Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 551


Chương 551

Ôn Noãn không biết anh đi đâu, cũng không quan tâm.

Quan hệ giữa hai người họ vì vậy mà rơi xuống tận điểm đóng băng, chung sống với nhau nửa tháng, sau này nhớ lại, Hoắc Minh vẫn cảm thấy đây có lẽ là nửa tháng đau lòng nhất trong cuộc đời anh.

Cô đang ở trước mặt, nhưng anh lại không thể nhìn thấy hy vọng.

Hai ngày trước khi Ôn Noãn xuất viện.

Hoắc Minh có một vụ kiện vào mười giờ sáng. Tám giờ anh cố ý dặn Hoắc Minh Châu trông nom Ôn Noãn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.

Hoắc Minh Châu gật đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu!”

Hoắc Minh lại nhìn thoáng qua Ôn Noãn.

Cô tựa vào đầu giường, lẳng lặng đọc một quyển sách, tinh thần đã đỡ hơn một chút, khuôn mặt cũng tròn hơn trước.

Biết rõ cô không thèm quan tâm, nhưng anh vẫn dịu dàng lên tiếng: “Trưa anh sẽ về ăn cơm với em!”

Cô đáp lại anh bằng sự im lặng.

Hoắc Minh chua xót cười, rồi ra khỏi phòng bệnh.

Thư ký Trương ở bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra, lập tức quan tâm hỏi han: “Ôn Noãn sao rồi?”

Hoắc Minh cầm lấy tài liệu, nói nhỏ: “Khá hơn một chút! Bác sĩ nói có thể xuất viện.”

Thư ký Trương an ủi vài câu.



Xuống đến tầng trệt, trước xe nhà lưu động màu đen chen chúc đông nghịt phóng viên, họ chen lấn giành nhau đưa micro về phía Hoắc Minh để phỏng vấn.

“Luật sư Hoắc, sau khi vợ anh xảy ra chuyện thì đây là lần đầu anh ra tòa.”

“Chuyện của vợ có ảnh hưởng đến sự phát huy của anh không?”

“Anh có nắm chắc là sẽ duy trì được thành tích bất bại không?”



Hoắc Minh không nói lời nào, ngồi vào ghế sau.

Thư ký Trương ngăn cản những phóng viên kia, nói vài câu khách sáo mới ngồi vào ghế sau, trong lòng mắng chửi đám phóng viên vô lương tâm kia: Thật quá thất đức!

Cô ấy lo lắng nhìn sếp, sợ hôm nay anh phát huy không tốt.

Hoắc Minh coi trọng danh dự đến mức nào, trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất!

Trái lại, Hoắc Minh cũng rất bình tĩnh!

Anh vô cảm bảo tài xế: “Lái xe!”

Lúc chín giờ, xe từ từ dừng lại trước cửa tòa án tối cao thành phố B, đương sự của anh đã sớm đợi ở đó, còn luật sư của phía bên kia cũng ở cách đó không xa, vẻ mặt đầy dã tâm.

Hoắc Minh vừa xuống xe, đã bị một bó hoa chặn lại.

Khuôn mặt Kiều An còn đẹp hơn cả hoa hồng, cô ta ngượng ngùng nhìn chăm chú người đàn ông này.

Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân, cô ta nghĩ Hoắc Minh mới là điều cô ta muốn.

Cô ta biết hôn nhân của anh đang bên bờ tan vỡ, cô ta chỉ cần dịu dàng săn sóc, rộng lượng hơn một chút thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở lại vòng tay của cô ta.
 
Chương 552


 

Chương 552

Kiều An chân thành nói: “Hoắc Minh, hi vọng hôm nay anh xuôi chèo mát mái!”

Hoắc Minh nhíu mày.

Lúc trước anh giúp cô ta kiện tụng, chẳng qua chỉ làm hết chức trách của mình thôi, cũng có lẽ còn muốn có một kết thúc.

Bây giờ Kiều An đang làm gì?

Kiều An xinh đẹp quyến rũ: “Khi anh thắng, chúng ta hãy cùng nhau khui sâm banh, em sẽ là của anh!”

Phóng viên xôn xao.

Đây là công khai tỏ tình à?

Hơn nữa cô Kiều này hình như là mối tình đầu của luật sư Hoắc, chẳng lẽ luật sư Hoắc sắp ly hôn, cô gái định mệnh là cô Kiều này ư?

Mọi người đều chờ Hoắc Minh đáp lại.

Hoắc Minh chỉ nói: “Tôi đã có vợ! Tôi không có ý định ngoại tình! Mong Cô Kiều hãy tự trọng!”

Anh nói xong, lập tức đi thẳng vào tòa án.

Kiều An tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, bó hoa kia cũng bị cô ta ném xuống đất.

Phóng viên đang cười nhạo cô ta.

Cô ta cố gắng duy trì nụ cười, không biết liêm sỉ nói: “Chúng tôi là người yêu từ thuở ấu thơ, không phải ai cũng có thể thay thế địa vị của tôi trong lòng anh ấy! Nếu như pháp luật là mạng sống thứ nhất của Hoắc Minh, vậy thì tôi là mạng sống thứ hai của anh ấy.”

Phóng viên nhanh chóng viết vào.

Tin tức này nhất định sẽ gây chấn động!

Thư ký Trương nhìn Kiều An rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cô đang thách thức sự kiên nhẫn của luật sư Hoắc.

Đúng mười giờ, phiên tòa bắt đầu.

Trình độ của Hoắc Minh vẫn như trước.

Mười một giờ, kết quả gần như đã được xác định.

Luật sư Hoắc duy trì được thành tích bất bại, ngày mai hình ảnh của anh sẽ được đăng trên các phương tiện truyền thông lớn.

Mười một giờ mười phút.

Đối phương yêu cầu tạm dừng phiên tòa, muốn đàm phán hòa giải với bên này.

Ngay khi thẩm phán tuyên bố, Hoắc Minh nhận được một cuộc điện thoại, là Hoắc Minh Châu gọi tới, Hoắc Minh Châu khóc không ngừng.

“Anh, không thấy chị dâu đâu hết! Em tìm khắp nơi cũng không thấy.”

“Em chỉ mới đi nhà vệ sinh có một chút, em không cố ý.”

“Anh ơi, có khi nào chị dâu xảy ra chuyện gì không?”



Hoắc Minh khẽ nói: “Anh sẽ lập tức trở lại!” Nói xong, anh cúp điện thoại.

Trước vô số ánh mắt, Hoắc Minh hơi đứng thẳng.

Anh nhìn vị thẩm phán đang bất mãn, khàn giọng nói: “Vợ tôi cần tôi, cho nên tôi… yêu cầu đương sự đổi luật sư!”

Thẩm phán ngây người.
 
Chương 553


Chương 553

Đương sự của anh cũng ngây người.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Vụ kiện này sắp sửa kết thúc, không quá nửa tiếng, như vậy Hoắc Minh sẽ duy trì được thành tích bất bại của mình, sẽ vẫn là huyền thoại của giới luật chính trị!

Giờ anh đang làm gì?

Khuôn mặt của Thẩm phán cũng mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Luật sư Hoắc, anh đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi tòa án sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề hai năm!”

Hoắc Minh đã đi ra ngoài.

Anh bỗng nhiên dừng bước, nói rất khẽ: “Không chỉ hai năm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi giới luật chính trị vĩnh viễn !”

Ngay khi anh vừa tuyên bố.

Phóng viên đều phát rồ lên!

Vụ án này vốn đã không còn quan trọng nữa, tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào quyết định của Hoắc Minh.

Diêm Vương của giới luật chính trị lại rời khỏi giới luật chính trị.

Hôm nay là cá tháng tư sao?

Sau lưng anh, Kiều An gần như nổi điên, Hoắc Minh biết mình đang làm gì không? Chỉ vì Ôn Noãn không thấy đâu, mà anh lại muốn rời khỏi giới luật chính trị?

Sao anh lại có thể như vậy!

Sao anh lại có thể sỉ nhục mình như vậy!

Hoắc Minh đi rất nhanh, thư ký Trương đi theo bên cạnh anh, thương tiếc mình phải học lại lần nữa.

Ra ngoài.

Phóng viên vây quanh xe, hoàn toàn không có cách nào khởi động.

Hoắc Minh vịn cửa xe, nhẹ giọng nói: “Vợ tôi mất tích, bây giờ tôi muốn đi tìm cô ấy! Trước đây tôi vẫn cảm thấy tòa án là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng bây giờ tôi mới biết, gia đình mới là điều tôi mong muốn nhất! Tôi rất yêu vợ mình!”

Anh nói xong, liền ngồi lên xe.

Những phóng viên kia từ từ tản ra, nhường ra một con đường…

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Tất cả mọi người đều giật mình bởi quyết định này!

Lúc Hoắc Minh rời đi, anh cho rằng mình sẽ không nỡ. Nhưng anh không có, bởi vì anh biết mình sắp đi tìm người quan trọng nhất trong cuộc đời…

Trong đêm đó, Ôn Noãn mất đi cơ hội trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu.

Ôn Noãn dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Hoắc Tây.

Anh cũng có thể từ bỏ thứ mà mình yêu quý, anh sẽ không bao giờ để cô phải đau khổ đối mặt mọi việc một mình nữa…

Sau lưng, Kiều An cuồng loạn thét chói tai.

Vô số ánh mắt nhìn cô ta, khinh bỉ cô ta…

Thì ra, người luật sư Hoắc thực sự yêu chính là vợ mình, mà cô Kiều này lại quấn quýt không buông, muốn phá hoại gia đình người khác…
 
Chương 554


Chương 554

Sau đó, không biết là người nào thao túng.

Rất nhiều ảnh chụp khiếm nhã của Kiều An bị lộ ra, từ một ngọc nữ ngây thơ, cô lập tức có một biệt danh mới, chỉ là đổi một chữ mà thôi.



Hoắc Minh rời khỏi giới luật chính trị, ở bên ngoài nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.

Anh chặn hết các cuộc phỏng vấn, bảo tài xế lái xe đến nghĩa trang nhà họ Hoắc.

Quả nhiên, Ôn Noãn đang ở đây.

Cô mặc quần áo bệnh nhân và đứng yên đó.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đi qua, Ôn Noãn dường như đoán được là anh, khẽ nói: “Hôm nay là ngày đầy tháng của Hoắc Tây.”

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

Thái độ bất thường của Ôn Noãn là cô không tránh anh.

Cô ôm anh thật lâu.

Đợi đến lúc giữa trưa, cuối cùng cô cũng nói: “Hoắc Minh, khi nào thì chúng ta ly hôn?”

Cơ thể Hoắc Minh hơi cứng lại.

Anh đã đoán trước được rằng hôm nay cô sẽ nói đến chuyện này, thế nhưng anh không muốn buông tay dễ dàng. Anh hy vọng nếu mình kéo dài một chút, có lẽ vẫn còn thời gian để cứu vãn cuộc hôn nhân tan vỡ thành mảnh nhỏ này.

Anh im lặng một lúc lâu, khàn giọng nói: “Từ từ!”

Ôn Noãn tránh né anh.

Cô quay người nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô anh đã bị kết án tử hình, cô nhất định phải ly hôn với anh.

“Cần gì phải vậy!”

Cô khàn giọng mở miệng: “Kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt, chúng ta đều phải bắt đầu một cuộc hành trình mới, cuộc hôn nhân này vốn tồn tại vì Hoắc Tây, bây giờ con bé không ở bên chúng ta nữa…”

Hoắc Minh ngắt lời cô.

Ánh mắt của anh nhìn cô thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng mà hèn mọn đến cực điểm hỏi cô: “Nếu như Hoắc Tây vẫn còn ở đây, em sẽ quay lại với anh phải không?”

Anh hỏi rất thành thạo.

Anh cũng không hỏi, nếu Hoắc Tây vẫn còn ở đây thì em có thể không ly hôn với anh phải không.

Anh hỏi, em có thể ở quay lại với anh không?

Ôn Noãn không nghe thấy.

Cô nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc giữa chúng ta đã không còn nếu như từ lâu rồi!”

Hoắc Minh lại tiến lên lần nữa, từ từ ôm lấy cô, trước khi cô tránh né anh lẩm bẩm: “Anh sẽ ký tên! Ôn Noãn… Để anh ôm một lúc thôi!”

Anh cứ lặng lẽ ôm cô.

Lúc này Hoắc Minh không biết anh sẽ phải cách xa cô bao lâu, có thể là hai năm, có thể là ba năm… Hay có thể là cả đời!

Nhưng bất kể là bao lâu đi chăng nữa, anh tự nói với mình.

Có lẽ anh nên để cho cô được tự do!
 
Chương 555


Chương 555

Anh nhìn cô thật sâu: “Đi, chúng ta đi đến căn hộ chúng ta ăn một bữa đi! Anh đã nhờ thư ký Trương chút nữa sẽ đem đơn ly hôn đến đây!”

Cuối cùng Ôn Noãn cũng rời xa anh.

Cô khẽ mỉm cười: “Không cần!”

Hoắc Minh nắm lấy tay cô: Ăn một bữa đi! Anh sẽ ký tên ngay lập tức!”

Ánh mắt của anh nhìn cô rất nóng bỏng, rất kiên trì.

Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn đồng ý.

Cô ngồi vào xe của anh, anh gọi điện cho thư ký Trương dặn dò vài câu, rõ ràng đối phương đã biết từ trước, nhanh chóng thực hiện theo yêu cầu của anh!

Nửa giờ sau, anh lái xe chạy về phía căn hộ kia.

Mọi thứ vẫn như trước!

Rèm cửa kiểu rococo, đàn dương cầm, bình hoa màu xanh da trời, đều giống như trong trí nhớ, thậm chí Tiểu Bạch bị thương cũng được đưa từ bệnh viện thú cưng về, lúc này nó đang uể oải nằm trên chiếu phơi nắng.

Ôn Noãn đi vào, nó lập tức chạy đến.

Gâu gâu một lúc lâu!

Ôn Noãn giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu con chó.

Hoắc Minh nhìn bàn tay gầy gò kia, nhỏ giọng nói: “Nếu em thích thì có thể đem đi!”

Ôn Noãn khẽ gật đầu.

Vì là bữa cơm chia tay của bọn họ, cô cũng không muốn mặc đồ bệnh viện để ăn cơm với anh, cô đến phòng thay đồ chọn một cái váy, còn trang điểm!

Lúc ăn cơm, họ đều im lặng.

Bởi vì ngoài những món ăn đẹp mắt trên bàn ăn, còn có hai tờ đơn ly hôn được đặt ngay ngắn ở đó.

Hoắc Minh để chúng sang một bên, nói nhỏ: “Cơm nước xong xuôi rồi xem.”

Anh dịu dàng gắp thức ăn cho cô, muốn cô ăn nhiều hơn một chút.

Ôn Noãn ăn một chút, sau đó cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta ký tên đi!”

Những ngón tay cầm đũa của anh hơi cứng lại.

Một lúc sau, anh nói: “Anh vẫn chưa ăn no!”

Ôn Noãn kiên nhẫn chờ anh, trên người cô gần như không có một chút dáng vẻ điên cuồng nào, đúng vậy, cho dù có đau buồn thế nào thì con người cũng vẫn phải quay về hiện thực, còn phải dũng cảm đi tiếp.

Bây giờ, Ôn Noãn đã tìm được dũng khí cho mình.

Cô muốn một mình bước tiếp…

Điều kiện mà Hoắc Minh đưa ra cho cô rất hậu hĩnh, bất động sản, quỹ cổ phiếu, còn có các tiền mặt tổng cộng hơn 2 tỷ.

Ôn Noãn không thể ký được.

Anh dịu dàng mà bình tĩnh nói: “Nhận đi! Sau này em đừng vì công việc mà liều mạng uống rượu nữa…”

Mắt Ôn Noãn hơi ướt.

Trước mặt Hoắc Minh hơi mơ hồ, anh dừng lại một chút mới tùy ý hỏi: “Em có dự định gì không?”
 
Chương 556


Chương 556

Ôn Noãn không lên tiếng.

Cô sửng sốt một lúc rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Đúng vậy, đã ly hôn rồi còn hỏi dự định của cô, cô tất nhiên sẽ không nói gì.

Mọi thứ đã kết thúc.

Ôn Noãn đứng dậy, cô gọi Tiểu Bạch đến, đeo dây thừng cho nó, lúc cô rời đi còn nhỏ giọng nói: “Em đi đây!”

Hoắc Minh vẫn ngồi trước bàn ăn.

Anh rất muốn tiến cô đi, nhưng anh sợ bản thân không nỡ buông tay.

Anh nhìn thẳng vào dáng vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của cô, tự nhủ như vậy sẽ tốt cho cả hai, cuối cùng, anh quay mặt đi, giọng nói khàn khàn: “Xe của cậu em ở dưới tầng!”

Ôn Noãn rũ mắt xuống, ừm một tiếng.

Kết thúc…

Lúc tay cô cầm vào nắm cửa, Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn, cho dù em có tin hay không tin, anh yêu em!”

Ôn Noãn hơi cứng lại.

Đầu ngón tay của cô chạm vào tay nắm cửa kim loại, cô cắn răng mở ra.

Ánh mặt trời tươi sáng ở bên ngoài.

Xe của Lục Khiêm đậu ở bên dưới, ông ấy tự mình đến đón cô.

Ngồi vào trong xe, cô vẫn luôn không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe…

Lục Khiêm mỉm cười: “Thế nào, con không nỡ rời xa tên khốn kia sao?”



“Không có!”



Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Đúng rồi, hôm nay tên khốn kia đã rời khỏi tòa án, mãi mãi rời khỏi giới luật sư!”

Ôn Noãn rõ ràng có hơi giật mình.

Lục Khiêm mỉm cười: “Nếu như không để ý thì cứ đi về phía trước!”

Cảm xúc của Ôn Noãn chập chùng.

Hoắc Minh, anh muốn làm gì?

Vào ngày chúng ta ly hôn, anh rời khỏi giới luật sư, sẽ không bao giờ trở thành luật sư nữa, anh muốn nói gì?

Ôn Noãn quyết định không muốn.

Khi chúng ta chia tay, không nên quan tâm đ ến nhau nữa.



Ôn Noãn rời đi, Hoắc Minh ngồi một mình trong căn hộ.

Xung quanh đều trống rỗng.

Anh vô cùng im lặng.

Anh biết Ôn Noãn chuẩn bị ra nước ngoài, Lục Khiêm đã giúp cô làm hộ chiếu đi Thụy Sĩ, đi ba năm.

Một lần đi rất nhiều năm.
 
Chương 557


Chương 557

Cảnh tượng khi cô về sẽ như thế nào, bên cạnh cô còn có người nào khác hay không?

Hoắc Minh không biết.

Anh chỉ biết là, anh dùng chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cơ hội ở tương lai, cho dù anh có yêu điên cuồng, cho dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng phải nhìn cô rời đi, để cô được tự do.

Anh ngồi trước cây đàn dương cầm morning dew và chơi bài ‘Moonlight’ của ai đó.

Anh chơi rất lâu, không biết mỏi mệt!

Lúc chạng vạng tối, anh nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Hoắc, con gái anh đã mở mắt rồi, tôi nghĩ tôi nên báo tin này cho anh biết đầu tiên! Có lẽ anh sẽ nhớ con bé, trao đổi với cô bé!”

Hoắc Minh cầm điện thoại.

Yết hầu của anh không ngừng di động, cuối cùng anh cũng kiềm chế được tâm trạng của mình: “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”

Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen đậu ở trước tòa cao ốc nhà thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm này là do một tiến sĩ người Mỹ xây dựng để phá được gen sinh vật của nhân loại, nửa tháng trước Tiểu Hoắc Tây được đưa tới đây, đương nhiên giá trị chữa trị rất đắt đỏ…

Được tính bằng giây!

Hoắc Minh vừa đẩy cửa kính ra, một người nước ngoài tóc vàng đưa cho anh một chiếc tàu vũ trụ nhỏ.

“Cô bé rất may mắn!”

“Tỷ lệ sống sót bây giờ là 50%, chỉ là anh Hoắc… Đứa trẻ này rất khó nuôi, bởi vì phương pháp trị liệu của chúng tôi không biết trong quá trình phát triển của cô bé sẽ phát sinh chuyện gì! Tóm lại… Trước khi tròn hai tuổi cô bé phải ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi để quan sát và theo dõi.”

Hoắc Minh ôm cái tàu vũ trụ nhỏ kia.

Bên trong, có một thứ nhỏ.

Cô bé trắng hơn trước, trên đỉnh đầu có lông tơ nhỏ màu trà, đôi mắt rất đẹp và sáng ngời, đuôi lông mày có một chút gân xanh được di truyền từ mẹ.

Tiểu Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào những người phía trên.

Cô bé đột nhiên mỉm cười, để lộ ra cái rảnh thỏ đáng yêu.

Lúc này nội tâm đang nôn nóng của Hoắc Minh được xoa dịu, anh hôn lên vật nhỏ kia qua tàu vũ trụ.

Hoắc Tây, bố là… Bố của con!”

Ba năm sau.

Ôn Noãn và Khương Sinh đi ra khỏi sân bay.

Ở lối ra, Chu Mộ Ngôn đung đưa đôi chân dài, thấy hai cô đi ra, cậu ta lập tức tháo kính râm xuống, ôm lấy Khương Sinh rồi hôn cô ấy một cái thật mình.

Mặt Khương Sinh lập tức đỏ lên.

Ôn Noãn bất lực.

Khương Sinh mới 19 tuổi, Chu Mộ Ngôn đúng là cầm thú mà!

Mấy năm nay, trung tâm âm nhạc cơ bản được giao cho Chu Mộ Ngôn, dù sao cũng nhờ gen của Chu Truyền Nhân, Chu Mộ Ngôn đã mở rộng trung tâm đ ến thành phố H, làm cho nó lên như diều gặp gió.

Thường xuyên qua lại, cậu ta đã lừa gạt bắt được Khương Sinh.
 
Chương 558


Chương 558

Sau khi Khương Duệ biết, cậu ta đã đánh cho thiếu niên xinh đẹp Cho Mộ Ngôn đến thừa sống thiếu chết! Sau đó vượt quá dự đoán của mọi người, sau khi Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh quen nhau, bọn họ không uống rượu, không đi bar nữa, hoàn toàn là bạn trai ngoan.

Khương Sinh sông ở Thụy Sĩ, mỗi tháng cậu ta đều qua đó.



Ôn Noãn quay về thành phố B, chủ yếu là vì vết thương ở chân của dì Nguyễn tái phát, cần được điều trị ở thành phố B.

Cô đầu tư vào mấy nhà hàng Pháp, thỉnh thoảng lại đến đó chơi đàn.

Một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục lại độc lập về kinh tế đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng Ôn Noãn không có cảm giác…



Tập đoàn Tây Á.

Tòa nhà cao 68 tầng, tầng cao nhất là văn phòng của Tổng Giám đốc.

Hoắc Minh ngồi ở chiếc bàn làm việc bằng gỗ, cúi đầu phê duyệt tài liệu, ánh sáng từ cửa sổ sát đất ở sau lưng chiếu vào người anh, khiến anh trông ba chiều hơn, đẹp trai như thần.

Thư ký Trương mở cửa đi vào.

Cô ấy nhìn thấy cấp trên của mình, cô ấy cảm tháng trời cao đã quá hào phóng với anh.

Người đàn ông đã bước sang tuổi 33, đó là độ tuổi khiến người ta thưởng thức, đâu đâu cũng bộc lộ vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, những người phụ nữ muốn có quan hệ với Tổng Giám đốc Hoắc xếp hàng từ thành đông đến thành tây.

Thư ký Trương nhẹ nhàng đặt một cái túi giấy màu da bò xuống.

Hoắc Minh dừng bút lại, cầm lên mở ra xem.

Thư ký Trương khẽ ho một tiếng: “Ôn Noãn đã quay về!”

Hoắc Minh khẽ giật mình.

Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào thư ký Trương, giọng nói hơi khô khốc: “Cô ấy về rồi sao?”

Thư ký Trương rất áp lực nên ừm một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy về rồi! Vì chân dì cô ấy bị thương, có thể sẽ ở lại thành phố B một thời gian ngắn.”

Hoắc Minh không hỏi gì nữa.

Anh mở túi giấy màu da bò ra.

Bên trong có một xấp ảnh chụp, đều là Chu Mộ Ngôn và Ôn Noãn, mặc dù không thân mật lắm nhưng cũng đủ khiến anh ghen tị.

Anh biết, mỗi tháng Chu Mộ Ngôn đều đến Thụy Sĩ.

Còn ba năm nay, anh không đến đó dù chỉ một lần.

Bởi vì Hoắc Tây nên anh không thể đi được, anh cũng không dám đến đó làm phiền cô!

Trong ba năm này, anh chỉ có thể giải nỗi nhớ của mình qua những bức ảnh, thế nhưng lần nào cũng có Chu Mộ Ngôn… Còn có em gái Khương Duệ! (Khương Sinh: tôi không xứng có tên sao?”

Thư ký Trương có thể nhìn ra cấp trên của mình đang ghen!

Cô ấy bình tĩnh đặt một tấm thiệp mời khác: “Bữa tiệc tối kỷ niệm bốn năm ngày với của Tổng Giám đốc Cảnh và Bạch Vi, nghe nói là tổ chức rất lớn!”

Hoắc Minh cười nhẹ: Vợ chồng này!

Thư ký Trương mỉm cười: “Ôn Noãn cũng đi!”

Hoắc Minh lập tức cảm thấy thiệp mời này rất có giá trị, anh cầm lên xem xét rồi thản nhiên nói: “Cô đi theo tôi làm việc cũng nhiều năm rồi, cũng nên nhắc đến tiền lương rồi!… Đúng rồi, tháng sau sinh nhật cô đúng không, tự mình đến cửa hàng chọn quà rồi báo cáo cho bộ phận tài chính nhé!”
 
Chương 559


Chương 559

Thư ký Trương cười vui vẻ: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc!”

Để tự thưởng cho mình, cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ trị giá mười sáu vạn! Cô ấy từ một nhân viên hợp pháp trở thành một gian thương, cô ấy xứng đáng.

Thư ký Trương rời đi.

Một mình Hoắc Minh đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Khoảng mười phút sau, tay anh run rẩy rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.

Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nhắm mắt lại.

Cuối cùng cô đã trở về…

*

Tối thứ sáu.

Tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cảnh Sâm và Bạch Vi.

Lần đầu tiên Ôn Noãn lộ diện.

Cô và Bạch Vi đã lâu không gặp, vừa đi đến hai người đã ôm lấy nhau.

Bạch Vĩ kéo Ôn Noãn xem xét kỹ lưỡng, cô đã bình phục rất tốt, vẫn mảnh mai tinh xảo nhưng lại có hương vị trưởng thành hơn so với quá khứ, hấp dẫn hơn trước,

Mắt Bạch Vi rưng rưng: “Con nhóc thối! Đi xa như vậy!”

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tạm thời sẽ chưa đi!”

Bạch Vi vừa khóc vừa cười: “Cậu còn chạy nữa tớ sẽ đánh gãy chân cậu!”

Khi họ đang nói chuyện thì Cảnh Sâm đi đến, dắt theo Cảnh Thụy con trai của bọn họ, năm nay Tiểu Cảnh Thụy đã năm tuổi, đang đi học mẫu giáo, thằng bé lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.

Cảnh Sâm để con trai lại.

Cảnh Thủy rất ngoan ngoãn cho nên Ôn Noãn rất thích, thậm chí cô còn đem theo quà.

Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu thích trẻ con như vậy, lại có nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thấy cậu động lòng!”

Ôn Noãn khẽ cười: “Không có duyên!”

Bạch Vi đang định nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào…

Ôn Noãn tự nhiên nhìn sang, sau đó cô giật mình.

Là Hoắc Minh!

Rõ ràng, Hoắc Minh cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất.

Nếu là vợ chồng bình thường, thời gian ba năm đủ để hòa tan tất cả mọi thứ.

Thế nhưng bọn họ từng có con, lại bi thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy được?

Cuối cùng vẫn là Ôn Noãn tỉnh táo lại trước, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi xoay người đi vào trong bữa tiệc.

Ánh mắt Hoắc Minh rất sâu.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, vô cùng tham lam… Ôn Mạn khác với lúc trước!

Anh rất muốn giả vờ vô ý nói chuyện với cô, nhưng bọn họ không ngồi cùng bà, chỗ anh ngồi đều là những ông chủ kinh doanh mà Cảnh Sâm tốn rất nhiều tâm tư mời đến, Hoắc Minh không yên lòng giao lưu và nói chuyện làm ăn với họ.
 
Chương 560


Chương 560

Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn có chút hối hận khi đến đây.

Cô không ngờ mình lại gặp Hoắc Minh sớm như vậy, khi nhìn thấy anh cô sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.

Cả tối, cô có chút im lặng.

Cô cũng biết anh đang nhìn cô, cô cố tình không thể ý đến anh.

Sau đó, Chu Mộ Ngôn đến gặp cô có công việc, trong sảnh bữa tiệc rất ồn ào nên Chu Mộ Ngôn thì thầm vào tai cô vài câu.

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, đồng ý với cách làm của cậu ta.

Chu Mộ Ngôn mỉm cười rồi rời đi.

Động tĩnh bên này không giấu được Hoắc Minh, anh rất ghen tị khi nhìn thấy chú chó sói con đến gần cô. Nhưng anh vẫn không thể làm gì.

Bên cạnh có người mời anh rượu: “Hoắc Ninh, tối nay cậu bị làm sao vậy? Đến bây giờ cậu vẫn chưa uống rượu! Thế nào, sợ uống rượu hỏng việc, muốn thủ thân như ngọc sao?”

Hoắc Minh cười nhạt: “Tôi tự mình lái xe đến, xin lỗi Tổng Giám đốc Lâm!”

Tổng Giám đốc Lâm là ông chủ của khách sạn Lệ Tinh, vừa nhìn thấy Ôn Noãn ông ta đã đoán được anh đang nghĩ gì.

Ông ta hạ giọng: “Em dâu đã về rồi à?”

Hoắc Minh khẽ ừm một tiếng.

Tổng Giám đốc Lâm cảm thấy anh có chút khổ sở, tự mình uống vài ly rượu đỏ, động viên khuyến khích anh: “Hoắc Minh, vì cuộc sống cá nhân như hòa thượng của cậu, tôi cảm thấy em dâu nhất định sẽ cảm động!… Ai, tại sao em dâu lại đi rồi?”

Hoắc Minh vội vàng đuổi theo.

Ôn Noãn đã rời đi trước.

Bạch Vi nói sau này còn có một bữa tiệc tụ hội riêng, Ôn Noãn không muốn đi nên cô đã từ chối.

Cô đi thang máy đi xuống tầng một của khách sạn.

Ở trong bãi đỗ xe, có một chiếc xe RV màu đen đang đợi cô.

Lái xe thấy cô xuống lập tức mở cửa cho cô.

Ôn Noãn đang định lên xe thì cửa xe bị người khác nhẹ nhàng ấn lại, cô ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh gần mình trong gang tấc, giọng nói trầm như rượu vang đỏ: “Ôn Noãn, chúng ta tìm một nơi để nói chuyện được không?”

Ôn Noãn do dự.

Cô không muốn ôn chuyện với anh, nhưng cô hiểu Hoắc Minh, nếu cô từ chối anh sẽ để tài xế ở bên xem trò vui.

Sau khi cân nhắc xong, cô chỉ vào quán cà phê ở đối diện: “Đến đó ngồi một chút!”

Nói xong cô lập tức đi ở phía trước

Hoắc Minh biết cô cố tình giữ khoảng cách với anh, vốn không cho anh cơ hội suy nghĩ, anh cũng không ép buộc, ung dung đi theo sau cô, vừa đi vừa châm một điếu thuốc.

Khi đến quán cà phê ở đối diện đường, anh dập tắt điếu thuốc.

Quán cà phê sáng sủa.

Ôn Noãn chọn một ly Mandheling, cô nhẹ nhàng khuấy đều, khách sáo nói: “Mấy năm nay anh có khỏe không? Em nghe nói anh đã thành lập tập đoàn Tây Á, làm ăn rất tốt!”

Mất ba năm, tập đoàn Tây Á đã trở thành một trong mười công ty hàng đầu châu Á.
 
Chương 493


Chương 493

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái xinh đẹp, cô nghĩ dù cho không có cô đi chăng nữa, điều kiện của anh cũng đủ để có được mối tình mà anh muốn.

Ôn Noãn không từ chối.

Ngày mai cô phải đi rồi, kiểu gì cũng phải giải thích rõ ràng với anh.

Ôn Noãn gật đầu: “Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, nửa tiếng nữa tôi đến!”

Cảnh Sâm vô cùng cảm kích: “Ôn Noãn, cô tốt quá đi mất!”

Ôn Noãn cũng đùa lại với anh ta: “Đừng nói nhiều nữa! Về sớm với Bạch Vi đi!”

Cảnh Sâm lập tức nói vài câu dí dỏm đáp lời khiến Ôn Noãn cũng cảm thấy vui lây, nhưng vừa cúp điện thoại, anh ta đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, Ôn Noãn đồng ý tới đón, thế nhưng Hoắc Minh uống say ra làm sao…

Cô không hề hỏi lấy một câu!

Cảnh Sâm lạnh toát từ đầu đến chân!

Trước đây anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ thật sự nói không nên lời.

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Vừa định tắt đèn rời đi, ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt âm trầm của con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn ở cạnh cửa… nhìn cô chằm chằm.

Ôn Noãn hòa hoãn nói: “Biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ!”

Chu Mộ Ngôn đi vào, ngồi xuống bàn làm việc của cô, thu lại ánh mắt âm trầm hung dữ, thản nhiên hỏi: “Cô muốn đi gặp Hoắc Minh?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Chu Mộ Ngôn nhíu mày: “Cô thật là! Thích anh ta đến vậy sao?”

Ôn Noãn hơi ngẩn người.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: “Cậu bớt hỏi về việc riêng của tôi đi, chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi mà! Việc hợp tác lần này với giám đốc Chu liên quan đến quan hệ của cậu, cho nên tôi sẽ chia cho cậu 30% hoa hồng từ dự án đó… Cậu đừng xem tiền chỉ là tiền, đây đều là vốn tích lũy ban đầu cho cậu đó!”

Hốc mắt Chu Mộ Ngôn ửng đỏ.

Cậu ta không thể nói nên lời, người phụ nữ này lúc nào cũng nói mấy thứ như đều vì tốt cho cậu ta, thế thì có khác gì bố cậu ta đâu!

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Báo với mẹ tôi, sáng mai tôi sẽ về.”

Chu Mộ Ngôn mỉa mai cô: “Ồ! Cô còn có thời gian đến thăm dì cơ đấy, tôi còn tưởng cô chỉ biết dính đến tên họ Hoắc kia thôi!”

Ôn Noãn cảm thấy tên này thiếu đòn lắm rồi!

Cuối cùng, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chu Mộ Ngôn lái chiếc BMW của cô, Ôn Noãn thì thuê một chiếc xe có tài xế khác chuyên đi theo…

Cô lên xe, nói tên câu lạc bộ.

Tài xế sửng sốt một chút, rồi cười nói: “Chỗ đó tốt lắm đấy, nghe đồn là thiên đường trên nhân gian cơ mà!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, nghiêng đầu nhìn xe cộ và ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ đếm ngày… thời hạn một năm giữa cô và Hoắc Minh, đã quá hai tháng rồi!
 
Chương 494-495


Chương 494

Thời gian thật ra trôi qua rất nhanh.

Chiếc xe màu đen dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cảnh Sâm đã đỡ người ra ngoài sẵn.

Ôn Noãn thấy Hoắc Minh đã uống một chút, nhưng không đến mức say khướt, cô biết anh đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói với tài xế: “Anh đỡ luật sư Hoắc giúp tôi nhé!”

Tài xế cũng đoán được chuyện của hai người bọn họ, hơi nghẹn lời: “Tổng Giám đốc Ôn, cô cũng thật rộng lượng!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Tài xế và Cảnh Sâm đỡ Hoắc Minh lên xe.

Sau khi Hoắc Minh lên xe, hơi thở nam tính tỏa ra khắp bên trong, sự kết hợp giữa hương rượu và hơi thở nhuốm mùi gỗ thông thoang thoảng khiến người khác không khỏi nóng mặt.

Ôn Noãn quay đầu, lạnh nhạt hỏi: “Sao lại uống thành ra như vậy?”

Hoắc Minh tựa vào ghế sau.

Anh đưa tay kéo cà-vạt ra, rồi cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa…

Sau khi uống rượu, cả làn da anh nhuộm màu hồng nhạt, toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt.

Tài xế còn ngồi ở phía trước, Ôn Noãn sợ anh cởi ra thêm nữa sẽ mất thể diện nên vội vàng đè tay anh lại: “Cho dù không thoải mái thì cũng đợi về nhà rồi hãy cởi!”

Hoắc Minh dừng tay, quay đầu nhìn cô.

Ôn Noãn cố mỉm cười, đưa mắt về phía trước.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi say, nhưng ước chừng mười phút sau, anh đột nhiên nhẹ giọng thở dài: “Ôn Noãn, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy!”

Tài xế ở phía trước ho nhẹ.

Ôn Noãn chỉ có thể giả ngu!

Nửa tiếng sau, xe dừng ở biệt thự của Hoắc Minh, Ôn Noãn đỡ anh xuống xe, để tài xế đi trước.

Rõ ràng là, Hoắc Minh là người có tiếng nói trong ba người.

Anh chỉ muốn gặp cô.

Ôn Noãn dìu anh vào ngồi trong phòng khách, sau đó cô vào phòng bếp pha trà giải rượu, thứ nhất là anh cần uống, thứ hai là cô không muốn đối mặt với anh… Cô mở nội dung cuộc họp hôm nay ra, xem lại hết một lượt.

Vòng eo nhỏ nhắn của cô chợt bị ôm lấy từ phía sau.

Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, cô không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn, tôi pha trà giải rượu cho anh, Cảnh Sâm nói sáng mai anh còn có phiên tòa thẩm vấn! Anh không nên uống thành ra như vậy!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Anh hôn vào sau vành tai của cô, dùng răng nanh cắn nhẹ vào làn da non mềm đó…

Chỗ đó của Ôn Noãn rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái mà toàn thân cô đã run rẩy, gần đây anh rất thích làm những hành động như vậy, như thể chỉ có trêu chọc cô mới nhận được một chút phản ứng đáng thương từ cô.

Sau khi trêu chọc thật lâu, anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng th ở dốc.

Chương 495

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 496


Chương 496

Hoắc Minh thích nhìn cô cười.

Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”

Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”

Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.

Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.

Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.

Hoắc Minh xem say mê.

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.

Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.

“Sao vậy?”

Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.

Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.

Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”

Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”

Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”

“Cũng được!”

Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô…

Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.

Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”

Ôn Noãn dựa vào vai anh.

Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.

Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”

Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.

Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.

Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”

Không khí hơi ngưng đọng.

Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.

Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế… m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.

Anh mất kiểm soát.
 
Chương 497


Chương 497

Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.

Ôn Noãn ôm cổ anh: “Minh, tắt đèn đi!”

Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.

Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tinh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Minh!”

Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.

Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng ‘Minh’, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!

Nhưng bây giờ cô không muốn.

Hoắc Minh… phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?

Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.

Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”

Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.

Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.

Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.

Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục…

Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.

Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.

Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.

Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.

Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.

Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.

Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ… Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”

Cô không muốn lừa dối anh.

Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.

Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.

Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn… tôi không cho được rồi!”

Những lời này anh đã từng nói với cô.

Bây giờ đổi lại là cô nói.

Âm thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.
 
Chương 498


Chương 498

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt.

Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh…”

Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!

Hoắc Minh Châu lại bám chặt lấy cô: “Kệ đi, dù sao thời gian hôm nay của cô cũng thuộc về tôi rồi! Tôi muốn đi ăn cơm Pháp, tôi muốn đi hẹn hò với cô.”

Con gái nhỏ làm loạn, bà Hoắc lại mặc kệ không quan †âm.

Bà mỉm cười: “Ôn Noãn, nhờ cháu trông Minh Châu

nhé. Ôn Noãn:…

Hoắc Minh Châu vui vẻ nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn cơm Pháp đi!”

Ôn Noãn thực sự muốn gọi điện cho Hoắc Minh, bảo anh đưa em gái mình đi…

Kết quả là, Hoắc Minh Châu ở lại phòng âm nhạc một ngày.

Buổi tối, cô ấy bắt Ôn Noãn đi đến nhà hàng Pháp với mình.

Bà Hoắc cũng đi, tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau.

Hoắc Minh Châu lải nhải không dứt.

“Ôn Noãn cô biết không, chồng chưa cưới của Kiều An đang làm đạo diễn ở Anh Quốc ấy, thừa dịp cô ta về nước để làm tình với một cô người mẫu, thật đúng là báo ứng.”

Ôn Noãn hơi nhíu mày.

Sân sau của Kiều An cháy rồi, sao cô ta vẫn chưa trở về Anh Quốc?

Hoắc Minh Châu vén tóc lên, cười nói.

“Cô ta tự tin chứ sao! Trong giới này của chúng tôi thì cô ta là người có tài năng đó nhất, cô ta tự tin bản thân mình có thể giữ chặt chân chồng chưa cưới của mình lại, cho rằng chuyện ăn vụng chỉ là bệnh chung của đám đàn ông, cô ta cứ ở lại thành phố B là vì muốn…”

Hoắc Minh Châu không dám nói tiếp.

Nhưng Ôn Noãn vẫn hiểu được.

Cô gái được nuông chiều đó chẳng những muốn kết hôn với chồng chưa cưới ở Anh Quốc, mà còn muốn giữ được Hoắc Minh.

Nói đến cùng cũng chỉ là một người ích kỷ tùy hứng mà thôi.

Tuy nhiên, có một số người lại thích như vậy. Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống nước có ga.

Hoắc Minh Châu biết mình nói sai, cô ấy kéo tay Ôn Thật xin lỗi! Ôn Noãn, cô cười một cái xem nào!”

Ôn Noãn ngước mắt nhìn cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt.

Cô nhớ tới lần trước đã nói với Hoắc Minh, cô nói một mạng đổi một mạng.

Ôn Noãn không khỏi cảm thấy áy náy, cô nhẹ giọng nói: “Minh Châu, vô cùng xin lỗi.”

Hoắc Minh Châu không hiểu ra sao.

Ôn Noãn cười nhạt, cũng không giải thích.

Đến lúc ăn gần xong, Ôn Noãn chuẩn bị đi tính tiền, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy một ngón tay thon dài vươn tới ấn lên bàn cơm xa hoa.

Ôn Noãn bất ngờ ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Minh.
 
Chương 499


Chương 499

Đêm nay, anh chói mắt cực kỳ.

Quần tây màu xám đậm và áo lông, bên ngoài là áo khoác măng tô màu đen, toàn thân quý giá, cộng thêm ngũ quan rõ nét, toàn bộ sự chú ý trong nhà hàng đều đổ vào người anh.

Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Tôi trả tiền rồi.”

Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhúc nhích: “Cảm ơn.”

Cô cảm thấy đã đến lúc, muốn chào tạm biệt, nhưng Hoắc Minh lại nói: “Tôi đến đón mẹ tôi, vừa hay chưa ăn cơm, cô giáo Ôn không ngại tôi ngồi đây ăn cùng chứ!”

Giọng điệu của anh có vẻ rụt rè, cẩn thận.

Về tình hay về lý Ôn Noãn đều không thể từ chối, cô gượng cười nói: “Luật sư Hoắc cứ tự nhiên.”

Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô.

Sau đó khi phục vụ đến, anh không yêu cầu lấy thêm một bộ đồ ăn mà lại cầm ly nước của Ôn Noãn uống một ngụm.

Bà Hoắc mỉm cười không ngớt.

Mặt Ôn Noãn nóng lên: “Luật sư Hoäc, để tôi gọi bộ mới lên cho anh!”

“Không cần.”

Anh nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cũng không phải chưa từng trao đổi nước bọt, tôi không chê.”

Ôn Noãn: Đây là vấn đề trọng điểm à?

Mặt cô đã nóng đến mức sắp bốc cháy rồi!

Hoắc Minh bận rộn một ngày, thật sự đói bụng. Anh ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.

Ôn Noãn đếm từng giây một, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.

Anh làm như vậy là có ý gì?

Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được…

Nhà họ Hoäắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.

“Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác.” Hoắc Minh lau miệng.

Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: “Anh nghĩ nhiều rồi!”

Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nấy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: “Vậy à? Có lẽ là thế… Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ.

Đi công tác?

Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.

Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.

Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chu, rất có tiềm năng!”

Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”

Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.

Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”

Ôn Noãn biết anh không vui.

Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
 
Chương 500


Chương 500

Hoắc Minh không nói gì thêm!

Xem như ngầm đồng ý!

Anh lại duỗi tay vào trong túi quần, vuốt cái hộp nhung nho nhỏ kia.

Lần trước lúc đi xem phim, anh đã dùng tay đo sơ qua.

Ước lượng được kích cỡ ngón áp út của Ôn Noãn.

Anh vẫn muốn đưa cho cô nhưng không có lí do nào để hành động, lễ Thất Tịch chính là thời cơ tốt.

Có lẽ cô sẽ không nhận nhưng anh nghĩ Ôn Noãn là một người mềm lòng, ít nhất cô cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của anh! Tựa như lần trước, dù bản thân có niềm tiếc nuối riêng nhưng cô vẫn an ủi bà cụ nhà anh.

Bây giờ, Hoắc Minh đối với Ôn Noãn còn có thêm một loại tình cảm gọi là tình thân.

Anh rất muốn đưa cô đến trước mộ của bà cụ, để bà cụ được nhìn mặt cô.

Nhưng anh vẫn kiềm chế.

Đợi đến ngày nào đó, Ôn Noãn nguyện ý đeo chiếc nhẫn kim cương của anh lên ngón áp út, anh nhất định sẽ đưa cô tới.



Sáng mai Ôn Noãn đi công tác, cô không ở lại qua đêm, Hoắc Minh để tài xế đưa cô về.

Chờ Ôn Noãn rời đi.

Trong sảnh lớn biệt thự xa hoa, ngay cả ánh đèn pha lê cũng thấy cô đơn, Hoắc Minh ngồi một mình trên sô pha, lấy hộp nhung ra khỏi túi quần.

Anh mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

5.20 cara.

Kim cương đẹp hoàn mỹ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích!

Thất Tịch, ba ngày nữa sẽ tới lễ Thất Tịch!

Hoắc Minh rất muốn được đón Thất Tịch cùng Ôn Noãn, anh muốn bồi thường cho những tổn thương lúc trước mà cô phải chịu, càng muốn cùng cô trải qua Lễ Tình Nhân truyền thống của đất nước.

Hoắc Minh suy tư một lát, bấm điện thoại gọi cho thư ký Trương: “Giúp tôi sắp xếp lại lịch trình thêm một lần nữa, trong hai ngày Thất Tịch tiếp theo tôi muốn tới thành phố H.”

Thư ký Trương hỏi: “Thành phố H có vụ án mới sao?”

Hoắc Minh ngửa đầu tựa lên lưng ghế sô pha, nói thẳng: “Không phải! Ôn Noãn đến đó công tác!”

Thư ký Trương hiểu ngay lập tức.

Cô ấy cười nhẹ: “Vậy chúc luật sư Hoắc có một Lễ Tình Nhân vui vẻ!”

Hoắc Minh cúp điện thoại, tâm trạng của anh khá tốt, cũng không có ý định nói cho Ôn Noãn biết tin này.

Phụ nữ mà, có ai mà chẳng thích ngạc nhiên!



Đội Ôn Noãn dẫn theo có 6 người, công tác liên tục trong hai ngày ở thành phố H.

Dự án này kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết.

Hai ngày sau, kế hoạch cơ bản đã thành hình, tất cả mọi người gục xuống bàn như những con chó chết, không hề nhúc nhích.
 
Chương 501


Chương 501

Ngoại trừ Ôn Noãn!

Hai hốc mắt Chu Mộ Ngôn thâm sì, gào thét: “Cô cái người phụ nữ này kiếm tiền không cần mạng nữa hả! Mẹ kiếp, hai ngày rồi ông đây mới ngủ tổng cộng bốn tiếng đồng hồ đấy!”

Ôn Noãn đưa mắt ra hiệu với thư ký.

Thư ký mang ra một cái bao.

Khóa kéo được mở ra, , bên trong chứa đầy tiền mặt màu hồng phấn, thư ký lấy ra từng chồng một, chia thành năm phần.

Mỗi phần có khoảng hai trăm ngàn!

Mọi người đều không còn mệt nhọc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt tỉnh táo.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Lấy đi, mỗi người hai trăm ngàn! Với lại, đêm nay Tổng Giám đốc Chu mở tiệc tối ở khách sạn, mọi người tranh thủ đi mua sắm một chút, tạm thời thả lỏng!”

Mọi người reo hò: “Tổng Giám đốc Ôn quá hào phóng!”

Hai trăm ngàn… Ngày thường chắc chắn Chu Mộ Ngôn chẳng thèm để trong mắt, thế nhưng cậu ta rất bội phục Ôn Noãn, nhìn đi, lấy được lòng của tất cả mọi người một cách hợp lý.

Chu Mộ Ngôn cầm tiền, hạ giọng nói: “Được đấy! Nếu không, chúng ta làm bạn nhảy?”

Ôn Noãn từ chối.

Cô dùng biện pháp của cậu ta để đối phó chính cậu ta: “Tôi không nhảy với người ít tuổi hơn tôi!”

Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ, bước chân dài rời đi!

Ôn Noãn thu dọn đồ đạc.

Cô quả thật muốn tham gia bữa tiệc, một là để cho Chu Truyền Nhân thể diện, hai là để mở rộng các mối quan hệ.

Cô trở về khách sạn, thay đồ dự tiệc.

Bộ váy dạ hội màu sâm banh, nghe nói còn là loại đặt thiết kế riêng của nhãn hiệu sang trọng ở nước ngoài, giá trị tới tám trăm ngàn, người bình thường có bỏ tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải có mối quan hệ.

Đương nhiên, đây là do Bạch Vi sắp xếp cho cô.

Ôn Noãn trang điểm xong, gọi điện thoại nói thẳng quá sang trọng.

Bạch Vi giả bộ nhỏ giọng nói: “Phải sang trọng một chút! Trong chuyện làm ăn, phải ăn mặc sao cho người ta vừa nhìn đã biết là cậu có gia cảnh, cái này gọi là người cần quần áo, Phật cần vàng đấy!”

Ôn Noãn đứng nhìn trước gương.

Quả thực cao quý, xinh đẹp!

Cô cầm túi xách, vào thang máy đi tới phòng tiệc ở lầu hai, trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, tổ chức thực sự rất hoành tráng.

Chu Mộ Ngôn đã tới từ sớm, áo mũ chỉnh tề đi theo bên cạnh Chu Truyền Nhân.

Ôn Noãn đi tới.

Ánh mắt của con sói nhỏ quét một vòng quanh người cô, hừ nhẹ: “Cũng tạm được!”

Ôn Noãn không thèm so đo với cậu ta, chào hỏi Chu Truyền Nhân.

Chu Truyền Nhân đánh giá cô rất cao, giới thiệu cho cô một vài mối liên hệ hữu ích, Ôn Noãn xã giao vừa phải, con sói nhỏ nhìn mà lòng nóng như lửa đốt!

Người phụ nữ này đối xử với người khác thì cứ trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn mình thì lại xa cách!
 
Chương 502


Chương 502

Mẹ nó!

Sao cậu ta lại phải để ý chứ!

Ngay vào lúc con sói nhỏ nghiến răng nghiến lợi…

Chu Truyền Nhân cười sang sảng rồi nói: “Ôn Noãn, vị này ắt hẳn cháu có quen biết, con trai của luật sư Khương ở thành phố B, Khương Duệ! Hổ phụ không sinh khuyển tử, hiện tại công việc làm ăn của Khương Duệ ở phương nam cũng vô cùng hoành tráng!”

Cả người Ôn Noãn hơi căng thẳng.

Khương Duệ!

Thế mà lại là Khương Duệ!

Đã nửa năm rồi không nghe được tin tức gì về Khương Duệ, cô không chủ động hỏi cũng không có ai nói cho cô biết, ngay cả Khương Sinh học đàn cùng cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Khương Duệ.

Ôn Noãn bình tĩnh dần, từ từ quay đầu lại.

Khương Duệ cầm ly rượu vang đỏ trên tay, ánh mắt sâu thẳm.

Cậu ta đã trưởng thành hơn, nhìn trông hơi khác!

Vẻ mặt của Ôn Noãn thả lỏng, nhẹ giọng mở miệng: “Khương Duệ!”

Khương Duệ hơi mỉm cười, buông ly rượu rồi vươn tay, Ôn Noãn chần chờ một chút rồi bắt lấy tay cậu ta…

Chu Truyền Nhân cười rộ lên: “Hóa ra hai người quen biết nhau!”

Ôn Noãn bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Con dạy đàn cho em gái của Khương Duệ, em ấy học ở chỗ con một năm.”

Chu Truyền Nhân lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.

Con sói nhỏ ở bên cạnh trợn trắng mắt.

Ha ha!

Cái gì mà em gái học đàn, rõ ràng là Khương Duệ yêu thầm Ôn Noãn nhiều năm, chuyển mình sang yêu đương không thành, bị tên họ Hoắc chạy đến phương nam chạy đi mất, lại nói, thủ đoạn của tên họ Hoắc kia thật độc ác!

Con sói nhỏ nhìn đôi người quen cũ kia, càng nhìn càng không vừa mắt.

Mẹ nó!

Còn phải nhìn bao lâu, còn muốn nói bao nhiêu câu hả?

Cậu ta đang định tiến lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy vui vẻ: Ôi trời tên họ Hoắc thế mà lại tới đây!

Ăn mặc rất gì và này nọ, chắc hẳn tới để đưa hơi ấm lễ Thất Tịch mà, lại trải qua thế giới của hai người chứ gì!

Thế nhưng không ngờ được đúng không?

Ôn Noãn sẽ gặp Khương Duệ!

Có phải trong lòng tên họ Hoắc sẽ chua chết không nhỉ?

Con sói nhỏ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, cậu ta cũng cười thật, dường như vì cậu ta cười vô cùng lộ liễu cộng thêm vẻ mặt quá mức kiêu ngạo, Ôn Noãn chú ý tới sau đó cô nhìn theo ánh mắt của cậu ta…

Cô thấy Hoắc Minh!

Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, Hoắc Minh đứng đó, cả người hào hoa phong nhã.

Anh nhìn Ôn Noãn.

Nhìn cô khẽ cười với Khương Duệ.
 
Chương 503


Chương 503

Mấy ngày nay cô lạnh lùng với anh, hiếm khi nở nụ cười thoải mái như vậy, thế nhưng lúc cô nhìn Khương Duệ lại bất giác cười, chẳng lẽ trong lòng cô Khương Duệ còn quan trọng hơn cả anh sao, có sức hấp dẫn hơn cả anh sao?

Hoắc Minh không muốn thể hiện mình đang ghen tị, vậy thì có vẻ không được phóng khoáng cho lắm.

Thế nhưng anh vẫn không tự chủ được đi về phía hai người bọn họ, đứng lại, lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ người phục vụ, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, nói với Ôn Noãn: “Hồi hồn đi, anh đẹp như vậy sao?”

Ôn Noãn đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của anh.

Cô nghiêng đầu cười xin lỗi với Khương Duệ.

Khương Duệ tự nhiên hiểu rõ, mặc dù cậu ta ở thành phố H nhưng tin tức lại rất nhanh nhạy.

Ôn Noãn vì chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi nên đã quay về bên cạnh Hoắc Minh, nhưng Khương Duệ lại thấy dù thế nào hai người kia cũng không thể giống như trước.

Khương Duệ cố ý châm chọc: “Anh Minh không yên tâm vậy sao, đi từ xa đuổi tới thành phố H? Người biết thì cho rằng anh tới đây để đón Thất Tịch, người không biết sẽ cho rằng anh nghi thần ngờ quỷ đấy!”

Đàn ông so chiêu với nhau…

Chẳng những phải khiến đối phương chết trong sân làm việc, ép đối phương bò không dậy nổi, ngay cả ngoài miệng cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.

Hoắc Minh là luật sư, miệng lưỡi như dao!

Anh cầm ly rượu, cười nhẹ nhàng: “Tôi không cảm thấy ở thành phố H có đối thủ nào mạnh mẽ cả! Ôn Noãn, em thấy sao?”

Ôn Noãn liếc anh, bảo anh một vừa hai phải.

Hoắc Minh ghé sát vào tai cô: “Em đau lòng cho cậu ta à?”

Ôn Noãn cũng hạ giọng: “Hoắc Minh, anh đến đây để săm soi có phải không hả? Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được cậu ấy trong tiệc tối thôi, cũng không làm gì, anh thật sự không cần làm như vậy!”

“Anh ghen tị!”

Hoắc Minh nói thẳng, sau đó lại nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.

Trước mắt bao người, Ôn Noãn nhịn không được, vành tai lặng lẽ đỏ lên!

Ý cười nhẹ trên mặt Khương Duệ từ từ biến mất…

Chu Mộ Ngôn cầm ly rượu đứng bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng trào phúng: “Nhìn đi, xét về độ mặt dày, chẳng ai so được với tên họ Hoắc này đâu!”

Khương Duệ chậm rãi uống ly rượu.

Hơi cồn cay nóng trượt xuống cổ họng rồi lại tràn vào bụng, không thoải mái nhưng thích hợp với tâm trạng của cậu ta.

Cậu ta nhìn chăm chú cặp đôi kia, nói nhỏ: “Tôi sai rồi!”

Một câu không đầu không đuôi, con sói nhỏ không hiểu.

Khương Duệ cũng tự mình hiểu được.

Lúc cậu ta theo đuổi Ôn Noãn, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới Hoắc Minh lại cố chấp với Ôn Noãn như vậy, Hoắc Minh là một kẻ cuồng công việc, thái độ hồi trước của anh với Ôn Noãn bày ra ở đó, đi đến được hôm nay cũng không ai ngờ.

Khương Duệ càng hiểu rõ, cậu ta cũng không bại bởi vì Hoắc Minh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom