Cập nhật mới

Dịch Nhật Ký Sa Tăng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhật Ký Sa Tăng

Nhật Ký Sa Tăng
Tác giả: Lâm Trường Trị
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Lâm Trường Trị

Thể loại: Khoa Huyễn, Tiên Hiệp

Giới thiệu:

Nhật ký Sa Tăng là một tác phẩm tiêu biểu cho văn học mạng thời kỳ đầu, tiếp thành công sau Lần đầu tiên thân mật của Thái Trí Hằng. Nó được mệnh danh là: Sử thượng tối bạo tiếu văn học tác phẩm - Tác phẩm văn học gây cười nhất. Tây Du Ký bản thân nó đã là một tác phẩm có chất trào lộng u mặc, thâm thúy hóm hỉnh đặc trưng cho thời đại. Nhật ký Sa Tăng cũng thừa kế cái tư tưởng ấy. Hãy xem xem Sa Tăng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi này giấu gì trong lòng nhé......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Năm tươi đẹp đầu tiên


Ngày 3 tháng 3



Thực ra mình và đại sư huynh, nhị sư huynh phá huân (ăn mặn) giới từ lâu rồi. Hôm đó, tụi mình đi khất thực hộ sư phụ như thường lệ. Trên đường, tụi mình bắt được nào là thỏ hoang, gà rừng các loại đem nướng tuốt, thật là đã cơn thèm! Sau đó mới tới lượt xin chút trai phạn mang về cho sư phụ ăn.



Cứ nghĩ tới chuyện sư phụ chẳng có chút máu thịt nào ăn, quá là đang thương đi. Thế nên, tụi mình ba đứa quyết định hôm nay đem trộn thịt thỏ vụn vào trong bát cơm, để sư phụ xơi cho ngon lành.



Tụi mình mang cơm trộn thịt về nhưng tìm không thấy sư phụ. Thật là bực mình ghê! Cuối cùng mới phát hiện ra sư phụ ở trong một sơn động nhỏ.




Thấy tụi mình, lão ta giật bắn người, vội vội vàng vàng đưa lưỡi liếm qua liếm lại quanh miệng. Nơi góc miệng vẫn còn thấy chút lông gà chưa liếm hết. A ha! Thì ra lão trốn trong sơn động để nướng cánh gà!



“Các con đã thấy cả rồi, thầy cũng chả giấu nữa. Thầy thèm quá, nhưng sợ các con cười chê, nên đợi các con đi khất thực mới kiếm chút thỏ hoang, gà rừng chi đó ăn.” Lão nói mà mặt đỏ bừng.



“Sư phụ à, thầy làm vậy không ổn rồi! Đi nào, hôm nay con mời, mình đi ăn hải sản!” Nhị sư huynh nói.



Ngày 12 tháng 3



Tụi mình cứ đi mải đi miết, chợt đại sư huynh phía trước hét lớn: “Nguy hiểm! Có yêu quái! Nấp mau!”



Chỉ thấy sư phụ tí tí tởn tởn ngóc đầu lên nói: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi to lớn cỡ nào? Mau cho ta xem coi!”



He he! Lão trọc này tự nhiên lại hứng thú với yêu quái.




Đại sư huynh đi trước tranh công, chẳng mấy chốc mà đã tóm được yêu quái.



Sư phụ vội ưỡn người lên hỏi: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi.”



Đại sư huynh đưa tay ra. A! Thì ra là một con dế! Trên lưng con dế có bốn chữ: Vĩnh viễn bất tử.



Nhưng thực sự là nó ngủm rồi còn đâu.



Sư phụ nhìn con dế, vẻ mặt trở nên rất kỳ dị. Ngây ra hồi lâu, lão đột nhiên nói: “Con dế nhỏ, biết hát ca, hai râu dài, dựng thẳng đứng…”



“Ta khinh! Sư phụ, thầy không sao chứ?” Đại sư huynh hỏi han.



“Ta không sao.” Sư phụ đáp. “Nào ngờ con dế nhỏ xiu xíu mà cũng muốn ăn thịt ta!”



“Nó không muốn ăn thịt thầy đâu. Con hỏi nó rồi.” Đại sư huynh nói. “Nó bảo nó chỉ muốn nhờ vả thầy! Xin xỏ thầy xong rồi tha hồ lười biếng khỏi phải làm gì, chỉ có hát ca, chẳng phải khoái sao?”




“Hả? Con dế này trông quen quen, dường như gặp rồi thì phải.” Sư phụ nói.



Nhị sư huynh vội đáp: “Đúng! Nó chẳng phải lão Thần Vũ Trụ trong truyện Bảy Viên Ngọc Rồng sao?”



Sư phụ nói: “Con nhìn xem, đôi râu dài của nó mới cá tính làm sao! Ngộ Không, có thể đem chúng gắn lên trán ta không?”



“Được thôi! Đấy là thầy muốn con làm nhá, chớ có hối hận.” Đại sư huynh nói rồi gắn hai sợi râu dế lên cái đầu bóng thín của sư phụ.



Sư phụ soi gương, vuốt vuốt sợi râu, trông phát tởm đi được.



Oh! My God!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ngày 28 tháng 3



Càng đi về phía Tây người càng thưa thớt, đã mấy ngày rồi chẳng xin được chút trai phạn nào. Hôm nay đại sư huynh chỉ xin nổi một bình xì dầu.




Sư phụ nhận bình xì dầu, thở dài rồi lải nhải: “Uống xì dầu ta không ngại. Ta trời sinh trắng trẻo đẹp trai, da mặt có sạm đi đôi chút cũng không sao… Chỉ lo cho Ngộ Tĩnh, mặt đã đen thế rồi, uống thêm xì dầu nữa sợ nhìn không ra nó mất.”



Mẹ nó. Con lừa trọc này dám đùa bỡn ta, đi ăn phân đi, khốn kiếp!




Nghe đồn ăn thịt lão này có thể trường sinh bất tử, đêm nay ta bắt lão đem luộc lên cho mọi người ăn sướng răng! Ít nhất thì nhị sư huynh sẽ không phản đối đâu.



Ngày 5 tháng 5



Thực là tức chết đi! Mắt hai mí thì hay ho lắm sao! Đồ lừa trọc mặt trắng, khỉ già phản loạn, đầu heo ngu si, tự nhiên đang yên đang lành lại chê ta mắt một mí! Khốn nạn nhất là con lừa trọc mặt trắng kia còn dương dương cái mắt hai mí ra khoe khoang nữa chứ, lão sắp chết rồi!




Mình quẩy hành lý lên, thầm tính toán đến mai nhỏ vào quần sịp của lão mấy giọt dầu gió, cho lão biết thế nào là mát mẻ! Hị… hị!






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Ngày 14 tháng 5



Cả đêm qua trời mưa như trút nước, đường sá lầy lội bùn sình.



Tụi mình đi trên con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, toàn thân lấm lem bùn đất, bạch long mã đã thành hắc long mã từ lâu. Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất ngờ khi bắt gặp một người đi đường.




Người đó bộ dạng thật thê thảm, nhưng bước chân vẫn cương quyết vững vàng. Anh ta toàn thân cũng đầy bùn đất, nhưng gói hàng trên tay thì khô ráo sạch sẽ. Nhị sư huynh tưởng là yêu tinh, bèn vác đinh ba đi tới trước mặt dọa dẫm: “Ê! Nhóc, mày đó, đang làm gì đấy?”



Anh ta ban đầu giật mình, sau đó bình tĩnh đáp lời: “Đồ heo! Tôi làm gì liên quan đếch gì tới anh!”



Sư phụ bước tới hỏi: “Thưa thí chủ, thời tiết khắc nghiệt thế này, thí chủ đi một thân một mình giữa hoang sơn dã lĩnh, chẳng lẽ không sợ sao?”



Người đó thấy sư phụ xinh tươi như hoa như ngọc, bèn cung kính trả lời: “Trưởng lão không biết đó thôi, tôi là nhân viên giao hàng, ngày đêm mưa nắng gì cũng phải chịu hết, kiếm ăn mà.”



“A di đà phật, trên đời không ngờ còn có chuyện bất bình đẳng đến thế!” Sư phụ tấm lòng lương thiện, bất thần lệ nóng rớt rơi.



“Chào nhé, tôi còn phải đi mau cho kịp.” Người đó nói rồi định đi luôn.



Đại sư huynh cản anh ta lại: “Gượm đã, người anh em! Con đường này nhiều yêu quái lắm, mình cậu đi quá nguy hiểm, chi bằng đi cùng bọn anh đi.”



“Đi cùng các anh với gặp yêu quái khác gì nhau? Anh chắc là Tôn Ngộ Không rồi. Công việc của tôi không giống các anh. Nói về yêu quái, nó không tìm anh là mười phần may mắn, nó mà trêu anh, anh cứ phang cho một gậy chết tươi, vẫn là may mắn mười phần. Tôi thì không thế, để sản phẩm tiêu thụ được, đến yêu quái tôi cũng phải đi gặp. Nó mà dùng sản phẩm của tôi là tôi vui hết biết, nhỡ nó không dùng tôi cũng chẳng thể đập chết nó. Loại yêu quái có chút giáo dục còn đỡ, gặp phải thứ không biết tới lẽ phải, dùng hàng mà không chịu trả tiền, tôi cũng chẳng cách nào bắt nó được, lại càng chẳng thể đập chết tươi nó đi. Ôi! Khó lắm!” Người đó than thở.




“Đồng chí mới bi thảm làm sao!” Tụi mình bốn người đồng thanh nói: “Cầu thượng đế phù hộ cho cậu!”



- Là truyện cười, đọc cho vui nên mình cũng không chú trọng vào việc phải “thả bom”. Đọc liên tục hàng chục truyện cười một lúc thực tế làm giảm hẳn cái vui trong từng truyện một.



- Bộ này mình copy của 1 thằng người Tàu, cùng Tứ Thư, Ngũ Kinh và mấy cuốn… cấm thư, hehe.



- Mình dịch bộ này thử cho vui, xem nó có hợp với thị hiếu người Việt không, và mình cũng tạm thời từ bỏ cách tiếp cận nghiêm túc thường lệ khi dịch ^^



Về nội dung



- Tác giả là 1 người trẻ tuổi bình thường, có chút hóm hỉnh. Trước những áp lực đè nặng của cuộc sống, anh chỉ viết cho vui, xả Stress, nhưng mấy tên bạn nghịch ngợm đưa lên mạng, cuối cùng lại… nổi tiếng. Nghe nói giờ Lâm Trường Trị chuyển hẳn sang viết thể loại này.



- Viết theo hứng thú cá nhân, nên có chỗ cần ngẫm suy, có chỗ thì hời hợt. Có cái cười thật “nóng”, song có cái cười khá “lạnh”.



- Mấy “ngày” đầu là cái cười “nóng”, về sau sẽ “lạnh” hơn.




- Đọc truyện, bạn cứ coi 4 thầy trò như mấy người đồng nghiệp. Đường Tăng là lão Trưởng phòng lắm lời, cáo già. Ngộ Không là nhân viên lão thành, nhiều công lao. Bát Giới là tay giỏi ăn chơi. Sa Tăng út ít nhất, bị bắt nạt nhiều nhất, là kẻ quan sát tất cả trong thầm lặng. Nhưng cả 4 đều chỉ là những lao động bình thường, tình cờ phải đi làm 1 nhiệm vụ có phần quan trọng mà thôi. Họ phải chịu khá nhiều áp lực, bất công từ bên ngoài.



- Phật tổ, Quan Âm, Ngọc Hoàng,… là những sếp sòng cao cấp, còn đám yêu quái là những kẻ cản trở công việc.



- Tây Du Ký về thực chất, cũng có 1 lớp nghĩa là phản ánh cái bất công trong xã hội thời đó.



- Truyện tuy thế không quá nặng nề, bạn xem nó như Gặp nhau cuối tuần, đưa ra cái nhìn hài hước về những hiện thực trong cuộc sống là được.



- Nếu bạn còn ngồi ghế nhà trường, chưa chịu áp lực công việc, chưa thấy cái mệt mỏi của quan liêu, sẽ hơi khó cảm thụ. Nhưng kể cả không thế, những nhân vật, tình huống truyện vẫn là sự phản ánh đời thực khá rõ nét, bởi vậy, nó đi vào lòng độc giả trẻ tuổi thế hệ mới ở Trung Quốc khá dễ dàng.



- U mặc là gì nếu không phải thứ lợi khí của con người, chống lại những áp lực, sự khô khan tâm hồn trong thời đại?



- Truyện không liên quan mấy tới nguyên bản Tây Du Ký, mà giống “Người Trung Quốc xấu xí” nhiều hơn.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ngày 14 tháng 5



Cả đêm qua trời mưa như trút nước, đường sá lầy lội bùn sình.



Tụi mình đi trên con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, toàn thân lấm lem bùn đất, bạch long mã đã thành hắc long mã từ lâu. Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất ngờ khi bắt gặp một người đi đường.




Người đó bộ dạng thật thê thảm, nhưng bước chân vẫn cương quyết vững vàng. Anh ta toàn thân cũng đầy bùn đất, nhưng gói hàng trên tay thì khô ráo sạch sẽ. Nhị sư huynh tưởng là yêu tinh, bèn vác đinh ba đi tới trước mặt dọa dẫm: “Ê! Nhóc, mày đó, đang làm gì đấy?”



Anh ta ban đầu giật mình, sau đó bình tĩnh đáp lời: “Đồ heo! Tôi làm gì liên quan đếch gì tới anh!”



Sư phụ bước tới hỏi: “Thưa thí chủ, thời tiết khắc nghiệt thế này, thí chủ đi một thân một mình giữa hoang sơn dã lĩnh, chẳng lẽ không sợ sao?”



Người đó thấy sư phụ xinh tươi như hoa như ngọc, bèn cung kính trả lời: “Trưởng lão không biết đó thôi, tôi là nhân viên giao hàng, ngày đêm mưa nắng gì cũng phải chịu hết, kiếm ăn mà.”



“A di đà phật, trên đời không ngờ còn có chuyện bất bình đẳng đến thế!” Sư phụ tấm lòng lương thiện, bất thần lệ nóng rớt rơi.



“Chào nhé, tôi còn phải đi mau cho kịp.” Người đó nói rồi định đi luôn.




Đại sư huynh cản anh ta lại: “Gượm đã, người anh em! Con đường này nhiều yêu quái lắm, mình cậu đi quá nguy hiểm, chi bằng đi cùng bọn anh đi.”



“Đi cùng các anh với gặp yêu quái khác gì nhau? Anh chắc là Tôn Ngộ Không rồi. Công việc của tôi không giống các anh. Nói về yêu quái, nó không tìm anh là mười phần may mắn, nó mà trêu anh, anh cứ phang cho một gậy chết tươi, vẫn là may mắn mười phần. Tôi thì không thế, để sản phẩm tiêu thụ được, đến yêu quái tôi cũng phải đi gặp. Nó mà dùng sản phẩm của tôi là tôi vui hết biết, nhỡ nó không dùng tôi cũng chẳng thể đập chết nó. Loại yêu quái có chút giáo dục còn đỡ, gặp phải thứ không biết tới lẽ phải, dùng hàng mà không chịu trả tiền, tôi cũng chẳng cách nào bắt nó được, lại càng chẳng thể đập chết tươi nó đi. Ôi! Khó lắm!” Người đó than thở.



“Đồng chí mới bi thảm làm sao!” Tụi mình bốn người đồng thanh nói: “Cầu thượng đế phù hộ cho cậu!”



Ngày 20 tháng 5



Tối nay, thầy trò bốn người tụi mình nghỉ chân trong một ngôi chùa cổ.



Tụi mình đàm luận cổ kim dưới ánh nến yếu ớt, nói chuyện này chuyện nọ, cuối cùng chuyển tới đề tài về đàn bà con gái. Đại sư huynh xoa xoa cằm, nhìn lên tượng phật như có tâm sự riêng gì, rồi hỏi sư phụ: “Không chính là Sắc, Sắc chính là Không. Vậy sư phụ đặt cho con pháp hiệu là Ngộ Không cũng chính là Ngộ Sắc phải không ạ? Ôi… Vậy mà giờ đây con thực chỉ nghĩ là ‘Không’ thôi!”



Sư phụ hớp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống, nói: “Mọi người chịu khó thêm chút đi, tới được Thiên Trúc…”




Bát Giới cướp lời: “Tới được Thiên Trúc thì sao? Thành chính quả chính là sự chịu đựng rồi.”



Khi ấy mình không nói gì, thầm nghĩ: “Nhị sư huynh quả là hiểu biết, kể cả không đầu Phật môn đi nữa cũng phải chịu đựng cả đời rồi!”



Điều khiến mình không ngờ tới là, sư phụ lại bộc lộ thái độ: “Ta cũng chả nhịn nổi cả đời! Kiểu gì cũng có bao nhiêu chị em nhìn ta thèm chảy dãi như thế, đặc biệt là cái em Tỳ Bà tinh ấy, lần nọ suýt nữa là bị em làm thịt, ài! May mà ta lập trường kiên định, A men!”



Đại sư huynh hỏi nhị sư huynh: “Bát Giới à, nói xem em nghĩ thế nào về tình yêu đi.”



Nhị sư huynh nói: “Tình yêu như thể chiếc thuyền con, em ở đầu thuyền, anh nơi cuối thuyền. Anh quạt khẽ lên mặt nước, thuyền con lướt đi dưới ngập tràn ánh vàng êm ái của tịch dương, hướng về nơi bến bờ hạnh phúc…”



Nhị sư huynh quả nhiên là con heo trời sinh lãng mạn, lời ăn tiếng nói cũng đầy ý thơ. Cả buổi tối mình giữ im lặng, mọi người đều nghĩ mình lòng như nước đọng, tương lai nhất định sẽ thành Phật. Mình thì chẳng thấy báu gì, thành Phật có chi hay? Có lẽ làm yêu tinh lại khoái, muốn làm gì thì làm cái đó, đặc biết có thể tam thê bảy thiếp… Thực khiến người ta mê say… Được! Cứ quyết định thế đi!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Đường tăng


Chú ý: Đây không phải là 1 phần của Nhật ký Sa Tăng. Truyện ngắn Đường Tăng của Trương Quốc Dũng là tác phẩm giành giải Truyện siêu ngắn của Hội nhà văn năm 1994.



Tác phẩm gây xôn xao dư luận nói chung và giới phật tử nói riêng một thời, mình đưa vào để mọi người cùng suy ngẫm.



Đây không phải là truyện cười.




Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật, Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.



Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tình cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.



Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần linh thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rễ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.



Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.



Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma?



Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẽ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đồ đệ đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như đều không ngủ.



Đường Tăng thở hắt: “Không sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa”. Nói rồi lại nhắm mắt.




Nghe tiếng Ngộ Không: “Xin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người



Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất –"Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa”.



Bát Giới cười khẽ: “Làm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc”.



Sa Tăng an ủi: “Thầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm”.



Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăng trối: “Ta ước gì đêm nay đừng sáng.



Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoang tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta? Không còn là người không phải là người thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người”.



Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: “Thầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi”.



Đường về. Qua sông. Thiên sứ vừa cười vừa chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.




Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.



Ngày 25 tháng 5



Trời càng ngày càng nóng, mọi người lại vẫn mặc áo khoác dày cộm. Khổ nhất là đại sư huynh, cả người anh ấy toàn lông là lông, nhìn bức bối chết được! Sư phụ bèn bảo mình sửa lại y phục của mọi người sao cho mát mẻ một chút.



Thế là… Mình sửa cà sa của sư phụ thành áo tắm; biến bộ đồ da hổ của đại sư huynh thành mốt hở rốn * kiểu Hàn Quốc, biến áo khoác của nhị sư huynh thành áo hai dây.



Thế là… Tất cả đều trầm mặc bước đi.



* bare midriff


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Ngày 1 tháng 6



Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, tụi mình đi tới một chợ phiên. Chợ phiên này người đông nườm nượp, trẻ con thì như lũ chim non, mặc áo quần đủ màu sắc, sướng vui bay lượn khắp vườn hoa, rồi là là trên mặt cỏ. Nhìn bọn trẻ mà tụi mình nhớ lại thuở ấu thơ.



Đúng vào lúc mình đang hồi tưởng tới nhập thần, hai cậu bạn nhỏ chạy tới chỉ vào nhị sư huynh kêu lớn: “Heo nhà ai xổng chuồng kìa! Heo nhà ai xổng chuồng kìa!” Nhị sư huynh vừa định phân trần thì lại có một chú bé khác chạy tới, vươn tay nắm lấy mũi nhị sư huynh rồi la toáng lên: “Không phải! Không phải! Đây không phải là heo, mà là siêu nhân lợn lòi! Tớ xem trong phim hoạt hình rồi!” Nhị sư huynh đau khổ uất ức, đuổi cả hội chạy tứ tung.



Đến đêm, mọi người ngồi quây quần kể chuyện thời trẻ con của nhau.




Sư phụ bắt đầu: “Chuyện mà ta ghi nhớ nhất chính là vào năm năm tuổi, oánh lộn với thằng nhóc hàng xóm nhưng oánh không lại. Thế nên, đợi lúc xẩm tối ta lén vào bếp nhà nó, thấy trong nồi đang nấu cháo, bèn bỏ vào một cục đất lớn, xong rồi phủi tay vô sự về nhà. Ha ha ha…”



Đại sư huynh tiếp: “Thế ăn thua gì! Nhớ hồi năm tuổi, con rất thích chơi pháo ném. Khi thấy có người vào nhà vệ sinh, con châm lửa rồi quẳng cho một quả vào đúng hố xí. ‘Đùng’ một tiếng, nổ banh mông lão đó luôn! Hớ hớ hớ…”



Nhị sư huynh không chịu kém miếng: “Lãng xẹt! Năm năm tuổi em lên huyện nhận bằng khen top ten trẻ con ngây thơ, thấy một thiếu nữ rơi xuống hồ, liền không chút nghĩ ngợi, liều mình nhảy xuống kéo chị ấy lên bờ! Chị ấy sau đó thét toáng lên: Làm gì thế! Đây là bể bơi mà!”



Mình nghĩ: Hồi bé tụi này hư đốn quá! Thuở ấy mình cùng lắm là bỏ con sâu róm vào trong hộp bút của mấy bạn nữ thôi mà...



Ngày 7 tháng 6



Hôm nay sư phụ được quan chức địa phương mời đi dự tiệc, người ta chẳng mời ba đứa tụi mình, thực tức chết người mất!



Trước khi đi, sư phụ cho tụi mình mỗi người năm lượng bạc, bảo là tiền biếu để đi kiệu lúc về.



Sư phụ đi rồi, anh khỉ đề nghị mọi người tối vào trong thị trấn dạo chơi, nhưng ai đi đường nấy, trước sáng ngày mai tụ họp lại để đợi sư phụ là được.



Thế nên, mình đi theo một đường nhỏ vào trong trấn. Trong thị trấn vô cùng tấp nập, quán rượu nối nhau san sát, múa hát tưng bừng, thể hiện cảnh tượng thái bình phồn thịnh. Bên này có casino, bên kia có sauna, đầu này có quán, đầu kia tiệm gội đầu…




Gì kia? Một quán nhỏ treo đèn lồng đỏ chẳng biết để làm chi, để mình đi xem xem.



Đến gần hơn chút, mình thấy trên lầu có một biển hiệu viết: Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu.



Mình chưa kịp phản ứng đã bị mấy em xinh đẹp hấp dẫn trang điểm kỹ càng kéo lên lầu, cưỡng ép vào một căn phòng, buộc mình phải đưa ba chục lượng bạc, rồi một em ngoại quốc cướp mất của mình cả một đêm!



Đến bốn giờ sáng, mình sợ các sư huynh nghi ngờ nên rời giường sớm, tới địa điểm ước định trước. May mà họ còn chưa về. Mình tắm rửa xong rồi mới phát hiện ra hai mắt đã thâm quầng. Ôi, một đêm khổ sở!



Năm giờ rưỡi, nhị sư huynh trở về, rõ ràng rất mệt nhọc, hai mắt cũng thâm quầng. Mình bèn hỏi: “Nhị sư huynh tối qua làm gì thế, sao lại tiều tụy ra nông nỗi này?”



“Ây dà! Có gì đâu! Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Thế nên mới mệt vậy đó!” Nhị sư huynh giải thích.



Sáu giờ rưỡi, đại sư huynh cũng quay về. Vừa bước vào anh ấy đã phẩy tay nói: “Các em thấy có trùng hợp không? Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Đúng là làm anh muốn điên lên!”



Bảy giờ rưỡi, sư phụ về: “Một lũ đùa giỡn với mạng sống! Uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Khiến ta mệt tới không lết nổi!”



Sau đó tụi mình chẳng nói nhiều nữa... thu dọn hành lý lên đường luôn.




Vào phố rồi, chẳng mấy chốc gặp ngay Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu. Mình cúi mặt xuống giả như không thấy gì, sợ bị chị em nhận ra, hồi hộp trống ngực đập thình thình. Đúng vào lúc sắp sửa đi qua, trên lầu bỗng có tiếng trống chiêng vang dội, một dải lụa đỏ thòng từ trên xuống. Trên đó viết:



“Nhiệt liệt chúc mừng cao tăng Đại Đường và ba cao đồ hạ cố bổn lâu, hài lòng ra về!”



Cái lâu chết dẫm!



Bình bậy:



1. Đa phần mọi người thích vụng trộm.



2. Làm chuyện "mờ ám" giống nhau, lời nói dối cũng giống nhau.



3. Xem ra lão làng vẫn cứ là lão làng...


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Ngày 14 tháng 9



Thu sang, làn gió mang hơi mát đi khắp nơi. Buổi tuối, ăn xong món bánh canh mình nấu, đại sư huynh nhóm một đống lửa, mọi người ngồi quây quần nói chuyện trời đất.



Nói đi nói lại, chuyển sang đề tài “Ăn” lúc nào chẳng hay.



Nhị sư huynh hỏi: “Món ngon trên đời nhiều lắm, không hiểu anh em nhà ta thích ăn gì nhất?”



Sư phụ ngồi ngay ngắn lại, nói giọng nghiêm trang: “Vi sư thích ăn nhất là cơm rang với cải trắng.” Tất cả vỗ tay.



Đại sư huynh cũng nghiêm nghị: “Con thích ăn nhất là cà chua trộn đường!” Tất cả vỗ tay.



Nhị sư huynh chẳng kém: “Em thì thích đậu phụ sốt với hành.” Tất cả vỗ tay.




Mình nói: “Em thích ăn bí đao xào giá!” Tất cả vỗ tay.



Im lặng một hồi… Đại sư huynh cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói: “Cũng chẳng có gì phải ngại, mình nói thẳng vậy, mình thích ăn nhất là món thịt xào kiểu Tứ Xuyên!”



Mọi người ngạc nhiên, nhưng đều khâm phục đại sư huynh dám nói thẳng nói thật.



Lại im lặng một lúc, nhị sư huynh cũng nhịn chẳng đành: “Thực ra món mình thích nhất là cật dê nhúng tái!”



Tiếp đó, mình khai nhận: “Mình thích nhất là lòng heo chiên ròn!” Nhị sư huynh lườm mình, mình biết anh ấy đang ngợi khen khiếu ẩm thực của mình mà.



Cuối cùng, mọi người quay sang sư phụ… Lâu sau, lão cũng phải nói lời thành thật: “Các con chắc chưa biết phương pháp chế biến ba ba này. Đè ba ba bằng đá, dưới đốt lửa, đặt một bát nước pha gia vị, hương liệu vào chỗ ba ba có thể vươn đầu tới. Khi lửa cháy, ba ba bị nóng sinh ra khát, nó sẽ uống nước trong bát. Cứ như vậy cho tới khi ba ba chín rồi, bao gia vị, hương hoa cũng đều ngấm hết. Ôi, miếng ngon này, chậc! Chỉ có một từ ‘Tuyệt’ để hình dung!”



Để mau chóng đến được Tây Thiên, bốn người bọn mình sau khi thương lượng đã quyết định làm bậy! Cải tiến con ngựa Bạch Long thành mô tô dã chiến cho nó máu. Lúc đầu Bạch Long không chịu, nói tốc độ quá nhanh nó sẽ chóng mặt. Sư phụ bẩu: “Anh sẽ không chạy quá nhanh đâu, cùng lắm là một trăm cây một giờ thì sẽ ghìm cương!”



Đại sư huynh lườm lão một cái: “Lão nhà quê, đã lái xe bao giờ chưa thế? Còn ghìm cương cái khỉ gì, phải gọi là giảm ga!”



Sư phụ nói: “Vậy anh không biết lái. Ngộ Không, chú nhất định phải giúp anh sửa thành kiểu xe máy kéo cương, OK?”



“Rõ, Tiểu Bạch lại đây!” Đại sư huynh chẳng còn cách nào đành nói.



Vì thế, sư phụ cưỡi xe máy kiểu kéo cương, ba người bọn mình đằng vân giá vũ chạy về hướng tây. Bay như thế thật là sướng! Thật là sảng khoái! Nhưng chẳng đi được bao xa đã nghe thấy phía dưới có người hét: “Ha ha! Tao thấy rồi! Mấy thằng chúng mày đang chơi bẩn, tao về báo cáo với thầy tao!”



“Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất là mấy đứa hay báo cáo vặt! Ông đánh!” Một gậy của đại sư huynh bổ thẳng xuống, sau đó xách gã đó lên: “Liên quan chó gì đến mày! Thầy mày là ai? Làm ăn ở đâu?”




Thằng cha kia ôm đầu khóc lóc: “Thầy tao là Quan Âm. Hu hu…”



“Ồ! Là Quan Âm đại tỷ sao! Ngoan! Đừng khóc nữa, đến đây, cho chú mày năm phân tiền đi mua kẹo que mà ăn này!” Đại sư huynh xoa đầu gã đó đó an ủi. Gã đó nhận lấy tiền, nín khóc chuyển sang cười. Đại sư huynh lại dặn dò: “Trở về đừng có nói với thầy mày là nhìn thấy bọn anh làm gì nhé, biết chưa?”



“Nhớ rồi, tao không nói là được chứ gì, tạm biệt.” Gã đó vừa đi vừa nói.



Bọn mình tiếp tục đi về phía trước. Nhị sư huynh đột nhiên kêu lên: “Thôi xong! Bọn mình thảm rồi! Tớ nghĩ ra thằng đó là ai rồi!”



Mọi người hỏi: “Ai?”



“Nhị sư huynh trả lời với vẻ tuyệt vọng: “Thằng Bạch Hòa ‘mồm thối’ đại danh đỉnh đỉnh!”



Quả nhiên không ngoài sở liệu của nhị sư huynh, sáng hôm nay Quan Âm đuổi kịp tụi mình. Sư phụ cố làm ra vẻ bình tĩnh, bước lên nói: “Đại tỉ lần này đến đây là có việc chi? Phải chăng muốn lượn lờ vài vòng cho vui?”



Quan Âm tỏ vẻ nghiêm túc, sắc mặt giận dữ. Nhưng khi tụi mình nhìn thấy chiếc bình cắm cành liễu trên tay bà ấy đều không nhịn nổi cười thành tiếng. Thì ra chiếc bình lúc trước đã bị bà ấy làm vỡ, giờ đổi sang dùng cái ổng nhổ đờm bằng thép không rỉ.



“Không được cười!” Quan Âm lạnh lùng nói: “Hôm qua các chú to gan nhỉ? Không những làm bậy, các chú còn dám nhục mạ phật tổ, điều khó tha thứ nhất là các chú lại dám chọc ghẹo con gái nhà lành!”



“Oan uổng cho bọn em quá! Hôm qua bọn em chỉ đi xe máy một lát, nào dám nhục mạ phật tổ hay chọc ghẹo con gái nhà lành đâu!” Sư phụ nói.



“Đừng lằng nhằng nữa! Bạch Hòa đã nói hết với chị rồi, còn muốn giấu nữa sao?” Quan Âm nói.



“Bố sư khỉ! Thằng chó chết! Nó mà nói thế thật, em phải túm lấy nó, không khâu mồm nó lại không được!” Đại sư huynh mắng lớn.



“Chị phải trừng phạt các chú. Thông qua biểu quyết của hội đồng kỉ luật Tây Thiên, quyết định phạt các chú ba ngày không được đại tiện!” Quan Âm nói.




“Thực dã man!” “Thực độc địa!” “Thực xấu xa!” “Thực bỉ ổi, không có nhân tính!” Tụi mình kháng nghị.



“Không được giở trò nữa, chị sẽ phái người trông chừng các chú.” Quan Âm nói xong liền đi luôn.



“Mẹ kiếp! Không cho đi ị, muốn để bọn mình chết à?” Nhị sư huynh kêu lên.



Èo! Chẳng có cách nào, để không đại tiện, buổi tối tụi mình chỉ uống chút cháo loãng rồi đi ngủ.



Đã hai ngày không đại tiện. Tục ngữ có câu: Một ngày không đại tiện khổ như vác ba bao gạo, mỗi người bọn mình đều đã vác sáu bao rồi. Người là sắt, phân là thép, một lúc không đi là cả người bứt rứt! Sư phụ ở trên lưng ngựa mà ôm bụng, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, dãi trắng ròng ròng bên miệng. Nhị sư huynh cong người chầm chậm đi về phía trước, đại sư huynh thì bức bối đến mức cứ nhảy loi choi liên tục.



Lúc này nhị sư huynh hét lớn một tiếng: “Tớ không chịu nổi nữa rồi!” Kêu xong liền chui vào bụi cỏ.



Chỉ nghe một trận “phẹt phẹt bủm” truyền tới! Lại nghe hắn kêu lên: “Thực là quá tiêu hồn!”



Mình và đại sư huynh cũng không nhịn nổi nữa, nhảy vào bụi cỏ giải quyết. Sướng vãi hàng! Hai ngày không đi, không ngờ cho ra được hơn năm cân! Tụi mình giải quyết xong, khi đi ra thì thấy sư phụ vẫn ngồi trên ngựa, sắc mặt trắng bệch. Tụi mình đều khâm phục định lực của lão. Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, dù sao cũng không ai nhìn thấy, cứ đi đi!”



Sư phụ vẻ mặt quai quái, nhỏ giọng nói: “Không cần nữa, Ngộ Tĩnh, lấy chiếc quần sịp sạch lại đây cho anh…”



Mình đang thay quần sịp cho sư phụ thì lại nghe có người hét: “Tao lại nhìn thấy rồi! Tao về báo cáo với thầy tao!” Thì ra lại là thằng Bạch Hòa mồm thối kia.



Mình đang muốn lao lên nện hắn, không ngờ sư phụ còn chưa mặc xong quần thì đã liền “ta đánh!” một tiếng rồi tung cước ra, hung hăng quật nện một hồi. Không ngờ sư phụ cũng đánh hay như vậy, đánh xong còn chưa hả giận, lại kêu nhị sư huynh giúp tách miệng thằng Bạch Hòa đó ra, đem hơn hai mươi cân của nhị sư huynh, toàn bộ... nhét cho hắn ăn. Thực hả giận!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Ngày 25 tháng 10



Tụi mình hôm nay đi đến một khu rừng rậm rạp. Đi hoài đi mãi, đột nhiên! Một con thỏ non chạy vọt ra, làm tụi mình giật bắn người. Con thỏ này có đầu không có não, đâm thẳng vào một thân cây to, ngất xỉu.



Tụi mình mới nướng nó lên ăn luôn. Tất cả đều thấy ấm bụng, khoan khoái ra mặt, lòng thầm nghĩ: Đúng là miếng ngon trời cho, không ngờ còn có vận may đến thế! Vì vậy, quyết định là để nhị sư huynh canh gần bên gốc cây, xem xem còn con thỏ ngốc nào đâm vào không.



Chẳng bao lâu sau, một em xinh đẹp từ trên trời bay xuống…



“Á, em Hằng!” Nhị sư huynh nói được một câu là xỉu, ngã lăn ra đất luôn. Tụi mình bình tĩnh lại, nhìn kỹ. A! Thì ra là Hằng Nga tiên tử!



Hằng Nga hỏi sư phụ: “Đường ca ca, anh có thấy con thỏ ngọc của em đâu không?”




Sư phụ ban đầu hơi hoảng, nhưng rồi lập tức cười đùa cợt nhả được ngay: “Muội muội à, anh có thấy một con thỏ, nó chạy về hướng tây rồi… Thế này đi, tụi mình hai đứa đi tìm thỏ nhé!”



“Anh cũng đi!” Đại sư huynh và mình đồng thanh.



Đột nhiên, Hằng Nga kêu thất thanh: “Thỏ yêu của em!” Thì ra em ấy nhìn thấy ít lông thỏ trên mặt đất.



“Đứa thỏ đế nào dám ăn thỏ của bà?”



“Không phải tụi anh đâu! Không tin em cứ hỏi thằng Bát Giới ấy!” Sư phụ nói. (BG đang ngất xỉu)



“Em không biết đâu, các anh đền em đi!” Hằng Nga bắt đầu khóc lóc. “Tiểu Minh ơi! Em chết thảm quá!”



“Được rồi, Ngộ Không đâu, mau biến ta thành thỏ. Ta sẽ đem thân ra đền cho em Hằng!” Sư phụ nói.



Đúng vào lúc đang tranh cãi, lại có một con thỏ trắng chạy tới hỏi: “Mọi người đang làm gì đấy?”



“A! Thỏ con yêu dấu, may mà em chưa chết, chị lo muốn chết à!” Hằng Nga nói rồi ôm con thỏ hôn lấy hôn để.



“Hả? Thế vừa đâm đầu vào cây không phải mi à?” Sư phụ hỏi.



“Đồ ngốc! Làm ơn dùng đầu để nghĩ đi, một tiên thỏ đâu có thể nào ngốc nghếch đụng vào cây được!” Con thỏ trắng bực bội nói.



“Sao em không nói tiếng nào đã một mình chạy tới phàm trần rồi?” Hằng Nga trách móc thỏ ngọc.



“Ôi! Chuyện dài lắm… Hôm qua em đang dạo chơi ở cung Quảng Hàn, bất cẩn đụng phải một cây cột, hoa mắt chóng mặt, thế là ngã xuống phàm trần…”








Ngày 1 tháng 11



Trời vẫn đang mùa thu, vậy mà địa phương tụi mình đang ở lại nóng bức vô cùng. Vầng dương như một quả cầu lửa đang thiêu đốt mặt đất vậy. Hoa màu đều đã chết sạch, quần chúng nhân dân vừa đói vừa khát, tuyệt vọng chờ cái chết đến gần.



Đại sư huynh gọi thổ địa được phân công của vùng này lên hỏi, mới hay năm xưa mình đại náo thiên cung làm nghiêng lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, gạch kê lò rớt xuống phàm trần tạo thành thảm trạng hiện giờ. Nhưng chỉ cần có quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa tỷ tỷ là có thể quạt bay hết cái nóng này!



Vớ vẩn! Vô lý! Mỗi một cái quạt làm sao mà dập tắt lửa được? Tuy mình nghĩ vậy, song vẫn đi cùng đại sư huynh đi gặp Thiết Phiến cách cách mượn quạt.



Tới nơi ở của cách cách. Wow! Cách cách trông thiệt là bốc lửa!



Mình và đại sư huynh chỉ buôn dưa lê với nàng cả ngày trời, quên luôn chuyện mượn quạt. Mãi sau đại sư huynh mới nhớ ra.



Hắn hỏi Thiết Phiến cách cách: “Em kết hôn rồi hả?”



Thiết Phiến cách cách đáp: “Rồi, chồng em là Ngưu Ma Vương đó!”



“Hả? Không phải thế chứ, vậy chị là chị dâu của em rồi! Em và Ngưu Ma Vương là anh em kết nghĩa! Chẳng hay đại ca đã kể cho chị nghe về em bao giờ chưa? Em là Tôn Ngộ Không, người giang hồ đặt cho biệt danh: Đại ca mặt khỉ!”



Thiết Phiến cách cách nói: “Ôi! Là tiểu thúc thúc à! Thất kính, thất kính! Chuyện của Hồng Hài Nhi đợt trước còn chưa cảm ơn chú. Nào! Để chị mời chú một chén!”



Đại sư huynh nói: “Ôi dào! Chị xem em như người ngoài có phải không, việc của cháu cũng là việc của em mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”



Thiết Phiến cách cách nói: “Kể chú nghe nhé, Hồng Hài Nhi sau khi tốt nghiệp trung học vẫn không tìm được nơi công tác. Thật là khiến chị và đại ca chú phát phiền. May mà thúc thúc tâm tình với đồng chí Quan Âm, sắp xếp cho cháu nó ở chỗ ấy. Đúng là một đơn vị lý tưởng cho sự nghiệp! Chú nói chị làm sao không mang ơn chú cho được?”



Mình thấy hai anh chị này còn chưa buôn chuyện xong, bèn ngắt lời: “Đại sư huynh, sư phụ còn đang đợi mình mang quạt Ba Tiêu về đó!”



Đại sư huynh nghe thấy, đi vào vấn đề: “Chị à, em mượn quạt Ba Tiêu của chị một chút có được không?”




Thiết Phiến cách cách nói: “Không vấn đề! Cứ lấy đi.” Nói rồi lấy ra một chiếc quạt.



“Cảm ơn chị! Em phải về đây, cho em gửi lời hỏi thăm tới đại ca!”



Thiết Phiến cách cách nói: “Chú đi nhé, chị không tiễn! Hôm nào rảnh tới đây chị đãi chú một bữa!”



Hôm nay mình cãi nhau với con khỉ thối nát kia! Mẹ thằng khốn nạn đó chứ, mất bàn chải đánh răng mà không chịu đi mua, lại dám dùng bán chải của mình, éo mịa. May mà mình kịp thời phát hiện, nếu không mà dùng nó để đánh răng thì chẳng phải là hôn gián tiếp với thằng cha ấy rồi sao. Tởm quá đi, không nghĩ tiếp được. Trong đời này mình ghét nhất hai loại người: Thứ nhất là kẻ chính tay làm thịt lão đại của mình; loại thứ hai chính là dùng bàn chải đánh răng của người khác!



Mình mắng hắn: "Không biết xấu hổ!"



Không ngờ hắn còn mặt dày mà cười nói: “Đừng có bủn xỉn thế chứ! Mọi người là đồng chí*với nhau mà...”



Mình giận vô cùng, ra sức túm lấy thằng nhỏ của hắn, sau khi kéo dài nó ra liền buộc một cái nút chết! Hắn cũng nổi giận, túm tóc rồi cắn tai mình! Mình liền dùng móng tay cào vào mặt hắn, hắn nhổ nước bọt vào mình... Bọn mình đánh thật là kịch liệt, thật là hoành tráng! Sư phụ thì ở bên cạnh chẳng nói éo gì, chỉ lặng lẽ chuẩn bị sẵngo.



Cuối cùng vẫn là nhị sư huynh kéo hai đứa mình ra. Mình thầm nghĩ: Từ nay về sau ta sẽ không để ý đến con khỉ đít khai khốn nạn ấy nữa. Cho hắn không được chết tốt đẹp! Đi đường đi đến chết! Ngủ thì ngủ đến chết!...



****



(Tác giả: Hớ hớ, đủ độc ác chưa nhể! Đi đường cũng đi đến chết được!... :)))



*Chú thích: Đồng chí còn có nghĩa là pd.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Ba ngày rồi không để ý đến con khỉ đầu chó khốn nạn ấy, mình gần như không chịu nổi nữa. Hôm nay khi ăn cơm, hắn cố ý đẩy đĩa thức ăn sang chỗ mình. Mình chẳng thèm vì chút chuyện vặt vãnh ấy mà nói chuyện cùng hắn, con người hắn đúng là một kẻ tố chất thấp! Mình chẳng thèm để ý đến một kẻ tố chất thấp, huống chi hắn còn là một con khỉ đầu chó đít khai nữa chứ?




Hôm nay, con khỉ đầu chó mua về một chiếc bàn chải đánh răng mới cho mình...



Mình nghĩ: Người tố chất thấp ở với người tố chất cao nhau lâu rồi, tố chất cũng phải dần dần tăng lên, nhưng con khỉ đầu chó này đúng là ngoại lệ!



Tuy rằng con khỉ đầu chó này tố chất hơi thấp một chút, nhưng đôi lúc hắn cũng biết làm một số chuyện có văn hóa... Hôm nay hắn giúp mình gánh hành lý hơn một giờ... Nhưng việc hắn dùng bàn chải của mình đánh răng thực khiến mình quá tức giận, mình không thể tha thứ cho hắn được!




Tiếp tục vụ cái bàn chải



Có lúc đại sư huynh cũng không đáng ghét lắm... Hôm nay, anh ấy tặng quà xin lỗi mình, còn mời mình đi ăn kẹo hồ lô. Mình nghĩ: mọi người đã đều là đồng chí cách mạng với nhau, không tránh khỏi có chút mâu thuẫn nội bộ. Nhưng phương hướng chính của bọn mình là giống nhau, mình không thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà để mãi trong lòng, như thế chẳng phải là hẹp hòi quá sao? Được rồi, mình quyết định ngày mai sẽ nói chuyện với anh ấy.



Hôm nay trời cao nắng đẹp, chim hót hoa cười. Ố? Cái bàn chải của mình đâu mất rồi? Ầy, chắc là tối qua mình đã để nó ra chỗ khác. Ý... Đại sư huynh đang đánh răng... Hơi giống bàn chải của mình thì phải? Híc... Chắc anh ấy không bựa như thế chứ? Ừm! Chắc là không đâu, chắn chắn anh ấy không dám! Cái bàn chải đánh răng anh ấy dùng của mình lần trước, mình đã ném đi rồi, chiếc này mới dùng được có nửa tháng! Ôi mẹ ơi, con khỉ đầu chó đít khai này quả nhiên đang dùng bàn chải của mình...




"Ồ, Sa sư đệ, chú cũng dậy rồi à? Không phải anh đã mua cho chú một chiếc bàn chải đánh răng mới rồi sao? Cái cũ này để anh dùng nhé!"



.......


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Ngày 03 tháng 11 năm thứ nhất



“Không đúng rồi! Tới cái chỗ này sao chẳng giống Tây Phương chút nào vậy a! Có phải là đi lộn đường không vậy?”



Đại sư huynh phóng thẳng lên mây, lấy tay che ngang mày nhìn khắp nơi rồi đột nhiên như phát hiện được gì liền nói với tụi mình: “Phía trước có mốc biên giới! Anh tới đó ngó một chút.”



Chỉ một chốc sau anh ấy đã ủ rủ trở về. Mọi người liền hỏi anh ấy: “Trên mốc biên giới cho biết nơi đây là đâu vậy hả?”




Đại sư huynh trả lời: “Trên đó viết: Ranh giới Bạng Phụ. Cách Thượng Hải 425 cây số.”



“Úi trời! Như vậy thì chúng ta đã sắp đến Thượng Hải rồi à! Ngộ Không, Thượng Hải là nơi nào vậy con? Có xa Thiên Trúc lắm không?” Sư phụ hỏi một cách ngây thơ.



“Chúng ta đi ngược đường rồi sư phụ! Sắp tới Đông Hải rồi!” Nhị sư huynh mở miệng. “Mụ nội nó! Lại cuốc oan uổng hết một đoạn đường rồi!”



“Đông Hải hả? Không phải là Tây Thiên à! Ngộ Không, ở Đông Hải có kinh để lấy à? Sư phụ thấy chúng ta đến đó lấy cũng được rồi!” Sư phụ lại ngớ ngẩn lên tiếng.



“Có rắm đó mà lấy!” Đại sư huynh trợn mắt nhìn sư phụ.



Mình liền an ủi mọi người: “Đừng nóng, tới Bang Phụ cũng được mà, coi như tới thăm quê hương của cái tên Lâm Trường Trị!”



“Lâm Trường Trị (1) là ai vậy? Là minh tinh hay là đại gia hả?” Sư phụ lên tiếng hỏi.



“Cả hai đều đúng hết!” Mình trả lời: “Tên đó là minh tinh có tiền. Người giang hộ gán cho hắn cái biệt hiệu: Đột Quyết - Vương Trung Vương!”(2)



“Vậy là nói vị nhân huynh đó vừa có thực lực vừa bô trai để làm thần tượng sao?” Đại sư huynh nói.




Mình đáp: “Hắn đúng là chỉ được cái hư danh thôi. Hắn từng nói: ‘kỳ thật mình một chút thực lực cũng không có. Mình có chỉ thuần túy là vẻ đẹp trai bên ngoài thôi!’ Đến hôm nay em vẫn còn nhớ được!”



...



Ngày 05 tháng 11 năm thứ nhất



Ái tình, chính là nợ tình kiếp trước để lại, kiếp này phải trả.



Các bạn nhìn xem, nhị sư huynh kiếp trước mắc nợ của Hằng Nga cùng với Cao Tiểu Lan, kiếp này còn phải chịu nhiều lắm.



Sư phụ thì thiếu nợ tình của quốc vương Nữ Nhi quốc cùng với con chuột tinh của động Không Đáy. Đại sư huynh thì lại nợ Tinh Tinh cô nương cùng với Tử Hà tiên tử!



Mình ---xxxx! Kiếp trước của mình khẳng định là tục tĩu không chịu nổi, cho nên kiếp này của mình chẳng có nợ để mà trả!



...



Ngày 08 tháng 11 năm thứ nhất




Đến hiện giờ mọi người vẫn còn chưa biết tên thật của mình. Tên do cha mẹ đặt cho chỉ có mỗi mình còn nhớ. Người khác ai nấy cũng gọi mình là “Sa Tăng”, mình cũng chẳng nói gì. Bây giờ thì mình mang hết năm cái đại danh của bọn mình ra đọc hết cho mọi người một lần. Mọi người không được cười nha!



Sư phụ --- Giang Hồng Tiến. ==> Giang tiến vào là đỏ



Đại sư huynh --- Tôn Tồn Tân ==> Tôn còn gin



Nhị sư huynh --- Dương Thành Cương ==> khỏi phải giải thích



Bạch Long mã --- Lưu Vượng ==> Lưu hừng hực



Còn đại danh của mình kêu là --- Lưu Minh! ==> Lưu đóng dấu



(1) Tên của tác giả, hắn ta tự quảng cáo :))



(2) Kịch truyền hình có La Gia Lương đóng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Ngày 11 tháng 11



Hôm nay có một cô nàng hồ ly tinh kết mô đen sư phụ, muốn mời bọn này tới nhà cô ta ăn bữa cơm. Sư phụ muốn đi nhưng đại sư huynh lại ngăn cản không cho đi.




Sư phụ nói: “Không gì đâu! Yêu tinh kiểu này đã bị tướng mạo của thầy trói buộc rồi! Cô ta sẽ không làm thầy bị thương tổn gì đâu!”



Đại sư huynh cảnh cáo lão ta: “Đừng có tưởng bở là mình ăn được mấy miếng thịt nướng BBQ rồi coi mình là người Hàn quốc! Yêu tinh dù sao cũng là yêu tinh! Mời người đi ăn thì dám chắc là chẳng có chuyện gì tốt lành cả!”



Sư phụ cứ khăng khăng một mực rồi tự mình đi lấy. Khi trở về lại khóc rống lên nói: “Cái con hồ ly tinh xxxx đó muốn tìm người giúp nó đào đường hầm... Thầy bị ép phải làm cả buổi chiều. Hu hu hu...”



...



Ngày 22 tháng 11



Một đám thôn dân đang gây lộn với một người mập. Bọn mình cũng xúm vào xem.




“Bọn ngươi cũng chẳng thèm nói lý lẽ gì cả! Nhìn xem, bọn ta bị đập trúng rồi đây này! Các ngươi nói chút lời công đạo có được hay không!” Một người thôn dân chỉ cái người mập rồi nói.



“Xin lỗi! Thật xin lỗi!” Cái người mập mạp kia xấu hổ lên tiếng.



“Thôn chúng ta đụng phải chuyện này thật là xúi quẩy! Các ngươi phải bồi thường cho bọn ta!” Một người thôn dân khác lại tức giận lên tiếng.



Ồ! Thì ra cái người mập kia là Phật Di Lặc. Ông ta sao lại ở nơi này vậy?



“Hả? Có phải là ông mập đó không? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tướng ông thảm hại vậy!” Đại sư huynh lên tiếng hỏi Phật Di Lặc.



“Ồ! Là con khỉ ngươi à!” Phật Di Lặc nhìn thấy đại sư huynh liền nói: “Nói ra dài dòng lắm. Gần đây trên đó đang thịnh hành chơi thảy banh bô linh (bowling). Kỹ thuật chơi vẫn còn chưa khá lắm. Mấy trái thảy lụi đều bị rớt cả xuống đây! Bậy cái là trúng ngay đám người này. Ta xuống đây là để bồi thường chi phí thuốc men đó mà.”




“Vì sao ông lại phải xuống đây! Ai thẩy thì người đó xuống bồi thường là được. Ông nhìn ông xem bao nhiêu tuổi đầu rồi, lại còn cứ suốt ngày đi chùi đít giùm người khác!” Nhị sư huynh lên vì Phật Di Lặc mà lên tiếng bất bình.



“Ài! Cũng là vì bọn họ nói ta ...” Phật Di Lặc vui vẻ nói.



Sau khi đền tiền xong, đại sư huynh nói với Phật Di Lặc: “Ông mập chết tiệt, còn mớ tiền dư kia, hay là mời bọn tui đi ăn một bữa đi!”



“Ta không kịp giờ rồi! Còn phải về xem vở kịch ‘Tình thâm sâu, mưa lất phất’ kia nữa kìa! Số tiền dư cho ngươi đó. Ta đi trước một bước đây!” Nói xong liền bỏ đi ngay.



“Cái tên mập chết tiệt kia! Ngươi đi chết đi. Không có phẩm vị gì cả!” Sư phụ chửi đổng một câu.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Ngày 30 tháng 11



Thần tiên trên trời chẳng biết vì sao dạo này rảnh rỗi như vậy.



Sáng nay tên Nhị Lang Quân bắn tin rao bán hàng đa cấp xuống bọn mình.




Kết quả bị sư phụ cùng với nhị sư huynh chửi cho một trận bỏ chạy về nhà!



Thì ra sản phẩm hắn muốn bán là xà bông gội đầu và mousse dựng tóc.



Ngày 06 tháng 12



Hôm nay Ngọc Hoàng đại đế phái sứ giả tới phát chiếu thư, ra lệnh cho mình, đại sư huynh cùng với nhị sư huynh lên thiên đình tham gia “Đại hội thể thao Thiên Giới” kỳ 1.



Môn thi của đại sư huynh là chạy đua.



Môn của nhị sư huynh là thể dục dụng cụ.



Còn môn của mình là bơi phối hợp.



Sư phụ khóc lóc thảm thiết đòi tham gia thi đấu nhưng sứ giả nói không có môn nào cho ông ta hết. Sư phụ liền lớn tiếng hỏi: “Có chơi đấu ngón chân không?”




Sư giả bung một cước đá sư phụ văng ra ngoài.



-----------



Ngày 08 tháng 12



Bốn người bọn mình lên tới thiên đình. Ai nấy đều đã đến đầy đủ, quang cảnh rất ư là náo nhiệt!



Ngọc Hoàng đại đế liền đọc diễn văn khai mạc: “Các vị huynh đệ thân mến, vận động thể thao là điều thiết yếu trong cuộc sống! Vì để thúc đẩy toàn dân tham gia hoạt động thể thao, hiện giờ trẫm tuyên bố: Đại hộ thể thao Thiên Đình lần thứ nhất chính thức khai mạc!”



Tiếp theo đó, đại biểu của các vận động viên là Thái Bạch Kim Tinh mở lời tuyên đầy súc tích: “Just Do It”*



*Biểu ngữ của hãng dụng cụ thể thao Nike



Môn thi đấu thứ nhất của đại hội thể thao là chạy đua 100m nam. Đối thủ của đại sư huynh gồm có: Thái Bạch Kim Tinh, Quy Tiên Nhân, Thác Tháp Lý Thiên Vương cùng với Bạch Tượng tinh. Dưới lời hò hét ủng hộ của bọn mình, đại sư huynh đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, là người đầu tiên vượt qua mức kết thúc, đoạt giải quán quân.




Tiếp đó là đến phiên môn thể dục dụng cụ. Chung nhóm của nhị sư huynh gồm có: Ngưu Ma Vương, Vương Mẫu nương nương, Thụy Mộng La Hán cùng với Di Lặc Phật.



“Ta làm xxxx gì mà đấu lại chứ! Thực lực nhóm này của ta mạnh quá! Ta muốn rút lui để khỏi phải bị mất mặt.” Nhị sư huynh không hề có chút tự tin nào.



Nhưng đại sư huynh cứ một mực ép anh ấy phải tham gia thi đấu. Kết quả đạt được giải nhì còn giải quán quân thì Di Lặc Phật giành được.



Sau đó thì môn bơi nghệ thuật của mình bắt đầu thi đấu.



Đối thủ của mình là: Như Lai, Hàng Long La Hán, Thái Ất Thiên Tôn, Diêm Vương cùng với Bồ Đề Lão Tổ.



Mình liền sử dụng kỹ thuật với độ khó và tính nghệ thuật cực cao để đoạt giải quán quân.



Ngày hôm nay quả thật là vô cùng cao hứng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Ngày 15 tháng 12



Trưa hôm nay bọn mình kéo nhau đi ăn mì phi đao.



Thủ pháp làm mì của tên sư phụ ở đó thật là thuần thục. Con dao trong tay hắn ta bay lượn vòng vòng, bột mì rơi lả tả như bông tuyết, rồi từng cọng mì rơi gọn gàng vào ngay giữa nồi.



Sư phụ nói với tên tiểu nhị: “Nè anh tiểu nhị, cho bọn này bốn tô mì chay nha!”




Tên tiểu nhị hô to: “Được được! Bốn tô mì chay! Mời khách quan chờ một chút!”



Sư phụ lại bỏ nhỏ thêm: “Cho chút thịt vào trong tô mì chay nghen!”



Thằng tiểu nhị hỏi lại: “Vậy thì muốn kêu mì thịt rồi phải không?”



Sư phụ chắp hai tay lại rồi nói: “A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi! Người xuất gia chỉ ăn mì chay thôi, không ăn mì thịt! Ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao. Chỉ muốn thêm chút thịt vào tô mì chay thôi. Tuyệt đối không phải là kêu mì thịt mà!”



“Giở trò à!” Tên tiểu nhị lên tiếng chửi.



Mấy tô mì mang lên trông rất là ngon lành. Nhị sư huynh liền hỏi tên sư phụ làm mì: “Anh này học làm mì ở đâu vậy?”



Hắn ta trả lời: “Học được từ trường mì phi đao ở Sơn Tây.”



“Hèn chi, thì ra vẫn còn là học sinh!” Nhị sư huynh nói: “Chẳng trách trong mì có chút vị chua chua!”



------------




Ngày 18 tháng 12



Hôm nay là sinh nhật của mình. Ba tên đần kia chẳng có một tên nào nhớ ra hết. Mình cũng chẳng muốn nói ra.



Ăn trưa xong mình mới lên tiếng: “Hôm nay là ngày 18 tháng 12, thật là một ngày tốt a.”



Đại sư huynh thờ ơ trả lời: “Có cái gì mà tốt chứ? Tào lao chịu không nỗi luôn.”



Mình nói lại: “Muốn tất sẽ có mà. Ai mà sinh ngày hôm nay thì rất ư là có tầm nhìn và đầy tiền đồ đó!”



Chỉ có mỗi nhị sư huynh là thông minh hơn một chút. Anh ấy vỗ đùi cái bộp rồi nói: “Sa sư đệ, hôm nay là ngày sinh nhật của em mà!” Mình chỉ cúi đầu chẳng nói gì.



Sư phụ liền nói: “Ồ! Ngộ Tịnh nè, lại già thêm một tuổi à. Ai nha, qua đây sư phụ rờ cái coi, xem trên mặt có thêm nếp nhăn nào không?”



“Tối nay chúng ta mở buổi tiệc để cùng nhau chúc mừng em nha!” Đại sư huynh mở miệng khiến trong lòng mình rất lấy làm cao hứng.



Tối đó sư phụ đi mua về một cái bánh nướng thật lớn, coi như làm quà sinh nhật cho mình. Trên bánh lại cắm 31 cây đèn cầy. Sau khi thắp đèn cầy xong sư phụ mới xướng một câu: “Chúc con thọ sánh thiên tề...” Đại sư huynh liền ngắt ngang lời sư phụ: “Sư phụ, sư phụ đừng có hát nữa. So ra thì con thà thích nghe sư phụ khóc còn hơn. Lại đây Sa sư đệ. Sư huynh tặng cho em một món quà, chúc em năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng được như hiện tại.”




Mình nghĩ trong lòng: “Cái tên khỉ đột kia! Già keo kiệt như ngươi thì cho ta được cái gì ngon lành chứ!” Quả nhiên anh ấy lấy từ sau lưng ra một sợi dây thun rồi nói: “Cho em sợi dây thun này, mang đi đánh lộn cũng khá lắm!”



[Có lộn không đây!] “Whoa whoa, sợi dây thun này thật đẹp quá! Em thích lắm a! Cảm ơn đại sư huynh nhiều!” Mình lên tiếng.



Chỉ có nhị sư huynh là hiểu mình, tặng cho mình một con búp bê. Mình thật là thích nó lắm, không lúc nào rời tay a!”



Khi thổi nến, mình mới cầu xin ba nguyện vọng:



1/ Tìm được người yêu.



2/ Người yêu tìm được mình.



3/ Thiệt là nhiều người yêu tìm được mình!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Ngày 28 tháng 12



Gần đây nhị sư huynh lại mê trò tìm phát minh mới. Mấy cái phát minh của anh ấy toàn là những thứ vớ vẩn như: xà phòng giặt có thể uống được, vớ đeo vào có thể làm tráng dương cường lực, gối tự nổ, ống nhổ để dưới đất, vân vân... Nhưng không phải thứ nào cũng vô dụng cả. Cũng có những sáng tạo rất có chỗ để dùng! Để mình giới thiệu luôn một lượt nhé!




1/ Móc câu cá có thể tự nấu ăn.



- Loại lưỡi câu này rất ư thần kỳ! Chỉ cần cá cắn câu là khi kéo cần lên là đã thành cá kho tộ chua ngọt.



2/ Khí cụ đánh dấu nam nữ!



- Cái món đồ bé tẹo này rất được việc. Chỉ cần đeo nó lên người là người khác có thể biết bạn là nam hay là nữ đó!



3/ Bô xoay tròn!




- Nghiêm túc mà nói thì đây là dụng cụ y khoa. Nếu bạn không đi tiêu ra xxxx được thì ngồi lên cái bô này, nhấn nút một cái là bô sẽ nhanh chóng xoay tròn với bạn trên đó cho tới khi vãi xxxx ra thì thôi



4/ Giường lắc theo chiều trên dưới!



- Mình nghĩ không cần nói thì mọi người cũng rõ chỗ dùng của nó rồi chứ gì!



-----------



NGày 30 tháng 12




Hôm nay tại một cái thôn nhỏ, bọn mình gặp được một ông già. Ông ta tên là Ngô Thừa Ân(1). Ông ấy đang ngồi viết một bộ tiểu thuyết về 4 tên hòa thượng đi Thiên Trúc để thỉnh kinh.



Sư phụ sau khi đọc xong tác phẩm của ông ta liền nói: “Tình tiết thì rất ư ly kỳ, nhưng ta cảm thấy bốn tên hòa thượng đó đều ngu như bò!”



Ông già bất đắc dĩ nói: “Ta cũng cho là như vậy. Ta vốn định viết cho nó phóng túng một chút, nhưng nhà xuất bản lại kêu rằng vì bảo tồn nền giáo dục cho thế hệ sau nên không thể viết thực tế quá. Cho nên ta chỉ đành viết như vậy thôi. Nhưng cũng không sao, ta đã bắt đầu soạn thảo ra một bột tiểu thuyết mới, rất ư là sảng khoái. Sách này tựa là ‘Kim Bình Mai!”



(1)Ngô Thừa Ân là tác giả của tác phẩm Tây Du Ký.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Ngày 4 tháng 1 năm thứ nhất.



Tại Thủy gia hồ thôn, sư phụ đã yêu con gái của một chủ khách sạn. Tiểu thư đó tên là Bố Nhĩ Mã, tuổi vừa đôi tám, xinh đẹp vô cùng, mỹ miều tựa như nụ hồng chớm nở. Nàng đối với sư phụ cũng coi như có một chút cảm tình!




Đêm đó, sư phụ cưỡi Bạch long (mã) đi tới bên dưới cửa sổ của Bố Nhĩ Mã. Khuê phòng của nàng ở trên lầu hai. Sư phụ liền giẫm lên Bạch long (mã) rồi trèo lên ban công lầu hai.



Sư phụ tặng nàng một đóa hồng nhung rồi nói: “Người đẹp của lòng anh, anh nguyện tặng em lời chúc lành của màu xanh cây lá.”



Nàng vừa thẹn thùng, lại vừa sợ hãi nói: “Nếu cha em đi vào phòng và thấy anh ở cùng em…Người khẳng định sẽ không để yên cho anh đâu!”



Sư phụ thản nhiên trả lời: “Em yên tâm, sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Chỉ cần thấy cha em gõ cửa phòng, anh huýt sáo một tiếng, con bạch mã của anh sẽ chạy đến dưới ban công, anh chỉ nhún chân là lập tức nhảy xuống trên lưng nó rồi lướt đi như chưa từng xuất hiện!”



Lúc này, cửa phòng của Bố Nhĩ Mã đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa dồn dập, sư phụ vội vã cuống quýt huýt sáo ỏm tỏi rồi nhảy đại xuống ban công...



Bố Nhĩ Mã ra mở cửa. Trời ạ! Đứng ở đó chính là Bạch Long mã!




Bạch Long mã lên tiếng giải thích: “Ài! Tiểu thư, phiền cô nói với sư phụ của tớ một tiếng: Bên ngoài trời mưa to quá nên mình đành phải vào hành lang chờ người…”



-----------



Ngày 7, tháng 1, năm thứ nhất.



Cơm nước xong xuôi, lại chỉ còn có mỗi một cây tăm, cả bốn người đều cần lắm, phải làm sao đây? Vì vậy mọi người nhao nhao tranh luận xem ai có hàm răng lớn nhất, thì người đó sẽ cần có cây tăm này nhất.



Đầu tiên, đại sư huynh nói: “Răng của huynh bị sâu đục thành một cái hốc lớn, lần trước ta ăn bánh bao, kết quả nguyên cả cái bánh bị tọt vào trong hốc đấy!”




Nhị sư huynh bèn tiếp lời: “Vậy đã tính là cái gì, thức ăn ta xỉa trong răng rơi ra cũng đủ để cho một con trâu ăn no cơ đấy!”



Đến lượt bản thân mình lên tiếng: “Hàm răng của đệ có thể chứa được cả một con thuyền!”



Cuối cùng Sư phụ chậm rãi nói: “Đều là nhỏ nhít mà thôi! Có một lần, thầy không cẩn thận bị vấp ngã, bỗng nhiên văng ra một con voi! Thầy ngạc nhiên quá bèn hỏi: Voi vì sao lại từ miệng ta chạy ra như vậy? Nó mới trả lời: Chúng ta một nhà ba người cảm thấy ở trong hàm răng của ngươi vô cùng thoải mái!”



Hiển nhiên sư phụ chiến thắng. Đại sư huynh nói với Sư phụ: “Coi như là người lợi hại! Cây tăm này thuộc về người, nhưng con cho rằng người dùng cái này xỉa răng mới càng thích hợp a!”



Nói xong anh ấy bèn ném cho Sư phụ một chiếc đũa.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Ngày 10 tháng 1 năm thứ nhất.



Dân tộc thiểu số có một vài phong tục rất thú vị. Chúng ta cùng đi tới thôn trại của người dân tộc Thái. Hôm nay là ngày hội té nước của họ, mỗi năm chỉ diễn ra một lần. Lễ hội té nước, cái tên đã nói lên tất cả, chính là nam nữ già trẻ cùng nhau đem nước hắt lên người đối phương! Ý là đem những giọt nước may mắn, an lành té lên người nào, cũng sẽ mang may mắn an lành đến cho người đó!




Thôn trưởng đưa bốn người chúng mình tới giữa đám hội rồi nói: “Trong ngày hội của chúng tôi, ai càng bị hắt nước nhiều thì càng chứng tỏ người đó được nhiều người yêu quý. Các thiếu nữ thương thầm tiểu tử nào thì sẽ té nước lên người kẻ đó để bày tỏ tình yêu…”



Hắn cho chúng ta mỗi người một cái gáo dùng để hắt nước!



Ngày hội đã bắt đầu! Ngay sau khi trưởng thôn múc gáo nước đầu tiên hắt lên bức tượng thần, cả đám người bắt đầu sôi trào! Khắp nơi là những giọt nước bắn tung tóe…



Đột nhiên sư phụ thảm thiết kêu lên một tiếng: “Ái chà, là tên khốn nào đã hắt nước vào ta.”



Trưởng thôn tiến lên nói với sư phụ: “Ngươi sao lại mắng chửi người như thế? Bị hắt nước chứng tỏ ngươi được hoan nghênh! Thật là không có giáo dục! Đáng lẽ ngươi phải cao hứng mới đúng chứ!” Sư phụ tức giận đáp: “Cao hứng cái con khỉ! Mới vừa rồi tên xxx dê con nào đã hắt nước sôi vào người ta!...”




Nhị sư huynh bị một đám thanh niên vây quanh, cả người đã ướt mèm, bọn họ còn vừa hắt nước vừa hô: “ Hây a! Hây a! Cùng tắm cho heo nào!”



Các cô nương thì tranh nhau hắt nước ào ào vào sư phụ, còn ta và đại sư huynh lại khô queo, chỉ tí xíu nữa là bốc khói luôn…



Ngày 13 tháng 1 năm thứ nhất.



Hôm nay mình bị đau bụng, đi tiêu chảy… ra đến mức trong bụng không còn gì nữa…



Ngày 17 tháng 1 năm thứ nhất




Buổi tối hôm nay, sư phụ sai nhị sư huynh đi xin chút cơm chay. Nhị sư huynh đi một lúc đã thấy cầm mấy cái bánh bao vừa to vừa trắng trở về.



Sư phụ cầm lấy bánh bao, kinh ngạc thốt lên: “Chà! Bánh bao này thật là lớn nha!”



Nhị sư huynh bèn đáp: “Đương nhiên rồi! Là “Diệp Tử My” mà, không to mới lạ!”*



*(Diệp Tử My: Nữ diễn viên Hong Kong chuyên đóng phim cấp 3, có bộ ngực rất đồ sộ)


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Ngày 20 tháng 1 năm thứ nhất



Buổi tối có chút lạnh. Nhị sư huynh cùng đại sư huynh đi tìm ít củi về đốt lửa sưởi ấm.



Nhóm lửa xong, mọi người liền đến ngồi quây quần xung quanh. Sư phụ thấy giữa bó củi mà nhị sư huynh ôm về có lẫn một gốc cây nhỏ vừa mới chết, vừa tiếc vừa hận : “Ài! Chẳng biết là ai kia không có tí tẹo công đức, ngay cả nhánh cây nhỏ như thế cũng nỡ chặt…”



Nhị sư huynh vội vàng nói: “Không phải con nha, lúc con đến thì nó đã như vậy rồi!”



Sư phụ nói đầy ẩn ý: “Hiện tại có một số người ý thức bảo vệ môi trường quá kém! Chẳng lẽ không biết rằng không có thực vật thì sẽ không có sự sống loài người hay sao! Cứ tiếp tục đốn cây như thế thì chẳng bao lâu loài người cũng sẽ bị tuyệt diệt!” Người hít sâu một hơi rồi nói tiếp : “Khi xưa, có một loài động vật khổng lồ thống trị thế giới y như loài người chúng ta hiện nay. Chúng gọi là “khủng long”, nhưng cuối cùng vẫn là chẳng còn một mống!”



Nhị sư huynh hỏi: “Như thế nào mà chẳng còn một con?”



Sư phụ nói: “Bởi vì lúc đó chúng không ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường và giữ cân bằng sinh thái. Chúng tùy tiện ị bậy làm đất đai, sông ngòi bị ô nhiễm; chúng ngang nhiên phá cỏ cây, rừng rậm; chúng lại chẳng thể chung sống hòa bình cùng nhau… Đáng xấu hổ nhất chính là việc tàn phá cây cối, chỉ vì làm một cái tăm mà chúng đi đốn một gốc đại thụ hơn trăm năm già!...”



Mình nói: “Sư phụ, càng nghe càng giống đang nói chúng ta vậy! Vậy chúng ta sẽ bị chết hết sao?”



“Đương nhiên là không! Bởi vì các ngươi có một vị sư phụ khôi ngô, trẻ trung anh tuấn, khoan dung đại lượng, thì sao có thể được!”




Lúc này đại sư huynh cũng tranh thủ: “Sư phụ, người nói bọn khủng long kia có phải là nở ra từ trứng không?”



“Chính xác!” Sư phụ trả lời.



“Nghĩa là khủng long con là do khủng long mẹ ấp từ trứng ra?”



“Không sai!”



“Khủng long con có phải cũng biết rống?”



“Chuẩn, đương nhiên biết rống!”



“Có phải khủng long cũng biết bay? Và có cánh dài?”



“Không phải tất cả đều biết bay, chỉ có loài dực long mới mọc cánh và bay được thôi!”



“Không biết bay? Vậy chúng đi bằng hai chân trước sao?”



“Giỏi!”



“Có phải khủng long cũng có những ngón chân xa nhau?”



“Quá đúng! Ngộ không, chẳng lẽ con đã gặp qua khủng long?”



“Đương nhiên gặp qua, chỉ có điều chúng ta không gọi nó là khủng long mà gọi là ‘Gà’ !”



Sư phụ ……..



Ngày 21 tháng 01 năm thứ nhất



Thiên tịnh sa Tây du



Hòa thượng, hành lí hòa mã,



Lộ diêu đồ hiểm cước phạp.



Cổ đạo tây phong nhân tra.



Tịch dương tây hạ,



Tú đậu nhân tại thiên nhai!




Dịch nghĩa :



Về phía tây, ngày chỉ cát bụi



Hoà thượng vác đồ, ngựa nghiêng thân



Đường xa lối khó, chân nhọc bước.



Đường cổ, gió tây, người nhỏ bé



Mặt trời ngả về tây.



Những kẻ khôi hài lãng du nơi chân trời.



Dịch thơ (pokemon1 dịch) :



Mịt mù gió cuốn trời tây



Hòa thượng cùng với ngựa gầy nặng vai



Đường xa, gian khó, nhọc thay



Lối xưa, thân nhỏ gió tây áo sờn



Chân trời khuất bóng hoàng hôn



Khôi hài lữ khách chân dồn bước nhanh...



Ngày 28 tháng 01 năm thứ 1



Trăng sáng sao thưa.



Đêm nay, thật là may mắn, chúng ta tìm được một ngôi chùa, tuy thế lại thấy một tiểu hòa thượng đang đứng trước cửa, lúc thì đẩy, lúc lại gõ, không biết nó đang làm cái quái gì!



Sư phụ hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm gì thế?”



Tiểu hòa thượng đáp: “Đệ vừa nghĩ ra một bài thơ, có một câu thế này :



Điểu túc trì biên thụ, tăng thôi nguyệt hạ môn




(Bên hồ chim ngủ tàng cây



Nhà sư đẩy cửa hứng đầy ánh trăng)



Nhưng chẳng hài lòng tí nào, không biết dùng chữ “thôi”(đẩy) hay chữ “xao”(gõ) thì hay hơn?”



Sư phụ nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta là hòa thượng, vì thế không nên học theo bọn mọt sách hay nói chữ. Tuy nhiên, hai câu này của ngươi đều có vấn đề! Đấy đấy, chim nào lại ngủ trên cây? Rõ ràng là một con vịt cồ!”



Tiểu hòa thượng trợn mắt: “Vịt sao? Vịt thì thế quái nào mà bay lên cây được?”



“Không tin à, tự hỏi hỏi nó đi!”



Tiểu hòa thượng hướng lên cây thét lên: “ Này! Mi là chim hay là vịt?”



Có một thanh âm từ trên cây vọng xuống: “Mẹ ngươi mới là chim đó! Chưa thấy vịt bao giờ sao! Đồ vô học!”



Sư phụ nói: “Đấy, rõ ràng không sai nha! Còn nữa, trong câu thứ 2 ngươi dùng ‘thôi’(đẩy) hoặc ‘xao’(gõ) đều chẳng hay, ta nghĩ rằng nên đổi thành chữ ‘đoán’ (đuổi) thì thích hợp hơn. Có thanh âm, có động tác, rất chi là khí thế!”



“Đa tạ đại sư, để ta sửa lại thành :



Nga túc trì biên thụ, tăng đoán nguyệt hạ môn.”



Bên hồ chim ngủ tàng cây



Nhà sư nhẹ đuổi trăng hây cửa chùa



Tiểu hòa thượng ngâm nga lại câu thơ.



Sư phụ cùng sư huynh đi theo tiểu hòa thượng vào trong chùa, ta quay đầu lại hỏi với lên cây: “Này vịt dễ thương, sao ngươi lại trèo lên cây ngủ thế?”



“Ài! Thật chẳng biết làm sao, ta bị ép nha! Trong chùa có lão lừa ngốc rất khoái ăn thịt!”



Vào chùa, chỉ thấy một vị hòa thượng mặt bự bố trí phòng cho chúng ta, cũng chẳng thấy lão lừa ngốc nào.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Ngày 29 tháng 1 năm thứ nhất.



Hôm nay, mới sáng sớm chúng ta đã bị tiếng chạy nhảy la hét của bọn trẻ nhỏ đánh thức dậy.



Vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy trong chùa có một lão hòa thượng đang dạy đám trẻ nhỏ học. Dường như là đang dạy bọn chúng nhận thức về : ‘Màu sắc’



Lão hòa thượng hỏi: “Các cậu bé của ta, màu sắc của cây cỏ là gì?”




“Màu xanh lục!” Những đứa trẻ đồng thanh đáp lời, âm thanh vang lên khắp chùa.



“Vậy còn bầu trời thì sao?”



“Màu xanh lam”



“Thật là thông minh! Vậy các con hãy nhìn hàm răng của ta xem là màu gì nào?” Lão hòa thượng chính là đang muốn dạy bọn trẻ nhận thức màu trắng. Nhưng là phía dưới nhất thời im lặng, có thể nhìn thấy sự phân vân của bọn nhỏ.



Rồi một chú nhóc cất giọng yếu ớt: “Là màu vàng nhạt phải không ạ.” Lão hòa thượng có chút cụt hứng



Lại một đứa trẻ khác lên tiếng: “Không đúng! Là màu da cam chứ!”



“Không phải! chính là màu đen giống như than!”



“Sai rồi! Hình như là màu xanh thì phải!”…bên dưới tranh cãi loạn xị.



Lão hòa thượng không nhịn được mắng ầm lên: “Mẹ nó! Răng của bố chúng mày màu xanh thì có! Đầu óc chúng mày toàn là bã đậu hả!” Sau khi mắng chửi xong lại cảm thấy không ổn bèn nói: “Thôi được rồi, bây giờ chúng ta chuyển sang phần học văn hóa. Ta hỏi các con, chữ ‘hồi’ trong ‘hạt hồi hương’ có mấy cách viết?”



Bọn trẻ đáp: “Không biết ạ.”




Lão hòa thượng khẽ cười nói: “Có bốn cách viết, thứ nhất là dùng bút lông viết, thứ hai là dùng bút máy viết, thứ ba là dùng bút bi viết và thứ tư là dùng bút chì để viết…”



“Thưa sư phụ, con còn biết một cách viết khác nữa.” Một tên nhóc nhanh nhẩu đứng lên nói: “Dùng cây gậy chọc vào bãi c*t rồi viết lên tường ạ!”



Lão hòa thượng bất đắc dĩ nói: “Ừ, cũng được, xem như là cách viết thứ năm đi! Các con bình thường dùng cách nào vậy?”



“Loại thứ năm ạ!” Tất cả lũ nhóc đồng thanh đáp lời.



Lão hòa thượng tức giận đến mức sùi bọt mép.



Buổi tối, lão hòa thượng mời chúng ta vào gặp, thì ra y chính là phương trượng của nơi này, cũng chính là người trên cây đã ám chỉ: ‘Con lừa già ngu ngốc.’



Sư phụ hỏi phương trượng: “ Ngài thật là vất vả quá! Ngoài việc quản lý chùa lại còn phải dạy dỗ một lũ trẻ nữa.”



Phương trượng nói: “Không có gì, những đứa trẻ đó đều là con cái những gia đình giàu có dưới chân núi, kỳ thực ta dạy học mục đích cũng không phải vì kiếm tiền mà chẳng qua là vì nhận lầm đệ tử đó thôi.”



Sư phụ nhanh chí nói: “Thì ra là vậy. kỳ thực ta đi Tây Phương mục đích cũng không phải vì lấy kinh phổ độ chúng sinh mà là để được ngắm nhìn mỹ nữ khắp thiên hạ đó thôi….”



Phương trượng bèn nói với sư phụ: “Nếu tất cả chúng ta đã là đệ tử nhà Phật, ta muốn hỏi mọi người một vấn đề về Phật: Chúng ta mỗi ngày đều bái Phật, vậy Phật có thể biết được hay không?”



Sư phụ trả lời: “Đương nhiên có thể!”




“Vậy thì vì sao còn có nhiều tín đồ của Phật phải chịu khổ nạn như vậy?”



“Ừm! Về việc đó thì. Ngày trước ta có hỏi qua Phật tổ, Phật tổ nói: Bởi vì quá nhiều người bái Phật cho nên Ngài không thể làm gì khác hơn là làm theo cách của đài phát thanh đó là chọn đại ra một vài thính giả gửi thư đến rồi giúp bọn họ một vài biện pháp giải quyết thôi!” Sư phụ đáp.



“Đừng nói giỡn nữa đi! Ngươi còn tưởng rằng có Phật thật hay sao? Nói cứ như đúng rồi!” Phương trượng cười nói, “Không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã trúng độc quá sâu rồi!”



“Phương trượng! Ngài không thể nói như vậy được! Đại ca của ta ‘Như Lai Phật Tổ’ thực sự là có thật. Không tin ngươi gọi điện thoại hỏi ông ấy thử xem!” Sư phụ nghiêm nét mặt nói.



“Ha ha ha ha…” Phương trượng đã cười đến gập cả người lại: “Hay, hay lắm, xem như ngươi lợi hại, đúng là một kẻ cuồng tín, ha ha…”



“Hạng người trong mắt không có Phật Tổ như ngươi vì sao lại có thể làm phương trượng trong chùa này được?” Sư phụ lớn tiếng hỏi.



“Kỳ thực ta mở cái chùa này chủ yếu cũng vì ý thích…thường thường có thể gặp được những hòa thượng cù lần như các ngươi vậy, thật sự là rất có ý tứ a! Ha ha…”



“Nhận một đạp của ta đi!” Sư phụ liền tặng cho con lừa già ngu ngốc một cước làm đại lễ!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,355
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Ngày 06 tháng 02 năm thứ nhất



Đã viết hết một quyển nhật ký nhưng mình vẫn kiên trì viết thêm một quyển nữa, bởi vì trong lòng mình luôn có một người khổng lồ tỏa sáng vô cùng rực rỡ đang ủng hộ mình , cổ vũ mình.



Hắn chính là ngọn hải đăng trên biển, là kim chỉ nam hướng đến hạnh phúc.




Đó là Lâm Trường Trị!



(tác giả đang tự sướng)



Hắn luôn lẳng lặng chăm sóc mình, truyền cho mình sức mạnh lớn lao. Nơi tim mình, hắn chính là thần tượng vĩ đại đầy sáng suốt không thể nào thay thế! Thật chẳng dám tưởng tượng nếu không có hắn thì mình có thể tiến xa đến vậy chăng?



Nhưng vĩ nhân cũng có điều nuối tiếc của vĩ nhân, cứ xem hắn tuấn tú sang trọng, thông minh hơn người nhưng cũng chính vì vậy mà đến nay hắn vẫn chỉ là một gã “Vương lão ngũ” (ế vợ)



Mình thật lòng vì hắn mà sốt ruột! Hy vọng trong vô vàn “thiếu nữ đương thì” hôm nay, sẽ xuất hiện một người con gái quyết gạt lệ là tiên phong, không quản gian lao nhọc nhằn, cùng ta thần tượng hắn thì hay biết mấy, hãy liên hệ qua coollcz@263



Ngày 8 tháng 2 năm thứ nhất



Thật là bội phục tên Bạch Long mã.



Trước kia lúc nào hắn cũng ưỡn ngực nào là ta đây là thái tử long tộc, ta đây thật oai phong, mà giờ thì lại cam chịu ở dưới hai chân kẻ khác. Nhục ghê!




Khó tin nhất chính là: Khẩu vị của hắn cũng thay đổi theo! Suốt ngày lúc nào cũng chỉ biết có nhai cỏ! Bản lãnh này của hắn cũng thật là “nhân sinh tuyệt kỹ”, giá mà nhị sư huynh cũng được như hắn, khi nào đói bụng liền biến thành trâu, ăn một đống cỏ là no há chẳng phải quá tuyệt sao!



Càng kinh khủng hơn chính là: Hắn hoàn toàn nghĩ mình là ngựa! Lần trước, chúng ta phải vất vả lắm mới năn nỉ được hắn biến lại thành hình người để cùng vào thành du ngoạn. Ài, thật là không nghĩ tới: Vừa mới không giữ chắc dây cương, hắn đã biến đi đằng nào rồi!



Có một lần kia, hắn biến về hình người và cùng nhị sư huynh đi mua rau cải. Nhị sư huynh bước đi không cẩn thận đụng phải mông hắn, hắn liền chạy một hơi hơn 20 dặm rồi mới quay trở lại.



Thật chẳng biết làm sao, con ngựa ngốc ấy cả đời này còn lâu mới biết thế nào là du ngoạn.



Ngày 18 tháng 2 năm thứ nhất



Hai ngày nay có một gã đạo diễn đến tìm sư phụ. Hắn nói đang quay một bộ phim khoa học viễn tưởng bạo lực kinh dị cấp 3, loại phim này cần phải có một vài diễn viên trông đẹp trai một chút để đóng mấy vai phụ.



Sư phụ vui vẻ đồng ý.



Ngày thứ nhất, đạo diễn nói cần phải quay một cảnh khỏa thân đùa giỡn, sư phụ chân cao chân thấp lục tục chạy đi diễn.




Đến khi trở về, người khóc chẳng khác tên Lưu Bị khi xưa, nói: “Khỏa thân thì đúng rồi, nhưng là mười mấy lão già trần truồng đóng giả xác chết trôi sông! Hắt xì! Con bà nó ta lạnh gần chết!



Ngày thứ hai, đạo diễn nói muốn quay một cảnh hôn môi. Sư phụ chân cao chân thấp thích quá chạy đi diễn.



Đến khi trở về lại khóc chẳng khác nào Lưu Bị khi xưa, nói: “Mi nhau thì đúng rồi, ai dè bắt ta mi hà mã! Ô ô… mồm con hà mã thật lớn a! Nó đem cả đầu ta cùng nuốt vào!”



Ngày thứ ba, đạo diễn nói muốn quay một đoạn làm tình trên giường thật mãnh liệt. Sư phụ khoái quá, chân cao chân thấp chạy đi diễn.



Đến khi trở về, khóc chẳng khác nào lão già Lưu Bị, nói: “Trên giường thì đúng rồi, nhưng là bắt ta “tự sướng”, tên khốn đạo diễn còn bắt ta phải thể hiện tình cảm thật mãnh liệt nữa chứ! Thật là khiến ta mệt mỏi rã rời!”



Ngày thứ tư,……. Ai nha! Sư phụ lại đi nữa. Thật không dám viết tiếp, nếu mà để lão ấy thấy mấy dòng này thì thật đáng sợ….


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom