Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 245


Chương 245

Quả nhiên, Kiều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.

Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay Ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.

“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”

“Vì tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vô cùng xin lỗi!”

“Tôi… Tôi không làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người chứ?”

……

Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.

*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.

Cô nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”

Tối qua hai người họ quả thực đã cãi nhau tới khó chịu.

Nhưng ngày hôm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ở nhà đợi cô.

Anh đã muốn giải thích với cô rồi, thậm chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?

Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.

Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sống với anh… Cô sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi anh trở về…

Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!

Ôn Noãn xoay người.

Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn ông Hoắc Minh này… đều là của cô rồi, cô vui rồi chứ?”

Cửa thang máy mở ra.

Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.

“Nơi này cũng để lại cho hai người!”

……

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.

Kiều An tiến lên.

Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”

Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”

Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!”

“Không cần thiết!”

Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vẫn không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.

Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.

“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chỉ vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”
 
Chương 246


Chương 246

“Em không tin anh quan tâm tới cô ta.”

……

Vẻ mặt Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một chút.

Anh nói: “Kiều An, phụ nữ đôi khi ra vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều… thì sẽ có vẻ giả tạo!”

Anh lại nhớ tới Ôn Noãn.

Ôn Noãn luôn rất chân thật khi ở trước mặt anh.

Khi thích anh, đôi mắt kia có thể long lanh ngậm nước, nhưng khi không thích anh, cô cũng không bao giờ che giấu.

Cô kết thúc rất dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa!

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẫy những người phụ nữ mến mộ theo đuổi anh, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám làm cho anh nổi nóng mất bình tĩnh, cho dù trước đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô ta cũng không dám làm gì quá mức.

Ôn Noãn lại ngược lại, anh đúng là đã rước về một bà tướng!

Hoắc Minh tức tới mức đau cả tim.

Anh quay về căn hộ, đóng cửa, Kiều An bị chặn bên ngoài.

Anh không cho cô ta vào nhà: “Kiều An, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!”

……

Kiều An vẫn không buông tay.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu em giải trừ hôn ước với anh ta, Hoắc Minh, chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?”

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô ta không dời mắt.

Hồi lâu sau, khóe miệng anh mới nhếch lên thành một độ cong đầy giễu cợt: “Em cảm thấy có thể không?”

Nói xong, anh vặn tay cô ta ra, đóng sầm cửa lại.

Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.

Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều An ở bên ngoài, nhưng Hoắc Minh lại không thèm quan tâm…

Anh bước vào phòng bếp.

Trong nồi giữ nhiệt, mấy món mà Ôn Noãn thích ăn vẫn còn được giữ nóng hôi hổi, đó là anh đặc biệt nhờ đầu bếp nấu cho cô. Cô gái nhỏ tức giận rồi, anh sẵn sàng hạ mình dỗ dành cô.

Nhưng cô lại rời đi mà không thèm ngoảnh lại…

Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ.

Hoắc Minh hơi không chịu nổi.

Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, lấy đồ ăn ra, đổ vào một túi rác, thay quần áo, xuống lầu, tiện tay ném vào thùng rác.

Anh nghĩ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà!

Cô có ở lại hay rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh…

Hoắc Minh anh không tới mức dành nhiều sự quan tâm đến vậy cho một người phụ nữ!

Ôn Noãn xách hành lý, lái xe đến căn hộ nhỏ cô vừa mới thuê.
 
Chương 247


Chương 247

Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.

Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.

Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cô cũng vậy.

Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.

Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.

Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.

Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tổng Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.

Chị Lê đến văn phòng của Ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.

Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”

Nhưng bất kể thế nào, đối phương vẫn nói muốn gặp Ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ăn cơm.

Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm nhường: “Nghe nói cô giáo Ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo Ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo Ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”

Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.

Chị Lê nháy mắt với Ôn Noãn.

Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tổng Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mời ngài một bữa cơm mới phải.”

Tổng Giám đốc Hứa vô cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đăng ký.

[Văn hóa Sauvignon Blanc.]

Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nở một nụ cười đầy hàm ý.

Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”

Tổng Giám đốc Hứa rời đi.

Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi.

[Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!]

Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.

[Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]

……

Chia tay Tổng Giám đốc Hứa.

Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.

Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”

Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.

Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
 
Chương 248


Chương 248

Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường…

Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lại gọi điện thoại tới.

“Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!”

Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý.

Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ.

Khương Duệ đợi cô ở bãi đỗ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cô.

“Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dễ dàng.”

Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ở nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ở lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thôi!”

Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt.

Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.”

Ôn Noãn thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói sự thật cho cậu ta biết.

Cô nói: “Khương Duệ, chuyện của tôi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.”

Khương Duệ nhìn cô chằm chằm.

Bầu không khí trở nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xâm lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực.

Đột nhiên, Khương Duệ mỉm cười thoải mái.

Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đấy.”

Cậu ta trấn an cô: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.”

Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm Ôn Noãn bất giác mỉm cười.

Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng.

Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng không khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây.

Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thấy đây là người lớn thân thiết với anh.

Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi.

Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãi dời mắt về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.

Quả nhiên, Hoắc Minh dùng khăn ăn lau môi, chậm rãi nói: “Cô giáo Ôn sống một mình nên không bị ràng buộc, tìm bạn hẹn hò hẳn là rất tiện.”

Khương Duệ cụp mắt.

Ha hả!

Nghe mà thấy chua dùm!

Cậu ta vịn lên lưng ghế của Hoắc Minh, cười cười: “Anh Minh cũng sống một mình đấy thôi, chắc là tiện lắm!”

Hoắc Minh híp mắt lại.

Khương Duệ vẫn còn cười cợt.

Người phụ nữ kia cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên nhẹ giọng hỏi: “Minh, cô gái này là…”

Hoắc Minh và Ôn Noãn đang chiến tranh lạnh, đương nhiên anh sẽ không xuống nước trước nói đó là bạn gái mình.
 
Chương 249


Chương 249

Anh mỉm cười nhạt, định nói dối cho qua.

Khương Duệ chớp chớp mắt, giở giọng ngọt xớt: “Bác Tân, đây là Ôn Noãn, bạn của cháu. Bác thấy sao?”

Quý phu nhân ở nhà làm gì biết mấy chuyện này?

Bà ấy mỉm cười: “Không tệ!”

Nói rồi bà ấy còn bảo với Hoắc Minh: “Lần trước mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, hơn nữa còn tuổi Mèo đúng như lời sư thầy đã nói. Hôm nào nhớ dắt cô bé sang nhà bác ăn một bữa.”

Hoắc Minh: …

Khương Duệ: …

Cũng may là có người lớn ở đây nên bọn họ còn biết kiềm chế, không đánh nhau một trận tơi bời ngay giữa nhà hàng. Hơn nữa Khương Duệ cũng tôn trọng Ôn Noãn nên không muốn đẩy cô vào thế khó.

Một lúc sau, Hoắc Minh rời đi.

Ôn Noãn im lặng hẳn. Trong lúc dùng bữa, cô cứ cảm thấy Hoắc Minh đang nhìn chằm chằm mình.

“Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta!”

Bên tai cô vang lên giọng Khương Duệ.

Ôn Noãn kinh ngạc.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy phong lưu, quyến rũ của Khương Duệ gần trong gang tấc.

Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn gợi cảm: “Lần trước tôi bảo cậu cứ nghe tôi thử xem, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Hoắc Minh khác. Cậu xem, vừa rồi suýt nữa anh ta đã tẩn tôi ngay giữa nhà hàng rồi đấy!”

Ôn Noãn cụp mắt.

Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh có thể coi như đã kết thúc, có nói gì nữa cũng vô nghĩa.

Khương Duệ cười cười, không nói gì thêm.

Cậu ta là người linh hoạt, biết tiến biết lùi thích hợp.

Ôn Noãn cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cậu ta. Cô có thể thả lỏng hoàn toàn, vậy nên cô rất quý người bạn Khương Duệ này.

Khi cô có yêu cầu gì, cậu ta đều đứng ra giải quyết cho cô.

Cơm nước xong xuôi, Khương Duệ mời cô cùng đi dạo tiêu cơm, nếu được thì thuận tiện đi xem phim luôn.

Ôn Noãn cảm thấy quá mờ ám nên từ chối.

Dưới ánh đèn đường, Khương Duệ mở cửa mời cô lên xe, khẽ cười: “Cô giáo Ôn cảnh giác ghê!”

Ôn Noãn thắt dây an toàn.

Cô giương mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, vì vậy không thể tiến thêm bước nữa.”

Khương Duệ im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng đành lùi lại để cô lái xe đi.

Ôn Noãn lái xe rời đi, Khương Duệ hơi nhếch môi.

Tình bạn…

Mẹ nó ai muốn làm bạn chứ!

Cậu ta chỉ muốn kết hôn, sinh con với cô thôi…
 
Chương 250


Chương 250

Ôn Noãn lái xe chậm rãi quay về căn hộ nhỏ.

Dưới tàng cây có một chiếc Bentley Continental màu vàng đang đậu.

Hoắc Minh mặc một bộ âu phục, dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc.

Xe sang cùng người đàn ông tuấn tú khí chất.

Khiến người khác phải chú ý.

Mấy cô gái đi ngang qua mỉm cười khúc khích, cố gắng làm anh chú ý, nhưng Hoắc Minh chỉ nhìn chằm chằm Ôn Noãn.

Cô tới gần…

Anh hít một hơi thuốc thật sâu khiến cho hai gò má hóp lại, đường nét gương mặt khuất dưới bóng cây càng thêm quyến rũ. Ôn Noãn chưa từng nghi ngờ, nếu Hoắc Minh muốn hẹn hò thì chẳng thiếu người đồng ý.

Dù sao ngoại hình của anh được trời ưu ái lắm.

Ôn Noãn lại gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì sao?”

Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.

“Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”

Ôn Noãn không nhúc nhích, cả buổi sau cô mới khàn giọng hỏi: “Anh muốn không? Muốn thì chúng ta đi khách sạn.”

Hoắc Minh nhíu mày.

“Nhà em ở đây mà em lại muốn đi khách sạn?”

Anh nhớ Ôn Noãn rất không thích khách sạn, rõ ràng là bây giờ cô đang giận dỗi.

Hoắc Minh nhẹ giọng: “Đừng quậy nữa! Đã nhiều ngày rồi mà em vẫn còn giận à? Tôi và cô ta không có gì hết!”

Nhưng Ôn Noãn chỉ đơn giản là không hết giận được.

Cô nhìn xe của anh, lại nói: “Luật sư Hoắc, tôi không có quậy, mà tôi cũng không có tư cách đó. Chẳng qua là tôi thấy quan hệ chúng ta thích hợp với khách sạn hơn thôi!… Đi xe của anh đi, lát nữa tôi sẽ bắt xe về.”

Ánh mắt Hoắc Minh tối đi.

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người lên xe.

Sau khi thắt dây an toàn xong, Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh.

Hoắc Minh cố ý ném một chiếc hộp vuông lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó nghiêng người nói với cô: “Ở lại khách sạn một đêm đi, tôi sợ em không xuống giường được.”

Ôn Noãn quay mặt đi.

Anh đúng là thằng khốn!

Hoắc Minh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thì hơi tức giận, lái xe tới một khách sạn năm sao.

Khi lấy thẻ phòng, đến nhân viên lễ tân cũng cảm thấy sự bất thường.

Đến mức không dám thở mạnh.

Hoắc Minh cầm thẻ phòng, bước chân thoăn thoắt dẫn trước.

Ôn Noãn theo sau anh, chậm rãi đi vào thang máy.

Đây là lần thứ hai cô đến khách sạn cùng anh. Lần trước anh chơi ác quá, để lại trong cô bóng ma tâm lý đến giờ chưa phai.

Bầu không khí trong thang máy im lặng đến đáng sợ.
 
Chương 236


Chương 236

Lúc xuống xe, toàn thân cô ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, răng run lập cập.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy cho cô.

“Thưa cô, phòng 1804.”

Ôn Noãn lau nước trên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đến phòng.

Ôn Noãn mở nước tắm.

Bộ váy xinh đẹp kia bị cô ném vào thùng rác, quần áo bị ngâm nước dính vào nhau, giống như cô, chật vật không chịu nổi.

Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm.

Tâm trạng của cô thật sự không tốt, nhịn không được muốn uống chút rượu.

Uống nửa ly, cô tựa vào mép bồn tắm nhẹ nhàng cười… Cô không muốn, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu cô đều là dáng vẻ Hoắc Minh ôm Kiều An.

Cô nhớ rõ anh nói: “Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia!”

Anh còn tặng cô tiêu bản xinh đẹp như vậy, lấy lòng cô, làm cho cô cảm động đến nỗi làm cùng anh hơn nửa đêm, hầu hạ anh thoải mái…

Lúc này chỉ mới mấy ngày?

Anh lại ôm Kiều An với vẻ mặt thành thắm thiết.

Ôn Noãn cười ra nước mắt.

Đáng đời!

Ai bảo cô tin tưởng anh, ai bảo cô nhịn không được thích anh? Cô lại cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ động lòng với mình!

Ôn Noãn ngâm nửa giờ, toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực.

Chuông cửa reo.

Ôn Noãn tưởng là phục vụ phòng, chống người ngồi dậy bọc áo tắm.

Nhưng cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Minh đang đứng.

Anh cũng không khá hơn cô chỗ nào, toàn thân đều ướt sũng.

Ôn Noãn chặn ở cửa.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng nói càng khàn: “Ôn Noãn, để tôi vào.”

Ôn Noãn nghiêng người cho anh đi vào.

Bọn họ quả thật cần nói chuyện, tình hình bây giờ, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.

Hoắc Minh cầm khăn lau mặt.

Lau xong, anh vươn tay về phía Ôn Noãn.

Động tác này tương đối dịu dàng, nhưng Ôn Noãn thờ ơ, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này… không cần thiết.”

Hoắc Minh biết cô tức giận.

Anh đã sống chung với cô đã được một khoảng thời gian, từ trước đến giờ biết tính cô nóng nảy, bình thường không ảnh hưởng lớn nên chỉ cần ầm ĩ một chút sẽ hết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu anh không giải thích không dỗ dành, có lẽ cô sẽ tức giận rất lâu.

Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn gặp cô ta, là chú Kiều nhờ tôi qua xem, chú ấy nói tình trạng của Kiều An rất tệ.”
 
Chương 237


Chương 237

Ôn Noãn đờ đẫn nghe.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em tức giận cũng đúng, Kiều An ném điện thoại di động của anh xuống nước, nên mới không gọi điện cho em.”

Ôn Noãn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoắc Minh, bây giờ anh đang giải thích hay đang lừa quỷ?”

Hoắc Minh khẽ nhíu mày.

Một người đàn ông có thân phận như anh, sẽ không giải thích cho phụ nữ cái gì, chứ đừng nói chi là hạ mình năn nỉ.

Ôn Noãn lại cười.

“Thật sự không gọi điện được sao?”

“Chẳng qua là anh không đủ quan tâm thôi!”

“Hoắc Minh… Kiều An và anh trở mặt nhau, giữa hai người còn có giao tình của bậc cha chú, hai người còn có hồi ức thuở bé, Ôn Noãn tôi cái gì đều không có! Cũng đúng, tôi chỉ là người phụ nữ ngủ cùng anh mà thôi.”

……

Ôn Noãn nói xong hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng cô nhất quyết không khóc.

Vì một người như vậy, không đáng!

“Không phải vậy!”

Hoắc Minh cau mày, anh muốn chạm vào cô.

Ôn Noãn không cho anh chạm vào, cô lùi về phía sau một bước đối diện với anh.

Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Minh, anh đã gặp qua người phụ nữ nào đã lên giường lại còn muốn nấu cơm thắt cà vạt cho anh, giúp anh giặt quần áo, còn muốn quét dọn vệ sinh, mở nước cho anh tắm rửa chưa?”

Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.

Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”

Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.

Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.

Anh nhìn cô chăm chú.

Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!”

Ôn Noãn cười tự giễu.

Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”

Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.

“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”

Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”
 
Chương 238


Chương 238

Mắt Ôn Noãn đỏ lên.

Tại sao cô lại không biết chứ?

Cô biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hôn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, Ôn Noãn cô đây có lẽ lại là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!

Anh cũng giỏi thật đấy!

Đi chết đi!

Ôn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.

“Không kết thúc cũng được!”

“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”

……

Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng không? Ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”

Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn Ôn Noãn lại trước tủ TV.

Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.

Sự kiên nhẫn của Hoắc Minh đã cạn kiệt.

Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.

Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…

Lúc này, Ôn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!

Thế nhưng cô không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nổi lửa.

Anh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”

Ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cô rướn người lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ở căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ở khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những thứ tốt đẹp.”

Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.

Anh chống người lên, chăm chú nhìn cô từ trên xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.

Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.

Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.

Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục.

Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.

“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!”
 
Chương 239


Chương 239

Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen rồi, đột nhiên lại trống rỗng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?”

Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông.

Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng!

Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.

Anh đứng dậy, đứng ở đuôi giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt…

Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh.

Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luẩn quẩn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ.

Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh.

Hoắc Minh dễ dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cô.

“Đừng cử động!”

“Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.”

“Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.”

……

Trong mắt Ôn Noãn lóe lên ánh nước.

Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẫn rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mà tách ra.

Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm” .

Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quý này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô!

Cô không muốn cử động, cứ vậy mà kéo chăn lên, mơ màng ngủ mất.

Đến khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay.

Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Minh…”

……

Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt.

Không phải Hoắc Minh.

Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ…

Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến.

“Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.”

Ôn Noãn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.”

Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “Ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đã thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu.”

Ôn Noãn im lặng một lúc.

“Chị Lê, chị muốn mua lại sao?”

Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.”
 
Chương 240


Chương 240

Cô ấy do dự một lát, hỏi: “Ôn Noãn, ý em thế nào?”

Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan!

Bởi vì trung tâm âm nhạc kia đã được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà…

Ôn Noãn vẫn phải nói thật với chị Lê.

Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.”

Chị Lê không ngạc nhiên.

Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, không cãi nhau mới là lạ.

Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trở về.

Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.”

Ôn Noãn vô cùng cảm động.

Trong thời điểm cô nản lòng thoái chí nhất, may mắn có một người như vậy kéo cô lại đúng lúc, không để cô chìm sâu vào vũng bùn.

Cô nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.”

Chị Lê lại nói với cô mấy câu an ủi ấm áp.

Ôn Noãn cảm thấy hình như mình cũng không còn đau lòng như vậy nữa…

Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cô một bộ quần áo mới, sau khi rửa mặt xong, cô chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Năm triệu của Cố Trường Khanh và Khương Duệ, cô không tin tưởng chuyển phát nhanh.

Cô phải tự mình trả lại.

……

Ôn Noãn lái xe, đưa tấm séc của Khương Duệ tới quầy lễ tân ở công ty của cậu ta.

Khương Duệ đang họp.

Đến khi cậu ta nhận được tấm séc thì Ôn Noãn đã lái xe rời đi.

Cậu ta gọi điện thoại cho cô, giận dỗi: “Ôn Noãn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cậu cũng không cho tôi sao?”

Từ trước đến nay, Ôn Noãn vẫn luôn đối xử với cậu ta không tồi.

Giọng cô điềm đạm: “Khương Duệ, để lần sau đi, lần sau cho cậu chọn thời gian.”

Khương Duệ đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng trên tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng hơi khàn khàn: “Ôn Noãn, nếu cậu đã chia tay anh ta, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Tôi chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”

Ôn Noãn im lặng.

Cô đoán, hầu hết mọi người trong cái giới đó của Khương Duệ đều đã biết đến chuyện tối hôm qua.

Vô cùng phiền não…

Khương Duệ dịu dàng nói: “Đừng áp lực quá, Ôn Noãn! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đợi cậu lựa chọn.”

Bất kể người phụ nữ nào nghe được câu nói đầy yêu thương này của Khương Duệ cũng đều không thể thờ ơ.
 
Chương 241


Chương 241

Trong lòng Ôn Noãn rối loạn.

Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào hay từ lúc nào nữa.

Cô chỉ nhớ rõ một câu nói cuối cùng của Khương Duệ: “Theo đuổi một cô gái, có tốn chút thời gian hay công sức thì có làm sao chứ… Ôn Noãn, dù sao tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm một chút nữa.”

Ôn Noãn dừng xe.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng…

Cô thực sự không biết mình phải từ chối Khương Duệ như thế nào, điều kiện của Khương Duệ tốt như vậy, thực sự không cần phải chờ đợi cô.

Cô yêu đương với Cố Trường Khanh bốn năm, hiện tại lại đang mập mờ không rõ với Hoắc Minh.

Ôn Noãn cô sẽ không thể trở thành người yêu của cậu ta.

Ôn Noãn khẽ thở dài, mở cửa xuống xe.

Phía trước chính là tập đoàn Cố Thị, nơi mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.

Đương nhiên Ôn Noãn không muốn gặp Cố Trường Khanh, cô giao tấm séc kia cho lễ tân, dặn dò: “Làm phiền cô giúp tôi chuyển cái này cho Tổng Giám đốc Cố.”

Cô gái lễ tân đã làm việc ở Tập đoàn Cố Thị sáu năm.

Cô ấy biết Ôn Noãn… Đó là bạn gái cũ của Tổng Giám đốc Cố!

Người ngoài đều cho rằng Tổng Giám đốc Cố đã đá cô Ôn, thế nhưng trong Tập đoàn Cố Thị lại lan truyền một phiên bản khác đó là sau khi đính hôn, Tổng Giám đốc Cố đổi ý, muốn theo đuổi cô Ôn một lần nữa nhưng lại bị từ chối.

Tổng Giám đốc Cố phát điên một trận!

Cô gái lễ tân vô cùng lễ độ với Ôn Noãn: “Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho Tổng Giám đốc Cố.”

Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn về phía sau Ôn Noãn.

“Tổng Giám đốc Cố!”

Ôn Noãn chậm rãi xoay người lại.

Cố Trường Khanh đang đứng ngay phía sau cô, cũng không biết đã đứng được bao lâu rồi.

Giọng điệu của Ôn Noãn vẫn bình thản: “Tổng Giám đốc Cố, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi rất cảm kích.”

Giữa hai người họ đã không còn gì cần phải nói, Ôn Noãn nói xong câu này liền rời đi.

Cố Trường Khanh bắt được tay cô.

“Ôn Noãn!”

Giọng điệu của hắn hơi dồn dập, như thể sợ Ôn Noãn biến mất.

Ôn Noãn gạt tay hắn ra: “Cố Trường Khanh, mong anh tự trọng!”

Cố Trường Khanh cười khổ.

Hắn buông Ôn Noãn ra, thấp giọng nói: “Em cứ ngồi ở sảnh đi, để anh bảo thư ký pha cà phê mang tới! Ôn Noãn… Ở đây người đến người đi nhiều như vậy, em cũng không muốn làm gì khó xử đúng không?”

Ôn Noãn nhìn xung quanh.

Quả thực có không hề ít nhân viên đang lén nhìn bọn họ.

Nếu không chịu nghe Cố Trường Khanh nói cho xong, có khi hắn lại dám làm chuyện gì đó…
 
Chương 242


Chương 242

Năm phút sau, Ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh.

Cố Trường Khanh tự mình pha cho Ôn Noãn một tách cà phê Mandheling, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?”

“Một viên.”

Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.

Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn.

Sau đợt này, Cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, Ôn Noãn chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì.

Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi.

Ôn Noãn có chút cảm khái.

Cố Trường Khanh vẫn vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.”

Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng.

“Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ôn chuyện với anh.”

“Anh biết.”

Trong giọng điệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh.

Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào Ôn Noãn: “Năm triệu kia chỉ là một chút tấm lòng của anh thôi! Ôn Noãn, em đừng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng không cho anh sao?”

Tối hôm qua Ôn Noãn thực sự rất khó chịu!

Đến bây giờ đầu cô vẫn còn đang quay quay!

Thế nhưng hôm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cô, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã từng lừa dối cô!

Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

Cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô.

Cô đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thể ở lại thêm nữa.”

Cố Trường Khanh gọi cô lại.

Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên anh ta sao?”

Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ.

Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!”

Cố Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được.

Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. Ôn Noãn, để anh giúp em đi.”

Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!”

Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy.

Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đi.

Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cô.

Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Ôn Noãn đỏ hoe, có phải cô đã khóc vì Hoắc Minh không?
 
Chương 243


Chương 243

Trong lòng hắn thấy rất khó chịu, một lúc lâu sau mới nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.

“Tổng Giám đốc Hứa, giúp tôi một chuyện gấp, anh đi tiếp xúc với phòng nhạc XX một chút.”

“Anh cứ bàn chuyện, bên tôi sẽ lo vấn đề tài chính.”

“Sau khi thành công, các hạng mục trong tay tôi để tùy anh chọn…”

……

Cố Trường Khanh cúp điện thoại.

Ánh mắt sâu thăm thẳm.

Hắn khao khát được nhìn thấy Ôn Noãn, cô của hiện tại đã rất khác trước đây, rất có hương vị của phụ nữ! Cho dù cô chỉ ở bên cạnh hắn, trò chuyện với hắn, hắn cũng cảm thấy… tốt hơn một chút!

*

Ôn Noãn rời khỏi Tập đoàn Cố Thị.

Cô tìm người môi giới, thuê một căn hộ rộng năm mươi mét vuông.

Sau khi ký xong hợp đồng, cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, lúc này chắc chắn Hoắc Minh sẽ không ở nhà.

Ôn Noãn chuẩn bị trở về một chuyến, dọn đồ đạc của mình ra ngoài.

Thế nhưng cô thật sự không ngờ, trong thời gian làm việc buổi sáng, vậy mà Hoắc Minh lại ở nhà.

Ôn Noãn mở cửa đi vào.

Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng vẫn chưa tới công ty.

Anh nhìn thấy Ôn Noãn, trong đôi con ngươi đen thẳm che giấu một ngọn lửa.

Nhưng anh vẫn không lên tiếng, có lẽ là đang đợi cô lên tiếng nhận thua trước.

Ôn Noãn rất mất tự nhiên.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dọn đồ đạc!”

Hoắc Minh không quan tâm đến cô, anh vẫn nhìn vào tạp chí của mình như cũ, thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến Ôn Noãn càng thêm khó chịu.

.

Cô vội vàng đi vào phòng ngủ chính.

Trong khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện ra đồ của mình thực sự rất ít, phần lớn quần áo, mỹ phẩm dưỡng da và các thứ linh tinh khác đều là do Hoắc Minh mua thêm cho cô…

Ôn Noãn không định mang những thứ đó đi.

Cô chỉ đơn giản xếp đồ của mình vào một chiếc vali nhỏ, xách theo rất nhẹ, lại còn tiện lợi.

Cô đang định đi thì đã thấy Hoắc Minh đứng tựa bên cạnh cửa.

Anh chăm chú nhìn cô: “Cô giáo Ôn, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rồi không?”

Ôn Noãn đặt chìa khóa lại trên tủ đầu giường.

Ngoài ra còn có tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, mặc dù đã rất lâu rồi cô không đụng tới nó, thế nhưng bây giờ nó vẫn đang ở trong ví của cô, cô cũng lấy ra trả lại cho anh…

Cuối cùng, cô còn nhẹ giọng nói: “Những món quần áo và trang sức quý giá này đều để lại đây, anh có thể bảo thư ký Trưởng kiểm tra đối chiếu lại một chút!”
 
Chương 244


Chương 244

Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.

Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”

Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!

Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”

Hoắc Minh: …

Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.

Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…

Ôn Noãn cúi đầu xuống.

Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.

Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!

Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”

Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.

Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.

Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”

Ôn Noãn cụp mắt.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”

Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”

Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.

Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.

Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.

Ôn Noãn cười tự giễu.

“Không muốn ăn! Không quan trọng!”

Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.

Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.

Tiếng chuông cửa vang lên…

Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?

Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”

Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.

Anh buông tay cô ra.

Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
 
Chương 245


Chương 245

Quả nhiên, Kiều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.

Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay Ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.

“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”

“Vì tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vô cùng xin lỗi!”

“Tôi… Tôi không làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người chứ?”

……

Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.

*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.

Cô nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”

Tối qua hai người họ quả thực đã cãi nhau tới khó chịu.

Nhưng ngày hôm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ở nhà đợi cô.

Anh đã muốn giải thích với cô rồi, thậm chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?

Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.

Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sống với anh… Cô sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi anh trở về…

Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!

Ôn Noãn xoay người.

Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn ông Hoắc Minh này… đều là của cô rồi, cô vui rồi chứ?”

Cửa thang máy mở ra.

Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.

“Nơi này cũng để lại cho hai người!”

……

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.

Kiều An tiến lên.

Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”

Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”

Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!”

“Không cần thiết!”

Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vẫn không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.

Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.

“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chỉ vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”
 
Chương 246


Chương 246

“Em không tin anh quan tâm tới cô ta.”

……

Vẻ mặt Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một chút.

Anh nói: “Kiều An, phụ nữ đôi khi ra vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều… thì sẽ có vẻ giả tạo!”

Anh lại nhớ tới Ôn Noãn.

Ôn Noãn luôn rất chân thật khi ở trước mặt anh.

Khi thích anh, đôi mắt kia có thể long lanh ngậm nước, nhưng khi không thích anh, cô cũng không bao giờ che giấu.

Cô kết thúc rất dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa!

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẫy những người phụ nữ mến mộ theo đuổi anh, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám làm cho anh nổi nóng mất bình tĩnh, cho dù trước đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô ta cũng không dám làm gì quá mức.

Ôn Noãn lại ngược lại, anh đúng là đã rước về một bà tướng!

Hoắc Minh tức tới mức đau cả tim.

Anh quay về căn hộ, đóng cửa, Kiều An bị chặn bên ngoài.

Anh không cho cô ta vào nhà: “Kiều An, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!”

……

Kiều An vẫn không buông tay.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu em giải trừ hôn ước với anh ta, Hoắc Minh, chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?”

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô ta không dời mắt.

Hồi lâu sau, khóe miệng anh mới nhếch lên thành một độ cong đầy giễu cợt: “Em cảm thấy có thể không?”

Nói xong, anh vặn tay cô ta ra, đóng sầm cửa lại.

Bên trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.

Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều An ở bên ngoài, nhưng Hoắc Minh lại không thèm quan tâm…

Anh bước vào phòng bếp.

Trong nồi giữ nhiệt, mấy món mà Ôn Noãn thích ăn vẫn còn được giữ nóng hôi hổi, đó là anh đặc biệt nhờ đầu bếp nấu cho cô. Cô gái nhỏ tức giận rồi, anh sẵn sàng hạ mình dỗ dành cô.

Nhưng cô lại rời đi mà không thèm ngoảnh lại…

Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ.

Hoắc Minh hơi không chịu nổi.

Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, lấy đồ ăn ra, đổ vào một túi rác, thay quần áo, xuống lầu, tiện tay ném vào thùng rác.

Anh nghĩ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà!

Cô có ở lại hay rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh…

Hoắc Minh anh không tới mức dành nhiều sự quan tâm đến vậy cho một người phụ nữ!

Ôn Noãn xách hành lý, lái xe đến căn hộ nhỏ cô vừa mới thuê.
 
Chương 247


Chương 247

Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.

Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.

Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cô cũng vậy.

Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.

Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.

Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.

Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tổng Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.

Chị Lê đến văn phòng của Ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.

Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”

Nhưng bất kể thế nào, đối phương vẫn nói muốn gặp Ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ăn cơm.

Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm nhường: “Nghe nói cô giáo Ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo Ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo Ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”

Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.

Chị Lê nháy mắt với Ôn Noãn.

Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tổng Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mời ngài một bữa cơm mới phải.”

Tổng Giám đốc Hứa vô cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đăng ký.

[Văn hóa Sauvignon Blanc.]

Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nở một nụ cười đầy hàm ý.

Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”

Tổng Giám đốc Hứa rời đi.

Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi.

[Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!]

Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.

[Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]

……

Chia tay Tổng Giám đốc Hứa.

Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.

Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”

Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.

Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
 
Chương 248


Chương 248

Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường…

Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lại gọi điện thoại tới.

“Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!”

Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý.

Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ.

Khương Duệ đợi cô ở bãi đỗ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cô.

“Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dễ dàng.”

Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ở nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ở lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thôi!”

Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt.

Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.”

Ôn Noãn thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói sự thật cho cậu ta biết.

Cô nói: “Khương Duệ, chuyện của tôi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.”

Khương Duệ nhìn cô chằm chằm.

Bầu không khí trở nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xâm lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực.

Đột nhiên, Khương Duệ mỉm cười thoải mái.

Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đấy.”

Cậu ta trấn an cô: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.”

Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm Ôn Noãn bất giác mỉm cười.

Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng.

Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng không khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây.

Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thấy đây là người lớn thân thiết với anh.

Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi.

Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãi dời mắt về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.

Quả nhiên, Hoắc Minh dùng khăn ăn lau môi, chậm rãi nói: “Cô giáo Ôn sống một mình nên không bị ràng buộc, tìm bạn hẹn hò hẳn là rất tiện.”

Khương Duệ cụp mắt.

Ha hả!

Nghe mà thấy chua dùm!

Cậu ta vịn lên lưng ghế của Hoắc Minh, cười cười: “Anh Minh cũng sống một mình đấy thôi, chắc là tiện lắm!”

Hoắc Minh híp mắt lại.

Khương Duệ vẫn còn cười cợt.

Người phụ nữ kia cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên nhẹ giọng hỏi: “Minh, cô gái này là…”

Hoắc Minh và Ôn Noãn đang chiến tranh lạnh, đương nhiên anh sẽ không xuống nước trước nói đó là bạn gái mình.
 
Chương 249


Chương 249

Anh mỉm cười nhạt, định nói dối cho qua.

Khương Duệ chớp chớp mắt, giở giọng ngọt xớt: “Bác Tân, đây là Ôn Noãn, bạn của cháu. Bác thấy sao?”

Quý phu nhân ở nhà làm gì biết mấy chuyện này?

Bà ấy mỉm cười: “Không tệ!”

Nói rồi bà ấy còn bảo với Hoắc Minh: “Lần trước mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, hơn nữa còn tuổi Mèo đúng như lời sư thầy đã nói. Hôm nào nhớ dắt cô bé sang nhà bác ăn một bữa.”

Hoắc Minh: …

Khương Duệ: …

Cũng may là có người lớn ở đây nên bọn họ còn biết kiềm chế, không đánh nhau một trận tơi bời ngay giữa nhà hàng. Hơn nữa Khương Duệ cũng tôn trọng Ôn Noãn nên không muốn đẩy cô vào thế khó.

Một lúc sau, Hoắc Minh rời đi.

Ôn Noãn im lặng hẳn. Trong lúc dùng bữa, cô cứ cảm thấy Hoắc Minh đang nhìn chằm chằm mình.

“Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta!”

Bên tai cô vang lên giọng Khương Duệ.

Ôn Noãn kinh ngạc.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy phong lưu, quyến rũ của Khương Duệ gần trong gang tấc.

Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn gợi cảm: “Lần trước tôi bảo cậu cứ nghe tôi thử xem, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Hoắc Minh khác. Cậu xem, vừa rồi suýt nữa anh ta đã tẩn tôi ngay giữa nhà hàng rồi đấy!”

Ôn Noãn cụp mắt.

Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh có thể coi như đã kết thúc, có nói gì nữa cũng vô nghĩa.

Khương Duệ cười cười, không nói gì thêm.

Cậu ta là người linh hoạt, biết tiến biết lùi thích hợp.

Ôn Noãn cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cậu ta. Cô có thể thả lỏng hoàn toàn, vậy nên cô rất quý người bạn Khương Duệ này.

Khi cô có yêu cầu gì, cậu ta đều đứng ra giải quyết cho cô.

Cơm nước xong xuôi, Khương Duệ mời cô cùng đi dạo tiêu cơm, nếu được thì thuận tiện đi xem phim luôn.

Ôn Noãn cảm thấy quá mờ ám nên từ chối.

Dưới ánh đèn đường, Khương Duệ mở cửa mời cô lên xe, khẽ cười: “Cô giáo Ôn cảnh giác ghê!”

Ôn Noãn thắt dây an toàn.

Cô giương mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, vì vậy không thể tiến thêm bước nữa.”

Khương Duệ im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng đành lùi lại để cô lái xe đi.

Ôn Noãn lái xe rời đi, Khương Duệ hơi nhếch môi.

Tình bạn…

Mẹ nó ai muốn làm bạn chứ!

Cậu ta chỉ muốn kết hôn, sinh con với cô thôi…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top