Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1324: Chương 1324


CHƯƠNG 1324
Bác sĩ không kiềm được cũng quay sang liếc nhìn người đàn ông trầm ổn, nho nhã này, bác sĩ quá tinh mắt nên từ khi vào đây đã chú ý ngay tới anh.

Anh còn kiên nhẫn chờ đợi hơn so với tưởng tượng, chốc chốc lại quay sang nói nhỏ với vợ gì đó, khóe miệng lúc nào cũng mang theo nụ cười.

Thân Nhã cũng thích bất ngờ, cho dù là con trai hay con gái thì cô đều yêu, lúc trước cô đã mất đi một đứa con nên sẽ dồn càng nhiều tình yêu thương cho đứa con này.

Khi kiểm tra, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong bụng của cô, Hoắc Đình Phong cảm thấy rất thần kỳ, lúc trước anh không nghĩ rằng sinh mạng là một sự tồn tại thần kỳ như vậy.

Anh nhìn tập trung đến mức mơ màng, cho đến khi Thân Nhã gọi anh mấy lần thì anh mới hoàn hồn lại được, ánh mắt dừng trên đống máy móc: “Đứa bé nghịch ngợm giống em…”
Thân Nhã không nhịn được cười: “Đứa bé còn chưa được sinh ra mà anh đã biết là nghịch ngợm giống em, hơn nữa em đâu có nghịch.


Hoắc Đình Phong chỉ nở một nụ cười mê người rồi hỏi bác sĩ hình chụp, anh định mang về xem rồi gửi qua cho mẹ Hoắc và ông cụ.


Còn Thân Nhã lại cảm thấy mất mặt muốn chết, chỉ là một tấm hình thôi mà, có gì đáng để anh khoe khoang như vậy chứ?
Nhưng đàn ông lại thấy vui vì chuyện này, ra khỏi phòng siêu âm rồi mà vẫn không ngừng cười.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc ra khỏi bệnh viện, hai người lại nhìn thấy Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc, cánh tay của Cát Mỹ Ngọc bị thương nên tới bệnh viện khám.

Thân Nhã không chào hỏi Trần Vu Nhất, lúc đối diện với Cát Mỹ Ngọc mới chào một tiếng dì.

Đương nhiên là Cát Mỹ Ngọc cũng nhìn thấy Hoắc Đình Phong và nhìn thấy cả cái bụng đang phình lên của Thân Nhã, lập tức hiểu ra: “Tới bệnh viện kiểm tra sao?”
“Vâng.

” Cô cười: “Chúc dì sớm ngày khỏe mạnh, dì chú ý giữ gìn thân thể, chúng tôi đi trước đây.



Bàn tay to với những khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong để lên eo cô, nụ cười trên khuôn mặt không đậm cũng không nhạt, rơi lên người cô nhẹ nhàng như nước.

Lúc bọn họ đi rồi, chỉ để lại bóng lưng, Trần Vu Nhất đứng trân trân nguyên tại chỗ, nhất thời quên cả cử động.

Chua xót, lạc lõng, đau lòng, bất lực, xót xa tất cả cùng xuất hiện một lúc, cuộn trào trong lồng ngực của anh ta.

Anh ta cứ tưởng rằng cô sẽ chỉ mang thai con của một mình anh ta, nhưng không ngờ bây giờ lại nhìn thấy cô mang trong người đứa con của một người đàn ông khác, lại còn cười hạnh phúc như vậy.

Có thể không đau sao? Đau chứ, đau giống như bị từng dao, từng dao cắt vào, máu thịt lẫn lộn, cay đắng không? Mũi nghẹn đến mức hô hấp không thông, mắt muốn chảy nước.

Cát Mỹ Ngọc gọi anh ta rồi nói
“Đi thôi, lúc nó có bầu đi khám thai, con chưa từng đi cùng nó lần nào, lúc đó nó có thai cũng là 5 tháng, nó chụp hình mang về cho mẹ xem, nó, lúc nói cho mẹ về tình hình của em bé, hai mắt nó sáng rực lên, mẹ hỏi nó đã nói cho con biết chưa? Thì nó nói con rất bận, lúc nào cũng mệt, lúc ở trong phòng ngủ con nằm xuống là ngủ, nó còn chưa kịp nói gì, có khi con lại ngủ luôn trong phòng sách, nó sợ làm phiền đến con, lại nói dù sao đứa trẻ này về sau cũng được sinh ra, đến lúc đó con nhìn thấy sẽ càng cảm thấy mới lạ hơn, chỉ là con không đợi được tới lúc đó.


Những lời mẹ nói không khác gì lại đâm một nhát thật mạnh vào tim của anh ta, anh ta chập choạng, đứng không vững, sau đó nói: “Mẹ, con muốn yên tĩnh một mình…”
Cát Mỹ Ngọc vỗ vai anh ta rồi rời khỏi đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1325: Chương 1325


CHƯƠNG 1325
Khoảng thời gian khi cô mang thai, anh ta và Lâm Nam Kiều tình cảm đang nồng nhiệt, về tới nhà đối diện với cô trong lòng lại thêm mấy phần chán ghét.

Cô cũng nói có chuyện muốn nói nhưng anh ta chỉ toàn nói mình mệt, sau đó cô lại nói, anh nằm xuống để em mát xa cho.

Cô đã làm những điều đó, còn anh ta thì đã làm được những gì.

Anh ta không đi được, cũng không muốn đi, ngồi xuống chiếc ghế dài, vùi đầu vào giữa hai chân, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe miệng, cuối cùng thì anh ta cũng bỏ lỡ cô.

Bệnh viện gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều nói rằng đã có kết quả xét nghiệm, bảo cô ta tới lấy báo cáo, nhưng Lâm Nam Kiều không chờ được nữa liền nói thẳng: “Anh nói cho tôi biết trước kết quả là thế nào đi, chiều tôi qua sau.



Bác sĩ xem rồi nói: “Kết quả xét nghiệm ra không đồng nhất với chủ nhân của sợi tóc, cô Lâm, chiều nay cô tới lấy kết quả xét nghiệm đi.


Lâm Nam Kiều sững sờ, ngơ ngác, điện thoại rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn, giống như có thể đập thẳng vào đáy lòng cô ta…
Lúc này cô ta rất hoảng sợ và hoang mang, cô ta giống như một con ruồi không đầu, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng và lối ra, chỉ có thể va đập loạn xạ bên trong căn phòng nhốt mình.

Trái tim cùng những gân xanh trên đầu không ngừng co giật, huyết quản muốn nổ tung, hai tay Lâm Nam Kiều vò loạn xạ tóc mình, kêu lên thất thanh!
Vì sao! Vì sao! Vì sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy! Vì sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy! Vì sao lại khiến cô ta sống không bằng chết!
Buổi tối hôm trước cô ta ngủ với Trần Vu Nhất, tối hôm sau lại phát sinh quan hệ với Cố Thanh Thành, theo lý mà nói cả hai người đều có khả năng, nhưng tại sao lại là Cố Thanh Thành chứ.

Nếu là của Trần Vu Nhất thì đương nhiên hai người sẽ không ly hôn, hơn nữa còn có thể lấy được tiền, vẹn cả đôi đường.

Nhưng bây giờ lại là của Cố Thanh Thành, cô ta nên làm thế nào đây?

Không ai có thể giúp cô ta, chuyện thế này cũng không thể để lộ cho người khác biết, cho dù là Hàn Thu Trúc, người có quan hệ gần gũi nhất với cô ta, cô ta chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, sắp chết đi được!
Nhưng kết quả xét nghiệm lại không thể không lấy, không còn cách nào khác, cô ta lập tức ngồi xe bus đến thành phố B, lúc tới lấy kết quả, cô ta không kìm được hỏi đi hỏi lại bác sĩ ba lần xem kết quả có thật là vậy không.

Bác sĩ khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng chắc chắn không có vấn đề gì.

Cô ta về đến nhà họ Trần cũng đã là nửa đêm, báo cáo kiểm tra vẫn để ở trong túi, cô ta lên lầu đi về phòng, cẩn thận xem lại kết quả kiểm tra một lần nữa.

Kết quả trên đó không thể rõ ràng hơn, đứa con trong bụng cô ta đúng là không phải của Trần Vu Nhất mà là của Cố Thanh Thành.

Trong lúc đau lòng, cô ta không khỏi oán trách, vì sao Trần Vu Nhất lại không được chứ?
Trực giác mách bảo cho cô ta rằng kết quả kiểm tra không thể để lại bên người, càng không thể để trong túi, nếu không việc bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian, nhất định sẽ gây ra họa.

Không thể xé nhỏ ra, quá nhiều vụn giấy sẽ thu hút sự chú ý của người khác, vậy cách tốt nhất chỉ có thể là đốt nó đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1326: Chương 1326


CHƯƠNG 1326
Lâm Nam Kiều tìm bật lửa rồi tìm một cái cốc thủy tinh, cho kết quả kiểm tra vào trong đó rồi châm lửa đốt, từng luồng khói đen bốc lên làm cô ta hơi cay mũi.

Ngay sau đó, cô ta đổ hết đống tro đã đốt vào bồn vệ sinh, ấn nút xả để nước cuốn trôi tất cả.

Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Nam Kiều rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra thì tự nhiên đã nhìn thấy Trần Vu Nhất xuất hiện ở trước mặt, làm cô ta giật mình, tim đập thình thịch.

Cô ta lén hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình sau đó mới lên tiếng, trong giọng nói có sự vui mừng không kiềm chế được: “Tối nay anh về phòng ngủ ngủ rồi sao?”
“Lấy ít tài liệu…” Thái độ của Trần Vu Nhất rất lạnh lùng, sau đó anh ta lại cau mày chán ghét vì trong phòng toàn mùi cháy: “Cô đốt gì trong phòng vậy?”
Lâm Nam Kiều hơi run rẩy rồi mới nói: “Một ít giấy bỏ.


Trần Vu Nhất không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô ta, bị nhìn tới phát sợ, Lâm Nam Kiều nhìn đi nơi khác, đánh trống lảng: “Anh cần tài liệu gì em tìm giúp anh.


“Không cần.


” Anh ta không nhìn nữa, lấy tài liệu trong ngăn kéo ra rồi bỏ đi.

Người Lâm Nam Kiều rũ ra, cô ta vô cùng hối hận, vì sao vừa nãy lại mang báo cáo xét nghiệm về chứ, đáng lẽ ra cô ta nên vứt ở bên ngoài.

Thực ra vứt ở bên ngoài cũng không yên tâm, danh tiếng của Trần Vu Nhất quá lớn, nếu bị người khác nhìn thấy thì lại càng không thể giải thích, chi bằng tự đem về đốt đi.

Chỉ dựa vào một chút mùi giấy cháy có lẽ anh ta cũng không đoán ra được gì, nghĩ đến đây Lâm Nam Kiều lại tạm thời cảm thấy yên tâm, nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Buổi tối người giúp việc chuẩn bị bữa tối, Trần Vu Nhất không có ở nhà, nói là đã tới quán bar, Cát Mỹ Ngọc đi đánh mạt chược, nhà họ Trần chỉ còn lại một mình cô ta.

Lâm Nam Kiều cảm thấy như vậy cũng không tồi, một mình cô ta ở nhà lại càng tự do thoải mái.

Tới lúc chuẩn bị ăn cơm thì Cố Thanh Thành đến, tự nhiên lại có thêm Trần Bội Linh.

Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, mối quan hệ của Lâm Nam Kiều và Trần Bội Linh lao thẳng từ trên xuống dưới, bây giờ gặp mặt cũng không chào hỏi nhau.

Tới đúng giờ cơm nên đương nhiên sẽ cùng nhau ăn, Trần Bội Linh không nhìn thấy Cát Mỹ Ngọc, sau khi hỏi người giúp việc thì ra khỏi nhà họ Trần.


Thế là trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Lâm Nam Kiều và Cố Thanh Thành.

Cả hai người cùng ngồi ăn tối, không nói năng gì, không khí vô cùng yên tĩnh.

Một lúc sau, Lâm Nam Kiều định thăm dò một chút, liền nói: “Nếu như có một người phụ nữ mang thai con của anh thì sao?”
Ban đầu Cố Thanh Thành hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhận ra là cô ta đang hỏi mình, anh ta nhún vai, nói thẳng: “Phá đi thôi.


“Nếu như người phụ nữ kia không đồng ý thì sao?” Quả nhiên là một tên đàn ông bạc bẽo.

“Với địa vị của nhà họ Trần và nhà họ Cố ở thành phố S, người phụ nữ kia không kiếm được một chút lợi nào đâu.

” Cố Thanh Thành nói tiếp: “Trần Bội Linh cũng không phải là loại ăn chay đâu.


Lâm Nam Kiều đang đắn đo một chuyện, trong lòng cô ta cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như một ngày nào đó Trần Vu Nhất phát hiện ra đứa bé trong bụng cô ta không phải là của anh ta mà là của Cố Thanh Thành thì chẳng cần phải nhắc hậu quả đang chờ cô ta là gì.

Chuyện ly hôn chắc chắn sẽ không thể thoát được, thêm với cách đối xử hiện tại của anh ta đối với cô thì sau khi ly hôn, cô ta chắc chắn không lấy được bao nhiêu tiền.

 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1327: Chương 1327


CHƯƠNG 1327
Giờ lại phải nói lại đến Cố Thanh Thành, anh ta không có một chút trách nhiệm và khả năng gánh vác nào, lúc nào cũng bị ba và Trần Bội Linh khống chế.

Ba anh ta không thể đồng ý với việc anh ta vì một người phụ nữ mà trở mặt với cả nhà họ Trần, còn Cố Thanh Thành cũng chỉ biết nghe theo, cho dù đó là vì tiền bạc.

Vậy nên đừng hòng nghĩ đến chuyện loại đàn ông này sẽ một đối xử một lòng một dạ với phụ nữ, chuyện này là không thể nào, cô ta cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng có thể dùng đứa trẻ trong bụng để ràng buộc Cố Thanh Thành.

“Tôi đang có thai con của anh.

” Lâm Nam Kiều thấp giọng nói, trần thuật lại một sự thật.

Cố Thanh Thành tưởng rằng là cô ta đang nói đùa, cảm thấy chuyện này là không thể.

Lâm Nam Kiều lấy điện thoại ra, bên trên có một bức ảnh, là kết quả xét nghiệm mà cô ta đã lưu lại, cô ta đưa cho Cố Thanh Thành xem.


“Vì sao cô không uống thuốc tránh thai?” Lúc này Cố Thanh Thành mới bắt đầu quan tâm, anh ta nhìn phần kết quả.

“Tôi nằm mơ cũng muốn có con với Trần Vu Nhất, ngày hôm trước tôi mới ngủ với anh ta, sau đó tôi lại bị anh tính kế, làm sao tôi có thể đi uống thuốc tránh thai chứ?” Lúc nói ra câu này, Lâm Nam Kiều nghiến răng ken két, thậm chí còn có cả suy nghĩ muốn giết chết Cố Thanh Thành.

Cố Thanh Thành hơi hoảng sợ: “Bây giờ làm thế nào? Chuyện này nhất định không thể để cho người nhà họ Trần biết, nếu không cả tôi và cô đều không còn đường sống đâu!”
“Nói thừa! Chuyện này còn phải cần anh nhắc sao?” Lâm Nam Kiều đương nhiên biết chuyện này: “Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi khi nào trong lòng tôi có đáp án cụ thể thì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, khoảng thời gian này anh đừng liên lạc với tôi, tránh để lộ dấu vết.


Cố Thanh Thành đồng ý, quả nhiên là anh ta nhận lời, anh ta không có việc gì làm tìm tới cô ta gây chuyện, bây giờ thì hay rồi.

Đến khi Trần Bội Linh và Cát Mỹ Ngọc bước vào thì hai người đang yên lặng ăn tối, không trao đổi, nói năng gì với nhau.

Một mình ở lại trong phòng, Lâm Nam Kiều suy nghĩ rất nhiều, cô ta cảm thấy bây giờ làm sao để lấy được tiền từ chỗ của Cố Thanh Thành mới là việc chính, chuyện về sau cứ để từ từ tính.


Lúc xuống nhà rót nước, cô ta vô tình gặp Cố Thanh Thành một mình ở phòng khách, lúc lướt qua nhau, cô ta buông ra một câu: “18 tỷ.


Cố Thanh Thành nhướng mày.

“Đừng có nói với tôi là anh không có 18 tỷ, anh đừng quên là tình hình hiện giờ đều là do anh tạo ra, nếu không thì chúng ta cùng nhau chờ chết thôi, trước 6 giờ chiều của 5 ngày nữa.

” Nói tới đây, cô ta bỏ đi.

Chỉ có 18 tỷ, chẳng lẽ cậu chủ của nhà họ Cố lại không có số tiền này sao, cô ta không tin!
Đương nhiên là Cố Thanh Thành có 18 tỷ, chuyện này anh ta cũng muốn nhanh chóng giải quyết nên cũng đồng ý.

Lâm Nam Kiều vẫn chưa đưa số tài khoản cho anh ta, mấy hôm nữa cô ta định ra ngân hàng một chuyến để làm một cái thẻ ngân hàng mới mà chủ thẻ không phải là cô ta, mục đích là vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.

Vừa hay mấy hôm nay bà nội đến thành phố S, cô ta bảo em họ dẫn bà nội đi làm thẻ là được.

Trong lòng cô ta đã tính toán hết sức rõ ràng, chi tiết và cẩn thận cho kế hoạch này.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1328: Chương 1328


CHƯƠNG 1328
Trần Vu Nhất về hơi muộn, uống tới say quắc cần câu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm tên của Thân Nhã.

Cát Mỹ Ngọc thật muốn dội cho anh ta một thùng nước, cũng là để cho ta anh tỉnh ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trần Vu Nhất tỉnh lại, anh ta đang nằm trong phòng của Cát Mỹ Ngọc, đầu đau như búa bổ, anh ta cũng không biết vì sao tối qua mình lại mơ mơ màng màng vào đây ngủ.

Cát Mỹ Ngọc bước vào, bưng cho anh ta một bát canh giải rượu: “Mấy hôm nay mẹ nghe bác sĩ nói, không cần tới bốn tháng đâu, chỉ cần hai tháng, dùng gai nhau của thai nhi cũng kiểm tra được, kết quả cũng vô cùng chính xác.


“Vậy ạ?” Trần Vu Nhất uống bát canh giải rượu kia.

“Vậy nên con muốn làm thế nào thì tự liệu mà làm.

” Cát Mỹ Ngọc không nói nhiều.

Đôi mắt Trần Vu Nhất thâm sâu và âm u, bên trong đó rất sâu, không ai biết được trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ những gì.


Cả ngày hôm sau anh ta không tới công ty mà ở trong nhà họ Trần, Lâm Nam Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh ta lại không tới công ty.

Nhưng cô ta cũng xin nghỉ, hôm nay em họ sẽ dẫn bà nội đi làm thẻ ngân hàng, cô ta còn đang chờ.

Nhưng Trần Vu Nhất ở nhà thì cô ta cũng không tiện ra khỏi cửa, nếu không sẽ dễ bị chú ý.

“Em muốn uống sữa, anh có muốn uống một ly nước ấm không?” Lâm Nam Kiều hỏi Trần Vu Nhất đang ngồi trên sofa.

Trong lòng cô ta vẫn còn giữ một suy nghĩ cuối cùng, đó là hai người bọn họ có thể tốt đẹp như cũ.

“Ừm.

” Trần Vu Nhất không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn dán lên TV để xem trận đấu đang phát sóng.

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nam Kiều vô cùng vui vẻ, có trả lời là tốt rồi, như vậy còn hơn là im lặng phớt lờ.


Cô ra rót một cốc sữa rồi lại rót một cốc nước để trên bàn, chuẩn bị cùng anh ta xem trận đấu bóng, tăng thêm tình cảm, cô ta còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, là em họ gọi điện tới.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta đi ra xa hai bước để nhận điện thoại, quay lưng lại với Trần Vu Nhất.

Trần Vu Nhất hơi nhìn lên, ánh mắt không lấy gì làm mặn mà lướt qua bóng lưng cô ta rồi tự nhiên lại cầm cốc sữa lên lắc nhẹ, làm sữa bên trong gợn sóng lăn tăn.

Một lát sau, Lâm Nam Kiều đứng dậy, khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô ta bưng cốc sữa lên, chậm rãi uống, cũng lâu lắm rồi hai người không được yên bình như vậy.

Anh ta xem đấu bóng cả ngày, còn cô ta ngồi bên cạnh đọc báo hoặc là mua sắm trên máy tính, thời gian một ngày vô thức trôi qua.

Bình thường chưa tới mười giờ tối Lâm Nam Kiều sẽ không ngủ, nhưng hôm nay không biết có gì khác thường mà mới hơn 9 giờ, cô ta đã buồn ngủ cô không chịu được, đi về phòng ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.

Trần Vu Nhất nhìn cánh cửa phòng, nheo mắt quay người đi xuống nhà, ngồi trên sofa tiếp tục xem bóng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Nam Kiều tỉnh dậy, nhìn thời gian, không ngờ đã là 7 giờ rưỡi, cô ta lập tức đi đánh răng, đồ ăn sáng cũng không kịp ăn cứ thế đi xuống dưới nhà.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1329: Chương 1329


CHƯƠNG 1329
Trần Vu Nhất vẫn chưa đi, anh ta đang uống cà phê, nhìn thấy cô ta liền nói: “Cùng đi đi, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.


Lâm Nam Kiều lập tức rất vui mừng, mặc dù mới qua một ngày nhưng cô ta cảm thấy quan hệ giữa hai người đang dần dần trở nên thân mật, gần gũi trở lại, đây là một chuyện tốt.

Ngồi trên xe, Trần Vu Nhất khởi động xe, sau đó nói: “Mấy ngày nữa dành chút thời gian đi bệnh viện kiểm tra.


Lâm Nam Kiều sững sờ: “Kiểm tra gì?”
“Kiểm tra thai nhi.

” Trần Vu Nhất trả lời, bàn tay xoay vô lăng của xe.

Cô ta ngơ ngác ngồi nguyên một chỗ, đúng là không kịp trở tay, Lâm Nam Kiều vẫn còn đang giả vờ, khuôn mặt đáng thương, trách móc: “Anh không tin đứa bé là của anh sao?”
“Tin, nhưng kiểm tra nữa thì sẽ tốt hơn, dù sao khoảng thời gian này cũng xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp.


” Ý tứ trong câu nói của Trần Vu Nhất đã quá rõ ràng: “Nhất định phải đi kiểm tra, không có cơ hội để thay đổi đâu.


“Nói cho cùng thì anh vẫn không tin em, hay là anh không tin đứa bé này là con của anh.

” Tâm trạng của Lâm Nam Kiều trở nên rất kích động nhưng diễn kịch thì vẫn phải diễn cho chân thật, muốn người khác tin thì đầu tiên bản thân mình phải diễn cho thật, đó là quy luật.

“Tôi tin đây là con của tôi, cô cũng tin chắc rằng đây là con của chúng ta, nếu đã như vậy thì không phải là không còn lý do gì để phản bác sao?” Trần Vu Nhất hỏi lại.

Nghe thấy câu này, Lâm Nam Kiều không còn gì để nói lại nữa, xong rồi, cô ta nói: “Em cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với em và con.


Sỉ nhục, ánh mắt Trần Vu Nhất chứa đựng hàm ý thâm trầm, sâu xa nhưng ngoài miệng vẫn nói; “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là đi làm một cái kiểm tra thôi mà, cô đang cho tôi một cảm giác là cô rất kháng cự với việc làm kiểm tra.



Sợ tâm trạng của mình quá kích động làm lộ chuyện, Lâm Nam Kiều bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Tôi nghe nói làm gai nhau không tốt cho đứa trẻ, rất nguy hiểm, nếu anh thật sự muốn làm tôi cũng không phản đối nhưng ít nhất thì cũng phải đợi tới sau bốn tháng để làm xét nghiệm nước ối.


“Vì cô và vì con của tôi nên đương nhiên là tôi sẽ mời những chuyên gia nổi tiếng nhất, chắc chắn không khiến hai người chịu chút nguy hiểm nào.

” Trần Vu Nhất nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi có thể đảm bảo được.


Lâm Nam Kiều vẫn từ chối, nói là không muốn lắm, không tốt cho đứa trẻ, có khi sẽ gây ra dị tật cho đứa bé.

Còn Trần Vu Nhất thì trong lòng đã quyết, những chuyên gia của thành phố S anh ta không mời mà mời hẳn những chuyên gia từ Mỹ, đảm bảo không một chút sai sót, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Lâm Nam Kiều vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Vu Nhất đã không muốn nghe, rõ ràng là anh ta đã quyết định xong xuôi.

Sau đó, Lâm Nam Kiều bắt đầu hoảng hốt, cả ngày trong lòng không được yên, xem ra chuyện lần này có thế nào thì cũng không thoát được nữa.

Lần trước còn có thể lợi dụng bác sĩ Trương làm giả, còn lần này thì sao chứ?
Cô ta rất bực tức, trong lúc đi làm suy nghĩ quá nhiều, mất hồn đến mức làm đổ cốc nước nóng để trên bàn, suýt chút nữa làm bỏng luôn cả đồng nghiệp ngồi bên cạnh.

Rõ ràng là ông trời không định tha cho cô ta, không định cho cô ta được sống tốt, cứ dồn ép hết lần này đến lần khác để lấy mạng cô ta

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1330: Chương 1330


CHƯƠNG 1330
Làm kiểm tra thì chỉ có một con đường chết, cho dù bây giờ không kiểm tra thì về sau cũng sẽ phải kiểm tra, lúc đó cũng chỉ có một con đường chết, không thể nào tránh được.

Cô ta cảm thấy rất bực tức.

Những chuyện bất như ý trong đời có quá nhiều, đến giờ thì cô ta đã gặp phải hết tất cả mấy chuyện đó.

Hoắc Đình Phong thật sự gửi ảnh chụp khám thai qua đường bưu điện về K, Thân Nhã cảm thấy anh hơi điên cuồng.

Thực phẩm dinh dưỡng chất đầy như một ngọn núi, không biết tới bao giờ mới uống hết, tối hôm đó hai người cùng ra khỏi chung cư, đi bộ dưới vườn hoa.

Bác sĩ nói phụ nữ có thai không nên chỉ nằm không, không vận động nếu không về sau sinh con sẽ khó sinh, cần tập luyện, đi bộ hợp lý.

Vậy nên Hoắc Đình Phong quy định luôn thời gian, hàng ngày từ sáu đến bảy giờ tối, cô bắt buộc phải đi bộ dưới vườn hoa, không được ngồi nữa.


Mùa xuân tới, cây liễu trong vườn hoa từ từ đâm ra những chồi non xanh biếc, những chiếc lá nhỏ cũng đã mọc ra.

Hôm đó, sau khi đi bộ xong cũng đã hơi muộn, Hoắc Đình Phong đang gọi điện thoại, Thân Nhã ngồi ở phía sau ngắm bông hoa mới ra nụ non.

Hoắc Đình Phong quay đầu lại, thấy cô vẫn đang ngồi trên mặt đất thì hơi bất lực, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô đi nhanh để bắt kịp anh.

Nhưng Thân Nhã lại bày trò, cô nheo mắt tinh nghịch, cố tình nói: “Ấy? Vợ anh đâu? Đi công tác rồi sao? Vừa hay hôm nay chồng tôi cũng không có ở đây, đi thôi, hôm nay anh tới chỗ tôi nhé!”
Xung quanh có mấy cặp tình nhân trẻ tuổi đi qua, nghe thấy cô nói vậy đều nhíu mày, nhìn cô và Hoắc Đình Phong chằm chằm.

Xong còn nhìn cái bụng đang nhô lên của cô một hồi lâu, đã mang thai rồi mà người phụ nữ này còn như vậy, đúng là quá lẳng lơ!
Hai người đi khỏi đó, Thân Nhã không nhịn được cười, ha ha cười lớn, hai tay chống eo, đúng là thú vị!
Còn Hoắc Đình Phong thì cảm thấy bất lực nhưng khuôn mặt anh lại thoáng qua nét cười, từ trước đến giờ anh không biết là cô lại nghịch ngợm như vậy.

Bởi vì là người lạ nên bạn chỉ nhìn thấy một mặt quan tâm, rộng rãi hoặc là khách sáo mà người đó thể hiện trước mặt bạn, sau khi thân thiết thì bạn sẽ nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đồng thời cũng sẽ được tận hưởng và chịu đựng những tính cách và tật xấu của cô ấy.


Rất nhiều người khi tiếp xúc với người lạ thì lúc nào cũng khách sáo, lịch sự nhưng khi sống với những người thân quen thì lại tùy ý và luộm thuộm.

Chỉ có trước mặt những người mình yêu thương và tin tưởng nhất thì mới thể hiện hết phần chân thật nhất của mình mà không hề kiêng kị gì.

“Nào, tới đây nào, đi nhanh hơn chút đi…” Hoắc Đình Phong đứng nguyên một chỗ, anh quay lưng lại với Thân Nhã, cơ thể thẳng tắp hơi khom xuống, bàn tay chống lên đầu gối, bóng lưng thẳng tắp và rộng lớn, có một cảm giác vững chãi không nói lên lời.

“Em cười tới mức không đi được, hai chân mềm oặt rồi.

” Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt của mọi người khi hai người rời đi.

“Ngoan, cố một chút đi tới bên cạnh anh, anh cõng em về chung cư.

” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành cô.

Thân Nhã ôm bụng, tư thế đó không ổn lắm: “Không được, sẽ đè lên em bé mất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1331: Chương 1331


CHƯƠNG 1331
Hoắc Đình Phong đứng thẳng người, anh tới bên cạnh cô, đưa tay ra đỡ cô, ôm ngang người cô vào lồng ngực rộng lớn, nam tính của mình, chiếc quần tây bên dưới ôm lấy đôi chân dài mê người đang bước từng bước về phía trước, vô cùng trầm ổn và chắc chắn.

“Để em xuống đi, em có thể đi được, bây giờ em đang mang thai, nhất định là rất nặng.

” Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cô thấp giọng nói, rõ ràng cả hai người đều không phải là đang đùa.

“Lúc này anh đang ôm cả cuộc đời về sau của mình, cả trách nhiệm và hạnh phúc, anh muốn thử xem phần trách nhiệm và hạnh phúc này rốt cuộc là nặng đến đâu, đến bây giờ anh mới phát hiện ra là thực ra nó không hề nặng, anh sẽ chăm sóc thật thỏa đáng cho nó.

” Anh nói, không hề định buông cô ra, anh cảm nhận sức nặng này: “Anh nghĩ có ôm cả thế giới thì sức nặng cũng chỉ có vậy thôi…”
Thân Nhã cảm thấy trong lòng và cả người đều ấm áp, cô biết là anh đang hứa, đang hứa với cô.


“Miệng trơn như bôi mỡ…” Cô nheo mắt, mỉm cười nhìn anh: “Lúc trước anh đã biết nói mấy lời lãng mạn này sao? Anh nói thật đi, những lời này anh học được từ đâu vậy?”
“Tình cảm đã sâu sắc thì không cần cố phải học thì những lời này sẽ tự nhiên tuôn ra…” Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô chăm chú.

Lúc trước luôn cảm thấy nói những lời này rất sến, không thể nói ra được, đến bây giờ nói ra lại cảm thấy tự nhiên như vậy, làm bản thân cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, cảm giác như tính tình mình đang thay đổi.

Mọi người đều nói hơn 30 tuổi cho dù là tâm trí, tư tưởng hay suy nghĩ đều nhạt đi rất nhiều nhưng bây giờ mới phát hiện hóa ra không ngờ lại giống y hệt như khi thanh xuân tuổi trẻ cuồng nhiệt, điên cuồng, sốc nổi.

Thân Nhã khẽ thở dài một hơi, cảm thấy anh đúng là một mối họa, cô ngẩng cằm lên, hôn lên môi và cằm anh.

Cổ họng Hoắc Đình Phong chuyển động, không kìm được hừ một tiếng, cô vỗ khẽ vào lồng ngực anh: “Ôm chắc rồi đi thôi.


Khoảng thời gian gần đầy Trần Bội Linh đều ở nhà họ Trần, khí sắc cô ta rất tốt, cũng không biết là có chuyện gì vui, chỉ là thấy tinh thần và khí sắc đều không giống trước, lúc nào cũng cảm thấy rất vui vẻ, trang điểm cũng tùy ý hơn so với trước đây và không đi giày cao gót nữa.


Thẻ ngân hàng vẫn chưa làm xong, Lâm Nam Kiều cũng không có cách nào để gửi số thẻ và thông tin cho Cố Thanh Thành, hôm đó em họ và bà nội cô ta đi muộn, ngân hàng đã tan làm.

Mấy hôm nay chân bà nội cô ta lại không thoải mái, phải nằm viện nên không có thời gian đi tới ngân hàng.

Lâm Nam Kiều ở cùng Trần Bội Linh trong một nhà nhưng không chào hỏi nhau, thái độ của Trần Bội Linh cũng quá kiêu ngạo nên đương nhiên là Lâm Nam Kiều cũng không coi ra gì.

Buổi tối sau khi về Trần Vu Nhất nói thẳng với cô ta hai ngày nữa sẽ đi tới bệnh viện để kiểm tra, các chuyên gia đều đã tới đây.

Bữa tối hôm đó của Lâm Nam Kiều ăn cũng không ngon.

Trở lại phòng, cô ta càng không có cách nào để ngủ được, vào giờ phút quan trọng thế này ai còn có thể ngủ được chứ?
Lâm Nam Kiều cắn ngón tay, thở ra rồi hít vào từng hơi một, nếu không cô ta sợ mình sẽ bị ngạt thở chết mất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1332: Chương 1332


CHƯƠNG 1332
Con đường phía trước đã bị chặn mà con đường phía sau cũng không lùi được nữa, cô ta cứ như vậy bị kẹt trong kẽ đá, tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết chờ đến ngày bị kẹp chết.

Cuối cùng đến khi gần phát điên, Lâm Nam Kiều lấy một chiếc váy liền thân trong tủ quần áo ra rồi từ từ xé rách nó.

Chỉ có cách phát tiết chân thực này mới cho cô ta cảm giác rằng mình vẫn còn đang sống chứ không ngất đi vì quá căng thẳng và khó thở.

Trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, hiện giờ mọi chuyện đã tới nước này, cô ta bắt buộc phải có cách, phải chọn được cách tốt và có lợi cho bản thân mình nhất dựa trên những điều kiện sẵn có hiện giờ.

Chuyện ly hôn gần như đã chắc như đinh đóng cột, không thể trốn tránh được nữa.

Nếu đã như vậy thì phải kiếm cho mình một khoản tiền, đợi đến sau khi có kết quả, đứa bé không phải là con của Trần Vu Nhất thì cô ta sẽ là ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân.

Ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân thì cô ta đừng hòng lấy được một đồng nào.


Đến cuối cùng thì chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài, đúng như câu nói đó, dùng giỏ trúc lấy nước thì trống trơn chẳng được gì mà còn lãng phí công sức.

Nếu cái thai này bị sảy, anh ta không có chứng cứ gì là cô ta đã ngoại tình, hai người ly hôn thì cô ta sẽ được chia một ít tài sản của anh ta, dù nhiều dù ít thế nào thì kiểu gì cô ta cũng được một phần, chuyện này không thể chạy đi đâu được.

Sau khi trải qua quá trình cân nhắc lợi ích, một số suy nghĩ từ từ xuất hiện và trở nên rõ ràng, chắc chắn và kiên định hơn…
Sau đó Lâm Nam Kiều để tay lên bụng mình, bụng cô ta vẫn chưa nhô lên, vẫn mà đã phải bỏ nó.

Từ đầu đến cuối cô ta mang thai được hai tháng, lần thứ nhất là một tháng, lần thứ hai là hai tháng, đứa bé đầu tiên chết trong tay cô ta, bây giờ đứa con thứ hai cũng chết trong tay cô ta.

Nhưng thần sắc cô ta vẫn rất bình tĩnh, một khi đã ra quyết định thì cả người đều bình tĩnh lại.

Cả đêm Lâm Nam Kiều đều không ngủ được, khoảng thời gian này buổi tối hàng ngày cô ta đều không được ngủ ngon, chuyện này đã kéo dài hơn nửa tháng, ngày nào cũng phải dựa vào thuốc ngủ để có thể ngủ được.


Đến bản thân cô ta cũng phát hiện ra quầng thâm dưới mắt rất đen, nước da trở nên xám xịt, ngả vàng.

Thực ra cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là sự giày vò của tinh thần, đêm không được ngủ ngon, ngày ăn không vào, cảm giác giày vò này mới thực sự điên cuồng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cô ta đẩy cửa phòng đi ra ngoài, vừa hay lại đụng mặt Trần Bội Linh đang đi ra ngoài.

Tâm trạng cô ta rất tốt, miệng còn ngân nga bài hát gì đó, khi nhìn thấy Lâm Nam Kiều, gương mặt lập tức thay đổi thái độ, hừ một tiếng lạnh lùng.

Tâm trạng của Lâm Nam Kiều đã không tốt, có thể nói là rất tệ, nhìn thấy sắc mặt đó của Trần Bội Linh, tâm trạng còn tệ hại hơn nữa!
Cô ta đang tỏ ra thần kỳ cái gì chứ?
Đang đắc ý cái gì chứ?
Thể hiện trước mặt ai chứ, nếu không phải Cố Thanh Thành hãm hại thì hiện giờ cô ta có rơi vào bước đường cùng như vậy không chứ?
Lại nhớ tới trước đây Trần Bội Linh tay đấm chân đạp với mình, lại còn dùng tay giật vết thương của cô ta ra, trong lòng Lâm Nam Kiều không khỏi cảm thấy tức giận.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1333: Chương 1333


CHƯƠNG 1333
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Lâm Nam Kiều mang theo vẻ dị thường, dù sao cô ta cũng không cần đứa trẻ trong bụng nữa, chết trong tay cô ta chi bằng chết trong tay người khác, để kéo thêm một con quỷ thế mạng, một thế thân, dù sao cô ta cũng không bị thiệt hại gì, Trần Bội Linh cũng nên nhận một chút giáo huấn, không thể để cô ta cứ mãi ngông cuồng như vậy.

Trần Bội Linh đi ở phía trước, cô ta đi ở phía sau, đi tới đầu cầu thang tầng hai.

Lúc đi tới đầu cầu thang, tự nhiên Lâm Nam Kiều đi nhanh hơn, một chân cố tình giẫm mạnh lên chân của Trần Bội Linh.

Trần Bội Linh kêu lên một tiếng, không hề khách sáo, đẩy mạnh Lâm Nam Kiều về phía trước.

Lâm Nam Kiều loạng choạng, cô ta không đứng vững, cứ thế ngã thẳng về phía trước, đúng lúc ngã xuống, cô ta còn không quên cố tình dùng chân móc vào mắt cá chân của Trần Bội Linh.

Trần Bội Linh cũng không hề đứng vững, một bên gót chân còn đang nhón lên, bị móc một cái như vậy, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước, vừa hay còn đập trúng người của Lâm Nam Kiều.


Cầu thang tầng hai rất dài, lại có hai khúc cua, hai người cứ thế lăn từ trên xuống dưới, bụng không ngừng đập vào bậc cầu thang cao dốc, đầu cũng không ngừng va đập, khuôn mặt vì bị đau cũng trở nên tái nhợt, cả hai không ai tốt được hơn ai chút nào.

Lâm Nam Kiều đụng phải góc nhọn bên phải, hai tay lập tức ôm lấy bụng, đau đớn ập đến, ruột gan như xoắn vào nhau, giữa hai chân đã nhớp nháp.

Cô ta biết rõ mình không giữ được con rồi…
“Đau… đau quá … mẹ ơi… đau quá…”
Trần Bội Linh ngã sấp xuống, bụng không ngừng va chạm với bậc thang, sắc mặt trắng bệch, không ngừng hét lớn, kèm theo tiếng thở dốc nghe vô cùng khó chịu.

Che đi phần bụng gần như mất cảm giác, Lâm Nam Kiều dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Trần Bội Linh đang cuộn mình vì đau, cô ta ngạc nhiên phát hiện giữa hai chân cô ta cũng chảy máu …
Lâm Nam Kiều trợn to mắt.

Chẳng lẽ … Chẳng lẽ Trần Bội Linh cũng đang mang thai?
Thế nhưng cô ta không thể nghĩ được quá nhiều, một cơn đau nhói nữa lại ập đến, cô ta không thể chịu đựng nổi, mắt cô ta tối sầm lại và ngất đi.


Trần Bội Linh vẫn nằm trên đất giãy giụa không ngừng, hết cơn đau này đến cơn đau khác khiến cô ta không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán còn có những hạt mồ lấm tấm, đau đớn vô cùng.

Những gì Cát Mỹ Ngọc nhìn thấy khi bà được người hầu gọi tới chính là cảnh tượng trước mặt, thân dưới Lâm Nam Kiều toàn là máu, giữa hai chân Bội Linh cũng toàn là máu…
Bà có hơi choáng váng, vội gọi cho bệnh viện, cho xe cấp cứu và bác sĩ cùng tới.

Sau đó, bà lại gọi điện cho Trần Vu Nhất, bảo anh về một chuyến, trong nhà xảy ra chuyện.

Khi Trần Vu Nhất đến, cả hai người đã được đưa vào phòng phẫu thuật.

Vẻ mặt anh rất nặng nề, anh gọi cho viện trưởng để cho một y tá từ phòng cấp cứu ra ngoài, anh có chuyện muốn nói.

Viện trưởng đồng ý, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đeo khẩu trang bước ra.

Trần Vu Nhất đưa cô ấy vào một góc, khuôn mặt âm trầm, không ngừng thấp giọng nói gì đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1334: Chương 1334


CHƯƠNG 1334
Nghe xong, cô y tá gật đầu lia lịa, tỏ vẻ cô đã hiểu.

Cát Mỹ Ngọc tới thấy vậy, bà ấy hỏi Trần Vu Nhất và y tá nói gì.

Trần Vu Nhất không trả lời, chỉ hỏi tình hình của Trần Bội Linh bây giờ thế nào.

Vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, tình hình cũng giống như ở đây, Cát Mỹ Ngọc nhíu chặt mày, nói: “Mẹ sợ không thể giữ được đứa bé.


Trần Vu Nhất không biết chuyện Trần Bội Linh mang thai, vẫn luôn bị Trần Bội Linh che giấu.

Trần Vu Nhất cực kỳ bất mãn với Cố Thanh Thành, mà Trần Bội Linh mang thai con của Cố Thanh Thành nên đương nhiên anh ta không thích.

Vì vậy, Trần Bội Linh đã luôn giấu giếm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Vu Nhất hỏi.


Cát Mỹ Ngọc lắc đầu, tỏ ý không biết lý do, đợi bà ấy vội vã từ vườn hoa quay trở lại phòng khách, thì hai người họ đã hôn mê bất tỉnh.

Không hỏi tiếp nữa, Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc trở lại bên ngoài phòng cấp cứu của Trần Bội Linh và đợi.

Sau một tiếng, đèn trong phòng cấp cứu tắt, Trần Bội Linh được đẩy ra ngoài.

Hai người lo lắng hỏi thăm tình hình, bác sĩ nói: “Con của cô Trần không thể giữ được, ngoại trừ phải bồi dưỡng cơ thể ra, còn lại không có vấn đề gì lớn.


“Về phần mợ Trần, đây đã là lần thứ hai cô ấy sẩy thai.

Tôi e rằng sau này sẽ có xu hướng sẩy thai theo thói quen.

Rất khó giữ được thai nhi.


Nghe những lời này, Cát Mỹ Ngọc không có nhiều cảm xúc, rất thờ ơ.


Dù sau này cô ta có xu hướng sẩy thai theo thói quen hay không, thì những chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trần!
Đứa trẻ bị sẩy rồi, duyên phận giữa cô ta và nhà họ Trần cũng đã hết.

Trước đây Vu Nhất muốn ly hôn nhưng không được là bởi vì đứa con này, giờ nó muốn làm gì thì làm.

Khi tỉnh lại, cơ bản là trời đã tối, Lâm Nam Kiều liếc nhìn bụng của mình trong lòng rất bình yên.

Đứa bé thực sự bị sẩy rồi!
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tượng trước khi ngất xỉu, cô ta đang nghĩ, có phải Trần Bội Linh đang mang thai thật không?
Còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, Trần Vu Nhất bước vào.

Lâm Nam Kiều lập tức trở nên yếu ớt, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Vu Nhất, con của chúng ta … đứa nhỏ … đã mất rồi…”
Vừa nói, tay cô ta vừa lần xuống bên hông, dưới lớp chăn bông lén lút véo đùi mình, cơn đau điếng người ập đến, nước mắt bắt đầu trào ra, trông vô cùng đau đớn.

Trần Vu Nhất có chút thờ ơ, thậm chí sau khi nhìn thấy sắc mặt như thế của cô ta, trong mắt anh còn lộ ra vẻ chán ghét.

Lâm Nam Kiều không nghĩ nhiều, cô ta chỉ nghĩ rằng anh quá buồn nhưng không muốn thể hiện ra, sau khi vờ nước mắt lưng tròng, như thể đang nghĩ tới điều gì đó, giả vờ vừa lo lắng vừa quan tâm hỏi: “Chị đâu rồi anh? Chị ấy thế nào rồi?”
“Cơ thể vẫn ổn, nhưng không giữ được đứa trẻ.

” Khi anh nói điều này, ánh mắt của Trần Vu Nhất nhìn chằm chằm vào cô ta.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1335: Chương 1335


CHƯƠNG 1335
“Chị ấy thực sự có thai?” Lâm Nam Kiều thực sự sửng sốt, cuối cùng từ tốn nói: “Cho dù đây là lần thứ hai trải qua chuyện này, nhưng em vẫn đau đến mức không thở nổi, chắc hẳn chị ấy đau khổ lắm, em muốn đi thăm chị ấy.


Không để ý tới lời cô ta, Trần Vu Nhất chỉ hỏi: “Rốt cuộc buổi sáng đã xảy ra chuyện gì?”
Khẽ giật mình, rồi Lâm Nam Kiều ra vẻ tủi thân nói:
“Buổi sáng em và chị cùng đi xuống lầu, chị ấy ở phía trước còn em ở phía sau.

Em lỡ trượt chân, giẫm lên chân của chị ấy, anh biết mà, kể từ khi cái chuyện khó tin kia xảy ra, quan hệ giữa em và chị vẫn không được tốt, có lẽ vì chị ấy vẫn còn ghét em nên chị ấy đã đẩy mạnh một cái, em lăn xuống cầu thang.

Ai biết được chị ấy không đứng vững nên ngã xuống theo.

Đáng thương cho hai đứa bé vẫn chưa thành hình.



Vừa nói, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống như những hạt châu.

Thật ra, phải cảm ơn nỗi đau từ cơ thể truyền đến, chính nhờ có nỗi đau này, cô ta mới có thể khóc lóc thảm thiết như vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Trần Bội Linh bước vào, thân thể đang trong tình trạng vô cùng yếu ớt, bước chân dưới chân càng thêm chếnh choáng.

Mặc dù có Cát Mỹ Ngọc ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng cô ta vẫn đi lại rất khó khăn.

Khó khăn lắm mới bước đến bên giường, Trần Bội Linh mặt không còn chút máu, tát Lâm Nam Kiều như điên, rống lên một tiếng xé lòng: “Trả con cho tôi, trả con cho tôi….


Lâm Nam Kiều vừa tránh né vừa đau đớn hét lên: “Con của tôi cũng mất rồi, nó mất rồi! Nếu không phải chị đẩy tôi thì đã không có chuyện gì xảy ra!”
“Cô dám ngụy biện! Cô còn dám ngụy biện! Con của tôi là do cô hại mất! Đều là do cô!” Trần Bội Linh hét lớn một tiếng, cố gắng túm lấy Lâm Nam Kiều.

“Vì chị đẩy tôi mạnh một cái nên con của tôi cũng mất rồi đấy!” Để khiến bản thân diễn giống thật hơn, Lâm Nam Kiều cũng dùng hết sức nắm lấy Trần Bội Linh.


Sau khi sảy thai, đương nhiên cả hai người đều vô cùng yếu ớt, tranh cãi một hồi thì cả hai cùng ngất xỉu.

Trần Vu Nhất cúi người ôm lấy Trần Bội Linh, trở về phòng bệnh đặt cô ta lên giường, gọi bác sĩ xong liền bước ra ngoài, định quay lại nhà họ Trần một chuyến.

Rốt cuộc thì sáng nay đã xảy ra chuyện gì, anh phải quay về để tìm hiểu rõ.

Rất nhanh anh đã về nhà họ Trần, anh đi thẳng tầng hai, lấy camera giám sát ở góc ra.

Bên trong chiếu rất rõ, thực sự Lâm Nam Kiều đã vô tình đạp vào chân của Trần Bội Linh, sau đó Trần Bội Linh đẩy mạnh cô ta một cái, rồi cả hai cùng lăn xuống bậc thềm …
Trần Vu Nhất như thể nhàn rỗi không có việc gì, thân thể thon dài dựa vào trên ghế sô pha, tùy ý cởi cúc áo khoác, ném xuống giường, ngón tay bấm vào video hết lần này đến lần khác, tua tới, tua lui, rồi lại tua.

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ không mảy may nghi ngờ lời nói của Lâm Nam Kiều, chỉ cần cô ta nói gì anh cũng sẽ tin.

Nhưng bây giờ, đã bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, anh không còn tin tưởng vào cô ta nữa!
Ngón ngay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, phát lại, kết thúc, phát lại, kết thúc.

Ánh mắt của Trần Vu Nhất ngày càng âm trầm hơn, ngày càng lạnh lùng hơn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1336: Chương 1336


CHƯƠNG 1336

Không gặp Tô Chính Kiêu mấy ngày nay, Thân Nhã cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn bao giờ hết, theo thời tiết ấm dần lên lại càng tốt hơn.

Không đi làm nên ăn không ngồi rồi, cảm thấy mình như một con mọt gạo vậy, may là cô đã tiết kiệm được tiền lương từ công việc trước, có thể lo cơm ăn áo mặc mấy tháng này.

Về số tiền mà Trần Vu Nhất đưa, cô định để lại cho đứa con trong bụng.

Dù thế nào đi nữa, đó là những gì cô xứng đáng được hưởng, cho con cô cũng là lẽ đương nhiên, Thân Nhã vuốt ve bụng mình.

Mẹ Hoắc lo lắng, muốn bay qua chăm sóc cô, nhưng Thân Nhã vội vàng để Hoắc Đình Phong từ chối, cô còn chưa yếu đuối đến mức đó.

Hoắc Đình Phong chỉ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt cùng chiếc quần tây, nhưng vẫn rất lịch lãm, trên tay cầm một cuốn sổ, khớp tay linh hoạt đang gõ bàn phím, động tác nhanh nhẹn, sắc mặt trông rất nghiêm túc.

Thân Nhã tò mò nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Đặt tên cho bé cưng …” Anh đáp, mắt vẫn nhìn vào máy tính, không hề rời mắt.

“Vậy đã nghĩ ra chưa?” Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn, người đàn ông đặt cốc nước và máy tính lên bàn, duỗi cánh tay dài ra, cầm trái cây trên dĩa trái cây lên, lột sạch vỏ, đút múi quýt vào miệng cô, trả lời: “Xem cũng nhiều nhưng không thấy cái nào phù hợp cả.



Đôi mắt thâm thúy nheo lại, suy nghĩ một hồi, Hoắc Đình Phong trầm giọng nói: “Còn Hoắc Thân thì sao?”
Quýt có vừa chua vừa ngọt, đôi mắt của cô vì được ăn ngon mà nheo lại, sau đó nhíu mày: “Hoà Thân?”
Đúng là bó tay với cô, anh cười tủm tỉm: “Đừng có đùa….


“Hai cái tên đó hoàn toàn đồng âm với nhau, Hoắc Thân, Hoà Thân, không được, sau này con em không thể là kẻ phản đồ.

” Tuy rằng là họ của hai người ghép vào nhau, nhưng cô không thích cách phát âm.

Anh lại cười khẽ, ở bên cô luôn khiến anh vui vẻ, hạnh phúc và thoải mái hơn bao giờ hết.

Trong khi cả hai vẫn đang thì thầm khe khẽ và ngọt ngào, điện thoại reo lên, là Tô Chính Kiêu gọi đến.

Nói là tối đi quán bar, anh ta muốn uống rượu.

Hoắc Đình Phong thẳng thừng từ chối, hiện tại anh không có hứng thú với quán bar, chỉ cảm thấy ngồi ở đó thật lãng phí thời gian.

“Sao vậy? Bây giờ Hoài Giang đã đi rồi, đến sinh nhật của em ấy, cậu cũng không thể uống một ly với tôi à.

” Tô Chính Kiêu cất lời đầy mỉa mai.


Lông mày anh hơi nhíu lại, khuôn mặt Hoắc Đình Phong hiện lên vẻ tự trách, suýt chút nữa anh đã quên mất ngày mai là sinh nhật của Hoài Giang.

Trả lời điện thoại, anh nói rằng ngày mai là sinh nhật, hôm nay không được, sang ngày mai đi.

Nghe thấy lời Tô Chính Kiêu, Thân Nhã nhún vai và nói: “Lâu lắm rồi anh ta không làm phiền anh, em còn lấy làm lạ nữa.


“Ngày mai là sinh nhật của Hoài Giang.

Anh ấy rủ anh cùng đi uống vài ly.

” Hoắc Đình Phong nói thật: “Nếu em không muốn, anh sẽ từ chối anh ấy.


“Không sao, chỉ là uống vài ly thôi mà.

Còn là sinh nhật của Hoài Giang nữa.

Em đâu phải một người phụ nữ ích kỷ như vậy như vậy.

” Thân Nhã cười.

Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, lấy vé xem phim ra, cô vẫn luôn muốn đi xem phim, nên anh nhờ Tiểu Trương mua hai tấm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1337: Chương 1337


CHƯƠNG 1337
Mắt cô sáng lên, khi nhìn lại tiêu đề phim, mắt cô lại càng sáng rực hơn, phim kinh dị, lâu rồi chưa đi xem phim kinh dị!
Lâm Nam Kiều đang nằm trên giường trong phòng bệnh, dùng điện thoại di động của em gái họ gọi cho Cố Thanh Thành để nói chuyện về tiền bạc.

Cố Thanh Thành nhận lấy, nhưng lại nói là không đưa tiền, nay con đã mất, cho dù cô ta nói là của anh ta thì cũng chẳng ai tin, đúng chứ?
Nghe vậy, Lâm Nam Kiều tức giận đến mức suýt ngất xỉu.

“Tục ngữ nói rất đúng, phàm làm chuyện gì cũng phải nắm chắc thời cơ.

Lúc đầu khi tôi đồng ý thì cô đưa tài khoản ngân hàng cho tôi đi, vậy thì tiền chắc chắn nằm trong thẻ của cô, nhưng cô lại thích kéo dài thời gian, đến bây giờ xảy ra chuyện ngoài dự tính như vậy thì cô chỉ có thể trách mình xui xẻo thôi.

” Cố Thanh Thành nói.


Lâm Nam Kiều sắc mặt tái xanh: “Cố Thanh Thành!”
“Tức giận như vậy thì được gì? Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật, hay tôi cho cô 3 tỷ , chịu không?”
“Anh tưởng đang cho ăn mày à?” Lâm Nam Kiều đương nhiên không đồng ý, 18 tỷ với 3 tỷ, chênh nhau không biết bao nhiêu!
“Chỉ được 3 tỷ thôi, cô lấy thì lấy, không lấy thì thôi, đừng quên là bây giờ quyền chủ động nằm trong tay tôi.

” Cố Thanh Thành cúp luôn điện thoại.

Lâm Nam Kiều ném ly nước xuống đất, ly nước vỡ tan thành từng mảnh, nhưng cô ta vẫn không xả được cơn tức.

“Đều tại mày! Ngày nào đi spa mà chẳng được? Sao nhất định phải làm ngày đó! Bây giờ thì hay rồi, thịt dâng tới tận miệng còn để rớt, đi tong rồi! Mày đúng là đầu heo, không biết chừng mực?”
Đối mặt với cô em họ đang đứng một bên, Lâm Nam Kiều mắng hết lời này đến lời khác, còn trút giận, muốn tát cho cô ta hai cái.

Cô em họ trông cũng tủi thân, sao cô ta biết được hôm sau chân bà nội đau phải đi viện, muốn trách cũng không thể trách cô ta, nhưng nhìn sắc mặt của chị họ thì cô ta không dám mở miệng.


Trời sẩm tối, Trần Vu Nhất đến, Lâm Nam Kiều kiềm chế biểu hiện của mình, tỏ ra đang kiềm chế sự đau khổ.

Anh lại làm ngơ, đặt chiếc máy tính trên tay xuống bàn và ném cho cô ta một bản thỏa thuận.

Lâm Nam Kiều nhặt lên, sau đó sững sờ, đơn xin ly hôn, mà trên đấy viết cô ta phải từ bỏ toàn bộ tài sản!
“Anh muốn ly hôn với em? Anh muốn em từ bỏ toàn bộ tài sản?” Cô ta cầm tờ đơn, khuôn mặt biến sắc.

Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn cô ta: “Có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là có vấn đề.

Em sẽ không ly hôn, em sẽ không từ bỏ tài sản của mình.

Anh bỏ cái suy nghĩ ấy đi, em sẽ không để anh được như ý đâu!” – Lâm Nam Kiểu kích động xé nát tờ đơn ly hôn, vụn giấy trắng bay tứ tung trong phòng bệnh.

“Cô cho rằng ở đây có chỗ cho cô ý kiến à?” Trần Vu Nhất sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, rất lạnh lùng, giống như từng trận gió buốt đang thổi qua, lạnh thấu xương.

Lời nói của anh nghe có vẻ rất chắn chắn, Lâm Nam Kiều nhận ra trong lời nói của anh có hàm ý gì đó, mở miệng hỏi: “Câu này của anh có ý gì?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1338: Chương 1338


CHƯƠNG 1338
“Haha, cô nên hiểu rõ hơn tôi không phải sao?” Trần Vu Nhất giơ tay ném thẳng vào mặt cô ta một tập tài liệu khác.

Góc ngọn nhô ra đập vào mặt cô ta khiến cô ta đau đớn, Lâm Nam Kiều đau đớn kêu lên, cầm tài liệu lên.

Đó là thông tin cô ta đến thành phố B làm kiểm tra, cô ta lưu trong điện thoại sau khi dùng xong thì đã xoá rồi, làm sao anh ta có được?
“Quả thực điện thoại có thể xóa, nhưng cũng có thể khôi phục.

Đừng ngạc nhiên như vậy.

” Trần Vu Nhất lạnh lùng nói.

Tối đó, sau khi dùng ly sữa để cô ta ngủ say, anh đã nhờ chuyên gia kiểm tra điện thoại của cô ta.


Vốn dĩ chỉ nghĩ thử kiểm tra, ai ngờ được thế mà cuối cùng lại tìm được vài thứ thú vị!
Hôm đó khi bước vào phòng, ngửi thấy mùi khét trong phòng, anh đã thấy lạ, cô ta chắc chắn đã giấu anh điều gì đó!
Có được ảnh chụp màn hình của báo cáo này là chuyện ngoài dự tính.

Trong điện thoại di động chỉ có ảnh chụp màn hình, nhưng không có tư liệu gì ở thành phố B, điều đó có nghĩa là quyền lực của Trần Vu Nhất không thể duỗi tới thành phố B được, nên bệnh viện không tiết lộ thông tin cụ thể, nghĩ tới đây, Lâm Nam Kiều nói: “Cái này chứng minh được gì? Chẳng chứng minh được gì cả! Chắc ai đó đã hãm hại em, cố ý nguỵ tạo thứ này để vào điện thoại của em, nói không chừng do anh muốn ly hôn với em nhưng không muốn chia tài sản nên mới dùng cách này với em cũng chưa biết chừng!”
Cô ta đoán đúng, bệnh viện thành phố B mà cô ta đến quả thật rất có tiếng trong việc bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, đây là lý do tại sao nhiều quan chức và những người giàu đều đến, mục đích là để bảo vệ sự riêng tư của họ.

Cô ta đi đến đó rồi bắt xe khách, không dùng CMND để mua vé nên không tìm ra được.

Trần Vu Nhất đã đến bệnh viện ở thành phố B, các nhân viên ở đó không chịu hó hé nửa lời.

Kết quả như vậy thì anh cũng không thèm hỏi thêm, tóm lại nhất định sẽ nhận được đáp an, cho nên anh cũng không vội.


Anh cười khẩy, như gai nhọn đâm vào Lâm Nam Kiều, Trần Vu Nhất từng bước tới gần cô ta, dùng hai tay bóp chặt cổ cô ta: “Sao trước đây tôi không nhận ra cô cũng là bậc thầy diễn kịch, nếu đứa nhỏ không phải của Cố Thanh Thành, thì tại sao tôi bảo hai ngày nữa đi bệnh viện làm giám định cô lại hoảng sợ?”
Khuôn mặt bị bóp tới mức đỏ bừng, Lâm Nam Kiều thở không ra hơi, nói không nên lời: “Tôi hốt…hốt hoảng chỗ nào?”
“Không hoảng à? Không hoảng thì sao lại trùng hợp té ngã rồi sẩy thai? Cô nói đi, cô muốn tránh cái gì?” Trần Vu Nhất tăng sức lực lên một chút.

“Tôi không… tôi không… Đây chỉ là những suy đoán tuỳ tiện của anh!” Cô ta ho sù sụ.

“Suy đoán tuỳ tiện, haha …” Trần Vu Nhất đứng bên cửa sổ, không để ý đến vẻ nhợt nhạt, yếu đuối và hai mắt đỏ bừng như máu của cô ta: “Lẽ nào cô chưa từng nghe thấy nhau thai cũng có thể làm giám định? Cho dù cô có sẩy thai thì cũng không ảnh hưởng tới đáp án mà tôi nhận được!”
Lâm Nam Kiều giật mình, trợn tròn mắt.

“Chứng cứ ở bên cạnh, nhưng cô xem nó bây giờ thì cũng để làm gì?” Trần Vu Nhất như muốn bóp cổ cô ta đến chết: “Thế mà cô còn kéo Trần Bội Linh theo, nếu tôi không tua lại video mười lần, thì tôi đã không nhận thấy được sự biến đổi lúc đầu trong ánh mắt và cái đá chân cuối cùng của cô! Cô cố tình giết chết đứa bé, còn kéo theo Trần Bội Linh chịu tội thay, dùng lý do vừa hoàn mỹ vừa hợp lý để hợp lý hoá việc đứa bé bị sẩy.

Cô đúng là cao tay!”
Cô ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh, lỗ chân lông lập tức dựng đứng lên, Lâm Nam Kiều run lên bần bật, cảm giác mình sắp chết ngạt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1339: Chương 1339


CHƯƠNG 1339
Trần Vu Nhất thực sự có ý muốn giết cô!
“Nhìn thế này thì chắc hẳn lúc trước cô đã lừa dối tôi rất nhiều! Mà tôi vẫn tin tưởng cô, vì con đàn bà như cô mà hủy hoại hạnh phúc cuộc đời mình.

Tôi con mẹ nó đúng là mù mắt!” Trần Vu Nhất thực sự mất kiểm soát, hai chân quỳ trên giường, một tay anh tát mặt cô ta, tay còn lại bóp cổ cô ta.

Lâm Nam Kiều nói chuyện khó khăn, hít thở không thông, từng chữ từng chữ thốt lên: “Hối hận cũng muộn rồi! Cô ta còn không thèm nhìn anh, bởi vì cô ta cho rằng anh ghê tởm!”
Trần Vu Nhất không bao giờ đánh phụ nữ, đây là quy tắc của anh ta, nhưng khi gặp Lâm Nam Kiều thì nó đã bị phá vỡ.

Câu nói này đâm sâu vào vết thương trong lòng anh ta, anh ta cắn răng, đỏ mắt xả giận, đánh hết cái này đến cái khác, hai mắt đã nhoè đi, không nhìn thấy được gì.

Hơi thở của Lâm Nam Kiều đã rất yếu, cảm giác đau đớn trên cơ thể khiến cô ta tê dại đến mức không thể mở miệng.

Máu chảy xuống khóe miệng, mắt cô ta bắt đầu trắng dã, dường như cô sắp chết.


Khi Cát Mỹ Ngọc mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, Trần Bội Linh dường như cũng như phát điên, lao đến và đánh cô ta với Trần Vu Nhất.

“Con đĩ! Con đĩ! Mày ngủ với Cố Thanh Thành! Còn cố tình khiến con tao bị sẩy! Tao đánh chết mày!”
Ba người họ xoắn vào nhau thành một đống, hiện trường không thể khống chế, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Cát Mỹ Ngọc cực kỳ sợ hãi, Vu Nhất thực sự điên rồi, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trên mặt Lâm Nam Kiều có rất nhiều máu…
Thực sự không thể tiếp tục như vậy, Cát Mỹ Ngọc bước tới muốn tách ba người ra, nhưng sức lực của bà ấy hoàn toàn không đủ.

Vì một Lâm Nam Kiều, thật không đáng để con trai và con gái của mình vướng vào vòng lao lý!
Không còn cách nào khác, Cát Mỹ Ngọc rút lui chỉ đành gọi người vào, gọi không ít người tới, rốt cuộc cũng tách được ba người ra.

Ngay sau đó liền mời bác sĩ đến khám cho Lâm Nam Kiều, lúc này Lâm Nam Kiều tuyệt đối không thể bị gì, nếu không kiện cáo các kiểu thì Vu Nhất và Bội Linh cũng không được lợi gì!
Bác sĩ kiểm tra rất chi tiết, từ trong ra ngoài, từng bước một, kết quả cuối cùng kiểm tra là Lâm Nam Kiều vẫn ổn.


Cát Mỹ Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Vu Nhất vẫn đang dựa vào tường, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn, còn có tia máu, lồng ngực phập phồng vô cùng kịch liệt.

Trần Bội Linh lại ngất xỉu, y tá đã đưa cô ta ra khỏi phòng bệnh.

“Đã lâu rồi con chưa nghỉ ngơi, về nhà ngủ một giấc đi.

” Cát Mỹ Ngọc nói với Trần Vu Nhất.

Cảm xúc của anh quá bất ổn, nếu để anh ở lại đây, bà sợ rằng nếu anh máu nóng dồn lên não nữa thì sẽ không dọn dẹp được hiện trường.

Thở hổn hà hổn hển, Trần Vu Nhất không nói lời nào, xoay người, tuỳ tiện khoác áo vest trên vai, ngẩn người rời đi.

Khi Lâm Nam Kiều tỉnh dậy một lần nữa đã là sáng hôm sau, bầu trời xám xịt, vẫn chưa sáng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1340: Chương 1340


CHƯƠNG 1340
Nằm trên giường bệnh, đôi mắt cô ta vô hồn, có thể gọi là trống rỗng, đảo quanh bốn phía.

Mọi chuyện tới bước đường này, Lâm Nam Kiều biết rõ rằng tất cả những mơ mộng của cô ta đều đã tan tành.

Cô ta không giữ được thân phận con dâu nhà họ Trần, bây giờ xem ra tài sản sau khi ly hôn cũng không lấy được, tiền của Cố Thanh Thành cũng không lấy được, còn có ai thảm hại hơn cô ta?
Ngay từ đầu, cô ta đã làm mọi thứ để có được vị trí con dâu nhà họ Trần, ẩn nhẫn chịu nhục như thế, thế mà tới bây giờ mọi thứ đã bay biến.

Hết rồi, hết thật rồi, chẳng còn gì nữa, mất hết cả rồi!
Lâm Nam Kiều thậm chí không có thời gian và tâm trạng quan tâm đau đớn trên người, nằm tê liệt trên giường, nước mắt rơi xuống.

Sự cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn là uổng phí!
Cô ta hận Trần Vu Nhất, loại hận ý đó thấm tận xương tủy, cũng hận Trần Bội Linh, hận tất cả!

Trên người cô ta rất đau, đặc biệt là cánh tay và mặt, miệng ngay cả cử động cũng không dám, dường như bị rách ra, đau đớn vô cùng, cũng giống như bị đánh sưng.

Cô ta không những cái gì cũng mất, còn khiến cả người thương tích, như này tính là gì chứ.

Sau đó, cô ta dường như lại nghĩ tới điều gì đó, Lâm Nam Kiều kêu em họ vào, dùng máy ảnh chụp bộ dạng lúc này của mình lại, đặc biệt là chỗ bị thương, tốt nhất là chụp rõ nét, rõ ràng.

Dù sao sự việc đã đi tới nước như hiện nay, cô ta muốn tung những tin tức này ra, nói anh ta bạo lực gia đình!
Anh ta bất nhân, cũng đừng trách cô ta bất nghĩa!
Không thể không nói, Trần Vu Nhất đối xử với cô ta có hơi tàn nhẫn quá, nổi điên lên thì đánh cô ta nửa sống nửa chết, không thể cử động!
Nếu không phải Cát Mỹ Ngọc cản kịp thời, cô ta chỉ sợ suýt nữa chết ở trong tay Trần Vu Nhất…
Ở một bên khác.

Dựa theo thời gian hẹn, Hoắc Đình Phong đến quán bar, Tô Chính Kiêu đã đến, ngồi ở trong góc.


Đôi chân dài mê người cất bước, anh đi tới, xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn sang, lông mày hơi nhíu lại, mở miệng nói: “Tại sao không chọn phòng bao?”
Nơi này quá ồn ào, âm thanh inh tai, anh cảm thấy bên tai vô cùng ồn, thính giác không được rõ.

“Đến quán bar là để hưởng thụ loại náo nhiệt này, nếu vào phòng bao, vậy còn có tình thú gì nữa? Ngày hôm nay, tôi chỉ muốn trải qua trong náo nhiệt một chút.

” Tô Chính Kiêu rót rượu, rót hết ly này đến ly khác, tất cả đều rót đầy: “Đừng nói gì cả, hôm nay chỉ uống rượu! Cũng đừng nói cái gì mà cậu không thể uống rượu, hôm nay buộc phải uống vì Hoài Giang!”
Vừa dứt lời, Tô Chính Kiêu cầm một ly lên, ngửa đầu, sau đó trực tiếp uống cạn.

Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong, mi tâm khẽ động, Hoắc Đình Phong cầm lên, cũng uống cạn.

Hài lòng rồi, anh ta tiếp tục uống, uống hết ly này đến ly khác, không có kiểu muốn dừng lại, mắt của Hoắc Đình Phong lay động, anh cùng uống.

Trên sàn nhảy xuất hiện một người phụ nữ, là Cố Nhược Thiện, cô ta mặc đồ khác mọi khi, bình thường đều mặc đồ công sở, hôm nay lại mặc đồ rất sexy.

Cũng rất rõ ràng, thân phận của cô ta hiện nay không phải là người đến quán bar tiêu xài, mà là nhân viên trong quán bar, lúc này đang nhảy múa theo tiết tấu trên sàn, lắc lư cơ thể.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1341: Chương 1341


CHƯƠNG 1341
Hoắc Đình Phong nhìn thấy rồi, nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn hai cái, sau đó thu hồi ánh mắt, bình thản không gợn sóng.

Đối với anh mà nói, cô ta chỉ là nhân viên của công ty, nhân viên chỉ cần hoàn thành tốt công việc trong bổn phận của mình theo thời gian đi làm, thời gian riêng tư trước nay sẽ không hỏi tới.

Ánh mắt ngước lên của Tô Chính Kiêu đương nhiên là lưu ý thấy động tác của anh, khóe miệng như nhếch lên, vẫn không đả động mà tiếp tục uống rượu.

Tửu lượng của anh ta luôn không tồi, bởi vì thường xuyên tới nơi như quán bar, Hoắc Đình Phong không thích uống rượu, cho nên tửu lượng rất tệ.

Trên bàn để bao nhiêu chai rượu thì Tô Chính Kiêu uống hết bấy nhiêu ly, đồng thời anh ta cũng rót cho Hoắc Đình Phong từng đó.

“Xã hội hiện nay, nếu không phải thiếu tiền thì không ai đến nơi như này biểu diễn cả.

” Đột nhiên, Tô Chính Kiêu nói một câu.


Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, Hoắc Đình Phong gật đầu, tỏ ý rất đồng ý với lời nói của anh ta, nhìn rượu trên bàn, mắt hơi híp lại, gục ở trên bàn.

Uống không ít rượu, anh cũng say rồi, rất hiếm khi vứt bỏ sự ưu nhã vốn có.

Đối với kết quả như vậy, Tô Chính Kiêu vô cùng hài lòng, rất phù hợp tâm ý của anh ta, kêu nhân viên phục vụ của quán bar đưa anh tới phòng.

Sau đó, anh ta nheo mắt, làm một thế tay với Cố Nhược Thiện ở trên sàn, sau đó đứng dậy rời đi.

Cố Nhược Thiện tỏ ý mình đã hiểu, rút khỏi sàn nhảy, đi ra đằng sau, Tô Chính Kiêu đã đợi ở đó: “Chuẩn bị xong rồi chứ?’
“…” Cố Nhược Thiện không có lên tiếng, cô ta căn bản không có cơ hội nói, chỉ có thể để anh ta nói thế nào thì cô ta đi chết như vậy, đây là định luật trước giờ giữa hai người.

“Bây giờ đến phòng bao, có người sẽ dẫn cô qua, chuyện tôi đã dặn cô đừng có quên!” Tô Chính Kiêu lại nói.

Bên ngoài sàn nhảy quả nhiên có người đứng ở đó, cô ta đi tới, được dẫn lên tầng cao nhất, ở đó có phòng tổng thống.


Hoắc Đình Phong tùy ý nằm ở trên chiếc giường lớn, khi Cố Nhược Thiện đi vào, cửa phòng bao bị người khác đóng lại từ bên ngoài, trái tim của cô ta đập thình thịch.

Người nằm trên giường là cấp trên của cô ta, là tổng giám đốc của công ty, muốn cô ta làm ra chuyện như thế không phải đơn giản.

Đứng ở cạnh giường, cô ta từ đầu tới cuối cảm thấy người đàn ông trước mặt cho dù uống say giống như một vũng bùn, nhưng cũng vẫn khiến người khác cảm thấy sự tôn quý ưu nhã không khuyết điểm.

Nhưng, mệnh lệnh của Tô Chính Kiêu, cô ta không thể làm trái.

Vì vậy, Cố Nhược Thiện đứng ở cạnh giường, bắt đầu cởi quần áo, bắt đầu cởi từng món đồ.

Nhưng mới cởi xong áo khoác, Hoắc Đình Phong vốn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, bàn tay lớn tùy ý chỉnh cổ áo vest, ngồi dậy.

Cố Nhược Thiện bị dọa giật mình, thậm chí sắc mặt cũng có hơi tái nhợt, dọa bị hét lên một tiếng.

Bàn tay rõ khớp xương xoa nhẹ mi tâm, ánh mắt của Hoắc Đình Phong dừng trên người Cố Nhược Thiện, nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Mặc vào.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1342: Chương 1342


CHƯƠNG 1342
Cô ta thật sự bị dọa rồi, không dám thở mạnh, động tác cũng cứng đờ ra đó, không biết nên cởi hay nên mặc.

“Nhà vệ sinh ở bên đó, đi vào trong mặc đi…” Ánh mắt của Hoắc Đình Phong liếc qua nhà vệ sinh.

Còn có chút kinh hồn, Cố Nhược Thiện hít thở sâu, đi vào nhà vệ sinh, ở bên trong hai tay run nhẹ cài lại cúc.

Cô ta tưởng rằng tổng giám đốc đã uống say nên ngủ rồi, nhưng không ngờ…
Bây giờ đi ra, làm sao đối mặt với tổng giám đốc, làm sao đối mặt với Tô Chính Kiêu, cô ta thật sự không biết mình phải làm sao, vì vậy ở lì trong nhà vệ sinh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, trong lòng Cố Nhược Thiện không khỏi tự suy đoán, lẽ nào tổng giám đốc rời đi rồi sao?”
Vào lúc này, một giọng nữ vừa hay vừa lười nhác truyền tới; “Đã muộn như vậy rồi, làm gì còn kêu Tiểu Trương dẫn em tới đây?”
Cô ta chợt sững người, không hiểu, trong phòng sao lại có thêm giọng nói của phụ nữ?
“Ngủ rồi sao?” Hoắc Đình Phong bảo Thân Nhã ngồi xuống giường, ôm lấy cô, trên người rất ấm, không có hơi lạnh.


“Không có, đang xem “Đại Thoại Tây Du”, em cảm thấy Chu Ân trong phim rất đẹp trước đây xem không hiểu cốt truyện, cứ cảm thấy quay có hơi dời dạc, hôm nay sau khi xem cảm thấy khá thương cảm.

” Cô rất cảm động, có lẽ là do tuổi tác khác nhau, cảm nhận cũng khác.

Anh nói: “Sao không đợi anh cùng xem với em?”
“Xem một mình khá thú vị, rất có ý cảnh, có điều muộn như vậy anh ở đây làm cái gì? Lẽ nào là muốn cho em bất ngờ gì sao?”
Hoắc Đình Phong đưa tay vuốt ve tóc của cô, sau đó ánh mắt dừng ở nhà vệ sinh, mở miệng nói: “Ra ngoài đi.


Thân Nhã kinh ngạc nhìn qua.

Chỉ thấy, cửa nhà vệ sinh được từ từ đẩy ra, Cố Nhược Thiện đi ra, còn có chút bất an.

Thân Nhã nheo mắt lại: “Bên trong còn giấu người đẹp sao?”

Anh cười nhạt, lại ôm cô vào trong lòng, ánh mắt nhìn sang Cố Nhược Thiện: “Gọi điện cho cậu ta…”
Cố Nhược Thiện đứng bất động ở đó.

“Cậu ta trong lời anh nói là chỉ ai, tôi nghĩ cô chắc cũng rất rõ…” Hoắc Đình Phong lại nói: “Nói đã xảy ra chút sự cố, cậu ta sẽ chạy tới.


Gật đầu, cô ta gọi điện thoại, sau đó nói đúng theo lời của Hoắc Đình Phong.

Quả nhiên không lâu sau, Tô Chính Kiêu đã chạy tới, đẩy cửa phòng tổng thống ra thì lại sững sờ tại chỗ.

“Nhìn thấy cảnh tượng như này rất ngạc nhiên sao?” Anh khẽ mỉm cười: “Nằm ngoài dự tính của cậu, hay cậu cho rằng chuyện xảy ra không có xảy ra?”
Tô Chính Kiêu siết chặt hai tay, lửa giận ngùn ngụt: “Cậu vừa rồi là giả bộ!”
“Tôi quả thật đã say, nhưng không tới mức bất tỉnh nhân sự, chẳng qua tương kế tựu kế, tôi rất tò mò xem ai muốn làm gì tôi…”
“Có điều dựa theo sự thật trước mắt thì thấy, cậu quả thật khá bạc tình, quên Như Bội sạch sẽ!” Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói.

Cố Nhược Thiện giống Tả Như Bội như vậy cũng không thể đả động được cậu, không thể không nói, cậu thật máu lạnh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,761
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1343: Chương 1343


CHƯƠNG 1343
“Cậu bây giờ tại sao lại tức giận? Là vì mọi chuyện không diễn ra theo tính toán của cậu sao? Tôi không say, không thể ngủ với cô ta? Vậy thì chúng ta bây giờ nói theo cách khác, tôi uống say rồi, hơn nữa lên giường với cô ta, tiếp theo thì sao?” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt hỏi: “Tiếp theo phải làm như nào mới hợp tâm ý của cậu, chung sống với cô ta sao?”
Tô Chính Kiêu không nói chuyện, bất luận nói thế nào, anh ta chính là không muốn thấy Hoắc Đình Phong sống hạnh phúc, anh ta muốn đòi lại công bằng cho Tả Như Bội!
“Tôi có thể từ chối cô ta, vậy thì nói rõ Như Bội ở trong lòng tôi đã thật sự buông xuống, có giống cô ấy hơn nữa, cũng không thể khơi gợi hứng thú của tôi, chuyện tôi muốn nói với cậu chính là điều này, đừng cố thử làm những chuyện không thể.

Tôi coi cậu là bạn, cho nên đối với yêu cầu một vài lúc của cậu sẽ đáp ứng, không phải vì tôi áy náy, hay cảm thấy nợ cậu cái gì, trước giờ đều không có! Hoặc, chuyện của tôi và Như Bội không tới lượt một người ngoài như cậu xen vào, bắt đầu từ giờ phút này, nếu cậu còn muốn làm bạn, vậy thì trở nên bình thường đi, nếu không chúng ta chỉ có thể là người lạ!” Hoắc Đình Phong nói rõ từng câu từng chữ.

Lồng ngực của Thân Nhã phập phồng, nhìn anh: “Anh vừa rồi chủ động từ chối người đẹp sao?”
Anh khẽ mỉm cười: “Phải…”
“Cô ta đẹp như vậy, anh nỡ từ chối sao?” Thân Nhã nhìn Cố Nhược Thiện, quả thật khá đẹp, có loại phong tình khó nói rõ.


“Thế giới này rất lớn, rất rộng, nên nhiều cảnh đẹp, chỉ cần yêu đối phương thì là tất cả, đủ để khuynh thành, sắc không phải vì đẹp mới đẹp, mà là vì yêu mới đẹp, tuy càng đẹp sẽ càng thu hút, nhưng thích hợp với mình nhất mới là đẹp nhất, nếu không thể cưỡng lại được sắc đẹp, vậy thì không có yêu tới sâu đậm…”
Hoắc Đình Phong khẽ nói: “Nhiều năm như vậy, anh đã trải qua rất nhiều, phụ nữ từng gặp cũng quá nhiều, muôn hình muôn vẻ, nhưng người duy nhất có thể lay động được anh lại chỉ có em, gả cho anh, có được không?”
Nói rồi, anh quỳ một chân xuống, bàn tay lớn từ trong túi quần tây lấy ra hộp nhẫn kim cương.

Thân Nhã sững người tại chỗ, cô không biết sự việc sao lại diễn biến thành bước này.

“Con của chúng ta đã hơn 5 tháng rồi, con cách ngày chào đời không còn lâu nữa, lẽ nào em muốn để nó trở thành cô nhi sao?” Anh tiếp tục nói.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Đôi mắt của anh rất sâu, nhìn chăm chú vào cô, rất thâm tình, tập trung, giống như tập trung nhật nguyệt sao trời rực rỡ nhất trong trời đất.

Cô bị mê hoặc không?
Không, cô rất tỉnh táo, thật sự rất tỉnh táo, cầu hôn như này khiến cô quá bất ngờ, cũng quá sững sờ.

“Cái gì mới tính là hiểu một người? Có một số người sống mấy chục năm, tự cho rằng hiểu người bên gối, thật ra kết quả lại không, anh có thể đảm bảo, chọn anh, tuyệt đối sẽ không khiến em hối hận, cũng sẽ không khiến em chịu một chút ấm ức…”
Thân Nhã đều hiểu, sự thâm tình và thấp thỏm của anh đều viết ở đó, cũng nhìn lại anh, cô không biết sao không kìm được mà nói: “Em bằng lòng cược thêm một lần nữa!”
Cuộc sống thật ra đều là đang đánh cược, lần này, cô cảm thấy mình không có nhìn nhầm người, cũng bằng lòng đánh cược lần này!
Nếu kết quả lần này vẫn giống lần trước, vậy thì cô coi đó là số phận, là số của cô không tốt.

Cảm xúc của Hoắc Đình Phong luôn không thể hiện ra ngoài, sự kích động và vui sướng lúc này cũng hiếm khi thể hiện trên mặt, anh ôm lấy cô, hôn cô.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom