Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2682


Chương 2682:

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lâm Mặc năm dưới đất chậm rãi mở mắt ra, cậu căn bản không say.

cũng không ngủ, ban nãy là cậu giả VỜ.

Nếu như không phải giả vờ, cậu không biết nên kết thúc như thế nào, về sau làm sao đối mặt với Lục Họa rồi?

Tâm tư cô rất đơn thuần, vẫn dễ bị lừa như vậy!

Cậu đâu phải Say, cậu chỉ là mượn rượu làm một vài chuyện cậu vẫn rất muốn làm nhưng không dám làm.

Lâm Mặc giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình.

Lâm Mặc về nhà, cậu nhanh chóng vào phòng tăm tăm nước lạnh.

Dòng nước lạnh băng: xối xuống bắp thịt cũng không thê giảm bớt xao động trong cơ thể cậu, cậu đầy đầu đêu là một màn ở đậu hẻm hôn cô kia, thời gian rất ngắn, chỉ vài giây, lòng bàn tay đầy mô hôi của cậu dán lên môi của cô, trong đôi mắt sáng trong hoảng sợ đang phóng đại ây hôn lên môi cô.

Miệng của cô rất ngọt.

Phía trên có mùi kẹo dâu, cũng có vị bánh kem.

Cậu từng ăn đồ cô ăn còn dư lại, cậu từng tưởng đồ cô ăn đã là rất ngọt rôi, hiện tại cậu mới phát hiện môi cô mới là ngọt nhát.

Lâm Mặc hơi khom lưng, một tay chống tường, một tay kia chán chường đi xuống với tới..

Sau một tiếng, Lâm Mặc mới đi ra khỏi phòng tắm, trong tròng r mắt thiếu niên nhuộm một lớp huyết sắc, đều là chán chường sau khi phóng thích dục vọng.

Cậu để trần nằm trên giường, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu giày vò mình như vậy, còn trẻ mới nếm thử tình dục, cậu cảm thấy sớm muộn có một ngày cô gái tên Lục Họa kia sẽ dằn vặt phá hủy cậu.

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của cậu.

Lâm Mặc câm điện thoại lên, nhìn cái tên nhún nhảy trên màn hình, mặt cậu không biến sắc đề điện thoại xuÔng, không nhận.

Tiếng chuông điện thoại di động reo một lần lại một lần, Lâm Mặc lạnh lùng xoay người, hai mắt nhắm nghiên.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Lậm Mặc mở mắt ra trong phòng đã xuất hiện một người áo đen, người áo đen cung kính mở miệng nói: “Thiếu chủ.”

Lậm Mặc không có biểu cảm gì, tính cảnh giác của cậu vẫn rất cao dù là đang ngủ, thế nhưng tối hôm qua quá mệt mỏi, cậu ngủ rất say, đây không phải là dấu hiệu tốt gì.

Vén chăn lên xuống giường, Lâm Mặc đi vào trong phòng tăm rửa mặt, cậu không quay đâu, chỉ là mỏng lạnh khẽ động bờ môi: “Ai cho anh tới?”

Người áo đen nói: “Thiêu chủ, tôi hôm qua chủ tử gọi điện thoại cho ngài, ngài không nhận nên chủ tử rất lo lắng ngài nên để tôi tới. Thiếu chủ xin yên tâm, tôi tới vô hình đi vô tung, không ai biết cả, cũng không có ai sẽ biệt thân phận thật của thiêu chủ.”

Lâm Mặc bắt đầu đánh răng.

“Thiếu chủ, cô gái Lâm gia đó tiến hành rất thuận lợi, ước đoán lúc này cha con Trương gia bởi vì cái mỹ nhân kế mà đã xích mích, dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi chỉ là đang âm thâm trợ giúp, ngày hôm nay cô gái Lâm gia đó có thê. rời đi, có được lấy cuộc sống mới rồi.’ Lâm Mặc ung dung đánh răng xong, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt, cậu nhìn chính mình trong gương, gật đầu: “Để cho chị Lâm di thôi, về sau chị ấy đi đâu cũng không cân phải đi theo, chuyện cũ trước kìa cứ coi như một giâc mơ đi.”
 
Chương 2683


Chương 2683:

Tất cả những gì Lâm Bát Nhiễm làm Lâm Mặc đều biết, chị sắp rời đi Lâm Mặc cũng biết, như vậy tôt, ngày hôm nay hãy mai táng cái tên “Lâm Bát Nhiễm” này điI Về sau, Lâm Bát Nhiễm đi đến đâu, biến thành người nào, đều sẽ không còn có ai biết, bao gồm cả cậu.

Ở trong mất Lâm Bát Nhiễm, cậu vĩnh viễn là em trai Lâm Mặc của cô là được.

Cái gì cũng không biết đối với cô mà nói mới là an toàn nhất.

“Vâng, thiêu chủ.” Lúc này ánh mắt người áo đen do dự: “Còn nữa thiếu chủ, lân này chủ tử bảo tôi qua đây hỏi ngài một chút, chuyện Lan Lâu Công Chúa Lục Họa đã tiền triển như thê nào?”

Lâm Mặc dùng khăn mặt lau mặt, nghe được cái tên “Lục Họa” này, cậu ném khăn mặt vào trên đài rửa mặt, qương mặt tuần tú đã dâng lên một tâng không vui.

Người áo đen bắt đầu đồ mò hôi lạnh: “Thiệu chủ, chủ tử cũng không phải là muốn tới hỏi ngài, ý của chủ tử là…

là… thời gian cho chúng ta đã không còn nhiều lắm, cha mẹ của Lan Lâu Công Chúa Lục Họa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đều không phải là người phàm, anh cả của cô ây Lục Thân Dịch còn có vị hôn phu La Sâm Vương Tử đều là người tâm tư kín đáo, có quyền cao chức trọng. Máy năm nay bọn họ liên thủ hình thành thế chân vạc, mà Giao Nhân Quốc chúng ta nhiều năm trước đã bị bọn họ đánh tổn thương nguyên khí nặng nề, phải lang thang khắp nơi. Năm đó Công ( Chúa đã đóc hệt toàn lực rong huyết sinh ra thiếu chủ, chính là ủy thác thiếu chủ trọng trách phục quốc, đây là của sứ mệnh và trách nhiệm của ngài, thành thật không thể bởi vì một Lục Họa mà nhiều loạn tâm trí.”

Khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc đã không có chút rung động nào, dáng vẻ bí hiểm khiến người ta không nhìn thấu cậu.

Không sai, cậu chính là thiếu chủ của Giao Nhân Quôc.

Cuộc hỗn chiên năm đó, Lục Tử Tiên mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh Tút ra Hiên Viên Kiêm, lấy thân mình đổi lầy hiện tại của Lan Lâu, tặng cho Hạ Tịch Quán một hồi thịnh thế, sau đó dưới sự công kích của nhóm Lục Hàn Đình, Giao Nhân Quốc đã tan biến, con của Lục Hàn Đình Lục Thần Dịch chẳng mấy chốc đã nổi danh khắp thiên hạ, tiệp. quản chính quyền Thượng Quan, quân lâm thiên hạ, mây năm nay. lại có La Sâm vương thất ủng hộ và liên minh, tạo thế chân vạc, kẹp chặt Giao Nhân Quốc kéo dài hơi tàn.

Làm tân Lan Lâu Công Chủ, đám cưới của Lục Họa cùng La Sâm Vương Tử là sứ mệnh của cô, bởi vì thiên hạ thịnh thế bây giờ là hai đời người thậm chí là mây đời người dùng máu tươi đồi lẫy, cô không có tư cách tùy hứng, cũng không có quyên lựa chọn.

Thế nhưng, Lục Họa lại là người được tât cả mọi người cưng chiêu, hiện tại cô còn quá nhỏ nên mọi người vẫn thương yêu, còn không hiệu trách nhiệm trên vai, còn không hiểu gốc rễ sâu xa của quyền lợi, càng không giỗng như cha mẹ cô từng ngửi qua mùi máu tươi, không mất đi chí thân, cho nên, cái này vừa lúc cho cơ hội Giao Nhân Quốc xông vào kẽ hở.

Lâm Mặc, vì Lục Họa mà đến.

“Thiếu chủ, chủ tử rất lo lắng cho ngài, bởi vì gân đây ngài không liên lạc với chủ tử, Lan Lâu Công Chúa Lục Họa tính tình ngây thơ, rất dễ bị lừa, thế nhưng thiếu chủ ngài cũng là tuôi ngựa non háu đá, chủ tử cũng sợ thiếu chủ ở trong tình thế thật thật giả giả để tim mình lạc lối.”

“Chủ tử muốn cho thiếu chủ một kế hoạch nhanh hon, hiện tại Lục Họa đang ở bên tay ngài, dễ như trở bàn tay, phá hư đám cưới cũng trong một một ý niệm của thiếu chủ ngài.”

“Chủ tử nói, mối thâm cừu biển máu diệt quốc đã đã định trước ngăn cách thiệu chủ không cưới được Lục Họa, ngay cả làm träc phi cũng không được, nhưng nêu như thiêu chủ thật SỰ. thích Lục Họa, sau này cũng có thể đề Lục Họa làm hầu gái làm ấm giường cho ngài đến lúc đó muốn chơi thế nào toàn bộ đều nghe thiếu chủ.”
 
Chương 2684


Chương 2684:

Năm đó Giao Nhân Quốc Công Chúa bị Hạ Tịch Quán suất lĩnh Lang Chỉ Thiết ky đâm xuyên qua lồng ngực, chết ngay tại chỗ, thê nhưng mọi người không biết là, Giao Nhân Công Chúa có chị em sinh đôi, một vị Công Chúa khác sinh ra Lâm Mặc sau đó bị rong huyết chết.

Tất cả mọi người đều cho là Giao Nhân đã bị diệt, tất cả mọi người không biết Giao. Nhân còn có một mạch vẫn còn tồn tại, đó chính là thiêu chủ Lâm Mặc.

Lâm Mặc khép rồi mở mắt, sau đó nói: “Tôi biết rồi.”

Người áo đen yên tâm, trăm năm trước tổ tiên Lan Lâu đã từng lưu lại tiên đoán, Lan Lâu có nữ, tuyệt diễm thiên hạ, kỳ thực trăm năm trước tổ tiên Giao Nhân cũng từng lưu lại một tiên đoán, tiên đoán răng Giao Nhân Quốc sau khi chết sẽ sinh ra đệ nhất thiếu chủ, vị thiếu chủ này là kiếp nạn của Lan Lâu.

Vận mệnh đã chú định, Lâm Mặc chính là tình kiếp mà cuộc đời này Lục Họa không trồn khỏi.

Cho nên Lâm Mặc lúc sinh ra đời đã gánh vác toàn bộ hy vọng của Giao Nhân Quốc, đương nhiên Lâm Mặc cũng chưa từng làm ai thất vọng, cậu thận trọng, bày mưu nghĩ kê, thực hiện từng kế hoạch đều rất hoàn mỹ, cậu là thiều chủ cường đại nhát.

Lúc này tiếng đập cửa “cốc cốc cốc”

vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Ngô Trạch Vũ: “A Mặc!

A Mặc, mở cửa nhanh, không xong rồi, chị đã xảy ra chuyện!”

Kế hoạch, đúng hạn tới.

Lâm Mặc liếc người áo đen kia.

Người áo đen cung kính gật đầu, sau đó như ma quỷ biên mắt trong căn phòng này, cứ như chưa từng tới bao giờ.

Lâm Mặc đi tới mở cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

“A Mặc,” Ngô Trạch Vũ kéo lại Lâm Mặc, thở dốc nói: “A Mặc, cậu phải bình tĩnh, chị đã xảy ra chuyện, chị biến mắt không thây đâu nữa!”

Lâm Bát Nhiễm xảy ra chuyện tin tức rất nhanh thì truyền ra, Lục Họa ngồi ở trong phòng học chợt nghe nói.

Vưu Linh kích động nói: “Họa Họa, lẽ nào cậu vận chưa nghe nói sao, chị Lâm Bất Nhiễm Lâm gia đã xảy ra chuyện!”

Chị Lâm đã xảy ra chuyện?

Lục Họa lộp bộp giật mình: “Linh Linh, chị Lâm xảy ra chuyện gì?”

“Tớ nghe nói đó, nghe nói cha con Trương gia vì Lầm Bát Nhiễm trở mặt thành thù, hai người Xung Quan giận dữ vì hỏng nhan, vì tranh đoạt Lâm Bất Nhiễm mà máu nhuộm bên tàu.”

Vưu Linh sinh động như thật nói.

Cái gì?

Cha con Trương gia vì tranh đoạt chị Lâm mà trở mặt thành thù, máu nhuộm bến tàu?

“Nghe nói hôm nay Trương Hàn muốn dẫn Lâm Bất Nhiễm rời đi, thế nhưng bố Trương Hàn không biết từ lúc nào cũng xem trọng Lâm Bất Nhiễm, len lén nghĩ cách mang Lâm Bát Nhiễm đi, thề nhưng trên bến tàu bị Trương Hàn phát hiện, Trương Hàn trực tiếp nỗ đạn bắn cha mình, cha hắn liền chết tại chỗ.”

Bồ Trương Hàn chết rồi?

Trương Hàn bắn chết bố mình?
 
Chương 2685


Chương 2685:

Tuy Lục Họa cũng không có ở hiện trường, thế nhưng cô đã cảm thấy cảnh tượng kinh hoàng ở bến tàu.

Trương Hàn tên đó, trời sinh ngang bướng kết thúc, thủ đoạn hung ác cực đoan, thế nhưng đích thân hắn kết thúc cha của mình, đây là điều khiến người ta khiếp sợ.

Đều nói Trương Hàn là một tiểu ác ma, lời này một chút cũng không giả.

Lục Họa đối không có chút hứng thú nào với cha con Trương gia, cô lo lắng chính là Lâm Bất Nhiễm: “Linh Linh, bây giờ chị Lâm đang ở nơi nào, có bị thương không?”

Lục Họa thực sự lo lắng cho Lâm Bắt Nhiễm, sự phẫn nộ của Trương Hàn có thể tưởng tượng được, hăn đã bắn chết cha mình, kế tiếp sẽ xử lý Lâm Bát Nhiễm.

Con người Trương Hàn, trước đây vì có được Lâm Bất Nhiễm, trước bán Lâm Bát Nhiễm vào 1949, lại khiến người ta chặt đút đùi phải của Lâm Bắt Nhiệm, vô cùng tàn nhẫn, lần này Lâm Bất Nhiễm tư thông với cha mình, nếu như cô ấy rơi vào trong tay Trương Hàn, khẳng định sống không bằng chết.

“Họa Họa, Lâm Bát Nhiễm biến mất rôi.

“Biến mắt?”

“Đúng vậy, nghe nói trên đường cha con Trương gia bắn nhau Lâm Bất Nhiễm đã biên mát, hiện tại Trương Hàn đang tìm kiếm Lâm Bất Nhiễm khắp mọi nơ, đến nay vẫn chưa có tin tức.

Dây thần kinh căng thẳng của Lục Họa rột cục đã giãn ra, biến mát là tốt rồi, biên mát là tốt rồi, chị Lâm, mau mau chạy! Đừng trở lại nữa, ngàn vạn lân đừng đề Trương Hàn bắt được.

Nếu có một ngày Trương Hàn bắt được Lâm Bất Nhiễm, như vậy chuỗi ngày địa ngục sẽ bắt đầu.

Lục Họa bình tĩnh lại, cô cảm thây tât cả mọi thứ hôm nay không bình thường, ‘giống như là chị Lâm tận lực sắp xếp vậy, lẽ nào đây là kế hoạch của chị Lâm sao?

Chị Lâm là một cô gái ngoài mêm trong cứng, trong cô ân giầu năng lượng to lớn, nêu như đây là kê.

hoạch của cô, vậy chị Lâm đã tắm lửa trùng sinh, mặc kệ Chị Lâm bây giờ đang ở nơi nào, cô sẽ tự mình sông rât tôt.

E rằng hai năm sau, năm năm sau, mười năm sau, đợi đến khi cô gặp lại chị Lâm, sẽ không nhận ra được chị ấy nữa.

Lúc này Lục Họa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là… Lâm Mặc đâu?

Chị Lâm đột nhiên biến mắt, cậu có biết không, đau buồn không?

Trương Hàn tên ma quỷ kia có thê giận chó đánh mèo lên trên Lâm Mặc hay không, cậu có nguy hiệm hay không?

Lục Họa quay đầu, nhìn về phía chỗ ngôi Lâm Mặc.

Chỗ ngồi trống không, ngày hôm nay Lâm Mặc chưa tới.

“Họa Họa, chị Lâm thực sự rất lợi hại, bốn năm trước Trương Hàn Lâm Mặc vì chị ấy máu nhuộm 1949, bốn năm sau cha con Trương gia vì chị ấy máu nhuộm bến tàu, đây quả thực là sông thành người phụ nữ chúng ta rất muôn trở thành, trở thành truyền thuyết rồi. Tớ đã bắt đầu ngưỡng mộ chị ây rồi… Này, Họa Họa, cậu đang nhìn gì thế?”

Lục Họa nhanh chóng quay đầu: “Không nhìn gì cả.”

“Ah tớ biết rồi, Họa Họa cậu đang nhìn Lâm Mặc chứ gì!?” Vưu Linh mập mờ liếc mắt.

“Không thể nào, tớ đi vệ sinh.” Lục Họa nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Đi ở hành lang gấp, Lục Họa có chút tâm thần không yên, hiện tại đầy đầu cô đều là Lâm Mặc, cô thừa nhận cô hiện tại rất lo lắng cho cậu.
 
Chương 2686


Chương 2686:

Lục Họa hơi tức giận, lần này là giận mình, cô quá không có ý chí tiên thủ rôi, cậu lừa cô rôi đùa giỡn cô, nhưng cô vẫn nhớ đến cậu.

Lục Họa dựa lưng vào tường, cô nhớ tới đầu hẻm mờ tôi đêm qua, nhiệt độ cơ thể nóng rực ấy, hô hấp loạn nhịp ấy, còn có nụ hôn ây…

Cậu dùng lực ôm cô, khàn khàn nói với cô Lục Họa, tôi yêu em.

Lục Họa nhắm hai mắt, cô gắt gạo siết nắm tay sau đó mở ra, lại siêt thừa nhận đi! Lục Họa, cô cũng thích cậu ấy, cô thích Lâm Mặc.

Lục Họa thích Lâm Mặc.

Nhà cũ Trương gia.

Căn nhà yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, bên trong người hầu không dám thở mạnh một tiêng, bầu không khí nặng nê đến kiềm nén, ngay cả thở cũng khó khăn.

Chát.

Trương lão gia tử dùng sức cho Trương Hàn một bạt tai.

Trương Hàn đứng nghiêm ở trong Ặ phòng khách, hắn mặc áo trắng quân đen, quân tây nhét vào ủng da đen, đẹp trai lạnh lùng, rất giống một quân phiệt quý tộc bước ra từ TY.

Hiện tại trên áo sơ mi trắng hắn đều là máu, là máu của cha hắn.

Một bạt tai này của lão gia tử rất dùng sức, Trương Hàn bị đánh trật cả mặt, thế nhưng mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi xoay mặt lại, hắn giơ tay lầy mu bàn tay lau khóe môi, hắn bị đánh chảy máu.

Đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, hắn cất lời: “Đánh xong chưa? Tôi còn có việc, đi vê trước.”

“Nghịch tử, mày đứng lại đó cho taol hi gấp gáp trở về như vậy làm cái gì?

“Ah,” Trương Hàn nhếch khóe môi lên một đường vòng cung tự tiêu phi tiêu, trong tròng mát âm u đáng. sợ: “Tôi muốn tìm Lâm Bát Nhiễm.”

Lâm Bắt Nhiễm chạy rồi, hắn phải tìm Lâm Bắt Nhiễm về!

Lão gia tử tức giận đến méo cả râu, chỉ vào Trương Hàn măng: “Lâm Bắt Nhiễm Lâm Bắt Nhiễm, mày bây giờ còn nghĩ đến con kia, bởi VÌ con kia, bốn năm trước mày bị thằng nhóc Lâm gia đâm một đao, suýt chút nữa bỏ mạng, vì nó, mày tự tay bắn bố mày, trực tiếp bắn chết bộ mày, tao hỏi mày, mày tìm được con đó sau đó xử trí thế nào?”

Trương Hàn đứng thẳng tắp, giống như một gốc cây thanh tùng, tuy trong xương hán hung tàn, nhưng hán xuât thân cao quý, công tử quý tộc của danh môn thê gia, nâng tay nhắc.

chân đều lộ ra kiêu ngạo bễ nghễ và quý khí.

Đối mặt với lão gia tử chát vấn, Trương Hàn không nói gì.

“Lễ nào bây giờ mày còn không có nhìn ra được sao, đây hết thảy đều là kế hoạch của Lâm Bât Nhiễm, nó noi theo Điêu Thiền cô đại, lợi dụng mỹ nhân kế làm cha con chúng mày tương tàn, sau đó nó nhân cơ hội chạy trốn, người phụ nữ như thế, đối với mày không có một chút thật tình!”

Trương Hàn nhấp môi mỏng một cái: “TỔIGI:.

Hắn bỏ đi.

Thái độ phách lối như vậy không thể nghỉ ngờ Mã lửa cháy đô thêm dâu, lão gia tử trực tiếp rút ra một cây roi da: *xoát” một tiếng quất xuống lưng Trương Hàn.

Ao sơ mi trăng sau lưng Trương Hàn trong nháy mất nứt ra rồi một đường may, một roi này làm cho hắn da tróc thịt bong, áo sơ mi trắng nhanh chóng nhuộm đỏ.

“Thiếu gia!” Thủ hạ lúc này tiến lên.
 
Chương 2687


Chương 2687:

“Làm cái gì? Chúng mày phản thiên hay sao, hiện tại trong mắt chúng mày chỉ có thiệu gia, không có lão già tiöi rôi đúng không?” Lão gia tử giận dữ nhìn những thủ hạ kia của Trương Hàn.

Những thủ hạ này rât sớm đã theo Trương Hàn rôi, thân thủ cực cao, lại trung thành, lúc này cũng được chọn theo Trương Hàn đi Tây Bộ, chỉ nghe lời mỗi Trương Hàn, thê những lão gia tử hiện tại tạo áp lực xuông, những thủ hạ này khó xử.

“Lão gia tử, chúng tôi không dám, nhưng xin ngài thủ hạ lưu tình, tình hình chiên đâu Tây Bộ có nguy cơ, ngài câm roi da dùng gia pháp như Vậy sợ răng sẽ làm bị thương thân thê thiêu gia…”

Lão gia. tử hừ một tiếng: “Nó là cháu tao, ngày hôm nay tao chính là để cho chúng mày phải nhớ kỹ, hết thảy những gì nó có đêu là tao cho, cái nhà này là tao làm chủ!”

Nói xong, lão gia tử lại quơ roi da hung hăng quất tới trên lưng Trương Hàn.

Chát.

Tiếng da tróc thịt bong khiến người ta tê cả da đầu.

“Thiếu gia…” Thủ hạ còn muốn nói.

Thế nhưng lúc này Trương Hàn ngắng đầu, liếc những thủ hạ kia.

Thủ hạ nhanh chóng im bặt, ở lại tại chỗ đợi mệnh.

Cơn giận lão gia tử còn chưa tiêu tan, tuy là lão cũng chướng mắt thằng con trai bất tài vô dụng của mình, nhưng dù sao cũng là con trai mình, hiện tại cháu trai giêt con trai, toàn bộ Trương gia bị một người phụ nữ làm thành như vậy, quả thực thành trò cười.

Chát chát chát.

Lão gia tử lại quât Trương Hàn mây cái: “Mày cái thăng nghịch tử này, tao biệt cánh bây giờ mày cứng cáp rồi, ngay cả tao cũng không dạy được, thi thê cha mày vân còn ở trong bệnh viện, mày còn chẳng. buồn liếc mắt đến, tâm tâm niệm niệm đều là trở về tìm Lâm Bất Nhiễm kia”

“Trương gia Cchúng ta không phải là cái nôi sinh ra kẻ sỉ tình, phụ nữ chỉ là tiêu khiển, tao trước kia đã dạy mày thể nào, cái thằng ngu như mảy kết quả là lại bị một con nhóc đùa bốn!”

Lão gia tử quất năm sáu cái nữa, dù sao lão đã lớn tuổi, trong chốc lát đã mệt thở hồn hến, tay cũng không nhắc lên được, lão ngừng tay.

Quản gia tiến lên thận trọng khuyên nhủ: “Lão gia tử, đừng tức giận, cần thận hại đên thân thể, tôi thây thiếu gia đã bị giáo huấn, coi như xong đi ạ Lão gia tử nhìn Trương Hàn, phía sau lưng Trương Hàn bị đánh đến da tróc thịt bong, da thịt nứt toác lộ ra thịt đỏ tươi bên trong, máu không ngừng chảy ra nhiễm đỏ cả chiễc áo sơmi, bị thương không nhẹ.

Lão gia tử nhật thời có chút mềm lòng, lân này lão xuông tay độc ác, nhưng dù sao cũng là cháu trai mình thương yêu nhất, là thịt trong tim mình, về sau tương lai Trương gia đều buộc ở trên người hắn.

“Mày biết sai rồi sao?” Lão gia tử lạnh giọng hỏi, cũng là hạ bậc thang cho Trương Hàn.

Mặt Trương Hàn không chút thay đổi, trong quá trình hản bị đánh không. hề tâm tình sóng lớn, mí mắt tuần mỹ nhẹ nhàng phát động, hắn nhìn về phía lão gia tử: “Đánh xong chưa?

Vậy tôi đi về trước.”

Trương Hàn bỏ đi.

Lão gia tử suýt chút nữa không thở thông, lão tưởng cho Trương Hàn một bậc thang thì hắn sẽ nghe lời, nào ngờ hắn vân phách lôi điên cuông như vậy: “Cái thăng nghịch tử kia, mày đứng lại cho taol”
 
Chương 2688


Chương 2688:

Trương Hàn khẽ dừng một chút, thân hình cao lớn thẳng tắp ở cửa chậm rãi quay lại, từ trên cao nhìn xuông lão gia tử đang thở hồn hền: “Đánh cũng đánh rôi, măng cũng măng rô, tôi cũng nhận rôi, nêu như ông nội dây dưa tiệp nữa, cũng không có ý nghĩa, dù sao tôi đã hệt kiên nhân với ông.”

“…” Lão gia tử khiệp sợ nhìn Trương Hàn, trong khoảng. thời gian ngắn cũng không biệt nói gì, lão đưa ngón tay ra chỉ vào Trương Hàn, đầu ngón tay đều run rẫy: “Mày… mày…

“Tiết kiệm một chút khí lực, bảo trọng thân thể đi! Ống r nội, tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi.” Bỏ lại một câu nói như vậy, Trương Hàn mang theo thủ hạ nghênh ngang mà đi.

Sắc mặt Lão gia tử bắt đầu trướng hồng, phản thiên, thực sự là phản thiên, thăng nghịch tử này thực sự là một thân phản nghịch, không ai có thê quản giáo được hắn!

Trương Hàn dẫn theo người ra nhà cũ, lúc này thủ hạ khoác áo khoác đen lên trên vai hắn, thấp giọng báo cáo: “đông gia, chúng ta đã lật tung toàn bộ thành phó, vẫn là không tìm được Lâm Bắt Nhiễm, Lâm Bắt Nhiễm chắc là… đã rời khỏi nơi này.”

Đôi tròng mắt kia Trương Hàn đen như mực nước, bên trong bao phủ hẻm vực sâu: thẳm u ám đáng sợ, Lâm Bất Nhiễm… hắn ở trong lòng, một lần lại một lần lập lại tên này, tốt, tốt lắm, lân này cô chơi thật là đẹp!

Lúc này bước chân Trương Hàn dừng lại, bởi vì hắn ở phía trước thầy được một người, là Lâm Mặc.

Lâm Mặc tới.

Thiêu niên một mình đên đây, hiện tại đứng ở dưới đèn đường phô lớn, hai tay cậu đút trong túi quân, nhẹ nhàng tựa vào cột đèn, ánh trăng mông lung càng tô điểm thêm cho cậu vài phân lạnh lùng thần bí.

“Các anh ở lại đây.” Trương Hàn để cho thủ hạ đứng ở tại chỗ, hắn đi tới bên cạnh Lâm Mặc.

Hai người bôn mất nhìn nhau, Trương Hàn câu môi mỏng một cái: “Chuyện chị cậu rời đi cậu đã biết trước?”

Lâm Mặc gật đầu: “Ừ.” Nhóm lên chính trên app tryện hola nhé cả nhà!

Trương Hàn nhướng mày, không hề bât ngờ, người thiếu niên trước mắt này bí hiểm, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài: “Vậy chị cậu bây giờ đang ở nơi nào cậu biết không?”

Lâm Mặc lắc đầu: “Không biết.”

Trương Hàn liêm đôi môi mỏng khô ráo của mình một chút, thật sự bật cười, hắn cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đáng sợ, tiễn lên một bước, hăn che ở bên tai Lâm Mặc thấp giọng nói: “Nếu có một ngày gặp lại cô ta, bảo cô ta nâp, cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để tôi bắt được.”

Nói xong, Trương Hàn xoay người rời đi.

Lâm Mặc không nói thêm gì, cậu lẳng lặng nhìn Trương Hàn lên xe, biến mất trong tâm mặt của mình.

Trên xe.

“Thiếu gia, vừa rồi ở trong biệt thự phát hiện, Lâm Bất Nhiễm để lại một thứ cho anh.” Thủ hạ giao một phong thư kín gió cho Trương Hàn.

Lậm Bất Nhiễm đề lại một vật cho hắn.

Trương Hàn vươn tay, nhận lấy túi phong thư đó, sau đó mở ra, bên trong có một tắm hình rót ra.

Trong hình là Lâm Bất Nhiễm và bố Trương Hàn, hai người năm trên giường lớn khách sạn, Lâm Bất Nhiễm bị bó Trương Hàn ôm chặt trong ngực.

Phía dưới ảnh chụp còn kèm một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, là Lâm Bất Nhiễm viết đừng quá nhớ đến tôi!

Trương Hàn xem đi xem lại ảnh chụp và dòng chữ nhỏ này, thẳng đến viễn mắt sung huyết, trong lông ngực có gì đó đang cuồn cuộn, rất nhanh phốc một tiêng, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
 
Chương 2689


Chương 2689:

“Thiếu gia!” Thủ hạ kinh hãi.

Trương Hàn mặt không chút thay đổi: “xoát xoát” hai cái hắn trực tiêp xé ảnh chụp Lâm Bất Nhiễm, cho dù em có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôixiều sẽ bắt em trở vèÌ Chuyện Trương gia nhanh chóng được giải quyết, bỗ Trương Hàn hạ táng, Trương Hàn lên đường đến Tây Bộ Hoa Tây, rời khỏi nơi này, tất cả lời ong tiếng ve đều bị trần áp xuống, từ từ bị lãng quên.

Lục Họa vẫn chú ý chuyện này, mãi đến khi tất cả gió êm sóng lặng, Lâm Mặc cũng không trở lại trường học.

Từ sau khi chị Lâm biến mắt, cô cũng chưa từng gặp lại cậu.

Cũng chính là từ đêm đó, hai người không còn gặp mặt.

Nhưng, cuộc thi lập trình đó sắp bắt đâu rồi.

Vưu Linh nói: “Họa Họa, Lâm Mặc có phải nghỉ học rồi không, chị Lâm biến mật chắc là quá đả kích với cậu ây, cậu ây cũng không muốn đi học, nhưng cuộc thi lập trình thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy chính là đại diện cho Nhất Trung chúng ta xuất chiên cơ mà.”

Lục Họa khẽ chau hàng mày thanh tú, cô cũng biết tính gấp gáp của cuộc thi lập trình, nhưng theo như tính tình của cậu, chắc là không muốn tham gia.

Mấy ngày nay cậu đang làm gì?

Cậu có khỏe không?

Lục Họa tâm loạn như ma, lo lắng cho cậu, thê nhưng bảo cô lấy điện thoại ra chủ động liên hệ cậu, cô thật sự không làm được.

Tan học, Lục Họa đi ra khỏi sân trường, lúc này một người đâm đầu ởi tới, là bạn của Lâm Mặc, Ngô Trạch Vũ.

“Lục hoa khôi.” Ngô Trạch Vũ gọi cô lại.

Lục Họa dừng bước lại: “Chào cậu.”

“Lục hoa khôi, A Mặc đã rất nhiều ngày không đi học, cô không lo lắng cho cậu ây sao?”

“Cậu ấy… đã sắp là một người trưởng thành rồi, nên biệt mình đang làm những gì, tôi lo lắng cũng vô ích.” Lục Họa khâu thị tâm phi nói.

“Nhưng chị Lâm biến mắt, không biết hiện tại đang ở nơi nào, có mạnh khỏe hay không, A Mặc từ nhỏ đã sống nương tựa với chị, chị ấy là thân nhân duy nhất của cậu ấy trên đòi này, hiện tại chị ây bỏ cậu đi, cậu ấy chắc đang đau khô lắm.”

Trái tim Lục Họa tê rần, như là bị ong mật chích vào, đúng vậy, cậu hẳn đang đau khỏ.

“Lục hoa khôi, chị đã đi rôi, A Mặc không ở nhà, mây ngày này A Mặc vận luôn ở trong quán bar uông rượu, uống đến váng đầu váng óc, tôi sợ, tiệp tục như vậy nữa thân thể cậu ấy sẽ không chịu được.”

“Cái gì, cậu ấy vẫn luôn ở trong quán bar uông rượu?” Lục Họa lên tiêng.

“Đúng vậy, Lục hoa khôi, cô mau đi nhìn Á Mặc đi! A Mặc không thê chán chường như vậy nữa, cô nhát định có thê thức tỉnh A Mặc lại. : Lục Họa nghe rõ, Ngô Trạch Vũ tìm cô chính là vì đề chò cô đi tìm Lâm Mặc, cậu lại đi uỗng rượu rồi.

Nhớ tới cậu uỗông rượu, Lục Họa liên không còn cách nào tha thứ chuyện đêm hôm đó cậu say khướt làm ra với mình.

“Tôi không đi.” Lục Họa xoay người rời đi.
 
Chương 2690


Chương 2690:

Lục Họa về tới nhà, cô bắt đầu làm bài tập, thế nhưng cô không tập trung được, một chữ cũng không đọc vào.

“Chị Họa Họal Chị Họa Họa!” Lúc này bên tai truyền đến tiếng Có Vũ kêu.

Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Vũ Vũ, làm sao vậy?”

“Không phải em làm sao vậy, mà là chị làm sao vậy, chị Họa Họa, em đã gọi chị tận mấy lần mà chị cứ ngân người mãi, chị đang nghĩ gì thê?” Có Vũ nghi ngờ nhìn cô.

Lục Họa có chút chột dạ: “Chị không có ngân người, cái này… đề toán này học quá khó khăn, chị không biết làm.”

Cô Vũ nhìn một chút bài tập số học trong tay Lục Họa, thật tin tưởng rôi, cô suy nghĩ một chút nói: “Chị Họa.

Họa, chị học lệch như vậy không tốt lắm đâu, như vậy đi, em tìm cho chị giáo viên toán, vê sau môi buổi tồi sau khi tan học phụ đạo cho chị nhé.”

` “Không cần đâu…”

“Chuyện này cứ như vậy quyết định.”

Có Vũ đã giải quyết dứt khoát.

Lục Họa làm xong bài tập liền đi vào phòng tắm, đợi lúc cô đi ra đã hơn mười giờ, cô dùng khăn mặt lau lau mái tóc dài âm ướt, lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tói.

Lục Họa ấn phím nhận, giọng nói lo lắng. của Ngô Trạch Vũ nhanh chóng truyền tới: “Lục hoa khôi, cô mau lại quán bar xem một chút đi, A Mặc uống say như chết rồi.”

Ngón tay của Lục Họa siết lại, níu chặt điện thoại, uống đi, uống cho chết luôn đi!

Lục Họa tức giận trực tiếp cúp điện thoại rôi.

Đừng nghĩ đến cậu.

Đừng lo cho cậu.

Mặc kệ cậu.

Lục Họa nằm ở trên giường, đắp chăn đi ngủ.

Có Vũ khát nước, đi ra rót cốc nước uống, rất nhanh cô liền nghe được tiếng cửa mở, Lục Họa đi ra ngoài.

Lục Họa bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác trăng, vội vội vàng vàng ra cửa.

“Áy, chị Họa Họa, đã trễ thế này, chị đi đâu vậy?”

“Ah, Vũ Vũ, chị có chút chuyện, phải ra ngoài một chuyên, em mau ngủ đi.”

Lục Họa đáp mập mờ, nhanh chóng chạy.

Trong quán bar.

Lâm Mặc ngồi ở trên quầy bar, trước mặt cậu ngã một đống vỏ chai rượu, Ngô Trạch Vũ đang khuyên: “A Mặc, đừng uống nữa, cậu không thể uống nữa.

Lâm Mặc đầy Ngô Trạch Vũ ra, tiếp tục uỗông rượu.

Cô gái học bá xinh đẹp kia có ở đây, cô ta quyến rũ liếc mắc về phía Lâm Mặc: “Lầm Mặc, uống rượu như vậy rất nhàm chán, chúng ta chơi chút trò chơi đi.”

` Lâm Mặc liếc cô gái học bá kia: “Chơi thế nào?”
 
Chương 2691


Chương 2691:

“Cậu qua đây một chút, tôi nói cho cậu nghe.”

Lâm Mặc không hề động.

Cô gái học bá kia đột nhiên tiến tới, dùng sức hôn một cái lên trên khuôn mặt tuân tú của Lâm Mặc.

Ngô Trạch Vũ lắc đầu, đào hoa của A Mặc vân nở rất nhiều, lúc này. Ngô .

Trạch Vũ ngắng đầu, cậu ở cửa quầy bar thây được một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại.

Toi.

Toi rồi!

*A… A Mặc, đừng có quậy, cậu xem ai tới kìal” Ngô Trạch Vũ nhanh chóng đây Lâm Mặc một cái.

Lâm Mặc ngắng đầu, cậu thấy được Lục Họa.

Lục Họa tới!

Lục Họa đứng ở cửa, lúc cô tới liền thấy trong khiiit cảnh xa hoa truy lạc cô gái hẹc bá kia hôn cậu.

Lục Họa xoay người rời đi.

“Này, Lục hoa khôi!” Ngô Trạch Vũ biết không tốt rồi: “A Mặc, Lục hoa khôi nhất định đã hiểu lầm, cậu toi rồi, tôi đã bảo cậu đừng uống nhiều rượu như vậy rồi… Này, Á Mặc!”

Thân ảnh Lâm Mặc đã biến mắt ở trong tầm mắt.

Lục Họa chuẩn bị về nhà, cô cảm giác mình giương. mắt chạy tới chính là một trò cười, cái gì mà chán chường, cái gì mà uông rượu hại thân, cô thây cậu chơi rât vui vẻ mà Cô chạy tới là để cậu cho cô xem một màn này?

Rất nhanh sau lưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, Lâm Mặc đi theo.

Lâm Mặc vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng. nói cậu rất khàn, thật thấp gọi tên cô: “Lục Họa..

Lậm Bất Nhiễm để lại một vật cho hắn. Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!

Trương Hàn vươn tay, nhận lấy túi phong thư đó, sau đó mở ra, bên trong có một tắm hình rót ra.

Trong hình là Lâm Bất Nhiễm và bó Trương Hàn, hai người năm trên giường lớn khách sạn, Lâm Bất Nhiễm bị bó Trương Hàn ôm chặt trong ngực.

Phía dưới ảnh chụp còn kèm một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, là Lâm Bát Nhiễm viết đừng quá nhớ đến tôi!

Trương Hàn xem đi xem lại ảnh chụp và dòng chữ nhỏ này, thẳng đến viễn mắt sung huyết, trong lông ngực có gì đó đang cuồn cuộn, rất nhanh phốc một tiêng, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

“Thiếu gia!” Thủ hạ kinh hãi.

Trương Hàn mặt không chút thay đồi: “xoát xoát” hai cái hăn trực tiếp xé ảnh chụp Lâm Bất Nhiễm, cho dù em có chạy trồn tới chân trời góc biển, tôixiều sẽ bắt em trở vèÌ Chuyện Trương gia nhanh chóng được giải quyết, bô Trương Hàn hạ táng, Trương Hàn lên đường đến Tây Bộ Hoa Tây, rời khỏi nơi này, tất cả lời ong tiếng ve đều bị trần áp xuống, từ từ bị lãng quên.

Lục Họa vẫn chú ý chuyện này, mãi đến khi tất cả gió êm sóng lặng, Lâm Mặc cũng không trở lại trường học.

Từ sau khi chị Lâm biến mắt, cô cũng chưa từng gặp lại cậu.

Cũng chính là từ đêm đó, hai người không còn gặp mặt.
 
Chương 2692


Chương 2692:

Nhưng, cuộc thi lập trình đó sắp bắt đâu rồi.

Vưu Linh nói: “Họa Họa, Lâm Mặc có phải nghỉ học rồi không, chị Lâm biến mất chắc là quá đả kích với cậu ây, cậu ây cũng không muôn đi học, nhưng cuộc thí lập trình thì phải làm sao bây giờ, cậu ây chính là đại diện cho Nhất Trung chúng ta xuất chiên cơ mà.”

Lục Họa khẽ chau hàng mày thanh tú, cô cũng biết tính gấp gáp của cuộc thi lập trình, nhưng theo như tính tình của cậu, chắc là không muốn tham gia.

Mấy ngày nay cậu đang làm gì?

Cậu có khỏe không?

Lục Họa tâm loạn như ma, lo lắng cho cậu, thê nhưng bảo cô lấy điện thoại ra chủ động liên hệ cậu, cô thật sự không làm được.

Tan học, Lục Họa đi ra khỏi sân trường, lúc này một người đâm đầu đi tới, là bạn của Lâm Mặc, Ngô Trạch Vũ.

“Lục hoa khôi.” Ngô Trạch Vũ gọi cô lại.

Lục Họa dừng bước lại: “Chào cậu.”

“Lục hoa khôi, A Mặc đã rất nhiều ngày không đi học, cô không lo lắng cho cậu ây sao?”

“Cậu ấy… đã sắp là một người trưởng thành rồi, nên biệt mình đang làm những gì, tôi lo lắng cũng vô ích.” Lục Họa khâu thị tâm phi nói.

“Nhưng chị Lâm biến mắt, không biết hiện tại đang ở nơi nào, có mạnh khỏe hay không, A Mặc từ nhỏ đã sống nương tựa với chị, chị ấy là thân nhân duy nhất của cậu ¡ ấy trên đòi này, hiện tại chị ây bỏ cậu đi, cậu ấy chắc đang đau khô lắm.”

Trái tim Lục Họa tê rần, như là bị ong mật chích vào, đúng vậy, cậu hẳn đang đau khổ.

“Lục hoa khôi, chị đã đi rồi, A Mặc không ở nhà, mây ngày này A Mặc vẫn luôn ở trong quản bar uông rượu, uống đến váng đầu váng óc, tôi sợ, tiệp tục như vậy nữa thân thể cậu ấy sẽ không chịu được.”

“Cái gì, cậu ấy vẫn luôn ở trong quán bar uông rượu?” Lục Họa lên tiêng.

“Đúng vậy, Lục hoa khôi, cô mau đi nhìn Á Mặc đi! A Mặc không : thê chán chường như vậy nữa, cô nhát định có thê thức tỉnh A Mặc lại. : Lục Họa nghe rõ, Ngô Trạch Vũ tìm cô chính là vì đề cho cô đi tìm Lâm Mặc, cậu lại đi uỗng rượu rồi.

Nhớ tới cậu uông rượu, Lục Họa liên không còn cách nào tha thứ chuyện đêm hôm đó cậu say khướt làm ra với mình.

“Tôi không đi.” Lục Họa xoay người rời đỉ.

Lục Họa về tới nhà, cô bắt đầu làm bài tập, thế nhưng cô không tập trung được, một chữ cũng không đọc vào.

“Chị Họa Họa! Chị Họa Họal” Lúc này bên tai truyền đến tiếng Có Vũ kêu.

Lục Họa nhanh chóng hoàn hồn: “Vũ Vũ, làm sao vậy?”

“Không phải em làm sao vậy, mà là chị làm sao vậy, chị Họa Họa, em đã gọi chị tận mấy lần mà chị cứ ngân người mãi, chị đang nghĩ gì thê?” Có Vũ nghi ngờ nhìn cô.

Lục Họa có chút chột dạ: “Chị không có ngân người, cái này… đề toán này học quá khó khăn, chị không biết làm.”

Cô Vũ nhìn một chút bài tập số học trong tay Lục Họa, thật tin tưởng rôi, cô suy nghĩ một chút nói: “Chị Họa Họa, chị học lệch như vậy không tốt lắm đâu, như vậy đi, em tìm cho chị giáo viên toán, vê sau mỗi buổi tối sau khi tan học phụ đạo cho chị nhé.”
 
Chương 2693


Chương 2693:

` “Không cần đâu…”

“Chuyện này cứ như vậy quyết định.”

Có vũ đã giải quyết dứt khoát.

Lục Họa làm xong bài tập liền đi vào phòng tắm, đợi lúc cô đi ra đã hơn mười giờ, cô dùng khăn mặt lau lau mái tóc dài âm ướt, lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.

Lục Họa ấn phím nhận, giọng nói lo lắng. của Ngô Trạch Vũ nhanh chóng truyền tới: “Lục hoa khôi, cô mau lại quán bar xem một chút đi, A Mặc uống say như chết rồi.”

Ngón tay của Lục Họa siết lại, níu chặt điện thoại, uống đi, uống cho chết luôn đi!

Lục Họa tức giận trực tiếp cúp điện thoại rôi.

Đừng nghĩ đến cậu.

Đừng lo cho cậu.

Mặc kệ cậu.

Lục Họa nằm ở trên giường, đắp chăn đi ngủ.

Có Vũ khát nước, đi ra rót cốc nước uống, rất nhanh cô liền nghe được tiếng cửa mở, Lục Họa đi ra ngoài.

Lục Họa bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác trăng, vội vội vàng vàng ra cửa.

“Áy, chị Họa Họa, đã trễ thế này, chị đi đâu vậy?”

“Ah, Vũ Vũ, chị có chút chuyện, phải ra ngoài một chuyên, em mau ngủ đi.”

Lục Họa đáp mập mờ, nhanh chóng chạy.

Trong quán bar.

Lâm Mặc ngồi ở trên quầy bar, trước mặt cậu ngã một đống vỏ chai rượu, Ngô Trạch Vũ đang khuyên: “A Mặc, đừng uống nữa, cậu không thể uống nữa.

Lâm Mặc đầy Ngô Trạch Vũ ra, tiếp tục uỗông rượu.

Cô gái học bá xinh đẹp kia có ở đây, cô ta quyến rũ liếc mắc về phía Lâm Mặc: “Lầm Mặc, uống rượu như vậy rất nhàm chán, chúng ta chơi chút trò chơi đi.”

` Lâm Mặc liếc cô gái học bá kia: “Chơi thế nào?”

“Cậu qua đây một chút, tôi nói cho cậu nghe.”

Lâm Mặc không hề động.

Cô gái học bá kia đột nhiên tiến tới, dùng sức hôn một cái lên trên khuôn mặt tuân tú của Lâm Mặc.

Ngô Trạch Vũ lắc đầu, đào hoa của A Mặc vẫn nở rất nhiều, lúc này Ngô Trạch Vũ ngắng đầu, cậu ở cửa quầy bar thấy được một thân ảnh nhỏ nhắn mêm mại.

Toi.

Toi rồi!

“A… A Mặc, đừng có quậy, cậu xem ai tới kìa!” Ngô Trạch Vũ nhanh chóng đầy Lâm Mặc một cái.

Lâm Mặc ngắng đầu, cậu thấy được Lục Họa.

Lục Họa tới!
 
Chương 2694


Chương 2694:

Lục Họa đứng ở cửa, lúc cô tới liền thầy trong khung cảnh xa hoa truy lạc cô gái hẹc bá kia hôn cậu.

Lục Họa xoay người rời đi.

“Này, Lục hoa khôi!” Ngô Trạch Vũ biết không tốt rồi: “A Mặc, Lục hoa khôi nhất định đã hiểu lầm, cậu toi rồi, tôi đã bảo cậu đừng uông nhiều rượu như vậy rồi… Này, Á Mặc!”

Thân ảnh Lâm Mặc đã biến mắt ở trong tầm mắt.

Lục Họa chuẩn bị về nhà, cô cảm giác mình giương, mắt chạy tới chính là một trò cười, cái gì mà chán chường, cái gì mà uông rượu hại thân, cô thây cậu chơi rât vui vẻ mà Cô chạy tới là để cậu cho cô xem một màn này?

Rất nhanh sau lưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, Lâm Mặc đi theo.

Lâm Mặc vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng. nói cậu rất khàn, thật thấp gọi tên cô: BI ÚC Họa..

Lục Họa dùng sức hất tay cậu ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Cô chê cậu bản.

Cậu làm hành động ám muội cùng rất nhiều nữ sinh, Triệu Hàm Hàm kia từng uống rượu giao bôi với cậu, cô gái học bá kia lại hôn cậu, cậu thì ai đên cũng không từ chối.

Lâm Mặc nhìn cô, kỳ thực lúc vừa rồi cô xuất hiện ở cạnh cửa ánh mắt cậu chưa từng dời khỏi người cô, cô mới vừa tăm xong, mái tóc dài thanh thuần còn có chút ầm ướt, khuôn mặt lớn chừng bàn tay chưa tô son trát phần, trong làn da trắng ngân lại tô điềm sắc đỏ nơi môi lại càng thêm xinh đẹp, đáng chết là cô còn có một đôi mắt to ươn ướt nước, hiện tại thở phì phò nhìn cậu chằm chằm, thấy thế nào cũng đều hoạt sắc sinh hương.

Vị tiêu công chúa này là sản phâm.

thủ công hình nhân cao quý đất giá nhất, hoàn mỹ nhất mà ông tròi đã từng tạo ra.

Cô chạy’tới vội vội vàng vàng, bên trong là chiếc váy ngủ vàng sữa, bên ngoài áo khoác trắng, thanh thuần có thê bóp ra nước, cô không có thay giày, mặc một đôi dép hông nhạt ty tói.

Lâm Mặc biết cô thích cậu.

Trước đây cậu còn không chắc chắn, hiện tại cậu khẳng định, cô thực sự thích cậu.

Lâm Mặc nhéch đôi môi mỏng, giọng nói khàn khàn: “Làm sao, ghen à?”

“Ai ghen cơ? Tôi không có!” Lục Họa phủ nhận.

Lâm Mặc vươn ta nắm bàn tay nhỏ bé mêm như không xương của CÔ, đặt ở trên khuôn mặt tuân tú của mình: “Tôi biết em ghen, em đánh tôi đi! Không phải em rất thích tát tôi sao, cho em tát đây.”

Tên thần kinh này, nào có ai lại yêu câu người ta tát mình?!

Rât nhiêu người đàn ông không đê cho người phụ nữ chạm vào mặt, nhất là người đàn ông có thân phận, bởi vì… cái này liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông.

Thế nhưng Lục Họa biết cậu không phải đùa giỡn, cậu thật sự có chút thích cô tát mặt cậu.

Người có thể làm ra những chuyện kia với cô, nói ra bạn gái là người dùng để… hôn, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút hơi biến thái!

Lục Họa rút tay về: “Tôi không dám đánh, cậu đưa mặt cho người khác hôn đi!!”

Lời này vừa rơi xuống, ah, Lâm Mặc nở nụ cười.

Cậu cười cái gì?
 
Chương 2695


Chương 2695:

Lục Họa lúc này mới phát hiện lời mình lúc nãy ân chứa vị chua, cái này vừa lúc chứng thực bản thân cô đang ghen.

“Lục Họa, đừng nóng giận, vừa rôi cô ta nhào tới muôn hôn tôi, thế nhưng tôi tránh được, không để cho cô ta hôn, tôi bây giờ là bạn trai của em, tôi rất tuân thủ nam đức”, sẽ không để cho cô gái khác chạm: vào.” Lâm Mặc giải thích.

*Nam đức: Đúc tính tốt của phái nam.

Vừa rồi ở trong quán rượu cậu thực sự tránh được, ngoại trừ Lục Họa, cậu dường như không chập nhận được những cô gái khác thanh vào, cậu biệt đây không phải là một hiện tượng tốt, thế nhưng cũng có thể hiểu được, cậu vào lúc xuân trẻ gặp được Lục Họa, phía trước một viên minh ngọc I nhứ thế, ánh mắt của cậu cũng bắt đầu xoi mói, chướng mắt những cô gái khác.

Cậu là bạn trai của cô?

Đây là tự phong đấy à!?

Lục Họa cảm thây Lâm Mặc đã nhận định hai người là quan hệ yêu đương trai gái, không phải nói cô là bạn gái cậu, thì sẽ nói cậu là bạn trai cô.

Cô gái học bá kia không hôn được cậu, được rồi, Lục Họa thừa nhận nỗi bực bội trong lòng đã biến mật, nhưng cô vẫn không muốn đề ý đến cậu: “Cậu theo ra làm cái gì, tiệp tục trở về uống rượu đi, tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa.”

Lục Họa nhắc chân liền đi, cô ở ven đường đón xe, thê nhưng nơi này là đoạn đường khá sầm uất, tạm thời không bắt được xe.

Hơn nữa, Lâm Mặc vẫn đi theo cô.

Cô đi tới chỗ nào, cậu cũng theo tới chỗ đó, giống như một cái đuôi vậy.

Lục Họa muốn tránh cậu, lúc này một chiếc xe buýt dừng ở bên lề đường, Lục Họa trực tiệp lên xe buýt.

Bởi vì khuya lắm rồi, đây là chuyến xe cuối của thành phó, trên xe rất nhiều người, căn bản không còn vị trí nào, cho nên Lục Họa lây ra hai đồng xu mang theo bên người quăng về phía sau rôi tìm một vị trí đứng.

“Mọi người chú ý an toàn, tôi lái đây.”

Tài xê thông báo một tiếng, chuẩn bị đóng cửa xe.

Thế nhưng lúc này một thân ảnh anh tuấn ra đột nhiên xông lên, Lâm Mặc cũng lên xe buýt theo.

“Soái ca, bỏ tiền, xe buýt phải trả tiền, hai đồng xu thôi.” Tài xê nói.

Trên người Lâm Mặc không mang tiền xu, cậu ngắng đầu, trong đám người nhàn nhạt quét một vòng, rất nhanh ánh mắt đã ngừng lại trên người Lục Họa.

Lục Họa nhướng chân mày lá liễu nhìn cậu, ánh mặt xem kịch vui, phảng phát đang nói ha ha, cậu không mang tiền kìa! Cứ chờ bị tài xê đuôi xuông xe đi Lâm Mặc tự nhiên xem hiểu tâm tư nhỏ của cô, cậu mở miệng nói: “Tôi không mang tiền, thế nhưng, bạn gái của tôi dân theo.”

“Bạn gái cậu? Bạn gái cậu ở đâu?”

Tài xê quay đầu nhìn một chút.

Lâm Mặc chỉ vào Lục Họa: “Nơi đó, đó là bạn gái tôi!”

Lục Họa thực sự là cạn lời rôi, cô không nghĩ tới cậu sẽ cùng lên xe buýt, còn ở trong xe buýt nói với người khác cô là bạn gái cậu, hiện tại người chung quanh đêu nhìn lại, còn tốt bụng nhắc nhở: “Tiêu mỹ nữ, bạn trai cô tới kìa, anh ấy không mang tiền xu, đang kêu cô trả tiền giùm đấy.”
 
Chương 2696


Chương 2696:

“…” Lục Họa thật sự muôn tìm một cái động chui vào.

“Cô bé!” Lúc này tài xế đã kêu lên: “Cô bé, mau qua trả tiền cho bạn trai cô, tôi phải lái xe.

Lục Họa nhắm hai mắt, chỉ có thể nén cơn giận đi tới, thay Lâm Mặc trả hai đồng xu.

Trả xong, cô hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc câu môi, trong tròng mắt là mêm mại nhộn nhạo không nói nên lời.

Lục Họa lại trở về vị trí đứng ban nãy, chuyền. xe cuối quá đông, người bên cạnh đêu đang chen chúc, Lục Họa cảm giác có người chen va vào người cô.

Cô không quen cùng người xa lạ tứ chỉ tiêp xúc, cho nên tránh sang bên cạnh một chút.

Thế nhưng thùng xe chật chội căn bản không có không gian né tránh, còn có người đang chen cô.

Lục Họa. quay đâu nhìn lại, bên trái cô là một cậu chàng trông cũng đẹp trai, bên phải. là một ông chú, nói chung bên người đều là đàn ông, là bọn họ đang chen cô.

Lục Họa chau hàng mày thanh tú, rất phản cảm, cô đang định. đổi chỗ.

Thế nhưng một bàn tay to dò xét qua đây, năm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói quen thuộc thấp thuần kia của Lâm Mặc: “Đứng yên.”

Lâm Mặc tới, đứng ở phía sau của GÓ)I Mùi hương sạch sẻ mang theo mùi rượu mạnh trên người thiếu niên trong nháy mắt cuỗn tới, Lục Họa ngắng đâu nhìn về phía cửa số xe, chỉ thấy thân thể to lớn của cậu toàn bộ bao phủ dáng người nhỏ nhắn mêm mại của cô từ phía sau, cậu một tay cầm tay đỡ, một tay đặt lên eo cổ, bảo vệ cô chặt chế ở trong ngực mình.

Lục Họa bắt an giấy giụa vài cái, muốn kéo ra khoảng cách với cậu.

Bên người mấy người đàn ông là cố ý chen Lục Họa, hiện tại Lâm Mặc gia nhập vào làm cho mây người đàn ông có chút không vui, bọn họ liễc Lâm Mặc.

Lâm Mặc không có biểu cảm gì, cô gái trong ngực đang vặn vẹo, cậu siết chặt năm ngón tay, nắm eo cô trực kéo đưa cô vào trong ngực mình, mí mắt tuần tú ¡phát động, đôi mắt Đan Phượng mỏng lạnh lộ ra nguy hiểm từ cửa số xe nhàn nhạt liếc mấy người đàn ông kia, im lặng lan tràn ra khí thế cường đại, lành lạnh mà uy hiếp, nhưng cậu lại cất lời với Lục Họa, giọng nói không giận mà uy: “Lục Họa, đừng lộn xộn ở trong lòng tôi”

Mây người đàn ông vây quanh Lục Họa đôi mặt với cái liệc mắt mạn bắt kinh tâm của Lâm Mặc, đều cảm thầy da đầu tê rằn, bọn họ tản sang bên cạnh.

Lục Họa còn không biêt chung quanh phát sinh ra khí tràng vi diệu, cô chỉ biệt vòng eo mêm của mình bị bóp chặt rồi, người bị cậu kéo vào trong ngực, cậu khá thô lỗ: “Lâm Mặc, buông ra, cậu làm tôi đau.”

Cô đang kêu đau.

Lâm Mặc biết cô yêu ớt, dù sao từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, cậu nhấp môi mỏng một cái: “Biết đau còn chen chúc đi xe công cộng? Mình có thân phận gì không biệt sao?”

Cô không thích hợp những nơi này, lần trước mang cô đi khách sạn nhỏ cậu đã hồi hận, cô ở chỗ này chính là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp.

Lục Họa không phục: “Nếu như cậu không đi theo tôi, tôi cũng sẽ không tới chen giao thông công cộng, hiện tại cậu còn lý luận?”

Ánh mắt Lâm Mặc tối sầm ám, cô nói không sai, đều là bởi vì cậu.

Nếu như không có cậu, cô vĩnh viễn sẽ là tiêu công chúa Lục Họa vô ưu vô lo.

“Vậy em đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm đau em.” Lâm Mặc buông lỏng lực đạo một chút.

Thê nhưng thân thể hai người vần dính vào nhau, cô vây ở trong ngực cậu, Lục Họa tiếp tục văn vẹo: “Này, cậu có buông ra chưa thế?”
 
Chương 2697


Chương 2697:

Giọng nói trong veo của thiếu nữ lộ ra vài phần hờn dỗi.

Lâm Mặc cúi đầu, chỉ thấy cái mông vệnh lên của cô dán chặc hông cậu, làn váy màu vàng sữa quận trên quần đen của cậu, chỉ là một màn này liên mang đến sự kích thích thị giác Tranh liệt.

Yết hầu Lâm Mặc khẽ chuyên động, buông lỏng ra thắt lưng mềm của cô: “Đi lên phía trước một chút, không cho chạm vào tôi!”

“..” Cậu đang nói cái gì thế?

Vừa rồi dám kéo cô trong ngực là cậu, hiện tại bảo cô đứng xa một chút đừng đụng cậu cũng là cậu, Lục Họa đã cảm thây cậu là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt.

Quên đi, không so đo với cậu.

Lục Họa tận lực đi lên phía trước đứng, không chạm vào cậu.

Râật nhanh, chuyên xe cuối đến trạm dừng, cửa xe mở ra, Lục Họa dự định nhìn trạm dừng, thế nhưng Lâm Mặc vươn tay, trực tiếp kéo cô xuống xe.

Lục Họa nhận ra, cái ngõ hẻm nhỏ này là đường trở về nhà cậu, trước đây cô đã tới một lần, cậu dám mang cô về nhà.

“Lâm Mặc, buông tay, tôi không muốn đến nhà cậu, tôi muôn trở về nhà mình!” Lục Họa xoay người rời đi.

Thế nhưng Lâm Mặc đột nhiên chống tay lên tường, dáng vẻ đau khổ.

Lục Họa dừng bước, nhanh chóng xoay người: “Này, Lâm Mặc, cậu làm sao vậy, có phải cậu lại giả bộ hay không, cậu đừng có gạt tôi nữa!”

Lâm Mặc không nói lời nào, thế nhưng sắc mặt cậu rất yêu ớt, dáng vẻ nhíu mày không lên tiêng không giống như là giả bộ.

Lục Họa mềm lòng, Ngô Trạch Vũ nói cậu mấy ngày này đêu đắm mình trong rượu chè, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được, hiện tại chị Lâm đi mất, bỏ cậu một mình ở nơi này, cô căn bản không bỏ lơ cậu được.

Lục Họa đi tới bên người cậu, ngón tay trắng ngần kéo lại ông tay áo cậu, lắc lư vài cái: Lâm Mặc, cậu sao vậy, có phải thân thê khó chịu hay không?”

Lâm Mặc quay đầu nhìn cô, lúc này chạm phải. đôi mắt to sáng của cô gái, ánh mắt của cô vừa có linh khí vừa sạch sẽ, hiện tại đầy tràn lo lắng và quan tâm cho cậu.

Lâm Mặc gật đầu: “Dạ dày hơi khó chủ”

“Vậy tôi dìu cậu, ngươi kiên trì đi mây bước nữa, lập tức tới nhà ngay.” Lục Họa để cánh tay cậu khoát lên trên vai cô, dìu cậu về nhà.

Dưới cánh tay là bờ vai nhỏ nhắn của cô, cả người cô là nước, vừa đụng liền biến hóa, sao còn dìu cậu được, Lâm Mặc không dám đặt trọng lượng lên trên người của cô, sợ đè chết cô.

Bên tai còn truyền đến tiếng lẫm bẩm của cô: “Lâm Mặc, đây là đáng đời ` ai bảo cậu uống nhiều rượu như vậy, thân thể của mình cũng không rõ sao?”

“Chị Lâm… chị Lâm tuy đã đi rôi, thế nhưng Lâm Mặc, cậu không có lòng tin với chị Lâm sao, tôi luôn cảm thây chị Lâm lúc này rời đi chính là tắm lửa trùng sinh. Chị ấy sẽ sống rất tốt, ngược lại là cậu, chị Lâm thương cậu như thế, nhất định không hy vọng thấy cậu chán chường như vậy mãi, cho nên cậu phải nhanh chóng xôc mình lại đi.”

Đêm khuy, cô bên người, có thê chạm tay là với đến mềm mại cùng âm áp, cổ thì thầm một đường, Lâm Mặc nhếch môi, nở nụ cười một đường.
 
Chương 2698


Chương 2698:

Thật hy vọng con đường này không: có phần cuôi, cô và cậu vĩnh viên sẽ là dáng vẻ ban đầu.

Cô không phải Lan Lâu Công Chúa, cậu cũng không phải thiêu chủ Giao Nhân Quốc, giữa hai người không có huyết hải thâm cừu, cũng không có mưu thâm kế hiểm.

Lúc này phía trước truyền đến tiếng bước chân, là bác gái lần trước mang theo cháu trai mình đã trở vệ, bác gái thấy Lâm Mặc và Lục Họa liên nhanh chóng cười nói: “Cậu nhóc Lâm gia, con lại đưa cô bạn gái nhỏ vệ nhà rôi đấy à?”

Lục Họa không ngờ sẽ gặp phải người quen, dù sao tuổi còn nhỏ, lại bị trêu như thế, cô sợ đến khuôn. mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tránh vào trong lòng Lâm Mặc.

Lâm Mặc thuận thế ôm vai cô, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô vào trong ngực mình, cậu trả lời một câu: “Dạ.”

Bác gái mang theo cháu trai đi xa, thế nhưng tiêng bọn họ nói chuyện với nhau còn có thê nghe được, chỉ nghe bé cháu trai không ngừng hâm mộ: “Bà ơi, bạn gái của anh đó thật xinh đẹp, con lớn lên cũng phải tì bạn gái xinh đẹp như vậy.”

Bác gái: “Vậy nguyện vọng của cậu sợ răng không thực hiện được, rôi trên đời này nào có người nào đẹp như cô bạn gái của anh trai đó chứ?”

Hai người đi xa, Lâm Mặc đưa tay sờ cái đầu nhỏ trong ngực một cái: “Bọn họ đi rồi, không sao.”

Lục Họa lúc này mới ngắng đầu, Ề khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ giông như tôm nấu chín, đã có thể nhỏ máu.

Cô vẫn không thừa nhận mình là bạn gái Lâm Mặc, thê nhưng mọi người hình như đều đã biết hết mắt rồi.

Từ từ cô phát hiện mình cũng bắt đầu chấp nhận cái thân phận này rôi, không muốn phản bác nữa.

“Chúng ta về nhà thôi.” Lục Họa đưa Lâm Mặc về nhà.

Về đến nhà, Lục Họa đặt Lâm Mặc lên giường: “Lâm Mặc, cậu tốt nhất nghỉ ngơi đi, tôi đi về nhà.”

Lục Họa muốn đứng đậy.

Thế nhưng Lâm Mặc giữ lại tay cô: “Lục Họa, đừng.”

Đừng?

Hiện tại đã khuya lắm rồi, lẽ nào muốn cô ngủ lại trong nhà cậu sao?

Tuy là trước đây cô với cậu từng ngủ trong sơn động, từng thuê phòng ở khách sạn, thê nhưng từ sau đêm cậu cưỡng hôn cô, lòng cô vẫn còn sợ hãi.

“Lục Họa, ở lại với tôi, được không?

Chị đi rồi, căn nhà này chỉ còn lại có tôi, thật sự rât quạnh quẽ, mây ngày này tôi ở quán bar uông rượu, chính là không dám về nhà, nơi đây thực sự chỉ còn lại có một mình tôi.”

Nhìn ra sự do dự của cô, Lâm Mặc .

vừa buông tay cô ra: “Thôi vậy, em vê nhà đi, chị đi rồi, em cũng muôn rời khỏi tôi.”

Trái tim Lục Họa đột nhiên nhói đau, lúc này đâu còn có thê tàn nhẫn rời đi, cô thỏa hiệp nói: “Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, chị đi rồi, cậu còn GÓI tôi mà, tôi ở lại cùng cậu là được…”

“Thực sao?” Lâm Mặc nhìn cô.

Lục Họa căn đôi môi đỏ mọng, muôn nói lại thôi: “Chúng ta phải hứa, tôi ở lại, thế nhưng cậu không thẻ… không thể động tay động chân với tôi, bằng không tôi lập tức đi ngay!”

Lâm Mặc nhìn cánh môi bị cắn của cô, đôi môi hồng phót trơn mêm nhựứ trái cây đồng lạnh, căn xuông sẽ mắt đi màu sắc, mêm mại lạ kỳ.

Đêm đó ở đầu hẻm, cậu sao không nghĩ tới căn cô một cái nhỉ?
 
Chương 2699


Chương 2099:

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, cậu không dám.

Lâm Mặc giơ tay lên che viên mắt, hơi say: “Nói như em là bởi vì tôi từng động tay động chân với em sao, sao tôi không nhớ?”

Cậu không nhớ?

PữỮẴ h6…

“Lục Họa, tôi là ngày kia ra tay với em, táy máy tay chân thê nào, em nói cho tôi nghe đê xem tôi có ân tượng hay không.”

Lục Họa nhìn cậu, đôi mắt hơi say mang theo nghỉ vân thật to, hình như là thực sự không nhớ rõ, đêm hôm đó cậu cũng uống rất nhiều rượu, xỉn lên làm chuyện điên rồ, không nhớ cũng bình thường.

Thôi bỏ đi.

Lục Họa đứng dậy: “Cậu nằm nghỉ. đi, tôi đi nấu bát canh giải rượu cho cậu.”

“Em biết nấu sao?”

“Không biết…. nhưng tôi từng xem mẹ tôi nấu cho bồ tôi, rất đơn giản. ° LỤC Họa tràn đầy tự tin đi ra ngoài.

Tại phòng bếp.

Lục Họa tìm được hai củ gừng, gừng nâu canh không những có thê giải, rượu, còn có thể làm âm dạ dày, rất thích hợp cho cậu.

Lục Họa cầm dao, bắt đầu thái gừng.

Đây là lân đâu tiên Lục Họa xuông bếp, cô xưa nay mười ngón tay không dính nước, cho nên động tác rất trây trật, rất nhanh cô cảm thấy.

ngón tay đau xót, cô cắt vào tay mắt rôi.

Ngón trỏ xuất hiện một đường máu, vệt thương không sâu, thế nhưng đã chảy máu.

Lục Họa khựng lại, đều nói thấy máu là dấu hiệu không lành, gân đây trong lòng cô luôn bất an.

Lúc này một cánh tay vươn qua, kéo lại ngón tay bị thương của cô: “Lục Họa, sao em ngốc đền thê, thái đồ cũng có thê cắt đến tay!”

Lâm Mặc tới, cậu cúi đầu, trực tiếp ngậm ngón tay bị thương của cô vào.

Vòm miệng của cậu mềm mại lành lạnh, bọc lây ngón tay mang máu của cô, dùng sức mút một cái.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lục Họa trong nháy mắt đỏ lên, ngón tay như bị điện giật trực PP rụt trở về: “Tôi… tôi không sao..

“Đã chảy máu còn nói không saol”

Lâm Mặc nhanh chóng tìm ra băng urgo tỉ mỉ dán lên cho cô.

“Cảm ơn, tôi tiếp tục nâu đây.”

“Không cần, tôi đã tỉnh rượu rồi.”

SA2”

“Bị em dọa cho tỉnh.”

“… Lâm Mặc, cậu lại đang nói tôi đân.”

“Lời là em nói đấy nhé, tôi không nói gì cả.”

Trên mặt cậu viết đầy khinh bỉ, Lục Họa tiến lên, siết năm đắm nhỏ nện cho cậu xnột cái: “Lâm Mặc, tôi phát hiện cậu thực sự rất đáng ghét!”
 
Chương 2700


Chương 2700:

Lâm Mặc kéo lại quả đắm nhỏ của cô, khoảng cách hai người kéo gần lại, gân đên hô hấp quần quanh, cậu hạ giọng hỏi: “Vậy em có thích tôi đáng ghét như vậy hay không?”

Hàng mi Lục Họa rung động, không nghĩ tới bầu không l khí đột nhiên trở nền ái muội như thế, hiện tại khuôn mặt tuần tú của cậu gần ở trước mặt, lúc đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô bắt động rất dễ dàng khiến cô sa vào ảo giác cậu rất thâm tình, khiến người ta nhịn không được hãm sâu.

Lục Họa lắc đầu: “Không thích.”

“Thực sự? Lục Họa, em nói dối lời sẽ biến thành xấu xí đây.”

“Cậu mới biến ấy.” Lục Họa muốn đây cậu ra.

Thế nhưng Lâm Mặc không buông tay, cậu nhìn cô, khóe môi nhéch lên đường vòng cung nhàn nhạt: “Lục Họa, ánh mắt của em nói cho tôi biết, em thích tôi, đúng hay không?”

Thanh âm của cậu rất êm tai, nhất là lúc cậu từ từ dụ dỗ cô, dường như mang theo một ma lực khiến không người nảo có thê từ chối, tim Lục Họa đập rộn lên, câu không thích cậu nói dối cũng không nói nên lời nữa.

Cô thích cậu.

Không biết thích từ lúc nào, có lẽ là KhiểTh khắc lúc mới vừa vào trường ở trong biển người nhìn thấy cậu.

Không biết thích cậu ở điểm nào, lại giỗng nhự mỗi một thứ trên người cậu cô đều rất thích.

Ánh mắt Lục Họa bắt đầu né tránh.

Lúc này sự trầm mặc của cô, không thể nghỉ ngờ chính là thằm chấp nhận, cô thích cậu, cô thừa nhận.

Lâm Mặc vẫn muốn có được trái tim cô, trái tim của của vị tiêu công chúa cao cao tại thượng này, người đàn ông nào không muốn?

Cậu cũng muốn.

Lâm Mặc tự tay, ôm cô vào trong lòng.

Lục Họa muốn đầy cậu ra: “Lâm Mặc, chúng ta đã nói trước, không được động chân động chân.”

Lâm Mặc buộc chặt cánh tay, đặt cô vào trong ngực của mình, nụ hôn cậu rơi xuống mái tóc cô: “Lục Họa, tôi muôn hẹn hò với em.”

Cậu nói Lục Họa, tôi muốn hẹn hò với em.

Trước đây cậu luôn nói, Lục Họa, chúng ta hẹn hò đi!

Hiện tại cậu nói, cậu muốn.

Cậu muốn hẹn hò với cô.

Lục Họa không biết nên trả lời như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng phơn phót: “Chúng ta bây giờ vân là học sinh, nhiệm vụ là học tâD “Về sau tôi sẽ dạy em học,” Nói rôi nụ hôn của cậu rơi trên vành tai nhỏ trắng như tuyết của cô, khàn khàn nói: “Về sau tôi vừa dạy em học, vừa dạy em yêu, có được không?”

Hơi thở của cậu phủ tới, Lục Họa cảm thấy nhồn nhột, cô nhanh chóng đầy cậu ra: “Sắc trời khuya lắm rồi, tôi… tôi ngủ ở phòng. chị Lâm! Cậu cũng tỉnh rượu rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong Lục Họa bỏ chạy vào phòng Lâm Bát Nhiễm, còn muôn khóa trái cửa phòng.

Lâm Mặc nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt càng ám trâm lại.
 
Chương 2701


Chương 2701:

Lục Họa vào phòng, cởi áo khoác ra, phòng Lâm Bất Nhiễm còn vẫn duy. trì nguyên dạng, trên bàn đặt một quyên sách thiệt kê.

Lục Họa đi tới, mở ra sách ra, lật vài ba trang, lúc này “cạch” một tiêng, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, tầm mắt bỗng nhiên tôi mù.

AI Lục Họa lại càng hoảng sợ, cô hét lên một tiêng, nhanh chóng chạy đi mở cửa phòng.

Một giây kế tiếp cô liền đụng vào một lông ngực quen thuộc, âm áp mạnh mẽ, là Lâm Mặc tới.

Lâm Mặc ôm cô thất kinh: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đèn bên trong đột nhiên tắt ngúm, tối lắm.”

“Tôi vào xem.”

Lâm Mặc vào xem trong chốc lát đưa ra kết luận: “Dây điện trong phòng chị hình như cháy rồi, hiện tại quá muộn, ngày mai tôi tìm người tới sửa, tối hồm nay… em chỉ có thể ngủ ở phòng tôi.

Ngủ ở phòng cậu?

“Tôi không muốn…”

Lục Họa muốn từ chối, thế nhưng Lâm Mặc đã bá đạo năm tay cô, dân cô vào trong phòng mình.

“Em ngủ ở bên trong.” Lâm Mặc chỉ chỉ vị trí ở giữa giường.

“Không muốn.”

“Nếu em không muốn ngủ, chúng ta liền… chơi chút trò chơi thú vị nhé!!”

Nói rồi Lâm Mặc liền xông tới.

Con ngươi Lục Họa co rụt lại, lúc này lanh lẹ bò lên giường, ngủ ở bên trong.

Lâm Mặc nằm ở bên cạnh cô, sau đó tự tay đáp chăn lên cho cô: “Ngủ đi, đừng quậy nữa.”

Lục Họa là lần đầu tiên ngủ giường cậu, đây là nơi cậu lớn lên, trên chăn đều là mùi hương sạch sẻ trên người cậu, không khí cô hô hấp đều không chạy thoát mùi vị cậu, hàng mi run rầy, cô ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt: “Lâm Mặc, ngủ ngon.”

*Ngủ ngon.” Lâm Mặc cũng nhắm mắt.

Rất nhanh Lục Họa liền chìm vào giác ngủ, cô tiên vào mộng đẹp ngọt ngào.

Đợi tiếng hít thở nhè nhẹ của cô truyền đên, Lâm Mặc chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt cậu không hề buồn ngủ, ngay cả chút men say cũng đã tản mất, vô cùng tỉnh táo.

Cậu quay đầu, nhìn cô gái bên người.

Cô ngủ rất câu nệ, có ý định kéo ra khoảng cách với nhau, tựa vào vách tường ngủ, cách cậu rất xa.

Lâm Mặc tự tay, ôm cô ngủ say vào trong ngực mình.

Lục Họa ngủ bắt đâu không ngoan nữa, cô vươn tay ôm lây vòng hông lớn của cậu, còn gác đôi chân nhỏ trên người cậu.

Đầu nhỏ vùi vào trong ngực cậu tìm một nơi thoải mái, lại ngủ tiệp rôi.

Lâm Mặc khẽ câu khóe môi, cô lúc ngủ rất giống con mèo nhỏ, luôn tìm vị trí trong lòng cậu.

Lâm Mặc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của cô, sau đó đưa ngón tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Trong lúc ngủ mơ Lục Họa co ro lại, nỉ non nói mớ: “Lâm Mặc…”

Lâm Mặc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top