Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: END


Bạch Cốt Nhan lấy trong người ra một viên đan dược màu đen,đưa ra trước mặt Hồng Hạnh

_ Đây là đoản hồn đơn, là một loại độc dược,nếu em uống vào ,cơ thể sẽ lặp tức ngưng thở,nguyên thần sẽ mau chóng xuất ra...

Hồng Hạnh đưa tay đón lấy viên thuốc từ tay Bạch Cốt Nhan trước ánh mắt lo lắng của Lãnh Tuấn,anh rất muốn ra tay ngăn cản cô nhưng anh biết điều đó là không thể,trong lúc này ngoài việc yên lặng đứng nhìn Hồng Hạnh bất chấp hi sinh cho Diêm Vạn An,thật sự Lãnh Tuấn không còn lựa chọn nào khác.

Quả thật Hồng Hạnh không hề phân vân,cô đưa viên thuốc vào miệng,dứt khoát nuốt "ực" một cái, cả cơ thể đột nhiên như một sợi dây bị kéo căng,mọi thứ trước mắt trở nên nhoè đi,Hồng Hạnh cảm thấy nơi lồng ngực như có một tản đá rất mạnh đè lên đó,nặng trĩu và khó thở, rồi một tiếng "phụt" cảm giác giống như một sợt dây vừa bị dãn đứt, xung quanh mọi thứ trở nên tối sầm lại, tiếp sau đó là cả cơ thể cô trở nên nhẹ hẫng,bay ra ngoài không khí trôi bồng bềnh trên mặt đất. Hồng Hạnh nhìn thấy trước mặt mình là một Hồng Hạnh khác đang nằm sóng soài trên mặt đất,hai tay buông thõng ra hai bên,mắt nhắm nghiền,khuôn mặt bình thản như vừa chìm vào giấc ngủ. Tiếp đến cô cảm thấy thân hình như bị một lực hút hút lại, cả người cứ muốn bay về hướng Bạch Cốt Nhan đang ngồi, trên tay hắn còn cầm một cái lọ màu xanh ngọc bích. Bên tai cô loáng thoáng giọng hắn đang nói

_ Hồng Hạnh em hãy chịu thiệt một chút,tôi sẽ giúp em hồi sinh Diêm công tử

Vừa nói Bạch Cốt Nhan vừa chìa cái miệng lọ về phía Hồng Hạnh,lúc này cô liền cảm nhận lực hút từ chỗ đó càng mạnh mẽ hơn,Hồng Hạnh cũng không khán cự,cô thả lỏng người,cả cơ thể lao về về chỗ cái lọ của Bạch Cốt Nhan rồi chui tọt vào trong đó.

_ Bây giờ tôi sẽ mang em đi về núi Linh Sơn để luyện thuốc ..

Bạch Cốt Nhan kê sát miệng mình vào thành lọ thủ thỉ, bên cạnh Lãnh Tuấn đang sững sờ nhìn thi thể Hồng Hạnh nằm sóng soài trên mặt đất,anh đánh tiếng hỏi

_ Thế còn Hồng Hạnh ...

_ Làm phiền ngươi mang cô ấy trở về Diêm gia, dù sao cô ấy cũng là mợ Hai ở đó,họ có trách nhiệm thờ phượng chăm lo bài vị cho nàng.

_ Không cần đâu....

Bạch Cốt Nhan đang căn dặn Lãnh Tuấn thì có một giọng nói uy nghiêm thốt lên,cả hắn và Lãnh Tuấn đều kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy.Phía sau lưng hắn một nam nhân phong thái đĩnh đạc,trên người toả một luồng hào quang sáng chói,đang ung dung thư thái bước về phía hắn.

_ Vị này là....

_ Ta là Bách Hoả Loan

Bạch Cốt Nhan nghe đến cái tên "Bách Hoả Loan" thì vô cùng sững sốt.Bách Hoả Loan nhất đại linh điểu dưới trướng của Lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết hôm nay lại đại giá quang lâm đến phàm giang,mà còn hiện thân trước mặt Bạch Cốt Nhan, hắn tự cảm thấy mình thật quá may mắn,hắn mau chóng tiến lại gần Bách Hoả Loan ,cuối người xuống hành lễ với ngài ,thấy Lãnh Tuấn còn lóng ngóng chưa biết làm gì,hắn liền kéo anh ta lại,ra hiệu quỳ xuống giống mình, cuối đầu trước Bách Hoả Loan..

_ Đứng lên đi...ta đến đây chỉ muốn lấy lại đồ của mình

_ Đồ của ngài.... tiểu bối không hiểu lắm ạ...?

Bách Hoả Loan thoáng liếc xuống bàn tay đang giữ chiếc lọ đang chứa nguyên thần của Hồng Hạnh,khẽ nheo mày một cái,chiếc lọ trên tay Bạch Cốt Nhan liền biến mất,sau đó hiện ra trên tay Bách Hoả Loan. Bạch Cốt Nhan có hơi ngập ngừng,Bách Hoả Loan đã lấy chiếc lọ chứa nguyên thần của Hồng Hạnh,mà ngài ấy lại nói đến đây để lấy lại đồ của ngài,chiếc lọ trên tay ngài cầm chỉ là một loại vật dụng đựng hồn phách của tiên gia,hầu như ai cũng có vài cái, loại Bạch Cốt Nhan sử dụng chỉ là loại tầm thường bất cứ người nào cũng có thể sở hữu,Bách Hoả Loan là một linh điểu trong truyền thuyết sao lại có thể hạ thấp mình ngang nhiên chiếm lấy một loại đồ dùng hạ đẳng như vậy,chẳng lẽ ngài không sợ người khác biết được sẽ làm mất uy danh của mình hay sao.

Thấy nét mặt của Bạch Cốt Nhan tràn đầy nghi vấn,Bách Hoả Loan quét nhẹ lên miệng lọ một cái,luồng khí màu trắng trong bình liền bay ra, tiếp đến thì bay trở ngược vô một chiếc bình bằng vàng trên đó được trạm khắc rất tinh xảo là vật dụng Bách Hoả Loan dùng để đựng nguyên thần của Hồng Hạnh, sau đó ngài thả tay ra chiếc lọ màu xanh ngọc bích của Bạch Cốt Nhan liền chậm rãi từ từ bay về phía hắn.Lần này hắn mới hiểu ra,cái mà Bách Hoả Loan muốn lấy chính là nguyên thần của Hồng Hạnh,thứ đồ tầm thường kia đúng thật là không xứng với danh tiếng của ngài ấy.Bạch Cốt Nhan cuối đầu xấu hổ,uổng công hắn thông minh một đời trong lúc quan trọng lại tỏ ra nông cạn như vậy,thật là làm mất mặt gia tộc Bạch Cốt,nếu để gia gia hắn biết được,chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận tơi tả.

Nhưng sao lại là nguyên thần của Hồng Hạnh,cô ấy chỉ là một con linh điểu bình thường,tuy có quý hiếm hơn những loài linh điểu khác nhưng Bạch Cốt Nhan lại không nghĩ Bách Hảo Loan có liên quan đến Hồng Hạnh được, chuyện này thật quá lạ kì rồi

Bách Hoả Loan một lần nữa lại nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Cốt Nhan,ngài không nói gì,lại quơ tay ngang một cái,nguyên thần của Diêm Vạn An bỗng nhiên xuất ra khỏi cơ thể,hoá thành một làn khói xanh bay đến chui vào cái bình cũng đang chứa nguyên thần của Hồng Hạnh trong đó.Bạch Cốt Nhan lại há hốc miệng kinh ngạc,đây là lần thứ mấy hắn tỏ ra thiếu hiểu biết trước mặt Bách Hoả Loan rồi,từ lúc được diện kiến ngài ấy tới giờ,ngài không ngừng làm những điều hắn cảm thấy khó hiểu, đúng là Linh Điểu huyền thoại ,những điều ngài làm thật khiến cho người khác phải nhức óc suy nghĩ

_Ngươi có từng nghe nói dưới trướng của Lão Thiên Gia ngoài ta Bách Hoả Loan ra vẫn còn một con Linh Điểu khác tên là Bách Hoả Phụng hay không?

_Điều này tiểu bối có từng nghe qua

Tương truyền dưới trướng của Lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết có một cặp phu thê Linh Điểu là Bách Hoả Loan và Bách Hoả Phụng, đây là cặp Linh Điểu đi theo ngài ấy từ thuở khai thiên lập địa đến nay,pháp thuật của đôi vợ chồng này hơn cả pháp thuật của năm vị trưởng tộc trong ngũ đại gia tộc cộng lại.Hành tung của họ cũng rất thần bí, ngoài lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết ra thì không ai có thể biết được nơi họ sẽ đi qua hay nán lại,dĩ nhiên vì họ là cặp vợ chồng huyền thoại cho nên đi đâu cũng song hành với nhau, nhưng ngày hôm nay trước mặt Bạch Cốt Nhan chỉ hiện diện một mình Bách Hoả Loan,vậy còn Bách Hoả Phụng, chẳng phải vợ chồng họ nổi tiếng gắn bó như keo sơn hay sao,bây giờ chỉ có mỗi người chồng,còn người vợ ở đâu,chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra với Bách Hoả Phụng,nếu thật sự như Bạch Cốt Nhan suy đoán tam giới chắc chắn sắp xảy ra chuyện,bởi so với pháp thuật của đôi vợ chồng linh điểu này nếu có ai có thể đả thương họ,thì người đó chắc chắn không phải là dạng tầm thường,cả vợ chồng Bách Hoả Loan Phụng còn không địch lại,vậy há chẳng phải ngũ đại gia tộc sẽ gặp nguy hay sao, không lẽ tam giới sắp có chiến tranh ?

_ Ta nghĩ trí tưởng tượng của nhà người đi xa quá rồi đó

Bị Bách Hoả Loan đọc được suy nghĩ,lại còn buông loài giễu cợt Bạch Cốt Nhan thoáng cuối đầu tránh đi vẻ mặt xấu hổ của mình.

_ Nhưng nếu không phải như tiểu bối suy đoán,thì phải có nguyên nhân khác,Bách Linh Điểu ngài phải cho tiểu bối một lý do...không thì...

_ Không thì sao...?

Bách Hoả Loan quay lưng lại,cắt ngang câu nói của Bạch Cốt Nhan

_ Không thì tiểu bối sẽ ăn vạ ở đây không rời đi...

Khuôn mặt anh tuấn của Bạch Cốt Nhan hơi nghểnh lên,hai tay khoanh lại trước ngực,chứng tỏ sự quyết tâm của mình. Bách Hoả Loan nhìn thấy phản ứng của hắn thì không thèm nói lời nào,tay cầm bình vàng chứa nguyên thần của Hồng Hạnh và Diêm Vạn An,quay người bước đi,trong tích tắc thì không thấy ở đâu nữa, Bạch Cốt Nhan trông thấy ngài ấy không từ mà biệt thì bất lực ,vẻ mặt đau khổ nhìn vào chỗ ngài ấy biến mất.Đột nhiên từ trong khoảng không vọng lại giọng nói uy nghiêm của Bách Hoả Loan,Bạch Cốt Nhan nghe xong thì thoáng ngạc nhiên sau đó thì tủm tỉm cười. Lãnh Tuấn bên cạnh mặc dù cũng không hiểu lắm lời ngài ấy nói, nhưng sau đó thì anh cũng không cần phải tìm hiểu thêm. Bạch Cốt Nhan hiểu được quy định của người trời, tất nhiên sẽ không để cho phàm nhân ở dương thế biết được có sự tồn tại của họ,nói chi đến việc tận mắt trông thấy và còn biết được những điều họ nói.

Bạch Cốt Nhan khe khẽ đi ra phía sau Lãnh Tuấn,đập nhẹ vào gáy anh một cái,Lãnh Tuấn bị choáng váng sau đó thì ngã lên vai Bạch Cốt Nhan. Bạch Cốt Nhan lấy trong người ra một viên đan dược rồi nhét vào trong miệng Lãnh Tuấn,ngày hôm sau khi tỉnh lại,Lãnh Tuấn không còn nhớ gì nữa,kể cả việc đã từng bị Hoa phu nhân khống chế,bị sai khiến đánh đập hành hạ Hồng Hạnh,và thậm chí Hồng Hạnh là ai Lãnh Tuấn cũng không bao giờ có thể nhớ được nữa,mọi chuyện lại bắt đầu trở về từ thời điểm anh làm quan sai và cùng với một vị công tử tên Diêm Vạn An phá án cứu Lý Gia Lễ, sau đó thì nhận được tin Diêm công tử và vị thê tử của mình trong một lần giải cứu những cô gái trong thôn bị bắt cóc,đã bị bọn chúng thủ tiêu, thi thể được Diêm gia đưa về an táng và thờ phụng đúng như nghi thức của phàm giang

Bạch Cốt Nhan sau đó cũng trở về núi Linh Sơn, một thời gian rất lâu cũng không chịu xuống núi, trái tim của hắn bị tổn thương nghiêm trọng,ban đầu hắn cảm thấy lúng túng khi lỡ trao tình cảm cho một cô gái đã có gia đình, nhưng khi biết được cô là hiện thân của tiên gia thì trong lòng cũng nung nấu lên tia hi vọng, đợi sau khi Hồng Hạnh trở về thân thế thật sự sẽ đến tìm cô,bắt đầu lại từ đầu,biết đâu sẽ có một mở đầu tốt đẹp hơn. Nhưng sự đời quả thật luôn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Hồng Hạnh không phải là hiện thân của Huyết Lệ Phượng Hoàng như ban đầu hắn lầm tưởng,mà cô chính là từ một nửa nguyên thần của Bách Hoả Phụng vì giận dỗi chồng nên đã chọn cách ngủ say rồi mang một nửa nguyên thần của mình xuống phàm giang để thoả mãn thú vui thử nghiệm tình cảm của người phàm,sẵn tiện chọc tức Bách Hoả Loan.Bách Hoả Loan cũng không dễ dàng để cho vợ mình xuống phàm giới mà quậy phá,ngài cũng lấy một nửa nguyên thần của mình hoá thành người chồng có nhân duyên tiền định với Bách Hoả Phụng,cố tình làm cho những người xung quanh cô luôn phải gặp chuyện xui xẻo khi ở cạnh cô,tránh để những người không mong muốn tiếp cận làm hỏng nhân duyên cực khổ lắm ngài mới có thể sắp đặt được

Mặc dù đã có những mối hoạ ngoài dự kiến nhưng cũng nhờ đó Bách Hoả Phụng mới nhận ra được sự đau khổ như thế nào khi đánh mất người mình yêu,sau khi đưa nguyên thần trở về , bà đã bật khóc ôm chầm lấy người chồng trước mặt mình,mà không mảy may hay biết mọi thứ đã được ngài sắp xếp từ trước, Bách Hoả Loan tay ôm lấy thân hình ngọc ngà của vợ ,xoa xoa vuốt vuốt thể hiện tình cảm thắm thiết vô vàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự vui buồn vô định.Ngài đang lo lắng lỡ như Bách Hoả Phụng biết được sự thật lại bị ngài dắt mũi không biết sẽ lại giận dữ như thế nào,có khi lại chọn âm giới quậy một trận tưng bừng ở đó nữa thì không biết mặt mũi Linh Điểu huyền thoại như ngài không biết phải để ở đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: GOẠI TRUYỆN LÃNH TUẤN PART 1


Thôn Kim Bình năm đó xảy ra đại kiếp,nạn đói ,nạn cướp bóc xuất hiện ở mọi khắp nơi, triều đình ở quá xa không thể nghe được lời cầu cứu của dân,quan lại thì tham ô chỉ lo vơ vét không màng đến sự sống chết của dân lành. Lãnh Tuấn cùng một số quan sai đi tuần tra,bắt gặp không biết bao nhiêu là người chết vì đói, người thì nhà cửa tan nát, người thì chết vợ chết con, người thì bị bọn cướp ghé thăm không còn lấy một xu trong nhà, mặc dù vô cùng phẫn nộ và đau lòng trước tình cảnh đó, nhưng Lãnh Tuấn cũng chỉ là một viên quan sai nho nhỏ ,đồng lương không đáng là bao cho dù có trút hết gia tài để cứu trợ người dân cũng chỉ như gió lùa vào nhà trống,thật không thấm vào đâu.

_ Lãnh Tuấn đại ca ! Hình như đằng kia có phát gạo

Lãnh Tuấn nhìn theo hướng tay Tần Kế chỉ, trước cổng nhà Hạ phú hào tập trung rất đông,ai nấy đều đang chen lấn để có thể mau chóng lấy được ít gạo mang về,từ già trẻ ,trai gái ,lớn nhỏ ai cũng cầm trên tay một vật dụng để đựng gạo,họ có gì thì mang cái nấy, cứ chen chút đến gần chỗ Hạ tiểu thư ,con gái của Hạ phú hào đến nhận gạo, mặc dù đám đông xô đẩy rất mất trật tự,lại khá ồn ào, nhưng Hạ tiểu thư vẫn nho nhã mỉm cười múc từng đấu gạo để vào trong một cái bao nhỏ, mỗi người đến lấy sẽ nhận một bao để mang về,thật chất thì không cần cầm theo dụng cụ đựng gạo, tuy một đấu gạo là không quá nhiều, nhưng trong thời điểm này hành động đứng ra phát gạo cho dân nghèo của nhà họ Hạ thật đáng trân quý

_ Mọi người trật tự nào,đừng có xô đẩy,hôm nay nhất định ai cũng sẽ có gạo để mang về,mọi người yên tâm đi...đừng chen lấn

Hoàng Hoàng người hầu đi theo Hạ tiểu thư cố gắng nói to trong đám đông, chủ yếu muốn giảm bớt sự nhốn nháo của họ, nhưng nói là một đằng còn nghe hay không thì là vấn đề của họ, mặc kệ Hoàng Hoàng nói như gào lên nhưng đám đông giống như không nghe, mà hình như càng lúc càng chen lấn,xô đẩy nhau hơn nữa

_ Mọi người xin hãy trật tự...bây giờ tất cả hãy xếp ngay ngắn thành hàng có được không, như vậy sẽ thuận tiện cho tôi phát gạo nhanh hơn cho mọi người,ai xếp hàng ngay ngắn lãnh gạo xong còn được qua bên kia nhận thêm mười quan tiền, có được không ?

Giọng nói dịu dàng của Hạ Thu Hương Hạ tiểu thư cất lên,đám đông lặp tức im lặng,họ liền nhanh chóng đi vô thành hàng, đã được phát gạo lại còn nhận thêm tiền, dĩ nhiên dân làng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi, Hạ tiểu thư thật tài giỏi

_ Thu Hương...nếu làm như thế mình sẽ mất một khoảng tiền lớn đó,dì làm sao có ăn nói với cha con đây

Nhị Nương là vợ hai của Hạ phú hào ghé sát tai Hạ tiểu thư nói nhỏ, hạ tiểu thư vẫn giữ thái độ vui vẻ với mọi người,vừa đong gạo vừa trả lời lại với Nhị phu nhân

_ Mẹ yên tâm...nếu cha có trách phạt con sẽ đứng ra gánh vác,con sẽ không làm mẹ khó xử ...

Một người dân làng vừa lãnh gạo và tiền xong thì đứng sang một bên,sau khi nhìn thấy số tiền trên tay mình hoàn toàn là thật mà còn đủ số là mười quan ,liền vui vẻ nói lớn

_ Hạ tiểu thư đúng là tốt bụng,vừa cho gạo lại còn cho tiền, cô đúng là bò tát sống, xin nhận của tôi một lạy

Nói rồi người đó liền quỳ gập xuống đất,đầu cuối xuống mặt áp sát đất làm tư thế đang vái lạy thật. Vì ở vị trí khá xa mà người đó còn làm hành động quá đột ngột nên Hạ tiểu thư nhất thời không cho người đến cản lại được, cô đành cười ngượng ngùng, gật đầu đáp lại anh ta , những người khác sau khi lãnh xong phần của mình cũng cuối người xá xá về phía Hạ tiểu thư mấy cái, cô không chịu được đành ngừng tay múc gạo,nhẹ nhàng nói

_ Các vị dân làng,xin đừng làm như vậy, Thu Hương thật không dám nhận đâu,chỉ là chút lòng thành cùng giúp đỡ nhau qua cơn hoạn nạn này thôi,mọi người đừng bái lạy Thu Hương nữa, nếu không Thu Hương sẽ tổn thọ mất,mong mọi người dừng lại đi

.....

_Lãnh Tuấn đại ca,công nhận Hạ tiểu thư vừa đẹp người lại đẹp nết nữa ha, ai lấy được cô ấy làm vợ đúng là có phúc mấy đời luôn á..

_ Không liên quan đến chúng ta,đi tuần tiếp thôi

Lãnh Tuấn không thèm để ý đến câu nói của Tần Kế,anh quẩy thanh kiếm ra sau tiếp tục bước đi, nhưng cũng không quên đưa mắt lại chỗ vị trí Hạ tiểu thư nhìn thêm một cái,đúng lúc cô cũng ngẩn đầu lên nhìn về phía anh,hai ánh mắt chạm nhau,Lãnh Tuấn hơi ngượng ngùng,vội đảo mắt về hướng khác, nhưng cảm giác hình như Hạ tiểu thư cũng đang nhìn mình, Lãnh Tuấn đánh liều quay lại nhìn cô thêm một lần nữa, Hạ tiểu thư nhìn thấy anh cũng đang nhìn về phía mình, cô mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu chào anh, Lãnh Tuấn lúng túng cũng khẽ gật đầu chào lại cô.

_ Lãnh Tuấn đại ca....Lãnh Tuấn đại ca... vậy chúng ta có đi tuần tiếp không ?

Tần Kế lên tiếng hỏi làm Lãnh Tuấn bất chợt giật mình, anh lấy chuôi kiếm đẩy đẩy vào ngực cậu ta mâý cái

_ Không đi ...vậy chiều nay cậu đừng ăn cơm nhé...

Nói rồi Lãnh Tuấn nhanh chóng đi lướt qua chỗ Tần Kế,cậu ta thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo,gì thì gì chứ không ăn cơm thì làm sao có sức mà làm việc, dù sao cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi,đi thêm mấy vòng thì đã có thể được ăn,dại gì mà bỏ dở nửa chừng, Tần Kế nghĩ đến được ăn càng sung sức hơn nữa, bước chân cũng tự động đi nhanh hơn

.....

NHA MÔN

_ Bẩm quan! Số ngân lượng của triều đình cấp xuống để cứu bà con đã sắp được chuyển đến rồi ạ

Lão già tri huyện vừa đưa ly trà sâm lên miệng hớp một ngụm,sau đó ông ta làm động tác lùa hớp trà chạy qua chạy lại trong đó ,rồi phun một cái phèo sang bên cạnh, lão ta còn dùng một cái khăn voan được làm bằng tơ lụa thượng hạng lên chấm chấm vài cái trên mép môi, cười khà khà vẻ khoái chí

_ Tốt lắm...đợi số ngân lượng đó được chuyển đến thì ngươi phụ trách dám sát,rồi đưa hết vào kho cho ta

_ Thưa quan... không phải số ngân lượng đó là dành để cứu dân hay sao ạ ?

Lão già tri huyện nghe Hàn Lâm đặt nghi vấn thì thoáng nheo mày

_ Ai nói ta không cứu dân,đợi cho ta kiểm kê số ngân lượng xong rồi thì sẽ trích ra một phần cho bọn dân nghèo đó, bọn chúng là mạng quèn chịu đói chịu khát quen rồi,ta chịu chia cho đã là may phước cho họ lắm rồi

Nói đoạn lão gia trừng mắt nhìn Hàn Lâm

_ Còn ngươi nữa! Cẩn thận cái mồm nếu không cả nhà ngươi cũng sẽ không được yên đâu,nếu mà trong nạn đói này ngươi bị mất việc , không biết gia quyến của ngươi sẽ cầm cự được trong bao lâu...hahaha...hahaha

Lão ta nói xong thì quay mông bỏ đi, Hàn Lâm đưa ánh mắt căm tức nhìn theo bóng lưng lão,miệng rủa thầm

_ Đồ quân độc ác,nhất định sẽ có ngày ông sẽ bị quả báo

Hàn Lâm những tưởng chỉ có một mình hắn là bất bình với việc làm của lão quan tri huyện,hắn không hề biết ở bên ngoài Lãnh Tuấn đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện,khuôn mặt anh hiện rõ sự phẫn nộ,hai bàn tay anh cung lại thật chặt tạo thành hai nắm đấm, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu anh,đợi đến ngày số ngân lượng đó được chuyển đến thôn Kim Bình,Lãnh Tuấn nhất định sẽ không để cho lão tri huyện được toại nguyện.

....

Hai ngày sau

Ban đêm trong nha môn canh phòng rất lơ là, bọn quan sai ở đây đa phần là bọn tham ăn biếng làm,suốt ngày chỉ biết trốn việc đi cờ bạc,gái gú. Lãnh Tuấn đã biết được trong huyện đường có một căn hầm,đó là nơi chuyên cất giấu của hối lộ của lão tri huyện, đợi lão ngủ say rồi ,Lãnh Tuấn sẽ lẻn vào trong đó , cuỗm đi số ngân khố vốn thuộc về dân,để xem lần này lão ta còn ăn chặt nữa được hay không.

Để cho cẩn thận, Lãnh Tuấn ghé sang phòng ngủ của lão tri huyện, thám thính xem lão ta đã thật sự ngủ say chưa.Vừa bước chân gần đến phòng lão ta,Lãnh Tuấn nhìn thấy một bóng đen đang lén lút trước cửa sổ,hắn còn làm động tác đâm thủng màn cửa,thò vào trong đấy một ống hút,sau đó hà hơi thổi vào đó một làn khói

_Mê hồn hương !

Lãnh Tuấn nghe thoang thoảng được mùi hương bốc ra từ chỗ đó,anh nhanh chóng lấy tay bịt mũi lại để tránh ngửi trúng nó,nếu không ngoài vợ chồng lão tri huyện thì đêm nay Lãnh Tuấn cũng sẽ được đánh một giấc no say đến sáng. Tên hắc y nhân sau khi thổi mê hồn hương vào phòng của lão tri huyện,liền nhanh chóng rời đi,Lãnh Tuấn từ đằng xa cũng rón rén theo sau hắn.

_ Hướng đi đến mật thất...chẳng lẽ...?

Lãnh Tuấn thoáng kinh ngạc khi tên hắc y nhân biết rất rõ mọi ngóc ngách trong nha môn,kể cả mật thất của lão tri huyện hắn cũng biết,xem ra đây không phải lần đầu tiên hắn vào đây.

Lãnh Tuấn theo dõi tên Hắc y nhân đến cửa mật thất thì dừng lại,anh muốn xem rốt cuộc điều tên này muốn làm là gì,hắn muốn cướp ngân khố,phải bước qua xác của đệ nhất quan sai này đã. Lãnh Tuấn đứng khoanh tay ung dung đợi tên Hắc y ở ngoài cửa,khi hắn vừa bước ra trên tay còn cầm hai bao tải to chứa đầy ngân lượng trong đó, Lãnh Tuấn đứng phía sau đợi hắn vừa lướt qua anh liền lên tiếng,làm hắn hơi bất ngờ xém chút đã làm rơi hai bao tải tiền

_ Vị huynh đài này ,hoan nghênh huynh đến huyện đường, nhưng sao đường chính không đi huynh lại lấp lấp ló ló ở đây. Thật không đáng mặt quân tử tẹo nào.

Tên Hắc y nhân không thèm trả lời

Lãnh Tuấn, hắn dùng hai bao tải đang cầm trên tay, quơ về phía anh ,Lãnh Tuấn bị bắt ngờ,lùi về sau mấy bước,lọt thỏm vô địa phận của mật thất, tên Hắc y nhân lợi dụng thời cơ liền chạy ra ngoài. Lãnh Tuấn đuổi theo hắn ra đến gần cổng nha môn thì bắt được bả vai hắn, khi bàn tay anh chạm vào phần da trên đó ,Lãnh Tuấn thoáng ngạc nhiên khi phần vai của hắn rất mềm, không giống như phần vai rắn chắc của anh. Một cảm giác là lạ chợt hiện lên trong đầu Lãnh Tuấn,bất giác anh rụt tay lại, tên Hắc y nhân liền nhanh chóng quay một vòng thoát khỏi bàn tay anh. Lãnh Tuấn lại một lần nữa tròn mắt ngạc nhiên, xung quanh hắn thoang thoảng một mùi hương rất thơm, một mùi hương có thể khiến người khác phải ngẩn ngơ, Lãnh Tuấn vừa hít một hơi thật sâu để thưởng thức mùi hương đó, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh, khi đó tên Hắc y nhân đã nhanh chân phóng một cái lên trên nốc nhà,rồi nhảy xuống dưới, Lãnh Tuấn vội vã nhảy lên đuổi theo, nhưng đã quá muộn hắn đã vác hai bao tải khuất sau bờ tường cách nha môn rất xa, nhưng mùi hương của hắn vẫn thoang thoảng quanh đây. Lãnh Tuấn trầm ngâm một hồi chợt loé lên ý nghĩ

" Chẳng lẽ hắn là nữ nhân "

......

Sáng hôm sau

Lão tri huyện khuôn mặt bừng bừng sát khí, đi đến nhìn trừng trừng vào từng tên nha sai,lão ta nghiến răng nghiến lợi rặn hỏi từng tên

_ Lũ vô dụng các ngươi ,đêm qua đã ở đâu, cả gan để bọn cướp có thể dễ dàng lọt vào nha môn cướp của, các ngươi đã ở đâu,đã ở đâu hả ?

Lão ta vừa nói vừa ném đồ đạc trên bàn xuống bọn nha sai

_ Bẩm quan đồ đạc trong huyện đường vẫn còn đầy đủ... không mất một thứ gì cả,quan giận dữ điều gì thế ạ

Lãnh Tuấn quan sát nét mặt của lão ta, câu nói của anh xoáy sâu vào điều khó nói của lão,nếu bây giờ lão lên tiếng khai ra số ngân khố mà triều đình ban xuống cứu trợ cho dân,lỡ như sau này có thể tìm ra,há chẳng phải lão phải nôn ra để phân phát cho dân làng hay sao, còn bây giờ không thể trình bày rõ ràng lão lại không thể có cớ để truy cứu bọn cướp, lão tri huyện chiếu ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía Lãnh Tuấn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: NGOẠI TRUYỆN LÃNH TUẤN PART 2 + END


_ Nha môn là nơi nào mà ai muốn đến thì đến, chẳng lẽ hắn chỉ vô ghé thăm rồi đi ra hay sao,chắc chắn phải mất thứ gì đó ...

_ Hình như tri huyện đại nhân rất mong muốn nha môn bị cướp thì phải,trông ngài khá là khẩn trương đó

Lãnh Tuấn vừa nói xong thì lão già tri huyện liền cứng họng, lão không biết phải đối đáp lại như thế nào, nhưng nhớ ra mình là tri huyện nơi đây,nắm quyền cả một vùng,không thể để bọn thuộc hạ qua mặt được.

_ Ta không cần biết,các ngươi mau tìm bắt hắn về cho ta,nếu không tất cả lũ vô dụng các ngươi đều phải nghỉ việc.

Lão già tri huyện vừa nói vừa đập một cái thật to lên bán xử án,bọn nha sai nghe thấy thế liền lọt tọt chạy ra ngoài,chỉ có một mình Lãnh Tuấn là vẫn đứng yên như tượng,đến khi Tần Kế quay trở vô kéo tay anh đi,thì Lãnh Tuấn mới miễn cưỡng bước chân ra ngoài, trước khi đi còn không quên quan sát thái độ của lão tri huyện

_Tên Lãnh Tuấn chết tiệt này, rồi cũng có ngày ngươi sẽ biết tay ta...

Lão ta nhìn theo bóng lưng của Lãnh Tuấn miệng lầm bầm chửi rủa

....

_Ê bà...tối qua nhà tôi có người cho bạc á...tận mười lượng lận...phen này không còn phải sợ đói nữa rồi

_ Ê sao giống nhà tôi vậy ! Hôm qua đang ngồi may áo cũng có người ném cho tôi một túi tiền,mở ra cũng thấy mười lượng... chẳng lẽ thần phật thấy chúng ta khổ nên ra tay giúp đỡ...

_ Tôi cũng có nè...

Trong một góc chợ,mấy bà thím ngồi xì xầm với nhau,Hạ tiểu thư vô tình đi ngang,nghe được những lời họ nói thì nhoẻn miệng cười thầm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn,cô nhẹ nhàng đi lướt qua chỗ bọn họ,từ đằng xa Lãnh Tuấn để ý thấy Hạ tiểu thư đang chuẩn bị đi tới gần chỗ mình,anh do dự không biết có nên tiến lại chào cô hay không, thì đột nhiên "uỳnh" một cái ,cô đã va trúng vào người anh, Hạ tiểu thư vội vàng cuối người xuống,rối rít lên tiếng xin lỗi Lãnh Tuấn

_ Mùi hương này...

Lãnh Tuấn kinh ngạc nhận ra mùi hương thoang thoảng trên người Hạ Thu Hương,hương thơm này rất giống hương thơm của tên Hắc y nhân tối qua đột nhập vô nha môn,Lãnh Tuấn nhìn Hạ tiểu thư bằng ánh mắt nghi hoặc.

_ Vị công tử này....huynh có sao không ? Xin lỗi do Thu Hương bất cẩn quá,nếu huynh thấy không khỏe ở đâu,Thu Hương xin tình nguyện đưa huynh đến y quán

Hạ tiểu thư thấy Lãnh Tuấn cứ đứng trân trân nhìn mình thì ngại ngùng lên tiếng, Lãnh Tuấn lúc này mới giật mình ,chuyển ánh mắt sang nơi khác,cho dù là nguyên nhân gì nhưng nam nhân mà cứ nhìn con gái nhà người ta như vậy thì thật là không phải ..

_ À ...không sao....thất lễ rồi...

Lãnh Tuấn nói xong thì nép người sang một bên nhường đường cho Hạ tiểu thư đi qua, nhưng khi cô vừa đi được vài bước đã nghe giọng Lãnh Tuấn nói với theo

_ Hạ tiểu thư hình như cô làm rơi đồ

Hạ tiểu thư ngạc nhiên quay người lại nhìn,Lãnh Tuấn đã đi đến gần chỗ cô, trên tay anh đang cầm một miếng ngọc bội được chạm trổ rất tinh xảo,Hạ tiểu thư vừa liếc sơ đã nhận ra đó chính là miếng ngọc của mình,cô liền vui vẻ đón lấy từ tay Lãnh Tuấn.

Nhưng khi cô vừa chạm tay vô miếng ngọc,Lãnh Tuấn đã nói một câu khiến cô sững người...

_ Đêm qua thấy nó rơi ở cửa nha môn, tôi còn đang thắc mắc không biết là của ai, hoá ra là của Hạ tiểu thư

Vừa nói xong Lãnh Tuấn mỉm cười rồi rời đi,để lại đằng sau Hạ Thu Hương ở lại với ánh mắt ngỡ ngàng

....

Vài tháng sau

Khắp cả kinh thành đang xôn xao về một tên trộm có biệt danh là Hắc Miêu, hắn chuyên lấy của người giàu phân phát cho người nghèo,mỗi khi hắn thực hiện trót lọt một phi vụ hắn thường để lại một cái mặt nạ hình mèo màu đen, cho nên mọi người đặt cho hắn biệt danh là Hắc Miêu. Quan sai khắp nơi đang ra sức lùng sục hắn, nha môn treo thưởng năm ngàn lượng cho ai bắt được hắn, mỗi một nơi hắn đi qua ,người giàu thì khóc than còn người nghèo thì reo vui sung sướng.

Một đêm nọ, khi Lãnh Tuấn vừa đi tuần tra về

" Xột...xoạt " một tiếng động mờ ám vang lên trong đêm vắng tĩnh mịch, Lãnh Tuấn cẩn thận từ từ di chuyển lại gần, phía sau con hẻm chỗ chứa những thau chậu không còn xài tới, một bóng đen đang hì hục làm gì trong đó,Lãnh Tuấn tiến lại gần tay đã nắm vào chuôi kiếm,tâm lý sẵn sàng cho tình huống cấp bách xảy ra, bỗng dưng xoẹt một cái ,bóng người kia lao ra giương nắm đấm về phía Lãnh Tuấn, vì đã chuẩn bị trước nên anh dễ dàng né sang một bên, người áo đen mất đà lao thẳng vào tường,Lãnh Tuấn liền xoay người giơ thanh kiếm vào cổ người đó,hắn trở nên bị động trong tình huống này, Lãnh Tuấn liếc nhìn khuôn mặt đã được che lại sau lớp vải đen, đôi mắt long lanh cùng với hàng mi công vuốt, lại một mùi hương rất giống với mùi hương ở huyện đường mấy tháng trước, Lãnh Tuấn khẽ chau mày, anh đang do dự không biết có nên tháo lớp vải đen kia ra không, như có một linh cảm đang thôi thúc Lãnh Tuấn quyết định tháo nó xuống, xem khuôn mặt đằng sau lớp vải đen đó có thật sự là người mà anh đang nghĩ tới hay không. Quả nhiên

_ Hạ tiểu thư....

Đôi mắt long lanh có phần tức giận kia chính từ khuôn mặt khả ái của Hạ Thu Hương con gái độc nhất của phú hào Hạ Minh, cô ấy quả thật là tên hắc y nhân lần trước, Lãnh Tuấn vì mải mê suy nghĩ cho nên lơ là phòng bị, Hạ tiểu thư liền nhân cơ hội đảo ngược tình thế ,người bây giờ nằm dưới lưỡi kiếm lại trở thành Lãnh Tuấn đại ca

_ Cô chính là người đã lấy trộm ngân lượng của tri huyện đại nhân ?

_ Phải thì sao ? Ai biểu hắn là một tên quan tham lam lại còn độc ác, nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn dân lành chịu khổ, ta chỉ là thấy chuyện chướng mắt ra tay trượng nghĩa thôi

_ Vậy tên Miêu Lạc nổi tiếng gần đây không phải cũng là cô luôn chứ...

Hạ tiểu thư nhìn theo ánh mắt Lãnh Tuấn đang chiếu xuống đất,một cái mặt nạ hình mèo đang nằm chễm chệ ở đó.

_ Ngươi biết quá nhiều rồi đó...

Hạ tiểu thư vừa nói vừa dùng sức ấn mạnh vào thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cứa nhẹ vào cổ Lãnh Tuấn,một vệt máu nhỏ hiện ra trên làn da của anh.

_ Ngươi không sợ chết à...?

Hạ Thu Hương nhìn thấy nét mặt bình thản của Lãnh Tuấn ,đôi mắt cô khẽ nheo lại,hai hàng lông mày tơ mãnh như hai hàng liễu liền sát vào nhau,đôi mi đen láy cong vút, sóng mũi dọc dừa,đôi môi đỏ mọng ,nhìn tổng thể khuôn mặt cô khá nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo, Lãnh Tuấn bắt chợt không thể đưa ánh nhìn rời khỏi khuôn mặt cô

_Không được nhìn...nếu không

Hạ Thu Hương còn chưa kịp nói hết câu,Lãnh Tuấn đã gạt thanh kiếm sang một bên,tức tốc nhào đến ôm lấy cô,nhanh chóng nép sau bờ tường,Hạ Thu Hương mở to mắt trừng trừng nhìn Lãnh Tuấn, miệng không thể nói thành lời vì bàn tay anh đã bịt kín phần miệng của cô.

_ Suỵt....có người tới

Quả nhiên lời Lãnh Tuấn vừa dứt,một đám nha sai từ đâu ùn ùn chạy đến, dáo dác nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó, bọn họ sau khi nhìn xung quanh không có manh mối gì, thì định rời đi,nào ngờ ngay chỗ Lãnh Tuấn và Thu Hương đứng ,một con chuột cống từ trong đám thau chậu bò ra,tạo thành một tiếng động lộp cộp rồi lại nhanh chóng lẻn đi mất, chỉ có bao nhiêu đó nhưng dĩ nhiên lại dễ dàng thu hút được sự chú ý của bọn nha sai, hai tên trong số chúng được phái đến để xem thử. Hạ Thu Hương lúc này đang lo lắng về việc Lãnh Tuấn sẽ mang cô ra để lãnh thưởng,một bàn tay đã cung lên thành nắm đấm,sẵn sàng cho việc giao chiến bất cứ lúc nào.

_ Tôi sẽ ra ngoài đánh lạc hướng bọn họ, cô cứ tùy cơ chạy khỏi chỗ này.

Lãnh Tuấn nói xong không đợi Thu Hương phản ứng thì bất ngờ lao ra ngoài, cô ở lại còn nghe văng vẳng tiếng bọn nha sai la lên

_ Bắt lấy hắn...

.....

" Bốp" cánh cửa bị Lãnh Tuấn đá một cái liền mở toang ra, Lãnh Tuấn một tay ôm vết thương còn đang rướm máu,tay còn lại buông thõng xuống đất,máu từ cánh tay cũng chảy theo chiều dọc,nhỏ tỏng tỏng từ ngoài cửa vô tới trong nhà. Bọn quan sai kinh thành đúng là hành động không chút nhân nhượng,mặc dù đêm tối không thấy rõ người, nhưng rõ ràng thông cáo dán là bắt sống,vậy mà bọn họ cứ phóng tên tới tấp vào người anh, cũng may thân thủ Lãnh Tuấn nhanh nhẹn chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay,nếu không có thể đã bỏ mạng trong tay bọn họ rồi

_ Huynh về rồi à...

Lãnh Tuấn nghe có tiếng người nói liền giật mình,theo quán tính anh giương thanh kiếm hướng về chỗ phát ra tiếng nói, từ trong bóng tối một gương mặt thanh tú bước ra, Hạ tiểu thư đang nhìn Lãnh Tuấn với đôi mắt trìu mến

_ Huynh bị thương rồi...

Trước con mắt còn đang ngạc nhiên của Lãnh Tuấn,Hạ tiểu thư đi đến dìu anh đến bên giường, đỡ anh ngồi xuống,sau đó không chần chừ xé toạc tay áo trên bộ y phục của mình băng bó cho anh. Hơi ngạc nhiên nhưng Lãnh Tuấn vẫn để yên cho Thu Hương hoàn thành công việc của mình.Hạ Thu Hương khá tập trung,bàn tay cô cẩn thận quấn từng vòng xung quanh cánh tay anh, Lãnh Tuấn quan sát gương mặt cô, quả thật Thu Hương rất xinh đẹp,một nét đẹp kiều diễm nhưng ẩn chứa trong đôi mắt long lanh kia là một sự bướng bỉnh và bất trị,ở cô có cái gì đó khiến cho người khác khi nhìn vào luôn cảm giác không giống như những cô gái con nhà lành khác,Hạ Thu Hương khi dịu dàng thì lại rất tao nhã, nhưng khi mạnh mẽ lại khiến cho người ta không thể xem thường,Lãnh Tuấn cảm thấy ở cô có gì đó rất thu hút ánh mắt của anh cũng tự nhiên dán chặt vào gương mặt cô

_ Huynh nhìn đủ chưa..?

Lãnh Tuấn giật mình,đây là lần thứ hai anh bị cô bắt gặp khi đang nhìn lén mình.Rồi cô nói tiếp

_ Sao huynh lại cứu tôi, chẳng phải bộ khoái các người có nhiệm vụ là truy bắt tội phạm hay sao, tôi cũng là tội phạm tại sao huynh...?

Thu Hương đang nói đột nhiên dừng lại, vì cô bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của Lãnh Tuấn đang nhìn mình, hai đôi mắt bắt chợt chạm vào nhau, trong lòng Thu Hương chợt dâng lên một cảm giác khó tả, cô liền quay đi chỗ khác

_ Tôi đến chỉ để xem huynh có gì không thôi ! Dù sao thì huynh cũng đã cứu tôi ,coi như tôi nợ huynh một ân huệ, lần sau khi có dịp chắc chắn tôi sẽ báo đáp lại cho huynh ,cáo từ..

Thu Hương nói xong thì đứng dậy ra về, cô lướt qua người Lãnh Tuấn,lại là mùi hương quen thuộc phản phất quanh người cô, Lãnh Tuấn hít nhẹ một cái,anh cảm thấy thật thư giãn, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Hạ tiểu thư trong lòng Lãnh Tuấn đều dâng lên một cảm giác khá lạ,anh rất muốn giữ cô lại, nhưng lại tự cười cho ý nghĩ ngu ngốc đó của mình,dù sao Hạ tiểu thư cũng là thiếu nữ khuê các,đêm hôm khuya khoắt lại hiện diện trong nhà một nam nhân, nói ra đã thấy không hợp lý,anh lại muốn giữ cô lại,tư cách gì chứ....

Thu Hương đi đến tới cổng rào thì bước chân ngập ngừng không muốn bước tiếp,cô khẽ quay đầu lại nhìn,thấy bóng dáng Lãnh Tuấn vẫn còn đứng yên vị trí cũ nhìn ra cửa,Thu Hương lúng túng liền dảo bước chân đi nhanh ra về

....

_Mở cửa...mở cửa...

Lãnh Tuấn đang ngủ thì nghe có tiếng ai đó đập cửa rất mạnh, anh còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe có tiếng xông cửa đi vào

_ Bắt lấy hắn...

Một tên bộ khoái chỉ tay về phía Lãnh Tuấn hung hăng ra lệnh cho người đến bắt giữ anh

_ Đêm qua có người thấy ngươi ôm tay máu chạy về nhà, quan sai bọn ta đêm qua cũng bắn bị thương một tên lạ mặt nghi là Hắc Miêu, bây giờ tay ngươi cũng đang băng bó,thiết nghĩ cũng nên mời ngươi về huyện đường một chuyến vậy

Tên bộ khoái đó nói xong thì hai tên khác đi đến xốc Lãnh Tuấn lên, một tên khác tịch thu thanh kiếm trên người anh,Lãnh Tuấn bình thản đi theo bọn họ,khi đi ngang Tần Kế ánh mắt cậu ta nhìn anh có vẻ áy náy,Lãnh Tuấn bất giác bật cười, đúng là phòng trong phòng ngoài giặc nhà khó phòng, cuối cùng anh lại bị người mà anh từng coi là anh em phản bội, đời thật chua chát....

Lãnh Tuấn bị bắt vô địa lao sau khi bọn chúng ra sức lục tung nhà của anh mà không tìm thấy gì, lão tri huyện còn nổi giận đùng đùng cho là Lãnh Tuấn cố tình giấu diếm, ra lệnh cho bọn nha sai bằng mọi cách phải tìm được chứng cứ trong người anh,nếu không có cũng phải làm cho có,vì vậy ngay ngày hôm sau bọn chúng đã tìm được một số mặt nạ mèo đen trong nhà anh, còn có một số ngân lượng cất dưới gầm giường,lần này lão tri huyện thật bỏ ra rất nhiều tâm tư kể cả ngân lượng mà lão cũng chịu cho vào, phen này Lãnh Tuấn thật sự khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi....

_ Lãnh Tuấn đại ca.....

Lãnh Tuấn đang ngồi bó gối trong đại lao,anh đang suy nghĩ bâng quơ,mắt nhìn xa xăm vào bức tường trước mặt.Tần Kế rụt rè đặt bát cơm bên cạnh anh,khẽ kêu anh một tiếng,Lãnh Tuấn quay sang nhìn, ánh mắt thản nhiên mỉm cười nhìn Tần Kế, bưng bát cơm đưa lên miệng,còn không quên nói lời cảm ơn cậu ta. Tần Kế gương mặt đầy vẻ hối lỗi,chuyện đổ oan cho Lãnh Tuấn thật sự cậu ta không hề muốn làm,chỉ do tên tri huyện ép buộc,lão hăm doạ sẽ đuổi việc cậu ta,còn nói sẽ tìm mọi cách cho gia đình cậu ta không có chốn dung thân,nghĩ về mẹ già về nương tử đang mang đứa con trong bụng,Tần Kế không còn cách nào khác đành phải để lão ta sai khiến,đêm đó nếu Lãnh Tuấn không ra tay cứu Thu Hương,bỏ chạy để bị truy đuổi ,lão tri huyện cũng có cách dồn anh vào chỗ chết, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt của lão, mà cũng vì lão nghi ngờ Lãnh Tuấn chính là người đã cướp đi số ngân lượng lần trước trong mật thất, điều tra mãi không có bằng chứng,sẵn cũng căm tức Lãnh Tuấn ba lần bốn lượt làm lão ta mất mặt với thuộc hạ,bây giờ triều đình lại treo thưởng năm ngàn lượng bạc,tuy không quá nhiều nhưng với bản tính tham lam,lại muốn lấy việc công trả thù riêng,lão tri huyện quyết tâm bày mưu tính kế để hãm hại Lãnh Tuấn cho bằng chết,số bạc dùng để đổ oan cho anh sau này nhận thêm vài lần hối lộ nhất định sẽ lấy lại được.

_Lãnh Tuấn đại ca...huynh đánh mắng đệ đi,đệ thật có lỗi với huynh, thường ngày huynh đối xử với đệ tốt như vậy mà đệ lại đổ oan cho huynh,đệ thật đáng chết...đáng chết mà...

Tần kế vừa nói vừa tự tát vào mặt mình,nước mắt nước mũi chảy xuống tèm nhem hết cả mặt,Lãnh Tuấn quay sang nhìn cậu ta,ánh mắt thông cảm

_ Tôi biết cậu có nỗi khổ...không sao đâu,nếu tôi được ra lại bên ngoại,nhất định vẫn đối xử với cậu như xưa....cậu yên tâm đi

Tần Kế nghe Lãnh Tuấn nói xong thì càng khóc to hơn,tay quệt quệt nước mũi,bù lu bù loa nói tiếp

_ Lãnh Tuấn đại ca ...huynh không ra ngoài được nữa đâu, lão quan gia đã đưa tấu sớ lên triều đình,ngày mai họ sẽ đưa huynh lên kinh thành xét xử,lần này huynh khó thoát được rồi...huhuhu...

_ Thôi nín đi,nam nhi đại trượng phu suốt ngày khóc lóc không sợ mất mặt à...yên tâm đi ta đi đứng ngay thẳng có gì phải sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không có người thân,ít ra cũng tốt hơn,còn cậu thì khác lo mà sống tốt đi,còn mẹ già và vợ con đang ở nhà hãy cố gắng mà chăm sóc cho họ ,thôi ta ngủ đây...để mai còn có sức đi lên đường...

Lãnh Tuấn nói xong thì thả người xuống đống rơm nằm nghỉ,mắt nhắm nghiền làm điều bộ như đang ngủ,Tần Kế thấy vậy thu dọn bát cơm xong thì cũng quay người trở ra.Một lát sau cánh cửa đại lao lại mở,Lãnh Tuấn nghe có tiếng chân lại gần,nghĩ là Tần Kế quay lại liền lên tiếng hỏi

_ Sao chưa đi...lại không nở à...?

Vừa nói dứt câu,Lãnh Tuấn liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc,anh vội ngồi dậy nhìn ra cửa lao, đúng như anh đoán Hạ tiểu thư đang đứng yên lặng lặng nhìn anh.

_Làm phiền quan sai đại ca mở cửa dùm...

Tên nha sai đón lấy một nén bạc từ tay Thu Hương liền đi lại mở khoá cửa lao,sau đó thì nhanh chóng đi ra ngoài,Hạ tiểu thư khom người đi vào bên trong,ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tuấn, giọng nói dịu dàng cất lên

_ Tại sao huynh lại không khai tôi ra..? Tôi với huynh đâu có thân thuộc gì,sao lại chấp nhận ở bị giam thay tôi

Lãnh Tuấn khẽ cười, tay nhặt lấy sợi rơm dưới chân bỏ vô miệng cắn cắn mấy cái, không vội trả lời Thu Hương

_ Nếu tôi nói...tôi làm vậy là vì cô thì cô có tin không?

Ánh mắt sững sờ nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tuấn,Thu Hương nhận ra anh không hề giống như đang trêu ghẹo cô, trong lòng ngực nơi vị trí của trái tim bỗng nhiên như bị chấn động,đập mạnh liên hồi, Thu Hương cảm thấy nóng bừng hai bên má, ngượng ngùng quay mặt đi

_ Đến lúc này mà huynh còn đùa giỡn được sao ?

_ Tôi không hề nói giỡn...là tôi thật sự nghiêm túc

Nói đoạn Lãnh Tuấn chạm nhẹ vào bàn tay đang đặt trên đùi của Thu Hương,thấy cô không phản đối ,anh lấy hết can đảm nắm gọn cả hai bàn tay cô,giọng anh trở nên thì thầm

_ Thu Hương...nếu huynh nói...huynh thích muội...thì muội có chê thân thế huynh bần hàn không xứng với muội không?

_ Lãnh Tuấn ngốc...nếu muội xem trọng thân thế của huynh thì muội đã không đến đây...

Nghe được câu trả lời từ Thu Hương Lãnh Tuấn mừng rỡ như muốn bay lên tận mây xanh, anh vui vẻ nhe răng ra cười như một đứa con nít, Thu Hương nhìn thấy phản ứng của anh cũng không khỏi bật cười.

_ Nhưng ngày mai huynh bị giải lên kinh xét xử rồi...

_ Huynh yên tâm muội sẽ có cách cứu huynh ra

_Nhưng bằng cách nào

Thu Hương đứng phất dậy hai tay chấp sau lưng,từ tốn trả lời Lãnh Tuấn

_ Muội sẽ thực hiện thêm vài vụ trộm nữa,nếu huynh là Hắc Miêu huynh sẽ không thể ở trong lao mà lại có thể ra ngoài làm việc đó được,họ sẽ biết đây là nhầm lẫn mà sẽ thả huynh ra

_ Không được muội làm như thế là rất nguy hiểm

_ Nhưng chỉ có cách đó mới cứu được huynh thôi

_ Đây là mưu kế của quan tri huyện,cho dù muội có làm gì thì lão ta cũng có cách đổ tội cho huynh thôi,tới khi đó lại còn liên lụy tới muội,cả hai cùng bị bắt dân làng sẽ như thế nào

Thu Hương nghe Lãnh Tuấn phân tích thì nét mặt hiện lên sự lo lắng,khẩn trương hỏi anh

_ Vậy phải làm sao,muội không thể đứng yên nhìn huynh chịu chết

Lãnh Tuấn nhìn thấy nét mặt Thu Hương lo lắng cho mình thì khẽ mỉm cười, anh im lặng trong giây lát rồi tiến đến nắm nhẹ đôi bàn tay cô,sau đó nhìn thẳng vào mắt Thu Hương,ánh mắt vô cùng nghiêm túc

_ Thu Hương...muội có đồng ý theo huynh sống cuộc sống ẩn dật rày đây mai đó không

Thu Hương đáp lại ánh mắt của Lãnh Tuấn là một cái gật đầu dứt khoát

_ Chỉ cần có huynh sau này có lưu lạc ở bất kì đâu muội cũng sẽ không hối hận...

Lãnh Tuấn nghe Thu Hương nói như vậy thì vô cùng xúc động,anh tiến sát lại gần cô thêm một chút nữa, đưa bờ vai của anh cho cô tựa vào,Thu Hương cũng đã hiểu tâm ý của anh,cô nhẹ nhàng tựa vào bờ vai vững chãi của anh,hai người ôm nhau im lặng thật lâu trong lao ngục..

.....

Sáng hôm sau như đã định sẵn,bọn người quan sai chuẩn bị thu xếp áp giải Lãnh Tuấn lên kinh thành,trước khi đi còn được thiết đãi một bữa cơm thịnh soạn của lão tri huyện ,xem như là góp chút sức mọn để bọn họ " chăm sóc" Lãnh Tuấn dọc đường, không hiểu sao trong lúc bọn quan sai dùng cơm Tần Kế lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình,cậu ta cứ lăng xăng chạy qua chạy lại rót rượu cho từng người,đến mức bọn họ phải lên tiếng từ chối vì còn phải giữ mình tỉnh táo khi làm việc,khi đó Tần Kế mới thôi không mời rượu họ nữa,cậu ta đứng nép sang một bên khuôn miệng nở một nụ cười mờ ám

Bọn người áp tải lên đường sau giờ ngọ, cả đoàn người tính cả Lãnh Tuấn nữa thì vừa đủ tá, khi đi ngang bìa rừng không hiểu cớ sự làm sao mà ai nấy đều đột nhiên bị đau bụng,đành phải tạm dừng lại nghỉ ngơi, nhưng thực chất là thay phiên nhau chạy ra sau bụi cây để " giải quyết" Lãnh Tuấn ngồi trong cũi nhốt mình,nhịn không được liền mỉm cười khoái trá.

Bỗng dưng từ đâu bay đến một người mặc áo đen, chỉ vung một kiếm lồng củi đang nhốt Lãnh Tuấn liền bị chẻ ra làm đôi,mấy tên quan sai lặp tức lao đến chống trả, nhưng vì do bất ngờ chưa kịp chuẩn bị,ai nấy lại đang bị "tào tháo" dí cho nên sức lực cạn kiệt,chỉ đành chống trả yếu ớt rồi giương mắt ra nhìn Lãnh Tuấn được người áo đen cứu đi, trước khi đi người đó còn quăng lại cho họ một cái mặt nạ mèo đen, tất cả nhìn nhau cùng đồng thanh

_Hắc Miêu....

Phải là Hắc Miêu. Nhưng từ giây phút đó thì không phải một mà là hai Hắc Miêu,nói cho chính xác hơn thì là một cặp vợ chồng Hắc Miêu, hai người này ngao du tứ hải họ đi đến đâu thì ở đấy bọn tham quan đều phải kiếp sợ,bọn nhà giàu làm ăn bất chính cũng đóng cửa thiêm thiếp không dám ra ngoài,chỉ biết suốt ngày trốn trong nhà giữ của.

Một ngày đẹp trời tri huyện đại nhân của chúng ta được vinh dự tiếp đón Tuần Án Đại Nhân,với thánh chỉ trong tay và vô số chứng cứ về tội ác của lão, theo như thánh chỉ vua ban Lão ta chẳng những bị cắt hoàn toàn chức vụ,gia sản bị tịch thu mà chính lão cũng bị đày ra biên cương làm nha dịch suốt đời.Có một chuyện mà Tuần Án đại nhân đã cố tình giấu nhẹm ,chính là ngày ông nhận được số tội chứng của lão tri huyện ,kế bên đống tội trạng đó cón có thêm một cặp mặt nạ mèo, và suốt quãng thời gian về sau mỗi khi nhận được cáo trạng và tội chứng của ai ông cũng lại nhận thêm vô số những đôi mặt nạ mèo đó nữa,cho đến một ngày số mặt nạ không còn là một đôi mà là ba ,hai lớn và một nhỏ,xem ra đôi vợ chồng Hắc Miêu này đã đón thêm một thành viên mèo đen nhí nữa rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom