Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cục Cưng Có Chiêu

Dịch Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2188: 2188: Chương 2185





Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, chỉ là nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, sức lực có hơi lớn.

Hai người im lặng một hồi, Diệp Ân Tuấn mới nói: “Để một mình anh đi, em trở về tìm bọn nhỏ đi.”
“Em muốn đi cùng với anh.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn sắp xếp như vậy là vì không muốn làm liên lụy tới mình, nhưng mà cô không thể để Diệp Ân Tuấn đi một mình được.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn bởi vì hoàng kim cổ mà cảm xúc không ổn định, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao, cô rất lo lắng.

Dường như là anh đã đoán Thẩm Hạ Lan sẽ nói như vậy, Diệp Ân Tuấn khẽ cười một tiếng, ánh mắt có chút dịu dàng.

“Em luôn luôn làm cho anh không có cách nào từ chối.”
“Vậy thì đừng có từ chối.”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng rút vào trong ngực anh, dịu dàng nói: “Chỉ cần thứ mà anh làm, thứ mà anh muốn, em đều có thể đồng hành với anh.”
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt, sau đó nắm lấy sợi dây thừng bò lên trên cùng với Thẩm Hạ Lan.


Người của Dao Lạc đi xa rồi, nhưng mà Diệp Ân Tuấn còn có thể nhận rõ dấu chân của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn suốt cả chặng đường, rốt cuộc cũng đã có thể khống chế Dao Lạc lúc cô ta lạc đàn.

“Đừng cử động, nếu không thì tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với cô.”
Con dao nhọn sắc bén chống ở bên hông Dao Lạc, nhiệt độ lạnh lẽo dường như xuyên thấu qua quần áo mà chạm vào da thịt.

Dao Lạc hơi giật mình, lại có chút ảo não, cô ta cũng phiền muộn.

Cô ta bỗng nhiên quay người lại, không hề để ý làm như vậy có bị con dao của Thẩm Hạ Lan làm mình bị thương không, thái độ kiên quyết làm Thẩm Hạ Lan vội vàng lùi về phía sau một bước, nhưng mà cũng cho Dao Lạc có một cơ hội.

Ngón tay của Dao Lạc nhanh chóng hướng về phía cổ của Thẩm Hạ Lan, tư thế đó có vẻ như là muốn bóp cổ của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem, anh không ra tay.


Đoạn đường này đã để anh thấy được kinh nghiệm chiến đấu của Thẩm Hạ Lan không đủ, anh có thể che chở cho Thẩm Hạ Lan cả đời, nhưng mà không thể đảm bảo mình có thể ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan từng giây từng phút.

Cuối cùng, cô phải tự có năng lực bảo vệ mình trong những cuộc chiến.

Bây giờ, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế, Diệp Ân Tuấn không có dự định ra tay, anh muốn xem xem Thẩm Hạ Lan sẽ giải quyết như thế nào.

.

Đam Mỹ Hay
Thẩm Hạ Lan cũng không mong chờ Diệp Ân Tuấn sẽ cứu mình, trong nháy mắt Dao Lạc ra tay với mình, cô đã ý thức được ý đồ của đối phương.

Cô không hề hoang mang chút nào mà kề lại gần, lúc cả hai sắp đến gần thì cô liền giơ chân ra.

Dao Lạc đột nhiên bị Thẩm Hạ Lan đá ra ngoài.

Dao Lạc ngồi sụp xuống đất, Thẩm Hạ Lan đứng trong rừng cây, hơi thở lạnh lùng làm Dao Lạc cảm thấy có chút chán ghét.

Đã lâu lắm rồi cô ta chưa thất thủ..

 
Chương 2189: 2189: Chương 2186





Thân thủ của người phụ nữ trước mắt không tệ, đáng tiếc là cô ta nhạy cảm nhận ra hơi thở của Thẩm Hạ Lan không ổn định.

Chỉ cần đánh nhau với Thẩm Hạ Lan, cho dù thân thủ của cô tốt đi nữa, thể lực tuyệt đối cũng sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó chính là mấu chốt để cô ta giành phần thắng.

Bây giờ, Dao Lạc đang lo lắng chính là Diệp Ân Tuấn vẫn đang quan sát trận chiến ở bên cạnh.

Cô ta biết người này, dù sao thì Hàn Hi Thần đã cho mình xem ảnh chụp, bởi vậy Dao Lạc cũng đoán được thân phận của Thẩm Hạ Lan.

Nhưng mà dù vậy, cô ta vẫn muốn thử xem giữa cô ta và Thẩm Hạ Lan, người nào thắng người nào thua.

Không biết tại sao lại phải như thế, dường như là bởi vì tranh đấu một trận.

Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ của Hàn Hi Thần, lại dường như là vì cái gì khác, nói tóm lại là trong lòng của Dao Lạc hết sức phức tạp.

Sau khi hai người giao thủ ngắn ngủi với nhau, Dao Lạc trực tiếp xông lên từ dưới đất, lại nhào về phía Thẩm Hạ Lan một lần nữa.


Đúng là thể lực của Thẩm Hạ Lan có phần chênh lệch, đây chính là điểm trí mạnh nhất hiện tại của cô, bất quá dù vậy, cô cũng không lộ ra sự sợ hãi, mà là trong nháy mắt Dao Lạc đánh tới, cô trực tiếp chuyển con dao găm từ tay phải đến tay trái, lại xoay người tránh thoát đòn tấn công, đồng thời dùng con dao trên tay trái đặt ở cổ của Dao Lạc.

Thắng bại rõ ràng, Dao Lạc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Các người bắt tôi là vì cậu Hàn?”
“Đúng vậy, đưa tôi đi tìm anh ta.”
Thẩm Hạ Lan buông lỏng con dao, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước lên ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

“Có ổn không?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là mất lực một chút thôi, xem ra là thân thể này cần phải rèn luyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ, nhưng mà cũng không nói gì nữa.

Dao Lạc nhìn hai người bọn họ thân mật không coi ai ra gì, trong mắt không khỏi lướt qua một tia ảm đạm.

“Các người không sợ đây là cái bẫy mà tôi đã bố trí à, cố ý bởi vì các người mà chịu chết?”
“Nếu là như vậy, thế thì chúng tôi cũng nhận.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Dao Lạc giật mình.


Không phải là nói tính tình của Diệp Ân Tuấn rất lãnh khốc?
Không phải là nói anh ta không có tình cảm gì với cậu Hàn à?
Tại sao thái độ hiện tại lại giống như là anh em sống chết.

Ánh mắt của Dao Lạc đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

“Tốt nhất là các người thật lòng muốn cứu cậu Hàn, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Dao Lạc, không hiểu cô ta có ý gì, lại nhìn thấy Dao Lạc xoay người rời đi, thấp giọng nói: “Đi theo tôi, bây giờ không biết cậu Hàn như thế nào rồi.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau một chút rồi sau đó liền đi theo.

Dao Lạc đưa hai người bọn họ tránh né đám người, đi trên con đường núi nhỏ, sau đó đẩy một đường hầm ở phía sau cái cây.

Trong mật đạo đen thui.

Diệp Ân Tuấn nhìn một chút, anh nhíu mày.

Thẩm Hạ Lan lại bất giác nhớ đến chuyện ở ngục tối.

Lúc đó, người bầu bạn với cô là Tống Dật Hiên, bây giờ không biết sức khỏe của Tống Dật Hiên như thế nào rồi, không biết sau khi Hồ Ngọc Duyên sinh non thì có người nào chăm sóc không?.

 
Chương 2190: 2190: Chương 2187





Thẩm Hạ Lan nghĩ đến những thứ này, trong lòng có chút khổ sở.

Diệp Ân Tuấn cảm nhận được nỗi đau của Thẩm Hạ Lan, anh cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, nhớ đến Tống Dật Hiên thôi, nhớ đến chuyện trong ngục.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.

Tại sao Tống Dật Hiên lại trở về đó, Diệp Ân Tuấn biết chứ.

Bây giờ anh lại có thêm một người anh em, chỉ mong là hai người có thể trở thành anh em với nhau.

Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại, mở đèn pin chiếu sáng đường đi cho Thẩm Hạ Lan.

Dao Lạc đi ở phía trước nhìn thấy như vậy, trong mắt lướt qua một tia suy nghĩ, nhưng mà không nói gì mà còn dẫn đường ở phía trước.

Ba người bọn họ đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Dao Lạc mới dừng lại.


Phía trước đã không có đường đi.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn Dao Lạc mở phiến đá ở phía trên, Dao Lạc trực tiếp nhảy lên.

Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này hai người mới nhảy lên.

Sau khi đi lên, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện đây là từ đường.

Hàn Hi Thần giống như một người máu đang nằm ở dưới đất, không biết là sống hay chết, nằm thẳng, rất là dọa người.

Máu tươi đã khô cạn, còn thấm ướt ra bên ngoài.

Hai mắt của Dao Lạc lập tức đỏ ngầu.

“Cậu Hàn, cậu Hàn, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi, em là Dao Lạc đây!”
Dao Lạc ôm lấy Hàn Hi Thần vào trong ngực, trong nháy mắt nước mắt liền dâng trào.


Cô ta không nên nghe lời của Hàn Hi Thần đi tìm bọn người Diệp Ân Tuấn.

Cô ta nên ở lại đây với anh ta.

Cho dù là trừng phạt, là luyện cổ, tốt xấu gì cũng có cô ta ở đây, cô ta còn có thể giúp cậu Hàn chống đỡ một lúc, không phải à?
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy gương mặt trắng như tờ giấy của Hàn Hi Thần, trong lòng của Dao Lạc đau đớn muốn chết.

Diệp Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần chật vật như thế.

Anh cho rằng Hàn Hi Thần là con trai của thím Trương và Hàn Khiếu, là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, lại là đứa con một của Hàn Khiếu, dù sao thì cũng có thân phận cao quý, làm như thế nào cũng không nghĩ tới bây giờ anh ta lại nằm dưới nền nhà với bộ dạng như thế này, dường như là sinh mệnh đang trôi qua từng giây từng phút.

Thẩm Hạ Lan có chút xúc động.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy bài vị của thím Trương, không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước lên muốn xem hơi thở của Hàn Hi Thần, lại bị Dao Lạc ngăn cản.

“Anh muốn làm cái gì?”
Đôi mắt của cô ta đỏ ngầu, là đề phòng, còn mang theo một tia sát khí, là cái loại hận không thể hủy diệt tất cả mọi người..

 
Chương 2191: 2191: Chương 2188





Lúc này, Diệp Ân Tuấn biết là Dao Lạc yêu Hàn Hi Thần, rất yếu rất yêu.

“Để tôi xem anh ta còn hô hấp không đã.”
“Cậu Hàn vẫn còn sống, chỉ là cơ thể vô cùng suy yếu, chắc là vừa mới giải cổ, các người không nên chạm vào anh ấy, cũng không cần chạm vào, bất cứ vật gì ở đây, bên trong những vạc lớn ở chỗ này đều là cổ trùng có kịch độc rất mạnh.”
Dao Lạc nói xong rồi lại nhanh chóng lấy một cái bình sứ từ trong túi ra, sau đó đổ một viên thuốc nhét vào trong miệng của Hàn Hi Thần.

Nhưng mà không biết có phải là do Hàn Hi Thần đang hôn mê, cho nên vô thức có phản ứng chống đối với thế giới bên ngoài, hay là bởi vì anh ta quá mức yếu ớt, viên thuốc này có nhét như thế nào cũng không lọt.

Miệng của Hàn Hi Thần mím chặt lại, bạn càng dùng sức, anh ta lại càng phản kháng.

Không có cách nào khác, Dao Lạc chỉ có thể ngậm viên thuốc vào trong miệng, sau đó cúi đầu hôn Hàn Hi Thần.

Nhiệt độ quen thuộc cùng với hương thơm cơ thể, cảm giác quen thuộc làm giác quan của Hàn Hi Thần thả lỏng.


Anh ta bỗng nhiên ôm lấy Dao Lạc, một tay giữ lấy gáy của cô ta, nụ hôn nóng bỏng vô thức đòi hỏi.

Mà một cái tay khác của anh ta cũng không rảnh rỗi, thế mà lại bắt đầu xé quần áo của Dao Lạc, động tác đó thật sự là vô thức, dường như là đã luyện vô số lần.

Gương mặt của Thẩm Hạ Lan từ từ đỏ lên, Diệp Ân Tuấn thì nhanh chóng ngăn cản trước người Thẩm Hạ Lan, đưa tay ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan hết sức khó xử.

Bên tai là tiếng thở dốc quen thuộc, gương mặt của cô càng nhỏ hơn.

Cái tên Hàn Hi Thần nãy, lúc nãy nhìn giống như là một người sắp chết, tại sao một động tác của Dao Lạc lại làm cho anh ta cuồng dã gấp gáp như thế, cũng không quan tâm ở bên cạnh có người hay không hả?
Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh Hàn Hi Thần nuốt viên thuốc vào, trực tiếp lấy một viên đạn từ trong túi ra ném về phía Hàn Hi Thần.

Trong nháy mắt, Hàn Hi Thần liền bị đánh ngất xỉu.


Dao Lạc quần áo không chỉnh tề đứng dậy từ trên người Hàn Hi Thần, trên mặt mang theo nét đỏ ửng, ánh mắt lại dịu dàng như nước.

“Cảm ơn.”
“Anh ta thường xuyên như thế này à? Hàn Khiếu cũng mặc kệ?”
Diệp Ân Tuấn không nhận ra hai tay của mình đang nắm chặt lại với nhau, thậm chí còn có hơi run rẩy.

Thẩm Hạ Lan biết anh là bởi vì quan tâm, là bởi vì tức giận.

Ánh mắt của Dao Lạc có chút lạnh, thấp giọng nói: “Đây chính là hình phạt của nhà họ Hàn đối với cậu Hàn, nếu như là bình thường cậu Hàn bị ném vào trong đây bị nhốt từ ba đến năm ngày, không cho ăn uống, thậm chí còn hạ cổ với cậu Hàn.

Nếu như cậu Hàn không thể giải cổ, vậy thì cũng chỉ có thể chờ chết, từ năm mười tám tuổi tôi đã đi theo cậu Hàn, trôi qua nhiều năm như thế, có rất nhiều lúc cậu Hàn đều phải cố gắng vượt qua ở đây.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh đi mấy phần.

Hạ cổ?
Hàn Khiếu thế mà lại hạ cổ?
Vậy thì chuyện lúc trước Thẩm Hạ Lan trúng cổ có liên quan đến Hàn Khiếu rồi?.

 
Chương 2192: 2192: Chương 2189





Thẩm Hạ Lan nhận ra sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khác thường, đương nhiên cô cũng nghĩ đến lần trúng cổ đó.

Vốn dĩ lần đó còn tưởng rằng cô mang thai, thế mà lại làm cô bị giày vò một trận vì cổ độc.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh hơn mấy phần.

Hóa ra là Hàn Khiếu, Lúc đó đã cảm thấy người phụ nữ ấy không có bản lĩnh lớn như thế, còn tưởng là do Vu Phong làm, không nghĩ tới là có liên quan với Hàn Khiếu.

Nói cách khác, Hàn Khiếu và Vu Phong là cùng một đám người? Hoặc là nói hai người bọn họ có quan hệ hợp tác?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan càng lạnh lẽo hơn.

Mặc dù Dao Lạc đang chăm sóc cho Hàn Hi Thần, nhưng mà bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, lúc cô ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, đột nhiên lại đề phòng hơn một chút.


“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, ở bên ngoài đều là người nhà họ Hàn, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng, các người chạy không thoát đâu.”
“Tôi không có ác ý với anh ta.”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn lại mở miệng giải thích.

Bây giờ Hàn Hi Thần đã bình tĩnh lại, giống như là ngủ thiếp đi, lại làm cho người ta thấy lo lắng.

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, nhưng mà anh vẫn không điều khiển được mà bước chân đi tới.

Trong đầu của anh xuất hiện bộ dạng Hàn Hi Thần bật khóc trước bia mộ của Diệp Nam Phương ở khu mộ của Diệp Nam Phương.

Cuối cùng, người đàn ông này không máu lạnh như thế.

Lúc Diệp Ân Tuấn bước qua, Dao Lạc liền vô cùng đề phòng, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo đến ngồi ở một bên, nhưng mà mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, một khi Diệp Ân Tuấn muốn làm gì đó với Hàn Hi Thần, cô ta sẽ phản đòn bất cứ lúc nào.


Đối với sự khẩn trương của Dao Lạc, Diệp Ân Tuấn bất giác bật cười một tiếng, anh nói: “Cô rất trung thành với anh ta.”
Dao Lạc không nói chuyện, cảm xúc không bị lời nói của Diệp Ân Tuấn ảnh hưởng, cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới Dao Lạc nữa, mà là bắt đầu nhìn vết thương ở trên người Hàn Hi Thần.

Trên người của anh ta đều là vết sẹo, vết thương mới vết thương cũ chồng chất vào nhau, nhiều nhất chính là vết dao.

Lúc anh nhìn thấy vết thương ở vị trí tim Hàn Hi Thần, có vẻ là Diệp Ân Tuấn đã hiểu gì đó.

Lần nào người đàn ông này cũng dùng máu của mình để dẫn dụ cổ trùng à?
Anh ta điên rồi hả?
Hay là cảm thấy anh ta bất tử?
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đỏ lên, trái tim cũng nghẹn dữ dội.

Ba anh em bọn họ, nếu so sánh thì có vẻ như chỉ có một mình Diệp Nam Phương là sống tự tại một chút, nhưng mà cũng là người đoản mệnh nhất, mà hai anh em bọn họ có được tính là cá mè một lứa không?.

 
Chương 2193: 2193: Chương 2190





Biết rõ là cứu mình có thể sẽ bị trừng phạt nặng như thế, nhưng mà vẫn muốn ra tay, mặc kệ là khổ nhục kế hay là thật lòng, Diệp Ân Tuấn biết là trái tim của mình đã mềm rồi.

“Đưa anh ta đi thôi, nếu như Hàn Khiếu đã không trân trọng đứa con này, vậy thì cứ để anh ta trở về bên cạnh tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đỡ Hàn Hi Thần dậy, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.

“Cái cậu này, có phải là cảm thấy tôi chưa chết còn muốn bổ cho tôi thêm mấy dao không hả? Diệp Ân Tuấn, tôi không phải là người của cậu, cái gì mà gọi là trở về bên cạnh cậu chứ?”
Giọng nói của Hàn Hi Thần rất nhỏ, hơi thở rất yếu, nhưng mà lúc nghe thấy câu nói này của anh ta, ba người đều sửng sốt một trận.

“Cậu Hàn.”
Dao Lạc bỗng nhiên tránh khỏi Thẩm Hạ Lan, lập tức nhào tới.

“Cậu Hàn, anh đã tỉnh rồi! Anh có đau không, một lát nữa em ra ngoài tìm thuốc giảm đau cho anh, em…”
“Đừng nói nữa, ồn ào quá!”

Hàn Hi Thần gầm nhẹ một tiếng, cau mày.

Dao Lạc lập tức ngậm miệng, nhưng mà trong mắt đều là quan tâm lo lắng.

Hàn Hi Thần lại không nhìn cô ta, mà là nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn.

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhưng mà Hàn Hi Thần có thể nhìn thấy lúc này Diệp Ân Tuấn vô cùng đáng yêu, vô cùng ấm áp.

“Sao cậu lại đến đây?”
“Đến đây xem xem anh chết chưa, nếu như chết rồi thì tôi nhặt xác cho anh, tôi đã xây một ngôi mộ trên mảnh đất trống ở bên cạnh Nam Phương.

Nếu như anh không còn sống, tôi có thể chôn cất anh ở bên cạnh Nam Phương, mất công có một mình Nam Phương ở dưới cô đơn.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, giọng điệu băng lãnh không ấm áp, lại làm cho Hàn Hi Thần nhếch môi nở nụ cười.


“Cậu ước gì tôi chết đi đúng không hả? Diệp Ân Tuấn, buông tôi ra, các người không thoát khỏi đây được đâu, trở về từ con đường cũ là chuyện không thể nào, chắc chắn là bây giờ đang bị canh giữ nghiêm ngặt, có lẽ là rừng núi đã bị bao vây, các người không thể thoát khỏi đây được.

Chỉ còn có một con đường sống, nếu như các người đi ra khỏi đây thì đó chính là con đường chết, nếu như các người chết rồi, ai nhặt xác cho tôi đây?”
Hàn Hi Thần ho khan, giãy dụa đứng dậy từ trên người Diệp Ân Tuấn.

Dao Lạc thấy vậy thì vội vàng đỡ anh ta.

“Cậu Hàn.”
Lúc này, Hàn Hi Thần mới nhìn cô ta.

“Sao lại khiến cho mình chật vật như thế, xấu hổ chết đi được.”
Lời nói của Hàn Hi Thần làm Dao Lạc vội vàng cúi đầu xuống: “Lúc hành động trong rừng sâu, để tiện hành động cho nên đã ăn mặc như thế này.”
“Đỡ tôi ngồi xuống.”
Hàn Hi Thần được Dao Lạc đỡ lấy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiếp tục chạm vào anh ta nữa, mà là trở về bên cạnh Thẩm Hạ Lan, ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực.

Thẩm Hạ Lan dựa vào anh, cười nói: “Em cảm thấy anh ta nói rất đúng, bây giờ trời tối dưới ánh đèn, có làm như thế nào Hàn Khiếu cũng không nghĩ đến chúng ta ở đây.”
“Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút đi.”.

 
Chương 2194: 2194: Chương 2191





Diệp Ân Tuấn đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi xuống ở một bên, đồng thời lấy lương khô trong túi ra đưa cho cô.

“Ăn một chút đi, bổ sung thể lực.”
Hàn Hi Thần nhìn thấy lương khô của Diệp Ân Tuấn, không khỏi có chút buồn bực.

“Này này này, tôi là bệnh nhân, tôi có nhiều thương thế này, trên người của cậu có đồ ăn, thế mà cậu lại không cho tôi.

Diệp Ân Tuấn, cậu hay quá ha.”
“Cô ấy là vợ của tôi, cho cô ấy ăn là chuyện nên làm, anh là gì của tôi tôi, dựa vào cái gì mà phải cho anh ăn?”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức làm trái tim của Hàn Hi Thần thấy hơi đau nhức.

“Tôi là gì của cậu cậu không biết à?”

“Không biết, cũng không muốn biết.”
Diệp Ân Tuấn nói thẳng thừng, mở gói lương khô ra lập tức đưa đến bên ngoài Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Cái này hơi khô, em ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn, một lát nữa để anh đi xem xem có nước không?”
“Được.”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên, cầm lấy lương khô bắt đầu ăn, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn thoáng qua Hàn Hi Thần.

Cô cảm thấy Hàn Hi Thần đấu võ mồm với Diệp Ân Tuấn giống như là một đứa con nít, khó chịu rất là thú vị.

Hàn Hi Thần mím môi, buồn bực nói: “Diệp Ân Tuấn, cậu thật là quá đáng!”
“Cậu Hàn, trên người của em có lương không, em lấy cho anh ăn.”
Dao Lạc nhanh chóng lấy ra, nhưng mà lại bị Hàn Hi Thần chê bai.

“Tôi không muốn của em, tôi muốn của cậu ấy.”
Dao Lạc chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần trẻ con như vậy, không khỏi sửng sờ.


Hàn Hi Thần lại không quan tâm mà nhìn Diệp Ân Tuấn, anh nói: “Cậu có cho tôi không, nếu như cậu không cho tôi thì tôi sẽ kêu người đó, các người đều ở lại đây, nói như thế nào thì tôi cũng là con trai ruột của Hàn Khiếu, lại bắt được các người, đủ để có công lao chống đỡ, sau đó tôi liền có thể ăn một bàn đầy thức ăn ngon, để cho các người thèm chết.”
Bộ dạng này của Hàn Hi Thần thật sự làm Thẩm Hạ Lan mở rộng tầm mắt, cô không nhịn được mà phụt cười một tiếng.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn cũng cong lên.

“Chỉ là một miếng bánh bích quy, anh cần gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Hàn Hi Thần, tâm trạng hiếm khi vui vẻ.

“Cậu cứ nói là cậu có cho không?”
“Cho chứ, anh cũng đã nói như vậy rồi, tôi còn dám không cho nữa à?”
Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ mà ném một miếng lương khô khác tới.

Hàn Hi Thần vội vàng nói với Dao Lạc: “Nhanh nhanh nhanh, lấy tới cho tôi ăn.”
Dao Lạc cho là anh ta thật sự đói bụng, vội vàng mở vỏ ra đưa cho Hàn Hi Thần..

 
Chương 2195: 2195: Chương 2192





Hàn Hi Thần ăn say sưa ngon lành, khóe miệng cười kéo đến mang tai.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta vui vẻ như thế, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Quên nói cho anh biết lương khô này là của Dao Lạc, là người phụ nữ của anh cho chúng tôi ăn để đi đường chống đói, nói cách khác, lương khô của Dao Lạc với chúng tôi chẳng có gì khác biệt nhau.”
Hàn Hi Thần hơi bất ngờ, lập tức nhìn Dao Lạc.

Dao Lạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, sức khỏe của mợ Diệp vô cùng yếu ớt, lúc đó em không có cách nào khác cho nên mới đưa lương khô cho bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan lại bật cười, nắm lấy ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có xấu bụng như thế.”
“Anh chỉ nói cho anh ta biết tình hình thực tế, mấy đứa con nít trong nhà trẻ thích cướp đồ ăn của người khác, cứ luôn cảm thấy đồ của người khác là ngon hơn.

Nhưng mà nó lại không biết đồ của người khác đều xuất phát từ nhà của nó.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Hàn Hi Thần thật sự phiền muộn.

Thẩm Hạ Lan cho là anh ta sẽ tức giận, kết quả Hàn Hi Thần lại cười nói: “Không sao hết, tôi thích cướp đồ của người khác đó, cho dù là lấy từ nhà của tôi thì tôi cũng muốn cướp.


Sao nào, cậu có ý kiến à?”
Bộ dạng vô lại đó quả thật làm cho Diệp Ân Tuấn không dám gật bừa.

“Ấu trĩ.”
“Cậu không ấu trĩ hả, cậu không ấu trĩ thì làm sao có thể so sánh tôi với trẻ em ở nhà trẻ được chứ?”
Hàn Hi Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn miếng lương khô còn sót lại ở trong tay, đột nhiên cảm thấy không ngon nữa.

“Không ăn nữa!”
Anh ta trực tiếp nhét miếng còn dư cho Dao Lạc.

Dao Lạc chẳng đoán được lúc này anh ta đang tức giận hay là không tức giận, chỉ có thể bỏ miếng lương khô xuống, sau đó đi tìm nước.


Chờ Dao Lạc đi khỏi, Hàn Hi Thần mới nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Tôi bị nhốt ở đây từ ba đến năm ngày, thời gian mà tôi có thể bảo vệ cho cậu cũng chỉ có ba đến năm ngày, sáng ngày mai cậu vẫn nên nghĩ cách rời khỏi nơi này đi.”
“Nếu như tôi nói không thì sao nào?”
Diệp Ân Tuấn nhìn cảm xúc phức tạp trong mắt Hàn Hi Thần, trong lòng có hơi không nỡ, nhưng mà vẫn lạnh giọng hỏi: “Anh Trạm đâu rồi?”
“Anh ta không có ở đây.”
“Vậy thì anh ấy đang ở đâu?”
Sự cố chấp của Diệp Ân Tuấn đối với Trạm Dực làm Hàn Hi Thần cảm thấy bực bội.

“Cậu chỉ cần quan tâm cậu là được rồi, cậu quan tâm anh đang ở đâu làm cái gì chứ? Anh ta không chết được đâu, các người đều cho rằng anh ta bị điều tra, bị đưa đi, có lẽ sẽ bị xử quyết bí mật có đúng không? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, không có đâu, anh ta không bị thương gì hết, không chỉ như vậy, ở đây còn có một nhóm quân đội để cho anh ta tùy ý điều khiển.

Nếu như không phải anh ta đến đây, ba của tôi cũng sẽ không bị khống chế.

Cho nên, cậu thật sự không cần phải cần thiết lo lắng cho an nguy và sự sống chết của anh ta, nếu như so sánh thì cậu mới là người gặp nguy hiểm, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như cậu mới đần độn chạy tới Trương Gia Trại chịu chết.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần có chút bối rối.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức ngây ngẩn cả người.

Ở đây, Trạm Dực còn có một đội quân bí mật tùy ý điều khiển à?.

 
Chương 2196: 2196: Chương 2193





Vậy thì tại sao anh ta lại không liên lạc với người trong nhà cơ chứ?
Cấp trên đánh trống khua chiên điều tra anh ta, thậm chí tạo ra một màn này, rốt cuộc là để làm cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì để che giấu tai mắt, mục đích thật sự là để Trạm Dực đến đây điều tra cái gì đó?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ đến lời nói của Mặc Trì.

Anh ta nói: “Có một số chuyện không giống như là cậu đã thấy, trong lòng của ông cụ có tính toán.”
Đột nhiên, dường như Diệp Ân Tuấn đã hiểu cái gì đó, đầu óc bỗng trở nên sáng tỏ.

“Nhìn bộ dạng này của cậu, hình như là đã hiểu ra cái gì đó, chẳng lẽ Trạm Dực đến đây là còn có nhiệm vụ nào khác?”
Lời nói này của Hàn Hi Thần làm Diệp Ân Tuấn nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tình huống của anh ấy như thế nào tôi cũng không biết, tất cả đều là do anh nói, độ tin cậy này chưa đủ để đảm bảo, tôi biết cái gì chứ? Nếu như anh biết anh ấy có một nhóm quân đội để điều khiển ở đây, vậy thì chắc chắn anh biết anh ấy đang ở đâu, nói vị trí của anh ấy cho tôi biết đi.”
“Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết vậy?”

Hàn Hi Thần chính là không quen nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Diệp Ân Tuấn, không khỏi có chút ảo não.

Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Chỉ dựa vào trạng thái hiện tại của anh, anh cho rằng anh không nói thì tôi có thể bỏ qua cho anh à?”
“Cậu muốn làm cái gì?”
Hàn Hi Thần lập tức cảnh giác.

Diệp Ân Tuấn lại cười tà: “Bây giờ sức khỏe của anh yếu như thế, vợ của tôi cũng có thể khống chế anh, anh cảm thấy mình có phần thắng chắc?”
“Đừng có uy hiếp tôi, ở chỗ của tôi cũng có người, cậu xem Dao Lạc như là người chết hả?”
Hàn Hi Thần cũng không lo lắng Diệp Ân Tuấn sẽ ra tay với mình, không nói trước muốn động thủ thì đã động thủ từ lâu, cho dù có động thủ đi nữa, dựa vào thân thủ của Dao Lạc cũng sẽ không thể không ngăn cản bọn họ.

Diệp Ân Tuấn nhìn Dao Lạc vẫn còn đang rót nước ở bên ngoài, trêu chọc nói: “Sao vậy? Thật sự là người phụ nữ của anh à, vợ hả?”

Tay của Hàn Hi Thần hơi dừng lại, sắc mặt có chút căng cứng, sau đó mới nhìn bóng lưng của Dao Lạc, lạnh nhạt nói: “Không phải, cô ấy là món quà buổi lễ trưởng thành mười tám tuổi của tôi, là của ba tôi tặng cho tôi.”
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.

Anh biết lễ trưởng thành là cái gì.

Đó là một phong tục vẫn được di truyền từ thời cổ đại, ý là nói đến ngày trưởng thành mười tám tuổi của con trai, phụ huynh sẽ tặng một cô gái cho anh ta.

Vì để đàn ông có thể khai phá thân thể, dạy cho anh ta một chút chuyện giường chiếu nam nữ, bình thường mà nói những người phụ nữ như thế đều được tuyển chọn từ mười nghìn người, tặng cho con mình.

Một mặt là vì để giải buồn, một mặt khác là vì để giám thị hành động sau khi con mình trưởng thành có phù hợp với lẽ thường không, nếu như có hành vi khác thường thì có thể kịp thời báo cáo cho phụ huynh, xem như là một cái máy giám sát được đặt ở bên cạnh con mình.

Chỉ là, Diệp Ân Tuấn không ngờ tới bây giờ là xã hội hiện đại, thế mà Hàn Khiếu là còn dùng biện pháp này để khống chế Hàn Hi Thần.

“Lúc anh đi lính thì cô ta cũng đi theo hả?”.

 
Chương 2197: 2197: Chương 2194





“Đi theo chứ, có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần chứ đừng nói chi là dẫn một người phụ nữ vào quân doanh.”
Hàn Hi Thần tự dưng bật cười.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới ý thức được tại sao Hàn Hi Thần lại có mấy lời không nói ở trước mặt Dao Lạc.

“Sao lại không giết cô ta?”
Có một vài người đàn ông sau khi đã có thế lực của mình, sẽ tạo ra một hiện trường giả rằng người phụ nữ đã bị giết trong một nhiệm vụ, từ đó về sau tiêu diệt kẻ tay mắt mà phụ huynh đã chôn xuống cho mình.

Dựa vào năng lực của Hàn Hi Thần, muốn nhổ một cái đinh như thế là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hàn Hi Thần lại lạnh nhạt nói: “Giết cô ta làm cái gì, giết cô ta, tiếp theo đó sẽ còn có thêm một người nữa.

Hơn nữa, con người của tôi có bệnh sạch sẽ, một người phụ nữ cũng đã đủ rồi, cậu kêu tôi không ngừng ngủ chung với người phụ nữ xa lạ, tôi còn chê bẩn đó.”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan bất giác nhìn chăm chú vào Hàn Hi Thần.


Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan sát vào trong ngực.

Thẩm Hạ Lan giật mình, lập tức hiểu được chắc có lẽ là người đàn ông này lại ghen rồi?
Thật là.

Cô cũng chỉ nhìn Hàn Hi Thần vài cái mà thôi, có cần thiết không chứ?
Hiển nhiên là Hàn Hi Thần có hơi giật mình, lập tức cười nói: “Cậu yên tâm đi, tôi không có hứng thú với vợ của cậu.”
“Nếu như anh có hứng thú với cô ấy, bây giờ anh đã chết rồi.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy xấu hổ.

Lúng túng lắm đó có biết không hả.

“Để em đi xem xem sao Dao Lạc đi tìm nước lâu như thế, không phải là mật báo cho Hàn Khiếu rồi đó chứ?”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền muốn đứng dậy, lập tức nghe thấy Hàn Hi Thần nói: “Cô ấy sẽ không đâu, từ lúc mười tám tuổi cô ấy đã đi theo tôi, bây giờ cũng đã ba mươi rồi, chúng tôi ở bên nhau mười hai năm, nếu như cô ấy muốn bán đứng tôi thì đã bán đứng từ lâu, không cần phải chờ đến bây giờ?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút.

Diệp Ân Tuấn lại nói với Thẩm Hạ Lan: “Em đi xem xem cô ta có cần hỗ trợ gì không.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghe ra ý tứ của Diệp Ân Tuấn, cô nhẹ gật đầu rồi đi khỏi.

Lúc trong phòng chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn và Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa tới.

Hàn Hi Thần cũng không nhiều lời, châm điếu thuốc lên rồi hung hăng hút vài hơi.

Có rất nhiều biện pháp để giảm cơn đau, nhưng đàn ông thích nhất vẫn là nicotine.

Làn khói mờ phun ra từ trong miệng của anh ta, bao phủ gương mặt anh ta, làm cho người ta không nhìn thấy biểu cảm.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Anh muốn thả cô ta đi?”.

 
Chương 2198: 2198: Chương 2195





“Đúng vậy, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, nếu như còn không đi, đời này thật sự xong rồi.

Rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi, cô ấy mới có thiên địa rộng lớn hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi đã làm trễ nải mười hai năm của cô ấy, cũng không thể làm chậm trễ một đời của cô ấy.”
Hàn Hi Thần nói xong rồi lại hít một hơi khói, cũng không biết là bởi vì hút quá gấp hay là sao đó, thế mà lại ho kịch liệt.

Cuối cùng, Diệp Ân Tuấn vẫn có chút không nỡ, bước qua vỗ vỗ sau lưng anh ta, Hàn Hi Thần thừa cơ dựa vào đùi của anh mà nằm xuống.

“Nè, đừng có quá đáng nha.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Cái người đàn ông này không nói đạo lý quá rồi nhỉ?
Bọn họ có thân thuộc như vậy à?
Hàn Hi Thần lại không quan tâm, khoát khoát tay: “Chỉ mượn dựa một chút mà thôi, cậu nhỏ mọn như vậy làm cái gì? Đừng có quên tôi là bởi vì ai mà biến thành như thế này.”
Diệp Ân Tuấn bó tay luôn rồi, nhưng mà anh cũng không tiếp tục đẩy anh ra nữa.


Hàn Hi Thần nằm ở trên đùi Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cứu cô ấy ra ngoài giúp tôi, tôi sẽ đồng ý tìm chú hai Hoắc giúp cho cậu.”
Diệp Ân Tuấn lập tức bất ngờ.

“Anh nói cái gì chứ?”
Hàn Hi Thần lại cười, nụ cười vô cùng yêu nghiệt.

Anh ta mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn đôi mắt phượng của Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Dao Lạc đang mang thai, mang thai con của tôi, đây là đứa con thứ tư của tôi và cô ấy.”
“Anh đã có ba đứa con rồi hả?”
“Đều không thể sinh ra đời, ba của tôi không cho phép.

Ông ta không cho phép một món quà sinh ra đời sau nhà họ Hàn, cho nên mỗi lần tôi đều không có duyên nhìn thấy con mình, lần trước phá thai thiếu chút nữa là Dao Lạc mất máu quá nhiều mà chết, bác sĩ nói là sau này xác suất cô ấy mang thai vô cùng nhỏ, thậm chí có lẽ là đời này cũng không thể mang thai, cho nên ba tôi mới bỏ đi suy nghĩ muốn giết cô ấy.

Bây giờ cô ấy lại đang mang thai, bản thân lại không biết.


Ân Tuấn, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, phụ nữ ở độ tuổi này đã làm mẹ rất nhiều năm, tôi không hi vọng là cô ấy ở lại đây, cậu đưa cô ấy đi đi, bảo vệ đứa bé trong bụng cô ấy, tôi sẽ giúp cho cậu, giúp cậu tìm vị trí của chú hai Hoắc, giúp cậu điều tra chuyện mà cậu muốn.”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, trong đôi mắt mang theo một chút ẩm ướt, hốc mắt của anh ta đỏ bừng.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên thấy lo lắng.

“Đã yêu cô ta, tại sao lại không tự mình đưa cô ta đi? Dựa vào thực lực của anh, anh có thể cho cô ấy hạnh phúc mà cô ta muốn mà, Hàn Khiếu không có tính người, anh cũng không thể liều chết mà đi theo ông ta chứ?”
“Tôi không đi được, trong người của tôi có tử cổ, mẫu cổ đang ở trong tay của ba tôi, thiên hạ rộng lớn, tôi chỉ có thể ở bên cạnh ông ta, tôi không sợ chết, sợ sau khi tôi chết rồi thì không có ai che chở cho Dao Lạc, không có người nào bảo vệ cho đứa bé trong bụng cô ấy.

Tôi muốn đứa bé này, muốn để Dao Lạc sống thật hạnh phúc, có lẽ đây chính là đứa con duy nhất của tôi và cô ấy.”
Hàn Hi Thần cay đắng nói.

Cho đến bây giờ, anh ta chưa từng nói những lời này với bất cứ ai.

Ai có thể nghĩ tới ba ruột của mình lại có thể hạ cổ với đứa con ruột cơ chứ?
Cho dù anh ta có nói, chắc có lẽ chẳng có mấy người tin.

Diệp Ân Tuấn lại hoàn toàn kinh ngạc, một cảm giác phẫn nộ lan tràn từ trong ngực..

 
Chương 2199: 2199: Chương 2196





Kể từ sau khi Diệp Nam Phương qua đời, anh rất xem nhẹ tình cảm gia đình, sự phản bội của Diệp Tử càng làm anh khinh thường tình cảm người thân hơn nữa.

Nhưng mà lúc này, trong nháy mắt anh đột nhiên muốn ôm chặt lấy Hàn Hi Thần, cho dù một cái ôm cũng được.

Nhưng mà cuối cùng, Diệp Ân Tuấn vẫn có thể kiềm chế.

“Sao lại không nói cho Dao Lạc biết?”
“Nói cho cô ấy, cô ấy liền biết tôi muốn làm cái gì, trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy hiểu tôi còn hơn là tôi hiểu chính mình.

Nếu như nói cô ấy muốn phản bội tôi, tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay, cho nên tôi cần thiết xin hai người giúp tôi giấu diếm chuyện cô ấy mang thai.”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn càng cau chặt hơn nữa.

“Dao Lạc là phụ nữ, làm sao cô ta không thể cảm nhận được mình đang mang thai?”

“Trong lúc sát thủ huấn luyện hoặc là lúc có nhiệm vụ thì sẽ sử dụng thuốc làm cho thời gian có kinh nguyệt của mình trễ đi, tôi sợ là cô ấy nghi ngờ cho nên đã dùng vitamin thay thế thuốc, bây giờ cô ấy chỉ tưởng rằng tác dụng của thuốc làm thời gian có kinh bị trì hoãn, cũng không phát hiện mình đang mang thai, nhưng mà nếu như chờ đợi thêm nữa thì không thể lừa dối được, các phản ứng khi mang thai sẽ được bộc lộ.”
Đây mới chính là điều mà Hàn Hi Thần lo lắng nhất.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đã hiểu, Hàn Hi Thần không thể tin tưởng ai.

“Không phải là bản thân anh cũng có thể à, với thực lực của mình mà còn không chăm sóc tốt cho một người phụ nữ?”
“Trong tổ chức có người của ba tôi trà trộn vào, lần trước chuyện A Nhan đi tìm Hạ Tử Thu đã thoát khỏi sự khống chế của tôi, thiếu chút nữa là hại chết Hạ Tử Thu.

Trước khi tôi vẫn còn chưa điều tra ra người nào trong tổ chức của tôi là người của ba tôi, tôi không dám mạo hiểm giao người phụ nữ và con của tôi cho bọn họ, người duy nhất mà bây giờ tôi có thể tin tưởng chỉ có cậu thôi.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn nóng rực như thế, nóng đến nỗi làm Diệp Ân Tuấn không có cách nào từ chối.

“Được.”
Anh biết mình không nên đồng ý.

Dọc theo con đường này, bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm, cũng có quá nhiều chuyện không thể chắc chắn và tồn tại mối nguy hiểm, nhưng mà anh vẫn đồng ý.


Mặc dù không gọi Hàn Hi Thần một tiếng anh cả, nhưng mà có một vài thứ khắc trong xương cốt, có xóa cũng không thể xóa được.

“Cảm ơn.”
Hàn Hi Thần nói xong thì cũng cười, nụ cười của anh ta trong trẻo như thế, chói mắt như thế, anh ta dựa ở trên đùi Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một lát đây.”
Nói xong, anh ta lại thật sự ngủ thiếp đi.

Anh ta ngủ yên ổn như thế, hoàn toàn yên tâm giao mình cho Diệp Ân Tuấn, làm như bọn họ là anh em ở chung rất nhiều năm rồi.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc trở về thì nhìn thấy một màn như thế.

Dáng dấp của Hàn Hi Thần rất đẹp trai, đẹp trai giống y như là Diệp Ân Tuấn, mà bây giờ hai người đàn ông đẹp trai đang ngồi cùng một chỗ, một người nằm trên đùi của một người khác, hình ảnh này thật sự làm cho người ta dễ dàng hiểu sai.

Dao Lạc nhanh chóng đi tới, Thẩm Hạ Lan cũng bước theo, lúc sắp đi đến trước mặt Hàn Hi Thần, Dao Lạc đột nhiên đứng vững lại.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan không chú ý, thiếu chút nữa là đã đụng vào Dao Lạc.

Đúng lúc này, Dao Lạc đột nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt có một con dao xuất hiện trong ống tay áo của cô ta, bay thẳng về phía Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 2200: 2200: Chương 2197





Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, nhưng mà thân thể vô thức bước lên ngăn cản Dao Lạc.

“Anh giết anh ấy?”
Đôi mắt của Dao Lạc đỏ ngầu đến đáng sợ, hiển nhiên là có chút điên cuồng.

Thẩm Hạ Lan sợ người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sẽ vào đây, bất đắc dĩ đánh Dao Lạc ngất xỉu.

Diệp Ân Tuấn nhìn động tác lưu loát của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Có lẽ là chúng ta phải dẫn hai người bọn họ đi thôi.”
“Lúc nãy, hai người nói gì với nhau vậy?”
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, anh kêu mình rời đi là có chuyện muốn nói cùng với Hàn Hi Thần.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Sau này sẽ nói với em, chúng ta xem xem ở đây có gì ăn không, chắc có lẽ là phải chờ một lúc nữa mới có thể tìm chỗ rời khỏi.”

“Được.”
Ở bên ngoài, Thẩm Hạ Lan tin tưởng Diệp Ân Tuấn vô điều kiện.

Cô đặt Dao Lạc nằm ở bên cạnh Hàn Hi Thần, mình thì đưa ly nước vừa mới mang tới cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn uống một ngụm, cũng để lại một ít cho Thẩm Hạ Lan, sau đó nói: “Bạch Thủy Trại này cách Trương Gia Trại không xa, các dãy núi liên kết với nhau, không biết là có thể trở về Trương Gia Trại từ trong núi không?”
“Anh muốn về Trương Gia Trại hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, bây giờ anh nhận ra Trương Gia Trại mới là điểm quan trọng, trong đó có thể vén hết làng sương mù, có lẽ là anh Trạm cũng ở đây.”
“Vậy đám nhỏ Nghê Nghê phải làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng cho bọn nhỏ.


Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho Diệp Tranh kêu thằng bé liên lạc với Trương Linh, đương nhiên Trương Linh sẽ có cách đưa bọn nó đi khỏi, hoặc là dẫn bọn nó trở lại Trương Gia Trại.”
“Tại sao anh lại không liên lạc với Trương Linh?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi rũ xuống, thấp giọng nói: “Không muốn.”
Vỏn vẹn hai chữ, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy sự ghét bỏ của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại anh là trại chủ của Trương Gia Trại, có một số việc không phải là muốn tránh là có thể tránh được.

Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi.

“Trên người không có vết thương gì đó chứ, có cần em xem giúp anh không?”
Thật ra thì Diệp Ân Tuấn có hơi buồn ngủ rồi, nhưng mà bây giờ đang ở đây, anh không dám nghỉ ngơi, cũng không dám ngủ.

“Không có đâu, anh rất khỏe, em ngủ một chút đi, anh trông chừng là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn quầng thâm mắt đậm màu dưới mắt Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy đau lòng.

“Em ngủ đi, lúc đầu em chẳng ngủ được bao nhiêu, sức khỏe không tốt cho lắm, rồi lại đi cả đoạn đường dài, một lát còn phải dẫn Dao Lạc rời khỏi nơi này, cho nên nghe lời, ngủ một lát đi, nha?”.

 
Chương 2201: 2201: Chương 2198





Diệp Ân Tuấn sờ lên đầu Thẩm Hạ Lan, ánh mắt dịu dàng ấy làm trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp.

“Được rồi.”
Cô biết thể lực của mình không thể chống đỡ được nữa, cũng không thể miễn cưỡng, vì vậy, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, tiếng hít thở của Thẩm Hạ Lan dần dần đều đều.

Ở bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân, từng nhóm người tuần tra đi ngang qua trước mắt, ai cũng không nghĩ tới bọn người Diệp Ân Tuấn lại trốn trong từ đường.

Hàn Hi Thần ngủ không lâu, trôi qua khoảng chừng một tiếng đồng hồ thì liền tỉnh dậy, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi bên mép giường, anh ta hơi dừng lại một chút rồi lại nhìn Dao Lạc đang mê mang, ánh mắt trở nên có chút dịu dàng.

“Cậu ngủ một lúc đi, để tôi canh cho.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, trực tiếp ngã đầu liền ngủ mất.


Anh thật sự rất mệt mỏi.

Diệp Ân Tuấn đã từ bỏ cảnh giác với Hàn Hi Thần, có thể tin tưởng anh ta.

Trong nháy mắt, con ngươi của Hàn Hi Thần trở nên phức tạp.

Chỉ cần bây giờ mình kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sẽ bị Hàn Khiếu bắt lại, vậy thì anh ta vẫn là đứa con trai nghe lời của Hàn Khiếu, vẫn là người thừa kế duy nhất của Hàn Khiếu.

Nhưng mà anh ta lại nhìn về phía Dao Lạc.

Người phụ nữ này đã đi theo anh ta lâu như thế, bây giờ vì cô ta mang thai, Diệp Ân Tuấn tình nguyện mang cô ta ra ngoài, chuyện này Hàn Hi Thần vừa nghe thì đã thấy không dễ dàng rồi.

Những ngày tháng liếm máu trên mũi dao làm cho anh ta sắp quên đi tình yêu là gì.

Ở bên cạnh Dao Lạc 12 năm, luôn cho rằng quen thuộc lẫn nhau, lúc Dao Lạc mất đi con, đau đớn đến nỗi không muốn sống, Hàn Hi Thần mới phát hiện người phụ nữ này đã bất tri bất giác bước vào trong lòng của mình.


Mặc kệ cô ta có phải là gián điệp do Hàn Khiếu đặt ở bên cạnh mình hay không, lúc này, Hàn Hi Thần không quan tâm nhiều như thế.

Anh ta vuốt ve mái tóc dài của Dao Lạc, trong đầu hiện lên những mảnh ký ức vụn vặt của hai người.

Hai người bọn họ không dỗ ngon dỗ ngọt, vừa mới bắt đầu chỉ có xúc động của nam nữ, sự đồng hành với nhau trong cuộc sống cô đơn, nhưng mà cũng chính vì vậy mới càng có thể bước vào lòng nhau hơn, không thể kiềm chế.

Hàn Hi Thần chưa từng nghĩ tới có một ngày mình bị tình yêu bao phủ, bây giờ không khỏi cười khổ mấy lần.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, gần đây suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mới đưa ra quyết định.

Lúc Hàn Hi Thần gửi bản đồ cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy.

Điện thoại rung lên làm anh mở mắt, nhìn thoáng qua điện thoại mà Hàn Hi Thần đang cầm ở trong tay, mình thì cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện là một tấm bản đồ vùng núi, anh không khỏi sửng sốt.

“Cái này…”
“Từ từ đường có thể dẫn đến dãy núi ở phía sau, có một lối vào bí mật trong dãy núi, mọi người cứ đi theo cánh cửa đó thì sẽ đến Trương Gia Trại.”
Giọng nói của Hàn Hi Thần không lớn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại có thể nghe ra một tia kiên định.

Lúc này, Hàn Hi Thần xem như đã hoàn toàn bán đứng Hàn Khiếu..

 
Chương 2202: 2202: Chương 2199





Bản đồ vùng núi chắc chắn là một thứ bí mật, ngoại trừ Hàn Khiếu ra, có lẽ chỉ có Hàn Hi Thần biết, nhưng mà bây giờ anh ta lại nói cái này cho Diệp Ân Tuấn.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên chua xót mấy phần.

“Anh đi cùng chúng tôi đi.”
“Tôi còn phải ở lại điều tra tung tích của chú hai Hoắc giúp cậu.”
Hàn Hi Thần có hơi kinh ngạc với lời nói của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà lại cười cười, không đồng ý.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tự chúng tôi sẽ tìm tung tích của chú hai Hoắc, không cần anh phải điều tra.

Bây giờ anh lại nói bí mật lớn nhất của Hàn Khiếu cho chúng tôi biết, cho dù anh là con của ông ta, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Tôi đã không có người thân, tôi không muốn mình phải có tiếc nuối.


Hàn Hi Thần, anh đi cùng chúng tôi đi.”
Thân thể của Hàn Hi Thần có chút cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên nóng ấm.

Anh ta cho rằng đời này mình sẽ không được Diệp Ân Tuấn thừa nhận, không nghĩ tới chỉ là một tấm bản đồ vùng núi mà đã khiến Diệp Ân Tuấn tin tưởng mình như thế.

Hàn Hi Thần kéo kéo khóe môi, cười nói: “Cậu dễ lừa quá đi, làm sao cậu biết tấm bản đồ tôi cho cậu là thật?”
“Anh sẽ không lấy mạng của Dao Lạc ra để nói đùa.”
“Cũng chỉ là món đồ chơi của ba tôi cho tôi, cậu thật sự cho rằng tôi thật lòng à?”
Lời nói của Hàn Hi Thần làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên khó coi.

“Không cần phải nói mấy lời thử lòng tôi đâu, Hàn Hi Thần, nếu như tất cả những chuyện anh làm ra đều là khổ nhục kế, vậy thì Diệp Ân Tuấn tôi sẽ nhận.”
Lời này vừa mới nói ra, thân thể của Hàn Hi Thần liền cứng đờ.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói run rẩy: “Cái gì gọi là nhận chứ?”
“Nhận có nghĩa là cho dù anh lừa gạt tôi, đả thương tôi, tôi cũng sẽ nhận, ai bảo anh là anh em của tôi chứ?”

Vừa mới nói xong, cánh mũi của Hàn Hi Thần lập tức chua xót.

Anh ta vội vàng quay đầu qua, thấp giọng nói: “Cậu còn buồn nôn hơn nhiều so với Nam Phương, Nam Phương sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy.”
“Đó là bởi vì Nam Phương chưa kịp nói, mặc kệ hoàn cảnh lớn lên của chúng ta như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng là anh em cùng một mẹ sinh ra.

Tám năm trước, tôi không thể giữ lại Nam Phương, bây giờ tôi không muốn để mình phải có thêm sự tiếc nuối.

Hàn Hi Thần, anh đi cùng với chúng tôi đi.”
Diệp Ân Tuấn thật sự nghiêm túc.

Hàn Hi Thần lại lắc đầu: “Nếu như tôi đi, vậy thì mọi người sẽ bị bại lộ, tôi ở đây ít nhất còn có thể kéo dài từ ba đến năm ngày cho mọi người, lúc đó chắc chắn mọi người có lẽ đã trở về Trương Gia Trại.

Đến lúc đó, cậu muốn cứu tôi thì cũng có thể lực, dù sao thì tốt hơn nhiều so với việc chúng ta chết trong vùng núi này.”
“Nhưng mà…”
“Diệp Ân Tuấn, cậu không phải là một người không quả quyết, cậu cũng đã từng đến chiến trường, cậu biết quyết định như thế nào mới là tốt nhất có đúng không? Tôi đã cho mọi người đường lui, mọi người có thể yên tâm giao những chuyện phía sau cho tôi.

Yên tâm đi, tôi không ngu ngốc, sẽ không ngốc đến nỗi chờ ba của tôi phát hiện ra rồi đến xử lý tôi, ở đây có nhiều cổ trùng như thế, tôi sẽ để cho mình rơi vào trạng thái ngủ say, thậm chí mạng sống như treo trên sợi tóc.

Chỉ có như vậy, ba tôi mới có thể tin tưởng tôi không phải cùng một đám các cậu.”.

 
Chương 2203: 2203: Chương 2200





Hàn Hi Thần đã tính toán xong từ trước.

Diệp Ân Tuấn lại vô cùng chán ghét cổ trùng.

“Đừng có lấy mạng sống của mình ra mà nói đùa!”
“Tôi sẽ không chết đâu, cho dù còn một hơi tàn tôi cũng sẽ chờ cậu đến cứu tôi ra ngoài.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần vô cùng sáng chói.

Lúc này, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút khổ sở.

“Anh…”
“Dao Lạc biết thế lực của tôi, nếu như cậu cần thì cứ việc kêu cô ấy điều động người, tôi sẽ gửi những gì cần nói cho Dao Lạc, bây giờ mọi người sửa soạn một chút đi, cũng nên đi rồi.”
Hàn Hi Thần biết là nơi này không thể ở lâu.


Bọn họ càng kéo dài thời gian, nơi này càng nguy hiểm.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng đã tỉnh lại, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Hi Thần thì cũng không nói gì, nhưng mà ánh mắt có hơi ẩm ướt.

“Anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho chị dâu thật tốt.”
Một tiếng gọi anh cả của Thẩm Hạ Lan làm cho Hàn Hi Thần thiếu chút nữa rơi nước mắt.

“Vẫn là em dâu biết nói chuyện, nhưng mà anh với Dao Lạc vẫn còn chưa kết hôn, nếu có cơ hội, anh thật sự muốn quang minh chính đại cưới cô ấy.”
“Sẽ mà, chắc chắn sẽ có ngày đó.”
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng kiên định.

Hàn Hi Thần nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn.

Lúc cười, anh ta cực kỳ giống với Diệp Ân Tuấn.


Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi nóng lên, anh kéo Thẩm Hạ Lan qua, thấp giọng nói: “Chúng tôi đưa Dao Lạc đi nha.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, chắp tay với Hàn Hi Thần, sau đó đỡ Dao Lạc rồi rời khỏi từ đường theo con đường mà Hàn Hi Thần đã mách cho bọn họ.

Nếu như không phải Hàn Hi Thần đưa cho bọn họ bản vẽ, cho dù là bọn họ bị nhốt ở đây một năm cũng chưa chắc có thể phát hiện ra mật đạo từ đường lại là bài vị của thím Trương.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đưa Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đi khỏi, cái nhìn cuối cùng mà anh nhìn Hàn Hi Thần, cảm xúc rất phức tạp.

Hàn Hi Thần lại cười vô cùng thờ ơ, dường như đây chỉ là một lần chia tay mà không phải là sinh ly tử biệt.

Lúc bóng dáng của bọn họ rời khỏi từ đường, nụ cười trên mặt của Hàn Hi Thần liền biến mất.

Anh ta nhìn từ đường vô cùng quen thuộc nhưng lại cực kì lạnh lẽo, nhìn bài vị của thím Trương, không khỏi cười lạnh: “Mẹ, con xin lỗi, có lẽ là con phải để mẹ thất vọng rồi, con không thể bảo vệ cho người mẹ yêu, con trai chỉ muốn sống thật tốt, sống một cuộc sống của riêng mình, đây mới chính là điều mà mẹ hi vọng có đúng không? Cho nên, chắc chắn là mẹ sẽ không trách con có đúng không?”
Nói xong, Hàn Hi Thần đi đến phía dưới bài vị của thím Trương, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Trong nháy mắt, cái hộp mở ra, một con trùng màu vàng ngọ nguậy chui ra, trực tiếp chui vào trong lỗ mũi của Hàn Hi Thần.

Thân thể của Hàn Hi Thần đột nhiên lảo đảo, “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người liền hôn mê nằm trên mặt đất..

 
Chương 2204: 2204: Chương 2201





Diệp Ân Tuấn dẫn theo Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đang hôn mê đi dọc theo mật đạo rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi bọn họ cho rằng mình cứ tiếp tục bước tới, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng đã phát hiện một tia sáng.

“Ở phía trước có ánh sáng, chúng ta có thể đi ra không đây?”
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn cũng xuất hiện cảm xúc mừng rỡ.

“Chúng ta đã đi ba ngày rồi, chắc là có thể đi ra.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Dao Lạc vẫn còn ngủ say, trong lòng có chút buông lỏng.

Chỉ cần đi ra, có lẽ là bọn họ đã an toàn.

Thẩm Hạ Lan thấy được ánh sáng, tâm trạng cũng thả lỏng hơn một chút, nhìn Dao Lạc đang hôn mê, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Dao Lạc chỉ bị em đánh nhẹ một cái thôi mà, nói như thế nào cũng không thể hôn mê ba ngày, nếu như không phải hô hấp của cô ta vẫn còn bình thường, em còn sợ là em đã ra tay nặng quá mà đánh chết người.”

“Sẽ không đâu.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, cầm lấy bình nước vắt ở bên hông xuống đưa cho Thẩm Hạ Lan, anh nói: “Uống nước đi.”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy nước ấm uống vào mấy ngụm, sau đó lại đưa cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cũng nhanh chóng uống mấy hớp.

Nhìn hai người cùng uống chung một ly nước, trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy ngọt ngào.

“Vậy tại sao cô ta cứ luôn bất tỉnh vậy?”
“Chắc là Hàn Hi Thần đã cho cô ta uống cái gì đó rồi, để cô ta ngủ say như vậy thì cho dù cô ta tỉnh lại biết cái gì đó, trở về cũng đã chậm.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan thắc mắc không hiểu.


“Có ý gì chứ?”
“Hàn Hi Thần nhờ anh đưa cô ta ra ngoài, cô ta đang mang thai con của Hàn Hi Thần, chỉ là bản thân Dao Lạc không biết mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện của Dao Lạc và Hàn Hi Thần cho Thẩm Hạ Lan nghe một lần.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe xong thì có chút cảm thán: “Tình yêu của ai cũng trắc trở như thế à? Em cho rằng tình cảm của chúng ta đã không dễ dàng gì rồi, không ngờ là bọn họ cũng khó khăn như thế, anh cả như thế này là lâu ngày sinh tình với Dao Lạc hả?”
“Có lẽ là vậy, nhưng mà giữa bọn họ chắc chắn không đơn giản giống như những gì mà chúng ta nhìn thấy, lâu ngày sinh tình là một mặt, anh đoán là Dao Lạc và Hàn Hi Thần vào sinh ra tử với nhau, tình nghĩa lại càng nặng hơn một chút, một người phụ nữ có được mấy lần mười hai năm cơ chứ, Dao Lạc trao trọn đời mình cho Hàn Hi Thần, hơn nữa còn không oán không hận, cho dù bị phá bỏ mấy đứa bé, nhưng mà cũng vẫn kiên quyết đứng ở bên người Hàn Hi Thần, cho dù sau này không thể có con cũng không để ý.

Chúng ta không hiểu tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng mà anh đã đồng ý với Hàn Hi Thần sẽ chăm sóc cho cô ta thật tốt, anh có thể làm được.”
Trước kia, Diệp Ân Tuấn sẽ không quan tâm những chuyện này, nhưng mà mình và Thẩm Hạ Lan cùng nhau phát triển đến bây giờ, đoạn tình cảm gập ghềnh làm anh cảm thấy Hàn Hi Thần khó khăn như thế, không khỏi muốn giúp đỡ một chút.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Sau khi hai người nghỉ ngơi đủ rồi thì liền mang theo Dao Lạc tiếp tục đi ra ngoài, ai cũng không chú ý tới khóe mắt của Dao Lạc rơi xuống một hàng nước mắt..

 
Chương 2205: 2205: Chương 2202





Rốt cuộc cũng đã bước ra khỏi đường hầm, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn còn chưa biết ở đây là ở đâu.

Bọn họ nhìn xung quanh.

Nơi này đúng là dãy núi, nhưng mà lại không phân biệt được là dãy núi của Bạch Thủy Trại hay là Trương Gia Trại, mà khu vực trước mắt có chút xa lạ.

“Ở đây là đâu vậy, là Bạch Thủy Trại hả?”
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Không phải đâu, khoảng cách từ Bạch Thủy Trại đến sau núi rất gần, nhưng mà chúng ta đã đi ba ngày rồi, trong ba ngày nay chắc chắn là Hàn Khiếu đã bố trí trạm gác tìm kiếm chúng ta ở sau núi, hoặc là gần Bạch Thủy Trại.

Nhưng mà em nhìn đi, ở đây không có ai ở hết, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy, tuyệt đối không phải là ngọn núi phía sau Bạch Thủy Trại.”
Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện ra.

Ở đây âm u tử khí, không có sự sống của con người.


“Sao em đột nhiên cảm thấy quỷ dị như thế?”
“Theo sát anh, đừng có để lạc, anh cũng cảm thấy nơi này khá là quái dị.”
Diệp Ân Tuấn bất an, chỉ có thể để Thẩm Hạ Lan theo sát mình.

Thẩm Hạ Lan đỡ Dao Lạc một trái một phải cùng với Diệp Ân Tuấn bước lên phía trước.

Ở đây không có đường, khắp nơi đều là cỏ cây cao hơn con người, bọn họ không thể không một trái một phải đỡ Dao Lạc đi lên phía trước.

Nhưng mà đi một hồi lâu, bọn họ phát hiện lại trở về vị trí ban đầu.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

“Hình như chúng ta vẫn luôn đi xung quanh vị trí ban đầu.”
Thẩm Hạ Lan nói phát hiện của mình ra.


Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn cũng nhận ra, anh thấp giọng nói: “Không bằng chúng ta lại đi ra phía sau đi.”
“Được.”
Lại đi thật lâu, lúc bọn họ phát hiện vẫn trở về vị trí ban đầu, trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

“Có chuyện gì vậy chứ?”
“Là trận pháp.”
Không biết là Dao Lạc đã tỉnh từ lúc nào.

Cô ta nhìn xung quanh, sắc mặt rất bình tĩnh.

Thẩm Hạ Lan thì hơi kinh ngạc, muốn hỏi cái gì đó, nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể bất lực nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn Dao Lạc, anh cau mày, có một ánh sáng lóe lên trong mắt rồi sau đó lại biến mất.

“Cô đã tỉnh từ lâu rồi?”
“Đúng vậy, lúc ra khỏi mật đạo thì tôi đã tỉnh, nhưng mà không muốn để cho các người khó xử, cho nên mới giả vờ ngủ.

Lúc nãy không lên tiếng là do tôi đang xem xem suy đoán ở trong lòng tôi có đúng không, dù sao thì thời buổi hiện đại có rất ít người biết trận pháp.”
Dao Lạc nói xong thì cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, híp mắt lại, không biết là nhìn cái gì đó..

 
Chương 2206: 2206: Chương 2203





Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em cảm thấy cô ta có điểm là lạ.”
“Yên lặng theo dõi chuyển biến đi.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia nặng nề.

Trận pháp!
Đây là một danh từ rất cổ xưa.

Có lẽ chỉ có thể nhìn thấy những thứ này trong phim truyền hình hoặc là phim ảnh, nhưng mà bây giờ Dao Lạc trước mắt lại nói nơi này có trận pháp.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn hơi rung động.

Người tặng món quà trưởng thành cho Hàn Hi Thần là Hàn Khiếu, Dao Lạc rất có thể là người của Hàn Khiếu, nhưng mà Hàn Hi Thần đã tin tưởng cô ta, Diệp Ân Tuấn cũng lựa chọn tin tưởng.

Nhưng chắc có lẽ Hàn Hi Thần cũng không biết là Dao Lạc biết trận pháp.


Một người phụ nữ có năng lực như thế, tại sao lại tình nguyện bị xem như là quà trưởng thành mà tặng cho Hàn Hi Thần cơ chứ?
Hơn nữa, còn ngẩn ngơ mười hai năm trời.

Chẳng lẽ Dao Lạc thật sự là người của Hàn Khiếu?.

Kiếm Hiệp Hay
Nghi ngờ này chợt lóe lên trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng cẩn thận, cô nhìn chằm chằm vào Dao Lạc, liền nhìn thấy Dao Lạc bước qua bên trái vài bước, lại tìm kiếm cái gì đó, cứ luôn tìm kiếm bốn hướng, thật lâu sau đó, mặt mày tái nhợt nói: “Đây là bát quái trận, sẽ làm cho người ta quanh quẩn ở đây không thể bước ra được.

Nếu tôi đoán không lầm, ở bên ngoài trận pháp này có thứ gì đó quan trọng không thể để cho người đời phát hiện, cho nên chúng ta mới không thể bước ra.”
Lúc này, Dao Lạc mang theo nét mệt mỏi trên mặt, nhưng mà có vẻ như không giống lúc ở bên cạnh Hàn Hi Thần cho lắm.


Trên người cô ta tản ra cảm giác lạnh lẽo và xa cách.

Nếu như không phải bởi vì Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn thật sự không muốn mang theo một nhân tố không ổn định đi theo bên cạnh mình.

“Cô là ai?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia đề phòng.

Dao Lạc nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lạnh nhạt nói: “Các người yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu Hàn đâu.”
“Có một số việc không thể dùng miệng nói đơn giản như thế.”
“Tôi có thể dùng mạng của mình để thề.”
Dao Lạc vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền kéo tay áo của Diệp Ân Tuấn, ra hiệu anh đừng có hỏi nữa.

Cô có thể nhìn ra tình cảm của Dao Lạc đối với Hàn Hi Thần là thật, ai mà không có một vài bí mật cơ chứ?
Dao Lạc nhìn thấy bọn họ không hỏi gì nữa, cô ta mới lên tiếng: “Các người muốn rời khỏi nơi này hả?”
“Cô có cách?”
“Có chứ, một là tránh khỏi âm dương bát quái trận, chúng ta phải đi đến những nơi khác tìm con đường mà các người muốn tìm, một cái nữa là trực tiếp phá hủy âm dương bát quái trận này, đi đến nơi phía sau trận pháp, nhưng mà như thế này vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì tôi không biết trận pháp này có phải là của Hàn Khiếu đã bố trí hay không, nếu như phải, vậy thì chúng ta chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, cũng uổng phí cậu Hàn đã khổ tâm.”.

 
Chương 2207: 2207: Chương 2204





Ý của Dao Lạc rất đơn giản, cô ta hy vọng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể tránh khỏi âm dương bát quái trận, đi tìm lối ra từ những nơi khác.

Thẩm Hạ Lan cũng nghĩ như vậy.

“Ân Tuấn, không bằng chúng ta lại đi tìm lối ra một lần nữa đi, anh nghĩ thử xem lối ra của mật đạo này là một âm dương bát quái trận, nói không chừng là do Hàn Khiếu đã thiết kế.

Vất vả lắm chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nếu như tự chui đầu vào lưới, không biết là sẽ gây ra sóng gió gì.

Không bằng chúng ta cứ nghe theo lời Dao Lạc, trước tiên ra ngoài từ nơi khác, chờ đến lúc trở về Trương Gia Trại chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng trở về nơi này, xem xem bên ngoài trận pháp có cái gì không?”
Thẩm Hạ Lan thật sự cẩn thận.

Dù sao thì mục tiêu của Hàn Khiếu là Diệp Ân Tuấn.

Cô sợ đây là một cái bẫy của Hàn Khiếu.


Thật ra thì Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất hứng thú với đồ vật ở phía sau trận pháp, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh đành phải nhẹ gật đầu.

“Được rồi, nếu như cô cảm thấy có thể làm như vậy, thế thì cứ dựa theo ý của cô mà xử lý.”
Dao Lạc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì liền bắt đầu ra tay phá vỡ trận pháp.

Đối với trận pháp, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chẳng hiểu gì hết, thậm chí là Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy có chút mới lạ.

“Ân Tuấn, em cứ luôn cảm thấy là mình đang nằm mơ vậy đó, mặc kệ là cổ trùng Trương Gia Trại hay là trận pháp này, đều có cảm giác như là em xuyên không, cảm xúc không chân thật như thế.”
“Anh cũng giống như vậy, nếu như không phải tự mình trải qua, chắc có lẽ là ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, dù sao thì sự phát triển của nền văn minh hiện đại trong xã hội quá nhanh, nhiều thứ cổ xưa đã bị mai một dần.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Dao Lạc hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Không phải là mai một đâu, mà là đã ẩn giấu đi rồi.

Dù sao thì những thứ này sẽ mang đến tai họa cho chúng tôi, mà người nhà của chúng tôi bởi vì biết trận pháp, rất nhiều năm trước đã bị tàn sát hầu như không còn.”
Bởi vì đứng đưa lưng về phía Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, bọn họ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dao Lạc, nhưng mà giọng nói bi thương lại làm cho người ta rất khó chịu.

Diệp Ân Tuấn cũng bởi vì là người thừa kế cổ trùng, cho nên mới có thể gặp nhiều tai nạn như thế, đương nhiên có thể hiểu ý của Dao Lạc.


“Đi ra ngoài trước đi rồi nói sau.”
Dao Lạc cũng không có ý định nói chuyện, mà là tập trung tinh thần tìm kiếm cái gì đó, nhưng mà mười mấy phút sau Dao Lạc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người té lăn ở trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Dao Lạc, cô sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan liền vội vàng đi đến đỡ cô ta.

“Nếu như không được thì đừng có miễn cưỡng, chúng ta nghĩ biện pháp khác, bây giờ tình trạng cơ thể của cô không thể bị hành hạ như vậy.”
Thẩm Hạ Lan vừa đỡ Dao Lạc dậy, Diệp Ân Tuấn ở phía bên kia đột nhiên lại gầm nhẹ một tiếng.

“Hạ Lan, trở lại.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như bị cái gì đó kéo lại, sau đó xẹt một tiếng, trực tiếp biến mất trước mặt bọn họ.

“Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không hiểu, cô muốn đi qua nhìn một chút, lại cảm thấy dưới chân như có một trận động đất.

“Dao Lạc.”
Cô nắm Dao Lạc lại, đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng, dưới chân trống rỗng, cả người liền rơi vào trong đất..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top