Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 120


Ầm!  

Bước chân hắn ta không hề di chuyển, chỉ dựa vào tu vi của võ đạo tầng tám, hắn ta đánh ra một chưởng xuyên không.  

Mạnh mẽ khiến đối thủ rơi khỏi lôi đài.  

“Mạnh thật!”  

Advertisement

Lâm Nhất khẽ kinh sợ trong lòng. Võ đạo tầng tám, đây chính là tu vi đáng sợ của võ đạo tầng tám!  

“Hồ Tử Phong, Hồ Tử Phong!”  

Phía dưới đài reo hò dữ dội, rất nhiều đệ tử ngoại môn hô to tên hắn ta.  

Advertisement

Khi ánh chiều tà buông xuống, chiếu rọi vào Diễn Võ trường thì toàn bộ vòng đấu lại đã hoàn tất.  

Lâm Nhất bình thản không sợ sệt chiến thắng đối thủ vòng thứ ba, thành công lọt vào top mười người đứng đầu trong kỳ sát hạch giữa năm, hoàn thành màn nghịch tập mà người thường cho rằng là bất khả thi.  

Từ Kiếm Nô đến đệ tử ngoại môn, rồi lại từ đệ tử ngoại môn một đường tiến thẳng.  

Mười người đi lên đài cao cùng với đệ tử nội môn và trưởng lão tông môn, tất cả đứng trên cùng một võ đài.  

“Không tệ, chúc mừng mọi người trở thành mười người đứng đầu kỳ sát hạch giữa năm! Lát sau mọi người có thể đến Tông Vụ Đường nhận phần thưởng. Bây giờ, mọi người còn có một quyền lợi, đó là mỗi người đều có tư cách được thách đấu đệ tử nội môn một lần!”  

Môn chủ Bạch Thiên Minh tươi cười nói.  

Đệ tử nội môn cạnh tranh càng khốc liệt hơn, thứ hạng cao thấp khác nhau chênh lệch rất lớn.  

Bây giờ tông môn cho mười người một quyền lợi, đó là đánh thắng đệ tử nội môn uy danh thì có thể trực tiếp giành được xếp hạng của đối phương.  

Thế nhưng mười người lúc này đều tỏ vẻ bình tĩnh.  

Tông môn đề cao cạnh tranh, có thể nói, nhưng càng nói tình nghĩa thì phe phái càng sâu.  

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thách đấu đối phương là đã thể hiện rõ sự coi thường đối phương, nếu thắng thì còn dễ nói.  

Nhưng chẳng may bản thân thua thì sau kỳ sát hạch giữa năm này, chưa biết chừng đối phương sẽ quay lại trả thù.  

Đương nhiên Hồ Tử Phong chắc chắn là ngoại lệ, không ai có thể so mình với hắn ta.  

Gần như ngay khi tông chủ vừa dứt lời thì Hồ Tử Phong đã ngẩng đầu chăm chú nhìn một người đệ tử nội môn, nói: “Hồ mỗ bất tài, xin nhờ Mã sư huynh chỉ giáo!”  

Đệ tử nội môn được gọi là Mã sư huynh cũng không thấy tức giận, chỉ cười khổ nói: “Một tháng trước, ta đã thua trong tay ngươi rồi, thật sự không dám nói chỉ giáo, ta nhận thua!”  

Nhận thua…  

Một màn như vậy nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.  

Chung quy lại, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.  

“Còn ai nữa, còn ai dám tiến lên thử thách không? Chẳng lẽ chỉ có một mình Hồ Tử Phong quyết đoán như vậy thôi sao?”  

Môn chủ Bạch Thiên Minh khẽ cười, nhẹ giọng cổ vũ.  

Nhưng lại không ai trả lời, đa phần đều cúi thấp đầu im lặng. Dù sao họ cũng không có tu vi võ đạo tầng tám giống như Hồ Tử Phong.  

Hắn ta lên thách đấu mới là hợp lý phải đạo, không thách đấu mới là bất ngờ.  

“Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!”  

Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng không ai nguyện ý...  
 
Chương 121


“Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!”  

Âm thanh không lớn nhưng bên trong không kiêu ngạo cũng không e dè, truyền đến tai từng người rõ ràng mồn một.  

Vù!  

Advertisement

Chín người khác đứng cùng một hàng với hắn, kể cả Hồ Tử Phong, tất cả đều đồng loạt quay đầu qua.  

Không chỉ vậy mà vẻ mặt mọi người cũng đều giống nhau.  

Advertisement

Tên Kiếm Nô này điên rồi sao!  

Phía dưới đài cao, hơn hai vạn đệ tử ngoại môn cũng kinh ngạc trong phút chốc.  

Sau đó là những tiếng hô hào ồn ào, rõ ràng người xem đang vô cùng phấn khích.  

Điều bất ngờ luôn đáng kinh ngạc nhất, đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy không thể đánh giá Lâm Nhất theo lẽ thường.  

Bất kể là những chiến thắng liên tiếp trong nhóm thi đấu nhỏ hay là hôm nay đánh bại Chu Vân, rồi lại đột phá tại nơi khảo hạch...  

Thì hắn đã thổi một luồng gió mới cho Thanh Vân Môn, trên người hắn có một loại phong thái mà trước giờ chưa ai từng có.  

Cho dù là thua hay thắng thì ít nhất Lâm Nhất đã không lựa chọn giống vậy.  

Lựa chọn của những người khác đều là bo bo giữ mình, thà rằng rụt đầu chứ không muốn đắc tội đệ tử nội môn.  

Lâm Nhất hắn lại dũng cảm đứng ra, thể hiện sự kiên quyết của bản thân!  

Trên đài cao, các đệ tử nội môn thể hiện các biểu cảm khác nhau.  

Ánh mắt thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm lóe lên tia tán thưởng.  

Lâm Nhất trước mặt đã cho hắn ta bất ngờ rất lớn, dường như hắn không hề để ý đến xuất thân của mình. Những gì thấy được trên người hắn đều là thần thái không sợ không kiêu, toả ra tinh thần đầy nhiệt huyết tiến về phía trước.  

Vẻ mặt đệ tử nội môn khác thì có chút không tốt.  

Cho dù Lâm Nhất lựa chọn ai thì cũng sẽ khiến người nào đó cảm thấy khó chịu.  

Đệ tử nội môn đánh thắng Lâm Nhất thì đó cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu như đánh thua thì thật mất mặt.  

Thắng thì không được lợi, mà thua thì mất toàn bộ.  

Bạch Thiên Minh cười nói: “Tốt, có chí khí! Cho dù ngươi thua hay thắng thì ta đều sẽ thưởng cho ngươi một viên Dưỡng Tâm đan! Bây giờ, ngươi muốn thách đấu với ai?”  

Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt chín người còn lại đều hiện lên tia tiếc nuối.  

Dưỡng Tâm đan! 
 
Chương 122


Ánh mắt mọi người nhìn sang Lâm Nhất tràn đầy đố kị, cứ như vậy là đã được hời một viên Dưỡng Tâm đan rồi.  

Quá hời cho tên Kiếm Nô này rồi!  

Nhưng mà những người này lại hoàn toàn không nghĩ đến, Lâm Nhất là mạo hiểm gánh chịu nguy cơ sẽ bị đệ tử nội môn báo thù để đứng ra thách đấu.  

Advertisement

“Đa tạ môn chủ, ta muốn xem thử trước…”  

Advertisement

Trong lòng Lâm Nhất không hề lo sợ, suy nghĩ của hắn rất đơn thuần, chính là muốn kiểm chứng thực lực lúc này của mình một chút mà thôi.  

Hơn nữa, đây là lần đầu hắn thăng cấp lên đệ tử nội môn.  

Thách đấu thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng đến thứ hạng, nếu như thắng thì thứ hạng sẽ trực tiếp nhảy vọt, vậy tại sao không dũng cảm thử một lần?  

Người tập võ thì cái gì cũng có thể vứt bỏ, nhưng chỉ nhuệ khí là không được mất!  

Ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt từng đệ tử nội môn để tìm kiếm đối thủ phù hợp.  

Trong chốc lát, tầm mắt xoay chuyển, ánh mắt không hề tránh né dừng lại trên gương mặt Tô Hàm Nguyệt.  

Hai người trước giờ chưa từng đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, chưa từng có một thời khắc nào họ cùng đứng chung trên một vũ đài.  

Khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt đó, trái tim không chút dao động của hắn lại dâng lên chút gợn sóng.  

Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không cảm xúc. Trên gương mặt tinh tế của nàng, không một ai có thể đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.  

Có phải trong lòng nàng có chút kinh ngạc không?  

Lâm Nhất thầm cười khổ, mình đang nghĩ cái gì thế này! Ánh mắt lại lướt đi, dừng lại ở một người khác.  

“Vị sư huynh này, Lâm mỗ mong được huynh chỉ giáo!”  

Sau khi đã xác định đối thủ, chung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.  

“Là sư huynh Mã Thiên Nhất!”  

“Thế mà Lâm Nhất lại chọn Mã sư huynh, thực lực Mã sư huynh không hề yếu, tu vi đã đạt đến võ đạo tầng tám từ lâu rồi!”  

“Nếu ta nhớ không nhầm thì Bạo Phong kiếm pháp của Mã sư huynh cũng là cảnh giới đại thành rồi!”  

Có thể nhìn thấy ra là sau khi Lâm Nhất lựa chọn xong thì khoé miệng Mã Thiên Nhất cũng khẽ động.  

Trong lòng hắn ta thực sự vô cùng khó chịu.  

Nhiều đệ tử nội môn như vậy mà sao lại cứ chọn trúng hắn ta, thế này là xem thường hắn ta sao? 
 
Chương 123


Mã Thiên Nhất không thể nổi giận trước mặt môn chủ nên dùng vẻ mặt âm trầm đáp: “Mời!”  

Vù!  

Ngay lập tức, hai người lần lượt bay lên, đạp xuống võ đài.  

Advertisement

Mã Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói: “Ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hối hận vì lựa chọn của mình!”  

“Vậy thì có lẽ phải khiến sư huynh thất vọng rồi. Con người ta đây, cho dù có thua thảm đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không hối hận, sư huynh ra tay đi!”  

Advertisement

Trong lòng Lâm Nhất thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh.  

“Như ngươi mong muốn!”  

Soạt!  

Mã Thiên Nhất rút kiếm khỏi vỏ, khí thế võ đạo tầng tám trên người ngay lập tức dâng cao đến cực điểm.  

Kiếm thế to lớn như mưa to gió bão bao trùm.  

Long Hổ Sinh Uy!  

Lâm Nhất cất bước, mây gió trên người nổi lên.  

Tu vi võ đạo tầng bảy có thêm Long Hổ Uy Sinh, về khí thế thì miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng.  

Mặc dù vẫn ở thế yếu nhưng cũng không đến mức không thể ra tay.  

Một tiếng hét lớn, gió lớn dâng lên trên thân Mã Thiên Nhất, một kiếm đánh ra.  

Gió lớn hội tụ trên thân kiếm giống như một vòng sáng, đâm thẳng tới.  

Quá nhanh!  

Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh sợ, dưới sự bổ trợ của tu vi võ đạo tầng tám, Bạo Phong kiếm pháp của đối phương nhanh đến dọa người.  

Lâm Nhất không dám có chút sơ suất, Lưu Phong kiếm pháp đại thành được thi triển từ trong tay Lâm Nhất.  

Lưu Phong kiếm pháp mạnh hơn Bạo Phong kiếm pháp một bậc.  

Nhưng với ưu thế về cảnh giới của đối phương thì kiếm pháp hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch.  

Lúc đối mặt với sự áp chế của Chu Vân, thứ này hoàn toàn không hề được bày ra.  

Mà ngược lại, kiếm thế cuồng bạo ngưng tụ từ Bạo Phong kiếm pháp của đối phương vững vàng áp chế Lâm Nhất.  

Thậm chí còn khiến Lưu Phong kiếm pháp do hắn thi triển bắt đầu không trôi chảy.  

Vừa mới giao đấu thì chênh lệch thực lực giữa hai bên đã lập tức lộ rõ.  
 
Chương 124


Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  

Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  

Advertisement

Thế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  

Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  

Advertisement

Vậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  

Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  

Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  

“Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  

“Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  

Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  

Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  

Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  

Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  

Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  

Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  

Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  

Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  

Sau nửa khắc đồng hồ.  

Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  

Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  

Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 
 
Chương 125


Tên Kiếm Nô này đúng là cứ lằng nhằng không ngừng, rõ ràng một chút cơ hội chiến thắng cũng không có nhưng vẫn cố chấp như thế.  

Muốn làm ta xấu mặt vậy sao?  

Mỗi khi đánh ra thêm một kiếm thì Mã Thiên Nhất đều cảm thấy ánh mắt đệ tử nội môn nhìn mình càng tăng thêm châm chọc.  

Advertisement

Thời gian càng lúc càng dài, không bao lâu, hai người đã giao chiến ước chừng đến trăm chiêu.  

Trên đài cao, những đệ tử nội môn ban đầu có biểu cảm chế giễu thì lúc này lại trở nên kinh ngạc.  

Advertisement

Đệ tử ngoại môn phía dưới thì xem đến ngẩn người từ lâu.  

Lâm Nhất này… Cũng quá liều mạng rồi!  

Mới bắt đầu, Lâm Nhất đã rơi vào thế hạ phong mà vẫn kiên trì đến trăm chiêu, hắn đã bị thương rất nhiều nhưng vẫn liều chết chiến đấu.  

“Là do ngươi ép ta!”  

Mã Thiên Nhất thấy đánh lâu vẫn không thắng, ánh mắt có phần tức giận.  

Soạt!  

Trong chốc lát, kiếm thế trên người hắn ta đột nhiên bùng nổ, cổ tay khẽ run. Trong một nhịp thở, hắn ta đánh ra đủ chín - chín - tám mốt kiếm, tám luồng kiếm phong từ nhiều phương hướng khác nhau bay thẳng về phía Lâm Nhất.  

Hoàn toàn không có góc chết! Đây chính là sát chiêu của Bạo Phong kiếm pháp, gió đến từ tám mặt.  

Hồi Quang Lưu Ảnh!  

Sắc mặt Lâm Nhất hơi u ám, cũng dùng sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp để nghênh chiến.  

Soạt!  

Trong phút chốc, bóng kiếm loá mắt trên đài đấu võ, âm thanh hai thanh kiếm giao nhau vang bên tai liên tục.  

Phù!  

Khí thế hai sát chiêu vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt liền phân cao thấp.  

Lâm Nhất ho ra máu tươi, sau khi rơi xuống đất, thân thể lung lay như muốn ngã.  

Trên đài cao, môn chủ Bạch Thiên Minh khẽ cau mày, lúc nãy chỉ ông ta cảm nhận được sát ý vô cùng đáng sợ dù là chỉ trong chốc lát.
 
Chương 126


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 127


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 128


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 129


“Kiếm cuối cùng hôm quyết đấu đó không phải là võ kỹ tiên thiên sao? Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm được chắc. Ngộ tính của ngươi cũng ghê thật, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm tham ngộ suốt mấy năm trời mới miễn cưỡng ngộ ra được một chiêu võ kỹ tiên thiên, thế mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã làm được!”  

Lâm Nhất nghe thấy vậy liền hiểu ngay, hóa ra người trong tông môn đều nhận định chiêu “Hoa mọc từ chốn nào” của hắn thành võ kỹ tiên thiên cả rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích làm gì.   

Advertisement

“Đây là đan dược trị thương mà thiếu môn chủ đưa cho ngươi, thấy khí sắc của ngươi cũng không tệ, chắc hẳn vài hôm nữa là có thể khôi phục được rồi, ta đây sẽ trở về phụng mệnh”.  

Trương Hàn lấy hai bình ngọc đặt xuống bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.  

Advertisement

“Chờ chút đã!”  

Lâm Nhất gọi đối phương lại.  

“Chuyện gì?”  

“Thay ta cảm ơn thiếu môn chủ nhé. Với cả, ta đã ngủ mấy ngày rồi?”  

“Được thôi. Cũng không nhiều lắm, chỉ ngủ suốt bảy ngày thôi”.  

Bảy ngày ư?  

Không ngờ mình lại hôn mê lâu tới vậy, cũng chẳng biết bảy ngày vừa rồi ai đã chăm sóc mình nữa?  

Nửa nén hương trôi qua, khi đã cảm thấy tinh thần ổn hơn rồi, Lâm Nhất mới ngồi hẳn dậy, sau đó chậm rãi tháo băng gạc trên người mình ra.  

“Trên băng gạc này đắp loại thuốc nào thế nhỉ, không ngờ vết thương trên người mình cũng biến mất luôn”.  

Nhìn thân thể lành lặn không có bất cứ vết thương nào của mình, Lâm Nhất liền cảm thấy bất ngờ.  

Đến lúc tháo hết tất cả băng gạc quấn quanh người rồi thay một bộ trang phục của tông môn xong xuôi, Lâm Nhất mới bước ra ngoài.  

Ánh nắng chiếu lên người hắn mang đến cảm giác ấm áp, Lâm Nhất cảm nhận được sự nhẹ nhõm khoan khoái mà trước giờ chưa từng xuất hiện.  

Sau khi vận động qua vài cái, hắn liền đứng vào tư thế triển khai Mãnh Hổ Quyền rồi bắt đầu luyện tập ngay trên khoảnh đất trống trước căn nhà gỗ.   

Hộc, hộc!  

Nắm đấm mạnh mẽ vô cùng, trên người Lâm Nhất như phát ra hổ uy mơ hồ, nội lực hùng hậu nhanh chóng chuyển vận khắp thân thể.  

Sau mấy ngày trời không vận động, giờ phút này Lâm Nhất chỉ cảm thấy khắp người cô cùng sảng khoái, hết chiêu này tới thức khác đều ngập tràn sức lực.  

Đến khi đánh xong cả bộ quyền, hắn liền cảm thấy tinh thần mình khoan khoái, khí thế khắp người hừng hực hơn hẳn trước đó.    

Đặc biệt là giữa hai đầu lông mày lộ rõ vẻ sắc bén. 
 
Chương 130


Không ngờ tất cả vết thương đều hoàn toàn hồi phục cả rồi.  

Lâm Nhất kiểm tra một lượt, không chỉ có vậy, tu vi võ đạo tầng thứ bảy của hắn cũng đã tăng thêm không ít.  

“Lạ ghê, bảy ngày trước mình mới vừa bước vào tầng thứ bảy mà, sao vừa ngủ một giấc mà tu vi đã tăng vọt thế này?”  

Advertisement

Đúng là chuyện quá mức kỳ lạ, vừa mới tiến vào tầng thứ bảy mà thoắt cái đã nhảy thẳng lên tu vi hậu kỳ.  

Advertisement

Coi bộ trận chiến sinh tử với Mã Thiên Nhất không chỉ giúp hắn hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của “Hoa mọc từ chốn nào”, mà còn kèm theo cả tác dụng kỳ diệu khác nữa.  

“Tạm gác mấy thứ này sang một bên, giờ mình cũng nên đi giải quyết nốt vài chuyện cái đã!”  

Bây giờ hắn đã là đệ tử nội môn, có được địa vị mà trước nay chưa từng có.  

Những lời đã từng hứa trước kia, lúc này cũng cần phải thực hiện rồi.  

Lâm Nhất lấy một chiếc bình sứ từ trong túi trữ vật ra.  

Trong chiếc bình sứ này chính là thứ đồ mà rất nhiều trưởng lão của tông môn khắp nước Thiên Thủy này đều tha thiết mơ ước – Thiên Nguyên đan.  

Thiên Nguyên đan!  

Có thể tăng thêm ba phần cơ hội cho võ giả tầng thứ chín lúc đột phá lên tầng mười, giúp người sử dụng nó ngưng tụ được mầm mống tiên thiên trong người.  

Giá trị của nó còn quý giá hơn những gì Lâm Nhất tưởng tượng nhiều.  

Tay phải nắm thật chặt bình sứ, trong đầu Lâm Nhất lúc này dần xuất hiện một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.  

“Nếu có kiếp sau, mong đừng mê đắm!”  

Hắn khẽ than một câu trong lòng, sau đó quay người rời đi.  

Sau khi nghe ngóng khắp tông môn một lượt, Lâm Nhất không chút do dự tiến về phía Cơ Quan đường.  

Khu trong và khu ngoài của Cơ Quan đường được tách riêng, trước đây Lâm Nhất không được phép đặt chân vào những nơi thuộc khu trong.  

Còn bây giờ, hắn hoàn toàn có tư cách bước vào trong đó.  

Lâm Nhất vừa mới bước vào đã có không ít người chú ý tới hắn, trong ánh mắt họ đều mang theo vẻ kính sợ.  

Cũng có không ít người vừa đi lướt qua bên cạnh đã muốn cung kính cúi chào, khẽ gọi một tiếng “Lâm sư huynh”.   

Bất kể có bằng lòng hay không thì các đệ tử nội môn trong Thanh Vân Môn đều phải tuân theo quy tắc này.  

Thoáng liếc mắt một vòng, Lâm Nhất liền nhìn thấy bóng dáng mình muốn tìm trong Cơ Quan đường. 
 
Chương 131


Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  

Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  

Advertisement

Lâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  

Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   

Advertisement

“Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  

Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  

Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  

Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  

Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  

“Tô sư tỷ!”  

Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  

Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  

Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  

“Có chuyện gì à?”  

Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  

“Ta…”  

Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  

Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  

“Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 
 
Chương 132


“Thật hay giả thế?”  

“Ôi trời, hắn cũng can đảm ghê…”  

Advertisement

Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám người, vẻ mặt kỳ quái của Lâm Nhất lập tức “biến thành” hắn đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt.  

Bên trong Cơ Quan đường nhanh chóng ồn ào xôn xao.  

Advertisement

Tất cả đệ tử của khu trong đều tập trung lại, nhưng đệ tử ngoại môn khác cũng nhanh chóng hóng hớt tin tức, ai ai cũng đều kích động không thôi.  

“Cái tên kiếm nô này, rốt cuộc muốn nói gì thì nói mau đi, Hàm Nguyệt còn nhiều việc phải giải quyết lắm!”  

Vẻ mặt Vương Ninh lập tức thay đổi, cơn giận trong lòng âm thầm bùng nổ, hắn ta lập tức quát to.  

Lâm Nhất vẫn không thèm đếm xỉa tới hắn ta, chỉ nhìn Tô Hàm Nguyệt và hỏi: “Cám ơn Tô sư tỷ đã chăm sóc ta suốt hai năm vừa qua, mỗi một lần Tô sư tỷ ban thưởng, Lâm Nhất đều nhớ kỹ trong lòng…”  

Tô Hàm Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, không hề lên tiếng.  

Nên nói gì bây giờ?  

Thấy gương mặt không chút thay đổi nào của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất đột nhiên có cảm xúc đắng chát, có lẽ đó chỉ là những điều nhỏ nhặt không hề đáng kể trong mắt Tô Hàm Nguyệt mà thôi.  

Nhưng nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên, ngay cả khi chết cũng vương vấn chấp niệm.  

Còn Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ không hề đặt chúng trong lòng.  

Ngay cả khi hắn đã đường đường chính chính lấy thân phận đệ tử nội môn mà đứng đối diện nàng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.  

Thôi vậy, cứ để Thiên Nguyên đan lại rồi đi thôi.  

Thế nhưng…  

… Vào cái hôm bị cả phòng tạp dịch xa lánh năm ấy, đứng dưới cơn mưa rào giữa đêm khuya, bị đuổi đi trong cô độc và bất lực, cùng với sự đau đớn và nỗi hoảng sợ khi bị khắc dấu ấn kiếm nô lên trán…  

Không thể thế được!  

Vẻ mặt Lâm Nhất nhanh chóng trở nên kiên định, trong mắt không còn thấy đâu nét do dự, hắn nghiêm túc nói: “Ân tình của Tô sư tỷ, Lâm Nhất thực sự khắc ghi trong lòng, chưa một phút giây nào quên. Ngày 18 tháng 6 năm Canh Tí, trời nắng, lần đầu tiên sư tỷ bào ta để bảo dưỡng bội kiếm, hôm đó, tỷ mặc một chiếc váy dài màu tím, nét mặt vội vã. Ta không dám thất lễ, sau khi chú tâm lau rửa bội kiếm liền tự tay giao kiếm cho tỷ, rồi tỷ thưởng cho ba năm viên Dưỡng Thân đan”.  
 
Chương 133


Dường như lúc này, nguyên chủ đã chết đang đứng sau lưng Lâm Nhất, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng mà khẽ khàng nỉ non.  

“Ngày 26 tháng 8 năm Canh Tí, hôm đó trời đầy mây. Cơn mưa lúc đầu lất phất nên có vẻ sư tỷ đã quên mang theo ô, cuối cùng bị mưa rơi khắp người. Ta dồn hết dũng khí trở về căn nhà gỗ của mình để lấy ô, nhưng lúc bước ra ngoài thì đã không nhìn thấy sư tỷ đâu nữa rồi”.  

Advertisement

“Ngày mùng 6 tháng 10 năm Canh Tí, hôm đó thật lạnh, gió thu thổi qua khiến ta cảm thấy lạnh thấu xương. Nhưng khi nhìn thấy sư tỷ tới, trong lòng ta bỗng thấy dường như trời nắng lên rồi. Cho đến ba ngày sau đó sư tỷ tới lấy kiếm, rồi thưởng cho ta một trăm lượng vàng, bảo ta xuống núi mua thêm vài bộ quần áo. Đó là lần đầu tiên sư tỷ nói với ta nhiều lời tới vậy!”  

Advertisement

“Ngày 15 tháng 11 năm Canh Tí, hôm ấy trời đổ tuyết lớn. Có lẽ vì tuyết rơi nên dường như ta cũng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt sư tỷ. Hoặc cũng có thể là ta nhớ nhầm, nhưng ta nghĩ chắc là không sai đâu, hôm đó sư tỷ thật sự đã mỉm cười. Từ đó về sau ta đều hy vọng mỗi ngày tuyết rơi sư tỷ đều mỉm cười như thế, cười nhiều chút mới tốt, càng nhiều thì càng tốt!”  

…  

Nguyên chủ cứ thế nói không ngừng, dường như lúc này đây hắn đang đứng sau lưng Lâm Nhất, mỉm cười vô cùng vui vẻ.  

Chẳng biết tự bao giờ mà đôi mắt Lâm Nhất đã dần nhòe lệ.  

Một người khóc một người cười, biết bao chuyện cũ đều lần lượt được Lâm Nhất kể lại một lượt.  

Nguyên chủ không chỉ nhớ rõ mỗi một lần Tô Hàm Nguyệt thưởng đồ cho mình, mà ngay cả tiết trời, bộ đồ nàng mặc, cũng như từng cử chỉ nét mặt của nàng vào những ngày đó, hắn đều khắc ghi trong lòng.  

Những tiếng cười đùa châm chọc Lâm Nhất lúc đầu trong Cơ Quan đường dần dần biến mất.  

Giờ phút này, bầu không khí nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của một mình Lâm Nhất…  

Nghe thấy từng câu từng chữ mà hắn nói với Tô Hàm Nguyệt.  

“Tháng 7 năm nay, sư tỷ lại tới, nhưng đã khác hoàn toàn trước kia. Sắc mặt sư tỷ không hề thay đổi, nhưng ta vẫn nhận ra dường như sư tỷ có tâm sự, nhiều lần muốn hỏi tỷ một câu…”  

“Đủ rồi!”  

Nhưng đúng lúc này, Tô Hàm Nguyệt mặt không đổi sắc lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Lâm Nhất.  

Trên khuôn mặt lạnh lùng đó nhanh chóng biến ảo, dường như đang đè nén điều gì.  

Sắc mặt của nàng đã tốt hơn vẻ tái nhợt thấy rõ trước đó.  

Tô Hàm Nguyệt trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" 
 
Chương 134


Lâm Nhất bị cắt ngang chợt như tỉnh cơn mê, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, thấy Tô Hàm Nguyệt dường như có vẻ hơi tức giận.  

Lâm Nhất cười khổ nói: "Ta chỉ muốn nói, những phần thưởng mà sư tỷ ban tặng, ta vẫn ghi nhớ trong lòng, suốt đời khó quên. Hôm nay ta tới để trả ơn, viên Thiên Nguyên đan này ta đã tốn bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm mới mua được, mong sư tỷ hãy nhận lấy, những ân tình ngày trước tới đây coi như đã thanh toán xong".  

Advertisement

Xôn xao.  

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong Cơ Quan đường như thể đột ngột giảm mạnh, như có gió lạnh thổi tới khắp nơi.  

Advertisement

Cảm giác lạnh như băng xâm nhập vào tận xương tủy mỗi người, khiến người ta tự nhiên lạnh run lên.  

"Thanh toán xong?"  

Chỉ thấy sắc mặt Tô Hàm Nguyệt tái mét, lộ ra ý cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta thấu cốt lạnh tâm chứ không cảm nhận được một tia ấm áp nào.  

Dung nhan tuyệt thế của nàng trở nên tái nhợt, cười nhưng lại khiến người ta đau lòng.  

Tô Hàm Nguyệt nhận lấy bình ngọc, thu lại nụ cười, trên mặt chỉ còn lại sự băng lãnh vô tận, lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run.  

Khí chất cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, tuyệt đại tao nhã một lần nữa lại xuất hiện trên mặt nàng.  

Cảm xúc của nàng tựa hồ cực kỳ không ổn định, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ, nhìn về phía Lâm Nhất nhả từng chữ nói: "Ta rất ít khi tặng người khác đồ, nhưng đồ đã cho đi rồi trước nay chưa từng có ai dám trả lại ta, chưa từng có ai! Lâm Nhất, ngươi là người đầu tiên!"  

Ba!  

Viên Thiên Nguyên Đan giá trị bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm này là thứ mà vô số trưởng lão tông môn trong nước Thiên Thủy đều tha thiết mơ ước.  

Vậy mà đặt vào tay Tô Hàm Nguyệt lại bị nàng nghiền nát.  

Âm thanh chói tai kết hợp với thần sắc băng lãnh cao ngạo trên gương mặt nàng khiến người khác cảm thấy hãi hùng khiếp vía.  

"Tên Kiếm Nô nhà ngươi, vừa được lên làm đệ tử nội môn đã vuốt mặt không nể mũi, khiến Hàm Nguyệt tức giận, ta thấy ngươi chán sống rồi!"  

Vương Ninh bên cạnh sớm đã khó chịu, kìm nén cục tức trong lòng đã lâu, sau khi thấy Tô Hàm Nguyệt tức giận.  

Cũng lập tức nổi cơn tam bành, định chuẩn bị ra tay với Lâm Nhất ngay tại đó.  

Hưu!  

Nhưng tay của hắn vừa mới chạm lên chuôi kiếm thì thấy hàn quang lóe lên, trên cổ hắn đã xuất hiện một vết máu.  

Vết máu rất nông, nông đến mức Vương Ninh còn không cảm nhận được chút đau đớn nào.  
 
Chương 135


Nhưng rõ ràng người ra tay đã cố ý nương tay, muốn khiến hắn ta chết thì đối phương chỉ cần thoáng thêm chút lực nữa là xong.  

Lực khống chế chính xác như vậy cho thấy người ra tay có thực lực kh ủng bố.  

Keng!  

Tô Hàm Nguyệt tra kiếm vào vỏ, trên người toát ra sát khí khủng khiếp, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi đụng vào hắn sao? Vô dụng!"  

Chớp mắt, Vương Ninh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, thật sự cho rằng Tô Hàm Nguyệt giây tiếp theo có thể lập tức gi3t chết hắn.  

Advertisement

Nhưng cảm xúc của Tô Hàm Nguyệt có vẻ như rất bất ổn.  

Sau khi để lại câu nói này xong, nhìn Lâm Nhất một cái thật sâu rồi quay người rời đi.  

Lâm Nhất có chút ngỡ ngàng quay người đuổi theo hai bước thì phát hiện ra Tô Hàm Nguyệt lóe lên vài cái đã rời đi rồi.  

"Tên súc sinh, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!"  

Advertisement

Thấy Tô Hàm Nguyệt rời đi, sự tức giận vừa nãy do sợ quá mà phải kiềm lại của Vương Ninh lần nữa bạo phát gấp đôi.  

Không chút báo trước bèn xuất kiếm giết về phía Lâm Nhất.  

Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, sắc mặt âm hàn.  

Tụ Kiếm Thành Phong!  

Hắn nắm Táng Hoa kiếm trong lòng bàn tay, chống xuống đất rồi bay lên xoay tròn.  

Nội kình nồng hậu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển vào thân kiếm, cuồng phong lập tức đại khởi.  

Kiếm thế kh ủng bố khiếp người bạo phát trên người Lâm Nhất, khoảnh khắc quay người lại đó đã mạnh mẽ đâm kiếm ra.  

Keng!  

Chỉ thấy lóe lên một cái, Táng Hoa kiếm ra khỏi vỏ, vọt tới trước ngực Vương Ninh đang xông tới với thế như sét đánh.  

Khục khục!  

Xương sườn trước ngược Vương Ninh đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng chấn thương, đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.  

Cả người bị đánh bay, thê thảm vô cùng.  

"Vương sư huynh!"  

Những đệ tử nội môn bình thường hay giao du với Vương Ninh, thấy hắn là như thấy Thiên Lôi sai gì làm nấy, thất kinh hô lớn lên.  

"Tên Kiếm Nô, người thật kiêu căng ngạo mạn!"  

Sáu tên đệ tử nội môn trong lúc tức giận đã cùng lúc lao về phía Lâm Nhất, bay lên cao đánh tới.  

Hồi Quang Lưu Ảnh!  

Thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng, vỏ kiếm bay tung ra, đệ lộ thân kiếm nhìn như nước mắt mùa thu của giai nhân.  

Nhân lúc kiếm thế Tụ Kiếm Thành Phong vẫn chưa tiêu tan, người múa theo kiếm tung hoành giữa không trung, trong khoảnh khắc một hơi thở, trong không trung đã lưu lại tám đạo tàn ảnh, nhạy bén giống như tia chớp lưu động.  

Đến khi hắn đáp xuống đất, trở tay một kiếm, thân kiếm không kém một ly chui thẳng vào trong vỏ vẫn còn đang ở trên không trung.  

Bịch bịch!  

Sáu tên đệ tử kêu thảm không ngừng, máu từ vết thương do kiếm trên người chảy ra như suối, giống như sáu đóa huyết hoa nở rộ.  

Lướt sang nhìn Vương Ninh ngã vật xuống không đứng dậy nổi phía xa kia thì thấy đang sợ hãi không ngừng lùi về sau.  

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý đến hắn ta nữa.  

Quay người bước nhanh rời khỏi Cơ Quan đường, đệ tử xung quanh lần lượt nhường đường, không dám ngăn cản.  

Vừa ra khỏi cửa lớn Cơ Quan đường, Lâm Nhất nhìn thấy một vũng máu lớn trên bậc thang.  

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra chạm vào.  

Vết máu vẫn chưa khô, toát ra hàn khí nhè nhẹ.  

Dường như chỉ mới vừa nãy, có người vịn vào cửa, phun ra vũng máu tươi này.  
 
Chương 136


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 137


Nghĩ không thông, Tô Hàm Nguyệt tại sao lại vui mừng đến mức bật khóc như vậy.  

Chỉ có gương mặt tươi cười đó là khiến người ta khó mà quên được, không ngờ khi Tô Hàm Nguyệt cười lên lại đẹp đến nhường đó.  

"Rốt cuộc ta đã quên điều gì..."  

Advertisement

Lâm Nhất tuyệt vọng mở trừng hai mắt, ngoài gương mặt tươi cười đó ra thì không nhớ lại được bất cứ chuyện gì khác.  

Đủ loại dấu hiệu khiến hắn cảm giác có gì đó kỳ lạ.  

Advertisement

Ký ức của nguyên chủ dường như có một đoạn bị phong ấn rồi.  

Trong lòng Lâm Nhất có dự cảm, những bí ẩn này đều có liên quan đến đoạn ký ức bị phong ấn đó.  

"Đáng ghét!"  

Bịch bịch!  

Lâm Nhất căm hận không thôi, hung hăng đánh một quyền lên tường.  

Nếu như tất cả thật sự là như vậy, vậy thì Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng coi thường Lâm Nhất.  

Không nói đến thâm tình thực ý, nhưng ít nhất trong lòng Tô Hàm Nguyệt, nguyên chủ cũng có chút trọng lượng.  

Tại sao ta lại ngốc như vậy, Tô Hàm Nguyệt trước nay chưa từng ban thưởng đan dược cho bất cứ kẻ nào trong Thanh Vân Môn này.  

Chỉ có một mình Lâm Nhất!  

Nhưng nếu thật sự nàng có ý thì tại sao trước nay chưa từng biểu hiện ra dù chỉ tí tẹo.  

Trên người nàng rốt cuộc đang ẩn giấu điều khó nói gì.  

"Không được, ta nhất định phải hỏi cho rõ".  

Lâm Nhất lúc này ngập tràn áy náy, không nói một lời chỉ điên cuồng chạy đi.  

Lại nghĩ tới vũng máu trước cửa, nghĩ tới biểu cảm cực kỳ bất ổn lúc trước của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất xuất hiện tia lo âu.  

Hắn chạy khắp Thanh Vân Môn, gặp ai cũng hỏi có gặp Tô Hàm Nguyệt không.  

Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, mệt đến mức miệng lưỡi khô khan, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì.  

Với năng lực của Tô Hàm Nguyệt mà muốn trốn tránh một người thì thực sự quá dễ dàng.  

Công cốc trở về nhà gỗ, thần sắc Lâm Nhất mệt mỏi, mặt xám ngoét như tro tàn.  

Trầm mặc không nói, tự nhốt mình lại.  

Lần đóng cửa này liền một mạch đúng ba ngày trời, không ăn không uống, không nói không rằng. 
 
Chương 138


Nhưng điều khiến Lâm Nhất cảm thấy kỳ lạ là cho dù ba ngày không tu luyện thì tu vi của hắn vẫn đang vững bước gia tăng.  

Ba!  

Advertisement

Cửa của căn nhà gỗ bị đẩy mạnh ra, sau ba ngày cuối cùng Lâm Nhất cũng gặp người đầu tiên.  

Advertisement

Khẽ nhướn mày, hóa ra lại là Trương Hàn tìm đến.  

Trương Hàn nhìn thấy Lâm Nhất, cười nhẹ nói: "He he, nghe nói ngươi đã tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt rồi, kết quả lại khiến đối phương tức giận mà bỏ chạy à?"  

Trong lòng Lâm Nhất không chút gợn sóng, vốn không muốn để ý đến Trương Hàn.  

Nhưng nhớ đến một chuyện bèn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương nói: "Ba ngày trước, ánh mắt ngươi nhìn ta rất cổ quái, lúc đó ta không nghĩ nhiều, giờ ngươi nói cho ta biết, hôm đó sau khi ta bất tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"  

"Ngươi không biết thật ư?"  

Trương Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, tỏ ra vẻ không thể tin nổi.  

Lâm Nhất giật thót tim, nhẹ giọng nói: "Nói đi, ta thật sự không biết".  

Trương Hàn thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Cái tên này, không biết phúc khí được tu luyện từ đâu mà có. Hôm đó ngươi bị trọng thương mà vẫn thi triển võ kỹ tiên thiên, lúc ngã xuống có thể nói là mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như ngã vỡ đầu thì với tình trạng suy yếu của ngươi lúc đó, ta đoán chừng sẽ chết ngay tại chỗ".  

"Ngươi không biết tình hình lúc đó loạn đến mức nào đâu, khiến cả tông chủ và rất nhiều trưởng lão phải lần lượt ra tay. Nhưng bọn họ đều chậm mất một bước, ngươi biết là ai đã cứu ngươi không?"  

"Ai?"  

Trương Hàn hồi tưởng lại cảnh tưởng ngày hôm đó rồi nói: "Là Tô Hàm Nguyệt, thật sự không ai ngờ được, người đầu tiên hạ xuống võ đài lại là Tô Hàm Nguyệt. Trong lúc then chốt tỷ ấy đã không để ngươi ngã thẳng xuống đất".  

"Khụ khụ, ngươi không biết chứ, hôm đó lúc Tô Hàm Nguyệt đặt ngươi gối đầu lên chân, cho ngươi nuốt đan dược, trên dưới cả tông môn, bao gồm cả mấy vị trưởng lão, thậm chí cả tông chủ Bạch Thiên Minh cũng đều nhìn đến ngây ngốc”.  

Trong đầu Lâm Nhất nổ tung một tiếng, người cứu hắn ngày hôm đó lại chính là Tô Hàm Nguyệt.  

"Tỷ ấy ôm ngươi đặt lên đầu gối, lúc đó ta nhìn thấy rất rõ ràng sự lo lắng trên gương mặt tỷ ấy không phải là giả. Nhưng điều kinh khủng hơn đó là thần sắc khi tỷ ấy nhìn về phía Mã Thiên Nhất, ánh mắt đó..."  

Nụ cười trên gương mặt Trương Hàn dần dần biến mất, nghiêm mặt nói:
 
Chương 139


"Tỷ ấy rất không cam tâm nhìn Mã Thiên Nhất một cái, sau đó dùng thân pháp đưa ngươi đi. Ta tin cảnh tượng ngày hôm đó bất kể là những người đã tận mắt chứng kiến thì đều không thể quên được!"  

Lâm Nhất giương mắt đờ đẫn, hoàn toàn không dám tin những gì Trương Hàn nói.  

Advertisement

Nhưng lại không thể không tin, Trương Hàn căn bản không có lý do gì phải lừa hắn.  

Advertisement

"Vậy băng bó trên người ta cũng là do tỷ ấy làm cho ta ư?", Lâm Nhất nhìn về phía Trương Hàn hỏi.  

Trương Hàn sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Đương nhiên là tỷ ấy rồi, mẹ ơi... chẳng lẽ trước đó ngươi tưởng rằng là ta băng bó cho ngươi ư, cái này ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm".  

Thấy bản thân hình như có chút phản ứng thái quá, Trương Hàn chậm lại nói: "Chính là tỷ ấy! Thiếu môn chủ lo lắng cho thương thế của ngươi, sau khi dặn dò thì ta cũng tới mấy lần".  

"Lần nào tới cũng thấy Tô Hàm Nguyệt ở đó, băng bó trên người của ngươi ít nhất cũng thay hai lần, có lẽ đều là do tỷ ấy tận tay băng cho ngươi. Sau khi ta xác định tỷ ấy rời đi rồi mới mở cửa đi vào, bằng không ta cũng khó xử lắm".  

Trương Hàn sờ sờ mặt, khó hiểu nói: "Đúng là nhân khí giữa người với người không giống nhau, khắp cả trên dưới tông môn này có không biết bao nhiêu người thích Tô Hàm Nguyệt, thế mà tỷ ấy lại cứ một mực thích ngươi? Ngươi nói ta..."  

"Ba ngày nay có tin tức gì của tỷ ấy không?"  

Lâm Nhất thấy Trương Hàn lại bắt đầu tự luyến nên vội vàng ngắt ngang đối phương.  

Trương Hàn lắc đầu nói: "Không có, đúng rồi, suýt chút nữa là quên nói với ngươi chuyện chính, thiếu môn chủ bảo ngươi ngày mai hãy đến đại điện tông môn, nhớ nhất định phải tới đó".  

"Có chuyện gì vậy?"  

"Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn mang người tới luận bàn "hữu nghị", bảo ngươi đến quan sát một phen. Nếu cần thiết thì chưa biết chừng sẽ cho ngươi ra tay".  

Ấn tượng của Lâm Nhất với thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm vẫn luôn khá tốt, đáp lời nói: "Gửi lời tới thiếu môn chủ, ta nhất định sẽ đến đúng giờ".  

"Vậy ta đi trước nhé".  

Sau khi Trương Hàn rời đi, thần sắc Lâm Nhất dần dần lại suy sụp.  

Lời Trương Hàn nói không nghi ngờ gì lại chứng minh thêm suy đoán trước đó của bản thân hắn là đúng.  

Nghĩ đến chuyện mình làm ba ngày trước, tặng một viên Thiên Nguyên đan, trả lại gấp mười lần, coi như thanh toán xong xuôi.  

Lời nói lúc đó cảm giác không có gì, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là tổn thương người khác biết bao. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top