Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1809


Chương 1809

Khối lượng công việc không hề nhỏ, tim trong ngực cô đập thình thịch.

Bàn tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt, hàng mi cong dài khẽ run, nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.

Áo len trên người bị Trần Diễm An ném sang một bên, cô bắt tay vào việc.

Dù sao khối lượng công việc quá lớn, không có thời gian để thở.

Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết cùng nhau tới nhà hàng.

Sau khi xuống xe, Tưởng Mộng Khiết đi thẳng vào phòng thay đồ để thay đồng phục làm việc.

Giang Uyển Đình thì đi vào bếp, mở cửa ra, qua khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa, bà ta có thể nhìn rõ hành động của Trần Diễm An.

Nét mặt bà ta giãn ra, tâm trạng hiếm khi tốt lên, nhìn như này, Trần Diễm An cũng không tệ lắm.

hải tốn thời gian dài gấp đôi bình thường thì khó khăn lắm Trần Diễm An mới chuẩn bị xong tất cả phối liệu, sau đó cô phải luôn cúi người xuống để tán nhuyễn gia vị. Ba bốn tiếng sau, Trần Diễm An đặt tay lên eo, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại thành một đoàn.

Có thể vì cúi người quá lâu nên hiện giờ cô cảm thấy cơ thể cực kỳ đau nhức tới mức không dám cử động.

Tưởng Mộng Khiết đi quanh bếp rồi tình cờ nhìn thấy Trần Diễm An đang tán gia vị, đôi mắt cô ta khẽ động.

Xem ra Trần Diễm An giỏi chịu đựng hơn cô ta nghĩ nhiều.

Dù sao Trần Diễm An xinh đẹp như thế, tính cách lại vừa kiêu ngạo vừa hoang dã.

Lúc trước cô ta còn cho rằng dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Diễm An cũng không chịu đựng nổi cái chỗ nào đâu, nhưng tình hình hiện tại khiến cô ta hoàn toàn không ngờ được.

Sau khi đã hoàn thành xong tất cả các loại gia vị, Trần Diễm An liền lăn dài ra bàn thở hổn hển, thậm chí cô còn không muốn cử động.

Chạy marathon còn không mệt như thế này!

Đúng lúc này, Giang Uyển Đình ngồi xe lăn tới rồi nói với cô: “Diễm An, cô mau mang gia vị tới chi nhánh đi.”

Trần Diễm An kìm lại lửa giận trong lòng: “Không phải nhà hàng có tài xế sao?”

“Tôi không yên tâm, lỡ hộp gia vị bị hở rồi có ai đó ngửi ra một trong các nguyên liệu thì sao. Phiền cô đi một chuyến vậy.”

Trần Diễm An không đáp, cô chống tay đứng dậy rồi cầm đại chìa khoá xe trên bàn, sau đó bước ra khỏi nhà hàng.

Xin hỏi, bạn đã bao giờ thấy ai đưa gia vị bằng xe Land Rover chưa?

Suốt cả quãng đường, Trần Diễm An đều tựa đầu vào lưng ghế và đạp chân ga phi như bay.

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chầm chậm dừng trước cửa nhà hàng. Cửa xe mở ra, Quý Hướng Không một thân áo sơ mi xám bạc cùng quần áo đen xuất hiện trước mặt mọi người.

Anh ta sải bước đi vào. Khi băng qua sảnh trước, anh vô tình chạm mặt Tưởng Mộng Khiết đang từ phía đối diện đi tới.

Tưởng Mộng Khiết giật mình dừng bước.

Quý Hướng Không cũng vậy, đồng thời đôi mắt dài của anh hơi nheo lại, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ và ngạc nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1810


Chương 1810

Sao cô ta lại ở đây?

Đồ cô ta đang mặc rõ ràng là đồng phục của nhà hàng mà, cô ta làm việc ở đây sao?

Cuối cùng, Tưởng Mộng Khiết lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người: “Anh tới đây ăn cơm sao?”

“Không, tôi tới đón cô ấy.” Quý Hướng Không bình tĩnh trả lời, anh không quá kích động mà rất lịch sự và khách khí: “Vất vả rồi, cô ấy đâu?”

Thấy anh hỏi bằng giọng điệu xa cách và lạnh nhạt như vậy khiến Tưởng Mộng Khiết âm thầm cắn môi rồi nói: “Bác gái sai cô ta đi đưa gia vị rồi.”

“Cảm ơn.” Sau khi cảm ơn xong, Quý Hướng Không lại hỏi: “Mẹ tôi đâu rồi?”

“Ở sau bếp.”

Sau đó Quý Hướng Không cũng chỉ lạnh nhạt chào cô ta chứ không nói gì nhiều rồi lướt qua người Tưởng Mộng Khiết và đi vào nhà bếp.

Anh ta bước rất nhanh, khi lướt qua người Tưởng Mộng Khiết còn tạo ra một trận gió.

Mang theo đó là mùi sữa tắm nhàn nhạt toả ra từ người Quý Hướng Không.

Lồng ngực Tưởng Mộng Khiết phập phồng, cô ta như một người gỗ bị đóng đinh tại chỗ.

Cô ta luôn nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ khiến anh kích động lắm, nhưng ngược lại, phản ứng của anh lại vô cùng bình thản.

Bình thản tới mức hai người giống như những người lạ chỉ mới gặp mặt vài lần.

Giang Uyển Đình đang bận tới bận lui thì nghe sau lưng có tiếng người gọi.

Vừa thấy là Quý Hướng Không, bà ta liền vội vàng đi tới đưa Quý Hướng Không ra ngoài: “Con ra sau bếp làm gì? Con không hợp bước vào chỗ này đâu. Nhìn quần áo của con mà xem, sắp bẩn cả rồi.”

Quý Hướng Không hơi bất lực: “Làm gì nghiêm trọng tới vậy.”

“Đàn ông sinh ra là để lo sự nghiệp bên ngoài, bước vào bếp không ổn đâu. Nhưng mà sao hôm nay con lại tới nhà hàng.”

“Con đến đón cô ấy về nhà.” Quý Hướng Không đáp.

Giang Uyển Đình hơi bất mãn, bà ta cằn nhằn: “Con làm việc cả ngày rồi, vừa bận vừa mệt, còn đến đây đón cô ta. Cô ta cũng tự lái xe đi làm mà, hoàn toàn có thể tự lái về.”

“Không phải, hôm nay con có hẹn đi ăn với bạn, là trường hợp đặc biệt nên con tới đón cô ấy, tiện thể cùng qua đó luôn.” Quý Hướng Không sợ bà lại cằn nhằn không ngừng nên viện cớ chặn lời bà luôn.

Quả nhiên Giang Uyển Đình liền bình tĩnh lại: “Thì ra là vậy, cô ta đưa gia vị đến chi nhánh rồi, lát nữa sẽ quay về thôi. Đã tối rồi mà chắc con chưa ăn cơm đâu nhỉ, để mẹ bảo nhà bếp nấu cho con ít cháo.”

Quý Hướng Không vội lắc đầu nói không cần.

Nhưng Giang Uyển Đình không chịu nghe, bà gọi một nữ phục vụ trong nhà hàng tới rồi dặn dò cô ta vài câu.

Một lát sau, một bát cháo hạt sen thơm phức được bưng lên. Giang Uyển Đình hỏi: “Vị thế nào?”

Quý Hướng Không nheo mắt nịnh bợ: “Không ngon bằng cháo mẹ nấu.”

Giang Uyển Đình lắc đầu cười: “Con đó, từ nhỏ đã biết nịnh rồi. Bây giờ đã gần 30 rồi mà vẫn không hề thay đổi.”

Quý Hướng Không cũng cười theo: “Con thấy thế cũng tốt mà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1811


Chương 1811

Giang Uyển Đình liên tục nói vâng vâng rồi nhìn anh ta ăn. Bà cứ nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ con cũng ngồi ăn cháo trước mặt bà thế này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai mươi mấy năm trôi qua, thời gian hai mẹ con ở riêng với nhau lại càng ngày càng ít.

Lúc này, tiếng bước chân bịch bịch bịch truyền đến, sau đó, một người phục vụ chạy vào, cô ta tái mặt thở gấp: “Bà chủ…..không…không….không ổn rồi….”

“Chuyện gì không ổn, đừng có lắp ba lắp bắp như thế, nói chậm lại, kể rõ đi.”

“Có hai vị khách say rượu đang lên cơn điên. Chị Mộng Khiết tới ngăn nhưng ai ngờ vị khách say xỉn kia lại cầm bình rượu đập vào đầu chị Mộng Khiết, bây giờ chị ấy đang chảy máu khắp mặt và ngã trên sàn….”

Nghe tới đây, Giang Uyển Đình tái mặt, bà ta vội vỗ lên tay Quý Hướng Không: “Con đừng ăn nữa, nhanh ra xem thử đi.”

Nghe thế, Quý Hướng Không cũng không chần chờ mà nhanh chóng đứng dậy lao ra ngoài.

Quả nhiên hai tên say rượu vẫn còn ở đây, đồ trên bàn đều đã bị đập tàn tành.

Anh ta ghét nhất là kiểu người gây chuyện như vậy. Quý Hướng Không không nói lời nào mà bước tới đá mấy cú vào ngực hai tên kia.

Họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh nhưng cũng tính là khá cứng đầu, cứ ngã xuống rồi lại đứng dậy.

Quý Hướng Không không có hứng đấu với họ, anh vung tay vung chân đánh mấy đợt khiến họ không đứng dậy nổi.

Một lúc sau, cuộc hỗn chiến kết thúc, sau đó anh bảo phục vụ báo cảnh sát.

Sau đó, anh cúi người, dùng hai tay bế Tưởng Mộng Khiết đang nằm dưới sàn lên rồi đưa cô ta tới bệnh viện.

….

May mắn là chai rượu đập vào sau đầu, không tính là trọng thương nên tình trạng của Tưởng Mộng Khiết không quá nguy hiểm.

Nghe thế, Quý Hướng Không cũng yên tâm hơn. Chỉ cần không xảy ra chuyện là tốt rồi.

Anh ta đã thuê người tới chăm sóc cho Tưởng Mộng Khiết. Nhưng hiện giờ người đó vẫn chưa tới nên tạm thời Quý Hướng Không không thể rời đi mà phải ở lại nơi này.

Tưởng Mộng Khiết đang ngủ say nhưng hình như cô ta mơ thấy gì đó, hai tay cứ khua loạn trên không và không ngừng lắc đầu, sắc mặt cũng rất đau khổ, cô ta rên rỉ: “Hướng, Hướng, Hướng Không….”

Tuy tiếng thì thầm rất khẽ nhưng Quý Hướng Không vẫn nghe rõ từng lời, anh ta khẽ cau mày, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng sau đó Tưởng Mộng Khiết dần trở nên kích động, cả người cô ta bắt đầu vặn vẹo.

Vì đang truyền dịch nên Quý Hướng Không sợ kim sẽ bị rơi ra, anh tiến tới giữ chặt tay cô ta lại.

Sau khi bị khống chế, Tưởng Mộng Khiết bỗng yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, cô ta từ từ mở mắt, sau đó nhìn sang Quý Hướng Không rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn uống nước…”

“Đợi một chút, tôi đi rót nước.”

Sau đó, Quý Hướng Không cầm cốc nước đi tới.

Trước khi đi, bác sĩ đã dặn dò người bệnh không được uống ngụm lớn mà chỉ có thể dùng tăm bông thoa lên môi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1812


Chương 1812

Tưởng Mộng Khiết như bị mê hoặc.

Cô ta nhìn Quý Hướng Không không chớp mắt rồi khàn giọng nói: “Anh vẫn lo lắng cho em đúng không?”

“Đúng vậy, tôi lo lắng, nhưng chỉ là lo lắng bình thường mà thôi.” Quý Hướng Không trả lời.

“Vậy chúng ta quay về như lúc đầu được không?”

Tưởng Mộng Khiết nắm chặt lấy tay anh, nước mắt lăn dài trên mặt.

Quý Hướng Không bình tĩnh rút tay ra.

“Chuyện giữa tôi và cô đã là quá khứ rồi, chúng ta từng hẹn hò nhưng chỉ là từng thôi. Bây giờ tôi đã kết hôn có vợ, chúng ta không thể đâu!”

“Sao lại không thể! Chúng ta yêu nhau! Chúng ta có rất nhiều hồi ức! Năm đó anh nói sẽ cưới em mà! Bây giờ em quay về rồi!” Cô ta gào lên.

“Lý trí chút đi.”

Quý Hướng Không bình tĩnh đáp.

“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là quá khứ thôi, dù tốt đẹp đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Nếu mấy năm trước cô xuất hiện trước mặt tôi thì vợ của Quý Hướng Không nhất định sẽ là cô.”

“Nhưng thời gian và vận mệnh cứ thích trêu ngươi chúng ta. Những hồi ức ấy rất đẹp nhưng tất cả đều đã qua rồi, cô hiểu không?”

“Hiện giờ vợ tôi là Trần Diễm An, tôi yêu cô ấy. Tôi đối xử với cô như người xa lạ như vậy là vì, thứ nhất, để cô quên đi những chuyện giữa chúng ta và bắt đầu một cuộc đời mới, thứ hai, tôi không muốn làm cô ấy giận. Chúng ta đơn giản là có duyên nhưng không có phận thôi.”

“Chúng ta đã cùng trải qua những năm tháng tươi đẹp nhưng lại không thể cùng đi tới cuối cuộc đời. Bây giờ, người sẽ sống cả đời với tôi chính là cô ấy.”

“Tôi hi vọng và chúc cô sau này sẽ gặp được một nửa của mình như tôi vậy. Người tôi thuê chăm sóc cô cũng sắp tới rồi, tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ lại tới.”

Tưởng Mộng Khiết bật khóc, nước mắt chảy thành dòng.

Cô ta không tin, không tin anh lại tuyệt tình với cô như vậy!

Quý Hướng Không đẩy cửa ra thì kinh ngạc nhìn thấy Trần Diễm An đang đứng cười trước mặt, anh hỏi: “Em tới từ lúc nào vậy?”

“Trước khi anh tỏ tình.” Đôi mắt Trần Diễm An cong lên: “Em đều nghe rõ cả rồi.”

Nghe vậy, Quý Hướng Không cũng mỉm cười, anh vỗ ngực: “May quá may quá, may mà lúc nãy anh không nói gì linh tinh, nếu không người nào đó núp góc nghe được sẽ không bỏ qua cho anh mất!”

“Anh biết thế là tốt, hôm nay anh tuyệt với lắm, sau này cứ tiếp tục thế nhỉ.”

Trần Diễm An hài lòng.

Đây là lần đầu tiên đôi mắt của Quý Hướng Không không còn quyến rũ nữa mà cong lên như vầng trăng.

Quý Hướng Không vươn tay ôm lấy vai cô rồi đi ra ngoài.

Trần Diễm An nghi hoặc nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh, cũng không biết nghĩ cái gì mà hơi cảm khái: “Không biết tới một ngày nào đó anh có ngoại tình như Trần Vu Nhất không nhỉ?”

“Chắc chắn sẽ không!” Quý Hướng Không khẳng định chắc nịch.

Trần Diễm An nhìn Quý Hướng Không chằm chằm: “Ý em là, nếu ngày nào đó anh thật sự sẽ có suy nghĩ như thế thì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1813


Chương 1813

“Không đâu!” Anh ta cũng nhìn Trần Diễm An.

“Em chỉ đang giả dụ thôi mà, anh trả lời đi, để thoả mãn trí tò mò của em.”

Quý Hướng Không nghĩ một lúc rồi hơi ngước mắt lên: “Anh luôn tôn trọng hôn nhân, nếu xảy ra chuyện nhưng em nói, nếu một ngày nào đó anh có suy nghĩ như vậy….”

“Dù thật sự có suy nghĩ như vậy thì anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, cũng không bao giờ giấu giếm em, càng không để em trở thành người cuối cùng biết chuyện.”

Thấy anh đảm bảo như thế, khoé miệng Trần Diễm An hơi cong lên: “Em hi vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

“Đương nhiên.”

Quý Hướng Không khẳng định chắc chắn.

“Vậy em tin anh.”

Trần Diễm An vươn eo giãn cơ, mệt mỏi cả ngày nay bỗng chốc biến mất.

Sau khi bước xuống cầu thang, Quý Hướng Không bỗng cúi người bế cô lên: “Không phải em nói mệt sao? Anh ôm em về.”

Xung quanh đều là bác sĩ y tá đi tới đi lui, còn có cả bệnh nhân cùng người nhà, họ liên tục nhìn sang phía này, ánh mắt tràn đầy hâm mộ và đố kị.

Trần Diễm An vốn là người cởi mở, lúc này cô cũng không nũng nịu làm màu nữa mà vòng tay qua cổ anh ta để anh bế mình ra khỏi bệnh viện.

Sau khi chuyển khỏi nhà họ Quý, tình cảm của hai người càng ngày càng mặn nồng hơn, ít khi xảy ra mâu thuẫn chứ đừng nói đến cáu gắt giận dỗi.

Thế này mới là cuộc sống vợ chồng chứ, vừa hạnh phúc vừa hoà thuận.

Trần Diễm An bận rộn cả một ngày, Quý Hướng Không chuẩn bị nước tắm cho cô rồi bước tới bảo cô đi tắm.

Trần Diễm An vừa mệt vừa buồn ngủ, cô díp chặt mắt lại, mơ màng gật đầu nhưng lại không hề nhúc nhích. cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

Thấy thế, Quý Hướng Không khẽ thở dài rồi lại bế cô vào phòng tắm. Anh ta nhẹ nhàng cởi quần áo trên người cô ra rồi tắm cho cô.

Lòng bàn tay vừa lớn vừa ấm áp, còn có vết chai mang theo chút cảm giác thô ráp lướt trên lưng cô. Trần Diễm An nhắm mắt, vô thức thoải mái thở ra.

Sau đó đương nhiên là không thể thiếu một màn nóng bỏng…….

Làm việc ở nhà hàng cả một ngày dài, lại phải trải qua việc như thế nên Trần Diễm An không muốn cử động nữa.

Nhưng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì bụng cô đã réo lên ùng ục.

Trần Diễm An lười biếng nhắm mắt, cô duỗi tay ôm bụng rồi tự thôi miên bản thân, không đói, không đói, không đói…

“Không đi ăn chút gì sao?” Quý Hướng Không nghe thấy tiếng bụng cô réo lên rồi.

“Không đi, em mệt lắm, nhấc tay còn không nổi đây này. Nếu ăn thì phải mặc đồ ngủ, sau đó phải xuống bếp, phải tìm đồ, còn phải nấu, nấu xong còn phải nhai, phiền phức lắm…..”

Khi nói mấy lời này, Trần Diễm An vẫn nhắm tịt hai mắt lại, đủ để thấy cô mệt tới mức nào.

Nghe thế, Quý Hướng Không vừa bất lực vừa buồn cười, đây chỉ đơn giản là viện cớ mà thôi.

Anh ta lắc đầu rồi tuỳ tiện mặc áo mang giày và rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1814


Chương 1814

Khi Trần Diễm An sắp ngủ thì Quý Hướng Không lại quay về, nhẹ nhàng lắc cô: “Heo lười, mau dậy đi.”

“Không cần gọi em, để em ngủ một lát.” Trần Diễm An thản nhiên nhấc tay anh ra, miệng vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài.

Quý Hướng Không cũng không dịu dàng với cô nữa, hai cánh tay cường tráng luồn vào chăn.

Sau đó anh ta nắm lấy vòng eo thon thả của Trần Diễm An rồi mạnh mẽ nhấc bổng cô ra khỏi giường.

Trần Diễm An vẫn nghiêng đầu tựa vào người anh ngủ.

Nhưng bỗng có một mùi hương thoảng qua mũi cô. Trần Diễm An hơi khịt mũi rồi mở mắt ra.

Trước mặt cô là một bát cơm chiên trứng. Trứng gà vàng ươm, hạt cơm trắng như pha lê khiến người khác thèm thuồng: “Thơm quá.”

“Mau ăn cho nóng, anh đi rót cho em cốc nước ấm đây.”

Trần Diễm An cong mắt đáp ứng.

Nói thật, cơm chiên trứng anh làm không tệ đâu.

Sau khi ăn no xong, cô nhẹ nhàng xoa bụng rồi chui vào lòng Quý Hướng Không đánh một giấc ngon lành.

Bên này, Giang Uyển Đình đang ở bệnh viện, nhưng Tưởng Mộng Khiết sống chết không chịu ăn.

Giang Uyển Đình hỏi: “Làm gì vậy?”

Cô ta bảo mình muốn gặp Quý Hướng Không và có lời muốn nói với anh, chỉ cần nghe được câu trả lời mà mình mong muốn là được.

Giang Uyển Đình không còn cách nào khác phải gọi cho Quý Hướng Không. Khi vừa nối máy, Trần Diễm An đang ngồi bên cạnh anh ta.

Cúp máy xong, Quý Hướng Không quay sang nhìn Trần Diễm An. Trần Diễm An thoải mái vẫy tay: “Anh cứ đi đi.”

Sau khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Quý Hướng Không và Tưởng Mộng Khiết đêm đấy, trái tim cô bỗng chốc thay đổi. Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì có phải cô nên dành cho anh sự tôn trọng và tin tưởng mà anh nên nhận được không?

Sau nụ hôn nồng nàn, Quý Hướng Không quay người đi tới bệnh viện.

Tưởng Mộng Khiết do dự nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi về cuộc hôn nhân giữa anh ta và Trần Diễm An: “Sao lúc đầu anh không đợi em.”

“Tình yêu chính là như vậy, có thể là do chúng ta có duyên nhưng không có phận, cũng có thể là do vận mệnh trêu ngươi. Nhưng tôi tin vào sự an bài của ông trời nên vận mệnh mới như thế.” Còn về những chuyện khác, Quý Hướng Không đều không nói gì thêm.

“Vận mệnh an bài sao?” Tưởng Mộng Khiết bật cười: “Haha, an bài hay lắm, anh vẫn luôn đối xử với em tuyệt tình như vậy.”

“Nếu đã không có khả năng thì tại sao phải gieo thêm hi vọng?” Quý Hướng Không hơi nhướng mày rồi nói: “Tôi không phải là kiểu người thích dây dưa, cô cũng biết mà.”

Tưởng Mộng Khiết hơi nhắm mắt rồi nói: “Vậy anh có thể ở bên em và Văn Văn một khoảng thời gian không?”

“Không thể!” Quý Hướng Không dứt khoát từ chối.

“Cứ coi như đền bù cho em đi, ở bên em một khoảng thời gian xong, chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt, có được không? Anh đừng quên năm đó vì cứu anh nên em mới rơi xuống hồ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1815


Chương 1815

Anh ta thật sự nợ cô chuyện này, Quý Hướng Không suy nghĩ một hồi rồi mới đồng ý.

“Nhưng em có điều kiện, anh không được nói chuyện này cho Trần Diễm An biết, phải giấu cô ta. Anh không cần hỏi lý do đâu, em cứ thích làm thế đấy.”

Quý Hướng Không cau mày, đôi môi mỏng hơi giật giật, sau đó anh chậm rãi nói: “Nếu cô đã có điều kiện thì tôi cũng có, ở bên cô thì được nhưng phải giữ khoảng cách thích hợp.”

Bàn tay cầm cốc nước của Tưởng Mộng Khiết khẽ run lên, cô ta đồng ý. Với Tưởng Mộng Khiết, anh đã trở nên xa cách tới mức này rồi.

Một ngày lại một ngày bận rộn làm việc trôi qua, Trần Diễm An thân mình còn lo chưa xong, thời gian nghỉ ngơi cũng không khó.

Nhưng mỗi tối, Quý Hướng Không đều giúp cô massage, làm cho cô vài ly nước ép tươi ngon, đến mức mỗi ngày cô đều mang vẻ mặt tươi tắn.

Nơi Tưởng Mộng Khiết muốn đi là Maldives. Đó luôn là giấc mộng đời cô ta. Cô ta muốn đến đó hai tuần.

Nhưng Quý Hướng Không không đồng ý, một tuần thì được, hai tuần không thể. Nếu không, anh sẽ huỷ vụ này.

Cuối cùng Tưởng Mộng Khiết cũng lùi một bước, một tuần thì một tuần vậy,

Nhân một tuần này, cô ta muốn dùng sự ấm áp để khơi gợi lại hồi ức của hai người.

Quý Hướng Không giữ lời không nói cho Trần Diễm An biết, anh ta chỉ bảo là công ty có việc nên phải đi công tác một tuần.

Trần Diễm An giúp anh xếp hành lý: “Em ghi lại rồi đó, mỗi ngày massage 20ph, vậy thì tính ra anh nợ em 140ph massage. Sau khi quay về, anh phải đền bù cho em đó.”

“Tuân mệnh vợ yêu.” Quý Hướng Không lẻo mồm lẻo mép trả lời rồi ôm cô vào lòng từ phía sau.

“Đừng có động dục nữa, anh mau đi đi.” Quả thật Trần Diễm An hơi sợ anh ta. Mỗi tối đều phải làm từ một tới hai lần, cô nghẹn mất.

Sau một hồi ngọt ngào ấm ấp, anh ta mới rời khỏi căn hộ.

Tám giờ tối, Diệp Gia Nhi gọi điện cho Trần Diễm An bảo rằng lâu quá không gặp nên muốn tụ tập một chút.

Sau khi làm xong việc ở nhà hàng, Trần Diễm An mới đi đến chỗ hẹn.

Diệp Giai Nhi ngồi gần cửa sổ đợi cô. Khi thấy quần áo của Trần Diễm An, Diệp Giai Nhi lập tức kinh ngạc.

cô không còn mặc những bộ đồ thời thượng nữa, chỉ khoác trên mình chiếc áo ngắn tay trắng, quần bò và giày thể thao đơn giản.

Diệp Giai Nhi có cảm giác mình đang gặp ảo giác. Dù thế nào thì cô vẫn không dám tin đây là Trần Diễm An. Cô gái luôn quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn sao lại có thể ăn mặc đơn giản như vậy?

Trần Diễm An trợn mặt: “Đừng giả vờ nữa! Tớ chỉ đang thay đổi theo trend thôi, làm cu li mà, những bộ quần áo phiên bản giới hạn kia đều bị phế hết.”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Giai Nhi cười cười hỏi cô uống cà phê sao?

“Không, tớ uống nước ép.”

Diệp Giai Nhi lại kinh ngạc, lúc trước Trần Diễm An là người nếu không phải cà phê thì nhất định không chịu uống, dù có chết khát cũng không, hôm nay bị sao thế này?

“Vì muốn mang thai mà một tháng này tớ đã sửa hết những thói quen trước đó. Không uống cà phê, cố gắng không lướt mạng hết mức có thể, đi ngủ sớm, điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi.”

Hèn gì, Diệp Giai Nhi khá thích những sự thay đổi gần đây của Trần Diễm An.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1816


Chương 1816

“Việc bên nhà hàng sao rồi, cậu còn định quay về công ty không?”

Trần Diễm An tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cốc thuỷ tinh: “Tạm thời tớ sẽ không về công ty đâu, phải làm tiếp bên nhà hàng đã.”

Diệp Giai Nhi cảm thấy Trần Diễm An khá vất vả rồi, nguyên liệu của nhà hàng nhiều như thế mà cô quyết tâm một mình gánh vác.

Hai người cũng không nói chuyện quá lâu. Nửa tiếng sau thì ai về nhà nấy.

Cũng không biết tại sao nhưng Trần Diễm An luôn cảm thấy trong suốt mấy ngày Quý Hướng Không không có ở nhà, cô ngủ cực kỳ nhiều, hơn nữa còn luôn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân vô lực, chẳng lẽ là do gần đây vất vả quá sao?

Vậy nên mỗi ngày sau khi tắm, Trần Diễm An đều đi ngủ luôn, thậm chí còn không xem ti vi.

Một bên khác.

Ba người đi du lịch nhưng tình huống lại khá xấu hổ chứ không như những gì Tưởng Mộng Khiết đã tưởng tượng.

Maldives là thiên đường trần gian. Cô ta cứ nghĩ, chỉ cần ở một nơi đẹp đẽ như vậy thì hai người sẽ tức cảnh sinh tình mà nhớ về những hồi ức trước đây.

Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cô ta và Văn Văn đi đằng trước.

Quý Hướng Không đi đằng sau, ở giữa còn cách nhau mấy bước chân.

Có lúc Văn Văn mệt rồi thì anh ta sẽ dịu dàng bế Văn Văn lên chứ hai người hoàn toàn không hề giao lưu với nhau.

Khi cô ta cố dùng Văn Văn để gợi đề tài: “Nếu vì Văn Văn mới làm vậy thì không cần thiết đâu, Văn Văn chỉ là con nuôi thôi, không phải là con của em!”

Quý Hướng Không không quá kích động, chỉ bình thản trả lời cô ta đứa trẻ không phải là vấn đề, cô ta nghĩ nhiều rồi.

Mỗi ngày, ba người đều cùng đi dạo, đi ăn, dạo phố. Tưởng Mộng Khiết cũng tính toán cẩn thận, một ngày cô ta và Quý Hướng Không còn chưa nói với nhau quá 10 câu.

Thái độ của anh ta quá lạnh lùng, cứ như một viên đá không hề có vết nứt hay điểm yếu. Một tuần sắp trôi qua mà hai người vẫn lạnh nhạt và xa cách như vậy.

Tưởng Mộng Khiết tức giận rồi, cô ta không cam tâm, ghen ghét, giận dữ, nhưng có tác dụng gì đâu?

Chớp mặt một cái, chiều mai họ đã phải bay về thành phố S rồi. Cô ta cảm thấy không thể cứ lãng phí thời gian thế này được.

Vậy nên tối đó, cô ta đã ở khách sạn chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm rồi gọi điện cho Quý Hướng Không.

Cô ta đã bảo nhân viên quản lý dẫn Văn Văn đi rồi, đêm nay là khoảng thời gian của riêng hai người bọn họ.

Khi cánh cửa vừa mở ra, Tưởng Mộng Khiết đã đứng ngay sau cửa.

Thế nên Quý Hướng Không không hề nhìn thấy quần áo trên người cô, anh tuỳ tiện bước vào bên trong.

Ngay sau đó, Tưởng Mộng Khiết liền khoá cửa lại.

Cô ta tiến lên vài bước rồi ôm chầm lấy vòng eo rắn chắc của Quý Hướng Không và áp mặt lên lưng anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1817


Chương 1817

Quý Hướng Không hơi nhướng mày, anh ta trầm giọng hỏi: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

“Đừng từ chối em! Hướng Không….”

Tưởng Mộng Khiết nhẹ giọng, trong đó còn mang theo chút ngữ khí cầu xin.

“Chẳng lẽ anh quên thật rồi sao? Chúng ta đã từng yêu nhau 6 năm, từng một bước không rời, bây giờ em đã quay về rồi, em đã quay về thật sao, anh không cần em nữa rồi sao?”

“Buông ra!”

Quý Hướng Không gằn giọng.

“Có vài chuyện tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, hi vọng cô đừng bắt tôi lặp lại.”

“Sao anh lại tuyệt tình với em như vậy? Anh quên thật rồi sao? Năm 22 tuổi ấy, em đã trao lần đầu cho anh, anh cũng trao lần đầu cho em!”

Tưởng Mộng Khiết không chỉ không buông tay mà ngược lại còn ôm chặt hơn.

Nhưng Quý Hướng Không đã dần mất bình tĩnh: “Đó cũng chỉ là quá khứ thôi, ai mà chẳng có quá khứ chứ?”

Tưởng Mộng Khiết lắc đầu khóc nức nở.

“Em biết anh yêu vợ mình. Em cũng chẳng cầu mong gì nhiều, chỉ muốn ở cạnh anh thôi, chỉ cần cho em làm tình nhân của anh là được.”

“Em sẽ ngoan, sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không để Trần Diễm An phát hiện, chúng ta bí mật làm chuyện này có được không?”

“Từ khi nào mà cô trở thành người kinh tởm như vậy?”

Ánh mắt Quý Hướng Không cực kỳ lạnh lùng.

“Nể tình mối quan hệ trước đây của chúng ta, tôi sẽ xem như chưa từng nghe thấy những lời này, bây giờ cô buông tay ra!”

“Không! Sao anh lại xem như chưa từng nghe thấy, em có thể lặp lại, dù phải lặp lại hai lần ba lần hay mười lần đều được!”

Sau khi xe dừng ở bãi đỗ xe, Trần Diễm An thân mật khoác cánh tay Quý Hướng Không.

Hai người đi vào khu đồ nữ, có mẫu váy liền mới.

Trần Diễm An thử từng cái một.

Quý Hướng Không cũng rất kiên nhẫn, ngồi trên sofa, cầm ly nước, hơi hơi mím môi.

Quả thật, Trần Diễm An cũng đã lâu không đi dạo phố rồi.

Từ sau khi nhà hàng bận rộn cũng chưa từng mua áo quần.

Dáng người Trần Diễm An đẹp, dù là mặc quần áo nào cũng đẹp, đều xinh.

Quý Hướng Không gật đầu, khẽ cười, lúc nhân viên đưa hóa đơn tới thì ký tên.

Sau đó, lại lên tầng mỹ phẩm dưỡng da, mua ít nước hoa, với mỹ phẩm dưỡng da.

Tưởng Mộng Khiết cũng đang đi dạo phố, ngẫu nhiên gặp Quý Hướng Không và Trần Diễm An, cơ thể cô ta cứng đờ, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Lại nhớ đến kỳ nghỉ ở Maldives, cái tát đó, với những lời thô tục kia, tim của cô ta không nhịn được nhói lên, như điện giật.

Trần Diễm An có thể nói là thu hoạch phong phú, mua nước hoa, thêm một số mỹ phẩm dưỡng da, nhớ đến đồng hồ của Quý Hướng Không đã lâu chưa thay, thì đi mua đồng hồ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1818


Chương 1818

Thời gian buổi chiều còn rất dài, mà thời gian gần đây Trần Diễm An có chút áp lực, muốn đi khu vui chơi, phát tiết một chút.

Quý Hướng Không hoàn toàn không có ý kiến, như một ông ba phải: “Thời gian hôm nay của anh đều cho em, em muốn sắp xếp thế nào cũng được, không thành vấn đề.”

Nghe thế, Trần Diễm An khẽ cười, khẽ hôn lên mặt Quý Hướng Không.

Ánh mắt long lanh, chọc cho đàn ông trông ngóng, rung động phấn khích không thôi.



Tưởng Mộng Khiết về đến nhà hàng, vào nhà bếp đầu tiên, nhìn Giang Uyển Đình ngồi trên xe lăn, đang rang gia vị.

“Bác gái, sao bác lại rang gia vị?”

“Diễm An nói nó không khỏe, không có sức, hôm nay không thể đến.”

Giang Uyển Đình lúc này cũng thấy mệt mỏi, cánh tay cực kỳ tốn sức.

“Không khỏe, không có sức sao? Nhưng mà con vừa mới thấy cô ấy đi dạo ở trung tâm thương mại, cùng với Hướng Không đó.”

Nghe vậy, động tác của Giang Uyển Đình dừng lại: “Trung tâm thương mại? Hôm nay nó bảo với bác muốn nằm trên giường một ngày, nghỉ ngơi một chút, có phải con nhìn nhầm rồi không?”

“Không có, con nhìn rất rõ, hơn nữa còn mua rất nhiều quần áo và đồ trang điểm, đúng lúc con cũng đi dạo phố, cho nên mới nhìn thấy.”

Nghe mấy lời này, trong lòng Giang Uyển Đình lại nổi giận, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Diễm An: “Bây giờ đang ở đâu?”

Lúc này Trần Diễm An và Quý Hướng Không đã đến cửa khu vui chơi, nhận điện thoại, cô nói: “Ở nhà nghỉ ngơi.”

Giang Uyển Đình ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, vừa cúp máy, nhíu mày, Trần Diễm An sao lại thấy bà có chút gì đó không đúng lắm.

Quý Hướng Không mua coca về: “Ai vậy?”

“Mẹ.” Trần Diễm An chỉ vào xe đạp trên nước cách đó không xa, nói: “Đi thôi, xuất phát!”

Điện thoại bị Giang Uyển Đình ném sang một bên, ngực của bà có chút phập phồng, quả nhiên Tưởng Mộng Khiết không nói sai Trần Diễm An là đang lừa gạt bà!

“Bác gái, chân bác không tiện hay là sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, dù sao gia vị cũng đã chuẩn bị xong rồi, con rang giúp bác.”

Giang Uyển Đình quả thật không thoải mái, không nói gì nữa, để cô ta làm.

Đợi đến chiều, bà gọi điện thoại Quý Hướng Không, nói đã lâu không gặp, có chút nhớ, gọi về nhà họ Quý một chuyến.

Quý Hướng Không trả lời, ý là đã biết.

Khu vui chơi cũng không có gì kích thích, cũng chỉ là ngồi ghế bay một lúc, rồi lại lặn nước một lúc, còn lại không chơi nữa, thời gian cũng không cho phép.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết mới ngồi xuống, Quý Hướng Không và Trần Diễm An cũng vừa đến.

“Bữa tối hôm nay rất phong phú, đều là mấy thứ mà con thích ăn.” Quý Hướng Không ngồi xuống, thuận thế kéo ghế ra cho Trần Diễm An.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1819


Chương 1819

Chơi cả ngày, Trần Diễm An cũng chưa kịp ăn gì bên ngoài, lúc này cũng rất đói bụng, đôi đũa trong tay chưa từng dừng lại.

Giang Uyển Đình chỉ múc thêm một chén cháo nhạt, vừa ăn, ánh mắt vừa nhìn Trần Diễm An, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm.

Có lẽ vì quá đói, Trần Diễm An cảm thấy đầu bếp đêm nay nấu ăn thật ngon, nhất là đậu cô ve xào và đậu phụ ma bà.

“Cơ thể không khỏe, lại có thể ăn ngon như vậy, cũng khó có được.” Đột nhiên, Giang Uyển Đình nói ra.

Tay Trần Diễm An cầm đũa chững lại, lau khóe miệng, cô cảm thấy lời nói này đầy hàm ý, Quý Hướng Không mở miệng làm dịu lại: “Ăn được là phúc, khẩu vị tốt như vậy, cũng là phúc, ăn đi.”

Giang Uyển Đình cũng không nói gì nữa, tay cầm muỗng, chậm rãi ăn cháo, bà ăn rất ít, sau khi ăn xong một chén, cũng không ăn nữa.

“Hôm nay cuối cùng là cơ thể không khỏe ở chung cư hay là đi trung tâm thương mại?” Bà hỏi.

Không quá kinh ngạc, lúc bà nói câu nói vừa rồi Trần Diễm An đã cảm thấy có chút khác lạ, cô nói: “Trung tâm thương mại.”

“Cho nên bịa ra lý do kia lừa tôi?”

Giang Uyển Đình đấm nhẹ lên đùi.

“Cô biết rõ gia vị của nhà hàng không thể lộ ra ngoài, tôi không thể để người khác vào nhà hàng, cô còn lừa tôi, để tôi ngồi trên xe lăn bận rộn cả một ngày, chẳng lẽ cô không cảm thấy quá đáng sao?”

“Quả thật, đây là lỗi của con, con xin lỗi.” Trần Diễm An tự nhiên thong dong xin lỗi.

“Thái độ của cô như vây?” Giang Uyển Đình bất mãn.

Quý Hướng Không khoác tay: “Chuyện này là ý của con, mong mẹ hạ thủ lưu tình!”

“Con là đàn ông, cô là phụ nữ, cô làm chuyện không đúng hoặc là đề nghị không đúng, con phải uốn nắn cô, mà không phải cùng cô làm sai, hành vi hôm nay của cô rất không gia giáo, cũng không lễ phép!”

Giang Uyển Đình cũng không nói gì Quý Hướng Không, vẫn chỉ là nhằm vào một mình Trần Diễm An.

Những lời này Trần Diễm An cũng không thích nghe: “Cái đó liên quan gì đến gia giáo lễ phép? Chẳng qua cũng là một chuyện rất bình thường, không cần phải đào sâu như vậy, mẹ.”

“Chuyện rất bình thường? Tôi ngồi trên xe lăn, cô không sợ tôi té khỏi xe lăn?”

“Con rất mệt mỏi, buổi sáng mở mắt đã đến nhà hàng, mãi cho đến hơn mười giờ đêm mới xong, vĩnh viễn không có ngày nghỉ, từ khi con đến nhà hàng mười tám ngày, không nghỉ một ngày nào, con rất mệt, muốn thả lỏng.”

“Hơn nữa quan hệ giữa vợ chồng cũng cần phải hòa hợp, con và Hướng Không đã lâu không cùng nhau ra ngoài dạo phố, cũng chỉ là bớt chút thời gian đi mua đồ một chuyến mà thôi.”

Trần Diễm An mở miệng nói.

“Còn chưa làm được một tháng đã thấy mệt mỏi, uể oải, vậy mấy năm này tôi làm thế nào mà gánh được? Tôi nói không cho cô thả lỏng lúc nào, thả lỏng thì cũng phải nhìn tình huống trước mắt, cô cảm thấy tình huống bây giờ thích hợp đi dạo phố sao?”

“Một ngày mà thôi, con cho rằng không có cái gì phù hợp hay không, mặc dù nhà hàng quan trọng, nhưng cuộc sống giữa vợ chồng chúng con cũng quan trọng, con cũng không biết là hôm nay con có gì quá đáng.”

Cơn giận của Giang Uyển Đình càng lúc càng lớn, nhìn Quý Hướng Không: “Nghe đi, nghe đi, đã làm sai rồi, còn có lý như vậy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1820


Chương 1820

“Mẹ, cô ấy nói cũng đúng, mẹ ở nhà hàng làm mấy chục năm, đã thành quen, cô ấy mới hơn mười ngày, cảm thấy mệt mỏi cũng có lý, dù sao hôm nay chuyện này cũng qua rồi, đừng nhắc lại nữa, lại ồn ào không vui.”

Quý Hướng Không làm người đứng giữa.

“Việc hôm nay là lỗi của con, là con đề ra ý tưởng tệ này, được rồi, được rồi.”

“Không phải là vấn đề ý tưởng tệ, chẳng lẽ nó không có chút trách nhiệm nào, nếu như nó có lòng, thì cũng sẽ không phải con vừa đề ra, nó lập tức nói dối!”

Tâm trạng Trần Diễm An có chút bực bội, cũng không muốn ở đây nữa.

Cho dù nói cả đêm, cũng sẽ không có kết quả, ngược lại càng oán giận cô hơn.

“Con có chút mệt, trời tối quá không dễ lái xe, đi trước.”

Nói xong, cô đi thẳng ra hỏi nhà họ Quý, để Quý Hướng Không ở lại tại chỗ.

Anh nhìn nhìn Giang Uyển Đình, lại nhìn vào mắt Trần Diễm An, sau đó xoa mày theo sau.

Trong bụng của Trần Diễm An cũng tức, Quý Hướng Không không cho cô lái xe: “Đừng giận nữa, bà xã, đều là lỗi của anh, cười một cái nào!”

“Đây không phải vấn đề anh đúng hay sai, mà là cảm giác hình như mẹ anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào em, em làm cái gì, bà cũng sẽ bắt lấy nhược điểm.”

“Em ở nhà hàng dần dần quen việc, làm tốt, cũng không thấy bà khích lệ em một cái, cũng không cho em sắc mặt tốt, nhưng chỉ cần em làm sai một chút, bà có thể nói mấy tiếng, gần hai mươi ngày không nghỉ ngơi, em nghỉ ngơi một ngày, quá đáng sao?’

“Anh biết, anh đều biết.”

Quý Hướng Không nhẹ nhàng dỗ cô.

“Những lời này và ý của em, anh sẽ chuyển lại cho mẹ.”

“Thôi đi, vẫn là đừng nói, tránh lại nói em ở sau lưng xúi giục anh.”

Trần Diễm An dựa vào ghế, khó lắm mới có một ngày tâm trạng tốt, bây giờ đều bị phá hủy.

Giang Uyển Đình đối với cô, căn bản là bới lông tìm vết.

Dù cô có thay đổi thế nào, làm tốt đến đâu, bà cũng không vừa lòng!

Trần Diễm An cô nếu muốn được bà công nhận, chỉ sợ khó càng thêm khó, vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy!

Cô nghiêm túc với nhà hàng như vậy, thay đổi, Giang Uyển Đình có lẽ cũng xem như không thấy.

Thôi, sao cứ phải tự tìm không vui chứ?

Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, Giang Uyển Đình cũng không nói chuyện với Trần Diễm An, mặc dù hai người đi đi lại lại chạm mặt nhiều lần ở nhà hàng.

Mới đầu, Trần Diễm An còn chủ động chào hỏi bà.

Cho dù tính tính của cô kiêu ngạo, nhưng đây dù sao cũng là mẹ chồng của mình, làm như không thấy cũng không tốt, nhưng Giang Uyển Đình không để ý đến cô.

Trần Diễm An cô biết thấu tình đạt lý, nhưng nếu thấu tình đạt lý này không có tác dụng với Giang Uyển Đình thì cô cũng không thèm dùng, muốn thế nào thì cứ thế đấy!

Số lượng nhiều gấp đôi bình thường, cũng không phải là nói đùa.

Khoảng thời gian này lại mềm tay, cô thật sự cảm thấy mệt, vẫn là cắn răng kiên trì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1821


Chương 1821

Bận đến năm giờ chiều, Trần Diễm An không tiếp tục ở nhà hàng nữa, trực tiếp lái xe đi.

Giang Uyển Đình ngồi dựa vào bên cửa sổ nhà hàng mặt mày cau có, muốn không vừa lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Trước kia một phần gia vị, cô có thể ở nhà hàng làm đến mười giờ đêm, bây giờ nhiều việc như vậy, cô chính là muốn về sớm nghỉ ngơi.

Cơ thể Trần Diễm An cô người khác không quý trọng thì cô tự quý trọng, bà không hài lòng cũng được, tức giận cũng được.

Lúc xe đi ngang cửa hàng bánh ngọt, có chút muốn ăn bánh ngọt ô mai chua chua ngọt ngọt.

Thời gian gần đây, cô cực kỳ thích vị chua chua ngọt ngọt này.

Một lần mua hai cái bánh ngọt, Trần Diễm An ôm về chung cư, Quý Hướng Không đã thay quần áo xong, đang chuẩn bị đi đón cô.

Thấy cô trở về, ngồi trên ghế sofa: “Không ăn bữa chính, sao lại chọn mấy thứ này để ăn?”

“Em rất muốn ăn.” Cô liếm liếm cánh môi: “Còn muốn uống sữa chua, hình như siêu thị dưới tầng có bán, em đi mua.”

Ngăn cô lại, Quý Hướng Không thở dài: “Ăn bánh ngọt của em đi, anh đi mua, còn muốn cái gì nữa không?”

“Đúng rồi, mỳ xào?”

Trước mắt Trần Diễm An dường như đã hiện ra mùi thơm của mỳ xào: “Mỳ xào trứng, em rất muốn ăn!”

Hai tay Quý Hướng Không khoanh lại trước ngực, ánh mắt dò xét nhìn cô từ trên xuống: “Sao anh phát hiện mấy hôm nay em ăn rất được? Có phải ứng với câu nói kia, phụ nữ trước và sau khi kết hôn hoàn toàn khác nhau?”

“Vậy anh có mua hay không?” Trần Diễm An giương mắt lên: “Là sợ em ăn đến nghèo sao?”

Làm dấu OK, Quý Hướng Không khẽ cười.

“Tiền gửi ngân hàng của anh không ít, đại gia đây có tiền, đợi đến một ngày tiểu nương tử thật sự ăn đến mức anh nghèo đi, vậy có nghĩa là vợ anh thật có tài.”

Đúng là ba hoa!

Trong lúc chờ đợi, Trần Diễm An lại muốn mấy thứ, cô còn muốn ăn mỳ chua cay, uống nước ô mai, còn có bánh kếp…

Quý Hướng Không có chút trợn mắt há mồm, hai tay xách đầy đồ quay về chung cư.

Bên trái Trần Diễm An là mỳ chua cay, bên phải là mỳ xào, trái một đũa, phải một đũa, vô cùng vui vẻ.

“Sắp đi ngủ rồi, buổi tối không thể ăn nhiều như vậy, sẽ không tiêu hóa được, mỳ chua cay sẽ nóng người, em ăn chút bánh kếp đi, uống chút nước ô mai.”

Quý Hướng Không nhăn mày.

Đưa tay, bắt đầu cưỡng chế dịch chuyển mấy thứ để trước mặt cô đi.

Trần Diễm An bất mãn, nhưng mà mắt Quý Hướng Không nhíu lại, gõ vang bát nước ô mai: “Nhân lúc còn nóng nhanh uống!”

“Mua rồi lại không cho em ăn, thật là lãng phí!”

Cô nhìn lướt qua mỳ xào sau lưng anh, nói nhỏ, có chút giận dỗi.

“Có lãng phí cũng không thể để em no căng được, ban đêm lát nữa bụng lại không thoải mái, nhanh uống đi, nước phải uống hết.” Anh cưỡng chế hạ lệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1822


Chương 1822

Mặc dù trong miệng lầm bầm, nhưng trong lòng không có chút bất mãn hay giận dỗi nào, ngược lại còn vui vẻ.

Trần Diễm An bưng nước ô mai trên bàn lên, từng muỗng từng muỗng uống hết.

Sáng hôm sau, cũng là Quý Hướng Không đưa cô đến nhà hàng.

Không lâu sau, Giang Uyển Đình đến, hai người chạm mặt nhau, nhưng cũng không nói gì.

Rõ ràng, cơn tức đêm hôm đó cãi nhau vẫn chưa tiêu.

Trần Diễm An cũng không để ý đến bà, trực tiếp chuẩn bị gia vị.

Trưởng Mộng Khiết cũng đến làm việc, bước chân vô cùng nhanh, nhìn qua rất cần cù và năng nổ, quả thật có thể nhận được hảo cảm.

Cho đến khi chuẩn bị xong gia vị, thì đã là ba giờ.

Đang muốn giã ra thì Diệp Giai Nhi gọi điện đến, nói tối nay họp lớp, cùng đi.

Người đến đều là những bạn học có quan hệ tương đối tốt, năm nào cũng họp, hàng năm đều đi, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nghĩ nghĩ, cô nói được, hẹn sáu giờ gặp ở quán bar.

Lượng công việc thật sự rất lớn, vẫn còn một chút gia vị chưa giã, đã hơn bốn giờ rồi, Giang Uyển Đình lại còn bảo cô đưa gia vị đến chi nhánh, căn bản thời gian không cho phép.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đi tìm Giang Uyển Đình: “Buổi tối có hẹn ở quán bar, phải về sớm, gia vị kia để lái xe đưa sang đi.”

Giang Uyển Đình lại không đồng ý: “Chỉ là một cuộc hẹn mà thôi, không đi cũng được, nhà hàng còn nhiều việc vẫn chưa làm như vậy.”

“Con đã đồng ý rồi, hẹn sáu giờ gặp mặt.” Trần Diễm An nhăn mày lại.

“Ngày hôm đó cô nói mình không khỏe, nói dối không đến, bây giờ còn chưa xong việc, đã có lý do mới mà về rồi, nếu như cô thật sự không muốn ở nhà hàng, vậy thì nói với tôi, cũng sẽ không miễn cưỡng cô.”

Trần Diễm An thật sự cảm thấy nói chuyện với bà rất phí sức.

“Con cũng không nói là không muốn làm, hôm nay gia vị đã làm xong, chỉ còn một chút như vậy, con về cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều.’

“Nhưng mà, đêm hôm nay nhà hàng có kiểm kê, cô không thể về sớm.” Dù sao thái độ của Giang Uyển Đình cũng là như vậy.

Bà cảm thấy, thói quen xấu vô duyên vô cớ về sớm bỏ bê công việc của Trần Diễm An phải sớm loại bỏ.

“Con phải về!” Giọng điệu của Trần Diễm An cũng hơi cứng rắn.

Cô chính là ghét thái độ như vậy của Giang Uyển Đình!

Rõ ràng gia vị của nhà hàng cô cũng đã làm xong, cho dù cô ở đây cũng không có tác dụng gì mấy.

Nhưng dáng vẻ đó của Giang Uyển Đình giống như là không có cô thì nhà hàng không thể nào mở cửa được!

“Đi về cũng được, sau này đừng đến nhà hàng nữa, hai chọn một.” Giang Uyển Đình cũng là quyết tâm.

Cũng đã là phụ nữ có chồng, còn ba ngày hai bữa chạy đến quán bar làm gì, đây căn bản không phải nơi mà con gái tốt nên đến!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1823


Chương 1823

Trần Diễm An bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà, không nói tiếng nào, xoay người, đi về phía phòng bếp.

Nếu đã không đồng ý, cần gì phải tiếp tục lãng phí thời gian với bà!

Nếu đã thân thiết, cô đương nhiên sẽ không quan tâm, không có hứng thú với nhà hàng, dùng chiêu này uy hiếp cô vô dụng.

Chỉ là bây giờ, cuộc sống khó khăn lắm mới yên bình lại, cô thật sự không muốn đánh vỡ những thứ này, lần nữa quay về khởi điểm như nước với lửa.

Gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, nói tối nay nhà hàng có việc, không thể đến được…

Kỳ thật, trong lòng cô vô cùng phẫn nộ, ngọn lửa cháy lên trong sâu thẳm lại bị đè nén ở dưới sâu.

Nói là buổi tối có kiểm kê, nhưng công việc kiểm kê và quyền hành là Giang Uyển Đình, bên dưới lại có quản lý, Trần Diễm An ngồi ở nhà hàng cũng không có tác dụng gì.

Sau đó mở ipad ra, Trần Diễm An tùy tiện tìm một ít phim Hàn, để giết thời gian.

Một bóng người chắn phía trước, cô ngẩng đầu lên, Tưởng Mộng Khiết vừa lúc ngồi xuống ở đối diện.

Cô không để ý, cũng lười để ý đến, xem phim của mình

“Cái này, phiền cô trả lại cho Hướng Không.” Tưởng Mộng Khiết đẩy đồng hồ đeo tay qua.

Ánh mắt Trần Diễm An rũ xuống, đồng hồ trên bàn đúng là của Quý Hướng Không, còn là cô tự mình chọn.

Cô cau mày: “Sao đồng hồ lại ở chỗ cô?”

Từ lúc đưa đồng hồ ra, Tưởng Mộng Khiết đã đợi câu hỏi của cô, bây giờ như nguyện, khẽ mở miệng, cố ý nói: “Anh ấy làm rơi ở chỗ tôi.”

Lông mày tinh xảo tiếp tục nhếch lên, Trần Diễm An tạm dừng phim hàn trên ipad: “Sao anh ấy lại làm rơi ở chỗ cô?”

“Chẳng lẽ anh ấy không nói cho biết, anh ấy cùng tôi và Văn Văn đến Maldives một chuyến, ở lại một tuần, hôm qua mới quay về.” Tưởng Mộng Khiết nhìn chằm chằm vào Trần Diễm An, không bỏ qua bất kỳ biểu tình hay thay đổi nhỏ nào trên mặt cô.

Chậm rãi vuốt ve đường vân của đồng hồ, một lúc lâu sau, Trần Diễm An tùy ý bỏ vào trong túi, không mặn không nhạt ồ một tiếng, thậm chí còn nói thêm câu cảm ơn.

Lần này đổi lại là mày của Tưởng Mộng Khiết nhíu lại, cô ta cho rằng Trần Diễm An biết sẽ phẫn nộ, sẽ tức giận, không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy.

Nhưng cô ta nghĩ, bên ngoài Trần Diễm An thể hiện bình thản như thế, sóng nước không động, trong lòng cũng thật sự như thế sao?

Bất động thanh sắc, giấu diếm manh mối, sau khi cô ta âm thầm quan sát nửa ngày, vẫn không nhìn ra cái gì, nhưng mà bom đã ném ra, cô ta cũng không để ý đến kết quả nữa.

Kiểm kê xong hết đã là hơn mười giờ đêm, hôm nay thời tiết không tốt, lúc này đã mưa to tầm tã.

Trần Diễm An khởi động xe, lúc đang chuẩn bị rời đi, cửa sau xe lại bị mở ra, Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết đi vào.

Cô ngẩng đầu, nhìn hai người qua kính chiếu hậu.

“Hôm nay lái xe trong nhà xin nghỉ rồi, lúc này lại mưa to, trên đường không dễ bắt taxi, đưa tôi và Mộng Khiết về nhà họ Quý đi.” Giang Uyển Đình nói.

“Bác gái, sao phải nói khách khí xa lạ như vậy, chị Trần là con dâu của bác, chị ấy sao có thể không đồng ý, ngược lại bác nói vậy, có vẻ quá xa lạ.” Tưởng Mộng Khiết cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1824


Chương 1824

Khóe miệng Trần Diễm An kéo ra, cười lạnh, Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết cũng đã nói lời như vậy rồi, cô còn có thể từ chối sao?

Hai người không hổ là Kẻ hát người xướng.

Mưa quá lớn, tầm mắt bị ảnh hưởng.

Trần Diễm An cũng không dám lái xe quá nhanh, trên đường nhẹ nhàng lái đến nhà họ Quý, sau đó lại quay về chung cư.

Nhà họ Quý khá hẻo lánh, chung cư lại ở trung tâm thành phố, sau khi lăn lộn như vậy về chung cư cũng đã mười hai giờ.

Nhập mật mã, kiệt sức mà đẩy cửa chung cư ra, lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quý Hướng Không, đen như đít nồi, chất vấn: “Vì sao không nghe điện thoại?”

Hai tay chống ở cửa, Trần Diễm An đá giày trên chân ra, thay dép lê, kinh ngạc nhướng mày “Anh có gọi cho em?”

Gân xanh trên trán Quý Hướng Không giật giật: “Chẳng lẽ em không nghe thấy?”

Lục túi lấy điện thoại ra, mở ra, lúc này Trần Diễm An mới nhìn thấy có 25 cuộc gọi nhỡ trên màn hình.

Cô đi qua ngồi xuống sofa: “Điện thoại im lặng, không nghe được.”

“Em thật sự làm anh gấp đến điên mới chịu!” Quý Hướng Không hung dữ nhìn cô: “Khai hết ra cho anh, rốt cuộc là điên ở đâu, rạng sáng 12h mới về?”

Không nói đến cái này, cô còn không tức, một khi nói đến, cả bụng lửa của Trần Diễm An bùng lên, đầu ngón tay không ngừng chọc vào lồng ngực của anh.

“Em còn đi đâu điên rồi! Em cũng là muốn đấy, nhưng mẹ anh cho sao? Làm gia vị cả một ngày, buổi chiều Giai Nhi gọi điện thoại nói có họp lớp, em nói với mẹ anh, nhưng mẹ anh sống chết không đồng ý cho em đi, còn nói buổi tối nhà hàng có kiểm kê.”

“Kiểm kê cũng là bà và quản lý làm, em như một kẻ ngu ở lại nhà hàng mấy tiếng đồng hồ, chỉ nói cái này còn chưa tức.”

“Sau khi tan làm còn nói lái xe nhà họ Quý xin nghỉ, mưa to không bắt được taxi, để em lái xe đưa về nhà họ Quý, lại quay trở về, anh nói xem em làm thế nào mà lăn lộn đến mười hai giờ!”

Quý Hướng Không nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: “Bà xã bớt giận, đều là lỗi của anh, là anh không biết rõ mọi chuyện.”

Vốn còn đang hưởng thụ mát xa, nhưng lại nhớ đến đồng hồ, Trần Diễm An biến sắc, đẩy anh ra: “Đến đây, nói cho em nghe xem đồng hồ này là làm thế nào mà rơi ở chố Tưởng Mộng Khiết.”

Sờ sờ mũi, Quý Hướng Không nói: “Quên rồi!”

“Quên rồi?”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Diễm An lên giọng âm cuối, trực tiếp ngồi lên đùi anh, nắm chặt cổ áo trước ngực anh: “Vậy lại nói em nghe xem, cảnh sắc Maldives có đẹp không?”

“Bà xã của anh biết cũng thật không ít.”

Quý Hướng Không khẽ cười, ôm lấy eo cô vào trong ngực: “Thật sự ác vậy sao, em còn ác thêm chút nữa, chính là mưu sát chồng!”

“Dứt khoát giết chết luôn đi, đổi một người tốt hơn.” Trần Diễm An lại níu chặt hơn: “Còn không nhanh thành thật khai báo!”

“Được rồi, anh khai.”

Quý Hướng Không không chút giấu diếm, từ đầu đến cuối kể lại không sót một chữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1825


Chương 1825

Nhưng Trần Diễm An lại không tin.

Quý Hướng Không trực tiếp nhấc tay thề: “Nếu như anh nói dối, anh nhất định sẽ bị sét đánh, may là anh đã đoán trước được, giấu một phần chứng cứ!”

Anh lấy điện thoại, mở ra, truyền đến là đối thoại ngày đó của anh và Tưởng Mộng Khiết.

Nhất là khi nghe được câu cuối giữ khoảng cách thích hợp với anh thì miệng Trần Diễm An cong cong lên: “Anh thật sự là Liễu Hạ Huệ?”

“Trời đất làm chứng, anh tuyệt đối còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ!” Quý Hướng Không tỏ vẻ mình trung trinh: “Anh thật sự trong sạch.”

“Em tin.” Trần Diễm An cười, đôi chân thon dài gác lên đùi anh: “Nhanh mát xa.”

“Cứ như vậy tin tưởng anh?” Lời nói của Quý Hướng Không dịu dàng, cử động trên tay càng nhẹ nhàng: “Không sợ anh đang gạt em sao.”

“Quen biết anh lâu vậy rồi, em đương nhiên hiểu anh, nếu có một ngày anh thật sự lừa em, em sẽ biết.”

Trần Diễm An nhíu mày.

“Ánh mắt sẽ không bán đứng cảm xúc của một người, nhưng mà, sau này anh vẫn cố gắng ít thân cận với Tưởng Mộng Khiết đi, cô ta có ý với anh, anh cũng đừng có mà chui đầu vào lưới!”

Quý Hướng Không giơ tay: “Sự thật chứng minh, anh chỉ muốn tránh xa cô ta.”

“Rất tốt, không chỉ có tránh xa cô ta, tất cả phụ nữ anh đều phải tránh xa, nếu có một ngày có tâm tư như vậy, xem em có cho anh mấy bạt tai!” Trần Diễm An cắn răng.

“Dữ vậy?”

“Mấy bạt tai đã là rất hời cho anh rồi, đừng ba hoa! Nhanh mát xa chân.”

Trần Diễm An không tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa.

Kỳ thật, nếu như là đàn ông có tâm tư đó, phụ nữ sẽ có giác quan thứ sáu và trực giác, phụ nữ thường thường đều mẫn cảm, nhất là đối với chuyện như vậy.

Đứng thẳng quá lâu, bắp chân Trần Diễm An có hơi sưng lên, Quý Hướng Không cực kỳ đau lòng: “Ngày mai anh đi tìm mẹ nói chuyện, chân cũng sưng rồi.”

“Không sao, có thể là em quá yếu, còn chưa thích ứng, đợi thích ứng được là tốt rồi.” Trần Diễm An nói như thế, là không muốn làm anh lo lắng.

Anh biết đau lòng cô, quan tâm cô, có tâm ý như vậy là đủ rồi.

Nếu để anh đi tìm Giang Uyển Đình, tuyệt đối sẽ không có kết quả, mâu thuẫn cũng chỉ càng thêm sâu.

“Thật sự không cần?”

“Đương nhiên!”

Trần Diễm An lại lười biếng dựa sát vào trong lòng anh.

“Em đang nghĩ, hôm nay Tưởng Mộng Khiết cố ý nói với em như vậy, rõ ràng là muốn em tức giận, ghen tuông, anh nói xem nếu cô ta nhìn thấy chúng ta hòa thuận như vậy có tức đến hộc máu không?”

Quý Hướng Không thể hiện anh không chút hứng thú với chủ đề Tưởng Mộng Khiết, chú ý đến một vấn đề khác hơn: “Em đã mười ngày không làm với anh.”

“Không làm!”

Trần Diễm An không chút khách khí ném cho anh hai chữ.

“Ban ngày, mẹ anh ở nhà hàng dùng sức nô dịch em, buổi tối anh còn muốn nghiền ép em, không thể nào!”

“Bà ấy giày vò sẽ làm em tức giận, nhưng nghiền ép của anh sẽ làm em thoải mái.” Quý Hướng Không híp mắt cười, tay bắt đầu lần theo sau lưng cô.

Trần Diễm An mắng: “Bây giờ đã là rạng sáng, em mệt chết được, ngày mai còn phải đến nhà hàng, ngoan, tự mình xem phim đi.”

Quý Hướng Không: “…”

Nhưng người phụ nữ này đã không để ý đến này, đứng dậy, cả người trẻ trung đi về phía phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1826


Chương 1826

Thấy thế, ánh mắt gian tà của Quý Hướng Không sáng ngời, nhanh chóng theo sau.

Nhưng lại chậm một bước, cửa phòng tắm bị Trần Diễm An không chút lưu tình khóa lại.

Ngại ngùng sờ sờ mũi, Quý Hướng Không quay về, cầm máy tính, mở ra.

Cô đi vào trong chăn, uống một ngụm sữa, nói: “Cô gái này rên thật quyến rũ.”

“Ừ, không tốt bằng em.” Ánh mắt của Quý Hướng Không dời đi, nóng bỏng như lửa.

Trần Diễm An hứ anh một tiếng, đưa tay khép máy tính lại, ngáp: “Cẩn thận một chút, đừng dẫn lửa vào người.’’

Thấy thế, cơ thể Quý Hướng Không dán lại: “Uy lực của anh đầy đủ, có muốn thử một chút không?”

“Không cần!” Cô không có bao nhiêu hứng thú, lấy tay anh ra: “Nhanh ngủ đi, đã muộn lắm rồi!”

“Em nỡ để anh như vậy?”

“Không nỡ cũng phải nỡ, em không có sức, hoặc là tự anh đến phòng tắm giải quyết đi, em ngủ.”

Quả nhiên, vừa dứt lời, tiếng hít thở vững vàng của Trần Diễm An đã truyền đến.

Quý Hướng Không thử lắc người cô một cái, nhưng lại không được đáp lại.

Bất đắc dĩ cười khẽ, anh kéo chăn lên cho cô, chậc chậc một tiếng nói: “Em trai à, ủy khuất mày rồi.”

Trần Diễm An thật sự mệt mỏi, một ngày liên tục đứng thẳng thời gian dài, cô sao có thể không mệt chứ?



Sáng hôm sau, Trần Diễm An muốn đến nhà hàng, mà Quý Hướng Không lại muốn đưa cô đi.

Nhà hàng và công ty ở hai hướng khác nhau, nếu giày vò như vậy nhất định sẽ đến công ty muộn.

Trần Diễm An nói thôi, cô cũng biết lái xe, không cần phải phiền phức như vậy.

“Không phải em nói Tưởng Mộng Khiết biết chúng ta hòa thuận thế này có thổ huyết hay không sao, em nói nếu như cô ta thấy anh thân mật đưa em đi làm, sẽ có vẻ mặt thế nào?”

Trần Diễm An chậc chậc cảm thán: “Anh cũng thật độc ác, dù gì cũng là bạn gái cũ của anh, thật là xấu.”

Quý Hướng Không khẽ cười: “Anh đây không phải là muốn em thoải mái chút sao.”

Kết quả, cuối cùng Quý Hướng Không đưa cô đến nhà hàng, đúng lúc đụng phải Tưởng Mộng Khiết bước từ xe taxi xuống.

Vẻ mặt Quý Hướng Không nhu hòa khẽ vuốt tóc cô, âm thanh dịu dàng, không lớn không nhỏ, có thể để Tưởng Mộng Khiết nghe thấy: “Buổi tối anh đón em về nhà, không phải muốn ăn cơm tây sao? Anh đưa em đi.”

Trần Diễm An nhún vai, tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Quý Hướng Không lại ghét bỏ cô không có thành ý, cúi người, môi mỏng trực tiếp ngậm lấy môi cô.

Đang ở trên đường người người qua lại, tùy ý hôn nồng nhiệt, chỉ là hình như hôn đơn thuần còn ngại không đủ, dần dần biến thành hôn lưỡi.

Cuối cùng, vẫn là Trần Diễm An đẩy anh ra: “Nhanh đến công ty, sắp muộn hai tiếng rồi!”

Quý Hướng Không gật đầu, dường như nhớ đến cái gì đó, ánh mắt anh cố ý vô ý đảo qua Tưởng Mộng Khiết đang nhìn chằm chằm bên này, sau đó cố ý lấy đồng hồ trên cổ tay xuống, không do dự, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh.

“Đồng hồ không phải vẫn còn tốt sao, sao lại vứt?” Trần Diễm An nhìn hành động đột ngột của anh.

“Bẩn rồi, dính phải thứ dơ bẩn, không cần phải giữ lại nữa, buổi tối lại theo anh đến cửa hàng chọn cái khác đi.” Anh hôn lên trán cô, sau đó lên xe.

Bẩn rồi, dính phải thứ dơ bẩn, ngực Tưởng Mộng Khiết phập phồng, cô ta là virus sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1827


Chương 1827

Câu nói kia rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, dính phải thứ dơ bẩn, ha ha….

Cũng bởi vì Tưởng Mộng Khiết cô ta chạm vào đồng hồ của anh, cho nên, anh dứt dứt khoát khoát không chút do dự ném đồng hồ vào thùng rác.

Anh rốt cuộc có biết, hành động vừa rồi có ý nghĩa thế nào với một người phụ nữ hay không?

Nghĩa là bị sỉ nhục nặng nề, này so với một cái tát còn đau đớn và nóng bỏng hơn, nhất là còn ở trước mặt Trần Diễm An!

Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, đều không thể chịu được tình cảnh này.

Nhưng, Trần Diễm An cũng không ngờ Quý Hướng Không lại làm một cách sảng khoái như vậy, lông mày nhíu lại, nói thật, cô cảm thấy anh thật đàn ông!

Làm như không nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của Tưởng Mộng Khiết, Trần Diễm An chỉnh lại quần áo trên người, bước chân ra, đi vào nhà hàng.

Phụ nữ phải có tôn nghiêm, nếu như một người phụ nữ có lòng tự trọng, như vậy không ai có thể làm nhục cô được, cũng không thể chà đạp cô!

Kỳ thật, đôi khi là phụ nữ tự làm nhục chính mình, không trách người khác được.

Không có thương cảm, cũng không có đồng tình, Trần Diễm An chỉnh lại quần áo trên người, sau đó đi vào nhà hàng.

Bây giờ cơ thể không được như trước, còn chưa làm được bao lâu, cô lại cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một lúc, rồi lại tiếp tục bắt đầu.

Tưởng Mộng Khiết vẫn luôn rất không tập trung, lúc rửa chén không chú ý, bị cái nĩa bén đâm vào tay, máu tươi chảy ra.

Giang Uyển Đình kêu lên một tiếng, gọi người phục vụ bên cạnh nhanh mang băng cá nhân đến.

Lấy lại tinh thần, Tưởng Mộng Khiết bỏ tay vào miệng, lắc đầu, ra vẻ mình không sao.

Nghĩ nghĩ, cô ta nói:

“Bác gái, dù nhìn thế nào, Hướng Không và chị Trần lúc trước cũng là vì con mới chuyển ra ngoài ở, như vậy cảm thấy không quá ổn, hay là con và Văn Văn chuyển ra ngoài đi.”

Lần trước vào nhà họ Quý ở, là vì Quý Hướng Không.

Bây giờ anh không ở đó, như vậy cô ta ở lại chỗ đó cũng không có ý nghĩa gì.

“Văn Văn là cháu của bác, cậu bé ở nhà họ Quý là chuyện bình thường, ai dám nói huyên thuyên ở sau lưng, hay là Hướng Không và Trần Diễm An sau lưng nói mấy lời khó nghe với con?” lúc này Giang Uyển Đình lập tức không vui.

“Bọn họ không nói gì, nhưng bản thân con có thể nhìn ra được, con cứ tiếp tục ở đó, thật sự không tốt.”

“Con cứ tiếp tục ở đó, nếu trong lòng ai đó cảm thấy không thoải mái thì để người đó đến trước mặt bác nói!” Thái độ Giang Uyển Đình cứng rắn.

Trần Diễm An thật sự cảm thấy cơ thể không ổn, ngồi xuống nghỉ ngơi mười phút, đứng dậy đảo một lúc, có lẽ là thời gian quá dài, có chút mùi cháy khét bay ra.

Kết quả, đúng lúc bị Giang Uyển Đình ngửi thấy: “Rang cháy rồi?”

Trần Diễm An nói: “Cơ thể có chút không khỏe, có thể là đảo chậm rồi.”

Khuôn mặt Giang Uyển Đình lập tức dài ra: “Chẳng lẽ mỗi ngày cô đều không khỏe?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1828


Chương 1828

“Mẹ, cơ thể con không khoẻ thật.” Trần Diễm An thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Hôm trước và hôm qua cô cũng nói với tôi như vậy.” Giang Uyển Đình lập tức nghiêm mặt lạnh lại: “Lấy cớ như vậy tôi không hy vọng lại nghe thấy nữa, còn chuyện rang cháy gia vị này, tôi hy vọng tốt nhất không nên xảy ra!”

Trong phòng gia vị chỉ còn lại một mình Trần Diễm An, cô lầm bầm chửi thầm một tiếng, vừa nghỉ ngơi, vừa làm việc.

Buổi chiều, Quý Hướng Không đến đón cô, Trần Diễm An đấm nhẹ sau lưng, chỗ đó đã có chút nhức mỏi.

“Anh đã đặt sẵn món tây rồi bây giờ đi thôi.” Quý Hướng Không vươn tay ra, cầm lấy túi bên cạnh cô.

Giang Uyển Đình ngồi trên xe lăn được đẩy đi: “Đặt món tây rồi sao? Mẹ và Mộng Khiết cũng đã lâu không đi ăn đồ tây rồi, cùng đi đi.”

Nhướng mày một cái nhẹ đến mức không nhận ra, hai tay Trần Diễm An xoa lông mày, không nói gì.

Mà Quý Hướng Không cũng không nói gì.

“Sao thế, là không thích chúng ta đi?”

Quý Hướng Không chợt cười nhẹ: “Không phải, con đang nghĩ hẳn là gọi cho nhà hàng một cuộc, đặt thêm hai chỗ nữa.”

Kết quả, cuối cùng hai người biến thành bốn người cùng đi, xe chạy trong mưa, chạy về phía nhà hàng món tây.

Vị trí là đã đặt trước, gần bên cửa sổ, bốn người đều gọi bít tết, còn gọi thêm một số đồ ngọt.

Thời gian gần đây, Trần Diễm An vô cùng thèm ăn, đặc biệt là thích đồ ngọt.

Cho nên một mình cô đã giải quyết hai phần ba đồ ngọt, kết quả còn không đủ, lại gọi thêm một ít.

Giang Uyển Đình hơi bất mãn với cô, nhưng cũng không nói ra, mà nói với Quý Hướng Không: “Xem xem bên người con có người nào tuổi tác thích hợp với Mộng Khiết hay không, giới thiệu một chút.”

Tưởng Mộng Khiết vội vàng lắc đầu, ra vẻ cô không gấp.

“Nếu có người phù hợp, con sẽ giúp giới thiệu.”

Quý Hướng Không nói xong, ánh mắt vô tình nhìn thấy Trần Diễm An cầm lấy rượu vang, cánh tay dài trực tiếp vươn ra: “Không phải nói đã cai rượu rồi sao?”

Mắt hạnh của Trần Diễm An hơi híp lại, đánh lên mu bàn tay mình hai cái: “Quên mất, thật sự nên nhớ lâu một chút.”

Dù có hai người ở đấy, nhưng tình cảm giữa Quý Hướng Không và Trần Diễm An không ngừng, chàng chàng thiếp thiếp, tình thâm không thôi.

Tưởng Mộng Khiết nhàn nhạt nhìn, không nói gì, chỉ chăm chú ăn bít tết, uống rượu vang, lại cảm thấy ăn không có vị gì.

Sau khi ăn xong bữa tối, chung cư cũng gần chỗ này, mà nhà họ Quý lại xa, ý của Giang Uyển Đình là để Quý Hướng Không đưa hai người về nhà họ Quý.

Quý Hướng Không nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, đi như vậy quay về phải gần mười một giờ, quá mệt mỏi, hơn nữa quá giày vò người, nên nói với Giang Uyển Đình.

“Vậy thì thôi, bọn mẹ đi taxi.”

Con trai của mình nói như vậy, Giang Uyển Đình khó nói gì được, cũng thật sự không muốn làm con trai mình mệt mỏi.

Tiễn hai người đi, Trần Diễm An khẽ vuốt vuốt bụng, chậc chậc một tiếng, nếu cô dám nói với Giang Uyển Đình như vậy, đã sớm bị nước miếng dìm chết đuối!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom