Cập nhật mới

Dịch Full Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Tư thế của anh rất hiên ngang!

Thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Bánh xe nặng trịch in lại vệt kéo dài trên mặt đất.

Lý Hùng kéo hai cái bánh xe lớn đi hết 500m chỉ trong vòng một phút.

Tiếp đó, Lý Hùng lại vùi đầu mình xuống chậu nước.

Khi Lý Hùng đang nín thở trong chậu nước thì Hứa Mộc Tình cũng vừa vặn từ công trường tới.

Lý Nhị Ngưu thấy Hứa Mộc Tình thì quay ra chào hỏi cô.

Lúc này, một chiếc hộp sắt bỗng nhiên rơi ra từ trong túi áo khoác ngoài của Lý Hùng.

Lý Nhị Ngưu giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ chiếc hộp.

Đúng lúc anh ta đang định đút lại chiếc hộp vào túi thì Hứa Mộc Tình đột nhiên đi tới.

Đã mười mấy năm rồi cô không thấy chiếc hộp này.

Sao nó lại xuất hiện ở đây chứ?

Hơn nữa lại còn ở trong túi Lý Hùng.

Hứa Mộc Tình giành lấy chiếc hộp từ tay Lý Nhị Ngưu.

Cô mở nắp thì phát hiện ra bên trong toàn là sô cô la.

Cô quay phắt lại, nhìn Lý Hùng vẫn đang nín thở mà bất giác đưa tay lên che miệng.

Lúc này khóe mắt Hứa Mộc Tình đã ướt nhòe.

Mình nên đoán ra là anh ấy từ lâu rồi mới phải!

Chỉ có anh ấy mới tốt với mình đến thế!

Chỉ có anh ấy mới không đòi hỏi phải đền đáp gì.

Trong phút chốc, bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong cô.

Thế nhưng cô không vội vàng đi tới trước mặt Lý Hùng đưa chiếc hộp này cho anh xem.

Cô lại để chiếc hộp vào túi của Lý Hùng.

Hứa Mộc Tình vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi đó.

Khoảnh khắc cô quay lưng thì nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài.

Là anh ấy!

Anh ấy về rồi!

Cuối cùng anh ấy cũng trở về rồi!

Anh ấy đã thực hiện lời hứa năm đó khi rời đi.

Thế nhưng tại sao anh ấy lại không nói với mình?

Đồ nói dối! Đồ khốn! Lúc nào cũng bắt nạt mình!

Anh có biết những ngày qua em sống thế nào không?

Đêm nào em cũng gặp ác mộng.

Em nằm mơ cũng thấy hai người Lý Hùng, anh có biết em lo sợ thế nào không?

Em không biết phải chọn ai cả.

Cảm giác đau khổ như vỡ ra thành từng mảnh.

Đồ đáng ghét!

Được! Nếu anh không nói cho em thì em cũng sẽ không nói cho anh biết em đã nhận ra chiếc hộp này.

Để xem đến bao giờ anh mới chủ động lên tiếng.

Cứ như vậy đi!

Hứa Mộc Tình giận dỗi tự nhủ.

Còn Lý Hùng không biết gì hết, anh vẫn đang nín thở từ nãy đến giờ đã được năm phút.

Sau đó.

Lưới sắt ba mét anh leo qua chỉ trong nháy mắt.

Thanh cân bằng rung lắc như vậy mà anh cũng chẳng tốn chút sức nào.

Còn nhảy dây thừng nữa, tốc độ nhân của anh nhanh như chớp.

Dây thừng thì sao?

Cứ như là vô hình trong không trung vậy.

Lý Hùng làm mẫu một lượt đúng như nội dung thi.

Không ngờ anh chỉ mất có 9 phút 20 giây trong khi thời gian nín thở trong nước đã là 5 phút.

"Đáng sợ quá!"

"Có còn là người không vậy?"

"Đừng nói là hoàn thành trong mười phút, anh mà bảo tôi làm hết nội dung này thì e là tôi tắc thở giữa chừng mất".

"Đúng thế, cái khác thôi không nói chứ chỉ riêng lốp xe thôi đã nặng đến một trăm đến một trăm năm mươi kg rồi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Lúc này Lý Hùng đã mặc áo khoác vào.

Anh lạnh lùng nói với tất cả những người trước mặt: "Những ai không làm được hay sợ chết thì có thể ra khỏi đây ngay bây giờ".

Lý Hùng vừa dứt lời, trong đám đông vang lên giọng của một nam một nữ.

"Để tôi!"

Tiếp đó, người phụ nữ da ngăm ngày hôm qua và Trương Bằng Phi cùng đứng ra khỏi hàng.

Hai người nhìn nhau rồi bắt đầu kéo lốp xe đi về phía trước.

Tuy vậy, trọng lượng của cái lốp này nặng hơn những gì bọn họ tưởng tượng nhiều.

Vốn thể lực của Trương Bằng Phi khoẻ, vì thế anh ta kéo lốp cũng nhanh hơn một chút.

Người phụ nữ da ngăm thì tụt lại hẳn phía sau Trương Bằng Phi.

Thời gian Trương Bằng Phi kéo lốp chạy hết năm phút.

Mà lúc này, anh ta đã thở không ra hơi.

Vừa mới nhúng đầu vào chậu nước, Trương Bằng Phi đã sặc, ho sù sụ.

Chưa được mười giây, anh ta bỏ cuộc với gương mặt đỏ bừng bừng.

Mà người phụ nữ da ngăm thì đã mười phút trôi qua nhưng cô ta vẫn chưa kéo được cái lốp xe đến đích.

Thấy vậy, Lý Hùng thất vọng lắc đầu, anh quay người đi khỏi đó.

Lúc này, Trương Bằng Phi bỗng hét to.

"Tôi không tin anh làm được những điều này ngay từ lần đầu tiên".

"Tuy bây giờ anh rất giỏi, nhưng nếu chúng tôi trải qua quá trình rèn luyện gian khổ thì cũng sẽ làm được như vậy!"

Lý Hùng hơi sững lại rồi quay đầu nhìn Trương Bằng Phi.

"Tôi cho các anh một tháng".

"Nếu trong vòng một tháng mà không làm được thì cầm tiền rồi biến khỏi đây!"

Lý Hùng vừa mới đi được mấy bước, Lý Nhị Ngưu đã đuổi theo.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi có thể tham gia tuyển chọn không?"

Lý Hùng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Lý Nhị Ngưu.

"Đi đi!"

"Rõ! Nhất định tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ông chủ!"

Lúc này, trong văn phòng tại công xưởng đang rối tung rối mù.

Tập đoàn Lăng Tiêu thành lập mang đến cho mọi người một nguồn động lực và sự tự tin to lớn.

Vốn ai cũng hăng hái quyết tâm làm việc.

Nhưng sáng nay, tất cả các nhà cung cấp đồng loạt ngừng cung cấp nguồn hàng, hơn nữa ai cũng gọi điện thoại tới đòi tiền.

"Giám đốc Dương, trước đó chúng ta đã thống nhất qua điện thoại rồi mà?"

"Các anh gửi lô sắt này cho chúng tôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho các anh".

"Giám đốc Trần, giám đốc Trần, anh nghe tôi nói đã, tập đoàn chúng tôi vừa mới thành lập, hiện giờ...".

"Mẹ kiếp! Lại cúp máy nữa".

Lưu Ái Quốc – người phụ trách dự án công trình này, lấy tay vỗ vào đầu một cái rất mạnh.

Anh ta nhăn nhó nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc bây giờ phải làm sao? Những người này bây giờ ngay cả điện thoại của chúng ta cũng không tiếp".

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà".

Hứa Mộc Tình cũng sầu não nói.

Bởi cô cũng gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi.

Bên kia một là không nghe, hai là nói chuyện với giọng rất khó chịu, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.

"Tổng giám đốc, cô nói xem, liệu có phải có người cố ý gây khó dễ cho chúng ta không? Chẳng lẽ là người của tập đoàn Thái An sao?"

Đúng lúc tất cả đang nhốn nháo, xôn xao thì Lý Hùng từ bên ngoài đi vào phòng làm việc.

Văn phòng đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.

Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu khủng khiếp của Lý Hùng.

Tất cả người có mặt ở đây không ai dám ho he to tiếng trước mặt anh.

"Sao thế? Có chuyện gì phiền lòng ư?", Lý Hùng hỏi Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình biết nếu nói chuyện này cho Lý Hùng biết, anh nhất định có thể giải quyết rất nhanh chóng.

Nhưng cô không muốn lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.

Điều này không có nghĩa là cô cố tỏ vẻ.

Mà là cô muốn chứng minh bản thân với Lý Hùng.

Hứa Mộc Tình lắc đầu, sau đó tìm đại một cái cớ ậm ừ cho qua.

Sau đó hai người cùng nhau về công ty.

Nhân viên lễ tân báo Lưu Đức Luân đến rồi, đang đợi ở trong phòng tiếp khách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Sau khi Lý Hùng đi về phía phòng tiếp khác, Hứa Mộc Tình dẫn theo thư ký, lái xe tới ngân hàng ngay.

“Anh ạ!”

Lý Hùng bước vào phòng tiếp khách, Lưu Đức Luân đang ngồi uống trà vội đứng lên, cung kính chào anh.

Lưu Đức Luân thì hơn tuổi Lý Hùng.

Nhưng khi đối mặt với Lý Hùng, anh ta vẫn gọi Lý Hùng là “Anh”.

Như vậy đã thể hiện sự tâm phục khẩu phục của anh ta đối với Lý Hùng, có một người anh máu mặt như thế, anh ta cũng cảm thấy rất vinh dự.

“E là Đông Hải sắp loạn đến nơi rồi!”

Câu nói là do Lưu Đức Luân nói ra, nếu người khác nghe thấy thì chắc đã sợ mất mật rồi.

Nhưng Lý Hùng vẫn thản nhiên ngồi xuống, nói: “Cụ thể là sao, anh nói tôi nghe thử”.

“Đêm qua có mấy chỗ xảy ra ẩu đả, tranh chấp”.

“Mấy thế lực của Đông Hải cũng đều tham gia”.

“Mục đích của bọn họ là cướp địa bàn của hai anh em Báo Đen và Hắc Long”.

“Trong đó có Vương Cao Ba là lãi nhất, trong một đêm sản nghiệp chủ yếu của Báo Đen và Hắc Long đều bị hắn cướp hết!”

Lý Hùng vẫn điềm nhiên: “Nói tiếp đi”.

Lưu Đức Luân càng ngày càng nể phục người anh này.

Không chỉ thực lực vô cùng mạnh mà tố chất tâm lý cũng vượt xa người bình thường.

Đông Hải bây giờ hỗn loạn như thế này mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thế mới gọi là có khí phách chứ!

Lưu Đức Luân cũng âm thầm lấy Lý Hùng làm gương.

“Lần này Hắc Long về Đông Hải không chỉ đơn giản là báo thù cho Báo Đen”.

“Hắn là quân tiên phong của Trương Toàn Vũ, đến đây để dọn đường cho Trương Toàn Vũ”.

Khi nhắc tới cái tên Trương Toàn Vũ, dù là nhân vật máu mặt tầm cỡ ở Đông Hải như Lưu Đức Luân cũng phải trùng xuống.

Rõ ràng Lưu Đức Luân rất e dè người này.

“Đông Hải là một miếng thịt béo”.

“Lần này Vương Cao Ba nuốt địa bàn của Hắc Long, Trương Toàn Vũ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”

“Một khi Trương Toàn Vũ dẫn quân tới Đông Hải, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất phiền phức!”

“Có gì mà phiền, chẳng qua chỉ là thằng hề gây rối chứ có gì”.

Lý Hùng nói câu này khiến Lưu Đức Luân cười khổ trong lòng.

“Tên Trương Toàn Vũ này đối với anh thì chỉ là thằng hề”.

“Nhưng đối với những người gốc Đông Hải như chúng tôi thì hắn là một kẻ thù đáng gờm đấy!”

Lý Hùng hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đối mặt với Lưu Đức Luân.

Lưu Đức Luân bỗng rùng mình một cái!

Ánh mắt này là sao?

Sắc bén!

Sâu xa!

Dường như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ trên đời này!

“Lưu Đức Luân, nếu anh đã gọi tôi một tiếng ‘Anh’, thì cũng phải mang tinh thần của tôi”.

Một câu nói vô cùng đơn giản.

Nhưng lại khiến Lưu Đức Luân nhiệt huyết bừng bừng.

Anh ta không biết thân phận thực sự của Lý Hùng là gì.

Nhưng anh ta biết Lý Hùng vô cùng vô cùng giỏi!

Anh ta cảm giác được khí thế cao ngạo thực sự là gì toát ra từ Lý Hùng.

Lưu Đức Luân lập tức đứng lên, nghiêm túc nói.

“Anh cứ yên tâm!”

“Cho dù là Trương Toàn Vũ hay là thần thánh phương nào tôi cũng sẽ đều khiến họ một đi không trở lại”.

“Bây giờ tôi sẽ huy động các mối quan hệ, bình ổn lại thế loạn này”.

“Đừng”.

Lúc này, mắt Lý Hùng lóe lên một tia sắc bén.

“Không bỏ cái cũ thì làm sao có cái mới được. Muốn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không vứt đi mấy đồ vô tích sự thì sao có thể dọn sạch bụi bặm trong góc đây?”

“Thế lực ngầm ở Đông Hải đã ‘bẩn’ bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải ‘dọn sạch’ rồi”.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đã lái xe tới ngân hàng Đông Hải.

Khi cô cùng thư ký đi vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng Đông Hải thì nhận ra Hứa Hải Phong cũng ở đây.

Hứa Hải Phong nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta cười nhưng không có ý gì tốt đẹp.

Hứa Mộc Tình chuẩn bị lên tiếng thì giám đốc ngân hàng đã khinh khỉnh cất tiếng: “Cô Hứa, cô không nhìn thấy tôi đang có khách à?”

“Giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã hẹn với anh qua điện thoại rồi mà”, Hứa Mộc Tình vội nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


"Hẹn trước là một chuyện, tầm quan trọng của khách lại là một chuyện khác".

"Sếp Hứa mới là khách hàng lâu năm của tôi".

"Đồng thời cũng là khách hàng bạch kim của ngân hàng Đông Hải chúng tôi. Ông ấy đến rồi thì cô phải xếp sau".

Dứt lời, giám đốc ngân hàng không do dự gì mà bảo người đưa Hứa Mộc Tình tới phòng chờ.

Phòng chờ này ở ngay cạnh phòng giám đốc.

Trong lúc Hứa Mộc Tình và thư ký đang đợi thì toàn nghe thấy giám đốc Trần và Hứa Hải Phong đang nói chuyện phiếm.

Phòng giám đốc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười mất cả hình tượng của Hứa Hải Phong.

Hơn một tiếng sau Hứa Hải Phong đi ra từ văn phòng.

"Cháu gái của tôi, bây giờ tới lượt cháu rồi!"

"Tập đoàn của cháu vừa mới thành lập, phải cố gắng nhé chứ đừng có phá sản vội".

Hứa Mộc Tình mím môi, đi vào cùng thư ký.

"Giám đốc Trần, khoản tiền mà trước đây phía ngân hàng các anh đã hứa sao cứ mãi không rải ngân thế?"

"Xin lỗi, khoản tiền đó chúng tôi đã chuyển cho tập đoàn Thái An rồi".

"Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà".

"Cô cứ đợi thêm đi".

"Còn phải đợi bao lâu nữa?"

"Chưa chắc, nhanh thì nửa tháng, chậm thì nửa năm".

"Sao anh có thể nói lời mà không giữ lời vậy chứ?"

"Rầm!"

Giám đốc ngân hàng đập xuống bàn.

"Tổng giám đốc Hứa, cô nên thận trọng lời nói của mình! Ngân hàng chúng tôi là cơ quan kinh doanh, không phải tổ chức từ thiện!"

"Tập đoàn của các cô bây giờ chẳng khác gì mớ bòng bong! Tôi chịu hợp tác đã là nể cô lắm rồi!"

"Không tin thì cô cứ thử tới bất cứ ngân hàng nào ở cái Đông Hải này xem xem cô có bước chân vào được phòng giám đốc của họ không!"

Hứa Mộc Tình bàng hoàng.

Bởi lẽ giám đốc Trần nói đúng.

Trước khi cô tới ngân hàng Đông Hải thì đã tới ba ngân hàng rồi, trong đó còn có một ngân hàng nước ngoài.

Nhưng họ dường như cùng nhận được một thông báo nào đó.

Họ không những từ chối cho vay mà thậm chí còn không cho cô đặt chân vào đến cửa phòng giám đốc.

Giám đốc Trần thì liên tục đảo mắt khắp người Hứa Mộc Tình.

Tuy Hứa Mộc Tình ăn mặc kín đáo nhưng thân hình cô vô cùng đẹp.

Điều này rất dễ khiến cánh đàn ông phải dán mắt lên người cô.

Đặc biệt hơn là trên người cô có khí chất của một người con gái còn nguyên vẹn.

Trong cái thời buổi này mà như vậy thì quả là hiếm có.

Giám đốc Trần đột nhiên đưa tay ra như muốn nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình vội vàng rụt lại tránh đi.

"Tổng giám đốc Hứa, thật ra con người tôi cũng không vô tình đến thế".

"Tối nay cô có rảnh không?"

"Chúng ta đi ăn bữa cơm rồi từ từ tâm sự được không?"

Hứa Mộc Tình lập tức đứng dậy, nhìn giám đốc Trần với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Giám đốc Trần, anh có thể coi thường tôi nhưng không thể sỉ nhục tôi!"

Hứa Mộc Tình quay đi cùng với thư ký.

Ánh mắt khinh miệt lúc Hứa Mộc Tình quay đi khiến giám đốc Trần càng giận dữ.

Chẳng bao lâu sau phòng giám đốc phát ra tiếng chửi rửa.

"Giả vờ thánh thiện cái gì chứ! Tập đoàn Lăng Tiêu các người cứ chờ chết đi!"

"Cô mà lấy được khoản tiền đó thì tôi sẽ hủy hoại tất cả!"

...

Lúc này, tại một phòng VIP lớn của khách sạn Hoàng Quan ở Đông Hải.

Hoàng Du Quảng đang thư thái ngồi trên sô pha, Hứa Thiên Tứ đứng sau như con cún bóp vai cho hắn.

"Cậu Hoàng, anh giỏi thật đấy!"

"Chỉ với một cuộc gọi mà tập đoàn Lăng Tiêu sắp chết tới nơi rồi".

"Bây giờ chúng ta tới bước đường cùng rồi, cách duy nhất là tới cầu xin anh".

"Tới lúc đó anh muốn làm gì Hứa Mộc Tình cũng được!"

Vốn dĩ khi nghe Hứa Thiên Tứ nói anh ta có một cô em họ xinh đẹp thì Hoàng Du Quảng cũng chỉ định chơi đùa chút thôi.

Chơi đùa một tối rồi thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Nhưng bây giờ sau khi gặp trực tiếp ở ngoài, hắn mới biết Hứa Mộc Tình thực sự xinh đẹp, hơn nữa còn rất có sức hút.

Quan trọng nhất là cô vẫn còn “nguyên” tem mác.

Thời buổi này con gái như thế là cực hiếm.

“Đi thôi! Bây giờ tôi đang rất nóng lòng đi chơi với em họ cậu lắm rồi!”

Hứa Thiên Tứ vội đáp: “Hay là chúng ta đợi thêm đi”.

“Ép cô ta vào đường cùng, cô ta mới hoàn toàn phục tùng anh!”

Bốp!

Hoàng Du Quảng quay người cho Hứa Thiên Tứ một cái bạt tai vào mặt.

“Tao là ai?”

“Anh, anh là anh Hoàng ạ?”, Hứa Thiên Tứ ôm mặt, cười nịnh bợ.

“Đúng, tao là Hoàng Du Quảng!”

“Là con trưởng dòng họ danh giá nhất tỉnh Giang Châu!”

“Trong cả cái tỉnh Giang Châu này có con đàn bà nào mà tao không chiếm được không?”

“Có con đàn bà nào mà không muốn nằm dưới tao thử cảm giác không?”

“Tao muốn chơi con em họ mày đã là nể mặt cô ta lắm rồi!”

“Vâng, vâng. Bây giờ chúng ta sẽ tới tập đoàn Lăng Tiêu. Hiện giờ bọn chúng chắc chắn là đang mong chờ sự xuất hiện của anh lắm!”, Hứa Thiên Tứ nịnh hót.

Tập đoàn Lăng Tiêu.

Hứa Mộc Tình cùng thư ký vừa mới bước vào sảnh thì đã có người hớt hải chạy tới.

“Tổng giám đốc không hay rồi!”

“Có rất nhiều người muốn nghỉ việc!”

Người kia vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra.

Mười mấy thanh niên nam nữ đủ cả, chống nạnh hếch mặt đi ra.

Lúc đi lướt qua Hứa Mộc Tình, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Hừ, tập đoàn cái mẹ gì. Mới thành lập được có mấy ngày mà đã lụi bại thế này rồi”.

“Nghe nói, ngày xưa là bọn họ đi làm thuê cho người ta. Cũng chẳng biết giở mưu hèn kế bẩn gì mà lại giành được tập đoàn này”.

“Rõ ràng là ăn mày nhưng lại bắt chước người ta đòi vay tiền làm ăn lớn. Tôi nhổ vào!”

Nhìn đám người cao ngạo này.

Hứa Mộc Tình vẫn nhẫn nhịn.

Lúc này, bỗng có một con Rolls-Royce dừng lại trước cửa.

Cửa xe mở ra, Hoàng Du Quảng ngông nghênh đi vào.

Lúc đám nhân viên kia nhìn thấy Hoàng Du Quảng thì ai nấy đều sáng mắt lên.

Trong số đó, một cô gái ăn mặc thời thượng vội tiến lên phía trước.

“Xin hỏi anh có phải anh Hoàng không?”

Hoàng Du Quảng liếc mắt sang, hếch đầu nói: “Sao cô lại biết tôi?”

“Anh Hoàng, hồi trước tôi đã từng gặp anh ở tỉnh. Tối đó chúng ta còn cùng nhau uống rượu ở quán bar nữa đấy”.

Hoàng Du Quảng đưa mắt đánh giá, mặt cô ta không xinh nhưng dáng cũng ngon nghẻ đấy.

Hắn gật đầu nhẹ: “Lát nữa cô về thay đồ”.

“Mặc một bộ hầu gái vải ren, bên dưới là tất lưới. Sau đó tới phòng Vip khách sạn Hoàng Quan đợi tôi”.

“Vâng em đi ngay đây”.

Cô gái vẻ mặt xúc động, dường như được Hoàng Du Quảng hỏi tới là một chuyện vô cùng vinh dự vậy.

Đám người đằng sau cô ta cũng có rất nhiều người bắt đầu vây tới.

Hoàng Du Quảng thì ngông nghênh như cấp trên tới để kiểm tra, trông rất ngạo mạn.

Lúc này, hắn dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.

“Cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Trước đó tôi đã nói với cô rồi, ở cái tỉnh Giang Châu này không có chuyện gì mà Hoàng Du Quảng tôi không làm được”.

“Nhân lúc tôi vẫn còn đang có chút hứng thú với cô thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đi”.

“Rồi phục vụ, làm tôi vui vẻ trong một tuần sau đó”.

“Tôi sẽ đích thân gây dựng lại tập đoàn cho cô”.

“Thế nào? Điều kiện này vô cùng hấp dẫn phải không?”

“Nói thật với cô, cả cái tỉnh Giang Châu này không có mấy ai được thế đâu. Cô Hứa nên cảm thấy vinh dự vì điều đó”.

Hoàng Du Quảng vừa dứt lời, đám bậu xậu đằng sau cũng chen vào nói, ra điều khuyên nhủ Hứa Mộc Tình.

Lúc này, cửa thang máy lại mở.

Lý Hùng ung dung đi ra.

Anh vừa xuất hiện, Hứa Thiên Tứ lập tức lên tiếng coi khinh.

“Anh Hoàng, cái thằng thần kinh kia lại đến rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Nghe vậy, Hoàng Du Quảng quay sang liếc mắt với bốn tên đàn em.

Bốn người ngày lập tức bước ra, bao vây Lý Hùng bốn phía.

Động tác của bốn người này cũng không chậm, hơn nữa cũng rất vững vàng, huyệt thái dương thì cao, vừa nhìn đã biết là con nhà nòi.

“Này! Thằng ô hợp! Trước giờ tao vẫn luôn là người rộng lượng. Bây giờ mày dập đầu ba cái với tao”.

Nói rồi, Hoàng Du Quảng đột nhiên nhổ một bãi nước bọt: “Sau đó li3m hết nước bọt của tao đi rồi tao tha cho”.

“Nếu tao không làm thế thì sao?”, Lý Hùng thản nhiên hỏi lại.

“Thế thì mày chết đi cho tao là vừa”.

Hoàng Du Quảng nghiến răng nghiến lợi nói, bốn tên cao thủ bắt đầu ra tay.

Bọn chúng xông lên từ bốn phía.

Bốn người này cùng quặp tay lại, đồng thanh hét lên, vô cùng khí thế.

Nhưng tiếng bọn họ vừa mới vang lên thì tất cả lại nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.

Tiếp đó, bốn người đồng loạt tru tréo thảm thiết.

Bốn cao thủ trong tỉnh mà Hoàng Du Quảng mất bao tiền để mời trong nháy mắt đều đã bị Lý Hùng cho nằm đo ván.

Lý Hùng dẫm vào lưng một tên trong số đó, đi về phía Hoàng Du Quảng.

“Nếu mày dám động vào anh Hoàng thì mày chán sống thật rồi đấy”.

Lúc này Hứa Thiên Tứ nhảy ra, bày tỏ lòng trung thành.

“Mày đừng tưởng có Lưu Đức Luân chống lưng thì có thể yên tâm ăn no ngủ kỹ. Với cái loại nhãi nhép như Lưu Đức Luân, anh Hoàng chỉ cần một cú điện thoại…”.

Lý Hùng bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”

“Anh Hoàng, nó đúng là…”, Hứa Thiên Tứ quay đầu lại, nói.

Lý Hùng đột ngột dùng chân đạp thẳng vào đầu gối Hứa Thiên Tứ. Anh ta ngay lập tức ngã nhào về phía Lý Hùng.

Mà điểm Hứa Thiên Tứ đáp phải lúc này lại là đầu gối của Lý Hùng.

Bụp!

Đầu gối của Lý Hùng đập thẳng vào mặt Hứa Thiên Tứ.

Lúc này, Hứa Thiên Tứ nằm đất ôm mặt giãy giụa.

“Mày, mày chớ có qua đây!Tao là Hoàng Du Quảng, bố tao là Hoàng Chấn!”

“Bố tao chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến mày chết không có chỗ chôn đấy, mày…”.

Bốp!

Lý Hùng đáp ngay một cái bạt vào mặt hắn.

“Lèo nhèo”.

“Mày không biết vợ tao thích được yên tĩnh à?”

“Tao ở trên tầng mười mấy cũng nghe được tiếng mày oang oang ở sảnh”.

“Mày dám đánh tao à! Bố tao sẽ không ta cho mày! Mày chết là cái chắc!”

Lý Hùng tóm cổ Hoàng Du Quảng, nhấc hắn lên như một con rối.

Sau đó, không ngần ngại đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng.

Cùng với tiếng tru tréo thảm thiết của Hoàng Du Quảng, Lý Hùng trầm giọng nói: “Đây là cảnh cáo cuối cùng của tao dành cho mày”.

“Cút về Giang Châu, từ nay đừng bao giờ xuất hiện ở Đông Hải nữa”.

“Lần sau mà tao vẫn còn gặp mày ở Đông Hải thì tao sẽ đánh gãy cả cái chân “thứ ba” của mày đấy”.

Nói xong, Lý Hùng ném Hoàng Du Quảng ra ngoài y như ném một túi rác.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng đỗ trước cửa tập đoàn Lăng Tiêu.

Miêu Lạc đang loay hoay không biết nên đi vào giúp Lý Hùng vào lúc nào.

Như thế thì sẽ nhận được sự cảm động của Lý Hùng.

Sau đó, giúp Lý Hùng giải quyết chuyện trước mắt để Lý Hùng phục tùng, trung thành với anh ta như một con cún.

Lúc anh ta nhìn thấy một người bị vứt ra ngoài.

Suy nghĩ đầu tiên của Miêu Lạc tên này chính là Lý Hùng.

Nhưng anh ta nhìn kỹ thì giật mình thảng thốt.

Tên này là Hoàng Du Quảng!

Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng lấy từ trong dòng họ thì sao?

Bốn người này cùng học một thầy nên phối hợp rất ăn ý.

Bọn họ từng hợp tác đào tạo gần 200 đàn em chuyên nghiệp, vô cùng có tiếng trong tỉnh!

Trong lúc Miêu Lạc còn đang thắc mắc thì bốn cao thủ kia cũng bị ném ra ngoài như đồ bỏ đi.

Cùng với bọn họ còn có cả Hứa Thiên Tứ.

Miêu Lạc dụi mắt, sau khi nhìn thật kỹ, anh ta đột nhiên đập tay vào đàn em bên cạnh.

Hay lắm! Không ngờ tên Lý Hùng này còn ghê gớm hơn cả những gì anh ta nghĩ.

Miêu Lạc lập tức cho người dìu Hoàng Du Quảng – lúc này đã bị đánh cho tàn phế vào trong xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Trước khi rời đi, Miêu Lạc còn nhìn về phía Lý Hùng đang ở trong đại sảnh.

Giây phút chạm mắt với Lý Hùng, Miêu Lạc cảm thấy giật mình!

Con người này không đơn giản, thật sự không đơn giản!

Người này nhất định phải làm việc cho mình!

Không nán lại quá lâu, Miêu Lạc lập tức đưa Hoàng Du Quảng về tỉnh.

Còn Hứa Thiên Tứ, bây giờ anh ta chỉ thấy toàn thân rã rời.

Cả cơ thể cứ như bùn nhão nằm vật ra bên đường cạnh tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, có một chú chó lông vàng vẫy đuôi chạy tới.

Chú chó này ngửi ngửi bên người Hứa Thiên Tứ rồi nhấc chân phải lên.

Một thứ chất lỏng màu vàng b ắn ra theo hình vòng cung.

Sau đó rơi chuẩn xác xuống đầu Hứa Thiên Tứ...

Cùng lúc đó, trong phòng kinh doanh trụ sở ngân hàng Đông Hải.

Nhân viên sảnh hớt hải gõ cửa phòng giám đốc Trần.

"Giám đốc, tổng giám đốc chuỗi ngân hàng tới rồi".

"Cái gì?"

Giám đốc Trần kinh ngạc rồi nét mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Thời gian gần đây, với sự nỗ lực của anh ta thì doanh thu của ngân hàng Đông Hải đã dần dần tăng trưởng.

Lần này tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đích thân tới đây thì ắt hẳn là để khen ngợi anh ta rồi.

Giám đốc Trần vội vã chỉnh lại vest và cà vạt.

Đúng lúc anh ta định ra khỏi phòng làm việc thì tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đã dẫn theo lãnh đạo cấp cao của chuỗi ngân hàng đi vào.

"Chào tổng giám đốc".

"Chào mừng tổng giám đốc tới bộ phận chúng tôi".

Giám đốc Trần vừa cúi đầu cung kính vừa vui mừng đến đỏ cả mặt, trong đầu không ngừng vẽ ra nhiều viễn cảnh.

Tổng giám đốc sẽ thưởng gì cho mình đây?

Điều mình tới làm ở trụ sở chính của chuỗi ngân hàng sao?

Tuy là trong trụ sở chính không có nhiều những món hời béo bở nhưng có cái tiếng ở đây rồi thì đi tới đâu mà chả lấy được tiền.

Con bé Hứa Mộc Tình đó quả là xinh đẹp, để xem tối nay có mang cô ta lên giường được không nào. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

"Giám đốc Trần".

"Vâng, tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?", giám đốc Trần chấm dứt dòng suy nghĩ rồi lên tiếng.

"Bây giờ tôi đưa anh đi gặp một khách hàng vô cùng quan trọng, anh chuẩn bị đồ đạc đi".

Nghe tới đây mà giám đốc Trần suýt thì nhảy cẫng lên.

Đến cả tổng giám đốc còn thấy quan trọng thì vị khách này ắt phải là một nhân vật tầm cỡ.

Có thể gặp gỡ một người như thế thì sau này làm chuyện gì chả thuận buồm xuôi gió.

Lúc này giám đốc Trần vô cùng hưng phấn, anh ta quay người vội vàng chuẩn bị cặp tài liệu của mình.

"Cặp tài liệu không cần sắp xếp đâu, giấy tờ cũng để lại đi. Anh chỉ cần cầm một thứ là được".

Câu nói của tổng giám đốc khiến giám đốc Trần ngây ra.

Giám đốc Trần ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc: "Xin hỏi tôi phải mang gì ạ?"

Tổng giám đốc chỉ cái gạt tàn thuốc lá trên bàn nói: "Mang nó theo".

...

Trong sảnh lớn của trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu lúc này đang tập trung không biết bao nhiêu người.

Nhưng lãnh đạo cấp cao và nhân viên hay tin thì số đông đều rời khỏi vị trí làm việc của mình để tới đại sảnh tầng một.

Những người đang đứng trước mặt Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bây giờ đều đã nộp đơn thôi việc.

Nếu đã không phải nhân viên của tập đoàn, hơn nữa tập đoàn này cũng sắp phá sản.

Những người có học vấn cao này ai nấy đều hiên ngang đứng đó.

"Tổng giám đốc Hứa, tập đoàn Lăng Tiêu của các người cũng giỏi thật đấy! Tôi nghĩ ngày mai sẽ lên báo trang nhất mất!"

"Các người sắp làm nên giai thoại ở thành phố Đông Hải rồi đấy, tập đoàn thành lập chưa được bao lâu đã sắp tuyên bố phá sản".

"Cái tin tức này tôi nghĩ cũng chẳng có mấy trên thế giới".

"Các người phá sản thì thôi đi nhưng phí phạm của chúng tôi bao nhiêu thời gian như vậy thì tính sao đây?"

"Đúng đấy! Hôm tập đoàn thành lập tôi đã làm việc ở đây, bận đầu tắt mặt tối việc gì cũng đến tay!"

"Đền tiền đi!"

Lúc này, có người trong đám đông hét lên.

Đúng lúc đám đông đang vô cùng giận dữ thì Lý Hùng ra dấu tay.

Sau đó, nhân viên đẩy một cái xe đến.

Chiếc xe này được phủ một tấm vải đỏ lên.

Nhìn có vẻ như rất cao, cứ như đã chất không biết bao nhiêu đồ lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Lý Hùng sải bước đi về phía trước, vén tấm vải đỏ lên trước mặt mọi người.

Ngay lập tức tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.

Tất cả đều là tiền!

Từng xấp, từng chồng màu đỏ chót, tất cả đều là tiền!

Tất cả mọi người sửng sốt thẫn thờ.

“Không phải bảo là tập đoàn Lăng Tiêu đã hết tiền rồi sao?”

“Số tiền này ít nhất phải tầm hai triệu tệ”.

“Tiền ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ?”

Trong lúc tất cả đều đang xôn xao bàn tán, một đoàn người từ bên ngoài đi vào.

Dẫn đầu chính là giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải.

“Xin lỗi giám đốc Hứa, tôi tới muộn”.

Đằng sau là đều là giám đốc các ngân hàng trong chuỗi ngân hàng Đông Hải.

Sự xuất hiện của những người này lập tức gây sự chú ý.

“Chào mọi người, tôi tên Cố Hưng Thuận, giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải”.

“Nay tôi xin đại diện cho chuỗi ngân hàng Đông Hải chính thức ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Sau này, tất cả số vốn mà tập đoàn Lăng Tiêu cần sẽ do đích thân tôi xử lý”.

Nghe xong, mọi người trong sảnh đều đồng loạt vỗ tay vang như sấm.

“Tốt quá trời ơi! Lần này chúng ta không cần phải rời khỏi tập đoàn nữa”.

“Mọi người mau chóng quay trở lại vị trí làm việc thôi”.

“Đi thôi, đi thôi. Hiện giờ tôi đang nhiệt huyết bừng bừng, nóng lòng làm nên nghiệp lớn lắm đây này”.

Có một đám người a dua, lập tức đứng về phía tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, bọn họ vội vã quay người để lên tầng trên, tìm phòng nhân sự để rút lại đơn xin nghỉ việc.

Nhưng khi bọn họ đang ùn ùn chạy ra chỗ thang máy thì nhận ra bấm thế nào cửa thang máy cũng không mở.

“Tất cả những người đã nộp đơn nghỉ việc thì đến đây lĩnh tiền”.

Giọng Lý Hùng lạnh lùng, đanh thép vang lên.

Những người đang do dự có nên nộp đơn xin nghỉ việc lúc này mới thở phào một hơi.

Đồng thời cũng mừng thầm rằng bản thân không quyết định vội vàng.

“Tổng giám đốc Hứa, tôi sai rồi. Tôi sai thật rồi. Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi”.

“Tổng giám đốc, tôi bị bọn họ kích, tôi thật sự không muốn nghỉ việc đâu”.

“Tổng giám đốc, tôi là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard, tập đoàn của các cô cần những nhân tài cao cấp như tôi đây!”

Lúc này, Lý Hùng vẫy tay với một người phụ nữ trung niên đứng gần đó.

Người phụ nữ đẩy xe rác đi tới.

Lý Hùng lấy hót rác từ trên xe rác xuống, đưa cho cái tên tiến sĩ Harvard kia.

“Tập đoàn đang thiếu vài nhân viên lao công, lương tháng ba nghìn tệ, có làm không?”

“Tôi đường đường là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard mà anh lại bảo tôi đi quét rác à?”

Tên tiến sĩ này nhảy cẫng lên, cảm giác bản thân bị sỉ nhục quá mức.

“Trồng cây thì mất mười năm, trồng người thì mất hàng trăm năm. Anh đèn sách hơn hai mươi năm mà đạo lý làm người cũng không biết thì tôi còn cần anh làm cái gì?”

Giọng nói đĩnh đạc của Lý Hùng cất lên toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Ngay lúc ấy, tất cả đều như nín thở.

“Người xưa có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ hèn”.

“Có một số người trong lúc tập đoàn gặp phải khó khăn, không nghĩ làm thế nào để vượt qua được khó khăn này, mà chỉ chăm chăm tìm cách thoát khỏi đây”.

“Cậu, cậu, còn cả các người nữa!”

Tay của Lý Hùng chỉ vào từng người một, chỉ vào ai là kẻ đó sẽ bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ.

“Đúng thế. Học vấn các anh đều rất cao nhưng nhân cách thì thấp hèn”.

“Bây giờ tôi tuyên bố, đám người các anh từ này về sau sẽ không bao giờ được bất kỳ công ty con nào hoặc nhà máy doanh nghiệp lớn nào trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng!”

“Mau cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi”.

Đám người lủi lủi đi dần thì cũng là lúc cô lao công trung niên lên tiếng: “Tên thất đức nào vứt gạt tàn vào đây thế hả?”

Giám đốc Trần rụt cổ, định xoay người chạy.

“Đợi đã”, Lý Hùng thản nhiên nói.

“Giám đốc Trần, bây giờ tổng giám đốc Hứa đã lấy được tiền vốn vay rồi”.

“Ông cũng nên thực hiện lời hứa, nuốt cái gạt tàn này đi chứ nhỉ”.

Nghe vậy, mặt giám đốc Trần tái mét.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta rón rén đi qua, cầm cái gạt tàn từ trong tay cô lao công.

“Đợi đã!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Bỗng dưng cô lao công giật lại cái gạt tàn.

“Ọe…”

“Phụt!”

Một chất lỏng màu vàng, sệt sệt xuất hiện trong cái gạt tàn.

“Bà, bà, bà…”

Giám đốc Trần nhảy cẫng lên: “Bà dám nhổ nước bọt vào trong này á!?”

“Cậu dám bắt nạt tổng giám đốc của chúng tôi, tôi chưa nhét phân vào đấy là may rồi!”

“Ăn đi!”

Lý Hùng điềm nhiên: “Anh có thể không cần ăn cũng được. Nhưng hợp tác giữa chuỗi ngân hàng Đông Hải và chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây”.

“Anh Lý, ấy đừng. Cậu ta sẽ ăn ngay mà!”

Cố Hưng Thuận vừa nghe vậy đã sợ hết mồ hôi hột!

Ông ta nào dám đắc tội với nhân vật máu mặt tầm cỡ như Lý Hùng chứ!

Ông ta trừng mắt nhìn giám đốc Trần: “Còn đứng đấy làm gì. Ăn đi!”

Giám đốc Trần nhăn nhó, cầm lấy cái gạt tàn.

Anh ta há miệng.

“Ọe!”

Mặt anh ta đã tái này còn tái hơn.

Nuốt không nổi trời đất ơi!

Ghê tởm quá đi mất thôi.

Đặc biệt là cái dịch nhầy nhầy màu vàng còn dính vào với tàn thuốc!

Cảm giác thà chết đi còn hơn là thế này!

Nhưng nếu mà không ăn, thì anh ta sẽ chết thật!!

Anh ta còn mấy triệu tệ tiền trả góp nhà, trả góp xe, tiền nuôi một con bồ. Hàng tháng anh ta lại phải nộp lương cho vợ nữa!

Cuối cùng anh ta nhắm mắt nhắm mũi, há to miệng…

Trong phòng Vip của bệnh viện Đông Hải.

Hứa Hải Phong đang ngồi trong phòng bệnh của Hứa An Thái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Giám đốc Trần của ngân hàng Đông hải đã hứa là trước hai giờ chiều nay, sẽ chuyển số vốn hai tỷ tệ tới tập đoàn Thái An.

Có khoản tiền này thì có thể triển khai dự án mới rồi.

Đồng thời, thôn tính luôn công ty con và công trường trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu.

Như thế, chỉ trong chốc lát, tập đoàn Thái An sẽ lớn mạnh gấp đôi gấp ba.

Lúc này, Hứa Thiên Tứ hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào.

Tuy rằng anh ta đã tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ khác, trên người anh ta vẫn ám mùi hôi thối.

Hứa Hải Phong bịt mũi hỏi: “Trên người con có mùi gì đấy? Ở đâu ra thế? Sao con không đi với cậu Hoàng với lại cậu Miêu, bọn họ đâu?”

“Bọn họ đã về tỉnh rồi”.

“Về nhanh thế? Con nên giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày mới phải”.

“Sao bảo cậu Hoàng thích con bé Hứa Mộc Tình cơ mà?”

“Con nghĩ cách đưa Hứa Mộc Tình lên giường cậu ấy đi”.

“Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể có được thêm những ưu đãi từ người nhà họ Hoàng”.

Hứa Thiên Tứ nhăn nhó, đáp: “Bố, cậu Hoàng bị đánh rồi”.

“Cái gì!?”, Hứa Hải Phong hoảng hốt, “Ai đánh?”

“Thằng Lý Hùng thần kinh kia đấy!”

Hứa Hải Phong đang định hỏi xem đầu đuôi thế nào thì điện thoại trong túi ông ta đổ chuông.

Vừa nhìn người gọi tới là giám đốc Trần của ngân hàng Đông Hải.

Mặt ông ta tươi cười trở lại, đon đả: “Giám đốc Trần, có phải xong chuyện rồi không? Tối nay…”.

“Cái gì? Vốn bị hủy ư?”

“Tại sao? Không phải đã nói là… Ơ, giám đốc Trần, giám đốc Trần!”

Nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong tắt lịm.

Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn điện thoại lại reo nữa.

Lần này là từ ngân hàng Hoa Kỳ.

“Giám đốc Hứa, do uy tín tập đoàn của các ông không tốt nên ngân hàng chúng tôi quyết định hủy bỏ việc vay vốn của doanh nghiệp các ông”.

Hứa Hải Phong còn chưa kịp nói câu nào thì người kia đã cúp máy.

Sau đó, Hứa Hải Phong tiếp liền mấy cuộc điện thoại từ các ngân hàng gọi đến.

Bên kia gọi tới đều là hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Thái An.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Sau khi ông ta nghe điện thoại của quản lý phòng tài vụ tập đoàn Thái An gọi tới thì tức giận đập máy xuống đất.

"Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!"

"Hứa Hiếu Dương, lại là trò của mày bày ra!"

Lần đầu tiên Hứa Thiên Tứ thấy Hứa Hải Phong mất bình tĩnh đến vậy.

"Bố, giờ chúng ta phải làm sao?"

"Cứ thế này tập đoàn chúng ta xong đời mất".

Hứa Hải Phong trầm giọng nói: "Mày lên tỉnh tìm cô mày ngay!"

"Bố, nhà chúng ta với cô lâu rồi có qua lại đâu".

"Năm đó cô cũng bị ông đuổi ra khỏi nhà, chẳng phải đã bảo có chết cũng không về sao?"

Mặt mày Hứa Hải Phong lúc này đã méo xệch đi.

"Đúng là cô mày đã nói có chết cũng không về thế nhưng nếu ông mất thì sao?"

Nghe tới đây mà Hứa Thiên Tứ giật mình.

"Ông chỉ hôn mê mà thôi, bác sỹ đã nói rồi, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi".

Hứa Hải Phong cúi người, nhìn Hứa Thái An đang ngủ say.

"Bố, từ nhỏ bố đã dạy con muốn làm nên chuyện thì phải bất chấp thủ đoạn".

Nói chừng, Hứa Hải Phong rút ra từ trong túi một lọ thủy tinh nhỏ.

Trên chiếc lọ này có dòng chữ tiếng Anh ghi rõ "Adrenaline" (một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận).

"Bố! Bố định làm gì!?"

Hứa Thiên Tứ sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Bởi lẽ anh ta thấy Hứa Hải Phong đang đổ lọ Adrenaline này vào bình truyền nước của ông.

Hứa Hải Phong nhìn con trai mình: "Lời của ông con, giờ bố sẽ truyền đạt lại y nguyên. Muốn làm nên chuyện thì phải bất chấp thủ đoạn!"

Một phút sau, có tiếng y tá cuống quýt hô hoán.

"Bệnh nhân phòng VIP số 3 xuất hiện tình trạng shock tim, cấp cứu gấp!"

...

"Cạch".

Lý Hùng mở hộp sô cô la sắt ra, lấy một viên sô cô la bỏ vào miệng.

Anh vừa thưởng thức sô cô la tan trong miệng, vừa đi tới cửa văn phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng đưa tay ra gõ cửa.

"Mời vào".

Anh đẩy cửa ra thì thấy Hứa Mộc Tình đang miệt mài làm việc.

"Vợ của anh ơi, năm giờ đến nơi rồi mà sao em vẫn chưa tan làm thế?"

"Em mà mệt đến ốm thì anh sẽ đau lòng đấy".

Lý Hùng đi đến bên Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên, cô bỗng nhiên hỏi: "Liệu anh có coi thường em không?"

"Nói linh tinh gì thế?"

"Nhưng em phát hiện ra bây giờ mình không làm tốt được việc gì cả".

Hứa Mộc Tình khẽ chu môi lên.

"Trước đây em nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì bất kể là chuyện gì cũng không làm khó được em".

"Thế nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện không phải em muốn làm thì nhất định sẽ làm được".

"Em thấy mình thật vô dụng".

Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình rồi dẫn cô ra khỏi văn phòng.

Thỉnh thoảng trên hành lang lại bắt gặp những nhân viên vội vàng lướt qua.

Những người này vừa thấy Hứa Mộc Tình đều lễ phép chào hỏi.

Và những nhân viên này đều có một điểm chung.

Khi họ nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì đều sẽ cười.

"Em có thấy nụ cười trên gương mặt họ không?"

Hứa Mộc Tình gật đầu.

"Em có biết tại sao họ lại cười không?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

"Bởi vì em đó".

"Em á?"

Lý Hùng không giải thích mà nắm tay Hứa Mộc Tình đi tới phòng uống nước.

Hai người đứng ngoài cửa phòng uống nước, bên ngoài vọng ra tiếng của mấy nhân viên.

"Này, mọi người có thấy con người tổng giám đốc của chúng ta rất tốt không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


“Còn phải nói sao? Tổng giám đốc của chúng ta là lương thiện nhất, dịu dàng và dễ nói chuyện nhất đấy”.

“Tôi cảm thấy được làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu thật sự quá hạnh phúc, hiện giờ mọi người đều làm việc vô cùng tích cực”.

“À, hình như tôi bị Tổng giám đốc mắng một lần”.

“Hiện giờ em đã hiểu chưa?”, lúc này Lý Hùng nhẹ nhàng nói một câu.

Hứa Mộc Tình gật đầu, cô lập tức giơ nắm tay nhỏ nhắn của mình lên, nói với vẻ tràn đầy ý chí: “Em nhất định sẽ cố gắng”.

“Em sẽ không dựa dẫm vào anh mãi đâu, em nhất định sẽ cố gắng đạt được thành tích tốt”.

Lý Hùng giơ tay ra khẽ gỡ những sợi tóc có chút rối bù của Hứa Mộc Tình.

“Chú chim nhỏ rồi cũng có ngày đủ lông đủ cánh”.

“Đến lúc đó nó sẽ bay lên trời xanh, bay lên bầu trời thuộc về nó”.

“Và anh… Chính là bầu trời của em”.

“Em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu”.

Đây vốn là cảnh tượng vô cùng ấm áp nhưng tất cả đều bị phá vỡ bởi câu nói cuối cùng của Lý Hùng.

Hứa Mộc Tình giận dỗi lườm anh một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lý Hùng nhếch môi lên, cười với vẻ bất lực: “Em đi đâu thế?”

“Ăn cơm”, Hứa Mộc Tình giận dỗi đáp lại.

“Hừm! Đồ tồi! Mình nhất định phải ăn mập lên để anh ta không ôm nổi mình nữa”.

Gia chủ hiện giờ của nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn hung hăng đập nát bình sứ Thanh Hoa trị giá hơn trăm nghìn tệ trên đất.

“Vô dụng, đúng là một đám vô dụng”.

“Còn nói gì mà cao thủ, đến con trai cưng của tôi còn không bảo vệ được, vậy tôi cần các người có tác dụng gì?”

Bốn cao thủ được phái đi để bảo vệ Hoàng Du Quảng lúc này đều cúi đầu xuống. Bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với gia chủ Hoàng Chấn.

Lúc này, quản gia từ bên ngoài đi vào, bẩm báo: “Lão gia! Bên ngoài có một người họ Hứa muốn gặp”.

“Anh ta nói là bạn thân của cậu chủ ạ”.

Hoàng Chấn phiền não hất tay một cái: “Không tiếp không tiếp, bảo hắn cút đi cho tôi”.

Quản gia lại nói: “Người này đến từ Đông Hải, anh ta nói là có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với lão gia ạ”.

“Đông Hải ư?”, Hoàng Chấn dừng lại một lát, sau đó bảo quản gia gọi Hứa Thiên Tứ vào.

Hoàng Chấn không cho Hứa Thiên Tứ cơ hội nói dài dòng mà ông ta nói thẳng luôn: “Có gì thì mau nói đi, tôi không lãng phí thời gian với cậu được”.

Hứa Thiên Tứ cúi đầu như một con chó Pug.

“Bác Hoàng, người lần này đánh cậu Hoàng trọng thương tên là Lý Hùng”.

“Nó là một thằng lưu manh và còn là một thằng thần kinh nữa”.

Hoàng Chấn không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng dữ tợn, lộ ra vẻ hung ác.

“Bố vợ nó là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, tên là Hứa Hiếu Dương”.

“Hai người này thường cấu kết với nhau làm chuyện xấu, không có chuyện gì xấu xa ở Đông Hải mà họ không làm”.

“Tập đoàn Lăng Tiêu?”, Hoàng Chấn hỏi lại lần nữa.

“Hừm! Tập đoàn tép riu chưa từng nghe thấy, thế mà lại dám động đến con trai của ông đây”.

Hoàng Chấn xoay người nói với quản gia phía sau: “Ông lập tức gọi điện cho Lão Tam bảo hắn đích thân dẫn người đến Đông Hải”.

Hứa Thiên Tứ đột nhiên nói; “Bác à, cháu còn một chuyện nữa muốn nói với bác”.

“Cậu Hoàng để ý đến vợ của Lý Hùng đấy ạ. Nếu bác bắt cô ta đến đây, bắt cô ta hầu hạ cậu Hoàng mỗi ngày thì bệnh tình của cậu ấy chắc chắn sẽ có biến chuyển tốt đấy ạ”.

Hoàng Chấn gật đầu, nói: “Được, chủ ý này hay đấy”.

“Giờ thì cậu có thể cút được rồi đấy”.

“Vâng, cháu xin cáo từ ạ”, Hứa Thiên Tứ khẽ cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.

“Ting, ting, ting…”, lúc này Trương Toàn Vũ đang ngồi trong xe Lincoln thì điện thoại đột nhiên vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Tuy Trương Toàn Vũ có xuất thân côn đồ, nhưng không thể nhìn ra chút khí chất lưu manh nào trên người hắn cả.

Khí chất trên người còn có vẻ rất nho nhã là đằng khác.

Hắn mặc bộ vest thẳng thớm, trên tay đeo đồng hồ Rolex, mang dáng vẻ của một người thành công.

Hắn cầm điện thoại bấm xuống phím nghe: “Đại ca”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hoàng Chấn: “Cậu đang ở đâu?”

“Hai ngày nay em không ở Giang Châu, phải đến Đông Hải bàn chút chuyện”.

“Được, nếu cậu đã đến Đông Hải rồi thì thuận đường làm giúp tôi một việc”.

“Đại ca nói đi ạ”.

Có hai người tên là Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương, cậu đánh gãy tay chân bọn họ, còn người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình thì đem về đây cho tôi”.

Trương Toàn Vũ ung dung nói: “Chuyện nhỏ, đại ca đợi tin của em đi”.

Vừa cúp máy, bên cạnh đã có người nói.

“Anh Vũ, em khá quen thuộc với vùng Đông Hải, nhưng thật sự chưa từng nghe nói tới Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương này”.

“Sao đại ca lại kêu anh đi đối phó với hai nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm nào thế?”

Lúc này, Trương Toàn Vũ nói: “Chuyện nhỏ thế này không cần hỏi nhiều nữa”.

“Cậu đi kêu Lão Hổ dẫn mấy người đánh Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương tàn phế, sau đó dẫn Hứa Mộc Tình về Giang Châu, hiểu chưa”.

“Vâng!”

Trương Toàn Vũ im lặng một lát rồi nói tiếp: “Kêu Lão Hổ ra tay nhẹ thôi, đừng gi3t chết, đại ca của tôi muốn hàng sống”.

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự xa hoa giữa sườn núi Giang Châu.

Hứa Phi Phi mặc váy dạ hội đắt tiền gợi cảm lạnh lùng ngồi trên sofa.

Hứa Phi Phi đứng hàng thứ ba trong nhà họ Hứa.

Từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thích.

Bà ấy tính cách phản nghịch, mười sáu tuổi đã bỏ quê hương lên thành phố phát triển cùng với mối tình đầu.

Liều mạng hai mươi mấy năm, bà ấy cũng đã có mạng lưới quan hệ của riêng mình.

Đừng thấy Hứa Phi Phi chỉ là một người phụ nữ.

Bà ấy làm việc rất cứng rắn.

Hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn, nham hiểm giả dối, được gọi là “sói mẹ Đông Hải”!

Mấy năm nay người thua dưới tay bà ấy, cả hai tay cũng đếm không hết!

“Cô, cô về với con đi, trong nhà đang cần cô lắm!”

Hứa Thiên Tứ quỳ trước mặt Hứa Phi Phi than thở khóc lóc.

“Tôi và nhà họ Hứa của các người đã không còn quan hệ gì nữa”.

“Nếu không phải nể tình trước đây tôi từng bế cháu, thì cháu đã bị đá ra ngoài từ lâu rồi”.

“Cô à! Cô về nhanh đi, ông nội sắp không xong rồi!”, Hứa Thiên Tứ đau xót la lên.

“Cháu nói cái gì?”

Hứa Phi Phi đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt!

Nhìn thấy thái độ này của Hứa Phi Phi, Hứa Thiên Tứ thầm thấy đắc ý.

Bố nói đúng thật.

Dù cô mình có tiếng là “sói mẹ Đông Hải”, nhưng thật ra vẫn là một đứa con gái rất hiếu thảo.

Hứa Phi Phi kéo áo Hứa Thiên Tứ, xách cả người anh ta lên.

Sự tức giận khiến nếp nhăn nơi khoé mắt bà ấy cũng bắt đầu run rẩy!

“Nói mau, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai tháng trước tôi còn thấy ông ta lên tivi, sao bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ?”

“Cô, là chú hai! Đều tại chú hai đó ạ!”

“Từ sau khi chú hai bị tai nạn, ông nội đã nghĩ hết cách bù đắp cho chú ấy”.

“Nhưng chẳng những chú hai không biết ơn còn cho rằng tất cả chuyện này là ông nội gây ra, còn hận ông nội nữa”.

“Đồ đê tiện Hứa Mộc Tình kia còn cấu kết với người ngoài, chẳng những cướp tài nguyên của tập đoàn chúng ta còn thành lập một tập đoàn chó má tên là Lăng Tiêu gì đó”.

“Ông nội bị cả nhà chú hai chọc giận đến nhập viện đó ạ!”

“Cô, xin cô mau về đi!”

“Lúc cháu đến, tim ông nội đột nhiên ngừng đập, bác sĩ còn đang cấp cứu!”

Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng kêu to của phụ nữ!

“Hứa Hiếu Dương! Tên khốn này, bà đây không tha cho anh đâu!!”

Giang Châu đến Đông Hải, đi nhanh cũng chỉ mất hai tiếng.

Một chiếc Mercedes-Maybach chạy như bay trên đường!

Hơn một tiếng sau, khu chung cư Dương Quang.

Liễu Ngọc Phân đặt một bát canh sườn củ sen nóng hổi lên bàn.

Bên bàn ăn, hai bố con Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang cùng nhau bàn kế hoạch thu mua một xí nghiệp nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Liễu Ngọc Phân nhìn thấy Hứa Hiếu Dương đang nghiêm túc thì không nhịn được cười nhạt.

Tuy trên mặt đã phủ kín tang thương.

Nhưng bây giờ Liễu Ngọc Phân lại được nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn mạnh mẽ của chồng lúc còn trẻ một lần nữa.

“Ấy, Hạo Nhiên và Tiểu Hùng đi đâu rồi?”

Liễu Ngọc Phân đẩy cửa phòng của Hứa Mộc Tình ra, phát hiện Lý Hùng không có trong phòng.

Hứa Mộc Tình không ngẩng đầu lên nói một câu.

“Không biết chiều nay hai người đó lén lút làm cái gì nữa”.

Từ trong lời nói của Hứa Mộc Tình, có thể nghe ra cô hơi không vui.

Vì bình thường dù Lý Hùng có làm gì cũng sẽ nói với cô.

Nhưng hôm nay lại cố ý trốn tránh cô, không biết là vì sao nữa.

Liễu Ngọc Phân kéo Hứa Mộc Tình sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

“Hai đứa không có cãi nhau đó chứ?”

“Mẹ, sao con có thể cãi nhau với anh ấy được?”, Hứa Mộc Tình lẩm bẩm.

“Con làm gì có tư cách cãi nhau với anh ấy?”

“Bây giờ nhà chúng ta có thể tốt như vậy đều là nhờ anh ấy mà”.

Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Mộc Tình, nâng tay sờ đầu cô.

“Sao vậy, trong lòng thấy áp lực à?”

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

“Con là do mẹ sinh ra, con nghĩ gì, người làm mẹ này có thể không biết sao?”

“Có phải cảm thấy Tiểu Hùng quá xuất sắc, mình không xứng với cậu ta không?”

Hứa Mộc Tình cắn môi, khẽ gật đầu.

“Chuyện tình cảm không phải vài ba câu là có thể nói rõ được”.

“Tiểu Hùng không nói gì với con, vậy con có từng nghĩ vì sao nó lại như thế không?”

Hứa Mộc Tình lắc đầu, lại gật đầu, nhưng không tiếp lời.

“Nếu đã biết thì đừng nghĩ nhiều nữa, cứ là chính bản thân mình là được rồi.

“Nếu con thật sự cảm thấy áp lực thì cứ nói ra với nó, cả hai cùng trao đổi với nhau”.

Hứa Mộc Tình nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ rất cố gắng, rất cố gắng, rất…”

Ầm!

Cửa nhà đột nhiên bị người ta đá mở!

Sau đó, có sáu người đàn ông vạm vỡ như trâu xông vào trong.

“Các người muốn làm gì?”, Liễu Ngọc Phân vội bảo vệ Hứa Mộc Tình ở sau lưng mình.

Chát!

Một người đàn ông tiến lên tát mạnh vào mặt Liễu Ngọc Phân một cái.

Liễu Ngọc Phân che mặt, kéo Hứa Mộc Tình lùi về sau.

Lúc này Hứa Hiếu Dương cũng khập khiễng xông tới.

“Các người đang tự ý xông vào nhà người khác đấy, tôi, tôi muốn báo cảnh sát bắt…”

Hứa Hiếu Dương còn chưa nói xong, một người đã hất ngã ông ấy.

Một người khác kéo tay Hứa Hiếu Dương, đè tay ông ấy lên bàn.

Sau đó rút một con dao sắc bèn ra, đâm mạnh xuống bàn tay của Hứa Hiếu Dương.

Phập!

Con dao xuyên qua mặt bàn.

“Các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi cũng đâu có đắc tội các người, cuối cùng các người muốn làm gì?!”

Hứa Mộc Tình quát to muốn xông lên.

Liễu Ngọc Phân thì ôm chặt lấy cô, hai mẹ con kề sát trên vách tường run cầm cập.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng giày cao gót vang lên.

Cộp cộp, cộp cộp.

Mọi người nhìn qua, thấy một người phụ nữ cao gầy nóng bỏng đi tới.

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình không khỏi kêu lên.

“Cô!”

Nghe thấy Hứa Mộc Tình gọi mình là cô, Hứa Phi Phi lập tức cầm bát canh sườn củ sen trên bàn hất về phía Hứa Mộc Tình.

Ngay lúc quan trọng, Liễu Ngọc Phân vội lao qua, dùng lưng của mình chắn bát canh lại.

“Mẹ!”

Hứa Mộc Tình thét chói tai!

Hứa Phi Phi cầm con dao trên bàn lên, bước nhanh về phía Liễu Ngọc Phân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Hứa Phi Phi nắm lấy áo Liễu Ngọc Phân, ném bà ấy qua một bên.

Sau đó kề con dao sắc bén lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.

“Mấy năm không gặp đúng là ngày càng đẹp ra nhỉ, chẳng trách có thể khiến thứ thấp hèn Lưu Đức Luân kia si mê đến thần hồn điên đảo!”

“Cô, cháu không có, cháu…”

Hứa Mộc Tình còn chưa nói xong, Hứa Phi Phi đã hung hăng đè cô lên vách tường.

“Bớt có nói nhảm đi!”

“Cái đồ đê tiện này, sao trước kia bà đây không nhìn ra cô còn có mưu tính như thế nhỉ!”

“Nếu sớm biết vậy thì năm đó nên để cô chết đuối luôn rồi!”

Khi nhỏ Hứa Mộc Tình từng rơi xuống nước.

Lúc đó là Hứa Phi Phi mạo hiểm tính mạng cứu cô từ dưới nước lên.

Hứa Hiếu Dương bị đè trên bàn cũng hô to: “Em gái, em nghe anh nói đi, chuyện này không giống như em nghĩ đâu”.

“Có phải anh cả nói gì với em không? Anh cả…”

Hứa Phi Phi ném Hứa Mộc Tình qua một bên.

Bà ấy nắm đầu Hứa Hiếu Dương, đập mạnh cán dao lên mặt ông ấy.

“Bây giờ anh còn có mặt mũi nhắc đến anh cả với tôi ư!”

“Bây giờ anh cả sa sút như thế đều do anh làm hại cả!”

“Người khác nói tôi là sói mẹ, còn anh Hứa Hiếu Dương, anh chính là một con sói mắt trắng!”

Hứa Phi Phi nắm chặt tóc Hứa Hiếu Dương, tức giận mắng to, trong mắt còn loé lên ánh sáng hung ác!

“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội sống”.

“Lập tức trả lại cho anh cả tập đoàn của các người, và những gì các người giành lấy từ trong tay anh cả nữa”.

“Nếu không, hôm nay cả nhà các người đừng hòng sống sót!”

“Em gái! Em nghe anh nói đi, chuyện thật sự không phải như thế mà!”, Hứa Hiếu Dương cố hết sức muốn làm rõ chuyện này.

“Còn dám mạnh miệng hả, vậy được, bây giờ tôi sẽ xé nát mặt các người!”

Nói xong, Hứa Phi Phi quay đầu nhìn về phía một người đàn ông cao to bên cạnh.

“Anh đi lột hết quần áo trên người con nhóc đê tiện Hứa Mộc Tình kia cho tôi!”

Người đàn ông cười gằn một tiếng, bước nhanh về phía Hứa Mộc Tình.

Lúc người đàn ông duỗi cánh tay to khoẻ về phía Hứa Mộc Tình, ngoài cửa đột nhiên như có cơn gió mạnh thổi vào!

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay nắm lấy tay người đàn ông cao lớn.

Răng rắc!

A!

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên!

Sau đó, người đàn ông cao to bị người ta ném ra khỏi cửa sổ như bao cát!

Chỗ này là lầu ba đó!

Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đang ngã ngồi dưới đất dậy.

Hứa Mộc Tình vô cùng sợ hãi, vùi đầu vào lòng Lý Hùng khóc to.

Lý Hùng duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Lúc này, Liễu Ngọc Phân cũng chạy đến, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.

Lý Hùng xoay người nhìn thẳng vào Hứa Phi Phi.

Ầm!

Lúc đối diện với Lý Hùng, Hứa Phi Phi có cảm giác cả thế giới của mình như sụp đổ vậy!

Con dao bà ấy cầm trong tay cũng bất giác rơi xuống.

Khi con dao vẫn chưa chạm đất, Lý Hùng đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hứa Phi Phi.

Ngay sao đó, Lý Hùng bóp lấy cổ bà ấy, xách bà ấy lên khỏi mặt đất!

“Ai dám đụng vào người nhà của tôi”.

“Đều phải chết!”

Vào lúc năm ngón tay của Lý Hùng siết lại, Hứa Hiếu Dương thoát khỏi hai người đàn ông vội la lên.

“Dừng tay! Mau dừng tay!”

“Nó là em gái của tôi, là cô của Tình Tình!”

Lý Hùng lập tức ngừng dùng sức, nhưng anh vẫn không buông tay.

Lý Hùng lúc này giống như một con dao đã ra khỏi vỏ vậy!

Hơi thở lành lạnh kh ủng bố bao phủ toàn thân.

Dù là Hứa Hiếu Dương cũng không dám tự ý đến gần.

Mà năm người đàn ông cao lớn Hứa Phi Phi dẫn đến hoàn toàn không có can đảm đối mặt với Lý Hùng!

“Tôi không quan tâm bà là ai, kẻ dám động vào người nhà của tôi đều phải trả giá!”

Nói xong, Lý Hùng nắm lấy tay phải của Hứa Phi Phi kéo nhẹ một cái!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Lập tức nghe thấy tiếng kêu thất thanh đầy thảm thiết của Hứa Phi Phi!

Tay của bà ấy bị trật khớp rồi!

Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, không ngờ Lý HùngHùng lại nối cánh tay bị trật khớp của bà ấy lại.

“Á!!”

“Á!!!”

Bị trật khớp ba lần liên tiếp, rồi nối lại.

Tiếp tục bị trật khớp, lại được nối lại.

Lại bị trật khớp, tiếp tục được nối lại.

Hứa Phi Phi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng bà ấy đau đến mức mất hết sức lực.

“Mẹ tôi, bố tôi, Tình Tình, bà đánh bọn họ ba lần thì tôi bẻ tay bà ba lần, thế là công bằng”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng mới ném bà ấy xuống mặt đất như ném rác.

Cùng lúc đó, anh cũng quay đầu nhìn hai người đàn ông vạm vỡ đè Hứa Hiếu Dương xuống bàn ăn.

Hai tay của hai người đàn ông vạm vỡ ấy bị Lý Hùng vặn thành bánh quai chèo trong nháy mắt!

Mặc dù Hứa Hiếu Dương gặp không ít chuyện kinh sợ nhưng ông ấy vẫn vươn tay muốn đỡ em gái mình dậy.

Hứa Phi Phi nhấc chân đá Hứa Hiếu Dương đi.

Bà ấy trợn trừng mắt nhìn Hứa Hiếu Dương: “Anh đừng có giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa với tôi ở đây nữa!”

“Em nghe anh nói đi!”

“Chuyện này không giống như em đã nghĩ đâu”.

“Anh cả đã đuổi gia đình anh ra khỏi nhà!”

“Hơn nữa sau khi bọn anh rời đi, anh ta còn không ngừng sai người làm khó với bọn anh”.

“Bọn anh bất đắc dĩ lắm nên mới phải phản kháng”.

Cho dù Hứa Hiếu Dương nói một cách chân thành, thế nhưng vẻ mặt vặn vẹo và đong đầy thù hận của bà ấy lại không hều dịu đi một chút nào cả.

Bà ấy ráng kềm chế cơn đau kịch liệt mà nhìn Hứa Hiếu Dương trân trân.

“Hứa Hiếu Dương, anh nói anh cả đuổi anh ra khỏi tập đoàn, tôi tin!”

“Anh nói anh cả đối phó với anh, tôi cũng tin!”

“Nhưng tại sao anh lại chọc giận bố đến nỗi phải nhập viện? Đến bây giờ bố còn đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa!”

Cùng lúc đó, Hứa Phi Phi còn trừng mắt nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận.

“Còn có cậu nữa, cái đồ điên!”

“Cậu đánh đàn em của tôi, phế đi hai tay tôi! Nhất định tôi phải đòi lại món nợ này!”

“Mấy người chờ đó đi! Lần sau tôi về Đông Hải thì gia đình mấy người không có ngày sống yên đâu!”

“Bà cảm thấy mình còn có cơ hội về không?”

Giọng nói của Lý Hùng giống như vang vọng lên từ dưới Cửu Tuyền sâu thẳm.

Vào giây phút đó, Hứa Phi Phi lập tức cảm thấy da gà của mình dựng đứng!

Cảm giác chết chóc chưa từng có bao trùm lấy bà ấy, rốt cuộc vào giây phút đó bà ấy đã biết Lý Hùng đáng sợ đến mức nào!

Lý Hùng cử động.

Anh chỉ đi một bước.

Trong phút chốc, Hứa Phi Phi cảm thấy hối hận vô cùng, thậm chí bà ấy còn không có ý định phản kháng Lý Hùng.

Bởi vì bà ấy biết mình chết là cái chắc!

“Khoan đã!”

Hứa Hiếu Dương vội vàng ngăn cản Lý Hùng.

“Tiểu Hùng, đừng, đừng làm thế!”

“Con bé là em gái của bố, là cô ruột của Tình Tình”.

“Lúc còn nhỏ nó còn cứu Tình Tình một mạng”.

Câu nói cuối cùng của Hứa Hiếu Dương đã cứu mạng Hứa Phi Phi.

Lúc nghe thấy Hứa Phi Phi đã từng cứu mạng Hứa Mộc Tình, hơi thở như Tu La quanh người anh đột nhiên tan biến, rút nhanh như thủy triều.

Lý Hùng nhìn Hứa Phi Phi với ánh mắt lạnh lùng: “Cút đi, từ nay về sau không được trở về Đông Hải nữa!”

Hứa Phi Phi nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận, bà ấy dẫn theo mấy tên đàn em sợ đến mức són tiểu của mình vội chạy ra ngoài.

Lý Hùng đỡ Hứa Hiếu Dương ngồi xuống.

Nửa gương mặt của Hứa Hiếu Dương bị em gái ruột của mình đánh đến sưng vù, đồng thời còn bị rách chút da.

Lúc Liễu Ngọc Phân bôi thuốc cho Hứa Hiếu Dương, Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đi vào trong phòng.

Sau một lúc im lặng, hai người đồng thanh lên tiếng.

“Xin lỗi”.

“Xin lỗi”.

Hai vợ chồng họ đưa mắt nhìn nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Lý Hùng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mịn của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình khẽ run run.

Trong lòng bàn tay to lớn của Lý Hùng, giống như là một con cá nhỏ nghịch ngợm.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng rồi lên tiếng trước: “Đều tại vì em vô dụng, em sợ chết khiếp khi nhìn thấy mấy người bọn họ xộc vào nhà”.

“Nếu như em có thể kể lại mọi chuyện rõ ràng cho cô nghe từ khi cô vừa vào”.

“Nói cho cô biết tình hình thực tế là như thế nào thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi”.

Nói đến đây, Hứa Mộc Tinh không khỏi khựng lại, đôi mắt cô rơm rớm nước.

“Tại sao gia đình chúng ta cứ bị người khác ức hiếp mãi kia chứ?”

Lý Hùng nhìn cô rồi nói từ tốn: “Đó là vì chúng ta còn chưa đủ mạnh”.

“Em muốn trở nên mạnh mẽ, em muốn bảo vệ bố mẹ. Còn có…”

“Còn có anh nữa, đúng không?”, Lý Hùng cười toe toét.

“Làm gì có, anh đâu có cần bảo vệ”, Hứa Mộc Tình sụt sịt mũi, cô nói chẳng ra hơi.

“Ai nói thế? Anh cũng rất yếu đuối. Nhìn dáng vẻ hiện tại của em mà tim anh vỡ nát ra rồi này, không tin thì em sờ thử xem”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng cầm tay Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng đặt lên trước lồ ng ngực mình.

“Ghét quá, em không nói chuyện với anh nữa đâu, em ra ngoài xem xem vết thương của bố thế nào rồi”.

Gương mặt Hứa Mộc Tình đỏ ửng, cô nhanh chân đi ra phía bên ngoài, làm cuốn theo làn gió thơm thoang thoảng.

Vào giây phút đóng cửa phòng lại, nụ cười trên gương mặt Hứa Mộc Tình tươi tắn như hoa.

Lý Hùng nhìn theo bóng lưng của Hứa Mộc Tình, anh lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ một mình mình có thể nghe thấy: “Lúc còn nhỏ em bảo vệ cho anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để bảo vệ em!”

Trong bệnh viện Đông Hải.

Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi vào trong phòng bệnh VIP.

“Bố ơi, cô đi rồi”.

“Đi rồi! Nó tha cho tụi kia một cách dễ dàng như vậy hay sao?”

Hứa Thiên Tứ lắc lắc đầu.

“Không phải vậy đâu, cô bị Lý Hùng đánh gãy tay rồi”.

“Đàn em của cô cũng bị Lý Hùng đánh cho bị thương nặng”.

Nghe thấy thế, đầu của Hứa Hải Phong lại đau nhức vô cùng, ông ta đưa tay ôm lấy đầu mình.

“Cái thằng điên đó ghê gớm đến vậy à? Biết sớm như vậy thì ban đầu không nên chọn nó”.

“Bố, nếu như cái thằng điên đó đánh chết cô luôn thì hay rồi”.

Hứa Hải Phong sững sờ, ông ta ngẩn người nhìn Hứa Thiên Tứ.

Hứa Thiên Tứ không hề để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Hải Phong, anh ta vẫn cúi đầu xuống tự lẩm bẩm với chính mình.

“Con nghe người ta nói mấy năm nay cô quen nhiều đàn ông lắm”.

“Có rất nhiều người đã từng bán mạng vì cô”.

“Hình như cô có một người yêu ở phía Bắc”.

“Nếu như cô bị thằng điên Lý Hùng gi3t chết thì chắc chắn người yêu của cô sẽ ra tay”.

“Nếu là thế, gia đình Lý Hùng chết là cái chắc”.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thiên Tứ ra tay với người thân của mình.

Năm ấy sở dĩ Hứa Mộc Tình bị rơi vào trong dòng nước là vì Hứa Thiên Tứ đẩy cô từ đằng sau!

Bốp!

“Bố, bố đánh con làm gì?”, Hứa Thiên Tứ ôm gương mặt bị đánh rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hải Phong.

“Mày có còn là người không!? Nó là cô của mày, không ngờ mày lại muốn hại nó chết!”

“Bố! Đây là do bố dạy con mà! Người làm việc lớn phải không từ thủ đoạn”.

“Bây giờ gia đình chú hai là trở ngại lớn nhất của chúng ta”.

“Chỉ cần trừ khử bọn họ rồi cướp tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ”.

“Thế thì gia đình chúng ta có thể xưng hùng xưng bá trong Đông Hải được rồi!”

Hứa Thiên Tứ nhìn Hứa Hải Phong chăm chú.

“Bố, bây giờ chúng ta ra tay vẫn còn kịp đó”.

“Mấy tên đàn em của cô đều bị Lý Hùng đánh đến tàn phế hết rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội này, chúng ta…”

“Cút đi! Lập tức cút đi cho tao!”

Hứa Thiên Tứ sầm mặt đi ra ngoài giữa tiếng mắng chửi của Hứa Hải Phong.

Hứa Thiên Tứ đi ra ngoài hành lang, anh ta càng đi càng nhanh, mỗi lúc gương mặt lại càng trở nên nham hiểm!

Anh ta đang mắng chửi trong lòng: “Lý Hùng, tất cả đều là do mày ép tao đấy!”

Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi ra khỏi bệnh viện.

Anh ta đứng trước chiếc xe Ferrary, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Toàn Vũ.

“Anh Vũ, em đồng ý với yêu cầu của anh. Nhưng đàn em của anh phải thay em giải quyết chuyện này mới được!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Đến chiều tối, công nhân ở công trường đều đã ra về hết.

Nhưng đèn trên sân tập vẫn còn sáng trưng.

Hai người Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi vẫn đang luyện tập rất hăng say trên sân!

Sau vài ngày huấn luyện, bọn họ rõ ràng cảm thấy bản thân đã có sự thay đổi rõ rệt!

Những hạng mục luyện tập này của Lý Hàng Liệt nếu nhìn từng cái một thì không có gì đặc biệt.

Nhưng nếu đặt tất cả lại với nhau, thì sẽ thành một hệ thống.

Chỉ cần có thể kiên trì đến cùng, thể lực và khả năng phản ứng của mỗi người đều có thể được cải thiện rất nhiều.

Trong số những người này, Lý Nhị Ngưu, Trương Bằng Phi và Vưu Nhược Nam là những người liều nhất.

Vưu Nhược Nam là cô gái duy nhất trên sân tập này.

Nhưng đám to con này không ai dám coi thường cô ấy.

Trong mắt mọi người, cô ấy hoàn toàn không phải là một cô gái!

Vì cô ấy còn điên cuồng hơn cả con trai!

Lý Hùng và Lưu Đức Luân lặng lẽ đứng bên bờ dòng sông nhỏ cách sân tập không xa.

"Anh, Trương Toàn Vũ đã đến Đông Hải rồi”.

"Lần này hắn mang theo tất cả tinh anh ở các tỉnh thành đến”.

"Trong số tinh anh này có hai vị cao thủ rất đẳng cấp!"

"Hai người này còn mạnh hơn Hắc Long! Không ổn chút nào!"

"Ừ”.

Ừ?

Lưu Đức Luân nói một cách nghiêm túc như vậy, mà Lý Hùng chỉ ừ một tiếng thôi sao.

Anh ta vốn tưởng rằng Lý Hùng nhất định sẽ hành động.

Kết quả anh lại chả thèm để ý đến lời của anh ta nói.

"Anh, Trương Toàn Vũ là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ tỉnh thành đấy!"

"Chúng ta tuyệt đối không thể coi thường được!"

"Lần này hắn dốc toàn lực tới đây, chắc chắn là có ý định nuốt chửng tất cả thế lực ngầm của Đông Hải chúng ta!"

Lý Hùng có vẻ hơi thờ ơ với những gì Lưu Đức Luân nói, anh chỉ hỏi nhẹ.

"Mấy giờ rồi?"

Lưu Đức Luân nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ Rolex của mình: "Anh, đã gần mười giờ rồi ạ”.

"Tôi đã nói với vợ là sẽ về nhà lúc mười giờ rưỡi. Còn nửa tiếng nữa, vẫn còn dư thời gian”.

Nói rồi, Lý Hùng ra hiệu cho Lý Nhị Ngưu phía trước.

Lý Nhị Ngưu mồ hôi đầm đìa, vội vàng đi tới.

"Ông chủ”.

"Anh đi với tôi”.

"Vâng!"

Năm phút sau, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ở bờ ruộng cạnh đường cái.

Cách trạm thu phí cao tốc chưa đầy 500 mét.

Lý Hùng đưa Lý Nhị Ngưu xuống xe.

Lưu Đức Luân nhanh chóng đi theo ra ngoài.

“Mấy giờ rồi?”, Lý Hùng lại hỏi.

"Mười giờ đúng”.

Lý Hùng ngẩng đầu nhìn cổng thu phí cao tốc phía trước.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz Maybach chạy về phía trạm thu phí.

"Đây rồi", Lý Nhị Ngưu nói.

Lưu Đức Luân cau mày khi nhìn thấy chiếc Maybach này.

Anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển làn và húc văng chiếc Maybach chưa kịp tránh ra ngoài!

Nhìn thấy Maybach lăn trên ruộng, Lưu Đức Luân tròn mắt.

Anh ta kinh hãi nhìn Lý Hùng.

Vừa rồi, anh ta vẫn còn chưa hiểu sao Lý Hùng lại tới đây.

Không ngờ, Lý Hùng đã biết từ lâu có người muốn ra tay với “sói mẹ Đông Hải”!

Hơn nữa Lý Hùng tính toán vô cùng chính xác.

Bởi vì sau khi chiếc Maybach bị va chạm, nó đã lăn về hướng của họ!

Ngay sau đó, cửa xe bị đá mở từ bên trong.

Hai người đàn ông vạm vỡ đầy máu vội vàng hộ tống Hứa Phi Phi vào trong lề đường.

Cùng lúc đó, trong rừng cây nhỏ cách đó không xa, mười mấy tên cầm mã tấu đột nhiên xông ra!

Những người đàn ông này trông vô cùng dữ tợn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Hai người đàn ông lực lưỡng bảo vệ Hứa Phi Phi chẳng mấy chốc đã bị chém chết trên cánh đồng!

Hứa Phi Phi hoảng sợ chạy về hướng Lý Hùng.

Ban đầu bà ấy không nhìn thấy Lý Hùng.

Sau khi đến gần hơn, Hứa Phi Phi mới nhìn thấy có ai đó bên bờ ruộng phía trước, bà ấy vội vã hét lên.

"Cứu tôi, cứu tôi với!"

Lưu Đức Luân đang định nói gì đó, thì Lý Hùng vỗ vỗ vào vai Lý Nhị Ngưu.

"Đi đi”.

"Vâng!"

Đối mặt với hàng chục tên côn đồ hung hãn, Lý Nhị Ngưu lao ra như một con báo mà không hề do dự!

Lý Nhị Ngưu vốn không hề yếu.

Mặc dù huấn luyện liên tục trong vài ngày đã làm cơ thể của anh ta trở nên rất mệt mỏi.

Nhưng trước sự tấn công của hàng chục tên côn đồ, anh ta vẫn chiếm ưu thế.

Nhìn thấy mười mấy tên côn đồ đánh mãi không xong, đột nhiên một bóng người từ phía trước lao tới.

Lý Nhị Ngưu không để ý, liền bị người kia đánh mạnh vào ngực.

"Ầm!"

Lý Nhị Ngưu bị đánh bay lên.

Anh ta lăn hai lần trên không, sau khi rơi xuống đất, chân trượt trên mặt đất vài mét rồi mới dừng lại.

Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi đám côn đồ.

"Được lắm, tao còn tưởng rằng đêm nay nhàn rỗi”.

"Không ngờ ở vùng đồng ruộng hoang vu này lại có vị cao thủ như vậy”.

Người đàn ông trung niên trông rất huênh hoang.

Khi Lưu Đức Luân nhìn thấy khuôn mặt của người kia, mặt anh ta hơi biến sắc.

Anh ta nói với Lý Hùng: "Anh, người này là thuộc hạ của Trương Toàn Vũ”.

"Ông ta tên là Nhạc Thế Thu, là đại sư Hồng Quyền. Nghe nói nắm đấm của ông ta có thể đập vỡ cả đá”.

Nghe những gì Lưu Đức Luân nói, Nhạc Thế Thu càng đắc ý tợn.

"Mấy vị này, tôi khuyên các cậu không nên lo chuyện bao đồng làm gì, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy”.

Nói xong, Nhạc Thế Thu bước từng bước về phía Hứa Phi Phi.

Chân trái của Hứa Phi Phi đã bị thương, dường như nó đã bị một vũ khí sắc nhọn xuyên qua.

Giờ bà ấy không còn sức để chạy trốn nên chỉ có thể ngồi dưới đất chờ chết.

Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lao tới chỗ Hứa Phi Phi, giơ hai tay lên trong tư thế chiến đấu.

"Hừm, nếu mày đã không biết điều, thì đừng trách tao nhẫn tâm!"

Hai nắm đấm của Nhạc Thế Thu lao đi như gió, mang theo một luồng khí mạnh thổi về phía Lý Nhị Ngưu.

Thời điểm Lý Nhị Ngưu đỡ nắm đấm của ông ta, anh ta lại bị đánh bay, rơi xuống một chỗ rất gần ruộng.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lao về phía Nhạc Thế Thu một lần nữa!

Hai người đấu với nhau hơn chục chiêu như vậy, Lý Nhị Ngưu vốn đã yếu lại bị Nhạc Thế Thu đánh vào ngực lần nữa.

Lập tức, Lý Nhị Ngưu phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía Lý Hùng.

Lý Hùng nhẹ nhàng đưa tay đỡ Lý Nhị Ngưu dậy.

Đồng thời, thuận theo đó, loại bỏ đi tất cả lực đạo trên người Lý Nhị Ngưu.

Sau đó đỡ Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh mình.

Lý Nhị Ngưu lau vết máu nơi khóe miệng, định tấn công lại.

Lúc này, Lý Hùng vươn tay ấn vai Lý Nhị Ngưu.

"Sắp mười rưỡi rồi”.

Nói rồi, Lý Hùng nhẹ nhàng lướt qua Lý Nhị Ngưu như một cơn gió.

Lý Hùng bước từng bước về phía Nhạc Thế Thu.

Theo quan điểm của Nhạc Thế Thu, Lý Hùng không bằng Lý Nhị Ngưu, bởi vì ông ta không thể cảm nhận được bất kỳ uy lực nào ở Lý Hùng.

Nhưng!

Sắc mặt của Nhạc Thế Thu rất nhanh đã trở nên nghiêm túc!

Mỗi khi Lý Hùng cất bước, uy lực của anh lại tăng lên rất nhanh.

Nó giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!

Khi Lý Hùng đứng đối diện với Nhạc Thế Thu, đầu Nhạc Thế Thu đã gục xuống.

Mà thứ xuống còn có chân của ông ta!

Trước mặt Lý Hùng, ông ta không thể đứng thẳng.

Áp lực mạnh mẽ khiến Nhạc Thế Thu cảm thấy đau đớn, cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ông ta đột nhiên gầm lên!

"A!!!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Nhạc Thế Thu dồn hết sức mạnh vào nắm tay, tung cú đấm dữ dội nhất về phía Lý Hùng!

"Bùm!"

Không ai nhìn thấy Lý Hùng ra tay như thế nào.

Mọi người chỉ thấy Nhạc Thế Thu bị đánh bay lên không trung trong nháy mắt!

Cơ thể ông ta b ắn ra như đạn đại bác, lao thẳng vào một cây đại thụ cách đó hàng chục mét.

Rắc!

Thân cây đại thụ gãy ngay lập tức!

Cơ thể của Nhạc Thế Thu vẫn không dừng lại, tiếp tục bay vào khu rừng tối mịt.

Không biết sống hay chết!

Mấy chục tên côn đồ cầm mã tấu nhìn thấy Nhạc Thế Thu bị Lý Hùng đấm bay như vậy, liền vội vàng quay đầu bỏ chạy!

Lý Hùng xoay người đi về phía Lưu Đức Luân.

Khi đi ngang qua Hứa Phi Phi, Hứa Phi Phi đã hùng hổ hét lên với Lý Hùng!

"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng cậu cứu mạng tôi thì tôi sẽ cảm kích, tôi…”

"Bà ta giao cho anh đấy”.

Lý Hùng không để ý tới Từ Phi Phi chút nào, lập tức kéo Lưu Đức Luân lên xe.

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao đi.

Chỉ còn lại Hứa Phi Phi, người đang chật vật ngồi trên mặt đất, và Lý Nhị Ngưu, người không biết chuyện gì đã xảy ra.

Một lúc sau, Lý Nhị Ngưu mới cúi đầu nhìn Hứa Phi Phi đang ngồi trên mặt đất.

Dù đã hơn ba mươi lăm tuổi nhưng Hứa Phi Phi vẫn rất xuân sắc.

Do rất chăm chút cơ thể nên trông bà ấy chả kém gì gái đôi mươi.

Lúc chạy thoát thân khi nãy, quần áo của bà ấy đã bị rách nhiều chỗ, làm bộ phận nhạy cảm của phụ nữ lộ ra như ẩn như hiện.

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn!? Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu…”

Hứa Phi Phi chưa kịp nói xong, Lý Nhị Ngưu đã cởi áo khoác, khoác lên người bà ấy.

Sau đó Lý Nhị Ngưu chả nói câu nào mà bế Hứa Phi Phi lên.

Cánh đồng bên cạnh lập tức vang lên tiến chửi rủa của Hứa Phi Phi.

"Đậu! Đồ khốn kiếp, dám động đến bà đây! Có biết bà đây là ai không?"

Trên cánh đồng, thỉnh thoảng lại vang lên lời chửi rủa của Hứa Phi Phi.

Cùng lúc đó, một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp ở Đông Hải.

Trương Toàn Vũ đang ngâm mình trong làn nước ấm, trên lưng hắn là hình xăm một con hổ dữ tợn.

Lúc này, Trương Toàn Vũ khẽ mở mắt nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt.

"Thất bại rồi?"

“Vâng”, một trong hai người đàn ông run rẩy nói: “Một vài kẻ lạ mặt đã xuất hiện và cứu người phụ nữ đó”.

"Đại sư Nhạc đâu?"

Trương Toàn Vũ trông thì có vẻ vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo.

"Đại sư Nhạc bị gãy 13 cái xương sườn và bị nội thương nghiêm trọng. Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện rồi ạ”.

Giọng của người đàn ông càng lúc càng run.

"Anh Vũ, người đàn ông đó mạnh lắm”.

"Hắn đánh bay đại sư Nhạc ra ngoài chỉ với một chiêu”.

Trương Toàn Vũ hơi quay đầu lại nhìn một người đàn ông trung niên có bộ ria mép cũng đang ở suối nước nóng bên cạnh, hỏi: "Đại sư Dương, anh nghĩ sao về chuyện này?"

"Trước khi đến, tôi đã nghe nói về những cao thủ ẩn mình ở Đông Hải. Không ngờ lại gặp cao thủ sớm như vậy”.

Đại sư Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: "Nhạc Thế Thu có một tật xấu chí mạng. Ông ta trước giờ rất sĩ, khi ra tay chắc chắn sẽ để lộ sơ hở”.

"Nếu tôi đoán không nhầm, thì người đàn ông kia đã ra tay trước”.

"Còn Nhạc Thế Thu sĩ mình là bề trên, nhường người ta nên mới trúng chiêu”.

"Nếu là tôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân đối phương trước, sau đó mới từ từ tra tấn đến chết”.

Trương Toàn Vũ gật đầu: "Âm thầm điều tra lai lịch của người đó, Không được để chuyện của Hứa Phi Phi truyền ra ngoài”.

"Mặc dù ‘sói mẹ’ này không cắn nổi tôi, nhưng người đàn ông đứng sau bà ta thì lại là loại đáng gờm”.

“Anh Vũ, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”, một đàn em bên cạnh hỏi.

Trương Toàn Vũ nói: "Tìm Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương trước, đánh gãy chân bọn chúng”.

Cấp dưới ở bên cạnh đưa ra một đề nghị: "Anh Vũ, Hứa Hiếu Dương là chủ tịch tập đoàn. Ông ta là nhân vật có tiếng tăm, động vào ông ta hơi khó. Hay là chúng ta ra tay với Hứa Hạo Nhiên trước”.

"Hứa Hạo Nhiên?"

"Chà, Hứa Hạo Nhiên là con trai của Hứa Hiếu Dương và là em vợ của Lý Hùng. Thằng nhóc này chả học hành gì, suốt ngày mơ ước trở thành ca sĩ, lại còn thích cờ bạc nữa!"

"Chỉ cần chúng ta bắt được Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hiếu Dương và Lý Hùng sẽ tự động mò tới”.

Trương Toàn Vũ khẽ gật đầu.

Hắn nói với một người bên cạnh: "Lên kế hoạch đi, tối mai sẽ ra tay".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,712
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


"Lúc đi đối phó với thằng điên Lý Hùng, thì hãy để Lão Hổ bắt người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình, đưa đến Giang Châu”.

"Vâng!"

Thật ra Hứa Hạo Nhiên không thích cờ bạc, cậu ta chỉ muốn bỏ ra ít vốn mà thu về nhiều tiền thôi.

Hơn nữa mục đích kiếm tiền của cậu ta không phải để mua xe sang, chơi đồ xịn như công tử con nhà giàu.

Cậu ta chỉ muốn thực hiện ước mơ âm nhạc của mình.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang hát trong một quán bar.

Cậu ta đang ngồi trên quầy bar, ôm một cây ghita tự đàn tự hát.

Quán bar người ra kẻ vào tấp nập.

Không ai thực sự lắng nghe cậu ta hát, tất cả đều mải uống rượu, tán gẫu và cưa gái.

Lúc này, một người đàn ông đi tới chỗ Hứa Hạo Nhiên với nửa lốc bia.

"Nhóc, uống sáu chai bia này đi, rồi tôi sẽ bo cho cậu hai trăm”.

Nếu là trước đây, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bật đống bia kia ra và dốc vào miệng.

Nhưng bây giờ, cậu ta lại lắc đầu.

"Ông anh này, nhà tôi gần đây quản lý rất nghiêm, buổi tối không được uống rượu”.

"Tao nhổ vào! Đây là quán bar, không uống rượu, thì mày làm gì ở đây? Mấy bài hát của mày có chó nó nghe! Uống! Không uống tao sẽ đánh mày!"

Hứa Hạo Nhiên thường xuyên đến quán bar để hát, cũng thường xuyên gặp phải mấy chuyện như này.

Khi gặp phải một khách hàng say xỉn, giải pháp duy nhất là tiếp rượu với hắn.

Nếu không, không chỉ bị đánh mà thậm chí còn mất luôn cả tiền công.

Lúc này, ba tên khác xúm lại vỗ vai gã say.

Tên say rượu chưa kịp nói gì thì đã bị hai người đàn ông lôi ra ngoài.

Người còn lại ném hai trăm vào chiếc mũ dưới chân Hứa Hạo Nhiên.

"Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh trai”.

Người đàn ông nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Người anh em à, cậu hát cũng được đấy. Tôi có một người bạn là nhà sản xuất âm nhạc, có thể giới thiệu cho cậu. Cậu đi thử xem. Biết đâu có thể ra đĩa nhạc không biết chừng”.

"Có thật không!"

Hứa Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức theo người đàn ông ra khỏi quán bar.

Khi cậu ta vừa bước ra khỏi quán bar, thì có ba người đàn ông lao tới.

Họ cho Hứa Hạo Nhiên vào bao tải, ném thẳng vào xe tải.

Khi chiếc bao được mở ra, Hứa Hạo Nhiên đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.

Nơi này trông rất tồi tàn.

Xung quanh cậu ta là vài người đàn ông hung dữ.

Một trong số đó lè lưỡi, còn li3m con dao trên tay!

"Các, các người định làm gì?"

"Tôi không động chạm gì đến các người, tại sao lại bắt tôi?"

Người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mặt Hứa Hạo Nhiên.

"Mày là Hứa Hạo Nhiên?"

"Đúng”.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nói: "Đàn anh à, tôi trước giờ làm gì cũng rất cẩn thận, chưa từng đắc tội với ai. Các anh có bắt nhầm người không?"

"Mày tên là Hứa Hạo Nhiên, nên không thể nhầm được. Đánh!"

Bất ngờ có hai người lao lên đấm đá Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên vừa khóc lóc, vừa cầu xin.

Sau khi đánh xong, người đàn ông túm tóc Hứa Hạo Nhiên, nâng mặt cậu ta lên.

Đồng thời, hắn chộp lấy con dao găm và dí vào mặt Hứa Hạo Nhiên.

"Bây giờ tao cho mày một con đường sống. Chỉ cần mày làm như lời tao nói, thì tao sẽ thả mày đi”.

"Anh à, tôi thật sự không làm gì sai cả, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi”.

Người cười lạnh một tiếng, lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra.

"Giờ mày về nhà, pha thứ trong chai này vào trà cho anh rể mày uống”.

"Cái gì!?"

Hứa Hạo Nhiên vội vã lắc đầu lia lịa.

"Không, không, tôi không thể làm được đâu!"

Người đàn ông mỉm cười, lùi lại, lúc này, một người khác lập tức tiến đến đánh đập Hứa Hạo Nhiên.

"Nhóc! Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mày chết hoặc anh rể mày chết!"

"Mạng của mày và anh rể, cái nào quan trọng hơn? Hãy tự mình suy nghĩ đi”.

Trong khi nói, con dao găm sắc bén trong tay của người đàn ông liên tục đung đưa trước mắt Hứa Hạo Nhiên.

"Tao đếm đến ba, nếu mày không đồng ý, con dao này sẽ cứa vào cổ họng của mày!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom