Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1949


Chương 1949

Buổi tối, ở khách sạn, Trần Diễm An tắm xong, đang tùy ý nghịch laptop, bên trong có bản thiết kế trang sức mà cô thiết kế.

Lúc này, có tiếng gõ cửa truyền tới, cô nghĩ chắc là Âu Dương Tư, đi tới, mở cửa phòng ra, sự thật chứng minh cô không có đoán sai, quả nhiên là anh ta.

Tuy nhiên, Âu Dương Tư lại nheo đôi mắt sâu thẳm lại, nhìn chằm chằm cô.

Trần Diễm An có hơi ngạc nhiên mà nhướn mày, sau đó ánh mắt nhìn theo ánh mắt của anh ta, dừng ở trước ngực của mình.

Cô mới tắm xong, cho nên rất tùy ý mặc áo choàng tắm của khách sạn, hơn nữa kiểu áo choàng tắm này có hơi tùy ý, vì vậy một khoảng da trắng muốt ở trước ngực lộ ra!

“36B?” Cặp mày tuyệt đẹp của Âu Dương Tư hơi nhướn lên, vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó của cô.

Đôi mắt của Trần Diễm An chợt nheo lại, ngón tay dài mảnh khảnh cuộn lại, sau đó lại kiễng mũi chân, gõ nhẹ vào đầu của anh ta: “Cuối cùng đâu có ăn được, đừng nhìn nữa! Cẩn thận lát nữa nhìn tới miệng lưỡi khô khốc, chảy máu mũi.”

Âu Dương Tư nở nụ cười, vốn gương mặt đã đẹp trai vào lúc này lại càng rõ hơn phong hoa tuyết nguyệt: “Tôi không để bụng.”

Rất tùy ý thắt lại áo choàng tắm, khóe môi của Trần Diễm An cong lên đầy quyến rũ: “Tôi càng không để bụng móc mắt của anh ra đâu!”

Nhún vai, làm dáng vẻ sợ hãi, Âu Dương Tư cất bước đi tới trước máy tính: “Cô thiết kế sao?”

Đương nhiên, Trần Diễm An nhún vai, nhìn vài cái, Âu Dương Tư nói: “Anh họ của tôi vừa hay là làm ngành này, tôi gửi qua, để anh ấy xem thử.”

“Anh họ của anh là ai?”

“Spoll, cô chắc từng nghe tên của anh ấy, tuy tôi không thích những thiết kế đó của anh ấy, nhưng không thể không thừa nhận, danh tiếng của anh ấy không nhỏ!”

Mắt của Trần Diễm An sáng lên: “Đại sư trang sức có sức ảnh hưởng và nổi tiếng nhất của nước Pháp, Spoll?”

“Nhìn dáng vẻ hai mắt sáng rực này của cô kia…” Âu Dương Tư có chút ghen tỵ: “Nhìn xem, dựa vào tôi có phải bám được vào cành cao rồi không?”

“Lấy đâu ra lắm lời thừa thãi như vậy, gửi cho anh ta đi.”

Trần Diễm An khẽ mỉm cười, vỗ vai của anh ta, Âu Dương Tư đang say mê trong nụ cười đó, cô không chút lưu tình bóp sống mũi khá cao của anh ta.

“Không cái gì thâm hiểm bằng lòng dạ đàn bà!” Âu Dương Tư hồi hồn, cầm chuột lên.

Khi Diệp Giai Nhi đang đút cơm cho cục cưng nhỏ, luật sư gọi điện tới, ông ra đi công tác trở về rồi, chiều mai thì có thể cầm bản thỏa thuận ly hôn tới cho cô.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi gật đầu.

Buổi chiều cô sẽ đợi ở nhà họ Thẩm, đến lúc đó có gì cần dặn dò, bảo anh ta nói một lần là được.

Ví dụ có một vài chỗ trong bản thỏa thuận ly hôn, cô ngày mai khi cầm tới cho Quý Hướng Không, cũng dễ nói chuyện, hơn nữa chiếm lý hoàn toàn, để anh ta ngay cả chỗ lên tiếng cũng không chen được vào!

Hết cách, ai kêu Quý Hướng Không làm sự việc thành ra như này, cô đương nhiên không tha cho anh.

Nghĩ vậy, trên mặt Diệp Giai Nhi nở nụ cười lạnh, nói đi phải nói lại, Diễm An cũng có rất lâu cũng không gửi mail cho cô rồi.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, trái tim của con nhỏ đó cũng thật ác, vừa thẳng thừng vừa dứt khoát xoay người đi ra nước ngoài, vậy mà ngay cả số điện thoại cũng đổi, phương thức liên lạc duy nhất giữa hai người chính là mail.
 
Chương 1950


Chương 1950

Tiền đề vẫn phải là Diễm An đăng nhập mail, hoặc khi nhớ tới mới gửi mail cho cô, nếu không tuyệt đối không liên quan tới với cô ấy!

Đợi khi Trần Diễm An lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, tốt nhất phải chuẩn bị sẵn tâm lý!

Mộ Dĩnh Nhi sáng sớm đã đến công ty.

Do buổi tối không ngủ ngon giấc, cho nên quầng mắt thâm rất rõ, tuy trang điểm nhạt, nhưng cũng không che được.

Đồng nghiệp nữ có quan hệ khá tốt nhìn một cái thì nhìn thấy sự hốc hác của cô ta, hỏi: “Cả đêm hôm qua không có ngủ ngon hay sao?”

Theo bản năng, Mộ Dĩnh Nhi đưa tay chạm nhẹ vào mặt: “Rất rõ ràng sao?”

“Cô nghĩ xem, mặt bây giờ cũng có chút sưng, có điều nhìn tình trạng này của cô chắc cũng là khốn đốn vì tình, nghe nói khoảng thời gian này cô đã quen một bạn trai?”

Mộ Dĩnh Nhi không có phủ nhận, cũng không có gật đầu, chỉ hơi đỏ mặt, không nói gì.

“Như này có vẻ như là tình cảm xuất hiện vấn đề, nhưng nói thật, tôi rất tò mò về bạn trai của cô, rốt cuộc anh ta làm cái gì, có vẻ như rất bận, cũng không nhìn thấy anh ta đưa đón cô đi làm, tan làm, cũng không nhìn thấy anh ta gửi tin nhắn cho cô, rốt cuộc anh ta có lai lịch như thế nào!”

“Thực ra, anh ấy quả thật có chút bận, nên…”

Mộ Dĩnh Nhi cười ngượng ngùng, nói như vậy.

Mối quan hệ của cô ta và tổng giám đốc, nây giờ vẫn chưa thể để đồng nghiệp trong công ty biết được, cô ta cũng không có cách nào nói ra, chỉ có thể giả ngốc để qua chuyện.

“Bận chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, tôi nói cho cô biết, đàn ông không thể nuông chiều như vậy được, cô càng dung túng và nuông chiều, anh ta càng càn rỡ, bây giờ cô là bạn gái của anh ta, cho dù đưa ra yêu cầu gì cũng là rất bình thường, khoảng thời gian này cô phải nắm lấy, nếu không sẽ bị cô gái khác đào góc tường đó!”

Nghe đến câu cuối cùng, Mộ Dĩnh Nhi có chút hoảng hốt, sợ hãi.

Cô ta biết đồng nghiệp nói như vậy hoàn toàn không sai, dù sao phụ nữ vây xung quanh tổng giám đốc không hề ít, hơn nữa còn đều là những cô gái xinh đẹp.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta càng không nắm chắc.

Cũng đã đến giờ làm việc, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, mà đi làm việc của mình.

Nhưng trong lòng Mộ Dĩnh Nhi vẫn luôn nghĩ đến những lời kia.

Đến giờ ăn trưa, sau khi Mộ Dĩnh Nhi và đồng nghiệp chào hỏi với đồng nghiệp, cầm túi của mình, đi ra khỏi công ty, cô ta dự định đi đến nhà hàng.

Quý Hướng Không vẫn đang làm việc, phối liệu ở nhà hàng ngày càng nhiều.

Mộ Dĩnh Nhi đi vào, lên tiếng nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, có bận thế nào, buổi trưa cũng phải ăn cơm.”

Đặt đồ trong tay xuống, lông mày Quý Hướng Không hơi nhíu lại, gật đầu, lần này vẫn đi đến nhà hàng lúc trước đã đến mấy lần rồi.

Gọi món, nhân viên phục vụ đi ra, bàn tay ở dưới bàn không ngừng xoắn lấy dây đeo của túi xách, Mộ Dĩnh Nhi cắn môi, nói: “Chuyện nói với anh tối hôm qua, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện không?”

Chuyện tối hôm qua?

Mắt Quý Hướng Không hơi nheo lại, rõ ràng không nhớ tối qua hai người đã nói gì.

Trong lòng Mộ Dĩnh Nhi có chút thất vọng và bực mình, nhưng cô ta không hề thể hiện ra bên ngoài: “Em cảm thấy giữa chúng ta có một chút khoảng cách, lẽ nào không thể tùy ý một chút sao?”
 
Chương 1951


Chương 1951

Quý Hướng Không cầm ly nước trên bàn lên, khẽ lắc, ánh mắt rơi trên người cô ta: “Em muốn tùy ý như thế nào?”

Mỗi lần đối diện với ánh mắt này của anh, Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy có cảm giác áp bức sâu sắc đang ở trước mặt.

Nhưng, cô ta vẫn to gan nói: “Ít nhất không giống như chúng ta bây giờ, gọi điện thoại hoặc nhăn tin, một chút thời gian này sẽ luôn có, ban ngày không có thời gian, vậy thì buổi tối, sau khi tan làm không thể đi đi xem phim hoặc dạo phố sao?”

Đã to gan nói ra những lời này, vậy dứt khoát một lần nói hết luôn: “Bây giờ em là bạn gái của anh, em không hề cảm thấy những yêu cầu này quá đáng.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bê những món ăn đã gọi vào, sau khi đặt xong, nói một câu đồ ăn đã lên hết rồi, sau đó rời đi.

Lời nói trước đó bị cắt ngang, Mộ Dĩnh Nhi muốn nói tiếp lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Vì vậy, không nói gì nữa, hai người bắt đầu ăn cơm, nhưng bầu không khí rất yên tĩnh.

Ăn cơm trong bầu không khí như thế này có chút kiềm nén, Mộ Dĩnh Nhi muốn thúc đẩy bầu không khí, nên đã tìm một vài chủ đề, nói những chuyện thú vị mà mình nhìn thấy ở công ty.

Quý Hướng Không thờ ơ lắng nghe, không có quá nhiều cảm xúc, nhưng rõ ràng có chút thiếu hứng thú.

Thấy vậy, Mộ Dĩnh Nhi lại chuyển chủ đề, nói về phim chiếu rạp, gần đây mới có một bộ phim ra rạp, là phim tình cảm.

Anh vẫn lắng nghe, đôi lông mày đẹp và thẳng thỉnh thoảng lại nhướng lên, đôi khi ánh mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ ở trên cổ tay.

Hầu hết thời gian đều là Mộ Dĩnh Nhi nói chuyện, Quý Hướng Không lắng nghe, có lúc anh cũng nói mấy câu, nhưng không có tiếng nói cười.

Nửa tiếng sau, hai người kết thúc buổi ăn trưa, Mộ Dĩnh Nhi muốn về công ty, Quý Hướng Không bảo tài xế đưa cô ta về, còn mình đi đến nhà hàng.

Rốt cuộc vấn đề mà cô ta nghĩ trong lòng vẫn không nói rõ được, trong lòng cô ta quả thật có chút bực bội, ngồi lên xe, suy nghĩ miên man.

Cô ta đang nghĩ, cô ta có nên giả bộ vô tình đi gặp mẹ của tổng giám đốc một lần không?

Nhà họ Thẩm.

Huyên Huyên đang luyện viết chữ, chỉ là tư thế của cô bé quả thật chả ra sao cả, nên chữ viết ra cũng nghiêng đông ngả tây, lộn xộn.

Diệp Giai Nhi đang bế bé con ở trong lòng: “Bé con, có muốn ăn dâu tây không?”

Bé con gật đầu, Huyên Huyên đang viết chữ ở bên kia lập tức lên tinh thần, bàn tay nhỏ trắng nõn giơ lên: “Con cũng muốn, con cũng muốn!”

“Con muốn cái gì, hôm nay viết không tốt, con phải viết liên tục cho mẹ.” Diệp Giai Nhi không quan tâm đến cô bé.

“Con thật đáng thương, con thật đáng thương mà, con có người sinh mà không có người nuôi!”

Huyên Huyên đau khổ than khóc, vẫn có tinh thần.

“Trọng nam khinh nữ, lúc chưa có em, nói con là tâm can bảo bối của mẹ, bây giờ có em rồi, không còn giống như vậy nữa, ba nói phụ nữ đều dễ thay đổi, con còn không tin, bây giờ xem ra con quá ngây thơ rồi!”

Diệp Giai Nhi nghe mà cảm thấy dở khóc dở cười, đôi mắt đen, sáng của bé con đảo đảo, cầm dâu tây muốn đưa cho Huyên Huyên, bé có thể nghe hiểu rồi.
 
Chương 1952


Chương 1952

“Mẹ, mẹ đưa con cho dì Trần đi, con muốn làm con gái của dì ấy.”

Huyên Huyên dụi mắt, mông vặn vẹo, vặn vẹo.

Bên này cô bé vừa gọi dì Trần, bên kia luật sư đã đi vào, trong tay cầm tập tài liệu, nhìn Diệp Giai Nhi, ông ta gọi bà Thẩm.

Diệp Giai Nhi lấy thỏa thuận ly hôn từ chỗ ông ta, lật xem: “Cậu ấy không có yêu cầu đặc biệt?”

“Không có, cô Trần không nói gì.” Luật sư nói.

Gật đầu, Diệp Giai Nhi bày tỏ mình đã hiểu, bảo người giúp việc mang cafe lên cho luật sư.

Đợi sau khi luật sư rời đi, cô thay quần áo.

Hơn 9h tối, cô nhìn thời gian, để hai đứa bé lại cho người giúp việc trông, tài xế đưa cô đến bệnh viện.

Quý Hướng Không đang ăn cơm tối với Giang Uyển Đình, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Diệp Giai Nhi đi thẳng vào.

Nghe thấy có tiếng động, Giang Uyển Đình ngẩng đầu lên.

Ánh mắt lướt qua Diệp Giai Nhi đứng trước mặt, trong mắt bà ta tràn đầy sự bất mãn.

Từ sau khi xảy ra chuyện kia ở nhà hàng, bà ta cảm thấy Diệp Giai Nhi không lịch sự cũng không có giáo dưỡng.

Bây giờ lại tùy tiện đi vào phòng bệnh, đã không mang theo quà thì thôi, ngay cả người cũng không gọi.

Trực tiếp ngồi bịch xuống phía đối diện hai người, Diệp Giai Nhi không hề khách khí với Quý Hướng Không.

“Cho dù anh đã ăn xong hay chưa, nhưng thời gian của tôi có hạn, nên nên giải quyết chuyện nên giải quyết trước.”

Quý Hướng Không nhướng mày nhìn cô: “Chuyện gì nên giải quyết?”

“Nhìn đi, Quý tổng nhà chúng ta quả nhiên là người cao quý lại mắc bệnh đãng trí!”

Trong lời nói mang theo sự chế giễu, châm chọc, Diệp Giai Nhi cười khẩy, giơ tay lên, ném thứ trong tay đến trước mặt Quý Hướng Không.

Anh liếc nhìn, mấy chữ rất lớn đập vào mắt—Thỏa thuận li hôn!

“Hôm nay rất mong Quý tổng tổng nhận cho, ký tên đi.”

Đôi mắt Quý Hướng Không khẽ động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia, dần trở nên u ám, u ám giống như mây đen.

Giang Uyển Đình ngồi bên cạnh lên tiếng: “Ký tên đương nhiên là có thể, nhưng về nội dung trong thỏa thuận ly hôn, chúng tôi cũng phải có quyền xem qua, đồng ý hoặc phản đối!”

“Còn giả vờ giả vịt làm gì, không phải chỉ muốn xem Diễm An lấy bao nhiêu tài sản của nhà các người sao.”

Lúc này, Diệp Giai Nhi không hề cho hai người một chút mặt mũi nào.

“Yêu cầu của Diễm An không nhiều, không cần cổ phần của Quý thị, tài sản của nhà họ Quý cô ấy cũng không có hứng thú, chỉ lấy 120 nghìn tỷ thôi, chuyện này xem như giải quyết xong.”

Giang Uyển Đình cũng cười khẩy thành tiếng, cảm xúc cũng trở nên kích động.

“120 nghìn tỷ! Cô ta nghĩ cô ta là ai, lại dám ngoặm như sư tử như vậy! Làm người phải co da có mặt!”
 
Chương 1953


Chương 1953

“Không có da không có mặt thì không phải là người, hơn nữa khuôn mặt Diễm An nhà tôi vô cùng đẹp, ý của câu này là tập đoàn Quý thị nhà các người ngay cả 120 nghìn tỷ cũng không có?”

“Trần Diễm An cô ta đừng có mơ, đừng nói 120 nghìn tỷ, cho dù 30 nghìn tỷ cô ta cũng đừng nghĩ đến! Sư tử ngoặm, cô ta đúng là mặt dày!”

Ngọn lửa giận của Giang Uyển Định bị kích thích nên bộc phát ra, mắng chửi.

Diệp Giai Nhi chỉ cười, tự rót cho mình một cốc nước ấm, khẽ nhấp môi: “Lúc này thật sự muốn chụp cho bà Quý một bức ảnh, xem xem mặt mũi của mình hung dữ như thế nào!”

“Cô…”

Giang Uyển Đình rất tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.

Ngược lại, Quý Hướng Không vẫn không lên tiếng, anh ta rủ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

“Bà Quý quả nhiên ngay cả nói đùa cũng không biết, tôi chỉ nói đùa thôi, lại khiến bà Quý tức giận thành như thế này!”

“Lấy tiền cũng phải nhìn người, Diễm An nhà chúng tôi ghét bỏ thứ tiền bẩn thỉu của Quý tổng, cô ấy có bệnh sạch sẽ, nên một đồng cũng không cần, còn về bất động sản nhà họ Quý, cô ấy cũng không thèm.”

“Nói thật, gặp Diễm An, mấy người đúng nên thắp hương cảm tạ, nếu là tôi, không lấy một nửa tài sản nhà họ Quý, tôi tuyệt đối không ly hôn!”

Diệp Giai nhi lạnh lùng nhìn hai mẹ con ở trước mặt.

Nghe thấy vậy, Giang Uyển Đình lập tức sững sờ.

Trần Diễm An một đồng cũng không cần sao?

Bà ta tiện tay lấy thỏa thuận ly hôn ở trên tay Quý Hướng Không, vội vàng lập ra xem, đọc nội dung bên trong.

Trái tim của Quý Hướng Không lại không ngừng lên xuống.

Anh cảm thấy môi mình có chút khô, hầu kết di chuyển lên xuống.

Trước mặt hiện lên khuôn mặt kia của cô, luôn chứa đựng sự phong tình không nói ra được.

Cô…

Quả nhiên, bên trên đã viết rõ, Trần Diễm An tình nguyện từ bỏ tất cả tài sản của nhà họ Quý, cô tình nguyện ra đi tay trắng.

Giang Uyển Đình có chút kinh ngạc, sửng sốt, một người phụ nữ tôn thờ tiền bạc và sống xa xỉ như Trần Diễm An, lại đưa ra quyết định như thế này, ngược lại cũng đúng với ý nguyện của bà ta.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Uyển Đinh nói với Diệp Giai Nhi: “Cô đã là bạn tốt nhất của cô ta, vậy thay tôi gửi cho cô ta một lời khuyên chân thành, nhà hàng nhà họ Quý….”

“Mẹ, đủ rồi!”

Quý Hướng Không lên tiếng, ngắt lời bà ta, đương nhiên anh biết bà ta muốn nói gì.

“Con đừng ngăn mẹ, mẹ nói những lời này cũng là vì muốn tốt cho cô ta!”

Giang Uyển Đình không hề quan tâm đến anh ta, nói thẳng: “Phương pháp bí truyền của nhà hàng nhà họ Quý, tốt nhất cô ta đừng lộ ra ngoài, cũng đừng nghĩ đến chuyện tùy tiện sử dụng, chúng tôi đã đăng ký độc quyền, nếu như cô ta làm ra những hành động không nên làm, sẽ phải trả giá!”
 
Chương 1954


Chương 1954

Diệp Giai Nhi khẽ cười nói: “Quên nói với bà một tiếng, tôi định hợp tác với Diễm An mở mười nhà hàng ở thành phố S, phương pháp bí truyền của nhà hàng cũng chính là phương pháp độc quyền của nhà họ Quý.”

“Các cô dám!”

Giang Uyển Đình sắp tức đến điên rồi!

“Có gì mà không dám chứ? Đến lúc đó các người không phải chỉ kiện chúng tôi ra tòa thôi sao, mà quyết định của tòa án cũng chỉ là bồi thường tiền mà thôi.”

“Tôi nghĩ, đúng lúc tiền của nhà họ Thẩm khoảng thời gian này có chút nhiều, tôi vẫn luôn buồn bực không biết phải tiêu như thế nào, bây giờ thì hay rồi, đúng lúc có nơi để tiêu, bà Quý, lúc nào bà định tố cáo tôi, hôm nay hay ngày mai?”

Cô luôn mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng.

Giang Uyển Đình che ngực, thật sự vô cùng tức giận, tức đến mức chỗ xương sườn ê ẩm đau, cái miệng của con nhóc này quá độc!

Nhưng, về cơ bản mỗi câu cô nói ra, lại khiến bà ta không thể phản bác!

Bệnh của Giang Uyển Đình vẫn chưa khỏi, bị Diệp Giai Nhi chọc tức như vậy, không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Dù sao, cơ thể của bà ta vẫn còn rất yếu.

“Đủ rồi!”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Quý Hướng Không lên tiếng, cứ tiếp tục như vậy, anh sợ Giang Uyển Đình sẽ tức đến ngất mất.

“Những lời nên nói đều đã nói xong rồi, đương nhiên là đủ rồi, nhưng những lời nói lúc nãy của tôi, tốt nhất anh nên nhớ kỹ ở trong lòng, bởi vì tôi từ trước đến nay không nói những lời sáo rỗng và dối trá, chỉ cần những lời đã nói ra, đương nhiên sẽ làm được.”

Diệp Giai Nhi còn ngại chưa đủ, kích thích Giang Uyển Đình.

Giang Uyển Đình cuống cuồng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, nửa ngày không nói được một chữ, chỉ vỗ ngực, thuận khí.

Thấy được thì thu lại, Diệp Giai Nhi cũng không tiếp tục nói ra những lời ác độc nữa, xương cốt kia của Giang Uyển Đình, sợ là sẽ không chịu được mấy lời kích động của cô.

“Quý tổng, vậy thì tiếp theo nên tính món nợ của anh với Diễm An rồi.”

Diệp Giai Nhi nghĩ, dù sao đã làm người ác, cô cũng không ngại ác hơn một chút.

“Đàn ông bạc tình trên thế giới này rất nhiều, nhưng không thấy ai bạc tình giống như anh, quả thật có thể bất phân thắng bại với Trần Thế Mỹ!”

Ánh mắt của Quý Hướng Không rơi trên người Diệp Giai Nhi, nhìn chằm chằm vào cô.

“Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Lẽ nào tôi nói sai?”

Diệp Giai Nhin chế giễu, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ anh yêu Diễm An, dù sao hai người quyết định kết hôn nhanh như vậy, hơn nữa còn đuổi bạn gái cũ của anh đi, những hành động này tôi đều nhìn thấy.”

“Nên tôi nghĩ, Diễm An yêu anh, anh cũng yêu Diễm An, nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ này của tôi là sai, quả thật vô cùng sai, anh không hề yêu Diễm An, chỉ mê khuôn mặt xinh đẹp dễ thương của cô ấy, còn có cơ thể đầy đặn, gợi cảm!”

Giang Uyển Đình không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi, lại nói những lời này ở trước mặt bà ta!
 
Chương 1955


Chương 1955

Cuối cùng trong lòng Quý Hướng Không sinh ra sự bất mãn.

Lời này cũng không thể nghe được, nheo mắt lại, anh cười khẩy nói: “Tôi nông cạn như vậy sao?”

“Nếu không anh nghĩ là anh rất trưởng thành, nói ra những lời như vậy ngược lại không sợ mất mặt sao, bị người khác chê cười!” Diệp Giai Nhi không hề sợ hãi khí thế của anh ta, nghênh đón.

“Đừng ở trước mặt tôi nói phụ nữ vây quanh Quý Hướng Không anh nhiều vô số, xinh đẹp có, đơn thuần có, gợi cảm có, đáng yêu có, tại sao anh không nhìn trúng, cuối cùng lại cưới Diễm An.”

“Tôi nói cho anh biết, đó là vì bọn họ không có phúc, nhưng, bây giờ xem ra bọn họ tốt số, không giẫm phải bãi cứt chó.”

“Phụ nữ đẹp trên thế giới này lên đến hàng trăm triệu người, hoàng tử nước Pháp cũng chỉ cưới một người, anh cảm thấy những lời chỉ trích của tôi với anh là nông cạn, vậy thì tôi tạm thời cho là anh yêu Diễm An, yêu một người đương nhiên sẽ hiểu cô ấy, nhưng anh nghĩ anh hiểu Diễm An sao?”

Vẻ mặt của Quý Hướng Không thay đổi, đang chuẩn bị nói thì Diệp Giai Nhi lại cắt ngang: “Anh căn bản không hiểu cô ấy. Một chút cũng không hiểu.”

Giang Uyển Đình không thể nhìn con trai bị bắt nặt như vậy, nói: “Nó không hiểu Trần Diễm An, vậy cô hiểu sao?”

“Vậy cô hiểu được những gì?”

Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Hướng Không, nói từng câu từng chữ.

“Tính tình của Trần Diễm An chắc anh hiểu rõ hơn tôi, cô ấy luôn nóng nảy, thẳng tính, không giấu giếm gì, cũng sẽ không vòng vò giở trò mưu tính, cô ấy thích tất cả những thứ trào lưu thời thượng, nơi ghét nhất chính là nhà bếp và những nơi bẩn thỉu.”

“Thế nhưng, sau khi mẹ anh mở miệng nhắc cô ấy đến nhà hàng giúp đỡ, cô ấy không phản đối kịch liệt mà còn đồng ý đến nhà hàng.”

Yết hầu chuyển động, Quý Hướng Không nhớ đến dáng vẻ mặc dù không vui như vẫn đồng ý với kiến nghị của anh vào đêm đó.

“Công việc ở nhà hàng cực nhọc và bẩn thỉu thế nào không cần tôi nói ở đây, anh cũng làm mấy ngày ở nhà hàng rồi, có lẽ cũng đã thể nghiệm sâu sắc nên có quyền lên tiếng hơn tôi.”

“Những công việc của nhà hàng kia còn có thể khiến một người đàn ông vạm vỡ như anh cảm thấy mệt mỏi, huống chi là một người mười ngón tay không dính nước mùa xuân như Trần Diễm An?”

“Cô ấy cũng mệt, sau khi giúp việc ở nhà hàng, cô ấy không còn làm những bộ móng pha lê xinh đẹp nữa, bởi vì làm việc bất tiện, cô ấy cũng không còn mặc những bộ váy xinh đẹp nhất của mình và đi giày cao gót nữa, bởi vì không phù hợp. Có điều những chi tiết này tôi nghĩ chủ tịch Quý chắc cũng chưa từng để ý đến…”

Suy nghĩ kỹ lại, Quý Hướng Không không có gì để nói.

Bởi vì anh thật sự chưa từng để ý tới những chi tiết nhỏ này, có lẽ có thể nói là chưa từng thấy qua.

Nhưng anh đã nhìn thấy, có lúc sau khi trở về, cánh tay và bắp chân của cô có những dấu vết sưng tấy.

Lúc đó, anh cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Mẹ mình tuổi cao như vậy rồi, làm ở nhà hàng lâu như vậy mà cũng không mệt tới mức đó, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô được nuông chiều từ bé, lâu dần sẽ quen thôi, cũng tự nhiên sẽ ổn thôi.

Đương nhiên, anh không biết rằng kể từ lúc đó, một mình Trần Diễm An phải phụ trách nguyên liệu cho cả hai nhà hàng.
 
Chương 1956


Chương 1956

Cô còn đang mang thai mà khối lượng công việc lại gấp đôi Giang Uyển Đình, sao có thể không mệt chứ?

“Đừng nghĩ rằng đây là một chi tiết có cũng được mà không cũng được. Diễm An là người phụ nữ thích làm đẹp và kiêu hãnh biết bao, khi những vẻ đẹp này bị vứt bỏ, điều đó chứng tỏ cô ấy đang thay đổi, tại sao cô ấy phải thay đổi những thứ này?”

“Mẹ anh ngất đi, anh đem tất cả trách nhiệm đổ lên người cô ấy, bắt đầu xa lánh cô ấy, đối xử với cô ấy ngày càng thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng cô ấy hết lần này đến lần khác hàn gắn lại là vì cái gì?”

“Anh buồn, tự trách mình, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng anh đã từng nghĩ trong lòng cô ấy cũng đang tự trách mình. Đau khổ, khó chịu, anh có thể trút hết những bất mãn này lên người cô ấy.”

“Né tránh cô ấy, thơ ơ với cô ấy, dày vò cô ấy, cô ấy có thể trút ra với ai? Bị dày vò tinh thần như vậy, cô ấy vẫn đến nhà hàng giúp đỡ, cô ấy giấu anh gọi điện thoại cho Hoài Dương, gọi điện thoại cho Hoắc Đình Phong, nhờ bọn họ mời toàn bộ đội ngũ bác sĩ nổi tiếng nhất ở nước ngoài đến…”

Diệp Giai Nhi càng nói càng cảm thấy đau lòng.

“Anh cho rằng tất cả những gì cô ấy làm sau lưng chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì anh càng sai lầm.”

“Một ngày nọ, nhà hàng bị ngộ độc, khách hàng đều bị nôn mửa và tiêu chảy. Cô ấy biết rằng tâm trạng của anh không tốt, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh, lập tức xông đến nhà hàng đưa tất cả khách hàng bị ngộ độc đến bệnh viện, mời đến không ít bác sĩ.”

“Điều trị cho họ ngay lập tức, lại hỏi han ân cần khách hàng, phát tiền an ủi họ, khách hàng mắng chửi cô ấy, cô ấy cũng chấp nhận, cúi đầu xin lỗi mọi người, hứa sẽ cho bọn họ lời giải thích thỏa đáng…”

“Tối hôm đó, cô ấy phải ở trong bệnh viện cả đêm để giải quyết những chuyện đó. Sợ rằng chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng. Cô ấy gọi điện thoại cho Hoài Dương nhờ anh ấy dập tắt tin tức này.”

“Cô ấy không muốn để anh biết, cũng không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh và danh tiếng của nhà hàng, mà lúc đó, anh lại bận mập mờ với cô thư ký của công ty. Anh còn là người sao?”

“Khoảng cách giữa anh và Trần Diễm An càng ngày càng xa, mỗi ngày đến cả thời gian gặp mặt cũng không có, cô ấy vì muốn chung sống với anh, cứu vãn đoạn tình cảm này nên dù mệt như vậy, bận như vậy, cô ấy vẫn dành thời gian mỗi buổi trưa đưa cơm đến công ty để ăn cơm cùng anh.”

“Nhưng sao chứ? Anh lại nói với cô ấy, bảo cô ấy sau này đừng mang cơm đến công ty nữa, cũng phải, anh đang bận dùng cơm với cô trợ lý thư ký mà, không phải còn khen cô ta nấu ăn ngon sao?”

“Nhưng anh tuyệt đối không bao giờ biết rằng lúc cô ấy đưa bữa cơm cuối cùng cho anh vào trưa hôm đó, bởi vì mệt mỏi mà đã va chạm với một chiếc xe hơi, trán cô ấy vị va chạm đến vừa đỏ vừa sưng. Những chuyện này cô ấy chưa từng nói với anh.”

“Bởi vì cô ấy luôn báo tin vui chứ không báo tin buồn cho anh, ngay cả lúc hai người đang chiến tranh lạnh, một người phụ nữ cao ngạo như cô ấy lại làm bao nhiêu chuyện không phù hợp với tính cách của mình như vậy, chống cự trong nhà hàng được hơn một tháng, anh nói cô ấy như vậy là vì cái gì?”

Vốn nghĩ rằng nói ra những lời này sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng hiện tại chỉ thấy mệt mỏi.

Diệp Giai Nhi đột nhiên không muốn nói thêm nữa.

“Tính cách cô ấy kiêu ngạo, những lời này đương nhiên sẽ không nói với anh đâu, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là không muốn cô ấy oan ức như vậy, vì vậy, Quý Hướng Không anh còn cho rằng anh yêu cô ấy sao?”

“Cô ấy có gia cảnh giàu có, mặc dù không so được với nhà họ Quý nhưng cả đời cũng không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Cô ấy hoàn toàn có thể không cần phải tiếp xúc với nhà hàng.”

“Cô ấy có một sự nghiệp thành công và một gia cảnh giàu có. Nếu cô ấy không kết hôn với anh, cô ấy có thể sống một cuộc sống phóng khoáng mỗi ngày chứ đâu khiến mình đến nông nỗi này.”

“Anh cho rằng kết hôn với anh đã cho cô ấy cái gì, chẳng qua là cho cô ấy đau khổ mà thôi, vì vậy đừng phủ nhận lời nói của tôi, thứ anh yêu chỉ là khuôn mặt của cô ấy và khoái cảm trên cơ thể của cô ấy, ngoài những thứ đó ra, không còn cái gì nữa.”
 
Chương 1957


Chương 1957

Lời vừa dứt, cô lại vung tay tát Quý Hướng Không, một cái tát mạnh trước mặt Giang Uyển Đình.

“Khách làng chơi đi chơi gái còn phải trả tiền, anh chơi cô ấy miễn phí lâu như vậy, lại khiến cô ấy phải làm trâu làm ngựa lao động khổ cực, đây là thứ tôi thay cô ấy đòi lại.”

Quý Hướng Không không phòng bị gì cả, nhận ngay cái tát trời giáng đó.

Nhưng Giang Uyển Đinh không cam lòng, Diệp Giai Nhi lại tát một cái nữa trước mặt bà ta: “Chơi lâu như vậy rồi, bị tôi tát hai cái thì sao chứ? Cô ấy không đòi một xu tiền một ngôi nhà, đánh mấy tát chẳng lẽ không được sao?”

Quý Hướng Không không nói gì chỉ đứng đó, anh nhìn Diệp Giai Nhi, khuôn mặt tuấn tú nóng bừng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ muốn trả lại cho tôi hai cái tát mà tôi đã đánh anh?”

Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn anh, cô ấy có thể thấy rõ lồng ngực của anh đang nhấp nhô lên xuống kịch liệt.

Vì vậy, hai cái tát làm anh tức giận rồi sao?

Tuy nhiên, anh nghĩ rằng cô sẽ sợ anh sao?

Vậy thì anh đã sai hoàn toàn, Diệp Giai Nhi cô sẽ sợ anh, dựa vào cái gì chứ?

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ cho anh cơ hội, cơ hội để anh có thể đánh trả.”

Vừa nói, Diệp Giai Nhi vừa bước tới trước mặt anh, cằm hơi hất lên, hướng má trái về phía anh: “Tôi chỉ cho anh ba giây, nếu trong vòng ba giây anh không đánh trả, vậy thì tôi…”

Lời nói đột ngột dừng lại, cô cũng không nói tiếp mà nhìn thẳng vào anh, trong lòng thầm đếm: “Một, hai, ba!”

Ba chữ rơi xuống, Quý Hướng Không không động tay, vẫn giữ nguyên hành động trước đó, đứng nguyên tai chỗ.

Khóe miệng Diệp Giai Nhi cong lên thành một đường vòng cung lạnh lẽo, cô giơ tay lên, lại tát vào mặt anh không chút thương tiếc.

Cái tát cuối cùng này gần như đã dùng hết sức lực trên người cô, Quý Hướng Không không ngờ rằng cô lại đột nhiên tát thêm một cái như vậy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lập tức hiện lên dấu tay màu đỏ tươi.

Giang Uyển Đình nào nỡ nhìn con trai mình bị tát hết lần này đến lần khác như vậy, bà ta lạnh lùng gào lên với Diệp Giai Nhi: “Cô dựa vào cái gì mà đánh nó. Ở đây nào có chỗ cho cô nhúng tay vào.”

“Dựa vào việc tôi có tiền, có tiền tôi liền tùy hứng và kiêu ngạo, đánh bị thương rồi thì chồng tôi chịu trách nhiệm bồi thường tiền thuốc men và tổn thất”.

Diệp Giai Nhi căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của bà ta.

“Còn nữa, bà nghe rõ rồi chứ, trước khi tôi tát con trai bà một tát cuối cùng, tôi đã cho anh ta cơ hội đánh trả, cho anh ta ba giây, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội thì trách sao được người khác.”

Cái tát đó thực sự rất mạnh, đến tận bây giờ lòng bàn tay cô vẫn còn ngứa ran, truyền đến cảm giác nóng như kim châm.

“Cô.”

Giang Uyển Đình lại tức giận nhưng tìm không được lời để phản bác, tuy cô làm việc tàn nhẫn nhưng lại lý lẽ chính đáng, lời nghiêm nghĩa chính như vậy.

Những cái tát nên đánh cũng đã đánh xong rồi, sự tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi một nửa.
 
Chương 1958


Chương 1958

Diệp Giai Nhi không còn hứng thú tiếp tục ở lại đây nữa, khoanh tay trước ngực, dùng ngón tay gõ vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn: “Mau ký đi, ký xong tôi sẽ rời đi.”

Quý Hướng Không thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, không nhịn được, tim lại bắt đầu từ từ đập loạn.

Anh mấp máy đôi môi mỏng, định chuẩn bị mở miệng thì một hồi tiếng bước chân truyền đến.

Ba người không hẹn mà đồng thời nhìn qua, người xuất hiện trước mặt chính là Thẩm Hoài Dương.

Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Sao anh lại đến đây?”

“Muộn như vậy rồi mà em vẫn chưa về nhà, sao anh có thể yên tâm được…”

Chiếc quần dài màu xám khói thẳng tắp đung đưa lay động, Thẩm Hoài Dương nói với giọng ấm áp.

Vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, Giang Uyển Đình trở nên phấn chấn, mang theo thái độ của một bề trên nói hết ra những chuyện mà Diệp Giai Nhi đã làm vừa nãy, bao gồm cả việc cô đã xúc phạm một bề trên như bà ta như thế nào, còn có việc đã tát Hướng Không như thế nào.

“Sao lại ngang bướng như vậy?”

Vùng giữa trán của Thẩm Hoài Dương có chút nghiêm khắc, nhưng lại càng mang theo vẻ dịu dàng và chìm đắm hơn.

“Bác gái, bây giờ không phải là nói giải phóng bản tính sao, bản tính cô ấy vốn như vậy, cháu cũng bất lực với cô ấy, có điều cô ấy luôn chỉ đối xử như vậy với những người có hành vi thiếu sót, khiến bác chê cười rồi.”

Từng lời trong câu này đều là đang bênh vực Diệp Giai Nhi, đồng thời cũng cố ý chê bai và chỉ trích Quý Hướng Không và Giang Uyển Đình.

Giang Uyển Đình tất nhiên là nghe ra được, lửa giận trong lòng càng lúc càng rực cháy, nhưng không có kẽ hở để phát tiết.

Khóe miệng và đáy mắt Diệp Giai Nhi đều phơi phơi ý cười, mẹ Quý này kìm nén đủ khó chịu rồi.

Sớm biết Thẩm Hoài Dương nói lời ác độc như vậy, lúc nãy lẽ ra cô nên dẫn theo anh cùng qua đây, chắc hẳn loại cảnh tượng đó sẽ vô cùng xuất sắc.

Lại một âm thanh nhỏ truyền đến, sau đó là tiếng gọi nhỏ nhẹ yếu ớt của một người phụ nữ: “Chủ tịch Quý.”

Người đến chính là Mộ Dĩnh Nhi.

Cô đã hỏi thăm được phòng bệnh của lão phu nhân nên mang theo quà đến đây, cũng coi như là nghe ngóng tin tức, nhưng không ngờ trong phòng bệnh lại tập trung nhiều người như vậy.

Lông mày của Quý Hướng Không nhíu lại, tình cảnh rối rắm hiện tại khiến giữa vùng trán của anh lờ mờ nảy sinh chút bực bội: “Sao em lại đến đây?”

Mộ Dĩnh Nhi rất mẫn cảm, lập tức nắm bắt được cảm xúc của anh.

Cô ta mím mím môi, thận trọng trả lời: “Có mấy văn kiện khẩn cấp cần anh phê duyệt.”

Cô ta không dám nói chuyện riêng tư nên chỉ có thể lấy cớ về chuyện công việc, đưa giỏ trái cây cầm trên tay cho Giang Uyển Đình: “Chúc phu nhân sớm bình phục, cháu là thư ký trợ lý của chủ tịch Quý.”

“Cảm ơn.”Giang Uyển Đình nhận lấy.

Diệp Giai Nhi không thể nhìn nổi nữa, sự việc đều đã phát trển đến bước này rồi, còn giả bộ cái gì nữa chứ?

Thư ký trợ lý của chủ tịch Quý, haha, cô ta là đang lừa ai vậy?

“Thật sự là thư ký trợ lý, khẳng định không phải là tiểu tam nhân cơ hội để lên chức?” Cô không chút nể nang mà châm chọc.
 
Chương 1959


Chương 1959

Khuôn mặt của Mộ Dĩnh Nhi lập tức trở nên rất khó xử, cô ta liếc nhìn Diệp Giai Nhi, có chút quen biết.

Diệp Giai Nhi nhấc chân đi về phía trước.

Sau lưng Mộ Dĩnh Nhi có một máy lọc nước, cô tùy ý cầm lấy chiếc cốc bên cạnh rồi bước qua, đổ đầy nước vào cốc, vào lúc quay người bước lại, cơ thể cố ý đâm mạnh vào người Mộ Dĩnh Nhi khiến cô ta té ngã trên mặt đất.

Đầu gối cô ta chạm đất, mùa hè đều mặc quần áo rất mỏng, cộng thêm nền nhà được làm bằng đá cẩm thạch cứng chắc, Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy đầu gối của mình như sắp nứt ra.

Không thể đứng dậy, ánh mắt mang theo sự tủi thân sâu sắc nhìn về phía Quý Hướng Không.

“Trên TV, những lúc như thế này thường diễn thế nào nhỉ? Đúng rồi, chính là duy trì vẻ mặt oan ức và đáng thương như vậy, tốt nhất là rơi thêm vài giọt nước mắt, tiểu tam trên TV đều dụ dỗ đàn ông như vậy, không phải rõ ràng là tôi bắt nạt cô rồi sao, cô tố cáo với anh ta đi.”

Diệp Giai Nhi ngồi xổm trước mặt Mộ Dĩnh Nhi, lại nhìn Quý Hướng Không mấy cái, cố ý khiêu khích mà nói: “Tôi nhìn không ưa nhất là loại phụ nữ giả tạo, đã từng nghe qua câu ‘tiện nhân đúng thật là biết làm trò’ chưa.”

Quý Hướng Không không nói gì, cũng không có hành động gì cả, đứng nguyên ở đó.

Ánh mắt thỉnh thoảng quét qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn trà, sắc mặt dần thay đổi, trầm lắng và mịt mờ, giống như phủ lên một lớp sương trắng dày dày mỏng mỏng.

Anh không nhìn Mộ Dĩnh Nhi, cũng dường như không nghe thấy lời nói của Diệp Giai Nhi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Mộ Dĩnh Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy vẻ mặt như vậy, trong lòng không biết tại sao lại có chút hoảng sợ.

Thẩm Hoài Dương dùng ngón tay thon dài xoa xoa trán, trầm giọng nói: “Không còn sớm nữa, em còn phải dỗ Tiểu Bảo ngủ.”

Dù sao cũng làm loạn kha khá rồi, Diệp Giai Nhi đứng thẳng người dậy, đáp lại một tiếng: “Biết rồi, chủ tịch Quý ký đi chứ, tôi còn chờ để về này.”

“Đi thôi, sáng mai anh sẽ qua lấy lấy giấy thỏa thuận cho em. Bây giờ thật sự nên rời đi rồi, người giúp việc đã gọi ba cuộc điện thoại, nói Tiểu Bảo đang khóc lóc om sòm.”

Thẩm Hoài Dương bước đến, vòng tay qua vai cô.

Tiểu Bảo gần đây không được khỏe, luôn sốt cao không giảm.

Hôm nay mới chuyển nhẹ một chút, vì vậy nghe thấy khóc lóc om sòm, Diệp Giai Nhi lập tức nói: “Sớm mai lúc anh đi làm nhớ đến đây lấy giấy thỏa thuận ly hôn cho em.”

Lời nói vừa dứt, hai người đi về phía cửa phòng bệnh, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng chào hỏi Quý Hướng Không, trong khi Diệp Giai Nhi không thèm quay đầu lại.

Trong phòng bệnh cuối cùng cũng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ba người, Giang Uyển Đình đỡ Mộ Dĩnh Nhi dậy.

Nếu Diệp Giai Nhi đã nói những lời như vậy, vậy thì bà ta nghĩ mối quan hệ giữa cô thư ký trợ lý này và Hướng Không chắc chắn không đơn giản.

Ngồi ở bên cạnh, Giang Uyển Đình hỏi Mộ Dĩnh Nhi đã đến công ty bao lâu rồi, trước đây làm gì, gia đình làm gì, bao nhiêu tuổi rồi?

Mộ Dĩnh Nhi chịu đựng cơn đau ở đầu gối, nhỏ giọng trả lời.
 
Chương 1960


Chương 1960

Tuy nhiên, Quý Hướng Không lại đột nhiên đứng thẳng người, trực tiếp ngắt lời Giang Uyển Đình, nói: “Đủ rồi! Anh đưa em về nhà.”

Nói xong, anh tùy ý lấy chìa khóa xe trên bàn trà, đi ra khỏi phòng bệnh trước.

Chịu đựng cơn đau dữ dội ở đầu gối, Mộ Dĩnh Nhi đi theo.

Ngồi trong xe, Quý Hướng Không vẫn im lặng như mọi khi.

Mộ Dĩnh Nhi lại không cam tâm mà mở miệng hỏi: “Lần sau trước mặt người khác, em có thể nói ra mối quan hệ giữa anh và em được không?”

Không nói lời nào, Quý Hướng Không chỉ dừng xe lại ở bên đường và đi vào hiệu thuốc.

Khi quay người trở lại, trong tay cầm băng keo cá nhân đưa cho cô ta: “Dán vào.”

Trong lòng Mộ Dĩnh Nhi vui mừng như nở hoa.

Trong khi đang dán băng keo cá nhân, giọng nói của Quý Hướng Không nhẹ nhàng vang lên: “Trong khoảng thời gian tới đừng gọi điện hay gửi tin nhắn cho anh, cũng đừng đến bệnh viện hay nhà hàng…”

Nghe đến đây, Mộ Dĩnh Nhi sững sờ tại chỗ giống như bức tượng điêu khắc.

Cô ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm, cũng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, lời này của anh là có ý gì?

Quý Hướng Không đã khởi động xe và tiếp tục lái về phía trước, tốc độ xe khá nhanh, phong cảnh hai bên đường cũng nhanh chóng đổ về sau…

Mặc dù chiếc xe chạy rất nhanh nhưng yên tĩnh lạ thường, không có chút tạp âm.

Tuy nhiên, trái tim của Mộ Dĩnh Nhi lại không thể làm được như vậy.

Lúc này, tim cô ta đập rất nhanh, rất điên cuồng, không thể bình tĩnh lại được.

Một lúc lâu sau, cô ta tìm lại được giọng nói của mình, chậm rãi mở miệng: “Câu nói đó là có ý gì?”

“Chính là ý trên mặt chữ…” Ánh mắt Quý Hướng Không nhìn thẳng về phía trước, toàn tâm toàn ý lái xe.

Ý trên mặt chữ, trên mặt chữ là ý gì?

Mộ Dĩnh Nhi không biết liệu cô ta có nên tiếp tục suy đoán vào lúc này hay không.

Suy nghĩ một lúc, cô ta cảm thấy có phải câu nói vừa nãy kia của mình đã khiến anh khó chịu nên anh mới nói như vậy?

Thế là, cô ta mím môi, nói với vẻ vô cùng thận trọng: “Nếu anh tạm thời không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta thì cứ như vậy đi, dù sao cũng không vội vàng.”

Thực ra, trong lòng Mộ Dĩnh Nhi sao có thể không vội chứ.

Có điều, sau khi anh nói ra lời nói như vậy, cô ta không muốn dời đá nện vào chân mình nữa, càng không muốn được một mất mười.

“Không liên quan gì đến những thứ này, hãy nhớ những lời anh nói vừa nãy…”

Quý Hướng Không rõ ràng không muốn nói sâu hơn, chỉ ném ra một câu như vậy.

Mộ Dĩnh Nhi còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại trong lòng, cô ta không biết nên nói thế nào.

Chiếc Bentley màu đen dừng trước tòa nhà cư dân, chỉ là chiếc xe lộng lẫy và cực kỳ đắt tiền rõ ràng trái ngược hoàn toàn với tòa nhà dân cư có chút tồi tàn và bẩn thỉu.

Mộc Dĩnh Nhi vừa xuống xe, chiếc Bentley đã phóng về phía trước rồi, trong lòng cô lờ mờ có chút thất vọng và cô đơn.

Về đến nhà, mẹ cô ta hỏi cô ta tiến độ phát triển thế nào rồi.

Mộ Dĩnh Nhi đã kể lại những việc đã xảy ra giữa hai người tối hôm nay.
 
Chương 1961


Chương 1961

Nghe vậy, mẹ cô ta nói: “Nếu anh ta đã nói như vậy, con cứ làm như vậy đi, anh ta không giống với những người đàn ông khác, đối với loại đàn ông này, con không thể nắm quá chặt, giống như thả diều vậy, phải cho anh ta tùy ý và sự tự do, đợi đến lúc anh ta đáp xuống, vẫn sẽ thuộc về con.”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, mở miệng nói, thế nhưng trong lòng cô ta rất bất an.

“Không có gì đáng lo ngại, tối nay ngủ một giấc là ổn thôi.”

Mẹ cô ta nói: “Hiện tại anh ta dặn con thế nào, con cứ làm như thế ấy.”

Trở lại bệnh viện, trời đã rất muộn rồi.

Gò má bị đánh của Quý Hướng Không sưng lên, Giang Uyển Đình vô cùng đau lòng, vội vàng tìm đá để anh chườm mặt, trong miệng không ngừng mắng chửi: “Nói ra thì cũng là cô giáo, thế mà lại ngông cuồng hơn bọn cướp, con cũng thế, sao lại để mặc cho cô ta đánh như vậy.”

Từ nhỏ đến lớn, bà ta chưa từng nỡ đánh con trai của mình.

“Cô ấy đánh quá đột ngột, con không kịp phòng bị.”

Quý Hướng Không chườm lên khuôn mặt sưng tấy: “Hơn nữa, con cũng không thể ra tay đánh phụ nữ?”

“Vậy bây giờ hãy nói về chuyện của con với cô thư ký trợ lý kia cho mẹ nghe xem.” Giang Uyển Đình nói.

Quý Hướng Không lại không muốn nhắc tới: “Có gì đáng nhắc đâu, đợi con suy nghĩ xong sẽ nói với mẹ, đã muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Giang Uyển Đình còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã quay người đi về phòng mình.

Thấy vậy, bà ta cũng chỉ đành nuốt lại lời nói đã ra đến miệng vào trong.

Đèn trong phòng bật sáng, quần tây và áo sơ mi trên người Quý Hướng Không đã được thay bằng áo choàng ngủ.

Ngồi trên ghế sô pha, giấy thỏa thuận ly hôn được đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt anh, một điếu thuốc được kẹp giữa những ngón tay thon dài, khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi.

Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong phút chốc, trong chiếc gạt tàn đã đựng đầy đầu thuốc lá, có ngắn có dài.

Những lời Diệp Giai Nhi mắng anh vẫn còn rành rành trước mắt, từng chữ như châu ngọc.

Khuôn mặt của Trần Diễm An lại hiện ra trước mắt anh, khi thì cô cười rất dễ thương, khi thì cười rất vui vẻ.

Yết hầu chuyển động, anh lại hít thở một hơi dài.

Cả đêm anh không nghỉ ngơi, chỉ ngồi trên sô pha và không ngừng hút thuốc, hút ba hộp thuốc, khói thuốc bay lượn trong phòng đủ để hun chết người khác.

Mà trên giấy thỏa thuận ly hôn, Quý Hướng Không cũng không ký vào.



Hy Lạp.

Sáng sớm.

Trần Diễm An vừa tỉnh dậy, ngón tay mảnh mai trắng xanh vén tóc xoăn ra sau tai, đi về phía phòng tắm.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô nhìn thấy Âu Dương Tư đang ngồi trên sô pha, cô nhướn hàng lồng mày lá liễu, cầm gối ném vào sau đầu anh ta.

Mà phản ứng của Âu Dương Tư cũng đủ nhanh, khi cảm nhận được luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới, cơ thể mảnh khảnh của anh ta nghiêng sang một bên, tránh đòn tấn công của cô.
 
Chương 1962


Chương 1962

Cánh tay tùy ý chống lên trên ghế sô pha, Âu Dương Tư xoay người lại, tặc lưỡi một tiếng rồi huýt sáo: “Trước đây đã nhìn nhầm rồi, 36D đấy!”

Trần Diễm An luôn có thói quen không mặc áo lót khi đi ngủ buổi tối, buổi sáng còn phải rửa mặt chải đầu, vì vậy chỉ tùy ý quấn một chiếc thắt lưng, lộ ra vùng ngực trắng nõn.

Âu Dương Tư cậy mình là người trả tiền, luôn lẻn vào phòng cô lúc cô không để ý.

Lúc đầu, Trần Diễm An cảnh cáo nghiêm túc, sau khi không có tác dụng gì đối với người đàn ông không biết xấu hổ kia, cô đành động tay động chân: “Vẫn là câu nói kia có lý, lúc có thể động tay động chân tốt nhất không nên giảng đạo lý.”

Sáng sớm, Âu Dương Tư đã bị Trần Diễm An đuổi chạy đi chạy lại trong phòng.

Sau khi lăn qua lăn lại một hồi, Âu Dương Tư thở hổn hển, hai tay chống lên sô pha, ánh mắt sâu xa chớp chớp nhìn cô: “Nói cho em một tin tốt.”

“Nói.” Trần Diễm An cũng đang thở hổn hển, trực tiếp nói.

Khóe mắt Âu Dương Tư giật giật, thật là làm hỏng đi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia: “Bản vẽ em gửi qua, anh họ anh đã quyết định chọn dùng rồi.”

“Thật sao?” Ngay cả người phụ nữ như Trần Diễm An cũng không nhịn được vui mừng vào lúc này, sáng ngời như một ngôi sao: “Anh chính là người có công lớn lần này.”

“Biết là tốt, sau này đừng đối xử thô bạo với anh như vậy nữa, còn có anh ấy nói chữ ký đương nhiên là của em, xem em là người dưới trướng của anh ấy…”

Âu Dương Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người của cô: “Không lâu nữa, em cũng sẽ được vinh danh ở Pháp, trở thành nhà thiết kế trang sức kiệt xuất nhất trong thế hệ mới.”

Trần Diễm An tặc lưỡi vài tiếng, phất áo choàng ngủ trên người, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với Âu Dương Tư, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Xem đi, người tài hoa chính là khác biệt, học hỏi một chút…”

“…”

Không còn gì để nói, dừng một lúc , Âu Dương Tư trầm giọng nói: “Áo choàng tắm của em bị lỏng ra rồi!”

Vừa dứt lời, Trần Diễm An đã nhanh chân đá vào cẳng chân của anh ta, sao đó quay người đi vào nhà tắm.

Trong khoảng thời gian này, cô đã rất ít khi nhớ đến Quý Hướng Không, cuộc sống kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng có thể sống một cách thoải mái hơn một chút rồi.

Sáng sớm.

Cả tinh thần và cơ thể của Quý Hướng Không đều vô cùng mệt mỏi.

Không có ý định đi đến nhà hàng, đúng lúc này, Thẩm Hoài Dương đi vào, nói thẳng vào vấn đề: “Thỏa thuận ly hôn đã ký xong chưa, để tôi cầm đi.”

“Chưa, đi uống rượu với tôi.” Quý Hướng Không vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, có vài nếp nhăn, trông có chút chán chường.

Thẩm Hoài Dương cau mày, vẫn đi uống rượu cùng với anh, trong phòng bao, Quý Hướng Không uống khá nhiều rượu, hỏi: “Vào thời khắc kia của Trần Vu Nhất, cậu đã chân thành khuyên bảo cậu ta, tại sao chưa từng quan tâm đến tôi?”

“Suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn cậu ta…”

Thẩm Hoài Dương thờ ơ nói: “Cậu ta không chịu đựng được, mà cậu lại biết rất rõ trong lòng mình muốn gì…”

“Biết rõ trong lòng mình muốn gì?”
 
Chương 1963


Chương 1963

Khẽ đọc lại câu này, sau đó Quý Hướng Không lại cười, ngẩng đầu lên, lại một ly rượu đã thấy đáy: “Nhưng đến tận bây giờ, ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình muốn gì…”

Thẩm Hoài Dương trầm mặc, một lúc sau mới nói.

“Nhưng cho dù nói thế nào, những thứ Trần Diễm An đã bỏ ra là thật, lúc trước cậu và cô ấy lựa chọn kết hôn, tôi thực sự không thích cô ấy, cô ấy quá thẳng thắn, còn nóng tính, lúc đó tôi biết sau khi cậu kết hôn với cô ấy, chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều sóng lớn.”

“Nhưng cuối cùng tôi lại đau lòng cho cô ấy, cảm thông với cô ấy, mà không phải người bạn tốt là cậu, khoảng thời gian đó, cách nhìn của tôi với cô ấy đã có sự thay đổi rất lớn, cô ấy giấu cậu xử lý chuyện trúng độc ở nhà hàng, giấu cậu nhờ tôi và Hoắc Đình Phong tìm bác sĩ, tôi nhìn thấy sự thay đổi và nhẫn nhịn của cô ấy, nhưng cuối cùng hai người lại không thể đi đến cuối con đường, cô ấy có sai nhưng không nhiều, cậu chính là tên đầu sỏ.”

Quý Hướng Không lại uống hết ly này đến ly khác, nghe thấy anh nói như vậy, hình bóng của cô lại xuất hiện trước mặt một cách mạnh mẽ.

“Chỉ là, vậy cũng tốt, bây giờ cậu có được thứ mà cậu muốn, cũng để cô ấy tự do và buông thả bản tính của cô ấy, mẹ cậu cũng đã tỉnh lại, tất cả đều rất tốt.”

Thẩm Hoài Dương không nói những lời khuyên anh hòa giải, mà nói như vậy.

“Cô ấy vốn dĩ giống như diều giấy và ngọn lửa, trong khoảng thời gian mẹ cậu hôn mê, cô ấy kiềm nén đến mức không còn là cô ấy, gả cho cậu, đối với cô ấy mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, người bị thương không chỉ có một mình cậu.”

“Cậu chỉ nhìn thấy vết thương của mình, nhưng không nhìn thấy vết thương đầm đìa máu tươi, cậu rất ích kỷ.”

“Nhưng phải làm sao đây?”

Quý Hướng Không ngẩng đầu lên, yết hầu di chuyển: “Tôi không có ý định ký thỏa thuận ly hôn, tối hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều….”

Thẩm Hoài Dương cầm ly rượu lên, sau đó lại ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn, vẻ mặt lại có chút u ám, giọng nói u ám như mây mù: “Lẽ nào đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình?”

Lại một ly rượu xuống bụng, suy nghĩ của Quý Hướng Không bay đi xa, nhưng anh vẫn lý trí, cũng biết rất rõ: “Hiểu rõ tình hình gì?”

“Vấn đề bây giờ không nằm ở cậu, cậu có muốn ký hay không không hề quan trọng, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, quyền làm chủ bây giờ nằm trong tay Trần Diễm An, cậu cảm thấy lời cậu có có trọng lượng và tác dụng sao?”

Thẩm Hoài Dương thờ ơ nhắc nhở anh: “Đây chính là tình hình lúc này.”

Yết hầu Quý Hướng Không di chuyển lên xuống không ngừng, mắt đột nhiên tối sầm lại.

Tối đen không có tia sáng, u ám, giống như phủ một tầng mây mù.

“Lúc cậu nói ra câu có thiện cảm với người phụ nữ khác, cục diện và tình huống này có lẽ cậu cũng đã nghĩ đến, không phải sao?” Thẩm Hoài Dương chất vấn.

Không có lời nào để nói lại, tay phải Quý Hướng Không cầm ly rượu lên, lắc liên tục.

Tay trái lấy ra một điếu thuốc, khói thuốc bay lên, anh ta không phủ nhận, những lời này của Thẩm Hoài Dương quả thật rất có lý.

“Nên, cậu vẫn nên ký thỏa thuận ly hôn đi.”

Thẩm Hoài Dương đưa ra lời khuyên như vậy.
 
Chương 1964


Chương 1964

Nhưng Quý Hướng Không lại lắc đầu, thở ra một ngụm khói, làn khói trắng đục ngập tràn trong phòng bao: “Tôi không muốn ký.”

“Chuyện đã đến mức này rồi, cho dù cậu kiên trì hay không kiên trì, thực ra cuối cùng kết quả vẫn sẽ giống nhau.”

Thẩm Hoài Dương nói tiếp.

“Tôi nghĩ, quyết định là do cô ấy đưa ra, đương nhiên không có đường để quay lại, cho dù bây giờ không ký, cuối cùng có một ngày cũng phải ký.”

Anh không nói gì, hút thuốc liên tục.

Thẩm Hoài Dương lấy điếu thuốc trong tay anh ra, dập tắt sau đó ném vào trong thùng rác: “Bây giờ hút thuốc cũng không giải quyết được chuyện gì, nó không giúp cậu giải quyết được bất kỳ sự phiền não nào.”

Quý Hướng Không nhắm mắt lại, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng luồn vào trong mái tóc dày, cau mày, vò đầu.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại của Thẩm Hoài Dương reo liên tục, hôm nay công ty có một cuộc họp rất quan trọng.

Nhìn thời gian, anh sửa sang lại bộ vets, sau đó đứng dậy: “Công ty còn có một cuộc họp quan trọng, bây giờ tôi nhất định phải rời đi, hi vọng, buổi tối khi tôi đến, cậu đã ký tên lên thỏa thuận ly hôn, để tôi cầm đi.”

Nói đến đây, anh đứng dậy, đi ra khỏi quán bar, chỉ để lại một mình Quý Hướng Không.

Biết hôm nay Quý Hướng Không không đến công ty, trong lòng Giang Uyển Đình rất lo lắng, liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng chỉ truyền đến thông báo không có người nhận.

Rốt cuộc anh đã đi đâu?

Sao lúc này lại không nhận điện thoại?

Quý Hướng Không ở quán bar rất lâu, từ buổi sáng ngồi đến tận trưa, cả người toàn mà mùi rượu.

Chiếc xe đỗ bên ngoài quán bar, anh lên xe, sau đó lái xe đi đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoài Dương đi làm, nhưng hôm nay là thứ bảy, Diệp Giai Nhi không đi làm, mà ở biệt thự chơi với Huyên Huyên và bé con.

Quý Hướng Không cứ như vậy mà đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Giai Nhi liếc nhìn.

Nhìn thấy người đến là anh, thái độ của cô không nóng không lạnh, nói: “Đến đưa thỏa thuận ly hôn hả?”

“Không! Tôi đến tìm cô ấy!” Quý Hướng Không nhếch môi.

Diệp Giai Nhi đứng dậy, bảo người giúp việc trong biệt thự đưa Huyên Huyên và bé con đi, sau đó mới nhìn Quý Hướng Không: “Tìm Diễm An nhà chúng tôi làm gì?”

“Đây chuyện nhà tôi và cô ấy, cô chỉ cần nói cho tôi biết phương thức liên lạc của cô ấy hoặc địa chỉ là được rồi.”

“Nực cười!”

Diệp Giai Nhi cười khẩy, nói: “Bây giờ tôi là người đại diện của cô ấy, chuyện ly hôn cô ấy giao cho tôi và luật sư xử lý, anh chỉ cần ký tên lên đơn ly hôn là được, tìm cô ấy làm gì?”

Yết hầu Quý Hướng Không di chuyển, hít một hơi thật sâu: “Vậy thì cô nói với cô ấy, tôi sẽ không ký tên lên đơn ly hôn!”
 
Chương 1965


Chương 1965

“Quý tổng lại có ý tưởng mới?”

Diệp Giai Nhi không đồng ý với câu nói này của anh.

“Anh có ký tên lên đơn ly hôn hay không, đó là chuyện của anh, nhưng tôi phải nhắc nhở Quý tổng một câu, anh đừng quên trên thế giới này còn một thứ gọi là pháp luật.”

“Anh không ký cũng không sao, đến lúc đó nếu như khởi kiện ly hôn, anh vẫn phải ký, Quý tổng, tại sao phải vậy chứ, anh có cảm giác với cô thư ký nhỏ đáng thương, Trần Diễm An nhà tôi hiểu chuyện, đã nhường vị trí cho người ta, nhường lại vị trí bà Quý, một đồng cũng không cần, anh còn muốn thế nào?”

“Lẽ nào còn muốn trái ôm phải ấp, hay là một chút cảm giác với cô thư ký nhỏ đã biến mất rồi, bây giờ lại muốn tái hợp với Diễm An nhà chúng tôi?”

“Haha, anh cảm thấy có khả năng không? Diễm An nhà chúng tôi không phải thùng thu phế phẩm, không phải rác ở đâu cũng sẽ thu gom!”

Vừa dứt lời, Diệp Giai Nhi đã giật lấy cây lau nhà trong tay người giúp việc, ném về phía Quý Hướng Không!

Cuối cùng, Quý Hướng Không bị Diệp Giai Nhi đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm!

Nhà họ Quý.

Anh trở về phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng lại, kéo chiếc rèm cửa dày và nặng ra, trong phòng tối om.

Quý Hướng Không dựa vào cửa sổ, cơ thể dần trượt xuống.

Anh ta đang nhớ lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra với mình trong khoảng thời gian gần đây.

Lúc đầu, chân của mẹ bị thương, cộng thêm cô năm lần bảy lượt nói mình không thể đi đến quán săn, sau đó anh đã cố gắng hết sức, lời ngon ngọt để khuyên Trần Diễm An.

Thái độ của Trần Diễm An vô cùng tuyệt nhiên và lạnh lùng.

Cho dù anh nói lời ngon ngọt thế nào, cô cũng không có ý định đi, mẹ tự đi bệnh viện, bị ngã, bất tỉnh nhân sự.

Anh cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi, sợ hãi bà không tỉnh lại, cứ nằm ngủ sâu ở đó.

Nên, trong lòng anh bắt đầu có sự oán hận và tự trách.

Sự oán hận với Trần Diễm An, sự tự trách với bản thân mình.

Nên anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc đó Trần Diễm An đồng ý, mẹ cũng sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ!

Mẹ là người nuôi anh trưởng thành, anh càng sợ bà không tỉnh lại, thì càng áy náy và oán hận.

Chỉ cần nhìn thấy Trần Diễm An, sẽ không khỏi nhớ đến chuyện mẹ bị ngã.

Nên, anh bắt đầu xa lánh Trần Diễm An, trở nên xa cách và lạnh nhạt, chỉ có như vậy, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn một chút, thoải mái hơn một chút.

Sau đó gặp được Mộ Dĩnh Nhi, đầu tiên là tiếp rượu, sau đó lần thứ hai gặp lại ở quán bar, sau lại là công ty, gặp nhau rất nhiều lần.

Thấy số lần gặp nhau nhiều, cho dù không cố ý nghi nhớ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút quen thuộc với khuôn mặt kia.

Nên, thư ký tổng giám đốc của công ty vừa tạm nghỉ, anh đã lựa chọn cô ta.

Trong khoảng thời gian kia, tâm trạng của anh vô cùng phiền muộn, mà Mộ Dĩnh Nhi luôn yên lặng ở bên cạnh anh.
 
Chương 1966


Chương 1966

Khi đó, đúng lúc anh đang cần yên tĩnh, nên sự xuất hiện của Mộ Dĩnh Nhi rất đúng lúc.

Cô ta rất yên tĩnh, bầu không khí trên người cũng rất yên tĩnh, có thể khiến anh không còn buồn bực như vậy nữa.

Thỉnh thoảng sẽ làm ít đồ ăn trưa đưa đến công ty, đều là những món ăn gia đình bình thường, mùi vị rất giống với món ăn mà Giang Uyển Đình làm.

Lúc còn rất nhỏ, Giang Uyển Đình cũng là một ngày ba bữa đích thân nấu ăn cho anh.

Đến tận sau này, khi công việc bên phía nhà hàng quá bận, thì không nấu nữa.

Chỉ là, ăn những thứ có mùi vị như vậy, lại giống với mùi vị mà lúc trước mẹ nấu, anh nghĩ, đây là hương vị mà anh cần.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều hợp logic, ở cùng với cô ta những phiền muộn sẽ trở nên yên bình, còn có hương vị của mẹ, cũng có thể khiến cơ thể và trái tim của anh ta được thả lỏng.

Quý Hướng Không cảm thấy đó là có cảm giác.

Ở cùng với Trần Diễm An chỉ có cảm giác ngột ngạt, mà lúc ở cùng với Mộ Dĩnh Nhi, sẽ có một cảm giác bình yên.

Có lúc, anh cũng rất thích nhìn thấy biểu cảm dễ dàng thỏa mãn của cô ta, còn luôn mang theo cảm giác ngượng ngùng.

Trùng hợp, lúc đó Trần Diễm An lại từng bước ép anh.

Anh cũng không muốn tiếp tục giấu Trần Diễm An những cảm giác ở trong lòng mình, nên đã ngả bài với cô, anh có cảm giác với Mộ Dĩnh Nhi!

Cảm giác kia là thứ chưa từng có khi ở cùng Trần Diễm An.

Trong lòng anh nghĩ, có lẽ Trần Diễm An không phải là một nửa thích hợp nhất với anh ta.

Ly hôn, anh ta đi đến nhà hàng giúp đỡ, mới hiểu được công việc ở nhà hàng vất vả như thế nào, mẹ cũng đã tỉnh lại, nhưng anh và Mộ Dĩnh Nhi ở bên cạnh nhau luôn thiếu cái gì đó.

Bọn họ không có chủ đề chung, ăn một bữa cơm có thể không nói một câu nào.

Cho dù chỉ có hai người ở riêng với nhau, vẫn không có chủ đề, luôn miễn cưỡng tìm chủ đề để nói chuyện, cảm giác này càng trở nên lạnh nhạt.

Trong lòng anh lại nghĩ, đây thật sự là một nửa mà anh muốn sao?

Không có chủ đề, không có sự vui vẻ và vui đùa, càng không có mâu thuẫn và cãi nhau giữa các cặp đôi, thứ có chỉ là sự miễn cường, cảm giác ngượng ngùng.

Anh nghĩ, thứ anh thật sự muốn không phải là những thứ này, anh biết rất rõ, rất thấu đáo, rất tường tận.

Vì vậy, Quý Hướng Không lấy điện thoại ta, gọi điện thoại cho Mộ Dĩnh Nhi: “Chúng ta thử ở bên nhau sẽ dừng lại ở đây, tôi là tổng giám đốc, cô là trợ lý, chỉ đơn giản như vậy thôi!”

Cuối cùng, không đợi Mộ Dĩnh Nhi nói gì, đã trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, anh lại gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, hỏi số điện thoại và địa chỉ của Trần Diễm An, thái độ rất cương quyết!

Diệp Giai Nhi không nhận điện thoại của anh, chỉ cần anh gọi đến, cô sẽ cúp máy.

Sau đó trực tiếp tắt máy, để anh ta có muốn gọi cũng không gọi được.

Cô không nhận điện thoại của Quý Hướng Không!

Quý Hướng Không cũng không chết tâm, lại gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương.
 
Chương 1967


Chương 1967

“Cho dù là nơi cô ấy đi, hay là số điện thoại của cô ấy, tôi đều không biết, anh hỏi nhầm người rồi.” Thẩm Hoài Dương nói tiếp: “Tình cảm của cô ấy với tôi không sâu đậm, cô ấy rời đi đương nhiên không cần phải nói với một người ngoài như tôi.”

“Có lẽ Diệp Giai Nhi biết, cậu hỏi giúp tôi xem.”

Quý Hướng Không nắm chặt lấy anh không buông.

Mối quan hệ của Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An tốt như vậy, quả thật có thể nói là mặc cùng một cái quần lớn lên, người khác có thể không biết cô đi đâu, nhưng Diệp Giai Nhi chắc chắn không thể không biết.

Bây giờ trong lòng Diệp Giai Nhi tràn đầy sự oán hận với anh, chắc chắn sẽ không nói với anh, nhưng Thẩm Hoài Dương thì khác!

“Cô ấy cũng không biết, cho dù tôi có gọi điện thoại, cũng không có được thứ mà cậu muốn.”

Thẩm Hoài Dương nói, đầu bên kia điện thoại vẫn có tiếng nói chuyện nhộn nhịp, là đang trao đổi cuộc họp của công ty.

Quý Hướng Không không tin, mà Thẩm Hoài Dương lại cúp máy.

Không có cách nào khác, Quý Hướng Không lại gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, truyền đến tiếng thông báo vẫn ở trong trạng thái tắt máy, không thể kết nối.

Sau khi Giang Uyển Đình ngồi xe lăn trở về, lại nhìn thấy dáng vẻ kia của Quý Hướng Không, vẫn liên tục gọi điện thoại hỏi nơi Trần Diễm An đi và địa chỉ hiện tại.

Nghe thấy lời này, trái tim của Giang Uyển Đình không ngừng lên xuống, bà ta cảm thấy rất không hay.

Rõ ràng, Trần Diễm An đã đưa thỏa thuận ly hôn đến, lại không cần một nửa tài sản của nhà họ Quý, vậy thì Hướng Không chỉ cần ký là được.

Bây giờ, anh liên tục thăm dò tin tức của Trần Diễm An là vì cái gì?

“Bây giờ con muốn số điện thoại và địa chỉ của cô ta làm gì?” Bà ta hỏi.

“Con không muốn ký thỏa thuận ly hôn.”

Quý Hướng Không ngẩng đầu nói với bà ta.

Nghe vậy, Giang Uyển Đình nhăn chặt mày: “Không phải con có cảm giác với cô gái khác rồi sao? Sao lại không muốn thỏa thuận ly hôn?”

Tính tình Trần Diễm An không tốt, bà ta có thể nhịn!

Trần Diễm An không thích đến nhà hàng giúp đỡ, bà ta cũng có thể chịu được, nhưng không thể sinh con, tuyệt đối không được!

Hiện giờ mãi mới ly hôn được, bà ta không thể để mọi chuyện lại quay lại điểm xuất phát.

Mà Quý Hướng Không lại không muốn trả lời, đứng dậy, đi vào trong phòng.

Mấy hôm nay tâm tình của anh thật sự cực kỳ tệ hại.

Một bên khác, từ hôm Quý Hướng Không gọi điện cho Mộ Dĩnh Nhi, cô ta đã không ngủ được.

Bây giờ đã gần một giờ sáng, trên người Mộ Dĩnh Nhi mặc áo ngủ, cầm cốc nước, đầu lắc lư đi qua đi lại trong phòng khách.

Mẹ cô ta đi từ nhà vệ sinh ra, không bật đèn, đột nhiên nhìn thấy bóng người mờ ảo đi qua đi lại bên cửa sổ, sợ tới mức mặt trắng bệch, sợ hãi kêu một tiếng.
 
Chương 1968


Chương 1968

Mộ Dĩnh Nhi vội vàng bật đèn lên, gọi mà một tiếng.

“Muộn như vậy rồi, sao con còn dùng dáng vẻ này đứng bên cửa sổ, mẹ còn tưởng tưởng rằng nhìn thấy ma nữ! Sao còn chưa ngủ?”

Nghe được lời này, gương mặt Mộ Dĩnh Nhi càng ưu phiền hơn, kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe.

Đột nhiên nghe vậy, mẹ cô ta nao nao: “Sao lại không có dấu hiệu gì đột nhiên chia tay?”

“Con cũng không rõ ràng lắm, buổi tối hôm nay anh ấy gọi điện thoại đến, nói muốn chia tay.”

Đến bây giờ Mộ Dĩnh Nhi vẫn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ: “Rất đột ngột.”

Cực kỳ đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào, mà giữa anh và cô ta cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn, rốt cuộc là vấn đề ở đâu, cô ta không nghĩ ra.

“Mẹ cũng không rõ ràng lắm, chẳng lẽ là bên cạnh cậu ta xuất hiện người phụ nữ khác?”

Mẹ cô ta đang thầm suy đoán, vô duyên vô cớ sẽ không nói chia tay.

“Không có đâu, trong khoảng thời gian này chủ tịch Quý đều ở nhà hàng hỗ trợ, ngay cả công ty cũng không đến, mỗi ngày đều bận rộn đến không phân thân nổi, tuyệt đối không có cô gái nào khác.”

Chuyện này, Mộ Dĩnh Nhi dám khẳng định.

Mẹ cô ta càng đoán không ra.

Nhưng dù sao thì bà ta cũng không phải người trong cuộc, nghĩ nghĩ lại nói: “Trước khi cậu ta quyết định triệt để, đều sẽ có hy vọng, tiếp tục cố gắng đi.”

Mộ Dĩnh Nhi có hơi bực bội.

Cô ta không biết nên tiếp tục thế nào, mẹ cô ta nói vẫn cứ tỏ ra bình thường, dịu dàng hiền thục một chút, lấy tĩnh chế động, sau đó lại ra tay.

Trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt, cũng chỉ có thể như vậy, bất đắc dĩ, Mộ Dĩnh Nhi gật gật đầu.

“Sau này nếu hai đứa có chuyện gì phải nói với mẹ, mẹ cũng có thể giúp con đưa ra ý kiến.”

Mộ Dĩnh Nhi vẫn gật đầu, trong lòng lại không nhịn được nghĩ thầm, anh vì sao lại đột nhiên lại nói đến chuyện chia tay?

Chẳng lẽ bởi vì sau này cô ta yêu cầu nhiều quá, hay là ghét cô ta không xinh đẹp như tổng tài phu nhân trước đây?

Mẹ của cô ta đã đi ngủ, cả đêm cô ta đều nghĩ đến vấn đề này, trằn trọc không ngủ được.

Về thỏa thuận ly hôn, Diệp Giai Nhi còn thúc giục Thẩm Hoài Dương, phản ứng dây chuyền, Thẩm Hoài Dương lại vội vàng thúc giục Quý Hướng Không, anh vẫn không chịu ký, vẫn luôn hỏi số điện thoại và địa chỉ.

Diệp Giai Nhi không nói, Quý Hướng Không cũng không có cách nào, gọi điện thoại cho trợ lý ở công ty, bảo anh ta đi điều tra chuyện này.

Cũng chỉ hơn nửa tiếng, trợ lý đã nói cho anh biết hành tung của Trần Diễm Anh, đầu tiên là đi Paris, lại đến Mỹ, sau đó thì không điều tra được nữa…

Cho nên, dù biết được tin tức này, đối với Quý Hướng Không mà nói chẳng thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.

Nhưng vẫn cho trợ lý tiếp tục điều tra, khi nào có tin tức lập tức báo lại với anh!

Công việc ở nhà hàng anh vẫn tiếp tục quản lý, nhưng đã thất thần từ lâu.

Giang Uyển Đình gọi điện thoại cho trợ lý công ty, bảo thư ký trợ lý đến bệnh viện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom