Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531


Chương 531

Ngay sau đó, giọng nói gấp gáp của ông ấy vang lên: “Ôn Noãn, đừng gấp, nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì?”

Tinh thần của Ôn Noãn đã hơi rã rời, cô gắng gượng một chút sức lực cuối cùng, khẽ thì thào: “Nổ tung rồi… Cậu…”

Điện thoại rơi xuống…

Lục Khiêm ở trong phòng họp, nước mắt rơi đầy mặt.

Thư ký là thân tín của ông ấy, lập tức đã tra ra được, nhỏ giọng nói: “Một khu dân cư cao cấp nào đó của thành phố B bị nổ khí ga, toàn bộ đường xá bị phong tỏa, hiện trường rất nghiêm trọng!”

Lục Khiêm cầm điện thoại di động không buông, bình tĩnh dặn dò: “Chuẩn bị chuyên cơ lập tức đi thành phố B! Ngoài ra điều động máy bay trực thăng bay vào khu dân cư XX, tôi muốn nhanh nhất… Nghe rõ chưa, không được lãng phí một giây một phút nào!”

Em gái Tiểu Noãn của ông ấy đã ra đi.

Con cháu của nhà họ Lục không thể xảy ra chuyện nữa!

Lục Khiêm đỏ mắt bước ra khỏi phòng họp.

Chưa từng có ai thấy ông ấy mất bình tĩnh như thế!

Lục Khiêm tới thành phố B, người của ông ấy đã hội hợp với người của Hoắc Chấn Đông, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.

Phòng sinh.

Đèn sợi đốt, bác sĩ và y tá bận rộn không ngừng.

“Thai nhi mới bảy tháng, chắc chắn là sinh non.”

“Dựa theo tình hình hiện tại không thể mổ, chỉ có thể sinh thường.”

“Có thể thuận lợi sinh ra hay không, chỉ có thể xem vận may của đứa bé này, nhưng ông Hoắc bà Hoắc, tôi muốn thông báo cho ông bà biết trước, tình trạng của đứa bé không ổn, dù cho có sinh ra thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp! Sản phụ… cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!”



Bác sĩ nói nhiều như vậy, ý là nếu như không cần đứa bé này, Ôn Noãn có thể bớt đau đớn.

Dù sao thì đã bị thương thành như vậy, lại đau đẻ, quả thực không dám tưởng tượng!

Lục Khiêm đến, chỉ nghe thấy những lời này.

Hoắc Chấn Đông thấy ông ấy tới, cũng giống như tìm được một người có thể thương lượng, ý của ông và vợ là giữ Ôn Noãn, tuy rằng rất luyến tiếc đứa bé kia, nhưng… nhưng Ôn Noãn là người sống sờ sờ!

Bọn họ không có mặt mũi nào để cho người ta hy sinh vì nhà họ Hoắc như vậy!

Hoắc Chấn Đông khàn giọng nói.

Cơ mặt Lục Khiêm đều đang run rẩy, ông ấy liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Hoắc Minh đâu?”

Hoắc Chấn Đông đấm mạnh lên tường!

Ông không biết chuyện này, lúc nãy thư ký Trương tới nói, ông rất muốn lấy cái chết để nhận lỗi.

Ông càng hối hận hơn trước.

Lục Khiêm không hỏi nữa, ông ấy có thể dễ dàng đoán ra.

Ông ấy không nghĩ đến vấn đề bảo vệ mẹ hay bảo vệ con, ông ấy đi thẳng vào phòng sinh, điều này không phù hợp với quy định nhưng ông ấy không quan tâm, ông ấy nhất định phải gặp Ôn Noãn.

Hiện tại Ôn Noãn chắc chắn rất cần người cậu này ở cạnh bên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532


Chương 532

Ôn Noãn đã tỉnh, cô nằm trên giường chịu đựng cơn đau đẻ.

Quần áo của cô ướt đẫm.

Cô giống như được vớt lên từ trong nước.

Lục Khiêm đi tới, khom lưng dán mặt với cô, sự an ủi đến từ tình máu mủ này người khác không thể cho, nước mắt Ôn Noãn lăn dài từ trên khóe mắt: “Cậu!”

Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói với bác sĩ của cô.

Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn sợi đốt phía trên, ngón tay mảnh khảnh của cô đặt ở trên bụng, đứa bé này bầu bạn với cô suốt bảy tháng, tên đều đã nghĩ kỹ cả rồi, gọi là Hoắc Tây, chẳng phải là có hy vọng sống sót sao?

“Cậu, con muốn đứa bé!”

Cô muốn sinh đứa bé này, đứa bé này thuộc về cô.

Lục Khiêm đã sớm biết quyết định của cô, tính tình cô rất giống Tiểu Noãn.

Lục Khiêm từ trước đến nay đều rất thong dong, nhưng ngay lúc này giọng nói lại khẽ run rẩy: “Cậu ở bên ngoài với con, sinh đứa bé này ra!”

Ông ấy lại sờ đầu cô.

Sau đó ông ấy đứng thẳng người, đi ra ngoài.

Ông ấy tin tưởng Ôn Noãn, nhất định sẽ an toàn ra sinh đứa bé này…



Ôn Noãn không cho bất kỳ ai vào phòng sinh.

Bởi vì người nên ở bên cô nhất lúc này lại không ở đây.

Lúc cổ tử cung mở được tám ngón tay, cô đau đến hoảng hốt, trước mắt dường như xuất hiện khuôn mặt của Hoắc Minh.

Hoắc Minh… Hoắc Minh…

Trong lòng cô nhớ kỹ cái tên này, nhưng mỗi lần kêu gọi lại đau đớn khôn cùng.

Trong cơn đau đớn đó, cô nhớ tới lần đầu gặp gỡ của họ, nhớ tới sáng sớm anh kề sát vào tai cô khẽ gọi cô là Morning Dew, nhớ tới đêm tuyết anh ôm cô đánh đàn dương cầm, nhớ tới anh nghiêm túc nói với cô: “Ôn Noãn, anh muốn sống bên em cả đời!”

Hoắc Minh… Hoắc Minh…

Mỗi một lần gọi tên anh trong lòng, tình cảm của cô dành cho anh lại nhạt đi một chút.



Một tiếng khóc yếu ớt vang lên, một sinh mệnh nhỏ vừa chào đời, là Hoắc Tây.

Ôn Noãn nằm bất động trên giường sinh.

Khóe miệng cô nở một nụ cười, trong đầu là lời nói cuối cùng giữa cô và Hoắc Minh…

“Em thực sự không thoải mái… đứa bé trong bụng đá rất mạnh!”

“Là bé không ngoan sao?”

“Đứa bé chưa bao giờ như vậy! Anh đừng đi có được không? Em sợ sẽ xảy ra chuyện!”

“Nếu không đi, chuyến bay sẽ không kịp! Ngoan, nghe lời!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533


Chương 533

Anh nhẹ nhàng gạt ngón tay cô ra, từng ngón từng ngón một, anh cười dịu dàng: “Em giống như trẻ con vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ trở về mà!”



Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ôn Noãn sinh một bé gái.

Hoắc Tây chưa đầy hai ký, vừa sinh ra đã vào lồng ấp.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm chỉ kịp liếc mắt nhìn một chút, rồi đi thăm Ôn Noãn. Ôn Noãn nằm phòng VIP, lúc này thân thể cô rất suy yếu, lẳng lặng nằm đó, tựa như đang ngủ.

Lục Khiêm đi qua, bỏ tay cô vào trong chăn.

Ông ấy không lên tiếng mà chỉ ngồi bên giường bệnh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, sợ cô tỉnh lại không có ai chăm sóc.



Bên ngoài, Hoắc Minh Châu đã gọi điện thoại suốt mười sáu tiếng.

Mấy trăm cuộc điện thoại, đều là gọi cho Hoắc Minh.

Cuối cùng cũng kết nối được…

Lúc này Hoắc Minh đang ở Anh Quốc, anh vừa xuống máy bay đã lập tức đi thẳng đến tòa án, hoàn toàn không mở điện thoại.

Hoàn thành xong vụ kiện này, tòa án London tuyên bố Hoắc Minh thắng kiện. Kiều Cảnh Niên và vợ cảm ơn anh rất nhiều lần, còn muốn mời anh về nhà ngồi chơi một lát.

Hoắc Minh lễ phép từ chối.

Lúc hai bên đang trò chuyện, Hoắc Minh lấy điện thoại ra, cười nói: “Chắc là trong nhà đang thúc giục lắm!”

Anh mở điện thoại ra, tưởng rằng giống như lúc bình thường sẽ nhìn thấy rất nhiều cuộc điện thoại công tác đã bỏ lỡ.

Có lẽ, Ôn Noãn còn đang tức giận.

Nhưng vừa mở ra, điện thoại điên cuồng rung động.

Anh có hơn năm trăm cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ thành phố B.

Hoắc Minh Châu lại gọi đến, anh vội vàng bắt máy: “Minh Châu, xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Minh Châu thút thít nói: “Anh, anh mau về đi! Biệt thự nổ tung rồi… Chị dâu sinh non, đứa bé còn rất nhỏ… Chị dâu sinh suốt mười sáu tiếng mới sinh được… Hu hu… Anh, vì sao anh lại đi Anh Quốc, vì sao anh lại để chị dâu ở nhà một mình? Anh có biết lúc chị dâu được đưa tới bệnh viện như thế nào không…hu hu…”

Thân thể Hoắc Minh cứng đờ.

Anh gần như mất khả năng hành động.

Lúc này không biết truyền thông ở đâu ra, phấn khởi muốn phỏng vấn anh, ống kính vươn đến trước mặt anh.

Hoắc Minh thô lỗ đẩy ra.

Anh nhanh chân đi ra ngoài, bên ngoài tòa án có một chiếc xe riêng đưa anh ra sân bay, phía sau xe còn đặt một bó hoa hồng trắng, anh còn muốn mang bó hoa hồng này tặng cho Ôn Noãn.

Có lẽ cô sẽ nguôi giận.

Nhưng trong lòng anh biết, bọn họ đã kết thúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534


Chương 534

Suốt đoạn đường, Hoắc Minh đi lảo đảo!



Khi Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn cũng đã là hai mươi tiếng sau.

Ôn Noãn mặc quần áo bệnh nhân, đứng trước cửa phòng chăm sóc trẻ sơ sinh của bệnh viện, kề sát kính nhìn đứa bé bên trong.

Chỉ hai ba ngày ngắn ngủi.

Cô đã gầy đi rất nhiều.

Quần áo trên người cô rộng thùng thình, nhìn góc nghiêng, cằm rất nhọn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.

Rõ ràng lúc trước, cô được chăm sóc rất tỉ mỉ.

Giọng Hoắc Minh khàn đặc, gọi tên cô: “Ôn Noãn!”

Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, nhưng thân thể cô lại cứng đờ.

Cô biết anh đã trở lại…

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào, cô ngay cả khóc cũng khóc không nổi.

Hoắc Minh từ từ đi tới.

Anh cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô: “Mới sinh xong, vẫn chưa khỏi hẳn đâu!”

Cô cởi áo khoác ra.

Chiếc áo khoác đen rơi xuống đất…

Hoắc Minh lặng lẽ nhặt lên, sau đó anh nhìn thấy đứa bé kia, một đứa nhỏ nhăn nhúm nằm trong lồng ấm, không nhúc nhích, khuôn mặt hơi trắng bệch.

Giọng nói Ôn Noãn rất nhẹ: “Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót không tới mười phần trăm!”

Hoắc Minh đau xót.

Anh và Ôn Noãn đã từng rất chờ mong đứa bé này ra đời, nhưng bây giờ con bé lại ốm yếu cô độc một mình trong lồng ấm, không có mẹ ôm ấp, thậm chí sống chết còn chưa biết.

Anh ôm vai Ôn Noãn: “Anh sẽ…”

Ôn Noãn xoay người hung hăng tát anh một bạt tai, toàn bộ lồng ngực cô đều hừng hực lửa giận: “Anh sẽ cái gì? Sẽ nghĩ biện pháp cứu con bé? Hoắc Minh anh đã đi đâu?”

Anh chịu đựng cái tát này.

Anh thà rằng Ôn Noãn đánh anh, mắng anh…

Nhưng Ôn Noãn đánh xong cái bạt tai này thì không nói gì nữa, cô không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Hoắc Tây, bởi vì mỗi ngày cô chỉ có thể nhìn nửa tiếng, thời gian còn lại bác sĩ không cho.

Hoắc Tây…

Cô thậm chí bằng lòng dùng tính mạng của mình, đổi lấy tính mạng của con bé.

Hoắc Minh lại choàng áo khoác lên người của cô lần nữa, Ôn Noãn muốn lấy ra, anh liều mạng ôm cô.

“Ôn Noãn! Đừng nhúc nhích!”

Anh cũng giống như cô, nhìn chằm chằm vào đứa bé kia.

Tiểu Hoắc Tây trông rất đẹp.

Giống Ôn Noãn, lông mày nhàn nhạt, xinh xắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


Chương 535

Ôn Noãn bị anh ôm, sức lực cô không bằng anh, nhưng cô nghĩ cô nên nói rõ ràng với anh: “Hoắc Minh, lúc tôi cần anh, anh vĩnh viễn đều không có mặt, anh luôn bận rộn chuyện của Kiều An! Máu hiếm, kiện ly hôn… Rốt cuộc là cô ta không thể rời bỏ anh, hay là anh muốn đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho tình yêu đầu tiên của hai người? Nhưng chút tình cảm này của các người không nên lấy con của tôi ra làm bia đỡ đạn… Anh không đặt tôi ở vị trí thứ nhất thì anh dựa vào đâu mà muốn sống bên tôi cả đời?”

Cô bình tĩnh nói những lời này.

Hoắc Minh lại giống như bị hình phạt lăng trì.

Ôn Noãn không có nổi điên, cô không điên được, cô cũng không muốn nổi điên với anh.

Cô vẫn bình tĩnh nói với anh: “Anh yêu tôi, tôi yêu anh thì sao? Tôi phải có trái tim mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể ở bên anh? Nếu tôi tiếp tục ở bên anh, đó là có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với đứa bé này!”

“Hoắc Minh, cứ như vậy đi!”

“Chuyện ly hôn, chờ đứa nhỏ khỏe hơn một chút rồi hẵng nói, bây giờ anh không có hơi sức nói với em những chuyện đó!”



Hoắc Minh ôm cô, như là ôm một tảng băng.

Lúc này, rèm cửa chớp lật phía trước được hạ xuống.

Ôn Noãn không nhìn thấy đứa bé.

Cô xoay người đối diện với anh: “Vì Hoắc Tây, chúng ta không thể tránh mặt mà còn phải gặp nhau, nhưng Hoắc Minh, đừng thốt ra những lời thâm tình khiến tôi buồn nôn nữa!”

Khuôn mặt Hoắc Minh tái nhợt như tờ giấy.

Đúng lúc này, Lục Khiêm đi tới.

Ông ấy cầm áo khoác trong tay, vừa nhìn thấy Ôn Noãn lập tức vội vàng khoác lên cho cô: “Cậu tìm con nãy giờ! Sao con ăn mặc phong phanh vậy, cảm lạnh thì phải làm sao?”

Ôn Noãn lặng lẽ đi theo ông ấy.

Từ đầu tới cuối, Lục Khiêm giống như không nhìn thấy Hoắc Minh, Hoắc Minh vội vàng kêu một tiếng: “Cậu!”

Lục Khiêm khựng lại.

Ông ấy quay người lại, khuôn mặt nho nhã trước giờ lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nói một câu cay độc giết người không dao: “Tôi tưởng cậu chỉ biết mỗi mình chú Kiều thôi chứ!”

Nói xong, ông ấy đỡ Ôn Noãn rời đi.

Hoắc Minh đứng tại chỗ, chậm rãi siết chặt ngón tay, nếu hỏi anh đời này hối hận nhất chuyện gì, thì đó chính là bỏ lại Ôn Noãn, đi Anh Quốc.

Người nhà họ Hoắc đi tới.

Trước mặt vợ con, Hoắc Chấn Đông ra tay đánh con trai hai bạt tai.

Ông đỏ mắt: “Thằng chó!”

Bà Hoắc rưng rưng muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hoắc Chấn Đông đẩy ra.

Bệnh viện đông người, nhưng Hoắc Chấn Đông không quan tâm đến thể diện, cởi giày ra hung hăng quất đứa con trai độc nhất: “Mày có biết lúc đó vợ của mày rất nguy hiểm không? Con bé gọi cho mày, mày lại tắt máy, nếu con bé không gọi cho Lục Khiêm thì bọn tao cũng không biết nơi đó bị nổ, kết quả cuối cùng có thể là mất cả mẹ lẫn con, còn có dì của con bé và bảo mẫu trong nhà đều bị thương rất nặng, mày ở đâu? Hôm nay tao muốn đánh chết mày!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


Chương 536

Bà Hoắc không ngăn cản.

Hoắc Minh Châu cũng đứng khóc ở một bên, cô ấy khóc không thành tiếng: “Anh, nếu như anh không yêu chị dâu thì hãy trả tự do cho chị ấy đi!”

Hoắc Minh ngơ ngẩn.

Anh không yêu Ôn Noãn ư?

Anh yêu cô, anh chắc chắn mình yêu cô, nhưng anh lại bỏ rơi cô.

Bây giờ, Ôn Noãn… không cần anh nữa!

***

 

Hoắc Minh muốn gặp Ôn Noãn một lần cũng rất khó.

Lục Khiêm cho người trông coi.

Những người khác của nhà họ Hoắc có thể đi vào, chỉ có Hoắc Minh bị ngăn ở bên ngoài, anh liền đi cầu xin Lục Khiêm.

Một phòng khách nhỏ của bệnh viện.

Lục Khiêm ngồi ở bên trong làm việc, công việc của ông ấy rất bận rộn, nhưng dù bận rộn đến mấy ông ấy vẫn chuyển công việc đến thành phố B. Với tình hình hiện tại của Ôn Noãn, ông ấy không thể để cô một mình.

Hoắc Minh đến cầu xin.

Ông ấy tát vài bạt tai, sau đó mặc kệ.

Hoắc Minh kiêu ngạo đến thế, cũng buông bỏ lòng tự tôn và kiêu ngạo, quỳ trước mặt Lục Khiêm, quỳ đến bốn năm tiếng.

Thời gian rất lâu, Lục Khiêm mới giương mắt nói chuyện với anh.

Giọng điệu của Lục Khiêm dịu đi một chút, nhưng vẫn lạnh nhạt: “Hoắc Minh, cậu cầu xin tôi cũng vô dụng! Trong lòng cậu biết rõ, cậu và Ôn Noãn đã đi đến ngõ cụt rồi, cho dù đứa bé này có thể… có thể hay không…”

Vành mắt Lục Khiêm đỏ lên, ông ấy châm một điếu thuốc lá để bình tĩnh lại.

Ngay cả như vậy, ông ấy vẫn nghẹn ngào hồi lâu mới nói tiếp: “Cho dù đứa bé thế nào đi nữa, hai người đều không thể như trước kia, bây giờ không, sau này càng không, không có một người phụ nữ nào rộng lượng như thế, trừ khi con bé là một kẻ ngu ngốc!”

Sao Hoắc Minh lại không biết chứ?

Ôn Noãn chia tay với anh, là do anh cầu xin rất nhiều lần mới có được cơ hội này.

Sự xuất hiện của Tiểu Hoắc Tây đã xoa dịu mối quan hệ của họ.

Sáu bảy tháng qua, thái độ của Ôn Noãn đối với anh, từ lạnh nhạt đến ôn hòa, rồi đến dịu dàng săn sóc, cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi của anh và cô thực ra rất hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, trái tim Hoắc Minh đau nhói.

Điệu bộ anh thấp kém: “Con biết thưa cậu, bây giờ con chỉ mong có một cơ hội để chăm sóc cô ấy!”

Lục Khiêm cười mỉa: “Cậu có chắc là cậu không phải đến để làm nó buồn nôn chứ?”

Hoắc Minh khó chịu đựng được.

Đúng lúc này, cấp dưới của Lục Khiêm báo: “Ông Lục, có ông Kiều và cô Kiều đến phòng bệnh của cô cả, khăng khăng muốn gặp cô cả! Cô cả đã đồng ý gặp bọn họ”

Lục Khiêm khép giấy tờ lại, bước nhanh ra ngoài.

Hoắc Minh đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


Chương 537

Trong phòng bệnh, Ôn Noãn im lặng đứng trước cửa sổ.

Từ sau khi sinh Tiểu Hoắc Tây, cô ít ngủ, cả ngày lẫn đêm đều đứng đấy.

Cô chờ bác sĩ đột nhiên đến nói với cô: “Đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể nuôi nấng bình thường.”

Biết rõ là hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn khát vọng đêm ngày.

Chỉ có hai ngày mà cô đã gầy đến khó coi..

Kiều Cảnh Niên dẫn Kiều An tới, thấy Ôn Noãn gầy như vậy, trong lòng ông ấy áy náy: “Ôn Noãn, bố không phải cố ý, bố không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Kiều An cũng không ngờ đến, chúng ta đều hy vọng con sống tốt!”

Ôn Noãn cười khẽ.

Hy vọng cô sống tốt?

Từ khi Kiều Cảnh Niên xuất hiện, có lần nào ông ấy vì đứa con ruột này mà lo lắng đâu, nhưng ông ấy cứ luôn miệng nói cô là đứa con ruột duy nhất của ông ấy.

Ôn Noãn xoay người lại.

Cô gầy đi rất nhiều, vẫn xinh đẹp như cũ.

Nhưng trong mắt cô không có ánh sáng, cô gái dịu dàng lúc trước, giờ đây ánh mắt lại trầm lặng như một đầm nước đọng.

Ôn Noãn thản nhiên nói: “Biết tôi nghĩ gì về hai người không?”

Thân thể Kiều Cảnh Niên chấn động.

Ôn Noãn khẽ nói: “Trước đây tôi ngưỡng mộ ông, nhưng thời gian trôi qua khiến tôi nhận ra ông chỉ là một người phàm mắt thịt, ông cũng có tình riêng! Dáng vẻ của ông giống như là mang theo một đống rác rưởi liều mạng chào hàng muốn đưa cho người khác!… Đương nhiên, đây là ý nghĩ đơn phương của tôi! Lúc tôi yêu Hoắc Minh, tôi cảm thấy Kiều An là rác rưởi, nhưng đến khi tôi không yêu anh ấy, tôi mới biết Kiều An không phải rác rưởi mà cô ta là một thực phẩm rác, đối với chồng tôi mà nói dù rất ghê tởm nhưng vẫn thấy ngon miệng.”

Nét mặt Kiều Cảnh Niên thay đổi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An đều vặn vẹo.

Lúc này Lục Khiêm và Hoắc Minh vừa vặn đi tới cửa…

Ánh mắt Ôn Noãn dừng trên người Hoắc Minh, cười khẽ: “Hoắc Minh, mang theo rác của anh cút đi! Tôi nhìn các người thôi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm!”

Lục Khiêm sờ mũi.

Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Ôn Noãn, đây không phải lỗi của Kiều An!”

Hoắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Chú Kiều, hai người đi đi! Sau này đừng tới nữa!”

Kiều An không cam lòng: “Hoắc Minh… Em không tin trong lòng anh không có em! Nếu như không có em tại sao anh lại bỏ cô ta, đến Anh Quốc kiện cáo giúp em?”

Kiều Cảnh Niên đánh cô ta một bạt tai.

Ông ấy đau xót nói: “Hoắc Minh là nể tình xưa nghĩa cũ, sao con có thể nghĩ vậy?”

Kiều An không bỏ cuộc.

Cô ta rục rịch, cô ta cảm thấy mình có thể thắng Ôn Noãn, hôm nay cô ta tới là muốn kích thích Ôn Noãn.

Nhưng Ôn Noãn không thèm để ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


Chương 538

Cô quăng ra một tấm thẻ ngân hàng, cười khẩy: “Giả tạo vậy chi? Không phải cô muốn tiếp tục quyến rũ Hoắc Minh sao, tôi cho cô cơ hội… Trong này có hơn hai trăm ngàn, đối diện có một khách sạn năm sao, cô Kiều, số tiền này coi như là tôi gọi một tay vịn cho Hoắc Minh! Nếu như cô hầu hạ tốt, có lẽ sau khi chúng tôi ly hôn, cô có thể thay thế tôi.”

Kiều An muốn giả bộ đáng thương.

Ôn Noãn ném thẻ lên người cô ta: “Bây giờ cô có thể mang theo chồng tôi rời đi! Cút thật xa!”

Kiều An nhìn về phía Hoắc Minh.

Vẻ mặt Hoắc Minh tái nhợt, anh nhẹ nhàng thốt một từ: “Cút!”

Kiều An hoảng sợ.

Cô ta không ngờ Hoắc Minh đối với mình tuyệt tình như thế, cô ta cho rằng trong lòng anh ít nhiều gì cũng có cô ta.

Kiều Cảnh Niên đúng lúc lên tiếng: “Hoắc Minh, Kiều An…”

“Chú cũng cút đi!” Giọng Hoắc Minh càng lạnh lùng hơn.

Kiều Cảnh Niên sửng sốt.

Hoắc Minh luôn kính trọng ông ấy, sao lại… đối xử với ông ấy vậy chứ?

Hoắc Minh bị lời nói của Ôn Noãn đánh cho tơi bời, anh biết cô cố ý, cô biết rõ trong lòng anh cũng không thích Kiều An, nhưng cô vẫn nói những lời tổn thương, cô thật lòng muốn ly hôn với anh.

Anh chịu đựng đau xót, nói với Kiều Cảnh Niên: “Cái gì nên trả đều đã trả hết, sau này không cần gặp lại ! Cháu sẽ nói với bố, sau này hai nhà Hoắc Kiều không liên quan gì nhau nữa!”

Kiều Cảnh Niên hoàn toàn sửng sốt, ông ấy vẫn không chịu đi.

Lục Khiêm bảo người đuổi bọn họ ra ngoài.

Ra bên ngoài, Lục Khiêm liếc mắt, Kiều Cảnh Niên bị người đ è xuống đất.

Tay đánh đàn dương cầm bị đ è xuống.

Lục Khiêm mang giày da bò, nhẹ nhàng giẫm lên, từ từ đè mạnh xuống…

Khuôn mặt ông ấy lạnh lùng.

Bàn tay này đã từng hấp dẫn cô em gái Lục Tiểu Noãn của ông ấy.

Bàn tay này đã từng khiến Ôn Noãn ngưỡng mộ khi còn bé.

Bàn tay này được sinh ra trên người một tên rác rưởi thì có ích lợi gì?

Kiều An sợ hãi kêu lên, nhưng đã sớm có người bịt chặt miệng cô ta lại… Bỗng dưng Lục Khiêm dùng sức.

Xương tay Kiều Cảnh Niên đã gãy.

“Tay của ông, đổi gân chân của Ôn Noãn, thanh toán xong xuôi! Sau này ông giống như Ôn Noãn, không thể đánh đàn dương cầm nữa!”

Lục Khiêm từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết: “Kiều Cảnh Niên, sau này nếu ông hoặc là đứa con gái hờ này của ông lại xuất hiện trước mặt Ôn Noãn một lần, thì tôi sẽ đánh một lần! Kiều Cảnh Niên, tôi cho ông biết, Trong mắt tôi ông là đồ bỏ đi!”

Ông ấy sẽ xem như em gái Lục Tiểu Noãn của mình mắt mù nên thích Kiều Cảnh Niên.

Cũng may, sau đó em ông ấy gả cho Ôn Bá Ngôn, còn dạy dỗ Ôn Noãn rất tốt!

Lục Khiêm làm xong chuyện tàn nhẫn rồi lau tay.

Lúc xoay người lại, thấy một cô gái mềm mại yếu ớt, che miệng như đang sợ hãi.

Lục Khiêm nhận ra đó là em gái Hoắc Minh, Hoắc Minh Châu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


Chương 539

Hoắc Minh Châu mặc dù sợ, cô ấy vẫn liều mạng đi đến cầu xin giùm anh trai: “Chú Lục, chú để anh trai cháu chăm sóc chị dâu được không? Khi… chị dâu khỏe lại rồi ly hôn cũng được!”

Cằm Lục Khiêm hơi nâng lên, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, ông ấy cười khinh bỉ: “Lông còn chưa đủ dài mà muốn quản chuyện yêu đương của người lớn!” Ngay khi nói xong ông ấy liền quay người rời đi giữa đám vệ sĩ, vô cùng lạnh lùng.

Hoắc Minh Châu rất sợ ông ấy.

Lúc này Kiều An hét lên: “Bố…Tay của bố…”

Kiều Cảnh Niên xoay người ngồi dậy.

Ông ấy giơ tay mình lên, tay kia bị giẫm đến gãy xương, căn bản đã phế rồi.

Kiều Cảnh Niên đau đến mất cảm giác.

Ông ấy cảm thấy chính là Tiểu Noãn trên thiên đường đang trừng phạt ông ấy!

Dù Hoắc Minh Châu rất ghét bọn họ, nhưng dù sao cô vẫn được Kiều Cảnh Niên cứu lúc nhỏ nên đã gọi bác sĩ cho ông, tuy nhiên cũng không nói chuyện với bọn họ.

Giọng Kiều Cảnh Niên run rẩy: “Minh Châu, cháu cũng cảm thấy chú Kiều xấu xa độc ác sao? Chú chỉ… cảm thấy Ôn Noãn và Kiều An là chị em, Minh cũng coi như là em rể của Kiều An, vì là người trong nhà nên hẳn phải giúp đỡ nhau mà.”

Hoắc Minh Châu muốn nói, nhưng mấy lần không nói nên lời.

Cuối cùng cô ấy hít một hơi thật sâu: “Gì mà hẳn là? Đâu phải chú không biết tâm tư Kiều An muốn quấn lấy anh cháu, nhưng chính vì chú cho qua nhiều lần, tạo cơ hội hiểu lầm hết lần đến lần khác! Chẳng qua chỉ là chú thiên vị, muốn lặng lẽ đưa Kiều An đến bên anh cháu mà thôi… Chú Kiều à, bố mẹ cháu vì thể diện nên có mấy lời khó nói ra lời, nhưng hôm nay cháu sẽ nói rõ với chú, kiểu người con gái có sinh hoạt cá nhân bừa bãi giống Kiều An bây giờ thì căn bản nhà chúng cháu không dám nhận! Ngoài ra chú Kiều có thể không biết, lúc trước anh ấy chia tay với cô ta, cũng bởi vì bắt gặp cô ta lăn lộn trên giường với huấn luyện viên thể hình ngay tại trận, những thứ trên sàn nhà đều đã được dùng … Chú Kiều, thấy kích thích không?”

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch.

Ông ấy nhìn về phía đứa con gái nuôi của mình, hết sức đau lòng.

Ông ấy vẫn cho rằng tuy cô ta có hơi tự do phóng khoáng, nhưng các mặt khác thật sự rất đơn thuần, hoàn toàn không biết cô ta còn có thể như vậy…Thật phóng đãng!

Kiều An nghiến răng nghiến lợi: “Cô nói bậy!”

Hoắc Minh Châu trợn mắt trắng: “Có phải là nói bậy hay không trong lòng cô biết rõ! Đi khám phụ khoa đi chứ, nói không chừng đã sớm có bệnh trong người! Còn có… Đừng ra ngoài làm người ta buồn nôn, nếu không tôi liền gọi cho chú Lục!”

Hoắc Minh Châu trút được cơn giận.

Cô ấy cảm thấy rất sảng khoái, thế nhưng khi nghĩ đến Ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây, xoay người thì vành mắt lập tức đỏ hoe…

*

Trong phòng bệnh.

Mọi người rời đi, Hoắc Minh định nói chuyện với Ôn Noãn, cô vẫn không chịu nói chuyện với anh như cũ.

Cô cho anh bóng lưng.

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu, im lặng bước ra ngoài.

Anh qua thăm dì Nguyễn.

Chân dì Nguyễn bị thương rất nặng, đến bây giờ cũng không thể xuống giường đi lại, nếu không bà nhất định sẽ tự mình chăm sóc Ôn Noãn, bà nghe nói cô không khỏe, mỗi ngày đau lòng đến rơi lệ, mắt cũng sắp mù rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540


Chương 540

Hoắc Minh đẩy cửa vào, khàn giọng kêu một tiếng: “Mẹ!”.

Dì Nguyễn đang xoa chân, nhấc mắt nhìn thấy anh không biết sao nước mắt lại chảy xuống, đau lòng không nói nên lời.

Hoắc Minh đưa khăn tay cho bà, sau rót ly nước sôi để nguội.

Dì Nguyễn lau sạch nước mắt, chỉnh lại cảm xúc, mới nhẹ nhàng nói: “Minh, dì biết ý của cháu… Cháu còn muốn làm vợ chồng với Ôn Noãn! Thế nhưng là vợ chồng không phải làm như vậy, dì biết cháu có bản lĩnh, kiện tụng sẽ không thất bại, cháu đi Anh Quốc ít nhiều gì cũng vì không an tâm, thế nhưng Ôn Noãn con bé mang thai, cháu lại có quan hệ như thế với Kiều An, bất kể thế nào cháu cũng không nên đi chuyến này!”

Hoắc Minh gật đầu.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu dựa vào bên cạnh chân dì Nguyễn: “Là lỗi của con! Mẹ…Con không muốn chia tay Ôn Noãn, con muốn mình có cơ hội bù đắp cho cô ấy!”

Dì Nguyễn không nhịn được lại khóc.

Bù đắp…

Bây giờ Tiểu Hoắc Tây đang nằm trong lồng ấp, làm sao bù đắp?

Loại tổn thương cắt đứt lòng thế này, đối với người phụ nữ chính là trí mạng, không phải nói hồi sinh một đứa bé là được.

Dù có nhiều con hơn nữa, cũng không phải Tiểu Hoắc Tây.

Dì Nguyễn chạm vào mặt của anh, trầm giọng nói: “Ôn Noãn rất thích cháu, nếu như con bé không thích cháu thì đã không cho cháu cơ hội! Chuyện của Bạch Vi và Cảnh Sâm, chính cháu suy nghĩ một chút, nếu là đổi người bên cạnh, Ôn Noãn sẽ dùng bản thân mình để đổi sao? Căn bản sẽ không! Đó là vì cháu chính là Hoắc Minh… Các cháu trải qua nhiều chuyện như vậy, cháu vẫn không biết trân trọng, có lẽ điều kiện cháu quá tốt, tất cả mọi thứ đạt được cũng rất dễ dàng…”

“Thế nhưng hôn nhân không phải vậy, lòng của người phụ nữ chết rồi, sẽ không quay đầu lại!”



Hoắc Minh nghe mà hoảng hốt.

Trong lòng của anh hiểu rõ, tất cả lời dì Nguyễn nói đều là thật.

Bởi vì đạt được quá dễ dàng nên anh không trân trọng!

Nhiều lần chia rồi hợp, anh giữ chặt Ôn Noãn, anh nghĩ dù cô tức giận về chuyến đi Anh Quốc, nhưng quay về dỗ dành thì hẳn cô sẽ không giận lâu.

Anh vẫn coi Ôn Noãn là một cô bé nhỏ thích dỗ ngọt.

Thế nhưng anh quên, bọn họ đã kết hôn, cô chính là vợ của anh.

Dì Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Minh, dì không giúp được cháu! Nếu như Ôn Noãn cảm thấy bên cạnh với cháu không hạnh phúc, muốn chia tay, dì tôn trọng lựa chọn của con bé.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Lúc này bác sĩ y tá bước vào, giúp dì Nguyễn kiểm tra vết thương trên đùi, anh đứng một bên hỏi han bác sĩ.

Sau khi kết thúc, anh nói với dì Nguyễn: “Mẹ, con xem Ôn Noãn một chút, mẹ nghỉ ngơi thật tốt.”

Bước ra ngoài phòng bệnh, một luồng cảm giác mệt mỏi ập mạnh về phía anh…

Hoắc Minh đứng đó rất lâu.

Tiếng giày cao gót truyền đến, chính là thư ký Trương, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh nói: “Ngoài trừ công việc trên tay, cái việc khác đều bị đẩy lùi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 541


Chương 541

Hoắc Minh gật đầu.

Thư ký Trương muốn nhìn Ôn Noãn một chút, cũng muốn hỏi đứa bé kia, nhưng vẫn liên tục đắn đo không hỏi ra lời.

Cô ấy cảm thấy đáng tiếc.

Hoắc Minh ký tên lên tài liệu, anh trông như ung dung bình tĩnh, chỉ khi khép tập tài liệu lại ảnh mắt anh lộ vẻ đau khổ cùng cực…

Thư ký Trương nói nhỏ: “Ở bên Ôn Noãn nhiều vào, lúc này cô ấy cần anh.”

Hoắc Minh cười rất nhạt.

Trên thực tế, Ôn Noãn không cần anh.

Rõ ràng thân thể của cô rất yếu, cô cần người chăm sóc, nhưng cô ngoại trừ tiếp nhận món ăn dinh dưỡng gia đình đưa đến, những thứ khác cô đều không cần, đương nhiên món ăn dinh dưỡng cô cũng chỉ ăn một hai ngụm.

Hoắc Minh cũng ở lại bệnh viện.

Mỗi ngày, chỉ khi hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây nửa tiếng, anh mới có thể nhìn thấy Ôn Noãn.

Anh đứng cùng một chỗ với cô, nhìn xem đứa bé.

Chỉ có khi đó, anh mới nhận thấy được họ vẫn là vợ chồng, anh mới cảm giác được Ôn Noãn vẫn là vợ của anh.

Nhưng Ôn Noãn không chịu nói chuyện với anh.

Cô chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý tới bất kì ai khác.

Một tuần trôi qua, Ôn Noãn lại gầy đi một vòng.

Ngày bác sĩ tìm gặp anh, gọi anh vào văn phòng nói chuyện riêng.

Trên bàn đặt một tờ giấy kiểm tra sức khoẻ, chính là hôm qua Ôn Noãn kiểm tra cơ thể, phía trên một hàng mũi tên khiến Hoắc Minh thấy mà cũng giật mình, ngón tay anh hơi run rẩy giữ vuốt tờ giấy kiểm tra.

Bác sĩ chuyên khoa sản uy tín nhất có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoắc.

Bà đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh, thân thể của vợ cậu thật sự không tốt, bởi vì bây giờ cô ấy quá lo nghĩ về đứa con, không chịu tiếp nhận dinh dưỡng!”

Cổ họng Hoắc Minh hơi căng: “Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”

Bác sĩ nhìn anh chăm chú, hồi lâu, bà nhẹ nhàng mở miệng: “Cô ấy bị trầm cảm sau sinh!”

Trầm cảm sau sinh…

Khuôn mặt Hoắc Minh trắng bệch.

Anh hiểu ý nghĩa các chữ này.

Nữ bác sĩ lớn tuổi vỗ vai của anh: “Tôi sẽ kê thuốc chống trầm cảm cho cô ấy, nhưng quan trọng nhất vẫn là nỗi khúc mắc của cô ấy… Minh, hãy ở bên cô ấy nhiều vào!”

Hoắc Minh gật đầu, đang muốn ngừng nói chuyện, Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại đến, giọng căng thẳng: “Minh con mau qua đây! Đứa bé…không ổn lắm!”

Bệnh tình của Tiểu Hoắc Tây trở nên nguy kịch.

Chuyên gia sơ sinh ở bệnh viện đang dùng toàn lực để cứu giúp đứa bé.

Tất cả mọi người chờ trước cửa phòng cấp cứu, ngay cả dì Nguyễn cũng ngồi xe lăn tới đây, bà nắm lấy tay Ôn Noãn, muốn cho cô một chút hơi ấm.

Ôn Noãn vẫn cứ đứng đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542


Chương 542

Cô đã rất suy yếu rồi thế nhưng cô không muốn ngồi xuống, cô nhìn chăm chú vào tấm cửa sắt dài nặng kia.

Đôi mắt không dám chớp, sợ bỏ lỡ mọi khoảnh khắc.

Tiểu Hoắc Tây của cô đang ở bên trong, đang cố gắng ngoan cường để tiếp tục sống sót…

Bác sĩ nói có thể chống đỡ được tới hiện tại đã là một kỳ tích.

Bác sĩ nói thật ra có thể từ bỏ!

Bác sĩ nói đứa bé cũng rất đau khổ!

Thế nhưng mỗi ngày Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn nỗ lực hô hấp, vẫn còn lưu luyến thế giới này, con bé vẫn cần người mẹ là cô, con bé không nỡ rời đi…

Ôn Noãn làm mẹ rồi mới thấu hiểu được nỗi đau này.

Rõ ràng trên người không đau đớn nhưng lại khó chịu gấp trăm lần so với đau đớn ở trên cơ thể mình.

Hoắc Minh chạy tới.

Hoắc Chấn Đông liếc nhìn con trai một cái, không còn tiếp tục trách móc, ông biết trong lòng con trai cũng không thoải mái.

Có ai mà không yêu thương Tiểu Hoắc Tây chứ?

Bà Hoắc và Hoắc Minh Châu đã lệ rơi đầy mặt từ lâu nhưng vẫn cố gắng đè nén không dám khóc thành tiếc, bà Hoắc nhẹ giọng nói với con trai: “Minh, con nói Ôn Noãn ngồi xuống đi, con bé mới sinh con được mười ngày!”

Bà Hoắc cực kỳ khó chịu.

Bà cũng là phụ nữ, bà biết rõ một người phụ nữ sau khi sinh con sẽ yếu ớt như thế nào, đừng nói tới trên người Ôn Noãn còn có vết thương lớn nhỏ.

Hoắc Minh cầm ghế dựa tới cho Ôn Noãn nhưng cô không chịu ngồi, cuối cùng anh chỉ có thể để cô dựa vào người mình, cô giãy giụa vài cái rồi không cử động nữa…

Suốt 4 tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra.

Bác sĩ bước ra với vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Đã cứu lại được nhưng tình hình vẫn không quá lạc quan, cho nên tôi báo cho mọi người biết trước để dự phòng!”

Ý này tất cả mọi người đều hiểu.

Ý này là lần này có thể cứu lại, lần sau chưa chắc đã có thể.

Ý này là có thể từ bỏ!



Không có ai nhắc đến chuyện từ bỏ.

Bởi vì đây là đứa con mà Ôn Noãn dùng sinh mệnh để đổi lấy, hơn nữa không có ai nỡ lòng nói câu từ bỏ.

Nhưng vì đề phòng phải nuối tiếc.

Nhà họ Hoắc vẫn dùng chút quan hệ sắp xếp một phòng bệnh ở bên cạnh phòng giữ ấm, phá lệ để Ôn Noãn có thể nhìn thấy con gái bất cứ lúc này, đây là một sự an ủi nhưng đồng thời cũng là một sự tra tấn.

Ôn Noãn canh con bất kể ngày đêm, không ngủ không nghỉ.

Hoắc Minh bố của đứa trẻ, anh cũng được cho phép ở trong phòng bệnh này.

Nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên anh có thể tới gần Ôn Noãn như vậy. Cô vẫn không thèm để ý tới anh, thường xuyên ngồi ở chỗ đó, nhìn Tiểu Hoắc Tây cách một tấm kính thủy tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


Chương 543

Ngồi nửa ngày.

Hoắc Minh nhìn mà đau lòng.

Anh rót cho cô một ly nước sôi, đặt ở trong tầm tay cô: “Ôn Noãn, nhìn con trong chốc lát nữa rồi nên nghỉ ngơi thôi em. Bé con cũng cần nghỉ ngơi.”

Ôn Noãn rất khó chịu với anh, anh vừa tới gần cô sẽ chặn lại theo bản năng.

Nước sôi đang để nguội vẫn còn nóng bỏng, đổ toàn bộ lên cánh tay của anh.

Một mảng da đỏ lên trong nháy mắt.

Thật ra rất đau nhưng Hoắc Minh lại như không cảm giác được, anh dịu dàng nói: “Anh đi xử lý vết thương! Anh nghỉ ngơi trước đi.”

Ánh mắt của Ôn Noãn dừng trên cánh tay anh.

Cô không nói gì, nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hoắc Minh bị ánh mắt lạnh lùng của cô đâm vào, bây giờ đã không tìm được bất kỳ sự dịu dàng nào dành cho anh ở trong mắt Ôn Noãn, cô nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ.

Nếu không phải vì Tiểu Hoắc Tây, cô sẽ không ở chung một phòng với anh.

Hoắc Minh rời đi trong sự hốt hoảng.

Anh yên lặng xử lý xong miệng vết thương, quay trở lại phòng bệnh.

Tóm lại anh không thể chịu đựng được sự lạnh lùng đó, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói nghẹn ngào: “Ôn Noãn, em đánh anh, mắng anh cũng được nhưng em đừng lạnh lùng với anh như vậy!”

Ôn Noãn không tránh ra.

Bởi vì cô không có sức …

Cô biết anh vẫn muốn níu kéo tình cảm của bọn họ thế nhưng trong lòng cô, tình cảm của bọn họ đã chết từ lâu.

Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu lại.

Trong đôi mắt cô đã mất đi ánh sáng, hoàn toàn không còn lại gì.

“Lúc tôi nói với anh, anh không để trong lòng.”

“Bây giờ… Không cần nữa!”

“Nếu anh không bay ra nước ngoài có lẽ cũng không thay đổi được gì, tôi vẫn sẽ bị thương, con vẫn cứ nằm trong phòng quan sát nhưng Hoắc Minh à… Không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc chồng mình vì vụ kiện ly hôn của mối tình đầu, bỏ mặc chính mình! Hoắc Minh, anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được trong một giờ đó tôi đã phải chịu đựng như thế nào.”

Ôn Noãn đỏ mắt: “Lúc tôi gọi điện thoại, hẳn là anh vẫn chưa cất cánh, nếu lúc đó anh có thể trở về gấp chờ đứa nhỏ này sinh ra, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước này!”

Ít nhất… Ít nhất Tiểu Hoắc Tây cũng được sinh ra trong tình yêu.

Mà không phải sinh ra trong tình huống khó xử như vậy!

Cô làm sao có thể tha thứ cho anh?

Cô… không thể nào tha thứ!

Ôn Noãn nói xong lại xoay người, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoắc Tây.

Đứa trẻ nho nhỏ, nhăn dúm kia vẫn nhắm chặt đôi mắt…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


Chương 544

Có phải con bé đang rất đau đớn, đúng không?

Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Ôn Noãn, anh xin lỗi!”

Anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi!



Tình hình của Tiểu Hoắc Tây quả thật không ổn!

Cuối cùng bác sĩ vẫn tìm tới Hoắc Minh, nói riêng cho anh biết tin tức này: “ Ngài Hoắc … Xác suất tồn tại của trẻ sơ sinh hiện tại không tới 5%! Chúng tôi mời ngài lại đây là muốn hỏi xem quyết định của ngài.”

5%…

Hoắc Minh mặt cắt không còn giọt máu.

Một lát sau, anh cắn chặt hàm răng: “Tôi và vợ tôi đều không muốn từ bỏ.”

Bác sĩ nhìn anh chăm chú, một lát sau mới mở miệng: “Tôi vẫn muốn nói với ngài Hoắc, tình hình của bà Hoắc cũng không ổn chút nào. Hiện tại cô ấy đang có chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, nếu cô ấy vẫn tiếp tục không ngủ không nghỉ chờ mong hy vọng như vậy… Kết quả có thể sẽ khiến hệ thần kinh của cô ấy bị tổn, tạo nên hậu quả không thể thay đổi!… Nói cách khác, có thể cả đời cô ấy sẽ bị bệnh trầm cảm quấn lấy!”

Hoắc Minh từ từ nắm chặt tay.

Bác sĩ khó khăn mở miệng: “Chỉ trừ khi đưa cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh này! Ngài Hoắc, ngài hiểu ý của tôi chứ?”

Hoắc Minh hiểu.

Một ngày Tiểu Hoắc Tây còn tồn tại đối với Ôn Noãn mà nói chính là một ngày bị tra tấn.

Đối với anh mà nói lựa chọn này không giác gì phải chọn người lớn hay chọn đứa bé.

Hoắc Minh không muốn từ bỏ bất kỳ ai!

Anh muốn Ôn Noãn, anh cũng muốn con gái của bọn họ tồn tại…

Anh lặng im một hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn con của tôi tồn tại! Tôi cũng muốn vợ tôi được khỏe mạnh… Cho nên tôi yêu cầu tất cả mọi người phối hợp hết sức!”

Hoắc Minh từ từ nói ra quyết định của mình, bác sĩ ngơ ngẩn.



Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Hoắc Minh tìm tới Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang làm việc, cúi đầu nhíu chặt mặt.

Hoắc Minh đứng ở trước cửa gọi một tiếng: “Cậu!”

Lục Khiêm giương mắt nhìn anh, sau đó lại châm chọc mỉa mai: “Ai là cậu của cậu?”

Hoắc Minh đã quen.

Anh đi thẳng vào bên trong, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Lục Khiêm.

Lục khiêm cười lạnh: “Cái quỳ của luật sư Hoắc tôi không nhận nổi! Như thế nào, lại làm chuyện gì mà cần phải quỳ xuống xin lỗi vậy?”

Hoắc Minh thuật lại lời bác sĩ nói cho ông ấy nghe.

Ban đầu Lục Khiêm đã lo lắng cho thân thể Ôn Noãn, nghe xong tâm trạng càng trở nên nặng nề.

Ông ấy hỏi Hoắc Minh: “Cậu định làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn tháo ống của con ruột của cậu sao, cậu có thể tàn nhẫn đến vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm như vậy, tôi sẽ giết chết cậu!”

Hoắc Minh bình tĩnh nói ra tính toán của mình.

Không khí lập tức đọng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


Chương 545

Tuy Lục Khiêm là người gặp qua nhiều sóng to gió lớn cũng bị lời nói của Hoắc Minh dọa sợ, ông ấy vừa hốt hoảng vừa giận giữ, lập tức cầm đồ đập về phía anh…

Là cái cái chặn giấy.

Vật cứng bằng đá, bén nhọn, đập lên trán Hoắc Minh.

Hoắc Minh không giấu diếm.

Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống mặt…

Lục Khiêm không để ý tới việc này, ông ấy đứng trước mặt Hoắc Minh, tức đến mức giọng phát run: “ Hoắc Minh, cậu đã nghĩ đến hậu quả việc làm này chưa? Ôn Noãn có thể chịu đựng được không? Lỡ như, lỡ như.. … sau này đứa bé thật sự không còn, Hoắc Minh, cậu sẽ thật không còn đường lui! Tôi nói cho cậu biết, cậu chết chắc!”

Hoắc Minh khẽ nhắm mắt lại: “Cháu biết! Cháu biết rõ!”

Anh không còn lựa chọn nào khác!

Ôn Noãn hận anh thấu xương, anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, anh không thể nhìn cô bị đau khổ tra tấn, nếu thay đổi môi trường có thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, thì anh sẽ… anh sẽ… để cô được tự do!

Lục Khiêm hồi lâu không nói chuyện.

Nhưng Hoắc Minh biết, ông ấy đồng ý.

Anh lau máu trên trán, đứng dậy rời đi.

Khi cửa đóng lại, Lục Khiêm liền nổi giận lôi đình, quét tài liệu trên sàn, mắng: “Đồ điên! Mẹ nó, nếu yêu con bé như vậy thì không sớm làm vậy đi?”

Chửi thề, Lục Khiêm chán nản ngồi sụp xuống.

Mắt ông ấy đỏ hoe.

Kỳ thật trong lòng ông ấy biết, làm như vậy ít nhất có thể cứu được tính mạng của Ôn Noãn.



Hoắc Minh trở lại phòng bệnh.

Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn đứa bé, thậm chí anh không tính được mỗi ngày cô có ngủ được ba tiếng hay không.

Cô dần dành cả cuộc đời mình cho đứa trẻ này.

Hoắc Minh đưa ra quyết định như vậy, trong lòng anh có phần đau đớn, từ bé đến lớn anh chưa từng cảm nhận được tâm trạng thế này, nhưng bây giờ anh đã nếm đủ.

Anh là một người chồng , còn là một người cha.

Anh đã không làm tốt!

Anh đã khiến vợ mình biến thành thế này…

Anh ôm lấy cô.

Ôm cô ấy thật chặt, có lẽ đây là lần cuối cùng anh có thể quang minh chính đại ôm cô thế này.

Hiển nhiên Ôn Noãn từ chối.

Hoắc Minh ôm chặt lấy cô, tựa cằm vào vai cô, thì thầm: “Để anh ôm em một lúc, chỉ lần này thôi, Ôn Noãn… đừng đẩy anh ra!”

Cô không còn sức lực, để anh lặng lẽ ôm.

Anh dường như đang ôm một khối băng lạnh lẽo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


Chương 546

Nhưng anh vẫn quyến luyến vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, khiến anh nhớ đến nhiều chuyện đã qua, quá khứ tươi đẹp giữa anh và Ôn Noãn.

Rõ ràng anh yêu cô…

Cô là người phụ nữ đầu tiên anh quyến luyến đến thế.

Anh nuôi cô trong nhà, tặng cô đủ thứ quà để lấy lòng cô, tranh giành cô với Cố Trường Khanh, ghen tị với Khương Duệ, Cảnh Từ, Chu Mộ Ngôn… Mỗi lần cô khóc anh đều đau lòng, mỗi lần cô rời đi đều khiến anh hối hận.

Rõ ràng là anh yêu cô…

Hoắc Minh hôn lên tóc cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ôn Noãn, anh yêu em!”

Ôn Noãn cứng đờ.

Dù anh có yêu cô hay không thì điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô.

Cô không trả lời, anh khẽ nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, như muốn dùng hết sức lực, sức mạnh đó khiến Ôn Noãn vô cùng đau đớn khó chịu, cô khàn giọng nói: “Anh làm tôi đau!”

“Anh cũng rất đau!”

“Ôn Noãn, anh cũng rất đau!”

Trước đây dù kiểu gì cô cũng xót anh, nhưng bây giờ dù anh có đau đớn đến đâu cô đều không quan tâm tới!



Y tá bưng thuốc đi vào, cảnh tượng này khiến cô ấy không biết làm sao cho phải.

Thế là cô ấy vội vàng đặt thuốc xuống rồi rời đi.

Hoắc Minh nhìn hai viên thuốc trên khay, là thuốc chống trầm cảm Ôn Noãn đã uống, nhưng thuốc hôm nay đã được thay thế bằng thuốc ngủ.

Chỉ cần Ôn Noãn uống vào, cô sẽ ngủ ngon hơn 10 tiếng.

Hoắc Minh từ từ buông cô ra.

Giọng nói của anh có chút run rẩy: “Ôn Noãn, đến giờ em uống thuốc rồi!”

Ôn Noãn không từ chối uống thuốc, cô biết mình có bệnh, sẵn sàng tiếp nhận chữa trị nên cô nhanh chóng uống hai viên thuốc với nước ấm.

Cơn mệt mỏi dần dần ập đến…

Cô cảm thấy mỏi mệt hơn bao giờ hết, như thể ngủ được một đời.

“Hoắc Minh…”

Vì sao tôi muốn ngủ?

Cơ thể cô dần mềm mại, được anh tiếp lấy, ôm vào lòng.

Anh đặt cô lên chiếc giường nhỏ, lặng lẽ nhìn.

Ôn Noãn trước khi sinh con nặng 55kg, nhưng hiện tại cô chỉ nặng 40kg, cơ thể như da bọc xương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắc khiến người ta không khỏi xót xa.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cảm nhận được hơi ấm của cô.

Một lúc lâu sau, anh tháo chiếc vòng cổ trên cổ cô ra.

Trên đó có chiếc nhẫn anh tặng cô.

Vào lúc cô ngủ anh có thể nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.

Cuối cùng anh và cô đã trở thành một đôi vợ chồng thực sự!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


Chương 547

Hoắc Minh nằm xuống ôm lấy cơ thể cô, vùi mặt vào cổ cô, một chốc sau phần đó đã trở nên ướt đẫm… Anh chỉ muốn đóng băng khoảng thời gian này lại.

Tiểu Hoắc Tây vẫn ổn.

Anh và Ôn Noãn vẫn là vợ chồng…

*

Ôn Noãn đã ngủ suốt 24 tiếng.

Cô từ từ mở mắt ra, đầu óc lúc đầu trống rỗng, sau đó cơ thể từ từ ngồi dậy, giống như khôi phục được ký ức, nhanh chóng chạy về phía cửa kính.

Hoắc Tây…

Hoắc Tây thế nào rồi?

Nhưng khi nhìn thấy phía bên kia, cô ngây người.

Phòng giữ ấm trống rỗng, tất cả thiết bị đều đã được chuyển đi, chỉ còn chiếc khăn quấn lấy Tiểu Hoắc Tây, nhưng chỗ đó không còn ai nữa…

Đứa trẻ tên Hoắc Tây ấy đã không còn ở đây nữa.

Khi Ôn Noãn hoàn hồn, khuôn mặt đầy nước mắt, cô vỗ nhẹ vào cửa kính, gọi tên Hoắc Tây…

“Hoắc Tây…Hoắc Tây…”

Mẹ ở đây.

Hoắc Tây…Con đâu rồi?

Thân thể cô được một cơ thể ấm áp ôm chặt, Hoắc Minh ôm chặt lấy cô, môi anh áp vào tóc cô, ngăn cản cô cử động, sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, anh khàn giọng nói với cô: “Hoắc Tây đi rồi!”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô chớp mắt, lông mi đẫm nước, không nhìn rõ được gì nữa.

Cô không tin!

Cô chỉ vừa chợp mắt một lát mà sao Hoắc Tây đã không còn?

Cô đập mạnh vào kính đến nỗi lòng bàn tay sưng tấy nhưng cô vẫn không bỏ cuộc…

Cô luôn cảm thấy mọi thứ đều là ảo ảnh, là một cơn ác mộng!

Khi cô tỉnh dậy, Hoắc Tây bé nhỏ của cô vẫn sẽ nằm ở đó!

Ôn Noãn bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc, những âm thanh vỡ vụn đó nhất định sẽ đánh thức cô, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng này… Nhất định chỉ là mộng mà thôi!

Hoắc Minh ôm cô, mọi thứ trong phòng bệnh đều bị đập nát.

Cánh tay của anh vấy đầy máu đỏ…

Ôn Noãn nhìn hết thảy trước mắt, cô dần dần chấp nhận hiện thực, Hoắc Tây của cô đã không còn, con bé đã… biến mất khỏi thế giới này!

Hoắc Minh dùng sức ôm lấy cô: “Ôn Noãn, bình tĩnh!”

Ôn Noãn nổi điên, tát anh vài cái, khóc lóc thảm thiết: “Hoắc Minh… Hoắc Tây đi rồi! Bé con đi rồi!”

Hoắc Minh chịu đựng tất cả!

Anh biết Ôn Noãn rất hận anh, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng!

Anh ôm cô.

Ôm lấy sự dịu dàng cuối cùng giữa họ…

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


Chương 548

Hồi lâu sau…

Ôn Noãn như bị thôi miên, cô thì thầm nói: “Con bé đâu rồi? Tôi muốn gặp con bé.”

Hoắc Tây nhỏ như vậy, con bé chắc chắn rất sợ.

Hoắc Minh không muốn cô đi, anh sợ cô lại bị kích thích: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”

Nhưng Ôn Noãn nhất quyết không chịu.

“Tôi muốn đi! Hoắc Minh… con bé là con của tôi, tôi muốn đi!”



Buổi tối, ánh chiều tà le lói.

Trong nghĩa trang của nhà họ Hoắc, bóng cây cao lớn phủ bóng mặt đất, ngày dần tàn.

Bên cạnh ngôi mộ mới của bà cụ họ Hoắc có một chiếc túi nhỏ.

Ôn Noãn xuống xe, loạng choạng chạy tới.

Sau khi nhìn thấy chiếc túi nhỏ, toàn thân cô như cứng đờ, hai chân yếu ớt, quỳ sụp xuống, run rẩy cầm một nắm bùn đất.

Mới mẻ ẩm ướt, mang theo vài mầm chồi non…

Rốt cuộc lúc này Ôn Noãn đã biết.

Hoắc Tây đã không còn…

Phía chân trời, ráng chiều lững lờ trôi.

Ánh chiều tà chiếu lên cành lá tạo thành những cái bóng sẫm màu, khiến mặt đất tăng thêm chút kì dị, như thể đang tiếc thương cho sự ra đi của một sinh mệnh nhỏ bé.

Khuôn mặt Ôn Noãn đẫm nước mắt, toàn thân như thể mất đi hồn phách.

Hoắc Tây, thực sự đi rồi sao?

Hoắc Tây, con cứ vậy mà đi rồi sao?

Con thế nào rồi, có sợ không…

Mẹ… Phải làm thế nào bây giờ?

Ôn Noãn ôm lấy nắm đất vẫn còn mới kia, gắng sức nhét vào lòng mình, toàn thân co lại thành một quả bóng, cho dù có cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy những khớp xương gầy guộc sau lưng cô.

“Tại sao… Tại sao không cho tôi gặp con bé lần cuối!”

Hoắc Minh vốn định ôm lấy cô nhưng những ngón tay thon dài lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung với một tư thế kỳ lạ.

Giọng anh khàn tới mức gần như không ra tiếng: “Dáng vẻ của đứa trẻ không đẹp, sợ em nhìn thấy rồi sẽ không thể quên được.”

Ôn Noãn nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Cô khẽ nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh thật tàn nhẫn! Con bé cũng là con của anh, anh cứ vậy mà đem con bé… Đem con bé…”

Ôn Noãn không nỡ nói ra từ này với Tiểu Hoắc Tây của cô.

Cô đặt nắm đất trong lòng mình vào một cái túi nhỏ.

Sau đó, cô bắt đầu bốc đất xung quanh đắp lên, trong đất có rất nhiều vụn sỏi đá nhỏ bén nhọn, rất nhanh đã khiến tay cô đầy vết xước, nhưng Ôn Noãn không quan tâm.

Cô chỉ máy móc làm những hành động này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549


Chương 549

Hoắc Tây, mẹ đắp thêm chăn cho con, con có cảm thấy ấm áp hơn chút nào không?

Hoắc Tây, mẹ còn chưa kịp yêu thương con.

Hoắc Tây, trước khi con ra đời, mẹ đã tưởng tượng dáng vẻ của con vô số lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói lời chào với con.

Hoắc Tây, ngủ ngon chóng lớn nhé.

Mẹ luôn ở bên cạnh con…

Trời đất tang thương.

Tia sáng cuối cùng nơi cuối chân trời khép lại, bóng tối bao trùm mặt đất rộng lớn.

Hoắc Minh xoay người ôm lấy Ôn Noãn: “Về thôi!”

Nhưng vừa ôm cô vào lòng, anh liền phát hiện ra cô đã ngất đi, toàn thân nóng tới mức bất thường…

……

Phòng bệnh.

Ôn Noãn im lặng nằm đó, Hoắc Minh ngồi bên cạnh lau tay, lau người cho cô.

Anh nói chuyện bên tai cô, hy vọng có thể đánh thức cô dậy.

Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã bị kích thích quá mạnh, tiềm thức không thể chấp nhận nên mới liên tục ngủ say không tỉnh.

Bà Hoắc cùng Hoắc Minh Châu đã tới.

Hoắc Minh Châu không nhịn được bật khóc: “Anh, chị dâu có thể nào sẽ không tỉnh lại nữa không? Anh, anh vốn không nên lừa chị ấy như vậy… Hu hu… Chị ấy nhất định rất đau lòng!”

Bà Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.

Mặc dù bà và Chấn Đông đều biết cách làm của Hoắc Minh, thế nhưng trong lòng họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ có năm phần trăm cơ hội.

Bây giờ… Họ vẫn không thể nhìn thấy nó.

Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Minh quyết định.

Hoắc Minh nghe tiếng khóc của mẹ và em gái, anh nắm tay Ôn Noãn, hai mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không hối hận.”

Hoắc Minh Châu giật mình.

……

Ôn Noãn hôn mê bốn ngày.

Bốn ngày sau, cô tỉnh lại, phòng bệnh vô cùng im lặng, ánh sáng cũng mờ mờ.

Chắc đang là ban đêm.

Hoắc Minh ghé vào bên giường, khuôn mặt từng khiến cô phải rung động kia áp sát vào tay cô, lúc này trông có vẻ rất hốc hác và mệt mỏi.

Ôn Noãn im lặng chăm chú nhìn anh…

Hoắc Minh lập tức bừng tỉnh.

Anh nhấc mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đối diện với cô.

Hai người họ là vợ chồng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người đã vỡ nát từ lâu, thậm chí khi gặp nhau cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Không có Hoắc Tây, giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,688
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550


Chương 550

Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại: “Anh ra ngoài đi!”

Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”

Anh nói xong thì định đi múc cháo.

Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”

Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”

“Hoắc Minh, tôi không cần!”

“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”

……

Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.

Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.

Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.

Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”

……

“Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”

“Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”

……

Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực mình, chỗ đó vậy mà lại bắt đầu căng sữa… Sau khi sinh Hoắc Tây cô chưa từng bị như vậy, bây giờ Hoắc Tây đi rồi, nơi này lại căng đầy sữa như vậy.

Mà chút cảm giác căng đau này đang từng phút từng giây nhắc nhở cô rằng mình đã từng có con.

Ôn Noãn bỗng nhiên bật khóc.

Cô ôm lấy chiếc chăn màu trắng mà khóc nức nở, những ngón tay thon dài siết chặt…

Hoắc Minh cũng nhìn thấy.

Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Anh tựa đầu bên cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Ôn Noãn, về nhà với anh được không? Chúng ta không thể ở lại bệnh viện, còn ở bệnh viện em sẽ vĩnh viễn nhớ tới Hoắc Tây.”

Ôn Noãn hất tay anh ra.

Cô ôm chăn, im lặng đờ ra, ngẩn người.

Bác sĩ nói để cô có thể vượt qua được những chuyện này sẽ cần một thời gian rất dài, Hoắc Minh cần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh cô thật nhiều.

Hoắc Minh vẫn ở lại bệnh viện cùng Ôn Noãn, dù cô có không quan tâm tới anh, cho dù suốt mấy ngày liền có lẽ cô không thèm nói với anh chỉ một câu, nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh chỉ tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt cô.

Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.

Thỉnh thoảng, giữa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, sẽ phải đi vắng hai ngày.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom