Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2522


Chương 2522:

Nhất định.

Khu tập huấn Khâu Sơn.

Vài chiếc xe .Jeep quân lục chống đạn chạy nhanh đến, sau đó chậm rãi dừng lại.

Cửa sau xe kéo ra, Diệp Minh đi xuống, ngày hôm nay anh mặc đồ rằn ri mới tỉnh, chân đạp giày linh đen, cả người sạch sẽ gọn gàng, khí tràng trâm ôn mà cường đại.

Chu Siêu cũng xuống, anh ta nhìn một chút đông hồ đeo tay, nghỉ ngờ nói: “Thủ trưởng, thời gian tập huấn đã đến, vì sao không có ai tới?”

Trong quân doanh phía trước không có bất kỳ ai, yên phăng phắc.

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, lúc này màng nhĩ của anh khẽ động, nghe được một dị động bát tr Hg.

Trong đôi mắt thâm thúy trong nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén như chim ưng, môi mỏng phát động, anh trầm giọng mở miệng nói: “Ra đi!”

Thư ký riêng chậm rãi đi ra, một nhóm người mặc đồ đen cầm vũ khí bao vây đám người Diệp Minh.

Chu Siêu biến sắc: “Là ông?”

Thự ký riêng cười nhạt: “Buôi tập huậân hôm nay đã bị tao tạm thời hủy bỏ, tao mượn danh thủ trưởng ban lệnh, nên không. có ai đên đâu, chúng mày ‘đã bị người của tao bao vây.

Diệp thủ trưởng, bó tay chịu trói đi.”

Diệp Minh chậm rãi nhếch môi: “Mấy năm nay ông vần luôn năm vùng bên cạnh lão thủ trưởng, kỳ thực ông đã sớm thòm thèm vị trí của ông già đó rồi. Thiên Thiên là con gái ruột của ông, hơn 20 năm trước, lão thủ trưởng vì nước bôn ba, thường đi xa Ị công tác, thờ ơ với vợ nhà, ông nhân cơ hội xum xoe tặng quà, dỗ ngon dỗ ngọt đủ loại, sau lại liền cắm sừng cho lão thủ trưởng.”

“Vợ lão thủ trưởng mang thai, sinh ra Thiến Thiền, nhưng bà ta hỗ thẹn tự trách, hơn nữa vệ sau ông dây dưa quá mức khiến bà ta khô sở bất lực, bà ta bị áp lực lo lắng quá nặng, rất nhanh đã qua đời vì suy nghĩ âu lo quá độ.”

“Ông và Thiên Thiến đã sớm nhận nhau, bố con các người thực sự là cha nào con nây, mây năm nay đứa con ở chỗ thủ trưởng thu tập được mạng giao thiệp và lũ người bợ đít mình, câu kết thành một mạng lưới.”

“Thế nhưng ông thiên tính vạn tính, không tính được lão thủ trưởng lại vì tôi mà tự mình làm báo cáo với cập trên, công văn phía trên lập tức gửi xuống, tôi trở thành tân thủ trưởng.”

“Ông đã không muốn đợi thêm nữa, thừa dịp tôi bây giờ còn chưa ngồi vững cái ghê thủ trưởng, lão thủ trưởng vân còn hôn mê trong bệnh viện, ông đã muôn vĩnh viễn giữ chặt chân tôi W Khâu Sơn này!”

“Ha, ha ha,” thư ký riêng cười to: “Đúng là Huyết Ưng, không uỗng công Trần Cằm mấy năm nay coi trọng mày, quả thực coi mày là HU con trai ruột của mình tới tài bồi g đỡ, không sai, mày nói đều đúng”.

“Nhiều năm như vậy tao ở bên Trần Cầm bỏ ra bao nhiều nỗ lực, tân thủ trưởng vốn nên là ta, dựa vào cái gì, chúng mày dựa vào cái gì?”

Mặt của thư ký riêng bởi vì không.

cam lòng, ghen ty và tham lam mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên: “Dựa vào cái gì, tôi cũng muốn hỏi . mày một câu, dựa vào cái gì?”

Thư ký riêng cứng đò, thanh âm này?

Gã rất nhanh xoay người, Trần Cẩm tới.

Thư ký riêng không thể tin tưởng: “Mày… không phải mày đang hôn mê trong bệnh viện sao?”

Trần Cẩm nhìn thư ký riêng: “Mày tưởng tao đã ăn thức ăn mà Hà Băng bị hạ độc? Kỳ thực, tao căn bản không trúng độc, tao chính là chờ cái ngày mà mày. động thủ này nhìn thấu bộ mặt thật của mày!”
 
Chương 2523


Chương 2523:

Sắc mặt thư ký riêng “xoát” một cái trắng phau, gã đã hiều, gã trúng kế nôi.

Đây là kế của Trần Cẩm và Diệp Minh.

Lần này gã bị bắt tại trận, những: người và thê lực sau lưng của gã phơi bày toàn bộ dưới ánh sáng, sẽ bị nhồ tận gốc.

Hơn một tháng này, Diệp Minh và Trần Cẩm â ân nhân không hành động, thì ra là để bắt rùa trong hũ.

Gã thua rồi.

“Mày, muốn làm thủ trưởng, vậy mày có biết để làm thủ trưởng cần phải có tài lực gì không?”

“Mày không rõ vì sao tao nhìn trúng Diệp Minh, đó là bởi vì mày chưa từng vượt mọi chông gai, bước trên con đường máu nhự Diệp Minh, mày cũng chưa từng ngắng đầu trong Ệ bóng đêm, canh gác hừng đông giông như Diệp Minh, mày lại càng chưa từng vì nước bỏ tình, lệ rơi đầy mặt như Diệp Minh.”

“Mày không có nghị lực bền bỉ, xương côt cứng răn, tín ngưỡng thuần túy, làm sao có thể đi lên ngôi vị thủ trưởng? Vị trí này là quyền lợi nhân dân ban cho, tật cả những thứ vị trí này phải làm đều là vì dân!”

Lời của Trần Cẩm leng keng mạnh mẽ, chữ chữ câu câu đêu gõ mạnh vào trái tim của người ta.

Có thể đi tới vị trí này, có ai chưa từng có hi sinh?

Đến giờ ông ta mới biết được Thiền Thiến không phải con gái ruột của mình.

Năm tháng đó, ông và vợ cũ là được cấp trên mai mối, bà ta là là tiêu thư trong sạch, sau khi gả cho ông cũng coi như là hiền lượng kính cân nghe theo, giữa bọn họ chưa nói tới cái gọi là ái tình, nhưng rất hài hòa.

Ông không biết mình lại bị ngoại tình sau lưng.

Sau khi kết hôn, có máy, năm ông ở bên ngoài năm vùng, mây năm cũng không vê nhà được một lân, càng không liên lạc được người nhà, chính khi đó thư ký riêng này thừa lúc văng mà ” vào.

Thư ký Nên kinh hãi, tất cả ngưu quỷ xà thần ở trước mặt chính nghĩa đều sẽ không chịu nồi một kích, không chỗ che giấu.

Thế nhưng chuyện cho tới Đây giờ, chỉ có thể đồ máu, thư ký riêng dữ tọn nói: “Giết cho tao!”

Trong phòng khách sạn.

Hà Băng và Điểm Điểm chơi một hồi, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại cô. tói.

Vươn tay sờ tới điện thoại, là mẹ cô Dương Kim Đậu gọi.

Cô ấn phím nghe: “Alo, mẹ à.”

“Băng Băng, con đã dẫn theo Điểm Điểm đi gặp Diệp Minh rồi đúng không, sao mẹ lại thấy nó trời chưa sáng đã rời khỏi khách sạn? Con chưa nói rõ với nó à, hay Ì là Diệp Minh làm thủ trưởng rồi liền muốn ném con sang một bên rồi?”

“Đây là cái lý do gì, nó dựa vào cái gì giày xéo con gái mẹ, con vì nó còn chưa đủ sao?”

“Băng Băng, con yên tâm, mẹ hiện tại đã đi tìm Diệp Minh rôi, nghe nói Diệp Minh ở khu tập huấn Khâu Sơn, mẹ đã đến Khâu Son rồi, mẹ muốn đại náo quân doanh, ngày hôm nay nó không đưa ra lời giải thích đàng hoàng, mẹ xem nó làm SaO còn tiệp tục làm thủ trưởng nữa.”

Cái gì?

Hà Băng lúc này từ trên giường ngồi phắt dậy, mẹ đã đến Khâu Sơn tìm Diệp Minh rỗi?

Diệp Minh ở đó làm chính sự, Khâu Sài rất nguy hiểm.

Thực sự hồ đồ.

“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, con và Diệp Minh vẫn tốt, mẹ bậy giờ, ngay lập tức trở về cho con..
 
Chương 2524


Chương 2524:

Hà Băng vẫn chưa nói hết, bên kia Dương Kim Đậu thét một tiếng chói tai, sau đó truyền đến tiếng tút tút.

Chỗ Dương Kim Đậu mắt đi tin tức.

Hà Băng gọi lại, bên kia truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng. xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không ở vùng phủ sóng.

Chỗ mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hà Băng trắng bệch mặt, cô bàn giao Điểm Điềm cho bảo mẫu, sau đó đi ra khỏi khách sạn.

Hà Băng ở trên đường đón một chiếc taxi: “Tài xê, đi Khâu Sơn, nhanh lên.”

Bác tài trước mặt mở đài phát thanh ra: “Cô gái, cô đến Khâu Sơn làm cái gì, nghe nói hai giờ chiều nay cơn lốc xoáy số 1 sẽ đồ bộ vào Khâu Son, đài khí tượng đã đưa ra báo động vàng, tôi chỉ có thể chở cô đến vùng lân cận thôi.”

Hà Băng căng thẳng, lốc xoáy sắp tới?

Đúng là lốc xoáy sắp tới.

Hà Băng nhìn thời gian, hiện tại đã mười hai giờ, chỉ còn hai tiếng nữa.

Cô lấy điện thoại ra, bám một dãy só.

Rất nhanh, bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Alo, Băng Băng à”

Là Diệp Linh.

“Chị Linh Linh, không xong rồi, chỗ em đã xảy ra chuyện!” Hà Băng năm chặt điện thoại, kê lại tình huông.

Bên kia im lặng vài giây: “Băng Băng, đừng hoảng, chị và Dạ Cần hiện tại Sẽ chạy tới ngay, thế nhưng nghe này Băng Băng, có cơn lốc mạnh sẽ đồ bộ lên đất liền Khâu Sơn, trước hai giờ nêu như không tìm được mẹ em, em phải lập tức rút lui.”

Tạy chân Hà Băng lạnh lẽo, cô gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

Nói xong cô đỏ cả vành mắt: “Linh Linh, lần này đây mẹ em lại gây họa, hình như bả ấy vẫn luôn gây phiền toái cho chúng em, nhưng em vẫn phải cứu mẹ em. Dù cho trước đây bà ấy từng làm qua cái gì, bà ây đã cho em sinh mệnh, song bà ấy vẫn luôn một người mẹ, những ích kỷ nhỏ mọn, liên lụy, còn ngớ ngân đến buồn cười… đều là do bà ấy yêu em.”

“Bây giờ bà ấy chẳng có gì cả, hiện.

tại, mẹ cũng già rôi, bà ây chỉ có mỗi em, nên em sẽ không bỏ bà ấy một mình.”

Đúng vậy, mẹ già rồi.

Mẹ thực sự một ngày lại một ngày càng ảm đạm càng già nua.

Cuộc đời Dương Kim Đậu từng mắc phải sai lầm, bà ta từng lựa chọn, những thứ kia giông như lưỡi dao vô tình của năm tháng thanh, mặc sức tàn phá dung nhất: bà ta, bao nhiêu ngày đêm, bà đang quản mình trong đau đón.

Người mẹ Dương Kim Đậu này chính là kẻ vừa đáng trách vừa đáng thương.

Bên kia Diệp Linh lại im lăng vài giây, sau đó câu môi, giọng nói mêm mại: “Băng Băng, em vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ em.”

Trên đời này có rất nhiều người cô độc đi hết đường đời, đang học thế nào để yêu một người.

Hà Băng vẫn luôn thấu hiều tình yêu, cô yêu bản thân mình, giữa bản thân và người cô yêu, trong lòng Hà Băng sở hữu sức mạnh bắt khả chiến bại nhất, cô là người Diệp Minh yêu nhất, cũng là kiêu ngạo cả đời của mẹ cô.
 
Chương 2525


Chương 2525:

Hà Băng chạy tới Khâu Sơn, lúc này phía trước nghênh đón một thân ảnh cao ngất như tùng, Có Dạ Cân đã chạy đến, phía sau Có Dạ Cần là Diệp Linh.

“Có tổng, chị Linh Linh.” Hà Băng đi lên trước.

“Băng Băng, bọn chị đã phái người đang lục soát núi rồi, tìm được điện thoại của mẹ em, bả ây lái xe tới, thế nhưng x xe lật xuông sườn núi rôi, cả người lẫn xe đều lăn xuống.”

Diệp Linh dẫn Hà Băng tới, trên sườn núi có rõ ràng dâu bánh xe trượt lật ngã.

Hà Băng đứng ở phía trên nhìn xuông, phía dưới là rừng rậm mênh mông vô tận, như là vực sâu đang há cái miệng đen đặc khổng lò.

Hà Băng trắng bệch mặt, cô rủ hàng mí dài nhìn thời gian.

Thời gian đã không đủ, cơn lốc xoáy sắp sửa›kéo đên.

“Anh đã phái người lục soát ở phía dưới một tiếng rôi nhưng vẫn không chút tin tức, các em xem thời tiết này.”

Có Dạ Cần nâng đôi mắt thanh bằần nhìn lên trời. Tải app truyện hola nhé cả nhà!

Hà Băng cũng chậm rãi ngắng đầu lên, ánh năng chói chang đã bị mây đen che lấp, gió lạnh cuỗi thu trận trận kéo tới, thôi đến tay chân cô lạnh lẽo.

Hai chân cô Tun run, cả người như sa vào nước biển giá lạnh, hít thở không thông.

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trâm thấp từ tính: “Băng Băng.”

Hà Băng cứng đò, nhanh chóng xoay người.

Vài chiếc xe Jeep ˆxoát” một tiếng lái tới, trên đường núi ngoằn ngoèo chót vót thổi lên cả vùng khói bụi, kiêu ngạo lại khí phách.

Chiệc xe Jeep chỗng đạn dẫn đầu ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, một thân thê cường tráng từ bên trong nhảy xuông tới, giày lính màu đen đạp xuống đât, sau đó lộ ra khuôn mặt anh:tuân lạnh lùng Diệp Minh.

“Băng Băng, tại sao em lại ở chỗ này?” Diệp Minh nhắc đôi chân dài đi lên trước, vươn tay giữ tay lại.

Một giây kế tiếp, mày kiếm anh khí đột nhiền chau lại, trầm giọng không vui nói: “Sao tay lạnh như thê?”

Anh giữ hai tay cô trong lòng bàn tay dùng sức chà xát, nhưng vừa chà một cái đã chà đỏ tay cô. Da thịt cô non nót hệt như tào phở, không thể nào dùng sức chà xát được.

Diệp Minh cảm thây khó khăn, trực tiệp đặt hai tay cô vào trong ngực mình, Chu Siêu đem ra một chiêc áo khoác quân phục, anh khoác áo lên trên vai cô.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì, không phải đã bảo em và Điểm Điễm ngoan ngoãn chờ anh trở lại sao, sao lại tự chạy ra ngoài?”

Hà Băng nhất thời cảm giác mình bị một vạt năng âm áp bao vây, trên tay, trên người đêu là âm áp anh cho.

Lồng ngực dày rộng đó, khí thế bình tính đó, dù cho khế nhíu mày cũng đã cho cô cảm giác an toàn.

` Viền mắt trắng nõn của Hà Băng trở nên hồng hồng, hai mắt ướt nhẹp nhìn anh: “Diệp Minh, mẹ em tới tìm anh, nhưng xe trượt xuống núi. rồi, cả người cả xe đều trượt xuống rồi: Mi tâm anh khí Diệp Minh chau chặt, sau đó lên trước, giày lính dẫm vào xới đất bên vách núi, xới đất rót xuống một khối, hai tay anh chóng nạnh, ánh mắt tựa chim ưng nhìn lướt qua phía dưới.

Cô Dạ Cân tiên lên đưa máy tính bảng cho Diệp Minh: “Diệp thủ trưởng, đây là phạm vi chúng tôi đã tìm thây được, nhưng không tìm được người.”

Diệp Minh cụp mắt nhìn, ngón tay thon dài chỉ chỉ chỗ nào đó: “Tìm ở đây chưa?”
 
Chương 2526


Chương 2526:

Mắt Cố Dạ Cần bỗng lóe sáng.

Go tông, bảo người cậu lên đây đi, lốc xoáy bắt đầu đỗ bộ rồi, mọi người đều rút về, tôi xuống phía dưới tìm.”

Diệp Minh nói, anh xuống phía dưới tìm.

Hàng mi Hà Băng run lên, cả người đêu đông cứng.

“Diệp thủ trưởng, lốc xoáy sắp đổ bộ, một mình anh đi ¡ xuống, rât nguy hiểm.” Cô Dạ Cần mở miệng.

Diệp Minh liếc Có Dạ Cần, chậm rãi câu môi: “Loại chuyện lục soát người ở thâm sơn cùng cốc này các cậu không có kinh nghiệm, lốc xoáy tới tôi cũng không đề mắt được tới đám người của cậu, đừng ở lại ngáng chân tôi, một mình tôi xuống là được.”

“Diệp Minh.” Hà Băng kêu một tiếng.

Diệp Minh nghiêng, mắt, nhìn về phía cô: “Em phải lui xuống với bọn họ.”

“Không!”

Diệp Minh đi tới, hai tay nắm bờ vai gây của cô, chậm rãi dùng sức XOay cô lại, anh khẽ cúi người, đôi môi mỏng dán bên vành tai trắng như tuyết của cô, thấp giọng cười nói: “Ngoan, nhìn về phía trước, đi thẳng, đừng quay đầu.”

Anh bảo cô đi còn anh xuống phía dưới tìm mẹ cô.

Dưới chân Hà Băng nặng ngàn cân, không nhắc chân đi được.

Lúc này “đùng đoàng” một tiếng, bầu trời xẹt qua một tia sét, nhất thời sắm chớp rên vang, mưa sa gió giật.

Cơn mưa xối xả sắp sửa dội xuống rôi.

“Thủ trưởng,” Chu Siêu tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Lốc xoáy đã lên đất liên, không nên trì hoãn thời gian nữa.”

Vừa rồi vừa chiến đấu kịch liệt bắt lại thư ký riêng, Trần Cẩm đưa thư ký riêng đi trước, phục mệnh với cấp trên, dù sao đây là vấn đề lúc ông còn tại vị lưu lại.

Hiện tại trên vài chiếc xe Jeep là lính Huyết Đồng Đặc Chủng, tông cộng 12 người, ngoại trừ Tiểu Ngũ bị hại ba năm trước, không thiếu một ai.

Đội quân quả cảm đó nhảy xuống từ xe Jeep, bọn họ mặc vào trang bị, chờ xuất phát, đôi mắt họ sáng rực trong suốt, bọn họ hưng phần kích động nhìn Hà Băng, dống dạc hô: “Chào chị dâu!”

Diệp Minh mặc dù là quan chỉ huy của bọn họ, thế nhưng nói n ra, Diệp Minh lại nhứ đại ca của bọn họ.

“Chị dâu, chị yên tâm, bọn em nhất định sẽ đưa mẹ chị ra ngoài!”

“Chị dâu, chị đi nhanh đi, nơi này nguy hiềm, chị nghe đại ca nói đi ạ!”

Thay thê Tiểu Ngũ chính là Tiên Đao một cậu chàng mới hơn hai mựơï tuổi, là tỉnh anh đã vượt qua hằng hà cuộc chọn lọc. Tiễn Đao thành thật chất phác, không hay tiếp xúc với phái nữ,›cậu ngượng ngùng sờ sờ đầu mình: “Chị dâu, em chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như chị vậy, giông như… giỗng như tiên nữ trên trời ây.”

Diệp Minh đi tới, một cước đạp mông Tiên Đao.

Tiễn Đao đau đến nhe răng: “Báo cáo thủ trưởng, em không rõ em sai chỗ nào?”

Nhìn dáng vẻ thật thà của Tiễn Đao, mây cậu lính Huyết Đồng khác đều cười lên: “Tiễn Đao à, không được phép nhìn chằm chằm chị dâu đâu.”

Tiện Đao nghĩ thầm, liếc cũng không thể à, vì sao chứ? Hành động của thủ trưởng thật làm cậu chẳng hiều gì cả.

Làm lính vĩnh viễn là người đáng yêu nhất trên đời này, Hà Băng nhàn nhạt câu môi, cũng nở nụ cười.
 
Chương 2527


Chương 2527:

Lúc này lại vang lên một tiếng sấm, cây côi xung quanh đã bị gió thổi nghiêng ngả, sau đó hạt mưa lón chừng hạt đậu đập xuồng.

Mưa xối xả giáng xuống.

Diệp Linh bung chiếc ô đen, che trên đỉnh đầu Hà Bằng, cô thấp giọng nói: “Băng Băng, ở đây ngoại trừ anh chị, không ai có thể mang bác gái về, chúng ta rời đi trước đi! Đừng làm anh chị phân tâm.”

Đây là cách làm tỉnh táo lý trí nhát.

Hà Băng đứng dưới chiếc ô đen, thân thể nhỏ nhắn bọc trong vạt áo khoác quân phục anh mang cho, ngay cả tay cô cũng rúc lại bên trong, mưa gió bão bùng, cô lại được bảo vệ một giọt mưa cũng bắt xâm.

Thế nhưng vì sao, cô không cảm giác được một tia âm áp?

Hà Băng gần như có thiên phú biết trước nguy. hiểm trong tương lai, linh cảm của cô rất tệ.

Cô không nên lđễ Diệp Minh và những cậu lính đáng yêu này bởi vì mẹ cô mạo hiễm.

Nhưng, cô lại không thể bỏ lại mẹ cô.

Cô nhìn Diệp Minh đẳng trước, Diệp Minh phủ thêm chiệc áo mưa quân đội màu xanh, mưa rơi xối xả, mo hồ dung nhan anh.

IGÓ tổng, Băng. Băng và Linh Linh đều giao cho cậu.” Diệp Minh nhìn về phía Có Dạ Cần.

Có Dạ Cần gật đầu: “Yên tâm.”

Diệp Minh nhìn Hà Băng, muốn nói cái gì, nhưng đôi môi mỏng phát động lại chẳng thôt nên lời nào, sau đó, anh hướng về phía cô nhéch đôi môi mỏng.

Anh cười với cô, dịu dàng như vậy.

Trái tim Hà Băng đột nhiên tê rần, như có cái gì đã vỡ nút.

Lúc này Diệp Minh xoay người, rời đi.

Anh cất bước, từng bước một biến mắt trong tầm mắt của cô, viền mắt Hà Băng nóng lên, từng giọt lệ rơi xuông.

Cô vẫn cho là mình rất dũng cảm.

Kỳ thực, không phải.

Cô không cách nào tiễn anh đi.

“Diệp Minhl”

Cô gọi một tiếng, sau đó từ dưới ô xông ra, nhào qua, từ phía sau ôm lấy vòng hông to lớn của anh.

Diệp Minh dừng bước, bàn tay rộng lớn vươn ra, nhét vào trong tay áo, hòa với mưa và nhiệt độ cơ thể ám áp trong lòng bàn tay, năm lấy bàn tay nhỏ bé mêm mại của cô: “Em như vậy, anh đi thế nào được.”

Trong chất giọng trầm thấp tràn ra bắt đắc dĩ nhàn nhạt và cưng chiều.

“Diệp Minh, quỳ xuống, cầu hôn với amiPi Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nghẹn ngào của cô gái.

Diệp Minh cứng đờ, chậm rãi xoay người.

Hà Băng vươn tay, kéo xuống sợi dậy đỏ treo trên cổ, trên dây là chiếc nhẫn kim cương rạng rỡ chiêu sáng.

Cô nhét dây đỏ vào trong lòng bàn tay của anh, không biết là nước mưa hay là nước mắt mơ: hồ tầm mắt cô, s ngẳng đầu nhỏ nhìn người đàn ông: “Câu hôn em, nhanh, ngay bây giờ, em đợi đã lâu lắm rôi, không muôn đợi thêm nữa.

Anh mặt Diệp Minh sâu lại, bị hành động đột ngột của cô làm tay chân luông cuồng, anh cúi đầu mắng: “Mẹ nó, con quỷ nhỏi”
 
Chương 2528


Chương 2528:

Một giây kế tiếp, anh cầm nhẫn kim cương trực tiêp quỳ một gôi xuông xuống dưới: “Hà Băng, gả cho anh, về sau anh sẽ móc tim móc phỏi đối tốt với em, nếu như em dám không đồng ý, anh sẽ giết chết eml”

Đây chính là Diệp thủ trưởng cầu hôn, không có ngọt ngào lãng mạn, chỉ có thẳng thắn thô bạo.

Hà Băng câu môi cười, cười cười liền chảy ra nước mắt, cô thường năm mơ, trong mơ trở thành vợ anh.

Con đường này, cô đi đến điểm kết thúc, vào thời khắc này đã có được viên mãn.

“Em đồng ý!”

Đon giản ba chữ, lòng đầy ắp vui mừng.

Anh cũng thế.

Diệp Minh đeo nhẫn kim cương vào ngón tay cô.

Thế nhưng Hà Băng rút tay về, không để anh đểi, “Cái nhân kim cương này anh cứ tạm giữ lấy, chò anh trỏ về lại đeo cho em.

Diệp Minh nhướng mày: “Cũng được.”

Anh đứng lên, bỏ nhẫn kim cương vào túi quân mình: “Đi đi.”

“Dạ, em đi đây.” Cả nhà tải app truyện hola nhé!

Hà Băng nhìn gương mặt anh, tay siết lại, cô mong muôn siết bao có thê vươn tay vuÔt ve gương mặt ây, nhưng cô không thẻ.

Cô trực tiếp xoay người, cất bước, đi vê phía trước.

Anh từng nói, , nhìn về phía trước, đừng quay đầu l ại.

Cố Dạ Cần tự mình kéo ra cửa sau Xe, Diệp Minh nhìn thân thể nhỏ nhắn của Hà Băng hạ thấp xuống, chuẩn bị lên xe.

“Diệp Minh.” Lúc này Hà Băng đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng gọi anh.

Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, tuy là mặt đen, nhưng lại mở cờ trong bụng. Con quỷ nhỏ, dây dưa như thê đã xong chưa, phiền lắm đấy biết không?

Anh không nói lời nào, thế nhưng tầm mắt anh chậm rãi đi xuống, bởi vì anh thấy cô vươn bé từ từ đặt trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

Trái tim Diệp Minh khẽ siết lại, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái.

Cô tự dưng sờ bụng làm cái gì?

Hà Băng nhìn anh, nhẹ nhàng cát tiếng: “Diệp Minh, quên nói cho anh biệt một việc, em lại mang thai rồi.”

Giọng nói vừa dứt, con ngươi màu đen của Diệp Minh chợt co rút lại, cô đang nói cái gì?

Cô mang thai?

Cô lại mang thai?

Hốc mắt màu mực dính vào một tầng máu đỏ tươi, bắp thịt cứng rắn toàn thân như khỗi thép, anh lúc này nhắc đôi chân, chạy đên hướng cô.

“Diệp Minh, em và Điểm Điểm còn có bé cưng trong bụng chờ. anh ở ngoài, anh nhật định phải trở về.”

Hà Băng lên xe, chiếc xe sang trọng phóng đi.

Diệp Minh chạy tới nửa đường, không đuổi kịp, tro mắt nhìn cô đi.

Mẹ nó, con nhóc này, không nói sớm!

Có mang thai chủng của anh, anh lợi hại đúng không.
 
Chương 2529


Chương 2529:

Diệp Minh hai tay chống nạnh xoay vòng mây vòng tại chỗ, sau đó đưa tay sờ đầu một cái, sao lại có thai thế nhỉ?

Đã mấy đêm cô mềm nhũữn cả người, làm thêm một lần cũng không chịu cho.

Thế nhưng, có thai rồi!

Anh mới vừa gặp Điểm Điểm, còn chưa kịp tỉnh lại trong niệm vui mừng có con gái xong thì cô lại mang thai tiếp.

Anh sắp bón mươi rồi, vốn muốn xem bụng có trồng được hạt mâm nào không, nêu không thì xem cô như con gái nuôi cũng tốt vô cùng.

Nhưng không ngờ đến cô không chịu thua kém như thê cho anh, cho anh vinh quang nhiều đến vậy.

Cô lại mang thai!

Anh lại sắp làm bồ rồi!

Trong lòng Diệp Minh đã như mở trẫy hội, vừa rôi cũng không để anh ôm ôm sờ sờ một cái, cục cưng trong bụng cô anh còn chưa kiểm tra đầu đây!

Lúc này bên tai truyền đến tiêng cười trộm, Diệp Minh ngước mắt vừa nhìn, Chu Siêu và mấy cậu lính Huyết Đồng đều nhìn anh cười.

“Các cậu cười cái gì?”

“Báo cáo thủ trưởng, chúc mừng anh sắp làm bồ rồi!”

Diệp Minh nhướngmày kiếm, xem, anh không nghe lâm, cô đã mang thai rồi.

Loại cảm giác vừa có vợ vừa có con này quá tôt, trong lòng tựa như có lò sưởi.

“Còn cười? Mai muốn gánh đồ nặng chạy tiếp à?”

“Thủ trưởng tha mạng!”

Diệp Minh giễu cọt, nhìn đám đựa rựa này đi, chả có tiền đồ!

Trong rừng rậm.

Diệp Minh tìm đang tìm dấu xe trượt, không ai hiểu rõ địa hình rừng rậm hơn anh, anh quanh năm ở chỗ này chiến đấu, chính là sứ giả hắc ám ở đây.

Lúc này, anh chọt nhìn thấy chiếc xe ô tô đã đồ xung phía trước, phía trên còn có một vũng máu.

Tìm thấy rồi.

“Thủ trưởng, đây là mẹ của chị dâu sao?”

Diệp Minh tiến lên, thấy Dương Kim Đậu bị đè dưới xe, Dương Kim Đậu đã trọng thương, đang ngoi ngóp.

“Nâng xe lên trước đã.”

“Vâng, thủ trưởng.”

Lính Huyết Đồng hợp lực nâng xe lên.

Diệp Minh ngồi xổm người xuống, lên Dương Kim Đậu ở dưới xe ra, thế nhưng chân Dương Kim Đậu cắm ở trên cửa số xe rồi.

“Cô ơi, con tới rồi, cô có thể chống đỡ được không?” Anh thấp giọng hỏi.

Nghe được thanh âm, Dương Kim Đậu yêu ớt mở mắt ra, bà nhìn thấy thân thể cường tráng cao lớn của Diệp Minh.

Vậy mà là anh.

Bà ta chưa chết sao?
 
Chương 2530


Chương 2530:

Lúc xe trượt xuống, bà cho là mình chắc chắn sẽ chết.

Máu tươi không ngừng chảy trôi, bà từ đau đớn dân dân chuyên sang tuyệt vọng, thế nhưng có người tới cứu bà rồi.

Còn là Diệp Minh.

Diệp Minh vươn tay kéo xuống một tâm vải, dùng sức thắt trên cổ Dương Kim Đậu, miễn cưỡng câm máu cho bà: “Động mạch cổ bị cắt rồi, nhưng không trí mạng, ráng một chút.”

Nói rôi anh cúi người, chui vào trong xe, trên người không mang công cụ cạy mở cửa số xe, anh siết năm đầm đập vào điện cửa số xe.

Người Sài ông này không biết ăn cái gì lớn lên, toàn thân như sắt, lực lớn không gì sánh. được, cửa sổ xe nhất thời nát máy lỗ.

Anh lại đập thêm mấy quyền, Dương Kim Đậu quỳ rạp trên mặt đất nhìn anh, các đốt ngón tay đã rách da, chảy máu.

Dương Kim Đậu khẽ cong ngón tay: “Cậu không hận tôi sao?”

Vì sao cứu bà?

Lễ nào anh không hận bà sao?

Trước đây bà làm rất nhiều chuyện, chuyên chia rẽ anh và Hà Băng, bà còn ba lần bốn lượt phá hư nhiệm vụ của anh, mang đến nguy hiểm cho anh.

Anh không hận sao?

Diệp Minh chuyên chú động tác trong tay, ngay cả mi tâm cũng chưa từng nhăn: “Cô, con chưa từng hận cô, ngược lại con phải cảm ơn cô nhất, bởi vì là cô đã mang Hà Băng đến thế giới này, cho con tât cả những gì con khao khát.”

Viền mắt Dương Kim Đậu đỏ lên, đột nhiên có loại xúc động muôn rơi lệ.

Diệp Minh tiếp tục thấp giọng nói: “Con từ rất sớm đã lăn lộn ì ngoài xã hội, năm bố mẹ mắt con cũng không thể ở bên cạnh bọn họ, thật đáng tiễc, ngay cả nhìn bọn họ lần cuối cũng không thẻ, trong trí nhớ dung mạo mẹ con đã rất mơ hô, nhưng nhìn cô, con phảng phắt liền thầy cái bóng của mẹ con, mẹ con rất yêu con và em gái con, như cô làm hét thảy đều là bởi vì cô yêu Hà Băng.”

“Con rất rõ ràng cái nghề này của con sẽ gặp phải nguy hiểm, con đường cô đã đi, bác không muốn đề Hà Băng đi thêm một lần nào nữa, con đều hiệu cả, huôộng hồ tuổi tác con đã lớn như vậy, đôi thành bất kỳ một người mẹ nào, cũng sẽ không tuyển trạch chàng I rễ như con, cho nên cô à, con đều hiểu cả.”

“Con cũng mới biệt sự tôn tại của Điểm Điểm trước đây không lâu, con cũng không biết mình có một đứa con gái, ba năm con không có ở đây, đều là cô ở cạnh Băng Băng, cũng là cô nuôi nắng Điểm Điểm, phần ân tình này, con ghi nhớ trong lông”

“GÓi kỳ thực con vân luôn muôn tìm cô nói chuyện, nói cho cô lời thật lòng của mình, có thể con không đẹp trai, trẻ tuổi nhiều tiền giỗng những người đàn ông khác, Băng Băng gả cho con, những việc khác không dám nói, con chỉ dám nói con có cái gì, Băng Băng sẽ có cái đó, con là kẻ thua kém nhất trong đám đàn ông, Băng Băng lại là cô gái xuất sắc trong đám phụ nữ. Mấy năm nay lang thang Hội đã từng nghĩ, rốt cuộc con đường về như thê nào mới xứng với những phong sương con đã trải qua, mãi đên khi con gặp Băng, Băng, em Ấy chính là con đường về của con.”

Người đàn ông vẫn còn tiếp tục cất chât giọng trâm thấp nhiễm vẻ mêm mại: “Con không có mẹ, chuyện phụ nữ mang thai không hiểu, Hà sp bây giờ lại mang thai nữa rồi, con không có kinh nghiệm, cho nên sau này em ây mang thai sinh con, mong cô dạy bảo em ây nhiều hơn, chung quy đừng để em ấy chịu thêm uất ức nào.

Dương Kim Đậu nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống, bà coi như đã hiểuDiệp Minh, anh trời sinh khí phách cứng rắn, dù cho thuận cảnh hay nghịch cảnh đều chưa từng cúi đầu xuống, nhưng bây giờ anh nói từ “mong”, anh lại cúi đầu trước bà ta.

Đây hết thảy đều là bởi vì Hà Băng.
 
Chương 2531


Chương 2531:

Nghe nói trong tình yêu, yêu trước, yêu nhiều hơn sẽ định trước là bên thua, thất bại thảm hại.

Bà vẫn cảm thấy người thua là con gái của mình, thê nhưng bà sai rồi, người thua vẫn luôn là Diệp Minh.

Anh đôi với tổ quỏe, có một trái tim nóng bỏng hết sức chân thành, anh đôi với Băng Băng, cạn kiệt sự dịu dàng mà bình sinh có.

Dương Kim Đậu ở trong làn nước mắt cong khóe môi: “Ừ, cô biết rồi.’ Lúc này “xoảng” một tiếng, cửa số xe vỡ vụn ra, bị một năm đấm của Diệp Minh đập vỡ.

Diệp Minh thuận lợi ôm Dương Kim Đậu ra, sau đó vác trên vai: “Người đã cứu ra, chúng ta mau chóng trở về.

“Vâng, thủ trưởng.”

Đoàn người trở về, lúc này một trận gió mạnh kéo đến, một hàng cây côi cao lớn “ răng rắc” một tiêng gãy đoạn.

Mây đen cuốn đến, mới hai giờ chiều mà đã không thấy rõ năm ngón tay, hạt mưa to bằng hạt đậu lạnh như băng đập vào trên người mà đau rát, lỗc xoáy tới thật rôi.

“Thủ trưởng, lốc xoáy đã tới, thế nhưng đường trở vệ tối thiểu còn nửa giờ nữa, chúng ta vệ không?”

Nhân loại trước thiên tai trở nên nhỏ bé không gì sánh được, con đường phía trước là mênh mông vô tận và đen tối đáng sợ.

Diệp Minh ngắng đầu, vươn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó nhìn vê phía trước: “Được, nhất định được.”

Giọng anh trầm thấp như tiếng đi đồng hồ khẽ ngân trong đêm, tràn đây sức mạnh.

Tất cả chàng lính Huyết Đồng hai mắt sáng ngời, bọn họ theo Diệp Minh tăm máu sát tràng. nhiều năm như Vậy, đều kiên trì nồi, vì sao, đó là bởi vì Diệp Minh là ánh sáng của bọn họ.

“Mọi người nghe này, sắc trời quá tối, rất dễ bị lạc, hiện tại mọi người năm tay nhau cùng đi, không sót bắt kỳ ail”

“Vâng, thủ trưởng.”

Mọi người nắm tay, mạo hiểm sinh mệnh giữa cơn mưa rèn gió dữ một đường đi về phía trước.

Diệp Minh đột nhiên thấy được một, đóa \ màu đỏ họa son trà trên mặt đất, hoa son trà kiều diễm ướt át, giống như khuôn mặt nhỏ của Hà Băng.

Anh cúi người, nhặt đóa hoa sơn trà kia lên, bỏ vào trong túi quân.

Trở về đưa cho cô, cô nhất định sẽ thích.

Dương Kim Đậu tựa vào trên vai Diệp Minh, vừa rồi anh cởi áo mưa ra cho bà, cả người anh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.

Bà cảm nhận được sức mạnh cứng răn trên người anh, còn có vẻ mềm mại khi anh cân thận đặt đóa hoa sơn trà vào trong túi quân.

Lúc này một hồi long lốc xoáy kéo đến, Chu Siêu dẫn dầu chao đảo, cả người bị cuỗn vào trong vòng xoáy to lớn.

“Phó sĩ quan Chu!” Có người kêu to.

Diệp Minh đi ở đoạn phía sau, nghe được tiếng, anh nhanh chóng ném Dương Kim Đậu trên vai PHẾ lính Huyết Đồng, thân hình cao lớn nhanh như tia chớp xuyên đến, bàn tay rộng lớn níu lại tay Chu Siêu, dùng sức kéo ra.
 
Chương 2532


Chương 2532:

Bàn tay Diệp Minh phảng phất mang theo sức mạnh không lô, trực tiêp kéo bằng Chu Siêu trở vẽ.

Chu Siêu nặng nề té xuống đắt.

Lúc này bên +ai Diệp Minh truyền đên tiếng “răng rắc” , một gốc cây đại thụ che trời ngã xuống, trực tiếp đồ xuống trên người nhóm lính Huyết Đông.

“Né ra.”

Diệp Minh gầm lên một tiếng rung trời đất, hai cánh tay tráng kiện giương rộng như diều hâu giỗng nhau che chở đám lính Huyết Đông kia, dùng sức đây bọn họ, mọi người ngã về phía trước.

Đại thụ che trời ngã xuống, trực tiếp nên trên:người Diệp Minh.

Thân thê cao lớn của Diệp Minh ngã xuÔng, trong miệng phun tung toé một ngụm máu tươi.

“Thủ trưởng!”

Tất cả mọi ¡người thét lên, bọ họ từ dưới đất liền lần một vòng đứng lên, hợp lực nâng cây đại thụ kia lên.

Thế nhưng, nâng không nồi.

Diệp Minh năm trên mặt đất, nửa người dưới ở dưới tàng cây, toàn thân mật hệt cảm giác, khóe miệng không ngừng hộc mạnh máu ra.

Anh chậm rãi nghiêng mắt, đóa hoa sơn trà. trong túi quân kia đã rơi ra, rơi vào trong vũng máu trộn lẫn nước mưa, đang trôi đi.

Anh chật vật vươn tay, bàn tay tràn đầy vét thương bò trên mặt đất, nhặt đóa hoa sơn trà kia vê, gắt gao năm trong lòng bàn tay.

“Thủ trưởng!”

Không thể nhắc cây đại thụ ra, hết thảy lính Huyết Đồng cũng bắt đầu khóc.

` Tiếng gió lạnh lẽo gảo thét cộng thêm tiếng khóc đau jhương, tràn ra thê lương không diễn tả nồi Diệp Minh đóng rồi mở hàng mi dày, phát động đôi môi mỏng đã ‘bầm đen: “Khóc cái gì khóc, tôi chết rồi à?”

“Thủ trưởng!”

Lính Huyết Đồng lau nước mắt, thé nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.

Nhiều năm như vậy, Huyết Đồng đã là một đại gia đình, Diệp Minh tịnh là anh cả của mọi người, anh giỗng bố giống đại ca che chở bọn họ, giống như chim ưng mẹ che chở mình những chú chim ưng nhỏ, thân hình cao lớn ấy chưa từng rồi ngã xung.

Nhưng bây giờ, anh ngã xuống.

Trời sập.

Linh hồn Huyết Đồng đã tan mắt.

Nên làm cái gì bây giờ?

Bọn họ không biết nên làm sao bây giờ?

“Chu Siêu!” Diệp Minh mở miệng, anh khàn khàn hét to, suy yêu đau đón, nhưng sắc bén lạ thường.

*“A Minh.” Chu Siêu bò qua, nắm thật chặt bàn tay Diệp Minh.

Diệp Minh nhìn Chu Siêu, nước mưa lạnh như băng từ ngũ quan tái nhợt lạnh lùng ây chảy xuông: “Dẫn mấy đứa nó đi đi.”

“Thủ trưởng, bọn em không ởi đâu!”

“Thủ trưởng, bọn em sẽ không đi, anh không đi, Hài em cũng sẽ không đi, một người cũng không thiếu, đây là anh nói mài”
 
Chương 2533


Chương 2533:

Diệp Minh căn răng, âm trầm chửi: “Một đám ngu, không nghe lời đúng không? Mọi người nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh, năm tay nhau lại, lính Huyết Đồng từ 1 đến 12, sau khi đến nơi an toàn, lập tức điểm danh!”

“Thủ trưởng, bọn em thực sự không đi đâu, van anh đấy.”

“Thủ trưởng, bọn em không muốn đề anh ở lại chỗ này, bọn em muôn mang anh về.

“Thủ trưởng, van anh, bọn em dập đầu lạy anh.”

Tất cả lính Huyết Đồng đều quỳ xuông, dập đâu cho Diệp Minh, hy vọng anh không muốn đuồi bọn hồ đi.

Diệp Minh nhắm mắt lại sau đó mở ra, trong mí mặt anh đã dâng lên tơ máu: “Đều đứng lên cho tôi, đừng quên thân phận của các cậu, các cậu là quân nhân, nêu ai còn dám nói nhảm thêm một câu, là mẹ nó cút khỏi Huyết Đồng Đặc Chủng cho tôi, các cậu không xứng!”

Tất cả lính Huyết Đồng đều rơi nước mắt, bọn họ biển rãi đứng lên, làm sao có thê làm anh thất vọng?

Làm sao có thể làm anh thất vọng?

Gân xanh trên trán Chu Siêu bạo nỏ, viền mắt đỏ bừng, quân nhân, đầu tiên là là phục tòng, anh ta cũng đứng lên.

Một đám lính Huyết Đồng đón gió mà đứng, hát vang lên một bài hành khúc tuyệt vọng.

Diệp Minh nghiêng mắt, nhìn về phía Dương Kim Đậu.

Dương Kim Đậu lệ rơi đầy mặt, đều là bà hại anh, nêều như bà không đên thì tốt rồi.

Anh nhìn bà ta, đó là bởi vì anh có chuyện lưu cho Hà Băng.

Hà Băng, là mềm mại ẩn sâu trong lòng anh nhất.

Anh không buông bỏ được.

Dương Kim Đậu tiến lên, nức nở nói: “Con nói đi.”

Diệp Minh lấy sợi dây đỏ trong túi quân kia ra, chiếc nhẫn kim cương vân như cũ rạng rỡ tỏa sáng, anh đưa dây đỏ, còn có đóa hoa sơn trà kia dính máu nát bươm kia cho , Dương Kim Đậu: “Đưa cho em ây.”

“Được, cho con bé.” Dương Kim Đậu gật đầu, dùng sức gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Còn gì nữa không?

Diệp Minh nghĩ nghĩ, kỳ thực có rất nhiều, thế nhưng, không nói nên lời.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Hết FỒI..

Dương Kim Đậu che miệng lại, thất thanh khóc rồng: “Vậy… đứa trẻ thì sao?”

Đứa trẻ?

Chỉ thây thân hình cao lớn Diệp Minh cứng một cái, sau đó anh chậm chạp dịu dàng nhếch môi mỏng: “Bảo em ây… phá đi!”

Không nên để lại nữa.

Cô còn trẻ, không nên để lại.

Anh thích có con, nhưng cuối cùng vận yêu cô nhiều hơn, huống hô anh có Điểm Điểm, đã đủ rồi.

Trọn đời anh, vậy là đủ rồi.

Trong óc anh lại hiện lên hình ảnh trước khi cô lên xe, khoảnh khắc đó CÔ rủ mắt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở trên bụng…

Thật là đáng tiếc, bàn tay anh chưa kịp sờ lên bụng cô.
 
Chương 2534


Chương 2534:

Ba năm nay anh không ở cạnh Điểm Điểm, cho đến giờ không cho con bé được tình thương của bồ, không làm tròn trách nhiệm một người bồ, cái thai này, anh lại đã định trước rời đi.

Kiếp này duyên phận quá cạn.

Dương Kim Đậu quay mạnh đầu lại, bà ta đã không đành lòng nhìn anh nữa.

Diệp Minh mỏ mắt ra, nhìn màn trời đen đặc trên đỉnh đầu: “Lính Huyết Đồng nghe lệnh, năm tay nhau rời đi, lập tức trở về nhà!”

Cuông phong kéo tới, chỉ một phút, một giây nơi đây sẽ biến thành liệt ngục, bọn họ đều đang tranh đoạt thời gian.

Chụ Siêu khóc, lính Huyết Đông khóc, nhiêu năm như vậy, bọn họ trèo đèo lội suối, đã trở thành một đặc chủng vô đánh đâu thắng đó, là truyền kỳ, nhựng bây giờ 12 nam hán tử cứng nhắc lại khóc đến nước mắt nước mũi nhem nhuốc.

Chu Siêu vựơn tay lau nước mắt, sau đó đứng thẳng thân: “Nghỉ, nghiêm, cúi chào!”

Tắt cả lính Huyết Đồng đứng thẳng, đón lầy bóng đêm, hướng về phía Diệp Minh trên đất hành lễ.

Diệp Minh giơ tay lên, chào lại.

Gió lạnh gào thét, là tiếng ai nắc nghẹn xé nát tim can?

“Nghỉ, hiện tại xuất phát!”

Chu Siêu vác Dương Kim Đậu trên vai mình, anh ta nhất định sẽ trở về, anh ta nhất định phải mang Dương Kim Đậu vê.

Chu Siêu dẫn đầu nắm tay Tiễn Đao, Tiên Đao dắt một tay một cậu lính khác, mọi người tay trong tay, cất bước.

Bọn họ đi, cách Diệp Minh càng ngày càng xa.

Mưa rền gió dữ đè gãy lưng của bọn họ, bọn họ khom người, trái tim ngập trong đau thương.

Lúc này phía sau truyền đến một thanh âm khàn khàn, Diệp Minh đang hát “Chúng ta là lính.

Có gì khác biệt chứ?

Chỉ bởi vì chúng ta khoác lên Bộ quân trang chất phác.

Nói là khác biệt.

Thật ra cũng đều y hệt cả thôi.

Đều là năm tháng tuồi xuân.

Đều là binh sĩ máu nóng.

Nói không giống.

Kỳ thực cũng giống thôi.

Giống ở dấu chân để lại.

Trên dãy núi cao ngất, dòng sông dài đằng đãng.

Tập trung tại cửa biên, đứng dưới ánh trăng văng vặc.

Người khoác lây mưa tuyết phong sương.

Vì an bình tổ quốc.

Chúng ta nắm chặt súng trong tay.

Nói khác biệt ư?
 
Chương 2535


Chương 2535:

Kỳ thực đều giống cả thôi.

Đều đang khát vọng huy hoàng.

Đều đang chiến thắng vinh quang.”

Đây là một bài hát trong quân Tôi là lính.

Diệp Minh không biết hát, cũng chưa từng hát, đau đón thiêu cháy giọng nói anh, mưa to giâm thâu thân xác . lạnh thấu xương, thê nhưng anh vẫn hát, bởi vì anh là ánh sáng của bọn họ.

Thân thể anh tuy đã ngã xuống, nhưng linh hồn bắt khuất áy, sẽ chăng bao giờ ngã xuông.

Anh sẽ cùng theo bọn họ trở về.

Trở lại vòng ôm ấm áp của mẹ.

Anh đang cho bọn họ sức mạnh.

Chu Siêu nghe được, lính Huyết Đồng nghe được, ban đầu là hội người hát theo, sau đó cả đoàn người cùng ca vang, càng hát thanh âm càng to rõ.

Dù mưa gió bão bùng thế nào cũng không đánh gãy được tinh thần của bọn họ.

Anh cho họ sức mạnh, giống bàn tay to mạnh mẽ của bố hôn, năng âm mãnh liệt, bọn họ đều cảm nhận được.

Mọi người từ từ ưỡn thẳng lưng, bọn họ ở trong làn nước mắt cười rộ, lộ cả hàm rằng trắng.

Bọn họ hát vang, không quay đầu lại.

Phía trước bắt kể cho màn trời đen đặc đên đâu, bọn họ đêu sẽ đi đến nơi có ánh sáng.

Dần dần, mọi người đã đi xa, ngay cả tiếng ca của bọn họ đều đã biến mắt.

Diệp Minh nhắm mắt lại, trên gương mặt trăng nhọt lộ ra sâu đậm mệt mỏi rã rời.

Anh đang nghe.

Nghe tiếng gió mưa rít gào bên tai.

Anh đang nhìn.

Nhìn đêm tối vô biên trước mắt.

Cứ như vậy chết sao?

“Diệp Minh, em chờ anh, em và Điểm Điểm còn có bé con trong bụng sẽ chờ anh trở về.”

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ngân vang như tiêng chuông, đây đầu Diệp Minh đều là hình ảnh trong phòng khách sạn, cô ngồi xỗm ở trước mặt anh, thành kính hôn lên nơi bị cắt bỏ của anh.

Anh rất muốn rất muồn trở về, bắt lại tia năng âm áp rực rỡ mà cô cho.

Thế nhưng, anh mệt mỏi quá.

Cơn mưa nặng hạt, khiến anh hầu như không mở mắt nỗi.

Anh biết mình một khi nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa.

“Diệp Minh!” Lúc này phía trước đột nhiền truyền đến giọng Dương Kim Đậu.

Diệp Minh nín thở, anh nghiêm túc nghe, chỉ nghe giọng nói Dương Kim Đâu xuyên qua một đường gió mưa đến bên tai anh: “Diệp Minh, con nhất định phải trở về, bởi vì, nêu con không về, Băng Băng nhất định sẽ tói tìm con, ba năm trước, nó đã từng đi tìm con rồi!”
 
Chương 2536


Chương 2536:

Vù vù.

Giọng nói Dương Kim Đậu biến mắt trong mưa gió, bên tai chỉ còn lại thanh âm mưa rên gió dữ.

Diệp Minh đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối, đôi mắt đen trận trận co rút lại, anh không biết vừa rồi anh đã nghe được thứ gì.

Dương Kim Đậu nói, ba năm trước Hà Băng đã từng đi tìm anh.

Đây là ý gì?

Về ba năm nay, Hà Băng nhắc tới rất ít, cô chỉ nói cho anh, con gái tên là Điểm Điểm.

Cô chưa từng nói qua… cô đã đi tìm anh.

Cô không phải đã…

Con bé ngốc này!

Diệp Minh siết thành quyền, đồng thời nà ệc lồng ngực cũng xông lên một luông sức mạnh, mẹ kiệp, không ngã trên chiến trường, không chêt dưới chân kẻ địch, bây giờ bị một cây đại thụ đè chết, thực Sự quá uất ức!

Anh muốn sống!

Anh phải sống cho tốt!

Anh phải sống cho tốt.

Diệp Minh mở mắt nhìn màn đêm trên đỉnh đầu, trong con ngươi thâm thúy đột nhiên bắn toé ra sanh khát vọng.

Đêm đã phủ xuống, vậy cách bình minh còn xa không?

Anh không muốn vĩnh viễn lưu lại trong bóng tôi!

Anh muốn về nhà!

Anh đã có vợ có con gái, anh có nhà, mẹ kiếp nếu như anh chết, vợ anh Sớm muộn cũng có một ngày cũng sẽ bị thằng đực rựa nào đó lừa chạy.

Nếu thế chắc anh đội mồ sống dậy mật.

Anh phải đi về!

Ý niệm muốn Sống tựa như dây leo điên cuông nảy nở trong đầu, anh giơ bàn tay tràn đây máu tươi lên, đầy ra đại thụ trên người.

Thế nhưng, không đầy được.

Nửa người dưới chôn dưới tàng cây, đã không còn tri giác.

Anh làmsao có thể đầy ra táng đại thụ này?

Lúc này một con lốc Xoáy Vù vù kéo đến, đoạn cành khô trên đất toàn bộ bị cuốn đến trong cơn lốc giữa không trung, đại thụ trên người anh cũng đung đưa.

Thật tốt quái Phải nắm lấy cơ hội này!

Lại một trận lốc xoáy quét qua, Diệp Minh chật vật ngồi dậy, anh nương thế n hai tay đè lên đại thụ sau đó dùng lực.

Anh đã bỏ lại Hà Băng một lần, tuyệt đối sẽ không bỏ lại cô thêm lần nảo nữa.

Mới vừa bên nhau ¡nồng tình lưu luyến, cô đã từng ôm cô anh nói nếu có một ngày anh chết, cô nhất định sẽ đuôi theo anh, khi đó anh luôn cảm thầy đó chỉ là lời bông đùa của tuồi trẻ ngây dại.

Hiện tại anh mới hiểu được, tình yêu của cô tựa như AM gắt tháng sáu, sạch sẽ mà nóng cháy.
 
Chương 2537


Chương 2537:

Trong nháy mắt, bắp thịt cả người cuồn cuộn nỗi lên, ngũ quan tái nhọt cũng trỏ: nên dữ tợn khủng bố.

Anh dùng hết khí lực cả đời, trong cổ họng phát ra một tiếng hét khàn khàn ~ Aaal Rằầm một tiếng, đại thụ trên người đã được nhắc lên.

Anh lập tức đồ về trên mặt đát, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Anh thành công.

Anh cuối cùng thành công rồi.

Anh có thể trở về nhà!

Diệp Minh thử đứng lên, thế nhưng nửa người dưới đã chết lặng, không chút cảm giác, không đứng nỗi.

Trên đùi xối xả máu, không thể nào đứng lên.

Thế nhưng, điều này cũng không thể ngăn cản đường về nhà của anh.

Anh bắt đầu bò dưới đất.

Hai bàn tay móc vào bùn đất, anh từng chút một bò về phía trước, bò đên đâu là máu xuôi thành dòng đến đó.

` Cơn mưa lạnh lẽo vẫn còn tầm tã, thế nhưng toàn thân anh nóng rực, chỉ có một ý niệm trong đâu, vê nhà!

Anh chưa bao giò sợ hãi đêm tối và cái chết, không ai có thể giết chét anh, mạng anh rất lớn rất kiên Cường, dao đậm vào trong tim còn có thể lăn lộn mây vòng cơ mà.

Anh là ai chứ?

Anh là Huyết Ưng!

Anh là Diệp Minh!

Đây đâu đều là khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, một tay cô đặt trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình, hướng về phía anh mặt cong mày cười.

Điểm Điểm ghé vào đầu vai anh, non nót gọi anh, bồ ơi bồ ơi.

Bên tai đều là tiếng cười khanh khách như chuông bạc của cô Diệp Minh, anh mau trở lại nhé, anh làm bồ rôi, em và bé cưng trong bụng đều đang chờ anh đó.

Anh chậm rãi nhếch đôi môi mỏng khô nút, vẽ ra nụ cười: “Hà Băng.”

Hà Băng.

Anh đang gọi tên cô.

Đời này tình yêu của anh, cuối cùng là không bỏ xuông được.

Anh có thể vì đất nước hy sinh tính mạng, thế nhưng anh sẽ vì cô mà sông.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng dộng không bình thường, Diệp Minh ngâng đầu, phía trên có cái gì vọt xuông tới, là nước biển đã vỡ đề.

Sóng nước cuồn cuộn giống như là một con cự long đáng sợ oanh một tiếng, đánh thẳng tới.

Đen ngòm.

Cả người anh bị bóng tối cắn nuốt.

Hàng lông mi cong dày rung rung, anh hơi hé đôi mát đã dân ctan rả, anh phảng phất ở trong nước biển đen ngòm thấy được một luồng sáng rực rỡ.

Trong ánh rạng đông kia, ba mẹ đi tới hướng anh, bọn họ nói, con trai, con đã về nhà rôi.

Diệp Minh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
 
Chương 2538


Chương 2538:

Bên kia.

Chiệc xe sang trọng dừng trước một nhà dân, Hà Băng dựa vào trên khung cửa nhìn về ngọn Khâu Sơn phía trước, cô cảm thây lạnh lẽo.

Trên người cô còn mặc chiệc áo khoác quân đội Diệp Minh khoác cho cô, thế nhưng áo khoác đã lạnh, đã không còn lưu lại nhiệt độ của anh nữa rôi.

Cô vươn cánh tay gầy ôm chặt chính mình, muôn cho chính mình một chút hơi ấm.

“Đội của Diệp thủ trưởng sao còn chưa trở về, cậu nhìn phía trước kìa, lốc xoáy, đã nuốt mắt toàn bộ Khâu Sơn tôi.

“Ù€ ấy, các anh nói, đội của Diệp thủ trưởng có phải… không vê Blide hay không”?”…

Lúc này một tiếng ho nhẹ vang lên, Có Dạ Cần và Diệp Linh đi tới.

Mấy người đang tám chuyện cũng nhanh chóng chột dạ cúi đâu xuông: “GÓ. Go tổng. P Cố Dạ Cần nhàn nhạt liếc bọn họ: “Đi xuống đi.”

“Vâng.”

Mấy người kia nhanh chóng đi mắt.

Diệp Linh tiên lên đi tới cạnh Hà Băng, ngoài trời u ám mưa rơi liên miên, đường đi cũng đầy bùn sình: “Băng, Băng, vào thôi em, bên ngoài lạnh lăm.”

Hà Băng nhìn về ngọn Khâu Sơn phía trước: “Chị nói xem, bọn họ sẽ trở vê không?”

Diệp Linh ngắng đầu, cũng nhìn ngọn KhẨu Sơn phía. trước, mây giây sau, cô chậm rãi khẳng định: “Sẽ, nhát định sẽ!”

Trước đây anh trai cũng từng bỏ lại cô rời đi, thế nhưng ¡tuyệt cảnh phùng sinh, anh trai đều trở về.

Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Hà Băng cong môi: “Em cũng tin tưởng, bọn họ đều sẽ trở về, không thiêu một ail”

“Xem kìa, có người đã trở về!” Lúc này đột nhiên có người kêu to.

. Hà Băng giật mình, đã trở về?

Cô nhanh chóng nghiêng mắt, trên đường nhỏ bùn đất phía trước có một nhóm người đi tới, bước ra từ bóng tối.

Đôi mắt đẹp nhanh chóng tràn ra ánh sáng rực rỡ, thực sự đã trở về!

Bọn họ đã trở về!

Cô nhắc đôi chân nhỏ, trực tiếp chạy ra ngoài.

Chu Siêu và lính Huyết Đồng ngừng lại, trên người bọn họ đều là nước mưa, bùn đất còn CÓ máu tươi, nửa tiếng, bọn họ mắt nửa tiếng đồng hồ để về nhà.

Chu Siêu để Dương Kim Đậu xuống: “Hiện tại bắt đầu điểm só!”

Lính Huyết Đồng xếp thành một hàng, một, hai, ba, bôn… mười một, mười hai.

Trong hộc mất Chu Siêu đêều là tia máu, anh ta đứng nghiêm cúi chào: “Báo cáo thủ trưởng, lính Huyết Đồng đáp lời mười hai người, đây đủ mười hai người, một người cũng không thiếu, chúng tôi đã an toàn về nhà!”

Ánh mắt Hà Băng lướt qua từ gương mặt một, thực sự không thiệu một ai, an toàn, tất cả mọi người đều an toàn, cô rất vui vẻ.

Thế nhưng…

Ánh mắt của cô lại nhìn kỹ một lần gương mặt từ những người. nọ, có phải đã… thiêu một người rồi không?
 
Chương 2539


Chương 2539:

Diệp Minh đâu?

Cô nâng mắt lên, nhìn về phía sau, cô đang tìm bóng hình cao lớn kia.

Không có.

Anh không trỏ về.

“Diệp Minh,” Khuôn mặt nhỏ Hà Băng thoặt cái trắng bệch, cô lầm bầm hỏi: “Diệp Minh, Diệp. Minh đâu?”

“Chị dâu, xin lỗi!”

Tiễn Đao “cốp” một tiếng quỳ xuống, cậu ta ôm lây chân Hà Băng, khóc ròng: “Chị dâu, thủ trưởng vì bảo vệ bọn em, không về được!”

Không về được?

Ba chữ này “ong” một tiêng nỗ tung bên tai Hà Băng, tay chân cô lạnh ngắt, ngay cả huyết dịch cũng đông cứng, con ngươi trong Suốt dại ra, mờ mịt. Ý gì thế, cô không hiểu.

Không về được, là có ý gì?

“Băng Băng,” Dương Kim Đậu cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hà Băng, bà đưa mây thứ tới, nức nở nói: “Băng Băng, đây là Diệp Minh bảo mẹ đưa cho con.”

Hà Băng rủ mắt vừa nhìn, là sợi dây đỏ kia, cô đưa tay nhận, chiếc nhữ lí kim cương vân lặng lặng năm trong lòng bàn tay cô.

“Băng Băng, còn có cái này, Diệp Minh tặng cho con… đóa hoa sơn trà nhiễm máu.”

Hà Băng nhẹ nhàng nâng mắt, trong tay Dương Kim Đậu câm một đóa hoa sơn trà, trên hoa dính đầy máu, nhìn kiều diễm đị thường.

Anh chưa từng tặng cô hoa.

Người đàn ông này không hiều lãng mạn, cũng không tặng hoa.

Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa.

Hà Băng vươn tay nhận lấy.

“Băng Băng, xin lỗi, đều là mẹ sai, là mẹ hại Diệp Minh.”

“Chị dâu, thủ trưởng không còn nữa rồi, thủ trưởng chúng em đã đi rôi.’ Mọi người đều bật khóc, tất cả mọi người đang nói với cô, Hà Băng cảm thấy đầu váng, cả đầu đã nỗ tung.

Tâm trí hoảng loạn.

“Đủ rồi!”*Nắm chặt chiếc nhẫn kim cương và hoa sơn trà trong lòng bàn tay, cho tới khi lòng bàn tay nắm đến đau, cô rồng lên một tiêng.

Mọi người cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hà Bằng.

Trên mặt Hà Băng khô khốc, một giọt lệ cũng không có, đôi mắt trong suôt lướt qua mặt từng người có mắt tại chỗ: “Sông gặp người, chết thấy xác, thu hồi nước mắt của các người, đọi khi tìm được xác của anh, giữ đến tang lễ của anh ấy rồi hãng khóc!!”

Mọi người đều bị khí phách một thân củaHà Băng uy hiếp, bọn họ kinh ngạc nhìn Hà Băng, quên mắt phản . ứng.

Dương Kim Đậu cũng khiếp sợ nhìn Hà Băng, bà tuyệt đôi không ngờ Hà Băng sẽ có loại phản ứng này.

Hà Băng yêu Diệp Minh, sâu tận xương tỦy.

Diệp Minh mắt, cô chưa chắc có thể chịu được.
 
Chương 2540


Chương 2540:

Mọi người đều lo lắng. cô, lo lắng ‹ cô sẽ bi thương tột độ, sẽ tan vỡ, thế nhưng, cô không có.

Trên mặt cô khô ráo, dù cho viền mắt trắng nõn đã đỏ lên, thế nhưng cô không rơi một giọt nước mắt.

Cô không hoảng loạn, không mềm yêu, một chút cũng không có.

“Hà Băng.” Chu Siêu gạt nước mắt, anh ta đến bây giờ mới hiểu được vì sao Diệp Minh lại yêu Hà Băng, vì Hà Băng đã trở thành người phụ nữ có thể cùng anh sánh vai, đồng cam cộng khô.

Anh Chu, lần này mọi người vì cứu mẹ em mà chịu cực khổ, mọi người mau vào trong nhà dân tắm nước nóng đi, thay quận áo sạch sẽ, uông chút canh gừng, nghỉ ngoïi chút, Diệp Minh sẽ trở lại, chúng ta ở chỗ này đợi anh ấy!” Hà Băng lên giọng nói.

“Vâng.” Chu Siêu dùng sức gật đầu.

“Có tổng, ở đây không có tín hiệu, không liên lạc được bên ngoài, mong anh phái người ‘truyền tin cho lão thủ trưởng, em muôn lập tức thỉnh câu trợ giúp.”

Có Dạ Cần gật đầu: “Được.”

“Hà tiểu thư, cô đang muốn làm gì?”

Có người khó hiệu, hỏi.

Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ, tiền lên hai bước, cô ngắng đầu, nhìn về ngọn Khầu Sơn đắm trong cơn mưa to ở phía trước: “Đợi lốc xoáy đi qua, chúng ta liền đi vào núi, cho dù lật tung cả ngọn Khâu Son, tôi cũng phải tìm được anh ây, dù anh ấy còn sông hay đã chết, tôi đều muốn tận mắt nhìn qthầy anh ấy, tôi muốn… dẫn anh ây về nhài”

Cô sẽ không để anh ở lại một người nơi đó.

Cô sẽ đích thân dẫn anh về nhà. Tải app truyện hola đọc tiếp tiếp nhé!

Mọi người đều giật mình, nhát là lính Huyết Đông, huyết dịch đã lạnh như băng của bọn họ vào thời khắc này sông lại, có thể nói nhiệt huyết sôi trào.

Đúng vậy, bọn họ phải tìm ra thủ trưởng.

Bọn họ muốn mang thủ trưởng về nhà!

Có thể bọn họ sẽ đến trễ một chút, thế nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không vắng mặt.

Chỉ là, trận này lốc xoáy từ lúc nào mới dừng?

Tât cả người bị thương đều được đưa vào xử lý băng bó, Hà Băng còn đứng lặng tại chỗ, trong tay cô gắt gao câm chặt chiếc nhân kim cương Và đóa sơn trà anh tặng.

Có Dạ Cần đứng bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Vừa rồi chỗ đài khí tượng tin tức mới nhất, nói là trận này lốc Xoáy, còn một tiếng nữa mới ngưng hăn.”

Một tiếng?

Diệp Minh hiện tại ở Khâu Son, sống chết chưa biết thê nào, hiện tại mỗi một phút mỗi một giây cũng không thể lãng phí.

Thế nhưng còn phải chờ thêm một tiêng nữa.

“Có tổng, anh cảm thấy anh ấy còn sông không?”

Có Dạ Cần cao ngất. như ngọc đứng nghiêm, anh câu môi: “Anh ây nhât định còn sông.”

“Dạ,” Hà Băng gật đầu, ‘hàng mi tựa cánh. ve*+hẽ run: “Em cũng, tin tưởng, anh ấy nhất định còn sống.”

Nói rồi cô chắp hai tay, hướng về Khâu Sơn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Nghe nói núi có thần linh, cô muốn thỉnh cầu một điều.

Cầu giữa chốn nguy hiểm có kỳ tích.
 
Chương 2541


Chương 2541:

Cầu may mắn đến bên anh.

Cầu bằng tắt cả thành tâm và thiện nguyện nhất.

Đường nhân gian nhiều tang thương, cuộc đời này của Diệp Minh ngâng đầu với đất trời, đã ròng rã bồn mươi năm: Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*”, thế nào mới là anh hùng bạch cốt?

*Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão Trời có tình trời hẳn cũng già thôi : Có trong sách Liệu hoa châu nhàn lục 7ÿ l$%, được gọi là thần cú vì không ai đối được.

Có Dạ Cần lặng lặng đứng cạnh Hà Băng, anh cũng đón gió nhìn về phía ngọn Khâu Son, lắng nghe.

Nghe một bài hành khúc anh hùng.

Chu Siêu và lính Huyết Đồng đã thay quần áo mới đi ra, Bạn họ đều đứng đôi diện Khâu Sơn câu khẩn.

“Các anh mau nhìn, đó là cái gì?” Có người ngạc nhiên hét lớn.

Mọi người ngước mắt nhìn ra xa, tắm màn đen phương xa như bị một bàn tay lớn đây ra, lưỡi trăng mỏng manh phát ra một tia sáng, sau đó câu vông hiện ra trong tầm mắt.

Cầu hồng đủ mọi màu sắc vậy mà lại xuất hiện!

Hà Băng nghe được tiếng reo vui mừng, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve nhè nhẹ rung động, sau đó mở mắt ra, cô nhìn thầy.

Cầu vồng dần rõ nét lộng lẫy tỏa sáng nơi chân trời, lưỡi trăng cũng từ từ khuất sau ánh bình minh, mặt trời đã lên rôi.

Lốc xoáy đi qua, ánh dương hừng hực cháy mạnh như lửa, vắt trên đỉnh núi, khoác lên cho cả ngọn Khâu Sơn một dải sáng màu vàng kim ấm áp.

` “Lốc xoáy ngừng rồi! Lốc xoáy ngưng nhanh như thế!”

“Đài thời tiết nói lốc xoáy một tiếng sau mới có thể tan, không nghĩ tới đã kết thúc trước dự tính.”

“Mặt trời mọc rồi, tất cả đều qua To Mọi người đều đang hoan hô.

Hà Băng chậm rãi nhếch môi, chính nghĩa cũng giông như Diệp Minh, ánh dương chiêu khắp.

Mọi người đều vào Khâu Sơn, Trần Cẩm đích thân đến, từng chiếc xe dJeep quân đội rần ri nghiền ép lên con đường lầy lội: “xoát” cửa xe mở ra, đi xuống tật cả đều là binh.

Mọi người bắt đầu xoắn tay áo lên, cầm xẻng bắt đầu đào núi.

Cứu viện khẩn cấp 24 giò đồng hò, giành giật từng giây.

Mọi người đều tới.

Đón Diệp thủ trưởng về nhà.

Vừa rồi tắm màn đen quá lớn, làm mờ mắt anh, hiện tại mọi người đều tới rôi.

Làm sao có thể để anh lại trong bóng đêm mù mịt này chứ?

Trước đây anh đoạt mệnh cùng trời, cùng đất, đã đưa bao nhiêu người về nhà, hiện tại tất cả mọi người tới đón anh về nhà.

Hà Băng đi tới một chỗ, gốc đại thụ che trời kia đã gãy thành hai đoạn, phía trên còn dính máu.

Hà Băng chậm rãi ngồi xỗm người xuông, cô vươn lòng bàn tay mềm mại sờ lên vết máu, vết máu đã lạnh ngắt, cô lại thấy nóng, đây là máu anh.

Nơi này có hơi thở của anh.

Đây là nơi anh từng đi đến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top