Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 163


Chương 163

Trong lúc Tạ Mẫn Hành ngây ngốc, Vân Thư đã kiếng mũi chần lên nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.

Giờ phút này, Tạ Mân Hành rât muôn ôm Vân Thư, hung hăng tàn sát trên môi cô, nhưng anh sợ dọa cô, từ khi kết hôn đến giờ anh ăn đậu hũ của cô đã không đếm được số lần…

Vân Thư nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng với Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, em cảm thấy bàn đó rất được, chúng ta đừng kén chọn được không?”

Tạ Mẫn Hành: “Nếu em cảm thấy, không thoải mái thì chúng ta sẽ đồi.”

Vân Thư: “Vâng vâng vâng.” : Trở lại văn phòng, bàn đã đặt xong, quản lý Mao đích thân đi đến: “Tổng giám đốc, bàn của cô Vân đã xong rÔi, buổi chiều máy tính mới đưa qua đây, buổi sáng tôi sẽ đích thân dẫn cô Vân đi làm quen với hoàn cảnh công ty, anh thấy thê nào?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đi đi, có chuyện gì hãy gọi điện cho tôi.”

Vân Thư đưa Tạ Mẫn Hành đến cửa công ty, lưu luyện không rời tiễn Tạ Mân Hành đi.

Tạ Mẫn Hành nhìn biểu cảm Vân Thư muôn khóc lại nghẹn, anh an ủi: “Sẽ không có người làm khó em, em yên tâm.”

Mũi Vân Thư có chút chua xót, tóc mái dài tự cho là đã che mắt, giọng điệu thoải mái nói: “Cái này thì em yên tâm, đây là công ty của Tần Ngũ, dù sao em cũng là chị dâu của cậu 1a, còn có người dám ức hiếp em sao.”

Tạ Mẫn Hành: “…” Ngốc, đây là công ty của chồng em đó.

Tạ Mẫn Hành: “Mau trỏ về đi, bên ngoài lạnh, hôm nay em chỉ mặc áo Sơ mi nên tan làm tôi sẽ đến đón em.”

Vân Thư chủ động ôm lấy Tạ Mẫn Hành trước cửa công ty: “Ông xãIII”

Tạ Mẫn Hành cũng ôm lấy cô: *“Ngoan, thả lỏng đi.”

Tạ Mẫn Hành đưa mắt nhìn Vân Thư tiện vào đại sảnh, anh mới mở cửa xe tiên vào, gọi điện thoại cho quản lý Mao vừa nãy.

“Tổng, tổng giám đốc?”

Tạ Mẫn Hành: “Ừm, đừng đểVân Thư biết tôi là ông chủ của công ty, hiểu không?”

Quản lý Mao: “Tại, tại sao vậy tổng giám đốc?”

Quản lý Mao ý thức được mình hỏi hơi nhiêu, lại bô sung một câu: “Trong lòng tôi lo lắng chính là quản lý hoặc lãnh đạo khác tiết lộ cho cô Vân.”

Tạ Mẫn Hành: “Tôi sẽ dặn dò, miệng cậu hãy im lại cho tôi.”

“Vâng!”

Cúp điện thoại, Tạ Mẫn Hành khởi động xe trở về tập đoàn Tạ Thị cách đó không xa.

Vân Thư giống như đứa trẻ, người lớn vừa rời đi, bản thân đã bắt đầu tùy ý phát huy, vào văn phòng chủ động chào hỏi mọi người, tâm lý khiếp sợ vừa nãy không còn tồn tại nữa, đó chỉ là nghỉ vần trong nháy mắt, con người mà, ai có thê cam đoan một ngày hai mươi bốn giờ đều là trạng thái tự tin chứ? Thỉnh thoảng phải nghỉ ngờ bản thân một chút, nêu không sẽ biên thành tự kỷ.

“Chào quản lý Mao!” Vân Thư chủ động chào hỏi.

Quản lý Mao cất điện thoại di động, đáp lại.

Vân Thư đứng đó không đi, quản lý Mao thấy vậy lập tức hỏi: “Cô ở đây làm gì?”

Vân Thư: “Đợi anh, không phải anh nói đưa tôi đi làm quen công ty sao?”
 
Chương 164


Chương 164

Bỗng nhiên quản lý Mao nhớ tới những gì vừa nói, lập tức dẫn theo Vân Thư đi dạo trong công ty, nhân.

viên bộ phận ngoại giao phía sau đêu điên cuông nhiêu chuyện về Vân Thư.

Quản lý Mao rất tò mò Vân Thư với tổng giám đốc rốt cuộc có quan hệ gì?

Cho nên đã hỏi: “Cô Vân, cô với…”

Vẫn chưa nói xong, Vân Thư đã mở miệng: “Gọi tôi là Vân Thư thôi.”

Lúc không có mặt Tạ Mẫn Hành, quản lý MaG lại bắt đầu yêu điệu: “Vân Thư, cô với tổng… N không phải, cô với ngài Tạ có quan hệ gì vậy?”

Vân Thư nghiêng đầu nhìn, ngài Tạ không phải là ba sao? Sau đó lại nhớ đến Tạ Mẫn Hành, người khác đều gọi anh là tổng giám đồc, bản thân không quên đáp lại: “Hả? Ngài Tạ? Ò, anh nói Tạ Mẫn Hành sao?”

Quản lý Mao điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”

Vân Thư cười gian: “Anh đoán xem?”

Quản lý Mao: “Không phải anh em, lẽ nào là người yêu?”

Vân Thư lắc đầu: “Không phải.”

Bỗng nhiên quản lý Mao có suy nghĩ rât to gan: “Bạn tình?”

Vân Thư kích động, âm thanh có chút lớn: “Phì, tôi là vợ anh ấy!”

Àm! Đầu óc của quản lý Mao như đáy nôi bị nô tung, anh ta trừng to hai mắt, hít một hơi khí lạnh đề bày tỏ sự khiếp sợ trong lòng!

Xung quanh lập tức yên tĩnh, người xung quanh đêu dừng lại nhìn hai người họ, Vân Thư ngại ngùng cười cười với mọi người xung quanh, hạ giọng nói với quản lý Mao: “Quản lý, tư tưởng của anh nên trong sạch chút.”

Quản lý Mao vẫn còn khiếp SỢ: Trời à, anh ta đã biết được cái gì vậy?

Phu nhân tổng giám đốc là nhân viên dưới trướng của anh ta. Hơn nữa tông giám đốc còn lén kết hôn.

Vân Thư đi vài bước thì phát hiện quản lý Mao vẫn đứng yên tại chỗ.

Vân Thư quay người lại, đây quản lý Mạo một cái: “Quản lý, lây lại tinh thần.”

Quản lý Mao chậm rãi nhìn Vân Thư, lập tức tôn kính, dân đường cho cô: “Tạ phu nhân, đi bên này.”

Vân Thư nghe có chút không được tự nhiên nên nói: “Anh gọi tôi là Vân Thư đi.” Nghe có vẻ giỗng như đang gọi mẹ vậy.

Quản lý Mao nhớ lại Tạ Mẫn Hành dặn dò, cũng đổi giọng: “Vân Thư.

Bên này là phòng giám sát, bên này là phòng nhân sự, dưới lầu có hai nhà hàng.”

Quản lý Mao luôn giới thiệu cho Vân.

Thư, Vân Thư cũng dụng tâm nhớ kỹ.

Trở về văn phòng, bên Jrong trống không, quản lý Mao nói: “Đã đên lúc nghĩ nên mọi người đều đi ăn rồi.’ Vân Thư nói: ^Jậy anh cũng đi đi quản lý, cảm ơn anh.”

Sau khi quản lý Mao trở lại văn phòng.

Điện thoại của Tạ Mẫn Hành lại gọi đến.
 
Chương 165


 

Chương 165

Quản lý Mao kính sơ trả lời điện thoại: “Tổng giám đốc, phu nhân đã quen với hoàn cảnh của công ty.”

Tạ Mẫn Hành im lặng mấy giây rồi nói: “Thiếu phu nhân, không phải phu nhân.”

Quản lý Mao: “Vâng, tổng giám đốc.”

“Cô ấy đi ăn cơm chưa?” Tạ Mẫn Hành trở lại văn phòng, trong đầu đều là dáng vẻ Vân Thư lưu luyện không rời, còn có hốc mắt ửng đỏ đó khiến trái tim anh như bị thứ gì đó nắm chặt lấy, khó chịu. Anh tính lúc này mới gọi điện thoại hỏi tình hình cụ thê.

Quản lý Mao: “Thiếu phụ nhân vẫn chưa đi, cô ây đang ngôi ở bàn làm VIGC Ú Tạ Mẫn Hành: “Chỉ có một mình cô ấy sao?”

Quản lý Mao nhìn Xung quanh không có ai: “Vâng, tổng giám đóc.”

Trong đầu Tạ Mẫn Hành đều là Vận Thư một mình lẻ loi chịu âm ức, anh muốn khẩn cập chạy tới bên cạnh cô, nhưng lý trí nói cho anh biết có lẽ nên đê mặc Vân Thư, không nên quản quá nhiều.

Tạ Mẫn Hành: “Coi chừng cô ấy. Bốn giò chiều nay công ty tan làm.”

Quản lý Mao ôm điện thoại di động kích động, tay chân múa lộn xộn: “Vâng, tông giám đóc.”

vấn Thư nhìn wechat, kích vào “ông ” trên màn hình nói: “Để ý em! Đề ý sẵi Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, đuôi lông mày Vân Thư đều là ý cười, nhận điện thoại: “Alo, ông xãt”

Âm thanh ngọt ngào quét đi sự bất an trong lòng Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Đang làm gì vậy?”

“Ở văn phòng, bọn họ đã đi ăn cơm, em thấy rất chán.”

Tạ Mẫn Hành: “Sao lại không đi ăn cơm?”

“Em không đói.”

“Sức khỏe quan trọng, hôm nay bụng còn đau không?”

Vận Thư đi qua ngồi ở trên đài cửa số: “Không đau nữa.”

Tạ Mẫn Hành: “Chồng cho em một lời khuyên, muốn nghe không? Muôn nghe thì hôn chông!”

“Chụt!” Vân Thư dùng sức hôn điện thoại di động: “Ông xã, anh nói đi.”

“Văn phòng của em với quản lý tổng cộng có mười lăm người. Đôi diện công ty có một cửa hàng bánh ngọt, em đi vào mua mười lăm ly nước, để lúc bọn họ nghĩ trưa xong làm lại sẽ có nước uông, đây cũng xem như là lời chào hỏi của em với tất cả mọi người.

Vân Thư: “Đúng ha, sao em lại không nghĩ đến chứ. Chồng, anh thật tuyệt vời, yêu anh.” Vân Thư xúc động khiển khuôn mặt già của Tạ Mân Hành đỏ lên.

Tạ Mẫn Hành: “Hiện tại em cũng có việc phải làm, đến cửa hàng bánh ngọt đó nêm thử bánh ngọt bên trong giúp tôi, xem cái nào ngon, kỷ niệm công ty cân phải mua bánh ngọt.”

“Chậc, Tạ Mân Hành, anh muôn đề em đi ăn chút gì đó lót bụng đúng không, đừng lây chuyện kỷ niệm lừa gạt em.” Vân Thư vô tình vạch trần Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, gọi là chồng.”

“Không, Tạ Mẫn Hành.”

Cuối cùng, Vân Thư nói: “Anh mau đi ăn đi, mẹ nói dạ dày của anh không tốt, bây giờ em đi mua bánh ngọt đây.”

Tạ Mẫn Hành bị cúp điện thoại, suy nghĩ cân thận: Tại sao mình không biệt dạ dày của mình không tốt nhỉ?
 
Chương 166


Chương 166

Buổi chiều, mắy nhân viên quay lại phát hiện trên bàn mỗi người họ có một ly trà sữa, còn là của tiệm đối diện công ty, không. chỉ ngon mà còn đất, thỉnh thoảng uỗng một ly còn được, thường xuyên uống thì lại không dám.

Vân Thư đứng dậy nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Vân Thư, sau này xin mây anh chị chỉ giáo nhiều hơn.”

Một nhân viên mặc trang phục trong số đó hỏi Vân Thư: “Tất cả đều là cô mua sao?”

Vân Thự bật cười: “Ừm, vừa rồi lúc xuông lầu mua đồ, không biết khẩu vị của mọi người nên đã mua trà sữa truyền thông.”

Mọi người đều nhìn nhau, trong lòng đều đang nghĩ tiền trà sữa hôm nay của Vân Thư là hai ngàn tệ đúng không?

Vân Thư nhìn biểu cảm của mọi người, biết ngay nhân viên bộ phận ngoại giao muôn nhớ kỹ cô, có Thêm nhiêu tâng tò mò về cô.

Buổi chiều có nhân viên Nara chủ, động hẹn Vân Thư: “Vân Thư, buồi chiều làm gì vậy?”

Vân Thư: “Không có việc gì, máy tính của tôi vẫn chưa đến.”

Nara: “Nếu cô có việc thì có thể sử dụng máy tính của tôi.”

Vân Thư: “Cảm on, nếu có nhu cầu, tôi sẽ đi tìm cô.”

Sau khi Nara đi, có một nhân viên nam nói với Nara: “Biết có người giàu thì cô sẽ bám theo, nhưng sao phụ nữ cũng bám luôn vậy?”

Nara lắc ghế của nhân viên nam đang nói chuyện: “Anh quản được sao?”

Nhân viên nam: “Huống hồ vẫn chưa biết rốt cuộc cô ấy có tiên hay không Trà sữa này không nói lên bât cứ điều gì cả.”

Nara: “Cái này thì anh không hiểu rồi, anh xem toàn thân Vân ” đều là một thân thương hiệu, vượt qua một tháng lương của anh đó. Túi xách của cô ây có lẽ là hàng nhái thương hiệu, nhưng hàng nhái thương hiệu đó cũng phải mây vạn tệ đó.”

Nhân viên nam: “Túi xách lậu mà cô cũng ngưỡng mộ sao?”

Nara: “Chu Tuấn, anh thật sự không có mắt nhìn, chiếc túi đó chính là phiên bản giới hạn toàn cầu mới phát hành năm ngoái. Lương một năm của anh cũng không mua nỗi chiếc túi đó đâu.”

Nhân viên nam Chu Tuấn nói: “Năm trước đến bây giờ vẫn còn đắt như vậy sao?”

Nara: “Nếu không thì sao?”

Buổi chiều, quản lý Mao sắp xếp cho Vân Thư một SỐ công việc tương đối thoải mái, máy tính cũng đên, sau khi cài đặt vừa hay là ba giờ năm mươi phút, Vân Thư còn chưa bật máy tính, quản lý Mao đã nói: “Gần đây mọi người đều rất có găng, hôm nay được cập trên thông báo bốn giờ có thể tan làm, cho mọi người thả lỏng thả lỏng.”

Chu Tuấn: “Hôm nay mới đi làm ngày thứ hai mà.”

Quản lý Mao: “Cậu muốn tăng ca sao?”

Chu Tuấn thu dọn đồ chưa đến mười giây, nhìn đồng hồ: Quản lý, còn tám phút nữa là tan ca rồi.’ Quản lý Mao vặn eo trỏ về phòng làm việc, Vân Thư nhìn lấy biểu cảm ngạc nhiên của mọi người, trong lòng thâm suy đoán phải đợi đến khi tan ca mới có thể xác thực.

Vừa đến bốn giờ, Chu Tuần chạy đi đầu tiên.

Những nhân viên khác cũng đi h ngoài, trong thang máy chật cứn người nên Vân Thư không chen Nào nữa.
 
Chương 167


Chương 167

Nara đứng bên cạnh Vân Thư: “Vân Thư, lát nữa cô đi đâu?”

Vân Thư: “Ừm, tôi về nhà.”

Nara: “Về thế nào?”

Lúc này điện thoại của Vân Thư vang lên, Văn Thư nhìn màn hình điện thoại hiền thị ‘Ông xã”, Vân Thư lắc lắc điện thoại với Nara: “Chồng tôi đến đón tôi.”

Vân Thư đi qua bên cạnh nghe điện thoại.

“Đi thang máy tổng giám đốc xuống đi.”

Vân Thư: “Không được, hôm nay em đã rất đặc biệt rôi, đã có nhân viên của bộ phận bắt đầu nghỉ ngờ em.”

Giọng điệu Tạ Mẫn Hành đều là ý cười: “Ai có mắt nhìn bắt đầu nghi ngờ vợ tôi như vậy chứ?”

Vân Thư: “Lát nữa lên xe em sẽ nói cho anh nghe, anh đợi em ở đâu vậy?”

“Ở cửa.

Vân Thư cúp điện thoại, Nara gọi CÔ: “Vân Thư, thang máy đến rồi.”

Vân Thư: “Tới liền.”

Hai người họ chen vào thang máy.

Nara: “Vân Thư, chồng cô đón cô ở đâu?”

Vân Thư: “Ở cổng.”

Ra khỏi thang máy, Vân Thư và Nara kéo nhau ra ngoài, Nara: “Sao không thấy chồng cô đâu vậy?”

Vân Thư chỉ tay vào chiếc xe màu đen cách đó không xa: “Ở đấy.”

Vân Thư vẫy tay với Nara nói: “Nara, tôi đi trước nha, mai gặp lại.”

Vân Thư chạy đến ghế phụ mở cửa xe ngôi lên.

Nara nhìn Vân Thư, càng xác định răng cô là người giàu có.

Vân Thư vừa lên xe đã ôm Tạ Mẫn Hành kích động: “Chồng à, anh đúng là con giun đũa trong bụng em, em còn lo lăng sao tan làm sóm, anh chính là cơn mưa đúng lúc, à đâu, anh là một viên gạch, ở đâu cần thì bê đến đó.”

Tạ Mẫn Hành vui vẻ thắt dây an toàn cho Vân Thư, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Vân Thư chỉ chỉ tay nghiêm túc nói: “Em đã gặp một vài đông nghiệp, tuy An Kỳ không nói nhiêu nhưng làm việc rât chăm chỉ, Nara nhìn có vẻ tự phụ, nhưng cô ấy là người tốt, Triệu Vũ, còn có Chu Tuần, Lâm Dương nữa.”

Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ, anh không khỏi âu yếm xoa đầu Vân Thư: “Đi ăn gì nào?”

Hả?

“Không về nhà ăn sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Về nhà ăn hơi trễ, buồi trưa em cũng chưa ăn no, chúng ta sẽ không về nhà, ăn cơm ở bên ngoài.”

Vân Thư: ‘ “Em muốn ăn một bữa thịnh soạn.”

Nói đến ăn uống, Vân Thư thật sự rất đói bụng, lúc này trong mắt Vân Thư đầy thịt là thịt, chính là kiểu trái tim lan tỏa.
 
Chương 168


Chương 168

Tạ Mẫn Hành đưa cô đến một nhà hàng cao cập, Tạ Mẫn Hành gọi rất nhiêu món và bảo họ phục vụ càng sớm càng tốt.

Trong lúc đợi thức ăn.

Vân Thư nói: “Chồng ơi, ở đây g ần quảng trường Thời Đại. Lát nữa anh đi mua săm với em nha.”

Tạ Mẫn Hành đáp: “Được.”

Nhà họ Tạ, Tạ Mẫn Tây bồn chồn không yên, cả ngày hôm nay không thây chị dâu, họ đã đi đâu rỗi?

“Mẹ, chị dâu đâu rồi?” Tạ Mẫn Tây hỏi Tạ phu nhân.

Tạ phu nhân nhớ lại: “Sáng nay con, bé đi chơi với anh con rồi, ăn mặc rất chỉnh tề, có lẽ đã đến công ty.”

Tạ Mẫn Tây: “Ò.”

Tạ phu nhân bắt lấy Tạ Mẫn Tây: “Con đi đâu đó? Con đã làm bài tập mùa đông chưa?”

Tạ Mẫn Tây trốn tránh.

Ăn cơm xong, hai người họ đến quảng trường Thời Đại, đậu xe trong bãi đỗ xe, Vân Thư bước tới nắm cánh tay Tạ Mẫn Hành, như thể đã làm rất nhiều lần.

Bắt đầu từ tầng một, Tạ Mẫn Hành năm tay Vân Thư bước vào cửa hàng quần áo nữ, chọn một chiếc áo tha dạ màu vàng. nghệ ¡ rôi nói với người bán hàng: “Lấy chiếc size M để cô ấy mặc thử.”

Vân Thư: “Hả? Chồng, em mua áo khoác làm gì chứ?”

Tạ Mẫn Hành: “ Em mặc mỗi áo sơ mi ra đường sẽ lạnh đó.”

Vân Thư: “Hôm nay em toàn ở trong ô tô hoặc trong nhà, bây giờ lại ở trung tâm thương mại, em không lạnh.”

Nhân viên bán hàng đã lấy sẵn cho cô quân áo: “Thưa cô, cô thử trước đi, nếu không vừa thì tôi sẽ đổi giúp co.

Tạ Mẫn Hành: “Em đi thử đồ đi.”

Vân Thư đặt chiếc túi vào trong tay Tạ Mẫn Hành, siết chặt ông áo và bắt đầu thử đỏ.

“Xem được không?”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Mắt thẩm mỹ của thẳng nam Tạ Mẫn Hành gật gật đầu: “Được.”

Vân Thư trọn trắng cả mắt: “Mắt nhìn của anh làm sao đấy…

Tạ Mẫn Hành: “Tôi cảm thấy đẹp, hợp với trang phục em đang mặc.”

Vân Thư chịu không nỗi lập tức đánh Tạ Mẫn Hành: “Vậy thì lầy cái này đi.”

Vân Thư chọn một bộ trang phục khác trong cửa hàng, Tạ Mãn Hành đi thanh toán.

Tạ Mẫn Hành xách đồ, Vân Thư xách chiếc túi, đan các ngón tay vào nhau với Tạ Mãn Hành: “Chồng, đến cửa hàng trang sức đó xem một chút đi.”

Đi vào, lượn vòng quanh nhưng chẳng có gì đẹp, cho nên lại đ ra ngoài và đến một cửa hàng khác.

Lần này mắt hai tiếng đồng hò, Vân Thư xem xét những chiến lợi phẩm, một vài trong số đó là đồ cần thiết để cô đến văn phòng vào ngày mai, Tạ Mẫn Hành đã mua những thứ tốt nhất cho cô.
 
Chương 169


Chương 169

Phần còn lại toàn là phụ kiện xa xỉ mà Tạ Mẫn Hành mua cho cô như giày dép, nước hoa, túi xách…

Tạ Mẫn Hành tìm thấy niềm vui: Đó là tiêu tiền cho Vân Thư!

Trên đường trở về, Vân Thư không cam lòng hỏi Tạ Mẫn Hành: “Sao Si không cho em mua son môi?”

*Ở nhà còn nhiều, đủ xài rồi.”

“Son môi đối với con gái không bao giờ là đủ cả.”

Tạ Mẫn Hành nhìn chiếc xe rồi quay đậu lại liếc nhìn Vân Thư: “Màu môi vốn có của em thật đẹp, nhìn hồng hào nhàn nhạt.”

Vân Thư: “Nhưng em vẫn muốn son môi.”

Tạ Mẫn Hành: “Toàn là chất độc hại, sẽ không tốt cho sức khỏe của em.”

“Không phải đâu, anh không muốn cho em mua thì có.”

Tạ Mẫn Hành: “Mua mua, mai mua cho em.”

Lúc lên núi, Vân Thư chọt nhớ ra, hỏi: “Chúng ta thực sự có một ngôi nhà mới sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Ừm, có.”

“Sao anh không kể em nghe?”

“Nó vẫn chưa được cải tạo, . nhưng sẽ nhanh thôi, sau hai ¡ tháng nữa chúng ta có thể chuyển đến ở.”

Vân Thư: “ Cải tạo nhanh đến vậy sao, không phải làm cầu thả đó chứ?”

“Em phải. biết chỉ cần có tiền, bất kể vận đề nào đều không còn là vấn đề nữa.”

Vân Thư nhướng mày: “Xuống xe anh xách đô.”

Về đến nhà, Tạ phu nhân bước tới hỏi: “Hai đứa con đi đâu vậy?”

Vân Thư: “Mẹ, tụi con ra ngoài ăn, rồi mua săm một chút.”

Tạ phu nhân: “ Lần sau nhớ gọi điện thoại vê nhà.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh chưa gọi điện thoại về sao?”

Tạ Mẫn Hành phót lờ câu hỏi của Vân Thự, trả lời với Tạ phu nhân: “Con biết rồi, mẹ.”

Trở lại phòng ngủ, Tạ Mẫn Tây bước tới: “Chị dâu, chị đã đi đâu đó?”

Vân Thư: “Chị đi công việc.”

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, bài tập của chị thì sao?”

Vân Thư đột nhiên nhớ tới: “Đúng vậy, mình quên mắt chuyện này.” Suýt nữa thì tự thủ tiêu bản thân.

Vân Thư liếc mắt nhìn thời gian, còn một tuần nữa là đến trường, bây giờ mà chuẩn bị thì đã quá muộn, cho nên cô liều lĩnh giao chuyện cho bạn cùng phòng, không tận tay xử lý. Vân Thư đi ra ngoài gọi cho gia sư của mình đề giải thích tình hình, cô sẽ nghỉ học trong một năm.

Lúc giáo viên hướng dẫn hỏi lý do, Vân Thư nói thật: Gia đình em có một khoản nợ nước ngoài, em phải trả.

Quan hệ giữa giáo viên hướng dẫn và Vân Thư rât tốt, người đó là một trong sô ít giáo viên biệt đến gia đình của Vân Thư, ngạc nhiên: “Những chẳng phải nhà họ Vân khá giả sao?”

“Chỉ là do em vay tiền nên mới khá giả.”
 
Chương 170


Chương 170

Giáo viên hướng dẫn lại khuyên Vân Thư, ý chí của Vân Thư rất kiên định, nghỉ học một năm: “Giáo viên, em sẽ không đi học nữa, em có thê trực tiếp ủy thác cho bạn em để giúp em giải quyết vấn đề này không?”

Giáo viên hướng dẫn: “Được thôi.

Nhưng phải có chữ ký của viện trưởng.”

“Vâng ạ, cảm ơn, em sẽ liên lạc với trưởng khoa.” Với sự giáo dục của Vân Thư, ba mẹ cô rất ít lo lắng, bởi vì họ tin Vân Thư có thể xử lý tôt mọi việc.

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn Tây, nếu như em không nhắc, chị chắc chắn sẽ quên.

Tạ Mẫn Tây: Chị dâu, chị bận tới ngôồc rồi.”

Vân Thư: “Chị đã không đến trường gần bốn tháng, chị mà nhớ tới trường học thì mới là lạ đấy.”

Tạ Mẫn Tây nghĩ: Có quá nhiều chuyện không mong muốn đã xảy ra trong bốn tháng qua, nhưng cũng là điều tốt.

Tạ Mẫn Tây lại hỏi: “Chị dâu, chị đang làm công việc gì vậy? Chị đang thiêu tiền hay kiếm kinh nghiệm?”

“Thiếu tiền.”

“Chưa chắc, anh của em không đưa chị tiền sao?”

Vân Thư: “Có, ba chị cho chị hàng trăm nghìn một tháng, còn anh trai em đưa luôn tiền triệu, sao lại không đưa chứ. “

Tạ Mẫn Tây không hiểu nồi: “Thế thì chị đi làm đề làm gì cơ chứ?”

Vân Thư: “Em không hiểu cũng đúng.” Bởi vì chị còn phải trả lại nhà em năm ngàn vạn, nêu đã hứa thì phải làm.

Năm ngàn vạn không được xin tiền của ba nên phải tự kiếm lấy.

Năm ngàn vạn kiếm đến lúc nào chứ?

Tạ Mẫn Tây: “Chị ngốc thật đáy.”

Vân Thư: “Có lễ là ngóc rồi!” Lúc hứa lời hứa ngu ngôc đó rất sung sướng.

Sáng sớm Tạ Mẫn Hành đã đưa Vân Thư đến văn phòng, Vân Thư vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, chỉ có khoác thêm một chiễc áo khoác bên ngoài.

“Tôi đi đây, trưa tôi đến đón em đi ăn nhé?” Trước khi Tạ Mẫn Hành ròi đi còn hỏi.

Vân Thư: “Không cần đâu, trưa em ra nhà ăn ăn cơm. Anh đừng tói tới lui lui.”

Tạ Mẫn Hành đồng ý, Vân Thư: cần học cách hòa đồng với đồng nghiệp.

“Em đi đây.”

Vân Thư trở lại bàn làm việc, Nara ngày hôm qua đi tới hỏi: “Vân Thư, vừa nôi là anh trai của cô sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Không phải, chồng tôi. Hôm qua không phải đã kế cô nghe rồi còn gì.”

Nara cười cười: “À, tôi vừa nhớ lại rôi.”

Nara là chúa buôn chuyện trong văn phòng, một lúc sau, Tạ Mẫn Hành bị lôi ra nói, Tạ Mẫn Hành là đại gia ngâm vừa tử nước ngoài trở vê, chủ tịch tập đoàn Tạ Thị, vân vân mây mây, hàng loạt tin tức Nara nhìn sang Vân Thư lại liếc sang máy tính.

Một bên là Chu Tuần, Nara nói với Chu Tuần: “Chiếc túi cô ây đang mang chắc chắn là đồ thật.”
 
Chương 171-172


Chương 171

Chu Tuần vẫn chưa biết danh tính của Tạ Mẫn Hành, anh ta hỏi Nara: “Cô lại tìm được gì rồi?”

Nara xoay máy tính để cho Chu Tuấn xem thông tin trên máy tính: Tạ Mẫn Hành là chồng của Vấn Thư.

Chu Tuấn nhìn máy tính nói: “Đây không phải là người đã đưa Vân Thự đên lúc sáng sao?”

Nara gật đầu, dùng chuột trượt xuống đề tiết lộ ra tất cả thông tin của Tạ Mẫn Hành.

Chu Tuân đọc xong, vừa rôi chính là phản ứng của Nara, anh ta nhìn Vân Thư rôi lại nhìn máy tính, vẻ mặt không thể tin được.

“Đây chính là tiểu thư nhà giàu?”

Nara gật đầu, thì thầm: “Tôi nói mà.”

Vân Thư đã làm quen với công việc trong văn phòng, đến giờ ăn trưa.

Nara và Chu Tuấn chủ động rủ Vân Thư đi ăn cùng.

Vân Thư thuận miệng: “Được thôi, chúng ta cùng đi.”

Thực đơn trong nhà ăn có rất nhiều món ăn đa dạng, cũng như trái cây và các món tráng miệng.

Vân Thư chọn một vài món đặt lên đĩa, lấy điện thoại di động ra chụp hai tắm ảnh rồi mới bắt đầu động đũa.

Nara và Chu Tuần nhìn Vân Thư, hỏi: “Tại sao cô lại chụp ảnh vậy Vân Thư?”

Vân Thư giải thích với họ: “Tôi gửi nó cho chồng để chứng minh hôm nay tôi đã đi ăn.”

Nara và Chu Tuần liếc nhìn nhau, ý tứ sâu xa chỉ có bọn họ mới biết được.

Trong khoảng thời gian này, Vân Thư đã thảo luận rất nhiêu công việc với họ.

Nara tuy hơi viễn vông nhưng khả năng kinh doanh của cô ta rất xuất sắc, Chu Tuần là bạn đồng hành của cô ta, Vận Thư có thê học hỏi được nhiều điều từ họ.

Quản lý Mao thường không dám ra mặt tác quái khi không có việc gì, khi Vân Thư không có ở bên cạnh, anh ta có thể nồi giận vài lần, nhưng khi Vân Thư quay lại, quản lý Mao cũng chỉ là một con cáo bị tóm chặt đuôi mà thôi, anh ta không thể làm gì hơn được nữa.

Vào buổi chiều sau khi tan làm, Tạ Mẫn Hành đích thân đến đón cô.

Cô, Nara và Chu Tuấn cùng nhau đọi thang g máy, nhìn thang máy đặc biệt không có ai sử dụng, Vân Thư nói: “Giá như Tần Ngũ có thể mở cho tôi một thang máy đặc biệt thì tốt.”

B của công ty bị hỏng vẫn đang sửa chữa, còn khu B thì lại gân với khu A của chúng ta. Tất cả nhân viên ở hai khu chỉ được sử dụng thang máy này.”

Vân Thư bước ra khỏi cửa công ty đã nhìn thấy chiếc xe công vụ hôm qua đậu ở đó, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa xuông xe Vân Thư đã vậy tay với Nara và Chu Tuần: “Chồng tôi đến rồi, bọn tôi đi trước, đi đường cần thận nhé.”

Nara và Chu Tuần cũng vẫy tay với Vân Thư.

Ngay lúc Vân Thư lên xe, cô quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư: “Chồng, em yêu anh rất nhiều.”

Tạ Mẫn Hành cười như đúng rồi: “Không có thưởng sao?”

Vân Thư: “Anh đang lái xe, anh muốn thưởng gì?”

Trên đường đi, Tạ Mẫn Hành trực tiếp lái xe đên tập đoàn Tạ Thị.

“Tôi còn một số việc phải làm. Em Nara: “Tiểu Thư, cô nói gì vậy?” Sau một lần liên lạc, tên của Nara dành cho Vân Thư đã thay đổi.

Chương 172:

Chương 172

Tên gọi của Vân Thư không thay đổi, dù sao cô cũng là nhân viên trẻ tuổi nhất văn phòng: “Nara, tôi không muôn chen chúc trong thang máy.”

Nara: “Nên cô muốn yêu cầu chồng cô lắp cho cô một thang máy mà chỉ cô có thể đi sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Đây không phải công ty của chồng tôi, không nên ngang ngược.”

Hai người họ đang nói chuyện, Chu Tuần đã ân cần nhắn thang máy cho họ.

“Thang máy. đến rồi, nhanh lên.”

Giọng nói của Chu Tuần truyền đến.

Vận Thư và Nara nhanh chóng bước đến.

Buổi trưa ở lầu một, người người đều đã giải tán.

Vân Thư hỏi Nara: “Công ty chỉ có thang máy này thôi sao?”

Nara: “Không phải, thang máy ở khu cùng tôi đến công ty, đợi tôi trong văn phòng.”

Vân Thư gật đầu: “Được.”

Thời gian trôi nhanh, lễ hội đèn lồng đang đền gân trong nháy mắt.

Vì Vân Thư là người trẻ tuổi nhất trong văn phòng và cô còn rất xinh đẹp, nên cô đã trực tiếp đảm nhận vị trí con cưng của tập đoàn.

Quản lý Mao đã chọn một người bạn đồng hành cho cô, chính là Ăn Kỳ.

Sau khi tan làm, ngày mai và ngày kia là cuôi tuần, cộng với ba ngày nghỉ lễ hội đèn lồng.

Thang máy ở khu B đã chuẩn bị xong, Vân Thư nhảy ra khỏi công ty, như thường lệ có một chiếc ô tô màu đen đang đợi cô ở cửa.

“Chồng!” Giọng nói phát ra trước khi người đến.

Nụ cười trên mặt Tạ Mẫn Hành nỏ rộ không ngừng.

Cao trào của tết Nguyên đán đang dần phai nhạt, những người trẻ bắt đầu chăm chỉ cho sự nghiệp của mình, thanh thiếu niên đã bắt đầu đi học, trẻ nhỏ vân đang ngậm núm v.ú giả trên xe của ông bà.

Vân Thư ở trong xe, nhìn qua cửa sổ nhìn những tòa nhà cao hai bên đường đang lùi dần.

Vân Thư hỏi: “Ông xã, hôm nay anh có đến công ty không?”

Tạ Mẫn Hành: “Hôm nay tôi sẽ không đi. Em muôn đi đâu?”

Vân Thư: “Về nhà. Ba mẹ sắp về rồi.

Em phải thụ dọn, nhà cửa, gọi người giúp việc trở vê.”

Tạ Mẫn Hành điều khiển xe, quay đầu.

Vân Thư mở căn nhà biệt thự Vân Đoan, căn nhà đã phủ một lớp bụi dày đặc sau thời gian dài không ở đó.

“Không tới một tháng mà bụi lại nhiều như vậy.”

Tạ Mẫn Hành nhìn tình hình không thể bận bịu dọn dẹp một hồi, hai người cũng dọn không xong: “Gọi điện thoại cho công ty dọn dẹp đi.”

Vân Thư: “Được.”

Vì vậy, Tạ Mân Hành liên lạc với nhân viên dọn dẹp, Vân Thư quay trở lại phòng ngủ và phòng làm việc của ba mình, sau đó hai người họ lái xe rời đi.
 
Chương 173


Chương 173

Tạ Mẫn Tây đã đến giờ bắt đầu đi học, cô ấy không ngừng than thở trên ghế sô pha: “Em vân chưa làm bài tập Ð xong, không muốn bắt đầu đi học.”

Vân Thư: “Bảo em ở Thương Kiều không chịu, học cái gì mà trung câp mười ba. Vừa lắm.”

Tạ Mẫn Tây biết mình sai, không khỏi phản bác: “Chỉ dâu, giúp em làm bài tập đi? Em xin chị đói”

Vân Thư: “Em còn bao nhiêu? Không phải là chưa viết chữ nào đó chứ?”

Tạ Mẫn Tây giả vờ đáng thương: “Em viết rồi, em có viết một chút.”

Vân Thư cầm quả táo trên bàn lên, cắn một miếng, mơ hồ nói với Tạ Mẫn Tây: “Bi tìm anh trai em đi. Không giúp được nhé.”

Tạ Mẫn Tây không còn cách nào khác tự quay trở về phòng, thắp đèn để làm bài tập.

Đến giờ ăn, Tạ phu nhân lo lắng: “Tiểu Thư, Mãn Hành, ăn tối.”

“Mẫn Tây, ăn cơm.”

Tạ phu nhân lại lên lầu gõ cửa phòng, làm việc của ông Tạ: “Đền giờ ăn rồi.

Ông nội Tạ đi cùng với quản gia xuống đã ngồi yên vị trí.

Những quy tắc trước đây trên bàn ăn bây giờ ở nơi đâu, ăn hay ngủ không nói lây một lời đều sẽ thành mây mù.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trong lêm thức thỉnh thoảng cãi nhau, Tạ phu nhân sẽ khiên trách hại người họ. Tạ Mẫn Hành vẫn luôn gắp thức ăn cho Vân Thư. Thức ăn anh gắp đều là những món Vân Thư thích ăn, đồng thời kiểm soát số lượng vừa phải.

“Cảm ơn chồng!” Vân Thư không ngại bày tỏ sự hài lòng của mình với Tạ Mãn Hành trên bàn ăn.

Tạ Mẫn Hành như nuôi một con thú cưng, chạm vào sau đầu Vân Thư vuốt ve vài lần.

Tạ Mẫn Tây: “Xì, chỉ là chị có chồng thôi.”

Vân Thư: “ Ít ra em không có.”

“Em không thèm.”

“Chứ không phải vì em không có à.’ Tạ Mẫn Tây: “Xin chị nhớ cho kỹ, em là em chông của chị. Không phải chị nên nịnh bợ em sao?”

Vân Thư gật đầu: “Phải nịnh bợ thì cũng là nịnh mẹ chúng ta, nịnh em làm gì?”

Vân Thư nói xong lập tức đứng dậy dọn đồ ăn cho Tạ Mẫn Hành, nói với NO Mẫn Tây: “Mãn Tây, sau này em kết hôn rồi sẽ biết. Em vẫn còn quá nhỏ.”

“Chị chỉ lớn hơn em ba tuổi.”

“Lớn hơn ba tuổi cũng là lớn, em có nghe thằng ngốc ba tuôi, chưa nghe qua thằng ngốc sáu tuổi à.’ Trong tình hình hôm nay, ông nội Tạ thông báo Vân Thư đã thắng.

Trở lại phòng ngủ, ngày mai Vân Thư không cần phải đi làm, còn có thêm ba ngày nghỉ, cô tắm xong thì lăn trên giường.

Tạ Mẫn Hành vào phòng làm việc đề hoàn thành công việc trong công ty.

Tạ Mẫn Tây cam chịu làm bài tập trong phòng ngủ.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Cao Duy Duy đang ngồi bên khung cửa số kiêu Pháp, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cô ta gân như quên mất mình là ai.

Bạch Phàm bước ra khỏi phòng g ngủ, trên eo chỉ quần một chiếc khăn tắm.

Anh ta mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh, uống cạn.
 
Chương 174


Chương 174

Cao Duy Duy đang mặc đồ ngủ, quay sang phía Bạch Phàm: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Bạch Phàm trao cho Cao Duy Duy một nụ cười quyên rũ, nhưng Cao Duy Duy chỉ cảm thấy buôn nôn.

Cao Duy Duy đứng dậy, ngồi trên ghế SÔ pha: “Anh muốn gì?”

“Em biết mà.” Bạch Phàm ngồi xuống ghê sô pha.

Cao Duy Duy: “Tôi đã trao nó cho anh.”

Bạch Phàm đặt chai nước xuống: “Sao đủ?”

Cao Duy Duy tức giận: “Chúng ta đều là nhân vật có tiếng tăm. Nếu tôi kiện anh, anh nghĩ mình có cơ hội trở lại màn ảnh rộng không?”

Bạch Phàm cười to: “Duy Duy, tôi không thê quay lại màn Enh rộng, em thì được sao? Cho dù có thể, em còn có thề ngắng đầu làm người sao?

Còn bạn trai của em còn cần đến em sao? Lần đầu tiên của em…” Nói xong, anh ta liếc nhìn Cao Duy Duy đây ân ý.

Cao Duy Duy siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Cho nên anh còn muốn làm gì?”

Bạch Phàm làm nũng nhìn Cao Duy Duy, ngón trỏ không ngừng xoa xoa môi dưới: “Bí mật? Suy nghĩ thử xem?”

“Không nghĩ còn hơn.”

Bạch Phàm xua tay: “Vậy thì chịu rồi.”

Nửa đêm, Vân Thư khát nước, dậy đi lây nước uông.

Đi ngang qua phòng Tạ Mẫn Tây, đèn vẫn sáng.

Vì vậy, cô gõ cửa bước vào: “Tạ Mẫn Tây, em đang làm gì vậy?”

“Làm bài tập, chị dâu. Ba ngày nữa tựu trường nôi.”

“Chuyện học hành nói thế nào rồi?”

Tạ Mẫn Tây: “Người ta tính có thể chuyên trở lại vào năm thứ ba trung học.”

Vân Thư: “Chị không thệ giúp em, anh trai và ba của em đều muốn em chịu phạt, xin lỗi Mẫn Tây.”

Tạ Mẫn Tây: “Không sao, chị dâu. Chị đi lấy nước sao? Lây giùm cho em một ly nha.”

Vân Thư xuống lầu lầy hai ly nước rồi quay lại phòng của Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây vẫn còn rất nhiều bài tập vê nhà, Vân Thư trông có vẻ đau lòng: “Mẫn Tây, đưa chị bài tập những môn sở trường của em, chị việt cho.”

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Tây vui vẻ ôm lấy Vân Thư: “Em biết chị dâu là thân với em nhát.”

Vân Thư nói: “Nhanh lên.”

Tối hôm đó, cả hai điên cuồng làm bài tập.

Rạng sáng, Tạ Mẫn Hành đã dậy.

sớm, hôm nay lại không có người ở bên giường.

Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành ôm nhiều lần trong âm thầm, bản thân cô cũng không ngang bướng, vừa năm trên giường đã ngủ, Tạ Mẫn Hành hài lòng, Sáng nay không có người, trên sô pha cũng không có người?
 
Chương 175


 

Chương 175

Tạ Mẫn Hành đi thẳng vào phòng ngủ của em gái mình, nhìn thấy cảnh tượng hai cô gái đang năm ngủ trên bàn, trên tay câm những chiệc bút viết cong queo, cũng như những dấu ngang dọc trên tờ giây bài tập, nhìn thoáng qua là biết ngay là cuộc chiến của Vân Thư khi Vân Thư đang ngủ gật.

Tạ Mẫn Hành lặng lẽ lấy cây bút trong tay em gái ra, bê cô ây lên giường đặp chăn bông, sau đó quay sang bên cạnh Vân Thư, đặt bút xuống, bề cô trở về phòng ngủ, đề cô yên giác.

Vân Thư tỉnh lại thì đã nằm trong phòng ngủ của mình, lăn lộn trên giường: “Chồng? Chồng ơi?”

Nhưng không ai đáp lại cô.

Mấy ngày tháng qua, từ ‘chồng’ được thôt ra một cách rât tự nhiên.

Vân Thư nghĩ thầm: Vậy thì mình sẽ ngủ tiếp.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa.

Tạ phu nhân không thể chịu đựng được nữa, Tạ Mẫn Tây nhận Bồi: cái tát mạnh vào mông.

Vân Thư là con dâu nên Tạ phu nhân chỉ khiển trách vài câu rồi rời đi.

Bàn ăn hôm nay chỉ có ba người phụ nữ, Vân Thư hỏi: “Mẹ, ông nội đi đâu vậy?”

Tạ phu nhân: “Đến thành phố gần đây vào sáng sớm rồi.”

“Khi nào về ạ?” Tạ Mẫn Tây hỏi.

Tạ phu nhân suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Ong của con không nói rõ.” Sau đó, bà ây. đọc tò báo buổi sáng hôm nay: “Gần đây không có chuyện 9 lớn xảy ra ở thành phố gần đây cả.

Vân Thư uống một ngụm nước, súc miệng xong: “Mẹ, con đoán là ông nội chỉ đi gặp một người bạn cũ, hoặc là có chuyện ở quân khu cần giữ bí mật.”

Tạ phu nhân cảm giác có một khả năng, khả năng thứ hai cao hơn: “Mau ăn đi, ăn xong đi chuyên hoa cho mẹ.”

“Mẹ, không đi có được không?”

Tạ phụ nhân: “Không, mẹ sẽ để hai đứa vừa giảm cân vừa tập thê dục.

Con xem bây giờ gây gây mới đẹp.

Thịt trên người hai đứa không ít đâu đó.”

Võ PhÙ.

Tạ Mẫn Tây: “…”

Sau lễ hội đèn lồng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đồng thời thở phào nhẹ nhõm, một người năm trên giường một người năm trên ghế sô pha lười biếng, cả hai nói: “Bài tập cuỗi cùng cũng xong.”

Vân Thư trở lại phòng, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa trở lại, đã lầu không ôm giường lớn của mình, lập ti nhảy lên giường: “Giường cưng ơi, tao yêu mi bắt đầu từ hôm nay, tao đã trỏ Về.”

“Bài tập xong chưa?”

“Xong rồi, hửm? Anh về rồi.” Vân Thư trực tiếp trả lời, vừa trả lời xong thì nghe thây giọng nói của Tạ Mẫn Hành nên quay đầu lại nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh ăn chưa?”

“Tôi ăn rồi.” Tạ Mẫn Hành đặt áo khoác lên ghế sô pha, nới lỏng cà vạt: “Ngày mốt ba mẹ sẽ về. Ngày mốt tan làm, chúng ta sẽ ra sân bay đón họ.”

Vân Thư: “Nhanh như vậy đã một tháng rồi, anh nhớ tới đón em nhé!”

“Ngày đó em đi làm hay tan làm đều không phải đích thân tôi đưa đón.” Tạ Mẫn Hành nhắc nhở.
 
Chương 176


Chương 176

Vân Thư: “Nói cũng phải. Đi tắm rửa rồi làm một giác thôi.”

Tạ Mẫn Hành hiếm khi nghĩ tới chế nhạo Vân Thư, vì vậy Hồ: “Muốn tắm cùng không? Tôi rảnh!”

Vân Thư duỗi một ngón tay ra và lắc lắc: NOI Vân Thư nhặt gối lên ném về phía Tạ Mẫn Hành: “Đêm nay anh ngủ trên sô Pha!”

Tạ Mẫn Hành hối hận muốn cắn lưỡi, trên giường còn có thể hôn, ôm ấp, nhưng hiện tại lại phải tự làm ám người.

Ngày hôm sau, chỉ có Vân Thư dùng bữa trong phòng ăn, Tạ phu nhân không có ở đó, ông ˆ Tạ cũng không ở, Tạ Mân Tây cũng vậy, Tạ Mẫn Hành cũng thế!

Vân Thư hỏi người giúp việc: “Ba mẹ đều không ở nhà sao?”

Người giúp việc trả lời: “Thiếu phu nhân, cô chủ đang ở trong khuôn viên trường. Hôm nay nhà trường báo tin, phu nhân và tiên sinh đang thu dọn hành lý cho cô chủ.”

Vân Thư gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của người giúp việc.

Tuy nhiên, lời tiếp theo đâu?

Hai người giúp việc nhìn vào mắt nhau có ý: Tôi đã trả lời xong, chuyện phu nhân và tiên sinh đã nói xong.

Vân Thư yên lặng vỗ trán, hỏi thẳng: “Chồng của tôi đâu? Sáng thức dậy.

không thấy anh ây, cả phòng tập thê dục cũng vậy.”

Người giúp việc chợt nhận ra Vân Thư muốn hỏi về cậu chủ.

“Thiếu phu nhân, cậu chủ ở phía sau cô.” Người giúp việc ân cần nhắc nhở.

Vân Thư: “Hả?” Ngay khi cô quay lại, người đàn ông trêu chọc nhìn Vần Thư, hai tay đút túi.

“Đã lâu không gặp, vợ nhớ anh lắm à2”

Vân Thư: “Cậu chủ Tạ, đừng lợi dụng eml”

“Chỉ em được gọi chồng, còn tôi không được gọi vợ sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Không được!”

“Ôi, chị dâu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, nhưng không cho dân đót đèn: àI Chờ sửa sang lại nhà, tốt hơn đừng chuyền tới đó, không có địa vị trong nhà quá rôi. Tốt hơn hết là sống trong căn nhà này, ít nhất có mẹ và bạ ở đây để chở che cho anh.” Tạ Mẫn Tây thu dọn đồ đạc, vừa bước đến nhà ăn thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa vợ chông Vân Thư, chịu không nồi mà nói vào máy câu.

Tạ Mẫn Hành tiếp lời em gái: “Mẫn Tây nói đúng.”

Ngay khi Vân Thư nhìn thấy Tạ phu nhân và ông Tạ đi tới, cô lập TẦU dập đuôi, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chỉ không đùa với anh cả của em, chị còn có thê bắt nạt anh ấy được sao? Chị cũng phải đánh lại anh ấy đã chứ.”

Tạ Mẫn Hành vuốt lông cho Vân Thư, sao mà thú cưng nhà mình lại dễ thương như vậy.

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Thư nghỉ làm kể từ khi cô đi làm!

Lý do: Chở em chồng đi học.

Trên đường đi, Tạ Mẫn Tây nhìn một đoàn người, bao gồm ba mẹ, anh trai cả và chị dâu, nhưng thiếu anh hai và ông nội.
 
Chương 177


Chương 177

Trên đường đi, Tạ phu nhân nói với Tạ Mân Tây: “Đừng chạy lung tung vào ban đêm, hãy giữ lây điện tin di động, ngày nào đó con sẽ cân gọi về nhà.”

Tạ Mẫn Tây đồng ý. Ông Tạ và .Tạ Mẫn Hành đang cô gắng tìm hiều xem có nên chấp nhận trường. câp trung học cơ sở sô mười ba này hay không.

Vân Thư nhắc điện thoại quay một đoạn video nhỏ, chú thích: Dáng vẻ đi học của công chúa nhỏ.

Sau đó gửi cho nhóm chat gia đình, đồng thời toàn bộ nhà họ Tạ và ba mẹ nhà ngoại của Vân Thư đều nhận được tin nhắn.

Xe của nhà họ Tạ tiến thẳng vào trường, hiệu trưởng đích thắn tiếp đón, chỗ đậu xe của hiệu trưởng giờ đã đậu xe của nhà họ Tạ.

Tài xế mang đồ của Tạ Mẫn Tây vào phòng ngủ trên lầu.

Hiệu trưởng nói chuyện với ông Tạ và Tạ Mân Hành.

Vân Thư theo Tạ Mẫn Tây lên lầu để dọn giường.

Phòng ngủ con gái và phòng ngủ con trai tạo thành một góc vuông, thêm cả phòng ăn vừa hay lại tạo thành một tam giác vuông cân, Tạ Mẫn Tây ở trên tâng ba.

Một phòng có mười hai người ở, có cả giường tầng, không có bàn, môi người một chiêc tủ nhỏ màu vàng, trong đó một số tắm gỗ trong tủ bị lật lên. Tạ Mẫn Tây đã đi trễ, chỉ còn lại chiếc giường tầng cuối cùng, mà giường này còn không tốt cho lắm.

Nhìn tâm gỗ ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy những chiếc gai móc ở trên.

Vân Thư chưa bao giờ sống trong ký túc xá như vậy, Tạ phu nhân cũng chưa từng gặp phải chuyện như té này, nhưng Tạ Mẫn Tây cũng chẳng quan tâm, giãẫm lên bàn đạp, rồi đi thăng lên.

“Mẹ, chị dâu, lấy cho em tắm khăn trải giường trong hộp. Em sẽ lót một lớp lên trước.”

Tạ Mẫn Tây gọi Vân Thư và Tạ phu nhân.

Vân Thư và Tạ phu nhân nhìn nhau, Vân Thư mở lời: “Mẹ, .‹hãy dẫn Mẫn Tây trở lại Thương Kiều, cái này…”

Tạ phu nhân cũng lo lắng: “Gọi cho ba con và Mẫn Hành yêu câu họ đến xem môi trường ở đây như thế nào, xem liệu họ có nỡ bắt Mẫn Tây sông ở nơi thế này không.”

Tạ phu nhân đặt tay lên giường tầng trên, nói: “Thanh sắt này thì bảo vệ được gì? Giường thì cao như vậy làm sao đây.”

“Đất nơi này là bê tông. Cảm thấy quá xót xa rôi.”

“Chiếc giường này chỉ là một mảnh gô, thậm chí không có nôi một tắm nệm cứng, sao người ngủ được đây.”

“Đây là tủ à?”

Sau khi Vân Thư kết thúc cuộc gọi điện thoại, cô lại vào ký túc xá, thây mười một cô gái khác và gia đình của họ đang choáng váng đứng hình khi thấy Tạ phu nhân.

Tạ Mẫn Tây cũng có chút xấu hồ, đây đầy Tạ phu nhân: “Mẹ ơi, con ồn.”

Tạ phu nhân thấy Vân Thư trở lại, bà ây hỏi: “Ba con và Mẫn Hành nói sao?”

“Mẹ, ba và Tạ Mẫn Hành chút nữa sẽ ghé qua đây.” Vân Thư trả lòi.

Tạ phu nhân lại phàn nàn thêm một vài lời, chau mày buồn bã, báu vật trận quý trong lòng bàn tay mình phải sông ở nơi gì thê này.
 
Chương 178


Chương 178

Một phụ huynh phàn nàn: “Gớm, mây người không sống ở đây, làm ló cái gì.”

Tạ phu nhân: “Đây mà gọi là làm lố à, còn chưa thấy tôi làm lỗ hơn đâu.”

Vân Thư bối rối, ngăn cản hai người cãi nhau, suy cho cùng thì Tạ Mãn Tây vận phải sông ở đây một thời gian ngắn.

“Mẹ, ba sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi.”

Tạ phu nhân vẫy gọi Tạ Mẫn Tây: “Con gái, đi xuống đây.”

Tạ Mẫn Tây nhìn quanh, xấu hỗ bước ra khỏi giường.

Vân Thư ra ngoài đón ông Tạ và Tạ Mẫn Hành trước, trong khi Tạ phu nhân và Tạ Mẫn Tây đang ở trong phòng ngủ.

Một lúc sau, ông Tạ và Tạ Mẫn Hành vội vàng chạy tới, theo sau là một ông già gây gò, với kinh nghiệm đi học nhiều năm, Vân Thự chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ông già này là hiệu trưởng, nhìn quả đầu ông ấy thì có thê biệt được.

Mười ông thì hết năm ông bị hói!

Vân Thư: “Chào hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Vương không biết Vân Thư, vì vậy Tạ Mân Hành giới thiệu: “Bà xã tôi.”

Hiệu trưởng Vương gật đầu: “Chào Tạ thiêu phu nhân.”

Vân Thư đề xuất nếu Tạ Mẫn Tây là người trung lập nhất, Tạ Mẫn Tây có thê tiệp tục học ở đây, Tạ phu nhân cũng không phải lo lắng về nơi nghèo nàn Tạ Mãn Tây sông. Tất nhiên, nếu Tạ Mẫn Hành và ông Tạ cảm thấy xót xa cho Tạ Mẫn Tây, tốt nhát là quay lại Thương Kiều, nên Vân Thư hỏi: “Chị dâu tôi có thể xin học ban ngày được không? Bởi vì môi trường này rất khó cho em ấy và cả chúng tôi.”

Hiệu trưởng Vương không biết về chỗ ở nơi Thương Kiều, ông ây đã chịu đựng khó khăn từ khi còn nhỏ nên ông ây rất hài lòng với nơi ở của bọn trẻ bây giờ.

Ông ấy nói: “Tạ thiếu phu nhân, điều kiện chỗ ở đã là tốt lắm rồi. Tôi nghĩ chúng ta đã từng sống trong căn phòng bị dột nước, còn không có cửa, nơi họ sông mùa hè có ban công và quạt. trần, đó là điều kiện tốt nhất cho họ.”

Vân Thư im lặng, nhưng vẫn lặng lẽ kéo mép áo khoác của Tạ Mãn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Có quạt máy?”

Hiệu trưởng Vương gật ở đầu: “Năm ngoái, trong ký túc xả mỗi nhà trường đêu lắp một cái quạt, chỉ 1o bọn trẻ đến mùa hè sẽ không thể ngủ ngon.”

Vân Thư không khỏi hỏi: “Mùa hè nóng bức còn có quạt, mùa đông lạnh thì phải làm sao? Đốt lửa ký túc xá?”

Hiệu trưởng Vương: “Mùa đông thì có thêm một lớp chăn bông.”

Vân Thư muốn giơ cái like cho sự trung thực của hiệu trưởng Vương!

Ông Tạ nghe vậy lập tức nhíu mày, Tạ Mẫn Hành thấy thé đề nghị: “Chúng ta đi xem đi.”

Đi đến ký túc xá 315, người đầy phòng, mây phụ huynh học sinh nhìn thây ba con nhà họ Tạ đến thì ngơ ngác, gương mặt Tạ Mãn Hành đi đến đầu cũng đều gặp chuyện như Vậy, đến đâu Vân Thư cũng có tình địch, lần này còn gặp nhiêu tình địch như vậy, còn nhỏ hơn cả mình, Vân Thư trợn trừng mắt nhìn bọn họ, đi lên ôm lấy cánh tay Tạ Mẫn Hành làm nũng: “Chông ơi, mau ôm em đi, em sợ lạnh!”

Tạ Mẫn Hành không rõ nguyên nhân, nhưng sau đó nhìn xung quanh một vòng, trong lòng lập tức hiều rõ, vì thế, nễ mặt vợ mình mà ôm lây So Cô: “Vợ à, lát nữa lên xe sẽ âm ngay.”
 
Chương 179


Chương 179

Vân Thư hôn lên sườn má Tạ Mẫn Hành, lúc này mới làm cho mấy nữ sinh vừa động xuân tâm thu hồi tầm mắt.

Trong lòng Tạ Mẫn Hành thầm nỏ nụ cười: Ghen rôi, thật đáng yêu.

Lúc này Tạ Mẫn Hành và ông Tạ mới nhìn thẳng vào ký túc xá, ông Tạ chỉ có một đứa con gái yêu quý, Tạ phu nhân không nỡ bao nhiêu thì ông ấy càng không nỡ bấy nhiêu.

Tạ Mẫn Hành thản nhiên nhìn: “Có thể ở là được.”

Hiệu trưởng Vương tiếp tục khen trường học, ông Tạ không hài lòng: “Hiệu trưởng Vương, tôi muôn mua lại trường trung học số mười bal”

Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong ký túc xá vừa thu hồi về lại đồ dồn vễ phía ông Tạ.

Đây rốt cuộc là ai vậy? Hiệu trưởng tự mình tiếp đãi, còn muôn mua trường học, máy phu huynh tâm tư bất chính lập tức đánh ánh mắt về phía con mình, ra hiệu phải mau chóng ôm đùi Tạ Mẫn Tây.

Hiệu trưởng Vương bị dọa sợ, lắp bắp: “Giám đốc Tạ, cái này… cái này không thê được.”

ma Mẫn Tây cũng mở miệng: “Ba, con học ở đây nửa năm, nửa năm sau con nhất định sẽ tự dùng sức mình quay lại Thương Kiều.”

Những người khác trong ký túc xá có thê không biết tập đoàn nhà họ Tạ, nhưng nhất định không thể chưa nghe qua danh tiếng của Thương Kiệu, học sinh có thê vào j .

Kiều chỉ có hai điều kiện, không gi thì quý. Học sinh giỏi đến đâu th không. thể vào trường đó, mà Tạ Mân Tây nói Thương Kiêu, điều này làm mọi người càng thêm tin tưởng nhất định phải nịnh bợ Tạ Mẫn Tây.

Vân Thư lại làm nững với Tạ Mẫn Hành: “Chồng ơi, anh nhìn xem hoàn cảnh như thê này, I Mẫn Tây ở đây sẽ phải chịu nhiều khổ SỞ, không bằng anh ban phát lòng tốt một chút, giúp em ấy chuyên về Thương Kiều.”

Tạ phu nhân cũng bắt đầu ra hiệu với ông Tạ: “Ông xã, chúng ta cũng chỉ . có một đứa con gái yêu dấu này. Từ nhỏ đến lớn, một chút khổ cực cũng chưa từng trải qua. ông xem ký. pc) xá như này, sao có thê nhẫn tâm, ông mau đi gọi điện thoại cho hiệu Tĩng Thương Kiều, cho con bé quay lại để Ông Tạ hơi dao động, Tạ Mẫn Hành lại rất bình tĩnh nhìn Tạ Mẫn Tây, hỏi: “Em muốn chuyền về Thương Kiều?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Anh, em có thể dựa vào năng lực của bản thân đề vào trường trung học sô mười ba, vậy nên em cũng có thế dựa vào chính năng lực của mình để trở về Thương Kiêu.

Tạ Mẫn Hành tán thưởng gật đầu: “Được. „ Vậy thì chờ tự bản thân em quay về Thương Kiều.”

Vân Thư: “Hả?”

Tạ Mẫn Tây: “Mẹ, chị dâu, coi như con đang rèn luyện bản thân đi, con muôn ở lại trường.”

Tạ phu nhân: “Đứa nhỏ này đúng là.”

Ông Tạ nghe con gái nói vậy cũng có chút đau lòng, nhưng trong lòng lại càng thêm tự hào, con gái ba là nhất!

.. Tạ phu nhân vừa đau lòng lại vừa tự hào, luôn nhìn Tạ Mẫn Tây, ánh mắt không thể dời đi.

Ông Tạ hỏi hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng Vương, trường trung học này vôn là tư nhân, nêu ông đồng ý, tôi rất sẵn lòng vung tiền mua lại trường trung học sô mười ba.”

Hiệu trưởng Vương xua tay: “Không không, giám đốc Tạ, tôi không bán trường trung học số mười ba đâu.

Đây là trường học, không phải cơ cấu thương nghiệp.”

Tạ Mẫn Hành: “Chắc hẳn hiệu trưởng Đ nhu hiểu lầm rồi, chúng tôi không ý định đề trường phát triển vì cơ in ¡ thương nghiệp, chúng tôi chỉ là vì em gái tôi có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn một chút, đợi sau khi con bé rời đi, trường học vẫn là của hiệu trưởng Vương. Chúng tôi coi như tiêu tiên đề yên tâm hơn.”
 
Chương 180


Chương 180

Vân Thư nghe xong chỉ cảm thấy: Đúng là một đám người chỉ biết quăng tiền qua cửa số!

Hiệu trưởng Vương vẫn lắc đầu: “Không được.”

Tạ Mẫn Tây giải vây cho hiệu trưởng Vương: “Ba, anh, hai người không cân phải vì con mà mua lại ngôi trường này, điều này sẽ mài mòn quyết tâm của con, hai người có tiền như vậy chi bằng đi quyên góp đi.”

Lúc này Vân Thư lại phát huy tác dụng.

“Ba, chồng, hai người muốn cải thiện điều kiện ăn ở của học sinh, còn hiệu trưởng Vương và Mẫn Tây thì lại không muôn trường bị thu mua. Vậy chỉ băng nhà ta bỏ tiền ra quyên góp cho mỗi ký túc xá của trường một điều hòa hai chiều, đông âm hạ mát, đổi lại toàn bộ giường, sơn lại tủ. Như vậy không phải tốt hơn sao?”

Tạ Mẫn Hành xoa đâu Vân Thư, nói với hiệu trưởng Vương: “Giường và sơn chắc chăn sẽ làm, chúng tôi bỏ tiền lắp đặt hệ thống điều hòa cho mỗi ký túc xá được chứ?”

Tất nhiên hiệu trưởng Vương cầu mà không được: “Được, được.”

Ông Tạ lại nhìn giường Tạ Mẫn Tây, sắc mái lo lắng không hề vơi bót.

Ngay lập tức ông Tạ cởi giày, vịn vào cái thang trên giường hai tâng, trèo lên.

Ông ấy không yên tâm, muốn tự mình cảm nhận cuộc sông của con gái mình trong nửa năm tới.

Sau khi trèo lên giường rất cứng, gai gồ xơ xác làm trầy xước chân, may thay ván gỗ khá bằng phẳng, ông Tạ nhìn lan can, sau khi dùng sức lắc xác nhận an toàn mới trèo từ trên giường xuống.

Tạ Mẫn Tây tiền lên ôm lầy y ông Tạ, . khóc nức nở làm nũng: “Ba à, con thật sự không có việc gì đáng liệt Ông Tạ vỗ bả vai con gái: “Không sao, ba sẽ tìm người xử lý cho con học ngoại trú, lúc nào muốn về nhà cũng được, không muôn về nhà thì trọ ở trường.”

Tạ Mẫn Tây nằm trong lòng ba khẽ gật đầu.

Tạ Mẫn Hành và ông Tạ đi ra ngoài với hiệu trưởng Vương bàn bạc việc quyên góp tiền, Tạ phù nhân và Vân Thư ở lại giúp Tạ Mẫn Tây sửa sang lại giường đệm.

Lúc giữa trưa, người nhà sắp phải rời trường, Tạ Mẫn Tây không dám đưa mọi người đến nhà ăn dùng cơm, cô ấy dám chắc nếu đề mẹ cô ấy đến nhà ăn, nhất định sẽ không đề cô ấy tiếp tục học ở đây, thà răng mời gia.

sư về nhà, cũng sẽ không để cho cô ây phải đến ăn cơm như thế này.

Tạ Mẫn Tây vừa kéo tay mẹ, vừa cằm lấy tay ba, lại lần nữa cam đoan với hai người họ cứ ba ngày sẽ gọi một cuộc điện thoại về nhà, cuói tuần bọn họ sẽ lại đây đón cô.

“Ói chà, xem ai thế này? Đây không phải là đứa con gái trơ trên sao?” Một giọng nữ xéo xắt bất chợt vang lên, Vân Thư nghe thấy rất quen thuộc.

Tạ Mẫn Tây dừng bước, lưng cứng đờ.

Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Tạ Mẫn Tây: “Tây Tây?”

Lúc này cả ông Tạ và Tạ phu nhân đều xoay người nhìn ba người đứng sau lưng.

Tạ phu nhân: “Mấy người biết con gái tôi?”

“Ôi chà, hóa ra là con gái mấy người, thật sự nên đem vệ dạy dỗ cho thật tốt, đúng là không được dạy dỗ cần thận mà.” Mẹ Lưu Hạo Trạch châm chọc.
 
Chương 181


Chương 181

Tạ phu nhân: “Bà là ai?”

Mẹ, chúng ta mau đi thôi.” Tạ Mẫn Tây muốn đề cho nhà Lưu Hạo Trạch một ¡ đường sông, lại có người cô tỉnh muốn tìm đường chết.

“Đi? Cô sợ mẹ biết chuyện đáng xấu hỗ của mình à?” Mẹ Lưu Hạo Trạch lại nhìn Tạ phu nhân nói: “Con gái bà quyên rũ con trai tôi, còn dẫn nhau về nhà gặp tôi, muôn yêu đương với con trai tôi, tôi để cho cô ta làm việc, cô ta còn đập chén vỡ đầy đắt, sau này.

con trai tôi còn phải ra nước ngoài, con gái bà còn muôn vọng tưởng đeo bám một bước thành phượng hoàng, đúng là nực cười.”

Tạ phu nhân đi tới, tặng bà ta một cái tát.

“Giữ cái miệng cho sạch sẽ chút.”

Bồ Lưu Hạo Trạch bị Tạ phu nhân thu hút, nhìn thầy hỗ cái nhà mình đang lườm, lập tức vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Đúng là hồ ly tinh, chẳng trách lại có thê sinh ra đứa con gái như vậy.” Mẹ Lưu Hạo Trạch càng muốn làm tới.

Mẹ Lưu Hạo Trạch muốn đưa tay „ đánh Tạ phu nhân, lại bị ông Tạ bắt được: “Cút.”

Vân Thư nhìn thây Tạ Mân Tây tức giận đên mức cả người phát run, hơn nữa người xung quanh càng ngày càng nhiêu, Vân Thư lập tức cởi khăn quàng cô, cởi cả áo gió tiện tay ném cho Tạ Mẫn Hành, vén tay áo lên: “Rác rưởi, lần trước tôi không đánh cho bà đến mức ba mẹ không nhận ra thì bà quên nhanh vậy sao, được!

Lần này coi như miễn phí cho bà chỉnh lại cả mặt luôn.”

Vân Thư đầy ông Tạ ra, hùng hỗ xông tới.

Nhanh như chớp, một chiêu chế địch.

Mẹ Lưu Hạo Trạch quỳ rạp trên mặt đất, miệng vẫn còn chửi bới.

Vận Thư trực tiếp đè mặt bà ta xuống đất, đầy › Vôi, lại còn ở công trường, người đến người đi, mặt mẹ Lưu Hạo Trạch chảy máu rất nhanh.

Lúc này Vân Thư mới thở ra, lôi bà ta đứng thẳng. dậy, túm tóc, lần trước đã đám vào mũi bà ta, lần này trực tiếp đấm vào mắt, biến mắt bà ta trông không khác gì con gấu trúc.

Hai hốc mắt trên mặt chảy máu, bà ta đau đón lăn lộn, Vân Thư phủi tay đứng dậy: “Dám sỉ nhục người nhà tôi, đúng là chán sống. Nếu lân sau còn để tôi thấy bà, vậy thì bà cứ chuẩn bị sẵn xe lăn với nạng đi.”

Tạ Mẫn Hành đợi Vân Thư xả tức xong, mới khoác áo gió lên người Cô: “Mau mặc vào, lạnh lắm đấy.”

Lưu Hạo Trạch và ba Lưu Hạo Trạch đứng bên cạnh, không hề đi lên đỡ bà ta dậy, cũng không dám ra tay, chỉ sợ mình sẽ bị đánh.

Vân Thư mặc xong áo lén nhìn sang.

phía Tạ phu. nhân, phát hiện bà ấy và ông Tạ lại vô cùng bình tĩnh, Tạ Mẫn Hành cũng vậy, dường như chỉ có cô và Tạ Mẫn Tây tức giận.

Một lúc lâu sau, Tạ phu nhân mới mở miệng: “Mẫn Hành, hủy hết con đường làm ăn của bọn họ cho mẹ.”

Vân Thư thề, cô chưa bao giờ thấy.

Tạ phu nhân lạnh lùng như vậy, nhất định là bà ây đang vô cùng tức giận.
 
Chương 182


Chương 182

Tạ Mẫn Tây cũng không bảo ba mẹ tha cho họ, chửi cô ây, cô ây có thê chịu đựng một hai câu, nhưng đã măng. chửi người nhà cô ây, các người chết cũng không hết tội.

Tạ phu nhân nhìn Lưu Hạo Trạch rất lâu. rôi mới mở miệng: “Câm cậu ta xuất ngoại. Đừng có mơ mộng đi du học nước ngoài!”

Đến lúc Vân Thư nhắc nhở: “Mẹ, nhà bọn họ đang trong diện di dời và đền bù.”

“Không phá.” Ông Tạ mở miệng.

Ông Tạ lại nói: “Công ty nào chuyên thu mua đất?”

Vân Thư: “Ba con…”

Ông Tạ gật đầu: “Công ty nhà con thì dê nói, ngôi nhà đó sẽ bị! bỏ hoang, chờ gia đình bọn họ chết rồi phá hủy!”

Vân Thư gật đầu: “Ngày mai ba con quay về, con sẽ nói với ông ấy.”

Lựu Hạo Trạch và người nhà cậu ta vân đang khiếp sợ, chưa lấy lại tinh thần.

Xung quanh có mấy người quay video, Vân Thư hơi lo lắng, Tạ Mẫn Hành nháy mắt với cô một cái, Vân Thư lập tức yên tâm, ông xã đương nhiên giỏi nhất!

Hôm nay Tạ Mẫn Tây vẫn bị lôi về, về đến nhà, Tạ Mẫn Hành đi giải quyết những việc này, Lưu Hạo Trạch vừa mới khai giảng ngày đầu tiên đã bị trường học “khuyên lui”.

Cả nhà bọn họ vẫn luôn mơ nêu phá bỏ và di dời, vậy gia đình nhà tnN họ có thể được đền bù máy trăm vạn từ hại căn nhà, vừa về đến nhà bọn họ đều nhận được thông báo bát động sản Vân Thị không thu mua khu đât đấy nữa, nói cách khác là khiến mộng đẹp bấy lâu nay của mây người bọn họ tan thành mây khói.

Mà Lưu Hạo Trạch bị dán “nhãn” trên người, trừ phi “nhãn” được giải trừ, thì cậu ta sẽ không có cách nào được xuất cảnh!

Lưu Hạo Trạch ở trong phòng gấp như kiên bò trên chảo nóng: “Làm sao đây? Mẹ mau nghĩ cách đi.”

Mẹ Lưu Hạo Trạch cũng chẳng khá hơn là bao, trên mặt quân băng gạc, hai hốc mắt đen sì, da đầu cũng bị Vân Thư dùng sức quá tàn nhân làm rớt một mảng tóc lớn, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Mẹ Lưu Hạo Trạch: “Mẹ không tin bọn họ là lão Thiên Vương, còn không phải là từ nơi đó ra à, để cậu con qua nói chuyện một chút là được.”

Cùng với đó lại là một tin dữ khác, ba Lưu Hạo Trạch bị bệnh viện sa thải.

“Tại sao lại như vậy?” Ba Lưu Hạo Trạch hỏi.

Người ở phía bên kia trả lời: “Chuyện ông dùng băng cấp giả bị bệnh viện tra ra được, cập trên cũng phái người sạ thải ông khỏi chức bộ trưởng hậu cần.”

“Là ai muốn sa thải tôi?” Lần này đầu óc ba Lưu Hạo Trạch nhanh thông nắm lấy trọng điểm.

“Nhà họ Tạ.” Nói xong nhanh chóng cắt điện thoại.

Ba Lưu Hạo Trạch càng nghĩ càng không đúng, lấy điện thoại mở mạng ra tra: Nhà họ Tạ.

Sau đó một loạt tin tức hiện ra làm cả nhà họ Lưu trợn tròn mắt.

Hai người đàn ông trên ảnh và hai người đàn ông hôm nay bọn họ gặp giông y hệt nhau.

Nhà họ Tạ chính là những nhân vật không thể đụng vào, bọn họ đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám làm bậy.
 
Chương 183


Chương 183

Sau đó ba Lưu Hạo Trạch lại tra tiếp tập đoàn Vân Thị, chỉ xuất hiện ảnh chụp chủ tịch Vân Thị cùng đồng sự phu nhân Vân Thị, còn có ảnh chụp ba người rất mờ, Vân Thư rát mơ hồ trên cơ bản không nhìn ra, nhưng buồi sáng hôm nay bọn .vừa mới gặp Vân Thư, trong nháy mắt lập tức nhận ra cô gái đó chính là người nối nghiệp của tập đoàn Vân Thị.

Mẹ Lưu Hạo Trạch ngồi bệt xuống đất: *“Xong rồi xong rồi.”

Ba Lưu Hạo Trạch lửa giận ngút trời, . chỉ còn cách đồ lên đầu mẹ Lưu Hạo Trạch: “Có mắt mà không thầy Thái Sơn, cái nhà này bị bà hại thảm, đều tại bà lắm lời.” Ba Lưu Hạo Trạch đã cảm nhận được tiền đồ xa vời, vì thế duỗi tay đánh mẹ Lưu Hạo Trạch.

Lưu Hạo Trạch nước mắt cứ chảy, vẫn luôn suy nghĩ: Phải làm sao đây?

Bầu không khí trong nhà họ Tạ cũng không vui vẻ gì, Tạ Mẫn Tây và Vân Thư mỗi người một bên dỗ Tạ phu nhân.

Nửa ngày đều không thấy phản ứng, mãi sau khi Tạ Mẫn Hành và ông Tạ xuông lầu, Tạ phu nhân mới giật giật mí mất.

Tạ Mẫn Hành: “Mẹ, giải quyết xong hết rồi.”

Tạ phu nhân mới thở ra một hơi.

“Mẫn Tây, nếu ở trường có người bắt nạt, con nhất định phải nói cho mọi người trong nhà biết.” Tạ phu nhân dặn dò Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây: “Mẹ yên tâm, trải qua việc sáng nay, trường học này làm gì có ai dám chọc con cơ chứ, nhà của chúng ta có nhiều tiền như Vậy ai dám chọc? Hơn nữa chị dâu con cũng có thể đánh nhau, ai lại chán ị sông tới mức đi trêu chọc con cơ chứ.”

Vân Thư: ”…” Coi như là lời khen ngợi đi.

Buổi chiều tài xế đưa Tạ Mẫn Tây đến trường học, Vân Thư muốn đến công ty, không thể vừa mới vào công ty Hà ngày thì hai ngày xin nghỉ, công việc tháng này còn chưa xong.

Trên xe Tạ Mẫn Hành hỏi: “Em học võ ở đâu thế?”

“Hả? À, lúc em còn nhỏ hay bị một cậu nhóc bắt nạt, thế nên đã xin ba đi học Taekwondo, lại còn học cả võ Sanda, cuối cùng chắc còn thiếu chưa học mỗi võ Thiếu Lâm thôi.”

Vân Thư giải thích.

“Cậu nhóc?” Trọng. điểm của Tạ Mẫn Hành lại nằm ở chỗ khác.

Vân Thư: “Ây, anh không biết đâu, cậu ta đi nước ngoài rồi.

“Tên là gì?” Tạ Mẫn Hành cảm giác được cậu nhóc này nhất định không tầm thường.

Vân Thư: “Giang Quý.”

Tạ Mẫn Hành nhớ kỹ trong lòng, cảm giác cái tên này rất quen tai.

Tạ Mẫn Hành đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Không phải em sợ máu à?”

Vân Thư nghỉ hoặc: “Không, anh hỏi làm gì?”

Sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, nói tiếp: “À, nều máu không nhiều thì vẫn bình thường. Hôm nay, máu trên mặt bà đó không đáng nhắc đến, hơn nữa lúc ây tâm tư em đều đặt lên việc đánh bà ta, chắc là em không đề ý.

Ha ha.”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, quyết định không vạch trần lời nói của cô.

Đến dưới sảnh công ty: “Chào anh, ông xã, nhớ tan làm tới đón em nhé.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom