Cập nhật mới

Khắc Phu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Khắc Phu

Khắc Phu
Tác giả: Ni Bác Long Căn
Tình trạng: Đã hoàn thành




TÊN TRUYỆN: KHẮC PHU

Tác giả: Ni Bác Long Căn

Dịch: Vịt

Văn án:

Ta trời sinh có mệnh khắc phu, phụ thân nói muốn tìm cho ta một lang quân mệnh cách cứng rắn.

Mà thầy bói cũng nhét một lá bùa vào trong tú cầu, nói nó sẽ giúp ta tìm được mối lương duyên trời định.

Nhưng có ai nói cho ta biết vì sao người tiếp được quả tú cầu lại là Thái tử không?

Tiêu Hoài trời sinh thân thể yếu đuối, đi hai bước liền ôm ngực thở dốc.

Nếu ta đem hắn khắc chết, liền toàn bộ trên dưới tướng phủ đều sẽ mất đầu.

Ngày đó phụ thân ép ta bỏ trốn, ai ngờ lại bị Tiêu Hoài đè ép trên giường, đuôi mắt đỏ hoe.

Thanh âm hắn hắn run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Muốn trốn đi đâu? Sao vậy? Do Tiêu Hoài ta mệnh cách không đủ cứng rắn à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Ta tên Tạ Yểu, là tiểu thư danh giá nổi tiếng nhất ở Đại Chiêu.

Vì sao ư? Bởi vì ta có mệnh cách khắc phu.

2

Thời điểm nương sinh hạ ta, bà ấy vì khó sinh mà qua đời.

Lão Tạ khi đó vừa phải làm cha vừa phải làm nương.

Từ lúc chưa ra đời ta đã được định sẵn một mối hôn ước.

Chẳng qua khi đó cha ta còn chưa kịp cùng thông gia trao đổi bát tự thì cả gia đình bọn họ đã bị lưu đày.

3

Mà lão Tạ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài đánh trận, cả một phủ tướng quân to lớn chỉ có một mình ta là chủ tử.

Có thể nói toàn bộ kinh thành này không ai tự do tự tại hơn ta.

Bổng lộc mà cha ta kiếm được đều bị ta dùng để mua vàng bạc châu báu.

Trong cung mỗi khi tổ chức yến hội, ta đều xách theo một hộp cơm tới đó.

Ăn không hết ta liền gói phần đem về.

Lên tám tuổi, ta càng thêm trắng trẻo đáng yêu. Do thường xuyên vào trong cung tham dự yến tiệc nên Hoàng thượng cũng vô cùng yêu thích ta.

“Tạ Ba à, tại sao một cái lão đầu thô kệch như ngươi sao lại có thể sinh ra cục tuyết trắng trẻo đáng yêu như vậy chứ?”

Cha ta vò đầu, đột nhiên rơi lệ.

“Ô ô, đó là bởi vì....ô ô, nương tử của thần đẹp mắt....”

Hoàng thượng giống như bị dọa sợ, nhanh chóng an ủi cha ta.

Vì biểu đạt sự áy náy, Hoàng thượng liền để cho ta và các hoàng tử của ông ấy cùng nhau đọc sách.

Ta có hơi miễn cưỡng, vì việc đọc sách vô cùng nhàm chán lại tẻ nhạt, thậm chí còn khiến người ta buồn ngủ.

Lão Tạ lo lắng, dù ông ấy chỉ là một võ tướng nhưng cũng hiểu rõ việc đọc sách quan trọng như nào.

Thục phi nương nương là cô mẫu của ta, cho nên lão Tạ liền tìm bà ấy tới khuyên nhủ.

Bà ấy nói “ Yểu Yểu, muốn tìm nam nhân liền tìm người đẹp mắt nhất. Cảnh đẹp ý vui nhìn thôi cũng khiến lòng người rạo rực”

Ta như chú gà con không ngừng gật đầu tán thành.

Bà ấy còn nói “ Trong hoàng cung này, hoàng tử, công chúa đều rất xinh đẹp....”

4

Hay lắm!

Ta thừa nhận bản thân rất nông cạn.

Mà Thái Phó đẹp như hoa kia, khiến ta mỗi ngày phải dựng cao sách, đề được đắm chìm trong cái nhan sắc mê người khiến người ta khó lòng kiềm chế.

Hoàng thượng cũng nổi danh là mỹ nam tử, cho nên hoàng tử và công chúa của ông ấy đều có dung mạo đẹp đến kinh hồn.

Nhất là thái tử Tiêu Hoài.

Hắn là nam nhân đẹp nhất trần đời!

Đôi lông mày rậm, ngũ quan đoan chính nhã nhặn, trên miệng luôn xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Nghe nói hắn trời sinh thân thể đã khuyết thiếu, sức khỏe so với các hoàng tử khác càng yếu hơn.

Hai bước thở nhẹ, năm bước thở nặng.

Liền khóe mắt đều đỏ lên, ở vành ẩn đọng nước mắt.

Đúng là kiểu mỹ nhân bệnh tật mà ta yêu thích.

Cho dù ta rất yêu cái đẹp nhưng lá gan lại nhỏ.

Chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không dám lại gần đùa giỡn.

5

Hôm đó sau khi kết thúc tiết học, bọn ta liền ở lại học đường chơi đùa.

Nhị hoàng tử Tiêu Diễn đề nghị chúng ta chơi bốc thăm, bốc được cái gì liền trả lời cái đó.

Mà người đầu tiên bốc phải chính là ta.

Trên mặt Tiêu Diễn là sự vui vẻ không thể giấu “Yểu Yểu, hình mẫu nam nhân mà ngươi yêu thích là gì?”

Ta có chút ngượng ngùng cúi đầu “Ta thích đại anh hùng, giống như cha ta vậy”

Một tiếng ho khan liên hồi vang lên, Tiêu Hoài ho đến mặt mày ửng đỏ.

Ta vội vàng đưa cho hắn chén trà.

Khi nhận chén, đầu ngón tay hắn khẽ chạm nhẹ vào tay ta “ Đa tạ A Yểu”

Tiếp theo là Tiêu Hoài, câu hỏi hắn bốc được là “ Muốn trở thành người như thế nào?”

Thiếu niên sắc mặt không gợn sóng, ánh mắt tựa hồ liếc đi đâu đó.

Hắn ho nhẹ một tiếng.

“ Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh. Vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình”*

*Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.

Tam công chúa Tiêu Nguyệt “Không hổ là hoàng huynh”

Tiêu Diễn “Thái tử nếu không phải huynh thì là ai?”

Tiêu Hoài cười khẽ “ Chỉ là thân thể của ta quá yếu, đảm đương không nổi việc làm đại anh hùng bảo vệ quốc gia”

Ta cũng nhanh chóng nghiêm mặt nói “Điện hạ đừng coi nhẹ bản thân, một lòng vì dân cũng là đại anh hùng, đánh trận cứ để cha ta đi là được rồi”

Đám trẻ cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng là cháu trai thái sư -Thù Cự rút ra một phiếu “ Hình mẫu nữ tử lý tưởng của bản thân”

Tên tiểu tử này lại nghiêm túc nhìn ta, vỗ ngực nói

“Yểu Yểu, mẫu nữ tử mà ta thích chính là ngươi! Sau này lớn lên ta sẽ tới cầu thân ngươi”

Đám trẻ nhanh chóng ồn ào, mà lần đầu ta bị người khác tỏ tình trực tiếp như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong mơ màng liền khẽ gật đầu.

6

Chỉ là ta không nghĩ tới việc.

Sau ngày Thù Cự nói những lời đó thì chuỗi ngày tháng an nhàn sau này của hắn cũng liền kết thúc.

Một trận phong hàn thiếu chút nữa muốn mệnh hắn.

Một chiếc xe ngựa kém chút nữa là tông chết hắn.

Một con ngỗng lớn thiếu chút nữa là mổ chết hắn.

Lão Thái sư cũng bị dọa đến râu ria run rẩy, liền nhanh chóng cho đứa cháu trai bảo bối của mình đi làm lễ.

Nhắc tới cũng lạ, kể đó về sau Thù Cự bắt đầu tránh né ta.

Mỗi lần ta muốn tìm hắn chơi, quản gia đều vừa lau mồ hôi vừa nói thiếu gia đang học.

Cái quái gì vậy!

Hai bọn ta nổi tiếng ở kinh thành là.....

Học dốt.

Hắn còn bày đặt học tập!

Ta tức giận, nửa đêm liền trèo tường tới tìm hắn.

Mà Thù Cự lúc đi tiểu đêm nhìn thấy một bóng đen đứng bên giường, liền bị dọa sợ đến cắm cả đầu vào cái bô, ngã chỏng vó lên trời, đầu cứ như vậy mà nở hoa.

Mặt hắn sưng như đầu heo núp vào trong ngực mẫu thân,lẩm bẩm:

“Yểu Yểu, hai chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nha”

“Thù Cự!”

Ta tức giận hô lớn!

“Được thôi! Thù Cự ngươi được lắm! Được lắm!”

Hắn khóc lóc thảm thiết cũng không muốn quay đầu lại, đi khập khiễng trở lại phòng rồi đóng cửa lại.

Ta đều bị tức phát khóc, mối tình đầu của ta cứ như vậy mà chết yểu.

Mới chạy ra ngoài phủ, liền đụng phải xe ngựa của Tiêu Hoài.

Hắn thấy ta khóc đến thảm thiết, liền đem ta xách lên.

Tiêu Hoài một bên nghe ta mắng Thù Cự, một bên nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

Hắn dỗ dành “Nam tử thiên hạ nhiều như vậy, A Yểu cần gì phải đau lòng?”

“Muội còn nhỏ, sau này trưởng thành, nam tử yêu muội, thương muội, chiều chuộng muộ sẽ tự tìm tới muội thôi”

“Thù Cự xấu! Ta cũng xấu!” Ta nước mắt lưng tròng lẩm bẩm “ Ta muốn tìm mỹ nam tử, ô ô ô”

Mặt mày Tiêu Hoài vô cùng dịu dàng cũng không khỏi bật cười.

“Được, được, chỉ có nam tử đẹp nhất thiên hạ mới xứng với A Yểu của chúng ta”

7

Từ đó về sau ta phát hiện ra một chuyện.

Chỉ cần ta thích nam tử nào.

Người đó liền gặp xui xẻo đến mức muốn mệnh.

8

Năm đó cập kê, cha ta – Tạ Ba, đánh tan quân địch, đại thắng quay về.

Vì nương ta đi sớm, mà ông ấy luôn phải ra ngoài đánh trận cho nên thường xuyên cảm thấy có lỗi với ta.

Trong bữa tiệc ăn mừng, cha cùng các đồng liêu nâng ly suốt đêm.

Mà ông ấy là người một khi đã say liền khó quản miệng mình.

Lão Tạ nước mắt đầy mặt, đem ta đang bận rộn gặm chiếc chân giò bế vào trung tâm bữa tiệc.

Bất thình lình ôm ta khóc rống.

“Con ơi! Là cha bất hiếu!”

Ta: “....”

Văn võ bá quan trong triều: “.....”

Ta xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt: “Lão Tạ, cha đang làm gì vậy? Con không phải phụ thân của người”

Ông ấy lau nước mắt “ Ô ô đúng vậy, con không phải phụ thân của ta”

Ta: “....”

Ngày hôm sau, ông ấy tỉnh rượu liền bắt tay vào làm chính sự.

Ông ấy có một nhiệm vụ rất lớn, đó chính là tìm phu quân cho ta.

Ta tranh thủ nói cho ông ấy những điều ta lo lắng.

“Cố Nhị bị ngã gãy chân, Lý Tam bị đụng đầu, mà đứa con út của Từ lão gia thiếu chút nữa là bị chết đuối...”

Cho nên danh tiếng của ta đã nổi danh toàn thành.

Cha ta chậc lưỡi “ Nhiều vậy sao? Đại cô nương như con sao lại gieo rắc đào hoa khắp nơi thế?”

Ta: “....”

9

Ông ấy vẫn là không tin.

Qua chút thời gian nữa, Lão Tạ nói muốn tác hợp cho ta cùng với phó tướng mạnh nhất dưới trướng của ông ấy.

Mà vị tiểu tướng quân kia gia thế hiển hách, con người tràn đầy hoài bão cho nên cùng lão Tạ ra ngoài biên cương để rèn luyện.

Lão cha cùng phụ mẫu hắn rất hài lòng với mối hôn sự này.

Mà ta cũng từng gặp qua hắn, là một nam nhân hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất.

Có lý nào ta lại từ chối chứ.

Kết quả, tới ngày gặp mặt, tiểu tướng quân đã bị ong chích đầy mặt sưng vù như đầu heo.

Mà trùng hợp là Tiêu Hoài lại đi ngang qua, cầm bó đuốc giúp hắn xua đuổi đám ong đó.

Thời điểm chúng ta chạy tới, Tiêu Hoài đang mệt mỏi ôm ngực.

Ta bị dọa sợ, nhanh chóng vỗ lưng giúp hắn hô hấp thông thuận hơn.

Chờ đến khi hồi phục, đôi mắt xinh đẹp của hắn khẽ nâng lên.

Thấy là ta, trong mắt liền mang theo mấy phần ý cười “Không có việc gì đâu, A Yểu, ta không sao”

Ta liền hướng về phía cha mình khoát tay.

“Ngài tin không?”

Lão Tạ sửng sốt, thở dài: “ Sao lại có thể như vậy chứ!”

Tiêu Hoài an ủi ông ấy “Nghe nói tiểu tướng quân là muốn tới phủ tướng quân cầu thân”

Lão Tạ suy sụp “Để điện hạ chê cười”

Tiêu Hoài cười nhẹ.

“ Nói chung đây không phải lương duyên trời định, cho nên tướng quân không cần lo lắng”

10

Lão Tạ rất buồn rầu vì việc này, ngay trong đêm liền đi tìm đại sư.

Dưới cái đầu loáng bóng của vị đại sư đó cùng những lời nói luyên huyên cả ngày.

Hắn ta liền đưa cho ta một lá bùa.

“Lá bùa này có linh tính, đem nó nhét vào bên trong tú cầu. Vào ngày kén rể sẽ vì tiểu thư tìm được lương duyên của mình”

Ta có chút hoài nghi.

“Đại sư, các ngươi là hòa thượng còn biết vẽ bùa sao...”

Đại sư mỉm cười “ Ta chỉ là trời sinh không có tóc...”

Ta liền trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng nhanh chóng cảm tạ đại sư.

Sau khi hắn ta đi khỏi, lão Tạ bắt đầu cười lớn:

“Hahahahahaha! Ta trời sinh không có tóc!Hahahahah” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


11

Lão Tạ lại đi đánh trận, đánh đi đánh lại liền mất vài năm.

Lúc ông ấy trở về ta đã hai mươi hai.

Tiêu Nguyệt cũng đã có phò mã!

Hai bọn ta trong lễ thành hôn của nàng lén lút ăn vụng rất nhiều đùi gà.

Nàng tay đầy dầu mỡ nói “Cái mệnh cách này của ngươi đúng là không ai chống đỡ nổi nha”

Ta bất đắc dĩ nhún vai, bản thân ta cũng đâu có muốn vậy.

Trên đường hồi phủ, vì ăn quá no cho nên ta quyết định đi bộ về cho tiêu thực.

Trùng hợp gặp được Tiêu Hoài và Tiêu Diễn.

Ba người chúng ta cùng nhau đi trên đường.

Tiêu Diễn than thở “Hazzzz, chúng ta đều đã trưởng thành, không nhớ đã bao lâu rồi mới có thể cùng nhau đi bộ thư thả như vậy”

Ta cũng thở dài “Đúng vậy”

Tiêu Diễn nắm lấy vai của ta, có chút hứng khởi trêu ghẹo.

“Nghe nói lão Tạ nhà ngươi muốn cho ngươi ném tú cầu kén rể”

Ta vẫy tay “ Đúng vậy”

Tiêu Diễn “Nhưng trường hợp của ngươi, ai lại dám đi tìm chết chứ!”

Ta lén liếc nhìn Tiêu Hoài.

Hắn năm nay đã hai mươi sáu, thân hình cao lớn, mà càng lớn lại càng ưa nhìn.

Hoàng Hậu là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.

Mà Tiêu Hoài lại giống hoàng hậu, da trắng, mặt đẹp chỉ là đôi lông mày của hắn oai hùng hiên ngang hơn.

Có lẽ do uống thuốc quá lâu, khiến cho đôi mắt hắn luôn ánh lên sự dịu dàng, nhìn yếu ớt nhưng thật ra lại rất kiên cường.

Mưa rơi phảng phất trên cành trúc, gió thổi xào xạc lá cây xanh.

Ai yoo.

Mỹ nhân này ta rất thích.

Đưa ta tới cửa, hai người cũng hồi cung.

Mà Tiêu Hoài đi hai bước liền quay lại.

Hắn cúi đầu nhìn ta, có chút muốn nói lại thôi.

Ta nháy mắt mấy cái “ Điện hạ sao vậy?”

Tiêu Hoài trầm mặc rất lâu, cuối cùng lắc đầu thay ta chỉnh lại áo choàng.

“Trời lạnh, đừng để bị cảm”

12

Ngày ném tú cầu.

Trời đổ tuyết rất lớn.

Ta đứng trên lầu mặt không cảm xúc.

Mà lão Tạ cũng vậy.

Dưới lầu không có một bóng người....

Dân chúng xung quanh đều trốn bên ngoài xem náo nhiệt.

AAAAAA!

Đường đường Tạ Yểu như ta mà cũng có ngày luân lạc đến mức này!

Ta tức giận trực tiếp ném tú cầu xuống dưới rồi rời đi.

Mới đi được hai bước, phía dưới bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt.

“Có người tiếp được tú cầu rồi!”

Ta chần chờ quay đầu nhìn xuống!

Tiêu Hoài một thân màu đen, trên tóc và vai dính rất nhiều tuyết.

Gió lạnh thấu xương cùng với tuyết rơi không ngừng.

Hắn cầm tú cầu của ta để xuống, ngửa đầu cùng ta đối mặt.

Khóe miệng Tiêu Hoài nhếch lên, ý cười dịu dàng giống như mọi ngày.

Giữa thiên địa rộng lớn vạn vật đều trở nên tĩnh lặng.

Phảng phát chỉ còn lại tiếng tim đập của ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


13

Vậy là xong.

Ta muốn chạy trốn.

Ta là mang mệnh khắc phu!

Mà Tiêu Hoài lại là Thái tử!

Nếu ta đem hắn khắc chết!

Đây chính là tội tru di cửu tộc nha!

Ta nhanh chóng mang theo lão Tạ quay về nhà thu thập hành lý.

Vàng bạc mang theo.

Hai cha con ta muốn chạy trốn đến chỗ nào xa thật xa!

Dưới sự hỗn loạn, ta liếc mắt nhìn thấy hộp trang sức, đưa tay cầm chiếc trâm trong đó lên.

Đây là món quà Tiêu Hoài tặng ta thời điểm cập kê.

Ta có chút khổ sở, không muốn rời đi,sống mũi cũng hơi cay cay.

Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Đã không nỡ vì sao phải rời đi!”

Đây là lần đầu ta nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hoài.

Hắn từng bước tới gần, ôm ta vào lòng.

Ta lắp bắp chống tay vào ngực hắn “ Điện hạ.....ta khắc phu nha!”

Đuôi mắt Tiêu Hoài đỏ lên, cười lạnh rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Sao vậy? Là vì mệnh cách của ta không đủ cứng rắn?”

14

Hai mươi tám tám ba, hương xuân nồng đậm, mưa phùn rả rích.

Là ngày tốt để thành hôn.

Thái tử thú thê, tướng quân gả ái nữ. Nhìn như nào cũng thấy đây là lương duyên trời định.

Tiêu Hoài tuổi còn trẻ lại có tướng làm đế vương.

Ngày bình thường hắn khiêm tốn, điềm tĩnh khiến cho bách quan bá tánh vô cùng yêu thích.

Những năm nay Đại Chiêu chiến sự liên miên, quả thực đã lâu lắm rồi quốc gia mới có sự kiện vui mừng như vậy.

Chỉ là....

Thái tử phi Tạ Yểu ta đây trời sinh định sẵn số mệnh khắc phu.

Trước đại hôn một ngày, ta cùng lão Tạ đứng trong từ đường kính rượu tổ tiên.

Ông ấy ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó thở dài một tiếng.

“Hazzz! Tổ tiên ở đâu vậy?”

Đúng là lớn mật! Dọa ta sợ đến mức ngay lập tức chặn miệng ông ấy lại!

Lão Tạ mặt đầy lo lắng hỏi ta.

“Đại cô nương, điện hạ có thể gặp điều bất trắc gì không?”

Ta cũng lo lắng.

Ngày đó bị Tiêu Hoài nửa đường chặn lại, ta đã thành thật nói cho hắn nỗi lo lắng của mình.

Mà Tiêu Hoài lại ôm chặt ta, cực kỳ chân thành mà trịnh trọng nói:

“A Yểu, tương lai ta sẽ trở thành Thiên tử, không có người nào mệnh cách cứng rắn hơn ta”

A chuyện này....

Điện hạ.....

Trong lịch sử các hoàng đế chết sớm đều không ít!

Hắn thấy ta dao dộng, liền cúi đầu tới gần.

Hai trán chạm nhau, hơi thở giao thoa đầy hỗn loạn.

Hắn trầm giọng:

“A Yểu không phải đã nói, muốn nam nhân đẹp nhất thế gian làm phu quân của mình sao?”

Hơi thở mát lạnh của người nam nhân quanh quẩn tứ phía khiến ta có chút mơ hồ.

“Ta đẹp không?”

Hắn lại hỏi:

Tất nhiên là đẹp rồi.

Chìm vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ta như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

“Vậy ta có xứng trở thành phu quân của A Yểu không?”

“Xứng”

15

Đúng là sắc đẹp làm người ta lầm đường lạc lối!!!!!QAQ

16

Yến tiệc cung đình náo nhiệt linh đình.

Một lớp rồi lại một lớp nữa, ta mệt mỏi đến kiệt quệ tinh thần.

Ta luôn không thích dùng thị nữ, nhưng nội quy trong cung lại quá nhiều.

Lão Tạ sợ ta chỉ sơ ý một chút liền mất đầu, cho nên đặc biệt nhờ cô mẫu cử một người đắc lực tới.

Lưu Vân đỡ ta suốt một chặng đường, thanh âm của nàng ôn nhu lại nhẹ nhàng.

“Điện hạ phân phó, đưa nương nương đi nghỉ ngơi sớm, không để người khác làm phiền”

Ta đáp lại, vụng trộm nấc một tiếng.

Tiêu Hoài vẫn luôn chiếu cố đến ta.

Mới vừa ở trong bữa tiệc, hắn như cha già nhét ta ăn, chỉ sợ ta đói.

Mà bản thân ta lúc này cơm nước no nê, liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lưu Vân che miệng cười, đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.

“Thục phi nương nương dặn dò, muốn ngài xem cái này kỹ một chút”

Xuân...Cung....Đồ

Cảm tạ....

Nhìn vài trang, tai ta cũng ửng đỏ.

Càng xem càng nhập tâm.

Cái này...làm sao chân lại làm như vậy được!!!

Cái này....cái này lại ở bên cửa sổ!!!!

Cái này...cái này....Sao tư thế này lại có chút.... khó vậy!!!!

“Làm sao có thể thực hiện được những động tác đó?” Ta hoài nghi:

“Ta cũng sẽ không, nhưng ta có thể cùng A Yểu học một chút!”

Thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, ta ngước mắt liền thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Hoài.

Nhớ tới bộ dáng hàng ngày ung chậm rãi uống thuốc của Tiêu Hoài.

Ta đầu óc cảm thấy hơi mơ màng, mở miệng hỏi “ Thân thể điện hạ chịu nổi sao?”

Tiêu Hoài sửng sốt một chút, trong mắt là ý cười sâu sắc.

Hắn hẳn là có chút say, đôi mắt lạnh lùng thường ngày dường như lúc này đang có ngọn lửa cháy vô cùng mãnh liệt bên trong.

Một thân hỉ phục đỏ chót càng khiến đuôi mắt đỏ rực của hắn thêm mấy phần yêu dã.

Bình đựng rượu hợp cẩn là một cái hồ lô, dùng nguyên liệu thượng thừa làm nên, khi cầm có cảm giác hơi ấm áp.

Dưới sự bố trí của Tiêu Hoài, hai chúng ta cùng nâng lên uống.

Hắn tiếp nhận cái chén không của ta rồi để sang bên cạnh.

Chậm rãi lại gần, đem chút rượu còn sót lại bên môi của ta m út đi.

Bờ môi hắn thật nóng.

Mà ta cũng không khác gì.

Hắn nói.

“Chỉ cần là A Yểu, làm sao cũng đều chịu được”

17

Người khác có miệng liền biết ăn nói mê hoặc nhân tâm, còn Tạ gia chúng ta có miệng thật đúng là chỉ biết khoe khoang bản thân.

Ta chịu không nổi! Thật sự chịu không nổi nha!!!!!!

18

Lúc trước nửa đêm Tiêu Hoài chạy tới cắt đường lui, hôm sau thánh chỉ tứ hôn từ trong cung truyền tới.

Ta cùng Lão Tạ vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Tiêu Hoài đã nói qua vô số lần với ta, phụ hoàng cùng mẫu hậu đối với hôn sự giữa ta và chàng ấy đều vô cùng hài lòng.

Mẫu hậu nói bát tự hai người chúng ta quả nhiên là trời xanh tác hợp.

Cho nên sau ngày thành hôn liền tới diện kiến phụ hoàng mẫu hậu.

Ta một mặt thân thể mệt mỏi, một mặt vẫn là kiêng kị lo lắng về thanh danh khắc phu của mình.

Qủa thật là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng phụ hoàng cùng mẫu hậu khi gặp ta lại vô cùng vui vẻ.

Phụ hoàng “Toàn Đại Chiêu còn có ai!!!”

Mẫu hậu “ So với hai con còn xứng đôi hơn!!!”

Hai người đều có chút ánh lệ trong mắt khiến ta có chút xấu hổ đỏ mặt.

Làm sao lại giống như Tiêu Hoài trèo cao cưới ta vậy?

Hắc hắc....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


19

Ngày lại mặt, Lão Tạ mang theo một nhóm lão nhân trong phủ tướng quân.

Xếp một hàng ngay ngắn trước cửa phủ tướng quân.

Chiến trận bày ra thật giống như ta đánh thắng trận trở về.

Lão Tạ không ngừng nháy mắt ra hiệu gì đó với ta, rồi lại nhanh chóng kéo Tiêu Hoài vào trong.

Một bàn lớn đồ ăn đều là món ta thích!

Lão Tạ cùng Tiêu Hoài trò chuyện một chút liền rơi lệ!

Ta sợ đến mức thịt chiên ướp nước mắm đều quên nuốt.

“Điện hạ, thần chỉ có một nữ nhi. Mấy năm nay thần luôn ở bên ngoài, mọi việc luôn nằm ngoài tầm tay. Nàng từ nhỏ đã không có nương, đừng nhìn nàng lúc nào cũng không tim không phổi, cả ngày vui vẻ cười nói. Kỳ thật, thần biết trong lòng nàng cảm thấy như nào.”

“Nếu là trăm năm sau thần rời đi, nàng sẽ như nào đây?”

“Thần nghĩ đến việc tìm cho A Yểu một lang quân như ý, nghĩ đến người đó có thể đối tốt với nàng hơn cả thần”

“Điện hạ, tha thứ lão thần nói thẳng. Thần biết nguyên nhân không chỉ đơn giản là nhân duyên. Nếu tương lai có gì bất trắc.... thỉnh cầu điện hạ tha cho nàng một con đường sống. Thần đã lưu cho nàng một đường lui, dù cho không có phu quân, cũng có thể yên bình mà sống”

Sống mũi cay cay, ta cảm thấy lòng hơi nhói, sợ không cầm được nước mắt liền cố nuốt một miếng thịt chiên để ngăn lại.

Lão già thối tha này, ô ô ô....

Tiêu Hoài nắm chặt tay ta, trịnh trọng cam đoan.

“Cha, người yên tâm, ta sẽ đối đãi nàng tốt hơn hàng trăm hàng nghìn lần, không nạp thiếp thất, càng không giam cầm nàng” Hắn đem bàn tay ta đặt trước ngực mình “A Yểu là nữ nhân ta yêu suốt cả đời này, cho dù có phải đánh đổi sinh mạng cũng sẽ che chở cho nàng bình an”

Lúc gần đi, ta để Tiêu Hoài lên xe ngựa trước, quay người liền ôm lấy lão Tạ.

“Cha, ta nhất định sẽ thường xuyên quay về thăm người, ô ô ô”

Lão Tạ tách ta ra, đưa tay lau nước mắt cho ta.

“Nữ nhi ngốc...”

Ai ui, ta nhỏ giọng kêu đau

Sao trên tay lão Tạ lại có mùi?

Hun đến nỗi khiến đôi mắt ta rơi lệ không ngừng.

Ta tranh thủ thời gian bắt lấy tay ông ấy “ Bên trên tay người bôi cái gì vậy?”

Lão Tạ vỗ đầu ta một cái bộp.

Ông ấy tặc lưỡi lại gần.

“Hôm nay chúng ta gậy ông đập lưng ông, lần diễn trò này phải làm đến chân thật, cha sợ ngươi không khóc được cho nên đặc biệt tới phòng bếp cắt mấy trái ớt đó!”

Ta: “...”

20

“Cha người đúng là già rồi mà không đứng đắn”

Tiêu Nguyệt ôm lấy bụng cười ngặt nghẽo hồi lâu, lại cầm khăn tay lau nước mắt.

Ta cũng nhịn không được liền cười, đôi mắt có chút sưng đỏ.

“Hôm đón dâu, Lão Tạ cho ta tấm lệnh bài Tiên hoàng ban cho, lại đưa cho ta một giương đầy khế ước đất đai”

Ông ấy nói với ta, nếu không vui liền hòa ly. Tiền trong nhà cũng đủ cho ta sống sung sướng tám đời.

“Ta không quan tâm chuyện trên phố người ta đồn thổi như nào về việc ta khắc phu, nhưng Lão Tạ lại rất để ý” Ta lóng ngóng nhận lấy ly rượu “Ông ấy thực sự sợ ta bị ủy khuất”

Đêm lại mặt đó, Tiêu Hoài ôm lấy ta “ A Yểu, chúng ta sẽ đi cùng nhau cả một đời”

Sau ngày thành hôn, tinh thần của hắn mỗi ngày đều trở nên tốt hơn.

Đừng nhìn hắn uống thuốc thay cơm, đôi khi lại nắm tay ho nhẹ.

Những điều này không gây cản trở việc hắn mỗi ngày đều đúng giờ quay trở về Đông Cung.

Tiếp đến sẽ là tình chàng ý thiếp bế bổng ta lên cao.

Ta có chút an tâm, còn có chút hạnh phúc nữa.

Hắn giống như thực sự là người được trời định cho ta.

Tiêu Nguyệt nhìn bộ dáng xuất thần của ta, chậc chậc hai tiếng rồi hỏi:

“Nói đi nói lại, Không nghĩ thân thể hoàng huynh như vậy trong chuyện phòng the lại chịu nổi ngươi...”

Mặt ta đỏ ửng, bây giờ ta một chút cũng không nghe được ba chữ “Chịu không được”!

Ta thở dài “Đúng vậy!”

“Ngươi cùng Kiều Hoa phò mã thì sao?”

Ta cũng không thể nào rơi xuống hạ phong, liền tranh thủ hỏi lại.

Nàng cũng thở dài “ Thì cũng thế thôi!”

Món vịt quay ở Tửu Xuân Lâu là nổi tiếng, chúng ta đều đã thử qua. Dự định tới thành Nam nơi có các cửa hàng son phấn dạo chơi, cho nên liền để Lưu Vân chuẩn bị xe ngựa.

Thời điểm đi ngang qua gian phòng nào đó, chợt nghe thấy có người nhắc tới tên mình.

21

“Vị Thái tử phi Tạ gia kia đúng là khắc phu, mấy vị công tử muốn đính hôn cùng nàng ta không phải đều bị thương nặng sao”

“Đúng vậy a, vậy ngươi nói xem vì sao thái tử lại cưới nàng?”

“Từ nhỏ nàng ta liền cùng Tạ Ba múa thương luyện kiếm, có lẽ nhìn trúng thân thể tráng kiện mắn đẻ thì sao?”

“Hahhahahahaha...”

“Này cha nàng là một gã thô kệch, nhất định là do sát khí quá nặng bị trời giáng tội lên đầu nữ nhi của hắn”

“Chậc chậc, đúng là xúi quẩy!”

Tiêu Nguyệt nghe không được nữa, liền một cước đạp tung cửa.

“Là kẻ nào đang hồ ngôn loạn ngữ”

Mấy người bên trong đều giật mình quay đầu.

Thấy là hai nữ tử khuôn mặt cũng giãn ra.

Nam tử áo xám cười nhạo một tiếng “Hai vị cô nương, miệng ở trên người không phải việc của mình thì chớ nên can thiệp vào”

Tiêu Nguyệt lạnh mặt, vỗ tay vài cái, ngoài cửa liền tràn vào một nhóm Kim vũ vệ.

Đao gác trên cổ, lúc này đám người kia mới hoảng hồn.

“Bản cung là tam công chúa Đại Chiêu, muốn ngươi sống hay chết chỉ cần một câu, huống chi là cái miệng của ngươi”

“Hoàng huynh cùng hoàng tẩu của ta là một đôi trai tài gái sắc trời sinh, làm sao đến lượt đám cẩu tử như các ngươi ngôn luận”

“Điện hạ tha mạng!”

“Điện hạ tha mạng!”

Ta cuối cùng cũng biết cảm giác lửa giận xông thẳng lên đầu là như nào.

Người khác nói ta như nào cũng được, nhưng không thể nói đến cha ta.

Ông ấy trảm quân địch, giệt trừ đạo trích, có thể nói đã vì Đại Chiêu cống hiến suốt hai mươi năm cuộc đời.

Trên thân vô số vết thương, tận trung tận nghĩa, chưa từng oán hận một lời.

“Nếu không phải cha ta ở ngoài biên quan bảo vệ lãnh thổ Đại Chiêu nhiều năm như vậy, thì lũ người vô dụng, ngu xuẩn như các ngươi có thể sống thư thả, an ổn ở kinh thành sao?”

Ta đi đến trước mặt bọn họ, nhìn một đám người đang run rẩy sợ hãi dưới chân mình.

Bị trừng phạt?

Đúng là buồn cười.

22

Quay lại Đông Cung, Tiêu Hoài vội vàng chạy ra đón.

Thấy sắc mặt ta không tốt, hắn ôm lấy ta nhẹ giọng hỏi han “Sao vậy, đi chơi mệt à?”

Cả một đường chịu đựng, đến khi nhìn thấy cử chỉ như vậy của hắn, ta liền không nhịn được nữa.

Mím môi, nước mắt giống như hạt đậu lăn xuống không ngừng.

Tiêu Hoài hoảng hốt, mau chóng ôm ta đi vào nội viện.

Lưu Vân cũng gấp gáp chạy theo, đợi ta ổn định chỗ ngồi, liền đem sự việc xảy ra ở Tửu Xuân Lâu một chín một mười nói ra toàn bộ.

Sau khi Tiêu Hoài nghe xong liền bảo nàng ấy lui ra.

Hắn đem ta bế lên đùi, vòng tay qua ôm giống như đứa trẻ.

Ta dựa trên bả vai hắn khóc đến nghẹn ngào: “ Bọn họ nói ta khắc phu không sao cả, nhưng làm sao bọn họ có thể nói cha ta? Ông ấy vất vả như vậy, thương ta như thế, khi nghe những điều này sẽ khổ sở như nào chứ?”

Tiêu Hoài trầm mặc, bàn tay không ngừng vỗ về an ủi sau lưng ta.

Không biết vì sao, ta cảm thấy thân thể của hắn có chút cứng ngắc.

Nép mình trong ngực hắn, sau khi khóc ta liền cảm thấy có chút buồn ngủ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, phảng phất nghe được một câu xin lỗi....

Mấy ngày nay, Tiêu Hoài đều đi sớm về khuya.

Tiêu Nguyệt có thai ba tháng, ta cũng thuận đường xuất cung tới thăm nàng.

Vừa mới đến phủ liền nghe thấy mấy tiếng cười lớn.

Thật là náo nhiệt, Tiêu Diễn cũng ở đó.

Thậm chí còn có mối tình đầu của ta, Thù Cự.

Tiêu Diễn ăn mặc chỉnh tề, đi tới đón ta “ Ai u! Hoàng tẩu! Khách quý hiếm thấy, hiếm thấy!”

Ta đánh hắn ta cái bốp “ Nào!”

Kiều Hoa phò mã hướng ta hành lễ, sau đó liền im lặng xoa bóp bắp chân cho Tiêu Nguyệt.

Mà đôi mắt Thù Cự có chút trốn tránh, khiến Tiêu Nguyệt bật cười thành tiếng.

Hắn ta đành ngượng ngùng cúi đầu hành lễ “ Thái tử phi nương nương vạn an!”

Từ khi Thù bá phụ tới Tô Châu nhậm chức, ta cùng Thù Cự cũng không còn gặp mặt.

Ta nghe Tiêu Nguyệt nói hắn đòi đi theo phụ thân tới Tô Châu rèn luyện.

Đứa trẻ từng khóc lóc khi bị ngỗng rượt bây giờ đã biến thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất rồi.

Những câu chuyện thú vị hồi bé hiện lên rõ ràng khiến ta có chút xúc động.

“Thật sự là đã lâu không gặp”

Thù Cự nghe giọng điệu của ta xong, rốt cuộc cũng thả lỏng, thoải mái nhếch miệng cười một tiếng.

Chúng ta đều đã vài năm không tụ họp, cuối cùng cũng có cơ hội ngồi với nhau thưởng rượu.

Thù Cự kể cho chúng ta nghe những chuyện mấy năm nay hắn đã trải qua.

Tiêu Diễn bổ sung cho hắn những chuyện bát quái xảy ra trong khoảng thời gian hắn không ở kinh thành.

Mãi cho đến khi mặt trăng lên cao, Tiêu Nguyệt chống cằm thở dài:

“Đáng tiếc hoàng huynh không tới, huynh ấy thực sự rất bận rộn”

Thù Cự bắt đầu nói ra những bí mật chôn giấu“ Ngày hai người đại hôn ta không tới được, nhưng rốt cuộc thì Hoài ca xem như đã đạt được ước nguyện”

Tiêu Nguyệt “Không đúng, Hoàng huynh cả ngày mở miệng là đều nhắc tới A Yểu, chỉ hận không thể đem nàng ấy cất vào trong túi”

Nói thật, lúc trước Tiêu Hoài ở trong mưa tuyết đón lấy tú cầu.

Ta rất là cao hứng.

Ta yêu mỹ nhân.

Hắn lại là mỹ nhân.

Ta thích ôn nhu.

Hắn cũng có.

Cho nên đối với hắn, quả thực tâm tư ta cũng có chút ý xấu.

Sau khi thành thân nửa năm, thân thể hắn cũng không có gì khác lạ, khiến ta cảm thấy an tâm phần nào.

Nghĩ đến đó, ta cười “Ngươi nói giống như hắn đối với ta là tình căn thâm chủng từ lâu vậy”

Thù Cự vỗ bàn một cái “ Đâu chỉ là tình căn thâm chủng, mà phải là mưu đồ từ lâu!”

“Năm đó ta nói muốn cưới ngươi, sắc mặt Hoài ca cũng thay đổi. Phong hàn, xe ngựa là trùng hợp, còn lại chính là bút tích của huynh ấy! Ta tận mắt trông thấy huynh ấy xách con ngỗng tới mặt ta, hại ta bị dọa chạy nguyên một con đường, khi đó huynh ấy mới chậm rãi nói, nam nhân đến ngỗng cũng sợ còn nghĩ cưới nữ nhi nhà người ta!”

“Ta đoán Cố Nhị, Lý Tam, hai người này ô ô ô!”

Không biết người đi lấy rượu Tiêu Diễn từ lúc nào đã đứng phía sau Thù Cự, hắn che miệng Thù Cự, ấp a ấp úng nói với ta “ Tiểu tử này say rồi! Toàn nói hươu nói vượn ha ha ha....”

Sự vui vẻ trên mặt ta nhạt đi.

Hồi tưởng lại quá khứ.

Dường như có điều gì đó đã sáng tỏ.

Ta ngước mắt nhìn Tiêu Diễn, bình tĩnh nói “ Xem ra ngươi cũng biết”

Tiêu Diễn mồ hôi lạnh chảy ròng, có chút hốt hoảng đảo loạn mắt “ Ta liền biết một chút...”

Tiêu Nguyệt nhíu mày hối thúc hắn “ Mau nói nha!”

Việc đến nước này, Tiêu Diễn lắp bắp mở miệng.

“Lúc trước hoàng huynh gặp ba người kia tại Tửu Xuân Lâu, nghe được bọn họ nói nếu ai cưới được A Yểu chẳng những kế thừa được toàn bộ tước vị của phủ tướng quân, còn có thể hưởng hết vàng bạc châu báu, nói toàn bộ kinh thành, chỉ cưới A Yểu là có lời...”

“Chuyện về sau ngươi cũng biết....” Hắn càng nói càng nhỏ giọng.

Về sau, thanh danh khắc chồng của ta liền truyền khắp kinh thành.

Cha luôn sợ ta vì vậy mà tủi thân.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới đây lại là bút tích của Tiêu Hoài.

Lòng bàn tay ta có chút lạnh lẽo, vừa định uống chén rượu cho ấm người.

Chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng.

Ở trên hàng lang cách đó không xa có một chậu hoa vỡ nát.

Lão Tạ đứng một bên, sắc mặt tái nhợt.

23

Ta cùng lão Tạ trở lại phủ tướng quân.

Trên đường đi, Ông ấy không nói một lời, chỉ nắm tay ta thật chặt.

Chúng ta ở trong sảnh chính nhìn nhau một hồi lâu không nói gì, bỗng nhiên ông ấy khóc thút thít vài tiếng.

“Ta không phải một người cha tốt, ta không chiếu cố tốt cho con, ta có lỗi với nương của con”

Trái tim ta đều tan nát, nước mắt cũng rơi theo “ Lão Tạ...”

“Lúc con sinh ra trắng trẻo mập mạp, thái y trong cung đều nói con là đứa trẻ có phúc khí. Ta nghĩ những tên kia đều là kẻ vô dụng, làm sao lại là do con khắc phu được? Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, tùy tiện bị người ta khắc chết không phải đồ bỏ đi sao?” Đôi mắt ông ấy vẩn đục chứa đầy nước mắt “ Nhưng ta rất khó chịu....sau này con thành thân, ta nghe thấy không ít lời bàn tán của người ngoài. Những năm ta chinh chiến ngoài kia, mỗi ngày con đều phải nghe những lời đàm tiếu như vậy sao? A Yểu nhà ta tốt như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà nói thế chứ?”

“Lão Tạ...”

Khi Tiêu Hoài biết chuyện đã là đêm khuya.

Tiêu Diễn vô cùng lo lắng hồi cung đem tin tức báo cho Tiêu Hoài.

Hắn vội vàng chạy đến, gặp ta cùng Lão Tạ đang khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Ta đỏ mắt nhìn sang, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đuôi mắt ửng đỏ.

Tiêu Hoài đi vào mấy bước, liền quỳ phịch xuống.

“A Yểu..... Ta biết sai rồi!”

Lão Tạ lau nước mắt qua loa rồi quay đầu đi.

“Lão thần nhận không nổi”

Tiêu Hoài im lặng, khóe môi run rẩy.

“Ngay cả khi những người kia nói năng lỗ m ãng, điện hạ đều có thể thu thập xử lý họ. Nhưng tại sao lại úp cho A Yểu nhà ta cái danh khắc phu như vậy?”

“Chẳng nhẽ im lặng liền ngăn được miệng đời sao? May mà ta còn sống, may mà ta có quân công!”

Những sợi tóc trên trán lão Tạ bay tứ tung, ông ấy có chút thất bại nói “ Nếu ta cũng không có ở đây, một nữ tử như A Yểu làm sao chịu được những lời đàm tiếu như vậy, con bé đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất đây?”

“Có lẽ các ngươi vốn không phải lương....”

“Cha!”

Tiêu Hoài sợ hãi đánh gãy chữ “ Duyên” lão Tạ chuẩn bị nói.

Một người luôn đoan chính, lễ nghĩa chỉnh chu như hắn. Ta chưa bao giờ bắt gặp hắn có bộ dáng hoảng sợ như vậy.

“Là ta bị ma quỷ ám ảnh! Từ khi biết bản thân có ý tứ với A Yểu, ta đã ghen ghét, đố kị, hẹp hòi... ngàn vạn sai, ngàn lần sai đều là lỗi của ta” Ta quay đầu đi, khóe mắt liếc qua thấy hắn vén vạt áo quỳ phịch xuống trên mặt đất.

“Cha, ngài phạt ta đi nhưng cầu ngài đừng để ta cùng A Yểu hòa ly!”

Thanh âm hắn run rẩy, giống như mang theo nỗi tuyệt vọng vô hạn.

Bên ngoài truyền tới động tĩnh, một thân ảnh màu vàng vội vàng đi tới.

“Ái khanh, trầm đến xử phạt!”

24

Phụ hoàng đánh Tiêu Hoài chín roi liên tục.

Cho dù máu thịt be bét hắn cũng không kêu lên một tiếng.

“Quân tử nói dối dù mang thiện ý cũng không khác gì hành động của kẻ tiểu nhân.Quân tử thay đổi cốt cách còn không bằng tiểu nhân ăn năn hối lỗi” Phụ hoàng cũng không khỏi đau lòng, trầm giọng nói với Tiêu Hoài “ Tùy ý làm bậy không để ý tới thanh danh nữ tử, con biết sai chưa?”

“Hài nhi....biết tội....”

Lão Tạ không nghĩ phụ hoàng lại làm thật.

Cho nên sau khi giật mình một chút, sự tức giận cũng theo đó tiêu tan mấy phần.

Đêm tối tĩnh lặng ở bên trong Đông cung.

Tiêu Hoài nắm chặt tay ta, dù cho bị đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cũng không dám lên tiếng.

Ta thở dài, hắn lập tức nhìn lại.

“Tiêu Hoài” Ta gọi hắn một tiếng “ Nữ tử ở trên đời này, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn. Mọi người đều cho rằng nữ nhân nên tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con. Chưa xuất giá thì dựa cha dựa huynh đệ, sau khi xuất giá thì liền dựa vào phu quân. Nhưng chúng ta cũng là con người, cũng có tay có chân”

“Tay của ta có thể thêu hoa, cũng có thể cầm kiếm, không phải thiếu đi ai liền không sống được”

“Ta biết....ta biết” Hắn thở hổn hển, bàn tay nắm tay ta càng thêm run rẩy “ A Yểu, ta là tiểu nhân âm hiểm,ta biết mình sai biết rõ những việc này khi rơi vào nàng đều không tốt đẹp gì. Nhưng lúc đó lòng ta lại cảm thấy đây là may mắn từ trên trời rơi xuống, cứ như vậy có thể độc chiếm nàng. Là ta hẹp hòi, tự cho mình là đúng”

Trong đôi mắt hắn nhìn ta ngập tràn sự hối hận,ta hít cái mũi, cầm ngược tay Tiêu Hoài “ A Hoài, ta không quan tâm thanh danh, chúng ta Tạ gia sinh ra trên chiến trường, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mãi mãi ở lại nơi đó. Ta chỉ hi vọng, cha còn sống, ta cũng còn sống”

Quen biết bao nhiêu năm, ở chung biết bao nhiêu ngày.

Không phải ta không phát hiện ra sự cố chấp ngẫu nhiên lộ ra của Tiêu Hoài.

Ta biết tâm ý của hắn, trong lòng hắn có ta cho nên khó tránh khỏi việc quan tâm quá sẽ bị loạn.

Nhưng những điều đó cũng không đủ để bù đắp những lỗi lầm.

Giữa phu thê không phải người giấu ta đoán mà là dùng sự thẳng thắn để duy trì.

Cho nên hắn nhất định phải chịu phạt.

Nhất định phải nhận nỗi đau đớn này.

25

Sau hôm đó, Lão Tạ gửi thư tới.

Nói Tây Bắc chiến sự nổi lên cho nên ông ấy cần phải đi một chuyến.

Cùng lúc đó bên Lĩnh Nam xảy ra lốc xoáy lũ lụt.

Phụ hoàng tuổi đã cao, Tiêu Hoài làm thái tử cho nên xung phong đi hỗ trợ.

Trong lòng hắn còn nhiều nỗi ưu phiền, thêm vào đó là sự áy náy với ta cho nên tâm trạng càng xuống dốc.

Tiêu Hoài cũng không dám gọi tới ta tiễn hắn.

Ta cũng không mở lời.

Lão Tạ xuất chinh đi Tây Bắc không biết khi nào mới có thể quay về.

Ta tranh thủ thời gian cưỡi ngựa chạy về phủ Tướng quân.

Lão Tạ thấy ta đến, vuốt râu nói “Nha! Đại cô nương không đi tiễn Thái tử à?”

Ta ôm cánh tay ông ấy nũng nịu “Ta là bé con có phúc khí cho nên tới đây để lây nhiễm phúc khí cho lão Tạ nhà chúng ta, muốn cha tất thắng trở về”

“Tốt, chờ cha hồi kinh, chúng ta tới Tửu Xuân Lâu ăn một bữa no say!”

Ngựa phi nước đại vùn vụt, lúc tới bến đò, Tiêu Hoài vẫn còn đang đứng trên bờ.

Hắn mong chờ ta tới, ta liền tới.

Thù Cự cùng Thù đại nhân có kinh nghiệm trị thủy vô cùng phong phú, lần này bọn họ cũng cùng nhau tới Lĩnh Nam.

Thù Cự mang vẻ mặt buồn bã còn ta thì cười ra tiếng.

“Được rồi, thành thật mà nói thì ngươi sợ cái gì chứ?”

Thù Cự cười hắc hắc, ta nhìn Tiêu Hoài, cẩn thận nhìn gương mặt có chút gầy gò của hắn, nói nhỏ:

“Ta chờ chàng bình an trở về”

26

Tết trung thu, khác với những lần trước, chúng ta chỉ làm một mâm cơm nhỏ.

Mẫu hậu gắp cho ta một miếng giăm bông rồi thở dài “Thiếu đi mấy người liền có chút vắng vẻ”

Ta nhanh chóng hạ đũa xuống an ủi bà ấy “ A Nguyệt gần đây bị sưng phù nghiêm trọng, Thục phi nương nương cũng xuất cung tới chăm sóc, này ấy còn nghĩ muốn tới đây”

Phụ hoàng buồn bực “Sao A Diễn còn chưa tới?”

Lời vừa dứt liền nghe thấy bước chân dồn dập.

Tiêu Diễn y phục xộc xệch.

Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, thanh âm nghẹn ngào “Phụ hoàng, mẫu hậu! Hoàng huynh....hoàng huynh....”

“Con nói nhanh lên” Mẫu hậu đứng dậy.

Chỉ nghe Tiêu Diễn khóc lớn “ Hoàng huynh bị cuốn xuống sông Vĩnh Giang, sống chết chưa rõ”

“Nương nương!! Nương nương!!”

Lưu Vân hoảng loạn chạy vào.

“Phủ tướng quân truyền tới tin tức, tướng quân.... vì quân địch tập kích bất ngờ.... giờ đến thi thể cũng chưa tìm được”

Ta giống như bị dải lụa trắng quấn chặt vào cổ, toàn thân không nhịn được run lên.

Đầu choáng váng, ta loạng choạng bám vào góc bàn.

Mẫu hậu đã hôn mê, Lưu Vân cuống quýt chạy tới dìu ta.

Tết trung thu, ngày đoàn viên.

Cùng một ngày, ta mất đi cả cha lẫn phu quân.

27

Sau ngày hôm đó, ta ở trong từ đường, nhìn mấy chục bài vị của Tạ gia.

Hắn đến gần, ở bên cạnh ta quỳ xuống.

Ta mở miệng, thanh âm có chút không lưu loát “ A Hoài.....liền nhờ vào ngươi”

Tiêu Diễn nghẹn ngào “ A Yểu, hãy nén bi thương”

Ta cụp mắt, nhìn tấm gỗ chuẩn bị khắc bài vị cho lão Tạ.

Đây là tấm gỗ hoa cúc lê thượng hạng lão Tạ mang về từ biên quan.

Vốn là ban đầu ta định sẽ làm cho mẫu thân một cây trâm, cùng với khắc một vài chú mèo chú chó nhỏ.

Bây giờ một nửa làm bài vị cho nương, một nửa còn lại thì giữ cho lão Tạ.

Thật ra lão Tạ có thể không cần đi Tây Bắc.

Vì ông ấy đã sớm đến thời gian được cáo lão hồi hương.

Nhưng ta biết, ông ấy không bỏ được.

Ở đó có tướng sĩ, có đồng liêu.

Có những lãnh địa ông ấy từng đòi về được.

Còn có chí hướng đền đáp triều đình của ông ấy ở đó.

Lão Tạ hi sinh thân mình vì nước vì dân, ông ấy ở lại nơi mà ông ấy cẩn thận bảo vệ cả một đời.

Nhưng ta phải đi đem ông ấy quay về.

Mang ông ấy về nhà.

Những năm nay, chắc chắn ông ấy đã rất mệt mỏi.

Ta muốn đem ông ấy cũng nương an táng một chỗ.

Ông ấy nhất định rất vui vẻ.

A Hoài, chàng chắc chắn cũng muốn quay về đúng không.

Trong cung hoa quế nở rộ vô cùng đẹp.

Ta đã hái rất nhiều, ban đầu muốn làm cho chàng vài chiếc túi thơm.

Ta đã quên nói cho chàng biết,hôm tiễn cha xuất chinh, ông ấy hỏi ta là chàng có đối xử tốt với ta như lúc trước không.

Ta nói là có.

Lão Tạ hừ hừ hai tiếng, nói ngày hôm đó phụ hoàng phạt như vậy ông ấy vẫn chưa hài lòng. Đợi chàng trở về liền ngoan ngoãn tới phủ để ông ấy lại đánh thêm một trận.

Ông ấy nói, muốn tẩm nước muối trên roi, tẩm cả nước ớt, đảm bảo lúc đó chàng sẽ bị cay nóng đau chết luôn.

Nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi.

Nếu như các người có gặp nhau.

Thì chàng cũng đừng so đo với lão Tạ.

Phụ mẫu chi ái tử, cho nên đôi lúc họ sẽ có những lo lắng muộn phiền vô cớ.

Chỉ là ông ấy quá thương ta, cho nên chàng hãy nhường nhịn ông ấy một chút nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn




1

Quân kỳ phấp phới, đã nửa tháng kể từ khi ta tới Gia Lan Quan.

Đã lâu rồi chưa mặc lên áo giáp, bả vai bị ma xát có chút đau nhức.

Ngày đó vị tiểu tướng quân Thẩm Vân Lãng tới nhà ta nghị thân bị ong chích, bây giờ đã trở thành đại tướng quân chinh chiến tứ phương.

Hắn không nghĩ là ta sẽ tới cho nên có chút ngạc nhiên.

Mấy ngày trước lúc quân giặc tập kích, hắn còn để ta ở trong doanh trại chờ đợi.

Ta cầm lấy Hồng Anh Thương mà mẫu thân làm cho, xoay mình lên ngựa.

Ta nói cho hắn biết, ở Tạ gia không có ai là không thể lên chiến trường.

Phiên Khấu liên tục thất bại phải lui quân, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng thi thể lão Tạ vẫn chưa tìm thấy.

Thẩm Vân Lãng nói, hôm đó thủ hạ Lão Tạ Vương Chí thông đồng với quân địch, mới khiến cho ông ấy đi vào nơi có cạm bẫy.

Thật không may, ta đã bắt được hắn ta.

Phiên tộc vốn xảo chá làm sao tin tưởng một kẻ mà ngay cả quốc gia của mình cũng phản bội.

Bọn chúng một đường truy sát Vương Chí, nửa đường liền gặp ta cùng Thẩm Vân Lãng.

Vương Chí lộn nhào chạy tới “ Thẩm tướng quân cứu ta!”

“Chính là hắn?”

Ta hỏi.

Thẩm Vân Lãng gật đầu.

Đối phương có năm sáu người, cho nên chúng ta giải quyết rất nhanh chóng.

Vương Chí còn tưởng rằng mình sẽ được cứu.

Lúc quay lại doanh trại, hắn bị bắt giữ đưa vào trong lều của ta.

Ta đi đến trước mặt hắn, dùng đuôi thương ấn vào vết thương trên đùi Vương Chí.

“Thi thể Tạ Ba đâu?”

Theo sau đó là việc đuôi thương càng lúc càng lún sâu khiến hắn đau đớn phải kêu thành tiếng.

Hắn hít một hơi “ Long khê cốc! Ở Long khê cốc!”

“Vì sao lại hại ông ấy?”

Vương Chí nằm trên mặt đất “ Hắn đã già.... già...”

Ta thu thương, ngồi ở một bên, chậm rãi ung dung lau máu trên thương.

“Biết ta là ai không?”

Vương Chí sợ hãi quỳ xuống, khuôn mặt máu me bê bết trông vô cùng chật vật.

“Ti chức...ti chức không biết”

Trước khi cây thương xuyên qua yết hầu của hắn, ta nói “ Ta là Tạ Yểu, nữ nhi của Tạ Ba”

2

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Dù là một tia hi vọng, ta đều muốn đi.

Long khê cốc địa hình hiểm ác, gần đây lại có bão tuyết nhiều cho nên bên dưới đáy cốc là một mảng tuyết lớn trắng xóa.

Thẩm Vân Lãng cao mày “ Đều đã bị tuyết vùi lấp dày như này”

Ta im lặng đào một lúc lâu, Thẩm Vân Lãng cũng không nói nhiều mà phân phó người đào cùng với ta.

Có lẽ là trời cao chiếu cố, quả thực ta đã đào được.

3

“Đây có phải là chiếc trâm của mẫu thân ngươi không?”

Ta nhìn đống lửa, khẽ gật đầu.

Nương ta thích nhất là cài trâm gỗ.

Sau khi bà ấy đi, cha ta thường mang theo cây trâm của bà ấy chinh chiến Nam- Bắc.

Thời điểm tìm được cây trâm, ở đó ngoại trừ có thêm một vết máu đã bị đông lại thì cũng không phát hiện ra điều gì khác.

Ta vuốt v e những hoa văn trên trâm rồi nói “ Cha ta nói, nương ta là người xinh đẹp nhất trong kinh thành, cũng là nữ tử lợi hại nhất. Bà ấy cái gì cũng biết, mỗi tội là đi quá sớm”

“Cha ta cũng chưa bao giờ thích nữ nhân khác, hiện tại ông ấy đã tử trận, ta phải đưa ông ấy về nhà”

“Nương ta vẫn đang chờ ông ấy, chắc chắn bà ấy nhớ cha ta rất nhiều”

Thẩm Vân Lãng im lặng một lúc, rồi đưa cho ta một chén trà nóng.

“Tạ tướng quân, ngài ấy luôn nhắc tới ngươi, ngài ấy nói, cả đời này người mà ông ấy cảm thấy có lỗi nhất chính là ngươi”

Đôi mắt ta chua xót, ngửa đầu ra sau.

Những ngày vừa qua, ta chưa từng khóc.

Ta nghĩ đến Lão Tạ thích nhất chính là bộ dáng một người lãnh đạo không sợ hãi khi đương đầu với thử thách.

Thẩm Vân Lãng cảm thấy bản thân lỡ lời, xong rồi, nói sai rồi.

Hắn bối rối mở miệng, muốn nói sang chuyện khác “ Trước kia cha ngươi đem kẹo mừng tới cho mọi người, ngươi chắc đã thành thân được nửa năm rồi, sao điện hạ không đi cùng ngươi tới đây vậy?”

Ta lặng lẽ lau đi nước mắt.

“Trước đó vài ngày ở Lĩnh Nam xảy ra thiên tai, chàng ấy bị dòng nước xiết cuốn đi vẫn chưa rõ sống chết”

Thẩm Vân Lãng “...”

Nửa ngày sau, hắn mới ngập ngừng xin lỗi ta.

Ta lắc đầu.

Chợt nhớ ra điều gì đó, ta nhìn Thẩm Vân Lãng cười “ Còn nhớ năm đó ngươi tới nhà ta cầu thân không”

Vành tai Thẩm Vân Lãng đỏ lên, ngập ngừng nói nhớ rõ.

Ta cười nói “ Phu quân ta đã giúp ngươi đuổi ong mật”

Thẩm Vân Lãng cong khóe miệng, có chút xấu hổ “ Chê cười rồi”

Ngoài lều có dị động, ta cùng Thẩm Vân Lãng vô thức cầm binh khí bên người.

“Tướng quân! Tướng quân!”

Binh sĩ vọt vào, sắc mặt mừng rỡ “ Tạ tướng quân trở về!”

Lão Tạ? Lão Tạ?

Nghe vậy, ta chạy ra ngoài.

Lão Tạ một nửa đầu tóc bạc trắng, một nửa đầu máu dính bê bết trông khá luộm thuộm.

Bên cạnh ông ấy là Thù Cự, hai người đỡ lấy nhau.

Lão Tạ cười đến thoải mái, cùng những người bạn cũ chào hỏi.

“Lão Tạ! Ngươi không chết!”

“Tạ tướng quân không chết!”

“Không chết được, không chết được! Người Tạ gia ta mệnh cách cứng rắn!”

Nước mắt nhịn một hồi lâu rốt cuộc cũng rơi xuống, ta nhìn ông ấy gọi lớn, thanh âm khàn khàn khó nghe.

“Cha!”

Lão Tạ giật mình một lúc, chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Bờ môi ông ấy run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ta chạy nhanh tới ôm lấy ông.

Lão Tạ! Lão Tạ!

Không chết là tốt! Không chết là tốt!

4

Ta cầm chặt tay Lão Tạ, đau lòng nhìn những vết thương trên tay ông ấy.

Lão Tạ sờ mặt ta, nghẹn ngào.

“Cô nương, gầy rồi, nhưng trên mặt con sao lại có hai cái vết đỏ xấu vậy?”

Ta vừa cười vừa khóc.

Ừm, đúng là Lão Tạ đây rồi.

Thù Cự lải nhải nói, hắn là do Tiêu Hoài phái tới.

Tiêu Hoài nói sau khi tới Lĩnh Nam, trái tim hắn thường xuyên đập mạnh.

Luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Nghĩ đến ta ở kinh thành có phụ hoàng mẫu hậu chăm sóc, cho nên hắn liền để Thù Cự tới Gia Lan Quan kiểm tra xem Lão Tạ có an toàn hay không.

Lúc Thù Cự đi qua Long khê cốc, vừa lúc cứu được Lão Tạ đang hôn mê.

“Hoài ca ở Lĩnh Nam sao rồi?”

Hắn đột nhiên hỏi.

Ngực ta nhói lên một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Thẩm Vân Lãng bỗng nhiên tiến đến, đưa cho ta một phong thư “ Phía Nam đưa tới”

Ta chần chờ nhận lấy, bàn tay có chút khó khống chế mà run lên.

Chỉ nhìn một chút, ta liền cười ra tiếng, sống mũi cay cay.

Là chữ của A Hoài.

[Ái thê A Yểu, hồng thủy chảy xiết ta kịp thời tránh thoát, giữ lại được một mạng. Thù Cự cứu được cha rồi, cho nên nàng cứ yên tâm. Cách xa đã lâu, ta rất nhớ nàng, ngày ngày ngóng chông được ôm người thương vào lòng, được hôn lên mái tóc người thương. Tình hình lũ lụt ở Lĩnh Nam đã dần chuyển biến tốt đẹp, rất nhanh liền có thể trở về Kinh, chờ ta]

5



Dưới chiến lược chung giữa ta cùng Thẩm Vân Lãng, Phiên tộc bị đánh cho hoa rơi máu chảy.

Trong gió lạnh, quân kỳ Đại Chiêu tung bay phấp phới.

Chúng ta toàn thắng.

Trở lại kinh thành, Lão Tạ vui vẻ đem tấm bài vị còn chưa khắc xong của mình đặt bên cạnh bài vị của nương.

Ông ấy vừa lau vừa lải nhải “ Đa tạ liệt tổ liệt tông, đa tạ nương tử phù hộ, nếu không hai ta đã ngồi chung một hàng rồi”

Ông ấy cầm lấy hai quả ở trên bàn đặt trước mặt bài vị.

Cười tủm tỉm “ Ăn hoa quả đi”

Ta cười rời đi, trở lại trong cung cùng phụ hoàng mẫu hậu đoàn tụ.

Tiêu Nguyệt sinh một nữ sinh ngoan ngoãn trắng mềm thơm thơm, ta cũng đi qua chăm sóc vài ngày.

Cô mẫu lo lắng từ trong cung chạy tới, nắm lấy tai Lão Tạ mắng.

“Tuổi đã cao rồi có thể đừng cậy mạnh được không! Về sau ngoan ngoãn thành thật ở lại kinh thành cho ta!”

Thời điểm tuyết rơi xuống, Tiêu Hoài vừa lúc đi tới cửa Đông cung.

Ta ở trong sân, chờ phu quân đã lâu.

Tiêu Hoài mặc y phục màu đen giống như ngày bắt tú cầu.

Chỉ là tú cầu bây giờ đổi thành một nhánh mai hồng.

Hắn bước về phía trước vài bước rồi đột nhiên tăng tốc.

Hương mai quanh quẩn, hắn đem ta ôm vào lòng.

Bờ môi lạnh lẽo lưu luyến từ vành tai cho đến giữa lông mày rồi đi tới chóp mũi ửng đỏ.

Ta nghe thấy Tiêu Hoài thỏa mãn thở ra một tiếng.

“A Yểu, A Yểu, A Yểu....”

Mỗi một lần gọi là một nụ hôn rơi xuống.

“Ta cho rằng mình sẽ không còn gặp lại nàng nữa”

Hắn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ rực.

Ta ôm eo hắn, nhón chân lên kéo gần khoảng cách “ Ta cũng vậy”

Tiêu Hoài nắm lấy tay ta, hướng vào trong ngực hắn tìm kiếm.

Ở đó, có một lá bùa bình an nho nhỏ.

Là bùa bình an ở trong quả tú cầu kia.

Là lương duyên của ta....

A Hoài, A Hoài của ta.

A Hoài của ta đã bình an trở về.

6

>

Tiêu Hoài ( Bản tổng tài): Cầm lấy vàng đi tới phủ tướng quân làm theo những gì ta đã dạy.

Đại sư (Trời sinh không có tóc): Được, được, được, chỉ là việc nhỏ ạ!

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom