Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 255


Chương 255

Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm…

Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.

“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.

“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”

Hoắc Minh xoay người.

Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh…

“Vậy à? Sao anh lại không biết!”

“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”

Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.

Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.

Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.

Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.

Ha hả!

Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!

Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.

Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn.

Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu…

Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.



Ôn Noãn từ khách sạn quay về.

Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.

Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.

Trời đã khuya.

Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.

Công việc khiến cô quên đi phiền não.

Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh.

Nhớ anh đã từng tốt thế nào.

Nhớ anh và chuyện đêm nay…

Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.

Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo.

Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.

Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ…
 
Chương 256


Chương 256

Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.

Tiêu đề bài báo khá giật gân…

[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]

Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.

Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.

Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.

Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!

Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.”

Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh.

Cô hận mình không biết cố gắng!

“Đang nhìn gì thế?”

Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn… Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”

Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái.

Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.

Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.

“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”

Ôn Noãn biết chừng mực.

Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp.

Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.

Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.

Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tổng Giám đốc Hứa.

Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.

Ôn Noãn thả lỏng.

Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương lai.

Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.

Bà Hứa rất thích Ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.

Cô ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”

Chị Lê uống một ngụm.

Tổng Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.

“Quý nhân thật ra là người khác!”

Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.

Là người khác?
 
Chương 257


Chương 257

Ai?

Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”

Ôn Noãn đã đoán được là ai.

Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.

Lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.

Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.

“Ôn Noãn!”

Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”

Chị Lê sợ cô thất lễ.

Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.

Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”

Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.

Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.

Ôn Noãn bước ra ngoài trước.

Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.

“Ôn Noãn!”

Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”

Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.

Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.

Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.

Ôn Noãn dừng chân.

Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.

Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi… Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.

Ôn Noãn rất bình tĩnh.

“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”

“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”

“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”



Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.

Hắn bật cười khúc khích.

“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”

Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.

Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
 
Chương 258


Chương 258

“Không liên quan?”

Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.

Trong lúc Ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.

Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.

Ôn Noãn chống tay lên vai đẩy hắn ra.

“Cố Trường Khanh, anh điên rồi!”

Cố Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.

Ánh mắt hắn càng nguy hiểm hơn.

“Anh không điên!”

Hắn nhìn cô, gằn từng chữ từng chữ một: “Là anh tỉnh ngộ! Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!”

Về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.

Ôn Noãn đứng ngây dại.

Đợi cô hoàn hồn, Cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống…

Cô quay đầu chỗ khác.

Môi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cô, để lại một chút ươn ướt.

Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.

Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.

Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!

Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại…

Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.

Đôi chân Ôn Noãn bỗng dưng mềm nhũn.

Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.

Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.

Hắn mở miệng, giọng điệu khàn khàn: “Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con.”

Đề nghị của hắn rất hấp dẫn, nhưng không phải là những gì Ôn Noãn muốn.

Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.

Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.

Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viễn mất đi Ôn Noãn.

Trận chiến của ba người.

Thế giới của hai người.

Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!

Trong mắt Ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, Cố Trường Khanh đã thua triệt để…
 
Chương 259


Chương 259

Cố Trường Khanh rút lui.

Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.

“Cố Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!”

Cố Trường Khanh giật mình.

Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!

Có lẽ hắn đã nghĩ sai!

Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.

Bởi vì người kia là Ôn Noãn.

Bởi vì Ôn Noãn muốn kết hôn.



Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.

Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buổi tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô ‘ngoại tình’.

Về công hay tư thì Ôn Noãn đều không muốn xung đột với anh.

Cô nói nhỏ: “Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôi không biết là anh ta.”

Hoắc Minh không quan tâm đến cô.

Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy…

Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cô.

“Tại sao em lại giải thích với tôi?”

“Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?”



Ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãi với anh tuyệt đối không có gì tốt.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.

Đột nhiên anh nói: “Tôi muốn đến chỗ của em!”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô nghĩ cô hiểu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cô để ‘làm’, hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.

Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.

Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.

Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ Ôn Noãn sống.



Ôn Noãn dẫn anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.

“Anh muốn uống gì?”

Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha…
 
Chương 260


Chương 260

Mái tóc dài màu trà của Ôn Noãn được trải trên chất liệu vải nhạt, đánh vào thị giác rất lớn, hơn nữa đây là nơi cô sống một mình, đối với Hoắc Minh đó là một sự kích thích không nhỏ.

Anh không nhẹ nhàng chút nào.

Sau khi làm xong một lần, Ôn Noãn muốn nghỉ ngơi nhưng anh không thỏa mãn.

“Tiếp tục!”

Khóe mắt của Ôn Noãn ướt đẫm, chịu đựng nhu cầu của anh…

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô reo.

Tay của Ôn Noãn bị giữ chặt, không thể cầm được điện thoại, nhưng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Hoắc Minh lấy điện thoại liếc nhìn một cái.

Cố Trường Khanh gọi tới.

Anh nhấn nút nghe, sau đó tiếp tục sự việc vừa rồi.

“Ôn Noãn!”

“Ôn Noãn…”



Ánh mắt sâu thẳm Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, cô cắn môi, mũi nhỏ đo đỏ…

Anh làm cô suy sụp hoàn toàn!

Những âm thanh mập mờ truyền đến bên kia điện thoại, Cố Trường Khanh đờ đẫn nghe, toàn bộ máu trong cơ thể như bị đông cứng lại…

Sau đó, điện thoại của hắn vỡ tan tành!



Đêm khuya.

Ôn Noãn quấn trong chăn, ngồi đờ đẫn.

Toàn thân Hoắc Minh chỉnh tề ngồi đối diện cô, trong tay anh còn có một điếu thuốc.

“Tôi sẽ đưa em đi Anh Quốc học chuyên sâu.”

“Nửa tháng tôi sẽ bay qua cùng em một lần.”

“Tôi sẽ đầu tư vào phòng nhạc, thuê những người chuyên nghiệp để quản lý cho em.”

Ôn Noãn chậm rãi giương mắt.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt cũng đỏ lên.

Cô bị anh lăn lộn đến sợ.

Thân thể rất đau, nhưng không bù được sự mệt mỏi trong lòng cô.

n sủng nửa tháng một lần, không phải là tình nhân thì là gì?

Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Hoắc Minh, trong lòng anh tôi có phải là người tình mà anh bao nuôi không? Mọi thứ đều theo ý muốn của anh, nếu anh không vui thì sẽ sắp xếp cho tôi đi ra nước ngoài.”

Chấn vấn của cô không thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoắc Minh.

Giống như tối nay, cô và Cố Trường Khanh gặp gỡ, anh không cho phép lặp lại nữa.

Anh bóp rơi tàn thuốc.

“Có phải hay không không quan trọng! Quan trọng là em phải rời khỏi thành phố B.”

Ôn Noãn nở nụ cười.
 
Chương 261


Chương 261

Cô và Cố Trường Khanh sớm đã là quá khứ, có điều trong lúc vô tình cô và hắn lại gặp mặt.

Cô cự tuyệt Cố Trường Khanh.

Cô chưa bao giờ cho Cố Trường Khanh bất cứ hy vọng nào, ngoài việc cô không còn yêu hắn nữa, còn có nguyên nhân chính là Hoắc Minh Châu, cô muốn Hoắc Minh Châu vui vẻ hơn.

Thế nhưng Hoắc Minh lại đối xử với cô như vậy?

Anh và Kiều An không rõ ràng, nhưng lại không chịu chấp nhận quá khứ của cô.

Cô cúi đầu trước anh, để anh tùy ý đùa giỡn cô, anh kéo quần lên rồi đuổi cô đi như gái điếm.

Hoắc Minh khốn kiếp.

Cô không cần!

Cô không cần bất cứ điều gì!

Ôn Noãn hất chăn, không quan tâm đến cơ thể đang chật vật của mình, cô bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.

Mặc quần áo xong, cô bình tĩnh nói: “Tôi không đi!”

Hiển nhiên Hoắc Minh đã sớm có tính toán.

Anh cười lạnh: “Em quên vụ kiện của bố em vẫn chưa được đệ trình sao?”

Từ trong túi anh lấy một tập tài liệu ném cho Ôn Noãn

Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch.

Đây là biên nhận mà bố cô đã ký tay, một thứ đủ để làm cho bố cô không thể trở lại bình thường.

Mặt Hoắc Minh không cảm xúc nói: “Thứ nhỏ nhặt này tôi bỏ ra không ít tâm tư! Ôn Noãn, một khi rơi vào tay cơ quan pháp lý, em đoán kết quả sẽ ra sao? Bố em còn có thể sống không?”

Ôn Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh dùng điều đó để đe dọa cô.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Minh, tôi ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng phải ngủ ra chút cảm tình chứ? Hoắc Minh… Chỉ cần bố tôi vào tù một ngày, tôi lập tức ngủ với Cố Trường Khanh, xem lúc đó em gái yêu quý của anh còn có thể sống nổi không? Mạng của bố tôi là mạng, mạng của em gái anh cũng là mạng!”

Cô nói xong trong lòng vô cùng đau đớn.

Cô vẫn cố chịu đựng đau đớn nói: “Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng.”

Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Đau lắm, thật sự rất đau!

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế.

Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô.

Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái.

Nhưng không…

Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: “Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?”
 
Chương 262


Chương 262

Ôn Noãn nở nụ cười.

Cô nhìn Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, nếu anh giơ cao đánh khẽ, chúng ta có thể bình an vô sự!”

Yết hầu Hoắc Minh cuộn xuống.

Anh cũng cười theo: “Ôn Noãn, em thật lợi hại, khó trách Cố Trường Khanh và Khương Duệ đều gục ngã vì em!”

Anh khẽ bóp lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô.

Nghiêng người, giọng điệu mang theo nguy hiểm: “Nhìn không ra cơ thể cô giáo Ôn đều là gai! Tôi thật muốn rút nó ra cho em.”

Ánh mắt Ôn Noãn ươn ướt, mũi đỏ đỏ.

Cô biết Hoắc Minh đã nhượng bộ…

Cơ thể cô bỗng dưng buông lỏng, nhưng cơn đau đớn ẩn trong cơ thể trở nên khó chịu hơn, cô chỉ biết là đau bụng nhưng không biết chính xác là ở đâu…

Khuôn mặt Ôn Noãn tái nhợt.

Cô kiên nhẫn chống đỡ, mơ hồ nói: “Luật sư Hoắc, không tiễn!”

Kết thúc rồi…

Giữa cô và Hoắc Minh hoàn toàn chấm dứt.

Hoắc Minh nhanh chóng đứng dậy, thật sự là có ý đó…

Trên bàn trà, đặt đầy “Chứng cứ phạm tội” của Ôn Bá Ngôn, anh để lại cho cô.

Khi Hoắc Minh đi tới cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, do dự một chút vẫn là quay đầu.

Những năm qua, tác phong làm việc anh rất tàn nhẫn, hiếm khi có sự do dự. Nhưng anh muốn hỏi cô một lần nữa, có phải cô thật sự không muốn ở bên anh, không muốn nghe theo sắp xếp của anh.

Nhưng khi vừa quay đầu, anh thấy Ôn Noãn ngã bên cạnh bàn trà, thân hình mảnh khảnh cuộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến sắc…

“Ôn Noãn!”

Hoắc Minh lập tức đi đến, cúi xuống ôm lấy cô: “Chuyện gì vậy? Tôi đưa em đi bệnh viện.”

Ôn Noãn không từ chối.

Cô thật sự đau… rất đau…

Phần bụng dưới như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, cô thậm chí không thể đứng dậy, ngay cả nằm xuống cũng khó chịu.

Cô mơ hồ đoán được nó có liên quan đến việc làm vừa rồi.

Cơ thể cô chưa sẵn sàng, Hoắc Minh lại quá hung…

“Hoắc Minh…”

“Đau quá!”

Cô tựa vào vòng tay anh, quên đi cuộc cãi vã trước đó, vì chỉ có hơi ấm trên người anh mới làm cô cảm thấy tốt hơn một chút, mới cảm thấy được ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự cô vẫn còn sống.

Hoắc Minh dù sao cũng là một người đàn ông.

Anh ít nhiều thích Ôn Noãn, hiện tại cô không thoải mái, anh cũng không thể mặc kệ cô.

Anh ôm cô vào trong xe, đưa ly nước cho cô.

“Đây là nước ấm, uống một chút.”

Ôn Noãn cầm ly, xoay vài lần mà vẫn không mở được.
 
Chương 263


Chương 263

Hoắc Minh nhanh chóng nhận lấy, mở ra, đưa cô cầm trên tay để uống.

Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.

Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng…

Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch.

“Hoắc Minh… cảm ơn anh.”

“Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em.”

Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.

Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.

Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.

Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh Châu… Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.

Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.

Cô mơ màng suy nghĩ…

Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!

*

Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”

Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu…

Hoắc Minh bước nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ đăng ký phòng khám .

Y tá hỏi đăng ký khoa nào.

Môi Ôn Noãn nhợt nhạt: “Phụ khoa.”

Con ngươi Hoắc Minh trở nên ảm đạm. Chẳng lẽ tối này anh có phần tàn nhẫn nên đã làm tổn thương cô?

Anh liếc nhìn Ôn Noãn

Cô ngay lập tức nhìn xuống, bầu không khí thế này thật quá xấu hổ.

Hoắc Minh lấy giấy tờ của cô để đăng ký, dìu cô ngồi lên ghế đợi, may mắn phía trước chỉ có một bệnh nhân đang đợi khám.

Ôn Noãn rất không thoải mái, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay đầu cô.

Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngấn lệ hoảng sợ.

Có lẽ cô quá yếu ớt, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Tựa vào vai tôi nghỉ ngơi, sắp đến lượt rồi.”

Cổ họng mảnh khảnh của Ôn Noãn có chút nghẹn lại.

Cô cắn môi, chuẩn bị tựa vào anh…
 
Chương 264


Chương 264

Phía trước vang lên một giọng nói lịch thiệp tao nhã: “Hoắc Minh”

Hoắc Minh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cảnh Niên và bà Kiều.

Trông Kiều Cảnh Niên rất tiều tụy, còn bà Kiều có vẻ lo lắng, đôi mắt hơi sưng giống như đã khóc rất lâu.

Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn, không tiện đứng dậy nên chỉ gật đầu: “Chú Kiều, thím Kiều!”

Ánh mắt của Kiều Cảnh Niên rơi vào Ôn Noãn.

Ông do dự một chút: “Cô Ôn không khỏe à?”

Đương nhiên cuộc cãi vã giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn sẽ không nói với người khác. Anh chỉ thận trọng nói: “Có một chút không thoải mái.”

Bà Kiều liếc nhìn chồng.

Kiều Cảnh Niên hiểu ý của vợ mình, cân nhắc một chút vô cùng khó xử nói: “Hoắc Minh, vốn dĩ chúng tôi không muốn làm phiền cháu! Không nghĩ gặp cháu ở đây… Tâm trạng Kiều An không tốt lắm, Hoắc Minh, cháu có thể an ủi con bé một chút được không?”

Khi chồng nói xong, bà Kiều che mặt khóc thút thít.

“Hoắc Minh thím biết là làm khó cháu! Nhưng chồng chưa cưới của Kiều An muốn hủy hôn, Kiều An đã uống 10 viên thuốc ngủ… Hoắc Minh, coi như thím và Cảnh Niên cầu xin cháu, chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Kiều An thôi!”

Bà ấy lại cầu xin Ôn Noãn: “Cô Ôn, tôi biết cô là người hiểu biết, Cảnh Niên đã nói với tôi về cô rồi… Tôi nghĩ cô sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không? Tình trạng Kiều An thực sự không ổn.”

Ôn Noãn nghe được hoảng hốt.

Kiều An uống thuốc ngủ…

Ôn Noãn hiểu điều gì quan trọng.

Cô cảm nhận bàn tay Hoắc Minh nắm chặt tay cô, sau đó buông ra lại nắm chặt!

Anh đang… đấu tranh!

Anh cũng muốn đi xem Kiều An, anh không yên tâm với ánh trăng sáng trong lòng.

Đúng vậy, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đau một chút, nhưng Kiều An đã mất đi tình yêu và hôn nhân…

Trong lòng Ôn Noãn cảm thấy buồn bã.

Cô cố gắng nở một nụ cười nhìn Hoắc Minh.

Cô không làm người hào phóng, cô để anh tự quyết định.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, giọng nói khô khốc vang lên: “Tôi đi xem một chút, sẽ quay lại bên cạnh em ngay! Đợi tôi ở đây, được không?”

Ôn Noãn gần như ngạt thở.

Cô nhẫn nại chịu đựng đau đớn lẳng lặng nhìn anh, khẽ nói: “Hoắc Minh, tôi cũng rất đau.”

Bệnh của Kiều An là do chính cô ấy tạo ra.

Nhưng đau đớn trên cơ thể Ôn Noãn lại là do Hoắc Minh gây ra, làm sao anh có thể bỏ cô đi thăm Kiều An, làm sao anh có thể như vậy…

Hoắc Minh nhăn mày: “Tôi đi xem một chút rồi quay lại, sẽ không chậm trễ gì cả!”

Ôn Noãn biết anh đang trách cô không hiểu chuyện.

Ngay cả giọng điệu bà Kiều cũng không như lúc nãy: “Cô Ôn, Kiều An và Hoắc Minh đã là quá khứ, cô không cần quan tâm! Họ đã chia tay nhiều năm, bây giờ chỉ là bạn thân thôi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
 
Chương 265


Chương 265

Bụng lại truyền đến cơn đau đớn.

Trong cơn đau đó, cô hốt hoảng nghe thấy một thứ âm thanh vỡ vụn …

Sau đó cô ngẫm lại, có lẽ đó là âm thanh của một trái tim chân thành bị ném vỡ tan tành chăng!

Cô di chuyển cơ thể mình.

Đôi mắt của cô mơ hồ nhưng kiên định…

Cô nghe thấy cô nói: “Hoắc Minh, anh đi đi!”

Gia đình Kiều Cảnh Niên vô cùng biết ơn cô, nói cô rằng họ đã làm phiền rồi, còn nói cô Ôn rất hiểu chuyện.

Khi Hoắc Minh đứng dậy, anh cởi áo khoác đưa cho cô.

Áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người Ôn Noãn, cô bất ngờ vung ra… Da chạm da, xương chạm xương.

Hoắc Minh ngạc nhiên.

Ôn Noãn nói nhẹ nhàng: “Tôi không cần!”

Anh chọn đến bên Kiều An, để lại một chiếc áo thì có nghĩa gì chứ?

Hoắc Minh không phải là người có tính khí tốt, lúc này Ôn Noãn trực tiếp từ chối anh trước mặt người khác nên anh cũng không vui, giọng nói cũng cứng đờ một chút: “Lát nữa tôi đưa em về!”

Ôn Noãn không có lên tiếng.

Lúc này đã đến lượt Ôn Noãn.

Lúc cô đứng lên cũng không nhìn anh. Niềm kiêu hãnh không cho phép cô cầu xin anh thêm lần nữa. Trên đời này có rất nhiều đàn ông hai chân, có lẽ chín mươi chín phần trăm trong số đó không xuất sắc bằng anh, nhưng thế thì sao chứ?

Đàn ông mà một người phụ nữ muốn, chỉ đơn giản là người đặt chính mình lên hàng đầu.

Dù cho anh có tốt đến đâu thì anh vẫn luôn nghĩ về người khác.

Cần anh làm gì?

Ôn Noãn cố gắng chống đỡ từng bước đi vào phòng khám.

Hoắc Minh đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bà Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở : “Hoắc Minh, chúng ta mau đi xem Kiều An.”

Kiều Cảnh Niên có chút do dự.

Cuối cùng vẫn là dẫn Hoắc Minh đi vào phòng VIP…

Bên trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ nữ phụ khoa thấy Ôn Noãn đau đớn như vậy, lại nhìn về phía sau cô: “Chồng của cô đâu?”

Ôn Noãn vô cùng khó xử.

Cô nằm lên bệ kiểm tra, khóe mắt hơi ướt: “Anh ấy không có thời gian.”

Bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn là biết chuyện gì xảy ra, không nhịn được mắng: “Lúc anh ta thỏa mãn thì sao lại có thời gian?”

Mắng vài câu, bác sĩ kiểm tra cho Ôn Noãn.

“Đau…”

Bác sĩ nhấn vài cái, Ôn Noãn đau đến mức toàn thân co rút…

Đời này cô chưa từng trải qua cơn đau thế này!
 
Chương 251


Chương 251

Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, gương mặt vô cảm.

Trong lòng Ôn Noãn thầm nghĩ anh cần gì làm vậy.

Rõ là anh trăng hoa, vậy mà dáng vẻ như bị oan…

Sau khi vào phòng.

Hoắc Minh không gấp gáp như trước, anh tiện tay ném chiếc hộp lên giường lớn, sau đó cởi áo khoác ném xuống cuối giường.

“Cô giáo Ôn, em muốn tắm không?”

Ôn Noãn trước nay trong sạch, chỉ từng ngủ với anh, không có lấy một người đàn ông khác.

Lúc này nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu ấy, cô đột nhiên có hơi tủi thân. Khóe mắt và mũi cô đều đã ửng hồng lên, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh.

“Không!”

“Sao lại không?”

Hoắc Minh đột nhiên tiến lại gần, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt cô: “Trên người em toàn là mùi của Khương Duệ, không tắm sao được?”

Ôn Noãn tức đến điên rồi.

Cô cắn môi nhìn chằm chằm anh: “Hoắc Minh, anh thì tốt hơn tôi chỗ nào chứ? Từ trong ra ngoài anh toàn là mùi của Kiều An, thế có phải tôi nên giúp anh rửa sạch sẽ không, thuận tiện cũng móc nội tạng ra tẩy luôn?”

“Chúng ta kẻ nửa cân người tám lạng nha!”

Cô ôm cổ anh, hơi thở như hoa lan, làm tức chết người không đền mạng.

Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cô.

Anh giận cô nên thật ra chẳng muốn chạm vào cô, nhưng lại không kiểm soát được cơ thể mình.

Anh cúi đầu, dáng vẻ như muốn như không.

“Cô giáo Ôn, gu nặng vậy à?”

“Tẩy rửa nội tạng của tôi?”

“Chi bằng… Tắm sạch sẽ bên ngoài tôi trước đã, em thấy sao?”



Nói rồi anh ôm ngang người Ôn Noãn lên, đi về phía nhà tắm.

Khoảng năm phút sau.

Trong phòng tắm vang lên tiếng động mờ ám của đôi nam nữ.

Tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng xin tha ngập hơi nước.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh quan hệ với Ôn Noãn sau khi xé bỏ vỏ bọc lịch lãm của mình. Ôn Noãn cũng rất cởi mở phối hợp cùng anh. Thế nhưng khi kết thúc, anh lại mất hứng.

Rõ ràng cơ thể anh đã trống trải nhiều ngày, rất cần được giải tỏa. Tuy nhiên sau khi làm xong, anh lại không còn hứng thú làm tiếp.

Không phải là không có cảm giác, mà cảm giác còn rất mãnh liệt.

Rất kích thích, nhưng lại không giống trước đây…

Như thiếu gì đó!

Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, tựa vào đầu giường.
 
Chương 252


Chương 252

Ôn Noãn bước ra từ phòng tắm. Cô nhận ra đêm nay anh không làm tiếp nữa nên bắt đầu mặc quần áo vào.

Hoắc Minh im lặng nhìn cô.

Mặt mày cô thả lỏng, trông rất dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng anh biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Nội tâm của cô gai góc hơn thế nhiều!

Trước đây khi hẹn hò với Cố Trường Khanh, cô chưa từng lớn tiếng với Cố Trường Khanh. Nghĩ đến đây, Hoắc Minh có hơi ghen ghét.

Đàn ông mà, suy cho cùng vẫn rất hay để ý.

Anh châm một điếu thuốc lá, thờ ơ nói: “Còn muốn giận đến khi nào?”

Ôn Noãn không lên tiếng!

Hoắc Minh phẩy tàn thuốc.

“Không phải em cần nhà tài trợ à? Tôi sẽ đầu tư khoản tiền đó! Sau này em muốn kinh doanh hay chơi bời đều được. Tôi sẽ cho người làm đến nấu cơm tối cho em, như vậy em vừa thoải mái mà cũng không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta.”

Lúc anh nói, giọng điệu rất dịu dàng.

Ôn Noãn hoảng hốt.

Lát sau, cô mới khẽ cười: “Hoắc Minh, tôi thật sự được yêu mà sợ đấy! Thật đấy, người như anh cần gì phải chịu thiệt như vậy, là tôi phải xuống nước làm hòa, ngoan ngoãn theo anh về nhà mới đúng!”

Thế nhưng… Cô thích anh!

Bởi vì thích, cho nên không thể nào làm con chim hoàng yến của anh nữa.

Nếu không cô sẽ tự khinh thường mình mất!

Có lẽ Hoắc Minh không nhận ra được, trong những lời anh nói, anh đã hứa sẽ cho cô đủ thứ tốt, thế nhưng lại chẳng hề nói một câu rằng: Ôn Noãn, tôi thích em! Tôi chỉ muốn ở bên em!

Không có!

Giữa bọn họ chỉ có tình cảm thể xác!

Ôn Noãn nhẹ nhàng hít mũi.

Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”

Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.

Anh nhìn cô chăm chú.

Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!

Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.

Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.

Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.

Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.

Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.

Cô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”

Hoắc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”

“Không phải!”
 
Chương 253


Chương 253

Hoắc Minh nhìn cô thật kỹ, đáy mắt nghiền ngẫm hồi lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Sáng mai rồi hẵng đi, bên ngoài đang mưa.”

Lồng ngực Ôn Noãn mềm nhũn, cô nghiêng đầu.

Bên ngoài cửa sổ sát đất màu nâu, những hạt mưa tí tách đang đua nhau rơi rớt như giọt nước mắt của cô tình nhân.

Ôn Noãn không khỏi nhớ đến đêm đó.

Anh nói sẽ tham gia tiệc khai trương của cô, nói sẽ gặp gỡ bố mẹ cô, khiến cho cô hôm ấy vui đến nhường nào! Kết quả anh không đến, gọi điện cũng chẳng nghe. Cô còn lo anh gặp nguy hiểm, thế nhưng anh lại đang ôm lấy người yêu cũ dưới màn mưa…

Nếu Kiều An muốn hôn anh, cô nghĩ chắc anh sẽ không từ chối.

Mà từ chối cũng chẳng được!

Trái tim vừa mới mềm mại của Ôn Noãn lập tức trở nên cứng rắn hơn.

“Tôi bắt xe về, rất tiện.”

Nói rồi Ôn Noãn mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa ướt vừa lạnh…

Ôn Noãn khẽ ôm lấy chính mình, giơ tay bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe thì đôi mắt ửng đỏ cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Dù cô có kiên cường thế nào thì cũng không chịu nổi quan hệ như bây giờ với Hoắc Minh.

Cô đã từng thích anh đến vậy.

Cô đã từng ngóng trông một mối tình đến thế.



Hoắc Minh không định qua đêm ở khách sạn.

Anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng khi kéo khóa quần, anh chợt phát hiện một bông tai ngọc trai nhỏ ở cuối giường.

Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc nãy.

Ôn Noãn bị anh đè xuống cuối giường, mái tóc dài màu trà tán loạn trên khăn trải giường trắng tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở.

Hoắc Minh đưa mắt nhìn một lúc.

Anh nhặt bông tai kia lên, bỏ vào túi áo…

Trả phòng rồi lên xe, anh còn chưa biết nên đi đâu thì bà Hoắc gọi đến.

“Minh, thím Chu mới làm một mẻ chè quế hoa, con dẫn Ôn Noãn qua ăn đi.”

Hoắc Minh giơ tay khẽ vuốt tay lái, đối phó với mẹ mình.

“Muộn rồi, Ôn Noãn chắc đang ngủ.”

Bà Hoắc nhạy bén, lập tức hỏi: “Con với Ôn Noãn không ngủ chung à?”

Hoắc Minh hiếu thắng như vậy, sao có thể nói mình khiến cô chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không phải! Cô ấy… Cô ấy mệt quá, chắc không dậy nổi.”

Bà Hoắc đỏ mặt.

Bà nhẹ giọng trách mắng con trai: “Con cũng nên tiết chế lại, còn muốn có con nữa không? Còn trẻ mà chơi bời nhiều quá thì sau này cơ thể sẽ có vấn đề, có muốn sinh con cũng không sinh được. Đến lúc đó con đừng có đổ lỗi lên đầu của con bé.”
 
Chương 254


Chương 254

Bà dừng lại một lúc.

“Mẹ nói chứ, còn trẻ thì tranh thủ sinh con đi.”

“Có con rồi thì sẽ cảm thấy trân quý gia đình.”



Hoắc Minh khẽ thở dài: “Mẹ, con về ăn khuya đây.”

Lúc này bà Hoắc mới tha cho anh.

Hoắc Minh lái xe trở về nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính rất náo nhiệt, rõ ràng đang có khách.

Đến khi anh bước vào thì mới phát hiện đó là Cố Trường Khanh đang ôm lấy em gái anh.

Hoắc Minh Châu bị chọc ghẹo đến đỏ mặt.

Cố Trường Khanh thấy Hoắc Minh về thì khẽ buông vị hôn thê ra, giở giọng khiêu khích: “Mùi trên người anh cả giống mùi sữa tắm ở khách sạn quá.”

Hoắc Minh Châu đẩy đẩy anh ta.

“Sao anh ấy lại đến khách sạn được? Anh ấy giữ mình trong sạch lắm đấy.”

Cố Trường Khanh bật cười: “Đúng không đấy?”

Vậy mà Hoắc Minh lại chẳng phủ nhận. Anh ngồi xuống đối diện bọn họ, thờ ơ nói: “Anh mới từ khách sạn về…”

Hoắc Minh Châu trợn tròn mắt.

Anh đến khách sạn thật ư?

Bên cạnh anh có người phụ nữ khác?

Hoắc Minh móc ra một cái bông tai ngọc trai nhỏ từ túi áo, nói: “Chơi dữ quá, đến nổi Ôn Noãn làm rớt một cái bông tai ngọc trai nhỏ trên giường cũng không biết…”

Nói rồi anh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang Cố Trường Khanh.

Nụ cười nhạt trên mặt Cố Trường Khanh lập tức biến mất…

Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.

Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.

Thím Chu mang chè quế hoa lên.

Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẫn cô giáo Ôn về?”

Hoắc Minh giật mình.

Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”

Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.

Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cẩn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.

Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.

Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãi nhau với cô giáo Ôn không?”

Hoắc Minh đặt bát xuống.

Anh bày ra dáng vẻ anh rể: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước của Tập đoàn Cố thị vẫn chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
 
Chương 255


Chương 255

Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm…

Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.

“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.

“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”

Hoắc Minh xoay người.

Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh…

“Vậy à? Sao anh lại không biết!”

“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”

Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.

Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.

Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.

Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.

Ha hả!

Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!

Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.

Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn.

Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu…

Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.



Ôn Noãn từ khách sạn quay về.

Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.

Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.

Trời đã khuya.

Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.

Công việc khiến cô quên đi phiền não.

Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh.

Nhớ anh đã từng tốt thế nào.

Nhớ anh và chuyện đêm nay…

Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.

Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo.

Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.

Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ…
 
Chương 256


Chương 256

Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.

Tiêu đề bài báo khá giật gân…

[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]

Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.

Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.

Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.

Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!

Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.”

Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh.

Cô hận mình không biết cố gắng!

“Đang nhìn gì thế?”

Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn… Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”

Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái.

Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.

Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.

“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”

Ôn Noãn biết chừng mực.

Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp.

Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.

Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.

Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tổng Giám đốc Hứa.

Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.

Ôn Noãn thả lỏng.

Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương lai.

Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.

Bà Hứa rất thích Ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.

Cô ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”

Chị Lê uống một ngụm.

Tổng Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.

“Quý nhân thật ra là người khác!”

Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.

Là người khác?
 
Chương 257


Chương 257

Ai?

Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tôi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo Ôn, chỉ là sợ bị cô giáo Ôn từ chối!”

Ôn Noãn đã đoán được là ai.

Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.

Lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trông rất tuấn tú.

Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.

“Ôn Noãn!”

Ôn Noãn vẫn đứng cầm ly rượu trong tay, miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”

Chị Lê sợ cô thất lễ.

Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.

Cô nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãi hai người.”

Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.

Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.

Ôn Noãn bước ra ngoài trước.

Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.

“Ôn Noãn!”

Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi! Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”

Giọng điệu Cố Trường Khanh rất dịu dàng.

Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với Ôn Noãn.

Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.

Ôn Noãn dừng chân.

Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.

Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đã quá muộn rồi… Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với Ôn Noãn chẳng đáng một đồng.

Ôn Noãn rất bình tĩnh.

“Cố Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”

“Hoắc Minh Châu xinh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”

“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả hai bên khó chịu mà thôi.”



Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.

Hắn bật cười khúc khích.

“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”

Lồng ngực Ôn Noãn đau đớn.

Cô mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
 
Chương 258


Chương 258

“Không liên quan?”

Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.

Trong lúc Ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.

Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.

Ôn Noãn chống tay lên vai đẩy hắn ra.

“Cố Trường Khanh, anh điên rồi!”

Cố Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.

Ánh mắt hắn càng nguy hiểm hơn.

“Anh không điên!”

Hắn nhìn cô, gằn từng chữ từng chữ một: “Là anh tỉnh ngộ! Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!”

Về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.

Ôn Noãn đứng ngây dại.

Đợi cô hoàn hồn, Cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống…

Cô quay đầu chỗ khác.

Môi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cô, để lại một chút ươn ướt.

Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.

Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.

Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!

Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại…

Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.

Đôi chân Ôn Noãn bỗng dưng mềm nhũn.

Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.

Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.

Hắn mở miệng, giọng điệu khàn khàn: “Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con.”

Đề nghị của hắn rất hấp dẫn, nhưng không phải là những gì Ôn Noãn muốn.

Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.

Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.

Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viễn mất đi Ôn Noãn.

Trận chiến của ba người.

Thế giới của hai người.

Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!

Trong mắt Ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, Cố Trường Khanh đã thua triệt để…
 
Chương 259


Chương 259

Cố Trường Khanh rút lui.

Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.

“Cố Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!”

Cố Trường Khanh giật mình.

Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!

Có lẽ hắn đã nghĩ sai!

Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.

Bởi vì người kia là Ôn Noãn.

Bởi vì Ôn Noãn muốn kết hôn.



Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.

Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buổi tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô ‘ngoại tình’.

Về công hay tư thì Ôn Noãn đều không muốn xung đột với anh.

Cô nói nhỏ: “Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôi không biết là anh ta.”

Hoắc Minh không quan tâm đến cô.

Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy…

Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cô.

“Tại sao em lại giải thích với tôi?”

“Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?”



Ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãi với anh tuyệt đối không có gì tốt.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.

Đột nhiên anh nói: “Tôi muốn đến chỗ của em!”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô nghĩ cô hiểu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cô để ‘làm’, hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.

Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.

Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.

Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ Ôn Noãn sống.



Ôn Noãn dẫn anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.

“Anh muốn uống gì?”

Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top