Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2482


Chương 2482:

Hôm nay cô đi tới quân doanh lại lần nữa, cảnh vệ gác trong khu đều đã nhận ra cô: “Cô gái, sao cô lại tới nữa vậy, tôi thực sự không thể để cho cô gặp thủ trưởng được, hơn nữa hôm nay lão thủ trưởng có một cuộc hội nghị quân sự quan trọng, cũng không rảnh gặp cô.”

Hà Băng xuyên qua hàng rào sắt nhìn vào bên trong, bên trong vài chiếc xe jeep chống đạn lái đến, trên xe Jeep căm chiếc cờ màu đỏ, biển số xe cũng thuộc dạng rất khủng.

Một nhóm đặc chủng cấp cao mặc đồng phục đi tới, chia làm hai hàng, đều đứng đợi người bên trong chiếc xe chống đạn trước mặt kia.

Rất nhanh, cửa xe mở ra, Trần Cẩm đi ra.

Hà Băng lần đầu tiên thấy được Trần Cẩm, vị thủ trưởng đại nhân đứng hàng cao này tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng không lộ vẻ già nua, trên người hiện vẻ kinh sợ, không giận mà uy nghiêm, đây mới thật sự là người ở vị trí cao.

Trần Cẩm xuống xe, trực tiếp đi đến phòng hội nghị cao cấp, thư ký riêng của ông đi theo phía sau, đưa văn kiện hội nghị hôm nay cho ông.

Những nhân viên cấp cao kia đều cung kính đi theo phía sau ông.

Bọn họ sắp họp rồi. Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

Hà Băng sáng ngời mắt, cô biết bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau.

Hai tay nắm hàng rào sắt, cô lớn giọng hô: “Lão thủ trưởng, xin dừng bước!”

Trần Cẩm dừng bước chân lại, quay người sang, nhìn về phía Hà Băng.

Người lính gác kia sợ đên sắc mặt trắng nhợt, anh ta không thể ngờ tới Hà Băng to gan như vậy, anh ta nhanh chóng đi ra ngoài muốn đuổi Hà Băng đi: “Cô gái, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô không đi, tôi sẽ lấy tội cản trở người thi hành công vụ bắt cô lại.”

Trần Cẩm liếc Hà Băng, không có cảm xúc nào, ông xoay người rời đi.

Đã có hai cái lính gác tới đuổi Hà Băng rồi, Hà Băng nhìn bóng lưng Trần Cẩm: “Thủ trưởng đại nhân, tôi thỉnh cầu gặp ông một lần, có thể ta không có tư cách gặp ông, vậy Huyết Ưng thì sao, Huyết Ưng có không?”

Trần Cẩm dừng lại, ông chậm rãi quay người sang.

Hà Băng hất hai lính gác ra, sau đó phóng người lên hàng rào sắt, nhảy xuống.

Cô dễ như trở bàn tay bay qua cánh cổng trước mắt, vào khu đặc chủng.

Đặc chủng trọng địa, trên cửa chính luôn có máy báo động, Hà Băng vừa nhảy như thế, đèn đỏ báo nguy nhanh chóng sáng lên, bên tai truyền đến tiếng bước chân rằm rằm, tới mười mắy binh kính, mười mấy cây súng tân tiến nhất ngắm ngay đầu cô.

“Cô gái, cô là ai, mau chóng dừng lại, tôi hiện tại bắt đầu đếm một, hai, ba, nếu như cô không dừng lại chúng ta sẽ trực tiếp bắn bỏ cô!” Có người hô lên.

Hà Băng không nhìn bât luận kẻ nào, mắt cô nhìn thẳng nhìn Trần Cẩm trước mặt, sau đó nhắc đôi chân nhỏ, từng bước một tiến lên: “Lão thủ trưởng, rất xin lỗi lấy phương thức như vậy gặp mặt ông, trước hết tôi giới thiệu một chút, tôi là vị hôn thê của Huyết Ưng.”

Hà Băng vươn tay kéo sợi dây đỏ treo trên cổ trắng ra, trên đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Đêm qua lúc hai người nùng tình mật ý, Diệp Minh đã đeo sợi dây đỏ lên cổ cô.

“Một.”

“Hai.”

Đã có người băt đâu đêm, hơn mười cái súng đủ để bắn người cô lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.

Hà Băng siết chiếc nhẫn kim cương trong tay, không hề chùn bước, cô tiếp tục tiễn lên, ưỡn thẳng lưng, mỗi chữ mỗi câu leng keng mạnh mẽ nói: “Là người nhà của một quân nhân, tôi biết bản thân không nên lấy phương thức này xông vào trong đặc chủng, nếu như anh ấy biết, cũng nhất định sẽ mắng tôi, nói tôi làm anh ấy mắt mặt, thế nhưng tôi không thể không đến.”

“Huyết Ưng, các vị ở hiện trường có ai chưa từng nghe nói qua tên anh? Thêm mấy năm nữa, anh ấy liền chiến đấu trọn 30 năm. 30 năm, bao nhiêu ngày đêm, anh ấy dâng hiến hết tất cả thanh xuân và nhiệt huyêt của mình cho tô quốc.”
 
Chương 2483


Chương 2483:

“Anh ấy có rất nhiều mặt, anh là chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng Đặc Chủng, anh ấy là quân, chính, tư pháp, truyền thuyết của tam giới. Anh ấy là Diêm La địa ngục của hết thảy tội phạm quốc tế, anh ấy chính là người bố trong miệng lũ trẻ ở vùng núi, anh ấy còn là chồng tôi, các vị rất nhiều người sùng bái anh ấy, thế nhưng không biết đến anh ấy, biết những chuyện về anh ấy, có rất nhiều người lính vì bảo vệ anh ấy mà đã hy sinh tánh mạng của mình.”

“Lần này tôi tới, không phải cầu người, chúng tôi không cần cầu người, tôi chỉ là tới trần thuật sự thật, những gì vốn nên thuộc về anh ấy, chớ nên chắp tay nhường cho kẻ khác!”

“Đặc chủng là địa phương thân thánh cỡ nào, nơi này có tín ngưỡng ban đầu, khát vọng nóng bỏng nhất của anh ấy, các vị đều là những đứa con của nước mẹ, Huyết Ưng cũng thế, song, anh ấy là một đứa trẻ bất hạnh, một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài. Lúc anh ấy chịu đủ uất ức, tôi hy vọng nước mẹ có thể mở rộng vòng tay của mình, ôm lấy anh ấy, cho anh ấy biết, tất cả những gì anh kiên trì giữ vững vẫn luôn yêu sâu đậm, đã và đang yêu anh ấy, giữa dòng chảy thời gian lao vùn vụt như tên bắn, trên con đường nhuộm cả máu và nước mắt, anh ấy chưa bao giờ đơn độc.”

Đã có người đếm đến “ba”, thế nhưng đột nhiên như nghẹn ở cô họng, cũng không phát ra được một chữ nào nữa.

Tất cả binh lính không hề nhắm súng, bọn họ chỉ là thò đầu ra, nhìn Hà Băng, kinh ngạc nhìn.

Cô là… vị hôn thê…của Huyết Ưng?

Huyết Ưng, không ai không biết, là truyền kỳ một đời trong quân.

Thế nhưng, Huyết Ưng là một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài.

Anh không may mắn như bọn họ.

Huyết Ưng chỉ là một đại danh từ, không có ai biết danh tính thật sự của anh.

Anh, không ai không biêt, cũng không chẳng ai thật sự biết.

Hà Băng cất cao giọng nói ngân vang mạnh mẽ như chuông bạc nói hết những lời này ra, không kiêu ngạo không siễm nịnh, mỗi câu mỗi một chữ đâm thẳng vào lòng người, giống như ngày nước sông chảy trôi ngày thu, tùy tiện thả mình, lại mang theo hơi thu mát mẻ nhè nhẹ mà tang thương.

Bọn họ phảng phất ở trên người cô gái này thấy được một bóng hình khác, bóng hình đó cả thân đồ đen, dần dần biến mắt trong bóng tối.

Tất cả binh lính cùng nhìn nhau, lệ dâng trong mắt.

Anh mất Trân Câm thâm trâm mím môi: “Cô gái, cô đi theo tôi.”

Hà Băng đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cô thở dài một hơi trong lòng, kỳ thực cô cũng sợ.

“Thủ trưởng, chào ông, tôi là Hà Băng.”

Hà Băng tự giới thiệu.

Trần Cẩm nhìn cặp mắt đẹp như băng tuyết của Hà Băng, sạch sẽ lại dũng cảm, ông câu môi cười, chỉ một cái sô pha: “Hà Băng, ngồi đi.”

“Cảm ơn thủ trưởng, nhưng tôi không ngồi, tôi đi thẳng vào vấn đề, lần này Huyết Ưng chấp hành nhiệm vụ, vào sinh ra tử, thê nhưng công lao của anh ấy lại bị Tống Trùng chiếm, con gái của ông biết rõ chân tướng, nhưng có tham dự trong đó, chuyện này thủ trưởng ông biết không?” Hà Băng hỏi.

Trần Cẩm liếc thư ký riêng, thư ký riêng nhanh chóng mở miệng đáp: “Thủ trưởng, gần đây ngài sắp xếp hành trình rất kín, chuyện của Huyết Ưng và Bò Cạp tôi chưa kịp hội báo với ngài, còn về phần chân tướng như thế nào, chúng ta cần phái người đi thăm dò.”

Trần Cẩm đặt chén trà xuống, hướng về phía thư ký riêng hạ mệnh lệnh: “Lập tức tra rõ việc này.”

“Vâng, thủ trưởng.”

Thư ký riêng nhận lệnh rời đi.

Trân Câm ngâng đâu nhìn Hà Băng: “Tôi còn tưởng rằng thằng nhóc Diệp Minh kia muốn cô độc sống quãng đời còn lại đấy, không nghĩ tới nó lại thua ở trên một con nhóc.”

“Thủ trưởng, là bởi vì Diệp Minh không thích con gái Thiến Thiến của ông, cho nên ông nói chuyện mới chanh chua như thế sao?”
 
Chương 2484


Chương 2484:

(0 VH Con nhóc này, đúng là con ma cuồng bảo vệ chồng!

“Thiến Thiến thích Diệp Minh, tôi cũng có ý để Diệp Minh làm người nối nghiệp tôi.” Trần Cảm không hề cắm ky, nói râ quyêt định trong lòng.

Hà Băng cũng không cắm ky, cô nhìn Trần Cẩm: “Vậy thì thật xin lỗi, Diệp Minh sẽ đóng gói con gái ông trả về.”

Dưa hái xanh không ngọt, Trần Cẩm cười cười.

Trần Cẩm nhìn Hà Băng một chút, ông rất thích con bé này.

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Đi, tôi dẫn cô đi ăn.” Trần Cảm đứng dậy.

Hàng mi Hà Băng run lên, đâu ra chuyện tốt đến thế, thủ trưởng đại nhân mời cô ăn?

Cô hình như cũng thật sự thích người thủ trưởng này.

Bên kia, trong bệnh viện ầm ï, Thiến Thiến được cứu về, thế nhưng cánh tay phải cô ta đã bị thương, đang được đầy vào trong phòng phẫu thuật.

Sắc mặt Thiến Thiến trắng bệch vì đau, cô ta dùng hai tay siết chặc ống tay áo người đàn ông, không ngừng khóc lóc nói: “Đau, em đau quá… Anh có thể đừng đi không, ở lại với em?”

Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, mặt không chút thay đổi, ngũ quan thâm thúy anh tuắn lạnh lùng, anh cụp mắt xuông nhìn Thiên Thiên: “Thả tay!”

Thiến Thiến lắc đầu, siết chặt hơn.

Cô ta bị bắt cóc bốn ngày, Tống Trùng này chẳng có tác dụng gì có, là Diệp Minh, anh một cước đạp ra cánh cửa nhà kho, đem đến ánh sáng cho cô ta, cứu cô ta ra.

Cô ta không lừa được chính mình, cô ta yêu Diệp Minh.

Cô ta hiện tại còn rât sợ, cô ta muốn anh ở cùng mình, vòng ôm rộng rãi, bả vai anh tuần đó có thể che gió che mưa cho bắt kỳ người phụ nữ nào, sức mạnh nơi anh lộ ra tràn đầy cảm giác an toàn.

Diệp Minh mắt hết kiên nhận, anh hát tay, trực tiếp hất Thiền Thiền ra.

Chẳng buồn nhìn đến Thiền Thiền, Diệp Minh một tay đút trong túi quân xoay người rời đi.

Tống Trùng vẫn chỉ “có thể đợi ở phía sau nhanh chóng tiến lên, quan tâm ôm lầy Thiến Thiền: “Thiền Thiên, anh…

Thiến Thiến một tay đẩy Tống Trùng ra: “Anh cút cho tôi!”

Thiến Thiến ghé vào trên giường bệnh hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng Diệp Minh, mến mộ, mê luyễn.

Diệp Minh về tới phòng bệnh Hà Băng, nhưng đầy cửa ra, bên trong rồng tuêch.

Anh nhìn về phía một y tá: “Người ở bên trong đâu?”

“Tiên sinh, Hà Băng tiểu thư hai ngày trước đã xuất viện.

Diệp Minh nhanh chóng nhíu mày kiếm lên, cô dĩ nhiên không nói tiêng nào đã xuất viện.

Anh nhanh chóng từ trong túi quần lấy điện thoại ra, trong điện thoại không có tin nhắn không có điện . thoại, hai ngày này cô không liên hệ anh.

Con nhóc này!

Anh bám này chuỗi số điện thoại quen thuộc tận xương.
 
Chương 2485


Chương 2485:

Rất nhanh, bên kia điện thoại tiếp thông.

“Alo, A Minh.” Hà Băng thanh âm ngọt ngào truyên tới.

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, trâm giọng hỏi: “Chạy đi đâu quậy đó?”

“A Minh, em bây giờ đang ở sân bay, anh tới đón em đi.”

Ra đến nước ngoài quậy luôn?

“Chờ đấy!” Anh cất điện thoại.

Nửa giờ sau.

Diệp Minh nhắc đôi chân dài vào đại sảnh sân bay, thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện không thích hợp, trong sân bay rất yên ảng, đến hành khách cũng không có.

Trong đôi mắt đen trong nháy mắt lóe lên ý cảnh giác và sát ý.

Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiêng bước chân, có người tói.

Diệp Minh ngước mất, một nhóm quân nhân mặc quân trang đi ra, bọn họ đứng ở chỗ cách Diệp Minh mười bước chân, nghiêm nghị chào kiểu quân lễ.

Sau đó, Trần Cẩm đi ra, ông đi tới trước mặt của mọi người, cũng chào kiểu quân lễ.

Tiếp đó, một thân ảnh nhỏ mềm từ phía sau đi ra, cô đứng ở bên người Trần Cẩm, mặt cong mày cười nhìn anh.

Cô đứng thẳng thân, cũng hướng anh chào kiêu quân lễ.

Diệp Minh cao ngất đứng nghiêm, nhìn những người này, sau đó nhìn Hà Băng.

Anh không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống này.

Cô và thủ trưởng đồng thời trở về. Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

Trần Cẩm đi lên trước, võ võ bả vai anh tuần của Diệp Minh: “Huyết Ưng, lần này cậu vắt vả rồi.”

Mặt Diệp Minh không chút cảm xúc nào, lạnh nhạt đáp: “Nên làm thôi.”

Trần Cẩm gật đầu, ông hướng về phía thư ký riêng bên người nói: “Lập tức giáng Tông Trùng xuống ba cấp, tạm thời cách chức nghĩ lại.”

“Vâng, thủ trưởng, Đại tiểu thư thì sao ạ, Đại tiêu thư bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

Trần Cẩm mím môi: “Đi xem nó.”

Trần Cẩm đi ở phía trước, Diệp Minh nhìn về phía Hà Băng, sau đó đưa ra bàn tay của mình: “Còn không qua đây?”

Hà Băng thè lưỡi, bước chậm lên trước, giao tay mình cho anh.

Diệp Minh khóa bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô ở trong lòng bàn tay mình, nhíu mày không vui nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, tự mình nhận sai.”

Đon giản mấy câu, thực đúng là cường thế bá đạo.

Hà Băng dùng thanh âm chỉ hai người có thê nghe được thủ thỉ: “A Minh, ai bắt nạt anh, em sẽ thay anh dạy dỗ kẻ đó, đang nói Tống Trùng kia đó.”

Diệp Minh khựng lại, anh nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái, lần này cô bay ra nước ngoài là vì anh?

Cô làm cách gì để gặp thủ trưởng?

Lén xông vào quân doanh trọng địa, không cần thận sẽ bị bắn nát tươm.

Hơi thở trong veo phất gần, làm cho trái tim kiên nghị của anh mềm không chịu được, con bé này.
 
Chương 2486


Chương 2486:

Diệp Minh không nói gì, anh nắm tay cô nhắc đôi chân dài đi ra đại sảnh sân bay.

: Bước chân người đàn ông rất lớn, Hà Băng phải chạy theo mới có thể đuổi kịp, cô kéo tay anh, ngoẹo đầu nhỏ cười nói: “A Minh, anh có vui không?”

Diệp Minh không nói chuyện.

Hà Băng mặt tươi như hoa, cô ưỡn eo nhỏ một cái, kiêu ngạo lại tự hào nói: “Em nói rồi mà, về sau anh yêu tổ quốc của anh, để em yêu anh.”

“Nói nhảm!”

Diệp Minh không nhịn được nói một câu, bàn tay giữ lại vòng eo nhỏ của cô, cúi người dùng sức hôn một cái khuôn mặt nhỏ của cô.

Ưml Hà Băng trong nháy mắt trợn to mắt, anh đang làm gì thê hả, sao lại trộm hôn cô?

Nơi đây rất nhiều người đó!

Diệp Minh đã đợi không kịp.

Anh hiện tại đã muốn hôn cô.

Tràn đầy đều là tình yêu dành cho cô.

Lúc này bên tai vang lên một tiếng ho nhẹ: “Diệp Minh, trước mặt mọi người, chú ý hình tượng một chút.”

Ngoài sân bay mặt hai chiếc xe jeep chông đạn, thư ‘ ký riêng kéo ra cửa sau Xe, Trần Cẩm đứng ở cạnh cửa hai tay chắp sau lưng nhìn Diệp Minh cùng và Băng, trong ánh mắt đầy tràn rồi hiền hòa trách cứ.

Hà Băng nhanh chóng vươn hai tay chống lên lồng ngực to lớn của người đàn ông, đây anh ra, ngượng ngùng không thôi.

Diệp Minh bắt mãn liếc Hà Băng, bàn tay còn tiếp tục siết eo cô: “Người phụ nữ của tôi, tôi muốn hôn thì hôn.”

Thực sự là kiêu ngạo tột cùng.

Trần Cẩm lắc đầu, thanh niên bây giờ yêu đương thực sự là… ném thức ăn cho chó cho cả thiên hạ mà, ông lên xe.

Trong bệnh viện.

Thiến Thiền đã làm phẫu thuật lầy ra viên đạn trong cánh tay phải, hai mắt cô ta đã khóc thành quả đào.

“Bố, con thích Huyết Ưng, bó để Huyết. Ứng cưới con đi!” Thiến Thiến làm nũng với Trần Cẩm.

Trần Cẩm nghiêm mặt: “Hồ đồ! Huyệt Ưng là một con người răn rỏi, không ai có thê định đoạt cậu ta, cho dù bô có thể để cậu ta cưới con, bố đâu thể buộc cậu ta yêu con?”

“Con mặc kệ, bố, bố đã quên lúc mẹ chết bố đã đồng ý với mẹ, phải chăm sóc con thật tôt sao?”

Trần Cẩm có một người vợ, thế nhưng người vợ này lúc Thiền Thiến chỉ mới một tuổi đã qua đời rồi.

Nhiều năm như vậy, Trần Cẩm cũng không tái giá.

E rằng bởi vì Thiền Thiến từ nhỏ không có mẹ, Trân Câm vô cùng yêu thương cô con gái này.

Thê nhưng thương yêu cũng là một loại dung túng, ông đến bây giờ mới phát hiện trên nhân cách Thiên Thiền có chỗ thiếu hụt, đây cũng là ông sơ sót trong việc giáo dục.

Tình cảm bố con giữa ông và Thiến Thiến cũng trở nên rất phai nhạt.

“Thiến Thiến, trước khi nói chuyện với bố con nên cân nhắc. rÕ bó Có thân phận gì, nếu như bồ là bố của con, vậy bồ có tư cách gì ra lệnh Huyết Ứng, nêu như bồ là thủ trưởng, vậy thật xin lỗi, bố sẽ không dùng quyền lợi trong tay để mưu tư!”

“Bố, bố căn bản không yêu con!”
 
Chương 2487


Chương 2487:

Cuộc nói chuyện này đã định trước tan rã trong không vui, Trần Cẩm đi ra phòng bệnh.

“Thủ trưởng.” Lúc này Hà Băng đã đi tới.

“Làm sao, không ở với Diệp Minh à?”

“Anh ấy đi nghe điện thoại rồi ạ.”

Trần Cẩm hiểu rõ gật đầu: “Thảo nào, nếu như nó ở đây, khẳng định một tắc cũng không rời con.

“..” Hà Băng dời trọng tâm câu chuyện: “Thủ trưởng, bác cãi nhau với Thiền Thiền ạ?”

Trần Cẩm thở dài một cái: “Bác nhớ trước đây Thiền Thiên rất hiểu chuyện, nhưng không biết vì sao nó càng ngày càng cực đoan đến nồi bác không nhận ra nữa rôi.”

Trong hành lang.

Diệp Minh và Chu Siêu đứng chung một chỗ, Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, thâm trầm mà sắc bén nhìn chòng chọc Chu Siêu: “Chuyện Băng Băng đi gặp thủ trưởng có phải cậu sắp xếp không?”

Chu Siêu túa mồ hôi lạnh, anh ja rất sợ Diệp Minh tìm anh ta tính sẻ: “Không phải, A Minh, cậu oan uồng tôi rồi, EÌ gặp thủ trưởng là ý của riêng Băng Băng, tôi chỉ là… giúp một chuyện nhỏ…

Nói xong Chu Siêu nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện: “A Minh, đàn trước chuyện Bò Cạp chúng ta còn chưa tra ra rốt cuộc ai tiết lộ tình báo, suýt chút nữa hại chết Băng Băng, cậu nói tên nội gián này rôt cuộc là ai2”

Tên nội gián này giống như quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

Lần trước Diệp Minh nói với Hà Băng không phải Trân Thiền Thiền tiết lộ tình báo nhưng thật ra là không muốn Hà Băng tham dự trong đó, đên lúc . đó lại chọc tới nguy hiêm.

Biết càng ít càng an toàn.

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái.

*“A Minh, tôi hoài nghi… Trần Thiến Thiến, thế, nhưng một mình Tràn Thiến Thiền làm không được việc này, rất có thể là thủ trưởng làm, thủ trưởng tại sao phải làm như vậy?”

Diệp Minh nhanh chóng liếc Chu Siêu: “Cậu mới quen thủ trưởng ngày đầu tiên à?”

Chu Siêu liền ngậm miệng, bởi vì anh ta từ đáy mắt Diệp Minh thấy được cảnh cáo không vui.

Đúng vậy, bọn họ và thủ trưởng đã quen biệt sắp ba mươi năm rôi, thủ trưởng là ai, mọi người đều biết.

Diệp Minh mím môi, trầm giọng nói: *Về sau đừng nhắc lại đề tài này, nhất là đừng huyền thuyên ở trước mặt Hà Băng, biệt chưa?”

Chu Siêu gật đâu, anh ta ngày hôm nay nghe nói Hà Băng đi gặp lão thủ trưởng đã kinh tâm động phách như thê nào, chính anh ta cũng toát mô hôi lạnh, anh ta không thê lại đặt Hà Băng vào hiểm cảnh nữa, bằng không Diệp Minh là người đâu tiên sẽ không tha cho anh ta.

Chu Siêu ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết.”

Diệp Minh rời đi.

Bên ngoài bệnh viện.

Diệp Minh đứng ở bên ngoài đợi, hai tay đút trong túi quân, cúi đầu, thân hình cao lớn lười biêng.

Lúc này một thân thể nhỏ mềm chạy ra, hướng về phía anh mặt cong mày cười kêu: “A Minh.”

Diệp Minh ngước mắt, cô gái chạy tới hướng anh.

Anh đứng thẳng thân, rút hai bàn tay đặt trong túi quân ra, sau đó hướng về phía cô giang rộng tay.

Hà Băng chạy tới rồi nhảy. lên, đôi chân nhỏ trực tiếp quần vào hông anh, nhảy trên người anh, muôn anh ôm.
 
Chương 2488


Chương 2488:

Diệp Minh vững vàng nâng cô. bàn tay hướng về phía bờ mông vễnh lên của cô tát một cái: “Chiều quen em rồi, bao lớn rồi hửm?”

Hà Băng ôm chặt cỗ anh không buông tay: “Em mặc kệ, cứ ôm như vậy đi, ôm em về nhài”

Diệp Minh cong môi, trong anh tuấn mặt mày nhộn nhạo ra mêm mại, trực tiếp nhắc đôi chân dài, anh ôm cô về nhà.

Lúc này ánh đèn đường phôn hoa tỏa sáng rực rỡ, vô số chiệc xe lướt qua họ, gió lạnh cuối thu thôi tới, Hà Băng không ngừng chui vào trong lồng ngực to lớn của người đàn ông, thành phố phòn, hoa náo nhiệt không liên quan gì đên bọn họ, xa mã bưu kiện đều chậm, chậm đến độ trọn đời chỉ đủ yêu một người.

Không ít người qua đường nhìn lại, nhất là các cô gái trẻ và các cặp đổi yêu nhau “Các cậu mau nhìn, oa, người đàn ông kia cường tráng ghê, cưng chiều bạn gái thật.”

“Đó chính là bạn trai của người ta!”

“Có anh trai nào như vậy không, mau mau tới xêp hàng tôi lựa!”

“Các cô đừng có nằm mơ nữa, cũng không nhìn bạn ¡Hài người ta xinh đẹp bao nhiêu kìa.”

Ánh mắt các cô gái lưu luyến trên dáng người tráng kiện của Diệp Minh, còn suýt chảy nước miễng.

Hà Băng nhanh chóng ôm chặt cổ, Diệp Minh hơn, tuyên thệ chủ quyền, đây là người đản ông của cô, ai cũng đừng hòng đoạt!

*A Minh, anh mau nhìn, nhiều gái xinh đang nhìn anh kìal”

Đây là một cậu hỏi chết người, Diệp Minh nhìn thẳng đường: “Ảnh mù.”

ÂU TH Hà Băng nhanh chóng dùng hai tay bưng lây khuôn mặt tuân tú của anh, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve hàng râu lỏm chởm trên mặt anh, còn học dáng vẻ anh dịu dàng nói: “Nghiêm túc một chút, em đang nói chính sự với anh, đừng có hòng lươn lẹo!”

Sau khi hẹn hò với cô, Diệp Minh cũng coi như lĩnh giáo được con gái cô tình gây sự.

Người đàn ông khác có lẽ sẽ lời ngon tiêng ngọt dỗ dành, anh lại nhướng mày kiêm một cái, bàn tay đi tới trên mông nhỏ cô dùng Sức vô một cái: “Tối nay muốn tìm chết?”

.

Khuôn mặt nhỏ của Hà \ Băng trong nháy mắt đỏ lên, vừa rồi không cảm thấy tư thế này có gì không đúng, hiện tại đã phát hiện ra không đúng rôi.

“Thả em xuống!”

“Náo?”

Ỉ “Không được, em muốn Xuống, đổi tư thế khác!” Hà Băng đỏ mặt kiên trì.

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, hai bàn tay giữ lại vòng eo nhỏ của cô, trực tiếp nhắc cô lên bả vai dày rộng của mình, anh để cô cuỡi trên vai anh.

“Trời ạ, đẹp trai quá đi.”

“Không được, tôi muốn bị vẻ Tuy trai này làn xỉu up xỉu down rồi.”

Các cô gái kia nhìn Diệp Minh đặt Hà Băng lên đầu vai, đồng loạt la hết.

Hà Băng cũng không ngờ tới anh sẽ đổi tư thế này, cô phát hiện mình đang ngâm trong thùng mật, sao có thê ngọt như vậy chứ?

Vừa rồi anh đặt cô nặng 45kg lên đầu vai, động tác rất nhẹ nhàng ung dung ngẫu vô cùng, hẹn hò củng người đàn ông mạnh mẽ như vậy, tuy anh đã hơi già một chút, thế nhưng rất biết yêu thương con gái.

“Này, không thể cưỡi trên vai anh như vậy chứ!?” Hà Băng chu môi nói.
 
Chương 2489


Chương 2489:

“Vì sao không thể?” Diệp Minh xem như đương nhiên hỏi ngược một câu.

&c Người đàn ông này!

Hà Băng len lén Cười, hiện tại cô thật cao, anh cao 1m9, cô đon giản là cưỡi trên vai người không lô ngắm nhìn thế giới mà.

Cô từ từ nâng hai tay lên, giang hai cánh tay ra, quá kích thích quá thoải mái.

Cô vừa định nhắm mắt lại, lúc này người đàn ông bước nhanh hơn, chạy.

“AI”

Hà Băng sợ hét lên một tiếng, hai tay nhỏ bé xuyên vào mái tóc ngắn của anh kéo lấy: “Anh có ý!”

“Chết nhát!” Diệp Minh vô tình cười nhạo cô.

“Em mới không phải là người nhát gan!”

“Thật không?”

Diệp Minh đột nhiên chạy.

Người đàn ông này chạy như tên ị bắn, Hà Băng cảm giác mình bát cứ lúc nào cũng sẽ té xuống: “AI”

Anh chạy một đường, cô hét lên một đường, như chuông bạc vui sướng, quanh quần trong trời đêm…

Lúc này, một chiếc xe chậm rãi đi trên đường, tài xê trước mặt hỏi: “Phụ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?”

Chỗ ngồi phía sau, Dương Kim Đậu xuyên qua cửa số xe cọ sáng nhìn một màn trên đường phó, Hà Băng cưỡi trên vai Diệp Minh, hai người chạy một đường, Hà Băng cười một ¡ đường.

Đúng vậy, Dương Kim Đậu tới, con gái gặp chuyện không may, bà không thê không đên.

Kỳ thực bà cái gì cũng biết, bà biết Hà Băng và Triệu Lôi là kết hôn giả.

Ba năm trước Hà Băng tự sát trước.

phần mộ Diệp Minh, lúc được cứu về liền gia nhập FlU, sau đó cùng Triệu Lôi kệt hôn, tuy Hà Băng không nói gì, thế nhưng Dương Kim Đậu biết hết tất cả.

Dương Kim Đậu đột nhiên viền mắt ướt át, bà vươn tay che kín miệng mình, giọt nước mắt nóng bỏng trong nháy mất rơi xuông.

Cảm giác gì?

Thời khắc con gái hạnh phúc như thé, niêm vui mừng của người làm mẹ?

Không phải.

Bà vẫn luôn cho rằng, Diệp Minh không xứng với con gái của bà.

Tên Diệp Minh này bám dai như đỉa, Vĩnh viên không chêt!

Có lẽ là một loại… cực kỳ ngưỡng mộ, đồ kị của phụ nữ đôi với phụ nữ.

Đúng vậy, bà ngưỡng mộ, bà ghen ty.

Bà sống hơn nửa đời, vẫn luôn khát vọng, nhưng không có được gì cả, bà sông thành dáng vẻ bây giờ.

Hiện tại Hà Băng bị Diệp Minh nâng ở lòng bàn tay cưng chiều, tiếng nói cười của cô, dáng vẻ hạnh phúc của cô lúc này, tốt đẹp dường nào, tốt đẹp đến độ khiến người ta sinh lòng khát vọng.

Bà chưa từng có thấy Hà Băng cười như vậy.

Hà Băng chưa từng vui vẻ như vậy.
 
Chương 2490


Chương 2490:

Bà làm phụ nữ, làm vợ, làm mẹ, toàn bộ đều thất bại.

Dương Kim Đậu lại ở trên mặt Hà Băng của thấy được cái bóng đã từng là của mình, kỳ thực bà đã từng vui vẻ như thế, mẫy năm kết hôn với Hà Tấn, bà cũng được ông nâng ở trong lòng bàn tay đón gió cười to.

Dương Kim Đậu không biệt mình làm sao nữa, e răng tuôi cảng lúc càng lớn, bà luôn sẽ mơ thây quá khứ, luôn tưởng niệm ngày tháng cũ.

Dương Kim Đậu cũng không nhịn được nữa, bà dùng hai tay che kín rồi mình, lệ rơi đầy mặt, bởi vì… thời khắc này bà rốt cuộc đã hiểu, bà đã vứt bỏ phần hạnh phúc đó, bà đã vứt bỏ người kia, cũng vứt bỏ chính mình.

Không biêt khóc bao lâu, Dương Kim Đậu nín khóc, bà. khàn khàn nói: “Trở vệ khách Sạn, Điểm Điểm chắc chờ sốt ruột rồi.

Điểm Điểm cũng tới, Dương Kim Đậu dẫn Điểm Điểm qua đây.

Diệp Minh và Hà Băng về tới trong căn “hộ, ở cửa căn hộ đứng một bóng người, là Trần Cẩm.

Hiện tại Hà Băng còn cưỡi trên vai Diệp Minh, Trần Cẩm nhìn về phía bọn họ.

Hà Băng nhỏ mặt lên, luống cuống tay chân: “Mau thả em xuống!”

Diệp Minh để Hà Băng xuống, ánh mắt Hà Băng né tránh nhìn Trần Cẩm: “Thủ trưởng, sao bác lại tới đây?”

Trần Cẩm nhắc một bình rượu, trong tay : “Hà Băng, con đã nói muốn mời bác ăn cơm, tôi hôm nay bác tới ăn cơm chùa.”

“Ø?” Hà Băng cả kinh, cô không chuẩn bị gì cả.

Trần Cẩm cười: “Làm sao, không chào đón bóng đèn là bác à?”

Nói rồi Trần Cẩm liếc Diệp Minh.

Hià Băng bị trêu càng đỏ mặt hơn, cô lấy chìa khóa ra mở cửa căn hộ: “Thủ trưởng mau vào đi ạ, con đi xem tủ lạnh trong nhà còn có đồ gì đề ăn không, đêm nay nấu đơn giản một chút thủ trưởng sẽ ‘không ghét bỏ chứ ạt Hôm nào con mời bác ăn tiệc lớn!”

Ở nước ngoài, vị thủ trưởng đại nhân này mời cô đi ăn cơm trong căn tin, khu đặc chủng, nơi đó cơm nước rất ngon.

“Được, làm đơn giản thôi, con biết làm cái gì chúng ta liền ăn cái đó.”

Hà Băng nhanh chóng chạy vào phòng bếp, bắt đầu nâu nướng.

Diệp Minh nhìn bóng dáng cô gái bận rộn, chau lại mày kiêm: “Ống già, chỗ ông không có cơm ăn sao, chạy tới đây náo nhiệt làm cái gì!”



Trần Cẩm võ vai Diệp Minh một cái: “Thật không nhìn ra, cậu cũng theo mốt dữ ha, cũng học thanh niên người ta yêu đương.”

Hai người nói móc lẫn nhau một câu, sau đó đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Diệp Minh và Trần Cẩm mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon.

Trần Cẩm uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Diệp Minh: “Nội gián còn chưa điều tra ra, cậu không nghi ngờ tôi à?”

Diệp Minh câu môi, giễu cợt một tiếng, cặp mắt đen kia ánh lên tia sắc bén, không gì sánh được tà lãnh: “Ông già chằng lẽ tệ đến mức đó?”
 
Chương 2491


Chương 2491:

Trần Cẩm cười, „ ông thật không nhìn lầm người đàn ông này, anh trầm ổn bình tĩnh, tâm như gương sáng, có trí tuệ.

Diệp Minh híp mắt một cái: “Ai là nội gián, trong lòng ông biết không?”

Trần Cẩm đề chén trà bên trong tay xuÔng: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu nghi ngờ Thiến Thiền, nhưng Thiền Thiền còn không có năng lực như thế, trừ phi nó có người bày mưu, kẻ kia nhất định là người bên cạnh tôi.”

Nói rồi Trần Cảm nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Có muốn bắt nội gián không?”

Diệp Minh lười biếng dựa vào trên ghề sa lon, vẫn không nói gì, lúc này.

Hà Băng từ trong phòng bếp đi ra, cô câm đĩa trái cây trong tay đưa tói trên bàn trà: “Trong tủ lạnh có vài quả cam, con cắt nhỏ rồi, hai người ăn đi, chắc ngọt lắm đó.”

Diệp Minh khom lưng, cầm lên một múi cam, đưa tới bên môi mỏng.

Thế nhưng một giây kế tiếp, động tác anh khựng lại.

“Làm sao vậy?” Trần Cẩm hỏi.

Diệp Minh mặt không chút thay đôi, ngay cả mi tâm cũng không chau, anh trực tiếp ném đem múi cam kia vào trong thùng rác: “Cam hư rôi.’ “Làm sao có thể, anh gạt em à! Để em nềm thử.” Hà Băng vươn tay lấy quả cam trong đĩa trái cây.

“Bếp” một tiếng, Diệp Minh nhẹ nhàng đánh mu bàn tay cô, mày kiếm nhướng: “Không nghe lòi2 Nấu cơm đi!”

Nhìn anh hung hăng, Hà Băng tức giận nhưng chỉ đành nghe lời vào phòng bếp.

Hà Băng đi, Trần Câm câm lây một múi cam đặt dưới mũi ngửi một cái, Sắc mặt ngưng trọng: “Cam bị hạ độc, xem ra có vài người không kịp chờ đợi muôn hạ thủ rồi.

Diệp Minh dùng xù xì lòng bàn tay xoa xoa vùng râu dưới căm mình: “Chờ tôi bät được tên nội gián này, nhất định phải lột da hắn, rút gân hăn!”

Dám đặt chủ ý đến trên đầu Hà Băng, hạ độc Hà Băng, anh nhất định giết chết tên nội gián kia.

“Hiện tại địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, Hà Băng bât cứ lúc nảo cũng sẽ gặp nguy hiệm, Diệp Minh, cậu có chủ ý gì hay không?”

Diệp Minh chau mày kiếm anh khí, chủ ý hay đương nhiên là có.

Trần Cẩm nhìn dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của anh liền cười nói: “Cậu đã đã có chủ ý trong lòng vậy thì nhanh thực thi đi! Tôi rât sớm đã đệ đơn lên tổ chức, còn đích thân đến cấp trên làm báo cáo một lần, phía trên đã phê văn xuông, về sau vị trí của tôi sẽ là của cậu!”

Ba năm nay lánh ở trong núi lớn Diệp Minh, Trần Cảm không quên anh, ngược lại trong lòng ông luôn nhỏ đến anh.

Công văn bên trên cũng đã đến rồi.

Diệp Minh có thể mặc quân trang rồi!

Diệp Minh chậm rãi nhệch môi mỏng, trong gương mặt âm trầm dần dẫn lộ ra sung sướng và vui mừng, ngày này rồt cuộc đã tới.

Không dễ dàng.

Quá khó khăn rồi.

Hà Băng không nấu giỏi lắm, trong nhà vừa không có đô ăn gì, cô làm bắp rang bơ, dưa chuột muôi tỏi, Diệp Minh và Trần Cẩm ăn hai món nhằm uông hết một chai rượu đề, cũng khá CÓ VỊ.
 
Chương 2492


Chương 2492:

Thư ký riêng đón Trần Cẩm đã uống.

ngã trái ngã phải đi, Hà Băng nhìn về phía Diệp Minh trên ghế sa lon, „người đàn ông cao lớn tựa lưng vào rôi trên ghế sa lon, lười biếng tùy ý, anh dường như đã say, từ từ nhắm hai mặt, ngược lại trầm Ôn an tĩnh, không giông vài người đàn ông uông say liên làm trò điên khùng.

Hà Băng khom lưng dọn dẹp chén đũa trên bàn, định dọn xong sẽ dìu anh vào phòng nghỉ ngơi.

Vào phòng bếp, cô đặt tất cả chén đũa trong bôn rửa chén, mở vòi nước, cô rửa tay trước.

Vừa mới chuẩn bị rửa chén, lúc này hai cánh tay tráng kiện từ phía sau ôm lây, một tay kéo cô vào trong lòng.

Thân thể nhỏ mềm mại xinh xắn của cô lập tức đánh vào khung xương như làm bằng sắt của anh, dưới mũi thỏ đều là mùi thơm nam tính ngào.

ngạt quen thuộc, bây giờ còn xen lân mùi rượu nhàn nhạt, trái tim cô ngòn ngọt, nhỏ giọng nói: “Anh không phải uông say rôi sao, nhanh đi nghỉ ng ơi đi, em rửa chén xong thì qua Hư Diệp Minh ôm cô thật chặt, anh không có vẻ gì là say. rượu, chôn đầu ở cô cô trong bắt đầu ngửi, ngửi được mùi hương trên mái tóc cô, anh nói giọng khàn khàn: “Trên người sao lại thơm như vậy?”

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng nhanh chóng đỏ lên, thân thể hai người dán thật chặt cùng một chỗ, cô đã cảm thây bắp thịt anh săn chắc, tràn đầy Sức mạnh nam tính: “A Minh, anh thả em ra đi, em muôn rửa chén.”

“Đừng rửa nước, tắm cho anh, hiện tại… hậu hạ anh trước.”

Anh nói cái gì?

Diệp Minh nhắc cánh tay lên, ôm lấy cô: “Về phòng thôi,”

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng đỏ đến sắp nhỏ ra máu, hai tay dùng sức bám trên bồn rửa chén, không chịu đi: “Anh… anh không thể thừa dịp uông say liền bắt nạt người ta, em… em không chuẩn bị, về sau anh… anh phải hẹn trước.”

“Con quỷ nhỏ, còn dám nói nhảm thử xem?” Diệp Minh ở bên tai cô khẽ măng một tiêng, ôm cô lôi cô ra.

Hà Băng gắt gao bám vào bồn rửa chén, căn chát răng lên môi dưới đỏ bừng, rất khó xử.

Anh không nói đạo lý.

Cô đang rửa chén yên lành, còn chưa tam nữa, mới không muôn đâu.

Diệp Minh buông lỏng tay, để hai chân cô rơi lại trên mặt đất, bàn tay khóa eo thon của cô, anh cuông dã tà mị cười nhẹ: “Đây là em tự chọn đó, lát nữa đừng có “n khóc!”

Có ý gì?

Hà Băng không để ý tới tìm hiểu ý anh là gì, lúc này bên tai chỉ nghe thầy tiêng người đàn ông phía sau đã cởi dây lưng…

Con ngươi Hà Băng trong nháy mắt co rụt, lúc này hét lên một tiêng: “Diệp Minh, anh dám!”

Diệp Minh khàn khàn cười: “Hiện tại cứ thử một lần, xem anh có dám hay không.”

Diệp Minh ôm Hà Băng từ phòng tắm ra, nà nhàng đặt trên giường.

Mái tóc dài của Hà Băng ướt nhẹp, da thịt tỉnh tế trắng nốn, khuôn mặt đã ửng hồng, cả người giỗng như tiểu nữ yêu đi ra từ đáy nước, chuyên câu hồn đàn ông.

Cô vô lực rung động hàng mi tựa cánh ve, toàn thân bủn rủn, từ lúc ở với Diệp Minh, ngày hôm sau cô đều không xuông giường được.

Về sau, cô làm sao đối mặt với phòng bếp đây?
 
Chương 2493


Chương 2493:

Làm sao còn nấu cơm ở bếp chứ?

Tên đàn ông xấu từ trong xương này!

Hà Băng đang nghĩ ngợi, Diệp Minh đã đi tới, bên giường sụp một khối, trong tay còn câm một cái máy sây: “Xoay qua chỗ khác, anh sấy tóc cho em.

Con gái còn trẻ không thể để tóc ướt đi ngủ, sau này già sẽ đau đầu.

Hà Băng cáu kỉnh xoay người, chừa cho anh tắm lưng đẹp.

Diệp Minh sấy tóc cho cô, trong tầm mắt rủ xuống nhìn là khuôn mặt nhỏ nhắn đó, cô hừ hừ kiều kiều, dáng vẻ vừa tức giận lại nũng nịu, làm anh.

thấy mà gân cốt đều mềm: “Vừa rồi không hầu hạ em thư thản à?”

`.

Anh còn không biết xấu hồ nói lời như vậy?

Hà Băng không để ý tới anh.

Diệp Minh Xuyên tay vào trong sợi tóc mm mại của cô, tóc cô như người cô, mêm mại vô cùng, còn thơm ngát.

Thực sự là mùi thơm của phụ nữ.

“Không để ý tới anh?”

Hà Băng không nói lời nào.

“Thực sự không để ý tới anh?” Diệp Minh lại hỏi một câu.

Hà Băng vẫn không đáp.

“Được, anh đi đây.” Tóc cô đã sấy xong rồi, Diệp Minh cất máy sấy, đứng dậy đi liền.

Anh đi?

Hà Băng nhanh chóng Xoay đầu qua, kéo lây rôi ông tay áo của anh: “Anh đi đâu vậy?”

Diệp Minh rủ mắt nhìn cô: “Đi rửa chén.”

“Đừng rửa, để ngày mai rồi rửa.”

Diệp Minh nhướng mày kiếm anh khí, giơ tay ném máy sấy vào trên ghế sa lon, anh áp thân lên: “Anh cũng là muốn như vậy.”

„ Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại của Hà Băng tới.

Cô giương mắt vừa nhìn, là Tiểu Điểm Điềm gọi tới.

Hà Băng suy nghĩ một chút, cô chấp hành nhiệm vụ đã rất lâu rồi, Điểm Điểm nhất định rất nhớ cô.

Tuy Điểm Điểm được bà ngoại chăm sóc tốt, thế nhưng cô con gái cưng này rất dính mẹ.

“Điện thoại của ai, sao không tiếp?”

Lúc này Diệp Minh hỏi.

Hà Băng căng thẳng, cô thật ra rất, muôn nhận cuộc gọi này, nhưng nếu như thế Diệp Minh cũng biệt đến sự tồn tại của Điêm Điểm.

Điểm Điểm nhưng là bất ngờ lớn nhất cô chuẩn bị cho anh, cũng không thể qua loa xuất hiện trước mặt anh như thê được.

Hà Băng giấu điện thoại trong ngực mình, hồn dỗi liếc anh: “Không tiện tiếp.”
 
Chương 2494


Chương 2494:

Diệp Minh là người sắc bén bực nào, BI Ï liếc mắt liền nhìn ra Hà Băng không thích hợp: “Là ai gọi điện thoại tới, em có phải không muôn để anh biết người ở bên kia hay không?”

“Cái này…”

“Đưa điện thoại cho anh.” Diệp Minh trực tiếp ngửa tay ra, đòi cô điện thoại.

“Không cho.” Hà Băng từ chối.

Diệp Minh nhíu mày: “Giấu giấu giềm giềm khẳng định có quỷ, Triệu Lôi sao, hay là thẳng khác?”

Nói rồi Diệp Minh liền vươn tay cướp điện thoại trong ngực Hà Băng.

Hà Băng tay lanh mắt lẹ giấu . điện thoại đi, còn giơ tay lên ôm cổ Diệp Minh: “Ảnh đừng cướp đồ của em.

Diệp Minh rất rõ ràng từ chối mỹ nhân kê của cô: “Vậy em nói ,cho anh biết bên kia điện thoại là ai.”

“Được, em có thể nói cho anh biết, nhưng… phải chờ tới ngày mai.”

“Ngày mai?” Diệp Minh không muốn chờ.

“Đúng vậy, ngày mai em chẳng những sẽ nói cho anh biết người đó là ai, còn có thể Sắp xếp để anh và người kia gặp mặt.”

Hà Băng nói thật, ngày mai cô sẽ đón Điểm Điềm, để Điểm Điểm và Diệp Minh làm quen nhau.

Cô muốn nói cho Diệp Minh, anh làm bồ rồi, ba năm trước đã làm bó, anh có con rôi.

Nhìn đôi mắt lóe sáng của Hà Băng, Diệp Minh quyết ‹ định tôn trọng cô một lần: “Vậy được rồi, tất cả nghe theo anh.”

Hà Băng nhanh chóng hôn lên gò má anh tuân của anh một cái.

Tỏ vẻ khen thưởng. Tải app truyệnhola đọc tiếp tiếp nhé!

“Chỉ cho chút ngon ngọt ấy thôi, xua chó đấy à?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Diệp Minh vươn tay kéo chăn, trùm kín hai người vào: “Em nói xem…”

Trong đêm khuya, yên lặng không tiêng động.

Hà Băng đang ngủ, đầu nhỏ ghé vào trên ngực người đàn ông, gương mặt lúc ngủ điềm tĩnh xinh đẹp.

Diệp Minh còn chưa ngủ, anh lười biếng dựa vào đầu giường, tóc mái trênn trán đã bị mô hôi làm ướt nhẹp, bọt nước thật nhỏ theo ngũ quan thâm thúy chảy vào trong lông ngực đề trần, trên da thịt màu đồng đều là vết cào mập mờ.

Một cánh tay ôm Hà Băng, anh một bàn tay khác cầm điều thuốc, phun ra làn khỏi, anh hiện tại cuông dã, tà tính.

Sâu kín hút một hơi thuốc, anh rủ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Hà Băng, ánh mắt thâm thúy phức tạp.

Hà Băng, mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, em đừng rời khỏi anh.

Anh dùng lòng bàn tay to mang theo thuốc lá chậm rãi vuôt ve khuôn mặt nhỏ của cô..

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Hà Băng rời giường, Diệp Minh đã rời đi, trên tủ giường đè một tờ giây Ảnh đi mùa đồ ăn sáng.

Hà Băng nhéch đôi môi đỏ mọng, sau đó kéo thân thê mệt mỏi Xuông giường, đánh răng rửa mặt, cô vươn tay kéo ra rèm cửa số trong phòng, ánh năng bên ngoài âm áp, cô thích ý vươn người một cái.

Một ngày mới tốt đẹp đã bắt đầu rồi.

Hà Băng lây điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Điểm Điểm.
 
Chương 2495


Chương 2495:

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa căn hộ vang lên, có người đang gõ cửa.

Là ai2 Diệp Minh sao?

Anh trở về nhanh thật!

Hà Băng chạy đến mở cửa: “A Minh, anh đã và…”

Một giây kế tiếp, cô khựng lại, bởi vì ngoài cửa không phải Diệp Minh, mà là một nhóm nhân viên cảnh sát mặc đồng phục màu đen.

Hà Băng đúng không? Hà tiểu thư, chào cô, năm giờ rạng sáng hôm nay, thủ trưởng đột nhiên ngất đi, chúng tôi đã đưa thủ trưởng đên bệnh viện rửa ruột, bác sĩ nói thủ trưởng đã trúng độc, hiện tại thủ trưởng đang quan sát trong phòng hồi sức HN.

biệt, đến nay vần chưa tỉnh lại, theo điều tra, thủ ¡ trưởng đêm qua lúc tám giờ ở chỗ cô ăn cơm, chúng tôi bây giờ có lý do nghỉ ngờ hạ độc trong đồ ăn thủ trưởng, chúng tôi muốn bắt cô với thân phận tội phạm tình nghị, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.

Hà Băng nhanh chóng trắng nhọt mặt, cái gì, thủ trưởng trúng độc, hôn mê bắt tỉnh?

Chuyện gì xảy ra?

Đêm qua thủ trưởng còn rất tốt mà.

Hà Băng thật lòng yêu thích và kính yêu vị thủ trưởng này, bây giờ nghe nói ông đã xảy ra chuyện, hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ lên.

Trong đồn cảnh sát.

Hà Băng bị đeo còng số tám, nhân viện cảnh sát lặp đi lặp lại câu hỏi điều tra với cô.

“Nên nói tôi cũng đã nói rõ ràng, tôi không hạ độc thủ trưởng, các , người có thê đi tra, tôi bây giờ có thể gặp thủ trưởng không, tôi muôn gặp ông ây.” Hà Băng mở miệng.

Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiêng giày cao gót chói tai, có người tới.

Hà Băng ngước mắt vừa nhìn, là Thiên Thiên.

Thiến Thiến một thân áo đỏ đi tói, vênh váo tự đắc.

Thiến Thiến dừng trước mặt Hà Băng, ánh mặt lạnh như băng nhìn gân nói: “Hà Băng, mày biệt mưu hại thủ trưởng sẽ có hậu quả gì không?”

Hà Băng nhìn Thiến Thiến: “Tôi không làm.”

“Chuyện cho tới bây giò, mày còn muốn chống chế?”

Thiến Thiền giơ tay lên, muốn tát Hà Băng một cái.

Thế nhưng không tát tới, bởi vì Hà Băng nâng tay đeo cồng lên, chế trụ cô tay Thiên Thiên, đột nhiên dùng SỨC.

Thiến Thiến nhất thời cảm giác mình cô tay sắp bị gấy: “Mau buồng tay, Hà Băng, mày mưu hại thủ trưởng còn chưa đủ, bây giờ lại còn dám mưu hại thiên kim của thủ trưởng, người đâu, mau bắt ả lại!”

“Hà Băng, mau buông tay thiên kim ra, không chúng tôi sẽ bản cô.”

Có nhân viên cảnh sát rút súng ra, nhắm ngay đầu Hà Băng.

Hà Băng lạnh mắt nhìn về phía này nhân viền cảnh sát, sau đó vung, Thiến Thiến bị quăng lui lại mấy bước, lảo đảo suýt chút nữa ngã vật.

“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”

Thiên Thiên cảm thây chật vật vừa khó chịu, cô ta thực sự quá chán ghét Hà Băng, hận không thể lập tức khiến Hà Băng biên mất khỏi thê giới này.

Nếu như không có Hà Băng, Diệp Minh đã là của cô ta rôi.
 
Chương 2496


Chương 2496:

Từ khi Hà Băng xuất hiện liền đè ép cô ta khắp nơi, hiện tại Hà Băng gặp rủi ro còn dám phách lối như Vậy, Thiến Thiền chắc chắn không thê nhẫn nhịn, thừa cơ hội này, cô ta phải giáo huần Hà Băng thật †ốt một chút, đề Hà Băng thống khổ cầu xin tha thứ.

Thiến Thiến cầm dùi cui điện, mạnh mẽ gõ lên đầu gối Hà Băng.

Hà Băng đau chảy mồ hôi lạnh cả người, cô quỳ một chân trên đất, một tay chống đất.

Thiên Thiên nhệch môi, ả đạp giày cao gót đi lên trước, đi tới trước mặt Hà Băng, sau đó gio tay lên, hướng vê phía má phải cô liên hung hăng tát…

Không tát đến, bởi vì một bàn tay rộng lớn thò qua đây, cái chế trụ cổ tay Thiên Thiên.

Nếu như vừa rồi Thiền Thiến không gãy xương, vậy bây giờ răng rắc một tiêng, Thiên Thiền cảm thây cơn đau thấu tim, cổ tay của ả đã gẫy.

AI Ä hét lên một tiếng.

Người đến vung tay, trực tiếp hất ả ngã.

Thiến Thiến giống nhự diều rơi xuống, cả người lui về phía sau ngã sống soài.

Đông, một tiếng, trán Thiến Thiền đụng phải tường, đầu váng mắt hoa.

Thiến Thiến ngước mắt nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, đúng là Diệp Minh tới.

Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, đôi mắt như chim Ưng quét sang Thiến Thiền, trong mí mắt anh tuần dâng lên một tầng lo lắng.

Cuối cùng, anh chạy tới trước mặt Hà Băng, vươn tay đỡ Hà Băng: “Anh mới rời đi một hồi, em đã bị người khác bắt nạt?”

Hà Băng nhìn Diệp Minh, lãnh ý trong đôi mắt đã thối lui, lộ ra vài phần mềm mại.

Nơi có anh luôn an tâm như thế.

Thiên Thiên chịu đựng chật vật và đau đớn đứng lên, ả nhìn hướng Diệp Minh: “Huyệt Ứng, bố tôi trúng độc nhập viện rôi, bây giờ còn đang hôn mê, hiện tại người bị tình nghỉ là Hà Băng, nhưng đêm qua hình như anh cũng ở đó nhỉ! Vừa nói như vậy, anh cũng là một trong những người bị tình nghỉ, rất có thê là anh và Hà Băng hợp mưu hạ độc bố tôi!”

Hà Băng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng từ trong lòng bàn tay Diệp Minh rút tay mình về: “Không có, đêm qua anh ây không ở chỗ tôi.”

Thiến Thiến cười nhạt: “Thật không? Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!

Huyết Ưng là bạn trai của mày, anh ta có động cơ gây án.”

Thủ trưởng trúng độc, chuyện này quá kỳ hoặc, chân tướng cần kiểm chứng, lúc này Hà Băng không hy vọng kéo Diệp Minh vào.

Hà Băng nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, xoay người nhìn vệ phía Diệp Minh: “A Minh, anh trở vê trước đi.”

Diệp Minh chau mày kiếm, cảnh vật ở đây rất tối, càng tăng thêm độ đáng sợ của cặp mắt đen kia.

Thân hình cao lớn ấy không nhúc nhích, không đi.

Hai tay xuôi ở bên người Hà Băng .

siết thành quyền, cô biết Thiền Thiền vẫn còn ở phía sau nhìn chằm chằm cô, trước mất lại là khúc gồ, sao anh không rõ ý của cô chứ, anh về trước đi, suy nghĩ kỹ rỗi bàn lại sau.

Thủ trưởng bị hại là đại sự, không cần thận sẽ liên lụy đến anh, vêt nhơ’ này rất lớn.

Hà Băng chớp hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve, lặng lẽ dùng ánh mắt chỉ chỉ Diệp Minh.
 
Chương 2497


Chương 2497:

Diệp Minh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ mới vừa bị dùi cui điện quất trúng đau đến trắng bệch, nhựng trong đôi mắt ây lại rực rỡ như năng âm, óng ánh tỏa sáng.

Anh nhấp môi mỏng một cái, không nói chuyện.

Chẳng lẽ anh không hiểu?

Trong lòng Hà Băng gấp như kiến bò trên chảo nóng, tên ngốc này, cô có thể liên thủ với anh ở trước mặt Thiền Thiến diễn kịch mà.

Anh không phối hợp, cô làm sao bây giờ?

Hà Băng câu môi: “A Minh, anh có thể dẫn em ra ngoài không? Xem, anh không thê, anh bây giờ cái gì cũng không thể, không có quyên thê không có địa vị, căn bản không bảo vệ được em, ngược lại, anh ở lại chỗ này còn tăng thêm phiên phức cho em, cho nên, anh đi về trước đi, đừng lại làm loạn thêm cho em.”

Lời này vừa hạ xuống, ánh mắt Diệp Minh sâu lại, hàn khí trên người anh phát cũng nặng hơn đôi chút.

Hà Băng không biệt anh có tức giận không, nói chung anh ngày hôm nay là lạ, bí hiểm, khiến người ta nhìn không thấu.

Lấy sự thông minh của anh, hẳn đã nhìn ra được cô cô ý nói như vậy nhỉ!?

“Diệp Minh, anh đi đi, trong khoảng thời gian này chúng ta tạm thời đừng gặp mặt, nêu như nêu anh không đi, em liền… liền…

“Liền cái gì?” Lúc này Diệp Minh trầm lặng nói ra ba chữ.

Hà Băng nhất thời thu về lời muốn nói, Bội vì cô ở đáy mắt anh thấy được cảnh cáo sắc bén không vui.

Thiến Thiền rất hài lòng, xem ra Hà Băng này vẫn là một người thông minh.

Đợi ả giải quyết được Hà Băng, Huyết Ứng chính là của ả rồi.

Lúc này cửa phòng cảnh sát bị kéo ra, có người tới. Triệu Lôi tới, đi theo phía sau là hai luật sư.

Triệu Lôi đứng ở trước mặt Hà Băng, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Hà Băng lắc đầu.

“Băng Băng, chúng ta có thể đi, thủ tục liên quan đã làm xong, t†Ìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn.

Thiền Thiền nhanh chóng lên tiếng: “Không được, Hà Băng làm hại bô tôi, bối tôi lào Luật sư cầm một phần công văn trong tay đưa tới trước mặt Thiền Thiền: “Thật ngại quá, nơi đây không có quyên cô lên tiếng, trên này đã đóng con dấu rồi.

Thiến Thiến trắng nhợt mặt.

Triệu Lôi dẫn Hà Băng đi ra.

Bên ngoài.

Một chiếc RollsRoyce đậu ở chỗ này, tài xế cung kính kéo ra cửa sau xe.

Hà Băng không lập tức lên xe, cô liếc mắt trong đại sảnh, Diệp Minh vẫn còn ở bên trong.

“Làm sao, lo lắng Diệp Minh?” Triệu Lôi hỏi.

Hà Băng không đáp, cô nhìn Triệu Lôi: “Anh sao đột nhiên tới đây?”

Triệu Lôi đưa tay đút trong túi ‹ quần, cười cười: “Thời thê sắp đồi rồi, anh nhất định phải tới.”

Thời thế sắp đổi?

Có ý gì?
 
Chương 2498


Chương 2498:

Lúc này một bóng hình cao lớn nhảy vào ánh mắt, Diệp Minh đi ra.

Diệp Minh hai tay đút trong túi quần, đứng ở trên bậc thang, bộ dáng kia có chút ngạo mạn.

“A…” Hà Băng muốn gọi anh.

Thế nhưng lúc này hai chiếc xe Jeep chống đạn ngừng lại, thư ký riêng đi ra.

Phía sau thự ký riêng theo 4 5 quân nhân mặc đồng phục, huy hiệu vàng trên vai quân nhân sao đong đưa đền đau mắt.

Những người này đều là nhân viên câp cao trong đặc chủng, bọn họ tới nơi này làm cái gì?

Hà Băng căng thẳng, lúc này chỉ thấy thư ký riêng mang 4 5 người quân quân đi tới dưới bậc thang, bọn họ đứng nghiêm, chào quân lễ với Diệp Minh.

Lúc này bên tai truyền đến giọng Triệu Lôi: “Thủ trưởng Trần Cậm thừa dịp lần ngộ độc thức ăn lui xuống vị trí, nghe nói công văn phía trên đã hạ, thủ trưởng mới sắp được nhậm chức rồi.”

Thủ trưởng mới sắp được nhậm chức?

Là ai cơ?

Hà Băng nghiêng mắt, kinh ngạc nhìn vê phía Triệu Lôi.

Triệu Lôi một bộ anh cái gì cũng biết nhưng không nói cho em đâu.

“Anh Lôi…”

“Có người địa vị cực cao, muốn nắm giữ quyền sanh sát rồi.

Trong nháy mắt tim Hà Băng đập rộn lên: “Là…

Triệu Lôi nhún vai: “Tám giờ sáng mai em bật kênh thời sự lên nghe tin quan mới nhậm chức đi, chẳng máy chốc Sẽ cử hành nghỉ thức nhận huân Chương.”

Diệp Minh vẫn luôn đứng ở trên bậc thang, không xuông phía dưới, hai tay anh đút trong túi quân, cũng Ôn, khác gì với ngày thường, nhưng… lại rất bất đồng.

Lúc này Thiền Thiến đi ra: “Huyết Ưng, anh nhìn Hà Băng kìa, đây giữt! là người phụ nữ anh thích đấy à, ä hiện tại đã ghét bỏ anh không quyền không thê không thể bảo hộ ả.”

Nói rồi Thiền Thiền vươn tay ôm cánh tay tráng kiện của Diệp Minh: “Huyết Ưng, em mới là người anh nên lựa chọn, chỉ cân anh cưới em, em có thể cho anh tất cả..

Thiến Thiến còn chưa nói hết, đã cảm giác một ánh mắt âm u lạnh lùng rơi vào trên tay ả.

Diệp Minh nhàn nhạt liếc ả một cái.

Thiến Thiến cứng đờ, hai tay cũng không dám… ôm Diệp Minh nữa rôi.

Diệp Minh nhắc đôi chân dài, từng bước một trầm ồn đi xuông bậc thang, đi tới bên xe Jeep.

Một người lính cung kính kéo ra cửa sau xe, Diệp Minh lên xe.

Thiến Thiền nhìn một màn này đều sợ ngây người, Diệp Minh đây là…

làm sao vậy?

Thiến Thiến len lén nhìn về phía thư ký riêng.

Thư ký riêng hướng về phía Thiến Thiến lắc đầu, sau đó bước nhanh lên chỗ kế bên tài xế xe deep.

Xe Jeep vội vã phóng đi.

Hai chân Thiền Thiên mềm nhữn, trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, ả hít vào từng ngụm, trong lòng đã có một suy đoán to gan, cuôỗi củng vân không ngăn được tiên độ của người đàn ông ‘ này.
 
Chương 2499


Chương 2499:

Từ lần đầu tiên gặp anh, ả đã biết anh không phải vật trong ao.

Ngày này vậy mà vẫn đến, còn đến nhanh như vậy.

Hà Băng trở về, nhưng đêm nay cô lăn lộn khó ngủ, làm thê nào cũng ngủ không được.

Sáng sớm cô rất sớm đã tỉnh, thật vất vả chịu đựng đến tám giờ, cô mở Tivi lên.

Kênh quân sự, MC dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn đưa tin Hôm qua, thủ trưởng Trần Cẩm chính thức về hưu, tân thủ trưởng nhậm chức vào hôm nay, vị tân thủ trưởng này thiên hô vạn hoán, anh ây vẫn luôn được tôn vinh là truyền kỳ trong quân Huyết Ưng.”

“Huyết Ưng, tên thật là Diệp Minh, Diệp Minh ba năm trước từng là đệ nhất lão đại Hồng Kông, thân phận thật của anh hiểm có ai biết được…

Hai lỗ tai Hà Băng ong ong, cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, đây đầu đều là, Diệp Minh làm thủ trưởng rôi, Diệp Minh chính tân thủ trưởng!

Thân phận của anh rốt cục đã được công khai.

Anh đi ra ngoài ánh sáng rồi.

Màn hình TV thay đổi sạng một nơi tụ tập rất nhiều ký giả truyện thông, những ký giả này xếp hàng ngay ngăn có thứ tự, không hê dám lớn tiêng ôn ào náo động, hiện trường có kéo ra đường cảnh giới, toàn là những đặc công áo xanh mang súng vũ trang, cục diện nghiêm túc mà trang trọng.

Lúc này một chiếc xe Jeep chống đạn chạy vào, cửa sổ xe phía sau chậm rãi trượt xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc mà xa lạ.

Là Diệp Minh.

Diệp Minh ngồi ở phía sau, hôm nay anh mặc chiễc áo sơ mi đen, cửa số thủy tinh cọ sáng chiều lên mặt anh, hôm nay anh cực kỳ anh tuần.

Ánh mắt Hà Băng rơi trên gương mặt anh, không dời được nửa phân.

Người đàn ông đêm qua còn ngủ bên cạnh cô, hiện tại đã cao không thể chạm.

Cô chỉ có thể thấy anh trên tỉ vi.

“Băng Băng.” Lúc này Triệu Lôi đã đi tói.

Hà Băng nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.

“Băng Băng, em giấu cái gì, bây giờ còn có ai không biệt Diệp Minh chính là tân thủ trưởng, bên ngoài đều đã ôn ào xôn xao rồi, trong chốc lát sẽ chiếm đây tiêu đề báo chí.”

“Bên ngoài náo nhiệt như thê luôn à anh?”

“Đúng vậy, trong quân đều đang ăn mừng tưng bừng đó, bởi vì bọn họ rốt cục đã gặp được anh hùng của mình.”

Là như thế này đúng không?

Tối hôm qua anh cũng không liên lạc với cô.

Hà Băng về phòng mình, cô cầm điện thoại lên, hàm răng căn môi dưới đỏ bừng một cái, sau đó trong tâm lý bắt định do dự bắm chuỗi số quen thuộc tận xương kia.

Tiếng chuông reo một lần, sau đó bên kia được tiếp rồi, hai mắt Hà Băng sáng ngời: “Alo, A “Chào cô, Diệp thủ trưởng đang họp, xin hỏi cô là vị nào? Tôi là thư ký của Diệp thủ trưởng, cô có lời gì, tôi có thế chuyển lời cho Diệp thủ trưởng.”

Một giọng nói hay mà lịch sự vang lên.
 
Chương 2500


Chương 2500:

Tay Hà Băng nhanh chóng siết di động, không phải anh, mà là thư ký của anh.

Hiện tại cô đã không gọi được điện thoại của anh rồi.

Đây là thư ký mới của anh?

Nghe chất giọng, cô thư ký nhất định dung mạo rât đẹp đúng không.

Thư ký riêng của lão thủ trưởng Trần Câm người ta là nam, mà thư ký của anh là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Hà Băng không đáp, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ngồi ở trên thảm mép giường đờ ra, hai chân cuộn lên, hai cánh tay ôm chính mình, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve mắt mác phủ xuống, cô đang suy nghĩ, anh không phải không cân cô nữa chứ?

Ngày đó ở trong sở cảnh sát, cô không phải là cỗ ý nói như vậy.

Lễ nhận huân Chương của Diệp Minh bắt đầu rồi.

Hà Bằng xuống xe, đi tới trước hàng rào sắt, nơi đây có rất nhiều quân chúng vây xem, cô đại khái cũng nhìn thây rât nhiều cô gái, mọi người đều xuyên qua hàng rào sắt nhìn bên trong.

Hà Băng đứng ở trong một cái góc không bắt mát, người ở đậy không tính là nhiều lắm, không cần chen chúc.

Cô nhìn vào bên trong, bên trong đều là quân nhân mặc đô răn ri, MC nói: “Mời Diệp thủ trưởng ở phía dưới lên đài.”

Diệp Minh phải lên sân kháu.

Những quân nhân kia đồng loạt nghiêng đâu, ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn về phía trước.

“Oa, Diệp thủ trưởng sắp tới rồi!”

Quần chúng ăn dưa cũng nhìn chòng chọc qua đây.

Hà Băng đứng trong biển người, đuôi theo ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn sang.

Nơi xa xa có một óng hình cao lớn đi tới, mặc quân trang, trên vai là huy hiệu màu vàng có ba ngôi sao, nhất đẳng thượng tướng, thắt lựng bên hông buộc chặt cơ bụng rắn chắc, Diệp Minh bước chân trầm ồn, chậm rãi đi tới.

Hià Băng lập tức đỏ cả vành mắt, cô thường năm mơ, mơ tới dáng vẻ anh mặc quân trang, thì ra, anh có thể vượt quá tưởng tượng của cô.

Cô chậm rãi đưa tay ra, xuyên qua hàng rào sắt, đưa về phía phía trước, cuôi cùng cũng có một ngày như vậy, anh đứng ở trung tâm trong vạn người, hưởng thụ vạn trượng vinh quang thuộc về anh.

Cô câu môi, từng giọt nước mắt châu giáng xuống, trong nháy mắt mơ hồ tâm nhìn.

Cô vui vẻ, cô thực sự thật vui vẻ.

Cùng hưởng vinh quang.

Hai mặt Hà Băng đâm lệ nhìn về phía trước, cái trên bậc thang thật cao kia đứng nghiêm một thân hình cao lớn không gì sánh được, ánh dương lúc này rực rỡ tột cùng, anh đăm chìm trong một ánh sáng vàng kim đẹp mắt mà âm áp kia, được tất cả mọi người chú mục và mễn mộ.

Có nhân sinh người nào thể giống như anh, rất nhiều lần trải qua thăng trầm tang thương, cuối cùng sông thành tâm gương và tín ngưỡng ở đáy lòng người khác.

Anh rốt cuộc đã tìm được bầu trời thuộc về mình, từ nay về sau, anh như Hùng Ưng sải cánh vút cao.

Không ai có thể ngăn cản bước tiến của anh.

Nhiều năm như vậy, anh từ trong bóng tối đi đến quang minh, trong nháy mắt kim quang vạn trượng.
 
Chương 2501


Chương 2501:

Hà Băng vươn tay đè lên trái tim mình, trong lòng cô mơ hồ đau đớn, ẩn ẩn đau thương, vui mừng tựa như dây leo điên cuỗông nảy nở trong lòng.

Những ái tình ngọt bùi, đều bởi vì anh.

“Cúi chào!”

Lúc này một giọng nói vang lên.

Bóp, hết thảy quân nhân hợp hai chân thành chứ V, sau đó toàn thể cúi chào.

Người đàn ông đứng ở trên bục cao từ trên cao quét xuông toàn trường, sau đó nâng tay phải lên, chào lại.

Tắt cả huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng nhạn bay qua phăng phắc, cờ đỏ tung bay trong gió, là nhân ảnh ai vào thời khắc này trở thành vĩnh hằng?

Nghỉ thức nhận huân Chương kết thúc, tất cả quần chúng vây xem cũng bắt đầu rút lui khỏi, có người không cần thận đụng phải Hà Băng một cái, hai mắt Hà Bằng đột nhiên tôi sằm.

“Xin lỗi, cô gái, cô không sao chứ?”

Người chạm phải nhanh chóng xin lỗi.

Hà Băng nhắm mắt sau đó mở ta, cô cảm thầy váng đầu, hoa mắt.

Tay nhỏ đè lên ngực, cô khó chịu muôn ói.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay tái xanh, cô lắc đầu: “Tồi không sao..

“Tất cả mọi người nhường đường, ĐC của Diệp thủ trưởng sắp đên.” Lúc này có người đi ra duy trì trật tự.

Hà Băng lui về phía sau mấy bước, mọi người tự giác nhường ra một con đường.

Lúc này một chiếc xe .Jeep quân đội chống đạn màu xanh chậm rãi chạy đi ra, xe đặc biệt của Diệp Minh đi ra.

Chiếc xe dJeep này là đặt làm tư nhân, trên cửa số Xe cỌ sáng dán tắm màn đen tân tiền nhất, người bên ngoài căn bản nhìn không thây bên trong.

Hà Băng nhìn chiếc xe .Jeep này = deep cách cô gân một chút, lại gần hơn một chút, cô chăm chú nhìn, chằm chằm, nhìn không chớp mắt.

Cô biết, anh đang ở bên trong. Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!

Tuy nhìn không thấy, thế nhưng cô cảm giác một ánh mắt nóng bỏng xuyên qua cửa số xe rơi vào trên người cô.

Anh nhất định đang nhìn cô.

Trong nháy mắt tim Hà Băng đập rộn lên, lúc này xe Jeep lướt qua vai cô, sau đó phóng đi.

Anh đi.

Anh đi rồi.

Hà Băng thõng xuống hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve, kỳ thực, cô muốn trò chuyện với anh.

Cô muốn nói cho anh biết, cô rất vui vẻ.

Cô nghĩ kỹ nhìn anh kỹ một chút, nhìn da Si vẻ anh lần đầu tiên mặc quân trang.

Vừa rồi anh ở trên đài, cô trong đám người, cô không thấy rõ.

Cô một mực mong đợi ngày này, anh khoác lên quân trang, nhưng không giông với với cô tưởng tượng, nêu như… nếu như cô có thê tự tay giú anh mặc vào quân trang thì tốt hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top