Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 284


Chương 284

Vân Thư cũng ủng hộ: ˆ ‘Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ. Cô lên.”

Cả nhà đều tỏ rõ thái độ ủng hộ bà Tạ, điều mà bà ấy từ trước đền nay chứa từng nghĩ tói, trong lòng bà ây không còn vướng mắc gì nữa: “Được, ba, con học rât nhanh, hôm nay ông chủ nói qua một tháng Sẽ CÓ thể lê những thứ cơ bản. Sau này con có thê tìm tòi và nâu theo công thức.”

“Được, ba tin tưởng con.”

Mọi người tản ra, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư về phòng ngủ: “Em qua đây xem giúp anh cái này.”

Vân Thư: “Em có thể giúp anh xem cái gì?”

Trong phòng ngủ, Vân Thư nhìn thấy ba bản vẽ thiệt kể, cô câm bản đâu tiên lên: “Bản này đẹp, nhìn rất ám áp.”

Bức thứ hai: “Bản này cũng không tôi, vừa sang trọng vừa có ý nghĩa.”

Nhìn bản thứ ba, Vân Thư nói không nên lời.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Bản thứ ba thế nào?”

Vân Thư vuốt cằm, nói: “Đơn giản, chỉ là hơi đơn điệu.”

“Vậy nếu em sửa sang nhà cửa, em sẽ chọn cái nào? Nêu em là anh.” Tạ Mẫn Hành lại gàn sau lưng Vân Thư, giọng nói trầm ám của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.

Vân Thư hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cô tự nói với bản thân: “Bản thứ ba, bản thứ ba có phòng của trẻ em, sau này lúc có con cái sẽ đỡ phải sửa sang lại, thiết kế cũng phù hợp, hơn nữa kiến trúc Sư này cũng đã đơn giản hóa một sô chỗ, sau này nêu muôn đặt gì ở trong góc cũng rất thuận tiện. Chọn bản thứ ba di: “Được, vậy chọn bản thứ ba.”

Lúc này Vân Thư mới nhận ra hai người họ cách nhau rất gân, ý thức được chuyện này, tim cô đập nhanh hơn, giông như sắp nhảy ra ngoài.

Càng như thê, Tạ Mẫn Hành càng ôm chặt cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Chọn bản thứ ba, phòng trẻ em rất tốt.”

Vân Thư căng thẳng nuốt nước bọt, mắt chớp liên tục: “Em, em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh đừng nghe.”

Tạ Mẫn Hành cúi xuống nói bên khuôn mặt cô: “Không sao, anh cảm thấy em nói rất đúng.”

Bây giờ, tai và cổ của Vân Thư đều CÓ, thê cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ: thể và hơi thở của Tạ Mẫn Hành: “Anh đừng ôm em, có gì thì nói, em cảm thây khó chịu.”

Tạ Mẫn Hành buông đôi tay đạng ôm lấy cô ra, xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên bàn tay to lớn đang đặt trên vai cô dùng sức kéo cô vào lòng. Lúc đầu óc Vân Thư vân còn choáng váng, Tạ Mẫn Hành đã hôn cô, hơn nữa còn dùng lưỡi. Cô muốn lùi lại nhưng bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, rất nhanh cô đã cảm thấy đầu lưỡi mình tê cứng.

Tạ Mẫn Hành nhắm chặt hai mắt, tận hưởng mùi vị của cô, Vân Thư cũng từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi đáp trả nụ hôn của anh, chỉ là sự đáp lại nhẹ nhàng, nhưng Tạ Mẫn Hành càng hôn mạnh hơn.

Vân Thư không biết hai người họ đã lên giường như thế nào, chỉ sau khi anh đè xuông, người cô như có một ngọn núi đè lên mới nhận ra, họ đang làm cái gì vậy?

Tạ Mẫn Hành thả Vân Thư ra, nghịch mái tóc cô, giọng nói dịu dàng: “Nhắm mắt, ngoan.”

Vân Thư ngoan ngoãn nhắm mắt lại, những nụ hôn của Tạ Mẫn Hành từ trên trán, ân đường, chóp mũi, xuông tới cỗ âm ướt và nóng bỏng, khiến cho Vân Thư có cảm giác nóng bừng, Tạ Mẫn Hành chính là nước suối thanh mát.

Vừa mở hết cúc áo trước ngực đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Vân Thư giật mình, cả căn phòng bị tiếng gõ cửa vừa rồi cắt ngang, Tạ Mẫn Hành nắm chặt bàn tay, trên cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi tiết ra chảy xuông ngực Vân Thư, cô đầy Tạ Mãn Hành ra: “Có người đến, em ra mở cửa, anh ngồi dậy đi.”
 
Chương 285


Chương 285

Tạ Mẫn Hành hôn lên môi cô lần nữa, không quan tâm đến người đang gõ cửa, bàn tay tiếp tục đì xuống phía dưới.

Th gõ cửa vẫn vang lên, Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chị có ở trong phòng không?”

Vân Thư quay mặt đi, khó khăn hít một hơi rôi nói: “Nghe đi, là Mẫn Tây, nhất định là có chuyện gì đó, anh, anh bỏ ra.”

Đồ ngủ của Vân Thư đã bị mở ra, bra cũng bị tháo ra, dây áo tuột xuống, Vân Thư thấy thế thì khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tạ Mân Hành giữ tay Vân Thư lại, nhịp thở của cô nhập nhô theo lỗng ngực: “Đứng dậy.” Tạ Mẫn Hành chỉ đành đứng lên thả Vân Thư ra, với tính cách của em gái anh, gõ cửa mà không mở thì cô ây sẽ không chịu đi.

Vân Thư chạy vào nhà tắm chỉnh lại áo quân, mở cửa ra thì thây Tạ Mẫn Tây vân đang gõ cửa, Vân Thư nhìn vào trong phòng một cái, kéo Tạ Mẫn Tây xuông tâng, đi về phòng của cô ây.

“Chị dâu, chị làm sao thế?”

“Cái gì làm sao?”

“Tại sao quanh môi chị đỏ thế, còn cổ chị bị sao vậy?” Tạ Mẫn Tây vừa dút lời, Vân Thư xông vào trước gương nhà tắm của cô ây ngay lập tức, đúng thật là có dấu vết lưu lại do lúc nãy dùng lực mạnh quá. Da của Vân Thư trắng nốn, chỉ cần hôn nhẹ đã có dấu hồng, càng không cần nhắc đến nụ hôn mạnh bạo lúc nãy của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Tây cũng đi vào nhà tắm, cô ây nhìn Vân Thư ở trong gương hỏi: “Không phải vừa nãy chị với anh trai em đang làm chuyện kia đây chứ?”

Vân Thư híp mắt: “Có ý kiến gì?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không, không, chị dâu, em thực sự có chuyện cân tìm chị, lát nữa chị và anh trai em có thể về phòng tiếp tục.”

“Cái gì tiếp tục, tránh ra, rốt cuộc bị làm sao? Vừa nãy em hơi bắt thường đó.”

Tạ Mẫn Tây thì thầm: “Anh ấy sắp đến rồi.”

Vân Thư: “Ai?”

Tạ Mẫn Tây vội vàng nói: “Anh ấy, Tứ Quý.”

Vân Thư không hiểu cô ấy có ý gì, Tạ Mẫn Tây sốt ruột lớn tiếng giải thích: “Người yêu trên mạng của em. Tứ Quý sắp đên thành phó A rôi, em phải làm sao đây chị dâu “

Vân Thư: “Cái gì? Sao anh ta lại đến thành phố A? Không phải là vì em đấy chứ? Hai người quen nhau như thế nào?”

Tạ Mẫn Tây: Không phải em muốn chuyên về Thương Kiêu sao, nên em mới nghĩ cách, sau đó thêm QQ của anh ây, xem anh ấy có thể giúp được chuyện gì cho em không. Nói chuyện với nhau rôi bọn em mới cảm thây cả hai đều không tồi, nên đã trở thành người yêu. Bây giờ đột nhiên anh ây nói đên, còn nói sẽ giúp em chuyên, vê Thưởng Kiều, đây rõ ràng là muốn tới tìm em. Nếu như ba mẹ và anh trai em biết được chuyện này, nhất định họ sẽ đánh chết em, đề. điện tử của em cũng sẽ bị tịch thu hết, chị dâu, em phải làm sao đây?”

“Anh ta biết em sống ở đâu không?”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Trước đây em từng gửi vị trí cho anh ấy.”

Vân Thư không thể tin được: “Em, em còn gửi vị trí cho anh ta, sao em không gửi bản thân cho người ta luôn đi? Còn nữa, anh ta là ai mà có thể giúp em chuyền về? Đây là em đang tự bán mình đó, trời ơi.”

Tạ Mẫn Tây: “Em nhìn thấy thông tin liên lạc của hiệu trưởng sau này được viết trên tường lúc em mới nhập học cấp ba, em đã lưu lại, sau đó kết bạn.”
 
Chương 286


Chương 286

“Chỉ có em kết bạn sao?” Lần đầu tiên Vân Thư hoài nghỉ chỉ số thông minh của Tạ Mẫn Tây, Tạ Mẫn Tây: “Kết bạn rồi, mặc kệ thật hay giả, cứ thử xem sao.”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Trên mạng anh ây tên là Tứ Quý, em gọi là Lạc Diệp.

Chị dâu, bây giờ phải làm gì đây?”

Vân Thư gãi đầu: “Em gọi chị đến đây là muốn chị xuất cho em chiêu gì đó đúng không?”

Tạ Mẫn Tây: “Em cũng không biết.”

Vân Thư: “Chị… chị xem như đã biết, bây giờ em chỉ là mở mắt mờ, cũng không biết nên nói gì với anh ta, từng Khôi biết nên giải thích cho gia đình như thế nào đúng không?”

Tạ Mẫn Tây: “Ừm, đúng như vậy đó chị dâu, em phải làm sao đây?”

Vân Thư: “Bây giờ em có thể làm g Ngủ đi. Em ngủ đi, chị mượn nhà vệ sinh của em một chút, bụng hơi đau.”

“ÒI” Vân Thư đưa ra rất nhiều ý nghĩ cho Tạ Mẫn Tây, tóm lại chính h: ‘Em ngủ trước đi, việc này ngày mai hãng nói. Hôm nay làm hòa hoãn lại trái tim kích động của em đi.”

Vân Thư đi ra khỏi phòng Tạ Mẫn Tây, lắm bẩm: “Tứ Quý, Diệp Lạc đúng là thần kỳ, còn hiệu trưởng tương lai, ha, cô gái nhỏ đơn thuận quá nôi.”

Vân Thư luôn cảm thấy hình như cô đã bỏ lỡ cái gì đó: “Tứ Quý, hiệu.

trưởng tương lai của Thương Kiều, sao lại quen thuộc như vậy.

Tạ Mẫn Hành tắm nước lạnh xong chỉ quân một chiếc khăn tắm, cơ bắp cường tráng dưới ánh đèn tỏa ra nh sáng mê người, toàn thân anh đều tràn ngập nội tiết tố nam tính.

Vân Thư đầy cửa đi vào, thấy thé, hít sâu một hơi, nhớ tới chuyện vừa rôi, mặt Vân Thư như hoàng hôn, không được không được, chạy ngay thôi.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thự đóng cửa chạy xuống lầu, Tạ Mẫn Tây nằm trên giường không bao lâu, Vân 1h lại tới. Cô ây hỏi: “Chị dâu, sao chị lại quay lại?”

Vân Thư tùy tiện nói một lý do: “Chị cảm thấy chuyện của em SAU phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta in: luận thảo luận đi.”

Tạ Mẫn Tây khó hiểu: “Còn thảo luận như thế nào?”

Vân Thư: “Thảo luận thảo luận. Tối nay chị sẽ ngủ ở chỗ em.”

Cho dù là nằm trên giường, không thấy Tạ Mẫn Hành, trái tim Vân Thư đều loạn nhịp, dáng người của Tạ Mẫn Hành, hương vị của anh, nụ hôn của anh, còn có sự si mê của cô.

“Không được không được, Vân Thư, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.”

Càng ám chỉ cho mình, càng nhớ tới cảm giác tay Tạ Mẫn Hành chạm vào da thịt cô.

Vân Thư lắc đầu trong chăn, Tạ Mẫn Tây năm sập trên giường, khuỷu tay đặt trên gồi, hai tay chồng căm nhìn Vân Thư điên cuồng lắc đầu: “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Vân Thư: “A, không sao. Em cứ tiếp tục nói đi.”

Đêm nay Vân Thư đã nằm mơ về phương diện liên quan đến Tạ Mẫn Hành.

Tỉnh lại, cô nhìn xung quanh: “Tại sao mình lại trở về rồi?” Nơi này không phải là phòng ngủ của cô sao, tôi hôm qua không phải đang ngủ với Tạ Mẫn Tây sao?

Cô xuống lầu, cũng không phát hiện Tạ Mân Hành, Vân Thư mới thở phào nhẹ nhõm, không thấy tốt, không c gặp sẽ không xấu hồ. Giác mộng tôi hôm qua lại hiện lên trong đâu cô, Vân Thư chạy trốn về phòng ngủ của mình, nằm sắp trên giường đắp chăn.

 
 
Chương 287


Chương 287

Tạ Mẫn Hành xuất hiện ở phòng khách, Tạ Mẫn Tây hỏi: “Anh cả, tối hôm qua anh ôm mi dâu trở về phòng đã làm gì sao? Vừa nãy chựa xuống lầu đã chạy về phòng ngủ rồi.”

Buổi sáng Tạ Mẫn Hành đi sắp p xếp thỏa đáng chuyện trang trí nhà mới, trở về đã bị em gái hỏi như vậy: Để anh lên xem một chút. Em ăn bữa rôi về phòng làm bài tập đi.”

Tạ Mẫn Tây không vui: “Mọi người đều nói chuyện bài tập về nhà, em lên trường sẽ việt.”

Vân Thư bịt kín chăn quá lâu, xốc chăn lên muôn hít thở không khí, lại không biết Tạ Mẫn Hành TẠI hiện từ khi nào, một thân quân áo màu xám, hai tay vòng trước ngực: “Rốt cuộc cũng hít thở không khí rồi.”

Vân Thư: “Anh trở về từ khi nào vậy?”

Tạ Mẫn Hành đi đến ngồi ở bên giường: “Em xem anh giông mới đi ra ngoài sao, vừa rồi làm sao vậy?”

Vân Thư: “Em buồn ngủ, muốn trở về ngủ. Không sao, em còn chưa ăn điềm tâm, em đói bụng, anh ở trong phòng đi, em muôn ra ngoài ăn cơm.”

“Vừa hay anh cũng chưa ăn, để anh đi ăn với em.’ “AI”

Phòng ăn rộng lớn chỉ có Vân Thư và Tạ Mãn Hành ngôi cùng dùng cơm, người giúp việc bên trong cũng bị Tạ Mẫn Hãnh đuôi đi. Phòng ăn rắt yên tĩnh, Tạ Mẫn Hành đuôi người giúp việc đi chính là đợi Vân Thư chủ động mở miệng nói chuyện, cho dù nói chuyện phiếm cũng được, người náo nhiệt quen đột nhiên yên tĩnh sẽ chịu không nôi, không khỏi mở miệng nói.

Quả thật Vân Thư yên lặng ăn cơm sẽ khó chịu, cho nên tiểu nhân trong lòng nhìn không nồi mà hiện thân: “Vân Thư ơi là Vân Thư, da mặt mày mỏng như vậy sao, hai bọn mày Si không phải chưa từng hôn, chưa từng ôm, lần này không phải cũng là ôm hôn bình thường thôi sao, sao mày lại thẹn thùng thành dáng Vẻ này, chẳng phải lúc trước mày còn hi hi ha ha coi như không tồn tại sao.”

Vân Thư: “Lần này luôn cảm thấy có gì đó rất khác, không được tự nhiên.

Hơn nữa cái gì mà ôm hôn, mày nói chuyện đàng hoàng đi.”

Tiểu nhân: “Làm ơn đi, anh ấy là chồng mày, hai bọn mày ở chung với nhau không ai nói gì, mày xem người ta bình tĩnh tự nhiên như thế nào, chỉ có mày là giật mình thôi.”

Vân Thư liếc mắt nhìn Tạ Mẫn Hành, người ta đúng là đang dùng cơm bình thường.

“Hây, thật đúng là, tại sao anh ấy lại bình tĩnh tự nhiên như vậy chứ. Tại Sao mình lại xấu hồ, da mặt của mình không mỏng mà.”

Tiểu nhân: “Đúng Vậy, nhào về phía anh ấy, người đàn ông chất ï cỏ An vậy, ngủ một giâc cũng Không Vân Thư lý trí trả lời tiêu nhân: “Không không. không, không thể nhào đến, không thể ngủ. Mày biến mắt đi!”

Tiểu nhân biến mát khỏi đầu Vân Thư.

Vân Thư chủ động hỏi: “Tạ Mẫn Hành, tại sao lần này ông nội trỏ về thì không bảo chúng ta ăn cơm đúng giờ nữa vậy?”

Trong mắt Tạ Mẫn Hành mang theo ý cười nói: “Bởi vì hiện tại có cảm giác ở nhà cho nên không đúng giờ cũng không sao.” Tất cả còn phải cảm ơn Vân Thư đã xuất hiện.

Vân Thư: “Sao em không hiểu anh đang nói gì vậy.”

Tạ Mẫn Hành: “Ai đoán được tâm tư của ông nội chứ, mau ăn cơm đi, ăn cơm xong trở về phòng một chuyền.”

Lại trở về phòng, Vân Thư lắc đầu: “Em, em không về. Lát nữa em còn có việc, anh tự làm đi.”

Cơm vẫn chưa ăn xong, Vân Thư đã bỏ lại cơm chạy mật bóng dáng.

Tạ Mẫn Hành cũng buông dao nĩa xuống, nhìn phương hướng Vân Thư rời đi, trong lòng tự trách tôi hôm qua đã dọa Vân Thư, tối hôm qua thật sự là suýt chút nữa hai người họ đã phát sinh quan hệ.
 
Chương 288


Chương 288

Vân Thư đang rầu rĩ lát nữa tìm anh nói chuyện như thế nào, đi theo anh chỉ dẫn, nhắm mắt lại, thay áo quần

“Chị dâu, chị đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện.

Vân Thư giật mình: “Em, em đi đường không phát ra tiếng sao?”

Tạ Mẫn Tây vô tội: “Lẽ nào em đi đường nên né chân sao? Chẳng phải chị đang dùng bữa sao, sao lại trồn ở đây vậy?”

“Ò, chị ăn no rồi, anh cả em vẫn đang ăn đó.” Vân Thư nói: “Ai nói chị trồn chứ, chị đang đứng đàng hoàng, trốn gì chứ.”

Nhưng sự quan tâm của Tạ Mẫn Tây không phải ở đó: “Chị dâu, chị nói anh em đang ăn sao?”

“Chậc, đang án, chị vừa ra ngoài thấy anh ây vẫn đang còn ăn.”

Tạ Mẫn Tây nghỉ ngờ không thôi: “Sáng Sớm anh em đã ăn với ông nội rồi mà, còn ăn nữa à, tính không ăn trưa luôn sao.”

Bệnh nghi ngờ truyền nhiễm cho Vân Thư, lần này đổi lại là cô không hiểu: “Có thẻ là buổi sáng ăn chưa no.”

Tạ Mẫn Tây tán thành gật đầu: “Ừm, có thê.”

Ở sân bay quốc tế thành phố A, một người đàn ông anh tuần với nụ cười đào hoa bước ra từ một lối ra, ăn mặc trẻ trung và thời trang, vô cùng điển trai.

“Cậu chủ, lần này cậu về nước một mình sao, còn ông chủ, bà chủ và cô chủ đâu?”

Người đàn ông lên xe, đeo kính râm lên trước ngực, nói: “Tôi về nước tìm bạn gái, bọn họ về cùng làm gì?”

“Vậy cậu chủ, chúng ta đi đâu đây?”

Người đàn ông nhớ ra cái gì đó, cười đều một cái: “Biệt thự Vân Đoan.”

Khi Vân Thư vẫn đang trồn Tạ Mẫn Hành ở khắp nơi trong nhà họ Tạ thì điện thoại của cô ở trong phòng ngủ vang lên. Tạ Mẫn Hành câm điện thoại lên nhìn một cái, là số điện thoại lạ, Tạ Mẫn Hành cắt ngang.

Chẳng bao lâu sau điện thoại lại reo lên, Tạ Mẫn Hành bắt máy, giọng nói ở đầu bên kia rất ngả ngón: “Vân Thư, hello, anh trở về rồi. Em đang ở đâu thế, tại sao nhà em lại không có ai, cô chú đâu? Alo, alo, Vân Thư, Vân Thư, em không nghe thấy anh nói sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Anh là ai?”

Anh ấy thốt lên một từ ‘ ‘vãi”, sau đó kiểm tra lại số điện thoại lần nữa: “Đây là số điện thoại của Vân Thư, anh là ai?”

“Chồng cô “EM anh là ai?” Tạ Mẫn Hành hỏi lần nữa, nhưng lần này giọng nói thấp hơn mấy phần.

“Chém gió, cộ ấy mới bao nhiêu tuổi mà đã lây chồng, lấy chồng cũng không nói với tôi. Anh đưa điện thoại cho Vân Thư ngay, để tôi hỏi cô ấy.”

Tạ Mẫn Hành cúp điện thoại.

Trước công biệt thự Vân Đoan, người đàn ông cầm điện thoại măng lớn: “Đây là loại người gì chứ, mắt nhìn của Vân Thư bị sao thế?”

Tạ Mẫn Hành không thể ngồi xuống ghế sô pha, anh cầm điện thoại của Vân Thư ra ngoài tìm cô, muốn hỏi cho rõ người đàn ông này là ai mà lại gọi cô là Vân Thư thân mật như: vậy.

Trong phòng của Tạ Mẫn Tây, Tạ Mẫn Hành gõ của: “Mẫn Tây, chị dâu em đâu?”

Vân Thư mở to mắt nhìn Tạ Mẫn Tây, lắc đầu, ra hiệu cô ấy đừng nói ra chỗ của cô. Bây giờ Tạ Mân Tây đang không hiểu hai người họ đang làm cái gì, tôi qua vẫn còn thân thiệt, tại sao hôm nay lại…

 
 
Chương 289


Chương 289

Rất lâu sau Tạ Mẫn Tây vẫn không nói gì, Tạ Mẫn Hành nói thẳng: Vân Thư, ra đây, điện thoại em reo rồi.”

Vân Thư sờ túi áo thấy điện thoại không ở trên người: “Ử, được, em giảng để cho Mẫn Tây đã.”

Tạ Mẫn Tây nhỏ tiếng hỏi: “Chị dâu, hai người sao thê, anh hai em tức giận đên nỗi gọi thắng tên chị rôi.”

Vân Thư nói: “Gọi tên chị thì sao, chị cũng không phải chưa từng gọi tên anh hai em. Đừng kinh ngạc như thế.”

Tạ Mẫn Tây chau mày: “Không. giống, bình thường lúc anh hai em gọi tên đầy đủ của người nào đó tức là anh ây tức giận rồi.

Tuy rằng miệng Vân Thư nói đừng ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Trỏ về phòng ngủ, Tạ Mẫn Hành vẫn đang đọc báo, Vân Thư cầm máy lên xem sô điện thoại, Tạ Mẫn Hành không bỏ qua sự kinh ngạc trong ánh mắt cô, lầm bẩm: “Tại sao đột nhiên anh ấy lại về nước.”

“Người đàn ông gọi điện tới là ai?”

Anh mắt của Tạ Mẫn Hành không rời khỏi tờ báo, Vân Thư né tránh giải thích: “À, một người bạn. Không đúng, vừa nãy anh nghe điện thoại ròi sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Ừ, Vân Thư, gọi cũng khá thân thiết, quan hệ không tôi nhỉ?”

Vân Thư không nhận ra Tạ Mẫn Hành đang ghen, cô cô ý vứt sạch môi quan hệ giữa hai người: “Quan hệ cũng chỉ như thề thôi, em ra ngoài gọi HH cuộc điện thoại, anh đọc báo tiếp.

Vân Thư vừa bước ra khỏi cửa phòng, tờ báo trong tay Tạ Mẫn Hành lập tức trở thành một thứ giây lộn bị vứt trong thùng rác.

Trong chỗ nghỉ chân ở sân sau, Vân Thư nhìn sô điện thoại, do dự một lúc mới bâm sô gọi lại.

“Alo, Vân Thư, em đang ở đâu thế?

Bây giờ anh trai em đang phải chịu đựng ánh nắng như thiêu như đốt ở công của biệt thự Vân Đoan, em đến đây đón anh nhanh nhé, anh sẽ có thưởng.”

Vân Thư nghe thấy những lời nói linh tỉnh của anh ấy, cơn tức giận dồn nén báy lâu nay lập tức tan biên: “Giang Quý, đáng đời, nắng chiệu chết anh luểi đi. Tại sao anh lại về thế?”

“Về tặng cho em gái anh một phần thưởng. Rốt cuộc em đang ở đâu?

Anh đi tìm em, có chuyện muốn hỏi em, em nhanh lên đi.”

“Thành phố A.”

“Hả, con bé này, thực sự đậu vào đại học A rồi sao? Không tôi, không tỒI, anh sẽ thưởng lớn cho em.

Vân Thư lấy tay chọc vào chiếc cọc gỗ, vẻ mặt ấm áp như gió xuân: *Khinh Khinh cũng ở thành phó A, bây giờ anh soạn lời sản đi, chuẩn bị giải thích với bọn em.”

“Em gái Lâm cũng ở đấy sao, sớm biết thế đã bảo ba anh mua lại cả trường đại học A, còn có thể giúp hai người em gái tiết kiệm không ít tiên học phí. Nhưng chuyện anh VỀ nước đừng nói cho Khinh Khinh biết, anh sẽ gặp và giải thích cho em nghe trước đê em xem có được không.”

Vân Thư gật đầu: “Cũng được, gặp nhau ở công trường đại học A.”

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư chạy qua một con đường nhỏ quay lại phòng ngủ, Tạ Mẫn Hành đứng ỏ ở tầng ba đã nhìn thấy rõ nhất cử nhất động vừa nãy của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành cứ đứng ở cửa sổ, đút một tay vào túi, giữ nguyên dáng vẻ đó không nhúc nhích.

Vân Thự trở lại phòng ngủ, lập tức chạy thắng vào phòng thay đô, ôm ra một đồng áo quân mới mà cô chựa mặc, những thứ này. đều là Tạ Mẫn Hành có ý đặt may riêng cho cô. Vân Thư đứng trước gương, thử một bộ đồ cảm thấy không hài lòng thì tiếp tục thử những bộ khác.
 
Chương 290


Chương 290

Vẻ mặt Tạ Mẫn Hành âm u: “Vừa nãy gọi điện thoại cho ai, còn chạy đên sân sau gọi?”

“À, bạn em, chút nữa em sẽ đến trường một chuyến.”

*Ở trường có chuyện gì sao?” Tạ Mẫn Hành hỏi.

Vân Thư thuận miệng trả lời: “Ừ.”

Tạ Mẫn Hành híp mắt, bàn tay trong túi đã nắm chặt thành nắm đấm: “Vừa hay lát nữa anh cũng tiện đường đến đó có chút việc, anh đưa em đi.”

Vân Thư vẫn đang thử đồ: “Không cần, em có thể tự Xịt Chọn xong áo quân, Vân Thư lấy mỹ phẩm của cô ra, ngoại trừ thời gian đi làm, Vân Thư không hề trang điềm, đôi lúc đi làm cũng chỉ tùy ý trang điểm một chút, hôm nay cô đã sử dụng cả bút kẻ mắt và mascara.

Tạ Mẫn Hành sốt ruột: “Anh xuống lấy xe, em nhanh chút, anh đợi em ở trước cổng.”

Vân Thư cảm thấy bầu không khí không đúng lắm: “Làm sao thế?”

Nhưng cô vẫn nhanh chóng sửa soạn bản thân, sau đó đi xuống cổng chờ: Tạ Mẫn Hành.

Người giúp việc trong nhà họ Tạ đang đôn: “Vừa nãy cô nhìn thấy không, cậu chủ và cô chủ ra ngoài hẹn hò đây.”

“Nhìn thấy rồi, hai người họ thực sự rất xứng đôi, trai tài gái sắc.”

Lúc Tạ Mẫn Tây đi lấy nước uống, nghe thấy những lời người giúp việc nói: “Làm lành rôi ư? Nhanh thê sao?

Hay là ngay từ đầu mình đã nghĩ quá nhiêu? Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa, yêu thế nào thì yêu.

Lúc gần đến trường đại học A, Vân Thư bảo Tạ Mẫn Hành dừng xe: Em và Khinh Khinh hẹn gặp ở đây, lát nữa sẽ đến trường cùng nhau, anh đi trước đi.”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, anh g Vờ nở nụ cười, nói: “Được.” lông vô cùng dịu dàng, nhưng Vân Thử lại cảm thấy hơi sợ.

Tạ Mẫn Hành lái xe rời đi, Vân Thư mới yên tâm. Cô đi bộ đến trước cổng trường, thấy một người đàn ông lóa mặt đứng yên lặng ở đó, những cô gái trên trường không nhịn được mà quay lại nhìn anh ấy thêm vài cái.

ông, đang làm tượng sáp sao?”

Giang Quý ngán ngắm nói: “Gọi anh.”

“Xí, làm anh mà có thể biến mắt cả năm không thấy?” Vân Thư cầm lấy túi xách đánh 3h ây.

Giang Quý dang tay ra: “Anh ôm một chút, xem em có béo hơn không.”

Vân Thư cũng dang tay ôm lấy Giang Quý.

Cảnh này đã rơi vào tầm mắt của Tạ Mẫn Hành ở phía đối diện. Có thể nghe rõ âm thanh ma sát của da từ vô lăng xe trong tay anh.

Giang Quý lấy một chiếc chìa khóa xe trong túi áo ra. đặt vào trong mũ của Vân Thư: “Phần thưởng anh trai tặng em.”

Vân Thư vẫn chưa nhìn thấy là cái gì, cô kéo mũ xuông, đưa tay ra sau đầu cầm lấy chiếc chìa khóa: “Cái gì thế, không đưa thẳng cho em mà bắt em tự lây.”

Giang Quý xoa nhẹ tóc Vân Thư nói: “Người cao hơn rồi, cũng không có tóc mái nữa, lại còn học theo người ta trang điểm.”

Vân Thư khó khăn lắm mới cầm được chiệc chìa khóa xe, nhìn một cái: “Chìa khóa xe Ferrari 488, wow, anh, anh cũng quá thương em rồi. . Giang Quý, gọi anh là anh trai em cũng không thiệt, ha ha ha, bắt kế tại sao lúc đó anh rời đi, em đều tha thứ cho anh.”
 
Chương 291


Chương 291

Vân Thư kích động ôm chằm lây Giang Quý.

Giang Quý vui mừng vì mình đã chọn đúng, lúc đầu căn rằng mua hai thứ đó đều rất xứng đáng với tính mạng của mình.

“Đi, tìm một nơi ngồi nói chuyện.”

Hai người tìm một quán cả phê yên lặng, Vân Thư nói: “Vấn là nơi này tốt, yên tĩnh, chỗ lần trước em và Khinh Khinh đến quá ồn ảo, không có cảm giác của một quán cà phê.”

Giang Quý: “Em và Khinh Khinh học cùng một chuyên ngành sao?”

“Không phải. Giang Quý, anh tặng em xe sang, vậy tặng Khinh Khinh cái gì?” Vân Thư lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, muôn có bao nhiêu đắc ý thì có bây nhiêu: “Phải công bằng, phải ngang giá.”

Giang Quý nhớ lại, lập tức cảm thấy nhói trong tim: ˆ ‘ Một căn nhà song lập ở Duyệt Lai Niên Hoa. Chỉ với hai bọn em, anh đã mắt ba mươi ba tỷ rồi.’ Vân Thư thán phục: “Anh, anh là anh trai em.”

Giang Quý vẫn không quên chuyện quan trọng: “Em kết hôn rôi sao?”

Vân Thư cười xấu hồ, bưng ly cà phê lên gân miệng: “Ai nói với nh thế?”

“Chồng em, anh gọỌÏ. điện thoại cho.

em, anh ta bắt máy.” Giang Quý tiền lại gân, nói.

Vân Thư chậm rãi bước đến: “Này Vân Thư ngạc nhiên: “Hai, hai người còn nói chuyện với nhau sao?”

Giang Quý ngả đầu ra sau: “Chỉ nói được máy cầu, anh ta ngắt điện thoại của anh. Cho nên, em kết hôn rồi2”

Vân Thư cười ngại ngùng, xoa xoa cảm: “Đúng là kết hôn rồi, điều này không phải do hoàn cảnh ép buộc sao? Ai bảo lúc đó anh không ở trong nước, em không còn cách nào khác, ít nhất thì chồng em trông cũng đẹp trai nên em mới gả cho anh ấy.”

“Bỏi vì chuyện Vân Thị gặp khủng hoảng năm ngoái sao?”

“Anh biết chuyện đó?”

“Vừa mới biết.”

Vân Thư lại hỏi: “Sao anh biết được?”

“Tìm kiếm trên Baidu.”

Vân Thư uống một ngụm cà phê để trấn áp nỗi sợ hãi: “Nêu sớm biệt cái gì anh cũng biết hết rôi thì em không cân giâu giêm làm gì.

Sau khi Giang Quý hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, anh ấy tự cảm thấy VÔ cùng hồi hận. Nếu lúc đó anh ây ở trong nước thì tốt biết bao, như thế thì Vân Thư không cân phải lấy chồng và sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp học hành của cô, anh ây còn có thê đưa cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hơn.

Giang Quý là phá gia chỉ tử của nhà họ Giang, nói anh ấy tiêu tiền như rác, nhưng thực ra anh ấy chỉ hào phóng với Vân Thư và Lâm Khinh Khinh. Anh ây là con trai độc định của nhà họ Giang, từ nhỏ đã xem Vân Thư và Lâm Khinh Khinh như em gái ruột. Tuổi còn nhỏ nhưng anh ây đã mua búp bê barbie mới, mô hình xe đua để cho hai cô em gái, Vân Thư và Lâm Khinh Khinh cũng xem Giang Quý như anh trai ruột, những chuyện như làm nũng, trêu chọc Giang Quý bọn họ đã làm hết rồi. Vân Thư đánh nhau không thắng thì Giang Quý xông lên. Có Người theo đuôi Lâm Khinh Khinh, anh trai Giang Quý đánh người ta đến mức nhập viện, sau đó không còn ai dám LT tỉnh Lâm Khinh Khinh nữa. Khi Đàm Nhạc theo đuổi Vân Thư, lúc đầu cũng tỏ ra sợ hãi trước mặt Giang Quý, về sau không có Giang Quý LdhỦ ta mới tán tỉnh Vân Thư một cối lộ liễu, nói tóm lại, Giang Quý chính là người thân của Vân Thư và Lâm Khinh Khinh.

“Khinh Khinh đâu? Tính cách em ấy mềm yếu, có bị mẹ kế ức hiếp không? Em phải vảo vệ tốt Ehụ Khinh Khinh.”

 
 
Chương 292


Chương 292

Vân Thư: “Chuyện của Khinh Khinh để cậu ấy tự nói với anh. Dù sao em cũng không nói, anh gọi một mình em tới đây làm gì?”

“Khinh Khinh biết chuyện em đã kết hôn chưa?” Vân Thư không hiểu sự quan tâm của Giang Quý, nh ấy tha thứ.

Vân Thư lại nói: “Tất nhiên là biết, cậu ây từng gặp Tạ Mẫn Hành, mẹ chồng Và em chồng của em cậu ây cũng đã gặp rôi.”

Giang Quý: “Hóa ra là vậy, anh còn muôn che giâu giúp em, cuôi cùng vân là bọn em giâu anh. Hailz, ch người đúng là không có lương tâm.”

Sau đó, bông nhiên Giang Quý hỏi: “Chồng em là Tạ Mẫn Hành?”

“Cái gì? Anh biết anh ấy?”

Giang Quý đột nhiên tiếp tục đến gần, nhìn xung quanh giống như đang làm điều gì đó phạm pháp, anh ây thắp giọng hỏi: “Tạ Mẫn Tây là…?”

“Em chồng của em.”

“Vãi!” Vốn dĩ quán cà phê rất yên tĩnh, tiếng chửi thề này trong chốc lát đã thu hút ánh nhìn của tât cả mọi người.

Cũng may là chỉ có ít người, Vân Thư tỏ ý xin lôi với những vị khách bị ảnh hưởng, sau khi xin lôi mọi người xong, cô hỏi Giang Quý “Rốt Cuộc anh bị gì thế? Nà ni biết chồng em, em còn nghe em chồng nói, hai người có hợp đồng làm ăn sao?”

“Có một chút quan hệ.” Chỉ giới hạn trong QQ mà thôi.

Vân Thư: “Anh ở chỗ nào? Sau này em và Khinh Khinh tới tìm anh.”

“Duyệt Lai Niên Hoa. Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Giang Quý cảm thấy mình cân có thời gian để hòa loạn lại, nên không muôn nói chuyện với Vân Thư nữa. Kết thúc cái gọi là thành thật.

Vân Thư: “Đừng mà, vẫn chưa nói chuyện xong. ° Giang Quý năm lấy cánh tay Vân Thư đi ra ngoài, đầy cô vào trong xe và khóa cửa.

“Giang Quý, anh, đột nhiên anh uống nhằm thuốc hả?” Giang Quý canh nghỉ ngờ cuộc đời nên không nghe thấy những lời Vân Thư nói.

Lên xe, Vân Thư từ bỏ tra hỏi: “Đưa em về Tử Kinh Sơn.”

“Bây giờ em đến ở nhà người ta rồi?”

Giang Quý cao giọng hỏi.

Vân Thư: “Em lấy chồng rồi, không được ở nhà anh ây sao?” Lúc này Vân Thư không đê ý, sao Giang Quý có thể biết Tử Kinh Sơn là của nhà họ Tạ.

Giang Quý vỗ mạnh tay lái, tiếng còi xe vang lên, Vân Thư nhìn dáng vẻ tức giận của Giang Quý, cô lăng lẽ thắt dây an toàn, sợ lát nữa cái mạng nhỏ của cô sẽ không còn.

Trên đường, chiếc xe Ford Mustang chạy như tên bắn, theo sau là một chiêc BPV màu đen, không phân cao thấp. Sau khi Vân Thư thất dây an toàn, cô cảm thấy yên tâm hơn, Giang Quý đua xe, cô ở bên cạnh cổ vũ, thậm chí còn nói: “Vượt qua anh ta, bên phải, tốt lắm.”

Con đường cỏ xanh, hai hàng liễu xuân, bông liễu bay khắp trời.

Xe dừng lại, Vân Thư: “Giang Quý, tại sao anh không đi tiếp?”

Giang Quý nhận ra đua xe rất đáng sợ, Lâm Khinh Khinh đua được, còn Vân Thư? He he, cô là một tay đua vượt trội, đua xe trước mặt cô Schï là gãi ngứa thôi.
 
Chương 293


Chương 293

“Tạ Mẫn Hành chính là con lợn, lấy đi bắp cải của nhà anh. Vân Thư, anh nói cho em biết, em ở trong nhà anh ta, cũng chỉ được phép sông ở đó, nếu dám để xảy ra những chuyện vượt quá giới hạn, anh sẽ đánh chết em.”

Trong mắt anh Ấy, Tạ Mẫn Hành không là cái thá gì cả, lấy được em gái anh ấy là phúc phần từ kiếp trước.

Trong đầu Vân Thư lại nhớ đến chuyện tối qua, Giang Quý như thế: “Em đừng có nói với anh, em..

Vân Thư vội vàng lắc đầu: “Chưa xảy ra chuyện gì hêt, không có, anh yên tâm.”

“Mau tránh xa anh ta, cắt đứt sớm càng tốt, còn phải từ chức, là sinh viên không lo học hành chăm chỉ, đi làm cái gì chứ?” Không nắm bắt đư ẹC điều quan trọng.

Vân Thư mỉm cười tỏ ra mình đã nghe thấy, nhưng làm hay không lại là một Sài T khác.

Xe tiếp tục chạy trên đường, trên sườn Tử Kinh Sơn, chiêc công sắt lón tượng trưng cho thân phận, một dòng chữ được viết lên bằng bút lông: Nhà họ Tạ.

“Xem ra là một căn nhà lón.”

Vân Thư gật đầu, cởi dây an toàn ra, nói: “Nhà họ Tạ trong thành phố G ở miền nam, anh nên biết điều này.”

Vừa hay, cổng lớn tự động mở ra.

Tạ Mẫn Tây khoác bộ đồng phục học sinh bình thường với một túi đồ đi ra ngoài.

“Mẫn Tây, em lại đi học à?” Vân Thư chủ động ngăn cô ấy lại.

Khi Tạ Mẫn Tây nhìn thấy chị dâu, cô ấy chạy lon ton tới: “Chị dâu, em đi học đây, em để áo len màu vàng của chị vào phòng chị rồi.”

Vân Thư thấy không có xe sau lư: ng cô Ấy, bèn hỏi: “Lại tự học, không cho tài xê đưa em đi à?”

Tạ Mân Tây bĩu môi: “Em không thể cứ mãi tỏ ra đặc biệt được, em sẽ tự đi. Mà này chị dâu, chị đi đâu đấy?

Sao không về với anh trai? Ai đây?”

Đôi mắt của Giang Quý và Tạ Mẫn Tây chạm nhau, một bên uễ oải, một bên mỉm cười.

Vân Thư chủ động giới thiệu: “A, Giang Quý, bạn chị, cũng là anh chỉ.

Đúng rôi, đường xuống núi còn một đoạn, đi đường. không yên tâm, vừa hay anh ây phải xuông, để chị nhờ anh ấy chở em đến bền xe dưới chân núi?”

Tạ Mẫn Tây chủ động chào: “Xin chào anh, em là Tạ Mẫn Tây.”

Tạ Mẫn Tây lại từ chối lòng tốt của Vân Thư: “Chị dâu, không cân làm phiền anh ấy, em muốn đi bộ.”

Khi Tạ Mẫn Tây cười, ánh mắt cô ấy lộng lẫy như một ngàn bông hoa đang nở rộ. Giang Quý nhìn thây thì ngây ra, chủ động nói: “Không sao, dù sao anh cũng xuông núi, anh sẽ đưa em đi. Không nguy hiểm.”

Tạ Mẫn Tây rối rắm: “Em chỉ muốn đi bộ tiêu thức ã ăn. Cảm ơn lòng tốt của anh trai.”

Giang Quý nhìn về phía trước, nuốt nước bọt, nói với Vân Thư: “Sao em còn không xuống xe?”

Vân Thư: “Hả? Anh mắng em. Giang Quý, anh dám mắng em. Em không xuông.’

“Xuống xe, anh đưa Mẫn Tây đi học.”

“Sao anh biết em ấy tên là Mẫn Tây?”

Gọi quá thuận miệng, như thể đã gọi cô ấy không biết bao nhiêu lần, Vân Thư nghi ngờ. Tạ Mẫn Tây cũng nhìn Giang Quý.
 
Chương 294


Chương 294

Giang Quý: “Không phải em vừa gọi em ấy là Mẫn Tây sao? Gọi thế không tiện à?”

“A, không, không phải. Chị dâu, em đi trước, sắp không đón được xe rồi.”

Tạ Mẫn Tây nói xong lập tức xách túi xuống núi.

Vân Thư cũng cởi dây an toàn: “Em cũng đi đây. Đúng rồi, để xe nhà anh trước. Cảm ơn anh, tạm biệt.”

Vân Thư vui vẻ về nhà, Giang Quý xuông núi đúng lúc gặp Tạ Mẫn Hành đang đi lên núi về nhà.

Hai chiếc xe lướt qua, con đường rộng rãi trông rất hẹp, Tạ Mẫn Hành nhìn góc nghiêng Giang Quý, nhưng Giang Quý không hề hay biết.

Vân Thư có được một chiếc xe hơi sang trọng, đừng nói là vui Sướng, cả đường nhảy nhót, hôn vào chìa khóa xe hết lần này tới lần khác.

Khi Tạ Mẫn Hành trở về nhà, anh thấy Vân Thư đang gọi video với Lâm Khinh Khinh.

“Cậu mau nhìn xe mà Giang Quý tặng tớ đi, là Ferrari 488, Có ngưỡng mộ không, tớ đã hỏi anh ấy rôi, cậu không có Ferrari 488.”

Lâm Khinh Khinh đang ở lối đi an toàn của bệnh viên, lúc nói chuyện vẫn còn nghe thấy tiếng vang: “Chắc chắc là cậu hồi lộ anh ây.”

Vân Thư phủ nhận: “NO, không phải lần này, lần này đều là do anh ây chủ động.”

Lâm Khinh Khinh: “Chậc, sao anh ấy đột nhiên trở vê vậy?”

Vân Thư: “Có thể là… do tó lấy được chìa khoá xe kích động quá nên quên hỏi rồi.”

Sau khi cúp video, Tạ Mẫn Hành mới hỏi: “Ai tặng xe vậy?”

Vân Thư lắc lắc chìa khóa xe: “Giang Quý tặng.” Đôi mắt híp lại thành nếp nhàn nhỏ, Tạ Mẫn Hành thừa nhền là mình đang ghen.

Tạ Mẫn Hành ngòi đối diện với cô: “Em tới trường không phải vì trường có chuyện, mà là vì Giang Quý hẹn em. Giang Quý chính là người Íliên lạc với em hôm nay sao?”

Vân Thư chột dạ vì lời nói của Tạ Mẫn Hành, nhưng những gì anh nói là sự thật: “Đúng thé. „ Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tiểu Thư, sao em lại nói dối anh?”

Vân Thư không nhận ra những g mình làm ngày hôm nay đã lừa đối Tạ Mẫn Hành, cho đến khi Tạ Mẫn Hành hỏi cô tại sao lại lừa dối anh? Vân Thư không biết trả lời như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, nên cô chọn cách im lặng.

“Tiểu Thư, trả lời anh.” Tạ Mẫn Hành ra lệnh.

Vân Thư cúi đầu lắc đầu.

“Là bởi vì em thích Giang Quý?”

Vân Thư ngắng đầu, ánh mắt ngây thơ: “Em vần luôn thích anh ây. Em cũng thích rất nhiều người.” Đây là lời giải thích của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành tức giận đến nội thương: “Ừm, anh cũng thích rát nhiêu người.”

Giám mà Tạ Mẫn Hành ăn là giám lâu năm, vị chua có ảnh hưởng rất lớn.

Tạ Mẫn Hành một đêm ¡ không, VỀ, hôm sau đi làm, tài xế ở ngoài cửa: “Thiếu phu nhân, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi làm. Nhưng cậu chủ ra lệnh không cho tôi nói với cô. ” Ý của tài xế rât rõ ràng, nhựng Vân Thư lại ngơ ngác không hiệu: “A, vậy tại sao an: lại nói với tôi, nói rồi Tạ Mẫn Hành không trừng phạt anh sao? Nhưng đừng lo, tôi sẽ không bao giờ nói với Tạ Mẫn Hành đâu, anh không nói ra ngoài là được.”

Tài xế đột nhiên cảm thấy có lỗi với cậu chủ: “Thiếu phu nhân, cô nghiêm túc à?”

Vân Thư gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi nói được làm được.”
 
Chương 295


Chương 295

Vân Thư vừa ký được với Cao Duy Duy, nhưng bên ngoài vân đầy tiêng măng chửi. Từ sáng An Kỳ đã cầm máy tính bảng đưa cho Vân Thư xem: “Chuyện nữ thần xảy ra đã mười ngày rôi, tin tức trên mạng vẫn đang lên men. Chuyện này không bình thường.”

Vân Thư đặt túi xuống, nhìn bình luận, lần lượt mở ảnh đại diện, nhìn trên Weibo: “Đây là tài khoản zombie, cô nhìn thời gian nộp đơn, trên Weibo không có lấy một tin nhắn.”

An Kỳ: “Vậy phải làm sao đây? Đúng rồi hỗm nay nữ thần đến công ty lần đầu đó. Chúng ta chuẩn bị gì đây?”

Ánh mắt Vân Thư nhìn về phía cửa phòng làm việc của quản lý Mao nói: “Chúng ta không cần chuẩn bị, quản lý Mao yêu quý của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Vì Cao Duy Duy là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả, cho nên các mỗi quan hệ công chúng, ảnh thị Giang Tả Sẽ chơi tới cùng. Dù tin tức Bà Phàm nghỉ làm lan truyền trên mạng, ảnh thị Hàn Hoặc có chuyện là vì cơ thể Bạch Phàm không thoải mái, mong các fan thứ lỗi. Dưới weibo của BH Phàm tràn ngập bình luận của nhóm anh em hoặc chồng, tất cả đều quan tâm đến sức khỏe của Bạch Phàm.

Vân Thư gọi Bạch Phàm: “Ngôi sao lớn, anh bị bệnh à?”

Bạch Phàm xoa thái dương: “Không phải, tôi đang ở đồn cảnh sát. Ai nói với cô là tôi bị bệnh?”

“Ò, không sao thì tốt, bắt được người tới phòng thầm hỏi được gì rồi?”

Khi được hỏi về điều này, Bạch Phàm thất vọng: “Thầm vấn cả đêm cũng không có gì. Bây giờ Cao Duy Duy thê nào?”

Vân Thư: “Nữ thần vẫn ồn, hôm nay là ngày đầu tới công ty, có lẽ sắp tới rôi, ngôi sao lớn, anh đừng dồn hết tâm tư vào việc điều tra thâm ván, nữ thần biết được sẽ thấy đau lòng đó.”

Bạch Phàm cười khổ: “Mong là thế.”

Vào cuối tháng ba, Cao Duy Duy lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng kể từ chuyện hotsearch lân trước. Hơn nữa còn là dưới ảnh thị Giang Tả, phóng viên do quản lý Mao Sắp xếp đã chụp hai bộ ảnh độc quyên vào sáng sớm. Sau đó sáng hôm sau, quản lý Mao, Cao Duy Duy và những người khác thảo luận về cộng quan trong phòng họp, bởi VÌ cân công quan, luật sư phải biết nhân quả của mọi việc để có thê thắng kiện.

Tại Hanlin Mansion, Chu Yên nhận được tin tức răng người của mình đã bị đồn cảnh sát bắt giữ hơn một ngày: “Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”

“Chúng tôi đã nhờ luật sư thương lượng, đồn cảnh sát không có bằng chứng, lúc tới giờ họ phải thả người.

Chỉ cần anh ta nhịn không nói chúng ta ra là được.”

Chu Yên: “Tôi biết rồi.”

Chu Yên thây người chủ chốt bị bắt, chính cô ta cũng không có lòng tin anh ta sẽ không phản bội mình, ai có thể cứu được anh ta? Ông Tạ Không thể, không thể để ông ấy biết nhữn ng chuyện mà cô ta đã làm. Còn có thê tìm ai?

Nghỉ phạm tại đồn cảnh sát đã bị bắt đi, mây. cảnh sát liều mạng bắt được anh ta ủ rũ đấm vào tường. Bạch Phàm ngôi một mình trong phòng thầm vân, ngôi nơi nghỉ phạm đang ngôi nhìn bức tường xám xịt trước HP Mọi người ai cũng thấy sự nỗ lực của Bạch Phàm trong những ngày qua. Nếu nói khó chịu thì ở Bạch Phàm phải chịu đựng nhiều hơn cả họ.

Cao Duy Duy chủ động gọi điện thoại cho anh ta: “Ở đâu đấy?”

Bạch Phàm ngồi thẳng lưng, võ mặt để bản thân có thêm chút tình thần: “Đồn cảnh sát, có chuyện gì không?”

Cao Duy Duy: “Anh tới ảnh thị ¡Giang Tả được không? Có chuyện cân anh giúp, nêu kHôNg tiện thì cũng không sao.
 
Chương 296


Chương 296

Bạch Phàm nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi q quay về tắm rửa đã, buổi trưa tôi sẽ đến.”

“Được.”

Vấn để của Cao Duy Duy vẫn chưa được giải quyết, Vân Thử không có ý định phát triển thêm nghệ sĩ, các báo cáo trên mạng lại được Cao Duy Duy thay đổi, cô ta tái ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả cũng đã được công chúng biêt đền.

“Tiểu Thư, đừng xem nữa.” An Kỳ ở bên cạnh khuyên nhủ Vân Thư, cô ta đã đọc báo cáo và bình luận của báo chí cả buổi sáng.

“Rốt cuộc là cô ấy đã đắc tội ai vậy?”

Vân Thư không đoền ra, còn Cao Duy Duy không ng ra.

Khi Bạch Phàm đến nơi, anh ta gặp Vân Thư tan làm: “Ngôi sao lớn, sao anh tới đây thế? Tìm nữ thần à?”

Bạch Phàm không giải thích: “Ừm, Vân Thư, phòng họp ở đâu?”

“Trên lầu hai, là phòng toàn kính.”

“Cảm ơn.”

An Kỳ kéo Vân Thư hỏi: “Sao cô biết Bạch Phàm?”

Vân Thư nói: “Tình cờ quen biết, tình CÓïả “Anh ta đến công ty của chúng ta làm gì thế?”

Vân Thư: “Ai biết được.”

Trong phòng họp, bốn người, Cao Duy Duy và Bạch Phàm ngôi cạnh nhau.

Trước tiên luật sư nói: “Việc công quan lần này không khó, có hai con đường có thê đi, thứ nhất: chặn tin tức, ngừng xuất hiện trên phương tiện truyền thông xã hội. Thời gian trôi qua, khán giả sẽ tự nhiên quên chuyện này. Thứ hai, tô chức họp báo để làm rõ nhưng có thể ảnh “co đến anh Bạch Phàm.”

Bạch Phàm: “Luật sư, xin hãy giải thích cụ thê điều thứ hai.”

Luật sư: “Vì hai người đang yêu nhau, nên chụp gì mọi người cũng đều hiểu.. . Nhưng cá nhân tôi khuyên hai người nên chọn điều đầu tiên, cả hai đều là người của công chúng, lựa chọn đầu tiên là phù hợp với cả hai người. Ảnh hưởng rất nhỏ, dù Sao thì sau này chúng ta cũng phải sông.` “Chọn điều thứ hai.” Ngay khi luật sư vừa dứt lời, Bạch Phàm nhanh chóng trả lời.

“Là tôi gây ra, tôi không thể để cô ấy chịu đựng một mình. Cô ấy vô tội, nhất định cần phải giải thích.”

Sau khi Bạch Phàm nói xong, anh ta nghe thấy tiếng cười khẩy của Cao Duy Duy.

Quản lý Mao hiệm khi nghiêm túc: “Bây giờ Duy Duy là nghệ sĩ trong công ty chúng tôi, đương nhiên là tôi ủng hộ Duy Duy lựa chọn điều thứ hội Anh và Duy Duy là người yêu, nêu chọn điêu thứ hai khó tránh sẽ ảnh hưởng đến mồi quan hệ của hai người, nên chuyện này, tôi không có quyên lựa chọn thay cho hai người, hai người tự thương lượng rồi cho tôi câu trả lời thỏa đáng.”

Quản lý Mao dẫn luật sư đi ăn tối, Cao Duy Duy và Bạch Phàm bị bỏ lại trong phòng họp, sau một lúc im lặng, Bạch Phàm nói: “Cảm ơn em, để tôi ngôi đây với tư cách là bạn trai của em, chứ không phải tội phạm cưỡng bức.”

Cao Duy Duy không đáp lại câu này, cô ta nói: “Đưa tôi đi gặp nghỉ phạm đi, tôi muốn biết đó là ai.”

“Trước khi tôi đến, anh ta đã được tại ngoại. E là không gặp được nữa.”

Bạch Phàm cảm thấy bắt lực khi nói điều này.

Cao Duy Duy nhìn Bạch Phàm một lúc, thấy được sự tự trách của anh ta: “Không sao, biết người được tại ngoại là ai là dễ thöi.”

 
 
Chương 297


Chương 297

Bạch Phàm: “Duy Duy, chúng ta hãy chọn điều thứ hai, hãy mời phóng viên mở CUỘC họp báo đi, tôi sẽ tham gia giải thích. “

Cao Duy Duy nhìn Bạch Phàm, trong mắt không chút dao động: “Anh giải thích thê nào? Là sở thích đặc biệt sao? Đến giờ tôi vẫn không biết tại sao anh lại làm như vậy. anh sẽ giải thích trong buổi họp báo? Sao tôi lại tin anh nhỉ?”

“Đừng lo, tôi sẽ lo mọi việc, em chỉ cần tò chức họp báo thôi. Đi thôi, chúng ta đi ăn, em vẫn ở trong nhà Vân Thư à?”

Cao Duy Duy: “Không ở nữa, cũng không cân ăn.”

“Bây giờ em sống ở đâu? Lát nữa tôi sẽ đưa em đên đó.”

“Không cần, nếu anh muốn tổ chức họp báo, tôi đông ý. Việc đó không có hại cho tôi, tôi sẽ nói với bọn họ, anh đi đì.”

Bạch Phàm không xấu, lúc đối diện với Cao Duy Duy trông. rất chật vật: “Tôi đi cùng em.”

Buổi chiều đi làm, quản lý Mao và luật sư xuất hiện trong ¡ phòng họp: “Hai người lựa chọn thê nào?”

Bạch Phàm: “Gọi phóng viên tổ chức họp báo.”

Quản lý Mao rất vui vẻ: “Được.”

Khi Bạch Phàm xuất hiện ở ảnh thị Hàn Hoặc, anh ta đã bị giám đốc công ty khiển trách: “Đừng tưởng công ty thiếu cậu sẽ không tìm được người thay thế, tôi nói cho cậu biết, nêu dám ích kỷ rời đi có tin tôi giâu cậu đi không.”

Bạch Phàm: “Tôi quay lại để hủy hợp đồng. Không cần ông giâu.”

“Cậu, cậu nói cái gì?”

“Tôi muốn chấm dứt hợp đồng, chuẩn bị rời khỏi làng giải trí.”

Khi Vân Thư tan làm, không thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới, lai thấy tài xế lúc sáng xuất hiện: “Thiêu Thi nhân, cậu chủ kêu tôi đón cô về nhà.”

*Ò, đi thôi.” Lên xe, Vân Thư dặn dò: “Đến quảng trường Thời Đại đón mẹ, hôm nay mẹ đi học.”

“Được thưa thiếu phu nhân, sáng nay cậu chủ cũng dặn dò tôi rồi. Thiều phu nhân và cậu chủ thật sự rất hiểu nhau.” Tài xế không thê rời ba chữ Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành nhìn vào điện thoại di động của mình trong văn phòng vô số lân, màn đêm buông xuống, Tạ Mẫn Hành có nhà nhưng lại năm ở phòng nghỉ của công ty, đợi cuộc gọi từ Vân Thư.

Nhưng Vân Thư lại không để ý đến: “Thiệt phu nhân, cậu chủ bài tôi đưa cô về nhà. Hi hi!”

Vân Thư: “Nhưng không phải anh ấy không về à, sao anh biết?”

Tài xế: “Cậu chủ đã gọi điện thoại bảo tôi phải đưa cô về nhà an toàn.”

Trong xe, tài xế không khỏi thốt lên: “Thiêu phu nhân đúng là may mắn, gặp. được người chông chu đáo như vậy.”

“Thiếu phu nhân, cô đã liên lạc với cậu chủ hỏi anh ấy đi đâu chưa?”

“Thiếu phu nhân, cậu chủ… “

Vân Thư giơ tay ngăn lại: “Anh đừng riêng, tôi tự lái.”

Vân Thư: “Tôi sẽ tự giải thích. Anh tới đón tôi tan làm nữa, tôi có xe “Còn cậu chủ thì sao?”

đừng quan tâm nữa.”

“Được.” Tài xế vui mừng khôn xiết khi nghe Vân Thư nói sẽ liên lạc với cậu chủ.
 
Chương 298


Chương 298

“Tiêu Thư, buổi họp báo dự kiến vào cuôi tháng. ba. Cô có biết Bạch Phàm cũng sẽ đên đó không?”

Sáng sớm, An Kỳ đã chào Vân Thư, nói cho cô biết tin tức mới nhất.

Vân Thư: “Ô, tôi biết rồi.”

“Cô không ngạc nhiên à? Bạch Phàm tới làm gì?”

Vân Thư: “Đừng quá kích động, đên ngày đó cô sẽ biệt. Nếu so sánh thì tôi càng muốn biết chiếc xe mới của mình như thế nào hơn.”

Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc đến tìm Bạch Phàm nhiều lần, tình cờ gặp Mộng Kỳ đang ở nhà Bạch Phàm: “Cô là ai?”

Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc tự giới thiệu với Mộng: Kỳ: “Tôi là giám đốc quản lý nghệ sĩ nam, tôi tới tìm Bạch Phàm.”

“Ò, ngại quá, giám đốc, mời vào.

Bạch Phàm có chuyện ra ngoài rồi.

Nếu có chuyện gì có thể nói thẳng với tôi, đợi tôi anh ây về tôi sẽ chuyển lời cho anh ây.”

Giám đốc nhìn Mộng Kỳ: “Cô là em gái của cậu ấy?”

“Gần như thế, giám đốc, mời ngồi.”

Giám đốc không muốn lãng phí thêm thời gian, lại thây rất phản cảm trước cách ăn mặc cô ý nịnh nọt của Mộng Kỳ, bèn gio danh thiếp ra: “Bạch Phàm quay lại thì liên lạc với tôi, phiền cô rồi.”

“Không phiền, không phiền, giám đóc, đợi tôi đi rót nước cho anh.”

“Không cần, tôi có chuyện phải về trước.”

Trong phòng trà của ảnh thị Giang Tả, Vân Thư gọi cho Giang Quý: “Chào anh, cho em hỏi anh một chuyện.”

“Nói!”

Vân Thư: “Anh lấy biển số xe chưa?”

Giang Quý: “Rồi, hôm nay muốn lái xe à? Tự mình đến lấy đi, anh không mang cho đâu.”

“Anh trai tốt, làm ơn đi, em đang đi làm, không đi được, anh mạng cho em đi mà, lệ em tan làm còn phải đi đón mẹ chồng, không thể về muộn được.”

Giang Quý nghe vậy lập tức tức giận: *VJân Thư, em nói cho anh sao em phải đi đón mẹ anh ta? Sao không thẻ vê muộn? Muộn thì sao? Em đâu phải là tài xê, em cũng có không gian riêng của mình mà?”

Gần đây Vân Thư luôn bị hiểu lầm linh tinh, Tạ Mẫn Hành cũng thé, Giang Quý cũng thế: “Được được được, đừng tức giận, đừng tức giận, em chỉ nói linh tỉnh thôi, muộn cũng không. SaO, anh đừng tức giận, đừng tức giận.”

“Vân Thư, anh đã bảo em mau ly hôn rôi, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện lái xe nữa.” Trong đâu của cậu chủ Giang toàn là những mộng tưởng về việc đứa em gái mà mình yêu quý nâng niu trong bàn tay sống cuộc sông đầy 1 thiệu thốn trong nhà họ Tạ, giặt giữ nâu ăn bưng trà rót nước, các tê bào trong đầu của cậu chủ Giang dùng hết vào tưởng tượng.

“Không được, em mau ly hôn cho anh. Chú Vân và dì Vân sắp về rÔi, anh phải tới nhà em một chuyền.”

“A, khoan đã, anh không cho em lái xe, tối nay em về kiểu gì? Em bảo tài xế tối nay đừng đón em rồi. Giang Quý, anh phải đưa xe cho em.

Giang Quý: “Anh đi đón em.”

Trước khi Vân Thư từ chối, Giang Quý đã cúp điện thoại, mặt mũi hiệu trưởng tôi sâm ngôi ở bàn làm việc của hiệu trưởng văn phòng Thương, Kiều, sai bảo em gái mình như tài xế đúng là to gan.
 
Chương 299


Chương 299

Gia tộc Giang Quý hoạt động trong lĩnh vực giáo dục trong nước, nghiên cứu khoa học ở nước ngoài. Trường trung học Thương Kiều nỗi tiếng nhất đu thành lập bởi ba của Giang Quý, VÌ con trai phá gia chỉ tử ông ây phải truyện lại Thương Kiều cho Giang Quý từ rất sớm.

“Chỉ cho con Thương Kiều, chuyện khác con đừng mơ.

Chậc, con cũng chỉ cần Thương Kiều.”

Giang Quý đi lại trong văn phòng, nghĩ cách cứu em gái mình khỏi biển khổ.

Vân Thư gọi điện cho tài xế nói ngay: “Buổi tối tôi có chuyện, anh đi đón mẹ về nhà nhé.”

Tài xế: “Vừa rồi cậu chủ nói sẽ đi đón phu nhân. Thiếu phu nhân không gọi cho cậu chủ à?”

Vân Thư: “Hả? Được rồi, tôi sẽ liên lạc sau. Cúp đây.”

Cúp điện thoại, Vân Thư cầm lây điện thoại mở giao. diện của chồng ra, do dự không ân: “Mình gọi điện thoại nói cái gì đây? Không có gì để nói hết.”

“Tiểu Thư, sao vậy, họp rồi, mau lên.”

Nara đi qua phòng trà nói với Vân Thư.

Vân Thư bưng tách trà lên: “Ò, vâng.”

Tắt điện thoại bỏ vào túi, không lây điện thoại ra nữa.

Giang Quý không chỉ là phá gia chỉ tử mà còn hay đồt tiên, ở dưới ảnh thị Giang Tả có một chiếc Aventador màu xanh trông cực kỳ sang trọng.

*Ở dưới có một anh đẹp trai kìa, đẹp trai quá.”

“Cô thích xe của người ta chứ gì.”

“Đều thích, không biết đón ai?”

Đồng nghiệp xung quanh đang thì thào to nhỏ, bàn luận không ngừng, An Kỳ và Nara cũng đi xem, chỉ có Vân Thư là vân đang phân loại nội dung cuộc họp, không quan tâm đến những gì họ đang thảo luận.

Nara ngập ngừng hỏi: “Tiểu Thư, cô có biệt chiêc Lamborghini đang đậu ở tầng dưới không?”

Những tiếng nói xung quanh yên lặng nhìn Vân Thư: “Lamborghini? Sao tôi lại quen được?” Nói xong Vân Thư tiếp tục phân loại nội dung cuộc họp.

Giang Quý chịu đựng quá nhiều ánh mắt, sốt ruột gọi Vân Thư: “Khi nào thì em tan làm? Anh đã đợi em dưới lầu gần mười phút rồi.”

“Anh đợi đấy, ai bảo anh đến Sớm thế. Cúp đi, lát nữa em xuống.”

Vân Thư đột nhiên dừng gõ máy tính, nhìn về phía cửa số: “Lamborghini?

Để tôi xem.

Vân Thư và những đồng nghiệp khác đang nhìn chiễc xe sang đó, không thê tin được:”Giang Quý.”

Nara quay đầu nhìn Vân Thư: hỏi: “Hai người thật sự quen nhau à?”

“Anh trai tôi.”

Vân Thư vứt công việc chạy xuống lầu dưới sự chú ỷ của mọi người, lên xe: “Lamborghini là anh.”

Giang Quý tháo kính râm xuống, “Nếu khẩng thì em nghĩ là ai? Tan làm rồi à? Đi thôi.”

“Không, vẫn chưa được nửa tiếng, anh tìm một nơi nào mát mẻ đợi em, lát nữa em Xung. Anh khiêm tốn chút, ở đây nồi bật quá.”

“Anh đi đón em gái anh tan làm thì sao, ai có ý kiên?”
 
Chương 300


Chương 300

“Không, anh cứ đợi em đã.”

Vân Thư trở lại phòng làm việc, nhìn qua cửa số thấy xe đã đi ròi mới yên tâm, Nara dẫn đầu hỏi: “Tiểu Thư, anh trai cô à?”

Vân Thư mỉm cười gật đầu: “A, đúng vậy. Hôm nay tới đón tôi tan làm, hơi khoa trương.”

Vận xui gần đây của Vân Thự ngày càng tồi tệ, Tạ Mẫn Hành cuôi cùng cũng không thể kìm lòng được nữa, ngày hôm đó anh rời công ty sớm, lái một chiếc Maybach đến đón Vân Thư, nếu như bị hỏi thì coi như là đi bàn chuyện chính tiện đường đón cô.

Vì Vân Thư chưa từng nhìn thấy Maybach của Tạ Mẫn Hành nên đương nhiên không. biết Tạ Mẫn Hành có chiếc xe này, cho nên cô tự nhiên lướt qua Maybach đi tới chiếc Lamborghini.

“Em nói em tan làm muộn thế còn đi làm làm gì? Không phải đang vặt sức lao động à. Em mau từ chức đi, để anh vết phiếu lương cho em. ” Giang Quý đợi Vân Thư trên xe, trong tố đã kéo ảnh thị Giang Tả vào danh sách đen.

Vân Thư thắt dây an toàn cơi như không nghe thây lời của Giang Quý, trong lòng lúc này đang bộc hỏa, càng bướng bỉnh sẽ đô thêm dầu vào lửa.

“Chúng ta đi đâu?” Vân Thư hỏi.

Giang Quý: “Về nhà, còn có thể đi đâu nữa?”

Vân Thư thành thật im lặng, bảo bà Tạ trên WeChat là cô đi vói bạn, về nhà hơi muộn nên không cân lo. Bà Tạ dặn cô phải chú ý an toàn, muộn quá thì để Mẫn Hành đến đón.

Nhìn câu trả lời của bà Tạ, Vân Thư bĩu môi tới mức muốn treo can dầu: “Anh ây còn lâu mới đón con.”

Giang Quý lái xe, phàn nàn nhà họ Tạ không tốt, bảo Vân Thư mau ly hôn, nhưng trong lời phàn nàn không hè có Tạ Mân lây: “Chỉ có em chông em là không tôi.”

Vân Thư nhìn tin tức trên điện thoại di động, trả lời „hông ngắng, đâu với Giang Quý: “Ứm, khổng tôi, lái xe hẳn hoi.”

“Hi, em cứ yên tâm về kỹ thuật lái xe của anh, bằng lái của em và Khinh Khinh có ai không phải do anh đích thân dạy, em đừng tưởng là em có chút khiêu mà khinh anh. Anh nói em, em được như hôm nay là vì không có anh, nêu anh vẫn còn trong giang hò, thì chuyện này còn có phân em?”

Miệng Giang Quý là con quỷ phiền phức.

Vân Thư: “Ừm, anh giỏi quá.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Quý nghe được lời của Vân Thư, tự hào Đà bản thân.

Trên mạng tràn ngập tin tức về Cao Duy Duy, nói gì cũng có, phía ‹ dưới weibo của ảnh thị Giang Tả cũng bị một nhóm người được gọi là người hâm mộ “chỉnh nghĩa” măng chửi, “tiu đây Cao Duy Duy nên bị phong sát”, “vợ của người ta bị chọc tức sảy thai rôi, Cao Duy Duy không nên sông nữa, các người vận ký hợp đồng ` với cô ta, mù mắt.” , giới giải trí bị các người huỷ hoại rôi”.

Giang Quý liếc mắt nhìn cô gái nghiện mạng, thấy cô vẫn In chặt mặt, Giang Quý than thở: “Haizz, đừng nhìn điện thoại nữa. Điện thoại thì có gì hay.”

Suy nghĩ của Vân Thư vẫn nằm trong bình luận của những người hâm mộ trên mạng, cô thản nhiên nói một cách qua loa: “Ừm, không xem.” Sau đó vân tiêp tục xem.

Giang Quý: “Anh nói em có thể mau ly hôn với Tạ Mẫn Hành không.”

“Ừm, ly. Đợi đã, ly hôn?” Vân Thư để điện thoại xuông, nhìn Giang Quý, giọng điệu hơi kích động: “Anh “

chuyện của mình đi, đừng lo cho em.

Em đã lớn rồi, em sẽ xử lý hết mọi chuyện của em.”

“Em mới chỉ trưởng thành được hai năm, đã thấy. mình giỏi lắm rồi.”
 
Chương 301


Chương 301

Giang Quý nói thêm: “Dù sao thì em cũng đã hứa với anh sẽ ly hôn, anh rât nghiêm túc.”

“Em không hề, em chỉ nói tùy tiện thôi. Giang Quý, anh đang nói dối. Dù sao anh nói thì không tĩnh. ỹ Khi xe đến Duyệt Lai Hoa Niên, Vân Thư nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với bà Vân, cả những gì Tạ Mẫn Hành đã nói, không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại chọn Duyệt Lai Hoa Niên thay vì Cầm Tú Thành?”

Giang Quý đậu xe: “Khi em giàu có, em sẽ hiểu tại sao anh lại chọn Duyệt Lai Hoa Niên, nhưng lúc đầu nêu anh biết em đã kết hôn hay em đã gả cho nhà họ Tạ, anh sẽ kiên quyết không mua nhà ở Duyệt Lai Hoa Niên.”

“Vậy anh sẽ mua ở Cẩm Tú Thành?”

“Còn lâu, chỉ dựa vào tên nhóc Đàm Nhạc theo đuổi em, anh sẽ không mua nhà của cậu ta, anh mua “Mười dặm cổ thành” làm hàng xóm với em.”

Giang Quý xua tay, liên tiếp bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Giang Quý nhướng mày nhìn chủ nhân chiếc Maybach. Khi cửa thang máy đóng lại “: toàn, Giang Quý thả tay xuống: “Gọi điện cho Khinh Khinh, bảo em ây tới xem nhà, tiện thể mang theo chứng minh thư và hộ khẩu, chuyển nhượng nhà.”

Vân Thư không nhịn được, hỏi: “Vậy Sao xe của em vẫn chưa được chuyền.”

“Anh có bản sao chứng mịnh thư của em rồi, đã chuyên từ lầu rồi, về Khinh Khinh trong đầu anh chỉ còn dáng vẻ của em ấy lúc học cấp hai, đã nhÌÀ năm không gặp, anh nghĩ anh muốn gặp đứa em yên tĩnh này.”

Trên đường Tạ Mẫn Hành tới Duyệt Lai Hoa Niên, đụng phải ánh mắt của Giang Quý, đôi mặt nhanh nhạy phát ra tín hiệu nguy hiểm: “Xin chào.”

Khi Vân Thư nhìn thấy những đồ vật có giá trị ở nhà Giang Quý, cô muốn ôm hêt, Giang Quý sợ đến mức bỏ tất cả những món đồ bằng vàng ròng và chìa khóa xe hơi sang trọng lên người để ngăn Vân Thư: “Ếm đi đi, anh dẫn em đi xem nhà của Khinh Khinh.”

“Không được, đợi Khinh Khinh tới chúng ta đi xem chung.”

“Em đúng là khá tinh tế.”

Hai người nói đùa ở trên lầu, Tạ Mẫn Hành ở dưới lầu lo lắng, nhưng vẻ mặt kiên định như núi Thái Sơn. Lúc Lâm Khinh Khinh ra ngoài đã là giò.

cao điệm lúc tan làm, bị chặn trên cầu cạn, đầu giờ chiều Vân Thư đã đói bụng: “Em gọi thức ăn, anh muốn ăn GÌ Giang Quý ném điện thoại cho Vân Thư: Mật khẩu 9162437, em tự đặt đi. Anh đi tắm trước, ngồi cả ngày trong phòng làm việc khó chịu chết mật.”

Vân Thư: “Mật mã của anh, em rất quen thuộc. Anh ăn cay hay không cay?”

Giang Quý đã đi vào phòng tắm, hét ra bên ngoài: “Theo khẩu vị của bọn em, anh thế nào cũng được.”

Tạ Mẫn Hành càng đợi càng lậu, anh càng lo lắng, anh nhìn đông hồ cả tiếng đồng hò, cô nam quả nữ trong phòng. Khi Tạ Mẫn Hành nghĩ đên điêu này, mạch máu ở thái No anh căng lên: “Mình còn ở đây n gì?” Tạ Mẫn Hành hiếm khi ni hỏi.

Anh rút chìa khóa xe, đóng sầm cửa xe bước đi một cách đẹp trai. Lúc nãy anh vừa nhận được tin Giang Quý sống. ở tầng hai mươi lăm, lễng Hai mươi lăm chỉ có hai căn hộ đều được anh ấy mua lại, Tạ Mẫn Hành bước.

vào thang máy, nhân số hai mươi lăm.

Vân Thư ngồi trên sô pha, nhìn số tiền gửi trong ngân hàng: “Còn lâu mới có được năm mươi triệu, sao có thê đạt được, trả lãi còn không đủ, không trả hết thì nhục tới cỡ th Lễ nào lúc mình trả hết tiền là lúc mình bốn mươi năm mươi tuổi sao? A, không muốn.”
 
Chương 302


Chương 302

Vân Thư than thở cuộc sống quá ngắn ngủi, còn chưa kịp tận hưởng thú vui trước mắt, thì chuông cửa vang lên: “Thức ă ăn của Giang Quý đên rôi, mở cửa.”

Giang Quý mặc đồ ngủ sau khi tắm xong: “Anh vừa tắm Xong, em có thể mở cửa không? Em ra mở cửa đi.”

“Cũng đúng.” Vân Thư mang dép lê, đi ra cửa.

Khoảnh khắc vừa mở cửa, Vân Thư đã sững người tại chỗ, cô còn tưởng nhân viên đã sai, sao có thể là bông cô? Không đúng, do hoa mắt, dụi mắt rồi lại nhìn, ây, sao mặt chòng cô lại đen thế? ‘Không đúng, không đúng, dụi mắt tiệp, nhìn kỹ, mặt chông cô càng đen hon. Không phải do cháy nắng chứ?

Tạ Mẫn Hành ở cửa nhìn Vân Thư dụi dụi mắt, không dám tin, vẫn không tin.

Sau khi Vân Thư nhéo mình thì cô mới tin, trước mặt cô là chồng cô – Tạ Mẫn Hành.

“Chồng.” Giọng nói Vân Thư nhẹ nhàng ngọt ngào, có chút nịnh nọt: “Chồng, sao anh lại ở đây?”

Lúc này, Giang Quý lau tóc, xuất hiện ở phòng khách: “Gọi thức ăn, sao còn nói chuyện với cả nhân viên giao đồ thế?”

Vân Thư nói: “Không, không phải thức ăn. Là chỗng em.”

Giang Quý: dừng lau tóc, ném khăn tắm lên ghế sô pha, sải bước ra cửa, nhìn thấy Tạ Mẫn Hành trong bộ vest và giày đội “Yo, tại sao tổng giám đốc Tạ lại đích thân đến điều tra sự thoải mái của khách hàng sống ở đây thế?”

Lần đối đầu chính diện đầu tiên của Tạ Mẫn Hành, anh nhìn ng Quý, sắc mặt ưu nhã, vẻ ngoài phóng khoáng, đặc biệt là đôi mắt đào! hoa: “Anh Giang kéo vợ tôi tới nhà anh làm khách có thích hợp không?”

Giang Quý khoác tay lên vai Vân Thư, uê oải nói: “Quản lý rộng thế làm gì, Tiểu Thư đã nói là sẽ về ly hôn với anh, nhà chú tôi nợ nhà anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay họ. Nhà họ Tạ các anh không xứng với Tiểu Thư của tôi.”

Vân Thư cắt ngang lời của Giang Quý: “Em nói ly hôn khi nào, Giang Quý, anh đừng nói linh tinh. ; Vân Thư giải thích với Tạ Mẫn Hành: “Đừng nghe những lời vô nghĩa của anh ây.

Giang Quý: “Em gái nhỏ, sao em có thể nói lời mà không giữ lời thế? Vừa rôi ai nói với anh chuyện ly hôn trong xe hả?”

Vân Thư vội vàng giải thích, sợ Tạ Mẫn Hành hiểu lầm cô: “Em chỉ nói qua loa, em còn chưa nghe rõ anh nói gì, Giang Quý, đồ lưu manh.”

Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ lo lắng của Vân Thư, hỏi: “Vậy là em có nói ly hôn.”

Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành hỏi, cô đột nhiên cảm thấy mình âm ức đỏ hoe mắt: “Em nói rồi, em không có ý nói.”

Giang Quý nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vân Thư, rơi nước mắt, đau lòng ôm cô vào lòng: “Được rôi được rÔi, không phải em cô ý, đừng khóc, em còn khóc là anh sẽ đau lòng mắt.”

Vân Thư bị Giang Quý ôm trong Ta cô không thể đây Giang Quý ra, Mẫn Hành đứng trước mặt cô, nhìn cô không làm gì trong vòng tay của Giang Quý.

“Ngoan, em vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, Tạ Mẫn Hành và anh sẽ nói chuyện đàng hoàng, em tin anh.”

Giang Quý ôm Vân Thư chuẩn bị rời đi.

Tạ Mẫn Hành đưa tay ra giữ vai Vân Thư, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi vòng tay của Giang Quý, Vân Thư ngã To vòng tay của Tạ Mẫn Hành.

“Chuyện của tôi và vợ tôi không có g để nói với anh Giang. Ly hay không 1 hôn do vợ chồng chúng tôi quyêt định, anh Giang đừng lo thuyền bao đồng.”
 
Chương 303


Chương 303

Giang Quý thấy Vân Thư bị giành mật, không hê tức giận: “Ai li tôi lo chuyện bao đồng, khi còn bé Tiểu Thư đã nói sẽ gả cho tôi. Nếu không phải do nhà anh đòi hôn ước từ Thế chết tiệt, tôi lại ở nước ngoài, thì anh có thể làm quen với Tiểu Thư sao?

Cả đời này các người cũng không có giao điêm nào, có lẽ lúc anh quen Tiểu Thư thì em ây đã là bà PP rồi.”

Hai tay Tạ Mẫn Hành nắm chặt, hai mắt đỏ hoe, như một con dã thú sẽ lao tới Giang Quý bất cứ lúc nào.

Vân Thư: “Giang Quý, em nói em gả cho anh khi nào?”

“Khi em còn nhỏ.”

“Sao em không biết.”

“Nói nhảm, lời lúc ba tuổi sao em lại có ân tượng được, em nghĩ em là một thần đồng à.”

Vân Thư vội vàng giải thích cho Tạ Mẫn Hành: “Em không có. Em thực sự không nhớ.”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, nói với Giang Quý: “Tôi cảm ơn anh ở nước ngoài, cũng cảm ơn hai ông hai nhà cho tôi cơ hội này. Anh Giang, ơn này, tôi sẽ báo đáp.” Còn báo ơn như nào thì do Tạ Mẫn Hành quyết định.

Nói xong anh ôm Vân Thư rời đi, Giang Quý: “Dừng tay.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành, dùng lại: “Em còn chưa thay giày.”

Giang. Quý bước ra khỏi cửa, dựa vào cửa: “Vân Thư, lát nữa Khinh Khinh sẽ tới đồ.

Tạ Mẫn Hành chỉ quan tâm đến đôi giày trên chân Vân Thư, anh bước vào giá thay giày, cúi người lấy giày của Vân Thư ra, dưới ánh mắt của Giang Quý, nửa ngôi xôm để thay giày cho Vân Thư.

“Nhắc chân lên.” Tạ Mẫn Hành lạnh lùng ra lệnh, Vân Thư yếu ớt nói: “Để em tự mang.”

Tạ Mẫn Hành giả vờ như không nghe thấy, năm lấy mắt cá chân mỏng manh của Vân Thư để mang giày cho cô. Lần này, Tạ Mẫn Hành thực sự tức giận.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Khinh Khinh xuất hiện. “Tiểu Thư, tông giám đốc Tạ.” Giảm bớt sự bối rồi trong chốc lát.

Giang Quý nghe tháy tiếng nhìn lên: “Khinh Khinh.”

“Anh Giang Quý, wow, cuối củng anh cũng đã về.” Nm Khinh Khinh vỗn luôn dè dặt, vừa thấy Giang Quý vội lao tới ôm anh ây: “Ảnh đã vệ rôi.’ Giang Quý xoa đầu Lâm Khinh Khinh, nhẹ nhàng nói: “Em lớn rồi, gầy rồi, nhưng sao vận thấp như vậy. Quay một vòng cho anh xem.”

Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng đánh Giang Quý: “Ngoài việc chê em lùn, bảo Tiêu Thư béo, anh còn biết nói gì khác không?”

Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng, nhìn Vân Thư hỏi: “Tiểu Thư, cậu và tổng giám đốc Tạ định đi à.”

Giang Quý mỉa mai nói: “Có sắc quên bạn, thanh mai trúc mã cũng không bằng chồng. Đi thôi.”

Lâm Khinh Khinh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vân Thư, „không rõ vì sao, nhưng cô ây, vân lo lắng cảm xúc của Vân Thư: “Tiểu Thư, cậu và tổng giám đốc Tạ về nhà trước đi, đừng khóc nữa, mọi người có thể nói gì cậu chắc.

Cậu xem chồng cậu đang đi giày cho cậu kìa.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vào mắt Vân Thư, sau đó quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm nhướng mày ‹ đắc ý của Giang Quý, anh không cân nghĩ cũng biết, lần nóng vội này, anh đã hiều Tầm Vân Thư.

Mặc dù vậy, lửa giận trong người vẫn không hê nguôi: “Mọi người nói chuyện xưa trước, tôi đưa Tiểu Thư vê nhà.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom