Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2109


Chương 2109

Cô ta tới nhà họ Quý tìm Quý Hướng Không, người giúp việc nói anh đã tới nhà ăn.

Vì vậy Mộ Dĩnh Nhi lại chạy tới nhà ăn. Giang Uyển Đình cười nhẹ khi thấy cô ta.

Sau khi cô ta nói rõ ý định mình đến đây, Giang Uyển Đình bảo nhân viên phục vụ trong nhà ăn nói cho Quý Hướng Không biết. Nhưng Quý Hướng Không không chịu gặp cô ta, thậm chí một lần cũng không chịu.

Mộ Dĩnh Nhi chờ hơn nửa giờ, Giang Uyển Đình vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Hết cách rồi, tính nó vẫn luôn ngang bướng như vậy.”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, nhìn về phía phòng bếp mấy lần, sau đó chào Giang Uyển Đình và rời đi.

Giang Uyển Đình nói với Quý Hướng Không: “Cho dù không thành người yêu cũng có thể làm bạn bè bình thường chứ? Con khó tránh khỏi quá đáng với Dĩnh Nhi rồi.”

“Con có rất nhiều bạn, không cần phải có thêm một người bạn không có gì để nói.”

Đôi môi mỏng của Quý Hướng Không khẽ mấp máy: “Chuyến bay vào lúc sáu giờ chiều. Mẹ, con đi trước đây.”

Sáu giờ, máy bay cất cánh đúng giờ. Quý Hướng Không đã sớm điều tra được địa chỉ và công ty của Trần Diễm An, bây giờ tính đi thẳng tới đó.

Mà sau khi anh lên máy bay không lâu, có bóng người nhỏ nhắn mặc đồ màu đen kéo theo vali màu đỏ cũng lên máy bay.

Trần Diễm An và Âu Dương Tư mới từ buổi triển lãm trở về. Bọn họ rất mệt mỏi. Cuối cùng buổi triển lãm đã kết thúc mỹ mãn, điều này khiến người ta vui mừng hơn bất kỳ điều gì.

Lúc Trần Diễm An đang ở trong phòng tắm thì nghe thấy Âu Dương Tư không ngừng gọi mình. Cô kinh ngạc bước ra, thấy anh ta đứng phía trước cửa sổ, vì vậy cũng đi tới.

Chỉ thấy Quý Hướng Không đứng trong sân cỏ, xung quanh bày rất nhiều ngọn nến tạo thành câu anh yêu em, còn cả xin lỗi nữa.

Nến rất nhiều, được xếp chi chít thành mấy vòng xung quanh, cảnh tượng này vẫn khá hoành tráng.

Trần Diễm An lạnh lùng nhíu mày, không mấy xúc động.

Cuối cùng, cô cầm luôn vòi nước qua, dòng nước lớn trút xuống. Quý Hướng Không lập tức biến thành con gà nhúng nước, ngọn nến lập tức bị dập tắt.

Đôi mắt hoa đào của Âu Dương Tư nheo lại, từ trong đôi môi mỏng phát ra mấy tiếng tặc lưỡi, than thở: “Nguyên Bảo, nữ thần của anh, em là thần tượng của anh đấy!”

Trần Diễm An thờ ơ ném lại vòi phun rồi đi tắm.

Quý Hướng Không không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, trên đôi môi mỏng lộ ra nụ cười cay đắng.

Cuối cùng anh lại cười. Đây mới là tính cách của Trần Diễm An.

Anh đứng đó mà không rời đi, mặc bộ quần áo ướt sũng kia đứng tròn một ngày.

Âu Dương Tư nằm bò trên cửa sổ, một tay cầm ly rượu vang, tay kia cầm đ ĩa bít tết, ngắm nhìn dáng vẻ lúng túng của anh và cười híp mắt. Thật là thoải mái!

“Cho anh đấy!” Từ phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ.

Quý Hướng Không kinh ngạc quay đầu, không ngờ nhìn thấy người tới là Mộ Dĩnh Nhi.

Anh kinh ngạc, đôi mắt hẹp dài nheo lại, gương mặt lộ ra sự sắc bén, thốt ra mấy từ: “Đúng là âm hồn không tan!”
 
Chương 2110


Chương 2110

Anh đã nói đủ rõ ràng, rành mạch, hành động cũng đủ dứt khoát, cô ta còn ăn vạ đi theo qua đây!

Tay Mộ Dĩnh Nhi cầm chăn do dự, sắc mặt hơi gượng gạo, cuối cùng rụt lại, đi tới căn hộ và ấn chuông cửa.

Đôi mắt hẹp dài của Quý Hướng Không nhìn cô ta với vẻ dữ tợn.

Mộ Dĩnh Nhi đứng thẳng. Một lát sau, cửa mở ra. Đó là Trần Diễm An.

Vào giây phút nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi, cô nhíu mày và muốn đóng cửa lại.

Mộ Dĩnh Nhi nhanh tay lẹ mắt chen vào: “Tôi có mấy lời muốn nói với cô.”

“Tôi nghĩ mình không có gì để nói với cô hết!” Trần Diễm An khoác áo khoác với phong thái nữ vương, đầy khí thế.

“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu. Sau khi tôi nói xong, cô muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

Trần Diễm An nhìn chằm chằm vào cô ta một lát, sau đó thả tay ra, để cô ta vào.

Nếu cô ta cố chấp như vậy, đồng thời tìm tới tận đây, cô chẳng có lý do nào để không cho cô ta vào.

Nói thật, cô cũng muốn xem thử trong hồ lô của cô ta rốt cuộc bán thuốc gì!

Không có nước trái cây cũng không có nước lọc nhưng Mộ Dĩnh Nhi không để ý. Cô ta chậm rãi nói: “Lần này tôi qua đây là vì chuyện của tôi và Quý Hướng Không…”

“Sao vậy? Hai người định kết hôn à? Hay định đính hôn? Hay cố ý qua đưa thiệp mời?”

Trần Diễm An ngồi xuống ghế sofa với vẻ lười biếng, đôi chân dài bắt chéo một cách tao nhã, lạnh lùng nhìn Mộ Dĩnh Nhi.

“Tôi đã gặp qua người cuồng vọng, nhưng chưa từng gặp qua người nào cuồng vọng như cô.”

“Trần Diễm An tôi không dễ chọc đâu. Nếu cô cuồng vọng ở trước mặt tôi, cô chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Cô có tin tôi sẽ khiến cô phải bò ra khỏi đây không?”

“Tin.” Mộ Dĩnh Nhi cắn môi rồi nói: “Tôi có thể vào phòng vệ sinh trước không?”

“Không thể!” Trần Diễm An lập tức từ chối, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn: “Cứ nhịn đi. Chờ tới khi nào không nhịn nổi thì ra ngoài!”

Mộ Dĩnh Nhi cố nhịn: “Vậy tôi sẽ nói bắt đầu từ đầu về chuyện giữa tôi và Quý Hướng Không…”

Giây phút Quý Hướng Không đứng trên sân cỏ, nhìn Mộ Dĩnh Nhi đi vào, mắt anh nheo lại, sau đó chân mày cũng nhíu chặt theo, rất sốt ruột.

Anh không biết Mộ Dĩnh Nhi rốt cuộc tới làm gì, càng không biết hai người đang nói những gì!

“Bắt đầu từ đầu?”

Trần Diễm An kéo chiếc áo khoác bị trượt xuống vai lên: “Nghe lời này thì hình như cô qua để khoe khoang hạnh phúc của mình?”

“Thật làm khó cho cô phải cố ý từ thành phố S đến nước Z , quả thật không dễ dàng gì. Bản thân tôi không có hứng nghe. Cô cầm theo vali của mình và xoay người, rời khỏi chỗ tôi đi.”

“Cô có thể nghe tôi nói hết không?” Mộ Dĩnh Nhi nói tiếp.

Trần Diễm An cảm thấy cô ta nói ra những lời này thật sự hoang đường lại nực cười: “Sao tôi phải nghe cô nói hết chứ? Lý do?”

“Tôi cho rằng cô nghe tôi nói hết, tuyệt đối sẽ không có hại cho cô.” Mộ Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào cô nói.
 
Chương 2111


Chương 2111

Trần Diễm An cười, ngón tay chậm rãi xoay chiếc nhẫn: “Tôi cho rằng mình không nghe cô nói hết, cũng chẳng có hại gì cho tôi.”

Mộ Dĩnh Nhi nhíu mày, thái độ và vẻ mặt cô ta đều rất cương quyết.

Xét về ăn nói, cô ta căn bản không phải là đối thủ của cô, khí thế của cô quá mạnh mẽ.

“Tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô đâu. Chỉ một lát là được rồi.”

Nếu cô ta dám đến đây, vẫn nên nói rõ ràng ra. Căn cứ theo tính cách của Trần Diễm An, cô tuyệt đối sẽ không e ngại. Nếu cô ta muốn nói, tất nhiên sẽ để cho cô ta nói hết.

Dù sao nơi này chính là địa bàn của Trần Diễm An, còn chưa tới lượt một người phụ nữ mà cô coi thường tới càn rỡ.

“Được, nếu cô có thể từ thành phố S tới nước Z chỉ để nói mấy câu, tôi tất nhiên sẽ không ngăn cản.”

“Nhưng cô phải nhớ kỹ, cô chỉ có mười phút tính từ bây giờ. Vừa hết mười phút, cô phải lập tức rời khỏi biệt thự của tôi, bằng không tôi sẽ khiến cô phải bò ra ngoài.” Trần Diễm An lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, Âu Dương Tư bế Huyền Diệp đi xuống.

Trên cánh tay anh ta còn vắt chiếc áo khoác màu xám đậm, có vẻ như muốn ra ngoài.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, hơn nữa Huyền Diệp còn nhỏ, Trần Diễm An không định để Huyền Diệp đi cùng. Cô bế Huyền Diệp, cuối cùng Âu Dương Tư rời đi một mình.

Lúc này, Mộ Dĩnh Nhi mới lên tiếng: “Tôi gặp anh ấy vào thời điểm thê thảm nhất, khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.”

“Bởi vì gia đình, tôi phải tới quán bar tiếp rượu. Tôi gặp anh ấy trong quán bar đó. Anh ấy từng cứu tôi thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng hai lần, cho nên anh ấy đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi.”

“Sau khi biết được tập đoàn Quý thị thông báo tuyển dụng thư ký, tôi qua nộp đơn đúng lúc anh ấy đang phỏng vấn. Do có rất nhiều người qua phỏng vấn nên tôi không cho rằng mình sẽ được nhận. Nhưng công ty Quý thị đã gọi điện thoại tới, nói tôi được chọn.”

“Lúc đó, tôi rất mừng rỡ, kích động, luôn cảm thấy anh ấy rất quan tâm mới nhận ra tôi, do đó tôi mới được chọn…”

Không biết Huyền Diệp tỉnh dậy từ lúc nào, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy trong không khí, thỉnh thoảng lại nắm áo của Trần Diễm An.

Trần Diễm An mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Huyền Diệp. Đúng là mỗi ngày một vẻ, mỗi ngày đều thay đổi.

“Có thể tiếp cận anh ấy, nhìn thấy anh ấy ở khoảng cách gần như vậy là chuyện rất hạnh phúc đối với tôi. Tôi thậm chí cảm thấy hít thở cũng hạnh phúc.”

“Tôi vẫn luôn đứng từ xa nhìn anh ấy, chưa từng có suy nghĩ nào quá phận. Cho nên sau khi các người ly hôn, anh ấy xác định quan hệ yêu đương với tôi đã khiến tôi mừng tới mất đi lý trí.”

“Tôi cảm thấy anh ấy chính là người đàn ông của tôi, thuộc về tôi, chỉ thuộc về một mình tôi…”

“Nhưng chúng tôi hẹn hò không bao lâu thì chia tay. Chuyện này là do anh ấy đề xuất. Tôi không cam lòng, nghĩ chỉ cần mình cứ luôn ở bên cạnh anh ấy thì sẽ có cơ hội. Anh ấy chung quy sẽ lại phát hiện ra tôi còn có ưu điểm của tôi nữa.”

“Lần này, mọi chuyện không phát triển như tôi dự đoán. Tôi và anh ấy còn chưa có tiến triển thì cô đã từ nước Z trở về. Anh ấy hoàn toàn bất ổn, trong mắt ngoài cô ra thì chẳng nhìn thấy ai khác. Tôi lo lắng và tức giận!”
 
Chương 2112


Chương 2112

Cô ta nói không nhanh không chậm, giọng điệu cũng rất trầm: “Không ai có thể tưởng tượng được cơn giận của tôi, tôi hận không thể phá hủy tất cả! Phá hủy triệt để!”

“Rõ ràng anh ấy là của tôi, vì sao cô vừa về đã cướp anh ấy khỏi tôi! Trong lòng tôi rất thù hận cô, nói thật là muốn gi3t chết cô.”

“Trong đầu tôi chỉ tràn ngập một ý nghĩ như vậy, đó là giết cô. Tư tưởng của tôi đã hoàn toàn méo mó, do đó trở nên suy sụp.”

Trần Diễm An ôm Huyền Diệp, ánh mắt nhìn cô ta: “Cho nên, lần này cô qua định giết tôi?”

“Không phải. Suy nghĩ muốn giết cô đã biến mất.” Mộ Dĩnh Nhi từ từ nói.

“Vì sao cô lại đột nhiên thay đổi ý định?”

“Suy nghĩ muốn giết cô đã chiếm lấy đầu óc tôi rất lâu. Từ sáng đến tối, trong đầu tôi đều có suy nghĩ như vậy.”

“Tôi đã bị hành hạ tới mức hoàn toàn phát điên, tinh thần càng suy sụp, tâm trạng thất thường, nhiều lúc giống như một người điên.”

“Ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Lần này tôi có thể tỉnh táo là nhờ mẹ tôi…”

Mộ Dĩnh Nhi khẽ cắn môi: “Vào ngày các người rời khỏi khách sạn, bà đã cắt cổ tay tự sát. Cuối cùng, Tổng giám đốc Quý đã giúp tôi kịp thời đưa bà đến bệnh viện, mới cứu sống được bà…”

Trần Diễm An nghe vậy thì bỗng nhiên nhớ tới ngày rời đi, Quý Hướng Không và Mộ Dĩnh Nhi lôi kéo nhau ở đại sảnh của khách sạn, cô và Âu Dương Tư lại ở bên ngoài đánh cược.

Cô và Âu Dương Tư cũng nghe được Mộ Dĩnh Nhi nói mẹ cô ta đang gặp nguy hiểm, cần cứu giúp.

Lúc đó, cô và Âu Dương Tư căn bản không tin lời Mộ Dĩnh Nhi nói, tưởng cô ta đang giở thủ đoạn, tranh thủ lòng thương hại, ngầm giở trò sau lưng, không hề coi trọng lời cô ta nói.

Bây giờ cô mới biết, hóa ra mẹ cô ta xảy ra chuyện thật.

“Bà vì tôi mới cắt cổ tay tự sát, nói nếu tôi còn đi tìm Tổng Giám đốc Quý nữa, bà sẽ chết ở trước mặt tôi. Tôi tưởng bà nói đùa, không ngờ bà lại làm thật.”

Ngực Mộ Dĩnh Nhi phập phồng lên xuống: “Trong mấy ngày ở bệnh viện, bà mời bác sĩ tâm lý tới tư vấn cho tôi, tôi cũng mất ngủ suốt mấy ngày, cứ nghĩ về việc này mãi…”

“Thật ra, chuyện thật sự rất đơn giản, chỉ có điều tôi bị tình yêu làm cho mù quáng, không chịu nhìn thẳng vào hiện thực. Trong khoảng thời gian tôi và anh ấy hẹn hò, không nắm tay, không ôm, càng khỏi phải nói tới hôn.”

“Cho dù có đôi lúc tôi chủ động, anh ấy cũng nhanh chóng tránh đi. Từ trước tới nay, anh ấy chưa từng chủ động gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho tôi, càng không hẹn tôi ra ngoài.”

“Mỗi lần đều là tôi nóng lòng không chờ được. Nhưng cho dù gặp mặt, anh ấy đều không nói được mấy câu, chỉ trầm ngâm. Khi đó tôi thật sự bị tình yêu làm cho mù quáng, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật nực cười.”

“Cho dù là bạn bè bình thường, hai người vẫn có thể tùy tiện ôm nhau, nhưng giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ ôm nhau. Bây giờ nhớ lại, tôi mới phát hiện ra mình thật đáng thương…”

Mộ Dĩnh Nhi nhìn xuyên qua cửa sổ sáng sủa, có thể thấy Quý Hướng Không đang đứng ở trong sân.

“Chính anh ấy đã giáng một đòn nặng nề làm tôi tỉnh táo lại. Sau khi đưa mẹ tôi đến bệnh viện, tôi tưởng anh ấy sẽ ở lại với tôi. Tôi rất sợ hãi, vì lúc nào cũng nhớ tới cảnh dưới người mẹ tôi đầy máu, cực kỳ khủng hoảng.”

“Nhưng anh ấy tàn nhẫn lại bạc tình nói cho tôi biết, anh ấy đưa mẹ tôi đến bệnh viện chỉ vì lòng tốt, chẳng có lý do và trách nhiệm nào phải ở lại đó với tôi. Anh ấy không phải bạn trai của tôi, càng không phải chồng tôi. Cho dù tôi có khủng hoảng mà ngất xỉu ở bệnh viện, cũng không liên quan gì đến anh ấy. Dù tôi đã hết lời cầu xin, cuối cùng anh ấy vẫn rời đi…”
 
Chương 2113


Chương 2113

“Lần này, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện…” Cô ta nói: “Cô không biết gia đình của tôi. Ba mẹ tôi có rất nhiều anh chị em nhưng không hòa hợp. Bởi vì nhà chúng tôi nghèo, cho nên bọn họ luôn khinh thường chúng tôi.”

“Mỗi khi nhà tôi vay tiền bọn họ, đều phải phải chịu hết những lời châm chọc, khiêu khích. Sau này, mỗi lần trở về, mẹ tôi đều sẽ khóc, luôn nhắc nhở ở bên tai tôi là phải cố gắng, để sau này bọn họ nhìn với ánh mắt khác.”

Trần Diễm An quả thật không biết. Cho dù cô sống trong gia đình độc thân từ nhỏ tới lớn lên, nhưng chưa từng phải lo lắng về tiền nong.

“Các cô gái trẻ luôn có ảo tưởng về đàn ông, luôn cảm thấy mình khác biệt, tương lai nhất định sẽ cưới hoàng tử. Anh ấy sẽ có chiều cao hoàn hảo, gương mặt đẹp trai, tính cách tốt, gia đình cao quý.”

“Cho nên vào đêm tổng giám đốc Quý ra tay giúp tôi, tôi đã si mê anh ấy. Anh ấy thỏa mãn tất cả ảo tưởng của tôi về người đàn ông.”

“Mà mẹ tôi càng hài lòng hơn, thường xuyên lấy ảnh của tổng giám đốc Quý đi khoe với họ hàng của chúng tôi. Bọn họ quả nhiên rất chấn động, rất khách sáo, thân thiện với mẹ tôi. Tôi cũng cảm giác tự hào, cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc…”

Cô ta nhếch môi, buồn bã cười: “Dưới sự ảo tưởng và tự hào như vậy, tôi càng lúc càng say đắm anh ấy, không sao thoát ra được, tâm trạng cứ thế trở nên thất thường.”

Trần Diễm An nhíu mày, không nói lời nào. Nhưng Huyền Diệp trong lòng cô đã đói, oa oa khóc thành tiếng. Cô không quá để tâm, cho Huyền Diệp bú luôn.

“Có lẽ là vì trẻ tuổi, có lẽ vì chưa từng tiếp nhận sự cám dỗ bên ngoài. Lần này, tôi qua đây gặp cô là muốn nói một tiếng xin lỗi cô!” Mộ Dĩnh Nhi nói: “Tôi không có ý giải thích hay biện minh cho anh ấy. Tôi chỉ xin lỗi vì chính mình. Vừa đúng mười phút, không hơn không kém. Tôi đã mua vé quay về thành phố S, tạm biệt.”

Quả đúng như lời mẹ nói, cho dù mình gi3t chết Trần Diễm An thì sao chứ?

Ngoại trừ tiễn mình lên con đường chết thì chẳng được gì cả!

Mẹ không còn trẻ nữa, chân có vấn đề, cô ta lại phát điên, sẽ chỉ phá hỏng một gia đình. Vì mẹ, cô ta phải tỉnh táo.

Lẽ nào cô ta cứ tiếp tục mơ hồ, nhìn mẹ chết ở trước mặt mình sao?

Cũng giống như lời cô ta nói, nếu Quý Hướng Không có chút tình cảm với cô ta, lúc ở bệnh viện đã không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

Chỉ cần anh có chút tình cảm, cô ta sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng anh quá vô tình, bạc bẽo…

Cô ta dứt khoát xoay người ra khỏi biệt thự. Quý Hướng Không vừa thấy cô ta đi ra, đã xông tới, ánh mắt sắc bén giống như con dao bắn về phía Mộ Dĩnh Nhi: “Cô đã nói gì với cô ấy?”

“Nếu anh tò mò thì có thể tự mình hỏi cô ấy.” Mộ Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi khuyên cô một câu, sự kiên trì của tôi có hạn, cô tốt nhất nên một vừa hai phải thôi.” Quý Hướng Không trầm giọng cảnh cáo.

Mộ Dĩnh Nhi không nói gì, ngoài đau lòng tới mức khó thở ra thì chẳng còn gì để nói nữa.

Khóe miệng cô ta giật giật, rời đi.

Chung quy không phải của cô ta, cho dù cô ta vắt óc tìm kế thì sao chứ?

Trên gương mặt Quý Hướng Không đầy lo lắng, không ngừng nhìn vào trong biệt thự. Không biết Mộ Dĩnh Nhi đã nói gì, lúc này phản ứng của cô thế nào?

 
 
Chương 2114


Chương 2114

Một lát sau, Trần Diễm An đi ra, chuẩn bị tưới nước cho hoa cỏ trong sân.

Quý Hướng Không thấy thế thì vội vàng đi tới, muốn nhận lấy. Cô tránh ra, nói: “Người đã đi rồi, anh còn không mau đuổi theo?”

“Anh và cô ta không hề có quan hệ gì hết, thật đấy!” Quý Hướng Không giống như kiến bò trên chảo nóng: “Ngày em rời đi, cả người cô ta đều là máu, nói mẹ cô ta tự sát. Anh thấy cô ta không giống như đang nói dối, cho nên mới đi cùng cô ta lên tầng. Mẹ cô ta thật sự xảy ra chuyện!”

“Điều này chẳng liên quan gì tới tôi.”

“Thế em muốn thế nào mới chịu tin lời anh nói? Từng câu anh nói đều là sự thật, chắc chắn không nói dối một lời nào. Có phải anh quỳ xuống thì em mới chịu tha thứ cho anh không?”

Trần Diễm An không để ý đến anh, tiếp tục làm việc của mình.

Quý Hướng Không thấy thế thì thật sự quỳ xuống!

Cô liếc mắt nhìn qua nhưng trên mặt không mấy xúc động, rất bình tĩnh nói: “Đàn ông quỳ nhiều sẽ chẳng còn giá trị nữa!”

Quý Hướng Không chợt cứng người, sau đó đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đầy vẻ cay đắng: “Vậy thì sao chứ? Chỉ cần em chịu tha thứ, anh có thể quỳ một tháng!”

“Tôi cần anh quỳ làm gì? Anh đi đi, sau này đừng tới nữa.” Trần Diễm An nói: “Ở chỗ tôi, anh đã chẳng còn đáng tin nữa rồi.”

“Anh sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa, anh thề!”

“Lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ đều nói như vậy, dỗ ngon dỗ ngọt, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng. Đợi đến khi thay lòng đổi dạ thì chẳng đáng một đồng. Trước đây chẳng phải anh nói không có tôi thì không sống nổi à? Sau khi thay lòng đổi dạ, không phải anh vẫn sống tốt đấy sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Quý Hướng Không lo lắng nói: “Anh không thay lòng đổi dạ. Anh thật sự không thay lòng đổi dạ. Trái tim của anh vẫn thuộc về em. Lúc đó, anh chẳng qua hồ đồ, muốn thả lỏng tinh thần, có thể tìm được nơi gửi gắm, cho nên mới nhất thời đánh mất chính mình.”

Trần Diễm An nhún vai không nói nữa, tiếp tục tưới hoa.

Vòi nước trong tay cô lướt qua đám hoa trước mặt Quý Hướng Không, quần anh lập tức bị ướt một mảnh.

Nhưng anh vẫn quỳ thẳng, không chịu rời đi.

Trần Diễm An nhìn vào mắt anh, sau đó mặc anh, tưới hoa xong thì quay vào biệt thự, để một mình anh ở bên ngoài.

Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được, xem ra phải đánh trận lâu dài rồi.

Quý Hướng Không liếc nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy biệt thự đối diện đang muốn cho thuê, anh vội vàng đi tới đó.

Sau khi thỏa thuận và nộp tiền thế chấp, Quý Hướng Không vào ở ngay bên cạnh.

Anh định không giành được cô và Huyền Diệp về thì không trở về thành phố S.

Trong biệt thự, Trần Diễm An bế Huyền Diệp.

Những lời Mộ Dĩnh Nhi nói không có tác dụng gì với cô. Cô cũng không để ý tới lời xin lỗi của cô ta.

Nếu Quý Hướng Không chưa từng có tình cảm gì với Mộ Dĩnh Nhi, Mộ Dĩnh Nhi làm sao có thể có ảo giác này.

Phần lớn thời điểm đều là đàn ông mang đến khả năng và cơ hội cho phụ nữ.

Tục ngữ nói rất hay, con ruồi không chích thì trứng không nứt, không phải sao?

Theo thời gian trôi qua, cô không còn hận Quý Hướng Không nhiều như trước nữa, nhưng cũng không còn tín nhiệm anh.
 
Chương 2115


Chương 2115

Chỉ cần có lần đầu tiên ngoại tình, đương nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí thành nghiện giống như Trần Vu Nhất vậy

Cô không còn tin tưởng anh, bất kể anh có thiện cảm với người phụ nữ khác trong tình cảnh nào, nhưng chuyện nảy sinh tình cảm với người phụ nữ khác là sự thật!

Bên cạnh Trần Diễm An không thiếu thư ký và tài xế.

Quý Hướng Không không có cách nào, đành phải canh chừng ở bên ngoài biệt thự mỗi ngày, chỉ cần có cơ hội là xông vào trong biệt thự.

Nhưng Trần Diễm An nuôi một con chó Samoyed, nó rất to cũng rất dữ, vừa thấy Quý Hướng Không là sủa, khiến anh không thể bước vào biệt thự một bước.

Quý Hướng Không hết cách, đành nghĩ tới ban công. Ban công của hai biệt thự liền nhau, chắc hẳn có thể nhảy sang.

Buổi tối, bóng đêm nặng nề, anh đi lên ban công. Ban công rất hẹp còn rất cao, xung quanh chẳng có chỗ nào để bám vào, đứng ở phía trên khiến người ta thấy hoảng sợ vì không có cảm giác an toàn.

Quý Hướng Không ngẩng đầu ưỡn ngực hít sâu một hơi rồi nín thở, từ từ đứng lên ban công và di chuyển từng bước một.

Hành động như vậy trông rất nguy hiểm, làm không tốt thì mất luôn cả cái mạng.

Nhưng anh không còn cách nào, đây là lối đi duy nhất!

Hôm nay, Âu Dương Tư không ngủ được, mở cửa sổ ra hóng gió, cầm theo ly rượu vang.

Anh ta cảm giác được một tia sáng chiếu qua nên nhíu mày nhìn sang.

Sau khi quan sát một lát mới phát hiện ra Quý Hướng Không đang di chuyển trên ban công, anh ta nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh làm gì vậy?”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Quý Hướng Không không đề phòng nên bị dọa cho giật mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, dưới chân bước hụt, rơi thẳng xuống!

Bịch. Sau đó là tiếng con chó Samoyed sủa loạn hết cả lên, làm Trần Diễm An tỉnh dậy.

Cô ra khỏi biệt thự và bật đèn lên, nhìn thấy Quý Hướng Không đang đau đớn nằm trên mặt đất, gương mặt tái nhợt không còn sắc máu, cắn chặt hàm răng.

Anh ôm lấy cái chân đau, không thể cử động được, chắc bị gãy xương rồi.

Trần Diễm An định mặc kệ anh, nhưng thấy anh có vẻ bị thương rất nặng nên gọi bác sĩ tới.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nhíu mày. Anh ngã từ trên cao như vậy xuống, không chết đã là may mắn lắm rồi. Chân bị gãy xương, phải nằm ít nhất một tháng.

Mặt Quý Hướng Không cũng biến sắc rồi. Anh phải nằm không nhúc nhích như vậy một tháng à?

Vậy anh còn có thể làm gì chứ?

Thế này thì đừng nói là làm gì, ngay cả đứng lên còn chẳng được!

Gương mặt Quý Hướng Không thoáng cái đã đen xì chẳng khác nào cái nồi, đặc biệt là giống với đít nồi, cơ thể căng ra, vẻ mặt khó coi.

Lúc này, Âu Dương Tư cầm ly rượu vang đi tới, còn khẽ lắc ly rượu với vẻ ung dung nhàn nhã, nhìn rượu vang sóng sánh trong ly rượu: “Ngã à?”

Quý Hướng Không nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Anh cố ý?”
 
Chương 2116


Chương 2116

“Sao anh nói vậy? Đêm hôm khuya khoắt, anh xuất hiện ở trên ban công nên tôi tưởng là trộm đột nhập thôi. Tôi chẳng qua chỉ hô lên một tiếng mà anh đã ngã từ trên ban công xuống, vậy rõ ràng là đang chột dạ rồi!”

Trong lòng Quý Hướng Không rất tức giận nhưng không thể phản bác lại lời Âu Dương Tư nói, ngực không ngừng phập phồng lên xuống kịch liệt.

“Sao vậy, gãy rồi à?” Đôi mắt hoa đào có hơi xếch lên của Âu Dương Tư khẽ nheo lại.

Quý Hướng Không im lặng, không để ý tới anh ta.

Lúc bác sĩ chuẩn định rời đi, Trần Diễm An dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn Quý Hướng Không nói: “Với tình hình trước mắt của anh, tôi khuyên anh tốt nhất nên mời một người giúp việc.”

Quý Hướng Không nhìn cái chân không thể nhúc nhích của mình, trong lòng cũng hiểu mình phải mời một người giúp việc, bằng không sinh hoạt cá nhân sẽ là cả một vấn đề.

Anh nghĩ ngợi rồi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Trần Diễm An.

Mặc dù anh không nói tiếng nào nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, đương nhiên là muốn nhờ Trần Diễm An tìm giúp mình.

“Tôi tìm giúp anh à? Dựa vào đâu chứ?” Trần Diễm An lạnh lùng hỏi ngược lại: “Hình như giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì. Nếu cứ nhất quyết phải tìm quan hệ, vậy tôi cũng là vết nhơ mà trước đây anh muốn xóa khỏi cuộc đời, sao tôi phải giúp anh chứ?”

Âu Dương Tư nghe vậy thì không ngừng gật gù giống như gà con mổ tép, còn không quên nói theo: “Em yên tâm đi, anh cũng không giúp.”

Hầu kết của Quý Hướng Không chuyển động nhưng không nói gì nữa.

Mà Trần Diễm An và Âu Dương Tư đã ra khỏi phòng.

Cuối cùng, hai người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Quý Hướng Không và bác sĩ.

Anh thật sự hết cách, đành phải nhờ bác sĩ tìm người giúp việc hộ.

Không còn cách nào, dù sao anh không quen với cuộc sống ở nước Z , không có người bạn nào để nhờ cậy.

Buổi tối, Trần Diễm An và Âu Dương Tư ăn cơm, tất cả đều là món ăn nước T, sữa đậu nành, bánh nhân thịt có mùi rất thơm.

Cô uống cháo, gương mặt có vẻ thâm trầm, suy nghĩ lan man, thật không biết đang nghĩ gì.

Âu Dương Tư xem tin tức, bận rộn tới quên cả trời đất, đôi mắt hoa đào hơi xếch kia nheo lại, ngón tay dài di chuyển rất nhanh trên màn hình làm người ta nhìn tới hoa cả mắt.

Sau khoảng mười mấy phút, Trần Diễm An ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên, trong lúc vô ý liếc qua chiếc điện thoại bên cạnh, ánh mắt hơi dao động, nói: “Sao điện thoại di động của anh ta lại rơi ở đây? Vừa chướng mắt lại đáng ghét, để tôi ném qua cho anh ta.”

“Anh đi cho…” Âu Dương Tư nói: “Anh tính ném vào mặt anh ta, cho anh ta biết hậu quả làm trộm sẽ vô cùng nghiêm trọng!”

“Anh chơi game đi. Tôi không qua bàn được, anh chơi lên giúp tôi, tôi về sẽ thưởng cho anh một cái ôm.” Trần Diễm An nói: “Tiện thể tôi cảnh cáo anh ta tốt nhất nên dọn đi.”

Âu Dương Tư dùng tay ra hiệu OK, lúc này đầy máu sống lại, tập trung tinh thần vào chơi game.

Trần Diễm An tiện tay cầm điện thoại ở bên cạnh lên, đi ra khỏi biệt thự. Cổng biệt thự của Quý Hướng Không không khóa, cô đẩy cửa và đi thẳng vào trong.

Trong biệt thự dường như không chỉ có một mình Quý Hướng Không, còn có tiếng phụ nữ nói chuyện. Cô nhíu mày, đi vào.
 
Chương 2117


Chương 2117

Quý Hướng Không đang lật xem tạp chí, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên. Sau đó, trên gương mặt điển trai của anh lộ vẻ vô cùng vui sướng, giọng nói rất trầm lắng nghe có vẻ rất kích động: “An An!”

Anh định ngồi dậy, nhưng nghĩ tới tình trạng trước mắt của mình thì đành thôi, có điều vẫn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm tình, không hề chớp mắt.

“Anh đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua lúc anh leo tường làm rơi điện thoại ở ban công nhà tôi, tôi ném qua cho anh thôi.” Vẻ mặt Trần Diễm An vẫn rất lạnh lùng.

“Em muốn uống gì không? Hay ăn gì đó? Anh sẽ bảo người giúp việc làm cho.” Quý Hướng Không rất sốt sắng hỏi.

“Anh có người giúp việc à?” Trần Diễm An hơi ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp, có thể thấy được bóng người đang di chuyển.

Dường như nghe được cuộc nói chuyện của hai người, người giúp việc bước ra, gương mặt tươi cười hỏi: “Bữa tối hai người muốn ăn gì? Món nào tôi cũng có thể làm được, không thành vấn đề.”

Trần Diễm An liếc nhìn người phụ nữ đứng trước mặt.

Đó là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, dáng người trẻ trung, trông rất có vẻ lẳng lơ, không hề giống với người giúp việc.

“Gà Cung Bảo, thịt xào ớt xanh, gà cay, còn có canh thịt cay…”

Quý Hướng Không thấy Trần Diễm An không nói gì thì trả lời.
Những gì anh nói đều là món Trần Diễm An thích ăn nhất. Cô thường không cay không vui.

“Anh nói như nhà chúng tôi không có đầu bếp vậy. Tôi đã ăn rồi.”

Trần Diễm An vung tay ném điện thoại rơi lên trên giường: “Nếu đã tới đây, tôi không ngại nói rõ, anh tốt nhất nên về thành phố S đi, không cần phải ở lại đây nữa.”

“Đây là chuyện của anh. Anh tuyệt đối sẽ không về nếu chưa theo đuổi được em lần nữa.” Anh nói.

Trần Diễm An cười: “Nếu tôi cả đời không tha thứ thì sao? Anh không cần mẹ anh à? Anh không phải luôn hiếu thảo nhất sao? Lẽ nào anh định ở đây cả đời?”

Quý Hướng Không mấp máy môi, giọng trầm xuống nói: “Anh đương nhiên có cách của mình.”

“Anh cố chấp như vậy thì tôi cũng không có cách nào. Tôi thật lòng khuyên anh một câu, anh không quen biết ai ở đây, có lẽ ngay cả chết ở đây cũng chẳng có ai biết đâu.”

Quý Hướng Không nhìn chằm chằm vào cô: “Đó là chuyện của anh!”

“Được, nếu là chuyện của anh, vậy không liên quan gì đến tôi.”

Trần Diễm An vừa dứt lời đã xoay người, đi ra ngoài.

Quý Hướng Không vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nhìn theo bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt.

Người giúp việc vẫn đứng tại chỗ, hỏi: “Tôi nấu hết các món anh vừa nói à?”

“Không cần, thế nào cũng được.” Anh thu lại sự chú ý. Cô không muốn ở lại ăn cơm, cho nên anh ăn gì cũng chẳng quan trọng.

Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt tròn và sáng lóe lên biểu cảm khác, lộ ra ánh sáng rất kỳ lạ.

Nhưng Quý Hướng Không không để ý lắm.

Mỗi tối, anh đều gọi điện thoại cho Giang Uyển Đình đang ở thành phố S, hai người nói chuyện một lúc.
 
Chương 2118


Chương 2118

Cô trở lại biệt thự, Âu Dương Tư khoe khoang thành tích mới đánh được ở trước mắt cô, tặc lưỡi thành tiếng, giang hai cánh tay chờ đợi với vẻ lười biếng.

Trần Diễm An không chịu nổi, mỉm cười và ôm anh ta.

Nhưng Âu Dương Tư không đứng đắn, sau khi tìm được cơ hội đã hôn trán cô. Anh ta dường như nghĩ đến điều gì, đôi mắt hoa đào nheo lại: “Anh ta nằm ở trên giường thế nào?”

“Mời người giúp việc rồi.” Cô nói.

“Hành động cũng rất nhanh đấy.” Âu Dương Tư nheo mắt: “Có phải phụ nữ hơi bất tiện không? Có cần anh tìm một người đàn ông không? Dù sao ở trước mặt phụ nữ cũng không tiện cởi qu.ần cởi áo.”

Trần Diễm An vô cùng kinh ngạc: “Anh trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ thế?”

“Nói thế nào thì anh ta ngã xuống, anh cũng phải gánh một nửa trách nhiệm, tìm một người cho anh ta là chuyện nên làm.”

Trần Diễm An nói một câu “tùy anh” sau đó lên tầng ôm Huyền Diệp.

Lúc đi qua cửa sổ sát đất, cô vô ý nhìn thấy Quý Hướng Không đang ăn tối với người giúp việc.

Tốc độ còn rất nhanh đấy. Anh tìm được người giúp việc trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn là người Nước T, thật sự không tệ đâu.

Huyền Diệp vừa tỉnh dậy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhe răng vung vẩy tay chân, dáng vẻ đó đáng yêu thế nào thì khỏi phải bàn.

Hôn, Trần Diễm An ôm bé vào trong lòng.

Cho dù bé ngủ ban ngày rồi, nhưng vẫn ngủ cùng cô.

Mấy ngày nay, thần kinh cô luôn căng lên vì chuyện triển lãm, bây giờ cuối cùng có thể thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập tới. Cô buồn ngủ tới mức không mở được mắt ra nữa.

Bên kia.

Quý Hướng Không vẫn chưa ngủ, đang lật xem tạp chí. Anh không có quần áo ngủ.

Người phụ nữ đã thu dọn mọi thứ, tắm xong thì đi tới gọi: “Ngài Quý.”

“Có việc gì?” Anh ngước mắt lên, ngón tay dài vẫn đặt trên tờ tạp chí, trên trang đó đều là những đồ trang sức do Trần Diễm An thiết kế.

“Hôm nay hơi muộn, bên ngoài trời đang mưa mà bên này hơi khó bắt xe. Cho nên, tôi có thể ở lại đây một đêm không?”

Anh nghe vậy, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên trời mưa không nhỏ, từng giọt nước mưa theo cửa sổ chảy xuống: “Tầng một còn không ít phòng, cô cứ tùy tiện chọn một phòng.”

“Cảm ơn ngài Quý. Ngài Quý đúng là người tốt. Ngài có cần tôi giúp gì không?”

“Không cần, cô đi nghỉ đi.”

Người phụ nữ đi ra ngoài, Quý Hướng Không lại mở laptop bận rộn một lúc.

Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên thì đã mười một giờ. Anh nhắm mắt lại ngủ.

Anh ngủ rất lâu, đột nhiên cảm giác trên người nặng nề, giống như có thứ gì đè lên, có hơi lạnh, còn giống như có người đang vuốt ve ngực anh.

Quý Hướng Không lập tức mở mắt ra, kết quả đối diện với gương mặt của người phụ nữ.

Người phụ nữ đang ngồi ngang trên ngực anh giống như cưỡi ngựa, trên người mặc áo ngủ bằng lụa. Lúc này, cô ta mỉm cười, tay di chuyển, xo,a nắn trên lồng ngực nhẵn mịn của anh.

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng Quý Hướng Không lạnh như tảng băng giữa đông lạnh: “Cút ra đi!”

“Cần gì phải giả vờ đứng đắn chứ?” Người phụ nữ khẽ cười: “Dáng người anh thật sự không tệ, chắc thường xuyên rèn luyện, cơ bụng đặc biệt rắn chắc.”

“Tôi lặp lại lần nữa, rời đi ngay lập tức!”

Người phụ nữ không nghe theo lời anh, trái lại còn ngồi khóa chặt bên thắt lưng anh và di chuyển, mang theo hàm ý sâu xa. Quý Hướng Không cuối cùng nổi giận, giơ cánh tay lên gạt người phụ nữ trên người xuống.

Người phụ nữ không đề phòng, ngã lăn xuống sàn nhà. Cô ta đứng lên: “Tôi sẽ không nói cho người phụ nữ mà anh thích biết đâu. Chuyện này sẽ chỉ có anh biết, tôi biết thôi.”
 
Chương 2119


Chương 2119

“Ra khỏi phòng tôi!”

Người phụ nữ không để ý, mỉm cười: “Bây giờ anh là bệnh nhân, so về sức lực thì anh không bằng tôi. Thịt đưa miễn phí tới tận miệng, anh còn giả vờ làm gì nữa?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta lại lắc eo ngoáy mông đi tới, lần này còn vòng tay qua cổ anh: “Tôi đã lâu không gặp được anh chàng vừa đẹp trai còn rắn chắc như anh, cảm giác thật sự không tệ!”

Quý Hướng Không căn bản không cho cô ta tới gần, lại hất tay ra. Người phụ nữ ngã quỳ dưới sàn nhà, đầu gối bị đau. Cô ta cuối cùng cũng nổi cáu, đứng dậy rồi cố ngồi lên, động tay động chân.

Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay rõ ràng là ngoại lệ. Ở trong tình huống đặc biệt này, Quý Hướng Không không có bao nhiêu nhẫn nại. Anh đã cảnh cáo người phụ nữ này vài ba lần nhưng cô ta không chịu nghe lọt tai một câu nào.

Vì vậy, Quý Hướng Không ra tay. Tuy chân anh bị thương nhưng cánh tay vẫn còn lành lặn, hơn nữa phụ nữ vốn không thể chống lại sức lực của đàn ông, một lát sau, người phụ nữ bị đánh không nhẹ.

Gương mặt cô ta sưng vù, cánh tay không thể cử động, tình cảnh rất chật vật, đau tới mức ngồi dưới đất không dám cử động. Quý Hướng Không trầm giọng nói: “Cút!”

“Giả vờ giả vịt gì chứ? Anh đánh tôi thành như vậy còn muốn bảo tôi rời đi à? Anh tưởng tôi sẽ tha cho anh dễ như vậy sao?” Người phụ nữ nghiến răng, lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.



Trần Diễm An ngủ tới nửa đêm thì bị tiếng chó sủa làm cho giật mình tỉnh lại. Cô dụi mắt, kinh ngạc khi thấy nhà bên cạnh đèn đuốc sáng trưng. Cô kéo màn cửa sổ ra.

Không ít xe cảnh sát đang đỗ trong sân.

Cô thấy thế thì nhíu mày. Chẳng lẽ Quý Hướng Không xảy ra chuyện gì?

Một lát sau, chỉ thấy cửa biệt thự mở ra, người giúp việc đi ra trước, đang lau nước mắt, áo ngủ bằng lụa trên người tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng.

Ngay sau đó là Quý Hướng Không. Anh ngồi trên xe lăn với sắc mặt khó coi, thậm chí có thể nói là rất nặng nề.

Hai người một trước một sau lên xe, còi cảnh sát rú ầm ĩ, sau đó rời đi.

Trần Diễm An xuống tầng. Âu Dương Tư cũng mới bị đánh thức, vẻ mặt còn ngơ ngác chưa biết tình hình: “Có trộm à?”

“Không phải, không biết nhà bên cạnh xảy ra chuyện gì, Quý Hướng Không và người giúp việc bị dẫn đi rồi.”

“Vậy chắc chắn là gặp phải trộm, đi qua lấy lời khai rồi. Vùng này không an toàn lắm. Trước đây lúc mua nhà, anh đã bảo em đừng mua ở đây, em còn không chịu nghe!”

Trần Diễm An khẽ nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ. Âu Dương Tư lại buồn ngủ tới không mở được mắt: “Bọn họ tới như vậy, kẻ trộm chắc chắn đã đi rồi, em cứ yên tâm ngủ đi.”

Trần Diễm An hỏi lại lần nữa: “Thật sự là trộm à?”

“Đương nhiên. Nếu không còn có thể có chuyện gì chứ?” Âu Dương Tư nắm lấy vai cô, đẩy cô lên tầng: “Em đi ngủ đi.”

Sau đó Trần Diễm An nằm xuống. Ban đầu cô còn không ngủ được nhưng Huyền Diệp đúng lúc tỉnh dậy, ị rồi. Cô hết thay tã lại cho bú, bé giày vò rất lâu mới chịu ngủ.

Cô trằn trọc một lát, cũng ngủ thiếp mất.

 
 
Chương 2120


CHƯƠNG 2120

Sáng sớm hôm sau.

Trần Diễm An có thói quen dậy sớm, khoảng sáu giờ đã dậy, chạy một vòng theo con đường xung quanh rồi về.

Nhưng cổng nhà bên cạnh vẫn đóng chặt.

Lẽ nào… còn chưa về?

Cô tỉa cành hoa, ăn sáng xong, cổng nhà bên cạnh trước sau vẫn không mở ra. Trần Diễm An nhìn Âu Dương Tư: “Lấy lời khai cần tốn rất nhiều thời gian à?”

Âu Dương Tư nhún vai: “Anh cũng không rõ lắm. Anh ta còn chưa về sao?”

Trần Diễm An lắc đầu: “Em chưa từng thấy cổng biệt thự bên cạnh mở.”

Âu Dương Tư cũng nhíu mày: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì, để anh qua cục cảnh sát xem thử.”

Trần Diễm An cũng muốn qua. Hai người lên xe lái đến cục cảnh sát, sau đó được dẫn qua gặp.

Quý Hướng Không thức suốt một đêm, râu trên cằm đã lún phún mọc ra, trông rất tiều tụy, chân lại không thể cử động, so với mọi ngày giống như hai người khác nhau.

Âu Dương Tư hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cảnh sát nói: “Anh ta đã cố gắng dùng vũ lực với người giúp việc trong nhà, cũng đánh cho người giúp việc bị thương nặng, sẽ bị giam mấy tháng.”

Trần Diễm An nghe vậy, tầm mắt nhìn lên trên người anh.

Quý Hướng Không nhìn cô thật lâu, sau đó mới nói: “Em tin anh, đúng không?”

Cô không nói gì, nhìn qua chỗ khác như không nghe thấy anh nói vậy.

Âu Dương Tư gọi điện thoại, cục trưởng đi qua và thả người ra.

Lúc Quý Hướng Không được đưa ra, thạch cao trên đùi đã biến dạng, va đập không nhẹ, tối qua đã đụng chạm, va đập không nhẹ.

Ra khỏi cục cảnh sát, anh rất chân thành cảm ơn Âu Dương Tư: “Cảm ơn.”

“Tôi nghe hai từ này thật thoải mái. Nhưng anh làm gì đến mức phải đưa mình vào cục cảnh sát vậy?”

Quý Hướng Không nghĩ ngợi rồi nói: “Cô ta âm mưu gây rối với tôi.”

Âu Dương Tư suýt nữa phì cười: “Vậy anh dứt khoát nghe theo cô ta đi, việc gì phải giãy giụa, chẳng những không ôm được người đẹp, còn làm cho mình phải đến chỗ này.”

Quý Hướng Không không nói lời nào.

Spoll gọi điện thoại cho Âu Dương Tư nhờ giúp đỡ. Anh ta không có cách nào, đành phải nhận lời và đi trước.

Trần Diễm An đẩy Quý Hướng Không đi với vẻ mặt vô cảm. Anh từ từ nói: “Em tin anh, đúng không?”

Cô không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Anh lại nói: “Em vẫn quan tâm tới anh, nếu không sẽ chẳng tới cục cảnh sát vào sáng sớm như vậy…”

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi không có lòng tốt như vậy đâu!” Trên gương mặt Trần Diễm An vẫn lạnh lùng cứng rắn.

“An An, em đặt tay lên ngực, tự mình cảm nhận xem lời em nói với anh là thật hay giả…”
 
Chương 2121


CHƯƠNG 2121

Anh nhìn về phía cách đó không xa.

“Cơ thể và trái tim thường thành thật nhất. Trước đây anh đã từng làm sai, nhưng ngoài em ra, anh không chịu nổi sự đụng chạm của bất kỳ người phụ nữ nào. Em có tình cảm với anh…”

“Tôi thấy anh còn chưa đủ tỉnh táo, cho nên mới nói ra những lời như vậy. Xem ra, tối hôm qua anh chịu kíc/h thích quá lớn, nên bây giờ đầu óc cũng không được minh mẫn…” Trần Diễm An nhếch môi cười lạnh.

“An An, em cứ nhất định phải bài xích anh như vậy sao?”

Trong lòng Quý Hướng Không đầy cay đắng khó nói thành lời: “Trong lòng anh cứ nghĩ mãi, phải làm thế nào mới có thể khiến em tha thứ cho anh, phải thế nào mới có thể giải được khúc mắc của em. Vì thế anh sẵn sàng bỏ ra mọi thứ của mình.”

“Nhưng anh không tìm được. Con người chẳng ai có thể bảo đảm mình rốt cuộc sẽ sống được bao lâu. Anh cũng không biết sau này mình sẽ phải đối diện với chuyện gì. Lẽ nào tha thứ cho anh lại thật sự khó khăn với em thế sao?”

“Ý anh muốn nói sai lầm mà anh phạm phải không lớn, đúng không?”

Quý Hướng Không thoáng ngây người, sau đó vội nói: “Anh không phải có ý đó. Anh biết bản thân mình đã làm sai, nhưng anh chắc chắn không có tình cảm với cô ta. Khoảng thời gian đó, anh thật sự quá mệt mỏi, cho nên tìm được nơi có thể thư giãn thì cảm thấy rất nhẹ nhàng, anh đã nhầm khi xem cảm giác nhẹ nhàng đó trở thành thiện cảm.”

Trần Diễm An không nói tiếp, đẩy thẳng anh về phía trước, lên chiếc xe đậu bên đường và mở máy.

“Vậy em nói cho anh biết đi, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh?” Quý Hướng Không thật sự không có cách nào: “Chỉ cần em có thể nói ra, em có thể tha thứ cho anh, anh đều có thể làm hết.”

“Được, có thể…” Trần Diễm An thản nhiên nói, sau đó nhìn gương mặt tràn đầy vui sướng của Quý Hướng Không nói tiếp: “Anh làm thời gian quay trở lại, khiến những chuyện đó chưa từng xảy ra.”

Quý Hướng Không nghe vậy thì trở nên yên tĩnh.

Anh không nói nữa, trầm ngâm im lặng. Thời gian hiển nhiên không thể quay trở lại.

Không bao lâu, bọn họ đã trở lại biệt thự. Trần Diễm An đẩy Quý Hướng Không đi vào biệt thự. Trên đường đi, hai người đều im lặng.

Người giúp việc gọi điện thoại, nói Huyền Diệp đang khóc.

Trần Diễm An xoay người rời đi. Vì vậy trong biệt thự chỉ còn lại một mình Quý Hướng Không.

Huyền Diệp bị đói. Cho dù bây giờ bé còn nhỏ như vậy nhưng đã biết cáu kỉnh, không chịu uống sữa bột do người giúp việc pha, cứ nhất quyết đòi bú sữa mẹ.

Sau khi cho Huyền Diệp bú xong, cô lại vẽ bản thiết kế. Chờ tới khi làm xong việc, cô vươn vai và từ từ đứng dậy thì phát hiện trời tối rồi. Không ngờ đã bảy giờ, đúng lúc người giúp việc gọi ăn tối.

Âu Dương Tư vẫn chưa về. Trần Diễm An ăn tối một mình ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính về phía đối diện, đèn vẫn sáng nhưng không thấy cửa mở.

Cô nhớ ra, anh còn chưa tìm được người giúp việc, chân lại không thể cử động, lúc này anh ở biệt thự một mình, sẽ lo liệu chuyện sinh hoạt hàng ngày thế nào?

Cô nghĩ ngợi, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Cho dù anh có thế nào thì liên quan gì tới cô chứ?

Sau đó, cô bế Huyền Diệp lên tầng nghỉ ngơi. Trần Diễm An ở trong biệt thự liên tục bốn ngày, bản vẽ thiết kế trang sức của kỳ mới nhất đã nộp xong, cho nên cô không cần tới công ty nữa.

Mà bốn ngày này, Quý Hướng Không chưa từng ra khỏi biệt thự.

Có thể nói là cổng biệt thự chưa từng mở ra, vẫn đóng chặt.
 
Chương 2122


CHƯƠNG 2122

Trần Diễm An tưới nước cho hoa lại có phần mất tập trung.

Người giúp việc đi ngang qua bên cạnh, bị nước bắn lên người, kêu lên thất thanh.

Cô mới lấy lại tinh thần, xin lỗi và vội vàng khóa vòi nước lại.

Sau khi ăn trưa xong, trong lòng cô trước sau vẫn thấy hơi thấp thỏm.

Cô nhíu mày, do dự khoảng bốn phút mới đi qua nhà bên cạnh.

Cổng biệt thự có thể mở từ bên ngoài, Trần Diễm An đi vào.

Có lẽ vì trong nhà đã mấy ngày không thông gió, có vẻ nặng nề, không khí cũng trở nên ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Cô đi qua phòng khách và vào phòng, chỉ thấy Quý Hướng Không đang nằm trên giường.

Cô đi tới, đẩy vai anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Gương mặt Trần Diễm An lập tức trắng bệch, không còn sắc máu, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho bệnh viện.

Xe cấp cứu tới rất nhanh. Khoảng hai mươi phút sau, xe cấp cứu đã đỗ ở bên ngoài biệt thự. Bác sĩ và y tá nâng Quý Hướng Không lên trên xe.

Chỉ có một mình Trần Diễm An chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Cô chờ từ khi anh vào phòng phẫu thuật đến tận trưa, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt.

Trần Diễm An hết đứng lại chuyển sang ngồi, sau đó từ ngồi lại đứng, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.

Cô dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lông mày vẫn nhíu chặt lộ vẻ sắc bén.

Không biết tình hình trong phòng phẫu thuật bây giờ thế nào? Trái tim Trần Diễm An không ngừng đập mạnh, lên xuống rất nhanh, cảm xúc rất mãnh liệt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Rốt cuộc ca phẫu thuật thế nào, không ngờ phải tốn thời gian lâu như vậy?

Còn nữa, xảy ra chuyện như vậy, cô có nên gọi điện thoại cho Giang Uyển Đình, nói cho bà ta biết không?

Cô nghĩ ngợi lại thôi. Cách xa như vậy, cô gọi cho Giang Uyển Đình, còn không làm bà ta sốt ruột muốn chết à?

Mãi đến hơn tám giờ tối, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng mới mở ra.

Bác sĩ chủ trì đi ra, đang tháo khẩu trang, Trần Diễm An đã đi giày cao gót bước tới.

“Anh ta vốn mắc bệnh dạ dày, cộng thêm bốn ngày nay không ăn uống gì, chỉ ăn toàn ăn mì ăn liền, suýt nữa mất mạng!” Bác sĩ chủ trì lắc đầu: “Đúng là không muốn sống nữa rồi!”

Trần Diễm An nghe vậy thì nhíu mày: “Vậy bây giờ anh ấy thế nào?”

“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cần phải chú ý bồi bổ. Dạ dày của anh ta không chịu nổi giày vò đâu, cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ càng tệ hơn đấy.”

Sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, Trần Diễm An ngồi dựa vào cửa sổ, Quý Hướng Không còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, vẫn đang hôn mê.

Cuối cùng không biết rốt cuộc qua bao lâu, có lẽ là một giờ, cũng có lẽ là hai giờ.

Đôi mắt của Quý Hướng Không cuối cùng chuyển động và tỉnh lại.
 
Chương 2123


CHƯƠNG 2123

Sắc mặt Trần Diễm An càng thêm sắc bén, ngực lên xuống gấp gáp, nhìn chằm chằm vào anh: “Ăn mì ăn liền bốn ngày liền? Ha ha, sao anh không chết ở trong biệt thự đi?”

Sức khỏe của Quý Hướng Không rất suy yếu, đôi môi mỏng tái nhợt, không có cách nào nói được, chỉ không ngừng ho khẽ.

“Nếu anh muốn chết thì quay về thành phố S đi, đừng chết ở chỗ này, tránh cho đến lúc đó mẹ anh lại đổ tất cả trách nhiệm lên người tôi. Tội này quá nặng, tôi không gánh nổi đâu!”

Lời nói của Trần Diễm An vô cùng sắc bén và khó nghe: “Sau khi trở lại thành phố S, anh muốn chết thế nào cũng được, đừng chết ở xung quanh tôi!”

“Xin… Xin lỗi…” Anh khó nhọc nói xin lỗi, đôi môi mỏng tái nhợt lại khô nứt nẻ.

“Không phải xin lỗi, tôi không thích được xin lỗi như vậy. Chỉ cần sau này anh đừng tăng thêm rắc rối cho tôi nữa!”

Vào lúc này, Quý Hướng Không nói gì cũng bằng thừa, điều duy nhất anh có thể nói cũng chỉ là xin lỗi.

Ánh mắt Trần Diễm An lộ ra sự sắc bén, lạnh lùng, nói chuyện đặc biệt không khách sáo, dường như có gì khó nghe đều nói ra hết.

Quý Hướng Không luôn im lặng chịu đựng, không phản bác, không nói gì, nằm im.

Sau khi mắng đến vài phút, tức giận trong lòng đã trút ra gần hết, Trần Diễm An mới dừng lại.

Mà Quý Hướng Không vẫn giữ tư thế cũ, nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng hơi mấp máy, giọng nói trầm xuống, yếu ớt: “Có thể cho anh uống ít nước không?”

Anh lựa chọn chấp nhận tất cả những gì cô nói, hoàn toàn không chống lại, cứ lặng lẽ chịu đựng như vậy.

Trần Diễm An bỗng nhiên cảm thấy kiệt sức. Cô thấy anh cẩn thận, dè dặt như vậy, đột nhiên không biết nên nói gì hay là mắng tiếp.

Trong phòng trở nên yên tĩnh. Anh đã mấy ngày không ăn, lại mới làm phẫu thuật, cho nên giọng nói rất khàn: “Xin lỗi…”

Trần Diễm An giơ tay đỡ trán: “Người không muốn sống là anh, cần gì phải xin lỗi tôi?”

“Nói chung xin lỗi…” Trong mắt Quý Hướng Không đầy vẻ mong chờ: “Anh ở trong phòng phẫu thuật lâu như vậy, có phải em đã rất lo lắng không?”

Trần Diễm An trả lời gọn gàng và dứt khoát: “Không!”

“Không thật à? Không có chút nào sao?” Quý Hướng Không vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi tới: “Hoàn toàn không có à?”

“Anh đúng là phiền phức!” Trần Diễm An nói luôn nhưng vẫn chưa trả lời vấn đề của anh. Lúc này điện thoại di động đổ chuông, là Thân Nhã đánh tới.

Cô ra ngoài nghe máy. Thân Nhã hỏi: “Tớ nghe nói Quý Hướng Không cũng theo cậu qua nước Z à?”

“Ừ.”

“Vậy rốt cuộc trong lòng cậu nghĩ thế nào, có định tha thứ cho anh ta không?”

Trần Diễm An không nói lời nào. Thân Nhã còn muốn nói gì đó thì bị người ta cướp mất điện thoại. Giọng nói ôn hòa của Hoắc Đình Phong truyền đến: “Là tôi đây.”

“Tôi nghe ra được.” Trần Diễm An cười và nhíu mày: “Trước đây, anh chính là nam thần của tôi đấy.”

“Cảm ơn sự yêu thích của cô…” Hoắc Đình Phong nói chuyện luôn ôn hòa thản nhiên, nhưng khiến cho người ta không thể không phục: “Tôi đã nghe kể đầu đuôi câu chuyện về cô.”

Trần Diễm An cười, mắng Thân Nhã một câu bà tám.
 
Chương 2124


CHƯƠNG 2124

Anh ta thản nhiên cười, nói tiếp: “Đứng trên lập trường của tôi, tôi cảm thấy anh ấy không có mấy tình cảm với cô gái kia, giống như anh ấy nói là mệt rồi, muốn tìm một cảng tránh gió mà thôi.”

“Cô không thể không tin tưởng và thừa nhận một việc, đàn ông thật ra đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Trong khoảng thời gian hẹn hò của cô gái, anh ấy chưa bao giờ có hành động vượt qua giới hạn, thậm chí chưa từng nắm tay, đã chứng tỏ cảm giác thật sự của anh ấy với cô gái…”

“Anh cũng thế à? Là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ấy?” Trần Diễm An hơi tò mò.

“Đúng, tôi không phủ nhận…” Hoắc Đình Phong nói với giọng điệu chín chắn: “Thích một người phụ nữ, yêu một người phụ nữ thì sẽ muốn chạm vào cô ấy, hôn cô ấy. Tình yêu không chỉ là cảm giác, nó phải kết hợp giữa thể xác và tinh thần mới có thể đạt được đỉnh cao của sự sung sướng, tìn/h dục và tình yêu luôn gắn liền với nhau.”

Trần Diễm An dựa người vào bên cửa sổ: “Là ai nhờ ngài Hoắc tới làm thuyết khách sao?”

“Không, tôi chỉ muốn dùng kinh nghiệm của tôi để nói cho cô biết một sự thật…”

Anh ta dừng một lát, sau đó mới nói: “Thời gian mang tới sự quyến rũ và thú vị cho người đàn ông. Không có người đàn ông nào trưởng thành từ khi còn nhỏ. Nếu anh ta trưởng thành, vậy nhất định phải trải qua một vài điều gì đó, cũng giống như hôn nhân vậy.”

“Cuộc đời con người rất dài, hai người sống chung với nhau sẽ luôn có xích mích và nảy sinh vấn đề. Tôi không thể nói hôn nhân chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng có thể khẳng định hôn nhân đã trải qua thăng trầm sẽ càng đứng vững trước sóng gió hơn.”

Trần Diễm An cũng biết đạo lý đó.

“Một cuộc hôn nhân đi tới tình trạng phải chia tay, hai bên chắc chắn đều có lỗi. Nhưng ít nhiều gì, Quý Hướng Không trải qua chuyện lần này sẽ càng chín chắn hơn, trải nghiệm này sẽ khiến anh ấy trưởng thành.”

“Chính vì anh ấy đã trải qua, cho nên sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa. Tôi nghĩ anh ấy sẽ càng thêm dè dặt đối với tình cảm của hai người. Cũng có thể nói là cô đã trao sự trưởng thành này cho anh ấy.”

“Nếu cô bằng lòng, sau này người hưởng thụ sự chín chắn của anh ấy là cô. Nếu cô không muốn, vậy kẻ hưởng thụ sẽ là người phụ nữ khác.”

“Anh ấy không thể mãi độc thân, đương nhiên sẽ lựa chọn cưới người khác. Cho dù anh ấy không hề yêu người vợ sau này, nhưng tôi nghĩ anh ấy đã hiểu rõ trách nhiệm, hiểu cuộc hôn nhân cần được tôn trọng, cũng có thể sẽ càng che chở cho người vợ tương lai của mình hơn. Cô bằng lòng tặng thành quả do mình bồi dưỡng cho người khác hưởng thụ sao?”

Hoắc Đình Phong thản nhiên nói: “Tôi từng trải hơn cô. Nếu anh ấy chỉ nhất thời lạc đường, vậy chỉ cần tìm đối phương về là được. Nhưng nếu đã đi nhầm đường, vậy vĩnh viễn đều không có khả năng quay đầu lại.”

“Quyền lựa chọn ở cô. Tôi hy vọng cô có thể lựa chọn một con đường tốt để đi. Tôi lại tặng cô một câu nói, sau này anh ấy sẽ chỉ càng chín chắn hơn thôi. Người đàn ông thông minh như anh ấy tuyệt đối không thể phạm sai lầm lần thứ hai.”

“Nếu anh ấy không quyết tâm, sẽ không tặng hết cổ phần công ty cho cô và đứa trẻ. Không phải tất cả đàn ông đều có thể quyết tâm và dứt khoát như vậy đâu.”

“Mà đồng thời, người đàn ông cô chọn tiếp theo chưa chắc đã tốt bằng anh ấy sau này, có lẽ còn có thể gặp phải đủ vấn đề…”

Trần Diễm An im lặng.

Hoắc Đình Phong không nói nữa, chỉ nói chúc ngủ ngon, sau đó cúp máy.
 
Chương 2125


 

CHƯƠNG 2125

Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Người đàn ông từng trải sẽ càng lúc càng chín chắn, cũng càng lúc càng hạn chế bản thân, nghiêm túc đối mặt với tình cảm và nhân tình thế thái.

Nhưng sự từng trải chỉ khiến người phụ nữ đau xót, cố trở nên mạnh mẽ và nghi ngờ tình cảm của người đàn ông.

Lúc bạn lựa chọn một người đàn ông khác, sao có thể biết được mình rốt cuộc lựa chọn người đàn ông có tính cách thế nào?

Có thể lại bị tổn thương không?

Không ai có thể hiểu rõ đối phương ngay từ đầu, có nhiều rất vấn đề chỉ xuất hiện sau khi kết hôn.

Người phụ nữ vĩnh viễn không dám cam đoan người đàn ông mình gặp sau đó sẽ tốt hơn bây giờ.

Hoắc Đình Phong không nói ra lời này, anh ta cảm thấy nên dừng thì dừng.

Đối với chuyện của người khác, mình nói ra đề nghị của mình là được rồi, đừng tham dự quá sâu!

Một cuộc hôn nhân, một đời người, ai cũng cần phải trưởng thành, bất kể là đàn ông hay đàn bà, người vợ hoặc người chồng.

Từ trưởng thành đến chín chắn lại cần phải trải qua một quá trình nhất định.

Quan trọng nhất không phải là phạm sai lầm, mà không phạm phải sai lầm vốn có khả năng chọn lựa, không thể cứu vãn, như vậy còn có cơ hội để sửa sai.

Hoắc Đình Phong cảm thấy bây giờ mình có thể xử lý mọi chuyện một cách toàn diện, chính là món quà do những trải nghiệm trước đây trao tặng cho mình.

Ai cũng cần thử thách của thời gian, lại trải qua một số việc, đây chính là cuộc sống, cuộc sống chân thực, muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.

Trần Diễm An quay vào phòng bệnh, vẫn cầm điện thoại di động trong tay nhưng không nói gì, chỉ ngồi ở đó.

Quý Hướng Không nhìn cô, nghi ngờ nhíu mày: “Sao vậy? Ai gọi điện thoại cho em thế?”

Trần Diễm An không trả lời anh.

Từng câu nói của Hoắc Đình Phong lại thỉnh thoảng hiện ra trong đầu. Cô rất yên tĩnh.

Cô biết, những lời nói từ người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chín chắn như Hoắc Đình Phong chắc chắn phải có đạo lý nhất định.

Quý Hướng Không thấy cô cứ im lặng như vậy thì không nói nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài một tiếng, đôi mắt tối tăm, ảm đạm và không có tinh thần.

Không biết rốt cuộc bao giờ thì cuộc sống như thế, ngày tháng như thế mới kết thúc? Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì cô mới chịu mở lòng với anh? Anh không cần quá nhiều, một chút thôi, chỉ cần một chút là được rồi.

Phòng bệnh lớn như vậy, hai người đều không nói gì, mải suy nghĩ chuyện của mình.

Trần Diễm An đang nghĩ tới tương lai của mình. Dựa vào năng lực của mình bây giờ, muốn một mình nuôi Huyền Diệp trưởng thành cũng không phải là vấn đề.

Sau này, cô thật sự không kết hôn nữa sao?

Cô đặc biệt cẩn thận lại nghiêm túc cân nhắc về vấn đề này. Nếu không kết hôn nữa, từ nay về sau cô và Huyền Diệp sẽ sống cuộc sống hai người.

Cô đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến Huyền Diệp, cô…

Cô sống trong gia đình đơn thân từ nhỏ tới lớn, chỉ có mẹ, không có ba, cô luôn nghĩ tới ba, muốn có ba, rất hâm mộ các bạn nhỏ khác.
 
Chương 2126


CHƯƠNG 2126

Bây giờ, cô cũng muốn Huyền Diệp đi theo con đường giống cô sao?

Trần Diễm An rất đau đầu, đau tới mức không chịu nổi, giơ hai tay lên ôm lấy đầu và chầm chậm nắ.n bóp.

Quý Hướng Không vẫn im lặng, không nói gì.

Không bao lâu, Âu Dương Tư gọi điện thoại qua.

Trần Diễm An đứng lên và đánh tiếng với y tá, không nhìn Quý Hướng Không mà rời đi luôn.

Cho dù trong lòng anh thấy mất mát, đầy đau thương nhưng căn bản không có cơ hội nói chuyện.

Trong biệt thự, Âu Dương Tư đang bế Huyền Diệp.

Trần Diễm An đi tới đón bé. Cơ thể nhỏ bé của Huyền Diệp theo bản năng khẽ di chuyển, úp miệng vào ngực cô.

Âu Dương Tư nhướng đôi mắt hoa đào lên, hắng giọng và che trán, có phần không chịu nổi: “Xem ra thằng nhóc này tái phạm từ nhỏ rồi! Sao nó làm một loạt động tác trôi chảy như vậy chứ?”

Trần Diễm An nghe vậy thì không khỏi mỉm cười. Nhìn dáng vẻ này, Huyền Diệp từ nhỏ đã là đứa trẻ hoạt bát, thỉnh thoảng còn rất nghịch ngợm nữa.

Âu Dương Tư về phòng, ăn vạ không chịu đi, nói tối nay bất kể thế nào cũng phải ngủ chung với Huyền Diệp.

Trần Diễm An nhíu mày, tiện tay nhéo vai anh ta: “Buổi tối Huyền Diệp đói, anh có thể cho nó bú sữa của anh được à?”

“Anh vừa có sáng kiến mới, lấy một sợi dây buộc ở cổ anh, sau đó treo hai nú.m vú cao su ở hai bên, em thấy thế nào?”

“Đã không có sữa, sao có thể tính là vú sữa. Anh đừng nói mãi nữa, Huyền Diệp đã không mở được mắt rồi, để nó ngủ đi.”

Âu Dương Tư ra dấu Ok, biểu thị mình đã hiểu, sau đó đứng lên và cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, mịn màng của Huyền Diệp.

Sau khi hôn bé xong, anh ta vẫn chưa thỏa mãn, lại xoay người ôm lấy Trần Diễm An, hôn lên trên trán cô, cuối cùng lúc này mới chịu rời đi.

Trần Diễm An không ngủ, vừa trông Huyền Diệp vừa ngồi trước cửa sổ suy nghĩ thất thần, do dự, bất an.

Cô thật sự muốn để Huyền Diệp đi theo con đường giống cô sao?



Sáng sớm hôm sau.

Trần Diễm An dậy rất sớm. Âu Dương Tư cũng chạy bộ buổi sáng về, mồ hôi còn chảy trên gương mặt: “Sao em dậy sớm vậy?”

“Em có việc phải ra ngoài.”

“Không phải công việc đã xong rồi sao? Em còn có chuyện gì khác à?” Âu Dương Tư lộ vẻ không hiểu: “Bình thường em suốt ngày cằn nhằn bảo mình ngủ không đủ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao lại bỏ qua?”

“Em định tới bệnh viện một chuyến. Quý Hướng Không ở bệnh viện, chẳng có người nào ở bên cạnh.”

Âu Dương Tư ngẩn người, ngón tay dài nhẹ nhàng lau qua khóe miệng.

Anh ta mặc bộ quần áo thể thao không quá bó sát nhưng vẫn có thể thấy rõ ngực phập phồng xuống.

Anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu: “Anh sẽ trông Huyền Diệp.”
 
Chương 2127


CHƯƠNG 2127

Trần Diễm An trả lời “Vâng”.

Ăn sáng xong, cô cầm lấy áo khoác treo trên mắc áo và đi tới bệnh viện. Quý Hướng Không đã dậy.

Vào giây phút nhìn thấy Trần Diễm An xuất hiện ở trong phòng bệnh, anh chỉ cảm thấy cả thế giới của mình đều được chiếu sáng, vẻ mặt mừng rỡ và kích động: “An An!”

Y tá đúng lúc bưng cháo tới. Quý Hướng Không cầm lên, uống với tốc độ rất nhanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Trần Diễm An, chỉ sợ cô sẽ đột nhiên đứng dậy rời đi.

“Anh có thể làm cho Huyền Diệp đến mức nào?” Trần Diễm An hỏi với giọng điệu lãnh đạm.

“Mức nào cũng có thể làm được! Cho dù có bảo anh từ bỏ mọi thứ của mình, anh cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ làm.”

Quý Hướng Không nghiến răng nói từng câu từng từ, giọng nói trầm khẽ.

“Ngoài Huyền Diệp, anh cũng có thể vì em mà làm được như vậy!”

Cô cười: “Lời thề thường không chống lại sự thay lòng đổi dạ trong nháy mắt, lời nói đều vĩnh viễn dễ nghe hơn làm.”

“Anh không nói chơi. Sau khi trải qua sai lầm lần trước, anh tuyệt đối sẽ không mắc phải nữa.”

Trần Diễm An không nói tiếng nào. Một lát sau, cô dường như nghĩ đến điều gì đó nên gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi. Hai người rảnh rỗi tán gẫu với nhau.

“Cậu quyết định tha thứ cho Quý Hướng Không à?”

“Tớ không biết nữa.”

“Cũng giống như trước đây tớ tha thứ cho Thẩm Hoài Dương vậy. Cho dù trước khi kết hôn tớ đã biết trong lòng anh ấy yêu người con gái khác, nhưng vẫn không bước qua được rào cản trong lòng mình.”

“Nhưng nếu cậu định tha thứ cho anh ấy thì đừng xoắn xuýt nữa. Trong cuộc sống không nhiều sinh ly tử biệt cho cậu cảm nhận như vậy đâu.”

“Cậu cũng đừng chờ đến giây phút anh ấy thật sự gặp nguy hiểm, không còn sống nữa, mới chợt hiểu ra. Cứ đi theo cảm giác chân thực nhất trong lòng mình, cái gì cũng sẽ lừa cậu, duy nhất chỉ có trái tim của cậu là không…”

Diệp Giai Nhi nói rất khẽ. Trước đây, lúc cô quyết định tha thứ cho Thẩm Hoài Dương, cô cũng đã nỗ lực rát nhiều.

Bây giờ xem ra, trước đây Quý Hướng Không lựa chọn con đường sai lầm thật sự là vì tinh thần quá căng thẳng, nhưng anh không phạm sai lầm mang tính thực chất.

Nếu anh dám cả gan động vào Mộ Dĩnh Nhi, Diệp Giai Nhi căn bản sẽ không khuyên như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng động vào người phụ nữ khác.

Từ phương diện này, ít nhất có thể nhìn ra anh thật sự không có tình cảm với Mộ Dĩnh Nhi.

Bọn họ nói chuyện không bao lâu thì cúp máy. Trần Diễm An đang mải suy nghĩ về một số việc và một vài lời nói thì nghe âm báo tin nhắn tít tít tít vang lên. Cô mở ra.

… Thật ra, chuyện như vậy cũng chẳng có gì phải xoắn xuýt. Một khi trong lòng cậu xoắn xuýt, chứng tỏ cậu đã bắt đầu có tâm tư và ý định tha thứ cho anh ấy. Cậu chỉ đang chất vấn, đang do dự, cảm thấy mình cần một thời cơ thích hợp, cảm thấy anh ấy có thể đánh cược tất cả vì cậu, khiến cậu hoàn toàn cảm động, cậu mới lựa chọn tha thứ.

Là một người đàn ông, anh ấy đã cho cậu tất cả tài sản quan trọng nhất của mình, anh ấy đã không còn gì, chỉ còn lại duy nhất cái mạng kia, cũng chỉ có cái mạng kia.

Có lẽ cậu đang chờ, cậu muốn chứng minh anh ấy có thể mất mạng vì cậu. Nhưng cậu phải biết rằng cuộc sống vốn bình thường, đâu có nhiều sinh ly tử biệt như vậy?
 
Chương 2128


CHƯƠNG 2128

Ngực Trần Diễm An phập phồng lên xuống, cô đặt điện thoại sang một bên.

Chẳng biết Quý Hướng Không đã ngủ từ bao giờ, phát ra tiếng hít thở đều đặn.

Ánh mắt cô nhìn sang, gương mặt anh gầy hơn lúc mới tới rất nhiều, cho nên gương mặt góc cạnh rõ ràng cũng trở nên tiều tụy và hốc hác hơn.

Anh gầy đi nhiều quá, xương gò má cũng lộ ra. Trần Diễm An lẳng lặng nhìn anh, trong đầu trước sau vẫn quanh quẩn lời nói của Hoắc Đình Phong và Diệp Giai Nhi.

Đã có tâm tư và ý định tha thứ cho Quý Hướng Không, cô có sao?

Đáp án ở ngay trước mắt, không cho phép cô phản bác, bằng không cô sẽ không lo lắng qua nhà bên cạnh xem anh sống chết thế nào, cũng sẽ không tới bệnh viện sớm như vậy, chẳng phải sao?

Y tá đi tới thay bình truyền dịch, thấy Quý Hướng Không đang ngủ say thì nói: “Ngài Quý vẫn không ngủ được, không ngờ lúc này lại ngủ rất say. Chắc là do có cô Trần ở đây.”

Trần Diễm An mỉm cười nhưng vẫn im lặng, không nói gì.

Tính cô luôn cương quyết, dứt khoát, gọn gàng, không hề dây dưa!

Nhưng giờ phút này, cô thật sự do dự, băn khoăn.

Buổi trưa, Âu Dương Tư tới thăm anh, còn bế theo cả Huyền Diệp.

Quý Hướng Không thấy Huyền Diệp, hầu kết chuyển động, nhìn thật lâu, sau đó mới nói với Âu Dương Tư: “Tôi có thể bế nó một lát không?”

Đôi mắt hoa đào của Âu Dương Tư nheo lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới đi tới.

Nhưng Quý Hướng Không vừa bế, Huyền Diệp đã khóc ầm lên.

Quý Hướng Không luống cuống tay chân. Không phải trước đây anh chưa từng bế Huyền Diệp, chẳng qua lúc trước bé đều không khóc, bây giờ lại khóc dữ dội như vậy khiến anh thực sự không biết nên làm thế nào.

Âu Dương Tư nhún vai rồi đón lấy Huyền Diệp. Bé lập tức nín khóc. Không ngờ bé còn nhỏ như vậy mà đã biết nhận người rồi!

Khỏi phải bàn trong lòng Âu Dương Tư đắc ý và kiêu ngạo bao nhiêu: “Thật xứng đáng để tôi một tay dọn phân dọn nước tiểu nuôi lớn, quả nhiên cũng khác!”

Cánh tay Quý Hướng Không vẫn giơ trên không trung, cơ thể cứng đờ.

Rõ ràng là con trai mình lại không cho mình bế, đây là chuyện nực cười và châm biếm tới mức nào chứ.

Trần Diễm An đã nhìn thấy cảnh tượng này. Quý Hướng Không nhắm mắt, hai tay thả xuống bên người siết chặt.

Bác sĩ đi qua một chuyến: “Buổi chiều có thể xuất viện, nhưng nhất định phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

Âu Dương Tư làm thủ tục xuất viện cho anh. Quý Hướng Không muốn cảm ơn nhưng anh ta đã nói trước: “Anh không cần cảm ơn. Tôi làm vậy là vì Huyền Diệp thôi.”

Cuối cùng, Quý Hướng Không chuyển về biệt thự của Trần Diễm An.

Chuyện này là do Âu Dương Tư đề nghị, nhưng Trần Diễm An cũng không phản đối. Vào giây phút cô không phản đối, đôi mắt hoa đào sáng ngời của Âu Dương Tư nhìn lên bầu trời, đôi môi mỏng cong lên, trong lòng chua xót.

Quý Hướng Không cảm giác cơ thể của mình nhẹ nhõm giống như sắp bay lên vậy, rất kích động.

Trần Diễm An không phản đối anh chuyển vào biệt thự của cô, nói vậy, có phải cô đã thay đổi cái nhìn về anh?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom