Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan
Chương 20


Mấy hôm trước, ta đang ngủ trưa trong sân, mở mắt ra đã thấy Nhị di nương đã mất hơn mười năm đang sờ trán ta, giúp ta chải tóc mai.

Ta cười kể chuyện này cho Thuý Nhi, nàng ấy lập tức òa khóc, cứ khóc mãi không thôi.

Ngày hôm sau, nàng ấy lén mời một đạo sĩ đến, loay hoay trong sân một hồi lâu, lấy lá gì đó quét khắp người ta từ trên xuống dưới.

Ta bị quấy đến mệt, trước khi ta thiếp đi, nàng ấy áp má vào mu bài tay ta, lẩm bẩm:

"Không ai được đưa phu nhân đi cả."

Ta định mở mắt véo má nàng ấy, hỏi xem trong đầu nàng ấy đang nghĩ gì, nhưng ta thực sự quá mệt.

Mỗi ngày thời gian tỉnh táo càng lúc càng ít đi.

Nhưng mỗi lần mở mắt ra đều thấy Thuý Nhi đã chuẩn bị sẵn những món ta thích, lúc nào cũng nóng hổi, dù ta chỉ ăn được vài miếng.

Sau này ta nghe đại phu nói, đó là ảo giác, chỉ người sắp chết mới có.

Thực ra sau đó ta cũng thường thấy những thứ khác, nhưng không kể cho Thuý Nhi nữa, nàng ấy mà khóc là ta dỗ không được.

Hôm nay ra ngoài, chắc chắn lại khiến nàng ấy lo lắng.

Ta nghĩ, thật bất đắc dĩ.

29

Ngoài phố quả thật rất náo nhiệt, người đông như kiến cỏ, ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đường lát đá.

Hầu hết các cô nương trẻ đều cài đồ trang sức lông lẫy trên đầu, mặc váy hồng áo đỏ, có người đeo mạng che mặt, để lộ đôi mắt long lanh, có người mặt mày non nớt, nhìn đông ngó tây, chọn lựa trong muôn vàn món hàng rực rỡ.

Có công tử như ngọc, cầm quạt, cười nói vui vẻ. Có người thì thầm bên tai nhau, kể về chuyện vui năm nay.

Một khung cảnh tràn ngập niềm vui.

Ta để tóc xõa tự nhiên, mặc áo màu đơn giản, dù đi giữa dòng người nhưng như bị ngăn cách hoàn toàn với cảnh tượng nhộn nhịp này.

Ngày xưa khi còn mang danh Triệu phu nhân, việc gì ta cũng phải làm cho thật hoàn hảo, ít khi ra ngoài, nếu phải gặp người khác thì đều búi tóc gọn gàng, mặc y phục trang nhã.

Bây giờ thì thoải mái rồi.

Gầy đến mức không còn nhận ra, mặc gì cũng không đẹp, cũng chẳng cần quan tâm đến lễ nghi, nên chọn cái gì thoải mái nhất mà mặc là được.

Chỉ là khi thấy trẻ con sợ hãi tránh xa, không muốn chạm vào ta, ta vẫn không nhịn được cúi đầu, để tóc rủ xuống che kín nửa mặt.

Quả nhiên, không nên ra ngoài mới phải.

Đang nghĩ thế, bỗng có thứ gì lạnh lạnh áp vào mặt, ta sững người. Văn Văn đeo mặt nạ thỏ đưa tay ra sau đầu ta, buộc cho ta một chiếc mặt nạ.

"Cứ yên tâm mà chơi đi, phu nhân."

Giọng nàng ấy ngập tràn tiếng cười: "Bây giờ người là tiểu hồ ly rồi."

Ta mím môi, cong mắt, ánh mắt dịu dàng.

Nỗi u uất vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.

Trong bóng tối.

Mấy người mặt mũi hung ác đang theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên này.

Kẻ đứng đầu hạ giọng:

"Theo dõi."

...

Ta đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lướt qua những món hàng đa dạng.

Văn Văn nói Tiểu Thiên muốn ăn kẹo đường tạo hình, nhưng chỗ đó đông người quá, sợ chen lấn đụng vào ta nên bảo ta đứng đây đợi trước. Ta không có ý kiến gì, im lặng đứng bên quầy hàng có ít người qua lại hơn.

Đột nhiên, một cây trâm ngọc thu hút sự chú ý của ta.

Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, liếc nhìn mấy cái vòng gỗ đặt bên cạnh và mấy hàng túi may mắn bên cạnh.

"Cái này bán sao?"

Chủ quầy nhiệt tình giới thiệu: "Hai mươi đồng một lần, một lần mười vòng, ném trúng cái nào lấy cái đó."

"Chỉ có một cái túi thôi sao?"

"Không phải, bên trong có viết chữ, phần thưởng ở bên cạnh."

Ta ngập ngừng, lại liếc nhìn cây trâm, hỏi: "Ta có thể mua thẳng nó không?"

"Không được đâu cô nương, muốn có thì chỉ có thể ném vòng thôi. Nhưng ta có thể nói cho cô nương biết, túi của cây trâm này nằm ở hàng áp chót, chỉ có thể xem cô nương có duyên với nó không thôi."

Ta nhìn những chiếc túi dày đặc, bất lực nói: "Thôi..."

"Cho mười vòng."

Giọng nam nhân trầm thấp, đeo mặt nạ bạch hồ, mặc trường bào màu bạc họa tiết tối màu, hào phóng ném một thỏi bạc lên quầy.
 
Chương 21


Dù hắn không cởi mặt nạ, ta vẫn nghe ra đó là ai.

Ta mím môi, xoay người định rời đi.

"Không muốn lấy cây trâm đó nữa sao?"

Lý Mộc lên tiếng hỏi, giọng điệu dịu dàng.

"Không quan trọng nữa."

Ta lạnh nhạt đáp. Khẽ liếc mắt sang, đã thấy mười cái túi ở hàng áp chót đều bị hắn ném trúng.

Công chủ vừa nhận được một thỏi bạc, cười đến híp cả mắt, vui vẻ nói công tử thật may mắn, sau đó lấy ra những thứ trong mấy cái túi may mắn đó.

Lý Mộc chỉ lấy mỗi cây trâm ngọc.

Hắn như không nghe thấy lời ta vừa nói, cầm trâm trong tay vuốt ve.

"Là ta cùng nàng đến Ngọc Trúc các mua mà, sao nàng lại cầm đi cầm đồ, không phải trước đây rất thích sao?"

Ánh mắt Lý Mộc dừng trên người ta, đôi mắt lộ ra qua lỗ mặt nạ không hiểu sao lại mang chút tủi thân.

Hắn nói: "Lúc đó nàng vừa nhìn đã thích nó rồi, không phải sao? Hay là ở Triệu phủ khổ cực đến mức phải mang nó đi cầm đổi lấy tiền?"

Lý Mộc nói, không tự chủ được mà biến thành chất vấn.

Ta im lặng lắng nghe, đợi hắn nói xong mới chậm rãi mở miệng: "Giữ lại, không bằng đổi lấy ít bạc thực tế hơn."

Lý Mộc sững người, rồi lại đi theo cãi lại: "Vậy sao bây giờ nàng lại muốn mua nó?"

Ta ngẩng mắt.

"Vì ta thấy nó chướng mắt. Không nên mang đi cầm, phải đập vỡ mới phải."

30

Lý Mộc hoàn toàn sững sờ.

Trước đây hắn từng dẫn Lý Khuynh đến Triệu phủ tạ tội một lần, ta bảo người hầu đuổi cả hai đi, không gặp mặt. Ta thật sự lười phải đối mặt với Lý Mộc.

Thấy hắn đứng ngây ra đó, ta bỗng thấy buồn cười.

"Thực ra ta đã từng đi tìm ngươi, Lý Mộc." Ta chậm rãi nói: "Ta bị hạ dược ném vào kiệu hoa. Ninh lão phu nhân canh giữ ta rất chặt, ta chỉ có thể chạy đi tìm ngươi trong đêm thành hôn. Suốt đường đi để tránh người của lão phu nhân, vừa sợ vừa hoảng, ta ngã mấy lần, lòng bàn tay trầy da, thấm máu... Nhưng ngươi đã đi rồi, ngươi không tham gia kỳ thi mùa xuân, mà lại vào quân doanh, cách kinh thành hơn trăm dặm đường. Sau này nghe người trong phủ nói, ngươi đã nghe được tin này từ sớm rồi, chán ghét ta, không muốn ở lại kinh thành nữa. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ quay lại, ta muốn giải thích rõ ràng với ngươi, thư gửi đi dày cả tập, nhưng một phong thư hồi âm cũng không nhận được."

Ta ngừng lại một chút, giọng hơi khàn.

"Lý Mộc, ngươi đi năm năm rồi. Hay là ngươi nghĩ, ta vẫn sẽ đứng ở chỗ cũ đợi ngươi suốt năm năm?"

Ta thực sự không ngờ mình lại khóc, đến khi nước mắt trượt xuống gò má mới ngớ ngẩn dùng đầu ngón tay lau đi.

Lý Mộc vô thức co quắp ngón tay, luống cuống giải thích:

"Xin lỗi, ta không hề chán ghét nàng, ta không nhận được thư của nàng, ta không biết nàng... Lúc đó ta..."

"Lý Mộc, ta nói những điều này không phải để ngươi cảm thấy áy náy đâu." Ta nhìn hắn qua lớp mặt nạ, ánh mắt nhạt nhòa: "Ta chỉ không muốn dây dưa, vướng bận với ngươi nữa thôi."

Tim đập nhanh hơn một chút.

Hôm nay nói một lúc nhiều hơn cả tổng số lời đã nói mấy ngày nay.

Ta có chút mệt rồi.

Lý Mộc cúi đầu nhìn ta, hắn cao hơn ta cả cái đầu, đứng trước mặt ta như thế, giống như đang bao trùm cả người ta trong lãnh địa của hắn vậy.

Nhưng lúc này hắn chỉ đứng đó vô thức, như đứa trẻ vừa bị mắng, lông mi khẽ run, mãi sau mới khô khan cất tiếng:

"Cây trâm, nàng không cần nữa sao?"

Hắn xòe tay ra, để lộ cây trâm ngọc đã thấm đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay.

Ta mím môi, không nói gì.

Không thèm để ý đến Lý Mộc phía sau nữa, ta xoay người đi về phía Văn Văn và những người khác.

Lý Mộc nắm chặt cây trâm, nhìn bóng người dần khuất trong dòng người, cuối cùng không còn thấy bóng dáng nữa mà vẫn chưa thu hồi ánh mắt.

Hắn như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chậm chạp không phản ứng kịp.

Ninh Thanh Hà sẽ không dừng lại vì hắn nữa.

Cây trâm không quan trọng.

Hắn cũng vậy.

Đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cây trâm vẫn được hắn nắm chặt trong tay rơi xuống, cây trâm ngọc trong suốt cứ thế rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Tiếng ồn ào, tiếng rao hàng, không ai nghe thấy tiếng ngọc vỡ.
 
Chương 22


31

"Phu nhân, Tiểu Thiên không thấy đâu nữa rồi."

Văn Văn có chút hoảng hốt nắm lấy tay áo ta, tay vẫn cầm cây kẹo đường tạo hình vừa làm xong.

"Ta vừa trả tiền cho chủ quầy xong, quay đầu lại nhìn thì nó đã biến mất rồi." Văn Văn lo đến ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, nhưng khắp nơi đều là người chen chúc, làm sao thấy được Tiểu Thiên chỉ mới cao ngang thắt lưng.

"Chắc không đi xa đâu." Ta an ủi: "Tiểu Thiên không phải đứa hay chạy lung tung, chúng ta cùng tìm nhé."

Văn Văn gật mạnh đầu, đột nhiên, nàng ấy khựng lại, rồi nói: "Ở kia kìa, ta thấy nó rồi, đó... đó là ai vậy? Bọn họ bắt Tiểu Thiên đi rồi!"

Đồng tử Văn Văn co rút lại, rồi không cần suy nghĩ lập tức chạy vội về phía đó.

"Chuyện gì vậy?"

Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, cũng vội vàng bước nhanh theo.

Tốc độ của Văn Văn không hề chậm lại, ta nhận ra xung quanh càng lúc càng vắng vẻ, trong lòng có chút bất an, muốn gọi nàng ấy dừng lại.

Đã lâu không vận động mạnh như vậy, ta có chút không chịu nổi, trán rịn mồ hôi, thở hổn hển, cổ họng bị gió lạnh ép chặt, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Chỗ này không an toàn.

Tường đen, tiếng người xa dần, trời sắp tối mà sương mù mờ mịt.

Không thể đi vào nữa.

Ta dừng lại, tựa vào tường, cố nén cơn buồn nôn, lớn tiếng nói: "Văn Văn, bình tĩnh lại."

Bóng người phía trước khựng lại, rồi nàng ấy hơi nghiêng mặt, giọng run rẩy: "Phu nhân, người đi trước đi, ta không thể để Tiểu Thiên một mình ở đó sợ hãi."

"Văn Văn, nếu bọn chúng muốn bắt cóc trẻ con, sẽ không để ngươi thấy đâu, bọn chúng dùng Tiểu Thiên để dẫn dụ ngươi vào trong, con ngõ này đã rất vắng vẻ rồi, không thể đi sâu vào nữa. Chỉ cần ngươi không bị bắt, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu."

Ta mím đôi môi khô khốc.

Văn Văn gần như không kiềm chế được mà giật tóc mình, dường như muốn ép bản thân bình tĩnh lại: "Ta không thể bỏ mặc nó được."

Ta bước lên phía trước, tháo mặt nạ thỏ của nàng ấy ra.

Mặt Văn Văn đầy vẻ hoảng loạn mơ hồ, khóe mắt còn vương nước mắt, đến khi ta đeo mặt nạ hồ ly của mình lên mặt nàng ấy, nàng ấy mới chợt phản ứng lại: "Không được, phu nhân."

Ta ôm lấy đầu nàng ấy, nói rõ ràng từng chữ từng chữ.

"Chạy ra khỏi đầu ngõ này, cứ chạy về bên trái, đi tìm Triệu Dục. Ngươi biết đấy, ta không chạy nhanh được."

"Phu nhân..."

Văn Văn liên tục lắc đầu, khóc lóc van xin: "Đừng mà, để ta tự đi!"

"Ta hứa với ngươi, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu." Ta nghiêm túc và trịnh trọng nhìn nàng ấy: "Nếu ngươi đi, sẽ trúng kế của bọn xấu, nếu bọn chúng phát hiện ta không phải là ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là đe dọa thôi. Tin ta đi, Văn Văn."

"Cứ chạy đi, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu, ta cũng vậy."

Thấy nàng ấy còn định mở miệng, ta nói: "Ngươi do dự thêm lúc nào, Tiểu Thiên càng nguy hiểm thêm lúc đó, ngươi còn muốn ở đây cãi với ta sao?"

Văn Văn lúc này mới đỏ hoe mắt, cắn răng, liều mạng chạy ra theo đường cũ.

Thấy nàng ấy cuối cùng cũng đi xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, khoác tấm khăn choàng vừa đổi từ người Văn Văn, chậm rãi bước vào trong ngõ sâu.

Không khí thoang thoảng hơi ẩm.

Có hơi lạnh rồi.

Tiếng pháo nổ vọng đến từ rất xa, nhưng không soi sáng được con ngõ tối đen này.

Ta lại ngoái nhìn về phía sau một cái, cuối cùng vén cổ áo, bước vào nơi tối hơn.

32

Vừa đi đến một khúc quanh, da đầu chợt đau nhói, một người đàn ông túm lấy tóc ta, ném về phía trước, ta lập tức đứng không vững, ngã xuống đất.

Cú này khiến ngũ tạng lục phủ như đảo lộn,

Ta tranh thủ nghỉ một lúc, may là hôm nay không đeo đồ trang sức gì.

"Phu nhân, xem như ngươi không may."

Từ phía trên truyền đến giọng nói khàn khàn thô ráp của tên nam nhân, chưa đợi ta tỉnh táo lại sau cơn chóng mặt, gã ta lại túm lấy tóc ta, buộc ta ngẩng mặt lên.

"Có người bỏ tiền mua mạng của ngươi, chúng ta cũng không còn cách nào khác."

Gã ta đột ngột buông tay.

Mặt phiến đá rất ẩm ướt, có mùi mốc, xộc thẳng vào mũi.
 
Chương 23


Đau, chỗ nào cũng đau.

Ta lau vết máu ở khóe miệng, cố sức chống người dậy, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới đưa mắt nhìn nam nhân.

Tổng cộng có năm người, bốn người canh ở lối vào, một người còn lại chính là kẻ vừa lôi ta tới đây, lúc này đang đứng trước mặt ta. Mấy người này đều mặc đồ đơn giản, trông như những thường dân bình thường nhất.

Kẻ đứng đầu là một nam nhân trung niên.

Gã ta trông cực kỳ bình thường, giữa mày có một vết sẹo dữ tợn, thêm vào vẻ hung ác, nam nhân cũng không vội vã, như biết ta không thể chạy thoát, cứ thế lặng lẽ nhìn ta.

"Đứa bé đâu?"

Ta cất giọng khàn khàn, phá vỡ sự yên tĩnh.

Nam nhân kinh ngạc nói: "Phu nhân quả thật thương con như vậy. Ngươi không hỏi xem ai muốn lấy mạng ngươi sao?"

Ta nhìn chằm chằm gã ta, giọng điệu không đổi:

"Đứa bé đâu?"

Nam nhân nhíu mày, rồi liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người đó hiểu ý, kéo một túi vải trong góc tường ra.

Nút thắt phía trên túi vải được mở ra, vải trượt xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của Tiểu Thiên.

Miệng nó bị nhét một cục vải, người bị trói bằng dây thừng.

Ta lúc này mới loạng choạng bước tới, kéo cục vải ra, ôm nó vào lòng.

"Phu nhân." Tiểu Thiên không khóc không náo loạn, ngược lại còn ngây người lau góc môi cho ta: "Chảy máu rồi."

Ta nhẹ nhàng ôm đầu Tiểu Thiên vào lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.

"Các ngươi muốn lấy mạng ta phải không? Vậy có thể để cho đứa trẻ này rời đi không?"

Tên côn đồ bất chợt bật cười.

"Phu nhân nghĩ bọn ta là hạng người lương thiện sao?"

Tiểu Thiên có lẽ đã sợ đến cực điểm, thân thể run rẩy không ngừng, ta càng ôm nó chặt hơn.

"Triệu Dục chỉ có một đứa con này thôi. Các ngươi thật sự nghĩ có thể rút lui an toàn sao?"

Hiện trường im lặng một lúc, sau đó ánh mắt nam nhân hạ xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong.

"Thả nó đi, cũng không phải không được..."

33

Văn Văn cảm thấy lồng ngực đau nhói vì gió.

Nàng ấy chạy suốt dọc đường, không biết đã va đổ bao nhiêu thứ, đụng phải bao nhiêu người.

Phu nhân đã nói.

Cứ chạy.

Tiểu Thiên sẽ không sao, phu nhân cũng sẽ không sao.

Chỉ cần chạy nhanh hơn chút nữa thôi.

Nhưng khi nàng ấy chạy đến trước một quầy hàng, bờ vai đột nhiên bị nắm chặt.

Văn Văn theo phản xạ muốn giật ra, vô ích thôi vì người kia quá mạnh, không thể thoát được, nàng ấy gần như khóc lên, giọng khàn đặc.

"Buông ta ra..."

"Văn Nhi, sao nàng lại ở đây... Sao lại khóc?" Triệu Dục ngẩn ra một lúc, rồi buông tay: "Có phải ta nắm làm đau nàng không? Ta gọi nàng mà nàng không đáp, đành phải giữ nàng lại."

Thân thể Văn Văn cứng đờ, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.

Trước mắt nàng ấy hoàn toàn mờ mịt, nhưng như bắt được cọng rơm cứu mạng, hơi thở không ổn định.

"Cứu phu nhân, phu nhân và Tiểu Thiên, bọn họ..."

"Cứu ai, chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng." Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng khác, đang kìm nén cảm xúc.

Văn Văn nhìn không rõ, cũng không kịp để ý, chỉ về hướng nàng ấy vừa chạy đến.

"Có người bắt Tiểu Thiên, phu nhân cũng ở đó, phu nhân bảo ta đến Triệu phủ tìm người."

"Ở đâu?"

"Ta... Ta không biết."

Giọng Văn Văn hơi run, từ khi đến kinh thành, nàng ấy rất ít khi ra ngoài, hoàn toàn không quen thuộc những ngõ ngách này. Lần này ra ngoài, cũng chỉ là để tìm phu nhân.

Nơi đó vừa vắng vẻ vừa tối tăm, nàng ấy cũng không biết.

Triệu Dục nghe xong sửng sốt, sau đó nhíu mày, hắn ta vừa định quay đầu nhìn về phía bên cạnh, mới phát hiện người đó đã không còn ở đó nữa.

Trong tay vuốt ve chiếc mặt nạ cáo trắng mà nam nhân kia vừa đưa cho hắn ta.

Triệu Dục do dự một chút, quay đầu lại lấy một tấm lệnh bài từ thắt lưng đưa cho Văn Văn, dặn dò:

"Nàng về đi, bảo bọn họ canh giữ cửa thành, rồi phái thêm một đội đến tìm chúng ta."

Văn Văn cầm lấy lệnh bài, ngây ngốc vâng một tiếng.

Triệu Dục cũng vội vàng đi theo.

34

Khi Triệu Dục tìm được đến nơi này, trời đã hoàn toàn tối.

Mùi tanh nồng xộc vào mũi.

Hắn ta gần như đã tìm kiếm tất cả con hẻm trong kinh thành.

Đây là nơi cuối cùng.

Triệu Dục đi vào trong, ánh trăng lạnh lẽo.

Hắn ta nhìn thấy Lý Mộc đang ôm một người, quỳ ngồi trên mặt đất.

Xung quanh là thi thể nằm ngổn ngang, vừa nhìn đã thấy rợn người.

Không biết đã qua bao lâu.

Đây là lần đầu tiên Triệu Dục thấy Lý Mộc khóc thảm thiết như vậy.

Giọng khàn đặc không thành tiếng, run rẩy, lặp đi lặp lại gọi tên Ninh Thanh Hà.

Hắn ta cứ tưởng người này thật sự sinh ra với trái tim sắt đá.

Ninh Thanh Hà im lặng nhắm mắt, làn da lộ ra những vết thương ẩn hiện. Phiến đá dưới thân hai người đẫm máu.

Triệu Dục bước đến trước mặt hai người, hắn ta mở miệng, cổ họng khô khốc khó nói.

Cuối cùng không nói được gì.

Lý Mộc như vừa mới tỉnh lại, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra những vệt nước mắt loang lổ trên mặt, và đôi mắt đỏ ngầu.

"Thanh Hà chỉ đang ngủ."

Lý Mộc lặp lại.

"Nàng chỉ đang ngủ thôi."
 
Chương 24


Ngoại truyện về Lý Mộc

1

Lần đầu tiên Lý Mộc quen biết Ninh Thanh Hà là vào dịp sinh thần của Nhị thiếu gia Lý phủ.

Lý phu nhân phát hiện đồ của Nhị thiếu gia bị mất lại tìm thấy trong phòng hắn.

Lý Mộc không định giải thích, thậm chí đã giơ tay ra, chuẩn bị chịu đòn. Ninh Thanh Hà đột nhiên bước ra.

Nàng búi tóc hai bên đầu như hai cái bánh bao nhỏ, khuôn mặt tròn trĩnh, mặc áo ngắn màu hồng nhạt. Trông như một con búp bê năm mới.

"Không phải ca ca này làm, vừa nãy ta vẫn luôn ở cùng huynh ấy."

Ninh Thanh Hà nói rất khẽ, nhưng rõ ràng, ánh mắt của các vị khách có mặt đều đổ dồn về phía Lý phu nhân.

Sắc mặt Lý phu nhân khó coi.

"Chẳng lẽ đồ vật này còn có thể tự mọc chân đi vào phòng nó sao?"

Ninh Thanh Hà lắc đầu: "Đương nhiên là không." Đôi mắt nàng nhìn về phía Nhị thiếu gia đang đứng ở góc phòng, nghiêm túc nói: "Chính là ca ca này cầm đến, ta nhìn thấy."

Nhị thiếu gia Lý phủ sững người, lập tức đỏ mặt, kêu lên: "Ngươi nói bậy, chính là hắn muốn trộm đồ của ta!"

Ninh Thanh Hà không nói gì.

Nhưng mọi người đều là người hiểu chuyện, đương nhiên biết được ngọn ngành. Dù sao cũng đều là trẻ con, mọi người cười xòa cho qua, không tranh cãi nữa, Lý phu nhân cũng bỏ qua, chỉ còn Nhị thiếu gia bị bà ta túm ra ngoài mắng cho một trận.

Lý Mộc nhìn về phía nàng, một lúc sau cười nhạo nói:

"Làm người tốt vô ích."

Ninh Thanh Hà vẫn giữ vẻ mặt bình thường, điềm tĩnh đáp: "Hắn ta từng bắt nạt đệ đệ ta, ta không phải đang giúp ngươi."

Rõ ràng chỉ nhỏ xíu, gương mặt còn đầy nét mũm mĩm trẻ thơ, nhưng không hiểu sao Lý Mộc lại cảm thấy người này già dặn quá mức.

Thật kỳ lạ.

Hắn thu hồi ánh mắt.

Lần thứ hai gặp lại nàng là trong lớp học của phu tử.

Gương mặt đã bớt thịt, đôi mắt vẫn điềm tĩnh dịu dàng như cũ, vẻ mặt không gợn sóng.

Ninh Thanh Hà học rất giỏi.

Hầu như lần nào phu tử cũng khen ngợi riêng nàng, ca tụng đủ điều, khiến Lý Mộc nghe mà phát bực.

Trước đây nam nữ đọc sách phải tách riêng, giờ không biết vì sao lại cho nam nữ học chung với nhau.

Lúc đầu Lý Mộc không cảm thấy có gì, nhưng nghe mãi người ta ca ngợi Ninh đại tiểu thư tốt đẹp xuất sắc thế nào, hắn bỗng vô cớ cảm thấy bực bội, cuối cùng không nhịn được, nhân lúc nghỉ giải lao định đi gây sự với nàng.

Khi hắn đến gần, Ninh Thanh Hà đang viết chữ, ánh sáng mỏng manh phủ lên đuôi mày, bên má, xuyên qua đôi mắt, hiền lành và vô hại.

Bước chân của hắn khựng lại, cuối cùng lại quay về chỗ ngồi của mình.

Lý Mộc cúi đầu, dùng hai tay che mặt.

Bạn cùng bàn kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Lý huynh, huynh không khỏe chỗ nào sao? Tai đỏ quá."

"Im đi."

2

Lý Mộc cảm thấy mình rất không bình thường.

Phu tử đổi chỗ ngồi, Ninh Thanh Hà ở phía trước bên phải hắn, bên cạnh nàng là tên Triệu gì đó.

Nói chuyện thì nói, cần gì phải ghé sát vào nhau thế.

Lý Mộc nhíu mày, rồi chợt tỉnh ngộ.

Liên quan gì đến hắn.

Hắn cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chữ trên thanh trúc. Nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra chữ nào, bên tai chỉ còn tiếng cười nói của hai người phía trước.
 
Chương 25


"Tố Tương Quân, không tồi đâu." Ninh Thanh Hà cong mắt, nhìn người bên cạnh.

Triệu Dục cũng gật gù nói: "Cha ta bảo, đại trượng phu phải báo đáp quốc gia."

Lý Mộc cố nhịn, nhưng không nhịn được, bản thân cũng không biết tại sao lại lên tiếng châm chọc: "Bán mạng tranh đấu giang sơn cho người khác, có gì đáng vui?"

Lời này của Lý Mộc xem như đại bất kính, có thể mất đầu, may mà bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, xung quanh không có nhiều người.

Ninh Thanh Hà sững người, cuối cùng cũng nhìn về phía hắn.

Lý Mộc vốn còn đang nghĩ tại sao mình lại nói lung tung, thấy nàng nhìn qua, không khỏi căng thẳng nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch.

Não ù một tiếng, chẳng nghĩ được gì nữa.

Nhưng ánh mắt đó không dừng lại lâu, Ninh Thanh Hà quay đầu đi, không nói gì. Ngược lại Triệu Dục như vừa tỉnh ngộ, gõ gõ đầu: "Lý huynh nói đúng lắm!"

Hai ánh mắt đồng loạt rơi xuống người Triệu Dục. Còn bản thân hắn ta vẫn giữ vẻ mặt như vừa được khai sáng, cười ngờ nghệch.

"Nói đúng lắm, nói đúng lắm..."

Lần gặp lại là trên đầu tường Ninh phủ.

Lý Mộc nằm mơ cũng không ngờ có thể thấy Ninh Thanh Hà trèo tường.

Tay hắn còn đang cầm điểm tâm Lý phu nhân cần, ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Thanh Hà nhíu mày, ngồi vắt vẻo trên đầu tường, dường như muốn nhảy xuống.

Thân thể Ninh Thanh Hà không khỏe, Lý Mộc đã từng nghe qua.

Hắn hơi hoảng hốt nhìn quanh, phát hiện không có gì để đỡ nàng. Đến khi quay đầu lại, Ninh Thanh Hà đã nhắm mắt nhảy xuống rồi.

Não còn chưa kịp phản ứng, Lý Mộc đã lao đến làm đệm thịt.

Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân loạt ssoạt, Lý Mộc nhịn đau ngước mắt lên, vừa định hỏi nàng có sao không, kết quả lời đến miệng lại thành: "Tránh ra."

Ninh Thanh Hà chống người dậy, giữa hai lông mày mang vẻ áy náy.

"Tỷ ty thật giỏi!" Ninh nhị thiếu gia vỗ tay, đứng bên cạnh cười toe toét: "Ta đã nói tỷ có thể làm được mà."

Lý Mộc còn đang hối hận vì lời nói vừa rồi, nghe thấy lời Ninh Trữ mới hoàn hồn, bình tĩnh hỏi.

"Ngươi bảo nàng nhảy à?"

Ninh Trữ chống nạnh, vô cùng tự hào nói: "Lúc nào trông tỷ tỷ cũng có vẻ ốm bệnh, ta đang chữa bệnh cho tỷ ấy đấy."

Sắc mặt Ninh Thanh Hà quả thật tốt hơn một chút, mặt ửng đỏ không bình thường, hơi thở không ổn định.

Vừa rồi nàng thực sự đã bị dọa.

Lý Mộc ngừng một chút, ừm một tiếng, rồi đứng dậy phủi bụi trên người.

Hắn nhặt điểm tâm đã bị ném vỡ lên, hành lễ với hai người, rồi xoay người đi.

Vốn chỉ là đi ngang qua thôi.

Khi về đến nhà, Lý phu nhân nhìn đống điểm tâm vỡ nát, phạt hắn quỳ ở từ đường hai canh giờ.

Đến khi ra ngoài, trời đã khuya.

Lý Mộc xoa xoa đầu gối đau nhức, sau đó thay bộ y phục đen, che mặt, ra cửa sau, đi thẳng đến Ninh phủ.

Ngày hôm sau.

Ninh phu nhân phát hiện nhi tử bảo bối của mình bị người ta nhấc lên mái nhà, ngắm trăng cả đêm. Bà khóc lóc thảm thiết đi báo quan, đe dọa sẽ ném kẻ đó ra ngoài thành cho chó ăn.

Nhưng cuối cùng vì không bắt được người, Ninh Trữ chỉ biết khóc, cũng không biết ai đã bắt cóc mình, nên vụ việc này đành bỏ qua.

3

Lý Mộc tưởng rằng tình cảm của mình rất kín đáo.

Đúng vậy, hắn biết mình đã thích Ninh Thanh Hà. Một tháng trước sau khi Triệu Dục ngượng ngùng nói với hắn rằng có lẽ hắn ta đã thích Ninh Thanh Hà, Lý Mộc cười gượng nói "Ồ", sau đó lập tức đến Triệu phủ để so tài với Triệu Dục.

Ngày hôm sau nhìn thấy Triệu Dục mặt mũi bầm tím, tâm trạng Lý Mộc mới cuối cùng tốt lên một chút.

Hắn không phải là người nhút nhát, nhưng khi đối diện với Ninh Thanh Hà, lại hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Chẳng ai dạy hắn cách theo đuổi cô nương mình yêu.

Người duy nhất có thể hỏi lại là tình địch.

Lý Mộc học binh thư, trận pháp cũng chưa từng đau đầu như vậy.

...

Hắn quyết định chiều theo sở thích của nàng.

Hôm nay khi đọc sách, Ninh Thanh Hà đã nhìn những tác phẩm điêu khắc gỗ rất lâu.

Lý Mộc lập tức chăm chỉ luyện tập, dùng dao nhỏ khắc trong vài tháng, chuẩn bị tặng cho Ninh Thanh Hà tác phẩm điêu khắc gỗ hình thỏ đẹp nhất trong số đó.
 
Chương 26


Ngày hôm đó hắn đến rất sớm, tóc còn buộc lộn xộn, một lọn tóc dựng đứng lên.

Khi Lý Mộc cẩn thận đặt tác phẩm điêu khắc gỗ lên bàn, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Ninh Thanh Hà.

"Lý công tử?"

Ninh Thanh Hà đứng không xa, bên cạnh có một tiểu nha hoàn, đang tò mò nhìn về phía này.

Lý Mộc giật mình, loạng choạng đứng dậy.

Hắn nói năng lắp bắp: "Ngươi, đến sớm thật, ha ha."

Ninh Thanh Hà chớp mắt.

"Bình thường ta vẫn đến vào giờ này."

Sau đó ánh mắt nàng rơi vào tác phẩm điêu khắc gỗ trên bàn. Lý Mộc như bị bỏng, muốn che đi, Ninh Thanh Hà đi tới, cầm lên ngắm nghía kỹ.

Nàng mỉm cười, nói: "Đây là Lý công tử tặng ta sao?"

Lý Mộc đỏ bừng như tôm luộc.

Hắn vội vàng ném lại một câu: "Mua đại trên đường." Rồi xoay người bỏ chạy, như phía sau có thứ gì đáng sợ lắm.

Ninh Thanh Hà nhìn những ngón tay quấn băng trắng giấu trong vạt áo và mái tóc rối bù của hắn, lại không nhịn được mà cười.

Thúy Nhi bĩu môi.

"Tiểu thư, vị công tử đó kỳ lạ thật."

Nàng thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía tác phẩm điêu khắc gỗ tinh xảo nhỏ nhắn: "Nhưng con thỏ mua được khá đẹp."

4

Tết Nguyên Tiêu.

Lý Mộc quyết định mạnh dạn một chút.

Hắn hẹn nàng ra ngoài, tự mình ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn dùng cả túi thơm mà trước đây rất ghét.

Lỡ như nàng thích thì sao.

Vừa nhìn thấy Ninh Thanh Hà, Lý Mộc đã không kìm được mà cong môi cười. Nếu có đuôi, chắc lúc này đã vẫy đến mức nhìn thấy cả tàn ảnh rồi.

Họ cùng nhau đi dạo.

Ninh Thanh Hà vẫn luôn im lặng.

Cuối cùng khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Lý Mộc không nhịn được mở lời: "Muốn vào xem không?"

Hôm nay Ninh Thanh Hà ăn mặc không khác mấy so với bình thường, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, áo váy màu vàng nhạt, dịu dàng và mềm mại.

Lý Mộc muốn mua cho nàng rất nhiều thứ, hoặc đội lên đầu nàng đầy hoa đỏ.

Lý Mộc bắt đầu nghĩ lung tung.

"Được." Ninh Thanh Hà đáp một tiếng, kéo suy nghĩ của Lý Mộc trở về.

Hai người lên tầng hai.

Ánh mắt Lý Mộc gần như dừng lại trên mặt nàng suốt, chỉ cần Ninh Thanh Hà nhìn đâu, hắn lập tức nhanh chóng nhìn theo hướng đó, rồi lén nhớ kỹ đó là món trang sức nào.

Mua đi mua đi.

Mua hết tất cả.

Ninh Thanh Hà dừng lại, sau đó cầm lấy một cây trâm ngọc.

Nàng nghĩ nếu không mua gì cả, không biết Lý Mộc sẽ làm ra chuyện gì.

"Thích không?"

Lý Mộc hỏi, không đợi nàng mở miệng đã quay sang nói với ông chủ: "Lấy cái này."

Ninh Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.

Lý Mộc tiếp tục nói: "Còn cái đó, cái đó nữa..."

Nhìn nụ cười của ông chủ ngày càng chân thành, Ninh Thanh Hà cảm thấy hơi đau đầu.

...

Đi ra ngoài câu cá.

Ninh Thanh Hà không được khỏe, về lều nghỉ ngơi.

Lý Mộc ngây ngốc chọc chọc đống lửa, nhìn con cá nướng.

"Tiểu thư nhà ngươi có thích ăn cá không?"

Hắn nghiêng đầu hỏi.

Tiểu nha hoàn bưng má, mắt sáng lấp lánh: "Ngươi thích tiểu thư nhà ta phải không?"

Một thoáng im lặng.

Lý Mộc ho sặc sụa dữ dội, vành tai đỏ bừng: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy."

Tiểu nha hoàn vẫn bưng má, nhìn chằm chằm hắn.

Xung quanh lại yên tĩnh.

Vẻ mặt Lý Mộc phức tạp, sau đó hạ thấp giọng: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"

Tiểu nha hoàn ngừng một lát, sau đó đứng dậy, đi về phía lều.

Dưới ánh mắt ngơ ngác của Lý Mộc, nàng áy vén lều lên, nói to: "Tiểu thư, Lý công tử thực sự thích người."

Lý Mộc ngây người.

Đầu óc ù đi, như bị nổ tung vậy.

Hắn xoay người định chạy, tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy lại, nói: "Tiểu thư nhà ta bảo ngươi đừng chạy, nàng nói nàng cũng thích ngươi."

"Lý công tử, tiểu thư không thích ăn cá."

Tiểu nha hoàn cười trêu chọc.

"Nhưng cái ngươi nướng thì chưa chắc."

5

Lý Mộc vui mừng đến phát điên.

Hắn đặc biệt nhờ người chọn ngày lành tháng tốt, tự mình thức trắng mấy đêm viết thiệp cưới, cùng với danh sách sính lễ.

Nhưng khi hắn chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Ninh phu nhân đã tìm đến cửa.

"Lý công tử, ngươi cam tâm để Thanh Hà nhà ta chịu khổ cùng ngươi, nhưng ta thì không đành lòng."

Ninh phu nhân cụp mắt xuống, móng tay sơn đỏ thẫm nhẹ nhàng cào cào vào thành cốc.
 
Chương 27


"Ta nói thẳng ra nhé, nhi tử của Triệu Tướng quân là Triệu Dục cũng thích Thanh Hà nhà ta. Người ta có tiền đồ xán lạn, ngươi chỉ là một người thứ tử, chẳng có gì cả, người làm mẹ như ta làm sao có thể yên tâm được chứ."

Ninh phu nhân ôm ngực, vẻ mặt đau lòng.

Lý Mộc mím môi, sau đó kiên định nói: "Ninh phu nhân, năm nay ta sẽ đi tham gia kỳ thi mùa xuân để lấy công danh, nhất định sẽ không để Thanh Hà phải chịu thiệt thòi."

"Lý công tử đừng nói quá chắc chắn như vậy." Ninh phu nhân mở miệng, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể thi đỗ được, ý cậu là muốn ta đánh cược hạnh phúc của Thanh Hà sao?"

"Thôi được rồi."

"Lý Mộc, ta nói thẳng ra nhé. Thanh Hà và Triệu tiểu thiếu gia đã có hôn ước, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn sự, ta đến nói với ngươi những điều này cũng là ý của Thanh Hà."

Sắc mặt Lý Mộc không thay đổi.

Hắn nói từng chữ một, giọng bình tĩnh: "Người hãy để Ninh Thanh Hà đích thân đến nói với ta."

Ninh phu nhân cười nhạo một tiếng.

"Ngày cưới, Lý công tử có thể đến uống một chén rượu mừng."

Bà ném lại một câu như vậy, rồi xoay người rời đi.

Bàn tay Lý Mộc đang cầm tách trà từng chút một siết chặt lại, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.

Rắc.

Tách trà vỡ tan, mảnh sứ cắm vào thịt.

Lý Mộc vẫn như không biết đau, để mặc máu tươi rỉ ra.

...

Ngày cưới, tiếng chiêng trống vang trời.

Kiệu hoa đỏ lắc lư được đặt xuống.

Lý Mộc trà trộn vào đám đông xem náo nhiệt, hắn kìm nén cảm xúc, gân xanh nổi lên trên thái dương, cứ thế nhìn tân nương ngoan ngoãn bị nhét vào kiệu hoa.

Chiếc kiệu lại chậm rãi được nâng lên, hướng về Triệu phủ.

Lý Mộc xoay người định rời đi, nhưng bước chân sao cũng không nhấc nổi, hắn hơi cứng đờ dừng lại, sau đó bước nhanh về phía kiệu hoa.

"Ôi chao, ai thế kia."

Bà mối kéo giọng gọi to, xung quanh náo loạn cả lên.

Lý Mộc tiện tay đá văng mấy người chắn đường mình, một tay vén rèm kiệu hoa lên.

Ninh Thanh Hà đang đội khăn voan đỏ, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, im lặng.

"Ninh... Thanh Hà."

Giọng Lý Mộc khàn đặc, mang theo sự ấm ức: "Mới mấy ngày trước nàng còn hứa sẽ gả cho ta. Chúng ta cùng đi đi, được không?"

Hắc đưa tay ra, muốn kéo lấy nàng.

Bà mối đã dẫn người đến, thấy vậy vội vàng đẩy đám nam nhân lực lưỡng: "Giữ hắn lại, giữ hắn lại, hắn định cướp tân nương tử kìa!"

Lý Mộc sắp chạm được đến nàng rồi.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Một lực mạnh kéo hắn ra khỏi kiệu hoa, ném xuống đất. Nhưng Lý Mộc như không cảm thấy đau, lại đứng dậy, vừa tiến lên một bước trên người lại ăn thêm một đấm.

Hắn cũng không đánh trả, chỉ cố chấp bước về phía kiệu hoa.

"Ninh Thanh Hà."

"Ninh Thanh Hà."

Giọng Lý Mộc khàn đặc, trên người đầy vết thương, máu chảy từ chân mày xuống, chảy vào hốc mắt, rồi lại theo khóe mắt rơi xuống.

"Đi với ta đi..."

Hắn cầu xin, nước mắt rơi từng giọt lớn.

Trong kiệu hoa vẫn im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bà mối không chịu nổi nữa, lẩm bẩm: "Ném hắn ra xa chút, đừng làm lỡ giờ lành."

Đám nam nhân lực lưỡng mới dừng nắm đấm, kéo người đi.

Lưng Lý Mộc bị cọ xát đau rát, hắn hé mở mắt, lại cứ như cá chết vậy, không còn giãy giụa nữa, mặc cho mình bị lôi đi, như ném rác vậy, vứt vào một ngõ hẻm vắng vẻ.

Không biết đã qua bao lâu.

Tiếng ồn ào dần xa.

Trời dần tối, đen kịt, những đám mây đen nóng hổi cuộn tràn vào lồng ngực, đè nén từng tấc da thịt.

6

Đã năm năm kể từ khi Lý Mộc gia nhập quân doanh.

Từ một tên tiểu binh, hắn từ từ từng bước một leo lên.

Triệu Dục không thường ở kinh thành, chiến loạn nơi biên ải không ngớt, hắn ta không có thời gian để ý đến bên phía Ninh Thanh Hà.

Hắn ta có ý nâng đỡ Lý Mộc, Lý Mộc cũng không hề tỏ ra oán hận, luôn cố gắng hết sức. Hắn nắm bắt từng cơ hội, đề xuất những ý tưởng có giá trị. Chỉ trong vòng hai năm, hắn đã trở thành phó tướng của Triệu Dục.

Triệu Dục tin tưởng hắn.

Sau đại chiến ở ải Hiết, theo như đã bàn bạc với Triệu Dục, phải giả như như hắn ta đã chết.

Lúc đó cũng gần như chết thật.

Lý Mộc không chút do dự đá Triệu Dục một cái, đạp hắn ta xuống vách núi, rồi tiếp tục xông vào giết địch.

Vách núi không cao lắm, bên dưới có đầm nước, lại có người tiếp ứng.

Nếu thật sự chết, vậy thì là do mệnh không tốt thôi.

Lý Mộc thản nhiên nghĩ.

Đao lên đao xuống, máu nóng bắn tung tóe lên mặt, hắn lơ đãng lau đi, giữa đôi mày vương đầy sát khí.

Ba năm thôi.

Chờ nổi.

...

Sau khi hồi kinh, Lý Mộc vô thức đưa mắt quét nhìn xung quanh.

Không có.

Hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mãi đến tiệc khánh công, Hoàng đế hỏi hắn có người trong lòng không.

Lý Mộc liếc mắt sang một bên, nhìn nàng bóc nho cho Triệu Dục.

Lý Mộc cũng bóc cho mình một trái.

Ừm, vừa đắng vừa chát.

Khó nuốt chết đi được.
 
Chương 28


Ngoại truyện về Văn Văn

1

Văn Văn rất nghe lời Triệu Dục, nàng ấy sắp xếp người xong thì lại chạy ra ngoài.

Trong lòng nàng ấy luôn âm thầm lo lắng, nhưng vừa mở cửa phủ, Tiểu Thiên đã đứng ở cửa.

Văn Văn sửng sốt một lúc, rồi òa khóc, ôm chặt lấy Tiểu Thiên.

"Nương thật sợ con gặp chuyện."

Tiểu Thiên sụt sịt, nước mắt chảy ròng ròng, nó nắm lấy tay áo Văn Văn, giọng run rẩy: "Phu nhân, phu nhân..."

"Phu nhân thế nào?" Văn Văn lùi lại một chút, nhìn Tiểu Thiên, có chút lo lắng: "Con thấy chuyện gì rồi, phu nhân sao rồi?"

"Phu nhân chảy rất nhiều máu. Nương ơi, phu nhân chảy rất nhiều máu, có phải phu nhân sẽ chết không?"

Tiểu Thiên khóc, giọng càng lúc càng to.

"Nương ơi, phu nhân sẽ chết sao?"

...

Khi Lý Mộc bước vào con hẻm, tay hắn run rẩy.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, kẽ tay đã thấm đầy máu, vì dùng sức quá mạnh, có thể thấy rõ xương trắng.

Người trên đất bị đánh gần chết, không thể cử động, Lý Mộc mới quay đầu lại, cẩn thận ôm người vào lòng, giọng run run: "Ta đưa nàng đi tìm đại phu."

"Đừng động đậy."

Ninh Thanh Hà kêu lên đau đớn, thấy hắn đột nhiên cứng đờ, không dám động đậy, chợt cảm thấy buồn cười.

"Nói chuyện với ta đi. Lý Mộc."

Ninh Thanh Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn, như người lữ khách đói khát trên đường nhớ nhung miền sông nước.

Thực ra nàng rất mệt, nhưng trong lòng mơ hồ biết rằng, nếu ngủ thiếp đi, e rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có thể chống đỡ đến khi có người đến đã là phép màu rồi.

Bọn người này có thói quen hành hạ phụ nữ, chúng không vội giết người, chỉ dùng dao găm rạch nhẹ trên cơ thể tạo thành những vết thương như vảy cá, một lúc sau, máu ngừng chảy, lại cắt mạnh vào.

Cứ như vậy, Ninh Thanh Hà thực sự tưởng mình đã chết.

Nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, hơi ấm thoát ra khỏi tứ chi bách hài, ngay cả nhịp tim cũng trở nên chậm chạp và nặng nề.

Cho đến khi được người nâng dậy.

"Ta cũng đã đi tìm nàng."

Lý Mộc đột nhiên lên tiếng.

Ninh Thanh Hà cố gắng mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt. Nàng nghe không rõ lắm, hơi ngẩng đầu, ghé sát lại gần.

"Ngươi nói... gì?"

Lý Mộc đưa tay đỡ lấy đầu nàng, hơi thở ấm áp: "Ngày cưới, ta đã đến trước kiệu hoa của nàng, hỏi nàng có muốn đi với ta không."

Hắn tiếp tục nói.

"Nàng không trả lời ta."

"Trưa hôm đó, ta rời khỏi kinh thành."

Lần này Ninh Thanh Hà đã nghe rõ, đáp lại có phần chậm chạp.

"Hóa ra giữa chúng ta chỉ cách nhau nửa ngày. Ta không nhận được thư nàng viết, ta không có tin tức gì từ kinh thành, người khác đều nói hai người rất tình cảm, ta không dám hỏi thêm nữa, vì ghen tị."

"Ta sẽ không chán ghét nàng, ta chỉ sợ nàng chán ghét ta. Ta nghĩ, nếu sau này ta cũng trở thành Đại Tướng quân, vinh quang trở về kinh, có phải nàng sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút không."

Lý Mộc ngừng lại, giọng khàn đặc.

"Nàng không có, nàng thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào ta."

Hắn vừa ấm ức vừa khổ sở, nhưng mỗi lần nói ra đều mang theo sự cay đắng, khiến cả hai chia tay trong không vui.

Lý Mộc biết mình không giỏi nói chuyện, hắn chỉ có thể vụng về mổ xẻ bản thân, đặt trái tim mình rõ ràng trước mắt Ninh Thanh Hà.
 
Chương 29


Chỉ là bây giờ.

Lý Mộc nhìn hơi thở của Ninh Thanh Hà đang thở dần yếu đi. Dường như dù hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được gì nữa.

Nét dịu dàng hiện rõ giữa hai chân mày Ninh Thanh Hà, từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, cho đến khi hắn nói hết tất cả mọi thứ.

Nàng cong mắt lên, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay còn tạm ổn lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi của Lý Mộc.

"Đừng khóc nữa. Sao lại không ôm ta?"

Ninh Thanh Hà dịu dàng nói, mở rộng vòng tay như hàng trăm nghìn lần trước đây, cười nhìn về phía hắn.

"Ta, nàng ghét ta."

Lý Mộc rũ mắt xuống, động tác của hắn cực kỳ cứng nhắc, kiềm chế không ôm nàng vào lòng, ngược lại để lại một khoảng cách đủ lớn.

Sợ nàng ghét, nhưng lại không nỡ buông tay.

Vô cùng mâu thuẫn.

Ninh Thanh Hà cố sức hơn một chút, đưa tay ra vòng qua cổ, làm một hành động táo bạo nhất trong đời mình.

Đồng tử Lý Mộc co lại.

Bị, bị ôm rồi.

"Ta buồn ngủ quá." Ninh Thanh Hà ôm Lý Mộc, từ từ nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào người hắn.

"Để ta ngủ một lát nhé."

Khóe môi nàng mang theo nụ cười, sau đó nụ cười dần dần nhạt đi.

Bộ y phục vốn có màu xanh lục giờ đã chuyển thành màu đỏ thẫm.

Hơi thở của Ninh Thanh Hà dần trở nên đều đặn, cuối cùng tan biến trong không khí.

Hoàn toàn lặng im.

Bầu trời đêm bùng nổ những đóa pháo hoa rực rỡ, tiếng nổ ngày càng to, vui vẻ và náo nhiệt, điểm xuyết cho bóng đêm tĩnh lặng vô biên.

Trong con hẻm nhỏ.

Lý Mộc ngồi quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm.

"Thanh Hà, năm mới đến rồi."

Hắn lảo đảo ôm người đứng dậy, đi từng bước về phía chỗ tối.

Năm mới đến rồi.

Thanh Hà muốn ăn bánh bao.

2

Sau này Văn Văn mới được nghe kể lại rằng, thủ phạm đứng sau vụ việc chính là Ninh Trữ - nhị thiếu gia của Ninh gia.

Ninh Trữ tự mình đến quan phủ. Mấy tên nam nhân hôm đó đều bị Lý Tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể khai thêm được gì.

Nhưng khi Ninh Trữ phát hiện người chết là Ninh Thanh Hà, hắn ta như phát điên, ném sách vở lung tung, không ai ngăn được. Ban đầu hắn ta định đi tìm cái chết, sau đó bị Ninh lão phu nhân giam lại, mãi đến kỳ thi mùa xuân mới tự mình chạy đến quan phủ.

Quả thật, ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng chính là nàng ấy.

Là phu nhân đã cứu nàng, cứu cả hai người họ.

Văn Văn không thể hiểu nổi tại sao một nữ tử như phu nhân lại có một người đệ đệ như vậy. Bướng bỉnh vặn vẹo, như một con rắn độc rình mồi trong bóng tối.

Khi Văn Văn gặp hắn ta, hắn ta cũng ngước mắt quan sát nàng ấy nàng, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết.

Chỉ khi nhắc đến Ninh Thanh Hà, sắc mặt hắn ta mới lộ vẻ hối hận đau đớn, mang cảm xúc của một người bình thường.

Ninh Trữ đã phạm tội giết người, phải chém đầu thị chúng.

Hôm đó Văn Văn không dám đi xem, chỉ nghe người khác kể lại, khi lưỡi đao gác trên cổ, bộ dạng Ninh nhị công tử vẫn uể oải, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn ta nói, không còn tỷ tỷ, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Dưới pháp trường chỉ có Ninh lão phu nhân khóc đến suy sụp, gào thét rằng hắn ta vô tội, nhưng chẳng ai thèm để ý, cuối cùng khóc đến ngất đi, tiểu tư của Ninh phủ đành phải đỡ bà về.

Văn Văn nghe Triệu Dục kể. Thân thể phu nhân không tốt, một phần vì chứng tim đập nhanh từ nhỏ, phần khác vì loại thuốc kém chất lượng bà ta mua bừa mà Ninh lão phu nhân dùng để làm phu nhân hôn mê. Loại thuốc đó xung đột với bệnh của phu nhân, dần dà làm cơ thể suy yếu.

Văn Văn không hiểu, sao trên đời lại có người mẹ như vậy.

Lúc đó Triệu Dục nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày mang vẻ mệt mỏi, giọng khàn đặc nói: "Ninh lão phu nhân không phải mẹ đẻ của Ninh Thanh Hà, mẹ đẻ của nàng ấy là nhị di nương trong Ninh phủ, cũng là người có thân thể yếu ớt, chẳng được mấy năm đã qua đời."

Chẳng bao lâu sau khi Ninh Trữ bị chém đầu, Ninh lão phu nhân cũng phát điên. Bà ta gặp ai cũng khoe nhi tử mình đỗ Trạng Nguyên, mời người ta đến uống rượu mừng, tổ chức yến tiệc. Cuối cùng không biết chạy đi đâu, chẳng ai tìm thấy.
 
Chương 30


Cả đời bà ta đều lo tìm đường ra cho nhi tử, mong ngóng một chức quan, giờ lại tận mắt nhìn nhi tử chết trước mặt mình, không chịu nổi cũng là chuyện thường tình.

Nhưng không hiểu sao Văn Văn lại cảm thấy bi ai. Nỗi bất an dâng trào từ tận đáy lòng khiến nàng ấy sống từng ngày thật cẩn trọng.

Giờ đây Văn Văn chỉ mong Tiểu Thiên được bình an lớn lên, sau này sống cuộc đời hạnh phúc.

3

Không còn phu nhân đốc thúc, Tiểu Thiên ngược lại càng chăm chỉ hơn.

Kể từ sau sự việc ấy, nó trở nên rụt rè, nhút nhát, nhưng đối với việc đọc sách luyện chữ lại càng tò mò và nghiêm túc hơn. Gần như cả ngày không muốn rời khỏi thư phòng, đôi khi còn quên cả ăn uống.

Văn Văn không biết nên mừng hay lo.

Nàng ấy vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế bình lặng trôi qua.

Từ sau khi Hoàng đế băng hà, chiều hướng trong kinh thành trở nên kỳ quái hơn nhiều. Ngay cả người vô tâm như Văn Văn cũng cảm nhận được, tình hình đã đến mức căng như dây cung.

Văn Văn có chút sợ hãi, nàng ấy nói với Triệu Dục, nhưng hắn ta chỉ an ủi bảo nàng ấy hãy đợi thêm chút nữa.

Đợi cái gì.

Văn Văn không biết hắn ta định làm gì.

Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng và tiếng vó ngựa dồn dập từ bên ngoài viện. Văn Văn ôm Tiểu Thiên, trốn trong góc khuất của sân. Nàng ấy đưa tay bịt tai Tiểu Thiên, tim đập như trống.

Cổng viện bị đạp mở thô bạo.

Trong khoảnh khắc ấy, Văn Văn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết.

"Ra đây."

Lý Tướng quân cưỡi ngựa, mặc áo giáp màu ngà, gương mặt không buồn không vui, dính đầy vết máu, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, trông như ác quỷ từ địa ngục.

Phía sau hắn còn có rất nhiều tiểu binh.

Văn Văn lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy biết Triệu Dục và Lý Tướng quân là bằng hữu tốt, hắn sẽ không làm gì nàng ấy.

Nhưng mãi đến khi Lý Tướng quân dẫn nàng ấy và Tiểu Thiên vào hoàng cung, Văn Văn nhìn thấy xác chết nằm rải rác khắp nơi, sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ấy mới biết Triệu Dục đã tạo phản, lại còn thành công.

Lý Tướng quân đưa nàng ấy đến trước cửa đại điện, Văn Văn ngước mắt, nhìn thấy Triệu Dục đang ngồi trên hoàng kim đài, mũi kiếm chống xuống đất, cười tươi nhìn nàng ấy, trái tim nàng ấy từng chút từng chút không thể kiểm soát được mà chìm xuống.

Giọng nàng ấy khàn đặc, ôm chặt Tiểu Thiên vào lòng, nói một câu "Chúc mừng".

Dường như Triệu Dục rất vui, hắn ta bước xuống, trên người vẫn còn mùi máu tanh nồng nặc, trong điện thậm chí còn có vài khúc thi thể.

Văn Văn theo bản năng lùi lại một bước.

Triệu Dục khựng lại, dừng bước chân, cười an ủi: "Đừng sợ."

4

Cuộc sống trong cung phiền toái hơn nhiều.

Hàng năm trong cung tất nhiên vẫn phải tiếp nhận người mới.

Về điểm này, Triệu Dục đã hỏi ý kiến Văn Văn. Lúc đó nàng đang cùng Tiểu Thiên luyện chữ, nghe vậy cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp một câu tùy Hoàng thượng định đoạt.

Vị trí chủ hậu cung vẫn để trống, Văn Văn chỉ là một Quý phi.

Triệu Dục dường như rất để tâm đến chuyện này, luôn tìm mọi cách bù đắp cho nàng ấy. Đến nỗi quyền lợi của Văn Văn trong hậu cung gần như ngang với Hoàng hậu.

Nhưng bản thân nàng ấy không màng đến, mỗi ngày cũng chẳng quan tâm đến những phi tần mới vào cung, suốt ngày chỉ ở bên cạnh Tiểu Thiên.

Mãi đến ngày đó, Triệu Dục mang vẻ mặt phiền muộn bước vào Cẩm Tú cung, đuổi hết tất cả cung nữ, cúi đầu ngồi trước mặt Văn Văn, cuối cùng nàng ấy mới mở miệng hỏi một câu chuyện gì vậy.

Văn Văn không quan tâm đến cuộc sống làm Hoàng đế của Triệu Dục, nhưng phần việc bên ngoài phải làm cho đủ, đây là đạo lý nàng ấy học được những năm tháng qua.

"Năm nay thiên tai lũ lụt liên miên, sau đó lại có dịch bệnh không dứt, Văn Nhi, nàng có ý tưởng gì không?"

Văn Văn cụp mắt, rót cho Triệu Dục chén trà nóng: "Hoàng thượng, triều đình có bao nhiêu người tài ngài không hỏi, thần thiếp làm sao biết được những chuyện này."

Triệu Dục nhíu mày, thấy nàng ấy thực sự có vẻ không muốn bàn thêm, mím môi, chuyển sang chuyện khác.

"Hôm nay Lý Mộc tâu xin cáo quan."

Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra không chỉ hôm nay, nàng thấy trẫm có nên để hắn đi không?"
 
Chương 31: Hết


Văn Văn rũ mắt.

Nàng biết, từ sau khi phu nhân mất, vị Lý Tướng quân này càng ngày càng trở nên lạnh lùng không có tình người. Giờ Triệu Dục đã làm Hoàng đế, Lý Mộc công thành lui về ẩn, ngày nào cũng xin cáo quan.

Quỷ xui đất khiến, Văn Văn lên tiếng: "Hoàng thượng, ngài nghĩ rằng ngài có thể giữ được hắn sao?"

Triệu Dục sững người.

Ngày hôm sau, Lý Tướng quân xin cáo quan rời kinh, lần này Hoàng đế chuẩn tấu, còn thưởng vàng bạc gấm vóc, đích thân cưỡi ngựa tiễn hắn ra đi.

Về sau Văn Văn không còn gặp lại vị Tướng quân này nữa.

Chỉ là bên cạnh mộ phu nhân, không biết từ khi nào lại có thêm một phần mộ nhỏ. Trên mộ mọc những bông hoa dại không tên, không ngoại lệ nào đều nghiêng về phía mộ Ninh Thanh Hà.

Gió thổi qua, chúng đung đưa nhè nhẹ.

5

Văn Văn luôn rất an phận.

Ngòi nổ cho sự bùng phát mâu thuẫn chính là việc Triệu Dục muốn gả Trường Lạc Công chúa đi xa xứ, để đổi lấy sự hòa bình giữa hai nước.

Văn Văn gần như đập nát tất cả những gì có thể đập được, cuối cùng túm lấy tóc, cố gắng buộc bản thân bình tĩnh lại.

Nàng ấy thu xếp đâu vào đấy, tự tay nấu canh cá mà Triệu Dục thích, xách hộp thức ăn đến thư phòng.

Triệu Dục như đã sớm biết nàng ấy sẽ đến, tựa lưng vào ghế, nghe thấy tiếng động, hờ hững nhấc mí mắt nhìn về phía này một cái rồi lại thu về.

"Dùng một chút không?" Giọng Văn Văn hơi khàn.

Nàng ấy vừa mở nắp hộp đồ ăn, lại bị Triệu Dục đóng lại, đẩy ra.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiên là nữ nhi của ngài, ngài cũng không đành lòng để nó đi nước khác chịu khổ đúng không."

Thấy không được, Văn Văn nói thẳng, nhìn người nọ vẫn thản nhiên như thường, nàng ấy không khỏi nắm chặt đầu ngón tay, mặc cho móng tay hằn sâu vào thịt.

"... Cầu xin ngài, cầu xin Hoàng thượng, mở lòng từ bi. Ta vất vả lắm mới nuôi Tiểu Thiên khôn lớn, vất vả lắm nó mới học được nhiều như vậy, vất vả lắm cuối cùng nó mới có thể rời khỏi nơi này—"

Triệu Dục nhíu mày, ngắt lời: "Văn Phi, trẫm không phải đưa nó đi chết. Thái tử Tích quốc tài mạo song toàn, sẽ không để Trường Lạc khổ đâu, gả qua đó..."

Lời của Triệu Dục nghẹn lại nơi cổ họng.

Văn Văn môi tái nhợt, lảo đảo vài bước, cuối cùng liếc nhìn hắn ta một cái, rồi xoay người bỏ đi không ngoái lại.

Trên bàn chỉ còn lại bát canh cá chưa mở.

Thực ra Văn Văn cũng không làm ồn ào gì nhiều, chỉ là đến lúc tiễn Tiểu Thiên đi, nàng ấy nhìn Trường Lạc cười an ủi mình, nghiêm túc nói từng câu từng chữ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bỗng nhiên đỏ hoe khóe mắt.

Nàng ấy trao cho Trường Lạc bùa bình an mà mình đã làm nhiều ngày qua, sau đó cùng Triệu Dục lên thành, nhìn đội ngũ đưa tiễn dần khuất sau dãy núi.

Gió trên tường thành hơi lạnh, Văn Văn thu hồi tầm mắt, giọng nhạt nhòa.

"Hoàng thượng, ngài không yêu phu nhân, tại sao lại cưới phu nhân? Không yêu ta, tại sao lại trói buộc ta bên cạnh?"

Triệu Dục sững người, không phản ứng kịp với câu hỏi không đầu không cuối này.

"Nếu ngài cưới phu nhân chỉ để thỏa mãn lòng hiếu thắng của mình, cưới ta chỉ để nghe thêm cái gọi là ý tưởng mới, vậy ta không hiểu."

Nàng ấy nhìn vào tay mình, lật đi lật lại.

"Hiện giờ ta chỉ còn thân thể già nua, linh hồn mục nát, ngài còn muốn lấy được gì từ ta nữa?"

Triệu Dục mím môi, sắc mặt âm u: "Đừng làm loạn, nàng đang nói bậy bạ gì vậy?"

Văn Văn bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng kinh hô của mọi người, bước lên đầu tường.

Gió thổi qua mái tóc.

Không khí mang theo hơi ẩm, có vẻ như trời sắp mưa.

"Ừm." Văn Văn lẩm bẩm: "Thời tiết thật không tốt."

"Nàng xuống đây, Văn Văn, đừng làm loạn nữa."

Lúc này Triệu Dục mới có chút hoảng hốt, nhưng dường như hắn ta tin chắc nàng ấy không dám nhảy, trầm giọng nói: "Nàng xuống đây ngay, chuyện gì cũng có thể thương lượng."

"Thương lượng? Triệu Dục, ngay từ đầu chàng đã muốn làm Hoàng đế phải không?" Nàng ấy nghiêng đầu: "Lúc quay về Triệu phủ chàng không thương lượng với ta, mưu phản soán vị không thương lượng với ta, lúc gả Trường Lạc đi xa chàng cũng không thương lượng với ta. Giữa chúng ta còn gì để thương lượng nữa?"

Văn Văn nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Dục, không nhịn được bật cười. Nàng ấy càng cười càng vui vẻ, nước mắt theo gò má rơi xuống, lặng lẽ, tan biến vào không khí.

Cười xong, nàng ấy giật phăng trâm cài và đồ trang sức trên đầu, mặc cho mái tóc đen xõa xuống vai, lại cởi bỏ xiêm y cồng kềnh hoa lệ, tùy ý ném tất cả xuống chân thành.

Làm xong tất cả, nàng ấy mới đưa tay phải lên, vẫy vẫy tay về phía Triệu Dục, cười nói:

"Không chơi với ngươi nữa. Ta về nhà đây."

Rồi dang rộng hai tay, ngã ngửa người ra sau.

Văn Văn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Triệu Dục, còn có tiếng ồn ào hỗn loạn của thị vệ và thái giám.

Sau đó là một tiếng "bùm" vang lên.

Thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Cuối cùng Văn Văn đã kết thúc hành trình ngắn ngủi lại vô thực của mình.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top