Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 80


Điều kỳ diệu trong bức họa này chính là có một bộ kiếm pháp bị ẩn giấu, thế nhưng dù hắn có cố hết sức hồi tưởng, song vẫn không thể nhớ rõ được bộ kiếm pháp kia, chỉ có thể nhớ được mỗi câu “Hoa mọc từ chốn nào”.  

Soạt soạt soạt…  

Lâm Nhất cất kỹ bức tranh, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ. Trong đêm tối, hắn không nói tiếng nào mà bắt đầu tập luyện theo những chiêu thức mình còn nhớ.  

“Hoa mọc từ chốn nào? Hoa mọc từ chốn nào!”  

Advertisement

Ánh kiếm xoay chuyển, trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, cứ như đã trúng phải bùa chú nào đó.  

Advertisement

Hoa mọc từ chốn nào?  

Suốt cả đêm đó, Lâm Nhất đều chìm đắm vào việc luyện kiếm, trong đầu cứ nghĩ mãi về câu “Hoa mọc từ chốn nào” kia.  

Bộ kiếm pháp mà người áo xanh trong bức vẽ phô diễn đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, khiến hắn đắm chìm cứ như bị ma nhập.  

Không biết hắn đã lặp đi lặp lại như thế bao nhiêu lần, cũng chẳng biết đã thất bại bao nhiêu lượt.  

Cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, mặt trời bắt đầu nhô lên, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào cả.  

Nhìn mặt trời nhô lên từ phía đông, Lâm Nhất thở dài thật dài, vẻ mặt rõ ràng mang theo chút cảm xúc mất mát.  

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn vô cùng tự tin về tốc độ lĩnh ngộ của chính mình.  

Nhưng mà bộ kiếm pháp mà đêm qua người áo xanh trong bức họa đã thể hiện, tạm chưa nói tới việc hắn chỉ nhớ đúng một chiêu, chẳng ngờ đến tận giờ phút này ngay cả chiêu thức ấy hắn vẫn chưa thể nào nắm vững được.  

Lơ đãng đảo mắt một vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt Lâm Nhất dừng lại ở ven đường, trên một đóa hoa dại vẫn còn vương lại sương đêm.  

Chẳng ngờ đóa hoa mềm mại non nớt ấy lại đang ngập tràn sức sống dưới ánh mặt trời.  

Lâm Nhất chậm rãi bước tới gần, sau đó hái đóa hoa dại đó xuống, đặt nó trong lòng bàn tay và chìm vào suy tư.  

Thế rồi trong đầu nhớ lại động tác của người áo xanh kia.  

Lâm Nhất vận chuyển nội lực khiến cho đóa hoa trong lòng bàn tay nhẹ nhàng rung lên, rồi bay xuống dưới.  

Tay phải của hắn nắm lấy thanh kiếm, chỉ về phía đóa hoa đang bay trong không trung, hoa rơi chạm mũi kiếm…  

Tư thế gần như giống hệt người áo xanh trong bức vẽ, nhưng lại chẳng có chút xíu lực sát thương nào, mà chỉ là vẻ ngoài mà thôi.  

“Mình đúng là đồ ngốc!”  

Lâm Nhất thầm nhiếc mắng chính mình một câu, sau đó lắc đầu, mũi kiếm rung lên, khiến đóa hoa dại kia chịu ảnh hưởng mà nát vụn từng mảnh.  

Rốt cuộc mình sai ở đâu nhỉ?  

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi…  

Trong đầu Lâm Nhất đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn lại nhớ đến câu nói kia một lần nữa.  

“Hóa ra là vậy!”  

Lâm Nhất đột nhiên ngộ ra, không phải cứ thấy trên tay người áo xanh kia có hoa tường vi thì chắc chắn hắn cũng phải đi hái hoa.  

“Hoa” này không phải là chỉ đóa hoa, mà là một loại ý cảnh, vốn dĩ không phải đồ vật trong thực tế.  

Uỳnh! 
 
Chương 81


Trên người hắn bỗng nhiên phát ra hổ uy rợp trời.  

Chẳng khác nào uy thế của con mãnh hổ muốn phủ kín vạn dặm núi sông, ý cảnh của Mãnh Hổ Quyền đỉnh cao viên mãn cứ thế được bộc lộ hoàn toàn.  

Hoa mọc từ chốn nào?  

Trong đầu nhớ lại kiếm pháp mà người áo xanh đã thi triển, Lâm Nhất liền mô phỏng theo, bộc lộ hết thảy khí thế cuồng bạo khắp người.  

Advertisement

Trong nhất thời, đường kiếm của hắn có chút kỳ quái.  

Rõ ràng khí thế trên người chẳng khác nào mãnh hổ đang quay về núi, ngập tràn uy thế khi chúa sơn lâm nhận lấy cảnh cúi lạy của muôn thú – táo bạo và cuồng nộ. Nhưng dưới sự khống chế của Táng Hoa kiếm, thứ khí thế kia lại tinh tế mà nhu hòa, chậm rãi chuyển động từng chút một.  

Advertisement

Dưới sự khống chế của Táng Hoa kiếm, chẳng ngờ hai loại khí chất cực kỳ trái ngược đó lại đang hòa quyện chặt chẽ với nhau.  

Ánh mắt của hắn di chuyển theo từng đường kiếm, cuối cùng dừng lại hồi lâu trên mũi kiếm.  

Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất ngay trước mắt hắn, tất cả đều trở nên đen kịt một màu.  

Cho tới khi cả thế giới chỉ còn lại hình dáng của mũi kiếm kia thì thanh kiếm trong tay hắn bỗng nhiên chỉ thẳng về phía không trung.  

Hoa mọc từ chốn nào!  

Viu!  

Giờ phút này, nội lực trong thân thể và cả hổ uy kinh thiên động địa, bỗng chốc biến mất trong giây lát.  

Trên mũi kiếm, một đóa hoa tường vi lặng lẽ nở rộ. Vào đúng thời khắc đóa hoa ấy bung nở, kiếm thế cực kỳ sắc nhọn cũng lập tức nổ tung ngay trên mũi kiếm.  

Tiếc thay, kiếm thế vô song ấy chỉ xuất hiện trong giây lát, sau đó biến mất vô tung.  

“Bịch”, bước chân của Lâm Nhất bỗng lảo đảo, suýt chút nữa té ngã trên đất.  

Hắn vội vàng chống thanh Táng Hoa kiếm xuống đất bằng cả hai tay, hơi thở dồn dập.  

Tất thảy tinh, khí, thần khắp người hắn đều đổ hết vào chiêu kiếm vừa nãy, nội lực trong thân thể cũng không còn sót lại chút nào.  

Trên gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ mỏi mệt.  

Nhưng ý cười lại ngập khắp mi mắt chân mày, ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt hắn giờ phút này trông vô cùng thoải mái.  

“Quả nhiên là thế, thức thứ nhất trong Tường Vi kiếm pháp tuy mang tên ‘Hoa mọc từ chốn nào”, nhưng trên thực tế chính là điều khiển bản tâm của chính mình, hàng phục con mãnh hổ táo bạo trong lòng, qua đó mới có thể nhìn thấy hoa nở, chuyển hóa thành kiếm ý vô song”.  

Nói thì có vẻ dễ nhưng để thực hiện được lại gian nan vô cùng.  

Chỉ mới thử nghiệm thôi mà đã gần như rút cạn toàn bộ sức lực của Lâm Nhất khiến hắn mệt gần chết, bởi vì chiêu thức này có liên quan tới khí thế, tâm cảnh, và cả lực khống chế.  

“Con mãnh hổ” trong lòng rốt cuộc là thứ gì?  

Là dục vọng, là lửa giận, hay là quỷ ma…  

Trong quá trình nó được phóng thích ra, chỉ cần vận lực hơi quá đà thì sẽ bị lập tức mất khống chế ngay.  

Một thoáng sơ sẩy kia khiến hắn gần như không thể khống chế nổi, cảm xúc tiêu cực trong lòng bộc phát ào ào.  
 
Chương 82


Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại thể lực, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, hắn cảm thấy rất hài lòng, nhấc chân tiến về phía thành Bạch Thủy.  

Nếu vẫn còn nội kình, chỉ cần hơn nửa canh giờ, hắn có thể dùng Đại Nhạn Quyết để đến thành Bạch Thủy, thế nhưng vừa nãy đã tiêu hao hết sạch, nên hiện tại đành phải ngoan ngoãn đi bằng hai chân.  

Advertisement

Khi Lâm Nhất đến được Vạn Bảo các trong thành thì đã là hai canh giờ sau đó.  

Advertisement

“Lâm Nhất tiểu đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy!”  

Thấy Lâm Nhất đến, Đồng Hổ tỏ vẻ hớn hở, nhiệt tình gọi hắn.  

Có thể thấy được ánh mắt ông ta mang theo sự nôn nóng, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.  

Lâm Nhất cũng không nhiều lời, hắn giao năm cây Huyết Diễm cốt trong tay cho ông ta.  

Lúc trước, hắn chỉ giao một nửa Huyết Diễm cốt cho Đồng Hổ cũng là để phòng ngừa, không thể hoàn toàn tin tưởng thương nhân được.   

“Tốt lắm! Đây là kế ước ủy thác, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy ký vào đó!”  

Đồng Hở mừng như bắt được vàng, ông ta vội đem khé ước đã chuẩn bị từ trước ra.  

Lâm Nhất đọc kỹ một lượt, chủ yếu khế ước đề cập đến việc Lâm Nhất ủy thác 10 cây Hỏa Diễm cốt cho Đồng Hổ của Vạn Bảo các để đấu giá. Sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ nhận được 1/10 tổng giá trị đấu giá được xem như là thù lao.  

Sau khi ký kết khế ước, Lâm Nhất giữ lại một bản, rồi nhìn về phía đối phương và nói: “Ông chủ Đồng, nói rõ một chút được không, mười cây Hỏa Diễm cốt này đại khái có thể đấu giá được bao nhiêu linh thạch hạ phẩm?”  

Hai người hiện tại đã đứng chung một chiến tuyến rồi, Đồng Hổ bèn cười nói: “Ta nhớ năm năm trước, một cây Hỏa Diễm cốt có thể đấu giá được 5000 miếng linh thạch hạ phẩm”.  

“Năm nghìn miếng!”  

Lâm Nhất ngạc nhiên hô lên một tiếng, mức giá này quả thực rất khoa trương, hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  

Mười cây Huyết Diễm cốt chẳng phải là được năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm rồi sao?  

“Xem ra ngươi cũng không biết giá trị của Huyền Khí, trong hàng ngũ Huyền Giáp hạ phẩm thì Huyết Diễm Giáp có thể nói là đứng đầu, vừa mềm mại lại vừa có khả năng phòng ngự cực cao. Nói thế nào nhỉ? Nếu ngươi mặc một bộ Huyết Diễm Giáp thì dù có gặp phải cao thủ võ đạo tầng tám, thậm chí là tầng chín, e là bọn họ cũng rất khó khiến ngươi trọng thương chỉ với một kích”.  

“Còn đối với võ đạo tầng bảy thì… ha ha, muốn tạo thành tổn thương đối với ngươi… sợ là khó!” 
 
Chương 83


Nhìn thấy sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt Lâm Nhất, Đồng Hổ có chút thỏa mãn hư vinh, ông ta cẩn thận giải thích: “Hiện tại ngươi đã biết vì sao Huyết Diễm cốt, với tư cách là tài liệu chủ chốt để tạo thành Huyết Diễm Giáp, lại có giá trị cao như thế rồi chứ?”  

Lâm Nhất thầm hiểu rõ, có bộ giáp đó tương đương với có thêm một cái mạng, khó trách nó lại có giá trị cao như vậy.  

Advertisement

“Lúc này, tin tức bốn cây Hỏa Diễm cốt sẽ được bán ra cùng một lúc đã kinh động đến tầng lớp đứng đầu Tứ đại tông môn. Ta đoán giá có thể sẽ vượt qua 5000 miếng linh thạch hạ phẩm, tiểu đệ, ngươi cứ đợi tin tốt của ta đi!”  

Đồng Hổ vô cùng phấn khích, ông ta đã sớm lan truyền tin tức đấu giá 10 cây Huyết Diễm cốt ra ngoài.  

Advertisement

Mười cây Huyết Diễm cốt tương đương với 10 bộ Huyết Diễm Giáp, có thể khiến thực lực tổng thể của tông môn tăng vọt.  

Đối với các tông môn, điều này quả thực có sức hấp dẫn cực lớn.  

Lâm Nhất trầm giọng nói: “Khi nào thì bắt đầu buổi đấu giá?”  

“Trưa mai, sao hả? Ngươi cũng có hứng thú?”  

“Đương nhiên rồi!”  

“Ha ha ha, tốt lắm, ta sẽ cho ngươi một tấm thẻ dành cho khách quý, đến lúc đó ngươi có thể dễ dàng tham gia buổi đấu giá”.  

Nói xong, Đồng Hổ liền đưa cho hắn một tấm thẻ màu bạc được thiết kế khá là tinh xảo.  

Lâm Nhất từ chối thì có vẻ vô lễ, thế nên hắn đã thoải mái nhận lấy.  

Năm miếng linh thạch hạ phẩm hẳn là đủ hoàn trả gấp 10 lần những ân huệ mà Tô Hàm Nguyệt đã ban cho nguyên chủ suốt mấy năm nay.  

Lâm Nhất thầm nghĩ, những gì đã hứa, hắn vẫn luôn nhớ kỹ.  

Cũng coi như giải quyết xong chấp niệm của chủ nhân thân thể này.  

Trưa hôm sau, Lâm Nhất đi đến phòng đấu giá.  

Đây chính là nơi phồn hoa nhất thành Bạch Thủy, ngoại trừ phòng đấu giá, xung quanh đây còn có đủ các loại cửa hàng.  

Võ giả lui đến không ít, có thể nói là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.  

Trước cửa phòng đấu giá, biển người như thủy triều không ngừng dâng cao, trong đó có không ít cao thủ võ đạo tầng bảy, có thể thấy được, buổi đấu giá này không tầm thường.  

Sau khi vào trong, Lâm Nhất lấy thẻ khách quý giao cho gã sai vặt.   

Ngay lập tức, một gã quản sự nhanh chân bước đến, nhiệt tình tiếp đón hắn.  

“Lâm công tử, xin mời đi bên này, ông chủ Đồng đã lệnh cho ta phải tiếp đó công tử thật chu đáo, xin hãy đi theo ta!” 
 
Chương 84


Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc.  

Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy.  

Advertisement

Thoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu.  

Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi.  

Advertisement

Lâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.  

“Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!”  

“Không thành vấn đề!”  

So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều.  

Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá.  

Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy.  

“Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”.  

Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói.  

“Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?”  

Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi.  

“Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”.  

Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá.  

“Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?”  

Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương.  

Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết.  

Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này.  

“Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?” 
 
Chương 85


Hai mắt quản sự áo đen tỏa sáng, ông ta trầm giọng nói: “Để tôi xem thử, quả thật là sừng của thủ lĩnh Man Ngưu! Sừng trâu bình thường không thể có kích thước lớn như vậy, trong khi thứ này cũng đã gần 2 mét rồi, độ cứng và sự sắc bén cũng hơn xa những con Hoàng Kim Man Ngưu khác’.  

Có thể trở thành quản sự của phòng đấu giá, đương nhiên, ông ta phải là người có mắt nhìn.  

Advertisement

“Lâm công tử, loại Man Ngưu này luôn di chuyển thành đàn, rất ít ai dám trêu chọc chúng, sao ngươi có thể săn giết được?”  

Sau khi xác định đó đúng là sừng của con trâu đầu đàn, ánh mắt quản sự áo đen tràn đầy kinh ngạc, không cách nào che giấu nổi.  

Advertisement

Lâm Nhất không trả lời câu hỏi của ông ta, mà bình thản nói: “Xem ra giá trị không nhỏ, vậy ông đem đi gửi đấu giá cho ta đi!”   

“Được, ta lui xuống chuẩn bị, nếu còn cần gì nữa, Lâm công tử có thể căn dặn bất kỳ lúc nào”.   

Nhận thấy Lâm Nhất là một người bất phàm, quản sự áo đen lập tức thay đổi thái độ, không còn âm thầm xem thường như trước, mà tỏ vẻ vô cùng cung kính.  

Lâm Nhất là người giỏi quan sát sắc mặt, đương nhiên, hắn thấy rõ sự thay đổi của quản sự.  

Tuy nhiên, hắn cũng không quá để tâm. Mắt thấy buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, Lâm Nhất bèn lấy ra bốn miếng linh thạch hạ phẩm, nhắm mắt điều tức, chậm rãi vận chuyển Thuần Dương Công.  

Thuần Dương Công bá đạo, tham lam hấp thu linh khí dồi dào trong linh thạch, lúc này, Thuần Dương Công tầng ba có thể sẽ đột phá bất kỳ lúc nào.  

Sau nửa canh giờ, bốn miếng linh thạch hạ phẩm trong tay Lâm Nhất đã tiêu hao hết sạch.  

Mất đi linh khí, chúng đã trở thành đá cụi, bị hắn tiện tay ném sang một bên.  

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào, trên đài đấu giá đã có một mỹ nữ dáng người đầy đặn thướt tha đứng đó.  

“Xin chào mọi người, tiểu nữ là Thu Lan, đấu giá sư của buổi đấu giá hôm nay, mọi người có thể gọi ta là Lan tỷ. Hoan nghênh đến với buổi đấu giá ngày hôm nay, ta sẽ dốc hết sức phục vụ chư vị”.  

Nàng có vóc dáng nóng bỏng, khuôn mặt luôn mang ý cười, tựa như một ngọn lửa đang hừng hực cháy.  

Nói xong, nàng khẽ cúi người, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, thoáng chốc, bầu không khí trong phòng đấu giá trở nên nóng rực.  

“Lan tỷ, mau bắt đầu đi, chúng ta đợi không nổi nữa rồi!”  

“Đúng đúng đúng, nhanh lên đi!”  

Dường như có ẩn ý gì đó trong lời nói, Thu Lan mỉm cười, dịu dàng nói: “Đừng vội, trước tiên để ta tuyên bố vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá ngày hôm nay”.  
 
Chương 86


Xoẹt!  

Nàng ta duỗi tay kéo một cái, mảnh vải đỏ rực trên bàn đấu giá bị xốc lên, để lộ một viên đan dược có màu đỏ tươi.  

Advertisement

“Một viên Hóa Huyết đan có chất lượng tương đương với xuất phẩm của tông môn, giá trị của Hóa Huyết đan có lẽ không cần phải nói nhiều, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Giá khởi điểm là 500 miếng linh thạch hạ phẩm, hiện tại bắt đầu đấu giá”.  

Thường thì vật phẩm đầu tiên sẽ không quá mức quý giá, nhưng nhất định phải có khả năng hấp dẫn ánh mắt mọi người.  

Advertisement

Dùng Hóa Huyết đan làm vật phẩm khởi động cho buổi đấu giá ngày hôm nay quả thật vừa khéo.  

Lâm Nhất cũng để mắt tới thứ này, Hóa Huyết đan không ngại nhiều, có thể cạnh tranh một phen.  

“Năm trăm năm mươi miếng!”  

“Sáu trăm miếng!”  

“Bảy trăm miếng!”  

…  

“Một ngàn miếng!”  

Chỉ trong chốc lát, giá của Hóa Huyết đan đã được đẩy lên gấp đôi.  

Lên đến 1000 miếng linh thạch hạ phẩm, toàn trường bắt đầu yên tĩnh trở lại, quả thực cái giá này rất đắt đỏ.  

Ít có ai có thể dễ dàng bỏ ra một ngàn miếng linh thạch hạ phẩm như vậy.  

“Một ngàn hai!”  

Suy tư một lúc, Lâm Nhất ra giá 1200.  

Có đôi khi, có linh thạch cũng chưa chắc mua được Hóa Huyết đan, nếu có cơ hội mua được thì đừng nên bỏ qua.  

Lâm Nhất thẳng thắn nâng thêm 200 miếng linh thạch hạ phẩm đã khiến nhiều người còn đang dự muốn nâng giá lập tức từ bỏ ý định.  

“Một lần, hai lần… 1200 miếng ba lần, thành giao!”  

Thu Lan nhìn về phía gian phòng của Lâm Nhất, tươi cười quyến rũ, cao giọng nói: “Chúc mừng vị khách ở phòng riêng lầu hai giành được Hóa Huyết đan, ngay lập tức sẽ có người đưa đến cho quý khách!”  

“Haiz, ta đã sớm đoán được viên Hóa Huyết đan này sẽ không thuộc về chúng ta!”  

“Lần nào cũng vậy, giá Hóa Huyết đan luôn bị nâng lên gấp đôi!”
 
Chương 87


“Đáng tiếc, nếu có được một viên Hóa Huyết đan, ta có thể lập tức đột phá võ đạo tầng năm”.  

“Đợi chút nữa, chắc chắn sẽ đấu giá Tôi Thể đan, vậy cũng đủ rồi!”  

Advertisement

Dưới sảnh vang lên rất nhiều tiếng thở dài, nhưng nhìn sắc mặt thì có lẽ bọn họ cũng không ngoài ý muốn.  

Advertisement

Biết viên Hóa Huyết đan này không thể nào có giá mấy trăm viên linh thạch là đã bị bọn họ đấu giá được.  

Thu Lan trên đài trong lòng thầm nghĩ, mở màn không tệ.  

Võ giả ở hội trường đã bị viên Hóa Huyết đan kích thích, hứng thú tăng vọt.  

Tiếp theo lần lượt hơn mười vật phẩm đấu giá đều được bán thành công với giá rất tốt.  

Có binh khí, có đan dược, có bí tịch, thậm chí còn có cả đấu giá sủng vật yêu thú, gần như tất cả những thứ mà võ giả hứng thú đều có.  

Có lẽ do mắt nhìn quá cao, chẳng có gì đáng kể đối với Lâm Nhất nên hắn vẫn không hề động tâm.  

"Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một món vừa mới được thêm vào tức thì, sừng Hoàng Kim Ngưu của con Hoàng Kim Man Ngưu đầu đàn!"  

Xôn xao!  

Đấu giá sư Thu Lan lột tấm khăn đỏ ra, dưới ánh sáng khuếch đại của ánh đèn bảo thạch trên trần nhà, sừng Hoàng Kim ngưu của con Man Ngưu đầu đàn tỏa ra ánh sáng rất đẹp mắt.  

Nhất thời, chiếc sừng Hoàng Kim Ngưu kim quang rạng rỡ này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ võ giả tại diễn tràng.  

"Chiếc sừng trâu sắc bén thật!"  

"Nghe nói sừng của Hoàng Kim Man Ngưu có thể dễ dàng phá vỡ phòng thủ của yêu thú cùng cấp, đấu đá hung hăng, gần như không ai dám ngăn cản".  

"Loài Man Ngưu này vẫn luôn hoạt động theo quần thể, ít cũng phải từ hàng trăm lên đến hàng nghìn con, sừng của con đầu đàn sao có thể lấy được nhỉ?"  

Bên dưới đài mọi người xôn xao bàn luận, nhưng trong một gian phòng nào đó trên tầng hai, một người vừa nhìn thấy sừng Hoàng Kim Ngưu thì sắc mặt lập tức thay đổi.  

Người này chính là kẻ đã thoát chết trong gang tấc tại nơi sâu trong dãy núi Hoàng Vân, thiếu chủ Vân gia.  

"Đáng chết, thứ này là do kẻ nào mang đến!" 
 
Chương 88


Sắc mặt của thiếu chủ Vân gia âm trầm đến đáng sợ, sát khí tỏa ra bốn phía, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi lập tức đi điều tra cho ta, rốt cuộc là do kẻ nào vừa thêm vào, kẻ đó hiện tại đang ở đâu, bắt buộc phải điều tra rõ ràng cho ta!"  

Hộ vệ bên cạnh đều có chút kỳ lạ, tại sao thiếu chủ nhà mình đột nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy.  

Advertisement

"Còn ngây ra đó làm gì, khẩn trương đi cho ta!"  

"Vâng vâng vâng!"  

Advertisement

Thu Lan trên sàn đấu giá nhìn thấy sắc mặt hưng phấn của đám võ giả bên dưới thì khá hài lòng, cười nói: "Mọi người đều biết huyền khí khó cầu, nhưng một thanh cốt kiếm được mài bóng từ sừng Hoàng Kim Ngưu cũng không thua kém huyền khí là bao đâu. Giá khởi điểm của sừng Hoàng Kim Ngưu là hai ngàn linh thạch hạ phẩm!"  

Giá vừa ra đã khiến vài người đánh trống xin lui.  

Rõ ràng chiếc sừng Hoàng Kim Ngưu này không phải bán cho người bình thường, chỉ có đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn mới mua nổi.  

Quả nhiên đúng như dự đoán, người ra giá đều là những khách quý ở gian giữa, số lượng cạnh tranh chỉ loanh quanh mười người.  

Cuối cùng, chiếc sừng Hoàng Kim Ngưu này được bán đi với giá đúng tròn ba ngàn năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm.  

"Vận khí không tệ".  

Lâm Nhất mỉm cười, ba ngàn năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm cũng xứng với cục diện hung hiểm thập tử nhất sinh của hắn ngày hôm đó.  

Vật đấu giá tiếp theo có chút thú vị, do hai vị đại hán cường tráng cùng hợp sức khiêng lên.  

Vẻ mặt của tráng hán còn tỏ ra chật vật, sau khi đặt lên đài đấu giá thì thở dốc một hơi thật lớn.  

"Thứ quái quỷ gì mà nặng như vậy?!"  

"Thiên thạch?"  

"Trọng binh?"  

"Chiến giáp?"  

Kết quả đều không phải, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, vật đấu giá này lại chính là một cái hộp đựng kiếm.  

Hơn nữa rõ ràng còn có vẻ cũ nát, bên ngoài có không ít vết rỉ sét, nói dễ nghe một chút thì là vết cổ tích loang lổ, nói khó nghe chút thì chính là vừa rách vừa nát.  

Thấy vậy, không ít người bên dưới đều tỏ ra thất vọng. 
 
Chương 89


Thu Lan bình tĩnh nhẹ nhàng cười nói: "Mặc dù mọi người đều đã đoán lầm, nhưng hộp kiếm này quả thật là một đồ tốt, do một vị mạo hiểm cửu tử nhất sinh đào được từ một chiến trường cổ bên ngoài nước Thiên Thủy. Ít nhất cũng có lịch sử từ 300 năm trở lên, trong hộp kiếm lạnh thấu xương..."  

Nói đến hộp kiếm này, ngay đến đấu giá sư miệng lưỡi lắt léo như Thu Lan cũng có chút không biết nên nói thế nào mới được.  

Advertisement

Sau khi giới thiệu một hồi, báo giá khởi điểm, 800 miếng linh thạch hạ phẩm!  

Advertisement

"Thứ rác rưởi như vậy mà cũng đòi 800 linh thạch hạ phẩm, đúng là ăn dày quá".  

"Ai thèm mua cái thứ này chứ?"  

"Hộp kiếm ngoài để trang trí ra thì còn có tác dụng gì?"  

"Mau đổi đi, mau đổi đi!"  

Bên dưới vang lên âm thanh xôn xao, Thu Lan lập tức hơi bối rối, giá của hộp kiếm này là do giám định sư của hội đấu giá đưa ra.  

Mặc dù bọn họ không hoàn toàn nghiên cứu thấu đáo, nhưng từ số tuổi và địa điểm của hộp kiếm thì đều nhất trí cho rằng ít nhất cũng phải có giá 800 miếng linh thạch hạ phẩm.  

Nhưng hiện tại võ giả dưới đài rõ ràng đều không muốn mua.  

Lẽ nào không bán được ư?  

Đấu giá sư Thu Lan trong lòng trầm xuống, nếu không bán được thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tên tuổi của đấu giá sư.  

Lập tức vội vàng ra sức giới thiệu.  

"Đồ lấy được từ chiến trường cổ từ trước đến nay chưa từng quá kém chất lượng, nếu như vận khí tốt thì không chừng các vị còn có được một món bảo vật trên ngàn năm, chưa biết chừng còn là huyền khí thì sao? Nếu như có thể phục hồi lại thì chẳng phải đã kiếm được món hời lớn rồi ư, cả đời cũng không cần phải lo lắng gì nữa..."  

Thu Lan vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình giới thiệu, nhưng những người đồng tình bên dưới lại cực kỳ ít ỏi, hiệu quả chẳng ra làm sao.  

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, nghĩ đến Táng Hoa kiếm cần hương hoa để bảo dưỡng, dường như quả thật cần một hộp đựng kiếm.  

Có điều hộp đựng kiếm trước mắt này có vẻ cũ kỹ quá rồi.
 
Chương 90


Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không.  

Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai.  

Advertisement

"Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”.  

“Thanh Vân Môn!”  

Advertisement

Thiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?"  

Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được".  

Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm.  

Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này.  

Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào.  

"Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy".  

Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi".  

Giờ phút này.  

Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?"  

"810 miếng!"  

Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua.  

"Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!"  

Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước.  

Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động.  

Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?"  

Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm.  

Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.
 
Chương 91


"Lần thứ nhất, lần thứ hai... được, chúc mừng vị khách quý này..."  

"Khoan đã! Bổn thiếu gia muốn mua hộp kiếm này, một ngàn sáu trăm miếng linh thạch hạ phẩm!"  

Advertisement

Đúng lúc đấu giá sư đang chuẩn bị thốt ra hai chữ thành giao, thì đột nhiên có người trả giá gấp hai lần.  

Thu Lan tỏ ra kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, vội vàng nhìn qua cười nói: "Hóa ra là thiếu chủ Vân gia, ta nói ai mà lại hào phóng xuống tay như vậy chứ!"  

Advertisement

Thiếu chủ Vân gia?  

Lâm Nhất hơi sững lại, tên khốn này bị đàn Man Ngưu truy sát vậy mà vẫn chưa chết.  

"Tên tiểu tử họ Lâm kia, hôm nay có ta ở đây, một cái lông ngươi cũng đừng mơ đấu giá được!"  

Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa, lạnh lùng thốt ra một câu nói, sự sắc nhọn trong giọng nói nhắm thẳng vào Lâm Nhất.  

Mọi người ở đại sảnh vẫn còn đang hoang mang, sao có thể ra một cái giá cao như vậy được, lúc này thì đều đã bừng tỉnh hiểu ra.  

Hóa ra đã từng có hiềm khích, thiếu chủ Vân gia muốn dùng linh thạch để đánh người rồi.  

"Ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!"  

Nhưng ai biết được, thiếu chủ Vân gia vừa dứt lời thì Lâm Nhất lập tức báo giá.  

Thu Lan còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận thì cười không khép nổi miệng: "Vị khách quý ở phòng số 17 ra giá ba ngàn, làm gì còn giá nào cao hơn giá này nữa!"  

"Đáng chết!"  

Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa cảm giác trên mặt như có một ngọn lửa đang phừng phừng bốc cháy, vừa nãy còn xuất ngôn khiến Lâm Nhất đến một cái lông cũng không mua được.  

Kết quả đối phương lại lập tức trả giá gần gấp đôi, hung hăng đáp lại như giáng cho một cái bạt tai.  

Thiếu chủ Vân gia cắn răng, chuẩn bị ra giá thêm lần nữa.  

"Thiếu chủ, đừng! Chúng ta đang nhận ủy thác của Tử Viêm Tông phải đấu giá được Huyết Diễm Cốt, ngộ nhỡ linh thạch không đủ, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thảm đó".  

Hộ vệ vốn yên tĩnh bên cạnh vội vàng ngăn cản, van nài khuyên nhủ.  

Thiếu chủ Vân gia trong lòng không cam, nhưng nghĩa đến sự đáng sợ của Tử Viêm Tông thì vẫn kiềm chế sự kích động ra giá.  

"Xem ra không có ai trả giá cao hơn ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm rồi, Vân thiếu chủ thật sự không cân nhắc nữa sao?"
 
Chương 92


Thu Lan chớp chớp mắt nhìn qua, dường như đang muốn nói vừa nãy ngươi còn xuất ngôn ngông cuồng kia mà.  

Trong gian giữa, thiếu chủ Vân gia tức đến mức sắc mặt đỏ ửng, siết chặt nắm đấm, coi như không nghe thấy lời đấu giá sư nói.  

Advertisement

"Chúc mừng vị khách quý này, với giá ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đã thành công có được hộp kiếm cổ".  

Advertisement

Trong lòng thầm than nuối tiếc, tên thiếu chủ ngu si của Vân gia này vẫn có chút lí trí, bằng không vụ này thật sự đã kiếm lớn rồi.  

Có điều hiện tại cũng đã lời lắm rồi, vẫn khiến Thu Lan vui mừng không thôi.  

Ước chừng khoảng sau thời gian một tách trà, hai người đàn ông liền khiêng hộp kiếm đến phòng riêng của Lâm Nhất.  

Quản sự hắc y hộ tống tới cười nói: "Lâm công tử, hộp kiếm của ngươi đã được mang tới rồi đây".  

Lâm Nhất khẽ gật đầu: "Linh thạch khấu trừ luôn vào chỗ sừng Hoàng Kim Ngưu của ta được không".  

"Được thôi".  

Đợi sau khi đám người rời khỏi, Lâm Nhất quan sát tỉ mỉ hộp đựng kiếm.  

Hộp đựng kiếm cổ xưa, rỉ sét loang lổ, nhìn trông quả thực có chút rách nát, nhưng cổ vận toát ra thì lại không giả.  

Vẻ ngoài so với tưởng tượng cần phải kiên nhẫn quan sát lại nhiều hơn, hoa văn bên ngoài hộp kiếm mang cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa nồng đậm.  

Trong khoảnh khắc mở ra, giống như Thu Lan đã nói, khí lạnh ập tới, lạnh đến thấu xương.  

"Không tệ".  

Lâm Nhất tỏ ra hài lòng, điểm mà hắn coi trọng nhất của hộp đựng kiếm chính là điểm này, sau này có thể đặt cánh hoa tươi vào bên trong. Hàn khí mát lạnh có thể bảo quản hương hoa được lâu dài, sẽ không bị chóng tàn.  

Táng Hoa kiếm hiện tại so với huyền khí thì vẫn còn chút chênh lệch, cần phải dùng hương hoa để dưỡng.  

Mặc dù trước mắt không gấp, nhưng cũng cần phải chuẩn bị tốt trước.  

Nhưng điều khiến hắn có chút ngạc nhiên đó là chẳng qua chỉ là một hộp kiếm có độ dày bằng nửa ngón út mà lại nặng như vậy. 
 
Chương 93


Xem ra cái hộp kiếm này có chút môn đạo. Những nhà giám định bảo vật kia cũng không hẳn đã đưa ra giá khởi điểm một cách mơ hồ.  

Hội đấu giá dần dần kết thúc, rất nhanh đã tới vật đấu giá cuối cùng.  

Advertisement

"Tiếp sau đây là vật chính trong buổi đấu giá lần này, thiết nghĩ mọi người đã nghe nói rồi, vật phẩm đấu giá lần này chính là mười cây Huyết Diễm Cốt. Huyết Diễm Cốt chính là nguyên liệu chính chế tạo Huyết Diễm giáp, có Huyết Diễm giáp thì khi đối mặt với một kích võ đạo tầng chín cũng không đến nỗi trí mạng. Giá trị của vật này ta không cần phải giới thiệu nhiều nữa, giá khởi điểm hai vạn linh thạch hạ phẩm!"  

Thu Lan có chút tự tin với vật phẩm đấu giá cuối cùng này, căn bản không cần phải giới thiệu gì nhiều.  

Advertisement

Trực tiếp kết thúc, báo ra một cái giá khiến toàn hội trường khó thở.  

Hai vạn miếng linh thạch hạ phẩm, một con số khổng lồ!  

Rất nhiều võ giả trong đại sảnh đều âm thầm lè lưỡi, số lượng linh thạch hạ phẩm này cho dù bọn họ có vất vả cả đời e là cũng không tích lũy đủ được.  

"Hai vạn năm trăm ngàn linh thạch hạ phẩm!"  

Thiếu chủ Vân gia từ nãy vẫn tức đến nghẹn họng lập tức báo giá, nóng lòng muốn thể hiện tài lực của mình.  

Hơn nữa trực tiếp một mạch tăng giá thêm năm ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.  

"Ba vạn!"  

"Bốn vạn!"  

"Năm vạn!"  

Nhưng rất nhanh, giá của hắn ta nhanh chóng bị báo giá của người khác che khuất, năm ngàn linh thạch hạ phẩm thêm vào không đáng nhắc đến.  

Mười cây Huyết Diễm Cốt gần như trong nháy mắt đã đạt đến cái giá năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm khiến người khác kinh ngạc.  

"Là Tứ đại gia tộc đang tranh giành!"  

"Đằng sau Tứ đại gia tộc đều có một tông môn hỗ trợ, không biết lần này, ai có thể trở thành kẻ thắng cuộc chân chính".  

"Ta đoán, vẫn là Tử Viêm Môn hỗ trợ Vân gia. Mấy năm nay, thực lực của Tử Viêm Môn không ngừng bành trướng, âm ỷ có tình hình khiêu khích Thanh Vân Môn, mười cây Huyết Diễm Cốt chắc chắn là bắt buộc phải có được".  

"Xem đi, những tông môn khác cũng không chịu ngồi không, không dễ dàng nhường lại Huyết Diễm Cốt đâu". 
 
Chương 94


Lâm Nhất vui vẻ xem kịch hay, Tứ đại tông môn cạnh tranh càng lợi hại càng tốt.  

"Năm vạn rưỡi!"  

"Sáu vạn!"  

Advertisement

Giá cạnh tranh một đường tăng cao vọt lên, sau khi thiếu chủ Vân gia báo giá sáu vạn thì không còn người tăng giá nữa.  

Advertisement

Sáu vạn miếng linh thạch hạ phẩm đã là một con số vô cùng khoa trương rồi, vượt xa giá thị trường.  

Xem ra Tử Viêm Môn này quả thật là quyết tâm phải có được Huyết Diễm Cốt.  

Trái tim của Lâm Nhất lên xuống liên tục, có chút khó mà bình tĩnh lại được, cho dù là nhường một phần lại cho Đồng Hổ.  

Cũng vẫn có thể lấy được hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm, một con số khổng lồ hoàn toàn không dám tưởng tượng,  

Một lát sau, quản sự áo đen đi vào trong gian giữa.  

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất hoàn toàn đã thay đổi, cười nói: "Lâm công tử, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ. Đến bây giờ ta mới biết người mà ông chủ Đồng ủy thác hóa ra lại chính là các hạ, trước đó đúng là có mắt như mù rồi".  

Nói xong bèn đưa một cái túi Trữ Vật tới.  

Lâm Nhất thận trọng nhận lấy, mở ra xem, chật ních trong đó toàn là linh thạch hạ phẩm.  

Sau khi kiểm kê cẩn thận xong, xác nhận số lượng chính xác, tổng cộng năm vạn bốn ngàn miếng.  

Sáu ngàn miếng linh thạch còn lại đã tới tay Đồng Hổ.  

Gần như chẳng làm gì đã có không sáu ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đối với Đồng Hổ mà nói vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.  

"Nếu thiếu chủ Vân gia mà biết, bảy vạn miếng linh thạch của hắn ta đã đến tay Lâm công tử thì không biết sẽ nghĩ thế nào".  

Quản sự áo đen khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, thiếu chủ Vân gia nếu như biết được chân tướng thì có lẽ sẽ tức đến thổ huyết mất.  

Chỉ là, ai thèm để ý chứ?  

Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không tiếp lời, chắp tay nói: "Cáo từ".  

"Lâm công tử, đi thong thả!"  

Nhìn bóng lưng của Lâm Nhất đi xa, lòng tham trong mắt quản sự áo đen chợt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc là đệ tử của Thanh Vân Môn, tuổi còn trẻ, lại có thực lực như vậy, chỉ sợ thực lực của trưởng bối ở Thanh Vân Môn không nhỏ".  

Nếu như không phải ông ta nhận định như vậy... thì Lâm Nhất có thể đi ra được hay không cũng khó nói. 
 
Chương 95


Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất rời khỏi phòng đấu giá, đến gặp Đồng Hổ ở Vạn Bảo các.  

“Chúc mừng Lâm công tử kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, e là còn chưa biết phải dùng vào đâu, đúng không?”  

Advertisement

“Dường như ông đoán được ta sẽ đến”.  

Đồng Hổ cười khẽ: “Đương nhiên rồi, trên tay cầm một lượng lớn linh thạch như vậy, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ đến việc phải tiêu như thế nào!”  

Advertisement

“Ông đã đoán đúng, quả thật ta muốn mua vài thứ”.  

Lâm Nhất cũng không khách sáo với Đồng Hổ, hắn nói thẳng: “Ta cần đan dược, loại tốt hơn so với Hóa Huyết đan! Ngoài ra, ta còn muốn đổi một ít linh thạch trung phẩm ở chỗ ông”.  

Đồng Hổ trầm ngâm nói: “Với cảnh giới của ngươi hiện tại, thật ra dùng Hóa Huyết đan là đủ rồi, thậm chí dư xài, hoàn toàn không cần lãng phí linh thạch”.  

Võ đạo tầng sáu rèn luyện lục phủ ngũ tạng, Hóa Huyết đan vẫn có tác dụng rất lớn, hoàn toàn đủ.  

Lâm Nhất nói khẽ: “Trong kỳ thi giữa năm của Thanh Vân Môn, đối thủ ở vòng tiếp theo của ta là một đệ tử ngoại môn có tu vi gần tiếp cận võ đạo tầng 8”.  

“Việc này…”  

Đồng Hổ lén nhìn Lâm Nhất một cái, thận trọng nói: “Nói thật ra thì với tu vi hiện tại của ngươi, gặp phải đối thủ như vậy e là khó mà thắng được. Nếu ngươi cần một vài loại đan dược bộc phát, ta có thể cung cấp, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại”.  

Lâm Nhất mỉm cười: “Không cần, ta chỉ cần một viên đan dược có thể giúp tăng tốc tiến độ tu luyện võ đạo tầng 6, để thử xem có thể thăng cấp lên tầng 7 trước khi thi đấu hay không. Ông chủ Đồng không cần phải quan tâ m đến những vấn đề khác”.  

“Vậy thì ta cũng không nhiều lời, đương nhiên chỗ ta có đan dược tốt hơn Hóa Huyết đan, đó chính là Dưỡng Tâm đan, trong ngũ tạng lục phủ, trái tim là quan trọng nhất, võ đạo tầng 6 cũng chủ yếu rèn luyện trái tim”.  

Đồng Hổ nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm nói: “Nếu ngươi muốn, ta có thể bán cho ngươi một viên, chắc giá là bốn ngàn miếng linh thạch hạ phẩm”.  

Dưỡng Tâm đan.  

Lâm Nhất cũng đã từng nghe qua loại đan dược này, nhưng không hiểu rõ cho lắm, dường như ở Thanh Vân Môn không thể đổi loại thuốc này.  

Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ tông môn, mang đến cống hiến cực lớn, mới có thể được ban thưởng.  

Rất nhiều đệ tử nội môn cũng không có được, phải nói là vô cùng hiếm, dù là Thanh Vân Môn cũng không trữ được nhiều.  

Gần như là đổi từ bên ngoài, cực kỳ quý hiếm.  

“Ông chủ Đồng quả thực là bản lĩnh, ngay cả Dưỡng Tâm đan mà cũng có”. 
 
Chương 96


Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt ngạc nhiên.  

Đồng Hổ cười ha hả: “Chiêu bài của Vạn Bảo các ta không phải hư danh đâu đấy, chẳng những thế, ta còn có đan dược tốt hơn so với Dưỡng Tâm đan”.  

“Ồ?”  

Advertisement

Lâm Nhất chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại có thể moi ra được tin tức như vậy.  

“Tuy nhiên, ngươi đừng có hỏi nữa, với cảnh giới của ngươi, trong vòng một hai năm tới không thể dùng được”.  

Advertisement

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lâm Nhất, ông chủ Đồng cười khẽ một tiếng, tỏ vẻ thần bí.  

Lâm Nhất động tâm tư, liền nói: “Chưa chắc! Ta đã thiếu một món nợ ân tình sâu nặng, còn chưa biết phải báo ân như thế nào đây. Ông nói thử xem, nếu đủ giá trị, bao nhiêu linh thạch ta cũng mua”.  

Thấy Lâm Nhất nghiêm túc như vậy, Đồng Hổ suy tư hồi lâu rồi đáp: “Thiên Nguyên đan”.  

“Có tác dụng gì?”  

Dưỡng Tâm đan thì hắn còn loáng thoáng nghe nói đến, nhưng Thiên Nguyên đan thì chưa từng được nghe qua.  

“Mười tầng võ đạo, mỗi tầng có một chướng ngại, nếu luyện đến tầng 9, muốn đột phá để thăng cấp lên tầng 10, ngưng tụ một hạt giống Tiên Thiên quả thật không phải chuyện đơn giản, chướng ngại ở tầng này tựa như một cái lạch trời!”  

Đồng Hổ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thiên Nguyên đan có thể tăng cơ hội thăng cấp lên võ đạo tầng 10 thêm 3 phần”.  

“Hạt giống Tiên Thiên?”  

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, xem ra Đồng Hổ không phải người bình thường, cho đến nay, hắn chưa từng nghe nói qua những kiến thức mà ông ta vừa giảng giải, hạt giống Tiên Thiên là thứ gì?  

Đồng Hổ cười khẽ: “Đúng vậy! Mười tầng võ đạo được xưng là ngụy Tiên Thiên, sẽ ngưng tụ nội kình cùng khí huyết toàn thân để kết tinh thành một hạt giống Tiên Thiên. Chỉ khi phá vỡ hạt giống Tiên Thiên mới chính thức tiến vào Tiên Thiên, đến lúc đó, ngươi sẽ thấy mọi thứ trở nên khác biệt”.  

“Ta mua!”  

Lâm Nhất không nói nhiều, trực tiếp đưa ra quyết định của mình.  

Tạm thời hắn vẫn chưa cần dùng đến, nhưng đối với Tô Hàm Nguyệt, hẳn là trong nay mai sẽ cần.  

Với thiên phú và tu vi của Tô Hàm Nguyệt, cũng chỉ có Thiên Nguyên đan mới đủ sức hấp dẫn đối với nàng.  

Còn những thứ bảo vật khác, trước mặt nàng đều là trò cười.  

Ngẫm lại, suốt hai năm qua, Tô Hàm Nguyệt đã tiện tay ban thưởng cho nguyên chủ rất nhiều đan dược quý giá, từ đó có thể thấy được xuất thân của nữ tử này không tầm thường.   

Vì lẽ đó, ánh mắt nàng ta đã sớm cao hơn đầu, coi nhẹ những thứ tầm thường.  

Lúc trước hắn đã từng nói sẽ hoàn trả gấp 10 lần, đã nói được thì phải làm được, dù có tiêu tốn nhiều hơn nữa, Lâm Nhất cũng không tiếc, bởi vì đây là một cây gai trong lòng hắn.   

Đồng Hổ ngỡ ngàng, ông ta không ngờ Lâm Nhất lại kiên quyết như vậy. 
 
Chương 97


Khóe miệng ông ta nhếch lên, để lộ một nụ cười nghiền ngẫm, rồi khẽ nói: “Ngươi cam tâm tặng người khác đan dược quý giá như vậy à? Đây chính là bảo vật trấn điếm của ta, trưởng lão của các tông môn lớn bỏ một cái giá cao ra để mua đều bị ta cự tuyệt”.  

“Nói giá đi!”  

Thương nhân chỉ quan tâ m đến lợi ích, cái gọi là bảo vật trấn điếm, có thể bán hay không chỉ là vấn đề giá cả.  

Advertisement

Đồng Hổ nhắm mắt lại, cười nói: “Bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm, chắc giá!”  

“Thành giao!”  

Advertisement

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất đã mua được một viên Dưỡng Tâm đan cùng một viên Thiên Nguyên đan, và 1 vạn miếng linh thạch hạ phẩm đổi thành 10 miếng linh thạch trung phẩm.   

Vừa khéo, năm vạn bốn ngàn miếng linh thạch hạ phẩm đã xài hết.  

Lâm Nhất cười tự giễu: “Đúng là khéo, không nhiều hơn một phần, không ít đi một phần, toàn bộ linh thạch ở chỗ ta đều chảy vào túi ông chủ Đồng cả rồi!”  

Đồng Hổ biết Lâm Nhất đang trào phúng ông ta, ngầm nói ông ta gian trá, thế nhưng thương nhân có một ưu điểm, đó chính là da mặt dày.  

Đồng Hổ ngượng ngùng cười: “Lâm công tử nói đùa, như vậy đi, ngươi tùy tiện chọn một thứ trong Vạn Bảo các của ta, thích cái gì cứ lấy, coi như là quà tri ân”.  

“Được, vậy ta sẽ không khách sáo!”  

Lâm Nhất đứng dậy, đi theo Đồng Hổ dạo quanh một vòng Vạn Bảo các.  

Trong Vạn Bảo các gần như cái gì cũng có, đan dược, bí tịch, vũ khí, kỳ hoa dị thảo, còn có rất nhiều thứ linh tinh mà Lâm Nhất không biết.  

Mỗi lần hắn cầm một món lên, mí mắt Đồng Hổ đều giật giật mấy cái, miễn cưỡng nở nụ cười.  

Tuy là ngoài miệng nói cứ lấy tùy thích, nhưng bản chất thương nhân vẫn là thương nhân, Đồng Hổ cảm thấy đau lòng không thôi.  

Dạo quanh một vòng, cuối cùng Lâm Nhất bước đến kệ chứa công pháp võ kỹ.  

“Liệt Sơn đao pháp! Bốn ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!”  

Liếc mắt thấy bộ võ kỹ này, Lâm Nhất có cảm giác rất quen thuộc, chợt, hắn nhớ ra, đây là đồ mà hắn bán cho Đồng Hổ.  

Nhớ không lầm lúc đó lão cáo già này đã mua với giá 1500 miếng linh thạch hạ phẩm.  

Lâm Nhất quay đầu nhìn thì thấy Đồng Hổ cười giả lả: “Giá niêm yết, đây chỉ là giá niêm yết thôi, sao có thể bán với giá cao như vậy được! Lâm công tử chớ có nghĩ nhiều, từ khi bước chân vào làm ăn đến nay, tại hạ chưa từng lựa gạt bất kỳ một ai”.  

Lâm Nhất thầm cười lạnh: Ta tin ông mới là lạ đấy!  

Lại đi thêm vài bước, phần giới thiệu của một quyển bí tịch khiến hắn chú ý.
 
Chương 98


Đồng Hổ liếc nhìn, thấy đó không phải vật có giá trị thì cười nói: “Không thành vấn đề! Tuy nhiên, bí tịch này chỉ có Luyện Dược sư mới có thể tu luyện, hơn nữa còn rất nhàm chán, nó không có tác dụng quá lớn đối với ngươi!”  

“Không sao, nếu được, ông cho tôi thêm một hạt giống Bạch Tàn hoa là được”.  

Advertisement

Đương nhiên Lâm Nhất có chỗ để dùng, nhưng hắn không cần phải nói với Đồng Hổ.  

“Đơn giản!”  

Advertisement

Đồng Hổ cũng cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ là có thể dễ dàng đuổi Lâm Nhất đi như vậy, ông ta còn tưởng hắn sẽ chọn một số món quý giá cơ đấy.   

Sau khi giao hạt giống Bạch Tàn Hoa cho Lâm Nhất, Đồng Hổ mừng rỡ tiễn hắn ra ngoài, ông ta cứ huyên thuyên không ngừng, còn nói hoan nghênh hắn lần sau lại đến.  

Rời khỏi Vạn Bảo các, Lâm Nhất thoáng quay đầu nhìn lại, trong lòng có vô vàn cảm xúc, lần trước chi tiêu, mua rồi lại mua, hơn ba ngàn linh thạch hạ phẩm đều tiêu sạch.   

Lần này còn thảm hơn, hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm cũng tiêu sạch.  

Đúng là cái hố ăn người không nhả xương mà, nhưng có chơi có chịu, cũng đành vậy thôi.  

“Đã không còn sớm, ta nên quay về tông môn rồi!”  

Nhìn sắc trời, Lâm Nhất bước nhanh hơn, chuẩn bị rời khỏi thành Bạch Thủy.  

Buổi đấu giá được tổ chức tại thành Bạch Thủy khiến cho nơi này vốn đã phồn hoa nay còn sầm uất hơn.  

Sắp chạng vạng, vậy mà trên đường vẫn tấp nập, bốn phía đều có võ giả đi lại.  

“Giá! Giá! Giá!”  

Vừa đi được tầm năm phút thì ở phương xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.  

Ầm!  

Cùng với âm thanh đó, sát khí yêu ma dày đặc ập đến, cách thật xa vẫn có thể khiến người ta dựng tóc gáy.  

“Mau tránh ra cho ta! Cút!”  

“Bộp!” – Tiếng vó ngựa chói tai cùng vô số tiếng quát từ xa vọng đến.  

Con đường đông đúc thoáng cái trở nên hỗn loạn.  

Người xung quanh vội vàng né xanh hai bên, bầu không khí trở nên ồn ào, náo động. 
 
Chương 99


Lâm Nhất ngẩng đầu, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một đám người cưỡi ngựa đang điên cuồng lao đến.  

Con tuấn mã dẫn đầu một thân đỏ sẫm như máu, vô cùng cao lớn.  

Advertisement

Mỗi một bước chân của nó tạo thành tiếng vang quanh quẩn bên tai không dứt, khiến lòng người run sợ. Hai mắt nó tràn đầy sát khí, một thân sát khí kinh nhân, đây đích thực là một con yêu thú.  

Lâm Nhất híp mắt nhìn, phút chốc, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, người nọ chính là thiếu chủ Vân gia.  

Advertisement

Đám võ giả theo sau hắn ta đều là cao thủ có tu vi thấp nhất là võ đạo tầng sáu, bọn họ đang điên cuồng lao về phía trước.  

Thiếu chủ Vân gia nhe răng cười, hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất và nói: “Tên họ Lâm kia, ta chờ ngày này đã lâu, nếu ngươi đã đến thành Bạch Thủy, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây cho ta!”  

Hóa ra là thiếu chủ Vân gia bị Lâm Nhất làm bẽ mặt trong buổi đấu giá.  

Đợi hắn rời đi, tên nhóc này liền cho người theo dõi.   

Khi biết được Lâm Nhất đang ở Vạn Bảo các, thiếu chủ Vân gia lập tức triệu tập hộ vệ, phục kích sẵn trên đường, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, chờ bắt hắn.  

Con đường vốn đông đúc thoáng cái trở nên quạnh quẽ, trên đường, ngoại trừ Lâm Nhất, tất cả mọi người đều đã sớm né sang hai bên.  

Võ giả đứng hai bên đường đồng tình nhìn Lâm Nhất.  

“Người này đã đắc tội với thiếu chủ Vân gia, lại còn không trốn cho nhanh!”  

“Có ai không biết thiếu chủ Vân gia nổi danh là ác bá ở thành Bạch Thủy, những kẻ đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt!”  

“Chiến mã hắn cưỡi chính là yêu thú Huyết Long Mã, chỉ riêng nó thôi đã có thực lực võ đạo tầng 7 rồi!”  

“Hình như nó là thần mã trấn trạch của Vân gia, vậy mà lại để tên phá gia chi tử này tùy tiện cưỡi như vậy!”  

Trên đường, thiếu chủ Vân gia dẫn theo hộ vệ hùng hổ lao đến, phút chốc, bọn họ chỉ còn cách Lâm Nhất không đến ngàn mét.  

Vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Nhất, ban đầu, hắn định lẩn vào đám người hai bên để chạy trốn, nhưng ngẫm lại, so với bọn họ, hắn không quen thuộc với địa hình ở thành Bạch Thủy, sớm muộn gì cũng bị bắt lại, đến lúc đó, đối mặt với mười tên hộ vệ võ đạo tầng 10, e là sẽ bị giày vò đến chết.   

Vậy thì chiến!  

Thoáng chốc, Lâm Nhất đã có quyết định của mình, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén như lợi kiếm.  

Hắn chỉ có một cơ hội, đảm bảo ra tay một lần có thể giải quyết đám người này, nếu không, bị bọn họ chặn lại, e là ngay lập tức sẽ càng có thêm nhiều hộ vệ của Vân gia chạy đến trợ giúp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top