Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1829


Chương 1829

Đãi ngộ của ruột thịt và không phải ruột thịt đúng là một trời một vực!

Ngồi trên taxi, Giang Uyển Đình hơi có chút bất mãn lải nhải, thật sự là có vợ ngay cả mẹ cũng quên rồi!

Tưởng Mộng Khiết hỏi: “Bọn họ sao lại kết hôn?”

“Đương nhiên là Hướng Không cầu hôn, lúc trước bác không vừa ý Trần Diễm An, Hướng Không lại một lòng một dạ muốn, còn nói cái gì mà không phải cô ta thì không cưới, đàn ông ba mươi tuổi rồi mà ồn ào như mấy đứa hai mươi tuổi mới mọc tóc.”

Nghe vậy, trong lòng Tưởng Mộng Khiết lại phát lạnh.

Cô ta tưởng là Trần Diễm An quấn lấy, Quý Hướng Không mới ỡm ờ đồng ý, nhưng ai biết!

Lời thề hứa lúc đầu ở dưới cây anh đào dường như vẫn rõ mồn một trước mắt, cô ta không phải anh thì không lấy chồng, anh không phải cô ta thì không lấy vợ!

Cô ta vẫn giữ gìn lời hứa lúc đầu, nhưng mà anh đã sớm bỏ đi…

Cô ta cảm thấy không cam lòng, lại cảm thấy phẫn nộ, trong ngực hai ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, cả người đều cảm thấy nóng rực, đè nén, bi phẫn.

Giang Uyển Đình vẫn tiếp tục liên thiên: “Cũng chỉ có gương mặt đó quả thật không tệ, về phần những cái khác, đúng là không nhìn được.”

Trần Diễm An cảm thấy vô cùng mệt, ngã xuống giường.

Quý Hướng Không gọi cô đi tắm rửa, cô không chịu đi, đánh răng, cô cũng không chịu, tứ chi như bị rời ra, mệt mỏi chỉ muốn lập tức ngủ.

Dù Quý Hướng Không có lôi kéo thế nào, Trần Diễm An cũng không nhúc nhích, ngủ ngon lành.

Không có cách nào, cuối cùng vẫn là anh tự thay cởi giày vớ cho cô, rồi lại kéo chăn cho cô.

Tưởng Mộng Khiết không buồn ngủ, Văn Văn đã ngủ rồi.

Cô ta đứng trước cửa sổ, vòng cổ trên cổ, là ban đầu Hướng Không tặng cho cô ta.

Lúc đó, hai người còn yêu nhau sâu đậm, lúc đó, cha của cô ta còn chưa bị thất thế, vẫn là một thân ở vị trí quan trọng, khi đó, mọi thứ đều rất đẹp.

Nhưng theo sau đó, cha thất thế, cô ta bị một người làm hại rơi xuống sông, bị một trận bệnh nặng, hôn mê mấy năm.

Đến lúc tỉnh lại, cô ta nhận nuôi Văn Văn, không hề dừng lại mà chạy về thành phố S, đối mặt với cô ta lại là kết quả như vậy.

Chẳng lẽ, Quý Hướng Không cũng giống những người kia, lúc cha cô ta có thể hô mưa gọi gió, yêu đương với cô ta, một khi không còn tác dụng nữa, thì kết hôn với người phụ nữ khác!

Nhưng, dù có thế nào, cô ta cũng yêu anh.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã rơi vào tay giặc, cho đến bây giờ, cũng không thể nào thoát khỏi dòng xoáy này.

Quý Hướng Không vốn là của cô ta, lại bị một Trần Diễm An đột ngột nhảy ra chặn ngang, cướp đi thứ vốn thuộc về cô ta!

Không có Trần Diễm An, Quý Hướng Không cũng không thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.

Trần Diễm An giống như là một con hồ ly tinh, cũng không biết dùng bùa mê thuốc lú gì mê hoặc anh như vậy, làm anh chán ghét bản thân mình như thế.

Lúc này, cô ta vô cùng hận Trần Diễm An.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1830


Chương 1830

Thậm chí là, trong đầu dần dần sinh ra ý niệm ác độc.

Trần Diễm An thật sự không muốn đến nhà hàng, cô là đè lại ý nghĩ này cứng ngắc bò ra, ngơ ngác mặc quần áo, sau đó lại đi rửa mặt.

Trước khi đến cửa nhà hàng, một người phụ nữ năm sáu mươi tuổi lái xe điện ngã dưới đất.

Hai chiếc xe cũng không va chạm, nhưng dù sao cũng là mạng người, Trần Diễm An xuống xe, gọi cấp cứu.

Người nhà nghe tin chạy đến, bám lấy cô không tha, nhất định muốn cô phải theo đến bệnh viện, Trần Diễm An thiếu chút nữa trực tiếp bùng nổ, không nói hai lời, mở camera hành trình ra.

Nhìn camera hành trình, đám người nhà ngược lại không còn lời nào để nói, một trận ồn ào dừng lại ở đây, còn chưa bước vào trạng thái làm việc, đã cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi không chịu được.

Đi vào nhà hàng, không có sức phối trộn, rồi lại không có sức giã, Giang Uyển Đình có sắc mặt gì, Trần Diễm An căn bản cũng không có tâm trạng nhìn.

Mệt sống mệt chết, thở gấp như trâu, Trần Diễm An mới làm xong công việc, ngồi trên sofa, hít thở thật sâu.

Nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã tối đen rồi, lãng phí cả một ngày ở đây, không có nghỉ ngơi, không có giải trí, chỉ có đau mỏi.

Lúc này, Tưởng Mộng Khiết từ phòng trà nước đi ra, bưng một cái khay, trên đó có bảy tám ly cà phê.

Cô ta đưa cho từng người nhân viên bên cạnh, ly cuối cùng thì cô ta nói muốn đi vệ sinh, để nhân viên giúp bưng đến cho Trần Diễm An.

Người phục vụ gật đầu, nói được, bưng cà phê qua, đặt trước mặt Trần Diễm An.

Mùi cà phê rất thơm, rất thuần, xay vô cùng tốt.

Trần Diễm An đã rất lâu không uống cà phê rồi, lúc này ngửi thấy mùi thơm, con sâu tham lam đều chui ra.

Bưng lên, cô vừa xem phim, vừa nhấp một chút, mỗi ngày cũng chỉ có lúc này mới được thở ra một chút.

Phim là phim hài, làm Trần Diễm An cười đến mức ngã trước ngã sau, ánh mắt nhìn lại, lại phát hiện mình đã uống gần nửa cốc cà phê!

Đúng là óc heo, đã nói là cai cà phê, cô vỗ vỗ bản thân hai cái, nhớ đến túi rơi sau nhà bếp, bưng cà phê đi qua, đặt cà phê lên bàn, sau đó đóng cửa, đi ra ngoài.

Trong phòng vệ sinh, Tưởng Mộng Khiết dựa vào vách tường đứng thẳng, răng nanh nhọn thậm chí cắn cánh môi đến tím xanh.

Lúc quyết định làm mấy việc đó tim cô ta nhảy lên không ngừng, bây giờ đã làm rồi, vẫn không ngừng nhảy lên, có lo lắng, sợ hãi, còn có hưng phấn.



Quý Hướng Không gọi cho Trần Diễm An: “Buổi tối công ty có cuộc họp quan trọng, không đến đón được, em tự về nhà đi.”

Trần Diễm An gật đầu, sau đó cầm lấy chìa khóa xe ra ngoài.

Lúc này là tám giờ tối, cũng là giờ cao điểm tan làm, trên đường rất nhiều xe, mỗi khi đến đêm, Trần Diễm An lái xe vô cùng chậm, hôm nay đương nhiên cũng thế.

Chỉ có chỗ không đúng duy nhất là đầu của cô, sao lại cảm thấy có chút chóng mặt, dường như xe cũng đang sáng lên.

Chẳng lẽ là mình bị hoa mắt?

Trần Diễm An nắm chặt tay lái, nặng nề lắc đầu, muốn ném cảm giác mơ màng này đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1831


Chương 1831

Nhưng tỉnh táo chỉ duy trì mấy giây đồng hồ, trước mắt lại mơ hồ, biến thành một mảng hồng hồng, căn bản không thấy rõ cái gì trước mặt.

Cảm giác mơ màng rất mạnh, nhưng ý thức của Trần Diễm An cũng không tính là quá mơ hồ.

Cô cảm giác mình tuyệt đối không thể tiếp tục lái được, chắc chắn phải dừng xe.

Lại lắc cái đầu nặng nề, chân của cô tìm phanh xe, sau đó đạp một cước xuống.

Nhưng ai ngờ! Xe không chỉ không dừng lại như ý muốn, mà càng như tên bay vút ra ngoài, trong lúc mơ màng, cô nhầm chân ga thành chân thắng.

Trước sau đều là xe, cô giẫm chân này xuống, xe xông thẳng lên trước sau đó là tiếng va chạm vang dội!

Ngay sau đó lại tiếng phanh gấp chói tai, loạn cào cào trộn lại một chỗ, đâm thẳng vào màng tai phát đau

Đầu Trần Diễm An nặng nề đập xuống tay lái, lập tức sưng lên.

Cô hít thở sâu, cố gắng mở cửa xe, lảo đảo ngã xuống xe.

Trật tự giao thông xung quanh đã hỗn loạn, rối thành một đám.

Cô cảm thấy rất không ổn, ngồi chồm hổm trên đất, hai tay chống trán, rất là khó chịu.

Rất nhanh, cảnh sát giao thông đã chạy đến, Trần Diễm An va vào là một chiếc Huyndai thành phố B, bên trong một nam một nữ, thương thế của người đàn ông tương đối nhẹ, chỉ hơi trầy da, nhưng người phụ nữ lại rất nghiêm trọng, cả mặt đầy máu, đã hôn mê.

Người phụ nữ lập tức được đưa đến bệnh viện, cảnh sát đi qua, đưa Trần Diễm An lên xe, đi về đồn cảnh sát.

Trên đường đi, cô đều cảm thấy chính mình hỗn loạn, cực kỳ chóng mặt, cảnh sát lái xe cũng chú ý đến, nói: “Tình trạng của cô ấy có chút không đúng lắm, sao cứ luôn gõ đầu mình?”

“Tình huống này, nếu không phải say rượu lái xe, chính là dùng mấy thứ kia, lái xe về trước rồi nói.” Cảnh sát ngồi phía sau nói.

Đưa đến đồn cảnh sát, Trần Diễm An càng không ngừng gõ, không chịu nổi, cô đụng nhẹ vào tường.

Lúc cảnh sát hỏi cô, cô một chữ cũng không nghe vào.

Sau đó, cảnh sát lại cho cô kiểm tra nồng độ cồn, kết quả thể hiện cô không uống rượu.

Hai người cảnh sát đang ở bên cạnh cô thì Trần Diễm An đột nhiên cảm thấy buồn nôn và ớn lạnh, tay che ngực, òa một tiếng nôn ra.

Cảnh sát đối diện không tránh kịp, đúng lúc bị nôn cả người.

Mặt người cảnh sát nam không chút đổi sắc, người cảnh sát già đời bên cạnh nói: “Nôn ra vừa đẹp, lấy chất nôn của cô ấy đi xét nghiệm.

Nam cảnh sát nín nhịn, gật đầu.

Khi nhận được cuộc gọi này, Quý Hướng Không vẫn đang ở công ty họp.

Sau khi nghe xong, cũng không quan tâm họp hành gì nữa, trực tiếp cho tan họp, lập tức chạy lao ra ngoài.

Suốt chặng đường chiếc xe giống như đang bay, cho tới khi tới cục cảnh sát, Trần Diễm An đang dựa vào tường nghỉ ngơi, so với vừa rồi đã dễ chịu hơn nhiều.

Thấy vậy, tim của Quý Hướng Không mới ngừng đập nhanh, vừa rồi sau khi nghe cuộc điện thoại như vậy, trái tim của anh suýt nữa nhảy lên tận cổ họng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1832


Chương 1832

May mắn, may mắn, cô bình an vô sự!

Nhìn thấy là Quý Hướng Không, thái độ của các cảnh sát cũng trở nên ôn hòa hơn, còn có chút nịnh nọt.

“Người bị thương như thế nào?” Quý Hướng Không hỏi.

“Hiện tại vẫn ở bệnh viện cấp cứu.” Cảnh sát nói: “Chỉ là mợ Quý tối nay hình như có chút không đúng.”

“Tôi cũng cảm giác được rồi, nếu kiểm tra không có hàm lượng cồn, vậy thì chắc chắn không có uống rượu, còn những thứ khác, người của nhà họ Quý chưa từng đụng vào, đây là tổ huấn của người nhà họ Quý, không phải nói đã đi xét nghiệm rồi sao, kết quả khi nào có?”

“Rất nhanh, sáng mai có thể có kết quả, nếu hai cái đều không có, vậy thì sự khác thường của cô Quý nhất định có liên quan tới đồ ăn hoặc đồ uống, chúng tôi đang xét nghiệm thành phần trong đồ ăn mà cô ấy nôn ra, đến lúc đó có kết quả, mọi chuyện đều sẽ rõ, vậy nước tiểu có phải cũng làm xét nghiệm không?”

“Không cần! Người của nhà họ Quý luôn không đụng vào ma túy, tôi bảo đảm ở phương diện này!”

Quý Hướng Không không muốn cô ở trong trình trạng này bị người ta dày vò.

Cảnh sát cũng không tiện nói thêm gì nữa, bèn gật đầu, trước tiên kiếm tra những thứ kia, có kết quả rồi tính.

“Vậy thì cô Quý ở lại đây trước, đợi khi có kết quả xét nghiệm rồi—”

“Cô ấy tôi sẽ mang đi trước, đợi sau khi có kết quả, tôi sẽ tự đưa cô ấy tới.’

Còn chưa đợi cảnh sát dứt câu, Quý Hướng Không đã cắt ngang lời của anh ta, nói như vậy.

Cảnh sát đưa tay sờ đầu, rõ ràng có chút khó xử: “Cục cảnh sát cũng có quy tắc của cục cảnh sát, anh Quý, anh làm như vậy có hơi không tốt lắm.”

“Cô ấy ở lại đây với tình trạng như này, nếu như xảy ra chuyện gì, ai có thể chịu được trách nhiệm?”

Sắc mặt của Quý Hướng Không cũng thay đổi, lạnh lẽo.

“Cái này—”

Cảnh sát có chút không biết đối đáp.

Lúc này, lãnh đạo của cục cảnh sát đi tới, trực tiếp mở miệng: “Người, cậu Quý cứ việc đưa đi, sau khi có kết quả xét nghiệm, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu Quý.”

Quý Hướng Không gật đầu rồi cúi người, dùng hai tay bế ngang Trần Diễm An đang mơ màng lên, hai người rời khỏi cục cảnh sát.

Nam cảnh sát mới đến vẫn ở đó chỉ theo bóng lưng của Quý Hướng Không, lãnh đạo lại liếc xéo anh ta: “Chỉ cái gì mà chỉ, tập đoàn lớn như Quý Thị đặt chình ình ở đó sẽ bay được sao??”

Quý Hướng Không đưa Trần Diễm An đến bệnh viện, tình trạng của cô dường như đang dần chuyển biến tốt lên, không có nghiêm trọng như vừa rồi, ít nhất có thể nói chuyện, tuy nhiên vẫn có cảm giác choáng nhẹ.

Bệnh nhân vẫn ở trong phòng cấp cứu, Quý Hướng Không tới bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi.

Người nhà của bệnh nhân cũng nghe tin chạy tới, cảm xúc rất kích động, vẻ mặt càng phẫn nộ, vừa mắng vừa đánh Quý Hướng Không.

Người nhà đánh người là phụ nữ, lực trên tay không lớn, Quý Hướng Không cũng không nói gì, chỉ chịu đựng, cũng điều bác sĩ tốt nhất của thành phố S đến cấp cứu.

Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết trên đường về nhà, bọn họ đi taxi, trên xe có hơi bí bách, tài xế nghe mở kênh tin tức.

“Đường Tam Giang xảy ra tai nạn xe, nghe báo cáo hiện đường, người gây ra tai nạn xe là mợ chủ của nhà họ Quý, trong xe bị đâm có một nam một nữ — Bây giờ phát tin tức tiếp theo cho bạn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1833


Chương 1833

“Khoan đã!” Giang Uyển Đình giơ tay, túm lấy cổ tay của Tưởng Mộng Khiết: “Bác vừa rồi sao nghe thấy như là đang nói Trần Diễm An thế?”

Tưởng Mộng Khiết đang tập chung nghe tin tức, lồng ngực của cô ta đang đập thình thịch, ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy.

Bị Giang Uyển Đình túm như vậy, cô ta suýt nữa bị dọa sợ mà hét thành tiếng, vội vàng ổn định tâm thần: “Cháu hình như cũng nghe thấy, họ nói là mợ chủ của nhà họ Quý.”

Giang Uyển Đình nghe vậy thì vội vàng gọi điện cho Trần Diễm An, âm thanh truyền tới lại là đối phương đã tắt máy.

Sau đó bà ta lại gọi điện cho Quý Hướng Không.

Quý Hướng Không lời ít ý nhiều, vài ba câu thì nói đại khái sự việc.

Nhưng Giang Uyển Đình nghe cũng sợ hãi, vội vàng bảo tài xế taxi thay đổi phương hướng.

Đợi khi Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình chạy tới bệnh viện, mẹ của người nhà mặt đầy nước mắt, vẫn còn đang đánh Quý Hướng Không.

Bà ta túm áo của Quý Hướng Không, đập vào người Quý Hướng Không hết lần này đến lần khác.

Quý Hướng Không là do Giang Uyển Đình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ngay cả bản thân bà ta cũng không nỡ ra tay, lúc này đâu còn nhìn nổi nữa?

Bảo Tưởng Mộng Khiết đẩy xe lăn, Giang Uyển Đình mặt mày sa sầm đẩy người phụ nữ trung niên đó ra.

Trong lòng người phụ nữ trung niên vô cùng đau đớn, lại bị Giang Uyển Đình đẩy như vậy, bà ta thật sự tức giận, giơ tay tát Quý Hướng Không một cái, rất kêu.

Giang Uyển Đình cũng sắp tức chết rồi: “Sao lại đánh bừa con trai của người khác chứ?”

Nhìn lại Quý Hướng Không, anh không có mở miệng nói gì, dùng vẻ mặt ôn hòa và nghiêm túc nói một câu xin lỗi với người phụ nữ trung niên, sau đó kéo Giang Uyển Đình ra: “Mẹ, được rồi!”

“Cái gì mà được rồi chứ, bà ta đánh con bao nhiêu!”

“Con gái của cô ấy bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, sống chết không rõ, một cái tát này cũng là con nên chịu, có thể tha thứ, đây là lẽ thường tình.” Quý Hướng Không nói.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giang Uyển Đình vẫn rất tức giận: “Cái gì mà nên chịu chứ, với lại, người gây ra tai nạn này là Diễm An, đâu phải là con!”

“Được rồi, mẹ, cô ấy là con dâu của mẹ, là vợ của con, bây giờ không phải lúc nói những lời này.”

Giang Uyển Đình trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Con bảo tài xế đưa mẹ về nhà họ Quý, đợi có thông tin, con sẽ gọi điện nói cho mẹ, chỉ là bây giờ chuyện này, mẹ đừng nói với bất kỳ ai.”

Mức độ ảnh hưởng của sự việc càng nhỏ thì càng dễ xử lý, mức độ ảnh hưởng nhỏ, khi xử lý là chuyện giữa hai gia đình.

Mức độ ảnh hưởng quá lớn thì sẽ không chỉ là chuyện giữa hai gia đình.

Trong đó còn bao gồm dư luận xã hội, còn có sự chú ý quá mức của cánh truyền thông.

Còn có người có ý xấu đổ thêm dầu vào lửa, muốn xử lý hòa bình, sẽ rất khó.

Tin tức vừa nãy vẫn chưa có phát sóng hết, Quý Hướng Không đã gọi điện, trực tiếp đè tin tức này xuống, phong bế lại.

Sau đó dùng một tin tức khác đỡ thay thế.

Tâm trạng của Giang Uyển Đình thật sự không tốt lắm, càng có thể nói là tồi tệ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1834


Chương 1834

Nghe thấy lời này, bà ta hiểu ngay, Quý Hướng Không là muốn đè xuống, xử lý khiêm tốn, chắn cho Trần Diễm An.

Ấn vào cái trán nhăn lại của Quý Hướng Không, bà ta nói: “Có thông tin nhớ thông báo ngay cho mẹ, nhớ điều bác sĩ tốt nhất tới, đó là mạng người.”

Quý Hướng Không gật đầu, lại gọi điện, bảo trợ lý đưa Giang Uyển Đình rời đi.

Giang Uyển Đình là không thích tính cách vừa phóng khoáng vừa huênh hoang đó của Trần Diễm An, một người phụ nữ lại cứ phải lái một chiếc Land Rover.

Hiện nay xảy ra chuyện như vậy, người xử lý đống rắc rối cho nó không phải là Hướng Không hay sao, thật là không biết xót chồng mà!

Tưởng Mộng Khiết đứng ở bên cạnh yên lặng nghe.

Nhưng bàn tay nắm tay đẩy xe lăn của cô ta lại hơi run rẩy, ánh mắt rũ xuống, nhìn mặt đất.

Lại nửa tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tháo khẩu trang đi ra, nói:

“Tổng giám đốc Quý, phẫu thuật tiến hành rất thành công, nhưng nhịp tim của bệnh nhân quá thấp, dấu hiệu của sự sống cũng có chút mong manh, trước mắt vẫn chưa tỉnh.”

“Vậy nên cần chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong 48 giờ tới, vậy tình trạng là an toàn, ngược lại thì sẽ nguy hiểm.”

Trái tim của Quý Hướng Không không có hoàn toàn hạ xuống, kết quả như vậy không thể khiến người ta hài lòng được.

Người nhà cũng không hài lòng, nhưng chuyện có thể làm hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.

Cho trợ lý đi sắp xếp, bệnh viện đã chừa ra phòng VIP, người nhà thì ở căn phòng khác.

Ca phẫu thuật này mổ rất lâu, đợi khi tất cả mọi chuyện làm xong hết thì đã là hơn 1 giờ sáng.

Quý Hướng Không gọi điện cho Giang Uyển Đình, nói những lời mà bác sĩ nói cho bà ta.

Giang Uyển Đình hỏi anh: “Tối nay có về không?”

Quý Hướng Không nói: “Không ạ, Diễm An còn đang truyền dịch, chuyện ở đây cũng chưa xử lý xong nên con ở lại bệnh viện.”

Giang Uyển Đình đáp một tiếng, rất hiếm khi bà ta không nói thêm gì nữa, cũng không có sa sầm mặt mày, càng không nói lời gì khó nghe.

Sáng sớm ngày hôm sau, chân trời mới xuất hiện tia nắng đầu tiên, Tưởng Mộng Khiết đã dậy.

Hoặc có thể nói là cô ta cả đêm không ngủ.

Tối hôm qua cuối cùng cũng đưa ra kết luận như vậy, tâm thần của cô ta bất ổn, không ngủ được.

Bởi vì cô ta không ngờ hướng phát triển của sự việc sau đó.

Đi xuống bậc thang thì lại thấy lạ khi nhìn thấy phòng khách có mùi kinh tởm có thứ gì bị đốt, cô ta đi tới, Giang Uyển Đình đang thắp hương.

“Bác gái, sớm như vậy bác sao lại thắp hương?” Cô ta tò mò hỏi.

“Tối hôm qua không phải xảy ra chuyện như kia sao, Hướng Không gọi điện nói, phẫu thuật rất thành công nhưng chưa thể tỉnh, bây giờ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nếu trong 48 giờ không thể tỉnh lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bác đang thắp hương cầu phúc, phù hộ cho cô ta bình an vô sự.”

Ánh mắt của Tưởng Mộng Khiết hơi lóe lên, đứng ở bên cạnh bà ta: “Bác gái thật tốt bụng.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1835


Chương 1835

“Đó chung quy là một mạng người, với lại, chuyện này là do Trần Diễm An gây ra, bác thắp hương cầu phúc cho người nhà cũng là điều bình thường.”

Giang Uyển Đình cầm ly nước uống một ngụm.

“Tuy nói bác không thích, có rất nhiều bất mãn với Trần Diễm An, nhưng nó dù sao cũng là con dâu của nhà họ Quý, còn nữa, nếu bệnh nhân đó thật sự chết, cũng không biết có sẽ vướng vào chuyện gì nữa, nói thật, bác không muốn nhìn thấy sự việc phát triển tới mức độ đó.”

“Đúng vậy.”

Tưởng Mộng Khiết gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Nhưng những lời nói đó lại giống như xoáy nước xoay chuyển trong đầu cô ta.

Nếu bệnh nhân đó thật sự chết đi, cũng không biết nó sẽ vướng vào chuyện gì…

Trần Diễm An sẽ vướng vào chuyện gì?

Lái xe đâm chết người, nếu người nhà của nạn nhân không đồng ý giải quyết riêng thì chắc chắn sẽ ra tòa, vậy thì cái chờ đợi Trần Diễm An chính là ngồi tù!

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng do suy nghĩ như vậy, cô ta dần kích động, phấn khích, khó lòng ngồi yên.

Manh động và đố kỵ đều là ma quỷ.

Tưởng Mộng Khiết lúc này đã bị ma quỷ đáng sợ đó nuốt chửng, không còn lý trí và tư tưởng, mà chỉ có sự thất thường.

Ở một bên khác, bệnh viện.

Dược tính của thuốc an thần đang từ từ biến mất, ý thức của Trần Diễm An cũng dần dần trở nên tỉnh táo, từ từ mở mắt ra.

Quý Hướng Không nằm bò ở đó ngủ, giữa cặp lông mày tuấn tú nhíu chặt lại.

Sau đó, cô cũng nhíu mày, đưa tay, trong vô thức dừng ở trán của anh, muốn vuốt phẳng nếp nhăn đó.

Động tác như vậy đã đánh thức Quý Hướng Không ngủ không sâu, anh mở mắt ra, hỏi cô: “Tỉnh rồi sao? Cảm thấy cơ thể như thế nào?”

“Khá tốt, không có cảm giác gì không thoải mái cả.” Trần Diễm An cử động cơ thể: “Đúng rồi, người bị em đâm tối hôm qua như thế nào rồi?”

Lúc đó, ý thức của cô rất mơ hồ, chỉ nhớ đầu của mình rất choáng.

Trước mắt cứ mông lung mờ ảo, cái gì cũng không nhìn thấy.

Khi đập vào xe phía trước, cô vẫn có một chút ý thức, cô nhớ rất rõ, cô đã đâm vào người ta rồi!

“Người đàn ông chỉ bị thương nhẹ, người phụ nữ thì bị thương hơi nặng, tối qua đã làm phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn đang hôn mê, có thể tỉnh lại trong 48 giờ thì sẽ không có nguy hiểm nữa.”

Trần Diễm An hỏi:

“Nếu không tỉnh thì sao?”

Quý Hướng Không hơi trầm mặc, khựng lại một chút, anh nói: “Vậy thì sẽ rất nguy hiểm.”

Trần Diễm An trầm mặc, không nói chuyện nữa, nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Anh sẽ không để em có chuyện!” Quý Hướng Không nhìn thần sắc của cô, trong tim rất tắc nghẹt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bất luận như thế nào, anh đều sẽ không để em có chuyện!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1836


Chương 1836

“Nếu bọn họ muốn kiện ra tòa thì sao?”

“Chỉ cần là con người thì sẽ có điểm yếu, anh sẽ liều chết túm chặt điểm yếu của bọn họ!”

Quý Hướng Không: “Anh cũng nhất định sẽ tìm được, bất luận dùng thời gian bao lâu.”

Trần Diễm An lắc đầu: “Nếu cô ấy thật sự nguy kịch, anh cái gì cũng đừng làm cho em, người nhà của cô ấy quyết định như nào thì như vậy.”

“Không được!”

Quý Hướng Không rất kiên quyết, đối với câu mà cô nói, ý kiến phản đối của anh rất mãnh liệt.

“Nói thật, tuy tính tình của Trần Diễm An em không tốt, nhưng cũng là người phân rõ thị phi, dứt khoát, chuyện này là do một tay em gây ra, em không sợ vào tù, chỉ mong được yên lòng.”

Trần Diễm An nhướn mày.

“Em không muốn sống trong áy náy như vậy, em cũng chỉ muốn được yên lòng.”

Quý Hướng Không không lên tiếng, ánh mắt dừng trên người cô, nhìn chằm chằm.

Trần Diễm An lại không muốn nhìn vào mắt của anh nữa, cô xuống giường: “Em muốn đi xem tình trạng của cô ấy.”

Vẫn không lên tiếng nhưng Quý Hướng Không lại bế cô lên, đi qua đó.

Ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà vẫn đang lo lắng chờ đợi.

Đi qua đi lại, Trần Diễm An thật lòng thật dạ cúi người xin lỗi, người nhà vô cùng phẫn nộ, lao tới, túm lấy áo của cô, lắc mạnh: “Nó mới 25 tuổi, một tháng nữa là sẽ kết hôn, cô có biết không? Có biết không?”

Cơ thể của cô vẫn rất suy nhược, bị lắc như vậy, chân đứng không vững.

Thấy vậy, Quý Hướng Không trực tiếp chặn ở trước mặt, sau đó ôm lấy cô, lần nữa đi về phía phòng bệnh.

Trần Diễm An không muốn rời đi, nhưng Quý Hướng Không căn bản không quan tâm cô, coi cô như không khí, cất bước đi về phía trước.

Như vậy khiến trong lòng Trần Diễm An càng thêm tự trách.

25 tuổi, độ tuổi và năm tháng tươi đẹp, còn một tháng sẽ kết hôn.

Cuộc sống hạnh phúc của cô ấy mới vừa bắt đầu, bây giờ vì cô lại bị hủy hoại hết.

Cô trầm mặc, không nói chuyện, tính tình của Quý Hướng Không luôn phóng túng, rất hiếm khi sẽ trầm mặc như vậy.

Quý Hướng Không thật sự không thích cô như vậy, nhưng tính cách của cô ngang bướng, một khi quyết định chuyện gì, rất ít khi có cơ hội thương lượng.

Về đến phòng bệnh, người của cục cảnh sát đến, Trần Diễm An để ly nước xuống: “Là dẫn tôi trở về sao? Đi thôi.”

Quý Hướng Không trực tiếp kéo cô lại, cảnh sát lắc đầu: “Tôi là đến đưa báo cáo xét nghiệm, trong đồ ăn nôn ra ngày hôm qua, chúng tôi phát hiện thành phần của thuốc mê.”

Thuốc mê sao?

Lông mày của Quý Hướng Không nhướn lên rồi nhíu lại.

Trần Diễm An cũng hơi sững người, hơi sững sờ, thuốc mê, cô hình như chưa từng đụng vào thứ đó.

“Chỉ là thuốc mê đơn thuần, cho nên chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân cô Quý xảy ra tai nạn xe có lẽ có liên quan tới thuốc mê.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1837


Chương 1837

Nói tới chuyện này, Trần Diễm An cũng cảm thấy đúng vậy.

Bởi vì lúc đó khi cô lái xe, cảm thấy đầu của mình choáng váng, mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ.

“Vậy nên, làm phiền cô Quý nghĩ kỹ lại, hôm qua có từng ăn hoặc uống cái gì đặc biệt không.”

Trần Diễm An nghĩ kỹ lại, đồ ăn hôm qua cô ăn có rất nhiều, từ sáng đến tới chiều cô quả thật tiếp xúc không ít thứ, cô thật sự không nhớ nổi.

“Vậy thì dựa theo như vậy thì thấy vụ này còn cần tiếp tục điều tra sâu hơn, hy vọng sau này cô Quý có thể cố gắng phối hợp với chúng tôi.”

“Nhất định.”

Cảnh sát rời đi, Quý Hướng Không bảo cô nghĩ xem rốt cuộc đã ăn những cái gì, Trần Diễm An nghiêng đầu, nhớ lại rất cẩn thận.

Buổi sáng ăn bánh cuốn, với cả nước đậu nành, buổi trưa thì ăn cơm, buổi chiều uống nửa ly trà, sau đó thì uống nửa ly cà phê…

Nhưng đều không có chỗ nào cảm thấy khả nghi!

Cô nghĩ không thông, cũng không hiểu.

Quý Hướng Không vẫn nhíu mày, Trần Diễm An không nghĩ nữa, hỏi anh: “Cô ấy đã hôn mê bao lâu rồi?”

“12 tiếng.”

Quý Hướng Không nhìn thời gian: “Còn 36 tiếng nữa, anh tin cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”

Trần Diễm An: “Mong là vậy, em cũng hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Tưởng Mộng Khiết cả ngày ở bên Giang Uyển Đình, bận rộn trong nhà hàng, cô ta cứ luôn ở bên cạnh dò hỏi bệnh nhân kia tỉnh lại chưa.

Giang Uyển Đình: “Không biết, Hướng Không chưa gọi điện, chắc chưa tỉnh, nếu có tin thì sẽ gọi điện.”

“Liệu có khi nào quên chuyện này không?” Tưởng Mộng Khiết hỏi.

“Chắc không đâu, biết bác lo lắng như vậy, nó chắc sẽ không quên, nhưng lúc đó nếu việc quá nhiều, cũng sẽ có khả năng này.” Giang Uyển Đình suy nghĩ rồi nói như vậy: “Lẽ nào thật sự quên rồi sao?”

Tưởng Mộng Khiết lắc đầu, tỏ ý mình không biết.

Giang Uyển Đình dứt khoát rút điện thoại ra, nhưng đối phương không ai nghe máy.

“Bỏ đi, không gọi nữa, nếu vì người đó tỉnh lại mà quá bận thì cũng không sao, chỉ cần tỉnh lại là tin tốt rồi.” Giang Uyển Đình cúp máy.

Nhưng tâm thần của Tưởng Mộng Khiết bất ổn.

Nghe nói Trần Diễm An không có gì đáng ngại, tai nạn xe tối qua không làm tổn thương tới cô, người bị thương nặng đều là đối phương.

Nếu đối phương còn tỉnh lại, vậy thì đồng nghĩa với việc chuyện này cô ta làm uổng công rồi, không có tác dụng gì cả, không phải sao?

Tưởng Mộng Khiết tụt cảm xúc, dường như nghĩa tới điều gì đó, cô ta nói: “Bác gái, cháu buổi chiều ra ngoài một chuyến, cháu muốn mua ít đồ cho Văn Văn.”

Giang Uyển Đình đã đồng ý: “Đi đi, đồ của Văn Văn mua thêm một phần, nói là bà nội tặng cho nó.”

Tưởng Mộng Khiết gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1838


Chương 1838

Giang Uyển Đình cũng không nói gì nữa, bà ta xua tay, bảo cô ta có thể đi rồi.

Sau đó bản thân ngồi ở trên xe lăn, tiếp tục xử lý nguyên liệu.

Nói thật, lượng công việc bây giờ quả thật không ít. Nhưng cứ vào lúc này, Trần Diễm An lại xảy ra chuyện như vậy!

Bảo một người hai chân bất tiện như bà ta ngồi trên xe lăn làm chuyện như này, bà ta thậm chí có chút cảm thấy hai người bát tự không hợp, cho nên mới tương khắc như vậy!

Suy nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, bà ta khẽ lắc đầu, dứt khoát không nghĩ gì nữa, bà ta tiếp tục cúi người say đồ.

Bệnh viện.

Quý Hướng Không và Trần Diễm An đều đang đợi tin tức.

48 tiếng, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.

Vào lúc này, 48 tiếng rõ ràng rất quan trọng, bởi vì nó liên quan tới một mạng người, còn cả cuộc đời của một cô gái chưa kết hôn.

Rất hiếm khi Trần Diễm An cứ trầm mặc như lúc này, cô rất ít trầm mặc kiệm lời như vậy.

Thấy cô như vậy, cảm xúc của Quý Hướng Không cũng bị ảnh hưởng, đưa cánh tay ôm cô vào lòng: “Chuyện này, em phải nghe anh!”

Cho dù có xảy ra tình huống xấu nhất, anh cũng sẽ gắng hết sức hóa nguy thành an cho cô, cho nên cô chỉ cần nghe lời của anh là được, không cần nghĩ nhiều!

“Duy quyền như vậy sao?” Tâm tư của Trần Diễm An vẫn có chút thâm trầm, nhưng không lộ ra.

“Phải, trong chuyện này anh rất duy quyền, nhưng những chuyện khác, anh cho em quyền lực nên có! Tha thứ cho anh khi không thể nhìn em vào tù, chịu khổ, anh không làm được!” Giọng điệu và thái độ của Quý Hướng Không khi nói câu này đều rất đanh thép.

Trần Diễm An đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh: “Nói sau đi, sự việc không phải còn chưa diễn ra tới mức đó sao.”

Ở một bên khác.

Tưởng Mộng Khiết đã đến bệnh viện, nói tên của bệnh nhân, hỏi phòng bệnh và tầng của cô ấy.

Nhân viên lễ tân tò mò hỏi: “Cô là gì của cô ấy?”

“Ồ, tôi là bạn của cô ấy, tới thăm cô ấy.” Tưởng Mộng Khiết tìm cớ nên nói như vậy.

Nhân viên của quầy lễ tân nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì, nói số tầng và số phòng bệnh cho cô ta.

Dựa theo thông tin, Tưởng Mộng Khiết đi thang máy lên tới tầng 8, đi thẳng tới phòng bệnh của bệnh nhân.

Cửa phòng bệnh không có đóng, để chừa một khe hở.

Qua khe hở rất bé, cô ta có thể nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở bên giường bệnh.

Người phụ nữ chắc là mẹ của cô ấy, nhìn tuổi tác có hơi lớn.

Mà người đàn ông chắc là bạn trai của cô ấy, cử chỉ của giữa hai người rất là thân mật.

Tưởng Mộng Khiết không có đi vào, mà ngồi ở một góc rẽ ở một bên, cô ta đang chờ đợi một cơ hội.

Có lẽ là 10 phút sau, càng có lẽ là 20 phút sau, người đàn ông và người phụ nữ lần lượt đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng không có đóng cửa phòng bệnh.

Đợi sau khi hai người rời đi, Tưởng Mộng Khiết đi vào phòng bệnh, hơi kéo cửa lại, che đi ánh mắt nhìn từ bên ngoài vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1839


Chương 1839

Người phụ nữ trên giường đầu quấn một lớp băng gạc rất dày, cô ấy vẫn đang ngủ say, gương mặt thanh tú tái nhợt.

Tưởng Mộng Khiết yên lặng nhìn cô ấy, bàn tay buông thõng ở bên người hơi run rẩy.

“Tôi cũng không muốn như vậy, không muốn trở nên ác độc như vậy, không muốn ra tay giết cô nữa, nếu cứ phải trách thì chỉ có thể trách số của cô không tốt!”

Cô ta hạ giọng, lẩm bẩm bên tai của người phụ nữ: “Tôi đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chịu đủ ấm ức, tuyệt đối không thể tiếp tục chịu ấm ức nữa, cô hiểu chứ?”

Người phụ nữ nằm trên giường đương nhiên không thể cho cô ta sự đáp trả gì cả, chỉ ngủ say và trầm mặc.

“Vậy nên nếu cô đã như vậy, không bằng chọn cách cho tôi toại nguyện, có phải không?”

“…”

Vẫn yên lặng không âm thanh, không có sự đáp trả.

Không tiếp tục nói nữa, Tưởng Mộng Khiết hít sâu một hơi, đưa bàn tay run rẩy đặt ở trên mặt nạ dưỡng khí ở khoang mũi của người phụ nữ.

Trong lòng cô ta rất rõ, nếu lấy mặt nạ dưỡng khí ra, vậy thì cô ấy chết chắc!

Tưởng Mộng Khiết cũng sợ hãi, cũng có băn khoăn và lưỡng lự.

Dù sao cô ta ra tay là một mạng người, mạng người sống sờ sờ, cứ như vậy bị cô ta giết chết, trong lòng tóm lại sẽ có cảm giác rùng mình.

Nhưng cô ta lại nghĩ, cô ấy đã bị thương nghiêm trọng như vậy, cuối cùng chết hay sống cũng không biết, cô ta còn cần kiêng kỵ cái gì nữa?

Thở ra, hít vào, rồi lại hít sâu, thở ra, Tưởng Mộng Khiết cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng di chuyển mặt nạ dưỡng khí.

Mà vào lúc này, tay của người phụ nữ khẽ động, động tác rất nhỏ, nhưng Tưởng Mộng Khiết thật sự nhìn thấy rồi, trái tim ở lồng ngực của cô ta không khỏi nhảy lên.

Sau đó, ngón tay của người phụ nữ lại nhúc nhích…

Lỗ chân lông trên người đều mở ra, trong lòng Tưởng Mộng Khiết lại sinh ra sự sợ hãi khó nói thành lời.

Cô ta biết, cô ta tuyệt đối không thể do dự nữa, buộc phải tàn độc.

Tưởng Mộng Khiết nghiến chặt cắn môi, khiến cảm giác đau đớn trên môi truyền tới để hạ quyết tâm lần nữa.

Khi đang chuẩn bị lần nữa kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, mấy tiếng bước chân bỗng truyền tới.

Trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi ngực, lỗ chân lông trên người mở ra, cô ta vậy mà lo lắng tới mức toát một lớp mồ hôi trên trán, hô hấp dồn dập.

Mặt nạ dưỡng khí trên mặt người phụ nữ bị cô ta dịch ra…

Tưởng Mộng Khiết biết mình buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây, cô ta hoảng hốt xoay người.

Do quá mức căng thẳng hoảng hốt, khi rời đi, chiếc chìa khóa trong túi váy lại rơi xuống đất.

Nhưng cô ta bị kinh sợ, đâu thể cảm nhận được?

Sau khi cô ta rời đi vài giây, Quý Hướng Không, Trần Diễm An, mẹ và bạn trai của bệnh nhân đi vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1840


Chương 1840

Đi tới bên giường, Trần Diễm An lại cảm thấy dưới chân lồi lõm không bằng phẳng, có chút gợn chân.

Cô cúi người nhặt lên, ánh mắt trong lúc vô tình dừng trên chiếc móc chìa khóa, cơ thể chợt chấn động, ngây ra tại chỗ.

Quý Hướng Không phát giác sự khác thường của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt của Trần Diễm An dịch chuyển, miệng lại không sao, thản nhiên bỏ chiếc chìa khóa vào trong túi quần, nói: “Mặt nạ dưỡng khí của cô ấy hình như bị trượt xuống rồi.”

Quý Hướng Không cũng lưu ý thấy, sau đó gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng cơ thể, sau đó lại đeo mặt nạ dưỡng khí lên: “Vấn đề không lớn, mặt nạ dưỡng khí mở ra chưa lâu, nếu lâu thêm một chút, vậy thì vấn đề đương nhiên lớn rồi.”

Mấy người nghe vậy thì đều thở phào.

Tuy nhiên, Trần Diễm An vào lúc này lại lưu ý tới lông mày của cô ấy đang nhíu lại.

Nhắm mắt, lại mở mắt, sau khi xác định cái mình nhìn thấy không phải ảo giác, cô vui mừng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy đang cử động! Đang cử động!”

Lần này, ánh mắt của tất cả mọi người dừng ở trên giường.

Đúng thế, lông mày thanh tú của cô gái đang cử động, lông mi hơi rung.

Mấy người đều nín thở, không dám phát ra âm thanh, sợ sẽ phá vỡ cảnh tượng lúc này, bọn họ trầm mặc, nhìn không chớp mắt.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Cô gái rất muốn mở mắt ra, nhưng động tác như này đối với cô ấy mà nói dường như rất khó khăn, nhúc nhích rất lâu mới khó khăn mở ra một khe hở, đủ để khiến mọi người mừng rỡ!

Sự kích động trong lòng Trần Diễm An khó thể hình từ ngữ để hình dung, túm lấy cánh tay của Quý Hướng Không, cô rất kích động: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!”

Quý Hướng Không cũng bị thần sắc và cảm xúc của cô lây nhiễm, thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng giải phóng, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Thoải mái rồi chứ?”

“Như trút được gánh nặng, hòn đá đè trong tim cuối cùng cũng dịch ra, em bây giờ rất dễ chịu!” Trần Diễm An nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

Quý Hướng Không không nói chuyện, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc của cô, chỉ cần cô cảm thấy thỏa mái là được.

Mẹ và bạn trai của bệnh nhân càng kích động, vây lấy cô gái.

Trần Diễm An cũng hận không thể lao qua giống như bọn họ, Quý Hướng Không từ trong ánh mắt của cô nhìn thấy những cảm xúc này, anh ngăn lại: “Giường rất bé, không có chỗ của em, bây giờ chúng ta nhường thời gian cho bọn họ đi.”

Trần Diễm An gật đầu, cô lần nữa nhìn một màn trước mắt, sau đó cùng với Quý Hướng Không rời khỏi phòng bệnh.

Mới đi ra ngoài, cô dựa cơ thể mềm nhũn vào tường: “Ôm em, hai chân của em mềm nhũn, không đi được.”

Quý Hướng Không cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên.

“Em không phải giỏi lắm, biết chống đỡ lắm sao? Không phải còn nói mình muốn vào tù, giờ sao lại rén rồi?”

Trần Diễm An như trút được gánh nặng cũng lập tức lấy lại sức sống: “Nghe ý tứ trong lời này của anh hình như là hận em không thể bị bắt vào trong sớm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1841


Chương 1841

“Tóm lại nhìn thấy dáng vẻ càn quấy của em lần nữa, vẫn khá tốt.” Quý Hướng Không nhướn cặp mày hẹp dài lên, sải đôi chân dài, đi tới, ôm cô vào lòng.

“Còn nói em như vậy, đừng trách em không khách sáo với anh!”

Anh lắc đầu, cảm thấy cô thật là co duỗi linh hoạt, khi co mặt mày bình tĩnh, bây giờ thả lỏng thì vui vẻ hoạt bát.

Mấy ngày nay, Trần Diễm An luôn nơm lớp lo sợ, không ăn uống tử tế được.

Bây giờ về đến phòng bệnh, Quý Hướng Không bảo trợ lý mua không ít đồ ăn xách vào.

Cô cũng không làm màu, không ra vẻ, trực tiếp ngồi trên sô pha, nào là bánh bao canh, nào là cháo hạt nhỏ, ăn rất ngon lành, còn không ngừng vẫy tay với anh: “Cùng ăn.”

Quý Hướng Không cũng ngồi xuống, ăn cùng với cô, bầu không khí cuối cùng cũng thả lỏng trở nên ấm áp.

Sau khi ăn xong, Trần Diễm An dường như nhớ ra điều gì đó, tay thò vào trong túi quần, móc ra chiếc chìa khóa: “Anh nhìn.”

“Cái gì?” Trần Diễm An nhướn mày, anh không hiểu.

“Chiếc chìa khóa này là em vừa rồi phát hiện trong phòng bệnh, nhưng rất kỳ lạ, móc chìa khóa lại là của Tưởng Mộng Khiết, móc chìa khóa của cô ta tại sao lại xuất hiện ở đó?” Trần Diễm An đưa chìa khóa qua.

Quý Hướng Không lật chiếc chìa khóa.

Quả nhiên, ảnh trên móc chìa khóa là Tưởng Mộng Khiết và Văn Văn, giữa mi tâm của cô ta là sự trầm tư.

“Em cứ cảm thấy, móc chìa khóa của Tưởng Mộng Khiết sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó.”

Trần Diễm An nheo mắt lại: “Trừ phi có lý do đặc biệt.”

“Lý do đặc biệt…”

Đôi môi mấp máy, chữ trầm thấp đó lẩm bẩm trong miệng của anh.

Trần Diễm An suy nghĩ rồi nói: “Em quyết định thăm dò cô ta…”



Tưởng Mộng Khiết gần như là tháo chạy khỏi bệnh viện, mãi cho tới khi ngồi trên taxi, nhịp tim đập dữ dội cũng chưa khôi phục.

Còn tình trạng của người phụ nữ bây giờ như thế nào, cô ta không biết.

Nhưng cô ta nghĩ, chắc không tốt được.

Sau lưng đã toát một lớp mồ hôi lạnh, cô ta dựa vào ghế xe, thở hổn hển, tài xế cảm thấy có hơi kỳ lạ, từ trong gương chiếu hậu nhìn cô ta hai lần.

Vì không để mình lộ sở hở, Tưởng Mộng Khiết quyết định tiến hành theo kế hoạch, cô ta đi trung tâm thương mại, mua đồ chơi và quần áo mẫu mới nhất rồi đi tới trường học.

Văn Văn vừa nhìn thấy cô ta thì không chịu vào lớp học nữa, sống chết muốn đi theo cô ta.

Một mặt là vì Văn Văn quấn quá chặt, hết cách, một mặt khác là vì đưa Văn Văn trở về, cũng vừa hay đủ lý do.

Vậy nên, cô ta không do dự nữa, cũng không trách cậu bé, sau khi chào cô giáo thì dẫn Văn Văn rời khỏi trường, đi tới nhà hàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1842


Chương 1842

Tưởng Mộng Khiết và Văn Văn vừa đi vào nhà hàng, Trần Diễm An và Quý Hướng Không cũng đi vào theo.

Khi Giang Uyển Đình nhìn thấy mấy người cùng xuất hiện ở trước mắt, còn hơi sững người.

Mắt của Trần Diễm An lại dừng ở trên người Tưởng Mộng Khiết: “Có thể hỏi cô một câu không?”

“Cái gì?”

Tưởng Mộng Khiết khó hiểu nhìn cô, vừa nghi hoặc vừa tò mò.

Giữa hai người luôn bất hòa, cô khinh thường nói chuyện với cô ta, cô càng khinh thường quan tâm cô ta, hôm nay làm sao vậy?

“Cô quen biết Cảnh Thiên Tuyết sao?” Trần Diễm An tùy ý hỏi.

Cảnh Thiên Tuyết, nhịp tim của Tưởng Mộng Khiết bỗng lỡ nhịp, đè nén sự hoảng loạn, cô ta gật đầu: “Biết.”

“Hai người quen biết sao?” Trần Diễm An nghi hoặc nhíu mày: “Tại sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới?”

“Tôi và cô ấy từng có duyên gặp vài lần, tôi biết tên của cô ấy, nhưng cô ấy chưa chắc biết tôi, rất bình thường, làm sao vậy?” Tưởng Mộng Khiết cứ cảm thấy câu hỏi của cô có hơi kỳ lạ.

Bỗng nhiên, Trần Diễm An mỉm cười, gương mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ: “Vậy sao?”

Thần sắc và lời nói của Tưởng Mộng Khiết đều có sự phòng bị rất lớn: “Cô rốt cuộc có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là trước đây không phát hiện cô lại lương thiện và tốt bụng như vậy.”

Trần Diễm An rất thoải mái mà khen cô ta: “Đối với một người chỉ có duyên gặp vài lần mà cũng có thể đến bệnh viện thăm, chậc chậc, lương thiện nha!”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng, Tưởng Mộng Khiết đã rất sợ hãi rồi, nhưng vẫn đang đè nén.

“Đồ của cô rơi ở bệnh viện, tôi nhặt về giúp cô rồi.”

Quý Hướng Không đưa tay vào túi quần tay, một giây sau, chìa khóa bị anh trực tiếp ném lạch cạch xuống đất: “Có muốn giải thích không?”

Bàn tay buông lỏng bên người bấu vào đùi, Tưởng Mộng Khiết vẫn đang dùng một hơi cuối cùng để quyết định, kiên trì.

“Em quả thật đã đến bệnh viện! Có điều là vì lo cho Cảnh Thiên Tuyết! Em và cô ấy có duyên gặp vài lần là thật, điều quan trọng nhất là em hôm qua thấy khá cảm động sau khi em ở nhà họ Quý nhìn thấy bác gái thắp hương cho cô ấy và cô Trần.”

“Vậy nên trước khi đón Văn Văn thì đến bệnh viện, cầu phúc cho cô ấy, để cô ấy mau tỉnh lại, điều quan trọng nhất bây giờ là cô ấy tỉnh lại rồi, không phải sao?”

“Thật sự là như vậy sao?”

Khóe miệng Quý Hướng Không nở nụ cười lạnh: “Khi tôi còn cho cô cơ hội, cô tốt nhất nên nói thật!”

“Những gì em nói đều là sự thật!”

“Vậy sao?”

Trần Diễm An cũng cười lạnh thành tiếng: “Cô biết cô có từng nghe một câu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không?”

“Tôi nghe không hiểu, cũng không hiểu cô đang nói gì.”

Cô ta dứt khoát giả hồ đồ, tránh chủ đề như này, thần sắc vẫn coi như bình tĩnh.

“Vậy thì có cần tôi nhắc nhở cô một chút không?”

Quý Hướng Không dựa vào bên cạnh, từ từ mở miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1843


Chương 1843

“Thuốc mê, tai nạn xe, rồi tới chuyện mặt nạ dưỡng khí trượt xuống, một loạt những chuyện này, cô có thể thoát khỏi liên quan không?”

Tưởng Mộng Khiết lắc đầu.

“Em không hiểu, những lời anh nói em đều không hiểu, mong hai người đừng ngậm máu phun người, chuyện gì cũng cần bằng chứng, anh nói là em làm những chuyện này, vậy thì chứng cứ đâu?”

Giang Uyển Đình nghe tới mờ mịt, không biết ba người đang nói cái gì, bà ta cắt ngang cuộc nói chuyện: “Mấy đứa rốt cuộc đang nói cái gì?”

“Bởi vì trong cà phê Tưởng Mộng Khiết đưa cho Diễm An có bỏ thuốc mê, cho nên Diễm An mới xảy ra tai nạn xe, đâm vào người ta, sau đó cô ta lại đến bệnh viện, lấy mặt nạ dưỡng khí của bệnh nhân ra.”

“May mà bọn con tới kịp thời, không có gây nên vấn đề quá lớn, nếu không cô ấy sẽ chết ở trong tay Tưởng Mộng Khiết!”

Quý Hướng Không cho tới lúc này, vẫn sợ hãi.

Nếu như bọn họ lúc đó chậm hơn một bước, Cảnh Thiên Tuyết chết, vậy thì Diễm An…

Giang Uyển Đình không tin, bà ta lắc đầu: “Hướng Không, con có phải hồ đồ rồi không, Mộng Khiết sao có thể làm chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu lầm!”

Bà ta không tin Tưởng Mộng Khiết sẽ làm ra chuyện tày đình như vậy, tính cách của cô ta bà ta vẫn hiểu vài phần.

“Không hiểu lầm, trước giờ không có hiểu lầm, sao có thể có hiểu lầm chứ, con đã cho cô ta cơ hội, là bản thân cô ta lựa từ bỏ, cho nên những lời giải thích đó cô ta đợi đi nói với cảnh sát đi!” Quý Hướng Không cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa: “Chứng cứ, nếu cô muốn, đương nhiên sẽ có, đừng vội…”

Tưởng Mộng Khiết không có nhìn Quý Hướng Không nữa, cô ta nhìn sang chỗ khác, đang cố chống đỡ.

Thật ra hai chân đã mềm nhũn, muốn quỳ xuống đất rồi.

Giang Uyển Đình vẫn không chịu tin, đang nói vớ vẩn cái gì vậy, có điều nếu người bị đâm tỉnh lại, vậy là chuyện tốt!

“Nói hết lời rồi, cứ như vậy đi, được rồi, chúng ta đi thôi.” Quý Hướng Không không tiếp tục nói nữa, định dừng tại đây.

“Vậy nên, quả báo tạo thành từ nay về sau, tất cả đều là do bản thân cô tạo thành!”

Ném lại một câu như vậy, Trần Diễm An xoay người, rời đi cùng với Quý Hướng Không, không thèm liếc nhìn Tưởng Mộng Khiết nữa.

Vì vậy, trong bếp sau chỉ còn lại hai người, Giang Uyển Đình hỏi cô ta: “Những lời mà hai đứa nó nói vừa rồi đều là thật sao?”

“Không phải, cháu sao có thể làm những chuyện như vậy chứ!”

Tưởng Mộng Khiết vẫn đang giãy chết lần cuối, không chết không nhận.

Giang Uyển Đình gật đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Đúng vậy, bác nói chuyện này tuyệt đối không thể, đúng rồi, rất lâu không ăn lẩu rồi, cháu dẫn theo Văn Văn, chúng ta cùng đi.”

Dòng suy nghĩ của Tưởng Mộng Khiết vẫn đang phiêu du, nghe thấy lời này, cô ta đáp lại rất vội vã, được.

Trần Diễm An và Quý Hướng Không lại quay lại bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra kỹ cho cơ thể của Cảnh Thiên Tuyết, không có bất kỳ vấn đề gì, rất khỏe mạnh, đợi sau khi thương thế trên đầu khỏi thì có thể xuất viện.

Còn chuyện tai nạn xe, hai bên đã giải quyết riêng một cách tốt đẹp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1844


Chương 1844

Mẹ và bạn trai của Cảnh Thiên Tuyết cũng tốt tính, hiểu lý lẽ, nếu hiện nay người đã tỉnh rồi, vậy thì tốt rồi.

Dễ nói chuyện như vậy, ngược lại khiến trong lòng Trần Diễm An rất áy náy, muốn bù đắp cái gì đó, cô nghĩ tới điều gì đó, cô nói: “Đám cưới của Thiên Tuyết có phải sắp tổ chức rồi không?”

Cảnh Thiên Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu.

“Vậy như này đi, để bù đắp lỗi lầm của tôi, đám cưới của Thiên Tuyết để tôi lo liệu đi, như thế nào?” Trần Diễm An chớp đôi mắt to đầy quyến rũ.

Cảnh Thiên Tuyết, mẹ và bạn trai của cô ấy đều ngây người, sau đó lắc đầu nói: “Làm phiền quá rồi.”

Tuy nhiên, Trần Diễm An căn bản không cho mấy người cơ hội từ chối.

“Đây là lỗi của tôi, tôi nên bù đắp, hơn nữa đối với tôi mà nói, không hề phiền, cho nên chuyện này cứ quyết như vậy đi!”

Ba người sau khi nhìn nhau, trao đổi bằng mắt rồi đều mỉm cười, cũng không từ chối nữa.

Quý Hướng Không lại không có ý kiến, hoàn toàn để mặc cô.

Cô muốn làm như nào thì làm thế đó, cảm thấy vui vẻ thoải mái thì cứ việc làm!

Hai người cũng mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế, tinh thần luôn căng thẳng.

Bây giờ tất cả mọi chuyện cuối cùng đã định kết cục, Trần Diễm An cũng cảm thấy mệt rồi, vặn eo, mở miệng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em phải ngủ một giấc thật ngon!”

Quý Hướng Không đưa tay ôm cô vào trong lòng: “Cùng nhau đi.”

“Được, anh bây giờ đi đóng cửa phòng bệnh lại, chúng ta ngủ cho tới sáng mai.”

“Em ngược lại biết chỉ huy người khác.”

Quý Hướng Không nhướn mày, nhưng vẫn làm theo lời cô nói, đi qua đóng cửa phòng bệnh lại!

Trần Diễm An đã lười nhác nằm trên giường, thuận tay cởi áo khoác trên người ra.

Quý Hướng Không ôm lấy cô, cô vùi mặt vào cổ của anh, cảm giác ấm áp truyền tới khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ở một bên khác.

Tuy nói là ăn lẩu, nhưng Tưởng Mộng Khiết lại không có động đũa.

Cô ta tâm thần bất an, sắc mặt hơi tái nhợt, không biết đang nghĩ cái gì.

Giang Uyển Đình và Văn Văn ngược lại ăn không ít, cũng gọi không ít món.

Cô ta rất hoảng, còn có chút loạn, không biết Quý Hướng Không và Trần Diễm An sẽ đối phó cô ta như nào

Cô ta nghĩ, hôm nay cô ta không nên đến bệnh viện!

Nhưng mọi chuyện đều đã muộn rồi!

Bây giờ, điều duy nhất cô ta có thể làm là nếu anh không lấy ra được chứng cứ, vậy thì cô ta chết cũng không nhận, cứ căng thẳng như vậy đi.

Về đến nhà họ Quý, ngược lại bình an vô sự, không có xảy ra chuyện gì.

Nhưng tâm thần của cô ta vẫn bất an, cảm thấy có chuyện gì xảy ra.

Quý Hướng Không và Trần Diễm An quả nhiên đã ngủ một ngày, bởi vì ngủ ngủ giấc, cho nên tinh thần cũng trở nên tràn trề sức sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1845


Chương 1845

Buổi sáng, hai người đi dạo công viên, Quý Hướng Không không tới công ty, mà cô cũng không tới nhà hàng, thời gian một ngày đều dùng để thư giãn.

Dùng lời của Trần Diễm An thì là thoát được một kiếp.

Quý Hướng Không cũng mở miệng nói: “Người phúc lớn mạng lớn là khác biệt, có thể hóa nguy thành an.”

Trần Diễm An khẽ mỉm cười, chép chép miệng: “Vậy nên vì để chúc mừng em phúc lớn mạng lớn, buổi tối chúng ta có phải nên đi quán bar không?”

“Em không phải đã bỏ thuốc và rượu rồi sao, còn đến quán bar làm gì?”

“Rất lâu không đi rồi, với lại đến quán bar cũng không nhất định phải uống rượu, em chỉ là đi góp vui mà thôi, góp vui thôi.”

Quý Hướng Không hơi nhướn mày: “Góp vui cũng không nhất định phải đến quán bar, có muốn đi xem phim không?”

“Ok! Đề nghị này không tệ, em thích, bây giờ thì đi thôi, nói không chừng còn có thể gặp được bộ em thích.” Trong lòng Trần Diễm An đã có chút nôn nóng.

Xem phim xong, sắc trời đã tối rồi, có điều buổi tối đầu hè cũng không có quá lạnh, cũng không quá nóng, đi dạo bên hồ quả thật không tệ.

Đi một vòng ở bên hồ thì điện thoại của Quý Hướng Không đổ chuông, anh nghe máy.

Trần Diễm An ngước mắt lên, nhìn anh, không biết nói những gì, anh nói: “Về nhà họ Quý.”

Hai người lên xe, sau đó quay đầu xe, chạy về phía nhà họ Quý.

Cả buổi tối, Tưởng Mộng Khiết khó lòng ngồi yên.

Cô ta suy nghĩ rồi nói với Giang Uyển Đình: “Bác gái, cháu vẫn là muốn dẫn Văn Văn ra ngoài ở.”

“Đang ở yên lành, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài? Sống ở đây, không đi đâu hết.” Giang Uyển Đình nói.

Còn nói như vậy nữa rõ ràng là không được, Tưởng Mộng Khiết suy nghĩ rồi lại nói: “Vậy cháu muốn dẫn Văn Văn đi du lịch, đi gần đây chơi mấy ngày.”

“Dẫn bác đi cùng đi.”

Giang Uyển Đình nói: “Dù sao bác ở đây cũng khá nhàm chán.”

Tưởng Mộng Khiết có chút không tình nguyện.

Cô ta là muốn hoàn toàn chạy khỏi đây, nhưng Giang Uyển Đình cứ quấn lấy như vậy, cô ta thật sự có chút bực bội.

Trong đêm khuya, một ánh đèn sáng rực chiếu xuyên vào cửa lớn của phòng khách, vừa hay chiếu vào mắt của Tưởng Mộng Khiết, cô ta cảm thấy đau, có chút không mở được mắt.

Cửa xe mở ra, Trần Diễm An và Quý Hướng Không đi xuống.

Đi vào phòng khách, Trần Diễm An nhìn thấy Tưởng Mộng Khiết xách vali, cô trực tiếp mở miệng: “Cô đây là định đi đâu?”

“Đi du lịch mà thôi!”

Tưởng Mộng Khiết cố chống đỡ.

“Đi du lịch thật, hay là đi du lịch giả, hay là muốn tìm cái cớ để chạy trốn, nói thử xem.” Trần Diễm An đang mỉm cười, nhưng lời nói lại rất ép người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1846


Chương 1846

Tưởng Mộng Khiết nhíu mày, đã sinh ra chút căm hận: “Tôi không làm gì cả, tại sao phải tìm cớ chạy trốn chứ?”

“Vậy thì tốt, nghe lời này của cô khá tự tin, chỉ cần lát nữa cô còn có thể tự tin như bây giờ là được.”

“Cô nói đi?”

Trần Diễm An đầy thâm ý ném lại một câu, sau đó thoải mái ngồi trên sô pha.

Quý Hướng Không ngồi ở bên cạnh cô, trên gương mặt tuấn tú không có quá nhiều cảm xúc.

Dự cảm không tốt trong lòng Tưởng Mộng Khiết càng lúc càng mãnh liệt, cô ta kéo vali, rồi kéo Văn Văn, muốn rời đi.

Trần Diễm An đi tới, giơ chiếc chân dài gợi cảm dưới chiếc quần da màu da, chặn Tưởng Mộng Khiết lại: “Đi đâu vậy?’

“Từ khi nào đi đâu, tôi lại phải báo cáo với cô thế?”

Thái độ của Tưởng Mộng Khiết cũng trở nên cứng rắn, không khách sáo nữa.

“Không cần thiết báo cáo, cũng không cần báo cáo, phương đi của cô tôi không hứng thú, tôi cản cô chẳng qua chỉ là vì lát nữa nếu cảnh sát tới, tôi không tìm được cô thì không tiện ăn nói thôi.” Trần Diễm An uống nước.

Nghe thấy hai chữ cảnh sát, tim của Tưởng Mộng Khiết đập điên cuồng, nhưng không có quan tâm cô, vượt qua cô, muốn rời đi.

Trần Diễm An sao có thể để cô ta được như ý, cô ta dịch sang trái, Trần Diễm An cũng dịch sang trái, cô ta dịch sang phải, Trần Diễm An cũng dịch sang phải, giống như đang chơi trò mèo bắt chuột vậy.

Chưa từng có giây phút nào, Tưởng Mộng Khiết cảm thấy Trần Diễm An chướng mắt như vậy, khiến người căm ghét như vậy.

Văn Văn cũng nổi giận, đi tới, hai bàn tay nhỏ cào xé ở trên người Trần Diễm An: “Không được bắt nạt mẹ tôi!”

Tuy tính tình của Trần Diễm An luôn không tốt, nhưng cũng sẽ không chấp nhặt với một đứa trẻ.

Lúc không giằng cô được nữa, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên.

Sau đó, năm sáu chiếc xe cảnh sát dùng ở bên ngoài nhà họ Quý.

Sau đó, cảnh sát mặc cảnh phục đi vào: “Tưởng Mộng Khiết là vị nào?”

Chỉ nghe thấy những tiếng còi xe cảnh sát đó, Tưởng Mộng Khiết đã cảm thấy mình sắp chết ngất rồi.

Lúc này lại nhìn thấy một hàng cảnh sát cùng lúc xuất hiện ở trước mắt thì càng lo lắng hoảng loạn.

Nhưng cô ta vẫn kiên trì, mở miệng nói: “… Là tôi…”

“Cô bây giờ đã phạm tội, mời cô về cục cảnh sát một chuyến với chúng tôi!” Cảnh sát cầm đầu mở miệng.

“Tôi không có! Tôi không có làm những chuyện đó! Cũng căn bản không có phạm tội!” Tưởng Mộng Khiết ngược lại không chịu thừa nhận.

Cảnh sát lấy ra mấy thứ ném ở trước mặt cô ta: “Những cái này là chứng cứ, tôi nghĩ cô có thể xem thử.”

Ánh mắt của Tưởng Mộng Khiết cụp xuống, dừng ở trên đất.

Trong túi trong suốt để ghi chép cô ta từng mua thuốc mê, còn có video cô ta đến bệnh viện.

Thuốc mê là cô ta mua ở trên mạng, dùng tài khoản không phải của cô ta, ngay cả địa chỉ cũng không phải ở đây, là tìm ở chỗ khác.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1847


Chương 1847

Chứng cứ bày ở trước mắt, tim của Tưởng Mộng Khiết đập thình thịch, chợt xoay người, cô ta quỳ xuống trước Giang Uyển Đình: “Bác gái, tha cho cháu một lần, cháu không phải cố ý!”

“Cháu đây là đang làm cái gì?” Giang Uyển Đình vẫn đang trong trạng thái không hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.

“Bác gái, xin bác cứu cháu!”

Tưởng Mộng Khiết quỳ ở dưới đất không đứng lên.

Sau đó, cô ta nói ra không sót một từ nào về những chuyện mà cô ta làm.

Giang Uyển Đình rất sốc, ngây ra tại chỗ, một hồi lâu không nói câu nào.

Một lúc sau, bà ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cháu rốt cuộc đang nói cái gì, lẽ nào những chuyện đó thật sự là cháu làm sao?”

“Cháu chỉ là nhất thời hồ đồ, cháu biết cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi!”

Tưởng Mộng Khiết biết rõ người duy nhất hiện nay có thể cứu cô ta chỉ là bà ta, cô ta lập tức khóc lóc.

“Cháu sao có thể làm ra chuyện như vậy! Đây là chuyện tày trời! Cháu có biết không!”

Giang Uyển Đình cảm thấy mình không thể chấp nhận.

“Cháu biết rồi, cháu thật sự biết sai rồi!”

Tưởng Mộng Khiết khóc tới mức mặt đầy nước mắt, vô cùng đáng thương.

Lồng ngực phập phồng, Giang Uyển Đình tuyệt đối không ngờ cô ta sẽ làm ra chuyện như này, đưa tay che mặt, không nói chuyện nữa.

Cảnh sát sau khi chào hỏi Quý Hướng Không thì đi về phía Tưởng Mộng Khiết, lấy còng tay ra.

Tưởng Mộng Khiết thật sự sợ rồi, lùi lại sau.

Mắt của cô ta lộ vẻ sợ hãi, không ngừng hét lên: “Bác gái, cứu cháu, bác gái, cứu cháu.”

Giang Uyển Đình vẫn chìm trong trạng thái như thế, dường như không nghe thấy lời của cô ta.

Cảnh sát đã đi tới, trực tiếp còng tay của Tưởng Mộng Khiết lại.

Tưởng Mộng Khiết thật sự sợ hãi rồi, không ngừng quay đầu nhìn Giang Uyển Đình, hy vọng bà ta có thể mở miệng.

Chỉ cần bà ta mở miệng, Quý Hướng Không nhất định sẽ tha cho cô ta.

Cô ta trông rất đáng thương, Văn Văn cũng khóc không ngừng, quỳ ở dưới đất, túm lấy chân của Tưởng Mộng Khiết.

Vừa nhìn thấy mẹ của mình sắp bị đưa đi, Văn Văn đổi sang túm lấy tay của Giang Uyển Đình.

“Bà nội, bà cứu mẹ, bà nội!”

Tiếng khóc của đứa trẻ sẽ mang cho người khác vài phần dao động, Giang Uyển Đình nhìn dáng vẻ đó của Văn Văn, cũng không nhẫn tâm.

“Hướng Không, nếu nó đã biết sai rồi, vậy thì tha cho nó một lần đi!”

Quý Hướng Không còn chưa lên tiếng, Trần Diễm An đã tranh nói trước: “Không thể, lỗi cô ta phạm không có đơn giản như vậy, đó là một mạng người, không phải là cái khác, làm sai thì phải trả giá, đây là định luật bất biến trăm năm.”

Văn Văn hằn học nhìn Trần Diễm An, sau đó lại dùng gương mặt tội nghiệp nhìn Giang Uyển Đình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1848


Chương 1848

Thấy vậy, Giang Uyển Đình nhìn sang Quý Hướng Không: “Văn Văn thật ra rất đáng thương, vậy nên…”

Tuy lời nói phía sau bà ta không nói ra, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.

Quý Hướng Không không lên tiếng, chỉ nhìn Trần Diễm An.

Nếu cô đồng ý, anh đương nhiên không nói gì cả.

Giang Uyển Đình hiểu hàm ý trong lời nói của anh, nhìn qua.

Trần Diễm An lại không hề dao động, thái độ rất cứng rắn.

Cuối cùng, Tưởng Mộng Khiết vẫn bị cảnh sát đưa đi.

Gào khóc, đằng sau còn có bóng hình nhỏ bé không ngừng đuổi theo của Văn Văn…

Tuy không phải là cháu ruột, nhưng cũng là cháu trên danh nghĩa.

Nhìn cháu của mình khóc xé ruột xé gan, trong lòng bà ta cũng rất khó chịu.

Nhưng bà ta nghĩ không thông, Tưởng Mộng Khiết luôn dịu dàng như vậy sao lại lựa chọn con đường không thể quay đầu như vậy.

Văn Văn còn bé, đương nhiên không đuổi kịp bước chân của người lớn.

Rất nhanh thì cảnh sát đã bỏ xa cậu bé, xe cảnh sát vụt qua.

Giang Uyển Đình khẽ thở dài một tiếng, bảo Quý Hướng Không đi bế Văn Văn quay lại.

Anh không nói gì, xoay người đi đuổi theo Văn Văn, cứng rắn ôm cậu bé trở về.

Văn Văn vừa nhìn thấy Trần Diễm An, cậu bé giống như con sư tử nhỏ phát điên, chạy tới, đấm đá cô: “Đồ khốn! Là dì làm mẹ đi! Dì là đồ xấu xa!”

Lực đạo của đứa trẻ quả thật không lớn đi đâu được, Trần Diễm An nhíu mày: “Được rồi, cháu yên tĩnh đi!”

“Đồ xấu xa! Cô là đồ xấu xa! Cháu muốn mẹ! Muốn mẹ!”

Văn Văn giống như con ngựa hoang tuột dây cương, ngang ngược nói cô.

Cuối cùng vẫn là Quý Hướng Không đi tới, ôm cậu bé ra, nói: “Chuyện này không phải lỗi của dì, là mẹ cháu làm sai, cho nên mới bị đưa đi, biết không?”

Văn Văn vẫn đang rơi nước mắt.

Một lát sau, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn Giang Uyển Đình: “Bà nội, bà liệu có khi nào không cần cháu nữa không?”

“Tại sao hỏi như vậy?” Giang Uyển Đình lau nước mắt cho cậu bé.

“Cháu từ bé không có ba và mẹ, luôn ở trong cô nhi viện, sau đó mẹ nhận nuôi cháu, mẹ đối với cháu rất tốt, bây giờ mẹ bị đưa đi rồi, cháu lại không ai cần, bà nội có phải sẽ đưa cháu về cô nhi viện không? Bà nội, cháu sẽ rất ngoan, cũng sẽ rất nghe lời, bà đừng đưa cháu về cô nhi viện, có được không?”

Cậu ta mở đôi mắt trong trẻo, mang theo sự mong chờ.

Trái tim của Giang Uyển Đình như bị bóp nghẹt, đau lòng, bà ta gật đầu: “Được, không đưa cháu trở về, không đưa về.”

Đối với Văn Văn, Trần Diễm An luôn không có thiện cảm gì.

Nhưng hiện nay nghe thấy lời như này nói ra từ trong miệng của một đứa trẻ bảy tuổi, trái tim cô bị bóp đau.

Vì vậy, cô nhìn cậu bé nhiều hơn.

Cậu bé rất hoảng sợ, cơ thể cuộn lại rất nhỏ, giống như rất sợ bị người khác lần nữa đưa vào cô nhi viện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom