Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 143


Chương 143

Nghĩ vậy, Vân Thư vừa đi vừa đá những viên đá trên đường, nói: “Con gái lầy chồng làm gì, thà là công chúa BH trong nhà còn hơn.”

Tạ Mẫn Hành nghe được câu này, anh cũng đã sai trong chuyện này, và còn là người sai rât trực tiệp.

Anh không ngờ Vân Thư sẽ đưa ra một tờ nháp, ông nội lại phát hiện.

Cuối cùng hoàn toàn không nằm ngoài dự định của anh.

Vân Thư quay lại phòng ăn của nhà họ Tạ, những người khác đang cười nói vui vẻ, Vẫn Thư đột nhiên nhớ tới ai đó từng nói lúc trước: Con gái lầy chồng là khách ở nhà mẹ đẻ, Ñ người dưng ở nhà chồng.

Vân Thư rất nhớ ba cô, cô lén. lấy.

khăn lau khóe mắt, sau đó ngồi vào bàn ăn, Tạ Mẫn Hành cũng theo sát.

Vân Thư yên lặng ở trên bàn ăn, khi cô yên lặng, toàn bộ nhà ăn đều lặng yên.

Tạ phu nhân cảm thấy có gì đó không ồn, chợt nhớ tới dáng vẻ của Vân Thự lúc sáng, bà ây nói với Vân Thư: “Tiểu Thư, sau bữa tối con đi cùng mẹ đến hoa viên nhé?”

Vân Thư nhìn Tạ phu nhân, gật đầu nói: “Vâng mẹ.”

Nhà ăn lại rất yên tĩnh..

Vân Thư vốn không hề gắp đồ ăn, cô ăn cơm từng hạt một.

Tạ Mẫn Hành gắp cho cô miếng thịt viên mà cô yêu thích, Vân Thư thậm chí còn không thèm ăn, nhưng cô vẫn nói cảm ơn Tạ Mẫn Hành!

Vân Thư không ăn thịt viên mà chỉ ăn cơm trắng, Tạ Mẫn Hành gấp những món ăn cô thích vào đĩa của cô.

Vân Thư vẫn không động đũa.

Ông nội Tạ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Thư, con xem sáng nay ông nội đã làm gì sao?”

Vân Thư ngẫng đầu nhìn ông nội Tạ, cô biết ông nội Tạ và nhà họ Tạ đều không có ý xâu, bọn họ không phải loại người lấy người khác ra làm trò cười, chỉ nghĩ cô là đứa dở hơi mà thôi.

Cô nhìn thấy sự tự trách trong mắt ông nội Tạ.

Vân Thư ngồi dậy, hai tay bắt chéo lắc ở đầu: “Không, không có đâu ông nội.

Vân Thư thấy mọi người đều đang nhìn mình, tử thế này dường như đang chờ cô giải thích.

Vân Thư bình thản bịa ra một lý do: “Con có chút lo lắng cho ba mẹ. Hai người bọn họ hiện tại gọi không bắt máy.’ Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai cô, vừa đủ đề ôm vào lòng, anh nói: “Chuyện điện thoại bố mẹ bị tắt máy trên máy bay là chuyện bình thường. Tôi đã cử người đi theo bồ mẹ, đề bảo vệ cả hai.”

Vân Thư giả vờ nhẹ nhõm.

Ông nội Tạ không còn tự trách mình nữa, nhưng chỉ có Tạ Mẫn Hành và Tạ phu r nhân biết Vân Thư đang cảm thấy buồn thế nào.

Sau khi ăn xong, cô bị Tạ phụ nhân kéo đến vườn hoa.

Nhìn tháy hoa tâm trạng Vân Thư ồn lên đôi chút.

“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Tạ phu nhân hỏi.

Vân Thư ngại ngùng gật đầu: “Mẹ.”

 
 
Chương 144


Chương 144

Tạ phu nhân: “Khi cảm thấy buồn phiên phải ngắm nhìn những thứ đẹp đề, ngăm nhìn hoa lá và cảnh vật, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đừng nhốt mình ở một chỗ, không chịu giải phóng những thứ trong lòng, chỉ càng lúc càng nặng nề mà thôi. Con càng đau buôn, càng nghĩ đến những điều tôi tệ.”

Vân Thư: “Mẹ, con cũng chẳng biết làm sao cả.”

Tạ phu nhân: “Mẹ cũng từnó là con dầu bước được đến ngày hôm nay.

Mẹ biết con đang nghĩ gì. Tiểu Thư, khi kết hôn với một người nào đó, con sẽ có ba gia đình, một là gia đình ba mẹ con, một là gia đình chông của con, còn lại là gia đình nhỏ của con và Mãn Hành, trong lòng các bậc cha mẹ, con cái sẽ luôn là niêm yêu thương của họ, không có cái gì gọi là người ngoài, nhà chông cũng. chính là gia đình của con, những người thân không có quan hệ họ hàng với con, mà tương lai cuộc đời con cùng với người con sẽ đi cùng suốt cả đời này là Tạ Mẫn Hành, chỗng của con.”

Nước mắt Vân Thư trào ra, cô thực sự chỉ muốn có một mái âm với ba mẹ mình. Nhớ ba mẹ rồi, Vân Thư ôm mặt không cho Tạ phu nhân thấy dáng vẻ mình khóc.

Tạ phu nhân đưa tay vuốt tóc Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành bước ra từ trong lán hoa, Tạ phu nhân liệc Tạ Mẫn Hành rôi nhìn Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành gật đầu với Tạ phu nhân, Vân Thư che mặt khóc, Tạ phu nhân đi ra khỏi lán hoa.

Tạ Mẫn Hành và Vân Thư là người duy nhất trong lán hoa.

Tạ Mẫn Hành bước đến trước mặt Vân Thư, đưa tay nắm lấy tay Vân Thư.

Đội mắt Vân Thư đỏ ửng, nhìn Tạ Mẫn Hành… Ở? Sao không phải là mẹ?

Vân Thư quay người nhìn xung quanh, mẹ đâu rôi?

Tạ Mẫn Hành dìu cô đứng ngay ngắn nói: “Mẹ đi rồi.”

Vân Thư không màng đến Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành dùng sức kéo Vân Thư vào lòng mình, Vân Thư vùng vẫy không thoát ra được.

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, tôi sai rồi, xin lỗi em.

Từ khi Vân Thư bước vào cửa, cả đời Tạ Mẫn Hành chưa từng biết xin lỗi ngày nào nay đã nói ra chữ xin lỗi.

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, em có biết em có một sức cuôn hút mãnh liệt không, tôi tràn đầy năng lượng khi nhìn thấy em, sức lực mỗi ngày của em dường như chẳng bao giờ cạn kiệt, môi một, giây. bên cạnh em không có chuyện bất ngờ nào là không xảy ra. Sáng nay tôi dậy có ý đồ trêu đùa em. Đó là lỗi của tôi, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Giọng điệu Tạ Mẫn Hành khẩn cầu, mây ngày nay như muốn treo cổ anh ây, nhưng hiện tại trong lòng đã mêm nhũn. Nhưng cũng không thê bỏ qua chuyện này.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vân Thư: “Buông em ra, đừng ôm em.”

Tạ Mẫn Hành: “Hả?”

Vân Thư: “Trong vườn hoa nóng quá.

Em toát cả mồ hôi hột rồi.”

Tạ Mẫn Hành vẫn tiếp tục ôm lấy: “Tôi không chê.”

Vân Thư bực tức nói: “Là do mồ hôi không ở trên người anh.”

Tạ Mẫn Hành muốn nói gì đó nhưng nói không được.
 
Chương 145


Chương 145

Tạ Mẫn Hành buông tay, Vân Thư , chạy khỏi vườn hoa.

Vân Thư trở lại phòng ngủ thay quần áo, bắt đầu tắm rửa giữa ban ngày.

Khi đi xuống cầu thang, nhìn thấy tờ báo cáo tông kết của mình, cô đã không còn xâu hồ như trước nữa.

Vân Thư: Đây rõ ràng là mình quá giỏi, nêu là người khác, thì ai có thể nghĩ ra cách này, hừ!

Ông nội Tạ đang ngồi trong phòng khách với tai nghe bluetooth trên tai.

câm cây gậy trên tay, giỗng như một ông lão đang nghe một vở kịch trên truyền hình, nhắm mắt gật gù, tựa như đang rắt thích thú. Ông nội Tạ là vậy đó.

Tạ Mẫn Tây nhìn thấy Vân Thư xuống lầu, muốn xin lỗi: “Chị dâu, em…”

Vân Thư ngăn cô ấy lại: “Đừng xin lỗi, chị không sao, đó là chuyện của chị và anh trai eml”

Tạ Mẫn Tây: “Vậy chị, kế hoạch đêm nay còn thực hiện nữa không?”

Vân Thư: “Đương nhiên vẫn làm rồi, hai ‹ chúng ta chuẩn bị lâu như thế mà.

Tạ Mẫn Tây đưa tay làm thủ thé ok.

Bữa cơm tất niên buổi tối, nhóm đầu bếp từ buổi chiều đã bắt đầu làm việc, mãi đến tận chín giờ tối.

Đồ ăn cho bữa tắt niên vừa được bưng lên, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nháy mắt với nhau, hai người họ năm tay nhau cung kính nói vời ông nội Nio: “Ông ơi, bọn cháu đi ra ngoài một lúc.”

Ông nội Tạ: “Nhanh lên nhé, về muộn sẽ không có lì xì đâu.”

Vân Thư: “Vâng.”

Hai người họ đi ra khỏi sảnh giữa, nương theo, đèn đường đi về phía hậu viện, đến chỗ rào chắn, hai người họ lấy điện thoại ra, mở đèn pin lên, đi thăng về phía trước.

Nhà họ Tạ chiếm hẳn một nửa diện tích Tử Kinh Sơn, mà Tử Kinh Sơn lại là khu tụ tập lớn nhất thành phố A của đám phú hào. Tử Kinh Sơn vốn là chỗ chính phủ tính làm thắng địa du lịch, sau lại bị một phú hào nước ngoài mua mắt, mà phú hào đó chính là ông Tạ.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây muốn đi đến phía sau hậu viện, nơi đó có bàn cắm và công tắc, hai người họ theo rào chăn bước đi, khoảng cách hơi xa.

Vân Thư: “Mẫn Tây, lúc ấy ba mua nhà ở lớn như vậy đề làm gì! Chỉ hợp lái xe đi qua đi lại”

Tạ Mẫn Tây; “Chị dâu, chị nên cảm thấy may mãn, chỗ này chỉ là rào chăn của nhà họ Tạ, chưa phải toàn bộ đất nhà họ Tạ.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng không dám chậm trễ quá lâu, tiếp tục đi.

Ở nhà ăn, Tạ phu nhân chờ Vân Thư và Tạ Mẫn Tây quay lại: “Hai đứa nhỏ này, đi đâu mất rôi, người hầu cũng không tìm thấy.”

Ông nội Tạ cũng đang đợi, Tạ Mẫn Hành có chút không yên tâm, cầm lấy áo khoác muôn ra ngoài tìm Vân Thư.

Vừa mới đứng lên, toàn bộ nhà họ Tạ đã bị ánh đèn màu vàng sáng rực làm lóa mắt. Đèn vàng trang trí là nơi, từ hàng rào đên mái che hoa..

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong nhà ăn đều đứng lên nhìn ra bên ngoài, đèn sao màu vàng rực rỡ, sau khi sáng lên mấy. cái thì lập lòe, ánh đèn vàng nhạt dần, cuối cùng Vân Thư điều chỉnh đến độ vàng âm áp nhất, buông tay khỏi bảng điều chỉnh, ngay ngăn đặt một cục đá lên trên bảng điều khiến và công tắc, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vỗ tay: “Đại công cáo thành!”
 
Chương 146


Chương 146

Tạ Mẫn Tây: “Đi thôi chị, chúng ta cùng về nhà ăn cơm.”

Mấy người trong nhà ăn nhìn ra ngoài cửa số, trong lòng đều có cùng một cảm xúc: Âm áp.

Đèn sao ấm áp như ngọn lửa nhỏ của mỗi người, môi lần lập loè một chút, lại làm lòng người trong nhà âm áp thêm một phân…

Tạ Mẫn Hành phản ứng lại đầu tiên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đi ra cửa.

Tạ phu nhân: “Mẫn Hành, con đi đâu đó?”

Tạ Mẫn Hành: “Bên ngoài trời tối, dưới đấy đều là sườn núi, con không yên tâm nên đi đón hai người họ.”

Trên đường Vân Thư và Tạ Mẫn Hành xuông núi, trong lòng vui sướng, đèn ngôi sao lập loè bên tai hai người, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vẫn luôn khen ngợi lẫn nhau.

Tạ Mẫn Hành gặp hai người họ ở giữa sườn núi, anh đi lên ủ âm đôi bàn tay Vân Thư, tay cô cũng r rất lạnh, một tay Tạ Mẫn Hành ủ âm cho em gái, một tay ủ âm cho vợ, hỏi: “Có lạnh lăm không?”

Tạ Mẫn Tây cười làm nũng: “Anh trai, mau khen em với chị dâu đi.”

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư nói: “Chị dâu em lát về phòng anh khen sau.”

Mặt Vân Thư đỏ ửng.

Trở lại nhà ăn, ông nội Tạ đi đến, búng vào trán mỗi người một cái: “Hai đứa toàn nghịch linh tỉnh.”

Vân Thư: “Ông nội nói bọn con nghịch, vậy ông có thích không?”

Ông nội Tạ cười lớn: “Thích, ông nội thích còn không hết. Được rồi, mau rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”: Trên truyền hình đang chiếu tiểu phẩm đêm xuân, trên bàn cơm toàn là món Hoa, Vân Thư nhìn chằm vào mâm cơm, nói: “May bữa sáng với bữa trưa đều không ăn no, để bụng để ăn bữa tối, ha ha.”

Tạ Mẫn Hành: “Ăn cái gì, tôi gắp cho em.”

Vân Thư chỉ vào hàng tôm phú quý cô không với tới, miệng vừa ăn cánh gà vừa nói: “Lấy cho em món kia, tôm phú quý ấy.”

Tạ Mẫn Hành vươn tay gắp cho cô hai con, Vân Thư lập tức bỏ Xương.

cánh gà ra, bắt đầu ăn tôm phú quý.

Tạ phu nhân nhìn con trai với con dâu hòa thuận ngồi cạnh nhau, trong lòng cũng yên tâm thêm vài phản.

Nhà ăn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, trên truyện hình vân là tiếng chương trình mừng xuân, cả nhà đều ở bên nhau, ngậu nhiên, mọi người lại nói chuyện vê các nam nữ diên viên, ca sĩ, còn so sánh ai diễn tốt, ai khiêu vũ tốt, ai đen đủi nhất, ai đáng thương…

Người một nhà nói cái gì cũng có. Nói đều là mây tin tức nhỏ mà mình biết được, so với gia đình thương nhân bình thường cũng chẳng khác là bao.

Đang ăn, chuông điện thoại của ông Tạ vang lên, ông Tạ đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vân Thư chỉ lo ăn, không chú ý đến biêu cảm của Tạ phu nhân.

Ông Tạ nghe điện thoại một lúc, rất nhanh đã quay lại.

Những năm trước Tạ Mân Hành đêu chán ghét không thèm nhìn ông Tạ, nhưng năm nay anh chăng còn quan tâm nữa Bởi vì đĩa của Vân Thư lại hết thịt.

Ăn cơm xong, mọi người lại cùng nhau ngôi trên sô pha xem truyện hình, nói qua nói lại, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại phát hiện một điểm giống nhau là liêu thích Bạch Phàm!
 
Chương 147


Chương 147

“Bạch Phàm đóng trong bộ ‘Vô Thanh, trailer cũng đẹp trai ngắt ngây.” ‘ Vân Thư và Tạ Mẫn Tầy cực kỳ vui vẻ nói.

Tạ Mẫn Hành nghe xong, trộm lấy điện thoại tra trên mạng: Bạch Phàm.

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, sau khi ‘Vô Thanh: lên sóng, hai chị em mình.

cùng đi xem đi, em rất thích anh ấy.”

Vân Thư: “Không được, em còn phải đi học?”

Tạ Mẫn Tây vụng trộm nói: “Trồn một tiết thôi, không sao đâu chị.”

Vân Thư cũng vụng ngầm. đồng ý, chỉ có học sinh là thâu hiệu nỗi lòng của học sinh thôi, Không được, trồn học hay xin nghỉ cả một buổi chiều được.

Chương trình mừng xuân trên truyền hình không kể là ca nhạc, khiêu vũ hay tiêu phẩm, Vân Thư đều có thể nói một vài câu, chọc đến trên mặt mọi người đều là ý cười.

Lúc này, ông Tạ mặc áo khoác, dường như muốn đi ra ngoài, Vân Thư năm lấy cổ tay Tạ Mẫn Hành, xem đồng hồ trên tay anh, rồi hỏi ông Tạ: “Ba, mới mười một giờ rưỡi, ba muốn đi đâu vậy?”

Vân Thư không biết gì cả, cũng là thuận miệng hỏi, ông Tạ đột nhiên không biệt phải giải thích như thế nh những người khác cũng đều im ặng.

Vân Thư lại nhìn Tạ phu nhân, nói: “Mẹ, ba định đi đâu vậy? Hay mẹ đi cùng với ba cho vui?”

Biểu cảm Tạ phu nhân cười còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ không đi, mẹ lên nghỉ ngơi đây.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Tây, ánh mắt muôn hỏi: Đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Mẫn Tây không đáp lại cô.

Vân Thư nói với ông Tạ: “Ba, khi nào ba về? Chúng ta còn phải cùng nhau đón năm mới nữa.”

Tạ Mẫn Tây đứng dậy: “Chị dâu, em về phòng ngủ một lát.”

Tạ Mẫn Tây đứng dậy đuổi theo Tạ phu nhân.

Tạ Mẫn Thận cũng đứng dậy, đi lên lầu.

Mặt ông nội Tạ cũng trở nên đen sâm.

Vân Thư không biết không có tội, nhìn Tạ Mẫn Hành, hỏi: “Mọi người đều sao vậy?”

“Chỉ là vẫn chưa quen với việc đó thôi.” Tạ Mẫn Hành thản nhiên trả lời.

Bỗng nhiên ông Tạ cảm thấy câu nói đó thật chói tai.

Ông ấy nhìn bóng dáng Tạ phu nhân rời đi, nói với Vân Thư: “Ba đi ra ngoài gọi điện thoại, lát nữa sẽ quay Xứ ve.

Ông nội Tạ và Tạ Mẫn Hành cũng không có phản ứng gì lớn. Hôm nay không đi thì ngày mai cũng sẽ đỉ.

Vân Thư gật đầu nói: “Vậy ba đi đỉ, bên ngoài Phới lạnh, ba cứ đứng dưới hiên nói chuyện điện thoại là được.”

Ông Tạ buông áo khoác xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, đứng dưới hiên nhà nói chuyện với người trong điện thoại.

Tạ phu nhân quay về phòng ngủ, khóa trái cửa phỏng lại.
 
Chương 148


Chương 148

Hai anh em Tạ Mẫn Tây và Tạ Mẫn Thận đứng ở cửa, Tạ Mẫn Tây gõ cửa: “Mẹ, mẹ mở cửa ra đi, là con với anh hai.”

Tạ phu nhân: “Các con xuống lầu đón giao thừa đi, mẹ mệt rôi.

Tạ Mẫn Tây tiếp tục gõ cửa nói: “Mẹ, con muôn cùng mẹ đón năm mới.”

Giọng điệu Tạ Mẫn Tây hơi run, Tạ phu nhân nghe xong cũng không khỏi dao động.

Con gái đã không được đón năm mới với ba, bà ây là mẹ chẳng lẽ lại bỏ rơi con mình?

Tạ phu nhân ngồi trong phòng năm phút, rồi mở cửa phòng ra, nói: “Đi thôi.”

Tạ Mẫn Tây ôm lấy eo Tạ phu nhân, tựa đầu lên vai Tạ phu nhân, nói: “Mẹ, con yêu mẹ.’ Tạ phu nhân cũng ôm con gái, Tạ Mẫn Thận đứng bên cạnh thây vậy lập tức hỏi: ‘Không yêu anh hai sao?”

Tạ Mẫn Tây: “Đều yêu như nhau.”

Tạ phu nhân: “Mẹ cũng vậy, yêu tất cả các con.”

Đứng ở cầu thang, Tạ phu nhân nhìn thấy ông Tạ vẫn chưa đi, hơi bất ngờ.

Tạ Mẫn Tây: “Ba, ba chưa đi sao?”

Ông Tạ nhìn biểu cảm ngạc nhiên của vợ và con mình.

Ông Tạ hơi hé miệng, dường như muôn nói gì đó, nhưng cuôi cùng lại chẳng nói lên lời.

Tạ Mẫn Tây cũng không đề tâm, dù sao hôm nay không đi thì ngày mai cũng sẽ đi.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại lấy cở: “Ông nội, hai đứa con muôn ra ngoài một lúc.”

Ông nội Tạ cười, hỏi: “Lại có niềm vui bắt ngờ nữa à?”

Vân Thư cười thần bí: “Ông cứ đợi rồi sẽ biết.”

Lần này Tạ Mẫn Hành lại muốn đi theo hãi người họ: “Chỉ hai người anh không yên tâm.”

Vân Thư nghĩ đến hai đồ to lớn đó, hai đứa con gái muốn gỡ Xuông cũng sẽ tốn không ít sức, sản có sức lao động miễn phí ở đây, ngại gì không dùng cơ chứ.

Tạ Mẫn Hành lần nữa biết Vân Thư nói niềm vui bất ngờ là gì, nhìn đồng pháo hoa không dưới mây trăm cái là đã có thể đoán được.

Nhanh chóng bê cùng Vân Thư cho kịp.

Vân Thư nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, chỉ còn hai phút.

Vân Thư cầm lấy điều khiển từ xa .

trong tay, Tạ Mân Tây cũng câm điêu khiên từ xa trong tay, hai người họ nhìn điện thoại bắt đâu đêm ngược.

Tạ Mẫn Hành cũng ở chỗ đám pháo đề chuẩn bị bật lửa pháo hoa.

Vân Thư: “Bắt đầu đếm ngược ba mươi giây.”

“Ba mươi, hai chín, hai tám, hai bảy…năm, bốn, ba, hai một. Bắt đầu!”

Khi Vân Thư đếm đến một, Tạ Mẫn Hành lập tức bật lửa rồi lập tức chạy ra xa. : Vân Thư với Tạ Mẫn Tây cùng nhau giữ phím nguôn đèn điện.

Vân Thư giữ cầu dao tổng của toàn bộ căn nhà, còn Tạ Mẫn Tây thì giữ công tắc đèn sao.

Phòng khách nháy mắt bị tắt hết đèn, tối om, mà ngôi sao đèn cũng bị tắt.
 
Chương 149


Chương 149

Trong nháy mắt, căn phòng tối đến mức duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, lạ Mẫn Thận nhân lúc phòng còn tối đi tới ngồi cạnh Tạ phu nhân.

Nhưng chỉ trong vài giây sau, pháo hoa bản khấp trời, làm sáng bừng cả một khoảng.

Hình dạng khác nhau.

Pháo hoa chiếu sáng cả nhà họ Tạ, ban đêm nhưng chẳng khác nào ban ngày.

Tạ phu nhân không biết đã bao nhiêu lâu chưa thầy được cảnh tượng như vậy, bà ây đi ra phòng khách, ngắng đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo h Oa, giống như giấc mơ nhiều màu sắc.

Ông nội Tạ cũng kinh ngạc đi ra phòng khách, còn ông Tạ với Tạ Mẫn Thận cũng đi ra ngoài.

Đám người giúp việc nhà họ Tạ, vào lúc đèn sao sáng lên, bọn họ vui sướng lén chụp vài tắm ảnh, nhưng cũng không tự do đi lại, bây giờ bọn họ đều đi ra ngâng đầu nhìn lên trời.

Trong Tử Kinh Sơn một nửa là biệt thự, người sông bên trong cũng hơn nửa là phú hào, giờ phút này bọn họ cũng đêu đi ra ngoài ngắm bâu trời pháo hoa rực rỡ.

Pháo hoa mỗi năm đều có, nhưng loại pháo hoa biến đổi nhiều hình như vậy thực sự không nhiều, thậm chí còn rất ít.

Pháo hoa vào đêm giao thừa cuối năm của đât nước cũng không được đẹp như vậy.

Trong khu của phú hào, ở một căn biệt thự nào đó, một nhà ba người cùng bước ra.

Đứa trẻ nhỏ kéo người phụ nữ trẻ ngước lên bầu trời: “Mẹ ơi, mẹ xem cái này đi, là pháo hoa hình con thỏ.”

Trong chốc lát lại nói: “Mẹ ơi,cái này là ngôi sao.”

Pháo hoa bắn suốt trong nửa tiếng, đồng hồ, cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

Cuối cùng, trên bầu trời nở rộ một đóa mẫu đơn lớn giống thật đến tám phần, để làm được chăng dễ dàng gì.

Tạ phu nhân biết đóa mẫu đơn cuối cùng này là món quà hai đứa nhỏ dành cho bà ây.

Tạ phu nhân cảm động đến mức nước mắt lựng tròng.

Tạ Mẫn Hành đút tay vào trong túi nhìn khuôn mặt nhỏ đầy kích động của Vân Thư, đứng dưới pháo hoa càng thêm tươi tắn.

Cổ họng Tạ Mẫn Hành hơi khô, khẽ nuốt nước bọt, yết hầu di chuyên trên xung.

Vận Thư đứng dưới pháo hoa đẹp đến động lòng người, làm trái tìm người đàn ông khẽ thôn thức.

Tạ Mẫn Thận cẩn thận kiềm chế bản thân, nhìn lên bầu trời, pháo hoa đã hạ màn..

Ánh mắt Tạ Mẫn Hành dừng trên môi Vận Thư, lúc trước đã từng thử qua, mêm mại giông thạch trái cây, bây giờ anh lại có cảm giác muốn thử lại lần nữa.

Tạ Mẫn Tây đi tới: “Anh cả, chị dâu, đã xong rồi, chúng ta quay về đi.”

Vân Thư nhìn điện thoại di động, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”

Lúc này Tạ Mẫn Hành cảm giác nhất định là do kiếp trước thiệu nợ em gái mình rồi.

Ông nội Tạ nói: “Đây mới đúng là cảm giác của ngày trước.”

. Pháo hoa bắn xong, ngay vào phút cuối cùng, cả đại sảnh và rào chăn chỗ đèn ngôi sao đều sáng bừng.
 
Chương 150


Chương 150

Tạ phu nhân lén lau nước mắt.

Ông Tạ muốn đi qua đỡ Tạ phu nhân, giữa đường lập tức bị Tạ Mẫn Thận ngăn cản, không cho ông Tạ tới gân mẹ mình.

Vân Thư trở lại phòng khách lập tức chạy đến trước mặt Tạ phu nhân hỏi: “Mẹ, mẹ thấy đẹp không?”

Tạ phu nhân: “Đẹp.”

Ông nội Tạ ghen tị: “Tiểu Thư không thèm hỏi ông.

Tạ Mẫn Tây: Ông nội thấy đẹp không?”

Ông nội Tạ như một đứa trẻ nói: “Đẹp, đẹp.” Có điểm nào giống dáng vẻ của một tướng quân cơ chứ?

Những người khác đều không nói gì.

Tạ phu nhân: “Đóa mẫu đơn cuối cùng, mẹ rất thích. Cảm ơn các con.”

Ưu điểm lớn nhất của Vân Thư chính là có mắt nhìn, lúc này, cô biết rõ Tạ phu nhân đã cảm động tới mức khóc, cô còn nói: “Mẹ đừng cảm động quá, sang năm con cho mẹ xem trăm hoa đua nở.”

Tạ phu nhân bị giọng điệu của Vân Thư chọc đến nïn khóc mà mỉm cười.

Ông nội Tạ vừa được tặng niềm vui bất ngờ trồng cũng không khác thường lắm, đứng dậy: “Được rồi, đã đến lúc đi ngủ, hồm nay bộ xương già này của ông cũng đã chơi cùng mấy đứa đến rạng sáng rồi.”

Vân Thư: “Ông nội, nếu đã chơi, “n ông ở lại chơi nốt trò này nhé..

Ông nội Tạ kinh ngạc vô cùng, rốt cuộc trong đầu cháu dâu chứa bao nhiêu thứ vậy? Sao vẫn còn nữa?

Vân Thư chớp mắt: “Ông nội, cái này không mắt nhiều thời gian đâu, ông chờ bọn con một chút.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây củng chạy về phía phòng ngủ của Tạ Mân Tây, câm lây đèn Không Minh lón, giây vàng Tuyên Thành, sáp cứng, còn có cả dây thép.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trời động thời tiết giá rét, cả gia đình đứng ở đình viện, mỗi người một bút việt nguyện vọng trong năm mới và.

tên mình, bật lửa sáp cứng, cùng ‹ cầm đèn Không Minh bên cạnh, chờ đến khi nó có thê cất cánh sẽ thả tay.

Ông nội Tạ cũng bị bầu không khí cuốn hút, cũng gia nhập cùng mọi người thả đèn Không Minh.

Cuối cùng, khi đèn phòng lên, Tạ Mẫn Tây bảo: “Cùng nhau đêm một hai ba, chúng ta cùng nhau thả tay nhé.”

“Một”

“Hai!”

“Ba!”

“Bay lên nào!”

Vân Thư ngắng đầu lên Thi đèn Không Minh, ánh mắt Tạ Mẫn Hành lại chỉ chăm chú vào khuôn mặt Vân Thư.

Trong lòng Tạ Mẫn Hành thoáng qua chút cảm tình, hóa ra thật sự có người có lúm đồng tiền như hoa, mặt mày linh động như vậy.

Tạ phụ nhân nhìn đèn Không Minh mãi đến khi không thấy nữa, Tạ phụ nhân mới gọi quản gia tới đưa ông nội Tạ vệ phòng ngủ.
 
Chương 151


Chương 151

Vân Thư cũng đã mệt mỏi, phất tay tạm biệt Tạ Mẫn Thận và Tạ Mân Tây, mọi người đều trở lại phòng ngủ đề nghỉ ngơi.

Vân Thư nằm ở sô pha, chân gác lên tay vịn sô pha: “Bỗng nhiên buôn ngủ quá.”

Tạ Mẫn Hành: “Đi tắm rửa rồi ngủ.”

Vân Thư Xoay nghiêng người: “Không muốn tắm.”

Tạ Mẫn Hành ngồi. cách Vân Thư một khoảng ngắn, nói: Em không muôn tắm, vậy đề tôi tắm cho em?”

Vân Thư nhắm mắt lại, dáng vẻ có thể ngủ bắt cứ lúc nào, cô xua tay: “Không cần, em mệt lắm.”

Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ lười biếng của Vân Thư, đối mặt với không khí khẽ lắc đầu Cười.

Vân Thư nằm một lúc lập tức ngủ thiếp đi, Tạ Mẫn Hành bề Vân Thư đặt lên giường, duỗi tay cởi chiếc áo khoác nỉ màu xanh lam của Vân Thư ra.

Bên trong là một cái váy ren dài màu trắng, trên đùi còn có legging, Tạ Mẫn Hành tiếp tục cởi hết.

Trên ngực Vân Thư đã không còn dấu hôn, Tạ Mẫn Hành nhìn dáng.

người. Vân Thư, hô hấp có chút dồn dập, lân trước sau chuyện hôn Vân Thư, anh đã nghiêm túc kiểm điểm bản thân, không được đề cảm xúc chỉ phối nữa.

Vân Thư hồn nhiên không biết, còn thuận người lăn một vòng trên giường.

Tạ Mẫn Hành tiện tay ném quần áo ở một chỗ nào đó, lấy chăn đắp cho Vân Thư, rồi vào phòng tăm nước lạnh, anh chẳng phải Liễu Hạ Huệ, chỉ là một người đàn ông bình thường.

Vân Thư thích nhát là ngủ khỏa thân, giậc này ngủ rất đủ, ngủ rồi tỉnh dậy thì trời cũng sáng.

Tối hôm: qua tất cả mọi người đều ngủ rất muộn, buổi sáng dậy muộn một chút cũng rất bình thường.

Tới nhà ăn rồi mới biết, mỗi năm mới ngày đầu tiên nhà họ Tạ đều sẽ mở một cuộc họp…

Vân Thư rất muốn mắng người, I nhắc tới thì có thể thấy bản báo cáo tổng hợp.

Tâm trạng lại trở nên không tốt.

Ông nội Tạ: “Ăn cơm xong, mọi người cùng vào phòng họp.”

Khuỷu tay Vân Thư đặt trên bàn, chông căm: “Lại họp.”

Tạ Mẫn Hành trở về phòng sách, một lát sau đi cùng Vân Thư tới phòng họp.

Bắt đầu buổi họp, mỗi người phải đứng lên nói về mục tiêu và triển vọng trong năm mới của mình, sau đó ông nội Tạ cho mỗi người một bao lì xì, Tạ phu nhân lại cho mấy đứa nhỏ mỗi người một bao lì xì.

Vân Thư lấy được hai bao lì xì, hơi mỏng, mở ra thì thấy đều là chỉ phiếu.

Một cái là tám triệu tệ, một cái là mười triệu tệ.

Số tiền quá lớn, Vân Thư đưa cả hai cho Tạ Mẫn Hành, hai bao lì xì này là của chung hai bọn họ, đưa cho Tạ Mẫn Hành cũng không có gì quá đáng.

Tạ Mẫn Hành không nhận lấy, Vân Thư: “Em cầm sẽ làm mất.”

Tạ Mẫn Hành: “Cũng không cần đền lại.”

Vân Thư quyết định cất chúng, nhưng số tiền cô chắc chắn sẽ không tiêu.
 
Chương 152


Chương 152

Ngày hội nghị chấm dứt, chỉ có Tạ Mẫn Thận tự mình chạy vòng quanh nhà họ Tạ ba vòng.

Bởi vì bây giờ có thêm một báo cáo kế hoạch ‘hàng năm bị hủy bỏ trên tường.

Báo cáo kế hoạch hàng năm của Tạ Mẫn Hành cũng bị đưa lên, ở cùng chỗ với Vân Thư.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều hiểu rõ, Tạ Mẫn Hành đây là đủ trò chiều vợ.

Vận Thư nhìn hai bảng báo cáo lầm bảm: “Ông nội còn thích màu mè hơn cả mình.”

Trên mặt lại tràn ngập ngượng ngùng.

Tạ Mẫn Tây trêu chọc Vân Thư: “Đúng là, không biết khi nào em mới có thê gặp được người đẹp trai giống như anh cả, vừa tâm lý lại còn có tiền!”

Vân Thư lập tức phản bác: “Anh ấy không tâm lý, nêu thật sự tâm lý thì đã chẳng treo báo cáo ở đây.”

Tạ Mẫn Tây cố ý trêu chọc: “Sau này, nếu anh cả không vì chiều chị thì sẽ không bỏ qua thê diện.”

Ánh mắt Vân Thư chuyên sang hướng khác: “Đó là vì anh ây xứng đáng.”

Có điều, cô như mở cờ trong bụng: “Tạ Mẫn Hành còn có thể sao.

Tạ Mẫn Tây nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ở phía sau, nhanh chóng nhỏ giọng rời đi.

Vân Thự không biết nên mở miệng hỏi: “Mẫn Tây, chữ chị với anh cả em ai đẹp hơn?

Tạ Mẫn Hành tiến lên từ phía sau lHg ôm lấy eo Vân Thư, hơi khom lưng, miệng nói vào tai Vân Thư: “Đương nhiên là chữ vợ đẹp hơn rồi.”

Vân Thư bị hơi nóng của Tạ Mẫn Hành phả vào làm lỗ tai ngứa ngáy.

Hơi co người, lập tức nhớ ra mình đang ở trong phòng khách, lại XOaAy người đây Tạ Mẫn Hành ra: “Đang ở nhà, đừng có ôm ôm ấp áp.”

Tạ Mẫn Hành không chịu buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, nói: “Ổm vợ mình thì có gì phải ngại?”

Vừa hay lại có người giúp việc đi qua, Vân Thư lập tức kéo Tạ Mẫn Hành đi về phía phòng ngủ.

Tạ Mẫn Tây cứ có lúc rảnh là ôm điện thoại, rõ ràng là nghiện điện thoại mà.

Trong nhà lập tức thừa ra Tạ Mẫn Thận, anh ấy tự nhận lấy bi thương mà chạy một vòng quanh nhà.

Cùng trong khoảng thời gian này, người thì rât vui mừng, người thì lại bi phẫn mà tra tấn lẫn nhau.

Cao Duy Duy ở ngay nhà mình, áo ngủ trên người lỏng lẻo, nhìn kỹ thân thê chỗ nào cũng có dấu hôn, Cao Duy Duy đi ra khỏi phòng ngủ lấy nước uông, phát hiện Bạch Phàm chưa hề rời đi.

“Sao anh còn chưa đi?” Cao Duy Duy rót cho mình một cốc nước.

Bạch Phàm cà lơ phất phơ: “Tôi ở đây cùng em nhiều ngày như vậy, bây giờ chán rồi thì muốn đuổi tôi đi sao?”

Cao Duy Duy cười giễu: “Không phải là do anh nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?”

Bạch Phàm đầy người đè xuống bàn trà: “Là ai xin tha ở dưới thân tôi?”

Cao Duy Duy dùng sức buông chén trà nhìn Bạch Phàm xác nhận: “Là anh bỏ thuôc tôi.”

Bạch Phàm: “Thuốc chẳng phải do tôi bỏ, có điều đúng là em bị bỏ thuốc.”

Cao Duy Duy siết chặt tay hỏi: “Là ai?”

Là ai bỏ thuốc cô ta, làm cô ta thất thân, là ai phá hỏng cuộc tình của cô ta với Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 153


Chương 153

Bạch Phàm: “Là ai không quan trọng, quan trọng là nữ thân cao quý của chúng ta thế mà lại… tên bạn trai kia của em đâu? Chắc không phải là thái giám đấy chứ?” Bạch Phàm cười càn rỠ.

Đỉnh đầu lại bị dội một đồng nước, là Cao Duy Duy lây cốc nước đang uông dội lên đâu Bạch Phàm.

Bạch Phàm mặc cô ta tùy ý làm bậy, mái tóc bị nước đồ ướt, gương mặt anh tuần cười như không cười.

Cao Duy Duy: “Bạch Phàm, mong anh giữ môm giữ miệng tích đức, biến đi cho tôi.”

Bạch Phàm cười xấu xa, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Cao Duy Duy, nâng cằm cô ta lên, ép Cao Duy Duy nhìn anh ta, nói: “Biến?

Em dạy tôi đi?”

Cao Duy Duy duôi tay muôn giãy ra khỏi Bạch Phàm, lại bị Bạch Phàm ngăn lại: “Hóa ra là em thích khẩu vị nặng?”

Cao Duy Duy cảm nhận được bản thân bị sỉ nhục, mắt đị lần đầu tiên đã là việc cô ta không thể chấp nhận được, lại còn phải chịu nhục nhã như này.

Cao Duy Duy: “Bạch Phàm, anh biết anh giông loại người gì không?”

Bạch Phàm bắt đầu hôn lên môi Cao Duy Duy: “Em cứ nói!”

“Cặn bã xã hội!” Cao Duy Duy nói xong, dùng hết sức đầy Bạch Phàm ra, chạy lại vào phòng ngủ, khóa cửa lại, cô ta sợ hãi.

Cao Duy Duy ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn cũng không lùi bước, ở bên Tạ Mẫn Hành, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chưa bao giờ thật sự ở cùng nhau, mà hiện giờ thứ trân quý nhất của cô ta lại cứ thê bị một người đàn ông cướp đi.

Cao Duy Duy hối hận vô cùng, nếu buổi tối hôm đấy cô ta không đi ra ngoài cùng Bạch Phàm thì đã tốt, Bạch Phàm là đồ mặt người dạ thú, mặt người dạ thúil “Reng rengl” Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cao Duy Duy cầm lấy điện thoại vừa nhìn thây tên, trong lòng lập tức, khựng lại, tại sao lại như vậy?

Nhà họ Tạ, Vân Thư luôn không phản ứng lại nề Mẫn Hành, tại anh mm cô xâu mặt, người giúp việc còn thầy được.

Tạ Mẫn Hành: “Hai chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ chuyện này không bình thường sao?”

Vân Thư nghiên răng, còn dám nói bình thường? Bọn họ thì có cái gì mà bình thường: “Vợ chồng bình thường mới bình thường, em với anh thì bình thường cái gì?”

Tạ Mẫn Hành cố tình hiểu sai ý Vân Thư: “Vậy chúng ta là vợ chồng bình thường đi. Đêm nay sẽ động phòng.”

Mặt Vân Thư trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận đến mức không nói liền mạch: “Tạ Mẫn Hành, anh, anh vẫn nên đến công ty làm việc đi, em thấy, thấy anh là đang nhàn rỗi sinh Á\y„9 nông nổi đây.

Tạ Mẫn Hành cười lớn: “Vậy là em không muốn động phòng?”

Tạ Mẫn Hành cũng không hề nhận ra, lúc anh ở bên cạnh Vân Thư, bắt giác lại muôn trêu đùa cô.

Tạ Mẫn Hành bước một bước lên ép sát Vân Thư, Vân Thư từng bước lui về phía sau, mãi đến khi đụng vào mép giường, Vân Thư không lùi được nữa.

Tạ Mẫn Hành vẫn cô tình ép sát đùa giỡn Vân Thư: “Động phòng thực sự rất nhiều điều thú vị, em chắc chắn mình không muôn sao?”

Mặt Vân Thư đỏ như sắp nhỏ ra máu, vươn cánh tay ngăn Tạ Mẫn Hành tới gần: “Không… Nêu anh cô đơn quá, hoặc là không nhịn được, em đi tìm dịch vụ cho…”
 
Chương 154


Chương 154

Tạ Mẫn Hành vươn tay lên gõ đâu Vân Thư: “Trong nhà có vợ xinh đẹp như hoa không ngủ cùng, sao lại phải đi ngủ với người khác.”

Vân Thư: “Nhưng vợ anh không muốn ngủ với anh!”

Giọng nói chưa dứt, người đã bị Tạ Mẫn Hành đè ở trên giường, may là giường có đệm mêm, nêu không nhất định đầu Vân Thư đã bị đập đến chấn động.

Tạ Mẫn Hành nâng mặt Vận Thư lên hôn, đầu Vân Thư bì Tạ Mẫn Hành giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể bị bắt đón nhận.

Tạ Mẫn Hành vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút, không ngờ lại không khống chế được bản thân mà đè cô ở dưới thân, khiến bản thân nổi lên phản ứng.

Hô hấp Tạ Mẫn Hành rồi loạn, trong ánh Hết Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành có chút sợ hãi.

Vân Thư không đầy được Tạ Mẫn Hành ra, ngược lại, anh ôm càng chặt.

Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra, tay chạm vào da Vân Thư…

Nhanh trí nảy ra một ý, Vân Thư không chớp mắt nhìn người trước mắt.

Vân Thư rùng mình, nhân lúc Tạ Mẫn Hành không chú ý, đưa tay tát vào mặt Tạ Mân Hành.

Tạ Mẫn Hành bừng tỉnh nhìn Vân Thư nằm dưới thân, môi bị hôn đến sưng đỏ, trong mắt đều là sợ hãi, quân áo lộn xôn, phần da chỗ vòng eo lộ ra một mảng lớn.

Cảm giác xa lạ, Vân Thư thở không ổn định, sợ hãi, lo lắng.

Tạ Mẫn Hành ảo não, anh đưa tay kéo chăn đắp lên người Vân Thư, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, Vân Thư đã không còn trong phòng ngủ.

Tạ Mẫn Hành ngồi ở trên sô pha, liên tục tự hỏi bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh chưa từng nghĩ về việc này với Cao Duy Duy.

Lúc này, Vân Thư trèo lên giường Tạ Mẫn Tây, giữ chặt Tạ Mẫn Tây, nói: “Máy hồm tới chị sẽ ngủ ở đây, em không được. để anh cả ôm chị đi, nếu chị bị anh cả em ôm đi, vậy chị sẽ tố cáo chuyện em yêu qua mạng với HC Tạ Mẫn Tây bị uy hiếp, lập tức hỏi: “Chị dâu, sao chị biết em đang yêu qua mạng?”

Vân Thư: “Hôm đấy em vừa ôm điện thoại vừa cười đến ngây ngóc, không phải yêu qua mạng thì là gì?”

Tạ Mẫn Tây: “Chị với anh cả sao vậy?

Sao miệng nn lại sưng lên thế này?”

Vân Thư: “Chị với anh cả em không sao, miệng là do trời lạnh quá.”

Tạ Mẫn Tây bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.

Buổi tối, lúc ăn cơm Vận Thư cũng ngồi cùng Tạ Mẫn Tây.

Ông nội Tạ hỏi: “Vợ chồng hai đứa lại giận dỗi sao?”

Vân Thư vừa định mở miệng, Tạ Mẫn Hành đã nói: “Không có, ông nội.”

Ông nội Tạ nhìn ánh mắt của Vân Thư, muôn nhìn ra chút gì đó nhưng không có nên hỏi: “Có đúng vậy không?”

Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy ông nội, buổi tối con muốn cùng Mẫn Tây ra ngoài chơi.”

Ông nội Tạ vừa nghe đã hãng hái: “Tối nay cháu dâu lại cho ông niềm vui bât ngờ nữa sao?”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây xấu hổ CƯỜI: “Ông nội, không phải là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng là chơi.”
 
Chương 155


Chương 155

Ông nội Tạ buông đũa nói: “Cho ông theo với.”

Tạ Mẫn Tây kinh ngạc ho “Khụ khụ”.

Vân Thư: “Chậc…”

Ông nội Tạ mất hứng: “Sao thế?”

Vận Thư: “Ông nội, ông dám thả thiên hầu không?”

Ông nội Tạ: “Ông nội con còn từng băn cả đại pháo, con thử nói xem ông sợ không?”

Một giờ sau…

“Tiểu Thự, con đi đánh lửa đi.” Ông nội Tạ đây Vân Thư, để Vân Thư đi châm hộ Vân Thư: “Ông nội, ông đi đi. Con không dám châm.”

Ông nội Tạ: “Ông nội đây không phải lớn tuổi rồi sao, Mẫn Tây mau đi đi.”

Vân Thư cũng vội vàng đây: “Mẫn Tây, em đi đi, đây là ông nội bảo em đi đấy.”

Tạ Mẫn Tây nhìn lên trời: “Chị dâu, em cảm thây hơi mệt, hay là để em về ngủ đi?”

Vân Thư lại chuyên đổi trận doanh: “Ông nội, con cảm thấy Mẫn Tây nói rất đúng. Chúng ta mỗi người bản một hộp pháo hoa rồi vê ngủ đi?”

Ông nội Tạ gật đầu: “Ông đứng xem là được.”

Một ông lão chông trượng, hai thiêu nữ mỗi bên một người, trước mặt còn có đèn sao lập loè, một người câm trong tay hai cây pháo hoa, hai tay lắc lư, vẽ đủ hình dạng, dưới bóng đêm bao phủ lại vô cùng âm áp.

Tạ Mẫn Hành đứng ở sau cùng, lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh này.

Tạ Mẫn Thận đi tới, nói: “Anh cả, thật ra cưới được cô gái như chị dâu cũng rất tốt.”

Những lời này lập tức khiến Tạ Mẫn Hành cảnh giác, thẳng nhóc này là có ý gì?

Tạ Mẫn Thận không biết trong lòng anh trai đang nghĩ gì, anh lấy nói: “Năm nay ăn tết vệ nhà vậy mà lại không muôn trở vệ bộ đội nữa.”

Tạ Mẫn Hành: “Em còn chưa xuất ngũ, đất nước còn cân em, đi đi.”

Tạ Mẫn Thận: “Anh, ngày kia em phải đi rồi, vé máy bay đã đặt ngày kia, lần này bị đưa ra nước ngoài bảo vệ hòa bình.”

Tạ Mẫn Hành nhìn em trai mình, hỏi: “Ống nội biết chưa?”

Tạ Mẫn Thận: “Ông biết rồi.”

Ông nội Tạ biết mà chẳng hề hé răng.

Tạ Mẫn Hành: “Ba với mẹ đều không biết sao?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Em lo mẹ sẽ không chịu nổi.”

Tạ Mẫn Hành: “Đi đến nước nào?”

Tạ Mẫn Thận: “Đất nước đang bắt ồn nhất hiện nay.”

Dáng vẻ Tạ Mẫn Hành trông nhẹ nhàng bình tĩnh, quả thực trong lòng đã p lắng, không nguôi: “Cũng có thê rèn luyện.”

Tạ Mẫn Thận: “Sĩ quan như em đi đến đâu cũng nồi tiêng mà.”

Tạ Mẫn Hành an tâm hơn một chút: “An toàn là trên hét.”
 
Chương 156


Chương 156

Tạ Mẫn Thận ôm vai Tạ Mẫn Hành: “Anh, yên tâm đi.”

Hai ngày sau, tại sân bay, chia tay luôn là thương cảm.

Tạ Mẫn Thận mặc quân trang, đứng thẳng lưng, tóc lại lần nữa được cạo đi, đeo hành lý, toàn bộ nhà họ Tạ đi tiễn Tạ Mẫn Thận.

Mắt Tạ Mẫn Tây suốt dọc đường đều đỏ hồng: “Anh hai, bao giờ anh mới xuât ngũ. Em không muôn anh đi.”

Tạ Mẫn Thận xoa đầu Tạ Mẫn Tây: “Em nên thấy tự hào vì anh hai.”

Tạ phu nhân đang cảm thấy may mãn, an ủi Tạ Mẫn Tây: “Đừng khóc, lần này anh hai con, chỉ đi nửa năm, nửa năm sau có thể trở về. Máy năm vừa rồi đều đi một năm, con còn đợi được mà.”

Tạ Mẫn Tây vẫn còn khóc, chỉ là không tàn nhẫn như vậy, ôm chặt lấy Tạ Mẫn Thận, chỉ sợ buông ra thì anh ấy biến mắt.

Tạ Mẫn Hành và ông nội Tạ cái gì cũng biết, ông nội Tạ lây làm vinh dự vì Tạ Mẫn Thận, Tạ Mẫn Hành thì mím môi, Vân Thự lén nhìn mắt Tạ Mẫn Hành, với hiểu biết của cô đồi với Tạ Mẫn Hành, thì anh đang lo lắng.

Vân Thư nghĩ: Anh ấy đang lo lắng cái gì?

Vân Thư đã hai ngày không phản ứng với Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Thận sắp lên máy bay, Tạ phu nhân dặn dò: “Nhất định phải chú ý an toàn, tiện không đủ tiêu thì ba mẹ sẽ chuyến cho con.”

Tạ Mẫn Thận cười đồng ý.

Ông Tạ: “Con trai, giữ gìn sức khỏe, thường xuyên gọi điện thoại về nhà.”

Ông nội BS? “Ông nội đợi con ở nhà.”

Tạ Mẫn Tây: “Anh, chú ý an toàn.”

Tạ Mẫn Hành: “Đợi em trở về, an toàn hàng đầu.”

Mỗi người đều nói một câu với Tạ Mẫn Thận, chỉ còn lại Vân Thư.

Tạ Mẫn Thận mong chờ nhìn Vân Thư: “Của chị đâu?”

Tạ Mẫn Hành nhìn ánh mặt mong chờ của Vân Thự, anh bước qua đặt tay lên vai Vân Thư, ôm cô vào lòng nói: “Mẫn Thận sắp đi rồi, em là chị dâu, cũng nên nói câu tốt lành đi.”

Vân Thư nghĩ rất lâu, bỗng nhiên giãn hàng lông mày cười nói với Tạ Mân Thận: “Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, tính mạng là quan trọng nhất, còn phải an toàn đề trỏ về, em vẫn chưa cưới vợ đó.”

Tạ Mẫn Hành cười nhìn anh cả nói: “Anh, em đi đây.”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Thận lại ôm mẹ với em gái, rồi câm mũ lên quay người lên máy bay.

Về đến nhà, Vân Thư ngồi trong mái đình gọi điện thoại cho ông bà Vân, biết được bọn họ đi chơi rất vui vẻ, trên đường, không gặp chuyện gì không thoải mái cả nên lập tức yên tâm.

Tạ Mẫn Hành cũng bước vào mái đình.

Vân Thư không biết nên ở lại hay là đi.

Tạ Mẫn Hành chủ động mở miệng: “Ba mẹ sao rồi?”

Vân Thư: “Rất ồn.”
 
Chương 157


Chương 157

Ngày hai người họ im lặng không nói gì, suýt chút nữa đã khiến Tạ Mẫn Hành cưỡng ép Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành đang muốn mở miệng nói chuyện thì điện thoại của Vân Thư vang lên.

Vân Thư nhìn thấy hiển thị trên điện thoại: Đàm Nhạc!

Tạ Mẫn Hành cũng nhìn thấy.

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành nói: “Em đi nghe điện thoại.”

Vân Thư đi xa rồi bắt máy.

Đàm Nhạc: “Vân Thư, nhớ anh không?”

Vân Thư: “Đàm Nhạc, anh có chuyện gì sao?”

Đàm Nhạc: “Chắc chắn em nhớ anh nôi, không nhớ anh thì sẽ không bắt máy.

Vân Thư: “Anh tự luyến à.”

Cô thầm nghĩ: Tôi chỉ bắt máy lây anh làm lá chăn, như vậy mới dê rời đỉ.

Đàm Nhạc có dáng vẻ không quan tâm hỏi: “Vân Thư, có muôn đi Hawaii chơi không?”

Vân Thư: “Không muốn, không có gì thì tôi tắt máy.

Đàm Nhạc gấp gáp: “Anh nhớ em rồi, muốn nghe giọng nói của em.”

Vân Thư đã cúp điện thoại, nhìn về phía mái đình rồi xoay người trở về phòng khách.

Lúc đang muốn mở cửa phòng khách, Vân Thư cảm thầy bản thân rất không có tiền đồ, cô thở dài, xoay người lại đến mái đình tìm Tạ Mẫn Hành.

Cô không nhẫn tâm để lại Tạ Mẫn Hành ở trong mái đình, có lẽ anh vẫn đang đợi cô.

Tạ Mẫn Hành nghe thấy tiếng bước chân của Vân Thư quay lại, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu.

Vân Thư bước qua, đứng bên cạnh có chút vặn VẹO nói: “Trở về thôi, anh không cảm thấy bên ngoài lạnh sao.”

Tạ Mẫn Hành đứng lên ôm lầy Vân Thư: “Buổi tôi trở về ngủ đi, đừng giận nữa. Tôi sẽ khống chế bản thân A9 tôi.

Vân Thư: “Anh buông em ra trước đi.

Không cho phép ôm em nữa.”

Tạ Mẫn Hành nghe lời buông tay, anh kéo Vân Thư nói: “Buổi tối trở về đi, ngủ ở phòng Mẫn Tây cũng không ngon.”

Vân Thư: “Để xem đã.”

Buổi tối, Vân Thư đã tắm rửa nằm trên giường, Tạ Mẫn Tây thì đang cầm điện thoại, thấy vậy, trong lòng Vận Thư không bình tĩnh được, nhớ đến lời mời quay về ban ngày của Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư buồn bực dùng tay chọc vào đầu: *A, Vân Thư đầu óc mày sao vậy, tại sao lại không đồng ý, giả vờ lạnh lùng làm gì chứ.”

Tạ Mẫn Tây nhìn Vân Thư, cô ấy có dự cảm đêm nay Vân Thư sẽ trở vê.

Nửa đêm, Vân Thư nằm trên giường không ngủ được, cô rất muốn trở và, nhựng vừa muốn vệ vừa kéo mặt xuống: “Thật sự phải mặt dày trở về như vậy sao?”

Bản thân Vân Thư lắc đầu, Tạ Mẫn Tây đã ngủ rồi.

Vân Thư nhẹ nhàng bước chân xuông giường đên phòng khách đề yên tĩnh lại.

Cô mở cửa ra, trước cửa có một. bóng người đang đứng, suýt chút thì dọa Vân Thư đến nửa chết.
 
Chương 158


Chương 158

Tạ Mẫn Hành bịt miệng Vân Thư lại hỏi: “Tâm trạng tốt rôi sao? Có thể trở về ngủ chưa?”

Vân Thư bị bịt miệng gật gật đầu.

Tạ Mẫn Hành bề công chúa bé Vân Thư trở về phòng.

Vân Thư không buông được, Tạ Mẫn Hành nói: “Yên tâm, không ai thấy đâu.”

Lúc này Vân Thư mới yên tĩnh.

Tạ Mẫn Hành vừa đi vừa báo oán: “Nhà mới của chúng ta sắp xong tiến độ rôi, ôm vợ của mình ở đây còn lén lén lút lút.”

Vân Thư: “Qua đó cũng không cho anh ôm.”

Tạ Mẫn Hành ¡ đầy cửa phòng ngủ ra, đặt Vân Thư ở trên giường: ‘Vân là giường của mình ngủ thoải mái. Sô pha với giường của người khác vẫn không băng giường mình.”

Vân Thư chỉ vào sô pha cách đó không xa: “Em không ngủ sô pha, tối nay anh ngủ ở đó đi.”

Tạ Mẫn Hành thoải mái đồng ý.

Vân Thư nằm trên giường đắp chăn, không lâu sau thì chìm vào giâc ngủ.

Tạ Mẫn Hành nhẹ hôn lên trán cô, đắp chăn kỹ lại cho cô rồi tắt đèn, mới lại gân ghê sô pha.

Trời vừa sáng, Tạ Mẫn Hành đã bị Vân Thư gọi dậy.

“Chồng, đau quá!” m thanh Vân Thư yêu ớt truyền đến.

Ngay cả dép Tạ Mẫn Hành cũng không kịp mang đã chạy đến, phát hiện sắc mặt Vân Thư trắng bệch, trên trán còn có lớp mô hôi mỏng.

Tạ Mẫn Hành: “Em sao vậy?”

Vân Thư đau đón: “Bụng em rất đau.”

Tạ Mẫn Hành: “Đề tôi đi gọi Mẫn Thận.” Bỗng nhiên nhớ đên Mẫn Thận không: có ở nhà, lại nói tiếp: “Tôi đi tìm bác sĩ.”

Một người căng thẳng thì não sẽ không theo kịp, ví dụ như Tạ Mẫn Hành.

Anh vừa chạy ra ngoài mới nhớ đến cân gì phải chạy ra ngoài? Hơn nữa sao anh yên tâm để một mình Vân Thư ở trong phòng chứ?

Tạ Mẫn Hành quay lại lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình.

Sau khi bác sĩ đến thì trực tiếp lên lầu, nhìn thấy Vân Thư ôm bụng thì hỏi bệnh thái, nhưng không hỏi ra được gì cả, bác sĩ chỉ đành đề nghị đến bệnh viện đề máy móc kiểm tra.

Vân Thư không chịu đến bệnh viện mà năm quay vòng trên giường, phía dưới cơ thê MÔ có dòng chảy âm áp trào ra.

Vân Thư: U là trời, quên ngày đến tháng nôi.

Bác sĩ vẫn đang đề nghị Vân Thư đến bệnh viện thì cô nói: “Tôi không đi đâu, bác sĩ anh đi đi, cảm ơn nhiều.”

Bác sĩ: “Cô chủ, nguyên nhân cô đau vân chưa tìm ra.

Vân Thư: “Tôi biết tại sao rồi?”

Bác sĩ nghe vậy chỉ đành rời đi, nhưng cũng đứng trước cửa để nghe dặn dò của Tạ Mẫn Hành mọi lúc mọi nơi.

Tạ Mẫn Hành: “Vân Thư, em dậy đi, tôi đến bệnh viện với em.”

Vận Thư kéo Tạ Mẫn Hành lại, lắc đầu: “Không cần.”

Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, chúng ta đi kiêm tra. Không tiêm.” Tạ Mẫn Hành dùng giọng điệu dỗ con nít để dỗ Vân Thư.

Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chông bọn họ nên Vân Thư cũng không giâu diềm nữa: “Em đến tháng rồi, đau bụng kinhl”

Tạ Mẫn Hành: “Đau dữ vậy sao? Đến bệnh viện một chuyên đi.”

Vân Thư lắc đầu từ chối, nói gì cũng không chịu đi, sau đó Tạ Mẫn Hành phải chiều theo.
 
Chương 159


Chương 159

Ở bên ngoài, người ta toàn là cúi đầu nghe theo Tạ Mẫn Hành, mà ở nhà, anh lại trăm phương. nghìn kế dỗ dành Vân Thư, báo ứng, hoàn toàn chú tâm trên người cô!

Tạ Mẫn Hành bảo bác sĩ rời đi trước, bản thân thì đi nấu một ly nước đường đỏ, rồi lầy túi chườm nóng lên lầu cho Vần Thư.

Sau khi Vân Thư dậy thì kiểm tra giường, may mà máu vẫn chưa dính lên ga giường, cô vào phòng tắm thay đồ.

Lúc đi ra ngoài, Tạ Mẫn Hành đã quay lại phòng ngủ, đặt nước đường đỏ trong tay lên trên tủ đầu giường.

Cô chui vào chăn, đặt túi nước ấm lên bụng, nước đường đỏ được đặt trong tay cô, giờ phút này Vân Thư đã tốt hơn rât nhiều, không đau như vừa nãy nữa, nhưng Tạ Mẫn Hành vẫn rất lo lăng.

Vân Thư buộc bụng, nói không đến bệnh viện thì không đến bệnh viện, ban đêm bụng lại đau không chịu nồi.

Tạ Mẫn Hành ngủ trên sô pha, lo lắng đứng lên nhìn Vân Thư, phát hiện cô đau cuộn mình lại.

Tạ Mẫn Hành cũng tiền vào chăn từ bên kia lên giường, ôm Vân Thư: “Uống thuốc giảm đau không?”

Vân Thư lắc đầu: “Không uống.”

Vân Thư có suy nghĩ chêt người, lúc trước có nghe nói trong thời kỳ kinh nguyệt uống thuốc sẽ tạo thành nguy hại nghiêm trọng đối với tử cụng, có thể sẽ vô sinh, cho nên mỗi lần Vân Thư trong thời gian kinh nguyệt có đau bụng cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng.

lần này đau có chút lợi hại, nhưng cô vẫn quyết không uông thuốc.

Đạu nhưng không uống thuốc, Tạ Mẫn Hành đau lòng nhưng không ép buộc cô.

Vân Thư được ôm, tay chân lạnh lẽo, Tạ Mẫn Hành đành phải đi lấy. cho cô một túi nước ấm đặt ở bụng cô, duỗi cánh tay ra để cho Vân Thư ngủ.

Sáu giờ sáng, Vân Thư tỉnh lại trước, hôm nay cô đã đỡ hơn nhiều, huyết sắc trên mặt khôi phục lại một chút, cô gồi lên cánh tay Tạ Mẫn Hành, trên bụng còn đặt túi nước âm với bàn tay Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư lấy túi nước ấm trên bụng xuống, bàn tay Tạ Mẫn Hành cũng không nhúc nhích, Vân Thư lén dì chuyên vào trong ngực Tạ Mẫn Hành.

Đến vị trí thoải mái, Vân Thư bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lúc này, ông nội Tạ mặc đồ Đường đi với quản gia rời khỏi nhà họ Tạ.

Vân Thư rời giường, xuất hiện trên bàn ăn với Tạ Mẫn Hành, Tạ phu nhân hỏi Vân Thư sao vậy?

Vân Thư thành thật kể lại.

Tạ phu nhân: “Khó trách Mẫn Hành hỏi mẹ đường đỏ ở đâu.”

Vân Thư ngượng ngùng nói: “Mẹ, con không sao.”

Tạ phu nhân: “Máy ngày nay đừng ăn lạnh và cay, dầu mỡ cũng ăn ít một chút.”

Vân Thư đồng ý với Tạ phu nhân.

Tạ Mẫn Hành và Vân Thư dùng hai ngày đề đi thăm hết thân thích, lại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mùng bảy là ngày đầu tiên Vân Thư đi làm, cũng là ngày đầu tiên Tạ Mẫn Hành đi làm sau têt.

Chiều mùng sáu, Tạ Mẫn Hành lo lắng ban đêm bụng Vân Thư lại đạu, nên dỗ Vân Thư đền bệnh viện kiềm tra.

Vân Thư: “Em không đi.”

“Người đau bụng vào ban đêm là ai?

n nghe lời đi, không tiêm không uống thuốc, chỉ kiểm tra thôi.”

Cuối cùng, vẫn là Tạ Mẫn Hành thỏa hiệp, đánh không được mắng không được mà còn phải thuận theo.

Tạ Mẫn Hành thở dài: “Ngày mai đừng đến công ty báo danh nữa.”
 
Chương 160


Chương 160

Vân Thư lắc đầu: “Không được.”

Tạ Mẫn Hành: “Nhìn biểu hiện hôm nay của em, nêu như bụng em còn đau, công việc em cũng đừng muốn nữa.

Vân Thư bĩu môi, không vui.

Cô rất phần chắn, bụng Vân Thư cả ngày cũng không. đau, cho nên ngày hôm sau công việc sẽ ôn thỏa.

Sáng mùng bảy, Vân Thư thu dọn xong bản thân, buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái cũng được chải gọn lên, lộ ra vâng trán đây đặn, mặc áo sơ mi trăng, quản chifon cao màu đen, giày cao gót màu đen, trang điểm tinh xảo, trên cô mang theo vòng cô trái tim mới nhất của Swarovsky, mang theo nhẫn cưới, mọi thứ đều xong, chỉ đợi Tạ Mẫn Hành.

Lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành nhìn thấy Vân Thư thành thục chính thức xuất hiện trước mặt anh.

“Sao lại ăn mặc thành thục như vậy?”

Tạ Mẫn Hành hỏi, trang phục này của Vân Thư không tìm ra tật xâu, nhưng nhìn qua lại không hợp với Vân Thư.

Vân Thư duỗi cánh tay ra đánh giá mình cần thận nói: “Em lo em quá đẹp, đến công ty lỡ có người theo đuôi em thì làm sao, cho nên em ăn mặc cũ kỹ một chút, anh xem..

Vân Thư duỗi tay đeo nhẫn ra nói: “Em cô ý mang theo nhẫn cưới, nói với những người muốn theo đuổi em là em đã kết hôn.”

Tạ Mẫn Hành dội nước lạnh: “Bộ phận em đến đều là nữ, hơn nữa em lây đâu ra tự tin cho rằng sẽ có người theo đuổi em vậy?”

“Da của em cho em tự tin.”

Trên đường đi, Vân Thư hỏi: “Em không cân phỏng vấn sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Không cần.”

“Vậy em cần chuẩn bị những gì?”

“Kiến thức chuyên môn là đủ.”

Vân Thư: “Em có thể nói chuyện hai chúng ta kết hôn không?”

Tạ Mẫn Hành: “Đây cũng không phải là bí mật, em muôn nói thì nói.”

Vân Thư: “Lãnh đạo công ty là ai?”

“Tần Ngũ là phó chủ tịch.” Tạ Mẫn Hành không nói nhiều. tin tức khác, xe lập tức đên bãi đỗ xe của một tòa nhà văn phòng.

Vân Thư nhìn tắm biển trên lầu văn phòng việt mây chữ lớn, là tên của công ty: Điện ảnh Giang TảI Vân Thư tò mò hỏi Tạ Mẫn Hành: “Đây là tập đoàn điện ảnh và truyền hình sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu.

Vân Thư lén nhiều chuyện với Tạ Mẫn Hành, cô kéo cánh tay Tạ Mẫn Hành nhỏ giọng hỏi: “Có phải Tần Ngũ vì nữ ngôi sao đó mà mở không?”

Tạ Mẫn Hành: “… Sao em lại hỏi vậy?”

Vân Thư: “Con nhà giàu không phải đều sẽ nỗi giận vì hông nhan, đề ý người mới nổi có nhiều fans trong giới giải trí rồi sẽ trực tiếp đập tiên mở công ty vì cô ta sao?”
 
Chương 161


Chương 161

Tạ Mẫn Hành có chút muốn bỗ đầu Vân Thư ra xem bên trong rốt cuộc được lắp ráp thứ gì.

Tạ Mẫn Hành: “Vậy con gái nhà giàu các em thích đập tiền nuôi anh trai trẻ sao?”

Vân Thư: “So với bọn anh, nhà bọn em chỉ là gia đình khá giả. í Vân Thư véo cánh tay Ta Mẫn Hành: “Anh mau nói cho em biết có phải hay không, sau đó nễ mặt hai chúng ta, nói cho em biết nữ ngôi sao đó là bạn gái Tần Ngũ, không thê chọc vào.”

Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư đi vào đại sảnh: “Em có biết cái gì gọi là bị treo chức không?”

Vẻ mặt Vận Thư mơ hồ: “Ý anh là sao?”

Tạ Mẫn Hành lười giải thích.

Quả thật bộ phận của Vân Thư đều là nữ, đây là công ty sao? Đây là chùa ni cô thì cóI Vân Thư lôi kéo Tạ Mẫn Hành ởi ra ngoài, cô thấy đám con gái trong văn phòng nhìn Tạ Mẫn Hành như hồ rình mỗi, Văn Thư cảm thầy nếu nói ra anh là chồng của cô thì cô sẽ bị cô lập mắt.

Vân Thư: “Đây là chùa ni cô sao?”

Tạ Mẫn Hành nhìn ba chữ lớn trên cửa kính: Phòng Tài chính.

Tạ Mẫn Hành: “Không phải em muốn công việc có liên quan đến ngành sao?”

Vân Thư biết quan hệ của Tạ Mẫn Hành với Tần Ngũ rất tốt, cho nên có lẽ đổi việc sẽ không khó.

“Chồng, trong công ty này, nhân viên của bộ phận nào có lương cao nhất vậy?”

Tạ Mẫn Hành: “Bộ phận ngoại giao.”

Vân Thư: “Em đi!”

Tạ Mẫn Hành: “Thiếu tiền vậy à?”

Vân Thư gật đầu: “Chồng, lương thế nào vậy?”

Tạ Mẫn Hành: “Lương của bộ phận ngoại giao là hai vạn tệ, nêu như em mang đến lợi ích cho công ty thì hằng tháng còn có hoa hồng, nêu như em.

bàn thành công một hợp đồng thì mỗi lần sẽ có 5% hoa hồng, cho nên nơi này là chỗ kiếm tiền nhanh nhát, cũng vất vả nhất.”

Vân Thư: “Còn bộ phận tài chính này thì sao?”

“Lương hai mươi lăm nghìn tệ, có tiền chuyên cần.”

Vân Thư nhìn bộ phận tài chính, lại nhìn bộ phận ngoại giao, sau đó hỏi Tạ Mẫn Hành: “Bộ phận tài chính cũng chính là bảo em tính tiền sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu.

Vân Thư nói: “Em muốn đến bộ phận ngoại giao.”

Quản lý của bộ phận ngoai giao rât điệu, vừa nhìn thây Tạ Mẫn Hành đã lập tức đứng thăng người, có cảm giác như đuôi bám người.

Quản lý của bộ phận ngoại giao dẫn Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đến phòng làm việc để Vân Thư lựa chọn chỗ ngôi của mình.

Người của phòng làm việc đều đánh giá Vân Thư và Tạ Mẫn Hành, Vân Thư có chút rụt rè cho nên lập tức đứng phía sau Tạ Mẫn Hành.

Quản lý Mao của bộ phận ngoại giao cần thận hỏi Vân Thư: “Cô muốn vị trí đó sao?”

Vân Thư kéo Tạ Mẫn Hành nhìn một vòng, ánh mắt cô ý bảo Tạ Mẫn Hành: Vị trí được chọn thoải mái sao?
 
Chương 162


Chương 162

Tạ Mẫn Hành không trả lời Vân Thư, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua một vòng.

Vân Thư tự nhủ: Mày đến để làm việc, không phải đến đề tận hưởng.

Vân Thư chỉ ngón tay vào một góc tương đối tối: “Chỗ kia đi.”

Quản lý Mao cũng nhìn ra Vân Thư chọn đại.

Tạ Mẫn Hành nhìn một lượt bố cục văn phòng rôi chỉ vào cửa sô nói: “Thêm một bàn ở đó đi.”

Vân Thư nhìn chỗ Tạ Mẫn Hành chỉ vào hoàn toàn không có bàn, hơn nữa nơi đó ánh sáng dồi dào, còn có ban n: rất lớn, vị trí tết và còn rộng rãi..

Vân Thư nhỏ giọng từ chói, Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai Vân Thư bảo cô an tâm. Trên vai là bàn tay âm áp, tầm mắt Vân Thư theo Tạ Mẫn Hành, nhìn anh cần thận sắp xếp tất cả mọi chuyện cho mình, trong lòng ngọt ngào như mật.

Quản lý Mao gọi trợ lý đến dặn dò thêm một bộ bàn ghê, máy tính… đều phải cao cấp.

Vân Thư làm xong thủ tục nhận chức, chỉ đợi bàn làm việc tới.

Cô ký tên, công ty đưa cho cô bản in và các giây tờ liên quan, còn có bảng hiệu, Tạ Mẫn Hành đưa tay nhận lây, nều đưa Vân Thư cảm thì cô cũng sẽ ném đi, chỉ bằng đề anh trực tiếp bảo quản.

Vân Thư thấy không còn chuyện gì, cầm đồng hè đeo tay của Tạ Mẫn Hành lên, hỏi Tạ Mân Hành: “Đã mười giờ rồi, anh không đến công ty sao?”

Tạ Mẫn Hành thuận miệng trả lời: “Hôm nay không có chuyện gì, tôi giúp em sắp xếp trước.”

Vân Thư gật gật đầu.

Vân Thư luôn cho rằng tính cách của mình vui vẻ, nhưng lân đầu tiên đi làm khiến cho cô khiếp sợ ngay cả dũng khí chào hỏi đông nghiệp tương lai cũng không có, luôn lui vềphía sau Tạ Mẫn Hành, thầm nghĩ trong lòng Tạ Mẫn Hành có khinh thường cô hay không?

Tạ Mẫn Hành không nghĩ nhiều như Vân Thư, anh nhìn thây Vân Thự ỷ lại mình, trong lòng vui vẻ hơn ai hết.

Mười phút sau, bàn làm việc được đưa đên, Tạ Mẫn Hành nhíu mày, quản lý Mao vừa nhìn sắc mặt Tạ Mẫn Hành, trong lòng thầm kêu: Không Ôn.

Tạ Mẫn Hành trực tiếp mở miệng: “Đây là bàn gì vậy?”

Vân Thư cảm thấy bàn này r rất được, ít nhất là tết hơn bàn của máy nhân viên khác, mà Tạ Mẫn Hành lại cảm thầy ấm ức cho Vân Thư.

Vân Thư giữ chặt Tạ Mẫn Hành, rồi nói với quản lý Mao: “Các người sắp xếp trước đi, hai chúng tôi đi ra ngoài một chút.”

Tạ Mẫn Hành bị Vân Thư kéo lên cầu thang, lúc không có người, Vân Thư cười ra tiêng trước.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cười cái gì?”

Vân Thư: “Cười em. Em ôm đùi chông.”

Tạ Mẫn Hành vỗ vỗ bả vai Vân Thư, sửa sang lại áo sơ mi cho cô: “Nếu em không chấp nhận được thì về nhà.”

Vân Thư gật đầu, dáng vẻ thẹn thùng nói: “Chồng ơi, em muốn hôn anh.”

Tạ Mẫn Hành ngây ra: Cô gái ngốc này lúc này da mặt lại dày như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom