Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1989


Chương 1989

“Cái tên đàn ông vô liêm sĩ này, buông cô ấy ra cho tôi.”

Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, Âu Dương Tư mặc trên người chiếc áo khoác màu đen, xông tới, trực tiếp đạp một đạp vào lưng Quý Hướng Không.

Lực của anh ta rất mạnh, Quý Hướng Không không chú ý, cũng không có chuẩn bị, kết quả bị đạp nhào ra phía trước đụng vào cái cột.

Âu Dương Tư tách tay hai người ra, anh ta ôm Trần Diễm An: “Cục cưng, có phải là anh ta đang sàm sỡ em không?”

“Đúng vậy, anh đến rất đúng lúc.” Trần Diễm An đáp lời: “Cuối cùng, anh cũng đã có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần rồi.”

“Cục cưng à, em qua bên kia chờ đi, anh ta đã dám bắt nạt em, đến đây, anh sẽ để hắn ta biết được sao trái đất có hình tròn.” Âu Dương Tư lạnh lùng nói: “Người phụ nữ của tôi mà cũng dám trêu chọc, không chịu xem xem năng lực mình đến đâu.”

Sau đó, Âu Dương Tư vô cùng phẫn nộ mà nhào lên.

Trong lòng Quý Hướng Không vốn rất bực bội, lại nghe thấy Âu Dương Tư luôn mồm nói người phụ nữ của anh ta, đương nhiên anh sẽ không chịu thiệt, hai người lao vào đánh nhau.

Hai tay khoanh trước ngực, Trần Diễm An nhàn nhã quan sát, lại có một cơn gió lạnh thổi tới, cô không còn hứng thú tiếp tục xem, cô leo lên xe rồi rời khỏi.

Lúc quay về khách sạn, quần áo của Âu Dương Tư nhàu nát, vẫn còn đang trách móc Trần Diễm An bạc tình bạc nghĩa.

Trần Diễm An bật cười: “Bị đánh không nhẹ?”

“Anh ta cũng chẳng khá hơn anh là bao, anh như thế này, anh ta sao có thể tốt hơn được chứ?”

Quý Hướng Không đưa tay lau khóe miệng, khóe miệng hơi bầm tím, là kết quả sau một trận đánh nhau, trên mặt còn có vết thương, anh căn bản không thèm để ý, anh chỉ hận đã không đánh chết người đàn ông cứ luôn miệng gọi cô là người phụ nữ của mình.

Chỉ là cô không thể nói chuyện với anh một lần được ư?

Ngay cả một cái nhìn mà cô cũng không muốn ban cho anh, huống hồ chi là nói chuyện với anh?

Nếu còn tiếp tục như vậy, thế thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn dùng sự uy hiếp để ép buộc cô, không phải là anh vẫn còn chưa ký tên vào đơn ly hôn đó à?

Chắc là cô cũng biết chuyện này.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể nói chuyện đàng hoàng với anh.

Nếu không, chắc chắn là cô sẽ không để ý tới anh.

Nghĩ đến đây, Quý Hướng Không lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễm An, không hề do dự chút nào cô trực tiếp tắt máy, căn bản không thèm nghe.

Người ta nói là trẻ con thay đổi ngoại hình mỗi ngày, lời nói này quả nhiên không sai. Mỗi ngày, Huyền Diệp đều đang thay đổi, ngoại hình cũng thay đổi theo.

Âu Dương Tư mang theo khoé miệng bầm tím, anh ta đắc chí tặc lưỡi: “Em nhìn con mắt với cái mũi này đi, còn có cái miệng nhỏ nữa, đúng là được đúc ra từ một khuôn với anh mà.”

Dùng thần thái, biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện giống như Huyền Diệp là con đẻ của anh không bằng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1990


Chương 1990

Trần Diễm An đưa tay vuốt trán, đối với Âu Dương Tư, cô càng ngày càng không biết làm sao.

“À đúng rồi, bây giờ con cũng đã sinh ra rồi, em có thể nói cho anh biết người đàn ông kia là ai không?”

Suy nghĩ một hồi, Trần Diễm An nói: “Chính là người đàn ông mà ngày hôm nay anh vừa mới đánh đó, nhưng mà anh ta không hề biết, với lại tôi cũng không có ý định muốn nói cho anh ta biết.”

“Mẹ kiếp.”

Âu Dương Tư bật dậy từ trên ghế sofa, trong cặp mắt hoa đào ánh lên lửa giận.

“Hôm nay đánh anh ta còn nhẹ đó, nếu mà anh biết như vậy thì chắc chắn anh đã đánh cho anh ta phải vào viện. Huyền Diệp là cục cưng của anh, em đừng có nói cho anh ta biết chuyện này, anh muốn để đến lúc anh ta chết rồi cũng không biết Huyền Diệp là con của anh ta.”

“Sau này Huyền Diệp lớn lên phải gọi anh là ba, anh không chỉ muốn bé cưng Huyền Diệp phải đứng trước mặt anh ta nói với anh rằng con yêu ba mười lần, mà anh còn sẽ dạy cho Huyền Diệp đánh quyền đạo, đánh mặt mũi anh ta bầm dập, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy sảng khoái rồi.”

Nhìn người đàn ông chìm đắm vào trong tưởng tượng của mình, trông y như một kẻ có thần kinh bất bình thường không thể tự kiểm soát, lông mày Trần Diễm An nhíu nhíu lại, cô lắc đầu, hết biết nói.

Đúng lúc này, có âm thanh tin nhắn truyền tới.

Trần Diễm An mở điện thoại lên, người gửi tin nhắn là Quý Hướng Không: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Trần Diễm An cười lạnh, trực tiếp xóa tin nhắn.

Có thể là do rất lâu sau vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, lại có một tin nhắn gửi tới, vẫn là Quý Hướng Không gửi tới.

Khi nghe thấy âm thanh tích tích không ngừng vang lên, trong lòng Trần Diễm An dần dần sinh ra cảm giác bực bội, tay trái cầm điện thoại, cô dự định chặn số điện thoại của anh.

Nhưng mà trong lúc vô tình, bàn tay lại mở tin nhắn ra.

【Đến bây giờ, đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chưa được ký tên, em chắc chắn không cần nói chuyện với anh à?】

Thấy vậy, tay Trần Diễm An liền khựng lại ở đó.

【Đến bây giờ, đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chưa được ký tên, lời này của anh ta là có ý gì vậy?】

Cô đứng dậy, vội vàng gọi điện thoại cho luật sư, một lát sau liền được kết nối, cô hỏi rốt cuộc chuyện đơn ly hôn là như thế nào.

Luật sư mông lung khó hiểu: “Lúc trước tôi dự định đưa đơn ly hôn cho Quý tổng, nhưng mà mợ Thẩm nói là để cô ấy đưa cho, thế là tôi liền giao chuyện này cho mợ Thẩm, tôi tưởng là cô Trần sẽ cảm kích.”

“Biết rồi, tôi sẽ hỏi cậu ấy.” Sau đó, Trần Diễm An liền cúp máy rồi đi đến nhà họ Thẩm.

Trùng hợp là có Diệp Giai Nhi ở nhà, Trần Diễm An liền hỏi chuyện đơn thỏa thuận ly hôn.

“Lúc đó cậu bị tổn thương sâu như thế, lại không muốn nhận một đồng tiền nào từ anh ta, cậu bỏ hết tất cả mà ra nước ngoài, nhưng tớ không cam lòng. Thế là tớ liền cầm đơn đi tìm Quý Hướng Không, cậu đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện vì anh ta, quên cả mình và bỏ cả công việc, như là đứng giữa cái nắng oi bớt mùa hè mà nghiền phế liệu.”

“Cậu cũng xảy ra chuyện như thế, anh ta lại đẩy hết trách nhiệm lên trên người cậu. Mặt trời còn chưa ló dạng là cậu đã phải đến nhà hàng, bận rộn đến tối muộn mới có thể về chung cư, chuyện này thì cũng thôi đi, còn phải nhìn sắc mặt của anh ta, chịu đựng sự lạnh lùng của anh ta. Cả một đêm cậu phải ở bệnh viện khom lưng xin lỗi người nhà bệnh nhân, lúc đó anh ta đang ở đâu?”

“À đúng rồi, anh ta đang bận có những ấn tượng tốt với mấy người phụ nữ khác, trưa ngày nào cậu cũng không ngại cực khổ mang theo cơm đến công ty tìm anh ta, chính là vì để có thể ở bên cạnh anh ta lâu thêm một chút, thậm chí còn xảy ra tai nạn giao thông, may mắn chỉ là một vụ tai nạn nhỏ, nếu như nghiêm trọng hơn thì cậu chẳng còn mạng sống đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1991


Chương 1991

“Anh ta đã kêu cậu sau này đừng có đến công ty nữa, sao tớ có thể để Quý Hướng Không đối xử với cậu như thế. Tớ cầm đơn ly hôn đi tìm anh ta, không chỉ không đánh anh ta ba bạt tai, mà còn nói cho anh ta biết những uất ức buồn tủi mà cậu đã chịu đựng…”

Mặc dù đã trôi qua mười tháng, nhưng khi nhắc lại những chuyện này, cảm xúc Diệp Giai Nhi vẫn kích động như cũ.

Bưng ly nước lên, cô uống vài ngụm, tiếp tục nói: “Nhưng mà sau khi tớ nói như vậy thì anh ta lại không đồng ý ký tên vào đơn ly hôn, nhưng anh ta không có lý do gì để không ký tên, không phải sao?”

“Sau khi cậu đi rồi, anh ta liền xác định quan hệ yêu đương với cô thư ký kia, tớ nghe Trần Vu Nhất nói có lần còn chứng kiến hai người bọn họ đi xem phim ở rạp chiếu phim. Tớ tưởng là anh ta đã ký tên từ lâu rồi, nhưng mà ai biết được, cho đến bây giờ anh ta vẫn còn chưa ký.”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Giai Nhi vẫn tức giận vô cùng.

Mà Trần Diễm An thì hiếm khi im lặng, không nói tiếng nào.

Đôi mắt xinh đẹp hơi rũ xuống, chẳng có ai biết được lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Thấy bộ dạng này của cô, Diệp Giai Nhi cũng im lặng theo, sau đó lại nói: “Có phải là tớ làm sai rồi không? Diễm An, tớ xin lỗi.”

Cô nghĩ, nếu như lúc trước cô không nói những lời đó, chắc chắn Quý Hướng Không sẽ ký tên vào đơn ly hôn, chắc chắn sẽ.

Cho nên, chuyện này đều là do cô, là cô khiến sự việc kéo dài đến mức này.

Ngước mặt lên, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, Trần Diễm An hơi nghiêng người ra phía trước, sau đó ôm lấy cô: “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi.”

“Tớ biết là cậu suy nghĩ cho tớ, không muốn để tớ chịu ấm ức, cậu đâu có làm sai chỗ nào đâu. Chẳng qua là tớ cảm thấy tình cảm của cậu đối với tớ dạt dào như thế, Thẩm tổng nhà cậu mà biết thì sao đây? Anh ta có ghen không cơ chứ?”

“Xem cậu đi kìa, lại huênh hoang nữa rồi.”

Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai cô.

“Vốn dĩ tính tình của cậu cũng không phải là như thế, kết quả lại vì anh ta mà kiên nhẫn đến mức độ đó, tớ thật sự không thể chấp nhận. Cho nên, mặc kệ mình làm đúng hay sai, nhưng tớ hi vọng cậu không chịu ấm ức nhiều như thế mà anh ta lại không biết gì.”

Trần Diễm An đặt cằm lên vai cô ấy, sau đó gương mặt lại cọ cọ vào ngực cô: “Đúng là ngọt ngào mà, này cô giáo Diệp, cậu nói với anh Thẩm nhà cậu, cho tớ mượn cậu mấy đêm thôi được không?”

“Thôi đủ rồi, vậy không phải là bé cưng nhà tớ sẽ khóc chết à.” Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ: “Cậu không biết thằng nhóc ấy quấn người cỡ nào đâu.”

Trần Diễm An mỉm cười, sau đó đứng dậy: “Chiều nay tớ còn có việc, bạn yêu, ngày mai lại đến tìm cậu nha.”

Diệp Giai Nhi nhìn vào phòng bếp, lúc này cơm trưa đã được chuẩn bị xong, liền mời cô ở lại ăn cơm rồi hãy đi.

“Yên tâm đi bạn yêu à, sau khi ăn cơm xong thì tớ mới đến đây, thật sự là ngày hôm nay có chuyện đó, tạm biệt cậu nha.”

Cuối cùng, Diệp Giai Nhi vẫn không thể giữ Trần Diễm An ở lại, cô ra ngoài rồi leo lên xe, sau đó khởi động xe rời khỏi.

Trên đường đi, cô đều đang mất hồn, suy nghĩ như đang bay bổng trong sương mù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1992


Chương 1992

Xe dừng trước quán cà phê Lam Vịnh, Trần Diễm An dừng xe trong bãi đỗ xe, cô lấy cái điện thoại trong túi xách ra, lời ích mà ý nhiều: “Quán cà phê Lam Vịnh trên đường Chuông Lâu, chỉ có hai mươi phút, đến trễ thì tôi không đợi nữa.”

Vừa mới nói xong thì liền cúp máy, cô nhấc chân đi vào trong quán cà phê.

Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cô gọi một ly nước nóng, uống từng ngụm.

Không để cô đợi quá lâu, khoảng chừng mười lăm phút có một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại.

Quý Hướng Không tùy ý cầm lấy chiếc áo khoác đặt bên ghế cạnh tài xế, đôi chân dài nhanh chóng đi vào trong.

Vừa nhìn, anh liền thấy Trần Diễm An đang ngồi cạnh cửa sổ, anh bước qua, chân mày nhíu lại, giọng nói dịu dàng: “Sao em lại không chọn phòng bao?”

Nghe vậy, Trần Diễm An nâng mắt lên nhìn anh ta.

Chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn vài giây, cô liền nói: “Không cần thiết, có đem đơn ly hôn đến đây không?”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt điển trai của Quý Hướng Không hơi biến sắc, thân hình cao to cũng trở nên hơi cứng đờ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Có mang theo không?” Tay trái Trần Diễm An chống cái cằm duyên dáng, lộ ra vẻ lười biếng, thản nhiên: “Hay là không cầm theo?”

Yết đầu trượt lên trượt xuống, Quý Hướng Không không nói lời nào.

“Nếu không mang thì anh nhờ thư ký hoặc trợ lý mang qua, chúng ta ký tên, rồi buổi chiều sẽ đến ủy ban nhân dân một chuyến.”

Lần này, Quý Hướng Không mở miệng nói chuyện: “Chúng ta nói chuyện đi!”

“Được, anh muốn nói gì, bây giờ tôi đang có thời gian, có thể nói với anh bao lâu cũng được.” – Trần Diễm An không thèm để ý nói.

Ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc nét của Quý Hướng Không đầy vẻ thâm trầm, trong lời nói cũng đầy sự cẩn thận từng li từng tí.

“Anh thật sự biết lỗi rồi. Hôm nay tại đây anh chân thành xin lỗi em. Chúng ta đừng ly hôn được không?”

“Anh có biết…”

Khuôn mặt của Trần Diễm An hơi nghiêng sang một bên, mái tóc xoăn quyến rũ xõa ngang vai.

“Vẻ ngoài cẩn thận từng tí một của anh bây giờ trông rất giống tôi lúc đầu khi muốn lấy lòng anh, chỉ là đổi vai thôi.”

Nghe đến đây, anh hơi giật mình.

Cảnh tượng khi hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh hiện lên trong đầu anh, cổ họng anh cảm thấy hơi khàn khàn.

“Tôi nghe Giai Nhi nói cô ấy đến gặp anh, nói cho anh biết những chuyện tôi âm thầm làm sau lưng anh, sau đó anh quyết định không ký vào thỏa thuận ly hôn …”

Trần Diễm An đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thế nên tôi đang nghĩ, nếu không phải Giai Nhi là người đưa thỏa thuận ly hôn mà là luật sư Trương, hẳn lúc ấy anh đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn.”

“Mọi thứ đều có lý do và quỹ đạo cho sự phát triển tất yếu của nó. Nếu ban đầu luật sư Trương đã không phải là người đưa đơn thoả thuận ly hôn, vậy anh tin rằng trong vô thức mọi thứ đều có ý trời sắp đặt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1993


Chương 1993

Quý Hướng Không mở miệng nói, anh luôn là một người thật thà, sẽ không nói những lời đường mật, dối trá.

“Thật à? Vậy là ngay từ đầu anh có cảm tình với Thư ký Mộ, cũng do ý trời âm thầm sắp đặt à?”

Trần Diễm An đang mỉm cười, nụ cười trong ánh mắt và khóe miệng đều diễm lệ như thế.

“Sau khi tôi rời thành phố S, trước khi luật sư Trương gửi cho anh thỏa thuận ly hôn, tôi nghe họ nói rằng anh đã xác lập quan hệ yêu đương với trợ lý Mộ, còn cùng nhau đi xem phim, mua bắp rang và Coca, tôi cả người đều mang tổn thương cô đơn ra nước ngoài. Còn anh lại bắt đầu một mối quan hệ mới, anh nghĩ mình có quyền gì mà đứng đây nói chuyện với tôi, yêu cầu tôi đừng ly hôn?”

Quý Hướng Không chăm chú nhìn cô, lông mày chau lại: “Diễm An…”

“Nếu không phải ban đầu Giai Nhi đi đưa thỏa thuận ly hôn và nói những lời đó, có lẽ anh còn không nhớ tới tôi nữa kia…”

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Diễm An híp lại.

“Anh biết tôi tính tình nóng nảy. Lúc đó không khiến anh khó chịu, không đánh anh thừa sống thiếu chết, đã là sự nhân từ cuối cùng của tôi dành cho anh.”

“Đó chẳng qua chỉ là những chuyện cũ trong quá khứ. Tôi không muốn khơi lại, vì nó không đáng. Ngày mai anh ký vào đơn ly hôn rồi đưa cho tôi. Nếu không, tôi sẽ kiện ra tòa để ly hôn, chấm hết!”

Vừa dứt lời, cô đứng dậy, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Quý Hướng Không nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt đau khổ: “Diễm An!”

“Buông ra! Tôi không có thời gian ở đây dưa dưa tới chiều với anh, tôi rất bận, anh đừng quên, lúc đầu chính anh đã đề xuất sống riêng, với lại tôi không thích hợp với anh. Cuộc hôn nhân này của chúng ta có cần thiết phải tiếp tục không, tôi chỉ thành toàn cho tâm nguyện của anh thôi, còn gì không hài lòng ư?”

Mỗi câu nói của cô ấy hùng hổ doạ người, như mang theo mũi dao sắc bén nhất, một dao đâm xuống chắc chắn máu tươi đầm đìa.

Yết hầu của Quý Hướng Không cứ trượt lên trượt xuống, nắm lấy tay cô không chịu buông.

Trần Diễm An nhắm mắt lại rồi lại nhanh chóng mở ra, cô không còn muốn dây dưa với anh nữa nên bắt đầu hất bàn tay to lớn của anh ra.

Không chịu bỏ cuộc, Quý Hướng Không lại xông lên.

Lần này, anh ôm eo cô, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh dưới lớp áo ôm lấy eo thon của cô.

Trần Diễm An không hề khách sáo, nhấc chân lên, sau đó đạp mạnh xuống, đôi cao gót nhọn hoắt giẫm lên mu bàn chân của anh, sau đó hét lên: “Biến thái! Có biến thái!”

Nghe vậy, tất cả đàn ông và nhân viên bảo vệ ngồi trong quán cà phê đều ra tay.

Mặc dù bản lĩnh của Quý Hướng Không rất giỏi, nhưng hơn 20 nhân viên bảo vệ và mấy người đàn ông đang uống cà phê đều bu lại, kết quả chẳng cần nói cũng biết.

“Cảm ơn mọi người, thực sự cảm ơn mọi người.” – Trần Diễm An cảm ơn mọi người: “Tôi còn có một số việc gấp, xin hãy giúp tôi đưa anh ta đến đồn cảnh sát, phiền mọi người rồi.”

“Việc nên làm, việc phải làm mà…”

Mọi người đồng thanh đáp lời, ý bảo không có gì.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Quý Hướng Không là một kẻ lưu manh sàm sỡ cô gái xinh đẹp này, trong lòng đầy tức giận.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1994


Chương 1994

Sau khi cảm ơn một lần nữa, Trần Diễm An bước ra khỏi quán cà phê, không hề nhìn lại, lái xe đi.

Trên đường.

Cảnh vật hai bên không ngừng trượt về sau, cô phóng xe nhanh đến nỗi mọi cảnh vật đều vụt qua một cách mơ hồ.

Trái tim cô vốn dĩ đã bình lặng như mặt hồ, nhưng khi nghe những lời Giai Nhi nói, cô vẫn cảm thấy hơi đau khổ.

Cô vừa mới đi, anh đã xác định quan hệ yêu đương với Thư ký Mộ, đáng sợ là cô thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.

Nhưng nghĩ lại, trước khi nhắc đến chuyện ly thân, anh đã thừa nhận mình có cảm tình với Thư ký Mộ rồi, cuối cùng cô đã thành toàn cho họ như ý rồi, sao anh không nhanh chóng hành động đi?

Không suy nghĩ gì thêm nữa, Trần Diễm An gác chuyện này sang một bên, tập trung lái xe.

Ở bên kia.

Quán cà phê đã gọi cảnh sát rồi, không lâu nữa xe cảnh sát sẽ tới.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Quý Hướng Không bị đưa lên xe cảnh sát.

Ngoài dự đoán là, trên mặt anh không có chút bối rối nào, chứ đừng nói là mất bình tĩnh, chỉ là lẳng lặng ngồi ở trong xe cảnh sát với vẻ mặt âm trầm.

Khi bị đưa vào đồn cảnh sát, nhân viên bảo vệ của quán cà phê bắt đầu trần thuật lại sự việc, nói rằng anh ta đã quấy rối nữ khách hàng như thế nào, đầu tiên anh ta động tay động chân sờ mó nữ khách hàng, sau đó còn quá đáng hơn đi đến ôm eo của nữ khách hàng xinh đẹp, càng lúc càng suồng sã!

Người cảnh sát đang ghi chép nhìn thấy Quý Hướng Không trong tạp chí, anh ta nhướng mày, vội vàng đi vào bên trong tìm lãnh đạo.

Nghe tin, vị lãnh đạo nhanh chóng lấy ra một điếu thuốc đưa cho Quý Hướng Không, miệng gọi ngài Quý, Quý Hướng Không xua tay: “Tôi không hút thuốc, tôi đã bỏ thuốc rồi.”

Thấy vậy, vị lãnh đạo đã dập tắt thuốc lá, rồi bảo cấp dưới đi rót trà.

Trà thì Quý Hướng Không không từ chối, bưng lên, nhấp nhẹ từng ngụm, lãnh đạo hỏi: “Nếu ngài Quý muốn đi, có cần cho xe tới đón không?”

“Không cần …” – Quý Hướng Không đứng lên: “Không phải sẽ phải tự kiểm điểm sao? Nhà giam ở đâu, tôi tự đi qua!”

Lãnh đạo đơ người, nhìn cậu cảnh sát lập biên bản, chẳng lẽ cậu ta đã đắc tội ngài Quý à?

Thấy vậy, người cảnh sát đang ghi chép nhanh chóng lắc đầu.

Anh ta không xúc phạm gì cả, hoàn toàn không có, anh ta vừa nhận ra là đã đi gọi lãnh đạo rồi mà?

“Ngài Quý, chuyện này anh có chỗ nào không hài lòng à?”

Người lãnh đạo nói thêm, lời lẽ thận trọng vì sợ vô tình xúc phạm ông lớn này.

“Không, tôi rất hài lòng, nhà giam ở đâu? Bây giờ đưa tôi đến đó, tôi muốn ở lại một đêm …” – Quý Hướng Không giọng điều thản nhiên, thờ ơ hỏi.

Lãnh đạo suýt nữa nổi khùng, có chuyện gì vậy, có phải ngài Quý điên rồi không?

Thành phố S có bao nhiêu là khách sạn năm sao của nhà họ Quý, bao nhiêu dãy phòng tổng thống mà anh ta không ở, cứ phải ở trong nhà giam.

Không còn cách nào khác, ông ta đành phải dẫn anh đến một gian sang trọng nhất.

Quý Hướng Không liếc qua nhà tù đơn giản ở phía đối diện, nói: “Đổi sang kia…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1995


Chương 1995

Nhà giam đối diện không có hệ thống sưởi, chăn bông cũng mỏng, lãnh đạo có hơi túng lúng, nhưng Quý Hướng Không đã bước qua rồi, không còn cách nào khác, ông ta đành anh đổi phòng.

Cuối cùng, Quý Hướng Không vào nhà tù đối diện.

Người ở nhà tù đối diện sống trong nhà tù sang trọng, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Quý Hướng Không, cho rằng người này đúng là điên rồi!

Đêm mùa đông đương nhiên rất lạnh, lại còn không có điều hòa, Quý Hướng Không dựa vào tường, có thể cảm nhận được hơi lạnh xuyên thấu qua, truyền vào trong cơ thể.

Anh không đưa tay kéo chăn bông, cứ giữ tư thế cũ, dựa vào tường, không biết đang nghĩ gì.

Thực ra, anh đang suy nghĩ về những gì hôm nay Trần Diễm An nói với anh trong quán cà phê, cũng như những chuyện mười tháng trước, anh đang hồi tưởng lại từng chút một.



Giang Uyển Đình trở lại nhà họ Quý, nhưng Quý Hướng Không vẫn chưa về.

Bà ta gọi điện cho công ty, cũng không có ở công ty, gọi điện qua chung cư nhưng cũng không có ai bắt máy.

Bà ấy lại gọi cho Mộ Dĩnh Nhi hỏi: “Quý Hướng Không đâu rồi?”

Mộ Dĩnh Nhi nói: “Chiều nay tổng giám đốc không đến công ty, còn về đi đâu thì cô cũng không rõ.”

“Không phải tôi bảo cô trông nó sao?” – Giang Uyển Đình có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cô trông nó như vậy à? Tôi kỳ vọng vào cô, nhưng bản thân cô chẳng thèm để ý, có tác dụng gì?”

Mộ Dĩnh Nhi không phản bác, giống như đang nghĩ tới điều gì đó, cô ta nói: “Bác gái, con đã tìm được địa chỉ khách sạn và số phòng của Trần Diễm An.”

Nghe vậy, Giang Uyển Đình nói: “Gửi qua đây.”

Sau đó, bà ta bảo tài xế chở đến khách sạn để tìm Trần Diễm An, bà lo Quý Hướng Không sẽ tới tìm Trần Diễm An.

Trần Diễm An không thể sinh con, đó là chuyện lớn trong lòng bà ta.

Không thể có con, hương hoả của nhà họ Quý không thể tiếp tục được, bà ta cũng chẳng còn mặt mũi nào giải thích với ba của Quý Hướng Không!

Gõ cửa xong, Giang Uyển Đình chỉnh quần áo.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Trần Diễm An khá kinh ngạc khi nhìn thấy bà ta, nhưng không ngạc nhiên lắm, cũng coi như là trong dự đoán: “Vào đi.”

Bà ta mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ, làm bật lên màu da trắng bệch.

Sau khi Giang Uyển Đình bước vào mới phát hiện trong phòng có rất nhiều người.

“Tổng giám Trần, nếu cô đã có khách thì chúng tôi về trước đi. Đây là ảnh chụp ngày hôm qua, cô xem thử đi.” – Nhân viên giao lại.

Sau khi nhận lấy, Trần Diễm An cho vào máy tính, bắt đầu xem từng tấm một, hiệu quả các bức ảnh chụp được đều đẹp, rất phù hợp với chủ đề lần này của cô.

Giang Uyển Đình trong lòng vẫn đang thầm nghĩ, vẫn như trước đây, chẳng có tí lễ phép nào cả.

Đã không biết hỏi thăm, lại còn không biết rót nước mời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1996


Chương 1996

Một lúc sau, bà ta cũng bị những món trang sức xinh đẹp kia hấp dẫn, chăm chú nhìn: “Thật đẹp!”

“Đẹp thì mua một bộ đi.” – Trần Diễm An không nhìn lại, nhẹ nhàng nói.

“Đắt thế, đeo cũng không an toàn, còn phải nhọc lòng!” – Giang Uyển Đình lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến mục đích của mình, bà ta lắc đầu, hoàn hồn lại nói: “Quý Hướng Không đâu?”

“Nhà giam chứ đâu!” – Trần Diễm An vẫn đang mải mê lật xem.

Giang Uyển Đình kinh hoảng kêu lên: “Nhà giam?”

“Ừ, chắc giờ vẫn còn ở đó, bà đi xem thử đi.”

“Cô đưa nó vào à?”

Giang Uyển Đình nghĩ đến đầu tiên chính là cô, nếu không còn ai lại đối xử với Quý Hướng Không như vậy.

Trần Diễm An buồn cười: “Bà nhầm rồi, tôi làm gì có bản lĩnh như vậy. Nếu không có vấn đề gì khác, bà có thể rời đi. Tôi còn có việc phải làm.”

Cơn giận trong lồng ngực Giang Uyển Đình khó mà bình tĩnh, thái độ của cô thật sự rất quá đáng?

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa phiền bà hãy nhắc Quý Hướng Không, ngày mai hãy ký vào đơn ly hôn và đưa cho tôi.” – Trần Diễm An nói: “Nếu không tôi sẽ phải khởi kiện”.

“Thỏa thuận ly hôn vẫn chưa ký sao?”

Giang Uyển Đình ngạc nhiên không thôi.

“Không phải tôi không ký, là con trai bà không ký. Đừng bôi nhọ lung tung cho tôi.” – Trần Diễm An không quay đầu lại nhìn bà ta.

Giang Uyển Đình hừ lạnh hai tiếng nhìn bóng lưng cô, sau đó bước ra ngoài.

Nghĩ đến lời nói của Trần Diễm An, trong lòng bà ta dần dần cảm thấy có chút bất an.

Nghe vậy có nghĩa là, Quý Hướng Không vẫn không muốn ký vào đơn ly hôn?

Không thể thế được!

Trần Diễm An không thể sinh con, nó nhất định phải ký tên, nhất định phải ly hôn!

Khi đến nhà tù, Giang Uyển Đình mang theo Mộ Dĩnh Nhi, Mộ Dĩnh Nhi cũng mang theo rất nhiều thức ăn.

Nhìn thấy Quý Hướng Không trong tù, Giang Uyển Đình tức giận bảo Quý Hướng Không đi, nhưng anh từ chối: “Con bị điên hay con bị ngu vậy?”

Quý Hướng Không nói: “Con muốn được yên tĩnh.”

“Không còn chỗ khác để yên tĩnh à mà lại phải tới chỗ này!” – Giang Uyển Đình tức muốn chết: “Có phải là Trần Diễm An lại kích động con cái gì không? Đúng rồi, cô ta bảo mẹ nhắn với con ngày mai nhất định phải đưa cô ta thỏa thuận ly hôn, nếu không cô ta sẽ kiện!”

Anh cau mày, một lúc sau mới nói: “Không cần quan tâm đến con, đi đi, tối nay con sẽ không về đâu.”

Giang Uyển Đình thực sự muốn đánh ngất anh.

Không còn cách nào khác, Mộ Dĩnh Nhi đưa bữa tối cho anh: “Hẳn là tối chưa ăn gì, ăn một chút đi, bác và em sẽ không ép nữa.”

Quý Hướng Không không nói gì, một mình ngồi trong góc.

Giang Uyển Đình thầm mắng, bên trong không có điều hòa, bị chết cóng trong đó cho đáng đời!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1997


Chương 1997

Xem ra sau khi về nhà bà phải mời một chuyên gia tâm lý khác để kiểm tra cẩn thận cho Quý Hướng Không.

Sáng hôm sau.

Quý Hướng Không ra khỏi nhà tù, đã bị cảm lạnh, trán anh rất nóng.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễm An, tiếng nói mang giọng mũi rất nặng, rõ là đang bị cảm nặng: “Không phải em muốn thỏa thuận ly hôn sao? Đến công ty lấy đi, sau đó đến ủy ban nhân dân làm thủ tục…”

Đôi khi cần phải tôn trọng lẫn nhau.

Nghe vậy, Trần Diễm An gật đầu, không nói lời nào, trực tiếp cúp điện thoại, chuẩn bị đi gặp Quý Hướng Không.

Trước ủy ban nhân dân xếp hàng rất dài, xếp ở đầu hàng không thấy được cuối hàng, tất cả đều đến đăng ký kết hôn, vô số cặp người yêu.

Quý Hướng Không đến ủy ban nhân dân trước, xe dừng lại, anh ngồi trong xe nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Trong lòng còn nhớ rõ khi ấy anh cùng Trần Diễm An bí mật đến đăng ký.

Không nói với mẹ cô ấy, đương nhiên cũng không nói với mẹ anh.

Nhưng trong lòng lại rạo rực niềm vui sướng không gì ngăn nổi, cảm giác tràn đầy hạnh phúc và khung cảnh lúc đó dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí …

Một lúc sau, Trần Diễm An lái xe tới.

Nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Bentley màu đen, đỗ xe lại, rồi mở cửa rồi xuống xe.

Cùng lúc đó, Quý Hướng Không cũng mở cửa xe bước ra ngoài, tay cầm một chiếc cặp da.

Hai người đối mặt nhau, nhưng Trần Diễm An chỉ liếc mắt nhìn, liền đi về phía ủy ban nhân dân trước.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy, Quý Hướng Không theo sát.

Bước vào văn phòng, nhân viên ủy ban nhân dân đã đợi sẵn, tùy ý ngồi xuống ghế sô pha, Trần Diễm An nói: “Bắt đầu đi.”

Nghe vậy, Quý Hướng Không đang ngồi đối diện với cô, bàn tay thon dài cân đối đẩy chiếc căp da đến trước mặt cô: “Trước hết em xem thử thoả thuận ly hôn đã.”

Không có nhiều cảm xúc thay đổi trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước, móng tay của Trần Diễm An kẹp lại, lật từng trang.

Khi lật đến tờ cuối cùng, cô nhận thấy một phần bổ sung.

…60% cổ phần mà Quý Hướng Không nắm giữ được chuyển sang tên của Trần Diễm An, trong đó bao gồm sáu khách sạn năm sao và tám bất động sản do anh đứng tên.

Thấy vậy, Trần Diễm An nhíu mày.

Sáu mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Quý trong tay quả thực là một số tiền không nhỏ.

Sáu mươi phần trăm cổ phần đã được cho cô, vậy trong tay Quý Hướng Không chỉ còn lại bốn mươi phần trăm cổ phần, nói cách khác, cô đã trở thành cổ đông lớn nhất của nhà họ Quý.

Trở thành cổ đông lớn nhất của nhà họ Quý, bạn biết điều đó có nghĩa là gì không?

Nếu điều kiện tình huống cho phép, cô có thể kéo Quý Hướng Không xuống khỏi vị trí tổng giám đốc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1998


Chương 1998

Chớp đôi mắt quyến rũ, Trần Diễm An thản nhiên đóng giấy thỏa thuận ly hôn lại: “Đưa cho tôi nhiều như vậy mẹ anh có biết không?”

“Đó là chuyện riêng của anh, đương nhiên không cần nói cho bà ấy biết.” – Quý Hướng Không giật giật đôi môi mỏng.

“Được rồi, nhưng thôi đi, nếu mẹ anh phát hiện ra chuyện này, còn không quậy đến long trời lở đất à. Tôi không quan tâm tí nào đến tài sản của anh. Tất cả những thứ này hủy đi.”

Quý Hướng Không cũng nói: “Anh không thay đổi!”

Ánh mắt Trần Diễm An rơi vào trên người anh: “Nhưng tôi không muốn, chỉ cần là của anh, một tí xíu tôi cũng không muốn!”

Cô không thiếu tiền, số tiền trong tay cũng đủ để cô không lo cơm áo gạo tiền cả đời.

Cô ấy không hiếm chút tiền của Quý Hướng Không!

“Nếu em không nhận, vậy anh sẽ không bao giờ ký vào thỏa thuận ly hôn!”

Quý Hướng Không cũng nhìn cô chằm chằm và nói ra quyết định của mình.

Nghe vậy, nhân viên xử lý thủ tục ngồi một bên chờ đợi cảm thấy rất kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người muốn đưa tài sản, còn người kia thì không thèm!

Nói đi cũng phải nói lại, những tài sản đó cộng lại rất nhiều. Nào là khách sạn, nào là nhà, nào là cổ phần. Không phải chuyện đùa đâu!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Vì vậy mới nói, cuộc đời quá bất công, làm trâu làm ngựa như bọn họ, vất vả mấy đời cũng không có được một cái khách sạn!

Nhưng người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này có thể có được tất cả những thứ này chỉ bằng cách nằm xuống, cởi quần áo ra và tận hưởng cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ của tổng giám đốc Quý!

Chao ôi, không cần nói nữa, kiếp sau phải đầu thai làm phụ nữ!

Mục đích của Trần Diễm An là muốn ly hôn.

Nếu anh đã nhất quyết đưa thì sao cô phải từ chối, chẳng ai chê tiền nhiều cả.

Cô bắt chéo hai chân, gõ bàn trước mặt: “Ký tên đi.”

Ba chữ này có nghĩa là cô đã đồng ý với những điều kiện mà anh vừa đưa ra, cô tiếp nhận tất cả các khách sạn và cổ phần, bây giờ cô muốn anh ký vào đơn ly hôn.

Thỏa thuận ly hôn được đẩy đến trước mặt Quý Hướng Không, trên đó có một cây bút.

Quý Hướng Không tiến lên vài bước, cầm cây bút trong tay, nghiêng người, hướng đầu bút vào cột ký tên.

Tên của Trần Diễm An đã được ký, so với tính cách tuỳ ý và nóng nảy của cô, nét chữ của cô ấy rất ngay ngắn và đẹp.

Trong tiềm thức, ánh mắt của Quý Hướng Không rơi vào cột nơi cô đã ký tên, im lặng nhìn ngắm.

Thật lâu sau, anh mới thu ánh mặt lại, đầu bút lại chạm vào chỗ ký tên.

Đầu bút đã rơi xuống, trên nền giấy trắng hiên lên màu xanh lam, lúc này nhìn có chút chói mắt.

Quý Hướng Không đang nghĩ, cầu nối duy nhất để anh có thể liên lạc với Trần Diễm An lúc này chính là bản thỏa thuận ly hôn này, nếu hôm nay anh ký vào, liệu sau này có thể gặp cô một lần nữa không?

Sau khi trong lòng nảy ra ý tưởng như vậy, đầu bút trong tay vẫn ở đó không đi xuống nữa.

Trong một giây tiếp theo, bàn tay to lớn của anh đột nhiên ôm bụng, tay phải buông ra, cây bút rơi xuống đất, lăn ra gần bàn, khuôn mặt đẹp trai đầy đau đớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1999


Chương 1999

Các nhân viên bước nhanh tới, đỡ vai anh và hỏi: “Quý tổng, anh sao vậy?”

Quý Hướng Không nhíu mày thật chặt, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn có những hạt mồ hôi li ti.

Anh nghiến răng, khó khăn phun ra một chữ: “Đau…”

Trần Diễm An vẫn duy trì tư thế như trước ngồi ở trước mặt anh, sau khi nhìn thấy biến cố đột ngột xảy ra như vậy cô cũng không đứng dậy, cũng không hoảng sợ lo lắng.

“Quý Hướng Không, anh đừng diễn kịch ở đây, thỏa thuận ly hôn sớm muộn gì cũng phải ký. Bây giờ ký cho xong đi, bởi vì sau này tôi không muốn dây dưa với anh chút nào nữa!”

Quý Hướng Không mím chặt môi mỏng, trên trán càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi.

Anh không nói gì, chỉ khom người xuống.

Anh từ trước đến nay luôn cao to đẹp trai, hiếm khi thấy dáng vẻ yếu đuối khom lưng như vậy.

Còn nhân viên nghe xong những lời đó đều cảm thấy lòng dạ Trần Diễm An đủ nhẫn tâm, Quý tổng đã cho cô nhiều tài sản như vậy mà cô còn nói những lời ngứa đòn như thế!

“Có nghe thấy không, ký đi nhanh lên, tôi không có thời gian lãng phí ở đây đâu!”

Trần Diễm An vẫn không nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy anh đang diễn.

Buổi sáng bụng không đau, buổi tối cũng không đau, lúc chuẩn bị ký thì đau, còn đau đến mức không cầm được bút. Lừa ai đấy?

“Bà Quý, tôi không nghĩ ông Quý đang diễn. Hiện tại môi ông ấy đã trắng bợt. Bà nên gọi điện cho bệnh viện trước, với lại ký lúc nào mà chẳng được, lúc này không cần vội, dù sao thì mạng người quan trọng hơn!”

Các nhân viên cau mày, nhìn Trần Diễm An với ánh mắt đầy chỉ trích.

Trần Diễm An liếc nhìn tình trạng của anh hai lần, đứng yên tại chỗ, cô đang quan sát, xem triệu chứng là thật hay giả.

Quý Hướng Không thực sự đứng không vững, bước chân anh có chút loạng choạng, nếu không phải có hai nam nhân viên đỡ cho thì e là đã ngã xuống đất.

Lạnh lùng nhìn nhìn, Trần Diễm An đi ra ngoài trước, nói với hai nhân viên một câu bảo dìu anh ra ngoài.

Lên xe, cô khởi động xe, lái xe đến bệnh viện gần đó nhất.

Đưa Quý Hướng Không vào, bác sĩ điều trị duỗi tay ra ấn vào chỗ bụng mà anh đang ôm, thân thể Quý Hướng Không đau đớn cong lên, một tiếng rên rỉ đau đớn thốt ra từ cổ họng anh.

“Là viêm ruột thừa. Bây giờ chuẩn bị phẫu thuật, đẩy vào phòng mổ.” – Sau khi chẩn đoán xong, bác sĩ điều trị ngay lập tức nói.

Quý Hướng Không bị đẩy vào phòng bệnh, Trần Diễm An lại đang nghĩ hoá ra không phải anh đang diễn, mà thật sự bị bệnh, nhưng phải nói là bệnh này đến rất đúng lúc!

Sau đó, cô gọi điện thẳng về nhà họ Quý: “Quý Hướng Không đang ở trong phòng phẫu thuật, hãy báo thẳng với mẹ anh ta.”

Cúp điện thoại, cô không đợi ở ngoài phòng phẫu thuật mà xoay người, không hề quay đầu nhìn lại, rời khỏi bệnh viện, trở về khách sạn.

Tiểu Huyền Diệp vẫn đang được Âu Dương Tư ôm lấy, nhìn thấy cô bước vào, đôi mắt hoa đào híp lại, rất vui vẻ: “Đơn ly hôn đã ký xong chưa?”

“Vẫn chưa, trong lúc ký thì xảy ra chuyện.” – Trần Diễm An cũng không giải thích quá nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2000


Chương 2000

Âu Dương Tư nhíu mày: “Phụ nữ làm việc phải dứt khoát rõ ràng, sao có thể dây dưa không dứt khoát vậy được, em thay đổi rồi, đây không phải em!”

Trần Diễm An đang cởi giày cao gót trên chân, vừa nghe thấy lời anh nói, cô liền nhấc chân lên, sau đó đá thẳng vào mông anh: “Anh càm ràm cái gì, đã nói là lúc sắp ký thì xảy ra chuyện, nào, đưa Huyền Diệp cho em.”

“Đưa cho em làm gì? Khắp người em đều là mùi của tên đàn ông đó. Anh ngửi mà chóng mặt mắc ói. Tiểu Huyền Diệp làm sao mà ngửi được? Lỡ bé nôn ra thì sao?” – Âu Dương Tư mím chặt đôi môi lá phong, hừ một tiếng.

Trần Diễm An: “…”

Anh có dám bình thường một ngày không? Sao trông lúc nào cũng ngu ngu thế nhỉ!

Âu Dương Tư mặc kệ cô, xoay người, bế tiểu Huyền Diệp trở về phòng ngủ, anh và Huyền Diệp không muốn dính mùi của người đàn ông đó, câu nói đó rất đúng, kẻ thù gặp nhau, mắt rực lửa thù!

Trần Diễm An lắc đầu, cô cũng không lấy làm lạ gì, thay quần áo xong, đang uống nước thì Diệp Giai Nhi gọi điện, nói là Thân Nhã và Hoắc Đình Phong đã từ Hồng Kông trở về, hẹn nhau buổi tối sẽ tụ họp.

Cô gật đầu, đáp lại, tỏ ý là cô đã biết.

Cô mặc đại quần da bó sát, khoác đại một cái áo khoác, Trần Diễm An bước ra khỏi phòng, nhưng khi tay cô vừa chạm vào nắm tay cửa, một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên vang lên: “Em đi đâu đấy?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Trần Diễm An bị doạ giật cả minh, tim đập không ngừng, vỗ ngực.

“Em cứ lén la lén lút gì đấy!” – Âu Dương Tư ở sau lưng cô trách móc: “Bây giờ em càng ngày càng quá đáng. cả ngày toàn ở bên ngoài, cũng không quan tâm tí nào cả!

“Anh đừng có hù dọa như vậy được không? Em ra ngoài có việc. Bạn thân của em khó khăn lắm mới từ Hong Kong trở về, đã một năm rồi em không gặp cô ấy.”

Âu Dương Tư ngồi trên sô pha, hai chân thon dài trong quần âu phục tùy ý bắt chéo, trông dáng vẻ như một ông cụ: “Trước bảy giờ, em nhất định phải trở về!”

“Ơ mà…”

Rồi không đợi cô nói hết lời, Âu Dương Tư đã mở miệng nói tiếp: “Không có cho thương lượng, phải bảy giờ, hoặc là dẫn Huyền Diệp đi theo!”

Huyền Diệp bị cảm mới khỏi, trời thì lạnh như vậy, Trần Diễm An làm sao có thể mang theo Huyền Diệp đến đó, trừng mắt nhìn Âu Dương Tư: “Biết rồi!”

“Trừng mắt cũng vô ích, em nhất định phải về trước bảy giờ!” – Môi Âu Dương Tư cuối cùng nở một nụ cười mãn nguyện: “Đi đường cẩn thận nha cục cưng!”

Địa điểm đã thống nhất là nhà hàng, vì Diệp Giai Nhi mang theo hai con con nên Trần Diễm An vừa bước vào ngồi xuống, Thân Nhã và Hoắc Đình Phong đã theo sau bước vào.

Hoắc Đình Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, ôm lấy Hoắc Vân Triệt, thằng nhỏ nằm trên bờ vai rộng và ấm áp của anh ấy mồm cứ bi bô, i a i a…

Người đàn ông gợi cảm ấm áp, toàn thân có hương vị của một người đàn ông trưởng thành, ôm một cậu nhóc đáng yêu như vậy trong tay thật là bắt mắt.

Chào hỏi xong, Hoắc Đình Phong không định ở lại trong phòng riêng, giọng nói ấm áp: “Bây giờ là thế giới của phụ nữ các em, vậy giao hết con cho anh.”

Trần Diễm An đang nhìn Hoắc Vân Triệt: “Trông cái nết thằng bé này, một người đàn ông trưởng thành trầm ổn như anh Hoắc sao có thể có một đứa con trai nghịch ngợm như vậy nhỉ!”

“Nghịch ngợm tí cũng tốt, dù sao vẫn là một đứa trẻ, trẻ con thì phải giống trẻ con chứ…” – Hoắc Đình Phong cười dịu dàng nói với Vân Triệt: “Vân Triệt, lại đây, biểu diễn cho dì xem ăn kẹo nào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2001


Chương 2001

Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi vẫn còn đang khó hiểu, thì nhìn thấy Vân Triệt đã đưa một viên kẹo vào miệng mình.

Sau đó, mắt thằng bé chớp chớp mấy cái, lè cái lưỡi hồng của bé, ngã vào lòng ba mình.

“Thằng bé đang biểu diễn ăn kẹo, liếm hết nỗi buồn.” – Thân Nhã giải thích.

Người nhà họ Hoắc đối xử với Vân Triệt phải nói là cưng như trứng hứng như hoa, bé là người duy nhất trong cả nhà có thể trèo lên chân ông nội rồi đập mũi vào mặt ông, cái nết này là được cưng mà ra!

Cả nhà vừa mở mắt ra thì việc đầu tiên họ làm là Vân Triệt, Vân Triệt, chỉ cần thằng bé bị bế đi, là nguyên một ngày sẽ mất hút luôn, cả nhà họ Hoắc bây giờ đều vây quanh thằng bé.

Biết sao được, ngài Hoắc tới tuổi trung niên mới có con, cả nhà đã vui tưng bừng cả lên, Hoắc Đình Phong còn hơn thế.

Nghe vậy, Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi đều không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt nhỏ kia híp lại, quả nhiên là ngọt ngào đánh bay nỗi buồn.

Ngay sau đó, Hoắc Đình Phong ôm hết ba bé bi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại ba người ngồi.

Thân Nhã đang hỏi về tình hình của Trần Diễm An, cô kể lại ngắn gọn, bao gồm cả sự việc xảy ra ở ủy ban nhân dân hôm nay.

“Chuyện này phải tuỳ cậu nữa. Lúc đó khi mình phát hiện ra anh ta ngoại tình, cảm giác đó thật sự như từ trên trời rơi xuống. Từ thời đại học bắt đầu yêu nhau, trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất. Ngỡ đâu sẽ cùng nhau đi đến tận cùng. Nhưng không ngờ anh ta lại giáng cho mình một đòn chí mạng, giấu giếm mình qua lại với Lâm Nam Kiều không biết bao nhiêu lần, lúc đó mình thật sự muốn giết người!”

Thân Nhã nói: “Hoàn cảnh của cậu vẫn đỡ hơn mình. Ít nhất, sau khi có ý nghĩ đó, anh ấy đã nói với cậu chứ không giấu giếm cậu, cũng không tiến tới người phụ nữ có hảo cảm kia.”

Trần Diễm An lắc đầu: “Hai trường hợp này dù là cái nào thì đối với phụ nữ mà nói đều không chấp nhận được.”

“Thôi, khó khăn lắm mới tụ tập được một lần, đừng nói mấy chuyện này nữa, nào, gọi món.” – Diệp Giai Nhi cắt ngang cuộc nói chuyện.

Bệnh viện.

Quý Hướng Không từ từ tỉnh lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía đầu giường, tưởng có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng không, không có.

Bên cạnh anh là Giang Uyển Đình và Mộ Dĩnh Nhi.

Anh thất vọng, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”

“Trần Diễm An á? Sau khi đưa con đến bệnh viện, cô ta rời đi rồi, chẳng thèm trông tí nào.”

Giang Uyển Đình đầy sự không vui.

Không nói được lời nào, Quý Hướng Không thở gấp.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ túc trực trước giường bệnh suốt.

“Với lại đợi con khỏe lại, hãy ký vào thỏa thuận ly hôn càng sớm càng tốt.” – Giang Uyển Đình nói.

Quý Hướng Không năm nay đã ba mươi hai tuổi, những người khác sớm đã được bồng cháu, nhưng bà ngay cả cái bóng còn chẳng thấy.

Rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này, Quý Hướng Không không nói gì, còn Mộ Dĩnh Nhi nói: “Bác gái à, bác về nghỉ ngơi trước đi, để cháu trông tổng giám đốc là được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2002


Chương 2002

Đúng là ngày càng có tuổi rồi, hừ một tiếng, Giang Uyển Đình đứng dậy và rời đi.

Mộ Dĩnh Nhi chăm sóc cho Quý Hướng Không, cho anh uống nước, ăn cháo, động tác rất cẩn thận.

Cứ ở bên cạnh anh như thế này, rồi có một ngày anh sẽ quen, đợi khi quen rồi thì cô ta sẽ có khả năng thôi…

Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô có được sự chấp nhận của Giang Uyển Đình, điều này tương đương với một nửa thành công, hy vọng của những người phụ nữ khác sẽ càng nhỏ hơn.

Bây giờ Mộ Dĩnh Nhi đã biết không thể một lần nuốt trọn cái màn thầu, mà ăn không khéo lại còn bị mắc cổ.

Vì vậy, cô ta sẽ tấn công từng chút một.

Gần đến chập tối, Trần Vu Nhất đến, mang theo một đĩa trái cây và một số món ngon cay.

Ngồi bên giường bệnh và thưởng thức món ăn.

Quý Hướng Không nhíu mày, anh đối với chuyện này cũng không xa lạ gì, chỉ là uống mấy thứ thanh đạm này mãi giờ được ngửi mấy mùi này đúng là cực hình.

“Hôm nay sao lại có thời gian đến đây?”

“Không phải là đến thăm bệnh cậu sao.” – Trần Vu Nhất nói với vẻ đương nhiên: “Đúng rồi, nghe nói lúc ký vào thỏa thuận ly hôn cậu đau đến nỗi không thể đứng vững được”.

Quý Hướng Không bơ anh ta: “Cậu Thẩm không đi cùng cậu sao?”

“Đang bận đón vợ anh ta. Nào có thời gian đến đây? Người ta bây giờ muốn gì có đó? Đâu như hai đứa FA chúng mình.”

Quý Hướng Không không nói gì, Trần Vu Nhất vẫn đang thở dài: “Cậu ta và cậu đều kiếm hời được từ hôn lễ của mình, nếu mình không kết hôn thì sao cậu ta có thể gặp được cô giáo Diệp, sao cậu gặp được con ma nữ kia, chỉ là không cùng số phận, bây giờ người hạnh phúc nhất lại là cậu ta!”

Hai người trầm ngâm hồi lâu, một lúc lâu sau, Quý Hướng Không mới hỏi: “Tại sao lúc đó cậu lại lựa chọn đi ngoại tình?”

“Cậu biết mà, lúc đầu là vô ý, uống rượu say nên gây ra lỗi lầm. Thân Nhã nói tha thứ cho tôi, nhưng cô ấy ngày nào cũng đem chuyện này ra đâm chọt tôi. Tôi mới đầu còn có thể nhẫn nại dỗ dành cô ấy. Ai bảo chúng ta sai trước.”

“Nhưng cậu cũng biết tôi từ nhỏ đã quen tính thiếu gia này rồi, dỗ dành được một tháng thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Chán ghét những ngày ở nhà căng thẳng, áp lực, buồn tẻ khiến người ta khó thở, sau đó sẽ muốn tìm kiếm sự thư giãn…”

Trần Vu Nhất thở dài dựa vào trên sô pha: “Chỉ cần được thư giãn lại làm cho người ta càng thêm chán ghét, lại càng không muốn trở về.”

Anh ta nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Thân Nhã có tâm lý như vậy cũng bình thường.”

Quý Hướng Không không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Về phần tại sao cậu lại chọn con đường giống mình, mình sẽ không hỏi, bởi vì mình biết rất rõ…”

Trần Vu Nhất nói: “Cậu cảm thấy Thư ký Mộ thích hợp để kết hôn, để chúng sống.”

Quý Hướng Không liếc nhìn anh ta, anh ta nhún vai: “Mình nói thật mà, đúng rồi, Trần Diễm An nhận con nuôi à?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Ngày hôm đó tham dự buổi tiệc, hình như mình nghe thấy đứa trẻ bị ốm, bị cảm, sau đó Trần Diễm An hốt hoảng đi về, nhưng cô ấy trước giờ chưa từng thích trẻ con, cảm thấy trẻ con vừa ồn ào, vừa ầm ĩ lại phiền phức, không có lý do gì lại có phản ứng mạnh như vậy, hay cô ấy đã trở thành mẹ kế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2003


Chương 2003

Trần Vu Nhất nheo mắt nói: “Mình luôn cảm thấy phản ứng của cô ấy kỳ kỳ. Lẽ nào cô ấy nhận nuôi một đứa trẻ.”

Quý Hướng Không thậm chí còn ngu ngơ hơn anh ta, nhưng sau khi nghe những gì anh ta nói, anh biết một chút, lông mày nhíu lại.

Mộ Dĩnh Nhi vẫn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, cô ta chỉ nghe, không nói lời nào, nhận nuôi một đứa trẻ, làm mẹ kế?

“Thôi bỏ đi, dù sao sau này cậu và con ma nữ đó cũng không liên quan gì nữa. Cô ta có chuyện gì cũng không đến lượt cậu lo, vậy thì cứ coi mình nói tào lao đi. Sau này cậu và Trợ lý Mộ sống hạnh phúc với nhau đi, mình tặng cậu quà to luôn…”

Nghe vậy, Mộ Dĩnh Nhi ở sau lưng hai người, khẽ nhếch khóe môi lên, niềm vui sướng trong lòng đột nhiên trào dâng.

Giờ đây, mọi người đều thầm nghĩ cô ta là con dâu nhà họ Quý.

Nhìn xem, ngay cả người bạn thân nhất bên cạnh Quý tổng cũng nghĩ thế này.

Có thể nói, cuộc sống mà cô ta mong muốn không còn xa nữa.

Hơn nữa, trong lòng cô ta đã âm thầm lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.

Đợi khi cô ta thực sự kết hôn với Quý tổng, sau này cô ta sẽ mua cho ba mẹ mình một biệt thự, sau đó cho họ một số công việc nhẹ nhàng tự làm được, để cuộc sống sau này không cần lo cơm áo gạo tiền.

Mà cô ta cũng như những người phụ nữ bình thường khác, lấy chồng, sinh con, chăm sóc gia đình, để cả gia đình hạnh phúc sống bên nhau.

Chân mày của Quý Hướng Không chau lại: “Tôi thấy khoảng thời gian này cậu ngày càng ngứa đòn, nhất là cái miệng rộng kia, khiến người ta muốn xé nát.”

“Có ngon thì đứng dậy đánh mình đi, nói như thể cậu đứng dậy được ấy, mình tặng quà cho cậu là chuyện vui, các cậu phải cảm ơn mình, có đứng không em Mộ?”

Cái miệng luyên thuyên của Trần Vu Nhất khiến Mộ Dĩnh Nhi mỉm cười, sau đó cắt một quả táo và đưa cho anh ta.

Ở bên kia.

Trò chuyện gần xong, Hoắc Đình Phong mang theo mấy bé bi đang bi ba bi bô bước vào.

“Cần đưa các em về nhà không?” – Hoắc Đình Phong nói.

Diệp Giai Nhi lắc đầu, Thẩm Hoài Dương đang trên đường tới rồi, Trần Diễm An cũng đang lắc đầu, cô tự mình lái xe tới.

Hoắc Đình Phong và Thân Nhã dự định ở thành phố S hai ngày, bởi vì Trần Diễm An cũng tình cờ trở về, cả năm không gặp nhau, bây giờ có cơ hội, bọn họ đương nhiên muốn hội họp.

Trần Diễm An trở về khách sạn đã là 7 giờ 20, Âu Dương Tư cực kỳ bất mãn: “Người lớn vậy mà nói lời không giữ lời, em về muộn cả 20 phút.”

“Kế hoạch không ứng phó kịp thay đổi. Có nước trái cây không, rót em một ly.” – Trần Diễm An cảm thấy hơi khát.

Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Âu Dương Tư vẫn rót một ly nước trái cây, sau đó bất ngờ vươn tay ôm lấy cô: “Về trễ một phút thì ôm một phút, bây giờ bắt đầu ôm hai mươi phút.”

Nghe vậy, Trần Diễm An không hề khách sáo đập tay anh xuống: “Cả ngày chỉ biết ăn đậu hũ con gái nhà người ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2004


Chương 2004

“Anh còn thích ăn anh đào và uống sữa tươi của phụ nữ.” – Âu Dương Tư nhướng mày với vẻ nghiêm túc.

“Lại bắt đầu tà râm đi, cắt ciu bây giờ, cắt sạch luôn.”

Vừa nói, đầu gối của Trần Diễm An không hề khách sáo huých lên.

Sau đó, Âu Dương Tư ngã trên sô pha, vươn tay che giữa hai chân mình, rống lên.

Mặc dù động tác của Trần Diễm An rất nhanh và mạnh bạo, nhưng cô không dùng chút sức lực nào, nhìn thấy bộ dạng giả vờ của anh, cô liền bĩu môi đi vào phòng ngủ.

Huyền Diệp đã ngủ rồi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.

Trái tim cô lúc này trở nên mềm mại, cô nhẹ nhàng vuốt ve, cô vén chăn bông lên ngồi vào, dỗ dành đứa nhỏ.

Buổi tối, Giang Uyển Đình gọi điện thoại cho Mộ Dĩnh Nhi: “Bên bệnh viện giờ sao rồi?”

Mộ Dĩnh Nhi nói: “Anh ấy đã ăn tối và ăn trái cây rồi, bây giờ đã đi ngủ. À phải rồi, cháu nghe nói hình như cô Trần nhận con nuôi.”

Giang Uyển Đình cũng không cảm thấy kỳ lạ, bà ta nói: “Bình thường thôi, cô ta không thể mang thai, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, nên đương nhiên phải tìm cách thôi. Tối nay cháu đừng về, sáng mai bác vào thay cho cháu.”

Mộ Dĩnh Nhi nói: “Không sao đâu ạ, cháu có thể xin nghỉ phép và mang công việc ngày mai đến đây làm cũng được. Nếu có gì không hiểu, cháu cũng có thể nhờ tổng giám đốc chỉ bảo.”

Giang Uyển Đình rất thích nghe mấy lời này, đúng là một đứa con gái hiền lành hiểu chuyện. Ngay cả những chuyện này cũng đã cân nhắc kỹ càng, quả thật không tệ.

Sau đó bọn họ trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Sáng hôm sau.

Sau khi Trần Diễm An thức dậy, cô gọi cho Quý Hướng Không: “Đã phẫu thuật xong chưa?”

Chỉ là một câu nói đơn giản thôi nhưng Quý Hướng Không cũng cảm thấy rất vui rồi: “Phẫu thuật hôm qua, bác sĩ nói đã mổ viêm ruột thừa, chỉ là…”

Anh còn chưa kịp nói hết lời, Trần Diễm An đã mở miệng cắt ngang lời anh: “Hai ngày tới trích chút thời gian đến tòa án xử lý chuyện ly hôn, hoặc anh bảo người của tòa án đến bệnh viện, tôi sẽ tới đó.”

Quý Hướng Không im lặng không nói một lời.

Đầu dây bên kia, Trần Diễm An dứt khoát cúp máy.

Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh bỗng dưng lặng như tờ.

Mộ Dĩnh Nhi cảm nhận được, nhưng cô ta không chọn lên tiếng vào thời điểm nhạy cảm này mà vẫn ngồi im lặng làm việc.

Thân hình thon dài dần tuột xuống, Quý Hướng Không tựa nửa người vào đầu giường, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ gì đó.

Cô rất quyết tâm ký đơn ly hôn, anh không thể thay đổi được cục diện, nhưng anh…

Buổi chiều, Giang Uyển Đình đến bệnh viện: “Mẹ nghe nói Trần Diễm An nhận con nuôi, phải không thế?”

“Mẹ nghe ai nói thế?”

Quý Hướng Không ngước mắt nhìn bà ta.

Tròng mắt xoay chuyển, Giang Uyển Đình nói: “Mẹ nghe Vu Nhất nói thế, hơn nữa cũng đâu phải tin tức bí mật gì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2005


Chương 2005

“Ừm, chắc là vậy.”

Quý Hướng Không hờ hững nói.

Cô không thể có thai, lúc hai người còn chưa chia tay, cô cũng có nhắc với anh về chuyện nhận con nuôi vài lần.

“Là phụ nữ, việc quan trọng nhất của cuộc đời là lấy chồng sinh con. Không thể có thai quả thực là một tiếc nuối lớn trong đời.”

TV đang phát bản tin giải trí, vừa khéo là tin tức về Trần Diễm An, tất nhiên toàn là những lời khen ngợi có cánh dành cho của cô.

Giang Uyển Đình nhìn chằm chằm TV: “Cô ta giỏi như vậy sao?”

“Cháu thấy cô Trần thường xuất hiện trên các tạp chí thời trang lớn nhất ở nước A và nước M. Cô ấy hiện là nhà thiết kế trang sức, những món trang sức cô ấy thiết kế toàn được những người nổi tiếng đeo thôi.” Mộ Dĩnh Nhi giải thích.

“Không ngờ cô ta cũng có tài như vậy.” Giang Uyển Đình nói.

Bà ta không quan tâm đến việc Trần Diễm An kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì nhà họ Quý không thiếu tiền, bà ta cũng không quan tâm con dâu có thể kiếm được tiền hay không.

Đêm đó, Trần Diễm An lại gọi tới lần nữa.

“Tôi không có nhiều thời gian để đợi anh suốt đâu nhé, chiều ngày mốt anh phải đến tòa án ký đơn ly hôn, nếu không tôi sẽ đơn phương ly hôn. Đây là lời khuyên chân thành và là lời cảnh báo cuối cùng của tôi!”

Mỗi lần cô gọi tới đều như vậy, chỉ cần cô nói xong những gì mình muốn nói, cô sẽ cúp máy không đợi anh lên tiếng.

Đang nằm trên giường bệnh, Trần Vu Nhất đến thăm, thấy anh gần như đã bình phục, anh ta đề nghị ra ngoài đi dạo.

Nằm ở bệnh viện quá lâu, Quý Hướng Không cũng không có việc gì để làm, nên liền gật đầu đồng ý.

Anh thay đồ rồi bước ra khỏi bệnh viện, xe của Trần Vu Nhất đã đậu sẵn bên ngoài, anh ngồi lên xe, cũng chưa thảo luận xem nên đi đâu thì anh ta đã khởi động xe rồi.

Hôm nay, Trần Diễm An, Thân Nhã và Diệp Giai Nhi hẹn nhau đi mua sắm.

Thân Nhã chưa từng gặp Tiểu Huyền Diệp, cho nên hôm nay muốn tới xem cậu bé một chút. Cậu bé nhỏ xíu mềm mại được bọc chặt chẽ trong tấm chăn và đang được Trần Diễm An ôm trên tay.

“Nào, để dì ôm nào, lúc sinh chưa được ôm, bây giờ phải ôm bù mới được.” Thân Nhã đưa tay nhận lấy đứa bé, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ xíu của cậu bé.

Cách đó không xa, Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không cũng đang đi theo ba người bọn họ, nhưng hai người giữ một khoảng cách nhất định, như sợ bị người ta phát hiện.

Quý Hướng Không quàng khăn, còn Trần Vu Nhất đội mũ.

Hai người họ chỉ để lộ ra đôi mắt, người không biết chuyện còn tưởng đang làm phi vụ bí mật gì đó.

“Anh nói thật cho tôi biết đi, có phải anh đã nghĩ tới việc tới đây theo dõi bọn họ từ lâu rồi không?” Quý Hướng Không truy hỏi.

Trần Vu Nhất kéo thấp chiếc mũ trên đầu xuống: “Hơn một năm rồi tôi không gặp cô ấy, ngắm cô ấy thế này chắc không quá đáng đâu đúng không?”

Nghe vậy, Quý Hướng Không nhìn anh ta rất lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2006


Chương 2006

Nghe xong những lời này, anh cảm thấy không nói nên lời, anh nhấc tay đánh vào ngực anh ta.

Bọn họ mua sắm rất lâu, Trần Diễm An mua mấy chiếc áo khoác, Thân Nhã cũng mua ít đồ.

Sau đó cô ấy đi chọn quà cho ba mẹ chồng và ông cụ, Diệp Giai Nhi mua vài đôi giày, cảm thấy hơi mệt nên bọn họ tới quán cà phê trong trung tâm thương mại ngồi uống nước.

Cả ba ngồi ở một góc, trò chuyện trong lúc chờ đồ uống.

Phụ nữ thật sự rất kỳ lạ, trước khi kết hôn sinh con, hầu hết các cuộc thảo luận đều là về bạn trai của họ.

Sau khi kết hôn, chủ đề thảo luận lại biến thành mẹ chồng nàng dâu, sau khi có con thì chủ đề thảo luận lại liên quan đến con cái.

Uống một hớp nước, Thân Nhã ôm Huyền Diệp và hỏi Trần Diễm An: “Lúc đó cậu sinh thường hay sinh mổ?”

“Sinh thường.” Trần Diễm An nói: “Thằng bé dày vò tớ mãi không chịu chui ra, suýt nữa dày vò tớ đến chết luôn rồi!”

Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất chọn ngồi ở một góc phía sau ba người họ, bọn họ vừa ngồi xuống liền nghe thấy những lời này.

Hai người bỗng chốc sững sờ tại chỗ y như một pho tượng.

“Tớ cũng sinh thường, việc sinh nở rất cực khổ. Đình Phong đã ở bên tớ trong phòng phẫu thuật, anh ấy đau lòng muốn tớ sinh mổ nhưng tớ không đồng ý.” Thân Nhã nói: “Thật ra chỉ đau có một lát thôi, nghiến răng chịu đựng một lát rồi cũng qua. À mà này, bây giờ Huyền Diệp đang uống sữa bột hay sữa mẹ thế?”

“Uống cả hai luôn, phần lớn thời gian đều uống sữa mẹ, thỉnh thoảng sẽ uống sữa bột.” Trần Diễm An uống nước ép trái cây.

“Ái chà, trước đây vòng một cậu đã 36c rồi, bây giờ chắc to hơn rồi nhỉ?” Đôi mắt Thân Nhã không ngừng liếc nhìn ngực cô.

Trần Diễm An cũng không phản bác mà ngược lại còn rất tự hào về bộ ngực căng tròn đầy đặn của mình: “Sao, ghen tị lắm hả?”

Thân Nhã thấy cô đang rất tự mãn.

Thế là cô ấy duỗi tay ra bóp ngực cô.

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, Diệp Giai Nhi cắt ngang hai người: “Có người nhìn kìa, chú ý hình tượng đi.”

“Bọn họ cũng chỉ dám nhìn, không dám sờ!” Thân Nhã cười híp mắt: “Sờ đã quá đi, vừa to vừa mềm, sau này tớ sẽ sờ mỗi ngày luôn.”

Một lúc sau, Âu Dương Tư gọi tới nói hôm nay phải đưa Huyền Diệp đi tiêm phòng, bây giờ phải đến bệnh viện.

Trần Diễm An vẫn đang nói chuyện hăng say: “Năm giờ đưa Huyền Diệp đi cũng không muộn.”

“Bây giờ đã bốn giờ rồi, còn phải mất thời gian đi đường nữa, anh đã mời bác sĩ tới, em đưa thằng bé đến tiêm phòng trước, sau đó giao lại cho anh, còn em đi tụ tập bạn bè tiếp.”

Một ngày không gặp Huyền Diệp nên Âu Dương Tư rất nhớ cậu bé.

Trần Diễm An hết cách đành nói lại với hai người bạn. Diệp Giai Nhi và Thân Nhã xua tay bảo cô đi đi, vừa khéo hai người họ cũng định đi dạo, ngày mai lại tụ tập tiếp.

Cả ba cùng nhau ra khỏi quán cà phê, Trần Diễm An ôm Huyền Diệp lên xe đang đợi ở ngoài rồi đi trước.

Sau khi ba người bọn họ rời đi, hai người vẫn đang duy trì động tác vừa rồi mới hoàn hồn và ngồi xuống sô pha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2007


Chương 2007

Trần Vu Nhất liếm môi, hít thở sâu.

Còn về Quý Hướng Không, ngực anh không ngừng phập phồng lên xuống, ánh mắt sâu thẳm.

“Tôi không nghe nhầm đúng không…” Trần Vu Nhất nghĩ kỹ lại: “Hình như vừa nãy tôi nghe Trần Diễm An nói cô ấy sinh thường và bé con còn uống sữa mẹ.”

“Anh không nghe nhầm đâu, tôi quả thật cũng nghe thấy.” Quý Hướng Không mở miệng trả lời anh ta.

“Không, không đúng! Không phải trước kia anh nói Trần Diễm An bị vô sinh sao? Hai người đã đến bệnh viện ở thành phố B, thành phố H, nước K và thậm chí cả nước M để khám thử, nhưng kết quả đều giống nhau. Chuyện này rốt cuộc là sao?” Trần Vu Nhất cảm thấy rất hoang mang.

“Tôi cũng giống anh.” Quý Hướng Không uống nước: “Bây giờ trong đầu tôi tôi cũng tràn đầy những nghi ngờ.”

“Những lời cô ấy nói vừa rồi đã hoàn toàn chứng minh đứa bé kia không phải là con nuôi mà là do cô ấy sinh ra. Vậy câu hỏi đặt ra bây giờ là nó là con của anh hay là của người khác?”

Bàn tay to với khớp xương rõ ràng khẽ siết chặt chiếc cốc, Quý Hướng Không nhấp từng ngụm một.

“Được, được rồi, anh vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng uống nữa, mà thôi bỏ đi, anh nên đi điều tra thử xem, nhưng mà tôi nghĩ khả năng đứa bé là con của anh chỉ có hai mươi phần trăm thôi.” Trần Vu Nhất nói: “Tất nhiên, tám mươi phần trăm còn lại thuộc về người khác!”



Trở về phòng bệnh, Quý Hướng Không lập tức gọi cho cấp dưới bảo anh ta điều tra hành tung của Trần Diễm An sau khi cô ra nước ngoài, đương nhiên có cả đứa bé kia nữa.

Nghe xong cuộc trò chuyện đó, anh thật sự rất kinh ngạc, ngơ ngác như một pho tượng.

Lúc đầu, khi Trần Diễm An rời đi, hình như cô không có thai, nhưng mười tháng sau, đứa trẻ đã nằm trong tay cô.

Chẳng lẽ đứa bé thật sự là con của người khác?

Quý Hướng Không bỗng cảm thấy khó chịu, anh ngồi trên sô pha, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra rồi châm lửa.

Mộ Dĩnh Nhi bước vào liền ngửi thấy mùi thuốc lá, cô ta vội vàng chạy tới giật lấy điếu thuốc trong tay anh: “Tổng giám đốc, anh còn chưa khỏe hẳn, sao có thể hút thuốc được?”

Lúc này anh đang rất bực bội, còn bị người ta quấy rầy, tâm trạng đương nhiên rất không vui: “Ra ngoài!”

“Em có thể ra ngoài, nhưng Quý tổng không được hút thuốc.” Mộ Dĩnh Nhi đứng im không chịu rời đi.

“Biết rồi, không hút thuốc nữa…” Quý Hướng không bực bội xua tay, ném luôn gói thuốc vào thùng rác.

Ba tiếng sau, thư ký gọi tới, cũng coi như điều tra được một ít chuyện: “Đứa bé kia đúng là do cô Trần sinh ra, cậu bé được sinh ra ở nước A, bệnh viện có lưu lại hồ sơ chi tiết.”

Nghe đến đây, đầu ngón tay Quý Hướng không khẽ run, đứa bé thật sự là do cô sinh ra!

“Thế nhưng đứa bé nằm trong hộ khẩu của Âu Dương Tư, tôi nghĩ đứa bé kia có thể là con của anh Âu Dương đó.”

Yết hầu lăn lộn, trong lòng Quý Hướng Không tràn đầy những cảm xúc lẫn lội, anh quét sạch mọi thứ trên bàn trà xuống đất.

Anh cảm thấy ông trời như đang trêu đùa mình, khi đó anh và Trần Diễm An cầu mong có một đứa con, họ chạy vạy khắp các bệnh viện, nhưng đều không có hy vọng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2008


Chương 2008

Cô vừa mới ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại mang thai, đúng là số mệnh trêu ngươi!

Nếu khi đó cô mang thai thì cô và mẹ sẽ không xảy ra những tranh cãi, có lẽ tất cả những chuyện như ngày hôm nay đã không xảy ra!

Quý Hướng Không lấy hai tay ôm đầu, anh vừa đau khổ và khó chịu, anh vẫn không tin Trần Diễm An sẽ ở bên người đàn ông khác trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Trần Vu Nhất rủ Thẩm Hoài Dương tới thăm Quý Hướng Không.

Quý Hướng Không vẫn không tin đây là sự thật, Trần Vu Nhất khẽ thở dài nói: “Có lẽ sau khi say rượu cô ấy đã quan hệ với người đàn ông khác thì sao. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh có nghĩ nhiều cũng vô dụng!”

“Không đúng! Thằng bé đã hơn một tháng tuổi, tính toán thời gian thì có vẻ không khớp!”

Thẩm Hoài Dương ngồi im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Cũng bình thường mà, đôi khi sẽ sinh non, sau đó cảm thấy đứa bé còn yếu nên lùi lại tiệc đầy tháng.”

Anh ta giải thích như vậy cũng không sai, Quý Hướng Không luồn tay vào tóc, nhíu mày.

Thẩm Hoài Dương không định nói sự thật cho anh biết. Anh ta nghĩ, nếu Trần Diễm An đã quyết định rời đi, Quý Hướng Không đã phải lòng người phụ nữ khác, anh không biết chuyện này có lẽ là chuyện tốt.

Anh ta vốn có ý định làm cầu nối cho hai người, nhưng bây giờ thấy Trần Diễm An sống vui vẻ hạnh phúc nên đành từ bỏ.

Hồi đó, người có lỗi với Trần Diễm An là Quý Hướng Không!

Quý Hướng Không bỗng dưng cảm thấy cơn đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng, anh cúi đầu không nói gì.

Tội gì phải hành hạ mình như thế chứ, Trần Vu Nhất khẽ thở dài một tiếng, không nói nữa.

Cả hai người đều im lặng, tròng mắt Thẩm Hoài Dương chuyển động, không nói một câu thừa thãi.

Lúc này, Quý Hướng Không nghĩ tới một câu, không công bằng, không công bằng, thật sự rất không công bằng, tại sao vậy chứ!

Anh cảm thấy rất bực bội, nóng nảy, không ngừng cau có. Trần Vu Nhất thỉnh thoảng sẽ an ủi anh vài câu.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương và Trần Vu Nhất ngồi lại với anh đến tận mười một giờ tối.

Sau đó hai người rời đi, Quý Hướng Không cũng bảo Mộ Dĩnh Nhi về nhà.

Mộ Dĩnh Nhi mang bữa tối đến không chịu rời đi, khăng khăng đòi anh ăn cho bằng được. Quý Hướng Không cau mày, ăn xong rồi đuổi cô ta đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất mình anh.

Bầu không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng hít thở của anh, xung quanh không có một chút âm thanh nào, rất yên tĩnh.

Anh mua rất nhiều rượu, nhưng không phải rượu vang, hương vị của rượu vang quá tao nhã, bây giờ anh chỉ muốn uống rượu đế. Những gì anh cần bây giờ là một cơn say, một cơ thể nóng ran và một liều thuốc mê để quên hết tất cả mọi thứ!

Đột nhiên không báo trước, sao… sao cô lại đột nhiên có con?

Quý Hướng Không nấc cụt bước xuống giường, anh ngồi trên mặt đất, trước mặt là một đống chai lọ, anh uống mãi, định uống cho đến chết.

Khách sạn.

Trần Diễm An ôm Huyền Diệp trên tay, có thể bởi vì là ban đêm nên cậu bé có hơi dính người, chỉ cần thả cậu bé xuống giường là cậu bé sẽ òa khóc!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom