Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 304


Chương 304

Lâm Khinh Khinh: “Ừm, chú ý an toàn.”

Ở dưới lầu, Vân Thư nhìn thấy chiếc Maybach hỏi: “Đây là xe của anh sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Lên xe.”

Vân Thư kích động: “Hôm nay anh đi theo em sao? Ở ‘ công ty. cũng có một chiếc Maybach ở dưới lầu, có phải là anh không? Chiếc Maybach này đi theo bọn em suốt đoạn đường, có phải cũng là anh không?”

Tạ Mẫn Hành dùng tay đóng sầm cửa xe: “Vân Thư, anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi theo em. Em nhớ kỹ, hôm nay anh đến tìm em vì em vần là con dâu nhà họ Tạ, quàn vai bá cô người đàn ông khác ra thê thống gì, bị người có dã tâm phát hiện sẽ xúc phạm thể diện nhà họ Tạ, em hiểu không?”

Vân Thư cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Mẫn Hành, không chớp mắt, chớp mắt sẽ khóc, Vân Thư nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tạ công việc bận bịu sao lại dành thời gian theo dõi em được, chỉ là tổng giám đốc Tạ yên tâm, Vân Thư em trước khi ly hôn với anh, sẽ không làm chuyện sỉ nhục gia đình anh, sau khi ly hôn, anh đừng hòng quản em.”

Tạ Mẫn Hành khống chế cánh tay Vân Thư, cho là đã kiềm chế bản thân, sức lực cũng không hề nhỏ, cánh tay gây yêu của Vân Thư sắp tàn phê: “Em nói cái gì? Nói lại đi.”

“Em nói, sau khi ly hôn, anh đừng hòng quản em.”

Hơi thở Tạ Mẫn Hành tràn đầy tức giận, anh bị Vân Thư chọc cho tức giận: “Ly hôn, em còn dám nghĩ tới ly hôn.”

Hai mắt Tạ Mẫn Hành đỏ hoe, anh đã tới giới hạn tức giận mà vẫn nhẫn nhịn, Vân Thư sợ Tạ Mẫn Hành không kiềm chế được bóp chết mình.

Vân Thư sợ hãi, sự sợ hãi của Vân Thư trong mắt Tạ Mẫn Hành càng thêm kích thích: “Em sợ anh?”

Vân Thư không kìm được nước mắt, nước mắt chảy ra khóe mắt, rơi hai hàng trên mặt.

Tạ Mẫn Hành không thể chịu đựng được nữa, anh lật ngược Vân j đè cô lên xe rồi hôn lên môi cô, so với hôn, không bằng căn môi, môi Vân Thư nóng đau, nước mắt thuận theo, khuôn mặt, sau khi Tạ Mẫn Hành tháy vị mặn, vẫn tiếp tục cắn.

Vân Thư mở miệng cho Tạ Mẫn Hành cơ hội lưỡi luồn vào, lợi dụng lúc này, cô căn lưỡi Tạ Mẫn Hành, chảy máu, nếm được mùi tanh Vân Thư mới nhả ra.

Vân Thư thấy. lưỡi của Tạ Mẫn Hành đang chảy máu, cô đây Tạ Mẫn Hành ra, chạy ra khỏi Tiểu khu, đón một chiếc taxi: “Tài xê, tới biệt thự Vân Đoan.”

Tầng hại mươi lăm, khi Giang Quý nhìn thấy Tạ Mẫn Hành cọt nhà Vân Thư, anh ây câm dao gọt hoa quả trên bàn định đi xuống lâu, may mà Lâm Khinh Khinh ngăn lại: “Anh à, anh đừng hấp tấp, chuyện của vợ chồng người ta, sau khi anh đi rồi chỉ càng gây rối hơn. Tin Tiểu Thư có thể xử lý tột, cũng. tin rằng Tạ Mẫn Hành yêu Tiểu Thư.”

Giang Quý: “Còn lâu, anh chỉ muốn chọc Xi bọn họ ly hôn thôi, Tạ Mẫn Hành không xứng với em gái anh.

Nếu Tạ Mẫn Hành dám ngược đãi em gái anh, anh giết cậu ta.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh à, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi, nghe em nói có được không, đừng bốc đồng quá sẽ ảnh hưởng đên khả năng phán đoán.”

“Anh nói cho em Lâm Khinh Khinh, nêu như sau này em dám gả cho nhà họ Tạ, anh cũng đánh gãy hai chân em. ” Giang Quý cảnh cáo Lâm Khinh khinh.

Lâm Khinh Khinh cười nhẹ: “Cậu Tạ cưới Vân Thư rồi, anh, trong đầu anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Anh đang nói về cậu hai, em dám gả, anh đánh chết em.” Khi Giang Quý đang điều tra Tạ Mẫn Hành, SnỊ ây nhân cơ hội điều tra cả Tạ Mẫn Thận, đương nhiên không bỏ qua Tạ Mẫn Tây.

Lâm Khinh Khinh không biết thành viên của nhà họ Tạ, cho nên hỏi: “Nhà họ Tạ có hai người con trai?
 
Chương 305


Chương 305

Nhưng mà anh yên tâm, em và cậu hai không liên quan, đừng nghĩ nhiều, đúng rôi anh, anh bảo em mang theo hộ khẩu tới đây làm gì?”

“Chuyên nhà, tối nay em ở đối diện, ngày mai đi đăng ký hộ khẩu với anh.” Giang Quỷ thản nhiên nói.

Lâm Khinh Khinh: “Chuyên nhà?”

“Đúng rồi, là nhà anh mua cho em, không có bản sao giấy tờ của em nên anh điền tên của em, ngày mai chuyền cho em, tối nay đừng đi.”

“Không được, em phải trở lại bệnh viện, ông và Lâm Dực vẫn đang ở bệnh viện.”

Khi Giang Quý trở về, anh ấy chỉ mải quan tâm đền chuyện. phiền lòng của một cô em gái mà quên mật chuyện của Khinh Khinh cũng rất đáng lo: “Ai đang nằm viện? Chuyện gì thê? Thu dọn đồ đạc rồi anh sẽ đi cùng em.”

Vân Thư âm ức khóc lóc †rong xe taxi, tài xế taxi là người lương thiện thành thực, nhìn qua kính chiêu hậu thấy chiếc Maybach theo sát: “Cô gái nhỏ cãi nhau với bạn trai à?”

Vân Thư quay sang nhìn thấy xe của Tạ Mẫn Hành trong gương chiếu hậu, cô nói: “Không, tôi không biết anh ta.”

Tài xế cười nói với Vân Thư: “Cô gái, để tôi nói cho cô biết, người ta muôn đuổi theo, tôi không cắt đuôi được đâu. Tha thứ cho xe thuê của tôi không thể so với xe sang của người ta.”

Vân Thư: “Nếu anh ta muốn đuổi theo cứ để anh ta đuôi theo. Bác cứ lái xe là được.”

Tạ Mẫn Hành từng hứa sau này sẽ không bỏ Vân Thư giữa đường nữa, lần này anh phải đảm bảo an toàn cho Vân Thư, như thế lúc an ủi bản thân đuổi theo Vân Thư càng an tâm hơn.

Đến biệt thự Vân Đoan, xe lần lượt dừng lại, Vân Thư thanh toán tiền xong thì chạy thẳng về nhà, khóa trái cửa, không thèm đêm xỉa gì đến Tạ Mẫn Hành.

Lúc tài xê rời đi liêc nhìn Tạ Mẫn Hành nói: “Đúng là một chàng trai đẹp trai, chỉ là không † biết theo đuôi cô gái.” Tài xế chọ rằng mình lương thiện, không bằng lòng nhìn lương duyên trong thiên hạ bị cắt đứt, nền xuống xe nói với Tạ Mẫn Hành một cách cay đăng: “Cậu trai trẻ theo đuổi bạn gái không nên như thế này, người như cậu sớm muộn cũng sẽ chạy mắt, để tôi dạy cậu, cậu đi mua chín mươi chín bông hồng, đứng .

trước cửa nhà cô ây một đêm, cô ấy chắc chắc sẽ đau lỏng chạy ra ôm cậu vào lòng mà khóc, tới lúc đó cậu nói hết câu †ỏ tình này tới câu khác, bạn gái sẽ bót giận.”

Tạ Mẫn Hành nhìn tài xế đơn giản mà thành thật: “Cô ây khóc trong xe à?”

“Chắc chắn có khóc.” Tài xế nói xong tiếp tục truyền dạy những bí quyết: “Đó là cách tôi lấy vợ, rất hiệu quả, cậu thử xem.”

Tạ Mẫn Hành: “Cảm on.”

Lúc tài xế rời đi còn cổ vũ Tạ Mẫn Hành. Nhưng Tạ Mẫn Hành không còn tâm tư ở chỗ khác.

Tạ Mẫn Hành gọi: “Gửi bữa tối đến biệt thự Vân Đoan.”

Buổi tối Vân Thư chưa ăn, Tạ Mẫn Hành luôn nhớ, vốn muốn đưa cô đi ăn tối, hai vợ chồng trò chuyện đàng hoàng, nhưng những gì anh nói lại làm tôn thương cô, anh vân chưa nghĩ được nên lên trước ngăn Vân Thư để nói gì.

Vân Thư quay trở lại phòng ngủ, trùm chăn khóc: “Tạ Mẫn Hành, đợi em trả hết tiền nợ cho anh, em sẽ ly hôn với anh.” Khóc lóc tới mệt mỏi rã đời, Vân Thư đắp chăn không thay quần áo mà ngủ thiếp đi.

Khi bữa ăn được giao đến, Tạ Mẫn Hành bám chuông cửa mây lần không ai nghe thây, dự cảm không tốt ập tới, Tạ Mẫn Hành để thức ăn XuÔng, nhanh chóng chạy tới, theo quán tính, trèo qua cánh cửa thành công bước vào trong.
 
Chương 306


Chương 306

Sau máy lần đến biệt thự Vân Đoan, Tạ Mẫn Hành đã quen thuộc với nó, anh tìm thấy phòng ngủ của Vân Thư một cách dễ dàng. Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy chăn trên giường phông lên, anh đi tới, chậm rãi vén chăn bông lên, vừa nhìn thây cô ngủ say không biết gì, trái tim anh mới bình tĩnh.

Vân Thư dù ngủ vẫn thút thít, xem ra là về đến nhà cô đã ấm ức một lúc lâu.

Tạ Mẫn Hành ngồi trên mép giường đau lòng chạm vào khuôn mặt của Vân Ti hỏi cô như tự hỏi bản thân: “Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao anh không thể. kiểm soát được bản thân mình? Tiểu Thự, anh đang sợ em rời xa anh sao. “1a Mẫn Hành ngồi ở mép giường dựa gối ngủ thiếp đi.

Trời sáng dần, Tạ Mẫn Hành nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ. Đã đến lúc Vân Thư phải dậy đi làm. Anh đặt đông hồ báo thức của Vân Thư báo lúc bảy giờ, còn bản thân thì quay về theo lộ trình như ngày hôm qua.

Sáng sớm, Vân Thư đã lái xe rời khỏi Tạ Mẫn Hành, hai người tức giận không giải hòa nhanh như Vậy.

Ngày mai là buổi họp báo của Cao Duy Duy, Vân Thư rất căng thẳng, Nara và An Kỳ đang nhìn cô từ xa: Tiểu Thư, có phải căng thẳng quá không?”

An Kỳ: “Đừng thấy cô ấy ngày thường lanh lợi, dù sao cô ây cũng mới hai mươi tuổi, trong các sự kiện lớn phải chịu rất nhiều áp lực, nhất là lần này mạo hiểm lớn như vậy để ký hợp đồng với Cao Duy Duy, đừng nói cô ây, dù quản lý Mao cũng đang căng thăng.”

Nara hỏi An Kỳ: “Cô không căng thẳng à?”

An Kỳ lắc đầu: “Tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin Vân Thư.”

Trong lòng Vân Thự rất cáu kỉnh, cô đứng dậy đi tới chỗ quản lý Mao: “Quản lý, buổi họp báo ngày mai, trong lòng tôi không yên tâm.”

Quản lý Mao đóng cửa lại, không giấu diềm Vân Thư: “Nói tới cùng trong lòng tôi cũng không yên tâm.”

Vân Thư gật đầu: “Thấy rồi, quản lý anh đã lâu không bảo dưỡng móng tay rôi.”

Quản lý Mao sờ tay, cảm thán: “Haizz, thật đáng thương cho đôi tay ngọc ngà của tôi.”

“Haizz.” Vân Thư cũng thở dài theo.

“Tôi đã đọc những bình luận trên trang web chính thức, vốn nghĩ là mình có thể chịu đựng được những bình luận này, nhưng không ngờ tầm lý của tôi vẫn không ôn lắm, quản lý Mao, nếu ngày mai có chuyện ngoài ý muôn thì sao?”

Quản lý Mao thở dài: “Không sao, chúng ta nghỉ ngơi một thời gian là được. Đừng căng thăng quá, tôi tin ngày mai nhật định sẽ hoàn mỹ. Tôi tin công ty sẽ không bàn chuyện thua Ấ 1% lỗ.

Khi Vân Thư được cấp trên an ủi, căng, thẳng trong lòng cô được giải tỏa rất nhiêu.

Cô không ăn sáng, cũng không ăn trưa, sau khi tan làm, chưa ăn đã, chạy tới hội trường, Vân Thư lo lắng cho sự an toàn của địa điểm, Vì vậy cô cần thận kiểm tra xem có bắt kì sai sót nào không.

Sau khi kiểm tra xong thì trời đã tối, Vân Thư đếm Xong SỐ ghế trong đại sảnh, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên đèn trong hội trường vụt tắt, cả hội trường chìm trong bóng tối. Tối đến mức khỏ có thể nhìn thây xung quanh. Thang máy cũng ngừng chạy.

“Không đúng, ngày mai có họp báo, buôi tôi công ty sẽ không tắt đèn.”

Vân Thư tìm màn hình giám sát, nhìn camera giám sát, quả nhiên cũng hỏng rồi.

Sao camera giám sát có thể bị hỏng đột ngột như thê?

Vân Thư đang nghĩ trong lòng: “Toi rồi.” Cô chạy đên trước, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai phun tung tóe sơn đỏ lên tắm rèm có hình Cao Duy Duy, viết chữ lên trên đó.
 
Chương 307


Chương 307

Bởi vì trời quá tối, Vân Thư chỉ có thể nhìn thấy gân đúng đại khái dáng người, Vân Thư từng bước đi về phía trước, đi giày vải rât nhẹ, người đàn ông nhất thời không để ý, tới khi Vân Thư sắp lên trước, đôi tai của anh ta cử động, rút ra một con dao trong tay áo, ánh mắt dữ tợn, khi Vân Thư sắp đến ân, anh ta sẵn sàng vung nó để làm tôn thương cô.

Vân Thư dừng lại phía sau anh ta, người đàn ông quay lưng lại với Vân Thư, dừng việc anh ta đang làm.

Cả hai đều biết đến sự tồn tại của nhau. Hội trường rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ. Lông ngực Vân Thư phập phòng, tay chậm rãi mở đèn flash trên điện thoại.

Trong tích tắc, con dao vung về phía Vân Thư.

Vân Thư né về phía sau, cả hai lao về phía trước.

Đèn điện thoại đã được bật lên, khi Vân Thư nhìn thấy chính diện của anh ta, Vân Thư kêu lên: “Là anh, tôi từng gặp anh, là anh đã làm rò rỉ bức ảnh. Rôt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại làm điều này?” Vân Thư thấy không phải ai khác, mà chính là nghỉ phạm phạm tội.

Người đàn ông trọn mắt, ánh mắt hùng ác nói: “Cô biết quá nhiều rồi.”

Con dao trên tay anh ta hướng vào Vân Thư.

Vân Thư biết chút võ, như: ng những gì Vân Thư biết là chủ động tấn công và bảo vệ chính mình, lúc này Vân Thư cân phải bảo vệ chính mình, Vân Thư đã một ngày không ăn, sức lực rất yếu, sau một vài phút, cô đang ở thế yếu.

Vân Thư tiện tay lấy những chiếc ghế đầu xung quanh đập vào người người đàn ông, sau khi người đàn ông bị đập hai lần, anh ta đá chiếc ghê đó ra, chạy lên trước, Vân Thư không né nên bị anh ta tóm cỗ không thể di chuyền.

Vân Thư bị tóm, dùng chân đá mạnh, một chiêu đánh vào trọng điểm.

Ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu được đau đớn, người đàn ông bị Vân Thư đá thả tay ra, Vân Thư bước lên đá thêm, tách hoàn toàn khỏi anh ta, thoát khỏi tay anh ta.

Lúc này, lẽ ra Vân Thư vốn có thể chạy thoát, nhưng nhìn người đàn ông trên mặt đất, cô quyêt định làm anh hùng lần nữa, đi tới đè hai nở Sau lưng anh ta, mở điện thoại gọ cho đôn cảnh sát: “110 ạ, ở đây Kẻ người muốn giết tôi, địa chỉ, !

XX.”“

Người đàn ông nhân lúc Vân Thu: mắt cảnh giác khi nghe điện thoại, nhẫn nhịn đau đón, lật người, tóm lây Vân Thư, kề dao trên cỗ cô: “Nếu cô dám gọi cảnh sát, tôi sẽ giết cô.”

Vân Thư vẫn còn bối rồi trước sự thay đổi này, cô chất vấn: “Rốt cuộc anh là ai? Làm việc cho ai?”

“Đi tới âm phủ hỏi Diêm Vương đi.”

Trái tìm Vân Thư lúc này sắp hồi hận chết mắt, tại sao vừa rồi không chạy đi, đang yên đang lành làm anh hùng làm gì, làm anh hùng sẽ chết chắc.

Lúc này Vân Thư muốn khóc, nếu thật sự mắt mạng ở đây thì sao.

Ba mẹ cô chỉ có đứa con gái là cô, sau này ai nuôi họ tới già?

Woal “Hức hức, Tạ Mẫn Hành, cứu em.”

Vân Thư kêu lên theo bản năng, người đàn ông càng cứa con dao sâu hơn.

Trong bóng tối, một người lặng lẽ xuật hiện, khi đứng trước mặt người đàn ông, đối với Vân Thư như thần thánh xuất hiện, Vân Thư lầm bẩm gọi: “Chồng ơi.”

Tạ Mẫn Hành trong bóng tối giống như Vô Thường của âm phủ, vô cùng ảm đạm. Mỗi khi anh bước đi, đôi giày da của anh trong đại sảnh đều vang lên một âm thanh chết chóc.
 
Chương 308


Chương 308

Anh từng bước tiếp cận người đàn ông, sau khi người đàn ông tháy Tạ Mân Hành, anh ta không thể kiếm soát được cơ: thê run sợ, Tạ Mẫn Hành đi ra khỏi bóng, tối, khi thấy cổ của Vân Thư, ánh mắt của Mẫn THành tối sầm, đáng sợ như sắp lấy mạng người.

Không nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ra tay như thế nào, trăng sao sáng trưng, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư, ôm cô trong lòng, dịu dàng dỗ dàng: “Nhắm mắt, đừng quay người, nghe lời.”

Vân Thư đứng đó ngoan ngoãn nhắm mắt, Tạ Mẫn Hành vuốt tóc Vân Thư, bước tới. Khí thế quá mạnh, người đàn ông vắt chân lên cô chạy, sao Tạ Mẫn Hành có thê để cho anh ta chạy được?

Trong đại sảnh rộng lớn, Vân Thư không thể nhìn thấy gì mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh, là âm thanh Tạ Mẫn Hành đánh nhau và tiếng kêu la vì đau đớn của người đàn ông.

Tiếng cuối cùng là tiếng tệ nhất.

Người đàn ông đau đón hít một hơi: Tạ Mẫn Hành lây khăn lau vêt máu trên tay, sau đó ném vào mặt người đàn ông: “Cút vê, cảnh cáo chủ mày, tao sẽ không tha cho bà ta đâu.”

Tạ Mẫn Hành ở phía sau Vân Thư giông như một quân vương u ám, không dám nhìn trực tiễp, không dám chạm vào.

Tạ Mẫn Hành thay lòng Khi Tạ Mẫn Hành đi về phía Vân Thư, anh đã kiềm chế thái độ thù địch của mình, tránh làm Vân Thư sợ. Anh ôm lấy Vân Thư: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

*A? Em đến bệnh viện làm gì? Anh bị thương à?” Vân Thư lo lắng Thời Cô kéo lòng bàn tay của Tạ Mẫn Hành, kiểm tra cần thận một lượt rôi vui vẻ nói: “Anh không sao.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vết thương trên cổ Vân Thư, đôi mắt đen sâu thắm, anh hối hận buông cô ra, trong lòng muôn đâm anh ta nghìn nhát: “Anh không sao, em đến bệnh viện kiểm tra, n sẽ đi với em.

Vân Thự lắc đầu: “Em không đi, em muôn vệ nhà.”

“Nghe lời, nhất định phải đi.”

Trời quá tối đến nỗi Vân Thư không thể cảm nhận được vết máu trên cổ, phải đến khi ra ngoài nhìn đèn đường và gương xe, cô mới nhận ra trên cô mình có vết máu.

“Cổ em đang chảy máu, là do anh ta, lúc đó em nên đá anh ta thật mạnh, khiến anh ta liệt nửa người. Đau quá đau quá.” Vân Thư sờ vào cổ, không nhịn được mà kêu ca: “Chồng, sao lúc nãy anh không đánh anh l đi.

Hức hức, đau quá.”

“Ngoan, anh đưa em đi bệnh viện, nhanh lên xe.”

Vân Thư tự mở cửa xe, luồn như con cá trạch vào: “Mau đi chồng.”

Tạ Mẫn Hành thấy cô vội vàng, biết không có gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, vân phải băng bó và khử trùng.

Đường ban đêm rất ít xe cộ, Tạ Mẫn Hành phóng xe rất nhanh, hai người họ dừng ở bệnh viện gần nhát để băng bỏ.

Bông cồn lạnh lẽo chạm vào cổ Vân Thư, lạnh buốt, không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được, trong đâu Vân Thư đã hiện lên vô số cảnh tượng kinh dị, tất cả đều vô cùng lu đại.

Vân Thư rụt cô: “Không, em không băng bó, chảy chút máu không thể chêt được.”

Tạ Mẫn Hành ngồi bên cạnh Vân Thư, cánh tay thon dài tự nhiên ôm lấy Vân Thư: “Nhất định phải băng bó, vết thương nhiễm trùng thì II sao, đây chỉ là khử trùng tiêu độc, không đau.”

Vân Thư nghiêm túc nói: “Là cồn, anh nói không đau, nhưng lúc đó nó không có cứa trên người anh, anh tự nhiên không cảm thây đau.”

“Cứa trên người em, đau lòng anh, anh dễ chịu à?” Tạ Mẫn Hành một tay ấn vào tay Vân Thư, một tay ấn đầu Vân Thư, giống như một đứa trẻ, không quên dặn dò: “Đừng cử động.”
 
Chương 309


Chương 309

Vân Thư bị giữ chặt, không thể di chuyền, chỉ có miệng nói được, đầu cô năm trong vòng tay của Tạ Mẫn Hành: “Tạ Mẫn Hành, Tân chỉ muốn em đau tới chết, để anh có thể đổi lấy một người vợ trẻ hơn em, đẹp hơn em.”

Tạ Mẫn Hành án đầu Vân Thư vào cổ mình, Vân Thư không nói lời nào, cô anh nóng bừng bừng, yết hầu cũng di chuyên: “Nhỏ hơn em thì không thê gả cho anh được, xinh. như em thì tói giờ anh vân chưa gặp.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vét thương của Vân Thư, Vân Thư không bằng lòng: “Thế anh muôn em đau tới chêt, sau này anh muôn mưu sát em, người hôm nay do anh phái tới.”

Tạ Mẫn Hành: “Được được được, là do anh phái tới, em đừng nói, để băng bó.”

Vân Thư càng kích động: “Y tá, mọi người có hiệu không, anh ây mưu sát tôi, sau khi tôi chết rôi anh ây sẽ cưới bạn gái, cũ. Mọi người phải làm chứng cho tôi.”

“Cô ta không đẹp bằng em, không trẻ bằng em, không làm loạn như em, sao anh lại cưới cô ta? Chỉ một mình em thôi cũng đủ để tung hoành rồi.

Ngoan, sắp xong rồi.” Vân Thư nghe rât rõ giọng nói dịu dàng của Tạ Mẫn Hành, trong lòng như được nhét đầy kẹo bông gòn, sự ngọt ngào lớn lên, lấp đầy trải tim.

“Bản chất dối trá.” Dù là như vậy Vân Thư cũng phải nói.

Mấy y tá nhìn Vân Thư với ánh mắt ghen t tỉ, chồng cô đẹp trai quá, lại còn biệt ăn nói nữa.

Sau khi Vân Thư được băng bó xong, đứng dậy thấy máy y tá xung quanh đạng nhìn mình: “Chông à, sao họ đêu nhìn em vậy?”

“Bởi vì lúc nãy có người quá ồn ào, nên tới xem có chuyện gì.” Sau khi Tạ Mẫn Hành nói xong, mây y tá thấy có điều không lành đều lần lượt giải tán.

Tạ Mẫn Hành đứng dậy: “Em ng ồi ở đây chờ anh, anh sẽ Trếnh tần: tiền.”

Trong hành lang bệnh viện truyền đến cuộc nói chuyện của hai y tá: “Vừa rôi cô không phát hiện người chồng của người bị thương tới đây đẹp. trai Sao, nói chuyện cũng rất ngọt ngào.”

“Thật à, vừa rồi Tiêu Lệ cũng nói với tôi về một nam chính trong tiêu thuyết, vừa rồi tôi không tháy.”

“Vợ anh ấy vẫn đang đợi anh ấy, nam chính đang đi trả tiên, cô có thê đi gặp vợ anh ây, haha. ụ “Sao thế, vợ anh ấy có phải là kiểu nữ chính ngốc bạch ngọt trong tiêu thuyết không?”

“Theo ý của nam chính, vợ anh ấy có lẽ khá thích gây rồi.”

Giang Quý đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Khinh Khinh tiễn anh ây: “Anh Giang Quý, anh không cần phải đến đây, bệnh viện em lo được, anh bận rộn cả ngày rôi mau trỏ về đi.”

Giang Quý cử động cổ, hơi mỏi mệt: “Được, anh về trước, có chuyện gì xảy ra nhớ gọi cho anh. Em cằm lây thẻ của anh đi.”

Lâm Khinh Khinh đồng ý, nhưng không di chuyền. Căn nhà chưa chuyên nhượng lại nhưng chìa khóa vận năm trong tay Lâm Khinh Khinh, nêu Lâm Khinh Khinh trả lại chìa khóa cho Giang Quý, có lẽ Giang Quý sẽ tức giận mà đồi biệt thự cho cô ấy.

Lâm Khinh Khinh quyết định nhận láy.

Giang Quý nghe thấy cuộc đối thoại của hai y tá: “Chậc, có thê đẹp trai tới mức nào Đi xuống đại sảnh, một tay Giang Quý Cầm khoác vest, tùy ý treo lên lưng.

Khuôn mặt tuần tú bất ngờ gặp người mà anh ấy không muốn gặp nhát.

Tạ Mẫn Hành vừa thanh toán tiền xong cũng nhìn thấy anh ấy, anh lạnh lùng nhìn anh ấy một cái.

Băng và lửa va chạm, không ai di Chuyển.

Ngày càng có nhiều ánh nhìn xung quanh, ba y tá nói chuyện: “Woa, đai nam chính.”
 
Chương 310


Chương 310

“Đêm nay bệnh viện của chúng ta sao vậy, hai người họ đẹp trai quá, cô thích ai2”

“Nam chính mặc vest đen có vợ đang ở trung tâm cấp cứu của chúng ta, tôi chọn: nam chính mặc âu phục màu xám.”

“Cũng đúng, mặc âu phục màu xám cũng đẹp trai.”

Giang Quý nghe được đối thoại của y tá, lập tức hỏi y tá: “Trung tâm câp cứu ở đâu?”

Y tá được bắt chuyện cảm thấy rất vinh hạnh, lắp bắp nói: “Ờ tâng…tầng một, hướng đông.”

Giang Quý chỉ vào Tạ Mẫn Hành cảnh báo: “Đừng để tôi phát hiện đó là Tiểu Thư.” Nói xong anh ây chạy đến trung tâm cấp cứu.

Nói ra cũng ngốc, ngoài Vân Thư ra còn có ai là vợ của Tạ Mẫn Hành nữa? Nếu phát hiện đó không phải là Vân Thư thì sao?

Vân Thư đang ngồi trên ghé, gần như ngất đi vì đói, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa đến. Giang Quý vội vàng chạy đến trung tâm cấp cứu xem nêu không phải người mà anh ấy lo lắng thì còn có thê là ai.

“Tiểu Thư, sao em lại ở đây?”

“Ừm? Giang Quý, anh, sao anh lại ở đây?”

Giang Quý nhìn thấy miếng gạc trên cô Vân HỆ “Ai đánh em? Ông đây đánh chết nó.” Giang Quý phóng m âm lượng, mấy y tá không nói chuyện nữa, đều đứng ra phía sau.

“Thì ra nam chính đồ xám cũng biết bọn họ.”

Tạ Mẫn Hành bình tĩnh xuất hiện từ phía sau: “Tiểu Thư, chúng ta về nhà.”

Vân Thư: “Ò.”

Giang Quý không cho, anh ấy nắm lây cánh tay Vân Thư nói: bên Ỏ lại đê anh làm thủ tục nhập viện cho em.”

Sao Vân Thư có thể đồng ý nhập viện, còn là vì vết thương nhỏ này “Không. được, em phải về nhà. Anh tự nằm viên đi.” Nói xong cô đi với Tạ Mẫn Hành.

Giang Quý không chịu thua: “Tiểu Thư, em không muôn biết tại sao anh lại xuất ngoại không nói lời từ biệt sao, lẽ nào em không tò mò hay lo lắng vì sao anh lại đên bệnh viện sao?”

Vân Thư đứng yên tại chỗ, đầu óc ong ong: “Anh thì sao?” Không phải bị ung thư đó chứ.

Vậy lần này Giang, cu) quay lại để gặp bọn họ lân cuôi? Vậy…

Giang Quý nắm lấy tay Vân Thư: “Em đi với anh, anh dân em đi xem.”

Tạ Mẫn Hành hát tay Giang Quý, kéo Vân Thư: “Anh Giang, có chuyện ngày mai vợ chông chúng tôi sẽ trực tiếp đến thăm, cùng nhau nghe, tới lúc đó nói cũng không muộn, tôi nay đã muộn, tôi dẫn vợ tôi về nhà trước.

Đừng kéo tay Vợ tôi, cho dù anh là anh trai của cô ây.”

Lời nói của Tạ Mẫn Hành coi như là nề mặt cả ba người, mọi người mới nhận ra: “Ôi cứ tưởng là tình tay ba, hóa ra là anh trai cô ây, nhưng mà anh trai cô ây đẹp trai quá.”

“Chồng cô ấy đẹp trai hơn, được không?” Những tiếng nói xung quanh lại vang lên.

Giang Quý: “Tạ Mẫn Hành, tôi đang kéo em gái tôi, liên quan gì tới Ni mau tránh ra, Vân Thư, anh hỏi em có muốn đi hay không?”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành rồi rắm: “Em muôn đi xem thử, sau khi xem xong, em sẽ vệ nhà với anh, được không?”

Giang Quý xem thường thái độ nhút nhát của Vân Thư: “Vân Thư, em trưng câu ý kiến anh ta làm gì, đi với anh.” Anh ây kéo Vân Thư bước tới khoa nội trú.
 
Chương 311


Chương 311

Sau khi Vân Thư rời đi, Tạ Mẫn Hành đưa tờ biên nhận cho y tá, rồi quay người rời đỉ.

Phía sau có người đang thảo luận: “Điều này có nghĩa là gì?”

Vân Thự đi theo Giang Quý đến khoa nội trú tầng, tám: “Vào đi. Khinh Khinh ở trong đó.”

Vân Thư cảm thấy chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn có cả Khinh Khinh: “Giang Quý, đừng dọa bọn em, rốt cuộc anh làm sao?”

Giang Quý: “Vào rồi nói.”

Lâm Khinh Khinh nhìn thấy Vân Thư xuất hiện: “Giang Quý, không phải anh đi rồi à? Tiêu Thư, sao hai người lại ở cùng nhau?”

Vân Thư nhìn Giang Quý rồi lại nhìn Lâm Khinh Khinh, ánh tội nhìn ông nội đang căm ống thở trên giường: “Đây l là ông Lâm?” Lâm Khinh Khinh gật đầu.

Giang Quý hỏi trước: “Vết thương ở cô của em là do ai?”

Vân Thư: “Bị một tên săn ảnh gây ra, . người đã được Tạ Mẫn Hành dạy dỗ rồi, bây giờ, Giang Quý, sao anh đại rời đi, còn vì sao anh ở bệnh viện có lẽ em đã đoán được rồi.”

Giang Quý khiến Vân Thư hiểu lầm nhưng không hề cảm thấy áy náy: “Còn gì nữa, bệnh Giang Nghiên tái phát chỉ có thể ra nước ngoài chữa bệnh, mẹ anh không yên tâm để Giang Nghiên ở nước ngoài một mình, lại không yên tâm để anh ở Trung Quốc một mình, vừa hay công ty của ba đặt trọng tâm ở nước ngoài, gia đình anh đã chuyền đi, anh muốn nói cho em, lúc đó em lại tham gia trại hè, không thê liên lạc với em, Khinh Khinh lại “biển mắt một thời gian dài, khiến anh đã âm thầm ra đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Chẳng trách.”

Lúc này Vân Thư muốn bóp ‹ chết Giang Quý, chỉ vì lý do vớ vần này mà cô đã làm tổn thương Tạ Mân Hành, vẻ mặt. buồn bã như chết tâm: “Ò, em hiểu rồi. Khinh Khinh, ngày mai gặp lại.”

Giang Quý bước ngang chặn cửa “Em ẳ đâu, Tạ Mân Hành đi rôi, em về như nào?”

“Không phải vì anh chọc giận à, vì lời của anh gây hiều lầm.” Vẫn Thư nói xong lập tức chạy đi, Lâm Khinh Khinh lo lắng đi theo Vân Thư xuống lầu.

Tầng một không còn bóng dáng của Tạ Mẫn Hành, chuyện Vân Thư mong đợi đã không xảy ra, mối quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi, hiện tại đã là mùa đông, Vân Thư cắn chặt môi dưới, hai mắt chảy ra nước mắt bay trong gió: “Tên khốn, không chịu một lát. Đi trước rồi, anh đi đi.”

Lâm Khinh Khinh đuổi theo: “Tiểu Thư, tớ có chuyện muôn nói với cậu.”

Vân Thư: “Nhưng tớ không muốn nghe.”

Lâm Khinh Khinh: “Liên quan tới chồng cậu, cũng liên quan tới cậu.”

Sau đó Vân Thư nhìn Lâm Khinh Khinh: “Cậu muôn nói cái gì?”

Lâm Khinh Khinh chỉ vào một băng ghệ cách đó không xa nói: “Ngồi xuông nói chuyện.”

Vân Thư ngồi xuống theo: “Khinh Khinh, cậu nói đi.”

“Cậu đã yêu Tạ Mẫn Hành.”

Ngôn ngữ. của Vân Thư kích động: “Không thể nào.”

“Tiểu Thư, cậu chính là yêu.” Giọng điệu nói chuyện của Lâm Khinh Khinh như đang thảo luận, trăng hôm nay thật tròn nhưng lại không biết những, lời này đã khiến đáy lòng Vân Thư nỗ tung.

“Tớ có yêu hay không bản thân lại không biết sao, cậu nói bậy cần thận mọc dài mũi giống Trư Bát Giới đó.”

Vân Thư nói năng lộn xộn.
 
Chương 312


Chương 312

Lâm Khinh Khinh cười giễu, tiếp tục nói: “Tiểu Thư, Tạ Mẫn Hành cũng yêu cậu.”

Vân Thư trong nháy mắt định hình, cô kinh ngạc không biêt nên tiếp lời như thế nào, Vân Thư luôn vụi vẻ lại biến thành người gỗ ngây ngốc.

Lâm Khinh Khinh kể lại: “Thật đó Tiểu Thư.”

Vân Thư lắc đầu phủ nhận: “Chuyện này càng không thể. Trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây. Khinh Khinh, cậu chưa bao giờ yêu, cũng không ai theo đuổi cậu, không biết gì cả. Đừng giả bộ cao tăng bâm ngón tay xem bói.

Lớn lên cùng nhau, tớ không hiểu cậu sao. Nực cười.”

Lâm Khinh Khinh: “Chính là vì lớn lên cùng nhau cho nên tớ mới hiểu rõ cậu, bởi vì hiểu rõ cậu cho nên đã điều tra một chút chuyện của hai người, Tiểu Thư, nếu Tạ Mẫn Hành không yêu cậu, người bận rộn như anh ây sẽ đi. dạo phố mua săm cùng cậu sạo? Mỗi ngày tan làm đều đón cậu về nhà, cho dù có bận cũng sẽ xuất hiện đúng giờ? Tổng giám đốc của một công ty có thê bận đến mức nào không phải cậu không biết, Tạ Mẫn Hành có thể đây ra. Bab nhiêu xã giao để đi ăn với cậu, dẫn cậu thăm dò các loại mỹ thực?”

“Cậu nói đều là giả, lúc hai chúng tớ kết hôn đã giao ước ba trang giây, không can thiệp vào việc của nhau, duy trì mặt ngoài vợ chồng. che mắt người nhà hài bên, tớ trả tiền xong thì sẽ ly hôn.”

“Ly hôn? Tối qua anh ấy hôn cậu là vì cậu đề nghị ly hôn à?”

“Sao cậu biết? Không đúng, các cậu đã nhìn thấy ở trên lầu sao?” Vân Thư hỏi ngược lại.

Lâm Khinh Khinh nề tình bạn mà nhắc nhở: “Cô chủ, đó là do người ta ghen, cậu nói xem cậu với một người đàn ông xa lạ ở nhà người ta hơn một tiếng đồng hô, chồng cậu ở trong xe dưới lâu, anh ây không dày vò sao?

Nếu vợ bỏ chạy thì sao?”

“Nhưng anh ấy nói anh ấy cũng thích rất nhiêu người. Hơn nữa quan hệ của Giang Quý chúng ta không phải cậu không biết.”

“Tớ biết quan hệ của hai người, nhưng anh ây biết sao? Cậu nói anh ây thích rất nhiều người, trước đó cậu có nói cậu cũng thích rất nhiều người hay nói cậu thích Giang Quý không?”

Vân Thư chìm vào hồi ức, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Lâm Khinh Khinh nhìn vẻ mặt Vân Thư lập tức đoán được tám chín phân, cô ây uyên chuyền nói: “Tình yêu là có thể cảm nhận được, nêu thật sự là vì cậu giao ước ba trang giấy thì cậu không cảm thấy anh ầy hơi quá đáng sao? Tiểu Thư, cậu tự suy nghĩ thật kỹ hoặc thay đổi vị trí suy nghĩ một chút, Tạ Mãn Hành có phải là ghen không?”

“Ghen sao?”

Lâm Khinh Khinh khẽ gật đầu: “Đúng, ghen, ghen cậu đó. Anh ây là chồng cậu, cậu có giải thích cho anh ây môi quan hệ của cậu với anh Giang Quý không? Anh ây không biết đúng không. Còn nữa, anh Giang Quý cố ý chọc giận Tạ Mãn Hành, cậu cũng biết từ nhỏ bên cạnh hai chúng ta có người khác phái nào cũng bị anh Giang Quý đánh chạy, ở trong mắt anh Giang Quý, hai chúng ta không thua gì Giang Nghiên, thậm chí không khoa trương mà nói, anh Giang Quý càng yêu thương chúng ta hơn, cậu cả không thuận mắt em rẻ, cậu lại kết hôn trước mới nói, hơn nữa hai bọn tớ cũng không tham gia hôn lễ của cậu, anh Giang Quý tức giận, muôn tìm hiểu cho nên mới có nhiều hiểu lầm phát sinh như vậy. Nhưng cậu cũng đừng tức giận anh Giang Quý, tớ trở về sẽ nói chuyện với anh ây, còn cậu thì sao, vê nhà hãy giải thích với Tạ Mẫn Hành, chắc chắn Tạ Mẫn Hành sẽ chiều chuộng cậu hơn trước.

Sẽ yêu thương cậu hơn.”

“Anh ấy không biết.”

“Không tin thì cậu cứ thử xem. Tớ về trước đây.”
 
Chương 313


Chương 313

Lời của Lâm Khinh Khinh khiến Vân Thư ngứa ngáy, sau khi Lâm Khinh Khinh rời đi, Vân Thự ngôi một mình, gió thi qua, trong đầu Vân Thư hiện lên vô số cảnh tượng của hai người họ, lần đầu tiên cô chủ động hôn, vệ sau suýt chút nữa lau Súng tấu hỏa, Tạ Mân Hành ở trước cửa nhà cô một đêm với cô gặp phải nguy hiểm anh đột nhiên xuất hiện, từng cảnh xuất hiện khiến Vân Thư lây điện thoại ra, nhìn giao diện của ông xã, rốt cục cũng gọi đỉ.

Tạ Mẫn Hành lái xe đến bờ biển, ngửa ra sau, cửa sổ mở ra, gió biển lạnh lẽo tràn ngập vào trong xe, anh cầm điện thoại gọi cho ông Tạ.

Giờ phút này ông Tạ đang đọc báo ở trong nhà, bà Tạ dặn dò ông ấy: “Buổi tôi đừng thức khuya, mau đi ngủ đi.”

Ông ấy vừa mới buông báo xuống, điện thoại của Tạ Mẫn Hành đã gọi tới.

“Alo, Mẫn Hành, trễ nhự vậy sao con và Tiểu Thư chưa trở về?” Ông Tạ quan tâm hỏi.

Tạ Mẫn Hành lại không có tiếng tốt như vậy, lời nói còn lạnh hơn cả thời tiết đêm nay: “Chủ tịch Tạ, lần này con sẽ không nương tay với người phụ nữ của ba nữa.

“Ý con là sao? Con đang ở đâu?” Một câu nói, hai ba con lại chìm vào quan hệ lạnh lẽo.

Tạ Mân Hành cười giêu: “Chủ tịch Tạ, cô ta một lòng hướng Phật như vậy, con đưa cô ta vào chùa thì như thê nào? Thuận theo ý cô ta, tốt biết bao.”

Giọng nói của ông Tạ rõ ràng gấp gáp: “Con ở đâu? Ba sẽ đến ngay.”

Bà Tạ nghe thấy lời nói của ông Tạ khẩn trương, không khỏi khân trương theo: “Mẫn Hành làm sao vậy?”

Ông Tạ quát bà Tạ: “Đừng quan tâm chuyện không nên quan tâm, trở về phòng ngủ đi, tôi đi ra ngoài một chuyên.

Tạ Mẫn Hành nghe ông Tạ nói thì lập tức nói: “Tạ Đình, ông đợi đó cho tôi.”

Sau đó anh lái xe ra khỏi bãi biển, chuyền sang gọi cho một người khác: “Kiểm tra trên Weibo kim chủ của Cao Duy Duy là ai, với bà vợ ‘ xảy thai của ông ta. Ngày mai tôi muôn sự thật của chuyện này trước cuộc họp báo.

Mặt khác, tìm người ghé thăm công quán Hàn Lâm một chút.”

Vân Thư gọi ba làn đều đang bận máy, cô tắt điện thoại, tự giêu nói: “Vân Thư ơi là Vân Thư, mày đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, sao Tạ Mân Hành lại thích mày được chứ.

Nhưng…” Mình hơi thích anh ây thì làm sao đây.

Vân Thư ngồi dưới lầu đến khuya, Giang Quý nhìn không nội, lo lăng cô bị cảm. Cho nên xuống lầu cỏi áo khoác khoác lên vai Vân Thư, ngôi bên cạnh Vân Thư, không được tự nhiên hỏi: “Khinh Khinh đã nói gì với em vậy? Lại khiến em ngồi đến khuya không rời đi.”

“Khinh Khinh nói em thích Tạ Mẫn Hành, Tạ Mẫn Hành cũng thích em.’ Vân Thư nói xong nghiêng đầu dựa lên vai Giang Quý.

Giang Quý không bình tĩnh: “Quần què, chỉ có Tạ Mẫn Hành thích em thôi, sao em lại thích Tạ Mẫn Hành chứ.”

Vành tai Vân Thư bị Giang Quý hét đến muốn điếc: “Anh, anh tững ồn ào, để em ngủ một lúc, từ từ suy nghĩ.”

Lúc này, có một chiếc Maybach dừng trước cửa bệnh viện, Vân Thư trong nháy mắt mỉm cười đứng, lên, trong mặt cô có tỉnh hà đẹp nhất giữa tròi đất, sáng lạn lấp là h Nhưng người bước xuông xe không phải là Tạ Mẫn Hành, ánh sáng trong mắt Vân Thư tản đi, nụ cười trên khóe miệng trở: nên cay đẳng, sau cùng thất vọng ngôi xuông.

 
 
Chương 314


Chương 314

Giang Quý thấy phản ứng của Vân Thư, trong lòng thầm mắng, tiện thể hỏi thăm tổ tông của nhà họ Tạ.

Dáng vẻ này của Vân Thư không đơn thuận chỉ là thích Tạ Mẫn Hành mà là yêu, yêu.

Nhìn thấy em gái của mình ngày càng chìm sâu vào, Giang Quý giận đến nghiền răng. Bông hoa nhài căm bãi phân trâu, mờ mắt.

Công quán Hàn Lâm, Chu Yên nghe được tiêng gõ cửa, mở cửa phòng lập tức nhìn thấy người đàn ông mặt sưng: “Chị Chu Yên, là tôi.”

“Cậu, sao cậu lại trở thành như vậy?

Chuyện bảo cậu làm ồn thỏa chưa?”

Người đàn ông lặc đâu: “Tôi đã bị phát hiện, chị Chu Yên, tôi đã gặp hai người. Một là Tạ Mẫn Hành, một là một cô gái, cô ấy đã thấy mặt tôi, cô ây còn gọi Tạ Mẫn Hành là chồng. Ặ “Cái gì? Tạ Mẫn Hành? Cậu mau vào đi”

Người đàn ông đi vào phòng, Chu Yên mới phát hiện ngón tay của anh ta đang nhỏ máu, không chỉ như thế mà còn thiếu một ngón tay.

“Cái này, đây là Tạ Mẫn Hành làm sao?”

Người đàn ông gật. đầu: “Cậu ta chặt một ngón tay của tội rôi bảo tôi về tìm chỉ, chị Chu Yên, rất có thê là cậu ta biết hết những việc mà chúng ta làm.

Chị mau đi đi.”

Chu Yên lắc đầu: “Không được, không thể đi, cậu mau đi đi, trên người. tôi còn có chút tiền, đưa trước cho cậu, sau đó tôi sẽ chuyên thêm hai mươi vạn cho cậu, cậu cứ đi trước, mặc kệ tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình”

Người đàn ông nhìn ra bên ngoài, lấy tiên rồi quay lưng rời đỉ.

Chu Yên cầm lấy cây lau nhà lau sạch vết máu trên mặt đất và trong, thang máy, bỗng nhiên xuất hiện bón người đàn ông áo đen mang kính rầm, mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát.

Chu Yên lùi về phía sau, cô ta sợ hãi, Xoay người muôn trở về phòng, lại bị mây người đàn ông ấn cửa phòng, có một người đàn ông trong sô đó có động tác nhã nhặn, nhưng kéo và dụng cụ cạo đâu trong tay anh ta lại không nhã nhặn chút nào.

Chu Yên sợ hãi hét lên: “Các người biết tôi là ai không, các người mau thả tôi ra.

“Mặc kệ cô là ai, nêu đã đả thương phu nhân nhà chúng tôi, tiên sinh chúng tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi khuyên cô đừng di chuyền, tôi cũng là lần đâu tiên cạo đầu, kỹ thuật không ôn cho lắm.”

“Cạo đầu? Cạo đầu cái gì?”

Người đàn ông đã bắt đầu.

Chu Yên vẫn đang gào thét, người đàn ông nhã nhặn không còn kiên nhẫn dặn dò: “Òn ào quá, bịt miệng cô ta lại. Quấy rồi người dân.”

Người đàn ông cạo đầu một cách có trật tự, hoàn thành bước cuối cùng: “Đẹp, hoàn hảo.”

Chu Yên nhìn mái tóc vụn đầy đất, âm ức rưng rưng trừng mắt nhìn bốn người trước mắt, người đàn ông dẫn đầu tháo kính râm xuông gần Chu Yên: “Nhớ kỹ, là tôi làm. Tiên sinh của tôi tên là Tạ Mẫn Hành. Kim chủ của cô quay lại, cô có thể cáo trạng.”

“Các người cút cho tôi, cút…”

Người đàn ông không chịu: “Làm ơn, cô đả thương phu nhân nhà tôi thì nghĩ ngon lành sao, cô già rồi mà còn ngây thơ như vậy à, nào, đồ dầu lên đầu cô ta.”

“Cái gì?” Chu Yên hoảng sợ nhìn người đàn ông khác cảm hộp dầu trong tay, quanh năm ở nước ngoài nên cô ta liếc mắt một cái là có thê nhìn ra chữ bên trên là có ý gì.
 
Chương 315


Chương 315

Lúc ông Tạ cảm giác được thì đã đỗ xong dấu, sau đó đưa cô ta đến một chùa miêu không ai biết, lúc hai người đàn ông còn kẹp Chu Yên, ông Tạ tức giận gạo thét: “Các người làm gì vậy, phản rồi hay sao?”

“Xin chào ông Tạ, chúng tôi là do tiên sinh phái tới, tiên sinh nói nếu chúng tôi gặp ông cứ coi như không nhìn thấy.”

Ông Tạ: “Tiên sinh của mấy người?

Các người là người của Tạ Mẫn Hành sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Vâng, ông Tạ. Chúng tôi và ông không có liên quan, xin ông đừng làm chậm trễ chúng tôi làm việc.

“Hôm nay tôi cứ đứng ở chỗ này, tôi xem các người ai dám dẫn cô ây đi.”

Ba người đàn ông khác nhìn người đàn ông nhã nhặn dẫn đầu, chỉ nghe người đàn ông nhã nhặn nói: “Người nhã nhặn bọn tôi không so đo với ông già ông, chúng ta đi, cả đời cô ta cũng đừng hòng mọc lại tóc, trở về cũng dê nói chuyện, đi thôi.”

Bốn người đàn ông đi xuống cầu thang, không lâu sau, lúc ông Tạ đi tìm bọn họ thì bọn họ đã biến mắt không dấu vết.

Buổi sáng Vân Thư đi làm là rời đi từ bệnh viện, lúc đi tiếng mũi rất nặng.

Lòng, thầm nghĩ chuyện Cao Duy Duy ra mắt nên trực tiệp đón taxi xuất hiện ở công ty.

Bức màn lớn đã được thay thé, vết máu trên mặt đất đã được xóa sạch, thoạt nhìn buổi họp báo có thê tiễn hành bình thường, Vân Thư ngồi dưới đài nhìn bỗôn phía, không có nhân viên khả nghỉ xuất hiện, Vân Thư mới yên tâm.

Nara và Chu Tuần củng xuất hiện ở công ty, Chu Tuần đuồi theo Nara nói: “Cô đừng duy trì vóc dáng mà không ăn sáng, nguy hại rất lớn đó.”

Nara thây Vân Thư, nhận bữa sáng đi qua đưa cho Vân Thư: “Chưa ăn sáng đúng không, Chu Tuân làm đó, thử đi.”

vân, anh tạ nhét bữa sáng vào trong tay Nara rồi mới rời đi.

Chu Tuấn đưa phần trong tay cho Nara ngồi bên cạnh Vân Thư quan tâm hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy?

Nara: “Cô cũng ăn một chút đi.”

Nara từ chối: “Tôi với Tiểu Thư ăn một phân, anh lên lâu quẹt thẻ trước GII Chu Tuần thấy cô gái có chuyện muốn nói, lại nhìn thấy vét thương trên cổ Vân Thư, trong lòng có nghỉ Không chỉ đơn giản là căng thẳng g ‘không, Vệt thương trên cô là có chuyện gì vậy?”

Vân Thư: “Tối hôm qua gặp một tên tội phạm, không cần thận bị thương, hiện tại không sao rồi.”

Nara mở bánh sandwich đặt ở trong tay Vân Thư: “Thật sự không có việc gì sao? Dưới lầu chúng ta đã ba ngày không thấy xe của chông cô, quần áo của cô cũng ba ngày chưa thay, điều này bình thường sao? Trước kia quần áo của cô còn thay từng ngày một, một ngày chồng cồ xuất hiện ít nhất hai lần, không bình thường đó.”

Vân Thư không tiếp lời, nhìn bánh sandwich trong tay hỏi: “Sao cô lại đi làm cùng Chu Tuân? Anh ây còn làm bữa sáng cho cô?”

Nara bị hỏi có chút khẩn trương: “Ăn đồ của cô đi, tôi lên lầu quẹt thẻ trước, đưa thẻ của cô cho tôi, tôi quẹt giúp cô.”

Vân Thư: “Tôi đã quẹt thẻ rồi. Cô đi đi.”

Vân Thư gặm bánh sandwich ở dưới lầu: “Nhất định phải ăn no, ăn no mới có sức lực đánh. nhau, tối hôm qua đã sơ suất rồi.”
 
Chương 316


Chương 316

Chín giờ, các phóng viên lần. lượt vào ngồi xuống. Thời gian vừa đến, Cao Duy Duy lên sân khâu dưới sự dẫn dát của nhân viên ảnh thị Giang Tả, đồng hành còn có Bạch Phàm.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Cao Duy Duy, từ hôm nay trở đi tôi sẽ là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả, tôi biết mọi người. đều có rất nhiều vấn để muốn hỏi tôi, có rất nhiều phóng viên tìm tôi rất lâu, hôm nay mọi người có vấn để gì đều có thể hỏi, chúng tôi nhất định trả lời thật. Trước đó, tôi biết tin tức trên mạng về tôi vân còn, hôm nay cũng muốn làm rõ lần nữa, hóa dấu chấm hét.” Cao Duy Duy mở đầu ngắn gọn, tiếp theo cô fa nói: “Ảnh không có chỉnh sửa, đó là sự thật.”

Các phóng viên có mặt ở đây đều xôn xao.

Bạch Phàm đè tay của Cao Duy Duy xuống, nói: “Để anh nói cho.”

Cao Duy Duy nhìn Bạch Phàm: “Ảnh là do tôi ¡ chụp, là bị tay săn ảnh tiết lộ ra ngoài, tôi và Cao Duy Duy đã bên cạnh nhau rất lâu rồi, luôn là yêu giâu kín, chuyện ảnh bỗng nhiên… Sau đó, Duy Duy hủy hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc, chi thức ký với ảnh thị Giang Tả. Bài báo trên mạng nói Duy Duy là người thứ ba, được bao nuôi, những điêu này đều là giả, có người cô ý tác quái, tôi thân là bạn trai đương nhiên biết rõ mọi chuyện. Máy hôm trước sức khỏe của tôi vồn không ôn nên đã xin phép bệnh công ty, thật ra là tôi luôn giúp phía bên cảnh sát bắt kẻ hiềm nghỉ… Hiện tại, Duy Duy không thể cứ bị mắng oan như vậy, tôi thần là bạn trai, mọi chuyện đều do tôi mà ra nên tôi bắt buộc phải gánh vác.

Hôm nay cũng mượn cơ hội này tuyên bồ với mọi người một chuyện, tôi quyết định rút khỏi giới giải trí, tôi đã đê nghị chuyện này với ảnh thị Hàn Hoặc, sau khi hủy hợp đồng, tôi sẽ không bước vào giới giải trí nữa.

Fans của tôi, hy vọng các bạn thích tôi thì có thể tiếp tục thích bạn gái của tôi. Các bạn đều là những bạn fans yêu quý của tôi.”

Mọi người đều đang ngạc nhiên vì Bạch Phàm bỗng nhiên rút khỏi ngành giải trí, Cao Duy Duy cũng rất kinh ngạc.

Bạch Phàm nói với phóng viên: “Mọi người muôn biết gì thì có thể đưa ra câu hỏi.”

Phóng viên A: “Anh Bạch Phàm, việc anh rút khỏi giới giải trí là một quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng hay là nhất thời nông nỗi, sau này anh còn cân nhắc tới việc gia nhập ngành giải trí không?”

Bạch Phàm: “Đây là quyết định mà tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi mới đưa ra, sau này nhà chúng tôi có Duy Duy là đủ rồi. Hôm nay là buôồi họp báo của Duy Duy, hy vọng mọi người sẽ tập trung vào Duy Duy.”

Phóng viên A: “Được, cảm ơn câu trả lời của anh. Tôi muôn hỏi anh Bạch Phàm một câu liên quan đến chuyện ồn ào lần này của cô Duy Duy. Anh nói anh đã ở đồn cảnh sát, sau đó phạm nhân đã được bảo lãnh, xin hỏi có nhân chứng không?”

Bạch Phàm hỏi: “Cảnh sát có được tính không?”

Nói xong thì phía sau xuất hiện bảy cảnh sát, bọn họ đều cúi chào: “Chúng tôi nhận lời mời đến đây để chứng thực cho phóng viên, trong thời gian làm việc, anh Bạch Phàm vân luôn ở cùng chúng tôi và chọn lọc hình ảnh của những người bị tình nghi trên mạng.

Các phóng viên lại xôn xao.

Lại có phóng viên đặt câu hỏi, một só câu hỏi đã bị Cao Duy Duy bỏ qua, không có gì quan trọng đê trả lời.

Một phóng viên F khác hỏi: “Cô Cao Duy Duy, cô nói cô không làm người thứ ba, vậy việc vợ nhà người ta bị sây thai phải giải thích thê nào?

Người ta không thê bắt nhằm tiều tam, lại còn đến tận nhà làm loạn cô biết không?”

Cao Duy Duy gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi ¡không quen cặp vợ chồng đó, còn về việc sao con của bọn họ mắt thì sao mà tôi biết được.”

Phóng viên F: “Nhưng người ta biết cô, bên phía người đàn ông đã xác nhận người mà anh ta bao nuôi là cô.
 
Chương 317


Chương 317

Vân Thư ở phía dưới nhìn: “Phóng viên này kiếm chuyện đúng không, tại sao tôi lại không biệt người đàn ông đó nói anh ta bao nuôi nữ thần?”

Cao Duy Duy thản nhiên mỉm cười: “Xin hỏi anh nhìn thấy ở đâu? Phiền anh cho biết một chút, luật sư của tôi ở đây, CÓ thể chuẩn bị khởi tố bất cứ lúc nào.”

Nara phần kích võ tay: “Trả lời hay lắm.”

Phóng viên F: “Tôi không để ý là tôi đã nhị thấy ở đâu, xin lôi, nhưng cô giải thích thê nào về chuyện này?”

Nhìn là biết tới kiếm chuyện, mặc dù tất cả đều hiểu nhưng hội trường vẫn rơi vào trong sự im lặng kỳ lạ.

Sau đó, có một nhóm người mặc đồ đen đưa theo cặp vợ chông trên weibo đi vào hội trường, dẫn đầu là người nhã nhặn mới cạo đầu tối hôm qua.

Các phóng viên liên tục chụp ảnh, chỉ có người nhã nhặn đeo tình: râm lên sân khấu với cặp vợ chồng đó: Đây là người có liên quan đến vụ việc, người đàn ông tên Kim Danh Vạn, là một tay cờ bạc, còn việc mọi người lan truyền anh ta bao nuôi Cao Duy Duy, mọi người có thể nhìn tài khoản rôi nhìn những bức ảnh thường ngày của anh ta, có giỗng là người có tiên không?”

Người nhã nhặn đẩy Kim Danh Vạn ra rồi kéo vợ anh ta đến, nói: “Người phụ nữ này nói cô ta sảy thai, đây là băng chứng mà bệnh viện vừa mới cung cấp, chứng minh cô ta chưa bao giò mang thai. Bằng chứng đã được In ra cho các phóng viên xem, kết quả cụ thể do bệnh viện đưa ra, tôi trực tiễp đưa cho cô Cao Duy Duy để làm chứng cứ khởi tố.”

Phóng viên G hỏi: “Các người là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng Cao Duy Duy đã có uy đoán, người nhã nhặn nhảy xuống sân khẩu, bước đến bên cạnh Vân Thư: “Bạn của cô chủ chúng tôi là cô Cao Duy Duy, bởi vì sự việc lần này mà cô chủ chúng tôi rất buồn, do đó cậu chủ chúng tôi muôn lo chu yên bạo đồng nên giúp cô Cao Duy Duy để cô chủ chúng tôi vui vẻ.”

Phóng viên hỏi: “Cậu chủ anh là ai?

Cô chủ lại là ai?”

Người nhã nhặn không nói gì, trong hội trường chỉ có phóng viên không biết, những người khác đều hiểu rõ trong lòng, cô chủ là ai, còn ai khác ngoài Đại Phật của bộ phận đối ngoại.

Nhóm người mặc đồ đen rời đi, cảnh tượng lại trở lại như lúc nấy, Cao Duy Duy nói: “Mọi người còn gì muôn hỏi nữa không?”

Các phóng viên đều không biết hỏi gì nên hóng hót về chuyện cưới xin của hai người họ, Vân Thư từ từ rời khỏi, vừa nãy, mặt của cô nhất định là đỏ bừng cả lên.

Buổi họp báo thành công vượt xa dự tính, cuôi cùng Cao Duy Duy nói: “Sau này tôi không phải là nữ thần quốc tế, hy vọng khi mọi người nhắc đến tôi thì nhớ đến nhân vật của tôi chứ không phải là Cao Duy Duy, càng không phải là nữ thần.”

“Duy Duy, sau này cô sẽ đi con đường làm diễn viên sao?” Phóng viên A hỏi.

Cao Duy Duy: “Có thể mọi người quên rôi, vốn dĩ tôi là một diễn viên.

Buổi họp báo kết thúc tốt đẹp. Buổi họp báo của Cao Duy Duy đã mỏ. ra một làn sóng khác trên mạng. Buỏi tối, ảnh thị Hàn Hoặc đã đùa ra một thông báo về việc Bạch Phàm rút khỏi ngành giải trí. Ở bữa tiệc chúc mừng vào buôi tôi, Vân Thư như một con sâu rượu, tránh khỏi những người đang ` “theo dõi” cô và trốn vào một góc uông thêm hai ly rượu, An Kỳ cũng không thể cản được cô: “Cô đừng cản tôi uống rượu, Duy Dụy chuyên mình, tôi cũng có thê kiếm tiên rôi, tôi vui lắm, tôi muốn uông rượu.” ” Tình trạng này của Vân Thư e là say rôi.
 
Chương 318


Chương 318

Cô tự rót cho mình hai ly rượu: “Tôi vui, tôi phải uông rượu. Tôi uông rượu rồi thì sẽ càng vui vẻ.”

Cao Duy Duy nâng ly: “Cảm ơn cô, Vân Thư. Tôi mời cô một ly.”

Vân Thư lại uống thêm một ly nữa: “Ừ, tôi cũng mời cô một ly, đừ ng khách sáo.

Cao Duy Duy lại rót cho mình một ly: “Vân J tôi mời cô thêm ly nữa, trước đây cô và ba cô đã từng cứu tôi.”

Nara và An Kỳ nhìn nhau lập tức hiều ý, Vân Thư nâng ly lên: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm, nào, Uuông.’ Đầu óc Vân Thư choáng váng, nhìn người khác không còn rõ ràng: “Ôi, tại sao lại có hai Cao Duy Duy thê?” Vân Thư nghiêng đầu hỏi, ‘ánh vẻ rất đáng yêu.

An Kỳ thấy Vân Thư say rồi: “Tiểu Thự, tôi đưa cô vê nhà, cô uông say rồi.

Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”

Ra đến bên ngoài, gió thổi qua, cô cũng tỉnh lại một chút, đầy An Kỳ ra: “Cô đừng tiễn, chồng tôi đến đón tôi.”

An Kỳ: “Được rồi, tôi xem cô gọi điện thoại cho chồng cô được không?”

Vân Thư nghe thấy, nói: “Cái này thì được, tôi gọi cho chông tôi.” Vân Thư đứng không vững, lây điện thoại ra gọi cho Tạ Mẫn Hành.

Lúc này, ở quán ba Mê Ly Dạ Sắc, ba người đàn ông giàu có cùng với một cô gái quyên rũ tụ tập thành một nhóm, trên bàn có bồn chiếc điện thoại. Điện thoại của Tạ Mẫn Hành reo lên, trên đó hiển thị là vợ, Tần Ngũ nói: “Ôi, chị dâu gọi điện tới, để vợ nghe điện thoại.”

Cô Kiều véo eo Tần Ngũ, nói: “Anh không sợ lão đại bóp chết anh sao?

Hả?”

Tân Ngũ: “Sợ cái gì, có vợ anh bảo vệ anh, còn lâu anh mới sợ, vợ nghe điện thoại đi. Anh không tin em không muôn nghe, thật ra lão nhị và lão tứ cũng muốn.”

Cô Kiều nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của ba người đàn ông đều tỏ ý muốn mình nghe điện thoại: “A lô! Xin chào, cho hỏi ai đây?”

Vân Thư cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên đó là chồng của cô: “Cô là ai?”

“Cô là ai?”

“Tạ Mẫn Hành đâu?”

Cô Kiều cười đều: “Ò, cô nói anh ấy à, anh ấy đi vào nhà vệ sinh rôi, điện thoại của anh ấy ở chỗ tôi, cô có chuyện gì không? Chút nữa tôi sẽ nói lại với anh ây.

Vân Thư đã tỉnh hơn một nửa, giọng điệu nghiêm trọng: “Cô đang ỏ đâu?”

“Mê Ly Dạ Sắc.”

Vân Thư tắt điện thoại, cô nói với An Kỳ: “Cô về trước đị, tôi đi đây.” Sau đó, cô lên một chiếc taxi: “Đên quán bar Mê Ly Dạ Sắc.”

Sau khi Tạ Mẫn Hành quay lại, nhìn thấy vị trí của điện thoại đã thay đổi, lập tức hỏi: “Ai đụng vào điện thoại của tôi?”

Cô Kiều giành trả lời trước: “Anh, lúc nãy Tần Ngũ lau bàn nên có động vào một chút.”

Tần Ngũ nhìn người phụ nữ chống lại chồng, cảm thấy về nhà cần phải dạy dỗ lại vợ của mình.

Lúc Vân Thư đến, ánh sáng của quán bar Mê Ly Dạ Sắc chỉ có màu xanh lam, xanh lục và tím hòa lẫn với nhau, đám người đông đúc làm cho Vân Thư suýt ngã, cô ở giữa sàn nhảy, không ngừng tìm kiêm Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 319


Chương 319

Trong quán bar mờ tối, đám đông hỗn loạn, đây là lần đầu tiên Vân Thư đến nơi như thê này, thậm chí cô còn không tìm được lỗi ra là ở đâu, cộng thêm việc đã ngà ngà say nên cô vô cùng chóng mặt.

Trần Tứ sống trong ồn ào quanh năm, vô cùng nhạy cảm với không gian xung quanh, anh ấy. là người đầu tiên nhìn thây Vân Thư: “Người ở giữa sàn Na có phải chị dâu không?”

Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chằm, đúng là vợ nhỏ của anh đang ở trong s sàn nhảy. Anh không quan tâm tới bát cứ cái gì, bước qua bàn trà đi tới giữa sàn nhảy. Vân Thư vẫn đang tìm Tạ Mẫn Hành, tạp âm xung quanh cùng với tiếng nhạc khó chịu khiên cho Vân Thư muốn lao lên sân khấu cầm lấy loa hét lên.

Tạ Mẫn Hành không dễ dàng gì mới có thể đuồi kịp Vân Thư, kéo tay cô đi xuông. Lúc Vân Thư quay đầu Ai định nỗi giận mới nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đang kéo lấy cô: “Tạ Mẫn Hành, anh thực sự ở đây.”

Tạ Mẫn Hành ôm cô vào lòng, sau đó kéo cô về lại bàn của bọn họ, Vân Thư áp mặt vào lòng Tạ Mẫn Hành hít lấy hít đề, cuối cùng, cô lắc đầu với vẻ đáng yêu, nói: “Không có mùi nước hoa.”

Tạ Mẫn Hành lôi cô ra, cô lại tiếp tục áp mặt vào.

Tạ Mẫn Hành nhắc nhỏ: “Mấy người Tân Ngũ đều đang nhìn đó.”

Lúc này Vân Thư mới nhìn xung quanh, chỉ có một cô gái quyên rũ n bên cạnh Tần Ngũ, cô ây vậy : Chào chị. dâu, em là Triệu Kiêu Nhi vợ của Tần Ngũ.”

Vân Thư: “Ô, tôi hiểu rồi, lúc nãy là cô nghe điện thoại?”

Triệu Kiều Nhi nhìn thấy bộ mặt u ám của Tạ Mẫn Hành thì lập tức để chồng nhận tội thay: “Không phải, là chồng em nghe.”

Vân Thư nhìn Tần Ngũ: “Đồ ẻo lả?”

Tần Ngũ không dám tức giận, cũng không đấm mở miệng nói gì.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Em uống rượu?

Uỗng với ai vậy?”

Vân Thư lắc đầu: “Đâu có, em không uông rượu, em đến bữa tiệc ăn mừng của công ty nên trên người em có mùi rượu của bọn họ. Em không uông rượu, anh nhìn em giông vừa uông rượu sao?”

*Ừ, không giống.” Chỉ là chân mềm nhữn đứng không vững và nói chuyện không liên mạch mà thôi. “Chúng ta về trước đi.”

Tạ Mẫn Hành cầm lấy chìa khóa xe, bề Vân Thư lên đi ra ngoài. Cô Kiều tỏ ra mê trai: “Lão đại thật đẹp trai.”

Căn nhà mới đã được sửa sang xong, Tạ Mẫn Hành không đưa Vân Thư về chỗ ở của nhà họ Tạ, cô Say như thế nhất định sẽ đánh thức ô ông Tạ và bà Tạ, đến lúc đó không biêt bọn họ sẽ nói những gì, để an toàn, Tạ Mẫn Hành đành đừa Vân Thư đến nhà mới.

Nhà mới cũng ở trên Tử Kinh Sơn, ở đó cách nhà họ Tạ hơn hai mươi phút lái xe, đây là một ngôi nhà gỗ tỉnh xảo, mặt hướng ra vịnh, nhà hướng vê phía mặt trời, bản thiết kế do chính tay Tạ Mẫn Hành vẽ ra, tinh tế tự nhiên hợp lòng người.

Buổi tối, xe đang đi trong sân nhà Tử Kinh Sơn, Vân Thư ở một bên chỉ huy: “Lên số năm, đạp chân ga, nhanh lên, bay qua bãi cỏ, nhanh lên.”

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, đây là xe số tự động.”

Vân Thư đưa tay lên trán: “Xe tự động bay qua thì rất nguy hiểm, không dê kiểm soát, nhưng anh cứ thử xem.

Đến nhà, Tạ Mẫn Hành đưa Vân Thư vào trong, người giúp việc vẫn chưa đến, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
 
Chương 320


Chương 320

Vân Thư tùy tiện vứt giày xuống: “Đây là đâu? Em chưa từng tới.”

Tạ Mẫn Hành: “Nhà mới của chúng ta. Tiểu Thư, uông chút nước để nhanh tỉnh rượu.

Vân Thư bĩu môi, tỏ ý không vui: “Em không uông rượu.”

“Được được, không uống, vậy em uông nước rồi chúng ra đi ngủ được không?”

Vân Thư gật đầu, cầm lấy tay Tạ Mẫn Hành đút cho cô uống.

Một tay của Tạ Mẫn Hành ôm lấy cô để tránh bị ngã, tay kia đút nước cho cô uông.

Uống nước xong, bỗng nhiên Vân Thư: ôm lấy cổ của Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh yêu em không? Khinh Khinh nói anh yêu em, em không tin.

Chồng, có phải anh giận em, ghen vì em không?”

Tạ Mẫn Hành bị Vân Thư ôm lấy cổ chỉ đành cúi thấp đầu xuÔng, khoảng cách giữa hai người rât gân: “Ai nói với em?”

“Khinh Khinh, cậu ây nói bảo em giải thích với anh, anh sẽ cưng chiêu em như trước. Em giải thích cho anh, anh nghe rõ đây, em lén nói cho anh đó nha, thực ra, Giang Quý là anh trai em, là anh vợ của anh. Anh ây đang thử anh, giữa chúng em ngoại trừ tình cảm anh em ra thì em xin thê là không có gì khác.”

Tạ Mẫn Hành vừa trả lời vừa ôm lấy eo của cô gái nhỏ đang say rượu: UP Vân Thư hỏi: “Chồng, rốt cuộc là anh có ghen không?” Dáng vẻ nghiêng đầu của cô vô cùng đáng yêu, Tạ Mẫn Hành không muốn nói, Vân Thư lại hỏi: “Chông, cuỗi cùng là có hay không?”

Tạ Mẫn Hành: “Không có.”

Vân Thư không hài lòng với câu trả lời này: “Không thể nào, Khinh Khinh nói có to là có, chồng , có phải anh đang ghen không? Em đã giải thích cho anh rôi.

Tạ Mẫn Hành: “Không có, cô ấy nói Sai rồi.”

Vân Thư lắc đầu: “Những gì Khinh Khinh nói đều đúng hết, chông, anh có yêu em không?”

Khi nghe cô hỏi, Tạ Mẫn Hành sững người, yêu không? Anh nhìn thây sự kỳ vọng sâu trong ánh mắt của Vân Thư, anh nên trả lời không?

Vân Thư nói với bản thân: “Chồng, làm sao đây, Khinh Khinh nói em yêu anh rồi.”

Trong lòng Tạ Mẫn Hành lại rung động, Tiều Thư yêu mình? Cô ây yêu mình. Đầu anh mờ mịt, có lẽ là anh bị ảo giác rồi.

Sau đó, Vân Thư nói với dáng vẻ đau lòng: ˆ “Chồng, anh xem những gì Khinh Khinh nói đều đúng cả, nhưng anh không tin, rốt cuộc anh có yêu em không?”

Yết hàu của Tạ Mẫn Hành khẽ chuyển động, một giọng nói quyến rũ vang lên: “Em yêu anh sao, Tiêu Thư?”

“Tất nhiên là em yêu rồi.” Vân Thư trả lời mà không suy nghĩ.

Yêu từ lúc nào? Nói cho anh biết.”

Tạ Mẫn Hành muốn biết nhiều hơn nhưng Vân Thư lại bĩu môi, lắc đầu: “Em không biết, anh biết không?”

Sao Tạ Mẫn Hành có thể biết được, nếu như biết thì không cân phải đau lòng một mình và tự nghỉ ngờ bản thân rồi.

Vân Thư: “Xem ra anh cũng không biết, ngày mai em đi hỏi Khinh Khinh, cái gì cậu ây cũng biết, chuyện này cậu ấy chắc chắn sẽ biết, hi hi.”

Nụ cười ngây thơ, rạng rõ của Vân Thư ở trước mặt Tạ Mẫn Hành: “Chồng, rốt cuộc là anh có ghen không?”

 
 
Chương 321


Chương 321

Vân Thư vẫn luôn bị vướng mắc vấn đề này, Tạ Mẫn Hành sợ cầu trả lời của anh không làm cho Vân Thư hài lòng thì đêm nay anh sẽ không ngủ nên đã gật đâu, Vân Thư vui vẻ tặng cho anh ây một nụ hôn.

Tạ Mẫn Hành đặt tách trà xuống, ôm Lấy vòng eo mêm mại của Vân Thư, hôn sâu hơn.

“Tiểu Thư, em uống say rồi.”

Vân Thư lắc đầu: “Em nói rồi, em không uống rượu, anh xem, em còn biết anh là chồng của em, vừa nãy em còn hôn anh.”

Tạ Mẫn Hành: “Em biết tiếp theo, ưm.” Tạ Mẫn Hành lại bị Vân Thử cưỡng hôn.

Lần này không bị ai quáy rày, Tạ Mẫn Hành nói với Vân Thư: “Đêm nay, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Trong phòng ngủ, quần áo của Vân Thư đều bị vứt dưới sàn nhà, Tạ Mẫn Hành cũng vậy, anh cởi áo quân ra vứt đầy sản.

Tạ Mẫn Hành đè lên người Vân Thư: “Tiểu Thư, em có hồi hận không?”

Vân Thư bị ép dưới người Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Chồng, em yêu anh, em muôn hôn, muôn ôm.”

“Chúng ta ở bên nhau được không?”

Vân Thư mơ màng, không biết câu nói này có nghĩa là gì: ‘Không phải chúng ta đang ở bên nhau sao?”

“Sau này luôn ở bên nhau.”

“Được.”

Vân Thư cười ngây ngô, xinh đẹp động lòng người.

Sáng sớm, ánh mặt trời tràn ngập khắp căn phòng, ánh sáng chói lọi không ngừng đập vào mắt Vân Thư: “Đây là đâu?” Chỗ nào cũng có người lạ, khi Vân Thư ngôi dậy, toàn thân đau nhức như bị chiêc xe chèn qua.

Vân Thư nhìn quanh: “Mình chưa từng đến đây bao giờ.”

Tạ Mẫn Hành lật người, Vân Thư sửng sốt nhìn anh: “Tại sao anh cũng ở đây? Bộ đồ ngủ trên người không phải của mình.” Vân Thư rơi vào trong hồi ức. Đối với tất cả những gì xảy ra đêm qua, từng cảnh, từng khung hình đều hiện lên trong đầu Vân Thư, cô kinh ngạc mở miệng: “Mình, mình, mình.” Vân Thư bị kích thích đến mức không nói nên lời, ;CÓ cởi bộ đồ ngủ của cô ra, nhìn Xuống, trên ngực, vai đều có những vết hăn rõ ràng, tất cả đều là do Tạ Mẫn Hành gây ra.

Vân Thư ra khỏi giường để xem còn ở đâu nữa, nhưng lại bị ngã dập mông. Vì sao cái sàn chết tiệt này lạ cứng như vậy… Tạ Mẫn Hành tỉnh dậy, thấy Vân Thư bị ngã, anh hoảng sợ đi chân trần lại chỗ cô vừa ngã, ôm cô lên: “Sao em lại bắt cần như vậy. Va vào đâu rồi, anh xem nào.

Vân Thư nắm lấy bộ đồ ngủ, lắc đầu nguày nguậy, Vân Thự không dám ngâng đầu nhìn Tạ Mẫn Hành, tối hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự muốn mát trí nhớ, quên đi chính mình, tại sao người khác uỗng rượu, hôm sau không thể nhớ bất cứ điều gì, còn cô lại nhớ rõ ràng như vậy. Không công bằng!

Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô hết lần này đến lần khác xấu hồ thú nhận: Chồng à, em yêu anh.” Vân Thư muốn va đầu vào miêng đậu hũ.

Vân Thư đi vào phòng tắm, Tạ Mẫn Hành nói: “Anh tắm hộ cho em rồi.”

Vân Thư lúng túng cười: “Cảm ơn anh.”

Nhưng cô vẫn phải soi gương, hai chân rất đau, Vân Thự kiểm tra rội đi vào phòng tắm, cởi đồ ngủ ra, thấy Tạ Mẫn Hành ¡ đúng là bụng đói vơ quàng, chỗ nào cũng căn đỏ ửng, cả ngực, vai thậm chí là phía sau lưng, Vân Thư nghiền răng nghiền lợi: “Tạ Mẫn Hành, c** mẹ anh.”

 
 
Chương 322


Chương 322

Tạ Mẫn Hành nói ở cửa: “Mẹ anh, cũng là mẹ em.”

Vân Thư đối diện với mình trong gương, vẻ mặt hồi hận, cô hồi hận vì cô không nên uông nhiều rượu như vậy, đáng ra cô không nên theo Tạ Mân Hành trở vê, cô cũng không nên chủ động tỏ tình, chủ động hôn anh.

AI Vân Thư phát điên. Lần đầu tiên của cô, cứ thê xảy ra.

Vân Thư im lặng, Tạ Mẫn Hành lo lắng không biệt đang xảy ra chuyện gì nên gõ cửa: “Tiểu Thư, em làm gì bên trong vậy?”

Một lúc lâu, Vân Thư không biết phải trả lời như thế nào, cô cũng không biết nên đối mặt với Tạ Mãn Hành như thế nào.

Lúc Tạ Mẫn Hành quyết định xông vào phòng tắm, Vân Thư đã chuẩn bị sản tâm lý.

“Em như vậy sao đi làm?”

Tạ Mẫn Hành buông bàn tay ở nắm cửa: “Anh đã xin nghị phép cho em, hai ngày này không phải đi làm, cũng là công ty thưởng cho em vì ký được Cao Duy Duy, giò Cao Duy Duy đã làm sáng tỏ mọi thứ, còn nồi tiêng hơn trước.”

Vân Thư mở cửa phòng tắm “cạch”

một tiếng, hỏi: “Công ty cho em hoa hồng bao nhiêu?” Từ đầu tới cuối tiền là quan trọng nhát, trong lòng Vân Thư chỉ quan tâm tới tiền.

Tạ Mẫn Hành duỗi ra năm ngón tay, Vân Thư: “Năm mươi nghìn tệ?”

Tạ Mẫn Hành lắc đầu không nói gì, Vân Thư to gan suy đoán: “Không lẽ là năm trăm nghìn tệ?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Phần thưởng mà em nên có, tương lai Cao Duy Duy sẽ tạo ra thu nhập hàng trăm triệu, cho nên vốn không nhiều. Ngoài ta Tân Ngũ muôn cảm ơn em nên thưởng thêm năm trăm nghìn tệ làm phân thưởng. Chỉ có một mình em.”

“Thật hay giả vậy?” Hai mắt Vân Thư đầy nhân dân tệ: “Một triệu?”

Giờ phút này trong lòng Vân Thư đều là nhân dân tệ, sao cô còn quan tâm đến ngực của mình, để cho Tạ Mẫn Hành nhìn hết.

Một luồng nhiệt chạy qua bụng Tạ Mẫn Hành. Tạ Mẫn Hành không thể chịu đựng được sự xinh đẹp l5 VÔ ý của Vân Thư, anh tiễn lên kéo bộ đô ngủ của cô lại. Nói với cô: “Không hơn, không kém, vừa đủ. Em là người mới vào công ty đã nhận được mức hoa hồng cao trong lịch sử của công ty. Tiểu Thư, em thật tuyệt.”

Vân Thư dường như không cảm nhận được sự bó chặt của bộ đồ ngủ, mà kích động lao vào vòng tay của Tạ Mẫn Hành: “Chồng à, tốt quá, em muốn cảm ơn Tần Ngũ thật đàng hoàng.”

Tạ Mẫn Hành ngả ra sau vì cái ôm, sau đó ôm chặt lấy cô: “Chồng sẽ cảm ơn cậu ấy.

Anh đặt Vân Thư lên giường rồi ép cô xuông: “Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi hôm qua em mệt mỏi rồi.” Nói xong, Tạ Mẫn Hành hôn nhẹ lên môi cô, như chuồn chuồn đạp nước.

Khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng, cô ước có một vết nứt trên mặt đất để cô có thể chui xuống.

Tối hôm qua Vân Thư không quên là cô chủ động.

Vân Thư nhanh chóng tóm lấy chăn che mặt, như thê cô mới không cảm thấy xâu hồ.

“Cô bé.” Tạ Mẫn Hành gọi Vân Thư qua lớp chăn bông. “Mau cho anh xem cổ có bị thương không.”

Vân Thư lắc đầu với chiếc chăn bông: “May mà có băng bó, nêu không toàn bộ cô của em đều đỏ bừng.”

“Được rồi, anh đến công ty một chuyền, chiều đón em đi ăn. Hôm nay không cân vệ đại viện nữa, sau này chúng ta sẽ sống ¿ ở đây.” Tạ Mẫn Hành ôm lấy cô, rồi lại nói: “Tiểu Thư, cảm ơn em đã nói em yêu anh. Cho anh chút yên tâm.”
 
Chương 323


Chương 323

Vân Thư trả lời với chiếc chăn bông: “Ứm”

Giờ phút này, trong lòng Vân Thư như nò lung, cả người nóng bừng bừng.

Trên đường đi làm, Tạ Mẫn Hành hiếm khi bật nhạc, khi đến công ty anh luôn tươi cười. Thậm chí bộ phận tài chính có sai sót, trước đây có sai sót sẽ trực tiếp đuôi việc, nhưng Tạ Mẫn Hành của hiện tại: “Không gây ra họa lớn, sửa lại rồi mang cho tôi xem.”

Trưởng phòng bộ phận tài chính gần như khuyu xuống khi nghe điều này.

Cả công ty biết tâm trạng của tổn giám đốc rất vui vẻ, không khí buôi sáng cũng thoải mái. Trong văn phòng chủ tịch, ông Tạ lại thấy không thoải mái, buổi trưa ông ây gặp anh ở trong văn phòng anh, ông Tạ tức giận, Tạ Mân Hành lại bình tĩnh: “Chủ tịch tìm tôi có chuyện gì?”

Ông Tạ: “Tại sao lại làm thế?”

Tạ Mân Hành thu dọn tài liệu, đứng dậy nói với ông Tạ: “Chuyện cô ta nhằm vào Cao Duy Duy con không muôn lo chuyện bao đồng, nhưng cô ta động vào Tiêu Thư, sao cô có thể tha cho cô ta.”

Sau câu cuối, vẻ mặt của Tạ Mẫn Hành tối sầm, ngay cả khi đối mặt với ông Tạ cũng lạnh đến đáng sợ.

Ông Tạ nghe thấy Vân Thư, lo lắng hỏi: “Tiểu Thư xảy ra chuyện gì?”

Tạ Mẫn Hành cầm chìa khóa xe: “Không có gì, chỉ là cô ta tìm người cứa dao vào cô Vân Thư, may mà con đến kịp lúc, ba biết không, SuÝt chút nữa là đứt động mạch chủ rồi.

Ba nói Tiểu Thư cũng gọi ba là ba lâu như vậy, ba lại để tình nhân của mình khiến Tiệu Thư chịu ấm ức? Con chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.”

Ông Tạ yêu thương Vân Thự như một nửa con gái của mình, ông ấy hỏi: “Tiểu Thử bây giờ thê nào, con bé ở đâu?”

“Nhà, sau này bọn con sẽ ở sau núi, cô ầy mà vệ mẹ và ông sẽ lo lắng.

Còn ba mau tự xử lý chuyện của mình đi, hiện giờ con về đón Tiểu Thư đi ăn cơm.”

Ông Tạ: “Đi đi, để Tiểu Thư bù chút máu, bù lại, ba đi trước.”

Tạ Mẫn Hành nhếch môi cười: “Ba đúng là yêu thương cô ta.”

Ông Tạ lái xe đến tận khu biệt thự Hàn Lâm, Chu Yên đang điên cuông đập phá đồ đạc trước gương, thây dáng vẻ của ông Tạ, cô ta chạy tói: “Anh Tạ, anh đến thăm em rồi, hiện giờ em xấu lắm phải không anh Tạ.”

Ông Tạ ngồi. trên ghế. sô pha, hỏi: “Là cô tìm người ra tay với Cao Duy Duy hay muôn tìm người để giết con dâu của tôi?”

Ánh mắt ông Tạ lạnh lùng, Chu Yên quỳ xuống, ôm chân ông Tạ nói: “Anh Tạ, không phải do em, là cậu ta, là do tên sát thủ đó gây ra, anh Tạ em không biết.”

Ông Tạ đứng dậy, kéo chân mà Chu Yên đang ôm ra, nói: “Bác sĩ đã khám, còn mọc được tóc, đừng quá lo lắng, tôi xin lỗi thay cho con trai tôi, xin lôi, Chu Yên cô đi đi, đừng xuất hiện ở đây nữa.”

Chu Yên lắc đầu: “Không được, anh Tạ, anh đừng xin lôi em, em không chấp nhận, anh Tạ, em sẽ không đi.”

Ong Tạ: “Tôi đã cảnh báo ngay từ đâu, tôi sẽ là người hậu thuần cho cô, cho cô mọi thứ cô muốn, nhưng không được phép làm tốn thương gia đình tôi. Vân Thư là con tôi, cô làm tốn thương con bé thì giữa chúng ta không còn gì nữa. Sau này tôi không.

đến nữa. Cô tự giải quyết ồn thoả đi.”

Ông Tạ bỏ đi, chỉ còn lại tiếng khóc của 3 Chủ Yên đập vào ngực sau lưng ông ấy.

“Em sai rồi sao, em chỉ muốn quay lại thôi, tại sao lại xảy ra chuyện này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom