Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 204


Chương 204

Buổi chiều, Nara với Chu Tuấn đi công tác, trong khi Vân Thư và An Kỳ đang nhớ lại những lời nói lúc trưa.

Vân Thư: “Trên giấy † tờ là hời họt, tôi hoàn toàn biết vân đề này phải được thực hiện. An Kỳ, đi thôi, làm thôi!”

Buổi chiều Vân Thư xin vào công ty làm người tìm hiểu ngôi sao.

Quản lý Mao hơi ngạc nhiên, từ khi thành lập công ty, người ta luôn tìm trực tiệp những người có tiềm năng nghệ sĩ qua điện thoại hoặc Internet, sau đó đến phỏng vấn, Vân Thư thì..

Vân Thư nói: “Quản lý Mao, buổi sáng tôi và An Kỳ chỉ chọn được ba ngôi sao đáp ứng được yêu câu, nhưng nếu anh chỉ muốn một ngôi sao, thì tôi và An Kỳ không thể thiệu trách nhiệm, chỉ cân tìm một trong hai là được, chúng tôi chỉ có thể bí mật đi kiểm tra, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ công việc vào buổi chiều. Nếu anh không tín tôi, anh có thể gửi video cho tôi, tôi sẽ báo cáo nơi ở.”

Quản lý Mao lấy đâu ra can đảm yêu câu bà chủ khai báo tung tích của mình chứ.

“Đừng đừng đừng, Vân Thư, cô với An Kỳ đi cần thận.”

Vân Thư mỉm cười gật đầu, cô biết quản lý Mao sẽ đồng ý.

Ngay khi Tạ Mân Hành ra khỏi văn phòng của ông Tạ, điện thoại lập tức đồ chuông, anh đi đến của số trả lời cuộc gọi.

Quản lý Mao báo cáo công việc một cách cân thận: “Chủ tịch, cô chủ muôn ra ngoài làm việc.”

“Ra ngoài làm việc? Tại sao?”

“Nói là bí mật điều tra và lựa chọn nghệ sĩ đủ tiêu chuẩn.”

Tạ Mẫn Hành hiểu ra: “Đưa cho cô ấy một chiếc xe tốt, công ty sẽ hoàn trả mọi chỉ phí.”

“Hả? Ò, Vâng!” Quản lý Mao ngạc nhiên há hóc: môm, phản ứng nhanh nên cũng nhanh chóng đáp lại.

Cúp điện thoại, quản lý Mao thở dài: Con dâu nhà giàu!!!

Khi Vân Thư đi ra khỏi công công ty, quản lý Mao gọi điện yêu câu cô quay lại lây chìa khóa xe đề lái xe, công ty sẽ chịu mọi chỉ phí.

Vân Thư trịnh trọng nói: “Quản lý Mao, anh không cân đặc biệt chăm sóc cho tôi, chúng tôi hiện tại là nhân viên bình thường, hiện tại tôi là nhân viên của anh, không phải chị dâu của chủ tịch Tần, anh đừng cho tôi ưu đãi giữ thể diện chồng tôi, tôi ở công ty chỉ là Vân Thư mà thôi.”

Quản lý Mao cầm điện thoại nói với Vân Thư: “Đây là quyết định của công ty.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Tại sao Nara và Chu Tuần không có xe? Lý do là họ vào công ty sớm hơn hai chúng tôi. Tại sao quyên lợi của chúng tôi lại cao hơn của họ? Quản lý Mao, nêu chồng tôi ra lệnh cho anh thì đừng d để ý anh ây, về tôi sẽ nói lại với anh ây, nêu anh làm theo lời của chủ tịch Tân, thì anh không cần phải làm thế, môi quan hệ của chúng tôi không tốt đến như vậy, chúng tôi khác phe.”

Vân Thư cảm thấy Tạ Mẫn Hành sẽ không tết với cô như vậy, nêu anh đối xử tốt với cô như Vậy, rõ rằng có nghĩa là một người đàn ông yêu thể diện.

Quản lý Mao lắc đầu cúp điện thoại.

An Kỳ ở bên cạnh lập tức giơ ngón tay cái với Vân Thư: “Vân Thư, tôi ngưỡng mộ cô.”

Vân Thư lại đút một tay vào túi, nắm lấy cánh tay An Kỳ, nói: “Đi thôi, bắt taxi.”

Quản lý Mao lại gọi cho Tạ Mẫn Hành thông báo tình hình.

Tạ Mãn Hành nghe xong lập tức nói: “Được rôi, tôi biệt rôi, cô ây đã là nhân viên của cậu, cũng không còn là cô chủ công ty nữa. Nêu không có chuyện gì lớn, thì không cân báo cáo chuyện của cô ấy nữa. Mọi thứ tùy thuộc vào cậu. Trong thời gian này, tôi vận phải cảm ơn cậu đã chăm sóc Vân Thư, quản lý Mạo, sau này cậu có thể đổi xử bình đẳng với họ.”
 
Chương 205


Chương 205

Sau khi Cuộc điện thoại kêt thúc, quản lý Mao soi gương với kiêu tóc và trang phục của mình ở trong văn phòng, trong lòng thoải mái không ít.

Vân Thư và An Kỳ ngồi xe đến một quán cà phê, An Kỳ hỏi: “Vân Thư, có thê gặp được không?”

Vân Thư: “Tôi cũng không biết, thử vận may xem sao.

Vừa dút lời, An Kỳ đã nói: “Đến rồi, phía sau cô.”

Vân Thư muốn quay đầu thì An Kỳ đè tay cô lại: “Cô ây đeo khẩu trang đội mũ chính là không muôn người ta nhận ra cô ây, hai chúng ta đừng quang minh chính đại quá.”

Vân Thư lại tò mò: “Theo lý thuy: ết hiện tại sẽ có người tìm cổ ây ký hợp đồng, nhưng không đến nỗi hot đến mức độ này đúng không? Hơn mười vạn người hâm mộ Weibo ai biết bao nhiêu là mua bao nhiêu là thật, cũng chưa từng diễn qua bộ phim nào.

Âm thanh hai người họ nói chuyện rất nhỏ, môi Vân Thư cơ bản không nhúc nhích, chỉ dùng đầu lưỡi phát âm.

An Kỳ: “Đang đi qua bên đây, Vân Thư, cô ấy đang ngồi phía sau cô.”

Vân Thư tiếp tục nhỏ giọng: “Đây không phải là tôi nghe lén, là cô ấy tự ngôi xuông đó nha.”

Người bọn họ đang chờ tên là Jibeier, là một trong hai người mà Vân Thư và An Kỳ đã dành thời gian rất lâu để sàng lọc ra, lần này tới đây thật ra là muôn chính đại quang minh ngôi cùng một chỗ đề nói chuyện, kết quả hai người họ lại nghe lén.

*Alo, tôi đến rồi, anh đang ở đâu?”

Vân Thư nghe âm thanh có chút buồn bực, cảm thây kỳ lạ?

“Nhiều năm không gặp, bạn học cũ mà không gặp mặt một lần sao?”

Vân Thư cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Vân Thư thò đầu nói với An Kỳ: “Không phải Jibeier dựa vào giọng nói đề nỗi tiếng sao? Giọng của cô ây là búp bê sao? Sao âm thanh này nghị có vẻ hơi lớn tuổi vậy?”

An Kỳ cũng thò đầu nói: “Có phải vì Jibeier biết đổi giọng không?”

“Có khả năng, dù sao thì giọng nói của cô ấy cũng ngọt ngào như vậy, không thê có chất giọng này được.”

Hai người bên cạnh thì thầm, lúc này có một người đàn ông với dáng người trung bình phát phúc đi vào ở phía Sau: “Đã lâu không gặp, lại xinh đẹp rôi.”

“Tôi che mặt anh còn nhìn ra, tổng giám đốc Đàm đúng là biết nói chuyện.”

Người đàn ông nói: “Không phải nói bạn học cũ gặp nhau sao, gọi tổng giám đốc Đàm như vậy có hợp không?”

Vân Thư nghe giọng nam rất quen thuộc, lén ngã người lui sau nhìn qua.

Đàm Trung? Ba của Đàm Nhạc?

Sao Jibeier lại ngồi cùng ông ta? Là được bao nuôi sao?

Trong đầu Vân Thư hiện đủ các loại suy đoán.

Nhưng lại bị bản thân lật đồ rất nhanh, bởi vì bọn họ nói là bạn học cũ.

Jibeier mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể là bạn học với Đàm Trung chứ.

Nhân thức được điều này, Vân Thư ngôi thẳng người, ghé gân An Kỳ nói: “Cô ây không phải là Jibeier.”

An Kỳ: “Không phải cô ấy thì là ai?

Còn có ai che mặt đến nhà hàng?
 
Chương 206


Chương 206

Còn không phải là nhân vật công chúng.

Vân Thư: “Nghe tiếp xem sao?”

An Kỳ gật đầu.

Bên kia, Đàm Trung hỏi: “Về nước khi nào vậy? Còn đi lại không?”

Người phụ nữ nói: “Vừa trở về không bao lâu, đi hay không vẫn chưa quyết định.”

“Tìm tôi làm gì? Không phải bạn học cũ ôn chuyện đúng không?”

Người phụ nữ nói: “Bạn học cũ giúp một việc, giúp tội mua một tòa nhà văn phòng cũ gần tập đoàn Tạ Thị.

Tôi trả góp.”

Tập đoàn Tạ Thị?

Vân Thư nghe được có liên quan đến tập đoàn Tạ Thị thì ngây ra.

Đàm Trung cười ra tiếng: “Chủ tịch Tạ Thị chính là kim chủ của cô?”

“Đàm Trung!” Giọng nói của người phụ nữ có chút cảnh báo thấp.

Đàm Trung: “Là ông ta sao?”

Đàm Trung không có được đáp án mong muôn, nhưng lại hiểu: ‘Cộ đó, có lẽ cô vẫn chưa biết bọn tôi là đói thủ trên thương trường, cô bảo tôi đi mua đất xung quanh Công ty ông ta, đây là chiên nhau đó!”

“Nếu không được thì tôi tự đi tìm.”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Đừng, sao có thể để nữ thần quốc tế của chúng ta đi tìm được chứ, ngày mốt tôi sẽ tìm giúp cô.”

Người phụ nữ hỏi: “Điều kiện của anh là gì?”

“Làm người phát ngôn của Cẩm Tú Thành ba năm.”

Điều kiện này đối với cô ta quả thực là ước gì được nấy.

Cả hai đều đạt được mục đích của nhau, lập tức tách ra.

Vân Thư còn bị mắc kẹt trong suy nghĩ kỳ quái.

Tòa nhà văn phòng cũ xung quanh tập đoàn Tạ Thị?

Nữ thần quốc tế? Ngoài ra còn có trả góp? Cái gì cái gì vậy?

Hai tay Vân Thư gãi đâu, An Kỳ cho răng bọn họ không tìm được Jibeier ni Vân Thư đang ủ rũ, lập tức an ủi “Không sao Vẫn Thử, chúng ta nến sắp xếp thân phận của mình, chưa gặp thì xem như đi ra ngoài uông trà, không phải chúng {a có thể gọi điện thoại hẹn trước sao.”

Vân Thư gật đầu theo lời của An Kỳ.

Trở về công ty, Vân Thư có chút yên tâm, Nara lặng lẽ đi qua hỏi: “Sao vậy”

Vân Thư lắc đầu nằm sắp trên bàn, không nói lời nào.

Quản lý Mao thấy Vân Thư trở về, chạy tới: “Tiểu Thư, tình hình thế nào rôi?”

Vân Thư bĩu môi lắc đầu.

Quản lý Mao nhận lấy hóa đơn xe từ An Kỳ, rồi đưa cho An Kỳ nói: “Tìm tài vụ hoàn trả đi.”

Nói xong lại quay đầu an ủi Vân Thư: “Không sao, chúng ta làm trinh thám chính là như vậy, sao một lần là được l chữ: Vân Thư gật đầu, ngồi xuống chỗ ngôi, nhập trên mạng: Câm Tú Thành.

Những người nhìn thấy đều nói Cảm Tú Thành là địa bàn tầm trung đầu tiên được phát triển bởi bắt động sản Hạo Tường.

 
 
Chương 207


Chương 207

Vân Thư là thiên kim của tập đoàn Vân Thị nên xem như có chút hiểu biết với ngành bát động sản, hôm đó sắp tan làm, Vân Thư đứng lên tuyên bố với mọi người: “Nói cho mọi người một tin mà tôi cho là phát tài, nêu như tôi đoán không lầm, thì tòa nhà Cảm Tú Thành tầm trung mà bắt động sản Hạo Tường khai thác lần đầu sẽ tăng giá, dự kiên là hai ngày sau.”

Nara tò mò hỏi: “Cô biết được từ đâu vậy?” Sau đó lại lặng lẽ hỏi: “Có phải người nhà cô để lộ tin tức cho cô không?”

Vân Thư lắc đầu: “Chỉ là kiến thức cá nhân của tôi, trong nhà không ai nói cho tôi biết cả.”

Nói xong, cô cầm lấy túi xách trên bàn quãng ở sau lưng, hiên ngang đi ra khỏi tòa nhà công ty.

Quản lý Mao ra khỏi văn phòng thì thấy Vẫn Thư tự tin hiên ngang.

“Sao vậy?” Quản lý Mao tò mò hỏi.

An Kỳ thành thật giải thích cho quản lý Mao nghe.

Gần đây công việc của Tạ Mẫn Hành rất nhiều, trên đường đi đón Vân Thư cũng là xử lý công việc.

Lên xe, Vân Thư nói: “Công việc của anh bận thì có thể không đền đón em, sau này em tự lái xe đi làm là được.”

Tạ Mẫn Hành ừm một tiếng, xem như trả lời Vân Thư.

Vân Thư mím môi oán giận: Em biết ngay là anh không đồng ý. Kỹ thuật lái xe của em rât tốt, đã từng chở mẹ đó.”

“Vân Thư, lát nữa tôi còn phải họp qua video.”

“Yên tâm, em sẽ không quấy rầy anh.”

Nói xong, Vân Thư chạy ra sau ngồi, nhìn bôn phía xem có thức ăn vặt hay không.

Trong lúc họp, Vân Thư nghe thấy ba chữ Cầm Tú Thành, lỗ tai đập n dựng đứng lên.

Rất nhanh, cuộc họp kết thúc, Vân Thư ghé sát, chỉ sợ Tạ Mẫn Hành không nghe thấy, cho nên lại dán gần anh: “Em nói cho anh nghe Thunh này.”

Tạ Mẫn Hành có thói quen vuốt tóc Vân Thư nhìn máy tính, nói với Vân Thư: “Em nói đi, tôi nghe. Vân Thư cảm thấy tin tức nhỏ này nên nói cho chông mình biết. Chờ nên Vân Thư đưa tay hắt lầy cánh tay Tạ Mẫn Hành, bảo anh đổi diện cô nói: “Hôm nay em đã gặp chủ tịch của bất động sản Hạo Tường, còn có một người phụ nữ kỳ lạ, bọn họ muôn mua một tòa nhà cũ gần tập đoàn Tạ Thị, ba của Đàm Nhạc muôn cô ta làm người đại diện chọ ô ông ta, rôi người phụ nữ đó đã đồng ý.”

Biểu cảm Tạ Mẫn Hành thản nhiên: “Nhìn thấy ở đâu?”

Vân Thư: “Ở một quán cà phê, dù sao thì nói địa chỉ anh cũng không biết, nhưng em thật sự nhìn thấy đó, ý Tạ Mẫn Hành phối hợp với Vân Thư: “Được, tôi sẽ đi điều tra.”

Vân Thư còn nói tiếp: “Em nói đều là sự thật.”

Vẻ mặt Tạ Mẫn Hành không quan tâm: “Tôi tin lời em, bây giò tôi sẽ gọi điện thoại.”

Tạ Mẫn Hành bảo cấp dưới đề ý hành động của bắt động sản Hạo Tường trước mặt Vân Thư, hơn nữa còn mua lại căn nhà trồng xung quanh Tạ Thị.

Vân Thư phẫn nộ trừng mắt nhìn Tạ Mẫn Hành: “Em nói anh đề phòng, chứ không phải bảo anh tiêu tiền lung tung.”

Tạ Mẫn Hành: “Không sao, có tiền mà, em muôn đên công ty với tôi hay là về nhà?”

Vân Thư: “Ra ngoài đi dạo, dù sao thì anh cũng có tiên mà.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu, rút ra một tắm thẻ đen từ trong túi áo đưa cho Vân Thư nói: “Không giới hạn, đi đi. Tan làm tôi sẽ đón em.
 
Chương 208


Chương 208

Lại một thẻ đen không giới hạn.

Vân Thư không nhận: “Em về nhà em, ở chung với anh thật nhàm chán.”

Tạ Mẫn Hành xoa xoa sau đầu của Vân Thư: “Chuyện nhỏ.”

Anh đưa Vân Thư đến nhà họ Vận, chỉ có bà Vân ở nhà: “Mẹ, con về rồi.

“Hả, sao lại về vậy? Mẫn Hành đâu?”

Bà Vân nhìn quanh.

Vân Thư tiến vào phòng khách, ném chìa khóa lên bàn trà, vùi đầu Vào sô pha nói: “Đi kiếm tiền rồi.”

Bà Vân không thấy con rễ, đi qua võ mông con gái một cái: “Xem đức hạnh của con kìa, trước khi mua sô pha ba con đã bảo mẹ mua chiếc mêm một chút, con thích nhảy nhót.

Kết quả, lúc nhỏ con thích PHày nhót, lớn lên lại thích vùi đầu vào sô pha.

May mà ba con anh minh, nêu Thống con sớm đã cụt tay cụt chân rồi.”

Vân Thự nhích đến vị trí thoải mái trên ghế sô pha rồi nói với bà Vân: “Hai người nên cảm ơn chất lượng của ghê sô pha tốt, con đã nhảy lao nhiêu năm nôi.”

Tạ Mẫn Hành “Mau dậy đi, sao không có chút dáng vẻ của con gái vậy.’ Dưới ánh mắt khích lệ của bà Vân, Vân Thư lập tức ngồi thẳng lại.

“Mẹ, hỏi mẹ một chuyện nhé.”

Bà Vân: “Sao vậy?”

Vân Thư ngồi lại, ôm lấy cánh tay của bà Vân: “Mẹ, nhà chúng ta với bắt động sản Hạo Tường có được xem là đổi thủ cạnh tranh không?”

Bà Vân nói với Vân Thư: “Con hỏi cái này làm gì?”

Vân Thư lại ghé sát: “Mẹ, con tiết lộ cho mẹ một tin tức, hôm nay con..

Òn ồn ào ào, Vân Thư lại kể một lượt chuyện hôm nay.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vân Thư: “Cẩm Tú Thành tìm nữ thần quốc tế làm người đại diện, chẳng phải giá nhà sẽ tăng lên cao sao.

Vân Thư lại nói: “Mẹ, mẹ nói với ba, con nhớ công trình ‘mười dặm cổ thành’ của chúng ta đã đến giai đoạn cuôi, con sợ sẽ xảy ra vẫn đê.”

Bà Vân: “Theo như lời con nói, mẹ cảm thấy giá nhà sẽ không tăng đâu, ông ta sẽ lợi dụng chuyện này để phô trương thanh thê, từ đó chèn ép danh tiêng của ‘mười dặm cô thành” chúng ta, Cảm Tú Thành là tiểu khu tầm trung, ‘nười dặm cổ thành” của chúng ta là nhóm biệt thự có kiến trúc cô đại, quần thể chồng. đối không giông nhau, hơn nữa người dân cũng không ngồc, can thiệp đến vấn đề tiền bạc, người ta sẽ suy nghĩ kỹ càng, sẽ không so sánh, sẽ không vì theo đuổi ngôi sao mù quáng mà mua nhà giá cao.

Nhưng cũng không ngoại trừ. có fan như vậy đi mua nhà giá cao.”

Vân Thư không hiểu: “Vậy nếu ¡ không phải chống đối chúng ta thì chống đổi ai? Năm nay lần đầu tiên nhà chúng ta khai phát nhóm biệt thự cổ đại, cách nghĩ này rất khác biệt, cũng chỉ có chúng ta là đói thủ cạnh tranh của bọn họ mà thôi.”

Bà Vân gõ đầu của Vân Thư: “Nhà chồng con, Duyệt Lai Hoa Niên.”

Duyệt Lai Hoa Niên là building bán hoặc cho thuê sắp hoàn thành của tập đoàn Tạ Thị sau khi vệ nước, phong cách và kiểu dáng kiến trúc đều là tuyệt vời ở trong nước, nhà thiết kế của Tạ Thị rất thần bí, bọn họ chưa bao giờ đạt qua giải thưởng nào, nhưng sinh viên bọn họ bôi dưỡng ¡ ra đều có giải thưởng ở trong giới thiết kế, tùy ý nói ra một cái tên cũng khiến giới thiết kế giật mình.

Duyệt Lai Hoa Niên là do nhà thiết kế của Tạ Thị thiết kế.
 
Chương 209


Chương 209

Vân Thư tỉnh ngộ: “Ò! Đúng ha, con nhớ ra rồi.”

“Mẹ, vậy giá nhà của Cẩm Tú Thành sẽ tăng chứ?”

“Nếu như con nói thì sẽ có trong thời gian ngắn.”

Vân Thư thở dài một hơi: . Hôm nay con đã lỡ nói với người của công ty là sẽ tăng, ngày mai con phải sửa lại lời nói này mới được.”

Bà Vân dạy dỗ Vân Thư: “Đừng khoe khoang chuyện bản thân không chắc chăn khắp nơi như vậy, bọn ta đã dạy con thê nào.”

“Vâng, con biết sai rồi.”

Tạ Mẫn Hành vừa mới đến công ty thì nhận được điện thoại của cấp dưới: “Tống giám đốc, quả thật Đàm Trung muốn tìm tòa nhà gần công ty chúng ta”

“Bây giờ sao?”

Cấp dưới trả lòi: “Vâng, người của chúng ta đã mua hết căn hộ xung quanh công ty rôi.”

Tạ Mẫn Hành đi vào thang máy dành cho tổng giám đốc, thang máy trực tiếp, đi lên, Tạ Mẫn Hành cắm tay vào túi: “Điều tra một người giúp tôi.”

Vân Thự ăn xong thì đợi Tạ Mẫn Hành đến đón cò ở biệt thư Vân Đoan.

Bò ở bên cạnh sô pha, ngay cả thần tượng yêu thích trên truyền hình cũng không xem, chỉ nhìn chằm vào cửa chính.

Ông Vân không khỏi báo oán: “Mới gả đi được bao lâu chứ? Đã lâu không về nhà mẹ, về một cái thì nằm, không nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ, bò ở cửa đợi cái gì?”

Giọng điệu ông Vân không tốt, Vân Thư ý thức được sai lâm, lập tức dán qua, ôm chặt lấy cánh tay của ông Vân, cười hì hì: “Ba, con chơi cờ với ba nhé?”

Ông, Vân rút cánh tay lại: “Không cân.

Trên miệng từ chối nhưng chân lại rất thực tê, ông ây đi đên tủ đựng đồ, lầy hộp cò tướng ra, nói với cục cưng: “Cải này là đô cổ đó.”

Vân Thư nhận lấy. hộp cờ tướng: “Là đồ cổ, đúng, ba của con là nhất”

Hai ba con mở hộp cờ tướng, ba một bước, cọn một bước, trong phòng khách đều là âm thanh rút lại cờ của Vân Thư và ông Vân dạy dỗ Vân Thư không biết lý lê.

“Sao con lại không có lý lẽ như vậy?”

“Ba, sao con không có lý lẽ chứ, con vân chưa đi mà.”

“Vân Thư, lượt này con đã đi rồi.’ “Ba, con đã rút lại, con đã nói với ba rồi mà.”

Bà Vân ngồi. ở sô pha xem truyền hình, xem cũng không yên: “Hai ba con yên tĩnh một lúc đi.”

Lúc Tạ Mẫn Hành đến, Vân Thư đã thua mây ván, bây giờ chỉ còn lại một “Xe” một “Mã” còn có một “Pháo” một “Tướng”, mà ông Vân chỉ mắt máy.

Cục diện này khiến Tạ Mẫn Hành cũng muốn biến mắt.

Nhưng lại bị Vân Thư túm lầy ống quân: “Xem như anh đến rồi, Ti lên, ván này em sắp thắng rồi, anh đến giúp em đi, kêt thúc thì chúng ta đi.”

Tạ Mẫn Hành bát đắc dĩ, mặt cọ rúm lại: “Tiểu Thư, lát nữa em có thể mô phỏng lại em đánh cờ như thê nào không?”

Biểu cảm ghét bỏ Vân Thư không còn chỗ nào đề chê. Đúng thật là ghét bỏ, Vân Thư bĩu môi: “Y anh là Bnh không cứu được chứ gì.”
 
Chương 210


Chương 210

Tạ Mẫn Hành nâng, cánh tay Vân Thư lên, kéo cô lên nói: “Ngồi qua một bên xem đi.”

Ông Vân đã rất lão luyện nên kỹ thuật cờ có thể đánh bại Vấn Thư là điều tất nhiên, nhưng Tạ Mẫn Hành thì có chút khó, bởi vì đối thủ của Tạ Mẫn Hành là ông nội Tạ, một ông lão trong giới mê cờ.

Sau đó, lúc Tạ Mẫn Hành giành chiến thắng, Vân Thư thích thú nhảy lên: “Em đã nói là anh ổn mà.”

Ông Vân vạch trần: ‘Vừa nãy ai nói không cứu được vậy?”

Vân Thư: “Ba, ba sao thế, lúc nào cũng nói xâu con.”

Ông Vân bắt lực vì đã sinh ra một đứa con gái mặt dày.

Trên đường trở về, Tạ Mẫn Hành nói về Cẩm Tú Thành và chuyện Đàm Trung mua nhà.

Vân Thư bày tỏ ý kiến: “Vì sao phải mua ở gần công ty anh? Còn phải là nhà cũ? Quen biệt Đàm Trung chắc chắn không phải là người nghèo khổ, lại còn trả góp? Định hút nôt ngày nghỉ của bọn anh à.”

Tạ Mẫn Hành: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Vân Thư có lúc ngôc ngéch rất dễ thương, có lúc lại thông minh quá.

Vân Thư nói: “Từ khi nhà họ Tạ trở về, đã lên báo bao nhiêu lần, hotsearch Weibo, báo kinh tế quốc: gia, cô ây. nhất định phải mua lại căn nhà cũ, còn ở gân nhà họ Tạ, giá nhà rẻ tới mức người bình thườ ng cũng.

không thèm, thêm nữa mở công ty ở quanh Tạ Thị thì có lợi gì cho cỗ aây?

Không có so sánh thì không có tổn thương, rốt cuộc cô ấy muôn lên hotsearch tới cỡ nào? Sau đó PR?

Thu hút sự chú ý của các anh và khán giả?”

Tạ Mẫn Hành: “Không ngờ Tiểu Thư lại đến sở ngoại vụ rồi.”

Vân Thư: “Nhắc mới nhớ, cô gái này rốt cuộc là ai? Còn nữ thân quôc tê, nữ thần quốc tế em chỉ quen Đức Maria, đúng rôi, mẹ em nói mục tiêu lần này của Cảm Tú Thành là nhằm vào Duyệt Lai Hoa Niên của anh.”

“Ưm.” Vân Thự giơ tay ra chông lên mặt, rơi vào trâm tư: “Vì sao Đàm Nhạc Đàm Trung luôn gây khó dễ với người nhà của em. Anh không tới, là nhà em, anh tới, là nhà anh, hai nhà này đều là nhà em.”

Vân Thư trở nên lo lắng: “Duyệt Lai Hoa Niên lại là căn nhà trệt kiểu lây, Cẩm Tú Thành lại là nhà trung Cập, hay là chúng ta cũng mời một ngôi sao tới?”

Nói xong, Vân Thư bắt đầu có bệnh mới lo tìm thầy.

Tạ Mẫn Hành một tay lái xe, tay kia năm lấy tay Vân Thi “Tiểu Thử, căn hộ chung cư giá ba triệu tệ và nhà biệt thự giá tâm triệu tệ, em chọn cái nào?

Vân Thư: …Rất khó chọn.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Hành: “Vậy, tiền là của ai?”

“Của chúng ta.”

“Đúng.”

“Em chưa mua nhà đã phân vân như vậy, những người muôn mua nhà thật sẽ cân trọng hơn, thời gian họ cân nhắc Suy xét chính là thời kỳ hoàng kim của chúng ta”.

Trên đường trở về, Vân Thư lấy điện thoại di động ra nói với Tạ phu nhân không về nhà ăn tôi.

Tạ Mẫn Hành nghe điện thoại, tự động thay đổi lộ trình, tới một nhà hàng khổng tồi.

Vân Thư đề nghị: “Đi ăn lẫu đi?”

Tạ Mẫn Hành: “Muốn ăn à?”
 
Chương 211


Chương 211

Vân Thư gật đầu: “Muốn.”

Chiếc Volkswagen Phaeton khiêm tốn lái trên con đường bằng phẳng, đèn đường ngoài cửa số bật sáng, không khí năm mới chưa hết, những thân cây bên đường quấn đầy đèn led, trên đường treo đầy đèn lồ ng đỏ, Vân Thư lây điện thoại di động ra chụp ảnh băn tim trước cửa sô, ánh mắt liếc Tạ Mẫn Hành, Vân Thư hướng trái tim vê phía cánh tay lái xe của Tạ Mẫn Hành…

“Được rồi, xong một bài đăng!” Phối chữ: Tặng bạn trái tim, biubiubiu~ Tạ Mẫn Hành biết vừa rồi Vân Thư làm gì, cười hỏi: “Sao em thích đăng bài nhiều như vậy, lại chỉ thấy trong ba ngày?”

Vân Thư: “Cái này anh không hiểu, em đăng của em, lỡ mắt thời cơ này sẽ không còn cơ hội nữa, em muốn khoe nhưng cũng phải có cảm giác bí ân.

Vân Thư lướt vòng bạn bè một lúc, đột nhiên hỏi Tạ Mân Hành: “Sao anh biết vòng bạn bè của em chỉ hiển thị trong ba ngày? Anh xem rồi à?”

Vân Thư không đợi Tạ Mẫn Hành trả lời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng. chớp mắt: “Ông xã, có phải anh cô ý xem vòng bạn bè của em không?”

Tạ Mẫn Hành: “Tới rồi.”

Vân Thư mặc kệ chuyện ăn lầu, vừa xung xe đã ôm lây cánh tay của Tạ Mẫn Hành: “Chồng ơi, anh nói thật đi, xem vòng bạn bè của vợ mình không có gì xấu hồ cả.”

“Hai người, phòng riêng.” Tạ Mẫn Hành rút cánh tay mà Vân Thư đang ôm, vòng tay của anh qua vai Vân Thư nói với lễ tân.

Vân Thư xua tay: “Không cần phòng riêng, chỉ cần ở giữa là được, không cân cạnh cửa số.

“Được, vậy mời hai người đi cùng tôi.

Dưới sự dẫn dắt của lễ tân, Vân Thư vui vẻ gọi món muốn ăn, lê mông sang bên cạnh Tạ Mẫn Hành: “Ong xã, có phải anh cô ý xem không?”

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tại sao không tới phòng riêng không ngôi cạnh cửa số?”

“Haizz, phòng bao chỉ có chúng ta thì văng vẻ quá, ngồi bên cửa SỐ không khí chênh lệch lớn, bên cửa sổ đều là nước, hơn nữa chỉ mải ăn uông mà không quan tâm đ ến cảnh vật.

Chồng, anh mau nói đi.”

Tạ Mẫn Hành: “Yên tâm, có em sẽ không yên tĩnh.”

“Chồng à, có phải anh thích em không?” Vân Thư ôm cánh tay Tạ Mân Hành không buông.

Tạ Mẫn Hành rất thích vẻ ngoài dễ thương của Vân Thư khi ở bên cạnh mình.

Càng như thế anh càng muốn làm, càng không trả lời.

Trên WeChat anh thường thấy các video, hình ảnh vui nhộn do Vân Thư đăng, anh thường không nhịn được mà vào trang cá nhân của cô xem trạng thái cuộc sông của cô. Cũng vào ngày hôm đó, lẫn đầu tiên chủ tịch Tạ lạnh lùng biết rằng WeChat có thể hiển thị chỉ trong ba ngày.

Tạ Mẫn Hành: “Có đói không? Nói chuyện cả đường rồi.”

Vân Thư lắc đầu: “Anh thích em rất bình thường.”

Trong bữa ăn, Vân Thư trò chuyện với Tạ Mẫn Hành về công việc.

“Chồng ¿ à, nữ ngôi sao mà Tần Ngũ theo đuổi là ai thế?”

Tạ Mẫn Hành: “Công ty được mở vì lợi nhuận, không phải mở vì ai cả, đừng nghĩ quá nhiêu.”

Vân Thư: “Vậy thì em không sợ đắc tội bất cứ ai nữa rồi.”

“Có người nói em à?” Tạ Mẫn Hành đột nhiên lạnh lùng hỏi.
 
Chương 212


Chương 212

Vân Thư lắc đầu: “Không, em chỉ đề phòng thôi. Chồng à, tại sao bất động sản Hạo Tường lại đổi đối thủ cạnh tranh thành nhà họ Tạ?”

“Không tự lượng sức mình, em không cần lo lắng nhiều như vậy. Ăn thịt đi.”

Vân Thư: “Ò, được. Cho em mượn điện thoại anh dùng đi.”

Tạ Mẫn Hành trực tiếp đưa điện thoại cho Vân Thư: “Đang ăn cơm dùng điện thoại làm gì?”

“Like bài cho em.”

Vân Thư xem điện thoại di động của Tạ Mẫn Hành, nhìn thấy giao diện trò chuyện, từ ˆ “Tiểu ,Ihư”” thành Bo.

Mô thấy hình nền của giao diện trò chuyện, Vân Thư chỉ lắc đầu, “nhàm chán.”

Tạ Mẫn Hành lại gắp thêm một miếng thịt lớn khác lên đ ĩa của Vân Thư: “Thịt chín rồi.”

*Ò, anh cũng ăn đi. Em đi vệ sinh.”

Vân Thư đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

bóng lưng quen thuộc còn có một người phụ nữ đang khoác cánh tay ông Tạ.

Nếu là người bình thường, Vân Thư sẽ mặc kệ, nhưng người này là ông ta.

Vân Thư nghĩ thầm: Ba, sao ba lại ở đây? Người phụ nữ đó là ai?

Vân Thư không vào nhà vệ sinh, mà đi theo họ vệ phía trước.

Nhìn họ đi vào phòng bao.

Vân Thư không tiện vào, chỉ đứng đợi ở cửa, cứ một lúc lại thò đầu ra một lúc lại rụt đầu vào.

Một lúc sau, thấy họ không có dấu hiệu ra ngoài, Vân Thư ngó quanh rồi rời đi. Trên đường đi Vân Thư nói với vẻ phân vân: Có nên nói cho Tạ Mẫn Hành không?

“Tại sao em đi lâu thế?”

Các món ăn trên đ ĩa của Vân Thư sắp chất thành một ngọn núi rôi, Tạ Mẫn Hành đặt đ ĩa của mình trước mặt Vân Thư: “Cả hai đều là của em.”

Sau khi Vân Thư ngồi xuống: “Chồng, tối nay ba chúng ta có xã giao gì không?”

“Sao thế? Mẹ hỏi em à?” Tạ Mẫn Hành khó hiểu.

Vân Thư nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cũng lo lắng mình nghĩ nhiều nên gật đâu: “Có à?”

Tạ Mẫn Hành hiểu là Tạ phu nhân đã hỏi, nên nói: “Nói với mẹ, tôi nay ba ăn tối với chính quyền thành phô.”

“Ò, vâng vâng.”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe đến đây, Vân Thư cảm thấy an tâm hơn rất nhiêu: “Hóa ra là ba đang ăn tôi với chính quyên thành phố, bảo sao lúc nãy em vừa gặp ba. Nhưng em không chào hỏi.”

Tay Tạ Mẫn Hành khựng lại: Em gặp ở đâu?”

“Là phòng riêng ở Thuỷ Vân Gian, sao thê? Anh muôn đi tới đó không?

Nêu anh tới đó thì em phải làm sao?”

Tạ Mẫn Hành bình tĩnh lau miệng: “Mau ăn đi, anh đi thanh toán.”

Tạ Mẫn Hành đứng dậy, tay áo sơ mi của anh đã được xắn lên một nửa, bây giờ trông hơi xộc xệch trên cánh tay cứng cáp của anh, Vân Thư nhìn chông mình, nhìn thế nào cũng thầy bô mắt, nhát là lúc bằng lòng trả tiền cơm cho cô, cuồn hút chêt đi được.
 
Chương 213


CHƯƠNG 213

“Anh Hạ, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”

Hạ Thiên Tường gật đầu, xoay người quay lại trong biệt thự, cửa hông “tích” một tiếng tự động khoá lại.

Người bên ngoài muốn đi vào còn khó hơn lên trời.

Anh mở điện thoại đã cài im lặng lên, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đồng thời còn có mấy tin nhắn, Phương Tấn đã thông báo trước với anh, tiếc là tối qua anh đã cài im lặng rồi.

Hạ Thiên Tường vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phương Tấn, hỏi: “Tô Nhược Hân thật sự bị tình nghi ư?”

“Cậu chủ Hạ, Chúc Yên chết rồi, là người phụ nữ mà anh cứu trên bãi biển lần trước, hôm qua cô ta còn khoẻ mạnh, nhưng sáng nay vừa uống đơn thuốc cô Tô kê thì đã… đã…”

Hạ Thiên Tường nheo mắt: “Chết rồi?”

“Đúng, cho nên anh trai Chúc Cương của cô ta báo cảnh sát, cậu chủ Hạ, lần này không giao người e rằng không được, Chúc Cương lưu mạnh như thế, rất khó xử lý, đã làm ầm đến tận Tập đoàn Hạ Thị rồi, Chủ tịch Lục…” Nói đến đây, Phương Tấn im lặng.

“Không thể nào, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không hại chết người, toa thuốc của cô ấy không có vấn đề gì được. Cái chết của Chúc Yên chắc chắn là vì lý do khác, chắc chắn không liên quan gì đến thuốc của Nhược Hân cả.” Dù sao sau khi nghe kể tất cả mọi chuyện, anh đã chắc chắn rằng Chúc Yên không phải do Tô Nhược Hân hại chết.

Mà nghe Phương Tấn nhắc đến Chủ tịch Lục, Hạ Thiên Tường lập tức hiểu ra tại sao đám người bên ngoài dám trắng trợn đến địa bàn của anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi, thì ra là do Lục Diễm Chi cho phép.

“Cậu chủ Hạ, tôi cũng vừa nhận được tin tức thôi, tôi đã phái người đi điều tra rồi, toa thuốc của Chúc Yên là do cô Tô gửi hôm qua, có tin nhắn làm chứng cứ.”

“Đi mua mấy đơn thuốc của Tô Nhược Hân kê về sắc thử chứng minh không có độc cho Chúc Cương xem, tôi tin Tô Nhược Hân không phải là lang băm.” Hạ Thiên Tường vẫn kiên trì với nhận định của bản thân.

Dù sao cũng không cần phải hỏi Tô Nhược Hân, anh lựa chọn tin tưởng cô.

Nhớ lại người phụ nữ gặp phải ở bãi biển ngày đó, lúc đó anh cũng không muốn cứu cô ta, nếu không vì sự nhờ vả Tô Nhược Hân, anh sẽ không cứu.

Không ngờ người phụ nữ kia lại mang đến phiền phức cho Tô Nhược Hân.

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Phương Tấn đáp lời, nhưng anh ta cũng không cúp máy ngay.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Cậu chủ Hạ, lần này anh trai Chúc Cương và hàng xóm của Chúc Yên làm lớn chuyện đến tận bên trên, bọn họ gọi cho đường dây nóng, làm ầm ĩ lắm.”

“Chúc Yên uống thuốc lúc nào?”

“Sáng hôm nay.”

“Một buổi sáng vừa uống toa thuốc mới đã chết, sau đó lập tức làm ầm ĩ lên phía trên, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản là hàng xóm của Chúc Yên tham dự vào, chắc chắn là có người đang châm dầu vô lửa, lập tức đi điều tra.”

Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường đang muốn đi lên lầu thì chợt nghe một tiếng “bụp”, ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với Tô Nhược Hân.

Là tiếng điện thoại cho Tô Nhược Hân rơi xuống đất.
 
Chương 214


CHƯƠNG 214

Cô đứng im ở đó, có lẽ là đã đứng được một lúc rồi.

Lúc này, anh không dám chắc Tô Nhược Hân đã nghe được bao nhiêu đoạn đối thoại của anh với Phương Tấn khi nãy.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, anh đã có thể chắc chắn.

“Chúc Yên chết rồi sao?” Dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi run rẩy của Tô Nhược Hân đã tiết lộ mọi chuyện.

“Phải, nếu em đã nghe thấy thì tôi cũng không giấu em nữa.”

“Không thể nào, toa thuốc của tôi không thể có vấn đề gì được, Hạ Thiên Tường, tôi muốn điều tra rõ chân tướng của chuyện này.” Từ sau khi quen biết Hạ Thiên Tường, dù những toa thuốc cô kê ra đều do viên ngọc chỉ dẫn, nhưng mỗi một toa thuốc đều rất đúng bệnh.

Điều đó chức minh toa thuốc cô lấy được thật sự có hiệu quả.

Hơn nữa trước khi gửi toa thuốc cho Chúc Yên, cô đã nghiêm túc kiểm tra mấy lần rồi mới gửi.

Vì toa thuốc chỉ c ần sai một ly là sẽ đi một dặm, có thể mất mạng.

Cho nên, cô vẫn luôn rất cẩn thận.

“Tôi biết không phải là lỗi của em, chắc chắn là…”

“Tô Nhược Hân, cô đã bị bắt.” Có điều Hạ Thiên Tường còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng xoay người nhìn người vừa mới xông vào: “Anh có chìa khoá?”

Biệt thự trong núi này của anh, ngoài bảo vệ của nơi này thì chỉ có hai người có chìa khoá.

Anh.

Lục Diễm Chi.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Không phải anh thì chính là Lục Diễm Chi.

“Anh Hạ, đây không phải trọng điểm, nếu Tô Nhược Hân ở đây thì mời cô ta đi theo chúng tôi.” Người đó nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, tập trung hết sự chú ý vào cô.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hạ Thiên Tường kéo nhẹ, để Tô Nhược Hân đứng sau lưng mình, dùng thân thể cao to của anh để bảo vệ cô.

“Anh Hạ, anh có thể bảo vệ cô ta, nhưng Tập đoàn Hạ Thị sẽ phải trả giá vì chuyện này, nếu anh không giao Tô Nhược Hân ra, ngày mai thị trường chứng khoán mở Hạ Thị sẽ bị rớt giá.”

“Bọn họ đã làm ầm ĩ đến tận Hạ Thị rồi ư?” Không cần hỏi Phương Tấn, chỉ nhìn nét mặt của người này, Hạ Thiên Tường cũng đoán được rằng đi cũng là lý do Lục Diễm Chi đưa chìa khoá.

“Phải, cho nên anh cũng đừng trách người đưa chìa khoá cho tôi, bà ấy không thể lấy tương lai của Tập đoàn Hạ Thị ra đánh cược, tin rằng cậu Hạ cũng sẽ không đánh cược sự nghiệp của mình đâu nhỉ.”

Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày, không cãi lại lời của người này.

Đột nhiên, anh dắt Tô Nhược Hân bước từng bước về phía người kia.

Bàn tay anh to lớn khô ráo, anh nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt người kia.

“Hạ Thiên Tường, tôi sẽ tự chứng minh bản thân trong sạch.” Nói xong, Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, muốn đi theo người kia.

Gần đây dường như cô rất có duyên với cục cảnh sát, cứ phải đến đó suốt.
 
Chương 215


CHƯƠNG 215

Đi vào một lần cũng được, đợi cô điều tra ra sự thật, cô sẽ lại ra ngoài.

Lần này, cô không muốn liên luỵ đến Hạ Thiên Tường và Tập đoàn Hạ Thị, chuyện của cô tự cô gánh vác.

Cô không làm thì không có gì phải sợ cả.

Nói xong, Tô Nhược Hân bèn đưa tay về phía người kia.

Lúc nghe được tin Chúc Yên đã chết, cô đã cố hết sức ép bản thân phải bình tĩnh.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Còng tay lạnh như băng lập tức đưa tới trước mặt cô.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên trách ai.

Trách bản thân tốt bụng đi cứu người mẹ sắp chết của một đứa bé sao?

Không.

Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn cứu Chúc Yên.

Nhưng nghĩ đến Chúc Hứa, cô lại thấy đau lòng, Chúc Yên chết, chắc chắn Chúc Hứa là người đau lòng nhất.

Lúc này, chắc chắn đứa bé hơn bốn tuổi kia đang khóc lóc thảm thiết.

Còng tay rất lạnh.

Còng tay đặt lên cổ tay cô.

“Hạ Thiên Tường, giúp tôi chăm sóc Chúc Hứa.” Lúc còng tay sắp khoá lại, Tô Nhược Hân nhanh chóng dặn dò, sau đó sải bước rời đi với người này.

Nhưng lúc cô còn chưa cất bước thì chợt cảm nhận được một làn gió.

Không đợi cô lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã đánh một phát lên đầu người đàn ông trước mặt, còng tay vẫn chưa kịp khoá lại “keng” một tiếng rơi xuống.

Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Tường đã kéo cô bỏ chạy.

“Hạ Thiên Tường, đi đâu thế?”

“Đi chứng minh cái chết của Chúc Yên không liên quan đến em.”

Tô Nhược Hân muốn giãy tay ra, nhưng người đàn ông lại nắm chặt tay cô kéo chạy về phía trước, khiến cô không thể làm gì được.

Chẳng mấy chốc đã rời khỏi biệt thự.

Bugatti thấp thoáng trong rừng núi với bầu không khí mát mẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân vào trong xe.

Nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Mà xe cảnh sát đang đỗ ở một bên cổng lớn.

Có người chạy đến: “Dừng xe.”

Hạ Thiên Tường như không nhìn thấy, anh đánh tay lái, sau đó, xe chạy ra ngoài như tên rời cung.

Xe vừa chạy lên đường núi, xe cảnh sát phía sau cũng nổ máy.

Sau đó “ò é ò é” nhanh chóng đuổi theo.
 
Chương 216


CHƯƠNG 216

Tiếng còi xe như đánh vào lòng Tô Nhược Hân, khiến cô thấy hoảng hốt.

Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, tôi muốn xuống xe.”

Người đàn ông không nói gì, vẫn tiếp tục lái xe.

“Hạ Thiên Tường, tôi suy nghĩ kỹ rồi, dù anh có lại xe nhanh hơn nữa, chỉ cần bọn họ gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũng sẽ có người nhanh chóng chặn xe anh lại, như thế, dù anh có vòng qua tất cả xe cảnh sát đưa tôi đến điểm đích, thì lúc tôi xuống xe, hoàn toàn không kịp điều tra chân tướng đã bị đồng nghiệp của bọn họ đợi ở đó từ trước bắt đi rồi.” Tô Nhược Hân rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh nói ra từng chữ.

Dù sao cuối cùng vẫn là kết quả như thế, vẫn không có đủ thời gian điều tra rõ sự thật, thế còn không bằng cô đi theo cảnh sát, nói không chừng cảnh sát còn cho cô cơ hội đi gặp xác Chúc Yên.

Chúc Yên chết rồi.

Chúc Yên chết rồi.

Bây giờ, trong đầu Tô Nhược Hân chỉ có mấy chữ là “Chúc Yên chết rồi”.

Mà ngoài mấy chữ này còn có một suy nghĩ là muốn điều tra tại sao Chúc Yên lại chết.

Rõ ràng cô có thể chữa khỏi cho Chúc Yên.

Hạ Thiên Tường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lái xe.

Bugatti chạy nhanh trên đường núi quanh co như một con rắn.

“Hạ Thiên Tường, dừng xe, tôi muốn xuống xe.” Nhìn qua kính chiếu hậu, xe cảnh sát vẫn còn đang đuổi theo.

Nhưng bất tri bất giác đã bị Bugatti bỏ lại phía sau.

Cô vừa lên mạng, trên mạng tràn đầy tin tức về nữ sinh Tô Nhược Hân của trường trung học Khải Mỹ hạ độc chết Chúc Yên.

Ngoài ra còn có tin tức Chúc Cương gây chuyện ở Tập đoàn Hạ Thị, bây giờ cô đã tin những lời người xông vào biệt thự trước đó đã nói không phải để uy hiếp Hạ Thiên Tường.

Nếu anh cứ bảo vệ cô như thế, Tập đoàn Hạ Thị sẽ bị cô làm liên luỵ.

Cô không muốn liên luỵ Hạ Thiên Tường, chuyện này không liên quan đến anh.

“Em muốn làm thế nào?” Hạ Thiên Tường chợt lên tiếng, giọng nói gợi cảm dễ nghe trở nên trầm thấp, nhưng lại mang theo một lực lượng khiến người nghe yên tâm, cũng giúp Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.

“Tôi muốn đi gặp Chúc Yên, chứng minh cô ấy không phải chết vì thuốc của tôi, ngoài ra, tôi đoán có thể thuốc mà cô ấy bốc có vấn đề, cho nên nếu có cơ hội, tôi muốn đi tìm bã thuốc mà cô ấy đã sắc sáng nay.”

Sau khi nghe Tô Nhược Hân nói xong, đầu óc vốn mờ mịt của Hạ Thiên Tường lập tức sáng lên: “Để tôi xử lý.”

“Hạ Thiên Tường, tôi không muốn liên lụy đến anh và Hạ Thị.” Tô Nhược Hân lại lướt điện thoại, tất cả đều là bài viết chỉ trích cô, còn nhắc tới cả Tập đoàn Hạ Thị.

Nhìn thấy tiêu đề “Hạ Thiên Tường vô sỉ bao che em vợ”, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.

“Không liên luỵ.” Nói xong, người đàn ông bèn kết nối điện thoại với Bluetooth, liên tục gọi hai cuộc điện thoại.
 
Chương 217


CHƯƠNG 217

Tô Nhược Hân tiếp tục lướt web, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô xảy ra chuyện lớn như thế, ít nhiều gì cô cũng hơi hoảng hốt, cho nên cũng không nghe Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho ai.

Trước mặt lại có một ngã rẽ, vì lắc lư nên Tô Nhược Hân vô thức ngẩng đầu nhìn lên, trong kính chiếu hậu đã không thấy xe cảnh sát phía sau nữa.

Sau đó, xe chợt giảm tốc độ, vào lúc cô đang không biết Hạ Thiên Tường muốn làm gì thì anh chợt phanh xe dừng lại ở ven đường: “Đi đi.”

“Sao… sao cơ?”

“Xuống xe.” Nói xong, Hạ Thiên Tường đưa tay cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân, giúp cô tắt nguồn, như thế có thể tránh bị người khác biết được vị trí và tung tích của hai người.

“Hả.” Tô Nhược Hân ngơ ngác bị Hạ Thiên Tường kéo xuống xe, chẳng mấy chốc đã đi vào trong một bụi cỏ.

Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn chiếc xe đỗ ở ven đường: “Hạ Thiên Tường, xe cảnh sát sắp đuổi tới rồi…”

Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy người đàn ông trước mặt lên tiếng: “Tôi đưa chìa khoá xe cho cậu, chạy theo lệnh của Phương Tấn, cố hết sức khiến tất cả cảnh sát bao vây xe của cậu.”

“Vâng, cậu Hạ.”

Tô Nhược Hân quay đầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì người đàn ông chợt xuất hiện thì đã bị Hạ Thiên Tường kéo đi.

Vì Hạ Thiên Tường đi phía trước, nên đoạn đường núi phía trước của được san bằng.

Dù vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Hạ Thiên Tường, ngửi hơi thở quen thuộc của anh, cô chợt cảm thấy rất vững chãi.

Cô cứ nhìn anh như thế, cũng không hỏi anh muốn đi đâu, càng không hỏi anh muốn dẫn cô đi làm gì.

Tất cả đều là sự tin tưởng vô hình.

Cô tin anh.

Mãi đến khi nhìn thấy một thứ khổng lồ trước mặt, cô mới hiểu ra: “Ngồi cái này rời đi á?”

Đây là một chiếc máy bay trực thăng im lặng đỗ trong núi, rõ ràng là tài sản riêng của Hạ Thiên Tường.

“Lên đi.” Hạ Thiên Tường mở cửa khoang, đẩy Tô Nhược Hân lên máy bay, sau đó ngồi vào buồng lái.

“Anh biết lái máy bay à?”

“Đúng vậy.”

Nhìn thấy người đàn ông đã khởi động trực thăng, Tô Nhược Hân nhìn anh với vẻ sùng bái: “Đừng nói với tôi là anh còn biết lái cano nhé.”

“Ừm, biết.”

“…”

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên trời cao, tốc độ nhanh hơn ô tô rất nhiều, chỉ mới mấy phút, cô đã nhìn thấy những tòa nhà đã ở dưới tầm mắt.

Họ đã vào trong thành phố.

Lúc máy bay trực thăng dừng lại trên sân thượng bệnh viện, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này, có lẽ bây giờ anh nói anh biết lái xe tăng tàu lặn cô cũng tin.
 
Chương 218


CHƯƠNG 218

Từ sân thượng bệnh viện đi xuống đến thang mái, Hạ Thiên Tường như có bản đồ của bệnh viện, chẳng mấy chốc đã tìm thấy nhà xác.

Vì cái chết của Chúc Yên không được bình thường, cho nên cũng không được đưa thẳng đến nhà tang lễ mà được để ở nhà xác của bệnh viện, đợi người khám nghiệm tử thi xong rồi mới xử lý.

“Bên này.” Thấy cô và Hạ Thiên Tường, một y tá dẫn hai người vào trong, đây cũng là do Hạ Thiên Tường sắp xếp trước.

Một cảm giác lạnh lẽo bay đến khiến Tô Nhược Hân rùng mình.

Trước giờ cô sợ người chết nhất, nhưng lúc này chỉ có thể lấy can đảm đi vào.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay đó vô cùng vững chắc.

Cũng khiến cho Tô Nhược Hân bình tĩnh hơn, chậm rãi bước về phía trước.

Họ đi qua những cái hộp sắt chứa thi thể, cuối cùng dừng lại trước hộp của Chúc Yên.

Y tá mở hộp ra: “Đây chính là Chúc Yên.”

Người cô ta đã cứng đờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ nét mặt tái mét trước chết của Chúc Yên.

Thậm chí Tô Nhược Hân còn phát hiện cổ áo cô ta có một vài vết máu, có lẽ là bệnh viện xử lý không sạch sẽ.

Vừa nhìn thấy Chúc Yên, Tô Nhược Hân lập tức rơi nước mắt.

Tất cả tin tức đều cho cô biết rằng, Chúc Yên trúng độc chết.

Nhưng chắc chắn không phải độc trong toa thuốc của cô.

Cô chỉ cần nhìn đã biết.

Đó là thuốc bắc mà Chúc Yên mua có vấn đề.

Tô Nhược Hân lại tiến gần hơn, cô đang muốn đặt tay xuống thì cửa nhà xác sau lưng chợt mở ra: “Dừng tay, cô không thể chạm vào cô ta.”

Tô Nhược Hân xoay người, lúc đang không rõ tình hình thì Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt cúi người: “Em cứ làm việc của em, không cần để tâm.”

Sau đó anh buông tay Tô Nhược Hân, sải bước đi về phía người vừa tiến vào, ngăn cản anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Đây là lệnh bắt, Tô Nhược Hân liên quan đến tội giết người, hung thủ không thể tiếp xúc với người chết, tránh ra, tôi phải bắt cô ta đi.”

“Tô Nhược Hân không phải hung thủ.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng quát, anh đứng trước mặt người này, khiến anh ta không dám vượt qua anh đi bắt Tô Nhược Hân.

“Cậu Hạ, đây là lệnh của Chủ tịch Lạc, dù là ai cũng không thể ngăn cản chúng tôi bắt người.”

“Tôi chỉ biết là Tô Nhược Hân không phải hung thủ.”

Bên kia, Tô Nhược Hân đã đặt tay xuống người Chúc Yên.

Vừa mới chạm vào, sắc mặt cô đã tái nhợt.

Tô Nhược Hân run rẩy, gần như không thể đứng vững.

Đã có thể chắc chắn Chúc Yên là trúng độc mà chết.

Như vậy chỉ có hai khả năng dẫn đến cái chết của cô ta, một là đối phương muốn gi3t chết Chúc Yên, cho nên đổi một vị thuốc, hai là người đối phương thật sự muốn hãm hại là cô, mà Chúc Yên chỉ là một ngòi nổ.
 
Chương 219


CHƯƠNG 219

Khả năng thứ hai cũng không phải là không có.

Nhưng cô mong cái chết của Chúc Yên không phải vì cô.

Nếu không, cô sẽ bị ám ảnh cả đời.

“Tô Nhược Hân, em không sao chứ?” Hạ Thiên Tường đang ngăn tên cảnh sát nhìn thấy cô khẽ run rẩy, thậm chí còn không thể đứng vững thì lo lắng chạy lại.

“Không… Không sao, đi thôi.” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đắp vải trắng lên, đóng hộp sắt lại.

Sau đó, cô lạy Chúc Yên một cái rồi mới chậm rãi xoay người rời đi.

“Tô Nhược Hân, cô đã bị bắt, mời cô…”

Hạ Thiên Tường đẩy người kia ra.

Người phụ nữ mà anh đã xác định, không có sự đồng ý của anh thì đừng ai hòng động vào.

Nhưng anh vừa mới dắt Tô Nhược Hân rời khỏi nhà xác thì lại có người chạy tới.

Lúc này mới phát hiện bên ngoài nhà xác đều là cảnh sát mặc thường phục, có vẻ là đang đợi Tô Nhược Hân ra ngoài thì bắt cô đi.

Hạ Thiên Tường nhìn thấy, Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy, cô không khỏi nhíu mày, trực giác nói với cô, chắc chắn là có người đang nhằm vào cô.

Nhiều cảnh sát như vậy, còn có sự đồng ý của Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Tường muốn bảo vệ cô cũng khó.

Vào lúc Tô Nhược Hân đang không biết làm sao thì lại có người đi tới: “Tô Nhược Hân, cháu ổn chứ?”

Tô Nhược Hân nâng mắt nhìn lên, không ngờ lại là Tăng Hiểu Khê.

Cô xảy ra chuyện, ba mẹ cô không xuất hiện, còn những người không có ruột thịt với cô thì lại lần lượt xuất hiện.

Hạ Thiên Tường bảo vệ cô là chuyện đương nhiên, cô là ân nhân cứu mạng của anh.

Nhưng không ngờ Tăng Hiểu Khê cũng đến.

“Dì, cháu không sao, cháu rất ổn.”

“Tô Nhược Hân không thể nào hại người được, y thuật của con bé rất lợi hại, hôm đó tôi bị bệnh sắp chết, không ngờ con bé vừa xuất hiện, tôi không cần uống một viên thuốc nào cũng khỏi, con bé không thể hại người được, tôi có thể chứng minh cho con bé.” Thấy cảnh sát sau lưng Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê muốn nắm tay Tô Nhược Hân.

“Bà Cận, xin lỗi…” Cảnh sát kia hơi ngơ ngác, bây giờ anh ta vẫn chưa thuyết phục được Hạ Thiên Tường thì lại có một bà Cận đến, chuyện ngày càng khó giải quyết rồi.

“Tôi mặc kệ, tôi muốn dẫn Tô Nhược Hân đi, các người không thể bắt con bé.” Nói xong, Tăng Hiểu Khê vung tay lên, sau đó lập tức có hai vệ sĩ xông đến.

Tô Nhược Hân sửng sốt.

Cô ngây người khoảng ba giây mới hiểu ra là Tăng Hiểu Khê muốn cướp người.

Còn là muốn cướp cô.

Cô biết Tăng Hiểu Khê vì tốt cho cô, nhưng cô cũng biết hậu quả của việc này là gì.

Việc này sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của Tập đoàn Cận Thị.
 
Chương 220


CHƯƠNG 220

Nhưng Tăng Hiểu Khê lại bất chấp tất cả muốn cướp cô đi.

Tô Nhược Hân rất cảm động, nhưng ngay sau đó, cô đã giơ tay từ chối vệ sĩ đến gần: “Dì Tăng, cảm ơn dì đã tin tưởng cháu, dì yên tâm, cháu có thể xử lý được vụ án này, cháu đảm bảo với dì là cháu sẽ không sao, dì bảo bọn họ rời đi trước được không?”

“Cháu chắc chứ?” Tăng Hiểu Khê tỏ vẻ lo lắng.

“Chắc chắn.”

“Ặc, đừng nói là cháu trông cậy vào Hạ Thiên Tường này nhé, nếu cậu ta thật sự có thể giúp cháu thì bây giờ cháu cũng không gặp tình huống như thế, mẹ của cậu ta không phải người hiền lành đâu.” Nói xong, Tăng Hiểu Khê khinh thường liếc Hạ Thiên Tường một cái.

“Dì Tăng, cháu thật sự không sao đâu, dì đừng lo.”

“Dì có thể không lo chắc, xem đi, bọn họ muốn bắt cháu đi rồi.” Tăng Hiểu Khê nhìn đám cảnh sát mặc thường phục đang lặng lẽ bao vây, bây giờ đã có mấy chục người rồi.

“Dì Tăng, cháu thật sự không sao mà, dì về trước đi được không?” Tô Nhược Hân dịu dàng khuyên nhủ Tăng Hiểu Khê, lúc này, nói không cảm động chắc chắn là nói dối, cô thật sự rất biết ơn Tăng Hiểu Khê vì đã muốn cứu cô vào lúc này.

“Toàn bộ thành phố T đều đang bàn tán chuyện của cháu và Chúc Yên, Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi là không thích cháu đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường, sau này cháu vẫn nên cách xa cậu ta một chút, Cận Liễm con dì cũng không tệ, chưa tính đến việc thằng bé cưng chiều yêu thương con, mà cả mẹ chồng là dì và ba chồng là Cận Hồng Huy cũng sẽ che chở con, Tô Nhược Hân, con nên cân nhắc đến Cận Liễm con dì.”

“…” Tô Nhược Hân như hỗn loạn trong gió, lúc cô sắp bị cảnh sát bắt đi, Tăng Hiểu Khê vẫn một lòng một dạ muốn thúc đẩy quan hệ yêu đương giữa cô và con trai Cận Liễm của bà.

Tự nhiên cô còn có cả ba mẹ chồng rồi…

“Tô Nhược Hân, cháu nghe thấy dì nói gì không? Từ lần đầu tiên gặp cháu dì đã thấy rất thích cháu rồi, dì nói cháu nghe, cháu chỉ có thể làm con dâu cưng của dì thôi.”

“Dì Tăng, cháu… cháu đi trước đi.” Tô Nhược Hân day trán, nhiều cảnh sát vây quanh như thế mà Tăng Hiểu Khê cứ hết câu này đến câu khác bảo cô là con dâu của bà, sao cô cứ cảm thấy như đang đùa giỡn thế này.

“Tô Nhược Hân, dì không phải nói đùa với cháu, nếu cháu không muốn đi đến đó, chỉ cần cháu gật đầu, dì sẽ lập tức đưa cháu đi.”

Tô Nhược Hân đảo mắt nhìn mấy cảnh sát ở xung quanh.

“Dì Tăng, Chúc Yên đã chết, bọn họ muốn bắt cháu đi cũng là đương nhiên, nhưng dì yên tâm, cháu chỉ là kẻ tình nghi thôi, cháu sẽ rửa sạch tội danh của mình, dì đợi cháu ra ngoài rồi mới cháu ăn cơm nhé, cháu vẫn không quên những gì dì đã hứa với cháu đâu.”

“Ý là cháu đồng ý đi với bọn họ ư? Con bé này, sao cháu bướng bỉnh thế, đi cùng dì không tốt sao?”

“Dì, cháu vốn không có tội, nếu đi theo dì thì lại có cảm giác như thật sự có tội rồi, như thế không ổn lắm.”

Tăng Hiểu Khê trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng khá có lý.”

Ặc, cô nói thế này đâu chỉ là khá có lý, mà là cực kỳ có lý mới đúng: “Dì Tăng, cháu đi trước, hẹn gặp lại sau.” Tô Nhược Hân ung dung rời đi cùng với cảnh sát.

“Tô Nhược Hân, cháu thật sự không đi với dì sao?”

“Không, đây là cháu tự nguyện.” Tăng Hiểu Khê quá nhiệt tình, Tô Nhược Hân cảm thấy nếu cô còn không thôi trò chuyện với bà, thì cô sắp bị cảnh sát xung quanh trừng thủng người rồi.
 
Chương 221


CHƯƠNG 221

“Tô Nhược Hân, nếu có ai dám bắt nạt cháu thì nói với dì, chắc chắn dì Tăng sẽ không bỏ qua cho người đó, cho dù đi đến đâu, dì Tăng vẫn là chỗ dựa cho cháu.”

“Cháu biết rồi.”

Nhìn thấy Tô Nhược Hân muốn rời đi cùng với cảnh sát, Hạ Thiên Tường vẫn luôn không nói gì chợt cất lời: “Nhược Hân, em không thể đi.”

“Đúng, Tô Nhược Hân, cháu không thể đi.” Lần này, Tăng Hiểu Khê và Hạ Thiên Tường lại đứng cùng một chiến tuyến.

“Anh Hạ, bà Cận, đây là lệnh bắt, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.” Cảnh sát dẫn đầu tiến lên, lấy lệnh bắt ra.

Lúc này, trước nhà xác chợt xuất hiện rất nhiều người.

“Bắt Tô Nhược Hân, giết người đền mạng, không thể để cô ta đi được.”

“Chặn bọn họ lại.” Thấy những người này chợt xông về phía Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê lập tức ra hiệu cho vệ sĩ bà dẫn tới bảo vệ Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng kéo Tô Nhược Hân ra sau lưng, lùi đến một góc tường, sau đó lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

Anh không nói gì.

Nhưng anh lạnh lùng cao quý đứng đó khiến cho người đang lao tới không tự chủ được dừng bước, không ai dám động vào anh.

Đám người đó không dám động đến Hạ Thiên Tường, nhưng lại ra tay với người Tăng Hiểu Khê dẫn đến, nhất thời hiện trường có hơi hỗn loạn.

Sau đó, một người bước ra từ trong đám đông.

Khi Tô Nhược Hân nhìn thấy người đó, cơ thể khẽ run lên.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói với người đang đằng đằng sát khí bước đến: “Ai muốn động đến Tô Nhược Hân thì phải qua được ải của tôi trước.”

“Hạ Thiên Tường, cô ta hại chết em gái tôi, giết người đền mạng, nếu anh tránh ra thì tôi nể mặt anh, nếu anh không tránh, đừng trách tôi ra tay, Chúc Cương tôi chắc chắn phải trả thù cho em gái.”

“Không tránh.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại lạnh lùng nói ra hai chữ này, anh vẫn điềm tĩnh đứng trước mặt Tô Nhược Hân như là thần hộ vệ của cô.

Càng ngày càng có nhiều người, mà bên phía Tô Nhược Hân chỉ có cô, Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê và mấy người bà ta dẫn đến, chẳng mấy chốc họ đã bị bao vây trong góc.

Thấy Chúc Cương mặt mũi đỏ bừng, xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng, Tô Nhược Hân nắm lại tay Hạ Thiên Tường, khẽ nói: “Để tôi nói chuyện với anh ta.”

“Không được.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Chúc Cương, từ khi Chúc Cương nói ra thân phận của mình, anh đã biết người này nguy hiểm với Tô Nhược Hân nhường nào.

Tô Nhược Hân không nói nên lời.

Thấy Chúc Cương vung nắm đấm vào Hạ Thiên Tường đang bảo vệ mình, cô hoảng loạn nhắm mắt lại, hét lớn: “Không được.”

Tiếng hét này vang lên, đến chính cô cũng phải giật mình.
 
Chương 222


CHƯƠNG 222

Giống như một cái loa phóng thanh, cũng thần kỳ ngăn được tình cảnh hỗn loạn trước mắt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều lập tức tập trung vào cô.

Dù cô chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, nhưng mọi người vẫn tập trung vào cô.

“Tôi là Tô Nhược Hân, chuyện do tôi mà ra, các anh có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng đánh nhau.”

“Tô Nhược Hân, cô đang thừa nhận mình đã hại chết Yên à?” Chúc Cương đỏ mắt, chỉ tay vào Tô Nhược Hân, nếu không vì Hạ Thiên Tường chắn trước mặt thì có thể anh ta đã tiến lên bóp ch3t cô rồi.

“Tôi chỉ nói chuyện do tôi mà ra thôi, nhưng cái chết của Chúc Yên là có lý do khác.”

“Lý do gì? Tốt nhất cô hãy nói rõ ràng một lần, bằng không, cho dù cô có anh rể lợi hại bảo vệ thì Chúc Cương tôi sớm muộn gì cũng sẽ giết được cô.”

Lại nữa.

Mọi người đều nhận định rằng Hạ Thiên Tường là anh rể của cô.

Tô Nhược Hân lười giải thích.

Cũng chính vào lúc này, cô đột nhiên phát hiện mỗi khi có người nói Hạ Thiên Tường là anh rể của cô, người đàn ông này chưa từng phản bác.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Người này với Hạ Thiên Tường không thích Tô Thanh Hà như hai người khác nhau.

Nhưng Tô Nhược Hân không có thời gian để giải quyết mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường, điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết chuyện của Chúc Yên.

“Cái chết của cô ấy không phải do đơn thuốc tôi kê, không đúng, cũng là do đơn thuốc tôi kê.” Nghĩ đến Chúc Yên đã chết trong nhà xác, Tô Nhược Hân lại rối loạn.

“Đừng hoảng, cứ nói ra những gì em biết.” Hạ Thiên Tường lại nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói.

Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, nhón chân lên mới có thể nhìn thấy Chúc Yên qua bả vai Hạ Thiên Tường.

“Đúng là chị Yên có uống thuốc tôi kê, cũng bốc thuốc dựa theo đơn thuốc của tôi, nhưng cái chết của chị ấy không phải do đơn thuốc của tôi mà là do trúng độc.”

“Trúng độc? Còn chẳng phải do uống thuốc của cô nên mới trúng độc sao? Tô Nhược Hân, cô đừng lén thay đổi khái niệm, cô gửi đơn thuốc cho Yên qua điện thoại, điện thoại của con bé trong tay tôi, cô không thể chối cãi được đâu.” Chúc Cương vừa nói đến Chúc Yên, hai mắt lại đỏ hoe.

Anh ta thật sự đau lòng vì cái chết của em gái.

Cho dù anh ta là côn đồ cắc ké, nhưng anh ta cũng là anh trai ruột của Chúc Yên.

Tình thân một giọt máu đào hơn ao nước lã, không nỡ dứt bỏ.

“Tôi sẽ không chối cãi, trong đơn thuốc của tôi có sao bồ hoàng, huyết dư thán, ngẫu tiết… Nhưng sao bồ hoàng đã bị người khác lén thay đổi, vậy nên chị Yên mới trúng độc mà chết.”

Chúc Cương cúi đầu nhìn điện thoại: “Đúng là cô có kê sao bồ hoàng, cô chắc chắn sao bồ hoàng trong đơn thuốc của cô đã bị người khác lén thay đổi? Cô có bằng chứng gì?”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn nhà xác: “Tôi đã nhìn thi thể của Chúc Yên, thi thể chị ấy có thể chứng minh.”

“Tô Nhược Hân, cô vẫn muốn chối cãi, không muốn thừa nhận đơn thuốc của cô có vấn đề, thi thể của Chúc Yên chỉ có thể chứng minh cô ấy bị trúng độc chết do thuốc của cô thôi.” Một người bước ra từ trong đám đông, chen tới bên cạnh Chúc Cương, chỉ trích Tô Nhược Hân.
 
Chương 223


CHƯƠNG 223

Tô Nhược Hân cắn môi, nếu lúc này lấy được bã thuốc Chúc Yên đã sắc thì tốt rồi, cô có thể chứng minh được mình vô tội.

Tiếc là cô vừa tới nhà xác đã bị người khác phát hiện ra tung tích của cô và Hạ Thiên Tường, có người đã ở đây sẵn để chờ cô tới sau đó trực tiếp bắt cô.

Nhưng cô không thể không đến.

Cô phải làm rõ nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.

Vì bản thân, cũng là vì Chúc Yên.

Cô vô tội, nhưng Chúc Yên cũng vô tội.

Hơn nữa còn lại người bị hại.

“Đúng, chính cô ta đã đầu độc Chúc Yên, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đưa Tô Nhược Hân đi, đưa đi.”

“Đưa đi… Đưa đi…”

Đám đông đang có mặt hét lên cùng một khẩu hiệu, câu sau to hơn câu trước, tất cả đều là người Chúc Cương đưa tới lên án Tô Nhược Hân.

Hơn nữa có khả năng mất kiểm soát bất cứ lúc nào.

Lúc này, những người mặc thường phục cho dù muốn ngăn đám người đang cấp tiến này cũng không thể nữa rồi.

Bọn họ sục sôi ý chí, muốn trả thù cho Chúc Yên, muốn đưa Tô Nhược Hân vào tù.

Trán Tô Nhược Hân đổ ra mồ hôi dày đặc, cô thật sự không ngờ mình có ý tốt muốn cứu người, kết quả lại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió như thế này.

Còn liên luỵ cả Hạ Thiên Tường.

“Im đi, các người im hết đi, Tô Nhược Hân là đứa bé trẻ ngoan, cô bé sẽ không hại người.” Trong đám đông, chỉ có Tăng Hiểu Khê lên tiếng nói giúp cô.

Nhưng chỉ có một người thì không thể át lại được tiếng của bao nhiêu người thế kia.

Dù không át được thì Tăng Hiểu Khê cũng vẫn luôn thanh minh cho Tô Nhược Hân, kiên quyết không tin cô là hung thủ.

Tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện.

Nhưng họ ít người đối mặt với nhiều người, hiện trường có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.

Và nếu mất kiểm soát, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ là người bị tổn thương đầu tiên

“Tô Nhược Hân, chính cô đã hại chết Chúc Yên, bao nhiêu người đều cho là cô, cô vẫn nên đền tội đi.” Chúc Cương nắm chặt nắm đấm, nếu không vì người bên cạnh kéo anh ta lại thì anh ta đã ra tay với Hạ Thiên Tường rồi.

“Giết cô ta, giết cô ta.”

“Giết cô ta.”

Đám đông ngày càng trở nên hăng chí hơn, tiếng hét cũng ngày càng lớn hơn.

Tô Nhược Hân biết cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vì vậy cô nói nhỏ với Hạ Thiên Tường: “Để tôi đi cùng thường phục đi, họ sẽ không làm gì tôi đâu, sau đó anh cũng sẽ bảo vệ tôi mà, không phải sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom