Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 235


Chương 235

Ôn Noãn cứng đờ quay đầu sang, nhìn thẳng anh, lúc này trong mắt cô toàn là nước mắt.

Cô biết như vậy rất khó coi, như vậy rất mất mặt…

Nhưng cô không còn sức để che giấu nữa.

Hoắc Minh nhìn vào mắt cô, có hơi khiếp sợ, anh lại dùng sức đập cửa xe : “Ôn Noãn, mở cửa!”

Nước mưa thấm vào miệng anh, nuốt chửng âm lượng của anh.

Ôn Noãn hoảng hốt tự giễu, để một quý công tử như anh phải giải thích xin lỗi với mình, thật sự là quá làm khó anh rồi… Nhưng cô không muốn!

Ôn Noãn nhẹ nhàng đạp chân ga.

Chiếc BMW màu trắng, chậm rãi rời đi trong màn mưa.

Bánh xe khiến bọt nước trên mặt đất bắn tung tóe lên rồi rơi xuống, tạo thành từng vòng gợn sóng.

Hoắc Minh bị ép lùi về phía sau vài bước.

Anh đứng trong mưa không nhúc nhích.

Trong đầu anh, tất cả đều là Ôn Noãn đỏ mắt khóc lóc…

Cô đã khóc bao lâu rồi?

Kiều An chạy tới.

Nhìn phương hướng chiếc xe màu trắng rời đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoắc Minh, em xin lỗi, làm cho bạn gái anh tức giận! Em không phải cố ý…Em chỉ là khổ sở, em chỉ là muốn uống rượu, chỉ là hơi nghĩ không thông!”

Hoắc Minh không nói gì.

Anh muốn hút thuốc, nhưng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, điếu thuốc đã sớm ướt.

Anh hung hăng ném hộp thuốc lá xuống, chửi thề.

Kiều An ở bên cạnh anh, cẩn thận nói: “Hoắc Minh, nếu không phải do em tùy tiện ném điện thoại của anh xuống nước, Ôn Noãn sẽ không tức giận như vậy.”

Hoắc Minh vô cảm đi về phía chiếc Bentley.

Cả người anh đầy nước làm cho xe lộn xộn, nhưng anh không quan tâm.

Kiều An lên xe.

Cô ta còn muốn nói gì nữa…

Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Kiều An, một lần cuối cùng! Sau này nghĩ quẩn thì gọi 120.”

Kiều An khóc rống lên.

Cô ta nức nở nói: “Hoắc Minh, ngay cả anh cũng bỏ mặc em sao?… Hoắc Minh, ở thành phố B em chỉ có một người thân là anh!”

Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Đêm nay Kiều Cảnh Niên gọi điện thoại nhờ anh qua xem, anh vốn định dàn xếp ổn thỏa cho cô ta xong sẽ đi tìm Ôn Noãn, nhưng Kiều An vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn ném điện thoại di động của anh vào trong bể cá…

Hoắc Minh vô cảm nói: “Tôi đưa em về!”

Ôn Noãn không trở về chung cư.

Mưa quá lớn, hơn nữa cô không muốn về nơi đó nữa……

Cô dừng xe trước cửa một khách sạn.
 
Chương 226


Chương 226

Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Kiều An sửng sốt trong giây lát.

Cô ta không hề tin những gì cô nói mà chỉ cảm thấy Ôn Noãn đang khiêu khích cô ta!

Kiều An nâng ly cà phê lên, cười đến rất vui vẻ.

“Cô Ôn à…có khi cướp một người đàn ông, sẽ cần ít thủ đoạn nhỏ đấy.”

“Cô đừng trách tôi nhé!”

“Tôi thật sự rất ghét cô đấy!”



Kiều An vừa nói xong liền đổ cà phê lên tay mình, sau đó thét lên chói tai.

“Cô Ôn, sao cô lại hắt cà phê vào tôi!”

“Nóng quá…”

“Anh Minh, anh Minh…”



Cô ta ác độc nhìn Ôn Noãn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc thắng.

Ôn Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay mình.

Thật đáng tiếc!

Cô lại nhìn Kiều An, mỉm cười: “Cô Kiều, thật ra tôi rất ngưỡng mộ bố cô, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Kiểu Cảnh Niên lại có một đứa con gái hèn mạt như vậy! Cô theo đuổi Hoắc Minh là chuyện của cô, nhưng tôi sẽ không chấp nhận chuyện cô hãm hại tôi theo cách bẩn thỉu như thế này! Đúng rồi, tôi quên nói với cô, ly cà phê của cô có bỏ thêm đá, nó không thể nào khiến cô bị phỏng được, càng chẳng thể khiến anh Minh của cô đau lòng cho cô!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau!

“Để tôi giúp cô!”

Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đổ cốc cà phê đang cầm trên tay có độ nóng ít nhất 85oC xuống cánh tay mịn màng của Kiều An.

Làn da mềm mại kia lập tức đỏ một mảng.

Kiều An đau đớn vừa khóc vừa kêu…

Hoắc Minh đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn hơi nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau.

Khóe miệng cô thậm chí còn vươn nụ cười nhẹ: “Hoắc Minh, tôi nhận tội!”

Hoắc Minh bước đến sát bên người cô.

Giọng của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình Ôn Noãn có thể nghe thấy: “Cô giáo Ôn, em muốn rời xa tôi đến vậy à? Em nghĩ khiến Kiều An bị phỏng có thể chọc giận tôi sao?”

Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn rời xa anh để ở bên Khương Duệ?

Ôn Noãn không trả lời anh.

Cô chỉ tiếc vừa rồi anh đã thấy hết.

Kiều An không biết vừa rồi đã có một hồi gió bão nổi lên giữa hai người bọn họ, cô ta giống như một chú chim nhỏ bị gãy cánh mà bổ nhào vào lòng Hoắc Minh, giọng nói nũng nịu.

“Anh Minh, cô Ôn không thích em!”

“Đau quá, anh giúp em với.”
 
Chương 227


Chương 227

“Anh về nhà với em đi, ở nhà em có hai chai rượu, chúng ta có thể vừa thưởng rượu vừa đắp chăn nói chuyện…”



Kiều An trực tiếp quyến rũ anh trước mặt Ôn Noãn.

Vừa giả vờ yếu đuối, vừa tỏ ra đáng thương…

Làm Ôn Noãn cảm thấy hổ thẹn không bằng cô ta!

Ôn Noãn cảm thấy thật đáng tiếc, ly cà phê lúc nãy không đủ nóng! Nếu không cô nhất định phải cho Kiều An biết thế nào là xã hội hiểm ác!

Hoắc Minh nhìn chằm chằm Ôn Noãn.

Thời gian qua lâu như vậy mà cô trông không có vẻ gì là muốn giải thích, hình như là thật sự muốn đẩy anh ra.

Hoắc Minh cúi đầu nhìn Kiều An.

“Tôi đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương.”

Kiều An không chịu.

“Anh Minh, sao anh không xót em gì hết vậy! Em muốn rượu vang đỏ, em muốn anh an ủi em!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Anh ra ngoài trước, thản nhiên nói: “Vậy để Ôn Noãn xót em nhé! Kỹ năng băng bó của cô ấy rất tốt.”

Kiều An giận dỗi dậm chân.

Cô ta sợ Ôn Noãn…

Cô ta thật sự không hiểu nỗi, Ôn Noãn chỉ là người phụ nữ được anh Minh nuôi, không phải nên khom lưng uốn gối trước tiểu thư danh gia vọng tộc như cô ta hay sao?

Sao có thể dám hắt cà phê lên người cô ta chứ!

Hoắc Minh đợi ở bên ngoài rất lâu.

Đợi đến khi Kiều An đi ra, anh vẫn chưa thấy Ôn Noãn ra ngoài.

Anh lại bước vào trong: “Em không đi à?”

Ôn Noãn đã dọn dẹp xong vết bẩn, tiếp tục cho hạt cà phê vào máy, thản nhiên nói: “Mình anh đi là được rồi, hai người có thể tiện thể ôn lại chuyện xưa.”

Hoắc Minh nghe ra giọng điệu giận cá chém thớt của cô!

Hai hôm nay bọn họ ở chung rất hòa hợp, hơn nữa đêm đó ở khách sạn, anh quả thật rất thoải mái, cơ thể Ôn Noãn không thoải mái lại bị Kiều An chơi xấu, cô có chút bực bội cũng là chuyện bình thường!

Hoắc Minh tiến tới, ôm cô từ phía sau.

“Giận à?”

“Em đổ cà phê lên người cô ấy, anh còn chưa giận em mà.”

“Anh trở về với em, nhé? Em muốn uống rượu vang đỏ hay là cà phê, chúng ta vừa uống vừa đắp chăn nói chuyện, được không?”

Ôn Noãn khẽ cắn môi.

Anh thật không biết xấu hổ!

Đồng thời cô cảm thấy xót xa, dù là cô hay Kiều An thì Hoắc Minh đều không xem ra gì.
 
Chương 228


Chương 228

Hoắc Minh thích cơ thể của cô.

Anh còn chưa chơi chán nên vẫn sẵn lòng dỗ dành cô.

Còn về Kiều An, trong lòng anh xem thường thậm chí là hận cô ta. Thế nhưng anh vẫn như gần như xa cho cô ta một chút hi vọng, giống như mèo vờn chuột!

Vừa nghĩ đến đây, lòng cô lặng như nước.

Cô hờ hững nói: “Trở về rồi nói!”

Hoắc Minh nhìn chăm chú bóng lưng của cô, một lát sau anh đi ra ngoài…

Kiều An đứng chờ trước cửa, khuôn mặt tái mét.

Cô ta đã nhìn thấy.

Cô ta thấy Hoắc Minh dỗ dành Ôn Noãn, nhìn thấy anh quan tâm Ôn Noãn, lúc trước cô ta cho rằng tất cả những thứ đó chỉ thuộc về mình, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì cô ta mới biết được.

Người trong lòng Hoắc Minh đã thay đổi.

Kiều An vẫn chưa bỏ cuộc.

Cô ta khẽ nói: “Đến chỗ em uống rượu không?”

Hoắc Minh không nói đến hay không đến, mãi cho đến khi ngồi trên xe thì anh mới nhẹ nhàng nói: “Kiều An, khoảng thời gian này em chạy theo tôi, tôi phải thừa nhận rằng đối với đàn ông mà nói thì khá kích thích đấy, nhưng chúng ta đều biết đây chỉ là chơi đùa thôi, chứ chẳng có nghĩa lý gì cả!”

Sắc mặt của Kiều An xanh mét.

Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá.

Anh từ từ nhả ra vòng khói rồi nhìn Kiều An.

“Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tôi và em chẳng thể xảy ra chuyện gì nữa! Dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn còn mối giao tình với chú Kiều. Kiều An…đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử thêm.”

Môi Kiều An run rẩy.

“Vì Ôn Noãn sao? Anh yêu cô ta ư?”

Hoắc Minh không lên tiếng, anh không cần báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho Kiều An biết…

Im lặng một lúc lâu, Kiều An mới khẽ cười.

“Hoắc Minh, em chúc phúc cho anh.”

Ôn Noãn cho rằng đêm nay Hoắc Minh sẽ không về. Dù gì gặp lại người yêu cũ, hơn nữa đêm nay Kiều An đến tận đây cũng vì điều này.

Không ngờ rằng trời vừa rạng sáng, Hoắc Minh đã trở lại.

Lúc này Ôn Noãn đã ngủ.

Anh cởi áo khoác, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vào cổ của cô.

Tay của anh mò mẫm kiểm tra cơ thể cô.

Ôn Noãn kêu lên một tiếng.

Giọng của Hoắc Minh khàn khàn: “Cơ thể em đã đỡ hơn chưa?”

Ôn Noãn nắm tay anh không cho anh làm bậy.

“Còn hơi đau.”

Hoắc Minh rảnh rỗi đã lâu, tuy rằng đêm đó được thỏa mãn nhưng một người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nên mỗi đêm đều muốn phụ nữ.
 
Chương 229


Chương 229

Anh không kìm được mà muốn hôn cô.

Trong lòng Ôn Noãn hơi mâu thuẫn, cô nghiêng đầu không cho anh hôn, giọng nói rời rạc lộn xộn.

“Hoắc Minh…”

“Tôi buồn ngủ… Anh đừng… làm vậy.”

“Hoắc Minh, tôi không muốn!”

Cuối cùng cô cũng nói ra lời thật lòng, Hoắc Minh chống tay, cúi đầu chăm chú nhìn cô.

Anh biết cô bận tâm đến điều gì!

Mắt của anh đen như mực, nhìn chằm chằm cô, lại không thể dằn lòng được mà cúi đầu dùng mũi cọ mũi cô.

“Ôn Noãn, tôi chưa từng chạm vào cô ta.”

“Trước kia không, bây giờ càng không.”

Ôn Noãn bị nói trúng tim đen, cô vừa khó xử vừa xấu hổ, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh: “Sao tôi biết!”

Đêm nay, tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.

Anh cắn nhẹ chóp mũi cô.

Mềm mềm, thật đáng yêu…

Giọng điệu của anh có chút bỡn cợt: “Tôi có thể chứng minh, cô giáo Ôn có muốn thử hay không?”

Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên người mình.

Ôn Noãn khẽ hét lên rồi nhẹ nhàng giãy giụa.

Cô càng phản kháng, Hoắc Minh càng cảm thấy thú vị, kích thích.

Anh đùa với cô: “Giờ đã biết chưa? Tôi không có hơi sức mà làm với người phụ nữ khác, đều tích lũy hết cho cô giáo Ôn, khi nào cô giáo Ôn bằng lòng thì nói với tôi một tiếng…được không?”

Ôn Noãn bị bắt nạt đến suýt khóc.

Sống mũi thẳng tắp đỏ ửng…

Hoắc Minh kề sát vào trong tai cô, nói ra yêu cầu không biết xấu hổ.

Ôn Noãn không chịu nhưng anh mạnh đến đáng sợ nên cuối cùng cô cũng ỡm ờ đồng ý.

Đang lúc say tình, điện thoại anh vang lên.

Trên điện thoại không có lưu tên nhưng Ôn Noãn đoán được đó là Kiều An.

Cô quay lưng lại khẽ nói: “Anh bắt máy đi!”

Hoắc Minh nhìn thoáng qua, sau khi cúp máy thì tắt nguồn.

Anh không tiếp tục trêu chọc cô mà chỉ ôm cô từ phía sau.

“Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta sẽ vẫn giống như trước đây, được không?”

Ôn Noãn im lặng.

Nhưng đêm nay biểu hiện của anh rất tốt khiến cô càng thích anh hơn. Lúc này, anh còn xuống nước lấy lòng cô, sao cô không động lòng được chứ.

Cô hết sức dè dặt, không trả lời anh.

Thế nhưng khi anh xoa cơ thể cô, cô lại không từ chối nữa.
 
Chương 230


Chương 230

Ôn Noãn bắt đầu trở nên bận rộn.

Cô và Hoắc Minh vẫn cứ như thế, anh rất ít ra ngoài tiệc tùng, không trở về nhà thì cũng chỉ tăng ca ở công ty.

Còn Kiều An dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của họ…

Ôn Noãn thờ ơ với anh.

Tối hôm đó anh muốn cô, Ôn Noãn không có đẩy anh ra. Cô để anh làm thỏa thích, chỉ là cô rất ít chủ động lúc trên giường.

Hoắc Minh chỉ muốn cô 1 lần.

Sau đó, anh im lặng tựa vào đầu giường hút thuốc.

Nhưng ánh mắt anh sâu thẳm.

Khiến Ôn Noãn có cảm giác mình không có chỗ nào để che giấu.

Từ khi Kiều An trở về, khi bọn họ làm chuyện đó không có cảm giác giống như trước nữa.

Phòng tập nhạc sắp khai trương, Ôn Noãn nhận được rất nhiều quà mừng, các loại hộp quà chất đống trên bàn làm việc.

Ôn Noãn mở ra từng món rồi ghi tên lại.

Những thứ này sau này đều phải tặng lại.

Lúc mở ra một cái hộp lưu ly vàng, Ôn Noãn xem bên ngoài, thấy chữ viết trên đó hơi quen.

Nhìn kỹ lần nữa, là Hoắc Minh tặng.

Ôn Noãn rất bất ngờ khi anh sẽ gửi quà đến phòng tập nhạc, nhưng dù sao vẫn là một niềm vui nho nhỏ, không có người phụ nữ nào không thích.

Cô nhẹ nhàng mở ra.

Cô cho rằng anh sẽ tặng châu báu quý giá, nhưng điều khiến cô không ngờ tới, bên trong lại là một cặp tiêu bản bướm ngàn năm.

Hình dáng của hai con bướm có sự chênh lệch rõ ràng.

Có lẽ là một đực một cái.

Màu sắc tươi đẹp kia còn có dáng dấp sống động, được bảo quản rất khá, cũng rất hiếm có.

Hoắc Minh còn gửi kèm theo một tấm thiệp.

Ôn Noãn nhẹ nhàng mở ra, trên đó chỉ có một câu.

[Tặng cho Morning Dew bé nhỏ của tôi]

Ôn Noãn dù sao cũng là một cô gái trẻ, mặc dù đề phòng anh, mặc dù thất vọng về anh, nhưng không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi món quà và lời tâm tình như vậy.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve, một khối đá cứng rắn trong lòng lặng lẽ tan rã.

Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gọi tới.

Ôn Noãn do dự một chút rồi bắt máy.

Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Đã nhận được quà chưa? Em thích không?”

Ôn Noãn khẽ dạ một tiếng.

Cô nói: “Đây là con bướm thời kỳ băng hà Nam Phi, cho tới hôm nay cũng chỉ còn lại có một cặp này. Hoắc Minh, sao anh biết hồi phổ thông tôi thích cái này?”

Hoắc Minh khẽ cười.

Anh ngồi ở trong phòng làm việc, thân thể chuyển động nhẹ nhàng theo chiếc ghế da.
 
Chương 231


Chương 231

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khẽ nói: “Buổi tối em có về nhà ăn cơm không? Bên biệt thự gửi đồ ăn qua, chúng ta khui chai rượu vang, được không?”

Ôn Noãn không phải là cô bé ngây thơ.

Lời mời này của Hoắc Minh, rõ ràng là muốn phát sinh quan hệ với cô, hơn nữa anh còn muốn cô nhiệt tình phối hợp…

Ôn Noãn im lặng thật lâu.

Hoắc Minh vẫn kiên nhẫn, anh lại dịu dàng nói: “Buổi tối tôi tới đón em.”

Hồi lâu sau, Ôn Noãn nghe thấy mình nói được.

Cô biết Hoắc Minh muốn cái gì thì mới chịu tốn công sức như vậy.

Anh muốn quan hệ với cô, anh đang lấy lòng cô, cô không biết vì sao anh lại hiểu phụ nữ như vậy, nhưng khi anh thật sự bắt đầu tấn công cô, cô biết mình không thể chối từ.

Đêm nay còn lãng mạn điên cuồng hơn tất cả các đêm trước kia của bọn họ.

Mỗi một chỗ trong nhà đều tràn ngập lời âu yếm của anh!

Anh ôm cô, lăn lộn hơn nửa buổi tối……

Ôn Noãn phải thừa nhận, cô nhận được sự hưởng thụ tốt nhất, và cảm quan k1ch thích nhất từ Hoắc Minh.

Sáng sớm.

Lúc Ôn Noãn tỉnh dậy, Hoắc Minh đang thắt cà vạt bên giường.

Thấy cô tỉnh, anh khom lưng hôn cô.

“Anh thật sự sẽ đến tiệc khai trương ư?” Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi anh, trải qua đêm qua trong ánh mắt cô lại sáng ngời một lần nữa.

Hoắc Minh ừ một tiếng: “Tôi có một phiên tòa xét xử nên có thể sẽ đến muộn một chút, nhưng sau chín giờ tối thì không thành vấn đề. Đến lúc đó cô giáo Ôn sẽ giới thiệu tôi sao đây?”

Ôn Noãn ôm cổ anh, nói một từ tiếng Anh.

Ánh mắt Hoắc Minh hơi thay đổi, nếu không phải vì không có thời gian thì anh sẽ xử lý cô ngay tại chỗ.

Buổi sáng anh có một phiên tòa nên rất nhanh rời đi.

Cơ thể Ôn Noãn hơi đau nhức, nhưng phòng tập nhạc là do cô và chị Lê mở, cô không có lý do gì để chị Lê bận bịu một mình, vì thế cô lại nghỉ ngơi một lát rồi dậy.

Cô tiếp đón phụ huynh suốt một ngày.

Đến sáu giờ chiều, cô mới có thời gian chạy về chung cư để thay quần áo thích hợp tham gia tiệc tối.

Chiếc váy dài màu hồng nhạt, phần eo tinh tế.

Ôn Noãn lại vén mái tóc dài màu trà lên, điểm xuyết một đôi bông tai trân châu.

Cực kỳ tươi sáng, tao nhã.

Ôn Noãn trang điểm xong, sau đó nhìn mình trong gương, cô không khỏi đỏ mặt.

Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không mà cách ăn mặc hiện tại của cô dường như hơi cố ý hùa theo thẩm mỹ của Hoắc Minh, cô biết anh thích dạng gì, cô ăn mặc như thế nào thì khiến anh đặc biệt muốn ôm cô…

Ôn Noãn không dám nghĩ tiếp.

Cô thu dọn một chút rồi xuống lầu, chuẩn bị xuất phát.

 
 
Chương 232


Chương 232

Hôm nay là ngày rất quan trọng của cô, bố và dì Nguyễn cũng sẽ đến, Hoắc Minh cũng nói muốn gặp họ. Tuy rằng cô cố gắng giữ vững lòng mình, nhưng cô biết trong lòng mình có hơi chờ mong.

Có lẽ vì Hoắc Minh đối xử với cô khác trước.

Có lẽ lần này anh thật lòng…

Ôn Noãn ngồi trong xe, gửi tin nhắn cho anh.

[Tôi đến khách sạn đây, anh đến thì nhắn tin cho tôi.]

Sau khi gửi tin, khoảng chừng 10 phút sau, Hoắc Minh trả lời một chữ [Được]. Ôn Noãn biết hôm nay anh bề bộn nhiều việc nên không quấy rầy nữa.

Cô lái xe một mình đến khách sạn.

Bố mẹ và bạn bè đã tới, Ôn Noãn đi tiếp đón một vòng.

Dì Nguyễn đợi cả buổi không thấy Hoắc Minh đâu thì kéo Ôn Noãn qua lặng lẽ hỏi: “Luật sư Hoắc đâu? Không phải đã nói sẽ đến sao?”

Ôn Noãn cười khẽ: “Anh ấy có một phiên tòa nên có thể sẽ tới muộn một chút.”

Dì Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.

“Ra vậy, dì còn tưởng hai con lại giận nhau.”

Ôn Noãn không lên tiếng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô đều toát ra dáng vẻ phong tình mà phải được đàn ông nuông chiều mới có, dì Nguyễn cũng là người từng trải, nhìn kỹ một chút liền không hỏi nữa.

Lúc này, chị Lê lại đây.

Cô ấy đang cầm trên tay danh sách quà tặng.

“Có hai khoản tiền mừng, chị cảm thấy không thích hợp nên lại nói cho em biết.”

Ôn Noãn không suy nghĩ nhiều, cầm lấy: “Có vấn đề gì ạ?”

Nhưng sau khi xem xong cô im lặng.

Một khoản là của Cố Trường Khanh, năm triệu.

Một khoản là của Khương Duệ, không nhiều không ít cũng là năm triệu.

Chị Lê ho nhẹ một tiếng: “Hai người bọn họ đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau hay là đang tranh đua thế?”

Ôn Noãn nghĩ: “Cái này quả thật không thể nhận, sau này trả lại cho bọn họ.”

Chị Lê giơ ngón cái lên, sau đó lại khen cô xinh đẹp: “Em rất hợp mặc váy màu nhạt, mỗi lần mặc đều khác với người khác, có lẽ là do làn da! Làn da của em rất mịn màng.”

Ôn Noãn nở nụ cười.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ rưỡi.

Đợi lát nữa, Hoắc Minh chắc là sắp tới…

Cô không muốn quấy rầy công việc của anh, nên không gọi điện thoại qua.

Chín giờ……

Chín giờ rưỡi……

Hoắc Minh vẫn chưa tới, dì Nguyễn có chút không nhịn được, kéo Ôn Noãn qua hỏi nhỏ: “Sao cậu ấy còn chưa tới? Bố con đã hỏi rồi đấy.”

Ôn Noãn đi ra sân thượng, gọi điện thoại cho Hoắc Minh.

Điện thoại di động của anh tắt máy…

Sắc mặt Ôn Noãn từ từ trắng bệch.
 
Chương 233


Chương 233

Cô miễn cưỡng cười với dì Nguyễn: “Có lẽ đang trên đường tới”

Mặc dù dì Nguyễn vẫn ôm hy vọng nhưng nhìn ra được sự khó xử của Ôn Noãn, bà ấy nhẹ giọng an ủi: “Dì sẽ tìm lý do nói cho bố con, Ôn Noãn… con đừng để ở trong lòng.”

Ôn Noãn khẽ “dạ“.

Dì Nguyễn rời đi.

Ôn Noãn vẫn đứng trên sân thượng, cô do dự một lát rồi gọi điện thoại cho thư ký Trương.

Thư ký Trương nhận được điện thoại của cô, rất giật mình.

“Lúc tám giờ rưỡi luật sư Hoắc rời đi rồi.”

Ôn Noãn cảm ơn cô ấy.

Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Minh đang bị kẹt xe…

Trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng, hy vọng vào thời điểm rực rỡ, quan trọng của cuộc đời cô, anh có thể xuất hiện nói với cô rằng: “Chúc mừng Morning dew bé nhỏ của tôi.”

Nhưng không có…

Bữa tiệc vui vẻ kéo dài đến 10 giờ rưỡi, khách lục tục rời đi, ngay cả Ôn Bá Ngôn với dì Nguyễn đang chuẩn bị lên xe rời đi, Hoắc Minh vẫn không xuất hiện.

Điện thoại di động của anh tắt máy như cũ.

Ôn Noãn biết tính chất công việc của Hoắc Minh, còn có tính cách cẩn thận của anh nên bình thường sẽ không dễ dàng tắt máy.

Trong lòng cô dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cô không muốn tin.

Mấy ngày nay bọn họ sống chung với nhau tốt như vậy, cô không muốn nghĩ đến anh vì người kia mà phá hỏng sự cân bằng giữa bọn họ… Cô nghĩ, chờ khi nào gặp mặt sẽ nói chuyện đàng hoàng.

Ôn Noãn và chị Lê rời đi cuối cùng.

Lúc ngồi lên xe, bầu trời bỗng nhiên có tia chớp xẹt qua.

Bầu trời đêm chợt sáng, như là bị xé rách, làm cho người ta thấy giật mình.

Mưa, dường như đang rơi xuống……

Ôn Noãn lại gọi điện thoại cho Hoắc Minh.

Vẫn tắt máy.

Cô cụp mắt xuống, khởi động xe…

Mưa càng lúc càng lớn.

Cần gạt nước không ngừng lắc lư, trước mặt là sương mù mênh mông, Ôn Noãn cảm thấy lòng mình có chút rối loạn, lái xe trong ngày mưa như vậy hơi nguy hiểm.

Cô lái một đoạn rồi dừng xe bên ven đường.

Bên cạnh có một khách sạn, cô do dự có nên ở lại đây một đêm hay không, nhưng cô lại nghĩ tới Hoắc Minh.

Điện thoại của anh tắt máy.

Có phải anh xảy ra chuyện gì hay không……

Ôn Noãn lấy điện thoại ra, muốn gọi thử xem anh có khởi động lại máy hay chưa.

Nhưng khi cô cầm điện thoại đặt bên tai, ánh mắt cô ngỡ ngàng.

Đối diện đường cái có một chiếc Bentley vàng kim, Ôn Noãn cách một tấm kính nhìn thấy Hoắc Minh.

 
 
Chương 234


Chương 234

Anh lẳng lặng ngồi, vẻ mặt thể hiện sự mê man đau khổ mà cô chưa từng thấy qua.

Lúc này, cửa xe mở ra……

Ghế phụ chạy ra một bóng dáng cao mảnh khảnh, Ôn Noãn nhận ra đó là Kiều An.

Kiều An tùy hứng chạy trong đêm mưa! Qua chừng hơn mười giây, Hoắc Minh xuống xe, anh đi nhanh vài bước đã đuổi kịp Kiều An, đưa tay kéo lại, Kiều An lập tức ngã vào trong lòng anh.

Tay Ôn Noãn đang cầm điện thoại bỗng cứng đờ.

Thì ra đây là lý do anh tắt máy, thì ra đây là lý do anh thất hứa!

Cần gạt nước không ngừng đong đưa…

Tất cả trước mặt rõ ràng lại mơ hồ.

Cô thấy, Kiều An ôm lấy eo Hoắc Minh, cô thấy Hoắc Minh không đẩy Kiều An ra…

Kiều An dường như đang khóc.

Tay Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, vẻ mặt anh do dự lại đau khổ.

Nhìn đôi nam nữ đã từng yêu say đắm kia, Ôn Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, cô cười bản thân… không biết tự lượng sức mình!

Cho tới bây giờ, Ôn Noãn mới biết, không bị coi ra gì chỉ có chính mình.

Đúng, chỉ có cô thôi!

A!

Lúc trước cô có bao nhiêu tự tin mới cảm thấy trong lòng Hoắc Minh, Ôn Noãn quan trọng hơn Kiều An, ngẫm lại thật buồn cười!

Sao cô lại cho rằng, anh thật lòng với cô.

Sao cô lại cho rằng, anh muốn gặp bố mẹ cô.

Cũng chỉ là… do cô ảo tưởng mà thôi!

Môi Ôn Noãn run rẩy……

Cô không muốn nhìn cái ôm triền miên của đôi người yêu cũ kia nữa, mỗi một hình ảnh bọn họ ôm nhau, đối với Ôn Noãn mà nói đều là máu chảy đầm đìa.

Khó chịu đến tột cùng……

Ôn Noãn nắm chặt tay lái, lúc này mặc kệ thời tiết xấu đến mức nào, lái xe nguy hiểm đến ra sao, cô chỉ muốn rời khỏi lò mổ thuộc về mình này.

Nhưng Hoắc Minh thấy cô……

Bọn họ nhìn nhau cách màn mưa.

Ôn Noãn ngồi trong xe, còn anh đứng trong mưa ôm người trong mộng của mình, ôm nhau thắm thiết.

Thời gian dường như dừng lại.

Ánh mắt Ôn Noãn chua xót, cô không nhìn anh nữa, cụp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thật sự quá lúng túng!

Cô muốn lái xe đi, nhưng Hoắc Minh đã đẩy Kiều An ra chạy nhanh về phía này, anh kéo cửa xe.

Ôn Noãn khóa cửa lại.

Hoắc Minh vỗ cửa sổ xe, lớn tiếng gọi tên cô.

“Ôn Noãn!”

“Ôn Noãn, mở cửa!”
 
Chương 235


Chương 235

Ôn Noãn cứng đờ quay đầu sang, nhìn thẳng anh, lúc này trong mắt cô toàn là nước mắt.

Cô biết như vậy rất khó coi, như vậy rất mất mặt…

Nhưng cô không còn sức để che giấu nữa.

Hoắc Minh nhìn vào mắt cô, có hơi khiếp sợ, anh lại dùng sức đập cửa xe : “Ôn Noãn, mở cửa!”

Nước mưa thấm vào miệng anh, nuốt chửng âm lượng của anh.

Ôn Noãn hoảng hốt tự giễu, để một quý công tử như anh phải giải thích xin lỗi với mình, thật sự là quá làm khó anh rồi… Nhưng cô không muốn!

Ôn Noãn nhẹ nhàng đạp chân ga.

Chiếc BMW màu trắng, chậm rãi rời đi trong màn mưa.

Bánh xe khiến bọt nước trên mặt đất bắn tung tóe lên rồi rơi xuống, tạo thành từng vòng gợn sóng.

Hoắc Minh bị ép lùi về phía sau vài bước.

Anh đứng trong mưa không nhúc nhích.

Trong đầu anh, tất cả đều là Ôn Noãn đỏ mắt khóc lóc…

Cô đã khóc bao lâu rồi?

Kiều An chạy tới.

Nhìn phương hướng chiếc xe màu trắng rời đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoắc Minh, em xin lỗi, làm cho bạn gái anh tức giận! Em không phải cố ý…Em chỉ là khổ sở, em chỉ là muốn uống rượu, chỉ là hơi nghĩ không thông!”

Hoắc Minh không nói gì.

Anh muốn hút thuốc, nhưng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, điếu thuốc đã sớm ướt.

Anh hung hăng ném hộp thuốc lá xuống, chửi thề.

Kiều An ở bên cạnh anh, cẩn thận nói: “Hoắc Minh, nếu không phải do em tùy tiện ném điện thoại của anh xuống nước, Ôn Noãn sẽ không tức giận như vậy.”

Hoắc Minh vô cảm đi về phía chiếc Bentley.

Cả người anh đầy nước làm cho xe lộn xộn, nhưng anh không quan tâm.

Kiều An lên xe.

Cô ta còn muốn nói gì nữa…

Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Kiều An, một lần cuối cùng! Sau này nghĩ quẩn thì gọi 120.”

Kiều An khóc rống lên.

Cô ta nức nở nói: “Hoắc Minh, ngay cả anh cũng bỏ mặc em sao?… Hoắc Minh, ở thành phố B em chỉ có một người thân là anh!”

Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Đêm nay Kiều Cảnh Niên gọi điện thoại nhờ anh qua xem, anh vốn định dàn xếp ổn thỏa cho cô ta xong sẽ đi tìm Ôn Noãn, nhưng Kiều An vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn ném điện thoại di động của anh vào trong bể cá…

Hoắc Minh vô cảm nói: “Tôi đưa em về!”

Ôn Noãn không trở về chung cư.

Mưa quá lớn, hơn nữa cô không muốn về nơi đó nữa……

Cô dừng xe trước cửa một khách sạn.
 
Chương 236


Chương 236

Lúc xuống xe, toàn thân cô ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, răng run lập cập.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy cho cô.

“Thưa cô, phòng 1804.”

Ôn Noãn lau nước trên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đến phòng.

Ôn Noãn mở nước tắm.

Bộ váy xinh đẹp kia bị cô ném vào thùng rác, quần áo bị ngâm nước dính vào nhau, giống như cô, chật vật không chịu nổi.

Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm.

Tâm trạng của cô thật sự không tốt, nhịn không được muốn uống chút rượu.

Uống nửa ly, cô tựa vào mép bồn tắm nhẹ nhàng cười… Cô không muốn, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu cô đều là dáng vẻ Hoắc Minh ôm Kiều An.

Cô nhớ rõ anh nói: “Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia!”

Anh còn tặng cô tiêu bản xinh đẹp như vậy, lấy lòng cô, làm cho cô cảm động đến nỗi làm cùng anh hơn nửa đêm, hầu hạ anh thoải mái…

Lúc này chỉ mới mấy ngày?

Anh lại ôm Kiều An với vẻ mặt thành thắm thiết.

Ôn Noãn cười ra nước mắt.

Đáng đời!

Ai bảo cô tin tưởng anh, ai bảo cô nhịn không được thích anh? Cô lại cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ động lòng với mình!

Ôn Noãn ngâm nửa giờ, toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực.

Chuông cửa reo.

Ôn Noãn tưởng là phục vụ phòng, chống người ngồi dậy bọc áo tắm.

Nhưng cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Minh đang đứng.

Anh cũng không khá hơn cô chỗ nào, toàn thân đều ướt sũng.

Ôn Noãn chặn ở cửa.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng nói càng khàn: “Ôn Noãn, để tôi vào.”

Ôn Noãn nghiêng người cho anh đi vào.

Bọn họ quả thật cần nói chuyện, tình hình bây giờ, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.

Hoắc Minh cầm khăn lau mặt.

Lau xong, anh vươn tay về phía Ôn Noãn.

Động tác này tương đối dịu dàng, nhưng Ôn Noãn thờ ơ, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này… không cần thiết.”

Hoắc Minh biết cô tức giận.

Anh đã sống chung với cô đã được một khoảng thời gian, từ trước đến giờ biết tính cô nóng nảy, bình thường không ảnh hưởng lớn nên chỉ cần ầm ĩ một chút sẽ hết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu anh không giải thích không dỗ dành, có lẽ cô sẽ tức giận rất lâu.

Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn gặp cô ta, là chú Kiều nhờ tôi qua xem, chú ấy nói tình trạng của Kiều An rất tệ.”
 
Chương 237


Chương 237

Ôn Noãn đờ đẫn nghe.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em tức giận cũng đúng, Kiều An ném điện thoại di động của anh xuống nước, nên mới không gọi điện cho em.”

Ôn Noãn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoắc Minh, bây giờ anh đang giải thích hay đang lừa quỷ?”

Hoắc Minh khẽ nhíu mày.

Một người đàn ông có thân phận như anh, sẽ không giải thích cho phụ nữ cái gì, chứ đừng nói chi là hạ mình năn nỉ.

Ôn Noãn lại cười.

“Thật sự không gọi điện được sao?”

“Chẳng qua là anh không đủ quan tâm thôi!”

“Hoắc Minh… Kiều An và anh trở mặt nhau, giữa hai người còn có giao tình của bậc cha chú, hai người còn có hồi ức thuở bé, Ôn Noãn tôi cái gì đều không có! Cũng đúng, tôi chỉ là người phụ nữ ngủ cùng anh mà thôi.”

……

Ôn Noãn nói xong hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng cô nhất quyết không khóc.

Vì một người như vậy, không đáng!

“Không phải vậy!”

Hoắc Minh cau mày, anh muốn chạm vào cô.

Ôn Noãn không cho anh chạm vào, cô lùi về phía sau một bước đối diện với anh.

Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Minh, anh đã gặp qua người phụ nữ nào đã lên giường lại còn muốn nấu cơm thắt cà vạt cho anh, giúp anh giặt quần áo, còn muốn quét dọn vệ sinh, mở nước cho anh tắm rửa chưa?”

Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.

Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”

Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.

Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.

Anh nhìn cô chăm chú.

Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!”

Ôn Noãn cười tự giễu.

Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”

Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.

“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”

Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”
 
Chương 238


Chương 238

Mắt Ôn Noãn đỏ lên.

Tại sao cô lại không biết chứ?

Cô biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hôn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, Ôn Noãn cô đây có lẽ lại là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!

Anh cũng giỏi thật đấy!

Đi chết đi!

Ôn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.

“Không kết thúc cũng được!”

“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”

……

Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng không? Ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”

Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn Ôn Noãn lại trước tủ TV.

Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.

Sự kiên nhẫn của Hoắc Minh đã cạn kiệt.

Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.

Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…

Lúc này, Ôn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!

Thế nhưng cô không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nổi lửa.

Anh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”

Ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cô rướn người lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ở căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ở khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những thứ tốt đẹp.”

Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.

Anh chống người lên, chăm chú nhìn cô từ trên xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.

Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.

Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.

Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục.

Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.

“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!”
 
Chương 239


Chương 239

Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen rồi, đột nhiên lại trống rỗng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?”

Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông.

Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng!

Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.

Anh đứng dậy, đứng ở đuôi giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt…

Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh.

Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luẩn quẩn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ.

Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh.

Hoắc Minh dễ dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cô.

“Đừng cử động!”

“Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.”

“Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.”

……

Trong mắt Ôn Noãn lóe lên ánh nước.

Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẫn rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mà tách ra.

Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm” .

Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quý này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô!

Cô không muốn cử động, cứ vậy mà kéo chăn lên, mơ màng ngủ mất.

Đến khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay.

Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Minh…”

……

Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt.

Không phải Hoắc Minh.

Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ…

Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến.

“Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.”

Ôn Noãn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.”

Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “Ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đã thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu.”

Ôn Noãn im lặng một lúc.

“Chị Lê, chị muốn mua lại sao?”

Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.”
 
Chương 240


Chương 240

Cô ấy do dự một lát, hỏi: “Ôn Noãn, ý em thế nào?”

Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan!

Bởi vì trung tâm âm nhạc kia đã được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà…

Ôn Noãn vẫn phải nói thật với chị Lê.

Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.”

Chị Lê không ngạc nhiên.

Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, không cãi nhau mới là lạ.

Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trở về.

Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.”

Ôn Noãn vô cùng cảm động.

Trong thời điểm cô nản lòng thoái chí nhất, may mắn có một người như vậy kéo cô lại đúng lúc, không để cô chìm sâu vào vũng bùn.

Cô nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.”

Chị Lê lại nói với cô mấy câu an ủi ấm áp.

Ôn Noãn cảm thấy hình như mình cũng không còn đau lòng như vậy nữa…

Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cô một bộ quần áo mới, sau khi rửa mặt xong, cô chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Năm triệu của Cố Trường Khanh và Khương Duệ, cô không tin tưởng chuyển phát nhanh.

Cô phải tự mình trả lại.

……

Ôn Noãn lái xe, đưa tấm séc của Khương Duệ tới quầy lễ tân ở công ty của cậu ta.

Khương Duệ đang họp.

Đến khi cậu ta nhận được tấm séc thì Ôn Noãn đã lái xe rời đi.

Cậu ta gọi điện thoại cho cô, giận dỗi: “Ôn Noãn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cậu cũng không cho tôi sao?”

Từ trước đến nay, Ôn Noãn vẫn luôn đối xử với cậu ta không tồi.

Giọng cô điềm đạm: “Khương Duệ, để lần sau đi, lần sau cho cậu chọn thời gian.”

Khương Duệ đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng trên tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng hơi khàn khàn: “Ôn Noãn, nếu cậu đã chia tay anh ta, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Tôi chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”

Ôn Noãn im lặng.

Cô đoán, hầu hết mọi người trong cái giới đó của Khương Duệ đều đã biết đến chuyện tối hôm qua.

Vô cùng phiền não…

Khương Duệ dịu dàng nói: “Đừng áp lực quá, Ôn Noãn! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đợi cậu lựa chọn.”

Bất kể người phụ nữ nào nghe được câu nói đầy yêu thương này của Khương Duệ cũng đều không thể thờ ơ.
 
Chương 241


Chương 241

Trong lòng Ôn Noãn rối loạn.

Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào hay từ lúc nào nữa.

Cô chỉ nhớ rõ một câu nói cuối cùng của Khương Duệ: “Theo đuổi một cô gái, có tốn chút thời gian hay công sức thì có làm sao chứ… Ôn Noãn, dù sao tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm một chút nữa.”

Ôn Noãn dừng xe.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng…

Cô thực sự không biết mình phải từ chối Khương Duệ như thế nào, điều kiện của Khương Duệ tốt như vậy, thực sự không cần phải chờ đợi cô.

Cô yêu đương với Cố Trường Khanh bốn năm, hiện tại lại đang mập mờ không rõ với Hoắc Minh.

Ôn Noãn cô sẽ không thể trở thành người yêu của cậu ta.

Ôn Noãn khẽ thở dài, mở cửa xuống xe.

Phía trước chính là tập đoàn Cố Thị, nơi mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.

Đương nhiên Ôn Noãn không muốn gặp Cố Trường Khanh, cô giao tấm séc kia cho lễ tân, dặn dò: “Làm phiền cô giúp tôi chuyển cái này cho Tổng Giám đốc Cố.”

Cô gái lễ tân đã làm việc ở Tập đoàn Cố Thị sáu năm.

Cô ấy biết Ôn Noãn… Đó là bạn gái cũ của Tổng Giám đốc Cố!

Người ngoài đều cho rằng Tổng Giám đốc Cố đã đá cô Ôn, thế nhưng trong Tập đoàn Cố Thị lại lan truyền một phiên bản khác đó là sau khi đính hôn, Tổng Giám đốc Cố đổi ý, muốn theo đuổi cô Ôn một lần nữa nhưng lại bị từ chối.

Tổng Giám đốc Cố phát điên một trận!

Cô gái lễ tân vô cùng lễ độ với Ôn Noãn: “Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho Tổng Giám đốc Cố.”

Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn về phía sau Ôn Noãn.

“Tổng Giám đốc Cố!”

Ôn Noãn chậm rãi xoay người lại.

Cố Trường Khanh đang đứng ngay phía sau cô, cũng không biết đã đứng được bao lâu rồi.

Giọng điệu của Ôn Noãn vẫn bình thản: “Tổng Giám đốc Cố, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi rất cảm kích.”

Giữa hai người họ đã không còn gì cần phải nói, Ôn Noãn nói xong câu này liền rời đi.

Cố Trường Khanh bắt được tay cô.

“Ôn Noãn!”

Giọng điệu của hắn hơi dồn dập, như thể sợ Ôn Noãn biến mất.

Ôn Noãn gạt tay hắn ra: “Cố Trường Khanh, mong anh tự trọng!”

Cố Trường Khanh cười khổ.

Hắn buông Ôn Noãn ra, thấp giọng nói: “Em cứ ngồi ở sảnh đi, để anh bảo thư ký pha cà phê mang tới! Ôn Noãn… Ở đây người đến người đi nhiều như vậy, em cũng không muốn làm gì khó xử đúng không?”

Ôn Noãn nhìn xung quanh.

Quả thực có không hề ít nhân viên đang lén nhìn bọn họ.

Nếu không chịu nghe Cố Trường Khanh nói cho xong, có khi hắn lại dám làm chuyện gì đó…
 
Chương 242


Chương 242

Năm phút sau, Ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh.

Cố Trường Khanh tự mình pha cho Ôn Noãn một tách cà phê Mandheling, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?”

“Một viên.”

Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.

Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn.

Sau đợt này, Cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, Ôn Noãn chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì.

Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi.

Ôn Noãn có chút cảm khái.

Cố Trường Khanh vẫn vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.”

Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng.

“Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ôn chuyện với anh.”

“Anh biết.”

Trong giọng điệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh.

Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào Ôn Noãn: “Năm triệu kia chỉ là một chút tấm lòng của anh thôi! Ôn Noãn, em đừng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng không cho anh sao?”

Tối hôm qua Ôn Noãn thực sự rất khó chịu!

Đến bây giờ đầu cô vẫn còn đang quay quay!

Thế nhưng hôm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cô, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã từng lừa dối cô!

Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

Cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô.

Cô đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thể ở lại thêm nữa.”

Cố Trường Khanh gọi cô lại.

Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên anh ta sao?”

Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ.

Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!”

Cố Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được.

Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. Ôn Noãn, để anh giúp em đi.”

Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!”

Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy.

Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đi.

Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cô.

Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Ôn Noãn đỏ hoe, có phải cô đã khóc vì Hoắc Minh không?
 
Chương 243


Chương 243

Trong lòng hắn thấy rất khó chịu, một lúc lâu sau mới nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.

“Tổng Giám đốc Hứa, giúp tôi một chuyện gấp, anh đi tiếp xúc với phòng nhạc XX một chút.”

“Anh cứ bàn chuyện, bên tôi sẽ lo vấn đề tài chính.”

“Sau khi thành công, các hạng mục trong tay tôi để tùy anh chọn…”

……

Cố Trường Khanh cúp điện thoại.

Ánh mắt sâu thăm thẳm.

Hắn khao khát được nhìn thấy Ôn Noãn, cô của hiện tại đã rất khác trước đây, rất có hương vị của phụ nữ! Cho dù cô chỉ ở bên cạnh hắn, trò chuyện với hắn, hắn cũng cảm thấy… tốt hơn một chút!

*

Ôn Noãn rời khỏi Tập đoàn Cố Thị.

Cô tìm người môi giới, thuê một căn hộ rộng năm mươi mét vuông.

Sau khi ký xong hợp đồng, cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, lúc này chắc chắn Hoắc Minh sẽ không ở nhà.

Ôn Noãn chuẩn bị trở về một chuyến, dọn đồ đạc của mình ra ngoài.

Thế nhưng cô thật sự không ngờ, trong thời gian làm việc buổi sáng, vậy mà Hoắc Minh lại ở nhà.

Ôn Noãn mở cửa đi vào.

Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng vẫn chưa tới công ty.

Anh nhìn thấy Ôn Noãn, trong đôi con ngươi đen thẳm che giấu một ngọn lửa.

Nhưng anh vẫn không lên tiếng, có lẽ là đang đợi cô lên tiếng nhận thua trước.

Ôn Noãn rất mất tự nhiên.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dọn đồ đạc!”

Hoắc Minh không quan tâm đến cô, anh vẫn nhìn vào tạp chí của mình như cũ, thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến Ôn Noãn càng thêm khó chịu.

.

Cô vội vàng đi vào phòng ngủ chính.

Trong khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện ra đồ của mình thực sự rất ít, phần lớn quần áo, mỹ phẩm dưỡng da và các thứ linh tinh khác đều là do Hoắc Minh mua thêm cho cô…

Ôn Noãn không định mang những thứ đó đi.

Cô chỉ đơn giản xếp đồ của mình vào một chiếc vali nhỏ, xách theo rất nhẹ, lại còn tiện lợi.

Cô đang định đi thì đã thấy Hoắc Minh đứng tựa bên cạnh cửa.

Anh chăm chú nhìn cô: “Cô giáo Ôn, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rồi không?”

Ôn Noãn đặt chìa khóa lại trên tủ đầu giường.

Ngoài ra còn có tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, mặc dù đã rất lâu rồi cô không đụng tới nó, thế nhưng bây giờ nó vẫn đang ở trong ví của cô, cô cũng lấy ra trả lại cho anh…

Cuối cùng, cô còn nhẹ giọng nói: “Những món quần áo và trang sức quý giá này đều để lại đây, anh có thể bảo thư ký Trưởng kiểm tra đối chiếu lại một chút!”
 
Chương 244


Chương 244

Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.

Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”

Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!

Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”

Hoắc Minh: …

Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.

Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…

Ôn Noãn cúi đầu xuống.

Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.

Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!

Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”

Ôn Noãn tức giận đá anh một cái.

Hoắc Minh bị đau, Ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.

Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi Ôn Noãn chuẩn bị mở cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”

Ôn Noãn cụp mắt.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Buông tay!”

Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửi đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”

Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.

Một khi Hoắc Minh đã muốn dỗ dành phụ nữ, chỉ cần thể hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.

Không phải Ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.

Ôn Noãn cười tự giễu.

“Không muốn ăn! Không quan trọng!”

Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.

Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.

Tiếng chuông cửa vang lên…

Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là ai, trừ Kiều An ra thì còn có thể là ai nữa?

Cô nở một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”

Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.

Anh buông tay cô ra.

Ôn Noãn hít sâu một hơi, mở cửa chính ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top