tôi, nhìn con ma nữ, tuyệt tình nói: "Không đánh cô hồn phi phách tán đã là tốt lắm rồi, còn muốn ta giúp cô? Nằm mơ."
Tôi ôm cổ Hạ Khải Phong, tươi cười nói: "Giúp cô ấy đi.

Chuyện này đối với anh rất đơn giản mà?"

Hạ Khải Phong phớt vẻ mặt tươi cười sáng lạn của tôi, mặt không cảm xúc nói: "Nếu ai cũng giống như cô ta thì chắc bổn thiểu chủ bận chết."
"Không phải anh gặp phải em sao? Anh cứ coi như là đang giúp em đi?" Nói xong, tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó mỉm cười thật tươi, rồi nháy mới ra hiệu với Duệ Duệ.
Đạt được cái hôn thơm mát của tôi, cả người Hạ Khải Phong sửng sốt, hắn nhướng mày nói: "Hình như đây là lần đầu tiên em chủ động hôn ta?"
Tôi ngượng ngùng cười, nháy mắt ra hiệu với Duệ Duệ một lần nữa.

Duệ Duệ hiểu ý, ôm chặt chân Hạ Khải Phong, hai mắt cong cong, cười xán lạn: "Ba ba, ba ba, ba ba của Duệ Duệ...!Là hùng."
Hạ Khải Phong không dám tin, trừng mắt nhìn Duệ Duệ, rồi quay sang nói với tôi: "Hắn mắng ta là gấu?" (*chú thích: trong từ Hán Việt, hùng có nghĩa là gấu)

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83





Phụt~​
Tôi cười gượng cười hai tiếng: "Không phải, hắn muốn nói là "anh hùng ", hắn khen anh là anh hùng đó.

Cho nên, chúng ta mong anh hùng hãy giúp đỡ người ta nha?"
"Cái này còn khó nói lắm." Hạ Khải Phong kiêu ngạo nói.

Hắn sờ cằm, xem xét đề nghị của tôi.
Suy một hồi suy tính kỹ càng, hắn ôm tôi vào lòng, cười nói: "Nếu ta giúp cô ấy thì em định báo đáp với ta thế nào?"
Tôi xấu hổ nhìn thoáng qua con ma nữ, cô ấy thấy thế liền cười tạ lỗi.
Tôi ghé vào tai Hạ Khải Phong, thì thầm nói.

Mặt mày hắn lập tức trở nên hớn hở, nói với tôi: "Bổn thiểu chủ cảm thấy nếu như là ba ngày...! Thì còn có thể cân nhắc..."
Tôi kinh hãi, cằm thiếu chút nữa rót xuống mặt đất, cao giọng nói: "Ba ngày? Anh không sợ..." Nhìn con ma nữ, lại nhìn Duệ Duệ, sau đó tôi dùng âm lượng mà chỉ có tôi và hắn mới có thể nghe thấy: "Anh không sợ lao lực quá mà chết à?"
"Haha, đừng nói là ba ngày...!Cho dù là..."
Tôi cuống quít che miệng hắn lại: "Đừng nói nữa, em đáp ứng anh là được..."

Lúc này Hạ Khải Phong mới thoả mãn nở nụ cười: "Tốt, vậy bổn thiếu chủ sẽ giúp cô ta."
Con ma nữ kích động nhìn chúng tôi, liều mạng gật đầu: "Cảm ơn chị và thiếu chủ."
"Làm khó chị rồi..." Con ma nữ áy náy nhìn tôi: "Tôi vừa đối xử với chị như vậy mà chị còn vì tôi mà chấp nhận hy sinh..."
"Cô nói cái gì đó? Sao lên giường với bổn thiếu gia lại là hy..." Tôi gắt gao bịt chặt miệng Hạ Khải Phong, khiến cho hắn không thể nói tiếp.
"Trẻ con còn đang ở đây, anh có thể chú ý một chút hơn không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai chúng tôi cúi đầu nhìn Duệ Duệ, hắn lại ngây thơ nhìn chúng tôi, mặt cọ cọ vào chân tôi, rồi lại cọ cọ vào chân của ba ba hắn.
Tóm lại, cuối cùng Hạ Khải Phong cũng đồng ý siêu thoát cho con ma nữ kia.
Xong việc, tôi cười với Hạ Khải Phong: "Hạ Khải Phong, cám ơn anh!"
Hạ Khải Phong ôm tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua Duệ Duệ đang ôm chân hắn, nói với tôi: "Trước tiên, em có thể mang thằng nhóc này đi không?"
"Tại sao? Hắn rất thích anh mà?" Tôi vô cùng chờ mong nhìn hắn.
Hạ Khải Phong nói: "Em không mang hắn đi, bổn thiếu chủ lấy thù lao kiểu gì?" Nói xong, hắn liền vác Duệ Duệ lên vai, bàn tay tà ác di chuyển đến mông tôi, véo một cái.
Tôi đỏ mặt, đẩy tay hắn ra.

"Lưu manh! Duệ Duệ vẫn còn đang ở đây đó."
Hạ Khải Phong cúi đầu nhìn thoáng qua Duệ Duệ, bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc thì em nhặt được cái thằng nhóc đáng chết này ở đâu vậy?"
Tôi tủm tỉm cười.


"Nhặt được từ chỗ của anh đó!"
"Nhặt được từ chỗ ta?" Hạ Khải Phong khó hiểu hỏi.
"Không lẽ anh nghĩ còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ một mình em mà sinh ra được Duệ Duệ chắc?"
"Thật...!Thật sao?" Hạ Khải Phong lắp bắp hỏi lại.

Khuôn mặt đờ đẫn này của hắn trông thật đáng yêu làm sao!
Tôi gật đầu, giọng nói chắc nịch: "Thật."
Nghe vậy, Hạ Khải Phong vui sướng nhảy cẫng lên.

Hắn cứ cười ha hả làm chim chóc xung quanh tưởng hắn bị điên, tất cả đều sợ hãi bay tán loạn vào rừng sâu.
Hạ Khải Phong không đưa tôi về nhà mà đưa tôi và Duệ Duệ về căn biệt thự của hắn.
Sau một khoảng thời gian không ngừng cố gắng, công ty đã bắt đầu đi vào hoạt động.

Vì là công ty mới thành lập nên công việc hơi bề bộn.

Vừa mới ra ngoài mà đã có điện thoại gọi đến.
Tôi sợ Duệ Duệ đói bụng, nên cho hắn ăn cơm trước.

Sau khi ăn cơm xong thì hắn đã chạy đi chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong thôn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84





Rửa bát đũa xong, tôi gọi điện thoại cho Hạ Khải Phong, không ngờ người bắt máy lại là Bạch Mị Nhi.
"Khải Phong say rồi, tôi đang ở cùng với hắn, chắc đêm nay hắn sẽ không về đâu nên cô không cần phải chờ đợi làm gì nữa." Cô ta không chút cấm kỵ, trực tiếp nói, thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để nói chuyện điện thoại với tôi.
"À, ra là thế, vậy thì làm phiền chị chăm sóc Khải Phong giúp tôi." Tôi ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, kiêu ngạo nói.
Bạch Mị Nhi, cô đừng tưởng tôi ngu.

Bà đây biết thừa cô đang châm ngòi ly gián.
"À mà không chỉ đêm nay, sau này hắn sẽ thường xuyên qua đêm với tôi đấy."
Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt quá! Tôi càng tự do, ha ha, nhưng mà, con tôi cứ nhao nhao đòi đi tìm ba, cô nói lại với hắn giúp tôi, khi nào về thì nhớ mua một ít đồ chơi cho Duệ Duệ."
"Hừ, có con gì giỏi lắm sao? Cũng không phải là con ruột." Cô ta nói xong thì liền cúp điện thoại.
Chuyện Duệ Duệ là con ruột của tôi và Hạ Khải Phong, chỉ có ba người chúng tôi biết, nên Bạch Mị Nhi mới lầm tưởng như thế.
Tôi khó chịu nói với cái điện thoại: "Chính là con ruột đấy, cô tức chết đi!"
Vứt điện thoại xuống ghế, tâm trạng tôi càng ngày càng trở nên trầm trọng.


Một cảm giác đố kỵ, chua xót bỗng chốc xông thẳng lên đỉnh đầu tôi.
Vừa nãy tôi cũng thật ngây thơ!
Rốt cuộc thì quan hệ của Hạ Khải Phong và Bạch Mị Nhi là gì?
Tuy nói Bạch Mị Nhi là con gái nuôi của Minh Vương, nhưng Hạ Khải Phong và Bạch Mị Nhi đâu có quan hệ huyết thống nào? Tuy Hạ Khải Phong đã từng tỏ ra lãnh đạm với Bạch Mị Nhi, nhưng mà ai biết được bọn họ đã từng có gian tình gì không?
Tôi lắc lắc đầu: "Không, tôi phải tin tưởng hắn, đó chỉ là kế ly gián của Bạch Mị Nhi thôi."
Miệng thì nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chán nản, mặt mày ủ rũ đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt xong thì tôi leo lên giường nằm.

Không bao lâu thì nghe thấy tiếng của Duệ Duệ.
Tôi nói với hắn cơ thể không thoải mái, bảo hắn sang nhà bà ngoại chơi, đứa nhỏ này nhu thuận rót cho tôi một cốc nước đặt ở cạnh giường, xong mới chạy đi tìm bà ngoại.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi chợt cảm giác có một bàn tay đang thò vào trong áo ngủ của tôi.


Cái tay kia không nóng mà cũng không lạnh, rất giống với nhiệt độ cơ thể của Hạ Khải Phong.
Môi của hắn đè lên môi tôi.

Tôi nhập nhèm mở một con mắt ra nhìn hắn.

Hắn lộ ra ca bụng săn chắc sáu múi, trong con ngươi xanh biếc tĩnh mịch, bừng lên một ngọn lửa nóng.
"Không phải anh đang ngủ cùng Bạch Mị Nhi sao? Về đây làm cái gì chứ?"Tôi tràn đầy ghen tuông nói.
"Sao? Ghen rồi hả?" Hắn cúi người nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi.
"Không được sao?" Tôi nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.
Hắn cười khẽ, hai mắt nóng bỏng nhìn tôi chằm chằm.

"không phải ta đã về rồi sao?" Nói xong, hắn cởi quần áo của tôi ra, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn, giống như đang cố gắng khống chế ham muốn của bản thân.

"Em con nợ ta ba ngày cơ đấy? Hôm nay em chạy không thoát đâu."
Nói xong, hắn vùi đầu vào giữa hai chân tôi.

Tôi mỉm cười thỏa mãn...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85





Ba ngày sau...
"Mau dậy đi!"
Hạ Khải Phong kéo chăn ra, ngón tay trêu đùa bộ ngực đẫy đà của tôi.

Tôi thống khổ ai oán một tiếng rồi cho hắn một cước: "Cút!"
Sau đó tôi nghe thấy tiếng tủ quần áo bị mở ra.
Một phút trôi qua, tôi bị một tên đàn ông mạnh mẽ kéo lên, ném vào phòng tắm.

Sau đó hai bàn tay nóng bỏng không ngừng sờ soạng khắp người tôi, khiến tôi không khỏi hét lên: "Em tự tắm! Cút đi cái đồ biến thái..."
Sau khi đuổi được con ma tà ác kia đi, tôi không cam lòng mà tắm rửa sạch sẽ.

Xong việc thì quấn khăn, đi ra khỏi phòng tắm.


Tôi thấy trên giường, một bộ sườn xám màu đỏ thẫm đã được đặt rất ngay ngắn, chỉnh tề, như thể nó đang chờ đợi chủ nhân của mình.
Hạ Khải Phong lười biếng ngồi trên ghế sa lon xem báo chí, thấy tôi đi ra thì hắn chỉ tay vào bộ sườn xám trên giường, nói: "Mặc nó vào đi."
"Mặc cái này làm gì?" Tôi hỏi.
Tôi vừa mới hỏi xong, ước chừng một giây sau, Hạ Khải Phong đã vọt đến trước mặt tôi, vươn tay muốn cởi cái khăn đang quấn trên người tôi ra.

"Ta biết rồi, em muốn bản thiếu chủ động thủ, nhanh như vậy mà đã hình thành thói quen à?"
Tôi cả kinh, cuống quít giữ chặt khăn tắm, kêu to: "Em tự cởi, tự mặc."
Hắn cười đắc ý.
Ba mươi phút sau, tôi bước ra khỏi phòng với bộ dáng xinh đẹp, lộng lẫy.

Bộ sườn xám này dã thành công tôn lên những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể tôi.

Tôi vô cùng tự tin đi tới trước mặt Hạ Khải Phong.
Quả nhiên, hắn nhìn tôi chằm chằm, miệng khen ngợi không ngớt: "Em mặc sườn xám thật đẹp."
"Đi đâu thế?" Tôi nghiêng đầu hỏi hắn.
Hắn ôm tôi vào lòng, nói: "Cứ đi theo ta là được."
"Duệ Duệ đâu rồi?" Tôi hỏi.
"Ở nhà mẹ của em." Hắn nói.
Ba mươi phút sau, tại Cục Dân Chính.
Tôi ngồi chờ trên ghế, nhìn từng đôi tình nhân ân ái đi ra.
Tôi quay ra nhìn Hạ Khải Phong, không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đứng xếp hàng đợi như vậy.

Nhưng không đến 10 phút, hắn bắt đầu không chịu nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh tôi, lạnh lùng nói: "Nếu bọn họ còn không gọi tên chúng ta, bổn theo gia sẽ phá hủy cái Cục Dân Chính này."
Nói xong, hắn đứng lên cầm điện thoại gọi cho ai đó.


Chỉ vài giây sau, chúng tôi được người của Cục Dân Chính cung kính mời vào.
Nhìn đơn đăng ký kết hôn trên tay Hạ Khải Phong, hai mắt tôi tràn đầy nước mắt, tôi lén lút lau chúng đi rồi quay sang hỏi hắn.

"Sao đột nhiên lại muốn kết hôn?"
Hôm nay Hạ Khải Phong mặc một bộ vest màu đen phong cách Tây Âu, tóc tai được hắn vuốt keo trông rất chỉnh tề.

Trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt.

Đây chính là dáng vẻ của một chú rể nha.
Hắn nhìn tôi, thản nhiên nói: "Ngoại trừ ta, em không được gả cho người khác.

Cho nên em chỉ có thể kết hôn với tôi, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải kết, cho nên liền kết thôi."
Cái tên này thật là...!Chẳng những không có màn cầu hôn, mà ngay cả hoa với nhẫn cưới cũng đều không có, cứ thế mà muốn tôi gả cho hắn? Thật là, tức quá đi!
Nhân viên tiếp tân đồng tình nhìn tôi.

Sau khi ký vào giấy chứng nhận kết hôn xong, Hạ Khải Phong chuyển tờ giấy sang chỗ tôi, thân thiết nói: "Ký vào đây này!"
Thấy tôi vẫn yên lặng không động đậy, Hạ Khải Phong liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó nói: "Cô ấy không ký tên."

Nói xong, hắn đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lấy rồi đưa lên tai nghe.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói đầy giận dữ của mẹ tôi.

"Nhanh ký đi cho mẹ!"
Tôi im lặng, tôi cũng không có nói là không kết, nhưng mà...!Tôi vẫn luôn hy vọng có một màn cầu hôn lãng mạn, hoa hồng, nhẫn cưới kim cương, giống như hôn lễ trong mơ vậy.

Nhưng đó mãi là giấc mơ không thành vì ai vì ai?
Không biết mẹ đã bị Hạ Khải Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì mà coi hắn như con đẻ, còn tôi thì lại trở thành một đứa con dâu mới cưới về.
Hạ Khải Phong...!Em hận anh!
Hy vọng một nhà ba người chúng tôi sẽ được sống yên ổn, hạnh phúc đến mãi mãi...
--------------- Hết---------------

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom