Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1909


Chương 1909

Nhưng tổng giám đốc chưa từng tỏ thái độ, cô ta cũng không dám tự cho rằng mà đi thăm dò ý trong lòng anh.

Quý Hướng Không đương nhiên cũng nhìn rõ một màn này, đôi mắt hơi nheo lại.

Trần Diễm An đang cười lạnh, không có một chút độ ấm: “Đau lòng rồi sao? Có muốn qua đó bế công chúa không, làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân!”

Anh không nói gì.

Nhưng Trần Diễm An lại tiếp tục mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, nói từng câu từng chữ: “Lần trước không có nói được, vậy thì hôm nay nói đi, nói ở đây.”

Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí giữa hai người lạnh tới mức khiến người ta cảm thấy lạnh băng, không ai nói chuyện!

“Không phải nói muốn nói với tôi sao, bây giờ sao câm rồi, lẽ nào không muốn nói nữa?”

Ly nước Trần Diễm An cầm trong tay vẫn ấm, nước bên trong đương nhiên cũng ấm, cô trực tiếp giơ chiếc ly lên, hắt nước ấm bên trong vào Quý Hướng Không: “Tôi tùy hứng, tôi thích, cho dù ly nước trong tay tôi lúc này là nước sôi sùng sục, tôi cũng sẽ hắt!”

Quý Hướng Không giơ tay, bàn tay rõ khớp xương lau nước trên mặt, không phát tác.

“Đừng nói tôi hắt anh, nếu anh còn đi muộn thêm một bước nữa, nước trong ly sẽ hắt vào mặt của cô ta!”

Trần Diễm An ném chiếc ly xuống đất, đập vỡ tan tành thành từng mảnh.

“Được, vậy thì nói chuyện, ở đây, chúng ta nói…” Quý Hướng Không mở miệng nói.

“Được, bắt đầu đi!”

Trần Diễm An tìm một vị trí thoải mái nhất, dựa vào đó.

Tuy ánh trăng rất sáng, nhưng qua sự che chắn của lá cây, nửa sáng nửa tối chiếu lên mặt cô, cô yên lặng chờ đợi.

Đợi anh mở miệng, cũng chờ đợi bọn họ rốt cuộc muốn nói cái gì.

Chỉ là cô đang nghĩ, những nội dung anh nói đó không phải là điều cô muốn nghe.

“Còn nhớ câu anh từng nói trước em trước kia không…” Cuối cùng, Quý Hướng Không lạnh nhạt mở miệng.

Trần Diễm An nghe vậy thì cười lạnh mở miệng.

“Lời anh từng mở miệng nói với tôi có rất nhiều, tôi không biết câu anh chỉ là câu nào, với lại, tôi cũng không có trí nhớ tốt như vậy!”

“Anh từng nói một câu như này…”

Quý Hướng Không bỗng khựng lại, sau đó nói.

“Anh luôn tôn trọng hôn nhân, nhưng nếu có một ngày có tâm tư kia, anh cũng quyết nhiên sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em, cũng tuyệt đối sẽ không lừa dối em, càng không thể khiến em trở thành một người biết cuối cùng.”

Trần Diễm An nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại, tiếp tục nhìn anh: “Tiếp tục!”

“Vậy nên, trừ cái ôm eo vừa rồi nhìn thấy giữa anh và cô ấy ra, giữa anh và cô ấy không có hành động thân mật vượt quá giới hạn, anh đối với em, đối với hôn nhân, vẫn duy trì sự tôn trọng ban đầu.”
 
Chương 1910


Chương 1910

Lời nói của Quý Hướng Không nói không nhanh, thậm chí có thể nói vô cùng từ từ.

“Nhưng trong lòng anh có thiện cảm với cô ấy, đây là sự thật không thể tranh cãi…”

“Thiện cảm…?” Trần Diễm An đang cười lạnh, hàn ý tràn ngập trong mắt và trên mặt càng lúc nhiều, cũng trở lên đậm hơn.

“Phải, anh có thiện cảm với cô ấy, khi chung đụng cùng với cô ấy trong một không gian chung, tâm trạng đè nén bực bội của anh sẽ trở nên bình tĩnh, cũng sẽ rất thoải mái, điềm nhiên…”

Quý Hướng Không cuối cùng cũng nói ra những lời này.

Bàn tay lớn thuận thế đút vào túi quần tây, móc ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc bay bay ở trong màn đêm.

“Cảm giác ở bên cạnh cô ta tốt như vậy sao?”

“Tính cách của cô ấy rất ôn hòa, rất dễ thỏa mãn, ở bên cạnh cô ấy khí hơi thể lưu động khiến khiến người ta cảm thấy rất bình yên—”

“Vậy nên cảm thấy tôi không thể so sánh với cô ta, cô ta là thiên đường tôi là địa ngục, anh bây giờ là muốn như nào?” Không có đợi anh nói hết lời, Trần Diễm An đã mở miệng trực tiếp cắt ngang lời của anh, cô cần gì tiếp tục nghe nữa.

Quý Hướng Không vẫn đang không ngừng hút và nhả ra khói, làn khói tản mạn bay lên che đi gương mặt của anh, ánh lửa sáng tối lập lòe.

“Giữa chúng ta tách ra trước, triệt để bình tĩnh lại, rồi nghĩ xem giữa chúng ta rốt cuộc có thích hợp với đối phương hay không, đoạn hôn nhân này còn nên tiếp tục nữa hay là—”

“Bốp—”

Âm thanh giòn rã vang lên, còn chưa đợi anh dứt lời, Trần Diễm An đã giơ bàn tay buông thõng bên dưới lên, tát mạnh vào mặt anh một cái.

Cái tát này cô dùng toàn bộ sức lực trên người.

Ngay lập tức, gò má bên phải của Quý Hướng Không đã in dấu tay rõ ràng, sau đó sưng lên.

Quý Hướng Không có đau không, Trần Diễm An không biết.

Nhưng điều cô biết là lòng bàn tay của cô vừa nóng vừa đau, thịt mềm trong tim cùng lúc giống như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến gặm nhấm, đau đớn vô cùng!

“Đau không?”

Đôi môi đỏ mấp máy, Trần Diễm An vậy mà vẫn đang cười, cười rất quyến rũ đa tình.

Quý Hướng Không không nói gì, anh chỉ động tay ném đầu thuốc ngậm trên môi ném xuống đất, đôi giày da sáng bóng dập tắt đầu thuốc.

Nhìn động tác trầm mặc không nói gì này của anh, Trần Diễm An vẫn cười như vậy.

Lại giơ tay lên, lại bốp một tiếng, cái tát lần nữa đánh xuống: “Còn không đau sao?”

Cô đánh hai lần vào cùng một vị trí, ở dưới cái đánh mạnh như vậy, mặt của anh đã sưng lên.

“Bốp—”

Lại một cái tát nữa, Quý Hướng Không bị cô đánh nghiêng đi, trong miệng có mùi máu lan ra, đủ để thấy được, sức của cô lớn cỡ nào!

Cứ như vậy đánh liên tiếp ba cái, lòng bàn tay cua Trần Diễm An mới đầu là nóng rát và tê dại, tới cuối cùng đã không còn cảm giác, giống như trái tim vỡ vụn của cô.

Cơ thể khẽ cử động, cô ngồi xổm ở trên đất, nhặt một mảnh thủy tinh lên, đây là ly rượu cô vừa rồi đánh vỡ.
 
Chương 1911


Chương 1911

Dùng đầu ngón tay bóp, Trần Diễm An cất bước, từng bước chầm chậm lại gần anh.

Sau đó, cuối cùng dừng ở gò má bên trái của anh: “Gương mặt này nhìn trông, hai bên mặt rất không cân đối, tôi nghĩ có lẽ còn cần thêm một nét bút…”

Khi nói chuyện, cô dùng đầu sắc bén nhất tì ở trên má bên trái của anh, bàn tay sau đó trượt xuống.

Giọt máu chảy ra, rơi xuống.

Quý Hướng Không vẫn đứng đó bất động, từ đầu tới cuối duy trí tư thế như vậy.

Trượt xuống mấy cm, mắt của Trần Diễm An hơi nhắm lại, sau đó lại mở ra ngay lập tức, giơ tay ném mảnh thủy tinh kia.

“Vốn là muốn hủy gương mặt của anh, bây giờ đột nhiên cảm thấy không có hứng thú nữa rồi, anh phải cảm ơn sự không có hứng thú này của tôi, ồ, đúng rồi, còn cả—”

Cô khựng lại một chút, sau đó lại nói tiếp.

“Câu tách ra sống anh vừa rồi nói đó hoàn toàn không cần thiết, đơn ly hôn luật sư buổi tối sẽ dựa vào yêu cầu của tôi mà viết ra, nên biến, nên giải tán, nói thật, tôi cũng sớm đã chán ngấy cái bộ dạng nửa sống nửa chết đó của anh rồi!”

Vừa dứt lời, Trần Diễm An xoay người.

Dưới chân cô còn đi đôi cao gót cao 4cm, làn váy màu đen đung đưa, cô vẫn đẹp, ưu nhã, quyến rũ như vậy.

Đợi sau khi cô rời đi, Quý Hướng Không lại cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội.

Anh lại lấy bao thuốc ra, rút một điếu, hút thuốc.

Hơi thở nồng mùi nicotine hít vào trong phổi, nhưng cũng không thể làm tiêu tan sự bực bội đó.



Đi tới đại sảnh, Trần Diễm An vẫn bộ dạng kiêu ngạo, chào hỏi với những người khác, ý cười trang nhã quyến rũ, vừa phóng khoáng, lại không ai nhìn thấy vết sẹo chi chít sau lưng cô, vết thương nông sâu rải rác.

Đợi tới khi đi vào, trong đại sảnh đang rất náo nhiệt.

Khi Mộ Dĩnh Nhi quần áo không chỉnh tề đi vào, bị những cô gái trong công ty chỉnh cho.

Lúc này, cô ta ngồi bệt trên đất, rượu vang đổ ướt người.

Trên mặt và trên áo sơ mi đều có, hoàn cảnh quẫn bách, khó xử, lại nhục nhã.

Các cô gái ở xung quanh đều cười, xem trò hay, nhìn cô ta xấu mặt.

Trần Diễm An đứng ở trong góc ở tầng hai, dựa vào bức tường, cũng đang yên lặng nhìn.

Lúc này, Quý Hướng Không từ hậu đình của khách sạn đi vào.

Khi nhìn thấy loại cảnh tượng trước mắt, mắt của anh nheo lại, cởi áo vest trên người xuống.

Anh đi tới, khoác lên vai cho Mộ Dĩnh Nhi, sau đó đỡ cô ta lên, đi ra khỏi đại sảnh khách sạn.

Anh hùng cứu mỹ nhân, cảnh tượng đẹp biết bao!

Trần Diễm An bỗng bật cười thành tiếng, bộ móng tay thủy tinh tuyệt đẹp đâm vào trong lòng bàn tay của cô.

Sức lực của cô quá lớn, lòng bàn tay bị móng tay sắc nhọn sượt rách, máu chảy ra.
 
Chương 1912


Chương 1912

Cầm ô lên, không có gọi xe, cũng không có bắt taxi.

Cô cứ như vậy yên lặng đi ở trên con đường vắng vẻ trong mưa.

Bạn có từng nhìn thấy một người phụ nữ nào như này, cô xinh đẹp, dưới chân là đôi cao gót tinh tế, tờ váy đung đưa, khóe miệng vẫn đang cười.

Thật ra cô không phải đang cười, mà là đang bi thương.

Cho tới lúc biến mất ở trước mắt của Quý Hướng Không, cô đều như vậy, vừa cao quý vừa ưu nhã.

Nhưng đó cũng chỉ là giả tượng mà thôi, đó là tự tôn cuối cùng của cô!

Động tác của Trần Diễm An rất nhanh.

Cô trước tiên về tới nhà họ Quý, lấy vali ra, đựng quần áo, đồ trang điểm, giày, túi của mình vào trong.

Sau đó lại là chung cư, cô rất nhanh chóng đã thu dọn sạch sẽ đồ thuộc về mình.

Trước mắt bày rất nhiều rượu, trải dài từ đầu bàn trà tới cuối bàn, chai rượu ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Vào lúc này thì có tiếng chuông cửa truyền tới.

Trần Diễm An đi tới mở cửa phòng, lại là Diệp Giai Nhi..

Trở lại phòng, Diệp Giai Nhi liếc qua thì nhìn thấy những chai rượu ở trên bàn trà, cô nhíu mày: “Sao lại nhiều rượu như vậy?”

“Ừ, tớ mở miệng nói ly hôn với Quý Hướng Không rồi…” Trần Diễm An trực tiếp ngồi trên thảm trải sàn.

Diệp Giai Nhi sửng sốt, không dám tin mà trợn mắt nhìn cô: “Cậu đang nói dối!”

“Tại sao phải nói dối? Còn nữa, tớ có khi nào từng nói dối cậu chứ?

Nói chuyện này, Trần Diễm An mở nắp những chai rượu ở trước mắt ra, mở tất cả.

Thần sắc của cô không giống đang nói chuyện, trái tim ở lồng ngực của Diệp Giai Nhi đang đập thình thịch: “Tại sao?”

Trần Diễm An rót một ly rượu: “Cậu biết đấy.”

“Bởi vì trợ lý thư ký kia sao?”

Tim của Diệp Giai Nhi đập càng kịch liệt hơn.

Cô gật đầu, một ly rượu đổ vào bụng, trong tim là loại đau đớn nóng bỏng, thiêu đốt.

Diệp Giai Nhi nổi giận, miệng mắng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, giống như ngọn lửa đang cháy: “Mẹ kiếp tớ đi tìm Quý Hướng Không!”

Trần Diễm An quay đầu lại, chỉ nói ba chữ: “Cần gì chứ?

“Vậy cứ bỏ qua cho Quý Hướng Không như vậy sao?”

Diệp Giai Nhi tức tới đau tim đau phổi, cực kỳ đau.

“Không, tớ tát anh ta ba cái, mặt của anh vừa đỏ vừa sưng, nhìn, lòng bàn tay của tớ cũng sưng lên rồi, còn nữa tớ cầm mảnh thủy tinh cứa một đường trên mặt anh ta, máu cũng chảy ra, tớ vốn muốn hủy dung của anh ta.” Cô nói rất thản nhiên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Giai Nhi vẫn không rõ tình hình.

“Anh ta nói muốn nói chuyện với tớ, anh ta có thiện cảm với trợ lý thư ký đó, khi ở cùng với cô ta, anh ta không bực bội, trong lòng rất bình yên, dễ chịu, anh ta bảo giữa chúng ta tách ra trước, triệt để suy nghĩ xem giữa anh ta và tớ rốt cuộc có thích hợp với đối phương hay không…”

Trần Diễm An nói từng câu từng chữ.

Tim của Diệp Giai Nhi phập phồng kịch liệt.

Tim của cô cũng rất đau, thiết nghĩ trong lòng Trần Diễm An sẽ càng đau đớn hơn.
 
Chương 1913


Chương 1913

“Thật ra anh ta có thiện cảm đối với trợ lý đó tớ đã phát hiện từ rất sớm rồi, từ lần ăn sáng cùng với chúng ta thì tớ có cảm giác như vậy, sự thật chứng minh, dự cảm trong lòng tớ không có sai.” Trần Diễm An uống hết ly rượu này tới ly rượu khác.

“Giữa các cậu luôn không tính là hòa bình, chưa từng cãi nhau, càng không có cãi tới trời long đất lở, tới mức xé rách da mặt, còn có khả năng quay lại nữa không?”

“Không!”

Giọng điệu của Trần Diễm An rất kiên quyết, trong mắt là sự lạnh lẽo vô tận.

“Giai Nhi, hết rồi, không thể nữa, cậu là cô giáo cho nên không thể không biết, giữa vợ chồng không sợ cãi tới trời long đất lở, mà là chiến tranh lạnh không lời và sự trốn tránh mãi.”

Diệp Giai Nhi không lên tiếng.

Cô luôn cho rằng, ở trong ba người bọn họ người không trưởng thành nhất chính là Trần Diễm An.

Nhưng lại không ngờ, thật ra cô mới là người trưởng thành nhất.

“Cậu biết không, thật ra tớ sớm đã không chống đỡ được nữa rồi, những việc ở nhà hàng vừa mệt vừa nặng vừa khổ, Quý Hướng Không lại ngày ngày chiến tranh lạnh với tớ.”

“Giữa tớ và anh ta không có giao lưu, tớ về chung cư, anh bèn rời đi, cho dù ở chung một không gian nếu cộng lại cũng không nói quá 5 câu, tuy ngủ cùng một giường, nhưng mãi mãi là quay lưng với nhau mà ngủ.”

“Tớ muốn nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta trước giờ chưa từng cho tớ cơ hội.”

“Tớ rất mệt, tớ thật sự rất mệt, tớ không chịu được nữa rồi, muốn từ bỏ, cho nên về sau tớ mới hỏi cậu và Thân Nhã, chuyện Giang Uyển Đình ngã có trách nhiệm của tớ không—”

Lại một ly rượu nữa vào bụng, Trần Diễm An đưa tay tùy ý lau rượu ở khóe miệng, nhắm mắt lại.

“Câu trả lời của các cậu là giống nhau, đều nói tớ có trách nhiệm nhất định, cho nên tớ tiếp tục chống đỡ.”

“Buổi sáng tớ thức dậy, anh ta đã không ở chung cư, buổi tối tớ về tới chung cư, anh ta lại ở phòng sách làm việc mãi không xong, chúng tớ không có thời gian tiếp xúc.”

“Tớ cảm thấy quan hệ giữa hai người không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không khoảng cách giữa tớ và anh ta sẽ càng ngày càng xa, buộc phải cải thiện và làm dịu.”

“Cho nên, cho dù có khổ nữa mệt nữa, buổi trưa mỗi ngày tớ đều sẽ dành thời gian mang đồ ăn trưa đến tập đoàn Quý Thị tìm anh ta cùng nhau ăn.”

“Nhưng cái nhận lại lại là một câu bảo tớ sau này đừng tới công ty nữa, không tới công ty cũng được, bữa trưa ăn ở bên ngoài chắc là được rồi chứ, anh ta vẫn không làm được, Giai Nhi, cậu không biết trái tim của tớ lạnh thế nào đâu…”

Diệp Giai Nhi nghe mà muốn khóc.

Cô đi tới, trực tiếp ôm lấy Trần Diễm An, nước mắt ấm ức lặng lẽ rơi xuống.

Cô là cô gái kiêu ngạo mà hăng hái, không nên chịu đựng ấm ức như vậy.

“Có khổ nữa mệt nữa, tớ có thể chịu được, sự lạnh nhạt và xa cách mà anh ta đối với tớ tớ cũng có thể chịu được, nhưng một câu tối hôm nay của anh ta, tớ lại không muốn chống đỡ tiếp nữa…”

Khi nói chuyện với Quý Hướng Không, cô không có rơi nước mắt.

Khi nói ly hôn, cô không có rơi nước mắt, cho dù là khi thu dọn đồ đạc, cũng không có!
 
Chương 1914


Chương 1914

Nhưng lúc này, dựa vào trong cái ôm ấm áp của bạn thân, Trần Diễm An cuối cùng không đè nén được nữa, nước mắt ào ào rơi ra, trái tim giống như bị kim đâm, đau đớn lan tỏa khắp trong cơ thể.

“Anh ta nói, nghĩ xem giữa chúng tớ rốt cuộc có thích hợp với đối phương hay không, đoạn hôn nhân này còn cần thiết tiếp tục nữa hay không, anh ta đang nghi ngờ tớ rốt cuộc có thích hợp với anh ta hay không, có những lúc, một câu có thể dễ dàng đánh gục một người…”

Diệp Giai Nhi biết, cô chắc chắn là uống say rồi.

Nếu không uống say, dựa vào tính cách của Trần Diễm An tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy!

Cô căn bản không phải là loại người có tính cách như này!

Nhưng cô lại cảm thấy may mắn Trần Diễm An uống say, nếu không những lời này sẽ đè chặt trong tim của Trần Diễm An.

Cô sẽ ngoài mặt vẫn mỉm cười, lời nói ra vừa độc vừa thâm, nhưng trong tim lại đầy dẫy vết thương.

Bây giờ có thể phát tiết ra, đối với cô mà nói là đâu phải chuyện gì không tốt chứ?

Diệp Giai Nhi đưa tay vỗ nhẹ lưng của Trần Diễm An, dịu dàng an ủi một cách không lời, Trần Diễm An muốn uống rượu, cô cũng không cản.

Mỗi người đều có cách phát tiết của riêng mình, cô nghĩ, cô không nên cản Diễm An uống rượu.

Trần Diễm An nhẫn nhịn lâu như vây, lại biến mình trở nên toàn diện như vậy, trong lòng chắc chắn đè nén khó chịu, phát tiết đi, cô sẽ ở bên Diễm An.

Trần Diễm An cắn chặt đôi môi đỏ, hàm răng nhọn cắn để lại vết sâu trên cánh môi.

Cô đang khóc, nước mắt giống như hạt chân trâu hơi xuống, tí tách rơi xuống.

Trần Diễm An sợ cô cắn rách môi, bảo cô há miệng, nhịn sự chua xót trong lòng: “Khóc đi, khóc ra đi, phát tiết là được…”

Dựa vào trong lòng của Diệp Giai Nhi, gò má của Trần Diễm An đỏ ửng, khóc tới mức không thở được, giống như đứa trẻ lạc đường, không tìm được nhà.

Thẩm Hoài Dương gọi điện tới, Diệp Giai Nhi nói buổi tối không về, ngủ ở khách sạn.

Chai rượu trên đất có rất nhiều, toàn bộ đều là Trần Diễm An một mình uống, toàn thân cô đều là mùi rượu, không kiêng kỵ ngồi ở dưới sàn.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, nhìn một cái thì nhìn thấy Trần Diễm An ngồi trên giường, hai tay ôm chân, thần sắc ngây ngốc, sững người.

Trái tim của cô lại đau, lay nhẹ cánh tay của Trần Diễm An: “Sao không ngủ thêm một lúc nữa, dậy sớm như vậy?”

Trần Diễm An căn bản là cả một đêm không ngủ, dưới mắt có hai quầng đen rõ ràng, thần sắc tiều tụy, khóe miệng nhếch lên, cô nói: “Ngủ đủ rồi.”

“Diễm An.” Diệp Giai Nhi đau lòng gọi cô.

“Hửm?” Trần Diễm An hơi nghiêng đầu, nhìn cô: “Sao vậy?”

“Hôm nay, tớ và cậu đi mua sắm đi.”

Diệp Giai Nhi nghĩ trong lòng, chuyện Diễm An thích nhất là đi mua sắm, phân tán sự chú ý là chuyện tốt.

Trần Diễm An lắc đầu: “Tớ rất mệt, tớ muốn đi ngủ.”

“Vậy tớ ở bên cậu!”
 
Chương 1915


Chương 1915

“Trở về đi, cậu có công việc, còn có hai cục cưng nhỏ, tối hôm qua không trở về, hôm nay còn không về thì sao mà được?”

Diệp Giai Nhi không chịu.

Cô sao có thể yên tâm bỏ Trần Diễm An như này mà rời đi, cô không đi được, cũng không dám đi.

“Tớ không sao, cậu không phải là nói tớ trời sinh là tai họa hay sao? Tai họa sao có thể có chuyện chứ? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi, lẽ nào tớ sẽ vì đàn ông mà tìm tới cái chết?”

“Giai Nhi, tớ sẽ không đâu, tớ yêu mạng của bản thân hơn anh ta, vì đàn ông mà mất đi bản thân, đây là giới hạn cuối cùng của Trần Diễm An tớ!”

Diệp Giai Nhi vẫn không chịu đi, Trần Diễm An trực tiếp đẩy cô ra khỏi phòng khách sạn.

Cô mệt rồi, thật sự rất mệt.

Sự mệt mỏi đó là từ cơ thể tới tinh thần, Trần Diễm An cô cuối cùng cũng tổn thương, đau đớn, mệt mỏi rồi.

Nhìn trần nhà màu trắng, chỉ cảm thấy khoảng trắng đó rất chói mắt, chọc đau mắt của mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, sau đó rơi vào trong quần áo.

Một giấc này, Trần Diễm An đã ngủ rất lâu.

Mãi tới hai giờ chiều cô mới tỉnh lại.

Thuận tay sờ điện thoại, lại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Diệp Giai Nhi gọi.

Cô ngồi dậy mới gọi lại, tiếng mắng xa xả của Diệp Giai Nhi truyền tới.

Trần Diễm An yên lặng nghe, chưa từng cảm thấy tiếng mắng của cô lại hay như vậy, sau đó Trần Diễm An nói: “Tớ sai rồi, tớ không để điện thoại im lặng rồi ngủ.”

“Cậu còn để im lặng nữa thì tớ giết cậu!” Giọng nói của Diệp Giai Nhi không hề khách sáo: “Huyên Huyên truyền nước ở bệnh viện, cậu qua đây chơi với con bé.”

Cô nói: “Được.”

Thay quần áo, chiếc váy liền màu xanh lá, tùy ý buộc tóc lên, chân đi giày đế bằng, đeo kính râm, che đi đôi mắt, tuy tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.

Lần gặp mặt này, Trần Diễm An không có chọc Huyên Huyên khóc.

Huyên Huyên ngược lại có chút không quen: “Dì Trần, dì hôm nay sao không chọc cháu khóc?”

Trần Diễm An nói: “Dì Trần mệt rồi.”

Huyên Huyên suy nghĩ rồi nói: “Dì Trần dì vẫn là chọc cháu khóc đi, nếu không cháu sẽ không quen.”

Trần Diễm An vuốt tóc của cô bé: “Dì Trần thật sự không có sức, đợi dì có sức sẽ chọc cháu khóc, hôm nay ghi nợ trước, về sau một ngày chọc cháu khóc hai lần.”

Diệp Giai Nhi: “…”

Sau đó, cô lại gọi điện cho luật sư, bảo luật sư tới bệnh viện một chuyến, trực tiếp ở bệnh viện soạn đơn thỏa thuận ly hôn.

Yêu cầu của cô rất đơn giản, tài sản của nhà họ Quý cô không hề có hứng thú, bảo Quý Hướng Không trực tiếp ký tên là được.

Trần Diễm An cô có tiền, đủ để cô không lo cái ăn cái mặc.

Luật sư tỏ ý mình đã hiểu, Trần Diễm An gật đầu nói: “Ngày kia ông cầm đơn ly hôn cho anh ta, tôi và anh ta từ nay về sau cũng không cần thiết gặp mặt nữa.”
 
Chương 1916


Chương 1916

Trong mắt Diệp Giai Nhi ngân ngấn nước mắt, vỗ vai của cô.

Cô rất tiều tụy, lại có chút thất thần, không tràn đầy sức sống như trước đây, cô có chút sững người và ngây dại, ngồi ngây ở đó, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Bị đánh như vậy, cô hoàn hồn, nắm lấy tay của Diệp Giai Nhi, nói: “Đau.”

“Đau chết cậu cũng đáng đời!”

Diệp Giai Nhi cứ muốn khóc, nhìn Trần Diễm An thì muốn khóc.

“Cậu yên tâm, trên thế giới này ai không có ai đều có thể sống tiếp, không có Quý Hướng Không, tớ sau này chỉ sẽ sống tốt hơn, tớ không phải là loại người sẽ ủy khuất bản thân, cậu biết đây…”

Trần Diễm An khựng lại một chút thì lại nhẹ nhàng nói.

“Giai Nhi, tớ sẽ không vì một người đàn ông có thiện cảm với người phụ nữ khác mà đau lòng buồn bã!”

Diệp Giai Nhi đang cắn môi.

Trần Diễm An sau đó nói tiếp: “Vốn định tìm trợ lý thư ký đó, đánh cô ta một trận tơi bời, nằm viện dăm bữa ở bệnh viện, nhưng tớ lại nghĩ, bản thân đã mệt như vậy rồi, cần gì chứ?”

Diệp Giai Nhi gật đầu, nói: “Tớ biết, tớ biết cậu thật sự mệt rồi. Ở nhà hàng làm lâu như vậy, cậu cũng nên mệt rồi.”

“Ừ, tớ mệt rồi.”

Giọng điệu của cô lại khôi phục sự phiêu đãng, không có phương hướng, không có dừng lại, không biết rốt cuộc đã bay đi đâu.

Diệp Giai Nhi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta ăn cơm đi, cậu muốn ăn gì, tớ đi mua.”

“Tớ không đói, thật sự không đói, nếu đói tớ sẽ nói với cậu.”

Thật ra Trần Diễm An đã một ngày không ăn gì rồi, cô không ăn nổi.

Diệp Giai Nhi không chịu, cưỡng ép cô ăn.

Trần Diễm An ăn hai miếng, kết quả nôn ra, dọa cho Diệp Giai Nhi không dám ép nữa.

Từ bệnh viện về đến khách sạn, Trần Diễm An mở vali ra, bên trong có một tấm ảnh, là ảnh cưới của hai người.

Cô nhìn rất lâu, sau đó lấy bật lửa ra, trực tiếp châm lửa, đốt nó.

Đau không?

Đau, nhưng giữ lại bức ảnh này, trong lòng sẽ càng đau.

Ân ái và mọi chuyện trước kia tóm lại sẽ hiện lên trong đầu, cô không muốn nhớ lại những ân ái và ngọt ngào lúc đầu nữa.

Hiện nay anh đã có thiện cảm với người phụ nữ khác!



Diệp Giai Nhi mãi không ngủ được, cô lo lắng Trần Diễm An không thôi.

Thẩm Hoài Dương nói, những lúc như này, để Trần Diễm An một mình sẽ tốt hơn một chút.

Cho cô uống thuốc an thần, cô cuối cùng mới ngủ đi.

Vào ba giờ sáng, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Diệp Giai Nhi lập tức thức dậy, vội nghe máy: “Diễm An.”

“Tớ phải đi rồi, nói cho cậu một tiếng, sợ cậu lo lắng.” Trần Diễm An nói.
 
Chương 1917


Chương 1917

Qua điện thoại, truyền tới âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh rất vang.

Diệp Giai Nhi nghe thấy, siết chặt điện thoại: “Cậu đi đâu?”

“Vẫn chưa biết, tới sân bay, giờ này có vé đi đâu thì đi đó.”

Diệp Giai Nhi lại cực kỳ đau lòng: “Cậu điên rồi!”

“Giai Nhi, tớ không điên, tớ luôn rất muốn một lần nói đi du lịch thì đi du lịch, nếu ở lại nơi này, tớ mới sẽ điên, đi tới thành phố xa lạ, ngắm nhìn phong cảnh xa lạ, tiếp xúc với những người xa lạ, tớ nghĩ tớ sẽ vui vẻ, có một ngày, tớ sẽ vui vẻ, cậu không giữ tớ, tớ ở đây sẽ chỉ chán nản, cậu không muốn nhìn thấy tớ như vậy, có phải không?”

Trong bất giác, nước mắt bỗng rơi xuống, Diệp Giai Nhi khóc nức nở ở trong điện thoại.

Cô đau thay cho Diễm An, là thật sự đau thay cho cô ấy.

Lúc đầu, bọn họ rõ ràng tương ái như vậy.

Nhưng cuối cùng chỉ để lại một mình Diễm An đau khổ…

“Đừng khóc, cậu vừa khóc, tớ cũng muốn khóc, bảo bối, chúc ngủ ngon…”

Cúp máy, Trần Diễm An đi về phía trước.

Lúc này đang là 3 giờ sáng, trên đường còn có ai chứ?

Đèn đường ở hai bên đường kéo dài bóng của cô, trông thật cô đơn.

Cô kéo vali, đi về phía trước.

Lấy tai nghe ra, Trần Diễm An nhét vào tai, là bài hát của Tôn Nam.

Trước đây cô rất không thích Tôn Nam, trông vừa mập vừa xấu, cưới được một người vợ xinh đẹp như Mai Hồng Muội, nhưng cuối cùng vẫn phản bội hôn nhân.

Chỉ có điều, bài hát này anh ta hát, cô bây giờ muốn nghe, tên bài hát là “Cứu vớt”.

“Đầu đường ánh lửa huy hoàng, đột nhiên ập tới một luồng gió lạnh, sự dịu dàng xa xăm, không làm tan nỗi buồn, có phải trôi theo dòng chảy, vào đêm khuya yên tĩnh, tôi ẩn trong vết thương của em, giấc mộng là quả bóng hidro…”

“Yêu nếu cần dựa vào nhau, hận càng cần tự do, yêu và hận đan xen không dứt…

Cô đứng ở đầu phố không người, nhìn xung quanh.

Quả nhiên là con phố ánh đèn rực rỡ, đèn neon nhiều màu luôn không ngừng nhấp nháy.

Nhưng thời tiết quấn quanh người lại lạnh lẽo tới vậy, không có ai, chỉ có cô.

Yên lặng đứng đó vài phút, sau đó cô bắt một chiếc taxi, ngồi lên, dựa vào cửa sổ.

Nhìn cảnh sắc quen thuộc chầm chậm lùi lại phía sau, sắc đêm càng lúc càng tối đen.

Cô đi về phía trước, thành sống lùi lại phía sau.

Đi tới sân bay là gần 4 giờ sáng, trong sân bay rất trống trải.

Trần Diễm An đi quầy giao dịch, hỏi: “Có vé chuyến bay nào có thể bay vào giờ này không?”

Nhân viên kiểm tra một lát rồi nói: “Có, Paris, Pháp.”

Trần Diễm An trả tiền, mua một vé.

Cô nghĩ, Paris xinh đẹp, lãng mạn, ưu nhã, cô luôn muốn đi xem thử, nhưng không có cơ hội.
 
Chương 1918


Chương 1918

Mua vé máy bay chưa được nửa tiếng thì truyền tới âm thanh soát vé lên máy bay.

Trần Diễm An siết chặt chiếc áo khoác trên người, đi tới, một mình kiểm tra vé, lên máy bay, sau đó xuất phát tới thành phố xa lạ.

Tuy tính cách của cô nóng nảy, nhưng một mình ra ngoài, cũng có chút cô đơn và sợ hãi.

Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đã biến mất không thấy đâu nữa…

Máy bay cất cánh, cô đeo bịt mắt, ở trong bóng tối, nước mắt không ngừng rơi xuống, sau đó thô bạo lau khô, bình tĩnh nhắm mắt lại.

Diệp Giai Nhi nhìn điện thoại, sững người một lúc, sau đó nói với Thẩm Hoài Dương đã tỉnh dậy: “Diễm An đi rồi, cậu ấy rời đi rồi.”

Tim của Thẩm Hoài Dương đập mạnh, ôm lấy cô, không lên tiếng.

Anh không biết phải an ủi cô như nào, anh nghĩ rồi nói: “Cô ấy sẽ vui vẻ.”

“Ừ, cậu ấy cũng nói như vậy, em cũng hy vọng cậu ấy có thể vui vẻ, vì Quý Hướng Không, cậu ấy đã chịu đựng quá lâu, cũng thay đổi quá nhiều, bây giờ cậu ấy có thể khôi phục bản thân của trước kia, cứ tùy hứng và nóng nảy như vậy, em nghĩ, cậu ấy nhất định sẽ vui vẻ…”

Diệp Giai Nhi cứ khóc mãi, vừa nghĩ tới Diễm An thì cô lại không nhịn được mà khóc.

Cô ấy và Quý Hướng Không bắt đầu trong im lặng, đợi khi mọi người phát hiện thì đã sắp kết hôn.

Ly hôn cũng được, bình thường cũng nhìn không ra, đợi khi biết được thì đã thành ly hôn.

Một mình cô ấy, đêm khuya như vậy, đi tới thành phố xa lạ, cô ấy có sợ không?

Diệp Giai Nhi nghĩ tới thất thần, cô ấy có phải đã lên máy bay, rời xa thành phố làm cho cô ấy đau khổ này, ừm, thật ra, rời xa cũng tốt.

Đợi một ngày khi cô ấy quay lại, nhất định sẽ là tràn ngập phong hoa, hào quang chói mắt…

Quán bar.

Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không còn cả Trần Vu Nhất đang uống rượu.

Bầu không khí trong phòng bao cũng không tính là quá tốt, có hơi trầm mặc.

Cầm ly rượu lên, Trần Vu Nhất ngửa cổ, một hơi uống cạn ly rượu.

Mãi tới lúc này, anh ta vẫn trong trạng thái sửng sốt không thể hoàn hồn: “Này, cậu thật sự ly hôn với ma nữ Trần Diễm An đó rồi sao?”

Quý Hướng Không không trả lời, im lặng uống rượu.

Trên má bên phải còn lưu lại vết thương mà Trần Diễm An dùng mảnh thủy tinh cứa, vô cùng chói mắt.

Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương ngước lên, anh không chạm vào rượu, mà uống nước ấm.

Hai cục cưng nhỏ trong nhà và cô giáo Diệp không thích ngửi thấy mùi rượu và thuốc, anh cũng đã cai rượu và thuốc.

“Nếu không mở miệng nói chuyện, vậy chắc là thật rồi!”

Trần Vu Nhất tiếp tục mở miệng nói.

“Chuyện giữa hai người cũng thật là đủ thần bí, đợi khi chúng tôi biết hai người lúc đầu ở bên nhau, hai người đã đăng ký kết hôn, khi ly hôn vẫn là đợi khi tôi biết thì lại ly hôn rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Kết quả cái nhận lại vẫn là một khoảng lặng, căn bản không có ai trả lời câu hỏi của anh ta.

Trần Vu Nhất nhún vai, anh ta tự cầm ly rượu lên, mở miệng nói: “Được được được, tôi không hỏi nữa.”
 
Chương 1919


Chương 1919

Tuy nhiên vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hoài Dương đã đổ chuông.

Anh nghe máy, là Diệp Giai Nhi gọi tới, cô hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Quán bar, nhưng không uống rượu, anh đang uống nước ấm.”

Thẩm Hoài Dương lập tức thể hiện rõ quyết tâm cai rượu thuốc lá của mình.

“Với ai?”

“Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất.”

Vừa dứt lời, giọng nói của Diệp Giai Nhi đã truyền tới.

“Trở về, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, hai người đó đều không phải là thứ tốt đẹp gì, tránh bị làm hư!”

Môi của Thẩm Hoài Dương không khỏi cong lên.

“Mau trở về, con trai của nhà anh tìm anh chơi cưỡi ngựa!” Diệp Giai Nhi sau đó lại ném lại một câu: “Còn không về, con trai của anh khóc em không quản đâu!”

Cúp máy, Thẩm Hoài Dương không có định ở lại nữa.

Dường như nhớ ra cái gì đó, anh nói với Quý Hướng Không.

“Đúng rồi, suýt nữa quên nói với cậu một chuyện, ba giờ sáng đêm qua, Trần Diễm An đã rời khỏi thành phố S ra nước ngoài rồi, còn đi đâu, tôi và Giai Nhi cũng không biết, cô ấy cũng không nói, có điều tôi nghĩ đối với hướng đi của cô ấy, cậu cũng không có hứng thú quá lớn…”

Để lại một câu như vậy thì anh rời đi, Trần Vu Nhất nhướn mày, ma nữ đi rồi sao?

Quý Hướng Không rõ ràng có hơi sững người, ly rượu cầm trong tay cũng khựng lại, cơ thể cũng cứng đờ theo.

Nhưng thời gian không quá lâu, sau đó lại cúi đầu uống rượu.

Nhìn anh vài lần, Trần Vu Nhất thu hồi ánh mắt.

Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh và ma nữ mới lại gây nhau tới mức không thể xử lý như này!

Nhà họ Trần buổi tối cũng có chuyện, Trần Vu Nhất không thể ở quá lâu với anh, đến hơn 9 giờ thì trở về.

Cho nên Quý Hướng Không cũng không tiếp tục uống nữa, cùng với Trần Vu Nhất đi ra khỏi quán bar.

Sau đó một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, hai người tách nhau ra.

Quý Hướng Không không có về chung cư, không có về nhà họ Quý, mà đi tới bệnh viện.

Giang Uyển Đình vẫn ngủ như cũ, cũng không biết rốt cuộc có tỉnh hay không!

Mở văn kiện của công ty ra, anh bắt đầu xử lý văn kiện, tiếng rung của điện thoại khiến anh di rời tầm mắt, nghe máy.

“Tổng giám đốc, ngày mai tôi có thể không thể tới công ty, cho nên muốn xin nghỉ một ngày.”

Người gọi điện là Mộ Dĩnh Nhi.

“Ừm…”

Trong môi khẽ đáp một cách hờ hững, Quý Hướng Không ký nhanh trên văn kiện, không có nói gì.

Tay trái của Mộ Dĩnh Nhi siết điện thoại, mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
 
Chương 1920


Chương 1920

Một lát sau, giọng nói của Quý Hướng Không lần nữa truyền tới: “Bác gái sắp xuất viện sao?”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu: “Bác sĩ nói sức khỏe đã ổn định rồi, ngày mai có thể xuất viện.”

Thật ra cô ta rất muốn hỏi, ngày mai xuất viện, anh liệu có đến không, nhưng cứ cảm thấy câu này có chút to gan.

“Thay tôi hỏi thăm bác gái.”

Anh lại quăng ra một câu, sau đó cúp máy.

Câu nói Mộ Dĩnh Nhi không thể nói ra, kết quả chết trong thai.

Cô ta cầm điện thoại ngồi xuống ở bên giường, cứ cảm thấy mình không đủ to gan.

“Tổng giám đốc của các con nói gì?”

Cô ta hoàn hồn lại, nói: “Anh ấy nói, bảo con hỏi thăm mẹ.”

“Dĩnh Nhi à, tổng giám đốc của các con kết hôn chưa?” Người phụ nữ trung niên từ trên giường bệnh ngồi dậy.

“Kết hôn rồi, lại ly hôn rồi.”

Mộ Dĩnh Nhi mở miệng nói, cô ta đứng dậy rót một ly nước ấm cho người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười, nói: “Dĩnh Nhi à, mẹ cảm thấy tổng giám đốc thật sự không tồi, có dáng vẻ nhân tài, lại cao quý lịch sự, là người đàn ông hiếm có.”

Mộ Dĩnh Nhi mỉm cười, không nói gì.

Người phụ nữ trung niên lại nói: “Nhà chúng ta nghèo, từ khi con còn nhỏ đã không ít lần bị họ hàng bắt nạt, bọn họ đều xem thường chúng ta, nếu con có thể bám vào, cũng coi như là cho chúng ta thể diện.”

Trong lòng mẹ của mình nghĩ như nào, Mộ Dĩnh Nhi vẫn biết, cô ta mím môi, không nói gì.

Bản thân cô ta cảm thấy giữa cô ta và tổng giám đốc chỉ còn một lớp giấy chưa chọc thủng, cô ta cảm thấy tổng giám đốc có vài phần ý tứ đối với cô ta, mà tổng giám đốc không phải là người đàn ông tùy tiện.

Nếu không, anh cũng sẽ không cười ôn hòa như vậy, khen tay nghề nấu ăn của cô ta không tệ, cũng sẽ không vào buổi tối trời mưa to đặc biệt đưa cô ta về nhà, còn giúp cô ta đưa mẹ của cô ta tới bệnh viện, cho cô ta ôm, còn ở bên cô ta…

Tổng giám đốc Quý ở thành phố S là nhân vật có mặt mũi.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Những nhân viên nữ trong công ty ngày nào cũng lấy tạp chí của anh, mỹ nữ vây quanh anh càng nhiều không đếm xuể.

Cô ta tự thấy mình không xinh đẹp, dáng vẻ bình thường.

Nhưng tổng giám đốc có thể có đối đãi như vậy, cô ta nghĩ, ở trong mắt anh, cô ta và những người phụ nữ khác chung quy là khác nhau…

Sáng sớm ngày hôm sau.

Quý Hướng Không đang họp ở công ty, hợp tác với nước M đã bắt đầu tiến hành, không thể buông lỏng.

Điện thoại để ở trong túi quần truyền tới tiếng rung, anh nhíu mày, đưa tay thò vào trong quần tây, không có nghe, mà trực tiếp tắt máy.

Người đang nói chuyện là người phụ trách của bên nước M cử tới, đang nghiêm túc nói kế hoạch, trong phòng họp rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.

Anh mới tắt máy chưa được hai giây thì lần nữa lại truyền tới tiếng rung, anh vẫn không nghe, tiếp tục tắt máy.

Nhưng đối phương là có ý không chịu dừng, cứ không ngừng gọi tới, cho nên Quý Hướng Không không ngừng tắt máy
 
Chương 1921


Chương 1921

Cuộc họp kết thúc, sau khi về đến phòng làm việc, anh lấy điện thoại ra thì mới gọi lại cho số điện thoại kia.

Đối phương là giám đốc của nhà hàng, nhà hàng đã đóng cửa bốn năm ngày rồi, không ít khách hàng đều đang gọi điện thoại, hỏi khi nào mở cửa kinh doanh.

“Đóng lại trước đã, về sau sẽ thông báo cho.”

Quý Hướng Không nói chuyện rành mạch mà dứt khoát, sau đó trực tiếp cúp máy.

Sau đó, điện thoại lại đổ chuông, anh đã có vài phần bực bội, trực tiếp nghe máy: “Alo?’

Lần này người gọi tới là y tá ở bệnh viện, nghe thấy giọng nam tức giận lại có vài phần bực bội đó, cô ta bị dọa giật mình.

“Anh Quý, là tôi, bà Quý hình như có dấu hiệu tỉnh lại, tôi vừa rồi nhìn thấy ngón tay của bà ấy đang cử động nhẹ…”

Nghe vậy, mắt của Quý Hướng Không trở nên sâu thẳm, yết hầu chuyển động: “Tôi tới ngay!”

Cảm xúc trong lòng rất phập phồng, cũng mang theo sự kích động khó nói.

Cả đoạn đường, anh lái xe giống như đua xe, trực tiếp vượt đèn đỏ.

Chạy tới bệnh viện, là nửa tiếng sau.

Y tá vẫn trông ở phòng bệnh, nhìn thấy anh đến thì vội gọi anh Quý.

Quý Hướng Không túc trực ở bên giường, nắm chặt tay của Giang Uyển Đình, không muốn bỏ lỡ bất cứ cử động nhỏ nào của bà ta.

Quả nhiên, anh cũng cảm nhận được tay của bà ta đang động đậy như có như không.

Một lúc sau, mi mắt của Giang Uyển Đình hơi run rẩy.

Quý Hướng Không và y tá đều nín thở, không dám phát ra một chút âm thanh.

Dần dần, từng chút một, Giang Uyển Đình cuối cùng đã mở mắt ra.

Do lâu dài không nhìn thấy ánh sáng, bà ta chỉ cảm thấy khó chịu chói mắt.

Quý Hướng Không khẽ gọi mẹ, sau đó bảo y tá đi gọi bác sĩ.

Cảm xúc của anh ta luôn không lộ ra ngoài, nhưng lúc này, trong đôi mắt sâu thẳm của Quý Hướng Không vẫn ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.

Anh muốn ôm chặt bà ta, nhưng bà ta lại quá tiều tụy.

Giang Uyển Đình muốn nói chuyện, nhưng mãi không phát ra được âm thanh, Quý Hướng Không đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà ta.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, lại làm một lần kiểm tra toàn thân, thần sắc rất vui mừng.

“Chúc mừng anh Quý, nhưng sức khỏe của bà Quý vô cùng suy nhược, cần phải chú ý và nghỉ ngơi nhiều hơn, tốt nhất nằm ở bệnh viện một tháng rồi hẵng xuất viện.”

Hai mẹ con lâu không gặp nhau, lại cộng thêm lại trải qua sinh ly tử biệt, lúc này Giang Uyển Đình đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, hai mẹ con ôm lấy nhau.

Sau khi sưởi ấm một lúc lâu thì mới buông ra, Giang Uyển Đình đã ngủ một tháng không có tỉnh, cơ thể xương cốt rất cứng, giống như không phải người của mình nữa.

Quý Hướng Không đút cho bà ta uống nước ấm, giúp bà ta thuận khí.

“Nhà hàng như thế nào rồi?” Giang Uyển Đình vẫn nhớ nhà hàng.
 
Chương 1922


Chương 1922

Nghe vậy, cơ thể của Quý Hướng Không chợt cứng đờ, suy nghĩ một lát, anh vẫn nói thật: “Nhà hàng đã đóng cửa ba ngày rồi.”

Cảm xúc của Giang Uyển Đình lập tức trở nên kích động, dẫn tới không ngừng ho: “Nhà hàng tại sao lại đóng cửa ba ngày, Trần Diễm An đâu?”

“Con và cô ấy đang ly hôn…” Quý Hướng Không nói thật, không có giấu diếm.

Giang Uyển Đình sửng sốt.

Bà ta hôn mê hơn một tháng, mới tỉnh lại thì nghe thấy lời khiến bà ta sốc như này: “Tại sao? Nó không chịu được vất vả ở nhà hàng sao?”

“Không phải, là do con.”

Quý Hướng Không mấp máy môi, mở miệng: “Con nảy sinh thiện cảm với người phụ nữ khác…”

Giang Uyển Đình không tin: “Con không có lừa mẹ?”

Lúc đầu, anh muốn chết muốn sống muốn kết hôn với Trần Diễm An, bà ta và Trần Diễm An xảy ra xung đột, anh sẽ hướng về Trần Diễm An vô điều kiện.

Bà ta chỉ có hôn mê một tháng mà thôi, sao lại xảy ra thay đổi lớn như vậy?

“Không có, cô ấy đã rời đi đã ra nước ngoài rồi, cho nên nhà hàng mới đóng cửa.”

Sau đó, Giang Uyển Đình nghĩ trong lòng.

Từ trước đến nay, bà ta đều hy vọng hai người ly hôn, Trần Diễm An không thể sinh con, không tiếp nối hương hỏa cho nhà họ Quý được, nhà họ Quý sẽ không giữ lại nó!

Bây giờ, nó và Hương Không ly hôn, bà ta cũng coi như bớt được một chuyện đau đầu!

Nhưng bà ta lại nghĩ.

“Gia vị của nhà hàng nó biết, nó sẽ không tiết lộ chứ, hoặc có liệu mở nhà hàng không? Vậy lúc nó đi, con không bảo nó viết một tờ giấy bảo đảm cho con sao?”

Quý Hướng Không day trán.

“Mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy không phải là người phụ nữ như vậy. Với lại, cô ấy căn bản không có hứng thú với nhà hàng, bí phương gia vị của mẹ, cô ấy càng không có hứng thú.”

Giang Uyển Đình không tin.

Quý Hướng Không bảo đảm với bà ta, tính cách của Trần Diễm An, anh hiểu, đối với loại việc như nhà hàng, cô luôn không có hứng thú.

“Nhà hàng không thể đóng cửa, đây là sản nghiệp nhà họ Quý để lại.”

“Không có người điều phối gia vị, nhà hàng không thể kinh doanh, sức khỏe của mẹ quá suy yếu, con không thể để mẹ đến nhà hàng, mà những người khác, thiết nghĩ mẹ cũng sẽ không yên tâm.” Quý Hướng Không nói.

Giang Uyển Đình khẽ thở dài một tiếng, nghĩ một lát, ánh mắt bỗng sáng lên, nói: “Hướng Không, con đi!”

Quý Hướng Không cảm thấy bà ta đang nói đùa: “Bây giờ công ty rất bận, còn nữa, một người đàn ông như con sao có thể tới nhà hàng chứ?”

“Trước đây đã nói với con rồi, nhà hàng là ông nội con để lại, khi giao cho mẹ đã dặn dò kỹ, khi Quý Thị khó khăn nhất, nó còn giúp con vượt qua ải khó.”

“Hướng Không, mẹ không nói đùa, nhà hàng mẹ cũng đã kinh doanh mấy chục năm, nó giống như một phần của cơ thể mẹ, nếu mẹ lúc này có thể đứng dậy, chắc chắn quỳ xuống cầu xin con.”

Giang Uyển Đình túm tay của anh: “Con sao có thể không hiểu ý nghĩa của nó đối với mẹ chứ?”

“Con hiểu, nhưng đến nhà hàng, thật sự không thích hợp!” Quý Hướng Không nhíu mày.
 
Chương 1923


Chương 1923

“Không có kêu một mình con ở nhà hàng, bác sĩ nói mẹ một tháng thì có thể xuất viện rồi, đến lúc đó mẹ sẽ trở về nhà hàng.”

Giang Uyển Đình tính toán.

“Trần Diễm An kém như vậy, cũng ở nhà hàng kiên trì được hơn một tháng, con sẽ không ngay cả nó cũng không bằng chứ? Hay là nói, con muốn mẹ quỳ xuống cầu xin con!”

Lông mày của Quý Hướng Không không chỉ nhíu lại, đầu cũng đau.

Nhưng thấy ánh mắt van xin và kiên định của Giang Uyển Đình, anh chỉ đành cắn răng gật đầu.

“Đúng rồi, con không phải là có số điện thoại của Trần Diễm An hay sao? Gọi điện nói nó một tiếng, nói bí phương gia vị mẹ sẽ xin bằng sáng chế, nếu nó dám tự ý sử dụng, mẹ sẽ kiện nó ra tòa.”

Đối với bí phương gia vị, Giang Uyển Đình rất giữ khư khư.

Mi tâm của Quý Hướng Không nhíu lại, khi đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bệnh được đẩy ra.

Thẩm Hoài Dương đi vào, câu nói vừa rồi, anh nghe rõ.

Giang Uyển Đình nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Hoài Dương đến rồi, ngồi đi.”

“Nghe nói bác gái tỉnh rồi nên cháu tới thăm.”

Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương rất lạnh nhạt, sau khi nghe thấy câu nói đó, thái độ đối với Giang Uyển Đình cũng lạnh nhạt.

Quý Hướng Không nhận lấy giỏ hoa quả, muốn rót nước thì Thẩm Hoài Dương giơ cổ tay xem đồng hồ: “Không uống đâu, công ty còn cuộc họp phải tham gia, đợi có thời gian đi.”

Quý Hướng Không tiễn anh ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hoài Dương lên chiếc xe Bentley màu đen, nhưng không có tới công ty, mà về nhà họ Thẩm.

Diệp Giai Nhi đang tưới hoa, Thẩm Hoài Dương nói những lời nghe thấy ở trong phòng bệnh cho cô, ngay lập tức, cô toàn thân trên dưới tức tới bốc hỏa, mắng chửi!

“Xì! Còn xin bằng sáng chế! Diễm An nhà chúng ta trước đây là mười ngón tay không phải chạm nước, cái gia vị rách gì, cho Diễm An, Diễm An còn chê bẩn!”

Mắng một lúc lâu, sau khi phát tiết lửa giận trong lòng ra hết, cô lại mơ màng mở miệng: “Cũng không biết Diễm An bây giờ như thế nào rồi…”

Diễm An bị tổn thương nặng nề như vậy, bây giờ vẫn bình yên vô sự chứ?

Giữa Trần Diễm An và cô chung quy vẫn có khác biệt, lúc đầu Thẩm Hoài Dương có tâm tư kia, cô không thấy kỳ lạ.

Hai người căn bản là kết hôn hợp đồng, trước khi kết hôn, cô cũng biết anh có người trong lòng.

Nhưng Diễm An lại khác, cô ấy và Quý Hướng Không là yêu nhau rồi kết hôn.

Cuối cùng, Quý Hướng Không nói có thiện cảm với một người phụ nữ khác…

Sự đau đớn này, chỉ những người phụ nữ nào trải qua mới biết rốt cuộc đau đớn cỡ nào!

Ở một bên khác.

Paris, Pháp.

Trần Diễm An tìm khách sạn, sắp xếp xong thì đến giờ ăn trưa, cô đi tới nhà hàng.

Cũng không biết là ăn không quen, hay là như nào, cô luôn ra hết, tới khi nôn ra dịch chua.

Cô ôm bụng, cảm thấy rất khó chịu, mình mình cô ở nơi đất khách, lúc này càng thêm khó chịu.

Hết cách, cô tìm bệnh viện gần đó, định làm kiểm tra sức khỏe, bác sĩ là phụ nữ, bảo cô kiểm tra nước tiểu.

Trần Diễm An rất mơ màng, nôn và kiểm tra nước tiểu có quan hệ gì, tuy ngạc nhiên nhưng cô vẫn đi kiểm tra nước tiểu.

Đợi một tiếng sau, bác sĩ gọi tên của cô, cô đi vào.
 
Chương 1924


Chương 1924

“Thưa cô, cô đã mang thai hơn một tháng rồi.” Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi lên, nhìn vào báo cáo.

Mắt của Trần Diễm An trợn to, cô xua tay, sự kinh ngạc này đã làm tan biến vài phần sự trống vắng, cô đơn và đau đớn sâu thẳm trong tim của cô: “Sao có thể nào! Nhất định là sai rồi, kiểm tra sai rồi!”

Trước kia, cô muốn mang thai như vậy, đi bao nhiêu thành phố, nghĩ bao nhiêu cách cũng không có kết quả, bây giờ sao có thể mang thai chứ!

“Tuyệt đối sẽ không sai! Nếu cô không tin, có thể dùng que thử thai thử xem.” Bác sĩ đưa cho cô que thử thai.

Sững sờ cầm lấy, Trần Diễm An đi vào nhà vệ sinh, cô dùng que thử thai, đợi khi nhấc tay lên, tim đập thình thịch nhìn hai vạch xuất hiện ở trên que thử thai.

Cô sững người tại đó, tay không tự chủ mà siết chặt, nhịp tim đang đập nhanh, ngây dại giống như bức tượng.

Mang thai rồi, vậy mà thật sự mang thai rồi, báo cáo không có sai, bác sĩ cũng không có lừa cô, tất cả chuyện này đều là sự thật!

Siết chặt que thử thai, Trần Diễm An đi ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt bác sĩ nở nụ cười: “Chắc chắn rồi chứ?”

Gật đầu, cảm xúc của Trần Diễm An vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, có hơi ngỡ ngàng, có chút sững sờ.

“Nếu bây giờ quả thật đã mang thai, vậy thì sau này đừng đi giày cao gót cao như vậy, rất nguy hiểm.” Bác sĩ lướt nhìn đôi cao got cao 5-6cm dưới chân của cô.

“Được…” Trần Diễm An vẫn ngỡ ngàng đáp lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô lại vội hỏi: “Trước đó không biết mang thai, đã uống rượu, đối với thai nhi liệu có ảnh hưởng gì không?”

Bây giờ, cô hối hận muốn đấm mình hai cái.

“Trước nay nói không rõ được, vẫn là chú ý kiểm tra về sau, nếu chỉ một lượng ít hoặc một hai lần thì không có ảnh hưởng gì.”

Đường phố của Paris mãi mãi tấp lập như vậy, đi qua đi lại đều là xe sang.

Trên người mỗi người đều mặc những bộ đồ vừa tinh tế vừa cá tính, cũng khó trách được, nơi này dù sao cũng là kinh đô thời trang.

Đứng ở trên phố, Trần Diễm An ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời Paris, trong trẻo và ưu thương.

Nếu trước khi ly hôn phát hiện có thai, vậy thì cô nhất định sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ…

Cô thất thần, đưa tay siết chặt chiếc áo khoác, toát lên dáng vẻ mong manh gầy yếu.

Trước đây, cô luôn cho rằng mình không thể mang thai.

Gần như các bệnh viện chữa trị vô sinh hiến muộn đều đã đi hết, làm không ít kiểm tra, thuốc đông và thuốc tây đều uống không ít.

Cô luôn sợ đắng, từ bé ngay cả thuốc tây cũng không uống nổi, giống sẽ muốn mạng của cô vậy.

Nhưng vì chữa trị, vậy thì bịt mũi uống không ít thuốc đông y, mỗi lần sau khi uống xong đều sẽ nhét một viên đường vào miệng, giảm đắng.

Lúc đó, cô thật sự rất muốn con, tâm tâm niệm niệm mong mỏi, nghĩ mà nhâm nhẩm đau từ tận trong xương.

Khi nhìn bé trai và bé gái đáng yêu trên đường, cô sẽ không tự chủ mà tưởng tượng thành con của mình.

Thật ra, trước đó khi chưa ly hôn, cô thật sự muốn nhận nuôi một đứa trẻ.

Bởi vì Giang Uyển Đình kiên quyết phản đối, cho nên cuối cùng cũng từ bỏ.

Cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Quý Hướng Không, nhưng cô nghĩ, ngòi châm trong cuộc ly hôn của hai người nên là cô không thể mang thai.
 
Chương 1925


Chương 1925

Dù sao, địa vị giống như nhà họ Quý, không có con là chuyện không thể.

Quý Hướng Không bây giờ bảo vệ cô, đối đầu với Giang Uyển Đình.

Nhưng đợi tới một ngày khi không kiên trì được nữa, hai người có lẽ sẽ đối mặt với tình cảnh ly hôn.

Nhưng duy nhất không ngờ, nguyên nhân ly hôn hiện nay lại là anh có cảm giác, có thiện cảm với người phụ nữ khác!

Nghĩ lại, có lẽ ý của ông trời là kêu cô ly hôn.

Nếu không cũng sẽ không để cô sau khi ly hôn mới phát hiện mình mang thai.

Thì ra, trong âm thầm mọi chuyện đều tự có sắp xếp, không muốn để cô quá buồn, cho nên ban cho cô một đứa con.

Đối với bỏ hay giữ đứa trẻ này, căn bản không cần thời gian quá lâu để suy nghĩ.

Đứa trẻ này, cô muốn!

Trước đây, là cầu mà không được, bây giờ có cơ hội, không có lý nào lại từ bỏ, hơn nữa cô cũng sợ, sợ mình sau này sẽ không mang thai được nữa.

Dù sao cô khó mang thai như vậy, nguy hiểm như vậy, cô không gánh nổi!

Với năng lực của Trần Diễm An, nuôi một đứa trẻ vẫn là không thành vấn đề.

Đứa trẻ này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Quý Hướng Không, nó họ Trần, không phải họ Quý, đây là con của cô!

Dưới chân mang đôi cao gót 5-6cm, Trần Diễm An đi tới trung tâm thương mại ở gần đó.

Sau này, giày cao gót không thể tiếp tục đi nữa, phải đi giày đế bằng.

Cô một lần mua hắn mấy đôi giày đế bằng, sau đó thì về khách sạn.

Paris quả thật rất đẹp, cũng rất lãng mạn, chỉ là không thích hợp với cô hiện tại.

Với tâm cảnh hiện nay của cô, ở lại đây không thích hợp, đợi một ngày sau khi cô có tâm tư muốn ổn định, cô sẽ ở lại nơi này.

Bây giờ, cô vẫn muốn đi du lịch, du lịch một cách tự do tự tại, một chuyến du lịch một mình…

Tin tức mang thai, cô trước mắt không muốn nói cho bất kỳ ai, đợi về sau muốn nói thì sẽ nói.

Trần Diễm An luôn tùy hứng, bắt đầu một cuộc hôn nhân, cô chưa từng nghĩ sẽ kết thúc, cuối cùng vẫn kết thúc rồi…

Thành phố S.

Quý Hướng Không tưởng rằng Giang Uyển Đình bảo anh ta tới nhà hàng là nói đùa, không ngờ bà ta hoàn toàn làm thật, không hề đùa.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Giang Uyển Đình gọi điện cho Quý Hướng Không, bảo anh đến nhà hàng.

Quý Hướng Không nói: “Ngày mai đi, nhà hàng đóng cửa thêm một ngày nữa, công ty hôm nay có cuộc họp rất quan trọng.”

“Trên dưới công ty của con có bao nhiêu người, trừ con còn có phó tổng giám đốc, giám đốc bộ phận, lẽ nào bọn họ đều là ăn rồi ngồi chơi sao?”

Giang Uyển Đình nói: “Bắt buộc phải đi, nhà hàng đóng cửa quá lâu không ổn, người ta còn tưởng sập tiệm rồi.”

 
 
Chương 1926


Chương 1926

Nheo mắt lại, trong lòng Quý Hướng Không đấu tranh kịch liệt.

Anh là tổng giám đốc của Quý Thị, bây giờ lại phải làm đầu bếp ở nhà hàng, nếu truyền ra ngoài, uy tín của anh ta ở đâu?

Nhưng Giang Uyển Đình nói rất kiên quyết, căn bản không có cơ hội thương lượng, trừ phi anh thật sự muốn Giang Uyển Đình tức phát bệnh.

Quý Hướng Không hết cách, kiên trì đến cùng, anh mặc bộ vest phẳng phiu, đi tới nhà hàng.

Nhân viên nhà hàng nhìn thấy anh thì đều lộ vẻ kinh ngạc sửng sốt, nhưng thần sắc của Quý Hướng Không rất lạnh nhạt, không có bao nhiêu cảm xúc mà đi vào bếp.

Giang Uyển Đình đưa anh bí phương, nói là lát nữa sẽ ngồi xe lăn tới chỉ dẫn anh.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, y tá đẩy Giang Uyển Đình đi vào.

Quý Hướng Không cởi áo vest trên người ra, chỉ mặc áo sơ mi.

Giang Uyển Đình ngồi ở bên cạnh, nói từng thứ gia vị, bảo Quý Hướng Không lấy theo thứ tự, sau đó cân kỹ càng, rồi bỏ vào trong chiếc nồi sắt to, bắt đầu tiến hành khuấy.

Khả năng lĩnh ngộ của Quý Hướng Không không thấp, khi làm những chuyện này không có tay chân luống cuống, mà điềm nhiên mà có trình tự.

Thấy vậy, trên gương mặt của Giang Uyển Đình lộ thần sắc vui vẻ và đắc ý.

So với con trai của bà ta, Trần Diễm An rõ ràng quá kém!

Sau đó, là khuấy, khuất không nhanh không chậm, nhưng lại tốn thể lực.

Quý Hướng Không vừa bắt đầu không có cảm giác quá nhiều, cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng đến trưa thì bắt đầu có phản ứng rồi.

Thời tiết trưa tháng bẩy phải gọi là nóng rực, mặt trời tỏa nhiệt như thiêu như đốt, cho nên bên bếp lửa càng không cần phải nghĩ.

Trên người Quý Hướng Không mặc áo ngắn tay, nhưng vẫn mồ hôi làm ướt lưng.

Càng huống chi, áo ngắn tay đã bị mồ hôi làm ướt sũng, dính vào người.

Anh đưa tay lau mồ hôi trên mặt, gương mặt bị ánh lửa chiếu đỏ rực, vừa nóng vừa khó chịu.

Giang Uyển Đình lại còn có yêu cầu, tuyệt đối không thể rời khỏi nồi sắt, nếu không gia vị trong nồi sẽ cháy, nhất định phải không ngừng khuấy.

Cuối cùng đã khuấy xong gia vị, sau đó là nghiền nhỏ, cối đá nghiền rất nhỏ, mà Quý Hướng Không lại tay to, cho nên chỉ mài ở mép tay, làm cho tay vừa đỏ vừa sưng.

Cả một nồi gia vị, phải từng chút nghiền nhỏ.

Quý Hướng Không ngồi quá lâu thì cảm thấy eo rất đau, hết cách, anh lại đứng dậy, đứng quá lâu, chân cũng sẽ tê.

Cho nên cả quá trình cứ ngồi xuống, rồi đứng lên, đứng lên rồi ngồi xuống, đổi luân phiên.

Đợi khi làm xong hết gia vị thì đã 6 giờ tối.

Giang Uyển Đình lại bảo anh lái xe đưa gia vị đến công ty con, quay về thì tính toán sổ sách.

Sau khi làm xong toàn bộ thì đã hơn 9 giờ tối, tùy tiện ăn một ít đồ ăn tối ở nhà hàng, Quý Hướng Không lái xe về nhà họ Quý.

Nước ấm trong phòng tắm đã được mở sẵn, nằm vào trong, anh tẩy đi sự mệt mỏi toàn thân, lúc này hậu di chứng mới tới, cánh tay vừa đau vừa nhức, đặc biệt là lòng bàn tay, bị cối đá miết cho sưng đỏ.
 
Chương 1927


Chương 1927

Mới nằm xuống giường, giám đốc của công ty lại gọi điện tới, có vài văn kiện cần anh xem, rồi đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngày mai đương nhiên vẫn không thể tới công ty, cho nên Quý Hướng Không bảo trợ lý lái xe tới chỗ giám đốc lấy về, sau khi xem thì ký tên.

Xử lý xong văn kiện, kim đồng hồ trên đồng hồ thạch anh đã chỉ 11 giờ, anh quả thật rất mệt, móc ra điếu thuốc hút, sau đó nghỉ ngơi.

Sáng sớm.

Giang Uyển Đình đã đợi anh ở nhà hàng, nhìn thấy anh chưa tới, trực tiếp gọi điện thúc giục.

Nhân viên trong nhà hàng đều rất tò mò, trước đây người đến nhà hàng mỗi ngày không phải là mợ chủ hay sao? Bây giờ sao lại biến thành tổng giám đốc?

Chuyện Quý Hướng Không đến nhà hàng giúp, Diệp Giai Nhi biết, cô cười lạnh: “Đáng đời! Anh ta nên tới nhà hàng! Cũng nên biết việc của nhà hàng khổ cỡ nào, mệt cỡ nào, bẩn cỡ nào! Nếm thử những khổ sở mà Diễm An của chúng ta lúc đầu phải chịu!”

Gia vị cần điều phối không ngừng tăng nhiều, bởi vì lượng tiêu thụ đang tăng lên, cho nên cũng đồng nghĩa lượng gia vị cần điều phối tăng nhiều, nhà bếp sẽ càng bận.

Quý Hướng Không nhíu chặt mày, nói với Giang Uyển Đình: “Mẹ, mua một cái máy thì như nào, hiệu suất của lượng gia vị điều phối chắc chắn sẽ tăng lên!”

“Nhà hàng khác cũng sớm đã đổi sang máy móc, cũng chỉ có nhà họ Quý chúng ta còn duy trì thủ công, người khuấy thủ công gia vị cho ra rất thơm, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhà họ Quý luôn làm thủ công, cho nên mua máy móc làm cái gì?”

Khuấy, nghiền, đưa gia vị, đối chiếu sổ sách, buổi tối trở về nhà họ Quý còn phải xử lý văn kiện gấp của công ty, sự vất vả đó, người khác thật sự không thể hiểu được.

Cho nên, những ngày này Quý Hướng Không về cơ bản là ngả người là ngủ.

Ngày hôm đó, không dễ gì thời gian kết thúc sớm hơn một chút, Trần Vu Nhất cũng gọi điện trước, cho nên đi tới quán bar.

“Nghe nói cậu Quý bây giờ đổi sang kinh doanh nhà hàng, hơn nữa còn là đầu bếp cầm xẻng, phỏng vấn một chút, cảm thấy như thế nào?” Trần Vu Nhất cố ý nói.

“Đừng kháy nữa.”

Quý Hướng Không đẩy anh ta hai cái, nằm ra sô pha, cầm một ly rượu uống cạn.

“Nếu có thể, tôi thật sự sẽ chọn đóng nhà hàng.”

Thẩm Hoài Dương liếc nhìn anh hai lần, không đưa ra bất cứ bình luận nào.

Trần Vu Nhất ngược lại nhướn mày lên, hỏi: “Tại sao, nghe nói kinh doanh rất hot mà!”

“Nếu gia vị của nhà hàng là người có chuyên môn tới điều phối đương nhiên không ảnh hưởng, nhưng vấn đề mấu chốt là bây giờ tôi làm!”

Quý Hướng Không lại buồn bực uống uống rượu.

“Trời còn chưa sáng thì phải đến nhà hàng, đợi khi từ nhà hàng trở về thì đã là buổi tối, về tới nhà họ Quý thì còn phải xử lý văn kiện gấp, ngay cả thời gian đến công ty cũng không có, huống chi là đi uống rượu và giải trí.”

Anh vừa nhấc tay, Trần Vu Nhất bèn nhìn thấy rìa lòng bàn tay sưng đỏ: “Do phối gia vị gây ra?”

Quý Hướng Không hừ nhẹ: “Cậu nghĩ đi, tối nay để tôi thoải mái hoàn toàn!”
 
Chương 1928


Chương 1928

Thẩm Hoài Dương từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc.

Đối với sự vất vả mà Quý Hướng Không nhận được anh không có lời nhận xét, nếu cứ phải đưa đánh giá, vậy thì anh sẽ nói đáng đời.

Tính cách của Trần Diễm An ai cũng biết, tính tình của cô rất nóng nảy, cũng thích chơi, càng thích cuộc sống về đêm của thành phố, từ bé cũng là không phải chạm tay vào chuyện gì.

Người giống như cô vậy mà có thể kiên trì, đè nén bản tính của mình để làm việc ở nhà hàng hơn một tháng, cô tại sao phải vậy chứ?

Ở lần gặp mặt cuối cùng đó, anh đã nhìn thấy vết chai sần ở lòng bàn tay của Trần Diễm An.

Cô luôn bảo vệ rất tốt đối với tay của mình, để sinh ra vết chai sần đó, đương nhiên là do nghiền gia vị gây ra.

Nhưng không có ai từng nghe thấy một câu oán thán của cô.

Cho nên, Diệp Giai Nhi sau khi nhìn thấy, trở về trong lòng rất khó chịu, cô cảm thấy Trần Diễm An sống vất vả lại không vui.

Bởi vì không thể sinh con, thái độ của mẹ Quý đối với cô ai cũng nhìn thấy.

Nhưng Trần Diễm An chọn bỏ qua, câu được câu chăng mà ứng phó cho qua, cộng thêm ngày ngày đi tới nhà hàng làm những công việc vất vả như thế, không thể khiến người ta không đau lòng.

Thẩm Hoài Dương chỉ muốn nói với anh một câu, tình cảnh như này là chính cậu ta để lại cho cậu ta, nhưng cần gì phải nói?

Quý Hướng Không nói thiện cảm đối với người phụ nữ khác, nhưng anh cảm thấy không đáng cho Trần Diễm An.

Trước đây khi hai người ở bên nhau, Thẩm Hoài Dương không coi trọng Trần Diễm An.

Tính cách của cô quá nóng nảy, hơn nữa quá điên, nhìn là bị chiều hư, không thể chịu khổ, nhung biểu hiện về sau của Trần Diễm An lại khiến anh có cái nhìn khác về cô.

Cô là một người phụ nữ rất tốt, người không xứng với cô là Quý Hướng Không!

Tuy Quý Hướng Không không ngoại tình, sau khi có tâm tư đối với người phụ nữ khác cũng thẳng thắn với Trần Diễm An, cho cuộc hôn nhân sự tôn trọng nên có.

Nhưng sự đau đớn mang tới đó lại hoàn toàn tổn thương Trần Diễm An, tổn thương khắp người.

Thẩm Hoài Dương đứng dậy, nói: “Có việc, tôi đi trước.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Sau đó thì anh rời đi, không có cùng hai người uống rượu nữa.

Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất là khác nhau, Trần Vu Nhất lúc đầu là ở phương diện thân thể xác thịt, trong lòng là có tình cảm đối với Thân Nhã.

Quý Hướng Không thì lại đích thân mở miệng bày tỏ mình có thiện cảm với người phụ khác, đây là ở phương diện tâm lý.

Nếu cậu ta có một phần tình cảm muốn theo đuổi khác, anh cần gì phải nói nữa, nói nhiều cũng có khiến Trần Diễm An trở nên đáng thương hơn mà thôi.

Suy cho cùng là tình yêu của người khác, anh có thấy bất mãn như nào cũng không thể tham gia vào.

Trần Vu Nhất nhìn sang Quý Hướng Không: “Ngày mai đi đánh golf thì như nào?”

“Không có thời gian, không có tâm trạng, không có thể lực.”

Quý Hướng Không xua tay, anh bây giờ không có hứng thú với cái gì.

“Cánh tay và bàn tay đều đau nhức, có thời gian đánh golf thì tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom