Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 264


Chương 264

Tạ Mẫn Hành lấy ra hai chai nước khoáng nói: “Đi thôi, trở về phòng ngủ.”

Vân Thư cảm thấy hôm nay Tạ Mẫn Hành kỳ lạ nên hỏi: “Ông xã, anh làm sao vậy? Hôm nay kỳ lạ thế nào ấy?”

Tạ Mẫn Hành: “Hả? Có gì lạ?”

“Muốn nói lại thôi.”

Tạ Mẫn Hành cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu Vân Thư: “Tâm tư quá nhạy cảm, lát nữa anh còn phải đên phòng sách, em về ngủ trước đi.”

Lế nào mình nghĩ nhiều rồi sao?

Trong lòng Vân Thư tự hỏi.

Trong phòng sách, lần đầu tiên Tạ Mân Hành đau đầu không. biết nên giải thích như thế nào mới khiến Vân Thư không kích động, anh cảm thấy chuyện này còn khiên cho người ta cảm giác tôi tệ hơn so với gặp phải bất kỳ sự việc khó giải quyết nào ở công ty.

Dương lão nhị đang ở biệt thự nhà mình, vừa mới dạy xong cho đứa trẻ nào đó, dỗ dành cô ấy ngủ, cảm giác trong lòng mệt mỗi, tinh thân cạn kiệt, thâm nghĩ sau này không thích con nít nữa, sắp đoản mệnh rôi.

Vì để cô ấy ngủ mà anh ấy đã sáng tạo một không gian yên tĩnh cho cô ây, đến mức điện thoại của Dương lão nhị cũng điều chỉnh đến mức im lặng.

Tạ Mẫn Hành gọi điện, lần thứ hai anh ấy mới bắt máy.

“Vừa nãy có việc sao?” Tạ Mẫn Hành hỏi.

“Vừa mới dỗ tiểu tổ tông ngủ. Tạ lão đại, muộn vậy rôi còn gọi có chuyện gì vậy?” Dương lão nhị vẫn luôn nhẹ nhàng như thê, nhưng người đàn ông nhẹ nhàng lại càng nguy hiểm.

Tạ Mẫn Hành: “Ừm, cậu biết nên thẳng thắn thế nào không?”

“Hả?” Trong lòng Dương lão nhị kinh ngạc, Tạ lão đại muốn thẳng thắn?

Với ai?

Dương lão nhị hỏi: “Không phải là chuyện của Cao Duy Duy đó chứ, anh muốn thẳng thắn với chị dâu nhỏ sao?”

Lúc này, Tạ Mẫn Hành thật sự muốn xé rách cái miệng của Tần Ngũ, mới sáng sớm đã nhiêu chuyện cho mây anh em bọn họ rồi. Miệng của Tân Ngũ sớm muộn sẽ có ngày bị khâu lại, không phải anh thì cũng sẽ là may anh em khác.

Dương lão nhị cười lên tiếng, nghe xong khiến cho trong lòng người ta sáng sủa hon rất nhiều, nhưng đối tượng lại là Tạ Mẫn Hành vậy nên sẽ rất u ám, Dương lão nhị nói: “Thắng thắn thì tôi không biết, nhưng mà lão đại, anh với chị dâu nhỏ đến bước này rồi sao? Anh nói xem trong lòng chị dâu nhỏ có anh không, nệu có anh thì anh hãy kề đao lên cổ mình, quỳ gôi thẳng thắn trước mặt cô ấy, có lẽ còn có thể sống sót, nêu như trong lòng chị dâu nhỏ không có anh thì anh thẳng thắn cũng vô dụng. Chị dâu nhỏ kionE thèm để ý đâu.”

Tạ Mẫn Hành: “Bỏ đi, cậu chưa kết hôn, không làm khó cậu nữa.”

Trong lòng Tạ Mẫn Hành ảo tưởng, nêu Vân Thư biết bạn gái cũ của anh là Cao Duy Duy, dựa theo phẩm hạnh của cô, tám chín phần sẽ cầu xin anh, bảo anh đi thuyết phục Cao Duy Duy ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả, nêu không, Vân Thư cũng sẽ mượn quan hệ trước đó của hai người họ để đạt được thỏa thuận ký kết với Cao Duy Duy. Phải biết hiện tại Vân Thư Sản cái gì nhất, đó là: Tiền bạc.

Dương lão nhị: “Đám người chúng ta cũng chỉ có Tân Ngũ được tính là kết hôn rôi, anh đi hỏi xem có đáng tin hay không?”

Tạ Mẫn Hành nghĩ lại, rất lo lắng.

Dương lão nhị: “Lão đại, anh tự cân nhắc đi, có thê trợ giúp đó.”
 
Chương 265


Chương 265

Lời nói của Dương lão nhị trong lúc vô tình đã nhắc nhở Tạ Mẫn Hành quan hệ giữa anh và Vân Thư. Anh hiểu rõ lòng mình, một khi xác định Vân Thư thì sẽ sống cả đời với Vân Thư, nhưng Vân Thư thì sao?

Tạ Mẫn Hành thầm nghĩ: Mình đã nhận Vân Thư từ khi nào vậy?

Cô nghịch ngợm, lanh lẹn, cô đã sớm sắp xếp vị trí của hai người họ, từng có thỏa hiệp dài ba trang cùng với lời cô nói với mẹ rõ ràng ở trong mắt.

Sâu trong lòng Vân Thư cho rãng anh là chủ nợ năm mươi triệu, tuy rằng.

bình thường kêu là chồng. nhưng đều là biểu hiện bên ngoài, một người không câu người chính là: Tạ Mẫn Hành. Đợi trả xong tiền, có thể Vân Thư sẽ ly hôn. Ly hôn, Tạ Mẫn Hành nghĩ đến đây lập tức nắm chặt nắm tay: “Nếu đã là thiệu phu nhân của nhà họ Tạ, thì cả đời này nhất định phải là người của nhà họ Tạ.”

Tạ Mẫn Hành nằm trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, vậy mà bản thân lại ngã gục trước cô gái nhỏ này.

Vân Thư tắm rửa xong, nằm sắp trên giường, quả thật cô coi Tạ Mẫn Hành là chủ nợ, một chuyện nhỏ rất khiêm tốn, một lời bên tai, nêu Vân Thư đã nói ra miệng thì nhất định sẽ hoàn thành, động ý bà Tạ trả lại tiền thì nhất định se trả lại cả vốn lẫn lãi. Sau đó tiếp tục đi học lại. Cô còn nghĩ đến tương lai của Tạ Mẫn Hành: “Sau này Tạ Mân Hành sẽ cưới được người phụ nữ mình yêu.”

Nghĩ đến trong lòng hơi khó chịu, nước vừa uồng xuông cổ họng lại nuốt không nỗi, trong lòng hồi phục, Vân Thư lăn lộn trên giường: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.

“Nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói từ tính vang lên.

Vân Thư ngồi dậy, kéo vạt váy ngủ xuống, đề phòng ai đó đánh lén: “Anh xong rôi sao?”

Tạ Mẫn Hành ngồi trên giường, kề sát Vân Thư: “Không cân kéo nữa, sớm đã thấy rồi.”

“Hả2”

“Màu hồng.” Tạ Mẫn Hành kề sát vành tai Vân Thự nhẹ giọng nói, hơi nóng đánh vào lỗ tai Vẫn MT, hơi nóng ầm ướt khiến cả người có một loại cảm giác khó hiểu.

Đặc biệt là vành tai, chắc chắn lúc này rất đỏ.

“Anh đi xuống, không được lên giường.”

Không biết từ lúc nào, cô nói sẽ ngủ trên sô pha, vậy mà đã chiếm cả chiếc giường lớn, lăn lộn mãi không chịu xuông giường. Hai người cùng ngủ chung giường, nhưng…

Tạ Mẫn Hành đổi vào phòng thay đồ thấy quần áo Vân Thư lộn xộn, Tạ Mân Hành sửa sang quận áo trước, sau đó đi ra ngoài tám rửa, lúc này người trên giường đã ngủ thiếp đỉ.

Anh lăng lẽ đi tới nhìn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải kia, chậm rãi tiên lại gần, gần đến mức có thể thấy ¡ rõ da thịt non nớt của cô, tiến gần đến môi cô, không khỏi dùng Sức… Anh là người đàn ông trưởng thành, đối mặt với người phụ nữ mình yêu chỉ có thê nhẫn nhịn lửa nóng trong lòng đi tắm nước lạnh.

Lúc Vân Thư ngủ có một đặc điểm: Vừa ngủ đi sâm sét đánh cũng không tỉnh. Lúc Tạ Mẫn Hành vừa mới biết, cũng cười thầm rất lâu.

“Chúc ngủ ngon!” Tạ Mẫn Hành hôn lên trán Vân Thư.

Người trong mộng mở miệng.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa số chiếu vào trong phòng, màu vàng tươi sáng khiên cho người ta chậm rãi mở mắt ra, nhiệt độ, ánh mặt trời ấm áp thích hợp, í thiều nữ trong chăn không khỏi duõi thắt lưng, Tạ Mẫn Hành chạy bộ về sớm đã tắm rửa thay quần áo, nhìn Vân Thư còn đang, năm trên giường, nói: “Sắp tám giờ rôi.”

Vân Thư không thể không rời giường, vừa chỉnh sửa lại bản thân, vừa trả lời Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 266


Chương 266

Phòng cưới của bọn họ ở Tử Kinh Sơn đã xây xong, Tạ Mẫn Hành đọc báo ở trên sô pha, nói đến chuyện trang trí nhà cửa: “Tiểu Thư, gần đây em rảnh không?”

Vân Thư: “Vẫn chưa biết, sao vậy?”

“Nhà mới của chúng ta đã hoàn thành, chỉ còn trang trí, chúng ta sẽ trang trí theo ý mình hay là mời chuyên gia xử lý?”

Vân Thư thò đầu ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Chúng ta thực sự có nhà mới sao?”

Tạ Mẫn Hành mở một trang báo nói: “Đương nhiên có, nếu em muốn tự trang trí, tan làm không có việc gì chúng ta đi dạo một chút ở cửa hàng tư nhân đi.”

Vân Thư: “Em muôn đi xem câu trúc của ngôi nhà trước, không không, anh vẫn nên trực tiếp tìm người chuyên nghiệp trang trí theo sở thích của anh, em sao cũng được, không kén.” Nếu trang trí theo yêu câu của cô vậy thì sẽ có hương vị của cô, sau này Tạ Mẫn Hành cưới thêm vợ, giữ lại căn nhà đó sẽ khiến người ta khó xử, Vân Thư hiền lành nghĩ vậy.

Tay Tạ Mẫn Hành cầm tờ báo rõ ràng cứng ngãc, không xem báo nỗi nữa, tim như muôn chạy sang bên khác, Vân Thư bên cạnh vừa trang điềm vừa không nói lời nào.

Phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, một lúc lâu sau, Vân Thư đứng trước mặt Tạ Mẫn Hành nói: “Xong rôi, chúng ta đi thôi.”

Bầu không khí kỳ lạ kéo dài cho đến khi đến công ty.

Vân Thư xuống xe nói: ‘Hôm nay anh tan làm đừng đón em nữa, em về biệt thự Vân Đoan một chuyền.”

Tạ Mẫn Hành “ừm” một tiếng, rồi lái xe đi.

Tâm trạng tốt của Vân Thư là do một câu của quản lý Mao làm cho vui vẻ.

Quản lý Mao gọi Vân Thư và An Kỳ đến văn phòng nói với hai cô bằng chất giọng âm áp: “Nễ mặt hai cô là thực tập sinh, cho các cô cơ hội, phương án của các cô đã thông qua, nhưng cho các cô thời gian mười ngày, vượt quá thì không cân theo nữa.

Vân Thư và An Kỳ nhìn nhau, sau đó hai người họ kích động ôm nhau. Cả hai đêu nhảy dựng lên.

Quản lý Mao bị hai người họ lây nhiễm vui vẻ, ngón trỏ vuốt tóc vụn trước trán qua bên tai, nói: “Nghé không sợ hồ. Thời gian mười ngày bắt đâu tính từ hôm nay.”

Vân Thư kích động cầu xin: “Quản lý, tôi xin được ra ngoài.”

Quản lý Mao: “Đi đi. Đợi tin tốt của hai người.”

Tạ Mẫn Hành đón vị khách không muốn gặp mặt nhất ở trong văn phòng: Ống Tạ.

Vẻ mặt ông Tạ xanh mét ngồi ở ghế sô pha, nhìn Tạ Mẫn Hành chát ván: “Tin tức trên mạng có phải do con làm không?”

“Tin tức gì?” Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại.

Ông Tạ cắn răng: “Con đừng có giả vờ trước mặt ba.”

Ông Tạ tức giận, Tạ Mẫn Hành lại thản nhiên.

Cha con hai người họ chống đối nhau thì một tiếng chuông điện thoại vang.

lên, Tạ Mẫn Hành nhìn lấy, do dự một lúc mới bắt máy.

Anh vẫn chưa nói gì, Vân Thư đã kích động nói năng lộn xôn: “Ông xã, ha hạ ha ha, thông qua rồi, ha ha, chồng, SỐ liệu và phương án của em đều đã được thông qua, ha ha, anh mau cảm ơn Tần Ngũ thay em đi. Không được, em muôn mời Tân Ngũ ăn cơm. Ha ha.”

 
 
Chương 267


Chương 267

Thái độ lạnh như băng vừa rồi của Tạ Mẫn Hành không còn tồn tại với người phía bên kia điện thoại, tiếng cười của anh nhẹ nhàng giồng như nước suối âm áp, làm cho người ta không khỏi lún vào, vĩnh viễn không bước ra được: “Thông qua cái gì? Tại sao phải cảm ơn Tân Ngũ?”

“Chồng, nói ra thì dài dòng lắm, buổi tối em sẽ nói cho anh biết, đúng rồi, buổi tối em không vệ nhà em nữa, buổi chiều em sẽ trực tiếp bắt taxi đến nơi khác. Buổi tối em sẽ nói với anh, chồng, bye bye chồng, chụt chụt!”

Tạ Mẫn Hành lại bị người ta cúp điện thoại trước.

Quan hệ quỷ dị sáng sớm, sau một cuộc điện thoại, hai người họ đều bỏ lại phía sau. Trong lòng Tạ Mẫn Hành ấm áp như được ánh mặt trời chiếu vào sau khi nghe Vân Thư nói, nhìn cái gì cũng thuận mắt hơn, bao gồm cả người ba trước mặt này.

“Ông Tạ, không ngại mượn miệng của ba nói cho người phụ nữ của ba biết, bảo cô ta hãy sông yên lặng, đừng làm trò, ví dụ như chuyện lần này của Cao Duy Duy, nếu con còn thây cô ta thông qua các phương tiện truyện thông lớn hoặc là gia đình con nhìn thây tin tức của cô ta, thì con sẽ phơi bày tất cả mọi thứ của cô ta dưới ánh mặt trời, Lần này con chỉ làm ngang đây, nêu ba đã sai người xóa hết thì con cũng không cãi nhau với ba nữa, nêu có lân sau thì không chỉ bại lộ ảnh mà còn có video đó, Ông Tạ, hôm nay tâm trạng con tốt nên chuyện gì cũng dễ nói, cửa ở đó, đi thong thả.”

Ông Tạ: “Vừa nãy là điện thoại của ai vậy? Của Cao Duy Duy sao? Con không sợ Tiểu Ti để ý à?”

Tạ Mẫn Hành: “Ba có thể rời đi chưa?”

Ông Tạ lại giận dữ: “Tạ Mẫn Hành, ba mới là chủ tịch đó.”

Tạ Mẫn Hành kiêu ngạo cười ngược lại: “Có thể chủ tịch Tạ đã quên cô phần của con cao hơn ba.”

Ông Tạ bị con trai chọc tức sắp chết, những lần này lại không phản bác được.

Chu Yên nhìn thây bài báo về mình lúc mười hai giờ đêm trong căn hộ cao tầng nào đó, còn có ảnh HD, trong bài viết không thoát được hai chữ “người tình” và “bao nuôi”.

Cô ta lưu ảnh chụp và bài viết, cũng là trong nháy mắt, bài báo này biến mât hoàn toàn, Chu Yên kiêu ngạo, trong lòng ông ấy có mình, nếu không sẽ không ra tay nhanh như vậy.

Mặt khác cô ta cũng nhận được cảnh cáo, Cao Duy Duy Ìà bạn gái cũ của Tạ Mẫn Hành, bảo cô ta đừng động đến Cao Duy Duy: “Ha ha, bạn gái cũ, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.”

Bài báo của Cao Duy Duy được xóa rất nhanh, lại là sáng sớm mới đăng, việc này không đủ để gây ra bao nhiêu chân động, cũng không giải quyết được gì. Mà trong lòng của cô ta lại rất hận Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư và An Kỳ tìm đến căn hộ của Cao Duy Dụy, nhìn thấy phóng viên vân còn ngôi đợi.

An Kỳ giữ chặt Vân Thư: “Đã bao lâu rồi? Sao vẫn còn ngồi đợi vậy? Cao Duy Duy chưa từng xuất hiện sao?

Có khi nào không có ở đây không?”

Vân Thư nhìn vào bản vẽ căn hộ của Cao Duy Duy trong điện thoại di động, biết được căn hộ của Cao Duy Duy là kiểu nhà trệ chứ không phải là căn hộ thông tầng từ chủ nhà đầu tư.

Vân Thư cũng không biết Cao Duy Duy còn ở đây hay không: “Nếu như không có ở đây ngay từ đầu đã không có ở đây, nều không nhất định sẽ ở đây.”

An Kỳ nhìn tư thế hỏi: “Chỉ với tư thế này, sao chúng ta có thể gặp được Cao Duy Duy?”

Trước cửa nhà Cao Duy Duy vây quanh ít nhất mười ba phóng viên, ở đâu cũng có, câu thang cũng có.

Một phóng viên nam khác nói: “Chắc chắn cô ây đang ở đó, chúng ta cứ chờ đi, tôi không tin cô ây sẽ không ra ngoài.”

An Kỳ rối rắm nhìn Vân Thư, con ngươi Vân Thư vừa chuyền, đã lôi kéo An Kỳ rời đi.
 
Chương 268


Chương 268

Một lát sau, lại có thêm một phóng viên nhỏ của một công ty với dáng người gầy gò mang theo ông kính nặng nê, đội mũ trăng, vành mũ xoay ngược ra phía sau.

Có phóng viên nhìn cô tuổi còn nhỏ, nói: “Cô đến từ công ty nào vậy, sao hôm nay mới đến?”

Vân Thư khiêng máy ảnh che nửa mặt, không thây đường trực tiếp ngồi thẳng trước cửa, ngôi xôm xuồng bên cạnh nam phóng viên vừa nãy nói: “Hôm trước tôi mới đến công ty thực tập, chủ biên của tôi đã dẫn người đến chung cư Cao Trang, nên bảo tôi tới nơi này đợi thông báo.”

“Thực tập à, khó trách lại nhỏ như vậy.”

Mọi người bắt đầu nói đến kinh nghiệm lúc mới tham gia vào công ty của mình.

Vân Thư dùng camera che mặt thầm cười trộm, trong nháy mắt lập tức thu lại biểu cảm, điện thoại di động trong túi vang lên.

Vân Thư nhận điện thoại, âm thanh chỉ có mình và nam phóng viên gân đó mới có thể nghe thấy được.

“Chủ biên, sao vậy?”

“Tiểu Thư, bây giờ cô đang ở đâu?”

Đó là giọng nói của An Kỳ.

Vân Thư nhìn cửa phòng Cao Duy Duy nói: “Ngồi đợi trước cửa nhà Cao Duy Duy.”

Giọng nói phía bên An Kỳ háo hức: “Mau khiêng máy đến Cao Trang, nhanh lên.”

“Hả? Bây giờ sao chủ biên? Nhưng vân chưa đợi được Cao Duy Duy.”

An Kỳ: “Đừng đợi nữa, đợi không được đâu, đên Cao Trang đi, chụp cho đã, nhanh lên, tôi đã sai người đi đón cô rôi.”

Vân Thư cúp điện thoại, ôm lấy máy ảnh vội vàng chạy đi, vốn Vân Thư xuất hiện, tật cả mọi người đều đang thảo luận cô, đến quá nhanh, đi quá vội, mà mây phóng viên kỳ cựu lại liên tưởng có phải là Cao Duy Duy hoàn toàn không ở trong này hay không?

Nam phóng viên nghe cuộc trò chuyện của “chủ biên”, anh ta cầm máy ảnh lên chuẩn bị rời đi.

“Hả, anh đi đâu vậy?” Một phóng viên hỏi.

Nam phóng viên nói vội: “Ô, tôi, a, cái đó, công ty thay người khác đến đợi rồi, tôi nên nghỉ ngơi, ha ha.”

Nói xong, anh ta cũng rời đi.

Những người còn lại nhìn nhau, có người đề nghị: “Nữ sinh mới đến nhận điện thoại rồi hoảng hốt ròi đi.

Nam phóng viên đó cách cô ây gân nhất, chắc chắn đã nghe được gì đó nên cũng nhanh chóng ròi đi, bình thường đổi người ngồi đợi, chẳng phải là có người tới trước rồi mới đi sao?”

Mọi người gật đầu: “Đúng, nếu nói như vậy thì Cao Duy Duy không ở đây sao?”

“Có thể, chúng ta ở chỗ này lâu như Vậy, cũng không có ai đên thăm cô ây, người đại diện của cô ây nên đến đầy? Kết quả cũng không đến.”

“Vậy các người nói xem, Cao Duy Duy đi đâu rôi?”

“Vừa rồi bọn họ đi đâu vậy?”

Một phóng viên đột nhiên nhớ đến: “Cao Trang, vùa nãy cô gái đó nói chủ biên đang ở Cao Trang. Mau tra xem Cao Trang có gì?”

“Chung cư Cao Trang, căn nhà khác của Cao Duy Duy, đúng là như vậy, cô ấy có hai căn nhà, Cao Trang được như dụng ‹ để đầu tư, không ở đó, mọi người đều bỏ sót rồi. Mau đến Cao Trang đi.”

Ở một góc có tảng đá lớn trước cửa, Vân Thứ và An Kỳ cởi bỏ đồng phục ra nhìn thấy người ta chạy đi: “Một người, hai người, ba người… mười người, mười ba người, được rồi, ra ngoài được chưa Vân Thư?”
 
Chương 269


Chương 269

Vân Thư nhìn lấy: “Có lẽ được rồi. Mau đi thôi. Bọn Họ không phải ngốc đâu, có lẽ lát nữa sẽ quay lại, giúp tôi nghe ngóng tình hình, gọi một chiêc xe, tôi sẽ lên đó gọi Cao Duy Duy, cô ấy đã gặp tôi nên sẽ tin tôi.”

An Kỳ đồng ý, tóm lại Vân Thư nói gì cũng đúng, cứ nghe theo là được.

Vân Thư chạy nhanh vào trong, lấy đồ chặn trước cửa cầu thang lại. Bản thân cũng nhanh chóng rời đi.

Cô gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Vân Thư cầm điện thoại gọi cho Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, nói cho em sô điện thoại của Cao Duy Duy đi.”

Tạ Mẫn Hành: “Được.”

Không lâu sau, Vân Thư nhận được điện thoại của Tạ Mẫn Tây, Vân Thư bắt máy.

Một lúc lâu sau, Cao Duy Duy bắt máy, âm thanh nhỏ yêu, có sức không lực: “Ai đó?”

“Tôi là Vân Thư. Nữ thần, cô có nhà không? Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô mau mở của ra.

Cao Duy Duy bò dậy từ trên ghé sofa, nhìn thây chỉ có một mình Vân Thư ở mắt mèo trước cửa, cô ta hỏi: “Mấy phóng viên kia đâu?”

Vân Thư ngạc nhiên: “Nữ thần, cô có ở nhà à, tôi vừa đầy phóng viên đi rồi, nữ thần cô mau đi theo tôi trước đi.”

Cao Duy Duy do dự, tay cô ta đặt lên tay năm cửa, suýt chút nữa dùng sức ân xuống.

Lúc này, lão phóng viên trên đường đến Cao Trang lại nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rôi, quá kỳ lạ. Anh ta hét lên: “Không ồn, tài xê, quay đầu trở lại khu phô vừa rồi.”

Đã có phóng viên phát hiện không đúng, đang chạy vê, mà phía bên này Vân Thư vẫn đang còn khuyên Cao Duy Duy: “Nữ thân, cô tin tôi đi, tôi đến cứu cô chắc chắn Sẽ không uồng công, tôi cũng có yêu câu. Đã trì hoãn mười phút rồi, chắc chắn bây ‹ „giờ đã có phóng viên quay đầu trở về, cứu cô lần nữa sẽ rất phiền phức đó, lễ nào cô muôn bản thân chết đói, mang tiếng xấu trên người mãi vậy sao?

Không rửa sạch và bắt kẻ xâu ra mặt À2”

“Cô tin tôi sao?” Cao Duy Duy hỏi.

Vân Thư: “Lúc mười tám tuổi cô bị một người đàn ông sờ đùi ở dưới bàn rượu, sau đó cô dùng đũa đâm anh ta bị thương, kết quả bị anh ta ức hiếp, lúc ấy tôi ở đó, là ba tôi dẫn cô ra khỏi bàn tiệc rượu đó, cứu cô một mạng.”

Một lúc sau, Cao Duy Duy mở cửa phòng: “Không ngờ nữ sinh đó là cô.”

Vân Thư nhìn Cao Duy Duy gầy gò, tái nhợt, suy yếu, cảm giác như bệnh hoạn.

Lúc này, điện thoại của Vân Thư rung lên, vừa nhìn là điện thoại của An Kỳ: “Hỏng rôi, có người trở vê. Cô mau đi với tôi.”

Vân Thư không tốn sức nắm lấy Cao Duy Duy chạy xuông thang máy, nhận điện thoại của An Kỳ: “Người đến đâu rồi?” Lời nói ra không khỏi có lo lắng.

An Kỳ: “Cửa thang máy.”

Vân Thư: “Đừng cúp điện thoại, canh chừng cửa, bọn tôi xuống ngay đây.”

An Kỳ đồng ý.

Cao Duy Duy nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy bệnh trạng của mình xuyên qua: gương thang máy, cúi đầu không nói lời nào.

Vân Thư nhìn qua gương phản quang, cô đưa cho Cao Duy Duy một tờ khăn giây, nhưng người không nhận lấy.

 
 
Chương 270


Chương 270

“An Kỳ, còn ở cửa thang máy không?”

An Kỳ: “Tôi thấy tư thế này chắc phải đợi thang máy đi xuống.

Vân Thư nhìn thang máy bám tầng lầu mười một: “Tôi xuống từ lầu mười, cô hãy đi theo anh ta. Sau đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở tầng tám.”

An Kỳ: “Còn xe thì sao?”

Vân Thư: “Để xe đi trước, cô qua đây, một mình tôi vẫn có thể đánh lại.”

Cao Duy Duy nhìn cô gái bạo lực Vân Thư, Vân Thư cũng nhìn cô ta: “Yên tâm, tôi có học qua.”

Hôm nay bắt buộc phải dẫn Cao Duy Duy rời đi, nêu phóng viên và bọn họ gặp nhau sẽ thật sự dẫn đến sự chú Vị đối phương lôi kéo dẫn người đến vây xem thì chi bằng ngay từ đầu khuất phục đối phương, thoát thân trước. Tất nhiên tốt hơn là đừng gặp nhau.

Tầng. tám, ba người họ gặp mặt, An Kỳ cũng bị khuôn mặt Cao Duy Duy làm cho giật mình, Vân Thư hi thang máy ởi lên từng tầng, dừng ở tầng mười, vừa hay một thang máy khác lên tầng tám.

“Đi, vào thang máy.”

An Kỳ: “Tiểu Thư, để tôi gọi một chiếc xe.

Cao Duy Duy: “Không cần, gara có xe của tôi.”

Vân Thư hỏi: “Có thể đến gara sao?”

Cao Duy Duy gật đầu.

Dưới sự hướng dẫn của Cao Duy Duy, bọn họ dừng lại ở gạra để xe, Cao Duy Duy chỉ vào chiệc xe được phủ vải xám nói: “Cô mở ra là có thê nhìn thấy chìa khóa.”

Vân Thư nhìn phía sau, tiến lên dùng sức kéo mui xe, vậy mà chìa khóa lại ở trong xe.

An Kỳ và Vân Thự đồng thời nhìn Cao Duy Duy, không sợ xe bị trộm sao? Có tiên đúng là tuyệt.

Ba người họ lên xe thắt dây an toàn, mới chuẩn bị rời đi: “Đi thôi”

Cả đường không sợ xuất hiện thêm sai sót nào, Tạ Mẫn Hành nhận điện thoại ở văn phòng, đối phương cung kính bẩm báo tin tức mới nhát: “cậu chủ, thiếu phu nhân đã lái xe rời đi, rất an toàn.”

Tạ Mẫn Hành nghe được tin tức, bắt tri bắt giác trên mặt nở lên ý cười: “Được, xóa đoạn video xuất hiện thiếu phu nhân đi.”

“Vâng, cậu chủ.”

Vân Thư vui vẻ hót líu lo ở trên xe, An Kỳ cần thận nhắc nhở: “Đừng hát nữa, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Vân Thư vừa chạm vào xe, yếu tố xao động trong cơ thê đã bắt đầu hoạt động, đến nhà chồng có lái xe một lần, sau đó số lần lái xe chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này lần nữa đụng đến xe nên phải hưởng thụ đôi chút.

Nhưng khi nghĩ đến tiền bạc, không được, phải làm chuyện chính trước.

“Nữ thần, bây giờ cô có chỗ đi không?” Vân Thư lái xe hỏi.

Cao Duy Duy: “Chung cư Cao Trang.”

Vân Thư lắc đầu: “Nữ thần, không thể đến nơi này, hiện tại Có rất nhiều phóng viên đều ngôi xôm ở Cao Trang.”

An Kỳ áy náy giải thích chuyện vừa rồi với Cao Duy Duy: “Cứ như vậy đi, để Tiểu Thư đưa cô ra ngoài.”

Khóe miệng Cao Duy Duy ấm áp nói: “Cảm ơn các cô, các cô rất thông minh, phóng viên kỳ cựu làm việc hơn mười năm ngôi xôm trước cửa nhà tôi còn bị các cô lừa gạt.”

Vân Thư đưa ngón trỏ và ngón giữa lên: “Còn không phải bởi vì khuôn mặt này của tôi thuần khiết tự nhiên, nhưng ai lại ngờ trong bụng tôi nhiều nước xâu như vậy chứ.”
 
Chương 271


Chương 271

An Kỳ đồng ý với Vân Thư: “Quả thật rât nhiêu nước xâu.”

“Chỉ cho phép tôi nói, cô không được nói tôi.” Vân Thư nói giõn, bá đạo ra lệnh cho An Kỳ.

An Kỳ: “Còn không cho phép nói sự thật. Nhưng nữ thần đi đâu đây?”

Vân Thư nhướng mày: “Nhà nhỏ của tôi.

Cao Duy Duy: “Không được.”

Cao Duy Duy nói quá nhanh khiến Vân Thư kinh ngạc, hỏi: “Tại sao?”

“Tôi đến nhà cô cũng không tiện, để tôi đến khách sạn trước đi.”

Vân Thư: “Yên tâm đi, nhà nhỏ của tôi không có ai khác, ba mẹ tội đều ở biệt thự Vân Đoan, ba mẹ chồng đều ở Tử Kinh Sơn, nhà nhỏ mà tôi nói thật ra là ‘Mười dặm cổ thành do nhà chúng tôi khai phác, kỳ ba đã hoàn thành rôi, ba mẹ tôi giữ lại cho tôi một căn đã trang trí xong hết, tôi vẫn chưa đi xem, hôm nay chúng ta cùng đến đó đi.”

Cao Duy Duy không cảm ơn, mà hỏi ngược lại Vân Thư: “Cô có biết tôi là ai không?”

Vân Thư: “Biết chứ, nữ thần mà.”

Cao Duy Duy lắc đầu: “Tôi và..

“Alo, chồng.” Điện thoại của Vân Thư vang lên.

Tạ Mẫn Hành nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Chuẩn bị đi đâu rồi?”

Vân Thư cười hì hì: “Anh đoán xem.”

“Ya, chồng đoán không ra, không thông minh bằng vợ. Vợ nói xem muốn hộ tống con tin đi đâu vậy?”

Vân Thư kinh ngạc: “Ya, chồng, anh biết rồi sao? .Em vẫn chưa nói cho anh mà, muốn cho anh bắt ngờ, sao anh lại biết được vậy.”

Tạ Mẫn Hành nghe được giọng điệu làm nũng trong lời nói của Vân Thư: “Lo cho em nên đã gọi điện thoại hỏi Tần Ngũ. Bây giờ đang ở đâu?”

Vân Thư: “Trên đường đến Mười dặm cổ thành. Buổi tối nhớ đón em tan làm đó.”

“Ừm, được.”

Vợ chồng họ nói chuyện khiến người bền cạnh ngưỡng mộ, An Kỳ châm chọc: “Tiểu Thư, hai bọn tôi vân đang bên cạnh đó, đừng có mà quá đáng.”

Cao Duy Duy cũng đích thân nghe được cuộc sông hàng ngày của Tạ Mẫn Hành và Vân Thư, lời cô ta muốn nói ra cũng nuốt vào trong bụng, xem như chưa xảy ra gì cả, trong âm thầm, cô ta đã nợ Vân Thư hai lân.

Đến “Mười dặm cổ thành”, Vân Thư lấy chìa khóa từ cửa ra, vừa đi vừa thưởng thức: “Wow, ba tôi đã tìm ai thiệt kê vậy, phong cách kiến trúc của căn nhà nảy, thiết kế tiêu khu này, dọc đường đã tịnh xảo như vậy không được, tôi về nhà phải thêm đùi gà cho ba tôi thôi.”

Mặc dù An Kỳ không nói gì nhưng cũng đang ngăm phong cảnh trên đường, không chút khách sáo nói, nếu như biến Mười dặm cổ thành thành điểm tham quan, nhất định sẽ có rất nhiều du khách đến du lịch.

Nơi này thực sự hoàn toàn khôi phục lại tưởng tượng của mọi người về cuộc sông của những người giàu có cao quý cô đại.

Cao Duy Duy cũng bị phong cảnh xung quanh khiến cho tâm trạng hồi phục không ít, đặc biệt là ở chung với Vân Thư, nụ cười bất giác hiện lên trên mặt.
 
Chương 272


Chương 272

Đến biệt thự nhỏ của mình, Vân Thư vốn tưởng tượng sẽ giới thiệu kết câu của căn nhà cho hai người họ, nhưng cô cũng chưa từng đến nên cũng không biết giới thiệu như thế nào. Hai người họ nhìn Vân Thư xấu hỗ, nghẹn đến cười thẳng ra tiếng.

Vân Thư: “Có gì mà cười chứ, lát nữa tôi sẽ gọi người giới thiệu.”

An Kỳ nghỉ ngờ: “Nơi này còn có người giới thiệu sao?”

Chỉ chốc lát sau, giám đốc của kỳ bốn xuất hiện, kỳ ba kỷ bồn đều do giám đốc này xây dựng hoàn thành, Vân Thư giới thiệu: “Chú Trần, trợ thủ đắc lực của ba tôi, cũng là anh em tốt của ba tôi. Chú, hai người này là đồng nghiệp của cháu, một người là đồng nghiệp tương lai của cháu, muôn đến chỗ cháu ở vài ngày, cháu vốn định giới thiệu cho hai cô ây nhưng kết quả cháu lại không biết cách giới thiệu, không biết rất nhiều từ chữy ên ngành. Chú, chú nói cho bọn thấu nghe đi.”

Giám đốc Trần bị lời nói của Vân Thư mua chuộc khiện trong lòng rất thỏa mãn, vốn ông ây rât trung thành với Vân Thị, giờ phút này bị Vân Thư nói máy câu đã lập tức chết tâm với Vân Thị.

Dưới sự giới thiệu của giám đốc Trần, Cao Duy Duy cũng động lòng, cô ta hỏi: “Chú Trân, căn nhà này giá bao nhiêu một mét vuông?”

Vân Thư vội vàng xua tay: “Không đắt không đắt, mười hai vạn một mét vuông.”

Giám đốc Trần gật đầu: “Cô chủ nói phải.”

Tâm trạng của Cao Duy Duy như được giảm bót, nói với Vân “Thư: “Tôi không hiểu thế giới của nhà tư bản.”

An Kỳ: “Lần sau sẽ dẫn Nara tới đây cảm nhận cuộc sông xa hoa của Tà tư bản Vân Thư.”

Biệt thự của Vân Thư là biệt thự xa hoa nhất, xa xỉ nhất, hoàn mỹ nhất của “Mười dặm cổ thành”, cao Ốc nhỏ Nhạc Dương, Vân Thư có, Túy Ông Đình, Vân Thư có, tiểu viện Giang Nam, Giả Sơn Lưu Thủy, Vân Thư đều có.

Sau khi chủ tọa Vân Thư vui vẻ nhảy nhót mấy vòng thì đưa Cao Duy Duy.

đến một phòng ngủ khác: “Nữ thân, ở nơi này được không?”

Cao Duy Duy lịch sự trả lời: “được, cảm ơn cô.”

Vân Thư xua tay: “Đừng khách sáo như vậy, vừa rôi tôi cũng đã nói sau này mọi người đều là đồng nghiệp, hì hì.”

Cao Duy Duy không nghe hiểu thì chính là kẻ ngôc, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy mà.

Sau khi tiễn giám đốc Trần đi, ba người họ ngôi trong mái đình, gió nhẹ không khô, ánh mặt trời vừa đẹp, Vân Thư thẳng thắn nói: “Nữ thân, tôi muôn cô là người của tôi.”

Nếu như ngàn năm sau, Cao Duy Duy nhớ đên cảnh này của Vân Thờ, trong lòng vần sẽ ấm áp, có lẽ lúc j đầu óc cô ta nóng lên nên đã đồng yêu cầu của Vân Thư, chính là vì Văn Thư dưới ánh mặt trời như mạ một tầng ánh sáng vàng kim, nhìn đến khiên lòng người sinh ra vui vẻ.

Giữa trưa Vân Thư nhìn thấy dáng người của Cao Duy Duy, đội nhiên nhớ tới hỏi: “Sao mây ngày nay cô sông được vậy? Sao cô lại gầy như vậy? Cô đã ăn gì vậy?”

Cao Duy Duy: “Thời gian cũng không dài, đói bụng thì trong phòng có bánh quy, chẳng qua khẩu vị của tôi Khếng tốt, không ăn nhiều mà thôi.”

Vân Thư không bình tĩnh: “Cái gì chứ, người là cơm sắt là thép không ä một bữa sẽ hỏng đó. Cô sắp đói đến mức thành bộ xương rồi. Không, phải mau đi ăn thôi.”

Vân Thư gọi điện cho Lâm Khinh Khinh: “Chị em Khinh Khinh, cậu đang ở nhà bếp nhỏ sao?”

Lâm Khinh Khinh: “Chị em Vân Thư, có dặn dò gì?”

Vân Thư: “Cho tôi một phòng riêng.

Lát nữa đến, tớ cách cậu rất gân đó.”
 
Chương 273


Chương 273

Lâm Khinh Khinh: “Cậu và chồng đến sao, muôn phòng nào.”

Vân Thư: “Cái gì vậy, đồng nghiệp của tớ, sao chồng tớ lại có thời gian rảnh rồi ngày nào cũng đi ăn ngon uông thơm với tớ được chứ.”

Lâm Khinh Khinh: “Được được, đã đặt cho các cậu rồi, tên của cậu, tó đi trước, buổi chiều có tiết học.”

“Được, cậu đi đi, tối mai trỏ về Vân Đoan một chuyền, tớ cũng trở về.”

“Ừm, được.”

Trong phòng bao nhỏ, Vân Thư và An Kỳ thỉnh thoảng gặp thức ăn cho Cao Duy Duy: “Nữ thân, cô ăn đi.”

Động tác đó khiến Cao Duy Duy rất bất đặc dĩ, câm đũa động miệng, lại phát hiện thức ăn nơi này đêu động đên trái tim cô ta, phong cảnh cũng rất tốt.

“Nữ thần, ký hợp đồng không?” Vân Thư nhướng mày hỏi.

Cao Duy Duy hỏi ngược lại: “Vân Thư, tại sao cô lại tin tôi, bây giờ đến ký hợp đồng với tôi, sẽ ảnh hưởng đên công ty của cô đó.”

Vân Thư ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói với Cao Duy Duy: “Tôi không phải là người bị đại quân mạng dất mũi, tôi lựa chọn tin tưởng cô đương nhiền là có nguyên nhân của tôi, trừ điểm tôi tin tưởng cô thì tôi còn có đầu óc và mắt nhìn.”

Đang lúc hai người họ không biết Vân Thư nói có ý gì, Vân Thư giả thích: “Sóng gió bức ảnh đã trôi qua máy ngày rôi?”

“Ba ngày rồi.” An Kỳ nói.

“Ba ngày vẫn còn hot search, {an bình luận cơ bản đều là sao chép rồi dán, một ngày truyền thông cộng kích một bài việt, nói có mũi có mắt, còn nói cô rửa tiền, làm ơn có chút đầu óc đi, người thật sự điều tra đều biết cô chưa bao giờ rửa tiền hiểu không.

Mặc kệ là độ nóng hay là bị Ha chuộc nhất định là có người muôn chỉnh cô, tôi chỉ muốn biết cô đã đắc tội với ai.”

“Còn có người nói tôi rửa tiền sao, ha ha.”

Vân Thư: “Rửa tiền còn dễ nghe, còn đặt tiểu tam cho cô, còn nói chuyện lần. này là kim chủ của cô làm ra, buồn cười không.”

Cao Duy Duy gật đầu: “Đây đều là nguyên nhân mà cô tin tôi sao?”

Vân Thư gật . đầu: “Rất nhiều, chỉ là miệng tôi ngôc không nói nên lời mà thôi.”

An Kỳ: “Tôi cũng tin nữ thần.”

Vân Thư: “Quản lý cho chúng tôi mười ngày, mười ngày đủ để xác minh một chuyện.”

Cao Duy Duy thản nhiên cười, cô ta nghe hiểu, mặt khác cô ta cũng muốn biết đã đắc tội với ai.

Bởi vì chuyện của Cao Duy Duy mà Bạch Phàm bôn ba, ảnh thị Hàn Hoặc không dựa vào được, dựa vào tin tức mà Vân Thư cung cấp, phía bên cảnh sát đã khóa mục tiêu sơ bộ, đang toàn lực đi bắt.

Anh ta lần nữa gọi cho Cao Duy Duy, lần này Cao Duy Duy đã bắt máy, khiên anh ta có chút không tin.

mì thanh của Cao Duy Duy không còn giông như trước, mà thanh lãnh.

“Em nghe điện thoại của tôi rồi.”

Cao Duy Duy: “Ừm, có tiến triển gì chưa?”

Bạch Phàm: “Phía bên công ty không còn hy vọng nữa, phía sau có người, phía bên cảnh sát vẫn đang đi tìm.”
 
Chương 274


Chương 274

Cao Duy Duy hỏi: “Sau khi bắt được thì sao? ‘ Chứng ta đều biết đó là ảnh thật, Điều này nên giải quyết thế nào.”

Bạch Phàm: “Tôi sẽ xử lý.”

Cao Duy Duy cắt ngang điện thoại, nói với Vân Thư: “Chỗ của người quản lý cũ của tôi ở ảnh thị Hàn Hoặc có hợp đồng và những thứ khác của tôi, đi một chuyến lấy lại với tôi đi.”

“Cô không thích hợp xuất hiện ở ảnh thị Hàn Hoặc, để tôi và An Kỳ đi lấy, chìa khóa sẽ đưa cho cô.”

Trên đường Vân Thư đến ảnh thị Hàn Hoặc, An Kỳ mừng rỡ như điên: “Tiểu Thư, chúng ta ký được với Cao Duy Duy rôi sao?”

Vân Thư: “Hây, ai biết được. Trở về chúng ta hãy in hợp đồng, hôm nay hại chúng ta không mang theo hợp đồng, thât sách thất sách, ai ngờ ngày đầu tiên đã ký hợp đồng thành công chứ.”

An Kỳ tiếp tục kích động.

Bộ đội gìn giữ hòa bình tại một quốc gia nào đó, Tạ Mẫn Thận giật mình bật dậy trên giường, vừa nhìn bên giường không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai có thể nói cho Tạ Mẫn Thận biết là ai theo đuôi ai vậy?

Mối quan hệ giữa Dương Nhiễm và Hắc Hùng, Hắc Hùng cùng đội mà anh ta lập nên là một thế lực đen khác ở địa phương, Dương Nhiễm là sát thủ có thê xuất thủ nhất của Hắc Hùng, nhưng sát thủ lại yêu phải kẻ thù của mình? Hoặc là nói, chuột yêu mèo? Đã khiến Hắc Hùng tức giận không nhẹ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Dương Nhiễm có dáng vẻ: Anh làm gì được em?

Hắc Hùng hạ lệnh giết Tạ Mẫn Thận, nhưng Dương Nhiễm không đồng ý: “Người đàn ông của em, ai dám đụng vào?”

Cho nên, mấy đêm liền Dương Nhiễm đều lặng lẽ bò lên giường Tạ Mẫn Thận, tuy rằng đều bị phát hiện rôi bị ném ra ngoài, mấy ngày qua, chất lượng giâc ngủ của Tạ Mẫn Thận như chim sợ cành cong, dù là thứ gì nhẹ nhàng chạm vào anh ấy đều lập tức bừng tỉnh, lần này cũng như vậy.

Dương Nhiễm ở trong bộ đội, ai không gọi cô ấy là chị dâu thì cô Ấy sẽ đánh đến khi người ta gọi cô ây mới thôi, ở trong bộ đội, cô ây hiếm khi gặp phải đối thủ.

Tạ Mân Thận mở rộng cánh cửa, bên trong là bộ đội gìn giữ hòa bình “khóc như mưa” tiễn Dương Nhiễm rời đi, bên ngoài là một đám phần tử đen với vòng eo lớn võ tay nghênh đón chị Nhiễm về nhà.

Lần đầu tiên hai bên đều không tranh cãi, hơn nữa còn có mục đích nhất trí.

Dương Nhiễm quay đầu hỏi Tạ Mẫn Thận: “Anh có muốn tôi đi không?”

Tạ Mẫn Thận ra lệnh cho phụ tá phía sau: “Đưa dây thừng cho tôi.”

Sĩ quan phụ tá không biết lấy dây thừng từ đâu ra để giao cho Tạ Mẫn Thận.

“Giữ cô ấy lại, trói lại cho tôi.”

Dương Nhiễm thấy † thế không đúng, giãy dụa chạy về, kết quả bị đám binh ngăn cản, hai quyền khó địch bón tay, cô ây bị Tạ Mân Thận đích thân trói lại, chỉ có thể nhảy.

Dương Nhiễm nhìn tình hình không đúng, mây thanh niên thô kệch còn đang khen ngợi vì hành vi của Tạ Mân Thận, vậy cũng được sao?

“Cứu mạng, đại tá Tạ trói người rồi, đại tá Tạ muốn hành hung, đại tá Tạ không lẽ anh thích ngược đó chứ? Hu hu hu hu…”

Miệng Dương Nhiễm bị Tạ Mẫn Thận dùng băng dỉnh bịt kín lại.

Làm xong mọi thứ, Dương Nhiễm vẫn còn: “Hu hu hu, hụ hu hu, hu hu hụ hu hụ hu hú!!!” Tạ Mẫn Thận, tôi sai rôi, cầu xin anh buông tôi raIIl Tạ Mẫn Thận vỗ võ tro dây thừng còn sót lại trên tay: “Đi thôi, dân đi cho tôi.
 
Chương 275


Chương 275

“Vâng.”

Một tướng đắc lực khác của Hắc Hùng là Reese vừa vô tay vừa giơ ngón tay cái lên với Tạ Mẫn Thận: “Youre awesomel”

Tạ Mẫn Thận đáp lại anh ta tạm biệt’.

Cửa lớn đóng lại, lúc này mới nhàn rỗi được một lúc.

Tại căn cứ nào đó.

Dương Nhiễm điên cuồng đạp cửa: “Họ Dương kia, anh mở cửa cho em.

Đừng nghĩ nhốt em trong đây thì em không ra ngoài được. Anh đời đó cho Sim.”

Khuôn mặt Hắc Hùng trẻ tuổi, đường nét gợi cảm cộng thêm ánh mắt tàn nhẫn, lông mày kiếm đen rậm rạp, lúc nhìn thấy anh ta, người bình thường bắt giác sẽ run rầy hai chân, sợ, hận.

Da thịt ngăm đen, cường tráng hữu hình, cho người tạ cảm giác chính là hắc ám, nhưng hết lần này tới lần khác trên ngón áp út tay phải của anh ta lại có thêu một đóa hoa sen, hoa sen trắng thuần khiết trông rất khác với con người anh ta.

Anh Hùng, tính tình nóng nảy của chị Nhiễm có làm nỗ tung căn nhà không?” Thuộc hạ ở cửa nghe vậy, trong lòng chắn động.

Bọn họ điều biết chị Nhiễm cường hãn cỡ nào.

Dương Cảnh nói: “Để cho cô ta nỏ.”

Mọi người đều biết Hắc Hùng thích áo sơ mi màu đỏ, quanh năm bốn mùa chỉ có áo sơ mi đỏ trên người và họa sen trên ngón tay là không thay đổi, những thứ khác thì thay đôi lặp đi lặp lại.

“Dương Cảnh, bà đốt áo sơ mi đỏ của nn đó, có tin không?” Dương Nhiễm gào thét.

Dương Cảnh đi đến phía trước: “Cô ta dám đốt thì băm cô ta cho báo ăn đi.” Báo được gọi chung là báo săn.

Tạ Mẫn Thận vẫn chưa quen với ngày tháng được yên lành thì chuyện nghiêm trọng hơn lại xảy ra ở phạm vi bộ đội.

Ai có thể nói cho Tạ Mẫn Thận biết người phụ nữ với vẻ mặt đều là khói đen chui từ đâu ra không?

Dương Nhiễm chặn đám thuộc hạ của Tạ Mẫn Thận, làm nũng về phía anh ây: “Nhà người ta bôc cháy rồi, bây giờ người ta là cô nhỉ, bây giờ người ta VÔ gia cư, bây. giờ b ta đang bị đuồi giết, người ta..

“Dừng!” Tạ Mẫn Thận cắt ngang, cánh tay vùng vậy ra khỏi ngực của Dương Nhiễm: “Sao cô lại tới đây nữa?”

“Không phải nói có khó khăn thì tới tìm cảnh sát các anh sao? Người ta đang gặp khó khăn, anh không thể bơ tôi được.” Nói xong lại dán lên.

Đám thuộc hạ của Tạ Mẫn Thận cúi đầu bịt miệng cười trộm, cập trên gặp phải tên Cuông theo đuổi này đúng là “hạnh phúc”.

“Đứng yên, bọn tôi là bộ đội gìn giữ hòa bình, còn nữa, sao cô vào đây được?” Lòi này của Tạ Mẫn Thận đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây, trong đội lần lượt bị hỏa lực tập kích, lần lượt bị đánh lén, bọn họ không ngừng hoàn thiện hệ thống thăng cấp, kéo dài lưới điện, giám sát nghiêm mật hai mươi bốn giờ, hơn nữa còn thiết lập cảm ứng nhiệt độ cơ thể người trên tường, theo lý thuyết thì không đúng, hiện tại bọn họ đều không bị tín hiệu báo động.

Dút lời, lập tức có người kiểm tra thiết bị tín hiệu, ánh mắt bảo Tạ Mẫn Thận mọi thứ đều bình thường.

Điều này còn kỳ lạ hơn. Dương Nhiễm không phải là loại con gái ôn ào, làm nững khóc lóc chơi đùa là được, chơi nữa khiến cô ấy cũng nồi da gà, Dương Nhiễm ngồi ở chỗ Tạ Mẫn Thân vừa ngôi, nói với mọi người: “Nếu như tôi nói tôi Vào như thế nào thì mấy người có để tôi ở lại không? Đừng đuôi tôi đi mãi nữa?”
 
Chương 276


Chương 276

Đoàn người nhìn Tạ Mẫn Thận: Anh định đoạt đi.

Tạ Mẫn Thận: “Được, nhưng chỉ cần có người đến đón cô đi thì cô nhất định phải đi. Trong thời gian này cản trở công vụ của chúng tôi thì có thể trực tiệp đóng cửa, nghiêm trọng thì trực tiếp bắn chết.”

Ánh mặt trời cách lớp thủy tinh chiếu thẳng lên gương mặt xinh đẹp của Dương Nhiễm, cô ấy vô cùng tự tin: “Được, không thành vấn đè.”

Tạ Mẫn Thận: “Sao cô vào được?”

“Tôi tự mở cửa vào.”

“Cái gì? Chị dâu, sao chị lại có chìa khóa?” Gọi chị dâu đã thành thói quen, có cập dưới không có đầu óc trực tiếp gọi ra.

Tạ Mẫn Thận đạp cậu ta một cái cảnh cáo, Dương Nhiệm nghe xong lại rất đắc ý: “Gọi hay lắm, vì tiếng chị dâu này nên tôi sẽ nói cho cậu. Tôi đã sớm trộm chìa khóa, sau đó bản thân đi làm một chìa dự phòng, lỡ như hôm nào đó có đánh nhau, tôi còn có bọ: đến hang chuột, không. ngờ hôm nay lại dùng đến. Ha ha, vận là tôi thông minh, liệu sự như thần. Đại tá Tạ, tôi nói rồi, anh không được đuôi tôi đi đâu đó.”

Binh nhỏ trông coi chìa khóa là lính mới, tay cậu ta bịt đầu lại, không ngờ Dương Nhiễm lại lây trộm chìa khóa, thậm chí giữa bọn họ còn chưa từng tiếp xúc.

Tạ Mẫn Thận chìa bàn tay ra: “Chìa khóa đâu?”

Dương Nhiễm lắc lắc chìa khóa đong đựa trên ngón tay thon dài của cô ây, cô ý nói: “Sao tôi lại đưa cho anh chứ? Tôi trộm dựa vào bản lĩnh, anh dám lấy đi thì tôi còn chìa thứ ba thứ tư đó, ñữt Ỷ Tạ Mẫn Thận giận dữ thu tay lại, anh ây không ngừng cảnh cáo bản thân: Nhân nhịn, nói ít lại, bớt nói chuyện.

“Đội trưởng, chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”

Dương Nhiễm hét lớn: “Hừ, các người tac họp à, vậy tôi lủi dọn giường trước, các người tiếp tục đi.”

Tạ Mẫn Thận phiền phức nhíu mày, nói lông mày anh ây có thể kẹp chết muôi cũng không quá đáng.

Căn cứ nào đó, người được phái đi điều tra thân phận của Tạ Mẫn Thận đã trở vê.

Quỳnh: “Anh Hùng đâu?”

Reese chỉ vào bên trong: “Bên trong, tôi khuyên anh đừng đi vào trong.”

Quỳnh tò mò: “Tại sao?”

Reese kéo Quỳnh ra ngoài, nói: “Chị Nhiễm lại bỏ chạy rồi.”

Quỳnh kinh ngạc: “Chị Nhiễm đã từng vê sao?”

Reese gật đầu: “Trở về rồi lại bỏ chạy, còn đốt phòng anh Hùng.”

“Đốt rồi à? Cũng không phải nổ tung, chị Nhiễm làm việc hiền hơn trước nhiều rồi. Nhưng Reese, tại sao anh lại sợ hãi như vậy?”

Reese cười giễu: “Hiền à? Ha, chị Nhiễm đã đốt quần áo của anh Hùng, áo sơ mi màu đỏ, nửa phòng thay để cũng không còn nữa. Anh Hùng đang nghĩ cách giết em gái cho đủ lên nhân đó.”

“Quỳnh, vào đi.” Trong phòng sách truyên ra âm thanh thâm người.

Quỳnh lắc đầu, theo bản năng lùi về phía sau, câu cứu nhìn Ta “Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi sao?”

Reese thở dài, an ủi Quỳnh: “Để xem anh mang tin tức gì cho anh Hùng.”

Quỳnh tiến vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn xem nơi nào là an toàn nhất, thích hợp để chạy trốn nhát, có lẽ trúng đạn sẽ trốn ở đó.
 
Chương 277


Chương 277

Hắc Hùng: “Còn nhìn nữa thì ông sẽ móc mắt cậu đấy.”

Quỳnh vội vàng cúi đầu: “Anh Hùng, đã tra được chút tin tức của nhà Tạ Mẫn Thận.”

“Cái gì gọi là tra được chút?”

Quỳnh nuốt nước bọt, Hắc Hùng nhìn thấy dáng vẻ của Quỳnh, hơn nữa còn có chuyện của Dương Nhiễm, tính tình anh ta nóng nảy: “Có thể cút lên trước nói chuyện không?”

Quỳnh di chuyển bước chân nhỏ đểi đối diện Hắc Hùng, cách nhau một cái bàn làm việc làm bằng gỗ cao cấp xa hoa, nếu như không phải gỗ đủ cứng thÏ Quỳnh sợ cái bàn sẽ vỡ thành hai.

Giọng nói của Hắc Hùng khàn khàn, dường như phát ra từ dưới đất.

“Tra được cái gì rồi2”

Quỳnh: “Anh Hùng, nhà họ Tạ không Hui giản, tôi chỉ tra được bọn họ là doanh nghiệp một trăm phần trăm vôn cá nhân, đột nhiên xuất hiện ở trong nước, nhìn từ bên ngoài thì chủ tịch là ba của Tạ Mẫn Thận, nhưng phân tích từ trong nhà bọn họ thì người năm quyên của Tạ Thị là anh trai cả của Tạ Mẫn Thận, anh ta còn có một em gái đang học trung học, ông nội là đại tướng khai quốc nước Bắc, mẹ là quý tộc nước Nam, đây là một ít tin tức tôi có thê tra được.”

Hắc Hùng: “Gia cảnh tạm được.

Nhưng đều có liên quan đến chính trị, điêu này thì không được.”

Nơi hoạt động của Hắc Hùng là đất Hoàng đề, bình lực tài lực trong tay anh ta còn hùng hậu hơn so với mây nước nhỏ xung quanh, nều anh ta và quốc gia đánh nhau thì người chịu thiệt tuyệt đối sẽ không phải là anh ta.

Bởi vậy ở trọng mắt anh ta, anh ta sẽ không để mắt đến gia cảnh như Tạ Mân Thận.

Quỳnh nuốt nước bọt: “Anh Hùng, anh muôn làm gì?”

“Hoặc là chấp nhận Dương Nhiễm rồi cưới em ây, hoặc là diệt cậu ta đề.

chặt đứt suy nghĩ của Dương Nhiễm.

Bây giờ xem ra chỉ có diệt cậu ta thôi.” Hắc Hùng biết em gái ruột có bao nhiêu tai họa, nhưng nhà họ Tạ quá trong sạch, tất nhiên sẽ không chấp nhận Dương Nhiễm một thân đen tối, chi bằng diệt hết, người của đảng chính trị không. phải là coi trọng danh dự nhất sao, sẽ không bởi vì một cái mạng mà dẫn đến chiến tranh.

Quỳnh lắc đầu xua tay: “Anh Hùng, không được không được, không thể đụng đến Tạ Mẫn Thận.”

“Không thể động đến?” Hắc Hùng cười giêu.

Quỳnh vội vàng giải thích: “Anh Hùng, anh nghe tôi giải thích, nhà họ Tạ không đơn giản như bề ngoài, tôi đi điêu tra hai tuân, nói rõ thì thật ra cũng chỉ điều tra một tuần, thời gian còn lại tôi đều đang chạy trồn, lúc tôi đến nhà họ Tạ đã phát hiện ra tôi, anh Hùng, tôi vỗn không còn mạng trở vê, sau đó người nhà họ Tạ hội tôi có phải là người Nam Mỹ hay không, sau khi xác nhận thân phận của tôi mới thả đi.”

“Sao bọn họ xác nhận được thân phận của cậu sao2”

Quỳnh: “Họ sử dụng dữ liệu vàng.

Quét tôi và tất cả thông tin của tôi xuất hiện trực tiếp. Anh Hùng, nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không đơn giản như bễ ngoài.”

Hắc Hùng chìm vào trong mây chữ dữ liệu vàng, nếu như đủng nhị lời, Quỳnh nói, vậy thì bọn họ Không thể trêu nhà họ Tạ ở nước Bắc được.

“Chắc chắn là dữ liệu vàng chứ2”

Quỳnh gật đầu: “Giống hệ thống mà năm năm trước đổi phương sử dụng, tôi nhận ra ngay.”
 
Chương 278


Chương 278

Hắc Hùng chuyển lửa giận trên người em gái lên trên trên người nhà họ Tạ, anh ta lười biếng ngôi trên ghế mềm: “Có khi nào anh trai của Tạ Mẫn Thận là Tạ Mẫn Hành không?”

“AI Hình như… đúng là như vậy.”

Quỳnh trả lời.

Hắc Hùng: “Không cần hình như, bọn họ chính là anh em ruột.”

Cả đời Hắc Hùng cũng sẽ không quên cái tên Tạ Mẫn Hành, năm năm trước đêm bắn pháo hoa, anh ta với Tạ Mẫn Hành đã đạt thành giao dịch.

“Ha, nhà họ Tạ thật kỳ lạ, cậu chủ có quan hệ sâu đậm đến chính phủ, cậu hai lại đi tòng quân, ha ha.”

Quỳnh: “Anh Hùng, vậy chuyện Tạ Mẫn Thận thì sao?”

“Khoan có động tĩnh, chúng ta khoan hành động.”

Quỳnh: “Anh Hùng, vậy tôi còn cần tăng đầu người không?”

“Không cần, nếu cậu có thể điều tra ra thì cậu mới cân Jlặng đầu người.

Nhưng sao cậu biết cải tên Tạ Mẫn Hành? Phải biết rằng anh ta luôn rất khiêm tốn.”

Vẻ mặt Quỳnh không thẻ tin: “Anh Hùng, anh đừng dọa tôi, trên trang web của nước Bắc, chỉ cần nhập vào tập đoàn Tạ Thị thì lập tức xuất hiện Tạ Mẫn Hành, còn có video của tập đoàn Tạ Thị và bất động sản Hạo Tường thời gian trước, còn có phỏng vân của Tạ Mẫn Hành.”

“Trực… trực tiếp vậy sao? Có video sao?”

Quỳnh lưu lại vào usb, dùng hai tay đưa usb cho Hắc Hùng: “ Tắt cả đều ở bên trong. Nhưng anh Hùng, tôi biết nhà họ Tạ lợi hại, nhưng anh ta đâu có lợi hại? Sao anh cũng sợ vậy?”

Trên máy tính hiện ra tin tức của tập đoàn Tạ Thị và bất động sản Hạo.

Tường, bao gồm cả phỏng vân của Tạ Mân Hành: “Quỳnh, lây cho tôi một miễng vải đen tới đây.”

“Ò!I” Không biết Quỳnh lấy vải đen từ đâu ra đưa cho anh †a, Hãc Hùng nhận lấy vải đẹn, mở miệng hỏi Quỳnh: “Cậu lấy từ đâu ra vậy?” Vừa rôi anh ta cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Quỳnh thật sự lấy ra.

Quỳnh ngây thơ trả lời: “Không phải anh Hùng muôn sao?”

Hắc Hùng không còn lời nào để nói, anh ta dùng vải đen che mắt và sống.

mũi của Tạ Mẫn Hành chỉ lộ ra môi và căm ở trên máy tính.

“Đúng là anh ta.” Khóe miệng Hắc Hùng giương lên: “Trông Tạ Mẫn Hành không tôi.”

Quỳnh mơ màng, tình hình gì vậy?

“Quỳnh, cậu hỏi tôi Tạ Thị lợi hại ở đầu, tôi nói cho cậu nghe, năm năm trước, người đàn ông này đã giúp người của chúng ta, nhà họ Tạ ở thành phố G nước Nam với nhà họ Tạ ở thành phố A nước Bắc thật ra là một, một góc đó không phải là toàn bộ của nhà họ Tạ, chúng ta hao tâm tổn sức đi điều tra cũng là lộ ra được đôi chút, những thứ chúng ta không tra ra được còn rất nhiều, Tóm lại một câu.”

“Câu gì vậy anh Hùng?”

“Đi, cậu hãy đi đón Dương Nhiễm quay lại, nó không quay lại cũng không. cần trói nó, cứ đưa điện thoại cho nó là được.”

Quỳnh híp mắt bước ra khỏi phòng sách, Reese lập tức tiến lên: “Người anh em, năm sau cần tôi quét mộ cho anh không?”

Quỳnh lắc đầu: “Có lẽ là năm sau chúng ta cùng đi quét mộ cho chị Nhiễm đây.”
 
Chương 279


Chương 279

Trong phòng sách, khuôn mặt điển trai của Hăc Hùng nhìn chằm vào máy tính, căn môi dưới nói: “Kỳ lạ, lúc Tạ Mẫn Hành phỏng vân có nói đã kết hôn? Cưới ai vậy? Không lẽ thật sự là công chúa nước Nam đó chứ.

Không được, mình phải điều tra.”

Thao Hùng cũng có tò mò, anh ta hét lên vê phía cửa: “Reese, tạo phần mêm vượt tường cho tôi.”

“Anh Hùng, phần mềm vượt tường gì chứ?”

“Baidu bách khoa.” Thân là người của nước Bắc, Baidu bách khoa cái gì cũng có.

Ieese cười lộ hàm răng. Quỳnh và anh Hùng đang nói cái gì vậy?

Nhập vào Baidu: Tạ Mẫn Hành đã cưới ai2 Xuất hiện một hàng đều là tin tức, mỗi một tin tức đều không thoát khỏi hai chữ Vân Thị, Vân Thư.

“Mẹ ơi, công chúa nước Nam đã bại dưới tay Vân Thư, Vân Thư là ai vậy?

Không có hình ảnh, tôi phải tra xem. “

Cả buổi chiều đều bỏ lại chuyện tủ áo sơ mi, ôm máy tính tra Baidu chỉ vì tìm kiễm hình ảnh thật.

Tập đoàn Tạ Thị, Tạ Mẫn Hành nhận lấy điện thoại: “Sao vậy?”

“Cậu chủ, có người tra thông tin của thiêu phu nhân cả một buổi chiều ở trên mạng.

“Ai đó?”

“Người phía bên Nam Mỹ.”

“Tôi biết rồi.”

Tạ Mẫn Hành cúp điện thoại, lấy máy tính của mình ra tiễn hành một nút thao tác đen, sau đó, lúc chạng vạng, màn hình máy tính của Hắc Hùng đen xì, bên trên nhảy ra một cột tin tức sự kiện từ khi Dương Cảnh sinh ra cho đến khi lớn lên, đều có hiển thị, câu cuôi cùng: Ngày 19 tháng 3 năm 20XX Dương Cảnh chêt.

“Mẹ kiếp, hôm nay là mười tám tháng ba, ngày mai?”

Hắc Hùng dùng sức tắt máy tính: “Kiểm tra cả buổi chiều đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”

Tạ Thị ở thành phố A, Tạ Mẫn Hành nhìn thấy màn hình đen trên máy tính của anh ta, khóe môi nhéch lên.

Tạ Mẫn Thận nhận được tin tức nói: Mafia phái người đến rồi, tìm Dương Nhiễm.

Tạ Mẫn Thận: Tôi đi ra ngoài gặp anh ta, gọi Dương Nhiễm ra ngoài cùng đi.

Quỳnh đến một mình, nhìn thấy mười mắy người vây quanh anh ta, dẫn đâu là Tạ Mẫn Thận: “Anh đến làm gì vậy?” Dương Nhiễm nhìn thấy Quỳnh thì lập tức lùi vê phía sau, Tạ Mẫn Thận trực tiếp túm cổ áo cô ấy siết chặt cô cô ấy, nghẹn đến tt: cô ây đỏ bừng, không cho cô ấy chút lùi bước, động tác không chút thương hoa tiếc ngọc. Khiên Quỳnh nhìn thấy cũng sợ chị Nhiễm nỗi giận.

Quỳnh: “Đại tá Tạ, anh yên tâm, tôi khối phải đến đón chị Nhiễm, đi, anh Hùng chúng tôi có chuyện muôn nói với chị Nhiễm, tôi chỉ là tới đưa điện thoại.”

Tạ Mẫn Thận: “Đóng của lại.”

Cửa được đóng chặt, chỉ có thể nghe thấy Quỳnh nhảy múa la hét ở bên.

ngoài: “Đại tá Tạ, tôi vẫn chưa truyền lời, alo, đại tá, chị Nhiễm, anh Bùng bảo tôi chuyển lời cho chỉ.”

Nhưng bên trong không ai trả lời.

Dương Nhiễm vừa nghe mình không đi, lập tức tránh thoát tay Tạ Mẫn Thận, ôm chặt cánh tay Tạ Mẫn Thận, cả người đều dán lên: “nghe thấy chưa, anh trai tôi không đưa tôi trở về, điều này chứng tỏ cái gì anh biết không? Điêu này chứng tỏ anh trai tôi tán thành người em rễ là anh đó.”
 
Chương 280


Chương 280

Tạ Mẫn Thận đột nhiên dừng bước, đây Dương Nhiễm ra mặt đôi mặt với anh ấy. Dương, Nhiễm vô tình kiếng mũi chân, lai gần hơn rất nhiều, bị Tạ Mẫn Thận ân xuống, nhìn Dương Nhiễm vẻ mặt xán Ìạn hỏi: “Anh tai cô là Hắc Hùng Dương Cảnh sao?”

Dương Nhiễm chớp chớp mắt: “Vậy anh nghĩ sao? Anh yên tâm, đợi anh trai tôi hệt giận, nhật định sẽ bảo kê cho em rễ của anh su: Tạ Mẫn Thận suy nghĩ, hai người họ mặt đôi mặt anh ấy cũng không phát giác được, đột nhiên, Dương Nhiễm nhân lúc anh ấy không chuẩn bị, kiếng mũi chân tiên lại gân khuôn mặt kinh diễm cùng đôi môi đỏ mọng, nũng nịu hôn lên.

Mặt trời chói mắt, thời gian như bị định hình, người xung quanh bị kinh ngạc đến ‘đủ sắc thái, thậm chí Tạ Mân Thận cũng không kịp phản ứng.

Trên môi cảm giác có ẩm ướt, Tạ Mẫn Thận đây Dương Nhiễm ra: *Wow, aaa.

Lực của Tạ Mẫn Thận quá lớn, Dương Nhiễm không có phòng bị, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

* y dô, đau chết tôi rồi, Tạ Mẫn Thận rốt cuộc anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không vậy?”

Tạ Mẫn Thận không để ý người trên mặt đất, sải bước trở lại đại bản doanh của mình.

Đúng vào cuối tuần, sinh viên học sinh đều được nghỉ phép, Tạ Mẫn Tây về nhà thấy Vân Thư không có ở đây, mẹ cũng không có ở đây, ng phòng chỉ có ông cháu ba đời.

Con ngươi Tạ Mẫn Tây nhìn đông nhìn tây, tìm không thây người mới hỏi: “Anh cả, chị dâu đâu?”

Tạ Mẫn Hành: “Cuối tuần cô ấy và đồng nghiệp trong công ty F Ben nhau đi ăn mừng bữa cơm chuyên chính rồi.

Tạ Mẫn Tây thì thầm: “Đúng là ký hợp đồng thành công rôi. Vậy ba, mẹ con đâu?”

Ông Tạ được con gái hỏi: “Hả? Có lẽ đi mua sắm rồi.”

Tạ Mẫn Hành cười giễu, anh nói với Tạ Mẫn Tây: “Mẹ đi cùng chị dâu em rồi.”

“Cái gì, bỏ mặc em sao?” Tạ Mẫn Tây vừa nghe như vậy đã không bình tính.

Ông nội Tạ cũng có vẻ mặt không công bằng: “Chăng phải là bọn bị bị chị dâu con chỉ huy ở nhà với con sao. Hừ, ông cũng không đồng ý với cách làm của mẹ con và Tiêu Thư, cháu gái con nói xem nên làm sao đi.

Con nói Ta ngoài thì ông sẽ ra ngoài với con.”

Trong lòng của ông nội Tạ: Mau nói ra, mau nói ra.

Làm cháu gái sao không hiểu thế g trong lòng của ông nội Tạ chứ?

Tạ Mẫn Tây, mím môi cười tủm tỉm n ông nội Tạ: “Ông nội, có phải đến g ông uỗng thuốc rồi hay không?”

Ông nội Tạ trợn tròn mắt: “Này, con nhóc con, sao con lại nói chuy ện này.” ” Đúng là không tránh né th uoi “Các con đi hết cho ông, sau này c cuối tuần đừng ai trở về hết nữa, trỏ về tức chêt người đi được.”

Tạ Mẫn Tây thè lưỡi.

Tạ Mẫn Hành nhận lấy thuốc từ Jrong tay người giúp việc: “Ong nội, uống thuốc.”

Ánh mắt ông nội Tạ nhìn về phía con ruột của mình: “Quản con trai con lại đi, vậy mà lại rót thuốc cho ba con uống.

Ông Tạ bắt đắc dĩ: “Ba, ba uống đi.”

Tạ Mẫn Tây cười ha ha: “Ông nội, “

ông uông đi, anh trai con có thể ngồi ở nhà nhất định là do chị dâu sắp xếp, ông uống thuốc thì anh cả con Sẽ được giải phóng, có thể đi tìm chị dâu.”
 
Chương 281


Chương 281

Tạ Mẫn Hành tán thưởng nhìn Tạ Mẫn Tậy: “Không sai, trở nên thông minh rôi.’ Ông nội Tạ bị quần chúng nhìn chăm chủ muốn vụng trộm cũng không được, chỉ có thê một ngụm buôn bực.

“Xong rồi.”

Tạ Mẫn Tây võ tay: “Ông nội lợi hại, ông nội đẹp trai.”

Ông nội Tạ lún sâu vào lời nịnh nọt của cháu gái không cách nào thoát ra được.

Tạ Mẫn Hành đứng dậy sửa sang lại vạt áo: “Nhiệm vụ hoàn thành, con có việc đi trước.”

Tạ Mẫn Tây đuổi theo: “Anh, anh đi đâu vậy?”

Tạ Mẫn Hành: “Chị dâu em đang ở Vương, Thành Thịnh Thế, em liền đi tìm cô ây thì trực tiếp đi đi. Anh đến công ty.”

Trong thuốc có chứa thuốc ngủ, chỉ chóc lát sau ông nội Tạ đã tự chống nạng trở về phòng ngủ, có quản gia bên cạnh nên mọi người cũng yên tâm.

Phòng khách chỉ còn lại hai ba con, Tạ Mẫn Tây vẫn còn ngồi trên ghế sa lon, không trở về phòng ngủ: “Ba, con đi tìm mẹ với chị dâu.”

Ông Tạ gọi cô ấy lại: “Quay lại, chị dâu con hẹn đông nghiệp trong công ty ăn cơm, con và mẹ con đều đi th thành ra cái gì. Quay: lại phòng ngủ, làm bài tập vê nhà đi.”

Tạ Mẫn Tây nhún vai, cầm lấy. cặp sách trên ghế sa lon, không nói một tiếng, trở vệ phòng ngủ, cô ây không muôn nói nhiêu với ông Tạ.

Chu Yên đến, bình tĩnh trong nhà bị phá vỡ, ít nói một câu thì sẽ bớt đi rất nhiêu chuyện, hiện tại trong nhà anh cả với ba chính là mặt ngoài gió êm sóng lặng thật ra bên trong sóng biển mãnh liệt.

Tạ Mẫn Tây mở điện thoại di động ra, ân vào avatar trên màn hình, phát hiện anh ây đã một tháng không trả lời tin nhắn: “Rốt cuộc làm sao vậy.”

Tạ Mẫn Tây sẽ không làm nững, cho dù hiện tại cô ây rất muốn đi tìm Vân Thư, nhưng cũng sẽ không làm nũng câu xin ba để cho cô ấy đi.

Phòng của Vân Thư thật ra cũng chỉ có mây người có quan hệ tốt mà thôi, một giờ trưa, Vân Thư có ý bao phòng để lại một vị trí Lòng, vồn cũng chỉ mời có mấy người đến, đều là mây người tương đôi thân ở bộ phận công ty, nên dẫn người nhà đến chắc ảnh hưởng sẽ không lớn.

“Hây, sao Mẫn Tây vẫn chưa tới? Để tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Vân Thư nói với mây người họ, ở đây chỉ có mây người Lâm Khinh Khinh, An Kỳ, Nara, Vân Thư với Chu Tuấn có quan hệ không tồi, nhưng một đám con gái thêm một cậu trai khiến mọi người cũng không tiện, vốn cũng có bà Vân nhưng mẹ Vân tạm thời đến thành phố B khảo sát dự án với ông Vân rồi.

Bà Tạ thì bị Vân Thư lừa gạt tới đây.

“Đứa nhỏ này, không phải đã nói cùng nhau đi dạo phô sao? Sao đột nhiên đến ăn tối vậy.’ Bà Tạ rất có phong phạm đại gia, chỉ sợ trách cứ Vân Thư sẽ làm mọi người khó xử.

Tạ Mẫn Tây nhận điện thoại: “Chị dâu, mẹ chúng ta đã bị chị bắt cóc, chị còn không biết xấu hồ gọi điện thoại cho em sao.”

Vân Thư: “Em về nhà rồi à? Chị để lại tin nhắn bảo em ra khỏi trường trực tiếp đến Thịnh Thế Vương Thành, có phải em không xem điện thoại không?”

Lúc này Tạ Mẫn Tây mới nhớ tới: *U là trời, em quên mắt, bọn em sắp đến kỳ thì nên hiệu trưởng đã chặn tất cả các thiết bị liên lạc của trường, em về nhà không xem WeChat.”

“Em chỉ nhớ xem QQ thôi, thời đại nào rồi. Mau đến đây, đợi em thôi đó.”

“Em không qua được, đều là đồng nghiệp của chị, mẹ qua đó đã đại diện cho cả nhà rồi, em đi qua nữa thì thật kỳ lạ.”
 
Chương 282


 

Chương 282

Vân Thư trọn trắng mắt: “Chị không hề biết da mặt em lại mỏng như vậy đấy, em mau tới đây, người không nhiều lắm, chỉ có Khinh Khinh, mẹ chúng ta, chị, bạn hợp tác An Kỳ, Nara, những người này em đều nghe qua rồi.”

Tạ Mẫn Tây vừa bước xuống từ trên giường, vừa mở cửa tủ phòng thay đồ lấy ra một bộ quần áo, hơn nữa còn rảnh gọi điện thoại: “À, em nói nè chị dâu, công ty chị nhiều người sao chỉ mời mây người bọn họ thôi vậy?”

“Quan hệ tốt, chị vui vẻ, chị có tiền, chị muôn mời.”

Tạ Mẫn JLây thay áo len nhung trắng: “Được rồi, chị dâu, chị chính là keo kiệt.”

“Sao, có tới không?”

Tạ Mẫn Tầy: “Ngay lập tức.”

Tạ Mẫn Tây xuất hiện, tất cả mọi người đêu kinh ngạc, Lâm Khinh Khinh nói chuyện hiên hòa: “Mẫn Tây thật sự giông bác gái, trời sinh xinh đẹp.”

Tạ Mẫn Tây khách sáo nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị đã khen, chị cũng rất xinh đẹp. Hoa nhường nguyệt thẹn chính là kiểu người giỗng chị.”

Vân Thư há miệng, bầu không khí vôn khách sáo đã không còn nữa: “Các người đều chơi chữ, mọi người ở đây đêu không xấu, cũng đừng khách sáo nữa, mau ăn mau uống ởi.”

Bà Tạ hỏi con gái: “Lúc con đi ra ngoài, ông nội con đã uống thuốc chưa?”

Vân Thư: “Mẹ, mẹ yên tâm, có Tạ Mẫn Hành ở. nhà, chắc chắn ông nội đã uống thuốc.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Chị dâu nói đúng.”

Nara cũng gia nhập rất nhanh: “Tiểu Thư, không phải tôi nói, Khinh Khinh với em chỗng cô đều khuynh quôc khuynh thành, đây không phải là tài nguyên bên người Sao, tại sao cứ chạy đi ký hợp đồng với người khác chứ không bắt người bên cạnh? Tài nguyên tốt không biết sử dụng.”

Vân Thư: “Ai nói tôi không biết lợi dụng, tôi hiểu rất nhiều đó, cô không phát hiện ra mà thôi.”

Mặc dù An Kỳ không nói nhiều lắm, nhưng đồng hành với Tiểu Thư lâu như vậy, ít nhiều vẫn hiểu được đôi chút trong lòng Vân Thư, mà Lâm Khinh Khinh thì lại biết rất nhiều.

Lâm Khinh Khinh: “Hèn gì tớ nói sao hôm nay cậu mời tớ đi ăn.”

An Kỳ nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên với Lâm Khinh Khinh: “Thông minh.”

Tạ Mẫn Tây cũng nói: “Chị Khinh Khinh, em chúc chị may mắn.”

Vân Thự đạt được chúc mừng, đồng thời nhắc nhở cô bạn tốt Lâm Khinh Khinh, bữa cơm này cô ăn rất mỹ mãn.

Một người khác cũng hài lòng chính là bà Tạ, bà ấy cũng đặc biệt hài lòng, với bữa cơm này. Nguyên nhân chỉ có một mình bà ây biết, mà cô con gái ruột Tạ Mẫn Tây cũng không nói ra.

Sau bữa ăn, Lâm Khinh Khinh phải đến bệnh viện chăm sóc ông nội Lâm, Vân Thư lén bỏ ba ngàn tệ trong túi của Lâm Khinh Khinh, Lâm Khinh Khinh phát hiện, cảm ơn Vân Thư: “Cảm on.”

chính là lúc càn tiên, cô ây không có Sức lực vừa chăm sóc bệnh nhân vừa làm việc bán thời gian kiêm tiền, tiếp nhận ý tốt của Vân Thư so với tiếp nhận ý tốt của bất kỳ ai khiến cô ây cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vương Thành Thịnh Thế cách quảng trường Thời Đại không xa, đương nhiên tầng cao nhất quảng trường Thời Đại còn có nhà hàng mà Vân Thư nhớ nhung.

“Mẹ, chúng ta đến quảng trường Thời đại tản bộ tiêu hóa thức ăn đi?” Vân Thư ăn no nhưng vẫn có thể ăn được, Tạ Mẫn Tây từng đánh giá Vân Thư: “Đây chính là khoảng cách giữa ăn vặt và thùng cơm.” Giờ phút này, Tạ Mẫn Tây cũng nói: “Đi thôi mẹ.
 
Chương 283


Chương 283

Bà Tạ không biết trong lòng hai đứa nhỏ đang suy nghĩ gì, cho nên nghe theo hai bọn họ, nói: “Vậy đến quảng trường Thời Đại GIẢI Buổi chiều, ba người họ trải qua thoải mái, Tạ Mẫn Hành lại không thanh nhàn như vậy, chuyện của công ty vừa giải quyết xong, trợ lý đã gửi bản thiết kế trang trí nhà cửa thông qua hình thức điện tử cho Tạ Mẫn Hành, Tạ Mẫn Hành gõ mặt bàn trước máy tính nhìn ba bản thiết kế được anh chọn, kiểu A thích hợp với phong cách ngọt ngào, ấm áp của hai vợ chồng, kiều B rất xa hoa, sử dụng kiêu dáng trang trí nội thất thanh lịch cổ điền khác với phong cách trang trí của nhà họ Tạ. Kiểu C…

Tạ Mẫn Hành thấy trời âm u, tối tương đối sớm, lập tức thu dọn đồ đạc mang theo ba tắm ảnh về nhà.

Ông nội Tạ ngồi trên sô pha ăn nho, Vân Thư với Tạ Mẫn Tây lúc thì trộm một quả, lúc thì ngắt nêm thử. Bà Tạ ngôi ở giữa hai người họ.

Vân Thư: “Mẹ, con cảm thấy mẹ rất có năng khiếu nấu ăn, hay là mẹ đi học theo ông chủ người ta đi, bọn con sẽ đưa tiên cho ông ây.

Bà Tạ xua tay: “Không được không được, mẹ không nấu nỗi. Hơn nữa chuyện trong nhà không thể không có người quản, sao mẹ có thời gian làm (GHI 8 Vân Thư vẫn còn kích động bà Tạ: “Mẹ, mẹ xem như là vì khâu phúc của bọn con được không? Hơn nữa, một ngày mẹ chỉ đi có hai tiếng, con và Mr Mẫn Hành tan làm sẽ đi đón mẹ.”

“Sao lại không biết xáu hỗ để người ta dạy riêng cho mẹ hai tiếng được chứ, không được không được.”

Vân Thư có thể nhìn ra bà Tạ muốn bái sư học nghệ, nhưng trong lòng bà ấy có một cánh cửa, sông chêt không qua được. Vân Thư nháy mắt với Tạ Mẫn Tây: “Khuyên mẹ đi.” Tạ Mẫn Tây lại ôm điện thoại, luôn gõ chữ không thấy ám hiệu đến từ chị dâu.

Tạ Mân Hành về đên nhà tự nhiên ngồi bên cạnh Vân Thư, hơi nghiêng người, có loại cảm giác muôn ôm Vẫn Thư vào trong ngực: “Tiểu Thư, mẹ xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà Tạ vội vàng nói: “Không có việc gì không có việc gì, mẹ có chuyện gì được chứ?”

Vân Thư: “Hôm nay đến một nhà hàng, ông chủ có làm một món ăn rất ngon, còn ngọn hơn cả đầu bếp, mẹ rất phục tài nâu nướng của ông chủ đó, sau đó ông chủ người ta có nói, nêu như mẹ không ngại thì ông ây đồng ý dạy mẹ, mẹ muốn học nhưng lại cảm thây không thích hợp nên đã đắn đo.”

Bà Tạ: “Mẹ đi không thích hợp, ông chủ người ta còn trông con nhỏ, một người phụ nữ như mẹ đi bái sư học nghệ, khó tránh xung quanh sẽ có lời ra tiêng vào, mẹ là người sắp làm bà nội rôi đó, không được không được.”

Lời của bà Tạ khiến Vân Thư ăn nho quên nhả cả hột, trực tiếp giật mình: “Mẹ, ai cho mẹ tự tin khiên mẹ nghĩ mình sắp làm bà nội vậy?”

Bà Tạ nhìn Vân Thư: “Con đó.”

“Hả?”

Tạ Mẫn Hành cười trộm.

Đột nhiên Tạ Mẫn Tây đứng dậy: “Chị dâu, anh ấy nói anh ây tới rôi.

Vân Thư ngơ ngác: “Cái gì?”

Tạ Mẫn Tây kích động dậm chân đứng dậy, cô ấy nói với bà Tạ: “Mẹ, Cô ấy cũng không từ chối tâm ý của bạn tót, tiên cô ây sẽ trả lại, hiện tại mẹ đi học đi, hãy thể hiện giá trị của bản thân. Con gái ủng hộ mẹ.” Vừa dứt lời đã chạy mắt dạng.

Bà Tạ và Vân Thư nhìn nhau, họ chưa kịp phản ứng lại hành động l bắt thường của Tạ Mân Tây thì Tạ Mẫn Hành đã mở miệng: “Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ đi học nâu ăn, con và Tiểu Thư sẽ đưa đón mẹ mỗi ngày, để cháu trai của mẹ thích những món ăn do chính tay bà nội nâu.

Vân Thư ngơ ngác quay đầu sang nhìn Tạ Mân Hành, anh cũng nhắc đến con cái?

Ông nội Tạ nói: “Con dâu của nhà họ Tạ chúng ta, người nào dám nói bậy, lão già này chết rồi sao? Con dâu, con đi đi, ba cũng ủng hộ con.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom