Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 160


Đa

Huyền binh cũng gãy!  

Kiếm khách đều là người yêu kiếm, đương nhiên, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ.  

Advertisement

Thời điểm thanh huyền khí này đứt rời, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, tim như rỉ máu.  

Huyền khí.  

Advertisement

Dù là huyền khí hạ phẩm thì cũng có giá trị liên thành.  

Trong nước Thiên Thủy thậm chí không thể dùng linh thạch để định giá, bởi vì vốn không mua được.  

Huyền khí đều do Huyền sư chế tạo, mà trong nước Thiên Thủy lại không có Huyền sư tồn tại.  

Thứ này là do tông môn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê Huyền sư ở bên ngoài chế thành.  

Lâm Nhất từng liên tiếp làm gãy ba thanh Thanh Cương kiếm ở Binh Khí các của Tông Vụ đường, không ngờ là hôm nay, huyền binh vào tay hắn cũng không thoát khỏi số mệnh bi thương.  

Trước đó có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đến huyền binh cũng gãy thì không còn là trùng hợp nữa.  

“Vấn đề nằm ở đâu… Chẳng lẽ ta có thể chất đoạn kiếm hay sao?”  

Lâm Nhất thầm nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.  

Lúc trước, nguyên chủ bảo dưỡng linh khí cho người khác cũng không xảy ra việc này.  

Sau khi linh hồn hắn xuyên vào mới xảy ra chuyện lạ.  

Chẳng lẽ có liên quan đến một loạt kiếm quang phá ngực mà ngày đó ta gặp phải ở Thái Sơn?  

Khi nghĩ đến Mãnh Hổ Quyền của bản thân có thể hợp nhất quyền kiếm một cách quái dị, hắn càng cảm thấy kỳ quặc.  

Mà thôi, hiện tại tầm mắt còn hạn hẹp, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.  

“Chỉ là… vì sao ngươi không gãy?”  

Lắc lư một cái, sau đó Lâm Nhất rút ra Táng Hoa kiếm.  

Thân kiếm như làn thu thủy, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt tóc, Táng Hoa kiếm vốn đã là vật phi phàm.  

Tuy nhiên lực sát thương vẫn còn chênh lệch một khoảng so với huyền binh, cần dùng hương hoa để bồi dưỡng.  

Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.
 
Chương 161


Phút chốc, thân như nước chảy, bay lên hạ xuống, bóng kiếm sáng quắc, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên.  

Kiếm thế khổng lồ tràn ra từ trong người Lâm Nhất, dẫn phát đại thế thiên địa.  

Kiếm quang mạnh mẽ quyết đoán, vô cùng sắc bén.  

Advertisement

Tia sáng lạnh thấu xương khiến người khác cảm giác không rét mà run.  

Cả người Lâm Nhất dường như dung nhập vào kiếm quang, nhảy múa theo kiếm quang, thân hắn như nước chảy, thu nạp trăm sông, hội tụ thành đại dương mênh rông rộng lớn.  

Advertisement

Mỗi một lần kiếm động dường như Giang Hà đang gầm lên, tiếng kiếm minh gào thét trong thiên địa.  

Cơn gió lướt qua không để lại chút dấu vết!  

Khi sát chiêu cuối cùng được thi triển, một loạt kiếm quang sáng chói b ắn ra, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên biến mất.  

Ầm!  

Đợi đến khi kiếm quang nổ tung, hắn mới thong thả hiện thân, nguyệt hoa đầy trời, trải khắp thiên địa, tựa như có bông tuyết đang lả tả rơi xuống.  

Lâm Nhất tâm huyết dâng trào, tươi cười không dứt.  

Xoay người lại đâm ra một kiếm, ánh mắt hắn tập trung vào một điểm trên mũi kiếm. Ngay khi tất cả xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trên mũi kiếm đột nhiên nở ra một đóa tường vi.  

Hoa đến từ đâu?  

Một tiếng nổ ầm vang, hoa tường vi trên mũi kiếm nổ tung, vô số cánh hoa bay lên không trung.  

Thu kiếm vào vỏ, sắc mặt Lâm Nhất đỏ ửng, khí huyết trong cơ thể vẫn còn kích động.  

Nhưng hắn đã không còn thở dốc nữa, không còn mệt mỏi, vất vả như lúc ban đầu, sát chiêu này đã có thể thi triển một cách ung dung.  

Thịch thịch thịch!  

Ngay khi hắn đang cảm thấy vui sướng, nội kình trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn thì trái tim đột nhiên nảy lên thật mạnh.  

Một dòng nước ấm từ ngực chảy tràn khắp tứ chi bách hài, dịu dàng tẩm bổ cơ thể của hắn, tốc độ tăng trưởng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường.  

“Đã có chuyện gì?”  

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, nhạy cảm cảm giác được dị tượng trong cơ thể.  

Lúc này Lâm Nhất đang khoanh chân nhắm mắt, nội thị lục phủ ngũ tạng, rốt cuộc hắn cũng thấy được một hình ảnh khó có thể tưởng tượng nổi.
 
Chương 162


Xuất hiện trong tầm mắt là một viên Thất Khiếu Linh Lung đan được khảm hoàn mỹ trên trái tim.  

Theo từng nhịp đập của tim, dược lực Thất Khiếu Linh Lung tựa như một dòng suối ấm áp thông qua bảy lỗ đan dược chảy xuôi dòng ra ngoài, tẩm bổ toàn thân.  

Lâm Nhất mở to mắt, vẻ mặt sa sầm.  

Advertisement

“Hóa ra là thế!”  

Advertisement

Bí mật đã quấy nhiễu hắn suốt khoảng thời gian qua rốt cuộc cũng đã được phá giải.   

Khó trách mấy ngày nay, dù không tu luyện thì cảnh giới của hắn vẫn tăng mỗi ngày, hóa ra là do viên Thất Khiếu Linh Lung đan mà ngày đó Tô Hàm Nguyệt đã cho hắn uống ngay trước mặt mọi người ở Diễn Võ trường.  

“Ta nợ nàng nhiều quá…”  

Cảm giác áy náy trong lòng lại lần nữa trào dâng, hắn liếc nhìn tóc xanh vờn quanh ngón út của mình.  

Lúc này, tay cầm kiếm của Lâm Nhất đã bắt đầu run lên.  

Một ngày nào đó, một ngày nào đó… nhất dịnh phải tìm ra Tô Hàm Nguyệt.  

Bất kể là để giải mã câu đố kiếm gãy trên người hay để có thể tìm được Tô Hàm Nguyệt thì hắn cũng đều cần có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.  

Khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Nhất đắm chìm trong khổ tu vô cùng vô tận.  

Buổi sáng, khi dùng Dẫn Linh Quyết rót linh khí vào Bạch Tàn Hoa, hắn cô đọng nội kình nhằm đột phá chướng ngại của Thuần Dương công Tiên Thiên.  

Buổi chiều thì xem xét Long Hổ quyền tiên thiên tàn bản, tu luyện quyền kiếm hợp nhất.  

Đến chạng vạng tối thì làm bạn cùng trời sao.  

Nghiên cứu Mãnh Hổ Tường Vi đồ, lĩnh ngộ kiếm pháp do người áo xanh kia thi triển, lĩnh hội ý cảnh Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi.  

Hắn một lòng hướng về đạo, không hề phân tâm, đắm chìm trong đó.   

Tựa như kẻ ngu vậy, dù rằng có thể không có kết quả gì cả, nhưng vẫn một mực kiên trì.  

Trong khi hắn rời xa ồn ào náo nhiệt, từ trên xuống dưới Thanh Vân Môn lại tiệc tùng say sưa, quần chúng hưng phấn, xúc động không thôi.  

Chuyện Hồ Tử Phong dùng một chưởng đánh bại Chương Diệp ở đại điện đã sớm truyền khắp tông môn.  

Việc này khiến chúng đệ tử Thanh Vân Môn lấy làm kiêu ngạo, gần như mỗi ngày đều có người bàn luận về Hồ Tử Phong.  

Hắn chỉ cần có chút tiến bộ sẽ khiến tông môn chấn động, đồng thời trở thành chủ đề nóng.  

Cùng với đó, chuyện Lâm Nhất không ra tay ngày hôm ấy cũng bị vô số người lấy ra để so sánh với Hồ Tử Phong. 
 
Chương 163


“Rốt cuộc Hồ sư huynh vẫn là người can đảm hơn, đang trong thời gian bế quan mà vẫn chạy đến đại điện tông môn, thay Thanh Vân Môn chúng ta ra oai!”  

“Cái này gọi là tích lũy dài lâu mới có thể phát huy tốt, so với những kẻ vừa nổi lên… Ha ha, không đáng nhắc đến!”  

“Cũng đúng, khi đối mặt, tên Lâm Nhất kia ngay cả cái rắm cũng không dám thả”.  

Advertisement

“Đó chính là sự chênh lệch, dám hung hăng với người ngoài mới là oai phong, chỉ dám đánh với người nhà thì có gì bản lĩnh chứ!”  

Advertisement

Từ trên xuống dưới môn phái đều lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, thoáng chốc việc này đã không kiểm soát được.  

Dù hắn rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng vẫn có không ít người chỉ trỏ khi đi ngang qua nhà gỗ của hắn.  

Tuy nhiên, Lâm Nhất chưa bao giờ phản bác điều gì cả, hắn vẫn luôn đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình.  

Thời gian dần trôi qua, thấy bàn tán cũng không có ý nghĩa gì, dần dần mọi người đã quên đi hắn.  

Chỉ có tin tức về Hồ Tử Phong vẫn một mực lan truyền trong tông môn.  

“Có nghe gì không? Hồ sư huynh được xem là một trong ba hạt giống nòng cốt chuẩn bị tham gia Tứ tông tranh tài đấy!”  

“Việc này nằm trong dự liệu, với thực lực của Hồ Tử Phong, hắn ta không thể trở thành hạt giống nòng cốt mới là chuyện đáng kinh ngạc!”  

“Cũng đúng, trẻ tuổi như vậy đã có thể lĩnh ngộ được võ kỹ Tiên Thiên thì có gì là không thể chứ!”  

“Chờ xem đi, đến lúc đó, nhất định Hồ sư huynh sẽ tỏa sáng trong Tứ tông tranh tài”.  

Tứ tông tranh tài mỗi lúc một đến gần.  

Bầu không khí chờ mong từ trên xuống dưới trong tông môn ngày càng trở nên dày đặc.  

Bất kể là ai, hễ gặp mặt là sẽ bàn luận chuyện Tứ tông tranh tài.  

Tứ tông tranh tài của nước Thiên Thủy chính là sự kiện trọng đại được tổ chức ba năm một lần.  

Không chỉ có quy mô long trọng, có thể hấp dẫn võ giả của nước Thiên Thủy tề tụ về quan sát, mà hơn thế nữa nó liên quan đến lợi ích cốt lõi của tông môn.  

Tứ đại tông môn khống chế toàn bộ nước Thiên Thủy nên sẽ khó tránh khỏi cạnh tranh dữ dội, nảy sinh xung đột lợi ích.  

Vì để giải quyết xung đột, tránh gây ra đại chiến tông môn làm suy giảm căn cơ của môn phái, Tứ tông tranh tài được tổ chức, dựa trên tỉ thí thắng thua của chúng đệ tử để tranh đoạt lợi ích.  

Nếu Thanh Vân Môn không giành được thành tích tốt thì lợi ích của cả môn phái sẽ bị hao tổn, từ trên xuống dưới tông môn, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.  

Một ngày này, thời điểm hoàng hôn buông xuống, trời đã gần sụp tối, Lâm Nhất nắm cuộn tranh tường vi trong tay, đi qua đi lại ở khoảng đất trống trước cửa, miệng lẩm bẩm không dứt.  
 
Chương 164


Hoa từ đâu sinh ra? Ta đến từ nơi nào? Kiếm là kiếm gì, hoa là hoa gì…  

Hôm nay Lâm Nhất đã có thể nghe được bốn câu của người áo xanh trong cuộn tranh, mỗi câu chính là một sát chiêu.  

Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ “Hoa từ đâu sinh ra”, ba thế kiếm còn lại hắn chỉ nhìn thấy mặt ngoài, còn chưa nắm giữ được ý nghĩa chân chính.  

Suốt mấy ngày nay bỏ công suy nghĩ, tuy đã dần dần có chút lĩnh ngộ, nhưng vẫn luôn vụt qua rồi biến mất, không cách nào nắm giữ được.  

Advertisement

Vù vù!  

Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, đang dần tiến gần đến hắn.  

Bản lĩnh của người tới chưa đủ thành thục, giẫm lên cỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ.  

Advertisement

“Ai?”  

Lâm Nhất xoay người hét lên, vung ra một quyền.  

Ầm!  

Quyền vừa ra, hổ gầm giữa trời quang, tựa như bách thú triều bái. Nội kình Thuần Dương Công Tiên Thiên màu vàng trong cơ thể tựa như lửa cháy hừng hực, điên cuồng tràn vào trong một quyền này.  

Trong khoảnh khắc, một quyền này của hắn uy danh che trời.  

Nhưng khi thấy rõ mặt người đến, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, ý niệm trong lòng thay đổi.  

Nội kình vốn đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể thoáng chốc không còn sót lại chút gì, đến cuối cùng, quyền cũng không bốc cháy lên.  

Bốp!  

Dù là thế nhưng người vừa đến vẫn bị đánh lui về sau ba bước.  

“Hay lắm Lâm Nhất, ngươi lại dám ra quyền đánh ta!”  

Sau khi lui về sau, Trương Hàn bất mãn lên tiếng trách móc, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhất.  

Thời khắc đối phương đánh ra một quyền này, hắn ta đã bị dọa suýt chết.  

Uy áp của nó đánh úp lại khiến hắn ta có cảm giác toàn thân dường như bị một con Hổ Vương có thân hình khổng lồ bao phủ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.  

Thật không ngờ lực đánh thật sự lại chỉ có vậy thôi.  

“Ta nói này, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy? Sao thực lực lại có vẻ giảm sút nhiều như vậy, hiện tại từ trên xuống dưới trong tông môn đều lan truyền rằng ngươi cùng lắm chỉ là tỏa sáng bất chợt thôi, thực tế không có đủ căn cơ”.  

Trương Hàn dạo quanh một vòng đánh giá Lâm Nhất và hỏi với vẻ nghi ngờ.  

Lâm Nhất chỉ mỉm cười, không có ý định giải thích.  

Thuần Dương Công này của hắn đã đột phá chướng ngại, lột xác thành Thuần Dương Công Tiên Thiên.  

Chỉ cần một ý niệm, dù nội kình có dồi dào đến mức nào đi nữa cũng có thể hóa thành vô hình trong phút chốc, mà bản thân hắn lại không chút tổn thương.  

Vừa rồi nếu không phải hắn thu hồi nội kình, lãnh một quyền của Mãnh Hổ Quyền, e rằng Trương Hàn đã thành người chết.  

“Nói đi, thiếu môn chủ phái ngươi đến có việc gì?”  

Trương Hàn lẩm bẩm: “Năm ngày sau chính là Tứ tông tranh tài, thiếu môn chủ muốn ngươi làm tuyển thủ dự bị, hắn hỏi ngươi có bằng lòng ra sức vì tông môn hay không. Tuy nhiên, theo ta thấy với thực lực của ngươi hiện tại, chiếm vị trí tuyển thủ dự bị quả thực có hơi hoang đường!”  

Kẻ suýt nữa thành người chết mà còn dám nói năng lung tung ở đây. 
 
Chương 165


"Sự khác biệt giữa tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết?"  

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng cười nói: "Ta tưởng ngươi vẫn luôn trốn trong căn nhà gỗ này không ra ngoài, không ngờ ngươi cũng lén lút nghe ngóng, xem ra ngươi đã biết tin Hồ Tử Phong trở thành tuyển thủ chính rồi".  

Advertisement

"Thật ra ta cũng không muốn nghe, nhưng không tránh khỏi lúc có vài người đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện kiếm bèn cố ý nói lớn lên tin tức của Hồ Tử Phong".  

Lâm Nhất mặt tỏ ra bất đắc dĩ nói.  

Advertisement

Trương Hàn nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, ta không đùa ngươi nữa. Tứ tông tranh tài và cuộc sát hạch giữa năm của chúng ta khác biệt rất lớn, chủ yếu là để giải quyết tranh chấp lợi ích, mỗi trận thắng đều có điểm thưởng".  

"Điểm thưởng này có thể là quyền kiểm soát một tòa thành trì, có thể là một quặng sắt, thua thì phải giao điểm thưởng ra. Đây đều là tài nguyên thật sự, một khi thua thì sẽ đả kích rất lớn tới tông môn".  

Lâm Nhất gật đầu: "Cho nên tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết có gì khác nhau...?"  

"Ngươi từ từ nghe ta nói đã, tuyển thủ chính sẽ không có hạn chế xuất trận, thậm chí trong lúc tranh chấp linh khoáng quan trọng còn có thể đồng thời ra mặt. Có thể trở thành tuyển thủ chính chứng minh tông môn đã công nhận thực lực của ngươi, mới giao ba danh ngạch quý giá này cho ngươi”.  

Trương Hàn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lợi ích của việc làm như vậy là vì để nhân tài kiệt xuất của tông môn có thể phát huy được chiến lực lớn nhất. Nếu như nhân tài kiệt xuất chỉ có thể xuất trận một lần, vậy thì quá thiệt thòi đối với những tông môn có thiên tài rồi".  

Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, nói: "Cũng chính là, ta bây giờ là một trong mười tuyển thủ dự khuyết, chỉ có quyền xuất trận một lần".  

"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không đánh trận nào".  

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt do dự, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn nói tiếp: "Dù sao tu vi của ngươi cũng chỉ có võ đạo tầng bảy, có thể cho người làm tuyển thụ dự bị, chủ yếu là vì lần trước ngươi đã thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên".  

"Ồ".  

Lâm Nhất đáp lời một tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.  

"Ta thông báo cho ngươi đến đây thôi, hai ngày sau sẽ phải xuất phát đi thành Bạch Thủy rồi".  

"Ngươi vất vả rồi".  

"Đừng khách sáo, mặc dù ngươi không đủ nội tình, nhưng cố gắng nỗ lực, ta vẫn rất coi trọng ngươi đó".  

Trương Hàn vỗ vai Lâm Nhất, bảo hắn đừng nhụt chí, cổ vũ hắn một phen.  

Lâm Nhất nhìn theo đối phương rời đi, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng nói: "Sau trận đấu lớn của tông môn, trả xong ân tình cho Thanh Vân Môn thì cũng nên đi thôi".  

Sau khi Tô Hàm Nguyệt ra đi, tâm hắn sớm đã không còn ở Thanh Vân nữa.
 
Chương 166


Nhưng nguyên chủ và hắn đều nhận được ân tình không nhỏ từ Thanh Vân Môn, muốn đi thì cũng phải trả xong rồi tính.  

Tứ tông tranh tài không nghi ngờ gì chính là cơ hội để hắn xuất lực vì tông môn.  

Chỉ là nghe Trương Hàn nói thì cơ hội xuất trận của hắn dường như không lớn lắm.  

Advertisement

Nếu không cần dùng đến ta thì cũng đành chịu thôi.  

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.  

Advertisement

Lâm Nhất mở cánh cửa gỗ ra thì liền nghe thấy tiếng chim kêu chói tai trên trời truyền đến.  

Một con Ưng Tựu Thú từ trên trời lao xuống.  

Hổn hển!  

Đúng lúc hạ xuống, hai cánh Ưng Tựu Thú mạnh mẽ thu lại, làm gió to bốc lên.  

Căn nhà gỗ phía sau rung lắc, suýt chút nữa là sập xuống vì trận gió lớn này.  

Chỉ thấy trên tấm lưng rộng lớn của con Ưng Tựu Thú có hơn mười người, điều khiển Ưng Tựu Thú là một vị lão giả trong tông môn.  

Thiếu môn chủ ở bên cạnh, vẫy tay với Lâm Nhất nói: "Lên đi".  

Nhón mũi chân một chút, Lâm Nhất nhảy lên rồi hạ xuống lưng chim cao khoảng năm trượng.  

Có thể thấy vị trí của hơn mười người trên lưng chim phân biệt cực rõ ràng.  

Hồ Tử Phong và một người khác cùng đứng hai bên thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm.  

Người đó là đệ tử nội môn đứng thứ ba Trương Nhạc, trước đó ngoại trừ thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm và Tô Hàm Nguyệt ra, trong đệ tử nội môn không có ai mạnh hơn hắn ta.  

Nhưng Hồ Tử Phong bây giờ cũng có thực lực không thua kém hắn ta.  

Thiết nghĩ ba người này chính là tuyển thủ chính rồi, Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi đi tới bên cạnh chỗ chín người còn lại trên lưng chim.  

Bạch Vũ Phàm nhìn lão giả nói: "Tông bá, người đã đủ rồi, chúng ta đi thôi".  

Oanh!  

Ưng Tựu Thú xòe rộng đôi cánh, vỗ thật mạnh, nghe như một tiếng nổ lớn âm vang.  

Ưng Tựu Thú to lớn nhất thời như tên bắn, lao vút lên không trung, hướng về phía thành Bạch Thủy bay đi.  

Lâm Nhất đoán thầm trong lòng, con Ưng Tựu Thú này ít nhất có thể so sánh được với võ giả có võ đạo tầng mười.  

Nó có thể bay trong không trung, lực chiến đấu kéo dài so với võ giả e là còn mạnh hơn, có lẽ là thú bảo hộ của Thanh Vân Môn. 
 
Chương 167


Cuồng phong gào thét bên tai, gió lớn thổi đến mức khiến đám người lắc lư.  

Nhưng phía sau lưng của con Ưng Tựu Thú vô cùng rộng lớn, hai cánh dang rộng ước chừng khoảng 800 mét.  

Advertisement

Với thực lực của những người có mặt ở đó thì đứng vững bên trên cũng không thành vấn đề, không cần lo sẽ bị rơi xuống dưới.  

Từ trên cao nhìn xuống mặt đất đem lại cảm giác vô cùng thần kỳ.  

Advertisement

Nghe nói có võ giả Tiên Thiên thậm chí có thể dựa vào thân pháp của bản thân mà phi hành trong không trung.  

Không biết đó là trải nghiệm thế nào.  

Mọi người trên lưng chim đều đang thảo luận về những đối thủ trong Tứ tông tranh tài đợt này, thần sắc rõ ràng khá thận trọng.  

Tin tức Tứ tông tranh tài, ngày hôm đó trong lúc chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ ở thành Bạch Thủy, Lâm Nhất đã biết rồi, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.  

Qua cuộc trò chuyện của vài người, Lâm Nhất cũng biết được tông chủ và những đệ tử nội môn còn lại đã xuất phát trước để cùng tới thương lượng chi tiết của trận đấu lớn lần này với các tông môn khác.  

"Nếu nhắc đến đối thủ lớn nhất của chúng ta thì vẫn là Tử Viêm Tông".  

"Mấy năm nay, dã tâm của Tử Viêm Tông rất lớn, canh cánh trong lòng việc thua chúng ta ba năm trước, thực lực hiện tại của Liễu Vân Phi cũng không biết đã đến mức nào rồi".  

"Cuồng Đao Môn có lẽ cũng ngang tài ngang sức với thực lực của Thanh Vân Môn ta, lần trước lúc đến đã có thể cảm nhận được".  

"Ngược lại Huyền Dương Tông mấy năm nay vẫn luôn khá khiêm tốn, có lẽ không cần quá lo lắng".  

Mấy người đệ tử đều đang thảo luận về những đối thủ có thể gặp phải.  

Lúc nhắc đến Liễu Vân Phi thì sắc mặt rõ ràng có chút thận trọng, ánh mắt toát lên vẻ kiêng kỵ.  

Không thận trọng cũng không được, hai tháng trước, đối phương trong 10 chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Phàm, bóng ma để lại cho mọi người quá lớn.  

"Nếu như có Tô sư tỷ ở đây thì có lẽ không cần phải lo lắng như vậy".  

Có người nhẹ cảm thán, đột nhiên nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.  

Xoát xoát xoát!  

Mấy ánh mắt đều cùng lúc nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn cứ như hắn là tội đồ của tông môn vậy.  

"Thật không giấu diếm, tu vi của ta đã đến võ đạo tầng 8 đỉnh phong, nếu như trong trận đấu lần này có cơ hội đột phá thì Liễu Vân Phi có mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ của ta!" 
 
Chương 168


Đúng vào lúc này, Hồ Tử Phong vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra nói.  

"Hồ sư đệ, không ngờ đệ lại ẩn giấu sâu như vậy!"  

"Ha ha ha ha, Hồ sư đệ, lời nói này của đệ đúng là như cho chúng ta uống một viên thuốc an thần vậy".  

Advertisement

"Nếu không sợ Liễu Vân Phi đó nữa thì lần này Thanh Vân Môn chúng ta ắt có thể đạt được vị trí đứng đầu!"  

Mấy tuyển thủ dự bị mắt sáng lên, vô cùng vui mừng nói.  

Advertisement

Ngay đến Bạch Vũ Phàm ánh mắt cũng lóe lên tia bất ngờ, cười nói: "Hồ sư đệ, chúc mừng đệ".  

"Thiếu môn chủ quá lời rồi, không có Dưỡng Tâm đan và năm viên linh thạch trung phẩm của tông môn ban thưởng thì ta cũng không chắc đột phá nhanh như vậy được".  

Ánh mắt Hồ Tử Phong vô cùng tự tin, trầm ngâm nói: "Nếu như cho ta thêm một viên Dưỡng Tâm đan nữa, nói không chừng bây giờ có thể đột phá ngay".  

Bạch Vũ Phàm nhẹ giọng thở dài: "Đáng tiếc, luyện chế viên Dưỡng Tâm đan này quá đỗi phức tạp, phải mất hai tháng mới có thể điều chế được một viên".  

"Đúng rồi, Lâm Nhất sư đệ, viên Dưỡng Tâm đan mà tông môn ban thưởng cho ngươi, ngươi đã dùng chưa".  

Một người đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi.  

Nói như vậy là đang muốn nhắc nhở mọi người, Lâm Nhất cũng được ban thưởng một viên Dưỡng Tâm đan.  

"Lâm sư đệ, nếu như ngươi chưa dùng thì tặng cho Hồ sư đệ đi".  

"Là tuyển thủ chính, Hồ Tử Phong phải khơi trào đòn bẩy của tông môn chúng ta, đừng giấu làm của riêng nữa".  

Trong lòng Lâm Nhất hơi thấy kinh ngạc, căn cốt của Hồ Tử Phong này quả thực có chút kinh người.  

Trước đây Hồng lão đã từng nói căn cốt của hắn không ổn, con đường võ đạo này không thể đi lâu dài được, bây giờ coi như đã hơi hiểu ra rồi.  

Chỉ bằng một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm mà Hồ Tử Phong suýt chút nữa đã đột phá được võ đạo tầng chín.  

Nhưng cho dù như vậy, muốn hắn nhường viên Dưỡng Tâm đan thì cũng có chút hơi quá mức ép buộc rồi.  

Đảo mắt nhìn qua, thấy sắc mặt có vẻ khó xử của thiếu môn chủ.  

Lâm Nhất nghĩ đến gì đó bèn lấy ra viên Dưỡng Tâm đan ném tới.  

Sưu!  

Viên đan dược bay thành một đường cong rồi bị Hồ Tử Phong chụp lấy. 
 
Chương 169


"Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"  

"Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"  

"Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"  

Advertisement

"Hồ sư huynh, cố lên!"  

Advertisement

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.  

Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.  

Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.  

Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.  

Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.  

Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.  

Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.  

Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.  

Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.  

Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.  

Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.  

Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.  

Hưu!  

Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.  

Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.  

Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.  

Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.  

Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.  

Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn. 
 
Chương 170


"Hồ sư đệ, không cần nản lòng. Bây giờ đệ còn cách võ đạo tầng chín rất gần, có cơ hội rất lớn, có thể đột phá trực tiếp trong trận đấu!"  

Bạch Vũ Phàm sợ Hồ Tử Phong có gánh nặng trong lòng nên lên tiếng an ủi.  

"Hồ sư đệ hãy tin tưởng chính mình, nhớ lại ban đầu ngay đến Lâm Nhất cũng có thể đột phá trong trận đấu, đệ cũng có thể".  

Advertisement

"Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ nhất định có thể!"  

Advertisement

Hồ Tử Phong gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, ta cũng vô cùng tự tin, tuyệt đối có thể đột phá trong trận đấu!"  

"Thiếu môn chủ, nơi đó chính là địa điểm so đấu của chúng ta sao?"  

Lâm Nhất vẫn luôn trầm mặc chỉ xuống phía dưới lên tiếng hỏi.  

Chỉ thấy trung tâm quảng trường của thành Bạch Thuỷ người đông như kiến, võ giả tứ phương của nước Thiên Thủy đều đã hội tụ về đây.  

Âm thanh ồn ào, xuyên qua tận mây xanh, đám người Lâm Nhất trong không trung cũng có thể nghe thấy.  

Trung tâm quảng trường chính là một đài đấu võ khổng lồ cao hơn 30 mét, diện tích rộng lớn, có thể so với cả Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.  

Vẫn chưa chính thức bắt đầu đã đủ thấy được sự náo nhiệt.  

Bạch Vũ Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra sắp bắt đầu rồi, Tông bá, chúng ta xuống thôi".  

"Được!"  

Ưng Tựu Thú phát ra một tiếng kêu chói tai, khép lại hai cánh, giống như mũi tên lao xuống đất.  

Đến lúc hạ xuống thì đậu trên nóc một công quán cách quảng trường không xa.  

Trong công quán có một đám người đi ra, người đi đầu chính là Bạch Thiên Minh và những trưởng lão trong tông môn khác, đi theo sau là những đệ tử nội môn còn lại.  

Bạch Thiên Minh khẽ nhíu mày nói: "Sao bây giờ mới đến".  

Bạch Vũ Phàm bước lên trước, giải thích một hồi.  

"Ồ".  

Bạch Thiên Minh có chút hứng thú nhìn về phía Hồ Tử Phong, gật đầu nói: "Tu vi võ đạo tầng tám đỉnh phong, quả nhiên không giả, đáng tiếc... nếu như thật sự đột phá được tầng chín thì tốt rồi".  

Sau khi mọi người nghe nói Hồ Tử Phong thất bại đột phá võ đạo tầng chín thì đều tỏ ra có chút thất vọng.  

Nhưng trong ánh mắt vẫn tương đối ủng hộ khích lệ.  

"Xem ra ông trời phù hộ cho Thanh Vân Môn chúng ta, Tô Hàm Nguyệt ra đi thì lại có Hồ Tử Phong quật khởi!"
 
Chương 171


"Không sai, lần này Hồ sư huynh chắc chắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong trận đấu võ, vang danh khắp nước Thiên Thủy".  

"Ba năm trước, chuyện Tô Hàm Nguyệt làm được, Hồ sư huynh cũng có thể làm được như vậy".  

Bạch Thiên Minh đi lên phía trước, vỗ vai Hồ Tử Phong nói: "Tử Phong, Tứ tông tranh tài liên quan đến tồn vong của tông môn, lần này thật sự phải trông chờ vào ngươi rồi".  

Advertisement

Hồ Tử Phong trầm giọng đáp lại: "Mong tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"  

"Đi thôi, chúng ta tới hội trường".  

Advertisement

Lập tức, cả đoàn người Thanh Vân Môn trùng trùng điệp điệp đi về phía quảng trường.  

Không khéo, đúng lúc sắp vào trong quảng trường thì vừa hay gặp đoàn Tử Viêm Môn.  

Tông chủ của Tử Viêm Môn, Liễu Dự nhìn thấy Bạch Thiên Minh thì hơi sửng sốt, quét mắt nhìn một lượt đám người phía sau ông ta.  

Rồi mỉm cười nói: "Bạch huynh, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt của quý tông đâu, lẽ nào tin đồn là thật?"  

Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Việc này không phiền đến Liễu tông chủ lo lắng".  

"Ha ha, ta không lo lắng, nào nào, mời các huynh đi trước".  

Liễu Dự đưa tay ra mời đi trước, không tranh giành xem ai vào hội trường trước.  

Đoàn người Thanh Vân Môn nối đuôi nhau đi vào.  

Trước khi vào, Lâm Nhất nhìn Liễu Vân Phi bên cạnh Liễu Dự một cái, trong lòng khẽ kinh ngạc.  

Hai tháng không gặp, thực lực của tên Liễu Vân Phi này lại càng ngày càng thâm sâu khó lường.  

"Vô vị... không ngờ Tô Hàm Nguyệt thật sự đã đi rồi".  

Sau khi nhìn đoàn người đi vào, Liễu Vân Phi thờ ơ nói.  

Nụ cười trên gương mặt Liễu Dự biến mất, đột nhiên âm trầm nói: "Ta mặc kệ con thấy vô vị hay không, linh khoáng mà ba năm trước Thanh Vân Môn đã cướp đi, con bắt buộc phải đòi lại toàn bộ cho ta. Lần này ta phải khiến Thanh Vân Môn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể có khả năng trở mình!"  

Bên trong quảng trường.  

Sự xuất hiện của đoàn người Thanh Vân Môn chớp mắt đã thu hút sự chú ý khắp nơi.  

"Kỳ lạ, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt đâu?"
 
Chương 172


"Tổng thể xem ra, thực lực của Thanh Vân Môn vẫn rất mạnh, chắc chắn sẽ vẫn liều mạng tại lần Tứ tông tranh tài này".  

Không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu khiến mấy khán giả từ các nơi khác tới đều thấy hơi thất vọng.  

Sát ngay sau đó chính là đoàn người Tử Viêm Môn.  

Advertisement

"Liễu Vân Phi!"  

"Không biết lần Tứ tông tranh tài này, Liễu Vân Phi sẽ biểu hiện thế nào?"  

Advertisement

"Hắn ta đã được coi như là người đứng đầu trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ rồi, thiết nghĩ tham vọng trong lòng chắn chắn là áp đảo toàn trường!"  

"Cũng khó, những người khác có thể cũng đều đã tiến bộ".  

Không lâu sau, đệ tử của Cuồng Đao Môn cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.  

Tứ tông tranh tài chỉ còn thiếu Huyền Dương Môn.  

Đúng lúc này, trên quảng trường xuất hiện một tràng nhốn nháo.  

Chủ trì của lần Tứ tông tranh tài này, thành chủ thành Bạch Thủy xuất hiện.  

Điều khiến Lâm Nhất bất ngờ đó là thành chủ của thành Bạch Thủy lại là một mỹ nữ dung mạo trong veo như một đóa hoa sen.  

"Thành chủ thành Bạch Thủy, Bạch Thu Thủy đến rồi"  

"Đẹp thật, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của nước Thiên Thủy chúng ta!"  

Sau khi từng đợt reo hò cảm thán vang lên, quảng trường nhanh chóng trở nên yên lặng, lưu luyến vì nhan sắc của Bạch Thu Thủy.  

Chỉ thấy cửa vào hội trường.  

Bạch Thu Thủy mặc xiêm y màu xanh, suối tóc như thác nước, nhẹ nhàng tung bay theo gió, ngũ quan tinh xảo, tựa như một viên ngọc được mài giũa hoàn mỹ, mái tóc đen lướt nhẹ qua càng tăng thêm cảm giác mộng ảo.  

Người ta rất khó tưởng tượng được, người phụ nữ này tuổi không lớn mà làm thế nào có thể trở thành thành chủ của thành Bạch Thủy.  

"Đám người bên cạnh nàng ta chính là đệ tử của Huyền Dương Môn".  

Đúng lúc này, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mở miệng nói.  

Mọi người vội vàng nhìn theo, bên cạnh Bạch Thu Thủy là một đám đệ tử nội môn mặc trang phục màu vàng, người đi đầu có thần sắc lạnh lùng, phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần.  

"Hắn ta chính là thiếu môn chủ của Huyền Dương Môn, Phong Vô Hằng, là một tay Huyền Dương Chưởng cực kỳ lợi hại, ba năm trước ta giao thủ với hắn ta cũng chưa phân được thắng bại".  

Như vậy, Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy đã đồng thời cùng xuất hiện.  

Thanh Vân Môn Bạch Vũ Phàm, Cuồng Đao Môn La Tinh, Tử Viêm Môn Liễu Vân Phi, Huyền Dương Môn Phong Vô Hằng.  

"Thu Thủy bái kiến bốn vị tông chủ".  

Đợi đến sau khi người của Huyền Dương Môn đã an tọa trên đài cao, Bạch Thu Thủy mỉm cười hành lễ chào hỏi. 
 
Chương 173


"Bạch thành chủ không cần đa lễ, mời ngồi!"  

Lâm Nhất phát hiện ra, tông chủ của Tứ đại tông môn đều khá khách sáo với Bạch Thu Thủy này.  

Giơ tay ra mời đến vị trí chính giữa trên đài cao, cao hơn một bậc so với vị trí của Tứ đại tông môn.  

Bạch Thu Thủy vừa ngồi xuống không lâu lại đứng lên, đứng từ trên cao nhìn xuống khán giả xung quanh quảng trường.  

"Tứ tông tranh tài ba năm một lần là việc trọng đại của nước Thiên Thủy, các vị đường xa đến đây đã vất vả rồi..."  

Advertisement

Giọng nói của nàng ta như nước chảy trong núi, thanh thúy trong trẻo, cực kỳ êm tai, làm cho người ta có chút hưởng thụ.  

Người đẹp, giọng nói lại càng đẹp hơn.  

Sau lời mở đầu, Bạch Thu Thủy cười nhẹ nói: "Cảm ơn bốn vị tông chủ đã cho tiểu nữ cơ hội chủ trì trận đấu lớn lần này".  

Advertisement

"Bạch thành chủ khách khí rồi".  

Đoàn người Bạch Thiên Minh vội vàng chắp tay, tỏ vẻ không dám nhận.  

"Tiếp sau đây ta xin tuyên bố, Tứ tông tranh tài chính thức bắt đầu, điểm thưởng của trận đấu đầu tiên chính là hai tòa thành trì dưới tên của Tử Viêm Môn".  

Vừa dứt lời thì thấy nàng ta bắn ngón tay ra.  

Keng!  

Một miếng lệnh bài tượng trưng cho hai tòa thành trì rơi lên cột trụ đá trạm trổ long phượng cao trăm mét ngay giữa đài đấu võ.  

Ngay từ khi bắt đầu, không phí trong hội trường đã có chút căng thẳng.  

So với kỳ sát hạch trong tông môn thì trận đấu của Tứ tông tranh tài này nghiêm túc hơn rất nhiều.  

Một khi thua cuộc thì hai tòa thành trì cùng với lợi ích to lớn mang lại nói mất là mất.

Trên cột đá trên đài luận võ, tấm lệnh bài kia tỏa sáng dưới ánh nắng rực rỡ.  

Không biết nó được tạo thành từ chất liệu gì mà khi ánh mặt trời chiếu vào lại tỏa ra hào quang chói lọi tựa như bảo thạch thu hút sự chú ý của toàn trường, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.   

Lợi nhuận khổng lồ của hai tòa thành quả thực xứng đáng với ánh hào quang chói sáng như vậy.  

Nói trắng ra, Tứ tông tranh tài chính là để giữ vững vị trí của mình, bảo vệ nguồn tài nguyên của bản thân, đồng thời cố hết sức xâm chiếm tài nguyên của người khác.  

Như lúc này, hai tòa thành của Tử Viêm Môn đã trở thành phần thưởng.  

Những môn phái khác nếu có ý định thì có thể phái tuyển thủ chính hoặc tuyển thủ dự bị của mình ra khiêu chiến.  

Không giới hạn số lần khiêu chiến, cho đến khi không còn ai khiêu chiến nữa mới thôi.  

Tuy rằng quy tắc là không hạn chế số lần khiêu chiến, nhưng trên thực tế, mỗi tông môn đều chỉ có mười tuyển thủ dự bị và ba tuyển thủ chính.  

Tuyển thủ dự bị chỉ có thể xuất chiến một lần, sau đó không thể tiếp tục chiến.  

Tuyển thủ chính nếu xuất chiến quá nhiều sẽ tiêu hao thực lực, làm ảnh hưởng đến những tài nguyên quan trọng.  

Đám tuyển thủ tựa như quân cờ vậy, tất cả các môn phái đều cân nhắc kỹ lưỡng xem hai tòa thành thì đáng để ném ra bao nhiêu quân cờ.  

Víu!  

Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trên đài cao nhảy xuống.  

Đó là một tuyển thủ dự bị của Tử Viêm Môn, hắn ta ngạo nghễ nói: “Bất tài, tại hạ Cao Hàn, đệ tử Tử Viêm Môn, mong được đệ tử Thanh Vân Môn chỉ giáo!”  

Dưới ánh nắng chói chang, khí thế võ đạo tầng tám từ trên người hắn ta ầm ầm bộc phát ra ngoài.  

Phút chốc, sóng nhiệt cuồn cuộn lan ra, quét qua người vây xem ở bốn phía dưới đài.  

“Võ đạo tầng tám!”  

“Ba năm không gặp, tất cả đệ tử nội môn của các tông môn đều đã trưởng thành thật nhanh!”  

“Vừa bắt đầu đã có tuyển thủ mạnh như thế, Tứ tông tranh tài năm nay e là sẽ có một phen long tranh hổ đấu!”  

Cao Hàn vừa xuất hiện đã nhanh chóng làm nóng bầu không khí tại hiện trường.  

Chỉ với tu vi mạnh mẽ, không cần nhiều lời cũng đủ kích động sự háo hức, trông mong của tất cả quần chúng vây xem cuộc chiến.  

Lâm Nhất ngồi ở vị trí phía sau, nghe thiếu môn chủ và những người khác đang bàn luận nhanh xem có nên phái người xuất chiến hay không.
 
Chương 174


Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?”  

Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến.  

Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này.  

Advertisement

“Ta đến!”  

Vèo!  

Advertisement

Trong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ.  

“Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!”  

Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô.  

Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”.  

Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ.  

“Ngông cuồng!”  

Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến.  

Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống.  

Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu.  

Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng.  

Víu!  

Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao.  

So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào.  

Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh.  

Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài.  

Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên.  

Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay.  

“Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!”  

Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn.  

Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi.  

Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.
 
Chương 175


Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, một lần nữa tránh đi thì ngay lúc này, hắn ta đột nhiên ra tay.  

“Viêm Dương Chỉ!”  

Cao Hàn điểm một ngón tay ra theo một góc độ mà ai cũng nghĩ đến, một kích này điểm thẳng vào ngực Trương Thanh.  

Advertisement

Trương Thanh gần như bỏ qua phòng thủ đối với Cao Hàn bởi vì hắn ta vốn không đoán trước được.  

Một điểm này khiến Trương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời trực tiếp bị đánh bay, đao thế cuồng bạo cũng tan rã.  

Advertisement

“Bại cho ta!”  

Sau một kích đắc thủ, ngay lập tức Cao Hàn lại tung ra hai chiêu.  

Một quyền đánh gãy xương sườn, một chưởng chấn vỡ nội tạng, khiến Trương Thanh trọng thương.  

Ra tay hung ác khiến người ta không khỏi tặc lưỡi.  

“Việc này…”  

Dưới đài, quần chúng vây xem hít một ngụm khí lạnh, hoàn toàn không ngờ kết cục sẽ như thế này.  

Thế nhưng bọn họ lại không thể nói được gì, bởi vì không ai quy định Cao Hàn nhất định phải nhường cho Trương Thanh ba chiêu.  

Chỉ có thể trách Trương Thanh còn trẻ tuổi nên đã bị đối phương lừa.  

“Cao Hàn – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu còn có tông môn muốn khiêu chiến thì có thể tiếp tục phái ra đệ tử bổn môn”.  

Bạch Thu Thủy – thành chủ thành Bạch Thủy đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố kết quả.  

Phía Thanh Vân Môn tái mặt, sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi.  

Liễu Dự - Tử Viêm Môn ở đối diện mỉm cười nhìn qua: “Ngại quá, thắng các ngươi một ván!”  

“Vô liêm sỉ!”  

Bạch Thiên Minh hừ lạnh, phun ra hai chữ.  

“Ha ha ha!”, nhưng Liễu Dự lại bật cười khoái chí, không hề để tâm.  

Kế tiếp là Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn, hai phái đều phái tuyển thủ dự bị ra ứng chiến.  

Cao Hàn đứng trên đài tiếp nhận áp lực xa luân chiến, cứ thế mà thắng liên tiếp hai ván, khiến cho các môn phái từ bỏ ý định tiếp tục khiêu chiến.  

Dùng hai tuyển thủ dự bị để đổi lấy hai tòa thành quả thật không có lợi.  

Lại nói, nếu tiêu hao hai tuyển thủ dự bị mà vẫn không chiếm được thành thì chẳng khác nào thiệt thòi lớn.  

“Chúc mừng Tử Viêm Môn thành công giữ vững hai tòa thành!” 
 
Chương 176


Thành chủ Bạch Thu Thủy cũng không thiên vị bên nào, nàng ta bình tĩnh tuyên bố kết quả.  

“Đa tạ các vị!”  

Cao Hàn cười khoái trá, nhảy vọt lên lấy đi lệnh bài phía trên cột đá.  

Advertisement

“Tử Viêm Môn đúng là xưa không bằng nay, chỉ dựa vào một tuyển thủ dự bị đã có thể giữ được hai tòa thành!”  

“Có hơi mạnh thật, thông thường mà nói ít nhất cần hai tuyển thủ dự bị mới có thể thủ vững được”.  

Advertisement

“Bất quá, phải nói lần này đệ tử Thanh Vân Môn thật là thảm!”  

“Tuy nói là tuổi còn trẻ, nhưng thực tế là bởi hắn ngốc!”  

Nghe tiếng bàn tán từ bốn phía, đệ tử Thanh Vân Môn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

“Sớm biết như vậy, vừa nãy để ta ra tay thì tốt rồi. Ít nhất có thể dạy dỗ tên Cao Hàn kia một trận nhớ đời, tên tiểu tử đó quá mức kiêu ngạo!”  

Trương Nhạc – tuyển thủ chính của Thanh Vân Môn trầm giọng nói.  

Bạch Vũ Phàm lắc đầu: “Giờ chỉ mới bắt đầu, tuyển thủ chính cần phải giữ thực lực, còn chưa đến lúc ra tay”.  

Mới trận chiến thứ nhất đã có tuyển thủ bị trọng thương khiến cho người của Thanh Vân Môn có cảm giác như trái tim bị phủ lên một tầng sương mờ, thế nhưng sự tàn khốc của Tứ tông tranh tài đến lúc này mới bắt đầu.  

Kế tiếp đến phiên Cuồng Đao Môn lấy ra phần thưởng, cũng là hai tòa thành.  

Với hai tuyển thủ dự bị được phái ra, Cuồng Đao Môn thành công đứng vững trước áp lực của ba tông môn còn lại, thủ vững thành trì nhà mình.  

Huyền Dương Môn thì hơi thảm, mặc dù đã phái ra ba tuyển thủ dự bị nhưng vẫn không cách nào giữ được hai tòa thành.  

Bất đắc dĩ phải để tuyển thủ chính xuất chiến mới miễn cưỡng thủ vững vị trí.  

“Phần thưởng trận này là hai tòa thành thuộc quyền khống chế của Thanh Vân Môn, sau trận chiến này, vòng thứ nhất sẽ chấm dứt”.  

Thành chủ vừa dứt lời, phía Thanh Vân Môn cảm thấy rất áp lực.  

Bạch Vũ Phàm nhìn về phía tám tuyển thủ dự bị còn lại: “Ai lên đây?”  

“Để ta đi!”  

Dứt lời, một người bước ra, đó chính là Phùng Đạo Vũ đã thua trên tay Chương Diệp ngày đó.  

Thực lực của Phùng Đạo Vũ có thể nói là xếp hạng cao nhất trong mười tuyển thủ dự bị.  

Trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn, hắn ta vẫn luôn giữ vững vị trí thứ tám, một tay Kim Cang Quyền đã sớm đại thành. 
 
Chương 177


Thua Chương Diệp không phải bởi thực lực hắn ta không đủ mà là vì Chương Diệp quá mạnh mẽ, đã là đối thủ cùng cấp bậc với Hồ Tử Phong.  

“Cố lên!”  

Bạch Vũ Phàm tỏ vẻ tín nhiệm hắn ta, gật đầu nói.  

Advertisement

“Vòng thứ nhất ta vẫn đủ tự tin thay tông môn thủ vững hai tòa thành!”  

Phùng Đạo Vũ rất có lòng tin, hắn ta thi triển thân pháp, nhảy xuống đài luận võ.  

Advertisement

Ánh mắt quét qua, trực tiếp hướng về phía Tử Viêm Môn.  

“Phùng Đạo Vũ – Thanh Vân Môn xin được đệ tử Tử Viêm Môn chỉ giáo!”  

Hiển nhiên, Phùng Đạo Vũ đang muốn lấy lại danh dự, thay Trương Thanh xả giận vì trận chiến thất bại trước đó.  

“Không biết sống chết”.  

Chợt, một tiếng quát lạnh vang lên, ở vị trí của Tử Viêm Môn có một bóng người bay vọt lên trời.  

Đợi đến khi người nọ hạ xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng kinh hô.  

“Tuyển thủ chính!”  

Đối mặt với Phùng Đạo Vũ của Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn lại không chút do dự phái tuyển thủ chính của mình xuất chiến.  

Không ai ngờ sẽ có tuyển thủ chính xuất hiện trong vòng thứ nhất.  

Vừa nãy, Phùng Đạo Vũ còn rất có lòng tin, nhưng hiện tại sắc mặt hắn ta trông cực kỳ khó coi.  

Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là Thanh Vân Môn đã bị đối phương gài bẫy rồi…  

Mới vòng thứ nhất mà Tử Viêm Môn đã phái tuyển thủ chính ra.  

Vì sao chứ?  

Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến lúc tranh đoạt linh khoáng, đệ tử cốt cán đã xuất chiến sẽ không có đủ thực lực sao?  

Tài nguyên cạnh tranh trong vòng thứ nhất chính là thành trì, lợi nhuận có được là tiền tài bình thường.  

Tuy rằng lớn nhưng đối với tông môn thì dù có mất hai tòa thành cũng vẫn có thể chấp nhận được.  

Thế nhưng, một khi
 
Chương 178


Trước đó, nó vẫn luôn bị Tử Viêm Môn khống chế.  

“Tần Phong – tuyển thủ chính của Tử Viêm Môn xin được thỉnh giáo!”  

Tần Phong và Phùng Đạo Vũ có tu vi tương đương, đều là võ đạo tầng tám, thoạt nhìn khí thế của hắn ta cũng không quá đáng sợ.  

Advertisement

Thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thực lực của võ giả không chỉ dựa vào tu vi cao thấp mà phán xét.  

Tựa như Hồ Tử Phong lúc trước, tu vi của hắn ta không thể so với Phùng Đạo Vũ, nhưng ai cũng có thể thấy được thực lực cao thấp giữa hai người bọn họ.  

Advertisement

Ngoại trừ cảnh giới, công pháp, võ kỹ, thân pháp cũng có ảnh hưởng rất lớn đến thực lực.  

Tuy sắc mặt Phùng Đạo Vũ rất khó coi, nhưng hắn ta vẫn cắn răng nói: “Để ta xem thử thực lực của ngươi như thế nào mà có thể trở thành tuyển thủ chính của Tử Viêm Môn!”  

Ầm!  

Vừa dứt lời, trên người Phùng Đạo Vũ đã bộc phát nộ ý của Kim Cương Phục Ma, trên mặt hiện ra màu đồng thau.  

Thân thể tựa như một bức tượng điêu khắc, góc cạnh và sắc nét, cứng cáp mà dẻo dai.  

“Đây chính là Kim Cang Quyền đại thành!”  

“Thực lực của tên đệ tử Thanh Vân Môn này không tầm thường, có thể luyện Kim Cang Quyền đến đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng!”  

“Nghe nói muốn tu luyện môn quyền pháp này cần có nghị lực cực cao, rất nhiều người đều không thể kiên trì đến cuối cùng”.  

Nhìn thấy dị tượng trên người Phùng Đạo Vũ, quần chúng vây xem vốn cho rằng hắn không có một chút phần thắng đều sáng mắt lên, tán thưởng không thôi.  

Ầm ầm ầm!  

Phùng Đạo Vũ cắn răng bay vọt lên, bổ nhào qua, đánh ra liên tục ba quyền, mỗi một quyền đều đánh đến mức chấn động.  

Tựa như sấm rền trên đất bằng, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.  

Đáng tiếc mỗi một quyền của hắn ta đều bị Tần Phong né tránh một cách dễ dàng, quyền đánh vào không khí.  

“Đáng giận!”  

Liên tiếp ba quyền đều bị đánh hụt, trong cơn giận dữ, tốc độ ra quyền của Phùng Đạo Vũ lần nữa tăng vọt.  

Hai đấm tựa như tia chớp, nhanh đến mức tàn ảnh cũng không xuất hiện.  

Thế nhưng hắn ta vẫn không cách nào chạm đến góc áo của Tần Phong, trên khuôn mặt chữ điền của đối phương lộ vẻ trêu cợt, thậm chí người này còn cố ý tiến lên.  

Sau đó, ngay khi Phùng Đạo Vũ vung quyền, ống tay áo hắn ta khẽ phất qua, nhẹ nhàng bay đi.
 
Chương 179


Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  

Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  

Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  

Advertisement

Tệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  

Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  

Advertisement

“Lăng Vân Bộ!”  

“Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  

“Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  

Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  

Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  

Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  

“Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  

Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  

“Ha ha, như ngươi mong muốn!”  

Oanh!

Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  

Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  

Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  

“Viêm Cương Quyền!”  

“Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  

Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  

Ầm… Răng rắc…!  

Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  

Ầm! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top