Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Chương 281


Chương 281:

 

“Anh có chỗ nào không thoải mái không?”

 

“Chỉ là sau lưng anh có hơi ngứa, em xem xem giúp anh có cái gì ở đăng sau không?”

 

Tô Thính Ngôn ngồi xuống, nhìn anh nghiêng người qua, cô suy nghĩ lung tung gì đó, sau đó vén quân áo của anh lên.

 

Lưng anh trông rất khỏe, cơ bắp có trật tự rõ ràng, trông có vẻ rất cường tráng.

 

Vừa nhìn thấy lưng anh, Tô Thính Ngôn không khỏi suy nghĩ trong lòng, thật sự nhìn rât tốt.

 

Cô suy nghĩ một chút, sau đó cô lầy tay bắt đầu gãi ngứa đằng sau lưng cho anh, lúc chạm tay vào thì cô tự mình đỏ mặt.

 

Thanh âm nặng nề của Lâm Nhứ vang lên ở bên tai.

 

“Làm sao vậy?”

 

“À… Không có gì…”

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng anh là người bệnh, sau khi được vớt từ trong nước ra anh đã thay bộ quần áo khác, hương vị trên người. anh, cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

 

Trên người anh giống như lúc nào cũng mang một mùi thơm tự nhiên, cũng không hề khiến người khác cảm thây khó chịu.

 

Tô Thính Ngôn nhớ tới buồi tối ngày hôm đó cũng là cái hương vị này…

 

Khoảnh khắc nằm trong vòng tay của anh, xung quanh cô luôn được bao bọc bởi mùi vị này.

 

Cô vốn dĩ nghĩ đó là mùi thơm của sữa tắm, chỉ là hôm nay anh đã tắm rửa ở chỗ này, chắc hẳn cũng không có dùng tới sữa tắm nào cả.

 

Có vẻ như nó chính là mùi hương từ chính trên người anh ây.

 

“Sao lại ngừng lại rồi?”

 


Âm thanh từ tính của anh lại vang lên thêm lần nữa.

 

“A… Không có gì, không có gì đâu.”

 

Vậy mà cô lại thất thần sao?

 

Chết tiệt..

 

Tô Thính Ngôn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mình trở nên vui vẻ hơn.

 

“Không có gì đâu. Có lẽ nước hơi bản xíu. Ngày mai nghỉ ngơi cho thật tốt rồi hãng tắm rửa cho sạch sẽ.

 

“Được rồi.”

 

Anh nằm xuống.

 

“Anh muốn nghỉ ngơi, còn em thì sao?”

 

“Không có gì, một lát nữa em sẽ đi ngủ.”

 

Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng bản thân đang chăm sóc cho người bệnh, làm sao có thê tùy tiện ngủ được.

 
Chương 282


Chương 282:

 

Cô ghé vào một bên giường.

 

Ban đêm cô cũng không cảm thấy gì,lúc tỉnh lại…

 

Cô lại phát hiện bản thân đang nằm ở bên cạnh Lâm Nhứ?

 

Cô bị bê lên trên giường bệnh lúc nào vậy? Hơn nữa, rõ ràng cô ngủ không sâu lắm, tại sao lại không cảm nhận được một chút gì cả?

 

Lúc này, Lâm Nhứ sớm đã tỉnh dậy, anh quay đầu Sang, nowr một nụ cười như gió xuân với cô.

 

“Em tỉnh rôi?”

 

“Sao mà em… lại ở trên giường thế?”

 

“Dù sao thì anh cũng không f thể để em nằm sắp mà ngủ như thế được, em yên tậm, anh là người bệnh, không thể làm gì em được đâu.”

 

Cái đó cũng không đúng!

 

Tô Thính Ngôn cảm thây bản thân đã tin tưởng quá mức với anh, cho nên khi cô ngủ ở bên cạnh anh, vậy mà một chút cảnh giác cũng, không có, cứ thê bị anh nâng đi hạ xuống cũng không cảm nhận được.

 

Sau khi tự mắng mình một vài câu, cô vội vàng đứng dậy: ‘Em đi làm thủ tục đây, có vẻ như anh đã ồn rồi.”

 

Nhìn Tô Thính Ngôn hoang mang hoảng loạn rời đi, Lâm Nhứ ở phía sau mới hơi nở nụ cười.

 

Tống Tinh Thần với Lâm Tích Bạch cùng nhau đi đón hai người.

 

Tống Tinh Thần nhìn bọn họ bước ra khỏi bệnh viện, lập tức kêu lên: “Áy, hai người tối qua. ngủ ngon không, hì hì, ngủ chung với nhau à?”

 

Tô Thính Ngôn muốn bước tới khóa cái miệng của anh ta.

 

Cô trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó xách đô đạc đi ra ngoài.

 

Lâm Nhứ cười, Tống Tỉnh Thần đi tới cọ cọ lên người anh: “Quả nhiên là làm được, cậu thật là…”

 

“Tự lo cho bản thân cậu đi.”

 

Lúc rời khỏi đây, Lâm Nhứ còn đặc biệt tặng cho người anh em tốt bụng đã cứu anh một khoản tiền cảm ơn.

 

“Tiền này gửi tới anh, cảm ơn anh đã cứu tôi, về sau nều có cơ hội tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh thật tốt.”

 

Lúc đầu anh ta được người gọi tới để nói lời cảm ơn, anh ta còn tưởng là thưởng cò linh tinh gì đó…

 

Lại không ngờ tới được mình được tặng cho một túi tiên?

 

“Tôi…” Anh ta vừa mở túi tiền ra, nhìn lướt qua đã thoáng giật mình: “Không cần phải đưa nhiêu tiên như vậy.’ Bác sĩ ở đằng sau nhìn túi tiền với con mắt đỏ hoe, hâm mộ nói, “Lâm tổng đã đưa cho anh rồi, anh cứ cầm lây đi.”

 

Lâm Nhứ cười.

 

Đám người đi rồi, bác sĩ lôi kéo hắn nói, “Anh thật sự may mắn lắm đấy, đúng là người tốt làm việc tốt sẽ có báo đáp; người anh cứu chính là Lâm Nhứ, một nhân vật vô cùng nổi tiếng..”

 

“Người đó cũng là người giàu có nhất nước, cho nên chút tiên này anh ây cũng nên đưa cho anhl”

 
Chương 283


Chương 283:

 

Khi Tống Tinh Thần về tới nhà trọ, anh ta nhìn Lâm Nhứ đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng mình, đứng bên cạnh nói: ‘Chậc chậc, không thể tưởng tượng nỗi, đường đường là một Lâm Nhứ đầy uy nghiêm như thế, chỉ vì muốn lừa gạt con gái nhà người ta, lại làm ra cái chuyện đây xâu xa như thế này.”

 

“Cậu có ý kiến gì sao?”

 

“Đáng SỢ quá đi, cậu nói xem sao bản thân cậu không cảm thầy xấu hỗ như vậy hả?”

 

“Xáu hỗ như thế nào cơ?”

 

“Một người có thể đạt đến trình độ bơi lội chuyên nghiệp như cậu, ngay cả bơi tự do, bơi ếch, bơi ngủa. Lúc học đại học cậu cũng được xếp hạng A về môn bơi lội. Vậy mà lúc cậu rơi xuÔng sông | lại muôn người khác cứu.

 

mình, cậu vẫn không cảm thấy xấu hỗ sao?”

 

“Lúc đó tôi hơi hoảng, chỗ đó cũng không phải bề bơi.”

 

“Ò, người ta lúc nhảy xuống đề cứu cậu, cậu cũng không chịu, lại còn đòi ngâm trong nước thêm một lát, còn đây người tới cứu cậu ra, cái này cũng quá xảo quyệt rôi.”

 

“Cậu nói nhiều quá rồi đấy, đi ra ngoài hộ tôi.” Lâm Nhứ trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

 

“Rồi rồi, đi ra thì đi ra, cậu nắm cổ áo lôi tôi đi để làm gì?”

 

Tống Tỉnh Thần mở cửa…

 

“Móa nó…”

 

Ở trước cửa, Tô Thính Ngôn vẫn đang câm trên tay một đồng quân áo, cô nghiêng đầu dựa trên cảnh cửa.

 

Sắc mặt của Tống Tinh Thần khẽ thay đổi.

 

“Nghe này… Thính Ngôn, tại sao cô… lại ởchô này…”

 

Lâm Nhứ cũng bước ra.

 

Tô Thính Ngôn nhìn hai người.


 

“À, được rồi, kỹ thuật diễn của hai người. thật sự rất lợi hại, không hồ là diễn viên nồi tiếng!”

 

bổ Tô Thính Ngôn ném quần áo Lâm Nhứ xung, cô xoay người bỏ đi.

 

Khóe miệng Tống Tinh Thần run rấy.

 

Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Nhứ mặt vô cảm nhìn mình.

 

“Rất xin lỗi, thành thật xin lỗi… Lâm Nhứ, tôi sai rôi, tôi, tôi chắc chắn sẽ đi xin lỗi… Tôi sẽ đi giải thích rõ ràng, là tự tôi tự biên tự diễn kịch một mình, không có liên quan gì tới cậu cả..

 

“Không cần.”

 

Lâm Nhứ trừng mắt nhìn anh ta một cái.

 

“Chi phí cho chuyến đi lần này là cậu bao hết nhé.”

 

Hu hu hu.

 

Quên đi, anh ta nên trở về thu dọn đồ đạc đã.

 

Tô Thính Ngôn bực bội về phòng.

 
Chương 284


Chương 284:

 

Lâm Tích Bạch vẫn đang ngồi ăn vặt.

 

“Biểu cảm này của cậu là sao thế?”

 

“Đám đàn ông này… Thật là…”

 

Tô Thính Ngôn chồng tay lên eo, cô cũng không biết nên nói thế nào nữa.

 

Kể hết cho Lâm Tích Bạch nghe xong, cô ây lại cười haha.

 

“Lâm tổng như vậy không phải rất đáng yêu Sao, mặc dù vậy, kiêu người như Lâm tổng ây, không có _ việc gì làm thì anh ây sẽ đi du thuyên thượng thả câu, sao có thể không biết bơi cho được, ây, người như vậy không phải lợi hại lãm sao?”

 

Cô lôi kéo tay Tô Thính Ngôn: “Anh ây làm vậy cũng chỉ muôn lây lòng cậu mà thôi, cậu xem, người ta đường đường là đại tông tài, lại cố ý giả chật vật như vậy, có đúng không?

 

“Được rồi, cậu là hoa si, cậu sẽ vì anh ây mà nói đỡ.”

 

Tô Thính Ngôn cũng không thực sự tức giận, chẳng qua cô cảm thấy hơi cạn lời một chút.

 

Lúc đi dạo ở bên ngoài, cô mua đồ không hệ nương tay một chút nào.

 

Mặc dù túi tiền của Lâm Nhứ bị người khác xâu xé, anh cũng không có dáng vẻ đau lòng một chút nào.

 

Lâm Tích Bạch nói: “Hí hí, Lâm tổng, ngày hôm nay thật sự không còn cách nào khác, muốn làm cho Tô Thính Ngôn cảm thấy vui vẻ, anh chỉ có thể đề cô ấy tiêu tiên như vậy.

 

Nhưng mà Lâm tổng quả thật rất tót, cho Thính Ngôn xài nhiêu tiên như thấy, mà anh cũng. không hề chớp mắt một chút nào.

 

“Tất nhiên là phải vậy rồi, đàn ông kiếm tiền, còn không phải là để cho phụ nữ tiêu xài sao.

 

Nhìn thấy Lâm Nhứ cười cười đi qua.

 

Ở đẳng sau, trong tim Tống Tinh Thân đang nhỏ máu.

 

Hu hu hu, đúng vậy, mắt anh ấy tất nhiên không cân chớp một cái nào, bởi vì đó đều là tiên của anh ta, là của anh ta đấy!

 

Cuộc sống ở nơi thị trần nhỏ này luôn trải qua rât nhanh.

 

Tô Thính Ngôn biết mình vẫn phải quay về đề giải quyết mấy vấn đề trong công việc kinh doanh, vì vậy cô chuẩn bị đi về trước.

 

Trên máy bay, Lâm Nhứ đi cùng với bọn cô.

 

Tô Thính Ngôn nhìn anh: “Không phải anh có máy bay riêng hay sao, anh chen chúc với bọn em trên đây làm cái gì?”

 

“Vậy thì em đi với anh trên máy bay riêng được không?”

 

“Không được.”

 

“Lúc trở về rồi không biệt khi nào em mới có thời gian rảnh đề nhớ đến anh, cho nên thời gian ngôi máy bay này đối với anh càng quý giá hơn.”

 

Lâm Tích Bạch ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “Tớ đi trước…”

 

Trên máy bay, Tô Thính Ngôn đang quan sát các nhà trọ ở đây.

 
Chương 285


Chương 285:

 

Sau khi xem hết một vòng, Lâm Tích Bạch có chút tò mò: “Cậu cứ nhìn nhà trọ của người ta làm gì thế?”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Bởi vì ở đây có rất nhiều nhà trọ, nhưng không có nhiều nhà trọ thông nhật quản lý lại cho lắm, tớ cảm thây chúng ta có thể xây dựng thêm một vài nhà trọ thuộc hệ “thông quản lý. Hiện tại thì nhà trọ đang rất phổ biên, có nhiều điệm khác biệt so với các khách sạn chính quy, càng đa dạng hơn nhiều. Nhưng cũng có vài nhược điểm, mình cảm thây không được thoải mái cho lắm, nên muôn tự tay làm một chút..

 

Lúc này, Lâm Nhứ ngồi ở đằng trước quay đâu lại: “Lúc em dọn phòng không có chứng ám ảnh cưỡng chế, nhưng khi muôn sửa tới những phương diện này chứng cưỡng chế của em lại mạnh hơn sao?”

 

‘…” Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái, những ở phương diện này, Lâm Nhứ chắc chắn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn cô: “Sao vậy, anh cảm thấy em nói không đúng sao?”

 

“Không phải, anh nghĩ những gì em nói đều có lý. Nhà trọ cũng không tệ, nhưng nêu như có có sự khác biệt quá lớn và không đồng đều, „thì khó mà nói trong tương lai có. thể, phát triển tới đâu được. Có thể thấy. được tiềm năng trong chuyện này, cũng cân phải phụ thuộc vào cách quản lý nó nữa.

 

“Vừa lúc Trường Linh đang sử dụng hình thức kinh doanh truyện thống kiểu này, anh cảm thấy có thê kết hợp với nhau được.”

 

Tô Thính Ngôn nghe vậy thì suy DANH trong lòng cô đã bất đầu đình dung ra được ý tưởng ban đầu.

 

Nếu như Lâm Nhứ cảm thấy tương lai chuyện này có tiêm năng, cô sẽ tin tưởng vào năng lực phán đoán của Lâm Nhứ.

 

Lâm Nhứ nhìn thấy Tô Thính Ngôn lại tự mình vùi đầu làm việc, không đề ý tới anh thì thở dài lắc đầu.

 

“Em thích đọc sách đến thế sao?”


 

“Sách này đọc có hay không?”

 

“Cuốn sách này là của nhà xuất bản nào thế?”

 

Tộ Thính Ngôn nghe vậy thì ngắng đầu lên: “Này, anh tính làm gì thê, đừng nói là anh muôn mua lại nhà xuất bản của người ta đó.”

 

“Anh không được ghen sao?”

 

Anh cút hộ em cái!

 

“Trừ khi bây giờ em chịu nhìn anh, nêu không…”

 

Tô Thính Ngôn chỉ có thể đặt cuốn sách xuông.

 

Cô tự nhủ với bản thân ở trong lòng rằng g, quên đi, vì ông chủ của nhà xuất bản đáng thương kia.

 

Nếu không, người đàn ông này có thể nói được làm được.

 

Lâm Nhứ thầy cô rốt cuộc cũng chịu nhìn với mình, lúc này anh mới CƯỜi: “Xem ra anh đã có một cách khác để quản em rồi.”

 

Đừng nói về sau mỗi lần cô muốn làm gì, anh cảm thấy ghen tị rồi sau đó mua lại luôn công ty của người ta đấy?

 

“Anh đừng có ấu trĩ tới mức đó có được không!”

 

Lâm Nhứ nói: “Cái này không phải gọi là âu trĩ, ở phương diện này.. . anh có tính chiêm hữu một chút.”

 

Tô Thính Ngôn trở: về nhà, ngay trong ngày hôm đó cô đến công ty đề bắt đầu viết kế hoạch của mình.

 

Điều đầu tiên mà cô muốn thực hiện đó chính là thu mua lại một vài nhà trọ tốt, sau đó quay lại thống nhất quản lý những nhà trọ đó, sau khi cô tự mình xoay sở sắp xếp hết mọi thứ, mới có thê cho người võ quản lý theo như mong muốn của chính mình.

 
Chương 286


Chương 286:

 

Cho nên nơi đầu tiên cô muốn xuống tay thực hiện kế hoạch, đó chính là nhà trọ bờ sông nơi cô nghỉ lúc trước.

 

Mấy ngày nay bọn họ kinh doanh rất tốt, nhưng bọn họ cũng hiều, đó là nhờ những nhân vật lớn lúc trước đã từng ghé ngang quán trọ nhà bọn họ.

 

Tô Thính Ngôn nghe nói sau khi bọn cô rời đi, không ít người đều ở trên mạng. đã đề cử nhà trọ này, mọi người đều cảm thấy nơi đó rất độc đáo, hơn nữa, Tống Tỉnh Thần cũng đã từng ở đó, đó chính là bằng chứng kháng định chắc chắn nhất, nhà trọ cứ như thê mà phất lên nhử.

 

Sau khi mua lại được nhà trọ này rồi, Tô Thính Ngôn đã giúp ông ‹ chủ sắp xếp lại, bắt đâu từ vần đê vệ sinh, sau đó thông nhất xử lý nhiều loại đồ vật khác nhau, phong cách trang trí vẫn như cũ, chỉ thêm bớt một sô thứ, vê sau nhà trọ vẫn luôn được quảng bá, ông chủ cũng cảm thấy, nhẹ nhàng hơn nhiều, ông ta chỉ cần thành thật ở lại đó giữ chức ông chủ là được, Làm xong máy việc này, Tô Thính Ngôn mua một miệng đât ở vùng ngoại thành, cô dự định sẽ xây dựng một ngôi nhà do mình thiết kế hồi trước.

 

Khi cô thiết kế kiến trúc của ngôi nhà này, cô đã sử dụng các vật liệu cao cấp nhất bấy giờ, rồi dùng phương thức in trực tiệp, in thăng sản phẩm ra, cho nên sau khi thiết kế tòa nhà xong và đưa vào vận hành, thì công trình này sẽ nhanh chóng được hòa thành, bảo vệ môi trường, vô cùng đơn giản, nhưng cơ sở vật chật ở bên trong lại vô cùng cao cấp và đầy đủ.

 

Những người ở Trường Linh đang nghe nói tới việc, công ty bọn họ đang sử dụng kĩ thuật in 3D đề xây dựng một công ty chỉ nhánh mới, Ni họ đêu vô cùng ngạc nhiên, ông chủ nhà bọn họ thật sự: là một người tuyệt vời, cái ý tưởng. hiếm lạ kì quái nào cũng có, hơn nữa, những ý tưởng đó đều có thể thực hiện ngay lập tức..

 

Tô Thính Ngôn bận rộn hoàn thành hết những việc này, khi cô về đến nhà, Cô Chân Chân đang ngồi, ở một chỗ, có vẻ như tâm trạng của ây không tốt cho lắm.

 

Tô Thính Ngôn ngồi xuống, nhìn Có Chân Chân.

 

“Mẹ, mẹ làm sao vậy ạ?”

 

Cố Chân Chân tỉnh táo lại, bà chớp mắt, cúi đầu nói, “Bác Giang của con vừa mới nói với mẹ, ông ấy vừa mới ly hôn. Trước đây, bởi vì ông ây còn chưa ị hôn, nên mới không đi tìm mẹ..

 

Cuối cùng thì cũng nói xong.

 

Tô Thính Ngôn nắn nắn tay bà: “Mẹ, dù sao thì ông ây cũng là người bị hại.”

 

“Cho dù như vậy thì mẹ cũng muốn mình suy nghĩ kỹ một chút, mẹ đã có tuổi rồi, mà vận còn ngây ngốc như vậy, nêu người ta kêu làm gì mà mẹ làm theo luôn, chuyện này cũng không tốt đối với con.

 


“Mẹ… chuyện tình cảm của mẹ có liên quan gì tới con đâu, mẹ đừng nghĩ như vậy.”

 

“Mẹ đã suy. nghĩ một chút, mẹ cảm thấy bây giờ nói chuyện tỉnh cảm của mẹ cũng hơi sớm, nói chuyện này trước đã, con cũng chưa có bạn trai đâu đúng không, chuyện chung I thân đại sự của con khi nào mới lun định được đây, mẹ nghĩ là..

 

Khu khụ khụ khu…

 

Tô Thính Ngôn nghe vậy thì suýt nữa bị nghẹn họng “Mẹ à… Con có rất nhiều chuyện muôn làm, nhưng con không muôn kết hôn, cũng không cân tới đàn ông, con cảm thây sông một mình như vậy cũng tốt.”

 

Cô Chân Chân năm ngược lại lây tay cô, bà áy náy nhìn cô: “Ngôn Ngôn, có phải bởi vì cuộc hôn nhân thât bại của me cho nên con mới…”

 

Tô Thính Ngôn cười cười, sau một lúc lâu, cô mới nói: “Người thất bại không phải là mẹ, mà là Tô Thịnh Quốc, mẹ,me không cần tự trách bản thân như. vậy.’ Nhưng cho dù cô có nói như thế, Có Chân Chân vẫn cảm thấy áy náy.

 

Bà vẫn luôn cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này cho đến phút cuối cùng, là vì bà muôn cho cô một gia đình đây đủ, bà không hy vọng cô bị người khác nói rằng đó là đứa con của một gia đình đã ly dị.

 

Cuối cùng bà vẫn làm tổn thương cô.

 

Tộ Thính Ngôn suy nghĩ, cô muốn sắp xếp công việc một chút, dẫn Có Chân Chân đi du lịch đề nghỉ ngơi.

 
Chương 287


Chương 287:

 

Có Chân Chân không muốn đi.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Mẹ, người ở tuổi này nên đi du lịch ở bên ngoài, con sẽ dân mẹ đi.”.

 

Cô Chân Chân lại nhìn Tô Thính Ngôn: “Con nói cũng đúng, nhưng mẹ muôn con dẫn luôn A Nhứ đi cùng chúng ta..

 

Khóe miệng của Tô Thính Ngôn run rây: “Tại sao phải dẫn anh ta đi theo vậy ạ?”

 

“Nếu con không dẫn cậu ấy đi theo thì mẹ sẽ không đi, hai mẹ con chúng ta đi chơi ở ngoài, dù sao thì hai người phụ nữ đơn độc đi với nhau cũng rât nguy hiểm, cho nên cũng cân có một người đàn ông đi theo.”

 

“Nhưng tại sao lại là anh ấy vậy 4, con cũng có thê mang bạn bè của mình theo được mà? Con dẫn Văn Anh đi theo nhé?”

 

“Người ta là ngôi sao lớn, dân cậu ây theo cũng không tiện lãm, con làm sao vậy, không phải con nói con với Lâm Nhứ cũng là bạn bè sao.”

 

Cô Chân Chân vô cùng kiên định, Tô Thính Ngôn suy nghĩ, cô tự hỏi liệu có phải Lâm Nhứ lại giỏ trò quỷ nào đó không?

 

Cô quay về phòng, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Nhứ.

 


“Lâm Nhứ… Anh lại làm gì thế!”

 

Lâm Nhứ nói: “Anh thật sự bị oan, là vì dì đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói dì với em muôn đi ra ngoài chơi, dì hỏi anh có thể dẫn hai mẹ con đi có được không?.”

 

Tô Thính Ngôn nghĩ tới mấy lời nói của Cố Chân Chân vào ngày hôm nay, cô nghĩ rằng có lẽ bà ây lo lắng cho cô, cho nên mới cô ý làm như vậy, có thể là do bà ấy. thật sự tự trách bản thân, nên mới muôn tác hợp cô với Lâm Nhứ.

 

Đành vậy.

 

Tô Thính Ngôn không muốn Cố Chân Chân lo lăng vệ mình, sau này cô có thể từ từ thuyết phục bà á ây mây chuyện này, nhưng bây giờ, tâm trang của Cô Chân Chân vôn dĩ không tôt cho lắm.~ Tô Thính Ngôn nói: “Quên đi, anh có thời gian li không? Nếu có thì anh cũng nên đi chơi vài chuyến…

 


“Anh có thời gian.” Lâm Nhứ nói: “Đối với những chuyện của em, anh luôn có thời gian.”

 

Tô Thính Ngôn đặt chuyến đi chơi theo nhóm.

 

Tuy cô hoàn toàn có thể tự mình đi, nhưng nghe nói ở cái tuổi của mẹ, đi chơi theo nhóm thì bầu không khí sẽ vui vẻ hơn…

 

Bản thân Tô Thính Ngôn cũng chưa từng đặt lịch đi chơi theo nhóm kiểu này, nhưng vì Cố Chân Chân, cô cũng có thê thử.

 

Đoàn người đó chính là một đoàn cao câp, chắc cũng không quá tệ.

 

Cô nói với Lâm Nhứ, Lâm Nhứ nói anh nghe theo sự sắp xếp của cô.

 

Dù sao mục đích lần này chính là dẫn Cố Chân Chân đi chơi.

 

Khi Tô Thính Ngôn còn đang sắp xếp mọi việc, ở bên kia, Cố Giao cũng liên tục năn nỉ với người trong nhà, nói rằng cô ta muốn đi ra ngoài làm kinh doanh.

 

Mọi người trong nhà cảm thấy GỖ Giao không phải là người vật chất như vậy, nhưng Có Giao đã được nuông chiêu từ bé, cô ta âm ï tới mức gây chuyện, không ai có thể làm gì được cô ta cả.

 

Sau khi đồng. ý, bọn họ lập tức cho cô ta tiền, còn cử một người hướng dẫn quản lý chuyên nghiệp chỉ dẫn cho cô ta.

 
Chương 288


Chương 288:

 

Nhưng Có Giao làm sao có thể, nghe lời người khác dễ dàng như thế, cô ta luôn luôn kiêu ngạo, nghe gió nói mưa, mục tiêu của cô ta chính là tạo ra được một thứ cao cập hơn so với đồ của Tô Thính Ngôn, cho nên cô ta xây dựng nhà hàng theo con đường xa hoa.

 

Vốn đâu tư ban đâu rất là lớn, cô ta cũng ở trong vòng bạn bè bốn phía khen ngợi một chút, kêu gọi ni tốt đi tới nhà hàng đề cô vũ.

 

Sau đó cô ta lại xấu hồ thụ tiền lại, cho nên trong giai đoạn đầu cô ta không hê thu được tiện lời nào, cô ta chỉ đơn giản là tiêu tiền mà thôi.

 

Người. quản lý khuyên không được, cuôi cùng ông ta cũng lười quản chuyện.

 

Có Giao lại có dáng vẻ nói một tràng đạo lý: “Giai đoạn đầu này việc đầu tư chính là một điều đĩ nhiên, sau này mới có thể kiếm ra tiền, ông không thấy rằng Lâm Vũ đầu †U vào một dự án nhiêu bao nhiêu, sau này kiếm được tiền gấp bấy nhiêu à.”

 

Người. quản lý nghĩ thầm, cô ta cho răng ai cũng là Lâm Nhứ chắc.

 

Tầm nhìn xa trông rộng của người dận nơi đây rât kém, mua một khôi đất bằng phẳng, có thể lập ra một cái thị trần.

 

Thế còn cô thì sao?

 

Cố Nam Đình cũng bị mời đi tới nhà hàng kia, vì nê mặt nên anh ta đành phải tới kêu. bọn Lâm Nhứ đi chung liãn một thê.

 


Lâm Nhứ vôn đang bàn chuyện đi du lịch với Tô Thính Ngôn đang ngôi ở bên cạnh, anh nói với cô: “Cố Giao mở một nhà hàng, em đi cùng với anh tới đó xem xem?”

 

“Có Giao?” Tô Thính Ngôn a một tiếng: “Có tiền đồ đấy, còn biết mở một: cái nhà hàng à.”

 

“Sao vậy, em không muôn đi coi à?

 

Em sợ cô ta bày vẻ mặt khinh thường Với em sao? Không cần phải sợ, đã có anh ở đấy rồi.

 

“Phép khích tướng này của anh xài không hiệu quả mây đâu…” Tô Thính Ngôn hừ một tiếng, rồi cÔ nói: “Nhưng mà em vẫn sẽ đi vậy”.

 


Lậm Nhứ mỉm cười, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác giúp cô mặc vào.

 

Cả hai cùng nhau đi tới nhà hàng ở bên kia.

 

Có Giao nhìn thấy hai người họ, vậy mà Lâm Nhứ lại dấn Tô Tính Ngôn đi tới nơi này, cô ta nhất thời cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô ta bình tính suy nghĩ, bọn họ đi tới đây rôi cũng không có gì không tốt, cô ta sẽ khiên cho Tô Thính Ngôn phải mở to mắt ra mà xem, thê nào mới gọi là nhà hàng.

 

Cái nhà hàng rẻ tiền kia của cô cũng chẳng là gì cả.

 

Có Giao nhìn Tô Thính Ngôn: “Tô tiểu thự đã tới, cô thấy nhà hàng này như thế nào, dù sao thì cô cũng từng mở một cái nhà hàng mà, cô có cảm thấy nơi này của chúng tôi trông rất sang trọng hay không?”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Đúng vậy, tội nhìn qua đã biết nhà hàng này rất đắt tiền.”

 

“Đó là bởi vì nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi là được nhập về từ nước ng thật ra cái đó cũng chẳng đáng à gì Cô ta đắc ý cởi áo khoác ra.

 

Vốn dĩ nhiều người không ăn được đô Tây, đặc biệt là loại đô ăn tỉnh khiết và đắt đỏ như thế này, cũng – không có ai đi vào nhà hàng này ngôi Chỉ có một bàn của bọn họ.

 

Tô Thính Ngôn quan sát hết một vòng, cô cười: “Cô chủ Có thật sự rất khách khí, vì bọn tôi mà cô đã cho nhận viên dẫn mọi người đi chỗ khác ngôi.”

 

Nà Tống Tinh Thần ngồi ở bên cạnh nhịn CƯỜI.

 
Chương 289


Chương 289:

 

Đã sớm lĩnh giáo được kĩ năng độc miệng của Tô Thính Ngôn, anh ta lúc này cũng không ngạc nhiên gì cho lãm.

 

Gương mặt Cô Giao tôi sâm lại, trực tiệp kêu người đưa thực đơn lên, cô ta một gọi hệt những món đắt tiền và quý lại có chút khoe khoang, cô ta nghĩ rằng Tô Thính Ngôn là một người quê mùa, chắc chăn cô sẽ không biêt ăn những món này.

 

Đáng tiếc, cô ấy lại khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

 

Động tác của Tô Thính Ngôn vô cùng thanh lịch, biểu hiện rất chân thực.

 

Sắc mặt Có Giao càng không tốt cho lắm, cô ta cố ý nói: “Tô tiểu thư, tôi nghe nói cô đã từng sông ở trên núi, làm sao cô có thê học được cách dùng cơm Tây như thế này?”

 

Cô ta nói vậy chính là cố ý xem thường cô nhỉ?

 

Tô Thính Ngôn nói: “Thứ này cô còn phải học sao? Tôi cũng không biết đâu.”

 

Chỉ một câu, lại K.O thêm lần nữa.

 

Lúc này, ở bên ngoài có người lén lút bước vào đây.

 

Người phục vụ ở bên ngoài ngăn cản bọn họ lại.

 

Có Giao đứng dậy nói: “Sao lại có nhiều khách tới đây như vậy, thật là, tôi đã nói muôn nơi này yên tĩnh một chút, không nên có nhiêu người ở đây được.”

 

Nhưng ngay sau đó…

 

Người phục vụ vội vàng đi tới.

 

“Có mấy người ở bên ngoài cứ đòi đi vào đây cho bằng được, bọn họ nói là, nói là..

 

“Sao vậy, chúng ta tới đây để ăn cơm cũng đâu có cầm người ở bên ngoài không được ăn đâu, ai tới cũng là khách, làm gì có chuyện đuổi khách đi như thê. ˆ Người phục vụ sợ hãi: “Bọn họ nói mình là.. Người hâm mộ Thính Ngôn Nhất Nhứ?”

 



 


Tô Thính Ngôn suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.

 

Cô quay đầu nhìn lại.

 

Máy người kia khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn nhìn sang bên này thì lập tức hét lên. * “Tô Thính Ngôn.”

 

“Lâm Nhứ!”

 

”Ở bên nhau, ở bên nhau!”

 

Cố Kiều trực tiếp bị vả vào mặt, gương mặt của cô ta tái lại thành màu gan heo.

 

Bữa cơm này cô ta thật sự không có cách này đê nuốt nồi nữa rồi.

 

Mặt sau, cố nam đình nhìn mấy người này, đều không câm nhâp miệng nở nụ cười.

 

Lúc bọn họ ra ngoài, Cố Giao nhanh chân chuôn đi trước.

 

Tâm trạng ‹ của Có Giao thật sự không tốt, cô ta vốn dĩ muốn thê hiện bản thân một chút, kết quả là cô ta không những không Ni: được một xíu cái gì, mà còn bị người khác chê cười.

 

Cô ta suy nghĩ, làm sao mà Tô Thính Ngôn có thê nôi tiếng đến như thế?

 
Chương 290


Chương 290:

 

Sau khi lên mạng tìm kiếm một lúc lâu, cô ta mới phát hiện ra, gần đây cô ta bận rộn nhiêu việc vô cùng, cũng không đề ý tới việc Tô Thỉnh Ngôn với Lâm Nhứ có fan CP..

 

Tô Thính Ngôn còn bắt đầu phát sóng trực tiếp, TƯ n hâm mộ của cô cũng rất nhiều..

 

Những người này bị làm sao vậy, một đứa con gái đến từ nông thôn như Tô Thính Ngôn có cái gì đẹp chứ!

 

Có Giao cô đây mới là người nỗi tiếng ở thủ đô này!

 

Mà lúc này, Tô Thính Ngôn đang đứng ở bên ngoài, Cố Nam Đình từ bên trong bước ra.

 

“Tôi nghe nói cô đang xây dựng một ngôi nhà bằng kỹ thuật in 3D sao? Ỷ “Đúng là như vậy, tại sao anh lại biết được chuyện này?”

 

“Người mà cô tìm để in dấu 3D, là người của tôi”

 

“Ò… Thế giới này thật đúng là quá nhỏ.”

 

Có Nam Đình cười: “Không biết là ai đã thiệt kê ngôi nhà đó nữa?”

 

“Ừm, anh hỏi cái này để làm gì thê?”

 

“Tôi cảm thấy những thứ này rất thú vị, tôi muôn đâu tư đề xây dựng ngôi nhà này, sau đó mang nó đi tham dự cuộc thi thiết kế ở nước ngoài, không biết cô có thể tiết lộ một chút về tư liệu của người thiết kế ngôi nhà này không?”

 

“…” Tô Thính Ngôn chỉ vào chính Có Nam Đình không mong nghĩ tới điêu đó.

 

“Cô đã tự mình vẽ tất cả các bản thiết kế?”

 

“Ừ, tôi đã mất vài đêm đấy.”

 

“A… tại sao cô lại làm cái này.”

 

“Những thứ tôi muốn xây dựng là những gì tôi muốn, nếu tôi không tự vẽ thì làm sao bây giờ. “

 

Tô Thính Ngôn rõ ràng là đã trả lời sai câu hỏi.

 

Nhưng sự thật này thực sự khiến Có Nam Đình bất ngờ.

 

Đình nói: “Vậy thì tôi có thể sử dụng cái này đi dự thi không?”

 

“Tất nhiên, nhưng: tôi hy vọng anh không viết tên tôi.”

 

“b2”

 

“Hãy đổi tên khác đi, nếu không sẽ có người hỏi tới, tôi ngại phiền phức “

 

“Được, muốn dùng tên giả tất nhiên được rồi, có nhiêu nhà thiết kế cũng sử dụng tên giả. “

 

“Gọi là zeo là được rôi.”

 

“A, Zoe? Có thể“ Cố Nam Đình nhìn Tô Thính Ngôn thật sâu”Lúc đầu không cảm thây,bây giò tôi mới cảm thấy được … khó trách. Lâm Nhứ đối xử với cô tết như vậy.

 

“Hả? Cái gì? ˆ “Không có gì, đề tôi trao đồi thông tin liên lạc, sau này lại tiếp tục cùng cô nói chuyện này “Được”

 
Chương 291


Chương 291:

 

Lâm Nhứ ở bên kia đã nhìn thấy bên này trao đôi thông tin liên lạc. nên không thể không tiền lại gần.’ “Hai người đang làm gì đấy?”

 

Cố Nam Đình trực tiếp xua tay “Đang đào góc tường, haha.”

 

Đôi mắt Lâm Nhứ trở nên u ám.

 

Có Nam Đình chịu không nỗi, không nói nên lời “Không có làm gì hết tôi chỉ vừa trao đôi thông tin liên lạc. Sau này cân nói chuyện về công việc”

 

Tô Thính Ngôn cũng bĩu môi, bước nhanh nói “Đi nào, chúng ta đi trước.

 

Cô lôi Lâm Nhứ đi, Cố Nam Đình cũng lắc đâu đi theo sau.

 

Đoàn của bọn họ đã chuẩn bị xuất phát.

 

Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ đi cùng nhau, mang theo Cô Chân Chân.

 

Đoàn bác gái quả thật xứng với cái tên, vừa đên sân bay đã thây một đám người toàn là bác gái đại Sạn một người trẻ tuổi cũng không có .

 

Có Chân Chân nhìn hai người nhưng thật ra trong lòng: rất vui vẻ” Để hai.

 

đứa các con đi với ta, thật sự là…

 

Lâm Nhứ cười nói:”Nên đi. ˆ “Ta chưa từng đi du lịch. Lần đầu tiên đi ta sẽ nhớ đường. Lần sau biết đi như thế nào rồi, ta sẽ tự đi.”

 

“Dì à, dì không cần phải phiền lòng đâu, trước giờ con chưa từng đi du lịch, bây giờ đi thử cũng rất tốt.”

 

“A, con chưa từng đi du lịch bao giờ sao. Có phải nh thường công việc bận rộn không ? Mặc dù công việc quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng rất quan trọng” Cố Chân Chân thật sự lo lăng Tô Thính Ngôn ở phía sau nói: “Mẹ à, mẹ không cân phải đau lòng cho anh ấy đâu.Đúng là anh ây không đi du lịch nhưng anh ây cũng không bận rộn công việc.”

 

Không đi du lịch, nhưng có tiền đến Paris bằng máy bay riêng vào ban đêm đề cho bồ câu ăn, buỏi chiều lại trở về bằng máy bay..

 

Có Chân Chân “Sao con lại nói A Nhứ?A Nhứ đi cùng chúng ta cũng không dễ dàng .”

 


Tô Thính Ngôn không còn gì đề nói.

 

“Được rồi, đi thôi, chúng ta sắp lên máy bay-rồi.”

 

Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ “Loại này đi lại rất vất vả, anh phải biết chứ.”

 

“Thật sao?Anh thật sự không biết “

 

“ Vậy tại sao anh lại ở đây?”

 

“Anh không muốn để cho dì thất Tong.”

 

Tô Thính Ngôn thở dài, thật sự là tự làm bậy.

 

Khi lên máy bay, nơi này rất nhỏ, vóc dáng của Lâm Nhứ quá cao, rất khó đề ngồi thoả mái.

 

Tô Thính Ngôn nhìn mà đau lòng thấy cho anh.

 

Cũng may, nó tương đối gần.

 

Chuyến bay kéo dài ba giờ đồng hồ đã đến một thành phó đảo ở phía nam.

 
Chương 292


Chương 292:

 

Sau khi xuống máy bay, Tô Thính Ngôn nhìn anh “Chân anh có đau không?”

 

“Cái chân thứ ba có chút.”

 

Đồ lưu manh!

 

“Cho em biết như thế nào là lưu manh” Lâm Nhứ Tô Thính Ngôn nói “Anh …. anh đang làm gì vậy?”

 

Lâm Nhứ nói “Cộng đồng mạng cho rằng anh bình thường quá nghiêm túc, nên anh sẽ đùa giỡn nhiêu hơn.”

 

“Anh ít nghe theo lời của cộng đồng mạng, được không!”

 

“Em không thích sao?”

 

“Anh… anh dù sao cũng đừng nghe. “

 

Tô Thính Ngôn dẫn đầu đi vài bước, đưa Cô Chân Chân cùng nhau ra ngoài tập hợp với binh sĩ.

 

Trong đội ngũ của Lâm Nhứ., chỉ có một người được ở một phòng, báo danh hai người.

 

Những người còn lại đêu là những người trung niên và cao tuổi, trông giông như một màu hoàng hôn đỏ, mọi người không ai lên mạng, nên không ai-biết Lâm Nhứ là ai và Tô Thính Ngôn là ai.

 


Mọi người đều đang tìm kiếm đồng đội, nhìn Cố Chân Chân, một bác gái hâm mộ nói.

 

“Thật vui khi bà dẫn con gái và con rễ của mình đến.”

 

Cố Chân Chân cười không khép được miệng.

 

Tô Thính Ngôn ở một bên nói: “Không phải là con rê, đây là…

 

Cô nhìn Lâm Nhứ, nắm lấy cánh tay của anh “Là anh trai của con.”

 

*Ò, không phải. là…à hai đứa lớn lên quả thực có điềm giống nhau”

 


Lâm Nhứ nghe xong, vốn dĩ không, vui, lúc này lại cười nói “Thật sao, rât nhiều người qua đường nói tụi con có tướng phu thê.”

 

“Anh hai, anh nói bậy gì đó. “Tô Thính Ngôn âm thâm véo véo eo anh.

 

Lâm Nhứ hít khà một tiếng, nhìn cô cười.

 

Bác gái bên cạnh vẫn còn hâm mộ.

 

“Con trai con gái của bà thật sự rất đẹp, kết hôn rôi sao?”

 

Mặc dù biết lời tán gẫu của các bác gái khẳng định là như vậy, nhưng thật sự nghe xong vân cảm thây….

 

Tại sao sớm như vậy đã bắt đầu rồi.

 

Có Chân Chân nhìn hai người, mím môi cười “Không có.”

 

“G), phải không? Vẫn chưa sao.” Lúc này các bác gái bật cười.

 

Tô Thính Ngôn nghe không nổi nữa, kéo Lâm Nhứ đi vê phía trước.

 

Bác gái kia đã kéo Cố Chân Chân đến đề trò chuyện.

 

Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ ngồi ở phía trước.

 
Chương 293


Chương 293:

 

Xe buýt mát một tiếng để đến khách sạn, trên đường các bác gái nói.

 

“Con gái tôi năm nay hai mươi bôn tuôi, lớn lên cũng khá đẹp. Nó làm giao dịch viên trong một doanh nghiệp nhà nước, có công việc ồn định, nghỉ cuỗi tuần, bằng cấp cũng tốt. Hồi đó nó không thích yêu sớm, nên bây giờ mới bị chậm trễ. ‘ Đây là…

 

Bác gái cười nói “Sau này thêm WeChat đi, tôi sẽ gửi ảnh cho bà,bà có thê gửi cho con trai của bà xem.”

 

Giới thiệu bạn gái cho Lâm Nhứ sao?

 

Bác gái đằng sau lại nói.

 

“Nhà tôi còn có một đứa cháu trai. Tôi có một bức ảnh ở đây. Bà xem này, cũng khá tốt, vóc dáng cũng cao, là giám đốc trong một công ty lớn, bình thường quá bận rộn cho nên vẫn chưa tìm bạn gái, năm nay đã hai mươi chín tuổi, sắp ba mươi tuôi rồi, có điều lớn lên còn trẻ, bà xem con gái của bà ..

 

Bây giờ là đến lượt Tô Thính Ngôn sao?

 

Cũng may, còn chưa kịp nói tiếp, đã đến khách sạn rôi.

 

Sau khi ra khỏi xe trở về phòng, lúc này Tô Thính Ngôn mới cảm thây nhẹ nhõm.

 

Cố Chân Chân đến phòng rồi vẫn còn khen ngợi.

 

“Con xem, Lâm Nhứ rất được hoan nghênh. Vừa nghe tin thằng bé chưa kêt hôn.Đã có biệt bao người muôn giới thiệu đối tượng cho nó rồi.’ “Không phải con cũng được hoan nghênh sao.”

 

“Vậy nên hai đứa rất xứng đôi Tô Thính Ngôn nói “Con ra ngoài bờ biển ngắm cảnh…

 

Khách sạn gần biển Vừa đi ra ngoài, Tô Thính Ngôn đã thầy Lâm Nhứ đang đứng trên bờ biên.

 

Anh một tay cầm điều thuốc, tay kia đề hờ hững ngang lưng, áo sơ mi trắng, quần tây xám đen, bên dưới để chân trân, giãm lên bọt nước thi thoảng đánh lên.

 

Cảm giác đó…

 

Giống như một phong cảnh.

 


Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Nhứ quay lại, nhìn Tô Thính Ngôn rôi mỉm cười.

 

Nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt góc cạnh của anh trở nên mềm mại hơn.

 

Tuy nhiên, không đợi Tô Thính Ngôn đi qua bên đó.

 

Đẳng này … đoàn bác gái đã vây lấy họ.

 

Bạn tốt “đoàn chúng tôi nghe nói cậu vẫn chưa kết hôn hả?”

 

“Con gái nhà bác rất tốt…”

 

“Con gái của nhà bác mới tốt……

 

Tô Thính Ngôn cắn răng, các bác gái này….

 

Có thể rụt rè một chút được hay không!

 

Ở đây không phải là đại hội xem mắt.

 

Lâm Nhứ đến vẫn là ưu nhã thành thục, Júc này chẳng qua cười cười:’mặc dù không có kết hôn, thế nhưng cháu đã có người thích rồi, cảm ơn các bác gái.”

 
Chương 294


Chương 294:

 

“Có người thích cũng không có gì, còn chưa có kết hôn mà, cháu có thể có nhiều lựa chọn.”

 

“cho dù con gái của bác là tết, cháu .

 

nhìn xem một chút, nhìn xem xong rôi không thích người khác nữa.”

 

“Không thể nào, ở trong lòng cháu không ai có thể so sánh với cô ấy ưu tú hơn.”

 

Tô Thính ngôn khóe môi không khỏi nâng lên.

 

Nhìn bên kia đột nhiên chạy tới.

 

“Được rồi, được rồi, các bác gái đừng như vậy, anh ây { thích đàn ông, thích đàn ông, được rồi, đừng đề cử”

 

Thật vất vả đem Lâm Nhứ kéo trở lại.

 

Cô nhìn Lâm Nhứ:”Anh không mệt, lại chạy ra đây.”

 

“Mệt chết đi.”Lâm Nhứ nói:”không nghĩ tới cùng đoàn đi ra lại mệt như vậy, một ngày đều đi ở trên đường.”

 

“Có phải chân vẫn còn đau không?” tần nghĩ Lâm Nhứ đang đùa giỡn, cô nghiêm trang nói:”nghiêm túc một GHI “Là có chút đau.”

 

Anh sờ đầu gối của mình một cái:”chủ yếu là ở đây.”

 

“áp đến rồi đi, đi trở về, em chườm nóng một chút.”

 

Cô mang theo Lâm Nhứ, thành thật trở về tới phòng của anh.

 

Cô cầm cho anh một chiếc khăn lông.

 

Vừa ra cô đã thấy anh đã cởi bỏ cái quân.

 

Đôi chân dài khiến người ta đỏ mặt, người xem không khỏi sửng sốt.


 

“Anh…”

 

“không phải là muốn chườm nóng hay sao, không cởi quân thì làm sao bây giờ?”

 

Tô Thính Ngôn đỏ mặt ngồi xuống, lại thầy quần áo của anh cũng không có thật tôt, ánh mắt không khỏi liền nhẹ nhàng di chuyển lên trên, tại nơi đó màu da mật ong trên da thịt, nhìn qua nhìn lại. * Mãi cho đến khi anh bỗng nhiên giữ tay cô lại.

 

“em gọi cái này là chườm nóng sao?

 

Anh thây chính là em muôn sàm sỡ anh.”

 

Hóa ra vô tình tay của cô đều đã…..đặt tới trên đùi của anh.

 

Cô vội vàng nói”Không có không GÓI Thế nhưng buông lỏng tay, khăn lông liền rơi ở trên đất.

 

Anh cười một tiếng.

 

“em sàm sỡ anh rồi còn muốn chạy?

 

Không cho anh sàm sỡ lại là không thê nào.”

 

Thân thể cường tráng đè ép xuống.

 
Chương 295


Chương 295:

 

Tô Thính Ngôn một cái người ngã xuống, nhìn gương mặt đẹp trai ở trước mặt.

 

Anh:”dùng ánh mắt nhìn, không bằng sờ sẽ tốt hơn không tin bây giờ sờ một cái. š.”

 

Tay bị anh bắt được, trực tiếp đặt ở ngực của anh.

 

Thế nhưng…

 

Cảm giác thật tốt…

 

Tô Thính Ngôn một người không ngại này, một lân nữa lại trâm luân.

 

Có thể thức dậy đã là buổi tối.

 

Có Chân Chân gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đi đâu, muôn cô chuẩn bị một chút đi ăn bữa ăn tập thẻ……

 

Tô Thính Ngôn tức giận đỡ chán của mình.

 

Thật là một người không có định lực.

 

Cô đỏ mặt mặc quần áo vào.

 

Lâm Nhứ ở phía sau lại mặt chán nản thở dài.

 

si th ta bây giò thật đúng là bạn tốt…

 

Tô Thính Ngôn quay đầu lại nhìn, thì anh lật tức….

 

Thứ hai là hoạt động đi du ngoạn.

 

Tô Thính Ngôn kêu mệt liên tục.

 

Nhưng mà Cố Chân Chân ngược lại rât vui.


 

Thứ nhất là thật sự chưa từng tới, thứ hai ngoài việc tiếp xúc với bác sĩ và người bệnh thì chưa trao đồi gì nhiều với mọi người bên ngoài.

 

Lúc này đến giống như là mở ra thế giới mới.

 

Lâm Nhứ không tôi, tuy rằng là giống nhau đi rất nhiều đường, nhưng từ trên mặt của anh lại làm như không nhìn ra cái gì là vẻ ngoài mệt nhọc bên trong cũng vậy.

 

Dọc đường Lâm Nhứ còn nhìn Tô Thính Ngồn:”nếu không thì anh cõng em.”

 

“Không cần.”giống như là dạng gì.

 

Tô Thính Ngôn nghĩ, thật là bình thường rèn luyện cơ thê không biết mệt mỏi.

 

Chính là đi một chút đoạn đường, làm thế nào liền mệt không được.

 

Sau nhiều lần nói nhau, phía sau các bác gái rốt cuộc không dây dưa nữa, trái lại lại làm ngược lại.

 

Có một số bắt đầu nói Cố Chân Chân và các con của bà không hiểu chuyện, cao ngạo, coi thường người khác…

 

Buổi tối, ngồi HH, một chỗ ăn bữa cơm tập thê…

 

Tô Thính Ngôn gặp thức ăn cho Cố Chân Chân, tuy răng những gia đình bác gái này cũng không tệ cho nên mới phải báo đất như vậy, { thế nhưng ăn cái gì một chút không rõ ràng, mình không cần giúp cũng không gây xích mích.

 
Chương 296


Chương 296:

 

Tô Thính Ngôn không có biện pháp, buổi tối chỉ có thể mua ít đồ tự bản thân thêm món ăn.

 

Cố Chân Chân rốt cuộc cũng không thể nào trải qua, cho nên hơi hàm xúc.

 

Các bác gái trò chuyện nội dung chung không thê rời bỏ gia đình.

 

“Chân Chân là bác sĩ của Trường Linh, công tác thật sự rất tốt, vậy ở nhà con cái làm gì chứ?”

 

Tô Thính Ngôn dừng một chút:”cháu bận quá, cháu cũng ở Trường Linh.”

 

Nhìn Lâm Nhứ, Lâm Nhứ cười cười:”ở Lâm Vũ.

 

“Công việc đúng là không kê kể.”

 

Nhưng vẫn có người cho rằng bọn họ cao ngạo ở phía sau nói:”Trường Linh cũng cứ như vậy đi, con cái nhà tôi, làm sao cũng không bằng nước ngoài, mọi người ở đâu tốt nghiệp vậy, con gái nhà tôi ở nước ngoài du học, bây giờ đang ở nước ngoài, liền ở nước ngoài sinh sống.”

 

Những người khác nghe xong lập tức rât hâm mộ:”quốc gia nào vậy, tiên lương có cao hay không?”

 

“Vậy khẳng định tiền lương cao, trong tháng thời điểm tôi có đi qua, con cái sống ở trong tòa nhà kiểu phương tây, ở đâu giỗng như là trong nước, ở một cái thang máy cũng đều là cảm thây răng rât lợi hại.”

 

“đúng vậy đúng vậy.”

 

“tất cả gia đình chia làm hai bên, giông như là một ở trong, nước, một thì cảm thấy cũng rất tốt.”

 

“Ui, thật là hâm mộ.”

 

Tô Thính Ngôn. nghe rốt cuộc có chút không nghe nỗi nữa. vì mình chưa nói”anh trai cũng là ở nước ngoài tốt nghiệp trở về đây.”

 

Cô liếc mắt về phía Lâm Nhứ:”đúng không?”

 

Lâm Nhứ gật đầu:”đúng vậy.”

 

“cháu đi nước nào học đại học vậy?”người đối diện hiển nhiên không tin.

 

Lâm Nhứ nói: “đại học pennsylvania.”

 

“Đó là đại học gì 4á?”

 

Tô Tính Ngôn cười nói: ‘bác gái, bác không phải đi qua nước ngoài sao, thê nào lại không biết đây chính là Đại học quốc tê Thường Thanh Đằng đứng đầu các trường đại học.”

 

Bác gái sắc mặt đồi đổi một cái nói:”à có phải không, bác chỉ là không nhớ rõ đúng rồi, bác nhớ ra rồi.

 

Nhưng mà suy nghĩ một chút lại không đúng:”vậy sao cậu cũng không có ở nước ngoài lưu lại làm việc, việc này du học sinh rất muôn lưu lại nước ngoài, hay là không thích ứng được, con nhà bác nói là công ty nước ngoài chính là rất kén chọn, rất nghiêm khäc, không giỗng như là chúng ta trong nước tùy tiện là có thể trúng tuyên.”

 

Tô Thính Ngôn nở nụ cười: “bác gái con bác ở trường học kia ra không được đi, nghe nói người tốt, tài tại.

 

trong nước đòi khóc kéo họ chở về đây, anh cháu chính là làm cho người ta nhất định phải kéo về.”

 

“….bác gái kia cười haha Tô Thính Ngôn: con gái không lớn mà môn mép rất lanh lợi nhá, vậy còn cháu?”

 

“ cháu á, cháu không học.”Tô Thính Ngôn đến tự mình sẽ không có âm thanh khiêm tốn cúi đầu xem đồ vật.

 
Chương 297


Chương 297:

 

Cố Chân Chân nhìn cô cũng hiểu được là không phải tại mình làm trễ lại con gái của mình rồi chứ.

 

“Thật ra trước đây Ngôn Ngôn cũng có thê xuất ngoại đi ra nước ngoài ai..

 

Tô Thính Ngôn nhìn Cố Chân Chân một chút.

 

“Không có việc gì, có anh ở bên ngoài lợi hại là đủ rồi, hơn nữa mẹ cũng lợi hại như vậy.”

 

Có Chân Chân nghe vậy nở nụ cười, Lâm Nhứ cũng cười theo.

 

“Ngôn Ngôn cũng lợi hại, nhưng mà dựa vào anh, anh cũng không Có ý kiến.”

 

Anh và anh trai nghe làm sao nói có chút không giỗng âm điệu.

 

Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ.

 

Lâm Nhứ lại càng nghiêm túc ngồi dậy.

 

Đối diện bác gái thích thắng. thua, ở chỗ này cười châm chọc nói:”ui lợi hại như vậy, thật sự là muốn chứng thức một chút đây, trong nước xin cháu trở về, lại lợi hại như vậy nuôi gia đình, nghe tập đoàn Lâm Vũ nhưng như vậy lợi hại, bên này thì có thuyên là của tập đoàn Lâm Vũ, cháu lợi hại như vậy không bằng kéo giúp chúng ta cũng hẹn thuyên, đến đưa chúng ta cùng ra biên một chuyến đi.”

 

Bác gái này thật là phiền , ăn cơm cũng không ngăn. nồi miệng của bác ấy, cái loại đó phiền thật.

 

Tô Thính Ngôn bị chọc giận.

 

Cô Chân Chân ở một bên vội vàng: “không sao, đừng đùa giỡn nữa chúng ta mi đều là người nhà bình thường…

 

Tô Thính Ngôn nhìn Cô Chân Chân ngửa đầu lên đối với Lâm Nhứ nói:”anh việc này đối với anh hẳn là dễ như trở bàn tay đỉ.”

 

Lâm Nhứ mặt mày cong một cái.

 

“Đó là hiển nhiên.”

 


Đối diện vừa nghe anh em này nói, đúng là điên rôi?

 

Lâm Nhứ nhớ cầm điện thoại lên nói đến:”anh đi một chút sẽ trở lại.”

 

Các bác gái vẫn ăn đây, nghỉ ngờ nhìn người đi ra ngoài.

 

Bác gái kia cảm thấy có chút không tốt, cười nói: “cũng không cân vì chuyện như vậy mà đi câu người, cũng không phải nhất định phải…..

 

Tô Thính Ngôn lại lạnh lùng cười một tiÊ êng:”không cân, người ta là tới câu anh, làm sao có thể đến phiên anh câu xin người khác.”

 

Lúc này Lâm Nhứ đi ra.

 

“Thuyền đã chuẩn bị xong mời mọi người đi ra biển ở phụ cận, đi dạo một vòng, mọi người có thê toàn bộ ngắm cảnh.”

 

Nhanh như vậy?

 

Tô Thính Ngôn nhìn bác gái đối diện.

 

Để cho người lại nói?

 

Đoàn người vui mừng lên thuyền.

 
Chương 298


Chương 298:

 

Ngắm cảnh một vòng trở lại.

 

Nhưng mà như vậy, mọi người cũng là lập tức lại đối với Lâm Nhứ nhìn với cặp mắt khác, Thật là có bản lĩnh, anh để cho Lâm Vũ đưa một thuyền tới, liền đưa một thuyền tới.

 

Có Chân Chân đi trở về mới nói:”con đúng là, háu thăng mà.”

 

“Mẹ không phải con chính là tính tình này sao, mẹ cũng không phải không biêt người nào khiêu khích con, con sẽ khiêu khích trở lại, mẹ không thấy người kia hôm qua làm sao theo chúng ta lôi kéo làm quen, bây giờ vừa nhìn không lạ gì, khiên bả ây lập tức thay đổi Sắc mặt, con liền chướng mắt loại này.”

 

Có Chân Chân ngồi ở trên gjiường:”nhưng mà, Lâm Nhứ đúng là rât lợi hại.”

 

Lập tức muốn kết thúc du lịch đi trở ve.

 

Cố Chân Chân là chơi thật vui vẻ, vẫn cùng mây người đó trò chuyện, với bác gái trao đổi phương thức liên lạc, kéo một đàn, sau đó có cơ hội như vậy trở lại cùng nhau đăng kí nhóm.

 

Tuy rằng, Tô Thính Ngôn rất mệt mỏi, nhưng mà Cố Chân Chân vui vẻ là được.

 

Buổi tối, cơm tập thể không thể ăn ngon, Tô Thính Ngôn lại mua rất nhiều đồ ăn cho Cô Chân Chân ăn.

 

Cố Chân Chân:’thật ra thì cũng có thể ăn no mà, mẹ cũng không có như thế soi mói, kén chọn.”

 

“Mẹ ä ăn ít như vậy.”Tô Thính Ngôn: nói:”me không cân nghĩ cho con tiết kiệm tiền, bây giờ con có thể kiếm tiền nuôi được hai chúng ta, có của ăn của đề.”

 

“Vậy cũng không được. “Cố Chân Chấn nóï:”nhìn con cực khổ như vậy mới kiếm được tiền, mà con còn kiêm tiền….. làm sao mẹ có có thể như thế tiêu tiền của con làm ra, con đều giữ đi, tiền lương của mẹ cũng đủ xài.

 

Thực sự hì phát sóng trực tiếp cũng không phải vì kiếm tiên.

 

Tô Thính Ngôn nhìn đồ ăn đến, Có Chân Chân thúc dục cô mang đi cho Lâm Nhứ tặng một ít.

 

Nghĩ là Lâm Nhứ lần này cũng là rất cực khổ cho nên Tô Thính Ngôn thành thật đi đưa cho anh.

 

Lâm Nhứ mở cửa ra, lại thấy anh _ cũng không có mặc áo, trực tiệp liên đi ra mở cửa.

 


Tô Thính Ngôn vội vàng đem người đây vào trong.

 

“Không mặc quần áo anh có ý làm cho người ta nhìn cơ thê đi.”

 

“Không có…”

 

Lâm Nhứ cơ thể rất là đẹp, đường nét cũng rất rõ ràng.

 

Nhìn người ý nghĩa kỳ quái.

 

Tô Thính Ngôn nhìn nhìn thì lỗ tai có cảm giác nóng lên.

 

Cô buông xuống đồ vật:”em đi trước, anh liên trở về nghỉ ngơi thật tốt, mai em lại tới xem.

 

Cô xoay người trong nháy mắt phải đi, Lâm Nhứ một tay đem người kéo trở lại.

 

” Ngôn Ngôn, anh trở về có thể thường xuyên đến gặp em hay không?”

 

” Anh.. anh gặp em làm gì?”

 

” Nếu không anh sẽ nhớ em.”

 
Chương 299


Chương 299:

 

Tô Thính Ngôn nghe giọng nói của anh văng lên bên tai: ” Anh đừng như vậy…”

 

” Ngôn Ngôn, không kết hôn thì không thê yêu đương sao. Em xem đi, mẹ em lo lăng cho em như vậy.”

 

Tô Thính Ngôn nới lỏng tay, lại nắm thật chặt: “Như vậy sẽ chậm trễ anh.”

 

” Chậm trễ anh là như thế nào? Nếu em 40 tuổi, cọng không muốn kết hôn cùng anh, chẳng lẽ anh còn không tìm thấy người khác sao?”

 

Nói rất đúng nha.

 



 

Tô Thính Ngôn thành thành thật thật nằm xuống.

 

Ngày hôm sau, đi theo đoàn người cùng nhau trở về. Ở sân bay, Lâm Nhứ mua hai chai nước, đưa cho Tô Thính Ngôn một chai. Tô Thính Ngôn cúi đầu xuống. Lâm Nhứ nói: ” Ngày hôm qua em đồng ý rồi đáy.”

 

” Em nào có đâu???” Tô Thính Ngô ngắng đầu kháng nghị.

 

Lâm Nhứ nói: ” Hiện tại muốn đổi ý là không có khả năng đâu. Em đã quên sao, ngày hôm qua em nói, đồng ý với anh, làm bạn gái của anh.”

 

” Sao có thể, sao em không nhớ rõ có chuyện như vậy.”

 

Ngón tay Lâm Nhứ vuốt ve cằm của mình: n6 thể là lúc em mơ mơ màng màng đồng ý đấy.”

 

Lâm Nhứ nói: ” Anh đã hỏi rất nhiều lần, em đều nói ừ ừ, ừ ừ, anh xem như em đồng ý rôi.”

 

” Được rồi, anh đừng nói nữa.”


 

Mặt Tô Thính Ngôn đã hồng đến cổ rồi. Lâm Nhứ nhìn có vẻ như tâm tình rất là tốt.

 

” Đừng nghĩ đến chuyện đổi ý.” Anh câm lây tay của cô.

 

” Anh chỉ cho phép em đổi ý một lần, hiện tại muốn đổi ý… Không có khả năng đâu.”

 

Tô Thính Ngôn đã hiểu được một chút, anh ấy nói chính là việc kết hôn của cô. Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ bắt đầu dựa người lại gần.

 

Thôi thôi….

 

Cơ thể này….

 

Còn dùng khá tốt….

 

Tô Thính Ngôn ngắng đầu lên: ” Được rồi… Vậy anh… Tạm thời còn ở thời kỳ khảo sát, còn sau này khả năng như thế nào, em, em còn muốn quan sát một chút.”

 

Lâm Nhứ nghe xong, cười, nhìn biểu tình nửa nghiêm túc của cô, lại muôn dựa vào sát thêm chút nữa. Tô Thính Ngôn vội vàng lui ra phía sau vài bước: ” Nhiều người còn đứng đây như vậy, anh định làm gì?”

 
Chương 300


Chương 300:

 

Lâm Nhứ dựa gần tai cô, nhẹ giọng nói: ” Được, trở về lại tìm em.”

 

Bọn họ cứ như vậy trở về thủ đô. Sau khi Tô Thính Ngôn đến nơi, nhìn thấy tin tức mà Có Nam Đình gửi cho mình, nói thiết kế mà anh ta gửi đi, người ta đã phê duyệt, đến thẳng vòng bán kết. Đồng thời, phòng 3D cũng đã làm xong. Tô Thính Ngôn đi khảo sát một chút, cảm thấy phòng ở kia đúng là không tồi. Giống như trong tưởng tượng của mình. Cô từ – nhỏ đã mơ ước, có một nơi thuộc vê chính mình, giông như là lâu đài tự mình kiến tạo vậy. Bên trong đầy đủ ánh mặt trời, trồng rất nhiều cây xanh…

 

Bên ngoài xây nên một hình đa giác, một chút còn đưa người chụp ảnh tới, tuy rằng công trình chưa làm tốt, nhưng là, mọi người đã cảm thấy, thiết kế này nhìn đã cảm thấy rất tiên tiên.

 

Mà rất nhanh, bên kia vòng thi đấu đấu bán kết cũng báo kết quả, Có Nam Đình rất vui vẻ nói, cô ấy đật được giải nhất của vòng thi lần này.

 

Tô Thính Ngôn cũng rất vui mừng tuy rằng cô chỉ nghĩ là tới tham gia nêu có thể đoạt giải thì tốt, nhưng đến lúc thật sự đoạt giải, vẫn có chút ngoài ý muôn.

 

Nhưng mà đoạt giải thì tự nhiên là chuyện tốt. Cô Nam Đình nói có thời gian sẽ mời cô ăn cơm. Tô Thính Ngôn nói: ” Chút chuyện như vậy, không phải lẽ ra là chị phải cảm ơn em sao, không chỉ giúp chị được giải thưởng, lại còn mời chị ăn cơm.”

 

” Chị không biết đây là giải thưởng gì SỐO ” Giải thưởng gì cơ?”

 

” Đây là giải thưởng lớn nhất trong lĩnh vực thiệt kê, là giải thưởng lón nhất của viện thiết kê, giải thưởng lớn của kiến trúc sự, chị đạt được là giải thưởng thiết kế tốt nhất, mà đề cử chị, công ty của chúng ta, cubgx bởi vậy có một cái cụp, có thê đạt được giải thưởng ngang với các công ty thiết kế khác, có giải thưởng này trong tay, vê sau công ty chúng ta không lo không có cơm ăn.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Giải thưởng lớn như vậy, chị không biết.”

 

” Lúc đây không kịp nói cần thận với chị, chị đã sảng khoái ¡ đồng ý rồi, những mà chúng ta cũng chỉ ôm thái độ thử xem sao, hiện tại thì xem ra hiệu quả không tÔI, hơn nữa bên kia cũng là vì thiết kế của chúng ta đúng thật là rất hiện đại, bảo vệ môi trường, phù hợp với xu thế phát triển sau này nên chúng ta mới dành được giải thưởng.”

 

Cố Nam`Đình hiệm lắm mới nói được nhiều lời như thế một lần, có thể thấy răng là vô cùng vui vẻ.

 

” Được.”

 

Bên này Tô Thính Ngôn rất nhanh đã xây dựng xong công ty, đem một ít đồ vật vào trang trí, ở tầng cao nhất cũng đề lại cho chính mình một khoảng không gian, chuyên đề làm một cái phòng nghỉ, có thê để lúc không có việc gì thì để phơi nắng. Có người từng đi xem qua công ty, đều cảm thấy, có thể đi làm ở nơi đẹp như thế, đúng thật là hưởng thụ. Quy hoạch công ty, không chỉ chuẩn bị phòng nghỉ cho nhân viên, nhà ăn, phòng tập thể hình, phòng chơi, thư viện, còn chuẩn bị một quán bar nhỏ.

 


Có thê nói là làm người cảm thấy rất thỏa mãn. Đến Cố Tử Huyên cũng nói: ” Cô rốt cuộc có phải là bà chủ thân tiên à? Tạo một nơi như vậy cho chúng ta, lúc sau chúng ta không đi làm ở nơi này, đi nơi khác, nhật định sẽ ghét bỏ chết nơi làm việc của bọn họ.”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Đây là vì cho các người có thể thoải mái làm việc, dỗc sức bán mạng vì công ty!”

 

“Nhất định sẽ dốc sức bán mạng!”

 

Tô Thính Ngôn cười cười, lại hỏi: “ Bên phía Tô Tề thế nào?”

 

” Hiện tại bọn họ rất ỷ lại xưởng dược của chúng ta, bởi vì bán đúng là rất tốt.”

 

” Rất tốt.”

 

Nhưng mà đề Tô Khuynh Tình yên phận là không có khả năng.

 

Sau lần trước Tô Khuynh Tình khuyên Tô Khuynh Quốc thật lâu đều không được. Cuối củng cô ta tức điên chuẩn bị kêu Tô Tề cùng chính mình trở thành cổ đông trung tâm, cùng, nhau đem những loại thuốc tốt nhất của Trường Linh đều đem về nghiên cứu, tìm xem có thể tìm ra phương pháp phối dược của bọn họ không, để làm ra thuốc giông như thê.

 

Tô Khuynh Tình nói với bên ngoài là, cô ta tự mình ở nghiên cứu phương thuôc mới.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top