Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2702


Chương 2702:

Cô ở trong mơ kêu tên cậu.

“Lâm Mặc, chúng ta đã nói, không cho cậu động vào tôi…” Cô lâm bâm một câu.

Đầu ngón tay Lâm Mặc khẽ cứn g lại, có chút hồi hận, xem ra đêm đó ở đầu hẻm cưỡng hôn thực sự đã hù cô.

“Ừ, không động vào.” Cậu thấp giọng trả lời một câu.

Lục Họa ôm chặt hông cậu hơn, cũng không có dấu hiệu tỉnh.

Lúc này điện thoại sáng lên, điện thoại Lâm Mặc tới.

Là Giao Nhân Quốc gọi điện thoại tới.

Lâm Mặc im lặng, sau đó ân phím nhận nghe. điện thoại, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói già nua: “A Mặc, nghe nói đêm nay tiêu Công. Chúa Lục Họa ngủ lại ở chỗ con rồi, thế nào, các con có phát sinh cái gì hay không?”

Lâm Mặc nhìn một chút Lục Họa ngủ yên trong lòng, nhíu mày kiêm: “Ông giám thị tôi?”

“Không dám, A Mặc, ta chỉ là muốn nhắc nhở con, con là Thượng Quan Mặc, chứ không phải Lâm Mặc.”

Mẹ đẻ Lâm Mặc là một trong những Công Chúa của Giao Nhân Quốc, vị Công Chúa này rất sớm đã vào cung, thành một trong sủng phi của Thượng Quan Nhiêu, sau đó mang thai Lâm Mặc, đây cũng là một nước cờ đi sâu nhất của Giao Nhân Quóc, không có ai chú ý tới sự tồn tại của vị Công Chúa này.

Nói cách khác, Lâm Mặc chẳng những là thiêu chủ Giao Nhân Quốc, cậu càng là hoàng tự, trên người chảy xuôi huyết thông quý tộc hoàng thât Thượng Quan, là một vị Vương Tử.

Nêu như năm đó không có Lục Tử Tiễn, hiện tại Quận chủa Hoa Tây khả năng không phải là Lục Thận Dịch, mà Ìà Thượng Quan Mặc rồi.

Lâm Mặc không nói chuyện, lúc này Lục Họa trong ngực giật mình, mi tâm thanh tú khẽ chau, không biết là mơ thầy ác mộng, hay là cảm giác quanh mình tất cả không làm cô thầy an toàn, Lâm Mặc nhanh chóng ôm đầu vai cô, nhẹ nhàng võ về vài cái, giỗng như dỗ một bé cưng đang ngủ mơ.

*A Mặc, con đang làm cái gì, con có nghe ta nói hay không?”

Dưới sự trân an của cậu, mi tâm Lục Họa giãn ra, Lâm Mặc lúc này mới dời lực chú ý sang đầu dây điện thoại kia, câu hờ hững mở miệng nói: “Tôi biết rồi, thế nhưng, tôi còn cân một chút thời gian.

“Còn cân thời gian? A Mặc, điểm này cũng không giông tính tình quả đoán sát phạt của con, thời gian con cần đã đủ nhiều, hiện tại Lục Họa đang ở chỗ con, hai lần trước ở trong sơn động ở trong khách sạn con đã có cơ hội hạ thủ, vì sao không hạ thủ? Có được tiểu ‘Công Chúa Lục Họa, đề, con bé biến thành người của con..

Lâm Mặc trực tiếp lên tiếng cắt đứt: *Cô ây còn nhỏ.”

“Nhỏ mới tốt, A Mặc con nghĩ đi, Lan Lâu Công Chúa, tương lai là Đệ nhất Vương phi vậy mà vị thành niên đã ngủ với con, tôt nhất lại mang thai gì gì đó, chuyện tày trời này mà lộ ra nhất định sẽ nhâc lên cơn sóng lớn kinh thiên, Lan Lâu tặng vương thất La Sâm cái sừng, Lục Thân Dịch cũng sẽ hãm sâu vào vòng xoáy gièm pha em gái nhà mình, liên minh tam phương sẽ tan rã trong phút chốc, cơ hội của chúng ta sẽ tới.” Giọng nói bên kia tràn đầy phần khởi.

Lâm Mặc không có biểu cảm gì, cũng không nói tiệp.

*A Mặc, con ngàn vạn lân đừng có áy náy gì với tiểu Công Chúa Lục Họa, hiện tại cái ghế anh cả con bé đang ngồi vốn chính là của con, máu mủ của con thuần khiết cao quý hơn với bắt luận kẻ nào, chúng ta làm tất cả chỉ là muôn cảm về thứ thuộc về chính chúng ta.”

Lâm Mặc im lặng Vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Tuy Lục Họa ở chỗ tôi, thê nhưng cô ây còn chưa thích tôi, tôi còn chưa có được trái tim cô ấy, tôi còn cần một quãng thời gian.”

“A Mặc…”
 
Chương 2703


Chương 2703:

Lâm Mặc trực tiếp cúp điện thoại.

Đệ điện thoại xuông, Lâm Mặc khép mắt, vừa rồi cậu nói dối, tâm ý Lục Họa đối với cậu cậu đã. biết, CÔ đã thích cậu, hiện tại cô nằm ngủ bên người cậu, nêu như cậu muôn, cùng lắm là… làm cô khóc.

Thế nhưng, cậu không dám hạ thủ.

Bởi vì cậu biết một khi mình hạ thủ, cậu và cô sẽ đi đến đường cùng, liền chân chính kết thúc.

Cậu không muốn kết thúc, cậu thực sự còn cân một chút thời gian.

Nhiều năm trước lúc Lục Họa mười tuôi, cậu ở bên cạnh bán mình chôn mẫu, cái này chính là một phần kế hoạch, thiết kế cảnh gặp nhau giữa cậu và Lục Họa.

Sau đó xe cô và bố cô chạy nhanh đện, cậu thấy được cô, đó cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô.

Cô ngôi trên xe khuynh thành mà thoát tục, tựa như tiên nữ cao cao tại thượng, trong sáng mà tốt đẹp, cứ như vậy liệc mắt, cậu cũng không có thể quên cô được nữa.

Cậu thừa nhận mỗi một lần cậu tiếp cận đều có mục đích, vì có được cô, sau đó phá hủy cô.

Thế nhưng, cậu càng luyến tiếc.

Đều là lần đầu tiên mới nếm thử tình ái, giữa lúc hư hư thật thật cậu đã dẫn yêu không buông tay cô gái bên người.

Lúc này Lục Họa trong ngực giật giật, cô vôn ngủ không ngoan, hiện tại càng ôm chặt hơn Lâm Mặc, nửa cơ thể nhỏ đều đè lên trên người cậu, có chút… nữ trên nam dưới.

Lâm Mặc cảm thây miệng đăng lưỡi khô, kỳ thực đèn trong phòng chị là cậu cô ý làm tắt, chính là muốn cô ngủ ở trong ngực cậu, thế nhưng cô nhiệt tình như vậy vẫn làm cậu bát ngờ, hơn nữa làm cho cậu không chồng đỡ được.

“Lục Họa! Lục Họa!” Lâm Mặc gọi cô vài tiêng.

Lục Họa có tật xấu khi ngủ, cô vươn tay nhỏ bé trực tiếp “chào hỏi” lên khuôn mặt tuấn tú Lâm Mặc: “Òn chết! Đừng có quậy nữal”

Lâm Mặc bị đánh: “…”

“Lục Họa, mau leo xuống khỏi người.

tôi, có nghe không, băng không tôi sẽ không khách khí với eml” Cậu nói giọng khàn khàản.

Lục Họa ngủ say đã định trước không thể cho cậu bát kỳ lời đáp nào.

Lâm Mặc nhanh chóng lật cả người, thay đổi vị trí hai người, trực tiệp đè Luế: Họa ở dưới thân.

Cô gái ngủ say sưa, không hề phát hiện.

Lâm Mặc chống tay ở bên người cô, không dám đặt trọn. trọng lượng lên trên người cô, cô cởi áo khoác, bên trong chỉ còn chiếc váy ngủ màu vàng sữa không tay, phía trước váy ngủ còn có một đóa hoa nhỏ hồng phần bằng nhung, kiểu dáng thiêu nữ thanh thuận, càng tôn lên vẻ mêm mại thơm ngát của cô.

Lâm Mặc cảm thây của cô mêm như không xương, ngón tay chậm rãi cuộn lên, kéo lại tâm chăn dưới người, cậu cúi người, từ từ đè xuông.

Cậu ở phía trên, thân thể hai người dán thật chặt, cậu đè hết lên người cô.

Nam trên nữ dưới, tư thế ái muội không gì sánh được.

Lâm Mặc chôn khuôn mặt tuần tú ở trong cổ cô, điều chỉnh hô hấp của mình, thế nhưng không được, cậu ngửi được đêu là mùi thơm ngát trên người cô.
 
Chương 2704


Chương 2704:

Cô đã tắm rồi.

Lúc này Lục Họa dưới người giật giật, hẳn là bị cậu đè không thở được, cô vươn tay đầy cậu.

Lâm Mặc lập tức liền thanh tỉnh, như là một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, cậu không biết mình đang làm những gì!

Cô cái gì cũng không biết, không hề hay biết những tâm tư bần thỉu hèn hạ này của cậu, vậy mà cậu thừa dịp cô ngủ bắt nạt cô như vậy!

Về sau, cô nhất định sẽ khinh thường cậu!

Lâm Mặc nhanh chóng đứng dậy, xung giường, cậu xông thăng đên phòng tăm tắm nước lạnh.

Lâm Mặc tắm nước lạnh rất lâu, đột nhiên cậu nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm, là giọng nói mềm mại trong veo của Lục Họa, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc… Lâm Mặc…”

Cô sao lại tỉnh rồi?

Lâm Mặc nhanh chóng đóng vòi hoa sen, dùng khăn tùy tiện lau nước trên người, rồi mặc bộ đồ ngủ ra ngoài, bởi vì đi quá gấp, đầu gói của cậu trực tiếp bị đụng vào trên ván cửa.

Đau quá.

Thế nhưng Lâm Mặc bất chấp cơn đau, cậu đi ra ngoài, chỉ thầy Lục Họa ngủ mợ mơ màng màng ngồi dậy, cô năm bắt hai quả đắm nhỏ dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, tìm không được cậu, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc…”

Trong lòng Lâm Mặc mềm tối tinh rồi mù: °Lục Họa, tôi ở chỗ này, em sao vậy?”

“Lâm Mặc, cậu đã đi đâu? Vừa rồi không thấy cậu, tôi liền tỉnh.” Khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp của Lục Họa: đỏ bừng, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh đặc biệt khiến người ta thương yêu.

Lâm Mặc vén chăn lên lên giường, đưa tay ôm vai cô, hai người năm lại trên giường, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không đi ra ngoài, chỉ đi tắm.”

“Nhưng là, vì sao lại tắm?”

*… Tôi thấy nóng, nên mới tắm.”

Lục Họa không thấy nóng, cô còn muốn nói, thế nhưng Lâm Mặc cất lời cô: “Tôi ở chỗ này, không đi nữa, em mau ngủ đi.”

Lục Họa thực sự rất buồn ngủ, cô nhắm. hai mắt lại: “Lâm Mặc, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cô lại tiến vào mộng đẹp, lúc này Lâm Mặc không dám đi, sợ cô tỉnh lại đi tìm cậu.

Lâm Mặc phát hiện, mỗi một lần ngủ cùng với cô đều là dằn vặt mình.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Họa tỉnh, thế nhưng bên người trống không, Lâm Mặc lại không thấy đâu.

Cậu đi đâu rồi?

Lục Họa xuống giường, ra khỏi phòng, rất nhanh cô đang ở phòng bép thấy được thân ảnh tuần tú kia, Lâm Mặc đang ở phòng bếp làm điểm tâm.

Cô vẫn là lần đầu tiên thấy cậu xuống bêp.

Lục Họa đi tới, Lâm Mặc đang rán trứng, bên trong nồi là mì, thơm nức mũi, ừm… cô đột nhiên có chút đói bụng.

Đều nói lúc đàn ông nấu ăn là đẹp trai nhất, lời này. quả nhiên không sai, xem ra tài nâu nướng Lâm Mặc rắt tốt.
 
Chương 2705


Chương 2705:

Lúc này Lâm Mặc quay đầu thấy được cô: “Dậy rôi?”

“Ừm, chào buồi sáng.”

Lâm Mặc tắt lửa, đi tới nắm đôi tay nhỏ bé của cô: “Điểm tâm đã xong rôi, dẫn em đi đánh răng rửa mặt trước.”

Hai người vào phòng phòng tắm, Lâm Mặc lây ra bàn chải đánh răng mới tinh, bản chải màu hồng phía trên đã nặn kem đánh răng, đưa tới trong lòng bàn tay cô: “Đánh răng.”

Cậu tự mình nặn kem đánh răng cho cô, thật đúng là… săn sóc mà.

“Làm sao, muốn tôi giúp em đánh răng?” Lâm Mặc nhướng mày hỏi.

“Không muốn! Tự tôi có tay!” Lục Họa nhận lẫy bàn bải bắt đầu đánh răng.

Lâm Mặc không hề động, cứ nhìn cô đánh răng.

Lục Họa xúc nước sau đó nhỗ ra: “Lâm Mặc, cậu nhìn tôi làm cái gì?”

“Tôi nhìn bạn gái của tôi thì sao, tôi cứ nhìn đấy.”

Gương mặt nhỏ của Lục Họa đỏ lên: “Ai là bạn gái của cậu chứ?”

Nói rồi cô lấy một chút bọt trên kem đánh răng phết lên khuôn mặt tuần tú của cậu, xoay người chạy.

Thế nhưng Lâm Mặc từ phía sau chế trụ thất lưng mêm của cô ôm lấy cô, giọng nói cậu thấp thuần mang theo ý cười mềm mại: “Bạn gái của tôi chính là em, Lục Họa là bạn gái tôi.”

“Mới không phải!” Lục Họa cười quay người sang, một giây kế tiếp liền đụng phải con ngươi cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Mặc chậm rãi áp sát cô: “Lục Họa, em nói đúng, từ giờ trở đi, em là của tôi.”

Ngón tay của Lục Họa khẽ siết, lời từ chôi cũng không thốt lên được nữa, cô coi như là… thầm chấp nhận đi!

Lục Họa đẩy cậu ra: “Tôi đói bụng rồi, chúng ta ăn sáng đi.”

Cô xoay người bỏ chạy.

Lâm Mặc nhìn bóng hình cô, trong tròng mắt là nhộn nhạo mềm mại rung động.

Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, Lâm Mặc tự mình xuông bếp, ì Ì tươi ăn kèm với trứng chần nước sôi, đủ cả sắc hương vị.

Lục Họa cầm chiếc đũa ưu nhã ăn một miêng mì, xuất thân nhà cao cửa rộng làm cho cử chỉ cô hoàn mỹ không thể xoi mói: “Ừ, mỳ ăn ngon lắm.”

Cô không khỏi khen ngợi.

Lâm Mặc nhìn vẻ mặt cô thỏa mãn, một tô mì mà đã có thể thỏa mãn cô, cô thật đúng là dễ nuôi.

“Ăn ngon à, tôi còn biết làm rất nhiều thứ, tài nấu nướng rất tốt.” Lâm Mặc không đỏ mặt tự khen mình, dường như chỉ là đơn giản nói ra một sự thực.

Lục Họa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hừ một tiêng: “Chém gió!”

“Em không tin? Yên tâm đi, về sau đều là tôi xuống bếp, cam đoan có thể nuôi sống em.” Lâm Mặc vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.

Lục Họa mỉm cười ngọt ngào mở, cô đột nhiên nhớ tới một việc: “Lâm Mặc, hai ngày sau chính là cuộc thi lập trình chữ số rồi, cậu sẽ tham gia chứ!?”

“Em muốn tôi tham gia sao?”

“Dĩ nhiên, Lâm Mặc, tôi hy vọng cậu đứng ở vị trí thật cao, đệ tôi ngước mắt nh cậu.” Trong mắt Lục Họa đều là sao, lóe lên rực rỡ động nhân.
 
Chương 2706


Chương 2706:

Lâm Mặc nhìn cô một cái, không nói chuyện.

“Lâm Mặc, cậu sẽ tham gia đúng không, này này, cậu nói chuyện đi GIIUPE 7 Lục Họa đến trường học, Lâm Mặc chưa đến, về chuyện cuộc thi hai ngày sau cậu cũng không có cho một lời chắc chắn nói mình nhất định sẽ tham gia, thế nhưng Lục Họa cảm thấy ngày mai cậu nhất định sẽ tới.

Tan học, Lục Họa về đến nhà, cô gọi vài tiếng: “Vũ Vũ, Vũ…

Thanh âm Lục Họa hơi ngừng, bởi vì trong nhà có một người lạ tới, là một người mặc áo thun sạch sẽ, một cậu chàng vừa đẹp trai vừa năng động.

Cậu trai cầm cuôn sách Olympic toán học, cười lịch sự: “Lục Họa, chào em, tôi là Dương Thanh Đề, về sau tôi chính là thây toán của em, em gọi tôi là thầy Dương hoặc là đàn anh Dương đêu được, trước đây tôi cũng học Nhất Trung.”

Lục Họa bối rối, cô hoàn toàn không hiều nỗi chuyện gì xảy ra.

“Chị Họa Họa,” Lúc này Cố Vũ xuất hiện, giới thiệu: “Đàn anh Dương chính là thầy toán em tìm cho chị đó, chị quên rôi đấy à, em nói chị học lệch môn như thế chắc chắn không tỐt, phải tìm một thầy phụ đạo cho chỉ”

“Vũ Vũ, em qua đây, chị có chuyện muốn nói với em.” Lục Họa nhanh chóng kéo Cố Vũ sang một bên.

“Chị Họa Họa, chị làm sao vậy?”

“Vũ Vũ, chị không cần thầy toán, em mời vị đàn anh Dương về đi!?”

“Vì sao chứ? Chị Họa Họa, chị không biết à, vị đàn anh Dương rất lợi hại đó, anh ấy trước kia là học thân Nhất Trung, lớp mười đã được cử đi học đến trường danh tiếng, anh ấy là thiên tài chữ sỏ, chị lên mạng tra một chút, Dương Thanh Đề cái tên này rất nồi tiêng đó, đám học sinh kia nêu như biết Dương Thanh Đề đã trỏ về, lại phụ đạo toán cho chị khẳng định sẽ HT tị với chị chết. Đúng rôi, cuộc thi lập trình lần này đàn anh Dương còn là một trong ban giám khảo đó, giỏi dữ lắm.” Cỗ Vũ cười nói.

Lục Họa còn không đồng ý: “Vũ Vũ, chị không muốn phụ đạo, em tiễn anh ta về đi.”

Cố Vũ nghỉ ngờ đánh giá Lục Họa, đột nhiên đột nhiên thông SUỐT: “Chị Họa Họa, em biết rồi, có phải chị sợ anh rễ biết rồi nỗi máu ghen hay không?”

Lâm Mặc…

Lâm Mặc còn không biết chuyện này, thế nhưng nếu như cậu biết, chắc sẽ giận lăm!?

Lục Họa còn chưa thấy qua cậu ghen tuông bao giờ.

“Chị Họa Họa, có phải chị nghĩ nhiều rồi không, anh rễ vì sao lại giận chứ?

Chị học lệch môn toán vồn là cân học bổ túc mà, học thêm toán, chị sẽ càng thêm ưu tú a, lễ nào yêu đương không phải để cho chúng ta trở nên ưu túi hơn sao?” Cô Vũ nghiêm túc hỏi.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Có Vũ, Lục Họa thực sự không biết nên trả lời như thê nào, hơn nữa, dáng vẻ Có Vũ nói rất hay, giống như rất có đạo lý vậy.

“Chị Họa Họa, em cảm thấy : anh rễ mới không phải người dễ giận như vậy, huống hồ anh rễ ưu tú như Vậy, là một thiên tài số học đó, mà chị lại học lệch toán, cái này quả. thực không thể nào nói nồi! Hai người không xứng đôi tí nào, chò: chị học giỏi toán rôi, chị ưu tú như vậy không những có thể đem đến anh rễ một niềm vui lớn, còn có thể làm cho anh ấy càng thêm thưởng thức chị tôn trọng chị.”

Lục Họa động lòng, Lâm Mặc là một thiên tài sô học, cậu còn ba phẹn mây bận nói cô ngốc, trong lòng nhật định là coi thường cô học lệch toán, cô len lén học thêm toán, nhất định sẽ cho cậu một bắt ngờ lớn, nhìn cậu về sau còn dám nói cô ngốc thê nào nữa!

Lục Họa vân không có mây hứng thú với môn toán, nhưng bây giò ý chí chiến đấu mười phần, cô cũng không nghĩ đến mình muốn thử thách với toán học lại dĩ nhiên bắt nguồn từ Lâm Mặc.
 
Chương 2707


Chương 2707:

“Được, Vũ Vũ em là tốt nhất” Lục Họa nói cảm ơn.

Dương Thanh Đề chính thức trở thành thây giáo phụ đạo môn toán cho Lục Họa, Lục Họa hỏi: “Đàn anh Dương, nghe nói anh là giám khảo của cuộce thi lập trình lần này, vậy cuộc thi lập trình lần này có khó không?”

Nhắc tới cái này, Dương Thanh Đề rất kiêu ngạo, tuổi còn trẻ là được làm ban giám khảo, đây chính là vinh quang của anh ta, anh ta gật đầu: “Kì thi lần này rất khó, hơn nữa tuyễn thủ dự thi đều là thiên tài, muốn lấy được vị trí quán quân thì đúng là đã khó lại càng khó hơn.”

Lục Họa không khỏi vì Lâm Mặc lau mô hôi một cái, bởi vì ngày ây cậu không tham gia sát hạch môn số học, SỐ học là 0 điệm, cho nên cô cũng không biết trình độ của cậu ở môn này.

“Lục Họa, sao em lại thấy hứng thú với cuộc thi này như vậy?”

“Ah, tôi có một người bạn sắp tham gia cuộc thi lân này.”

“Ra vậy, vậy ngày mai tôi cùng em đi đến hiệu sách tổng hợp, bên trong có một quyền sách tư liệu rất tốt, có lẽ sẽ có ích với kì thi.”

“Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá, đàn anh Dương , cám ơn anh.”

Dương Thanh Đề nhìn Lục Họa, hai mắt Lục Họa đều sáng rực, là thật sự rất vui vẻ, xem ra người bạn kia đối với cô mà nói hêt sức quan trọng.

“Lục Họa, anh giảng bài này cho em nhé! Bài này liên quan đến tư duy hình học ba chiều và kiểm tra cảm giác không gian. Tôi nghĩn em hơi kém ở phương diện này .”

Dương Thanh Đề nhìn thấu khiếm khuyết của Lục Họa ở môn toán, lựa một đề giảng giải cho Lục Họa.

Lục Họa thấy, thật là trùng hợp, câu hỏi này rât giỗng câu hỏi tư duy mở rộng toán học mà cô làm khi ngồi cạnh Lâm Mặc bên đó.

Thế nhưng, Dương Thanh Đề nói cô nghe không hiễu.

Không biết là cô quá ngốc, hay là cách Dương Thanh Đề giảng không đúng, cô vẫn nghe không hiều.

Đêm hôm đó, Lâm Mặc lại thuận tay vẽ một cái hình cô liền ngộ ra được.

“Lục Họa, em vẫn không hiểu à?”

Dương Thanh Đề hỏi.

Lục Họa lắc đầu: “Đàn anh Dương , thật ngại quá, tôi nghe không hiểu, anh có thể … vẽ cái hình cho em xem không? Có một lần bạn em vẽ hình ra No em, em liền hiểu.”

“Bạn? Lại người bạn tham gia cuộc thi kia sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy rất lợi hại.” Lục Họa gợi lên đôi môi đỏ mọng, giọng nói mêm mêm, trong hai mắt đêu là Sao.

Dương Thanh Đề cũng biết lại là người bạn kia, ngăn ngủi nửa giờ Lục Họa luôn nhắc tới người bạn kia.

Dương Thanh Đề hơi không vui, anh ta là người nồi bật trong các thiên tài SỐ học, đến nay còn chưa gặp được đối thủ xứng tầm, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người. anh ta, anh ta đã quen với cảm giác được ngưỡng mộ, vây quanh, thê nhưng Lục Họa là một ngoại lệ.

Ánh mắt của cô không ở trên người anh ta, sự chú ý của cô cũng không ở trên người anh ta, trong mắt trong lòng cô đều là người bạn kia, điêu này làm cho Dương Thanh Đè thấy rất thất bại.

Mấu chốt là, Lục Họa còn nghỉ ngờ phương thức dạy học của anh ta, cô là cảm thấy anh ta dạy học cũng không sánh nỗi cái hình người bạn kia thuận tay vẽ ra sao?

Thực sự buồn cười!
 
Chương 2708


Chương 2708:

Ngày hôm sau Lục Họa đi học, cô ở cửa trường học gặp Lâm Mặc, Lâm Mặc đi học rôi.

“Anh rẻ.” Cố Vũ ngoan ngoãn chào hỏi một tiêng.

Lục bo:

Cô hoài nghỉ một tiếng “anh rễ” này của Có Vũ sẽ hù Lâm Mặc chạy.

“Vũ Vũ, đừng gọi bậy!” Lục Họa nhỏ giọng nhắc nhỏ.

“Biết rồi chị Họa Họa, anh rễ, em đi nhé!” Cố Vũ lại gọi một tiếng, sau đó chạy đi.

Lục Họa đau đầu.

Lúc này Lâm Mặc đã đi tới: “Ăn sáng chưa?”

Lục Họa gật đầu: “Ăn rồi.”

Lâm Mặc cầm một bình sữa, cậu cắm ông hút vào, đưa cho Lục Họa: “Cho em này.”

Cậu mang theo sữa cho cô.

“Cảm ơn” Lục Họa nhận lấy uống một ngụm, ngọt ngào, là vị dâu.

Cậu dường như đặc biệt thích mua vị dâu cho cô.

Lục Họa trước đây xem qua một .

quyên tạp chí, phía trên đó viết, nếu như một người đàn ông luôn mua ô vị dâu cho bạn, như vậy ở trong mắt người đàn ông đó bạn chính là cô gái vĩnh viễn không lớn lên của anh ấy.

“Lâm Mặc, vừa rồi Vũ Vũ gọi bậy bạ mà thôi, cậu đừng đề ở trong KIÊN “Vừa rồi em ấy gọi cái gì?”

“Anh rễ á.”

Lâm Mặc chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, nở nụ cười.

Cậu cười cái gì?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Họa đỏ lên, sao cô cứ cảm giác cậu là cố ý?

Cậu rõ ràng nghe được tiếng “ “anh rễ”

kia của Có Vũ, còn bảo cô lặp lại cho cậu nghe.

Cậu thật đúng là… hư.

Lúc này“ding” một tiếng, điện thoại Lục Họa vang lên, tin nhắn tới.

Lục Họa mỏ ra đọc Dương Thanh Đê gỏi tới Bạn Lục Họa, đừng quên cuộc hẹn sau khi tan học ngày hôm nay của chúng ta đấy nhé.

Cuộc Hẹn đó là đến tiệm sách tổng hợp mua tư liệu cho Lâm Mặc.

Lục Họa hồi âm Ok.

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Lâm Mặc: “Em đang nhắn tin với ai đấy?”

Lục Họa ngắng đầu, chỉ thấy Lâm Mặc nhìn lướt qua điện thoại, sau đó đưa mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lặng yên quan sát, mang theo vài phần dò xét cùng sắc bén.

Lục Họa lộp bộp giật mình, bắt kể là mua tư liệu cho cậu, hay là len lén học giỏi toán đề theo kịp cậu, đây đều là bảo mật, phải giâu cậu.

Lục Họa lúc này giấu điện thoại ra phía sau, sau đó lắc đầu: “Không có gì… tôi đang cùng một người bạn gửi tin nhắn…
 
Chương 2709


Chương 2709:

Cô rất đơn thuần, không biết nói dối, cô nói dối cậu có thể nhìn ra, cũng tỷ như hiện tại, Lâm Mặc: “Người bạn này là nữ, hay là nam?”

Lục Họa: NG.

Lâm Mặc nhìn cô, lặng lặng nhìn ba giây.

Ba giây này đối với Lục Họa mà nói đặc biệt dài dằng dặc và dày vò, dáng vẻ cậu im thít không. nói gì rât nguy hiệm, vôn đã là người lạnh lùng bí hiểm, lúc cậu ấy im lặng nhìn chằm chằm bạn, tựa như tia X quang nhìn xuyên bạn.

Ba giây sau, Lâm Mặc nhêch môi thành đường vòng cung nhàn nhạt, cười như không cười: “Họa Họa, em không nên gạt tôi, hửm?”

Không biệt là cậu quá sắc bén hay là Lục Họa tự mình chột dạ, cô có cảm giác đã bị xem thấu: “Tôi biết rồi, chúng ta đi đi học thôi!”

Lục Họa nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn bóng người cô chạy trối chết, ánh mắt Lâm Mặc tối sẳm ám, cậu biết cô đang nói dối.

Lâm Mặc lấy điện thoại của mình ra, ngón tay thon dài gõ thật nhanh trên màn hình, rất nhanh cậu liền đánh Sụp firewall điện thoại Lục Họa, tin nhắn bên trong điện thoại của cô bắn ra ngoài.

Đàn anh Dương.

Điên thoại của cô xuất hiện một người gọi là ‘đàn anh Dương;, vị đàn anh này hẹn cô sau khi tan học đi mua sách, cô còn đồng ý rồi.

Ban nãy, cô thực sự nói dối.

Cô đang gạt cậu!

Ngón tay của Lâm Mặc cuộn tròn lên, lập tức níu chặt điện thoại di động, trong lồng ngực toát ra lệ khí, cậu hận không thê ngay bây giờ bắt Lục Họa lại, chát vân cô một trận, đề cho cô giải thích thật tốt.

Thế nhưng, cậu nhịn được.

Cậu vẫn tin tưởng cô, cho cô cơ hội.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, tan học, Lục Họa thu dọn sách vở đeo cặp lên.

Lúc này Lâm Mặc đã đi tới: “Họa Họa, tan học rồi, tôi đưa em về nhà.”

Lục Họa nhớ tới cuộc hẹn của mình và Dương Thanh Đề liền nhanh chóng từ chối: “Lâm Mặc, cậu không cân tiên tôi, tôi… tôi về nhà với Vũ Vũ, nêu như cậu đi theo, Vũ Vũ sẽ cảm thầy xâu hồ, không được tự nhiên.”

Lâm Mặc không nói chuyện, nhìn chằm chằm Lục Họa vài giây.

Lục Họa có hơi chột dạ, cô đang chuẩn bị lại nói thêm cái gì, Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng: “Được, tôi không tiên em nữa, trên đường chú ý an toàn.”

Cậu dễ nói chuyện như vậy?

Lục Họa không kịp ngẫm nghĩ nữa: “Được, Lâm Mặc, tạm biệt.”

Lục Họa chạy tới siêu thị, Dương Thanh Đề đợi đã lâu, hai người vào tiệm sách.

Trong tiệm sách, Dương Thanh Đề chọn một quyên sách: “Lục Họa, quyển sách này có độ khó, cũng có liên quan với cuộc thi lập trình, mua cái này tặng cho bạn em nhé!?”
 
Chương 2710


Chương 2710:

“Được.” Lục Họa gật đầu.

Dương Thanh Đề đặt sách ở quầy tính tiên: “Giúp tôi bọc quyên sách này lại, bao nhiêu tiền?”

Dương Thanh Đề chuẩn bị lấy tiền trả.

“Đàn anh Dương, không cần anh trả tiền, đề tôi.” Lục Họa từ chối.

“Quyền sách này không bao nhiêu tiên, đề tôi cũng được”

“Không cần,” Lục Họa giành quét mã trước: “Đàn anh Dương, nêu như anh trả tiền, như vậy quyền . sách chính là anh tặng cho cậu ây mắt rồi, thế nhưng quyển sách này tôi muôn tự mình mua tặng cho cậu ây.”

Động tác Dương Thanh Đề khựng lại, thì ra đây mới là lý do, quyên sách này cô muôn chính mình tặng cho “cậu bạn” kia.

Dương Thanh Đề phát hiện mình trở thành tên hề.

Lục Họa không chú ý tới sắc mặt Dương Thanh Đề đã xấu đi, cô lại mua một cái dấu trang, sau đó câm bút trên viết vài dòng lên đó Lâm Mặc, cô lên.

Suy nghĩ một chút, cô lại viết thêm một cầu Trong lòng tôi, cậu là giỏi nhất!

Lục Họa hài lòng đặt dấu sách ở trong quyên tư: liệu: “Đàn anh Dương, chúng ta trở về thôi.”

Sắc mặt Dương Thanh Đề đã rất khó nhìn rôi, bởi vì anh ta thấy được câu “trong lòng tôi, cậu là giỏi nhất” kia của Lục Họa, anh ta càng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ còn có người giỏi hơn Dương Thanh Đề anh ta sao?

“Lục Họa, nếu đã đến đây rồi, tôi mời em ăn bữa cơm nhé!?” Dương Thanh Đề nói.

Lục Họa lắc đầu: “Tôi không đói bụng, đàn anh Dương, chúng ta mau vê thôi”

Nói rồi Lục Họa liền đi.

Dương Thanh Đề cứng đờ, sau đó cùng đi tới.

Một màn này vừa may bị một người thấy được, người này chính là… Ngô Trạch Vũ.

Ngô Trạch Vũ chứng kiên Lục Họa cùng một anh chàng đẹp trai đi cùng một chỗ quả thực sợ ngây người, phản ứng đâu tiên của cậu ta chính là ~— Má nỏ, A Mặc bị cắm sừng rồi!

Ngô Trạch Vũ lấy điện thoại ra, chụp một tám Lục Họa và Dương Thanh Đề đi chung với nhau, sau đó gởi cho Lâm Mặc, còn nói A Mặc, cậu đoán tôi thầy được cái gì?l Bên ngoài siêu thị, Dương Thanh Đề kéo ra cửa xe thể thao: ‘ ‘Lục Họa, mời lên xe.”

“Cảm ơn.” Lục Họa ngồi kế bên tay lái.

Dương Thanh Đề quay người lên xe, ngày hôm nay anh ta lái Ferrari tới, chiêc Ferrari giá cả xa xỉ, anh ta cô ý lái tới là để khoe khoang với Lục Họa.

“Lục Họa, em cảm thấy chiếc xe thể thao này thế nào, chiệc Ferrari giá trị tám con sô lận đây.” Dương Thanh Đề đắc ý với chữ “tám”.

Lục Họa gật đầu: “Xe này rất tốt.”

“Lục Họa, người bạn kia của em có xe sao, cậu ta biết lái xe không?”

“Cậu ấy không có xe, tôi từng thấy cậu ây đạp xe đến trường.” Lục Họa nhớ lại, nói thật.

Lần nàyDương Thanh Đề cảm giác được ưu việt, anh ta thảo mai nỏi: “Ò, người bạn kia của em không có xe à, thật là tiếc, cậu ta không thể đưa em ngôi trên Ferrari hóng gió.”

Lục Họa không ý thức được vẻ châm chọc trong giọng nói Dương Thanh Đề, cô nhìn chiếc Ferrari kia: “Xe này tốt thì tốt, nhưng dường như kiểu dáng… hơi cũ rồi, trước đây tôi từng ngôi Ferrari bản lỉmited đi hóng gió, cũng cứ đi như vậy thôi, đàn anh Dương anh vừa nói như vậy, tôi đột nhiên nghĩ đến tôi còn chưa ngôi qua xe đạp bạn tôi đi hóng gió, nêu đi thì nhất định sẽ rất thú vị!”
 
Chương 2711


Chương 2711:

Lục Họa hón hở, cô thực sự không nghĩ tới ngôi xe đạp Lâm Mặc đi hóng gió, còn may mà Liêu Dương Thanh Đà nhắc nhở.

NÓ) Dương Thanh Đề mặt đen như đít nôi, gân như sắp hộc máu, anh ta không biết thân phận thật sự của Lục Họa, nhà xe của Lục Họa người ta có thê bày đầy ra đủ loại xe Ferrari bản IiBiE Hơn nữa, Lục Họa chưa từng ghét bỏ xuất thân của Lâm Mặc, cô còn cảm thấy ngồi xe đạp hóng gió rất thú vị.

Lục Họa lên xe thể thao của Dương Thanh Đề bị Ngô Trạch Vũ chụp lại, Ngô Trạch Vũ nành chóng gửi cho Lâm Mặc, lúc này đây xứng văn A Mặc, xong rồi, Lục hoa khôi tình nguyện khóc trên xe Ferrari, cũng không nguyện ý ngôi xe đạp. của cậu nữa rôi, con gái quả nhiên đều thực dụng như vậy.

Ding.

Điện thoại Lâm Mặc vang lên.

Lúc này trên đường cái siêu thị đối diện đậu một chiệc Ferrari màu đỏ, phiên bản xe limited toàn cầu có thể bỏ rơi xe của Dương Thanh Đè mây con phó, trở thành tiêu điểm của cả con phô.

Lâm Mặc ngồi ở chỗ tài xế, một tay chống tay lái, cậu mở tin nhắn ra, nhìn Ngô Trạch Vũ gửi tin tới, sau đó mặt không thay đổi ném điện thoại vào chỗ cạnh tài xế.

Cậu đã sớm tới.

Cậu tiến hành định vị theo dõi điện thoại Lục Họa, là tận mắt nhìn Lục Họa và Dương Thanh Đề vào siêu thị, vừa rôi eũng là nhìn tận mắt Lục Họa lên xe Dương Thanh Đề.

Lâm Mặc đạp chân ga, chiếc xe sang bay nhanh trên đường, đi theo phía sau Dương Thanh Đề.

Lâm Mặc đeo kính mát, trong miệng nhai kẹo cao su, nhìn xe thê thao của Dương Thanh Đề phía trước, cậu cảm thấy lòng buồn bực, không thở nồi.

Của số xe trượt xuông, đèn đường đêm xuyên qua cửa số xe cọ sáng chiết xạ trên khuôn mặt tuấn SỈ ĐH cậu, dát lên một sắc màu đẹp thường, cậu mặt không cảm xứ nhai kẹo cao su, gió đêm thôi phình áo sơ mi trăng, thiêu niên anh tuân làm tới người qua đường nhao nhao ngăm nhìn.

Chàng thiếu niên Lâm gia, hào hoa phong nhã.

“Oa oa oa, mau nhìn, anh ấy thật là đẹp trai.”

Trên đường Lâm Mặc lái xe, các cô gái ven đường hưng phần hét lên.

Thế nhưng Lâm Mặc không chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cậu chỉ là mặt không thay đồi nhìn chăm chằm chiếc xe thể thao lỗi thời trước mặt kia, sau đó cậu lại nhặt điện thoại lên, bâm một dãy số.

Tiếng chuông dụ dương reo một lần đã được nhận rôi, giọng nói trong veo của Lục Họa truyên tới: “uy, Lâm Mặc.”

Lâm Mặc gọi cho Lục Họa.

“Họa Họa, em bây giờ đang ở đâu?”

Lâm Mặc hỏi.

Lục Họa ngồi ở ghế cạnh tài xế, trong tay cô vận cảm cuốn sách tư liệu muôn tặng cho Lâm Mặc kia, bởi vì phải cho Lâm Mặc ngạc nhiên, cho nên không thể tiết lộ trước với cậu.

Hiện tại Lâm Mặc gọi điện thoại qua đây hỏi cô ở đâu, Lục Họa nhìn Dương Thanh Đẻ bên cạnh liếc mắt, sau đỏ lại nói dối: Lâm Mặc, tôi… tôi đã Về đến nhà rồi.

Cô nói cô về nhà.
 
Chương 2712


Chương 2712:

Lâm Mặc câu môi một cái, nụ cười rất nhạt, nhạt đến gần như không nhìn thấy, cậu lên tiếng: “À.”

Cậu đã cho cô cơ hội.

Lúc đi học cô nói dối một lần, hiện tại cô lại nói dối, cô cùng nam sinh khác nhắn tin, cùng nam sinh khác đi chơi, cô còn lừa cậu, con nhóc lừa đảo này!

Cô còn không biệt sao, cậu nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể cả ngày 24 giò giám thị nhất cử nhất động của cô.

Lệ khí trong lồng ngực Lâm Mặc không. ngừng tràn lan, ngay từ đầu còn có thê miễn cưỡng không ché, hiện tại chỉ cảm thây đã không thê ngăn cản nữa, cậu đã không khống chê được mình.

Đôi mắt phượng lạnh lùng dần dần nhuộm đâm một tầng đỏ tươi khát máu, vừa nghĩ tới cô hiện tại ở cạnh thằng đàn ông khác, nói không chừng còn đang làm chuyện thân mật gì, cậu đã muốn phá hủy cả thế giỏi.

Cho tới nay cô rất biết điều, bên người mặc dù không thiếu người khác phái theo đuôi, nhưng cô đêu duy tà khoảng cách, cái này còn là làn. đầu tiên.

Lâm Mặc cũng là lần đầu tiên thấy được ham muôn chiêm hữu đáng sợ của mình với Lục Họa.

Cậu không thể thấy cô ở cùng người đàn ông khác, nêu như vậy, cậu…

cũng sẽ hủy hoại côi Lâm Mặc trực tiếp đạp chân ga, chiếc xe thể thạo như là mũi tên bản ra ngoài, thẳng tắp đâm tới hướng xe thê thao của Dương Thanh Đê.

Tròi ạ.

Người qua đường đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Anh ấy sao lại lái nhanh như vậy, sắp đụng rôi, sắp đụng rồi!”

“Anh Ấy là không muốn sống nữa à, anh ây muôn chết phải không?”

Lục Họa ngồi ở xe phía trước cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì, bởi vì lực chú ý của cô đều ở trên người Lâm Mặc, vừa rồi cậu “à” một cái tiêng, thái độ hết sức lãnh đạm, hơn nữa còn giỗng như đã phát hiện ra cái gì, Lục Họa chột dạ, cô cuộn tròn ngón tay: “Cậu làm sao vậy? Cậu đang nghe tôi nói sao, cậu bây giờ ở nơi nào?”

Dương Thanh Đề ngồi chỗ ghế ¡ lái đã chú ý tới chiếc xe Ferrari bản số lượng hạn chế phía sau, đàn ông đều yêu xe, lúc đó anh ta cũng đi xem qua xe bản số lượng hạn chế toàn cầu, thế nhưng, anh ta không đủ thân phận, tiền cũng không đủ, đừng nói mua không nồi, đến cả dáng VỆ Xe thế nào cũng không thấy đến.

Hiện tại anh ta thấy được rồi, chiếc xe đó đang ở phía sau anh ta, được người khác lái.

Đáng chết là, chiếc xe thể thao này khoản dường như vân đi theo anh ta, bây giờ còn đột nhiên gia tốc, lao đến anh ta như mũi tên, kiêu ngạo lại cường hãn.

Con ngươi Dương Thanh Đề co rút lại phóng đại, hai chân cũng bắt đầu mềm nhữn, người phía sau muôn làm gì, anh ta muốn làm gì?

Đừng tới đây!

Đừng tới đây!

Lục Họa không nghe được giọng Lâm Mặc, cô rât lo lăng, níu chặt điện thoại di động cô vội vàng kêu một tiêng: “Lâm Mặc! Lâm Mặc!”

Phía sau Lâm Mặc đã sắp đụng vào rôi, một cái đụng này khăng định sẽ máu đầy đường, không biết sẽ chết người nào, lúc này bên tai cậu liền truyền đến tiếng kêu gâp gáp của Lục Họa Lâm Mặc!

Cô đang gọi cậu tên.
 
Chương 2713


Chương 2713:

Cô đang gọi Lâm Mặc.

Đông tử sung huyệt của Lâm Mặc trong nháy mắt khôi phục lý trí, cậu nhanh chóng đánh tay lái, lốp xe Ferrari ma sát trên đường, sau đó đâm đầu vào rào chắn.

Lập tức tia lửa văng khắp nơi.

Động tĩnh lớn như vậy hấp dẫn Lục Họa, Lục Họa quay đâu nhìn vê phía sau, thê nhưng Dương Thanh Đê vừa lúc rẽ cua, Lục Họa không thấy gì cả.

“Vừa rồi làm sao vậy, tôi nghe phía sau có tiêng gì đó?” Lục Họa nghi ngờ hỏi.

Hai chân Dương Thanh Đề vẫn còn mềm, vừa rồi chiếc xe phía sau dường như sắp đụng vào, anh ta vì tránh né cho nên rẽ cua: “không…

không biết, vừa rồi phía sau có chiếc xe thiêu chút nữa liên va phải chúng ta, nhưng cuôi cùng tôi tránh được, còn anh †a thì đụng phải rào chắn.”

“Cái gì? Chiếc xe kia là ai lái?”

“Không biết, lái cứ như không muốn sống nữa ấy, quá điện cuồng, tôi đoán chừng là say rôi.’ Lục Họa cảm thầy có lý, chỉ có người say mới có thể không muốn sống như vậy.

Trân quý sinh mệnh, đã uống rượu thì không nên lái xe.

Lục Họa cầm điện thoại: ‘Lâm Mặc!

Lâm Mặc, cậu đang nghe sao?”

Lâm Mặc cảm thấy toàn thân không cảm giác rồi, tầm mắt đen khit, xe thể thao sang trọng trong cú va chạm kịch liệt va chạm thì phía trước toàn bộ phê đi.

Lâm Mặc!

Lâm Mặc!

Cô vẫn còn đang gọi cậu!

Nhắm rồi mở mắt, Lâm Mặc rốt cục tìm vê một chút tri giác, cậu động tác chậm rãi nhặt điện thoại lên, cánh tay cậu chảy máu, trên tay đều là máu tươi.

“Ừ.” Cậu tiếng nói khàn khàn trả li: “Họa Họa, tôi ở đây.”

Cậu luyến tiếc…

Cô nói dối lừa cậu, vừa rồi trong nháy mắt đó cậu thực sự muốn chết cùng với cô.

Thế nhưng nghe được thanh âm của cô, một tiêng Lâm Mặc” của cô, cậu liền tước vũ khí đầu hàng.

Cô rõ ràng cũng không có làm gì, hiện tại cô còn quá nhỏ sạch sẽ lại đơn thuần, ngây ngốc ngọt ngào, đối với cậu tâm tư kín đáo, thận trọng quả thực ngay cả hai chữ “đối thủ”

này cũng không đáng xưng.

Thê nhưng, cô dường như lại làm được, cô năm thật chặt trái tim cậu, làm cho cậu luyên tiệc thương tôn cô dù chỉ là chút mảy may.

Tiểu công chúa Lục Họa của cậu.

Lâm Mặc nhắm mắt lại, cậu bắt đầu thấy bản thân xa lạ, cậu cũng không phải là kiểu người để cho mình một thân tổn thương mà trơ mắt nhìn cô và người đàn ông khác rời đi, chẳng lẽ không đúng sao?

Nhưng, cô làm cho cậu biến thành người như thế.
 
Chương 2714


Chương 2714:

Rốt cục nghe được giọng Lâm Mặc, Lục Họa thở dài một hơi, cô mỉm cười, dung nhan khuynh thành của thiếu nữ mang theo ý cười yêu kiều, dưới màn đêm đặc biệt động nhân: “Lâm Mặc, cậu về nhà chưa, tôi có món quà muôn tặng cho cậu.”

Lâm Mặc dựa lưng vào ghé, trong lồng ngực tật cả ngai ngái lệ khí cùng xao động ‹ đều ở đây trong giọng nói cô lặng yên dẹp loạn, giọng cậu rất khàn: *Qùa gì vậy?”

“Tạm thời bảo mật.”

“Khi nào tặng tôi, tôi hiện tại liền muôn, lát nữa đên nhà em tìm em nhé?”

Hả?

Cậu muốn tới nhà cô à?

Đã trễ lắm rồi!…

“Làm sao, tôi không thể đi tìm em à, Họa Họa, em đang sợ cái gì, sợ tôi ăn em?”

Cậu ăn cô Lục Họa hợp lý hoài nghỉ cậu đang giở trò lưu manh, cậu sao lại hư hỏng như vậy chứ?

“Vậy được rồi, lát nữa cậu đến tìm tôi đi”

Cô đồng ý.

Lâm Mặc cúp điện thoại, sau đó mở cửa xe, đi ra.

“Anh bị thương rôi, chúng ta đã báo cảnh sát, hiện tại có cân tôi đưa anh đến bệnh viện hay không?” Ì tHẠg qua đường tốt bụng đều vây quanh, quan tâm nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc đầy đoàn người ra, đi ra ngoài, cậu gọi một số điện thoại khác: “Šai người qua xử lý chút.”

Xe thể thao của Dương Thanh Đề dừng ở dưới lầu, Lục Họa xuống xe: “Đàn anh Dương, ngày hôm nay cám ơn anh, nhưng lát nữa bạn bè tôi sẽ đến tìm tôi, cho nên tối hôm nay tạm nghỉ một buổi phụ đạo nhé! Ngày mai rôi học nha.”

Vừa rôi Dương Thanh Đề ở trong xe đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Họa và Lâm Mặc, cậu biệt “người bạn” này của Lục Họa sắp tới: “người bạn” có thể để cho Lục Họa đề ý như vậy, Dương I Thanh Đề thực sự rât muôn thầy một lần.

Hiện tại rất nhiều cô gái ánh mắt chọn bạn trai rất tệ, Dương Thanh Đề :. cậy tài khinh người, tràn đầy cảm giác ưu việt, trong lòng anh ta cán bản là coi thường ” người bạn” đó, cũng muôn hạ thâp ‘ ‘người bạn” đó để chữa khỏi đôi mắt kém của Lục Họa.

“Được, vậy tối nay nghỉ!”

“Đàn anh Dương, tạm biệt.” Lục Họa định rời đỉ.

“Lục Họa,” Dương Thanh Đề đột nhiên gọi Lục Họa lại: “Tôi có một quyền sách đặt ở chỗ em, chúng ta cùng lên đi, tôi đi lầy một chút, tôi hôm nay tôi sẽ dùng đến quyên sách này.”

Lục Họa không có lý do cự tuyệt, cô gật đầu: “Được.”

Hai người về đến nhà, Cố Vũ đã sớm về nhà, cô bé vui vẻ ra đón: “chị Họa Họa, thầy Dương, hai người đã trở về?”

“Ừ, Vũ Vũ, đàn anh Dương lấy sách liền đi.”

Lục Họa dẫn Dương Thanh Đề tới trong phòng mình, cô chỉ hướng bàn học: “Đàn anh Dương, anh muôn lấy quyền sách kia à?”

Dương Thanh Đề giả vờ liếc đống sách: “Cái này đây!”

Ki ám đàn anh Dương, tôi đưa anh Š.” Lục Họa muôn mau chóng đưa BE Thanh Đề đi, bởi vì cô sợ Lâm Mặc lắt nữa đến sẽ gặp Dương Thanh Đề.
 
Chương 2715


Chương 2715:

Thấy Lục Họa gấp gáp muốn đuổi anh ta đi như vậy, Dương Thanh Đề đã không vui, thê nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài: “Lục Họa, vậy chúng ta đi.”

“Được.” Lục Họa đi ra ngoài.

Lúc này Dương Thanh Đề đột nhiên đưa chân, đây ngã Lục Họa.

Lục Họa không có đứng vững: “a”

một tiếng thét kinh hãi nhỏ nhắn mềm mại thân thể trực tiếp hướng trên thảm té tới.

“Lục Họa, cần thận!” Dương Thanh Đề nhân cơ hội ôm Lục Họa hông của, hai người song song ngã ở thủ công bản trên thảm.

Nghe được động tĩnh trong phòng, Cô Vũ phía ngoài vừa định đi qua: “Chị Họa Họa, hai người làm sao vậy?”

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa vang lên, có người đang bâm chuông.

Người nào?

Có Vũ không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, xoay người đi mở cửa.

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân ảnh tuân tú, Lâm Mặc tói.

Lâm Mặc đã thay quần áo dính máu, trên người bây giờ là áo sơ mi đen quân đen, áo sơmi không sơ vin vào trong quần, mà là tùy ý tản ra, tóc mái nhỏ vụn khuất khuôn mặt tuần tú của cậu, thiếu niên đẹp như đi ra từ trong bích hoạ.

“Anh rễ, sao ngưoi lại tới đây?” SỐ Vũ khiếp sợ không gì sánh nỗi nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc lướt qua Có Vũ đầu nhìn về phía bên trong: “Lục Họa đâu?”

“Chị Họa Họa ở trong phòng, anh rẻ, mời anhvào.” Cô Vũ nhường đường nói.

Lâm Mặc nhắc chân dài ra đi vào, thẳng đến phòng Lục Họa.

Cửa phòng không đóng, cho nên Lâm Mặc đi đên cạnh của liên thấy một màn bên trong, Lục Họa và Dương Thanh Đề song song ngã trên thảm, Dương Thanh Đề còn đè trên người Lục Họa.

Lâm Mặc dừng bước chân lại, đôi mắt vừa mới sáng lại lần nữa dáy lên mưa rên gió dữ.

“Anh rễ, SaO anh không đi vào, chị Họa Họa… ” Cô Vũ ngừng nói, bởi vì cô bé cũng nhìn thây một màn trong phòng, cô bé khiếp sợ che kín miệng mình.

Lục Họa và Dương Thanh Đề ngã xuông đất, trùng hợp là Dương Thanh Đê còn đè trên người cô, cô lúc này vươn tay đầy Dương Thanh Đề ra, lúc này liền nghe được giọng Có Vũ, anh rễ… Lễ nào Lâm Mặc tới sao?

Lục Họa ngắng đầu, nhìn về phía cạnh cửa.

Một giây kế tiếp, cô liền đụng phải hai tròng mặt u ám đáng sợ của Lâm Mặc, cậu đứng lặng ở đó, đang từ trên cao liệc xuông bọn họ.

Àm.

Cái đầu nhỏ của Lục Họa trực tiếp nổ tung, hoàn toàn sẽ không suy nghĩ gì nữa.

Lúc này Lâm Mặc phát động môi mỏng, cậu từ trong cô họng bật ra tiếng nói sâm nhiên: “Lục Họa, em để tôi xem một màn này sao?”

Không phải…
 
Chương 2716


Chương 2716:

Không phải…

Lục Họa còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Mặc đã cất bước đi đến, tiên độ bình ổn kèm theo khí thế hung dữ, bàn tay to vươn qua kéo lại cỗ áo Dương Thanh Đề ung dung nhắc tới, sau đó dùng lực vung, âm một tiếng, cả người Dương Thanh Đề đụng vào trên vách tường lạnh như băng.

Phụt.

Dương Thanh Đề cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp nhảy ra, anh ta hộc ra một ngụm máu.

Một màn này phát sinh quá nhanh, Lục Họa nhanh chóng từ trên thảm bò dậy.

Hai bàn tay to xuôi ở bên người Lâm Mặc siết thành quyền, ánh mắt cậu âm lạh nhìn chăm chăm Dương Thanh Đề hộc máu, sau đó ép tới gần hướng Dương Thanh Đề.

Dương Thanh Đề xem như đã nhìn thây “người bạn” đó, thê nhưng Lâm Mặc đã khác xa ngoài dự liệu anh ta, trước mắt là thiếu niên tuần mỹ VÔ song, khí chất lạnh lẽo, thân thủ hung ác quả thực giỗng như Diêm La từ trong địa ngục bò ra, có thể lấy mạng anh ta.

Vừa rồi nôn ra máu miệng anh ta còn ngai ngái, hiện tại thây Lâm Mặc áp sát tới, Dương Thanh Đề chỉ cảm thấy sởn gai óc, ngay từ đầu anh ta còn muốn hạ thấp Lâm Mặc, hiện tại kèn lệnh chiến tranh căn. bản không cần thổi, anh ta buồn khổ phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu niên này.

Dương Thanh Đề sắc mặt trắng bệch: “Cậu… cậu làm cái gì, đừng tới, ng không… bằng không tôi kiện cậu..

Có Vũ cạnh cửa cũng là sợ ngây người, cô bé lần đầu tiên thấy Lâm Mặc đánh người, vị anh rễ này nhìn thật sự rất… đáng sợ.

“Lâm Mặc!” Lục Họa nhanh chóng chạy tới, chắn trước mặt Lâm Mặc: “Cậu nghe tôi giải thích, tôi và đàn anh Dương không có quan hệ gì cả, vừa rôi là do tôi ngã, anh ây dìu tôi…”

Lâm Mặc cái gì cũng không muốn nghe, cậu âm trâm nhìn Lục Họa, hộc ra hai chữ: “Tránh ral”

Lục Họa nào dám tránh ra, cô biết thiệu niên này hung dữ bao nhiêu: “Đàn anh Dương, anh mau đi đi! Đi mau đi.”

Hai chân Dương Thanh Đề đã mềm nhũn, anh ta đứng dậy chạy: “Vậy…

tôi đi trước.”

Dương Thanh Đề bỏ chạy thục mạng.

Lâm Mặc muốn đuổi theo.

Thê nhưng Lục Họa vươn tay ôm lây vòng hông lớn của cậu, ôm thật chặt: “Lâm Mặc, cậu thực sự hiệu lâm rôi, cậu đừng đánh nhau, tôi sẽ sợ.”

Lâm Mặc gắt gao siết nắm đấm. phát ra tiếng $ ‘cơm cớp”, khẽ nhắm rồi mở mắt, cậu nghiêng đầu: “Lục Họa, em thật sự làm cho tôi quá thất vọng!”

Nói xong, cậu tự tay đẩy ngã Lục Họa xuống chiếc giường lớn ở sau lưng.

Lục Họa cảm thấy xây xẩm, cô vừa định muốn đứng dậy, thế nhưng trong tầm mắt tối sầm, Lâm Mặc đặt một gôi ở sườn giường, đã lần người đè lên.

Cậu làm cái gì thế?

Lục Họa đỏ mặt, vội vã vươn tay đầy cậu ra: “Lâm Mặc, cậu có phải ‹ điên rồi hay không, Vũ Vũ! Vũ Vũ vẫn còn ở cửa thây thì sao!”

Lâm Mặc quay đầu, một ánh mắt lúc này bắn tới Cô Vũ ở ngoài cửa.

Có Vũ đã nhìn trợn mắt hốc mồm rồi, trời ạ, cô đang nhìn thấy cái gì, hình ảnh kinh điển bên trong mây bộ phim yêu đương nhảm nhí… Không đúng, là đè giường, vậy mà ở trước mặt cô diễn ra, anh rễ thật sự quá đẹp trai a, đẹp trai đến điên đảo luôn rồi.
 
Chương 2717


Chương 2717:

Cô bây giờ. còn nhỏ như vậy, ở trước mặt cổ trình diễn một màn này thích hợp sao?

Cuối cùng là cô tuổi nhỏ thừa nhận tất cả mọi thứ.

Hiện tại Lâm Mặc liếc mắt tới, Có Vũ sợ đến lui về sau một bước, vội vàng dùng hai tay che hai mắt mình: “Em…

em không thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục.”

Nói xong, Cố Vũ xoay người rời đi.

Lục Họa còn trông cậy vào Lâm Mặc kiêng ky Cố Vũ tồn tại mà buông cô ra, không nghĩ tới Cô Vũ lại bỏ chạy trước, Lục Họa: “… Vũ Vũ!”

Phảng phất nghe được tiếng kêu của cô, Cô Vũ đột nhiên ngừng lại, lại quay người trở về.

Lục Họa hai mắt sáng ngời, cô cũng biết Vũ Vũ của cô sẽ không bỏ cô lại chạy như vậy.

Chỉ thấy Có Vũ đã trở về, cô bé vươn tay, trực tiếp đóng cửa phòng lại: “Chị Họa Họa, anh rẻ, để em giúp hai người bước cuối cùng, như vậy thì không có ai quây rồi hai người nữa, hihi.”

Khuôn mặt tươi cười của Có Vũ theo cửa phòng ng, lại cùng nhau biên mất, Lụo Họa: *…”

“Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, cậu giận sao, cậu buông ra trước, tôi có thể giải, thích!” Lục Họa giãy giụa, cô cảm thấy tư thế như vậy thật là lạ a.

Lâm Mặc dùng máy ngón tay thon dài lỏng giữ cô hai cô tay trăng mảnh khánh của lại, đặt ở đỉnh đâu, cậu từ trên cao nhìn xuống cô: “Được, tôi hiện tại cho em cơ hội, em tốt nhất giải thích ổn thỏa cho tôi.”

Bllo):…

“Dương Thanh Đề kia là ai, vì sao em thân mật gọi hắn là đàn anh, Lục Họa, tôi phát hiện đàn anh của em thật đúng l là nhiều, lúc đi học là hắn gửi tin nhắn cho em đúng không, vì sao em nói dối hắn là nữ, em củng hắn đi chơi cũng gạt tôi nói đã về nhà, hiện tại thê nào? Tốt lắm,em nói hắn là thầy phụ đạp cho em, em nói cho tôi biết, vì sao phụ đạo mà lại lăn lộn với nhau, nêu như tôi không tới, kế tiếp còn có thể phát sinh cái gì?”

Lục Họa vốn là muốn giải thích, thế nhưng cậu trực tiếp thộ bạo cắt lời cô, còn lập tức nện XxuÔng ‹ đến nhiều vấn đề như vậy, cường thế mà sắc bén, Lục Họa đột nhiên không biết nên nói gì.

“Lục Họa, không phải em muôn cùng tôi giải thích sao, tại sao không nói chuyện, câm à? Mau nói chuyện!”

Lâm Mặc gào lên dữ tợn.

Lục Họa sợ co rúm lại, Lâm Mặc như vậy cô chưa thấy qua, thật sự rất đáng sợ.

Trong con ngươi Lâm Mặc đêu nhuộm tia máu, nhìn lành lạnh mà âm lệ, lồng ngực cậu không ngừng N gấp, từ trên xuông dưới, giông như.

một con ngựa hoang mắt cương, sắp không không chế được mình.

Lục Họa lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ cậu mát khống chế như thế.

“Lâm Mặc, tôi…”

Lục Họa muốn nói chuyện, thế nhưng trong tầm mắt tối sằm, Lâm Mặc đột nhiên lần người xuông, trực tiếp hôn lên môi cô.

Cậu làm cái gì?

Đêm đó ở đầu hẻm Lục Họa từng bị cưỡng hôn, bây giờ nhìn khí thê của cậu nhất định là muôn phạm lại tội xưa, Lục Họa lúc này quay đầu ra, tránh khỏi nụ hôn của cậu.
 
Chương 2718


Chương 2718:

Đôi môi mỏng của Lâm Mặc rơi vào trên mái tóc của cô, khẽ khép mi, cậu bắt đầu hôn tóc của cô.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lục Họa đỏ trắng đan xen, sao cậu lại hôn tóc cô, có phải biến thái không?

Trước đây cậu còn hôn ngón tay cô, hôn từng ngón từng ngón.

Hiện tại thân thể hai người dính sát vào nhau, cậu là kiểu người mặc quân áo lộ Vẻ gây, cởi quân áo có thịt, cảm giác bắp thịt mạnh mẽ toàn thân áp lên trên cô thật là nặng, Lục Họa cảm thấy không thở được nữa.

“Lâm Mặc, buông ra, mau đứng lên, cậu nặng quá, đừng đè tôi!” Lục Họa kháng nghị.

Lâm Mặc giữ cô cơ thê đang cựa quậy của cô dưới thân mình: “Tôi đè em, em thấy nặng, ban nãy tên Dương Thanh Đề đó đè em, sao em không cảm thấy nặng?”

Hiện tại trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Dương Thanh Đề đè cô, cậu còn luyên tiệc đè cô, đêm hôm đó cậu len lén năm trên nhưng rất nhanh liên rời đi.

Cậu thận trọng luyến tiếc, chạm vào cô, cũng không phải là để cho cô cùng người đàn ông khác ở chung với nhaul Hàng mi Lục Họa khẽ run, vừa rồi Dương Thanh Đề đè cô chỉ có một giây, cô căn bản còn chưa kịp ngầm nghũ, nhưng cậu thì khác, cậu cứ đè cô như vậy, làm mặt cô càng ngày càng đỏ, không thể như vậy.

“Lâm Mặc, có phải cậu đang… ghen hay không?” Lục Họa đột nhiên ý thức được cậu hình như đang ghen.

Ghen…

Chữ này làm cho Lâm Mặc cứng đò, cậu đột nhiên cũng ý thức được, mình quả thực đang ghen tị.

Lâm Mặc chưa ăn qua dấm chua, đây đại khái là lần đầu tiên, thì ra dấm chua sau khi ăn lại nồng như vậy, làm cho cậu không không chế được.

Lục Họa nâng đôi mắt to ươn ướt nhìn cậu: “Lâm Mặc, có đôi khi tôi phát hiện cậu thật xa lạ, lúc cậu tứC giận, lúc cậu đánh người, lúc nỗi máu ghen, còn lúc im lặng không nói chuyện, tôi đều không biết cậu đang nghĩ cái gì.”

Sặc mặt Lâm Mặc âm trâm gân như Sắp nặn ra nước, đúng vậy, cô căn bản không hiểu cậu, cô còn không hiểu cậu là một người như thế nào.

Cậu là tận lực tiếp cận của cô, cậu sẽ xem điện thoại của cô, sẽ định vị theo dõi vị trí của cô, trong lòng cậu âm u lại bệnh hoạn, có ham muốn chiếm hữu cô mãnh liệt .

Vừa rồi lúc lái xe thể thao, cậu suýt chút đã va vào, sẽ đụng chêt cô.

Lâm Mặc nhấp đôi môi mỏng một cái, sau đó khàn khàn hỏi: “Lục Họa, vậy em yêu dáng vẻ này của tôi không?”

Lục Họa lắc đầu: “Không thích.”

Không thích.

Cô nói rất chắc chắn, cô không thích cậu như vậy.

Lục Họa từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu nữ, lớn lên trong tình yêu thương, bên người vây quanh cũng đều là thiên chi kiêu tử xuất thân ưu việt, những người này ưu tú này cô còn không thích thì huỗng chỉ là kẻ có tâm địa âm u chứ?

Cô thích Lâm Mặc, là thích thiếu niên vì chị câm dao, lạnh bếo mà âm áp phong hoa.

Lâm Mặc biết cô nói là sự thật, nếu có một ngày cô biết bộ mặt thật của cậu, căn bản cũng không cần những người khác tới chia rẽ bọn họ, cô sẽ tự mình rời khỏi cậu.
 
Chương 2719


Chương 2719:

Vừa nghĩ tới có một ngày cô sẽ rời khỏi mình, vùi đầu vào trong lòng người . đàn ông khác, đông tử Lâm Mặc liền ám trầm lại, giống như hai hồ vực sâu không lường.

Lâm Mặc chậm rãi buông lỏng cổ tay của cô ra.

Vừa được thoát, Lục Họa liền ngồi dậy.

Thế nhưng, ngón tay của Lâm Mặc dời xuông, đột nhiên rơi vào trên cúc áo cô, bát đâu cởi quân áo cô.

“Lâm Mặc, cậu làm cái gì thế?” Con ngươi Lục Họa co rụt lại, nhanh chóng che chắn chính mình.

Cô căn bản không biết Lâm Mặc đang làm gì, cũng không chuẩn bị tâm lý.

Lâm Mặc không có biểu cảm gì, nhìn đôi mắt ươn ướt kinh sợ như nai con lạc trong sương mù ấy, cậu chậm rãi nhếch môi thành đường vòng cung nguy hiểm: “Lục Họa, như vậy… em sẽ không rời bỏ tôi nữa nhỉ!?”

Cậu!

Lục Họa nhanh chóng đè tay cậu xuống, tức giận trừng mắt cậu một cái: “Lâm Mặc, cậu dám!”

Ngón tay Lâm Mặc khựng lại, thực sự là không dám, tuy là trong đầu cậu đã có ý niệm này.

Bầu không khí đình trệ vài giây, Lâm Mặc chậm rãi buông lỏng cô ra, sau đó đứng dậy xuống giường.

Lục Họa ngội dậy, chỉ thây Lâm Mặc đi tới cửa số trong phòng, cậu một tay đút vào trong túi quân, từ trong túi lây ra một gói thuốc lá, sau đó dùng cái bật lửa châm lửa, cậu im lặng bắt đầu phả ra làn khói trăng.

Đây là lần đầu tiên Lục Họa thấy Lâm Mặc hút thuốc, thiếu niên im lặng đứng lặng bên cửa sổ, áo sơmi đen quần đen tuần tú vô song, trong làn khói mù lượn lờ lại thêm cảm giác bí hiểm của núi mưa mông lung, còn có vẻ gợi cảm nhàn nhạt.

Lục Họa đi tới, giật phắt điều thuốc trên tay cậu: “Làm Mặc, cậu bây giờ không thể hút thuốc!”

Lâm Mặc nâng cao cánh tay, không đề cho cô cướp được, không chỉ như thế, cậu còn cúi đầu, phun I một ngụm khói lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Ác liệt tột cùng.

Lục Họa bị sặc, ho khan: “Lâm Mặc, cậu hơi quá đáng rôi đó!”

Viền mắt trắng nõn ho đến đỏ, nhìn động lòng người vô củng, nhưng lần này Lâm Mặc không lên tiêng an ủi, ánh mắt cậu thâm trầm nhìn cô: “Lục Họa, tôi uống rượu hút thuốc đánh nhau, tính khí âm tình bắt định chưa bao giờ là một kẻ hiền lành, nếu như: cái này đã là quá đáng, tôi còn có thể làm những thứ quá đáng hơn, quá đáng vượt qua sức tưởng tượng của em, cho nên em nên nhận rõ tôi, tôi chính là người như vậy.”

Nói xong, Lâm Mặc nhắc chân dài rời đi.

Cậu đi?

Cậu cứ như vậy đi?

“Lâm Mặc, cậu không phải tới nhận quà sao, không nhận nữa à?” Lục Họa hỏi.

Phía trước Lâm Mặc hơi dừng chân lại, cậu không quay đầu: “Ừ, nó: : Dáng người anh tuần nhanh chóng biên mất trong tâm mắt.

Rất nhanh bên ngoài truyền đến giọng Cố Vũ: “Anh rẻ, anh đi à?”

Cổng bị đóng lại.

Có Vũ bịch bịch chạy vào, gương mặt hiếu kỳ hóng chuyện: “Chị Họa Họa, anh rê sao lại đi nhanh như vậy? Anh rễ có phải. hiểu lầm anh và đàn anh Dương rồi hay không, ban nãy em thây sắc mặt anh rê rât kém!”
 
Chương 2720


Chương 2720:

Lục Họa biết sắc mặt cậu rất kém, hơn nữa cậu còn là lạ, nói không được lạ ở chỗ nào.

“Chị Họa Họa, không sao đâu, ngày mai đi học em sẽ tự mình giải thích với anh rễ một chút.”

Ngày mai…

Ngày mai sẽ là cuộc thi lập trình chữ SỐ.

Lúc đầu Lâm Mặc không thừa nhận đồng ý đi dự thi, chuyện bây giờ còn làm thành như Vậy, trong chóc lát tâm Lục Họa loạn như ma.

Dương Thạnh Đề lúc đi ra hai chân vân còn mêm, Vừa nghĩ tới dáng vẻ Lâm Mặc toàn thân lệ khí, anh ta đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Dương Thanh Đề cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này vài người áo đen xông ra, nhanh chóng ép tới gần anh ta.

“Các anh… Các anh là người nào?”

Dương Thanh Đề thằm nghĩ chết chắc rồi.

Người áo đen cầm đầu nhìn Dương Thanh Đề: “Anh đắc tội rồi người không nên đắc tội, biết không?”

Đắc tội người không nên đắc tội, là ai2 Trong ‹ đầu Dương Thanh Đề lập tức liên nồi lên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn tràn ngập lệ khí của Lâm Mặc.

Là cậu sao?

“Các anh… các anh đừng làm xằng bậy, nêu như các anh dám đụng đên tôi, tôi liền kiện các anh… AI”

Ánh mắt Dương Thanh Đề tối sầm, bởi vì người áo đen trùm một túi nhựa vào đâu anh ta.

“Thả ra! Thả tôi ral”

Lúc giấy giụa Dương Thanh Đề cảm giác mình bị người nâng lên, một đường xóc nảy anh ta ngửi được. mùi âm ướt u ám, người áo đen thô lỗ ném anh ta vào trong một cái hẻm nhỏ, sau đó một trận đầm đá như mưa rên gió dữ tập kích tới.

“AI Cứu mạng, cứu tôi với!” Tiếng kêu Dương Thanh Đề thảm thiết vang lên.

Lúc này, ven đường chậm rãi lái tới một chiệc xe thương vụ đen phiên bản dài, cửa số xe phía sau trượt xuông, lộ ra khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc.

Người áo đen cầm đầu cung kính.

đứng ở bên cửa xe báo cáo: “Thiêu chủ, đã nghiêm khắc dạy dồ tên đó.”

Lâm Mặc nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn thoáng qua hướng trong ngõ hẻm, tiếng kêu thảm thiết của Dương Thanh Đề đã suy yếu.

Lâm Mặc thu hồi ánh mắt, ho khan thật thấp một tiếng.

“Thiếu chủ, cánh tay của ngươi lại chảy máu!”

Vừa rôi tai nạn xe Lâm Mặc đã bị thương, cậu chỉ bảo bác sĩ tư nhân băng bó đơn giản rồi đi tìm Lục Họa, hiện tại cánh tay cậu lại chảy máu, máu sắp thắm ướt một tảng lớn áo sơmi đen.

“Thiếu chủ, chúng ta tốt nhất đi bệnh viện làm kiệm tra toàn diện.” Người áo đen lo lắng khuyên nhủ.

Sắc mặt Lâm Mặc hơi tái nhọt, cậu lắc đầu: “Không cần, cơ thê của tôi tôi tự biết, tôi rất khỏe.”

“Thiếu chủ…” Người áo đen còn muôn khuyên.

Thế nhưng lúc này Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng: “Xử lý một chút, sáng mai chúng ta liền rời khỏi nơi đây.”

Cái gì?
 
Chương 2721


Chương 2721:

Người áo đen ngắn ra, không hiểu ý Lâm Mặc: “Thiêu chủ, chúng ta rời nơi này đi đâu?”

Lâm Mặc: “Về nhà.”

“Nhưng Thiếu chủ, nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành, Lục Họa nơi QO 2 Người áo đen còn chưa nói hết, một chuôi chuông điện thoại du dương reo lên, điện thoại của Lâm Mặc.

Lâm Mặc ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói già nua: “A Mặc, con có ý gì, lẽ nào con đã quên nhiệm vụ chuyến này của con rôi ư?”

Gương mặt Lâm Mặc không có một chút sóng lớn, ánh đèn mờ hắt lên sườn mặt cậu, tạo ra một vết bóng: “Tôi không quên, nhiệm vụ chuyên này của tôi là Lục Họa, thê nhưng, nhiệm vụ này tôi không còn cách nào hoàn thành, tôi tha cho Lục Họa rồi.

“A Mặc, vì sao con lại tha cho Lục Họa?”

“Bởi vì… cô ấy không thích tôi, không chiếm được trái tim cô ấy làm tôi rất khó khống ‹ chế cô ấy, nếu như dây.

dưa tiệp nữa, chỉ là lãng phí thời gian, tôi không muốn lãng phí thời gian trên người cô ây nữa.

“Nhưng là…”

“Muốn báo thù kỳ thực có rất nhiều đường có thể đi, từ trên người Lục Họa hạ thủ không thể nghỉ ngờ là con đường ngu xuân nhất, tôi cũng không nguyện ý hạ thủ với phụ nữ,” Nói rôi, Lâm Mặc lười biếng, tựa vào trên ghế, cậu câu môi, sâu thẳm trong con ngươi tràn ra vài phần sắc bén như chỉm ưng: “Đối với tôi mà nói, không có Lục Họa, tiến độ báo thù sẽ càng nhanh hơn.”

Bên kia im lặng vài giây: “A Mặc, con thực sự quyết định rôi ư, ngày mai sẽ rời đi?”

“Đúng vậy.”

“Tiểu Công Chúa Lục Họa nơi đó…”

“Tôi và cô ấy vôn cũng không phải là người củng một con đường, cô ây chăng mây chốc sẽ quên tôi, đợi lúc ặp lại nhau lần nữa, cô ấy đã là Lan âu Công Chúa hoặc là đệ nhất Vương phi, mà tôi lại là Thiếu chủ Giao Nhân Quốc, tôi chưa từng tỉnh táo hơn lúc này, tôi hiểu trách nhiệm và sứ mạng của mình, lúc gặp lại nhau, cô ấy sẽ hiều tôi rốt cuộc. là người nào, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với cô ây.’ Giọng Lâm Mặc rất nhạt, đêm nay sự xuât hiện của Dương Thanh Đề làm cho cậu triệt đê buông bỏ Lục Họa.

Cậu và Lục Họa là người ‹ của hai thế giới, cậu từ nhỏ đã biết cân bằng lợi hại, chọn lựa được mắt, lý trí đên mức chưa bao giờ phạm sai lầm, cậu biết rõ mình đã đầu tư quá nhiều trên người Lục Họa, thật sự nêu không rút đao đoạn thủy, cậu cũng sẽ bị cô khống chề.

Đợi đến khi cô biết cậu là ai vậy, cô nhất định sẽ chán ghét cậu.

Mà cậu, cũng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình với cô.

Lan Lâu của cô, vị hôn phu của cô, chí thân của cô… Cậu một kẻ cũng sẽ không tha.

Kỳ thực Lâm Mặc biết Dương Thanh Đệ cũng không làm gì, thê nhưng cậu đã có cảm giác nguy cơ và cảnh giác rất cao, cậu càng ngày càng điên cuồng quan tâm đên Lục Họa, cậu không thể tập trung thời gian ở mồi quan hệ này nữa rồi, cậu phải rời đi.

“Được, A Mặc, chúng ta nghe theo tất cả quyết định của con, ngày mai thế lực cùng cơ sở ngâm của chúng ta sẽ toàn diện rút lui, còn nữa A Mặc, có.

một việc ta cần nói cho con biết, chỗ li Sâm Vương Tử đã đánh hơi được bất thường, La Sâm Vương Tử chẳng mây chốc sẽ tới đây.”

La Sâm Vương Tử sắp tới tìm Lục Họa.

Lần trước Lâm Mặc động tay động chân với điện thoại di động của Lục Họa, La Sâm Vương Tử nơi đó đã cảnh giác, hắn đã đang trên đường tới rôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top