Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490


Chương 490

Ôn Noãn đi đến cạnh cô ấy, sửa sang lại váy cưới cho cô ấy: “Hôm nay cậu đẹp lắm! Cô dâu nên có dáng vẻ của cô dâu chứ, không nên khóc! Bạch Vi, tớ không sao đâu… Sau này tớ không định kết hôn nữa, cho nên tớ cũng không cảm thấy có lỗi với ai!”

Bạch Vi vẫn khóc như mưa.

Cô ấy tự nhận giữa mình và Ôn Noãn không hề có bí mật gì, thế nhưng cô ấy chưa từng nghe nói Ôn Noãn không muốn kết hôn.

Bạch Vi nghẹn ngào nói: “Tớ không tin!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Vi, nhỏ giọng nói: “Tớ từng thích hai người, nhưng cuối cùng kết quả đều không tốt! Cho nên ở một mình vẫn rất tốt mà!”

Cô đã thực sự nghĩ tới, một năm sau khi sự nghiệp đã ổn định, cô có thể ra nước ngoài!

Bầu bạn với chị Lê.

Hoặc là dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.

Không có tình yêu, con người có thể sống rất tốt mà!

Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi lại khóc lóc không ngừng. Cô ngước mắt lên định nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Hoắc Minh đang đứng ở phía sau Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên, không biết đã nghe được bao lâu.

Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh đến kìa!”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Cô chậm rãi xoay người, thấy anh đang đứng dưới chùm đèn pha lê, cả người toát ra phong thái tao nhã.

Bầu không khí quái dị…

Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính mình thể diện: “Ôn Noãn không thể lái xe, tôi đến đón cô ấy về!”

Bạch Vi hơi động.

Cảnh Sâm biết tính tình của cô, thấp giọng nói: “Để bọn họ tự giải quyết!”

Cơ thể Bạch Vi cứng đờ rất lâu, mới từ từ thả lỏng.

Ôn Noãn cười nhẹ với bọn họ: “Tân hôn vui vẻ!”

Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.

Trong thang máy, không ai lên tiếng, trên đường chở cô về, hai người cũng không nói với nhau chữ nào.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.

Ôn Noãn cảm thấy cổ hơi mỏi, hơi xoay cổ qua lại, sau đó nghiêng người nói: “Tôi xuống xe đây!”

Cạch một tiếng.

Anh khóa cửa xe lại.

Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông ra, từ từ thả xuống, cô dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: “Hoắc Minh…”

Hoắc Minh nghiêng người nhìn cô chằm chằm.

Ôn Noãn luôn xinh đẹp rạng ngời, là kiểu rất hợp gu thẩm mỹ của anh.

Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu trà cũng rất mềm mượt.

Anh rất muốn có được người này, không chỉ muốn ngủ với cô mà muốn có được toàn bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491


Chương 491

Vậy mà Ôn Noãn lại nói, cô không muốn kết hôn!

Hoắc Minh chưa từng nếm trải qua đau đớn như vậy, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nói thêm một câu cũng chính là tự làm mình xấu hổ!

Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, thuần thục mở ra châm một điếu.

Khi sương khói tràn ngập trong lồ ng ngực, loại đau đớn này thế mà có thể giảm bớt cơn đau trong lòng.

Hoắc Minh hơi nghiện rồi!

Anh hút thuốc trong xe nhưng lại không mở cửa sổ, rất nhanh trong xe đã ngạt khói.

Ôn Noãn không nhịn được mà lên tiếng: “Hoắc Minh!”

Cô bị anh hôn!

Hai người đã từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng, muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cô.

Ôn Noãn vừa khó nuốt vừa khó thở.

Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Minh!

Cô ngộp đến mức tưởng chừng như mình sắp chết…

Hoắc Minh ngừng lại, trán áp trán với cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói đau khổ: “Ôn Noãn, tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này!”

Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.

Anh không ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô

Cô biết tâm trạng của anh không tốt, đành nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi không hận anh, ngược lại có một số việc tôi còn biết ơn anh, nhưng biết ơn là biết ơn, thích là thích… Tôi chỉ không muốn buộc bản thân thêm lần nào nữa!”

Hoắc Minh im lặng nghe.

Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô nói, nhưng anh nghe vào lại thấy trong lòng đau nhói!

Ngay khi bầu không khí đông cứng lại, di động của anh vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.

Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến đi, bây giờ tình hình bà cụ không được tốt lắm, e rằng đây là lần cuối gặp bà!”

Hai người ở bên nhau thêm nửa tháng.

Không nóng cũng không lạnh.

Hoắc Minh muốn đi hẹn hò, Ôn Noãn rất ít khi từ chối, thường đồng ý với anh, nhưng cô luôn dịu dàng mà thản nhiên, thiếu đi tính tình hơi nóng nảy khi xưa.

So với sự bình tĩnh của cô, Hoắc Minh càng lúc càng bất mãn.

Anh thà rằng cô tức giận với anh!

Cho dù tát anh một bạt tai cũng không sao, chẳng phải trước đây cô vẫn luôn ngang ngược với anh đó sao?

Giờ anh mới biết được, khi cô yêu anh sẽ không ngại làm nũng, sẽ dám động tay với anh.

Bây giờ đã không còn yêu nữa thì đối xử lịch sự khách sáo, không phạm phải chút sai lầm nào, lúc nào cũng sẵn sàng bỏ của chạy lấy người đầy thể diện!

Mẹ nó chứ thể diện!

Hoắc Minh ngồi uống rượu trong câu lạc bộ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492


Chương 492

Trong phòng riêng, vẫn có một đám người vây quanh anh như cũ, bao gồm cả Cố Trường Khanh.

Cảnh Sâm sau khi kết hôn thì hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ khi nghe nói Hoắc Minh sẽ tới, anh ta mới chịu đến tụ tập cùng mọi người, dù sao thì Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng là ân nhân lớn nhất trong chuyện của anh ta và Bạch Vi!

Cảnh Sâm vỗ vai anh: “Thế nào? Nếu không tôi đưa cậu về nhé?”

Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên chậm rãi nhả khói, trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.

Trong phòng riêng cũng có vài cô gái trẻ, tất cả đều lén lút nhìn Hoắc Minh, nhưng không một ai dám lại gần bắt chuyện, bởi luật sư Hoắc nổi tiếng là người không thích nói chuyện với người khác.

Mấy cô cũng chỉ có thể ngắm nhìn tán thưởng.

Cảnh Sâm nhìn ra được Hoắc Minh đang có chuyện phiền lòng, mỉm cười: “Với vẻ ngoài như thế này, làm gì còn ai không bị rung động nữa chứ?”

“Bớt đi!”

Hoắc Minh liếc mắt nhìn anh ta, thâm sâu nói: “Chẳng phải có Ôn Noãn đó sao? Cảnh Sâm… Cậu nói xem, tôi dốc hết tâm can đối xử tốt với cô ấy, mà sao cô ấy lại không nhiệt tình lấy một lần? Trước đây cô ấy rất quan tâm, đối xử ân cần với tôi, thấy tôi một cái là đã đỏ mặt, còn thích làm chuyện đó với tôi!”

Cảnh Sâm cười gượng.

Phụ nữ khác với đàn ông, khi rất yêu một người thì đương nhiên sẽ muốn làm, nhưng khi hết yêu rồi thì sẽ vô cùng miễn cưỡng!

Anh ta không dám khích Hoắc Minh, chỉ đành khuyên anh mau trở về.

“Cậu uống nhiều thế, để tôi đưa cậu về, ngày mai cậu còn có phiên thẩm vấn đúng không?”

Hoắc Minh lại liếc nhìn anh ta.

Sau đó anh ném điện thoại của mình cho anh ta: “Cậu gọi cho Ôn Noãn đi, giờ này chắc cô ấy vẫn còn ở trung tâm âm nhạc, bảo cô ấy đến đón tôi về!”

Cảnh Sâm kinh sợ.

Có người vô liêm sỉ đến mức ấy sao?

Anh ta gượng cười: “Hoắc Minh, cậu đang say thật hay giả say đấy?”

Hoắc Minh không đáp lời, dập tàn thuốc rồi uống nốt nửa ly Brandy, dáng vẻ kia là muốn tự chuốc say chính mình.

Cảnh Sâm kẹt ở giữa không biết nên làm gì.

Nhưng anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ra ngoài gọi điện thoại.

Sau bốn, năm hồi chuông, Ôn Noãn bắt máy.

Cảnh Sâm vội vàng cười hòa: “Ôn Noãn, tôi là Cảnh Sâm đây… Hoắc Minh quá chén rồi, cô có tiện lại đây đón cậu ấy không?”

Ôn Noãn vừa mới họp xong.

Chu Truyền Nhân ở thành phố H giao cho cô một dự án rất lớn, cô vừa mới sắp xếp xong thành viên cho nhóm dự án, ngày mai phải đi công tác, ước chừng phải đi khoảng nửa tháng.

Cảnh Sâm nói xong, Ôn Noãn khẽ giật mình.

Cô biết tâm trạng của Hoắc Minh không tốt có liên quan đến mình, cô không thể nói mình không hề có cảm giác gì, nhưng Ôn Noãn sẽ không cảm thấy đau lòng vì anh nữa.

Bọn họ đã chia tay rồi, cứ giữ mối quan hệ như bây giờ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493


Chương 493

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái xinh đẹp, cô nghĩ dù cho không có cô đi chăng nữa, điều kiện của anh cũng đủ để có được mối tình mà anh muốn.

Ôn Noãn không từ chối.

Ngày mai cô phải đi rồi, kiểu gì cũng phải giải thích rõ ràng với anh.

Ôn Noãn gật đầu: “Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, nửa tiếng nữa tôi đến!”

Cảnh Sâm vô cùng cảm kích: “Ôn Noãn, cô tốt quá đi mất!”

Ôn Noãn cũng đùa lại với anh ta: “Đừng nói nhiều nữa! Về sớm với Bạch Vi đi!”

Cảnh Sâm lập tức nói vài câu dí dỏm đáp lời khiến Ôn Noãn cũng cảm thấy vui lây, nhưng vừa cúp điện thoại, anh ta đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, Ôn Noãn đồng ý tới đón, thế nhưng Hoắc Minh uống say ra làm sao…

Cô không hề hỏi lấy một câu!

Cảnh Sâm lạnh toát từ đầu đến chân!

Trước đây anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ thật sự nói không nên lời.

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Vừa định tắt đèn rời đi, ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt âm trầm của con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn ở cạnh cửa… nhìn cô chằm chằm.

Ôn Noãn hòa hoãn nói: “Biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ!”

Chu Mộ Ngôn đi vào, ngồi xuống bàn làm việc của cô, thu lại ánh mắt âm trầm hung dữ, thản nhiên hỏi: “Cô muốn đi gặp Hoắc Minh?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Chu Mộ Ngôn nhíu mày: “Cô thật là! Thích anh ta đến vậy sao?”

Ôn Noãn hơi ngẩn người.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: “Cậu bớt hỏi về việc riêng của tôi đi, chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi mà! Việc hợp tác lần này với giám đốc Chu liên quan đến quan hệ của cậu, cho nên tôi sẽ chia cho cậu 30% hoa hồng từ dự án đó… Cậu đừng xem tiền chỉ là tiền, đây đều là vốn tích lũy ban đầu cho cậu đó!”

Hốc mắt Chu Mộ Ngôn ửng đỏ.

Cậu ta không thể nói nên lời, người phụ nữ này lúc nào cũng nói mấy thứ như đều vì tốt cho cậu ta, thế thì có khác gì bố cậu ta đâu!

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Báo với mẹ tôi, sáng mai tôi sẽ về.”

Chu Mộ Ngôn mỉa mai cô: “Ồ! Cô còn có thời gian đến thăm dì cơ đấy, tôi còn tưởng cô chỉ biết dính đến tên họ Hoắc kia thôi!”

Ôn Noãn cảm thấy tên này thiếu đòn lắm rồi!

Cuối cùng, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chu Mộ Ngôn lái chiếc BMW của cô, Ôn Noãn thì thuê một chiếc xe có tài xế khác chuyên đi theo…

Cô lên xe, nói tên câu lạc bộ.

Tài xế sửng sốt một chút, rồi cười nói: “Chỗ đó tốt lắm đấy, nghe đồn là thiên đường trên nhân gian cơ mà!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, nghiêng đầu nhìn xe cộ và ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ đếm ngày… thời hạn một năm giữa cô và Hoắc Minh, đã quá hai tháng rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494-495


Chương 494

Thời gian thật ra trôi qua rất nhanh.

Chiếc xe màu đen dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cảnh Sâm đã đỡ người ra ngoài sẵn.

Ôn Noãn thấy Hoắc Minh đã uống một chút, nhưng không đến mức say khướt, cô biết anh đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói với tài xế: “Anh đỡ luật sư Hoắc giúp tôi nhé!”

Tài xế cũng đoán được chuyện của hai người bọn họ, hơi nghẹn lời: “Tổng Giám đốc Ôn, cô cũng thật rộng lượng!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Tài xế và Cảnh Sâm đỡ Hoắc Minh lên xe.

Sau khi Hoắc Minh lên xe, hơi thở nam tính tỏa ra khắp bên trong, sự kết hợp giữa hương rượu và hơi thở nhuốm mùi gỗ thông thoang thoảng khiến người khác không khỏi nóng mặt.

Ôn Noãn quay đầu, lạnh nhạt hỏi: “Sao lại uống thành ra như vậy?”

Hoắc Minh tựa vào ghế sau.

Anh đưa tay kéo cà-vạt ra, rồi cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa…

Sau khi uống rượu, cả làn da anh nhuộm màu hồng nhạt, toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt.

Tài xế còn ngồi ở phía trước, Ôn Noãn sợ anh cởi ra thêm nữa sẽ mất thể diện nên vội vàng đè tay anh lại: “Cho dù không thoải mái thì cũng đợi về nhà rồi hãy cởi!”

Hoắc Minh dừng tay, quay đầu nhìn cô.

Ôn Noãn cố mỉm cười, đưa mắt về phía trước.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi say, nhưng ước chừng mười phút sau, anh đột nhiên nhẹ giọng thở dài: “Ôn Noãn, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy!”

Tài xế ở phía trước ho nhẹ.

Ôn Noãn chỉ có thể giả ngu!

Nửa tiếng sau, xe dừng ở biệt thự của Hoắc Minh, Ôn Noãn đỡ anh xuống xe, để tài xế đi trước.

Rõ ràng là, Hoắc Minh là người có tiếng nói trong ba người.

Anh chỉ muốn gặp cô.

Ôn Noãn dìu anh vào ngồi trong phòng khách, sau đó cô vào phòng bếp pha trà giải rượu, thứ nhất là anh cần uống, thứ hai là cô không muốn đối mặt với anh… Cô mở nội dung cuộc họp hôm nay ra, xem lại hết một lượt.

Vòng eo nhỏ nhắn của cô chợt bị ôm lấy từ phía sau.

Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, cô không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn, tôi pha trà giải rượu cho anh, Cảnh Sâm nói sáng mai anh còn có phiên tòa thẩm vấn! Anh không nên uống thành ra như vậy!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Anh hôn vào sau vành tai của cô, dùng răng nanh cắn nhẹ vào làn da non mềm đó…

Chỗ đó của Ôn Noãn rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái mà toàn thân cô đã run rẩy, gần đây anh rất thích làm những hành động như vậy, như thể chỉ có trêu chọc cô mới nhận được một chút phản ứng đáng thương từ cô.

Sau khi trêu chọc thật lâu, anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng th ở dốc.

Chương 495

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496


Chương 496

Hoắc Minh thích nhìn cô cười.

Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”

Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”

Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.

Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.

Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.

Hoắc Minh xem say mê.

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.

Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.

“Sao vậy?”

Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.

Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.

Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”

Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”

Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”

“Cũng được!”

Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô…

Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.

Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”

Ôn Noãn dựa vào vai anh.

Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.

Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”

Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.

Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.

Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”

Không khí hơi ngưng đọng.

Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.

Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế… m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.

Anh mất kiểm soát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497


Chương 497

Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.

Ôn Noãn ôm cổ anh: “Minh, tắt đèn đi!”

Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.

Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tinh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Minh!”

Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.

Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng ‘Minh’, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!

Nhưng bây giờ cô không muốn.

Hoắc Minh… phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?

Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.

Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”

Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.

Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.

Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.

Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục…

Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.

Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.

Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.

Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.

Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.

Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.

Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ… Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”

Cô không muốn lừa dối anh.

Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.

Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.

Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn… tôi không cho được rồi!”

Những lời này anh đã từng nói với cô.

Bây giờ đổi lại là cô nói.

Âm thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498


Chương 498

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt.

Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh…”

Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!

Hoắc Minh Châu lại bám chặt lấy cô: “Kệ đi, dù sao thời gian hôm nay của cô cũng thuộc về tôi rồi! Tôi muốn đi ăn cơm Pháp, tôi muốn đi hẹn hò với cô.”

Con gái nhỏ làm loạn, bà Hoắc lại mặc kệ không quan †âm.

Bà mỉm cười: “Ôn Noãn, nhờ cháu trông Minh Châu

nhé. Ôn Noãn:…

Hoắc Minh Châu vui vẻ nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn cơm Pháp đi!”

Ôn Noãn thực sự muốn gọi điện cho Hoắc Minh, bảo anh đưa em gái mình đi…

Kết quả là, Hoắc Minh Châu ở lại phòng âm nhạc một ngày.

Buổi tối, cô ấy bắt Ôn Noãn đi đến nhà hàng Pháp với mình.

Bà Hoắc cũng đi, tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau.

Hoắc Minh Châu lải nhải không dứt.

“Ôn Noãn cô biết không, chồng chưa cưới của Kiều An đang làm đạo diễn ở Anh Quốc ấy, thừa dịp cô ta về nước để làm tình với một cô người mẫu, thật đúng là báo ứng.”

Ôn Noãn hơi nhíu mày.

Sân sau của Kiều An cháy rồi, sao cô ta vẫn chưa trở về Anh Quốc?

Hoắc Minh Châu vén tóc lên, cười nói.

“Cô ta tự tin chứ sao! Trong giới này của chúng tôi thì cô ta là người có tài năng đó nhất, cô ta tự tin bản thân mình có thể giữ chặt chân chồng chưa cưới của mình lại, cho rằng chuyện ăn vụng chỉ là bệnh chung của đám đàn ông, cô ta cứ ở lại thành phố B là vì muốn…”

Hoắc Minh Châu không dám nói tiếp.

Nhưng Ôn Noãn vẫn hiểu được.

Cô gái được nuông chiều đó chẳng những muốn kết hôn với chồng chưa cưới ở Anh Quốc, mà còn muốn giữ được Hoắc Minh.

Nói đến cùng cũng chỉ là một người ích kỷ tùy hứng mà thôi.

Tuy nhiên, có một số người lại thích như vậy. Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống nước có ga.

Hoắc Minh Châu biết mình nói sai, cô ấy kéo tay Ôn Thật xin lỗi! Ôn Noãn, cô cười một cái xem nào!”

Ôn Noãn ngước mắt nhìn cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt.

Cô nhớ tới lần trước đã nói với Hoắc Minh, cô nói một mạng đổi một mạng.

Ôn Noãn không khỏi cảm thấy áy náy, cô nhẹ giọng nói: “Minh Châu, vô cùng xin lỗi.”

Hoắc Minh Châu không hiểu ra sao.

Ôn Noãn cười nhạt, cũng không giải thích.

Đến lúc ăn gần xong, Ôn Noãn chuẩn bị đi tính tiền, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy một ngón tay thon dài vươn tới ấn lên bàn cơm xa hoa.

Ôn Noãn bất ngờ ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Minh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499


Chương 499

Đêm nay, anh chói mắt cực kỳ.

Quần tây màu xám đậm và áo lông, bên ngoài là áo khoác măng tô màu đen, toàn thân quý giá, cộng thêm ngũ quan rõ nét, toàn bộ sự chú ý trong nhà hàng đều đổ vào người anh.

Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Tôi trả tiền rồi.”

Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhúc nhích: “Cảm ơn.”

Cô cảm thấy đã đến lúc, muốn chào tạm biệt, nhưng Hoắc Minh lại nói: “Tôi đến đón mẹ tôi, vừa hay chưa ăn cơm, cô giáo Ôn không ngại tôi ngồi đây ăn cùng chứ!”

Giọng điệu của anh có vẻ rụt rè, cẩn thận.

Về tình hay về lý Ôn Noãn đều không thể từ chối, cô gượng cười nói: “Luật sư Hoắc cứ tự nhiên.”

Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô.

Sau đó khi phục vụ đến, anh không yêu cầu lấy thêm một bộ đồ ăn mà lại cầm ly nước của Ôn Noãn uống một ngụm.

Bà Hoắc mỉm cười không ngớt.

Mặt Ôn Noãn nóng lên: “Luật sư Hoäc, để tôi gọi bộ mới lên cho anh!”

“Không cần.”

Anh nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cũng không phải chưa từng trao đổi nước bọt, tôi không chê.”

Ôn Noãn: Đây là vấn đề trọng điểm à?

Mặt cô đã nóng đến mức sắp bốc cháy rồi!

Hoắc Minh bận rộn một ngày, thật sự đói bụng. Anh ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.

Ôn Noãn đếm từng giây một, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.

Anh làm như vậy là có ý gì?

Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được…

Nhà họ Hoäắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.

“Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác.” Hoắc Minh lau miệng.

Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: “Anh nghĩ nhiều rồi!”

Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nấy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: “Vậy à? Có lẽ là thế… Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ.

Đi công tác?

Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.

Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.

Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chu, rất có tiềm năng!”

Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”

Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.

Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”

Ôn Noãn biết anh không vui.

Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500


Chương 500

Hoắc Minh không nói gì thêm!

Xem như ngầm đồng ý!

Anh lại duỗi tay vào trong túi quần, vuốt cái hộp nhung nho nhỏ kia.

Lần trước lúc đi xem phim, anh đã dùng tay đo sơ qua.

Ước lượng được kích cỡ ngón áp út của Ôn Noãn.

Anh vẫn muốn đưa cho cô nhưng không có lí do nào để hành động, lễ Thất Tịch chính là thời cơ tốt.

Có lẽ cô sẽ không nhận nhưng anh nghĩ Ôn Noãn là một người mềm lòng, ít nhất cô cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của anh! Tựa như lần trước, dù bản thân có niềm tiếc nuối riêng nhưng cô vẫn an ủi bà cụ nhà anh.

Bây giờ, Hoắc Minh đối với Ôn Noãn còn có thêm một loại tình cảm gọi là tình thân.

Anh rất muốn đưa cô đến trước mộ của bà cụ, để bà cụ được nhìn mặt cô.

Nhưng anh vẫn kiềm chế.

Đợi đến ngày nào đó, Ôn Noãn nguyện ý đeo chiếc nhẫn kim cương của anh lên ngón áp út, anh nhất định sẽ đưa cô tới.



Sáng mai Ôn Noãn đi công tác, cô không ở lại qua đêm, Hoắc Minh để tài xế đưa cô về.

Chờ Ôn Noãn rời đi.

Trong sảnh lớn biệt thự xa hoa, ngay cả ánh đèn pha lê cũng thấy cô đơn, Hoắc Minh ngồi một mình trên sô pha, lấy hộp nhung ra khỏi túi quần.

Anh mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

5.20 cara.

Kim cương đẹp hoàn mỹ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích!

Thất Tịch, ba ngày nữa sẽ tới lễ Thất Tịch!

Hoắc Minh rất muốn được đón Thất Tịch cùng Ôn Noãn, anh muốn bồi thường cho những tổn thương lúc trước mà cô phải chịu, càng muốn cùng cô trải qua Lễ Tình Nhân truyền thống của đất nước.

Hoắc Minh suy tư một lát, bấm điện thoại gọi cho thư ký Trương: “Giúp tôi sắp xếp lại lịch trình thêm một lần nữa, trong hai ngày Thất Tịch tiếp theo tôi muốn tới thành phố H.”

Thư ký Trương hỏi: “Thành phố H có vụ án mới sao?”

Hoắc Minh ngửa đầu tựa lên lưng ghế sô pha, nói thẳng: “Không phải! Ôn Noãn đến đó công tác!”

Thư ký Trương hiểu ngay lập tức.

Cô ấy cười nhẹ: “Vậy chúc luật sư Hoắc có một Lễ Tình Nhân vui vẻ!”

Hoắc Minh cúp điện thoại, tâm trạng của anh khá tốt, cũng không có ý định nói cho Ôn Noãn biết tin này.

Phụ nữ mà, có ai mà chẳng thích ngạc nhiên!



Đội Ôn Noãn dẫn theo có 6 người, công tác liên tục trong hai ngày ở thành phố H.

Dự án này kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết.

Hai ngày sau, kế hoạch cơ bản đã thành hình, tất cả mọi người gục xuống bàn như những con chó chết, không hề nhúc nhích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501


Chương 501

Ngoại trừ Ôn Noãn!

Hai hốc mắt Chu Mộ Ngôn thâm sì, gào thét: “Cô cái người phụ nữ này kiếm tiền không cần mạng nữa hả! Mẹ kiếp, hai ngày rồi ông đây mới ngủ tổng cộng bốn tiếng đồng hồ đấy!”

Ôn Noãn đưa mắt ra hiệu với thư ký.

Thư ký mang ra một cái bao.

Khóa kéo được mở ra, , bên trong chứa đầy tiền mặt màu hồng phấn, thư ký lấy ra từng chồng một, chia thành năm phần.

Mỗi phần có khoảng hai trăm ngàn!

Mọi người đều không còn mệt nhọc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt tỉnh táo.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Lấy đi, mỗi người hai trăm ngàn! Với lại, đêm nay Tổng Giám đốc Chu mở tiệc tối ở khách sạn, mọi người tranh thủ đi mua sắm một chút, tạm thời thả lỏng!”

Mọi người reo hò: “Tổng Giám đốc Ôn quá hào phóng!”

Hai trăm ngàn… Ngày thường chắc chắn Chu Mộ Ngôn chẳng thèm để trong mắt, thế nhưng cậu ta rất bội phục Ôn Noãn, nhìn đi, lấy được lòng của tất cả mọi người một cách hợp lý.

Chu Mộ Ngôn cầm tiền, hạ giọng nói: “Được đấy! Nếu không, chúng ta làm bạn nhảy?”

Ôn Noãn từ chối.

Cô dùng biện pháp của cậu ta để đối phó chính cậu ta: “Tôi không nhảy với người ít tuổi hơn tôi!”

Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ, bước chân dài rời đi!

Ôn Noãn thu dọn đồ đạc.

Cô quả thật muốn tham gia bữa tiệc, một là để cho Chu Truyền Nhân thể diện, hai là để mở rộng các mối quan hệ.

Cô trở về khách sạn, thay đồ dự tiệc.

Bộ váy dạ hội màu sâm banh, nghe nói còn là loại đặt thiết kế riêng của nhãn hiệu sang trọng ở nước ngoài, giá trị tới tám trăm ngàn, người bình thường có bỏ tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải có mối quan hệ.

Đương nhiên, đây là do Bạch Vi sắp xếp cho cô.

Ôn Noãn trang điểm xong, gọi điện thoại nói thẳng quá sang trọng.

Bạch Vi giả bộ nhỏ giọng nói: “Phải sang trọng một chút! Trong chuyện làm ăn, phải ăn mặc sao cho người ta vừa nhìn đã biết là cậu có gia cảnh, cái này gọi là người cần quần áo, Phật cần vàng đấy!”

Ôn Noãn đứng nhìn trước gương.

Quả thực cao quý, xinh đẹp!

Cô cầm túi xách, vào thang máy đi tới phòng tiệc ở lầu hai, trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, tổ chức thực sự rất hoành tráng.

Chu Mộ Ngôn đã tới từ sớm, áo mũ chỉnh tề đi theo bên cạnh Chu Truyền Nhân.

Ôn Noãn đi tới.

Ánh mắt của con sói nhỏ quét một vòng quanh người cô, hừ nhẹ: “Cũng tạm được!”

Ôn Noãn không thèm so đo với cậu ta, chào hỏi Chu Truyền Nhân.

Chu Truyền Nhân đánh giá cô rất cao, giới thiệu cho cô một vài mối liên hệ hữu ích, Ôn Noãn xã giao vừa phải, con sói nhỏ nhìn mà lòng nóng như lửa đốt!

Người phụ nữ này đối xử với người khác thì cứ trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn mình thì lại xa cách!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502


Chương 502

Mẹ nó!

Sao cậu ta lại phải để ý chứ!

Ngay vào lúc con sói nhỏ nghiến răng nghiến lợi…

Chu Truyền Nhân cười sang sảng rồi nói: “Ôn Noãn, vị này ắt hẳn cháu có quen biết, con trai của luật sư Khương ở thành phố B, Khương Duệ! Hổ phụ không sinh khuyển tử, hiện tại công việc làm ăn của Khương Duệ ở phương nam cũng vô cùng hoành tráng!”

Cả người Ôn Noãn hơi căng thẳng.

Khương Duệ!

Thế mà lại là Khương Duệ!

Đã nửa năm rồi không nghe được tin tức gì về Khương Duệ, cô không chủ động hỏi cũng không có ai nói cho cô biết, ngay cả Khương Sinh học đàn cùng cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Khương Duệ.

Ôn Noãn bình tĩnh dần, từ từ quay đầu lại.

Khương Duệ cầm ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt sâu thẳm.

Cậu ta đã trưởng thành hơn, nhìn trông hơi khác!

Vẻ mặt của Ôn Noãn thả lỏng, nhẹ giọng mở miệng: “Khương Duệ!”

Khương Duệ hơi mỉm cười, buông ly rượu rồi vươn tay, Ôn Noãn chần chờ một chút rồi bắt lấy tay cậu ta…

Chu Truyền Nhân cười rộ lên: “Hóa ra hai người quen biết nhau!”

Ôn Noãn bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Con dạy đàn cho em gái của Khương Duệ, em ấy học ở chỗ con một năm.”

Chu Truyền Nhân lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.

Con sói nhỏ ở bên cạnh trợn trắng mắt.

Ha ha!

Cái gì mà em gái học đàn, rõ ràng là Khương Duệ yêu thầm Ôn Noãn nhiều năm, chuyển mình sang yêu đương không thành, bị tên họ Hoắc chạy đến phương nam chạy đi mất, lại nói, thủ đoạn của tên họ Hoắc kia thật độc ác!

Con sói nhỏ nhìn đôi người quen cũ kia, càng nhìn càng không vừa mắt.

Mẹ nó!

Còn phải nhìn bao lâu, còn muốn nói bao nhiêu câu hả?

Cậu ta đang định tiến lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy vui vẻ: Ôi trời tên họ Hoắc thế mà lại tới đây!

Ăn mặc rất gì và này nọ, chắc hẳn tới để đưa hơi ấm lễ Thất Tịch mà, lại trải qua thế giới của hai người chứ gì!

Thế nhưng không ngờ được đúng không?

Ôn Noãn sẽ gặp Khương Duệ!

Có phải trong lòng tên họ Hoắc sẽ chua chết không nhỉ?

Con sói nhỏ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, cậu ta cũng cười thật, dường như vì cậu ta cười vô cùng lộ liễu cộng thêm vẻ mặt quá mức kiêu ngạo, Ôn Noãn chú ý tới sau đó cô nhìn theo ánh mắt của cậu ta…

Cô thấy Hoắc Minh!

Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, Hoắc Minh đứng đó, cả người hào hoa phong nhã.

Anh nhìn Ôn Noãn.

Nhìn cô khẽ cười với Khương Duệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503


Chương 503

Mấy ngày nay cô lạnh lùng với anh, hiếm khi nở nụ cười thoải mái như vậy, thế nhưng lúc cô nhìn Khương Duệ lại bất giác cười, chẳng lẽ trong lòng cô Khương Duệ còn quan trọng hơn cả anh sao, có sức hấp dẫn hơn cả anh sao?

Hoắc Minh không muốn thể hiện mình đang ghen tị, vậy thì có vẻ không được phóng khoáng cho lắm.

Thế nhưng anh vẫn không tự chủ được đi về phía hai người bọn họ, đứng lại, lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ người phục vụ, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, nói với Ôn Noãn: “Hồi hồn đi, anh đẹp như vậy sao?”

Ôn Noãn đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của anh.

Cô nghiêng đầu cười xin lỗi với Khương Duệ.

Khương Duệ tự nhiên hiểu rõ, mặc dù cậu ta ở thành phố H nhưng tin tức lại rất nhanh nhạy.

Ôn Noãn vì chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi nên đã quay về bên cạnh Hoắc Minh, nhưng Khương Duệ lại thấy dù thế nào hai người kia cũng không thể giống như trước.

Khương Duệ cố ý châm chọc: “Anh Minh không yên tâm vậy sao, đi từ xa đuổi tới thành phố H? Người biết thì cho rằng anh tới đây để đón Thất Tịch, người không biết sẽ cho rằng anh nghi thần ngờ quỷ đấy!”

Đàn ông so chiêu với nhau…

Chẳng những phải khiến đối phương chết trong sân làm việc, ép đối phương bò không dậy nổi, ngay cả ngoài miệng cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.

Hoắc Minh là luật sư, miệng lưỡi như dao!

Anh cầm ly rượu, cười nhẹ nhàng: “Tôi không cảm thấy ở thành phố H có đối thủ nào mạnh mẽ cả! Ôn Noãn, em thấy sao?”

Ôn Noãn liếc anh, bảo anh một vừa hai phải.

Hoắc Minh ghé sát vào tai cô: “Em đau lòng cho cậu ta à?”

Ôn Noãn cũng hạ giọng: “Hoắc Minh, anh đến đây để săm soi có phải không hả? Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được cậu ấy trong tiệc tối thôi, cũng không làm gì, anh thật sự không cần làm như vậy!”

“Anh ghen tị!”

Hoắc Minh nói thẳng, sau đó lại nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.

Trước mắt bao người, Ôn Noãn nhịn không được, vành tai lặng lẽ đỏ lên!

Ý cười nhẹ trên mặt Khương Duệ từ từ biến mất…

Chu Mộ Ngôn cầm ly rượu đứng bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng trào phúng: “Nhìn đi, xét về độ mặt dày, chẳng ai so được với tên họ Hoắc này đâu!”

Khương Duệ chậm rãi uống ly rượu.

Hơi cồn cay nóng trượt xuống cổ họng rồi lại tràn vào bụng, không thoải mái nhưng thích hợp với tâm trạng của cậu ta.

Cậu ta nhìn chăm chú cặp đôi kia, nói nhỏ: “Tôi sai rồi!”

Một câu không đầu không đuôi, con sói nhỏ không hiểu.

Khương Duệ cũng tự mình hiểu được.

Lúc cậu ta theo đuổi Ôn Noãn, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới Hoắc Minh lại cố chấp với Ôn Noãn như vậy, Hoắc Minh là một kẻ cuồng công việc, thái độ hồi trước của anh với Ôn Noãn bày ra ở đó, đi đến được hôm nay cũng không ai ngờ.

Khương Duệ càng hiểu rõ, cậu ta cũng không bại bởi vì Hoắc Minh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504


Chương 504

Cậu ta chỉ bại bởi thời gian.

Ai nói tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau?

Khương Duệ rời đi, như cách đêm nay hai người gặp lại nhau, lặng yên không một tiếng động.



Bữa tiệc dù có phồn hoa, cuối cùng cũng phải hạ màn.

Có Hoắc Minh bên cạnh, gần như không có ai tới gần Ôn Noãn.

Lúc rời đi, Ôn Noãn nhìn con số màu đỏ chạy trong thang máy, nhẹ giọng hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa? Nếu không để thư ký của tôi đặt cho anh!”

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút: “Anh ở chỗ em!”

Ôn Noãn cúi đầu nghịch điện thoại: “Để tôi đặt cho anh! Mấy ngày nay tôi phải làm việc, có thể không có thời gian ở với anh.”

Điện thoại di động bị lấy đi.

Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Anh sẽ không quấy rầy em!”

Ôn Noãn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thang máy, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra.

Lúc này là lúc bữa tiệc kết thúc, rất nhiều người lập tức ùa vào, bên trong đám người chen chúc, Ôn Noãn bị ép vào trong vách thang máy, vô cùng khó chịu.

Một cánh tay giữ chặt cô, kéo cô sát vào trong lồng ngực.

Ôn Noãn sửng sốt.

Hoắc Minh…

Cô bị bắt dựa vào ngực anh, khuôn mặt cách hai lớp vải dệt nhẹ nhàng cọ vào người anh, chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy hầu kết của anh đang chuyển động, không có chỗ nào là không gợi cảm cực kỳ.

Hoắc Minh rũ mắt.

Con ngươi đen nhánh sâu không lường được, cảm xúc kích động nào đó chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Quả nhiên, tới phòng khách sạn của cô, anh lập tức bùng nổ.

Phong độ nhẹ nhàng trong bữa tiệc không còn sót lại chút gì.

Ôn Noãn bị anh đè lên trước ván cửa dày nặng, anh khụy một chân về phía trước, dùng sức kẹp chặt cô ở giữa, khiến cô không còn chỗ trốn.

Ôn Noãn quay mặt đi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong giọng nói khàn khàn lộ ra một chút đau khổ: “Ôn Noãn, chuyện của Khương Duệ, có phải em vẫn còn hận anh đúng không?”

Ôn Noãn im lặng trong chốc lát.

Có lẽ trong buổi đêm như thế này thích hợp để bùng nổ!

Anh như vậy, cô cũng thế!

Cô quay đầu nhìn anh chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có khí phách: “Hoắc Minh, chuyện của Khương Duệ không liên quan đến tình cảm, liên quan đến sự chênh lệch địa vị giữa chúng ta!… Như anh đã biết từ sớm, lúc ấy em muốn đi nước Pháp, mỗi lần em níu không được phải nhìn anh đi tìm Kiều An, chẳng những không thể oán giận còn phải rời khỏi thành phố B, để thành toàn cho mối tình đầu mà anh không thể buông bỏ, đó không phải là không công bằng hay sao? Đặt vào giữa một đôi yêu nhau bình thường thì đã đánh nhau vỡ đầu từ lâu, nhưng chúng ta không thể, bởi vì anh là Hoắc Minh! Chuyện của Khương Duệ và luật sư Khương cũng vậy, anh hưởng thụ khoái cảm được khống chế khi có địa vị trong tay, mà dù em chỉ như con kiến cũng có quyền được cự tuyệt phải không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505


Chương 505

Cô nói xong, trong mắt ánh lên nước mắt.

Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện Diêu Tử An và Bạch Vi không ly hôn được cũng có anh nhúng tay.

Anh chỉ chờ cô tới cửa.

Thế nhưng cô cầu xin anh, anh cũng đã giúp Bạch Vi, có một số việc cô không muốn đào sâu!

Nhưng bọn họ đã đi đến bước này, cũng không cần bàn tới chuyện tình cảm nữa!

Trong lòng Hoắc Minh ẩm ướt.

Anh vẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ nói: “Ôn Noãn, em muốn đánh anh không?”

“Giống như những đôi yêu nhau bình thường ấy, không vui thì tát anh một cái!”

“Cào cổ anh chảy máu thì thôi!”



Ôn Noãn bực mình: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”

Anh bắt được tay cô, tự vỗ một cái lên mặt mình, Ôn Noãn dùng sức giật tay ra mà không được.

Giữa nam nữ cứ quanh đi quẩn lại như vậy, địch tiến ta lui!

Ôn Noãn bực bội: “Anh đừng cho rằng em không dám đánh!”

Nói xong, cô tát cho anh một cái!

Trong không gian to lớn, mọi thứ dường như lắng đọng, chỉ còn lại tiếng bọn họ thở dốc… Sự lắng đọng này cũng chẳng dừng lại bao lâu, Ôn Noãn lại cào hai nhát lên cổ anh, cào xước da chảy máu.

Hoắc Minh liếm môi, cảm thấy vô cùng hăng hái.

Anh dùng sức bóp eo cô, cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn không chịu, hung hăng cắn anh một cái.

Mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập trong nụ hôn này…

Cuối cùng hành vi bạo lực của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục của Hoắc Minh, anh trở nên vội vàng, khát vọng, bạo lực… Thậm chí không chờ nổi để đổi chỗ khác, cứ thế chiếm lấy cô trong tư thế đó.

Bộ váy dạ hội cao cấp rơi xuống đất.

Cô đã trong tình trạng khó nói mà anh vẫn áo mũ chỉnh tề, nếu không nhìn vào biểu cảm của anh thì không thể nào biết được giác quan của anh đang trong cơn kích thích vô cùng mạnh mẽ.

Lần này tới cực kỳ lâu…

Cuối cùng Ôn Noãn cũng đợi được tới khi anh kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, anh lại bế cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa hôn cô điên cuồng.

Tối nay là Thất Tịch,

Đêm nay, toàn bộ của anh đều là của cô!

Hoắc Minh vỗ đầu cô ấy: “Bây giờ em nói cho anh nghe, em vẫn còn muốn ở bên cạnh Cố Trường Khanh sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Minh Châu tái nhợt, lắc đầu.

Cô ấy từ bỏ!

Cố Trường Khanh nuôi tình nhân ở bên ngoài, bọn họ còn chưa kết hôn mà anh ta đã làm xằng bậy, cô ấy không muốn nữa.

Hoắc Minh không ép buộc cô ấy.

Anh chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái, tựa như lúc còn nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506


Chương 506

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: “Hôm nào đi tới chỗ anh, anh bảo chị dâu làm đùi gà rán cho em, không phải em thích nhất sao?”

Hoắc Minh Châu rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn người bệnh.

Thật lâu sau, cô ấy hít hít mũi rồi từ từ nói: “Bố giận lắm! Em thấy ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, còn nữa, hình như Ôn Noãn vẫn chưa tha thứ cho anh, đâu muốn kết hôn với anh! Anh… Hai người chúng ta có phải sẽ cùng nhau độc thân không vậy?”

*

Phòng làm việc nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận! Đây là cái chuyện quái gì?

Hai đứa trẻ ông đánh giá rất cao… Cố Trường Khanh và Ôn Noãn thế mà lại từng yêu đương, còn yêu tận bốn năm!

Lúc Hoắc Minh đi vào, ông ném một cái ly qua đó.

Hoắc Minh không né tránh, trán bị đập một cái, máu tươi đỏ thắm theo trán chảy xuống.

Bà Hoắc cực kỳ đau lòng.

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Bà nhìn bà đi, mới đổ tí máu đã đau lòng thế rồi, nó bắt hết bài của bà rồi mới chơi cái trò khổ nhục kế này đấy!”

Hoắc Minh còn định giả ngu: “Bố, Cố Trường Khanh có tình nhân thì liên quan gì tới con chứ?”

Hoắc Chấn Đông bực mình.

Hai tay ông chống nạnh, chỉ vào anh rồi mắng: “Còn giả vờ cái gì! Con nói xem con đẻ ra cũng có vẻ đàng hoàng đấy, sao mà biết diễn hay vậy? Con ở toà án hù người khác thì thôi, ở trong nhà còn định lừa dối bố con đấy à? Bố nói cho con biết, cái đứa tình nhân của Cố Trường Khanh đã nói hết mọi chuyện cho bố biết rồi.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Anh ngồi xuống sô pha, lấy khăn giấy cầm máu.

Hoắc Chấn Đông trừng mắt nhìn anh: “Không nói? Hoắc Minh, con cũng ghê gớm đấy, rõ ràng biết được mối quan hệ của bọn họ, còn chiếm lấy con gái nhà người ta mà không nói một lời, là muốn chờ đến khi chán ngấy rồi giẫm hai chân, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết có phải hay không? Con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Minh thong thả ung dung đáp lại: “Minh Châu muốn chia tay với Cố Trường Khanh!”

Anh cười như không cười: “Bố nói một tiếng xem phải chèn ép tập đoàn Cố Thị như thế nào mới có thể làm bố nguôi giận, con sẽ làm y như thế! Nếu bố không tiện ra tay, con làm thay bố!”

Hoắc Chấn Đông bực hơn!

Đứa con trai này, đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ!

Ông trừng mắt nhìn vợ, quát lớn: “Bà nhìn con trai cưng bà sinh đi, cả người đầy mưu mô!”

Bà Hoắc tức giận: “Rõ ràng là gen của ông, sao lại đi trách tôi?”

Hoắc Chấn Đông sờ mũi, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Con gọi Ôn Noãn tới đây, chuyện này bố phải hỏi lại con bé kỹ càng.”

“Cô ấy ở thành phố H, bàn dự án lớn.”

“Bố, cái bộ lễ nghĩa phong kiến của bố nên vứt đi! Hơn nữa lúc Ôn Noãn ở với con vẫn còn là cô gái nhỏ, con mới là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, có liên quan gì tới Cố Trường Khanh chứ?”



Hoắc Chấn Đông bị chọc tức tới mức bật cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507


Chương 507

Ông lấy một điếu thuốc lá, chậm rãi châm lên rồi hút: “Nói như vậy, bố còn phải khen con lẹ tay nữa à? Con còn kiêu ngạo sao? Hoắc Minh, như con gọi là lưu manh, vô liêm sỉ… Bố nói cho con biết, bố không đồng ý!”

Hoắc Minh cũng không quan tâm.

Bố anh có đồng ý hay không là chuyện nhỏ, mấu chốt là hiện tại Ôn Noãn không để ý tới anh.

Hoắc Minh rụt rè đáp lại: “Bố, bố nói cái này hơi sớm thì phải? Mấu chốt là hiện tại người ta không muốn, không để ý tới con trai bố, vị trí của con bây giờ thấp lắm!”

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thoải mái hẳn, liếc nhìn anh: “Đồ phế vật!”

Hoắc Minh nhận thấy mặt mày của ông đã thả lỏng hơn chút, đang định chăm chỉ bồi đắp thêm thì bỗng nhiên quản gia trong nhà đi đến, giọng điệu rất sốt ruột: “Ông chủ, bà chủ, có có ngài Lục từ thành phố C tới đây, nói rằng muốn gặp cậu Minh!”

Ngài Lục từ Thành phố C?

Hoắc Chấn Đông là người từng trải, thân ở trong thương trường thay đổi liên tục mấy chục năm, tất nhiên sẽ khác với người thường.

Ông ngửi được mùi mưa gió sắp đến.

Ông vội vàng đến bên cửa sổ, đẩy bức màn ra nhìn, chỉ thấy có mấy chiếc xe RV màu đen đang dừng ở bên ngoài sân nhà mình, mấy chiếc xe kia cũng không phải là loại đắt đỏ gì, chỉ là mấy chiếc Audi A8 một màu, thông thường đều là xe công tác bên ngoài của nhân vật nào đó.

Hoắc Chấn Đông đoán ra thân phận của đối phương.

Nhà họ Lục ở Thành phố C, người đứng đầu hiện tại là Lục Khiêm.

Lục Khiêm khác với bọn họ, ông ấy phát triển ở mặt phía trên, vị trí không thấp.

Mà những người khác trong nhà họ Lục, kinh doanh tài chính, làm văn hóa nghệ thuật, nhưng tất cả đều thuộc về Lục Khiêm quản lý, phàm là tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lục, đều phải do Lục Khiêm đề ra làm chủ.

Điều khiến Lục Khiêm nổi tiếng nhất là cả đời chưa lập gia đình.

Cả đời luôn tìm kiếm người em gái cùng mẹ.

Hoắc Chấn Đông nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Vị họ Lục này mặt ngoài đàng hoàng quân tử, sau lưng lại chính là một con sói hung ác! Dưới chân ông ta không biết đã chôn bao nhiêu đâu! Minh… sao con lại chọc phải ông ta?”

Hoắc Minh đoán ra vài phần.

Nhưng anh chưa nói rõ, chỉ mỉm cười: “Có thể là nhân khẩu nhà họ Lục không nhiều, muốn tới cửa chọn con rể!”

Hoắc Chấn Đông tức giận đau cả gan.

Ông gạt tàn thuốc, hung hăng nói: “Đi xuống gặp khách với bố!”

Một lúc sau, Hoắc Chấn Đông và con trai trưởng cùng bước xuống lầu.

Trong phòng khách to lớn của nhà họ Hoắc, một bóng người cao ráo đang đứng khoanh tay, ông ấy đang nhìn một bức tranh tả thực treo trên tường. Tuy không thấy rõ hình dáng của người nọ nhưng chỉ một bóng lưng đã chứa muôn vàn gió hoa, không ai sánh bằng!

Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ.

Tuy đã qua tuổi 40 nhưng tướng mạo vẫn xuất chúng, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn như mới ba lăm, ba sáu tuổi.

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thầm chửi tục.

Ai cũng biết Lục Khiêm càng tỏ vẻ hòa nhã thì người bị tìm gặp sẽ càng đen đủi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508


Chương 508

Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?”

Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?”

Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà.

Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!”

Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả?

Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!”

Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên.

Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn.

Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!”

Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống.

Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo: “Tôi tìm con bé đã lâu, nghe nói con bé khá thân thuộc với cậu Hoắc, cho nên tôi cố ý tới nhà để hỏi thăm một chút!”

Hoắc Minh vỗ đầu cô ấy: “Bây giờ em nói cho anh nghe, em vẫn còn muốn ở bên cạnh Cố Trường Khanh sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Minh Châu tái nhợt, lắc đầu.

Cô ấy từ bỏ!

Cố Trường Khanh nuôi tình nhân ở bên ngoài, bọn họ còn chưa kết hôn mà anh ta đã làm xằng bậy, cô ấy không muốn nữa.

Hoắc Minh không ép buộc cô ấy.

Anh chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái, tựa như lúc còn nhỏ.

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: “Hôm nào đi tới chỗ anh, anh bảo chị dâu làm đùi gà rán cho em, không phải em thích nhất sao?”

Hoắc Minh Châu rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn người bệnh.

Thật lâu sau, cô ấy hít hít mũi rồi từ từ nói: “Bố giận lắm! Em thấy ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, còn nữa, hình như Ôn Noãn vẫn chưa tha thứ cho anh, đâu muốn kết hôn với anh! Anh… Hai người chúng ta có phải sẽ cùng nhau độc thân không vậy?”

*

Phòng làm việc nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận! Đây là cái chuyện quái gì?

Hai đứa trẻ ông đánh giá rất cao… Cố Trường Khanh và Ôn Noãn thế mà lại từng yêu đương, còn yêu tận bốn năm!

Lúc Hoắc Minh đi vào, ông ném một cái ly qua đó.

Hoắc Minh không né tránh, trán bị đập một cái, máu tươi đỏ thắm theo trán chảy xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509


Chương 509

Bà Hoắc cực kỳ đau lòng.

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Bà nhìn bà đi, mới đổ tí máu đã đau lòng thế rồi, nó bắt hết bài của bà rồi mới chơi cái trò khổ nhục kế này đấy!”

Hoắc Minh còn định giả ngu: “Bố, Cố Trường Khanh có tình nhân thì liên quan gì tới con chứ?”

Hoắc Chấn Đông bực mình.

Hai tay ông chống nạnh, chỉ vào anh rồi mắng: “Còn giả vờ cái gì! Con nói xem con đẻ ra cũng có vẻ đàng hoàng đấy, sao mà biết diễn hay vậy? Con ở toà án hù người khác thì thôi, ở trong nhà còn định lừa dối bố con đấy à? Bố nói cho con biết, cái đứa tình nhân của Cố Trường Khanh đã nói hết mọi chuyện cho bố biết rồi.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Anh ngồi xuống sô pha, lấy khăn giấy cầm máu.

Hoắc Chấn Đông trừng mắt nhìn anh: “Không nói? Hoắc Minh, con cũng ghê gớm đấy, rõ ràng biết được mối quan hệ của bọn họ, còn chiếm lấy con gái nhà người ta mà không nói một lời, là muốn chờ đến khi chán ngấy rồi giẫm hai chân, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết có phải hay không? Con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Minh thong thả ung dung đáp lại: “Minh Châu muốn chia tay với Cố Trường Khanh!”

Anh cười như không cười: “Bố nói một tiếng xem phải chèn ép tập đoàn Cố Thị như thế nào mới có thể làm bố nguôi giận, con sẽ làm y như thế! Nếu bố không tiện ra tay, con làm thay bố!”

Hoắc Chấn Đông bực hơn!

Đứa con trai này, đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ!

Ông trừng mắt nhìn vợ, quát lớn: “Bà nhìn con trai cưng bà sinh đi, cả người đầy mưu mô!”

Bà Hoắc tức giận: “Rõ ràng là gen của ông, sao lại đi trách tôi?”

Hoắc Chấn Đông sờ mũi, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Con gọi Ôn Noãn tới đây, chuyện này bố phải hỏi lại con bé kỹ càng.”

“Cô ấy ở thành phố H, bàn dự án lớn.”

“Bố, cái bộ lễ nghĩa phong kiến của bố nên vứt đi! Hơn nữa lúc Ôn Noãn ở với con vẫn còn là cô gái nhỏ, con mới là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, có liên quan gì tới Cố Trường Khanh chứ?”



Hoắc Chấn Đông bị chọc tức tới mức bật cười.

Ông lấy một điếu thuốc lá, chậm rãi châm lên rồi hút: “Nói như vậy, bố còn phải khen con lẹ tay nữa à? Con còn kiêu ngạo sao? Hoắc Minh, như con gọi là lưu manh, vô liêm sỉ… Bố nói cho con biết, bố không đồng ý!”

Hoắc Minh cũng không quan tâm.

Bố anh có đồng ý hay không là chuyện nhỏ, mấu chốt là hiện tại Ôn Noãn không để ý tới anh.

Hoắc Minh rụt rè đáp lại: “Bố, bố nói cái này hơi sớm thì phải? Mấu chốt là hiện tại người ta không muốn, không để ý tới con trai bố, vị trí của con bây giờ thấp lắm!”

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thoải mái hẳn, liếc nhìn anh: “Đồ phế vật!”

Hoắc Minh nhận thấy mặt mày của ông đã thả lỏng hơn chút, đang định chăm chỉ bồi đắp thêm thì bỗng nhiên quản gia trong nhà đi đến, giọng điệu rất sốt ruột: “Ông chủ, bà chủ, có có ngài Lục từ thành phố C tới đây, nói rằng muốn gặp cậu Minh!”

Ngài Lục từ Thành phố C?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510


Chương 510

Hoắc Chấn Đông là người từng trải, thân ở trong thương trường thay đổi liên tục mấy chục năm, tất nhiên sẽ khác với người thường.

Ông ngửi được mùi mưa gió sắp đến.

Ông vội vàng đến bên cửa sổ, đẩy bức màn ra nhìn, chỉ thấy có mấy chiếc xe RV màu đen đang dừng ở bên ngoài sân nhà mình, mấy chiếc xe kia cũng không phải là loại đắt đỏ gì, chỉ là mấy chiếc Audi A8 một màu, thông thường đều là xe công tác bên ngoài của nhân vật nào đó.

Hoắc Chấn Đông đoán ra thân phận của đối phương.

Nhà họ Lục ở Thành phố C, người đứng đầu hiện tại là Lục Khiêm.

Lục Khiêm khác với bọn họ, ông ấy phát triển ở mặt phía trên, vị trí không thấp.

Mà những người khác trong nhà họ Lục, kinh doanh tài chính, làm văn hóa nghệ thuật, nhưng tất cả đều thuộc về Lục Khiêm quản lý, phàm là tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lục, đều phải do Lục Khiêm đề ra làm chủ.

Điều khiến Lục Khiêm nổi tiếng nhất là cả đời chưa lập gia đình.

Cả đời luôn tìm kiếm người em gái cùng mẹ.

Hoắc Chấn Đông nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Vị họ Lục này mặt ngoài đàng hoàng quân tử, sau lưng lại chính là một con sói hung ác! Dưới chân ông ta không biết đã chôn bao nhiêu đâu! Minh… sao con lại chọc phải ông ta?”

Hoắc Minh đoán ra vài phần.

Nhưng anh chưa nói rõ, chỉ mỉm cười: “Có thể là nhân khẩu nhà họ Lục không nhiều, muốn tới cửa chọn con rể!”

Hoắc Chấn Đông tức giận đau cả gan.

Ông gạt tàn thuốc, hung hăng nói: “Đi xuống gặp khách với bố!”

Một lúc sau, Hoắc Chấn Đông và con trai trưởng cùng bước xuống lầu.

Trong phòng khách to lớn của nhà họ Hoắc, một bóng người cao ráo đang đứng khoanh tay, ông ấy đang nhìn một bức tranh tả thực treo trên tường. Tuy không thấy rõ hình dáng của người nọ nhưng chỉ một bóng lưng đã chứa muôn vàn gió hoa, không ai sánh bằng!

Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ.

Tuy đã qua tuổi 40 nhưng tướng mạo vẫn xuất chúng, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn như mới ba lăm, ba sáu tuổi.

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thầm chửi tục.

Ai cũng biết Lục Khiêm càng tỏ vẻ hòa nhã thì người bị tìm gặp sẽ càng đen đủi!

Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?”

Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?”

Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà.

Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!”

Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả?

Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!”

Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên.

Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn.

Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!”

Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống.

Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo: “Tôi tìm con bé đã lâu, nghe nói con bé khá thân thuộc với cậu Hoắc, cho nên tôi cố ý tới nhà để hỏi thăm một chút!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom