Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 1072


CHƯƠNG 1072

Ý cười trên mặt Tưởng Khải Chính dần dần biến mất.

Tống Thanh Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Tới lúc ấy đã chẳng còn là chuyện chúng ta sợ bọn trẻ nữa rồi, mà là chuyện giữa hai nước với nhau. Tới lúc đó, một người phản quốc như anh, dù thế lực của anh có cường đại thế nào, nhiều tiền ra sao cũng vô dụng… Dù có chạy tới chân trời góc bể cũng bị tóm lại thôi!”

Tâm trạng của Tưởng Khải Chính dần trầm xuống.

Ông ta cười mỉa: “Cô đừng dọa tôi. Nếu thực sự rơi vào tình cảnh nghiêm trọng như thế, tại sao cô còn giao Thẩm Hoài Ngưng cho bọn họ! Rõ ràng cô biết bà ta là mẹ ruột của Tống Hân Nghiên, Lam Tâm Nhụy! Cô đừng nói với tôi, lý do cô làm vậy là vì dẫn con trai tôi tới đây tìm tôi!”

Tống Thanh Hoa khẽ cười: “Đương nhiên, đây chỉ là một trong những lý do thôi.”

Tưởng Khải Chính tức muốn chết.

Tống Thanh Hoa nói tiếp: “Mọi người đều đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao tổng giám đốc Tưởng có thể chỉ lo giữ mình vậy được? Để anh sợ, để anh lo chỉ là một điều mà thôi, quan trọng nhất là, anh phải tự mình đi xử lý việc này. Bởi vì năm ấy người giúp anh dụ giáo sư Bạc ra là tôi, dẫn tới việc bây giờ ông ta còn bị bắt nhốt kia kìa. Chuyện này ngoài tôi anh biết ra, Thẩm Hoài Ngưng cũng biết. Một khi Thẩm Hoài Ngưng khỏi hẳn thì anh tiêu đời chắc rồi.”

Bà ta tàn ác đắc ý cười: “Nhưng mà, Thẩm Hoài Ngưng chỉ biết là anh hại chồng bà ta chứ không biết tôi cũng tham gia vào.”

Tiếng cười của Tống Thanh Hoa ngày càng lớn, cũng càng lúc càng điên cuồng.

Tưởng Khải Chính tức tới mức lồ ng ngực phập phồng, đứng phắt dậy, lấy từ trong túi ra một khẩu súng màu vàng tinh xảo lạnh lùng chĩa về phía trán của Tống Thanh Hoa.

Ý tứ của Tống Thanh Hoa rất rõ ràng.

Sự việc bại lộ, bà ta có thể rút mình ra ngoài không bị liên lụy, nhưng Tưởng Khải Chính ông thì không thể.

Tưởng Khải Chính tức run cả người, tay cầm súng cũng đang run run: “Tống Thanh Hoa, ban đâu tôi chỉ cho rằng cô tâm địa độc ác, không ngờ cô còn biết tính kế như vậy.”

Tống Thanh Hoa làm như không thấy khẩu súng của ông ta, chỉ coi như ông ta đang khen ngợi mình.

Bà ta cười thản nhiên như không: “Đấy là lẽ đương nhiên. Nếu không thì sao có thực lực đối đầu với tổng giám đốc Tưởng anh được chứ? Bàn về độc ác cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Tôi tốt xấu gì cũng nhắm ngay chính diện, nhưng tổng giám đốc Tưởng lại chỉ làm con rùa rụt cổ. Làm thế không được đâu tổng giám đốc Tưởng, mặc dù có phúc chúng ta không thể cùng hưởng, nhưng có nạn thì anh bắt buộc phải gánh lấy.”

Tưởng Khải Chính nổi giận đùng đùng bóp cò.

Họng súng đột nhiên đổi hướng trước khi viên đạn được b ắn ra.

“Pằng!”

Bức tranh sơn dầu trên bức tường phía sau Tống Thanh Hoa lập tức tan nát.

Mắt Tống Thanh Hoa chẳng chớp lấy một cái.

Bà ta cầm ly cà phê do người hầu mang đến rồi chậm rãi uống.

Tưởng Khải Chính tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng chửi: “Tống Thanh Hoa, không ngờ rằng năm đó cô mới hơn hai mươi tuổi mà tâm địa đã ác độc như vậy rồi! Ba mẹ ruột của cô đều là những người làm ăn lương thiện, sao lại sinh ra một mụ điên đầy tham vọng như cô chứ! Nhà họ Tống không thiếu tiền, số tiền mà cô kiếm được ở nước Z của chúng tôi lại càng nhiều không đếm xuể. Có những vốn liếng này rồi cô còn bất mãn gì nữa! Còn muốn can dự vào chuyện lũng đoạn sức mạnh khoa học kĩ thuật của cả quốc gia!”
 
Chương 1073


CHƯƠNG 1073

Ông ta nói chậm lại: “Cái tên họ Bạc kia đã bị nhốt nhiều năm như vậy rồi, những thứ trong tay ông ta năm đó sớm đã chẳng còn đáng giá nữa. Chi bằng mọi người đều nhường nhịn nhau chút, thả người ra, chẳng phải là ai cũng vui vẻ hay sao?”

“Ha ha ha ha!”

Tống Thanh Hoa ngẩng đầu cười phá lên như thể nghe thấy một chuyện rất buồn cười.

Cười đến mức toàn thân run rẩy, không kiềm chế được: “Tưởng Khải Chính, một con cáo già ngàn năm như anh giờ lại dạy tôi buông đao thành Phật đấy à?!”

Tống Thanh Hoa đập mạnh ly cà phế trên tay xuống đất.

“Bốp!”

Mảnh sứ vỡ tan nát.

Sắc mặt bà ta lạnh lùng, mặt mày sắc bén: “Anh tưởng rằng tôi chưa từng có suy nghĩ ngu xuẩn này sao? Nhưng đã bước lên con thuyền này rồi, trừ khi chết, không có con đường thứ hai để bước xuống đâu! Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, hoặc là căng da đầu đi tiếp, công thành danh toại, vinh hoa đời đời, hoặc là cuối cùng thịt nát xương tan, tiếng xấu muôn đời! Anh, không còn lựa chọn khác đâu!”

Bà ta cũng không còn lựa chọn khác!

Năm đó khi ba nuôi lừa giáo sư Bạc tới, bà ta đã không còn đường lui nữa rồi!

Ông ta cũng không có quyền lựa chọn!

Tưởng Khải Chính hận Tống Thanh Hoa đến chết, cực kì coi thường sự vô liêm sỉ của bà ta.

Nhưng ông ta cũng biết rất rõ rằng bản thân không có thực lực chống lại bà ta!

Không ai có thể động được vào người đứng sau Tống Thanh Hoa cả.

Tưởng Khải Chính sầm mặt xuống, mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Nói ra mục đích cô tới đây đi.”

Tống Thanh Hoa mỉm cười, cũng không nhiều lời với ông ta nữa.

Bà ta lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong túi ra đặt lên bàn đẩy về phía Tưởng Khải Chính: “Thứ trong đây có thể khống chế được Tưởng Tử Hàn, nhưng có muốn dùng hay không thì tùy anh. Dùng thứ này rồi, sẽ khiến người đó phải chịu khổ một chút, nhưng cũng sẽ có hiệu quả mà anh không ngờ tới.”

Tống Thanh Hoa đứng dậy, mỉa mai đe dọa: “Tưởng Tử Hàn, nếu như lúc này anh vẫn không nỡ để đứa con riêng cục cưng kia của anh chịu khổ, vậy người xong đời chỉ có anh thôi! Tự anh suy xét mà làm.”

Buông lời tàn nhẫn xong, bà ta thong dong cất bước đi ra ngoài.

Sau khi Tống Thanh Hoa rời đi, Sở Thu Khánh đi lên tầng, gõ cửa đi vào phòng sách: “Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế.”

Cô ta dịu dàng đi tới, ôm lấy Tưởng Khải Chính từ đằng sau, cánh môi đỏ thắm hôn lên gáy và d ái tai ông ta: “Được rồi mà, đừng tức giận nữa, em hạ hỏa cho anh nhé? Nếu không đợi Tử Hàn tới rồi thì không tiện như vậy đâu…”

Ông ta quay phắt người lại, túm lấy mái tóc dài mềm mại đen bóng của Sở Thu Khánh, giật đầu cô ta ngửa ra đằng sau, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên không chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên sự căm hận và chế giễu.

So với Tưởng Tử Hàn, đây chỉ là một thằng già đã bước một chân vào quan tài mà thôi!

Ông ta lấy gì để so với Tưởng Tử Hàn tuấn tú trẻ tuổi chứ!

Nếu như không phải để có được Tưởng Tử Hàn, cô ta cũng sẽ không cam chịu làm công cụ làm ấm giường cho lão già này đâu!
 
Chương 1074


CHƯƠNG 1074

Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt nắm tay.

Cô ta nhất định phải có được Tưởng Tử Hàn!

Chỉ khi có được anh, những thứ mà cô ta bỏ ra mới đáng giá!



Chập tối.

Xe của nhóm người Tưởng Tử Hàn dừng lại trước cổng một trang viên.

Vệ sĩ trong trang viên nhanh chóng chạy ra, lạnh lùng hỏi qua hàng rào: “Đây là trang viên tư nhân, xin mời rời khỏi đây ngay lập tức.”

Tưởng Tử Hàn bước xuống xe, Chúc Minh Đức, Cố Vũ Tùng, Tống Hân Nghiên cũng vội vàng xuống theo.

Bốn người đi tới trước cửa hàng rào.

“Tôi là Tưởng Tử Hàn, tới tìm Tưởng Khải Chính ba tôi.” Tưởng Tử Hàn thong dong cất lời.

Sắc mặt vệ sĩ cứng đờ, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói dễ nghe đột nhiên xen vào: “Tử Hàn là khách của chúng tôi, mở cửa đi.”

“Vâng.” Vệ sĩ lùi lại.

Chiếc cửa điện từ từ mở ra.

Sâu trong hành lang, Sở Thu Khánh đang mặc một chiếc áo khoác lông cùng với chân váy ngắn xoay eo lắc hông đi ra.

Lông của áo khoác trên người cô ta lung lay trong gió lạnh, nhưng cô ta như thể không hề cảm thấy lạnh vậy, cười tươi rói mê hoặc: “Tử Hàn, chào mừng anh đến với trang viên Maed.”

Sở Thu Khánh?!

Bốn người Tưởng Tử Hàn đều sững sờ.

Không ngờ rằng sau khi trốn khỏi nước cô ta lại đến nương náu ở chỗ Tưởng Khải Chính!

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên vẻ âm u.

Tống Hân Nghiên lại hơi choáng váng.

Không biết vì sao, từ sau khi đến đây thì trong lòng cô tự dưng lại cảm thấy bất an.

Ánh mắt quyến rũ của Sở Thu Khánh lướt qua hai người: “Nhìn thấy em ở đây, có phải có rất nhiều thắc mắc không?”

Cô ta cười khẽ: “Tới cũng đã tới rồi, cũng không cần phải vội vã vậy làm gì. Vào cùng em đi, bác Tưởng đã đợi mọi người rất lâu rồi.”

Cô ta xoay người đi vào trong trang viên.

Tống Hân Nghiên lặng lẽ kéo tay áo Tưởng Tử Hàn, đánh giá trang viên: “Em cứ cảm thấy có thể chuyện này đã vượt ngoài dự tính của chúng ta rồi, lát nữa cẩn thận một chút.”

Tưởng Tử Hàn trở tay nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, mỉm cười an ủi cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.”

Đèn đường sáng lên, bóng dáng mọi người hắt lên bãi cỏ bên đường.

Sở Thu Khánh nghe thấy hai người nói thầm đằng sau lưng, ánh mắt dừng trên bóng đôi bàn tay nắm lấy nhau, sự đố kị trong lòng xông lên như sóng cuộn biển gầm, khiến khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của cô ta trở nên vặn vẹo.
 
Chương 1075


CHƯƠNG 1075

Một chiếc xe tham quan lái tới.

Sở Thu Khánh duỗi tay ra mời.

Nhóm người lần lượt lên xe.

Chiếc xe chạy rất chậm.

Sở Thu Khánh ngồi đối diện Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên, cao ngạo hất cằm lên, ra vẻ bà chủ: “Nơi đây là một trong những tài sản của bác Tưởng ở nước M, trang viên này là nơi đầu tiên bác ấy đầu tư vào, giá thị trường hiện tại có lẽ là…”

Nghe thấy những con số đáng kinh ngạc thỉnh thoảng bật ra từ miệng cô ta, Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức âm thầm ngạc nhiên trong lòng.

Còn mặt Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn thì lại bình tĩnh vô cùng.

Hai người nắm tay nhau như thể bên cạnh không có người khác.

Một cơn gió thổi tới làm rối tung mái tóc của Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn mỉm cười yêu chiều, vươn tay ra dịu dàng vén lại tóc cho cô.

“Cho nên, so với Tưởng Thị, nơi đây mới là nền móng của bác Tưởng, Tử Hàn anh…”

Sở Thu Khánh nói đến miệng khô không khốc, vừa quay đầu lại mới nhận ra Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không nghe.

Anh nghiêng mặt nhìn Tống Hân Nghiên chăm chú, người lúc nào cũng nghiêm túc như anh lại không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, khiến khí chất lạnh lùng cao quý của anh lập tức trở nên gần gũi hơn nhiều.

Sở Thu Khánh vừa đố kị vừa căm hận, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lập tức trầm xuống.

Cô ta dừng lại, nhìn chằm chằm hai người như thể không có ai khác trước mặt.

Tống Hân Nghiên quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, ban nãy cô Sở nói gì vậy, phiền nói lại lần nữa được không?”

Sở Thu Khánh: “…”

Cô ta âm thầm nghiến răng, nắm tay siết chặt, mặt vô cảm nhếch khóe môi: “Không có gì, sắp tới rồi.”

Trong lòng thì đã hận Tống Hân Nghiên đến cùng cực.

Tưởng Tử Hàn, Tống Hân Nghiên!

Hai người cứ đợi đấy, tôi muốn xem thử xem hai người còn vênh váo được tới lúc nào!

Ánh mắt si mê của cô ta dừng trên người Tưởng Tử Hàn.

Người đàn ông này sớm muộn gì cũng là của cô ta thôi.

Tới lúc đó, cô ta muốn anh quỳ trước mặt cô ta, cầu xin cô ta ngủ với anh, làm người phụ nữ của anh!

Xe tham quan dừng lại trước một tòa lâu đài phong cách châu Âu.

Sở Thu Khánh cười tươi bước xuống xe đứng ở cửa: “Mời Tử Hàn, mời cô Tống.”

Mấy người Tưởng Tử Hàn xuống xe, vừa nhìn lâu đài này vừa đi vào bên trong.

Sắc trời bên ngoài đã tối đi, nhưng bên trong lâu đài lại không bật đèn.

Bầu trời xám xịt còn chưa tối hẳn tỏa ra chút ánh sáng tối tăm, chiếu vào từ cửa sổ ánh lên những bóng đen lác đác khắp phòng.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày lại.

Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên che chở bên người, mất kiên nhẫn nói: “Sở Thu Khánh, đừng có úp úp mở mở với tôi, ba tôi đâu?”
 
Chương 1076


CHƯƠNG 1076

Vừa dứt lời.

“Rẹt rẹt!”

Có âm thanh nhỏ của dòng điện vang lên.

Ngọn đèn pha lê như ngọn hải đăng trên mái vòm lâu đài bừng sáng từ tầng một đến tầng cuối cùng.

Sảnh lập tức sáng rực đèn đuốc.

Từ cực tối đến cực sáng, sự thay đổi trong thoáng chốc khiến những người ở đây chói đến mức không mở nổi mắt.

Mấy người Tưởng Tử Hàn vô thức híp mắt lại.

Sau hai giây, cảnh tượng trong phòng mới hiện ra trước mắt.

Trang trí kiểu phục cổ, màu cơ bản là vàng đất có hơi trầm, rất có kết cấu.

Nội thất trong nhà kết hợp giữa gỗ và da, vô cùng dày nặng, vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

Cầu thang xoắn ốc leo quanh sàn nhà từ góc sảnh cho đến tận mái vòm.

Chính giữa lâu đài rộng lớn rất trống trải, như thể chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể tạo ra tiếng vang.

Có tiếng bước chân vang lên ở trên đầu mọi người.

Nhóm người Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu lên theo tiếng vang kia, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở lối cầu thang xoắn ốc trên tầng ba.

Người kia lộ ra khí chất nho nhã lịch sự, ông ta nhìn những người xuất hiện trong nhà từ trên cao xuống, nhẹ giọng nói: “Tới rồi đấy à.”

Khi Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nhìn thấy người kia thì đều kinh hãi, hít ngược một hơi cực sâu.

Con ngươi Tưởng Tử Hàn đột nhiên co rụt lại.

“Ba!”

Anh không hề nghi ngờ mà gọi một cách chắc chắn và khẳng định.

Tưởng Khải Chính khẽ cười sâu xa: “Lên đây.”

Tưởng Tử Hàn nắm chặt tay Tống Hân Nghiên, dắt cô đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức vội vàng muốn đi theo.

Sở Thu Khánh ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ra ngăn trước mặt hai người.

Cô ta cười nhạt nói: “Anh Cố, trợ lý Chúc, xin lỗi, bây giờ là thời gian gặp mặt của hai ba con bác Tưởng và Tử Hàn, bọn họ cần không gian. Tống Hân Nghiên là vợ cũ của Tử Hàn, cũng miễn cưỡng có thể coi như từng là người nhà họ Tưởng. Nhưng giờ hai người đi lên thì không thích hợp đâu.”

Cố Vũ Tùng hoàn hồn lại từ trong cơn kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc: “Tống Hân Nghiên, từ lâu cô đã biết ba của anh Hàn không hề… Chuyện này rốt cuộc là sao?!”

Sắc mặt Sở Thu Khánh lạnh nhạt, vô cảm nói: “Tôi cũng ngẫu nhiên biết được thôi, bác Tưởng nghiêm túc, đây là chuyện riêng của bác ấy, một vãn bối như tôi sao dám hỏi nhiều được.”

Cô ta cười khẽ: “Nhưng từ trước đến nay bác Tưởng đều ngay thẳng chính trực, tôi thấy, có thể ép bác ấy làm chuyện giả chết lánh đời thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng. Anh Cố muốn biết, chi bằng lát nữa hỏi thẳng Tử Hàn đi?”

Trong lòng Cố Vũ Tùng hừng hực lửa giận, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.
 
Chương 1077


CHƯƠNG 1077

“Đừng tỏ ra mình vô tội như thế.”

Trong mắt anh ta có ẩn ý sâu xa, cười khẩy thăm dò: “Tôi thấy cô không quyến rũ được anh Hàn nên chạy tới đây để bám víu ba anh ấy thôi. Cô muốn ông ấy ép anh Hàn cưới cô lần nữa à?!”

Sắc mặt Sở Thu Khánh không đổi, thong dong đi tới ngồi xuống cô pha: “Tuy rằng Tử Hàn đúng thật là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, nhưng bạch mã không có tôi trong lòng, tôi cũng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh mãi làm gì.”

Cô ta bưng cốc cà phê mà người hầu đem tới lên, tao nhã thưởng thức: “Tôi cũng có tự tôn mà, hèn mọn bám mông lâu như vậy là đủ rồi. Mắt nhìn của Tử Hàn không tốt, muốn chìm đắm trong sự dịu dàng của hồ ly tinh, tôi không kéo ra được thì còn có cách gì nữa?!”

Sở Thu Khánh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, kiêu ngạo nhìn hai người Tưởng Tử Hàn biến mất ở tầng ba: “Từ nay về sau, tôi sẽ không theo đuổi anh ấy không buông nữa, trừ khi anh ấy chủ động tìm tôi, cầu xin tôi!”

Cố Vũ Tùng không nhịn được mà cười mỉa trong lòng.

Người phụ nữ này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Trên tầng.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đi vào một phòng khách kiểu mở.

Tưởng Khải Chính đứng trước quầy bar, vẫy tay với con trai mà không hề ngẩng đầu, tùy ý nói: “Cứ thoải mái ngồi đi.”

Ông ta lấy một chai rượu vang từ trong tủ lạnh trên quầy bar ra, lót nó bằng khăn bông rồi đổ vào chai đựng rượu.

Sau khi làm xong tất cả những việc này thì mới ngẩng đầu lên nhìn con trai.

Cũng chính một cái nhìn này, ông ta mới phát hiện Tưởng Tử Hàn không chỉ vào một mình.

Ánh mắt Tưởng Khải Chính dừng trên gương mặt Tống Hân Nghiên, sau đấy lập tức sững sờ.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đều nhìn thấy ánh mắt kì lạ của ông ta.

Hai người nhìn nhau, Tống Hân Nghiên lễ phép tiến lên một bước nói: “Bác sao thế ạ? Có phải thấy cháu rất quen mắt không?”

Tưởng Khải Chính hoàn hồn lại, mỉm cười: “Đúng thật là cô rất giống một người quen cũ của tôi.”

Ông ta suy nghĩ hai giây, sau đó hỏi thẳng ra nghi hoặc của mình: “Cô và Thẩm Hoài Ngưng có quan hệ gì?”

Lông mày Tống Hân Nghiên khẽ nhướng lên.

Tưởng Tử Hàn cũng hơi kinh ngạc.

Hai người đều không ngờ rằng Tưởng Khải Chính lại chủ động như vậy, nói thẳng vào chủ đề luôn.

Trước khi Tống Hân Nghiên cất lời, Tưởng Tử Hàn lặng lẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Anh cướp lời nói: “Những chuyện khác để lát nữa hẵng nói, có lẽ ba nên giải thích với chúng con trước đã, thế này là sao vậy, sao ba lại xuất hiện ở đây?”

Tưởng Tử Hàn rót ba ly rượu, đưa hai ly cho Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Ông ta cầm ly, chạm ly với bọn họ, lúc này mới vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Tử Hàn, chuyện này là ba có lỗi với các con. Thực ra cũng không phải tình huống đặc biệt gì, chẳng qua là thủ đoạn trên thương trường mà thôi. Ba ngáng đường của người khác, có người muốn giải quyết ba. Chỉ có ngày ngày làm giặc, chứ làm gì có chuyện ngày ngày phòng giặc được chứ, ba không muốn sống trong sợ hãi lo lắng, chỉ đành để bản thân ‘chết’ trước cho tên đó xem. Để diễn cho chân thật, nên mới giấu tất cả mọi người.”
 
Chương 1078


CHƯƠNG 1078

Tưởng Tử Hàn nhướng mày: “Trong tất cả mọi người mà ba nói, không bao gồm Sở Thu Khánh à?”

Tưởng Khải Chính ngồi trên sô pha, chân trái thư thả vắt trên chân phải, cánh tay cũng vắt ngang trên thành ghế, phong thái thoải mái giống như một ông chủ lớn.

“Tử Hàn, ba là ba của con, đừng quá đề phòng ba như vậy, Sở Thu Khánh chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Ông ta lạnh nhạt nói: “Mặc dù ba ở đây nhưng luôn để ý tới chuyện trong nước. Ba biết những chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết con đã ra tay tàn nhẫn với Sở Thu Khánh, ép con bé phải trốn đi tị nạn. Dù sao cũng là người quen, ba không thể bỏ mặc được. Người của ba tìm thấy Sở Thu Khánh ngoài bờ biển, lúc đó con bé đang định nhảy xuống biển tự sát…”

“Con không có hứng thú để biết những chuyện này…”

Tưởng Tử Hàn cắt ngang lời ông ta: “Tạm thời con tin những chuyện ba nói đều là thật. Nhưng ba à, vừa rồi ba nhắc tới dì Thẩm Hoài Ngưng, hai người có quan hệ gì?”

Ánh mắt Tưởng Khải Chính trở nên lạnh lùng sâu thẳm.

Ông ta nhìn con trai, sau đó dời mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Chẳng lẽ cô gái này là con gái của Thẩm Hoài Ngưng?”

Nét kinh ngạc trên mặt Tưởng Khải Chính thực sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người ta buồn cười.

Mà Tống Hân Nghiên cũng cười thật: “Khả năng diễn xuất của bác đã kém vậy rồi, sao không chọn nói thật đi? Có khi bác nói thật ra lại khiến mọi người cảm thấy khó tin đấy.”

Sắc mặt Tưởng Khải Chính dần trở nên không kiềm chế được nữa.

Ánh mắt ông ta nặng nề nhìn Tống Hân Nghiên chằm chằm.

Tống Hân Nghiên không hề hoảng sợ, nhìn thẳng vào ông ta: “Diễn một vở kịch giả chết có thể lừa được nhiều người như vậy, bởi vì đó là người thân của bác. Trong mắt họ, sự an toàn của bác quan trọng hơn tất cả mọi thứ, vì thế mới không nghi ngờ bác.”

Tưởng Khải Chính lạnh lùng híp mắt lại: “Sao lại nói vậy?”

Tống Hân Nghiên bước đến nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với ông ta.

Cô đặt ly xuống bàn, hờ hững lên tiếng: “Bác vừa mới nói rồi đó, dù bác ở đây nhưng đều biết hết mọi chuyện trong nước, cho nên chắc đã điều tra rõ mười tám đời tổ tông nhà tôi từ lâu rồi. Cho dù bác chưa gặp mặt thật nhưng chắc cũng xem qua rất nhiều video và hình ảnh trong tài liệu. Nếu đã biết từ lâu rồi thì sao phải giả vờ làm gì? Thế nhưng!”

Ánh mắt của cô đột nhiên trở nên sắc bén: “Bác lại muốn giả vờ không quen biết tôi, chưa từng gặp tôi, đây mới chính là sơ hở lớn nhất của bác. Bây giờ tôi dám to gan suy đoán rằng bác chắc chắn quen biết ba mẹ tôi! Dù không quen ba tôi thì chắc chắn cũng biết mẹ tôi! Người mẹ mà tôi nhắc tới không phải người tên Thẩm Hoài Ngưng, mà là thân phận thật sự của bà ấy trước khi lấy tên giả!”

Nét mặt Tống Hân Nghiên càng rét lạnh hơn.

Trong mắt Tưởng Tử Hàn hiện lên vẻ lo lắng, sợ cô quá kích động, anh bèn bước tới ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.

Cánh tay bị siết chặt đến đau đớn, Tống Hân Nghiên lấy lại bình tĩnh sau cơn tức giận.

Cô nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn nở nụ cười an ủi cô, quay đầu lại, thẳng thừng lên tiếng hỏi: “Bọn con đã biết chuyện ba qu3n dì Thẩm Hoài Ngưng từ lâu rồi. Con không muốn lấy tin tức có được ra xác minh với ba, nên xin ba hãy nói thật đi!”
 
Chương 1079


CHƯƠNG 1079

Tưởng Khải Chính bình tĩnh nhìn về phía con trai.

Ánh mắt hai ba con giao nhau giữa không trung.

Hai mắt Tưởng Tử Hàn lộ ra vẻ kiên định, không nhường nửa bước.

Tưởng Khải Chính thở dài, vẻ thương cảm trên mặt tràn ra khiến hai mắt ông ta đỏ lên: “Con cho rằng ba muốn giấu diếm ư? Nếu không phải lúc đầu ba đã hứa với hai vợ chồng Thẩm Hoài Ngưng mãi mãi không nhắc tới những chuyện này thì ba đã…”

“Vì thế, bác không chỉ biết mẹ tôi mà còn quen luôn ba tôi!” Tống Hân Nghiên khẳng định.

Lần này Tưởng Khải Chính không hề phủ nhận.

Ông ta gật đầu: “Quen! Nhưng tôi đã hứa với ba mẹ cô là sẽ không nói ra rồi! Tuy rằng tôi không phải là quân tử gì, nhưng những chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được! Những gì có thể nói, tôi sẽ nói hết cho cô và Tử Hàn biết chứ không giấu diếm. Nhưng những gì không thể nói, bất kể hai đứa có hỏi thế nào, tôi cũng không nói được!”

Tưởng Khải Chính bỏ chân xuống, hơi nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, tay vuốt v e miệng ly như thể đang nhớ lại điều gì đó.

Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài: “Ba mẹ cô đều là người tốt, bọn họ rất… có tài. Mà cũng vì quá có tài nên mới bị người khác đố kỵ rồi hãm hại…”

Nhìn dáng vẻ hiện giờ của mẹ, Tống Hân Nghiên đã sớm đoán được tình trạng của ba không thể tốt hơn.

Nhưng giờ phút này nghe được, trái tim cô không khỏi trầm xuống.

Cổ họng cô cứng đờ, giọng nói phát ra cũng cứng ngắc: “… Hãm hại gì?”

Tưởng Khải Chính uống cạn rượu vang trong ly, vuốt mặt một cái rồi nói: “Tình hình cụ thể tôi không biết rõ lắm, chỉ biết bố cô chưa rõ sống chết, đã hoàn toàn mất tung tích. Mẹ cô bị kích động, sau khi sinh cô thì bị trầm cảm sau sinh, gặp vấn đề về mặt tinh thần. Tôi từng hứa với ba cô sẽ chăm sóc mẹ cô thật tốt nên muốn dẫn bà ấy đi khám khoa tâm thần hoặc khoa tâm lý nhưng lại bị bà ấy coi là người xấu, không chịu đi bệnh viện khám. Từ đó về sau mỗi lần gặp tôi, tinh thần bà ấy sẽ trở nên căng thẳng, vô cùng kích động…”

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên cùng nhau lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Đây là sự thật sao?

Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Khải Chính.

Toàn thân người đàn ông toát ra khí chất nho nhã, giờ phút này trên mặt lộ rõ vẻ thương cảm, dường như đang đắm chìm trong chuyện cũ không thể thoát ra được.

Nhưng nếu chuyện này là sự thật thì những lời Tống Thanh Hoa nói trước kia là có ý gì?

Khiêu khích chia rẽ?

Trong lòng Tống Hân Nghiên hỗn loạn, bỗng chốc chẳng biết mình nên tin ai.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Cô bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó thì im lặng.

Tưởng Tử Hàn lo lắng nhìn cô: “Em không muốn hỏi những việc khác sao?”

Tống Hân Nghiên cười tự giễu, lắc đầu: “Mỗi người nói một kiểu, em nên tin ai đây? Ai đáng tin hơn? Thay vì cứ rối rắm như thế, em chẳng thà không tin ai cả, càng không cần biết thêm những tin tức thật giả hỗn loạn này.”

Hai người không cố ý hạ thấp giọng nói, Tưởng Khải Chính ngồi cách bọn họ không xa, đương nhiên có thể nghe hết rõ ràng.

“Trước đây Tống Thanh Hoa từng kể sự thật khác cho hai đứa à?”
 
Chương 1080


CHƯƠNG 1080

Tưởng Khải Chính nở nụ cười cô đơn: “Không thể khiến hai đứa tin tưởng là lỗi của ba. Ba không muốn nhấn mạnh hay ra sức ép hai đứa phải tin. Nhưng Tử Hàn, cô Tống, chắc hai đứa biết Tống Thanh Hoa là loại người thế nào. Hai đứa đều là người trưởng thành, ba tin hai đứa tự có năng lực phán đoán ai đúng ai sai, việc này hai đứa tự quyết định đi.”

Nói xong, ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục căn dặn: “Tạm thời ba chưa thể rời khỏi chỗ này được, chuyện giả chết cũng không thể lộ ra ngoài, càng không được lan truyền về nước. Sau khi hai ứa rời khỏi đây thì xem như chưa từng gặp ba. Tử Hàn à, về nước rồi thì cố gắng quản lý Tưởng Thị thật tốt, đó là tương lai của các con. Ba già rồi, an phận sống một chỗ tạm bợ cho qua ngày thôi…”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên hoàn toàn bị phá hỏng.

Tình cảm giữa Tưởng Tử Hàn và Tưởng Khải Chính chưa sâu nặng đến mức hai người họ phải ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.

Anh khẽ gật đầu với Tưởng Khải Chính, sau đó đỡ Tống Hân Nghiên đứng dậy đi ra ngoài.

Nhóm người đi ra khỏi biệt thự.

Sau khi lên xe, Cố Vũ Tùng không nhịn được nữa, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy mọi người ở trên lầu nói chuyện gì vậy?”

Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn lại coi như không nghe thấy, cả hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Tưởng Tử Hàn mới trầm tư lên tiếng: “Trước kia ba tôi luôn là một thương nhân nghiêm túc, bình thường đã quen ngồi tít trên cao, bất kể là chuyện công ty hay ở nhà, từ trước đến nay đều nghiêm nghị . Nhưng hôm nay tâm trạng và thái độ của ông ấy lại khác xa với ngày thường.”

Đó là lý do chắc chắn ba có vấn đề!

Mỗi câu ông ấy nói đều không đáng tin!

Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Những lời Tưởng Khải Chính nói hoàn toàn khác với lời nói của Tống Thanh Hoa. Trong lời kể của hai người đều có sơ hở, không thể tin tưởng hoàn toàn. Nhưng có một điểm chắc chắn chính là ông ta quen biết ba mẹ em!”

“Ơ này…” Nét mặt Cố Vũ Tùng tràn đầy mơ hồ: “Rốt cuộc hai người đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu gì cả?”

Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn như thể không nghe thấy câu hỏi của anh ta, vẫn anh một câu, em một câu nói chuyện với nhau.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng híp mắt lại, có vẻ trầm tư: “Hôm nay ông ấy không hề ép hỏi về việc kết hôn giữa anh và Sở Thu Khánh, lại còn không hề nhắc tới chữ nào. Đây không phải là phong cách của ông ấy.”

Tống Hân Nghiên tán thành: “Hôm nay thái độ của Sở Thu Khánh khách sáo đến khó tin. Em chưa tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhưng cũng biết rõ, còn lâu cô ta mới có được thái độ rộng lượng, không tính toán biểu hiện ra như ngày hôm nay…”

Mặt Cố Vũ Tùng ngập tràn tuyệt vọng.

Rốt cuộc hai người bọn họ bị bệnh gì vậy?

Từ lúc lên xe là coi anh ta và Chúc Minh Đức như không tồn tại.

Anh ta đã sa sút đến nỗi khiến bọn họ làm như không nghe thấy, giả vờ như chẳng nhìn thấy ư?

Cố Vũ Tùng chán nản dựa vào lưng ghế: “Chúc Minh Đức, hai người họ có ý gì thế?”

Nét mặt Chúc Minh Đức còn lờ mờ hơn anh ta, mờ mịt lắc đầu: “Không biết nữa.”
 
Chương 1081


CHƯƠNG 1081

Mà lúc này hai người đang bị nhìn chằm chằm kia lại đồng thời kinh ngạc, ngồi thẳng người lại.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề!”

Cố Vũ Tùng quắc mắt lườm: “Hai người cũng cảm thấy có vấn đề à?”

Bà cha nó chứ, vấn đề lớn nhất chính là hai người đó!

Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày.

Anh còn quá nhiều nghi vấn chưa nghĩ thông suốt, ngước mắt nhìn về phía Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức, giải thích sơ lược: “Hôm nay chúng tôi đến đây, rất có thể đã rơi vào cái bẫy mà người khác đã sắp đặt từ trước.”

Cố Vũ Tùng thu hồi sự mất tập trung, nghiêm túc hỏi: “Không phải trước khi tới đây, chúng ta đã từng nghĩ tới khả năng này rồi sao?”

Nhưng Tưởng Tử Hàn lại lắc đầu: “Khác với những gì chúng ta dự đoán.”

Anh nhíu chặt mày, nét mặt trở nên nghiêm nghị: “Lúc đó chúng ta nghĩ rằng trong này có lẽ sẽ có âm mưu gì đó, thậm chí còn không thể bị chúng ta phát hiện, nhưng bây giờ…”

Trong lòng anh có cảm giác bất an vô cùng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tưởng Tử Hàn còn chưa nói xong, tài xế lái xe phía trước đột nhiên kinh hãi hét lên: “Cẩn thận!”

Mặt đường phía trước được đèn xe chiếu sáng đột nhiên đổ sập xuống.

Tốc độ xe quá nhanh, tài xế đạp phanh gấp!

Lớp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng vang chói tai giữa trời đêm!

Bánh xe ngừng chuyển động, nhưng xe lại lao thẳng xuống hố.

Bốn người ngồi ở phía sau bị văng mạnh về phía trước theo quán tính, còn chưa kịp ổn định thân thể thì xe lại xoay một trăm tám mươi độ.

“Đậu!”

Trong lúc hoảng loạn, Cố Vũ Tùng chỉ kịp mắng một tiếng, cả người đụng trái ngã phải theo chiếc xe, lăn lộn ba trăm sáu mươi độ, bị đụng đến ngất đi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong chớp mắt, Tưởng Tử Hàn kéo Tống Hân Nghiên vào lòng, kiên quyết bảo vệ cô theo bản năng.

Sau khi lăn vài vòng, đầu xe cắm xuống dưới, đuôi xe hướng lên trên, nghiêng ngã cắm ở trong hố.

Mấy người trong xe bị đụng đến bể đầu chảy máu, choáng váng bị thương.

Chỉ có Tống Hân Nghiên được Tưởng Tử Hàn bảo vệ trong ngực thì khá hơn một chút.

Sau khi xe dừng lăn, cô chỉ mất mấy giây đã từ từ tỉnh táo lại.

Cô lắc chiếc đầu bị đụng đến chóng mặt, đang giãy dụa định đứng lên thì nghe có xe chạy đến gần đó, tiếp theo là tiếng dừng xe, ngay sau đó là ánh đèn pin rọi lung tung vào trong xe.

“Hừm…”

Một nhóm đàn ông mặc quần áo trang bị chiến đấu màu đen lao ra từ bốn phương tám hướng, vây xung quanh xe rồi hưng phấn hò hét.

Thân xe bị biến dạng nghiêm trọng.

Trong xe tối đen, Tống Hân Nghiên không nhìn rõ những người khác trông như thế nào.

Cô hoảng sợ xem xét trong xe: “Tưởng Tử Hàn… Cố Vũ Tùng… Chúc Minh Đức… Các anh sao rồi?”

“… Đừng sợ… Anh không sao.”
 
Chương 1082


CHƯƠNG 1082

“Tôi… hơi chóng mặt.”

“May là chỉ bị thương nhẹ…”

Vài tiếng nói lần lượt vang lên trong xe.

Thanh âm trong xe càng khiến người bên ngoài thêm hưng phấn.

Có người quát to: “Chưa chết, vẫn còn sống, lôi người ra đây đi, để chúng nó giao đồ quý ra.”

Vừa dứt lời, đã có người cầm gậy sắt đập vào cửa sổ và kính chắn xe.

Tấm kính vỡ vụn.

Vài người đàn ông nhảy xuống, sau đó lần lượt kéo mấy người bên trong xe ra ngoài.

Sau khi thoát khỏi không gian nhỏ hẹp chật chội bên trong xe, mấy người cũng bình tĩnh lại.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì những người kia tìm kiếm trên xe xong lại muốn xông tới lục soát trên người bọn họ.

Tưởng Tử Hàn bảo vệ Tống Hân Nghiên ở sau lưng mình: “Các người muốn gì, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa.”

Bên ngoài rất sáng, dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ lập tức lộ ra trước mặt đối phương.

Khi ánh mắt của đối phương nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên, chợt huýt sáo rồi nở nụ cười bỉ ổi: “Dáng của cô em này trông ngon đấy…”

Vừa nói dứt lời đã định túm lấy cổ áo hơi lệch ra của Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn bắt lấy bàn tay kia về phía mình rồi vặn mạnh một cái.

“Rắc!”

Người đàn ông bị bẻ gãy tay thét lên.

Những người còn lại lập tức xông lên với vẻ mặt dữ tợn.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đồng thời ra tay.

Có điều, mấy người bọn họ bị thương mức độ nặng nhẹ khác nhau, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.

Chỉ mới vài ba chiêu, Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đã bị khống chế.

Sự hung ác của Tưởng Tử Hàn nổi lên, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Nhưng anh vốn đang bị thương, lại phải bảo vệ Tống Hân Nghiên nữa, khó tránh khỏi có vẻ vướng bận.

Đối phương cũng hoàn toàn bị chọc giận, thừa dịp Tưởng Tử Hàn đang bị bao vây, hắn liền cầm gậy sắt đánh lén từ phía sau, đập một gậy vào đầu anh…

Đầu óc Tưởng Tử Hàn quay cuồng, bất chợt trở nên trống rỗng.

Tống Hân Nghiên tự lo cho mình còn chưa xong, lúc nghe thấy tiếng động quay đầu lại liền thấy cơ thể Tưởng Tử Hàn lảo đảo rồi ngã xuống.

“Tưởng Tử Hàn!”

Viền mắt cô căng như sắp nứt ra tới nơi, loạng choạng lao lên, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của anh.

Thân hình người đàn ông cao lớn, hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cả hai đều ngã xuống.
 
Chương 1083


CHƯƠNG 1083

“Anh Hàn!”

“Sếp!”

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nổi giận, vùng vẫy dữ dội…

“Tưởng Tử Hàn… Tưởng Tử Hàn… Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ…”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ đến dọa người, giọng nói vô thức trở nên run rẩy.

Tay cô đè lên vết thương sau gáy của Tưởng Tử Hàn, gọi từng tiếng.

Nhưng nét mặt người đàn ông nằm trong lòng cô lại trắng bệch, không hề có chút phản ứng.

Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, nỗi kinh hoàng, lo lắng, bất lực từ từ dâng trào.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức cũng tức giận đến đỏ mắt.

“Tôi liều mạng với các người!”

Cố Vũ Tùng giãy khỏi sự kiểm soát, sau đó liều mạng xông lên.

Nhóm người áo đen liếc mắt ra hiệu với nhau, chia nhau ra hành động.

Đối phó với Cố Vũ Tùng, áp chế Chúc Minh Đức.

Có người xông lên phía trước muốn kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi người Tưởng Tử Hàn, nắm lấy quần áo của cô, hai mắt sáng lên rồi bắt đầu xé rách.

Cảnh tượng vô cùng thảm khốc và hỗn loạn!

Chưa được vài chiêu, Cố Vũ Tùng đã thất bại thảm hại, quần áo Tống Hân Nghiên cũng bị xé rách nát.

Ngay lúc mấy người bọn họ đang tuyệt vọng thì có xe từ chạy tới từ phía biệt thự, chẳng mấy chốc đã đến gần.

Vài chiếc xe khác dừng lại theo.

Tưởng Khải Chính dẫn theo vài vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc, nhảy xuống xe lao tới.

“Dừng tay!”

Tưởng Khải Chính dẫn theo không nhiều người, nhưng thắng ở chỗ ít nhưng chất lượng.

Có vệ sĩ nhập cuộc, tình hình lập tức thay đổi.

Những người áo đen thấy không ổn, nhanh chóng bỏ lại Tống Hân Nghiên và những người khác để tháo chạy.

Tưởng Tử Hàn và những người khác bị thương, Tưởng Khải Chính cũng không có tâm trạng đuổi theo bọn họ nữa: “Mấy đứa đều không sao chứ? Tử Hàn đâu rồi?”

Vừa được tự do, Tống Hân Nghiên đã lập tức nhào tới chỗ của Tưởng Tử Hàn: “Tưởng Tử Hàn… Tử Hàn… Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà… Đừng làm em sợ…”

Cô sờ s0ạng trên người Tưởng Tử Hàn, muốn kiểm tra vết thương của anh.

Nhưng lòng cô hiện tại đang rối loạn toàn tập, tay run lẩy bẩy không còn cảm giác, có mò mẫm như nào cũng đều không tìm ra được.

Tống Hân Nghiên vừa sợ lại vừa sốt ruột, nước mắt không ngừng rơi lã chã trên mặt.

Tưởng Khải Chính nghe được tiếng động mới nhìn tới con trai đang nằm trên đất.

Ông ta nhào tới, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Mau gọi xe cấp cứu… Không kịp nữa rồi, mau nhanh chóng đưa nó lên xe…”

Vệ sĩ lập tức khiêng Tưởng Tử Hàn lên xe.
 
Chương 1084


CHƯƠNG 1084

Tống Hân Nghiên cũng đi theo cùng ngồi lên xe.

Cửa xe đang đóng lại, Cố Vũ Tùng chặn ở cửa xe rồi nhảy lên nói: “Tôi là bác sĩ, để tôi đi cùng phòng khi có trường hợp khẩn cấp gì thì có thể ứng biến được.”

Trên người của anh ta cũng bị thương rất nhiều, nhưng đều không quá nghiêm trọng.

Tưởng Khải Chính cũng không cản: “Mấy đứa đều là bạn của Tử Hàn, nó tin tưởng mấy đứa nhiều hơn so với bác. Có mấy đứa đi cùng, bác cũng yên tâm hơn được chút. Đi mau đi.”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Dọc đường đi, Tưởng Tử Hàn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, vết thương nơi gáy liên tục chảy máu không cầm lại được, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn trên quần của Tống Hân Nghiên.

Cô sợ đến mức đồng tư co thắt lại, lòng đau đến mức cả người cứ run lên cầm cập không thôi: “Tưởng Tử Hàn… Anh cố chịu đi… Anh nhất định không được có chuyện gì đâu, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em rồi…”

Anh đã nói muốn tìm con về giúp cho em, muốn sống cùng với em tới răng long đầu bạc…

Từng chuyện anh hứa với em đều chưa làm được, anh không thể bỏ lại em một mình.

Tưởng Tử Hàn, anh nhất định phải bình an.

Chỉ cần anh có thể tỉnh lại, em sẽ không chọc tức anh nữa, cũng sẽ không tiếp tục cáu gắt với anh nữa.

Những ân oán đời trước, em cũng sẽ không lấy đó mà hằn học với anh nữa, chúng ta bỏ qua hết tất cả…

Cô nghẹn ngào khẽ nói, cuối cùng khóc đến nỗi không còn nói được gì.

Xe đã nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn lập tức được đưa tới phòng cấp cứu.

Trên mặt Tưởng Khải Chính ngập tràn vẻ sốt ruột, hệt một dáng vẻ của người cha hiền từ.

Ông ta túm lấy bác sĩ đang chuẩn bị vào phòng cấp cứu, nói: “Bác sĩ, cho dù có mất bao lâu cũng được, các anh nhất định phải nhanh chóng cứu con trai của tôi, cho dù có tốn bao nhiêu nữa tôi cũng không tiếc.”

Bác sĩ vội buông một câu sẽ cố gắng hết sức rồi đẩy ông ta ra, đi vào trong phòng.

Cả người Tưởng Khải Chính cũng mất sức, ngồi phịch xuống hàng ghế chờ trong hành lang.

Phòng cấp cứu sáng đèn màu xanh.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu xanh biếc kia, cả người không nhịn được mà run rẩy liên hồi.

Cố Vũ Tùng trên mặt bầm dập vết thương cầm cốc nước nóng mang tới: “Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất, bác Tưởng đã làm ăn ở đây lâu vậy rồi, có rất nhiều mối quan hệ. Anh Hàn lại là con trai ruột của ông ấy, còn là trụ cột của nhà họ Tưởng, dù công hay tư thì ông ấy nhất định sẽ dốc toàn lực cứu anh ấy.”

Hai mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đóng chặt của phòng cấp cứu, tựa như không nghe thấy lời anh ta đang nói.

Quần áo trên người cô rách bươm.

Tưởng Khải Chính sai người mang một bộ quần áo khác tới.

Tống Hân Nghiên chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng cầm lấy.

Cố Vũ Tùng đặt cốc nước xuống, cầm lấy bộ quần áo rồi tự tay khoác lên người của cô.
 
Chương 1085


CHƯƠNG 1085

Tưởng Khải Chính nhìn Tống Hân Nghiên, thở dài nói: “Giữa tôi và mẹ cô quả thật có nhiều chuyện không thể nói, cũng không biết phải nói với cô như thế nào. Nhưng cho dù thế nào thì ân oán đời trước của người lớn bọn tôi cũng không ảnh hưởng gì tới cô và Tử Hàn…”

Lời lẽ của ông ta thâm sâu, nói ra nghe có vẻ rất thấu tình đạt lý.

Nếu như không phải đã biết được con người thật của ông ta từ lâu, chỉ e là tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị dáng vẻ này của ông ta làm cho cảm động.

Tống Hân Nghiên vẫn bày ra dáng vẻ như không nghe được vào đầu nửa chữ, không hề nháy mắt cái nào, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.

Lạnh lùng mà quật cường.



Trong phòng giải phẫu.

Màn cấp cứu căng thẳng được thực hiện theo trình tự.

Một y tá mang một chiếc hộp màu đen tới.

Chính là chiếc hộp mà Tống Thanh Hoa đã đưa cho Tưởng Khải Chính.

Anh ta mở nắp hộp ra, lấy từ bên trong ra một con chip còn nhỏ hơn cả sim điện thoại rồi đưa cho bác sĩ mổ chính…



Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tới khi bình minh ló rạng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Các bác sĩ tham gia ca phẫu thuật cũng lần lượt ra ngoài.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng lấy về được trạng thái sống mà cử động.

Nhưng vì cô đã đứng một chỗ quá lâu, cả hai chân đã tê bì đến không còn cảm giác nữa rồi.

Cử động không được, cô chỉ có thể hối hả khàn giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi…”

“Đã giữ được tính mạng rồi, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. Chỉ là, vùng não sau đầu của bệnh nhân bị chấn thương nặng, sau khi tỉnh lại có thể sẽ có chút di chứng về sau.”

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Cô cố giương khóe môi đã trùng xuống, muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ mất khống chế mà tuôn ra như mưa.

Cô vui đến phát khóc, khẽ nói: “Anh ấy không sao là tốt rồi.”

Cố Vũ Tùng vội vàng hỏi: “Có di chứng về sau ư?”

Người bác sĩ tóc vàng lắc đầu nói: “Não bộ của con người là bộ phận phức tạp nhất, trước khi bệnh nhân tỉnh lại chúng tôi cũng không nói chính xác gì được, chỉ có thể chờ tới khi anh ấy tỉnh lại.”

Bản thân Cố Vũ Tùng cũng là bác sĩ, dĩ nhiên biết rõ trường hợp này là bất khả kháng, không thể khống chế được.

Anh ta gật đầu nói: “Cực cho mọi người rồi.”

Tưởng Tử Hàn được đưa vào phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên, Cố Vũ Tùng và Tưởng Khải Chính cũng đi theo.

Trời đã gần sáng, mọi người giày vò cả đêm cũng đều bày ra vẻ mệt mỏi cả rồi.
 
Chương 1086


CHƯƠNG 1086

Cố Vũ Tùng liếc mắt nhìn Tưởng Khải Chính, nói: “Bác Tưởng, đã quần quật suốt cả đêm rồi, bác về nghỉ ngơi chút đi. Cháu đi dặn dò mấy đồng nghiệp bác sĩ ở đây, có tình hình khẩn cấp gì sẽ kiểm tra lập tức, Tử Hàn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tưởng Khải Chính thở dài: “Cũng được, so với kẻ làm ba như bác, Tử Hàn tin tưởng mấy đứa nhiều hơn.”

Sau đó, ông ta cũng nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cũng làm phiền cô chăm sóc cho Tử Hàn.”

Lần đầu tiên trong suốt cả một đêm, Tống Hân Nghiên đáp lại ông ta.

Cô khẽ gật đầu một cái.

Tưởng Khải Chính lại thở dài, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người kia, Cố Vũ Tùng mệt mỏi thoáng nhướng mày lên: “Mặc dù con người bác Tưởng cũng tốt, nhưng mà sao cứ cảm thấy lần gặp này không giống trước đây cho lắm…”

Đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Tống Hân Nghiên thoáng liếc nhìn xuống dưới, cũng không lên tiếng.

Cô ngồi trước giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay của Tưởng Tử Hàn.

Mãi cho tới lúc cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của người kia, cô mới có chút cảm giác chân thực, cảm giác vui sướng vì sống sót sau khi trải qua tai nạn chưa bao giờ được lột tả rõ ràng như vậy.

Viền mắt Tống Hân Nghiên lại đỏ hoe, lưu luyến nhìn Tưởng Tử Hàn, cứ mãi nhìn anh như vậy…

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức ở bên cạnh thấy mà thương vô cùng, nhưng lại không có cách nào khuyên nhủ được.

Hai người sai người mang tới chút đồ ăn thức uống.

Tống Hân Nghiên như thể không nhìn thấy mấy thứ đó, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức thở dài, chỉ có thể ngồi cùng với cô, túc trực trong phòng bệnh.



Ngày mới nắng lên, Sở Thu Khánh mặc quần áo tươm tất đi tới bệnh viện.

Cô ta vừa vào trong phòng bệnh đã nhào tới bên cạnh Tưởng Tử Hàn, đau xót cầm lấy tay anh mà nước mắt lưng tròng.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta vừa mới tách ra chưa được bao lâu mà sao anh lại khiến mình trở nên như vậy rồi…”

Tống Hân Nghiên nhìn đôi tay cô ta đang nắm tay Tưởng Tử Hàn, đôi mắt cô khẽ híp lại.

Sở Thu Khánh khóc lóc buông tay ra.

Cô ta ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Tống Hân Nghiên: “Ra ngoài nói chuyện.”

Không chờ cô lên tiếng, cô ta đã kéo tay Tống Hân Nghiên ra ngoài.

Suốt cả buổi tối Tống Hân Nghiên không ăn chút gì cả, vẫn luôn sốt ruột mà ngồi canh suốt một đêm, giờ phút này cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Sở Thu Khánh bỗng dồn sức lôi kéo khiến cô không thể nào vung ra được.

Theo bản năng sợ quấy rầy Tưởng Tử Hàn, cô cũng không giãy dụa gì.

Cả hai cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa đóng, Sở Thu Khánh lập tức vung tay muốn tát vào mặt của Tống Hân Nghiên.

Vừa nãy bị lôi đi khiến Tống Hân Nghiên không có phòng bị, nhưng mà giờ phút này thì khác…
 
Chương 1087


CHƯƠNG 1087

Cô thoắt cái tóm được tay của Sở Thu Khánh, ngăn chặn cái tát đang tới được nửa đoạn đường.

Ánh mắt hai người ở giữa không trung chém giết lẫn nhau.

Sở Thu Khánh giận dữ vô cùng, giật mãi mà không giật ra được.

Cô ta lạnh lùng mắng: “Tống Hân Nghiên, mày đúng là cái đồ sao chổi, sở dĩ Tử Hàn rơi vào kết cục ngày hôm nay đều do mày hại hết! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải dạy cho mày một bài học!”

Tay trái không giật ra được thì cô ta sẽ dùng tay phải.

Tống Hân Nghiên đưa tay ra chặn lại, nắm chặt tay cô ta khóa lại ra sau lưng rồi đè chặt người cô ta lên mặt tường.

“Á!”

Sở Thu Khánh thét toáng lên: “Cái con khốn đê tiện này, mày làm gì thế hả, thả tao ra!”

Tống Hân Nghiên thuận tay đẩy cô ta một cái.

Sở Thu Khánh bị va vào tường phải lảo đảo hai bước rồi mới đứng vững được.

Cô ta lạnh lùng quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn Tống Hân Nghiên.

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạnh băng, đôi mắt to tròn trong veo lúc này sâu như xoáy nước, bên trong cuồn cuộn sát ý lạnh như băng.

“Nhân lúc tôi chưa nổi giận, tốt nhất cô cút ra xa cho khuất mắt tôi đi!”

Cô khàn giọng nói, giọng điệu trầm thấp mang theo uy lực đè nén mạnh mẽ: “Bây giờ tôi chỉ còn một mình thôi, chó cùng rứt giậu. Nếu cô muốn vu oan giá hoạ cho tôi thì tuỳ cô. Nhưng nếu cô còn dám ở đây làm ồn, ảnh hưởng tới việc Tưởng Tử Hàn nghỉ ngơi khiến anh ấy không thể tỉnh lại đúng hạn thì tôi sẽ tính hết nợ mới lẫn nợ cũ một lần với cô!”

“Mày…”

Sở Thu Khánh tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, cô ta đang định bùng nổ thì Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đã quay về.

Hai người họ vội chạy tới tách hai người phụ nữ kia ra.

Vẻ mặt Cố Vũ Tùng bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Cô Sở, ở đây là bệnh viện, anh Hàn của tôi cần phải nghỉ ngơi, mong cô yên lặng chút đi.”

Sở Thu Khánh tức muốn nổ phổi, phẫn hận chỉ vào Cố Vũ Tùng rồi lại chỉ vào Tống Hân Nghiên: “Được, được lắm, các người bắt tay với nhau đến đây bắt nạt tôi phải không. Vậy thì để tôi đợi xem, lúc Tử Hàn tỉnh lại sẽ giúp mấy người hay là giúp tôi!”

Cô ta tức giận đẩy Cố Vũ Tùng ra rồi định rời đi.

Cô y tá vốn đang ở trong phòng quan sát nằm cạnh phòng bệnh để theo dõi tình trạng của Tưởng Tử Hàn đột nhiên lao ra ngoài: “Bệnh nhân tỉnh rồi.”

Mọi người nghe vậy, ai nấy đều kinh ngạc.

Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng lập tức quay người đi vào trong phòng bệnh.

Chúc Minh Đức thì quay người đi tìm bác sĩ hội chẩn mà Cố Vũ Tùng mời tới.

Gót chân Sở Thu Khánh di chuyển, cô ta cũng muốn đi vào trong.

Nhưng y tá đi sau cùng lại ngăn cô ta ở ngoài cửa: “Bệnh nhân vừa mới tỉnh nên cần không gian yên lặng tuyệt đối.”

Sở Thu Khánh tức đến đỏ mắt, chỉ vào Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng, nói: “Thế sao bọn họ lại được vào?”
 
Chương 1088


CHƯƠNG 1088

Cô y tá lạnh nhạt nói: “Anh Cố lấy thân phận bác sĩ đặc biệt để ở lại chỗ chúng tôi. Còn cô Tống là vợ của anh Tưởng, tất nhiên cô ấy có thể vào được rồi.”

Sở Thu Khánh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Là vợ cũ!”

Y tá không thèm quan tâm.

Lúc bác sĩ tới, biết sơ sơ tình huống của họ liền liếc Sở Thu Khánh một cái ý bảo cô ta cứ an tâm.

Sở Thu Khánh sửng sốt, cô ta bình tĩnh lại, trong lòng lập tức khấp khởi mừng thầm.

Vậy nghĩa là phẫu thuật thành công rồi?

Cô ta yên lòng, bỗng chốc không còn tức giận nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Cứ để cho mấy người đắc ý trước một lúc đã, đợi tới lúc Tử Hàn tỉnh lại, để tôi chống mắt lên xem các người còn kiêu ngạo được đến lúc nào!



Tưởng Tử Hàn tỉnh rồi, nhưng sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như cũ.

Anh mở to mắt, đờ đẫn để mặc cho bác sĩ làm kiểm tra.

Dáng vẻ suy yếu, mơ màng này của anh khác hắn dáng vẻ sát phạt quyết đoán ngày thường.

Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, trái tim không nhịn được mà đau nhói từng cơn.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ ghi chép lại một loạt các dữ liệu kiểm tra rồi rời đi.

Cố Vũ Tùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giải thích với Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn, phần đầu của anh bị tổn thương nặng, vừa rồi mới làm phẫu thuật xong, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽ không sao nữa…”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dại ra, nhìn chằm chằm vào không khí, như thể không nghe thấy những lời Cố Vũ Tùng nói.

Cố Vũ Tùng thoáng sửng sốt rồi nói tiếp: “Anh Hàn, anh có khó chịu ở đâu không? Sau khi anh ngất xỉu, chị dâu bị doạ sợ muốn chết luôn, kiên trì ở cạnh chăm sóc anh cả đêm, còn chưa có thời gian chợp mắt nữa đó…”

Tưởng Tử Hàn vẫn không phản ứng lại.

Cố Vũ Tùng sửng sốt, anh ta vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Trong lòng Tống Hân Nghiên cũng trầm xuống.

Hai người đồng thời nhớ lại chuyện di chứng mà bác sĩ nói lúc trước.

Tống Hân Nghiên tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn, khàn giọng mở miệng: “Tử Hàn, em là Tống Hân Nghiên đây, anh có còn nhớ em không?”

Cuối cùng thì Tưởng Tử Hàn cũng có phản ứng.

Đôi mắt của anh đột nhiên run run rồi từ từ nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Ánh mắt có phần ngây dại nhìn chằm chằm vào cô chừng hai giây, sau đó anh đột nhiên nhíu mày, mím môi hững hờ rồi đánh mắt đi.

Tống Hân Nghiên: “…”

Trong lòng Cố Vũ Tùng càng thêm bất an, anh ta vội nói: “Anh Hàn, anh còn nhớ vì sao chúng ta tới đây không?”

Ngay cả liếc anh ta một cái mà Tưởng Tử Hàn cũng lười, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào không khí, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cõi lòng Cố Vũ Tùng lạnh như băng: “Không… Không phải anh mất trí nhớ rồi đó chứ!”

Vãi mìn!

Chuyện máu chó như vậy lại xảy ra với bọn họ ư!

Anh ta nuốt nước bọt, chỉ vào mình rồi sau đó lại chỉ sang Tống Hân Nghiên: “Anh nhìn kĩ thử xem, anh có còn nhận ra bọn em không? Em là ai?”

Lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu lại lần nữa, anh mất kiên nhẫn mở miệng: “Cố Vũ Tùng, nếu cậu còn ầm ĩ nữa thì có tin tôi sẽ lấy con dao mổ tiễn cậu đi luôn không hả!”
 
Chương 1089


CHƯƠNG 1089

Cố Vũ Tùng chấn động, không hề bị anh dọa sợ chút nào mà trong lòng lại càng thêm vui sướng.

Anh ta kích động đến suýt chút nữa bật khóc: “Vẫn còn biết em là ai, không mất trí nhớ là tốt rồi.”

Tống Hân Nghiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại thấy đau nhói đến lạ.

Cô cố kìm nén dòng nước mắt ấm nóng của mình, khàn giọng lên tiếng: “Anh đã hôn mê suốt một đêm rồi, có đói bụng hay không? Anh muốn uống nước không?”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn quay về phía Tống Hân Nghiên, dừng lại trên mặt cô.

Anh hờ hững nhìn cô thật lâu, sau đó thờ ờ rút bàn tay đang bị cô nắm về: “Cô là ai?”

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng khiến phòng bệnh lập tức im phăng phắc.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trái tim theo đó cũng như bị khoét đi một mảng lớn.

Nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt Cố Vũ Tùng bỗng trở nên đông cứng: “Ha ha… Anh Hàn à, không ngờ bây giờ anh cũng biết nói đùa rồi đấy. Anh đã không mất trí nhớ thì còn giả vờ không quen biết cái gì.”

“Im miệng!”

Tưởng Tử Hàn chán ghét quát lớn: “Cố Vũ Tùng, sao cậu ồn ào thế hả.”

Cố Vũ Tùng: “…”

“Cậu đừng nói mấy chuyện ngu ngốc đó trước mặt tôi nữa. Tôi nhớ rõ tôi đã xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Tử Hàn day day giữa trán: “Tôi bị thương là vì cứu một cô gái rồi bị người khác đánh. Bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết cô gái đó là ai? Vì sao mà để cứu cô ấy tôi lại dám hy sinh cả mạng sống của chính mình như thế…”

Cố Vũ Tùng: “…”

Tống Hân Nghiên: “…”

Hai người ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ không thể diễn tả bằng lời.

Tưởng Tử Hàn thả tay xuống, vừa ngẩng lên thì đã chạm mắt với Tống Hân Nghiên.

Đôi mắt của cô gái vừa to vừa tròn, trong trẻo như một mặt hồ yên ả.

Cô nhìn anh, lúc này trong đôi mắt trong veo đó đang tràn đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi cùng đau đớn…

Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên buồn bực, khó chịu, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nát khiến anh có bỗng thấy không thở nổi.

Những hình ảnh mơ hồ trong đầu đồng thời lướt qua như một cơn gió.

Nhưng khuôn mặt của người đó đều mờ nhạt, không thấy rõ.

Đầu anh đột nhiên đau đớn dữ dội.

Tưởng Tử Hàn kêu r3n thành tiếng, hai tay ôm lấy đầu định đập xuống.

Tống Hân Nghiên đau đớn đến mức không thở nổi, ngay giây trước khi tay Tưởng Tử Hàn định đập vào đầu anh, cô đột nhiên cúi người, ấn mạnh hai tay anh xuống chỗ cũ: “Anh đừng động đậy… Tử Hàn, anh chịu một chút đi, bác sĩ sắp tới rồi…”

Giọng nói của cô run rẩy, mang theo vẻ nức nở.

Trái tim Tưởng Tử Hàn không hiểu sao cũng run rẩy theo, trong lòng đau đớn không chịu nổi…

“Sao lại thế?! Anh bị đau đầu à? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?”

Cố Vũ Tùng sốt sắng hỏi nhặng lên, nhanh chóng nhấn chuông.

Đầu Tưởng Tử Hàn đau đến mức cứ như có ai ở bên trong đang đập vào đầu anh.

Anh hung dữ hất tay Tống Hân Nghiên ra, hai mắt đỏ bừng như máu, trong mắt ngập tràn vẻ chán ghét: “Cút đi! Cút ngay cho tôi!”

Tống Hân Nghiên bị anh hất một cái thì lảo đảo lùi về sau. Đôi mắt anh ngập vẻ chán ghét, căm phẫn không chút che giấu như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào ngực cô…
 
Chương 1090


CHƯƠNG 1090

Chẳng mấy chốc bác sĩ đã tới.

Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng vội vàng lùi về một bên.

Trên người Tưởng Tử Hàn có rất nhiều thiết bị y tế c ắm vào, bác sĩ và y tá sẵn sàng bày trận khắp phòng, nghiên cứu thảo luận về số liệu mới ra…

Tống Hân Nghiên nhìn một lát, tầm mắt bắt đầu mơ hồ dần.

Một tầng nước mắt chực trào ở viền mắt, cơ thể không khống chế được mà lảo đảo.

“Cẩn thận!”

Cố Vũ Tùng thấy bất ổn, vội vàng đưa tay ra đỡ: “Không sao chứ?”

Mặt Tống Hân Nghiên cắt không còn giọt máu, chưa kịp trả lời Cố Vũ Tùng thì đã ngất đi rồi.

Những giọt nước mắt được cô nhẫn nhịn, tới khi nhắm mắt lại cũng lập tức rơi xuống.

Tưởng Tử Hàn trên giường bệnh nhìn thấy cảnh tượng này qua khe hở của các bác sĩ đang đi lại, đôi lông mày bất chợt chau lại.

Anh mím môi, đưa tay ôm lấy phần tim.

Số liệu điện tâm đồ xuất hiện dị thường, các bác sĩ lập tức vây quanh, nhìn tay anh đang ôm lấy ngực: “Anh Tưởng, anh khó chịu ở đâu?”

“Tim rất đau, rất khó chịu.”

Các bác sĩ lập tức loạn hết cả lên.



Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì cô đang nằm trên giường bệnh ở phòng nghỉ ngơi rồi.

Cô ngồi bật dậy: “Tưởng Tử Hàn sao rồi?”

“Mới nãy nói tim khó chịu, đi làm kiểm tra thì không có gì đáng ngại, chắc là do phần ngoại thương bị đau gây ra thôi.”

Cố Vũ Tùng giải thích rồi đưa một ly sữa qua: “Chị vừa ngất đi, có thể là gần đây mệt quá, rồi từ hôm qua tới nay tinh thần còn luôn căng thẳng không nghỉ ngơi nữa, cũng chưa ăn uống gì dẫn tới tụt huyết áp. Tôi đã bảo người truyền cho chị một bình dịch dinh dưỡng rồi, uống chút sữa đi.”

Tống Hân Nghiên đón lấy nhưng không uống.

Cô vội vàng nhìn chằm chằm Cố Vũ Tùng: “Có phải anh ấy đã quên tôi rồi không?”

Cố Vũ Tùng có hơi không chịu được, nói lái sang chuyện khác: “Chị đừng nghĩ nhiều, anh Hàn vừa mới tỉnh, đầu còn vừa phẫu thuật xong, nhất thời nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường thôi.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn dính chặt lấy Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng bị cô nhìn tới mức muốn trốn: “Chị cần phải nghỉ…”

Lời còn chưa nói xong, Tống Hân Nghiên đã đặt cốc sữa xuống, vén chăn xuống giường: “Tôi qua đó xem thử.”

Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Bây giờ anh Hàn đã ngủ rồi. Chị dâu, chị cũng cần phải nghỉ ngơi, nếu không hai người cùng ngã bệnh thì ai chăm sóc ai đây?! Đầu của anh Hàn còn nhiều vết khâu như vậy, bên trong còn từng có máu bầm, có bao nhiêu dịch thể đè ép lên thần kinh, thần kinh bị tổn thương mất trí nhớ là chuyện bình thường, chị không cần phải…”

Đang lúc nói chuyện thì hai người đã tới cửa phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn.

 
 
Chương 1091


CHƯƠNG 1091

Bước chân Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, ánh mắt đơ ra nhìn vào bên trong qua cửa kính.

Cố Vũ Tùng cũng dừng theo.

Anh thuận theo ánh mắt của cô, bất giác nhìn vào trong.

Bên trong phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn nửa nằm trên giường bệnh.

Sở Thu Khánh bưng một cái bát, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

Cô ta bón từng thìa cho Tưởng Tử Hàn.

Mà Tưởng Tử Hàn lại đang khẽ chau mày, như thể không thích đồ ăn trong bát nhưng lại cũng không từ chối.

Cô ta bón, anh ngoan ngoãn ăn, cảnh tượng yên tĩnh lại ấm áp.

Tống Hân Nghiên đờ ra, trên mặt như bị ai mạnh mẽ tát một cái!

Đau đớn, ghen tị, khó chịu, tất cả lần lượt dồn lên.

Cố Vũ Tùng cũng rối bời bời.

Rốt cuộc anh Hàn bị sao thế!

Rõ ràng anh chỉ quên mất ký ức liên quan tới Tống Hân Nghiên thôi mà, bây giờ lại ở cùng với Sở Thu Khánh là sao đây!

Anh vội vàng giải thích: “Chị dâu, chị đừng để ở trong lòng, não của anh Hàn bị k1ch thích, còn hơi loạn nữa, không được tỉnh táo lắm. Lúc chị mới ngất đi, tôi có hỏi chuyên gia rồi, chuyên gia nói tình trạng của anh ấy là trước kia quan tâm ai nhất thì bây giờ quên người ấy nhiều nhất. Chúng tôi kiểm tra cho anh ấy rồi, anh ấy thực sự chỉ quên mỗi chị thôi. Sở Thu Khánh là người chẳng quan trọng gì với anh ấy cả, bây giờ đối với anh ấy chắc hẳn là người quen biết từ lúc bé thôi…”

Não của Tống Hân Nghiên chợt đờ ra, cơ thể lại loạng choạng không vững.

Cố Vũ Tùng bị dọa tới mức tim nhảy cả lên họng, vội vàng đỡ lấy cô: “Không sao chứ? Chúng ta vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, chị cho anh Hàn chút thời gian khôi phục, chắc chắn anh ấy sẽ có thể mau chóng nhớ ra chị…”

Trên khuôn mặt của Tống Hân Nghiên tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc nào.

Trong tim như bị vô số cây kim c ắm vào, đau tới mức tê tái.

Trong phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn ăn được kha khá rồi, thẳng tay đẩy cái thìa Sở Thu Khánh định bón tiếp tới: “Được rồi, em vất vả rồi.”

Sở Thu Khánh dịu dàng mỉm cười đặt bát xuống, cầm lấy chiếc khăn nóng đặt bên cạnh hộp giữ nhiệt lên rồi lau miệng cho Tưởng Tử Hàn: “Chúng ta là vợ chồng, anh bị thương nhập viện, em chăm sóc anh là bổn phận của em, nào cần anh nói cảm ơn.”

Tưởng Tử Hàn nghe vậy, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh mấy giây.

“Xin lỗi, anh quên mất một vài chuyện, chỉ nhớ vợ của anh là Sở Thu Khánh, hình như bọn anh đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng anh không nhớ rõ cô ấy trông như nào cả…”

Sở Thu Khánh hoàn toàn yên tâm, dịu dàng cười hờn dỗi nói: “May là anh còn nhớ tên của em, không quên mất ký ức quan trọng nhất.”

Cô ta nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, em là Sở Thu Khánh đây.”

Xúc cảm ở lòng bàn tay vừa xa lạ lại vừa phản cảm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top