Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 60


Mã Khôi không nói câu nào, cứ thế mặt lạnh đi tới, bắt đầu tỉ mỉ lục soát khắp người Lâm Nhất một lượt.  

Nhóm người tập trung lại bên dưới khán đài đều nín thở, đổ dồn ánh mắt về một phía.  

Cánh tay, không có gì!  

Advertisement

Trước ngực, chẳng có gì!  

Advertisement

Sau lưng, không có gì!  

Phần chân, cũng không có gì nốt!  

Không có bất cứ một thứ gì cả…  

Sắc mặt Mã Khôi trở nên âm thầm, hắn ta lạnh lùng cất tiếng: “Cởi ra!”  

Lâm Nhất lập tức cởi áo bào của tông môn ra theo đúng những lời Mã Khôi nói.  

Nhưng vẫn không có bất cứ thứ gì cả. Mã Khôi lật từng món phụ kiện trên quần áo ra một để kiểm tra, ngay cả dây kẽm cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến ám khí nọ kia.  

Ánh sáng mặt trời chiếu đến trên thân thể rắn chắc của Lâm Nhất, xương chân và cơ bắp đã từng trải qua việc rèn luyện khí huyết của hắn vô cùng rắn chắc, chỉ là trên làn da có tương đối nhiều vết sẹo do đủ loại vết thương cả cũ lẫn mới để lại.  

“Đáng ghét, tên Kiếm Nô nhà người, đội khăn trùm đầu làm cái quái gì!”  

Vì không tìm được gì cả nên trong lòng Mã Khôi bừng bừng lửa giận, giơ một tay giật chiếc khăn trùm đầu của Lâm Nhất xuống.  

Tất nhiên, chỉ một miếng vải thì giấu thứ gì được.  

Sau khi chiếc khăn trùm đầu bị giật xuống, ấn ký Kiếm Nô màu tím ngay chính giữa đầu lông mày lại càng trở nên vô cùng bắt mắt, nó xuất hiện khiến một số người có mặt ở đó khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ khinh thường, dẫn tới cả những tiếng kinh hô không hề nhỏ.  

So sánh với Mã Khôi đang bừng bừng tức giận, Lâm Nhất vẫn chỉ nhắm hai mắt, nội tâm không hề dao động chút nào.  

Chẳng qua hắn đang nhớ lại một vài chuyện đã qua và cả những ký ức đầy chua xót.  

“Tẩy Kiếm Các bị mất một thanh bảo kiếm của đệ tử nội môn, nói mau, có phải ngươi lấy trộm hay không?!”  

Chu Bình đạp nguyên chủ ngã lăn ra đất, hung hăng tra hỏi.  

Nguyên chủ trưng ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ, trong lòng tên này sốt ruột vô cùng, ngay cả giọng nói cũng run run: “Không… ta không làm. Chu sư huynh, huynh nghe ta nói, kiếm… chắc chắn không phải ta trộm, ta sẽ không lấy trộm đồ vật của người khác!”  

“Còn dám mạnh miệng!”  

Vỏ kiếm trong tay Chu Bình đập mạnh vào lưng đối phương, gã ta trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi lấy trộm thì chính là ngươi trộm, không tìm thấy kiếm thì sẽ lấy đan dược Tô Hàm Nguyệt đưa cho ngươi để gán nợ, nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn!”  

“Chính là hắn ta trộm, chắc chắn là hắn ta lấy trộm!” 
 
Chương 61


“Ngoài hắn ta ra thì còn có thể là ai được!”  

“Chắc chắn là hắn trộm, ta thấy thường ngày hắn luôn tỏ ra nghiêm chỉnh lắm mà, không ngờ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì!”  

Đám tạp dịch xung quanh cứ thế chỉ chỉ trỏ trỏ nguyên chủ, hết kẻ này đến kẻ khác bồi thêm một câu, không cho nguyên chủ chen lời.  

Advertisement

“Ta… ta không có!”  

Advertisement

Nguyên chủ cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở sau lưng, sắc mặt thống khổ cùng cực, rất muốn phản bác song lại phát hiện bản thân không có lấy một chút khí lực để phát ra tiếng.  

Cảnh tượng đột nhiên biến đổi. Trong phòng ở của đám tạp dịch lúc này…  

Nguyên chủ lẻ loi trơ trọi nằm co quắp trên giường, giơ tay sờ lên ấn ký nóng rẫy trên trán, để ở lại Thanh Vân Môn mà hôm nay hắn đã lựa chọn trở thành Kiếm Nô.  

Ở sâu trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an hoảng hốt, mi tâm thỉnh thoảng lại truyền đến cơn đau đớn, khiến hắn trằn trọc đến mức khó vào giấc.  

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn dần dần thiếp đi.  

Đương giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nguyên chủ bị một đám tạp dịch ném “phịch” ra ngoài, thế rồi giật mình tỉnh giấc.  

Bên ngoài phòng, mưa đổ ào ào không dứt, cả người nguyên chủ đều bị nước mưa xối ướt đẫm, hắn khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?”  

“Cút, chỗ này là phòng tạp dịch, không phải chỗ cho tên Kiếm Nô như ngươi ở”.  

“Ngươi cũng thành Kiếm Nô rồi, thế mà còn muốn ngủ cùng chúng ta ư?”  

Bên dưới cơn mưa to, nguyên chủ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo khó tả, dù đã lau rất nhiều lần song vẫn không thể nào gạt được hết số nước mưa trên khuôn mặt.  

Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt nhòe nhìn về phía đám tạp dịch đang đứng bên dưới mái hiên.  

Nguyên chủ cầu khẩn với giọng nói yếu ớt: “Cho dù có đuổi ta ra ngoài, thì cũng nên đợi sau khi mưa tạnh đã được không. Đêm nay hãy cho ta trú tạm ở đây một hôm đi mà!”  

“Cút, mau cút cho khuất mắt ta, đồ Kiếm Nô nhà ngươi không có tư cách ở cùng chúng ta!”  

“Mang luôn cả đống rác rưởi của ngươi theo, cút đi!”  

Sau đó có kẻ ném thẳng túi đồ đạc của Lâm Nhất từ trong nhà ra ngoài.  

Rầm! Cả đám tạp dịch cứ thế đóng sầm cửa lại.  

Nửa đêm, dưới trời mưa rào tầm tã.  

Nguyên chủ ôm lấy bọc đồ, cả người gần như ngâm trong nước, cảm giác lạnh lẽo và nỗi cô đơn vô tận phủ kín xung quanh.  

Hắn giống với Lâm Nhất của hiện tại, cắn chặt môi, không nói tiếng nào mà xoay người rời khỏi. 
 
Chương 62


Hình ảnh dần dần biến mất, Lâm Nhất mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Mã Khôi rồi nói: “Tìm được chưa?”  

“Ta…”  

Mã Khôi chỉ nói đúng một chữ đó, không thể thốt nên được lời nào khác, bởi vì hắn ta quả thực không tìm được bất cứ thứ gì.  

Advertisement

Nhưng đúng lúc này, hắn ta lại trông thấy túi trữ vật bên hông Lâm Nhất, hai mắt phát sáng, đột ngột reo lên: “Túi trữ vật, thứ ám khí kia của ngươi, chắc chắn giấu trong túi trữ vật!”  

Hoang đường!  

Advertisement

Ai cũng biết muốn mở được túi trữ vật ra đều cần phải để ý, lại còn tốn một khoảng thời gian nhất định.  

Nếu trong lúc đang đánh nhau, Lâm Nhất làm thế thì chắc chắn không thể nào giấu giếm được bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm.  

“Nếu trong túi trữ vật này cũng không có thứ ám khí ngươi muốn tìm, vậy ngươi tính sao?”  

Ánh mắt Lâm Nhất vẫn hướng thẳng về phía Mã khôi, hắn trầm giọng cất tiếng.  

“Nếu trong chiếc túi trữ vật này không có ám khí, vậy Mã Khôi ta sẽ quỳ xuống xin lỗi ngươi!”  

Đã đâm lao thì phải theo cho trót, trong lòng Mã Khôi lúc này vô cùng bứt rứt, nhất định trong đó có ám khí, nếu không tại sao tay của hắn ta lại bị thương chứ!  

“Như ngươi mong muốn!”  

Lâm Nhất lấy Táng Hoa kiếm từ trong túi trữ vật ra ngoài, cầm trong tay, sau đó lại lôi ra vài món đồ linh tinh khác.  

Cảm thấy làm vậy quá phiền phức, thế là hắn bèn lật ngược tay, đổ hết toàn bộ mọi thứ trong túi trữ vật ra ngoài.  

Đổ ra hết!  

Vô số vàng bạc đá quý theo động tác lật úp của Lâm Nhất mà đổ ào hết ra ngoài, dưới ánh nắng chiếu rọi, quả thực khiến rất nhiều người phải hoa mắt.  

Ngoài vàng bạc ra, trong đó còn có hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, khá là bắt mắt.  

“Ực ực!”, rất nhiều đệ tử ngoại môn bên dưới đều nuốt nước miếng ừng ực, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại có nhiều tài sản tới vậy.  

Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào đống linh thạch kia, và cả vô số vàng bạc chói lóa khiến đôi mắt họ trở nên mơ hồ.  

Ngoài hai thứ này ra, những món đồ còn lại đều là vài thứ linh tinh không đáng để nhắc tới, ví dụ như đan dược, quần áo, lương khô, đồ lấy được từ yêu thú,… cái gì cũng có.  

Chỉ là không có thứ ám khí mà Mã Khôi nói!  

“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”  

Mã Khôi như phát điên, lục lọi đống đồ kia một lượt, đến khi hắn ta nhìn thấy một bức tranh và chuẩn bị mở ra thì…
 
Chương 63


Hai mắt Mã Khôi phát sáng, hắn ta không quan tâm tới Lâm Nhất, mà giơ tay muốn mở bức tranh ra.  

Ầm!  

Cuồng phong nổi ầm ầm khắp sân, chỉ thấy thanh Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất điên cuồng xoay tròn.  

Advertisement

Giây tiếp theo, cả Lâm Nhất và thanh kiếm vẫn đang được bọc trong vỏ liền đâm thẳng về phía Mã Khôi.  

Thân kiếm kéo theo Lâm Nhất cứ thế bay đi, chẳng khác nào tia chớp, Mã Khôi vừa toan quay người bỏ chạy thì đã bị vỏ kiếm hung hăng đánh trúng.  

Advertisement

Phụt!  

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài chẳng khác nào một bao cát, sau khi ngã đập xuống đất, Mã Khôi rên lên vài tiếng.  

Tất thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, không một người nào ngờ tới, Lâm Nhất vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lại đột nhiên ra tay.  

Hơn nữa, vừa ra tay đã đáng sợ đến vậy.  

“Lưu Phong kiếm pháp?”  

“Đây là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp – Tụ Kiếm Thành Phong!”  

Bên dưới đài đột nhiên phát ra nhiều tiếng kinh hô, không ngờ có người lại nhận ra được chiêu thức của Lâm Nhất, đột ngột làm dấy lên một loạt tiếng xôn xao  

Lời đồn Lâm Nhất tu luyện thành công Lưu Phong kiếm pháp được tung ra trước đó mà rất nhiều người coi thành tin tức giả đã hoàn toàn sụp đổ.  

“Lâm Nhất, ta không mở bức tranh ra, vậy có thể kiểm tra thử được không?”  

Trọng tài nhặt bức tranh rơi trên mặt đất lên, nhìn về phía Lâm Nhất rồi hỏi.  

Lâm Nhất không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.  

Sau khi chạm vào rồi sờ nắn mấy lượt, trọng tài đã có phán đoán của mình, đi thẳng tới trước mặt Mã Khôi đang cố đứng dậy.  

“Đây là một bức tranh vô cùng bình thường, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình sờ thử”.  

Mã Khôi nhận lấy bức tranh, cẩn thận sờ tới sờ lui một lượt.  

Theo từng động tác, sắc mặt hắn ta ngày càng trở nên khó coi. Đến khi xác định đó là chỉ một bức tranh bình thường, sắc mặt Mã Khôi đã hoàn toàn trắng bệch.  

Bức tranh trong tay rơi “rầm” xuống đất.  

Nhớ tới những lời vừa nãy mình nói, Mã Khôi bị dọa đến mức cảm thấy hoang mang lo sợ, hắn ta bối rối xen lẫn bất lực nhìn xuống dưới đài.  

Một đám người trước đó hô to khẩu hiệu giờ phút này đều xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Mã Khôi.  

Lúc này đây, không ai dám ủng hộ Mã Khôi nữa, đúng là chuyện nực cười.  

Ánh mặt trời bỏng rát chiếu thẳng xuống đầu, nhưng Mã Khôi lại cảm thấy khắp người mình buốt lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Chương 64


“Lâm Nhất sư đệ, ta… vừa nãy ta đã đắc tội rồi, nói những lời vô cùng khó nghe, còn mạo phạm ngươi nữa. À không, không đúng, phải là Lâm Nhất sư huynh, Lâm sư huynh…”  

Mã Khôi nói năng lủng củng, sắc mặt hắn ta khó coi như đang ăn phải gan heo vậy.  

Khoác áo bào của tông môn lên người, Lâm Nhất không nhìn Mã Khôi ngay mà chỉ xoay người lại, khẽ thốt lên hai từ vô cùng nhẹ bẫng.  

Advertisement

“Quỳ đi!”  

Advertisement

Quỳ đi!  

Hai chữ này Lâm Nhất nói ra một cách rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai Mã Khôi thì lại giống như bị một tảng đá vạn tấn đè trước ngực.  

Quỳ, hay là không quỳ?  

Một lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Mã Khôi.  

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, quỳ xuống trước mặt người không phải là phụ mẫu sư tôn, có thể nói là nỗi nhục lớn nhất.  

Không quỳ, sao có thể dễ dàng thu lại lời đã nói ra trước mặt bao nhiêu người trong tông môn như vậy được.  

Điều hi vọng duy nhất chính là Lâm Nhất lương thiện một chút, chủ động tha thứ cho hắn ta.  

Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Nhất còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, trực tiếp bảo hắn ta thực hiện lời hứa.  

Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Mã Khôi tâm như tro tàn, vô cùng nghẹn khuất.  

Những người đã nói đỡ cho hắn ta trước đó, ai ai cũng ngậm miệng không lên tiếng, yên lặng như chết.  

Nhưng tất cả những chuyện này đều là do hắn ta gieo gió gặt bão, chẳng thế trách được người khác.  

Phịch!  

Trong sự nghẹn khuất, Mã Khôi đỏ bừng mặt quỳ xụp xuống trên lôi đài: "Vừa nãy đã mạo phạm, bôi nhọ Lâm sư huynh, mong sư huynh tha thứ".  

Xung quanh lập tức xôn xao, đều chấn động vì cảnh tượng này.  

Đường đường là một đệ tử ngoại môn có thâm niên mà lại phải quỳ xuống cầu xin tha thứ với Lâm Nhất, người đã từng là một tên Kiếm Nô.  

Nhưng không quỳ thì có thể làm gì...  

Trước đó Mã Khôi hùng hổ hăm dọa, năm lần bảy lượt thúc ép, Lâm Nhất đều nhẫn nhịn. Có lửa thì mới có khói, hắn ta không gây khó dễ chửi bới Lâm Nhất, thì sao có thể đẩy chính mình vào hoàn cảnh như vậy được.  

Những lời tự bản thân nói ra, cho dù có đánh sưng mặt, quỳ gãy chân cũng phải ngoan ngoãn nuốt trở lại!  

Mã Khôi cẩn thận nhìn về phía Lâm Nhất, phát hiện ra đối phương đang đứng quay lưng lại với hắn ta, không hề mở miệng kêu hắn ta đứng dậy.  

Trong lòng không khỏi phẫn nộ, đúng lúc muốn chủ động đứng lên.  

Soát!  

Một cỗ sát ý băng hàn đột nhiên truyền đến từ trên người Lâm Nhất, bao phủ lên cả người hắn ta. 
 
Chương 65


Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đang lơ đãng chuyển động trong chốc lát.  

Đột nhiên, một kiếm như tia chớp vang lên phía trước Lâm Nhất.  

Trong lòng Mã Khôi trào lên sự hoảng sợ, hắn ta có chút sợ hãi vào khoảnh khắc hắn ta đứng lên sẽ bị Lâm Nhất quay người một kiếm chém chết.  

Advertisement

Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt, cơ thể đang quỳ khẽ run rẩy.  

"Mất mặt xấu hổ, còn không mau cút xuống".  

Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài lạnh lùng quát một tiếng.  

Advertisement

Mã Khôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên, chán nản rời khỏi lôi đài.  

Lâm Nhất quay người lại, lấy tài bảo linh thạch và cả cuộn tranh cho vào trong túi Trữ Vật.  

Trọng tài tuyên bố đúng lúc, Lâm Nhất giành chiến thắng.  

Đến thời điểm này, Lâm Nhất đã một đường toàn thắng mười ba trận.  

Dựa theo quy tắc thắng liên tiếp, sẽ được tăng thêm điểm tích lũy, Lâm Nhất xuất hiện trong tổ này gần như không có bất cứ lo lắng gì nữa.  

"Chuẩn bị cho tốt, chuyện vừa nãy đừng để trong lòng".  

Trọng tài thấy thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, nhưng đoán được nội tâm hắn chắc chắn không vui, bèn an ủi vài câu.  

Đang yên đang lành thi đấu, quang minh chính đại chiến thắng đối thủ mà lại bị ép lục soát người, còn bị một đám người gào lên đuổi cút đi.  

"Đa tạ".  

Lâm Nhất trả lời một tiếng rồi đi xuống lôi đài.  

Đám đệ tử đang theo dõi cuộc chiến thấy hắn đi xuống thì vội vàng nhường đường.  

Trò khôi hài đến đây là kết thúc.  

Kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục diễn ra.  

Tâm trạng Lâm Nhất không quá bị ảnh hưởng, hắn lững thững đi đạo trong Diễn Võ trường, quan sát một số đối thủ của các tổ khác.  

Trong sáu tổ, hắn gần như chắn chắn sẽ đấu vòng kế tiếp.  

Chỉ cần không đụng phải Trương Hàn, người đứng thứ nhất của tổ 6, thì thậm chí còn chẳng cần rút kiếm ra.  

Trước mắt, nên nghiên cứu một vài đối thủ sẽ gặp phải trong vòng đấu loại thứ hai.  

Trong sáu tổ, Lâm Nhất là một con hắc mã một đường toàn thắng, khiến người khác phải chú ý.  

Nhưng phóng mắt ra quan sát tất cả đệ tử ngoại môn khắp Thanh Vân Môn thì sự toàn thắng của Lâm Nhất cũng chẳng phải quá chói mắt.  

Bởi vì trong lúc trưởng lão tông môn phân tổ thì đã xếp đều các cao thủ đỉnh cấp ra. 
 
Chương 66


Ví dụ như Vương Phi ở tổ 1, kiếm pháp của hắn ta nhanh như tên, người đến đáng sợ, thậm chí có thể múa ra được cả tàn ảnh. Đối thủ đến nhìn còn không kịp, chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị mũi kiếm chỉ vào đúng chỗ hiểm.  

Những người gặp phải hắn ta gần như toàn bộ đều từ bỏ quyền thi đấu.  

Trong danh sách 10 người đứng đầu ngoại môn, thứ tự của hắn ta còn cao hơn một chút so với Chu Vân, đứng thứ ba.  

Advertisement

Có điều, kẻ đáng sợ chân chính vẫn phải thuộc về Hồ Tử Phong, người đứng đầu trong danh sách đệ tử ngoại môn.  

Cơ bản không cần tham gia đấu tổ nhóm nhỏ, trực tiếp ngồi trên đài cao như đệ tử nội môn, quan sát trận tỉ thí.  

Advertisement

Làm như vậy là cũng có lý.  

Tu vi của Hồ Tử Phong đã đạt đến võ đạo tầng tám đáng sợ, nghe đồn hai tháng trước hắn ta còn thách đấu một vài đệ tử nội môn, lại còn đạt thành tích chiến đấu thắng nhiều hơn thua!  

Lần này chắc như đinh đóng cột là sẽ được vào nội môn.  

Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa thì thấy Hồ Tử Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên đài cao.  

Dường như không có một chút hứng thú nào với thi đấu tổ nhóm nhỏ của kỳ sát hạch giữa năm này.  

Chỉ là lúc thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy Tô Hàm Nguyệt, nàng im lặng ngồi trên đài cao, không nói một lời.  

Nhưng lại vẫn luôn được chú ý, không chỉ là các sư huynh đệ đồng môn thường xuyên liếc mắt về phía nàng.  

Ngay đến các nhân vật cấp cao trong tông môn cũng kính phục không thôi, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy sự kính sợ.  

Dường như tương lai của cả tông môn đều nằm ở trên người nàng vậy.  

Khí chất của nàng đặc biệt như vậy, cho dù không nói gì thì tất cả đệ tử nam nữ cùng thế hệ xung quanh cũng không thể so sánh được.  

Tất cả mọi người đều trở nên ảm đạm thất sắc trước hào quang của nàng.  

Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang chú ý đến một trận đấu khác.  

Là Chu Vân, đối thủ hai tháng trước đã khiến hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng.  

So với sự phẫn nộ và không cam lòng lúc đó thì bây giờ Lâm Nhất ngược lại đã lý trí hơn nhiều rồi, bình tĩnh quan sát trận đấu của đối phương.  

Đáng tiếc... không có quá nhiều giá trị.  

Tu vi võ đạo tầng bảy của Chu Vân đã nổi bật giữa đám đông, gần như không cần bàn cãi, đứng trước mặt là có thể khiến đối thủ biết khó mà lui.  

Có đệ tử không cam chịu, cũng muốn ra tay thử sức một phen, kết quả đứng trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta thì ngay đến cất bước cũng cảm thấy khó khăn.  

"Mạnh quá! Nhìn khí thế của hắn ta kìa, tu vi cũng có tịnh tiến, e là cách võ đạo tầng tám không còn xa nữa". 
 
Chương 67


Lâm Nhất khẽ nhíu mày, mặc dù không thấy đối phương ra tay, nhưng chỉ cần từ cỗ khí thế này là có thể phán đoán được hiện tại muốn chiến thắng đối phương thì phần thắng vẫn rất thấp.  

"Lâm Nhất đối chiến Trương Hàn!"  

Đúng lúc hắn đang trầm tư thì trên một lôi đài nào đó của tổ 6, đã tuyên bố hắn đối chiến với Trương Hàn.  

Advertisement

Lâm Nhất nghe xong bèn sờ mũi, xem ra vận khí không được tốt lắm.  

Tổ 6 có hơn hai trăm đệ tử ngoại môn, mỗi người cần phải đấu ba mươi trận, nếu vận khí tốt thì hoàn toàn không cần đụng độ đối phương.  

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất hiện tại đang toàn thắng, thắng thêm hai trận nữa là có thể trực tiếp bước vào vòng sau.  

Advertisement

"Lâm Nhất lại đấu với Trương Hàn ư!"  

"Thế này thì hay rồi, Trương Hàn có tu vi võ đạo tầng bảy, là người đứng đầu được công nhận của tổ 6".  

"Nhưng nhìn một đường toàn thắng của Lâm Nhất đi, ngay đến kiếm còn chưa rút ra, rất có tiềm lực tranh đoạt vị trí thứ nhất đó".  

"Vừa nãy hắn ở trên lôi đài cũng đã xuất ra Lưu Phong kiếm pháp, lời đồn không phải là giả đâu!"  

Một đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn nhao nhao ầm ỹ kêu Lâm Nhất cút xuống.  

Bây giờ nghe thấy Lâm Nhất đối chiến với Trương Hàn thì lại chạy tới, số người còn đông hơn lúc trước.  

Hoặc là nói, nội tâm của mấy người này đều hi vọng Trương Hàn có thể kết liễu Lâm Nhất.  

"Sao hả, đấu với ta ngươi cũng không rút kiếm ư?"  

Trương Hàn thấy Lâm Nhất tay không đi lên, hơi khẽ sững sờ, nhưng nội tâm hắn ta mạnh mẽ hơn Mã Khôi nhiều.  

Nỗi tức giận trong lòng không hề để lộ ra trên mặt dù chỉ một chút.  

Sự cường đại của tu vi nội tại rõ ràng càng khiến hắn ta tự tin hơn.  

Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, nhìn về phía trọng tài nói: "Trận đấu này, ta bỏ quyền".  

"Bỏ quyền?"  

"Có nhầm không vậy, bỏ quyền ư!"  

"Tên Kiếm Nô này không phải đang chơi chúng ta sao, khó khăn lắm mới đấu với Trương Hàn, vậy mà lại bỏ quyền".  

"Đúng là chẳng có khí phách gì cả, chỉ biết ức hiếp những người có tu vi võ đạo tầng sáu và tu vi không bằng hắn".  

Một đám người đang bừng bừng hứng thú, nghe thấy hai chữ bỏ quyền thì lập tức có chút không chịu được.  

"Ngươi chắc chứ?"  

"Ta rất chắc chắn".  

Đối mặt với câu hỏi của trọng tài, Lâm Nhất gật đầu nói.  

Hắn nghĩ rất kỹ rồi, đấu với Trương Hàn có võ đạo tầng bảy, muốn thắng thì bắt buộc phải dùng đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành.  

Sớm bại lộ con át chủ bài không phải là chuyện gì tốt. 
 
Chương 68


Huống chi hắn vào vòng sau ở tổ 6 này gần như cũng là chuyện trăm phần trăm rồi.  

"Lâm Nhất bỏ quyền, trận đấu này ta tuyên bố, Trương Hàn thắng!"  

Trọng tài tuyên bố xong, Trương Hàn mỉm cười, nhìn về phía Lâm Nhất nói: "Cũng đúng, ngươi chắn chắn sẽ vào vòng đấu sau ở tổ 6, biết khó mà lui là quyết định thông minh nhất, bây giờ ta lại có chút thích ngươi rồi, ha ha ha ha!"  

Advertisement

Trương Hàn cho rằng, Lâm Nhất chắc chắn thấy không đấu lại được hắn ta nên mới chủ động bỏ quyền.  

Advertisement

Như vậy thì không nghi ngờ gì càng thể hiện rõ năng lực của bản thân hắn ta, vì vậy hắn ta có chút hài lòng, vừa cười lớn vừa ưỡn ngực đi xuống lôi đài.  

Trong lòng Lâm Nhất xem thường, đối với kẻ tự cho mình là tài giỏi như Trương Hàn, cũng không biết nói gì.  

Việc Lâm Nhất bỏ quyền đã dẫn đến một mảng phong ba không nhỏ.  

Cuộc đối chiến của hắn và Trương Hàn vốn được cho là một cuộc quyết chiến hấp dẫn nhất của tổ 6, cộng thêm sự kiện "dùng gian kế" trước đó, khiến rất nhiều đệ tử ngoại môn đều chú ý đến sự tồn tại của Lâm Nhất tổ 6.  

Một trận chiến được mong chờ như vậy lại bị bỏ quyền, đương nhiên sẽ dẫn đến một vài ý kiến chỉ trích.  

Có điều trong sự kiện giữa năm bừng bừng khí thế thì phong ba cũng trôi qua rất nhanh.  

Dù sao mọi người đều có đối chiến của mình, các tổ đều có những trận quyết đấu ưu việt, tình hình quyết liệt của sự kiện vẫn luôn tiếp diễn.  

Tiếp sau đó, Lâm Nhất trải qua ba trận đối chiến nữa.  

Kết quả không có ngoại lệ, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất thì đều chủ động chọn bỏ quyền để giữ thể lực.  

"Chúc mừng, dựa theo điểm tích luỹ toàn thắng được cộng thêm trước đó của ngươi nên có thể bước vào vòng sau trước, không cần đối chiến nữa".  

Sau khi thắng trận quyết đấu thứ 17, trọng tài đã thông báo với Lâm Nhất.  

Không cần tham gia ba mươi trận quyết đấu nữa đương nhiên là một chuyện tốt.  

Lâm Nhất hoàn toàn nhàn nhã, bắt đầu đi xem giữa các tổ, tìm hiểu trước về các đối thủ một lượt.  

Quan sát cuộc chiến một phen khiến hắn hiểu hơn rất nhiều về cả giới ngoại môn.  

Các tổ nhóm nhỏ đều có cao thủ, trong đó không thiếu những sự tồn tại ngay đến hắn cũng cảm thấy kiêng dè.  

Nguồn cơn vẫn là do thời gian hắn gia nhập ngoại môn quá nông. Tu vi không theo kịp, ba người đứng đầu các tổ hầu như đều có tu vi võ đạo tầng bảy, không chừng còn đang ẩn giấu con át chủ bài giống như hắn.  

Hiện tại ngẫm lại, hắn ẩn giấu con bài Lưu Phong kiếm pháp đại thành thì chưa hẳn Trương Hàn cũng không có con bài chưa lật.  

"Nội tình của ta vẫn hơi ít rồi", sau vài vòng quan sát, Lâm Nhất phải đưa ra kết luận.  

Nếu như với năng lực hiện tại của hắn, e là chưa hẳn nhất định đã nắm chắc phần thắng, trở thành đệ tử nội môn.
 
Chương 69


Một là tu vi quá thấp, hai là không đủ nội tình.  

Hai nguyên nhân này đều không thể hoàn thành trong một lúc một chốc được, cần có thời gian tích lũy.  

Những cao thủ như Trương Hàn, Vương Ninh đều ít nhất mất hai đến ba năm ở ngoại môn.  

Advertisement

Có thể gia nhập vào ngoại môn, vỏn vẹn chỉ trong hai tháng đã đạt được thành tích như hiện tại, Lâm Nhất đã được coi là một kỳ tích ở trong Thanh Vân Môn rồi.  

Đặc biệt là trước đây hắn còn là một tên Kiếm Nô thấp kém nhất, nên càng khiến người ta không thể tin nổi hơn.  

Advertisement

Nhưng cũng chỉ như vậy thì vẫn còn chưa đủ, Lâm Nhất rơi vào trầm tư.  

Khi ánh chiều tà buông xuống, màn đêm đang dần đến.  

Toàn bộ cả cuộc thi tổ nhóm nhỏ tuyên bố chấm dứt.  

Có tám mươi đệ tử có tư cách bước vào cuộc đua đệ tử nội môn, toàn bộ những người được chọn đứng bên dưới đài cao.  

Đợi sau khi tông chủ và một nhóm trưởng lão động viên khích lệ xong.  

Bốn mươi người xếp sau bắt đầu từng người một lên rút thăm.  

Lâm Nhất do đã bỏ quyền một trận, cộng thêm tu vi không vượt trội trong 80 người nên bị xếp ở 40 người phía sau.  

Làm theo quy tắc của tông môn, lên bốc thăm chắc hẳn cũng rất lo lắng không yên.  

Nếu như có người bốc trúng phải người đứng đầu trong số đệ tử ngoại môn, Hồ Tử Phong, thì đoán chừng toàn trường đều sẽ chết sững mất.  

"Chúc mừng ngươi Vương Lãng, rút trúng đệ tử ngoại môn số 1, Hồ Tử Phong!"  

Lâm Nhất đang suy nghĩ thì một trưởng lão trên đài cao đọc lên đối tượng trong phiếu rút thăm của một người.  

Lắc lư!  

Chỉ thấy sắc mặt người đó lập tức trắng bệch, lảo đảo vài bước, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống.  

Vòng đấu loại có bốn vòng, bại một trận là sẽ bị loại ngay lập tức.  

Rút trúng người khác cho dù có mạnh thế nào cũng có cơ hội đọ sức một hồi, nhưng rút trúng Hồ Tử Phong thì gần như đồng nghĩa với việc tuyên bố thất bại.  

Tu vi đáng sợ võ đạo tầng tám hoàn toàn là một bậc khác, là khoảng cách không thể vượt qua được.  

Những đệ tử chưa lên đài rút thăm khác sắc mặt đều rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, hớn hở tươi cười nhìn về phía kẻ đen đủi đó.  

"Cám ơn trưởng lão".  

Vương Lãng thất thần đi xuống, thần tình khổ não, nỗ lực một năm nay coi như công cốc rồi. Muốn trở thành đệ tử nội môn chỉ đành đợi sang năm thôi.  

"Lâm Nhất, lên rút thăm".  

Trưởng lão trên đài gọi đến tên mình, Lâm Nhất cất bước nhanh chóng đi lên, tới thùng rút thăm. 
 
Chương 70


Thì thấy bên dưới đài, một loạt đệ tử ngoại môn trực tiếp vào vòng sau xếp thành một hàng chỉnh tề.  

Ngoài trăm mét phía sau là líu díu lại hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn không được vào vòng sau.  

Có thể đứng được ở trên đài này là đã được muôn người chú ý, kỳ thực đã trở thành một vinh dự rồi.  

Đưa lá thăm rút ra được cho trưởng lão, Lâm Nhất bình tĩnh chờ đợi.  

Advertisement

Trưởng lão sau khi nhìn xong thì sắc mặt có chút cổ quái, ngừng lại một lát rồi nói: "Chúc mừng ngươi Lâm Nhất, ngươi đã rút được đệ tử ngoại môn đứng thứ năm, Chu Vân!"  

Advertisement

Lời đó vừa được thốt ra thì cả hội trường lập tức nháo nhào lên.  

“Không phải chứ, trùng hợp vậy sao?”  

“Chậc chậc, vận may của tên Kiếm Nô này thế nào ấy chứ, mới trận đầu tiên của vòng loại mà đã bốc trúng Chu Vân rồi”.  

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì trước đây hắn đã bị Chu Vân sỉ nhục một lần ở trong Cơ Quan Đường, hắn còn nói là hai tháng sau sẽ thách đấu với Chu Vân nữa mà!”  

“Thế này thì cũng xem như ước gì được nấy rồi. Ha ha ha, để ta xem lần này hắn làm sao mà từ bỏ quyền thi đấu đây, vòng đấu loại đâu được bỏ quyền đâu”.  

Không ai ngờ Lâm Nhất lại “khéo tay” như vậy, bốc trúng kẻ thù không đội trời chung là Chu Vân.  

Trương Hàn đứng cách Chu Vân không xa, khẽ cười rồi nói: “Chu huynh đệ, không ngờ huynh lại bị tên Kiếm Nô đó bốc trúng, nghe nói huynh và hắn ta có không ít ân oán à?”  

“Không sao cả, bất luận trước đây tên Kiếm Nô này có khúc mắc gì với ta thì cũng không thể thay đổi được kết quả hắn sẽ bị ta đánh cho về lại nguyên hình”.  

Mặt Chu Vân không biến sắc, hắn ta lạnh lùng nói.  

“Hehe, câu nói đó không may mắn đâu, trước đây Mã Khôi bị đánh đến quỳ rạp ra đất, cũng từng nói như thế!”  

Trương Hàn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, tiếp tục trêu chọc.  

Xùy.  

Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.  

Mặt Chu Vân tối sầm lại, hắn ta trừng mắt với Trương Hàn.  

Đột nhiên, một luồng áp lực cực lớn như núi gầm biển gào ập mạnh về phía Trương Hàn.  

Mạnh thật!  

E là cái tên này đang ngấp ngưởng ở cấp độ võ đạo tầng tám rồi.  

“Ngươi dám so sánh ta với tên phế vật Mã Khôi đó sao? Là ngươi đang cười nhạo ta không đủ mạnh hay là chế nhạo ta cũng sẽ phải quỳ xuống hả?”  

Chu Vân lạnh lùng nói.  

Trương Hàn cười gượng gạo rồi vội nói: “Không dám, không dám, Chu sư huynh nặng lời rồi!”  

“Vậy thì bớt lời lại đi, hừm!”  

Chu Vân lạnh lùng hừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.  

Đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm nhận được sát khí của Chu Vân, đến cả Hồ Tử Phong đứng ở trên cùng cũng tò mò quay lại nhìn.
 
Chương 71


Chứng kiến thực lực lớn mạnh của Chu Vân, những người đó nhìn lên Lâm Nhất ở trên đài thi đấu, tất cả đều lắc đầu.  

Lâm Nhất cầm kiếm, hắn cũng có hơi ngạc nhiên.  

Có điều trạng thái của hắn hiện tại lại khá tốt, chuyện gì đến thì sẽ đến, dốc hết sức mình là được rồi.  

Ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chắc được!  

Advertisement

Xùy.  

Giây phút Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Vân đang đứng phía dưới.  

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.  

Advertisement

Vẫn chưa giao đấu mà họ đã đối chọi kịch liệt như thế rồi, điều này khiến các đệ tử có mặt ở đó đều cảm thấy không khí có chút căng thẳng.  

“Tiểu Kiếm Nô!”  

Lửa giận trỗi lên trong lòng Chu Vân, tên Kiếm Nô này thật ngông cuồng, không ngờ lại dám khiêu khích mình ngay tại đây.  

Vốn dĩ hắn ta chỉ xem lời khiêu khích vào hai tháng trước như một trò đùa thôi.  

Nếu như hôm đó không có Tô Hàm Nguyệt thì hắn ta đã nhẹ nhàng phế bỏ Lâm Nhất rồi.  

Không ngờ hai tháng sau, đối phương lại bốc trúng mình trong vòng đấu loại trước mặt cả tông môn.  

Trước mặt mấy ngàn người trong tông môn, bị Lâm Nhất đứng ở trên nhìn xuống, hắn ta càng thấy khó chịu hơn.  

“Được rồi, ngươi xuống đi!”  

Trưởng lão tông môn đứng bên cạnh nhìn thấy hai người họ âm thầm lăm le nhau, không ai chịu thua ai thì biết tình hình không ổn, vội vã lên tiếng cắt ngang cuộc đụng độ khí thế này.  

Lâm Nhất thầm hiểu, e rằng trận chiến này không cách nào nhường nhịn rồi.  

Nếu như hắn thua, kết cục có lẽ không chỉ đơn giản là bị loại không thôi.  

Sau khi tất cả thăm đều được rút hết thì trưởng lão tông môn lên tiếng nói: “Được rồi, kết thúc bốc thăm! Trong vòng thi đấu theo nhóm hôm nay, mọi người đã chiến đấu cả một ngày, mệt mỏi lắm rồi, thậm chí có người còn bị thương không nhẹ, khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn được nên tông môn quyết định mười lăm ngày sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại. Hi vọng mọi người nuôi dưỡng tinh thần, đến tham gia thi đấu trong trạng thái tốt nhất để không phải nuối tiếc!”  

Mười lăm ngày?  

Lâm Nhất hơi ngây ra, vốn dĩ chỉ nên nghỉ ngơi năm ngày mới đúng, lần này có chút ngoài ý muốn.  

Không biết ai đã bị thương nặng mà lại được thêm mười ngày nữa.  

Nếu vậy thì ngược lại sẽ cho hắn có thêm ít cơ hội.  

Sau khi trở về nhà gỗ, Lâm Nhất bắt đầu suy nghĩ sách lược đối phó với kẻ địch.  

Trong vòng đấu nhóm, Chu Vân không hề để lộ thân thủ nên không biết được hắn ta giỏi tới đâu.  

Chỉ có thể đoán được tu vi của hắn ta đang ngấp ngưỡng võ đạo tầng tám.  

Với cảnh giới mới vào võ đạo tầng sáu của mình, đối phó với võ đạo tầng bảy đã khiến hắn vã lắm rồi.  

Giờ gặp phải Chu Vân xấp xỉ võ đạo tầng tám thì chỉ e là áp lực sẽ còn lớn hơn.  

Sự cách biệt cảnh giới tạo ra áp lực về khí thế, chênh lệch về cấp độ xa như khoảng cách với trời, khi khí thế bị đè bẹp thì hắn có thể sẽ không làm được đối thủ.
 
Chương 72


Võ kỹ tiên thiên, Long Hổ Quyền!  

Đã có hai chữ tiên thiên thì chắc chắn là võ kỹ chỉ có thể tu luyện sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.  

Lâm Nhất không biết nhiều về cảnh giới Tiên Thiên.  

Advertisement

Nếu không phải trước đây đọc nhiều sách cổ về Tiên Thiên thì có lẽ hắn càng ít biết về cảnh giới Tiên Thiên hơn.  

Sức mạnh cảnh giới Tiên Thiên thì không cần nói nữa.  

Advertisement

Nghe nói trong cả Thanh Vân Môn chỉ có một mình môn chủ là đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thật hay không thì chẳng ai chứng minh được.  

Với hiểu biết hiện giờ của Lâm Nhất thì rất khó để tưởng tượng rốt cuộc võ giả cấp bậc Tiên Thiên mạnh như thế nào như trong miêu tả.  

Nhìn cuốn sách cũ trong tay, Lâm Nhất thầm cảm thấy vô cùng kính cẩn.  

“Cứ đọc trước đã”.  

Để thắng được Chu Vân, dù có mạo hiểm hắn cũng phải thử.  

“Chiêu thức thứ nhất của Long Hổ Quyền là Long Hổ Sinh Uy. Rồng là thần thú thượng cổ, có thể lên trời xuống biển, ngao du khắp nơi, có thể tranh đấu với Chu Tước, lặn xuống vực sâu, là vua trong biển. Ngày xưa thần thú Bạch Hổ là vua của hàng trăm thần thú ở lục địa, giang sơn cả hàng chục ngàn dặm không ai dám đấu với nó. Gió từ rồng, mây từ hổ, gió mây kết hợp, Long Hổ Sinh Uy…”  

Chỉ là chiêu thức đầu tiên, Lâm Nhất đã hơi chấn động, vô cùng mừng rỡ.  

Người sáng tạo ra Long Hổ Quyền này đúng là nhân tài làm kinh thiên địa, có khí phách nắm giữ cả thiên hạ.  

Khi ở trên trời và dưới nước rồng đều có quyền uy của vua, chỉ hơi kém khi ở trên đất liền. Nhưng nếu kết hợp với hổ thì không có một khuyết điểm nào.  

Trên trời dưới biển không ai dám tranh giành giang sơn.  

Long Hổ Sinh Uy là sự kết hợp rồng và hổ, hoàn toàn có thể uy hiếp được vạn vật về uy lực lẫn khí thế.  

“Hay cho một Long Hổ Sinh Uy!”  

Lâm Nhất lộ ra vẻ phấn khích, nếu có thể nắm được Long Hổ Sinh Uy dù chỉ một chút thì còn sợ gì sức mạnh võ đạo tầng tám của Chu Vân đó nữa chứ?  

Hắn nghĩ mình có thể giành chiến thắng, thậm chí là trong tổ nhỏ.  

Hắn muốn liên tục giành chiến thắng, chèn ép đối phương đến mức bị động, chưa đánh là đã thất bại thảm hại.  

“Chiêu thức thứ hai là Long Hành Hổ Bộ, là thân pháp dùng tư thế Long Hổ, tổng cộng có chín bộ, mỗi bộ đều chứa uy thế của rồng và hổ. Sau khi đi xong chín bộ thì có thể tạo ra dị tượng khí thế mạnh mẽ, nuốt gọn sơn hà. Thức thứ ba…”  

Lâm Nhất tiếp tục đọc phần sau, Long Hổ Quyền không hoàn chỉnh cả quyền, chỉ riêng thức thứ nhất là đã không có pháp môn tu luyện đầy đủ.  

Nhưng ai ngờ mấy chiêu thức phía sau lại ít được ghi chép hơn cả chiêu thức đầu tiên, có thức còn bị lược bỏ.  

Sau khi đọc lướt qua, Lâm Nhất cũng hiểu được chút ít.  

Long Hổ Quyền là quyền pháp nhưng bên trong còn bao gồm bộ pháp, công pháp, uy nghiêm, dị tượng, mênh mông vô cùng. 
 
Chương 73


Thảo nào đường chủ lại cảnh cáo hắn đừng tu luyện mù quáng, chỉ có tác dụng mở mang kiến thức, lĩnh ngộ võ thuật.  

Bất kỳ một chiêu thức nào trong đó cũng vô cùng quan trọng, liên quan đến nhau bao gồm đối ứng công pháp, bộ pháp và tâm pháp.  

“Nhưng ta lại chỉ có thể thử nghiệm Long Hổ Sinh Uy này một lần, ta có bức tranh Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi, hơn nữa nuốt thêm nội đan Hoa Ban Hổ, càng tu luyện Mãnh Hổ Quyền đạt đến đỉnh cao, có thể nói là đã khá hài lòng với hổ uy. Chỉ có muốn bổ sung hoàn chỉnh long uy…”  

Advertisement

Lâm Nhất bình tĩnh phân tích, hắn có điều kiện tốt mà không tu luyện Long Hổ Sinh Uy này thì đáng tiếc quá.  

“Ta nhớ ở đại điện tông môn có một bức tượng Chúc Long vô cùng uy nghiêm, sao ta không đến quan sát thử nhỉ”.  

Advertisement

Quan sát bức tượng, hắn chắc chắn không thể nào so được với vật thật.  

Nhưng hắn không cần phải hoàn toàn nắm giữ được Long Hổ Sinh Uy. Lâm Nhất nghĩ chỉ cần tu luyện được một chút thôi là đủ rồi.  

Nghĩ là làm, Lâm Nhất ra khỏi căn phòng gỗ chạy đến đại điện tông môn.  

Sau một hồi lâu, hắn đứng nhìn bức tượng Chúc Long đứng sừng sững, cao đồ sộ đó.  

Rất nhiều người đi qua đi lại trước đại điện tông môn, ngoài những người quét tước dọn dẹp thì không ai dừng chân lại đây.  

Lâm Nhất nhìn kỹ thì thấy bức tượng Chúc Long cao hàng trăm mét này quả thật có uy nghiêm vạn phần.  

Chỉ nhìn lướt qua thôi mà đã có thể cảm nhận được không ít áp lực.  

Rồng là thần vật hệt như một vị thần, người bình thường không thể nhìn lâu vào nó.  

Thế giới này thật sự có rồng tồn tại, Lâm Nhất đốt ba cây nhang tỏ ý thành kính ở tế đàn trước bức tượng.  

“Đắc tội rồi”.  

Hai tay chắp lại lạy một cái, sau đó Lâm Nhất lặng lẽ lui ra ngoài cách khu vực mà long uy tỏa ra mạnh nhất đó khoảng trăm mét.  

Nhìn trực diện vào Chúc Long đó, thế nhưng không lâu sau, hắn đã cảm nhận được áp lực như núi đè.  

Ban đầu tông môn ra đời thì đã có bức tượng điêu khắc Chúc Long rồi, hàng trăm năm qua đã được vô số đệ tử quỳ lạy.  

Đã có không ít uy lực, mặc dù là tượng điêu khắc nhưng cũng không phải là thứ mà người phàm có thể dễ dàng chống lại.  

Mãnh Hổ Quyền trong người Lâm Nhất bỗng lưu chuyển, trong đầu mô phỏng ra thần vận Mãnh Hổ trong bức tranh bí ẩn, không chịu từ bỏ.  

Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn kết hợp với thần vận mãnh hổ trong bức tranh thần bí.  

Nhất thời uy nghiêm của hổ trên người Lâm Nhất đạt đến trạng thái mạnh mẽ chưa từng có dưới sự bức bí của bức tượng Chúc Long.  

Phù!  

Đột nhiên, gió lớn nổi lên, trước đại điện tông môn, khói bụi cuồn cuộn, lá rơi xào xạc. 
 
Chương 74


“Chuyện quỷ quái gì thế? Gió ở đâu ra mà to thế?”  

Tạp dịch quét sân cầm chổi trong tay, nheo mắt lại, khi nhìn thấy mặt đất mới vừa được quét dọn xong trở nên ngổn ngang thì lẩm bẩm phàn nàn.  

Bầu trời trên đầu Lâm Nhất cuồn cuộn mây trắng, tầng tầng lớp lớp, từ bốn phương kéo về.  

Gió từ rồng, mây từ hổ!  

Advertisement

Lâm Nhất thầm vui trong lòng, lập tức nhớ đến tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cảnh tượng trước mắt gần như giống hệt với những gì được ghi trong sách.  

Có điều, trong sách ghi là Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời, quy mô lớn hơn nhiều thế này.  

Advertisement

Trước sự bất thường đó, Lâm Nhất tư duy rất nhanh.  

Tâm pháp thức thứ nhất của Mãnh Hổ Quyền không ngừng hiện lên rõ ràng hơn trong đầu hắn, rất nhiều điểm thắc mắc bỗng dưng được khai thông.  

Nhưng trong tình hình gió mây quần tụ, Long Hổ Sinh Uy thế này, thực thể bí mật tồn tại trong cơ thể Lâm Nhất mà bản thân hắn không hề biết lại hừ lên một tiếng lạnh lùng đầy bất mãn.  

Rắc rắc!  

Bức tượng Chúc Long trước mặt bỗng dưng nứt ra và rơi xuống từng lớp, sau đó ngã xuống một cái ầm.  

Ngay lập tức, mây tan, gió ngừng thổi.  

Chỉ có âm thanh đổ sập của bức tượng Chúc Long là chấn động như muốn xé rách màng nhĩ.  

Các đệ tử qua lại chỗ đó đều kinh ngạc, dừng bước lại.  

Bức tượng Chúc Long lúc nãy vẫn còn vô cùng uy nghiêm, giờ lại biến thành một đống đá vụn, như chưa từng tồn tại.  

“Thôi tiêu rồi!”  

Lâm Nhất thầm giật mình, bức tượng Chúc Long này đã tồn tại từ khi lập phái.  

Bây giờ sụp đổ thế này, nếu như bị điều tra ra thì hắn sẽ gặp rắc rối to.  

Soạt, soạt, soạt!  

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa đại điện tông môn mở ra, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm dắt theo một đám trưởng lão tông môn bước tới.  

Lúc nhìn thấy bức tượng Chúc Long bị đổ sập thì sắc mặt ai nấy cũng thay đổi.  

“Sao lại như thế?”  

“Bức tượng Chúc Long đã đứng sừng sững từ khi lập phái cho đến nay, giờ lại tự dưng đổ sập thế!”  

“Điềm chẳng lành!”  

“Nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc chuyện là thế nào!”  

Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, chuẩn bị lén lút rời khỏi.  

“Ngươi là Lâm Nhất sao?” 
 
Chương 75


Lâm Nhất hơi lo lắng tiến về trước rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Thưa thiếu môn chủ, là ta!”  

“Ta thấy hình như ngươi không phải vừa mới đến, có nhìn thấy động tĩnh gì không? Có biết vì sao bức tượng Chúc Long lại bị sụp vỡ thế này không?”  

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm nhìn sang Lâm Nhất rồi lên tiếng hỏi.  

Advertisement

“Không rõ, sau khi ta dâng hương và vái lạy xong, chưa đi được bao xa thì nó đã đột nhiên sập rồi. Ta cũng giật cả mình, hoàn toàn không biết chuyện là thế nào!”  

Lâm Nhất cố hết sức giữ bình tĩnh, “thành thật” trả lời.  

Advertisement

Bạch Vũ Phàm gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, đừng nói bậy bạ đấy! Hãy chuẩn bị tốt cho vòng thứ hai của cuộc sát hạch giữa năm đi. Ngươi cũng chưa chắc là không có chút cơ hội nào! Còn có các ngươi nữa, cũng lui xuống hết đi, không được phép tung tin đồn đại bậy bạ về chuyện của bức tượng Chúc Long!”  

“Vâng, thiếu môn chủ!”  

Xem ra Bạch Vũ Phàm này có ấn tượng khá sâu với hắn trong cuộc thi sát hạch giữa năm thôi.  

Mà không hề nghĩ hắn liên quan tới chuyện bức tượng Chúc Long bị sập.  

“Trước đó ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có mây gió tụ về, như là có cao thủ Tiên Thiên đi qua. Có khi nào là vì khí thế của cao thủ Tiên Thiên đã có xung đột với long uy của bức tượng nên mới dẫn đến bức tượng Chúc Long bị đổ nát không?”  

“Rất có khả năng, chỉ là chúng ta không biết là bị cao nhân nào tự dưng lại ghé qua Thanh Vân Môn!”  

Lúc sắp rời khỏi đó, Lâm Nhất nghe một số trưởng lão thảo luận, trong lòng hoàn toàn yên tâm.  

Theo bọn họ, một nhân vật nhỏ như hắn vốn không thể nào liên quan đến việc bức tượng Chúc Long bị đổ sập.  

Thật sự không liên quan đến ta đâu!  

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại những mảnh vỡ của bức tượng Chúc Long, đôi mắt rồng giận dữ của trước đó lúc này đã nát thành bột.  

Không nghĩ nữa, có liên quan đến mình hay không thì cũng không quan trọng.  

Quan trọng là từ gió và mây trước đó, hắn đã thành công lĩnh hội được điều kỳ diệu của Long Hổ Sinh Uy.  

Trước khi về đến nhà gỗ, Lâm Nhất đã không thể chờ đợi được mà phải sử dụng thử.  

Hắn đã ghi nhớ rất kĩ uy lực của Chúc Long mà mình đã quan sát được trước đó, không ngừng ngâm cứu, bổ sung cho tâm pháp Long Hổ Sinh Uy.  

Sau khi hắn có được đáp án trong lòng thì nhắm mắt suy nghĩ trước căn nhà gỗ.  

Mặt trời mọc rồi lặn, mây cuộn rồi mây tan.  

Lâm Nhất đứng vất vả suy nghĩ hết hai ngày ròng, đến khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu lên mặt hắn.  

Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt như sáng rực lên.  

Sau khi bổ sung tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cùng với sự dịch chuyển của nội lực bên trong cơ thể thì hình ảnh của Chúc Long và Thần Hổ cũng đồng thời xuất hiện trong đầu hắn. 
 
Chương 76


Hắn nhấc chân, sải bước.  

Chỉ trong tích tắc, gió mây lại nổi lên, Long Hổ Sinh Uy.  

Chỉ trong một giây.  

Advertisement

Những cây lớn ở cách cửa ngoài một trăm mét đột nhiên nổ tung, văng ra. Cây cỏ trên mặt đất cũng gãy rạp hết, sạch không còn một thứ gì, không thấy đến một chiếc lá rơi.  

Advertisement

“Thành công rồi!”  

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt Lâm Nhất cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.  

Tuy rằng so với Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời trên bí tịch thì uy thế của chiêu Long Hổ Sinh Uy này không đáng kể, nhưng đối với Lâm Nhất thì như vậy cũng đã đủ rồi.  

Có chiêu này trong tay, dù có đối mặt với võ giả cấp tám thì Lâm Nhất cũng tràn ngập lòng tin rằng khí thế của mình sẽ không thua kém đối phương.  

Trong lòng Lâm Nhất lúc này kích động đến mức không nói nên lời.  

Không ngờ hắn đã luyện thành công công pháp được ghi lại trong cuốn võ kỹ tiên thiên bị thiếu này, hơn nữa còn chỉ mất đúng hai ngày.  

Nếu như tin này được truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào.  

Tất nhiên, có thể thuận lợi như thế, ngoài lĩnh ngộ nhanh nhạy ra thì còn nhớ có nguyên nhân khác quan trọng hơn.  

Thứ nhất là, Mãnh Hổ Quyền của hắn ở cấp bậc đỉnh phong viên mãn, còn sở hữu cả bức tranh thần bí, có thể nói cả tông môn, không một ai có thể địch lại hắn trên phương diện vận dụng hổ uy này.  

Thứ hai chính là, ở trước bức tượng tại đại điện Chúc Long, không ngờ hắn lại dẫn động thành công mây gió tụ hội, qua đó giúp bản thân chắt lọc được tất cả tinh túy bên trong, thực sự lĩnh hội được ý cảnh bên trong.  

Còn một nguyên nhân khác, suy cho cùng, chiêu thức Long Hổ Sinh Uy này không phải sát chiêu hoàn chỉnh, tuy rằng điểm thiếu sót cũng không nhiều.  

Nếu không hội tụ đủ những điều kiện trên thì Lâm Nhất chẳng thể nào luyện thành thuận lợi như thế.  

“Chỉ mới có uy nghiêm thôi mà đã đáng sợ tới mức đó, không biết nếu thực sự thi triển Long Hổ Quyền thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào!”  

Nhìn về phía cái cây to bị Long Hổ Sinh Uy đánh gãy và mặt đất đã được nước mưa cọ rửa, Lâm Nhất không khỏi thốt lên câu kinh ngạc.  

Đối với hắn, Long Hổ Quyền chính là thứ vô cùng hoàn hảo.  

Thật tiếc vì cuốn công pháp này chỉ là bản thiếu, có thể học được chiêu Long Hổ Sinh Uy này đã là điều không dễ dàng.  

Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều dày công luyện tập Long Hổ Sinh Uy. Hắn nghĩ rằng mình phải cố sao cho đạt tới cấp bậc tiểu thành trong vòng mười lăm ngày, ít nhất sẽ có thể thuận lợi thi triển được công pháp trong tình thế bất lợi.  

Khó khăn lắm mới có thêm một chiêu át chủ bài giúp hắn tăng thêm tự tin trong trận chiến với Chu Vân.  

Tất nhiên hắn phải nắm chắc nó rồi!  

“Lâm sư huynh, huynh có thư này!”  

Thoắt cái đã năm ngày trôi qua, Lâm Nhất vẫn luôn dậy sớm lại đột nhiên nhận được một bức thư.  

“Là thư của ai vậy?” 
 
Chương 77


“Người đưa thư không nói gì cả. Sư huynh, đệ cáo từ trước nhé!”  

Người kia mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi.  

Quái lạ, lẽ nào “mình” vẫn còn người quen ở Thiên Thủy quốc này sao? Nguyên chủ vốn là cô nhi mà, hình như đâu có người thân nào thì phải?  

Advertisement

Sau khi Lâm Nhất mở lá thư ra, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn cũng liền được hóa giải.  

Hội đấu giá!  

Bức thư trên tay hắn là do Đồng Hổ - ông chủ của Vạn Bảo Các trong thành Bạch Thủy gửi tới.  

Advertisement

Mười đoạn Huyết Diễm Cốt mà hồi trước hắn gửi nhờ ở chỗ Đồng Hổ đã được đưa đến buổi đấu giá mà hội đấu giá sẽ khai mạc trong mấy hôm tới.  

“Suýt nữa quên mất chuyện này!”  

Lâm Nhất vừa gấp bức thư lại vừa ngẫm nghĩ, nếu dùng Huyết Diễm Cốt để chế tạo thành huyền khí Huyết Diễm Giáp thì giá trị của nó không hề nhỏ chút nào.  

Hắn ôm hi vọng rất lớn đối với chuyện này.  

“Chắc chắn phải tới đó một chuyến!”  

Sau khi thu dọn đồ đạc, hắn liền rời khỏi tông môn.  

Lúc này, Lâm Nhất đã sở hữu Đại Nhạn Quyết rồi nên không thuê ngựa của tông môn nữa, mà cứ thế sử dụng công pháp đó để lên đường.  

Ban ngày đi đường và luyện tập công pháp, ban đêm thì lại tĩnh tâm tu luyện.  

Dù đã ra khỏi tông môn, thế nhưng Lâm Nhất vẫn không hề để bản thân thảnh thơi, lúc nào cũng nhớ rõ là bản thân cần phải tu luyện.    

Chỉ vài ngày nữa là Thuần Dương Công tầng thứ ba có thể đột phá lên tầng thứ tư.  

Thuần Dương Công có tổng cộng năm tầng, loại công pháp này được cho là ngưng tụ nội lực mạnh mẽ, muốn luyện được nó vô cùng khó khăn.  

Nhưng vì không tiếc sử dụng Hóa Huyết đan cùng linh thạch hạ phẩm nên sự tiến bộ của hắn cũng phát triển vượt bậc, chắc hẳn có thể đột phá được chỉ trong vòng nửa tháng.  

Nếu như Huyết Diễm Cốt có thể bán được với một cái giá không tồi, với tình hình tiêu hao khá nhiều linh thạch hạ phẩm như bây giờ, biết đâu Thuần Dương Công lại có thể đột phá lên tới tầng thứ năm, đạt tới cảnh giới viên mãn.    

Trừ điều này ra, ngày nào hắn cũng đều quan sát bức tranh thần bí, rồi ngưng tụ thần vận Mãnh Hổ.  

Sau bốn ngày đi đường, cuối cùng Lâm Nhất đã thấp thoáng nhìn thấy được bóng dáng thành Bạch Thủy ở phía xa.  

“Chắc hẳn sáng mai có thể vào thành được rồi!”  

Thấy sắc trời dần tối xuống, Lâm Nhất quyết định chọn một nơi khá tĩnh lặng để nghỉ ngơi một đêm.  

Sau khi sử dụng Thuần Dương Công để khôi phục lại thể lực đã tiêu hao ban ngày, Lâm Nhất lại lôi bức tranh thần bí kia ra.  

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi!  

Mỗi lần trông thấy từng chữ được khắc trên bức tranh này, Lâm Nhất đều khẽ sững người, trầm ngâm hồi lâu.  

Rốt cuộc “mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi” mang ý nghĩa ra sao, thật ra hiện giờ hắn cũng chưa hiểu thấu được mấy.
 
Chương 78


Bức tranh được mở ra từ từ.  

Uỳnh!  

Tiếng gió gào rít bên tai, con mãnh hổ trong bức tranh vẫn không ngừng gầm thét giống những lần trước, dường như muốn lao thẳng vào sâu tâm hồn con người  

Advertisement

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Thêm một giây nhìn vào bức tranh là có thêm một luồng lực xung kích lao thẳng vào tim, vô cùng khó chịu.  

Advertisement

Nhưng Lâm Nhất của hiện giờ đã cảm thấy mọi thứ nhẹ hơn hẳn trước kia.  

Còn nhớ lần đầu tiên mở tranh, hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị cuộn tranh này dọa đến mức run lẩy bẩy.  

Giờ phút này, Mãnh Hổ Quyền lặng lẽ vận chuyển, hắn nhìn vào con mãnh hổ đang đánh ra từng chiêu mà không hề rời mắt.  

Rồi đắm chìm trong đó, quên đi tất thảy.  

Viu!  

Chẳng biết từ bao giờ mà một ánh kiếm nhanh chóng lao vụt ra từ trong bức vẽ, nổ tung ngay trước mắt Lâm Nhất, ánh sáng phát ra từ đó chiếu rọi tất thảy bóng đêm trong đôi mắt hắn.  

“Ánh kiếm ư?!”  

Trong lòng Lâm Nhất khẽ giật nảy, suýt chút nữa đã kích động đến mức làm rơi bức tranh.  

Không ngờ lại thật sự nhìn thấy được cả ánh kiếm!  

Trước kia hắn từng nhìn thấy một ánh kiếm thoáng lóe lên trong bức tranh này, nhưng sau đó bất kể làm cách nào cũng không thể thấy được nữa.  

Hắn còn tưởng bản thân đã xuất hiện ảo giác, nhưng hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy ánh kiếm, nó khiến hắn kích động đến mức không thốt nên lời.  

Lâm Nhất ổn định hơi thở, kìm nén cảm xúc đang dao động, cảm nhận áp lực vô cùng lớn mà ánh kiếm kia mang tới.  

Cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lòng.  

Hắn muốn nhìn thấy, hắn nhất định phải thấy rõ ràng, rốt cuộc ánh kiếm kia từ đâu tới.  

Ánh kiếm trước mắt dần tiêu tán từng chút một, tầm mắt của hắn cũng từ từ tập trung vào những gì được vẽ trong bức tranh.  

Trong giây phút ánh kiếm đó biến mất hoàn toàn, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, không ngờ nét vẽ của bức tranh đã khác đi, trong tranh đã xuất hiện thêm hình ảnh mà trước đó không hề có.  

Có thêm một người nữa.  

Người kia mặc trường bào màu xanh, đang đứng nghiêng người, tay trái cầm kiếm chỉ thẳng về phía bầu trời xa xăm, còn tay phải đang duỗi về phía trước, trong lòng bàn tay có một đóa hoa tường vi nở rộ.  

Thần thái của người đó vô cùng ung dung, bộc lộ rõ tình thơ ý họa, không hề chịu chút trói buộc nào.  

Cũng bởi có nhiều hơn trước một người, nên ý cảnh trong tranh đã có sự biến đổi vô cùng lớn.  

Con mãnh hổ trong tranh vẫn hừng hực khí thế ngút trời, như muốn xông thẳng vào tâm hồn con người. Thế nhưng mục tiêu của nó đã thay đổi – không còn là Lâm Nhất bên ngoài bức tranh nữa, mà nay đã trở thành đóa tường vi trên tay cái người được vẽ trong tranh.  
 
Chương 79


Trong đầu Lâm Nhất lúc này thậm chí còn có thể hình dung ra được cảnh tượng con mãnh hổ với khí thế ngút trời ấy đang khẽ khàng nhắm mắt, chậm rãi hít hà hương thơm của đóa hoa tường vi.  

Con mãnh hổ trong tranh rất to, chiếm đến hơn một nửa diện tích trang giấy, còn người kia chỉ là một điểm nho nhỏ ở chính giữa.  

Nhưng đâu là chính, đâu là phụ thì lại có thể thấy được trong chớp mắt.  

Advertisement

Trong lúc Lâm Nhất vẫn đang sửng sốt thì bên tai hắn bỗng vang lên một âm thanh, người được vẽ trong bức tranh bắt đầu chuyển động.  

“Hoa mọc từ chốn nào?”  

Advertisement

Chỉ thấy đóa hoa tường vi trong tay người đó dần bay lên, còn bàn tay phải của người đó thì cầm một thanh kiếm, bắt đầu “múa” trong không trung.  

Hoa rơi xuống chạm mũi kiếm, phát ra ánh sáng chói mắt. Giờ phút này, từ trên người cái người vẫn luôn thong dong chẳng khác nào mặt nước tĩnh lặng kia bỗng bộc phát ra kiếm thế vô tận, mạnh mẽ gấp trăm gấp nghìn lần uy thế của con mãnh hổ trước đó.  

Người kia còn lóa mắt hơn cả chòm sao, dường như xung quanh người đó có ngàn vạn tia sáng có thể “đọ sức” cùng ánh trăng. Thoạt nhìn có vẻ chỉ cần người kia hạ xuống chiêu kiếm tiếp theo thì vạn dặm núi non này cũng sẽ phải chấn động dưới mũi kiếm của người đó.  

Kiếm chiêu của người kia quá nhanh Lâm Nhất không thể nhìn rõ được, thậm chí cũng chẳng thể nghe thấy rõ ràng những lời người đó thốt ra.  

Đợi đến lúc người kia thu kiếm về, mưa hoa cứ thế bay lả tả, muôn hồng nghìn tía cùng ganh đua khoe sắc.  

Bất thình lình, người đó ngoái lại nở một nụ cười. Nụ cười ấy khiến trăm nghìn đóa hoa cũng bị lu mờ.  

Tiếp theo, người đó lại đánh ra một chiêu kiếm nữa, rồi nhảy lên không trung.  

Mưa hoa phủ khắp bầu trời, hợp với chiêu kiếm này của người trong tranh, hóa thành một con mãnh hổ, như muốn lao ra khỏi bức tranh.  

Bộp!  

Lâm Nhất sững sờ, bức tranh rơi thẳng xuống mặt đất, dường như hắn vừa bừng tỉnh hiểu ra gì đó.  

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rợp ánh sao bên trên đỉnh đầu.  

Sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi nơi đều đen kịt một màu, làm gì có trăm hoa, làm gì có người nào đang múa kiếm cơ chứ!  

Lâm Nhất chấn động đến mức không thốt thành lời, dường như còn pha thêm chút hoang mang lo sợ.  

Trong lúc nhất thời, hắn không biết mình đang ở nơi nào.  

Trong đầu toàn là hình bóng múa kiếm của người vừa nãy và phong thái không gì địch nổi của đối phương.  

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Nhất mới bừng tỉnh, cúi đầu nhặt bức tranh kia lên.  

Một lần nữa quan sát lại bức tranh, vẫn là con mãnh hổ trước đó, chỉ là phía trước con mãnh hổ ấy quả thật có thêm một người nữa. Một tay người ấy nâng đóa hoa nở nộ, một tay cầm kiếm. Còn con hổ khí thế ngút trời kia đang khẽ khàng ngửi hương hoa, cảnh tượng này quả thật tạo nên sự tương phản vô cùng lớn.  

Hóa ra từ trước đến giờ người kia vẫn ở nơi đó, không phải hình ảnh trong bức tranh thay đổi, chẳng qua khí thế của con mãnh hổ đã che mờ ánh mắt Lâm Nhất mà thôi.  

Khiến hắn không nhìn thấy kiếm, không nhìn thấy hoa đâu, chỉ thấy mỗi con mãnh hổ đang muốn ăn thịt người.  

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi… Có vẻ lúc này Lâm Nhất đã hiểu được phần nào ý nghĩa của câu nói này, đồng thời nhận về ích lợi không hề nhỏ. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top