Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 184


Chương 184

Tạ Mẫn Hành nhìn theo bóng cô tiến vào công ty rất lâu rồi mới rời đi.

Vân Thư đi vào ngồi ở trước bàn làm việc, quản lý Mao khách sáo đi tới: “Có mệt không? Cô có thể nghỉ một buồi trưa.”

Vân Thư lắc đầu: “Vừa mới làm quen với công việc, tôi không muôn lười biếng.”

An Kỳ ôm một đồng tài liệu đi đến chỗ Vân Thư: “Vân Thư, danh sách và ảnh chụp hôm nay chúng ta cân sàng .

Vân Thư nghỉ ngờ nhìn quản lý Mao: “Tại sao lại để hai chúng tôi làm chuyện này?” Cảm giác như đang lừa một đứa trẻ.

Quản lý Mao khoe khoang, giải thích: “Hai người đều mới tới công ty, phải học từ dưới trước, huồng hồ trong tay các người đều không có tài nguyên.

Nếu hai người học nhanh thì tuần tới hai người có thể ra ngoài bàn việc ký hợp đông.”

Vân Thư hiểu rõ, lập tức gật đầu.

Lời giải thích này có đạo lý, hiện tại đề cô đi ra ngoài ký hợp đồng, cô cũng sẽ không biết, dù sao thì cũng là vào từ cửa sau, cấp trên nói cái gì thì chính là cái đó.

Vân Thư kéo ghế ngồi xuống bàn mình, sau đó bảo An Kỳ ngôi xuống: “Cô xem cái này, tôi xem cái này.

Phân chia lao động.”

An Kỳ gật đầu: “Được.”

Nara với Chu Tuấn ghé đầu vào nhau lắm bẩm.

“Lúc hai chúng ta mới tới công ty chưa từng làm công việc thoải mái như vậy đúng không?”

Chu Tuấn nhỏ giọng: “Có ai trong công ty làm qua đâu? Chắc chắn là trong nhà Vân Thư vừa liên lạc với quản lý Mao bảo sắp. xếp công việc nhẹ nhàng một chút.”

Nara đồng ý gật đầu: “Có lẽ là chồng cô ây.”

“Có lý.”

Hai người họ lại lầm bẩm một hồi, mới tách nhau ra làm việc.

Cả buôi chiêu, Vân Thư và An Kỳ đều xem tài liệu, lúc An Kỳ đi đưa tài liệu đã sàng lọc đến văn phòng quản lý Mao thì nghe thấy quản lý Mao đang gọi điện báo cáo: “Tôi đã sắp xếp cho thiệu phu nhân công việc thoải mái nhất.”

“Không tốn nhiều sức, chỉ là lật máy trang tải liệu.”

“Vâng vâng vâng!”

Cả buổi chiều, công việc của Tạ Mẫn Hành không yên lòng, cứ cách một thời gian lại phải gọi điện thoại hỏi tình hình phía bên Vân Thư.

Sau khi quản lý Mao cúp máy thì thấy An Kỳ: “Có chuyện gì vậy?”

An Kỳ: “Chúng tôi đã xem xong tài liệu của quản lý Mao.”

Quản lý Mao vẫy tay: “Đặt ở đó rồi trỏ vê đỉ.”

An Kỳ mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng không mở miệng nữa mà lùi ra ngoài.

Cô ta tìm một nhân viên khác hỏi: “Cô vừa đến công ty cũng bắt đầu từ việc đọc tài liệu sao 2”

Nhân viên cũ: “Cô ngốc à, sao thoải mái được như vậy, cô đây là hưởng phúc của Vân Thư mới được xem tài liệu.”
 
Chương 185


Chương 185

Giây phút này, trong lòng An Kỳ phiền não không chịu nôi. Cô ta vốn không cho rằng cùng tổ với Vân Thư là phúc, ngược lại cô ta cho răng mình đã bị trì hoãn, thời gian cả buôi chiều chỉ để làm việc vô ích, lãng phí thời gian cả buổi chiều, hơn nữa còn chăng học được gì cả.

Nhưng Vân Thư lại không biết cô ta nghĩ vậy.

Sau giờ làm việc, Vân Thư và Nara, Chu Tuân đi về cùng nhau.

Nara cố tình duy trì quan hệ với Vân Thư: “Vân Thư, chồng cô đến đón không?”

Vân Thư gật đầu: “Anh ấy đang ở của.”

Nara: “Thật ghen tị, tôi cũng muốn có người đón.”

Chu Tuấn: “Cô ngồi ghế sau của tôi không? Tôi cũng có thê đón cô.”

Nara: “Cút đi, anh có thể giống sao, người ta là xe Limousine phiên bản giới hạn, anh là xe máy, có thê so sánh được sao?”

Chu Tuấn: “Nói trắng ra là cô muốn ngồi bến bánh.”

Nara: “Anh không muốn sao?”

Chu Tuần gật đầu: “Ai mà không muôn.”

Vân Thư không nghe [ hai người bọn họ đùa giỡn nữa: “Chồng tôi đến rồi, tôi đi trước. Mai gặp lại nhé.”

“Bye byel”

“Ngày mai gặp.”

Vân Thư nhảy nhót trở lại trong xe, Tạ Mẫn Hành lập tức đưa tay giữ Vân Thư, sưởi ấm tay cho cô.

“Hệ thống sưởi văn phòng không hoạt động sao? Sao tay lại lạnh như vậy.”

Vân Thư: “Lúc em đi ra ngoài đã vào nhà vệ sinh rửa tay.”

“Không có nước ấm sao?”

Vân Thư trợn trắng mắt, sao trong nhà vệ sinh công ty có nước ấm chứ?

“Anh nghĩ gì vậy, sao phòng vệ sinh có thê có nước âm chứ?”

Tạ Mẫn Hành khởi động xe, thuận miệng nói một câu: “Sẽ có nhanh thôi.”

Vân Thư không để ở rong lòng, về đến nhà chỉ còn lại bốn người ngôi ở bàn ăn.

Trong phòng ăn chỉ có tiếng . đũa chạm bát, không chút xấu hồ, ngẫu nhiên Tạ Mẫn Hành sẽ nói mấy chuyện thương nghiệp với ông Tạ, Vân Thư nghe không hiểu lập tức kéo Tạ phu nhân nói đông nói tây.

Ban đêm, Tạ Mẫn Hành lại bị vứt trên ghế sofa, Vân Thư nổi gan nói: Anh không ngủ em ngủi Tạ Mẫn Hành nhận thua, anh ngủ!

Anh có tự tin Vân Thư sẽ đau lòng anh, sau đó bảo anh lên giường.

Nhưng Vân Thư lại không có tâm tư này.

Vào đêm, một người I nằm trên giường, một người nằm trên ghế sofa.

Vân Thư nhẹ nhàng kêu lên: “Chồng.”

“Hả?” Trong đêm tối, âm thanh trầm . thấp từ Nữ: nhanh chóng đáp lại.

Trái tim Vân Thư lại đập thình thịch.

Vân Thư mở đôi mắt sáng ra trong đêm, chớp chớp một cái: “Chồng, khi nào thì ông nội trở về?”
 
Chương 186


Chương 186

Tạ Mẫn Hành: “Ông nội đến thành phó gần đây tham gia đại hội chính trị, mười ngày nửa tháng sẽ không trở về đâu.”

“Ông nội đã lớn tuổi, hơn nữa chỉ là chức tướng quân, sao Còn phải chạy loạn khắp cả nước vậy.”

Tạ Mẫn Hành: “Tướng quân là hư chức, nhưng tướng sĩ dưới trướng tướng quân cũng không thể khinh thường. Phó tông thông là học trò của ông nội, tổng tư lệnh quân đoàn An Thành là ông nội đề bạt lên… Còn có thân phận khai quốc nữa.”

Tạ Mẫn Hành không nói nữa, Vân Thư vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ quan hệ phức tạp bên trong.

Vân Thư nghiêm túc nói: “Quốc gia không để ý đến sức khỏe của ông nội sao?”

“Yên tâm, có quản gia đi củng nên sẽ không thành vẫn đề. Cũng có dẫn theo năm bác sĩ đi cùng.” “Tạ Mẫn Hành an ủi Vân Thư.

Vân Thư yên tâm, hơn nữa buồn ngủ tập kích, rât nhanh đã ngủ say.

Hôm sau, Vân Thư vừa đến công ty đã gặp / An Kỳ, Vân Thư thầy An Kỳ đứng đắn đo ở cửa quản lý Mao, nên hỏi: “An Kỳ, cô có việc tìm quản lý Mao sao?”

An Kỳ không ngờ Vân Thư lại đến công ty sớm như vậy, cô ta âp úng không nói gì.

Vân Thư ngồi ở vị trí của mình rồi bật máy tính lên.

An Kỳ nhìn văn phòng của quản lý.

Mao rôi lại nhìn Vân Thư, cô ta muôn học năng lực ở công ty, không muôn làm việc vặt, nhưng cùng tô với Vân Thư chỉ có thê làm chút công việc không nhẹ không nặng, hoàn toàn không rèn luyện được bản thân, cô ta muôn buông bỏ, không muôn chung tổ với Vân Thư nữa, những toàn bộ bộ phận ngoại giao chỉ có cô ta và Văn Thư là người mới tới, nếu như không cùng tô với Vân Thư thì sẽ không còn tổ nào nữa, hoặc là cô ta sẽ bị đuôi việc.

Cô ta không thể bị đuổi việc, cô ta buông bỏ chuyên ngành, nhất định đòi đến đây chính là vì tiền. Cả phòng làm việc đều biết thân phận của Vân Thư không giàu thì quý, phó tổng giám đốc còn gọi cô là chị dâu, quả thật kéo được quan hệ với Vân Thư sẽ rất tốt, nhưng An Kỳ lại không nghĩ như vậy.

An Kỳ ngồi về vị trí, mở máy tính lên, nhưng lại không tiến vào trạng thái công việc.

Hôm nay lại là xem tài liệu, lúc .An Kỳ đi đưa tài liệu lại nghe thầy quản lý Mao nịnh nọt bảo đảm với người trong điện thoại, tuyệt đối sẽ không đê Vân Thư phát hiện ra.

Ánh mắt An Kỳ khẽ run, trong lòng hình thành một Suy nghĩ.

Hôm nay, lúc Vân Thư tan làm rất vội vàng, không đợi được thang máy, bản thân đã vội vàng chạy băng câu thang bộ.

Nara thấy vậy không yên tâm nên đã chạy theo, Chu Tuân nhìn thang máy lại nhìn vê phía Vân Thư và Nara: ‘ dô, hai bà cô của tôi ơi, đợi tôi với.”

Chu Tuấn nói xong cũng chạy theo.

Sự thật chứng minh chạy thang bộ rất có tác dụng, Vân Thư xuống tới lầu một thì thở hồng hộc, Nara cũng thở dốc: “Vân Thư, cô vội gì vậy?”

Lúc này Vân Thư mới phát hiện Nara cũng chạy theo xuồng, phía sau còn có Chu Tuân: “A, hôm nay ba mẹ tôi về nước, tôi phải đi đón bọn họ, thời gian không kịp nữa. Tôi đi trước đây.”

Vân Thư nhìn thấy chiếc xe thương mại màu đen quen thuộc ở của thì lập tức vẫy tay về phía đó, rồi chạy đên cửa xe ngôi ở ghê phụ, mở miệng nói: “Chồng, nước.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư một đường chạy về phía mình, anh kiềm nén xúc động trong lòng, không chạy ra ngoài ôm cô.
 
Chương 187


Chương 187

Anh cầm chai nước từ giữa chỗ ngòi, mở nắp chai đưa cho cô: “Sốt ruột gặp tôi như vậy sao?”

Vân Thư uống nước, hòa hoãn lại: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em sốt ruột gặp ba em.

Tạ Mẫn Hành nhướng mày nhìn Vân Thư: “Ừm.”

Vân Thư “bốp” một cái vào cánh tay Tạ Mẫn Hành: “Nghĩ cái gì đó, không phải gọi anh là ba, là ba mẹ em.”

Tạ Mẫn Hành: “Tôi có nói gì sao?”

Vân Thư: “…” Thật xấu hổ!

Vân Thư đẩy Tạ Mẫn Hành ra, luống cuồng: “Mau lái xe đi.”

Tạ Mẫn Hành vui vẻ cười to.

Sau khi xe rời đi, phía sau có ống kính dài vân hướng về phía bóng xe bọn họ.

Đến sân bay, đúng lúc ông bà Vân năm tay nhau đi ra ngoài.

Vân Thư đứng ở phía trước, Tạ Mẫn Hành đứng phía sau cô, Vân Thư nhìn thây ba mẹ, nhảy nhót vẫy tay chào bọn họ: “Đây, mẹ ơi bên này.”

Nhảy quá vui vẻ, Tạ Mẫn Hành lo lãng cô bị trậc chân cho nên duỗi cánh tay ra ở phía sau, hai tay đè lại, ôm cô vào trong ngực, dùng cánh tay của mình khoanh tròn, vây quanh.

Vân Thư không để ý tới nhưng ông bà Vân lại rất tỉnh ý, hai người họ nhìn nhau cười, rồi đi về phía lồi ra.

Dọc theo đường đị, Vân Thư đều hỏi ông bà Vân đã ngắm được gì, về đến nhà hỏi cũng được kha khá.

Đến khu biệt thự Vân Đoan, mở cửa phòng.

“Wow, ông xã anh cừ lắm, tìm dì vệ sinh ở đâu mà lợi hại như: vậy, anh xem hoa này vấn còn tươi nè.” Vận Thư là người kinh ngạc tò mò nhát, vọt vào đâu tiên.

Tạ Mẫn Hành: “Tìm từ người giúp việc trong nhà. Em chạy chậm thôi.”

Buổi tối, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành không vê nhà họ Tạ mà ở trong biệt thự Vân Đoan, ông Vân đã biêt chuyện con gái đi làm, bà Vân thì cằn nhãn Vân Thư: “Bây giờ con còn nhỏ, còn là sinh viên, học mới quan trọng, con cũng không thiệu ăn thiếu .uông, chạy đi làm làm gì? Trì hoãn tốt nghiệp có vui không? Con xem kiểu tóc của con đều đã thay đổi kìa, tóc mái cũng vuốt lui sau rồi, đứa nhỏ này thật là!”

Từ sau khi đi làm Vân Thư đã chải tóc mái lui phía sau, đề lộ trán to, còn So chút tóc mai vụn rải rác ở hai bên, có vẻ hơi thành thục, thêm chút hương vị vui tươi đáng yêu, càng xinh đẹp hơn so với trước kia.

“Ôi, mẹ, do con đẹp quá, trước kia lúc đi học đều để đầu tóc học sinh, để tóc mái còn tóc ngăn, như này con cũng hợp, hơn nữa con cũng lập gia đình rôi.

Bà Vân: “Lập gia đình thì có liên quan gì đến kiểu tóc của con?”

Vân Thư nhẹ giọng nói: “Người không biết còn tưởng răng Tạ Mẫn Hành cưới trẻ vị thành niên đó.”

Tạ Mẫn Hành cách cô gần nhát, lúc nghe được những lời này, nước vừa đưa vào miệng lại bị sặc, anh thật sự rất muốn biết đầu óc Vận Thư được tạo thành từ gì.

Tạ Mẫn Hành bị sặc, Vân Thư hỏi: “Anh uông nước cũng có thể bị sặc sao?”

Cô vừa nói vừa vuốt lưng cho Tạ Mẫn Hành.

Ông bà Vân ngồi máy bay cả ngày cũng mệt mỏi: “Được rồi, ba và mẹ con đi nghỉ ngơi trước, hai đứa cũng mau về phòng ngủ đi.”

Sau khi hai người họ rời đi, Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành hỏi: “Anh ngủ chỗ nào?”
 
Chương 188


Chương 188

Tạ Mẫn Hành nhướng mày: “Phòng em.”

“Không được, trong phòng em chỉ có một cải ghê sô pha, anh năm không được đầu.”

Tạ Mẫn Hành: “Không phải có giư òng sao?”

Vân Thư: “Vậy cũng không được, giường của em chỉ có một mét rưỡi, không thể chứa anh được.”

“Tôi ôm em thì được.”

Vân Thư lắc đầu: “Không được!”

Tạ Mẫn Hành: “Em muốn ba mẹ cho răng hai chúng ta ly thân sao? Hay em muốn tôi ngủ trên mặt đất? Vợ tôi đúng là lạnh.”

Vân Thư nghĩ như thế nào cũng không phải, cuối cùng nói: “Hay chúng ta lén chuôn đi?”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư cười, đứng dậy hét lên trên lầu: “Ba, con..

Nhưng lời còn lại đã bị Vân Thư tay chặn lại: “Được, không phải là ngủ trên giường của em thôi sao, ngủ ngủ ngủ.”

Cuối cùng, Tạ Mẫn Hành đắc ý đi theo Vân Thư vào phòng của cô.

Lần trước vào phòng gọi Vân Thư xuông lầu ăn sáng, kết ‘ quả gặp được cảnh cô gái nào đó ngủ không mặc đô!

Hiện tại mới cần thận quan sát căn phòng này, rèm cửa số màu be, cửa số kiêu sát đất, bên cạnh là một chiếc ghế sô pha lười màu trà sữa, một cái bàn nhỏ hình tam giác màu gõ, trên mặt đất được đặt một cái túi máy tính, đệm màu vàng sáng, đầu giường màu trắng, một bên là chiếc tủ nhỏ da mêm, phía trên đặt đèn bàn, đầu chân còn có một bàn trang điểm màu trắng sữa, trên ghế có thể nhìn ra dụng tâm của chủ nhân.

Tạ Mẫn Hành đi đến đầu giường, mở cửa phòng thay đồ của Vân Thư, bên trong thật sự là đủ kiểu quần áo.

Vân Thư đây cánh tay mở cửa phòng thay đồ của Tạ Mẫn Hành ra, kinh ngạc nói: “Wow, chồng, trở về nhất định phải tăng lương cho dì giúp việc nhà chúng ta đó.”

Tạ Mẫn Hành đi theo Vân Thư vào phòng thay đồ, chỉnh tè, phân loại có trật tự, hơn nữa góc nhỏ còn để túi thơm nhỏ.

Vân Thư: Tem chưa bao giờ cần thận như vậy cả.”

Tạ Mẫn Hành: “Rất tốt.”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Hả2”

Vân Thư khó hiểu, mà Tạ Mẫn Hành cũng không giải thích.

Giường ngủ một mình thì rộng, mà ngủ hai người thì lại chen chúc. Hai người ôm nhau là vừa đẹp.

Tạ Mẫn Hành rất tự nhiên, trực tiếp ngồi ở bên giường, duôi đôi chân thon dài đặt chéo lên giường, lưng tựa vào đầu giường.

Vân Thư ném cho anh một tờ báo: “Nè, trong nhà chỉ có báo, anh xem trước, em tắm xong rồi anh đi tắm.”

Tạ Mẫn Hành nhận tờ báo, tiện tay lật hai cái, đây là báo của mấy ngày trước, ăn đã xem qua, nhưng giờ phút này anh lại muôn tiệp tục đọc, không vì cái gì khác mà là vì vợ anh.

Vân Thư lại bị Tạ Mẫn Hành mê hoặc…

Vân Thư thầm nghĩ: Đọc một tờ báo còn có biêu cảm, thật sự là…
 
Chương 189


Chương 189

Có cô vợ nào suốt ngày bị chồng mình mê hoặc đến ngây ngôc không, ngoại trừ cặp vợ chồng này thì đúng là không có ai.

Tạ Mẫn Hành rát hài lòng, giả vờ cũng phải giả vờ đến cùng, Vân Thư mơ màng một lúc thì lấy lại tinh thần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, câm áo quân đi xuông lâu tăm rửa.

Nhà họ Trạch, sau khi ông Tạ trở về thì thấy trong nhà không có bọn trẻ, chỉ có Tạ phu nhân đang ngồi cắm hoa.

Ông Tạ: “Bọn trẻ đâu rồi?”

Tạ phu nhân: “Đêm nay Tạ Mẫn Hành và Vân Thư ở nhà ngoại, không trở VỀ.

Ông Tạ điềm nhiên gật đầu.

“Ăn cơm chưa?” Tạ phu nhân hỏi.

Ông Tạ: “Rồi.”

Ông ấy đã ăn bữa tối, một mình Tạ phu nhân lại không có khẩu vị nên đi căm hoa.

Rõ ràng vợ chồng là người có quan hệ thân mật nhất thế giới, mà hai người họ chỉ nói chuyện khi có bọn trẻ, lúc không có ai chỉ như người lạ qua đường hỏi thăm mây câu.

Phòng sách, ông Tạ nhận một cuộc điện thoại.

“Lúc nào thì anh qua đây?”

Ông Tạ: “Anh đang ở nhà. Có việc gì sao?”

*Ừm, nhớ anh rồi, hôm nay qua đây với em được không?”

Ông Tạ: “Muộn chút anh sẽ qua.”

“Được. Em đợi anh.”

Ông Tạ cúp điện thoại, cảm \ thầy ở nhà cũng ngại ngùng nên câm lây áo khoác vùa cỏi ra, đi xuống lầu.

Người giúp việc bưng bữa tối ra: “Thưa ngài, có thê dùng bữa chưa?”

Ông Tạ: “Tôi ăn rồi. Phu nhân đâu?”

Sau khi về nước nhà họ Tạ mới thuê người giúp việc, nên họ vốn không biệt gì về việc của nhà họ Tạ giỗng Vân Thư.

“Phu nhân đến lều hoa rồi. Ngài đi đâu vậy? Có cần nói với phu nhân không?”

Ông Tạ: “Không cần. Mọi người ăn trước đi.”

“Bọn tôi đã ăn rồi, đây là chuẩn bị cho ngài và phu nhân.”

Ông Tạ gài nút áo lại hỏi: “Phu nhân chưa ăn sao?”

Người giúp việc lắc đầu: “Chưa, luôn đợi ngài.”

Ông Tạ dừng động tác gài nút lại, trong lòng rung động.

Người giúp việc đích thân lui xuộng, ông ây nhìn vệ phương hướng lêu hoa, sau đó dặn dò người giúp việc: “Làm nóng lại thức ăn đi, đợi phu nhân ra rồi múc ra.”

Còn bản thân ông ấy lại ngồi trong xe, khỏi động xe chuẩn bị xuông núi.

Tử Kinh Sơn bây giờ là ban đêm, đèn sao trên núi lâp lánh.

Giống như ánh sáng của ngôi nhà, mà đây mới chính là nhà.
 
Chương 190


Chương 190

Tạ phu nhân rửa sạch bùn đất trên tay, đi ra khỏi lều hoa, người giúp việc lập tức đuổi theo: “Phu nhân dùng cơm chưa?”

“Tiên sinh đang làm gì vậy?”

“Ngài ấy đi ra ngoài rồi.”

Tạ phu nhân dừng lại một chút, sau đó đi vê phòng ngủ nói: “Tôi không đói, đi xuống đi. Không cần chuẩn bị nữa.”

“Tiên sinh…” Người giúp việc còn chưa dút lời.

Tạ phu nhân đã ngắt lời: “Tôi đi nghỉ.”

“Vâng, phu nhân.”

Ông Tạ lái xe rời khỏi Tử Kinh Sơn dưới ánh đèn. Mỗi một ánh đèn trên đường, từ sáng đến tối đều báo hiệu nhà càng ngày càng cách xa ông Tạ.

Trong lúc chờ đèn đỏ, ông ấy cầm điện thoại gọi tới sô cô định của nhà họ Tạ.

“Alo, phu nhân dùng cơm chưa.”

Người giúp việc trả lời: “Thưa ngài, phu nhân không ăn, bà ây đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.”

Ông Tạ ừm một tiếng rồi kết thúc nội dung điện thoại.

Mười phút sau, ông Tạ vốn đã rời đi lại trở vê nhà.

Tạ phu nhân tắm rửa xong, quần khẩii tắm đứng sấy tóc trong phòng tắm.

Lúc ông Tạ đây cửa vào phòng ngủ, thấy không có ai trong phòng, nghe.

thây tiêng vù vù trong phòng tắm nên lập Tú đây cửa ra.

“Lạch cạch!”

“AI” Tạ phu nhân hoảng sợ, khiếp sợ kêu lên thột tiếng, hai tay đè ngực lại, máy sây tóc cũng rơi xuông đất.

Ông Tạ bị Tạ phu nhân kêu lên sợ hãi ngây ra.

Tạ phu nhân lại hỏi: “Không phải ông đi rồi sao, sao lại trở về vậy?”

Ông Tạ: “Ừm, trở về có việc.” Nói xong ông ấy lại hỏi: “Sao bà không ăn cơm?”

“Ò, bọn nhỏ đều không có ở nhà, một mình ăn cũng không có khẩu vị, xem như giảm cân đi.” Tạ phu nhận kéo áo ngủ đặt ở đó, thay khăn tắm. Vừa thay vừa trả lời.

Ông Ta đi qua nhặt máy sấy tóc trên mặt đất đặt lên bồn rửa mặt, giọng điệu không nghe được cảm xúc: “Giảm cân cái gì, bà lại không mập, đừng học Mẫn Tây với Tiểu Thư mà đi giảm cân, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, cân bà quan tâm hai đứa nó, kết quả hai đứa nó lại lây nhiễm cho bà.”

“Nhưng có lúc hai đứa nhỏ đó nói rất có lý. Không thể bác bỏ.” Tạ phu nhân bất giác oán giận những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày với ông Tạ.

“Con người sống cả đời không thể buông thả như vậy, phải tinh tê lên.”

“Tinh tế chính là giảm cân sao?”

“Không phải, tinh tế tương đương với cái đẹp.”

 
 
Chương 191


Chương 191

“Bà cũng rất tinh tế.” Ông, Tạ đứng bên cạnh Tạ phu nhân, “đây lưng Tạ phu nhân ra ngoài: “Đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rôi tinh tế.”

“Không phải, tôi cảm thây hai đứa nó nói rất có đạo lý, trước khi giảm cân là táo, sau khi giảm cân sẽ biến thành trân châu, trực quan kém rất nhiều.”

“Có người thích ăn táo.”

Tạ phu nhân bị ông Tạ đầy ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc đã bưng thức ăn vào.

Tạ phụ nhân từ bỏ ý định: “Ông có biết giảm cân tương đương với phẫu thuật thâm mỹ không.”

“Phẫu thuật thầm mỹ đâu dễ dàng như vậy, nêu phẫu thuật thẳm Ôn thật sự dễ dàng thì còn cần làm gì nữa.”

Trong lúc nói chuyện Tạ phu nhân đã ngồi trên ghé, nhìn thức ăn nóng hồi trước mặt, lại nhìn người đàn ông đối diện, trái tim nghẹn ngào nói: “Đàn ông không hiểu.”

“Bà là phụ nữ, bà hiểu là được.” Ông Tạ đặt đũa xong: “Được rôi, mau ăn đi. Tôi đi vào tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn.”

Ông Tạ nói xong bắt đầu cởi nút áo.

Tạ phu nhân vốn đói bụng, cầm đũa bắt đầu ăn bữa tối hôm nay.

Sáng sớm, Vân Thư thoải mái lăn lộn trên giường, lúc này mới ý thức được bên giường không có ai.

Vân Thư đã quen với việc này.

Nếu buổi sáng rời giường còn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành thì cô mới bất ngờ.

Bà Vân gõ cửa: “Con mau dậy đi, ba và Mẫn Hành đều ở dưới lầu chờ con đó.”

“ii?

Vân Thư duỗi chân đá văng chăn ra, duỗi thất lưng nhảy xuống từ trên giường.

Mười phút sau, người xuất hiện trong phòng khách.

Ông Vân: “Dô, xem như đã tỉnh rồi.”

Vân Thư: “Ba, con dậy đủ sớm, bây giò vẫn chưa đến tám giờ.”

Ông Vân cười nói: “Sáng sớm Mẫn Hành đã chạy bộ với ba, chưa đến sáu giờ mẹ con đã tỉnh dậy, con còn sớm sao? Nói ra có mắt mặt không đó”

Vân Thư cũng không khách sáo: “Mát mặt gì chứ, hơn nữa đều là người một nhà, mắt mặt cũng chỉ có người một nhà chúng ta biệt.”

Sau đó cô nhìn xung quanh một vòng: “Hả? Cơm đâu, ăn gì vậy?”

Bà Vân bước ra khỏi nhà bếp: “Được rôi, hai ba con im lặng một lÚê đi, đã đến lúc ăn cơm rôi.

“Wow, mẹ đích thân xuống bếp.” Vân Thư chạy tới dán lên người bài Vân: “Me ơi, con yêu mẹ rất nhiều, hôm nay có cháo thịt nạc trứng gà mà con yêu thích không?”

Bà Vân lắc đầu: “Buổi sáng đừng ăn mặn, cháo gạo trắng và vài đĩa rau là được.”

Vân Thư hơi mất mát: “Được rồi.”

Nhưng chỉ trong chốc lát, Vân Thư lại ầm ï: Mẹ, hôm qua hai người ngủ thế nào? Có quen không?”

Bà Vân: “Nhà đã ở máy chục năm, chắc chắn là quen rôi, đêm qua ba với mẹ con ngủ chung một cái gôi nữa đó.”

“Vậy thì được.”
 
Chương 192


Chương 192

Sau bữa ăn, bà Vân đi đến tập đoàn Vân Thị với ông Vân, còn Tạ Mẫn Hành lại dẫn Vân Thư trở về công ty.

Anh đưa Vân Thư đến dưới lầu công ty, dặn dò mây câu, mắt thây Vân Tin đi vào cửa lớn công ty mới lái xe rời đi.

Vân Thư vừa đến công ty, Nara đã chạy đến trước mặt: “Lại là chồng cô đưa đi làm sao? Cô cũng ngược bọn độc thân chúng tôi quá rồi đó.” Ngày thường Vân Thư ngược đãi bọn độc thân.

Vân Thư: “Chu Tuần không đợi cô sao. Là cô luôn muốn độc thân mà.”

Nara: “Có muốn nói chuyện đàng hoàng không đó.”

Vân Thư: “Được chứ!”

An Kỳ ngồi ở vị trí làm việc nhìn Vân Thư và Nara nói chuyện, cô ta đứng lên đi đến phòng làm việc của quản lý Mao.

Không lâu sau, An Kỳ đi ra ngoài, đặt một tập tài liệu lên bàn của Vân Thư: “Vân Thư, đây là nhiệm vụ hôm nay của chúng ta.”

Nói xong, còn thêm một câu: “May mà tôi theo kịp thời gian, mỗi ngày đều thoải mái, lúc chị Nara và anh Chu Tuần vào công ty cũng không có rảnh được như vậy đúng không, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại hẹn thời gian đi nói chuyện với khách hàng. Tôi củng tô với cô nên nhận HicG ánh sáng của chồng cô đó.” Dù sao cũng là sinh viên mới ra trường nên diễn xuất của cô ta không kém, lúc này Vân Thư, Nara nhìn nhau.

Vân Thư và Nara không hẹn mà cùng nhìn nhau, Vân Thư nhìn An Kỳ, cũng học theo biểu cảm may mãn trên mặt An Kỳ nói: “Thật sao? Xem ra hai chúng ta thật sự là may mãn, theo kịp thời gian.”

Nara nghĩ: Vân Thư là một cô gái nhanh nhẹn.

Nụ cười trên mặt An Kỳ cứng đò, sao lại không giống như cô ta dự đoán?

Vân Thư lại nói: “Vốn tôi đến làm việc chính là muốn kiếm tiền lương thanh nhàn, lần này thì hay rôi, mỗi ngày đều xem ảnh, chọn máy chị gái xinh đẹp với mây anh đẹp trai, môi tháng còn câm tiên lượng cả vạn tệ, như vậy rất hợp ý trấm.”

An Kỳ nặn ra nụ cười giả, lời nói của Vân Thư giỗng như cô cũng nghĩ như vậy.

Án tượng của Nara đối với An Kỳ chính là cô gái này có EQ thấp, lon nữa sẽ không tùy cơ ứng biến, lợi ích tâm mạnh.

Nara trở lại vị trí lầy tài liệu trên bàn che mặt, xoay ghế đến bên cạnh Chu Tuần: “Chu Tuấn, lại đây.”

Chu Tuần nghe được âm thanh, nhìn Nara làm dáng vẻ lén lút hỏi: “Sao vậy?”

Nara: “Kế cho anh một chuyện.”

Chu Tuần không nói gì, tay đỡ lấy trán: Tha cho anh ta đi, anh ta thật sự không có hứng thú với chuyện của con gái. Nhựng vì thích Nara nên anh ta không thể từ chối.

“Được, tôi nghe.”

Nara kẻ lại chuyện của Vân Thư và An Kỳ, cuỗi cùng hỏi: “Anh nghĩ sao?”

Chu Tuần thở dài thật sâu: n con gái đúng là không dễ dàng.

chuyện gì sao không nói Tiệp mặt, lại không ảnh hưởng đến gì, nhất định phải Vòng vo sao.”

Cho nên, một buổi sáng Vân Thư và An Kỳ luôn giám sát nhau hoàn thành công việc của buồi sáng.

Giờ ăn trưa, Vân Thư muốn đến nhà hàng, Nara kéo cô ra khỏi công ty: “Hai chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Vân Thư nhìn hướng nhà hàng của công ty, quyết định: “Đi, ra ngoài ăn, cô đi gọi Chu Tuần đi.”

 
 
Chương 193


Chương 193

“Hôm nay đừng gọi anh ta, hai chúng ta đi thôi.”

Đến phòng ăn, Nara do dự nhiều lần cũng mở miệng hỏi: “Cô và An Kỳ không sao chứ?”

Vân Thư: “Cô nói buổi sáng à?”

Nara gật đầu.

Vân Thư: “Hai chúng tôi không sao, nên thế nào nữa, coi như tôi chưa từng nghe qua lời của, buồi sáng, nếu cô ấy không muốn ở tổ với tôi thì có thể xin điều động với quản lý Mao, không phải công ty có quy định trong vòng một tháng cho phép thay đôi bạn cùng tô sao.”

Nara: “Vân Thư, không lẽ cô thực sự đến công ty chơi sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Chắc chắn không hải, tôi muốn chơi tất nhiên sẽ thối ở trường, tôi đã nghỉ học một năm đề làm việc đương nhiên là muốn kiếm tiền. Nhưng t tôi sẽ không đi tìm quản lý Mao xin đổi nội dung công việc, ở công ty tôi chỉ là một nhân viên, nghe theo mệnh lệnh của cập trên là điều cơ bản nhất, tôi cũng sẽ không vê nhà âm ï với người nhà tôi, không bảo bọn họ xã giận giúp tôi, không đến mức đó, hơn nữa quản lý Mao tất nhiên Có sắp xếp của anh ây, tôi tin anh ây.”

Vân Thư nói rất thành khẩn, cũng rất thẳng thắn.

Nara buồng, lỏng, trái tim cũng như rơi xuông. đất: “Vậy nêu cô muôn thay đổi bạn cùng tổ, thì cô có thể chọn tồi hoặc Chu Tuần.”

Vân Thư cắn đầu đũa nói: “Tôi chia rẽ hai người, Chu Tuần sẽ hận chết tôi đó.”

Trên mặt Nara không chút thẹn thùng, mà thoải mái phât tay: “Yên tâm, tôi sẽ cảm ơn cô chết đi được. Cô giàu có như vậy, tôi không thể cầu dưng Vân Thư chọc Nara: “Sao cô biết tôi nhất định sẽ chọn cô?”

Nara muốn đánh người!

Giờ ăn trưa, Vân Thư lại hỏi Nara một SỐ câu hỏi, ví dụ như hoàn thành hợp đồng ở bên ngoài, tìm được một ng hệ sĩ thì bản thân được bao nhiêu? Lại Ví dụ làm thế nào đề nhanh chóng tìm được nghệ sĩ… những đề tài này đều trợ giúp Vân Thư rất nhiều.

Buổi chiều lại dành thời gian trong việc xem ảnh.

Giờ tan làm đã đến, Vận Thư đi sau cùng, Nara và Chu Tuần cũng chờ cô.

Công ty có người khinh thường Nara, cho răng cô ta muốn leo cao, mà Nara cũng không phủ nhận, lúc đầu quả thật cảm thầy Vân Thư rất CÓ tiên, sau đó rât thích tính cách của cô, con người của cô. Rất khó hiểu, không thể nói Vân Thư chỗ nào cũng tôt, nhưng ở chung với cô lại rật thoải mái, rất vui vẻ, nêu vui vẻ thì tất nhiên phải ở chung nhiều hon.

Mà đối với Chu Tuần, mọi người thì trào phúng chiếm đa só.

Nhưng mọi người cũng phải phục năng lực công việc của hai người họ ở bộ phận ngoại giao là đứng đàu.

Vân Thư thu dọn đồ đạc, kéo cánh tay Nara ra ngoài.

Vân Thư tò mò hỏi: “Nara, tiền lương của cộ cộng thêm phần trăm không tính tiền thưởng cuôi năm, một năm cô ít nhất cũng có bốn năm mươi vạn, tại sao lại không mua xe? Đi lại rất thuận tiện mà?”

Nara: “Sao cô không hỏi Chu Tuấn?

Không phải ngày nào anh ta cũng ởi xe máy sao.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Vân Thư trêu chọc Nara: “Không giông nhau, nếu như cô muốn xe, Chu Tuần sẽ mua cho cô một chiếc.”

Nhìn thầy chiếc xe thương mại màu đen quen thuộc trước công công ty, Nara thông minh kết thúc chủ đề này: “Chồng thân yêu của cô đến rồi, mau đi đi, tôi cũng đi đây.”

Vân Thư biết ý của Nara, phát phất tay với cô ta và Chu Tuần: “Ngày mai gặp lại.”

Sau khi Vân Thự lên xe, Tạ Mẫn Hành tự giác thắt dây an toàn giúp cô.
 
Chương 194


Chương 194

“Về nhà? Hay là đi dạo nơi khác?” Tạ Mân hành hỏi.

Vân Thư: “Về nhà đi, mệt rồi.”

Cả đường, Tạ Mẫn Hành lái rất chậm, hơn nữa là giờ cao điểm tan làm, đi đi dừng dừng, nửa ngày Vân Thư không có tiêng động, lúc này Tạ Mẫn Hành mới phát hiện người đã ngủ thiếp đi.

Tạ Mẫn Hành mở thêm sưởi ấm, xe chạy trên đường nhựa, chậm rãi chạy vê phía nhà họ Tạ.

Tạ phu nhân lại cắm hoa của bà ấy và giết bị bữa tối.

Mặt trời lăn phía tây bọn họ mới về đến nhà, Vân Thư tỉnh lại, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư đi vào phòng khách.

Vân Thư nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân trong lều hoa, Vân Thư ngáp một cái, buông tay Tạ Mẫn Hành ra: “Anh về trước đi, em đi tìm mẹ.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu, đi vào bên trong.

Vân Thư đi về phía lều hoa.

“Mẹ, mẹ đang bận gì vậy?” Vân Thư vừa vào lêu hoa đã hỏi.

Tạ phu nhân: “Tiểu Thư về rồi à, những thứ này là mẫu đơn mới về, mẹ đang trộng nó, những thứ này đều được chuyền từ Lạc Dương qua đây đó.”

Vân Thư cởi áo khoác đặt ở một bên: “Mẹ, để con giúp mẹ.”

Tạ phu nhân: “Đều là bùn đất, con giúp mẹ đưa hoa đi.”

Vân Thư đồng ý.

Vân Thư rất thích những chuyện tốt đẹp mà con người cũng vậy. Vân Thư thích dáng vẻ cao quý của Tạ phu nhân, sau một thời gian tiếp XÚC với Tạ phụ nhân, cô luôn muôn học tâm thái điềm tĩnh từ trên người bà ây, mặc dù mới bắt đầu có chút trông vui nhưng trong nhà này hiểu Vân”

Thư nhất là Tạ phu nhân, an ủi Tạ phu nhân còn là Vân Thư.

Vân Thư là người nhanh nhẹn, rất nhạy cảm với chuyện xung quanh, Tạ phu nhân cũng rất nhạy cảm, lúc một mình sẽ u sầu nên lúc có thời gian Vân Thư sẽ chủ động ở bên cạnh bà ây, cũng xem như gia tăng tình cảm mẹ chồng nàng dâu.

Nếu như nói Tạ phu nhân ghét Vân Thư thì là nói dồi, trong lòng bà ây đã xem Vân Thư là người nhà mình, trong lòng bà ây, chỉ cân là người nhà thì Tạ phu nhân sẽ toàn tâm dựa vào.

Trường trung học mười bai Lần trước Tạ Mẫn Tây nổi danh rất đặc biệt ở trường nên không ai dám chọc vào.

Nhưng có rất nhiều học sinh muốn ninh nọt, đều là học sinh nên tâm tư vẫn rất đơn thuần.

Đây đều là Tạ Mẫn Tây dùng trực quan cảm nhận được.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Gần đậy ngày càng có nhiều nam sinh bắt đầu đưa đô ăn cho cô ấy, Ta Mẫn Tây đều từ chối, trong lòng cô ấy mơ hồ hiệu được một chút, tình yêu của thiếu niên tuổi dậy thì nảy mâm rồi.

Điều này khiến Tạ Mẫn Tây buồn rầu không thôi, ban đêm người khác đều tự học, Tạ Mẫn Tây báo cáo giáo viên, nói muôn đi vệ sinh, rỗi ra ngoài gọi điện thoại cho Vân Thư.

Vân Thư đang xem kiên thức trên máy tính, học cách quan sát xu hướng Kline thì điện thoại của Tạ Mẫn Tây gọi đến.

Tạ Mẫn Tây đợi điện thoại kết nồi: “Alo, chị dầu.”

Vân Thư: “Mẫn Tây, có chuyện gì vậy?”
 
Chương 195


Chương 195

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, làm sao đề từ chối nam sinh một cách uyên chuyển lại không tổn thương lòng tự trọng việc bọn họ theo đuôi?”

Vân Thư: “Chẳng phải em có bạn trai sao. Trực tiếp nói em có đối tượng rồi là được.”

Tạ Mẫn Tây bối rối, mở miệng phủ nhận: “Không có.”

Vân Thư: “Mẫn Tây, em chắc chứ?”

“Hây, yêu trên mạng không tính.”

Vân Thư: “Yêu trên mạng cũng là yêu đương, sao lại không tính.”

Tạ Mẫn Tây: “Vậy em sẽ nói em có bạn trai rồi?”

Vân Thư: “Ừm, nói đi. Em lại không nói dối.”

Tạ Mẫn Tây cảm thấy có chút lơ lửng: “Chị dâu, có tác dụng không?”

Vận Thư: “Người có tam quan đúng.

đắn biết em có bạn trai chắc chắn sẽ không quây rây em nữa. Hon nữa em cũng đừng trực tiệp nói ra ¡ chuyện em có bạn trai, với dáng vẻ ngốc nghếch của hiệu trưởng các em, nêu biệt em có bạn trai, có lễ ba mẹ chúng ta sẽ được mời đến trường của các em đó, em với bạn cùng phòng hoặc bạn bè của em nói chuyện hãy VÔ ý tiết lộ ra, bọn họ sẽ lén truyên tin này, nhưng không dám đề lộ ra ngoài mặt!”

Tạ Mẫn . Tây bị chỉ đạo đến ngây ra, cô ấy cúp điện thoại, trở lại phòng tự học.

Trong ngăn kéo không phải là nước thì là đồ ăn nhẹ.

Hai tay của Tạ Mẫn Tây ấn huyệt thái dương, ôm đầu.

Tạ Mân Hành thay quân áo gia đình rồi ngồi trên sô pha, nhìn Vân Thư dạy Tạ Mẫn Tây nói có đầu có đuôi, anh lại nhớ đến Đàm Nhạc và Giang Quý.

“Em đều giải quyết người theo đuổi em như vậy sao?” Tạ Mẫn Hành hỏi.

Lúc này Vân Thư không nhìn ra manh mồi, cho nên tắt máy tính, nói chuyện với Tạ Mẫn Hành.

“Không phải, cấp ba không ai theo đuổi em cả.”

“Đàm Nhạc không phải sao?”

Vân Thư: “Đàm Nhạc xem như là có, em sắp bội phục s Sự. cố chấp của anh ta rôi, năm năm ôi.”

Tay Tạ Mẫn Hành đặt ở tay vịn sô pha, lúc gõ lúc không.

“Tiểu Thư, Giang Quý và Đàm Nhạc, nếu như để em chọn một người thì em sẽ chọn ai? Quen ai?”

“Có phải anh bị bệnh không? Hai chúng ta đã kết hôn rồi, em quen bọn họ có ý nghĩa sao?”

Mẫn Hành cũng cảm thấy vấn đề của mình hơi khó hiểu.

Nhưng Vân Thư lại nói: “Nếu thật sự phải chọn thì sẽ chọn Đàm Nhạc, anh ta rât dịu dàng với em, cầu gì cũng đồng ý. Giang Quý luồn ức hiệp em, em làm thê nào cũng không đánh lại anh ây, anh ây còn thích trêu chọc người khác, nói em mập, nói rời khỏi nhà, mây năm nay không có tin tức, không đáng tin đê gả. Hơn nữa, Giang Quý nói cho dù phụ nữ trên thế giới chết sạch cũng sẽ không cưới 6mm…

Tạ Mẫn Hành nhìn biểu cảm trên mặt Vân Thư khi nói lời này, chuông báo động trong lòng anh vang lên.

Giang Quý, lần trước điều tra anh ta đến bây giò vẫn chưa có kết quả.

Tạ Mẫn Hành: “Xem ra ấn tượng của em với Đàm Nhạc rất tốt.”

Vân Thư: “Tạm ổn. Anh có bạn gái trước khi kết hôn với em không?”

“Có, chia tay rồi.”
 
Chương 196


Chương 196

Vân Thư: “Không phải đó chứ, em là tiêu tam sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Em nghĩ cái gì vậy, không thích hợp mà thôi.”

Vân Thư vỗ vỗ ngực: “Vậy thì được, vậy thì được. Nhưng bạn gái cũ của anh là ai2 Ưu tú nhừ thế nào mà anh lại để ýt đến vậy? Anh theo đuổi cô ây hay cô ây theo đuổi anh? Hai người gặp nhau như thế nào? Ông nội có biêt không? Bây giò anh vẫn còn yêu cô ây chứ?”

Tạ Mẫn Hành hoạt động gân cốt, nằm ở trên giường, khuỷu tay uốn cong đặt ở dưới đầu: “Ngủ thôi.”

“Đừng mà, anh đã biết của em. Công băng thì anh cũng nói về anh chút đi.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Chỉ trả lời ba câu, cô ấy là ngôi sao, cả hai đều có thiện cảm, quen nhau ở bữa tiệc.”

Vân Thư quỳ gồi trên mặt đât bên giường Tạ Mân Hành, cánh tay đặt ở trên giường, ngón trỏ thỉnh thoảng chọc vào thắt Jưng Tạ Mẫn Hành: “Anh trả lời kiểu gì vậy, đều là vần đề em không quan tâm, anh trả lời thêm cái đi.”

Tạ Mẫn Hành nhắm mắt không để ý tới Vân Thư.

Vân Thư chọc thắt lưng không được thì lập tức chọc vào nách anh.

Lần này Tạ Mẫn Hành không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.

Vân Thư: “Anh nói đi mà.”

Tạ Mẫn Hành: “Người không lớn mà tò mò không nhỏ.”

Nói xong Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vân Thư, lăn lộn trên giường, nhét cô vào trong chăn, ôm lầy cô: *Trả lời một câu hôn một cái.”

Hai tay Vân Thư che miệng: “Không muôn.”

Nhưng trong lòng Vân Thư lại bắt bình, cô đã nói chuyện của mình đến tận đáy, vậy mà Tạ Mân Hành lại chỉ nói một chút, đáp án duy nhất có giá trị chính là hai chữ ngôi sao.

Vân Thư thở dài trong lòng Tạ Mẫn Hành: “Hây!”

Trong công ty lại sắp đên cuôi tuân, chiều thứ sáu họp xong, Vân Thư và An Kỳ nhận được thông báo tuần sau bọn họ có thể đi ra ngoài, cũng có nghĩa là công ty đã châp nhận bọn họ.

Vân Thư quá vui mừng, trên đường đi vệ sinh đều là nhảy. nhót, An Kỳ tương đối hướng nội nhưng vui không thua kém gì Vân Thừ, chỉ là cô ta không biểu hiện ra ngoài như Vân Thư.

Vừa gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng sáng lên theo.

Vân Thư mời tất cả các nhân viên của bộ phận ngoại giao uống trà sữa.

An Kỳ suy nghĩ cho cô: “Vân Thư, cô vân chưa có lương đó, hôm nay để tôi mời đi.

Vân Thư hiểu được ý tốt của An Kỳ, nghĩ lại lần này là hai người bọn họ cùng nhau đạt được sự tán thành của công ty, nêu như chỉ có cô bỏ tiền túi mời khách, An Kỳ không bày tỏ sẽ cho thầy An Kỳ không được tốt, nếu như An Xy mời mà cỗ không mời thì cũng khó coi. Cuối cùng Vân Thư nghĩ ra cách: “Chúng ta chia một người một nửa sô tiên đi.”

An Kỳ đồng ý.

Vân Thư nói: “Như vậy tiết kiệm cho chúng ta mà còn mời được bọn họ.”

Vân Thư và An Kỳ mua xong trà sữa, Vân Thư xách vệ văn phòng, hắng giọng, hét lớn: “Mọi người mọi người, nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Vân Thự và đồng chí An Kỳ được công ty chấp nhận. Hai chúng tôi đã mua trà sữa mời tất cả đông nghiệp ở bộ phận ngoại giao.

An Kỳ ,cũng phụ họa thêm ở bên cạnh: “Nào nào nào, trà sữa đến đây.”
 
Chương 197


Chương 197

Dáng vẻ lúc này của hai người họ quả thật rất giống đứa trẻ bán báo trên đường phó thời dân quôc.

Nara nhận lấy trà sữa An Kỳ đưa rồi hỏi hai người họ: “Không mời chúng tôi ăn mà chỉ uông trà sữa thôi sao?”

Vân Thư: “Cô có chút tính người được không, mặc dù hai bọn tôi được công ty công nhận, nhưng vẫn chưa hệt kỳ thực tập. Tiên đâu, tiền đâu!”

Nara giả vò kinh ngạc: “ y da, hóa ra hì hì.”

vân chưa phải là nhân viên chính thức à. Nghe nói một tháng lương của thực tập sinh là mười ngàn tệ đó, Bàn tay nhỏ đưa trà sữa của Vân Thư dừng lật ngây ra nhìn lầy Nara. Vừa nãy cô nghe được gì . Sao âm thanh giông trời sụp vậy..

Nara vừa nhìn phản ứng này thì biết ngay Vân Thư không biết chuyện tiền lương của thực tập sinh.

Vân Thư hỏi An Kỳ: “Lương của thực tập sinh mười ngàn tệ một tháng sao?”

An Kỳ gật đầu, hỏi: “Cô không biết sao?”

Vân Thư bị thương.

Lúc đó cô chỉ để ý đến thời gian thực tập hai tháng, hoàn toàn không chú ý đên chuyện tiên lương.

Lần này Vân Thư không đẹp rồi.

Giò tan làm đã đến, người khác đều đi hết nhưng Vân Thư vẫn đang ngồi ở vị trí của mình.

Theo thường lệ Nara sẽ chờ cô, Chu Tuân cũng ở đó.

Nara thấy Vân Thư yên tĩnh, không có ý rời đi.

Nara với Chu Tuần liếc nhau, đều nhìn ra mê hoặc trong mắt.

Nara hỏi: “Vân Thư, cô đang vì chuyện tiền lương mà khó chịu sao?

Cô thiếu tiền à?” Nhưng trông không giỗng.

Vân Thư thở dài, hai tay ng má, mở miệng nói: “Tôi đang ấp ủ.”

“Ấp ủ cái gì?”

Vân Thư: “Ủ tâm trạng buồn bã.”

Vân Thư nói xong, nằm sắp trên bàn thò đầu nhìn về phía thang máy: May mà không có người.

Vân Thư lại trỏ về trạng thái bình thường, tràn đầy sức sông như ngày xưa: “Vừa rôi đêu dọa hai người rôi, xem ra tôi ấp ủ rất thành công.

Thị lực của Vân Thư rất tốt, cách xa đã có thể nhìn thầy thang máy đi xuống, Vân Thư nhìn về phía Nara với Chu Tuần nói: “Lát nữa hai người An, nói chuyện. Tuyệt đối đừng nói chuyện.”

Vẻ mặt của Nara với Chu Tuần mơ màng, nhưng vẫn gật gật đâu.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Mẫn Hành mặc bộ âu phục thương mại màu nâu sâm xuất hiện ở bộ phận ngoại giao, may mắn nhân viên đều đã tan làm, nêu không khuôn mặt của Tạ Mẫn Hành sẽ khiến giao thông tê liệt.

Nhìn Tạ Mẫn Hành đi tới từng bước từng bước, Vân Thư lập tức Điền thành nữ thanh niên âm Ức.

“Sao vẫn còn ngồi ở công ty?” Tạ Mẫn Hành thầy công ty chỉ có ba người bọn họ, mở miệng hỏi Vân Thư.

Vân Thư chau mày: “Không muốn động đậy.”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vân Thư: “Ông xã, anh nói cho Tần Ngũ đi, bảo anh ây tăng lương cho thực tập sinh.
 
Chương 198


Chương 198

Tạ Mẫn Hành: “…”

Sau khi Vân Thư nói ra, cũng có chút gấp gáp: “Em mới biết lương một tháng của thực tập sinh chỉ có một vạn.”

Ngón trỏ của Tạ Mẫn Hành búng lên đỉnh đầu Vân Thư một cái: “Còn không biết đủ.”

Mức lương này với đồng nghiệp đã xem là cao nhật, Vân Thư không có kinh nghiệm xã hội mới cảm thây ít.

Vân Thư xoa xoa chỗ bị gõ, lắm bầm nói: “Hãy nói chuyện đàng hoàng, đánh người gì chứ, cân thận em kiện anh bạo lực gia đình đó.”

Tạ Mẫn Hành bị Vân Thư chọc cho cười.

“Hết tiền rồi sao?”

Vân Thư liếc trộm Tạ Mẫn Hành một cái, không lên tiêng.

Nara với Chu Tuấn ở bên cạnh hơi xấu hồ, hơn nữa bọn họ giông như đang ăn thức ăn cho chó Vậy…

Nara vụng trộm lôi kéo Chu Tuấn rời đi, văn phòng lập tức còn lại Vân Thư với Tạ Mẫn Hành.

Bên cạnh không có người ngoài, Vân Thư cũng mở miệng nói: “Chông Ơi, anh cho em mượn hai vạn đi.”

Tạ Mẫn Hành: “Em tiêu hết tiền trong thẻ rồi sao?”

Vân Thư ‘tưởng anh nói thẻ trước đó của cô nên gật đầu.

Tạ Mẫn Hành lấy thẻ đen trên người ra, đưa cho Vân Thư: “Bên trên không có hạn ngạch, cứ quẹt thoải mái.”

Vân Thư không nhận.

Tạ Mẫn nhét vào tay Vân Thư: “Muốn vay bao nhiêu tiền ngày mai đến ngân hàng lầy là được.”

Lúc này Vân Thư mới nhận.

Em sẽ nhanh chóng trả lại anh.” Vân Thư nói xong câu đó, rất ngượng ngùng.

Tạ Mẫn Hành: “Được rồi, bây giờ Về nhà đi, chiều nay Mẫn Tây sẽ trở về.”

Vân Thư: “Thật sao? Vậy thì chúng ta đi thôi.”

Vân Thư kéo cánh tay Tạ Mẫn Hành chạy về phía cửa thang máy.

Vừa về đến nhà, Vân Thư đã ôm lấy Tạ Mẫn Tây giồng như: chị em ruột tám đời chưa gặp lại nhau, Vân Thư nói: “Sao tối hồm qua em không nói hôm nay sẽ trở về?”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Tây: “Tối qua là do em quên, à, chị dâu, công việc thê nào?”

“Chị rất thích. Hôm nay em về thế nào vậy?”

“Em tự đi tàu điện ngầm sau đó đi taxi trở về.”

Vân Thư: “Em thật sự cho bọn chị bất ngờ đó.”

Tạ Mẫn Tây phát hiện trong phòng không. có ông nội nên hỏi: “Chị dâu, ông nội vẫn chưa trở về sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Vẫn chưa. Có lẽ sấp rôi.”

Tạ Mẫn Tây chào hỏi Tạ Mẫn Hành một cái rôi lôi kéo Vân Thư trò chuyện.

Buổi tối, Tạ Mẫn Tây gọi cho ông Tạ: “Ba, con về rồi. Tối nay ba có về nhà ăn tối không?”
 
Chương 199


Chương 199

Ông Tạ đang thương lượng công việc liên bàn ăn, nhìn thây điện thoại của con gái bảo bồi, lập tức đi ra ngoài nghe điện thoại: “Con trở về như thế nào vậy?”

“Con tự đi xe về, không cho tài xế đi đón.”

Ông. Tạ: “Bạ có chút chuyện ở bên ngoài, sẽ về nhà muộn chút, con nói với mẹ một tiếng.”

Tạ Mẫn Tây cúp điện thoại, thoáng mất mát, Vân Thư nhìn ra, cô luôn cảm giác Tạ phu nhân và con cái nhà họ Tạ đôi với ông Tạ có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được là chỗ nào không đúng.

Ông Tạ cúp máy, trở lại bàn rượu.

Qua ba vòng rượu, người đã có chút Có người đề nghị: “Tổng giám đốc H chi băng chúng ta đi đâu đó chơi đi?”

Ông Tạ xua tay: “Không đi, con gái tôi vê nhà, tôi phải nhanh chóng trỏ về.”

Trong đó có mấy lãnh đạo cũng đứng lên ngăn cản ông Tạ: “Lão Tạ, đến đó chơi chút, đảm bảo ông không hói hận.”

Thái độ của ông Tạ cứng rắn, hơn nữa men rượu thúc đây, khí phách ở nước ngoài lại tái hiện, cho dù người ta là ai cũng không nể mặt.

“Hôm nay không tiện.”

choáng váng.

Mọi người nhìn nhau, có người đứng ra nói: “Nêu đã như vậy, vậy bọn tôi đi qua đó đây, tông giám đốc Tạ, lần sau có cơ hội chúng ta cùng đi.”

Mọi người cũng nói theo.

Chỉ có cao tầng đó là có chút tức giận.

Ông ‘ Tạ nửa Say, ngồi trên xe nói với tài xé: “Về nhà.”

Tài xế do dự một lúc mới mở miệng: “Chủ tịch, vừa rồi chị Chu Yên có gọi điện thoại đến, nói lát nữa bảo ông qua đó một chuyến. Ông đã lâu không đi tìm chị Chu Yên rôi.’ Sắc mặt ông Tạ không nhìn ra được vui buôn, chỉ lạnh lùng nói: “Về nhà.”

Tài xế vẫn muốn nói gì đó, nhưng mắt của ông Tạ đã nhắm lại.

Tài xế chỉ đành nuốt lời muốn nói, xuống cô họng, khởi động xe đi về phía Tử Kinh Sơn. Chỉ đành dành thời gian trả lời tin nhắn cho chị Chu 3/3.

Tạ phu nhân đang hỏi đông hỏi tây, hỏi đông hỏi hè ở phòng khách.

Tạ Mẫn Tây cũng nhẫn nại trả lời từng câu hỏi.

Đúng lúc này, ông Tạ về nhà, Vân Thư nhìn thây người trước: “Ba về rồi.”

Tạ Mẫn Tây cũng nhìn thấy: “Ba, ba vê rồi. Không phải ba có xã giao sao?”

“Con gái yêu quý, của ba trở về, còn xã giao gì chứ.” Ông Tạ ít khi tỉnh táo, đều là dưới trạng thái nửa Say, gọi Tạ Mẫn Tây là con gái yêu quý, gọi Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận là thằng nhóc!

Tạ Mẫn Tây chạy bước nhỏ đến bên cạnh ông Tạ: “Ba, ba uống rượu rồi sao.”

Tạ phu nhân cũng lo lắng đứng lên: “Sao hôm nay lại bị chuộc say vậy.”

“Đâu Có say, là tôi chuôc say bọn họ mới về đó. Con gái tôi đang ở nhà đợi tôi, tôi phải vê sớm một chút. Phụ nữ như bà không hiều.”

Lúc này ông Tạ bắt đầu thám men rượu, Tạ Mãn Hành nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Ba thám rượu rồi.”

Vân Thư cũng nhỏ giọng nói: “Nhìn thây đó.”
 
Chương 200


Chương 200

Vân Thư ghé sát Tạ Mẫn Hành hỏi: “Ba say rôi sao?”

Không đợi Tạ Mẫn Hành trả lời, ông Tạ để uy quyên mở lời trước.

Ông ấy được con gái dắt đến trước mặt Tạ Mẫn Hành, chỉ vào anh nói: “Thằng nhóc con, sau này con đi xã giao đi, đừng có đỗ mây việc này lên người ba, sau này ba phải vê nhà sớm một chút.”

“Ba, là ba muốn đi xã giao mà.” Tạ Mẫn Hành có lòng nhắc nhở.

Ông Tạ lập tức phủ nhận: “Vớ vẫn.”

Cuối cùng, ông Tạ lại nói gì đó một cách qua quýt, kéo Tạ Mẫn Tây lúc là con gái, lúc là bảo bối.

Tạ phụ nhân trông có vẻ buồn phiền, đây ‹ đây bả vai Tạ Mẫn Hành: ‘Đỡ ba con về phòng đi.”

Sáng sớm tinh mơ, bầu không khí mát mẻ, ánh ban mai vào buổi sáng rất âm áp, hai người ngủ trên giường vô cùng lười biếng.

Đêm qua, Tạ Mẫn Tây kéo Vân Thư đến ngủ cùng cô ây, Vân Thư: “Chị ngủ với em, vậy chồng chị thì sao?”

Tạ Mẫn Tây trợn trắng mắt: “Chị hay thật đấy, chị ngủ với em, anh em mới có cơ hội ngủ giường chứ.”

Vân Thư vốn dĩ chỉ đùa giỡn: “Anh của em sớm đã ngủ giường rồi.”

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa số chiều rọi vào bắp chân đang lộ ra với đôi cánh tay thon dài như hoa sen ngọc ngà của hai cô gái, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây mỗi người một góc chăn bông, phân chăn bông ở giữa ôm trọn lây một khoảng Hi chiêc chăn bông màu hông dịu dàng bị ánh sáng phản xạ lên thân người toàn màu hồng.

Tạ Mẫn Tây trở mình, Vân Thư khẽ cử động giây lát rồi cả hai tiếp tục ngủ.

Tạ Mẫn Hành mở cửa phòng Tạ Mẫn Tây, nhìn thầy cảnh tượng này, anh không nỡ đánh thức hai người họ, lặng lẽ đóng cửa lại, tìm Tạ phu nhân: “Mẹ, con đi ra ngoài, Vân ñhh có hỏi thì nói con đi tìm Tân Ngũ.”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Tạ phu nhân gật đầu, nếu như bình thường chắc chắn con trai bà sẽ không nói cho bà nghe anh sẽ đi đâu, hôm nay Tiểu Thư vẫn chưa thức dậy, anh lo lăng Vân Thư thức dậy sẽ đi tìm anh cho nên đã dặn bà ấy trước.

Gần trưa, hai người trên giường rốt cục cũng duỗi thẳng người thức dậy.

“Dễ chịu!” Vân Thư xoa xoa mái tóc bồng bènh, phát ra âm thanh nhỏ từ tận đáy lòng.

Tạ Mẫn Tây nằm trên giường như cá mặn, ngây người nhìn trân nhà: “Chị dâu, trong nhà thật sự rất thoải mái, giường mêm mại, nước âm nóng, không cân tranh giành thức ăn, ngủ cũng dậy một cách tự nhiên, không cần giặt đồ, còn có wifi”

Vân Thư: “Không phải em có 3G sao.”

“Chị dâu, 3G có lúc không có tín hiệu thì tính làm gì!”

“Em ở trường học thảm vậy sao?”

“Chị nghĩ thử xem, cứ hai tuần là tổ chức buổi. lễ trọng đại, có thể không thảm sao.”

Vân Thư: “Dù sao thì ba chúng ta cũng ‹ đã đưa ra ý kiến. Nếu em. muốn chuyên về Thương Kiều, có thể thực hiện điêu đó ngay tức khắc. Còn về phía anh trai của em thì chị không chắc.”

Tạ Mẫn Tây: “Không, nếu em có thể tự chuyển đi thì cũng có thể tự chuyền về.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Tây, cười “hì hì”, như thể cô đang nhìn “thấy chính vẻ ngoài bướng bỉnh của mình ở Tạ Mẫn Tây.
 
Chương 201


Chương 201

“Chị sẽ giúp em, cố lên.”

Ở nhà được hai ngày, chiều chủ nhật người nhà đưa Tạ Mẫn Tây đi học, mắt Tạ Mẫn Tây hơi đỏ na cô ây vừa khoác lây tay Tạ phu. nhân vừa dựa người vào ông Tạ. sông chết không ngâng đầu lên, cũng không nói năng gì mà bước xuống xe.

Ông Tạ âu yếm xoa đầu con gái, trong khi đó Tạ phu nhân lại nẽ giọng an ủi.

Tạ Mẫn Hành trông có vẻ hơi sốt ruột, đang định mở miệng nói gì đó, Vân Thư đã trừng mất nhìn anh, nên anh cũng im lặng.

Sau đó, lúc bác bảo vệ chuẩn bị đóng cửa, Tạ Mẫn Tây đứng dậy mang theo cặp sách, hai xách quân áo và đồ ăn bước xuống xe đi vào cổng trường.

Không dám quay đầu lại.

Tạ phu nhân thấy vậy, trong lòng chua xót.

Xe nhà họ Tạ nằm chỏng chơ ở cửa, không ai dám ồn ào, cứ luôn dõi theo bóng dáng khuất dàn của Mẫn Tây, Tạ Mân Hành mở cửa bước xuông xe, anh mở cốp lấy ra hai gói thuốc.

Cẩm đến phòng bác bảo vệ.

Vân Thư đứng ở cửa xe chờ Tạ Mẫn Hành đi ra.

Từ xa đã nhìn thấy bác bảo vệ đang muốn tiễn Tạ Mẫn Hành, Tạ Mẫn Hành vẫy tay: “Bác quay về đi, bên ngoài khá lạnh đây.”

Bác trai cao giọng nói: “Được rồi, đi từ từ đi nhé, đừng lo lắng, tôi ở trường học người nào cũng gặp qua, tôi sẽ giúp cậu, đừng lo lắng.”

Tạ Mẫn Hành: “Vậy cảm ơn bác.”

“Ây dà, không có gì.” Bác bảo vệ nói tiêng ‹ địa phương, Vân Thư vừa nhìn đã biệt là bác bảo vệ mới đến, nhìn Tạ Mẫn Hành chạy đến trước xe, mới quay người đi vào phòng bảo vệ.

Lúc lên xe, Tạ Mẫn Hành mở cửa xe trước để Vân Thư đi vào, anh vào sau cùng.

Tạ Mẫn Tây vừa đi học, Vân Thư đã không còn nhiều sức lực, về đến nhà đã trỏ về phòng ngủ, trong nhà thì đang nói chuyện.

Vân Thư ngồi trên ghế đầu, ngã lưng lui sau, căm đặt lên mu bàn tay, hỏi: “Khi nào thì ông nội chúng ta quay và?”

Tạ Mẫn Hành: “Chưa rõ.”

Vân Thư hỏi: “Ông nội tới thành phó gần đây đề làm gì? Hay chúng l lái xe đi tìm ông nội đi.”

Tạ Mẫn Hành đành chịu trước tính cách của Vân Thư.

“Ngày mai em không đi làm à?”

Vân Thư trông như một quả bóng đang xì hơi.

Chán quái Thị trường chứng khoán không mở cửa ngày chủ nhật, Mẫn Tây lại đi học, ông nội thì không có ở Hãy, thật nhàm chán!

Vân Thư ngã xuống giường, ngủ dưới lớp chăn bông.

Tạ Mẫn Hành ra ngoài gọi cho Tạ Mẫn Thận đang ở nơi xa.

“Đừng lo lắng, họ không biết.” Tạ Mẫn Hành trả lời.

Tạ Mẫn Thận: “Anh trai, mấy ngày trước đường dây điện thoại của em bị nổ, vừa được kết nồi lại. Anh đừng lo.

“Trận chiến như thế nào? Có thương vong không?”
 
Chương 202


Chương 202

“Không d dữ dội cho lắm, chỉ là quả bom nô ở phía trên, không có Ni no vong.”

Tạ Mẫn Hành thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa anh sẽ đi lào bình an cho ba.”

Tạ Mẫn Thận trả lời một tiếng, nhưng rõ ràng anh ây chưa nói hết câu của mình.

Hai người im lặng một lúc, Tạ Mẫn Thận không khỏi hỏi: “Anh trai, hiện tại anh và Vân Thư thế nào rồi?”

“Cô ấy là chị dâu của em, hơn nữa địa vị của cô ấy còn cao hon anh.

Anh đâu có chỗ để nói.”

Tạ Mẫn Thận siết chặt điện thoại: “Đúng vậy, chị dâu. Chị ây có hỏi…

Còn chưa dứt lời.

Tạ Mẫn Hành đã ngắt lòi: “Mãn Thận, bọn anh sẽ đợi em trỏ về.”

“Anh, trong nhà thế nào rồi?”

Tạ Mẫn Hành đút hai tay vào túi đi đến bên cửa số, nhìn vào những vì sao và ánh đèn xa xăm, nói: “Tết lắm.”

“Vậy quan hệ giữa chị dâu và mẹ thế nào?”

Tạ Mẫn Hành hít sâu một hơi: “Bọn Tạ Mẫn Hành: “Ừm, phải chú ý an con, mẹ rật vui. Lúc em trở về, sẽ làm chú nhỏ rồi đấy.”

Sau thời gian im lặng, một tràng cười vang lên, cát lời: “Anh trai, em cúp anh đã quyết định sang năm sẽ sinh máy đây, đã đến giờ rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Mẫn Hành không ngừng nhớ lại, sao Mẫn Thận có thê thích Vân Thư chứ?

Ai ngờ, trong nhà Mẫn Thận và Tiểu Thư chăng nói ¡ chuyện được mây cáu, sao có thê thích Tiểu Thư chú: Một bên là em trai ruột, một bên là vợ. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không rõ tình cảm của mình dành Thy Vân Thư, anh đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau và sẽ chung sống hòa bình, nhưng mối quan hệ bây giờ quá hòa hợp, néu như bảo anh chia tay Vân Thư, thì đáp án là không rõ.

Có lẽ, mình thích Vân Thư rồi sao?

Ở nước ngoài, Tạ Mẫn Thận đặt điện thoại xuống, chau mày, lời nói của anh cả như đang cảnh cáo anh ây.

Hai tay chống bàn, khom người, lưng trồng không thoải mái. Cũng may, tình không sâu đậm, dừng lại kịp thời.

Nhưng chắc chắn những người khác không nhìn thấy, ‘ thuộc hạ của anh ây chạy ‹ đến, đứng ở bên ngoài lều của anh ây, chào: “Báo cáo!”

“Vào đi!”

“Đội trưởng, tù binh đã tỉnh rồi.”

Sáng đầu tuần, Vân Thư nhảy vào công ty đã nghe thấy một đám nhân viên đang tụ tập, dường như đang nói chuyện gì đó to tát.

Vân Thư đảo mắt, cũng chen vào.

“Công ty cung cấp nước nóng hai mươi bồn giờ một ngày sao? Oh my trời đât ơi.

“Cuối tuần này chúng ta đã bỏ lố điều gì hả?”

“Sao tự dưng có máy nước nóng thê?”

“Ừm?”
 
Chương 203


Chương 203

Lúc Vân Thư nghe xong, cô lùi lại tạo vị trí cho những người phía sau chen vào.

Cô mở wechat trên điện thoại di động, nhấp vào giao. diện của Tạ Mẫn Hành, nhập chữ: Chồng, công ty của anh có máy nước nóng 24/24 không?

Hiện tại Tạ Mẫn Hành đang họp, ông Tạ là người chủ trì, ông Tạ ngồi ghê đầu, người phụ trách công ty ngôi hai bên bàn dài, người đầu tiền bên phải là Tạ Mẫn Hành, điện thoại di Hãng rung trên bàn họp màu xanh đậm, giao diện WeChat hiện lên, là tin nhắn của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành bát chấp ánh mắt của người khác, một tay trả lời điện thoại: Vẫn chưa, đang chuẩn bị.

Vân Thư nhướng mày đọc xong: Công ty bọn em thực sự có máy nước nóng hoạt động 24/24, có phải anh làm không?

Tạ Mẫn Hành cầm điện thoại di động, nhìn sang chỗ khác, suy nghĩ một chút rôi nói với Vân Thư: Tân Ngũ là sệp của công ty, chẳng lễ là anh ây đề xuất cài đặt, có chuyện gì sao? Có nước nóng không tôt sao?

Vân Thư đáp: Đương nhiên có nước nóng là tốt, nhưng sao đột nhiên Tần Ngữ lại tốt bụng như vậy? Chẳng lễ Tân Ngũ thích nhân viên nào đó trong công ty chúng ta sao?

Tạ Mẫn Hành: ….

Vân Thư tiệp tục gửi tin nhắn: Nếu thực sự thích cô thư ký nhỏ bé đó, chồng, em xin anh hãy cho em biết cô ây là ai được không, đừng để em gây lộn với vợ sếp tương lai.

Cuối cùng, gửi thêm một biểu cảm “khóc lóc”.

Tạ Mẫn Hành nhéch khóe môi thầm nghĩ: Ngốc không vậy, bản thân mình chính là vợ sếp đấy.

Nhưng vẫn trả lời: Được. Sẽ không để em mắt việc đâu.

Lúc này, Vân Thư mới yên tâm đặt điện thoại xuông bắt đầu công việc, cô luôn tin rằng công ty có một ông chủ lón, có khả năng sẽ là ông chủ tương lai nên cô quan sát rât kỹ từng nhân viên.

An Kỳ thấy Vận Thư không được bình thường cho lắm.

‘Vân Thư, cô sao vậy?” An Kỳ hỏi.

Vân Thư: “À, tôi không sao hết, chỉ tùy ý nhìn chút thôi. Ở, chúng ta quyết định được người chưa vậy?”

An Kỳ lắc lắc tập tài liệu trong tay: “Đây nè.”

“Nhiều vậy sao, là để chúng ta ký hợp đồng sao?”

“Không, ý của quản lý Mao là những người này vẫn cần chúng ta loại bót một vài người, chỉ để lại một người.”

Vân Thư gật đầu, bắt đầu bày ra những tắm ảnh, thật may là cô và An Kỳ có cùng gu thầm mỹ, không phẫu thuật thâm mỹ, không ăn mặc hở hang, không nồi tiêng trên mạng…

Buổi trưa, cuối cùng cũng định Xong, ba người, Nara kêu Vân Thư đi ăn tối, sau khi Vân Thư đi theo thì thấy An Kỳ đang thu dọn đồ một mình, Vân ‘Thư năm tay Nara, chỉ cho cô ta hướng của An Kỳ, Nara hiểu ý của cô, cho nên cô ta nói: “An Kỳ, nhanh lên, nhà hàng sắp hết chỗ rồi đó.”

An Kỳ nghe thấy Nara gọi mình, cô ta VÔ cùng sửng sốt, cô ta chưa bảo giờ nghĩ Nara sẽ gọi mình, An Kỳ ngây ngôc gật đầu: “Được. Tôi sẽ đến ngay.’ Buổi trưa, Vận Thư và An Kỳ đã học được rất nhiều điều từ Nara.

Nara nói với họ: “Không được năn nỉ họ ký hợp đồng. Mọi người đều có tôn nghiêm. Hãy nhớ kỹ, khi các cô buông bỏ tôn nghiêm của mình thì tôn nghiêm của các cô cũng sẽ buông. bỏ các cô. Họ cân nên tảng, cơ hội và danh vọng, các cô chỉ cân trích phần trăm mà thôi, họ phải cần đến chúng ta hơn là chúng ta cân họ, nhưng phải xác định rõ vị trí của mình và biết mình phải làm những gì.”

Đồng thời, Chu Tuần cũng nói rất nhiêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom